Là một trang web thần bí, cơ bản đây chỉ là một diễn đàn, về vẻ ngoài mà xét đoán thì không mấy khác một website, một diễn đàn phổ thông, có thể chuyển ra đủ các thứ tiếng trên thế giới. Nhưng nội dung bên trong mới là điều đáng nói.
Diễn đàn cho đăng tất cả các loại tìm kiếm nhân sự, là bất kể cái gì cũng đều có thể đăng lên.
“Công việc : Một tỉ phú người Nga đang cần một vệ sĩ.
Địa Điểm : Nga
Mức độ : 2 sao.
Thù Lao : 5 Triệu USD.”
“Công việc : Đánh cắp bức tranh của “Bữa ăn cuối cùng” của Leonardo da vinci.
Địa Điểm : Pháp.
Mức Độ : 3 sao.
Thù Lao : 15 Triệu USD”
“Công việc : Giết một chủ tịch tập đoàn dầu mỏ.
Địa Điểm : Cộng hòa Séc.
Mức Độ : 3 sao.
Thù Lao : 13 triệu USD”
“Công Việc : Cần một Vọng Sứ tầng 9, hệ Thụ Hóa.
Địa Điểm : Đức.
Mức Độ : 7 sao.
Thù Lao : 3 viên Titan Vàng.”
……
Nhìn sơ qua cũng đủ thấy những công việc khi được đăng lên đây là cực kì khủng bố, việc nào nếu thành công cũng gây ra một chấn động nghiêng trời ngửa đất.
Quy tắc làm việc của diễn đàn này cũng khá đơn giản: tạo ID mất 100 ngàn USD, đăng mỗi bản thông báo tìm kiếm mất 100 ngàn USD. Khi đăng kí ID phải hoàn toàn dùng tên thật, tuổi thật, địa chỉ nơi ở, cho tới các số chứng minh cũng phải xác thực. Sau một ngày, khi diễn đàn đã xác minh được đối tượng khai báo đúng, mới coi là tạo thành công.
Một số kẻ hiếu kì, đã khai man mọi thứ, nhưng không hiểu sao chỉ một ngày sau đó họ lại nhân được một phong thư gửi tới tận nhà, bên trong chỉ viết có vài dòng – “Đừng đùa với cuộc sống của bạn! Sẽ không có lần thứ hai! – TheEnd.dd”. Mặc dù là ngồi ở nơi công cộng, hay sở làm việc để đăng kí, thì cái diễn đàn kia vẫn có thể gửi bức thư tới đích xác nhà của đối tượng. Tuy nhiên đe dọa nếu không đi với vài bằng chứng xác thực thì cũng không mấy ai tin tưởng. Thành thử đã có một vài vụ việc được website trực tiếp đưa lên.
“Cố tình khai man lí lịch 2 lần, sau đó chuyển nhà 3 lần. Kết cục, chết cháy trong khu biệt thự tại Mehico.”
“Cố tình khai man lí lịch 3 lần, đổi quốc tịch 2 lần. Kết cục, chết vì sặc khí ga tại Trung Quốc.”
Dưới mỗi bản tin này đều là đường link tới các web trực thuộc báo đài tại nơi vụ việc xảy ra.
Chỉ qua 5 vụ việc như vậy, không còn một ai dám vào đây đăng kí mà lại dám viết sai dù chỉ một chữ.
Công việc, địa điểm, thù lao là người cần đăng tự viết, còn mức độ thì lại do chính diễn đàn đánh giá. Công việc cụ thể sẽ được ghi tỉ mỉ, nhưng chỉ có các admin của diễn đàn mới đọc được, nhờ đó họ sẽ đánh giá được mức độ công việc lớn tới đâu, sau đó họ sẽ chỉ ghi nội dung rút gọn, tránh việc để quá nhiều người biết. Rồi nếu có ai tiếp nhận công việc, thì toàn bộ sẽ được thống kê lại vào một bảng danh sách, người cần đăng sẽ chọn lựa xem đối tượng nào có khả năng hoàn thành công việc mĩ mãn nhất để nhờ cậy. Khi người cần đăng đồng ý thì lúc đó đối phương mới có thể xem chi tiết nội dung công việc, rồi gặp mặt để làm ăn.
Một điều cần lưu ý ở đây, nếu đối tượng nhận công việc rồi, thất bại thì chưa kể, nhưng lại đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, khiến chủ nhân của công việc gặp khó khăn, kẻ đó chết không toàn thây.
“Một đặc vụ tình báo C.I.A, giả làm người nhận nhiệm vụ, tiết lộ thông tinh cho chính quyền sở tại. Chết tại nhà riêng, tứ chi bị vặn nát.”
“Hai điệp viên của S.W.A.T, giả làm người nhận nhiệm vụ, bán lại thông tin cho con mồi. Chết tại Hawai, cơ thể bị xuyên các sợi dây, treo lên như rối.”
Các trường hợp này phỏng chừng hình phạt dành cho họ, nặng gấp mấy vạn lần đối với việc khai man. Tất cả các vụ việc đều được chính quyền tại nơi xảy ra vụ án, kết hợp với chính quyền thế giới tận lực điều tra nhưng cũng vô phương, dù là một chút manh mối cũng không. Như thể kẻ ra tay vốn dĩ chẳng hề tồn tại vậy.
Có một khoảng thời gian, chính quyền thế giới đã kết hợp cùng nhiều cường quốc về công nghệ, làm mọi cách phải truy ra gốc gác nơi website này đặt làm máy chủ. Tất cả các lập trình viên phải nói là hàng đầu thế giới đã chung tay làm việc không ngừng nghỉ, nhưng kết quả thu về không có lấy một tí thông tin, họ chỉ có thể phỏng đoán, website này hoàn toàn không chung đụng với mạng lưới intenet thế giới, hoặc khả năng về công nghệ của họ đủ để xóa đi mọi vết tích.
Công cuộc điều tra đi vào bế tắc, chính quyền thế giới bắt tay vào một việc táo bạo hơn, đánh sập trang web. Các Hacker đã làm điên đảo cộng đồng mạng intenet đều được kêu gọi trong chiến dịch lần này. Nhưng các chủng virut được thiết lập để tiến tới đánh sập trang web đều chẳng tác dụng, nó vẫn hoạt động. Và TheEnd.dd cũng nhanh chóng có phúc đáp, nguyên một tuần lễ mạng cục bộ của chính quyền thế giới đã bị đánh sập. Sau khi vất vả khôi phục lại dữ liệu, họ nhận được một email – “Chúng tôi không muốn gây hấn! Đừng tạo cho chúng tôi lí do tấn công các bạn! Lần này là cảnh cáo, nếu còn lần sau, toàn bộ dữ liệu sẽ bị xóa sạch, không thể khôi phục.”
Sau nhiều lần tấn công website thần bí, cuối cùng các nhà chức trách trên thế giới buộc phải để nó hoạt động. Họ chỉ biết chặn cổng IP của nước họ khi truy cập vào TheEnd.dd. Nhưng việc này cũng chỉ là biện pháp tình thế, chỉ cần tìm qua google trong 3 phút, bất kì ai cũng có thể Face IP để truy cập trang web. Hơn nữa những kẻ vào trang web, thực tình toàn là ngọa hổ tàng long, chính quyền muốn sờ gáy cũng là vạn phần khó khăn.
Từ những vụ việc trong quá khứ có thể thấy rõ, trang web hẳn phải được một tổ chức đáng sợ đứng ra đỡ đầu, kĩ thuật về công nghệ số thuộc vào hàng bậc nhất thế giới, sức mạnh của tổ chức đứng sau trang website này vẫn còn là một ẩn số đối với toàn thế giới.
Cũng chính từ trang web này mà đã xuất hiện thêm một nghề nghiệp mới, đó là “Thợ săn tiền thưởng”. Những thợ săn có thể chỉ là một người, có thể là đôi ba hay thậm chí là cả một tập đoàn ám sát. Họ chọn công việc, tiến hành và nhận thù lao. Các thợ săn chỉ phải mất tiền tạo ID, ngoài ra họ không còn phải tốn khoản phí nào hết.
Bất kể công việc thành công hay thất bại, thì người đăng bài buộc phải vào để tích vào ô thành công hay thất bại có trong diễn đàn, nếu không ID sẽ bị xóa.
Tùy vào nhiệm vụ của thợ săn nhận được, mà admin của diễn đàn cho điểm họ, thành công thì cộng điểm, thất bại thì trừ điểm. Thợ săn được 10 điểm trở lên được diễn đàn đặt cho danh hiệu “Bình thường”, 50 điểm – “Khá”, 200 điểm – “Giỏi”, 1000 điểm – “Suất Sắc”, 5000 điểm – “Điên cuồng”, 20.000 điểm – “Ý muốn của tử thần”, 100.000 điểm – khi đạt tới con số này, thợ săn sẽ được nhận danh hiệu chính là tên của diễn đàn - “Kết thúc”(The End). Khi thất bại thì số điểm trừ cũng tùy vào nhiệm vụ đó có độ khó tới đâu, nhưng khi một thợ săn làm thất bại một nhiệm vụ thuộc cấp độ 10 sao, thì bất biết là họ có bao nhiêu điểm cũng nhanh chóng trở về con số 0, cùng một số hệ lụy khác.
Đây chính là thang bậc để người tìm kiếm đánh giá năng lực của đối phương, danh hiệu càng cao, khả năng thành công nhiệm vụ càng lớn. Ngoài ra khi người tìm kiếm đã quen mối với một thợ săn, họ hoàn toàn có thể cậy nhờ đối tượng thi hành công việc của họ qua sự bảo hộ của diễn đàn, mà không cần phải post bài tìm kiếm.
--------------------------
Lão Khúc khi tham gia diễn đàn, những tưởng chỉ mất cái tiền ID là xong, nào có ngờ đâu tới lúc tạo xong rồi, lão mới vỡ lẽ là mỗi bài viết phải trả thêm 100 ngàn USD nữa. Tổng vị chi là 4 tỷ VN, ôi trời đất ơi? Lão với chuyện ăn chơi bao gái thì phóng tay rất kinh khủng, nhưng ngoài vấn đề này ra thì lại là một con ma keo kiệt. Đã chót mất tiền nên lão cáo già đành bấm bụng mà đăng bài tìm kiếm, và cái phí thù lao lão trả cũng hết sức khiêm tốn – 500 triệu VN, chỉ bằng 1 phần 4 tiền của một bài tìm kiếm, quá hào phóng. Cái công việc lão đưa ra được diễn đàn chấm cũng hết sức thận trọng – 0,1 sao, quá chuẩn xác.
Phỏng chừng công việc đề ra quá “khó khăn” và mức thù lao cũng rất “đáng sợ”, nên nguyên cả một tuần không có một bóng ma nhận cái nhiệm vụ này. Nhưng tép thì vẫn có thể ăn lót dạ, ba ngày trước đây, đã có kẻ nhận lời làm phi vụ, xem ra tên thợ săn này cũng đang rất “bết bát”.
Một gã đàn ông đang trầm tư ngồi trong một căn hộ nhỏ nằm tại quận trung, gương mặt có bảy phần giống tên Lương Văn Cách, kẻ mới bị cơ quan bắt giữ tối nay. Hắn chính là anh trai của tên Văn Cách – Lương Văn Tính, tuổi cũng xấp xỉ 40.
Cách đây nhiều năm, hai anh em đã phát hiện ra dị lực của bản thân, từ đó không ngừng củng cố lực lượng để tiến tới các đỉnh tầng cao hơn. Công việc mà chúng chọn chính là nhận các hợp đồng đâm thuê, chém mướn, dằn mặt, đòi nợ. Tuy nhiên hai tên cũng rất hiểu biết, hành sự cực kì kín kẽ, chưa bao giờ để lộ thân phận là một dị nhân của mình, bởi lẽ chúng đâu có muốn đặc khu Bạch Hổ sờ gáy.
Nhờ vào dị lực, bất kì hợp đồng nào qua tay chúng cũng đều trở nên êm xuôi. Hai tên này tuy là anh em nhưng từ lâu lại không hề đi chung với nhau, mỗi kẻ một nhà, Văn Tính chuyên nhận hợp đồng, sau đó bảo Văn Cách đi xử lí, xem ra cũng khá chuyên nghiệp. Thành thử cảnh sát chỉ sờ gáy được Văn Cách mà lại bỏ qua người anh của hắn.
Một tháng trở lại đây, hai tên đã góp được một số tiền, dĩ nhiên chúng muốn công việc làm ăn của mình trở nên quy mô hơn, và điều chúng hướng tới chính là trở thành một “thợ săn tiền thưởng”. Không ngại ngần lập một ID trên TheEnd.dd, chúng bắt đầu tìm kiếm những công việc trong khả năng. Nhưng có công việc thì quá khó, có vụ thì dễ ăn nhưng chúng lại chưa hề có nổi một điểm ở trên diễn đàn, vì thế dù có nhận công việc thì đối phương cũng không nhờ đến chúng.
Cuối cùng hai tên phải dùng cách tích tiểu thành đại, nhặt nhạnh những vụ làm ăn nhỏ tí như vụ của Lê Công Khúc. Đây cũng mới chỉ là nhiệm vụ thứ ba của chúng khi bước vào diễn đàn này.
Hai vụ trước thành công trót lọt thì không tính, nhưng vụ này đột ngột xảy ra biến động, khiến cho tên Văn Tính phải vò đầu bứt tóc, suy nghĩ đủ điều.
Điều đầu tiên đó là, hắn đã kí hợp đồng với lão Khúc, dưới sự chứng thực của diễn đàn. Giờ thằng em bị bắt, để không làm cho kẻ tìm kiếm bị liên lụy, một - nó tuyệt không được khai bất kì điều gì, hai - bắt buộc phải giết người diệt khẩu. Bằng không diễn đàn kia sẽ trực tiếp ra tay, lúc đó không chỉ cái mạng của tên em, mà ngay tới ông anh cũng khó tránh cái chết. Đây chính là cách mà Website này đảm bảo về độ tin cậy của mình, thành thử số người truy cập vào đây ngày một gia tăng đáng kể.
Nhưng tình cảm anh em sâu đậm, dù hắn có là sát nhân máu lạnh thì cũng chẳng thể ra tay giết hại chính em ruột mình.
Hơn thế, Văn Tính còn suy nghĩ tới một chuyện khác, làm thế nào mà một Biệt Nhân, đã tiến tới tầng 4, lực lượng cường đại như thế, lại có thể bị bắt được? Chẳng lẽ đặc khu Bạch Hổ đã ra tay? Không thể có lí này, nếu là nơi đó bắt người, thì làm gì có chuyện đăng rùm beng lên tivi như thế! Đặc khu này trực thuộc chính quyền trung ương, chuyên săn lùng các tội phạm dị nhân, sau khi bắt được đối tượng, họ sẽ lập tức đưa về đặc khu để cải huấn. Họ muốn che dấu sự thật của các dị nhân có khi còn nhiều gấp trăm lần hắn. Càng nghĩ, càng có thể khẳng đị đặc khu Bạch Hổ chưa hề động chạm tới công việc này. Vậy nguyên nhân vì đâu mà thằng em của hắn bị bắt?
Tên Văn Tính trong đầu chợt hiện lên cái khuôn mặt hắn vừa nhìn trên tivi, đôi mắt đỏ sọng. Phải chăng tên thanh tra đó có võ công tuyệt cường, có thể đánh bại một Biệt nhân – tầng 4? Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, hơn thế hắn cũng phải gấp rút tìm cách cứu tên Văn Cách ra khỏi tù càng sớm càng tốt.
--------------------------
Một ngày mới lại đến, như thường lệ Hắc Vân lại dậy sớm để ăn sáng, rồi chuẩn bị đi làm, gã cũng không quên nhắc nhở Tuyết Dung nấu ít đồ ăn đi chút xíu, tuy nhiên giờ nàng đang say giấc nồng, thành thử gã lại phải viết ra giấy.
Ra khỏi nhà, Hắc Vân gặp tới tận ba tên đàn em, gã Chí hôm qua phải đi học ở trường không thể đi tập, hôm nay là thứ bảy, nên Văn Chí được nghỉ tiết buổi sáng, nhưng gã xin nghỉ luôn cả buổi chiều để đi tập cùng đại ca.
-Đại ca, tối nay anh có rảnh không vậy? – Văn Chí hồ hởi.
-Tao cũng chưa rõ, nhưng sao? – “bạch tạng” gãi đầu, chân rảo bước, giọng nói nhàn nhạt.
-Tối nay có mở một cuộc thi đấu HipHop tại trường em, quy mô rất lớn, các trường khác cũng tới tham dự nữa, hay lắm đấy, đại ca đi cùng cho vui. – Chí “chấy” hì hì cười.
Hắc Vân cũng khá hứng thú với HipHop, bởi lẽ đọc Rap cũng là một bộ môn nằm trong đó, nhưng gã lại không thích tới chỗ đông người. Chật chội, chen lấn, ngột ngạt, chả có gì hay ho.
Ngoài miệng từ chối, có điều trong lòng lại thấy khá hào hứng, tới đó xem xem trình độ Rap của bọn sinh viên các trường tới đâu cũng có vài phần lí thú. Không sao, từ giờ tới tối còn khối thời gian để quyết định có nên đi hay thôi.
Hai thằng Hùng, Mạnh nghe thấy có tổ chức HipHop thì cũng nhao nhao. Hai tên thực tình chẳng phải hứng thú với dòng nghệ thuật này, mà chúng quan tâm tới mấy em sinh viên trẻ trung, tươi đẹp ở các trường kìa, bởi lẽ hiện nay HipHop là môn được giới trẻ cực kì yêu thích, say mê, số con gái tập nhiều không kém cánh con trai là mấy. Đi xem biết đâu lại khua khoắng được em nào thì còn gì bằng.
-Bọn tao đi với, bọn tao đi với… - Hai tên đồng thanh, gương mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
-Các anh đi? – Văn Chí nheo mắt, chậm rãi nhìn qua.
-Mày rủ đại ca, sao không rủ tụi anh? Như thế là coi thường bọn anh có phải không? – Hùng “đinh” hất cằm.
-……
-Thôi mà thằng em, cho tụi anh đi cùng với, chỗ hay ho như thế mà không được đến thì tiếc lắm! – Mạnh “nồi” nói giọng ngọt xớt.
-Các anh đi thì không phải không được, có điều……phải mua vé! – gã Chí cười một cách bí hiểm.
-Mua vé? Thế đại ca mà đi thì cũng phải mua à? – Hai tên lại đồng thanh.
-Nếu đại ca đi thì em bao tiền vé! Còn hai ông anh đi thì tự túc đê nhá!
-Thôi được rồi…mày làm khó bọn anh quá, thế bao nhiêu một vé? – Mạnh “nồi” ủ rũ.
-Rẻ như bèo, 300 ngàn! – Văn chí dửng dưng.
-300 ngàn! – Hùng “đinh” trợn mắt.
-Đi xem ca sĩ hát cũng mất có 290 ngàn thôi đó thằng em! Tính cướp à? – Mạnh “nồi” nhướn mày.
-Hai ông anh chả hiểu chuyện, ca sĩ thì xem làm quái gì? Đây là đi xem Hiphop, các em sinh viên chân dài ở các trường nhiều thì vô đối, mà còn chưa kể nhiều em tập dance, ăn mặc cháy bỏng, hở hang, nhìn các em ấy tập lại chả rạo rực cả người ấy chứ. So với đi nghe mấy thằng ca sĩ cùi cùi hát lại chả hay hơn gấp vạn. – Hoàng Văn Chí bĩu môi đáp.
Nghe thằng em nói, hai tên Hùng, Mạnh nuốt nước miếng ừng ực, nếu đúng như vậy, 300 ngàn cũng vẫn còn rẻ chán. Quyết định đầu tư, Mạnh “nồi” lập tức rút tiền đưa cho Văn Chí.
-Đây! 600 ngàn, hai vé! Mịe, tiền ăn sáng nửa tháng của anh mày đấy!
Hùng, Mạnh vốn là đôi bạn cùng tiến, thành thử đi đâu cũng rủ nhau, chuyện tiền nong cũng rất phóng khoáng.
-He he…hai anh đúng là hiểu chuyện đó. Rồi rồi, tối nay em gọi đi!
Trong lúc ba tên mải buôn dưa lên, Hắc Vân đã đi được cách xa chúng cả trăm mét. Ba tên thấy đại ca sắp khuất dạng đến nơi, vội vã vừa gọi vừa chạy theo.
-Đại ca, đại ca chờ chút đã…
-Chờ bọn em cái….
----------------------------
Sự xuất hiện của Hoàng Văn Chí ở phòng tập không hề làm cho lão Trần ngạc nhiên, bởi lẽ đầu đuôi câu chuyện đã được Kiên “đô” thuật lại từ trước đó. Hơn thế, khi biết được tên sinh viên này là một cao thủ quyền Thái, thì Trần Văn Cảnh lại càng thích thú. Văn Chí vốn dĩ đã có căn cơ luyện võ, giờ mà tập quyền anh thì chắc hẳn sẽ có những bước phát triển vượt trội.
Chỉ trong chưa đầy 15 phút xuất hiện tại câu lạc bộ, Chí “chấy” đã buộc phải kí tên để làm thành viên của CLB Nắm Đấm Sắt.
Lão Trần cũng không quên đá đưa chuyện mời Hắc Vân tham gia, trở thành tuyển thủ chính thức, mấy lần bị từ chối, chẳng hề làm cho lão nản lòng. Nhưng “bạch tạng” cũng chẳng phải loại người cả nể, gã tiếp tục từ chối thẳng thừng.
-Làm tuyển thủ có gì không tốt mà cậu cứ chối đây đẩy thế nhỉ? – Trần cục trưởng đan hai tay, đôi mắt híp lại.
-Đơn giản vì không muốn, hai thằng đực rựa đứng trên sàn đấu đấm nhau, phía dưới khán giả hò hét, mới nghĩ qua thôi mà cháu nổi cả da gà. – Hắc Vân làm bộ rùng mình.
-Đó là thể thao, là nghệ thuật chiến đấu, tại sao cậu có thể coi thường nó như vậy! Thế bây giờ phải làm sao cậu mới đồng ý tham gia? Cậu cứ ra giá đi, nếu trong phạm vi của tôi làm được, tôi lập tức đồng ý. – lão Trần trầm giọng.
-Hừm, hừm….thực sự là cháu đưa điều kiện trong khả năng của bác thì bác sẽ đồng ý phải không? – đôi mắt của “bạch tạng” đầy vẻ tinh quái.
-Tôi chấp nhận điều kiện của cậu, cậu đồng ý gia nhập làm tuyển thủ của câu lạc bộ! – Một câu nói chắc như đinh đóng cột được phát ra.
-Vậy bác gả em Kim Chi cho cháu đi! – Hắc Vân nói rồi cười khanh khách.
-Cái gì? Nó mới có 18, năm nay mới học đại học năm nhất, thì chồng con làm sao được? Cậu tính chêu tôi đấy à? – lão Trần có chút bực bội, gắt lên.
-Ơ kìa, cháu đưa điều kiện, bác chấp nhận được hay không là quyền ở bác mà. Đồng ý thì cháu tham gia, không thì cháu tiếp tục làm chân quét dọn, đơn giản! – “bạch tạng” nhún vai, giọng nói bình thản, phỏng chừng muốn chêu tức đối phương.
Trần cục trưởng bị chêu tức đến nỗi chẳng nói thêm được từ nào, lão xoay người hằm hằm bỏ đi.
Hắc Vân thì tỏ ra khoái chí ra mặt, như vậy từ nay gã đỡ bị mấy lời mời mọc của ông già đó làm phiền. Nhưng kể ra nếu lão Trần có đồng ý gả, thì gã cũng chẳng thèm, cậy có chút nhan sắc, mông má rồi kiêu kì, coi người khác chẳng ra sao. “Sau này nếu còn gặp lại cô công chúa của bác, cháu nhất định sẽ dậy dỗ ra trò!” – “bạch tạng” lẩm bẩm.
Sau khi đã dọn dẹp xong phòng tập, Hắc Vân bắt một chiếc xe taxi đi tới nhà của hai chị em Kiều Nhi. Còn về lời mời mọc của thằng em, gã có nói sẽ xem xét lại, nếu đi thì sẽ trực tiếp gọi cho Văn Chí.
Quả đúng như dự đoán, Kiều Nhi chỉ mang theo một chiếc ba lô nho nhỏ khi rời khỏi nhà, trước khi đi, cô nàng xem ra vẫn còn rất nuối tiếc nơi ở cũ.
Khi ba người vào được nhà của Hắc Vân thì cũng đã tầm 6 giờ tối, Hắc Vân vừa xách chiếc ba lô của Nhi vào tới phòng khách thì đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức, “Là món mì xào thì phải!” – gã chép miệng, lẩm bẩm.
Kiều Nhi tất nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm, giọng nói có phần dè dặt.
-Ở đây ngoài anh ra vẫn còn người khác sống à? Chắc là chị nhà phải không ạ?
-Úi! Không không, chị nhà cái gì…là …là một người cũng thuê phòng ở nhà anh thôi. Em chưa biết chứ, nhà anh có tới năm phòng, nên vẫn cho thuê suốt đó mà! – Sợ rằng đối phương hiểu lầm quan hệ của mình và Tuyết Dung, gã phải lập tức phân trần.
-A! Ra vậy! Em xin lỗi đã làm anh khó xử! – Cô nàng ngượng ngùng, gãi đầu.
Trước lúc tới đây, Kiều Nhi cũng có chút lo lắng, một trai một gái ở chung một nhà sợ không tiện, nhưng giờ biết được còn có thêm người sống, chứ không phải riêng mình, thì gánh nặng trong lòng giảm đi rõ rệt.
-Waaaaaaaaaaa….. – Thằng Sún kêu lên rõ to.
Chẳng là lúc này nó đang đứng trước cái màn hình tivi lớn nhất từ trước tới nay nó được nhìn thấy. Mắt nó căng ra hết cỡ, mồm vẫn há ra, hai tay cứ sờ sờ vuốt vuốt cái ti vi. Đôi mắt tròn nhỏ của thằng Sún bất giác lại nhìn qua bên, rồi nó lại tiếp tục cái tiếng vừa rồi, âm điệu có phần lớn hơn nữa.
-Waaaaaaaa……
-Sún! Sao em cứ hét lên thế hả? Biết làm vậy là bất lịch sự không! – Nói rồi Kiều Nhi bước qua, gõ nhẹ lên đầu thằng nhóc mấy cái.
-Anh Vân có nhiều đồ đẹp quá chị ơi! Tivi to hơn cả người em, cái loa cao hơn cả người chị, trước giờ lần đầu em mới nhìn thấy! – Vừa nói nó vừa xoa xoa chỗ bà chị vừa cốc nó, gương mặt thì vẫn tỏ ra ngạc nhiên.
Thằng Sún lập tức quay ngoắt về phía gã, đầu gật lia lịa. Gã cầm lấy chiếc điều khiển, bật qua kênh hoạt hình.
-Thích xem cái này hả? – Hắc Vân ngồi phịch xuống bộ salon.
-Vâng ạ! – nó sung sướng nhảy tót lên chiếc salon, ngồi cạnh gã, mắt dán vào màn hình.
Tiếng nói chuyện to nhỏ ngoài phòng khách, làm cho Tuyết Dung đang nấu ăn cũng phải bước ra, ra tới nơi, nàng nhìn thấy ngay hai chị em Kiều Nhi. Ăn mặc dản dị tới mức không thể dản dị hơn, gương mặt có chút lấm bẩn, xem ra là con nhà nghèo khó, chẳng lẽ là bà con của Hắc Vân? Tuyết Dung hắng giọng, vui vẻ nói.
-Là bà con của cậu đấy à?
Kiều Nhi cũng đang nhìn vào tivi, nghe thấy giọng nói thì vội quay ra, cất giọng lễ phép.
-Em chào chị! – Nói rồi nàng vội nhìn qua thằng Sún, có ý nhắc nó.
-Em chào chị! – thằng nhỏ dùng gương mặt tươi rói chào Tuyết Dung, rồi lại lập tức dán mắt vào tivi.
Hắc Vân lúc này mới lên tiếng.
-Bà con nào đâu! Đây là Kiều Nhi, còn thằng nhóc này là Sún. Tôi thuê em ấy tới đây để làm dọn dẹp nhà cửa, đồng thời cho hai chị em ở luôn một phòng trong nhà, như thế sẽ tiện cho cả đôi bên. Dù sao ở đây phòng trống vẫn còn nhiều. – gã khẽ nhún vai.
-Ra vậy! Thế hai chị em mau đi tắm đi, rồi vào ăn cơm luôn! Món mì xào chị nấu sắp xong rồi! – Tuyết Dung mỉm cười một cách hiền hậu, sự lạnh giá tan đi không ít, nàng lại quay trở vào bếp để tiếp tục công việc.
Việc đối phương thuê người dọn dẹp, Tuyết Dung chẳng quản làm gì, nhưng sớm không thuê, muộn không thuê, lại thuê đúng lúc nàng đang tĩnh dưỡng ở đây, phỏng chừng là lo lắng nàng đang bị thương, sợ chẳng may sơ ý lại không có ai ở bên chăm sóc. Chỉ cần nghĩ sơ qua cũng thấy gã đang rất quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của Tuyết Dung, bất giác mĩ nhân cảm thấy có chút cảm động.
-Khi không lo lắng cho ta nhiều như vậy làm gì chứ? – nàng lẩm bẩm, trên đôi môi thoáng có nét cười.
----------------
Sau khi hai chị em Kiều Nhi tắm xong, thì bốn người cùng ngồi vào bàn ăn.
Kiều Nhi bây giờ trông khác hẳn vừa rồi, khi đầu tóc đã được chải gọn ngàng, gương mặt trở lên sạch sẽ, trông nàng rất ưa nhìn nếu không nói là xinh đẹp. Thằng Sún trông cũng sáng sủa hẳn ra, chẳng còn giống một thằng nhóc ăn mày chút nào.
Hắc Vân thấy rõ sự thay đổi thì thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng chuyện này cũng là lẽ bình thường, trước kia chẳng phải gã cũng vậy hay sao?
Mặc Dù hôm nay có thêm hai miệng ăn, nhưng số mì xào Tuyết Dung nấu ra vẫn đủ, chứng tỏ nếu không có thêm hai chị em Kiều Nhi, thì sẽ lại có cả đống thức ăn được phi vào sọt rác. Nghĩ tới đây, gã bạch tạng hết nói nổi, đã dặn như thế rồi nhưng mĩ nhân vẫn coi như chẳng biết, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu hôm nay “đại tỉ” mà khôn nấu dư thừa như vậy thì lại có kẻ ăn, kẻ nhịn.
-Không ngờ một…người như cô lại nấu ăn ngon tới vậy! – Hắc Vân tấm tắc khen, rồi lại bỏ một miếng mì xào vào miệng.
Thấy đối phương khi nói tới thân thế của mình có chút ngập ngừng, sau đó thay đổi từ ngữ, thì Tuyết Dung hiểu ngay là gã không muốn tiết lộ thân phận của nàng cho hai chị em Kiều Nhi biết.
-Đây là sở thích duy nhất của tôi sau những giờ “làm việc mệt mỏi” mà! – Nàng cười nhạt, câu nói chứa đầy ẩn ý.
Gã hiểu rõ “giờ làm việc mệt mỏi” là ý chỉ chuyện gì, gương mặt giả bộ thán phục.
-Thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Thằng Sún từ nãy tới giờ ăn như bị bỏ đói lâu ngày, xem chừng từ trước tới giờ nó chưa bao giờ được ăn mì xào.
-Chị Dung nấu ngon thật! Sau này chị nhớ nấu nhiều món cho em ăn nữa nhé! – Nó vừa nhai vừa nói một cách hồn nhiên.
-Sún! Không được đòi hỏi! – Kiều Nhi lườm lườm nhìn qua.
-Không sao đâu! Chị thích nấu ăn mà, có người thích ăn món chị nấu là chị vui lắm! – “đại tỉ” ôn nhu đáp.
-Trẻ con không nên nuông chiều chị à! Dễ sinh hư lắm! – Nhi vừa nói vừa cau mày nhìn qua thằng em.
Sún thấy chị mình có chút giận giữ thì im thin thít, mắt đảo đi chỗ khác, chẳng dám nhìn qua.
Bốn người đang ăn uống, nói chuyện rôm rả, thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên mấy hồi. Hắc Vân đặt bát xuống, rảo bước đi ra cửa.
-Mọi người cứ ăn đi, để tôi ra mở cửa được rồi. – gã nói với lại.
Cánh cửa vừa mở ra, kẻ vừa bấm chuông không ai xa lạ mà chính là thằng bạn nối khố của Hắc Vân.
-Dạo này mày cũng thích ăn mì xào cơ à? Sao bảo ghét ăn mì! – Vừa thấy mặt thằng bạn, Mai thái bĩu môi, nói luôn một tràng.
-Đâu phải tao nấu đâu, là… - Đang nói Hắc Vân chợt dừng lời, gã chẳng biết nói tiếp ra sao.
-Là là là …ai ? – thằng bạn nheo mắt thăm dò.
-À …ừm… là một người con gái! – gã chép miệng, tỏ ra ngại ngùng.
-Con gái sao? – giờ thì Mai Thái lại nhướn mày, lấy tay đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt đầy vẻ mờ ám.
-Ừ là con gái, tao…tình cờ gặp được! – bạch tạng gãi gãi đầu.
-Lại còn tình cờ gặp được? – giờ thì khuôn mặt của thằng bạn đã lộ rõ vẻ dâm tà, hắn lấy tay xoa xoa cái cằm theo thói quen.
-Thôi thôi, mày hỏi đíu gì nhiều thế! Cuối cùng là có chuyện gì, nói mau đi! – gã đánh trống lảng.
-Mày…không tính mời tao vào nhà à? – Mai Thái cười một cách nham hiểm.
-Có chuyện gì! – Hắc Vân thở dài, lặp lại.
-Thôi được rồi, kiểu gì tí nữa tao chả moi móc được thông tin. Hắc…hắc…Tao tới đón mày đi làm “nhiệm vụ” đây! - thằng bạn nhún vai.
-Nhiệm vụ? Chẳng phải là mai mới làm sao? – gã hiểu rõ, nhiệm vụ ở đây là làm gì, chuyện lần trước Mai Thái nhờ, gã vẫn nhớ rõ.
-Người tính không bằng trời tính, hôm nay mới là ngày lành, mai tao sợ khó là thực hiện được kế hoạch! – Mai Thái trầm ngâm.
-Rồi, đợi tao chút!
Hắc Vân nhanh chóng trở lại phòng ăn, dặn dò ba người cứ tiếp tục tâm sự, nếu mệt thì có thể ngủ trước, hai chị em Kiều Nhi tùy ý chọn lấy một phòng trống mà làm chỗ nghỉ ngơi. Nói rồi, chẳng cần nghe ba người chào hỏi gã đã nhanh chóng rời khỏi nhà.
-Anh ấy lúc nào cũng vội vã thế hả chị? – Kiều Nhi nói nhỏ nhẹ.
-Chị cũng không biết nữa! – Tuyết Dung mỉm cười, khẽ lắc đầu.
-Anh ấy là “bụt” phải không ạ? – Thằng Sún nói rõ to.
Ngồi trên chiếc Toyota caldina màu trắng sữa sang trọng, Mai Thái lái xe băng băng trên đường, tiến tới quận Tài.
Sau một hồi bị thằng bạn lắm mồm hỏi dồn, Hắc Vân do quá bực bội nên cũng chẳng muốn giấu diếm, nói hết tất cả mọi chuyện về Tuyết Dung và Kiều Nhi.
-Ai da! Mày tốt số thật đấy, khi không rước được những hai em xinh đẹp về nhà! Chà, nếu phải tay tao thì…hắc hắc… một chọi hai cũng chẳng khó tưởng tượng đâu! – Giọng nói chứa đầy dâm ý, Mai Thái cho xe lách qua một chiếc ô tô tải.
-Mày chỉ có thể nghĩ được đến thế thôi à? Tao giúp họ không phải vì muốn lợi dụng mấy chuyện tình dục đó! – Hắc Vân nhạt giọng, đôi mắt nhìn dòng xe cộ đang lướt qua.
-Cuộc đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu! Mày giúp không công như vậy, phải thấy có tội với lương tâm chứ! He he…theo tao mày vẫn nên gì gì đó, coi như gỡ vốn. Còn nếu cảm thấy không làm được thì mày có thể chuyển nhượng cho bạn. Bạn thề rằng sẽ hoàn tất sứ mệnh mày giao phó! – “Cây sào bự” nói với một chất giọng trang nghiêm, khí khái, cứ như thể đây là một chuyện quang minh lỗi lạc, chẳng có gì đáng hổ thẹn.
-Mày thử mở mồm nói thêm một câu như vậy xem? – “bạch tạng” bình thản nhìn qua thằng bạn.
-Cái gì? – Mai Thái ngơ ngác.
-Nói lại một lần nữa ấy mà! – Gương mặt của Hắc Vân bình lặng như tờ, không chút biểu cảm.
Giọng nói tuy nhẹ, gương mặt tuy chẳng hề tỏ ra giận dữ, nhưng đôi mắt lạnh như lưỡi dao đang chằm chằm nhìn vào Mai Thái, xem ra câu nói vừa rồi đã làm cho “bạch tạng” có phần bực tức.
-Thôi thôi, tao đùa một chút, làm gì mà nóng tính thế! Vậy vụ của em Tuyết Dung gì đó mày tính thế nào! – “cây sào bự” nghiêm túc trở lại, lảng qua chuyện khác.
-Tao cũng chưa biết, đấy là ân oán trong nội bộ của họ, tao chen vào làm gì? – gã lấy tay chống cằm, mắt nhìn ra chiếc đèn báo hiệu nằm ở ven đường.
-Theo tao, chúng ta nên giúp em ấy lấy lại chức vị cầm đầu. Nghe mày kể sơ qua, tao thấy bang Mèo Lửa xem ra cũng là một bang phái cũng có máu mặt đấy. Sau này dựa vào thế lực này thì công việc làm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa, đã là người trong giang hồ, mày không xử nó, sớm muộn nó cũng thanh toán mày. Tốt nhất chúng ta cứ nên đi trước một bước là hơn, tránh đêm dài lắm mộng. – Mai Thái nhấn ga, cho chiếc xe rời khỏi ngã tư.
-Tao cũng chưa có tính toán xa như vậy, giờ tao chỉ muốn yên ổn thôi. Càng ít xích mích càng tốt. Việc của Tuyết Dung thì cứ đợi tới lúc cô ta bình phục rồi xét. – Hắc Vân khẽ thở dài.
--------------------------
19 giờ 40…
Sau tầm 30 phút, chiếc Toyota đã dừng lại tại ven đường, trong một khu phố thuộc quận Tài. Hai tên thanh niên ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào một căn biệt thự nằm chếch chếch mé bên kia đường. Căn biệt thự này chính là nhà riêng của giám đốc sở nhà đất – Lương Quang Thọ.
-Đúng là giám đốc sở nhà đất có khác! Nhìn cái nhà thôi cũng đã thấy rõ làm chức gì! – Hắc Vân cảm thán nói.
-Từ cổng vào tới căn biệt thự phía trong là 60 mét, trong sân lúc nào cũng có hai thằng cha bảo vệ đi tuần. Hàng rào có thiết bị chống trộm, trong nhà thì đặt tất cả 5 cái máy quay camera…Tóm lại nhiệm vụ này xương phết đấy! – Mai Thái gãi gãi cằm.
-Mày thôi liệt kê đi! Kế hoạch thế nào, nói nhanh xem! – vừa nói gã vừa quan sát kĩ căn biệt thự.
Mai Thái mở ngăn kéo trước mặt thằng bạn, lấy ra một tấm bản đồ chi tiết.
-Chà! Bản đồ chi tiết căn nhà của lão Thọ mà mày cũng có nữa sao? – “bạch tạng” lập tức đoán ra ngay.
-Tao đánh cắp từ máy tính của tên kiến trúc sư làm cái công trình này đấy! Cũng tốn chút ít thời gian! – Mai Thái chép miệng.
-Mà này, nếu mày đột nhập được vào máy tính qua hệ thống mạng, vậy tại sao mày không đột nhập thẳng vào máy tính của lão Thọ, rồi lấy dữ liệu luôn cho lành? Mất công bảo tao đi làm cả đống chuyện làm gì?
Thằng bạn thở dài một hơi, lắc lắc cái đầu tỏ vẻ hết cách.
-Nếu lão ta kết nối mạng thì đã chả thành vấn đề, đằng này hắn lại không hề sử dụng bất kì loại mạng nào. Chiếc máy tính của lão gần như chỉ là nơi để tài liệu, nội bất xuất ngoại bất nhập. Con cáo già có tinh thần cảnh giác cao lắm chứ mày tưởng à.
-Hiểu rồi! Vậy giờ tiến hành sao đây! – Hắc Vân hối thúc.
-Hôm nay lão Thọ đi ăn liên hoan ở nhà cha giám đốc sở giáo dục, theo tính toán thì phải tầm 9 giờ tối mới về nhà. Bây giờ là gần 8 giờ, như vậy mày có một tiếng để hành động…Ở đây có máy nghe lén và camera mini, hai cái này mày sẽ gắn vào phòng khách, đặt thế nào thì tùy, miễn đừng lộ ra là được……Còn đây là chiếc USB kết nối, sau khi mày cắm chiếc USB này vào máy tính nằm trong phòng ngủ của lão ta, thì tao có thể dùng chiếc laptop trực tiếp truy cập vào máy của lão, chiếc USB gần giống như một loại hình kết nối không dây giữa hai máy. Sau khi tao sao chép dữ liệu xong xuôi, thì mày rút chiếc USB ra rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài. Kế hoạch là như vậy! – Mai thái vừa nói vừa chỉ chỏ vào tấm bản đồ trước mặt.
“Bạch tạng” lặng yên, mặt cứ đơ ra nhìn thằng bạn, xem chừng kế hoạch mà “cây sào bự” trình bày, khiến gã choáng váng.
-Sao? Có chỗ nào chưa hiểu à? – Mai Thái gãi gãi cằm, chau mày nhìn lại.
-Kế hoạch của mày đó hả?
-Ừ đúng rồi! Hoàn chỉnh thế còn gì!
-Làm sao để tao vượt qua cái hàng rào chống trộm kia?
-Tao biết sao được!
-……Vậy làm sao để đột nhập được vào trong căn biệt thự đó mà không bị hai tên bảo vệ phát hiện?
-Tự nghĩ cách đi!
-…Vậy còn mấy cái camera trong căn biệt thự, làm thế nào để vô hiệu hóa chúng, hay đơn giản hơn là qua mặt được hệ thống camera đó?
-Dựa vào khả năng của mày thôi!
Hai gương mặt trơ ra nhìn nhau, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc gì, không gian trở nên yên ắng khác thường.
Sau một hồi đối mặt, Hắc Vân mới chậm chạp nói nhỏ và rõ ràng từng chữ, chân mày từ từ nhướn lên.
-Mày trêu tao à!
-Ài…chẳng lẽ mày còn bắt tao viết chi tiết từng đường đi nước bước chắc? Rồi phương án a, b,c, d gì gì đó nữa à? Mà dù cho tao làm như thế thật thì mày sẽ nghĩ sao? Tao biết rõ khả năng của mày, và cũng hiểu rõ mày có thể làm được những gì! Nếu cái vụ nhỏ như mắt muỗi thế này mà mày còn làm không được, thì những thứ mày học được trên cái đảo chết tiệt đó vứt đi cả chắc? Thôi hành động đi, đừng lắm chuyện nữa. Chính mày mới là đang trêu tao thì có. – Mai Thái lấy tay đẩy nhẹ gọng kính.
-Làm cho mày đúng là lỗ vốn, sau vụ này nếu không có thù lao thỏa đáng thì lần sau đừng có nhờ tao! – “bạch tạng” gãi gãi đầu, đẩy cửa bước ra.
-Khoan đã…cầm lấy cái bộ đàm mini!
Mai Thái tung cho gã một vật hình tròn nhỏ, màu trắng, trông giống một chiếc tai nghe. Chiếc bộ đàm mini được Hắc Vân nhét vào tai một cách nhanh chóng.
Toan xoay người bước đi, thì thằng bạn lại gọi với theo rồi tung cho gã một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, bắt lấy cái mũ, gã khó hiểu nhìn lại.
-Gì đây?
-Đi làm chuyện mờ ám thì cũng nên có thứ mà che cái mặt đi chứ sao! – “cây sào bự” nhún vai.
Hắc Vân lúc lắc cái đầu, thở dài một hơi rồi đội cái mũ lên đầu.
Rảo bước đi sang bên kia đường, đứng cạnh một gốc cây lớn nằm ở vỉa hè, Hắc Vân chăm chú quan sát từng chi tiết. Đầu tiên là dãy hàng rào khá cao, sau đó là tới một khoảng sân rộng có trồng rất nhiều cây cối, rồi mới tới được căn biệt thự.
Chẳng biết có phải giới thượng lưu không có thói quen tản bộ ngoài đường hay không, mà lúc này chỉ có lác đác vài bóng người đi lại trên vỉa hè, ngay đến lòng đường cũng thỉnh thoảng mới có vài chiếc ô tô chạy qua. Chọn được một nơi yên tĩnh thế này, hẳn là lão Thọ đã phải dùng cả tiền và quyền mới có được, nhưng ngày hôm nay, chính nhờ cái sự yên bình, tĩnh lặng mà căn biệt thự của lão sẽ dễ dàng bị đột nhập.
Hắc Vân để ý tới một chiếc cột bê tông được sơn quét đẹp đẽ, cao chừng hơn 2 mét, cứ một khoảng hàng rào sắt lại được chèn vào giữa chiếc cột bê tông, phỏng chừng là để gia cố hàng rào, cũng như làm đẹp. Hệ thống chống trộm chỉ có thể thiết đặt trên hàng rào sắt, chứ làm sao có thể cài lên chiếc cột bê tông này.
Sau khi đã tính toán xong xuôi, căn kĩ thời gian hai tên bảo vệ rời mắt khỏi khu vực hàng rào và không có ai ở ngoài đường để ý, gã lập tức hành động. Một bóng đen phóng đi với tốc độ cực nhanh, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra bất kì tiếng động nào.
Lao tới chiếc cột bê tông đã được ke sẵn trước đó, gần tới nơi Hắc Vân bật mạnh người lên trên không, cơ thể của gã đã nhanh chóng rướn qua cả chiếc cột. Khi thân hình vẫn còn đang trên không trung, gã lại tiếp tục đạp mạnh chân vào chiếc cột bê tông, tạo đà lao qua hàng rào sắt.
“Bụp”
Tiếng động được gã hạn chế tới mức nhỏ nhất có thể, dù có đứng ngay gần đó cũng chưa chắc nghe thấy.
Nhẹ nhàng lộn người trên đám cỏ êm ái, Hắc Vân nép sát mình vào một gốc cây gần nhất, đôi mắt lập tức chiếu ra bốn phía, đánh giá tình hình.
Mọi thứ vẫn rất yên ắng, bước đầu đột nhập đã thành công, trở ngại đầu tiên đã được loại bỏ, tiếp theo là làm thế nào để chui vào căn biệt thự phía xa xa kia.
“Cũng may lão ta không nuôi chó, bằng không, chắc chắn rắc rối to!” – Hắc Vân nhủ thầm, đôi mắt vẫn đảo qua lại liên hồi.
Dựa vào chiếc hàng rào chống trộm, hai tên bảo vệ luôn túc trực bất kể ngày đêm, trong nhà còn gắn máy quay camera, thì việc nuôi chó thực sự là quá thừa thãi. Nhưng loài chó có một sát chiêu mà tầng tầng lớp lớp bảo vệ chẳng thể có được, đó là khứu giác cực nhạy bén, nếu giờ mà có thêm một con chó thôi thì công cuộc đột nhập hẳn phải vất vả thêm mấy phần.
Hắc Vân như thể một đặc công đã được tôi luyện qua cả trăm cuộc chiến, di chuyển ẩn nấp hết sức tài tình. Gã phóng người rồi lập tức lại nấp sau một thân cây, sau đó lại quan sát rồi tiếp tục di chuyển, quá trình cứ lặp đi lặp lại, cho tới khi gã chỉ còn cách căn biệt thự độ tầm 20 mét.
Lúc này chẳng còn một bóng cây nào nữa, ngăn cách giữa gã và căn biệt thự là một khoảng sân rộng, ở giữa có đặt một đài phun nước tuyệt đẹp. Hai tên bảo vệ luôn đi qua lại trong khu vực này, hơn nữa ở đây còn được lắp đặt mấy ngọn đèn sáng trưng, muốn bước qua mà không bị phát hiện là vạn phần vất vả.
“Kẻ đột nhập” khẽ nhăn trán, đôi mắt híp lại, xem ra đang tính toán hành động tiếp theo sẽ phải làm gì. Chưa đầy một phút, gã đã tiếp tục hành động.
Chậm rãi cúi xuống, nhặt một viên đá vừa tay, nhằm thẳng vào một chậu cây lớn đặt gần ngoài cổng, gã ném.
“CỘP”
Viên đá va chạm với chiếc chậu đất gây ra một tiếng động rõ to.
-Gì vậy! – Một tên bảo vệ cất giọng, đôi mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
-Có tiếng động phía ngoài cổng! Mau ra xem! – Tên còn lại gấp rút hối thúc.
Hai tên bảo vệ được trả lương rất hậu, bù lại nếu trong quá trình trông nom mà có xảy ra biến cố thì số phận chúng cực thảm. Vì thế, dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng cũng khiến hai tên bảo vệ đặc biệt quan tâm.
Rút chiếc đèn pin ra khỏi túi quần, hai tên nhanh chóng tiến về phía cổng chính, ngoài cái sân ở trước căn biệt thự thì chẳng ở đâu được lắp đặt đèn.
Chẳng dám trậm trễ, Hắc Vân thừa cơ liền lao đi như gió, áp sát vào mé căn biệt thự, gã nhanh chân tiến tới một chiếc cửa sổ gần nhất. Lập tức đưa tay kiểm tra, “Hay” - gã mừng thầm, cánh cửa sổ này chỉ khép hờ chứ không đóng chốt.
“Phốc”
Gã nhảy tót vào bên trong, nhanh lẹ và không tiếng động. Việc đầu tiên Hắc Vân thực hiện là lau kĩ lại đế giày, chẳng hề để lại một chút bẩn nào.
Mọi thứ tối om, nhưng dưới thị lực của Hắc Vân thì gã vẫn mơ hồ nhìn ra mọi vật. Quan sát trong chốc lát, gã lập tức nhận ra đây là nhà bếp, đôi chân rón rén bước lại gần cánh cửa thông qua phòng khác. Lúc này, từ chiếc bộ đàm mini một giọng nói méo méo vang lên, nhưng vẫn đặc sệt ngữ điệu của Mai Thái.
-Sao rồi thằng em? Vào được chưa?
-Vào được rồi! Đang ở nhà bếp! – Hắc Vân thì thào, ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
-Nhà bếp à! Tốt tốt! Để xem…à rồi, mày ra khỏi nhà bếp thì rẽ phải đi tầm vài bước là sẽ thấy một hộp cầu dao điện.
-Cứ thế đi ra à? Còn mấy cái camera thì sao? – gã đề phòng, tiếp tục nhìn ngó.
-Một cái đặt ngay cửa ra vào, 2 cái đặt ở phòng khách, 2 cái đặt ở cầu thang. Bất kể là mày muốn vào phòng khách, hay đi lên phòng ngủ đều phải đi qua mấy cái máy đó. Còn khu mày đứng thì không có máy quay đâu, yên tâm.
Hắc Vân sau khi nghe xong, liền nhanh chân tiến về phía hộp cầu dao mà Mai Thái chỉ.
-Giờ làm gì tiếp! Tao nhìn thấy cái hộp cầu dao rồi! – gã khẽ nói.
-Giờ tao sẽ chỉ cách để mày ngắt điện ở mấy cái máy camera, như thế mới tiếp tục hành sự được. Trước hết, mở cái hộp đó ra…
Hắc Vân đưa tay bậy nhẹ, cái vỏ bảo vệ nhanh chóng bật mở, bên trong có tới 4 cái cầu dao, cùng chi chít dây điện chạy dọc ngang đan xen, nhìn vào mà hoa cả mắt.
-Rồi! – gã báo cáo.
-Mày nhìn xem có thấy cái dây điện nhỏ màu vàng xanh không?
-Tối om thế này, phân biệt thế quái được màu…đợi chút!
Hắc Vân ca thán, rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, bật lên rồi soi vào trong hộp cầu dao. Gã phải quan sát mãi mới nhìn thấy cái dây điện màu vàng xanh mà thằng bạn nói.
-Đây rồi, tiếp theo làm sao nữa? – gã suốt ruột.
-Chả làm sao cả, đó là dây mát, mày đừng chạm vào, không thì toàn bộ hệ thống điện của căn biệt thự sẽ bị sập đấy.
-……tao thề là tí nữa ra ngoài tao sẽ bóp cổ mày! – Hắc Vân khẽ rít lên, phỏng chừng đang vô cùng tức giận.
-Hắc hắc…đùa chút cho mày bớt căng thẳng thôi. Mày chỉ cần sập cái cầu dao thứ hai từ trái qua là được.
Gã nén giận, đưa tay gạt chiếc cầu dao xuống.
-Xong rồi hả! – một giọng bực bội vang lên.
-Oke rồi, hệ thống camera tạm thời đã bị ngắt điện. Giờ mày thỏa sức hành động. Nhớ sau khi xong việc bật lại là ổn.
Hắc Vân thở hắt một hơi rồi nhanh chân tiến ra phòng khách, cũng chẳng mấy khó khăn để tìm được một chỗ thích hợp. Máy nghe trộm được gã đặt bên dưới bộ salon, camera mini thì đặt ngay vào chùm đèn trên trần nhà. Sau khi hài lòng với những chỗ mình chọn, Hắc Vân tiếp bước tiến lên tầng hai, cũng là phòng ngủ của lão Thọ.
Khẽ đẩy cửa bước vào, đôi mắt quét qua một lượt, gã nhanh chóng nhận ra bộ máy tính được đặt sát ngay gần cửa sổ. Bước qua chiếc bàn uống nước, rồi qua chiếc giường ngủ, Hắc Vân mới lại gần được cái “kho dữ liệu”.
Nhanh chóng cắm USB, rồi bật máy, trong lúc chờ đợi, gã gọi Mai Thái.
-Tiếp cận được máy tính, tao cắm USB rồi đấy! Xử lí đi.
-Oke!
Chiếc máy tính sau khi được khởi động, liền hiện lên một thông báo yêu cầu nhập mật mã. Do chiếc USB cắm vào có tác dụng như một dây kết nối giữa máy trong phòng và chiếc laptop của Mai Thái, nên lúc này Mai Thái có thể tùy ý thao tác trên chiếc máy tính trong phòng. Chưa đầy 5 phút, Mai Thái đã phá khóa thành công.
-Xong rồi. Giờ mày xem các tài liệu quan trọng lão để ở ổ nào, sau đó chuyển sang chế độ chia sẻ để tao copy về máy. Mặc dù đã kết nối, nhưng mà cái USB này không hỗ trợ bộ khuyếch đại tín hiệu, nên thao tác chậm lắm, mày ở đó thì làm luôn cho tiện.
-Rồi, để tao xem! – Hắc Vân chép miệng.
Con trỏ nhanh chóng di tới biểu tượng My Computer, các ổ được gã sục sạo từng tí, mất tới 10 phút, Hắc Vân với truy lục được một thư mục tối quan trọng. Bên trong, toàn bộ đều là ghi chép về các phi vụ ăn hối lộ, phân chia đất, nhận tiền của ai, vào thời gian nào, tất cả đều được ghi chép rất tỉ mỉ.
-Sợ thật, có phi vụ lão ta chỉ kí một cái mà có ngay 20 tỷ…tao thấy chỉ cần tưng đây cũng đủ cho lão ta về vườn rồi! – Hắc Vân vừa nói vừa chăm chú nhìn vào những con số.
-Nói có sách, mách có chứng, phải thêm cả hình ảnh và ghi âm những cuộc nói chuyện nữa, mới chắc chắn đẩy lão ta khỏi cái ghế giám đốc sở. – giọng nói từ chiếc bộ đàm mini vang lên.
Hắc Vân nhanh chóng chuyển thư mục qua chế độ chia sẻ thông tin, ở ngoài xe Mai Thái lập tức copy dữ liệu về máy tính của mình.
-Đéo gì lâu thế? Có tí tí tài liệu mà mất những 15 phút! – phỏng chừng thời gian còn lại quá ít, gã tự nhiên trở nên gấp gáp.
-Mày thông cảm đi, cái USB này có tốc độ truyền tải chậm lắm. Không thể khác được. Mà còn 20 phút nữa mới đến 9 giờ, lo gì! – Mai Thái trấn an.
-Mày cũng phải để dư ra chút thời gian để đề phòng vạn nhất chứ! Tính khít như thế, đột ngột xảy ra chuyện thì xử lí thế nào? – Hắc Vân khẽ gằn giọng.
Không thấy có tiếng trả lời lại, tâm tư của Hắc Vân lại càng trở nên suốt ruột.
-Này, đâu rồi? Sao không nói gì?...ê thằng em! – gã nói to hơn một chút.
Giọng nói phát ra từ chiếc bộ đàm mini có phần trầm xuống, ngữ điệu tỏ ra nghiêm trọng, Mai Thái đã phát giác ra một chuyện ngoài ý muốn.
-…là xe của tên giám đốc…lão ta về rồi!
-Về rồi? – Hắc Vân trợn mắt, ngó ra ngoài cổng.
-Tầm vài phút nữa là tiến vào trong sân! – Mai Thái tiếp lời.