Lão nhân ăn mặc như khất cái điên điên khùng khùng này tất nhiên là Hồ lão tiên từng bói toán cho Trương Hằng hôm trước. Tình cảnh của của hắn lập tức khiến các tiên nhân trên bầu trời bên ngoài Vô Song Thành chú ý.
- Chân Tiên trung vị này nổi điên sao...
Vài tiên nhân ở trên bầu trời hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.
- Ô? Ta biết người này. Hắn không phải là thầy tướng số Hồ lão tiên ở Vô Song Thành sao?! Một trăm năm trước ta còn tìm hắn tính số mệnh một lần, cùng rất chuẩn!
Chỉ một lúc, có người đã nhận ra thân phận Hồ lão tiên.
- Hồ lão tiên, rốt cục có chuyện gì đã xảy ra?! Cái gì mà Ma Thần buông xuống?!
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền tới.
Vừa dứt lời, một thanh niên bạch y với một thanh bảo kiếm màu bạc sau lưng lướt tới, dừng lại trước mặt Hồ lão tiên.
Thanh niên bạch y này mặt như Quan Ngọc, anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang. Trên người hắn mơ hồ hiện ra một cỗ khí tức lăng lệ, vượt qua bậc Chân Tiên bình thường!
- Người kia là đệ tử Lãnh Nguyệt Môn...
Những tu sĩ xung quanh lập tức phán đoán ra thân phận người này, xuất phát từ khí tức độc hữu của công pháp hắn tu luyện.
- Ta sao lại cảm giác hắn có chút quen mắt, dường như gặp qua ở đâu rồi...
- Bắc Kiếm Hàn! Người này hóa ra là Bắc Kiếm Hàn, nhân vật tài ba trong thế hệ đệ tử mới của Lãnh Nguyệt Môn...
Rất nhanh đã có người gọi ra tên thanh niên bạch y.
- Thì ra là hắn! Nghe đồn người này chỉ dùng năm trăm năm đã tu luyện từ cảnh giới Chân Tiên hạ vị đạt tới Chân Tiên đỉnh phong. Trong cùng thế hệ, hắn gần như tung hoành vô địch. Sư phụ của hắn chính là đương kim Lãnh Nguyệt Tông chủ!
Một tiên nhân cả kinh kêu lên.
- Ta vừa mới tới Vô Song Thành, chưa từng nghe tới cái tên Bắc Kiếm Hàn này nhưng đại danh của Lãnh Nguyệt Tông chủ thì đã nổi tiếng toàn bộ Có Đế Tình rồi, mơ hồ có xu thế là đệ nhất nhân trên khắp Bắc Thần Đại Lục...
Lãnh Nguyệt Tông chủ!
Cái tên này quả thật không chút xa lạ với khắp các tiên nhân trên Cô Đế Tinh, thậm chí còn như sấm bên tai.
Mà thanh niên bạch y vừa xuất hiện lại chính là đệ tử chân truyền Bắc Kiếm Hàn của đương kim Lãnh Nguyệt Tông chủ!
Điều trùng hợp chính là thanh niên bạch y này cùng nhận ra Hồ lão tiên.
Đối mặt với sự chất vấn của Bắc Kiếm Hàn, Hồ lão tiên thở ơ, trong miệng thì thào:
- Ma Thần... Ma Thần... buông xuống... Nguy cơ... Nguy cơ...
- Lão gia hỏa này đang nói bậy nói bạ gì đó!? Ma Thần gì? Cô Đế Tinh ta tuy rằng ở vùng ven của Tiên giới nhưng trên Bắc Thần Đại Lục người tài xuất hiện hết lớp này tới lớp khác, cao thủ nhiều như mây thì làm gì có nguy cơ gì?!
Những tiên nhân xung quanh hoàn toàn coi thường lời nói của Hồ lão tiên.
Vẻ mặt Bắc Kiếm Hàn lại hiện ra sự ngưng trọng, đưa tay nắm lấy tay Hồ lão tiên hôi:
- Ngươi rốt cục biết cái gì?!
Người khác có lẽ không hiểu Hồ lão tiên đang nói gì nhưng Bắc Kiếm Hàn lại có chút suy nghĩ.
Bởi vì ở năm trăm năm trước, trước khi hắn vào Lãnh Nguyệt Môn, Hồ lão tiên từng tính cho hắn một quẻ.
Hồ lão tiên lúc ấy đã nói với hắn:
- Thiên phú dị bẩm, trong vòng năm trăm năm có thể tấn chức Chân Tiên thượng vị, trong vòng ngàn năm có thể trở thành một đại Tiên Quân!
Lúc ấy, đối với một quẻ này, Bắc Kiếm Hàn cùng bán tín bán nghi. Bởi vì hắn cùng không phải là người có linh căn siêu nhân, năm trăm năm từ Chân Tiên hạ vị tu tới Chân Tiên thượng vị, dù nhìn khắp Bắc Thần Đại Lục cùng là một kỳ tích, càng không nói tới chuyện trong vòng ngàn năm sẽ trở thành Tiên Quân, được ngàn vạn người kính ngưỡng và sùng bái.
Sau đó, một điều không ngờ là trong năm trăm năm qua, hắn có kỳ ngộ, không chỉ tu thành Chân Tiên thượng vị mà còn trở thành một người xuất sắc nổi bậc trong một thế hệ Lãnh Nguyệt Môn.
Cho nên, đối với lời nói của Hồ lão tiên, Bắc Kiếm Hàn cùng không cho là nói nhàm.
- Ngươi tỉnh lại đi!
Bắc Kiếm Hàn cần lấy cánh tay, cẩn thận Kiểm tra thân thể đối phương nhưng cùng không phát hiện ra có gì dị trạng. Xem ra nguyên nhân hơn phán nửa xuất phát từ linh hồn.
- Ma Thần... Ma Thần .. buông xuống... Nguy cơ... Nguy cơ...
Hồ lão tiên không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, không chút quan tâm tới ngoại giới.
Bắc Kiếm Hàn thở dài một hơi rồi lẩm hầm:
- Xem ra ta phải đưa ngươi đi Lãnh Nguyệt Môn một chuyến, để trưởng lão nhìn xem. - - Chỉ tiếc sư phụ còn đang bế quan...
Dứt lời, hắn mang theo Hồ lão tiên, bay về phía Vô Song Thành.
Mọi người trơ mắt nhìn theo hắn, trực tiếp bay vào cấm phi lĩnh vực trong Vô Song Thành.
- Làm sao có thể?!
Mọi người trợn mất há hốc mồm.
Rõ ràng chỉ là Chân Tiên thượng vị, sao lại không chịu ảnh hưởng của cấm phi lĩnh vực?!
- Một đám phàm phu tục tử... cấm phi lĩnh vực của Vô Song Thành không chỉ có Tiên Quân mới không chịu ảnh hưởng. Chỉ cần có thể lĩnh ngộ ra pháp tắc không gian, đạt tới một trình độ liền thoải mái phi hành ở trong này. Xem ra cảnh giới Bắc Kiếm Hàn đã đạt tới Chân Tiên cực hạn, chạm tới Thiên Quân rồi - - - Chắc rằng trong vòng ngàn năm, Lãnh Nguyệt Môn sẽ xuất hiện thêm một cường giả cấp Tiên Quân!
Người nói chuyện chính là một thiếu niên lười biếng mặc ma y, diện mạo vô cùng bình thường.
Hắn đưa ánh mắt khinh miệt quét nhìn mọi người một cái rồi chậm rãi bay về phía Lãnh Nguyệt Môn!
- Người kia là ai?
Những tiên nhân còn lại khiếp sợ vô cùng. Lại có thêm một cường giả không thèm quan tâm tới cấm phi lĩnh vực.
Càng khó tin chính la thiếu niên này nhìn qua chỉ có tu vi Chân Tiên hạ vị.
- Người này khẳng định chính là ẩn nặc tu vi, nói không chừng còn là lão quái vật cấp Tiên Quân!
Những người nơi này chợt nghiêm lại, trong đầu nghĩ tới một ý niệm đáng sợ.
Một ngày kia, dòng người chạy tới Vô Song Thành đã đạt tới đỉnh điểm trong vòng trăm năm qua. Có vô số người tới để tiến hành khảo hạch.
Ba người Trương Hằng chỉ là một giọt nước trong cả biển nước, vô cùng bé nhỏ, không hề nổi bật.
- Không biết Lãnh Nguyệt Môn này dùng phương thức gì để tuyển chọn đệ tử?!
Trong lòng Trương Hằng âm thầm suy nghĩ- Ba người rất nhanh đã tới nơi tuyển chọn đệ tử do Lãnh Nguyệt Môn bố trí.
Phía bắc Vô Song Thành có một đài cao rộng lớn, lạnh lẽo, bao phủ trong một tầng ánh sáng màu xanh Nơi này có tới một ngàn đệ tử Lãnh Nguyệt Môn đang đứng, tu vi thấp nhất đều là Chân Tiên trung vị!
Ngoài ra còn có mười tên Chấp sự có cấp bậc Chân Tiên thượng vị.
Trên dài cao, ở một cái ghế duy nhất có một gã thanh niên mặc cẩm bào đang ngồi- Hắn tản mát ra một cỗ khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Ba người Trương Hằng nhìn người thanh niên mặc cầm bào này, lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Người này chính là Trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn Ngao Xương mà bọn họ gặp trên đường lúc trước.
- Là hắn...
Đái Dung nhẹ phàng nói.
Sau đó, ánh mắt của Ngao Xương cùng nhìn về phía bên này, khẽ cười với Đái Dung.
Tiếp sau, Ngao Xương nói nhỏ mấy câu cho tên Chấp sự bên cạnh.
Sau một lúc, hai gã Chấp sự Chân Tiên thượng vị đi tới trước mặt ba người Trương Hằng hôi:
- Xin hỏi cô nương có phải họ Đái, tới từ Đái Hà Thôn?
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ tên là Đái Dung, ba người chúng ta đều từ Đái Hà Thôn tới.
Đái Dung đáp.
- Xin mời ba vị! Trưởng lão đặc biệt phê chuẩn, ba vị trực tiếp đạt được tư cách tiến vào nội môn!
Trong đó một vị Chấp sự tủm tỉm cười nói, âm thầm đánh giá Đái Dung, trong lòng lại thất kinh:
“Nàng này lại có được nguyên linh căn hiếm có! Phóng nhãn toàn bộ Lãnh Nguyệt Môn, số người có được linh căn thể này tuyệt đối chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay!”
- Không cần tham gia khảo hạch mà trực tiếp tiến vào nội môn sao?!
Trương Hằng có chút không ngờ, ánh mắt đảo qua số người tu tiên đông đảo nơi này.
- Đúng thế, nếu trải qua khảo hạch bình thường thì lần này sẽ tiêu tốn ít nhất thời gian một trăm ngày, trải qua ba đại khảo hạch mới có thể vào được Lãnh Nguyệt Môn ta!
Một gã Chấp sự khác cười nói, cũng cảm thấy khiếp sợ đối với linh căn thiên phú hiếm có của Đái Dung.
- Trương đại ca...
Đái Dung quay đầu sang, đưa mắt nhìn Trương Hằng ý hôi.
- Nếu có thể đạt được vinh quang đặc biệt như vậy thì chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh!
Trương Hằng lạnh nhạt nói. Thông qua đường tắt như thế này để đi vào Lãnh Nguyệt Môn, hắn tất nhiên cảm thấy thoải mái.
-Ba vị, mời theo ta!
Hai gã Chấp sự vô cùng khách khí dẫn theo ba người Trương Hằng đi về phía bên cạnh dài cao, sau đó dọc theo bậc thang đi lên.
- Ngao trưởng lão, ta đã dẫn bọn họ tới!
Tên Chấp sự kia đi tới trước mặt Ngao Xương, cung kính nói.
- Đái cô nương, chúng ta lại gặp mặt! Lần tuyển chọn đệ tử của Lãnh Nguyệt Môn này chính là do ta phụ trách!
Vẻ mặt Ngao Xương ôn hòa nói, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Đái Dung, căn bản không nhìn Trương Hằng và Trưởng thôn kia nhiều.
- Tiểu nữ tử xin ra mắt trưởng lão đại nhân!
Đái Dung hạ thấp người thi lễ.
- Ngươi hiện tại đã đi vào Lãnh Nguyệt Môn, có tính toán tới việc bái sư không?!
Ngao Xương hơi chờ mong hỏi.
- Cái này...
Đái Dung vụng ưộm liếc nhìn Trương Hằng và Trưởng thôn một cái.
Trương Hằng thấp giọng nói:
- Dung nhi, nếu trưởng lão đã ưu ái ngươi như vậy thì ngươi hày bái hắn làm sư phụ! Đây cùng là chuyện rất nhiều người mơ ước!
Trong kế hoạch Trương Hằng, Lãnh Nguyệt Môn là một trong ba đại tông môn của Bắc Thần Đại Lục. Nếu Dung nhi có thể bái trưởng lão làm sư phụ thì cùng khiến hắn càng thuận lợi tìm hiểu tình huống chân chính của Thượng tầng Cô Đế Tinh.
Mà Ngao Xương này cũng không tính là người xấu, để Đái Dung bái hắn làm sư phụ cùng không coi là vấn đề lớn.
Thấy Trương Hằng gật đầu đồng ý, Đái Dung vui vẻ quỳ gối trước mặt Ngao Xương, cung kính nói:
- Tiểu nữ Đái Dung, ở nơi này cả gan, kính bái trưởng lão làm sư phụ!
Động tác của người lập tức khiến hơn ngàn vạn người nơi này chú ý.
Bái sư!
Động tác này vừa hiện ra lập tức khiến vô số tiên nhân kinh hãi, sau đó đều âm thầm cười lạnh.
Ngao Xương được xưng là trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn, cường giả cấp Tiên Quân, tay nắm đại quyền, đâu phải là người thường mà có kẻ dám trèo cao!?
- Được được! Từ hôm nay, ngươi chính là nhị đệ tử của Ngao Xương ta! Ta trước ban cho ngươi mấy thứ!
Ngao Xương mừng rỡ, vội vàng đỡ Đái Dung lên, lấy ra mấy đồ vật trân quý tặng cho tên đệ tử mới thu nhận này.
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua mấy thứ kia, trong đó có Tiên bảo, Tiên đan, cùng có ngọc giản. Tuy rằng Tiên bảo Ngao Xương lấy ra đều là nhất phẩm nhưng tính chất lại đều thượng giai, vượt qua đồng cấp, đủ cho Đái Dung sử dụng lâu dài.
- Cảm tạ sư phụ!
Đái Dung không dám chậm ưễ, trực tiếp thu lấy mấy thứ cực phẩm này.
Chuyện phát sinh trên dài cao lập tức khiến mọi người bên dưới chấn động.
Nữ nhân này thật sự may mắn, dễ dàng có thể được trưởng lão Lãnh Nguyệt Môn nhận làm đệ tử!
Ánh mắt Ngao Xương chợt nhìn qua Trương Hằng và Trưởng thôn, lạnh nhạt
- Từ hôm nay các ngươi cùng Đái Dung theo ta tu luyện, hai người các ngươi không cần khảo hạch, tiến vào Lãnh Nguyệt Môn ta, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử nội môn, có gì dị nghị không?!
- Chúng ta không có gì dị nghị, tiểu nhân bái kiến trưởng lão!
Trưởng thôn lập tức quỳ xuống.
Trương Hằng vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
- Ngươi thì sao?
Ánh mắt Ngao Xương nhìn sang Trương Hằng, trên người mơ hồ truyền ra một cỗ áp bách.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dưới ánh nhìn ẩn chứa uy áp của Ngao Xương, Trương Hằng cũng ẩn nặc khí tức trên người tới cực điểm. Hắn không quỳ xuống mà chỉ lộ ra vẻ hơi sợ hãi nói:
- Có thể trực tiếp tiến vào tiên môn là vinh quang của ta, sao lại có dị nghị được!?
- Tốt tốt!
Trên mặt trưởng lão Ngao Xương hiện ra vẻ tươi cười hài lòng. Công phu hàm dường của Trương Hằng cũng khiến hắn nhìn Trương Hằng với cặp mắt khác xưa, cho rằng tâm tính đối phương vô cùng tốt.
Nếu là tiên nhân bình thường, ở trước mặt cường giả cấp Tiên Quân căn bản chân tay phải luống cuống. Huống chi Ngao Xương còn mơ hồ gây áp lực cho Trương Hằng.
- Khảo hạch Lãnh Nguyệt Môn còn cần thời gian trăm ngày nữa. Lý Chấp sự, Ngô Chấp sự, hai người các ngươi trước dẫn bọn họ đi về Ngạo Nguyệt Sơn, làm quen với môi trường bên đó một chút. Công việc cụ thể thì các ngươi chiếu theo đó mà làm!
Ngao Xương liền nói với hai gã Chấp sự vừa rồi, vẻ mặt rất thản nhiên.
- Ngao trưởng lão, chúng ta hiểu được ý của ngài!
Lý chấp sự và Ngô chấp sự hiện ra vẻ đã hiểu. Bọn họ làm thủ hạ của Ngao Xương nhiều năm, đã trở thành tâm phúc của hắn. Một ánh mắt của Ngao Xương cũng đủ để bọn họ hiểu ý.
- Ba vị, mời đi bên này...
Hai gã Chấp sự vô cùng cung kính, dẫn đường cho ba người Trương Hằng.
Từ trên dài cao đi xuống, những người xung quanh cũng chủ động nhường đường, mở ra một thông đạo.
Rất nhiều người tu tiên hoặc tiên nhân tới tham gia khảo hạch đều nhìn ba người Trương Hằng với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Đái Dung đã trở thành đệ tử thân truyền của Ngao Xương, tự nhiên là tiêu điểm của mọi người.
Có hai gã Chấp sự Lãnh Nguyệt Môn mở đường, chúng tu sĩ tự nhiên không dám dùng thần thức quét sang bên này.
Tuy nhiên, chung quy vẫn có ngoại lệ.
- Ồ?! Nàng ta lại có được nguyên linh căn hiếm thấy...
Một thanh âm lười biếng vang lên. Người lên tiếng chính là một thiếu niên nhìn rất bình thường, mặc một bộ ma y.
Thiếu niên này từng xuất hiện bên ngoài Vô Song Thành. Khi đó hắn từng khinh miệt chúng tu sĩ, hơn nữa với tu vi Chân Tiên hạ vị, không thèm để ý cấm phi lĩnh vực trên Vô Song Thành mà bay vào khiến không ít người kinh hãi.
Giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn Đái Dung hiện ra một tia dị sắc nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh. Những người khác cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn Đái Dung thì Trương Hằng đột nhiên chuyển đầu, hai mắt nhìn thẳng vào hai mắt của tên thiếu niên ma y.
Trong phút chốc, ánh mắt hai người giao kích giữa hư không.
- Thiếu niên này...
Trong lòng Trương Hằng kinh hãi. Từ trên người thiếu niên này, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ không nhỏ.
Hắn có được thần thông tối cao Thần Linh Nhãn phụ trợ, trong vô hình dẫn dắt hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên ma y.
Ánh mắt Trương Hằng vô cùng sắc bén, chỉ hơi liếc mắt đã nhận ra thiếu niên này bất phàm. Tuy rằng nhìn không ra sâu cạn của đối phương nhưng thực lực e rằng còn mạnh hơn Ngao Xương trưởng lão.
Một cường giả như vậy giả bộ là một gã Chân Tiên hạ vị, thoải mái đi vào Vô Song Thành rốt cục có mục đích gì?!
“Thanh niên này tuyệt đối không đon giản! ít nhất đạt tới cấp Tiên Quân hạ vị...”
Tên thiếu niên ma y kia cảm nhận được ánh mắt Trương Hằng, đáy lòng cũng sinh ra một loại ảo giác kỳ quái. Ở sâu trong cơ thể đối phương có ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố, thậm chí có thể uy hiếp tới mình.
“Đáng tiếc! Có thanh niên thần bí này bên cạnh, muốn giết cô gái có nguyên linh căn kia chỉ sợ rất khó khăn. Chỉ là thanh niên này với tu vi Chân Tiên hạ vị lẫn vào Lãnh Nguyệt Môn rốt cuộc có bí mật gì không muốn người khác biết?! Hừ hừ, mặc kệ là mục đích gì, khẳng định cũng không phải là chuyện tốt đối với Lãnh Nguyệt Môn. Điều này tuyệt đối là chuyện tốt đối với Linh Xà Tông ta...
Thiếu niên ma y nhìn theo ba người Trương Hằng và hai gã Chấp sự rời khỏi Vô Song Thành, lại liếc nhìn Ngao Xương trưởng lão trên dài cao, khóe miệng lộ ra một ý cười khó hiểu.
Trên dài cao, Ngao Xương trưởng lão an bài cho những đệ tử Lãnh Nguyệt Môn phụ trách khảo hạch, lại không biết trong Vô Song Thành vừa đi ra một tên Ma Vương thì lại lẫn vào một nhân vật đáng sợ khác.
Dưới sự dẫn đường của Ngô Chấp sự và Lý Chấp sự, ba người Trương Hằng đi ra khỏi Vô Song Thành.
Ngô Chấp sự vẫy tay một cái, giữa hư không liền xuất hiện một con thuyền màu xanh dài tới ba trượng, gây ra một cỗ kình phong. Ngoài thân nó có một tầng ánh sáng mông lung lưu chuyển, như mộng như ảo.
- Mời ba vị lên con thuyền, chúng ta sẽ lập tức chạy tới Ngạo Nguyệt Sơn cách Vô Song Thành mấy vạn dặm. Đó chính là căn cứ của Lãnh Nguyệt Môn chúng ta!
Lý Chấp sự rất khách khí nhường ba người ba người lên con thuyền màu xanh, đặc biệt chiếu cố cho Đái Dung một chút.
Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, con thuyền chợt vũ một tiếng, hóa thành một đạo lợi kiếm màu xanh, nhanh chóng bay về phía Bắc của Vô Song Thành.
- Thật nhanh!
Đái Dung kinh hô một tiếng, chỉ thấy cảnh vật nhanh chóng lùi lại phía sau, nhìn mơ hồ không rõ.
Con thuyền màu xanh này vốn là một kiện Tiên bảo phi hành tam phẩm, dưới sự hợp lực khống chế của hai vị Chân Tiên thượng vị, tốc độ tất nhiên là nhanh tới đáng sợ.
Trên đường này, Đái Dung cùng hai gã Chấp sự nói chuyện với nhau. Cô hỏi:
- Sư phụ của ta có phải còn một đệ tử nữa phải không?
Ngô Chấp sự cười nói:
- Ngươi quả thật còn một vị sư huynh, hắn gọi là Dương Phàm. Tuy hắn không có thiên phú cao nhưng tu luyện vô cùng khắc khổ. Hiện tại, hắn cũng có tu vi Chân Tiên thượng vị.
- Dương sư huynh?!
Đái Dung gật đầu, nhớ kỳ cái tên này.
Sau đó, hai gã hộ pháp cũng bắt đầu giảng giải tình hình có liên quan tới Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Nguyệt Môn có một vị tông chủ cường đại nhất, thực lực cũng là số một số hai trên Cô Đế Tinh, hiện tại đang bế quan tu luyện.
Ngoại trừ Lãnh Nguyệt Tông chủ ra, trong Lãnh Nguyệt Môn có bốn vị trưởng lão. Trong đó, tu vi Đại trưởng lão cao nhất, thực lực gần với Lãnh Nguyệt Tông chủ. Nghe nói tu vi của hắn đã đạt tới Tiên Quân trung vị đỉnh phong.
Ngoại trừ Đại trưởng lão, người tiếp theo chính là Ngao Xương, thân mình có được nguyên linh căn, cũng tu luyện tới Tiên Quân trung vị.
Còn hai gã trưởng lão khác đều có cấp bậc Tiên Quân hạ vị.
Thông qua giới thiệu sơ lược của bọn họ, Trương Hằng cũng đã đại khái nắm được tình huống của Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Nguyệt Tông chủ là cường giả số một số hai Cô Đế Tinh, khẳng định là nhân vật đỉnh phong, đạt tới Tiên Quân thượng vị.
Ngoài ra còn có hai gã Tiên Quân trung vị và hai gã Tiên Quân hạ vị.
Tổng cộng có năm nhân vật cấp Tiên Quân.
về phần trong môn phái có tiềm ẩn thêm cao thủ nào khác nữa hay không thì Trương Hằng cũng khó có thể biết được.
“Thông qua Lãnh Nguyệt Môn, ta cũng có thể đại khái đánh giá thực lực của hai đại môn phái Linh Xà Tông và Vụ Nguyệt Môn còn lại. Ta sẽ ở lại Lãnh Nguyệt Môn một thời gian, vừa thuận lợi để tu luyện các loại thần thông huyền ảo và thăm dò tình huống tổng thể của Cô Đế Tinh. Thậm chí, ta còn có thể xuống tay từ Lãnh Nguyệt Môn và Vô Song Thành này...
Trong lòng Trương Hằng cũng đã có tính toán.
Phi hành hồi lâu, con thuyền rốt cục chạy tới đích - Ngạo Nguyệt Sơn!
Ngạo Nguyệt Sơn này là một dãy núi liên miên kéo dài mấy ngàn dặm, tiên linh khí trên đó vô cùng nồng đậm. Trong dãy núi có một ngọn núi màu bạc ngạo nghễ, bao phủ phạm vi năm trăm dặm, cao ngất trong mây, khiến người ta có cảm giác ngưỡng mộ.
- Ta trước mang bọn ngươi đi lĩnh lệnh bài thân phận. Đây là bằng chứng các ngươi là đệ tử Lãnh Nguyệt Môn.
Lý Chấp sự nói, khống chế con thuyền bay về phía Ngạo Nguyệt Sơn được bao phủ trong tiên quang mờ mờ.
Trương Hằng nhìn cự phong màu bạc ngạo nghễ này, trong lòng khẽ động.
Cực phong màu bạc này mang tới cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, dường như đã thấy một thứ cùng loại ở đâu đó nhưng nhất thời không nghĩ ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trương Hằng ngón nhìn ngọn cự phong màu bạc, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi hai vị Chấp sự, ngọn cự phong màu bạc này có lai lịch như thế nào?!
Ngô Chấp sự liếc mắt nhìn hắn, tự hào nói:
- Ngọn núi này chính là Ngân Kiếm Phong, ngọn cao nhất trên dãy Ngạo Nguyệt Sơn. Mấy vạn năm trước, khi tổ sư khai phái sáng lập Lãnh Nguyệt Môn thì đã tồn tại. Nghe nói ngọn núi này hơn xa những ngọn núi bình thường khác, bên trong còn ẩn chứa huyền cơ đặc biệt...
- Thì ra là vậy!
Trương Hằng khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn ngọn núi, đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp ập vào mặt khiến trong lòng âm thầm chấn động.
Nhưng mà những người khác trên con thuyền này lại không hề phát hiện ra.
Tuy nhiên, cỗ áp lực kia nhoáng cái, chỉ nhằm vào một mình Trương Hằng. Có lẽ chỉ khi đạt tới một cảnh giới nào đó mới có thể cảm nhận được uy áp từ Ngân Kiếm Phong.
- Chẳng lẽ là ảo giác...
Trương Hằng khẽ cau mày, khó có thể miêu tả được cỗ cảm giác kỳ quái trong lòng.
- Đại bộ phận cao tầng và đệ tử nội môn đều tu luyện trên ngọn Ngân Kiếm Phong này. Ngay cả Lãnh Nguyệt Tông chủ cũng đang bế quan trên đó. Ngọn núi này có thể coi là có lực phòng ngự cường đại nhất ở Bắc Thần Đại Lục. Mấy ngàn vạn năm qua, bất kể Lãnh Nguyệt Môn gặp phải nguy cơ gì, chỉ cần đệ tử môn phai lui về giữ Ngân Kiếm Phong thì không địch nhân nào có thể công phá được.
- Hiện tại, chúng ta sẽ đi Ngân Kiếm Phong nhưng tốc độ phải giảm lại, thể hiện sự tôn trọng đối với Tông chủ và các vị trưởng lão.
Lý Chấp sự giải thích, điều khiển tốc độ con thuyền chậm lại, chậm rãi đi về phía Ngân Kiếm Phong.
Càng tới gần, cỗ áp bách do Ngân Kiếm Phong mang lại cho Trương Hằng càng mãnh liệt, mà bốn người còn lại nơi này cũng không thấy có cảm giác gì.
Ngọn núi này thật đúng là quỷ dị, không chừng bản thân nó còn có linh tính nhất định.
Vì cẩn thận, Trương Hằng không dám dùng Thần Linh Nhãn đi quan sát toàn bộ Ngân Kiếm Phong này.
- Thiên địa linh khí nơi này thật sự dồi dào...
Trưởng thôn không kìm nổi, tán thưởng nói.
Ngô Chấp sự hơi tự hào nói:
- Đây là chúng ta vẫn chưa chân chính tiến vào Ngân Kiếm Phong đâu! Chỉ riêng linh khí trên Ngạo Nguyệt Sơn này cũng đã gấp đôi ngoại giới rồi. Mà phẩm chất linh khí trên Ngân Kiếm Phong cũng là cực phẩm, gấp ngoại giới hơn bốn năm lần!
Trương Hằng dần dần đi tới Ngân Kiếm Phong, cảm nhận được một ít manh mối:
- Môi trường bốn phía ngọn núi này rõ ràng có chút khác nhau. Tuy rằng Ngân Kiếm Phong đã vô tình ảnh hưởng tới toàn bộ Ngạo Nguyệt Sơn nhưng cũng không thể xóa đi sự bài xích mơ hồ của không gian xung quanh đối với nó... Rất hiển nhiên, ngọn núi này cũng không phải sinh ra ở nơi này...
Trương Hằng mơ hồ cho ra một kết luận, lại có thêm phán đoán mới về sự tồn tại của Ngân Kiếm Phong.
Khi mấy người Trương Hằng chân chính đi vào trên không Ngân Kiếm Phong mới chính thức cảm nhận được linh khí nơi này dồi dào như thế nào. Tu luyện nơi này một năm sẽ có hiệu quả gấp bốn năm lần so với bên ngoài.
Dọc theo đường đi, con thuyền màu xanh này vượt qua không ít tiên nhân, Lý Chấp sự và Ngô Chấp sự đa số nhận thức mọi người. Từ thái độ của những tiên nhân khác có thể thấy được thân phận của hai người này cũng không thấp.
Phi hành một lúc, ba người rốt cục đi tới một đại điện màu xanh thì từ trên bầu trời hạ xuống.
Khi chân Trương Hằng đặt lên phiến đất đá màu hơi bạc của Ngân Kiếm Phong, hắn càng cảm nhận được sự bất phàm của ngọn cự phong này.
Điều này khiến cho hắn có cảm giác ngọn núi này không phải là núi bình thường mà là một kiện thiên địa kỳ vật có linh tính.
Ngô Chấp sự chỉ vào đại điện màu xanh kia nói:
- Đây là Lũ Không Điện, ta mang các ngươi đi lĩnh lệnh bài thân phận...
Ba người Trương Hằng đồng ý, đi theo vào đại điện màu xanh có phong cách cổ xưa này.
Giờ phút này, Lũ Không Điện to lớn trống rỗng, Lý Chấp sự gọi lớn một tiếng, từ bên trong mới vang lên tiếng bước chân. Một lão già hơi run rẩy với chòm râu hoa râm đi ra.
- Tinh lão, chúng ta mang mấy đệ tử mới nhập môn tới lĩnh lệnh bài thân phận.
Ngô Chấp sự hơi cung kính nói, đôi mắt hiện ra vẻ tôn kính vô cùng.
Tinh lão kia mở ra đôi mắt đục ngầu, quét nhìn ba người Trương Hằng một cái rồi hỏi:
- Bọn họ do ai giới thiệu tới?
- Tinh lão, bọn họ là do Ngao trưởng lão giới thiệu tới, một người còn là đệ tử thân truyền của Ngao trưởng lão.
Lý Chấp sự cười nói.
-Ồ?
Tinh lão liếc nhìn Đái Dung một cái, gật đầu nói:
- Có được nguyên linh căn hiếm có, khó trách Ngao trưởng lão lại thu nàng làm đồ đệ!
Dứt lời, hắn lật tay lên, trên tay liền xuất hiện ba lệnh bài, lần lượt bay về phía ba người Trương Hằng.
- Các ngươi tích một giọt máu lên đây, sau đó báo ra danh tính, tuổi tác và tu vi.
Tinh lão nói.
Ba người Trương Hằng đều làm theo.
Trương Hằng đầu tiên trích một giọt máu, dung nhập vào trong lệnh bài.
Lập tức toàn bộ Lũ Không Điện liền lóe lên mấy vạn điểm sáng màu bạc bán trong suốt. Ngay sau đó, tất cả điểm sáng màu bạc này biến mất, trong hư không xuất hiện một điểm sáng màu bạc mới, có liên hệ với lệnh bài màu bạc trong tay Trương Hằng.
Biến hóa như vậy khiến Trương Hằng rất kinh ngạc.
Khi hắn đi vào Lũ Không Điện, cảm giác được đại điện này có lịch sử rất xa xưa nhưng vẫn chưa cảm giác được huyền cơ trong đó.
“Xem ra tiên thuật bí pháp của Tiên giới cao minh hơn Hạ giới rất nhiều!”
Trương Hằng thầm nghĩ.
- Báo ra tính danh, tuổi tác và tu vi vào trong lệnh bài này.
Tinh lão rất kiên nhẫn nói.
Trương Hằng hướng vào lệnh bài nói:
- Trương Hằng, tuổi... đại khái ba trăm năm. Tu vi: Chân Tiên hạ vị!
Chờ hắn nói xong, điểm sáng màu bạc giữa hư không liền biến mất. Nhưng hắn lập tức cảm nhận được chiếc lệnh bài trong tay mình có được một loại liên hệ thần bí đối với Lũ Không Điện này.
Tinh lão gật đầu:
- Không tồi, tu luyện ba trăm năm đã đạt tới Chân Tiên hạ vị!
Sau đó, Trưởng thôn và Đái Dung cùng dựa theo cách này, rót tin tức vào trong lệnh bài.
Làm xong hết thảy, Tinh lão tủm tỉm cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi là đệ tử nội môn của Lãnh Nguyệt Môn!
Ngô Chấp sự và Lý Chấp sự đồng thời nói lời cảm ơn:
- Làm phiền Tinh lão rồi!
Dứt lời, mấy người một hàng rời khỏi Lù Không Điện. Hai gã Chấp sự bắt đầu an bài cụ thể nơi ở cho mấy người Trương Hằng.
Khi thân ảnh ba người biến mất khỏi Lù Không Điện, đôi mắt vốn đục ngầu của vị Tinh lão kia đột nhiên hiện ra một đạo tinh quang, khuôn mặt hiện ra ý cười, thì thào nói:
- Thú vị...
Ban đêm, những chuyên rườm ra trên Ngân Kiếm Phong đã được an bài thỏa đáng cho ba người Trương Hằng.
Trương Hằng và Trưởng thôn đều là đệ tử nội môn, có quyền có động phủ độc lập trên Ngân Kiếm Phong, thậm chí còn được sáng lập một động phủ mới. Hơn nữa. dựa theo quy định, trên danh nghĩa bọn họ còn có hai đệ tử ngoại môn hỗ trợ xử lý một ít việc lặt vặt.
Đương nhiên hai người có được tự do tuyệt đối, và cũng có nghĩa vụ của chính mình.
Ví dụ như nói Trương Hằng và Trưởng thôn cùng có một người lãnh đạo trực tiếp, trên danh nghĩa được phân tới dưới trưởng một tên Chân Tiên thượng vị.
Cứ mỗi ba năm. bọn họ đều phải theo gã Chân Tiên thượng vị tên là Lưu Cát tiến hành tuần tra một khu vực trên Ngạo Nguyệt Sơn trong thời gian một tháng. Nếu có tình huống đặc biệt nhất định phải tìm người thay thế.
Đối với điều này Trương Hằng cũng không có oán hận gì. Ngươi được sống trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy thì đương nhiên cũng phải mất một phần tự do và thực thi một ít nghĩa vụ.
So với hai người, đãi ngộ của Đái Dung lại hoàn toàn khác. Nàng trực tiếp có được một động phủ cao cấp, hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có Chấp sự mới được hưởng, mỗi tháng còn có mười khối tiên thạch cung phụng mà không cần thực hiện nghĩa vụ gì cả.
Qua hai tháng làm quen, Trương Hằng đại khái cũng nắm được tình cảnh Ngạo Nguyệt Sơn, cũng trở thành một gã đệ tử nội môn chân chính.
Tới tháng thứ ba, Trương Hằng quyết định sáng lập một động phủ ở một góc hẻo lánh của Ngân Kiếm Phong.
Mỗi đệ tử Lãnh Nguyệt Môn đều có một động phủ. Những động phủ này đều phân bố ở một khu vực chỉ định, mặt độ phân bố khá dày đặc. Ưu điểm của việc này là có thể kết bạn với nhiều đồng môn, thu được những điều tâm đắc trong tu luyện.
Mục đích của Trương Hằng tới nơi đây cũng không phải là những điều này. Hắn không muốn bị những đệ tử nội môn khác chú ý, ảnh hưởng tới kế hoạch riêng của mình.
- Ta muốn tới gần Ninh u Viên để sáng lập ra một động phủ mới!
Trương Hằng đi tới gặp Chấp sự Lưu Cát, người lành đạo trực tiếp của mình.
Lưu Cát là một gã trung niên thân hình hơi béo phì, mắt híp, nhìn chằm chằm Trương Hằng hỏi:
- Ngươi vừa mới tiến nhập nội môn, không phải là sư môn đã phân cho ngươi một cái sao?! Vì sao còn muốn tự mình sáng lập một cái khác?
“Lão tử sáng lập một động phủ mới thì liên quan gì tới ngươi chứ?!”
Trong lòng Trương Hằng thầm mắng nhưng cũng không có hứng thú trêu chọc gã Chân Tiên thượng vị này, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Trương mỗ quen với việc tu luyện một mình, không thích náo nhiệt, về phần tiên thạch để sáng lập động phủ mới, ta đồng ý trả!
- Được, ba mươi khối tiên thạch!
Ánh mắt Lưu Cát hiện ra một tia gian dối.
- Ba mươi khối?
Trương Hằng nao nao. Nếu hắn nhớ không lầm thì để sáng lập một động phủ ở Ngân Kiếm Phong chỉ cần hai mươi khối tiên thạch là đủ.
“Tên này cũng dám bắt chẹt ta sao?!”
Trương Hằng bất động thanh sắc giao ra ba mươi khối tiên thạch. Ngày hôm sau, Lưu Cát liền cho hắn một lệnh phù cho phép sáng lập tân động phủ.
- Tiểu tử, nghe cho rõ đây, cứ mỗi ba năm ta sẽ phụ trách một tiểu đội đi tuần tra khu vực trong Ngạo Nguyệt Sơn. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi.
Lưu Cát từ trên cao nhìn xuống Trương Hằng.
Hắn thân là Chân Tiên thượng vị, lại là Chấp sự của môn phái, đệ tử bình thường gặp hắn không cung cũng phải kính.
Nhưng Trương Hằng được phân phó dưới trưởng hắn, không chỉ không khúm núm, dùng “vãn bối” để xưng hô mà hơn nữa từ trong ánh mắt đối phương, Lưu Cát ẩn ẩn cảm nhận được một loại khinh thường.
Trong nội tâm Trương Hằng cũng thật sự chỉ xem Lưu Cát như một con kiến mà thôi, dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cũng không có ý thu liễm loại khinh thường này.
- Được! Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ tới thực hiện nghĩa vụ.
Khóe miệng Trương Hằng hiện ra một ý cười khó hiểu khiến cho Lưu Cát vô cùng phản cảm.
- Nếu không có việc gì nữa thì Trương mỗ trước đi sáng lập động phủ đã!
Trương Hằng chậm rài rời đi.
- Tiểu tử, ngươi chỉ là một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ, dưới trưởng của ta tốt nhất nên ngoan ngoãn chút! Biểu ca của ta chính là đệ tử chân truyền của Lãnh Nguyệt Tông chủ - Bắc Kiếm Hàn! Đừng tường ngươi có chút quan hệ với đệ tử mới thu nhận của Ngao Xương trưởng lão mà dám xấc mặt với ta!
Lưu Cát hừ lạnh nói, một cỗ uy áp vô hình đánh tới Trương Hằng.
- Ha ha ha...
Trương Hằng cười to ba tiếng, dường như không thấy chuyện nào buồn cười hơn việc này.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Tiểu tử này không biết trái phải, nhất định phải tìm cơ hội giáo huấn hắn một bữa!
Sắc mặt Lưu Cát xanh mét nhìn theo bóng dáng Trương Hằng biến mất, trong mắt hiện ra vẻ căm ghét.
Hắn làm Chấp sự ở Lãnh Nguyệt Môn mấy vạn năm, dưới tay chưa từng xuất hiện để tử nào dám khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Trương Hằng vốn không để chuyện của hắn vào lòng, cũng không có sức đi phòng bị âm mưu quỷ kế của đối phương. Hắn cầm lệnh phù đi vào phía dưới Ninh u Viên trên Ngân Kiếm Phong. Không cần hắn động thủ, hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng hắn liền chủ động săn đón, dựa theo phân phó của hắn mà sáng lập một động phủ đơn giản.
Trên thực tế, Trương Hằng chỉ cần một nơi để đặt chân, không định dừng chân nơi này lâu dài.
- Trương sư huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò chúng ta thực hiện không?
Người lên tiếng chính là Hồng Lâm, một trong hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng Trương Hằng. Người còn lại tên là Trần Kiệt. Hai người này sau khi hỗ trợ Trương Hằng mở ra động phủ thì cùng kính đứng một bên.
Hồng Lam và Trần Kiệt đều chỉ có tu vi Ngưng Thần Thanh Tâm, còn một khoảng cách nữa mới tới độ kiếp phi thăng, về phàn thân thế bọn họ như thế nào mới được tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, Trương Hằng cũng không mấy quan tâm.
Bình thường, hai người Hồng Lâm phụ trách giải quyết những việc lặt vặt cho Trương Hằng, ví dụ như chân chạy truyền tin, làm vệ sinh động phủ, gọi khi nào thì tới khi đó. Khi làm những việc vặt này, bọn họ cũng tận dụng thời gian để tu luyện.
Chỉ cần có thể hóa vũ phi thăng, bọn họ có thể tiến vào nội môn, hưởng thụ đãi ngộ tương đương Trương Hằng. Nhưng trước đó, bọn họ vẫn chỉ là những đệ tử ngoại môn nhỏ bé, không đáng nhắc tới, bị bất cứ ai sai khiến.
- Bình thường cũng không có việc gì, ta thích sự thanh tịnh một mình, hai người các người tùy ý đi tu luyện đi. Có chuyện gì ta sẽ dùng thần niệm truyền âm cho các ngươi. về phần những thứ trong động phủ này, các ngươi mỗi tháng một người tới để ý một lần là được!
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Cái này... Chẳng lẽ Trương sư huynh chê trách hai chúng ta hầu hạ không chu toàn sao?
Hồng Lâm nao nao, hơi kinh hoảng hỏi. Hắn liếc nhìn Trần Kiệt một cái, đều cảm thấy rất bất ngờ.
Là một đệ tử nội môn, trong khi tu luyện có người hầu ở bên cạnh phụ trách những việc tay chân, đây là việc bình thường mà thôi.
- Các ngươi yên tâm đi tu luyện đi, Trương mỗ đã quen một mình rồi. Đây là hai khối tiên thạch, trước thưởng cho các ngươi.
Trương Hằng biết những đệ tử ngoại môn như bọn họ chính là tầng thấp nhất trong Lãnh Nguyệt Môn, cũng không được đối xử tốt cho nên không làm khó bọn họ.
- Đa tạ sư huynh!
Hai người này lộ ra thần sắc vui mừng, sau khi tiếp nhận tiên thạch thì vui vẻ rời đi.
- Trương sư huynh này vừa tiến nhập môn phái lại ra tay hào phóng như vậy! Chỉ không ngờ hắn chính là một gã khổ tu! Như vậy thì chúng ta liền thoải mái, lại có thêm thời gian tu luyện, quan khán những bí tịch của môn phái.
Sau khi hai người rời khỏi động phủ, ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Trương Hằng đứng ở trong động phủ hơi thô ráp này trầm ngâm một chút rồi bố trí mấy cấm chế mờ ảo xung quanh.
Bá!
Ba đạo kim quang từ trong cơ thể hắn lóe ra. hóa thành ba thân ảnh màu vàng. Đây đều là phân thân Trương Hằng. Ngay sau đó, cả mấy phân thân đồng thời tiến nhập Lĩnh vực không gian.
Không gian bốn phía lập tức sinh ra biến hóa. Hoàn hảo, bốn phía động phủ Trương Hằng có cấm chế cho nên không khiến tiên nhân khác trên Ngân Kiếm Phong cảm nhận được.
Trong Lĩnh vực không gian. ba phân thân khoanh chân ngồi trên mặt đất. bắt đầu tìm hiểu thần thông huyền ảo trong cổ tháp, gồm cả bí quyết bảo tháp khó hiểu kia.
- Nếu có thể tìm hiểu thêm một ít áo nghĩa Đoạn Không Quyết và Loạn Thì Quyết thì đối với gia tăng thực lực của ta sẽ rất có lợi.
Trương Hằng khiến hai phân thân tìm hiểu thức thứ ba và thứ tư của bảo tháp, bản tôn hắn cùng không quá chờ mong với điều này.
Sau đó, bản tôn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Trong Lĩnh vực không gian. Mảnh vỡ thế giới lại bắt đầu chịu đựng sự cắn nuốt mạnh mẽ của kim diễm, thực lực bản tôn Trương Hằng cùng theo đó chậm rãi gia tăng.
Với tốc độ như thế này, tiêu tốn hơn một ngàn năm, Trương Hằng có lẽ có cơ hội tấn chức cảnh giới tầng năm tiểu thành.
Nhưng mà Trương Hằng cùng không định ở lại chỗ này tu luyện hơn một ngàn năm.
Mục tiêu của hắn chính là tầng sau càng cao xa hơn.
Dựa theo xu thế trước mắt, Trương Hằng nếu tu luyện tới tầng sáu thì ít nhất cùng có được thực lực Tiên Đế, đến lúc đó ngao du khắp Tiên giới cũng là chuyện đơn giản. cùng rất dễ dàng tìm được Triệu Thụy, bản tôn Lạc Hà, hội hợp cùng nhau.
Một năm tám tháng sau, Lưu Cát phái người tới truyền tin cho Trương Hằng.
- Tuần tra ba năm một lần. hôm nay đã tới phiên tiểu đội chúng ta.
Người tới truyền tin là một tên Chân Tiên hạ vị, cũng là đệ tử nội môn.
- Được, ta sẽ đi ra!
Ở trong bế quan, Trương Hằng tỉnh lại, thở nhẹ một hơi thầm nghĩ:
- Lưu Cát. ngươi nếu dám giờ trò thì đừng trách Trương mỗ sẽ biến ngươi trở thành người đầu tiên ta xuống tay!
Chỉ một lúc, Trương Hằng đã bay tới động phủ Lưu Cát.
Khi hắn tới đây đã phát hiện ra trong động phủ này tụ tập hai mươi mấy vị Chân Tiên, gồm có năm tên Chân Tiên trung vị.
Lưu Cát là đầu lĩnh của những người này, cũng là Chân Tiên thượng vị duy nhất.
Thấy Trương Hằng tới, khóe miệng Lưu Cát hiện ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ngươi tới đúng là rất sớm. còn phải để bản Chấp sự phái người đi mời. Nể tình ngươi vừa tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, lại là lần đầu tiên đi tuần tra, sẽ không trách phạt ngươi. Nếu còn có lần sau, đừng trách ta xử lý ngươi!
- Đa tạ Chấp sự thông cảm, lần sau Trương mỗ sẽ chú ý.
Trương Hằng thản nhiên nói nhưng trong lòng thầm nghĩ:
“Người này lúc trước rõ ràng nói sẽ phái người tới báo cho ta biết, hiện tại còn nói như vậy, quả là cố ý làm khó ta đây...
Chúng tiên nhân còn lại có thể từ giọng nói Lưu Cát cảm nhận được quan hệ không tốt đẹp giữa hai người.
Lập tức ánh mắt những đệ tử nội môn này nhìn Trương Hằng có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Người này cũng dám thất lễ với Lưu Chấp sự sao?! Không phải thấy mạng dài quá chứ?!
Một ít đệ tử nội môn bắt đầu trao đổi thần niệm.
- Ta nghe nói tên Trương Hằng này có chút quan hệ với đệ tử thân truyền mới thu của Ngao Xương trưởng lão.
- Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết biểu ca của Lưu Chấp sự chính là Bắc Kiếm Hàn sao?! Hắn chính là đệ tử thân truyền của Tông chủ đại nhân. Nếu so về quan hệ thì hắn còn kém xa.
- Cái này cũng đúng... Tóm lại là chúng ta cứ chờ trò hay mà xem đi thôi...
Ánh mắt Lưu Cát quét nhìn bốn phía, dừng lại trên mặt Trương Hằng một chút rồi mở miệng nói:
- Từ tối hôm nay, chúng ta sẽ tiếp quản việc tuần tra phía bắc Lăng Tuyết Trì trên Ngạo Nguyệt Sơn. Tất cả mọi người đổi mặc chế phục tuần tra đi, sẽ lập tức xuất phát.
- Vâng!
Mọi người đồng ý, đều tự lấy chế phục tuần tra ra mặc. Đây là một loại trường bào màu xanh, trên đó có thêo dãy núi Ngạo Nguyệt Sơn, trước ngực có một huy chương tiểu kiếm màu bạc.
- Lưu Chấp sự, ta sao không có chế phục tuần tra?
Trương Hằng thấy mọi người đều mặc chế phục tuần tra vào liền nghi hoặc hỏi.
- Ha ha ha... Ta quên mất...
Lưu Cát làm bộ sờ soạng mãi trong không gian giới chỉ trên tay.
Cuối cùng hắn có chút khó xử, lấy ra một kiện chế phục, ngượng ngùng nói:
- Chỉ còn lại cái này.
Dứt lời, hắn ném ra một kiện chế phục tuần tra bị chặt đứt một ống tay áo.
- Cái này... Trương đạo hữu, đây là kiện cuối cùng, ngươi cố gắng dùng đi.
Lưu Cát lộ ra vẻ vô tội nói.
- Ha ha ha...
Nhìn chế phục mất một ống tay này, chúng đệ tử nội môn cười ầm lên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trương Hằng tiếp nhận bộ đồng phục tuần tra này. sắc mặt hơi biến đổi. Nếu mặc đồng phục này mà đi tuần tra trên núi thì đúng là chuyện mất mặt vô cùng.
Đây rõ ràng là Lưu Cát Chấp sự cố ý làm như vậy. hiển nhiên muốn làm cho Trương Hằng không chịu nổi.
Trong tiếng cười lớn của đám đệ tử nội môn. Trương Hằng bình tĩnh tự nhìn nhìn Lưu Cát Chấp sự nói:
- Thật sự chỉ còn một bộ cuối cùng này sao?
Lưu Cát giơ tay vuốt má, tủm tỉm cười nói:
- Đúng vậy, chỉ còn một bộ cuối cùng này. vốn là do một đệ tử cụt tay mấy ngàn năm trước mặc. Nhưng tên nọ về sau vào thời điểm chấp hành nhiệm vụ lại chết trong tay địch nhân rồi.
- Đúng, ta có thể làm chứng, mấy ngàn năm trước vị đệ tử cụt tay kia đúng là mặc bộ đồng phục này tuần tra. Không ngờ Lưu Cát Chấp sự vẫn còn giữ được nó.
Một gã Chân Tiên tỏ vẻ ngay thật nói.
- Nhưng... Ta sao lại nhớ rõ là vị sư huynh cụt tay kia không cẩn thận nói một câu khiến Lưu Cát Chấp sự mất hứng, kết quả là bị đẩy đi làm nhiệm vụ... Cuối cùng ta không còn thấy hắn nữa.
Đệ tử nội môn phía dưới cẩn thận dùng thần niệm trao đổi.
- Hừ. Đúng vậy, Đó là bởi vì vô tình đắc tội với Lưu Cát Chấp sự cho nên không có kết cục gì hay ho gì. cuối cùng mất mạng. Bộ đồng phục ngắn tay này là do Lưu Cát Chấp sự cố tình lưu lại làm Kỷ niệm.
Một gã Chân Tiên trung cấp khác cười lạnh, nói.
- Trương Hằng, chúng ta lần này ra ngoài tuần tra nhưng lại chấp hành nhiệm vụ. Bộ đồng phục này ngươi phải mặc. nếu không thì ta có quyền trừng phạt ngươi.
Giọng nói của Lưu Cát lộ chút uy hiếp.
Lập tức tất cả mọi người trong động phủ đều trật tự hết.
Không khí vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Hằng.
- Tốt. nếu là quy định của môn phái thì Trương mỗ sẽ mặc...
Trên mặt Trương Hằng lộ một nụ cười quỷ dị.
Chỉ thấy hắn đưa cánh tay phải lên. sau đó đột nhiên dùng lưc môt chút.
Xoẹt!
Toàn bộ cánh tay trái bị hắn xé rời ra. Sau đó hắn dùng sức một chút, cánh tay trái kia liền hóa thành những mảnh vỡ màu vàng nhỏ. biến mất trong không gian.
- Chuyện này...
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Trương Hằng, trong mắt lộ vài tia sợ hãi.
Người này không ngờ lại tự bẻ cánh tay trái của mình xuống. Thật sự là quá tàn độc rồi...
- ừ... Hiện giờ là tốt rồi. Lúc này bộ đồng phục tuần tra này mới thực thích hợp để Trương mỗ mặc.
Trương Hằng bình tĩnh tự nhiên nhưng trong mắt hắn lại hiện lên tia sáng lạnh lùng, khiến trong lòng Lưu Cát Chấp sự không khỏi rùng mình một cái.
- Ta hiểu rồi... Trương sư đệ khẳng định tu luyện công pháp thuộc tính bất diệt. Thân thể bất diệt thì bẻ một cánh tay trái cũng chăng sao. Tuy nhiên ở Tiên Giới có cực ít người có thể tu luyện thành thân thể bất diệt, toàn bộ cả Cô ĐếTinh cũng không tìm được mấy người.
Một lão già Chân Tiên trung cấp đột nhiên tỉnh ngộ.
- Bất diệt thân trong truyền thuyết...
Tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Đúng vậy,
Trương Hằng nao nao, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bất diệt thân ở thượng giới lại hiếm vậy sao?
Nên biết răng hắn ở hạ giới đã thấy vài người tu thành bất diệt thân.
Nhưng không gian thượng giới và hạ giới lại có sự khác biệt rất lớn. Tại thượng giới, đặc biệt là tại Tiên Giới hiếm có ai có thể luyện thành bất diệt thân. Yêu Hoàng giới và Ma Hoàng giới thì còn ngẫu nhiên xuất hiện vài người nhưng cũng rất hiếm gặp.
- Bất diệt thân thì sao. Để ta mai một linh hồn ngươi, xem ngươi có chết hay không.
Lưu Cát âm thầm cười lạnh, ánh mắt đảo qua mọi người, cao giọng quát:
- Nếu đều chuẩn bị tốt rồi thì mọi người xuất phát đi.
Vì thế một hàng hai mươi lăm vị Chân Tiên, bao gồm cả Lưu Cát rời khỏi động phủ. bay lên trời, hướng về phía Lăng Tuyết Trì ở hướng bắcNgạo Nguyệt Sơn mà bay đi.
Trương Hằng vẫn đạp Tiên bảo hình đám mây như trước, đi theo mọi người bay về phía Lăng Tuyết Trì.
Lăng Tuyết Trì là một địa phương kỳ diệu của Ngạo Nguyệt Sơn. Đó là một khu vực bị núi vây tứ phía, ở trung tâm có một ao nước đường kính ước chừng trăm trượng.
Nước trong ao này được tiên linh khí bốn phương của Linh Sơn bồi đắp. cộng thêm huyền tinh băng tủy ngàn vạn năm dưới đáy ao, tạo thành Lăng Tuyết Trì kỳ dị.
Bốn phía Lăng Tuyết Trì có tuyết đầu mùa bao phủ nước trong ao lại trong xanh như sương sớm, mát lạnh tê người.
- Trong phạm vi ngàn dặm quanh Lăng Tuyết Trì đều là nơi chúng ta phải tuần tra. Hiện giờ ta phân chia khu vực cho các ngươi.
Vẻ mặt Lưu Cát nghiêm nghị, chia đội ngũ cho đệ tử nội môn chia thành năm khu vực là trung tâm. phía bắc, phía nam, phía tây, phía đông Lăng Tuyết Trì mà tuần tra.
Trương Hằng bị Lưu Cát phân đội phụ trách tuần tra ở trọng địa trung tâm Lăng Tuyết Trì.
Lưu Cát nói với Trương Hằng:
- Ngươi là người mới tới. ta báo cho ngươi vài câu. Lăng Tuyết Trì này Tuy rằng không ở trên Ngân Kiếm Phong nhưng vẫn là trọng địa của Lãnh Nguyệt Môn ta. ngẫu nhiên sẽ có đại nhân vật xuất hiện. Hiện giờ nhiệm của của chúng ta là không cho phép người khác, gồm cả đệ tử của môn phái tới gần Lăng Tuyết Trì này.
- Đã hiểu.
Trương Hằng nhún vai. vẻ mặt thản nhiên thưởng thức phong cảnh bốn phía của Lăng Tuyết Trì, có lẽ có thể từ trong tự nhiên này mà lĩnh ngộ được một phần nhỏ của thiên địa đại đạo.
Mà ba phân thân của hắn lúc này đều ở bên trong lĩnh vực không gian tìm hiểu thần thông huyền ảo.
Tóm lại Trương Hằng cũng không ngại chuyện gì. Thần thông của hắn có thể nghe thấy mấy tiên nhân nói chuyện mà không hề có chút trở ngại. Điều này khiến hắn thậm chí có thể từng bước hiểu được tình huống của Lãnh Nguyệt Môn này. thậm chí là của toàn bộ Cô Đế Tinh.
- Viên sư huynh. truyền thuyết kia có phải là thật không? Độc Cô Tiên Đế trước khi rời khỏi Cô Đế Tinh đã để lại một Tiên bảo cấp sáu trên Băng Nguyên đại lục và một quyển bí tịch vô thượng, trong đó bao gồm mọi cảm ngộ quý giá của hắn?
Một Chân Tiên cấp thấp nói.
Viên sư huynh kia cười nói:
- Truyền thuyết này hẳn cũng không phải là tin đồn vô căn cứ đâu. Độc Cô Tiên Đế là nhân vật cấp Tiên Đế duy nhất sinh ra trên tinh cầu này. Hắn cũng không thể không lưu lại gì mà đã rời khỏi cố hương của mình.
- ừ. Đúng vậy, Cô Đế Tinh dù sao cũng là cố hương của hắn. người ta cũng phải có cảm tình chứ.
Một vị Chân Tiên cấp thấp khác gật đầu nói.
- Đúng rồi, Lưu sư huynh người có ý kiến gì đối với việc này không? Biểu ca của người là đệ tử thân truyên của tông chủ Lãnh Nguyệt tông, hẳn là có thể phán đoán được thật giả trong chuyện này chứ?
Viên sư huynh dò hỏi.
- Độc Cô Tiên Đế lưu lại Tiên bảo cấp sáu và bí tịch vô thượng sao?
Lưu Cát cười thần bí, liếc nhìn Trương Hằng một cái rồi dùng thần thức truyền âm nói với ba người còn lại:
- Nói cho các ngươi biết, việc này là thật đó. Độc Cô Tiên Đế lưu lại y bát tại Băng Nguyên đại lục. Nhưng yêu vật trên Băng Nguyên đại lục rất đông, tiên nhân bình thường đi tới đó căn bản là tìm chết. Ngay cả Chân Tiên cấp cao tới nơi đó cùng không dám cam đoan có thể toàn thân trở ra. Lại nói cho các ngươi biết một bí mật nữa. Y bát của Độc Cô Tiên Đế cũng là thứ mà tất cả nhân vật cấp Tiên Quân trên Bắc Thần đại lục đang tìm kiếm đó.
Bốn người này bắt đầu bỏ qua Trương Hằng mà nói chuyện về những bí mật có liên quan tới Độc Cô Tiên Đế.
Nhưng bọn họ nào biết được là nội dung thần niệm của mình trao đổi lại bị Trương Hằng nghe thấy thoải mái.
- Y bát của Độc Cô Tiên Đế...
Trên mặt Trương Hằng hiện lên chút tươi cười, đột nhiên có ít hứng thú với việc này.
Nhân vật cấp bậc Tiên đế mới là chúa tể chân chính của thượng giới.
Theo Trương Hằng biết từ hạ giới thì nhân vật nghịch thiên nhất đều là cường giả cấp bậc Tiên đế.
Bất kể là Huyết Sát Thần Đế hay là Bất Tử Tà Đế. thậm chí là Triệu phụ cùng đều là nhân vật cấp bậc Tiên đế.
Có thể nói chỉ cần đặt chân tới tu vi Tiên đế cấp một thì trên cơ bản ngươi sẽ là người đứng trên đỉnh của thượng giới, có thể tùy ý ngao đu trong không gian rộng lớn vô tận này.
Nhưng nhân vật truyền Kỳ như Tiên đế cùng rất khó sinh ra.
Nhìn toàn bộ Cô Đế Tinh trong ức vạn năm mới sinh ra được một vị Tiên đế là Độc Cô Tiên Đế. Bởi vậy có thể thấy được muốn sinh ra một nhân vật cấp độ Tiên đế là gian nan tới mức nào.
Bốn người Lưu Cát dùng thần niệm trao đổi một lát lại nói chuyện với nhau về một số chuyện Kỳ thú về những nhân vật truyền kỳ khác trên Cô Đế Tinh, khiến Trương Hằng được mờ rộng tầm mắt.
- Ha ha, chúng ta cũng đừng nói chuyện nữa. Tất cả mọi người chú ý một chút, đừng để cho người khác tiếp cận Lăng Tuyết Trì
Lưu Cát liếc nhìn Trương Hằng đang cô độc đứng đó một cái. trong mắt lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Tuy nhiên Trương Hằng vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh không nao núng. Lưu Cát sử dụng hơn phân nửa phương pháp để đối phó với hắn khiến hắn thấy khó khăn nhưng lại thấy Trương Hằng chẳng tức giận chút nào. Tối thiểu bề ngoài là như vậy.
- Được rồi... Ngươi đã gian ngoan mất linh, khiêu chiến uy quyền của ta vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Trong mắt Lưu Cát hiện lên hàn quang, ngay sau đó liền khôi phục bình thường, dùng thần niệm truyền âm nói với ba đệ tử nội môn khác:
- Ba ngươi tới phụ cận dò xét một chút.
- Vâng.
Ba người nhận lệnh liền rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Trương Hằng và Lưu Cát ở đây.
Lưu Cát đi tới trước mặt Trương Hằng, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Ta vừa rồi mới phát hiện ra Lăng Tuyết Trì dường như có hơi cổ quái, ngươi đi vào điều tra một chút xem có kẻ nào lẻn vào hay không.
- Thật không?
Trương Hằng chăng hoài nghi gì lời nói của hắn, gật đầu nói:
- Vậy thì để ta đi vào xem.
Từ lúc đi tới đây, Trương Hằng đã cảm thấy chỗ quỷ dị của ao nước này.
Nhưng Lưu Cát kia lúc trước lại không cho bọn họ tới gần Lăng Tuyết Trì thần thức sau khi tiến vào trong ao cũng gặp phải trở ngại lớn, dường như bên trong còn có chút cấm chế. khiến Trương Hằng bỏ qua ý niệm tiếp tục thăm dò.
Hiện giờ Lưu Cát cho Trương Hằng tiến vào tra xét. hắn đương nhiên biết đối phương có lòng gian tà nhưng bởi vì hiếu kỳ nên vẫn quyết định vào xem.
- Ngươi đi đi. Ta ở trên này hỗ trợ ngươi. Nếu gặp địch thì nhất định phải lớn tiếng mà gọi.
Vẻ mặt Lưu Cát nghiêm nghị nói.
- Được.
Trương Hằng cười nhẹ nhàng, giống như chim vọt lên nhảy vào trong Lăng Tuyết Trì.
Thân thể vừa mới tiếp xúc với làn nước của Lăng Tuyết Trì Trương Hằng liền cảm thấy sự mát mẻ thấm tận vào hôn người, xâm nhập vào bên trong cơ thể. tiến vào cốt tủy.
- Nước ao này thật Kỳ diệu. Phàm nhân nếu có thể vào trong đó vài lần thì chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ thoát thai hoán cốt, hóa vũ thành tiên.
Trương Hằng tấm tắc. chui vào trong nước, tiếp tục tiến sâu xuống.
- Ngươi cẩn thận một chút đó...
Trên mặt Lưu Cát lộ vẻ giả mù sa mưa nói ngầm tỏa thần thức ra tìm hiểu tình huống của Trương Hằng.
Nước ao này có lực ngăn cản thần thức rất mạnh, thần thức của hắn chỉ có thể tiến vào mấy chục thước.
Khi Trương Hằng biến mất khỏi thần thức của hắn. Lưu Cát lộ nụ cười gian xảo khi âm mưu được thực hiện.
- Hắc hắc. Lăng Tuyết Trì này cũng không phải là địa phương bình thường, mỗi một đêm sẽ tỏa ra lực lượng giá lạnh đáng sợ vô cùng. Ta sẽ cho ngươi ở trong đó tới nửa đêm. không chết cùng bị lột đa.
Trong mắt Lưu Cát lộ vẻ âm độc. bay nhanh quanh phụ cận của ao đánh cấm chế, phòng ngừa Trương Hằng trốn ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào