Trong thời đại lớn Chiến tộc chưa bao giờ có ý tranh đoạt chí cao vô thượng với bất kỳ chủng tộc nào. Vẫn bởi vì thực lực của Chiến tộc, không người nào nguyện ý trêu chọc chủng tộc điên cuồng này!
Người của Chiến tộc không tính là nhiều. Lúc trước Âu Dương nhìn thấy núi thây sông máu đều là người của Chiến tộc. Mặc dù núi thây kia lớn, nhưng tính ra cũng chỉ có trăm vạn thôi. Trăm vạn Chiến tộc nghe ra tưởng rất nhiều, nhưng so với số lượng toàn Tiên giới thậm chí là số lượng Hải tộc vẫn quá ít.
Nhưng Chiến tộc coi trọng chất không coi trọng lượng. Mỗi người Chiến tộc sinh ra đều yêu cầu trên người có chiến văn Shinbora. Chỉ có chiến văn Shinbora Chiến tộc mới có thể được gọi là Chiến tộc. Không có chiến văn Shinbora, cả cuộc đời này chỉ có thể ở lại Chiến tộc làm một người bình thường, không có cách nào tu luyện phương pháp thánh chiến.
Nhưng mặc dù có chiến văn Shinbora, ngoại trừ Chiến Vương ra, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Âu Dương có thể tu luyện phương pháp thánh chiến của Chiến tộc!
Phương pháp thánh chiến phân thành rất nhiều cuốn. Bình thường người trong Chiến tộc chỉ tu luyện được phần da lông. Tuy vậy những phần da lông này đã khiến mỗi người bọn họ có được thực lực không kém thực lực của Âu Dương hiện nay. Cũng không biết tại sao, Âu Dương tu luyện hết phương pháp thánh chiến hiện tại lại yếu như vậy. Tất cả những điều này chỉ sợ phải gặp Chiến Vương sau đó hỏi thăm mới có lời giải đáp.
- Ngươi là môn phái nào?
Âu Dương nhìn nam tử này hỏi.
- Tiểu nhân... Tiểu nhân là người của Hàn Băng Cung...
Nam tử này hoàn toàn không dám che giấu bất kỳ điều gì. Trước quan tâm chiến ý, che giấu những điều này đồng nghĩa với muốn chết, cho nên hắn vội vàng thành thật khai báo.
- Hàn Băng Cung... Ha ha, xem ra ta đúng là có duyên với Hàn Băng Cung...
Âu Dương nở nụ cười. Một vài hình ảnh thoáng lướt qua trong đầu của hắn. Âu Dương cảm giác dường như mình nhớ lại điều gì đó, lại giống như đã quên mất điều gì. Tuy nhiên vào lúc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn lại dẫn theo Sở Yên Nhiên tiếp tục bay về phía Tây Bắc!
Sau khi Âu Dương rời đi, ầm một tiếng, nam tử kia liền ngã ngồi trên mặt đất. Trong giây lát ngắn ngủi này, toàn thân hắn đã ướt sũng. Không ngờ Chiến Vương quân lâm thiên hạ lại không giết hắn, không trách hắn mạo phạm thiên nhan thả hắn rời đi?
- Chiến Vương xuất thế! Chiến tộc sắp xuất hiện rồi!
Nam tử này giống như đã phát điên, vừa kêu lớn vừa điên cuồng bay về phía Hàn Băng Cung!
Ít ngày sau đó, một tin tức chấn động thiên hạ! Chiến Vương xuất thế, xuất hiện tại Tây Bắc Tiên giới! Phương pháp thánh chiến được xưng là công pháp đệ nhất thiên hạ lại một lần nữa thể hiện sự độc nhất bá đạo của nó!
Tin tức kia đã khiến bốn phương phải kinh động. Trong đó lo lắng nhất chính là Hải tộc. Bởi vì Hải tộc đã từng khiêu khích Chiến tộc. Cho nên mỗi lần Chiến Vương thức tỉnh đều muốn tàn sát đẫm máu Hải tộc một lần. Tuy rằng theo thời gian trôi đi, dần dần không còn khủng bố như trước đây, nhưng điều này cũng là một loại biến tướng. Cho nên tin tức kia đã khiến Hải Hoàng thực sự sợ hãi...
Tin tức Chiến Vương xuất hiện tất nhiên vang dội khắp tám phương. Toàn Tây Bắc giống như biến thành Lôi Trì. Thế lực nơi này trên căn bản đều có thể bỏ chạy. Bọn họ không phải không muốn chiếm lĩnh Tây Bắc này. Dù sao đây cũng là một địa phương không tồi. Nhưng không ai ngốc tới mức muốn đánh giết với chiến tộc. Đây thực sự là lựa chọn cực kỳ không sáng suốt.
- Không ngờ được một hành động của phu quân lại gây chấn động thiên hạ như vậy!
Sở Yên Nhiên che miệng cười khẽ. Nàng không thể tưởng tượng được mọi người đều nhát gan như vậy. Chỉ một cái quan tâm chiến ý không ngờ đã doạ mọi người khiếp sợ.
- Điều này cũng không thể trách bọn họ!
Âu Dương nói:
- Trong thiên hạ, biết ta có thể tu luyện phương pháp thánh chiến tổng cộng chỉ có mấy người. Chúng ta vừa từ bên kia trở về, nói vậy tin tức này vẫn chưa bị truyền ra. Trừ ta ra, người tu luyện phương pháp thánh chiến cơ bản đều là người của chiến tộc. Nhưng có thể tu luyện phương pháp thánh chiến xuất hiện quan tâm chiến ý lại chỉ có một mình Chiến Vương. Cho nên một khi quan tâm chiến ý xuất hiện, mọi người tưởng lầm là Chiến Vương cũng không có gì sai!
Âu Dương biết mọi người đã ngộ nhận mình là Chiến Vương. Nhưng hắn lại không biết, lúc này tất cả các Đại tông phái Tây Bắc đều cảm thấy bàng hoàng. Chiến tộc xuất hiện cũng không ai biết. Vậy rốt cuộc chủng tộc được xưng là cổ nhất này muốn làm cái gì? Đợi tới khi chiến tộc hoàn toàn xuất hiện, Tây Bắc rốt cuộc sẽ là sinh linh đồ thán hay...
Lúc này, gần như mọi thế lực lớn tại Tây Bắc đều có một bức chân dung của Âu Dương. Bức chân dung này do những người đã trốn thoát lúc trước vẽ ra, có thể nói là giống y như thật.
Trong Hàn Băng Cung, Lý Uyển Như nhìn bức họa trước mắt này nói:
- Sư phụ... Hắn... Hắn có phải là nam nhân lúc trước đã giết chết Quan Hãn Thanh hay không?
Uyển Như, ngươi thật sự không nhớ được sao?
Lưu Linh không ngờ được Lý Uyển Như lại quên hết như vậy. Tuy rằng không biết người trên bức vẽ này có phải là Tiễn Thần Âu Dương, nhưng nếu như chỉ nói về tướng mạo, đây chắc chắn là Âu Dương không sai. Bất kể là ăn mặc hay khuôn mặt đều giống như đúc.
Nhưng Lưu Linh không rõ, tại sao Tiễn Thần lại biến thành Chiến Vương? Đây rốt cuộc là tại sao? Tuy nhiên trên người Âu Dương phát sinh quá nhiều chuyện quái lại. Hiện tại cho dù Âu Dương nói mình là Chiến Vương chuyển thế cũng không ai không tin...
Ma giới, một nam tử đứng trên ngọn núi đá cao nhất tại Ma giới. Đối diện với hắn là người quen cũ của Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập! Lúc này Ngụy Bỉnh Dập nhìn nam nhân đối diện mình. Cho dù hắn là Ma vương cũng có chút sợ hãi.
- Chiến Vương, chiến tộc từ xưa không sinh ra tại Ma giới. Cho nên các ngươi cũng nên rời đi thôi!
Tuy rằng Ma vương nói lời này nghe như là đuổi người, trên thực tế hắn lại dùng giọng điệu thương lượng.
- Chiến tộc muốn tới bất kỳ chỗ nào thì tới chỗ đó. Cho dù là Vạn Yêu thành cũng vậy!
Trong mắt Chiến Vương đầy vẻ cuồng ngạo. Trong thiên hạ này có thể có được Chiến Vương tỏa ra hòa nhã chỉ có người chiến tộc. Nếu như nói còn có một người khác, vậy có lẽ chính là Âu Dương. Nhưng từ đầu đến cuối Chiến Vương lại không xem Âu Dương là người ngoài. Bởi vì trong mắt Chiến Vương, chỉ có chiến tộc mới có thể tu luyện phương pháp thánh chiến. Âu Dương hẳn cũng được xem như là chiến tộc.
- Ồ? Lẽ nào ngươi không biết sao? Tiên giới có người giả mạo ngươi!
Ma vương biết, mình đối diện người điên này không nên nói đùa. Hắn thật sự là gia hỏa cái gì cũng dám làm ra.
- Chưa từng có người nào giả mạo ta. Cũng không ai có thể giả mạo ta! Chiến Vương Tiên giới chính là Chiến Vương!
Dù thế nào Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập cũng không thể tưởng tượng được Chiến Vương sẽ nói ra mấy lời như vậy được.
Lời này là có ý gì? Chiến Vương Tiên giới chính là Chiến Vương? Vậy ý của hắn muốn nói hiện tại người mình đối mặt không phải là Chiến Vương. Hoặc là nói Chiến Vương giống như phát điên chạy đi Tiên giới du lịch một vòng sau đó lại trở lại?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Ngụy Bỉnh Dập, ngươi không cần phải nói nhiều làm gì. Ma tộc ngươi có chút nguồn gốc từ Chiến tộc ta. Ta tạm thời không muốn đối địch với ngươi. Nhưng việc này chỉ có tác dụng tạm thời. Sẽ có một ngày có người dẫn chiến tộc binh sĩ bước lên vùng đất này san bằng Vạn Yêu thành của ngươi!
Chiến Vương nói xong cười ha ha, thoáng cái liền biến mất không còn tăm hơi.
Ngụy Bỉnh Dập vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Hai tay hắn đã nắm chặt lại. Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không lựa chọn ra tay. Chuyện Chiến Vương là thiên hạ vô địch không phải chỉ là lời đồn đại. Hiện tại, mình đánh với hắn, tuy rằng không đến nỗi bị đánh chết, nhưng cuối cùng nhất định sẽ bị thương. Đến lúc đó truyền ra ngoài, mình còn có mặt mũi gì nữa?
Chúng Thần Điện, lúc này Chúng Thần Điện thật sự biến thành Thần điện. Nơi này đã không còn các chế độ tông phái giống như trước kia nữa. Nơi này cũng không còn là Chúng Thần Điện do Hoàn Nhan Liệt định đoạt. Bây giờ Nghi Quân chiếm lĩnh nơi này, đồng thời phái ra tướng tài đắc lực của mình là Hàn Phi thống lĩnh nơi này. Tuy nói hàn phi tính tình tương đối hiền lành, nhưng người trong Chúng Thần Điện vẫn cảm giác không được tự nhiên.
Vạn Tiên Sơn, bây giờ địa vị Vạn Tiên Sơn đã không còn tầm thường nữa. Đám Lăng Túc Dạ Thiên đã sớm trở thành cường giả đỉnh cấp. Từ lúc tiến vào Chúng Thần Điện, Hàn Phi đã bắt đầu thăm hỏi các nơi về các chuyện liên quan với Chúng Thần Điện.
Chuyện Tiễn Thần Âu Dương hắn càng biết rõ. Trước khi thời đại lớn xuất hiện, danh tiếng của Tiễn Thần Âu Dương đã truyền khắp hai giới. Bây giờ cho dù thời đại lớn xuất hiện, tên tuổi của Tiễn Thần vẫn vô cùng vang dội.
Chuyện khúc bi ca lôi điện, Hàn Phi đã biết. Nhưng Hàn Phi không giống như những người khác cho là rằng điều này là chuyện bình thường. Cho dù là thời điểm lúc trước khi Vạn Tiên Chi Vương Nghi Quân bỏ mình chẳng qua cũng chỉ có nửa Tiên giới xuất hiện lôi điện bi ca. Nhưng thời điểm Tiễn Thần bỏ mình không ngờ có thể khiến Tiên giới đều tấu lên khúc nhạc buồn. Có thể tưởng tượng được người này tuyệt đối không phải là một phàm nhân.
- Vệ Thi cô nương, Âu Dương còn có thể trở về không?
Hàn Phi ngồi trong vườn mai. Phía trước người hắn có để một cây đàn tranh. Cây đàn tranh này nhìn qua vô cùng cổ xưa. Nhưng Hàn Phi gảy dây đàn, âm thanh giống như thiên âm lại từ trong đàn tranh phát ra. Sóng âm phát ra trầm bổng, người của toàn Chúng Thần Điện đều có thể nghe thấy rõ ràng.
- Ta không biết!
Vệ Thi lắc đầu. Vệ Thi biết, Nghi Quân rất có hứng thú đối với Âu Dương. Hoặc là nói cách khác, Nghi Quân muốn thu Âu Dương làm thủ hạ. Nhưng Âu Dương là người có thể dễ dàng bị người khác thu phục sao? Dùng cách nói của Vệ Thi, nam nhân này là gió trên trời. Bất kỳ ai cũng không thể nào giữ gió trong tay!
- Vệ Thi cô nương, Nghi Quân Đại Đế đang phát triển. Thời đại lớn lần này chính là thời đại lớn thuộc về Nhân tộc. Nếu như Âu Dương chịu góp chút sức lực giúp Nghi Quân Đại Đế, tương lai thành tựu nhất định vượt xa hiện tại. Cho nên tại hạ hi vọng Vệ Thi cô nương có cơ hội gặp được người này có thể chuyển những lời này cho hắn biết!
Hàn Phi chẳng biết xấu hổ nói.
- Những lời này vẫn để Hàn Phi đại nhân tự mình nói đi. Ta chẳng qua chỉ là tiểu nữ tử nhất giai mà thôi!
Vệ Thi với bộ dạng thản nhiên không muốn không cầu khiến Hàn Phi không biết nói gì hơn!
- Báo...
Ngay khi Hàn Phi muốn nói gì đó, bỗng nhiên một giọng nói ngắt lời Hàn Phi. Chỉ thấy một đệ tử Chúng Thần Điện cầm một bức họa trong tay nâng lên nói:
- Điện chủ, chân dung của Chiến Vương đã được đưa tới!
- Ồ? Chân dung Chiến Vương sao? Ha ha, nói vậy hẳn Vệ Thi cô nươngcòn chưa từng thấy qua chân dung của cường giả đệ nhất thiên cổ đi. Nào, chúng ta cùng nhau xem!
Hàn Phi nói xong, liền nhận từ tay của người đệ tử bức chân dung sau đó đi tới trước người Vệ Thi chậm rãi mở cuộn tranh ra.
Thành thật mà nói Vệ Thi hoàn toàn không có hứng thú đối với hình dạng của Chiến Vương. Dù sao từ trước tới nay trong lòng Vệ Thi đều chưa từng nghĩ tới chuyện tranh hùng thiên hạ. Ban đầu nàng cũng nghĩ như Âu Dương lúc trước, trong thời đại này có thể thuận theo dòng chảy mà tồn tại đã là đủ rồi.
Tuy nhiên khi chân dung mở ra trước mặt Vệ Thi, Vệ Thi không có cách nào khiến mình bình tĩnh được. Nàng gần như theo bản năng thốt ra hai chữ:
- Âu Dương...
- Âu Dương? Đây là Chiến...
Hàn Phi nói tới đây sắc mặt liền đại biến. Vệ Thi đợi Âu Dương bao nhiêu năm? Nàng có khả năng nhận sai người sao?
- Vệ Thi cô nương, ngươi xác định người trên bức họa này là Âu Dương sao?
Hàn Phi biết, nếu như người này đúng là Âu Dương, vậy chuyện này đã quá mức rồi! Không ngờ Tiễn Thần lại là Chiến Vương? Nếu chuyện này là sự thật chỉ sợ đủ để chọc thủng trời!
Vệ Thi trầm mặc không nói. Thật ra nàng cũng không hiểu tại sao Âu Dương lại biến thành Chiến Vương... Tuy nhiên điều này cũng không thể trách Vệ Thi được. Dù sao đây chẳng qua chỉ là một hiểu lầm. Một hiểu lần do Âu Dương tận lực chế tạo ra. Tuy nhiên hiểu lầm kia cũng có khả năng sẽ mang đến một chút phiền phức nhỏ cho Âu Dương.
Trên cánh đồng tuyết phía Tây Bắc, Âu Dương đứng ở trên một ngọn núi cao vút trong mây. Sở Yên Nhiên đứng bên cạnh hắn nói:
- Phu quân muốn đi đâu?
- Từ sâu trong lòng, ta có cảm giác chiến tộc sẽ xuất hiện ở bên kia!
Âu Dương chỉ về phía ngọn núi phía sau. Bên kia chính là hướng Lạc Mai Trấn lúc trước. Đối với hướng đó, theo bản năng trong lòng Âu Dương có một chút quyến luyến. Trong bốn mươi năm kia thực sự đã ghi tạc trong lòng. Mặc dù nội tâm lựa chọn quên lãng, nhưng có vài hình bóng dù sao cũng không quên được.
- Bên kia? Bên kia là chỗ nào?
Sở Yên Nhiên không mấy hiểu rõ về Tiên giới. Lúc trước thời điểm nàng kế thừa thánh nữ, đã là lúc thời đại lớn kết thúc. Nàng một mực ở trong mộ của Yêu tổ chưa bao giờ đi ra. Cho nên đối với Tiên giới này, nàng thực sự không rõ. Âu Dương chỉ về phía Lạc Mai Trấn trên thực tế chính là nơi chiến tộc đã xuất hiện vào thời đại lớn lần trước. Chỗ này cũng là nơi chiến tộc huyết chiến với Nhân tộc lần trước.
- Nơi đó gọi là Lạc Mai Trấn!
Âu Dương cảm giác trong đầu chợt đâm nhói. Đối với Lạc Mai Trấn, dường như mình có một hồi ức trời sinh. Nhưng khi mình nỗ lực muốn nắm lấy hồi ức này, nó lại lặng lẽ biến mất khỏi đầu mình, giống như chưa từng xuất hiện.
- Lạc Mai Trấn...
Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói thầm cái tên này!
- Chúng ta đi bên kia xem thử. Dường như ta đã đánh mất gì đó ở đó. Có thể tới đó ta sẽ tìm lại được..
Âu Dương biết, mình nhất định đã đánh mất thứ gì đó trân quý. Tuy nhiên hắn không biết, có thể hắn tìm trở về cũng không phải là chuyện tốt.
Hai người bay về hướng Lạc Mai Trấn. Mà lúc này trong Lạc Mai Trấn, một nam tử mặc y phục màu đỏ đang ngồi tại Mai Hải Chi Trung nhìn từng đợt hoa mai rơi xuống. Trong mắt hắn mang theo mấy phần thương cảm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đương nhiên Ngụy Bỉnh Dập không cho rằng Chiến Vương buồn chán tới mức đang yên đang lành chạy chạy
- Tương lai còn dài. Ta muốn kết hôn với một nữ tử như tỷ tỷ làm vợ...
Đây chính là câu nói đùa của đứa bé năm đó. Nhưng không ai từng nghĩ tới, sau 7000 năm hôm nay đứa trẻ này trở lại đã không còn như xưa.
- Đây không phải là lời nói đùa. Đây là điều ta nhất định phải làm được. Trong thiên hạ này chỉ có ta không muốn, chưa từng có thứ gì ta không chiếm được!
Nam tử áo đỏ nhìn căn phòng và rừng mai vẫn giống như mấy ngàn năm trước không hề thay đổi, trong mắt hắn lại hiện ra hình dáng của nàng năm đó...
Nam tử áo đỏ này chính là Tiểu lục tử năm đó đã gặp Âu Dương tại đây! Không ai từng nghĩ tới, sau 7000 năm không ngờ Tiểu lục tử lại trở về nơi này. Dường như hắn nhận được chỉ dẫn gì đó ở rừng mai này.
- Truyền thừa Sa Lâm, chỉ được truyền thừa nhưng không nhận được ký ức. Chuyện này đối với ta có lẽ là một ơn huệ!
Tiểu lục tử cười. Người khác vào thời điểm nhận được truyền thừa, linh hồn sẽ bị dung hợp với một cường giả biến thành cường giả kia. Nhưng Tiểu lục tử vẫn giữ lại được tất cả ký ức của mình.
Tiểu lục tử vốn tên gọi là Trầm Điễn, chính là một hài tử sinh trưởng tại Lạc Mai Trấn này. Tuy nhiên lòng Trầm Điễn cao hơn trời. Hắn đi khỏi Lạc Mai Trấn lang bạt bên ngoài. Tuy rằng thiên phú không đặc biệt tốt, nhưng cuối cùng lại khiến Trầm Điễn bước chân vào phi tiên nhận được Vĩnh Sinh. Sau đó Trầm Điễn có vận may kinh người, không ngờ trong lúc vô tình đã nhận được truyền thừa của Sa Lâm, nhảy từ một nhân vật nhỏ ở tầng đáy của Tiên giới biến thành cường giả hiện tại có thể tranh bá với Vạn Tiên Chi Vương.
Nhưng Trầm Điễn lại không có hùng tâm tráng chí xưng bá thiên hạ giống như Sa Lâm. Trầm Điễn xem như chỉ là một người đàn ông nhỏ bé. Mục tiêu của hắn chính là sẽ có một ngày có thể dẫn theo nữ tử đã khiến mình khổ sở tương tư trở lạiy trong rừng mai này sinh sống như một người bình thường!
- Tiễn Thần Âu Dương! Ngươi không thể khiến cho Uyển Như tỷ một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Điều Uyển Như tỷ muốn căn bản không phải là tranh hùng thiên hạ gì đó. Nhưng vì ngươi tỷ tỷ đã phải khổ sở truy tìm bước chân của ngươi. Tỷ tỷ vì ngươi mà phải chịu bao nhiêu mùa đông lạnh giá. Ngươi lại không thể cho tỷ tỷ điều gì!
Trầm Điễn nói xong, một cước đạp nát cánh hoa dưới chân. Thật ra Trầm Điễn nói không sai. Lý Uyển Như không nhiều suy nghĩ như vậy. Nàng chẳng qua chỉ mình và người mình yêu sống một cuộc sống giản dị yêu thương lẫn nhau. Đối với Lý Uyển Như nói, nếu hai người sống cuộc sống như vậy, cho dù chỉ là bốn mươi năm cũng đủ. Nhưng tới tận giây phút trước khi sắp chết, Âu Dương vẫn không heiẻu được điều này. Điều này không thể trách Âu Dương được. Chỉ có thể trách hai người thật sự không có duyên phận. Nếu như Âu Dương thật sự nhận lấy tình cảm của Lý Uyển Như trước khi chết, như vậy Lý Uyển Như nhất định sẽ cùng Âu Dương xuống Hoàng Tuyền. Có thể như vậy tất cả đã kết thúc. Cũng không có những dây dưa sau đó nữa.
- Uyển Như tỷ khổ sở đợi ngươi bốn mươi năm. Nhưng cho tới lúc ngươi chết cũng không cho Uyển Như tỷ một lời hứa hẹn về danh phận...
Trong mắt Trầm Điễn có mấy phần bi ai. Năm đó khi mười tuổi hắn nói chỉ là lời nói đùa. Nhưng theo tuổi tác lớn lên, không ngờ hắn bắt đầu âm thầm thích Lý Uyển Như.
Chính bởi vì điều này hắn đã đi khỏi Lạc Mai Trấn một mình lang bạt Tiên giới. Hắn muốn có một ngày công thành danh toại. Bởi vì thời điểm này Lý Uyển Như đã là Cung chủ Hàn Băng Cung. Trầm Điễn biết lúc đó mình căn bản không xứng với Lý Uyển Như. Nhưng bây giờ đã khác. Bây giờ Trầm Điễn đã nhận được truyền thừa của Sa Lâm. Hắn không còn là con vịt nhỏ xấu xí nữa. Hắn đã nhảy một cái trở thành một vương giả!
- Phu quân, bên kia đó là Lạc Mai Trấn sao? Hoa mai đẹp quá!
Sở Yên Nhiên đi theo phía sau Âu Dương. Nhìn một biển mai, Sở Yên Nhiên không nhịn được mở miệng than thở.
- Mai hối hận...
Âu Dương nhìn xuống biển mai. Không biết tại sao, theo bản năng trong lòng Âu Dương cảm giác có một mối nguy hiểm. Không ngờ cảm giác nguy hiểm này lại đến từ trong biển mai.
- Rốt cuộc ngươi đã tới!
Trầm Điễn đứng trong biển mai. Màu đỏ trên người hắn hòa lẫn với màu của biển mai. Tuy nhiên hiện tại tu vi của hắn mạnh hơn Âu Dương, nhưng không thể thoát khỏi quan tâm chiến ý của Âu Dương!
- Phu quân...
Trầm Điễn nắm chặt nắm đấm. Vừa nãy khi Sở Yên Nhiên mở miệng, hắn đã nhìn thấy được Sở Yên Nhiên giống như tiên nữ cửu thiên đến thế gian. Nhưng trong mắt Trầm Điễn lại chỉ có một minh Lý Uyển Như. Cho nên bất luận Sở Yên Nhiên mỹ lệ thế nào cũng không có cách nào đánh động được Trầm Điễn. Trái lại, bởi vì một tiếng gọi phu quân của Sở Yên Nhiên đã khiến Trầm Điễn vô cùng tức giận.
- Uyển Như tỷ, ta thật cảm thấy tiếc cho tỷ. Một nam nhân hoa tâm như thế lại khiến tỷ khổ sở gần bốn mươi năm. Chỉ qua 7000 năm đã khiến nam nhân này tìm được niềm vui mới!
Lửa giận trong mắt Trầm Điễn đã bắt đầu bốc lên. Một khí tức giống như của dã thú từ trên người Trầm Điễn phát ra!
Chỉ một khắc sau khi Âu Dương vừa lấy Thứ Kiêu Cung ra, từ dưới mặt đất có một Thương Long phá không bay lên. Thương Long này giống như đầu rồng muốn xé nát thiên địa, mang theo một loại khi thế hủy thiên diệt địa bay lên bầu trời lao về phía Âu Dương.
Nhìn Thương Long đột nhiên phá không bay lên, Âu Dương có chút cả kinh. Nhưng Âu Dương phản ứng cực nhanh. Thứ Kiêu Cung trong tay được kéo căng một cái. Một mũi tên huyết sắc hóa thành cự cú huyết sắc bắn về phía Thương Long đang xông tới! Đây cũng là kỹ thuật bắn cung cảnh giới thứ ba. Tại cảnh giới này Yêu Cung Thủ không còn có ý né tránh nữa.
Tại cảnh giới này, cung thủ đã có thể khiến bất kỳ kẻ địch nào cũng không thể tiến gần mình trong phạm vi mười mắt, có thể đóng kín tất cả góc độ chỉ trong chốc lát!
Ầm!
Một tiếng gầm lớn phát ra, chấn động cả rừng mai phía dưới. Đám mây trên bầu trời đều bị một đòn này đánh tan thành từng mảnh. Ánh mặt trời rọi qua đám mây chiếu xuống. Lúc này ánh mặt trời, tuyết bay, mây tan, rừng mai bị trúng một đòn khiến những cánh hoa rơi rụng, không ngờ phác hoạ ra một bức giống như cảnh tượng trên thiên đường.
Ầm!
Một hòn đá lớn đột hiện được dựng lên. Phía trên hòn đá lớn có ghi mấy chữ: Tiễn Thần bỏ mình tại đây!
- Khẩu khí thật lớn!
Nhìn chữ trên tảng đá, Âu Dương đột nhiên nổi giận. Thật ra một đòn vừa nãy hắn đã chịu thiệt. Nhưng cho dù Âu Dương chịu thiệt, hắn cũng không phải là một người tùy tiện rời đi. Huống gì lúc này người kia lại khiêu khích hắn như vậy. Nếu như Âu Dương lại đi, vậy Âu Dương còn không bằng con rùa rụt cổ trong mai.
- Âu Dương! Ngươi còn nhận ra ta không?
Dưới mặt đất, trong rừng mai Trầm Điễn giơ một ngón tay lên bầu trời nhìn Âu Dương. Thật ra câu nói này của hắn thuần túy chỉ là những lời vô nghĩa. Âu Dương chỉ nhớ Trầm Điễn khi còn bé.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bây giờ Trầm Điễn bất kể là khí chất hay dung mạo đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu như Âu Dương còn có thể nhận ra Trầm Điễn, vậy Âu Dương quả thực chính là Sáng Thế Thần.
- Hừ Hừ! Ngươi thì làm sao có thể nhận ra ta được. Ngay cả Uyển Như tỷ người còn có thể quên, ngươi làm sao có thể nhớ ra được Tiểu lục tử lúc trước...
Trong giọng nói của Trầm Điễn mang theo vẻ chế giễu nồng đậm. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến Âu Dương sửng sốt. Trong mắt người khác chính là qua bảy ngàn năm, nhưng đối với Âu Dương lại chỉ là bảy năm. Chuyện liên quan tới Tiểu lục tử, tuy rằng ký ức của Âu Dương không được rõ ràng, nhưng từ trong sâu thẳm, hắn vẫn biết người như vậy.
- Tiểu lục tử...
Khi Âu Dương nói ra ba chữ kia, từng hình ảnh giống như được chiếu lại trên màn ảnh lướt qua trong đầu hắn. Tuy nhiên hình ảnh còn chưa rõ ràng, sau khi chớp động mấy lần lại lập tức biến mất.
- Ngươi có phải đã bị bệnh không? Chúng ta không quen ngươi. Người làm gì lại tới ra tay với phu quân của ta!
Sở Yên Nhiên tức điên. Loại người gì vậy? Không nói được tới hai câu đã ra tay. Nhưng nàng không nói còn may. Nàng nói như vậy nhất thời khiến Trầm Điễn càng tức giận hơn!
- Phu quân? Vậy ta đưa đôi gian phu dâm phụ các ngươi xuống địa ngục!
Cả ngươi Trầm Điễn chớp động ánh sáng màu xanh. Địa mạch theo sự di chuyển của Trầm Điễn không ngừng lăn lộn. Đại địa giống như có một Thương Long ẩn nấp. Trầm Điễn đưa tay quay về phía dưới đại địa nắm một cái.
Không ngờ được, Thương Long ẩn giấu dưới mặt đất được trực tiếp Trầm Điễn thu lấy. Nắm thương long trong tay, cả người Trầm Điễn lóe lên ánh sáng màu xanh. Đại Thương Long hóa thân trở thành một thanh chiến đao chuôi dài. Trầm Điễn dùng một tay nhấc chiến đao lên!
Đây cũng là chiến đao Vụ Khí Thương Long của Sa Lâm năm đó! Có người nói lúc trước chiến đao Thương Long này cũng giống với Thứ Kiêu Cung chỉ là một phàm binh. Sau đó Sa Lâm dùng cây đao này giết 9999 con Thương Long. Chiến đao Thương Long này tụ tập vô tận Long Hồn. Mỗi lần chiến đao chớp động đều có một tiếng Thương Long rống giận.
Thời điểm chiến đao Thương Long hoàn toàn phóng thích uy lực, 9999 chiến đao Thương Long đồng thời lao ra tạo thành đại trận Thương Long Sinh Sát. Có người nói đại trận này đủ để đồ thần diệt ma!
Vào giây phút chiến đao Thương Long xuất hiện, cuối cùng Âu Dương đã hiểu rõ người mình đối mặt chính là người thừa kế Thương Long Đao Khách Sa Lâm trong truyền thuyết!
Thương Long Đao Khách, đây chính là tên gọi của Sa Lâm năm đó. Cái tên gọi này bắt nguồn từ chiến đao Thương Long. Không có chiến đao Thương Long, thực lực Sa Lâm chỉ có thể phát huy được một thành. Nhưng khi có chiến đao Thương Long trong tay, Sa Lâm liền có lực chiến đấu với Chiến Vương một trận!
- Thương Long Đao Khách Sa Lâm! Không ngờ được, không ngờ ta lại gặp được người truyền thừa của Sa Lâm Nhân tộc ở đây!
Âu Dương cười nhìn Trầm Điễn phía dưới. Tuy nhiên trên mặt Trầm Điễn lại không hề cười. Hắn không cho Âu Dương có cơ hội nói gì thêm. Chiến đao từ dưới phóng lên giống như sát thần cửu thiên gầm thét tấn công về phía Âu Dương.
- Hừ! Ngược lại ta muốn xem thử Thương Long Đao Khách có thần dũng như trong truyền thuyết hay không!
Âu Dương bị kích động nổi giận. Thứ Kiêu Cung nhanh chóng được kéo căng. Một con cú huyết sắc lớn điên cuồng từ trên dây cung bay ra. Trong lúc nhất thời toàn bộ đất trời đều bị hỏa diễm nhuộm hồng!
Ngọn lửa huyết sắc mạnh mẽ kết hợp với màu xanh của Thương Long, khiến khu vực này giống như trong địa ngục nhân gian.
Vào lúc này cho dù tiên tôn tùy tiện xông vào nơi này, gặp phải ngọn lửa huyết sắc hoặc là đao khí của Thương Long tất nhiên chỉ có kết cục bỏ mình. Sở Yên Nhiên đã sớm lùi ra ngoài ngàn dặm.
Hai cường giả này điên cuồng đại chiến, sợ là đủ để diệt một mảnh địa vực! Hỏa diễm linh hồn của Âu Dương gặp phải cái gì cũng đều thiêu đốt. Đao khí Thương Long của Trầm Điễn Thương không có gì không phá. Hai phe cường giả va vào nhau, mặc dù Âu Dương xuống thế hạ phong, nhưng cũng là một trận chiến ác liệt hồi lâu không bị thua!
- Thương Long Đao Khách quá yếu!
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ. Thật ra Âu Dương không biết, Trầm Điễn đến Sa Lâm truyền thừa cũng không nhận được truyền thừa linh hồn. Điều này thực sự giống như một hài tử ba tuổi nhận được một khẩu súng tự động vậy.
Tuy rằng lực của Thương Long vẫn còn, nhưng tuyệt đối không phát huy được hoàn toàn uy lực. Bây giờ Trầm Điễn đã như thế. Tuy rằng hắn nhận được truyền thừa, nhưng dù sao đây cũng không phải là vũ khí thực sự của mình. Bằng không hắn muốn giết chết Âu Dương đừng nói đại trận Thương Long Sinh Sát, cho dù là trăm con Thương Long cùng xuất hiện đã có thể thuấn sát Âu Dương!
- Mẹ kiếp! Hắn là chó điên sao?
Sau khi Âu Dương chiến đấu với Trầm Điễn một lúc, hắn phát hiện người này thực sự quá mạnh mẽ. Mũi tên của mình tuy rằng có thể phá Thương Long, nhưng mỗi lần mình đều bị chấn thương. Mà gia hỏa đối diện quả thực lại không thèm để ý. Nhìn bộ dạng không chết không ngừng của hắn, lần đầu tiên Âu Dương cảm thấy có chút sợ hãi.
Vèo...
Một mũi tên bị chiến đao Thương Long đánh bay. Không ngờ mũi tên này chuyển hướng bay về phía căn nhà tranh! Nhìn thấy mũi tên này đột nhiên bay về phía nhà tranh, Trầm Điễn vô cùng sợ hãi. Không ngờ trong nháy mắt hắn bỏ qua công kích của Âu Dương, bay vọt tới trước căn nhà tranh cản mũi tên kia!
Đây chính là căn nhà tranh Lý Uyển Như đã dựng năm đó. Đối với Trầm Điễn mà nói, nó có ý nghĩa khác thường.
Hắn không thể nhìn mũi tên của Âu Dương hủy diệt nơi này, cho nên hắn muốn bảo vệ nơi này!
- Hóa ra nhược điểm của ngươi ở chỗ này!
Âu Dương cũng không nhớ rõ tất cả những điều này. Mũi tên của hắn giống như súng tự động bắn ra viên đạn vậy không ngờ những mũi tên nhanh nối liền một đường điên cuồng công kích căn nhà tranh. Nếu như người không biết còn tưởng căn nhà tranh kia là mộ tổ của Trầm Điễn...
Trầm Điễn nằm mơ cũng không ngờ được Âu Dương sẽ dùng một chiêu như vậy, cho nên trong lúc nhất thời Thương Long Đao Khách chỉ có thể đứng trước căn nhà tranh giống như một kẻ thô lỗ không ngừng đánh bay từng mũi tên bay tới, căn bản không còn bất kỳ cơ hội nào để xông tới tiến công!
Từ phía xa, Sở Yên Nhiên nhìn sự biến hóa này, dù sao cũng có chút giật mình. Tuy nhiên trong nháy mắt Sở Yên Nhiên hiểu rõ một chuyện. Căn nhà tranh này nhất định là hết sức quan trọng đối với Trầm Điễn.
- Tiễn kế! Ha ha ha Tiễn Thần chính là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Cút đi, ngươi cút đi! Ngày hôm nay ta không giết ngươi. Tuy nhiên ta sẽ nói chuyện này của ngươi nói cho toàn thiên hạ biết. Nếu như ngươi muốn sống như một con chó, vậy ta tác thành cho ngươi!
Trầm Điễn điên cuồng kêu lên. Nụ cười trên khuôn mặt hắn đầy khinh thường và châm chọc.
Âu Dương dùng quan tâm chiến ý nhìn thấy Trầm Điễn như vậy, hắn phát hiện Trầm Điễn không phải cố ý giả vờ. Vong ân phụ nghĩa trong miệng hắn dĩ nhiên là sự thật!
- Vong ân phụ nghĩa? Rốt cuộc ta đã mất cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương có chút bối rối. Hắn không nhớ rõ, thật sự không nhớ rõ. Âu Dương biết trong đầu của mình nhất định có chuyện liên quan đến căn nhà tranh nhỏ kia. Nhưng không ngờ mình không có cách nào nhớ được rốt cuộc đó là chuyện gì!
- Phu quân, lưu được núi xanh tại lo gì không có củi đốt!
Sở Yên Nhiên đã chạy tới bên cạnh Âu Dương, kéo lại Âu Dương. Trong lúc Trầm Điễn cười một cách điên cuồng, hai người bọn họ giống như cơn gió biến mất khỏi Lạc Mai Trấn này...
Trầm Điễn khinh thường nhìn bầu trời. Lúc này trong mắt của hắn không có hận, chỉ có khinh thường và trào phúng nồng đậm. Trầm Điễn quay về phía bầu trời tự nhủ:
- Uyển Như tỷ, ta sẽ để cho tỷ nhìn thấy tất cả những điều này. Ta sẽ để cho tỷ nhìn thấy nam nhân này thấp kém tới mức nào!
Nói xong, Trầm Điễn lại chuyển động đại địa xung quanh. Rừng mai mới vừa bị phá hoại, lại hồi phục bình thường. Trong rừng mai một táng đá màu xanh giống như mắt rồng đã xuất hiện ở trong tay Trầm Điễn.
- Ta sẽ để ngươi trả giá đắt cho hành động này. Ta sẽ để cho người trong toàn thiên hạ biết, Tiễn Thần trong lòng bọn họ chẳng qua là một tên vong tiểu nhân ân phụ nghĩa!
Trầm Điễn nói xong, tảng đá trong tay hắn chợt bắt đầu xuất hiện tình cảnh vừa nãy. Không ngờ tảng đá kia giống như một cái máy quay phim ghi lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra...
Rời khỏi Lạc Mai Trấn, Âu Dương có cảm giác như muốn nổi điên. Trong đầu đầu nhất định đã quên điều gì, nhưng trước sau mình lại nghĩ không ra. Hắn nói chuyện này cho Sở Yên Nhiên biết. Sở Yên Nhiên cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nói cho Âu Dương, có thể Âu Dương đã bị bệnh...
Đã bị bệnh... Ba chữ này mới khôi hài tới mức nào. Tiễn Thần vĩnh sinh bất tử giống như thần linh lại bị bệnh. Khi mới nghe thấy ba chữ này Âu Dương thiếu chút nữa đã phì cười. Tuy nhiên Sở Yên Nhiên lại trịnh trọng giải thích cho Âu Dương nghe cái gì gọi là bị bệnh.
- Phu quân quá khinh thường chính mình. Phu quân không phát hiện ra sao? Tại Tiên giới, trong bất luận là một thành thị nào đều tồn tại một thứ!
- Thứ gì?
Âu Dương không mấy khi tiến vào thành thị của Tiên giới. Hơn nữa hắn cũng không mấy để ý những điểm giống nhau giữa chúng.
- Y quán!
- Y quán?
Nghe Sở Yên Nhiên nói như thế, Âu Dương ngẫm lại cũng thấy đúng. Lúc trước hắn quả thật có phát hiện sự tồn tại của Y quán. Nhưng Âu Dương cũng chưa từng bị sao. Dù sao cho dù tại Tiên giới, không phải tất cả đều là tiên. Ở đây cũng có người bình thường sinh sống. Giống như trong Lạc Mai Trấn lúc trước, những người sống ở đây chính là người bình thường. Cho nên Âu Dương từng cho rằng y quán là do người bình thường thiết lập.
Nhưng bây giờ nghe thấy Sở Yên Nhiên nói như thế, hắn mới hiểu rõ. Nói như vậy y quán này không đơn giản như hắn đã tưởng tượng.
- Bất kể là tại Tiên giới hay Ma giới thậm chí là trong lãnh địa Yêu tộc, hải ngoại đều có một loại nghiệp. Bọn họ tên là thầy thuốc linh hồn!
Sở Yên Nhiên nói rất nghiêm túc. Âu Dương nghe thấy nàng rõ ràng không giống như đang nói đùa.
- Thân thể của ngươi đã cường đại đến mức không sinh bệnh. Điều này thì không cần phải nghi ngờ. Nhưng linh hồn của ngươi thì sao? Phần lớn mọi người, mặc dù thân thể rất khỏe mạnh, nhưng linh hồn cũng có thời điểm suy yếu. Linh hồn không dối trá giống như con người. Khi hắn vui vẻ chính là vui vẻ, khi ưu thương chính là ưu thương. Hiện tại phu quân gặp vấn đề như vậy, có lẽ là linh hồn của ngươi xuất hiện vấn đề...
Sở Yên Nhiên nói xong Âu Dương liền nhíu mày.
Linh hồn xảy ra vấn đề? Linh hồn của mình thật sự có vấn đề. Lúc trước linh hồn của mình chơi xỏ mình tách ra, khiến mình mất đi một phần lực lượng. Sau đó tại mộ của Yêu tổ, không hiểu tại sao mình lại nắm được lại lực lượng kia. Tuy nhiên linh hồn kia cũng chưa từng đối nghịch với mình. Lẽ nào tất cả đều xuất hiện từ phía bên kia?
- Cho nên phu quân, nghe theo lời ta. Linh hồn của phu quân hẳn có chút vấn đề. Hiện tại biện pháp giải quyết tốt nhất đó chính là tìm một thầy thuốc linh hồn không tệ để hắn xem giúp phu quân!
Đây là biện pháp duy nhất Sở Yên Nhiên có khả năng nghĩ đến.
Âu Dương vừa nghe vừa gật đầu. Gần đây tất cả mọi chuyện xảy ra thật sự rất quái lạ, lựa chọn quên một vài thứ. Đây thật ra là do lúc đó sau khi linh hồn của Âu Dương hứng chịu đả kích quá lớn xuất hiện một thói xấu. Bản thân Âu Dương căn bản không xem trọng việc này, nhưng không biết ký ức con người cũng chính là một phần của linh hồn. Một người bình thường, khi thân thể suy nhược, năng lực ký ức cũng theo đó mà giảm xuống.
Điều này giống như rất nhiều người già, chuyện xảy ra một khắc trước, một khắc sau đã quên mất. Nếu như giải thích những hiện tượng trên người Âu Dương, có thể nói đó chính là do thương tích về linh hồn.
Âu Dương cúi đầu, theo lời Sở Yên Nhiên bay về một hướng bay. Nơi đó chính là thành thị gần nhất. Đó chính là thành phố, năm xưa Âu Dương đã từng đi qua, Bất Lão Thành! Nhưng Âu Dương thậm chí còn không nhớ rõ về Bất Lão Thành.
- Phu quân, trí nhớ của ngươi bị tổn thương hẳn là vào thời điểm trước khi thời đại lớn xuất hiện. Cho nên ta muốn nói cho phu quân biết một điểm. Thương tích linh hồn này có thể không phải là do người khác lưu lại cho phu quân...
Giọng nói của Sở Yên Nhiên càng lúc càng nhỏ.
- Nàng nói vậy là có ý gì?
- Ý của thiếp chính là có lẽ bản thân phu quân nghĩ trăm phương ngàn kế muốn quên một chuyện. Có thể phu quân mãi mãi cũng không muốn nhớ tới chuyện đó. Có lẽ sau khi trị liệu linh hồn xong, đối với phu quân là một loại thương tích...
Sở Yên Nhiên biết, một người trừ phi chịu đựng đau đớn tới cực điểm, bằng không tuyệt đối sẽ không phong ấn linh hồn của mình.
- Thương tích linh hồn... Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến linh hồn của ta sợ hãi như vậy?
Bản thân Âu Dương cũng rất muốn biết điều đó. Cho nên hắn lựa chọn đi tới Bất Lão Thành...
...
Cùng lúc đó, tại Lạc Mai Trấn, bóng người mặc y phục màu đỏ cầm chiến đao Thương Long trong tay vẽ lên mặt đất những đường nét của một nữ tử đã khiến hắn mơ ước từ khi còn ấu thơ, sau đó ước mơ liền bảy ngàn năm.
- Uyển Như tỷ, ta đã đến! Thần khí không phong ấn được trí nhớ của tỷ. Thiên hạ chỉ có ta mới là người giữ chữ tín. Bảy ngàn năm trước ta đã nói lớn lên ta sẽ kết hôn với tỷ. Hiện tại ta đã đến...
Trầm Điễn nói. Dưới chân hắn chợt xuất hiện huyễn ảnh một con Thương Long, mang theo Trầm Điễn bay về phía Hàn Băng Cung.
Nơi Thương Long đi qua, vô số người nhìn theo bóng Thương Long bay trên trời, mọi người đều hiểu rõ! Đây là Thương Long Đao Khách Sa Lâm một cường giả khác của Nhân tộc trong thời đại lớn!
Thương Long Đao Khách đã xuất hiện tại Tây Bắc! Tây Bắc nhất định sẽ long trời lở đất! Đầu tiên là Chiến Vương xuất hiện. Tiếp theo truyền ra chuyện Tiễn Thần xuất hiện. Bây giờ lại đến Thương Long Đao Khách xuất hiện ở Tây Bắc. Lần này Tây Bắc nhất định là nơi toàn thế giới xảy ra những biến động bất ngờ...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart