Hàn Băng Cung, vô số đệ tử Hàn Băng Cung như lâm đại địch nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, đứng chắp tay sau lưng đứng trên bầu trời. Nam tử này chính là Trầm Điễn. Trầm Điễn một thân mặc hồng y cưỡi trên Thương Long. Phong thái phong nhã kia khiến vô số nữ tính đều có một loại cảm giác giống như nhìn thấy bạch mã vương tử.
Tuy nhiên Trầm Điễn lại không hề liếc mắt để ý tới bất kỳ nữ nhân nào. Trước sau ánh mắt của hắn vẫn tập trung trên người nữ tử có khuôn mặt giống như hàn ngọc kia.
- Thương Long Đao Khách!
Lý Uyển Như nhìn Trầm Điễn đang đứng trong không trung. Bên ngoài mới nghe đồn Thương Long Đao Khách Sa Lâm xuất hiện. Tiếp theo Sa Lâm chạy đến Hàn Băng Tự? Khó có thể nói được vì sao Sa Lâm coi trọng nơi này? Nếu quả thật chính là như vậy, Lý Uyển Như thật sự chỉ có thể dẫn theo đệ tử của Hàn Băng Cung đệ rời quê bỏ đi xa. Dù sao một nhât vật thượng cổ như vậy, nàng sao có thể đối kháng được?
...
Bất Lão Thành, những ngày qua Âu Dương có cảm giác thất hồn lạc phách. Tại chỗ này Âu Dương đã tìm được một tên thầy thuốc linh hồn vô cùng nổi tiếng. Hắn đã nói cho Âu Dương biết, linh hồn của Âu Dương thật sự có vấn đề. Nhưng vấn đề này lại nằm trên người bản thân Âu Dương. Hắn không giúp Âu Dương được. Tuy nhiên vấn đề này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với Âu Dương. Chỉ cần lại chịu đựng sự đả kích khá lớn, linh hồn này sẽ lại tập chung một chỗ.
Nhận được câu trả lời chắc chắn này, trong lòng Âu Dương bỗng nhiên có mấy phần sợ hãi. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến mình muốn quên đi tất cả?
- Phu quân... Phu quân...
Sở Yên Nhiên mở cửa lớn của tửu điếm ra. Sở Yên Nhiên từ bên ngoài chạy vào vẻ mặt vui mừng nhìn Âu Dương nói:
- Thời đại lớn thật sự đến rồi!
- Ồ? Lời ấy nghĩa là sao?
Mỗi ngày Âu Dương đều nhìn Sở Yên Nhiên chạy ra ngoài giống như đang hỏi thăm chuyện gì. Nhưng ngày hôm nay nàng lại đột nhiên chạy vào nói với mình thời đại lớn thật sự đã đến?
- Đúng! Yêu tổ đã sống lại, dẫn dắt Yêu tộc tại hải ngoại mở ra yêu giới. Bây giờ chính là thời đại lớn, tam giới với tư thế chân vạc! Tiên giới hỗn loạn không thể tả. Yêu tộc tự lập mà thành yêu giới. Cùng Ma giới mênh mông vô bờ! Tam giới này chính là chiến trường chính của thời đại lớn. Hơn nữa ta nghe nói Chiến Vương đã bắt đầu khởi hành rời khỏi yêu giới. Ít ngày nữa Chiến tộc sẽ đến Tiên giới! Chỗ cần đến chính là chỗ lúc trước chúng ta đã tới.
Sở Yên Nhiên hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Người Thương Long Đao Khách gì đó dường như đã dẫn theo một nữ tử đi đâu đó...
Sau khi nói đến đây sắc mặt Sở Yên Nhiên có chút không tự nhiên. Bởi vì nếu để Âu Dương biết được lời đồn đại của bên ngoài lúc này, chắc chắn Âu Dương có thể sẽ giận điên lên.
- Hắn muốn đấu với Chiến Vương sao?
Âu Dương có chút khinh thường. Trầm Điễn quả thật rất mạnh. Nhưng dù Trầm Điễn mạnh hơn nữa, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Chiến Vương biến thái kia. Theo cảm giác của Âu Dương, Chiến Vương không chỉ có lực chiến đấu thiên hạ vô song, còn có một loại khí phách khiến người ta cảm thấy không có cách nào chiến thắng được. Lúc trước trong mộ thất, khi gặp phải pho tượng Chiến Vương. Pho tượng kia chỉ có một tia huyết mạch của Chiến Vương, nhưng so với những pho tượng có huyết mạch cường giả khác, thật sự mạnh hơn rất nhiều...
- Không biết, tuy nhiên..., tuy nhiên còn có một vài tin tức xấu...
Sở Yên Nhiên biết, nàng phải nói cho Âu Dương nghe về những tin đồn bên ngoài. Bởi vì cho dù mình không nói, một ngày nào đó Âu Dương cũng sẽ tự mình nghe thấy...
Âu Dương nghe thấy có tin tức xấu, thoáng ngẩn ngơ nói:
... Tin tức xấu gì?
- Tin tức xấu chính là Trầm Điễn đã truyền ra tin tức, bất cứ người nào chỉ cần có thể cho hắn biết tin tức về phu quân,, đồng thời dắt hắn tìm tới phu quân, liền có một cái tứ thần khí!
Sở Yên Nhiên nói xong, sắc mặt của nàng có chút quái lạ. Phải biết rằng, tại thời đại lớn thần khí cũng là vật hiếm có. Hơn nữa hắn không phải yêu cầu mọi người giết chết Âu Dương, chỉ cần cung cấp đầu mối mà thôi.
- Ha ha...
Âu Dương cảm thấy có chút buồn cười. Có vẻ như từ sau khi mình tới Chân Linh Giới cũng chưa bị người đuổi giết quá mức! Bây giờ không ngờ một mình Trầm Điễn lại thật sự dám truy sát mình. Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, rõ ràng nếu gặp mình, mình chắc chắn phải chết!
- Còn có một người của Đạm Thai gia, phu quân đã từng nghe nói tới chưa?
Sở Yên Nhiên mở miệng lần nữa.
- Đạm Thai gia?
Âu Dương nhíu mày. Nếu như Sở Yên Nhiên không đề cập tới Đạm Thai gia, sau thời gian dài như thế Âu Dương có lẽ đã quên mất họ. Dù sao gần đây trải qua rất nhiều chuyện. Dưới thời đại lớn thôi thúc, tất cả đều phải nhường đường cho thời đại lớn!
- Đúng, chính là Đạm Thai gia. Trước đó, Trầm Điễn đã đi tới Hải Ngoại Thiên Đảo một thời gian. Trong thời gian đó, hắn đã ở chỗ của Đạm Thai gia! Có người nói điều này có liên quan với một nữ nhân...
Sở Yên Nhiên nói tới đây cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
- Nữ nhân, lại là nữ nhân. Xem ra mạng ta phạm nữ nhân!
Âu Dương bĩu môi nói. Tuy nhiên Âu Dương không cho rằng chỉ một Đạm Thai gia, lại thêm Trầm Điễn là có thể lấy mạng của mình.
- Hơn nữa không biết tại sao, không ngờ Vu tổ cũng muốn giết ngươi! Nàng đã bày ra chu thiên vu trận. Có người nói một khi ngươi xuất hiện, chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn thấy, chu thiên vu trận này đã có thể tập trung vào ngươi. Đến lúc đó ngươi chắc chắn lên trời không đường xuống đất không cửa.
Sở Yên Nhiên nhìn Âu Dương. Nàng thực sự không rõ rốt cuộc Âu Dương đã làm những gì, sao lại có thể đắc tội nhiều người như vậy.
Thật ra đừng nói là Sở Yên Nhiên, bản thân Âu Dương cũng cảm thấy buồn bực. Tên Trầm Điễn này làm gì lại giống như chó điên cứ muốn cắn mình như vậy? Còn có Đạm Thai gia nữa. Lúc trước mình đi Thiên Đảo tham gia đại hội đấu bảo kia, lúc trước nên trực tiếp giết chết toàn gia Đạm Thai gia, cùng với tất cả những người trên hòn đảo đó mới phải.
Cuối cùng điều khiến Âu Dương không thể nào hiểu được chính là Vu tổ. Tại sao lão Vu bà này lại ác độc như vậy? Mình đã làm gì? Mình một không giết chết lão công của nàng. Hai không có giết người nhà của nàng. Nàng cần gì phải ác độc như vậy?
- Bây giờ có thể nói cả thế gian đều là kẻ địch của phu quân. Có thù oán với Ma vương, có thù oán với Yêu tổ. Có thù oán với Trầm Điễn. Có thù oán với Vu tổ. Phu quân nói xem thử trong thiên hạ còn có người nào không thù hận phu quân nữa?
Sở Yên Nhiên không nói gì nữa. Đây rốt cuộc là gia hoả thế nào? Thời đại lớn vừa mở ra, hắn liền trở thành kẻ địch của cả thế gian.
- Chiến tộc thì sao? Tình hình Chiến tộc gần đây thế nào?
Âu Dương biết, hiện tại mình thật không có biện pháp. Không phải Âu Dương không đủ lưu manh, mà hiện tại nếu xuất trận, đám lão đại kia tuyệt đối sẽ giết chết mình trước. Cho nên bây giờ Âu Dương có thể làm chính là nghĩ biện pháp liên hệ với chiến tộc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Người duy nhất có can đảm chính diện ủng hộ phu quân. Chiến Vương đã thực sự cho phu quân mặt mũi. Hắn đã tuyên bố, nếu có bất kỳ ai có can đảm khiêu khích Tịnh Kiên Vương Âu Dương, vậy chẳng khác nào khiêu khích tất cả chiến tộc. Chiến tộc sẽ không tiếc sức, dồn lực của toàn tộc...
Sở Yên Nhiên nói ra tin tức tốt duy nhất này.
- Đây cũng không thể coi là tin tức tốt. Bị trói chung với Chiến Vương chẳng khác nào đi lên một con đường nghịch thiên. Những kẻ địch bên ngoài có lẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng còn có...
Âu Dương nói xong, liền chỉ lên phía trên, muốn ám chỉ ông trời quỷ quái chưa bao giờ từng xuất hiện, thậm chí không có ai biết rốt cuộc có tồn tại hay không!
Sở Yên Nhiên gật đầu sau đó nói:
- Tuy nhiên bây giờ phu quân thật sự không có lựa chọn khác. Ngoại trừ gia nhập chiến tộc ra, phu quân cũng chỉ còn có thể mai danh ẩn tích trong một sơn thôn nhỏ chờ đợi thời đại lớn kết thúc. Tuy nhiên trong lòng trong, Âu Dương từ trước tới nay đều không phải là một người có thể mai danh ẩn tích. Vào thời điểm này ngươi hẳn sẽ hăng hái phản kích mới đúng!
- Nàng càng ngày càng hiểu rõ ta.
Âu Dương khẽ mỉm cười nhìn Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên nghe vậy, sắc mặt liền đỏ lên một cách khó tưởng tượng nổi. Thời điểm nàng định hiến thân cho Âu Dương, cũng không thấy nàng đỏ mặt. Không ngờ chỉ vì một câu nói này của Âu Dương nàng lại đỏ mặt như vậy. Tuy nhiên trong lúc Sở Yên Nhiên đỏ mặt, mắt nàng lại mang theo một tia bi thương.
- Ha ha, thật ra ta rất hi vọng vĩnh viễn không giải cho phu quân...
Không hiểu sao Sở Yên Nhiên lại đột nhiên nói như vậy.
Thật ra trong mắt Âu Dương, hắn không thể nào làm vợ chồng với Sở Yên Nhiên. Tuy nhiên nếu như có thể, có một tri kỉ như Sở Yên Nhiên vẫn rất tốt. Cái tốt đầu tiên chính là có Sở Yên Nhiên ở bên cạnh sẽ cảm thấy vui tai vui mắt. Cái tốt thứ hai chính là tuy có lúc Sở Yên Nhiên lăn lộn, nhưng trên thực tế Sở Yên Nhiên vẫn là một người thông minh nhanh trí. Hơn nữa hiểu biết của nàng đối với thượng cổ cũng rất nhiều, chắc chắn một trợ lý đại siêu cấp.
Một người bạn như vậy nếu phải nói, Âu Dương tuyệt đối sẽ nói không có điểm gì tệ. Nếu như nói có chỗ tệ, đó chính là ở chung một chỗ với bằng hữu như thế ngàn vạn lần không thể uống say. Bằng không ai cũng không khống chế được.
- Lúc này Trầm Điễn đang ở Lạc Mai Trấn. Chắc hắn đang đợi Chiến Vương. Phu quân cảm thấy chúng ta nên...
Nếu như theo ý của Sở Yên Nhiên, vào lúc này tốt nhất vẫn không nên xuất hiện. Âu Dương đắc tội không phải một người. Thương Long Đao Khách và Đạm Thai gia không tính là phiền toái. Dù sao Âu Dương cũng không phải là quả hồng nhũn. Ai muốn nắm còn phải cân nhắc một chút xem tay của mình có đủ cứng hay không. Nhưng phiền phức nhất chính làn nữ tử Vu tổ kia!
- Vu tổ là nữ?
Âu Dương đột nhiên hỏi ra vấn đề này.
- Đúng! Các đời Vu tổ đều là nữ tử. Chỉ có điều các nàng thủy chung vẫn chỉ mặc di thiên thần bào cho nên gần như mọi người đều chưa từng nhìn thấy dáng dấp của Vu tổ các đời. Tuy nhiên có thể khẳng định Vu tổ của thế hệ này chắc chắn cũng là một nữ tử!
Sở Yên Nhiên cảm thấy quái lạ nhìn Âu Dương. Tại sao Âu Dương lại dễ dàng đắc tội với nữ nhân như vậy?
- Ta với Vu tổ không hề có bất kỳ thù hận nào. Chẳng lẽ...
Trong lòng Âu Dương bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt. Gương mặt này đã biến mất trong một thời gian rất dài. Đồng thời gương mặt này cũng chính là tâm bệnh một thời của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương suy nghĩ cũng cảm thấy không thể không có khả năng. Tiểu lục tử lúc trước có thể trở thành Thương Long Đao Khách, vậy tại sao nàng không thể trở thành Vu tổ?
- Chẳng lẽ cái gì?
Sở Yên Nhiên nhìn Âu Dương. Nàng hiểu, trong lòng Âu Dương hẳn đã nghĩ tới điều gì. Tuy nhiên tạm thời đó chỉ là suy đoán mà thôi.
- Nếu như suy đoán của ta là sự thật, vậy Vu tổ này có quan hệ không tầm tường với ta. Dùng không đội trời chung để hình dung cũng không quá đáng!
Âu Dương biết, xưa nay đại thù chẳng qua chỉ là giết phụ đoạt thê. Tuy rằng mình không có đoạt thê, nhưng mình lại làm thịt toàn gia người ta, diệt một quốc gia của người ta! Loại thù hận này không thể nào giải được.
- Không đội trời chung...
Sở Yên Nhiên không nói gì. Có thể sử dụng không đội trời chung để mô tả thì đó là thù hận kiểu gì? Sở Yên Nhiên tất nhiên hiểu rõ. Nếu quả thật bản thân Âu Dương đã suy đoán như vậy, chắc chắn Vu tổ sẽ trở thành đại địch của Âu Dương. Lực chiến đấu của Vu tổ rất bình thường. Nhưng chắc chắn Vu tổ chính là một trong những người khó đối phó nhất trên đời này. Bởi vì nàng có thể im hơi lặng tiếng khiến ngươi vĩnh viễn chết đi...
Từ trước đến nay Vu thuật đều không có dấu hiệu gì. Cho dù là Chiến Vương có quan tâm chiến ý cũng có thể bị Vu tổ tập kích. Bản thân Âu Dương cũng có quan tâm chiến ý. Vu tổ không có cách nào trực tiếp đối phó với Âu Dương. Nhưng Vu tổ có thể khống chế người bên cạnh Âu Dương. Có thể vào lúc này, trong đám bằng hữu của Âu Dương đã có người bị hạ vu thuật. Một khi Âu Dương xuất hiện, Vu tổ sẽ biết tin tức của Âu Dương trước tiên. Đến lúc đó đúng là không nơi nào có thể chạy trốn.
- Hừ. Người muốn mạng của Âu Dương ta quá nhiều. Từ tiểu thế giới đến Chân Linh Giới lại tới Tiên giới như bây giờ, không phải ta vẫn sống tốt sao? Mỗi người muốn liều mạng với ta đều có kết cục rất thảm!
Về điểm đó, Âu Dương vẫn cảm thấy có chút tự tin. Cái gì là thời đại lớn. Cái gì là vương giả đối với Âu Dương mà nói đều là phù vân. Nếu như nói về thời gian trước đây của Âu Dương, mỗi kẻ thù Âu Dương phải đối mặt đều không có cách nào chiến thắng. Nhưng cuối cùng không phải những người này đều chạy trối chết sao?
- Xuất phát!
Âu Dương nhìn Sở Yên Nhiên một chút. Nếu như Bất Lão Thành khó giữ bí mật như vậy, tất nhiên không phải là nơi có thể tiếp tục chờ đợi nữa. Cho nên bọn họ phải mau chóng rời khỏi nơi này chờ đợi chiến tộc xuất hiện mới là vương đạo.
- Đi đâu?
Sở Yên Nhiên cũng không biết bây giờ nên đi đâu. Có vẻ như trong hai giới đều không có nơi nào khiến Âu Dương có thể dung thân nữa!
- Lạc Mai Trấn!
Đột nhiên Âu Dương thốt lên ba chữ này khiến Sở Yên Nhiên gần như muốn hộc máu. Lạc Mai Trấn? Vào lúc này Trầm Điễn giống với chó điên đang ở Lạc Mai Trấn ôm cây đợi thỏ. Vào lúc này Âu Dương lại muốn đi tới Lạc Mai Trấn. Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
- Không cần lo lắng. Chúng ta sẽ không tiến vào Lạc Mai Trấn. Ta có cảm giác, chiến tộc sắp xuất hiện ở thế giới này. Đến lúc đó cần gì quan tâm hắn là Thương Long Đao Khách hay là thương chó đao khách gì. Thấy Chiến Vương, hắn cũng phải đàng hoàng. Chúng ta chỉ cần ẩn náu ở xung quanh Lạc Mai Trấn chờ đợi chiến tộc xuất hiện. Đây chính cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Cho dù là Trầm Điễn cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ ẩn giấu ở Lạc Mai Trấn....
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Có lẽ đây là tin tức tốt duy nhất! Chiến Vương đã bắt đầu xuất phát rời khỏi Ma tộc. Đồng thời cũng là
Âu Dương nói xong, hắn liền đeo mặt nạ Thần Mộc lên mặt. Hắn khẽ mỉm cười đứng dậy tiến về phía Lạc Mai Trấn...
Tuy nhiên lần này Âu Dương đã tính sai. Lúc này tại Lạc Mai Trấn, trong một căn phòng nhỏ Âu Dương đã từng ở lại. Một nữ tử Âu Dương vô cùng quen thuộc đang mặc một bộ trang phục thôn nữ. Tuy nhiên bất kể là trang phục thế nào cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng. Vào lúc này nàng đang rót nước cho một nam tử ngồi trên ghế dài đang nhìn chăm chú vào nàng, vừa nói:
- Bất kỳ ai trong số các ngươi cũng không hiểu rõ Âu Dương bằng ta. Hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Mặc dù đối mặt với khó khăn còn lớn hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không lùi bước! Hơn nữa hắn cường đại tới mức các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng nổi, bảy ngàn năm trước lôi điện bi ca cũng không thể giết chết hắn...
- Uyển Như...
Trầm Điễn đưa tay muốn nắm lấy tay Lý Uyển Như, nhưng Lý Uyển Như lại né sang một bên. Nàng nhìn Trầm Điễn trước mặt. Không thể không nói Trầm Điễn đủ si tình. Trầm Điễn cũng đủ ưu tú. Hắn đối với mình tuyệt đối là mối tình thắm thiết. Nhưng Lý Uyển Như biết, trong lòng mình đã có một người ở lại. Người kia đã nắm chặt lấy chìa khóa mở ra cửa trái tim của mình. Vào thời khắc cánh cửa của trái tim mình đóng lại, những người khác vĩnh viễn không có cách nào mở ra được nữa.
- Ôi... Thật ra trong lòng tủ từ trước đến nay vẫn chưa từng quên hắn. Nhưng tại sao tỷ lại muốn để ta giết hắn như vậy?
Trầm Điễn cảm thấy khó hiểu nhìn Lý Uyển Như.
- Bởi vì ta không ngờ hắn lại không tín nhiệm ta! Hơn nữa ta biết ngươi không giết được hắn!
Thời điểm trước khi Lý Uyển Như nói ra câu này trong mắt có mấy phần tính khí của tiểu nữ nhân. Một câu tiếp theo lại vô cùng tự tin. Sự tự tin này bắt nguồn từ hiểu biết của nàng đối với Âu Dương.
- Lúc trước vào thời điểm hắn chán nản nhất.
Lý Uyển Như bắt đầu nhớ lại lúc trước thời điểm Âu Dương chán nản nhất đã phải ăn xin tại đầu đường! Lúc đó chắc chắn là thời điểm Âu Dương chán nản nhất, lúc đó cũng là thời điểm Âu Dương trong lòng Lý Uyển Như nhu nhược bất lực nhất.
Mà lúc đó ông trời đã để mình gặp hắn. Sau đó mình đã tìm hiểu hắn gần gũi với hắn suốt bốn mươi năm. Có lẽ đây chính là một ơn huệ của ông trời đối với mình. Lý Uyển Như biết, nếu như không phải bởi vì Âu Dương như vậy, cho dù mình làm nhiều hơn nữa, có lẽ nam nhân này cũng không mở rộng lòng cho mình bước vào!
- Sư phụ nói tình ta chỉ có một đời. Lẽ nào...
Lý Uyển Như thầm nghĩ. Tuy nhiên nàng không muốn tin tưởng vào kết quả này. Nàng không muốn giây phút ngắn ngủi đó trôi qua liền biến mất. Tình cảm của nàng đối với Âu Dương đã rất sâu sắc. Giống như Trầm Điễn từng nói. Cái gì là đệ nhất thiên hạ, cái gì là chí cao vô thượng đối với Lý Uyển Như đều không có một chút hấp dẫn nào. Lý Uyển Như muốn chẳng qua chỉ là một lời hứa hẹn của Âu Dương, một câu thê tử, một tiếng quan tâm mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Âu Dương lại không có dành cho nàng...
- Thiên hạ không có người nào ta giết không chết! Lần trước ta còn chưa quen với chiến đao Thương Long. Bây giờ ta với chiến đao Thương Long đã dung hợp. Một khi phát hiện Âu Dương, ta nhất định sẽ dùng đại trận Thương Long Sinh Sát bao vây giết chết hắn ngay lập tức!
Trong mắt Trầm Điễn có một tia thù hận. Hắn không rõ, rốt cuộc Âu Dương có lực hấp dẫn gì, có thể khiến Lý Uyển Như một lòng một dạ với Âu Dương như vậy?
Thật ra Trầm Điễn biết Lý Uyển Như có tình cảm rất sâu nặng đối với Âu Dương, bằng không nàng sẽ tuyệt đối không vì một Âu Dương sắp chết còn có thể dắt tay lặng lẽ làm bạn!
- Ngươi giết không chết hắn, trên đời này không ai có thể giết chết được hắn. Hắn tu luyện chính là phương pháp thánh chiến!
Nếu như nói thiên hạ vẫn có người biết Âu Dương Tu luyện chính là phương pháp thánh chiến, vậy người đó chính là Lý Uyển Như. Bởi vì lúc trước Âu Dương đã muốn đưa phương pháp thánh chiến này cho Lý Uyển Như, nhưng từ đầu đến cuối Lý Uyển Như không nhận. Sau khi Âu Dương chết, Lý Uyển Như đốt cháy thân thể Âu Dương. Lúc nàng tìm kiếm vòng tay của Âu Dương, vòng tay đó cũng đã biến mất không còn tăm hơi. Thật ra lúc đó vòng tay đã đi theo Âu Dương đến hiện đại. Đương nhiên Lý Uyển Như không có cách nào tìm được.
- Hơn nữa hiện tại thực lực hắn thể hiện căn bản không phải là thực lực chân chính của hắn, Tiễn Thần! Trong mũi tên có thần. Bây giờ Âu Dương căn bản không phải là một Âu Dương trọn vẹn. Chân thân của hắn lúc trước đã bị lửa kỳ lân chí dương đốt cháy. Tro cốt đã rắc khắp Chân Linh Giới. Nếu như có một ngày Âu Dương trở về Chân Linh Giới thu hồi chân thân của mình, như vậy hắn sẽ biến thành một vị Ma thần!
Lý Uyển Như biết, Âu Dương thật sự không thể nào kém như vậy. Hắn đã tu luyện phương pháp thánh chiến, Âu Dương tuyệt đối không thể kém hơn Chiến Vương. Sở dĩ hắn phát huy thực lực chưa bằng một phần trăm của Chiến Vương, đó là bởi vì chân thân của Âu Dương đã bị ngọn lửa kỳ lân chí dương đốt cháy. Tuy thân thể của hắn bây giờ rất mạnh, nhưng cũng không có cách nào so sánh với thân thể trước đây. Lúc đó chỉ sợ lực chiến đấu của Âu Dương không kém hơn Chiến Vương là mấy.
- Xem ra bất luận lúc nào tỷ cũng rất tự tin về hắn!
Trong mắt Trầm Điễn loé ra vài tia bi ai. Lúc trước Lý Uyển Như chịu đi với hắn, hắn vui vẻ gần như phát điên. Hắn tưởng rằng chính mình đã khiến Lý Uyển Như động tâm. Nhưng hắn lại không biết Lý Uyển Như làm tất cả những điều này đều vì Âu Dương. Trầm Điễn hắn mãi mãi chỉ là một người ngoài.
- Tiểu lục tử...
Lý Uyển Như nhìn Trầm Điễn. Lúc trước thời điểm nàng ở đây, Trầm Điễn chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử. Lúc đó nàng nghe hắn nói muốn lấy mình làm vợ nàng không thấy ngại. Bất kể là ai lúc đó hẳn cũng không cho rằng đó là một chuyện gì to tát. Nhưng đã nhiều năm như vậy không ngờ hắn lại xuất hiện còn nói ra những lời như vậy dù sao cũng khiến Lý Uyển Như có chút giật mình.
- Không cần phải nói. Ta nhất định sẽ khiến tỷ thay đổi. Ngay cả trái tim Âu Dương sắt đá như vậy cũng có thể bị tỷ làm tan chảy. Ta tin tưởng ta cũng có thể!
Trong mắt Trầm Điễn đầy tự tin. Hắn tin tưởng chỉ cần mình trước sau như một lấy sự chân thành chờ đợi Lý Uyển Như, như vậy chung quy sẽ có một ngày Lý Uyển Như quên người kia sau đó ở chung với mình.
- Sẽ không đâu. Lòng ta đã sớm khóa lại. Quá khứ ta phấn đấu là vì hắn. Bây giờ hắn sống lại, tâm nguyện của ta đã thành. Có thể... Có thể ta chỉ muốn hắn cho ta một danh phận nho nhỏ...
Trong mắt Lý Uyển Như có chút bi quan.
Nhìn Lý Uyển Như như vậy, Trầm Điễn trầm mặc. Nữ tử này đã rơi quá sâu. Tuy nhiên Trầm Điễn hắn sẽ không từ bỏ. Như vậy trái lại Lý Uyển Như càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của Trầm Điễn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Hắn đã có niềm vui mới. Nữ tử kia có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, luôn miệng gọi hắn là phu quân. Lẽ nào tỷ cũng không để ý?
Trầm Điễn nói.
- Quan tâm. Ta sao có thể không để ý được. Ta không thể nào chia sẻ hắn với một nữ nhân khác. Ta tin tưởng hắn cũng tuyệt đối không phải là một nam nhân có thể tiếp thu nhiều nữ nhân. Nếu là như thế, có thể năm đó hắn đã không phải chết!
Mặt Lý Uyển Như mỉm cười. Tuy rằng Trầm Điễn nói tới chuyện khiến nàng có chút thương tâm, nhưng Lý Uyển Như tin chắc Âu Dương tuyệt đối không phải là một người tùy tiện.
Nếu như lúc trước Âu Dương chịu trở về Chúng Thần Điện, chịu tìm tới chỗ Vệ Thi lấy lại Thứ Kiêu Cung, như vậy hắn dựa vào thánh binh lực của Thứ Kiêu Cung tái tạo lại hồn lục phách tuyệt đối không có vấn đề.
Lúc đó hắn chắc chắn sẽ không chết. Nhưng Âu Dương không làm như vậy. Cho đến chết hắn vẫn không trở về Chúng Thần Điện, cũng không có cách nào đối mặt với Vệ Thi. Chỉ riêng điểm này đã nói lên Âu Dương tuyệt đối không phải là người như thế.
- Tỷ cho là ta đang lừa tỷ sao?
Trầm Điễn có chút sụp đổ.
- Không! Ngươi đương nhiên sẽ không gạt ta. Tuy nhiên ta vẫn tin tưởng hắn!
Lý Uyển Như có chút mù quáng. Tuy nhiên mù quáng của nàng xuất phát từ lòng tin đối với Âu Dương. Trên thực tế lòng tin của nàng cũng đúng.
Đừng xem Sở Yên Nhiên luôn miệng gọi Âu Dương là phu quân, nhưng hai người chắc chắn đến đánh rắm cũng không có. Người ta tình nguyện gọi ngươi là tổng quản không được sao?
- Được! Có một ngày tỷ sẽ phải hối hận!
Trầm Điễn không tiếp tục nói nữa. Hắn tức giận đứng dậy đi ra khỏi căn nhà nhỏ chỉ để lại một mình Lý Uyển Như ở đó.
- Ngươi sẽ không hiểu. Trong bốn mươi năm kia, trong mắt các ngươi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng trong bốn mươi năm kia trước mặt ta Âu Dương đã thể hiện tất cả, sự nhu nhược của hắn, sự bất lực của hắn, sự bi thương của hắn, thậm chí cả lai lịch của hắn!
Tuy rằng cho tới lúc chết, hắn vẫn không cho ta một lời hứa hẹn, không gọi ta một tiếng thê tử, nhưng ta biết, trong tim của hắn có ta...
Trong lòng Lý Uyển Như hiểu rất rõ. Lúc trước Âu Dương trước sau không chịu cho nàng danh phận cũng bởi vì điều này. Bọn họ cùng sống bốn mươi năm, Âu Dương lại làm hòa thượng bốn mươi năm.
Điều này không phải bởi vì Âu Dương không làm được. Đối mặt với một đại mỹ nhân như vậy, không phải ai cũng có thể nhịn được.
Âu Dương không làm như vậy chính là muốn Lý Uyển Như sống. Hắn không muốn để Lý Uyển Như chết theo mình....
Ba trăm dặm về phía đông Lạc Mai Trấn, trong một sa châu, một căn nhà nhỏ được xây bên cạnh một suối nước nóng tự nhiên. Lúc này nửa thân thểcủa Âu Dương ngồi trong suối nước nóng hưởng thụ hơi ấm của suối nước nóng thẩm thấu.
Phía sau Âu Dương, Sở Yên Nhiên một thân lụa mỏng, thân thể uyển chuyển, vài chỗ còn lúc ẩn lúc hiện. Mà lúc này đây Sở Yên Nhiên lại không thèm quan tâm. Đối mặt với mỹ nhân như vậy vẻ mặt Âu Dương lại không có một chút biến hóa nào. Thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Sở Yên Nhiên một cái cũng không có.
Sở Yên Nhiên tức giận ngồi ở chỗ đó. Nàng thực sự không hiểu. Chẳng lẽ mình đối với Âu Dương không có một chút lực hấp dẫn nào sao? Hoặc là nói hắn trúng tình cổ là giả?
Bình thường, một nam tử khi đã trúng phải tình cổ, sẽ không tự chủ được muốn phát sinh quan hệ với nữ tử đã hạ tình cổ. Cho dù nữ tử kia xấu xí như quỷ, nhưng trong mắt của nam tử kia vẫn cực kỳ mỹ lệ.
Mình nghiêng nước nghiêng thành như vậy, nhưng Âu Dương lại không hề nhúc nhích chút. Điều này thật quá khoa trương!
Âu Dương cũng không phải thật sự không hề bị lay động. Chẳng qua định lực của Âu Dương vượt xa người bình thường. Hắn biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm.
Sở Yên Nhiên là đủ mỹ lệ. Nhưng nếu quả thật để xảy ra chuyện gì với Sở Yên Nhiên, vậy vấn đề sẽ trở nên khó khăn. Đến lúc đó hắn muốn kết thúc cũng khó.
- Phu quân cảm thấy phải bao lâu nữa chiến tộc mới có thể xuất hiện?
Tuy rằng Sở Yên Nhiên tức giận, nhưng nàng cũng biết, vào lúc này chuyện nam nữ không phải là chuyện chính. Chiến tộc xuất hiện mới là chính sự.
Dù sao đối với nàng mà nói, chiến tộc xuất hiện chẳng khác nào cô cô có thể trở về với Yêu tổ. Đây là tâm nguyện một đời của cô cô, Sở Yên Nhiên muốn giúp nàng hoàn thành.
Sở Yên Nhiên bối rối. Người muốn tới nơi này chính là Âu Dương. Lúc trước Âu Dương đã nói hắn có cảm giác. Tại sao hiện tại đổi thành không biết?
Âu Dương lộ ra dáng vẻ ta nhìn thấu thiên cơ nói:
- Nên đến đương nhiên phải đến. Không nên đến, cho dù nàng sốt ruột thế nào cũng vô ích. So với suy nghĩ những điều đó không bằng suy nghĩ cho mình một chút!
Trong lòng Âu Dương luôn suy nghĩ về chuyện của mình.
Chuyện này rất đơn giản. Chính là Trịnh Tú Nhi! Rốt cuộc Trịnh Tú Nhi có phải là Vu tổ hay không? Điều này rất quan trọng. Thù hận giữa mình và Trịnh Tú Nhi đã quá lâu rồi, cũng nên giải quyết. Tuy nhiên trước tiên Âu Dương nhất định phải cân nhắc một điểm chính là vì sao cùng tu luyện phương pháp thánh chiến, mình lại kém hơn Chiến Vương nhiều như vậy?
Không sai, Chiến Vương là lão quái vật. Thời gian quả thật đủ dài. Nhưng những thứ này với nấu thuốc không giống nhau, không phải nói thời gian dài là tốt.
- Chung quy ta vẫn cảm giác mình thiếu hụt cái gì đó. Nhưng ta lại không rõ rốt cuộc thiếu cái gì. Có lẽ vấn đề chính là thiếu hụt cái gì đó có quan hệ với ta!
Từ sâu trong lòng, Âu Dương có cảm giác như vậy. Thứ mình làm mất chính là một thứ rất quan trọng. Có lẽ thứ này không phải là trí nhớ của mình. Trước đây Âu Dương cũng tin vào lời nói của thầy thuốc linh hồn kia. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn cảm thấy không đúng.
Trí nhớ của mình không phải là bị vứt bỏ, mà dùng một loại phương thức mà mình không hiểu được phong ấn trong đầu của chính mình. Bởi vì mình thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những thứ này.
Cho nên như thế mình không hẳn là tổn thương linh hồn. Nhưng mình không tổn thương linh hồn, vậy mình đã ném mất thứ gì?
Âu Dương trầm tư suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nghĩ ra được mình đã để mất thứ gì.
- Quên đi. Đi được tới đâu hay tới đó. So với hiện tại đau đầu suy nghĩ, không bằng đi hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm thấy này!
Âu Dương khẽ nhắm hai mắt lại không muốn suy nghĩ nữa. Mà lúc này một đôi bàn tay nhỏ nhắn như chạm vào vai Âu Dương bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi thân thể Âu Dương.
Trên mặt Âu Dương khẽ mỉm cười. Sở Yên Nhiên chắc chắn một nữ tử thiện giải nhân ý. Nếu như không phải mình bị phong ấn ký ức, nhắc nhở trong vận mạng của mình đã có người quan trọng nhất, có lẽ Âu Dương đã sớm đẩy ngã Sở Yên Nhiên!
Thời gian trôi qua từng ngày. Gần đây có thể nói Tiên giới thực sự không yên ổn. Trước hết bạo phát một trận đại chiến giữa Nhân tộc với Vu tộc. Nguyên nhân chính là có cường giả nhân loại đi nhầm vào lãnh địa của Vu tộc, kết quả bị hạ một loại vu thuật quỷ dị.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từ đó về sau bất kỳ với người nào có quan hệ tốt với người này đều sẽ bỏ mình không thể giải thích được. Bởi vì mọi người không đề phòng Vu tộc, không ngờ trực tiếp đã khiến gần một trăm ngàn Nhân tộc chết oan chết uổng!
Lần này đúng là đâm thủng trời. Cường giả của Nhân tộc dâng thư lên Nghi Quân, hi vọng Nghi Quân ra mặt thay bọn họ. Đừng thấy Bang Túng Hóa bình thường hung hăng càn quấy, trên thực tế hắn cũng rất khó khăn. Nếu như Nghi Quân không mở miệng, Bang Túng Hóa tuyệt đối không dám tiến vào lãnh địa của Vu tộc. Dù sao không có ai không sợ chết.
Thời điểm Nghi Quân nhận được tin tức này, hắn đã vô cùng phẫn nộ. Từ xưa đến nay chỉ có Nhân tộc ức hiếp Vu tộc, từ lúc nào Vu tộc lại dám khiêu khích Nhân tộc như vậy? Bây giờ Nhân tộc cường đại chưa từng thấy. Trước kia thế lực của Nhân tộc tách ra. Nhưng lần này không có Sa Lâm quấy rối, ngoại trừ khu vực Tây Bắc không có cách nào thu nạp ra, các khu vực khác đều nằm trong tay Nghi Quân. Nhân tộc chưa từng cường đại như vậy. Nghi Quân thực sự không hiểu rốt cuộc đầu óc Vu tổ động kinh hay bị cánh cửa kẹp vào mà lại dám khiêu khích Nhân tộc?
Dương nhiên Nghi Quân không hiểu. Bởi vì Vu tổ hiện nay căn bản không phải là Vu tổ năm đó chỉ nguyện bo bo giữ mình, tình cờ chiếm chiếm tiện nghi. Tình huống của Vu tổ hiện nay gần giống với Trầm Điễn, nhận được truyền thừa lực lượng, nhưng không nhận truyền thừa linh hồn. Bằng không cho dù Vu tộc phát điên cũng tuyệt đối không dám trêu chọc quái vật khổng lồ như Nhân tộc này!
Trong lúc Nghi Quân nổi giận, Nhân tộc đã phát binh đánh vào tây nam. Trận chiến này không tính là ác liệt thảm khốc. Nếu như nói ác liệt thảm khốc có lẽ chính là Nhân tộc. Trăm vạn cường giả Nhân tộc tiến vào tây nam đến ngày thứ ba đã chết một phần ba. Mà chết nhiều người như vậy không ngờ Nhân tộc vẫn không tìm được địa bàn của Vu tộc nằm ở chỗ nào!
- Mẹ kiếp, đây không phải là để chúng ta chịu chết sao?
Một giọng nói từ trong rừng rậm truyền ra. Nếu như Âu Dương ở chỗ này, hắn nhất định có thể nhận ra giọng nói này. Đây chính là giọng nói của Tiểu Nhạc. Chỉ có điều bây giờ Tiểu Nhạc không còn là dáng dấp bảy, tám tuổi mữa, mà là mười một, mười hai tuổi. Bên cạnh hắn chính là Mục Uyển. Từ ánh mắt nhu tình của Mục Uyển có thể nhận ra tiểu tử này đã thật sự thành công.
- Đừng nói nữa. Lần này mỗi người bị chết đều chết một cách kỳ lạ. Có thể khẳng định người ra tay nhất định là bản thân Vu tổ. Chỉ có điều tại sao những người đi cùng chúng ta đều đã chết, hết chỉ có mấy người chúng ta còn sống?
Lăng Túc thực sự rất buồn bực. Lần này người chết trên căn bản đều là thế lực của phía bọn họ. Nhưng tất cả mọi người trong nơi đóng quân này đều chết hết, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy người bọn họ. Điều này nói ra thực sự cổ quái. Nếu như không phải có thân tín của Nghi Quân lại đây tự mình nhìn mấy người không có vấn đề, có lẽ bọn họ đã bị xem là gian tế, bị bắt lại rồi.
- Lẽ nào tên Vu tổ gì đó tính dùng kế phản gián?
Tiểu Nhạc chẳng biết xấu hổ nói.
- Ngươi nghĩ ngươi là người thế nào? Tuy rằng bây giờ ngươi đứng hàng tiên tôn đỉnh phong, nhưng Vu tổ là cấp bậc gì. Muốn giết ngươi còn cần dùng kế phản gián sao?
Mục Uyển trừng mắt với Tiểu Nhạc một cái. Thật ra đối với chuyện tại sao nhóm người mình không có chuyện gì, bọn họ đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Có thể bởi vì Vu tổ là người quen của chúng ta thì sao?
Bỗng nhiên, Dạ Thiên âm trầm nói ra một câu như vậy. Trong một đêm tối, trong rừng rậm nghe thấy hắn đưa ra ví dụ như vậy, tất cả mọi người đều dựng tóc gáy!
- Người quen...
Lam Thông cảm thấy không rõ nhìn Dạ Thiên. Hắn không rõ tại sao Dạ Thiên lại có ý nghĩ như vậy.
- Vu tổ là nữ nhân!
Dạ Thiên bỗng nhiên nói ra chuyện này. Tuy nhiên điều này không được tính là bí mật gì. Tại Tiên giới, trên căn bản bất kỳ người nào cũng biết chuyện Vu tổ là nữ nhân. Nhưng điều này liên quan gì đến chuyện bọn họ vẫn còn sống?
- Hơn nữa, thế hệ Vu tổ này lại gần giống với Trầm Điễn, đều nhận được truyền thừa lực lượng, nhưng không có truyền thừa linh hồn. Lần này chúng ta tiến vào rừng rậm tây nam này, đã chết nhiều người như vậy lại chỉ có chúng ta còn sống. Như vậy tính ra chúng ta đều có một điểm giống nhau. Chỉ có điều các ngươi không phát hiện ra!
Dạ Thiên híp mắt.
- Điểm giống nhau? Ý ngươi muốn nói...
Lam Thông giống như cũng nghĩ tới điều gì.
- Không sai! Chúng ta đều có quan hệ với sư phụ. Có lẽ chúng ta có thể tồn tại chính bởi vì điểm này!
Lần này Dạ Thiên thực sự khẳng định. Mỗi người bọn họ đều có quan hệ mật thiết với Âu Dương. Bọn họ lại đều tiếp tục sống sót.
- Không đúng! Gần đây Vu tổ từng nói đã bày ra đại trận muốn lấy mạng của Âu Dương. Đây tuyệt đối không phải là người quen của chúng ta!
Lăng Túc chợt nhớ tới tin đồn gần đây. Một thời gian trước rất nhiều thế lực cùng tuyên bố tin tức muốn lấy mạng của Âu Dương. Trong đó có cả Vu tộc. Nếu như nói lần này bọn họ theo chiến tộc khai chiến, như vậy có lẽ còn có khả năng tiếp tục sống sót. Dù sao Âu Dương với thân phận là Tịnh Kiên Vương của chiến tộc, toàn thiên hạ đều đã biết. Nhưng tại sao Vu tộc lại muốn giữ lại tính mạng của bọn họ!
- Các ngươi dường như đều đã quên một người!
Ánh mắt Lam Thông nhìn lên bầu trời. Ngày hôm nay bầu trời đầy sao. Hắn nhìn những vì sao nói:
- Rất nhiều rất nhiều năm trước, tại tiểu thế giới, cũng có một buổi tối như vậy, đêm hôm đó...
Sau khi Lam Thông nói đến đây Lăng Túc bỗng nhiên nghĩ tới! Một đêm khuynh thành! Đúng vậy, đó chính là trận chiến cuối cùng của Âu Dương tại tiểu thế giới! Trảm Linh Sử nghịch thiên mà đi, dám làm cái chuyện trước chỉ có Hoàng Thiên Đại Đế dám làm! Đêm hôm đó cũng đã khiến cả tiểu thế giới điên cuồng.
Đêm hôm đó với bầu trời cũng tương tự như bây giờ. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ. Âu Dương treo đầu người trên tường thành, khóc thân những chiến hữu của mình. Tiếng khóc của hắn giống như còn vang vọng bên tai bọn họ. Chuyện Âu Dương tiêu diệt người của Trịnh gia dường như vẫn hiện rõ trước mắt. Hiện tại Lam Thông bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, khiến Lăng Túc lại nghĩ tới.
- Xem ra chúng ta có phiền toái lớn rồi!
Lăng Túc biết, nếu quả thật chính là nàng nói, như vậy thù hận của nàng với Âu Dương thậm chí sẽ biến thành thù hận với mọi người, thăng hoa đến một cảm giác không chết không dừng. Đúng vậy, nàng sẽ không giết mọi người. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, làm như vậy là quá dễ dàng cho mọi người. Nàng sẽ dùng một ngàn phương thức để dằn vặt mọi người đến chết!
- Chúng ta đi thôi!
Bỗng nhiên, Lam Thông nói ra lời ấy, thật ra không riêng gì Lam Thông, ngay cả những người bên cạnh cũng có thể đoán được đại thể người đó là ai. Dù sao chuyện liên quan với Âu Dương, mọi người ở chỗ này đều biết. Chuyện một đêm khuynh thành bọn họ cũng biết. Bây giờ nghe thấy Lam Thông nói như vậy, tất nhiên mọi người đều hiểu nguyên do trong đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart