- Cậu muốn nói là Nam Đàm cần quy hoạch một Khu công nghiệp kinh tế mới?
Thẩm Tử Liệt đã xem bài viết này của Lục Vi Dân ba lần. Nói thật, y là càng ngày càng quý cậu thanh niên trước mặt này. Hắn chẳng những có thể nắm bắt chuẩn xác ý tưởng trong lòng y, hơn nữa còn quan trọng hơn là hắn luôn có thể căn cứ theo những điều mình nghĩ đề xuất phương án giải quyết tương đối hoàn hảo.
Bài viết trong tay này không cần nghĩ cũng biết đã tốn ít nhất là mấy buổi tối của Lục Vi Dân. Từ bản viết tay vẫn có thể nhìn ra một số vết chỉnh sửa, đây sợ rằng là sản phẩm cuối cùng sau nhiều lần chỉnh sửa.
- Đúng thế, Chủ tịch huyện Thẩm. Thời gian trước ngài từng nói với tôi một số ý tưởng của ngài, thời gian này tôi vẫn luôn trăn trở. Tôi cũng đã gọi điện đến những người bạn học của tôi ở Chiết Giang và Lĩnh Nam, nhờ bọn họ giúp tôi thu thập tìm hiểu một số xu hướng và cách thức mới về phát triển kinh tế ở địa phương họ. Ngoài ra tôi cũng liên hệ với một số bạn học ở Bắc Kinh, xem các lãnh đạo cấp cao có ý kiến gì mới trong lĩnh vực phát triển kinh tế không, sau đó tôi mới viết bài này.
Lục Vi Dân không chút úp mở về công sức của mình trong toàn thể bài viết này. Nói thật, trở về thời kỳ này, hắn phát hiện thấy quan niệm của mình và quan niệm của thời đại này, nhất là ở vùng đất Nam Đàm, quả thực là không hề ăn khớp. Hắn không thể không thường xuyên điều chỉnh lối suy nghĩ của mình, để tránh thể hiện những suy nghĩ bị người ta cho là hoang đường.
Thẩm Tử Liệt rất có ý tưởng, nhưng làm thế nào để giúp ý tưởng của Thẩm Tử Liệt được thực hiện một cách bám sát tình hình thực tế thì rất cần chặt chẽ kiểm soát chừng mực.
Thu hút đầu tư là chủ đề muôn thuở, ít nhất từ bây giờ cho đến mười năm đầu thế kỷ hai mươi mốt đều là việc lớn số một ở các vùng, các cấp Đảng ủy và chính quyền. Đối với một huyện địa hình gò đồi nơi lục địa thiên về nông nghiệp như Nam Đàm, muốn phát triển kinh tế, chỉ dựa vào nông nghiệp thì chắc chắn không được, phát triển công nghiệp là con đường tất yếu. Nhưng làm thế nào để phát triển công nghiệp từ một cơ sở yếu kém mọi bề cũng là một vấn đề nan giải đặt ra trước mắt mọi người.
- Việc mở rộng trồng trọt kiwi ở huyện ta phát triển rất nhanh, còn sản phẩm từ kiwi tuy rằng ở trong nước thì thị trường khá là nhỏ, nhưng độ phổ biến ở thị trường các nước phương Tây như các nước Âu Mĩ thì tương đối cao. Tôi cũng qua một số kênh thông tin hiểu được tính khả thi của việc phát triển ngành chế biến, gia công kiwi với trình độ kĩ thuật cao. Bạn của tôi ở Ủy ban Kế hoạch tỉnh Lĩnh Nam cũng giúp tôi thu thập một số tài liệu có liên quan. Tôi nghĩ rằng việc phát triển việc chế biến, gia công kiwi ở Nam Đàm rất có triển vọng về thị trường.
Lục Vi Dân cũng biết lần này như một cuộc kiểm tra của Thẩm Tử Liệt với mình.
- Mà việc phát triển ngành chế biến gia công kiwi có thể đẩy mạnh hơn nữa việc phát triển ngành thực phẩm của huyện ta, đồng thời cũng có thể mang lại thời cơ cho việc thay đổi cơ chế của nhà máy thực phẩm, xí nghiệp lớn nhất của huyện nhà.
- Ừm, tôi thấy bài viết này của cậu rất có tầm nhìn. Có điều, Vi Dân, huyện chúng ta mấy năm nay thành tích trong việc thu hút đầu tư đều là chẳng có chút ưu điểm, về cơ bản là không có dự án nào ra hồn. Xét từ thực tế mà nói, về cơ sở hạ tầng huyện chúng ta đã kém hơn tất cả các vùng trong địa khu Lê Dương, còn địa khu Lê Dương thì thuộc địa khu thứ ba của toàn tỉnh. Tôi thấy cậu rất tự tin, có thực sự là tự tin như vậy, hay là muốn an ủi cho tôi khuây khỏa?
Thẩm Tử Liệt mỉm cười đặt tập tài liệu trong tay sang một bên.
- Bạn học của cậu không phải Chiết Giang thì là Lĩnh Nam, việc xây dựng cơ sở hạ tầng đều khác xa với Nam Đàm chúng ta. Hơn nữa điều quan trọng hơn là ở đó ý thức quan niệm đều cởi mở hơn phía chúng ta rất nhiều. Nói thật, về cả hiệu suất công việc tác phong làm việc của chúng ta, tôi cũng không dám chắc. Cậu muốn thu hút người ta đến chỗ chúng ta đầu tư nhưng nhà đầu tư không phải thằng ngốc. Họ đến đầu tư là đều cần có thứ thu lại, cậu nghĩ rằng bọn họ đến đây đầu tư có thể đạt được điều đó sao? Hoặc là nói mức thu lại đó đủ cao?
Lục Vi Dân không ngờ Thẩm Tử Liệt cũng nghĩ được sâu xa như vậy. Điều này khiến cảm nhận của hắn về Thẩm Tử Liệt lại càng sâu sắc thêm.
Nhất là đối phương đề cập đến ảnh hưởng của hiệu suất công việc và tác phong làm việc của văn phòng Ủy ban nhân dân địa phương đối với việc thu hút đầu tư, hơn nữa còn có thể đứng từ góc độ của nhà đầu tư để suy xét vấn đề, điều này không hề dễ.
Thời gian nay có không ít lãnh đạo chỉ có thể ngưỡng mộ và ghen tị tốc độ phát triển nhanh chóng của miền duyên hải, thấy hiệu quả thu hút đầu tư rất rõ rệt, trách rằng những nguồn đầu tư nước ngoài đó tại sao không đến địa bàn của mình để đầu tư. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ xem nhà đầu tư không phải nhà từ thiện, tiền đề để đến đầu tư chính là kiếm tiền, hơn nữa chính là cố hết sức để thu hồi vốn trong thời gian ngắn nhất, sau đó kiếm lợi nhuận nhiều hơn.
- Tôi xét vấn đề này từ ba phương diện. Nam Đàm chúng ta là nơi đất gò đồi lục địa, muốn thu hút một doanh nghiệp lớn chắc chắn không dễ dàng, giống hệt như điều ông nói, điều kiện cơ sở hạ tầng không tốt, đó là nguyên nhân đầu tiên. Một loạt các hạn chế từ các nhân tố bất lợi như tư tưởng quan niệm, hiệu suất công việc và tác phong làm việc là thứ hai. Ảnh hưởng của vị trí địa lí, chúng ta là ở lục địa, sản phẩm sản xuất xong đưa ra thị trường sẽ phải tính đến phí vận chuyển là điều thứ ba. Cả ba điều đều là nhân tố bất lợi.
Lục Vi Dân biết rằng Thẩm Tử Liệt cần mình để tạo dựng niềm tin và động viên tinh thần, mà đây cũng là bước đầu tiên để hắn thực thi ý tưởng của bản thân, cũng cần phải kích đúng vào chí tiến thủ của Thẩm Tử Liệt mới có thể thực hiện mục tiêu này.
- Nhưng chúng ta cũng có thế mạnh. Thứ nhất, ngành gieo trồng kiwi ở địa khu Lê Dương chúng ta đã có cơ sở nhất định, hơn nữa đa phần các huyện phía nam Lê Dương chúng ta là đất gò đồi, độ cao so với mặt biển đều từ năm trăm đến bảy trăm mét, ánh sáng mặt trời và nhiệt độ không khí cùng với điều kiện thổ nhưỡng đều là khu vực thích hợp nhất để trồng kiwi. Có thể nói hiện nay trong ngành trồng kiwi chúng ta đã đứng đầu cả nước, nhất là tận dụng sức ảnh hưởng của việc Á Vận hội sắp khai mạc khiến ưu thế này của chúng ta càng nổi trội. Thứ hai, lực lượng lao động dư thừa ở nông thôn Nam Đàm chúng ta rất dồi dào, giá nhân công rẻ mạt, đó là điều mà nhà đầu tư coi trọng nhất. Thứ ba, chúng ta là ở lục địa, nhưng chỉ cần chính quyền Huyện ủy chúng ta dồn hết thành ý cho việc thu hút đầu tư, đồng ý cung cấp nhiều điều kiện ưu đãi hơn nữa trong chính sách thuế đất đai, tôi nghĩ đây cũng là một ưu thế lớn. Tài nguyên kiwi, giá nhân công rẻ, hơn nữa còn có chính sách ưu đãi thu hút đầu tư của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Kết hợp ba điều này với nhau, tôi nghĩ chúng ta vẫn có cơ hội.
- Ừm, Vi Dân, cậu đã nói hai phương diện, còn phương diện cuối cùng?
Thẩm Tử Liệt rất chú ý tới quan điểm của Lục Vi Dân.
- Còn một phương diện nữa.
Lục Vi Dân dường như đang suy nghĩ tìm tòi điều gì.
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi thấy nếu huyện đã quyết định phải cải cách sâu sắc hơn nữa, mở cửa đối ngoại, thì nhất định phải phải cải tiến ở nhiều phương diện. Như vậy sử dụng một ví dụ thu hút đầu tư điển hình mà tương đối hoàn hảo và thành công có lẽ có thể phá vỡ cơ chế làm việc cứng nhắc và nặng nề của chúng ta hiện nay. Mà mở một Khu công nghiệp kinh tế mới chú trọng phát triển kinh tế công nghiệp, sẽ trở thành trọng điểm của công tác thu hút đầu tư toàn huyện, có thể sẽ là một cơ hội, chính là một cú hích với việc thúc đẩy phát triển kinh tế chính trị toàn huyện.
Thẩm Tử Liệt chìm trong suy nghĩ một hồi. Ý tưởng mà Lục Vi Dân đề xuất rất độc đáo, khái niệm Khu kỹ thuật kinh tế mớinày cũng không còn mới trên cả nước, nhưng ở địa khu Lê Dương thì vẫn là một danh từ mới. Ở tỉnh ngoại trừ Xương Châu đã xây dựng một Khu kinh tế mớira, những nơi khác như hai thành phố Côn Hồ và Thanh Khê nghe nói cũng chỉ là có ý tưởng như vậy, thậm chí đến tổ chuẩn bị cũng chưa thành lập.
Nếu một huyện còn xếp vào hạng nghèo như Nam Đàm ở địa khu Lê Dương muốn xây dựng Khu công nghiệp kinh tế mới này, chỉ sợ ngay lập tức sẽ trở thành một tin nóng hổi. Việc này suy cho cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu, thật đúng là rất khó nói.
Thấy Thẩm Tử Liệt vẫn im lặng không nói, Lục Vi Dân cũng biết việc này là việc lớn, một mình Thẩm Tử Liệt cũng không quyết đinh được, còn phải thương lượng với An Đức Kiện rồi đưa lên Hội nghị thường vụ nghiên cứu, ngoài cũng còn phải trưng cầu ý kiến của Địa ủy Lê Dương. Hiện nay thế cục hỗn độn không rõ, rất khó nói những người khác có thái độ như thế nào với ý tưởng này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ý kiến của Huyện ủy Ủy ban nhân dân Nam Đàm về việc thành lập tổ lãnh đạo thu hút đầu tư không gây nên nhiều sóng gió lắm. Nhưng ý tưởng thiết lập nên tổ lãnh đạo trù bị cho việc xây dựng khu phát triển công nghiệp thì lại gây ra sự tranh luận gay gắt ở hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Mấy ủy viên thường vụ đều cảm thấy bất ngờ về việc chuẩn bị xây dựng khu phát triển công nghiệp, và cho rằng với cơ sở công nghiệp trước mắt của huyện Nam Đàm thì không có đủ các điều kiện để kiến thiết nên một Khu công nghiệp kinh tế mới. Đặc biệt là ở toàn bộ địa khu Lê Dương đều chẳng có ai đưa ra ý tưởng kiến thiết xây dựng Khu công nghiệp kinh tế mới cả. Thậm chí ngay cả địa khu Lê Dương cũng không có cái ý tưởng này. Nam Đàm đưa ra cái ý nổi bật này khiến cho một số người thấy e ngại.
- Anh Thẩm, tôi không phải là giội gáo nước lạnh đâu. Tình hình Nam Đàm chúng ta mọi người đều biết. Anh đến Nam Đàm chúng ta gần một năm rồi, làm cái Khu công nghiệp kinh tế mới này, ý nghĩa thực sự lớn thế nào? Điều kiện phương tiện cơ sở của chúng ta ở đây, vị trí địa lý của chúng ta ở đây, làm thế nào? Giống như anh nói. Hiện tại nước ta đã không đề xướng việc lấy vốn ra để đầu tư doanh nghiệp quốc doanh nữa rồi. Tài chính của Nam Đàm chúng ta cũng không có đủ sức để làm được chuyện đó. Như vậy thì chỉ có thu hút vốn đầu tư bên ngoài để làm. Mọi người cảm thấy điều kiện hiện trạng trước mắt của chúng ta thế này có thể thu hút được bao nhiêu đầu tư?
Tần Hải Cơ chậm rãi hút hơi cuối cùng của điếu thuốc, vứt đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc. Ông ta ung dung nhấp một ngụm trà.
- Suy nghĩ này rất có tính dự đoán tương lai. Nhưng tôi cảm thấy tình hình trước mắt, thì bất luận là điều kiện thực tế hay là chính sách của nước ta, dường như quá là không phù hợp. Có một số việc tôi nghĩ chúng ta cần xem xét lại cho tốt. Nếu như hiện tại mà muốn khua chiêng gióng trống làm mấy cái mánh lới này thì tôi sợ ở tỉnh sẽ cảm thấy chúng ta có phải là đang thích chơi trội hay không, thậm chí còn cho rằng là đang lấy lòng mọi người.
Tần Hải Cơ ánh mắt xẹt qua mấy ủy viên thường vụ ngồi lệch xéo với mình. Nhưng lại không nhìn người ngồi đối diện là Thẩm Tử Liệt và người ngồi ở vị trí chính giữa An Đức Kiện.
Ông ta cần thử một chút thái độ của An Đức Kiện. Theo như ông ta thấy thì với sự điềm đạm của An Đức Kiện dường như không nên ủng hộ hành động liều lĩnh của Thẩm Tử Liệt như thế mới đúng. Hoặc là Thẩm Tử Liệt nêu ra với An Đức Kiệt, An Đức Kiệt không tiện phản bác lại thể diện của người vừa nhậm chức Chủ tịch huyện này. Cho nên mới quay sang nghiên cứu ở hội nghị thường vụ Huyện ủy?
Lời nói của Tần Hải Cơ như kim đâm vào tim gan của Thẩm Tử Liệt vậy. Ông ta không ngờ rằng vị Phó bí thư bình thường không thể hiện ra điều gì này, sau khi mình nhậm chức Chủ tịch huyện thì ở hội nghị thường vụ đầu tiên liền đã đưa ra chất vấn một cách không hề khách khí với ý kiến của mình. Cái ngữ khí và thái độ khinh miệt đó khiến Thẩm Tử Liệt thấy trong lòng trào lên nỗi tức giận lan tỏa.
Mánh lới? Đây là cái kết luận mà Tần Hải Cơ đánh giá đối với sự lo lắng hết mình của mình sao?
Thẩm Tử Liệt chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình như giật giật lên. Ánh mắt mấy ủy viên thường vụ khác nhìn mình cũng có chút mờ ám.
Ông ta kìm nén sự tức giận trong lòng, nhấc chén trà lên uống một ngụm lớn, đè nén cơn giận trong lòng. Làm chính trị bao nhiêu năm như thế. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự khiêu chiến sắc bén từ đối thủ như vậy. Mỗi khi gặp chuyện lớn thì cần bình tĩnh. Đây là lời mà bố vợ dạy. Mà khi đến Lê Dương làm việc thì cũng luôn giữ tâm thái bình tĩnh và lý trí. Càng trong tình huống khẩn cấp, càng mâu thuẫn đỉnh điểm thì càng phải giữ cho tâm trạng bình tĩnh.
Đến Nam Đàm làm việc gần một năm, bản thân làm Phó chủ tịch thường trực huyện, những chính sách quan trọng ở huyện thì do An Đức Kiện cầm lái. Những sự việc cụ thể của Ủy ban nhân dân thì do Vương Tự Vinh tiến hành. Công việc hàng ngày thì do các Phó chủ tịch huyện mỗi người làm một mảng. Chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện này của ông ta trên thực tế chỉ là đảm đương một người giám sát. Bình thường cũng không cảm thấy Vương Tự Vinh có gì đáng nể cả, cứ thế nhìn sự ảm đạm trong Huyện ủy huyện phủ cho qua ngay. Dù cho là có chút sóng gió nhưng đều không đề cập gì đến mình. Không ngờ bản thân mình vừa mới tới gánh trọng trách này, thì lại đón nhận ngay một cơn cuồng phong mạnh mẽ.
Ông ta biết căn cơ của mình ở trong Huyện ủy không thể so sánh với các ủy viên thường vụ khác được. Đặc biệt là những người vốn đều cho rằng bản thân ông ta đầu năm nay sẽ trở về tỉnh, chưa từng nghĩ ông ta sẽ đột nhiên chuyển sang cơ quan tổ chức. Hơn nữa lại còn thuận thế nhận lấy chức Chủ tịch Huyện. Nội tâm của Tần Hải Cơ và Tào Cương sẽ có cảm giác mất mát và bất mãn. Điều này không nghĩ cũng biết. Nhưng ông ta cho rằng mỗi người đều có sự tu dưỡng riêng, có bất mãn thế nào đi chăng nữa cũng không thể trong trường hợp như thế này mà dùng cách thức đó để phát ra mới đúng.
Ông ta coi như thực sự đã hiểu ra được một điều. Có lẽ bản thân mình lúc này mới coi như là thực chất đi vào trạng thái hiện thực. Trước khi vào cuộc họp Lục Vi Dân cũng đã nhắc nhở mình. Lúc đó mình tuy không chú ý lắm nhưng vẫn giữ thái độ cẩn thận chuẩn bị. Không ngờ thực sự lại gặp phải chuyện như vậy.
An Đức Kiện thần thái nhàn nhã, cầm cây bút trên tay liên tục vẽ vời cái gì đó lên cuốn sổ. Người ngồi vị trí chính như ông ta dường như không hề cảm giác được đối với việc đang có người ăn miếng trả miếng ở trước mặt. Ánh mắt dường như nhìn chăm chăm vào một chỗ nào đó, lại dường như là đang suy nghĩ đến ý kiến mà Tần Hải Cơ đưa ra.
-Ý kiến của lão Tần tôi không thể chấp nhận được.
Thẩm Tử Liệt cảm thấy giọng nói của chính mình có chút quá âm vang, lại hạ thấp giọng xuống:
- Việc Khu công nghiệp kinh tế mới làm hay không làm và làm như thế nào là hai chuyện khác nhau. Không thể nói lẫn lộn được. Việc có làm hay không thì tôi nghĩ mọi người đều đã rõ. Tại sao lại phải làm? Ý nghĩa mục đích và tính cấp thiết của việc làm này, tôi muốn báo cáo với các ủy viên thường vụ một chút.
An Đức Kiện khẽ gật đầu không dễ thấy được. Cũng được. Thẩm Tử Liệt cuối cùng cũng đã đi vào trạng thái, vũ khí sắc bén nhất phản kích lại Tần Hải Cơ không phải là thái độ, mà là muốn đưa ra lý do để người ta có thể tâm phục khẩu phục. Xem ra Thẩm Tử Liệt cũng đã có chút chuẩn bị. Đương nhiên nếu như ngay cả cái cửa ải này mà cũng không vượt qua được thì ông ta thật sự sẽ xem nhẹ bố vợ của Thẩm Tử Liệt và con mắt nhìn người của Thượng Quyền Trí, và càng xem nhẹ bản thân Thẩm Tử Liệt.
- Tôi đã làm Phó chủ tịch thường trực huyện hơn nửa năm. Tôi có nhận thức trực tiếp và sâu sắc nhất đối với tình hình tài chính ở huyện của chúng ta. Tôi tin tưởng rằng tiếp theo đây phó Chủ tịch huyện Tào cũng sẽ có nhận thức sâu sắc như tôi. Không nói gì khác, mỗi năm chỉ nói đến việc bảo đảm phúc lợi lương bổng cho đội ngũ giáo viên thì cũng đã như là một sợi dây thắt chặt cổ người ta rồi. Mỗi tháng để xoay sở tiền lương cho giáo viên thì cục tài chính đều phải đau đầu vắt óc.
-Việc chi trả tiền thuốc men cho cán bộ lão thành mọi người cũng hiểu. Chúng ta về sau cũng sẽ già đi. Sau khi già đi thì tình hình sức khỏe không tốt sẽ sinh bệnh, khám bệnh, uống thuốc, làm phẫu thuật... Những chi phí này vô cùng tốn kém. Tôi nhớ hai tháng trước Chủ tịch huyện Đường nằm viện Tỉnh, làm phẫu thuật, cũng sắp phải phẫu thuật rồi nhưng lại không đủ tiền. Người nhà chạy đến Huyện ủy ngồi khóc lóc thảm thiết. Vẫn là trong Huyện đến khi gặp chuyện rồi mới đi khắp nơi gom tiền cho đủ để đưa sang. Nghĩ đến mai sau nếu như chúng ta già đi mà cũng như thế. Mọi người có cảm thấy thất vọng và đau khổ không?
Thẩm Tử Liệt nhìn thấy sự khẽ động trên khuôn mặt Tần Hải Cơ, dường như là đang muốn phản bác. Nhưng dưới ánh mắt của An Đức Kiệt, cuối cùng ông ta cũng không mở miệng. Ông ta là muốn có một cơ hội để trình bày ý kiến của mình. Mà Tần Hải Cơ cũng vì muốn tạo ra cho ông ta một mục tiêu. Tuy mục tiêu này có chút bất ngờ nhưng ông ta cũng không luống cuống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Lại nói tới tình hình huyện thành chúng ta, đường phố hẳn là vẫn như mười năm trước. Tôi hỏi qua các cụ trong nhà về đường xá ở huyện chúng ta, theo trí nhớ của bọn họ thì đường xá ở huyện thành đã mười năm nay không có thay đổi gì. Đường cái gồ ghề, phố nhỏ ngõ tắt thì ngập nước. Toàn bộ huyện thành chỉ có ba cái nhà vệ sinh công cộng, hơn nữa lại đang trong tình trạng vô cùng dơ bẩn, thê thảm. Dân chúng khắp nơi đều kêu than. Chủ Nhiệm Trương bên Ủy ban Xây dựng nói cho tôi biết đường ống nước trong thị trấn cần phải sớm được tu sửa lại, nếu không tình hình có thể càng ngày càng kém hơn. Nhưng hết năm này sang năm khác vẫn không có cách nào để cải tạo. Nguyên nhân là gì? Chính là không có tiền. Công trình công viên công cộng thì kinh khủng, ngay cả người dân trong huyện thành chúng ta cũng không muốn đến. Rạp chiếu phim xây dựng từ những năm bảy mươi, đã bị phòng ban giám sát an toàn đình chỉ vì đề phòng nguy hiểm, yêu cầu lập tức tu sửa, nhưng vẫn lại không có tiền.
Thẩm Tử Liệt dũng cảm nói ra ý nghĩ của mình, liệt kê ra sự thật “hạ bút thành văn”, điều này những người đang ngồi nghe ngày thường cũng đều thấy, lâu dần thành quen, cũng không thấy gì khác lạ. Nhưng hôm nay những điều quen mắt này lại được đưa ra ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, làm cho người ta có vẻ khó tiếp nhận được, nhất là đại diện Chủ tịch huyện Nam Đàm chưa hoàn toàn dung nhập này lại nói những lời sắc bén như vậy.
- Thật ra tất cả mọi người đều biết, điều đó là do tình thế khó khăn. Huyện cũng không phải không muốn cải tạo hay không muốn xây dựng mới, nhưng hầu bao lại không có tiền, lấy cái gì cải tạo. Năm kia tiến hành xây dựng trường trung học Nam Đàm, đến nay còn chưa có thanh toán hết chi phí xây dựng công trình cho công ty xây dựng số hai Lê Dương. Năm nay tôi cũng đã nhận được hai cuộc gọi từ giám đốc công ty xây dựng số hai Lê Dương, uy hiếp tôi, nói nếu cuối năm nay không thanh toán tiền nợ công trình, thì vào năm tới, y sẽ đem mấy trăm công nhân và người nhà tới Ủy ban nhân dân huyện chúng ta. Trong tình hình như vậy, anh nghĩ huyện làm sao còn có tiền để đầu tư vào việc dân sinh?
Trong phòng hội nghị có vẻ im lặng dị thường, ngay cả tiếng một Ủy viên thường vụ nào đó uống nước cũng nghe rõ một cách khác thường.
- Tôi khẳng định trong lòng vài người lúc này đang nói thầm, nếu tài chính huyện khó khăn như vậy, còn muốn làm khu công nghiệp kinh tế mới làm gì? Muốn làm khu kinh tế mới chẳng lẽ sẽ không tiêu tiền, chẳng những phải tiêu tiền, khẳng định còn là số tiền lớn, như vậy không phải “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” sao?
Thẩm Tử Liệt lại tung ra một vấn đề, cũng là điều mà trong lòng không ít các Ủy viên thường vụ đang ngồi đã nghĩ tới.
- Không sai, tôi thừa nhận muốn làm khu công nghiệp kinh tế mới này khẳng định phải bỏ vốn đầu tư. Hơn nữa vốn đầu tư còn không nhỏ. Đầu tiên chính là kiến thiết phương tiện cơ sở cho khu công nghiệp kinh tế mới. Đây là một khoản chi không nhỏ. Muốn làm được như vậy cần phải thành lập một cơ cấu, nhân viên biên chế cùng với chi phí xây dựng. Những điều này tính toán sơ qua khẳng định cũng không ít. Nhưng nếu chúng ta không làm khu công nghiệp kinh tế mới này?
Thẩm Tử Liệt hỏi lại.
- Không làm thì sẽ ra sao? Có thể đoán trước thử xem, Nam Đàm chúng ta không làm, cũng chỉ có thể vẫn như bây giờ, khó khăn từng ngày, bất cứ lúc nào cũng phải kéo chặt dây lưng quần, muốn làm cái gì đều chỉ có tưởng tưởng một chút, ngồi nhìn lên bầu trời chờ xem có thể có bánh rơi xuống hay không? Có thể có loại chuyện tốt này sao?
- Chúng ta đều biết rằng Nam Đàm giống như một huyện nông nghiệp lớn vậy, “thuế cơ bạc nhược, thuế nguyên cằn cỗi”, thuế nông nghiệp thu cho có, nói ra khiến ngay cả những kẻ làm quan như chúng ta càng thêm khẩn trương. Mà hiện tại mức lương và giá cả liên tục xuống thấp, điều chỉnh kết cấu nông nghiệp cũng đầy gian nan. Có thể nói giải quyết vấn đề nông thôn ấm no, nhưng vấn đề túi tiền lại vẫn như cũ không được động tới. Một lượng lớn lao động dư thừa ở trong khu vực của chúng ta lại không tìm được cách nào để tiêu hóa. Họ không thể không ra ngoài, đến vùng địa khu duyên hải để làm công. Mà những thanh niên cường tráng tới nơi khác lao động cũng mang đến rất nhiều vấn đề, như đến ngày mùa lại không thể giúp, trong nhà có người già và trẻ nhỏ lại không thể chăm sóc, hàng năm về nhà lại lo lắng tới vấn đề giao thông. Cũng là một khoản chi thật lớn, sao chúng ta không thể thông qua sự phát triển công nghiệp ở khu vực chúng ta để tiêu hóa lực lượng lao động dư thừa?
- Với tình hình trước mắt, tôi cho rằng chỉ có phát triển công nghiệp, cũng chỉ có phát triển công nghiệp mới có thể thực sự khiến tài chính Nam Đàm chúng ta với hệ thống thu nhập từ thuế bước vào một cơ chế vận hành tương đối lành mạnh tốt đẹp, mới có thể thực sự giải quyết được vấn đề lao động đang quá dư thừa càng ngày càng ác liệt ở nông thôn chúng ta. Dưới cơ chế trước mắt, không có Kinh tế công nghiệplàm máy động cơ, hết thảy đều không cần nói đến.
- Phải làm khu công nghiệp kinh tế mới này, họ Thẩm tôi cũng biết như vậy là có phiêu lưu. Nhưng thông tục một chút mà nói, anh không thử, tất nhiên không có phiêu lưu, nhưng lại vĩnh viễn không có thu hoạch, thử có lẽ sẽ gặp được một vài sự cản trở hay thất bại, nhưng anh không thử, sao biết là không được? Làm cán bộ lãnh đạo chính là dám nhận trách nhiệm, dám làm dám chịu, dũng cảm đối mặt. Cổ Nhân Vân, làm quan cả đời trốn tránh là nỗi hổ thẹn. Tôi cho rằng những lời này rất đáng để chúng ta suy xét.
- Ha ha, Chủ tịch huyện Thẩm, mong anh bình tĩnh lại. Tôi nghĩ chúng ta ở trong này nghiên cứu thảo luận vấn đề cũng đều xuất phát từ công tâm. Chúng ta làm cán bộ lãnh đạo phải có ý thức trách nhiệm, không được tồn tại tình cảm cá nhân ở trong đó. Tôi thấy anh đã hiểu lầm ý của tôi. Tôi cũng không phải là phản đối huyện thu hút đầu tư phát triển công nghiệp. Trên thực tế, huyện không phải vẫn luôn luôn làm công tác thu hút đầu tư sao? Lợi ích của việc phát triển công nghiệp thì không cần nói nhiều. Tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút, điều kiện hiện tại có thích hợp hay không? Thời cơ có thích hợp hay không?
Hiển nhiên các ủy viên thường vụ đều bị những lời nói khẳng khái dâng trào của Thẩm Tử Liệt làm cho xúc động. Nhất là tình hình tài chính túng quẫn của huyện lại rõ như ban ngày. Rất nhiều người đều vô cùng đồng cảm. Tần Hải Cơ biết mình nếu thật sự không hé răng thì có vẻ có chút “đầu voi đuôi chuột”.
- Từ năm ngoái đến nay, trung ương vẫn tiến hành chỉnh đốn làm trong sạch nền kinh tế, đối với đầu tư nước ngoài và kinh tế tư nhân đang tiến vào rất nhanh, cùng ảnh hưởng mà sự phát triển kinh tế quốc dân mang đến. Hiện tại trung ương cũng rất cảnh giác. Chính xác mà nói, năm trước, trận sóng gio kia chính là thế lực thù địch trong và ngoài nước và diễn biến hòa bình bỗng ngầm biến đổi mà tích lũy rồi phát ra bạo lực. Băng dày ba thước, không phải chỉ do một ngày lạnh, (có lửa mới có khói). Chính trị và kinh tế cho tới bây giờ vẫn mật thiết không thể tách rời, không thể thu nhỏ. Đầu tư nước ngoài và kinh tế tư nhân ở kinh tế quốc dân chiếm tỉ lệ không ngừng gia tăng. Điều này sẽ làm cho tính chất chủ nghĩa xã hội khoa học của quốc gia chúng ta thay đổi đến như thế nào, tôi cảm thấy làm một cán bộ lãnh đạo cũng cần phải suy xét.
Tần Hải Cơ nói rất chậm, giọng điệu nghiêm túc,
- Muốn làm khu kinh tế công nghiệp mới này là vì phát triển kinh tế, nhưng phát triển kinh tế có phải có thể không cần hỏi là tính chất chủ nghĩa xã hội khoa học, hay là tính chất tư bản chủ nghĩa không? Tôi tin tưởng mọi người bình thường cũng đều xem báo chí TV. Trung ương đã nói rõ ràng về vấn đề này. Vậy phát triển kinh tế cải thiện cuộc sống nhân dân, nhưng ngược lại điều kiện tiên quyết là không thể thay đổi tính chất chủ nghĩa xã hội khoa học của quốc gia chúng ta.
Tần Hải Cơ nhấn mạnh ở từng từ từng câu, nặng tựa nghìn quân.
Rốt cục vẫn đến rồi.
Cuối cùng vẫn tiếp tục tranh luận ở vấn đề này. Thẩm Tử Liệt tuy rằng không muốn cứ mãi giằng co ở vấn đề này, nhưng vừa nhìn cũng thấy là không thể tránh khỏi.
Thẩm Tử Liệt liếc mắt một cái nhìn thấy sắc mặt An Đức Kiện vẫn vậy, người này thật đúng là kiềm chế được rất tốt, cũng chỉ có mình là “mình trần ra trận” .
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bí thư Tần nói rất hay, phát triển kinh tế không thể lấy thay đổi tính chất chủ nghĩa xã hội của quốc gia chúng ta làm tiền đề, Trung ương thực sự có ý kiến rõ ràng về vấn đề này, nhưng có phải đầu tư nước ngaoif đưa vào nhiều một chút, kinh tế tư nhân phát triển nhanh một chút, thì sẽ thay đổi tính chất chủ nghĩa xã hội của chúng ta sao?
Thẩm Tử Liệt hỏi lại.
-Theo tôi được biết, kinh tế tư nhân của Ôn Châu Triết Giang chiếm đến trên 60% kinh tế địa phương, lẽ nào nói Ôn Châu không phải nhà nước xã hội chủ nghãi cai trị? Chính quyền thành ủy ở đây đã lột xác rồi?
Thẩm Tử Liệt không cho đối phương cơ hội để thở, tiến thêm một bước tăng thêm sức mạnh
Tôi nhớ rõ hội nghị lần thứ nhất Hội đồng nhân dân kỳ 7 năm kia đã thông qua hiến pháp tu chỉnh án cúng đưa ra rất rõ ràng, kinh tế tư nhân là chủ nghĩa xã hội khoa học kinh tế chế độ công hữu bổ sung, điều này cũng rất rõ ràng đã giwois định kinh tế tư nhân trong hệ thống kinh tế của nước ta
-Vừa rồi Bí thư Tần cũng đã đề cập đến việc chỉnh đốn hết các chính sách của quốc gia trước mắt, đúng lúc chổ tôi cũng có một phần văn kiện là bản sao chép, là << liên quan đến những quy định chính sách chắc chắn thúc tiến cá thể hoặc kinh tế tư nhân tiến một bước phát triển mạnh mẽ>> của Viện Quốc vụ mới phát hành, trong đó rõ ràng đưa ra đẩy mạnh đẩy với cá thể trong việc chỉnh đốn, quản lí của kinh tế tư nhân lại không phải thay đổi phương châm chính sách của quốc gia, mà là quán triệt toàn diện phương châm chính sách và tiến thêm một bước hoàn thiện quản lí, có lợi cho cá thể kinh tế tư nhân thời gian dài, phát triển ổn định, mạnh mẽ, điều này đủ để nói rõ chính sách của Trung ương không hề phát sinh biến đổi, đối với phát triển kinh tế tư nhân vẫn mang thái độ tích cực ủng hộ.
Thẩm Tử Liệt đã giơ văn kiện trong tay ra, mà Phó bí thư huyện ủy bên cạnh, Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Lâm Thuận Lộc đỡ kính viễn thị, nhìn Thẩm Tử Liệt một cái:
-Thẩm Tử Liệt, có thể cầm văn kiện này cho tôi xem qua không?
-Đương nhiên có thể.
Thẩm Tử Liệt đem bản sao văn kiện vừa mới nhận được đưa cho Lâm Thuận Lộc, văn kiện này vừa mới truyền đến Tỉnh, khu vực bậc một này vẫn chưa duyệt, Thẩm Tử Liệt cũng dưới sự nhắc nhở của Lục Vi Dân từ bên ba vợ thu hoạch được văn kiện này.
Lâm Thuận Lộc không thay đổi sắc mặt đọc cẩn thận, sau khi xem xong giao bản sao văn bản cho một ủy viên thường vụ khác bên cạnh.
-Tôi vẫn quan điểm đó, không thông qua phát triển kinh tế công nghiệp để thực hiện nang cao mức sống nhân dân, Nam Đàn chỉ có thể giới hạn trong vòng quản quanh nghèo khó không thể tự phất, điều kiện của Nam Đàn chúng tôi không được tốt, nếu muốn thoát khỏi nghèo khó, vậy thì phải dám đột phá và đổi mới về tư tưởng, nắm bắt thời cơ, đi trước một bước, chỉ có chiếm thời cơ trước chúng ta mới có thể không bị lạc hậu trong công tác về sau, vì sự phát triển sau này tạo một nền tảng tốt.
Sắc mặt của Tần Hải Cơ có chút khó coi, đặc biệt là khi văn kiện đó truyền đến tay anh ta, anh ta đã không có tâm tư xem nữa.
Văn kiện cũng không quan trọng, mấu chốt là Thẩm Tử Liệt lúc này tung ra văn kiện này, rõ ràng đã có chủ ý từ lâu, thậm chí có thể nói là nghiền ngẫm được bản thân sẽ làm khó dể vấn đề này, hơn nữa còn tìm đúng đề tài, khi bản thân đưa ra câu hỏi đối với sự phát triển kinh tế tư nhân, anh ta mới không chút hoang mang tung ra bản văn kiện này phát động một đoàn dữ dội.
Lấy điểm mấu chốt thúc đẩy toàn cục diện, chiêu này là duy trì khí thế của mình đến cùng, bầu không khí của cả hội nghị lập thức biến đổi, nhất là trong các Uỷ viên thường vụ khi đặt sự chú ý vào trong văn kiện này, đều đã quên đi chủ đề tranh luận của hội nghị lần này là gì.
An Đức Kiện rất nhạy bén cảm nhậ được sự biến đổi bầu không khí của hội nghị, anh ta hạ bút, ngẩng đầu lên, có lẽ để âm thanh đặt bút nhỏ bớt một chút, lập tức khiến cho sức chú ý của các Uỷ viên thường vụ lại trở về anh ta một lần nữa.
Về việc thiết lập khu công nghiệp mới, ý kiến này mọi người có thể mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tôi cảm thấy trong huyện chúng tôi khí thế tranh luận của mọi người rất tốt, càng là vấn đề có tranh luận càng muốn nói rõ ràng, để mọi người đều có thể có nhận thúc càng sâu sắc càng rõ ràng về vấn đề này. Như vậy đối với sự phát triển về sau cua chúng ta rất có lợi, một đề tài thảo luận quan trọng như vậy chúng ta càng cần thận trọng.
An Đức Kiện đối với tình hình khống chế như vậy có vẻ thành thạo, dể khiến cho tiến triển của hội nghị theo tốc độ ý đồ của mình và phương hướng đề tài thảo luận càng nắm vững trong tay.
-Ý tưởng của Chủ tịch Thẩm tôi cảm thấy đã đánh trúng vào điểm mấu chốt cho sự phát triển của Nam Đàn chúng ta, làm sao để đưa kinh tế Nam Đàn chúng ta đi lên, để cho dân chúng Nam Đàn chúng ta nhanh chóng giàu lên, để cho tình hình phát triển kinh tế xã hội Nam Đàn chúng ta có một sự đổi mới hoàn toàn. Gui zong cuối cùng rơi vào mảng phát triển kinh tế nông nghiệp này, điều này là sự thật không thể chối cãi, nhưng ý kiến của ông Tần cũng rất đúng trọng tâm, Nam Đàn chúng ta một huyện nghèo như vậy, muốn làm khu kinh tế mới, tiền vốn từ đâu mà đến, đầu tư vào xây dựng cở sở hạ tầng, thu hút khởi động vốn đầu tư, công việc hệ thống này không phải một việc đơn giản, cần quy hoạch tỉ mỉ, chứng thực thật sự.
Thẩm Tử Liệt không thể không khâm phục tài nghệ khống chế lãnh đạo của An Đức Kiện, một hành động lẵng lẽ có thể khiến cho các Uỷ viên thường vụ hiểu được ai mới là người đứng đầu hội nghị này, mà tiếp theo An Đức Kiện khống chế rất tốt diễn biến của hội nghị, đã lảng tránh Trần Hải Cơ bàn về vốn đầu tư nước ngoài và kinh tế tư nhân sẽ thay đổi vấn đề tính chất kinh tế chủ nghĩa xã hội hay không, mà đem mục tiêu tập trung như thế nào để làm tốt công việc này.
Về cơ bản thì đã rõ ràng công tác thúc đẩy này đã thành kết cục đã định, mà nhân tiện sắp xếp ổn thỏa công việc, khiến cho Tần Hải Cơ cũng cảm thấy chiếu cố cho anh ta, trong lòng có thể tiếp nhận, điều cố nhiên này có lên liên đến Bí thư huyện ủy An Đức Kiện, nhưng đồng thời có ích cho nghẹ thuật lãnh đạo cao minh của An Đức Kiện, về điểm này, bản thân còn có quá nhiều điều cần học hỏi đối phương.
Hội nghị huyện ủy thường vụ cuối cùng đã thông qua hai vấn đề nghị sự liên quan đến thiết lập tổ lãnh đạo thu hút vốn đầu tư của Nam Đàn và khu công nghiệp mới huyện Nam Đàn thiết lập tổ lãnh đạo trù bị, nhưng giữa hội nghị toát lên lời nói đậm mùi thuốc súng khiến cho Thẩm Tử Liệt lần đầu tiên nhận thức được nếu muốn đứng vững ở Nam Đàn không phải như nước chảy thành sông như trong tưởng tượng trước đây……………….
Trước đây ở huyện thành lập văn phòng Xúc tiến đầu tư, Chủ nhiệm văn phòng do một vị Phó chủ nhiệm cơ quan chính quyền Quận kiêm nhiệm, Phó chủ nhiệm thường vụ còn lại là Sở thương nghiệp một vị Phó cục trưởng kiêm nhiệm.
Giống như vậy nhân viên đã vô ………, hơn nữa cũng không có văn phòng thi sát hạch và văn phòng quy hoạch cụ thể, giống như nhiều văn phòng khác xây dựng tạm thời, không có gì nhều hơn một danh hiệu, nhiều hơn là đã khắc một con dấu mà thôi, mỗi năm đưa ra một kế hoạch làm việc, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tuy nhiên Hội nghị thường vụ huyện ủy lần này sẽ lại chú trọng đưa ra chương trình ngị sự liên quan đến thiết lập tổ lãnh đạo thu hút đầu tư, vấ đề nghị sự này cũng do Thẩm Tử Liệt đề xuất, yêu cầu toàn huyện trên dưới phải chú ý cao độ công tác thu hút đầu tư, để công tác thu hút đầu tư trở thành lực đẩy quan trọng thay đổi diện mạo phát triển kinh tế xã hội Nam Đàn, tổ trưởng tổ lãnh đạo do Bí thư huyện ủy An Đức Kiện đảm nhiệm, thay Chủ tịch huyện Thẩm Tử Liệt, Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương đảm nhiệm Phó tổ trưởng, các thành viên do cán bộ huyện làm chủ nhiệm và một phòng kinh tế một tay tổ thành, xây dựng văn phòng, Chánh văn phòng do Phó chủ nhiệm huyện Mao Dung đảm nhiệm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ở cơ quan chính quyền khó tránh khỏi việc nghe những lời đồn đại. Sự tranh luận kịch liệt giữa Tần Hải Cơ và Thẩm Tử Liệt, mãi cho đến khi Bí thư Huyện ủy An Đức Kiện mở miệng giải quyết dứt khoát thì mới ổn thỏa được chuyện này.
Tổ lãnh đạo trù bị của khu kinh tế công nghiệp Nam Đàm, tổ trưởng sẽ do Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương đảm nhiệm. Phó tổ trưởng sẽ do Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp Lã Ngọc Xuyên đảm nhiệm. Chức Chánh văn phòng nếu không có gì bất ngờ thì sẽ do Mao Dung đảm nhiệm.
Nhưng cuối cùng, Tào Cương sợ Mao Dung kiêm nhiệm nhiều chức vụ quá thì khó có thể đảm nhiệm tốt hai hạng mục công tác của tổ lãnh đạo thu hút đầu tư và tổ lãnh đạo trù bị khu kinh tế công nghiệp mới, cho nên đã đề nghị bổ sung thêm một Phó chánh văn phòng đến hiệp trợ Mao Dung, và sinh viên mới đến văn phòng Huyện ủy công tác Lục Vi Dân sẽ đảm nhiệm vị trí này.
Lý do cũng rất đơn giản, Lục Vi Dân trong công tác tiêu thụ cây kiwi đã thể hiện năng lực rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ, có thể suy xét để chàng thanh niên này đảm nhận trọng trách.
Tần Hải Cơ lập tức phụ họa với ý kiến của Tào Cương, đề nghị Lục Vi Dân đảm nhận chức Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, phụ trách công tác hàng ngày.
Lục Vi Dân luôn cân nhắc ý đồ của Tào Cương và Tần Hải Cơ. Tào Cương vì sao lại kéo mình đến làm Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo, và Tần Hải Cơ vì sao lại ủng hộ?
Tuy rằng chức Phó chánh văn phòng của hai tổ lãnh đạo nghe qua dường như rất có uy, nhưng Lục Vi Dân rõ ràng biết rằng hai tổ lãnh đạo này chỉ là cơ cấu lâm thời, là một cái thùng rỗng. Chẳng qua đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà nói thì mặc dù là Phó chánh văn phòng của tổ lãnh đạo rỗng tuếch thì vẫn là một sự hấp dẫn vô cùng. Ít nhất có thể công khai tên tuổi của mình trong các văn kiện tại Huyện ủy. Chẳng sợ là chức vụ này không hề có ý nghĩa thực chức, chỉ là hình thức bề ngoài nhưng thu hoạch đối với hắn cũng chẳng phải tầm thường.
Mao Dung là người của Vương Tự Vinh. Nếu Vương Tự Vinh không rời khỏi Nam Đàm, đợi đến cuối năm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lý về hưu thì Mao Dung sẽ tiếp nhận chức vụ này. Nhưng hiện tại Vương Tự Vinh đã đi rồi thì lại là một chuyện khác.
Tuy rằng không thể nói “người đi thì trà lạnh”, nhưng điều chỉnh sẽ là một điều tất nhiên. Để Mao Dung tiếp tục đảm nhận chức Phó chánh văn phòng, nhưng lại tước đoạt đi những quyền lực khác, chặt đứt ý nghĩa muốn tiếp nhận chức Chánh văn phòng. Ở điểm này thì An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt cũng cùng chung ý kiến, đánh giá bước tiếp theo sẽ để Chu Du Minh đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhận chức Chánh văn phòng.
Nhưng Tào Cương lại lôi người thân tín bên cạnh Thẩm Tử Liệt là có ý gì? Lục Vi Dân có chút đoán không ra. Tâm tư của lãnh đạo, hắn phát hiện sau khi mình tái sinh thì dường như là có chút thoái hóa và chính hắn cũng có chút nhìn không thấu.
Kỳ quái nhất là Thẩm Tử Liệt sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì không ngờ đã đồng ý với đề nghị của Tào Cương, và được hội nghị thường vụ nhất định thông qua.
Điều này cũng có nghĩa là kiếp thư ký của mình ba tháng vừa qua đã chết yểu. Điều này càng làm cho Lục Vi Dân nhận ra rằng kinh nghiệm hai mươi năm lăn lộn của mình ở kiếp trước cũng có chút hữu dụng.
Cùng Thẩm Tử Liệt bước thong thả xung quanh đầm Linh Tê. Mặt nước trong đầm xanh trong, giống như được khảm một lớp ngọc bích, quanh đầm là những hàng cây xanh um tươi tốt. Mùa này, người đến ngoại ô tản bộ không nhiều lắm, ven hồ có vẻ rất u tĩnh. Trên đường đi Thẩm Tử Liệt vẫn không nói một câu nào, và Lục Vi Dân thì cũng biết điều không lên tiếng.
Đến hiện tại thì hắn vẫn còn chưa thấu đáo suy nghĩ của Thẩm Tử Liệt. Hắn mới theo Thẩm Tử Liệt có ba tháng, bất kể từ góc độ nào thì Thẩm Tử Liệt không nên để hắn ra bên ngoài mới đúng. Nhất là cho mình đến cái gọi là tổ lãnh đạo văn phòng đó. Hắn thật sự không hiểu nổi lòng dạ của vị Chủ tịch huyện Thẩm này.
- Vi Dân, có phải trong lòng vẫn chưa có sự quyết định?
Thẩm Tử Liệt bước chân chậm lại, ra hiệu Lục Vi Dân đuổi kịp mình và bước đi song song.
- Chủ tịch huyện, nói thật thì trong lòng tôi vẫn chưa rõ lắm suy xét của Chủ tịch huyện.
Lục Vi Dân thành thật nói. Tuy trong lòng có chút mơ hồ đoán ra nhưng đây là một người sống ở thời đại này, rất nhiều ý tưởng chưa chắc đã phức tạp như hai mươi năm sau. Cho nên hắn thà dấu dốt còn hơn.
- Vậy cậu với việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới này cảm thấy thế nào?
Thẩm Tử Liệt hai tay chắp sau lưng, giọng điệu bình thản, dường như muốn kiểm tra Lục Vi Dân một phen.
Việc thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới? Lục Vi Dân trong lòng chấn động. Tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư và văn phòng thu hút đầu tư có gì khác nhau? Khu kinh tế mới chuẩn bị xây dựng văn phòng tổ lãnh đạo và chuẩn bị xây dựng văn phòng thì có gì khác nhau? Người trước thì là cơ cấu tổ lãnh đạo phối hợp, có thể nói là hữu danh vô thực. Người sau thì cơ cấu chấp hành thật sự. Điều này có sự khác biệt rất lớn. Thẩm Tử Liệt tinh tế, tất nhiên sẽ không nói sai. Lục Vi Dân thậm chí khi nghe y nói ra điều này cố ý tăng thêm giọng điệu.
- Chủ tịch huyện, cá nhân tôi cảm thấy, nếu như đi làm mà chỉ có bề ngoài thì ý nghĩa sẽ không lớn. Nhưng nếu phải nắm chắc hai hạng mục công tác này thì kết quả sẽ khác nhau một trời một vực.
Lục Vi Dân mơ hồ hiểu được ý tứ của Thẩm Tử Liệt, mà ý tưởng của Tào Cương và Tần Hải Cơ hắn cũng mơ hồ nghiệm ra được một ít.
Tào Cương và Tần Hải Cơ cho đến bây giờ vốn không cảm thấy việc thành lập tổ lãnh đạo văn phòng thu hút đầu tư có bao nhiêu sơ suất. Đại khái là cảm thấy đây là một mánh lới chọc người của Thẩm Tử Liệt sau khi được chọn làm Chủ tịch huyện. Mặc dù là có Ủy viên thường vụ bên trong, thậm chí bao gồm An Đức Kiện nhưng đại khái vẫn cảm thấy đây là một động tác thể hiện quá lớn, không ai cho rằng hai ba người là có thể chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới trong khi địa khu Lê Dương chưa có tiền lệ xây dựng này. Cho nên bọn họ lấy lui vì tiến, đồng ý thành lập hai cơ cấu này.
Mao Dung bị đẩy đi, chỉ sợ là Thẩm Tử Liệt và An Đức Kiện đã có sự ăn ý trước. Mà Tần Hải Cơ và Tào Cương đột nhiên đem thân tín của Thẩm Tử Liệt đi, từ một góc độ nào đó chính là tán thành năng lực của mình. Xem ra thì biểu hiện của hắn trong việc tiêu thụ cây kiwi khiến Tần Hải Cơ và Tào Cương có chút không thoải mái. Trong khi tất cả mọi công lao đều dồn hết cho Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh. Loại cảm giác này thật không thoải mái chút nào.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân thậm chí có chút hơi đắc ý. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, có thể khiến cho các lãnh đạo có ấn tượng ban đầu khá tốt với mình, mặc dù là có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, thì cũng phải có chút thực tài mới được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào