Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 114 : Giá Vụ hậu kỳ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ngọc Kình Vương nói:
- Đa tạ Cổ Thần đạo hữu và Vu tộc đã tương trợ, tứ đại quỷ tướng cuối cùng cũng đã bị triệt tiêu, trừ được hậu hoạn, nhưng trong thiên đình, vẫn còn những tướng quỷ cùng với việc yêu vương giới bị chiếm cứ, đồng thời số lượng cũng còn khá đông, đó cũng là một mầm họa lớn, trong số đó có không ít đều là cao thủ siêu cấp hư không trung kì và hư không sơ kì, thực lực cũng vô cùng lớn mạnh, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng.
Dưới quyền của Độc Giác quỷ vương có hơn một trăm lẻ tám tướng quỷ độ hư. Trong đó, quỷ tướng thuộc cấp hư không kì có đến hai mươi hai tên, đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ, đệ lục, cùng với đệ bát và đệ cửu…đều là những tướng quỷ lợi hại, và đều đã bị Cổ Thần tiêu diệt. Ngoài ra, cổ Thần còn tiêu diệt cả vài tên tướng quỷ hư không kì. Thế nhưng những tướng quỷ hư không kì vẫn còn không ít, còn về những tướng quỷ thuộc cấp giá vụ kì thì lại còn nhiều hơn, đây quả thực là một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, không thể xem thường.
- Đáng tiếc, chỉ có tứ đại quỷ tướng đuổi được đến đây.
Thạch Hầu Vương thở dài một tiếng và nói:
- Nêu như tất cả quỷ tướng đều đuổi đến đây, thì thân ngoại hóa thân của Cổ Thần đạo hữu vừa xuất hiện, thì e rằng trong tích tắc là toàn bộ bọn chúng sẽ bị tiêu diệt.
Cổ Thần nói:
- Không đáng ngại, quỷ tướng lợi hại nhất đã chết, những tướng quỷ còn lại, không thể gây sóng gió gì đâu, có điều là số lượng của chúng quá đông, chúng ta nhân lực lại quá ít, cho nên vẫn cần tìm kiếm thêm nhiều trợ thủ, thì mới không có tổn thất. Những tên tướng quỷ ấy do thấy tôi nên mới xuất hiện, tôi sẽ theo các ngài đi một chuyến, cùng các vị yêu vương đồng tâm hiệp lực, quét sách bọn oan hồn trên thiên đình.
Cửu đại yêu vương vẻ mặt mừng rỡ, Ngọc Kình Vương nói:
- Vậy thì xin được đa tạ Cổ Thần đạo hữu, chuyến này đến thiên đình, không chỉ phải quét sạch bọn oan hồn, mà còn phải toàn thắng, yêu tộc đã bị tổn thất trầm trọng, không thể có thêm bất kì tổn thất nào nữa. Trước khi đến thiên đình, chúng ta nên tập hợp các cao thủ độ hư thực vật sinh linh, rồi đến Kim Long nhai tìm thêm một số trợ thủ của bộ tộc rồng, với thực lực đủ mang tính áp đảo như vậy, thì mới bảo đảm không dễ thất bại, đồng thời với việc quét sạch bọn oan hồn, cũng đảm bảo bên chúng ta không xuất hiện bất kì những sai sót ngoài ý muốn nào…
Cổ Thần gật đầu nói:
- Được, nếu vậy tôi sẽ đi cùng các ngài một chuyến, tôi cũng định đi đến Kim Long Nhai để thăm Ngô Tinh đại ca của tôi.
Nói xong, cánh cổng tháp tầng thứ ba lại mở ra, sau đó cửu đại yêu vương lại biến mất vào trong bảo tháp.
Nhìn ánh mắt của bốn cô gái, Cổ Thần mỉm cười và nói:
- Các tỉ cũng đi cùng chứ!
Nói xong, cánh cửa tầng thứ sáu của bảo tháp lại mở ra.
- Được, hihi!
Bốn cô gái cười khì, sau đó biến vào trong không gian bảo tháp ở tầng thứ sáu.
Bảo tháp sau đó biến thành một luồng sáng, ẩn vào chính giữa đôi mày của Cổ Thần, nếu như đã muốn rời khỏi một lúc, thì việc đưa Vu tộc trở lại mặt đất sinh sống, phải tạm thời gác lại để sau vậy.
Rất nhanh đã hơn hai canh giờ trôi qua, một luồng sáng nhanh, di chuyển với tốc độ năm ngàn dặm, bây về phía Chiến Thần điện, đó chính là Cổ Thần.
Với tốc độ nhanh vô cùng tận của Cổ Thần, một canh giờ có thể bay được mấy chục ngàn vạn dặm. cho nên, trong khoảng nửa canh giờ, Cổ Thần đã đến Đồ yêu cốc mang theo ba vị cao thủ thực vật sinh linh ở cấp độ hư. Sau đó lại mất thêm nữa canh giờ để đến Kim Long Nhai.
Và họ đã gặp Ngô Tinh tại Kim Long Nhai, lúc bấy giờ mới biết được là thì ra Ngọc Kình Vương và Ngô Tinh có mối quan hệ khá sâu sắc, dường như là quan hệ đồng đạo, chẳng trách ngày trước Ngọc Kình Vương lại ra tay cứu Cổ Thần.
Việc tiêu diệt oan hồn rất khẩn cấp, cho nên họ không dừng lâu tại Kim Long nhai, mà mang theo một số cao thủ độ hư của bộ tộc rồng, và sau đó nửa canh giờ sau đã quay trờ về thiên đình.
Sau đó là quét sạch toàn bộ bọn oan hồn không sót một tên.
Tiểu Bạch đã cứu ra, chuyện oan hồn của âm giới xâm lược đã được giải quyết hoàn toàn. Trong lòng của Cổ Thần, đại bộ phận sự việc trong lòng đều đã có được lời giải đáp, có điều về tung tích của phụ thân Cổ Thương Cùng, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Vốn cho rằng Cổ Thương Tùng đã thân vong, thế như Cổ Thần không ngờ được rằng, ngay tại hải vực đầy phong ba vực thẳm lại trông thấy hình bóng của Cổ Thương Tùng, đồng thời, Tu vi của Cổ Thương Tùng lại đạt đến cảnh giới hư không trung kì.
Điều này quả thực khiến cho Cổ Thần kinh ngạc.
Thế nhưng, Cổ Thương Tùng xuất hiện như bóng ma, sau khi đã quét sạch bọn oan hồn trên thiên đình, Cổ Thần đã từng hỏi qua Ngọc Kình Vương về tin tức của tên hắc y nhân đã đánh nhau với cô ấy và Man Ngưu Vương, Đông Long Vương trong trận gió bão vực sâu ngày ấy, Ngọc Kình vương đã nói với Cổ Thần rằng, tên hắc y nhân đó đã đánh một trận với họ tại cửa vào của khu di tích cổ, mà sau đó thì họ không còn trông thấy tên hắc y nhân đó nữa.
Cho nên, Cổ Thần đối với tin tức của Cổ Thương Tùng, không còn một chút manh mối, cho dù là muốn tìm kiếm, tung tích của Cổ Thương Tùng, thì cũng chẵng biết bắt đầu từ đâu.
Cổ Thần về đến Chiến Thần điện, bèn đưa tất cả vu sĩ sống phía dưới mặt đất của Chiến Thần điện quay trở lên mặt đất.
Việc tìm kiếm tung tích của Cổ Thương Tùng, không có manh mối, nên không biết phải bắt đầu từ đâu, nên Cổ Thần đành phải tạm gác chuyện tìm phụ thân sang một bên, chuẩn bị bế quan tu luyện trong chiến thần điện, để xem thử có thể đột phá tu vi lên giá vụ hậu kì hay không.
Trước khi bế quan tu luyện, Cỗ Thần khởi hành đến Hiên Viên Đế Chư một chuyến, để xem dựa vào thực lực hiện tại, có thể phá được luồng sáng bên ngoài của ‘bổn nguyên chi thổ’ hay không, để rồi đoạt lấy ‘bổn nguyên chi thổ’ vào trong tay, việc này có thể giúp cho Cổ Thần có thể nhanh chóng bước vào giai đoạn giá vụ hậu kì.
Nhưng mà, kết quả có chút đáng tiếc, thực lực của Hiên Viên đại đế mạnh hơn nhiều so với Thanh Hoa đại đế, luồng ánh sáng màu vàng đất ấy, có mức độ kiên cố đến mức không thể nào ngờ được.
Bất luận Cổ Thần đã sử dụng ‘ Phá Thiên Chỉ’ để công kích, hay sử dùng cổ thần thần thông ‘ba đầu sáu tay’ để thi triển ‘rìu phá núi’ để chém vỡ, hoặc kích hoạt các nguồn lực thủy, hỏa, mộc ba nguồn lực lớn trong cơ thể, để đặc tính ngũ hành đồng nguyên, sẽ có thể kich hoạt triệt đệ ‘bổn nguyên chi thổ’, và để cho ‘ bổn nguyên chi thổ’ có thể được đẩy ra khỏi luồng sáng ấy một cách triệt để.
Nhưng kết quả cũng giống nhau, luồng ánh sáng màu vàng đất ấy không hề có chút suy chuyển, Hiên Viên Đại đế được coi là thủ lĩnh của ngũ đế thời thượng cổ, là cao thủ đầu tiên sau thời thái cổ, và phong ấn mà ngài đặt ra quả nhiên là rất mạnh.
Không có cách nào đoạt được ‘bổn nguyên chi thổ’Cổ Thần đành phải tạm thời từ bỏ hi vọng nhờ vào ‘bổn nguyên chi thổ’ để nâng tu vi lên giá vụ hậu kì.
Chương 114: Giá Vụ hậu kỳ. (Trung)
Trong cơ thể Cổ Thần bây giờ đã có tam đại bổn nguyên ngũ hành, ánh sáng là bổn nguyên của tu luyện, là sức mạnh để đạt được pháp tắc, nó nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của những pháp tắc cảm ngộ tu sĩ khác. Bước vào giai đoạn giá vụ hậu kì, thì vấn đề chỉ còn là thời gian, đồng thời, tốc độ sẽ nhanh hơn so với các cao thủ giá vụ bình thường. ‘bổn nguyên chi thổ’ lại không lấy được về tay.
Bổn nguyên chio thổ càng khó lấy được, thì chứng tỏ sức mạnh của ‘bổn nguyên chi thổ’ mạnh hơn nhiều so với tam đại bổn nguyên mà Cổ Thần đang có. Theo sự tăng dần của tu vi, cũng sẽ có một ngày, Cổ Thần sẽ đột phá được luồng sáng màu vàng đất ấy, để rồi đoạt được ‘bổn nguyên chi thổ’. Đến lúc ấy, nhất định sẽ phát huy được hiệu quả lợi ích càng lớn.
Mộ huyệt của Hiên Viên vô cùng bí mật, Cổ Thần cũng không sợ bị những tu sĩ khác phát hiện, cho dù là phát hiện được, thì muốn lấy được ‘bổn nguyên chi thổ’ cũng không phải dễ. Chí ít, với tu vi hiện giờ của Cổ Thần, thi triển hết mọi bí pháp, sử dụng tất cả tiên bảo, cũng đều bó tay. Vì thế, đối với ‘bổn nguyên chi thổ’ Cổ Thần rất là an tâm.
Sau khi rời khỏi một viên của Hiên Viên, Cổ Thần lại quay trở về xem lại di chỉ xưa của thành Lạc Thủy.Thế nhưng, di chỉ xưa của thành Lạc Thủy từ lâu đã trở thành hồ Cự Trưởng, nên Cổ Thần không thể tìm được chút manh mối có liên quan đến người cha Cổ Thương Tùng. Bất lực, Cổ Thần chỉ đành quay về Chiến Thần điện của Vu Tộc.
Lần trước khi khai quật Chiến Thần sơn, Cổ Thần mới ba mươi mốt tuổi.
Cổ Thần ở trong núi Chiến Thần suốt năm năm trời, rồi sau đó lại đến núi Siêu Cấp Đại Dương ở tận Nam Hải, cùng Hư Tử Uyên song luyện “Hỗn độn âm dương chân quyết”, sau mười năm, lúc ấy hắn đã bốn mười sáu tuổi, từ Nam Hải quay về, đánh bại Trà Độc Ma Vương, người đã tranh đoạt mất hỏa huỳnh đại vu.
Và cũng trong cùng một năm, thành Lạc Thủy bị hủy diệt, Cổ Thần phẫn nộ, đánh giết về phía Đại Doanh Đế Đình, sau đó, Cổ Thần đã đến quốc độ phàm nhân tại Bắc Hoang, và bắt đầu cảm ngộ được nhân sinh đại đạo ở Cốc Gia thôn.
Một trăm lẻ tám tuổi, Cổ Thần rời khỏi Bắc Hoang, đi men theo con sông Hắc Thủy đi về phía nam, và rồi ngộ đạo trên sông Hắc Thủy, một bước đi vào mật cảnh độ hư. Tiếp đó, cùng với những cao thủ độ hư khác, đi vào mộ huyệt của Hắc đế, giết chết hai vị lão tỉ của Tạng gia cùng với Thánh Tử Cơ Thần Không, đồng thời cũng đánh trọng thương Thánh Hoàng Cơ Nghêu và Độ Thiền Đại Sư, đoạt được ‘bổn nguyên chi thủy’ do Hắc Thủy Đại Đế để lại.
Cùng năm đó, Cổ Thần đi về phía vực thẳm gió bão tại Đông hải, quen biết được ‘Côn Ngô Tiên Đế, và có được vô thượng thần thông ‘Phá Thiên Chỉ’ do ‘Côn Ngộ Tiên Đế’ để lại, và cả tiên thiên linh bảo ‘Càn Khôn Ngọc Bích.’
Năm một trăm mười tám tuổi, Cổ Thần rời khỏi vực thẳm gió bão, giết chết Tạng Khôn Huyền cùng với nhiều cao thủ của Chư Tử thế gia. Dưới sự giúp đỡ của Ma Đằng Vương, hắn đến Thanh Hoa cốc, và đoạt được ‘Thanh Thụ Thảo’ từ tay của Thanh Hoa Vương.
Năm một trăm mười chín tuổi, Cổ Thần dựa vào Ngộ Hư Đan’tu vi trở nên đột phá đến cấp giá vụ sơ kì.
Năm một trăm hai mươi hai tuổi, Cổ Thần vào tìm mộ huyệt của Thanh đế và đã đọa đoạt được ‘bổn nguyên chi mộc’, tu vi một lần nữa lại đột phá, bước vào giai đoạn giá vụ trung kì.
Một trăm hai mươi bốn tuổi, Cổ Thần lên thiên đình, diệt Kim Bằng Vương. Cứu Tiểu Bạch ra, và sau đó trở lại đầm Âm Minh, diệt hết một trăm lẽ tám quỷ tướng của Độc Giác Quỷ Vương.
Tuy rằng tình theo thời gian của Như Ý LinhLung bảo tháp, Cổ Thần đã được hơn hai trăm tuổi, nhưng tính theo thời gian tại thế giới Cổ Hoang này, Cổ Thần năm nay chỉ mới một trăm hai mươi bốn tuổi.
Núi Chiến Thần cứ mỗi trăm năm lại mở một lần, năm Cổ Thần ba mươi mốt tuổi núi Chiến Thần đã mở, vậy năm Cổ Thần một trăm ba mươi mốt tuổi, núi Chiến Thần một lần nữa lại mở ra.
Núi Chiến Thần mở ra lần kế tiếp thì chỉ còn bảy năm thời gian.
Sức mạnh mà Cổ Thần nhận được từ ‘Cửu Sát Đô Thiên đại trận, khiến cho tu vi của hắn bùng dâng lên đến hư không hậu kì, thực lực thì vượt lên hẳn sự tồn tại của việt không, trải nghiệm được trước cảm giác tiên lực vô biên, khiến cho sự lĩnh hội của hắn đối với quy luật, càng trở nên sâu sắc hơn, và có được một cảm giác thăng hoa.
Thời gian bảy năm ở thế giới Cổ hoang, thì trong tầng thứ tư của Như Ý Linh Long bảo tháp lại là bảy mươi năm, Cổ Thần đương nhiên sẽ không lãng phí một khoảng thời gian dài như vậy, nhân lúc sự cảm nhận trong lòng vẫn còn, bèn vào bên trong tầng thứ tư của bảo tháp nơi thời gian nhanh gấp mười lần, tiếp tục bế quan, và luyện hóa tam đại bổn nguyên hỏa, thủy, mộc, lĩnh hội sức mạnh của quy luật.
Tiên bảo đẩy nhanh tốc độ, không phải chỉ có Như Ý Linh Long bảo tháp. Thế nhưng, tu sĩ có thể ở bên trong tiên bảo có thể đẩy nhanh thời gian để cảm ngộ quy luật, thì cả một Cổ Hoang chỉ có duy nhất Cổ Thần một người.
Bởi vì, bên trong không gian của bất kì một tiên bảo có khả năng đẩy nhanh thời gian, thì chỉ có sự tồn tại của quy luật thời gian, chứ không có bất kì quy luật khác, tu sĩ khi đã bước vào, thì chỉ có thể tu luyện quy luật thời gian.
Mà bên trong cơ thể Cổ Thần lại chỉ có tam đại bổn nguyên hỏa, thủy, mộc, là tu sĩ mật cảnh độ hư dưới kì hợp đạo, quá trình tu luyện, chính là phải không ngừng cảm nhận quy luật, trong đó quan trọng nhất là quy luật ngũ hành. Ngũ hành chính là nguồn gốc của vạn vật, cũng là nguồn gốc của quy luật, và là cơ sở của bất kì quy luật nào.
Sức mạnh quy luật của những thứ khác đều được sinh ra từ việc sau khi cảm ngộ được quy luật ngũ hành.
Vì thế, Cổ Thần có thể thông qua tam đại bổn nguyên trong cuộc sống, để cảm nhận ba loại quy luật ngũ hành, tốc độ tu luyện, đương nhiên là nhanh hơn nhiều so với những tu sĩ độ hư bình thường.
Kể từ khi oan hồn trên thiên đình bị tiêu diệt, cả ba tộc người, yêu và vu đều khôi phục sự yên bình.
Tin tức Cổ Thần giết chết Kim Bằng Vương đã truyền đi khắp Cổ Hoang, thực lực của hắn đã được các tu sĩ trong thiên hạ liệt ngang hàng với đại thống Ngô Tinh của bộ tộc rồng, Thánh Hoàng Cơ Nghêu của bộ tộc người, lãnh tụ phập môn Thiên Thiền đại sư. Đồng thời, tin tức về tứ đại tướng quỷ bị Cổ Thần giết chết tại Chiến Thần điện cũng nhanh chóng được mọi người biết đến. Tuy rằng Cổ Thần phải thông qua ‘Cửu Sát Đô Thiên đại trận’ mới có thể giết được bốn tướng quỷ, thế nhưng vẫn không mảy may ảnh hưởng đến danh tiếng hắn được lưu truyền.
Tuy rằng tin tức về việc trong tay Cổ Thần có ‘chiến thần lệnh’, cũng đã được loan truyền khắp cả giới tu chân, nhưng do khiếp sợ tu vi của Cổ Thần, nên chẵng có ai dám đến Chiến Thần điện để gây loạn.
Dù sao, trong Cổ Hoang hiện nay người có thể uy hiếp được Cổ Thần, ngoại trừ Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghêu và Độ Thiền đại sư ra, rất khó có thể tím được người thứ tư, mà cả ba người kia kể từ sau khi bị đánh trọng thương tại mộ huyệt Hắc Đế từ mười sáu năm trước đến nay, thì chưa từng lộ diện, chứng tỏ là vẫn đang bế quan trị thương.
Chương 114: Giá Vụ hậu kỳ. (Hạ)
Yêu tộc vốn là cư trú trên thiên đình, rất ít khi lộ mặt, hiện nay nguyên khí lại bị hao tổn nặng nề, tất cả yêu vương đều ẩn nấp trong thiên đình không ra ngoài nữa, chủ yếu là để bồi dưỡng lại tiềm lực của yêu tu, và âm thầm khôi phục nguyên khí.
Tộc người và phật môn, do thủ lĩnh bị trọng thương, những tu sĩ dưới cấp đều không dám tự làm chủ, nên nhìn bề mặt vẫn rất là thanh bình.
Bộ tộc Cổ Vu do núi Chiến Thần không lâu sau lại mở ra, các bộ lạc lớn đều đang bồi dưỡng các vu sĩ tân sinh, để chuẩn bị cho đại sự trăm năm vào thánh địa núi Chiến Thần.
Cả một Cổ Hoang, đều sống lặng lẽ trong yên bình.
Thời gian như mây trôi, âm thầm lặng lẽ
Ngày lại qua ngày, năm này sang năm nọ…
Thế giới Cổ Hoang trải qua thời gian gần bảy năm, trong Linh Long bảo tháp, cũng đã hơn bảy mươi năm trôi qua.
Sau gần bảy mươi năm bế quan tu luyện, Cổ Thần đã luyện hóa không ít tam đại bổn nguyên ‘hỏa, thủy, mộc’, lĩnh hội sâu sắc ba loại quy luật ngũ hành của ‘hỏa, thủy, mộc’. Rồi sau đó, căn cứ vào quy luật ngũ hành của ba loại, để nảy sinh ra các quy luật khác.
Gần bảy mươi năm bế quan,tu vi của cổ thân, cuối cùng cũng tiến lên một mức, từ giá vụ trung kì đã vượt lên đến giá vụ hậu kì
Năm một trăm hai mươi hai tuổi bước vào thời giá vụ trung kì, một trăm ba mươi một tuổi bước vào giai đoạn giá vụ hậu kì, nếu tính theo thời gian nhanh gấp mười lần trong bảo tháp, cũng chỉ mất chín mươi năm thời gian, tu vi của Cổ Thần lại có sự tiến bộ hơn, không thể không nói, tốc độ tu luyện như vậy, những tu sĩ khác, quả thực không thể đuổi kịp được.
Lần này Cổ Thần sỡ dĩ có thể chỉ trong vòng chưa đến trăm năm mà đã từ giá vụ trung kì nâng lên giá vụ hậu kì, lần trước tiêu diệt tứ quỷ, nhận được sức mạnh của ‘Cửu Sát Đô Thiên Đại Trận’, quả là có công dụng, khiến cho Cổ Thần lĩnh hội được quy luật, và có được sự trải nghiệm.
Như vậy, Cổ Thần thông qua quy luật ngũ hành để làm nảy sinh ra sức mạnh của những quy luật khác, nên sẽ nhẹ nhàng hơn và tốn ít thời gian hơn.
Cổ Thần bước vào giai đoạn giá vụ hậu kì, bên trong Như Ý Linh Long bảo tháp đại khái là đã qua hai năm thời gian, tại thời gian của thế giới Cổ Hoang, vừa đúng cách lần mở núi Chiến Thần lần trước đã qua đúng một trăm năm.
Thời gian cách nhau trăm năm, núi Chiến Thần một lần nữa lại mở ra, trong ngày trọng đại này, Cổ Thần cũng kết thúc việc bế quan tu luyện, rời khỏi Như Ý Linh Long bảo tháp, với thân phận là chiến thần, chủ trì đại sự trăm năm cho lần mở núi Chiến thần này.
Lần mở núi Chiến Thần này, chuyện quan trọng nhất là, chẳng qua là việc Chúc Hỏa Dung mang trong người dòng máu chiến thần, có thể vào bên trong núi Chiến Thần, để được Chiến Thần truyền thừa “Chiến Thần Tinh Kinh”.
Cổ Thần với tư cách là Chiến thần, tuy rằng được bộ tộc Cổ Vu thừa nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là tu sĩ của tộc người, còn Chúc Hỏa Dung là tu sĩ Vu tộc chân chính thuần chất, cho nên việc Chúc Hỏa Dung có thể vào núi Chiến Thần, nhận được chiến thần truyền thừa, điều này khiến cho mỗi một tu sĩ vu tộc đều cảm thấy vui mừng.
Núi Chiến Thần cứ mỗi trăm năm mở một lần, chỉ có những vu sĩ từ cấp minh khiếu trở xuống mới có thể vào bên trong, nhưng truyền nhân chiến thần lại là ngoại lệ, chỉ cần núi Chiến Thần mở ra, truyền nhân chiến thần có thể vào bên trong bất cứ lúc nào.
Hiện giờ tu vi của Cổ Thần đã đạt cấp giá vụ hậu kì, cho dù muốn vào núi Chiến Thần, muốn vào thì không phải là không được, chỉ là chiến thần truyền thừa hắn đã nhận được rồi, nên không cần thiết phải vào thêm một chuyến nữa.
Chúc Hỏa Dung tu vi hiện giờ là thuộc hạng Minh Khiếu kì cực hạn, nhưng do trong cơ thể có dòng máu chiến thần, do đó không bị hạn chế bởi núi Chiến Thần, và có thể vào bên trong.
Trước khi Chúc Hỏa Dung vào núi Chiến Thần, Cổ Thần đã xóa đi dấu ấn tiên lực của ‘chiến thần lệnh’, tạm thời giao cho Chúc Hỏa Dung bảo quản, để ông ta vào bên trong núi Chiến Thân, tu luyện “Chiến Thần Tinh Kinh”. Ngoại trừ “Chiến Thần Tinh Kinh”, công pháp tu luyện nhục thân lớn mạnh nhất thiên hạ, cũng chỉ có ghi chép 1196 huyệt đạo và phương pháp kích hoạt. Cho nên, cho dù Chúc Hỏa Dung có tu vi ở cấp Minh Khiếu kì cực hạn, nhưng “Chiến Thần Tinh Kinh” đối với ông ta vẫn có tác dụng rất lớn.
Đồng thời, trong “Chiến Thần Tinh Kinh” , ngoại trừ ‘chiến thần bất điệt thể’ ra, còn có ‘chiến thần diệt tinh quyền’ và ‘rìu trảm sát’ là hai tuyệt thế thần thông. Chúc Hỏa Dung có được chiến thần truyền thừa, tu vi sẽ được nâng lên nhiều lần, dưới tu vi vô địch, thậm chí , khi tu thành ‘rìu trảm sát’, có thể bước phân cao thấp với tu sĩ độ hư thuộc cấp đằng vân sơ kì.
Vào ngày này, các vu sĩ của chín bộ lạc lớn đều tụ tập đến Chiến Thần điện, cả một bộ tộc Cổ Vu đều trải qua một ngày đầy náo nhiệt và sôi động.
Mãi đến khi núi Chiến Thần thực sự mở ra, các vu sĩ tinh anh của các bộ lạc lớn đều đi vào trong núi Chiến Thần, thì cảnh tượng náo nhiệt, mới dần dần lắng xuống.
Lần này núi Chiến Thần mở ra, không hề xảy ra nhiều chuyện giống lần trước khi mà Cổ Thần đi vào núi Chiến Thần, lần này có vẻ bình thường hơn nhiều.
Có một chiến thần thuộc cấp giá vụ hậu kì như Cổ Thần ở đây, thì không có bất kì ai có thể qua nổi cặp mắt của hắn để lẻn vào bên trong núi Chiến Thần được.
Núi Chiến Thần mở ra một lần, sẽ kéo dài trong thời gian năm năm, bất kì tu sĩ nào vào trong núi Chiến Thần, đều có thể ở lại bên trong núi Chiến Thần với thời gian năm năm.
Thời gian năm năm không phải là ngắn, đợi đến khi có vu sĩ tinh anh đều vào bên trong núi Chiến Thần, thì chín vị đại vu sĩ bèn dẫn theo các vu sĩ của bộ lạc mình, từ biệt Cổ Thần và rời khỏi Chiến Thần điện.
Cổ Thần và bốn cô gái, cũng quay về nơi dừng chân bên trong Chiến Thần điện.
- Lại một trăm năm nữa trôi qua!
Tự Ngọc thở dài:
- Cổ Thần à, tu vi của đệ ngày càng cao, còn tỉ thì cứ đứng mãi ở cấp minh khiếu kì cực hạn, đã một trăm năm rồi, bước vào độ hư, quả thực không dễ.
Hư Tử Uyên nói:
- Tỉ cũng vướng lại ở minh khiếu kì cực hạn, một trăm năm rồi, bước vào độ hư rồi, vẫn không cảm thấy có chút tiến triển nào cả.
Cổ Thần nói:
- Bước vào độ hư, không chỉ cần có ngộ tính cao siêu, thời gian dài, mà còn cần một chút thời cơ phù hợp, các tỉ tu luyện bên trong không gian của Như Ý Linh Long bảo tháp, đối với sự lĩnh ngộ quy luật không gian cũng đủ rồi, nhưng vẫn chưa cảm nhận được con đường của đời người, thiếu đi phần gọi là khiết cơ, sau này, các tỉ không cần phải vào không gian bên trong tháp tu luyện nữa, đi ra bên ngoài tìm hiểu, để cảm nhận cuộc sống của những con người và vu sĩ bình thường, sự thay đổi nhân sinh của họ, để cảm nhận con đường lớn của đời người, nên bắt đầu từ quy luật sinh tồn!
Tiểu Bạch nói:
- Sao gọi là quy luật sinh tồn?
Tiểu Bạch có dòng máu của Thiên Thánh Hồ, việc tu luyện thông suốt không trở ngại, và từ rất sớm đã bước vào tu vi minh khiếu kì cực hạn, độ hư mật cảnh chính là bức chắn đầu tiên của cô ta.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Lấy mạnh chế yếu, vật đấu với trời, kẻ thích nghi thì sống sót, kẻ yếu thì ắt tự diệt vong, đó chính là quy luật sinh tồn!
- Dĩ cường lăng nhược, vật cánh thiên trạch, thích giả sinh tồn, liệt giả diệt vong, quy luật sinh tồn!
Tiểu Bạch lặp lại một lần, và như có chút suy tư.
Câu nói này chính là do Ngô Tinh đã nói với Cổ Thần, trước khi hắn chuẩn bị bước vào quốc độ của phàm nhân, để cảm ngộ nhân sinh đại đạo. Đồng thời còn dẫn hắn đi xem cảnh tượng sinh tồn của một số dã thú trên đại thảo nguyên, Cổ Thần khi ấy bèn ghi nhớ nằm lòng câu nói này. Và rồi, trải qua hơn sáu mươi năm cảm ngộ nhân sinh, hắn đã lĩnh ngộ triệt đệ quy tắc sinh tồn.
Quy tắc sinh tồn là một quy tắc duy nhất không giúp người lĩnh hội có được tiên lực, chỉ có thề cải thiện nhận thức của tu sĩ đối với bản chất của thế giới, càng hiểu sâu hơn về toàn thế giới, đồng nghĩa với việc tăng cường tính giác ngộ.
Liên quan đến quy tắc sinh tồn, Cổ Thần từ lâu đã từng nói qua với Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm và Tự Ngọc, họ đều biết quy luật sinh tồn, nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy sự thay đổi nhân sinh của những con người và vu dân bình thường, vì thế, đối với sự lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, vẫn chưa đạt đến cảnh giới sâu sắc.
Cổ Thần nói:
- Chỉ có tận mắt quan sát sự thay đổi của nhân sinh, thì mới có thể lĩnh hội được quy luật sinh tồn, và thấy rõ được bản chất của thế giới, và cảm nhận được sức mạnh của các quy luật ở đâu cũng đều thấy, đợi khi các tỷ có thể cảm nhận được sự tồn tại của quy luật, thì khoảng cách bước vào độ hư cũng sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Cả bốn cô gái gật gật đầu, Hư Tử Uyên nói:
- Vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi tham quan các nơi của Vu Cương, xem xét sự thay đổi của nhân sinh, cảm nhận quy luật đại đạo.
Mộng Tiên Âm hỏi:
- Cổ Thần à, chúng tỷ sẽ đi cảm nhận đời người của trần thế, còn đệ chuẩn bị sẽ làm gì?
- Đệ..?
Cổ Thần nói:
- Đệ chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, tu luyện “Phá Thiên Chỉ” đã được trạng thái khá cao, nếu luyện thêm bước nữa, đệ có thể tu luyện đến cảnh giới đệ nhất nghiêm tuần thành. Đến lúc đó, ‘chỉ cần xuất ‘Phá Thiên Chỉ’, thì có thể giết chết được các cao thủ siêu cấp hư không hậu kì trong vài giây ngắn ngủi, cho dù là cao thủ hư không hậu kì điên phong, chỉ cần trúng phải ‘Phá Thiên Chỉ’ cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, thì e rằng cũng gặp phải sự tổn thương nghiêm trọng.
Bốn cô gái đều im lặng, sức mạnh của ‘Phá Thiên Chỉ’ quả thật là không thề ngờ được, mới chỉ tuy luyện tới cảnh giới đệ nhất trùng thôi mà đã đáng sợ như vậy.
Cổ Thần nói:
- Các tỷ đến trần thế trải nghiệm, đệ đã để lại trong người các tỷ một đường mệnh tiên lực, nếu như gặp phải bất kì nguy hiểm nào, các tỷ cứ giải phóng nguồn tiên lực ấy ra. Đường mạch này chính là tiên lực bên trong đường mạch của đệ, có sự liên kết hơi thở mạng sống, nếu như mệnh mạch tiên lực có bất kì động tĩnh gì, ta đều cảm ứng được, các tỷ cứ luyện tập trong phạm vi của Vô Cương, nếu có nguy hiểm gì, đệ có thể nhanh chóng đến để tương cứu, các tỷ cứ trải nghiệm trong phạm vi bên trong Vu Cương, khi có gì nguy hiểm, đệ có thể đến kịp để tương cứu.
Dứt lời, Cổ Thần mở miệng nhả một hơi, bốn luồng tiên lực sáng trắng từ trong miệng bay ra, gián tiếp bay vào trong người của bốn cô gái, quả đúng là tiên lực sinh mệnh được tạo ra từ mệnh mạch của bản thân.
Rồi sau đó, bàn tay Cổ Thần đưa lên, xuất hiện bổn kiện tiên bảo: Thái hư tiên đỉnh, kim cang tinh thiết thuẫn, ngũ hành ấn, thiên đế ấn.
Cổ Thần nói:
- Bốn món tiên bảo này, tạm thời để trên người các tỷ để phòng thân, bình thường thì không nên sử dụng, lúc gặp nguy hiểm thì dùng tiên bảo để chống đỡ, đệ sẽ nhanh chóng đến ngay.
Bốn món tiên bảo, Cổ Thần lần lượt trao cho Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc và Tiểu Bạch.
Cổ Thần nói:
- Năm năm sau, nếu như đệ có thể luyện thành công ‘Phá Thiên Chỉ’ lên cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, đợi đám Dung nhi ra khỏi núi Chiến Thần, đem trả ‘chiến thần lệnh’ cho đệ, đệ sẽ triệu hồi các tỷ trở về, dẫn các tỷ đến Tây Thùy phật môn, nơi của Đại Linh Đế Đình một chuyến, thuật luyện đan của phật môn được truyền thừa hoàn chỉnh nhất, đệ đến Tây Thùy, để hỏi thăm tung tích của ‘Ức tâm đan’ và ‘Hư không đan’, phạm vi tu luyện của các tỷ sẽ lớn hơn, và sẽ gặp phải nhiều sự việc hơn, và cũng sẽ sớm bước vào mật cảnh độ hư sớm hơn.
- Được!
Bốn cô gái nhận lấy bốn món tiên bảo, rời khỏi Chiến Thần điện, đông tây nam bắc mỗi người đi một hướng, và cứ thế đi xa mãi.., nơi họ đến là những thôn làng bộ lạc của những vu dân bình thường, đến đấy để trải nghiệm sự thay đổi nhân sinh, cảm ngộ quy luật đại đạo.
Đợi cả bốn cô gái đã đi xa, ánh sáng vàng chói từ đôi mày của Cổ Thần lóe lên, Như Ý Tiểu Xảo bảo tháp, từ giữa đôi mày bay ra, đặt ngay bên cạnh.
Cánh cổng tầng tháp thứ tư mở ra, người Cổ Thần thoát cái, và thế là vào trong khu vực nơi có tốc độ thời gian nhanh hơn mười lần.
Một ngày bên ngoài tháp, trong tháp mười ngày, ngoài tháp một năm, trong tháp mười năm.
Ngày lại qua ngày, năm hết một năm.
Cổ Thần không ngừng ở bên trong tầng thứ tư của bảo tháp, tu luyện “Phá Thiên Chỉ”.
‘Phá Thiên Chỉ’ quảng đại tinh thâm, tập hợp tất cả trận pháp trong một chỉ, hàm chứa tất cả sức mạnh của quy luật, dường như dung hợp toàn bộ đại đạo quy luật của vạn vật trời đất vào một điểm, độ khó của việc tu luyện rất lớn.
Cổ Thần cuối cùng cũng cảm nhận được, đối với việc tu luyện ‘Phá Thiên Chỉ’, giờ đã đến mức tương đối, nhưng vẫn muốn trong một khoảng thời gian ngắn, đưa ‘Phá Thiên Chỉ’ luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Trong nháy mắt, bên ngoài tháp đã hơn ba năm trôi qua, bên trong tháp đã qua đúng ba mươi bảy năm.
Trải qua ba mươi bảy năm, Cổ Thần cuối cùng cũng đột phá được một tầng chướng ngại, ‘Phá Thiên Chỉ’ đã tu luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Tu luyện ‘Phá Thiên Chỉ’ lên đến cảnh cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành, Cổ Thần đã phải mất một khoảng thời gian trăm năm, từ cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, tổng cộng mất đến một trăm sáu mươi bảy năm.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ấy có một phần lớn Cổ Thầ đều cùng để tu luyện bổn nguyên, tìm hiểu quy luật, nhưng thời gian tu luyện ‘Phá Thiên Chỉ’, cũng mất gần một trăm năm.
Độ khó của việc tu luyện ‘Phá Thiên Chỉ’ nghĩ cũng đủ biết, nó tăng cấp chậm hơn cả tu vi của Cổ Thần.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng, nếu như từ đệ nhất trọng tu luyện lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì độ khó của nó e rằng sẽ gia tăng nhiều hơn so với từ đệ nhất trùng tiểu thành đến đại thành. Trong vòng một thời gian ngắn, nếu muốn tu luyện ‘Phá Thiên Chỉ’ lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì đó là điều không thể tưởng được.
Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng, có thể tiêu diệt được chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, so với cảnh giới đệ nhất trọng không biết là lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, và đương nhiên là độ khó cũng sẽ tăng lên.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bên ngoài tháp thời gian chỉ mới ba năm trôi qua, cách thời gian tái phong ấn của núi Chiến Thần còn thêm gần hơn một năm nữa, và trong tháp thời gian sẽ còn khoảng gần mười mấy năm.
Cổ Thần không ngừng nghỉ, vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, đầu tiên là luyện thành thạo ‘phá thiên chỉ’ ở cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, rồi sau đó củng cố lại tu vi ở cấp giá vụ hậu kì.
Rất nhanh, mười ba năm đã trôi qua, thời gian trong tháp, đã qua đúng năm mươi năm. Bên ngoài tháp, thời gian chỉ vừa mới trôi qua năm năm. Núi Chiến Thần một lần nữa lại phong ấn trở lại, những vu sĩ tinh anh ở bên trong núi, đều được gọi cả ra ngoài.
Cổ Thần nhận lại chiến thần lệnh từ tay của Chúc Hỏa Dung, sau đó khởi động tiên lực căn mệnh, triệu tập bốn cô gái quay trở về, và đây cũng là lúc đi về phía Tây Thùy phật môn rồi….!
Chẳng bao lâu sau, bốn cô gái quay trở về Chiến Thần điện, năm năm trải nghiệm ở trần thế, tuy rằng thời gian không phải là dài, nhưng cũng đã trông thấy nhiều biến đổi của nhân sinh, đối với việc lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, lại càng lên cao một tầng.
Trong trí nhớ, dường như thấp thoáng mở thêm một khiếu mới vậy, có dấu vết của quy luật đầy mơ hồ không chạm đến được.
Đạt đến được trình độ này, nếu nhanh thì hơn mười năm, chậm thì ba mươi năm, trên cơ bản là có thể một lần cảm ngộ được quy tắc đại đạo, là có thể bước vào bí cảnh độ hư.
Cổ Thần nói:
- Đại linh thế giới, đều là tín đồ của phật môn, họ tín ngưỡng phật có khả năng huyền dịu, đem đến cho họ mưa thuận gió hòa, hạnh phúc an khang, so với những con người và vu dân bình thường là hai cơ cấu xã hội hoàn toàn khác nhau. Lần này đến Đại linh, chúng ta có thể đi thong thả, thưởng ngoại phong cảnh phong tục của tây vực, đại đạo đồng nguyên, người khác nhau, cơ cấu xã hội cũng khác nhau, nhưng hàm chứa đại đạo thì lại giống nhau. Từ phương diện khác nhau, các góc độ thể nghiệm quy luật đại đạo, có lẽ nếu sắc sảo khôn ngoan thì có thể tự giác ngộ quy luật, một bước đi vào mật cảnh độ hư.
Tiểu Bạch, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc đều gật gật đầu.
Hư Tử Uyên nói:
- Đến Đại linh, e rằng không thể đi thong thả được đâu, tỉ vừa nhận được phi kiếm truyền tin của phụ thân, ông nói rằng Phạm Âm đã đi đến Đại linh đế đình, để đàm đạo đấu pháp với A Cưu La Vương, để báo thù cho cha, A Cưu La Vương tuy rằng chĩ là tu sĩ minh khiếu hậu kì, thế như cao thủ phật môn nhiều như mây, thế lực lớn mạnh, e rằng Phạm Âm có thắng đi nữa, đánh bại A Cưu La Vương, hắn cũng không có cách nào thoát thân, cho nên, phụ thân muốn chúng ta trợ giúp từ bên cạnh, để Phạm Âm có thể rút lui trong bình an.
- Phạm Âm đã đi Đại linh rồi sao?
Cổ Thần nói:
- Tốt, vậy chúng ta cũng đến Đại linh đô thôi, có đệ ở đây, phật môn đừng hòng đụng đến một sợi tóc của Phạm Âm, chúng ta đi!
Bốn cô gái quay về trong bảo tháp, Cổ Thần thu hồi bảo tháp, bay nhanh về hướng Đại linh đế đình, chỉ nữa canh giờ, đã bay được hơn mấy trăm vạn dặm, đến được Đại linh đế đô.
Đại linh là lãnh địa của phật môn, Đại linh đế đô, chính là trung tâm của phật môn.
Nhìn từ xa, từng tòa phật tháp, đứng sừng sững tại các nơi của đế đô, nó mang đậm một khí chât trang nghiêm, uy vũ, lớn mạnh, hào nhoáng, rộng rãi và cao thâm.
Khiến cho người khác trông vào, càng cảm thấy rung động sâu sắc, trong lòng chợt nảy sinh sự quỳ lễ.
Phật môn thịnh uy, bên trong mỗi một ngọn tháp cao đều là những cao tăng, họ tuyên dương phật pháp, làm an lòng dân, được chúng sinh quỳ lễ, được sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh, hóa thành phật pháp vô biên, sức mạnh vô cùng lớn mạnh.
Hơn nữa, trong một dãy núi lớn ở Đế đô phương tây, cách Đế đô gần ba ngàn dặm, có một ngọn núi, cao khoảng ba ngàn trượng, dường như được ai đó dùng tiên lực di dời, đỉnh núi bằng phẳng, diện tích to lớn. Trên thực tế, ngọn núi này không hẳn chỉ cao ba ngàn trượng, xem diện tích của đỉnh núi, có lẽ là một ngọn núi to cao vạn trượng, và bị ai đó dùng tiên lực, di dời toàn bộ dãy núi cao trên ba ngàn mét này.
Trên đỉnh núi, có một tòa tháp, phật tháp màu bạch kim,phát ra ánh sáng thuần khiết, tựa hồ có một sức mạnh tín ngưỡng vô tận, đang gia trì trên tòa phật tháp này. Bên ngoài tòa tháp, tạo thành vô số những luồng sáng vô cùng vô tận. Sức mạnh tín ngưỡng, xuyên thấu trời xanh, cả một bầu trời vạn dặm không một gợn mây, dưới ánh sáng thuần khiết, chu vi vạn dặm, bao gồm cả Đại linh đế đô, dường như là một cõi tịnh độ.
Phật tháp này cao đến tận mây, cao gần chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, cộng thêm đỉnh núi cao gần ba ngàn trượng, đỉnh tháp xuyên qua đến mây trắng, vươn lên đến tận trời xanh muôn vạn trượng.
Đứng tại Đại linh đế đô, người bình thường đề có thể đứng từ xa ngắm được tòa phật tháp thuần khiết sừng sững xuyên mây này. Mỗi giờ mỗi khắc, đều có những phàm nhân và những kẻ tu phật đứng từ xa quỷ lễ tòa phật tháp thuần khiết này.
Bên dưới phật tháp trên đỉnh núi cao ngàn trượng ấy, vẫn còn một số ngôi chùa và điện, rải rác khắp toàn bộ đỉnh núi. Phật tháp ấy, đứng chính giữa những tòa điện miếu này, cả một dãy chùa miếu này, quả thực là thánh địa của phật môn…thiên thiền tự.
Nghe nói rằng, tòa phật tháp cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng ấy, nó được xây dựa trên việc mô phỏng nguyên thần pháp tướng ‘nguyên’ của thủy tổ phật môn.
‘Nguyên’ là đại năng của thời đại thái cổ, tương truyền rằng ngài phật pháp vô biên, sức mạnh vô cùng, khí độ vô lượng, tiên lực vô tận, nguyên thần của ngài cao đến chín triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, đã đạt được đến cực hạn của độ cao, tận cùng của trời. Ngài có công tham gia tạo dựng thế gian, phật pháp truyền đến muôn đời, phật tháp ấy được xây dựa trên độ cao nguyên thần của ‘Nguyên’. Nhưng chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng bất luận là như thế nào cũng không thể xây lên nổi, ngoại trừ ‘Nguyên’ ra còn ai có thể bước vào trong vùng trời cao chín vạn trượng?
Vì thế, lấy ý nghĩa của cửu cửu, phật tháp này, đã được xây với độ cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.
Vốn vào thời đại thượng cổ, tu sĩ chỉ có nhục thân và linh hồn, nguyên thần nguyên thần , là chính là do linh hồn của ‘Nguyên’ đã xuất ra, sức mạnh vô cùng vô tận, phật pháp vô biên, khí độ vô lượng, mạnh hơn hẳn so với Cổ Thần, các tu sĩ thời đại thái cổ, đều xem linh hồn của ‘Nguyên’ như là một vị thần, và gọi là ‘Nguyên thần’/
Vì thế, cách gọi nguyên thần được từ từ lưu truyền. Về sau, được diễn biến thành cách gọi linh hồn của các tu sĩ khi đã tu luyện đến sau đại thành.
Cổ Thần đang bay trên bầu trời cao vạn trượng nơi gần Đại linh đế đô. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt không phải là Đại linh đế đình trang nghiêm, uy vũ, lớn mạnh, hào nhoáng và rộng lớn, mà là từ xa cách đó hơn ngàn dặm, đã trông thấy tòa phật tháp thuần khiết cao tận mây xanh.
Sức mạnh của ánh sáng vô tận bên ngoài phật tháp, khiến cho Cổ Thần cũng cảm giác như vô lực. Dường như, đứng trước mặt nguồn sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận này, sức mạnh của Cổ Thần vốn không thể sánh lại được.
Chương 116: Luận đạo đấu phật. (Hạ)
Chỉ cần nhìn qua thôi, Cổ Thần cũng đã nhận ra, cả một Thiên Thiền Tự, đều bị bao trùm bởi một sức mạnh tính ngưỡng được phát ra từ tòa phật tháp ấy. E rằng ngay đến cao thủ chí thượng hư không hậu kì điên phong, khi đứng trước mặt sức mạnh to lớn này, cũng sẽ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nếu cứ muốn xông vào Thiên Thiền Tự, thì với tu vi hiện giờ của hắn, dường như là vẫn chưa thể được.
Cổ Thần thoát cái đáp người xuống, và xuất hiện ở một nơi nào đó bên trong Đại linh đế đình,
Ánh sáng vàng kim lóe lên giữa đôi mày, Như Ý Linh Long bảo tháp bay vụt ra, bốn cô gái Hư Tử Uyên bèn xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, theo đó, Cổ Thần lại thu bảo tháp trở về.
- Đến Đại linh đế đô rồi sao?
Hư Tử Uyên nhìn một lượt xung quanh và nói:
- Sư đệ, Phạm Âm đã đến chưa?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Có lẽ vẫn chưa đến, chúng ta cứ đi xem thử trước đã.
Bốn cô gái gật đầu, Cổ Thần đi trước dẫn đầu, bốn cô gái đi chia làm hai đi theo trái phải bên cạnh Cổ Thần.
Nơi đây quả là khác xa so với nơi ở của phàm nhân và vu dân, phía bên ngoài cửa tiệm hai bên đường, đều có dán hình phật. Cả một đế đô, đều bao trùm môt bầu không khí thần phật.
Cổ Thần thông qua cơ thể nhạy cảm, cảm nhận được trong một quãng trường rộng lớn tại trung tâm đế đô, có không it mùi vị khá lợi hại, ít nhất có ba người, đều là cao thủ của mật cảnh độ hư. Đồng thời, chính giữa quãng trường, tụ tập một lượng lớn phàm nhân tu sĩ, số lượng khá đông, e rằng phải có đến trên trăm vạn người.
Cao thủ độ hư không thể xuất hiện vô duyên vô cớ được, cả trăm vạn người phàm và tu sĩ, cũng không thể nào vô cớ tụ tập đông như vậy. Cổ Thần bèn dẫn theo bốn cô gái, đi vội vã về phía Quãng trường trung tâm.
Nhanh chóng, Cổ Thần đã đi đến bên ngoài rìa của trung tâm quảng trường.
Nơi đây người đông như kiến.
Quãng trường này có chu vi gần vạn trượng, tụ tập trăm vạn người, cũng không hề phải chen lấn, tắc nghẽn.
Ngay trung tâm của quãng trường, có xây một đài cao to với chu vi khoảng ngàn trượng, bên cạnh đài cao cách đó khoảng trăm trượng, lại xây một khán đài cao hơn nữa, có vài chục người tu sĩ ngồi trên đấy. Trong đó, ba người ngồi chính giữa, chính là độ hư cao thủ, những tu sĩ còn lại, cũng đều là những tay khá giỏi trong mật cảnh mệnh tuyền.
Không hề có ngoại lệ, những tu sĩ này, đều là người trong phật môn, đều cạo đầu trọc và mặc áo tăng.
Ngay trung tâm của đài cao ngàn trượng, cách nhau trăm trượng, có xây hai tòa phật tọa liên đài. Nhìn cách bày trận này, quả đúng là có tăng nhân phật môn đang luận đạo đấu phật. Có điều, cảnh tượng này thật là hoành tráng, ngay cả độ hư cao thủ cũng bị kinh động, số người đến xem, vượt qua hơn trăm vạn người.
Nằm bên trên phật tọa liên đài phía tây, có một hòa thượng trẻ tuổi độ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên đấy. Cả người màu da phủ một lớp ánh vàng kim, dưới ánh nắng mặt trời soi rọi, lấp lánh hào quang, trông như một tọa kim thân la hán. Quả đúng là thiên tài phật môn, đệ tử Đại linh---A Cưu La Vương.
Trên phật tọa liên đài phía đông, không có một ai, rõ ràng là có một tu sĩ phật môn luận đạo đấu phật vẫn chưa tới.
Thoáng chốc, Cổ Thần và bốn cô gái đều hiểu ra, người mà A Cưu La Vương đang đợi, có lẽ chính là Phạm Âm.
Phạm Âm muốn đến luận đạo Đấu pháp củng với A Cưu La Vương, có lẽ đã có giao hẹn từ trước, cho nên mới chuẩn bị sớm như vậy,
Ngay cả cao thủ độ hư mật cảnh cũng bị kinh động đến, xem ra phật môn rất coi trông trận luận đạo đấu phật này. Cổ Thần âm thầm e sợ, ba vị cao thủ độ hư của phật môn, có một vị ở cấp hư không hậu kì, thực lực không thua Kim Bằng Vương. Đồng thời, tu sĩ phật môn có sức mạnh tín ngưỡng, thực lực lại càng cao cường, sức mạnh cũng càng lớn. Vị cao thủ phật môn thuộc cấp hư không hậu kì ấy Cổ Thần có một trực giác rằng, Kim Bằng Vương không phải là đối thủ của hắn ta.
Khi còn ở cấp giá vụ hậu kì, Cổ Thần còn có chút e ngại đối với các cao thủ hư không hậu kì. Bây giờ hắn đã bước vào cảnh giới giá vụ hậu kì, trừ khi là cao thủ chí cao hư không hậu kì điên phong, còn tất cả những cao thủ siêu cấp hư không kì, Cổ Thần đều không hề để trong mắt.
- Nếu như đệ không đến, Phạm Âm đột ngột đến đây, đối phương có cao thủ siêu cấp hư không hậu kì. Phạm Âm e rằng sẽ phải chịu thiệt thòi. Nhưng mà, có đệ ở đây, thì người chịu thiệt thòi e rằng là A Cưu La Vương.
Trong lòng Cổ Thần chợt run lên, rồi sau đó bèn bước nhanh về phía trước và lớn tiếng nói:
- Cổ Vu Chiến Thần đến thăm, sẵn tiện tham quan trận luận đấu đại phật lần này.
Giọng nói của Cổ Thần, thầm hàm ẩn quy luật, vang vọng trong tai của mỗi một người có mặt tại đó.
Tất cả những tu sĩ phật môn, đều chợt giật mình, Cổ vu chiến thần đến Đại linh đế đô, thế mà họ lại không hề hay biết.
Điều này là đương nhiên, nhục thân của Cổ Thần đóng lại, thì nhìn cũng như người bình thường, còn bốn cô gái nhóm Hư Tử Uyên, thì chỉ có tu vi minh khiếu kì, nên không gây sự chú ý cho ba cao thủ độ hư, những cao thủ khác cho dù nhìn thấy họ, cũng không quen biết họ. Cổ Thần càng vì dùng ‘càn khôn ngọc bích’ thay đổi tướng mạo, từ tướng mạo bình thường ban đầu biến trở nên vô cùng hoàn mỹ, cho dù là người đã từng gặp qua Cổ Thần, cũng đều không nhận ra hắn.
Tên của chiến thần Cổ vu, đã khiến cho thiên hạ kinh ngạc, một mình xông vào thiên đình của yêu tộc, đánh bại nhiều yêu vương, tiêu diệt Kim Bằng Vương. Cả thế giới cổ hoang này, không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Cho nên, giọng của Cổ Thần vang lên, ba cao thủ độ hư của phật môn, đều giật mình, sau đó bèn đứng dậy và quay về phía Cổ Thần.
Hai cao thủ giá vụ kì, đang nhìn Cổ Thần đều có vẻ ngạc nhiên, họ nhìn không ra cấp độ tu vi của Cổ Thần, mà chỉ biết là một cao thủ độ hư. Còn tên cao thủ hư không hậu kì, vừa nhìn là biết ngay, tu vi của Cổ Thần ở cấp giá vụ hậu kì.!.
Cổ Thần tiêu diệt Kim Bằng Vương, là do mượn sức của ‘cấm tiên thần phù’, khiến cho tu vi của Kim Bằng Vương bị phong ấn xuống hư không trung kì, mới có thể giết được hắn…
Những tu sĩ thông thường không biết được những tin tức chi tiết này, còn những tin tức mà cao thủ độ hư biết được đương nhiên là chi tiết hơn nhiều.
Ba cao thủ phật môn này, đương nhiên là biết được Cổ Thần mượn sức mạnh bên ngoài mới giết được Kim Bằng Vương. Nhưng lúc ấy Cổ Thần chỉ mới ở tu vi giá vụ trung kì. Còn hiện giờ, Cổ Thần đã bước vào giá vụ hậu kì.
Giá vụ trung kì mà đã có thể giết được cao thủ siêu cấp hư không trung kì, Cổ Thần giờ đã bước sang giá vụ hậu kì, chưa chắc là không thể giết được cao thủ siêu cấp hư không hậu kì.
Tuy rằng giữa hư không hậu kì và trung kì, thực lực chênh lệch tương đối xa. Nhưng ba cao thủ phật môn cũng không dám có bất kì ý nghĩ coi thường Cổ Thần.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 117 : Già La bí tàng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hai tộc nhân, vu tuy rằng đối lập, nhưng sự viếng thăm giữa các thủ lĩnh cao cấp với nhau, thì cũng rất chú trọng lễ nghĩa.
Cổ Thần đến viếng thăm với tư cách Cổ Vu Chiến Thần, mà không phải là đến gây hấn, các tu sĩ phật môn cũng sẽ không tự tìm phiền não mà cố ý gây khó dễ cho một cường giả, để rồi gây ra những phiền phức không đáng có. Vì thế, tiếp đãi khách khí là rất cần thiết.
Hòa thượng hư không hậu kì nói:
-A di đà phật, lão nạp Khổ Thiện, Cổ Chiến Thần từ xa đến đây, xin mời thượng tọa.
Lão tăng Khổ Thiện xem ra còn già nua hơn cả Độ Thiện đại sư, ông ta không chỉ có một làn râu trắng bạc phơ, trên mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, rõ ràng đã sống rất lâu, thọ nguyên cũng đã đạt đến hậu kì.
Loại tu sĩ này, kiếp này tu vi tịnh tiến đã vô vọng. Nhưng do tích lũy trong thời gian dài, tu luyện qua năm tháng dài lâu, đối với tu sĩ cùng cảnh giới tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Đồng thời, nghe danh tự của lão tăng này là “Khổ Thiện”, cũng đủ để chứng minh ông là tồn tại đồng bối cùng với Độ Thiện Đại Sư, thực lực tuyệt đối không thua kém.
Cổ Thần cũng không khách khí, nói:
-Ta đi ngang qua nơi này, thấy cảnh tượng hùng vĩ, dường như có một trận luận đạo đấu phật xuất sắc sắp diễn ra, liền tới xem qua một chút. Khổ Thiện đại sư, các người cứ tự nhiên, ta đây ngồi một lúc rồi sẽ đi.!
Dứt lời, Cổ Thần vung tay, một luồng cương phong xuất hiện, bao trùm lấy tứ nữ. Thân ảnh lóe lên đã mang theo tứ nữ xuất hiện trên khán đài.
Vốn dĩ trên đài đã ngồi đầy người, nhưng Cổ Thần vừa đến, một vài tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh gần đó liền vội đứng dậy nhường chỗ. Cổ Thần và tứ nữ ngồi mất hết năm vị trí, không để ý đến những người khác, bắt đầu trò chuyện cùng nhau.
- Cổ vu chiến thần này, khí thế lớn nhỉ?
- Đúng vậy, ngay cả Khổ Thiện đại sư cũng đối xử khách sáo với hắn, mà hắn ngay cả liếc cũng không thèm nhìn Khổ Thiện đại sư.
- Ngươi nói vậy là sai rồi, hắn đến đây là khách, lại là thủ lĩnh tối cao của Cổ vu tộc, địa vị ngang với Độ Thiện đại sư, Khổ Thiện đại sư đối đãi hắn khách sáo là chuyện lễ nghĩa. Nếu muốn luận thực lực, nghe nói Khổ Thiện đại sư là nhân vật đứng thứ hai sau Thánh Hoàng và Độ Thiện đại sư. Cổ Vu chiến thần tuy danh tiếng lớn hơn, nhưng nếu luận thực lực, thì vẫn còn thua kém Độ Thiện đại sư.!
- Hắn không phải là đã giết Kim Bằng Vương của Yêu tộc sao? Kim Bằng Vương cũng là nhân vật cấp bậc Hư Không hậu kỳ.
- Vậy là ngươi không biết rồi, ta có nghe qua tin tức chi tiết hơn, Kim Bằng Vương là do bị hắn dùng một kiện tiên bảo đặc thù, phong ấn thực lực mất một cấp, khiến cho tu vi của Kim Bằng Vương bị rớt xuống còn Hư Không trung kì mới chết trong tay hắn, Hư Không trung kỳ sao sánh được với Hư Không hậu kỳ chứ?
- Ồ, thì ra là như vậy, xem ra vẫn là phật môn của chúng ta lợi hại hơn, ngoài Khổ Thiện đại sư ra thì vẫn còn Độ Thiện đại sư. Hừ hừ, tên Cổ Vu Chiến Thần ấy nếu dám làm càn ở chốn Phật môn, nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn rồi.
-Khẳng định là như thế..
…….
Một số tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh, dùng thần niệm truyền âm, âm thầm bàn tán với nhau.
Cổ Thần nhếch miệng, thần niệm truyền âm của họ, làm sao có thể qua lọt lỗ tai của hắn chứ? Thế nhưng đối với những lời bọn hắn vừa nói, Cổ Thần vẻ vẹn chỉ là lặng yên cười cười
Cổ Thần vừa ngồi lên khán đài không lâu, đột nhiên thần sắc khẽ động, hắn phát hiện, ở bên ngoài phía đông mấy chục vạn dặm, có một đạo độn quang, nhanh như tia chớp đang phi độn hướng thẳng nơi này.
Bên trong độn quang tổng cộng có hai người, tốc độ vô cùng nhanh, cơ hồi một lần thuấn di vượt qua hai ngàn dặm. Độn quang nhanh như vậy, hẳn là vừa bước vào siêu cấp cường giả Hư Không kỳ mới có thể làm được. Mà Phạm Âm mới chỉ là tu sĩ Minh Khiếu Kỳ, cho dù “Côn Ngô Tiên Kiếm” có thể đẩy nhanh tốc độ độn tốc của hắn, chỉ sợ cũng không thể đạt tới mức một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm
Mười cái hô hấp qua đi, độn quang kia đã phi độn vượt qua mấy vạn dặm, chỉ còn cách Đại Linh Đế Đô một vạn dặm. Cổ Thần đưa mắt nhìn qua, ánh mắt xuyên hư không mấy vạn dặm, thấy được hai bóng người bên trong độn quang.
Cổ Thần hơi kinh ngạc, hai người bên trong độn quang, một người trong đó đúng Phạm Âm, còn một người nữa không ngờ là Ngao Liệt, trách không được độn tốc lại nhanh đến như vậy, thì ra Ngao Liệt khống chế ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ phi hành. Bất quá, một lần thuấn di ngàn dặm, độn tốc như vậy quả thực là đã nhanh rồi
Lúc Cổ Thần quay đầu lại, ba Độ Hư cường giả của Phật môn cũng đồng thời chuyển hướng, phát hiện Ngao Liệt cùng Phạm Âm đến. Phát hiện cử động của ba Độ Hư cường giả, tất cả các tu sĩ phật môn đều đồng loạt quay đầu nhìn lại. Khi thấy độn quang tốc độ nhanh như vậy, trên mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Rất nhanh, Ngao Liệt cùng Phạm Âm đã xuất hiện trên bầu trời của Đại Linh Đế Đô, thân ảnh đáp xuống, xuất hiện ngay trên trung ương quảng trường, bên trên ngọn đài cao ngàn trượng.
-Long huynh, Phạm Âm…
Hai người vừa đáp xuống, Cổ Thần bèn lớn tiếng gọi.
-Cổ Thần?
Hai người đều tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ là lại có thể gặp Cổ Thần ở đây.
Tu vi của Ngao Liệt, so với lúc Cổ thần gặp hắn tại Đông Hải Long Cung đã tăng lên một cấp, tu vi từ Đằng Vân hậu kì đã đột phá lên Giá Vụ sơ kì, hơn nữa ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ sắc bén có thể chém vỡ hư không, ngự kiếm mà đi, độn tốc đạt tới một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm, cơ hồ là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ mới có thể có độn tốc như vậy.
- Phạm Âm, tên nghiệt chướng này!
Phạm Âm đang định cùng Cổ Thần nói vài ba câu, lúc này, thanh âm A Cưu La Vương đột nhiên vang lên:
- Bổn tọa đợi ngươi đã lâu rồi, nhanh lên đây nhận lấy cái chết!
Phạm Âm mặt sắc trầm xuống, nhìn thoáng qua Cổ Thần nói:
- Cổ Thần huynh đệ, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi trò truyện sau.
Dứt lời, bèn đón lấy ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ từ tay Ngao Liệt, thu vào bên trong thể nội, thân ảnh lóe lên Liên đài phật tọa phía đông, nói:
- A Cưu La, tử kỳ của ngươi đã đến.
A Cưu La Vương cười ha hả, ánh mắt không khác gì kim thân la hán đang nhìn chúng sinh bé nhỏ, nói:
- Ngươi cũng sẽ theo bước phụ thân Bồ Già của ngươi, bị cột lên trên hỏa hình đài, bị thiêu đến khi đạo tử thần tiêu( đạo tâm tiêu tán, nguyên thần tiêu tán)
…..
Hai người ngay từ đầu, liền đối chọi gay gắt, luận đạo đấu Phật dưới những lời kịch liệt của hai người đã bắt đầu lặng im trở lại.
Ngao Liệt lại gián tiếp đi lên khán đài, đi tới bên cạnh Cổ Thần, lại có một Phật môn tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đứng lên nhường chỗ. Ngao Liệt ngồi xuống , bắt đầu trò chuyện với Cổ Thần.
Phạm Âm và A Tu La Vương mới bắt đầu, đã dùng ngôn ngữ kịch liệt đả kích nhay. Phạm Âm cùng A Cưu La Vương luận đàm đấu phật lần này là vì muốn báo thù cho cha, kẻ thua ắt phải bỏ mạng, đương nhiên là không cần khách khí.
Chương 117: Già La bí tàng. (Hạ)
A Cưu La Vương đối với phật pháp nghiên cứu rất sâu, là một cao tăng có tiếng, đàm Phật luận đạo, chưa dưới một ai.
Phạm Âm thì lại không câu nệ tiểu tiết, làm theo ý mình, tuy rằng tạo nghệ trên phương diện phật pháp không sâu, nhưng lại làm theo ý mình, trong tâm có đạo, tựa hồ hắn chính là phật, hắn chính là đạo, mỗi một lời nói ,mỗi một hành vi của hắn, chính là phật pháp, không cần phải cố ý bộc lộ.
A Cưu La Vương dùng Phật pháp, giảng thuật Thiên Địa vạn vật, đẳng cấp sâm nghiêm. Vận mệnh chúng sinh đều do thiên sinh chú định( số mỗi người đều do trời định), chúng sinh vạn dân, chỉ có tín phụng phật pháp, an tâm làm người, không được có những suy nghĩ không đúng đắn, cả đời trải qua sự giáo dục của Phật pháp. Sau khi chết đi sẽ được phật pháp siêu thoát, đăng tiên phong thần. Nếu không, sau khi chết đi sẽ phải chịu tra tấn muôn đời, vạn kiếp không được siêu sinh.
Phạm Âm thì lấy bản thân làm đạo, giảng Thiên Địa đại đạo, chính là tâm thông niệm đạt, con người không nên bởi vì gông xiềng của vận mệnh tự làm khổ chính mình, mà phải thuận theo tâm, đánh vỡ gông cùm của vận mệnh. Người chết như đèn tắt, tuyệt không có kiếp sau, kiếp này không cố gắng, chỉ có thể để người trà đạp, sống tàn tạ cả đời.
Đạo của hai người hoàn toàn khác nhau. Mới bắt đầu, cả hai đều chân thành nói, kẻ tám lạng người nửa cân, đả kích nhau kịch liệt.
Hai người trên đài kịch liệt luận đạo đấu phật. Phía trên khán đài, cả ba Độ Hư cường giả của Phật môn, đều đang thần niệm truyền âm.
-Đạo “tâm thông niệm đạt” của Phạm Âm, nói nghe vài phần có đạo lí, khiến cho ta hiểu được không ít. A Cưu La Vương tuy rằng thông hiểu Phật pháp, nhưng so với Phạm Âm tự thân ngộ đạo, rõ ràng vẫn còn thua kém. E rằng, A Cưu La Vương sắp bị đánh bại rồi.
- Nếu như A Cưu La Vương bị đánh bại, phải tính làm sao? Có Cổ Chiến Thần ở đây, lưu bọn hắn lại e rằng sẽ khó khăn.
- Không sao, A Cưu La Vương thắng bại không quan trọng, quan trọng là Già La bí tàng trên tay Phạm Âm
…………
- Nghiệp chướng nhà ngươi, không quy củ, không ra thể thống, Phật chính là Phật, Kim Cang(cách gọi hộ pháp trong Phật giáo) chính là Kim Cang, thiên thượng địa hạ, đây chính là quy luật của trời đất. Không phân biệt trên dưới, phân biệt cao thấp, thì sẽ không còn quy củ
A Cưu La Vương thở hồng hộc, lớn tiếng quát.
Phạm Âm nói:
-Ngày trước đệ nhất Kim Cang Gia La Trang, cũng từng có Phật muốn hắn quỳ lạy, nhưng Gia La Trang chỉ cúi đầu, sau đó đánh cho vị Cổ Phật kia rơi khỏi liên đài, thọ trọng thương. Sự thực chứng mình, thực lực cao thấp, không phải ở thân phận, Kim Cang chưa hẳn đã không bằng Phật, không có người trời sinh đã là vĩnh hằng thượng vị giả
A Cưu La Vương nói:
- Phật chính là Phật, công tham tạo hóa, pháp truyền vạn cổ, giáo dục chúng sinh, đại công đại đức, đại ân đại uy, tập hợp niệm lực của chúng sinh , tiên pháp khôn cùng, lực lượng vô biên, chính là vịn hằng thượng vị giả, không thể thay đổi. Kim Cang dù thế nào vẫn chỉ là Kim Cang, đối với Phật bất kính, chính là đại nghịch bất đạo, cũng như tên nghịch tặc nhà ngươi, đáng lẽ là bị nghiệp hỏa phần thân mà chết.
Phạm Âm cười khảy và nói:
- Phật nói: Phật nói: *ngã tướng, nhơn tướng, chúng sinh tướng, vô ngã tướng, vô tha tướng, vô chúng sinh tướng, phi ngã tướng phi tha tướng phi chúng sinh tướng*(câu này có ý nghĩa: có ta có người có chúng sinh, không ta không người chúng sinh cũng không nốt nếu ta còn ham muốn, người còn ham muốn, chúng sinh sẽ còn ham muốn không thể chân chính buông tha – Kinh kim cang) cái gì mới gọi là đại công đại đức? Đại ân đại uy?Ý tứ chân chính mà Phật nói chính là ,không muốn chấp nhất không muốn chấp nhất nhơn tướng, mà là thuận theo ý niệm của lòng mình: muốn làm cái gì thì làm cái đó, vô câu vô thúc, vô ngã vô tướng? Cái gì mới là công đức? Không phải hưu tình giả ý ân tạo vạn dân, mà là nhận biết được bản tính của mình, thuận theo bản tính của mình mà làm. Cho nên có đại công đại đức,, tiên pháp khôn cùng, trọng điểm của công đức chính là tâm niệm thư sướng, chứ không phải giáo dục chúng sinh cố chấp. Đại Tự Tại Thiên Ma trời sinh tính tình tàn bạo, hiếu sát, cả đời truy cầu bản tính, người chết trên tay hắn vô số kể, làm sao có thể có đại công đại đức, nhưng phật lại nói Đại Tự Tại Thiên Ma, thực lực không dưới ngài. A Cưu La ngươi bẻ cong phật pháp, hơn nữa còn dùng phật pháp nô dịch chúng sinh, khiến cho bọn họ không cách nào nhận thức được bản tính của mình, cắt đứt ý niệm của bọn hắn. Đây không phải là công đức, mà là tội ác tày đình, hôm nay ta đến Đại Linh, trong lòng đã quyết phải lấy tính mệnh của ngươi, chịu chết đi!
Giọng nói của Phạm Âm vừa dứt, một đạo kiếm cương đột nhiên xuất hiện, kiếm cương màu huyễn bạch phá diệt thiên địa, đâm thủng thương khung, chỉ trong chớp nhoáng, đã chém toàn bộ đài cao phía trước thành hai nửa.
A Cưu La Vương ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị đạo kiếm cương này chém thành mảnh nhỏ, lập tức thần hình câu diệt
Toàn bộ quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người còn đang bị kinh ngạc bởi những lời nói kia của Phạm Âm, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, thì A Cưu La Vương đã bị giết chết rồi.
Đường kiếm cương ấy, nhanh đến cực điểm, do tâm niệm của Phạm Âm chém ra. Ngay cả Độ Hư cường giả cũng đều thất kinh, nếu đổi lại bản thân ở vị trí của A Cưu La Vương chỉ sợ cũng khó có thể tránh được một kiếm này. Vì kiếm cương chính là do ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ biến thành, cho dù là siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, nếu bị ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ chém trung, e rằng bản thân cũng thụ trọng thương, thậm chí là mất mạng, A Cưu La Vương làm sao có thể đỡ nổi? Đương nhiên là mất mạng trong phút chốc
- Vù….
Kiếm cương màu trắng lóe lên, thu hồi vào bên trong cơ thể Phạm Âm, toàn bộ bầu trời khôi phục lại vẻ ban đầu, tựa hồ một kiếm kia chưa từng chém ra, thế nhưng hai nửa đài cao phía trước Phạm Âm, cùng với những mảnh nhỏ thi thể của Phạm Âm rơi vãi khắp nơi, đã chứng minh một kiếm kinh thiên kia là hoàn toàn có thật.
Thân ảnh lóe lên, một người xuất hiện ngay bên cạnh Phạm Âm, đó chính là Ngao Liệt, lớn tiếng nói:
- A Cưu La Vương đã chết dưới ‘Đạo’ của Phạm Âm, có thể thấy phật pháp của hắn cũng không hề tinh thâm như lời đồn đại. Trận luận đạo đấu phật này, A Cưu La Vương đã bại, xin cáo từ!
- Cổ Thần huynh đệ, chúng ta cùng đi thôi!
Phạm Âm hướng Cổ Thần hô một câu, sau khi giết chết A Cưu La Vương, trong lòng hắn rất chi là khoan khóa, dễ chịu, một cỗ lực lượng vô hình tạo thành một khí tràng ngay tại bên cạnh hắn, tựa hồ là lực lượng của không gian pháp tắc.
Tu vi của Phạm Âm đã đạt đến tình trạng tùy thời đều có thể bước vào Độ Hư. Có thể thấy, lần trước tại Phong Bạo Thâm Uyên, Phạm Âm nhất định đã đoạt được một chút chỗ tốt, thực lực tăng nhiều.
Hai người vừa dứt lời, liền hóa thành một đạo độn quang, lập tức biến mất.
Cổ Thần đứng dậy, nói:
- Ta cũng cáo từ!
Dứt lời, tiên lực cương khí xoay tròn mang theo tứ nữ, thân thể lóe lên, đồng dạng cũng biến mất
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 118 : Kim Cương Pháp Tướng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Mấy người này ra vào tự do, tất cả các tu sĩ đều đưa mắt nhìn về phía ba vị Độ Hư cường giả.
- Khổ Thiện sư thúc, sao không giữ bọn họ lại?
Vị cường giả Giá Vụ sơ kỳ hỏi.
Ánh mắt của Khổ Thiện lão tăng nhìn về phía độn quang của Phạm Âm cùng Ngao Liệt biến mất, nói:
- Có Cổ Vu chiến thần ở đây, bọn họ muốn đi, ta chưa chắc đã có thể giữ họ lại, thôi thì cứ thả con săn sắt bắt con cá cờ vậy!
- Thả con săn sắt, bắt con cá rô?
Vị cường giả Giá Vụ trung kỳ hỏi
Hai mắt của Khổ Thiện lão tăng nhắm lại và nói:
- Mục đích của chúng ta là Già La bí tàng, Gia La Trang mặc dù bất kính với Phật tổ, nhưng tu vi thì lại thông thiên triệt địa, hắn thân là tu sĩ phật môn chúng ta, bí tàng lưu lại, theo lí phải thuộc về cho phật môn ta. Phạm Âm không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, có Cổ Vu Chiến Thần bên cạnh, hắn nhất định sẽ mở ra Già La bí tàng, tránh cho việc chúng ta phải bắt hắn tra khảo, không bằng bớt đi một chuyện.
- Già La bí tàng, bây giờ bọn hắn sẽ đi mở ra sao?
Cường giả Giá Vụ sơ kỳ hỏi.
Khổ Thiện lão tăng gật đầu và nói:
- Nhất định sẽ, chúng ta đi, mọi việc đều nằm trong tay bổn tọa cả.
Cách phía đông Đại linh đế đô khoảng năm vạn dặm, có một dãy sơn mạch hoang vắng. Lúc này, Cổ Thần đang đứng bên cạnh vách núi trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn trượng, mấy người Hư Tử Uyên đều đang đứng ở bên cạnh
Ngao Liệt cùng Phạm Âm, đang phi độn bên trên không trung, một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm, hướng nơi này, phi độn đến. Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, không phải ngươi định hỏi về “Ức tâm đan” cùng “Hư Không Đan” sao? Vừa nãy, vị Khổ Thiện đại sư kia trong Thiên Thiền Tự địa vị khẳng định là bất phàm, ngươi vì sao lại không hỏi?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Thực lực của Cổ Thiền đại sư, hơn hẳn so với Kim Bằng Vương. Đối phó với ông ấy, không phải là dễ. Thiên Thiền Tự lại ở ngay gần đây, ông ấy muốn đi, ta cũng không giữ nổi. Nếu như ông ấy tiến vào trong Thiên Thiền Tự, cho dù thực lực của ta tăng lên mười lần, cũng không dám xông vào bên trong Phật môn thánh địa. Thiên Thiền Tự từ thời Thái Cổ đã sừng sững, một mực không đổ, ngoại nhân tiến vào, nhất định là cửu tử nhất sinh.
- Hơn nữa….
Dừng một lúc, Cổ Thần lại nói:
- A Cưu La Vương đã chết, bọn họ nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đem tin tức về vô thượng tiên dan nói cho ta biết. Vừa rồi nghe được đạo “tâm niệm thư sướng” mà Phạm Âm nói, ta cũng lĩnh hội được không ít. Cường hoành cướp đoạt, dùng bất kể âm mưu nào cũng muốn đoạt lấy vốn không phải là bản tính của ta. Ba Phật môn cường giả không ngăn trở Phạm Âm, thật khiến cho ta ngac nhiên, trong lòng họ nhất định là đã có tính toán khác. Không bằng thuận theo tự nhiên, nếu như Phật môn tu sĩ động thủ với ta trước, thì ta sẽ có dịp phản kích, danh chính ngôn thuận ra tay. Như vậy ta vừa cảm thấy tâm niệm khoan khoái, lại danh chính ngôn thuận, không sợ phật môn không đem tin tức về nơi hạ lạc của ‘Ức tâm đan’ và ‘Hư không đan’ nói cho ta biết.
- Danh chính, ngôn thuận?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Không sai, là danh chính ngôn thuận, đây là lực lượng của danh phận chính thống, tu vi ta càng tăng trưởng, đối với việc lĩnh ngộ pháp tắc càng ngày càng sâu sắc. Càng ngày ta càng phát hiện ra lực lượng của danh phận chính thống. Nếu như Cơ Nghiêu Thánh Hoàng chỉ là một tán tu đơn độc, cho dù hắn có thực lực là Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, ta sử dụng “Cấm Tiên Thần Phù”, tùy thời đều có thể giết chết hắn. Nhưng hắn là Thánh hoàng, là nhân tộc chi chủ, đã có danh phận chính thống. Cho nên, tất cả tu sĩ nhân tộc, đều sẽ nghe theo sai khiến của hắn. Nếu không, chính là đại nghịch bất đạo. Giống như ta, cơ bản đã bị cô lập khỏi nhân tộc, tất cả các cường giả Độ Hư cảnh, đều nghe theo lệnh của Thánh hoàng, triển khai đuổi giết ta. Ta muốn giết Thánh hoàng, thì đầu tiên phải đối mặt với nhân tộc, Thánh đình cùng Phật môn. Đây là một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại. Ngay cả Đạo môn thánh địa năm đó, cũng bị hai cỗ thế lực này, diệt trừ tận gốc. Tu vi hiện tại của ta, chỉ có thể tự bảo vệ mình. Nếu như chính diện đối địch Thánh Đình cùng Phật môn vẫn còn kém t
…….
Không bao lâu sau, Ngao Liệt cùng Phạm Âm, cũng đã đến nơi này, độn quang vừa hạ xuống, cả hai người đã xuất hiện bên vách núi.
- Cổ Thần huynh đệ!
Vừa đáp xuống, hai người đã hướng Cổ Thần đi tới, sau khi trò chuyện hỏi thăm cùng tứ nữ. Phạm Âm trực tiếp đi đến trước mặt Cổ Thần và nói:
- Cổ Thần huynh đệ , lần này cũng may nhờ có ngươi. Vốn ta cùng Ngao Liệt sau khi giết chết A Cưu La Vương sẽ bị cường giả Phật môn đuổi giết. Nhưng ngươi vừa xuất hiện, hết thảy nguy hiểm đều lập tức hóa thành hư vô.
Có ‘Côn Ngô Tiên Kiếm’ trong tay, độn tốc của Ngao Liệt có thể sánh với siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, một lần thuấn di vượt qua ngàn dặm, đương nhiên là có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cường giả Phật môn
Cổ Thần mỉm cười và nói:
- Là Nam Thiên tiền bối đã gửi phi kiếm truyền âm đến cho Tử Uyên sư tỷ. Nếu không, chúng ta cũng không biết ngươi lại muốn đến Đại Linh. Cường giả Phật môn nhiều như mây, cái này quá nguy hiểm, sau này nếu có chuyện gì, cứ truyền tin cho ta mộ tiếng
Phạm Âm xoa xoa đầu và nói:
- Bây giờ ta quả thực là có chút chuyện nhờ đến ngươi.
- Chuyện gì?
Cổ Thần tinh thần chấn động, thân thể linh mẫn của hắn đã cảm ứng được, Khổ Thiện đại sư cùng hai cường giả Giá Vụ Kỳ khác, đang từ Đại Linh Đế Đô bay ra, đang hướng chỗ của bọn hắn phi độn đến.
Khoảng cách cảm ứng của thân thể Cổ Thần trong không trung có thể đạt đến ngoài sáu bảy vạn dặm, nhất cử nhất động của mấy vị cường giả Phật môn, đều bị Cổ Thần cảm ứng rất rõ ràng.
Phạm Âm nói:
- Trên người ta có địa đồ bí tàng do đệ nhất Kim cương Gia La Trang để lại, địa đồ ghi lại, Gia La Trang có để lại một bí tàng nằm ở trong Hoàng Sa Cao Nguyên( Cao nguyên đầy cát vàng), nằm ở phía tây bắc Đại Linh Đế Đình. Nghe nói, Gia La Trang dùng lực lượng của pháp tắc, ngưng tụ ra một cái thân ngoại hóa thân, gọi là ‘Kim cương pháp tướng’, phong ấn vĩnh viễn bên trong bí tàng. Chỉ cần đi vào bên trong bí tàng, có thể thấy được ‘Kim cương pháp tướng’ này
Cổ Thần nói:
- Lực lượng pháp tắc ngưng tụ thành thân ngoại hóa thân? Kim cương pháp tướng? Gia La Trang là nhân vật từ thời Thái Cổ, ít nhất đã biến mất hơn mười hai vạn năm. Năm tháng qua đi, lực lượng pháp tắc hắn ngưng tụ vẫn không tiêu tan, quả thực có thể vĩnh hằng sao?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế