Trần Hương Hương biết rõ dụng ý của Trần Thanh Đế, móc điện thoại ra, phát ra đoạn ghi âm lúc nãy.
Khi ghi âm phát xong, Lâm Tĩnh Nhu cùng Viên Cầu đều choáng váng. Chẳng ai ngờ rằng, quai bảo bảo như Trần Phong Nhiên vậy mà ở sau lưng ác độc như thế, đã làm nhiều sự tình táng tận thiên lương như vậy.
- Trần Phong Nhiên, không nghĩ tới đây hết thảy đều là ngươi làm, đều là ngươi hãm hại đại ca ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu lập tức bạo phát, lạnh giọng nói:
- Ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, thật không ngờ đối đãi Hương Hương như thế.
- Chỉ bằng cái đoạn ghi âm này? Chỉ bằng mấy người cặn bã bọn hắn, có thể nói là ta làm hay sao?
Nghe được đoạn ghi âm, Trần Phong Nhiên cũng khiếp sợ, bất quá, hắn cũng rất trấn định.
- Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?
Lâm Tĩnh Nhu lạnh giọng nói.
- Không đủ, xa xa không đủ.
Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, vô cùng đau lòng nhìn Trần Thanh Đế, nói:
- Đại ca, ta tự hỏi đều dùng anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, anh phạm vào sai, ta là cái thứ nhất đi ra giải thích thay ngươi, giữ gìn anh, giúp đỡ anh. Tại sao anh... anh phải liên hợp bọn hắn hãm hại ta? Ta có chuyện gì có lỗi với anh sao?
- Hãm hại ngươi?
Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Trần Hương Hương đi về phía trước bước một bước, lạnh giọng nói:
- Có hãm hại ngươi hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Không tệ, mỗi lần ngươi đều đi ra giữ gìn đại ca, nhưng mà, có một lần nào, ngươi giữ gìn không phải làm cho sự tình càng trở nên hỏng bét? Để cho người khác càng thêm oán hận đại ca?
Hoàn toàn chính xác, mỗi lần Trần Phong Nhiên nói tốt thay Trần Thanh Đế, mặt ngoài là vì tốt cho Trần đại thiếu, nhưng trên thực tế, là lửa cháy đổ thêm dầu, để cho người khác càng thêm phẫn nộ.
- Tiểu muội, ngươi như thế nào có thể nói ta như vậy?
Sắc mặt Trần Phong Nhiên cứng đờ, vô cùng đau đớn nói:
- Tiểu muội, chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta sao? Ta làm người như thế nào, ngươi còn không biết sao?
- Hừ, trước kia không biết, mới tin tưởng ngươi như vậy.
Trần Hương Hương hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phong Nhiên, tràn đầy chán ghét:
- Ngươi không chấp nhận ta thì cũng thôi, dù sao, chúng ta là cùng cha khác mẹ. Nhưng mà, thật không ngờ tâm địa ngươi lại ác độc, lợi dụng ta để hãm hại đại ca, ngươi nói ngươi là dạng người gì?
- Ngươi không muốn thừa nhận.
Trần Hương Hương quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói :
- Chị Tĩnh Nhu, chuyện năm đó, vì cái gì chị có thể kịp thời xuất hiện như thế? Có phải hắn điện thoại cho chị, nói cho chị hay không?
- Cái này...
Lâm Tĩnh Nhu nhăn lại đôi mi thanh tú, nghĩ nghĩ nói ra:
- Hình như là như vậy, lúc đó là Phong Nhiên gọi điện thoại cho ta, nói hắn có việc thoát thân không ra, để cho ta đi vào trong đó tìm ngươi.
- Ngươi đã nghe được chưa? Ngươi còn có lời gì muốn nói?
- Phải, lúc trước là ta gọi điện thoại cho chị Tĩnh Nhu không sai, nhưng mà ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Sau đó ta cũng giải thích qua, bởi vì phải tới công ty của mẹ, không có thời gian đi, ta lại sợ ngươi gặp chuyện không may, cho nên mới để cho chị Tĩnh Nhu đi đón ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?
- Sợ ta gặp chuyện không may? Hừ, là ngươi sớm biết rõ sẽ xảy ra chuyện?
Trần Hương Hương cười lạnh không thôi, nói ra.
- Tốt, tiểu muội, coi như là ta muốn lợi dụng ngươi hãm hại đại ca, ta đây vì cái gì còn phải báo cho chị Tĩnh Nhu? Nếu như chị Tĩnh Nhu không có xuất hiện, ngươi tất sẽ bị tổn thương không cách nào đền bù. Dùng cha áy náy đối với ngươi, chỉ một lần này, đại ca sẽ vĩnh viễn không xoay người được.
Trần Phong Nhiên vô cùng kích động, phấn khởi nói:
- Nếu như ta muốn hãm hại đại ca, như thế nào còn có thể hạ thủ lưu tình? Tiểu muội, ngươi không nên bị bọn hắn lừa gạt.
- Lừa gạt ta là ngươi, nếu như chị Tĩnh Nhu không hiện thân, ngươi như thế nào thông qua miệng chị Tĩnh Nhu, giá họa cho đại ca?
Trần Hương Hương tức giận quát:
- Ngươi thực cho ta là người ngu sao? Thực cho rằng toàn bộ Trần gia, Trần Phong Nhiên ngươi là người thông minh nhất sao? Ta cùng đại ca đều là ngu ngốc hay sao?
- Còn nữa, ngươi biểu hiện ra cho tới bây giờ đều dùng đại ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vô luận là chuyện gì đều đứng ở một bên của đại ca. Mà ngươi, lại dựng nên một hình tượng quai bảo bảo, ai cũng tin tưởng ngươi. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao đại ca phải hãm hại ngươi? Mà không phải hãm hại người khác?
Trần Hương Hương cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Muốn hãm hại quai bảo bảo ngươi, so với hãm hại thiếu gia ăn chơi khác còn khó hơn nhiều a? Vì cái gì đại ca còn muốn hãm hại ngươi?
- Tiểu muội, ngươi vẫn là quá đơn thuần rồi, đại ca tìm mấy người ở trước mặt của ngươi diễn một hồi khổ nhục kế, che mắt ngươi?
Trần Phong Nhiên không biết giải thích như thế nào, rất nhanh chuyển đổi chủ đề.
- Hừ, có phải khổ nhục kế hay không, ta có phán đoán của mình.
Trần Hương Hương quơ quơ điện thoại trong tay, nói ra:
- Những ghi âm này, ta sẽ lấy về cho cha nghe. Những người này, đại ca cũng nói báo cảnh sát bắt đi. Nếu như đại ca hãm hại ngươi, sẽ không phải báo cảnh sát bắt đi đơn giản như vậy. Chờ đến lúc đó, ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là đại ca hãm hại ngươi, hay là ngươi một mực ở sau lưng giở trò.
- Báo cảnh thì báo cảnh, vàng thật không sợ lửa, ta sẽ không sợ, ta tin tưởng nhất định sẽ trả lại cho ta một cái trong sạch.
Vẻ mặt Trần Phong Nhiên không đành lòng nói:
- Đại ca, ngươi cho bọn hắn bao nhiêu chỗ tốt? Thật không ngờ bọn hắn nguyện ý bán mạng vì ngươi?
- Ngươi không cần phủ nhận, nói những thứ này không phải người của ngươi. Nhưng, bọn hắn bị ngươi đánh thành như vậy, chính là nghiêm hình bức cung. Dưới loại tình huống này, thời điểm an toàn đã bị uy hiếp, đổi lại là ai, đều vì để tránh cho tổn thương càng lớn, sẽ dựa theo ngươi mà nói.
Trần Phong Nhiên cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Tiểu muội, ngươi cho rằng phần ghi âm này có thể làm chứng cớ sao?
- Đúng, không thể làm chứng cớ, chúng ta đều là bị buộc, những chuyện này cũng không phải chúng ta làm, đều là bị Trần đại thiếu vu oan giá hoạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 77: Trước phế đi một tay
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lão Đại đột nhiên kêu oan, hắn đương nhiên biết rõ, ở thời điểm này, nhất định phải nghe theo Trần Phong Nhiên, bằng không thì, bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Tiểu muội, các ngươi đã nghe được, bọn hắn cũng nói, đây là vu oan giá hoạ, cho nên phần ghi âm này không thể làm chứng cớ, phải hủy, sau đó một lần nữa tiến hành đtra hỏi.
Nói xong, thân thể Trần Phong Nhiên khẽ động, rất nhanh tiến lên, động thủ cướp đoạt điện thoại trong tay Trần Hương Hương.
Ghi âm, tuyệt đối là vết thương trí mệnh của Trần Phong Nhiên.
Trần Phong Nhiên có thể nói, đây hết thảy đều là Trần Thanh Đế vì hãm hại hắn mà lập ra, tìm người diễn khổ nhục kế. Nhưng mà, có đoạn ghi âm này, đến lúc đó muốn cải biến sẽ rất khó khăn.
Chỉ cần hủy đoạn ghi âm này, có Trần Phong Nhiên hắn ở đây, bọn người lão Đại cùng lão Nhị sẽ lập tức lật khẩu cung. Dù sao, những khẩu cung này không chỉ có bất lợi đối với Trần Phong Nhiên, đối với bọn lão Đại cùng lão Nhị cũng bất lợi.
Đã không có đoạn ghi âm này, chỉ cần lão Đại cùng lão Nhị cực lực phản đối, hơn nữa Trần Phong Nhiên thao túng, không những bỏ qua liên quan, còn có thể cắn ngược lại Trần Thanh Đế một ngụm.
Là Trần Thanh Đế bức bọn hắn làm như vậy.
Kể từ đó, người khác chỉ sẽ tin tưởng quai bảo bảo Trần Phong Nhiên, sẽ không tin tưởng Trần Thanh Đế là siêu cấp đại hoàn khố.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Trần Phong Nhiên vậy mà động thủ đoạt, Lâm Tĩnh Nhu lạnh quát một tiếng, rất nhanh tiến lên ngăn trở. vũ lực cảu Lâm Tĩnh Nhu, vẫn là rất không tệ.
- Tránh ra.
Trần Phong Nhiên nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu ngăn cản, phát ra một tiếng gầm nhẹ, duỗi tay phải ra nhẹ nhàng đẩy ra, hất lui Lâm Tĩnh Nhu. Lập tức, một cước rất nhanh, đá tới Lâm Tĩnh Nhu vừa muốn tiến lên.
Toàn bộ quá trình, hành vân lưu thủy, vô cùng mau lẹ, xem xét đã biết rõ, Trần Phong Nhiên cũng không phải một nhân vật đơn giản.
Ai cũng thật không ngờ, quai bảo bảo Trần Phong Nhiên, lại có một thân công phu như vậy. Lâm Tĩnh Nhu không hề chuẩn bị, đối mặt một cước nhanh như thiểm điện của Trần Phong Nhiên, sắc mặt biến đổi. Lâm Tĩnh Nhu biết rõ không tránh thoát một cước này, hai tay giao nhau, rất nhanh ngăn cản ở trước ngực.
Lâm đại tiểu thư, đã làm tốt chuẩn bị ăn một cước này.
- Cút ngay cho ta.
Trần Thanh Đế quát lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, thân thể khẽ động, một quyền đá văng chân Trần Phong Nhiên ra.
- Muốn chết!
Trần Phong Nhiên sát khí xông mạnh, giơ nắm đấm liền công kích đến Trần Thanh Đế.
- Hừ!
Trần Thanh Đế hừ lạnh, không né không tránh, một tay nắm chặt cổ tay Trần Phong Nhiên, vừa dùng lực, theo một tiếng giòn vang, cổ tay Trần Phong Nhiên gãy xương rồi.
- Cút!
Đã cắt đứt cổ tay Trần Phong Nhiên, Trần Thanh Đế cũng không có dừng lại, lôi kéo Trần Phong Nhiên nhanh chóng lui về sau.
- Oanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Phong Nhiên té ngã trên đất.
- Trần Phong Nhiên, không nghĩ tới ngươi che dấu thật sâu, thân thủ cũng không tệ lắm.
Trần Thanh Đế rất nhanh tiến lên, một cước đá vào trên cánh tay của Trần Phong Nhiên.
- Tạch...!
Từ trên cánh tay của Trần Phong Nhiên, truyền đến một tiếng giòn vang. Rất hiển nhiên, dưới một cước của Trần Thanh Đế, cánh tay của Trần Phong Nhiên trực tiếp bị đạp gãy.
- A... Tay của ta, tay của ta!
Trần Phong Nhiên gào thét, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, tay kia ôm cánh tay đã gãy, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người bị chấn kinh rồi. Chẳng ai ngờ rằng thân thủ Trần Phong Nhiên không tệ, để cho người khác càng thêm ngoài ý muốn chính là, Trần Thanh Đế vậy mà cũng lợi hại như thế.
Phải biết rằng, ở nửa năm trước, Trần Thanh Đế ý đồ muốn cưỡng hiếp một nữ hầu gái, trùng hợp nữ hầu kia có chút công phu, mới không có thành công.
Cũng chính bởi vì chuyện kia, tất cả người làm trong biệt thự đều đổi thành trung niên.
Ai có thể nghĩ đến, Trần Thanh Đế thoáng cái trở nên lợi hại như vậy?
Giống như là thay đổi một người.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ sự tình cưỡng hiếp nữ hầu kia, cũng là bị Trần Phong Nhiên hãm hại? Nếu như không phải, dùng thân thủ của Trần Thanh Đế, như thế nào không làm được?
Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương cùng với Viên Cầu, đều là nghĩ như thế.
Khục khục, cái này thật đúng là oan uổng Trần Phong Nhiên rồi, Trần đại thiếu trở nên ngưu bức như thế, hoàn toàn là vì, Trần đại thiếu này không phải Trần đại thiếu cặn bã kia.
Bồng!
Trần Thanh Đế hung hăng một cước dẫm nát trên lưng Trần Phong Nhiên, lạnh giọng nói:
- Trần Phong Nhiên, ta đã sớm hoài nghi hết thảy, đã sớm muốn giết ngươi. Chỉ là, cứ giết ngươi như vậy, thật sự là quá tiện nghi cho ngươi rồi. Coi như là giết ngươi, thanh danh của ta cũng bị ngươi làm hỏng, không cách nào chính danh.
- Vì chính danh, ta mới lưu ngươi đến bây giờ, một mực đều đợi ngươi lại hãm hại ta một lần nữa.
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Hôm nay, ta trước hết phế đi một cánh tay của ngươi, tạm thời lưu cái mạng chó của ngươi lại. Hiện tại cút ngay cho ta !
Nói xong, Trần Thanh Đế một tay nắm lấy Trần Phong Nhiên, trực tiếp ném ra ngoài.
Hiện tại còn không phải thời điểm giết Trần Phong Nhiên, ít nhất cũng phải để cho Trần Chấn Hoa biết rõ, Trần Phong Nhiên mới có thể chết. Bất quá, bất kể thế nào nói, Trần Phong Nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Trần Thanh Đế là tuyệt đối sẽ không buông tha Trần Phong Nhiên. Hắn nhiều lần đưa mình vào chỗ chết, không nghĩ tới tình thủ túc, mình cần quái gì phải nhân từ với hắn, hơn nữa, hình như mình không phải anh của hắn a.
Người muốn Trần Thanh Đế chết, kết cục kia chỉ có một, là chết.
Trần Phong Nhiên là một, Lữ gia Lữ Bất Phàm là hai, Trần Thanh Đế sẽ để cho bọn hắn, tất cả đều tiến vào hủ tro cốt sám hối!
- Trần Thanh Đế, ngươi mơ tưởng oan uổng ta, ta tuyệt đối sẽ không thay ngươi chịu tiếng xấu, tuyệt không...
Trần Phong Nhiên phát ra một tiếng rống to, chịu đựng đau nhức kịch liệt, gian nan từ trên mặt đất bò dậy, bụm lấy cánh tay đi ra ngoài.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 78: Không thể trở về
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Phong Nhiên ly khai không bao lâu, cảnh sát liền tới, thấy đám người lão đại cùng tóc vàng trọng thương, ngay cả cảnh sát cũng khiếp sợ, không rét mà run. Bất quá, vừa nghe nói là Trần đại thiếu làm, bọn hắn xem như cái gì cũng không phát hiện.
Ở dưới Trần đại thiếu yêu cầu, đều không có đem đám ngươi lão Đại vào bệnh viện, trực tiếp dẫn vào cảnh cục thẩm vấn.
- Trần đại thiếu, mấy người này chỉ sợ sống không quá đêm nay, cũng sẽ bị Trần Phong Nhiên tìm người...
Viên đại thiếu đi đến bên người Trần Thanh Đế, thấp giọng nói.
- Người như vậy, chết cũng là nên.
Coi như là Trần Phong Nhiên không động thủ, Trần Thanh Đế hắn cũng sẽ động thủ. Không chỉ có như thế, còn có thể động thủ trước Trần Phong Nhiên.
Giá họa hãm hại, Trần Thanh Đế cũng sẽ biết làm.
Hôm nay Trần Phong Nhiên xem như đã phế đi, Trần Thanh Đế cũng thành công chính danh, từ nay về sau, rốt cuộc không cần ẩn nhẫn. Ngưu bức hò hét, thân phận Trần đại thiếu lại uy vũ khí phách, vì chính danh mà ẩn nhẫn.
Hôm nay, đã đủ rồi.
Chỉ là, ai cũng không biết, Trần Phong Nhiên đi ra cũng không có đi bệnh viện, mà là trước tiên gọi điện thoại cho Lữ Bất Phàm.
- Hiện tại Trần Thanh Đế giống như là thay đổi một người khác, hình như không còn là phế vật dĩ vãng kia nữa rồi.
Trần Phong Nhiên ngồi ở trong một chiếc Audi trắng tinh nhíu mày, thầm nghĩ:
- Trần Thanh Đế đã báo cảnh sát, bắt đi những người kia, lại có ghi âm làm chứng cớ. Dùng thủ đoạn của Trần Thanh Đế, mấy người kia chỉ sợ sống không quá đêm nay.
- Ta có thể hãm hại Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế hắn đồng dạng có thể hãm hại ta.
Trần Phong Nhiên đương nhiên biết rõ, Trần đại thiếu không chỉ là siêu cấp hoàn khố, thủ đoạn cũng phi thường ngoan độc. Người đắc tội Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên chưa từng thấy qua, ai còn có thể sống tốt.
- Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ ở trong đêm nay giết toàn bộ mấy người kia, sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu của ta.
- Có ghi âm lằm bằng chứng, cho dù mấy người kia bị Trần Thanh Đế giết, người khác cũng đều sẽ cho rằng là ta giết người diệt khẩu.
- Trở về, xem ra đã không được, bằng không thì ta không còn có ngày xoay người.
Trần Phong Nhiên quyết định chắc chắn, thầm nghĩ:
- Trần Thanh Đế, cho dù ta đi ra, cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống khá giả.
Ở thời khắc này, Trần Phong Nhiên đã lựa chọn buông tha. Nếu như hủy ghi âm, Trần Phong Nhiên còn có thể đánh cược một lần, mà hắn cũng có đầy đủ nắm chắc, đâm ngược Trần Thanh Đế một dao, làm cho Trần Thanh Đế càng thêm chật vật không chịu nổi.
Đáng tiếc, động thủ cướp đoạt ghi âm không thành, còn bị cắt đứt một cánh tay, triệt để bạo lộ, đã không cách nào vãn hồi. Ở Trần Phong Nhiên xem ra, căn bản không còn giá trị liều mạng.
Một khi thất bại, đến lúc đó Trần Phong Nhiên nhiều năm cố gắng dựng nên hình tượng như vậy, có thể sẽ phá hủy, triệt để xong đời.
Nghĩ vậy, Trần Phong Nhiên đi xuống xe, đi tới một mảnh bóng cây, sau đó móc điện thoại ra, rất nhanh gọi cho Lữ Bất Phàm.
- Trần Thanh Đế, lần này coi như ngươi vận khí tốt, ta ngược lại muốn nhìn ngươi chơi cùng Lữ Bất Phàm như thế nào.
Một phút đồng hồ sau, Trần Phong Nhiên liền cúp điện thoại, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Lữ Bất Phàm, ngươi cũng phải cẩn thận rồi, hôm nay Trần Thanh Đế đã không phải là phế vật trước kia nữa. Bất quá, ta ăn phải lỗ vốn, cũng sẽ không biết tiện nghi cho ngươi.
Trần Thanh Đế biến hóa, Trần Phong Nhiên đương nhiên sẽ không nói cho Lữ Bất Phàm. Hắn ở trong tay Trần đại thiếu ăn phải lỗ vốn, như thế nào lại nhắc nhở Lữ Bất Phàm?
Ở Trần Phong Nhiên xem ra, sở dĩ hắn bại, ngoại trừ là vì vận khí Trần Thanh Đế tốt ra, còn có là Trần Thanh Đế đột nhiên thay đổi, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Dù sao, bố cục dĩ vãng, Trần Phong Nhiên đều là nhằm vào Trần Thanh Đế phế vật kia.
- Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới, đại nạn không chết tất có hậu phúc, những lời này thật không ngờ linh nghiệm.
Trần Phong Nhiên tự giễu lắc đầu:
- Trần Thanh Đế ở dưới loại tình huống kia cũng không chết, ngược lại trở nên thông minh, thong suốt rồi.
Khục khục... Nếu như không phải Trần Thanh Đế bị Đan Kiếp tiêu diệt mà xuyên việt, Trần đại thiếu kia cho dù thật sự không chết, chỉ sợ cũng không có biện pháp thông suốt, y nguyên sẽ bị Trần Phong Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Trần Phong Nhiên trở lại trên xe một lần nữa, hít sâu một hơi, nhìn tài xế kiêm bảo tiêu của hắn, nói ra:
- Triệu ca, đưa ta đến bệnh viện.
Cánh tay của Trần Phong Nhiên đã bị chặt đứt, chỉ là thời điểm vừa bị cắt đứt kêu một tiếng đau nhức ra, đến bây giờ hắn một câu cũng không nói, một mực đều cố nén thống khổ.
Do đó có thể thấy được, năng lực nhẫn nại của Trần Phong Nhiên mạnh bao nhiêu.
- Vâng, Nhị thiếu gia.
Triệu ca khởi động xe, âm thầm liếc nhìn Trần Phong Nhiên, dưới đáy lòng nhếch lên ngón tay cái. Cánh tay đã đoạn mang đến thống khổ, cho dù là đổi thành hắn, cũng tuyệt đối chịu đựng không nổi. Nhưng mà, Trần Phong Nhiên mới 17 tuổi, lại nhịn được.
Từ nơi này đến bệnh viện, lại từ bệnh viện đi ra, toàn bộ quá trình, Trần Phong Nhiên chỉ dùng một giờ thời gian.
- Phế đi, vậy mà triệt để phế đi, căn bản không cách nào trị liệu tốt, Trần Thanh Đế ngươi thật là ngoan độc.
Trần Thanh Đế nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đi giết Trần Thanh Đế.
Sau khi Trần Phong Nhiên biết rõ cánh tay của mình bị phế, dùng y thuật hiện tại, căn bản là trị không hết, cũng không hề lãng phí thời gian, đơn giản băng thạch cao, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì hắn biết rõ, thời gian của mình còn lại không nhiều lắm rồi.
- Triệu ca, đưa ta đến sân bay.
Trần Phong Nhiên nhìn thoáng qua cánh tay phải băng thạch cao của mình, thản nhiên nói. Lúc này, trên mặt Trần Phong Nhiên không có cừu hận, không có tuyệt vọng, có chỉ là lạnh nhạt.
Loại tâm tính này, loại trầm ổn này rất đáng sợ.
Sau khi trải qua việc này, Trần Phong Nhiên lại bắt đầu phát triển rồi.
- Ta ly khai chỉ là tạm thời, Trần Thanh Đế, ta nhất định sẽ trở lại, ngươi chờ xem...
Ngồi ở trong ôtô, Trần Phong Nhiên xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn xem thành thị bên ngoài, không có bất kỳ không nỡ cùng lưu luyến.
Trần Phong Nhiên ly khai, đợi cho hắn thật sự trở lại, tất nhiên sẽ càng trở nên đáng sợ, càng thêm tàn nhẫn cùng tuyệt tình.
Cùng lúc đó, tại Lữ gia, Lữ Bất Phàm đơn giản sửa sang lại thoáng một phát, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Trần Thanh Đế, ngươi sẽ chết vô cùng thảm, rất thảm, ta cam đoan.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 79: Lựa chọn
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lữ Bất Phàm một mực đều mỉm cười, cho dù là thời điểm phẫn nộ, nổi giận vẫn là vô cùng tiêu sái, lạnh nhạt phi thường. Chỉ là, sau khi nhận được điện thoại của Trần Phong Nhiên, hắn lại mất đi tỉnh táo dĩ vãng.
Bởi vì, nữ nhân hắn yêu nhất Mã Tình Tình bị người khác đùa giỡn.
- Xem ra ta vẫn là đánh giá cao Trần Phong Nhiên, đánh giá thấp Trần Thanh Đế. Trần lão gia tử coi trọng Trần Thanh Đế như thế, tại sao Trần Thanh Đế có thể là một phế vật rõ đầu rõ đuôi chứ?
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, rất nhanh liền bình tĩnh lại, trên mặt cũng phủ lên dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Trần Thanh Đế, ta sẽ đích thân động thủ.
Chợt...
Lữ Bất Phà đi ra khỏi Lữ gia, mục tiêu Trung Y học viện, Lữ đại công tử năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba của Trung Y học viện.
Đối với Trần Phong Nhiên quyết đoán ly khai, Trần Thanh Đế không biết chút nào, đi cảnh cục một chuyến, đơn giản khai báo thoáng một phát, liền về nhà thay đổi quần áo. Hết cách rồi, quần áo toàn thân đều là bùn đất, không đổi không được a.
Sau khi đổi lại y phục xong, Trần Thanh Đế cũng không có đi học, mà là lái ô-tô, đi mua sắm một ít thảo dược bổ huyết cho Tiểu Hắc. Tuy Tiểu Hắc đã tỉnh lại, nhưng bởi vì mất quá nhiều máu, tinh thần không phấn chấn.
- Hiện tại ta đã tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, đi mua một ít lá giấy, chu sa, chuẩn bị vẽ bùa.
Sau khi mua xong thảo dược cần thiết, Trần Thanh Đế lại chạy đi mua đại lượng phù triện cùng chu sa, lúc này mới quay đầu về nhà.
- Con mẹ nó, tu vi quá thấp thật sự là mệt nhức cả trứng.
Hai giờ sau, Trần Thanh Đế nhìn chín cái phù triện cấp thấp trước mặt, cảm thấy phi thường phiền muộn.
Dùng tiêu chuẩn luyện phù Đại Tông Sư của Trần đại thiếu, bởi vì tu vi quá thấp, hai giờ, đã thất bại hơn ba mươi lần, mới thành công làm ra chín cái phù triện, không nhức cả trứng mới là lạ.
Cái này nếu phóng ở kiếp trước, Trần Thanh Đế không cắt cổ tự sát là không thể, quá đả kích người rồi.
- Những phù triện này với ta mà nói, không có gì dùng. Bất quá, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, vẫn là giao cho tiểu muội thì tốt hơn.
Ở thời điểm này, Trần Thanh Đế thật đúng là sợ Trần Phong Nhiên chó cùng rứt giậu, làm ra sự tình gì đó đối với Trần Hương Hương.
Ở thời khắc mấu chốt này, Trần Hương Hương là tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, nếu như Trần Thanh Đế biết rõ, Trần Phong Nhiên đã lựa chọn ly khai, cũng sẽ không lo lắng như thế.
Bất quá... Trần Phong Nhiên đã đi, chẳng lẽ sẽ đi khinh địch như vậy? Ai cũng không dám cam đoan. Dù sao, ở cái thế giới này, là có một loại thiết bị tên điện thoại thông tin, hoàn toàn có thể tiến hành viễn trình khống chế.
- Sáu cái bùa hộ mệnh, cho tiểu muội hai cái, cho Viên mập mạp kia hai cái, còn lại hai cái... được rồi, sẽ đưa cho Lâm Tĩnh Nhu a. Bất kể nói thế nào, Lâm Tĩnh Nhu cũng là thật tâm vì tiểu muội.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn xem ba phù triện còn lại:
- Một tấm Hàn Băng Phù cùng một tấm Liệt Hỏa phù, đều là phù triện công kích, tạm thời vẫn là không lộ ra ngoài thì tốt hơn. Dù sao, gây ra phiền toái không nói, tuy uy lực không lớn, nhưng mà quá nghe rợn cả người.
Trần Thanh Đế chế tác bùa hộ mệnh, một khi người đeo bùa hộ mệnh gặp nguy hiểm, bùa hộ mệnh sẽ tự động kích hoạt, tiến hành hộ chủ. Mà muốn kích hoạt Hàn Băng Phù cùng Liệt Hỏa phù, đối với người bình thường không có tu vi mà nói, thật sự là không dễ dàng.
Mặc dù nói, Trần đại thiếu đã chế tác phi thường dễ dàng, nhưng mà không phải giống như lão thần côn, niệm chú ngữ 'lập tức tuân lệnh' như vậy.
Còn có nữa là, sau khi kích hoạt bùa hộ mệnh, vô hình vô ảnh, coi như là người trong cuộc cũng không biết chuyện gì. Mà Hàn Băng Phù cùng Liệt Hỏa phù lại bất đồng, một khi kích hoạt, là xuất hiện Hàn Băng cùng Liệt Hỏa công kích, ở địa cầu thật sự là không thích hợp.
- Ẩn Thân Phù.
Trần Thanh Đế cầm lên một tấm phù triện cuối cùng, cười lạnh không thôi:
- Đã có Ẩn Thân Phù này, buổi tối làm việc có thể thuận tiện nhiều hơn.
Bọn người Lão Đại cùng lão Nhị, Trần Thanh Đế là tuyệt đối sẽ không buông tha. Mà hiện tại tất cả bọn hắn đều bị giam trong cảnh cục, muốn giết bọn hắn, Ẩn Thân Phù tuyệt đối là một lựa chọn tốt.
Quyết định tốt phân phối phù triện rồi, Trần Thanh Đế lại từ bên trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ y phục, hít sâu một hơi, hắn bắt đầu ở trên quần áo bày trận.
Ở trên quần áo bố trí một cái trận pháp làm mát, là cái thứ nhất Trần Thanh Đế muốn làm, dù sao ở địa cầu này cũng quá nóng rồi, hơn nữa còn nghe nói mỗi năm mỗi tăng.
- Con mẹ nó, cuối cùng cũng thành công, thực đủ mệt, ca ca ta như thế nào phát hiện, tính tình càng ngày càng kém a?
Trần Thanh Đế lắc đầu, chửi ầm lên:
- Mẹ nó, chỉ là một trận pháp làm mát cấp thấp, trọn vẹn hao tốn nửa giờ mới làm thành công, tính tình lão tử có thể tốt mới là lạ.
Đúng vậy a, Trần Thanh Đế là bày trận Đại Tông Sư, hiện tại chỉ là bố trí một trận pháp cấp thấp, đã thất bại nhiều lần như vậy, hao tốn nửa giờ mới thành công, Trần đại thiếu có thể không phẫn nộ sao?
Tính tình không tốt?
Nha, Trần đại thiếu không tức giận đến xé nát quần áo cũng đã không tệ lắm rồi.
Bất quá... đã có thành công lần thứ nhất, kế tiếp bày trận sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ là hao tốn hai giờ thời gian. Tất cả quần áo của Trần Thanh Đế, không chỉ có tất cả đều bố trí trận pháp làm mát, còn bỏ thêm mấy cái trận pháp phòng ngự.
Hoàn mỹ thu quan rồi.
- Mới miễn cưỡng tiêu chuẩn của ta, phát huy ra một phần vạn a.
- Chậc chậc, hiệu quả coi như không tệ, thật sự là thoải mái, cùng điều hòa không sai biệt lắm. Ân, về sau quần áo bố trí trận pháp làm mát, gọi là điều hòa y, ta tin tưởng nhất định vô cùng dễ bán.
Mặc vào quần áo có bố trí trận pháp làm mát, Trần Thanh Đế rất là thoả mãn, càng ngày càng thoả mãn. Hơn nữa trải qua thí nghiệm, độ ấm y phục này tùy nhu cầu người mặc mà không ngừng tiến hành điều tiết.
Nha, đây quả thực là điều hòa y tự động a.
- Đi, đưa bùa hộ mệnh cho tiểu muội, thuận tiện vụng trộm ở trên quần áo của nàng, bố trí trận pháp làm mát cùng trận pháp phòng ngự. Sau đó đến trường học, tìm Viên mập mạp cùng Lâm Tĩnh Nhu.
Trải qua hơn hai giờ quen thuộc, Trần Thanh Đế đã có thể ở trong vài giây thời gian, hoàn thành trận pháp làm mát cùng trận pháp phòng ngự đơn giản rồi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cầm ba tấm bùa hộ mệnh, tới trước cửa phòng của Trần Hương Hương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 80: Cái áo này không đẹp
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Đại ca, anh có chuyện gì không?
Trần Hương Hương mở cửa nhìn Trần Thanh Đế, vẫn là vẻ mặt áy náy. Thời gian dài như vậy đến nay, mỗi ngày đều cừu hận nhìn Trần đại thiếu, đến cuối cùng mới phát hiện, là oan uổng Trần đại thiếu, Trần Hương Hương đương nhiên áy náy rồi.
- A, không có đại sự gì.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Tiểu muội, chẳng lẽ em không có ý định để cho ta đi vào?
- A, a, đại ca, anh nhanh tiến.
Vẻ mặt Trần Hương Hương xấu hổ nói.
- Cho em, đây là thời điểm ta đi mua thảo dược cho Tiểu Hắc, nhìn thấy có một đạo sĩ bán phù, liền mua mấy tấm bùa hộ mệnh.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ba tấm bùa hộ mệnh giao cho Trần Hương Hương.
- Cái này... Đại ca, anh như thế nào đột nhiên tin tưởng cái này rồi hả?
Đối với cái gì phù triện, Trần Hương Hương thân là người đô thị, đương nhiên không tin, bất quá, nàng vẫn là nhận lấy.
Dù sao, đây là hảo ý của Trần đại thiếu.
- Ha ha, không có gì, tiểu muội nhớ rõ phải tùy thân mang theo, người bán phù kia nói dùng rất tốt. Hơn nữa, ta cũng thử qua, thật sự không tệ.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi xuống phía trên tủ quần áo, nói ra:
- Tiểu muội, tủ quần áo của em tại sao không có đóng? Để anh đóng lại cho em.
Nói xong, Trần Thanh Đế đi từ từ tới, đóng tủ quần áo lại. Mà Trần đại thiếu cũng ở trong quá trình này, rất nhanh ở trên mấy bộ quần áo của Trần Hương Hương, bố trí trận pháp phòng ngự cùng trận pháp làm mát.
Bày trận Đại Tông Sư, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp.
- Em vừa mới thay quần áo, nên quên đóng.
Trần Hương Hương rất là nhu thuận đáp.
- Tiểu muội, em làm việc của mình đi, ta còn có mấy tấm bùa hộ mệnh, chuẩn bị đưa cho Viên mập mạp cùng Lâm Tĩnh Nhu, ta đi trường học tìm bọn hắn.
Lại đơn giản hàn huyên cùng Trần Hương Hương một hồi, Trần Thanh Đế lựa chọn ly khai, đi đến trường học.
- A, đúng rồi, bùa hộ mệnh này nhất định phải tùy thân mang theo.
Trước khi đi, Trần Thanh Đế vẫn không quên nhắn nhủ lần nữa, bảo Trần Hương Hương tùy thân mang theo phù triện. Cái này cũng hết cách rồi, dù sao Trần Hương Hương cũng không tin, vạn nhất không mang theo, khổ tâm của Trần đại thiếu chẳng phải là uổng phí rồi sao.
- Em đã biết đại ca, em nhất định sẽ tùy thân mang theo.
Trần Hương Hương nhẹ gật đầu, rất nghiêm túc nói ra. Trọng yếu hơn là, Trần Hương Hương có thể tinh tường cảm giác được, Trần Thanh Đế quan tâm đối với nàng là phát ra từ nội tâm.
- Ha ha, như vậy cũng tốt.
Trần Thanh Đế nhìn y phục trên người Trần Hương Hương, nói ra:
- Còn nữa, bộ quần áo này của em không đẹp lắm, tốt nhất vẫn là đổi một bộ khác đi.
Quần áo của Trần Hương Hương treo trong tủ, tất cả đều bị Trần Thanh Đế bố trí trận pháp, chỉ là trên người nàng lại không có, cho nên, Trần Thanh Đế mới bảo Trần Hương Hương đổi bộ khác.
- Đại ca hôm nay sao kỳ quái thế nhỉ? Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy.
- Con mẹ nó, chỉ lo giải quyết mấy việc tào lao, còn không có đi khoa văn nghệ báo danh, xem ta bận sắp chết rồi.
Sau khi đi tới trường học, Trần Thanh Đế mới phát hiện, ban đầu bởi vì phát hiện linh khí, tìm kiếm linh mạch, về sau lại vội vàng đi cứu Tiểu Hắc cùng Trần Hương Hương, nên quên mất chuyện báo danh.
- Trường học lớn như vậy, điện thoại cũng hư mất, không biết Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu ở địa phương nào. Được rồi, trước đi khoa văn nghệ báo danh a.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế bước nhanh đi đến khoa văn nghệ.
- Trần Thanh Đế, ngươi rốt cuộc đã tới, ngày hôm nay ngươi đã chạy đi đâu?
Trần Thanh Đế vừa tới chỗ báo danh của khoa văn nghệ, thanh âm của Mã Tình Tình tùy theo vang lên.
Sau khi Trần Thanh Đế từ phòng lão hiệu trưởng rời khỏi, Mã Tình Tình càng nghĩ càng nhịn không được, liền định đi tìm Trần Thanh Đế. Bất quá, trường học quá lớn, đi nơi nào tìm a. Vì có thể mau chóng tìm được Trần đại thiếu, Mã Tình Tình gọi điện thoại cho Trần Phong Nhiên.
Người nào không biết, Trần Phong Nhiên cho tới bây giờ đều là dùng Trần Thanh Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trần Phong Nhiên còn nghĩ muốn lợi dụng Mã Tình Tình, kéo Lữ Bất Phàm xuống nước, Mã Tình Tình ở thời điểm này nghe ngóng hạ lạc của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên đương nhiên cam tâm tình nguyện nói cho.
Chính là vì như thế, Mã Tình Tình biết rõ, Trần Thanh Đế đi khoa văn nghệ. Biết được kết quả này, trong lòng Mã Tình Tình hung hăng khinh bỉ Trần đại thiếu một phen.
Người nào không biết khoa văn nghệ nhiều mỹ nữ, Trần đại thiếu ở Trung y có được thiên phú tốt như vậy, lại không tuyển chọn khoa Trung y, mà lựa chọn đi khoa văn nghệ, nhất định là không có hảo tâm, là đang có âm mưu.
Nghĩ thông suốt điểm này, Mã Tình Tình càng thêm không cam lòng.
Vì tán gái, vậy mà không tuyển chọn khoa Trung y có thiên phú. Cái này... điều này cũng thôi đi, chẳng lẽ... chẳng lẽ khoa Trung y không có mỹ nữ sao? Chẳng lẽ ta không phải mỹ nữ sao?
Mã Tình Tình rất tức giận.
Nhưng mà, làm cho Mã Tình Tình càng thêm tức giận còn ở phía sau. Nàng đi vào khoa văn nghệ, nhìn thấy người là hỏi, sửng sốt không có một cái nào nhìn thấy Trần Thanh Đế. Mà ngay cả chỗ ghi danh, Mã Tình Tình cũng đã hỏi nhiều lần, căn bản cũng không có nhân vật như Trần Thanh Đế.
Bất quá Mã Tình Tình cũng không có buông tha cho, vẫn chờ ở khoa văn nghệ. Nàng cũng không tin, dùng tính cách của Trần đại thiếu mà không tuyển chọn khoa văn nghệ. Chỉ cần lựa chọn khoa văn nghệ, nhất định sẽ đến đây.
Công phu không phụ lòng người, rốt cục bị Mã Tình Tình chờ được.
Nữ nhân a, không chăm chú thì thôi, một khi chăm chú, đây chính là phi thường đáng sợ, khủng bố.
Mã Tình Tình chính là ví dụ sống sờ sờ.
- Làm sao vậy? Mã đại tiểu thư, lúc này mới mấy giờ không gặp, ngươi đã nghĩ tới ta rồi sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius