Chương 550: Thần khí - Cung tên địa ngục! (Đoạn 2)
Dịch: BabyKillerPro
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
Thân thể của Đỗ Duy nhanh chóng phóng lên cao. Sau đó chỉ nghe thấy phía dưới truyền đến "Oanh" một tiếng!
Thân thể hắn sau một nhịp thở đã bay lên được khoảng hai trăm thước. Nhưng nhìn thấy phía dưới, chỗ mình vừa đứng. Một cái miệng không lồ đã khép lại, làm tầng băng lớn trên mặt biển cắn nát!
Đỗ Duy rốt cục thấy rõ ràng bộ dáng quái vật kia... chính xác ra, là thấy rõ ràng cái đầu của nó!
Đó là một cái đầu hình thoi… giống như một ngọn núi khổng lồ, phần lớn đã rút về trong biển. Chỉ có một phần nhỏ lỏa lồ ở trên mặt biển. Bề ngoài, da thịt giống như từng mảnh từng mảnh nham thạch cứng rắn màu đen, nhưng mang theo một tầng ướt nhẹp. Có thể nhận thấy, thể tích lớn ít nhất vài trăm thước. Hai con mắt phân ở hai bên nhô lên trên mặt biển, như đang giương mắt nhìn Đỗ Duy!
Lập tức, Đỗ Duy sinh ra một loại cảm giác như bị khóa chặt.
Ánh mắt to kia như thiên luân, trong tròng mắt di động ẩn hiện quang mang diêm dúa, lẳng lơ. Ở ngay chỗ giống như lỗ mũi, phun ra khí thế màu trắng... Giống loại sương mù đang quay quanh đảo.
- Hô! Hô! Hô!
Lỗ mũi mỗi một lần hô hấp, như là cuồng phong!
- Đó chẳng phải là quái vật… kia sao?
Đỗ Duy sắc mặt rất nghiêm túc, hắn mơ hồ cảm thấy bị áp bách bởi lực lượng cường đại của đối phương!
Cảm giác áp bức kia giống như một ngọn núi lớn, làm cho Đỗ Duy cảm thấy mình quả là nhỏ bé.
Nhưng là bây giờ, Đỗ Duy rõ ràng mình là đứng ở trên cao mắt nhìn xuống đối phương, cảm giác khá là kì lạ.
Quái vật dùng ánh mắt yêu dị nhìn Đỗ Duy. Hai ánh mắt ngưng trọng nhìn nhau, nhưng Đỗ Duy cảm thấy địch ý mãnh liệt của đối phương!
Rốt cục, một người một thú đưa mắt nhìn nhau thật lâu. Cái đầu phía dưới chậm rãi di động, làm cho cái miệng của nó lộ ra trên mặt biển, lỗ mũi phun nồng đậm bạch khí. Cái miệng khổng lồ rống lên một tiếng nghe như sấm.
Tiếng rống hùng hậu kia mang theo tiết tấu kì quái. Đỗ Duy cẩn thận nghe, nhưng như là từng bước âm phù kỳ dị. Thanh âm chấn động từ trong miệng, như gào thét trong lỗ tai Đỗ Duy. Đỗ Duy nhận ra, con quái thú kia tựa hồ đang nói gì với mình. Từ tiết tấu thanh âm, lộ ra vẻ giận dữ và bất mãn, còn có chút cảnh cáo.
Đáng tiếc... Hắn nhưng không cách nào nghe cho được.
- Ngươi đang nói cùng ta sao?
Đỗ Duy cười khổ một tiếng.
Mặc dù hắn học pháp thuật Druid (giao tiếp với muôn thú). Có thể liên lạc cùng đa số sinh vật tự nhiên. Nhưng là hiển nhiên, hắn nhưng không cách nào hiểu tiếng nói của quái thú khổng lồ này.
Druid tự nhiên pháp thuật, có thể làm cho Đỗ Duy có cùng năng lực câu thông cùng dã thú. Loại năng lực này được gọi là "Thú ngữ giả", nhưng là cũng chỉ có giới hạn trong sinh vật cấp thấp không có có trí khôn, tỷ như bình thường dã thú. Hoặc là một vài ma thú hơi cao giai một chút.
Nhưng, đối mặt cao cấp sinh vật, Druid pháp thuật là không có tác dụng.
Mắt thấy kia quái thú phát ra thanh âm càng ngày càng dồn dập, mang theo tiếng gầm thét như sấm. Tựa hồ địch ý càng ngày càng mãnh liệt, có bộ dáng có chút không nhịn được nữa.
Đỗ Duy ít nhất hiểu rõ một chút, đối phương xem ra là muốn xua đuổi mình cút ngay.
- Chris... cái lão khốn khiếp này! Ngươi để cho ta trở về gặp ngươi! Nhưng là ta như thế nào mới có thể gặp?
Đỗ Duy bất đắc dĩ quát lớn một tiếng. Tận lực để cho thanh âm của mình truyền đi xa xa.
Con quái thú kia dưới tiếng quát của Đỗ Duy, trở nên càng ngày càng nôn nóng, trong đôi mắt tỏa ra ngọn lửa yêu dị. Tiểu đảo bắt đầu phát ra màu vàng nhàn nhạt, rồi màu sắc càng ngày càng đậm!
Rốt cục, quái thú cũng hết nhẫn nại. Nó ngưng nói chuyện, đưa mắt nhìn Đỗ Duy hơn một phút đồng hồ. Cái đầu cự đại kia được đưa lên, càng lên càng cao, cuối cùng túc túc cao hơn mặt biển khoảng cách trăm mét, cơ hồ cùng Đỗ Duy đứng ngang hàng!
"Thật giống như... ý của nó là đuổi ta rời đi." Đỗ Duy cười khổ. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt con quái thú kia:
- Nếu như ta đây không đi?
Quái thú không có nghe hiểu lời của Đỗ Duy, nó nghe cũng không rõ, nhưng là nó dùng hành động thực tế trả lời Đỗ Duy.
Cái miệng to lớn mở ra. Đỗ Duy cảm thấy trong nháy mắt, một luồng hỏa diễm cao ngất trời đánh tới!
- Oanh!
Ngọn lửa kia thế tới hung mãnh, kèm theo cuồng phong. Phun ra đến trước mặt Đỗ Duy! Thân thể của Đỗ Duy chợt lóe lên, trong nháy mắt dời ra ngoài trăm thước!
Mà phía sau Đỗ Duy, một ngọn lửa ở bầu trời tràn ngập ra ngoài, giống như một đạo tường lửa lan tràn!
Đây không phải là ngọn lửa bình thường! Chỉ thấy ngọn lửa kia phun đến phía bầu trời, dưới con mắt trợn tròn của Đỗ Duy, bầu trời bị thui rụi!
Tan ra... Nung chảy bầu trời?
Đỗ Duy cả kinh, cái này không phải chuyện đùa!
Giống như một tờ giấy trắng bị nhét vào trên lò lửa, bị ngọn lửa một liếm sau. Bầu trời lập tức đã bị đốt ra khỏi một lỗ thủng khổng lồ!
Mà sau lỗ thủng, mảng lớn hư không màu đen xuất hiện ở trước mắt Đỗ Duy!
« Đây… quả là gặp quỷ rồi… »
Đỗ Duy không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi vì quái vật kia thể tích khổng lồ. Miệng rộng mở ra, vô biên vô hạn ngọn lửa quét tới đây! Đỗ Duy ra sức thi triển thuấn di ra ngoài. Ngọn lửa kia lại như cũ đi theo phía sau cái mông Đỗ Duy, một đường lan theo tới đây.
Rốt cục, Đỗ Duy trượt ra hơn ngàn thước, còn xảo diệu vòng một đường vòng cung... Lúc này mới tránh được, thoát khỏi tường lửa ngập trời!
Nhìn lại kia trên bầu trời. Vốn là bị «cháy sạch", sau khi ngọn lửa tản đi. Nhưng từng điểm từng điểm một lần nữa sinh ra! Mây trắng,trời xanh. Như là từng điểm từng điểm tái hiện ra, đem màu đen hư không, từng phần từng phần bồi lấp, cuối cùng khôi phục thành trời xanh mây trắng!
Đỗ Duy giật mình!
Không gian!
Đây là một không gian!
Hắn rốt cục đoán được sự thật!
Rất hiển nhiên. Mình mặc dù là một đường từ biển rộng mà đến, xuyên qua sương mù. Đi tới cái tiểu đảo này, nhưng là trên thực tế, cái này tiểu đảo cũng không phải là ở cái thế giới của Đỗ Duy nữa. Không phải là ở Roland đại lục! Mà là một không gian được người khác sáng tạo ra!
Nơi này hết thảy. Bầu trời kia, mây trắng. Nước biển. Tất cả hết thảy. Cũng là một không gian được chế tạo ra. Giống như trên Đại Tuyết Sơn phong ấn Ares cùng không gian phong ấn Ma Thần điện giống nhau!
Mà long thú phun ra hỏa diễm... Cũng không phải là đem bầu trời hòa tan, mà là trực tiếp... Thiêu hủy tầng ngoài không gian này!
Giống như... Bạch Hà Sầu "Phá họa" giống nhau!
Chính là phá họa!
Đỗ Duy mồ hôi lạnh chảy ra!
Phá họa? Chẳng lẽ con quái thú kia có thực lực ngang với Bạch Hà Sầu?
Mặc dù suy đoán rất hoang đường... nhưng là rất nhanh, Đỗ Duy cũng cảm giác được rằng, có lẽ mình đoán cũng không sai!!
Mắt thấy Đỗ Duy không có bị đại hỏa cắn nuốt. Quái thú tựa hồ lửa giận càng phát ra càng lớn, rống lên một tiếng. Sóng âm cơ hồ mắt thường có thể thấy được, tứ tán như cuộn sóng!
Sau đó Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được trong không khí, lực lượng đè nén mình ma lực đột nhiên tăng cường!
Đè nén ma lực của ta?
Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy không đúng!
Đây không phải là cái gì cấm ma pháp pháp thuật... Mà là. Lĩnh vực?!
Đầu quái thú nhô lên cao một chút!
Sau đó trong ánh mắt như lộ ra vẻ đùa cợt. Tựa hồ là cười nhạo nhân loại nhỏ bé… Đỗ Duy không biết tự lượng sức mình! Công kích của nó vô cùng đơn giản, cái miệng mở to ra như một không gian khổng lồ, hung hăng hướng Đỗ Duy cắn tới đây!
- Hừ, chậm như vậy mà nghĩ cắn được ta?
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, thân thể cấp tốc vượt qua lui về phía sau đi.
Nhưng thân thể hắn mới vừa động, lập tức mặt liền biến sắc!
Toàn bộ không khí chung quanh như biến thành thực thể! Trở thành sền sệt mà nồng đậm! Thân thể mình khó di động một phân. Như không phải là trong không khí mà là đang trong bùn lầy! Chung quanh lực cản cực lớn, bốn phương tám hướng cũng truyền đến lực lượng cự đại, hướng tới mình đè ép... Cảm giác như vậy, giống như lặn xuống biển sâu. Làm cho người ta tốc độ cùng nhanh nhẹn nhất thời thấp xuống nhiều lần!
Nhưng không khí sền sệt mức này, hiển nhiên vượt xa nước biển! Đỗ Duy cảm giác cũng không chỉ là như ở dưới nước hành động. Tựa hồ bốn phương tám hướng cũng đã không phải là không khí. Mà là... Cứng rắn!!
Ngươi có thể tưởng tượng đến cái loại cảm giác này sao? Không khí trở nên càng ngày càng cứng rắn. Trở nên càng ngày càng không cách nào tùy ý di động, chung quanh áp lực mỗi một giây đang nhanh chóng tăng lớn!
Đỗ Duy đem hết toàn lực lui về phía sau nhưng là thân thể mỗi lần di động một phân, cũng phải không ngừng gia tăng ma lực kháng cự!
Không sai, quái vật kia há mồm cắn nuốt - động tác là rất chậm chạp. Nhưng là Đỗ Duy rất nhanh liền phát hiệnđộng tác trở nên trì hoãn chậm hơn!
Đỗ Duy trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoang đường! Khi hắn nhìn quái vật này- động tác chậm giống như xem DVD thời điểm giảm tốc độ đi hai lần, nhưng là động tác của mình giống như trở nên giảm tốc độ đi ba mươi hai lần!!!
Nếu như nói cái này quái vật động tác chậm như con rùa. Như vậy Đỗ Duy cảm giác mình cũng đã biến thành một con ốc sên!
Quái vật kia động tác chậm chạp, giờ phút này bỗng lướt nhanh như gió! Cái miệng như vực sâu khổng lồ, đem Đỗ Duy bao phủ bên trong!
Đỗ Duy trong đôi mắt lộ ra một tia bén nhọn, đột nhiên hét lên một tiếng!
- Oanh!!!
Toàn thân hắn toát ra hào quang, trong nháy mắt như thoát khỏi gông xiềng!
Lực lượng lĩnh vực đột nhiên bộc phát ra, thân thể của Đỗ Duy lập tức lâm vào thống khổ cùng cực! Hắn biết thân thể yếu ớt của mình vốn không cách nào thừa nhận áp lực do sử dụng lực lượng lĩnh vực mang đến. Nhưng là giờ phút này đành phải vậy!
Chẳng qua là, trong nháy mắt dẫn phát lực lượng Lĩnh vực. Đỗ Duy lập tức đã cảm thấy áp lực chung quanh đột nhiên không còn! Thân thể trong nháy mắt như tia chớp hướng phía sau chui ra ngoài, thân thể trên không trung thối lui không ngừng. Cũng đã tiện tay đem từ trong tàng giới chỉ mũi tên ngục Fedora lôi ra ngoài!
Cung thần trên tay, lập tức khí thế Đỗ Duy tăng nhiều!
Mắt thấy cái đầu khổng lồ ở tại phía trước, Đỗ Duy dẫn động dây cung, nhắm ngay con quái thú kia!
Ngón tay nhẹ nhàng rung động!
- Ông!
Dây cung chấn động, thanh thúy dễ nghe!
Ma lực trên trường cung, hình giọt nước cánh cung hai bên, nhất thời bộc phát ra hai đóa rực rỡ quang mang. Tia sáng nhanh chóng ngưng tụ ở trên dây cung… Ngón tay Đỗ Duy buông lỏng. Một đạo quang mang như sao chổi hướng quái thú nơi xa gào thét mà đi!
Last edited by Tiểu Điệp; 26-11-2010 at 11:47 AM.
Lý do: edit là 1 điều rất quan trọng ^^!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Quang mang sao chổi kia khiến cho ngay cả tên quái thú cũng có cảm giác bất an và cảnh giác.
Mắt thấy quang mang trên trường cung. Quái thú tựa hồ rất cố kỵ quang mang này, liên tục thấp giọng gầm rú, có vẻ sợ hãi lui về sau.
Quang mang trên Thuấn Ngục tiễn trong nháy mắt bắn ra như sao chổi vạch ngang bầu trời, rơi ngay trên đầu của quái thú. Quái thú gầm rú lên một tiếng kinh khủng, liều mạng lui về sau giãy giụa, động tác không chút trì hoãn nhưng lại căn bản không cách nào tránh khỏi một kích của Thuấn Ngục tiễn!
- Ầm!
Thuấn Ngục tiễn đã bắn chính xác vào giữa trán quái thú, trong phút chốc sáng lên mội mảnh quang mang. Quái thú thống khổ gầm rống một tiếng, trong tiếng gầm rõ ràng mang theo sự kinh hoảng. Trên đầu nó, chỗ bị bắn trúng sau một hồi chớp sáng lại phát ra thanh âm ken két như nham thạch bị rạn nứt. Trên lớp da cổ lão đen đủi lõm xuống một lỗ thật sâu, chung quanh còn vô số vết nứt nhỏ chằng chịt như mạng nhện!
Quái thú ra sức gầm rú, dụng lực lắc đầu, sau đó từ vết lõm ở miệng vết thương, vô số tia máu tươi nhỏ bé phun ra, giống như một tòa suối nhỏ!
Máu tươi rơi vào nước biển, tức thì khiến nước biển vốn có màu bích lục trở nên đỏ sẫm! Càng quỷ dị chính là những tia máu kia dường như sau khi rơi vào trong nước biển, dưới sự kích thích lạnh lẽo của nước biển tức thì toát ra một luồng bạch khí nhỏ! Thậm chí có một vùng nhỏ nước biển sau khi bị nhiệt huyết rơi xuống tác động, còn toát ra một đợt bọt khí sôi ùng ục.
Tiếng gầm rú của quái thú mang theo một tia sợ hãi lẫn nức nở, nó cứ đung đưa đầu lia lịa, còn cẩn thận vùi đầu vào nước biển, chỉ để lại bộ phận mang hai tròng mắt trên mặt nước, cẩn trọng coi chừng Đỗ Duy trên trời.
Đỗ Duy bị đôi mắt này nhìn chằm chặp, trong lòng đột nhiên lại sinh ra một tia cảm giác kì dị là đôi mắt kia dường như mang theo một loại tình cảm kỳ quái nào đó. Đó không phải là đôi mắt tràn đầy dã tính, cũng không phải đôi mắt không có chút địch ý nào mà là… tựa hồ có chút mê mang, có chút sợ hãi, lại có chút phẫn nộ.
Đỗ Duy một lần nữa khẳng định, con quái thú này tuyệt đối không phải là một quái thú phổ thông bình thường ---- nó nhất định có trí tuệ!
Về phần quái thú, lúc này nó đã chìm vào nước, dường như như một con rắn đang rình ếch vậy, cứ nhìn Đỗ Duy chằm chặp, tựa hồ tùy thời đều sẽ tìm cơ hội công kích.
Đỗ Duy tuy đang bay trên trời cao, lại có cảm giác bị khóa chặt lại --- một kích Thuấn Ngục tiễn vừa rồi tuy khiến đối phương bị thương, nhưng thương hại hiển nhiên không quá nặng, còn cách chỗ trí mạng rất xa.
Trong tiếng gầm rú của quái thú lúc trước, hẳn là bộc lộ sự thống khổ… sợ hãi!
Đúng, không sai! Con quái thú này dường như rất sợ “Thuấn Ngục tiễn” trong tay mình!
Thứ nó sợ không phải là mình, mà chính là thanh thần cung trong tay mình!
Trong nước biển, cái đầu của quái thú tựa hồ bắt đầu từ từ chuyển động. Mà trên bầu trời, Đỗ Duy gắt gao nắm chặt lấy trường cung, không dám buông lỏng chút nào, ngón tay móc lên dây cung, tùy theo động tác của cái đầu quái thú mà không ngừng điều chỉnh vị trí của mình, thủy chung vẫn bảo trì đem dây cung ngắm thẳng vào mặt quái thú.
Cuối cùng, một người một thú, cứ như vậy đối mặt với nhau đã gần nửa giờ…
Đột nhiên, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên sinh ra một tia báo động! Một cảm giác bất an đột nhiên từ trong tâm khảm xuất hiện, mà càng ngày càng mãnh liệt!
Hắn tuy đến cùng cũng không biết là tại sao, nhưng lập tức đề cao cảnh giác, đột nhiên quay người lại…
Trong lúc này, dưới mặt nước biển, đột nhiên có một bóng đen phá nước mà bay ra! mang theo một luồng sóng to lớn mạnh mẽ!
Một đạo bóng đen hoàn chỉnh dài vài trăm thước giống như một cây roi dài thô tráng, phá nước mà ra hướng tới phía Đỗ Duy đang đứng hung hăng quất tới!
Đỗ Duy tức thì chuyển mình né qua một bên! Nhưng cái bóng đen kia dường như như một vật sống, sau một kích không trúng lại tiếp tục quất tới! Hình thành một vòng cung lớn tựa hồ muốn đem Đỗ Duy vây lại bên trong!
“Cự xà? Còn cái gì khác nữa đây?” Trong đầu Đỗ Duy rất nhanh có một ý niệm lướt qua, thân thể hắn lập tức nương theo gió mà lui, đồng thời một cánh tay phất ra, ném ra một cái ma pháp quyển trục!
Ầm! Đó là một cái quyển trục ma pháp cao cấp, bên trong chính là một cái ma pháp hỏa hệ cao đẳng, chỉ thấy sau khi quang mang chớp hiện liền có một chuỗi hỏa quang có vài tia bích lục ẩn hiện bên trong lập tức xuất ra!
Bóng đen như sợi roi kia sau một hồi quấn quanh như con rắn, một chút hỏa tinh lập tức dính vào bề mặt của nó! Theo sau là một chuỗi phản ứng dây chuyền!
Nguyên bản chỉ là mấy chấm lửa hỏa tinh thôi, nhưng một khi đã dính vào vật đó tức thì bốc lên một màn hỏa diễm xung thiên! Bên trong luồng hỏa diễm có quang mang bích lục ẩn hiện, chính là một hỏa hệ ma pháp cực kỳ lợi hại! Ma pháp này được gọi là “Phần kim bích diễm”, bất kể vật gì một khi bị hỏa tinh kia dính vào, sẽ lập tức dẫn phát đại hỏa, mà không phải là hỏa diễm thông thường, là ma hỏa do ma pháp sư luyện chế ra, năng lực thiêu đốt cực kỳ kinh người! Cho dù là kim loại đi nữa, chỉ cần bị một điểm lửa dính vào, đều có thể khiến nó bị thiêu đốt ngay lập tức!
Luồng hỏa diễm này không cần phải có bất kỳ vật gì hỗ trợ. Bởi vì dưới loại hỏa diễm này cơ hồ có thể thiêu đốt tuyệt đại bộ phận vật chất trên thế giới này! Thậm chí chỉ cần bị hỏa diễm đốt phải, cho dù là nước cũng không có khả năng giội tắt.
Bóng đen kia sau khi bị hỏa diễm đốt phải, tức thì hung hăng co rút mấy cái, ra sức giãy dụa! Mà hỏa diễm kia lan tràn cực nhanh, tức thì thuận theo cái bóng mờ dài như con rắn ấy đi xuống, hỏa tuyến rất nhanh lan tràn xuống dưới nước biển!
- Hống!
Một tiếng rống lớn, cái đầu của quái vật lại lần nữa nhào ra khỏi mặt nước, lần này ngay từ lúc bắt đầu đã hung hăng lao về hướng Đỗ Duy cắn tới!
- Hừ!
Đỗ Duy lập tức chuyển thân, dây cung trong tay lần nữa chấn động một cái, một đạo Thuấn Ngục tiễn hướng tới quái thú bắn ra!
“Ầm” một tiếng, trên đỉnh đầu quái vật kia lại trúng một kích, huyết hoa bạo phát vung vãi bốn phía. Lần này cự ly có chút gần, Đỗ Duy nhanh chóng lui ra lại chậm mất một bước, mấy điểm huyết hoa đã bắn trúng một góc áo bào của hắn. Mặc dù hắn đã cấp tốc lui về sau, nhưng vẫn nghe thấy trên áo bào của mình truyền đến những âm thanh xuy xuy ăn mòn! Cúi đầu nhìn lại, giữa vạt áo bào đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn loang lổ! Còn có một chút khói đen ti ti bay ra!
Máu tươi của con quái vật kia tựa hồ có tính ăn mòn rất mạnh!
Quái vật lần nữa trúng đòn, lần này lại không lui về sau! Chỉ là hung hăng lắc đầu một cái, tiếng gầm rú dập dờn giữa trời đất, cái đầu to lớn che cả ánh mặt trời, đem Đỗ Duy chụp dưới một cái bóng đen to lớn.
Nó dường như đã chú ý đến, Thuấn Ngục tiễn trong tay Đỗ Duy quả là đáng sợ nhưng lại tựa hồ không thể hình thành sát thương trí mạng với mình!
Mà lúc này, Đỗ Duy chính diện đối mặt với cái đầu to lớn của nó. Trong nước biển, một đạo hỏa tuyến đột nhiên xông ra! Chính là cái thứ đồ vật như cự xà vừa nãy!
Đồ vật đó tuy vẫn còn bị hỏa diễm thiêu đốt, nhưng sau khi nó hung hăng quẫy mạnh một cái, lập tức giống như là lột da. Mặt trên vốn đang bị hỏa quang đốt cháy toàn bộ đều rơi xuống! Tiếp theo đó hướng về phía Đỗ Duy quất qua!
Đỗ Duy hết cách, trước mặt hắn là cái đầu to khủng bố, sau lưng lại là một thứ như con rắn lớn. Sau khi gầm rú, quái vật tiếp tục hướng về Đỗ Duy cắn tới! Dưới tình thế gấp rút, Đỗ Duy chỉ có thể ra sức kéo chặt dây cung, thở một hơi liên tục bắn ra ba phát!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục ba đạo Thuấn Ngục tiễn bắn về hướng quái vật kia!
Nhưng lần này, ba đạo quang mang sao chổi kia vừa tới trước mặt quái vật, trên cái đầu to lớn của quái vật đột nhiên thoáng hiện ra một mảnh khí thể màu nhũ bạch trông như một cái lồng phòng ngự!
Ba đạo Thuấn Ngục tiễn như sao chổi, bắn trên mặt lồng bạch sắc kia. Mà trong tiếng gầm rú của quái vật lại có vẻ mang theo sự giễu cợt, dường như lại mang theo một tia hận ý thật sâu! Âm thanh gầm rú kia, trong lúc này phát ra thậm chí còn khiến Đỗ Duy cảm giác giống như một tiếng “cười lớn” vậy.
Gặp quỷ rồi! Quả nhiên là lĩnh vực!
Đỗ Duy cười khổ.
Thuấn Ngục tiễn của hắn đã có lực lượng thánh giai! Cái tên quái vật kia lúc đầu tựa hồ sợ hãi vũ khí trong tay mình có lẽ là do nó nhận ra loại cung tên này! Cho nên lúc bắt đầu, dưới tình huống sợ hãi, nó chịu đựng hai phát, tựa hồ có vẻ như mình chiếm tiện nghi.
Nhưng rất nhanh cũng để lộ ra nhược điểm của Đỗ Duy!
Cái tên quái vật thông minh này, tựa hồ đã ý thức được Thuấn Ngục tiễn do Đỗ Duy bắn ra, tuy xem thì rất dọa người nhưng uy lực lại không đủ để thương hại mình! Đã như thế, sự sợ hãi của nó đối với Đỗ Duy nháy mắt đã mất tăm!
Mặt sau ba đạo Thuấn Ngục tiễn bị nó nhẹ nhàng tiếp đỡ! Mà rất nhanh sau đó, tiếng gầm rú của quái vật trong bốn phương tám hướng khiến cảm giác trói buộc trong không khí kia lại lần nữa ngưng tụ!
Đỗ Duy đành hết cách, chỉ có thể mạo hiểm bất kể sự đau đớn toàn thân, cường hành dẫn phát lĩnh vực lực lượng của chính mình. Cố gắng giãy dụa!
Hắn thành công, từ sâu trong ý thức không gian bên trong não hải. Lĩnh vực lực lượng lần nữa bị dẫn phát đi ra, cảm giác áp bức chung quanh tức thì thả lỏng! Nhưng toàn thân máu thịt cùng xương cốt của Đỗ Duy đồng loạt truyền đến cảm giác phải chịu gánh nặng bất kham, thống khổ kịch liệt không chịu nổi!
Cảm giác này khiến cho Đỗ Duy có ý nghĩ mình giống như một con búp bê vải bị ném vào trong lò lửa vậy! Lực lượng kia có lẽ tùy thời đều có thể đem thân thể giòn yếu của mình biến thành phấn mạt!
Không quản nhiều nữa, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng, thân thể lần nữa cố gắng thi triển ra một cái thuấn di. Nhưng lần này …
Đột nhiên, dưới chân hơi chặt! Đỗ Duy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen như con rắn dài kia không biết từ lúc nào đã đến bên thân mình!
Bóng đen kia cực kỳ thô lậu! Mà trên mặt lại còn đầy rẫy những tia gai nhỏ! Lúc này một tia gai đã đâm trúng trên mắt cá chân của mình!
Một trận đau đớn kịch liệt. Dưới chân máu tươi đầm đìa, cái gai kia nhìn có vẻ như gai thịt, nhưng lại mang theo sự sắc bén cực kỳ, đã cắt vỡ mắt cá chân của Đỗ Duy!
Lông mày Đỗ Duy hơi nhíu lại, cái miệng rộng của quái vật to lớn kia đã đem cả người Đỗ Duy chụp lại…
Chẳng lẽ… lại bị cái thứ này nuốt chửng sao?
Dưới tình hình khẩn cấp, toàn thân Đỗ Duy phát sáng chói lòa! Chung quanh thân thể của hắn, trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số đạo phong nhận (đao gió) sắc nhọn!
Đây không phải ma pháp! Mà là cường hành sử dụng lực lượng lĩnh vực, cải biến không khí lưu động chung quanh thân thể Đỗ Duy. Khiến không khí trong nháy mắt bị phân cắt thành từng đạo từng đạo, sau đó lưu chuyển cực nhanh!
Ken két vài tiếng, những tia phong nhận đã cắt đứt gai nhọn kia, Đỗ Duy vừa thoát thân, lập tức cường hành kéo mạnh trường cung!
Lần này không giống như hai lần trước, hai lần trước Đỗ Duy trong nháy mắt dẫn phát lĩnh lực lực lượng đã đem cỗ lực lượng kia áp chế trở về. Bởi vì trình độ thân thể của hắn nếu như chỉ là trong nháy mắt dẫn phát lực lượng thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng nếu như là… dùng lĩnh vực lực lượng bắn ra Thuấn Ngục tiễn … như vậy sẽ tạo ra thương tổn cực lớn với thân thể của Đỗ Duy!
Rút kinh nghiệm từ mấy lần sử dụng lĩnh vực lực lượng trước kia. Tại ma thần điện, Đỗ Duy lần đầu tiên dẫn phát lĩnh vực, dùng lĩnh vực lực lượng chính diện đem một tên thánh giai thủ hộ giả của thần điện đánh bại, nhưng lần đó cũng đã suýt giết chết hắn! Nếu như không phải có Ares dùng thần lực tu phục thân thể của hắn lại mà nói.
Lần thứ hai sử dụng lĩnh vực lực lượng, là khi giết chết tên thiên sứ kia.
Lần đó, cũng là dựa vào Áo giáp trăng khuyết năm màu. Trước tiên chịu mấy đòn trọng kích của tên thiên sứ, sau đó dùng cái phòng ngự thần khí mạnh nhất kia khiến cho công kích của thiên sứ trở nên vô hiệu, nhân lúc đối phương đang chấn kinh, Đỗ Duy mới thừa cơ đem hắn giết chết.
Lần đó, rốt cục cũng phải sử dụng đến lĩnh vực lực lượng, nhưng cũng chẳng qua là trong nháy mắt dẫn bạo lĩnh vực, kỳ thật phần lớn thời gian Đỗ Duy còn dùng thánh giai lực lượng mà đánh với đối phương. Nói cho cùng thì tên thiên sứ kia cho dù có lợi hại cũng chẳng qua chỉ là thánh giai mà thôi.
Nhưng hiện tại, đối diện với tên quái vật đáng sợ này… Gặp quỷ! Nó lại có được thực lực lĩnh vực cấp bậc? Ngay cả Thuấn Ngục tiễn trình độ thánh giai cũng không cách nào gây tổn thương cho nó!
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Đỗ Duy không thể không liều mạng!
Lúc này hắn đã bị cái miệng rộng lớn của đối phương chụp tới, ngón tay móc chặt dây cung, trong ánh mắt chớp qua một tia quyết liệt!
Thánh giai cũng không đủ hả?
Vậy thì xài lĩnh vực!
Mặc dù sử dụng lĩnh vực lực lượng để bắn ra Thuấn Ngục tiễn, sợ rằng thân thể của mình cũng không cách nào thừa thụ, khó nói là có thể dẫm lại vết xe đổ trong thần điện hay không… nhưng hiện tại không dùng thì không được!
Một tia ngân quang quỷ dị, từ trong tròng mắt Đỗ Duy bắn ra, từ nơi sâu thẳm trong não hải tức thì bạo phát một trận đau nhói cường liệt!
Đột nhiên, một tiếng gầm rú từ trong miệng Đỗ Duy phát ra! Toàn thân hắn kịch liệt run rẩy lên!
Cảm giác quen thuộc kia từ trong thể nội từ từ hiển hiện ra!
Là lực lượng! Là thứ sức mạnh hùng hồn tựa hồ mặc kệ trời đất không gì có thể ngăn cản lực lượng cảm giác!
Mặc dù biết sau khi sử dụng lực lượng này, chỉ sợ là sẽ đem đến sự hủy diệt cho chính mình, nhưng trong nháy mắt, cái loại cảm giác có được thứ lực lượng này – thực tại quá bay bổng! Từ trong miệng Đỗ Duy không ngớt gầm rú thống khổ, nhưng trong tâm khảm thì lại có một luồng hỏa diễm cuồng bạo thiêu đốt.
Ngón tay chụp trên dây cung, ngắm chuẩn cái miệng to lớn như vực sâu kia, đang muốn buông lỏng ngón tay ra …
- Dừng tay!!!
Từ trong não hải, một thanh âm nôn nóng đột nhiên phát ra!
Một loại ý thức cùng với ý thức của chính mình có cảm giác tương đồng kỳ dị, đem toàn thân Đỗ Duy bao trùm lại!
Từ bên trong ý thức, Đỗ Duy cơ hồ nghe được thanh âm của chính mình – tên Đỗ Duy 1 kia.
- Ta không phải Đỗ Duy 1, ta là Aragon!!
Thanh âm kia mang theo sự nôn nóng:
- Dừng việc tự sát lại! Ngươi hiện tại không thể sử dụng lĩnh vực! Sẽ chết chắc đấy!
- Không dùng lĩnh vực, ta cũng sẽ bị nuốt chửng thôi.
- Tin ta đi, ta sẽ không hại ngươi, cũng sẽ không hại chính mình.
Thanh âm kia rất kiên quyết.
Ý thức của hai người trong nháy mắt giao lưu mấy câu, tâm lý Đỗ Duy có chút do dự. Ngón tay móc lên dây cung của hắn do không tự chủ mà nới lỏng một chút.
Bởi vì một mực không thể sử dụng lĩnh vực. Cho nên Đỗ Duy không cách nào cùng cái tên “Đỗ Duy 1” kia tự do giao lưu, chỉ có khi chính mình toàn lực sử dụng lĩnh vực lực lượng, mới có thể cùng bọn họ liên hệ - tỷ như lần tại ma thần điện kia vậy.
- Tiến vào! Ngươi sẽ không chết đâu! Tiến vào!
- Tiến … tiến vào?
Đỗ Duy nhìn vào cái miệng rộng như vực sâu tràn đầy tanh hôi kia.
- Lần đầu tiên ngươi gặp Chris, tình huống lúc đó ngươi quên rồi sao? Cứ để nó nuốt xuống. Ngươi mới có thể tiến vào!
Không kịp tự hỏi, ý thức Đỗ Duy đã buông lỏng dây cung…
- Oanh!
Cái miệng rộng giữa không trung hung hăng khép lại! Mang theo sóng biển tản ra bốn phía, theo sau con vật rống lên một tiếng rồi lần nữa trở về mặt nước, dưới sóng biển ầm đùng, chậm rãi chìm xuống …
Last edited by Tiểu Điệp; 14-12-2010 at 01:12 PM.
Lý do: edit là 1 điều rất quan trọng ^^!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
- A…
Cổ họng Đỗ Duy không cách nào ngừng phát ra tiếng kêu gào. Hình như còn có tiếng vọng lại! Hắn cảm giác được thân thể mình đang rơi thẳng xuống một đường. Thật giống như cảm giác rơi xuống từ sườn núi xuống một vực sâu không đáy!
Bên tai tiếng gió ào ào, lại còn xộc vào mũi một mùi tanh tanh. Khiến cho cả người hắn có cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Cuối cùng, bịch một tiếng, Đỗ Duy đã rơi xuống đất, chuẩn xác mà nói, là rơi vào một vũng nước âm ấm.
Vừa rơi xuống vũng nước, Đỗ Duy liền khẩn trương đứng lên, thấy trên người không có tổn thương gì, khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều loại nước này thật đúng là mềm mềm ấm ấm, tựa như một dạng đặc dính. Đỗ Duy liền có cảm giác nhờn nhợn buồn nôn.
Trời ạ, mình đang ở trong bụng của quái vật! Thứ nước âm ấp dinh dính này là dịch thể trong bụng nó hay là cái thứ gớm giếc gì khác đây?
Hắn liền gấp rút thoát ly khỏi vũng nước. Đứng lên một vùng cứng rắng ở bên cạnh.
Xung quanh tối đen như mực. Đỗ Duy đưa một ngón tay lên. Đầu ngón tay rất nhanh xuất hiện một chùm hỏa quang. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt đó, hắn quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh.
“Ách… chỗ này, chắc hẳn là bụng của quái vật kia? Không thể không nói, trong bụng của quái vật so với tưởng tượng của ta thì hình như hơi bị sạch sẽ một chút.”
Quần áo trên người hắn đều đã ướt nhẹt. Có trời mới biết cái thứ nước ấm ấm dính dính kia là cái thứ quỷ gì! Đỗ Duy vội vội vàng vàng tính thi triển ma pháp, đem quần áo hong khô. Chỉ là sau một giây suy nghĩ, hắn dứt khoát từ giới chỉ tồn trữ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chỗ hắn đang đứng trông giống như một cái sơn động. Dưới chân là một khối tròn cứng rắn và khô ráo. Chẳng lẽ đây là một cái nội tạng nào đó trong bụng quái vật? Nhưng mà giẫm lên đi, lại cứng giống như là đi trên một mặt đá.
Mà chung quanh, có những cái bóng mờ mờ đen đen, dưới ánh lửa yếu ớt chập chờn, trông giống nhưng những tảng đá, chỉ là hình như mỗi tảng đều bao phủ bởi rất nhiều đường vân nổi.
Đỗ Duy lại gần quan sát, lại phát hiện ra điều kì lạ. Trên những thứ giống như vách đá kia (cái này chắc có lẽ là vách thịt trong bụng quái vật a), dưới ánh lửa chiếu vào, mơ hồ thấy hiện lên những đường vân, họa ảnh kì dị, phân bố rất rõ ràng. Lại giống như một bức thư viết bằng văn gì kì dị nào đó lên vách tường, trông cứ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo như nòng nọc uốn khúc, Đỗ Duy xem một chữ cũng không hiểu.
Đỗ Duy cả một bụng đầy học vấn. Chí ít trên đại lục Roland, hắn cũng có thể coi là một người học rộng tài cao, có bản sự xem qua một lần là nhớ, như trước đây hắn đã gặm nhấm không biết là bao nhiêu sách vở, chỉ là loại văn tự trên vách này, Đỗ Duy có thể chắc chắn, chưa bao giờ thấy qua.
“Rất giống … như một loại ma văn?” Đỗ Duy nhíu mày.
Đúng lúc đó, đột nhiên, từ nơi sâu bên trong, truyền đến một tiếng rít ảo não, nghe lại hệt như tiếng gió, trong tiếng gió đó, dường như còn có một loại gầm gào như sấm rền.
Ách, hình như là tiếng người ngáy ngủ.
Đỗ Duy cảm thấy ý tưởng này đúng là kỳ quái. Chẳng qua là đích xác rất giống tiếng lẩm bẩm được phóng đại vô số lần.
“Tốt rồi, chí ít là ta còn sống a.”
Đỗ Duy nhẹ nhàng an ủi chính mình, hắn cố làm cho mình lạc quan lên.
“Hiện tại, nên suy nghĩ, tiếp theo nên làm như thế nào” Hắn quan sát xung quanh.
Kỳ thực tình cảnh bây giờ cũng không quá phức tạp, hắn đang đứng ở một địa điểm giống như một loại nham thạch, đối diện và sau lưng đều là vách đá cứng rắn, dưới chân bên cạnh toàn là thứ dịch thể nhờn nhờn dính dính không biết tên kia – giống như một dạng dòng sông.
Đỗ Duy xác định cẩn thận một lần nữa..Ân, bên trái hình như là nơi ta tiến đến.. Cũng có thể nói, đi hướng đó là tới miệng của quái vật.
Mà như vậy thì, muốn một mực tiến vào bên trong, hình như là đi bên phải…
Gặp quỷ, cái chỗ này chẳng lẽ không có con đường nào khô ráo ư?
Đỗ Duy nhìn vào dịch thể khả nghi phía dưới.
Dịch thể đó tựa hồ như chậm rãi lưu động về một phía, chẳng lẽ phải thuận theo dịch thể này hướng vào bên trong?
Tuy rằng trước đây, Đỗ Duy đã từng tiến vào bụng quái vật này một lần. Tại nơi này gặp qua lão Chris kia một lần.
Chẳng qua là lúc đó. Khi cái lão gia hỏa kia đem mình vào, chính mình cũng đang hôn mê, đến khi tỉnh lại cũng đã ở bên trong rồi.
“Xem ra, cũng chỉ có thể đi vào bên trong…” Trong tâm Đỗ Duy có chút tiếc nuối, hắn rất rõ ràng, thực sự trong thân thể mình, có lẽ biết đường đi như thế nào, trong cái huy chương kia còn phong ấn hai cái linh hồn, một trong đó là Aragon.
Tên gia hỏa kia đã từng tới đây.
Đáng tiếc Đỗ Duy không cách nào cùng hắn liên lạc. Trừ phi chính mình dẫn phát lực lượng lĩnh vực. Chỉ là đối với hắn hiện tại mà nói, dẫn phát lĩnh vực lực lượng, chính là tự sát.
Lúc này đây, tiếng gió rít bên trong càng lúc càng vang. Đỗ Duy đã lờ mờ đoán ra, tiếng này là tiếng con quái vật kia hô hấp, hắn đang định thi triển ma pháp, men theo hướng dòng sông dịch thể khả nghi kia đi vào, thì lại phát hiện ra một sự thật khó có thể chấp nhận!
Càng vào bên trong tiếng gió rít càng vang, dòng sông đặc dính phía dưới, tựa hồ mực nước cũng ngày một tăng cao!
Chình mình hiện tại đang ở huyệt động bên trong con quái vật, chỉ có thể quan sát được bốn năm thước trái phái trên dưới, mà mực nước dòng sông kia không ngừng tăng cao, rất nhanh đã muốn ngập đến hai chân.
Chẳng lẽ …
Đỗ Duy bi phẫn nhìn một cái lên bộ quần áo vừa thay xong.
Không còn cách nào khác, Đỗ Duy hạ quyết tâm, nhún người nhảy vào trong dòng dịch thể một lần nữa. Trong lòng lầu bà lầu bầu: Thôi thôi, Đừng đem nó ra tưởng tượng thành dịch thể trong bụng quái vật, tưởng tượng thành suối nước nóng đi…Đúng, chính là suối nước nóng a …
Dòng nước chậm rãi một đường chảy xuôi xuống dưới, càng lúc mặt nước càng cao. Sau cùng toàn bộ hành lang hai bên đều bị che phủ hết. Đỗ Duy chỉ còn có thể nén chặt mọt ngụm khí, kiệt lực không chế hô hấp, sau đó xuôi theo dòng chảy, thẳng một đường vào bên trong…
Lúc đầu, dòng chảy dịch thể tựa hồ rất chậm chạp. Nhưng càng về sau, dần dần trở nên chảy xiết!
Dọc theo hành lang một đường đi xuống, sau hai lần chuyển hướng bất ngờ, đột nhiên xuất hiện một cái dốc đứng!
Cả người ngập trong nước, Đỗ Duy không cách nào kêu lên, đã cảm giác thân thể mình như bị ném lên không trung, cao cao bay lên, trùng trùng rơi xuống!
Cảm giác này quả thật là giống bị say xe!
“Sớm biết thế này… Hẳn là nên mang theo Tỵ Thủy châu” Đỗ Duy thật hối hận đã đem Tỵ Thủy châu giao cho JoJo – Là sau khi hai người xác định quan hệ, vì để kỷ niềm khoảng thời gian ám muội trong đầm lầy, JoJo đã từ trong tay Đỗ Duy đoạt lấy Tỵ Thủy châu.
Thật đáng chết! Cái đầm lầy kia mặc dù hôi hơn chỗ này, nhưng chí ít khi đó còn có mỹ nữ làm bạn a!
Đỗ Duy cảm giác như chính mình bị ném vào trong một thác nước. Nước chảy mạnh như chồm cả lên. Sóng nước mạnh mẽ vỗ lên từng đợt từng đợt, hắn không ngừng rơi dọc xuống theo hành lang. Nước chảy rất xiết. Mấy lần chuyển hướng, thân thể hắn bị va vào vách đá cứng rắn, đập mạnh đến đầu váng mắt hoa, nếu như không phải đang liều mạng nín thở, chỉ sợ là hắn đã kêu cha khóc mẹ mấy lần.
Sau một hồi lâu cố gắng chịu đừng hành xác. Cuối cùng Đỗ Duy cũng cảm giác được dòng nước xung quanh dần dần chuyển chậm lại, mà thân thể hắn, cũng rất từ từ nổi lên…
“Sống rồi!!!”
Lúc đầu Đỗ Duy vươn lên khỏi mặt nước, hắn gấp gáp hô lên, liều mạng hô hấp.
Vùng nước trước mặt được mở rộng ra, ngẩng đầu nhìn lại, đoạn “Sơn động” này trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, phía trên đỉnh đầu cũng thống thoáng hơn nhiều. Đại khái chỗ này phải chăng là dạ dày bên trong bụng quái vật?
Chỉ khác là bức vách phía trên sơn động vẫn mang màu đá, còn ẩn hiện từng dòng từng dòng đường vân kỳ dị.
“Chẳng lẽ con quái vật này thích hình xăm? Cũng chưa thấy ai đem hình xăm xăm vào phía trong thân thể a.” Đỗ Duy gắng hết sức từ trong nước ngoi lên, hung hăng nhổ ra mấy ngụm, hắn cảm giác có chút dịch thể từ khoang mũi hắn chảy ra! Cảm giác dính dính nhờn nhờn làm cho hắn nghĩ tới một thứ tởm lợm…Ông trời ơi, cái thứ này, giống như là nước mũi!
Ấy da không không không. Đỗ Duy đuổi gấp tự cảnh cáo chính mình không nên suy nghĩ về cái hướng ghê rợn đó.
Trong chỗ này không những nước chảy ôn hòa, mà còn cạn dần. Đỗ Duy nhìn thấy bên cạnh mà một mảng bờ khô ráo bằng phẳng, thế là liền luống cuống tay chân leo lên, ngửa mặt nằm tại chỗ không ráo đó, hắn mở rộng tay chân, mở to miệng hô hấp.
- Ta thề, lần sau nếu có quay lại đây, ta nhất định chết tạo một bộ đồ lặn nước.
Đỗ Duy hung hăng lầu bầu một câu.
Ở đây rất trông trãi, Đỗ Duy nhìn một lát, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng rống lên.
- Chris! Chris! Cái lão gia hỏa nhà người ở nơi nào? Ta đến tìm người đây!!Chris.
Đỗ Duy lớn tiếng kêu gào mấy lần, Cuối cùng, hắn chợt có phát hiện!
Trên vách tường trước mặt cách khoảng vài chục bước chân, Đỗ Duy nhìn thấy một hàng chữ to, lần này là loại chữ Đỗ Duy có thể hiểu được. Hiển nhiên, đây là văn tự của nhân loại, mà còn là Roland văn tự!
Tuy nhiên từ cách sử dụng ngữ pháp mà xem, văn tự này có lẽ là Roland văn tự cổ đại, chẳng qua đối với người đã đọc qua rất nhiều cổ tịch như Đỗ Duy mà nói, hiểu được không quá khó khắn.
“Nhà của Chris – men theo dòng sông trước mặt hai trăm thước. Cửa thông đạo thứ tư quẹo phải đi xuống dưới.”
Đỗ Duy sửng sốt.
Tự nhiên có một cái biển chỉ đường???
Cái lão gia hỏa này đã bị cầm tù ở đây, lại còn làm ra một cái biển chỉ đường tiếp đãi tân khách tại nơi này?
Vậy thì cũng khoa trương quá đi!
Khỏe rồi, Đỗ Duy cứ vậy án chiếu theo biển chi đường kia mà đi xuống.
Sau khi đi vào bên trong, hắn đến được nơi mà biển chỉ đường kia dẫn tới, trên vách tường tại nơi này, lại xuất hiện một hàng văn tự: “Chào mừng tới nhà của Chris, nếu ngươi là người thờ phụng thần linh. Xin thông cảm, chủ nhân không tiếp đón”
Đỗ Duy cảm giác buồn cười vì một lẽ rất hoang đường. Hắn làm như nơi này hắn có nhiều khách lắm ấy!
Đây là một địa động hình tròn, Đỗ Duy không chút phí sức khom lưng tiến vào. Chỉ là động này hình như hơi thấp một chút, khiến cho Đỗ Duy phải cong đầu gối vừa bò vừa leo mới có thể tiến vào. Hắn leo đến mấy trăm bước trái phải, mới cuối cùng leo đến đầu hang…
Trước mặt đột nhiên rộng mở lên, xuất hiện một cái sơn động khổng lồ! Huyện động này nhìn lên phía trên, cao phải đến gần trăm thước! Mà không gian dạng địa hình vòm tròn chung quanh, dường như giống như một dạng cung điện!
Trên mái vòm đá hình tròn, lấp lánh ánh sáng rực rỡ đủ màu! Đỗ Duy sau khi đứng lên, lắc lư hoạt động đôi đầu gối cứng nhắc, rồi kinh ngạc phát hiện, vách tường lấp lánh rực rõ kia, toàn bộ đều là…
Khảm nạm chi chít trên mặt đá, từ hạt từng hạt lớn nhỏ không đều, toàn bộ là bảo thạch a!
Toàn bộ đều là bảo thạch! Mà hơn nữa, theo đôi tặc nhãn chuyên nghiệp của Đỗ Duy, toàn bộ đều là cực phẩm hiếm thấy, ma lực bảo thạch thượng đẳng!
Viên màu đỏ đằng kia phi thường hữu dụng với hỏa hệ ma pháp là Xích Diễm thạch! Viên màu xanh kia, là cực phẩm chuyên dùng cho thủy hệ ma pháp Thủy Lan Toản… vân vân và vân vân! Cho dù Đỗ Duy có thể coi là giàu có, nhưng trước này cũng chưa từng gặp qua nhiều cao cấp bảo thạch rực rỡ như vậy! Thêm nữa, lại dùng đôi tặc nhãn của Đỗ Duy mà đánh giá, mỗi một viên, đều tuyệt đối là thượng đẳng đẳng cấp!
Giả như từ trên vách tường tùy tiện móc xuống một khối, ném tới đại lục. Sợ rằng có thể khiền cho hai trung cấp ma pháp sư vì cướp đoạt nó mà quyết đấu đến bể đầu!
Đỗ Duy hai mắt lập tức sáng lên! Trên vòm đá tròn cao lớn vài trăm thước kia, chi chi chít chít toàn là bảo thạch! Kiểu này … kiểu này … Chỉ sợ nếu Ma Pháp công hội đem toàn bộ đại lục đào tung cả lên, cũng tuyệt đối không có nhiều bảo thạch thượng đẳng như vậy!
Đỗ Duy vốn tham lam! Nhìn thấy một bảo tàng khổng lồ đến chảy nước miếng như vậy, Đỗ Duy tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Không một chút do dự! Hắn lấy ngay từ ngực ra một thanh chủy thủ sắc bén, bay đến vách tường. Hung hăng cạy ra một khối thượng phẩm Thủy Lan toản. Cầm trong tay áng chừng phân lượng, lại nhìn qua màu sắc một chút – Nếu như chuẩn bị thêm một cây gỗ hồ đào thượng đẵng nữa, như vậy đủ để làm ra ma trượng cho một vị đại ma pháp sư thủy hệ a!
Đỗ Duy động tác rất nhanh. Mới chỉ hít một hơi đã từ trên tường móc ra bảy tám khối bảo thạch. Toàn bộ nhét vào trong tồn trữ giới chỉ!
Hắn đang thậm thà thậm thụt đục khoét. Đột nhiên nghe thấy phía sau tiếng cười nói nhàn nhạt có chút giễu cợt:
- Như thế nào? Thích những thứ này ư?
- Đương nhiên.
Đỗ Duy bâng quơ trả lời một câu, sau đó hắn đột nhiên bừng tỉnh. Nhanh chóng quay người lại, liền thấy một thân hình gầy gò da bọc xương. Một lão già trông như bộ xương khô đứng ở đó, khuôn mặt xám xịt u ám, cảm giác như lão có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Lão gia hỏa cúi gằm xuông đất, chẳng qua chỉ hơn được bộ xương ở chỗ còn thở mà thôi. Chỉ là đôi mắt tinh tường, vẫn giống như phát sáng dọa người y nguyên như lần trước!
- Đã lâu không gặp a, Đỗ Duy Rolling. Vị khách nhỏ của ta.
Chris thanh âm mang theo một tia hứng thú:
- Xem ra, lần này ta cuối cùng đã tìm đúng người để giao dịch – ngươi đã trở lại.
Vừa nói, trên khuôn mặt nhìn giống như một khô lâu dọa người của lão gia hỏa vừa chen ra một nụ cười khủng bố:
- Hoan nghênh ngươi lần nữa tới nhà của ta.
Đỗ Duy ho khan hai tiếng, miễn cương buôn đôi tay xuống, có chút lúng túng, hắn không tự chủ đem cả tay phải cầm chủy thủ và tay trái đang nắm lấy hai viên bảo thạch đưa về sau lưng.
Nói gì thì nói, chính mình đang ở trong “Nhà” của người khác. Thừa dịp chủ nhân không có nhà, đục khoét đồ trên vách tường của người ta. Có vẻ không tốt lắm a – Xem ra, vị công tước đại nhân thiếu niên thiên tài của chùng ta, da mặt còn chưa có dày đến mức vô phương cứu chữa.
- Ấy không không không!
Chris lắc lắc đầu điểm nhiên như không. Trong ánh mắt hắn mang theo ý cười. Nhìn vào động tác bỏ tay sau lưng của Đỗ Duy, tùy ý nhún nhún bả vai nói:
Ngươi không cần phải làm như vậy, thích thì cứ tiện tay mà móc thoái mái, kỳ thực chúng cũng không phải là của ta. Ngươi không cần phải xin lỗi ta, thích thì cứ tùy tiện lấy. Còn lấy nhiều hay lấy ít, ngươi không cần phải khách khí.
- Ách? Không phải của ngươi?
Đỗ Duy giật mình một cái.
- Không sai, Chúng không phải của ta.
Chris lắc đầu, thong dong đi đến bên Đỗ Duy:
- Những đồ vật này, cũng là cùng cảnh ngộ với ta, bị nhốt tại nơi này. Chuẩn xác mà nói, những đồ bật này đều thuộc về kẻ trông giữ nơi này, cũng chính là con quái vật kia.
Đỗ Duy có chút theo không kịp lời nói của Chris. Hắn mờ mịt nhìn bốn phía. Đều là thuộc về quái vật kia? Cái con vật đen sì sì đó, làm thế nào lại có được một bảo tàng như vậy? Rất nhiều thượng phẩm ma pháp bảo thạch a! Nếu như quả thật đem hết ra, sợ rằng sẽ khiến cho hết thảy ma pháp sư ở đại lục vì chúng mà điên cuồng đó!
- Được rồi. Ta nghĩ chúng ta vẫn còn dư dả thời gian, nếu như người muốn lấy bảo thạch, vậy thì cứ tận tình là đục khoét đi. Chúng ta vẫn còn thời gian tán gẫu… Ta có thể đợi ngươi, chờ ngươi lấy đủ rồi. Chúng ta lại tiếp tục đàm thoại.
Nói xong, Chris tùy ý đi qua một bên. Hắn tùy ý nhấc tay, nhát mắt, từ dưới tay hắn, biến hóa ra một bộ bàn ghế đá. Lão gia hỏa thích ý ngồi lên, thoải mái ngồi xếp quắp trên ghế. Híp tròng mắt lại, nhìn Đỗ Duy nói:
- Tiếp tục lấy đi, đừng khách khí.
Đỗ Duy suy nghĩ một giây, thu lại chủy thủ, đi tới bên cạnh Chris, cười nói:
- Nếu như thời gian đã rất nhiều, như vậy thì móc lấy bảo thạch cũng không cần phải gấp gáp. Chúng ta trước tiên bàn chính sự đã… Ta hôm nay đến đây, là muốn cùng người tiếp tục đàm phán giao dịch… Ta tính cùng ngươi tiến hành giai đoạn tiếp theo của nội dung giao dịch.
- Tiếp tục giao dịch?
Lão Chris cười đến không ngậm miệng lại được:
- Được, quá tốt! Một ngàn năm rồi. Cuối cùng cũng có tin tức tốt.
----------oOo----------
Last edited by Tiểu Điệp; 14-12-2010 at 01:15 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Lão Chris tựa hồ vẫn một bộ dáng nhởn nhơ như lần đầu. Trên gương mặt như khô lâu là làn da khô héo nhăn nhúm đang nhíu lại từng đoàn, cái loại nụ cười này quả thật rất dễ khiến con người ta đêm nằm thấy ác mộng.
Rất nhanh, hắn tùy ý biến ra trước mặt một cái ghế cùng một cái bàn.
- Ngồi đi, khách nhân của ta.
Lão Chris cười nói:
- Thật xin lỗi, ta không cách nào biến ra nước trà để chiêu đãi ngươi. Ngươi cũng biết, ở đây ta có thể biến ra bất cứ thứ gì. Nếu như ta muốn, thậm chí còn có thể biến ra một tòa cung điện cùng các loại giường ghế cực kỳ thoải mái. Nhưng chỉ là – riêng thực vật, ta không cách nào biến ra được.
Thấy Đỗ Duy cũng đã ngồi xuống, lão gia hỏa tựa hồ trầm ngâm một lát. Sau đó chớp chớp mắt với Đỗ Duy:
- Ngươi xem, chúng ta nên bắt đầu từ đâu trước?
- Ta cần phải biết tất cả, tất cả mọi chuyện!
Sắc mặt Đỗ Duy nghiêm túc hẳn lên, nhìn vào lão Chris.
- Tất cả?
Chris cười, trên nụ cười mang theo ý vị sâu xa:
- Đó là một câu chuyện xưa rất dài.
- Cái chúng ta có là thời gian, ngươi cứ nói đi.
Đỗ Duy không chút do dự.
Trầm mặc.
Một đoạn trầm mặc rất dài.
Cái lão gia hỏa này tựa hồ đang nỗ lực tìm tòi trong hồi ức của mình chuyện gì đó. Hắn híp đôi mắt lại, nhãn thần có chút mờ mịt, ngẫu nhiên lại chậm rãi lắc đầu, khi lại than thở.
Đỗ Duy một mực không hề mở miệng làm đứt đoạn suy nghĩ của lão gia hỏa này, mà là cứ lạnh nhạt nhìn thẳng vào lão Chris.
Cuối cùng, qua thật lậu, Chris mới vỗ vỗ trán mình, một mặt cười cười xin lỗi:
- Xin lỗi, thời gian quá lâu, rất nhiều ký ức đều đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi. Nếu muốn nhớ lại quả thật cũng không phải là sự tình dễ dàng gì a.
- Ngươi sớm đã biết rồi đúng không?
Đỗ Duy đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Câu hỏi này của hắn nhìn qua có vẻ rất đột ngột, nhưng là hắn biết, cái lão gia hỏa này nhất định minh bạch mình đang nói về cái gì!
- Biết? Ta biết cái gì?
Lão gia hỏa cười trông rất gian trá, khiến Đỗ Duy có chút tức giận.
- Ngươi đã sớm biết ta sẽ trở lại, đúng không?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Thậm chí, ngươi đã sớm biết, ta chính là … chính là …
Nói tới đây, Đỗ Duy hung hăng nắm chặt nắm tay lại. từ trong kẽ răng bật ra một câu:
- Ta chính là Aragon chuyển thế! Đúng không!
Trời ạ! Lúc nói ra câu này, Đỗ Duy đột nhiên cảm giác trong lòng mình có một loại phát tiết rất thống khoái! Cái bí mật này phải chôn dấu trong lòng quá lâu! Mà chính mình lại là Aragon chuyển thế, loại bí mật hoang đường kiểu này, cho dù là với người thân mật nhất của mình Đỗ Duy trước nay cũng chưa từng nói ra.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể đứng trước một người mà nói ra một câu như vậy, thật là giống như vừa gỡ được một tảng đá trong lòng, cực kỳ sướng khoái!
- Ngươi làm sao khẳng định là ta biết?
Lão Chris đáp lại, không khẳng định mà cũng không phủ nhận.
- Còn cần phải nói sao?
Đỗ Duy cắn răng nghiến lợi:
- Ngươi nói, ta sẽ dẫn tới một sinh vật thuần khiết mọc cánh… Ngươi ám chỉ thiên sứ, đúng không! Còn nữa, ngươi còn nói muốn một mảnh huân chương… Ngươi nói là cái huy chương này, đúng không!
Nói rồi Đỗ Duy từ trong ngực lấy ra mai huy chương mà Aragon lưu lại.
- Ồ, ngươi quả nhiên đã tìm được nó.
Thanh âm của lão Chris tịnh không kinh hỉ, có lẽ như đã sớm dự liệu được kết quả này rồi.
Ngữ khí của lão Chris tựa hồ ấn chứng cho phỏng đoán của Đỗ Duy. Hắn hung hăng nhìn vào đối phương:
- Ngươi quả nhiên biết.
Chris trầm mặc một lát. Sau đó … ngoài ý liệu của Đỗ Duy, hắn lại lắc đầu!
- Ngươi sai rồi, khách nhân của ta. Kỳ thực, ta không hề xác định được.
Mắt thấy bộ dạng Đỗ Duy dường như còn muốn hỏi gì nữa. Chris đột nhiên cười nói:
- Tốt rồi ! Ngươi đừng gấp gáp. Sự tình này quá dài dòng, nếu ngươi muốn chỉ dùng một câu mà hỏi, chúng ta nhất thời rất khó nói rõ ràng - tuy thời gian của chúng ta rất nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí được, đúng không? À … ngươi chờ một chút.
Vừa nói, lão Chris đột nhiên nhấc tay lên, bên cạnh hai người liền xuất hiện một cái tủ đá thật lớn. Lão gia hỏa đứng lên đi đến bên cạnh tủ đá, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, có vẻ như hắn đang nỗ lực lục lọi tìm kiếm vật gì đó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng hoan hô một tiếng:
- A! Đây rồi! Tuy đã qua một ngàn năm, xem ra ta đã bảo quản khá tốt.
Rất nhanh, một cái quyển trục được đặt trên bàn trước mặt Đỗ Duy. Lão Chris cười cười với Đỗ Duy, chớp chớp đôi mắt:
- Xem đi, rồi ngươi sẽ hiểu.
Đỗ Duy chậm rãi đem quyển trục này mở ra, đây là… một bộ tranh vẽ.
Tuy nghe nói là đã có lịch sử “Một ngàn năm”, nhưng xem ra dưới ma pháp bảo tồn của lão Chris, trên dưới đều còn rất hoàn chỉnh, không có chút hư hao mục nát nào.
Trang giấy thậm chí vẫn còn bảo tồn được màu sắc trắng nõn. Mà nội dung trên đó, rõ ràng là một bức tranh chân dung!
Đây là một bức tranh phác họa, bút pháp này tại tiền thế Đỗ Duy đã từng học qua. Thậm chí phía dưới bức tranh hắn thậm chí còn nhìn thấy chữ ký quen thuộc của mình!
- Đây là tranh ta vẽ sao?
Đỗ Duy sững người một cái, sau đó lập tức tỉnh ngộ:
- À, đây là của Aragon vẽ, đúng không?
- Đúng vậy, không sai, đây là lúc Aragon đến nơi này, bồi tiếp với ta một vài ngày, sau đó trong lúc nhàn rỗi vô vị đã vẽ ra đồ vật này.
- Đây là một người con gái, bộ dạng khiến Đỗ Duy rất quen thuộc. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một tia cười thanh tao thuần khiết, đôi mắt linh động. Tuy chỉ là một bức tranh chân dung, nhưng lại phảng phất như một vật thể sống! Đôi mắt này, khuôn mặt này. Trên khóe miệng kia còn mang một tia mỉm cười tinh nghịch, trong ánh mắt kia còn một thoáng nhu tình…
- Vivian? A! Không! Là Lolita?
Đỗ Duy kêu ra tên thật của người con gái trong tranh!
Không sai, tranh này vẽ một người con gái, chính là người mà Đỗ Duy biết rất rõ, người yêu thực sự trong lịch sử của Argon, Lolita!
Hiển nhiên, lúc Aragon đến nơi này, bản thân hắn còn rất trẻ. Lúc đó, Lolita còn mới chỉ là một thiếu nữ mỹ lệ đơn thuần thanh khiết, còn chưa vì sự tình bi thương sau này mà biến thành một nữ kỵ sĩ trứ danh trong lịch sử kia - Messiah.
- Ta vốn không biết việc mà ngươi nói… ngươi là Aragon. Hoặc có thể nói, lúc đầu khi gặp ngươi, ta có chút hoài nghi. Bởi vì ta đã từng gặp qua Aragon, lúc đó gặp ngươi… các ngươi cơ hồ giống nhau như khuôn đúc.
Chris ngáp dài một cái, bộ dạng lười nhác cười nói:
- Như vậy thì sao? Trên thế giới này người giống người không phải là hiếm, ngươi trông giống Aragon một ngàn năm trước, có lẽ chỉ là một sự xảo hợp, vả lại… lần đầu ngươi đến đây, thân thể yếu kém không có một chút ma pháp thiên phú - nên biết lúc Aragon đến nơi này, ta lập tức có cảm giác hắn đã đến, hắn là một thiên tài, vô luận là tố chất thân thể hay ma pháp thiên phú so với ngươi đều mạnh hơn gấp trăm lần. Nếu so với hắn, vẻ ngoài cùng tính tình của ngươi rất giống, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật thôi.
Đỗ Duy không nói gì.
- Chẳng qua, cũng may là tiểu khách nhân thân ái Aragon của ta lúc ở lại đây có lưu lại một bức họa. Hắn đã từng nói qua với ta, người trong bức họa này chính là nữ nhân hắn yêu nhất trong đời, a. Tình yêu của nhân loại các ngươi luôn được mình tâng bốc lên rất lãng mạn. Kỳ thật trong mắt ta cũng chỉ là một chuyện vặt mà thôi, chẳng qua… rất may mắn là ta đã xem qua bức tranh này.
Trong ánh mắt Chris đột nhiên xuất hiện một tia quang mang!
- Ta có thể nói, Đỗ Duy, nếu như lần đầu tiên ngươi đến nơi này chỉ có một mình, cho dù ngươi rất giống hắn ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi. Bởi vì ngươi quả thật là một phế vật, không phù hợp với tiêu chuẩn mà ta hy vọng! Chẳng qua do ông trời thương tình, bên người ngươi còn có một cô bé… nàng mới là nguyên nhân khiến ta quyết định gặp ngươi!
- Vivian…
Đỗ Duy thở dài, nhịn không nổi thấp giọng nói một câu.
- Ồ, đúng vậy, chính là cô bé đó.
Gương mặt Chris cười có chút cổ quái:
Nếu như chỉ có ngươi trông giống Aragon, vậy thì có thể gọi là xảo hợp … nhưng nếu như cả người con gái bên cạnh ngươi cũng giống người yêu của Aragon như khuôn đúc thì tuyệt đối không phải là xảo hợp nữa rồi! Đúng không!
- Cho nên… Ngươi quả thật không biết. Ngươi chỉ là…
Đỗ Duy mở miệng nói.
- Ta chỉ là đoán thôi. Bất quá, hiện tại xem ra ta đã đoán đúng rồi, phải không?
Chris đắc ý cười phá lên:
- À, vừa rồi lúc ngươi đấu đá với cái tên đại gia hỏa kia bên ngoài, ta đều thấy cả… Ừ, xem ra ngươi quả thật là người mà ta trông đợi! Lần trước tới đây còn là một phế vật, vậy mà bây giờ xem ra ngươi đã có thực lực rất mạnh! Ồ, trong tay ngươi còn có Cây cung địa ngục Fedora! Đây chính là một bảo vật a.
- Ngươi xem, kỳ thực ta cho ngươi ba cái điều kiện kia đều là có thâm ý, còn về thiên sứ… ngươi tất nhiên phải có thực lực giết được một thiên sứ mới được! Thiên sứ không dễ dàng thấy được, càng không dễ dàng giết chết. Còn cái huy chương kia, ta nghe nói cái huy chương kia bị nhân loại các ngươi giấu ở trong cái gì mà Quang Minh thần điện, đúng không? Nếu như ngươi quả thật không có bản sự, cũng đừng tưởng có khả năng lấy được cái huy chương này!
Đỗ Duy lập tức gật đầu:
- Nhưng mà… Khiến ta không hiểu chính là, ngươi biết có thiên sứ cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà cái huy chương này… Lúc Aragon lưu lại cái huy chương này, ngươi vẫn còn đang bị nhốt ở đây, làm sao ngươi biết được?
Đây là nghi vấn tồn tại trong lòng Đỗ Duy rất lâu.
- … Đây là do một khách nhân khác nói cho ta biết.
Lão Chris chớp chớp tròng mắt:
- Để ta suy nghĩ một chút đã… A! Đúng rồi! Gandalf! Một tên nhân loại kêu là Gandalf! Thật buồn cười là trong thân thể của hắn còn có hai cái linh hồn cùng tính cách. Sau cùng nhờ có sự trợ giúp của ta, đem hai nhân cách của hắn chia ra làm hai, ha ha, một người biến thành hai người, đây quả là một việc rất thú vị.
- Tốt lắm! Để ta suy nghĩ thử xem.
Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Ngươi yêu cầu ta mang đến một tên thiên sứ, mang đến một cái huy chương. Tính ra thì đó là khảo nghiệm của ngươi đối với ta…
- Cũng xem như một cái khảo nghiệm thực lực đi.
Chris cười nói:
- Ta cần người có thực lực cường đại tuyệt đối. Nếu như ngươi quả thật không có bản sự giết chết thiên sứ, hoặc cướp được cái huy chương từ trong cái thần điện gì đó… như vậy ngươi không phải là người mà ta cần.
Đỗ Duy hung hăng lầu bầu một câu:
- Còn có tên quái vật ở bên ngoài kia! Rốt cuộc hắn là cái giống gì vậy? Ma thú ư? Ta còn chưa nghe nói qua có ma thú nào có được lực lượng cấp lĩnh vực!
- Tốt lắm, chàng trai bé nhỏ thân ái của ta.
Đột nhiên trên mặt Chris đầy vẻ tươi cười:
- Thứ nhất, ta có thể kêu nó là ‘quái vật’, nhưng ngươi không thể kêu nó như vậy. Ngươi tốt nhất là nên xưng hô tôn trọng nó một chút. Thứ hai, nó không phải là cấp bậc lĩnh vực… A a, ngươi quá xem thường nó rồi. Nếu như nó có thể triển hiện ra toàn bộ thực lực, thì cho dù là thần có tới cũng chưa hẳn có thể dễ dàng thu phục nó đâu!
- Nó là…
- Thần cấp.
Đỗ Duy cảm giác như mình vừa bị đánh một cú trời giáng! Hắn kinh hô một tiếng:
- Thần cấp
- Không cần phải la lớn như vậy đâu.
Chris than thở:
- Thần cấp cũng không có gì là lạ, mà… nói thật, tuy nó phụ trách canh giữ ta, nhưng bất quá nó cũng rất đáng thương.
- Nó là cái gì? Tinh linh thần? Thần thú? Thần của Ải nhân (người lùn)?
Đỗ Duy cảm giác mình sắp ngất đến nơi.
Chris một mặt cười cười ác ý, hắn chớp chớp mí mắt nhìn vào bức tường bảo thạch huy hoàng xung quanh:
- Xem đi, ta vừa nói, những đồ vật này không phải của ta … kỳ thật những đồ vật này đều là bảo tàng của nó a!
Ngươi xem, lúc ngươi và nó đấu đá với nhau, hẳn cũng đã nghe nó ngâm xướng cái chú ngữ kì quái kia chứ? Tốt lắm, thử đoán đi cậu bé! Câu hỏi này không quá khó chứ? Đã có nhắc nhở như vậy rồi ngươi còn đoán không ra sao?
Trong lòng Đỗ Duy hốt nhiên thắt lại một trận, nghĩ đến khả năng mà chính mình cũng không dám tin!
Ưa thích cất giữ nhưng bảo thạch sáng long lanh, còn có cái chú ngữ kỳ quái mà mình nghe không hiểu…
- Chẳng lẽ là…
Đỗ Duy kinh hô.
- Không sai.
Chris gật đầu.
- Chẳng lẽ là … Không có khả năng!
- Là nó đó, ngươi đã đoán ra rồi, vì sao lại không nói ra?
Chris cười ha ha thật to, cười đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra.
- Không có khả năng! Ta đã nghe qua long ngữ! Nếu như nó ngâm xướng long ngữ, ta sẽ không thể nào mà không nhận ra được.
- Thời gian không hề dừng lại, tiểu tử à! Đó là long ngữ một vạn năm trước, có thể đối với long ngữ hiện tại mà ngươi nghe được có chút khác biệt, điều này cũng rất bình thường. Vả lại long ngữ cũng phân ra rất nhiều chủng loại! Loại mà nó nói chính là loại long ngữ thần thánh cao quý nhất! Ngươi đã gặp qua long tộc nhưng sẽ không có ai nói được loại long ngữ này.
Đỗ Duy cuối cùng cũng động dung, trong miệng thổ lộ ra một câu nói cơ hồ như rên rỉ:
- Long thần? Gặp quỷ! Ta lại cùng Long thần đánh nhau một trận! Còn có thể sống sót mà ngồi ở chỗ này cùng ngươi nói chuyện - Nhân phẩm của ta quả thật cũng rất tốt a!
Chris vẫn cười, nhưng trên gương mặt đang tươi cười của hắn, dần dần đã không còn chút tiếu ý.
- Chính là … Long thần! Vị thần vĩ đại thần thánh của Long tộc! Vị thần tràn đầy trí tuệ cao đẳng của Long tộc! Hắc hắc… Đáng tiếc là hiện tại cũng giống như ta, bị nhốt tại nơi này một vạn năm… Hừ hừ, nói thẳng ra, nó đang ở nơi này phụ trách canh chừng ta. Nhưng trên thực tế… nó không phải cũng là giống như ta sao, bị nhốt tại nơi này thôi?
- Nhưng mà … nếu như nó quả thật là Long thần. Vậy một chiêu đã có thể đem ta đánh cho ra bã rồi.
Đỗ Duy cười khổ.
- Đó là bởi vì… thần cách của nó đã bị thần linh tước đoạt.
Thanh âm của Chris trầm thấp!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
“Long thần… bị tước đoạt thần cách?”
Đỗ Duy lặng thin không nói.
Long thần? Quả thật là Long thần?
Cái tên gia hỏa có cái đầu hình thoi kia - ách, nói một câu rất không cung kính thì, lúc Đỗ Duy nhìn thấy nó, cảm giác được cái đầu kia quả rất giống một cái quy đầu. (lời tác giả: Trong đây tuyệt đối không có dùng ẩn ngữ nhé)
Trong truyền thuyết, sinh vật cường đại nhất thế giới này, Thần của long tộc… lại là một cái quy đầu cứng ngắc như vậy sao? (lời tác giả: Từ này quả thật không có chút ý nghĩa khác nào)
Biểu tình của Đỗ Duy cứng nhắc thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng vô lực mà trưng ra một tia cười:
“Long tộc, Long thần? Xem ra Long tộc trên dưới đều bị nữ thần hại rất thảm a.”
Còn không phải sao?
Long tộc bị ném tại nơi tận cùng của thế giới nhân loại, cái chỗ đất đai khô cằn đến chim cũng không đẻ trứng kia, trên danh nghĩa là “Thần sơn”, kỳ thực lại chính là một cái địa phương cỏ cũng không mọc dài nổi. Bị ném vào đó một vạn năm, tuy mỹ danh là phụ trách thủ hộ thế giới loài người, là ngăn trở tội dân quay trở lại xâm lược, kỳ thực trong lòng Đỗ Duy xem ra, chính long tộc mới là đối tượng bị lưu đày thì có.
Lúc Đỗ Duy đi tới Long tộc, Long tộc không phải cũng để lộ ra một loại oán khí thật sâu đấy sao?
Thủ vệ thì cũng được đi, nhưng cái công tác này lại không có chế độ luân phiên. Cứ thế mà làm một vạn năm, hỏi ai mà không chửi cha mắng mẹ nó chứ?
Đường đường chính chính là một long tộc cường đại như thế, lại bị ném vào cái ổ trong xó xỉnh thế kia, có thể nói là đã chịu đủ mọi ủy khuất.
Nhưng không nghĩ tới - thần của chúng, vận mệnh lại càng bi thảm a!
Đỗ Duy đã từng nghĩ, cái đám gia hoả long tộc này bị nữ thần bắt đi lao động khổ sai như vậy, cũng là Thần cấp mà sao Long thần lại không vì tử tôn của mình mà chủ trì công đạo?
Xem ra bây giờ đã có đáp án, số mệnh Long thần xem ra cũng không hơn đám tử tôn kia bao nhiêu a.
Thần cách bị tước đoạt, khó trách đám rồng con rồng cháu kia không có nơi dựa dẫm, thành những đứa bé mồ côi không cha mẹ thương yêu a.
- Ta không hiểu.
Đỗ Duy một mặt đầy nghi hoặc, nhìn vào Chris:
- Theo ta được biết, vạn năm trước trong thời kì thần thoại đại chiến, Long tộc không phải đứng về phía nhân loại ư? Thân là một phe chiến thắng, làm sao lại bị nữ thần đối xử thê thảm như vậy a?
- Thời thần thoại đại chiến?
Nhãn thần của Chris ngày càng yêu dị, hắn liếc nhìn Đỗ Duy, ngữ khí rất khinh thường:
- Tiểu tử, đối với đoạn lịch sử kia, ngươi biết được bao nhiêu?
Bộ dạng này nói trắng ra là đang xem thường Đỗ Duy, Đỗ Duy rất muốn cãi lý với lão nhưng hắn tự cảm giác được rằng việc mình biết tựa hồ không nhiều, mặc dù tại Ma thần điện, Ares đã đem mọi việc kể lại một lượt.
Tuy nhiên, Ma thần, Nữ thần, còn có chiến thần Ares, ba vị thần này chơi trò tình yêu tay ba, quả thực là kịch tính rất hấp dẫn. Mà đường đường hai vị đại thần nam tính, một nữ thần âm tính, nhưng xem ra lại có chút âm thịch dương suy…
Đỗ Duy vừa muốn tranh chấp, nhưng lại nhẫn nại ngồi yên. Trong lòng đột nhiên chớp qua một tia ý niệm mà ngay cả mình cũng không chút minh bạch, cẩn thần hỏi:
- Ta quả thật biết không nhiều lắm … vậy tại sao ngươi lại không nói cho ta biết nhỉ?
Bất quá, bộ dạng giả ngốc của Đỗ Duy không thể qua mặt cái lão quái vật Chris này. Lão gia hỏa nhìn Đỗ Duy hồi lâu, tuy vậy biểu tình của Đỗ Duy một chút cũng không sơ hở. Bất quá lão Chris lại cười cười rất đắc ý:
- Đừng nghĩ lừa được ta, tiểu tử. Ngươi nhất định là đã biết được một số việc, trong tay ngươi có cây thần cung của tinh linh! Đây chính là một trong số thần khí năm đó, ngươi có thể lấy được đồ vật này, vậy thì trong từng ấy năm ngươi nhất định sẽ có một chút tao ngộ không tầm thường. Ngươi biết được bao nhiêu rồi?
- Thôi được,chúng ta đừng chơi trò đoán chữ nữa.
Đỗ Duy dứt khoát giơ tay đầu hàng:
- Ta tới đây không phải để cùng ngươi chơi đoán chữ, Chris.
Tiếp theo đó, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói:
- Ừ, ta đích xác biết được một chút, nhưng là không xác định lắm - tại thế giới nhân loại có một cái chuyện xưa được lưu truyền. Là một đồng thoại truyền thuyết về “Ma vương cùng thiếu nữ”…
Đỗ Duy đem câu chuyện xưa này giản lược ngắn gọn, thuật lại một lần:
- Ta biết đại khái là như vậy thôi, đơn giản mà nói, chủ nhân của ngươi – Ma thần, yêu Nữ thần, dắt nàng về dinh, sau đó đem nhược điểm của chính mình nói cho Nữ thần nghe. Bị nữ thần cắt rơi cái sừng ác ma, cuối cùng chiến bại bị phong ấn luôn.
Chris bình tĩnh nghe xong câu chuyện xưa này, sau đó phảng phất nhép nhép miệng, khẽ cười:
- Câu chuyện xưa rất rắm chó.
- Đích xác là rất rắm chó.
Đỗ Duy cũng có đồng đánh giá như Chris.
- Cái câu chuyện xưa này, nghĩ lại thì chắc là do cái tên gia hoả Ares kia nói cho ngươi chứ gì? Cũng chỉ có cái tên trứng nhỏ (ch*m nhỏ) đó mới không dám nhìn thẳng vào sự thật mà đem mình trở thành một người bị hại đáng thương như thế mà thôi. Hừ …
Đỗ Duy nhịn không nổi ho khan hai tiếng.
Ares? Trứng nhỏ? Người đã cầm lấy cây thương Longinus, dám cùng Ma thần khiêu chiến lại là một tên trứng nhỏ?
Nếu quả thật Ares là một tên gia hoả trứng nhỏ mà nói, thì trên thế giới này chắc toàn thái giám hết quá.
- Như vậy, Đỗ Duy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Ngươi có biết, lúc thời đại thần thoại bắt đầu, trên thế giới này có tổng cộng mấy vị cường giả thần cấp không?
Trong lòng Đỗ Duy âm thầm tính toán một cái, sau đó nói:
- Nhân loại có Nữ thần cùng chiến thần Ares, Thần thú, Tinh Linh thần, Ải nhân thần, à, còn có Long thần. Sau cùng là chủ của ngươi Ma Thần, tổng cộng có bảy vị phải không?
- Sai.
Chris nói rất dứt khoát. Trực tiếp lắc đầu phủ định lời nói của Đỗ Duy:
- Không phải bảy vị, chỉ có sáu vị cường giả thần cấp thôi.
- Sáu?
Đỗ Duy nhíu mày.
Ngữ khí của Chris lần này càng quỷ dị:
- Ai nói cho ngươi Ma thần là Thần cấp cường giả? Hắn căn bản không phải thần cấp!
Biểu tình Đỗ Duy tức khắc trở nên như hóa đá!
Ma thần … không phải là thần cấp?
- Xem ra, ta phải giải thích thật kỹ cho ngươi sự tình về cái thời đại kia mới được.
Chris than thở một hơi, hắn nhìn vào biểu tình chấn kinh của Đỗ Duy, trong ánh mắt có chút thương xót, thanh âm cũng nhẹ hơn rất nhiều:
- Không trách ngươi được, rốt cuộc, người chưa từng trải qua thời đại đó thì không cách nào có thể tưởng tượng …
Nói rồi, hắn đột nhiên lắc lắc đầu, sau cùng trong miệng bật thốt ra hai chữ:
- Huy hoàng!
Khởi nguyên của thế giới này không ai biết cả.
Cùng với tiền thế của Đỗ Duy thì bất đồng, rất hiển nhiên tiền thế của Đỗ Duy biết rất rõ thuyết tiến hoá, nhưng lại không phù hợp với cái thế giới này. Bởi vì căn cứ theo thuyết tiến hóa thì nhân loại là do loài vượn tiến hóa mà thành… nhưng cái thế giới này còn có thú nhân, có tinh linh, có ải nhân còn có long tộc.
Một vạn năm trước, có lẽ càng lâu về trước, trên cái thế giới này, nhân loại, thú nhân, tinh linh, ải nhân, long tộc hoặc giả còn có một chủng tộc bất đồng nào khác, đều đã tồn tại ở cái thế giới này!
Đương nhiên, còn có một chủng tộc cá biệt đã bị triệt để tàn sát trên dòng chảy lịch sử: Ma tộc!
Trong đó, cường đại nhất lại là Ma tộc!
Chủng tộc này tựa hồ đã đem tất cả ưu điểm của các chủng tộc khác hợp lại làm một. Năng lực tư duy của bọn họ có thể sánh với nhân loại, hình thể cũng giống với nhân loại. Bất quá độ cường đại của nhục thể lại có thể sánh ngang với thú nhân! Căn cứ vào lịch sử thì ma tộc trong truyền thuyết có vóc người cao hơn rất nhiều so với nhân loại hiện tại.
Ma tộc, có sức mạnh cường đại của thú nhân, ưu điểm về lực lượng thân thể, có ma pháp thiên phú của tinh linh nhất tộc, thậm chí còn mạnh hơn! Có đủ thiên phú công nghệ như Ải nhân tộc, còn có đủ trí tuệ thâm sâu cổ lão như Long tộc.
Hơn nữa, thọ mệnh của ma tộc, nếu tính toán lại thì khoảng chừng 250 tuổi trở lên!
Có thể nói, đây gần như là một chủng tộc hoàn mỹ!
Ngươi có thể tưởng tượng được không. Một chủng tộc mà bên trong mỗi cá nhân đều có bản lĩnh ma vũ song tu, còn có trí tuệ ưu tú, thọ mệnh lâu dài … một chủng tộc như vậy tồn tại, tự nhiên sẽ trở thành đỉnh cao trong kim tự tháp sinh vật pháp tắc!
Chủng tộc này, chính là vô địch!
- Một cái chủng tộc vô địch như vậy, vận mệnh sẽ như thế nào đây?
Chris đề ra một câu hỏi như vậy.
Đỗ Duy suy nghĩ một lát, nhíu mày nói:
- Đem các chủng tộc khác toàn bộ trở thành nô dịch?
- Không.
Chris đột nhiên than thở một hơi, trong giọng nói của hắn có chút bi ai thật sâu, đáp án của hắn nói ra lại khiến cho Đỗ Duy im lặng.
- Thoái hoá và đoạ lạc!
Ma tộc là chúa tể của đại lục, cũng giống như là nhân loại là chúa tể của đại lục hiện tại! Mà đương thời, ma tộc nắm giữ lực lượng cường đại thậm chí còn hơn xa so với nhân loại hiện tại!
Bọn họ sáng tạo ra một nền văn minh vô tiền khoáng hậu! Kiến tạo một thành thị to lớn. Tháp cao và cung điện do bọn họ kiến tạo thậm chí có thể cao thẳng đến bầu trời.
Mặc kệ là chủng tộc nào, cường đại như thế nào đều muốn khuếch trương, muốn xâm lược. Nhưng ngươi đã đem toàn bộ chủng tộc xung quanh chinh phục, khuếch trương toàn bộ địa bàn chiếm lĩnh thì sao?
Một cái chủng tộc mất đi mục tiêu của mình, hiển nhiên là sẽ dẫn đến kết quả: Thoái hóa đoạ lạc.
Ma tộc đoạ lạc, trong lời kể của Chris tựa hồ cũng tràn đầy máu tanh!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp