Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 748: Quyết một trận tử chiến (8)
Theo bản năng Dixi liền đưa tay để trước người, cố gắng ngăn một đòn này của Bùi Đông Lai.
Chưởng khắc quyền.
Nhưng đối với Bùi Đông Lai vô dụng!
“Bốp”
Tiếng vang giòn vang lên, một quyền Bùi Đông Lai đánh vào song chưởng Dixi.
Cùng lúc đó, Kình lực bên trong hữu quyền Bùi Đông Lai bùng nổ, toàn bộ đánh vào song chưởng Dixi.
Cổ lực lượng kia giống như là thủy triều, liên miên không dứt, càng giống như là một lưỡi đao sắc bến, không gì không phá được, thế không thể đở!
Kình lực bùng nổ, cả người Dixi giống như là bị một chiếc xe đang chạy tốc độ nhanh đâm vào, trực tiếp văng ra ngoài.
“Phốc”
2 tay Dixi run lên, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi phun ra, hơi thở trong cơ thể hỗn loạn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đã bị tổn hại, thân hình run lên, một ngụm máu tươi trào ra.
Cảm thấy được máu tươi trong yết hầu dâng lên thì vì muốn bảo vệ lòng tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình mà Dixi đã cố gắng nuốt xuống, kết quả lục phủ ngũ tạng lại càng bị tổn thương.
1 chiêu.
Bùi Đông Lai chỉ dùng 1 chiêu liền phá “ Phòng Ngự Tuyệt Đối” của Dixi.
- Tại…Tại sao hắn lại mạnh như thế?
“ Phòng Ngự Tuyệt Đối” bị phá, cả người bị thương nên sắc mặt Dixi trở nên trắng bệch, trừng to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai.
Ở hắn xem ra, uy lực một chiêu vừa rồi của Bùi Đông Lai hoàn toàn không thua gì công kích của cường giả Cương Kính đỉnh phong.
Nếu không phải hắn dùng “ Phòng Ngự Tuyệt Đối” để ngăn lại thì hắn sớm đã mật mạng.
Khiếp sợ rất nhiều, Dixi vội vàng ổn định cơ thể, phần eo phát lực làm cho bản thân mình nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Đây là vũ kỹ gì ?
Sau khi hạ xuống, Dixi liền mở miệng hỏi.
Vũ kỹ gì?
- Một quyền này là tao giúp Tiêu đại ca.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khi nói chuyệ hắn bước đi về phía Dixi.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Mỗi bước chân Bùi Đông Lai bước đi đều để lại những dấu chân dưới mặt đất, phát lên những tiếng vang.
“Lộp bộp”
Thấy được khí thế uy mãnh như thế của Bùi Đông Lai thì trong lòng Dixi run lên, hắn không có suy nghĩ tại sao Bùi Đông Lai lại mạnh như thế mà là hắn đang tính toán nên làm gì bây giờ.
Bời vì hắn biết hắn căn bản không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.
Điều này đã làm phần kiêu ngạo trong lòng Dixi biến mất, hắn không tiếp tục công kích Bùi Đông Lai nữa là liền chạy về phía chỗ nút khởi động phóng đầu đạn hạt nhân.
Cho tới bây giờ hắn biết muốn giết chết Bùi Đông Lai chỉ có một biện pháp đó chính là khởi động nút kia.
- Tao nói rồi, tao có thể dễ dàng ngăn cản mày khởi động hệ thống phòng ngự mà.
Thân mình Bùi Đông Lai nhoáng lên một cái, cả người giống như một tia chớp xuất hiện trước người Dixi, ngăn cản đường đi của Dixi.
Dixi biến sắc, không có để ý đến thương thế trong người mà liền thuận tay chém ra.
Nhưng mà.
Bùi Đông Lai lại còn nhanh hơn hắn.
Chỉ thấy cánh tay của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên, tát vào mặt Dixi.
Mặc dù một tát này Bùi Đông Lai không dùng “Miểu Sát” nhưng lực lượng lại rất lớn.
Dixi thấy vậy thì cố gắng trốn tránh nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, một tát của Bùi Đông Lai đã quất thẳng vào mặt Dixi, lực lượng khủng bố làm văng Dixi bay ra ngoài.
Mọt bên mặt Dixi liền lõm vào, huyết nhục mơ hồ, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm máu, mấy cái răng xen lẫn trong máu tươi.
“Bốp”
Cả người Dixi hung hăng nện vào vách tường rồi ngã xuống đất.
- Một tát này là vì nữ nhân của tao.
Mắt thấy Dixi ngã xuống đất thì bước chân Bùi Đông Lai cũng không dừng lại mà tiếp tục bước về phía Dixi.
"Hô. . . Hô. . ."
Thấy Bùi Đông Lai đang tiến về phía mình thì Dixi cũng không có phản kháng lại nữa, hắn biết mọi hành động đều là vô ích, ánh mắt hắn giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào bld, giọng nói khàn khàn:
- Mày…Mày dùng vũ kỹ gì? Tại sao trong một thời gian ngắn như vậy mà mày lại trở nên mạnh như thế?
Tại sao?
Trả lời Dixi chính là một cước.
Bùi Đông Lai liền hung hăng đạp một phát vào người Dixi.
“Rắc”
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, cả người Dixi liền run rẩy.
Sau đó, Bùi Đông Lai khẽ để chân đến trước mặt Dixi, dường như Dixi đã nhận ra cái gì nhưng mà không đợi hắn né tránh thì bàn chân của Bùi Đông Lai đã giẫm vào trên mặt của hắn.
“Hô..Hô..”
Một cỗ sỉ nhục tràn đầy nội tâm Dixi, làm cho hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa, nhưng mà không đợi hắn mở miệng chửi mắng cái gì thì bàn chân của Bùi Đông Lai đã giẫm vào miệng của hắn làm cho hắn thở những tiếng chó.
Bùi Đông Lai thấy thế thì bỏ chân ra rồi lấy tay xách Dixi lên, tay phải nắm lấy cổ Dixi rồi dí hắn sát vào tường.
- Chỉ bằng mày mà muốn hủy diệt cả TQ sao?
Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt huyết nhục mơ hồ cùa Dixi, giọng nói lạnh lung:
- Tao đã hứa với Tiêu đại ca, tao sẽ hủy diệt toàn bộ Thần Võng trên thế giới, hơn nữa còn lấy đầu của Tứ đại Thần Chi tử cùng với Thần Chi nữ để đi tế điện cho anh ấy.
- Hắn…hắn là ai ?
Nghe được Bùi Đông Lai nói những lời này thì Dixi liền trừng to 2 mắt, tỏ ra khó hiểu nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn muốn biết người nào có thể làm cho Bùi Đông Lai không tiếc hết thảy đại giới hủy diệt Thần Võng.
“Rắc”
Đáp lại Dixi là tiếng xương gãy, cổ của hắn đã bị Bùi Đông Lai bóp nát.
Máu tươi trên mặt Dixi phun ra, ánh mắt của hắn trợn tròn nhìn vào Bùi Đông Lai, chết không nhắm mắt.
Cảm giác kia giống như tất cả chuyện này đối với hắn là một cơn ác mộng.
Ngay sau đó.
Thi thể không đầu của Dixi liền ngã xuống đất, còn Bùi Đông Lai mang theo đầu của Dixi đến bàn điều khiển, hắn liền hủy bỏ hệ thống phòng ngự sau đó liền bấm vào nút mở cửa ra.
Cánh cửa từ từ mở ra, 3 người Diệp Cô Thành, Giáo Hoàng cùng Long Bồ Tổ Đề đi vào thì thấy Bùi Đông Lai mang theo đầu của Dixi, bọn họ vốn là ngẩn ra sau đó âm thầm thở phào một hơi.
Bởi vì bọn họ biết được Dixi đã bị giết, toàn bộ mọi nguy cơ đã bị loại bỏ.
Nhưng mà bọn họ không biết.
Bùi Đông Lai đã trải qua vô vàn khó khăn, cuối cùng đã thực hiện được lời hứa.
Hắn đã gom đủ 4 đầu người.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 749: Đãi ngộ cao nhất, hối hận cùng kích động!
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 749: Đãi ngộ cao nhất, hối hận cùng kích động!
2 ngày sau.
Một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay New York, sau gần 12 đồng hồ thì đã đáp xuống sân bay Yên Kinh.
Máy bay chưa hạ xuống mà trước sân bay đã đậu không ít xe ô tô.
Những chiếc xe này đều mang biển số xe đặc thù, chủ nhân của những xe này là những đại lão đứng ở đỉnh quyền lực của nước cộng hòa.
Bao gồm cả Thủ trưởng số 1.
Dưới ánh trời chiều, tất cả mọi người đều đứng im ở bên ngoài, nhìn chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh xuống.
Sau đó, coi như lúc đám người Thủ trưởng số 1 đang đi đến máy bay thì 2 người Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đã đi ra khỏi cabin, vung tay cúi chào, trong đó Diệp Cô Thành lớn tiếng báo cáo:
- Báo cáo thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành cùng thượng úy Bùi Đông Lai đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Chúc mừng các vị đã trở về.
Nghe được Diệp Cô Thành hội báo thì Thủ trưởng số 1 lớn tiếng nói:
- Kính lễ.
"Bá bá bá bá. . ."
Tất cả mọi người đều đứng thẳng người, trang nghiêm nhìn vào 2 người Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành, vung tay hoàn lễ.
Bọn hắn dùng phương thức này để tỏ rõ lòng tôn kính với 2 người.
“Bụp”
Cùng lúc đó, tiếng chụp ảnh vang lên.
Một màn này vĩnh viễn bị lưu lại.
….
Mấy phút sau, những chiếc xe đó lần lượt rời đi.
Trong một chiếc xe có rèm che, Bùi Đông Lai cùng Thủ trưởng số 1 ngồi phía sau xe, vẻ mặt của 2 người tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên.
- Đông Lai, gia gia của cậu trong thời loạn thế chiến tranh đã đánh tan kẻ địch xâm lượt, đặt nền móng cho quốc gia, cha của cậu trong 20 năm qua một mực lặng yên thủ hộ lấy mảnh đất này, làm cho những thế lực ngầm cũng những kẻ xâm lược không dám bước vào đây nửa bước, công lao vô cùng lớn lao.
Thủ trưởng số 1 quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, thổn thức không thôi:
- Trò giỏi hơn thầy, hiện giờ cậu chẳng những thay đổi vận mệnh dân tộc, mà làm cho quốc gia chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ, những chuyện này đủ để lưu danh cậu vào sử sách rồi.
- Thủ trưởng nói quá lời rồi, đây mà việc mà tôi nên làm.
Bùi Đông Lai mỉm cười, trên mặt không có nửa điểm kiêu ngạo hay tự hào, cảm giác giống như đây là một chuyện nhỏ không đáng kể.
- Gia gia của cậu cũng cha của cậu đều yên lặng nỗ lực, không màng danh lợi, xem ra cậu cũng kế thừa y bát của bọn họ.
Thủ trưởng số 1 cười khổ một tiếng rồi nhắc nhở:
- Đúng rồi, Đông Tuyết cùng cha mẹ của nó đều đi đến khách sạn Yên Kinh rồi.
Hả?
Bùi Đông Lai ngẩn ra.
- Cậu và Đông Tuyết đã đính hôn hon 1 năm, chúng ta thương lượng, tính toán hôm nay sẽ làm người chứng hôn cùng định ngày kết hôn cho 2 đứa.
Thủ trưởng số 1 giải thích.
- Cảm ơn thủ trưởng.
Trong lòng Bùi Đông Lai khẽ run lên, tràn đầy cảm kích nhìn vào Thủ trưởng số 1, mặc dù hắn biết bọn họ dùng cách này để hội báo hắn nhưng mà phần đãi ngộ này đáng giá để hắn cảm kích.
- Đây là đãi ngộ mà cậu nên có được.
Thủ trưởng số 1 cười cười rồi vỗ vỗ vào bả vai Bùi Đông Lai.
Nghe Thủ trưởng số 1 nói thế thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy được trong lòng hắn đang có một ngọn lửa bùng cháy, hắn muốn hé miệng nói cái gì nhưng mà một chữ cũng không nói được.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh lần đầu tiên hắn đến khách sạn Yên Kinh.
Ngày đó, một mình hắn đến khách sạn Yên Kinh để cướp hôn, kết quả là bị đám người Diệp gia cùng Tần gia hạ nhục, sau đó vào đúng thời khắc quan trọng thì Bùi Vũ Phu mang theo đám người Thủ trưởng số 1 xuất hiện, thay đổi thế cục, cuối cùng mọi chuyện được Tiêu gia lão thái gia giải quyết dứt khoát.
Hôm nay.
Lại có đám người Thủ trưởng số 1 vì hắn mà mở tiệc mừng công, hơn nữa lại còn chủ động làm người chứng hôn cho hắn và Đông Tuyết.
Tất cả chuyện này như ảo như mộng, mọi cố gắng mà hắn đã bỏ ra cũng không có uổng phí.
Thấy được biểu tình biến hóa của Bùi Đông Lai thì Thủ trưởng số 1 có thể hiểu được tâm tình lúc này của Bùi Đông Lai, hắn cũng không nói gì.
- Cô Thành, cậu nói thử Bùi Đông Lai có thể xóa bỏ mọi hiềm khích với Diệp gia của chúng ta không?
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe hơi ở đằng sau, Diệp Thạch nhịn không được mà hỏi Diệp Cô Thành:
- Hoặc là nói hắn có nhận Diệp gia chúng ta không?
- Không thể.
Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:
- Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo; đoạn xỉ chi cừu, tất nhu đầu lô thường hoàn đây là cách làm người của hắn, hắn có thể bỏ qua hiềm khích trước đây đối vơi Diệp gia coi như là ban ân lớn nhất cho Diệp gia rồi.
"Ách. . ."
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì Diệp Thạch không phản bác được.
Hắn biết bởi vì hành động lúc trước của Diệp gia mà bây giờ Diệp gia đã mất đi cơ hội nhòm ngó ngôi báu.
Sớm biết hôm nay thì hà cớ gì ngày đó phải làm.
Hắn vô lực tựa vào ghế, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.
…
Trước khách sạn Yên Kinh, lúc này Tần Đông Tuyết cùng vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh sớm đứng đây đợi.
Có thể thấy được lúc này vẻ mặt bọn hắn tỏ ra kích động cùng vui sướng.
Đối với vợ chồng Tần Tranh mà nói thì sở dĩ bọn họ kích động và vui sướng thì trừ biết việc Bùi Đông Lai chiến thắng trở về, càng bởi vì có Bùi Đông Lai giúp đỡ nên cuối cùng Tần Tranh đã được công nhận là người nắm quyền trong tương lai.
Đối với Tần Đông Tuyết mà nói thì nàng kích động cũng không phải nam nhân của nàng có thể Nhất Phi Trùng Thiên.
Cũng không phải là vì có Thủ trưởng số 1 cùng mọi người đứng ra làm người chứng hôn cho nàng và Bùi Đông Lai.
Nàng kích động chỉ có 1 nguyên nhân.
Nam nhân của nàng còn sống trở về.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 750:
Bóng đêm như nước, gió đêm hây hẩy, trong những tiếng còi cảnh sát chói tai, từng chiếc xe hơi có biển số đặc thù từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn Yên Kinh.
- Đông Lai, tối nay con và Đông Tuyết về nhà đi?
Đưa mắt nhìn những dòng xe này rời khỏi, Tiếu Ái Linh cưng chiều xoa nhẹ đầu Tần Đông Tuyết, nhìn vào Bùi Đông Lai hỏi, trên mặt nở ra nụ cười vui mừng.
- Không được đâu mẹ, con cùng Đông Lai sẽ trở về Tứ hợp viện.
Nghe được đề nghị của Tiếu Ái Linh thì không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Tiếu Ái Linh liền từ chối ý tốt của Tiếu Ái Linh.
Bởi vì nàng biết 4 người trong Tứ hợp viện đều đang đợi Bùi Đông Lai trở về.
Đồng thời nàng cũng biết lời đề nghị của Tiếu Ái Linh sẽ làm Bùi Đông Lai khó trả lời nên nàng mới giải vây cho Bùi Đông Lai.
- Được rồi.
Tiếu Ái Linh cười khổ thở dài một hơi, mặc dù nàng có chút không thoải mái đối với mấy người phụ nữ của Bùi Đông Lai nhưng mà nàng cũng biết Tần Đông Tuyết sớm đã chấp nhận mấy người kia rồi, nếu Tần Đông Tuyết không có ý kiến thì nàng cũng không nói gì thêm.
Dường như nhận ra tâm tư của Tiếu Ái Linh, Tần Tranh cười nói:
- Đông Lai, hôm nay thật sự uống không đại, đợi ngày nào con rảnh rỗi thì mang Đông Tuyết trở về, ta sẽ để a di làm vài món rồi 2 người chúng ta làm vài chén.
- Vâng thúc thúc.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Tần Tranh cười cười sau đó cùng Tiếu Ái Linh rời đi, mà Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết lại đi vào chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ.
- Mấy ngày cậu đi ở nhà đã xảy ra một chuyện quan trọng.
Bởi vì Bùi Đông Lai uống nhiều rượu nên Tần Đông Tuyết là người lái xe, lái xe trên đường đi Tần Đông Tuyết mở miệng chủ động hỏi.
- Chuyện gì?
Bùi Đông Lai ngẩn ra, ở hắn xem ra , có thể để Tần Đông Tuyết nói là chuyện quan trọng thì tuyệt đối không đơn giản.
- Quý tỷ mang thai rồi.
Tần Đông Tuyết vốn là trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó thì thở dài.
Nàng cùng Hạ Y Na sớm đã lên giường với Bùi Đông Lai, mỗi lần đến thời giant hì Bùi Đông Lai đều khống chế được mà rút ra, hiện giờ Quý Hồng lại mang thai, đây cũng chính là nói lúc Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai xx thì Bùi Đông Lai đã thần hồn điên đảo, quên cả rút ra luôn.
- Mang…Mang thai?
Bùi Đông Lai cả kinh không nhẹ, ngày đó khi phát sinh quan hệ với Quý Hồng bởi vì Quý Hồng chơi thế cưỡi ngựa, hơn nữa Quý Hồng quá mức điên cuồng làm cho hắn phê như con tê tê nếu không kịp rút ra, lại không ngờ trực tiếp trúng thầu luôn.
- Đúng a, chúc mừng cậu được làm cha.
Tần Đông Tuyết hừ nhẹ.
"Ách. . ."
Bùi Đông Lai há to mồm, không phản bác được.
- Từ sâu trong lòng mà nói thì để cho người nữ nhân khác trở thành người đầu tiên sinh con cho cậu thì tớ có chút không thoải mái nhưng mà tớ biết Quý Hồng đã vì cậu trả giá rất nhiều, chuyện ở M lại là cửu tử nhất sinh.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tần Đông Tuyết thở dài nói:
- Nàng là người sinh con đầu tiên cho cậu, tớ cũng không oán hận.
- Đông Tuyết…
Lời này của Tần Đông Tuyết vừa thốt ra thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thây vô cùng cảm động hơn nữa hắn lại càng cảm thấy áy náy.
- Bùi Đông Lai đồng học, cậu cũng có nên phát biểu một chút cảm nghĩ làm cha không?
Cho tới nay, Tần Đông Tuyết cũng không phải là người già mồm cãi láo, thấy được vẻ áy náy của Bùi Đông Lai thì nàng liền thay đổi ngữ khí.
Cảm nghĩ làm cha?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, sau đó thở dài, nói:
- Đông Tuyết, tuy rằng nói tớ không cần phải cảm ơn nhưng mà tớ vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với cậu, cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ, càng cảm ơn cậu đã khoan dung với tớ.
- Bùi Đông Lai đồng học, xem ra sau khi trở thành anh hùng của dân tộc thì lòng tự tin của cậu đã tăng lên rất nhiều rồi, khi nào thì tớ nói sẽ khoan dung cho cậu?
Tần Đông Tuyết liền thay đổi thái độ.
Bùi Đông Lai chớp mắt, cảm giác giống như không tin rằng lời nói vừa rồi đã phát ra từ miệng của Tần Đông Tuyết.
- Để trừng phạt cậu, tớ và Y Na quyết định, từ hôm nay trở đi cậu sẽ không được ngủ chung với bọn tớ, đồng thời cũng không cho phép cậu ngủ chung với Mộ tỷ.
Tần Đông Tuyết nói:
- Nếu cậu muốn ngủ với ai thì chỉ có thể đi tìm Quý tỷ.
“….”
Bùi Đông Lai.
. . .
30’ sau, Tần Đông Tuyết lái xe đi vào Tứ hợp viện.
Hả?
Không đợi xe chạy vào ngỏ nhỏ, đồng tử Tần Đông Tuyết đã phóng to.
Nương theo đèn xe, nàng thấy được phía trước có một người đang đứng.
Một nữ nhân.
Nữ nhân này mặc trường bào màu trắng, đi giày vải màu trắng.
Nhìn sơ qua thì trong nàng giống như một nữ quỷ nhưng nhìn kỹ lại thì nàng lại là một mỹ nhân cổ điển đi ra từ trong tranh.
Ngay cả Tần Đông Tuyết còn thấy huống chi là Bùi Đông Lai?
- Nàng làm sao mà tới đây?
Bùi Đông Lai ngẩn ra.
- Cậu biết nàng ta sao?
Tần Đông Tuyết dừng xe lại, quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai rồi hỏi.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, chi tiết đáp:
- Nàng là đồ đệ của Long Bồ a di, gọi là Tô Bồ Đề.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết mơ hồ đoán được cái gì đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Tô Bồ Đề.
Tô Bồ Đề cũng thấy được Tần Đông Tuyết, vẻ mặt nàng tỏ ra do dự, dường như không biết là nên đi lên hay không.
- Tô Bồ Đề, sao cô lại tới đây?
Ngay tại lúc Tô Bồ Đề do dự thì Bùi Đông Lai mở cửa xe đi xuống, mang theo vài phần nghi ngờ rồi hỏi.
- Tên hỗn đản này.
- Ta vì hắn mà lo lắng mấy ngày không ăn không ngủ, hắn…hắn lại hỏi tại sao ta tới đây ư?
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho vẻ do dự của Tô Bồ Đề biến mất, nàng liền mắng thầm ở trong lòng 2 câu rồi tức giận đi về phía Bùi Đông Lai.
Thấy được biểu tình của Tô Bồ Đề thì trong lòng Tần Đông Tuyết càng thêm khẳng định nhưng lại không nói gì.
Làm cho Tần Đông Tuyết bất ngờ chính là Tô Bồ Đề cũng không đi tới Bùi Đông Lai mà là hướng về phía nàng đi tới.
Thấy một màn như vậy, nghĩ tới thân phận Tô Bồ Đề thì Tần Đông Tuyết chủ động xuống xe, chào hỏi:
- Chào cô Tô tiểu thư.
- Cô biết tôi sao ?
Tô Bồ Đề cả kinh dừng bước, nàng hoàn toàn không ngờ Tần Đông Tuyết lại biết nàng.
Tần Đông Tuyết cười nói:
- Mới vừa nghe Đông Lai nói qua.
- Vậy a…
Tô Bồ Đề tỉnh ngộ, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tần tiểu thư, tôi cũng biết cô, bất quá không phải là hắn nói.
- Tô tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô.
Trong lòng Tần Đông Tuyết cũng ngạc nhiên, bất quá cũng mỉm cười đưa tay ra.
Tần Đông Tuyết nhiệt tình làm cho Tần Đông Tuyết ngoài ý muốn, cũng làm nàng có chút ngượng ngùng, bất quá nàng cũng đưa tay ra:
- Tần tiểu thư, rất vui được biết cô.
- Cô tìm Đông Lai có chuyện gì sao?
Buông tay ra, Tần Đông Tuyết hỏi.
Tô Bồ Đề nghe vậy thì không một chút do dự mà nói:
- Tôi tìm hắn là có việc.
- Bùi Đông Lai tràn đầy nghi hoặc.Chuyện gì?
- Hừ, chẳng lẽ anh đã quên thiếu tôi một nhân tình rồi sao?
Tô Bồ Đề tức giận nói.
Nhân tình?
Bùi Đông Lai sửng sốt, sau đó liền nhớ đến ngày đó hắn cứu Trần Anh, từng để Tô Bồ Đề mang Trần Anh rời đi, hơn nữa còn nói rõ sẽ nhớ rõ phần nhân tình này.
- Đương nhiên là không quên.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng nhưng không biết trong hồ lô Tô Bồ Đề bán cái gì.
Tần Đông Tuyết hướng về phía Tần Đông Tuyết hỏi:
- Tần tiểu thư, có thể mượn xe của cô dùng một chút không?
- Được.
Tần Đông Tuyết cũng là có một loại cảm giác như lọt vào trong sương mù, nhưng xuất phát từ lễ phép thêm Bùi Đông Lai chính mồm thừa nhận thiếu Tô Bồ Đề nhân tình, cũng không có cự tuyệt yêu cầu của Tô Bồ Đề.
- Cảm ơn.
Tô Bồ Đề nói cảm ơn, sau đó hung ác nói với Bùi Đông Lai:
- Lên xe.
- Lên xe làm gì?
Bùi Đông Lai trừng to mắt.
- Anh nói làm gì?
Tô Bồ Đề ngửa đầu, tức giận nói:
- Nhân tình không cần trả a?
"Ách. . ."
Bùi Đông Lai ngây dại, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đâu tiên hắn gặp người như thế này.
- Đông Lai, nếu Tô tiểu thư từng giúp cậu thì cậu nên hồi báo lại Tô tiểu thư.
Thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra ngây ngốc thì nụ cười trên mặt Tần Đông Tuyết không giảm:
- Tớ về trước đây, cậu xem Tô tiểu thư cần hỗ trợ cái gì thì cậu hãy tận lực giúp người ta.
- Được rồi.
Bùi Đông Lai nghe tdt nói thế thì gật đầu đáp ứng.
- Tô tiểu thư, nếu trong 2 ngày này cô còn muốn ở Yên Kinh thì có thể đến nhà tôi làm khách hoặc là tôi có thể cùng cô đi thăm quan các cảnh đẹp ở Yên Kinh.
Thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Tần Đông Tuyết lại mỉm cười đối Tô Bồ Đề, nói:
- Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại.
Chẳng biết tại sao nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tần Đông Tuyết thì Tô Bồ Đề có cảm giác thất bại, lý trí nói cho nàng biết nếu đặt nàng vào vị trí của Tần Đông Tuyết thì nàng không có khả năng làm giống như Tần Đông Tuyết vậy.
- Bà cô, cô muốn tôi trả nợ nhân tình như thế nào đây?
Đợi sau khi Tần Đông Tuyết rời đi thì Bùi Đông Lai cười khổ, hỏi.
Tô Bồ Đề liền trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai, hung ác nói:
- Không nói nhiều lời vô ích nữa, lên xe đi.
- Được rồi.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên xe.
- Anh muốn chết à?
Tô Bồ Đề thấy thế thì tức giận:
- Tôi bảo anh lái xe.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì thầm mắng mình hồ đồ, sau đó cười khổ mà ngồi vào vị trí lái xe còn Tô Bồ Đề thì ngồi ở bên cạnh.
- Đi đâu đây?
Bùi Đông Lai khởi động xe, hỏi.
Tô Bồ Đề tức giận:
- Cứ đi đi, khi nào tôi nói dừng thì dừng.
- Bà cô, cuối cùng là cô muốn làm gì đây?
Bùi Đông Lai cảm thấy nhức đầu.
- Hừ, nếu anh coi rằng lời nói lúc trước là gió thoảng mây bay, không định trả nhân tình thì hiện tại anh đi xuống xe đi.
Tô Bồ Đề cố ý nói.
“…”
Bùi Đông Lai biết điều ngậm miệng rồi lái xe.
Khóe miệng Tô Bồ Đề nở ra nụ cười đắc ý cũng không nói gì với Bùi Đông Lai nữa mà là nhìn ra cửa sổ bên ngoài xe.
- Đến đường cao tốc rồi đây.
Nửa giờ sau, Bùi Đông Lai đã chạy đến đường cao tốc, hắn liền mở miệng nhắc nhở.
- Cứ tiếp tục chạy đi.
Tô Bồ Đề nói.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì do dự một chút, cuối cùng là vẫn lái xe đi tiếp.
- Đó là Trường Thành thì phải?
Không biết qua bao lâu, Tô Bồ Đề thấy được Trường Thành thì nhịn không được mà hỏi.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi cười khổ:
- Bà cô, không phải là nửa đêm cô gọi tôi mang cô đi vào Trường Thành chơi?
- Không được sao?
Tô Bồ Đề trừng mắt hỏi:
- Chạy vào đó đi.
- Buổi tối ở đó không mở cửa.
- Tôi kêu anh đi thì anh cứ đi.
- Đi không thành vấn đề, vậy cô nói cho tôi biết là cô muốn tôi làm gì đây?
- Đi rồi thì anh sẽ biết.
Lại nghe Bùi Đông Lai hỏi vấn đề này thì Tô Bồ Đề liền nói.
Hơn 20’ sau, Bùi Đông Lai lái xe mang theo Tô Bồ Đề đến một đường nhỏ bên cạnh Bát Đạt Lĩnh, Tô Bồ Đề thu hồi lại ánh mắt, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao anh phái người sư phụ của tôi giúp anh diệt trừ Thần Võng mà không nói cho tôi biết?
- Oh, Long Bồ a di nói cô đang bế quan.
Bùi Đông Lai thuận miệng trả lời.
- Vậy tại sao anh đi đối phó với Dixi lại không nói cho tôi biết?
Tô Bồ Đề lại hỏi.
Bùi Đông Lai có chút kỳ quái, nói:
- Nói cho cô biết làm gì?
- Anh….
Tô Bồ Đề tức giận đến bộ ngực sữa run lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh đã bóp ngực của tôi, món nợ này tính sao?
"Ách. . ."
Bùi Đông Lai bị làm giật mình, không phải là mình chỉ bóp ngực mà nàng muốn mình phụ trách a?
- Bùi Đông Lai, tôi hỏi anh, anh có thích tôi không?
Tô Bồ Đề thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Bùi Đông Lai thì hành văn gãy gọn hỏi han.
Bùi Đông Lai trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn vào Tô Bồ Đề, chẳng lẽ nha đầu này thích mình?
- Trả lời tôi?
Ánh mắt Tô Bồ Đề nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.
Thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Tô Bồ Đề thì Bùi Đông Lai biết rằng Tô Bồ Đề không nói đùa, hắn liền giẫm phanh xe rồi quay lại nhìn Tô Bồ Đề.
- Không thích sao?
Tô Bồ Đề thấy vẻ mặt biến hóa của Bùi Đông Lai thì lạnh giọng hỏi.
- Cô là một nữ nhân vô cùng ưu tú, nói thật ấn tượng của tôi đối với cô vô cùng tốt nhưng mà muốn nói thích thì chưa thể nói được.
Bùi Đông Lai do dự một chút rồi nói.
Lúc này, bởi vì chuyện Quý Hồng mang thai nên trong lòng hắn đã áy náy với Tần Đông Tuyết, tự nhiên là không thể nói thích Tô Bồ Đề được.
Huống chi như hắn nói, ấn tượng của hắn đối với Tô Bồ Đề rất tốt nhưng chưa đến mức phải nói thích.
- Vậy thì không thích phải không?
Tô Bồ Đề khẩn trương, giọng nói của nàng toát lên vài phần mất mát cùng thương cảm.
- Không phải không thích, mà là…
Từ ý nào mà nói thì Bùi Đông Lai cũng không muốn làm thương tổn Tô Bồ Đề, nhưng hắn cũng không thể làm trái lương tâm mình được.
- Anh nói sẽ nhớ kỹ phần ân tình kia, hơn nữa còn muốn trả lại nhân tình cho tôi, lời này tính sao?
Tô Bồ Đề nói sang chuyện khác.
Bùi Đông Lai vội vàng gật đầu:
- Đương nhiên là làm rồi.
- Tốt lắm Bùi Đông Lai, anh nghe đây.
Tô Bồ Đề nghe vậy thì hít sâu một hơi, ngữ xuất kinh nhân:
- Tuy rằng anh không thích tôi nhưng tôi thích anh, vì không muốn giống như sư phụ nên tôi muốn anh lấy tôi làm vợ.
- Cái…Cái gì?
Bùi Đông Lai thiếu chút nữa là đập đầu vào vô lăng.
- Nếu như anh muốn trả phần nhân tình kia thì hãy lấy tôi làm vợ.
Vẻ mặt Tô Bồ Đề kiên định.
- Tô… Tô Bồ Đề, cô không nói đùa chớ?
Bùi Đông Lai có cảm giác hỗn loạn rồi.
Tô Bồ Đề nhíu mày:
- Bùi Đông Lai, tôi đang nghiêm túc đó.
- Không được rồi.
Bùi Đông Lai thở dài, nói:
- Tôi sẽ trả nhân tình cho cô nhưng không phải dùng cách này.
- Vậy được rồi.
Tô Bồ Đề nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai vài giây, thấy vẻ mặt kiên định của Bùi Đông Lai thì trong lòng nàng nhói đau, nàng cũng quật cường nhìn vào Bùi Đông Lai, đưa ra một điều kiện khác:
- Vậy anh hãy để tôi cắn 1 cái vào bả vai anh, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn thiếu nợ nhau.
- Được rồi.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Sau đó, Bùi Đông Lai khẽ nhích qua một bên, đưa vai mình đến gần Tô Bồ Đề.
Tô Bồ Đề thấy thế thì vô cùng ủy khuất mà bắt đầu mở áo Bùi Đông Lai ra sau đó há mồm cắn.
Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy bả vai truyền đến cơn đau, hắn cũng không dám gồng mình là là để Tô Bồ Đề cắn, kết quả là hắn thấy dường như Tô Bồ Đề đã không còn cắn nữa.
- Xong chưa?
Nhận thấy được điểm này, Bùi Đông Lai do dự một chút rồi hỏi.
Không trả lời.
Tô Bồ Đề đưa cánh tay phải đến bên cạnh Bùi Đông Lai rồi đột nhiên điểm huyệt của Bùi Đông Lai.
- Cô điểm huyệt tôi làm gì?
Bùi Đông Lai lập tức mở to mắt, tràn đầy khiếp sợ nhìn vào Tô Bồ Đề.
- Tôi nghĩ hung hăng cắn anh 1 cái để vĩnh viễn lưu lại dấu vế nhưng lại không đành lòng, cho nên tôi đã thay đổi chủ ý.
Tô Bồ Đề suy nghĩ rồi nói.
- Cô…Cô muốn làm gì?
Bùi Đông Lai cảm thấy không ổn.
Tô Bồ Đề cắn răng nói:
- Tôi đã quyết định, tuy rằng tôi không thể trở thành vợ của anh nhưng tôi cũng không muốn giống như sư phụ của mình, tôi muốn trở thành người mẹ đầu tiên của con anh.
- Cái…Cái gì?
Bùi Đông Lai trợn tròn tròng mắt.
- Yên tâm đi, em sẽ không lấy đứa nhỏ ra để uy hiếp anh, càng không đi tìm vợ của anh, em sẽ tìm nơi để ẩn cư, sinh đứa bé, làm cho cả đời này anh mãi mãi nhớ đến em.
Nói xong, một tay Tô Bồ Đề đẩy Bùi Đông Lai xuống.
Lấy trời làm phòng, xe làm giường.
1 đêm này.
Bùi Đông Lai đã bị hãm hiếp đến 7 lần.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 751: Màn che buông xuống.
Hoặc có lẽ là quá sớm cho nên cả nghĩa trang Bát Bảo sơn vô cùng yên lặng, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy một bóng người nào cả.
Tảng sáng, Bùi Đông Lai mang theo một cái rương da cùng hoa tươi đi đến Bát Bảo sơn, trong lòng hắn không thể bình tĩnh.
Đây là lần thứ 2 hắn đến đây.
Tháng 9 năm trước, sau khi Đại Bỉ Võ toàn thế giới kết thúc thì hắn đã thực hiện lời hứa với Tiêu gia lão thái gia, hắn cùng Tiêu Cuồng mang cúp đến đây để tế điện Tiêu gia lão thái gia.
Hôm nay hắn đến đây tế điện Tiêu Phi.
Mộ của Tiêu Phi nằm ở phía Nam của Bát Bảo sơn.
Hả?
Coi như lúc Bùi Đông Lai đang đến gần thì hắn thấy được một nữ nhân thân mặc hắc ý đang đứng trước mộ Tiêu Phi.
Mặc dù chỉ thấy lưng nhưng Bùi Đông Lai cũng nhận ra nữ nhân này.
Người này chính là Trần Anh.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai dừng bước, hơi suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định đứng đợi, để Trần Anh có không gian nói chuyện với Tiêu Phi.
Ước chừng khoảng 30’ sau thì Trần Anh mới kết thúc cuộc nói chuyện, nàng xoay người thì thấy được Bùi Đông Lai đang đứng ở bên ngoài.
Phát hiện này làm cho nàng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tỏ ra thản nhiên đi về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế thì liền bước nhanh lên chào hỏi.
- Trần tỷ.
2 người gặp nhau, Bùi Đông Lai chủ động mở miệng hỏi trước.
Trần Anh thấy thế, dừng bước lại, đợi Bùi Đông Lai đến gần rồi mới nói:
- Đợi lâu rồi sao?
- Không sao, vừa mới đến.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
Vẻ mặt Trần Anh tỏ ra bình tĩnh nói:
- Ngày mai mới là tới Thanh minh, vốn ngày mai mới đến nhưng mà nghĩ lại ngày mai có không ít người đến cho nên sáng sớm liền đến đây.
Hả?
Bên tai vang lên lời nói Trần Anh, nhìn bộ dạng thản nhiên của Trần Anh thì Bùi Đông Lai ngẩn ra.
Trong ký ức của hắn, trước kia mỗi lần Trần Anh nhắc đến Tiêu Phi thì sẽ xuất hiện một ít dao động, mà hiện giờ nàng lại vô cùng bình thản, vì thế hắn biết rõ Trần Anh đã thoát khỏi bóng ma sau khi Tiêu Phi chết đi.
- Đông Lai, cảm ơn cậu.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, ánh mắt Trần Anh nhìn Bùi Đông Lai hiện lên vài phần cảm kích:
- Cảm ơn cậu đã làm cho tôi biết thế nào là cuộc sống, càng cảm ơn cậu vì anh ấy mà làm mọi chuyện.
- Trần tỷ, đây là việc mà tôi phải làm.
Bùi Đông Lai lắc đầu, hắn biết rõ nếu như không có dung hợp với linh hồn Tiêu Phi thì hắn sẽ không làm được mọi chuyện.
- Nếu anh ấy biết được thành tựu ngày hôm nay của cậu thì ở dưới Cửu Tuyền anh ấy sẽ rất vui mừng.
Trần Anh nói một câu tự đáy lòng, sau đó lại nói:
- Cậu qua đó đi, tôi về trước đây.
- Được.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, chấm dứt nói chuyện với nhau, cùng Trần Anh gặp thoáng qua rồi đi về phía mộ Tiêu Phi.
Trước mộ có đặt một lẵng hoa, hương cũng chưa tàn, khói hương tràn ngập trước mộ bia, bao phủ cả ảnh chụp của Tiêu Phi.
Đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nhìn thấy ảnh chụp của Tiêu Phi.
Trong hình Tiêu Phi một thân quân trang, bộ mặt kiên cường, ánh mắt kiên định mà tự tin.
- Thực xin lỗi Tiêu đại ca, có lẽ em nên đến thăm anh sớm hơn.
Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, từ từ nói:
- Nhưng anh cũng biết em là một người quật cường, nếu đáp ứng làm chuyện của anh thì em không làm được sẽ không đến gặp anh.
- 2 năm trước, anh lựa chọn không chiếm lấy cơ thể em, tùy ý dung hợp linh hồn với em, anh cũng từng nói: Không để cho em lấy Long Nha làm kiêu ngạo, mà là để Long Nha thậm chí là cả nước cộng hòa vì em mà kiêu ngạo.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai mở từ từ chiếc rương da ra, đầu của Aust, Philipps, Sonali, Dixi đặt chỉnh tè ở trong rương da.
Hắn đưa rương da đến trước mộ Tiêu Phi, nhẹ giọng nói:
- Thật may mắn, hiện giờ em đã làm được. Tính đến trước mắt, toàn bộ người Thần Võng trừ Odin ra đã bị giết hết, toàn bộ những căn cứ của Thần Võng đã bị phá hủy, đây là đầu của tứ đại thần chi tử, thần chi nữ. Bọn hắn là hung thủ giết chết anh, hôm nay em dùng đầu của bọn hắn để tế điện cho anh, hy vọng anh có thể ngủ yên ở dưới cửu tuyền.
Nói xong, Bùi Đông Lai lấy ra hộp quẹt rồi châm lửa đốt cái rương da kia.
Vô luận là rương da hay 4 đầu người kia đều đã trải qua xử lý đặc thù nên dễ dàng bị đốt cháy.
Ánh lửa bùng lên, 4 cái đầu người cùng với cái rương da dần dần trở thành một đống tro bụi.
- Tiêu đại ca, trước em nghe anh nói, mất đi mới biết quý trọng, khi đó bản thân còn quá nhỏ nên rất ngốc, không hiểu. Hiện giờ nghĩ lại thì đúng là như thế, tuy rằng em đã có những thứ như ngày hôm nay nhưng mà em lại không cảm thấy có chút cao hứng gì.
Mắt thấy đầu 4 người Dixi hóa thành tro thì Bùi Đông Lai châm 1 điếu thuốc, cắm trước mộ rồi tự mình châm 1 điếu, giống như là nói chuyện với lão bằng hữu lâu năm vậy.
- Khi còn bé, em cùng Qua tử sống dựa vào nhau, bởi vì trong nhà rất nghèo cho nên bị rất nhiều người khinh thường. Khí đó em thầm thề ở trong lòng, em sẽ cố gắng học tập, thi vào trường ĐH tốt nhất, tìm một việc có tiền lương cao nhất để mua phòng lớn, cưới vợ đẹp cho Qua tử, để cho đám người khinh thường kia phải trừng to mắt mà nhìn.
- Hiện giờ, em đã là anh hùng của dân tộc, được ghi danh vào sử sách.
Nói tới đây, Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn lên bâu trời, giọng nói hơi run lên:
- Nhưng mà anh biết không? Em nhớ nhất chính là cảnh em cùng Qua tử ở trong núi, nhớ nhất là cuộc sống 2 người ở trong khu dân nghèo, chứ không phải là hình ảnh mà người nhìn em lớn lên.
- Nếu Qua tử có thể xuất hiện trước mặt thì em đồng ý buông tha quanh vinh cả đời này, vô luận là làm một người thường hay là cùng ngươi trở lại núi lớn làm ruộng thì em đều cam tâm tình nguyện.
“Phù”
Nói xong lời cuối cùng, Bùi Đông Lai khó tránh khỏi kích động, hắn thở ra một hơi rồi lại nói:
- Tiêu đại ca, ngày mai là Thanh minh, em muốn trở lại Đông Bắc để viếng mộ, tính lúc này sẽ đi cho nên sẽ không nhiều lời với anh, hôm nào em cùng Cuồng ca sẽ trở lại thăm anh.
Nói xong Bùi Đông Lai đứng dậy, đứng ở trước mộ Tiêu Phi rồi cúi lạy 3 cái.
…
2 tiếng sau, chuyên cơ chở Bùi Đông Lai đến núi Đại Hưng An đã hạ xuống sân bay ở Gia Cách Đạt Kỳ.
- Bùi tiên sinh, mọi thứ cần cho việc tao mộ đã có sẵn trong xe.
Phong Diệp đứng đó thấy Bùi Đông Lai cùng 4 người Tần Đông Tuyết từ trên máy bay đi xuống thì vội vàng bước lên, cúi người chào.
- Cực khổ rồi.
Bùi Đông Lai vỗ nhẹ vai của Phong Diệp, nói:
- Tôi mang các nàng đi trước, các anh đi theo ở phía sau.
- Vâng Bùi tiên sinh.
Phong Diệp cúi đầu lĩnh mệnh bước đi đến một chiếc Benz, còn Bùi Đông Lai thì đi vào chiếc Land Rover, đợi 4 người Tần Đông Tuyết đi vào thì khởi động xe.
Rất nhanh, xe đã chạy ra sân bay, hướng về mộ của Bùi gia cách Gia Cách Đạt Kỳ 100km mà chạy tới.
Trong xe, một cỗ khí tức bi thương tràn ngập, trong đó vẻ mặt 2 người Tần Đông Tuyết và Quý Hồng đều trang nghiêm, mà đôi mắt của 2 người Hạ Y Na cùng Mộ Khuynh Nhan mơ hồ có chút phiếm hồng.
Các nàng chưa có gặp qua Bùi Vũ Phu cũng vĩnh viễn không có khả năng gặp được.
Ước chừng 30’ sau, Bùi Đông Lai lái chiếc Land Rover đến một nơi cách mộ Bùi gia không xa.
Lúc trước, Bùi Đông Lai muốn lập bia cho Bùi Vũ Phu, triệu tập đông đảo cường giả võ học TQ đến đây chém giết tử sĩ Thôi gia HQ.
Mà hôm nay, hắn mang theo tứ nữ đến đây ngoài tảo mộ ra thì quan trọng hơn là lập bia cho Bùi Vũ Phu.
Khi xe dừng lại, tứ nữ bước xuống xe, giữ im lặng mà đi phía sau Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai ngưng mắt nhìn lên chỗ mộ Bùi gia, bởi vì cỏ dại mọc rất cao nên hắn không thể thấy rõ.
Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, để Phong Diệp đem đồ tảo mộ đi lên trước, sau đó hắn mang tứ nữ lên chỗ đất bị cỏ dại bao phủ kia.
Hả?
Đi được vài bước, Bùi Đông Lai bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn về phía dưới chân.
- Sao thế?
Tần Đông Tuyết thấy thế, liền vội vàng hỏi.
- Có người đến.
Phát hiện dưới chân có dấu bước chân, Bùi Đông Lai hơi nheo mắt lại.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế sắc mặt 4 người Tần Đông Tuyết biến đổi.
Mà Bùi Đông Lai thì nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, làm cho mình tiến vào trạng thái “ Vô Thần” để cảm ứng khí tức xung quanh.
Bá!
Rất nhanh, Bùi Đông Lai cảm nhận được ngay chỗ mộ Bùi gia có một khí tức, hắn liền mở mắt ra nhìn đến.
Ngay sau đó.
Một đạo thân ảnh từ từ trong bụi cỏ đứng lên.
Mặc dù cách xa nhau trăm mét nhưng mà Bùi Đông Lai vẫn thấy rõ bộ dáng của người kia.
Khuôn mặt người kia để lâu lôi thôi, vẻ mặt nở ra nụ cười ngây ngốc.
"Rầm!"
Thấy vậy thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một trận ù ù, hắn trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn vào khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia.
4 người Tần Đông Tuyết vốn là có chút khẩn trương, lúc này thấy được Bùi Đông Lai như là choáng váng, vẻ mặt ngai sáp thì cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nghi hoặc rất nhiều, các nàng đều nhìn về phía trước.
- Bùi thúc?
Thực lực Quý Hồng vốn là đã khối phục, thị lực tốt hơn đám người Tần Đông Tuyết nên thấy được khuôn mặt tươi cười thật thà phúc hậu của Bùi Vũ Phu thì lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
"Ách. . ."
Nghe được 2 chữ “ Bùi thúc” thì 3 người Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy bên tai vang lên một đạo sấm rền, trực tiếp bị sợ ngây người.
Mà Bùi Đông Lai thì giống như là trong mộng tỉnh lại.
- Cha.
Hắn hét to lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước, tốc độ vô cùng khủng khiếp.
100m, 80m, 50m….
Trong phút chốc, khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu chỉ còn khoảng 10m.
Lúc này, Bùi Đông Lai đột nhiên dừng bước.
- Cha…Cha…là cha sao?
Anh mặt trời chói chang, 2 mắt hắn đỏ bừng, cả người run lên nhìn về người đứng ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Nói xong, hắn ngừng thở, mở to 2 mắt, thân hình cứng ngắc, không dám cử động.
Bởi vì.
Hắn sợ.
Hắn sợ mọi thứ trước mắt đều là ảo giác.
Hắn sợ thân ảnh Bùi Vũ Phu đột nhiên biến mất!
Ngày đó, tại trên du thuyền thì hắn đã trải qua 1 lần.
Hắn không muốn lại trải qua lần thứ hai!
Bên tai vang lên lời nói nhẹ giọng của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ khẩn trương cùng kích động của Bùi Đông Lai thì , Bùi Vũ Phu không có lên tiếng, chỉ là ngây ngốc gật đầu, chủ động đi về phía Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai không động đậy.
Hắn đứng đỏ mà nhìn Bùi Vũ Phu đi về phía hắn, tầm mắt trở nên mơ hồ, nước mắt không khống chế được mà chảy ra từ trong mắt hắn, dọc theo khuôn mặt kiên nghị kia mà chảy xuống.
Nam nhi có lệ không dễ rơi.
Trong 2 năm qua, vô luận là đối mặt với khó khăn như thế nào, thậm chí là đứng trước sinh tử thì hắn cũng chưa từng rơi lệ.
Một giọt cũng không có!
Nhưng giờ phút này hắn lại giống như đứa bé khóc bù lu bù loa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rơi lệ đầy mặt, thân mình Bùi Vũ Phu đột nhiên nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện ở trước người Bùi Đông Lai, giơ bàn tay thô dày lên, lau đi nước mắt trên mặt Bùi Đông Lai.
- Cha.
Không đợi Bùi Vũ Phu vuốt lấy khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai giống như là một đứa trẻ chịu ủy khuất, khóc nhào vào lòng của Bùi Vũ Phu.
Thân thể Bùi Vũ Phu cứng đỡ, tùy ý để nước mắt của Bùi Đông Lai thấm ướt vạt áo của mình, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của Bùi Đông Lai.
Xa xa, 4 người Tần Đông Tuyết thấy vậy thì lệ rơi đầy mặt.
Tuy rằng các nàng không biết tại sao Bùi Vũ Phu lại làm thế nhưng mà các nàng có thể cảm nhận được tình cảm của Bùi Vũ Phu giành cho Bùi Đông Lai.
Tình thương của cha.
- Khi nào lại bắt đầu học khóc nhé đó?
Một lát sau, Bùi Vũ Phu thu tay về, cười hỏi.
“Hô”
Không trả lời, Bùi Đông Lai phun ra một ngụm oi bức, sau đó lau nước mắt, giống như là đứa trẻ tức giận nhìn Bùi Vũ Phu:
- Qua tử, người không biết nên nói cái gì sao?
- Oh…
Mặt già Bùi Vũ Phu có chút đỏ lên, xấu hổ, hơi trầm ngâm rồi nói:
- Muốn biết cái gì?
- Vì sao phải gạt con ?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Con hẳn là nhớ rõ, ta đã từng hỏi con, rằng con có muốn vượt trội hay không. Con cho ta biết con muốn hơn nữa câu trả lời lại như đinh đóng cột, cũng vì thế mà ta đã làm lời hứa với mẹ con, lựa chọn rời núi.
Bùi Vũ Phu khẽ thở dài, nói:
- Trong mắt ta, ta chưa đủ tư cách làm một người cha, cũng không thể để cho con có mọi thứ, mà là chỉ cố gắng cung cấp cho con một nền tảng tốt nhất.
- Mà từ nhỏ tính khí của con đã quật cường, chuyện gì cũng đều muốn tự bản thân làm tốt nhất cho nên ngày từ đầu khi con xuôi Nam đến Đông Hải thì ta vẫn không hiện thân, đều vì là muốn cho con một nền tảng tốt nhất, hoặc là nói để sân khấu cho con biểu diễn.
Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói ra nguyên nhân thì trong lòng Bùi Đông Lai cảm thấy ấm áp, hắn mở miệng thở dốc, không nói lên được lời nào.
- Khi thấy người đứng ở trên võ đài, trong lòng con vô cùng kích động đến mức ngủ không yên.
Bùi Vũ Phu ngây ngốc nở nụ cười.
- Không cho phép.
Bùi Đông Lai thấy thế, sắc mặt cố ý trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói:
- Rốt cuộc là cuộc chiến Thần bảng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta quy ẩn 20 năm, lại rời núi là nhận được lời khiêu chiến của Odin, những cường giả kia tiến đến là để xem cuộc chiến, bởi vì biết điểm này nên ta đã lợi dụng cơ hội lần này, liên thủ với Salem để diễn trò giả chết.
Bùi Vũ Phu vội vàng thu lại nụ cươi, rồi nói.
Bùi Đông Lai cả kinh:
- Liên thủ với Salem sao ?
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu nói:
- 20 năm trước Salem từng âm thầm ám sát ta, ám sát thất bại, bất quá ta không có giết hắn, hắn vì cảm kích ta cùng theo đuổi võ đạo nên đã lựa chọn làm việc cho ta, ta đem những hiểu biết võ học giao lại cho hắn. Sau khi tin ta rời núi truyền ra thì hắn liền liên hệ với ta trước.
- Theo ý của người thì Salem cố ý mai phục người ở đó, đánh lén người, cho cơ hội để Odin xuất thủ sao?
Bùi Đông Lai lập tức hiểu ra cái gì.
Bùi Vũ Phu gật đầu.
- Nếu con đoán không sai thì thực lực của Salem cũng không kém gì Odin, cho nên chuyện hắn bị Long Bồ a di làm bị thương cũng là giả.
Bùi Đông Lai lại phân tích.
Lúc này đây, Bùi Vũ Phu không có tỏ thái độ, bởi vì nghe được cái tên Long Bồ Tổ Đề nên vẻ mặt hơi phức tạp.
- Qua tử, Salem hay là người giết Odin ?
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Ngoài Odin thì còn có Cuông Thần của bộ lạc Cuồng Nhân đều chết trong tay Salem.
Bùi Vũ Phu có chút ngượng ngùng, nói:
- Từ sau khi giả chết thì ta vẫn luôn ở chỗ này, chỉ rời khỏi đây 1 lần.
- Là lần con tham gia Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nhớ lại ngày đó Bùi Vũ Phu xuất hiện cứu mình nhưng bản thân lại đột phá.
- Ừh, lúc đó ta vốn muốn xuất thủ cứu con, nhưng phát hiện con đột phá cho nên…
Bùi Vũ Phu giải thích, sau đó xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng không nói gì thêm.
Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Bùi Vũ Phu liếc mắt một cái:
- Qua tử, con muốn solo với người.
- So sánh mà nói thì chuyện tên nhóc Dixi cướp lấy căn cứ quân sự hạt nhân của M càng thêm nguy hiểm.
Bùi Vũ Phu cười cười, sau đó suy nghĩ:
- Đây là chuyện nằm ngoài ý muốn duy nhất của ta, may là thằng nhóc đó không làm ra hành động điên cuồng nếu không thì ta sẽ trở thành tội nhân.
Bùi Đông Lai thấy thế thì hỏi:
- Như lời của người thì ngày đó người xuất hiện ở đó chắc hẳn là Salem.
- Ừh, là ta để Salem đến giúp con giết thằng nhóc kia, bất quá Salem phát hiện được con đã luyện thành « Vô Thần” nên đã báo lại cho ta, ta liền để cho hắn rời khỏi đó.
Bùi Vũ Phu tràn đầy vui mừng nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Con đã luyện thành “ Vô Thần”, lại thêm đột phá Cương Kính đại thần, bằng vào vũ kỹ mới mà con sáng tạo thì có thể giết thằng nhóc kia dễ như trở bàn tay.
- Cho nên người muốn con trở thành anh hùng dân tộc?
Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.
- Ừh, ngẫm lại thử, nếu con có thể trở thành anh hung dân tộc thì đây là chuyện đáng tự hào bao nhiêu?
Bùi Vũ Phu rất là kiêu ngạo mà vuốt vuốt chùm râu.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, sau đó, trong lòng vừa động:
- Qua tử, hỏi người chuyện này?
- Chuyện gì?
- Thực lực của người bây giờ là?
Bùi Đông Lai nháy mắt con ngươi, tràn đầy tò mò.
Bùi Vũ Phu do dự một chút, nói:
- Đột phát Cương Kính, Đan Kính.
- Đan Kính?
- Ừh, sau này con cũng sẽ đạt tới.
- Con ăn no rửng mới mới tu luyện tiếp.
Bùi Đông Lai liếc mắt, sau đó lại nghĩ tới điều gì vội vàng nói:
- Qua tử, hiện giờ thì người hẳn là đứng thứ nhất trên Thần bảng, Salem thúc đứng thứ 2….
- Không, con là đệ nhất.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết thì Bùi Vũ Phu đã cắt ngang.
- Sao?
- Thần bảng là ta sắp xếp.
Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra nụ cười ngây ngô.
ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH
Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, rứa là Siêu Cấp Cường Giả cũng đã được hoàn thành, một chặng đường dài hơn 19 tháng đã kết thúc 15/07/2012 --- 27/2/2014
Tuy rằng đầy không phải là một bộ truyện hay ( Dù gì thì nó cũng mang tư tưởng của Tung của quá nhiều) Nhưng mà nó cũng đã để lại vài ấn tượng cho người đọc.
Cảm ơn những Dịch Giả, những Biên Tập, cùng với vô số bạn đọc, đã đọc và ủng hộ SCCG trong thời gian qua, dù truyện có dừng lại đôi ba lần.
Cuối cùng, hẹn các bạn vào giữa tháng 3, đến lúc đó sẽ có bộ mới.
------oô0ôo------
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius