Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 774: Vua lừa đảo
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Thấy hư ảnh khổng lồ của Chúc Dung, cảm nhận được lực lượng mặc dù không cường đại bằng mình, nhưng khí tức của Chúc Dung lại vô cùng cường đại, sắc mặt của Ngọc La Sát lại một lần nữa biến đổi, mà đám người Diệp Tịnh Vũ, Lương Tiểu Khả cũng tiến vào trong trận, vây lấy hắn.
Nhìn những người trẻ tuổi trước mặt này, Ngọc La Sát quả thực kích động muốn khóc, không biết bản thân mình đã trêu chọc lai? Mình không phải chỉ đến tìm Hắc Minh Phách hay sao? Như thế nào lại động thủ như vậy? Đặc biệt là cái tên tiểu bạch kiểm trước mặt tại sao lại có thực lực mạnh như vậy chứ? Mặc dù chiêu thức và kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn rất thô lậu, nhưng ít nhất sự thô lậu đó trong mắt thì lại vô cùng cường đại, đặc biệt là năng lượng kỳ lạ ẩn hàm trong cơ thể hắn quả thực là khó lòng mà phòng bị.
Có hắn ứng phó mình, những người khác lại còn vây công, hơn nữa còn có đại trận quỷ dị này, quả thật là khó chịu.
- Ta là Ngọc La Sát, đến tìm Hắc Minh Phách là có chuyện quan trọng, còn nữa, lần trước ta giết Long Tử Mộc là theo ý của Hắc Minh Phách!
Thấy mọi người định tiếp tục tiến công, Ngọc La Sát cũng không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói.
Ham chiến không phải là lỗi của hắn, nhưng nếu vì ham chiến mà chết trong tay đám tiểu bối này thì hắn quả thực là cường giả cấp Tôn oan uổng nhất trong lịch sử.
Vừa nghe thấy Ngọc La Sát báo ra tên của mình, đám người Diệp Tịnh Vũ liền sửng sốt, cái tên này tại sao lại quen thuộc vậy chứ? Còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần thì Cửu Phượng ở một bên đã hô lên.
- Ngài là Ngọc La Sát? Khai môn tổ sư của La Sát Môn, Ngọc La Sát?
- Không sai, ta chính là Ngọc La Sát, tiểu nữ oa, trên người ngươi cũng có khí tức của La Sát Công, chẳng lẽ ngươi là đồ đệ của nha đầu Huyết La Sát sao?
Ngọc La Sát chuyển ánh mắt về phía Cửu Phượng, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Vâng, đệ tử Cửu Phượng, bái kiến tổ sư!
Nghe thấy Ngọc La Sát thừa nhận thân phận của mình, Cửu Phượng ngay tại chỗ quỳ xuống, Huyết La Sát có ân với mình, mà Ngọc La Sát lại là trưởng bối của Huyết La Sát, mình tự nhiên phải hành lễ rồi.
Chỉ có điều nàng cũng không biết Huyết La Sát rốt cuộc là đồ đệ của Ngọc La Sát hay là đồ tôn, cho nên cũng xưng mình là đệ tử.
Thấy Cửu Phượng cứ như vậy quỳ xuống, mọi người tại đây đều choáng váng, Cửu Phượng là ai? Cửu Phượng là nữ nhân của Diệp Tịnh Vũ, mà người này lại là trưởng bối của sư phụ Cửu Phượng, cũng chính là trưởng bối của Diệp Tịnh Vũ, nhóm người mình lại còn muốn động thủ nữa hay sao?
Đặc biệt là Chúc Dung, lúc hoàn toàn thành hình thì vẻ mặt có chút buồn bực, hắn rất rõ tính tình của Diệp Tịnh Vũ, nếu như Ngọc La Sát không có quan hệ gì với bọn họ thì còn tốt, với tâm tình tức giận của mọi người bây giờ thì đem hắn giết cũng không sao, như vậy mình cũng xem như có thể ngưng tụ thành chân thân, nhưng bây giờ hắn không ngờ lại biến thành trưởng bối của Diệp Tịnh Vũ. Như vậy hy vọng ngưng tụ thành chân thân của mình rốt cuộc còn phải đợi đến khi nào a?
Phải biết rằng, thế giới này bây giờ, đạt đến cảnh giới Tôn cấp cũng không còn nhiều.
- Ha ha, thì ra là Ngọc La Sát, Ngọc tiền bối a, ha ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm, đây chỉ là chút hiểu lầm mà thôi….
Diệp Tịnh Vũ vô cùng bỉ ổi, trực tiếp tiến lên khoác vai Ngọc La Sát, cười ha hả, rất nhanh đem mọi chuyện giải thích một lượt, thoạt nhìn bộ dạng giống như đem tiền bối Ngọc La Sát thành đám hồ bằng cẩu hữu của mình vậy.
Chỉ có điều Ngọc La Sát hiển nhiên không có tâm tư để ý đến những chuyện này, lúc hắn nghe thấy tin tức Hắc Minh Phách qua đời, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn không biết Hắc Minh Phách mạnh như thế nào, nhưng hắn tuyệt đối tin rằng thực lực của Hắc Minh Phách vượt xa mình, cũng bởi vì vậy cho nên những năm gần đây hắn mới cam tâm tình nguyện làm việc cho Hắc Minh Phách, để có thể lĩnh giáo hắn, nhưng bây giờ một tuyệt thế cường giả như vậy lại bỏ mình, điều này sao có thể không khiến cho hắn kinh hãi?
Chỉ có điều rất nhanh sau đó, Ngọc La Sát lại từ trong miệng đám người Diệp Tịnh Vũ biết được Cầm sơn và phong ấn ác ma vẫn còn tồn tại, hắn xem như cũng là một lão quái vật, thế nhưng dù sao cũng chỉ mới hơn ba trăm năm tuổi, so với lão già quái vật Hắc Minh Phách không biết đã sống bao nhiêu năm thì quả thực không tính là cái gì, giống như một đứa trẻ không biết gì, ít nhất đối với thần thoại Thái Cổ, có lẽ hắn còn không biết nhiều bằng Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả.
Trải qua một lượt giải thích đơn giản của Diệp Tịnh Vũ, Ngọc La Sát rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, mà tâm tình của hắn cũng lập tức trở nên trầm trọng.
Thâm Uyên Ác Ma có thể khiến cho Hắc Minh Phách cảm thấy vô lực thì quả thật là một thứ cực kỳ cường đại. Còn những thần nhân trong truyền thuyết kia nữa, bọn họ thực sự có thật sao? Nếu như là thật, như vậy không phải là mình cũng có thể tu luyện đến cảnh giới đó sao?
Vừa nghĩ đến việc nhấc tay có thể hái trăng sao để ngắm, Ngọc La Sát nhất thời rung động, kể từ sau khi đem huyết mạch La Sát trong cơ thể của mình truyền cho Quỷ Kiến Sầu, tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên võ đạo, mục tiêu lớn nhất của hắn đó chính là đem võ đạo của mình luyện đến đỉnh phong.
- Ngọc tiền bối, nói vậy hẳn người cũng biết sự kinh khủng của Thâm Uyên Ác Ma, hiện tại thực lực của chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, thừa dịp phong ấn vẫn chưa bị giải trừ, chúc ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực của mình, hơn nữa còn phải khiến cho toàn bộ Ma tộc và nhân loại đoàn kết lại!
Thấy vẻ mặt kích động của Ngọc La Sát, Diệp Tịnh Vũ lập tức hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
- Ừm….
Ngọc La Sát gật đầu, ý bảo mình biết phân biệt nặng nhẹ, hai người tập trung lại, huyên thuyên một tràng, sau khi Ngọc La Sát tiện tay đem một quyển bí tịch giao cho Cửu Phượng, thân hình lập tức biến thành một đạo lưu quang bay về phía đông.
Những người khác đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Tịnh Vũ, rốt cuộc hắn và Ngọc La Sát đã nói với nhau điều gì? Tại sao Ngọc La Sát lại bỏ đi như vậy?
- Ta nói rằng phong ấn Ác Ma có thể bị nứt ra, nói không chừng có một vài tiểu Ác Ma đã phá vỡ phong ấn đến đây, sau đó thì khích động hắn đến trấn thủ Cầm sơn rồi!
Diệp Tịnh Vũ cười nhạt, có một cường giả cấp Tôn trấn thủ ở đấy, quả thật là không gì tốt hơn.
Dù sao đi nữa thì cũng không ai biết phong ấn đó rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu, cho dù Ngọc La Sát có thể đánh không lại những Ác Ma cường đại đó, nhưng ít nhất cũng có thể biết khi nào Ác Ma sẽ tràn xuống.
Thấy tổ sư của mình cứ như vậy rời đi, lại còn là do nam nhân mình thích nhẫn dụ rời đi, Cửu Phượng thấy vậy liền cười khổ, A Vũ thật đúng là một người thực dụng.
Mà tiểu Thi Hiên lúc này cũng từ trong bi thống hồi phục lại, đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo chéo áo Diệp Tịnh Vũ, nhỏ giọng nói:
- Đại ca ca, thật xin lỗi, tiểu Thi Hiên vừa rồi không nên xốc nổi!
Thấy tiểu Thi Hiên lại lần nữa khôi phục ánh mắt ngây thơ, Diệp Tịnh Vũ cười nhạt, một tay bế lên, chân thành nói:
- Ngươi là muội muội của ta, bất kể ngươi làm sai chuyện gì thì cũng có ca ca gánh thay ngươi! Chỉ cần ca ca ở đây, không có ai có thể khi dễ ngươi được!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 775: Hương Di xuất hiện
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Nghe thấy lời này của Diệp Tịnh Vũ, mọi người tại đây đều cảm nhận được sự thương yêu của hắn đối với Hắc Minh Thi Hiên, tuy nhiên mọi người cũng không nói gì thêm, giúp kẻ yếu cũng không phải là những điều mà trưởng bối mới có tư cách làm, bọn họ cũng có thể giúp kẻ yếu.
Nhìn mọi người một chút, lại nhìn Hắc Minh Thi Hiên trong lòng, sắc mặt Diệp Tịnh Vũ dần trở nên ảm đạm, đặc biệt là chân mày của hắn lúc này đã nhíu chặt lại cùng một chỗ.
- Thế nào?
Lương Tiểu Khả hiểu rõ Diệp Tịnh Vũ nhất, thấy bộ dạng này của Diệp Tịnh Vũ liền mở miệng hỏi.
- Hắn trước khi đi muốn ta trở lại nhân gian xem tình hình một chút, nói rằng có đại sự phát sinh!
Diệp Tịnh Vũ nhàn nhạt nói, lời nói cũng có chút trầm trọng.
- Ồ?
Vừa nghe thấy có tin tức như vậy, tất cả mọi người tại chỗ đều một trận sững sờ.
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Bây giờ lập tức trở về nhân gian đi. Đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, với thực lực của chúng ta bây giờ, tại nhân gian còn có ai là đối thủ của chúng ta nữa chứ?
Lương Tiểu Khả nhất thời ầm ĩ, trên thực tế, với thực lực của bọn họ bây giờ quả thực không phải e ngại bất cứ kẻ nào.
Cho dù là siêu cấp cường giả như Phương Chấn Thiên thì bọn họ cũng có lòng tin đánh một trận, nói cho cùng, thực lực giữa Cổ Hoa đại lục và Ma giới không chênh lệch lắm, thậm chí đám người Phương Chấn Thiên còn không thể so sánh với Hắc Minh Phách, nhưng bọn họ có thể khiến Ma giới náo loạn thành như vậy, đối mặt với những Ma Vương kia cũng có thể tự ứng phó mà không thua kém, bọn họ còn gì phải lo lắng nữa?
- Nhưng bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy tung tích của Băng Minh và Hương Di, hơn nữa tại Ma giới bây giờ hỗn loạn như vậy, ta thật sự không yên lòng….
Diệp Tịnh Vũ ưu thương nói.
- A Vũ, để ta ở lại đi, Ma giới mặc dù hỗn loạn, thế nhưng cao thủ tại Ma giới lúc này cũng đã gần như chết hết, muốn đem Ma giới thống nhất cũng không phải là chuyện quá khó khăn!
Xích Di Hưu lúc này mở miệng nói, hiện nay thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Ma Quân cửu phẩm đỉnh phong, chỉ cần đôi sưng trâu trên đầu hắn hoàn toàn biến mất là hắn có thể trở thành cảnh giới Ma Vương.
Dù sao thì hắn cũng kế thừa phần lớn lực lượng của Ma Thần Xi Vưu.
Nghe thấy lời này của Xích Di Hưu, Diệp Tịnh Vũ gật đầu, bây giờ đúng là như vậy, thân hình cao lớn của Xích Di Hưu cứ như vậy mà đến nhân gian cũng có chút không ổn, hiện nay Ma giới đã hỗn loạn, nhưng có Viêm Sâm Húc và Anh Không Thích ở đây, có lẽ việc nhanh chóng thống nhất cũng không khó, khó khăn duy nhất chính là Ma Vương Mỹ Đỗ Toa, tộc Ngân Xà gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, vậy mà lại không tìm thấy tung tích của nàng, đây là chuyện khiến hắn tương đối bận lòng.
Chỉ có điều bất kể thế nào đi nữa thì bây giờ cũng chỉ có thể quyết định như vậy, Xích Di Hưu lưu lại chủ yếu không phải vì để thống nhất Ma giới, chủ yếu là để thăm dò tin tức của Công Tôn Hương Di và Băng Minh, bọn họ mất tích tại Ma giới, mặc dù tại Ma giới nguy cơ trùng trùng, nhưng hắn vẫn không muốn tin rằng bọn họ gặp nạn.
Cho dù chỉ là hy vọng mong manh không đáng kể thì hắn cũng sẽ không bỏ qua…
Lương Tiểu Khả, Hồ Áp Kỳ, Hồ Áp Mộng, Cửu Phượng, Hắc Minh Thi Hiên, Vô Tình cũng theo Diệp Tịnh Vũ đến nhân gian, còn đám người Cửu Lê Tháp, Hắc Minh Anh Khiết thì lưu lại đây, cả đám đều liều mạng tu luyện, cố gắng đề thăng tu vi của mình.
Lúc đám người Diệp Tịnh Vũ trở lại nhân gian, tại Thiên Tuyệt Sâm Lâm ở Ma giới, trong một vùng núi hoang, một cô gái mặc đồ xanh gục trên một vách đá, vô cùng cẩn thận hái những đóa hoa đủ màu sắc, phải mất rất nhiều tâm tư thì cô gái mới có thể hái một quả hỏa hồng sắc xuống, bỏ vào cái sọt đằng sau lưng mình, sau đó thì nàng chu miệng huýt sáo một tiếng, một con mãng xà dài hơn mười trượng từ trên vách đã trườn tới, con mãng xà trườn trên vách đá giống như đất bằng, quả thật vô cùng kỳ dị.
Cô gái cũng không bởi vì mãng xà trườn đến mà sợ hăi, ngược lại lộ ra một nụ cười vui mừng, mãng xà này cũng không có định tập kích cô gái, mà vươn cái đuôi khổng lồ của mình ra, cuốn ngang hông cô gái, cứ như vậy đưa cô gái xuống vách núi, trườn vào trong ột hạp cốc.
- Tiểu Hoa, đây là phần thưởng của ngươi….
Trên mặt cô gái lộ vẻ tươi cười, từ trong lòng móc ra một viên đan dược đen nhánh, ném cho Cự Mãng, Cự Mãng rất có linh tính liền mở rộng miệng, đem đan dược nuốt vào trong bụng, trong ánh mắt lộ ra một tia thỏa mãn.
- Phù phù….
Đúng lúc đó, một đạo nhân ảnh từ trên bầu trời đáp xuống, rơi xuống cách bọn họ chừng mười trượng, khiến mặt đất nứt thành một cái rãnh lớn.
Cô gái sững sốt, mà con Cự Mãng bên cạnh nàng cũng run rẩy, thân thể khổng lồ theo bản năng cuộn lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Thấy Cự Mãng không ngờ lại sợ hãi như vậy, trong mắt cô gái tràn ngập vẻ kinh ngạc, đây là một ma thú cấp tám, lúc trước mình được nó cứu từ trong đám Ngạ Lang, bây giờ nó tại sao lại sợ hãi như vậy?
Nhẹ nhàng vỗ lên đầu Cự Mãng, cô gái vô cùng thận trọng đến trước mặt đạo nhân ảnh đó, phát hiện ra người này không ngờ lại là một nữ tử, hơn nữa còn là một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, cho dù nàng là nữ nhân, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt và vóc dáng mê người của nữ nhân này cũng không nhịn được mà than thở, thế gian tại sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?
Chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nhân ảnh đó, lấy tay dò xét thân thể cô gái, phát hiện kinh mạch toàn thân nàng gần như đã vỡ vụn, xương cốt toàn thân cũng gần như nát hết, vậy mà hơi thở của nàng vẫn ổn định, quả thật không giống người bình thường.
Sinh mệnh lực của nàng quả thật là rất mạnh mẽ.
Trong lòng cô gái kinh ngạc, nhưng vẫn kêu Cự Mãng lại giúp nàng đem nữ nhân này vào trong sơn động, thế nhưng Cự Mãng ngày thường luôn đối với nàng nói gì nghe nấy thì lúc này lại sống chết không chịu bò lại, phảng phất như đang sợ hãi cái gì đó vậy.
Cố gái bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đem nữ nhân xinh đẹp này dìu vào trong sơn động, mới vừa đem nữ nhân đặt lên chỗ ngũ của mình, nữ nhân mỹ lệ vốn đang hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên tỉnh lại.
- Ngươi là ai?
Nữ nhân sau khi tỉnh lại liền nói một câu như vậy, một cổ khí tức cường đại từ trên người nàng phát tán ra, mặc dù cổ khí tức này có chút hỗn loạn, thế nhưng vẫn khiến cho cô gái áo xanh liên tiếp lùi về phía sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, bây giờ nàng cuối cùng đã hiểu tại sao tiểu Hoa lại sợ hãi cô gái trước mặt này như vậy.
- Ta là Công Tôn Hương Di, không có ác ý gì với tỷ tỷ cả!
Cô gái áo xanh nhỏ giọng đem tên của mình báo ra, đối mặt với một cường giả như vậy, nàng căn bản không có bất kỳ năng lực chống cự nào….
- Công Tôn Hương Di? Ngươi biết Diệp Tịnh Vũ không?
Vừa nghe cô gái áo xanh xưng tên, trên gương mặt tuyệt mỹ của nữ nhân kia bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, mà lúc Công Tôn Hương Di nghe thấy ba chữ Diệp Tịnh Vũ thì thân thể nhịn không được run lên….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 776: Nhất thống thiên hạ
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Ngươi…. ngươi biết hắn?
Thanh âm của Công Tôn Hương Di có chút khàn khàn, ban đầu nàng vốn ở Nam Hoang Man Lâm giúp Diệp Tịnh Vũ luyện đan, sau đó không biết thông qua phương pháp gì lại một mình lặng lẽ đến Ma giới, nhưng sau khi tới thì làng liền lập tức hối hận, đơn giản là Ma giới cũng không phải đơn giản giống như trong suy nghĩ của nàng, nếu như không phải được một con Ma Xà cứu thì có thể nàng bị thương tổn rồi.
Có lẽ bởi vì tưởng nhớ tiểu Hoa cho nên Công Tôn Hương Di mới đặt tên cho con Ma Xà đó là tiểu Hoa, mà nàng đối với đám người Diệp Tịnh Vũ cũng cực kỳ nhớ mong, nhưng xung quanh Ma giới này đầy rẫy nguy cơ, mà tu vi của bản thân nàng cũng không cao, cho nên căn bản không thể nào đi lại khắp xung quanh, chỉ có thể trốn ở đây, làm bạn với con Cự Mãng này, vừa tu luyện vừa hái các loại linh dược luyện đan để đề thăng tu vi của mình.
Vốn cho rằng còn lâu mới gặp lại Diệp Tịnh Vũ, nhưng không ngờ một người tuy tiện rơi từ trên trời xuống lại biết Diệp Tịnh Vũ.
- Không sai….
Cô gái khẽ gật đầu, sau đó lập tức đem những chuyện mà Diệp Tịnh Vũ nhờ cậy mình nói ra.
Diệp Tịnh Vũ lúc trước đến Ma giới, từng để cho đám người Lương Tiểu Khả đến Ma giới trước, chỉ có điều Công Tôn Hương Di vì lưu lại Nam Hoang Man Lâm, lúc hắn trở về Cổ Hoa đại lục thì mới phát hiện Công Tôn Hương Di đã một mình đi đến Ma giới.
Ma giới nguy cơ trùng trùng, Diệp Tịnh Vũ hỏi thăm tung tích của nàng khắp nơi, chỉ tiếc là vẫn bặt vô âm tín.
Nghe thấy Diệp Tịnh Vũ vừa đến Ma giới liền hỏi thăm tin tức của mình, trong lòng Công Tôn Hương Di vô cùng cảm động, lại nghĩ đến lúc trước mình vọng động, trong lòng cực kỳ áy náy.
- Vậy…. vậy hắn bây giờ ở đâu?
Công Tôn Hương Di vô cùng thận trọng hỏi, trong lúc vô tình đã có chút kính ý đối với nữ tử này, nàng nếu như biết Diệp Tịnh Vũ thì nhất định là bằng hữu của Diệp Tịnh Vũ, Diệp Tịnh Vũ là thiếu gia của mình, đối xử với bằng hữu của thiếu gia thì tất nhiên phải khách khí một chút.
- Hắn? Ta cũng không biết, có lẽ còn đang ở trong Lôi Trạch quyển, cũng có thể đã trở lại nhân gian rồi….
Lúc cô gái nói đến đây, ánh mắt cũng có chút mê man.
- Trở lại nhân gian rồi?
Công Tôn Hương Di cũng một trận nghi hoặc.
- Ừm…
Cô gái gật đầu, sau đó đem sự tình Ma giới phát sinh mấy ngày qua kể một lượt.
Sau khi nghe Mỹ Đỗ Toa kể xong, Công Tôn Hương Di há hốc miệng, trong mắt tràn ngập kinh hãi, có chút khó có thể tin nói:
- Nói như vậy, ngươi…. ngươi… ngươi….
- Ma Vương tộc Ngân Xà, Mỹ Đỗ Toa!
Mỹ Đỗ Toa lập tức trả lời Công Tôn Hương Di.
Công Tôn Hương Di mặc dù không biết Ma Vương đại biểu cho cái gì, nhưng ở Ma giới này, nàng cũng đã gặp qua rất nhiều sinh vật cường hãn, mà một số đó chỉ ở dọc biên giới, dựa theo lời của Mỹ Đỗ Toa, những Ma tộc sống ở trong Lôi Trạch quyển, mới chân chính là đỉnh cao lực lượng tại Ma giới, mà nàng lại chính là một trong những người đứng trên đỉnh cao nhất, điều này sao có thể không khiến cho nàng giật mình được.
Cũng không trách được tiểu Hoa lại sợ hãi như vậy, nói cho cùng thì nó cũng là một Ma Thú có phẩm cấp tương đối cao, nhưng lại trời sinh sợ hãi đối với tộc Ngân Xà chứ đừng nói là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương.
- Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương bệ hạ, vậy ngài tại sao….
Sau khi biết thân phận của đối phương, Công Tôn Hương Di lại càng thêm cung kính.
- Tại sao lại chật vật như vậy có đúng không?
Mỹ Đỗ Toa cười ha ha, không có chút ý tứ trách cứ Công Tôn Hương Di.
Công Tôn Hương Di có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
- Bởi vì ta bị tộc nhân phản bội, cuối cùng lại bị Ma Vương Kim Lợi Tư Quân của tộc Lang Nhân bắt, ta không ngờ năm đó hắn không chỉ không chết mà thực lực lại càng cường đại hơn, nếu không phải ta liều chết chống cự thì có thể đã trở thành đỉnh lô của hắn rồi.
Mỹ Đỗ Toa đem tao ngộ của mình kể lại một lần.
- Đỉnh lô…..
Vẻ mặt Công Tôn Hương Di có chút mơ hồ, đây là thứ gì?
- Ừm, chính là trở thành công cụ để hắn tiết dục, ngoài ra còn giúp hắn tăng cường công lực.
Mỹ Đỗ Toa đơn giản đáp.
Công Tôn Hương Di nhất thời hiểu ra, vừa nghĩ đến thế gian này không ngờ lại còn người hung tàn như vậy, trong ḷng của nàng cũng rất tức giận, nhưng nếu như ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng không phải là đối thủ của tên Ma Vương đó thì nếu như bản thân rơi vào tay hắn thì sẽ như thế nào?
- Vậy bây giờ ngươi có tính toán gì hay không?
Biết Mỹ Đỗ Toa bị tộc nhân của mình phản bối, sau đó tộc nhân phản bội nàng bị giết sạch toàn bộ, trong lòng của nàng nhất định không dễ chịu cho nên Công Tôn Hương Di mới cẩn thận hỏi.
- Đến nhân gian, ta đã lâu rồi chưa đến đó, thật muốn đi xem một chút….
Mỹ Đỗ Toa nhàn nhạt nói, trên mặt cũng có chút mong chờ, dường như đang nhớ lại cái gì đó.
Vừa nghe thấy Mỹ Đỗ Toa muốn đến nhân gian, sắc mặt Công Tôn Hương Di liền trở nên vui mừng, nếu nhưng mình có thể đi cùng một cao thủ Ma Vương như nàng thì việc trở về nhân gian hẳn cũng không quá khó, thật hy vọng là thiếu gia đã trở lại nhân gian.
- Ha ha, chờ sau khi thương thế của ta khá một chút thì ngươi hãy đi cùng với ta!
Thấy sắc mặt của Công Tôn Hương Di, Mỹ Đỗ Toa làm sao còn không rõ tâm tư của nàng được.
Đối với tao ngộ của tộc Ngân Xà mình, nàng đã không thể vãn hồi, những người đó nếu như đã phản bội nàng thì nên tự biết hậu quả, cho dù không bị người khác giết chết thì chính bản thân nàng cũng sẽ tự mình động thủ.
Chỉ có điều nàng ít nhiều cũng đoán ra tại sao tộc Tử Viêm cuối cùng lại liên thủ với tộc Lam Ma và Ma Long càn quét cả Ma giới, đây chẳng qua cũng là bởi vì liên quan đến vấn đề huyết mạch mà thôi.
Mặc dù nàng không biết rốt cuộc là do nguyên nhân gì, nhưng nàng cũng biết huyết mạch của mình không giống bọn họ, bản thân mặc dù cùng đám người Diệp Tịnh Vũ có chút giao tình, nhưng đối diện với những chuyện này, ai biết bọn họ sẽ như thế nào? Mỹ Đỗ Toa cũng không cho rằng mị lực của mình có thể lớn đến mức này, nàng vẫn còn nhớ rất rõ hình dạng của Hạn Bạt.
Hiện nay có Công Tôn Hương Di bên cạnh, nếu như có thể thuận lợi mang nàng trở về bên cạnh Diệp Tịnh Vũ thì tiểu tử đó nói thế nào đi nữa cũng sẽ thiếu mình một cái nhân tình, có lẽ cũng sẽ không tiếp tục nhằm vào mình nữa.
Hai đại mỹ nữ đều có tâm tư, cũng chuẩn bị cùng nhau trở về nhân gian, mà nhân gian lúc này đã sớm không còn là nhân gian năm xưa nữa.
Bởi vì Hiên Viên Nhược Tinh đã đạt đến cảnh giới Thần Tiên, tiểu hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đã thối vị, Chiến Thần Hiên Viên Tiêu Chiến cũng bị ép dưỡng lão, trước mặt thực lực cường đại của Hiên Viên Nhược Tinh, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.
Đế quốc Thiên Nguyên xua quân Bắc thượng, ngắn ngủi chỉ trong vài tháng đã thống nhất phía Bắc, thậm chí ngay cả những đối thủ nhiều năm của bọn họ là đế quốc Mông Đột của gia tộc Thác Bạt cũng bị những Hồn Tiên bên cạnh hắn diệt sạch, không chỉ đem vùng đất của mình thu hồi mà còn mơ hồ thu nạp cảnh nội của đế quốc Mông Đột vào bản đồ.
Sau đó còn ra lệnh cho Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đến Tây Sở đế quốc, hoàng thất của Tây Sở đế quốc do Cầm Long phái trợ giúp tất nhiên không thể nào ngăn cản đại quân của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, cuối cùng trực tiếp đầu hàng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 777: Vân Kinh chi chiến
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Mấy tháng qua, đế quốc Thiên Nguyên đã hoàn thành công việc mà mấy đời gia tộc Hiên Viên lúc trước cũng không làm được, ngoại trừ một cái Vân Kinh nho nhỏ ra, toàn bộ căn bản đều thuộc về bản đồ của đế quốc Thiên Nguyên.
Mà Vân Kinh, sở dĩ có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân đế quốc Thiên Nguyên xâm lược, quan trọng nhất là nhờ vào đám người Chư Cát Tư Dư và Chư Cát Ức Thủy cùng với đám người Yêu Nhiêu.
Đặc biệt là Chư Cát Ức Thủy, tu vi của bản thân đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên lục kiếp, bên cạnh Hiên Viên Nhược Tinh, ngoại trừ Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, Hiên Viên Tĩnh ra thì chỉ còn bản thân hắn là đối phó được, còn những gã Chân Tiên kia thì không có ai là đối thủ của Chư Cát Ức Thủy cả.
Hiên Viên Tĩnh thì không biết tung tích, cho dù Hiên Viên Nhược Tinh hiện nay đã là hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên cũng không thể nào sai khiến.
Mà sau khi Hoàng Phủ Bộ Nguyệt từ Tây Sở đế quốc chạy tới thì vẫn bị cờ đen của Chư Cát Ức Thủy ngăn lại ngoài thành, hơn mười tên Chân Tiên liên thủ công kích nhưng chiếc cờ đen này vẫn không bị gì.
Hiên Viên Nhược Tinh thống trị cả Cửu Châu và đế quốc Mông Đột cùng với những nước nhỏ xung quanh chỉ trong vài tháng, thế nhưng một cái Vân Kinh nho nhỏ lại có thể ngăn cản đại quân của đế quốc Thiên Nguyên hơn một tháng.
Hiên Viên Nhược Tinh ở trong thành Thiên Nguyên vô cùng tức giận, cuối cùng tự mình xuất lĩnh ba tên Chân Tiên đến Vân Kinh, vừa mới tới Vân Kinh thì hắn liền cảm nhận được phía trước Vân Kinh giống như đang bao phủ một màn hơi nước, cho dù là thần niệm của mình cũng không có cách nào tiến vào, trong mơ hồ, còn có một đạo quang mang hắc sắc bao phủ lấy Vân Kinh, chỉ có người có tu vi dưới Tông Sư mới có thể tiến vào trong chỗ màn quang mang hắc sắc bao phủ này, tu vi trên Tông Sư căn bản không thể đến gần, phàm những người nhích đến gần thì Chân Nguyên lực toàn thân đều bị tinh quang hút cạn, cho dù là tu vi của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt sau khi tiến vào th́ Huyền lực trong cơ thể cũng giống như bị khống chế, thực lực của hắn trong đó thậm chí còn không bằng Yêu Nhiêu.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên hắn bị Yêu Nhiêu và Chư Cát Tư Dư cùng với một tên gọi là Nam Cung Thương tướng quân của đế quốc Nam Vân đánh lui, không thể không nói, điều này đối với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt mà nói quả là sỉ nhục lớn nhất.
Mặc dù thần trí của hắn không trọn vẹn, nhưng sự cao ngạo trong xương tủy thì vẫn không hề biến mất, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Mà lúc Hiên Viên Nhược Tinh đứng trên một ngọn núi cách thành Vân Kinh hơn mười dặm, nhìn thấy đoàn hơi nước màu đen bao phủ thành Vân Kinh thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
- Ngươi nói tất cả đều là do chiếc cờ trong tay Chư Cát Ức Thủy biến thành?
Hiên Viên Nhược Tinh quan sát một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.
- Vâng, đó là do một chiếc cờ màu đen, lúc hắn vận dụng lá cờ này thì sẽ xuất hiện rất nhiều phù chú kỳ quái, ta chưa từng nhìn thấy phù chú đó bao giờ, hơn nữa mỗi lần vận dụng thì thủy nguyên tố dày đặc đều từ lá cờ màu đen này tràn ra, mặc dù lực công kích không mạnh,thế nhưng lực phòng ngự thì lại là nhất đẳng, cho dù là một kích toàn lực của ta cũng khó có thể rung chuyển được chút nào!
Ánh mắt của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt rất chân thành, trong mắt của hắn lóe lên quang mang cố chấp.
- Ồ? Có lẽ cũng là một món Tiên Thiên Pháp Khí rồi, những thứ pháp bảo này cực kỳ thần diệu, các ngươi không làm gì được cũng đúng, bây giờ thì xem trẫm phá đại trận của hắn đây, nhất cử công phá thành Vân Kinh…
Hiên Viên Nhược Tinh vô cùng tự tin nói, một cổ khí phách vô hình theo đó phát ra.
- Có người xuất thủ thì tự nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng!
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cung kính nói.
- Ha ha ha, trẫm nghe nói Yêu Nhiêu cũng ở trong thành đúng không?
Hiên Viên Nhược Tinh nhớ lại lam y nữ tử thân hình động lòng người tại Miểu thành lúc trước, lúc ấy hắn sắp có được nữ nhân này, ai ngờ lại bị Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả cùng với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt phá hỏng chuyện tốt, hôm nay Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đã trở thành tay sai trung thành của mình, tên Diệp Tịnh Vũ kia cũng không biết đã đi đâu, cho dù hắn có ở đây đi nữa, chẳng lẽ hắn còn có thể là đối thủ của mình sao?
Lần này không còn ai có thể ngăn cản mình có được Yêu Nhiêu nữa rồi, vừa nghĩ đến Yêu Nhiêu xinh đẹp động lòng người, máu nóng trong cơ thể hắn đột nhiên sôi trào.
- Để đại quân lùi lại mười dặm, trẫm muốn đích thân phá vỡ tường thành này!
Hai mắt của Hiên Viên Nhược Tinh lộ ra quang mang màu hồng, trong lòng đã gấp gáp muốn công phá thành Vân Kinh.
- Rõ….
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lập tức đem mệnh lệnh của Hiên Viên Nhược Tinh lui xuống, vốn hơn trăm vạn đại quân vây khốn thành Vân Kinh liền bắt đầu nhanh chóng rút lui.
Phía trên tường thành, Chư Cát Ức Thủy một thân bạch y, trong tay cầm một chiếc quạt lông, lẳng lặng đứng một chỗ, Nam Cung Thương, Biệt Ly, Diệp Long Nghị, Ảnh Tiêu Tiêu đứng bên cạnh hắn, nhìn đội quân của đế quốc Thiên Nguyên nhanh chóng rút đi.
- Kỳ quái? Bọn chúng như thế nào lại rút lui chứ?
Nhìn thấy đại quân của đế quốc Thiên Nguyên chiến được ưu thế lại bỗng nhiên rút lui, Ảnh Tiêu Tiêu khó hiểu nói.
- Bởi vì hắn tới rồi….
Thanh âm của Chư Cát Ức Thủy vô cùng lo lắng nói.
- Hắn?
Đám người Biệt Ly vô cùng sửng sốt nói.
- Đương kim hoàng đế hiện nay của đế quốc Thiên Nguyên, Hiên Viên Nhược Tinh!
Chư Cát Ức Thủy nhàn nhạt nói, vẻ mặt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh liền xuất hiện vẻ lo lắng, ngày đó tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Nhược Tinh tấn cấp, vốn cho rằng hắn đã bị giết, nhưng không ngờ vẫn còn sống, hơn nữa thực lực so với trước còn cường đại hơn gấp mấy lần, một khi hắn đã xuất thủ, mình liệu có ngăn cản được không?
Có lẽ…. cho dù là mình cũng khó có thể ngăn cản được hắn…. Diệp Tịnh Vũ, lúc nào các ngươi mới trở lại? Ta thật sự đã tận lực rồi….
Nhìn về phía Nam Hoang Man Lâm, trong lòng Chư Cát Ức Thủy nặng nề thở dài một tiếng.
Cũng chính vào lúc này, một đạo nhân ảnh trực tiếp bay lên trời, trên người hắn ặc đế bào hoàng kim sắc, đầu đội tử sắc kim mão, trên người toát ra ột cổ khí thế Vương giả không gì sánh kịp, bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều kích động muốn quỳ bái, người này chính là…. Hiên Viên Nhược Tinh.
- Chư Cát Ức Thủy, trẫm đến rồi, ngươi còn chuẩn bị đối kháng với trẫm sao?
Ánh mắt Hiên Viên Nhược Tinh nhìn chằm chằm Chư Cát Ức Thủy, hắn biết rõ thành Vân Kinh sở dĩ có thể chống cự đến được lúc này toàn bộ đều là do nam tử trước mặt, vừa nghĩ đến còn rất nhiều cường giả trên đại lục, hắn liền nảy sinh tâm tư muốn chiêu dụ Chư Cát Ức Thủy.
Đối với lời của Hiên Viên Nhược Tinh, Chư Cát Ức Thủy không hề có phản ứng, bỗng nhiên quay đầu nói với đám người Nam Cung Thương:
- Nơi này giao cho ta, các ngươi mau trở về hoàng cung, bảo bệ hạ nhanh chóng rời khỏi thành Vân Kinh, nhất định phải tìm được Diệp Tịnh Vũ, đem hết mọi chuyện xảy ra kể lại cho hắn biết!
- Chư Cát tiên sinh….
Vừa nghe thấy Chư Cát Ức Thủy nói như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ thành Vân Kinh thật sự không giữ được nữa sao? Chẳng lẽ Hiên Viên Nhược Tinh lại cường đại đến mức đó?
- Ta sẽ cố gắng giữ chân hắn, an nguy của bệ hạ và tỷ tỷ ta phải trông cậy vào các ngươi rồi!
Thế nhưng lúc hắn còn chưa nói hết thì Chư Cát Ức Thủy đã ngắt lời, thân hình trực tiếp phóng lên trời….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 778: Chư Cát bại
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Chư Cát Ức Thủy một thân bạch y cứ như vậy bay lên trời, hắn hiểu rằng đối mặt với cường giả giống như Hiên Viên Nhược Tinh, cho dù đám người Yêu Nhiêu đã đạt đến cảnh giới Vũ Thần cũng căn bản không có ích gì, ở lại đây cũng chỉ là chịu chết mà thôi, trừ khi là Diệp Tịnh Vũ trở về, nếu không bọn họ tuyệt đối khó có thể thoát khỏi cảnh diệt vong.
Mình giữ vững được lâu như vậy xem như đã hết trách nhiệm của mình rồi, hiện nay việc hắn có thể làm đó là ngăn cản một chút thời gian mà thôi.
- Chư Cát Ức Thủy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta hay sao?
Thấy Chư Cát Ức Thủy một thân bạch y đang bay lơ lửng, vẻ mặt kiên quyết, trên mặt Hiên Viên Nhược Tinh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đó là một nụ cười khinh thường, cuồng vọng và kiêu ngạo.
Thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Tiên, thực lực của hắn đã vượt qua cường giả cấp Tôn, lại có Hạo Thiên Tháp, Hạo Thiên Châu và tuyệt thế hung kiếm trong tay, đừng nói Chư Cát Ức Thủy chỉ là một tên Chân Tiên lục kiếp, cho dù hắn có đạt đến cảnh giới Thần Tiên thì gã vẫn có lòng tin đánh bại.
- Nam nhân trên thế gian, có việc nên làm, có việc không nên làm, Hiên Viên Nhược Tinh, ngươi muốn ta đầu hàng, vậy thì chết còn tốt hơn….
Chư Cát Ức Thủy lạnh nhạt nói, cho dù mình không có cách nào ngăn cản Hiên Viên Nhược Tinh, nhưng hắn vẫn lựa chọn đánh một trận, bởi vì đó là công việc của nam nhân.
- Ha ha ha, Chư Cát Ức Thủy, ngươi cũng quá là xem trọng mình rồi, nếu như không phải xem trọng tỷ tỷ ngươi, trẫm làm sao có thể cho ngươi cơ hội đó, chỉ có điều nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì cũng đừng trách trẫm không khách khí!
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên điểm ra phía trước một chỉ, một đạo thiên lôi thủy quang tiếp từ trên bầu trời giáng xuống, hung hăng bổ về phía Chư Cát Ức Thủy.
Đó là một kích do Thần Tiên phát ra, cho dù là Chư Cát Ức Thủy đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên lục kiếp thì hắn cũng không có năng lực ngăn cản một kích như vậy, hắn cũng căn bản không ngạnh kháng, một tay vung lên, một lá cờ mau đen liền xuất hiện trong tay mình, nhẹ nhàng lay động, hừng đạo hắc quang trên lá cờ tràn ra, đem bản thân hoàn toàn bao phủ, tia chớp đủ để đánh chết cao thủ tầng thứ chín nhất thời giống như ném vào mặt biến, lập tức bị quang mang màu đen này triệt tiêu.
Thấy lá cờ trong tay Chư Cát Ức Thủy, ánh mắt Hiên Viên Nhược Tinh lập tức trở nên sáng rực, đây quả nhiên là một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, hơn nữa còn là một Tiên Thiên Chí Bảo cấp bậc không thấp, xem ra vận khí của mình không tệ, lại có thể gặp được pháp bảo như thế, vậy thì cũng đừng trách mình không khách khí.
Trong lòng nghĩ vậy, Hiên Viên Nhược Tinh lại một lần nữa mở miệng niệm khẩu quyết, nhất thời nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, từng trận gió lạnh thổi qua, trên bầu trời không biết từ lúc nào đã hạ xuống một tầng mây đen khổng lồ, một viên mưa đá khổng lồ xuất hiện, mà đám mây đen theo thời gian hình thành cũng tạo nên một trận mưa đá lớn như sân banh.
- Trẫm hôm nay phải xem xem pháp bảo của ngươi đến tột cùng lợi hại như thế nào!
Trong miệng Hiên Viên Nhược Tinh phát ra một tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên điểm ra một ngón tay, một trận mưa đá khổng lồ rơi xuống Chư Cát Ức Thủy.
Thật giống như một viên lưu tinh trong nháy mắt rơi xuống đầu Chư Cát Ức Thủy, cảm nhận được lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong trận mưa đá này, Chư Cát Ức Thủy nào dám khinh thường, hồn lực trong cơ thể không ngừng tràn ra, lá cờ đen tản mát ra quang mang hắc sắc lại lần nữa tỏa sáng, đem bản thân bao phủ.
- Bịch….
Tảng đá rơi vào màn đen phát ra âm thanh giống như rơi vào nước, viên mưa đá liền đem quang mang chấn đến mức phát ra từng trận rung động, dường như tùy thời đều có thể vỡ tan tành vậy.
Khóe miệng của Chư Cát Ức Thủy tràn ra một tia máu, hiển nhiên đã bị chấn thụ thương, càng lúc càng có nhiều mưa đá không ngừng rơi xuống, mặc dù không lớn như viên lúc trước, nhưng số lượng lại vô cùng nhiều, giống như súng máy quét lên trên quang mang hắc sắc đang bao phủ lấy Chư Cát Ức Thủy.
Cũng may là pháp bảo trong tay Chư Cát Ức Thủy vô cùng cường hãn, thế nhưng thực lực của Chư Cát Ức Thủy thì lại quá kém, mặc dù hắc quang không bị chấn tan, nhưng máu tươi từ trong khóe miệng của hắn lại không ngừng phun ra, việc khống chế lá cờ càng lúc càng suy yếu.
Thế nhưng hắn lại không thể từ bỏ, càng không thể chạy trốn, có lá cờ này trong tay, nếu như bản thân thực sự chạy trốn thì cho dù là Hiên Viên Nhược Tinh thì cũng không có biện pháp làm gì mình, nhưng bản thân mình là một nam nhân, làm sao có thể bỏ chạy vào lúc này được?
Cho dù biết rõ đợi chờ mình là cái chết, nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục kiên trì, chỉ bởi vì kéo dài thời gian cho đám người Nam Cung Thương.
Hiên Viên Nhược Tinh dường như cũng muốn nhìn xem lá cờ màu đen này rốt cuộc có bao nhiêu cường đại nên cũng không có ý định sử dụng pháp bảo, chỉ liên tục không ngừng dùng Hồn Thuật công kích Chư Cát Ức Thủy, phong nhận, hỏa diễm, mưa đá, toàn bộ đều xuất ra, cứ như vậy kéo dài hơn nửa canh giờ.
Giờ phút này hồn lực của Chư Cát Ức Thủy gần như đã hao tận, mái tóc dài màu đen cũng trở nên bạc trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, không còn chút nào dáng vẻ anh tuấn tiêu sái như vừa rồi.
Mà quang mang hắc sắc phát ra từ lá cờ màu đen dường như cũng mờ đi rất nhiều, dường như tùy thời đều có thể bị tan biến.
Đây chính là chênh lệch giữa Thần Tiên và Chân Tiên, cho dù không cần pháp bảo, chỉ dựa vào hồn lực cường đại cũng đủ để khiến Chư Cát Ức Thủy hao tổn đến chết rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Chư Cát Ức Thủy lúc này, Hiên Viên Nhược Tinh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên điểm ra một chỉ, ngọn núi cao hơn ngàn trượng ngoài thành Vân Kinh phát ra tiếng nổ ầm, dưới ánh mắt hoảng sợ của mấy trăm vạn người, ngọn núi này cứ như vậy bị nhấc lên.
Đây chính là lực lượng của Thần Tiên sao? Dời núi lấp biển, chẳng lẽ là chuyện đơn giản như vậy? Nhìn thấy ngọn núi cao hơn ngàn trượng cứ như vậy bị Hiên Viên Nhược Tinh nhấc lên, đám binh sĩ của đế quốc Thiên Nguyên đối với hoàng đế của mình càng lúc càng sùng bái đến cực điểm, Đế Vương như vậy, bệ hạ như vậy mới thật sự là chúa tể của thiên hạ.
Việc này đã hoàn toàn vượt ngoài phạm vi của nhân loại, có bệ hạ suất lĩnh, đừng nói là Cửu Châu, cho dù là nhất thống Đấu Hồn đại lục thì cũng là chuyện quá đơn giản.
Nhìn thấy ngọn núi khổng lồ này, trên mặt Chư Cát Ức Thủy lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về phía Nam, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Tĩnh Vũ, ta đã tận lực rồi!
Âm thanh vừa dứt, trong nháy mắt, lá cờ màu đen bao bọc quanh người Chư Cát Ức Thủy lại lần nữa bộc phát ra quang mang chói mắt, cứ như vậy xông thẳng về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
- Muốn cùng trẫm đồng quy vu tận ư? Ha ha, Chư Cát Ức Thủy, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là không tự lượng sức mình….
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả một tiếng, một chỉ điểm về phía Chư Cát Ức Thủy, tòa núi lớn cứ như vậy ném thẳng về phía Chư Cát Ức Thủy.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào