Vào lúc này đừng nói là Âu Dương, cho dù là một con lợn cũng có thể hiểu rõ mình bị lừa! Hơn nữa bị lừa gạt rất triệt để. Người lừa gạt mình chính là Quỷ Vương kia.
Nhưng Âu Dương không có cách nào oán hận Quỷ Vương. Hai người đã giao dịch như vậy. Quỷ Vương cho mình ngọc trấn hồn nghịch thiên cải mệnh. Mình thay Quỷ Vương xuống địa ngục cắm thanh kiến có thể thay đổi thiên địa. Hai người xem như đều thỏa mãn nhu cầu mỗi bên. Từ đầu tới cuối Quỷ Vương đều không ép buộc mình bất kỳ chuyện gì. Tất cả đều do mình tự nguyện. Tất nhiên không thể nói là oán hận.
- Quỷ Vương trong mắt ngươi căn bản không phải là Quỷ Vương, quỷ tộc cũng đã không còn là quỷ tộc. Ngươi chẳng qua là người mở đường cho gia hỏa kia mà thôi. Hắn lợi dụng ngươi để bảo toàn tính mạng, nhưng ngươi lại không biết. Làm như vậy chẳng khác gì đẩyngươi tới một tuyệt lộ, một tuyệt lộ buộc ngươi phải tiếp tục đi!
Lão nhân mặc áo bào đen lắc đầu thở dài tiếp tục nói:
- Tiểu bằng hữu, ngươi mau rời khỏi đây đi. Ngươi hãy mang theo thanh kiếm trong tay ngươi rời khỏi đây. Nhân lúc hiện tại hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục mau chóng rời đi. Người ngươi đối mặt không phải là Quỷ Vương trước đây, mà là một vị Chân Ma!
- Ngươi nói lời ấy có nghĩa là sao?
Thật ra Âu Dương vẫn cảm thấy Quỷ Vương này có điểm khó hiểu. Hiện tại rốt cuộc gặp tới người hiểu rõ mọi chuyện, dù thế nào cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì!
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Lão nhân mặc áo xanh vung tay lên. Xung quanh bất ngờ xuất hiện một ngọn đèn màu xanh đứng đong đưa trong không trung. Dường như ngọn đèn xanh này có ma lực thần kỳ, lại có thể rọi sáng địa ngục hắc ám này!
- Ngọn đèn xanh này có thể ngăn cách tất cả, cũng có thể ngăn cách kiến thức của hắn đối với ngươi. Hiện tại ta cho ngươi biết một vài bí mật đi. Tuy nhiên những điều ta biết cũng có hạn. Sau khi nghe xong bí mật này, ngươi nên suy nghĩ xem nên chết hay là sống...
Lời nói này quá trình độ. Lựa chọn xem mình sống hay là chết. Mụ nội hắn, điều này còn muốn lựa chọn sao? Chỉ cần không phải não tàn ngu ngốc, có mấy người sẽ chọn chết?
Chỉ có điều tuy rằng trong lòng Âu Dương thầm mắng như vậy, nhưng hắn vẫn muốn nghe thử rốt cuộc ba lão già này muốn nói những gì. Rõ ràng lực chiến đấu của ba lão già này đều rất bất phàm. Đừng thấy mình là tiểu tử tuổi trẻ lực tráng, thật sự đánh nhau không chắc có thể là đối thủ của ba lão gia hoả này.
- Nếu để chọn giữa hai chữ sống chết này, chỉ sợ mọi người đều lựa chọn sống. Nhưng ba người chúng ta vẫn chưa tới thời điểm già cả hồ đồ. Có thể ngươi nghe xong lời chúng ta nói, ngươi sẽ chọn chết!
Lão nhân mặc áo bào xanh mở miệng. Trong giọng nói của hắn đầy vẻ quỷ dị nồng đậm. Sở Yên Nhiên ở bên cạnh Âu Dương nghe thấy hắn nói như vậy cả người run rẩy.
- Ồ? Có thể khiến ta từ bỏ niềm tin sống thực sự quá ít. Ngươi nói đi!
Lúc này Âu Dương đã cảm thấy hứng thú. Rốt cuộc là điều gì có thể khiến mình từ bỏ niềm tin sống?
- Lời ấy phải bắt đầu từ nơi này và thanh tà kiếm trong tay của ngươi!
Lão nhân mặc áo bào đen nhìn hai người bên cạnh một chút sau đó bắt đầu giảng giải.
- Thời đại lớn tại trong mắt rất nhiều người chính là thời đại ngang ngược tranh đoạt chí cao vô thượng. Nhưng trên thực tế nó không phải đơn giản như vậy. Trên thực tế thời đại lớn này chính là một loại luân hồi. Thời đại cũng giống như con người, cũng cần luân hồi. Mỗi khi thời đại lớn xuất hiện, toàn thế giới đều sẽ bị tẩy rửa. Trật tự thế giới cũng sẽ bị quấy rối, tiến vào trật tự của thời đại mới.
- Tuy nhiên đây là thiên mệnh. Chí ít bảy thời đại lớn lần trước đều không ai có thể có năng lực ngăn cản tất cả những điều này phát sinh. Hơn nữa cái gì gọi là chí cao vô thượng, cái gì gọi là thiên hạ vô địch, trong thời đại lớn đều chỉ truyền thuyết. Bởi vì không ai gặp được chí cao vô thượng thật sự. Chí cao vô thượng trước sau chỉ là một truyền thuyết có thể có có thể không.
- Nói vào điểm chính đi!
Âu Dương rất không lễ phép ngắt lời lão nhân mặc áo bào đen. Tuy nhiên điều này cũng phải do Âu Dương không tốt. Lão nhân mặc áo bào đen này giống như phần lớn lão già có tính hay lải nhải. Nếu như không ngắt lời hắn để hắn tiếp tục lải nhải giảng giải nữa, cũng không ai biết hắn có nói hết tất cả mọi chuyện trong bảy thời đại lớn lần trước ra hay không.
- Người trẻ tuổi thực sự không có kiên nhẫn!
Lão đầu lắc đầu. Tuy nhiên hắn nói một câu người trẻ tuổi này lại khiến Âu Dương cảm thấy rất lúng túng. Tuy rằng mình không sánh được với những lão quỷ này, nhưng dù thế nào mình cũng đã trải qua thời gian mấy ngàn năm. Không ngờ được người đã sống mấy ngàn năm người vẫn được gọi là người trẻ tuổi...
- Thời điểm thời đại lớn lần trước, quỷ tộc mở ra cánh cửa địa ngục muốn lấy đại địa chi lực để chế tạo ra một thời đại của quỷ tộc. Nhưng đáng tiếc Quỷ Vương thất bại. Sau thời đại lớn lần đó, hắn đã chết ở nơi này!
Lão nhân mặc áo bào đen nói xong, liền chỉ về phía sau tế đàn. Ý hắn dường như muốn nói nơi này chính là chỗ Quỷ Vương bỏ mình.
- Sau đó ba người chúng ta liền bắt đầu thôi diễn. Trải qua ngàn vạn năm thôi diễn, vào thời điểm thời đại lớn lần này đến, rốt cuộc chúng ta đã hiểu rõ. Đây không phải là một thời đại lớn tầm thường. Thời đại này quần ma loạn vũ. Thời đại này cũng chính là thời đại hắc ám xuất hiện. Có thể thời đại lớn lần này sẽ kết thúc tất cả!
Lão nhân mặc áo bào đen nói rất âm u, tuy nhiên Âu Dương nghe lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
- Nói điểm chính đi!
Lần này là do Sở Yên Nhiên mở miệng. Ngay cả Sở Yên Nhiên cũng không chịu nổi. Lão nhân này nói chuyện quá sức vòng vo. Vòng vo lâu như vậy, nói tới nhiều truyền thuyết như vậy, đến bây giờ cũng không nói đến điểm quan trọng.
- Hay để ta nói đi!
Dường như liền lão nhân mặc áo bào xanh cũng không chịu nổi khi nghe lão nhân mặc áo bào đen này lải nhải. Hắn tiến lên một bước nói:
- Nói đơn giản, khi ngươi cắm thanh tà kiếm trong tay lên trên tế đàn, với cánh cửa địa ngục làm trung tâm hắc ám sẽ bắt đầu lan ra. Không cần đến mấy năm, khi hắc ám bao phủ thế giới này, thế giới này liền đi đến cuối con đường!
- Ngày tận thế sao?
Âu Dương nghe thấy điều này ngược lại có chút giật mình. Nếu quả thật chính là ngày tận thế, vậy không phải là mình đạo diễn tất cả những điều này sao?
- Không sai.Tuy tầng địa ngục thứ mười này không phải là nơi sâu nhất trong địa ngục, nhưng lại là một nơi quan trọng nối liền giữa trời và đất. Quỷ Vương đã từng từng chết ở chỗ này. Lực lượng của Quỷ Vương đã lấy đi một tia phong ấn, khiến phong ấn trở nên yếu đi. Nếu như ngươi dùng tà kiếm cắm vào phía trên tế đàn, như vậy trong nháy mắt tầng địa ngục thứ mười sẽ sụp đổ. Đến lúc đó khoảng cách hắc ám bao phủ thế giới sẽ không còn xa nữa!
Lão nhân mặc áo bào xanh lắc đầu kể ra.
- Thì ra là như vậy...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không hoàn toàn không tin. Hắn nhìn thanh kiếm trong tay một chút, lại nhìn ba lão nhân này một chút nói:
- Vậy sống là gì? Chết là gì?
- Sống đó là ngươi cắm thanh kiếm xong lập tức rời khỏi. Như vậy ngươi có thể có thể sống thêm trong chốc lát. Mà chết đó là để thanh kiếm trong tay ngươi uống máu của ngươi, lấy sát khi vô tận trong thân thể ngươi gột rửa vùng thiên địa này! Khiến sát khí phá tan hắc ám, khiến thời đại lớn lần này biến thành một thời đại lớn bình thường!
Lão nhân mặc áo bào tím mở miệng nói.
Hắn vừa nói xong, lại khiến Âu Dương nở nụ cười khinh thường. Nói trắng ra, lão gia hoả bảo mình tự sát! Mình sống lâu như vậy, bảo mình dùng phương thức này để kết thúc chính mình, Âu Dương không làm được. Hơn nữa Âu Dương căn bản không tin tưởng cái gì là thiên mệnh. Đối với Âu Dương nói, từ khi trời bắt đầu xuất hiện chính là để người ta nghịch!
Từng bước đi tới trước tế đàn, Âu Dương nhìn ba lão nhân ở dưới tế đàn nhìn mình với vẻ khẩn trương, Âu Dương khẽ mỉm cười, trong mắt đầy cuồng ngạo và tự tin vẻ nói không ra lời.
- Ba vị, trời là để nghịch. Xưa nay người chỉ biết tính thiên mệnh, nhưng lại không biết mệnh trời căn bản là đạo lý trong tay ta!
Nói xong, tà kiếm trong tay Âu Dương đã cắm xuống tế đàn. Một khắc khi tà kiếm cắm xuống tế đàn, trong mắt ba lão nhân đều là vẻ tuyệt vọng.
- Ta biết hắn sẽ không bỏ qua tất cả những điều này!
- Số mạng... Đây đều là số mạng! Hắn vốn không sinh ra ở thế giới này, nhưng hôm nay lại trở thành kẻ hủy diệt thế giới này!
- Ba người chúng ta vốn nên giết chết hắn. Đều là do đại ca! Đại ca ngươi hồ đồ rồi!
Trong mắt ba lão giả đầy vẻ tuyệt vọng. Mà khi Âu Dương cắm tà kiếm xuống tế đàn, ngọn đèn màu xanh kia cũng bắt đầu tắt đi. Thế giới này lại biến thành màu đen, chính màu đen khiến người ta sợ hãi.
Đưa tay không thấy được năm ngón. Có lẽ đây chính này hình dung đúng nhất đối với nơi này. Lúc này cho dù Âu Dương dùng quan tâm chiến ý không ngờ cũng không có cách nào nhìn thấy con đường phía trước nữa!
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ còn có cái gì mà quan tâm chiến ý của ta không xuyên qua được?
Ánh mắt Âu Dương bỗng nhiên phát sinh từng trận kim quang. Quan tâm chiến ý lại mở ra. Lần này quan tâm chiến ý đã bị hai mắt của Âu Dương thiêu đốt hoàn toàn. Cuối cùng kim quang đã xuyên qua hắc ám. Trong nháy mắt Âu Dương tìm thấy Sở Yên Nhiên lúc này đang gục trên mặt đất vô lực sờ loạn về phía bốn phía.
Phóng người một cái, Âu Dương nhảy tới bên cạnh Sở Yên Nhiên. Sau đó một tay hắn ôm lấy Sở Yên Nhiên vào trong ngực nói:
- Nơi này sắp sụp đổ. Chúng ta rời khỏi đây thôi!
- Phu quân! Ngươi đã gây họa! Đây thật sự là hắc ám. Có lẽ hắc ám thật sự sẽ bao phủ thế giới!
Giọng nói Sở Yên Nhiên run rẩy, nép vào trong lòng Âu Dương. Toàn thân nàng đều đang run rẩy. Lúc này nàng ôm thật chặt lấy Âu Dương, chỉ hy vọng nam nhân này có thể cho mình một tia ấm áp.
- Thiên mệnh! Thiên mệnh! Tại sao các ngươi đều tin tưởng thiên mệnh không tin vào chính mình! Các ngươi đều sống vì trời sao?
Âu Dương cũng tức điên. Mình dám cắm thanh kiếm kia kia chính là muốn nói cho toàn thế giới biết mình không tin thiên mệnh. Cái gì là thiên mệnh. Ông trời kia có bao giờ quan tâm tới sự sống chết của người khác?
Bao nhiêu người cả đời sống tốt chịu khổ chịu cực, kết quả lại chết đói ven đường. Bao nhiêu kẻ làm giàu bất nhân vẫn còn đang hiếp đáp bách tính? Nếu như trời thực sự có mắt, vậy mắt hắn đã bị mù. Theo Âu Dương thấy, trời như vậy không khác gì với những vương triều ngu ngốc thời cổ đại, cũng nên lật đổ!
- Có lẽ chỉ có Chiến Vương mới là thấy rõ người của thế giới này! Không trách được Chiến Vương coi trọng ta như thế!
Giờ phút này bỗng nhiên Âu Dương cảm giác tỉnh táo nhớ tới Chiến Vương.
Con người sống ở trên đời như ý hay không như ý còn nói được. Nếu như con người sống trên đời, liền ngay một người có suy nghĩ giống như ngươi cũng không có, đó mới là chuyện thống khổ nhất.
Trong ngàn vạn năm qua, Chiến Vương đã từng như thế. Từ khi bắt đầu Chiến Vương đã không thể tìm được một người cũng có suy nghĩ muốn lật đổ trời giống như hắn. Nhưng lần này rốt cuộc hắn đã gặp được Âu Dương, gặp được một người có thể hoàn mỹ thấu hiểu phương pháp thánh chiến.
- Có thể chúng ta nên hợp tác!
Đột nhiên Âu Dương có chút động tâm. Có lẽ hắn thật sự nên hợp tác với Chiến Vương. Lực lượng của một người vẫn quá nhỏ bé. Nếu như tiến vào Chiến tộc, với thân phận Tịnh Kiên Vương đủ để khiến Âu Dương hoành hành không ái ngại!
- Phu quân... Chúng ta đi ra sao?
Lúc này Sở Yên Nhiên vẫn còn đang run rẩy. Tuy nhiên nàng vừa nói ra câu đó, mắt cũng thấy mắt lên. Không ngờ Âu Dương đã mang theo nàng vọt ra khỏi tầng thứ mười hủy diệt kia!
- Người trẻ tuổi, tháo chuông vẫn cần người đeo chuông. Sẽ có một ngày ngươi trở lại...
Một giọng nói từ trong tầng thứ mười hủy diệt truyền ra. Giọng nói này giống như truyền vào trong đầu Âu Dương, những người khác đều không nghe thấy. Kể cả Sở Yên Nhiên cùng tiến vào tầng thứ mười với hắn cũng không nghe được giọng này.
- Hừ! Ta không tin thiên mệnh!
Trong lòng Âu Dương khinh thường nói. Sau đó Âu Dương mở miệng nói với mọi người:
- Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Nhanh đi ra ngoài đi!
Dọc đường đi, mọi người không hỏi Âu Dương đã xảy ra chuyện gì tại tầng thứ mười. Tuy nhiên mỗi người nhìn ánh mắt Âu Dương đều cảm thấy quái lạ. Quái lạ này chủ yếu bởi vì Sở Yên Nhiên giống như một con gấu túi treo ở trên người Âu Dương, trên mặt đều vẻ sợ hãi! Rất khó tưởng tượng được thánh nữ Yêu tộc sinh sống trong mộ của Yêu tổ nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp, rốt cuộc gặp phải chuyện có thể dọa nàng thành như vậy.
- Chúng ta đã gây họa... Chúng ta đã gây họa...
Đây là những từ không ngừng lặp lại trong miệng Sở Yên Nhiên. Chỉ cần nghe mấy chữ này đã có thể hiểu rõ, cuộc hành trình tới tầng thứ mười này sợ là không đơn giản như trong tưởng tượng.
Mọi người một đường đi từ địa ngục tầng thứ chín tới cánh cửa địa ngục. Trong nháy mắt khi mọi người đi ra khỏi cánh cửa địa ngục, cánh cửa địa ngục bắt đầu từ từ quan đóng lại. Tuy nhiên cánh cửa địa ngục đóng lại khiến người ta có một loại cảm giác rất quái dị. Cảm giác này giống như cánh cửa địa ngục có sự sống. Lúc này nó đóng kín để dự trữ lực lượng càng mạnh mẽ hơn bạo phát cho lần mở ra tiếp theo.
- Ngọn núi kia đã không còn!
Cốc Thanh Vũ bỗng nhiên chỉ vào phía trước. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy nơi vốn phải là ngọn núi quái dị kia, lại có một bóng người màu đen đang từ từ đi về phía bọn họ. Bóng người kia vừa đi vừa vỗ tay...
Những tiếng vỗ tay từ phía xa truyền đến. Sau khi bóng đen dần dần đi tới, mọi người đã nhận ra, đây chính là Quỷ Vương. Nhưng sau khi Âu Dương chân chính tiến vào địa ngục tầng thứ mười, lúc này hắn không cho rằng đây là Quỷ Vương nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 789: Người dám nghịch thiên, Tiễn Thần cũng dám! (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Ngàn vạn năm trước Quỷ Vương đã bỏ mình tại địa ngục tầng thứ mười. Đó là cái chết thật sự không phải là ngủ say sau khi thời đại lớn kết thúc. Mà chỉ có cái chết của Quỷ Vương mới giải thích được tất cả những điều này.
Trên thực tế Quỷ tộc đã biến mất. Quỷ Vương này căn bản không phải là Quỷ Vương thật sự. Hắn chẳng qua chỉ là một gia hỏa lấy tiếng lừa đời thôi. Dãy núi cổ quái kia có thể chính là nơi mai táng Quỷ tộc. Chỉ có điều bây giờ dãy núi đã biến mất. Bọn họ muốn làm gì cũng đã muộn.
- Ta đã biết, trong thiên hạ này, ngoại trừ Chiến Vương ra cũng chỉ có Tiễn Thần Âu Dương dám nghịch thiên mà đi!
Quỷ Vương đứng từ phía xa nhìn Âu Dương. Trên mặt hắn tỏ ra vô cùng hứng thú nhìn Âu Dương. Vẻ mặt này khiến Âu Dương lại một lần nữa cảm giác hắn chính là một kẻ đồng tính!
- Câu nghịch thiên này người người đều dám nói, nhưng trong thiên hạ này người dám làm cũng chỉ có Chiến Vương và Tiễn Thần Âu Dương!
Trên mặt Quỷ Vương đầy vẻ thoả mãn nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Nhớ giữ kỹ ngọc trấn hồn ta đã đưa cho ngươi. Đó là thứ đầu tiên trong đời này ta tặng người. Giữ nó cho tốt, có thể nó thật sự sẽ cứu mạng ngươi...
Quỷ Vương nói xong không ngờ liền xoay người lại. Trong nháy mắt khi hắn xoay người lại, vô số âm binh đã xuất hiện phía sau của hắn. Bạch cốt liền tạo thành một cỗ kiệu xuất hiện ở trước người Quỷ Vương. Quỷ Vương ngồi lên cỗ kiệu bạch cốt phát ra quỷ hỏa sau đó bay về phía xa biến mất không còn bóng dáng. Ngoại trừ trong dãy núi truyền đến những tiếng cười cực kỳ kiêu ngạo của hắn ra cũng không còn có tiếng động nào khác.
- Hắn không phải là Quỷ Vương! Hắn là... Hắn là...
Sở Yên Nhiên sợ sệt muốn nói điều gì, lại bị Âu Dương bịt miệng lại. Hắn là gì Âu Dương hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng Âu Dương không muốn vạch trần đáp án này. Hiện tại còn quá sớm. Thật ra Âu Dương muốn xem thử, rốt cuộc gia hoả này muốn làm những gì!
- Nghịch thiên mà đi người người dám gọi. Nhưng chỉ có Chiến Vương với Âu Dương dám làm...
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ. Không sai. Gia hỏa này nói hoàn toàn không sai. Ai cũng dám nói nghịch thiên. Mỗi người chạy ra dám nói ta muốn nghịch thiên các loại, nhưng thời điểm bọn họ thật sự làm, không phải vẫn dựa theo thiên đạo để đi sao? Còn không phải khổ sở truy tìm thiên đạo sao?
Những chuyện dối trá như vậy, người ở đây có ai chưa từng làm. Lúc này trên mặt mỗi người đều có chút ửng đỏ!
- Các vị, làm sao vậy? Còn muốn được chọn làm con rể của Quỷ tộc sao? Chúng ta nên đi thôi!
Âu Dương nhìn ra phía xa một chút. Sương mù dày đặc trên biển sương đã tan đi. Ác quỷ trên quỷ đảo đã biến mất tư lâu. Chỉ sợ bắt đầu tư hôm nay, quỷ đảo khiến vô số người sợ hãi sẽ trở thành một hoang đảo. Sau mấy năm nữa không biết còn có người nào nhớ tới sự tồn tại của quỷ đảo này nữa hay không?
Dọc đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì. Khi bọn họ đi tới bên cạnh thuyền, trong lúc không có ai để ý, Âu Dương lại lén lút cắm một mũi tên huyết sắc vào lòng đất quỷ đảo, như là lưu lại cho mình một tọa độ nho nhỏ!
- Người trẻ tuổi. Sẽ có một ngày ngươi vẫn phải trở lại
Câu nói này khiến Âu Dương cảm thấy rất không bình thường. Tuy rằng Âu Dương không tin vào điều này, nhưng để đề phòng nếu chẳng may, Âu Dương vẫn lưu lại cho mình một đường lui!
Sau khi mọi người lên Tiên thuyền, tiên thuyền đã khôi phục lại bình thường. Vẫn là Mê Đồ Hòa Thượng dẫn đường. Mọi người bắt đầu chậm rãi chạy về phía Tiên giới. Hành trình tới quỷ đảo lần này tuy rằng không kinh tâm động phách như trong mộ của Yêu tổ, nhưng khắp nơi đều có phần quỷ dị. Hơn nữa so sánh với mộ của Yêu tổ, nơi này càng có nhiều bí mật hơn. Rất nhiều thứ đều không có lời giải.
Ba lão giả kia đi đâu? Dãy nũi biến mất có thật sự mai táng thân thể Quỷ tộc hay không? Rốt cuộc người tự xưng là Quỷ Vương kia là ai? Có phải hắc ám sẽ thật xuất hiện trên thế giới hay không? Cuối cùng thế giới có bị hủy diệt hay không? Người có thể trả lời tất cả những điều này lại không phải là Âu Dương. Câu nói sẽ có một ngày vẫn phải trở lại kia là có ý gì? Những đáp án này hiện tại không có cách nào giải được. Nhưng có nguyên nhân khẳng định sẽ có kết quả. Một ngày nào đó tất cả những điều này sẽ hiện ra trước mặt mọi người.
Âu Dương đứng ở trên bong tiên thuyền. Trấn hồn ngọc đã được Âu Dương đeo ở trên ngực. Ngọc trấn hồn này thực sự quá quý giá. Hắn có thể cứu mình một mạng. Trong loại thời đại lớn này, bảo vật bảo toàn tính mạng như vậy có lúc có thể quan trọng hơn cả thánh binh.
- Phu quân... Ta... Ta sợ...
Sở Yên Nhiên vẫn nắm chặt lấy góc áo của Âu Dương. Cũng không biết rốt cuộc là thứ gì đã doạ nàng tới mức như vậy. Ngay cả Âu Dương là tội nhân mở ra hắc ám cũng chưa hề nói sợ. Rốt cuộc Sở Yên Nhiên lại biết điều gì nữa?
- Yêu tộc từng có lời đồn, khi hắc ám đến thế gian đó chính là lúc thế giới bắt đầu bị hủy diệt. Lần này không ngờ phu quân lại mở ra hắc ám. Có lẽ....
Sở Yên Nhiên muốn nói gì đó, nhưng Âu Dương lại ngắt lời nàng nói:
- Yêu tộc, Quỷ tộc, Nhân tộc, Hải tộc! Tất cả chủng tộc thật ra đều là từng quân cờ trong tay của trời. Một mình hắn đánh cờ với toàn thế giới. Quân cờ rõ ràng có sức phản kháng lại không có một người nào có can đảm phản kháng. Tất cả đều trơ mắt nhìn mình hoặc bị ăn, hoặc bị vứt bỏ! Điều này cũng chính là chỗ đáng thương của các ngươi!
Âu Dương nói một câu với ẩn ý sâu xa. Hắc ám đến thế gian. Ngày tận thế? Điều này cũng chính là sự đáng chết của thiên đạo. Nhưng ở nơi, trước mặt thiên đạo đáng chết này. Mọi người cũng không làm gì để chống lại tất cả những điều này, mà từ bỏ, mà dùng sợ hãi đến biểu hiện sự nhu nhược của mình!
- Sợ thì có tác dụng gì? Nhớ kỹ, hắn chưa từng có lòng thương hại. Trong mắt của hắn không có bất kỳ cảm xúc gì. Hắn chỉ để ý xem mình có vui hay không. Nếu như toàn thiên hạ đều phản hắn, như vậy hắn sẽ mất đi đồ trơi duy nhất trên thế gian này, có lẽ hắn sẽ hủy diệt món đồ chơi này. Nhưng với sự tự cao tự đại của hắn, có lẽ hắn sẽ không phá huỷ. Hắn sẽ trở lại tranh đoạt!
Thời điểm Âu Dương nói đến đây, hắn lại chỉ lên trên.
- Phu quân nói vậy là có ý gì?
Sở Yên Nhiên là một người rất thông minh. Thế nhưng khi liên quan đến trời, nàng vẫn rất bối rối.
- Quên đi. Ngươi sẽ không hiểu được những điều này!
Âu Dương lười tiếp tục giải thích với Sở Yên Nhiên. Hắn biết, mình nhất thiết phải tới Chiến tộc một chuyến. Trên thế giới này vẫn chỉ có Chiến Vương mới có thể hợp tác với hắn.
- Tiếp theo phu quân tính đi đâu?
Trong mắt Sở Yên Nhiên vẫn lộ vẻ sợ hãi. Biết rõ ràng ngày tận thế sắp xảy ra, lại chỉ có thể đi đối mặt với sợ hãi. Không phải người bình thường nào cũng chịu được điều này.
- Đi Tây Bắc. Đi Tây Bắc chờ đợi lúc Chiến tộc đến thế gian!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 790: Người dám nghịch thiên, Tiễn Thần cũng dám! (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trên mặt Âu Dương lộ ra ý cười. Ban đầu Âu Dương không định tham dự vào cuộc tranh đấu trong thời đại lớn. Thậm chí lúc Chiến Vương đưa ra lời mời, hắn đã muốn cự tuyệt. Tịnh Kiên Vương gì đó đối với Âu Dương không quan trọng lắm. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Âu Dương biết, liên hợp với Chiến Vương là việc bắt buộc phải làm.
Một người đối kháng với trời, vẫn còn có chút vô lực. Tuy nhiên cũng may Chiến Vương đủ cường thế. Dưới sự giúp đỡ của Chiến Vương, tin tưởng mình sẽ nhanh chóng tăng lên độ cao trước nay chưa từng có. Đến lúc đó hai người liên hợp, ngược lại không phải là không có lực đánh một trận với trời!
- Nghịch thiên, người người đều dám gọi, lại có rất ít người dám làm. Nếu không phải ta bị bức ép đi tới con đường này, ta làm sao có thể tính tới chuyện nghịch thiên.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Âu Dương. Trước kia Âu Dương cũng chỉ là một trong số những người dám nói nghịch thiên nhưng không làm được. Nhưng ngày hôm nay đã khác. Thời đại này đã xuất hiện. Đây là một thời địa người ăn thịt người. Lúc này chỉ sợ Tiên giới đã bắt đầu gió nổi mây phun. Mình trở lại Tiên giới làm sao thoát ra được?
- Âu Dương? Tiếp theo ngươi tính làm gì?
Một đường trải qua mưa gió, đám người Mạnh Cường với Âu Dương xem như đã có chút tình cảm nhất định. Vào lúc này mọi người đều biết, khi tiên thuyền trở về đến Tiên giới chính là lúc mọi người chia lìa.
- Sống sót!
Âu Dương nói ra hai chữ kia. Hai chữ kia cũng rất khách quan. Không sai. Ở thời đại này, điều muốn làm cũng chỉ có một điều. Đó chính là sống sót!
- Sống sót.
Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh. Nhưng khi hắn nghe được hai chữ kia, hắn lại cười khổ. Ngay cả cường giả như Âu Dương cũng chỉ có thể phấn đấu để sống sót. Những người như bọn họ chẳng phải sẽ phải làm bia đỡ đạn lạc sao.
- Tiếp theo sẽ đi Tây Bắc sao?
Mê Đồ Hòa Thượng thoáng nhìn về phía Âu Dương. Những lời vừa nãy Âu Dương nói với Sở Yên Nhiên, hắn đã nghe được một phần.
- Đúng! Dường như Tây Bắc có điều gì đó đang đợi ta. Trong lòng ta có cảm giác như vậy. Nơi đó là nơi bắt đầu, cũng sẽ là nơi kết thúc!
Âu Dương không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng khi hắn nói ra lời, mọi người đều thoáng biến sắc.
Chuyện của Âu Dương với Lý Uyển Như rất nhiều người đều biết. Những người đang đứng ở đây cũng biết. Mà bây giờ hắn lại đột nhiên không hiểu sao, nói ra nơi bắt đầu chính là nơi kết thúc khiến rất nhiều người cảm thấy có thể đó chính là một bi kịch!
- Ôi... Ta muốn đi về chùa!
Mê Đồ Hòa Thượng thở dài. Hắn biết trong thời đại lớn hắn chỉ là một cái bia đỡ đạn. Hiện tại một tiên tôn chạy ra ngoài rất dễ dàng có chuyện. Vào lúc này so với đi loanh quanh, không bằng tìm một chỗ thanh tu!
- Ta đi Tam Thánh Sơn!
Cốc Thanh Vũ nhìn la bàn âm dương đã khôi phục bình thường. Hắn nhớ kỹ lời sư phụ đã nói với hắn. Nếu như có một ngày cùng đường, vậy hãy đi tới Tam Thánh Sơn. Đó sẽ là nơi sạch sẽ nhất trên thế giới này, cũng là một chốn cực lạc cuối cùng!
- Ta... Ta...
Yên Hồng liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Thời gian lâu như vậy Yên Hồng cũng đã dần hiểu rõ. Người đối mặt với mình căn bản là một gia hỏa lãnh khốc vô tình. Ngay cả Sở Yên Nhiên cả ngày mở miệng gọi phu quân, đóng miệng gọi phu quân cũng không có cách nào khiến cho Âu Dương hứng thú. Vậy càng không cần phải nói tới mình. Cho nên cuối cùng Yên Hồng dự định về Thiên Trụ Sơn.
- Vậy ta đi với Cốc lão đầu.
Mộc Tùng vẫn vô cùng hứng thứ với đạo thuật kia. Cho nên hắn dự định đi với Cốc Thanh Vũ tới Tam Thánh Sơn học tập những đạo thuật mà trong mắt mọi người có vẻ đặc biệt phức tạp này.
- Ta đi lang bạt thế giới.
Mạnh Cường vẫn là người rất có tính cách. Với Kỳ Lân Nha trong tay của, hắn mãi mãi là người nghênh khó khăn. Lúc này mặc dù biết trước mặt là nguy nan tầng tầng, nhưng hắn vẫn tính đặt chân vào thời đại lớn.
- Ta về Man tộc. Lần này thất bại, nhưng ta vẫn phải gánh lấy trọng trách của Man tộc. Yêu tổ sắp sống lại. Đến lúc đó sợ là chúng ta sẽ phải trở thành kẻ địch!
háp Khắc đi tới trước mặt Âu Dương, đánh Âu Dương một quyền nói:
- Nhớ kỹ, nếu như có một ngày Chiến tộc đánh giết Yêu tộc, nếu như ngươi gặp được người Man tộc chúng ta, nhất định phải cho chúng ta một con đường sống!
- Ta sẽ không!
Âu Dương khẽ mỉm cười nói:
- Nếu như ta chiến đấu trong Chiến tộc, ta sẽ tránh đụng độ với Man tộc các ngươi!.
- Cảm ơn...
Tháp Khắc nhìn Âu Dương. Nói thật câu nói này của Âu Dương đã khiến hắn thực sự cảm động. Cho tới nay Tháp Khắc đều cảm thấy tự ti. Chủ yếu bởi vì khi mới bắt đầu, hắn đã không ngừng tính kế với người khác. Kết quả bản thân mình lại bị người khác tính kế. Cho nên chung quy Tháp Khắc vẫn cảm giác mình là tội nhân. Mà bây giờ, một câu nói này của Âu Dương căn bản đã không xem hắn là tội nhân.
- Yến tiệc trong thiên hạ đều có lúc phải tan. Chúng ta cũng nên có tương lai riêng! Con đường phía trước còn đang chờ chúng ta. Thời đại lớn xuất hiện! Lần này xem người nào trong chúng ta có thể bộc lộ được tài năng trong thời đại lớn.
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười mỉm, nhìn ra phía trước. Một đại lục mênh mông vô bờ đã xuất hiện ở trước mắt của bọn họ. Đó chính là phía cực đông của Tiên giới..
Gặp nhau chính là duyên. Khi duyên tận tất cả đều tan. Trong thời đại không có cách nào nắm giữ được tất cả. Mỗi người đều là nước chảy bèo trôi đều có tương lai riêng. Ngay cả Âu Dương cũng là như vậy.
Mang theo Sở Yên Nhiên, Âu Dương một đường đi về phía Tây Bắc. Lần này sở dĩ hắn mang theo Sở Yên Nhiên chủ yếu bởi vì Âu Dương với Sở Yên Nhiên đã lập một điều ước.
- Ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cô cô nàng, nàng giúp ta hủy tình cổ!
Âu Dương đã nói với Sở Yên Nhiên như vậy.
- Được!
Sở Yên Nhiên không nói thêm gì, chỉ khe khẽ gật đầu. Trong mắt nàng có một loại bi ai và không muốn. Âu dương không hiểu thần sắc trong mắt Sở Yên Nhiên rốt cuộc là ý gì. Hắn cũng không thèm tìm hiểu. Sở Yên Nhiên là người rất ưu tú. Nếu như ở hiện đại, có thể có một lão bà như vậy theo mình, hơn nữa không oán không hối hận, có lẽ Âu Dương sẽ cười đến chết. Nhưng ở chỗ này không khác. Nơi này Âu Dương có quá nhiều chuyện cần làm, căn bản không có thời gian đi nói chuyện yêu đương!
- Hủy bỏ tình cổ, ta sẽ...
Trong mắt Sở Yên Nhiên đầy vẻ ưu thương. Nàng nhìn Âu Dương, trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đáp ứng chính là đáp ứng. Nàng không oán không hối hận...
Hai người một đường vượt núi băng đèo xuyên qua thời không mà đi. Nhưng trên đoạn đường này, bọn họ vẫn gặp phải không ít phiền phức. Thời đại thực đã thay đổi. Tiên giới này đã không còn là Tiên giới trước kia nữa. Trên đoạn đường này Âu Dương, vô số tông phái đã biến mất, không ngờ thay vào đó là một vài thần điện. Tượng thần được thờ cúng trong những thần điện này, không phải ai khác chính là Nghi Quân, Vạn Tiên Chi Vương!
Thanks
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương không nghe được nhiều tin tức về Sa Lâm. Hiện tại Âu Dương nghĩ, đúng như Quỷ Vương từng nói, người may mắn lần trước chính là Sa Lâm. Có lẽ Sa Lâm mất đi linh hồn truyền thừa. Vào lúc này tuy rằng nhận được lực lượng nhưng vẫn còn ngủ đông.
Sau nửa tháng, cuối cùng hai người mới từ cực đông của Tiên giới đi tới Tây Bắc. Đây là nhờ dọc đường đi Âu Dương không ngừng đả thông không gian, xuyên qua thời không. Bằng không nếu như hai người chỉ bay, chắc hẳn sau một năm cũng đừng hòng bay đến nơi.
Tây Bắc so sánh với những địa phương khác của Tiên giới tạm thời vẫn an toàn hơn. Bên này, các tông phái nhỏ vẫn còn tồn tại nhưng vẫn có không ít người bàng hoàng. Sở dĩ nơi này tạm thời không bị Nghi Quân chiếm lĩnh, không phải bởi vì Nghi Quân không đủ năng lực mà nghi ngờ Chiến tộc muốn tới.
Nghi Quân biết Chiến tộc cường thế. Cho dù hao phí nhân lực vật lực chiếm lĩnh Tây Bắc, khi Chiến tộc xuất hiện, tất cả Tây Bắc sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Bất luận ở thời đại lớn nào, Chiến tộc đều cực kỳ cường thế. Tuy nhiên từ trước đến nay bọn họ không mở rộng mà chỉ chiếm lĩnh một khu vực chậm rãi phát triển. Không có ai biết rốt cuộc Chiến tộc muốn làm gì. Hiện tại xem ra Chiến Vương muốn nghịch thiên!
Sở Yên Nhiên biết cuộc nói chuyện giữa Âu Dương và Chiến Vương. Lần này Âu Dương đến tìm Chiến Vương cũng vì điều này.
- Chiến tộc không tranh với đời là tốt nhất!
Âu Dương biết, trong một thời đại lớn, cùng với đi tranh hùng, đến không bằng giấu tài. Dù sao mọi người không phải tranh theo người. Tranh đến cuối cùng mọi người đều phải đối mặt với tồn tại hư vô mờ mịt kia.
Chiến Vương không giống với mọi người. Chiến Vương tu luyện phương pháp thánh chiến không cần phải được trời chứng thực. Chính hắn là trời. Hắn muốn nghịch thiên.
- Sau khi hợp tác với Chiến Vương, phu quân nên cẩn thận một chút. Dù sao Chiến Vương cũng nghịch thiên mà đi. Bảy thời đại lớn kết thúc Chiến Vương đều bị thiên thu. Lần này hắc ám xuất hiện cùng với thời đại lớn. Có thể lần này chính là thời đại kết thúc!
Sở Yên Nhiên nhắc nhở Âu Dương.
Thật ra không cần Sở Yên Nhiên nhắc nhở, sở dĩ Âu Dương chạy đến nơi đây tìm kiếm Chiến tộc là vì cái gì? Vẫn không phải bởi vì hắn mở ra hắc ám, biết ngày tận thế sắp xảy ra. Vào lúc này chỉ có liên hợp với Chiến Vương, hai người kết thúc tất cả trước ngày tận thế. Nếu không, ngay cả bản thân Âu Dương cũng chỉ có một con đường chết.
- Người tới là người phương nào!
Ngay tại thời điểm hai người đang bay qua không trung, một nam tử mặc trang phục kì dị quái đản bỗng nhiên ở phía dưới, cao giọng la lên. Sau khi hắn la lên, từ bốn phương tám hướng có vô số người cầm các loại pháp bảo thi nhau điên cuồng lao về phía bên này.
- Đại ca, thực lực của hai người này thực sự rất mạnh! Không ngờ bọn họ không để ý tới ngự ma trận pháp của chúng ta!
Người phía dưới kia cầm một mặt Bát Quái trong tay. Bên trên Bát Quái không ngừng phát ra những hào quang màu vàng xanh. Trong lúc hào quang này chớp động, một trận đồ lớn màu xanh xuất hiện trong không trung.Nhưng trận đồ này lại hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào đối với Âu Dương và Sở Yên Nhiên!
- Cấm trận!
Nhìn thấy trận pháp này, Âu Dương đã biết đây hẳn là một trận pháp có cấm không. Tuy nhiên trận pháp này đối với người có quan tâm chiến ý như Âu Dương mà nói, bất kể trận pháp nào cũng chỉ là một cảnh tượng ảo. Một loại cảnh tượng ảo cho ngươi cảm giác thực sự tồn tại. Cho dù là đại trận sơn hà của Yêu tộc cũng như vậy.
Năm đó Chiến Vương một mình xông vào Yêu tộc. Yêu tổ lấy bảy mươi hai linh đồng huyết mở ra đại trận sơn hà. Đại trận sơn hà vừa mở, sơn hà thiên địa xung quanh đều bị đại trận bao trùm, đấu chuyển sao dời nhật nguyệt ảm đạm. Nhưng với bảy mươi hai linh đồng huyết của Yêu tộc cùng bố trí đại trận sơn hà trước mặt quan tâm chiến ý cũng chỉ nhốt Chiến Vương chưa tới mười giây!
Chớ xem thường mười giây này, quan tâm chiến ý của Chiến Vương đại thành. Có thể được gọi là mắt nhìn thấu thiên cơ vạn biến. Đại trận sơn hà này có thể bao vây Chiến Vương mười giây, đã khiến Yêu tổ có thể thường xuyên khoe khoang với mọi người.
Vù!
Hai mắt của Âu Dương bỗng nhiên chợt hiện lên một đạo kim quang. Kim quang chớp động, đại trận xung quanh hoàn toàn bộ sụp đổ. Bát Quái trong tay nam tử kia cũng nổ nát!
- Má ơi! Quan tâm chiến ý! Hắn là Chiến Vương!
Nam tử kia dường như biết được điều gì đó. Trong nháy mắt khi nhìn đến con ngươi kim sắc của Âu Dương chớp động, lập tức nghiền nát Bát Quái, hắn liền kêu lớn.
Câu nói này của hắn khiến mọi người chung quanh giống như đã phát điên, không ngừng chạy về bốn phương tám hướng. Chỉ có nam tử này một mình đứng ở chỗ đó, hai chân không ngừng run rẩy.
- Sao ngươi lại không chạy?
Âu Dương nhìn nam tử này. Hắn cảm thấy rất thú vị. Không ngờ nam tử này lại có thể nhận ra quan tâm chiến ý. Phải biết rằng, thật ra quan tâm chiến ý này không phải vô cùng khó nhận biết. Thời điểm quan tâm chiến ý vừa mở ra, xung quanh người mở ra quan tâm chiến ý đều hình thành kỳ ảo.
- Chạy... Chiến Vương thoáng động sơn hà nát tan. Trước mặt ngài ta chạy cũng không thoát...
Ngược lại, nam tử này khá thành thật! Hắn biết Chiến Vương là cấp bậc gì. Đệ nhất thiên hạ! Chiến Vương tuyệt đối không thẹn với bốn chữ đệ nhất thiên hạ này!
Nhưng bản thân Chiến Vương lại rất ghét người khác nói hắn là đệ nhất thiên hạ! Hai chữ đệ nhất này thì không sao, quan trọng chính là thiên hạ! Trong mắt Chiến Vương, mình bị trời trấn áp bảy lần. Có thể là người đứng đầu, nhưng trong miệng mọi người lại nhất định phải gắn với thiên hạ sao? Chiến Vương muốn làm cường giả vô song cả trên trời và dưới đất.
- Lão già Nghi Quân kia còn chưa đến Tây Bắc sao?
Âu Dương không phủ nhận cũng không thừa nhận, mà mở miệng hỏi người nam tử này.
- Không có! Hắn nghe nói Chiến tộc sắp xuất hiện ở Tây Bắc, nên đã bỏ qua Tây Bắc!
Trong mắt nam tử này có mấy phần hưng phấn. Trong thời đại này, có thể nói chuyện với cường giả đệ nhất thiên hạ như Chiến Vương, mặc dù chết cũng đáng giá.
- Hừ Hừ! Lão già này thực sự rất thức thời!
Âu Dương gật đầu một cái. Nghi Quân cũng không phải là người ngu. Chiến tộc uy thế, Chiến Vương cường thế. Nếu Chiến tộc coi trọng Tây Bắc, nếu như chẳng biết xấu hổ nhất định phải tranh giành với Chiến tộc, vậy cuối cùng người chết nhất định là hắn!
Chiến tộc không dễ dàng trêu chọc người khác, nhưng Chiến tộc cũng ghét người khác trêu chọc bọn họ. Một khi có người trêu chọc Chiến tộc, Chiến tộc chắc chắn sẽ dốc toàn lực lượng, tạo thành cục diện không chết không thôi!
Lúc trước Hải tộc đã từng tranh đấu với Chiến tộc một lần. Kết quả Hải Hoàng bị chém gẫy Tam Xoa Kích. Hải tộc tử thương đến ngàn vạn. Máu của Hải tộc nhuộm đỏ khắp biển rộng. Mười năm liền ngoài khơi chỉ là một màu đỏ như máu.
Trong trận chiến ấy, Chiến Vương đánh biển rộng tách ra, một quyền đập nát Hải Hoàng cung của Hải Hoàng, một cước đạp vỡ Hải Hoàng thành của Hải Hoàng. Sau trận chiến ấy, thiên hạ không còn người nào dám trêu chọc Chiến Vương nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart