Bốn vực cùng đưa ra tuyên bố đồng ý nhận kiếm vực là vực thứ năm, kiếm các cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian an bình, mỗi người trong kiếm vực sau trận chiến nhận thấy bản thân mình còn kém, tất cả đều vì kiếm vực điên cuồng tu luyện võ công, Phong Vân Vô Kị cũng không có thúc giục, bởi vì hắn cũng đang tu luyện điên cuồng.
Kiếm nguyên cùng với chân khí thu được tại Ma Vực thông qua 'Hấp Tinh Đại Pháp' trong cơ thể đồng thời vận chuyển, nhất tâm nhị dụng đồng thời khống chế tâm pháp vận chuyển, vô cùng nỗ lực.
ba ba ba!!!
Từng loạt sợi gân, xương dài màu đen xuyên qua quần áo, xương cốt Phong Vân Vô Kị bắt đầu biến đổi, trông giống như một con quái vật dữ tợn, đáng sợ.
Mồ hôi lạnh từ trán Phong Vân Vô Kị tuôn xuống như mưa, thân thể dị biến thực thống khổ, căn bản không phải người bình thường nào cũng có khả năng tưởng tượng được, càng thêm khó có thể chịu đựng được. Đó là bởi vì ma khí bị bài xích tại thái cổ này. Phong Vân Vô Kị khai phóng ma khí đang trói buộc bên trong cơ thể từng chút một. Mỗi ít ma khí thoát ra lực bài xích tại thái cổ lại càng mạnh hơn. Dĩ nhiên để đạt tới một thực lực cực hạn Phong Vân Vô Kị không hề phóng thích ma khí, chỉ là không ngừng mượn lực bài xích tại thái cổ để tu luyện thân mình, chân lực kiếm nguyên trong cơ thể càng thêm thuần hậu dữ túy.
Qua mỗi một đoạn thời gian, cảm thụ đối với lực bài xích được thích ứng. Sau khi Phong Vân Vô Kị hướng tới tầng rất cao của bài xích lực thái cổ khiêu chiến, võ đạo đã tiến tới cảnh giới không có giới hạn ……
Chúng nhân tại kiếm các mỗi ngày đều cảm nhận được tại kiếm các tầng thứ ba kia ma khí nồng đậm, không ai hiểu được tại sao lại như vậy, cho đến khi Trì Thương trong lúc vô ý chàng nhập nhìn thấy hình dáng thống khổ của Phong Vân Vô Kị lúc tu luyện.
Trì Thương lặng lẽ lui ra, Phong Vân Vô Kị đang phải chịu thống khổ vô cùng do lực bài xích cường đại mang đến, căn bản không có phát hiện. Trì Thương kích động mọi người, cơ hồ mỗi người đều biết, tại kiếm các tầng ba, sư tổ so với mọi người còn liều mạng tu luyện hơn.
Mỗi tháng, Phong Vân Vô Kị đều xuất quan vài lần, khi trở về trông có vẻ đặc biệt mỏi mệt, lúc vào cửa cái gì cũng không nói, đi đến kiếm các tầng ba, đóng hết các cửa lại, chỉ một mình lưu lại trong đó. Đôi khi có thể nghe được tiếng kêu thống khổ từ tầng ba truyền đến. Mỗi khi đến ngày đó, tất cả mọi người đều đóng kín lục thức, không ai đành lòng nghe tiếng kêu thống khổ này.
Phong Vân Vô Kị cũng chưa bao giờ lộ ra cho mọi người, mỗi lần vào ngày thứ hai này, Trì Thương có cơ hội duy nhất diện kiến Phong Vân Vô Kị. Sau khi tiếp kiến Trì Thương phát hiện tại lầu ba bóng loáng có một vết máu lớn. Trì Thương không dám tưởng tượng, sư phụ rốt cuộc điên cuồng luyện công như thế nào.
Trì Thương luyện công cũng ngày càng liều mạng hơn, trì thương liều mạng, ngay cả các kiếm các đệ tử khác cũng bắt đầu tu luyện liều mạng.
"thực lực, thực lực, thực lực, chúng ta phải cường đại thực lực ……" Mỗi vị kiếm các chiến sĩ trong lòng đều điên cuồng hét lên, đối với khát vọng thực lực, phỏng chừng cả thái cổ không có có khát vọng mãnh liệt hơn so với người trong kiếm các.
Thực lực chính là điểm quan trong, nếu không cố gắng làm sao có thể sinh tồn.
Phong Vân Vô Kị rốt cuộc mỗi lần đi ra ngoài làm gì? chuyện này cũng chỉ có Phong Vân Vô Kị biết. Trong cơ thể ma khí cường đại so với thế giới bài xích lực, Phong Vân Vô Kị ma khí đạt tới trình độ nhất định, lực bài xích của thái cổ sẽ không tái gia tăng. Nhưng nếu muốn thực lực nhanh chóng gia tăng mà không mất thời gian dài lợi dụng lực bài xích của thái cổ…Phong Vân Vô Kị đã tìm được biện pháp tốt nhất
chỉ cần ma khí sung túc, cơ hồ có thể vô hạn gia tăng lực bài xích của thái cổ. Nhưng Phong Vân Vô Kị tại thái cổ nghĩ đến duy nhất có thể miễn cưỡng tăng cường ma khí chính là sự tồn của hơn vạn, chục vạn, thậm chí trăm vạn mãnh thú.
Mỗi một hoạch định, đều dựa vào kinh nghiệm sanh tử chiến. Yêu thú công lực trăm ngàn năm, Phong Vân Vô Kị với sự trợ giúp của đệ ngũ kiếm đảm hoàn toàn dễ dàng một kích giết chết. Nhưng dĩ nhiên Phong Vân Vô Kị cần công lực, sử dụng hấp tinh đại pháp chuyển hóa hoàn toàn công lực của yêu thú trăm ngàn năm thành ma khí thuần túy. Chỉ có điều chỉ có nhiều yêu thú công lực hơn mười ngàn năm mà thôi, cái đó không thể thỏa mãn hắn. Bởi vậy Phong Vân Vô Kị lợi dụng thần thức tìm kiếm những thái cổ yêu thú bí ẩn hung hãn này. Sau khi giết chết liền thu lấy nội đan, chuyển hóa thành ma khí trong thân.
Nhưng vấn đề chính là mãnh thú ngàn ngàn năm thật khó tìm thấy, không nói bản thân chúng thực lực cực độ cường hãn, hiện tại Phong Vân Vô Kị có công lực tu vi hơn vạn năm, hơn nữa kiếm hoàng chi cảnh đích thực có diệu dụng đặc thù, nếu muốn lại giết mãnh thú ngàn ngàn năm tu vi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thường thường hắn cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm từ những trận huyết chiến này, đó cũng là lý do vì sao mỗi lần trở về Phong Vân Vô Kị đều có vẻ mệt mỏi.
Bầu trời thái cổ hầu hết thời gian đều là mây đen dầy đặc phủ kín, nhưng không phải do trời mưa, chỉ là hiếm thấy ánh mặt trời mà thôi. Phong Vân Vô Kị mượn lực bài xích của thái cổ tu luyện vừa hết một ngày, đột nhiên cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc nhưng cũng kỳ lạ.
"Xuất hiện đi." một âm thanh già nua vang lên bên tai Phong Vân Vô Kị.
Một nỗi khiếp sợ ngoài ý muốn, Phong Vân Vô Kị mở cửa kiếm các tầng 3, nhảy qua cửa sổ, từ không trung hạ xuống, rồi chuyển thân hướng xa xa phóng tới.
Ở một nới không cao, cỏ dại mọc đầy trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy sứ giả kiếm nô.
"Ngươi không phải đã chết sao?" Phong Vân Vô Kị kinh ngạc nhìn một lão nhân đầu bạc hỏi: "ta nghe nói tại nơi này vị diện phi thăng giả và tiếp dẫn sứ giả cùng bị giết."
Kiếm nô cười khổ nói:"đúng vậy, tiếp dẫn sứ giả quả thật là đã chết, nhưng tịnh không phải là ta. Sau khi ta đưa ngươi rời khỏi thánh điện, thánh điện đã giao cho ta nhiệm vụ khác, phụ trách thay đổi các vị tiếp dẫn sứ giả, đáng nhẽ ta đã phải chết nhưng may mắn thoát khỏi kiếp nạn!
"Ta nghe nói, lúc đó thiên sứ đã xuất hiện?" Phong Vân Vô Kị bèn hỏi, ngữ khí mang theo sát khí.
"Ngươi như thế nào lại biết?…… Ah, ta đã quên phi thăng giả lần này cơ hồ đều có thể nói là đồ tử đồ tôn của ngươi." Kiếm nô cảm khái lắc đầu nói: " đừng quên thiên giới quá mạnh mẻ, căn bản là không thể đối phó."
"……" Phong Vân Vô Kị trầm mặc không nói, hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: "ngươi] như thế nào lại tới nơi này, không phải sự tình đơn giản chỉ như vậy?"
Kiếm nô thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, có chút kích động nói: "ta chưa bao giờ tự hào như vậy …… thật sự ta làm tiếp dẫn sứ giả đã nhiều năm, chưa bao giờ ta hiểu được nhiệm vụ này lại cao cả, quan trọng như thế. Hài tử, ngươi là kẻ kiêu ngạo, lúc ấy gặp lại ngươi, nhing thoáng qua ta biết ngươi không giống với những người khác."
"mấy vạn người …… mấy vạn người a! Ta chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, ngay cả trong thời hoàng kim, cực thịnh cũng không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn lại đột nhiên có nhiều phi thăng giả phi thăng!
Kiếm nô trong mắt có chút ướt át, lau nước mắt, Kiếm nô nói: " Ngươi đừng cười ta, đã già như vậy rồi lại tự nhiên thất thố rơi nước mặt trước mặt ngươi như thế … … thật lâu không có thể nghiệm qua loại tình cảm này. Ai, hơn nhiều năm trôi ngươi lần đầu tiên để ta thấy được loài người đã có hy vọng ……"
Phong Vân Vô Kị chỉ nhìn Kiếm nô, không có cắt ngang cảm khái của hắn, bởi vì đột nhiên trong lúc đó Phong Vân Vô Kị hiểu được có lẽ kiếm nô cũng vẫn là một con người.
Last edited by kedatinh1974; 15-07-2008 at 09:02 PM.
Kiếm nô vẫn ở vào trạng thái kích động, nhưng Phong Vân Vô Kị lẳng lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn tâm tình kích động của lão nhân.
Sau nửa ngày, kiếm nô rốt cục cũng bình tâm lại, lão nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, sau đó mở miệng nói: "thiên giới, yêu ma cùng với ma tộc đã tới thánh điện."
"A?! ……" Phong Vân Vô Kị chấn động, không nghĩ tới kiếm nô lúc bình tâm lại nói ra một sự kiện có thể làm chấn động cả thái cổ.
"bọn họ…… như thế nào …… vì cái gì? Mmm ……" Phong Vân Vô Kị nhất thời không tìm thấy từ để diễn tả.
Kiếm nô cười cười: "đây đều là bởi vì công lao của ngươi."
Nhìn thấy sự chấn kinh của Phong Vân Vô Kị, kiếm nô tiếp tục nói: "ba tộc cao nhất cùng tụ tại thánh điện, tất cả duyên cớ đều bởi vì ngươi. Ngươi có nhớ rõ trước phi thăng đã lưu lại 'Diệt ma tâm kinh' không? Thánh điện cũng không nghĩ tới một quyển Diệt ma tâm kinh lại mang đến ảnh hưởng lớn như thế. Nội trong vòng mấy trăm năm có mấy ngàn người phi thăng, tốc độ loại...này thánh điện khi biết được cũng rất là khiếp sợ."
"ba tộc cao nhất kia đã kia nói cái gì?" Phong Vân Vô Kị hỏi thẳng vào vấn đề, ngữ khí không chút kinh sợ.
Kiếm nô nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị nói: "ba tộc, chủ yếu là thiên giới yêu cầu thánh điện đem toàn bộ 'Diệt ma Tâm Kinh' hủy bỏ, cùng với việc phế bỏ võ công của tất cả phi thăng giả phi thăng lên thái cổ!"
"cái gì?!!! bọn họ sao tự nhiên lại đề xuất yêu cầu qua đáng này?" Phong Vân Vô Kị ánh mắt nhất thời chuyển sang màu hồng, nghiến răng ken két, những kêu răng rắc phát ra từ các đốt ngón tay.
"loại yêu cầu này thật sự thái quá!" Kiếm nô ngửa đầu nhìn bầu trời, âm trầm nói: "nhưng nếu không làm như vậy, thiên giới uy hiếp sẽ phái thiên sứ tới tiêu diệt toàn bộ các vi diện!"
Một cổ kiếm ý cuồng bạo từ trên người Phong Vân Vô Kị phát xuất, kiếm khí cuồng bạo khiến đá vụn và cát vàng tung bay. Đối mặt với kiếm ý cuồng bạo kia của Phong Vân Vô Kị, kiếm nô cũng không chịu được phải lui lại mấy bước, kinh ngạc nói: "không nghĩ tới bốn trăm năm công phu, ngươi công lực lại tinh tiến đến vậy."
Phong Vân Vô Kị cúi đầu, hai tay nắm chặt đến nỗi cả bàn tay trắng bệch, thân người căng cứng, mái tóc dài phủ xuống, không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này thế nào
"Thánh điện đưa ra câu trả lời như thế nào?" Phong Vân Vô Kị thanh âm rất nhỏ bình tĩnh hỏi, giọng nói không có chút gì kích động.
"Dưới sự nỗ lực của Thánh điện, Thiên giới đồng ý tại nơi đó các phi thăng giả có thể phi thăng nhưng bọn họ sau khi phi thăng lên phải được tiến hành thanh tẩy hoàn toàn, tất cả võ học bị thu hồi, tất cả những trí nhớ liên quan đến võ học kia phải bị xóa đi. Cái vị diện kia từ nay về sau không được có người phi thăng nữa, đó là tuyên bố cuối cùng của Thiên giới."
"ngươi để ta bình tĩnh một chút, ta nghĩ đấy thật là một ý tốt không thể tưởng tượng được."
"được rồi, lần này ta đại biểu Thánh điện thông tri cho ngươi, mục đích đã đạt được, lần tới gặp mặt, hành động như thế nào tất cả đều tùy thuộc vào ngươi…. Hy vọng từ nay về sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt. Ta tại Thánh điện nếu có thể giúp ngươi nhất định sẽ toàn lực tương trợ." Kiếm nô giọng nói đầy thâm ý, sau đó từ ngọn núi hạ xuống, như một đám mây hồng bay đi xa.
Phong Vân Vô Kị tìm một khối đá to, ngồi xuống, nhìn về xa xa, thật lâu sau mới đứng lên. Trên mặt đã mất đi thần sắc mê mang, mà hiện ra chính là thần sắc kiên định, thân hình nhoáng lên rồi biến mất không một chút dấu vết ……
"Tây môn huynh, ta phải nhờ ngươi trợ giúp." Tại băng diêu ở u minh phong, Phong Vân Vô Kị hướng tới Tây Môn Y Bắc đang lảo đảo vì say rượu nói.
Phong Vân Vô Kị trên mặt có chút lo lắng, điều này làm cho Tây Môn Y Bắc giật mình tỉnh lại, tửu ý nhất thời bay mất vài phần.
"Sao lại thế này? sự tình khẩn yếu gì cần ta phải hỗ trợ?" Tây Môn Y Bắc khoanh chân ngồi xuống, mắt khép hờ, một luồng tửu khí nồng đậm như sương trắng từ đỉnh đầu bay ra, Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, ánh mắt lóng lánh hữu thần.
"ta phải đi tới vị diện." Phong Vân Vô Kị nói.
" ý ngươi muốn là nhờ sự giúp đỡ của ta, giúp ngươi quay trở lại một lần?" Tây Môn Y Bắc nhìn Phong Vân Vô Kị nói.
"đúng vậy, chính xác là ta hy vọng ngươi giúp ta mở ra một thông đạo đi tới vị diện. Ta nhớ hình như ngươi đã từng đi qua, nên ở phương diện này tất có kinh nghiệm."
Tây Môn Y Bắc nghe vậy nhắm mắt lại, từ từ dựa vào tường, thở dài một tiếng nói: "Vô kị huynh, không phải là ta không nghĩ cách giúp ngươi, mà là căn bản không có cách nào giúp ngươi. Không có lối đi qua cái vị diện kia, căn bản là không thể chuẩn xác mở ra thông đạo tới vị diện."
"cái gì!" Phong Vân Vô Kị tâm thần chấn động, căn bản hắn không có mong chờ đáp án này.
"chẳng lẻ không có biện pháp sao?"
Tây Môn Y Bắc trầm ngâm một lát, đoạn ngẩng đầu nói: "biện pháp, thật ra ta đã có một tình huống loại này, ta đã có biện pháp mở ra thông đạo, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể tùy thời mở ra một thông đạo. Thông đạo đó có thể tới Ma giới, cũng có thể tới Thiên giới, mà cũng có thể tới vị diện, tóm lại rất khó nói. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể mở cho ngươi tới vị diện”
"vận khí tốt?……" Phong Vân Vô Kị cười khổ, từ từ dựa vào vách tường lạnh như băng, nhìn lên băng diêu phía trên, trong lòng có chút khó chịu hỏi: "chẳng lẻ thật sự không có biện pháp nào?"
Tây Môn Y Bắc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nói: " có một biện pháp."
"cái gì?"
"ngươi đã lĩnh ngộ biện pháp mở ra thông đạo vị diện! ……"
"…… ngươi mất bao lâu mới có thể mở một lần thông đạo vị diện?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
Tây Môn Y Bắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, sau đó nói: "mở thông đạo vị diện không giống với phi thăng, năng lượng cực kỳ to lớn, thậm chí với tu vi hiện tại của ta chỉ có thể mở một tháng một lần, trong vòng một tháng thân thể ta rất yếu, ta căn bản không thể mở lại thông đạo vị diện.
"ta hiểu được." Phong Vân Vô Kị gật đầu: "chúng ta khi nào thì bắt đầu."
"hiện tại bây giờ, ngươi tốt nhất kêu kiếm ma Độc Cô Cầu Bại lại đây, ta mở vị diện thông đạo xong, thân thể vô cùng suy yếu."
"Mmm."
Phong Vân Vô Kị đi ra ngoài băng diêu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu, một đại điêu từ tầng mây giương cánh bay xuống.
"Đại điêu, hãy mời kiếm ma Độc Cô Cầu Bại đến đây."
Đại điêu kia phát ra một tiếng dài, sau đó hóa thành một điểm đen, nhanh chóng biến mất tại chân trời ……
Last edited by kedatinh1974; 15-07-2008 at 09:01 PM.
Hắc điêu rời đi không lâu đã trở lại, ngồi trên lưng là một cao thủ, phong thái đó chính là Độc Cô Cầu Bại.
Phong Vân Vô Kị tiến lên nghênh đón, nói lại đại khái sự tình cho Độc Cô Cầu Bại biết. Hắn kể về tình huống của vị diện, Tây Môn Y Bắc cũng là lần đầu tiên được nghe, nghe xong Phong Vân Vô Kị tự thuật, Độc Cô Cầu Bại và Tây Môn Y Bắc đồng thời cảm khái.
"Có vấn đề gì sao?" Phong Vân Vô Kị hỏi.
Độc Cô Cầu Bại tán thưởng nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, khẽ vuốt hàm râ bạc rồi nói:"không sai ngươi đúng là một người tài năng, mới ba mươi ba tuổi đã phi thăng tới thái cổ, đích xác đó không phải là vận may. Một phần 'Diệt Ma Tâm Kinh' ngươi để lại không ngờ lại khiến nhiều người có thể phi thăng tới thái cổ như thế. Đó thật sự là một phép lạ. Càng khó hơn chính là, phần ‘Diệt ma tâm kinh’ này lại có thể cải biến cả vị diện, thật khó có thể tin được."
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng: "nhưng cũng tạo thành hai mươi năm giết chóc! ……"
"Giang hồ cho tới bây giờ không thiếu chuyện chém giết, chưa hẳn đã do 'Diệt Ma Tâm Kinh' của ngươi mà sẽ không phát sinh một trường chém giết." Độc Cô Cầu Bại bình thản nói.
Tây Môn Y Bắc vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên nói nhỏ một tiếng: "nếu là lúc trước ……bọn họ có lẽ ở chỗ này cùng ta đối ẩm, ta cũng …… sẽ không thấy cô đơn như thế này."
Tây Môn Y Bắc thanh âm mang theo sự cô độc, lạnh lùng, hai người nghe vậy đều chấn động cả người.
"Tây môn huynh nếu không chê, hà gì lại không đến kiếm vực ta ẩn cư?"
"có lẽ ta thật ngốc khi một minhg ở nơi này …… chúng ta bắt đầu thôi." Tây Môn Y Bắc bắt đầu cất bước, hướng tới một chỗ trống trải nằm giữa nhiều ngọn núi, trên không trung nhiều bôn tuyết bay xuống, Tây Môn Y Bắc một tay đặt trên thân kiếm bên hông.
Một cổ khí tức băng lãnh vô hình ngưng tụ thành kiếm ý tuôn ra, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt lạnh lùng, bạch y tung bay trong gió như hồ điệp bắt đầu nhảy múa.
"Nơi này nhìn kỹ thật quá tốt!" Tây Môn Y Bắc chậm rãi nhắm mắt lại, tay trái nắm chặt lấy vỏ kiếm, tay phải cầm vào chuôi kiếm. Phong Vân Vô Kị thần thức thi triển tới mức cực đại, bao phủ cả không gian, đồng thời ánh mắt mở to, lần này cơ hội thành công rất khó khăn, nếu có thể thành công xuyên qua sẽ nhìn thấy kết quả một tháng trước, nhưng cái mà Phong Vân Vô Kị thiếu nhất bây giờ là thời gian. Hành động thanh trừng của Thiên giới tùy thời có thể triển khai.
xuy!
Khi trường kiếm rút ra khỏi vỏ, thân kiếm cùng vỏ kiếm ma xát với nhau kịch liệt phát ra thanh âm, sau đó một đạo quang hoa rực sáng từ kiếm Tây Môn Y Bắc xuất ra, quang hoa rực cháy. Thậm chí nếu như có mười mặt trời cùng xuất hiện cũng chỉ sáng như thế mà thôi. Quang mang chói mắt, không thể nhìn rõ vật gì, bất đắc dĩ Phong Vân Vô Kị phải nhắm 2 mắt lại.
Vị diện thông đạo thật sự trọng đại, Phong Vân Vô Kị cơ hồ đã thi triển thần thức tới mức lớn nhất quan sát toàn bộ quá trình Tây Môn Y Bắc thực hiện.
oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thần thức phản ứng, chỉ thấy trước người Tây Môn Y Bắc ba trượng một hắc động thật lớn xuất hiện, hắc động giống như do vô số mây đen tạo thành. Hắc động vừa hiện ra, một cổ cường phong từ trong động thổi tới, với công lực cao như ba người cũng không khỏi lảo đảo lui lại mấy bước.
Tây Môn Y Bắc xuất kiếm tốc độ thật sự quá nhanh, cơ hồ không đến 1 giây, thần thức cường hãn của Phong Vân Vô Kị cũng chỉ có thể cảm nhận một bóng kiếm chợt lóe lên rồi biến mất, căn bản không thể nắm bắt được. Lúc này Phong Vân Vô Kị mới biết trình độ kiếm thuật của Tây Môn Y Bắc cực kỳ cao thâm khó lường.
Phong Vân Vô Kị thấy trong hắc động không đáy kia một vị diện thông đạo xuất hiện, thần thức đồng thời bao trùm tới, từ bên ngoài vị diện thông đạo kia hướng vào phía trong dò xét. Thần thức cảm nhận được trong vị diện thông đạo kia có tầng tầng năng lượng cường đại không ổn định, năng lượng này rất đặc biệt, có thể nuốt chửng thần thức.
Phong Vân Vô Kị cố nén cảm nhận lại, thần thức tiếp tục hướng vào phía trong thám hiểm. Càng vào phía trong thần thức cảm ứng ngày càng yếu đi, Phong Vân Vô Kị cảm giác thần thức chạm tới một tầng nào đó. Khi thần thức Phong Vân Vô Kị chạm đến tầng này, lập tức lập tức thần thức như thủy triều tự động lui trở về trong đầu. Một tiếng hống cùng với luồng khí tức âm u tràn tới.
Trong tai truyền đến tiếng quát đầy phẫn nộ của Độc Cô Cầu Bại: Súc sinh lớn mật!"
Phong Vân Vô Kị mở mắt đã thấy một quái vật đầu trâu, trên đầu có 2 sừng sắc nhọn, hai mắt đỏ bừng đang từ trong thông đạo lộ ra, thân hình của nó tự hồ cực kỳ to lớn, đang có gắng giẫy dụa từ trong vị diện thông đạo chạy đến.
Độc Cô Cầu Bại lấy một chân làm điểm tựa, phiêu lãng bay đến đánh một chưởng vào giữa trán ma vật kia, ma vật đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ các khiếu huyệt xuất ra ngoài thân, cặp mắt đỏ hồng kia cũng dần dần ảm đạm, rốt cục nằm sấp trong thông đạo vị diện kia.
Vị diện thông đạo kia co chặt lại, thân hình ma vật bể nát, dần dần biến mất trong hư không.
"Vị diện thông đạo rất hỗn loạn, lực lường vô cùng cường đại, nếu không thể thoát khỏi vị diện thông đạo trước khi nó co lại, thì cho dù thân thể có cứng như kim cương cũng bị phá hủy." Tây Môn Y Bắc thanh âm có vẻ mệt mỏi, một kiếm khai phá không gian thông đạo này tựa hồ tiêu hao hết sức lực trong cơ thể hắn.
Phong Vân Vô Kị đang muốn mở miệng, đột nhiên sắc mặt biến đổi, điên cuồng quát: "Phá diệt đạo chủ!"
Cơ hồ đồng thời, Độc Cô Cầu Bại cùng Tây Môn Y Bắc sắc mặt biến đổi, trong hư không một cổ thần thức cường hãn đích nhanh chóng lan đến.
"bổn tọa đã chờ giờ phút này thật lâu, Tây Môn Y Bắc, bổn tọa đối với ngươi đã quá khoan dung, nhân tiện đây ta thu thập một lúc cả 3 ngươi!” một thanh âm bá đạo vang lên trong không trung.
"nhân tiện đây chúng ta nợ cũ nợ mới sẽ tính luôn với ngươi!" Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, thần thức lại phá thể mà ra, hướng thần thức trên trời cao kia đánh tới.
"lần trước bổn tọa đã tha cho ngươi, lần này bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!" thanh âm kia quát lên.
"Khẩu khí thật cuồng đại!" cơ hồ đồng thời, ngoại trừ Phong Vân Vô Kị, 2 luồng thần thức cường hãn khác cũng từ mặt đất hướng thần thức trên trời cao công kích.
Chỉ trong chốc lát bốn đạo thần thức mạnh yếu không đều cùng đánh tới
Hừ!
Trong biển thần thức này, bốn người cùng phát ra một tiếng kêu đau đớn, Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Cầu Bại cùng Tây Môn Y Bắc khóe miệng đều ứa máu.
"các ngươi …… không ngờ có ba vị kiếm hoàng …… rất tốt!! Lần này ta buông tha các ngươi ……" Phá diệt đạo chủ vừa dứt lời, thần thức kia nhanh chóng như thủy triều rút đi.
Mở mắt ra, ba người trong lòng hoảng sợ, lần này Phá diệt đạo chủ với khoảng cách xa như thế lại có khả năng dùng thần thức khiến ba vị kiếm hoàng cao thủ bị thương. Có thể nói hắn hoàn toàn không có hảo ý, nhưng thần thức này cũng khiến người ta giật mình không thôi.
"Tây môn huynh, ngươi ……" Phong Vân Vô Kị nhìn Tây Môn Y Bắc ngập ngừng hỏi.
Bên miệng vẫn còn dính đầy huyết tinh, Tây Môn Y Bắc một tay khẽ chùi máu bên miệng, lần đầu tiên cười nói:"Có những người bạn như các ngươi, cùng với một kình địch như thế, tao như thế nào lại có thể ở lại nơi này được nữa?"
Ba người cùng nhìn nhau cười rồi hướng kiếm vực đi tới, cơn tức giận do Phá diệt đạo chủ mang đến đã tan biến. U minh phong này đã không còn ở được nữa, Tây Môn Y Bắc ngây người nhìn bức họa nữ tử trên tường kia, rồi thu lấy bức họa nhét vào tay áo, nhìn thoáng qua băng diêu, mang theo tiếc nuối rời đi…..
Last edited by kedatinh1974; 16-07-2008 at 10:09 AM.
Tây Môn Y Bắc ngụ tại kiếm các tầng thứ 4, gần đây nhất Tây Môn Y Bắc cảm nhận được bản thân sắp có sự đột phá, y chuẩn bị bế quan trong một thời gian dài, trong lúc này lục thức bản thân được đóng lại, không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Độc Cô Cầu Bại cũng trở lại huyệt động kia, Phong Vân Vô Kị căn dặn Trì Thương trông coi phòng của Tây Môn Y Bắc, phải luôn quet dọn sạch sẽ, không được dính một chút bụi nào, sau đó hắn cũng trở về kiếm các tầng 3, lẳng lặng ngồi xuống.
Trên lầu, hơi thở Tây Môn Y Bắc càng ngày càng yếu đi, rồi cuối cùng Phong Vân Vô Kị cảm ứng được hơi thở đó biến mất, giống như trong kiếm các tầng 4 không có một một bóng người.
Thời khắc Tây Môn Y Bắc xuất kiếm hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kị, hai tay hắn đan vào nhau, tình hình lúc đó như một điểm sáng xẹt qua đầu Phong Vân Vô Kị, chung quanh toàn một màu tối đen, duy chỉ có điểm sáng kia không ngừng tỏa quang hoa sáng lạn.
Phong Vân Vô Kị không ngừng nghĩ tới một kiếm xuất ra của Tây Môn Y Bắc, kiếm khí thật khiến cho người ta sợ hãi. Thần thức của Phong Vân Vô Kị vận chuyển với tốc độ cao, thần thức trực tiếp xâm nhập điểm quang hoa kia rồi tiến hành phân tích.
Lúc mới đầu, trong đầu Phong Vân Vô Kị ngoài một mảng tối đen vô tận kia chỉ có một điểm quang hoa phát sáng. Dần dần điểm quang hoa đó tựa như được tách ra, bên cạnh điểm quang hoa đầu tiên xuất hiện điểm quang hoa thứ hai giống y hệt, rồi xuất hiện những điểm quang hoa khác, nhưng hình thái không còn giống như những điểm quang hoa trước mà quang mang bên ngoài có vẻ nhạt hơn.
Phong Vân Vô Kị không ngừng vận dụng thần thức cường hãn tính toán, diễn lại kiếm ý của Tây Môn Y Bắc, từng đạo quang mang liên tiếp xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kị, thần thức lúc này được chia ra làm vô số phương hướng phân tích các đạo quang hoa kia, mỗi đạo quang hoa phương hướng đều không giống nhau. Quang hoa mỗi lúc một yếu đi, trong quang hoa bóng kiếm hiện lên rõ ràng, thần thức của Phong Vân Vô Kị trong cơ thể đang không ngừng nuốt chửng những kiếm ý đang xuất ra này.
Thần thức không có năm tháng, chỉ luôn luôn không ngừng diễn luyện với tốc độ rất nhanh, cuối cùng cũng xuất ra được một kiếm ảo diệu kia. Phong Vân Vô Kị cơ hồ nhất tâm đa dụng, đồng thời vận chuyển làm tăng số lượng quang hoa lên hàng ngàn lần. Phong Vân Vô Kị lợi dụng thần thức cường đại của mình phân tích các quang hoa, số lượng quang hoa nhiều như vậy, nhiệm vụ này cũng có chút khó tiêu thụ, một vạn quang hoa đột nhiên bắt đầu có chút lay động.
Bất tri bất giác tâm pháp khẩu quyết của Ý niệm kiếm thể đại pháp bắt đầu tự động vận chuyển, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, đột nhiên một cỗ chân khí nhỏ thoát khỏi quỹ đạo vận hành tiến vào những kinh mạch vô cùng nhỏ sau đó lại trong lại quỹ đạo…
Thần thức trong không gian đột nhiên chấn động, thời gian tựa hồ ngừng lại, hết thảy mọi vật đều bất động, kể cả thần thức đang tràn ngập trong đầu. Một loại lực lượng thần bí xuất hiện, giờ phút này Phong Vân Vô Kị đột nhiên khôi phục thần thức, bản năng thần thức tự động hấp thu quang hoa. Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác mình cũng có một loại lực lượng thần bí như thần thức trong không gian trên.
Tầng tầng quang hoa kia đột nhiên tiêu thất trong thần thức, vô số điểm quang hoa mất đi, lưu lại trong không gian thần thức chỉ còn vô số kiếm ý!
Kiếm ý này rất bình thường! Bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa! Nhưng Phong Vân Vô Kị biết được một kiếm kinh động lòng người của Tây Môn Y Bắc do hơn mười vạn kiếm ý hợp thành một kiếm, mà mỗi một kiếm ý đều bao hàm những bất đồng khác nhau.
Trong kiếm các tầng thứ ba, ở bên trong biển thần thức của mình, Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở mắt ra, đồng tử vốn màu đen hiện lên một màu bạc, lạnh lùng mà trí tuệ.
Trong biển thần thức, Phong Vân Vô Kị nhìn chăm chú hơn mười vạn kiếm ý bất đồng kia, đột nhiên tất cả hóa thành một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm đột nhiên chém ra một kiếm nhanh như sấm sét, kiếm quang bạo phát, chiêu kiếm xuất ra trong biển thần thức của Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị mở mắt phát hiện trường bào trên người đều hóa thành bột phấn, xung quanh thân người quang hoa giao động hỗn loạn cùng một chỗ, giống như bị mưa gió dập vùi.
Đối với đủ loại quái trạng tại kiếm các tầng thứ 3, các kiếm các đệ tử đã sớm được thưởng thức qua. Khi Phong Vân Vô Kị mở mắt ra đã phát hiện thấy phía sau thông đạo có đặt một bộ quần áo, chất liệu cực tốt.
Phong Vân Vô Kị cảm thán một tiếng, biết là Trì Thương ở đằng kia.
Ai, có được đồ nhi như Trì Thương, thật là tốt phước. Phong Vân Vô Kị với tay cầm lấy trường bào, trong lòng thấy cảm động.
Thay xong y phục, Phong Vân Vô Kị từ kiếm các nhảy xuống, hướng xa xa biến mất.
Một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc xẹt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, sau đó đệ ngũ kiếm đảm trong tay chém ra một kiếm. Một đạo quang hoa mong manh hiện lên sau đó biến mất không một tiếng động, chỉ có thanh âm của gió nhẹ thổi qua.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, trong lòng biết được bản thân tuy hiểu được một kiếm đó nhưng vẫn chưa thể sử dụng được. Thật sự nếu muốn khai phá không gian thì còn phải luyện tập nhiều. Một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc nhìn tưởng như rất đơn giản nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều biến hóa.
Lệ!
Một con hỏa điểu thật lớn từ bầu trời xẹt qua đầu Phong Vân Vô Kị. Phong Vân Vô Kị không hề di dộng, tả chưởng hướng lên trên, miệng hô lên 4 chữ:”Hấp tinh đại pháp!”.
Sau đó, con hỏa điểu vốn đã bay được một khoảng cách xa đột nhiên bị một cỗ hấp lực cường đại hút xuống, nhằm hướng lòng bàn tay Phong Vân Vô Kị rơi xuống.
Khi tả chưởng của Phong Vân Vô Kị tiếp xúc với con hỏa điểu to lớn kia, hỏa điểu đột nhiên phát ra một tiếng kêu hoảng sợ. Sau đó với một tốc độ mắt thường không thể thấy được, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, hỏa quang nhạt dần rồi tắt hẳn.
Chỉ trong nháy mắt, con hỏa điểu to lớn kia đã biến thành bộ xương khô trên tay Phong Vân Vô Kị.
Hấp tinh đại pháp sau khi được Phong Vân Vô Kị tu luyện hoàn thiện, rốt cục uy lực cũng tăng lên một tầng mới, không còn là ma công thuần túy chỉ có thể hấp thu ma khí.
Phong Vân Vô Kị đúng là thiên tài võ học, hấp tinh đại pháp đã có thể hấp thu sự tức giận. Những thứ này trong thiên địa vốn có nhiều
Hấp thu nội đan của con hỏa điểu kia bao gồm có năng lượng sinh khí và sự tức giận, Phong Vân Vô Kị cảm giác không sai biệt lắm, liền đó một kiếm chém ra….
Hôm nay người mệt mỏi quá, tranh thủ giờ nghỉ trưa có gắng dịch 1 chương đưa lên. Chương này dịch không được ngon như các chương khác. Mọi người thông cảm nhé!
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 01:04 PM.
Liên tiếp nhiều ngày Phong Vân Vô Kị không có tìm được một cường đại yêu thú nào tại thái cổ. Trước đây yêu thú hoành hành khắp nơi, sau khi Phong Vân Vô Kị giết chết quá nhiều yêu thú cường đại, trên người cũng bị nhiễm khí tức của yêu thú. Phong Vân Vô Kị còn chưa có đến gần, rất nhiều loại yêu thú thông minh đối với loài người căn bản mà nói không có tồn tại, sau khi ngửi thấy mùi máu tươi lập tức điên cuồng chạy trốn khắp nơi.
Đối với một số ít yêu thú yếu nhược, Phong Vân Vô Kị ngay chỉ nhìn thoáng qua cũng không thèm để ý, mặc cho chúng chạy. Những yêu thú cường đại mặc dù ở ngoài ngàn dặm nhưng thần thức Phong Vân Vô Kị ngày càng cường đại, có thể khóa cứng những yêu thú ngàn năm này.
Lợi dụng lực bài xích của thái cổ, thời gian khổ tu kéo dài, Phong Vân Vô Kị củng cố cảnh giới kiếm hoàng chi cảnh, ngàn dặm trong nháy mắt có thể tới nơi, khiến cho yêu thú ngàn năm không thể đào thoát.
Với mỗi yêu thú ngàn năm này, Phong Vân Vô Kị chỉ cần chém ra một kiếm, một kiếm chém ra này quang hoa hiện ra ngày càng nhiều, tiếng kiếm phát ra như sấm nổ càng lúc càng to. Không ngừng khổ luyện, Phong Vân Vô Kị cảm giác mình sắp thành công.
Nếu Tây Môn Y Bắc có mặt tại nơi này nhất định cũng giật mình không thôi, trảm phá không gian mở ra vị diện thông đạo, chân lực hao phí chỉ có thể hình dung bởi hai từ ‘kinh khủng’, nhưng Phong Vân Vô Kị trong người mang ‘Hấp tinh đại pháp’, đoạt quyền tạo hóa của thiên địa, mấy tram ngàn ma giới đã chết, hơn mười ngàn khẩu quyết công pháp ma công để có được ‘Hấp tinh đại pháp’, uy lực như thế cũng là điều đương nhiên.
Tiếng sét nổ!
Một tia chớp từ bầu trời xẹt qua, mây đen xuất hiện tạo thành một khe hở đỏ bừng, trời đất đột nhiên sáng ngời, sau đó như chìm vào trong bóng đêm. Trong sát na điện quang lóe lên, một trận mưa lớn đổ xuống trên mặt đất vô tận, một gã nam tử tóc dài đứng đó, trên tay cầm thanh trường kiếm. Bên cạnh hắn có một bộ xương yêu thú thật lớn, từng giọt mưa rơi trên xương cốt kia tạo thành những âm thanh xuy xuy truyền đến, trên thân bộ xương một màn sương trắng lan tỏa.
Phong Vân Vô Kị mái tóc dài ướt hết, dính vào thân thể, mưa không ngừng rơi xuống, mơ hồ trước mắt sự vật cách mười thước hoàn toàn không thể nghe được âm thanh.
Một loại cảm giác mãnh liệt từ trong tâm Phong Vân Vô Kị truyền đến, đó là lọa cảm giác băn khoan lo lắng, thôi thúc hắn xuất thủ. Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên cảm giác được thành công sắp đến, nhưng hắn vẫn như cũ ngăn chặn ham muốn xuất thủ, trong ngực cảm giác kỳ quái càng ngày càng bành trướng, tựa hồ muốn ly khai.
Xuy!
Thời gian như chậm lại một vạn lần, một đạo kiếm quang rất nhỏ từ trong lồng ngực Phong Vân Vô Kị xuất ra. Đạo kiếm quang rất nhỏ kia không ngừng khuếch tán, cường đại, mũi kiếm đột phá không gian đi tới, thân kiếm tạo ra quang hoa rực sáng. Không gian như bị xé toạc, trên thân kiếm quang mang bạo xuất trong đêm tối giống như mặt trời nổ mạnh, quang mang phát ra vô cùng vô tận chiếu sáng khuôn viên trong vòng trăm dặm.
Trong lúc trường kiếm xuất ra, mũi kiếm dần dần biến mất, dường như tiến vào một không gian khác, phạm vi không gian ba động ngày một lớn hơn, trên thân kiếm quang hoa không ngừng tăng cường. Rốt cục trước người Phong Vân Vô Kị xuất hiện một hắc động đang được mở rộng, càng ngày càng lớn, một trận gió cuồng bạo từ trong động thổi ra.
Phong Vân Vô Kị bạch y bay phần phật, đón lấy trận gió cuồng bạo từ trong động thổi ra, đột nhiên cười lớn.
Ha ha ha…. Ta rốt cục cũng thành công!
Lúc này Phong Vân Vô Kị đơn thủ đặt lên trên ngực, một kiếm kia không ngừng tiêu hao hết hơn phân nửa chân khí trong cơ thể hắn, thật sự tiêu hao phần lớn chân khí trong cơ thể, cho nên bây giờ Phong Vân Vô Kị cơ hồ di chuyển từng bước cũng rất khó khăn.
Hắc động kia thật lớn, trong bóng đêm hắc động lúc ần lúc hiện, ẩn ước lộ ra ánh sáng.
Thân thể mặc dù vô cùng suy yếu, cõ lẽ chỉ cần yêu thú trăm ngàn năm công lực có thể dễ dàng tiêu diệt Phong Vân Vô Kị trong điều kiện này, bất quá xung quanh trong vòng ngàn dặm yêu thú cường đại sớm đã bị Phong Vân Vô Kị tiêu diệt, còn yêu thú yếu hơn đã bị khí tức nồng đậm mùi máu tươi trên người hắn dọa cho chạy xa.
Bên cạnh vị diện thông đạo, Phong Vân Vô Kị đang chống lại mưa lớn, hai tay đặt lên đầu, trên mặt đất bùn đất lầy lội, hắn hướng về phía bầu trời cười to một tiếng, tiếng cười pha chút cay đắng, sau thời gian dài khổ cực, cuối cùng cũng được đền đáp….
Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng Phong Vân Vô Kị cũng nắm được cách mở ra vị diện thông đạo, mục tiêu duy nhất bây giờ là làm thế nào để mở chính xác được vị diện thông đạo.
Phong Vân Vô Kị quay lại kiếm các không lâu, Trì Thương liền đi đến nghênh đón, trong tay hé ra bức thư:”Đây là lưu bút của Tây môn tiền bối lưu lại nhằm cổ vũ cho chúng ta”.
Phong Vân Vô Kị tiến lại nhìn thoáng qua, mặt trước chỉ có một hàng chữ nhỏ:”nhớ lại hơi thở”.
Phong Vân Vô Kị dùng hai ngón tay cầm lấy tờ giấy, nhẹ nhàng bắn tờ giấy lên không trung, vụn giấy hạ xuống đầy trời.
“ta đã hiểu được, Trì Thương, trong số những đệ tử mới phi thăng chọn ra 3 người có uy vọng nhất, kêu bọn họ lại đây, ta có điều trọng yếu cần bọn họ hỗ trợ”.
“Đệ tử hiểu rồi, đệ tử sẽ đi làm ngay”.
Phong Vân Vô Kị sớm lo lắng chu toàn, một khi trở về hơn 400 năm trước, những người nhận biết thân phận mình cơ hồ đều đã chết, rất khó có thể chứng minh thân phận, nhưng có những đệ tử đã phi thăng cuối cùng chứng minh thân phận, hết thẩy đều dễ dàng thực hiện, bằng vào thân phận tổ sư ‘Diệt ma tâm kinh’, chắc rằng đã có nhiều người nghe tới danh tự này.
Trì Thương rất nhanh dẫn 3 gã đệ tử đến, mọi người sau khi phi thăng vẫn duy trì dung mạo tầm ba bốn mươi tuổi như cũ. Phong Vân Vô Kị đại khái biết được ba người này là: Mạc Li Dạ, tiền chưởng môn nhân Bắc băng kiếm phái, Lãnh Nhược Sương, tiền chưởng môn nhân Tử kiếm phái và Cổ Nguyệt Thiên, chưởng môn nhân của Nam tinh kiếm phái.
Bắc băng kiếm phái, Mộ tử kiếm phái, Nam tinh kiếm phái ở vị diện trước kia của Phong Vân Vô Kị đều là đại môn phái.
Cơ hồ tất cả các môn phái đều được giảng dạy về tôn sư trọng đạo, sau khi Phong Vân Vô Kị đề xuất yêu cầu, ba người đều nhiệt tình đáp ứng.
Ngày đó rốt cục cũng tới, tại kiếm các chúng đệ tử chú mục nhìn tới địa phương phi thăng. Phong Vân Vô Kị chém ra một kiếm, quang hoa đầy trời, một hắc động thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Trì Thương, mọi chuyện của kiếm vực ta giao hết cho ngươi, không lâu nữa ta sẽ trở về….” Phong Vân Vô Kị hướng phía Trì Thương nói. Gặp lại sư phụ sau, Trì Thương gật gật đầu, lúc này bọn 3 người Cổ Nguyệt Thiên mới bước vào vị diện thông đạo kia, động khẩu dần dần đóng lại….
Last edited by kedatinh1974; 18-07-2008 at 07:12 PM.