Tuy Hàn Đông có thể thấy được, người phụ nữ Khâu Hiểu Mai này dường như đang có chủ ý muốn chống đối với mình.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không quá để tâm, vì Hàn Đông gần như đã sắp nắm được đại cục của thành phố Vinh Châu, Khâu Hiểu Mai cũng không gây sóng được.
Còn về việc tham gia vào buổi tọa đàm của cán bộ lão thành, chủ yếu muốn thừa cơ hội này gặp các đồng chí lớn tuổi, tỏ thái độ quan tâm.
Từ ngày lên chức, Hàn Đông luôn bận rộn, cũng chưa có thời gian hỏi thăm các đồng chí lão thành, bây giờ có thời gian rồi, thì nên đến gặp mọi người đề trò chuyện, xem mọi người có khó khăn nào, Thành ủy có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề không.
Trong nước Trung Hoa, cán bộ lão thành có thể nói là một quần thể tương đối đặc biệt.
Họ đã về hưu, không còn ở vị trí này nữa, nhưng dựa theo cấp bậc trước khi nghỉ hưu, hưởng thụ một số đãi ngộ nhất định, đồng thời có ảnh hưởng không nhỏ đến các việc lớn nhỏ trong thành phố.
Đặc biệt là một số công việc lâu dài, những cán bộ lão thành từng bước từ cơ sở đi lên vị trí lãnh đạo trong thành phố, tuy đã nghỉ hưu, nhưng vẫn có chút năng lực không nhỏ, môn sinh cũng không ít. Nếu không xử lý thích đáng việc của các vị lão thành này, có thể ảnh hưởng đến rất nhiều vấn đề.
Rất nhiều đồng chí lão thành sau khi nghỉ hưu, cũng không cam tâm yên tĩnh như vậy, hy vọng sau này sẽ được hậu bối tôn trọng và lễ ngộ, cho dù chỉ là bề ngoài cũng được.
Nếu một người hậu bối, không mấy quan tâm đối với họ, như vậy trong lòng họ có thể có suy nghĩ, sẽ nói những lời kỳ lạ.
Nếu sau này gặp vấn đề mà anh không giúp họ giải quyết, vậy họ có thể gây sự, người lớn tuổi nhiều lúc còn không nói lý lẽ hơn cả trẻ nhỏ, khi họ ngang tàng, sức phá hoại cũng không hề nhỏ
Dù anh không sợ họ gây sự, nhưng là một lãnh đạo cấp cao, không thể giải quyết vấn đề của cán bộ lão thành, như vậy cấp trên sẽ bất mãn với anh.
Vì ai cũng phải nghỉ hưu, ai cũng không mong muốn người đi trà lạnh, không hy vọng bản thân sau khi nghỉ hưu lại không ai quan tâm.
Do đó về vấn đề của cán bộ lão thành, nếu gây phiền phức đến đơn vị cấp trên, cuối cùng lãnh đạo cấp trên cũng phải nói chuyện với cán bộ lão thành.
Đợi sau khi mọi người đi hết, Hàn Đông căn dặn Khổng Phàm Chi:
- Anh chỉnh lý tình hình của cán bộ lão thành trong thành phố, có vấn đề lịch sử gì lưu lại, đều chuẩn bị.
Nếu đã tham dự buổi họp này, như vậy cần làm tốt công việc chuẩn bị, đến lúc bắn tên có đích, làm đến trong lòng hiểu rõ, đến lúc đó gặp phải tình hình gì cũng dễ dàng xử lý.
- Được, Bí thư.
Khổng Phàm Chi gật đầu nói.
Là một thư ký, công việc chủ yếu không phải là giúp lãnh đạo viết bản thảo, mà là giúp lãnh đạo xử lý một số chuyện lặt vặt, công việc thường ngày của lãnh đạo thậm chí là cuộc sống sinh hoạt.
Nói đại chúng một chút, thư ký giống như là bảo mẫu về mặt công việc của lãnh đạo.
Đối với thư ký Khổng Phàm Chi, Hàn Đông rất hài lòng.
Văn chương của Khổng Phàm Chi viết không tồi, đặc biệt về mặt tư duy lôgic, vô cùng nghiêm túc, thông thường Hàn Đông giao nhiệm vụ viết bản thảo cho y, y viết ra đều giống như một luận văn nghiêm túc có chất lượng cao.
Thông thường Khổng Phàm Chi đều dùng ngôn ngữ giản dị, đem sự việc giải thích vô cùng rõ ràng.
Những câu văn đơn giản được tổ hợp lại, lại tràn đầy sức sống, có vần có điệu, khiến người đọc cảm giác vô cùng thoải mái.
Chỉ cần từ mặt văn chương, Hàn Đông cảm thấy bạn học triết học này, trong trường chắc hẳn đã bỏ nhiều công sức.
Ngoài ra, Khổng Phàm Chi làm việc vô cùng tỉ mỉ, suy nghĩ sự việc vô cùng chu đáo, văn kiện mà Hàn Đông cần xử lý, y ngoài việc phân chia rõ ràng, còn dùng một tờ giấy nhỏ, đem mỗi phần trọng điểm của văn kiện ghi rõ ra, giống như dạng tra cứu vậy, như vậy khi Hàn Đông đọc vào, thì có thể hiểu ngay.
Làm việc vô cùng cẩn thận chi tiết, khiến Hàn Đông cảm thấy bất ngờ.
Mỗi ngày Bí thư Thành ủy đều phải họp, văn kiện cần xử lý vô cùng nhiều, là một thư ký đắc lực, tác dụng rất lớn, có thể tiết kiệm nhiều thời gian để giải quyết những việc quan trọng hơn.
Hàn Đông ngồi trước bàn làm việc, không lâu sau liền xử lý xong số văn kiện đặt trên bàn.
Sau đó Hàn Đông đứng lên, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu vào, sau đó nhả khói thuốc ra.
Có thể nói, cho đến bây giờ, phát triển của thành phố Vinh Châu còn chưa chính thức khởi động, các tình hình khác còn đang trong giai đoạn dừng lại.
Mà Hàn Đông không muốn trạng thái này duy trì quá lâu, dù sao với tình hình bây giờ của hắn, không thể ở lại thời gian dài tại thành phố Vinh Châu.
Hắn nhất định phải trong thời gian có hạn, làm ra một phen sự nghiệp tại thành phố Vinh Châu, ít ra với phát triển của thành phố Vinh Châu, phải làm vững cơ sở hạ tầng. Giống như thành phố Tân Châu, dù bản thân đã rời khỏi, chỉ cần tiếp tục không làm loạn, như vậy tình hình phát triển của thành phố Tân Châu nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Còn bây giờ, kinh tế cơ bản của thành phố Vinh Châu không bằng thành phố Tân Châu, cũng không có nguồn tài nguyên nào ưu tú.
Do đó, hiện tại Hàn Đông đang có cảm giác khó nắm bắt.
Đương nhiên, nếu Hàn Đông chỉ muốn đưa con số kinh tế của thành phố Vinh Châu lên cao, cũng không phải là vấn đề khó, dù sao với thủ đoạn quan hệ của hắn, lôi kéo vài nhà doanh nghiệp lớn qua, số liệu thống kê sẽ rất nhanh trở nên tốt đẹp.
Tuy nhiên, đây không phải thái độ có trách nhiệm.
Trước đó Hàn Đông từng nói rất nhiều với Nam Tuần trưởng, nói cái gì cần chú ý khuôn mẫu phát triển, cố gắng tránh xây dựng lại trong phạm vi toàn nước. Nếu trong công việc thực tế của hắn, không theo đúng lời hắn nói, cũng giống với người khác, đặt ánh mắt vào GDP, sau khi lập nên con số đẹp liền bỏ đi, đấy không phải tự đánh vào mặt mình sao?
“Đúng là có chút rắc rối, tại thành phố Vinh Châu không làm ra việc gì, mình cũng không còn mặt mũi để nói với mọi người.”
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Lấy điện thoại ra, tìm lấy số của Lộ Lợi Dương liền gọi.
Rất nhanh trong điện thoại liền truyền đến giọng cười của Lộ Lợi Dương:
- Ha ha, Hàn Đông cuối cùng anh cũng chịu gọi cho tôi rồi à, tôi còn muốn nói anh sẽ chịu được đến khi nào.
Hàn Đông cười nói:
- Anh Lộ lời của anh có ý gì đây, sao tôi nghe mà không hiểu vậy?
- Giả tạo, anh cứ mà giả vờ đi.
Lộ Lợi Dương nói.
- Tên này anh ẩn dấu đúng hay thật, lần trước về, không ngờ vì phải đến Hongkong, đến lúc xem tin tức, tôi còn tưởng xem nhầm chứ.
Trên thực tế, Lộ Lợi Dương đâu có thời gian để xem tin tức, y biết được sự việc này, do ông nội Lộ Bác Thạch cho biết.
Đồng thời vào tối hôm đó, gia đình họ cũng vì chuyện này mà mở cuộc họp gia đình, người tham gia có ông nội Lộ Bác Thạch, còn có cha của y, chú và bác, trong đời thứ ba chỉ có một mình y là đại diện.
Cho đến bây giờ, Lộ Lợi Dương còn nhớ rất rõ câu dạo đầu của ông nội Lộ Bá Thạch:
- Tin tức của tối nay, mọi người đều thấy rồi, Nam Tuần trưởng rất quyết đoán, Hàn Đông đúng thật có phúc, có gan, người thanh niên này về sau có thể gắng gượng qua, sẽ như rồng bay lên trời, phát triển rất nhanh, tiền đồ không lường được.
Lúc đó những người ngồi đó, đều trầm lặng, tuy nhiên Lộ Lợi Dương đã quan sát kỹ một lượt, ánh mắt của mọi người rất nghiêm trọng.
Sau đó Lộ Bá Thạch lại nói:
- Hôm nay gọi mọi người đến, chính vì muốn mọi người nhận rõ tình hình, nắm chắc đại thế, tránh sau này đi sai bước. Sang năm thì ông phải nghỉ hưu rồi, đường đi sau này, chủ yếu phải dựa vào bản thân các con.
Cho tới nay, trên căn bản Lộ Bá Thạch vẫn giữ được vị trí tại Trung Ương, không hình thành thế lực quá lớn, một khi ông ta lui xuống, sức ảnh hưởng cũng sẽ giảm theo.
Cộng thêm Tổng bí thư vừa nhậm chức, cũng không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của anh ta, muốn nắm được quyền phát ngôn lớn hơn, sau khi Lộ Bá Thạch nghỉ hưu sẽ để lại thế lực không lớn, chắc chắn sẽ nhanh bị phân giải.
Nếu nhà họ Lộ muốn nhanh chóng duy trì cảnh tượng phía trước, muốn phát triển càng tốt hơn nữa, nhất định phải có chỗ dựa mới được.
Nghe lời của Lộ Bá Thạch, trong lòng Lộ Lợi Dương vẫn hơi đắc ý, nếu ông nội đã cho rằng tiền đồ của Hàn Đông vô lượng, vậy mình trước đó, đã dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, có phải ánh nhìn của mình không tồi không.
Như chính y đã nghĩ, Lộ Bá Thạch đã biểu dương y, nói gần đây biểu hiện của y không tệ, sau này nhớ chú ý giữ lấy.
“Quyết định ban đầu của mình đúng không tồi, chủ động ra tay, dựng quan hệ tốt với Hàn Đông, không ngờ tên này lại có tiềm lực mạnh như vậy, nếu có một ngày Hàn Đông đến vị trí số một, vậy càng tốt, tại Trung Hoa mình không phải có thể tung hoành hay sao.”
Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Lộ Lợi Dương đương nhiên rất vui, đồng thời trước đó, y đã dựa theo những gì Hàn Đông nói từ trước, liên lạc được không ít bạn bè trong kỹ thuật hiện đại, chuẩn bị sắp tới đích thân đến thành phố Vinh Châu cổ động cho Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông cười nói:
- Anh Lộ, tôi cũng là không tự chủ được.
- Ha ha, tốt cho một câu không tự chủ được.
Lộ Lợi Dương cười ha hả,
- Cả nước Trung Hoa, có thể giống anh cảm thán như vậy, tuyệt đối không tìm được người thứ hai nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Hiện tại áp lực của tôi rất lớn, tình hình của thành phố Vinh Châu không mấy khả quan, không thể nào gắng sức.
- Có chúng tôi mà, tuy không giúp được nhiều, nhưng lôi vài doanh nghiệp qua đầu tư cũng rất đơn giản, lần trước không phải anh nói muốn dựng doanh nghiệp công nghệ cao sao, tôi đã liên lạc bảy công ty, đến lúc đó qua đầu tư vài trăm triệu chắc không thành vấn đề. Ngoài ra Tần Phương hình như cũng đang quảng bá, cô góa phụ này quen biết rất nhiều người, giao thiệp rất rộng, nói không chừng lúc đó mang đến bất ngờ cho anh.
- Cám ơn anh Lộ, anh đúng là đã cứu giúp tôi.
Hàn Đông cười nói.
- Giữa chúng ta còn nói khách sáo nữa sao, dù sao bạn bè của tôi, đầu tư ở đâu cũng vậy thôi, đầu tư tại địa bàn của Hàn Đông anh đây, tương đối mà nói thì càng có bảo đảm.
Lộ Lợi Dương cười nói
- Qua hai ngày nữa, tôi dẫn người qua bên anh, tiện thể chơi hai ngày, suốt ngày ở trong Bắc Kinh, xương cốt cũng gỉ sét rồi.
- Được, anh đến thì nhất định tôi sẽ tiếp đãi, đến lúc đó tôi mời anh và bạn anh cùng uống vài ly.
Hàn Đông cười nói, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Đúng vậy, đằng sau có bối cảnh sâu như vậy, lại có chuyện gì có thể làm khó được mình chứ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
“Tuy nói rằng, dựa vào thế lực đằng sau, có chút không thể hiện được bản lãnh của mình. Nhưng vốn dĩ nước Trung Hoa là quan hệ xã hội, làm bất kỳ việc gì, đều nhất định có quan hệ mới được, mọi người đều sinh hoạt trong mạng lưới này.”
“Thế lực phía sau mình, trên thực tế cũng là mạng lưới quan hệ rất lớn.”
“Đối với mạng lưới quan hệ phía sau mình, mình dùng hoặc không dùng, trong mắt của người khác, cũng không có nhiều khác biệt.”
“Vì thân phận của mình, cho dù mình không lợi dụng mạng lưới quan hệ này, rất nhiều người đều không cảm nhận được năng lực của mình, đều cho rằng mình làm được xuất sắc như vậy, chủ yếu vì hoàn cảnh gia đình.”
“Trong tình hình như vậy, không dùng ngược lại là không tốt.”
Hàn Đông yên lặng đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía trước, trong đầu liền cân nhắc phương thức làm việc sau này của mình.
Có hoàn cảnh không dùng, đúng là thằng ngốc.
Nhưng nếu có chuyện gì, đều dựa vào gia đình, thứ nhất bản thân cũng không được rèn luyện, thứ hai cũng khiến người khác xem nhẹ.
“Quan trọng là, nên làm thế nào để duy trì một góc độ thích hợp. Nên dùng, nhất định phải dùng đến, nhưng khi có thể dùng có thể không, thì cố gắng không dùng.”
“Như bây giờ, mình không thông qua thế lực của gia đình, để đạt được mục đích nắm rõ đại cục của thành phố Vinh Châu, lựa chọn như vậy là đúng. Nhưng mà, mình đã quyết định được phương hướng phát triển của kĩ thuật mới, vì muốn nhanh chóng đưa ra cục diện, nhanh chóng thúc đẩy kinh tế phát triển của thành phố Vinh Châu, đến lúc đó cần đến năng lực của cá nhân, là lúc lợi dụng mối quan hệ của mình rồi.”
Hàn Đông dần dần hiểu thông suốt.
Trong công việc của mình, đương nhiên không thể nào việc gì cũng dựa vào thế lực phía sau của mình.
Nhưng trong lúc thu hút đầu tư việc nhỏ không đáng, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều vậy, quan hệ nên dùng đến thì nên lợi dụng, như vậy mới có thể nhanh chóng dựa theo suy nghĩ và ý đồ của mình.
Lấy di động ra, Hàn Đông gọi đến số điện thoại của Tần Phương.
- Alô, Hàn Đông sao, anh là lần đầu tiên gọi cho tôi đấy.
Tần Phương cười hì hì trong điện thoại, dường như tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Hàn Đông cười nói:
- Chị Phương, bất cứ việc gì đều có lần đầu tiên mà.
- Cái tên này...
Tần Phương không nhiều hơi sức mà nói
- Bây giờ tên tuổi của anh quá nổi danh tại thành phố Yến Kinh rồi, mọi người đều bàn về anh, đều rất ngưỡng mộ anh đấy.
Hàn Đông biết cô ta đang nói chuyện gì, cười khổ một cái nói:
- Không phô trương vậy chứ, chỉ là một việc bình thường thôi.
Tần Phương nũng nịu cười nói:
- Trong mắt anh có thể là chuyện bình thường, nhưng với mọi người, tuyệt đối không bình thường. Rất nhiều người cũng đang nghe ngóng anh đó, hiện giờ mọi người đều tôn anh là kinh thành đệ nhất thiếu gia.
- Cái gì chứ, cái tên này tôi không dám nhận đâu.
Hàn Đông lập tức nói, cho dù vì lý do gì, cái xưng hộ đệ nhất thiếu gia, ngoài đem đến ảnh hưởng không tốt cho người đó, không mang đến một chút tốt lành nào.
Vì thông thường mà nói, cái gọi là thiếu gia gì đó, trên cơ bản không mang đến ấn tượng tốt cho người khác, thậm chí có chút chê bai.
Tần Phương nói:
- Ha ha, tôi hiểu ý anh, tuy anh quả thật không nhận, nhưng cái tên đệ nhất thiếu gia này dường như không phải chuyện tốt. Tôi nghĩ bây giờ tâm nguyện lớn nhất của anh chính là khiêm tốn, cố gắng khiêm tốn.
Cách nói này quả thật nói lên lời trong lòng của Hàn Đông.
- Không ngờ chị Phương cũng hiểu tôi quá.
Hàn Đông cười nói.
- Hiện nay tôi cũng phải cụp đuôi làm người
Trong điện thoại truyền đến giọng cười thanh tú của Tần Phương, sau đó cô ta nói:
- Cũng đúng, sau khi quá khoa trương, duy trì khiêm tốn là điều cần thiết. Đúng rồi, chuyện lần trước anh nói, hiện giờ tôi đã liên lạc được hơn mười người bạn, đến lúc đó lập thành đoàn đến thành phố Vinh Châu ủng hộ anh.
- Vậy thì rất cám ơn chị Phương, tôi gọi điện đến cũng muốn nói chuyện này, muốn làm chút việc cũng không dễ dàng, sau này còn phải nhờ chị Phương giúp đỡ nhiều.
- Cái này không thành vấn đề, có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng làm hết sức.
Nói được một hồi, cúp máy điện thoại.
Hàn Đông thở một hơi dài, không ngờ tin tức lần này lại mang đến ảnh hưởng lớn vậy, không ngờ có người còn đặt tên ''Kinh thành đệ nhất thiếu gia'' cho mình nữa, cái này đúng là không phải tên hay gì.
Trong thành phố Yến Kinh, có rất nhiều con cái của bá quan, thiếu gia này nọ cũng rất nhiều, từ đó đến nay, dường như cũng không ai dám tự xưng là đệ nhất thiếu gia.
Trong Yến - Kinh có tên trong bảng xếp hạng thanh niên, trong gia đình đều có thế lực không tồi, cũng không ai phục ai
Cho nên chỉ có thằng ngốc mới tự gán cho mình cái tên đệ nhất thiếu gia, chiêu này không khiến người ta ghen ghétmới lạ.
Hàn Đông cũng không biết là ai đã đặt tên này cho mình, dù sao tuyệt đối là không quen biết.
Hơn nữa, vốn dĩ bản thân Hàn Đông so với đám thiếu gia không có việc làm đều có khác biệt rất lớn.
Vài năm này, Hàn Đông luôn ở tỉnh Tây Xuyên, thời gian ở tại Yến Kinh, cộng lại còn chưa đến hai tháng.
Người không ở Yến Kinh, còn cộng thêm tên này, vậy càng không có ý nghĩa gì.
Sau khi tan làm về nhà, thức ăn đã được dọn lên bàn, còn có hơi nóng, xem ra Vương Mỹ Cầm dựa theo thời gian để làm thức ăn.
Nhìn thấy Hàn Đông bước vào, Lữ Nhạc đứng dậy từ phía ghế ngồi, cười hì hì chào đón, tiến lên trước lấy đôi dép từ trong tủ giày ra đặt dưới chân Hàn Đông.
Hàn Đông hơi mỉm cười, cô bé này đã có tiềm năng của một người vợ hiền rồi.
Dùng cơm xong, Vương Mỹ Cầm sau khi dọn dẹp liền ra về.
Tối đến, Lữ Nhạc ôm lấy cánh tay của Hàn Đông, vẻ mặt hạnh phúc ngồi xem truyền hình.
- Ngày mai cuối tuần, em muốn đi chơi ở đâu?
Hàn Đông ôm lấy Lữ Nhạc hỏi.
- Sao cũng được, chỉ cần đi chung với anh, đến đâu cũng được.
Lữ Nhạc cười nói.
Hàn Đông bèn nói:
- Ngày mai chúng ta tự lái xe đi du lịch, đến Đỉnh Thanh Sơn đi, đã lâu không đi rồi.
- Quyết định vậy nha, ngày mai đi Đỉnh Thanh Sơn.
Hàn Đông nói.
Đỉnh Thanh Sơn được mở ra khi hắn còn ở huyện Phú Nghĩa, trải qua vài năm phát triển sau này, danh tiếng của Đỉnh Thanh Sơn cũng nổi lên, các thiết bị cũng tương đối chu toàn, khách du lịch của mỗi năm cũng không ít.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền lái chiếc Santana thẳng tiến Đỉnh Thanh Sơn, biển số xe đã được Vương Song đổi qua, là biển số trong nước.
Từ thành phố Vinh Châu đến Đỉnh Thanh Sơn, lái xe đến đó cũng phải một giờ đồng hồ.
Trên xe mở tiếng nhạc du dương, Lữ Nhạc ngồi vị trí bên cạnh, trong miệng không ngừng ngâm nga, vẻ mặt hớn hở vui cười.
Khoảng chín giờ rưỡi, chiếc xe đã đến chân núi Đỉnh Thanh Sơn, cửa khẩu lên núi, đã được sửa lại thành một cánh cổng lớn, người đi vào đều phải đóng phí.
Không ít người tụ tập qua lại, nhiều người đeo ba lô, còn có người đi xe đạp đến, vừa cười vừa nói.
Như vậy, nói rõ du khách đến Đỉnh Thanh Sơn cũng không ít, cũng nói lên quyết định ban đầu là chính xác.
Lúc này khiến Hàn Đông như được ai ủi, cho dù đi đến đâu, có thể phát triển cho nơi đó, mình cống hiến vào, lưu lại dấu tích của mình, đây là một việc có thành tựu lớn.
- Không ngờ còn có đoàn du lịch nữa.
Lữ Nhạc đột nhiên kinh ngạc nói.
Hàn Đông nhìn qua, quả nhiên là một chiếc xe du lịch chạy đến, ngừng bên đường, một hướng dẫn viên du lịch dẫn theo một đoàn người, còn giải thích phong cảnh nơi này.
Hàn Đông không khỏi cười lên, xem ra kinh doanh ở Đỉnh Thanh Sơn vẫn không tệ.
- Đi nào, chúng ta cùng đi dạo, một tí tìm nhà một người dân dùng cơm.
Đến Đỉnh Thanh Sơn, chủ yếu có hai việc, một là ngắm cảnh, hai là ăn món đặc sản của nông dân trên núi, trong đó gà là món có tiếng, người đến đây căn bản đều ăn món này.
Chiếc xe men theo đường lối quanh co của đường núi chạy lên, đến đỉnh núi, tìm một nàh nông, chiếc xe liền dừng lại, ông chủ hiếu khách liền ra chào đón.
Hàn Đông chọn món ăn trưa, sau đó liền cùng Lữ Nhạc men theo con đường núi, trên núi này đều chăng chít những cây tùng, tuy mặt trời buổi sáng không nhỏ, nhưng đi vào trong rừng không hề có cảm giác nóng, bên tai thỉnh thoảng lại nghe được tiếng rung động của cây tùng, hoặc những chú chím bay ra từ trong nhánh cây, còn vang ra tiếng hót thánh thót của chim.
Tiến về phía trước, là một nơi tuyệt nhất để ngắm toàn cảnh Đỉnh Thanh Sơn, đứng đó, có thể cảm nhận được tiếng gió, nhìn quanh những ngọn núi, con người cũng cảm thấy được mở rộng tầm nhìn.
Khi Hàn Đông và Lữ Nhạc đến, gần đó đã có một số người, mọi người cùng nhìn nhau, trong miệng không khỏi cảm thán.
Hơn nữa, Hàn Đông còn nhìn thấy hai người quen.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Đông, Hoàng Tùng vẻ mặt lặng xuống, lập tức quay sang chỗ khác.
Trong lòng anh ta hơi buồn bực, sao lại có thể gặp Hàn Đông ở đây, hơn nữa mình và Tiêu Dũng vừa đúng lúc đi với hai ký giả, chuẩn bị gây chút rắc rối cho Hàn Đông.
Tiêu Dũng đang cùng trò chuyện với hai ký giả, không hề chú ý đến Hàn Đông, giọng nói cũng không nhỏ.
Vốn dĩ Hàn Đông nhìn thấy Tiêu Dũng và Hoàng Tùng cùng đi chung với nhau, cũng cảm thấy hơi lạ, vừa nghe Tiêu Dũng cùng hai người trò chuyện là ký giả, nhất thời hiểu được tình hình.
“Xem ra tên Hoàng Tùng này vẫn chưa chịu yên, sao Tiêu Dũng cũng tham gia vào?”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông không động tĩnh liền cùng Lữ Nhạc đi về một bên, trong lúc Lữ Nhạc đang ngắm cảnh, Hàn Đông bèn lấy điện thoại ra, gọi đến số của Trưởng ban tuyên truyền Đàm Bá Duệ.
- Bí thư Hàn, có chỉ thị gì sao?
Đàm Bá Duệ cười nói.
Hàn Đông nói:
- Trưởng ban Bá Duệ, ở đâu có nhiều chỉ thị thế. Hôm nay tôi ở Đỉnh Thanh Sơn...
- Bí thư Hàn ngài cũng đến Đỉnh Thanh Sơn?
Đàm Bá Duệ kinh ngạc nói
- Gia đình tôi cũng ở đây, ngài đang ở chỗ nào? Chúng tôi sắp đến đỉnh núi rồi.
Hàn Đông cũng hơi bất ngờ, cười nói:
- Vậy mọi người mau chóng lên đi, chúng tôi ở phía bên trái, lên rồi nói tiếp.
Không lâu sau, Đàm Bá Duệ đã đến, ngoài ra còn vài người, xem ra là người nhà của y.
- Sớm biết được Bí thư Hàn đến, chúng tôi đã cùng đi rồi.
Đàm Bá Duệ cười nói.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Mọi người đã chọn gì chưa, trưa nay cùng uống vài ly chứ?
- Chúng tôi còn chưa chọn, một tí sẽ kính Bí thư Hàn vài ly.
Đàm Bá Duệ nói, sau đó lại giới thiệu qua, đó là vợ, con trai và con dâu anh ta.
Hàn Đông chào hỏi họ, lập tức nói với Đàm Bá Duệ:
- Trưởng ban Bá Duệ, ở đây tôi gặp được hai người quen, họ đi chung với hai ký giả, cho nên mới nghĩ đến gọi điện cho anh.
- Sao lại là họ?
Đàm Bá Duệ nhìn theo hướng của Hàn Đông chỉ, đột nhiên vẻ mặt hơi ngạc nhiên,
- Hai người này là ký giả của tờ báo Đô Thị Tây Nam, danh tiếng không nhỏ, thích đưa những tin bôi nhọ sự thật, sao Tiêu Dũng lại đi chung với họ?
Anh ta không nhận ra Hoàng Tùng, nhưng lại nhận ra tiền Bí thư quận ủy quận Hưng Đoàn Tiêu Dũng, trong lòng cũng nghi ngờ lớn, thần thái nghiêm túc hẳn.
Hàn Đông bình thản nói:
- Ngoài người đó ra, còn có HoàngTùng của huyện Phú Nghĩa, trước đó không phải nói lãnh đạo Thành ủy đả kích trả thù y sao?
Đàm Bá Duệ kinh ngạc, nói:
- Họ không có ý tốt
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đàm Bá Duệ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi từng biết hai phóng viên này, hai người họ có chút khó chơi, lúc đó phải mất rất nhiều sức mới đuổi được bọn họ đi đấy.
Cái gọi là mất nhiều sức chẳng qua là đút không ít tiền thôi.
Bây giờ một số phóng viên, nắm được chính quyền địa phương có vấn đề gì, liền uy hiếp sẽ đưa ra ánh sáng, mục đích là muốn kiếm ít tiền mà thôi
Mà một số chính quyền địa phương, cơ quan, vì che giấu sự tình nào đó, cũng chỉ đành bị dắt mũi
Hơn nữa, có thể dùng tiền để giải quyết sự việc, đối với nhiều lãnh đạo mà nói, cũng không phải là điều gì không thể, dù sao tiền cũng không phải tiền túi của mình.
Ngược lại, nếu có chuyện không hay xảy ra, đối với bọn họ mà nói là rất bất lợi.
Chính vì vậy, một số phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp thì càng không kiêng nể gì. Có vài người thậm chí còn cố ý khiêu khích, nhằm kiếm thêm thù lao.
Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, nếu quen biết thì dễ giải quyết rồi, anh tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ, khuyến khích họ đưa tin thành phố Vinh Châu, nhưng phải đứng ở lập trường công bằng mà đưa tin, nếu bọn họ cố ý bẻ cong sự thật, hoặc bịa đặt thêm một vài sự tình, bôi nhọ thành phố Vinh Châu, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng luật pháp để truy cứu trách nhiệm.
Đàm Bá Duệ nói:
- Tôi cũng biết lãnh đạo bọn họ, đến lúc đó cũng có thể chào hỏi lãnh đạo bọn họ, chỉ cần ra điều kiện đầu tiên là tôn trọng sự thật, chúng ta không can dự vào việc đưa tin của bọn họ, nhưng quyết không cho phép bất cứ điều gì bẻ cong sự thật.
Hàn Đông nói:
- Chính là như vậy, chúng ta tôn trọng sự tự do báo chí, cũng sẵn lòng chấp nhận cấp tin, chỉ cần bọn họ công bằng, nơi này chúng ta có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể phỏng vấn đưa tin.
- Thành phố Vinh Châu lạc hậu, đây là một sự thật không thể chối cãi. Lạc hậu cũng sẽ tồn tại theo rất nhiều vấn đề, những điều này chúng ta không cần phải che giấu, giống như che những vết u nhọt, đưa ra tin tức truyền thông, cũng giúp chúng ta cố gắng dốc sức để giải quyết vấn đề.
- Ban tuyên giáo có thể đưa tình hình thành phố Vinh Châu, chủ động liên lạc cùng các đơn vị truyền thông.
- Không thể để như trước đây, vừa gặp phải chuyện gì, liền nghĩ tới việc che che đậy đậy, đề phòng phóng viên đến phỏng vấn như đề phòng trộm
- Chỉ có cách tự chúng ta phải đứng trên đôi chân của mình, không có gì có thể phòng bị tốt.
Đàm Bá Duệ đứng một bên Hàn Đông, nghiêm túc lắng nghe ý kiến Hàn Đông.
Tuy rằng đây là trường hợp riêng tư, nhưng cũng cho thấy quan điểm và cách nghĩ của Hàn Đông đối với công tác tuyên truyền.
Theo một loạt lời nói vừa rồi của Hàn Đông, ông ta cảm giác được Hàn Đông có một thái độ cởi mở với giới truyền thông.
Trên thực tế, ông ta cũng cho rằng vốn là nên như thế. Chẳng qua rất nhiều người lãnh đạo đều không cho là vậy mà thôi, rất nhiều người cảm thấy việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, nếu có chuyện gì, đều cố sức hạ thấp nhất có thể.
Đương nhiên, nếu có thành tích gì mà nói, tất cả mọi người đều hy vọng giới truyền thông lớn đưa thêm tin, thổi phồng lên.
Hiện tại, những gì Hàn Đông nói, chẳng qua là muốn công tác tuyên truyền trở về quỹ đạo bình thường mà thôi.
Nhưng điều này đối với một nhân vật số một thành phố mà nói, phải có một sự kiên quyết nhất định.
Dù sao một thành phố lớn như vậy, nơi này nơi kia xảy ra chuyện tương đối nhiều, nếu sự tình gì cũng đưa ra truyền thông, như vậy đối với lãnh đạo thành phố sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
“Điều này cho thấy Hàn Đông thật đúng với lòng tin của mình”
Đàm Bá Duệ trong lòng cảm phục nói
- Tuy nhiên, về sau ban tuyên giáo cũng cần phát triển thêm mặt tuyên truyền, kiếm một ít bản thảo tốt đưa ra ngoài, như vậy mới thể hiện đúng chức trách của ban Tuyên giáo.
Lúc này, Tiếu Dũng cũng đã biết Hàn Đông ở trên núi, và không ngờ nhìn thấy Đàm Bá Duệ ở bên.
Sắc mặt anh ta liền trở lên tái nhợt
Tuy rằng anh ta đối với việc Hàn Đông điều mình khỏi vị trí Bí thư quận ủy Hưng Đoàn, đến một chỗ không gì làm, đối với việc này anh ta đã rất bất mãn. Nhưng thời điểm anh ta âm mưu, bị Hàn Đông gặp phải, trong lòng rất lo lắng.
Mà Hoàng Tùng cũng rất buồn bực, âm mưu của mình còn chưa bắt đầu, đã bị Hàn Đông biết, điều này làm cho anh ta đột nhiên sầu não.
Cho nên, thừa dịp Hàn Đông và Đàm Bá Duệ nói chuyện phiếm, anh ta cùng Tiếu Dũng cùng bảo hai phóng viên thay đổi vị trí.
Khi Hàn Đông và Đàm Bá Duệ tán ngẫu xong, quay đầu nhìn lại, mấy người Hoàng Tùng đã đi đâu rồi.
Sáng thứ hai vào làm, Đàm Bá Duệ triệu tập ban Tuyên giáo, khích lệ tinh thần ban Tuyên giáo, phải cống hiến cho thành phố Vinh Châu.
Mặt khác, ông ta còn muốn các đài truyền hình, báo chí phải tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ với việc đưa tin trọng điểm, không chỉ là hình ảnh trên mặt báo, còn muốn có những báo cáo điển hình, đối với một số cán bộ Đảng viên do nhiều nguyên nhân, đã bị xử phạt và điều chỉnh, phải tổ chức chuyên mục đưa tin, làm cho nhân dân quần chúng hiểu biết chân tướng, nắm chắc hoạt động của Thành ủy.
Đồng thời, ông cũng yêu cầu bọn họ sử dụng bộ óc của mình, hành động nhiều mặt, liên hệ với các phương diện truyền thông, tăng mạnh mặt tuyên truyền của thành phố Vinh Châu, và hình thành thể chế trách nhiệm để hoàn thành các mục tiêu, nhiệm vụ.
Nhân viên làm việc sẽ được đưa vào danh sách xét ban thưởng.
Sau khi xong việc, ông ta lại đến văn phòng Hàn Đông, đem các ý tưởng của mình báo cáo lại với Hàn Đông.
- Trưởng ban Bá Duệ sắp xếp phù hợp với tình hình thực tế của thành phố, tôi rất đồng ý.
Hàn Đông mỉm cười nói
- Ban tuyên giáo có thể có ý kiến riêng của mình, chủ động đề xuất, giữ gìn hình tượng của thành phố, xúc tiến triển khai các hạng mục công tác, là có tác dụng tích cự đấy. Đương nhiên, một sáng kiến tốt cũng cần phải thực hiện tốt.
Với Hàn Đông, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, chỉ cần tập trung trên công việc, như vậy cơ bản là không có khả năng không làm tốt việc.
Đàm Bá Duệ hiện tại đứng về phía Hàn Đông, lại dựa theo ý của Hàn Đông nói, cho nên với hành động lần này của ban Tuyên giáo Hàn Đông rất yên tâm, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều
Được Hàn Đông tán thành, trong lòng Đàm Bá Duệ cũng rất vui vẻ, cố gắng triển khai công tác ban Tuyên giáo cho tốt, một mặt vừa có thêm được sự ủng hộ của Hàn Đông, mặt khác đối với ông ta mà nói đó cũng là một chiến tích tốt.
Sau khi Đàm Bá Duệ cáo từ không lâu, Khổng Phàm Chi tiến vào báo cáo:
- Bí thư Hàn, nguyên Phó chủ nhiệm Ngô Giải Toàn của Hội đồng nhân dân đến
- Mau mời vào
Hàn Đông nói xong, đứng lên, bước nhanh ra ngoài tiếp đón
Lúc trước, thời điểm Hàn Đông mới đến huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, Ngô Giải Toàn là Phó chủ nhiệm thường trực hội đồng nhân dân, hưởng thụ đãi ngộ của cấp giám đốc sở. Hiện tại bây giờ đã về hưu, nhưng vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến cán bộ lão thành bên trong.
Hơn nữa, lúc trước Ngô Giải Toàn cũng đã giúp đỡ Hàn Đông, tuy rằng không được như nguyện vọng, nhưng Hàn Đông vẫn nhớ ân tình này.
Mặt khác, Ngô Đại Toàn là người nhà với Lý Đại Dũng, bởi vậy cũng như là bề trên của Hàn Đông
Lúc Ngô Giải Toàn đứng bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, quan sát bố trí trong căn phòng.
Hàn Đông ra đón mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Ngô mời vào, ngài có chuyện gì, gọi điện bảo một tiếng là được rồi.
Thấy Hàn Đông có thái độ với mình tốt như vậy, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ tươi cười, ông ta tiến lên phía trước nói:
- Bí thư Hàn, cậu là lãnh đạo Thành ủy, tôi làm sao dám chỉ bảo cậu.
Hai tay Hàn Đông nắm lấy tay Ngô Giải Toàn, nói
- Ngài cứ khách sáo, trước mặt ngài, tôi chỉ là hậu bối.
Đối với thái độ của Hàn Đông, Ngô Giải Toàn rất dễ chịu, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau, vừa bắt tay Hàn Đông vừa nói:
- Ồ, bí thư Hàn quá khách sáo, cậu tới đây lâu như vậy, tôi vẫn suy nghĩ muốn nói chuyện với cậu.
Hàn Đông nói:
- Đó là tôi không làm tròn bổn phận ạ, vẫn chưa tới thăm hỏi được ngài.
Bước vào trong phòng, Hàn Đông tự mình rót trà mời Ngô Giải Toàn, sau đó thân thiết chào hỏi ông ta, tình trạng sức khỏe và cuộc sống.
Ngô Giải Toàn vừa ngồi trao đổi với Hàn Đông, vừa âm thầm cảm phục: “Không thể tưởng tượng thái độ Hàn Đông lại tốt như vậy, người thanh niên này quả thật không tệ. Lúc trước làm sao nghĩ được, người thanh niên này, sau vài năm lại thành Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu này chứ?”
Lại so sánh giữa con mình là Ngô Hiểu Bảo và Hàn Đông, Ngô Giải Toàn chỉ có thể âm thầm thở dài.
- Bí thư Hàn, lần này tới, có chuyện nói với cậu một chút.
Ngô Giải toàn vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mấy ngày nay, tôi cùng một ít đồng chí lão thành thường xuyên tụ tập một chỗ, dường như đang thương lượng về ra đề khó cho Thành ủy gây phiền hà, tôi cảm giác điều này không tốt, có vài đồng chí, vốn tổ chức đã chiếu cố rất nhiều rồi, nhưng vẫn không biết dừng lại, một số khác tôi thấy có dụng tâm xấu.
Nghiêm túc nghe xong những điều Ngô Giải Toàn nói, Hàn Đông hít một hơi thuốc, nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Ngô đã quan tâm tới Thành ủy, các đồng chí lão thành phần lớn đều là những người có cống hiến nhiều cho thành phố Vinh Châu, hiện tại bọn họ đã về hưu, tổ chức chắc chắn đã bố trí ổn thỏa cho cuộc sống về hưu của bọn họ, có gì khó khăn, Thành ủy cũng sẽ toàn lực giải quyết. Hội nghị cán bộ lão thành lần thứ 10 tôi sẽ tham dự, đến lúc đó cũng mời chủ nhiệm Ngô tham gia, có chuyện gì, mọi người gặp mặt trao đổi.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông chợt cười lạnh, nhóm cán bộ lão thành sao bỗng nhiên muốn gây mâu thuẫn, chỉ sợ có liên quan tới Phó bí thư phân công quản lý cán bộ lão thành Khâu Hiển Mai.
“Người phụ nữ này, không ngờ, không ngờ làm thủ thuật nhỏ này, cũng quá trẻ con rồi.”
Đừng nói hiện giờ có Ngô Giải Toàn nhắc nhở, cho dù Hàn Đông không biết chuyện này, đến lúc đó cũng không đến nổi không giải quyết được vấn đề của nhóm đồng chí lão thành này.
Mà hiện tại, hiểu được tình hình càng khiến Hàn Đông nắm chắc phần thắng hơn.
“Nếu như vậy, đến lúc đó trong cuộc họp sẽ phản kích Khâu Hiểu Mai, cho cô ta biết thế nào là lợi hại”
Thấy Hàn Đông tự tin như vậy, Ngô Giải Toàn cũng yên lòng, ông ta đứng lên nói:
- Bí thư Hàn, cậu bận việc, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa
Hàn Đông tiễn Ngô Giải toàn tới đầu cầu thang, trở về văn phòng, kêu Khổng Phàm Chi lại, nói:
- Cậu thông báo tới ban cán bộ lão thành, nói tôi muốn tham gia hội nghị lần thứ 10, bảo anh ta trước tiên thông báo với các đồng chí lão thành, đồng thời phụ trách thu thập những khó khăn trong sinh hoạt của các đồng chí lão thành rồi nhanh chóng đưa qua đây.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tuy rằng, Hàn Đông không thích Khâu Hiểu Mai giở thủ đoạn, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được, nhất định nhóm cán bộ lão thành có vấn đề gì đó, cho nên mới bị cô ta giật dây để gây chuyện làm khó hắn.
Phải biết rằng những cán bộ lão thành này, bọn họ đều trong quan trường nhiều năm, việc cong cong lách lách, cũng đều rất quen thuộc.
Bọn họ chắc chắn cũng hiểu được Khâu Hiểu Mai muốn phân cao thấp với mình, chẳng qua bởi vì có vấn đề thật, nên mới phải thuận thế đi theo.
Nói cách khác, cho dù các đồng chí lão thành này có già rồi, cũng không thể hồ đồ như vậy, đối nghịch với Bí thư Thành ủy thật không phải là điều gì tốt lành.
Chính bởi vậy, Hàn Đông mới bảo Khổng Phàm Chi thông báo với cục cán bộ lão thành, đầu tiên là trưng cầu ý kiến mọi người xem có vấn đề gì cần giải quyết.
Đây chính là đem vấn đề và mâu thuẫn đặt lên trên mặt bàn, hơn nữa là trước khi bắt đầu cuộc họp, Hàn Đông có thể chủ động hỏi, cũng sẽ xác định được biện pháp giải quyết.
Hơn nữa, Hàn Đông làm như vậy cũng hoàn toàn biểu lộ được thành ý, mọi người trước tiên nêu vấn đề ra, đến lúc họp nếu muốn tập kích bất ngờ, như vậy sẽ không phải là vấn đề của Hàn Đông.
Về phần cục cán bộ lão thành, Hàn Đông cũng không cần lo lắng gì.
Nếu cục cán bộ lão thành bị Khâu Hiểu Mai sai bảo, cố ý đưa ra một vài vấn đề, lúc đó Hàn Đông có thể lấy cục Thống kê khai đao, mượn chuyện này xử phạt bọn họ.
“Tóm lại, hiện tại mình hết thẩy đều quang minh chính đại, có vấn đề gì, tất cả mọi người đều có thể bàn luận, xem bọn họ có năng lực làm ra âm mưu gì đây.”
Hàn Đông vẻ mặt cười lạnh, hắn có thể tin tưởng rằng việc các đồng chí lão thành cố ý gây khó dễ cho Thành ủy nhất định là có Khâu Hiểu Mai đứng ở sau lưng, đưa tin đồn.
Bởi vì trước đó, cũng chỉ có vài người biết Hàn Đông muốn tham gia hội nghị cán bộ lão thành ngày mười.
Nếu không phải Khâu Hiểu Mai lộ ra tin tức và gây kích động, làm sao mà các đồng chí lão thành này lại bắt đầu móc nối chuẩn bị được?
Điều này làm cho Hàn Đông cực kỳ căm tức Khâu Hiểu Mai
Nếu chỉ là trong công việc có suy nghĩ khác nhau một chút, thế thì còn dễ nói
Nhưng hiện tại cô ta làm tới như thế này, hoàn toàn là ngáng chân Thành ủy.
Làm lãnh đạo quản lý nhóm cán bộ lão thành, lẽ ra có vấn đề, cô ta cũng phải có trách nhiệm. Nhưng giờ lợi dụng điều này gây phiền toái cho hắn, là muốn hắn làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
Cho nên, Hàn Đông quyết định, đến lúc đó ở trong cuộc họp, nhất định phải cho Khâu Hiểu Mai biết tay, để sau này cô thành thật một chút.
Thậm chí, Hàn Đông còn có thể cùng Khương Vinh Quang liên kết lại, trước tiên tước mất quyền của Khâu Hiểu Mai, làm cho cô ta thành một Phó bí thư hoàn toàn bỏ xó, điều đó cũng rất dễ làm được.
Đương nhiên, sự việc này còn chưa tới mức đó, Hàn Đông cũng không cần phải làm như vậy.
Dù sao, Khương Vinh Quang cũng không phải đèn cạn dầu, Hàn Đông cũng phải đề phòng anh ta.
Ngoài ra, Hàn Đông còn phải điều chỉnh tốt các công việc của thành phố Vinh Châu, trước tiên cho các hạng mục của toàn thành phố đi vào quỹ đạo rồi hãy nói.
- Đáng giận
Khâu Hiểu Mai vẻ mặt phẫn nội ngồi trong phòng làm việc.
Cô vừa mới nhận được điện thoại của cục trưởng cục cán bộ lão thành, biết được việc Hàn Đông bố trí sắp xếp, liền hiểu được Hàn Đông nhất định nghe được phong thanh gì đó, nên mới bắt đầu chuẩn bị trước cho hành động của mình.
Sẽ thu thập vấn đề đặc biệt trước, đây là phòng ngừa có người đột nhiên tập kích.
Nếu vấn đề thu thập đưa ra, Hàn Đông cảm thấy rất khó giải quyết, khó xử lý, hắn có thể lấy cớ, ủy thác Khâu Hiểu Mai đi xử lý, đem củ khoai nóng trong tay ném cho Khâu Hiểu Mai.
Nếu những vấn đề đó giải quyết tốt, sự tình lại càng đơn giản, Hàn Đông có thể mượn việc lần này giải quyết được vấn đề của nhóm cán bộ lão thành, tạo cho mình một chút hình tượng tốt.
Tính đi tính lại, lần hành động này của Khâu Hiểu Mai, vừa mới bắt đầu, dường như đã thất bại rồi.
Điều này làm cho cô vô cùng bực tức. Chiều thứ sáu, Tiếu Dũng gọi điện tới nhà cô, nói anh ta và Hoàng Tùng lúc ở núi Thanh Sơn đã thấy Hàn Đông và Đàm Bá Duệ, điều này làm cho cô hiểu được, bảo Tiếu Dũng thông qua giới truyền thông gây khó dễ cho Hàn Đông gần như là việc không thể làm được.
Nói cách khác, hai lần Khâu Hiểu Mai ra tay, đều còn chưa bắt đầu phát ra hiệu quả, trước mặt Hàn Đồng, đều như băng tuyết dưới ánh mặt trời, lập tức tan rã trên mặt đất.
“Người này thật quá may mắn.”
Khâu Hiểu Mai trong lòng buồn bực suy nghĩ.
Cô cảm thấy nếu như mình bố trí tốt sự việc, có thể thuận lợi thực thi, như vậy nhất định sẽ khiến Hàn Đông rất khó chịu.
Nhưng giờ không biết tính sao, kế hoạch của cô hoàn toàn bị phá sản.
Cho nên cô chỉ có thể quy kết là do Hàn Đông quá may mắn.
“Hiện tại chắc Hàn Đồng lại càng bất mãn với mình”
“Mình cùng với hắn, cũng không thể nào đi cùng một đường, hiện tại đã trở mặt, vậy phải đấu tranh tới cùng.”
Giờ khắc này, Khâu Hiểu Mai đã hoàn toàn tuyên chiến với Hàn Đông rồi.
Cô hiểu được, bản thân cô làm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, Hàn Đông nhất định sẽ biết được, nhất định sẽ không khách sáo với cô.
Bởi vậy cô coi như là hạ quyết tâm, nhất định phải đấu đến cuối cùng với Hàn Đông.
Phụ nữ đều như vậy, có khi chui vào ngõ cụt rồi, cũng chỉ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm việc.
Không hề nói đạo lý, đó là một trong những bản lĩnh sở trường của phụ nữ.
Thời gian trôi rất nhanh, rất nhanh đã đến ngày mùng mười tháng bảy rồi.
Hội nghị cán bộ lão thành bắt đầu vào lúc chín rưỡi sáng, bởi vì nghĩ cho một số đồng chí lão thành sức khỏe không tốt, cho nên cũng không bố trí họp quá sớm.
Chín giờ, Hàn Đông đã xử lý xong văn kiện, lập tức bảo Khổng Phàm Chi xuống lầu lên xe, lập tức tới cục cán bộ lão thành
Cục cán bộ lão thành chỉ cách Thành ủy gần một km, xe rất nhanh đã tới.
Có lẽ là bởi vì Hàn Đông tới tham gia hội nghị, nên cục cán bộ lão thành từ trên xuống dưới đều được quét dọn sạch sẽ.
Trong sân xe đạp, xe máy và một số thứ khác đều được sắp xếp chỉnh tề.
Kính cửa sổ đều được lau trong suốt, không nhiễm một hạt bụi.
Nhìn thấy một chiếc Audi tiến vào trong sân, vài nhân viên vẫn còn đang bận rộn đều kinh ngạc nhìn qua, có người lập tức đi thông báo với lãnh đạo.
Hàn Đông vừa xuống xe, nhìn đồng hồ còn khoảng hai mươi phút, liền dẫn Khổng Phàm Chi lập tức đi vào tòa nhà.
- Xin chào ngài, xin hỏi ngài là…
Một nhân viên đứng phía trước chần chừ hỏi.
Vừa mới nhìn thấy Hàn Đông từ trong xe Audi bước ra, ở thành phố này, không mấy người có thể được cấp xe Audi.
Nhưng khi thấy Hàn Đông còn trẻ như vậy, dường như cũng không phải là lãnh đạo gì, chẳng lẽ là thư ký lãnh đao, nhưng người đi sau kia lại càng giống thư ký hơn.
Khổng Phàm Chi nói:
- Đây là bí thư Thành ủy Hàn, phòng họp các anh ở đâu?
- Xin... xin chào bí thư Hàn
Nhân viên kia giật mình kinh hãi, mặt lập tức đỏ lên, dường như làm chuyện gì sai bị bắt quả tang
- Phòng họp… phòng họp ở tầng bốn.
Nhân viên này lần đầu tiên đối diện với Bí thư Thành ủy ở khoảng cách gần như vậy, bởi vậy trong lòng rất bối rối, lúc nói chuyện cà lăm cà lắp.
Hàn Đông gật gật đầu, liền hướng phía cầu thang đi lên.
Lúc này vài người trên lầu chạy xuống, hình như là cục trưởng cục cán bộ lão thành Du Liễu Hồng, ông ta vừa nhìn thấy Hàn Đông, sắc mặt hơi đổi, lập tức bước nhanh hơn đến chào hỏi.
- Xin chào bí thư Hàn
Du Liễu Hồng cung kính nói, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc, không biết vì sao bỗng nhiên Hàn Đông đến sớm như vậy, hiện tại nhóm cán bộ lão thành còn chưa tới đầy đủ.
Vừa rồi ông ta đang ở trong phòng họp giao lưu với nhóm đồng chí lão thành, nói Thành ủy vô cùng coi trọng hội nghị tọa đàm lần này, đầu tiên là tìm hiểu trước những khó khăn của mọi người, đến lúc đó sẽ tận lực giải quyết, bởi vậy, cũng mong các đồng chí lão thành có thái độ ôn hòa, tránh cho cục trưởng này khó xử.
Sau một nhân viên vội vã chạy tới thì thầm vào tai ông ta, vừa nghe ông ta lập tức mang theo người tới tiếp đón.
Du Liễu Hồng hiểu được Khâu Hiểu Mai đang đấu với Hàn Đông, bởi vậy ông ta lo lắng Hàn Đông sẽ xoay đầu lại đối phó với ông ta. Hiện tại Hàn Đông bình tĩnh tới đây, điều này làm cho ông ta lo lắng trong lòng.
Hàn Đông bắt tay Du Liễu Hồng, nói:
- Các đồng chí lão thành đến rồi đúng không, tôi tới sớm giao lưu với bọn họ một chút.
- Bí thư Hàn, mời đi bên này.
Du Liễu Hồng cung kính nói.
Tầng bốn là một phòng họp lớn, bên trong thưa thớt một vài đồng chí lão thành, đầu bọn họ hầu hết đều đã điểm hoa râm, hơn nữa cũng đều là người quen cũ, hội nghị tọa đàm lần này tương đương với cuộc tụ hội của bọn họ, mọi người ở cùng một chỗ tâm sự, hội nghị tọa đàm xong còn có thể cùng nhau ăn bữa cơm miễn phí, bởi vậy nếu không có chuyện gì, tất cả mọi người đều muốn tới tham gia.
Nhìn thấy Du Liễu Hồng vội vãi lao ra, giờ lại rất cung kính đi cùng một người trẻ tuổi, vẻ mặt những cán bộ lão thành này đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Xin chào mọi người, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Đông
Không đợi Du Liễu Hồng giới thiệu, Hàn Đông liền mỉm cười nói
- Đến thành phố Vinh Châu đã được một thời gian, hôm nay mới có dịp đến gặp mặt các vị, xin hãy lượng thứ.
- Hàn Đông
- Bí thư Hàn?
Các đồng chí lão thành phía dưới, tất cả vẻ mặt đều đang bị sốc.
Hàn Đông mỉm cười, bước về chỗ giữa, ngồi xuống một chiếc ghế, nói:
- Hôm nay tôi tới đây, chính là đại biểu Thành ủy, cố gắng hết sức vì mọi người giải quyết các vấn đề thực tế, cho nên tôi không muốn làm hình thức gì cả, tất cả mọi người thoải mái chút, tự do tán gẫu, có vấn đề gì tôi sẽ ghi lại, có thể giải quyết ngay tại chỗ sẽ giải quyết, không thể giải quyết tại chỗ, tôi cũng cho mọi người thời gian giờ giấc trả lời rõ ràng.
Nghe Hàn Đông nói như vậy, nhóm cán bộ lão thành ở đây sắc mặt đều thay đổi, lời nói của Hàn Đông cho thấy lần này quả thật hắn mang theo thành ý mà tới, vì thế cả đám đều dũng cảm lên, ngồi vây quanh Hàn Đông, mồm năm miệng mười liên tiếp nói chuyện.
Vẻ mặt Hàn Đông thản nhiên cười, nghiêm túc lắng nghe, cũng bảo Khổng Phàm Chi ghi chép lại, đối với vấn đề bọn họ nói ra, cũng đã trả lời một tràng rồi, càng làm cho bọn họ cao hứng.
Cán bộ lão thành vào phòng hội nghị, vừa thấy không khí vậy, cũng đều tham gia vào.
Đợi cho Khâu Hiểu Mai tới phòng họp, vừa thấy Hàn Đông bị phần đông đồng chí lão thành vây lại một chỗ, mọi người cao hứng trò chuyện, đối với Hàn Đông vô cùng thân thiết, trong lòng lập tức trầm xuống
Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, vẫn chưa tới giờ họp.
Đối với việc Khâu Hiểu Mai tới, nhóm đồng chí lão thành căn bản cũng không có người để ý tới, có ít người là vì không nhìn thấy, có một số cũng là vì không muốn để ý tới cô.
Đem so Khâu Hiêu Mai với Hàn Đông, nhóm đồng chí lão thành đang ngồi đều cảm thấy Hàn Đông mới là thực sự vì mọi người mà suy tính, mà trước giờ Khâu Hiểu Mai nói thì nhiều, làm thì ít.
“Hàn Đông này rất có thủ đoạn, mới bao nhiêu tuổi mà chỉ trong chốc lát đã giải quyết được vấn đề của các đồng chí lão thành, cũng không biết lát nữa hắn sẽ lại làm ra cái gì nữa” Trong lòng Khâu Hiểu Mai lo lắng nghĩ.