- Tại thời đại đó, thú nhân là chủng tộc lao động nặng nhọc nhất, Ma tộc có thể dùng roi sắt mà tận tình quất lên người những thú nhân kia, bắt bọn họ phải vác trên lưng những khối đá nặng nề, xây dựng các tòa thần tháp, tường thành, thành thị cho Ma tộc…
- Tinh linh tộc lại là đối tượng bị chèn ép nhất, rừng rậm mà chúng sinh tồn bị tàn phá từng mảng lớn. Ải nhân tộc thì lại là thợ mỏ, bất kể ngày đêm đều phải chui rúc trong các hầm mỏ mà khai thác khoáng sản, đã vậy dưới đồ đao của Ma tộc, hết chín mươi phần trăm khoáng sản khai thác được đều phải giao nộp ra!
- Nhân loại là nô bộc, là người làm trong nhà và cũng là những thằng hề mua vui cho Ma tộc.
- Còn Long tộc ư?
- Chỉ là sủng vật mà thôi.
Trong ánh mắt Chris mang theo một tia tàn nhẫn nhàn nhạt:
- Ngươi có biết về đấu thú trường chứ? Ta có nghe Aragon nói qua, nhân loại các ngươi rất thích xem trò, bắt một đám dã thú lại rồi nhốt chúng trong một cái lồng hoặc cho chúng vào trong đấu thú trường, xem bọn nó tàn sát lẫn nhau. Cái loại trò chơi máu tanh này chính là thú vui giải trí của đám tầng lớp cao cấp trong nhân loại…
Đỗ Duy hơi hé môi nhưng vẫn không nói câu nào.
- Không sai, lúc đó Long tộc chính là đảm nhận vai trò này. Cũng giống như hiện tại nhân loại các ngươi đã làm. Ma tộc đem mấy con rồng nhốt lại, rồi cho chúng vào trong đấu thú trường xem bọn nó đánh giết lẫn nhau, lấy thế làm vui. Trong đấu thú trường rộng lớn, mỗi trận đấu đều sẽ hấp dẫn vài vạn quý tộc Ma tộc đến xem!
Ma tộc dần thoái hóa, chúng trở thành những tên quý tộc cao cao tại thượng, những tên quý tộc chân chính thật sự!
Chúng tàn nhẫn đến độ mất luôn lý tính!
Thời đại đó, một quý tộc Ma tộc có thể có vài ngàn thậm chí là vài vạn nô dịch, trong đó bao gồm đủ mọi loại chủng tộc! Phòng ốc kiên cố bọn họ ở là do thú nhân khổ cực kiến tạo ra, các viên đá ma pháp khảm nạm trên đồ chơi của họ là do những ải nhân công tượng cật lực đào được, thức ăn xa hoa và quần áo lụa là họ mặc là do nô bộc nhân loại chế tạo. Còn giải trí thì cho mấy đầu Long đến tàn sát lẫn nhau để giết thời gian.
Một chủng tộc khi đã cường đại đến mức cực hạn, nó cũng sẽ bắt đầu biến thành … Ngu muội!
Sự ngu muội này được che đậy bởi một tầng văn minh huy hoàng, mang theo là vô hạn máu tanh và tàn nhẫn.
Bình dân phổ thông trong ma tộc cũng là hạng người thượng đẳng, có thể tùy ý giết chết bất kỳ sinh vật nào không phải là Ma tộc. Làm như vậy chẳng những không bị trừng phạt mà còn được cho là một việc làm rất hợp tình hợp lý.
Sinh hoạt của tầng lớp cao đẳng Ma tộc quả là vô cùng thối nát. Theo như lời kể của Chris, trong sinh hoạt hằng ngày của quý tộc Ma tộc, chúng xem Long não là một loại bổ phẩm thượng đẳng, quý tộc tranh nhau sử dụng Long não để bồi bổ. Chúng xem Tinh linh tộc là một loại sủng cơ tốt nhất, thế là Tinh linh tộc bị bức bách phải cống hiến ra số lượng lớn nhân khẩu định kỳ để làm cung phụng - đương nhiên, ngươi có thể không giao người, nhưng nếu ngươi làm vậy thì Ma tộc sẽ mang theo đồ đao tới thăm hỏi.
Thậm chí, có một đoạn thời gian vì bọn chúng đã chán ngán những y phục hoa mỹ, cho rằng da thú phổ thông chỉ được xem là đồ hạ đẳng! Chúng cho rằng chỉ có giết chết thú nhân, lột lấy da của họ làm y phục mới là loại y phục cao quý nhất - có thể tưởng tượng được, lối suy nghĩ này đối với thú nhân mà nói là một hồi vận mệnh bi thảm cỡ nào.
Về phần Ải nhân… tạ ơn trời là họ không bị lột da ra làm y phục, cũng không có bề ngoài đẹp đẽ. Nhưng bất quá Ải nhân tộc lại có một thứ khiến Ma tộc ưa thích … khai khoáng thiên phú.
- Ngươi cho rằng ải nhân thích sinh sống trong các sơn động tối tăm không thấy mặt trời sao?
Chris cười lớn:
- Tất cả sinh linh trên thế giới này, đại bộ phận đều thích ánh mắt trời. Ải nhân phải sinh hoạt trong sơn động cũng không phải vì chúng ưa thích, mà là do chúng bị bức bách thôi. Cho dù có ưa thích khai khoáng đi nữa, cũng không có ai nguyện ý sinh hoạt suốt năm suốt tháng trong những cái huyệt động tối tăm không ánh mặt trời như thế. Nhưng nhu cầu về quáng thạch của Ma tộc lại phi thường to lớn. Sau khi ải nhân tộc bị chinh phục triệt để, không thể không gánh chịu việc lao dịch không ngừng nghỉ.
Ma tộc bê tha, đọa lạc, cũng không phải là trong thời gian ngắn vài chục năm hay mấy trăm năm, mà kéo dài cả một thời đại.
Mỗi một tòa tháp cao và thành thị chúng kiến tạo, đều là dùng xương trắng và máu tươi của các chủng tộc khác đổ ra mà xây lên.
Vậy thì địa vị của các chủng tộc khác còn thấp đến mức nào nữa?
- Cho dù là tộc trưởng một bộ lạc của Tinh linh tộc khi đối mặt với một bình dân Ma tộc, cũng phải cúi đầu xuống mà đi! Còn nếu như đối diện là một quý tộc Ma tộc, thì tinh linh tộc trưởng kia sẽ phải quỳ xuống hôn chân hắn.
Ngoài ra Ma tộc còn có một hoạt động lễ hội rất đáng sợ.
Hoạt động này là ngày đại lễ của Ma tộc, nhưng lại là cơn ác mộng khủng khiếp đối với các chủng tộc khác!
Phong tục lưu hành lúc đương thời chính là: tế thần - Huyết tế!
Trước mỗi một tòa tháp cao đều sẽ có một quảng trường thật rộng lớn. Tại trung tâm của những quảng trường đó đều sẽ có một tế đài thật to … Ở giữa tế đài là một cái ao lớn, phía dưới được thiết kế vô số ống dẫn.
Cả phía dưới quảng trường trông giống như một cái ao lớn bị người ta đào bới lên.
Trong các buổi huyết tế, bất kể các địa phương lớn nhỏ đều như nhau, nội dung cụ thể chính là đồ sát những sinh linh thuần khiết của các chủng tộc khác - Cái được gọi là sinh linh thuần khiết ở đây là những xử nữ và thiếu niên nhân loại, hoặc là những tinh linh vừa mới thành niên của Tinh linh tộc, ngoài ra còn có trẻ sơ sinh của Thú nhân tộc nữa.
Là sinh linh bị huyết tế, tất cả đều phải dùng máu tươi của mình đổ đầy huyết trì!
Loại huyết tế lễ này có quy mô lớn nhỏ không đều. Căn cứ theo ghi chép để lại, trong một lần lễ hội lớn nhất được cử hành trong đô thành của Ma tộc, lần đó đã đồ sát tổng cộng một vạn bốn ngàn nhân loại, sáu ngàn thú nhân và bốn trăm tinh linh.
Huyết tế như thế này được cử hành mỗi năm hai lần. Mà lúc đương thời trên đại lục, thành thị của Ma tộc có rất nhiều, tháp tế thần cũng không hề ít! Có thể tưởng tượng, con số này đại biểu cho mỗi năm có bao nhiêu sinh mạng bị đồ sát bên trong tháp tế thần đó.
Còn về phần sinh tế… đây chính là một nghi thức tiễn đưa khi một quý tộc Ma tộc qua đời.
Căn cứ theo truyền thống của Ma tộc, lúc một vị quý tộc chết đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ nô bộc mà họ có được khi còn sống đều sẽ bị bồi táng theo!
- Điên cuồng trước khi diệt vong.
Đỗ Duy đưa ra một lời bình như vậy.
Câu nói này của hắn cũng được sự tán thành của Chris:
- Ngươi nói rất đúng, lúc đó cả ma tộc đều đã trở nên điên cuồng, chúng đã không còn mục tiêu, không còn lý trí, cả thảy chủng tộc đều đã hoàn toàn sa vào điên loạn.
- Như vậy, còn Thần thì sao?
Đỗ Duy hỏi một câu rất sắc bén:
- Theo lời ngươi nói, tựa hồ ngươi cũng không đồng tình với việc làm của Ma tộc lắm, thân là thần của Ma tộc, chẳng lẽ Ma thần lại không biết những việc này? Hắn chẳng lẽ không biết đây sẽ là nguồn gốc mang đến sự diệt vong ư?
- Hài tử của ta, ngươi trước hết phải hiểu rõ một việc… trên cái thế giới này, không có cái gọi là ‘Thần’.
Chris cười nói:
- Cái được gọi là thần hiện tại, cũng chẳng qua chỉ là những sinh vật cường đại hơn rất nhiều so với những sinh linh phổ thông bình thường thôi. Thần của nhân loại là như vậy, thần của Ải nhân, Thú nhân, Tinh linh, Long tộc cũng vậy và ngay cả Ma thần cũng chính là như vậy.
Vừa nói, Chris nhìn vào Đỗ Duy mà hỏi:
- Trước tiên chúng ta giả sử, nếu như ngươi là một người lãnh tụ, con dân của ngươi nghiền ép các chủng tộc khác. Các ngươi ăn thịt bò dê, mặc áo da thú, khi tế lễ giết rất nhiều thú vật… Ngươi sẽ vì những việc này mà trách tội con dân của ngươi ư? Ngươi sẽ vì sự sinh tồn của trâu bò mà quay sang giết con dân của chính mình ư?
- Đương nhiên là không.
Đỗ Duy lắc đầu.
Hắn đột nhiên nhớ đến một câu nói của mình lúc trước: Nếu quả như ta phải đứng trước lựa chọn sự sinh tồn của người trong thiên hạ và người của mình… Như vậy thì hãy nhường người trong thiên hạ đi chết đi!
- Thần cấp cường giả, trở thành thần được các chủng tộc thờ phụng, đặc biệt là những chủng tộc bị nô dịch kia. Chúng bắt đầu cuồng nhiệt sùng bái thần, chúng hy vọng sự cường đại của thần sẽ bảo hộ cho chúng, dẫn dắt chúng thoát khỏi vận mệnh bi thảm. Loại nguyện vọng mãnh liệt cùng tín ngưỡng mạnh mẽ này khiến cho những thần cấp cường giả của các chủng tộc có thể hội tụ đầy đủ được ‘Thần cách’.
Ma thần là thần thủ hộ của ma tộc. Có lẽ ngươi sẽ có cảm giác việc Ma tộc nô dịch các chủng tộc khác là một loại tội ác, nhưng vấn đề ở đây là trong mắt Ma tộc lúc đó căn bản không xem các chủng tộc khác là sinh linh bình đẳng ngang hàng với chúng! Cái cách chúng đối xử với các chủng tộc khác cùng với cách đối xử hiện tại của các ngươi với trâu bò đều là cùng một dạng!
Nhân loại các ngươi đương nhiên sẽ nghĩ là: ngựa thì phải dùng để cưỡi, bò dê thì phải dùng để ăn! Chó thì dùng để trông nhà! Rừng rậm thì phải bị san bằng! Sẽ không có nhân loại nào xem việc đó là tội ác chứ?
Mà Ma tộc đương thời đại khái cũng có cách nghĩ này. Các chủng tộc khác trong mắt Ma tộc, chính là trâu bò chó ngựa trong mắt nhân loại các ngươi.
Bởi vì ngươi là nhân loại, ngươi sẽ không đồng tình với những trâu bò chó ngựa bị nhân loại nô dịch. Nhưng hiện tại ngươi sinh ra phản cảm với Ma tộc, đó là bởi vì ngươi là nhân loại! Cho nên ngươi không chịu được việc nhân loại bị nô dịch. Nhưng cũng là chính ngươi sẽ không bao giờ nói lên những câu như ‘A, những con bò con dê bị làm thịt kia thật bi thảm. A, những con ngựa kia bị cỡi lên người thật đáng thương…’ và những câu vô ích đại loại như thế!
Ngữ khí của Chris rất sắc bén và tàn khốc.
Nhưng mà Đỗ Duy lại không cách nào phản bác lại được - bởi vì đây chính là chân lý!
- Tốt lắm, tiếp theo, chúng ta hãy nói về câu chuyện xưa ‘Ma vương cùng thiếu nữ’ kia.
Chris cười khan hắc hắc hai tiếng:
- Câu chuyện mà ngươi nghe được, ta không phủ nhận nó là thật, bất quá trong đó lại thiếu mất hai đoạn nội dung.
Đỗ Duy lập tức tập trung tinh thần lại!
- Thứ nhất … Nữ thần nhân loại đem thân cống hiến cho Ma thần, việc này không sai. Nhưng ngươi không cảm thấy kỳ quái ư? Ma thần cũng là Ma tộc, vì cái gì mà hắn lại đi ưa thích một nữ nhân nhân loại chứ? Đây là một sự tình rất khó lý giải… Phải biết địa vị lúc đó của nhân loại chẳng khác nào trâu bò heo chó! Lãnh tụ nhân loại của các ngươi sẽ đi lấy một con dê cụ giống cái ư? Kể cả khi con dê cái đó rất là... hấp dẫn?! Hừ!
Đỗ Duy sửng sốt.
Đây tựa hồ là một vấn đề đã bị bỏ lơ đi!
Đúng vậy, bất cứ một lãnh tụ nào của nhân loại đều cũng sẽ không bao giờ thích một con dê cái xinh đẹp cả!
Trong giai cấp chủng tộc đương thời, nữ thần nhân loại dưới con mắt của Ma tộc chỉ sợ địa vị cũng không hơn một con dê cái mỹ lệ bao nhiêu!
Khả năng này có thể xảy ra sao?
Thử làm một ví dụ không thỏa xem: Ngươi có thể tưởng tượng được việc tổng thống nước Mỹ đi lấy nữ vương của một tiểu quốc nào đó ở Châu Phi không?
- Sự phản kháng đã tồn tại từ rất sớm.
Chris bắt đầu giải thích:
- Bất quá, Ma tộc rất cường đại đã nhiều lần thành công đem những cơn phản kháng đầy máu tanh này áp bức xuống. Các chủng tộc khác đều bất kể làm gì cũng đều không có chút thành quả nào… Nhưng mà, Ma thần rất có trí tuệ, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng kết cục của ma tộc - cũng như ngươi đã nói, Đỗ Duy, đó là một trường điên cuồng sau cùng trước khi diệt vong!
- Tuy Ma thần là ma thần chí cao vô thượng, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản được sự điên cuồng của cả tập thể Ma tộc, trừ khi hắn đem toàn bộ Ma tộc ra giết cho bằng hết! Hắn không phải là ‘Thần’ vạn năng chân chính! Hắn chẳng qua cũng chỉ là một cường giả mà thôi. Một cường giả được xem là thần thoại.
- Hắn không đành lòng chính mắt nhìn thấy chủng tộc của mình đi vào con đường hủy diệt. Như vậy, hắn chỉ có cách phải làm điều gì để sửa lại con đường đó! Đem hết sức mình ra giảm sự nô dịch của Ma tộc với các chủng tộc khác. Hoặc là đem địa vị của các chủng tộc khác đề cao lên một chút. Để đạt được mục đích này, còn có cái gì có thể so sánh với biện pháp lấy một Nữ thần của nhân loại chứ? Ngươi có thể tưởng tượng, nếu như Nữ thần của nhân loại trở thành nữ nhân của Ma thần, như vậy địa vị của nhân loại sẽ được đề cao không ít.
Sau đó, Chris nói ra một sự tình mà Đỗ Duy không biết:
- Nội dung mà đoạn thứ nhất còn thiếu: Ma thần không phải bởi vì yêu thích nữ thần nhân loại mà lấy nàng! Trên thực tế, Ma thần đại nhân đã đưa ra yêu cầu với cả Tinh linh tộc và Nhân loại. Bất quá Tinh linh tộc cố chấp với truyền thống của mình, thà chết chứ không chịu, bất kể việc đó có thể dẫn đến một trường đồ sát máu tanh diệt tộc. Mà Nữ thần của nhân loại, lại đáp ứng.
- Nếu phải nói đến, trong cái câu chuyện cổ tích “Ma vương và thiếu nữ” này, thật sự có việc ai yêu ai mà nói. Như vậy chí ít từ lúc bắt đầu, Ma thần đại nhân căn bản đã không hề yêu thích gì nữ thần nhân loại kia! Ta thậm chí còn hoài nghi, ngược lại chính là Nữ thân của nhân loại đã thầm yêu Ma thần đại nhân của chúng ta. Cho nên, Ma thần đã lấy một con dê cái xinh đẹp.
Đỗ Duy rất tức cười, nhưng lại có cảm giác hoang đường cười không nổi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Cho dù là nhân loại cũng vậy, tinh linh cũng thế, cả ải nhân, thú nhân, long tộc, vân vân… Mỗi vị thần của các chủng tộc đều là thần, theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ không phải “Thần” do tôn giáo sắc phong.
Khi đám tín đồ cuồng nhiệt đối với thần linh lên tới mức cực độ, để khiến cho tôn giáo khoác thêm một sắc thái thần thánh khiến thần linh nằm trong sương mù càng thêm không thể suy xét, thông thường đều sẽ trao cho thần linh một loại “thần tính”.
Cho nên bất kể là dân tộc, chủng tộc gì, thần linh được sùng bái đại đa số đều có tính cách vượt xa những người thường. Loại “thần” này không có nhân tính, chủ yếu là không có những nhược điểm của người bình thường, vô luận là dục vọng hay tham lam… những thiếu hụt đó đều bị loại bỏ hoàn toàn.
Trở thành một vị “thần” cao cao tại thượng, không vui không giận, không ăn thức ăn trần gian.
Song, những cường giả thần cấp trên thế giới lại hoàn toàn không phù hợp với những điều kiện này.
Xét về một mặt nào đó, họ quả thực có năng lực siêu phàm, song xét trên một mặt khác - xin lỗi đã khiến những tín đồ đông đúc thất vọng, bởi họ không có cái gọi là thần tính.
Những cường giả thần cấp này đều có tính cách của bản thân, có dục vọng, có tham lam, thậm chí có cả cảm tình.
Họ, không có cái gọi là “thần tính”.
Ma thần kết hôn với nữ thần của nhân loại, về mặt ý nghĩa mà nói, chỉ là một loại… nhu cầu!
Chỉ là một loại “nhu cầu” mà thôi.
Ma thần muốn dùng cách này thay đổi sự hủ hóa đọa lạc của ma tộc, hạ thấp những chèn ép điên cuồng của họ đối với những chủng tộc khác. Theo lời Đỗ Duy, hành động này thậm chính có thể coi là một loại… diễn biến hòa binh?
Chẳng hề liên quan tới tình yêu, cũng chẳng hề thê mỹ.
Thậm chí, ngươi có thể nói, đây có thể coi là một cuộc “hôn nhân chính trị” điển hình.
- Thật… quá nực cười.
Khi Đỗ Duy nói câu này, khuôn mặt của chính hắn lại chẳng hề có một chút ý cười mà hoàn toàn ngược lại, hắn vừa nghiêm túc vừa ngưng trọng, lắc đầu than thở lia lịa.
Sau đó, hắn nói một câu mà những người nghe truyện cổ đều sẽ hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì sao?
Câu chuyện cổ “Ma vương và thiếu nữ” được cho là thê mỹ, chủ đề là ở sự phản bội.
Phản bội tình yêu - cho nên đây là một bi kịch.
Song khi đã nhận rõ đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân chính trị, như vậy tiếp theo cũng chẳng liên quan gì tới tình yêu cả.
Ngay cả tình yêu cũng không có vậy tất nhiên cũng chẳng có “phản bội” rồi.
Mà đã không có phản bội, vậy càng không nói tới “bi kịch.”
Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy câu truyện cổ “Ma vương và thiếu nữ” mà mình nghe trước đây không ổn.
Nó giống cái gì nhỉ? Giống như bộ «La Sinh Môn» Cũng là một truyện cổ, mỗi người kể khác nhau, đứng trên góc độ khác nhau, khi kể lại đều sẽ đem nội dung và cảm tình rẽ theo hướng có lợi cho mình.
Khi Ares kể lại câu truyện kia đã đem mình và Ma thần trở thành hai nam nhân bị nữ thần âm thầm ám hại, trở thành kẻ bị hại.
Hay có thể nói, đó cũng không phải Ares cố ý nói dối, chỉ là hắn là một nam nhân đã chịu đau thương, để tránh điểm yếu trong lòng, hắn vô thức đã đem đoạn lịch sử kia “biến đẹp”, trong nội tâm đã diễn dịch bản thân mình thành một vai diễn “tình thánh” không ngừng ra sức vì nữ thần song lại bị phản bội.
Đây không phải cố ý nói hoang, mà là nhân tính. Đúng, không phải thần tính ! Bởi vì Ares dù là «Chiến thần» song hắn cũng là người!
Mà trong phiên bản Chris kể lại lại không hẳn như vậy.
Rốt cuộc đâu mới là thật?
- Đều là thật.
Chris cười nói:
- Phiên bản ngươi nói do tên Ares mềm yếu ấy kể phải không? Như vậy trong đó có một số chuyện hắn cũng không biết, hay nói trên góc độ khác là không nhìn thấy. Như ta vừa nói đó, đoạn thứ nhất thiếu mất một chút. Loại tình cảm này, Ares hẳn là yêu nữ thần cho nên câu truyện của hắn lại thành người yêu hắn bị người khác đoạt mất, mình trở thành kẻ bị hại. Vì trái tim bị lừa gạt hắn phủ lên trên câu truyện một màu sắc thê mỹ của tình yêu, còn sự thật… thế giới thật thường không có nhiều lãng mạn như vậy! A, đúng rồi, lãng mạn, từ này cũng là do Aragon dạy ta.
- Nội dung còn thiếu ở đoạn thứ hai…
Chris đột nhiên cười một tiếng.
Trong lòng Đỗ Duy chấn động bởi hắn phát hiện mỗi khi Chris lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy cũng là lúc hắn sắp ra nói ra những lời khảo nghiệm tâm trạng đối với người nghe - hắn nhất đính sắp nói ra một chuyện rất đáng kinh ngạc.
- Nội dung còn thiếu của đoạn thứ hai… Được rồi, chúng ta cứ đối chiếu theo truyện cổ ma vương và thiếu nữ ấy mà kể lại… Ừm, thiếu nữ gả cho ma vương, nhưng, thời gian này rốt cuộc trong bao lâu?
Đỗ Duy sửng sốt.
Đúng rồi, bao lâu nhỉ?
Nếu theo như truyện cổ tích thì chẳng cần nhiều tiểu tiết như vậy, ngươi chỉ cần biết thiếu nữ sau khi được gả cho ma vương, thu được sự tín nhiệm của ma vương sau đó tìm ra nhược điểm của y, liên kết các tộc nhân đánh bại rồi giết chết ma vương…
Rất đơn giản song cũng quá qua loa.
Vấn đề là… Trong lịch sử, nữ thần cưới ma thần. Ừm, nói vậy trước khi bọn họ trở mặt, cuộc hôn nhân đó rốt cuộc kéo dài bao lâu?
Một ngày? Một tháng? Một năm? Hay là mười năm?
Thời gian quan trọng vậy sao?
Đáp án: đương nhiên rồi, rất quan trọng.
Chris phủ nhận tình yêu trong cuộc hôn nhân này, đây hoàn toàn là một cuộc hôn nhân vì chính trị. Song lại nói… Nữ thần làm sao có thể lừa được sự tín nhiệm của ma thần?
- Sáu năm hai tháng lẻ chín ngày.
Chris nói ra ngày tháng vô cùng chuẩn xác, ngữ khí của hắn khẳng định khiến Đỗ Duy không thể không tin.
- Phiên bản kia ngươi đã nghe hẳn cũng biết đại khái các cường giả thần các cùng tổ chức một âm mưu, họ đã hợp lực tạo thành thàn khí mạnh nhất, mũi thương Ronkinus – À, điểm này Ares nói không sai, mũi thương đó quả thực là vũ khí mạnh nhất. Đám cường giả thần cấp đó liên hợp lại muốn cùng lúc lật đổ địa vị thống trị của ma thần, lật đổ thống trị của ma tộc, đó là dưới cái nhìn của Ares, là thứ hắn nghe được, song, ta muốn nói tới cuộc sống sau khi kết hôn của thiếu nữ và ma vương.
Chris nói đến đây lại đột nhiên thở dài, giọng nói hắn đầy vẻ giễu cợt đồng thời mang theo một tia bi ai. Từ ngữ hắn dùng cũng khiến Đỗ Duy có cảm giác cổ quái khó tả.
- Đó thực sự là một trường phong hoa tuyết nguyệt.
Chris nói như vậy.
- Rốt cuộc có tình yêu thật hay không? Không có tình yêu vậy làm sao có tín nhiệm? Không có tín nhiệm thì cũng lấy đâu ra phản bội?
Đỗ Duy hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt:
- Muốn lừa được sự tín nhiệm của ma thần, có được bí mật của hắn, vậy nữ thần dựa vào cái gì? Nếu ngươi đã phủ nhận tình yêu tồn tại, vậy chân tướng thực ra là gì?
Chris bình tĩnh nghe Đỗ Duy hỏi, hắn không trả lời ngay mà chậm rãi đứng lên, dùng sức vươn eo một cái giọng nói u sầu.
- Ai, đã bao nhiêu năm rồi. Nói tới những chuyện cũ này thật khiến người ta đau lòng! Ta trước giờ không có cảm giác thế này… Giờ mà có một chén trà thì tốt biết mấy.
Đỗ Duy hiểu ý lập tức lấy từ trong giới chỉ ra một cái bao, bên trong là tuyết liên trà lấy được từ chỗ Lam Hải Duyệt, còn có một bình nước.
Rất nhanh chóng đã có nước trà.
Chris tựa hồ thờ ở đối với hành động của hắn, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn vào vách tường đầy bảo thạch óng ánh ngũ sắc kia, dường như lâm vào trầm tư.
Khi Đỗ Duy đem nước trà đặt tới trước mặt Chris, Chris lại dùng một ánh mắt gần như gian nan nhìn chén trà bốc hơi nóng kia, sau đó thở dài:
- Cảm ơn ý tốt của ngươi, song… ta không cách nào hưởng thụ trà tốt như vậy.
- Vì sao?
Đỗ Duy tùy ý hỏi lại.
Chris mỉm cười vươn tay ra, nhè nhẹ đưa tới chén trà, sau đó, bàn tay hắn cứ như vậy xuyên thẳng qua…
- Thấy chưa? Ta là một tù đồ. Ta không có thân thể, một vạn năm nay ta vẫn tồn tại dưới dạng linh hồn.
Thấy vẻ kinh ngạc của ĐỖ Duy, Chris hờ hững cười:
- Được rồi, trả lời ngươi đã. Ta phải nói trước một chuyện... Thân phận của. Ta, Chris là người hầu của ma thần, nhưng ta tưởng ngươi nhất định sẽ hỏi vì sao nữ thần lại giam ta ở nơi này vạn năm, thậm chí để giam ta còn đem cả Long thần đặt ở đây trông giữ. Dạng “Đãi ngộ” này có vẻ không nên dành cho một người hầu đơn giản, phải không?
Chris nhìn vào đôi mắt ĐỖ Duy mỉm cười nói:
- Được rồi, ta biết ngươi sớm muộn gì cũng hỏi chuyện này cho nên cứ trả lời trước thì hơn.
Sau đó hắn đột nhiên dùng ánh mắt như mê luyến nhìn vào chén trà đang tỏa hơi trước mắt, dường như đang nuốt nước miếng, rồi mới cười khổ nói:
- Thẳng thắn mà nói, ta quả thực không phải một “người hầu bình thường.”
Đỗ Duy không nói gì, bình tĩnh đợi Chris nói xong.
- Vừa rồi ta đã nói với ngươi, Ma Thần đại nhân thật ra không phải thần cấp, người vốn không phải.
Chris cười lạnh một tiếng:
- Đỗ Duy, ngươi hiện tại ở cấp bậc gì? Thánh giai? Lĩnh vực? Ngươi hiểu rõ về đẳng cấp lực lượng được bao nhiêu?
- Trên Thánh giai là Lĩnh vực. Lĩnh vực lĩnh ngộ thần cách là thành thần cấp.
Đỗ Duy dùng lời lẽ đơn giản nhất nói ra những gì mình biết.
- Ngươi nói không sai.
Chris bĩu môi:
- Vậy trên thần cấp thì sao?
Vấn đề này không phải Đỗ Duy có thể trả lời, bởi cho dù là Bạch Hà Sầu hay là chiến thần Ares đều chưa hề đột phá thần cấp. Hiểu biết Đỗ Duy về lực lượng đều đến từ hai tên gia hỏa đó.
Trên nữa là gì, đây không phải vấn đề hắn có thể trả lời.
- Quy tắc của lực lượng, khống chế thời gian và không gian.
Chris chậm rãi nói:
- Nhưng trên thế giới này rốt cuộc không có thần theo ý nghĩa của tôn giáo, cường giả thì là cường giả, thần cấp cường giả cũng không phải vạn năng, tuy nhiên đến cấp bậc lĩnh vực rồi là cón thể khống chế cả quy tắc của thời gian và không gian. Còn thần cấp bất quá chỉ là dựa vào lực lượng của thần cách mà khếch đại lực lượng này lên vô hạn. Đương thời tựa hồ mọi người đều công nhận đó đã là điểm cuối.
Đỗ Duy lập tức nói:
- Đây không phải điểm cuối phải không? Ma thần đã siêu việt thần cấp?
- Là sáng tạo ra sinh mạng.
Chris cười rất khó nhìn:
- Chuyện này rất thú vị, vị thần mà nhiều tôn giáo của nhiều chủng tộc tô vẽ ra đều có năng lực “tạo vật”. Đó đều là do những sinh linh phổ thông vì tăng cường tính thần thánh của thần linh mà tự mĩnh huyễn tưởng ra. Cường giả thần cấp có thể khống chế thời gian cùng không gian, thậm chí có thể tạo ra một không gian đơn độc ngoài thế giới này, tự do khống chế thời gian nhanh chậm trong đó. Song... Xem ra thần cấp cường giả tựa hồ miễn cưỡng đạt tới mức không gì không thể, song họ vẫn còn khuyết thiếu một năng lực mà thần do các tôn giáo miêu tả có... Tạo vật! Hay có thể nói là... sáng tạo sinh mạng!
- Sáng tạo sinh mạng?
Đỗ Duy nhíu mày.
- Đúng, sáng tạo sinh mạng.
Chris cười ha hả nói:
- Ngươi cũng đừng nghĩ tới vấn đề sinh sản của sinh vật, cho dù là người sinh người hay thú sinh thú dều không phải “sáng tạo sinh mạng” thực sự, đó là một loại phục chế. Đó gọi là phục chế sinh mạng chứ không phải sáng tạo. Sáng tạo sinh mạng mà ta nói là chân chính tạo ra một sinh mạng độc lập!
- Cho nên trên thần cấp, tiêu chuẩn là: Sáng tạo ra sinh mạng. Đây mới thực sự là “không gì không thể”
Đỗ Duy im lặng.
Muốn có ánh sáng, có ánh sáng.
Muốn có trời đất, có trời đất.
Muốn có thời gian, có thời gian.
Cái này quả thực cường giả thần cấp có thể làm được, đối với họ mở ra một không gian độc lập không phải việc khó.
Song… Sáng tạo ra sinh mạng lại không được.
- Ma thần làm được.
Chris chậm rãi nói:
- Ngài tạo ra ta, mà sự tồn tại của ta chỉ có hai người biết. Một người là ma thần, một người là thê tử của ngài, nữ thần.
- Lúc trước ta nói câu chuyện này thiếu mất một chuyện, đoạn này chỉ có ma thần đại nhân, nữ thần và ta, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết…
Chris chớp chớp mắt với Đỗ Duy:
- Trong cuộc sống vợ chống “sáu năm hai tháng lẻ chín ngày” của ma thần và nữ thần đã xảy ra một việc.
Đỗ Duy trợn tròn mắt.
- Nữ thần, mang thai.
Khi Chris nói ra đáp án này, Đỗ Duy hét lên một tiếng, lập tức té từ trên ghế xuống.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Chương 557: “Bảo tàng” do Ma thần lưu lại (thượng)
Dịch: Athox
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
Đỗ Duy ngã rất đau, hắn gần như ngã thẳng từ trên ghế xuống, nhếch nhác nằm sấp trên mặt đất, đầu hơi sưng lên, trợn tròn đôi mắt nhìn Chris.
Sau đó, hắn đột nhiên hỏi một câu càng thêm ngu ngốc.
- Cái thai của nữ thần... là của ai?
Chris rất không vui, hắn lườm Đỗ Duy một cái:
- Ngươi nghĩ xem, trong thời đại đó trên thế giới liệu có ai dám vụng trộm cùng thê tử của Ma thần?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, không lập tức đứng lên mà ngồi ngay trên mặt đất, ráng sức hỏi tiếp:
- Nói như vậy, Ma thần và nữ thần... có một đứa con?
Trời ơi!
Đây mới thực là tin tức chấn động!
Ma thần và nữ thần có một đứa con… Vậy có rất nhiều vấn đề.
Ma thần không yêu nữ thần song nữ thần lại có được sự tín nhiệm của ma thần… Vì sao? Bởi vì hai người có một đứa con! Nữ thần có lẽ không phải người yêu của ma thần song lại là mẹ của con hắn! Lý do này còn chưa đủ ư?
- Đứa trẻ đó là một việc ngoài ý muốn, mà những chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn bị một sinh mệnh nhỏ bé ngoài ý muốn đó phá hoại hoàn toàn! Bởi vì đứa con của ma thần và nữ thần này biểu hiện vô cùng kinh người…
Chris nói tới đây đột nhiên nhíu mày, dường như hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả, tìm tòi một lát hắn mới thấp giọng nói:
- Thiên phú?
Dường như hắn cũng không dám chắc từ ngữ này thích hợp.
- Khiến chúng ta kinh ngạc là kết tinh của ma thần và nữ thần, đứa trẻ đó có gần như tất cả những đặc điểm hoàn mỹ. Có lẽ ma thần mạnh mẽ nhất ma tộc cùng nữ nhân kiệt xuất nhất của nhân loại sau khi kết hợp sinh ra đứa trẻ cũng dung hợp ưu điểm của cả hai chủng tộc, lại còn biểu hiển ra điểm đặc biệt khiến cả hai vị thần linh đều kinh ngạc.
- Trước đó ma tộc được cho là chủng tộc hoàn mỹ nhất trên thế giới, có được lực lượng cùng ma lực cường đại, có trí tuệ cao siêu, thọ mệnh cao, song ma tộc lại có một nhược điểm trí mạng…
Chris chưa nói hết Đỗ Duy đã chen vào:
- Ngươi đang nói tới sừng của ma tộc sao?
Nói tới đây, hắn vô ý sờ lên đỉnh đầu của chính mình, ẩn dưới mãi tóc kia có một điểm lồi ra.
- Đúng, sừng là nhược điểm của ma tộc, là nguồn suối đại bộ phận lực lượng của ma tộc. Chủng tộc này có được hết thảy ưu điểm khiến người khác đố kỵ song khuyết điểm này cũng hết sức rõ ràng. Nếu chặt đứt sừng một ma tộc vậy hắn sẽ rất nhanh chóng trở nên suy yếu, thân thể cường tráng cũng dần dần suy nhược, ma lực cường đại cũng nhanh chóng tiêu tan. Cơ thịt, xương cốt trên thân thể đều dần dần héo rút…
Ngữ khí của Chris càng lúc càng cổ quái. Khi hắn nói đến cuối đột nhiên dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Đỗ Duy:
- Một ma tộc không có sừng sẽ nhanh chóng thoái hóa và suy yếu, sau đó biến thành rất giống… rất giống…
- Rất giống nhân loại sao?
Đỗ Duy gần như buột miệng nói ra, nói xong câu này hắn nhìn lại Chris, lại phát hiện Chris cũng nhìn mình thật cổ quái.
Một lâu lâu hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy nhìn nhau, không khí cũng phảng phất trở nên quái dị.
Một lúc lâu sau Chris dùng sức ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Ừ… Không sai, thật sự giống như nhân loại. Ừm… Điều này rất kỳ quái phải không? Quả thực rất kỳ quái, ma tộc cường đại như vậy nếu như không có sừng lại biến thành nhân loại mềm yếu… Có thể nói ma tộc so với nhân loại chẳng qua nhiều hơn một cái sừng mà thôi.
Trong lòng Đỗ Duy như có một tia sét xẹt qua, vô ý lẩm bẩm nói:
- Hơn nữa ma tộc có bề ngoài và cấu tạo thân thể cực kỳ tương tự với loài người. Thậm chí có thể nói chẳng hề khác biệt… Chris, chẳng lẽ ý ngươi là…?
Chris ngậm miệng lại, nhìn Đỗ Duy không nói gì nhưng ánh mắt hắn lại phảng phất lộ ra câu nói ẩn tàng trong lòng kia.
Nếu Chris đã không nói vậy Đỗ Duy cũng phải nói ra.
- Ý của ngươi là... rất có thể nhân loại và ma tộc vốn có một chuýt quan hệ huyết thống?
Đỗ Duy dùng sức xiết chặt nắm tay, cắn răng nói:
- Thậm chí có thể là Ma tộc cùng nhân loại thực ra là một chủng tộc!
Chúng ta đặt ra một giả thiết, ma tộc thực ra cũng là một chủng tộc nhân loại, chẳng qua những “nhân loại” này tiến hóa hơn so với đồng loại phổ thông của mình, trở nên càng cường đại, từ đó mới biến thành một chủng tộc mới?
Chris không ngờ lại lộ ra vài phần áy náy, ánh mắt hơi trốn tánh, cười khổ nói:
- Đỗ Duy ơi là Đỗ Duy, ngươi biết không? Mấy câu nói đó của ngươi nếu vào thời đại của chúng ta ngươi sẽ lập tức bị đem đi cắt lưỡi sau đó bị chôn sống hoặc treo đến chết! Bởi trong thời đại đó ma tộc là chủng tộc cao quý nhất còn nhân loại chỉ là nô bộc đê tiện. Ngươi không ngờ lại dám nói nhân loại với ma tộc thực ra là cùng một chủng tộc… Ha ha.
Đỗ Duy nhíu mày, không để ý tới lời giễu cợt của Chris, dùng sức vẫy vẫy tay, dường như muốn nắm lấy ý niệm nhanh như ánh chớp trong đầu kia, nhanh chóng nói:
- Ta nói sao giờ không quan trọng, quan trọng là ma thần đương thời có phải cũng nghĩ như vậy không?
- Ngài rất kinh ngạc vì trước nay ma tộc cùng nhân loại chưa từng thông hôn. Trong thời đại đó ngẫu nhiên cũng có ma tộc hoang dâm có một số nữ hầu là tinh linh tộc hoặc nhân loại nhưng cũng tuyệt đối không khiến các nàng thụ thai hoặc lưu lại hậu đại! Ngẫu nhiên có sinh ra đứa trẻ hỗn huyết thì khi vừa sinh ra cũng lập tức bị dìm chết, tuyệt đối không để sống tiếp. Ta chỉ kể đơn giản như vậy có lẽ ngươi không cách nào tưởng tưởng ra thời đại đó ra sao. Lúc đó ma tộc gần như cao ngạo tự luyến đối với huyết thống của mình. Ma tộc cho là huyết thống của bản thân là cao quý ưu tú nhất trên thế giới này, là chủng tộc có huyết thống cao quý tuyệt đối không thể để cho bất cứ chủng tộc đê tiện nào khác làm cho ô nhiễm! Cho nên chuyện như hỗn huyết gần như không tồn tại, ngẫu nhiên xuất hiện cũng lập tức bị diệt trừ, cho nên… Ma thần cùng nữ thần sinh ra đứa trẻ kia là “duy nhất”.
- Đứa trẻ “duy nhất” này rốt cuộc có điểm gì mạnh mẽ?
Đỗ Duy hỏi.
- Đầu tiên, đứa trẻ “duy nhất” đó có đủ hết thảy những ưu điểm của ma tộc, thậm chí còn mạnh mẽ hơn… Tiếp theo, đứa bé đó lúc ra đời đã không có sừng… Điểm thứ hai này mới khiến cả hai vị thần kinh hãi! Đứa trẻ này có thể nói là giống y hệt nhân loại, một thân thể nhân loại có hết thảy lực lượng của ma tộc song lại không có tiêu chí của ma tộc “sừng”.
Ngữ khí của Chris lập tức trở nên bi thương:
- Lúc đó, sau khi đứa trẻ ấy được sinh ra, ma thần lập tức hiểu ra đây là chuyện nguy hiểm tới mức nào! Đứa trẻ đó tuyệt đối không thể để mọi người biết! Chuyện này lập tức được bảo mật, trước giờ chưa từng lộ ra ngoài.
Đỗ Duy gật gật đầu.
Với chủng tộc điên cuồng, kiêu ngạo tập thể như ma tộc, trong thời đại đó nếu lãnh tụ vĩ đại của ma tộc sinh ra một hài tử cùng nhân loại lại có hình dạng như nhân loại và năng lực siêu việt ma tộc, tin tức này sẽ lập tức khiến cho tín ngưỡng sụp đổ!
Sẽ khiến cho toàn thể ma tộc phát điên!
- Đứa trẻ đó không cần tu luyện, vừa sinh ra đã có hết thảy thiên phú ma pháp của ma tộc, không cần bao lâu sinh ra đã nắm giữ mọi kỹ xảo vũ kỹ cường đại của ma tộc, không cần học tập, sinh ra đã có trí tuệ cao siêu, chỉ trong hai năm ngắn ngủi nó đã trở nên rất cường đại. Tuy vẫn chỉ là một đứa trẻ, song…
Chris đột nhiên thong thả nói:
- Rất nhiều lúc ta thậm chí cảm thấy từ “thần” này dường như càng thích hợp với đứa trẻ đó! Thằng nhóc đó trời sinh đã có mọi thứ! Cường đại, thông minh, trí tuệ cùng tốc độ trưởng thành khiến người ta kinh hãi, thậm chí ta cảm thấy sợ là không bao lâu sau đứa trẻ đó có thể đạt tới đẳng cấp của ma thần - không bao lâu sau.
- Cũng có thể nói, theo đứa trẻ đó càng lúc càng cường đại, sự kiện này càng lúc càng trở nên khó lường.
Đỗ Duy gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Lúc đó, chuyện làm khó ma thần đại nhân là: phải chăng nên để cho một lượng lớn ma tộc thông hôn cùng nhân loại? Bởi sự thực đã chứng minh, nhân loại thông hôn với ma tộc có thể sinh ra đứa con càng thêm mạnh mẽ. Đối với ma tộc lúc bấy giờ đang vô cùng điên cuồng đã đứng trước bờ vực diệt vong mà nói, dung hợp với nhân loại có thể sẽ là một lối thoát.
Chris cười nói: “
- Thành thật mà nói, nếu chuyện đó thực sự được thực hiện có lẽ ma tộc cũng sẽ không diệt vong.
- Nhưng những vị thần khác đã nhanh chóng phát động thần chiến phải không?
Đỗ Duy thở dài.
- Đúng vậy, là thần chiến, chiến tranh đầu tiên trong thời đại thần thoại.
Chris nhắm mắt lại như không muốn để Đỗ Duy thấy vẻ ưu thương trong mắt hắn:
- Rất đông cường giả thần cấp hợp kích Ma Thần đại nhân. Bọn chúng cùng nhau luyện ra thần khí mạnh nhất, thanh thần khí này tập trung mọi loại thuộc tính thần lực. Còn có Ares, hắn không tiếc mình trở thành một người canh giữ ma thần điện. Với thân phận cường giả thần cấp chí tôn của hắn lại đảm nhiệm vai diễn này quả thực rất không bình thường. Chẳng qua Ma thần đại nhân sớm đã muốn đề cao địa vị của nhân loại để giảm bớt ý đồ tranh đấu giữa các chủng tộc cho nên hắn tiếp nhận Ares, để hắn tiến vào ma thần điện làm người canh giữ. Đó là một địa vị cực cao, lúc đó người canh giữ ma thần điện đều là những cường giả đỉnh cao, hai cường giả mạnh nhất ma tộc đều ở trong đó, còn có cả Tinh Linh tộc. Tinh Linh tộc là chủng tộc có địa vị gần nhất với ma tộc cho nên một cường giả tinh linh tộc cũng đã hiệu trung với ma thần.
Đỗ Duy gật đầu, lập tức nhớ lại tên tinh linh tộc canh giữ điện thờ ma thần kia.
- Đáng cười là cuối cùng Ares phản bội song tên tinh linh tộc thủ hộ thần điện kia lại vẫn giữ nguyên lời thề trung thành của mình - Có thể nói Tinh linh tộc không hổ là chủng tộc có truyền thống bảo thủ bậc nhất, một khi họ đã phát thệ thì cả đời không thay đổi.
- Trận chiến cuối cùng đó, nữ thần có được sự tín nhiệm đã cắt rời sừng của ma thần. Sau đó trong trận đại chiến, những người thủ hộ ma thần điện đều bị chúng thần vây công, gần như chết hết. Ares lại nội ứng từ bên trong, trực tiếp dùng mũi thương Longinus khiêu chiến ma thần…
Chris cười nói:
- Những chuyện sau đó ta nghĩ ngươi đều biết.
- Như vậy, ngươi thì sao?
Đỗ Duy nhìn lão gia hỏa này:
- Nữ thần vì sao lại đem nhốt ngươi lại đây?
- Bởi vì…
Khóe miệng Chris khẽ động:
- Trong trận chiến đó ma thần đại nhân giúp ta trốn thoát… Hơn nữa, ta là người duy nhất biết chỗ của đứa trẻ đó. Đứa trẻ đó đã được ma thần đại nhân dấu đi! Dấu ở một nơi tuyệt đối bí ẩn, tuyệt không cách nào tìm được. Ngoại trừ ta ra không ai có thể tìm ra đứa trẻ đó! Nữ thần muốn biết con của nàng ở đâu tất nhiên phải hỏi ta, mà ta đã không nói, nàng chỉ có cách đem ta nhốt ở đây…. Đã qua hơn một vạn năm rồi.
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Ta không tin mụ nữ thần kia lại là một nữ nhân yêu thương con của mình, ả sẽ không vì một đứa trẻ mà không một mực giam lỏng ngươi chứ?
- Đương nhiên, nữ thần ngay cả trượng phu cũng có thể tính kế cơ mà. Nàng đã tính kế với cả ma thần đương nhiên sẽ không có cảm tình gì với đứa trẻ kia. Song, đứa trẻ đó cũng tuyệt đối không thể để nàng tìm ra được. Ma thần đại nhân từ trước đó rất lâu đã dấu nó đi rồi, địa điểm chỉ có ta biết, mà ta trong những năm đó luôn đảm nhiệm việc chăm sóc đứa trẻ đó. Ta là một người hầu, không ai hiểu rõ sự cường đại của nó hơn ta!
Càng quan trọng hơn là địa điểm ma thần dấu đứa con của mình có mọi thứ quan trọng khác, đó là thứ mà nữ thần luôn muốn có, cũng là thứ cuối cùng mà nàng quan tâm, cho nên ta càng không thể để nàng tìm đến đó, có được những thứ kia. Ta cũng vì thế mà bị nhốt ở đây. Chí ít ta bị nhốt ở đây thì nữ thần không có được thứ đó, cũng không cần quan tâm tới việc nó sẽ xuất hiện ở thế giới này.
Đỗ Duy lập tức hai mắt phát sáng:
- Là một bảo tàng sao? Bảo tàng do ma thần lưu lại?
- Ngươi có thể nói vậy. Bảo tàng… Hừ, chẳng qua từ này quá thô tục.
Chiris khẽ cười:
- Nơi đó ẩn chứa một lực lượng cường đại, chỉ cần dẫn phát lực lượng đó ra có thể khiến cho ma tộc một lần nữa khôi phục đạt được lực lượng của ma tộc năm đó hoành hanh thiên hạ, đối mặt với các chủng tộc đông đúc mà vẫn bách chiến bách thắng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch: Hội đồng Nghiện
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
Đỗ Duy bĩu môi:
- Cái đáp án này quá cũ kỹ đi. Nữ thần vẫn không cạy được miệng ngươi sao?
- Ta là một sinh mạng mới toanh do Ma thần đại nhân sáng tạo. Ma pháp của Nữ thần vô hiệu đối với ta, sáu loại ma pháp tinh thần cũng vô dụng đối với ta. Chỉ cần ta không nói, nàng không có cách nào moi được từ ta bất kỳ tin tức gì.
- Rốt cuộc luồng lực lượng kia là gì? Ý của ta là rốt cuộc Ma thần lưu lại trong bảo tàng kia cái thứ gì mà khiến cho Nữ thần kiêng kỵ như vậy?
Chris hơi mỉm cười, liếc nhìn Đỗ Duy:
- Sao? Ngươi cũng động tâm rồi sao?
- Chỉ là hiếu kỳ.
Đỗ Duy xòe tay ra.
- Ngươi có biết, tổ vật mà Ma tộc sùng bái là cái gì không? Thái dương! Tổ vật mà Ma tộc sùng bái là thái dương, Ma tộc lấy thái dương làm tổ vật, bởi vì thái dương, ánh mặt trời, là nguồn gốc tất cả lực lượng. Mà Ma tộc tại thời điểm đó, vượt lên tất cả các chủng tộc. Bởi vì chủng tộc này có được rất nhiều ưu điểm. Nhưng ngươi cũng biết, sau khi Ma tộc thoái hóa, đã trở nên mục nát. Cho dù là chủng tộc mạnh mẽ đi nữa, tổ tiên Ma tộc có lẽ rất dũng cảm thiện chiến. Nhưng sau mấy đời hủ bại đọa lạc, quý tộc sinh hoạt thối nát, Ma tộc phổ thông cũng có cả bầy đầy tớ, thiên phú Ma tộc dù có cường thịnh trở lại, cũng không gánh nổi sinh hoạt hủ bại đời này qua đời khác.
- Đến thời đại của ta, bên trong Ma tộc, có thể xưng là chiến sĩ thực thụ, số lượng đã rất ít. Ma lực thiên phú dù mạnh, ngươi cũng phải khắc khổ tu luyện, mới có thể trở thành ma pháp sư ưu tú, nhục thể thiên phú dù mạnh, nếu ngươi cả ngày ăn chơi đàng điếm, cũng trở thành kẻ bụng phệ đầu ú. Rất nhiều quý tộc Ma tộc, tại thời đại đó, thậm chí đến kiếm cũng không cầm được.
Chris vừa nói vừa thở dài, liên tục lắc đầu:
- Ma tộc từng khiến nhiều chủng tộc run rẩy sợ sệt, sớm đã thoái hóa thành những quý tộc chỉ cầm roi xua đuổi nô lệ, chứ không phải là chiến sĩ khua đao múa kiếm. Nhưng mà…
Hắn nói đến đây thì đột nhiên thay đổi:
- Cho dù là như thế, những chủng tộc bị Ma tộc thống trị, không có một ai dám đối diện với Ma tộc, không một ai có thể chính diện khiêu chiến Ma tộc! Cho dù là ở niên đại Ma tộc đã hoàn toàn đọa lạc, mục nát. Phản kháng một lần, chỉ có thể nhận được sự đàn áp đầy máu tanh! Một mặt, là bởi vì Ma tộc có một vị thần cường đại nhất hiện giờ, ngoài ra còn có, Ma tộc có được một phần lực lượng tuyệt đối.
Nói rồi, Chris đột nhiên nhảy dựng lên. Lão bắt đầu có chút hưng phấn, vươn ngón tay ra. Trên mặt đất bị vạch ra, rất nhanh, mặt đất bị hắn vạch ra một chuỗi văn tự thần chú cổ quái.
Những văn tự trên giống như một loại văn tự tượng hình nào đó, từng chữ từng chữ đều bén nhọn giống như đao phong, còn phảng phất dáng dấp giống như ấn ký hình mặt trời.
- Đây là những danh tự ẩn chứa lực lượng. Lúc này cũng chẳng biết chủng tộc gì, cứ thấy cái danh tự này, nhìn thấy phù hiệu này đều run rẩy. Danh tự này đại biểu cho sự vô địch, máu tanh, đồ sát, trừng phạt!
Âm điệu của Chris kéo dài một chuỗi. Chậm rãi ngâm xướng chuỗi văn tự này, lời hắn nói, Đỗ Duy nghe không hiểu, nhưng Chris lại làm vẻ mặt thần thánh, trên khuôn mặt hô gầy tràn ngập vẻ kích động nhớ lại một thời vinh diệu. Giọng điệu kia phảng phất như đang ngâm xướng một thứ gì đó rất thần thánh.
Sau khi hắn dùng ngôn ngữ Ma tộc niệm ra một chuỗi văn tự sau rồi nhìn lại Đỗ Duy:
- Giả sử như dịch sang ngôn ngữ nhân loại, ý nghĩa của chuỗi ma văn này là: Dưới thái dương, thần thánh cao quý nhất chỉ có một chi quân đội, tên là: Viêm Dương Ma Vũ quân đoàn.
Viêm Dương Ma Vũ quân đoàn?
Đỗ Duy chớp chớp mắt:
- Nghe danh tự này... giống như là một chi quân đội?
- Không, đây không phải một chi quân đội đơn giản như vậy.
Chris cười khan hắc hắc hai tiếng:
- Đây là một chi quân đội Ma tộc trong thời kỳ huy hoàng nhất, Ma thần đại nhân sử dụng vô thượng thần lực, cộng thêm linh hồn của các dũng sĩ vô địch, còn có kết tinh của ma pháp mạnh nhất Ma tộc dung hợp thành một cổ lực lượng! Chúng là một quân đoàn bất tử!
Cuối cùng Chris bổ sung một câu:
Chân chính bất tử! Ngay cả thần cấp cường giả có thể đánh bại chúng nhưng đừng mơ tưởng giết chúng! Bọn chúng là vô địch tồn tại, bất tử! Vĩnh viễn bất tử!
Chris hắc hắc cười lạnh vài tiếng:
- Công nghệ của người lùn, ma lực của Tinh linh tộc, ma lực của Long tộc, lực lượng của thú nhân, linh hồn của chiến sĩ cường đại nhất của Ma tộc. Đỗ Duy, ngươi không có mặt ở thời đại đó thì tuyệt đối không cách nào tưởng tượng lực lượng này khủng bố đến trình độ nào. Qua vô số phản kháng của các chủng tộc khác, từ “Nguyệt Dạ Thần Cung chiến đội” của Tinh linh tộc đến “Thú Hồn quân” của Thú nhân tộc đều không chịu nổi 1 kích khi đối diện với lực lượng này! Thần cấp cường giả có thể đánh bại chi quân đội này nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng giết chết bọn chúng. Chúng là một tổ hợp lực lượng ma pháp sinh vật bất tử bảo vệ thế giới Ma tộc.
Đỗ Duy có chút rối loạn… Tuy nhiên "Nguyệt Dạ Thần Cung Tiễn chiến đội" cùng "Thú Hồn quân" những tên này Đỗ Duy đều chưa nghe nói qua, nhưng chắc là chi quận đội cường đại nhất của Tinh linh tộc cùng Thú nhân tộc. Nhìn Chris kiêu ngạo như thế tựa hồ cái Viêm Dương Ma Vũ quân đoàn có vẻ như rất lợi hại?
- Vĩnh viễn không mệt mỏi, vĩnh viễn không tử vong, vĩnh viễn không đói khát, Vĩnh viễn không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không phản bội, đây thực sự là một lực lượng khát máu. Tác dụng tồn tại của bọn chúng chỉ có tác dụng duy nhất là giết chóc! Đơn giản nhất, trực tiếp nhất giết chóc!
- Chúng chỉ chịu sự quản lý của Ma thần đại nhân, chúng thần đã phải bố trí vây công Ma thần đại nhân trong Ma thần điện, nhất quyết không để Ma thần đại nhân có cơ hội thoát trùng vây, nếu để Ma thần đại nhân xông ra sẽ phóng thích ra một lực lượng khủng bố.
Chris thản nhiên cười:
- Thật tốt là bọn chúng đã thành công. Chi lực lượng kia không được phóng thích ra. Sau khi Ma thần đại nhân bị đánh bại, Ma tộc liền bị các chủng tộc khác vây công cùng đồ sát, chiến loạn liên tục gần trăm năm, Ma tộc bị đồ sát toàn bộ trên đại lục. Không có chi lực lượng này thủ hộ, Ma tộc không cách nào phản kháng sự liên thủ của các chủng tộc khác.
Thân thể Chris rung động một cái, nhìn vào Đỗ Duy, trong mắt hắn hiện lên một loại lục sắc quang mang giống như sói đói:
- Chi lực lượng này cùng với hài tử kia bị phong ấn cùng lúc tại một địa phương mà vị trí của nó chỉ có ta mới biết được, nữ thần một mực kiêng dè chính là những thứ này! Nàng không dám giết chết ta. Bởi vì nàng tuy dùng hết các biện pháp đánh bại các chủng tộc khác khiến nhân loại trở thành chúa tể đại lục nhưng nhân loại lại căn bản không thể trở thành một chủng tộc có đủ trình độ tuyệt đối thống trị như Ma tộc! Các chủng tộc khác, tất sẽ có một ngày sẽ có trở lại. Điểm này ta hiểu rất rõ ràng, Nữ thần cũng rất rõ ràng, nàng cần phải có chi lực lượng này, cũng như cần phải có được hài tử kia.
- Hài tử kia...
- Hài tử kia chính là chìa khóa để mở ra chi lực lượng này.
Mặt Chris cười mang theo một nỗi bi thương thật sâu:
- Ma thần đại nhân đương thời rất hy vọng có thể chấn hưng Ma tộc, ngăn lại sự đọa lạc của Ma tộc. Đến hậu đại của ngài, ngài phát hiện hậu đại này có được hết thảy ưu điểm siêu việt của Ma tộc. Ngài đem hy vọng ký thác trên hài tử này. Chìa khóa chi lực lượng này nằm trên thân hài tử này ở một địa phương phong ấn rất thần bí.
- Hoặc là sinh tồn, hoặc là tử vong... Ta quyết định đem quyền lực của mình để lại cho huyết mạch duy nhất của ta. Thiên phú của hài tử này, tương lai so với ta sẽ càng cường đại, càng duệ trí, càng có đủ lực lượng làm được những việc mà ta không cách nào làm được. Lúc này, chi lực lượng cũng sẽ do hài tử này nắm giữ trong tay... Quyền quyết định sinh tồn hoặc diệt vong, ta sẽ giao cho hậu đại của ta.
Nói xong, Chris thở nhẹ một hơi sau đó nhìn Đỗ Duy nói:
- Đây chính là nguyên lời Ma thần đại nhân nói lúc đó.
Đôi mắt hắn rất bi thương.
- Sau đó Nữ thần đã thành công. Nàng là kẻ thắng lợi cuối cùng cho nên nàng trở thành vị “Thần” cuối cùng, một tồn tại chí cao vô thượng duy nhất. Nàng từ các thần cấp cường giả chiến bại khác đoạt đi một lượng lớn thần cách. Lực lượng của nàng không ngừng cường đại nhưng nàng lại vẫn như cũ không cách nào đột phá được thần cấp. Nữ thần vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới của Ma thần đại nhân năm đó. Nàng không biết nên đột phá như thế nào.
Chris cười lớn:
- Nàng đem ta nhốt lại trong này, còn có Long thần, cái tên gia hỏa đáng thương, đương thời là chiến hữu Long tộc đứng bên nhân loại, kết quả nhân loại chiến thắng, thành quả thắng lợi lại bị nhân loại hưởng thụ. Long tộc còn bị cái vị nữ thần cấp thông minh kia nắm vững trong lòng bàn tay, bị đoạt thần cách, chỉ còn là một cường giả lĩnh vực mà thôi.
Chris hỏi Đỗ Duy:
Lúc ngươi tiến vào đây chắc phải nhìn thấy toàn bộ văn tự nhấp nháy khắc trên thân thể tên gia hỏa này chứ?
- Ách. Ta chỉ cho đó là khắc chữ thôi.
Đỗ Duy cười khổ.
- Đó là cấm chú ma pháp cầm cố.
Chris lắc đầu:
- Nữ thần dùng cấm chú ma pháp khắc toàn bộ lên thân thể Long thần. Long thần vĩnh viễn không cách nào giải trừ chủng cầm cố này, chỉ có lưu lại nơi này cùng ta làm bạn.
Đỗ Duy xoa xoa mồm một lúc. Trước mặt hắn, nước trà sóng sánh, hắn nâng lên miệng, một hơi uống hết, thậm chí ngay cả lá trà cũng nuốt hết vào.
Sau khi nhai nhai mấy cái, Đỗ Duy thở thật dài:
Thực sự là một cố sự, Chris, đích thực là một cố sự truyền kỳ.
Sau đó... Hắn chuyển giọng, chỉ vào chính mũi mình nói:
- Ta còn có một nghi vấn cực lớn...
Last edited by Nhan Vũ; 22-12-2010 at 06:02 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Chris yên tĩnh trở lại, hắn nhìn vào tư thế của Đỗ Duy, trong ánh mắt lộ ra một tia gian trá, sau đó cố ý lắc lắc đầu. Thở dài một tiếng:
- Vị khách nhỏ của ta! Ta đã nói cho ngươi rất nhiều lần… Ngươi không phải luôn ra câu hỏi sau đó chỉ chờ có được đáp án miễn phí từ ta. Trên thế giới này, dù là thứ gì thì cũng có cái giá của nói. Giá!!! Ngươi hiểu chứ? Ngươi tưởng muốn từ ta có thể có thật nhiều đáp án. Ngươi tất phải trả giá!
Đỗ Duy hung hăng nhìn chắm chằm vào lão gia hỏa này:
- Ta trả giá còn ít ư? Vì tới gặp ngươi, ta bên ngoài phải cùng Long thần đánh một trận! Gặp qủy! Nếu biết nó là Long thần, ta nhất định đầu hàng liền! Cùng Long thần đánh lộn? Chẳng lẽ ta cho rằng mình sống đã quá lâu ư? Vả lại, ngươi rành rành có thể để cho ta tiến vào đây, nhưng lại không làm, còn ở bên trong nhìn ta và nó đánh nhau! Ban đầu Aragon, rồi lúc Gandalf đến đây. Còn có lần đầu tiên ta tới nơi này nữa. Đều là ngươi đem chúng ta đến, nhưng lần này ngươi vì cái gì…
- Ta phải xem xem thực lực của ngươi.
Chris cười lạnh một tiếng:
- Con rồng đáng thương này, đã không có thần cách. Mà lực lượng lại bị hạn chế, ngươi nếu như đấu với nó mà cũng không chống đỡ được, thì ngươi không phải là nhân tuyển thích hợp mà ta chờ đợi… Chết cũng đáng đời!
Chết rồi cũng đáng đời?
Đỗ Duy hung hăng nuốt nước bọt:
- Ta thật muốn đánh cho cho bẹp cái mũi của ngươi.
- Tốt rồi, thu lại nộ khí của nhà ngươi. Chuyện xưa nói xong, ngươi có khá nhiều vấn đề, ta cũng đã trả lời… Hiện tại, cho phép ta bàn về giao dịch của chúng ta.
Đỗ Duy thở dài. Nói đến giảo hoạt, thì có trí tuệ cao siêu sống hơn một ngàn năm của lão quái vật này, tuyệt đối có thể áp chế chính mình a.
- Lần giao dịch trước, ta cho ngươi một cái sừng, ngươi từ một phế nhân biến thành một cao thủ. Thấy thế nào? Cảm giác tốt chứ?
Chris cười. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Đỗ Duy lại liên tưởng đến một người - thủ hạ của chính mình: gian thương tiểu Jack.
- Còn đôi mị hoặc chi nhãn này…
Chris mang theo một chút ám muội trong giọng nói:
- Nhất định khiến ngươi cảm thấy rất thuận lợi chứ?
- Cảm ơn, ta chẳng có bao nhiêu cơ hội để sử dụng nó.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Ta không phải ngựa giống.
Đỗ Duy rất nhanh lấy hai đồ vật tới.
Món thứ nhất, là một thủy tinh cầu màu đen.
Trên thủy tinh cầu này, nguyên bản bề mặt cầu của nó là một màu thuần đen. Hiện tại, bên trong lại mơ hồ có một tầng vụ khí màu trắng đang lượn lờ, đám vụ khí này bị cầm cố trong thủy tinh cầu tựa hồ đang gắng sức giãy dụa nhưng lại vô lực trở về và tiếp tục lượn lờ.
Tuy nó không có cách nào phát ra được âm thanh, nhưng chỉ cần ngươi nhìn vào nó thì phảng phất như từ nội tâm vang lên một âm thanh giãy dụa đầy phẫn nộ.
- Ah!
Chris nét cười đầy mặt:
- Để ta xem xem! Một linh hồn của thiên sứ. Không cần nói, nhục thể của nó bị ngươi hủy diệt, đúng không?
Chris cầm lên, những móng vuốt như khô cốt của hắn đặt bên trên thủy tinh cầu. Hắn nhắm mắt lại, tựa như dùng tâm cảm nhận cái gì đó. Một lát sau, hắn mở mắt ra:
- Cái này là linh hồn không hoàn hảo. Nhưng lại quá hoàn hảo vì nó chính là một linh hồn của thiên sứ. Vả lại, bên trong tàn hồn của nó còn lưu lại ấn ký thần lực của nữ thần, đối với ta rất có ích.
- Cón có cái này nữa.
Đỗ Duy lấy ra cái huy chương kia.
Huy chương thánh kỵ sĩ đoàn Roland của Aragon. Huy chương này không có gì bắt mắt, hình dạng lại đơn giản, nhưng lập tức hấp dẫn ánh mắt của Chris. Hắn buông những móng vuốt đặt trên thủy tinh cầu ra, phảng phất như muốn vươn tay ra chạm vao tấm huy chương kìa, nhưng khi ngón tay còn cách một đoạn nữa, thì lại dừng.
- Ngươi cần hai đồ vật này, có hữu dụng không?
Đỗ Duy nhíu mày.
- Đương nhiên là có chỗ dùng.
Chris hừ một tiếng chỉ vào thủy tinh cầu đang phong ấn linh hồn thiên sứ:
- Ta cần phải có thần lực của nữ thần, đừng quên, ta hiện tại đang bị cầm tù ở nơi này! Đây là một không gian cách biệt, thân thể ta cùng con rồng đáng thương này đều bị Nữ thần dùng cấm chú áp chế, cầm tù chúng ta trong cái tù lao không gian này. Không có được thần lực của nữ thần, ta hoặc là con rồng này đều không có cách nào rời khỏi đây. Trừ phi…
Chris cười cười:
- Muốn mở cái lao tù này ra, chỉ có thể dùng thần lực của nữ thần! Ta cũng không có cách nào bắt cóc nữ thần đến chỗ này để mở tù lao ra. Nhưng ta biết, Nữ thần khống chế cái thế giới này, tất nhiên sẽ tìm người phát ngôn của mình trong đám nhân loại, mà nàng lại không yên tâm với nhân loại phổ thông nên sẽ phái mấy tên thiên sứ tới… Ta không có cách nào đến tận nơi ở của nữ thần để trộm thần lực, chỉ có thể dùng cách nghĩ này, tập trung vào những thiên sứ giáng lâm đến nhân gian!
Nói xong, hắn chỉ vào thủy tinh cầu kia:
- Đây chính là chìa khóa vượt ngục của ta.
Đỗ Duy cũng không có ngạc nhiên lắm, rốt cuộc, bị cầm tù một vạn năm, thì muốn vượt ngục cũng không tính là ý nghĩ gì kì quái.
- Còn về tấm huy chương này?
- Tấm huy chương này là cho ngươi dùng đó tiểu tử.
Chris hừ lạnh một tiếng:
- Hiện tại chứng minh, ngươi chính là Aragon. Chẳng qua lần đầu đến đây ngươi còn quá yếu ớt. Ta cần ngươi phải đạt đến thực lực của Aragon! Năm đó ta tiêu hao một nửa lực lượng cấp cho tên gia hỏa kia, mới sớm đến cái ngày sau này các ngươi có vị anh hùng truyền kỳ Aragon kia. Đáng tiếc lần đó ngươi đến lại không hoàn thành giao dịch của chúng ta.
- Hắc! Kẻ lừa ngươi là Aragon, không phải ta.
Đỗ Duy tranh luận.
- Giống nhau thôi, các ngươi là cùng một người.
Chris có chút bất mãn:
- Chẳng qua may mắn là ta biết được một số sự tình. Lúc Aragon đến đây gặp ta học một pháp thuật đặc thù. Đây là pháp thuật do ma thần đại nhân dạy cho ta: một ma pháp rất có tác dụng.
- Tuổi thọ mọi sinh linh đều có hạn, có sinh linh sống rất lâu nhưng cuối cùng cũng đến một ngày phải chết.
Chris hơi khẽ cười:
- Chẳng qua ta là một sinh mạng đặc thù do ma thần đại nhân sáng tạo ra. Lúc Ma thần đại nhân sáng tạo ra ta, vô ý theo đó cũng sáng tạo ra một ma pháp mới. Chúng ta gọi đơn giản là “Tách rời linh hồn”, ta có thể đem linh hồn của ngươi từ trong nhục thể ra ngoài! Bởi vì nhục thể sẽ suy yếu rồi tử vong, nhưng linh hồn, linh hồn kỳ thực là một cỗ tinh thần lực có ẩn chứa ký ức mà thôi. Theo lý thuyết mà nói, linh hồn là một loại đồ vật tồn tại vĩnh viễn. Chỉ cần nó có thể có một nơi để cư trú, cũng được gọi là một nhục thân. Nhưng loại pháp thuật tách rời linh hồn này không ai có thể sử dụng… Trừ ta!
Nói xong, Chris giơ tay chỉ nhẹ tới điểm một cái vào không khí, lập tức tấm huy chương kia bay tới, chung quanh hiện ra một đoàn quang mang màu trắng. Sau khi Chris điểm đầu ngón tay, đoàn quang mang màu trắng kia lập tức bị khinh động, tạo ra một làn sóng.
- Ân! Xem ra quả đúng như ý liệu của ta, Aragon sau khi tới đây học cái pháp thuật này thì cuối cùng cũng dùng tới! Trong tấm huy chương này có lưu lại ký ức, nhất định là ký ức của chính Aragon!
- Linh hồn là một đoạn ký ức, chỉ bất quá cần phải có tinh thần lực duy trì nó tồn tại. Thông thường mà nói, nếu như có nhục thể của một sinh vật nào đó chết đi thì rất nhanh linh hồn của nó cũng sẽ chết. Bởi vì sau khi nhục thể tử vong, tinh thần lực cũng sẽ tiêu tan rất nhanh. Không còn tinh thần lực duy trì thì ký ức cũng sẽ tan biến… Thế là, linh hồn cũng coi như đã chết rồi. Cho nên, nếu muốn linh hồn bất tử thì phải có tinh thần lực duy trì nó.
- Có một loại ma pháp, gọi là ma pháp vong linh hệ, cùng với loại tách rời linh hồn này là rất giống nhau. Nhưng loại ma pháp vong linh hệ này còn xa mới bằng loại ma pháp của ta! Bởi vì vong linh hệ ma pháp, sau khi tách rời linh hồn ra sẽ tạo thành những tổn thương cực lớn. Nghĩa là, linh hồn đó đã không còn hoàn chỉnh: chỉ là những mãnh vụn! Tỷ như cái linh hồn thiên sứ này của ngươi… Kỳ thực nó đã chết, vỡ nát, mất đi ý thức của mình. Chỉ bất quá còn sót lại một chút mảnh vụn cùng một loại tinh thần lực hỗn loạn. Vong linh ma pháp sẽ tạo ra những tử vong sinh vật, nhưng những sinh vật này đều không có trí tuệ… điều này là vì, linh hồn mà vong linh ma pháp tách rời ra đã không còn hoàn chỉnh!
- Thật ra về bản chất thì ta, Chris, nô bộc của Ma thần đại nhân, ta cùng với những vong linh sinh vật kia, tỷ như cốt long, như những hắc kỵ sĩ… cùng những sinh vật kia không có gì khác nhau. Nhưng ta so với chúng thì cao cấp hơn. Bởi vì ta là một linh hồn hoàn chỉnh, ta giữ lại được toàn bộ trì tuệ, ngươi xem, ta hiện tại chỉ là tồn tại trên hình dạng của một linh hồn. Nhưng ta không có bị ủy diệt! Đúng không?
Thanh âm của Chris có chút đắc ý.
- Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần học được loại pháp thuật này của ta, ngươi có thể tách rời linh hồn của bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này, sau đó tìm cho nó một thân thể mới và cho nó nhập vào... Kết quả là gì? Bất tử! Đỗ Duy thân ái: là một sinh mạng vĩnh hằng!
Đỗ Duy lập tức nhớ đến thần thú Q, cũng chính là giáo hoàng đầu tiên của đại lục: Hughes!
Không phải là cũng được Aragon dùng loại pháp thuật này, đem linh hồn của một người chết đem nhập vào thân của một con chim cánh cụt ư?
Mà hiện tại, trên đại lục cho dù là một vong linh ma pháp sư cường đại, cũng tuyệt đối không có cách nào làm được như vậy! Bởi vì linh hồn sau khi được tách rời bởi vong linh ma pháp đều sẽ bị mất đi ý thức, trở thành một tử linh sinh vật không có trí tuệ.
- Còn có tên Galdalf kia…
Chris cười nói:
- Cái tên gia hỏa đó là một trường hợp rất thú vị. Trong cùng một thân thể lại có hai nhân cách khác nhau. Ta đem bọn họ tách ra, một người biến thành hai người! Đây là một loại ma pháp thần kỳ mà Ma thần đại nhân sáng tạo ra! Ta có thể tùy ý đem linh hồn bất cứ sinh vật nào tách ra hoàn chỉnh vô khuyết! Sau đó dùng một nhục thể mới, làm nó tiếp tục sống lại! Cũng bao gồm cả ta!
Ngón tay Chris cách không điểm nhẹ một cái vào tấm huy chương, sau đó nhìn trên tấm huy chương có một tia quang mang ba động, mỉm cười nói:
- Nhìn xem a! Lúc đó ta đã biết, sau khi ta dạy cho Aragon loại ma pháp này hắn nhất định sẽ sử dụng! Không có người nào có thể vĩnh viễn cự tuyệt được dụ hoặc! Kết quả xem ra suy đoán của ta là chính xác. Hắn đã sử dụng!
Lúc Gandalf kia đến nới này có nói cho ta biết một số sự tình bên ngoài của nhân loại. Ta biết được Aragon đã “Chết”. Chẳng qua ta cũng không có bận tâm, bởi vì ta cảm giác được chỉ là nhục thể của Aragon chết đi. Hắn sau khi học được ma pháp của ta, nhất định sẽ đem linh hồn của hắn bảo tồn lại. Sau đó, ta biết Aragon lưu lại một tấm huy chương. Mà tấm chuy chương kia được bảo vệ nghiêm ngặt trong cái thần điện đó. Ta chỉ có thể đánh cược một lần nữa… Ta cần Aragon!
Chris nhìn Đỗ Duy một cái:
- Ân, Mặc dù ngươi chính là Aragon, Nhưng tiểu tử thân ái, hiện tại ngươi còn là Đỗ Duy! Ta cần phải khôi phục lại cho ngươi ký ức của Aragon! Lần đầu tiên ngươi đến đây, ta nhìn vào hình dạng của ngươi, rồi đến bộ dạng của nữ hài bên cạnh ngươi nữa… ta nhất thời phỏng đoán, ngươi nhất định là cái tên gia hỏa Aragon kia nghĩ biện pháp chuyển dời ký ức của chính mình. Nhưng ngươi lại tự xưng là Đỗ Duy, ngươi đã mất đi “ký ức của Aragon” mà ngươi sở sữu. Nhưng ta, phải tìm ra biện pháp để mang ngươi trở về.
Đỗ Duy không nói nên lời:
- Nhưng ngươi vì cái gì không trực tiếp nói chó ta những sự tình của tấm huy chương này?
Chris nhìn Đỗ Duy một cái:
- Lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta liền có cảm giác ngươi là một tên tiểu tử giảo hoạt, nếu như lúc đó ta nói cho ngươi tấm huy chương này ở trong thần điện. Ngươi sẽ nguyện ý đi tới đó trộm nó ra sao?
- Sẽ không!
Đỗ Duy lập tức lắc đầu:
- Ta sẽ ly khai nơi này, sau đó đem cái giao dịch rắm chó này trực tiếp quên đi. Lúc đó thực lực của ta còn yếu như vậy, sẽ không dại dột mà đi trêu chọc thần điện!
- Ngươi xem, ta hiểu rõ tính của tiều tử ngươi, cho nên mới không nói. Nếu không như vậy ngươi đẽ sớm bị hù chạy.
- Nhưng tấm huy chương này, ta cũng là có được trong một tình huống ngoài ý muốn.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Ngươi làm sao biết được ta nhất định sẽ đem tấm huy chương này đến đây?
- Vậy thì phải cảm tạ Gandalf.
Chist hắc hắc cười nói:
- Cái tên gia hỏa kỳ quái kia chạy tới đây, từ hắn ta biết được rằng Aragon đã “chết”, nhưng đã lưu lại một cái sứ mạng ngàn năm. Ta liền biết, Aragon nhất định bố trí một kế hoạch lâu dài. Hắn nhất định lưu lại một kế hoạch hoàn chỉnh. Mà lúc ngươi đến, lại lột lần nữa chứng minh điểm này! Ta không cần làm quá nhiều, chỉ cần nhắc cho ngươi một điểm, sau đó vận mệnh… hoặc giả là nói cái kế hoạch của Argon sẽ từng bước đưa ngươi tiến về phái trước. Đến một lúc nào đó, ngươi nhất định sẽ đến lấy tấm huy chương này. Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, đây chính là kế hoạch do chính ngươi bố trí! Ngươi chính là Aragon. Muốn trách thì trách chính mình được rồi.
Nhìn vào bộ dạng của Đỗ Duy, Chris cũng không để ý, nhàn nhạt nói:
- Đỗ Duy, ngươi chỉ cần trả lời ta, trong tấm huy chương này có hay không co lưu lại ký ức của Aragon?
- Chính xác mà nói, là hai đoạn…
Đỗ Duy còn chưa nói xong, Chris đã lập tức cắt lời hắn:
- Vậy là được rồi!
Sau đó, tấm huy chương kia bay về trong tay Đỗ Duy.
- Tại đây, ta sẽ giúp ngươi dung hợp với linh hồn ký ức trong tấm huy chương này… Sau đó, ngươi sẽ chân chính biến thành Aragon. Biến thành một trợ thủ mà ta cần, sau đó…
Chris nói tới đây, cười lớn hai tiếng, mở mồm lộ ra một hàm răng tàn khuyết.
- Chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây để đi tìm bảo tàng mà Ma thần đại nhân lưu lại!
- Muốn dung hợp được ký ức trong tấm huy chương, ta cần phải đạt tới cấp lĩnh vực.
Đỗ Duy lạnh lùng nói:
- Ta tự biết làm sao để dung hợp nó, nhưng ta không cho rằng đây là một việc dễ dàng.
- Có sự trợ giúp của ta, lĩnh vực cũng không phải là một việc khó lắm.
Chris nhẹ nhàng lắc lư ngón tay.
Nhìn vào bộ dáng nhíu mày của Đỗ Duy, Chris dùng giọng điệu dụ hoặc nói:
- Ta sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, tiểu tử.
Sau đó, hắn dùng ngón tay điểm từng cái một, với một bộ dạng chẳng hề để ý nói:
- Vinh diệu quyền trượng? Lệ quang tinh trụy (nước mắt sao chổi)? Thuẫn của Amute? Thần phong bào? Thánh giả chỉ hoàn? Tiêu ám chi trạc? Cửu sắc hồng dải băng? Vĩnh hằng thiên luân? Những thứ này, trừ Mâu (ngọn giáo) của Dracula cùng áo giáp trăng khuyết năm màu không có trong tay ta, mũi tên ngục Fedora thì ngươi có được ở bên ngoài… còn những thần khí khác, ngươi muốn lấy cái nào?
Nghe từng cái tên do Chris nói ra…
Tốt a, Đỗ Duy giật mình một lần nữa từ trên ghế rơi xuống.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ