Tại một hội thảo Y học lớn tại New York, các bác sỹ đang nhiệt tình trình bày và góp ý về các thành tựu mới nhất đã đạt được. Một tay đến từ Anh Quốc phát biểu.
- Gần đây chúng tôi có nhận một ca đặc biệt. Năm ngoái trong một tai nạn lao động tại nhà máy in, một công nhân bị cuốn vào máy và bị nghiến nát thành muôn mảnh. Chỉ sót lại ngón tay út của bệnh nhân còn nguyên vẹn. Các chuyên gia chúng tôi đã từ đấy làm lại cho bệnh nhân toàn bộ cánh tay mới, thân mới, chân mới, v.v và cuối cùng đưa anh ta trở lại làm việc. Theo báo cáo của Tổng giám đốc nhà máy in, nhờ có anh công nhân làm việc tốt hơn mà ông đã có thể bớt được năm công nhân đứng máy.
- Năm kia trong một vụ tai nạn nhà máy điện nguyên tử -- một bác sỹ Canada phát biểu -- bệnh nhân của tôi đã bị tiêu huỷ hết tất cả các bô phận. Chỉ còn sót lại mỗi một sợi tóc. Các chuyên gia chúng tôi đã làm lại hộp sọ, bộ não, các chi, nội tạng, v.v và sau đó bệnh nhân đã đi làm trở lại. Bằng năng suất lao động của mình, anh ta đã cho năm mươi công nhân khác nghỉ việc.
Khi đó bác sỹ đại diện cho nước chủ nhà đứng lên phát biểu: - Một hôm khi đi dạo phố và suy tư về một phương pháp Y khoa mới, tôi bất cẩn đánh hơi một cái (trung tiện). Không bỏ phí cơ hội chiêm nghiệm phát kiến của mình, tôi vội hứng nó vào một cái túi và đến ngay phòng thí nghiệm ở bệnh viện. Các bác sỹ hàng đầu chúng tôi đã tạo một cái lỗ ở quanh túi và truyền toàn bộ hơi trong túi vào. Sau đó chúng tôi tạo phần trên cơ thể, phần chân v.v. cuối cùng chúng tôi đã tạo được Bill Clinton. Ông ta đã cho toàn bộ các @#$%^& ở Mỹ nghỉ việc
Tuần trăng mật, đôi uyên ương nọ đi nghỉ ở một thành phố cổ. Cô gái giao hẹn với chàng trai là cứ mỗi lần tiếng chuông điểm giờ của thành phố gióng lên thì họ sẽ làm chuyện ấy. Đến nửa đêm, chàng trai mệt mỏi quá, loạng choạng bước ra ngoài kiếm thứ gì đó để ăn và đến điếm canh, khẩn khoản xin ông già trực điếm:
- Ông làm ơn hai tiếng mới đánh chuông một lần, tôi xin biếu ông chút tiền.
Ông già nghiêm khắc đáp:
- Không được, lúc chiều có một cô gái xinh tươi cho tôi khá nhiều tiền và nhờ tôi cứ nửa tiếng lại đánh chuông một lần.
Công an: Như vậy là chồng chị đã mất tích một tuần nay. Chị hãy tả ngoại hình anh ấy.
Thiếu phụ (sụt sịt): Vâng, khuôn mặt chồng em tròn tròn. Anh ấy mặc chiếc áo trắng em mua 72 ngàn ở chợ Hàng Da tháng trước. Quần màu xanh tím than 97 ngàn mua ở Trần Nhân Tôn. Ôi khổ quá, tại sao anh lại mặc chiếc quần ấy, em đã đính lại chiếc cúc túi sau cho anh đâu! Mà đi đâu lại quên đeo cà vạt nữa chứ! Em đã dặn đi dăn lại là đi làm là phải ăn mặc tề chỉnh cơ mà. Anh ấy đi đôi giày giả da em phải gửi mua tận Sài gòn, trông còn mới lắm. Chiếc áo may ô mặc ba hôm rồi vẫn chưa thay. Anh có như thế bao giờ đâu! Chồng em phụ trách tin học ở một công ty máy tính. Công việc bận lắm nhưng không bao giờ về muộn, vì hôm nào em cũng gọi điện cho anh lúc năm giờ hai mươi phút. Mà về muộn thế nào được, còn phải thổi cơm, giặt quần áo, trông con nữa chứ. Nhưng tuần trước gọi điện thấy bảo anh ấy không đến cơ quan. Mà cả thư ký riêng cũng đi công tác. Mấy hôm nay em bận quá, nên hôm nay mới đến báo các anh. Vắng chồng chẳng có ai rửa bát, quét nhà. Mà tiệm làm đầu con Mai gần nhà hôm qua lại nghỉ, phải đi nửa buổi mới tìm được tiệm khác vừa ý. Không hiểu chồng em có thể đi đâu được nhỉ nếu như trong túi chỉ có chứng minh thư và năm mươi hai ngàn năm trăm đồng. Mà tờ hai ngàn rách một góc rồi, chẳng biết còn tiêu được không...
Buổi trưa mùa hè tại một bệnh viện tâm thần, vị Bác sĩ nọ đi dọc hành lang bắt gặp một bệnh nhân tâm thần vừa đi vừa kéo theo một sợi dây ở đầu được buộc một cái bàn chải. Thỉnh thoảng anh ta dừng lại vuốt ve và lẩm bẩm nói với cái vật kì cục đó. Khi nhìn thấy ông Bác sĩ, anh chàng có vẻ rất lúng túng. Thấy lạ, vị Bác sĩ hỏi:
- Này, Anh đang làm gì thế?
- Dạ...em đang kéo cái bàn chải.
- Tốt! Tôi nghĩ là cậu có thể ra viện được rồi.
Nói xong ông Bác sĩ hài lòng bỏ đi. Anh chàng vội kéo cái bàn chải vào một góc khuất, vừa vuốt ve nó vừa nói:
- May cho mày, Nếu tao không bảo mày là cái bàn chải thì ông ta đã mang mày lên Nhật tân rồi.