Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 76: Người xem không tưởng.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Khác với đại đa số những trường trung học khác, trung học Tử Kim Sơn rất ít học bù. thứ nhất là những tên công tử ăn chơi sẽ có ý kiến, lại thêm lãnh đạo trường Tử Kim Sơn cho rằng vừa học vừa nghi ngơi mới là Vương đạo, cứ cắm đầu học chưa chắc sẽ phát huy được tác dụng tốt.
Vì thế. ở trong lúc những trường trung học khác sẽ cho học sinh học bù. trung học Tử Kim Sơn lại cho học sinh được nghi phép bảy ngày.
Cho tới nay, Điền Thảo đều thích chế định kế hoạch, kế hoạch lớn thì tính trên mười năm. kế hoạch nhỏ là trong một ngày, nàng đều lần lượt chế định ra. hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo kế hoạch chấp hành.
Kỳ nghi lần này cũng không ngoại lệ.
Duy nhất khác với dĩ vàng chính là kỳ nghi lần này, Điền Thảo chuẩn bị rút ra ba ngày theo bồi dì Điền.
Mặc dù có ý nghĩ này, nhưng Điền Thảo rất rõ ràng. với tính cách của mẹ nàng. nếu nàng nói thẳng mẹ tuyệt đối sê không đáp ứng. cũng không phải bởi vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của nàng, mà là bởi vì Trần Phàm cùng Tô San hai người.
Hiểu được điểm này, Điền Thảo do dự cả buổi trưa, cuối cùng quyết định đi tìm Trần Phàm xin cho mẹ mình được nghi phép ba ngày.
Sau buổi học chiều kết thúc, Điền Thảo sửa sang lại đồ đạc trong ký túc xá một chút, đem những bài học cần xem trong những ngày nghi sắp xếp cùng một chỗ, sau đó đơn giản tắm rửa. thay một bộ quần áo, rời khỏi trung học Tử Kim Sơn.
Suốt hai giờ, thay hai lần xe bus. Ngay khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn Điền Thảo đã đi tới đại học Đông Hải.
Ban đêm. đại học Đông Hải đèn đuốc sáng choang. tùy ý có thể thấy được những I đôi tình lữ đang ngồi một chỗ ôm ấp nhau.
Nhưng Ngay khi một thân ảnh mộc mạc xuất hiện Ngay cửa đại học Đông Hải thì ị lập tức khiên cho không ít người chú ý, nhất là nam sinh, cơ hô môi một nam sinh đều Ị đem ánh mắt nhìn về thân ảnh làm người kinh thế hãi tục.
Đó là một cô bé.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi xanh kẻ sọc trắng. chiếc áo hơi cũ. màu xanh đã trở nên nhạt nhòa, hơi có chút ngả vàng, nâng cao đôi tiểu bạch thò Ngay trước ngực của nàng. Bên dưới nàng mặc chiếc quần bò màu lam. cũng giống như chiếc áo, quần bò giá rẻ đã rất phai màu. Ngay đầu gối cùng mông đã giặt tẩy cơ hồ biến thành màu trắng bạc.
So sánh với áo cùng quần mà nói, đôi giày dưới chân nàng càng thêm đập vào ánh mắt mọi người - nàng mang một đôi giày vải màu hông. mặc dù có chút cũ. nhưng lờ mờ có thê nhìn thây đường may thật khéo. Giày là do mẹ nàng làm cho nàng từ hai năm trước.
Lúc ấy, vì lo lắng tuổi nàng càng ngày càng lớn. nàng nói mẹ làm lớn một chút, mãi cho đến hai năm sau hôm nay, vừa mới thích hợp. Một cơn gió thổi qua. thổi bay mái tóc đen trên trán cô bé, bím tóc đuôi ngựa kiêu I ngạo lẳng lặng nằm trên đầu vai nàng.
Tiên tử không nhiễm chút khói bụi nhân gian.
Giờ khắc này, cơ hồ trong lòng những người đang nhìn về phía nàng đều tuôn ra ý niệm như vậy trong đầu.
Theo bọn họ xem ra. ờ đại đô thị thay đổi từng ngày như Đông Hải. có thể nhìn thấy một cô gái thật xinh xắn. không trang điểm. mặc một bộ quần áo mộc mạc như thế xuất hiện trước mặt công chúng. xác suất còn nhỏ hơn khi nhìn thấy phú ông giàu có.
Đối mặt ánh mắt khác thường của mọi người. Điền Thảo không có bất kỳ tỏ vẻ. cũng không trực tiếp tiến vào trường học, mà là lăng lặng đứng ở cửa. ngẩng đầu. nhìn I lên bốn chữ đại học Đông Hải.
Dưới ánh đèn. thân thể của nàng thẳng tấp như một cây thương, diễn cảm vô cùng kiên định.
Hai năm sau. mình nhất định sẽ bước vào nơi này.
Thu hồi ánh mắt. trong lòng Điền Thảo yên lặng tự nói với mình, sau đó bước chân thật kiên định, đi vào trường đại học nàng vốn đã dự định sẽ thi vào.
“Cô bé kia là ai?”
“Không biết, nhưng hẳn không phải sinh viên trường học chúng ta.”
“Đúng vậy, nếu trường chúng ta có cô gái như thế. đã sớm truyền ra.”
“Còn hơn truyền ra. tôi xem. nếu nàng ờ trường học chúng ta. danh khí tuyệt đối sẽ không thấp hơn nữ thần, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!”
Điền Thảo rời đi. làm cho một ít nam sinh đang chuẩn bị ra ngoài uống rượu cũng nghị luận sôi nổi.
Ngay lúc Điền Thảo cất bước đi vào đại học Đông Hải, Ngay đối diện trường học, một thiếu niên đang khẩn cấp bước xuống xe.
Nếu như nói cách ăn mặc của Điền Thảo đại biểu cho sự mộc mạc, như vậy cách ăn mặc của thiếu niên kia đại biểu cho sự xa xỉ.
Toàn thân Điền Thảo cộng lại cũng không tới một trăm nguyên. mà một món quần áo trên người thiếu niên lại giá trị hơn vạn. là gấp hai mươi lần của Điền Thảo.
Còn khoa trương hơn chính là. trên cồ hắn còn đeo một sợi dây chuyền có mảnh ngọc phật trị giá một ngàn sáu trăm vạn ở trong một hội đấu giá mua mới có.
Một ngàn sáu trăm vạn!
Lấy giá cả thịt heo trước mắt. đủ để mua một trăm sáu mươi vạn cân. một con heo cộng lại khoảng ba trăm cân. chính là hơn năm mươi ngàn con heo...
Nhưng dù trên người thiếu niên đều là giá trị xa xỉ. nhưng thiếu niên chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người không phải cách ăn mặc của hắn. mà là khí phách tự cao tự đại của hắn.
Hiên trương, bá đạo.
Đây là cảm giác đầu tiên hắn cấp cho mọi người.
Hắn giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi võ, sắc bén. coi rẻ hết thảy!
Không để ý tới những ánh mắt chú ý xung quanh, thiếu niên vừa xuống xe. ánh mắt liền nhìn theo Điền Thảo đi phía trước, bước chân hơi có chút lo lắng đi Theo sau.
Cùng lúc đó, một nam nhân tướng mạo bình thường. lại cũng giống như một u linh, che giấu trong đám người. thủy chung vẫn cùng thiếu niên duy trì khoảng cách chừng năm thước.
Năm thước, là nam nhân định cho mình cự ly cần thiết.
Thiếu niên không phải người khác, chính là Sở Qua mà trong khoảng thời gian này chi vì muốn nhận thức được Trần Phàm đã gần như tẩu hỏa nhập ma.
Vì muốn gặp mặt thật của “người thần bí”, Sở Qua mạo hiểm cho người theo canh chừng Điền Thảo, khi biết được Điền Thảo tan học buổi chiều, lại ngồi xe đi tới đại học Đông Hải. liền lập tức chạy tới đây.
Tuy rằng không biết Điền Thảo muốn đến đại học Đông Hải làm gì. nhưng Sở Qua cảm thấy hành vi của Điền Thảo thật khả nghi. rất có thể sẽ quan hệ tới người thần bí kia.
Điền Thảo cũng không hề nhận thấy được có người đang luôn luôn theo phía sau mình, sau khi tiến vào trường học, nàng không chút hoang mang đi tới sân bóng nằm phía đông bắc của vườn trường.
Bởi vì...trước khi rời khỏi trung học Tử Kim Sơn. nàng từng dùng điện thoại di động của người bạn cùng phòng nhắn tin cho Trần Phàm, nói là muốn gặp mặt hắn một lần.
Đối với hành động của Điền Thảo, trong lòng Trần Phàm tuy rằng cực kỳ tò mò, nhưng vẫn không cự tuyệt, mà là nói cho Điền Thảo, tối nay mình sẽ ờ sân bóng trường đại học Đông Hải xem dạ hội đón người mới đến. đồng thời nói cho Điền Thảo vị trí của hắn.
Chờ khi Điền Thảo đi tới sân bóng. dạ hội đã được bắt đầu. ngọn đèn hoa mỹ chiếu sáng cả sân khấu, trên sân khấu, nhóm người Biểu diễn đang tận hết sức của mình, hiện trường thưởng thưởng liên tục bộc phát ra thanh âm khen ngợi.
Nhìn lướt qua khán đài tràn đầy đầu người trong sân bóng. Điền Thảo thoáng can mày, theo sau đôi mắt chuyển hai vòng, trực tiếp hướng khán đài phía tây đi tới.
So với trước cửa trường học mà nói, khán đài sân bóng thật khó quan sát hoàn cảnh, chỉ có ánh đèn lade nhấp nháy là có thể nhìn thấy được mờ mờ, những nơi khác đều một mảnh tối đen.
Vì thế khi Điền Thảo đi về hướng khán đài phía tây, vẫn chưa làm cho nhiều người chú ý.
Bước đi Ngay giữa tiếng người ồn ào, Điền Thảo nhờ ánh sáng của tia lade nhìn xem vị trí mình cần đến đồng thời nhanh chóng lướt qua những số ghế ngồi. sau đó trong lòng yên lặng tính toán, lựa chọn con đường đi tới nơi đó.
Mười phút.
Gần mười phút. Điền Thảo đã thuận lợi đi tới địa điểm Trần Phàm đã nói cho nàng biết.
Nhưng...làm cho Điền Thảo hơi có chút nghi hoặc chính là. Trần Phàm cũng không ngồi nơi đó, nơi đó có hai chỗ ngồi trống không.
Nàng hơi can mày, Điền Thảo lập tức đi tới bên cạnh Ngu Huyền đang vẻ mặt hưng phấn quan sát diễn xuất.
Có lẽ là quá xảo hợp, vào trong nháy mắt này, ánh đèn lade lại quét Ngay nơi đây, không ít bạn học của Ngu Huyền nhìn thấy Điền Thảo đang đi tới. trong lúc nhất thời cùng lộ ra Biểu tình nghi hoặc.
“Uy, Ngu Huyền, cô bé kia là em gái của cậu sao?” Rất nhanh, một gã nam sinh vỗ lên bả vai Ngu Huyền, tò mò hỏi han.
Em gái?
Nguyên bản Ngu Huyền đang đắm chìm trong hưng phấn chợt ngạc nhiên xoay đầu lại. khi thấy Điền Thảo đang đứng trước mặt mình thì vẻ mặt mờ mịt.
“Xin hỏi, chỗ ngồi của Trần Phàm ở nơi này phải không?” sắc mặt Điền Thảo bình tĩnh hỏi.
“Phải.” Trả lời Điền Thảo cũng không phải Ngu Huyền, mà là Chu Văn đang không có quá lớn đối với dạ hội biểu diễn.
“Cảm ơn.” Điền Thảo lộ ra một nụ cười yếu ớt. nhưng đã bị bóng đêm bao phủ. theo sau nàng lại hỏi: “Vậy vì sao không thấy anh ấy ở đây?”
“Vừa rồi cậu ấy nhận được điện thoại nên tạm thời rời đi, nếu cô muốn tìm cậu ấy, ở đây chờ đi. cậu ấy hẳn sẽ mau trở về.” Lần này mở miệng chính là Ngu Huyền, tuy rằng không biết Điền Thảo tìm Trần Phàm làm gì. nhưng Điền Thảo lại cho hắn một loại cảm giác thân cận.
Nhưng...Ngu Huyền không biết. vừa rồi người gọi điện thoại cho Trần Phàm chính là Dai Fu!
Là Dai Fu được toàn bộ nam sinh đại học Đông Hải nhất trí công nhận là nữ thần!
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 77: Lệ khí.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Nghe xong lời nói của Ngu Huyền. Điền Thảo không do dự. vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Huyền.
Tựa hồ thật không ngờ Điền Thảo sẽ chủ động như thế, vẻ kinh ngạc trên mặt Ngu Huyền càng tăng lên. đồng thời trong lòng hết sức tò mò thân phận Điền Thảo.
Bất quá...lực khống chế của hắn thật không tệ. cũng không mở miệng hỏi, mà là hàm hậu nhìn Điền Thảo cười cười, một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Cùng lúc đó, Nương theo ánh đèn lade, những sinh viên thuộc ngành quản lý công thương. một đám Giống như vừa phát hiện được tân đại lục, sôi nổi thì thầm với nhau.
“Thấy không, cô bé kia là tới tìm Trần Phàm, không phải là ban gái Trần Phàm đó chứ?
“Không có nghe nói. bất quá tiểu tử Trần Phàm từ ngày đầu tiên khai giảng không thấy ờ lại ký túc xá ngủ qua. nói không chuẩn thật sự là bạn gái của hắn!”
“Thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới tiểu tử Trần Phàm lại tìm được một bạn gái giống như là tiên nữ vậy!”
Nghe được tiếng nghị luận chung quanh, biểu tình Ngu Huyền bỗng nhiên trở nên cực kỳ xấu hổ, bởi vì trong tiềm thức, hắn cũng xem Điền Thảo là bạn gái của Trần Phàm.
Ngu Huyền trộm liếc mắt nhìn Điền Thảo, phát hiện Điền Thảo tựa hồ như không hề nghe được lời nghị luận chung quanh, một tay chống cằm. lẳng lặng nhìn sân khấu.
Nghĩ vậy Ngu Huyền ho khan một tiếng, quay đầu làm ra bộ dáng hung thần ác sát: “Đều im lặng nhìn tiết mục đi. đừng ảnh hưởng những người khác.”
Nguyên bản. Ngu Huyền chính là trường lớp, lại trải qua sự kiện huấn luyện quân sự. Ngu Huyền ở trong lớp thậm chí là khoa quản lý công thương uy vọng cũng không thấp, lúc này vừa nói như thế. những sinh viên kia đều ngừng lại, Chẳng qua thỉnh thoảng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Thảo.
Cùng lúc đó, ờ địa phương cách vị trí của Điền Thảo không đến ba mươi thước, biểu tình vẻ mặt Sở Qua đầy qủy dị, hiển nhiên cho tới bây giờ hắn còn chưa biết mục đích Điền Thảo đến đại học Đông Hải.
“Uy, đồng học, cậu không có chỗ ngồi sao?” Lúc này, một gã thành viên hội sinh viên đi tới. giọng nói có vẻ tức giận hỏi Sở Qua.
Tuy rằng Sở Qua chi mới mười sáu tuổi, nhưng thân hình dậy thì rất tốt. thân hình cao lớn không nói. gương mặt cũng không quá non nớt. cho nên bị gã thành viên hội sinh viên xem là sinh viên đại học Đông Hải.
Ngạc nhiên nghe được câu hỏi. Sở Qua nhíu mày quét mắt nhìn đối phương: “Ai nói cho cậu biết tôi không có chỗ ngồi?”
Nói chung những thành viên trong hội sinh viên luôn luôn ma cũ ăn hiếp ma mới. nhất là khi đối mặt những sinh viên năm nhất mới đến.
Cho nên tên sinh viên vừa nghe được lời nói của Sở Qua. sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. đồng thời nhìn lướt chung quanh Sở Qua. phát hiện không còn chỗ ngồi, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỗ ngồi ở đâu?”
Sở Qua lại không để ý tới hẳn. mà là vỗ vai một gã nam sinh đeo kính bên cạnh, chờ khi tên nam sinh ngẩng đầu lên. hắn dứt khoát nói: “Bạn thân, tôi mua chỗ ngồi của cậu. nói cái giá đi.”
“Cái gì?” Nam sinh đeo kính nhất thời bị lời của Sở Qua làm kinh ngạc.
“Sững sờ cái gì?” Sở Qua trừng mắt nói: “Lão tử muốn mua chỗ ngồi của cậu. cậu nói cái giá!”
“Cậu là ai a?” Nam sinh đeo kính làm như bị thái độ hung hăng càn quấy của Sở Qua làm bực mình, có chút căm tức.
Sở Qua “sách” một tiếng, giọng nói càng thêm bá đạo: “Tôi mua chỗ ngồi của cậu. có quan hệ cái mao sì tới việc nhận thức cậu. nhanh chóng ra giá!”
“Ai nói tôi muốn bán chỗ ngồi?” Nam sinh đeo kính hoàn toàn nổi giận.
“Năm trăm!” Sở Qua tựa hồ lười vô nghĩa. trực tiếp ra giá.
Sắc mặt nam sinh đeo kính khó coi mắng một câu: “Có vài đồng tiền dơ bần thì giỏi
lắm sao?”
“Tám trăm!” Sở Qua cũng không rảnh cãi cọ, trực tiếp tăng giá.
“Đi xa một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục!”
“Một ngàn!”
“Cậu có ra giá một vạn tôi cũng không bán!”
Mắt thấy nam sinh đeo kính không chịu nhường bước, sắc mặt Sở Qua hơi đổi. theo sau Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của thành viên hội sinh viên cùng các sinh viên khác, một tay nắm lấy cô áo nam sinh đeo kính xách lên. giống như đang xách một con gà con.
Nam sinh đeo kính tựa hồ thật không ngờ Sở Qua dám động thủ. lập tức ngây ngẩn cả người. chờ khi hắn lấy lại tinh thần. Sở Qua đã trực tiếp ngồi xuống.
“Cậu...” Nam sinh đeo kính tức giận đến đõ bừng khuôn mặt. theo bản năng vung lên nắm tay.
“Đưa cậu đi bệnh viện cùng cho cậu năm ngàn đồng mua chỗ ngồi, cậu chọn lấy một.” Sở Qua nói xong. lấy trong ví ra một xấp tiền, đưa tới bên cạnh nam sinh đeo kính.
Nhìn biểu tình thật đáng ghét của Sở Qua. nam sinh đeo kính chi hận không thể Ngay Đương trường đánh ngã Sở Qua xuống đất. nhưng xấp tiền đối với hắn lại tràn ngập lực hấp dẫn.
Cuối cùng, hắn cắn răng tiếp nhận tiền, biến mất trong đám người.
Mắt thấy nam sinh đeo kính rời đi. Sở Qua nhìn tên thành viên hội sinh viên luôn dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn. ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục, cảm ơn.”
Tên thành viên thực sự không lời sì để nói. do dự một chút, cuối cùng cắn răng rời đi.
Mà Sở Qua lại đang hí mắt quét nhìn về vị trí của Điền Thảo.
Đối với hắn mà nói. tiết mục đang biểu diễn căn bản không có chút lực hấp dẫn. hắn đến đại học Đông Hải. chi vì Điền Thảo, chính xác hơn là vì Trần Phàm.
Ân.. .Đương nhiên, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết được tên của Trần Phàm.
“Tiếp theo, mời thưởng thức tám bạn học, là Tô San của ngành quản trị kinh doanh biểu diễn trang phục!” Trên sân khấu, một cô gái mặc lễ phục màu lam. gương mặt mỉm cười nhìn xuống khán giả nói.
Theo lời của nàng vừa thốt lên. Trương Thiên Thiên trong áo váy màu đen bước những bước chân khêu gợi. đôi giày cao gót giẫm trên tấm thảm, phát ra tiếng vang thanh thúy mà đầy tiết tấu.
Tự tin. lớn mặt. kiêu ngạo.
Đây tựa hồ là sự hình dung đích thực của Trương Thiên Thiên.
“Ngao!”
Nàng vừa xuất hiện, liền thắng được cả hiện trường hoan nghênh. trên sân bóng vang lên tiếng gào rung trời.
Dù là Sở Qua vốn không chút hứng thú đối với tiết mục cũng tò mò quét nhìn lên sân khấu, trong lòng lầm bẩm hai chữ Tô San.
Theo sau, hắn tinh ngộ, lập tức nhớ tới chuyện mẹ của Điền Thảo chính là người giúp việc của Tô San.
Nghĩ tới việc này, Sở Qua thu hồi tâm tư. ánh mắt chuyển dời lên sân khấu, tìm tòi thân ảnh Tô San.
Tô San là người cuối CÙNG đi ra. nàng không giống như Trương Thiên Thiên đi theo kiểu dáng vóc gợi cảm. mà là thăn mặc một bộ áo váy màu trắng. dưới chân mang đôi giày màu lam. mái tóc tùy ý xõa trên vai. làm cho người ta có một loại cảm giác thanh thuần.
Tô San xuất hiện, làm cho toàn bộ người xem tại hiện trường reo hò.
So ra mà nói. Điền Thảo ngồi bên cạnh Ngu Huyền, tuy rằng ánh mắt dừng lại trên người Tô San. nhưng cũng không kích động giống như các nam sinh viên, cũng không hề ghen tỵ như các nữ sinh viên.
Vẻ mặt của nàng thủy chung bình tĩnh như nước, không có chút nào gợn sóng.
Nghe tới tên của Tô San. Sở Qua đột nhiên cảm thấy được có lẽ Điền Thảo đến là vì muốn xem tiết mục của Tô San. cho nên mới đến đại học Đông Hải. nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Điền Thảo, hắn lại đẩy ngã ý nghĩ này.
Vòng biểu diễn thử nhất đi qua. rất nhanh, đợt thử hai lại bắt đầu.
Trương Thiên Thiên vẫn xung phong như trước, nàng mặc một bộ áo bikini màu đen. phía dưới trang bị một chiếc quần mỏng cực ngắn. đôi mông đẹp co dãn càng làm nổi bật chiếc quần mỏng manh, đôi chân thẳng tắp mang một đôi tất chân màu đen thật hấp dẫn. phối hợp đôi giày cao gót màu đen. nhất thời làm cho ánh mắt nam sinh tại hiện trường trợn tròn!
Dù là Sở Qua vốn không hề có chút hứng thú với tiết mục không muốn thừa nhận cũng không được. Trương Thiên Thiên một thân khí chất lãnh diễm, đúng thật là một vưu vật. hơn nữa càng khó được chính là. nàng hiểu được nên làm sao hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Sau Trương Thiên Thiên, những nữ sinh khác tuy rằng tư sắc cùng khí chất hơi kém. nhưng đều mang những tất chân đủ màu sắc, có màu sắc rực rỡ, có màu da. hoàn toàn không giống nhau, quả thực là một màn biểu diễn tất chân thật đẹp...
Ngay khi khán giả đang suy đoán Tô San sẽ mặc tất chân màu sì xuất hiện. Tô San đã đi ra.
Nàng mặc một chiếc áo bó sát màu lam nhạt, chiếc áo bó sát làm ngọn núi phía trước căng cứng, vòng eo thon nhỏ như cây liễu lộ ra. Vòng bụng bằng phẳng và bóng loáng, đã tràn ngập vẻ hấp dẫn khác thường.
Đôi chân gần như hoàn mỹ của nàng cũng không mang tất chân, mà là trắng trơn một mảnh, lại thêm váy ngăn kẻ sọc phụ trợ, hết sức đập vào mắt người khác.
Nhất là nàng còn mang theo đôi giày cao gót tới mười phân, càng làm cho đôi chân của nàng thêm thon dài!
“Ngao!”
“Mỹ nữ. tôi yêu cô!”
Tô San xuất hiện làm bầu không khí trong hiện trường đạt được đinh cao lần đầu tiên trong đêm nay, một ít nhóm nam sinh đứng lên vung tay hô to.
Đối mặt tiếng gọi ầm ĩ đầy trời. Tô San làm như không hề nghe được, nàng thủy chung lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, bước đi tao nhã từng bước đến phía trước sân khấu.
Bỗng nhiên...
Ngay khi khán giả vì sự biểu diễn của Tô San mà phấn khích vỗ tay hoan hô, Tô San đột nhiên trượt chân, cả người nhất thời mất đi thăng bằng, ngã quỵ ra phía sau!
Xì!
Ngay sau đó, Tô San trong tiếng kinh hô của mọi người. trực tiếp ngã nhào.
Một màn thình lình xảy ra. làm cho cả sân bóng đang ầm ĩ biến thành yên lặng một mảnh, cơ hồ tất cả mọi người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô San.
Tô San tựa hồ cũng bị một màn này làm sợ choáng váng, nàng ngoại trừ theo bản I năng kéo váy xuống không để cho mình bị lộ liễu, không còn hành động nào khác.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây đi qua. Tô San mới sắc mặt kinh hoảng bò lên khỏi sân khấu, sau đó trong tiếng cười vang của một ít người xem. chật vật đi ra.
“Cô bây giờ, nhất định thật mất mát đi? Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện này do tôi tính toán, kế tiếp, tôi sẽ ờ lúc cô mất mát nhất, bất lực nhất, cho cô một sự cảm động mà cả đời này cô không thể quên được!” Ngay cửa phòng thay đồ bên cạnh sân khấu. Triệu Hoành nhìn thấy một màn này, khóe miệng cong lên một vẻ âm hiểm: “Cô đã bị tôi nhìn trúng. như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho cô chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”
Ngay lúc Triệu Hoành vì một màn do chính mình tỉ mỉ an bài mà đắc ý, ở trong một gian phòng thay đồ khác, một đôi ánh mắt thâm thúy, vô cùng sắc bén quét về phía hắn.
Trong khoảnh khắc đó, đôi tròng mắt kia hiện lên một tia lệ khí!
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 78: Đã từng là thiên hậu.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Sai lầm của Tô San vẫn không gián đoạn buổi biểu diễn, bất quá vòng biểu diễn kế tiếp nàng cũng không xuất hiện - lúc đám người Trương Thiên Thiên tiếp tục diễn xuất, nàng một mình ngồi trong phòng thay đồ, đang ngẩn người trước gương.
Giờ phút này, nàng nắm chặt hai tay, đôi mắt hơi có chút đõ lên. biểu tình thật tội nghiệp đáng thương.
Tiếng bước chân thật khẽ từ ngoài cửa truyền đến. theo sau cửa phòng bị người đẩy ra. Lý Dĩnh trong một thân lễ phục màu đen đi vào.
Thông qua gương chiếu rọi, Lý Dĩnh thấy được vé mặt đáng thương của Tô San. nhịn không được khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, dạ hội đón người mới của đại học Đông Hải những khâu bố trí đèn hay dựng sân khấu, đều do công ty giải trí Lam Cảnh nhận làm. mà làm bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh. Lý Dĩnh chăng những sẽ trình diễn một bài hát kinh điển trong dạ hội. hơn nữa trong suốt một tuần qua. nàng vẫn một mực chi đạo nhóm người Tô San cùng Trương Thiên Thiên nên biểu diễn như thế nào.
Lý Dĩnh vẫn rõ ràng nhớ kỹ, lần đầu tiên khi tập luyện cho nhóm người Tô San. trong tám người chỉ có một mình Tô San chưa từng làm người mẫu bao giờ, còn bảy người Trương Thiên Thiên nhiều ít từng có kinh nghiệm biểu diễn qua.
Tới hiện giờ, ở trong tám người. Tô San tiến bộ nhanh nhất, tiêu chuẩn hoàn toàn không thua gì Trương Thiên Thiên!
Không ai so với Lý Dĩnh càng rõ ràng hơn. trong một tuần qua Tô San đã phải cố gắng như thế nào!
Vất vả trả giá. không ngừng cố gắng. cuối cùng lại bởi vì một lần “sai lầm” mà làm cho buổi diễn xuất thất bại. đây đối với Tô San mà nói. thật quá mức tàn khốc.
“San San.” Lý Dĩnh nhẹ đi tới phía sau Tô San. hai tay đặt lên vai nàng. cúi đầu nói: “Không cần khó chịu, vừa rồi Chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, cô đã làm rất khá.”
Ngây người nghe được lời Lý Dĩnh, đôi mắt Tô San càng thêm đõ lên. trong con ngươi nguyên bản thật mê người lộ ra ánh mắt thương tâm. một tầng hơi nước bao phù. tựa hồ tùy thời sẽ bật khóc.
Dùng sức cắn chặt răng. Tô San không để cho nước mắt trào ra khỏi vành mắt. mà biểu lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn cả khóc: “Lý Dĩnh tỷ, tôi không sao.”
“Vừa rồi chân cô còn đau không?” Lý Dĩnh nhớ tới một màn vừa rồi. theo bản năng hỏi, theo nàng xem. một màn vừa rồi xuất hiện thật quá mức qủy dị, dù sao trên sân khấu trải thảm đỏ, không hề trơn trượt. Tô San thật không có đạo lý bị ngã xuống mới đúng.
Tô San lắc lắc đầu: “Không có, là giày bị hỏng.”
Giày hỏng?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô San. Lý Dĩnh ngây ra. theo sau như có suy nghĩ sì chợt nhíu mày, lần này dạ hội đón người mới. toàn bộ giày, quần áo thậm chí đạo cụ của sinh viên đều do công ty giải trí Lam Cảnh cung cấp, hơn nữa trang phục của nhóm người Tô San đều trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ. không nên xảy ra vấn đề mới Đúng.
Thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, Tô San phun ra một hơi. sau đó ra vẻ kiên cường cười nói: “Tốt lắm. Lý Dĩnh tỷ tỷ, kế tiếp đến phiên chị ra sân khấu, chị không cần lo lắng cho tôi. tôi không sao, chị đi chuẩn bị đi. Phải biết rằng. Ngay cả tôi bên trong tất cả mọi người đang thật chờ mong xem chị biểu diễn đó!”
“Ân.” Lý Dĩnh biết Tô San là một cô gái thập phần mạnh mẽ, cho dù nội tâm thương tâm. cũng sẽ không biểu hiện trên mặt. vì thế nàng cũng không nói thêm gì nữa. mà là nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mắt thấy Lý Dĩnh rời đi. trên mặt Tô San lại xuất hiện biểu tình ưu thương.
Mỗi người khi ở thời gian mất mát bất lực. đều sẽ nhớ tới người bên cạnh mình. Tô San cũng không ngoại lệ.
Thời gian mất mát. bản năng của nàng chợt hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Một màn vừa rồi. hẳn đã bị tên hỗn đản nhìn thấy? Hắn Ngay cả một tin nhắn quan tâm cũng không có, quả thực quá ghê tởm!
Trong lúc thầm mắng, sự ủy khuất trong lòng Tô San càng tăng lên. thậm chí Ngay cả thân mình cũng không thể khống chế run run một chút.
Tô San giữa đường bỏ dờ, đối với nhóm người Trương Thiên Thiên mà nói. nhiều ít có chút ảnh hưởng.
Sau ba vòng biểu diễn, ngoại trừ Trương Thiên Thiên có tố chất tâm lý dũng mãnh. mấy cô gái còn lại nhiều ít đều có chút khân trương, sợ sẽ rập khuôn theo Tô San.
ở dưới tình hình này, diễn xuất về sau đối với trước đó mà nói. nhiều ít có chút ảm đạm thất sắc.
Điều này cũng trực tiếp khiến cho nhóm người Trương Thiên Thiên nhận được tiếng vỗ tay không được mãnh liệt như ban đầu.
Chờ sau khi nhóm người Trương Thiên Thiên rời khỏi sân khấu, hiện trường lại bị bóng đêm nuốt hết. vô cùng im lặng.
Không biết qua bao lâu. đột nhiên một mảnh thác nước do vô số hoa lửa rực rỡ tươi đẹp tạo thành bỗng nhiên từ trên đinh sân khấu rơi xuống. cơ hồ đồng thời, vô số đạo hào quang bỗng nhiên tập trung lên sân khấu. Lý Dĩnh trong thân lề phục màu đen theo bục gỗ dâng lên. chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt người xem.
Hoa!
Lý Dĩnh xuất hiện đã đốt lên nhiệt huyết trong lòng người xem. trong đó cũng có fan hâm mộ của Lý Dĩnh, bọn họ kích động đứng lên. vung tay hô to: “Lý Dĩnh! Lý Dĩnh! Thiên hậu Ly Dĩnh!”
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ĩ đầy trời bao phủ cả hiện trường, cùng tình hình khi Tô San phát sinh sai lầm trước đó đã hình thành sự Tương phản hoàn toàn.
Từ sau khi Lý Dĩnh trở thành bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh, cơ bản chưa từng biểu diễn trên sân khấu cờ lớn. nhiều nhất chi hát vài bài khi có những buổi tiệc tư nhân.
Vì thế, đối mặt tiếng reo hò đầy trời, tâm tình Lý Dĩnh cũng trở nên có chút kích động, đồng thời hướng khán giả vẫy vẫy tay.
Hơi phun ra một hơi thở, trên mặt Lý Dĩnh dần dần hiện lên một vé tươi cười cảm kích, nàng cầm microphone, thanh âm thanh thúy: “Thật cao hứng có thể lại xuất hiện trên sân khấu, Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi sẽ tặng cho mọi người một ca khúc “Truyền Kỳ”.”
Thanh âm của Lý Dĩnh cất lên. khúc nhạc dạo thật du dương vang vang, cùng lúc đó, Triệu Hoành trong một thân trang phục kinh điển của Michael Jackson. cùng bước nhảy vũ trụ độc đáo của ông vua khiêu vũ. dần dần xuất hiện Ngay phía sau Lý Dĩnh.
“Triệu Hoành! Triệu Hoành!”
So sánh với Lý Dĩnh đã rời khỏi giới văn nghệ nhiều năm. hiện giờ danh khí của Triệu Hoành cũng không thấp hơn bao nhiêu, hơn nữa chắn còn được nhiều thiếu nữ trong vườn trường yêu thích.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu hắn được XUT12 là ngôi sao trong vườn trường.
Triệu Hoành phong cách xuất hiện, lại làm cho hiện trường sôi trào lên!
Nhất là những nữ sinh viên thầm mến Triệu Hoành, lại cao giọng thét lên chói ta I không dứt!
“Đơn giản ở trong đám người liếc mắt nhìn em thêm một lần. nhưng cũng đã không cách nào quên được dung nhan của em...
Rất nhanh, tiếng ca thanh thúy vang lên. Lý Dĩnh chậm rãi nhắm mắt lại. hồi tường về chuyện cũ. mang theo vô hạn thâm tình, bắt đầu buổi biểu diễn đêm nay.
Trong lúc nhất thời, trong hiện trường trở lại yên tĩnh, khán giả không chuyển mắt nhìn chằm chằm thiên hậu từng nổi danh cả Châu Á.
Trên sân khấu, thanh âm của Lý Dĩnh vẫn tràn ngập sức cuốn hút như xưa. làm cho Ị khán giả trong lúc vô tình đắm chìm bên trong, không thể tự kiềm chế.
Mà Triệu Hoành từng làm bạn nhảy cho nhiều ngôi sao nổi tiếng biểu hiện không chút nào kém còi. hắn vũ bước tao nhã mà hoa lệ, phối hợp khuôn mặt anh tuấn, vẻ mỉm cười mê người. cơ hồ có thể trong nháy mắt phá hủy tuyệt đại đa số phòng tuyến của các cô gái tại hiện trường!
Lý Dĩnh hoàn toàn đắm chìm trong sự hồi ức. nàng tựa hồ nhớ ra chuyện cũ thương tâm nào đó, trong tiếng hát mang theo một cỗ hương vị ưu thương. vẻ ưu thương vô hình lại ảnh hưởng lên mỗi người xem tại hiện trường. thậm chí có không ít cô gái kìm lòng không được bật khóc lên.
“Anh một mực bên cạnh em. chưa bao giờ đi xa...
Tiếng hát hối tiếc lòng người quanh quần trên sân bóng, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý Dĩnh, chảy vào miệng, đã tràn ngập hương vị chua xót.
Trên sân khấu. Lý Dĩnh hai mắt nhắm nghiền. liền giống như một đóa hoa Hồng điêu linh, làm lòng người tan vỡ.
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 79: Thực hiện được?
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
“Lý Dĩnh! Lý Dĩnh!”
“Lại thêm một bài! Lại thêm một bài!”
Người xem tại hiện trường bị tiếng hát của Lý Dĩnh làm cảm động thật sâu. không khí nhất thời có chút bi thương. bất quá sau một lát. tuyệt đại đa số người xem tại hiện trường đều đứng lên. vung tay hô to, cố gắng đế Lý Dĩnh hát thêm một bài.
“Cảm ơn mọi người. cảm ơn mọi người để tôi cảm nhận được sự cảm động của ngày xưa.” Lý Dĩnh điều chỉnh cảm xúc một chút, mỉm cười nói. sau đó lại chuyển giọng: “Mọi người cảm thấy Triệu Hoành khiêu vũ có hay không?”
“Tốt!”
Người xem tại hiện trường không hẹn mà cùng cao giọng hò hé.
“Có muốn lại nhìn hắn khiêu vũ thêm một bài?” Lý Dĩnh dựa theo sự thương lượng trước đó với Triệu Hoành, tiếp tục hỏi.
“Muốn!”
Tựa hồ hiểu được Triệu Hoành còn muốn biểu diễn, hiện trường có những nữ sinh vốn ái mộ Triệu Hoành liền lập tức điên cuồng.
“Kế tiếp, Triệu Hoành sẽ biểu diễn cho mọi người xem một điệu vũ mới do chính vũ đại sư Johngon của nước Mỹ đích thân biên tập cho hắn!” Lý Dĩnh đột nhiên đề cao thanh âm: “Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh nào!”
Johngon?
Thầy giáo từng dạy vũ cho vũ Vương Michael Jackson? ( chỉ là do tình tiết, không nên hỏi thêm)
Ngạc nhiên nghe được Lý Dĩnh giới thiệu, hiện trường một mảnh xôn xao!
Mà Triệu Hoành lại cực kỳ phối hợp làm ra một động tác kinh điển của Michael Jackson - cong chân khom người. tay phải nhẹ nhàng khoát lên trên mũ. ánh mắt thâm tình nhìn mặt đất.
“Oanh!”
Theo sau, hiện trường đột nhiên phun ra hơn mười ngọn lứa. cả sân khấu trong nháy mắt được chiếu lên đỏ bừng. Triệu Hoành cầm mũ đứng thăng dậy, tiêu gái ném ra ngoài.
“A! Triệu Hoành, em yêu anh!”
Động tác Triệu Hoành tiêu gái, lập tức dẫn tới tiếng thét chói tai thất thanh của một ít nữ sinh tại hiện trường.
Trên sân khấu. Triệu Hoành giống như u linh, thân hình phiêu dật làm ra vài động tác vũ trụ bước, dẫn dắt lên tiếng thét chói tai không ngừng. một ít nữ sinh bởi vì quá mức kích động. thiếu chút nữa ngất đi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường đạt tới độ cao trước nay chưa từng có!
Trong tiếng reo hò tê tâm liệt phế của khán già. bước vũ trụ rực rỡ tươi đẹp như ma huyền chấm dứt. tiết tấu âm nhạc đột nhiên càng nhanh hơn. Triệu Hoành bắt đầu máy móc biểu diễn như người máy.
Theo sau nhịp âm nhạc, cơ thể Triệu Hoành không ngừng co rút cùng thả lỏng, biên độ rất lớn. trước sau hoàn toàn Tương phản, làm cho khán giả cảm thấy được thân thể hắn đang rung động.
Giống như bị một loại lực lượng vượt qua tự nhiên khống chế. sau đó làm ra một ít động tác kỳ dị làm kẻ khác không thể tin!
Tạo hình độc đáo, diện mạo xuất chúng. vũ kỹ phong cách...
“Ngao!” Khán giả hoàn toàn điên cuồng, dù là những nam sinh nguyên bản thật ghen tỵ với Triệu Hoành không muốn thừa nhận cũng không được, lúc này đêm nay Triệu Hoành chính là diễn viên tuyệt đối của buổi dạ hội đón người mới trong đêm nay - phong mang của hắn hoàn toàn che lấp Lý Dĩnh phía trước!
Khi tiếng reo hò của người xem càng lúc càng lớn. âm nhạc dần dần ngừng lại. nhưng tiếng hoan hô của khán giả lại không hề ngừng lại. ngược lại còn khủng bố hơn so với trước đó, vang vọng cả sao trời.
Vận động kịch liệt liên tục làm hơi thở Triệu Hoành có chút dồn dập, trên mặt đầy mồ hỏi. hắn cũng không lau. mà sau khi hô hấp mấy hơi thật sâu. làm ra một động tác đừng lên tiếng.
Động tác của Triệu Hoành vừa xuất ra. thanh âm hò hét dần dần biến mất. tất cả mọi người đem ánh mắt dừng lại trên người Triệu Hoành, chờ đợi Triệu Hoành mở miệng.
“Thật vinh quang và may mắn có thể mượn dùng sân khấu đêm nay biểu diễn điệu vũ này. Điệu nhảy này tôi đã dùng thời gian nửa năm để học tập, là do đại sư Johngon đích thân bố trí cho tôi. ở trong này tôi thật sự chân thành cảm tạ ông ấy.” Triệu Hoành đột nhiên phun ra một hơi. sau đó biểu lộ một vẻ mỉm cười đủ làm đảo lộn chúng sinh, ánh mắt quét về phía phòng thay đồ của Tô San. chậm rãi mở miệng nói: “Mặt khác, tôi cũng muốn đem điệu vũ này tặng cho cô gái tôi yêu - Tô San!”
Hoa lạp!
Tựa hồ không ai nghĩ đến. Triệu Hoành sẽ Nương cơ hội này nhắc tới Tô San. trong lúc nhất thời, hiện trường xôn xao một mảnh, một ít nữ sinh ái mộ Triệu Hoành lại thương tâm bật khóc.
Nhìn hết thảy hiện trường, Triệu Hoành nở nụ cười, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy!
“Tô San. tôi biết cô đang ờ hiện trường. có thể nghe được lời của tôi.” Triệu Hoành không để ý đến những nữ sinh đang khóc hô tên hắn. mà tận lực làm ra biểu tình chân thành, gằn từng chữ: “Tô San. tôi thích cô, thật thích, để cho tôi nắm tay cô, cùng nhau vũ động nhân sinh về sau. được không?”
Từng lời của Triệu Hoành trong nháy mắt rơi vào lỗ tai của mỗi người tại hiện trường.
“Rất lăng mạn. nếu tôi là Tô San. tôi nhất định aả cho hắn!”
Giờ khắc này, cơ hồ toàn bộ những thiếu nữ khát khao tình yêu lăng mạn đều bị sự bày tỏ của Triệu Hoành làm cảm động đến rơi nước mắt. mà các nam sinh lại ghen tỵ với Triệu Hoành không thôi, theo bọn họ xem ra. với cách Biểu diễn trước đó của Triệu Hoành, cùng vẻ “chân tình” bộc bạch hiện tại. nhất định có thể làm Tô San cảm động.
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn theo ánh mắt Triệu Hoành, tựa hồ cũng giống như Triệu Hoành, chờ đợi Tô San lại xuất hiện.
Nhưng.. .Tô San cũng không xuất hiện như sự chờ mong của Triệu Hoành.
Tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Triệu Hoành dám khẳng định, hành động của mình đã chinh phục được Tô San. vì thế hắn lại nói thêm một câu khách sáo, sau đó trong tiếng hoan hô rung trời của người xem. đi xuống sân khấu.
Trong phòng thay đồ, nguyên bản Tô San vì diễn xuất xảy ra sai lầm mà tâm tình có chút mất mát cũng giống như mọi người. nàng cũng thật không ngờ Triệu Hoành lại ờ trường hợp như ngày hôm nay, Ngay trước mặt mấy ngàn người xem, lại thổ lộ đối với mình!
Mà kể cả Trương Thiên Thiên, cùng một ít nữ sinh khác vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô San.
“San San. vì sao không đi lên?”
“Đúng vậy, nếu vừa rồi cô đi lên. như vậy nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại, cháy rực cả internet!”
“Nếu vừa rồi đổi lại là tôi, tôi nhất định lên sâu khấu chui vào lồng ngực Triệu Hoành, sau đó hôn hắn thắm thiết..
Trong lúc hâm mộ, các cô gái sôi nổi phát biểu cách nhìn của chính mình. Nghe được các đồng bạn cảm thán, tâm tình Tô San hết sức phức tạp.
Phía trước diễn xuất sai lầm, Tô San từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, tâm tình thập phần không xong.
Nhất là khi trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm, trong lòng chất đầy ủy khuất, một khắc này, nàng rất muốn tránh trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ Trần Phàm an ủi.
Nhưng...Trần Phàm không xuất hiện, thậm chí cả một tin nhắn an ủi cũng không có!
Ở dạng tình hình này, Triệu Hoành lại đạt được đại đa số niềm vui của các cô gái tại hiện trường, ờ địa điểm tốt nhất, thời gian tốt nhất, dùng phương thức lăng mạn nhất theo đuổi nàng, cùng biểu hiện của Trần Phàm đã hình thành hai mặt hoàn toàn ngược lại!
Loại Tương phản này làm cho Tô San ở trong nháy mắt. thậm chí có một tia cảm động!
Đúng vậy.. .dù nàng có được tính cách độc hữu của nữ nhân đông phương luôn tuân thủ theo nữ tắc nghiêm ngặt, nhưng dù sao là nữ nhân thì cũng có sự nhu nhược, nàng cũng không ngoại lệ, nàng cũng muốn ở trong lúc mình mất mát bất lực nhất, có người quan tâm chính mình, huống chi dùng phương thức lăng mạn như vậy?
Không thể không thừa nhận. Triệu Hoành diễn xuất thật sự rất kinh diễm, thế cho nên trong những tiết mục sau. làm khán giả cảm thấy nhàm chân.
Theo thời gian trôi qua, dạ hội đã gần kết thúc, một ít người xem thậm chí chuẩn bị rời đi.
Mà Điền Thảo vẫn đang ngồi Ngay chỗ của Trần Phàm chờ đợi hắn. cũng không nhịn được nhíu mày: “Trần Phàm có nói anh ấy đi đâu không? Vì sao cho đến bây giờ còn chưa trở lại?”
“Cụ thể đi đâu tôi cũng không biết, nhưng hắn nói sau khi dạ hội kết thúc, sẽ đến đây hội hợp cùng chúng tôi. thương lượng chuyện ngày mai đến Hàng Châu.” Nghe được câu nói của Điền Thảo, Ngu Huyền liền trả lời.
Từ ba ngày trước. Tiêu Phong đã đề nghị vào ngày quốc khánh sẽ cũng đi Hàng Châu chơi, đến lúc đó hết thảy phí tổn do hắn đài thọ.
Trần Phàm vốn không muốn đi, bất quá lời đề nghị của Tiêu Phong được Ngu Huyền cùng Chu Văn ủng hộ.
Vì không muốn làm ảnh hưởng sự hứng trí của ba người. Trần Phàm đành đáp ứng.
Nghe Ngu Huyền nói như thế. Điền Thảo nhẹ nhàng “nha” một tiếng. không tiếp tục hỏi thêm, một chút lo âu hiện lên trên mặt cũng biến mất. giống như lúc nãy vẫn lẳng lặng ngồi yên trên ghế, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Lúc này, đã đến tiết mục thử mười chín, sau khi tiết mục này kết thúc vẫn còn có một tiết mục, dạ hội xem như đã xong.
Ngay lúc Điền Thảo vừa yên lòng. mặt khác đêm nay phóng ra tia sáng kỳ dị Triệu Hoành lại lần nữa thu thập lại tạo hình, tay cầm chín mươi chín đóa hoa Hồng màu lam mới tinh, đi tới phòng thay đồ của nhóm người Tô San.
“Tô San. Triệu Hoành lại đến tặng hoa cho cô!” Cửa phòng thay đồ mờ rộng. khi thấy Triệu Hoành tay cầm hoa tươi lại xuất hiện, lập tức có một nữ sinh kêu lên.
Nguyên bản Tô San tâm tình cực kỳ phức tạp còn đang thất thần, ngạc nhiên nghe được lời đồng bạn. theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía cửa.
Ngay cửa, Triệu Hoành vẫn anh tuấn bức người. hắn giống như một Hoàng tử. trên mặt tươi cười, tao nhã đứng Ngay cửa. thâm tình nhìn Tô San.
Mắt thấy Tô San nhìn về hướng mình. Triệu Hoành nháy mắt. dùng một giọng điệu khiến cho cô gái không thể cự tuyệt hỏi: “Tô San. tối nay có thể mời cô ăn khuya không?”
Lại một lần nữa được thỉnh mời. Tô San cũng không trực tiếp cự tuyệt như trong dĩ vãng.
Có lẽ đã nhận ra vẻ do dự của Tô San. một ít cô gái cồ động: “Tô San. khó được Triệu Hoành một lòng say mê cô, còn do dự cái gì? Mau đi đi!”
“Đúng vậy, dạ hội chỉ còn lại một tiết mục, Chẳng còn gì xem đâu.”
Các đồng bạn cổ động khiến trong lòng Tô San xuất hiện một tia vết rách.
“Nếu không chờ xem xong tiết mục cuối cùng rồi đi, tiết mục cuối cùng mặc dù không tham gia diễn tập, nhưng nghe nói thuộc khoa của các cô, tôi cũng rất muốn nhìn xem một chút.” Triệu Hoành tựa hồ nhìn ra Tô San có chút dao động. mừng rỡ trong lòng. lập tức lựa chọn lạt mềm buộc chặt.
“Thân thể của tôi không khỏe lắm. lần sau đi.” Cuối cùng Tô San vẫn lắc lắc đầu.
Thấy Tô San lắc đầu. Triệu Hoành vẫn không nhụt chí. ngược lại giống như uống thuốc kích thích, hưng phấn không thôi, theo hắn xem ra hết thảy cũng giống như điều hắn muốn. Tô San do dự đại biểu cho cơ hội. nếu không có gì bất ngờ xảy ra. đêm nay Tô San sẽ thần phục dưới chân của hắn!
Ngay khi Triệu Hoành đang đắc chí về kế hoạch của mình, ở trong một phòng thay đồ cạnh sân khấu. Dai Fu nhìn Triệu Hoành, khóe miệng hiện lên một nụ cười quý dị: “Lão nhân phế vật Johngon biên tập điệu vũ cho ngươi? Bước vũ trụ? Bước máy móc? Hắc! Hài tứ đáng thương. theo đuối cô bé kia không phải là sai lầm của ngươi. sai là sai ờ chỗ ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ. chi mong Thượng Đế phù hộ ngươi đêm nay sẽ không phải nhảy lầu!”
Nói xong. Dai Fu thu hồi ánh mắt. đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm: “Honey, trong lúc vô tình, tôi lại chế tạo cho anh một cơ hội hoa lệ oanh giết tình địch, anh làm sao cảm tạ tôi đây?”
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo----
Chương 80: Còn chưa chấm dứt?
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Chờ sau khi tiết mục mười chín kết thúc, ngọn đèn tắt. sân khấu hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Nhân cơ hội này, vài nhân viên công tác tại hiện trường rất nhanh đưa cây đàn dương cầm đến góc đông bắc trên sân khấu.
Vài giây sau. ngọn đèn màu lam lại chiếu sáng cả sân khấu. Tiêu Phong trong một thân lễ phục dạ hội màu trắng ngồi Ngay bên dương cầm.
Đối với Tiêu Phong mà nói, có thể cùng Dai Fu lên sân khấu biểu diễn, là điều mà lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Dù sao khi biết được tin tức này, hắn dùng thời gian một tuần tận lực luyện tập, nhưng khi đến giờ khắc này, hắn vẫn không thể tiêu trừ sự khẩn trương từ trong nội tâm. thậm chí trong lòng bàn tay còn toát ra mồ hỏi.
Nhìn thấy Tiêu Phong ngồi cạnh đàn dương cầm. người xem tại hiện trường hoàn toàn mờ mịt. bởi vì nhà trường không đế tiết mục cuối cùng tham gia tập luyện, thậm chí cả giới thiệu cũng không có, vì thế tất cả mọi người đối với tiết mục cuối cùng tràn ngập tò mò, lúc này nhìn thấy Tiêu Phong trong bộ lễ phục dạ hội màu trắng, cũng trợn tròn mắt!
Diễn tấu đàn dương cầm bình thường có cần làm thần bí như vậy làm chi?
Giờ khắc này, cơ hồ trong lòng mọi người đều tuôn ra ý nghĩ như vậy.
Ý tưởng vừa toát ra. một ít sinh viên cảm thấy thất vọng chuẩn bị rời đi. hiện trường trong lúc nhất thời trở nên có chút hỗn loạn.
Nhưng Ngay khi một ít người xem tính toán rời khỏi hiện trường, làn điệu du dương của Thiên Nga Hồ chậm rãi vang lên.
Nương theo tiếng âm nhạc vang lên. Dai Fu trong bộ váy bale màu trắng. chiếc quần bó sát. hài múa bale xoay tròn như thiên sử. từ phía tây sân khấu chậm rãi xoay nhẹ nhàng xuất hiện trong mắt khán già. Nương theo động tác của nàng, mái tóc dài màu vàng kim theo gió lay động. Giống như một đạo thác nước vàng óng. cùng trang phục múa ba lê màu trắng đã hình thành một sự phối hợp hoàn mỹ.
“Ta sát. đó là...phải...là nữ thần!”
Một sinh viên nguyên bản đang chuẩn bị rời đi, nghe được âm nhạc vang lên. tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua. kết quả rõ ràng thấy được Dai Fu phiêu dật xuất hiện, trong lúc nhất thời không khỏi kinh ngạc!
Cùng lúc đó, những người xem vẫn đang đưa mắt nhìn lên sân khấu, cũng nhìn thấy Dai Fu Ngay giữa trung ương sân khấu!
“Nữ thần!”
Phát hiện này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang tại sân bóng, cả hiện trường nhất thời sôi trào!
Dai Fu được ca tụng là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc, bằng vào khí chất cao quý, dáng người hoàn mỹ như thiên sử. đã sớm được các nam sinh viên đại học Đông Hải đánh giá như một nữ thần, thậm chí Ngay cả một ít sinh viên trường khác trong Đông Hải cũng sẽ bớt chút thời gian chạy tới chiêm ngưỡng chân dung của Dai Fu!
Nếu như nói, Triệu Hoành có được vũ kỹ phong cách xem như là nam sinh có nhân khí cao nhất đại học Đông Hải. như vậy Dai Fu không thế nghi ngờ là nữ nhân có nhân khí cao nhất trong trường, thậm chí chi hơn chứ không không kém Triệu Hoành!
Dưới điều kiện tiên quyết này, Dai Fu thần bí xuất hiện, có thể nào không làm cho náo động?
Tiếng động lớn thoảng qua ngắn ngủi, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, những học sinh nguyên vốn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi liền vội vàng quay trở về chỗ ngồi của mình.
Điền Thảo cũng nhìn thấy Dai Fu.
Khi thấy Dai Fu giống như thiên sử xuất hiện trên sân khấu, nàng cũng giống như mọi người. đều hơi ngây ngẩn một chút, chân mày lập tức thoáng nhíu lại. cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà Sở Qua luôn luôn chú ý từng cữ động nhỏ nhất của Điền Thảo, nhìn thấy Dai Fu xuất hiện, cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt!
Tuy rằng hắn thông qua một ít con đường đặc thủ sớm biết được Dai Fu làm giáo y tại đại học Đông Hải. nhưng lúc này sau khi nhìn thấy Dai Fu. trong lòng hắn bỗng nhiên tuôn ra một ý niệm kỳ quái trong đầu: đêm nay có thể nhìn thấy người thần bí kia!
Tuy rằng không biết vì sao mình lại trào ra ỷ niệm như thế, nhưng trực giác của hắn rất mành liệt.
Phun ra hai hơi thật sâu. Sở Qua ngồi về chỗ, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn chằm chằm sân khấu, chờ mong kỳ tích xuất hiện...
Dai Fu có được dáng người cao gầy đặc hữu của người Châu Âu. phối hợp đôi núi non cao ngất cùng bờ mông đầy đặn vung cao, thân hình của nàng có thể nói thật hoàn mỹ, là chữ s điển hình!
Hơn nữa, trong lúc nàng dùng chân sau chống đỡ để xoay tròn thì một ít nam sinh trợn tròn mắt. ngừng thở!
Đã trải qua sự khẩn trương ban đầu. nhìn thấy kỹ thuật khiêu vũ tao nhã của Dai Fu. Tiêu Phong cũng tiến nhập trạng thái, ngón tay thon dài vũ động cực nhanh, âm nhạc du dương quanh quần trên bầu trời sân bóng.
Dai Fu trong một thân váy ba lê. gương mặt hiện vẻ mỉm cười mê người, theo tiết tấu âm nhạc, giống như thiên sử vũ động, bày ra vũ kỹ biểu diễn múa ba lê không thua gì diễn viên chuyên nghiệp.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Dù là Triệu Hoành trước đó đã châm lửa cảm xúc của người xem cũng không thể không thừa nhận, bản lĩnh khiêu vũ của Dai Fu quả thật không tệ. hơn nữa bản thân nàng lại là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn, diễn xuất phát sinh hiệu quả Đương nhiên rất cao.
Mà Tô San trước đó xuất hiện sai lầm trong buổi biểu diễn, ánh mắt nhìn về phía Dai Fu lại có chút phức tạp...
Dù nàng không tin thân phận cao quý như Dai Fu lại có quan hệ đặc thủ với Trần Phàm, nhưng Biểu diễn xuất sắc của Dai Fu cùng sai lầm trước đó của nàng. đã hình thành sự Tương phản đối lập, làm trong nội tâm nàng nhiều ít có chút hâm mộ.
Hâm mộ thì hâm mộ, Tô San cũng không hề ghen tỵ, mà là lẳng lặng thưởng thức buổi diễn xuất hoàn mỹ của Dai Fu.
Nhạc múa kinh điển, kỹ thuật khiêu vũ duyên dáng. hai thử kết hợp một chỗ, làm cho người ta có loại cảm giác tựa như trong ảo mộng.
Không giống như Triệu Hoành dùng sự kích thích thuần túy đốt lên cảm xúc của khán giả. buổi biểu diễn của Dai Fu cùng Tiêu Phong lại lấy một loại phương thức êm ả yên lặng cảm động lên mỗi người xem tại hiện trường.
Trong bất tri bất giác, âm nhạc dần dần ngừng lại. thân hình của Dai Fu cũng dừng lại Ngay giữa sân khấu, hai tay mở ra. đầu ngón chân kiềna lên. giống như một cô thiên nga sắp bay lượn.
“Ba ba!”
Khán giả không kích động hô to Giống như Triệu Hoành trước đó, mà là toàn bộ ngồi trên ghế, dùng sức vỗ tay, dùng loại phương thức đơn giản và lễ phép nhất biểu đạt lòng tôn kính đối với Dai Fu!
Dù sao, nói chung thưởng thức buổi biểu diễn múa ba lê có chuẩn mực là một chuyện cực kỳ không dễ dàng, nhất là đối với người bình thường mà nói. cơ hồ thật khó có thể được nhìn thấy.
Tiêu chuẩn của Dai Fu tuy rằng còn chênh lệch rất lớn đối với những đại sư múa ba lê. nhưng đối với các sinh viên mà nói. có thể được thưởng thức biểu diễn múa ba lê cấp chuyên nghiệp tại dạ hội đón người mới. bọn họ đều cảm thấy được thập phần vinh quang và may mắn!
Trong lúc khán giả vỗ tay, Tiêu Phong thở ra một hơi thật dài. sau đó lập tức đi về hướng Dai Fu ở trung ương sân khấu.
Theo sau, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy ngàn người xem. Tiêu Phong kích động cùng Dai Fu hướng khán giả cúi đầu cảm tạ.
“Cùng nữ thần lên sân khấu biểu diễn, tên hỗn đản kia quá may mắn!”
“Đúng vậy, cậu xem xe. tên hỗn đản cười rất đắc ý a? Miệng của hắn đang hận không thể vểnh lên tới bầu trời đi..
“Tên hỗn đản kia gọi là gì? Ai biết a? Mẹ nó, chờ khi kết thúc dạ hội. huynh đệ sẽ dùng nước bọt dìm hắn chết!”
Ngay từ đầu. khán giả bởi vì Dai Fu thần bí xuất tràng mà cảm thấy kinh ngạc, theo sau toàn tâm toàn ý quan sát tiết mục, lúc này diễn xuất chấm dứt. nhìn thấy Tiêu Phong ra vẻ phong độ cùng Dai Fu nắm tay cúi đầu cảm tạ. một ít nam sinh sùng bái Dai Fu liền sôi nổi chửi ầm lên.
Tựa hồ...đối với bọn họ mà nói, Tiêu Phong đang khinh nhờn nữ thần, hẳn nên bị đưa lên đài hỏa hình...
Nhìn biểu tình ghen tỵ của các nam sinh. Tiêu Phong thật sự đắc ý, vẻ kích động trong con ngươi không cách nào che giấu!
Đối với Tiêu Phong luôn luôn ngưỡng mộ Dai Fu mà nói. tất cả chuyện gì cũng giống như là một giấc mộng.
Theo sau, ngọn đèn trên sân khấu lại mờ xuống. Tiêu Phong một mình đi ra. đồng thời vài tên nhân viên công tác nhanh chóng đem một máy nghe đĩa đổi đi đàn dương cầm.
Mắt thấy nhân viên công tác đổi máy nghe đĩa lên sân khấu. Dai Fu cũng không rời đi, mà bước những bước chân khêu gợi chậm rãi đi đến bên máy.
Một màn thình lình xảy ra. làm cho tất cả mọi người nghi hoặc không thôi, bọn họ đều nhớ rõ, dạ hội lần này có hai mươi tiết mục, mà vừa rồi Dai Fu cùng Tiêu Phong biểu diễn chính là tiết mục cuối cùng.
Đây cũng chính là nói. hai người biểu diễn xong, thì buổi dạ hội cũng đã kết thúc...
Nhưng Ngay hiện giờ, Dai Fu cũng không rời đi, mà là đứng Ngay trước máy nghe đĩa!
“Đây là tình huống gì?”
“Chẳng lẽ còn chưa chấm dứt?”
Trong lúc nhất thời, nguyên bản hiện trường thật im lặng lại lập tức nổ tạc lên. đồng thời mọi người đều chờ mong chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp.