- Không có chuyện gì, viện trưởng Lan, cháu chính xác vốn là một nông dân trồng khoai, đâu có gì mất mặt. Cô Lan nói cháu ngay cả thắt lưng cũng không nỡ mua phải dùng một sợi dây da bò, còn giúp con gái nhà người ta nhổ khoai lang, ha hả...... Tuy nhiên khoai lang rất ngon ngọt, còn có thể đầy bụng, ha hả!
Diệp Phàm cười khan một tiếng nhìn bức tượng thần tài rồi tiện tay cầm một thẻ hương đốt lên cắm vào nói:
- Cháu phải cúi chào trước, thôn cháu nghèo như vậy thật vất vả tới đại thần một phương, hơn nữa còn là đại tài thần giàu nứt đố đổ vách, không nịnh bợ không được! Thần tài, người nên giúp đỡ rót ít dầu đèn xuống cho thôn cháu để không còn người nào đói bụng. . Hôm nay cháu may mắn ra ngõ gặp thần tài a, tin tưởng thần tài sẽ không ngồi nhìn thôn cháu đói khổ, giáng bạc trắng xuống a......
Hành động của Diệp Phàm làm mọi người trong điện sợ ngây người, đều nhìn cả vào phó chủ nhiệm ban tài chính tỉnh Chu Khải Minh, ánh mắt hết sức quái dị, lát sau nghe một tiếng cười ha hả vang động cả mấy bức tường.
- Khá lắm thằng ranh, dám...... Dám giễu cợt tôi. Tôi chỉ là một chủ nhiệm, còn là phó, thầy cậu là hiệu trưởng Lan không đi lạy thì lạy ai. Nên biết rằng đại học Đại Hải xếp thứ sáu toàn quốc, nổi tiếng thế giới. Không phải ở đó có một viện khảo cổ sao, trong đó chất đầy vàng đấy! Tiểu Diệp, cậu chỉ lấy vài miếng vàng lá là được rồi, ha ha......
Chủ nhiệm Chu Khải Minh thoải mái cười to.
- Giáo sư Lan thăng chức hiệu trưởng rồi sao.
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, dứt khoát cúi người một vòng:
- Cháu có mấy lễ này, các vị đều là thần tài cả, cháu cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn hỏi cách thức liên lạc với các vị tiền bối, sau này mong được giúp đỡ.
- Là hiệu phó, đừng nghe lão Chu nói khoác ở đây. Chúng ta là một trường học, làm có gì tiền. Đây là phương thức liên lạc chú, rảnh rỗi gọi điện thoại là được.
Lan Cơ Đồng thuận tay đưa cho Diệp Phàm một tấm danh thiếp. Diệp Phàm cẩn thận nhận lấy danh thiếp vừa đưa mắt nhìn Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh, ý tứ cho dù là kẻ ngu cũng có thể đoán được .
- Ha hả! Cầm lấy đi, thằng nhóc không tệ!.
Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh cũng lấy danh thiếp đưa cho Diệp Phàm.
- A! Tiểu Diệp, cháu vừa nói cái gì mà quả phụ nuôi heo, giúp nhổ khoai lang, còn có cái gì da trâu dây lưng? Chắc có quan hệ với Điền Trúc à?
Giáo sư Lan nghi ngờ hỏi, quay đầu thấy con gái mình vẻ mặt mất tự nhiên, hơi tránh né thì thoáng cái đã hiểu ngay, giận dữ nhìn cô mắng:
- Điền Trúc, có phải con gây ra chuyện gì hay không, nói mau.
- Viết một bài báo có gì kỳ lại, con còn giúp hắn nói khoác đấy chứ! Hừ!
Lan Điền Trúc vênh mặt.
- Ách! Để cha xem xem con viết thế nào.
giáo sư Lan không buông tha.
- Không có chuyện gì, giáo sư Lan, cô Điền Trúc giúp cháu thôi.
Diệp Phàm vội vàng giải vây.
Tuy nhiên giáo sư Lan và Cố Tắc Vũ và Chu Khải Minh tụ lại xem bài báo của Lan Điền Trúc, sắc mặt hết sức quái dị.
Giáo sư Lan cực kỳ tức giận, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ:
- Làm bậy! Điền Trúc, con có biết báo tỉnh là thế nào sao, sao dám phá hoại cuộc đời một cán bộ. Làm một người viết báo, nhất định phải thực sự cầu thị. Con nhìn xem, cái gì mà tư tưởng quan niệm cũ kỹ, điều này có thể nói lung tung sao? Tiểu Diệp lại là một thanh niên tốt nghiệp đại học Hải Giang lại có thể đến đây, tinh thần chịu khổ như vậy không phải mấy đứa con cưng như con có thể làm được ......
Lan Điền Trúc bị cha mắng cho cúi đầu, trong mắt đã rơm rớm nước. Bình thường giáo sư Lan rất hòa ái nhưng khi nổi giận lên rất đáng sợ, toát ra một thứ quan uy lâu năm. Ông giờ là hiệu trưởng đại học Hải Giang ngang cấp bậc với phó bộ trưởng, uy phong đúng là làm cho người khác phải sợ hãi.
- Giáo sư Lan, việc mở quan tài có cần cháu giúp đỡ gì không, nếu cần chú cứ ra lệnh.
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác.
- Anh thì có thể giúp được gì, đâu biết gì về khảo cổ mà giúp.
Lan Điền Trúc bắt đầu xía vào, hệt như có cừu oán với Diệp Phàm. Diệp Phàm rất buồn bực, trong lòng thầm mắng mắng yêu nghiệt a yêu nghiệt, cứ quậy nữa là thiếu gia sẽ đè ngươi xuống tại chỗ thi hành chính pháp bây giờ.
- Cám ơn! Chúng ta thật đúng là cần Tiểu Diệp hỗ trợ, thạch quan vẫn chưa tìm ra phương pháp an toàn để mở, có chút kỳ quái! Chúng ta cũng đã từng đào qua mấy mộ cổ, đều gặp phải thạch quan bị bịt kín không tìm được chỗ để mở. Nếu cứ cưỡng ép chỉ e phá hủy thạch quan thì đáng tiếc......
Lan Cơ Đồng liếc mắt nhìn con gái một cái rồi cũng nguôi giận, không khỏi thở dài. Tuy nhiên Lan Điền Trúc cũng không sợ ông, lại vênh mặt với Diệp Phàm.
- Ha hả! Nói không chừng cháu có thể giúp đấy.
Diệp Phàm cười vẻ bí ẩn. Bởi vì Diệp Phàm đã sớm xem qua thạch quan, phát hiện trong đó có một luồng khí tức rất quen thuộc với bản thân. Chỉ cần bản thân tiến tới gần thạch quan thì khí lưu trong đan điền trở nên rất nhanh.
Diệp Phàm suy đoán ở miệng mở thạch quan chắc là đã bị cao thủ nội gia dùng kình khí đặc thù hòa tan một loại chất gì đó đặc biệt mới khiến cho kín như bưng. Rõ ràng là mấy phiến đá ghép vào nhau nhưng lại liền miệng, không phát hiện được khe hở.
Người đóng quan tài này quả thật lợi hại, khiến Diệp Phàm bội phục sát đất, tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của hắn.. Lúc ấy hắn vận thuật thiên thị địa thính xem xét thì thấy thạch quan có biến hóa, nên phương pháp này có thể làm được.
- Anh! Cũng đừng nói phét quá đáng như vậy chứ, khảo cổ đòi hỏi một kỹ thuật rất cao, không phải dùng miệng lưỡi là được.
Lan Điền Trúc chu miệng.
- Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên cô Lan có dám đánh cuộc với tôi một lần hay không.
Diệp Phàm cười híp mắt, có vẻ giống như một con sói vờn môi, thầm nghĩ nhất định phải đem con công kiêu ngạo này đùa giỡn một chút, nếu không thì mình thành con cóc ghẻ rồi.
- Đánh cuộc gì?
Lan Điền Trúc dứt khoát hỏi, mấy người trong điện cũng thú vị nhìn hai người trẻ tuổi đang cãi cọ.
- Thì đánh cuộc mở hòm quan tài, nếu như tôi may mắn có thể mở được thạch quan thuận lợi thì thắng. Cô thua cũng không phải làm gì lớn, chỉ có buổi tối thì rửa chân cho tôi một lần đi. Nếu như tôi thua thì tùy cô muốn làm sao cũng được.
Diệp Phàm nói vẻ quỷ dị.
- Anh......
Lan Điền Trúc xanh mét mặt, rửa chân cho một cái đầu đất, không phải biến mình thành một nữ nhân viên xoa bóp chứ. Lan Điền Trúc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói vẻ cay độc.
- Họ Diệp, bổn cô nương đánh bạc! Anh thua thì phải đứng ở cửa cung kêu lên 10 lần “Tôi là con heo”, như thế nào, ha ha ha......
Lan Điền Trúc phảng phất nhìn thấy Diệp Phàm mặt đỏ lựng đứng ở cửa cung kêu lớn “Tôi là con heo”, trong lòng vô cùng sảng khoái cười lên khanh khách. Thầm nghĩ đầu đất chính là đầu đất, cha mình và mấy chuyên gia nghiên cứu mấy ngày còn chưa tìm ra cách, chỉ bằng một tên đầu đất như ngươi có thể mở được thì bà cô đây mua một miếng đậu phụ đập đầu chết quách, lần này thắng chắc rồi.
- Cô nói đánh cuộc gì, nói to lên một lần nữa tránh cho lúc đó lại quỵt nợ.
Diệp Phàm hình như nghe không rõ.
- Tôi là con heo, nghe rõ chưa? hừ! Lỗ tai không có điếc chứ.
Lan Điền Trúc không hề nghĩ ngợi lặp lại một lần, còn sợ Diệp Phàm nghe không rõ sẽ quỵt nợ nên nói rất to làm mọi người trong đại điện đều nghe rõ. Ngay cả Diệp Kim Liên cũng kỳ quái lắc đầu thở dài nói:
Cô Lan cũng thật là, sao lại cứ kêu gào mình là heo chứ?
- A! Cô là heo!
Diệp Phàm ra vẻ bừng tỉnh, cứ gãi đầu bộ dạng đã hiểu.
- Ha ha ha......
Cảnh tượng này chọc cho đám người Lan Cơ Đồng, Chu Khải Minh đều cười phá lên, đúng là tình cảnh người thông minh quá sẽ bị hại.
Lan Điền Trúc nghe tiếng cười lập tức hiểu rõ bản thân mình thông minh lại có thể bị một đồng chí nhổ khoai tây như Diệp Phàm đồng chí đùa bỡn, nhất thời giận đến trợn mắt tròn xoe, hai tay chống nạnh giống như một mĩ nữ dạ xoa, rồi lại chỉ vào Diệp Phàm:
- Tốt, Tiểu Phàm tử anh! Tiểu Phàm tử! Anh chờ đó! Chờ đó! Đến lúc đó đừng khóc.
Nói xong uốn lượn thân hình thở phì phì đi lên lầu, gương mặt đỏ bừng như một viên ô mai, trong lòng hối hận đến muốn đá vào tường. Hừ! Tiểu Phàm tử, để sau này làm sao thu thập anh. Nghĩ đến Diệp Phàm thoáng cái biến thành thái giám Tiểu Phàm tử, tâm tình Lan Điền Trúc cũng tốt hơn nhiều, hung hăng hô thêm vài lần ‘Tiểu Phàm tử’, tự sướng một mình!
Ha ha ha......
Trong điện lại là một trận cười vang, Diệp Phàm cũng cười đến đỏ mặt. Hắn thầm nghĩ tiểu bì nương thật đúng là ớt, là một hot girl lạnh lùng. Tuy nhiên anh đây là vua ăn ớt rồi, còn sợ ớt sao, cay đến mấy cũng phải xơi tái.
Cuộc họp thường vụ của huyện ủy huyện Ngư Dương đến giờ vẫn chưa kết thúc. Bí thư Lý Hồng Dương mang vẻ mặt khổ sở, còn chủ tịch huyện Trương Tào Trung thì tái xanh, hiếm khi nhất trí về thời gian họp như hôm nay.
Cả hai còn gọi người đem tới mười mấy thùng mì tôm, 11 đảng ủy viên và hai thư ký ghi chép đều mệt nhọc tiếp tục đề tài. Nhìn sắc mặt tối sầm của mọi người chắc tối nay về không thể ngủ ngon giấc.
Cảnh tượng gì đang diễn ra đây?
Quan công chiến Tần Quỳnh!
Bởi vì huyện Ngư Dương ngày hôm qua khi triển khai ‘Xây dựng khu kinh tế duyên hải Mặc Hương’, chủ tịch và bí thư huyện bị ba vị lão đại là bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, chủ tịch thành phố La Hạo Thông, phó bí thư Chu Càn Dương điểm danh phê bình.
Chủ tịch huyện Trương Tào Trung chịu trách nhiệm phụ trách kinh tế nên phải đứng ra giơ đầu chịu báng. Lý Hồng Dương cũng không cúi đầu, sắc mặt bình thản như lão tăng ngồi thiền, bình tĩnh a! Cũng không phải bởi vì sắc mặt của y hiện lên màu tím xanh, gần giống với màu đen của Bao Công.
Bí thư thị ủy Dương Quốc Đống nói giọng sắc bén, rất không khách khí chỉ ra:
- Thành phố Mặc Hương chúng ta ở tỉnh Nam Phúc năm ngoái xếp hạng thứ 7, năm nay thì sao đây! Vứt xuống thứ 8 rồi, theo xu thế này thì vị trí thứ 8 giữ được cũng còn khó khăn. Đây là tại sao? Chúng ta có mặt ở đây cần làm rõ những vấn đề gây cản trở phát triển kinh tế.
- Vĩ nhân đã nói: Cải cách mở ra để phát triển kinh tế, chúng ta là càng đổi càng tụt hậu, có phải cải cách có vấn đề, đây tuyệt đối là lời lẽ sai trái. Nói một ngàn lần vạn lần chính là đầu óc cũ kỹ, thiếu hụt tinh thần cầu tiến đổi mới......
- Đặc biệt là huyện Ngư Dương, xếp hạng cuối cùng ở thành phố Mặc Hương. Nói là xếp thứ 12, tôi cũng không phê bình, đó là do lịch sử, địa lý, khí hậu vân vân nhiều nguyên nhân tạo thành. Tôi chỉ không thể tha thứ là khoảng cách giữa nó và huyện Hồng Tinh xếp thứ 11 ngày càng lớn.
- Năm ngoái, huyện Hồng Tinh tăng trưởng 3%, còn huyện Ngư Dương được 2%, coi như cũng là xuýt xoát.
- Năm nay thì sao chứ? Huyện Hồng Tinh tăng lên 4%, huyện Ngư Dương bao nhiêu nói ra các vị sẽ giật mình, mất mặt a! Tăng trưởng GDP mà tính theo số lẻ, đó là khái niệm gì, chính là dậm chân tại chỗ, thật ra còn thụt lùi bởi vì người trước tiến còn nhanh hơn!
- Tiền lương hàng năm càng lớn, chi tài chính cũng tăng ba tầng mà thu vào giậm chân tại chỗ. Lỗ thủng lớn như vậy lấy cái gì để lấp vào, vài ngàn vạn a! Đem bán cả huyện Ngư Dương cũng không biện pháp bổ sung. Con ngựa mà lười biếng thì để làm gì! Làm thịt còn có thể bán lấy mấy đồng......
- Những thứ khác không nói, bí thư và chủ tịch huyện Ngư Dương trở về suy nghĩ thật kỹ xem có thể tìm ra phương án hữu hiệu nào không, nếu không ra ông đây sẽ lấy cái mũ quan của các ngươi, nếu không thì sẽ có người lấy mũ quan của ông. Cả thành phố Mặc Hương bị các ngươi làm nhục, vị trí thứ 8 của nó có nguyên nhân chủ yếu là từ huyện Ngư Dương. Tôi không nói nữa, nói ra thật quá mất mặt.
Nói tới đây, bí thư thị ủy Dương Quốc Đống đấm bàn một cái uỳnh, thuận tay đập tập báo cáo xuống. Phía dưới bí thư và chủ tịch huyện giật mình đánh thót, không biết Dương Quốc Đống sẽ trút giận vào ai.
- Đặc biệt điển hình đúng là xã Miếu Khanh của huyện Ngư Dương, một xã không lớn, cùng lắm là bỏ đi. Tại sao tôi lại biết nó, tôi đâu phải là thần thông quảng đại có thể đi khắp mấy trăm xã của Mặc Hương? Tôi không có thời gian và sức lực làm điều đó, không thể bao quát hết.
- Vậy tại sao tôi lại chỉ có ấn tượng với mỗi mình xã Khanh Hương?
- Bởi vì sao?
- Bởi vì ở đó có người chết đói a! Đây là khái niệm gì. Hoa Hạ cũng đã từng có nạn đói vào năm 60 của thế kỷ trước, đã đăng báo rồi? Còn bây giờ là thời đại nào rồi mà còn người chết đói. Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung, trở về lập tức đem chuyện xã Khanh Hương giải quyết thỏa đáng, cách chức bí thư xã và trưởng làng tại chỗ, nếu không làm tròn trách nhiệm xử theo pháp luật. Làm xã này sống lại cho tôi, nếu không có thể còn người chết đói a, ai......
Sau khi trở về cả huyện Ngư Dương, đảng uỷ, đại biểu hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân, hội nghị hiệp thương chính trị, ủy ban kỷ luật lập tức được triệu tập.
- Các ngươi nói một chút đi! Giải quyết như thế nào chuyện xã Khanh Hương. Tại sao một xã lân cận với thị trấn Lâm Tuyền thì bị gọi là xã ăn mày mà thị trấn Lâm Tuyền là một trong hai thị trấn giàu nhất huyện. Cùng một ban bệ mà sao khác biệt vậy, chẳng lẽ không cùng một cha mẹ sinh ra hay sao? chẳng lẽ Lâm Tuyền có mỏ bạc, có suối tiên, tiền rải đầy đất. Không thể nào! Đều là vùng khỉ ho cò gáy giống nhau, cái này liên quan đến năng lực lãnh đạo của các ban bệ......
Lý Hồng Dương vừa lớn tiếng vừa gõ nắp ấm, làm các ủy viên khác đều lo lắng nó bị đập vỡ phí phạm tài sản quốc gia. Huyện Ngư Dương nghèo rớt *** a, có thể tiết kiệm được một cái chén thì coi là một.
- Những điều khác tôi không nói, bí thư Lý đã nói rồi. Tôi chỉ muốn nói một câu, chúng ta cùng chung tiến thoái, bí thư thị ủy Dương muốn lấy cái mũ của tôi và bí thư Lý thì tôi nghĩ các chư vị ngồi đây cũng không xong. Bà *** nó! Muốn lấy mũ tất cả mọi người rồi, hừ!
Chủ tịch huyện Trương Tào Trung xanh mặt trông rất là thất thố, gầm một tiếng rồi ném chiếc bút máy lên bàn, đoán chừng là hỏng rồi.
Phòng họp thoáng cái trầm lắng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, yên tĩnh một cách quỷ dị. Trong lòng các vị đảng ủy viên cũng nhảy thon thót. Lần này huyện Ngư Dương bị điểm danh phê bình có thể nói là nguy hiểm cho cái mũ quan của mọi người. Tình huống trước mắt mọi người là 11 con châu chấu trên cùng một sợi dây, không ai nhảy thoát một mình được.
Thật ra thì mọi người trong lòng cũng rõ ràng, người ở xã Khanh Hương cũng không phải là nghèo đến chết đói mà có nguyên nhân riêng. Tuy nhiên ba lão đại thị ủy muốn mượn cớ để chỉnh thì cũng đành chịu, người ta là lãnh đạo mà.
- Bí thư Lý, chủ tịch Trương, tôi có ý kiến. Chúng ta phải xuất phát từ góc độ xây dựng đảng nắm chắc tư tưởng cán bộ để thay đổi lối mòn, tạo ra tinh thần tiến thủ cho họ, xóa bỏ tư tưởng lạc hậu......
Bí thư Đảng đoàn Chung Minh Nghĩa thoáng cái đã đưa ra đường lối.
- Lão Vương, việc người chết đói ở xã Khanh Hương anh có điều tra rõ hay không. Chúng ta không thể đổ oan cho người tốt, cũng không thể để sót kẻ thủ ác. Lãnh đạo có trách nhiệm của lãnh đạo, con dâu bất hiếu cũng phải lấy điều lệ chăm sóc ra trừng phạt......
Lý Hồng Dương khí thế bức người, lần này thông qua điều chỉnh thường vụ đã tăng thêm hai người. Một chính là cục trưởng cục công an, bí thư chính pháp Vương Xương Nhiên, còn người kia chính là chủ tịch thị trấn Thành Quan Trần Quang Húc vừa được bầu làm thường vụ phó chủ tịch huyện phụ trách Thành Quan nên tất cả có 11 thường vụ.
Vốn vị trí bí thư chính pháp là của trưởng ban tổ chức Phí Mặc, song Phí Mặc không phải người của Lý Hồng Dương mà theo đuôi chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Bởi vì ở hội nghị thường vụ lần trước Lý Hồng Dương đã để mất một chức vụ chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền nên nghĩ ra một chiêu âm độc rút củi đáy nồi.
Y không cho Phí Mặc kiêm nhiệm vị trí bí thư chính pháp, nói là để chuyên tâm vào công tác tổ chức chọn cán bộ tốt cho cán bộ. Sau đó đem thân tín của mình là cục trưởng cục công an huyện Vương Xương Nhiên thông qua sự phê chuẩn của thị ủy thành phố Mặc Hương mà ngồi vào vị trí bỏ trống. Còn bí thư thị trấn Thành Quan Trần Quang Húc kiêm phó chủ tịch huyện vào thường ủy cũng là do bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa đẩy lên, lại được chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông tương trợ.
Vì Ngư Dương mới tăng hai thường vụ, lại là tay chân của bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, chủ tịch thành phố La Hạo Thông làm vị lão đại thứ ba là bí thư đảng đoàn Chu Càn Dương tức điên người, bởi vì lần này Dương Quốc Đống lại có thể liên hợp với La Hạo Thông cướp được hai vị trí này.
Vì có hai vị trí thường vụ này mà uy lực của Lý Hồng Dương tăng vọt vì trong thường vụ y chiếm tới năm phiếu, theo thứ tự là thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần, trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu, chủ nhiệm ủy ban Giang Á Trạch, và bí thư chính pháp kiêm cục trưởng cục công an mới vào thường vụ Vương Xương Nhiên cùng với bản thân.
Có năm phiếu này chắc chắn sẽ ép cho chủ tịch huyện Trương Tào Trung không thở nổi, hiện giờ gần như Lý Hồng Dương thao túng thường vụ, chỉ cần tranh thủ thêm một phiếu là y có thể thông qua mọi chuyện.
Chỉ tính bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa và Trần Quang Húc thì đã có thêm hai phiếu rồi, hơn nữa dựa vào chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông cũng đã tăng thêm rất lớn quyền phát biểu, khi cần có thể đập cho phe Trương Tào Trung chỉ có 3 phiếu tơi tả.
Tuy nhiên Chung Minh Nghĩa lại không kiên định, y như một ngọn cỏ đầu tường khi ngả bên này khi nghiêng bên kia, đục nước béo cò. Dĩ nhiên Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung hiện giờ cũng chỉ còn cách đối với y thật tốt để tranh thủ.
Mỗi khi Chung Minh Nghĩa cùng Trương Tào Trung có vẻ hờ hững thì Lý Hồng Dương ngồi bên mừng trộm, nghĩ thầm đã đến lúc ông mày thao túng.
Tuy nhiên y cũng không quá yên tâm, Chung Minh Nghĩa nói thay đổi liền thay đổi ngay, chỉ e Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung cấu kết với nhau thì y lại phiền phức rồi.
Cho nên cục diện ở huyện bây giờ hình thành thế chân vạc thời Tam quốc bao gồm Ngụy, Thục, Ngô. Lý Hồng Dương mạnh nhất đương nhiên thuộc về nước Ngụy, lão nhị Trương Tào Trung có thể so với Tôn Quyền nước Ngô quốc, Chung Minh Nghĩa yếu nhất chỉ có thể học Lưu Bị khuất thân tại Tứ Xuyên, có thêm Trần Quang Húc gia nhập coi như Chư Cát Khổng Minh, tuy nhiên Chung Minh Nghĩa tuyệt đối sẽ không cho là bản thân mình là A Đẩu mà muốn làm Tào A Man.
- Bí thư Lý, thông qua điều tra thì bà lão chết đói ở xã Miếu Khanh tên là Chung Thúy Hoa, là người trong thôn núi. Năm nay ông ta 68 tuổi, chồng mất đã được ba năm, có một con trai tên là Thái Minh Nghĩa, người này là một thợ mổ heo, làm ăn cũng được, không tính là nghèo.
Tuy nhiên người này đánh bạc như mạng, có khi thua mạt chược thì dùng thịt heo để trả nợ, lâu dần thành quen nên người trong xã đều gọi gã là ‘Trư nhục ma’.
Mấy năm trước, Trư nhục ma xây được một ngôi nhà hai tầng bằng gạch, có hai vợ chồng và đứa con vào ở. Còn mẹ của gã lại ở một ngôi nhà đất đổ nát. Trước kia thì hàng ngày gã đưa cơm sang cho mẹ, sau đó thì đổi sang con dâu là Điền Ngọc Linh, mẹ chồng con dâu xảy ra xung đột. Chung Thúy Hoa trong cơn tức giận đã bảo con trai không cho con dâu đưa cơm nữa, mà tên Trư nhục ma này chỉ biết cờ bạc, mẹ gã không có cơm ăn cũng không biết.
Mấy ngày đầu hàng xóm không thấy con cái đưa cơm còn để cho mấy cái bánh cho Chung Thúy Hoa ăn. Sau đó có mấy em học sinh gái biết chuyện hàng ngày đều qua giúp bà.
Mấy bé gái này rất tốt bụng, thường tiết kiệm đồ ăn đưa sang cho bà lão. Tuy nhiên không được bao lâu thì Điền Ngọc Linh biết rồi ngăn cản, còn tìm đến giáo viên nói xấu là mấy đứa học trò đến nhà ả lấy trộm đồ, còn uy hiếp sẽ báo công an làm mấy em sợ không dám đến nữa.
Điền Ngọc Linh luôn kể lể mẹ chồng chỉ biết ăn rồi báo hại, mỗi tháng còn thêm mười đồng tiền thuốc. Ả ta chỉ mong Chung Thúy Hoa chết đi vì thế mà bà lão ngày càng suy nhược. Hàng xóm bên cạnh giúp đỡ cũng chỉ có hạn, rốt cuộc bà lão nằm chết ở trên giường.
Khi đó Trư nhục ma nghe tin mẹ gã chết còn vui mừng vì cho là mẹ gã khắc chồng khắc con, giờ chết đi sẽ làm cho nhà đổi vận, vì thế vội vàng đưa bà đi chôn trên núi.
Ai ngờ trong thôn có một học sinh tên là Lưu Học Cương học ở thành phố Mặc Hương, ngày hôm đó về thôn thì thấy Chung Thúy Hoa bị đem chôn trên núi. Sau khi trở về thành phố Mặc Hương vô tình kể lại thì bị phóng viên Lôi Vũ Trinh của nhật báo Mặc Hương nghe được.
Cô lập tức đến xã Khanh Hương ngầm điều tra, sau đó không lâu thì đăng báo. Tuy nhiên xã này đúng là quá nghèo, tới tám phần nông dân ở đây đều rau dưa qua ngày, thu nhập đầu người hàng năm chưa tới 150 đồng, một gia đình bảy, tám miệng ăn mà cả năm chưa tới một ngàn đồng. Nghe nói thịt heo một năm chỉ ăn một hai lần, còn như hải sản thì nằm mơ rồi.
Ai!
Chúng ta không làm tốt công tác! Chuyện này ủy ban nhân dân xã nhất định là có trách nhiệm. Nghe nói khi Chung Thúy Hoa không có cơm ăn, mấy học sinh và giáo viên còn kéo lên ủy ban phản ánh, tuy nhiên vì không chú ý nên mới để bi kịch xảy ra......
Vương Xương Nhiên nói xong cũng có chút đau lòng.
- Bịch, bịch!
Hai tiếng kêu vang lên giòn vang, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung đồng thời đấm bàn làm các vị đảng ủy viên ngơ ngác, nghĩ thầm sao cũng có lúc bí thư và chủ tịch huyện lại thống nhất tư tưởng cùng nhau hành động như vậy.
- Đồ hỗn trướng! Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ không có cơm ăn sao còn có thể làm con. Xử theo pháp luật! Nhất định phải xử theo pháp luật, ả Điền Ngọc Linh thì bắt giam lại. Ủy ban nhân dân xã Khanh Hương không làm tròn trách nhiệm, đặc biệt là chủ nhiệm ban dân chính, chê tiền lương thấp nên chuyện gì cũng không làm......
Lý Hồng Dương giận đến rung người.
- Tôi đồng ý, phải xử lý nghiêm khắc.
Trương Tào Trung cũng đồng ý. Các thường vụ khác phát biểu đại ý cũng tán thành, hội nghị nhanh chóng có sự nhất trí cao, không có ai phản đối hay bỏ phiếu trắng.
- Bí thư Lý, tôi có một cái nhìn về xã Khanh Hương.
Thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần ngẩng đầu nói.
- Nói nghe một chút.
Lý Hồng Dương liếc sang Tiếu Tuấn Thần gật đầu.
- Tất cả mọi người rõ ràng, kinh tế thị trấn Lâm Tuyền đứng vị trí thứ ba huyện sau thị trấn Thành Quan và thị trấn Du Tiễn. Mà đó là nó còn gánh thêm xã Khanh Hương không thì đã đứng nhất huyện, xã này nếu không có nó thì quả thật đã có người chết đói. Lần này tuy điều tra nguyên nhân nhưng đúng là ở xã Khanh Ninh có xu hướng như vậy, nếu kinh tế không sáng sủa lên thì e là sẽ thật sự xảy ra.
Vĩ nhân vào ngày 28 tháng 3 năm 1986 khi hội kiến thủ tướng Tân Tây Lan đã từng nói.
Chính sách chúng ta là để cho một bộ phận xã hội giàu lên trước, sau đó có nghĩa vụ kéo theo những bộ phận lạc hậu khác.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 79: Nội kình có thể phân hóa keo dán thời xưa
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm by 4vn
Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu nói tiếp:
- Không sai! Vĩ nhân trong mấy ngày từ ngày 19 đến ngày 21 tháng 8 năm 1986 lúc ở Thiên Tân lắng nghe báo cáo và tiến hành thị sát đã từng nói.
Chủ trương nhất quán của chúng ta là để cho một bộ phận giàu lên trước, phần còn lại sẽ đi sau. Một bộ phận sẽ phát triển nhanh hơn, kéo các bộ phận đi sau phát triển theo.
Suy nghĩ của phó chủ tịch Tiếu có phải là để thị trấn Lâm Tuyền kéo theo xã Khanh Hương cùng giàu có? Suy nghĩ này rất hay, có thể thử nghiệm.
- Ha ha! Có ý mới, lão Tiếu nói tiếp đi.
Trương Tào Trung cũng khuyến khích, tuy nói Trương Tào Trung không thích thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần, nhưng chỉ cần để cho xã Khanh Hương giàu lên thì y rất cao hứng, nếu không bên trên gõ xuống thì đầu tiên gõ vào mông chủ tịch huyện.
- Nếu như chẳng qua để thị trấn Lâm Tuyền kéo xã Khanh Hương cùng chung giàu có thì lão Tần và lão Thái khẳng định mất hứng. Phải biết rằng cho dù là thị trấn Lâm Tuyền so với các thị trấn lớn khác thì cũng chỉ như một tên ăn mày, bản thân mình mới gọi là tạm đủ, sao còn hứng thú chia chén canh cho cái lỗ không đáy là xã Khanh Hương, cho dù là chúng ta ngồi đây cũng không vui.
Ý nghĩ của tôi chính là dứt khoát dùng thủ đoạn hành chính sáp nhập xã Khanh Hương vào thị trấn Lâm Tuyền. Thị trấn Lâm Tuyền có 6 vạn người, xã Khanh Hương có hơn 4 vạn người, hợp lại hơn 10 vạn người, chính là một thị trấn siêu lớn.
Nhưng lần này xã Khanh Hương đã bị ba vị lãnh đạo thị ủy điểm danh phê bình rồi, bộ máy hành chính chắc sẽ phải thay đổi. Chúng ta sao không lợi dụng cơ hội lần này thay máu triệt để. Bí thư đảng ủy xã điều sang một phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền cũng coi như tạm được, phó bí thư xã, phó chủ tịch xã thì điều chỉnh sang các phòng của Lâm Tuyền làm chủ nhiệm, có năng lực cạnh tranh làm đến phó chủ tịch thị trấn cũng được, nếu không để thành phố động đến thì họ cũng mất chức. Làm như vậy tương đương cứu sinh mạng chính trị của bọn họ một lần, chỉ là không biết thành phố có đồng ý hay không. Tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta chỉ cần báo cáo tình huống thực lên trên, bí thư Dương và chủ tịch La chắc không đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Các anh thử nghĩ xem, nếu như xã Khanh Hương thành một bộ phận của thị trấn Lâm Tuyền thì Tần Chí Minh và Thái Đại Giang phải ra sức vựcdây kinh tế cho nó, nếu không sẽ bị ăn đòn. Hơn nữa lần này xã Khanh Hương bị bí thư Dương trọng điểm phê bình, lão Tần và lão Thái coi như bị buộc lên Lương Sơn làm giặc, không ra sức không được, chỉ là vất vả chút thôi.
Tiếu Tuấn Thần có chút bất đắc dĩ nói.
- Ha ha ha! Lão Tần và lão Thái thực sẽ nhanh chóng thành heo nướng rồi, biện pháp này có ý mới, hợp lại thì kinh tế xã Khanh Hương nhất định sẽ tốt, còn bên thị trấn Lâm Tuyền chắc sẽ giảm xuống một chút. Tuy nhiên Lâm Tuyền căn cơ vững chắc, giảm một chút chắc không sao! Các anh bàn bạc đi, nếu như đồng ý thì bảo lão Tiếu viết phương án cụ thể rồi báo lên trên xem có thể thông qua hay không. Nếu không cả huyện ủy này sẽ bị xã Khanh Hương kéo sập, gần đây tâm lý cán bộ xã Khanh Hương đều rất hoảng sợ, tất cả đều sợ không giữ được mũ quan......
Lý Hồng Dương định ra phương hứng rồi bàn riêng với Trương Tào Trung, cảm thấy cách này có thể được, chẳng qua hơi vất vả thị trấn Lâm Tuyền. Cũng chẳng có cách nào khác, để có thể làm bí thư Dương nguôi giận dù sao cũng phải tìm ra một người chịu tội, coi như lần này thị trấn Lâm Tuyền làm con dê tế thần vậy.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm dẫn giáo sư Lan và đám người Chu Khải Minh đến mộ. Đến nơi thì thấy phát hiện trong hầm mộ rất ẩm ướt, nếu không kịp thời nghĩ biện pháp di dời thạch quan thì hài cốt bên trong chắc sẽ bị hư hỏng.
Loại mộ cổ này khi chưa khai quật thì hài cốt bên trong dưới điều kiện yếm khí còn được bảo tồn tốt, một khi lộ ra nếu trong mười ngày không được bảo quản sẽ rữa ra ngay. Giáo sư Lan, Chu Khải Minh và Cố Tắc Vũ đều rât lo lắng, ba người th đ, chú ý thì võ đô lo lắng không dứt. Ba người thậm chí đều có tính toán mời xe cẩu chuyên dụng cẩu thạch quan ra thôn rồi mới tính tiếp.
Tuy nhiên cách này rất khó thực hiện bởi vì từ thôn đập Thiên Thủy đến vách Cẩu Hùng phải đến gần 10km, lại đi theo đường núi. Nếu như muốn cẩu quan tài thì phải dùng một chiếc xe chuyên dụng, không phải ngày một ngày hai là làm được, lại thêm vấn đề kinh phí.
Mặc dù Chu Khải Minh là tài thần đại lão gia nhưng cũng không thể có đủ lực thoáng cái đã xuất ra hơn trăm vạn để mở đường. Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu là chủ nhân của thạch quan quá thần bí, không biết địa vị ra sao. Nếu như có thể khẳng định là một Vương mộ không chừng nhờ vào ảnh hưởng của ba người có thể xin được mấy trăm vạn, huyện Ngư Dương cũng phái ra bốn cảnh sát vũ trang luân phiên bảo vệ thạch quan.
Cả thạch quách rộng rãi chiếm tới hai gian, tạo hình kiểu cung điện, kết cấu bao gồm 3 khối quách, 6 trụ, 8 lớp quách, nền gồm ba lớp chồng nhau lát đá hoa cương, cao chừng 1.2 m, rộng chừng 1.5 m, dài chừng 2 m. Trên mặt có tạc hình người cưỡi ngựa, chim muông côn trùng, sông núi…, tuy thô tháp nhưng Diệp Phàm khẳng định là rất quý giá.
Từ đó mà đoán thì người trong quan tài là một vị ẩn sĩ siêu nhiên, địa vị không thấp, nhưng rốt cuộc là ai. Chẳng lẽ chính là Lô Định tông, nhưng Lô Định tông là ai chứ? Đám người giáo sư Lan điều tra tài liệu cũng không thấy ai là Lô Định tông kỳ nhân.
Chỗ mép nối các viên đá vô cùng tinh mịn, kỳ quái là chúng dính khít vào nhau, gần như là đá nguyên khối.
Tuy nhiên Diệp Phàm trải qua tu luyện thuật dưỡng sinh, vận khí vào mi tâm, thi triển độc môn thiên thị địa thính dò xét hồi lâu thì có kết luận giống như lần trước.
Chỗ mép nối là do người dùng một loại vật chất đặc biệt ghép lại, sau đó dùng kình khí nội gia dung luyện vào các khối đá. Diệp Phàm dùng đầu ngón tay sờ soạng một hồi thì tìm được một chỗ mối ghép.
Sau đó hắn thi triển thuật dưỡng sinh dùng kình khí nhập vào mép nối. Sau mười mấy phút, Diệp Phàm thu tay lại, kinh ngạc phát hiện khe hở đã trở nên rộng hơn, loại vật chất đặc biệt chỗ mép nối co rút lại rồi vỡ ra trong lòng bàn tay như bột phấn. Diệp Phàm nhìn kỹ thì thấy nó trong suốt như pha lê, cảm giác rất nặng.
- Vật chất này rốt cuộc là một loại vật liệu gì? Đem về nghiên cứu không chừng lại phát minh ra một loại keo dán. Nó nếu không chịu tác động của kình khí nội gia thì không khác gì gỗ, dùng để dán trong cơ khí thì cực kỳ hoàn mỹ......
Diệp Phàm gom hết loại vật chất đặc thù kia lại, phát hiện các mép nối đã nhìn thấy được bằng mắt thường, tuy nhiên vẫn có một số chỗ quá nhỏ thì đám người giáo sư Lan dĩ nhiên không thể nhìn thấy.
- Lan Điền Trúc, chuẩn bị nước rửa chân cho tốt đi, thiếu gia ta sẽ thưởng thức bàn tay trắng trẻo của cô kỳ cọ a..., hắc hắc......
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm đắc ý không dứt, nghĩ đến đến cảnh tượng Lan Điền Trúc cao quý cúi xuống rửa chân là thoải mái ra sao a!
- Tổ trưởng Diệp, có người bên ngoài đến tìm anh.
Đang lúc ấy thì Nhị Nha Tử thở hồng hộc chạy tới hét lớn.
- Người bên ngoài, là ai vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Không biết, bọn họ không nói, ba tộc trưởng bảo anh mau về đi, có chuyện quan trọng cần bàn.
Nhị Nha Tử đáp.
- Được rồi! Giáo sư Lan, các chú tìm đi, cháu về trước.
- Diệp Phàm gọi. Giáo sư Lan, Chu Khải Minh, Cố Tắc Vũ đi vào rồi nhanh chóng bắt tay vào việc, tìm cách mở thạch quan. Diệp Phàm trong lòng buồn cười, nếu không có mình thì có lẽ cả đời các người còn không mở được cách mở quan tài này.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 80: Tam thiếu gia nhà họ Lô
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm by 4vn
Nếu như cưỡng ép cạy mở hoặc là cưa ra thì nói không chừng cơ quan bố trí trong thạch quan sẽ khởi động phá hủy. Tuy nhiên đám người giáo sư Lan tuyệt đối sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy nên Diệp Phàm rất an tâm đi về.
Trở lại cung cũ, hắn thấy ba người Lý Tuyên Thạch, Ngô Thiên Lĩnh và Diệp Vỹ Cường đang ngồi trong đại điện nói chuyện với mấy người lạ. Xuân Thủy và Đoàn Hải thì dẫn kỹ thuật viên của trạm kỹ thuật nông nghiệp lên núi chỉ đạo thôn dân tiến hành trồng trọt.
Một người thanh niên chừng chưa tới 20 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa đại điện. Gã có vẻ mặt kiêu ngạo cùng với khí tức hơi tà quái, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lại có ria mép rất đậm khiến gã có vẻ văn nhã mà không yếu nhược. Hàng lông mày hơi nhăn lộ ra vẻ trầm ổn không đúng với lứa tuổi, mặc mộ bộ Tây phục không có nhãn hiệu, lộ ra vẻ thoải mái.
- Xem bộ quần áo này rất đặc biệt, hình như là con cái nhà giàu ở nước ngoài hay mặc, nghe nói rất đắt tiền, một bộ trị giá mấy vạn, thậm chí là mười mấy vạn. Từ phong cách của người thanh niên này chắc chắn không phải là hàng vỉa hè, có thể khẳng định tới tám, chín phần.
Diệp Phàm nhanh chóng suy nghĩ, chỉ từ trang phục cũng có thể đoán ra người trước mặt nhất định là công tử con nhà giàu.
Thuật dưỡng sinh của Diệp Phàm gần đây đạt đến tầng thứ năm đỉnh phong nên thuật xem tướng Bát Quái của sư phụ truyền cho cũng bắt đầu có thành tựu. Mỗi khi vận dụng có thể từ khí chất, nhân khí, , tinh thần, tướng mạo, hành động người đối diện để suy đoán thân phận, gia thế, từng trải, năng lực, yêu thích, tốt xấu… vân vân, giống như các tiên sinh đời xưa thường nhìn chữ đoán người. Thật ra các nhà tâm lý hiện đại còn lâu mới sánh bằng mấy đại sư xem chữ coi bói đời xưa, người ta đúng là đã luyện được mắt lửa ngươi vàng, liếc mắt là hiểu được tâm tư người khác, bằng không sao lấy được tiền.
Sau lưng người thanh niên kia là một thanh niên khác và một ông lão. Ông lão này mặc áo choàng ngắn giống như trang phục thời Đường, ánh mắt bình thản, tràn đầy lịch duyệt, làm Diệp Phàm thoáng cái liền liên tưởng đến một thiếu gia đời xưa đứng cạnh một quản gia tinh thông tính toán.
Còn người thanh niên đứng cạnh thân thể cường tráng, gã mặc âu phục có nhãn hiệu nổi tiếng Armani của Ý. Điều này càng khẳng định suy đoán của Diệp Phàm về thân thế gã thanh niên, đồ của gã mặc chắc cũng có nhãn hiệu Armani tuy nhiên đã cắt đi nhãn hiệu.
Cặp mắt của gã thanh niên nhìn chằm chằm vào mọi người trong đại điện đầy vẻ cảnh giác, khí thế làm người ta có cảm giác bị một tảng đá lớn đè lên. Trực giác của Diệp Phàm cho thấy gã là một cao thủ thâm bất khả trắc, chắc cùng một dòng hộ vệ như Lý Tuyên Thạch.
- Anh chính là Diệp Phàm?
Người thanh niên nhìn lướt qua Diệp Phàm vừa tiến vào đại điện lạnh lùng hỏi.
- Tôi là Diệp Phàm! Là tổ trưởng tổ công tác từ thị trấn Lâm Tuyền trú tại thôn đập Thiên Thủy, anh là......
Diệp Phàm gật đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo nhìn đối phương. Vốn định đưa tay ra bắt nhưng nhìn tư thế của người thanh niên chắc là không muốn vì ngại bẩn tay nên cũng không hành động, tránh cho lúc đó bản thân mất mặt.
- Lô Vỹ!
Người thanh niên lạnh nhạt hừ một tiếng rồi nhíu mày, dường như có chút bất mãn với bộ dạng của Diệp Phàm khiến hắn hơi khó hiểu. Hắn không biết đây là quý công tử của nhà ai, phong cách đúng là hoành tráng, có quản gia, có hộ vệ đứng sau, chỉ thiếu mấy tỳ nữ đi hầu hạ.
Lý Tuyên Thạch đứng lên cẩn thận đóng cửa cung lại, dường như có chuyện kín cần thương lượng.
- Tổ trưởng Diệp , thiếu gia Lô đến từ tỉnh Thủy Châu, chúa công họ Lô an táng trong Long mộ đúng là tổ tông Lô Định Tông của thiếu gia Lô. Còn ba lão tổ tông Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín của ba nhà Ngô, Lý, Diệp ở thôn đập Thiên Thủy chúng ta chính là gia tướng của chúa công khi đó. Nghe thiếu gia Lô Vỹ giới thiệu, nói gia tộc họ Lô là đời sau của bậc đại nho đời Hán Lô Đàn. Vào 150 năm, vì một vài nguyên nhân đặc thù mà nhà họ Lô mất liên lạc với ba nhà chúng ta ở thôn đập Thiên Thủy. Vừa rồi đài truyền hình tỉnh Nam Phúc đưa tin ở thôn đập Thiên Thủy chúng ta phát hiện được mộ cổ triều Đường triều có một pho tượng trên đó khắc chữ Lô Định Tông nên mới kinh động đến gia tộc, vì thế hôm nay tìm đến đây.
Lý Tuyên Thạch kích động.
- Hoan nghênh a, thiếu gia Lô.
Lần này Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay ra, nếu đúng là Lô Vỹ đến từ Thủy Châu thì chắc tổ tiên gã cũng là dòng vương tộc danh môn, nhìn phong cách cũng biết là ông chủ có tiền.
Hiện giờ gã đã đến đập Thiên Thủy, là đời sau của chúa công nói như thế nào thì cũng phải cho gã chút mặt mũi. Diệp Phàm đang lo nghĩ làm sao để sửa đường vào thôn đập Thiên Thủy cho tốt để xóa nghèo nhưng còn vướng mắt tài chính! Thần tài tự đưa tới cửa không nhiệt tình sao? Không làm thịt thì hóa ra là kẻ ngu, vậy thì cũng nên cúi mình đi một chút.
- Ừ! Tổ trưởng Diệp mạnh khỏe.
Lô Vỹ hừ nhẹ, khẽ rặn ra một nụ cười rồi đưa tay ra bắt nhẹ một cái, tuy nhiên nụ cười của gã cứng đờ làm Diệp Phàm âm thầm nhổ toẹt trong bụng.
- Không biết thiếu gia Lô đến thôn đập Thiên Thủy chúng ta có cần tổ công tác trợ giúp gì không?
Diệp Phàm cười cười, cũng không tính tóan.
- Tôi nghĩ nên thông báo một chút cho tổ trưởng Diệp, thạch quan trong Long mộ là chỗ yên nghỉ của tổ tiên tôi, bởi vì bỗng nhiên sụp đổ nên bị thôn dân không biết đào ra, đến bây giờ cũng mới biết thêm còn có rất nhiều hậu nhân của các gia tướng của tổ tiên. Điểm này tôi cũng không trách tội bọn họ, một vài thứ đồ gốm, kim khí trân quý bồi táng, chúng tôi cũng có thể quyên cho quốc gia, tuy nhiên pho tượng có khắc tên tổ tiên và thạch quan thì phải do nhà họ Lô chúng ta làm chủ, không ai có thể can thiệp. Tôi nghĩ tổ trưởng Diệp nên báo cho mấy người đang khai quật và mở quan tài lập tức rời đi. Nếu không tôi sẽ báo lên tòa án để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lô.
Lô Vỹ khí thế bức người, nói rất mạnh mẽ, giống như Diệp Phàm là thuộc hạ của gã vậy.
Tượng đất cũng có ba phần khí huyết, huống chi Diệp Phàm còn là một thanh niên chưa ráo máu đầu, hơn nữa còn có một chút bản lĩnh nên lạnh nhạt:
- Theo như quy định về văn vật của quốc gia, các văn vật khai quật trong mộ cổ đều thuộc về quốc gia, chẳng lẽ tổ tiên các anh không phải là người Hoa Hạ sao? Chỉ là nếu anh có thể chứng minh mộ cổ này đúng là của tổ tiên họ Lô các anh thì có thể thương thảo rồi.
- Tổ trưởng Diệp , chúng ta có thể làm chứng. Năm đó ba lão tổ tông chúng ta đúng là bảo vệ chúa công họ Lô nên phần mộ ở giữa chắc là của chúa công. Nếu không vì sao lại chôn ở giữa, Tam Quốc ngày xưa, tiên sinh Khổng Minh luôn ngồi trong quân trướng, chỉ có người bản lĩnh mới có thể ngồi ở giữa chứ.
Diệp Vỹ Cường vội vã lên tiếng, ngay cả chuyện Gia Cát Lượng cũng nói ra. Xem chừng tuy đã qua nhiều năm nhưng bọn họ vẫn còn giữ được tổ huấn, là thân phận gia tướng cho họ Lô. Tuy giờ hiện tại không phải là quá rõ ràng nhưng vẫn có ý thức, ảnh hưởng của triều đại phong kiến đúng là sâu đậm, tuy nhiên nói mặt khác thì chính Diệp Phàm cũng có chút tán thưởng.
- Điểm này còn chưa đủ, còn thiếu vật chứng, làm gì cũng phải coi trọng bằng chứng mà. Nếu không rất khó được quốc gia thừa nhận.
Diệp Phàm lắc đầu, chuyện mộ cổ triều Đường liên quan trọng đại, từ huyện, thành phố đến tỉnh khắp nơi đều chú ý. Làm qua quýt nếu một khi xảy ra chuyện sẽ phạm tội xâm hại văn vật quốc gia.
- Tổ trưởng Diệp, anh được đấy. Tôi là quản gia Lô Thế Trừng của họ Lô ở Thủy Châu, pho tượng triều Đường không phải có ba chữ Lô Định Tông sao? Ha ha! Ấn triện đời xưa không thể làm giả, đây chính là cổ vật triều Đường.
Lão cáo già Lô Thế Trừng đánh mắt sang một nhân viên bên cạnh. Sau đó thấy một cô gái mặc trang phục chức nghiệp cẩn thận đem một chiếc hộp tinh xảo đặt lên trên bàn, lật mấy tầng lụa vàng bọc bên ngoài thì lộ ra vật bên trong.
Một con dấu bằng ngọc cổ xuất hiện trước mặt mọi người.