Chương 76: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời khó nghe, việc khó làm.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
- Hai ngày nay có phải trong xã phát sinh chuyện gì không?
Vương Tử Quân vừa hỏi xong thì Đỗ Hiểu Mạn chợt ý thức được bình thường lãnh đạo hỏi mình như vậy rất có ý nghĩa, đó chính là xem phản ứng nhân tâm bên dưới, nếu như hỏi gì đáp nấy, như vậy sự cơ trí và nhiệt tình của mình sẽ giảm sút trong mắt lãnh đạo.
- Bí thư Vương, những ngày nay cũng không có chuyện lớn gì phát sinh, chỉ là có vài vị cán bộ kể cả của thôn Đào Bắc đến đòi tiền di dời, càu nhàu nói rằng đến lúc này vẫn còn chưa nhận được tiền.
Tiền “di dời” chính là tiền mà ban tài chính xã cấp cho tài vụ thôn, dưới tình huống bình thường đều được giao đúng ngày tháng, lúc này tiền di dời cũng không đưa xuống đúng hạn, trong đó chắc chắn có vấn đề. Thế là Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày.
Đỗ Hiểu Mạn thật ra cũng muốn ở lại phòng của bí thư thêm một lúc, dù nàng cũng không có tâm tư gì với Vương Tử Quân, thế nhưng tiếp xúc nhiều với một lãnh đạo uy nghiêm như Vương Tử Quân, rất có lợi cho sự phát triển của nàng.
Vương Tử Quân trầm mặc không nói làm cho Đỗ Hiểu Mạn không thể tiếp tục ở lại, nàng rời khỏi phòng làm việc của bí thư, đi xuống lầu.
Đỗ Hiểu Mạn vừa đi thì Trác Trường Vĩ đi đến, không đợi người này mở miệng, Vương Tử Quân đã hỏi:
- Trường Vĩ, có phải tài chính của xã có vấn đề không?
Thật ra Trác Trường Vĩ đã sớm muốn báo cáo cho Vương Tử Quân vấn đề này, nhưng hắn không làm như vậy. Nhiều ngày qua hắn tự mình nghĩ biện pháp, hắn thấy một cấp dưới trung thành thì không chỉ làm tốt công tác của mình, còn phải giải nạn phân ưu cho lãnh đạo vào đúng thời điểm. Vì thế hắn cố gắng chống đỡ, hắn không muốn Vương Tử Quân vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ưu sầu. Hôm nay nghe nói bí thư Vương muốn tìm mình, thế là hắn biết mình khó thể gắng gượng được lâu hơn.
- Là thế này, bí thư Vương, nửa tháng trước đã đến giai đoạn quyết toán tiền, nhưng phòng tài chính huyện còn chưa chịu phân bổ xuống, bây giờ trong ban tài chính chỉ còn lại ba ngàn đồng, tôi cũng không thể động vào, để đảm bảo có thể dùng cho anh vào giai đoạn khẩn cấp.
Trác Trường Vĩ cau mày nói, Vương Tử Quân nghe là biết đối phương đang hậu thuẫn cho mình. Dù ba ngàn đồng không đủ làm gì nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút cảm động. Sự việc tuy nhỏ nhưng đủ để chứng minh vị quản gia nắm tài chính luôn nghĩ cho mình, thế là trong đầu hắn xuất hiện câu nói: “Dược dân tâm sẽ được cả thiên hạ!”
Nủa tháng trước đã phải phân bổ tài chính xuống xã, sao đến bâ giờ còn chưa có tiền? Vương Tử Quân thầm buồn bực, hắn hỏi Trác Trường Vĩ:
- Trước kia phòng tài chính huyện có phát sinh tình huống thế này bao giờ không?
- Trước kia cũng từng có vài lần phát tiền muộn, thế nhưng chỉ quá mười ngày mà thôi, nhưng bây giờ nghe nói mười lăm xã trong huyện đều có tiền nhưng xã Tây Hà Tử chúng ta lại chưa có xu nào.
Trác Trường Vĩ là người công tác trong hệ thống tài chính lâu năm, tất nhiên cũng nắm rõ chút tin tức.
“Không chịu phát cho xã Tây Hà Tử? Xem ra người ta đặc biệt đến vì mình.”
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu Vương Tử Quân, đúng lúc hình bóng của Lâm Giang Luân chợt lóe lên.
Vương Tử Quân rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa làm một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
- Anh đã đến phòng tài chính dò hỏi chưa?
- Bí thư Vương, tôi đã đi đến bốn lần, mỗi lần đều không được gặp trưởng phòng, trưởng khoa thống kê cũng viện lý do khác lạ. Trước kia tôi đến, đám người bọn họ đều hận không thể vung đao bắt tôi mời khách, bây giờ tôi có chủ động mời thì bọn họ cũng không chịu phó ước.
Trác Trường Vĩ không muốn nói ra những lời này với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng biết phòng tài chính hướng về phía ai, trong lòng cũng tràn đầy bi ai. Hắn chợt sinh ra cảm giác cực kỳ vô lực: Chỉ với chút năng lực của mình thì thật sự không thể nào giải quyết được vấn đề này, thế cho nên bây giờ chỉ có thể nói rõ ràng với Vương Tử Quân, chỉ mong sao bí thư Vương có thể tự tay xuất thủ.
Trước đó Vương Tử Quân đã đứng trước mặt tất cả cán bộ trong xã, bí thư Vương đã nổi giận đứn lên ngăn cơn sóng dữ, thế cho nên vị trí trưởng ban tài chính của Trác Trường Vĩ mới được giữ vững. Nhưng điều này cũng làm cho bí thư Vương tiếp nhận một kẻ địch: Là phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà. Điều này làm cho Trác Trường Vĩ cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thiếu nợ Vương Tử Quân, vì nào dễ đắc tội một vị trưởng phòng tổ chức?
Trác Trường Vĩ nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đứng trước mặt bao người chỉ mặt mắng lớn với Lâm Giang Luân, trong lòng Trác Trường Vĩ chợt bùng lên hào khí. Có bí thư Vương che chở cổ động, Trác Trường Vĩ hắn đứng trước đồng sự và cán bộ trong đơn vị cũng luôn luôn đứng thẳng kiêu ngạo, không có gì có thể làm hắn cảm thấy uất ức.
- Anh gọi Tiểu Tào, chút nữa tôi với anh đến phòng tài chính huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó phân phó Trác Trường Vĩ.
- Bí thư, cái này...
Trác Trường Vĩ muốn mở miệng khuyên nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, cuối cùng cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Phòng tài chính nằm ở vị trí trung tâm huyện thành, là một khu nhà sáu tầng mới xây, hơn nữa còn có một quảng trường rộng hơn hai héc ta đầy sắc màu, màu xanh dào dạt, từ xa nhìn lại giống như đại hội đường ở thủ đô, khí phái thuần khiết, rất bất phàm. Nghe nói trước khi xây tòa nhà này, một vị lãnh đạo trong phòng tài chính đã chạy đi mời một kiến trúc sư nổi tiếng Thượng Hải, đã xem xét rất kỹ bản thiết kế, sau đó mới xác định và xây dựng.
Điều làm cho người ta chú ý chính là tầng hầm cũng không nằm dưới mặt đất mà là ở bên trên mặt đất, chiều cao như một lầu. Vì thế dù anh là người phương nào, đều cần phải đi qua mười chín bậc cầu thang mới có thể tiến vào đại sảnh xử lý công vụ của phòng tài chính. Ý nghĩa của nó tất nhiên không cần nghĩ cũng biết, là diễn dịch cực hạn của tứ đại khó, bao gồm: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời nói khó nghe, việc khó làm.
- Đồng chí, các anh tìm ai?
Khi Vương Tử Quân đưa Trác Trường Vĩ đến cổng khu nhà của phòng tài chính thì một viên bảo vệ canh cửa cản đường hỏi.
- Chúng tôi là người xã Tây Hà Tử, đây là bí thư Vương, tới tìm trưởng phòng Dương của các anh.
Trác Trường Vĩ tranh thủ đưa cho viên bảo vệ một điếu thuốc rồi giải thích.
Viên bảo vệ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ người trẻ vậy mà có thể lên làm phó bí thư xã, xem ra không phải giàu có bình thường.
- Các người chờ chút, tôi điện thoại cho văn phòng.
Viên bảo vệ sợ danh hiệu bí thư của Vương Tử Quân, thế nên xách điện thoại gọi cho văn phòng.
Một lát sau viên bảo vệ kia đặt điện thoại xuống, nụ cười đông cứng lại, còn giống như có một tầng sương lạnh:
- Bí thư Vương, thật xấu hổ quá, trưởng phòng Dương của chúng tôi không có mặt bên trong.
- Không sao, chúng tôi gặp mặt trưởng phòng Liêu cũng được.
Trác Trường Vĩ sửa lời nói.
- Trưởng phòng Liêu đi họp, ngày mai các anh hãy đến.
Bảo vệ nói rồi ngồi xuống trước bàn làm việc hí hoáy không coi ai ra gì, không thèm quan tâm đến hai người Vương Tử Quân.
Trác Trường Vĩ lộ ra vẻ tức giận, viên bảo vệ này thật quá đáng, mình bị lạnh nhạt thì không sao, làm vậy với bí thư Vương là không được.
Là bí thư đảng ủy xã, dù lên khu văn phòng huyện ủy hay khối chính quyền huyện đều sẽ có người đặc biệt đi ra tiếp đãi. Nếu đó là trưởng phòng tài chính nắm quyền tài chính của cả huyện mà hò hét vênh váo cũng không có vấn đề, nhưng một con chó coi cửa mà làm càn như vậy, vô tình trong đầu Trác Trường Vĩ chợt xuất hiện ba chữ:
“Con bà nó!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Bí thư Vương, nếu không thì buổi chiều chúng ta hãy đến?
Nhìn vẻ mặt khó coi của Vương Tử Quân, Trác Trường Vĩ dùng giọng cẩn thận nói.
- Không, chúng ta ở đây chờ.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở trong phòng bảo vệ ngoài cổng khu nhà phòng tài chính.
Trác Trường Vĩ cũng phối hợp ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, cũng không biết nói gì cho phải.
Nửa giờ trôi qua, có không ít nhân viên lục tục đến công tác ở phòng tài chính, hầu như ai ra vào cửa đều ném ánh mắt kinh ngạc về phía Vương Tử Quân và Trác Trường Vĩ. Nhưng Vương Tử Quân hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt của bọn họ, hắn xoay mặt làm ngơ.
- Ha ha ha, chủ tịch Cẩu, vẫn là anh giỏi, mới ra ngựa đã đánh ngã hai người, xem ra anh là người đầu tiên. Trưởng phòng Dương sẽ lập tức phê chuẩn cho anh, hôm nay rất vui, anh cho tôi một cơ hội, tôi sẽ kính anh hai ly.
- Anh Phương, anh cũng đừng rót rượu tôi, chút tâm địa gian xảo này của anh sao qua mắt được tôi?
Có hai người cười nói từ trên bậc thang đi xuống, đoạn đối thoại của bọn họ rơi vào trong tai của Trác Trường Vĩ, gương mặt hắn trở nên khó coi.
Trưởng phòng Chu có ở nhà, đây là đối phương cố ý tránh mặt không gặp.
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu, Trác Trường Vĩ lập tức cuống quýt quay sang nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng nghe thấy rõ ràng lời đối thoại của hai người kia, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chỉ là Trác Trường Vĩ không chú ý, trong mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên cái nhìn lạnh lẽo.
- Cậu Trác, hôm nay lại đến chạy khoản tài chính của xã à?
Một người trong số đó thấy Trác Trường Vĩ thì lớn tiếng hô lên.
Trác Trường Vĩ nhận ra người kia là trưởng ban tài chính Phương Văn Minh của xã Hạ Hà. Hắn và Phương Văn Minh không quá quen thuộc, nhưng sau khi trở thành trưởng ban tài chính thì đối phương mỗi lần thấy mặt đều tiến lên chào hỏi, đại khái là hai bên bố trí chức vụ đồng nhất nên mới như vậy. Lúc này Trác Trường Vĩ cũng tranh thủ thời gian nói:
- Chào trưởng ban Phương.
- Cậu này, tôi khuyên cậu đừng đợi ở chỗ này, các người có đợi đến tối cũng vậy mà thôi. Nhưng cậu cũng đừng nổi nóng, xuất hiện sự việc thiêu thân như thế này cũng không liên quan gì đến cậu, là Tiểu Vương xã các cậu đắc tội với người.
Phương Văn Minh khẽ hạ giọng nói một câu với Trác Trường Vĩ.
- Cậu Trác, tôi khuyên cậu một câu, giải chuông cần tìm người buộc chuông, cậu có chạy mười ngày nửa tháng cũng không có xu nào, tốn sức mà thôi, cậu trở về đi, anh đi đây.
Phương Văn Minh ném ra những lời như vậy rồi chạy vài bước đuổi theo chủ tịch Cẩu.
- Bí thư Vương, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trác Trường Vĩ nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân chứng thật suy đoán của mình mà thầm nổi giận, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhạt:
- Anh đến nói với các đồng chí phòng tài chính, tôi muốn gặp trưởng phòng Dương.
Trác Trường Vĩ thấy Vương Tử Quân vẫn kiên trì thì trong lòng thầm đau xót, hắn tranh thủ thời gian đi về phía đám bảo vệ. Trong mắt Trác Trường Vĩ thì trong một huyện thành thì một vị bí thư đảng ủy xã cũng là chư hầu uy phong tám mặt, nhưng chỉ vì sự kiện mình đánh nhau mà bí thư mới phải uất ức chờ đợi trước cổng phòng tài chính như thế này.
Viên bảo vệ kia thấy người đến lại là Trác Trường Vĩ thì trên mặt có chút mất kiên nhẫn:
- Tôi đã nói rồi, trưởng phòng không có mặt ở đây, trưởng phòng không có mặt ở đây. Nơi đây là khu xử lý công vụ của phòng tài chính, không phải là phòng văn thư, cũng không phải phòng dân chính, các người dù có không đi cũng không giải quyết được gì đâu.
Trác Trường Vĩ nhìn gương mặt lạnh tanh của viên bảo vệ mà lửa giận bùng lên, khi hắn chuẩn bị náo loạn với đối phương thì nghe được lời của Vương Tử Quân:
- Trường Vĩ, cậu về đây.
- Bí thư Vương, chúng ta cùng về nhé?
Trác Trường Vĩ quay đầu nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi.
- Không, không về, chúng ta đợi đến lúc tan tầm.
Vương Tử Quân giống như không thèm quan tâm đến tình huống mình bị lạnh nhạt.
Quả nhiên Vương Tử Quân nói được làm được, đúng mười hai giờ trưa hắn mới cùng Trác Trường Vĩ bỏ đi.
- Cái gì là bí thư, đến phòng tài chính chúng ta cũng chỉ là cháu nội mà thôi.
Viên bảo vệ thấy Vương Tử Quân bỏ đi thì đắc ý lẩm bẩm.
- Anh...
Những lời này vừa vặn rơi vào trong tai Trác Trường Vĩ, hắn xiết chặt nắm đấm, gương mặt đỏ bừng. Hắn quay đầu lại thấy Vương Tử Quân đã đi xa, thế là vội vàng chạy theo.
- Bí thư Vương, chúng ta dùng cơm xong rồi quay về xã chứ?
Trác Trường Vĩ trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng khuyên nhủ.
Vương Tử Quân vỗ vai Trác Trường Vĩ rồi cười hì hì nói:
- Không, buổi chiều chúng ta lại đến.
Khi Vương Tử Quân ra khỏi cổng phòng tài chính, trong phòng làm việc ở lầu ba có lắp màn hình quản chế, trưởng phòng tài chính đang đứng trên cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Người này ngồi trên ghế dành cho lãnh đạo, hai bàn tay mập mạp bấm vài con số, sau đó điện thoại nối thông, hắn cười ha hả nói:
- Ha ha, cậu Lâm, sáng hôm nay Vương Tử Quân đến đơn vị tôi đợi đến trưa, tôi phải đòi cậu chén rượu mừng mới được.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lớn, cười đến mức khó tiết chế, sảng khoái nói:
- Trưởng phòng Dương, đa tạ, giữa trưa gặp mặt ở Thục Vị Cư, không gặp không về.
- Cậu xem cậu kìa, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu cũng đừng tưởng là thật, hai chúng ta là anh em, ai ức hiếp người nào thì rõ ràng là ức hiếp cả hai chúng ta.
Trưởng phòng Dương giả vờ tức giận nói.
- Anh tốt, em sai rồi! Anh phê bình rất đúng, chuyện này em xin khắc ghi, sau này có dịp sẽ uống say một bữa. Bây giờ trưởng phòng có việc cần em ra ngoài xử lý, chút nữa em sẽ quay về và gọi điện thoại nói rõ cho anh.
Đợi đến khi Lâm Giang Hà đặt điện thoại xuống thì nụ cười trên mặt trưởng phòng Dương càng sáng lạn, hắn nằm trên ghế, những ngón tay mập mạp gõ lên bàn rất có tiết tấu, lại thoải mái hát một khúc:
- Hôm nay anh đi ra huyện thành, gặp em...
Buổi chiều, vẫn là khu nhà phòng tài chính, vẫn là viên bảo vệ kia, vẫn là gương mặt lạnh như băng, Vương Tử Quân vẫn tiếp tục chờ.
Lần này Vương Tử Quân không nói một lời, hắn và Trác Trường Vĩ ngồi chờ suốt cả buổi chiều.
Huyện thành không lớn, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ làm cho người ta bàn tán say sưa. Vương Tử Quân dù ít dù nhiều cũng là bí thư đảng ủy xã, hắn bị người ta cho ngồi chờ dài mỏ ở phòng tài chính, tất nhiên sự việc sẽ được lan truyền ra ngoài như gió.
- Theo sát phòng tổ chức thì càng ngày càng cầu tiến; đắc tội với phòng tổ chức thì càng ngày càng kém.
Không ít tên cán bộ cơ quan nghe được tin tức kia thì dùng giọng hả hê cảm thán.
Mọi người cho rằng vị bí thư trẻ tuổi kia bị lạnh nhạt thì sẽ lặng lẽ bỏ đi, không ngờ ngày hôm sau viên bảo vệ kia đi làm vẫn thấy gương mặt thanh tú của Vương Tử Quân.
- Cục trưởng không có bên trong...
Một lời nói có tính cơ giới lại được viên bảo vệ thốt ra.
- Không có gì, tôi có thể đợi.
Vương Tử Quân không nóng không vội, hắn vẫn bình chân như vại, nhưng khi hắn ngồi trên ghế sa lông thì lại khẽ nói với Trác Trường Vĩ ở bên cạnh:
- Nhớ kỹ thời gian chúng ta đến...
Ngày hôm sau cũng như trước.
Ngày thứ ba Vương Tử Quân đến phòng tài chính thì cũng giống như những ngày trước, điều này làm cho đám bảo vệ mất tập trung, có chút phiền chán, nhưng chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn, căn bản không làm gì được.
Sự việc buồn cười này nhanh chóng truyền đi xôn xao khắp huyện thành, mà tin tức về một vị bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi lại đi từ trong mắt cán bộ vào mắt quần chúng.
Ngày thứ tư thì bảo vệ ngoài cổng đã chuẩn bị tư tưởng để nói với một bí thư đảng ủy xã đến đứng chờ, nhưng làm hắn thất vọng chính là viên bí thư kia những ngày trước đến rất sớm, nhưng hôm nay lại không đến.
- Hừ, cuối cùng cũng chỉ là một tên thanh niên, chỉ kiên trì được ba phút, không phải cũng chỉ là đứa cháu ngoại trai sao?
Bảo vệ ngoài cửa lắc đầu cảm thán.
- Tút, tút, tút!
Một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, viên bảo vệ vội vàng bắt lấy điện thoại, vừa nhìn vào dãy số hiển thị thì giọng điệu mền nhũn ra:
- Chào trưởng phòng Dương!
Giọng điệu của trưởng phòng Dương trong điện thoại vẫn rất uy nghiêm:
- Anh Triệu, Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử còn đến không/
- Không thưa trưởng phòng, anh ta không đến.
Bảo vệ thò đầu ra xem xét, xác nhận không có hình bóng quen thuộc của Vương Tử Quân, cuối cùng mới lên tiếng xác nhận.
- À, biết rồi.
Bên kia đã cúp điện thoại.
“Hừ, còn tưởng rằng tiểu tử ngươi có thể kiên trì vài ngày, chút nhẫn nại như vậy mà muốn chơi với anh? Hừ, đi đường cũng đừng hòng qua cầu của anh!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 78: Đừng táo bón thì trách Địa Cầu không có lực hấp dẫn.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Tin tức bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử ôm cây đợi thỏ ở phòng tài chính đã được truyền di rất nhanh, nhưng Trác Trường Vĩ mỗi ngày vẫn kiên trì đi đến báo danh ở phòng tài chính huyện.
Trác Trường Vĩ thích làm việc cùng Vương Tử Quân, vì trong lòng hắn cũng có chút ỷ lại vào bí thư. Làm quan thì không thiếu uy thế, cũng không thiếu cơ trí, Trác Trường Vĩ cho rằng hai thứ đó không thiếu trên người Vương Tử Quân.
Nói thật, Trác Trường Vĩ cũng không biết bí thư giao cho mình nhiệm vụ như vậy để làm gì, ngồi không chờ đợi thật sự là rất khó chịu, muốn coi đây là một trận chiến sao? Là đánh vu hồi hay du kích? Nhưng hắn dám khẳng định là bí thư Vương có kế hoạch, rất nhanh sẽ có thể kéo đối phương ra khỏi hoàn cảnh ẩn nấp.
Giống như người trên núi đã đuổi được con lửng vào trong hang, dù là dùng nước đổ vào, dùng khói hun...Dù thế nào cũng phải mất chút sức lực mới có thể ép con lửng chạy lên mặt đất.
Trác Trường Vĩ nghĩ như vậy và cảm giác nặng nề chợt giống như bị gió thổi bay đi, cảm thấy tâm tình thoải mái, bình tĩnh hơn. Thế là hắn có thể chịu đựng tốt hơn, bền gan vững chí, thậm chí còn ngồi chờ không nói câu nào, vì nghĩ rằng tốn nước bọt nói chuyện với đám người chó má kia thì được gì?
Có một ngày Tiểu Tào đặc biệt chạy đến cổng phòng tài chính đưa cho Trác Trường Vĩ một cái bọc nhỏ, Trác Trường Vĩ mở ra xem thì rất đỗi vui mừng, là một cái máy nghe băng. Vài ngày sau đó hắn dứt khoát ngồi xuống cổng phòng tài chính, bắt đầu loay hoay với cái máy nghe nhạc, trong miệng còn khẽ cất tiếng hát, bộ dạng thản nhiên đắc ý, giống như chưa từng có gì phát sinh.
Một tuần cứ như vậy mà trôi qua, khoản tiền của xã Tây Hà Tử vẫn chưa được rót xuống, xã không khỏi dừng lại vài hạng mục, thế là tin đồn bùng lên khắp bốn phía.
Phòng làm việc của Triệu Liên Sinh càng lúc càng nóng, nơi này không thể nào khôi phục lại tình huống quang vinh như lúc hắn còn nắm quyền vào năm xưa. Lúc này dưới sự truyền bá của người hữu tâm, hầu như mọi người đều biết rằng xã không có tiền vì nguyên nhân căn bản là Vương Tử Quân đắc tội với người.
- Anh rể, mời anh hút điếu thuốc.
Lý Tam Thái mang theo nụ cười nịnh nọt khẽ đi đến dâng thuốc cho Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh tuy liếc mắt nhìn Lý Tam Thái là đã khó chịu nửa ngày thế nhưng cũng không cải biến được sự thật: Đây là cậu em của vợ mình. Thế là hắn khẽ hừ một tiếng rồi nhận lấy điếu thuốc.
Lý Tam Thái tranh thủ thời gian bật lửa, cẩn thậm châm thuốc cho Triệu Liên Sinh, sau đó hắn cười nói:
- Anh rể, gãy xương cũng ảnh hưởng đến gân, em đã ở nhà rảnh rỗi được nửa tháng, vợ cứ mỗi ngày đều nói ra vào, anh hay là nói một câu cho em tranh thủ đi làm được không?
- Cho cậu đi làm? Hừ, tôi thấy cậu đi gây chuyện mới đúng. Chính cậu không ra gì, mông cao hơn đầu, đến lúc xảy ra chuyện thì ai lo?
Triệu Liên Sinh hút vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng không khách khí khiển trách.
Lý Tam Thái bị Triệu Liên Sinh nói như vậy thì nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, nhưng ngay sau đó hắn lại bày ra nụ cười nói:
- Anh rể, đây đều là tên tiểu tử Vương Tử Quân kia hãm hại em.
- Tôi nói cho cậu biết, xảy ra vấn đề thì trước tiên nên tìm nguyên nhân trên người mình, đừng mỗi lần bị táo bón đều trách Địa Cầu không có lực hấp dẫn.
Triệu Liên Sinh bực bội nói.
- Tuân lệnh, anh rể, em nhớ kỹ rồi. Ôi, anh rể, em nghe nói tên kia đã bị ghẻ lạnh mất mặt và xấu hổ ở phòng tài chính huyện vài ngày, đơn giản cũng không có được xu nào, đúng là rệp trong hạt dưa, không ra thể thống gì. Em thấy tên này không làm gì ra hồn, anh thay thế hắn thì hay hơn.
Lý Tam Thái nói những lời như vậy làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy ngứa răng, nhưng nghe xong lại có chút hưởng thụ, thế là thuận tay phủi bụi rồi dùng giọng không đếm xỉa nói:
- Tin tức nhỏ này cậu biết là được, buộc chặt miệng lại, đừng nói bậy bạ, nếu không người ta sẽ nói tôi xúi giục cậu. Nếu như cậu nói bậy bạ làm xấu chuyện đại sự của tôi, tôi sẽ không tha cho cậu.
- Anh rể yên tâm, em đảm bảo sẽ nghe lời.
Lý Tam Thái cúi đầu khom lưng tỏ vẻ biết nghe lời.
Đúng lúc này Vương Lục Thuận gõ cửa đi vào, hắn lên tiếng chào hỏi Triệu Liên Sinh, sau đó cười hì hì nói với Lý Tam Thái:
- Tam ca, đã lâu không gặp anh.
- Đúng vậy, chủ nhiệm Vương, tôi cũng nghĩ đến tìm cậu, tranh thủ thời gian nói với anh rể giúp tôi, để tôi nhanh chóng đi làm.
Lý Tam Thái biết Vương Lục Thuận có lực ảnh hưởng trước mặt Triệu Liên Sinh, thế nên vừa mồi thuốc cho đối phương vừa khẽ nói.
Vương Lục Thuận nhận lấy điếu thuốc, chuẩn bị nói vài câu giải vây cho Lý Tam Thái, dù thế nào thì nịnh nọt Lý Tam Thái chẳng khác nào nịnh nọt vợ của Triệu Liên Sinh.
Có đôi khi trà trộn quan trường thì những chuyện gió thổi cỏ lay thường ngày cũng có thể là cây cỏ cứu mạng vào đúng lúc mấu chốt. Lý Tam Thái này là em rể của Triệu Liên Sinh, giúp đối phương nói tốt vài câu thì cũng chẳng có gì là không được, cũng không có ảnh hưởng gì xấu với quan hệ giữa mình và chủ tịch Triệu.
- Lục Thuân, bí thư Vương đâu?
Triệu Liên Sinh không đợi Vương Lục Thuận lên tiếng, cũng không biết từ lúc nào thì hắn đã không còn gọi Vương Tử Quân là Tiểu Vương.
- Bí thư Vương hôm nay lên huyện họp, là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện, nghe nói có bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cùng tham gia.
Hội nghị kinh tế toàn huyện, Triệu Liên Sinh thầm vỗ đầu, ngày hôm qua mình đã biết tin này, thế nào vừa rồi lại hồ đồ hỏi một câu như vậy?
- À, tôi biết rồi.
Triệu Liên Sinh cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ nếu là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện, nếu bí thư Vương và trưởng phòng Dương phòng tài chính cứ vẫn níu kéo lẫn nhau, như vậy sẽ sinh ra cơ hội...
Dưới tình thế lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, tất nhiên khối chính quyền huyện Hồng Bắc sẽ không dám lơ là ở phương diện phát triển kinh tế. Chưa nói đến phó chủ tịch thường vụ chủ quản kinh tế ba ngày hai lượt đi khảo sát bên ngoài, dù là bí thư và chủ tịch huyện thì mỗi năm cũng có ba lần mở hội nghị phát triển kinh tế.
Thành phần tham gia hội nghị lần này bao gồm các lãnh đạo xã, các lãnh đạo đơn vị trong huyện. Tất nhiên được chú trọng nhất vẫn là mười lăm vị bí thư đảng ủy xã, bọn họ là cánh quân chủ lực, đều được an bài ở vị trí đầu tiên.
Khi xe jeep của Vương Tử Quân đi vào trong khoảng sân của khối chính quyền huyện, lúc này bên ngoài đã treo đầy cờ đỏ, đủ loại xe dừng chỉnh tề bên ngoài hội trường.
Lúc này bên ngoài hội trường đã có mặt không ít lãnh đạo, những người này là các tinh anh chính trị của huyện, bọn họ đang nhiệt tình chào hỏi và tạo dựng các mối quan hệ.
Vương Tử Quân xách cặp đi vào hội trường cũng không có vấn đề gì phát sinh, nhưng khi hắn ngồi xuống vị trí của xã Tây Hà Tử thì giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh làm bùng lên những vòng sóng rung động, thu hút ánh mắt của tất cả đại biểu đến tham dự đại hội.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 79: Sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Trên hội nghị kinh tế toàn huyện, nhân viên tham dự ngoài lãnh đạo số một số hai của tuyến xã thị trấn, các lãnh đạo phụ trách đơn vị trong huyện, còn có một bộ phận không kém phần quan trọng: Chính là hơn mười vị giám đốc các xí nghiệp trong huyện. Những người này có nhiều người là đại biểu nhân dân, là ủy viên mặt trận tổ quốc, điều này cũng phù hợp với lẽ thường: Kiếm được nhiều tiền thì chuyển sang kiếm chút danh lợi. Vì thế đừng nghĩ rằng đám người này thường ngày hò hét vênh váo trong nhà máy xí nghiệp, bây giờ đến trường hợp thế này thường luôn hạ thấp tư thái, rất trật tự, cực kỳ khách khí.
Ngồi cách Vương Tử Quân không xa chính là trưởng phòng Dương phòng tài chính, lúc này hắn đang vung vẫy bàn tay mập mạp để nói chuyện với đám lãnh đạo xã thị trấn ở chung quanh. Dù bọn họ đều là cấp bậc chính khoa, nhưng trong đó cũng có sự khác nhau.
Trưởng phòng tài chính là gì? Là một vị thần tài của huyện, ngoài bí thư và chủ tịch huyện, tất cả các lãnh đạo tuyến dưới không muốn rơi vào khó khăn thì chỉ có cách chạy theo nịnh bợ thần tài mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi xuống tất nhiên sẽ rơi vào trong mắt đám người kia, vị trưởng phòng Dương cũng không thèm nhìn sang, trong lòng thầm nói:
- Hừ, đừng nghĩ mình là dạng chó hình người mà đến địa bàn của ông làm càn!
Tin tức Vương Tử Quân bị ghẻ lạnh ba ngày ở phòng tài chính huyện được lan truyền ra rộng khắp, đám lãnh đạo xã thị trấn có ai là không biết?
Bí thư đảng ủy xã Đông Tân Truân là Hác Lập Phong vừa rồi luôn đứng bên cạnh nói lời xu nịnh với trưởng phòng Dương, bây giờ ánh mắt hắn chợt xoay chuyển nói:
- Trưởng phòng Dương, tôi nghe nói hắn ta đi tìm anh? Hiếu kính cái gì? Đúng Trường giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, hậu sinh khả úy.
Vương Tử Quân ôm cây đợi thỏ vài ngày trước phòng tài chính huyện, trưởng phòng Dương vốn cảm thấy sự kiện đó rất không đáng nói, bây giờ Hác Lập Phong mở miệng thì càng làm hắn bức bối, trong lòng bừng lên mồi lửa, càng thêm bực.
Những lãnh đạo xã thị trấn khác đều hiểu có chuyện gì xảy ra, bọn họ vừa thầm mắng Hác Lập Phong vô liêm sỉ vừa khâm phục không thôi. Một cơ hội tốt như vậy sao lại ném cho tên khốn kiếp Hác Lập Phong thế nhỉ?
Trưởng phòng Dương nở nụ cười hèn mọn, hắn đã đồng ý với Lâm Giang Hà là cho tên khốn Vương Tử Quân kia biết tay, Lúc này hắn cảm thấy rất đắc ý, thế cho nên cũng vui vẻ tiếp nhận lời nịnh hót của đám cán bộ bên cạnh.
Hác Lập Phong hơn bốn mươi tuổi, tóc cắt rất hợp thời, bộ tây phục bọc lấy cơ thể có hơi mập. Thật ra hắn cũng thuộc loại hình ưa nhìn, nhưng khóe mắt mơ hồ bùng lên tinh quang lại chẳng ra gì khi liên hệ với thân phận của chính mình. Lúc này hắn thấy mình ném ra mồi lửa có hiệu quả, thế là hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vui sướng, cũng thầm bội phục chính mình:
- Xem ra sau này nếu có chuyện cần tiền đến tìm trưởng phòng Dương cũng có hy vọng cao hơn, một hòn đá ném hai chim vừa rồi quả nhiên rất tốt.
Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp mặt trưởng phòng tài chính, nhưng hắn nhìn tình huống sao vây quanh trăng ở phía bên kia, cũng đoán ra được vài phần.
- Cậu em, nếu tôi đoàn không sai thì cậu là bí thư Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử phải không?
Hác Lập Phong đến nói chuyện với Vương Tử Quân, hắn vung tay ném ra một điếu thuốc.
Vương Tử Quân nhận lấy và xem xét, lại là Hồng Tháp Sơn, trong lòng thầm than, hòa thượng nghèo mà giống như thương gia giàu có, kinh tế các xã thị trấn không được tốt nhưng lãnh đạo thì hút thuốc quá phô trương.
Vương Tử Quân thuận tay đốt thuốc, hắn dùng giọng khách khí nói:
- Tiểu đệ là Vương Tử Quân, cũng không biết anh tên gì?
- Anh là Hác Lập Phong của xã Đông Tân Truân, này tiểu đệ, tôi nghe nói câu có chuyện cần tìm trưởng phòng Dương phòng tài chính? Tôi thấy không bằng vừa vặn, à, đây không phải là trưởng phòng Dương sao? Cậu còn không mau đi đến?
Hác Lập Phong vừa nói vừa chỉ tay về phía trưởng phòng Dương.
Lúc này trưởng phòng Dương đang được đám người bên cạnh nói lời nịnh bợ, vẻ mặt hớn hở, đỏ hồng.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm về phía trưởng phòng Dương, sau đó hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt:
- Cám ơn bí thư Hách quan tâm, nhưng xã Tây Hà Tử của chúng tôi đã có ý định khác, cũng không phiền đến trưởng phòng Dương.
Hác Lập Phong nhìn vẻ nghiêm trang của Vương Tử Quân mà thiếu chút nữa không cười thành tiếng, người này rõ ràng còn ngại xấu hổ, còn đứng đây giả vờ. Hắn đứng đó mà thật sự muốn vung tay xem da mặt đối phương dày bao nhiêu, chẳng lẽ bị người ta cười như vậy còn chưa đủ, còn muốn làm ra những trò hề khác?
- Cậu Vương, hai ta cùng cấp bậc, tôi có một câu muốn nói, cậu nghe vào cũng đừng nổi nóng. Làm người đã cúi đầu một lần, nếu còn vênh váo tự đắc thì sẽ có kết cục tốt sao? Trưởng phòng Dương ở trong huyện Hồng Bắc chúng ta dù là phó chủ tịch cũng không dám động vào, cậu còn giả vờ thanh cao làm gì?
Hác Lập Phong nói ra những lời này rất thấm thía, nhưng khóe mắt cũng không khỏi lóe lên cái nhìn trêu tức lại bị Vương Tử Quân phát hiện ra. Vương Tử Quân mở miệng khách sáo với Hác Lập Phong một phen, nhưng trong lòng liên tục bùng ra hận ý.
Trưởng phòng Dương tuy đang vui vẻ nghe lời nịnh hót nhưng cũng luôn ném lực chú ý về phía Vương Tử Quân, thấy Hác Lập Phong đến cũng không kéo Vương Tử Quân sang phía bên này, thế là tỏ ra không hài lòng.
- Trưởng phòng Dương, tên kia cứng mềm cũng không chịu, không tán thưởng.
- Hừ, tính làm gì, anh Hác, sau khi kết thúc hội nghị thì anh đến tìm tôi.
Trưởng phòng Dương vung tay lên với Hác Lập Phong rất có bộ dạng của lãnh đạo, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Trưởng phòng Dương nói như vậy thì Hác Lập Phong thầm vui vẻ, tiền của xã mình sẽ có thể lấy được nhanh chóng, thế là hắn không khỏi chắp tay cảm tạ trưởng phòng Dương một phen. Đồng thời hắn còn chân tình mời trưởng phòng Dương bớt chút thời gian đến xã Đông Tân Truân để thăm thú, vui vẻ một phen.
Đám lãnh đạo xã thị trấn khác ở bên cạnh thầm mắng Hác Lập Phong, con bà nó đúng là giỏi lừa dối, vị trưởng phòng Dương này cũng chẳng phải là người thủ đô rời xa nông thôn, còn mời trưởng phòng Dương xuống nông thôn? Về thiên nhiên? Đúng là nịnh bợ lãnh đạo, da mặt dày như tường thành.
Mọi người đang thầm oán hận thì một hàng gồm sáu lãnh đạo sắp xếp đi lên đài chủ tịch, khi hai người đi đầu ngồi xuống thì tiếng xì xào bàn tán bên dưới đã không còn.
Hội nghị bắt đầu.
Có ba chương trình hội nghị, mọi người đều là cán bộ công tác lâu năm, tất nhiên sẽ vô cùng quen thuộc như đi trong sân nhà mình. Vài vị lãnh đạo lên tiếng đơn giản yêu cầu các xã thị trấn bên dưới giải phóng tư tưởng, xây dựng phát triển kinh tế, thúc đẩy kinh tế huyện phát triển lên bậc thang mới.
Hội nghị vẫn cứ tiếp tục được tiến hành, ngay sau đó đã đến lượt bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống làm tổng kết. Vị bí thư này rõ ràng là nhất tuyệt, tuy cầm trong tay bản thảo của thư ký, thế nhưng lên tiếng cũng không máy móc mà tự do mở miệng, trình bày các phương diện và tầm quan trọng trong phát triển kinh tế.
- Các đồng chí, mục tiêu đã được xác định, kèn đã thổi lên để cho chúng ta nhiệt tình phấn đấu trên con nước lớn phát triển kinh tế. Mọi người cần thi triển thần thông, nắm chặt các phương diện phát triển kinh tế, hợp mưu hợp sức, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, từng bước từng bước đẩy mạnh phát triển kinh tế toàn huyện.
Sau khi bí thư chấm dứt câu khẩu hiệu, tất nhiên sẽ có những tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Vương Tử Quân nghe những tiếng vỗ tay như sóng dậy mà chợt nhớ đến một sự kiện liên quan đến vị bí thư Tôn này.
Khi đó bí thư Tôn phát biểu còn chưa đến trình độ cao thế này, mỗi lần có đại hội là thư ký phải làm sẵn bản thảo. Có lần khoa thư ký tiếp nhận một sinh viên mới ra trường, cậu sinh viên này rất thận trọng, vì làm cho bản thảo của bí thư du dương trầm bổng có khí phách, lại muốn thể hiện trình độ của mình, thế là dứt khoát ghi hai chữ vỗ tay vào dấu móc ở cuối bài để đánh dấu. Kết quả là vị bí thư Tôn này máy móc nói ra hai chữ vỗ tay, nhân viên tham dự hội nghị không dám cười, dưới tình huống bị động vẫn vỗ tay như sấm dậy, tiếng vỗ tay che giấu tiếng cười, cuối cùng cũng không bị tức bụng đến chết.
Vài năm qua đi, bây giờ bí thư Tôn sẽ không phạm vào sai lầm như vậy, xem ra quan trường là nơi đào tạo con người.
Tiếng vỗ tay vang lên, bí thư Tôn dùng hai tay áp xuống nói:
- Được rồi, các đồng chí, tiếng vỗ tay của mọi người nên dùng vào bữa tiệc khánh công của chúng ta vào cuối năm, bây giờ các vị lãnh đạo xã thị trấn và đơn vị có ý kiến gì không?
Sau khi kết thúc hội nghị thì bí thư sẽ phát biểu tổng kết, dựa theo quy củ thì trước khi kết thúc hội nghị, bí thư thường nói ra một câu như vậy. Tất nhiên ai cũng hiểu là một câu cho qua, không ai cho là thật. Vì thế bí thư Tôn nói xong thì đám cán bộ dưới đài đã bạo động, bí thư Tôn cũng nhìn xuống đài, đừng nói là các vị lãnh đạo huyện khác, bản thân lão cũng bắt đầu thu thập sổ sách của mình.
- Bí thư Tôn, tôi có ý kiến.
Một âm thanh vang dội chợt xuất hiện, giống như rạch đất phá trời, làm cho đám lãnh đạo đang định tan họp chợt ngây người.
Người lên tiếng chính là Vương Tử Quân, đám lãnh đạo xã thị trấn ở bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ cũng không biết đối phương đang giả vờ hay ngây ngốc, không biết đó chỉ là một câu nói cho có lệ của bí thư mà thôi?
Khi Vương Tử Quân đến báo danh thì bí thư Tôn đã từng tiếp kiến, lúc đó lão còn cảm thấy cậu thanh niên kia có bằng cấp đại học, kiến thức rộng, hiểu nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, dám mở miệng nói thẳng, dám giả ngu, bản thân rất ưa thích. Lúc này thấy đối phương đột ngột đứng lên thì có hơi nhíu mày, thầm nghĩ tính cách trầm ổn vứt đi đâu rồi? Nói cho cùng cũng là cán bộ thanh niên.
- Bí thư Vương, cậu có ý kiến gì cứ nói, cậu là một bí thư đảng ủy xã sinh viên đại học đầu tiên của huyện Hồng Bắc chúng ta, tôi chờ cậu nói ra những lời mới mẻ, tạo ra những niềm vui mới.
Bí thư Tôn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Trưởng phòng Dương an vị cách Vương Tử Quân không xa thấy sự việc xảy ra như vậy thì không khỏi khinh thường, tên kia dám đứng lên cho ý kiến, đúng là quá ngu dốt.
Vương Tử Quân lúc này tiếp nhận ánh mắt của biết bao người, hắn mơ hồ có chút hưng phấn.
“Họ Dương kia, nếu anh đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Bí thư Tôn, tôi thật sự không có ý kiến gì với những bố trí phát triển kinh tế của huyện, tôi xin giơ hai tay tán thành, tôi có ý kiến với ngài và với huyện ủy.
Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng lại rạch trời phá đất, thiếu chút nữa không làm cho đám lãnh đạo ngồi đây cảm thấy chết ngất. Người này đầu óc có vấn đề sao? Hay là uống lộn thuốc? Cho rằng mình là lãnh đạo sao? Những câu nói không che đậy miệng như vậy mà có thể phát ra được à? Dúng là quá non.
Những tiếng nghị luận nhanh chóng bùng ra trong hội trường, lúc này giống như hội nghị có chút mất khống chế.
Lúc này bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu ngồi trên đài cũng đang nhíu mày, bọn họ là lãnh đạo nhiều năm, thật sự chưa từng gặp phải cục diện thế này, xem ra cũng là sự việc lần đầu tiên phát sinh ở huyện Hồng Bắc.
- Đồng chí Vương Tử Quân, đảng chúng ta chú ý dân chủ, cậu có ý kiến gì với bản thân tôi và ban ngành huyện ủy thì cứ nói thẳng, có thì sửa, không có cũng chẳng sao.
Bí thư Tôn bày ra bộ dạng rất đạo mạo, trời biết trong lòng lão có bao nhiêu cảm giác không thoải mái.
Lãnh đạo cũng là người, đã là người tất sẽ khó tránh khỏi có nhược điểm, thử hỏi xem có bao nhiêu người tình nguyện bị người ta nói ra nhược điểm trước mặt số đông?
- Bí thư Tôn, chủ tịch Ngưu, huyện ủy và chính quyền huyện với xã thị trấn thật sự như cha mẹ, hai vị lãnh đạo giống như cha mẹ của tất cả cán bộ đang ngồi đây, một người có ý kiến với người ngoài thì nên giấu trong lòng, nhưng đối với cha mẹ của mình thì không cần phải giấu, chỉ cần nói thật là được.
Bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu công tác xưa nay không biết đã nghe bao nhiêu lời nịnh hót, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe cách nói như vậy, trong lòng có chút hưởng thụ, thế nên cũng xuất hiện nụ cười.
Vì vậy bí thư Tôn mới khẽ hỏi:
- Bí thư Tôn nói như vậy có hơi quá, huyện ủy và chính quyền huyện với các đơn vị thôn xóm là người một nhà, người một nhà thì không nên nói hai lời, hơn nữa nếu nói không rõ sẽ chẳng thể nào phân biệt được. Lúc này nếu có ý kiến gì thì cứ nói, có nhiều người sẽ giải quyết dễ dàng. Bí thư Tôn, cậu nói nhanh lên, cậu có ý kiến gì với tôi và với huyện ủy?
- Bí thư Tôn, tôi trước nay luôn một mực kính trọng ngài, các vị lãnh đạo huyện ủy và chính quyền huyện, nhưng cũng có một vài điều không quen nhìn, vốn là không muốn nói, nhưng bây giờ thật sự là nhịn không được.
Vương Tử Quân bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Khoảnh khắc này bí thư Tôn nhìn Vương Tử Quân, lão chợt nhớ về thời mình còn trẻ, lúc đó không phải cũng thế này sao? Trong lòng có đủ bất mãn, cam hận, hiệp nghĩa, nhưng tất cả cũng bị thời gian bào mòn, dần phát triển theo tự nhiên.
Bí thư Tôn nghĩ đến đây thì cười nói:
- Có gì không quen nhìn, cậu nói xem thế nào.
Chủ tịch Ngưu và các vị lãnh đạo huyện ủy cũng tỏ ra vui vẻ, thầm nghĩ viên cán bộ thanh niên kia nói cũng đúng, biết đâu trong con đường tham chính, tình cảnh hôm nay sẽ khắc ghi trong trí nhớ của mình cả đời.
- Bí thư Tôn, ngài và các vị lãnh đạo đã nắm hiện thực, tìm kiếm con đường phát triển kinh tế, tạo ra bầu không khí nồng hậu, cổ vũ cán bộ cải cách, kêu gọi kiến công lập nghiệp, thi thố tài năng; đồng thời ban ngành cũng đưa thân vào con sóng phát triển kinh tế, nắm chắc mạch đập của toàn vùng, lý niệm chấp chính theo sát thời đại, điều này đủ để chứng minh ánh mắt chiến lược của ngài. Tôi nghĩ vài năm sau thì toàn huyện sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì ánh mắt nhìn xa trông rộng của anh, bản thân tôi cũng rất kích động, luôn thấy nhiệt huyết bùng lên, tràn đầy hào hùng.
Vương Tử Quân nói ra những lời này có lý lẽ rõ ràng làm cho đám lãnh đạo xã thị trấn nghe vào tai mà sinh ra ý nghĩ hèn mọn:
“Tên Vương Tử Quân này rõ ràng bày ra bộ dạng nghiêm trang để tâng bốc lãnh đạo huyện ủy và bí thư, đây không phải cao thủ nịnh hót sao?”
Thế là lúc này bất kể cán bộ nào bên dưới cũng thầm cảm khái không thôi.
Đám lãnh đạo bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu thì càng nở nụ cười, bọn họ đã nghe nhiều lời nịnh hót, nhưng Vương Tử Quân mở lời là đánh giá cả ban ngành huyện Hồng Bắc, như vậy sẽ không rơi vào tình huống nịnh hót một người nào đó. Vì thế bí thư Tôn nâng ly nước lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ tiểu tử kia có chút trình độ.
- Nhưng tôi cảm thấy huyện ủy thứ gì cũng tốt, chỉ là làm việc có chút không nhanh nhẹn, đây rõ ràng là không phối hợp với quyết sách anh minh của lãnh đạo, làm cho người ta không an tâm.
Vương Tử Quân lúc này mới bắt đầu thẳng thắn lên tiếng.
“Không nhanh nhẹn? Đây cũng không tính là vấn đề nguyên tắc!”
Chút bất mãn trong lòng bí thư Tôn đã biến mất, thế là lão ân cần nói:
- Sao? Bí thư Tiểu Vương, vậy cậu nói xem, những lão già chúng tôi rốt cuộc làm việc không nhanh nhẹn ở chỗ nào? Hôm nay cậu dám nói thì chúng tôi sẽ sửa.
Bí thư Tôn vừa nói thì đám người chủ tịch Ngưu trên đài đều cười ầm lên, những cặp mắt tràn đầy thiện ý và cổ vũ nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Được, bí thư đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Bí thư Tôn, tôi cảm thấy huyện ủy làm việc không được nhanh nhạy, đó là vì nếu ngài có ý kiến với tôi thì trực tiếp phê bình, đừng nên chụp cổ xã Tây Hà Tử. Tôi cảm thấy mình là một cán bộ đảng viên, sẽ có dũng khí tiếp nhận phê bình, huyện ủy cần gì phải làm như vậy? Như thế vừa tốn sức vừa ảnh hưởng đến tiến độ đẩy mạnh công tác của xã chúng tôi, ngài nói xem, cần gì phải khổ như vậy chứ?
Vương Tử Quân lúc này hạ thấp giọng điệu, nhưng cũng thoải mái mà không mất đi tính trang trọng, hắn nói một câu tuy cực kỳ mơ hồ nhưng hầu như người ở đây đều hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra người này nói nãy giờ mới đến đúng trọng điểm.
Trưởng phòng Dương phòng tài chính vốn đang nhàn nhã xem cuộc vui, Vương Tử Quân chợt nói ra như vậy làm cho hắn cảm thấy lỗ tai của mình như nổ vang, sau đó mới ý thức được không đúng. Hắn là một tên xảo quyệt lăn lộn quan trường nhiều năm, sao không nhìn ra được ý nghĩa lời nói của đối phương.
Trưởng phòng Dương nhìn Vương Tử Quân đứng thẳng người trong hội trường, hắn cảm thấy dù là vẻ mặt hay ngôn ngữ cử chỉ của đối phương đều rất lạnh lẽo. Hắn thầm nghĩ, đây nào có phải là một tên cán bộ thanh niên ai thích xoa nắn gì cũng được? Rõ ràng là một con rắn độc làm cho người ta không khỏi không sợ hãi, cảm giác sợ hãi này giống như có một con rắn đang ẩn nấp dưới da, đang lạnh lẽo bò qua những đốt xương trên người mình.
“Mình đúng là con bà nó váng đầu, vì một nhân tình nho nhỏ với Lâm Giang Hà mà đắc tộ với một tên khốn như vậy!”
Lâm Giang Hà là một phó phòng tổ chức, hắn cũng được tham gia hội nghị lần này, vốn hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của mình, nhưng lúc này vẻ mặt đã không còn giọt máu.
Xem ra sự việc bắt đầu bùng phát.
- Bí thư Vương Tử Quân, cậu nói huyện ủy có ý kiến với mình sao? Tôi muốn biết lời này là ai nói với cậu? Cậu đừng sợ, có huyện ủy và chính quyền huyện làm chỗ dựa cho cậu, cậu cứ thành thật nói ra là được.
Bí thư Tôn có thể ngồi lên vị trí bí thư huyện ủy, tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo của mình. Vì vậy mà Vương Tử Quân vừa mở miệng chất vấn thì lão đã cảm nhận được vấn đề.
Nhưng lúc này đang ở trước mặt đám cán bộ cấp chính khoa trong huyện, tình huống đã khó thể thay đổi, trước mắt chỉ có thể tiện đà phát triển, nem nắm chặt tất cả trong tay mình mới là phương pháp đúng đắn nhất.
- Bí thư Tôn, huyện ủy có ý kiến với ban ngành xã Tây Hà Tử, đây là cảm nhận của tôi.
Vương Tử Quân cũng không có chút e sợ và né tránh ánh mắt nghiêm khắc của bí thư Tôn, còn thuận tiện đẩy cả ban ngành xã Tây Hà Tử lên xe. Hắn thân là bí thư đảng ủy xã, không lợi dụng ưu thế như vậy thì chẳng phải là tên ngốc sao?
- Tất cả mười lăm xã thị trấn trong huyện đều đã được nhận tiền tài chính, hơn nữa lại nhận được từ đầu tháng. Bí thư Tôn cũng biết rõ hiện tại là cuối tháng, có mười bốn trong mười lăm xã đã nhận được tiền vào chuyển tiền “di dời” xuống cho thôn xóm, thế nhưng chỉ có xã Tây Hà Tử chúng tôi là không có gì. Huyện Hồng Dương lúc này đã hoàn thành công tác chuyển tiền cho tuyến xã thị trấn, còn huyện chúng ta lại chưa chuyển tiền cho xã Tây Hà Tử, đây không phải là lãnh đạo có ý kiến với chúng tôi sao? Không phải muốn mượn cơ hội đó để dạy bảo chúng tôi sao?
Lúc này cả hội trường yên lặng như tờ, hầu như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Người chỗ này đều biết xuất hiện tình huống như vậy là vì trưởng phòng tài chính muốn gõ đầu Vương Tử Quân, bây giờ thì tốt, Vương Tử Quân đứng lên chất vấn lãnh đạo huyện, dứt khoát ép huyện ủy và chính quyền huyện nhận tội thay cho trưởng phòng Dương.
Tôn Hữu Phúc là bí thư huyện ủy, lúc này khóe miệng lão có chút run rẩy, lão vỗ mạnh tay lên mặt bàn, sau đó dùng giọng nghiêm nghị chất vấn:
- Dương Vân Binh, anh nói rõ tôi xem, đây là có chuyện gì xảy ra?
Trưởng phòng Dương vốn đã cảm thấy hồn bay phách tán, lúc này lại càng thêm luống cuống, hắn thấy bí thư huyện ủy phát hỏa thì lắp bắp nói:
- Bí thư Tôn, điều này...Có lẽ vấn đề dự toán trong huyện không được tốt.
- Không làm tốt công tác dự toán? Trưởng phòng Dương, anh cũng đừng xem bí thư Tôn là kẻ ngốc, lý do của anh thì người khác có tin hay không tôi chẳng biết, nhưng tôi không tin, toàn huyện có mười bốn xã thị trấn đã nhận được tiền trong tháng, vì sao chỉ có xã Tây Hà Tử không được làm tốt công tác dự toán? Vương Tử Quân nói đến đây thì giọng điệu rất thành khẩn:
- Trưởng phòng Dương, lãnh đạo huyện đã bày mưu đặt kế, anh cũng đừng phản kháng thay cho huyện ủy. Hôm nay nếu tôi không ôm thái độ thành khẩn để lên tiếng, cũng không sợ bị phê bình, nếu như không có lãnh đạo lên tiếng thì sợ rằng chúng tôi có chạy lên phòng tài chính cả tháng nữa cũng không có xu nào. Anh là người bận rộn, anh có thể để tôi chờ ba ngày liền trước cổng phòng tài chính không ra tiếp, anh không thể bỏ ra một chút thời gian gặp mặt tôi sao?
Vẻ mặt bí thư Tôn và chủ tịch Ngưu chợt biến đổi, bọn họ là lãnh đạo huyện, bọn họ biết rõ mình phải cho xã Tây Hà Tử một câu trả lời thích đáng, nếu không bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, đây chẳng phải là làm cho đám cán bộ cơ sở bên dưới thêm chán nản sao?
Thành phố nhìn Dương Vân Binh đang há hốc mồm không biết giải thích thế nào bên dưới mà không khỏi vỗ mạnh tay lên bàn rồi nói:
- Dương Vân Binh, anh thật to gan, chuyện hôm nay anh phải cho huyện ủy và chính quyền huyện một câu trả lời thích đáng, mà anh cũng không thể tiếp tục ngồi trên vị trí trưởng phòng tài chính được nữa, ngài mai đến đưa đơn từ chức cho tôi.
Bí thư Tôn nói xong thì đứng lên, sau đó quét mắt uy nghiêm nhìn khắp bốn phía rồi lạnh giọng nói:
- Tan họp!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương