 |
|

06-07-2008, 04:42 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 76
Nhà Äá»™t BÃch nghe sáo, cảm ná»—i ưu sầu
Quán Ao Tinh nối thơ, buồn đêm vắng lặng.
Giả Xá và Giả ChÃnh dẫn bá»n Giả Trân ra vá». Giả mẫu sai cất cái bình phong Ä‘i, dồn hai bà n là m má»™t. Bá»n đà n bà lại lau bà n sá»a các thứ quả, thay chén rá»a đũa, bà y biện má»™t lượt nữa. Giả mẫu mặc thêm áo, rá»a mặt, súc miệng uống trà , rồi má»i ngồi quây quần lại. Giả mẫu nhìn không thấy hai chị em Bảo Thoa ngồi ở đấy, biết là há» vá» nhà thưởng trăng. Lý Hoà n, Phượng thư lại ốm. Thiếu mất bốn ngưá»i, thà nh ra buồn tẻ quá. Giả mẫu cưá»i nói:
- Năm ngoái cha cháu Ä‘i vắng, chúng ta má»i cả dì Tiết đến thưởng trăng, rất là vui nhá»™n; bấy giá» nhá»› tá»›i cha cháu không được ở nhà , lại không khá»i nghÄ© đến việc vợ chồng con cái không được cùng nhau Ä‘oà n tụ, thà nh ra Ãt vui. Năm nay cha cháu đã vá», cả nhà sum há»p vui vẻ, lại không tiện má»i mẹ con bà ấy sang chÆ¡i. Năm nay nhà bà ấy lại thêm hai ngưá»i nữa, không có nhẽ bá» bá»n ấy ở nhà mà đi sang đây, ngặt vì cháu Phượng ốm, nếu không, má»™t mình nó cưá»i đùa đủ chấp mưá»i đứa. Thế má»›i biết việc Ä‘á»i không bao giá» mưá»i phần vẹn cả mưá»i.
Nói xong Giả mẫu thở dà i một tiếng:
- Cầm chén lớn đến đây rót rượu nóng.
Vương phu nhân cưá»i thưa:
- Hôm nay mẹ con được sum há»p vui hÆ¡n năm ngoái nhiá»u. Năm ngoái tuy có nhiá»u các bà các cô, nhưng không vui bằng năm nay, gia đình sum há»p đủ mặt.
Giả mẫu cưá»i nói:
- ChÃnh vì thế nên ta má»›i cao hứng gá»i mang chén lá»›n đến. Các ngưá»i cÅ©ng phải đổi lấy chén lá»›n má»›i được.
Bá»n Hình phu nhân đà nh phải đổi lấy chén lá»›n. Äêm khuya, ngưá»i mệt, không uống được nhiá»u rượu, nên ai nấy Ä‘á»u có vẻ uể oải. Thấy Giả mẫu vẫn còn cao hứng, hỠđà nh phải ngồi lại hầu rượu.
Giả mẫu lại sai rải nệm ở trên thá»m, bà y bánh dẻo, dưa và các thứ quả ra đấy, cho bá»n a hoà n, đà n bà ngồi quây lại thưởng trăng.
Giả mẫu thấy trăng đã lên đến đỉnh đầu, cà ng sáng đẹp đáng yêu, liá»n nói:
- Trăng đẹp thế nà y, phải có tiếng sáo mới vui.
Rồi cho gá»i bá»n nữ nhạc đến. Giả mẫu nói:
- Nhiá»u thứ nhạc đâm mất vui, chỉ cần bảo ngưá»i thổi sáo từ xa vẳng lại là đủ.
Ngưá»i thổi sáo vừa Ä‘i, thì có ngưá»i đà n bà theo hầu đến bên Hình phu nhân nói mấy câu. Giả mẫu há»i:
- Việc gì đấy?
Ngưá»i đà n bà thưa:
- Vừa giỠông Cả Ä‘i vá», bị vấp phải mấy hòn đá ngã trẹo chân.
Giả mẫu nghe nói, sai hai bà già ra xem, lại bảo Hình phu nhân phải vá» ngaỵ Hình phu nhân cáo từ ra vá». Giả mẫu lại nói:
- Nhân tiện chị Trân cũng vỠnhà luôn. Ta cũng đi nghỉ đây.
- Hôm nay cháu không vá», nhất định ở đây suốt đêm hầu rượu cụ.
- Không được. Hai vợ chồng trẻ các cháu đêm nay phải vá» sum há»p vá»›i nhau, sao lại vì ta mà bá» lỡ dịp!
Vưu Thị đỠbừng mặt lên, cưá»i nói:
- Cụ nói thế thì ra chúng cháu chẳng ra gì nữa. Tuy còn trẻ thá»±c, nhưng là m bạn vá»›i nhau mưá»i năm nay rồi, cÅ©ng đã xấp xỉ bốn mươi tuổi đầu, lại đương có tang, ở đây hầu cụ suốt đêm.
- Nói thế phải đấy. À ra cháu chưa hết tang, ta quên khuấy mất rồi. Khốn nạn, bố chồng cháu mất đã hÆ¡n hai năm rồi! Thế ra ta quên mất đấy, đáng phạt ta má»™t chén lá»›n! Äã thế cháu đừng có đưa há» vá» nữa, cứ ở đây hầu tạ Bảo vợ cháu Dung tiá»…n vá», rồi nó tiện đưá»ng vá» nhà luôn.
Vưu Thị bảo vợ Giả Dung đưa Hình phu nhân vá». Ra đến cá»a lá»›n, ai nấy Ä‘á»u lên xe vá» nhà .
Má»i ngưá»i thưởng hoa quế má»™t lúc, rồi lại và o tiệc thay rượu nóng.
ÄÆ°á»ng nói chuyện phiếm, chợt nghe dưới cây quế bên cạnh tưá»ng có tiếng sáo đưa lại réo rắt véo von. Gặp lúc gió mát trăng trong, trá»i quang mây tạnh, khiến ngưá»i trút sạch ná»—i lo buồn, lặng lặng ngồi yên, cùng nhau thưởng thức. Chừng uống hết hai chén trà , tiếng sáo má»›i dứt tiếng. Má»i ngưá»i khen ngợi mãi. Rượu nóng lại rót lên.
Giá mẫu cưá»i há»i:
- Nghe có hay không?
Má»i ngưá»i cưá»i thưa:
- Hay quá! Chúng cháu không ngỠlại hay được đến thế. NhỠcụ nêu ra, khiến chúng cháu được khoan khoái trong lòng.
- Thế cÅ©ng chưa hay lắm. Phải chá»n má»™t khúc nhạc nà o thổi cà ng thong thả nghe cà ng hay.
Liá»n sai rót má»™t chén rượu lá»›n, đưa cho ngưá»i thổi sáo uống từ từ, rồi khẽ thổi má»™t bà i. Bá»n đà n bà vâng lá»i mang rượu Ä‘i, gặp hai bà già đi thăm Giả Xá vá» thưa:
- Chúng cháu đã xem rồi. Mu bà n chân bên phải sưng má»™t tÃ. Giá» uống thuốc đã đỡ Ä‘au, không quan hệ lắm.
Giả mẫu thở dà i:
- Ta cÅ©ng hay lo nghÄ© quẩn. Äã nói ta ăn ở thiên vị, mà ta lại như thế.
Nhân đem câu chuyện vui của Giả Xá vừa nói lúc nãy kể lại cho Vương phu nhân và Vưu Thị nghe. Vương phu nhân khuyên:
- Bác ấy rượu và o, nói chuyện vui, không để ý đến, khi nà o dám nói kháy cụ. Xin cụ đừng nên nghĩ đến.
Uyên Ương mang mũ và áo choà ng đến nói:
- Äêm khuya rồi, sợ sương gió lạnh, cụ ngồi má»™t lúc rồi Ä‘i nghỉ thôi.
Giả mẫu nói:
- Hôm nay vui thế nà y, mà y lại đến giục ta, không lẽ ta đã say rồi à ? Nhất định ngồi đến sáng!
Lại sai rót rượu đến, rồi đội mÅ© khoác áo và o. Má»i ngưá»i lại tiếp rượu nói chuyện vui cưá»i. Lúc đó lại vẳng nghe tiếng sáo thổi ở dưới bóng hoa quế, buồn rầu hÆ¡n trước, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi im lặng. Äêm khuya trăng sáng, tiếng sáo cà ng réo rắt nỉ non. Giả mẫu tuổi già lại chếnh choáng hÆ¡i rượu, lẽ nà o nghe thấy lại chẳng xúc động trong lòng, bất giác lệ rÆ¡i lã chã. Má»i ngưá»i Ä‘á»u buồn rầu thê thảm. Má»™t lúc lâu, biết Giả mẫu cÅ©ng thương cảm, ai nấy Ä‘á»u quay lại vui cưá»i, tìm lá»i khuyên giải, lại sai thay rượu và ngừng thổi sáo.
Vưu Thị cưá»i nói:
- Cháu cÅ©ng há»c kể má»™t câu chuyện vui để bà đỡ buồn.
Giả mẫu gượng cưá»i:
- Thế thì hay lắm, cháu hãy kể ngay cho ta nghe.
- Một nhà có bốn đứa con: đứa lớn chỉ có một mắt, đứa thứ hai chỉ có một tai, đứa thứ ba chỉ có một lỗ mũi, đứa thứ tư thì đầy đủ cả, nhưng lại câm.
Thấy Giả mẫu lim dim con mắt, như có vẻ buồn ngá»§, Vưu Thị thôi không kể nữa, rồi cùng Vương phu nhân khẽ gá»i. Giả mẫu mở mắt cưá»i nói:
- Ta không buồn ngá»§ đâu, chỉ nhắm mắt để tỉnh táo tinh thần đấy thôi. Các ngưá»i cứ nói chuyện, ta đương nghe đây.
Vương phu nhân nói:
- Äêm khuya rồi, sương gió xuống, xin cụ vá» nghỉ thôi. Ngà y mai mưá»i sáu lại thưởng nữa, má»›i không phụ cảnh trăng tươi.
- Chừng bao giá» rồi? Äã đến canh tư chưa?
- Äã sang canh tá»± Chị em chúng nó không thức được nữa, Ä‘á»u Ä‘i ngá»§ cả rồi.
Giả mẫu nghe nói, nhìn kỹ má»™t lượt, quả nhiên thấy hỠđã vá» cả chỉ còn má»™t mình Thám Xuân ở đó thôi. Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế thì thôi váºy. Các cháu không thức quen. HÆ¡n nữa đứa thì ốm, đứa thì yếu, vá» cả cÅ©ng đỡ báºn lòng. Chỉ có cháu Thám là đáng thương, vẫn chỠở đây. Thôi cháu vá» Ä‘i, chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u vá» cả.
Giả mẫu đứng dáºy uống má»™t chén trà rồi ngồi lên kiệu trúc nhá», hai bà già kiệu vá». Má»i ngưá»i Ä‘i theo sau.
Bá»n đà n bà ở lại thu dá»n mâm bát, thấy thiếu má»™t cái chén trà , Ä‘i tìm các nÆ¡i không thấy, liá»n há»i má»i ngưá»i:
- Có ai đánh vỡ, vất ở đâu, bảo cho tôi biết, đem giả những mảnh để có chứng cớ, nếu không lại bảo là chúng tôi ăn cắp.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Không ai đánh vỡ cả. Có lẽ ngưá»i hầu các cô đánh vỡ cÅ©ng chưa biết chừng? Bà há»i há» xem.
Ngưá»i đà n bà nhá»› ngay ra, cưá»i nói:
- Phải đấy, tôi nhá»› là lúc nãy cô Thúy LÅ© cầm, để tôi Ä‘i há»i cô ấy xem.
Bà ta má»›i đến đưá»ng ngách thì gặp Tá» Quyên và Thúy LÅ©. Thúy LÅ© há»i:
- Cụ đã vỠchưa? Có biết cô chúng tôi đi đâu không?
- Tôi đến há»i chị có để cái chén trà ở đâu, chị lại há»i đến cô cá»§a chị.
- Tôi đi pha trà cho cô tôi uống, lúc quay lại chẳng thấy cô tôi đâu.
- Bà Hai vừa nói là hỠđi ngủ cả rồi. Chị đi chơi đâu lại không biết à ?
Thúy Lũ và TỠQuyên nói:
- Không có lẽ cô tôi lại lẳng lặng đi ngủ ngay, chắc còn chơi đâu đó. GiỠcụ vỠrồi, có lẽ các cô theo tiễn cũng chưa biết chừng. Chúng ta hãy đi tìm xem, nếu thấy cô tôi thế nà o cũng thấy cái chén. Sáng mai bà hãy đi tìm, việc gì mà vội thế.
- Äã biết Ä‘Ãch xác rồi thì chẳng cần phải tìm nữa. Ngà y mai tôi sẽ sang xin.
Nói xong ngưá»i ấy bá» Ä‘i vá» thu dá»n đồ đạc. Tá» Quyên và Thúy LÅ© thì sang bên Giả mẫu.
Äại Ngá»c và Tương Vân vẫn chưa Ä‘i ngá»§. Thấy trong phá»§ Giả thưởng trăng, ngưá»i đông như váºy mà Giả mẫu vẫn phà n nà n là Ãt, lại nghÄ© đến chị em Bảo Thoa vá» nhà , mẹ con anh em sẽ vui vầy thưởng trăng.
Äại Ngá»c bất giác ngắm cảnh chạnh buồn, tá»± mình đứng tá»±a lan can rÆ¡i lệ. Gần đây thấy Tình Văn bệnh nặng, Bảo Ngá»c chẳng để ý đến việc gì, vừa rồi Vương phu nhân mấy lần giục, Bảo Ngá»c đã Ä‘i ngá»§, Thám Xuân gần đây bá»±c vì việc nhà , cÅ©ng không thiết gì chÆ¡i bá»i, tuy có Ngênh Xuân, TÃch Xuân, nhưng không hợp ý cho lắm. Vì thế Äại Ngá»c chỉ còn trÆ¡ có má»™t mình Tương Vân là thưá»ng hay đến an á»§i:
- Chị là ngưá»i hiểu Ä‘á»i, tại sao chị cứ hay chuốc lấy những Ä‘iá»u khổ não và o ngưá»i? Cảnh ngá»™ cá»§a em cÅ©ng như chị, nhưng em không có bụng dạ hẹp hòi. Chị hay ốm luôn sao không biết giữ gìn thân thể. Äáng giáºn thay chị em cô Bảo hà ng ngà y chầm báºp thân thiết, đã bảo là tiết Trung thu năm nay thế nà o cÅ©ng phải há»p nhau lại thưởng trăng, mở thi xã, nối vần là m thợ Thế mà cô ta bá» rÆ¡i chúng ta, thưởng trăng má»™t mình, thi xã không mở, thÆ¡ cÅ©ng chẳng là m, tha hồ cho cha con, chú cháu thá»a thÃch tung hoà nh. Chị cÅ©ng biết đấy, vua Tống Thái Tổ nói rất hay: “Nhẽ nà o lại để ngưá»i khác ngá»§ say bên cạnh giưá»ng nằm cá»§a mìnhâ€. Bá»n há» không đến, hai chúng ta cứ là m thÆ¡ nối vần vá»›i nhau, để sau nà y cho há» xấu hổ má»™t bữa!
Äại Ngá»c không nỡ phụ lòng hà o hứng cá»§a Tương Vân, liá»n cưá»i nói:
- Cô xem hỠlà m ồn à o như thế, còn có thi hứng gì nữa!
- Thưởng trăng ở trên núi tuy thÃch tháºt, nhưng không bằng thưởng trăng ở gần nước. Chị nên biết trăng dưới sưá»n núi nà y Ä‘á»u là ao cả. Trong khe núi có má»™t ngôi nhà gần nước gá»i là Ao Tinh quán(#1). Thế má»›i biết khi trước mở cái vưá»n nà y có nhiá»u ý nghÄ©a. NÆ¡i cao nhất trên núi gá»i là Äá»™t BÃch, chá»— thấp gần nước gá»i là Ao Tinh. Hai chữ “đột†“ao†(lồi lõm) ngưá»i ta dùng rất Ãt, bây giỠđặt tên cho ngôi nhà , thá»±c là má»›i lạ, không chịu ráºp theo lối cÅ©. Trong hai chá»— nà y, trên dưới, sáng tối, cao thấp, non nước, cốt đặt ra để là m chá»— thưởng trăng. Ai thÃch núi cao trăng nhá» thì đến chá»— nà y, ai thÃch trăng sáng nước trong thì đến chá»— kia. Ngưá»i ta thưá»ng Ä‘á»c hai chữ nà y là “oa†“cÅ©ng†(cao trÅ©ng), kể cÅ©ng hÆ¡i tục, nên Ãt dùng. Chỉ có Lục Phóng Ông là dùng chữ “ao†thôi. Tức là câu “Cổ nghiá»…n vi ao tụ mặc Ä‘aâ€.(#2) Thế mà có ngưá»i chê ông ta là tục, có đáng buồn cưá»i không?
Äại Ngá»c nói:
- Chẳng cứ má»™t mình Lục Phóng Ông, ngưá»i xưa dùng chữ ấy rất nhiá»u. Như bà i “Phú thanh đà i†cá»§a Giang Yêm; “Kinh thần dị†cá»§a Äông Phương Sóc(#3) cho đến bà i “há»a ký†nói vá» việc ông Trương Tăng Do(#4) vẽ chùa Nhất Thặng không kể xiết được. Ngưá»i Ä‘á»i không biết, nháºn lầm là dùng chữ tục đấy thôi. Tôi nói thá»±c vá»›i cô: hai chữ nà y là tôi đặt ra đấy. Năm ná» thá» tà i Bảo Ngá»c, bắt anh ấy phải nghÄ© mấy chá»—: có chá»— nghÄ© ra, có chá»— phải bá», có chá»— chưa nghÄ© được. Sau nà y chá»— nà o chưa có tên, chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© và ghi rõ xuất xứ, đưa cho chị Cả xem. Chị Cả bảo đưa cho cáºu tôi. Cáºu tôi xem xong rất mừng nói: “Biết thế nà y bảo chị em chúng nó nghÄ© cho cả, chẳng thú hay sao?†Những chữ tôi nghÄ© Ä‘á»u lấy cả, không bá» má»™t chữ nà o. Bây giá» chúng ta đến Ao Tinh quán Ä‘i.
Hai ngưá»i cùng xuống dốc núi, Ä‘i quanh má»™t vòng thì đến nÆ¡i. Trên bá» ao có má»™t hà ng rà o trúc liá»n nhau thông ra con đưá»ng Ä‘i sang Ngẫu Hương tạ, ở đó nhà cá»a có Ãt, vừa thấp vừa hẹp, chỉ có hai bà già canh đêm. Biết má»i ngưá»i đương thưởng trăng ở Äá»™t BÃch, không can gì đến há», nên hỠđưa bánh trái và rượu thưởng ra uống say túy lúy rồi tắt đèn Ä‘i ngá»§. Äại Ngá»c, Tương Vân thấy tắt đèn, Ä‘á»u cưá»i nói:
- HỠđi ngủ cả, thế cà ng tốt, chúng ta ở ngay dưới mái cỠnà y thưởng trăng dưới nước có được không?
Hai ngưá»i ngồi xuống hai cái ghế trẹ Má»™t vầng trăng tá» trên trá»i, má»™t bóng trăng long lanh dưới nước, trên dưới Ä‘ua sáng như đặt mình trong cung thá»§y tinh nhà Giao Thất váºy. Gió nhẹ lướt qua, sóng biếc lăn tăng gợn trên mặt nước, khiến ngưá»i ta khoan khoái nhẹ nhà ng.
Tương Vân cưá»i nói:
- GiỠđược ngồi thuyá»n uống rượu thì hay quá! Nếu ở nhà tôi, tôi sẽ chÆ¡i thuyá»n ngay.
Äại Ngá»c nói:
- Äúng như ngưá»i xưa thưá»ng nói: “Việc mong đủ cả có vui gì!†Cứ ý tôi, thế nà y cÅ©ng được, cần gì phải có thuyá»n?
- ÄÆ°á»£c đất LÅ©ng, lại mong đất Thục(#5) là thưá»ng tình cá»§a ngưá»i tạ Các cụ già chả vẫn nói: con nhà nghèo nhìn cái gì cá»§a nhà già u cÅ©ng Ä‘á»u lấy là m vừa lòng. Dù có ai nói thế nà o, há» cÅ©ng chẳng tin. Äến khi bản thân trải qua, há» má»›i vỡ lẽ. CÅ©ng như hai chúng ta đây, cha mẹ mất cả, dù ở nÆ¡i già u sang sung sướng đến đâu, cÅ©ng có nhiá»u Ä‘iá»u không được thá»a lòng.
- Không những chúng ta, cả từ cụ trở xuống đến Bảo Ngá»c, Thám Xuân, bất cứ việc lá»›n nhá», có lý hay vô lý, nhưng đã không được vừa lòng, thì cÅ©ng cùng má»™t lẽ cả, huống chi tôi vá»›i cô lại là ngưá»i ăn gá»i ở nhá»!
Sợ Äại Ngá»c lại gợi thêm ná»—i thương cảm, Tương Vân vá»™i gạt Ä‘i:
- Nhắc đến là m gì nữa. Chúng ta hãy là m thơ liên cú đi.
ÄÆ°Æ¡ng lúc nói chuyện thì vẳng nghe tiếng sáo réo rắt ở đằng xạ Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Hôm nay cụ và bà Hai cao hứng quá. Sáo thổi hay lắm, cà ng giúp thêm thi hứng cho chúng ta! Chúng ta Ä‘á»u thÃch thÆ¡ ngÅ© ngôn, giá» là m ngÅ© ngôn Ä‘i.
- Lấy vần gì?
- Chúng ta đếm xem hà ng lan can từ đầu nà y đến đầu kia có bao nhiêu song thẳng, đến song thứ mấy sẽ lấy đó đặt vần.
- Thế lại cà ng thú.
Hai ngưá»i đứng dáºy, đếm từ đầu nỠđến đầu kia, được ba mươi chiếc.
Tương Vân nói:
- Thế là vần “Tháºp tam nguyên†rồi! Vần nà y dùng được Ãt chữ lắm, là m theo ÄÆ°á»ng luáºt sợ không gieo được, lại phải gán ghép. Chị phải là m trước má»™t câu Ä‘i.
- Cũng để thỠxem chúng ta ai hơn ai kém. Nhưng không có bút giấy ở đây.
- Ngà y mai sẽ chép lại, có lẽ chúng mình còn đủ trà thông minh để nhớ được.
- Tôi Ä‘á»c má»™t câu tục ngữ có sẵn:
Äêm rằm giữa tiết thu nà y(#6)
Tương Vân nghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘á»c:
Cuộc vui thanh nhã như ngà y thượng nguyên.
Äẩu, cÆ¡(#7) láºp lóe từng trên,
Äại Ngá»c cưá»i Ä‘á»c:
Dưới nà y khoan nhặt tiếng chen sáo đà n.
Mấy nơi dốc chén rót trà n,
Tương Vân cưá»i nói:
Câu “Mấy nÆ¡i dốc chén róc trà n†có ý đấy! Phải đối cho hay má»›i được. NghÄ© má»™t lúc rồi cưá»i Ä‘á»c:
Nhà nà o chẳng mở cá»a vưá»n nhìn ra.
Nhẹ nhà ng từng tráºn gió đưa,
Äại Ngá»c nói:
- Äối hay đấy. Hay hÆ¡n câu cá»§a tôi. Nhưng câu nà y lá»i lẽ thưá»ng thôi, phải nói mạnh hÆ¡n nữa má»›i được.
Tương Vân cưá»i nói:
- ThÆ¡ nhiá»u vần hiểm hóc, nên ngay từ đần cÅ©ng phải cần phô diá»…n má»™t chút. Từ hay sẽ để lại ở cuối bà i.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Cuối bà i không có câu hay, liệu cô có xấu hổ không?
Rồi Ä‘á»c luôn:
Äêm vừa thanh vắng, cảnh vừa xinh tươi.
Già còn tranh bánh mới vui,
Tương Vân cưá»i nói:
- Câu nà y không hay, bịa đặt lấy việc tục để là m khó tôi thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi cho là cô chưa từng Ä‘á»c sách, chữ “ăn bánh†cÅ©ng có Ä‘iển cÅ©. Cô vá» Ä‘á»c â€œÄÆ°á»ng thưâ€, â€œÄÆ°á»ng chÆđi rồi hãy nói chuyện.
Tương Vân cưá»i nói:
- Cái đó cũng không lấy gì là m khó. Tôi đã có điển đây.
Liá»n Ä‘á»c:
Chia dưa có ả ná»±c cưá»i là m sao?
Mùi hoa ngá»c quế ngá»t ngà o.
Äại Ngá»c nói:
- Câu của cô mới thực là bịa đặt.
Tương Vân nói:
- Ngà y mai chúng ta Ä‘em sách ra đối chiếu xem sẽ rõ, bây giá» không nên là m mất thì giá».
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Dù thế, câu dưới cÅ©ng không haỵ Không nên dùng chữ “ngá»c quế†“kim lan “ để cho xong chuyện. Rồi Ä‘á»c:
Huyên và ng đầy vẻ hồng hà o nở nang.
Tiệc bà y Ä‘uốc rá»i sáng choang,
Tương Vân cưá»i nói:
- Hai chữ “Huyên và ng†tiện cho chị quá, không phải dùng sức mấy. Cái vần có sẵn ấy bị chị vá»› mất. Nhưng không nên tán tụng há»™ nhiá»u quá, sợ câu dưới chị cÅ©ng là m qua chuyện thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Cô không nói chữ “quế ngá»c†khi nà o tôi lại đối gượng chữ “Huyên và ngâ€. HÆ¡n nữa phải phô hay cho khéo thì má»›i đúng là tức cảnh chứ.
Tương Vân đà nh lại Ä‘á»c tiếp:
Thẻ gieo chén chạm nhá»™n nhà ng vưá»n hoa.
Chia ban má»™t lệnh truyá»n ra,
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Câu dưới hay, nhưng hÆ¡i khó đối. NghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘á»c:
Äố rồi lại giảng nghe ba lệnh truyá»n.
Quân bà i đỠối từng khuyên,
Tương Vân cưá»i nói:
- Chữ “ba lệnh truyá»n†thú lắm, tục mà thà nh ra nhã. Nhưng sao câu dưới lại nói đến quân bà i? - Rồi Ä‘á»c:
Thuyá»n hoa lần lượt trống liên hồi rá»n.
Bóng trăng lay chuyển sân thá»m,
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äối được đấy nhưng câu dưới lại chệch Ä‘i mất rồi. Chỉ dùng những chữ gió trăng để cho xong việc thôi à ?
Tương Vân nói:
- Vẫn chưa nói đến trăng bao giá» cả. Phải nên Ä‘iểm xuyết má»™t tà má»›i không lạc Ä‘á».
Äại Ngá»c nói:
- Thôi hãy để đấy, ngà y mai sẽ châm chước. Liá»n Ä‘á»c:
Äất trá»i trắng xóa, ngút lên má»™t mà u.
Thưởng phạt kể chủ khách đâu,
Tương Vân nói:
- Lại còn nói đến hỠlà m gì nữa? Hãy nói chúng ta đây nà y.
Liá»n Ä‘á»c:
Ngâm thơ chị trước em sau theo hà ng.
Nghĩ thơ đứng cạnh lan can,
Äại Ngá»c nói:
- Bây giỠcó thể nói được vỠchúng ta đấy.
Liá»n Ä‘á»c:
Khi ra tựa cưa ta dà n vần hay.
Rượu vơi tình vẫn còn đầy,
Tương Vân nói:
- Äúng lúc nà y đây. Liá»n Ä‘á»c:
Cuộc vui gần sáng nhạt ngay đó mà .
Tiếng cưá»i chừng đã gần thưa,
Äại Ngá»c nói:
- Lúc nà y lại thấy cà ng khó thêm!
Liá»n Ä‘á»c:
Mà mà u sương tuyết còn trơ đây nà y.
Sương mai phủ đám nấm dà y,
Tương Vân nói:
- Câu nà y ghép vần thế nà o được đây? Äể cho tôi nghÄ© đã.
Liá»n đứng dáºy chắp tay đằng sau nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi. May mà nghÄ© ra được má»™t chữ, nếu không thì thua mất!
Liá»n Ä‘á»c:
Chiá»u hoa dạ hợp cuốn đầy khói sân.
Dòng thu dá»i đá nổi gân,
Äại Ngá»c nghe xong, đứng dáºy khen hay và nói:
- Con ranh con nà y, quả nhiên để những từ hay vá» sau. Bây giá» má»›i nói đến chữ hoa “dạ hợpâ€. Khen cho mà y nghÄ© được ra đấy.
Tương Vân nói:
- May sao hôm ná» tôi xem quyển “Lịch triá»u văn tuyển†thấy có chữ ấy, tôi không biết là cây gì, định để tra xem, chị Bảo Thoa nói: Không cần phải tra cây ấy, bây giá» ngưá»i ta vẫn gá»i là cây “triêu khai dạ hợp†(sá»›m nở tối cụp lại). Tôi không tin cứ Ä‘i tra, quả nhiên là đúng. Xem thế thì chị Bảo Thoa biết rá»™ng lắm.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chữ “dạ hợp†dùng và o lúc nà y cà ng đúng, thế cũng được rồi. Nhưng chữ “Dòng thu†nghĩ hay đấy! Chỉ một câu ấy đủ xóa hết những câu khác. Thế nà o tôi cũng phải dốc hết tinh thần để nghĩ một câu đối lại, nhưng chắc không thể nà o bằng.
NghÄ© mãi má»›i Ä‘á»c được:
Gió thu cuộn lá lên gần chân mây.
Thanh cao sao Vụ đẹp thay,
Tương Vân nói:
- Äối cÅ©ng khá đấy, nhưng câu nà y tứ lại tuá»™t Ä‘i mất. May mà là tình ở trong cảnh, chứ không phải chỉ dùng chữ “sao Vụ†để xong chuyện.
Liá»n Ä‘á»c:
Thiá»n thừ thở hút hÆ¡i bay khoảng trá»i.
ThỠthiêng thuốc đã luyện rồi,
Äại Ngá»c không nói gì, gáºt đầu má»™t lúc rồi lại Ä‘á»c:
Ngưá»i nÆ¡i hạ giá»›i lên chÆ¡i Quảng Hà n.
Bên trá»i Ngưu nữ chá»n vá»n,
Tương Vân nhìn trăng rồi Ä‘á»c:
Bè tiên lên há»i thăm nà ng đế tôn.
Bánh xe khi khuyết khi tròn,
Äại Ngá»c nói:
- Câu nà y đối không sát. Câu dưới mở rá»™ng ra má»™t tÃ, tức là mạch chạy nhanh thì châm cứu cháºm.
Rồi lại Ä‘á»c:
Äổi thay hối sóc(#8) hãy còn trÆ¡ trÆ¡.
Äồng hồ giá»t đã gần khô,
Tương Vân sắp Ä‘á»c, thì Äại Ngá»c trá» cho xem cái bóng Ä‘en ở giữa ao và nói:
- Cô nhìn xem ở giữa ao, hình như có ngưá»i Ä‘i đến chá»— bóng Ä‘en? Hay là ma đấy?
Tương Vân cưá»i nói:
- Khéo ma tháºt? Tôi không sợ ma đâu, để tôi ném cho nó má»™t cái.
Liá»n cúi nhặt má»™t hòn đá nhá», ném xuống ao. Nghe tõm má»™t tiếng, có má»™t cái và nh tròn lá»›n là m gợn cả bóng trăng, cứ tan tan hợp hợp đến mấy lần. Rồi trong bóng Ä‘en soạt má»™t cái, má»™t con hạc trắng bay lên, thẳng tá»›i Ngẫu Hương tạ.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- À ra con ma hạc? Mình không nghĩ đến, đâm ra nhát gan.
Tương Vân cưá»i nói:
- Con hạc nà y hay đấy, nó giúp được thi hứng cho tôi!
Liá»n Ä‘á»c:
Bên song phút đã lỠmỠđèn xanh.
Cò rò bóng hạc bên ghá»nh,
Äại Ngá»c vừa khen vừa giáºm chân nói:
- Há»ng rồi! Con hạc giúp thi hứng cho cô tháºt nhưng câu nà y không giống như câu “Dòng thuâ€, tôi đối thế nà o cho hay được đây? Chỉ có chữ “hồn†má»›i đối được chữ “bóngâ€. Mấy chữ bóng hạc bên ao rất là tá»± nhiên, như đã đặt sẵn, vừa có cảnh, lại má»›i đẹp. Thôi tôi đà nh gác bút váºy.
Tương Vân cũng nói:
- Chúng ta cứ cố nghĩ đi, thế nà o cũng ra. Nếu không để đến ngà y mai lại là m nối cũng được.
Äại Ngá»c chỉ nhìn lên trá»i, mặc kệ đấy. Má»™t lúc bá»—ng cưá»i và nói:
- Cô đừng lém mép nữa, tôi đã nghĩ ra được rồi! Nghe đây.
Liá»n Ä‘á»c:
Hồn hoa chôn chặt dưới và nh trăng trong.
Tương Vân vỗ tay khen:
- Quả nhiên hay tháºt, không thế thì lại không thể đối được. Chữ “hồn chôn chặt†hay quá! - Rồi lại thở dà i nói: - Câu thÆ¡ má»›i lạ thá»±c, nhưng rất suy đồi! Giá» chị đương có bệnh, không nên dùng những lá»i buồn rầu quái gở như thế.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Không thế thì áp đảo thế nà o được cổ Chỉ dụng công ở một câu nà y thôi.
Chưa dứt lá»i, thì có má»™t ngưá»i từ sau núi đá phÃa ngoà i lan can Ä‘i ra, cưá»i nói:
- ThÆ¡ hay lắm, hay lắm! Nhưng buồn thảm quá, không nên là m tiếp nữa. Nếu cuối bà i cứ thế thì không nổi báºt được hai câu nà y, lại thà nh ra gò ép.
Hai ngưá»i Ä‘ang không để ý, giáºt nẩy mình, nhìn kỹ ra không phải ai lạ, chÃnh là Diệu Ngá»c. Hai ngưá»i lấy là m lạ há»i:
- Sao cô lại đến đây?
Diệu Ngá»c cưá»i nói:
- Thấy các ngưá»i thưởng trăng, lại nghe tiếng sáo thổi, tiện đưá»ng tôi cÅ©ng đến đây ngắm cảnh nước trong trăng sáng má»™t chút. Chợt nghe hai cô ngâm thÆ¡ thá»±c là thanh nhã khác thưá»ng. Vừa rồi trong bà i thÆ¡ có mấy câu hay thá»±c, nhưng giá»ng thÆ¡ suy đồi, buồn thảm quá. Cái đó cÅ©ng quan hệ đến khà số con ngưá»i, nên tôi đến đây ngăn các cá»™ Giá» cụ đã vá», những ngưá»i ở trong vưá»n chắc đã ngá»§ say rồi, có lẽ a hoà n cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tìm các cô đấy. Các cô không sợ lạnh à ? Äi vá» chá»— tôi uống chén trà đã. Trá»i sắp sáng rồi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Ai ngỠthì giỠlại nhanh thế!
Ba ngưá»i cùng Ä‘i đến am LÅ©ng Thúy. Ở đó đèn còn lá» má», lò hương chưa tắt. Mấy bà già đã ngá»§ cả, chỉ còn đứa a hoà n nhá» ngồi rÅ© đầu ngá»§ gáºt ở trên chiếu. Diệu Ngá»c gá»i nó dáºy pha nước, chợt có tiếng gõ cá»a, a hoà n nhá» chạy ra xem, thấy Tá» Quyên, Thúy LÅ© cùng mấy vú già đến tìm hai chị em Äại Ngá»c. Äi và o thấy hỠđương uống trà , bá»n nà y cưá»i nói:
- Là m chúng tôi Ä‘i tìm khắp cả trong vưá»n, đến cả nhà dì Tiết. Lúc Ä‘i qua đình nhá», gặp ngưá»i canh đêm ở đó đã dáºy. Chúng tôi há»i, há» nói: “Vừa giỠở dưới già n ngoà i đình có hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, sau thêm má»™t ngưá»i nữa, nghe đâu há» và o trong amâ€. Vì thế chúng tôi má»›i biết các cô ở đây.
Diệu Ngá»c sai a hoà n dẫn bá»n há» sang bên kia ngồi nghỉ uống nước, tá»± mình Ä‘i lấy bút nghiên giấy má»±c, bảo hai ngưá»i Ä‘á»c bà i thÆ¡ vừa má»›i là m lúc nãy, rồi viết cả ra. Äại Ngá»c thấy Diệu Ngá»c hôm nay cao hứng, liá»n cưá»i nói:
- Xưa nay không thấy cô cao hứng như thế bao giá», nên tôi không dám đưá»ng đột. Bà i thÆ¡ nà y thế nà o, mong ngưá»i chỉ bảo giùm, nếu thấy không hay thì xin đốt ngay, bằng có thể chữa được, xin ngưá»i chữa cho.
Diệu Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi không dám bà n nhảm. Nhưng bà i nà y má»›i có 22 vần. Cứ ý tôi thì những câu hay, hai cô đã là m cả rồi, nếu là m tiếp, sợ cuối bà i Ä‘uối sức. Tôi muốn là m nối lại sợ há»ng lây cả bà i thÆ¡ cá»§a các cô.
Äại Ngá»c không thấy Diệu Ngá»c là m thÆ¡ bao giá», nay thấy cô ta cao hứng, liá»n nói:
- Äúng thế, thÆ¡ cá»§a chúng tôi dầu không hay, cÅ©ng nhỠđó được thÆ¡m lây.
Diệu Ngá»c nói:
- Giá» kết thúc thế nà o cÅ©ng phải quay trở lại thần cá»§a thợ Nếu vất bá» sá»± thá»±c, chỉ tìm tòi những Ä‘iá»u quái lạ, thì má»™t là mất hẳn bản sắc khuê các cá»§a chúng ta, hai là không dÃnh dáng gì đến đầu bà i.
Äại Ngá»c và Tương Vân Ä‘á»u nói: “Phải lắm.â€
Diệu Ngá»c cầm bút khẽ ngâm, viết má»™t lúc xong, đưa cho hai ngưá»i và nói:
- Xin các cô đừng cưá»i. Cứ ý tôi thì phải thế nà y má»›i xoay lại được tứ thợ Tuy ở trên có những câu buồn thảm, cÅ©ng không quản ngại gì.
Hai ngưá»i cầm lấy xem, thấy Diệu Ngá»c là m tiếp:
Äỉnh và ng nghi ngút hương nồng,
Long lanh châu ngá»c như lồng mà u son.
Nghe tiêu gái góa nỉ non,
Ôm chăn nhỠcó a hoà n ủ cho.
Mà n không, phượng những thẫn thá»,
Bình phong quạnh quẽ, uyên vơ vẩn hồn.
Rêu kia móc Ä‘á»ng, thêm nhá»n,
Trúc kia sương nặng cà ng trơn khó cầm.
Quanh co đi dạo bên đầm,
Lại lên trên bãi âm thầm mà chơi.
Äá như ma quá»· chá»c ngưá»i,
Cây như sói đứng hùm ngồi lạ chưa?
Mặt trá»i sá»›m rá»i lưng rùa(#9)
Rèm thưa kia cũng lỠmỠsương đêm.
Trên rừng rÃu rÃt đà n chim,
Xa xa tiếng vưá»n hót rá»n trong hang.
Lối quen nà o có bên đưá»ng,
Suối quen sao phải há»i han đến nguồn.
Nà y chùa Lũng Thúy hồi chuông,
Äạo Hương gà đã gáy dồn xóm kia.
Vui lên buồn mãi là m chi?
Không sầu còn phải nghĩ gì vẩn vơ?
Tình riêng ta chỉ biết ta,
Thú vui sao phải nhá» to cùng ngưá»i!
Canh tà n chớ bảo mệt rồi,
Pha trà ta hãy rốn ngồi bà n thơ.
Cuối bà i thÆ¡ có viết: “Trên đây là bà i thÆ¡ tức cảnh nối nhau ba mươi lăm vần đêm Trung Thu ở vưá»n Äại Quanâ€.
Äại Ngá»c, Tương Vân không ngá»›t khen ngợi:
- Thế má»›i biết ngà y nà o chúng ta cÅ©ng bá» chá»— gần Ä‘i tìm chá»— xạ Hiện có báºc thi nhân ở đây, mình lại cứ “bà n việc binh trên giấyâ€.(#10)
Diệu Ngá»c cưá»i nói:
- Ngà y mai hãy sá»a lại. Bây giá» trá»i đã sáng rồi, phải Ä‘i nghỉ má»›i được.
Äại Ngá»c, Tương Vân đứng dáºy cáo từ, dẫn bá»n a hoà n Ä‘i ra. Diệu Ngá»c tiá»…n đến cá»a ngoà i, chá» há» Ä‘i xa rồi, má»›i trở và o.
Thúy Lũ nói với Tương Vân:
- Bên mợ Cả có ngưá»i chá» chúng ta sang. GiỠđến đấy ngá»§ thì hÆ¡n.
Tương Vân cưá»i nói:
- Em tiện đưá»ng đến bảo há» cứ ngá»§ Ä‘i, tôi sang đấy lại là m phiá»n ngưá»i ốm, chi bằng đến quấy rầy cô Lâm váºy.
Nói xong cùng Ä‘i vá» quán Tiêu Tương. Má»™t số ngưá»i đã ngá»§ rồi. Äại Ngá»c, Tương Vân Ä‘i và o, tháo đồ trang sức, cởi áo ngoà i ra, rá»a mặt xong, lên giưá»ng Ä‘i ngá»§. Tá» Quyên buông mà n the xuống, đóng cá»a cất đèn Ä‘i ra.
Tương Vân vì lạ nhà , tuy đã Ä‘i nằm, nhưng không ngá»§ được. Äại Ngá»c thì tâm huyết suy nhược, thưá»ng mất ngá»§, hôm nay lại thức quá giấc, tất nhiên cÅ©ng không ngá»§ được. Hai ngưá»i cứ trằn trá»c ở trên giưá»ng mãi.
Äại Ngá»c há»i:
- Sao cô vẫn chưa ngủ?
Tương Vân khẽ cưá»i nói:
- Tôi có bệnh lạ nhà , lại mệt quá, chỉ nằm nghỉ một chút. Chị sao cũng không ngủ được?
Äại Ngá»c thở dà i:
- Tôi không ngá»§ được, có phải má»™t hai hôm nay đâu. Chừng má»™t năm nay chỉ ngá»§ được độ mưá»i đêm tháºt đẫy giấc thôi.
Tương Vân nói:
- Chả trách được chị á»m là phải!
Chú thÃch:
(1-). Nhà ở giữa hẻm núi có nước trong như thủy tinh.
(2-). Nghiên cổ hÆ¡i sâu chứa má»±c nhiá»u.
(3-). Ngưá»i Ä‘á»i VÅ© Äế nhà Hán, thÃch nói chuyện khôi hà i.
(4-). Ngưá»i Ä‘á»i Nam Triá»u, vẽ khéo, nhất là vẽ truyá»n thần.
(5-). à vòi được cái nỠlại đòi cái kia.
(6-). Nguyên văn là ngÅ© ngôn, vần “Tháºp tam nguyênâ€, giữa câu ná» vá»›i câu kia Ä‘á»u đối nhau, chúng tôi dịch thoát.
(7-). Tên hai vì sao.
(8-). Theo âm lịch: “Hối†là ngà y ba mươi hết tháng. “Sóc†là ngà y mùng một đầu tháng.
(9-). Tức cái bia.
(10-). Nghĩa là chỉ nói suông, không có thực tế.
|

06-07-2008, 04:45 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 77
A hoà n đẹp, sớm chết oan vì tội phong lưu
Con hát xinh, cắt tình duyên và o am Thủy Nguyệt.
Tết Trung thu đã qua, bệnh Phượng Thư đã đỡ hÆ¡n trước, có thể ra và o Ä‘i lại được, nhưng hà ng ngà y vẫn phải má»i thầy đến xem mạch bốc thuốc, lại cho thuốc viên vá»›i thuốc Ä‘iá»u kinh dưỡng vinh. Vì váºy phải dùng đến hai lạng nhân sâm tốt nhất, thấy váºy Vương phu nhân cho ngưá»i Ä‘i tìm, mãi má»›i thấy ở trong cái há»™p có mấy chi nhá» bằng cái trâm cà i đầu. Bà ta chê không tốt, sai Ä‘i tìm lại, chỉ thấy má»™t gói râu sâm vụn, liá»n sốt ruá»™t nói:
- Khi không cần thì lại có, đến lúc dùng đến lại không tìm ra. Ngà y thưá»ng ta vẫn bảo chúng bay sắp cả lại để má»™t chá»—, chúng bay không nghe, bạ đâu bỠđấy. Chúng bay có biết cái hay cá»§a nó đâu. Phải kén bao nhiêu má»›i mua được, lại bá» Ä‘i hay sao?
Thái Vân nói:
- Chắc hết cả rồi, chỉ còn có thứ nà y thôi. Lần trước bà Cả bên kia sang lấy, bà cho cả rồi.
- Là m gì có chuyện ấy! Mà y tìm kỹ xem.
Thái Vân đà nh phải đi tìm rồi mang mấy bao đựng các vị thuốc đến, nói:
- Cháu không nháºn ra được những thứ nà y, xin đưa bà xem. Ngoà i ra không còn thứ nà o nữa.
Vương phu nhân mở ra xem, cÅ©ng quên cả vị thuốc không biết là thứ gì, nhưng không có má»™t chi nhân sâm nà o, liá»n sai ngưá»i Ä‘i há»i Phượng Thá»± Phượng Thư đến nói:
- CÅ©ng chỉ có má»™t Ãt cao sâm, còn sâm lô tư tuy có mấy chi, nhưng cÅ©ng không được tốt lắm, mà ngà y nà o cÅ©ng phải sắc vá»›i thuốc.
Vương phu nhân nghe nói, đà nh phải bảo sang bên Hình phu nhân, Hình phu nhân nói:
- Lần trước hết sâm phải sang lấy ở bên nà y, nhưng cũng dùng hết cả rồi.
Vương phu nhân không biết là m thế nà o, đà nh phải sang há»i xin Giả mẫu. Giả mẫu sai Uyên Ương lấy ra má»™t bá»c sâm lá»›n trước kia dùng thừa Ä‘á»u xấp xỉ bằng đầu ngón tay, liá»n cân hai lạng cho Vương phu nhân, Vương phu nhân mang ra, giao cho vợ Chu Thụy gá»i đứa hầu nhỠđưa cho thầy thuốc cả mấy gói lẫn lá»™n để thầy thuốc xem lại, gói riêng và đánh dấu từng thứ má»™t.
Một lúc vợ Chu Thụy mang và o, nói:
- Mấy thứ nà y Ä‘á»u gói riêng đánh dấu cả rồi. Gói nhân sâm nà y tuy tốt tháºt, nhưng vì để lâu quá. Thứ nà y không như những thứ khác, dù tốt đấy, để quá má»™t trăm năm cÅ©ng thà nh ra gio mất. Hiện giá» tuy chưa thà nh gio, nhưng đã mục nát, không còn hiệu nghiệm nữa. Xin bà cất Ä‘i, bất cứ lá»›n nhá», nhiá»u Ãt, Ä‘em đổi lấy thứ má»›i thì hÆ¡n.
Vương phu nhân cúi đầu lặng yên, một lúc mới nói:
- Chả có cách gì, đà nh Ä‘i mua hai lạng vỠđây váºy!
Rồi không nhìn đến nữa, chỉ sai đem cất đi. Bà ta lại bảo vợ Chu Thụy:
- Chị ra bảo những ngưá»i ngoà i kia chá»n thứ tốt đổi lấy hai lạng vỠđây. Cụ có há»i, cứ nói là sâm cá»§a cụ cho, không được nói nhiá»u.
Bảo Thoa ngồi đấy cưá»i nói:
- Dì hãy thong thả. Bây giỠở ngoà i không có thứ nà o tốt cả. Dù có nguyên cả chi, há» cÅ©ng cắt ra là m hai ba Ä‘oạn, chắp nối sâm tu khác và o, trá»™n lẫn để dá»… bán, nên không ai nháºn ra được tốt hay xấu. Ở hiệu nhà cháu thưá»ng giao dịch vá»›i bá»n lái buôn. Cháu vá» nói vá»›i mẹ cháu bảo anh cháu sai ngưá»i là m công Ä‘i nói vá»›i hỠđể lại cho hai lạng sâm nguyên chi, dù có phải trả đắt mấy lạng bạc nhưng lại được thứ tốt.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Cháu cũng thạo đấy, nhưng phải nhỠcháu đi lấy mới biết rõ được.
Bảo Thoa đi một lúc vỠtrình:
- Cháu sai ngưá»i Ä‘i rồi, đến chiá»u sẽ biết tin. Sáng mai Ä‘em trá»™n vá»›i thuốc cÅ©ng chưa muá»™n.
Vương phu nhân lấy là m vui lòng, thở dà i:
- “Cô ả bán dầu lại bôi đầu bằng nước lãâ€. Xưa nay ở nhà vẫn có, Ä‘em cho ngưá»i ta biết bao nhiêu, bây giá» mình cần đến, lại phải Ä‘i chuốc nÆ¡i khác.
Bảo Thoa cưá»i thưa:
- Cái ấy tuy đắt tiá»n thá»±c, nhưng cÅ©ng là má»™t thứ thuốc, nên giúp đỡ ngưá»i ta má»›i phải. Chúng ta không như những nhà ti tiện, há»… có cái gì cứ bo bo cất kỹ.
Vương phu nhân gáºt đầu nói:
- Cháu nói phải đấy.
Bảo Thoa Ä‘i rồi. Vương phu nhân thấy nhà không có ai, liá»n gá»i vợ Chu Thụy, há»i việc tra xét trong vưá»n hôm ná» có ra manh mối gì không?
Vợ Chu Thụy đã bà n trước vá»›i Phượng Thư, nên không giấu giếm gì, có thế nà o nói thế. Bà ta giáºt mình, nhưng lại khó xá», nghÄ© bụng: “Tư Kỳ là a hoà n cá»§a Nghênh Xuân, là ngưá»i ở phá»§ bên kia, chỉ còn cách sai ngưá»i sang trình Hình phu nhân xem xá» trà ra saoâ€. Vợ Chu Thụy nói:
- Hôm ná» bà Cả bên đã mắng vợ Vương Thiện Bảo hay bá»›i việc và tát mụ ta mấy cái, giá» mụ ấy giả ốm nằm ở nhà không chịu ra ngoà i. HÆ¡n nữa đứa có tá»™i lại là cháu, nên phải vỠốm Ãt ngà y để xà xóa, rồi ra sao sẽ ra. Nếu bây giá» chúng ta sang nói, há» lại đâm ngá», cho là chúng ta bá»›i chuyện. Chi bằng dẫn Tư Kỳ cùng tang váºt sang cho bà Cả bên ấy xem, chẳng qua đánh nó má»™t tráºn, gả nó Ä‘i, rồi tìm má»™t a hoà n khác đến thay, như thế chả đỡ việc hay sao? Bây giá» cứ sang mách không, chắc bà Cả bên ấy từ chối, bảo rằng đã thế thì bà Hai cứ định liệu lấy, việc gì phải sang nói nữa. Như thế lại sinh nhỡ việc. Nếu Tư Kỳ đâm liá»u tìm cách tá»± tá», lại chẳng ra sao cả. Mà có cho ngưá»i coi nó và i ba hôm, lỡ lưá»i ra má»™t tà là sẽ xảy chuyện.
Vương phu nhân nghĩ một lúc, nói:
- Phải đấy. Là m xong việc nà y đã, rồi hãy liệu cho bá»n yêu tinh nhà nà y.
Vợ Chu Thụy nghe nói, liá»n há»p mấy ngưá»i đà n bà lại, trước hết đến buồng Nghênh Xuân trình rõ, Nghênh Xuân nghe nói, rÆ¡m rá»›m nước mắt như có ý không muốn rá»i Tư Kỳ. Vì việc đêm hôm trước, bá»n a hoà n đã kể rõ đầu Ä‘uôi, tuy tình thầy trò đã mấy năm không nỡ dứt, nhưng việc quan hệ đến ná» nếp gia phong, Nghênh Xuân cÅ©ng không là m thế nà o được.
Tư Kỳ cÅ©ng đến nói vá»›i Nghênh Xuân nhá» cứu giúp cho, nhưng vì Nghênh Xuân cháºm mồm cháºm miệng, tÃnh lại nhu nhược, không thể tá»± mình quyết định đước. Tư Kỳ thấy thế, biết không tránh khá»i tá»™i, liá»n quỳ xuống khóc:
- Cô nhẫn tâm quá! Dỗ dà nh cháu mấy hôm nay, sao bây giỠcô không nói giúp cháu một câu nà o?
Vợ Chu Thụy nói:
- Lại định để cô giữ chị Ở lại à ? Dù cô có giữ lại, chị cÅ©ng chẳng còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ngưá»i ở trong vưá»n nà y nữa. Thôi cứ nghe lá»i chúng tôi, xếp cái lối ấy lại, lẳng lặng mà đi, đừng cho ai biết, như thế má»i ngưá»i còn giữ được chút thể diện.
Nghênh Xuân khóc nói:
- Tôi biết chị là m Ä‘iá»u không đúng, nếu xin cho chị, tất nhiên tôi cÅ©ng bị mang tiếng lây. Chị xem Nháºp Há»a ở đây đã mấy năm rồi, khi nói Ä‘i là đi ngaỵ Không riêng gì chị, những ngưá»i đã lá»›n ở trong vưá»n nà y Ä‘á»u phải Ä‘i cả. Cứ ý tôi, sau nà y cÅ©ng có lúc chúng ta phải xa cách nhau, chi bằng ngay bây giá» má»—i ngưá»i má»—i nÆ¡i còn hÆ¡n.
Vợ Chu Thụy nói:
- Như thế là cô rất hiểu việc. Nay mai còn cho nhiá»u ngưá»i vá» nữa, chị cứ yên tâm.
Tư Kỳ không biết là m thế nà o, cứ rÆ¡m rá»›m nước mắt cúi đầu chà o Nghênh Xuân, chà o tất cả má»i ngưá»i. Sau đó lại ghé tai nói vá»›i Nghênh Xuân:
- Hễ biết tin cháu bị tội, thế nà o cô cũng nghĩ đến tình thầy trò bấy lâu, xin hộ cho cháu.
Nghênh Xuân cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước mắt trả lá»i:
- Chị cứ yên tâm.
Vợ Chu Thụy đưa Tư Kỳ ra, và sai hai bà già mang tất cả đồ đạc cá»§a nó Ä‘i theo. Äi được mấy bước thấy Tú Quất ở đằng sau chạy đến, vừa gạt nước mắt, vừa đưa cho Tư Kỳ má»™t cái bá»c bằng lụa, nói:
- Äây là cô cho chị đây. Tình thầy trò bấy nay, giá» xa cách nhau, cô cho chị bá»c nà y để là m váºt ká»· niệm.
Tư Kỳ nháºn rồi òa lên khóc. Tú Quất cÅ©ng khóc. Vợ Chu Thụy sốt ruá»™t, cứ thúc giục mãi, hai ngưá»i đà nh phải chia tay.
Tư Kỳ khóc nói:
- Xin các bà thể tất chút tình, thư lại má»™t lúc để tôi Ä‘i chà o các chị em, gá»i tá» tình mấy năm nay chúng tôi chÆ¡i thân vá»›i nhau.
Bá»n vợ Chu Thụy Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»—i việc, giá» phải Ä‘i là m việc nà y cÅ©ng là sá»± bất đắc dÄ©. HÆ¡n nữa há» vẫn ghét Tư Kỳ hay là m bá»™, thì bây giá» hÆ¡i đâu lại chịu nghe lá»i, liá»n cưá»i nhạt:
- Chị nên Ä‘i Ä‘i, đừng lôi thôi nữa! Chúng tôi còn có việc cần, ở đây có ai là chị em ruá»™t thịt vá»›i chị đâu mà phải Ä‘i chà o há». Gặp chị, há» chả cưá»i cho ư? Chị cứ nấn ná mãi, chẳng lẽ lại thôi hay sao. Cứ nghe tôi, chị Ä‘i ngay Ä‘i!
Chị ta dẫn thẳng Tư Kỳ ra cổng sau, Tư Kỳ không là m sao được và cũng không dám kêu nà i nữa, đà nh phải đi theo.
Bảo Ngá»c ở ngoà i vá», trông thấy má»™t bá»n dẫn Tư Kỳ Ä‘i, có ngưá»i mang theo nhiá»u đồ váºt. Bảo Ngá»c Ä‘oán Tư Kỳ Ä‘i chuyến nà y là không trở vỠđược nữa. Nhân nghe chuyện đêm vừa rồi, và cÅ©ng từ đêm đó Tình Văn ốm nặng, há»i Tình Văn cÅ©ng không nói. Giá» thấy Tư Kỳ ra Ä‘i, Bảo Ngá»c như ngưá»i mất hồn, liá»n ngăn lại há»i:
- Äi đâu thế?
Biết tÃnh Bảo Ngá»c xưa nay, lại sợ là m lèo nhèo nhỡ việc, vợ Chu Thụy cưá»i nói:
- Không việc gì đến cáºu, cáºu vá» mà đá»c sách Ä‘i.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Các chị hãy đứng lại má»™t tÃ, tôi còn có Ä‘iá»u nà y.
Vợ Chu Thụy nói:
- Bà đã dặn không được cháºm má»™t giá». Cáºu lại còn có Ä‘iá»u gì? Chúng tôi chỉ biết vâng lá»i bà thôi, ngoà i ra không biết gì cả.
Tư Kỳ thấy Bảo Ngá»c, liá»n nÃu lại, khóc nói:
- Các bà ấy không tá»± quyết được. Cáºu xin vá»›i bà Hai cho!
Bảo Ngá»c không cầm lòng được, rÆ¡m rá»›m nước mắt nói:
- Tôi không biết chị đã phạm tội gì to tát thế? Chị Tình Văn cũng vì tức mà phát ốm, giỠchị lại phải đi, thế nà y thì tôi biết là m sao cho được!
Vợ Chu Thụy cáu, mắng Tư Kỳ:
- Chị không còn là tiểu thư thứ hai nữa đâu, nếu không nghe lá»i, tôi đánh ngay bây giá». Äừng tưởng như ngà y trước có các cô bênh vá»±c, muốn là m trá»i cÅ©ng được. Cà ng nói cà ng cứ ỳ ra không chịu Ä‘i. Trông thấy ông trẻ lại cố lôi lôi kéo kéo, như thế thì còn ra nghÄ©a lý gì nữa!
Mấy ngưá»i đà n bà kia không cho Tư Kỳ phân trần nữa, lôi ngay Ä‘i.
Bảo Ngá»c sợ bá»n há» vỠđơm chuyện, giáºn quá chỉ trợn mắt nhìn. Thấy há» Ä‘i xa rồi, má»›i háºm há»±c chỉ trá» nói:
- Lạ thá»±c, lạ thá»±c! Sao mấy ngưá»i đà n bà nà y, há»… Ä‘i lấy chồng, dÃnh phải hÆ¡i đà n ông là đâm ra phÅ© phà ng ngay, so vá»›i đà n ông cà ng đáng chém.
Bà già gác cá»a vưá»n nghe thấy, cÅ©ng tức cưá»i, há»i:
- Cứ như cáºu thì lúc con gái ai cÅ©ng Ä‘á»u tốt, khi lấy chồng rồi lại hóa ra há»ng cả hay sao?
Bảo Ngá»c phát cáu nói:
- Äúng đấy, đúng đấy!
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì có mấy bà già đến bảo:
- Các bà phải cẩn tháºn, há»… gá»i đến túc trá»±c lúc nà o là phải có đủ mặt. Chốc nữa bà Hai sẽ thân hà nh và o vưá»n tra xét đấy. Äi gá»i ngay anh và chị dâu cô Tình Văn ở viện Di Hồng đến chá»±c ở đấy để nháºn em gái vá».
Rồi há» lại cưá»i nói:
- A di đà pháºt! Hôm nay trá»i có mắt, tống cổ con yêu tinh tai ác nà y Ä‘i thì má»i ngưá»i má»›i được yên thân.
Bảo Ngá»c nghe nói Vương phu nhân đến tra xét, Ä‘oán ngay là Tình Văn khó lòng ở yên được, liá»n chạy như bay, nên không nghe rõ những câu hà há»ng cá»§a bá»n bà già nà y nữa.
Bảo Ngá»c vỠđến viện Di Hồng, đã thấy má»™t bá»n ngưá»i ở đấy rồi. Vương phu nhân ngồi ở trong nhà , mặt đầy vẻ giáºn, trông thấy Bảo Ngá»c cÅ©ng chẳng thèm để ý. Tình Văn đã bốn, năm ngà y không đụng má»™t tà nước cháo, giá» bị kéo từ trên giưá»ng xuống, đầu bù tóc rối, hai ngưá»i đà n bà xốc Ä‘i. Vương phu nhân dặn:
- Vứt giả nó những quần áo lót, còn thì để lại cho bá»n a hoà n ngoan ngoãn mặc. Và gá»i tất cả a hoà n ở nhà nà y ra để ta xem qua má»™t lượt.
Sau ngà y Vương phu nhân bá»±c bá»™i vá» cái chuyện túi, vợ Vương Thiện Bảo nhân dịp ton hót vá» Tình Văn, rồi đến những ngưá»i không ưa bá»n a hoà n trong vưá»n, liá»n nhá» bão bẻ măng, nói chá»c thêm và o. Hết thảy bà ta Ä‘á»u ghi lại trong lòng, chỉ vì mấy ngà y Tết, hãy tạm dẹp lại, đến nay má»›i thân chinh và o tra xét ở trong vưá»n. Chuyện Tình Văn má»›i chỉ là má»™t, Ä‘iá»u cần thiết hÆ¡n là có ngưá»i nói Bảo Ngá»c đã lá»›n, đã biết mùi Ä‘á»i, sợ bị bá»n a hoà n xấu ở trong nhà là m hư há»ng chăng. Vì váºy bắt đầu từ Táºp Nhân cho đến bá»n a hoà n nhá» sao vặt, bà ta Ä‘á»u xem xét từng ngưá»i má»™t, rồi há»i:
- Äứa nà o cùng đẻ má»™t ngà y vá»›i Bảo Ngá»c?
Không ai dám trả lá»i. Bà già trá» tay thưa:
- Äấy là con Huệ Hương, cÅ©ng gá»i là con Tư cùng đẻ má»™t ngà y vá»›i cáºu Bảo đấy.
Nhìn kỹ Huệ Hương còn kém Tình Văn xa, nhưng cÅ©ng có đôi phần quyến rÅ©, xem cách Ä‘i đứng, vẻ thông minh Ä‘á»u lá»™ cả ra ngoà i, cả từ trang sức cÅ©ng lá»™ng lẫy hÆ¡n đứa khác, Vương phu nhân cưá»i nhạt, nói:
- Cá»§a nà y cÅ©ng là hạng vô liêm sỉ! Mà y thưá»ng nói vụng, đẻ cùng ngà y sẽ là vợ chồng phải không? Mà y tưởng ta ở xa, không biết đấy à ? Mà y phải biết ta không năng đến đây, nhưng tai mắt, lòng dạ ta vẫn ở đây luôn. Có nhẽ nà o ta chỉ có má»™t thằng Bảo Ngá»c mà lại để mặc cho chúng bay tha hồ cám dá»— là m hư nó?
Huệ Hương thấy Vương phu nhân nhắc đến ngà y thưá»ng nó tỉ tê chuyện trò vá»›i Bảo Ngá»c, liá»n đỠmặt lên, cúi đầu chảy nước mắt. Vương phu nhân bảo:
- Gá»i ngà y ngưá»i nhà nó đến đây, Ä‘em vá» mà gả chồng cho nó. Còn con Phương Quan đâu?
Phương Quan đà nh phải đến. Vương phu nhân nói:
- Con nhà xướng ca nà y, tất nhiên cà ng là con tinh khôn đây! Lần trước cho ra, chúng bay không chịu ra, đã thế thì nên biết thân biết pháºn má»›i phải, nhưng mà y lại đâm ra tinh ma quấy rối, ton hót Bảo Ngá»c, việc gì cÅ©ng là m!
Phương Quan cưá»i nói phân trần:
- Cháu có dám dá»— dà nh cáºu ấy đâu.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Mà y lại còn già mồm à ? Ta há»i mà y: năm trước ta Ä‘i đưa đám Thái phi, đứa nà o xui Bảo Ngá»c cho con Năm nhà mụ Liá»…u và o hầu. May mà nó chết sá»›m, nếu không chúng bay sẽ kéo cánh nhau là m há»ng cả ngưá»i trong vưá»n nà y. Ngay mẹ nuôi mà y còn lấn áp, huống chi ngưá»i khác!
Liá»n quát:
- Gá»i mẹ nuôi nó đến nháºn vá»! Äể bà ấy Ä‘em ra ngoà i gả chồng cho nó. Äồ đạc cá»§a nó, cho nó hết.
Lại dặn:
- Tất cả những con hát chia cho các cô năm trước, không cho má»™t đứa nà o ở trong vưá»n nữa. Bảo mẹ nuôi chúng nó đến nháºn vá» gả chồng cho chúng.
Má»™t lá»i truyá»n ra, các mẹ nuôi Ä‘á»u hà há»ng cám Æ¡n, cùng rá»§ nhau đến cúi đầu trước Vương phu nhân xin nháºn vá».
Vương phu nhân lại lục soát tất cả những đồ váºt cá»§a Bảo Ngá»c. Há»… thấy cái gì ngá» ngợ, cÅ©ng Ä‘á»u sai mang vỠđể ở buồng mình. Rồi nói:
- Thế nà y má»›i yên chuyện để cho ngưá»i ta khá»i đồn đại.
Lại dặn bá»n Táºp Nhân, Xạ Nguyệt:
- Chúng bay phải cẩn tháºn! Nếu còn xảy ra việc gì, ta nhất định không tha đâu! Ta cho ngưá»i Ä‘i xem hạn thì chưa nên rá»i Ä‘i, hãy để ở tạm hết năm nay; sang năm dá»n vá» chá»— cÅ©, ta má»›i yên tâm.
Nói xong bà ta cÅ©ng chẳng uống nước, dẫn má»i ngưá»i Ä‘i nÆ¡i khác khám xét.
Bảo Ngá»c tưởng Vương phu nhân chỉ sang khám xét qua loa, không có việc gì quan trá»ng, ngỠđâu lại nổi cÆ¡n sấm sét đến thế. Những việc Vương phu nhân kể ra, Ä‘á»u là chuyện ngà y thưá»ng há» nói riêng vá»›i nhau không sai má»™t chữ nà o, chắc không thể gỡ lại được. Báo Ngá»c bá»±c không sao chết được, nhưng đương lúc Vương phu nhân thịnh ná»™ nên không dám nói nhiá»u, đà nh Ä‘i theo đến đình Thấm Phương. Vương phu nhân bảo:
- Thôi Ä‘i vá» Ä‘á»c sách Ä‘i! Giá» hồn đấy, ngà y mai ta sẽ há»i mà y.
Bảo Ngá»c quay vá», vừa Ä‘i vừa tÃnh: “Không biết đứa nà o lại mách lẻo thế? Việc nà y không ai biết cả, sao mẹ mình lại nói đúng thế?â€
VỠđến nhà , thấy Táºp Nhân đương ngồi sụt sùi nhá» lệ. Thấy ngưá»i hầu hạng nhất bị Ä‘uổi Ä‘i, lẽ nà o chẳng Ä‘au lòng. Bảo Ngá»c cÅ©ng nằm váºt xuống giưá»ng, khóc òa lên. Biết ngưá»i khác còn có thể bá» qua, chứ Tình Văn bị Ä‘uổi là má»™t việc to tát, Táºp Nhân liá»n khuyên bảo:
- Cáºu khóc cÅ©ng chẳng ăn thua gì đâu. Hãy ngồi dáºy, tôi nói cho mà nghe: Tình Văn giỠđã khá»i bệnh rồi, nếu chị ấy vá» nhà thì lại được tÄ©nh dưỡng mấy hôm. Cáºu không rá»i được chị ấy, thì chá» khi bà nguôi giáºn, cáºu lại sang xin vá»›i cụ cho gá»i nó vá», cÅ©ng chẳng lấy gì là m khó. Chẳng qua bà ngẫu nhiên nghe thấy ngưá»i ngoà i nói nhảm, nổi giáºn thế thôi.
- Tôi vẫn không biết chị Tình Văn đã phạm cái tá»™i tà y trá»i gì?
- Bà chỉ nghÄ© chị ấy đẹp quá, thế nà o cÅ©ng có tÃnh lẳng lợ Bà biết rõ những cô đẹp như ngưá»i trong tranh, chắc không bao giỠđứng đắn, nên có ý ghét. Chứ cục mịch như chúng tôi lại hóa hay.
- Thôi, không nói chuyện ấy nữa. Những câu chúng ta nói đùa riêng vá»›i nhau, không có ngưá»i ngoà i nà o lá»™ chuyện, tại sao bà cÅ©ng biết. Thế má»›i lạ chứ!
- Cáºu thì có kiêng nể cái gì, lúc cao hứng lên, cáºu cứ nói bừa, không kể gì có ngưá»i hay không có ngưá»i. Có lúc tôi đưa mắt, ra hiệu, bị ngưá»i ta trông thấy, mà cáºu vẫn chẳng biết gì cả.
- Tại sao má»i ngưá»i có lá»—i, bà đá»u biết cả, chỉ không nói đến chị, chị Xạ Nguyệt và chị Thu Văn?
Táºp Nhân nghe váºy, chá»™t dạ, cúi đầu má»™t lúc, không biết trả lá»i ra sao, rồi cưá»i nói:
- Äúng đấy, vá» phần chúng tôi cÅ©ng có lúc nô đùa, không biết giữ ý tứ, sao bà lại quên? Chắc còn có việc khác, để là m xong rồi sẽ xỠđến chúng tôi cÅ©ng chưa biết chừng.
- Chị có tiếng là ngưá»i hiá»n là nh nhất, hai chị kia lại được chị rèn cặp, dạy dá»— thì còn có chá»— nà o đáng phạt nữa? Chỉ có cô Phương Quan còn bé mà lại sắc sảo quá, chắc cÅ©ng có lúc cáºy thế chèn ngưá»i ta, là m cho há» ghét. Con Tư thì cÅ©ng tại tôi là m hại nó. Bắt đầu từ cái ngà y tôi cãi nhau vá»›i chị, rồi gá»i nó đến sai vặt. Ngưá»i ta thấy tôi đối vá»›i nó tá» tế, lại cho nó là chá»±c tranh già nh địa vị, cÅ©ng vì thế nên má»›i xảy ra việc hôm naỵ Chị Tình Văn cÅ©ng như các chị Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a cụ cho sang đây ở từ khi còn bé, tuy chị ta đẹp hÆ¡n ngưá»i thá»±c, nhưng cÅ©ng chẳng cản trở gì. Chỉ có cái là chị ấy tÃnh tình sắc sảo, ăn nói hoạt bát, nhưng cÅ©ng không thấy chị ấy có lá»—i vá»›i má»™t ngưá»i nà o! Äúng như chị nói, chắc là chị ấy đẹp quá, vì cái đẹp mà mang lụy đấy thôi!
Nói xong lại khóc.
Táºp Nhân ngẫm nghÄ© câu ấy, cho là Bảo Ngá»c có ý ngá» mình, nên không tiện khuyên nữa, liá»n thở dà i:
- Chỉ có trá»i biết thôi! Bây giá» cáºu chưa tra ra ngưá»i nà o mách lẻo, cứ khóc mãi cÅ©ng vô Ãch.
Bảo Ngá»c cưá»i nhạt:
- Vì tôi nghÄ©, chị ấy quen được chiá»u chuá»™ng từ thuở bé, chưa từng bị hắt há»§i bao giá». Bây giá» khác gì má»™t cháºu hoa lan má»›i nẩy mầm non đã bị quẳng ra chuồng lợn. Ngưá»i thì đương ốm nặng, trong bụng lại chồng thêm bá»±c tức. Chị ấy không còn bố mẹ thân yêu, chỉ có ngưá»i anh con cô con cáºu là má»™t tên nát rượu, liệu chuyến nà y có chịu đựng được năm bữa ná»a tháng hay không? Liệu mình còn được trông thấy mặt chị ấy nữa không?
Nói xong, Bảo Ngá»c cà ng thấy Ä‘au xót, Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu tháºt đúng như câu: “Quan châu có quyá»n đốt Ä‘uốc, trăm há» không được thắp đènâ€. Chúng tôi tình cá» nói nhá» má»™t câu, cáºu đã cho là nói gở, giá» cáºu nguyá»n rá»§a chị ấy thì được à ?
- Không phải tôi phÅ© miệng rá»§a ngưá»i đâu, mùa xuân năm nay đã có triệu chứng rồi đấy.
- Triệu chứng gì?
- Cây hải đưá»ng ở dưới thá»m đương tươi tốt thế, tá»± nhiên chết mất má»™t ná»a, tôi biết ngay là có Ä‘iá»m gở, quả nhiên ứng ngay và o chị ấy.
- Tôi không muốn nói, nhưng lại không nhịn được. Cáºu thá»±c lẩm cẩm như bà già . Câu ấy có đúng là lá»i nói cá»§a ngưá»i biết chữ như cáºu không?
Bảo Ngá»c thở dà i nói:
- Các chị thì biết gì? Không những là cá» cây. Tất cả những váºt gì có tình có lý ở trên Ä‘á»i cÅ©ng như ngưá»i váºy, gặp được tri ká»·, sẽ rất linh nghiệm. Nếu lấy việc lá»›n ra là m và dụ, thì giống như cây cối trước miếu và cá» thi trước má»™ Khổng Tá», cây bách trước Ä‘á»n ông Gia Cát, cây tùng trước má»™ Ông Nhạc VÅ© Mục. Äó là cái khà đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, nghìn năm không mòn. Äá»i loạn thì nó héo Ä‘i, Ä‘á»i thịnh thì nó tươi lên. Trong má»™t nghìn năm cÅ©ng có mấy lần héo Ä‘i sống lại. Thế không phải là triệu chứng ư? Nếu lấy việc nhá» ra là m và dụ thì giống như cây má»™c Thược dược ở đình Trầm Hương; cây tương tư ở lầu Äoan ChÃnh cá»§a Dương Qúy Phi; cá» trưá»ng thanh ở trên má»™ Vương Chiêu Quân, không lẽ cÅ©ng không có linh nghiệm hay sao? Vì thế cây hải đưá»ng nà y cÅ©ng ứng và o ngưá»i đấy.
Nghe má»™t trà ng những câu ngá»› ngẩn đáng cưá»i lại đáng buồn, Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu cà ng nói là m cho tôi bá»±c mình! Chị Tình Văn là hạng ngưá»i gì mà phải tốn công suy nghÄ©, dám Ä‘em so sánh vá»›i những danh nhân thuở xưa! Còn má»™t lẽ nữa, chị ấy có đẹp cÅ©ng không thể vượt lên trên tôi được. Tức như cây hải đưá»ng cÅ©ng phải ứng và o tôi trước, chưa đến lượt chị ấy. Chắc là tôi sắp chết đây.
Bảo Ngá»c nghe xong, vá»™i bịt mồm Táºp Nhân lại, nói:
- Má»™t ngưá»i chưa xong, chị lại đã thế. Thôi, đừng nhắc đến việc ấy nữa. Ba ngưá»i đã phải Ä‘i rồi, lại định Ä‘i thêm má»™t ngưá»i nữa sao?
Táºp Nhân nghe nói, trong bụng mừng thầm: “Nếu không nói thế thì không bao giá» xong việcâ€.
Bảo Ngá»c lại nói:
- Tôi còn có má»™t việc muốn bà n vá»›i chị, không biết chị có bằng lòng không? Hiện giá» chị ấy còn má»™t Ãt đồ váºt, chỉ giấu ngưá»i trên chứ không giấu ngưá»i dưới. Ta nên lẻn mang trả cho chị ấy. Ngà y thưá»ng chúng ta có dà nh dụm được Ãt tiá»n, chị đưa cho chị ấy mấy quan để dưỡng bệnh. Äó cÅ©ng là tình chị em cá»§a các chị xưa nay ăn ở tá» tế vá»›i nhau.
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu cho tôi là hạng ngưá»i bá»§n xỉn không có lương tâm hay sao? Việc nà y còn phải nhá» cáºu nhắc à ? Tôi vừa má»›i nhặt quần áo và đồ dùng cá»§a chị ấy, để ở kia kìa. GiỠđương ban ngà y ban mặt, nhiá»u ngưá»i nhòm ngó, sợ lại sinh chuyện. ChỠđến tối, tôi khẽ bảo già Tống mang Ä‘i. Tôi dà nh dụm được mấy quan tiá»n, cÅ©ng đưa cả cho chị ấy.
Bảo Ngá»c nghe nói, gáºt đầu. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Lâu nay tôi vẫn nổi tiếng là ngưá»i hiá»n là nh nhất, lẽ nà o lúc nà y tôi lại không biết chuốc lấy má»™t tý ti tiếng tốt ấy.
Bảo Ngá»c nghe xong, vá»™i cưá»i nói vá»— vá» cô tạ Äến tối quả nhiên Táºp Nhân sai già Tống mang quần áo và tiá»n Ä‘i. Bảo Ngá»c sắp đặt má»i ngưá»i đâu và o đấy rồi, má»™t mình lẻn ra cá»a ngách sau vưá»n, nhá» má»™t bà già đưa đến nhà Tình Văn. Bà già nhất định không nghe, cứ nói:
- Sợ có ngưá»i biết, trình vá»›i bà , tôi liệu còn sống được chăng?
Bảo Ngá»c cố sống cố chết nằn nì, lại cho Ãt tiá»n, bà già má»›i chịu dẫn Ä‘i.
Tình Văn trước đây là ngưá»i cá»§a Lại Äại mua vá». Cô ta có ngưá»i anh con ông cáºu tên là Ngô Quý, ngưá»i ta vẫn gá»i là Qúy nhị Lúc ấy Tình Văn má»›i có mưá»i tuổi chưa để tóc, già Lại thưá»ng Ä‘em Ä‘i theo. Giả mẫu thấy Tình Văn vừa đẹp vừa sắc sảo rất mến. Vì thế già Lại dâng cho Giả mẫu. Sau đưa vá» hầu Bảo Ngá»c, Tình Văn còn bé, không nhá»› quê quán cha mẹ Ở đâu, chỉ có ngưá»i anh con ông cáºu, chuyên việc nấu nướng và cÅ©ng bị lưu lạc nÆ¡i đất khách quê ngưá»i. Tình Văn nói vá»›i già Lại, cho ngưá»i anh và o là m việc nấu bếp. Thấy Tình Văn được đến hầu Giả mẫu, ngưá»i lại sắc sảo, mồm mép khéo léo, vẫn không quên tình nghÄ©a trước đây. Già Lại liá»n cho ngưá»i anh cô ta và o là m, lại gả má»™t cô hầu cho hắn. NgỠđâu sau khi lấy nhau, anh chà ng chỉ biết hưởng thú vui, quên cả những ngà y lưu lạc. Anh ta cứ rượu chè, chẳng nhìn đến vợ con. Cô vợ là ngưá»i sắc đẹp Ä‘a tình, thấy chồng không nhìn đến, không biết gió trăng là gì, chỉ suốt ngà y say khướt, nên chị ta thưá»ng có những câu than vãn mặt ngá»c phôi pha, má hồng quạnh quẽ. Thấy chồng bụng dạ rá»™ng rãi, không chút nghi ky, ghen tưông, chị ta liá»n giở lối trăng hoa, ** thoa, thu phục hầu hết những tay “anh hùng hảo hán†trong phá»§ Giả. Từ trên chà dưới, có tá»›i quá ná»a số ngưá»i được chị ta thá» quạ Vợ chồng nà y là ai? Tên há» là gì? Äúng là cô “Äaâ€, vợ chà ng “Äa hồ đồ†mà hồi trên Giả Liá»…n đã từng vá»i đến. Có há» hà ng vá»›i hắn, nên Tình Văn vỠở chung đấy. Lúc nà y chà ng “Äa hồ đồ†đi vắng, cô “Äa†ăn cÆ¡m chiá»u xong, õng ẹo Ä‘i sang hà ng xóm tán chuyện, chỉ còn má»™t mình Tình Văn nằm ngá»§ ở trên chiếc chiếu cói, may hãy còn chăn đệm cÅ© trải đắp. Bảo Ngá»c không biết nên là m thế nà o cho phải, chạy đến gần, rÆ¡m rá»›m nước mắt, giÆ¡ tay nhè nhẹ kéo Tình Văn, khẽ gá»i hai tiếng.
Tình Văn vừa bị cảm gió, lại bị anh chị hắt há»§i, đã ốm lại ốm thêm, ho suốt má»™t ngà y, má»›i mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng chợp mắt. Chợt có ngưá»i gá»i, cô ta cố mở mắt ra, thấy Bảo Ngá»c đứng đó. Mừng mừng, sợ sợ, tá»§i tá»§i, thương thương, Tình Văn nắm chặt lấy tay Bảo Ngá»c, nức nở mãi má»›i nói:
- Tôi tưởng không được gặp cáºu nữa.
Rồi lại ho dồn. Bảo Ngá»c cÅ©ng nức nở khóc. Tình Văn nói:
- A di đà pháºt! Cáºu đến may quá, rót há»™ chén nước chè cho tôi uống. Tôi khát khô cả cổ, không gá»i được má»™t mống nà o.
Bảo Ngá»c nghe nói, gạt nước mắt há»i:
- Nước chè để ở đâu?
- Ở trên lò kia kìa.
Bảo Ngá»c đến xem, có cái ấm Ä‘en xì, nhưng không phải để pha chè, Bảo Ngá»c đà nh phải lấy má»™t cái bát ở trên bà n, chưa cầm đến tay đã ngá»i thấy tanh tanh mùi mỡ. Bảo Ngá»c lấy nước rá»a hai lần, rồi rút khăn lụa cá»§a mình ra lau, nhưng vẫn còn mùi tanh. Không biết là m thế nà o, Bảo Ngá»c phải cầm ấm lên rót ra ná»a bát, nhìn chỉ thấy sắc hoe hoe Ä‘á», chẳng giống nước chè tà nà o.
Tình Văn ôm gối nói:
- Cáºu cho tôi uống ngay má»™t ngụm đã! ChÃnh là nước chè đấy. Và đâu được vá»›i nước chè bên nhà !
Bảo Ngá»c uống má»™t ngụm trước, chẳng có mùi mẽ gì, chỉ thấy mặn chát, không chịu được, đà nh phải đưa cho Tình Văn. Tình Văn như được nước móc ngá»t váºy, uống hết má»™t hÆ¡i.
Bảo Ngá»c nghÄ© thầm: Trước đây những trà ngon thế nà o, chị ấy vẫn còn chê bai. Bây giá» nhìn quang cảnh nà y, đúng như ngưá»i xưa nói:
Khi no cá thịt dá»ng dưng,
Äói lòng ăn cả cÆ¡m sung cháo dá»n.
NghÄ© váºy nước mắt lại trà n ra, liá»n há»i:
- Chị có muốn nói gì không? Nhân lúc vắng ngưá»i, nói cho tôi biết.
Tình Văn nức nở nói:
- Còn có câu gì đáng nói nữa? Chẳng qua sống được giá» nà o hay giỠấy, được ngà y nà o hay ngà y ấy! Chỉ độ dăm ba ngà y nữa là tôi chết thôi. Có má»™t Ä‘iá»u chưa được thá»a lòng, tôi tuy đẹp hÆ¡n ngưá»i nhưng không bao giá» ngá» tình thầm kÃn, tỠý riêng tây để cám dá»— cáºu, sao ngưá»i ta cứ đổ chết cho tôi là con yêu tinh! Tôi không chịu nổi. Giá» tôi đã bị mang tiếng hão, vả chăng cÅ©ng không được bao lâu nữa, tôi không phải nói câu nà y để hả giáºn cuối cùng, nếu biết trước, tôi đã liệu cách từ lâu. Không ngá» lòng ngay dạ thẳng, cứ cho là má»i ngưá»i ở chung vá»›i nhau không phải giữ gìn gì, nà o hay bá»—ng dưng xẩy ra chuyện, mắc oan không được bà y tá» vá»›i ai!
Tình Văn nói xong lại khóc. Bảo Ngá»c nắm lấy tay Tình Văn, thấy gầy như que cá»§i, cổ tay vẫn còn Ä‘eo mấy cái xuyến bạc, liá»n khóc:
- Chị hãy tháo ra, khi nà o khá»i lại Ä‘eo.
Bảo Ngá»c tháo mấy chiếc xuyến ra, đặt xuống dưới gối cho Tình Văn, lại há»i:
- Äáng tiếc cho hai móng tay dà i tá»›i hai tấc. Dù có khá»i bệnh cÅ©ng kém vẻ đẹp.
Tình Văn gạt nước mắt, vá»›i lấy con dao cắt đứt hai móng tay tháp bút, sau lại cho tay và o trong chăn, cởi chiếc áo lót bằng lụa hồng cÅ© cùng vá»›i móng tay đưa cho Bảo Ngá»c và nói:
- Cáºu hãy cầm lấy. Sau nà y trông thấy váºt nà y cÅ©ng như thấy tôi váºy. Cáºu cởi ngay áo cá»§a cáºu ra cho tôi mặc. Tôi dù có nằm trong quan tà i thì cÅ©ng như ở viện Di Hồng. Lẽ ra không nên như thế, nhưng trót mang tiếng hão, tôi không còn cách nà o.
Bảo Ngá»c nghe nói vá»™i cởi chiếc áo ngoà i ra đổi và giấu những móng tay cá»§a Tình Văn và o trong ngưá»i, Tình Văn lại khóc:
- Khi vá», có ai há»i, cáºu đừng nói dối, cứ bảo là cá»§a tôi đấy. Tôi đã trót mang tiếng hão, nên phải là m như váºy.
Chợt chị dâu Tình Văn cưá»i hì hì vén mà n Ä‘i và o nói:
- Giá»i nhỉ! Hai ngưá»i trò chuyện vá»›i nhau, tôi nghe thấy cả rồi! - Chị ta quay lại nói vá»›i Bảo Ngá»c: - Cáºu là chá»§ nhà , và o buồng đầy tá»› là m gì? Thấy tôi xinh đẹp, cáºu định đến đây ghẹo tôi hay sao?
Bảo Ngá»c nghe nói, sợ quá, vá»™i cưá»i van xin:
- Chị Æ i, xin đừng nói tá» Chị ấy lâu nay hầu hạ tôi, giá» tôi lẻn đến đây thăm chị ấy.
Cô “Äa†liá»n kéo Bảo Ngá»c và o nhà trong, cưá»i nói:
- Cáºu không muốn tôi kêu thì cÅ©ng dá»… thôi, cáºu chỉ nghe tôi má»™t Ä‘iá»u nà y.
Nói xong, chị ta ngồi ngay lên trên giưá»ng, kéo Bảo Ngá»c và o trong lòng, hai đùi cặp chặt lấy. Bảo Ngá»c xưa nay chưa thấy thế bao giá», tim Ä‘áºp thình thịch, ngưá»i thấy rạo rá»±c, cuống quá, mặt đỠbừng, vừa thẹn vừa nói:
- Chị Æ i, đừng đùa thế.
Cô “Äa†lẳng lÆ¡ con mắt, cưá»i nói:
- Hừ! Ngà y thưá»ng, nghe nói cáºu vẫn quen sống trong trưá»ng trăng gió, sao hôm nay lại nhút nhát thế?
Bảo Ngá»c cà ng đỠmặt, cưá»i nói:
- Chị buông tay ra, có chuyện gì chúng ta sẽ tỠtế nói với nhau, để cho bà già bên ngoà i nghe thấy thì còn ra là m sao nữa?
Cô “Äa†cưá»i nói:
- Tôi vỠđây từ lâu, đã bảo bà già ấy đứng chỠở ngoà i vưá»n rồi. Tôi hà ng ngà y ao ước biết nhưá»ng nà o, bây giá» má»›i được gặp, nhưng đúng như câu: “Nghe tiếng không bằng gặp mặtâ€. Tôi trông dáng ngưá»i cáºu đẹp thế nà y, mà lại là cái xác pháo rá»—ng ruá»™t, chỉ có cái vẻ thôi, coi chừng nhút nhát e lệ hÆ¡n ngưá»i ta nhiá»u. Äá»§ biết miệng ngưá»i ta nói có khi không đáng tin. Như lúc nãy, tôi cứ tưởng chắc chắn hai ngưá»i ngà y thưá»ng thế nà o cÅ©ng thầm vụng vá»›i nhau. Khi tôi đứng ở dưới cá»a sổ nghe ngóng má»™t lúc lâu trong nhà chỉ có cáºu vá»›i cô ấy, tôi chắc rằng sẽ nói đến nhiá»u chuyện tháºm thụt vá»›i nhau. Nhưng xem ra, thì hai ngưá»i tháºt chưa có gì dan dÃu cả. Tháºt là ở Ä‘á»i có nhiá»u sá»± Oan uổng. Bây giá» tôi rất ăn năn đã ngá» cho cáºu. Äã váºy cáºu cứ yên tâm, cứ việc đến, tôi không dám to tiếng.
Bảo Ngá»c nghe xong má»›i yên trong dạ, đứng dáºy xốc lại áo và van xin:
- Chị Æ i. Bây giá» tôi phải vá», mong chị chăm sóc chị Tình Văn mấy ngà y.
Bảo Ngá»c trở ra nói vá»›i Tình Văn. Hai ngưá»i quyến luyến không nỡ rá»i taỵ Tình Văn biết Bảo Ngá»c khó dứt ra Ä‘i được, liá»n kéo chăn đắp kÃn đầu. Bảo Ngá»c má»›i ra Ä‘i. Äịnh lần đến cá»a nhà Phương Quan, ngại vì trá»i tối quá. Äi được má»™t lúc, sợ có ngưá»i tìm, lại xảy ra chuyện, Bảo Ngá»c đà nh phải quay vá» trong vưá»n. Äến cá»a sau, gặp bá»n hầu đương ôm chăn đến. Các bà già đương kiểm soát ngưá»i, cháºm tà nữa là há» sẽ đóng cá»a.
Bảo Ngá»c Ä‘i và o trong vưá»n, may không ai biết, liá»n vá» buồng mình, gặp Táºp Nhân, nói đổ sang chÆ¡i bên Tiết phu nhân, thế là xong chuyện.
Má»™t lúc dá»n giưá»ng, Táºp Nhân đà nh phải há»i: “Hôm nay ngá»§ thế nà o đây?†Bảo Ngá»c nói:
- Ngủ thế nà o cũng được.
Mấy năm nay Táºp Nhân thấy Vương phu nhân đối đãi tá» tế vá»›i mình, lại cà ng là m ra bá»™ đứng đắn. Những khi vắng ngưá»i, hoặc lúc đêm khuya, chị ta không hay đùa cợt vá»›i Bảo Ngá»c, so vá»›i lúc còn hé, có phần thưa nhạt hÆ¡n. Tuy không phải là m việc gì to tát, nhưng những việc vá may, việc lặt vặt như thu phát tiá»n nong, sắp xếp áo dà i, đồ váºt cho Bảo Ngá»c cùng bá»n a hoà n nhá», cÅ©ng rất báºn rá»™n. Vả lại vốn có chứng thổ huyết, nên lâu nay chị ta không ngá»§ cùng buồng vá»›i Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c ban đêm hay sợ, khi tỉnh dáºy là phải gá»i ngưá»i ngaỵ Vì Tình Văn tỉnh ngá»§, nên má»—i khi Bảo Ngá»c uống nước hay sai bảo việc gì là gá»i đến cô tạ Vì thế Tình Văn ngá»§ ngay bên giưá»ng ngoà i cá»§a Bảo Ngá»c. Giá» Tình Văn Ä‘i rồi, Táºp Nhân đà nh phải mang chăn chiếu cá»§a mình ra đó ngá»§.
Äêm ấy Bảo Ngá»c cứ ngồi ngẩn ngÆ¡, Táºp Nhân giục mãi má»›i chịu Ä‘i ngá»§. Trong khi ngá»§, Táºp Nhân vẫn thấy Bảo Ngá»c trằn trá»c trên gối, thở ngắn, than dà i, đến canh ba má»›i thiu thiu yên gấc. Táºp Nhân lÆ¡ mÆ¡ cÅ©ng yên dạ ngá»§ Ä‘i. Äá»™ chừng chưa uống hết má»™t chén nước, thấy Bảo Ngá»c gá»i “Tình Vănâ€. Táºp Nhân há»i: “Cáºu gá»i gì?†Bảo Ngá»c muốn uống nước. Táºp Nhân pha trà mang đến. Bảo Ngá»c thở dà i: “Lâu nay tôi quen gá»i chị ấy, thà nh ra quên Ä‘i. Nay lại là chị.â€
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Khi chị ấy má»›i đến, cáºu cÅ©ng thưá»ng nằm mê gá»i tôi, vá» sau cáºu má»›i gá»i chị ấy. Dù sao chị Tình Văn Ä‘i rồi, nhưng hai chữ “Tình Văn†vẫn còn nhá»› mãi.
Nói xong hai ngưá»i lại Ä‘i ngá»§, Bảo Ngá»c vẫn trằn trá»c mãi, đến canh năm má»›i ngá»§ được. Bá»—ng thấy Tình Văn ở ngoà i Ä‘i và o, hình dáng vẫn như ngà y thưá»ng, đến gần Bảo Ngá»c nói: “Cáºu và chị em ở lại cho vui vẻ. Từ nay tôi xin từ biệt!†Nói xong quay ngưá»i Ä‘i ngaỵ Bảo Ngá»c gá»i ầm lên, là m Táºp Nhân tỉnh dáºy. Táºp Nhân cứ tưởng là Bảo Ngá»c quen tiếng gá»i bừa, nhưng thấy Bảo Ngá»c khóc và nói: “Tình Văn chết mất rồiâ€. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu nói gì thế? Ngưá»i ta nghe thấy thì còn ra là m sao nữa?
Bảo Ngá»c vẫn không nghe, muốn trá»i sáng ngay để sai ngưá»i Ä‘i há»i tin.
Khi trá»i sáng, có a hoà n nhá» hầu bên Vương phu nhân đến gá»i mở cá»a ngách, truyá»n lá»i Vương phu nhân: “Gá»i cáºu Bảo Ngá»c dáºy ngay, rá»a mặt thay quần áo. Vì hôm nay có ngưá»i má»i ông Ä‘i thưởng cúc. Hôm nỠÔng thÃch thÆ¡ cá»§a cáºu, nên muốn cho các cáºu Ä‘i theo. Lá»i bà bảo thế, các ngưá»i phải giục cáºu ấy Ä‘i ngay, ông ở nhà trên đương chá» các cáºu đến ăn miến đấy. Cáºu Hoà n đã đến rồi. Äi ngay Ä‘i thôi, và cho ngưá»i Ä‘i gá»i ngay cáºu Lan, cÅ©ng nói vá»›i cáºu ấy như thếâ€.
Bà già ở trong nhà nghe câu nà o vâng câu ấy, vừa cà i khuy áo vừa ra mở cá»a. Rồi ba, bốn ngưá»i nữa cÅ©ng vừa cà i khuy áo, vừa chia nhau Ä‘i các nÆ¡i.
Táºp Nhân nghe tiếng gõ cá»a, biết là có việc, liá»n sai ngưá»i Ä‘i lấy nước, giục Bảo Ngá»c dáºy rá»a mặt gá»™i đầu và tá»± mình Ä‘i lấy quần áo. Táºp Nhân nghÄ© rằng Bảo Ngá»c theo hầu Giả ChÃnh Ä‘i chÆ¡i, nên không tiện cho mặc quần áo má»›i lắm, chỉ chá»n quần áo hạng vừa thôi.
Bảo Ngá»c không biết là m thế nà o, đà nh phải vá»™i và ng Ä‘i đến. Quả nhiên Giả ChÃnh Ä‘ang ngồi ở đó uống nước, rất đỗi vui vẻ. Bảo Ngá»c và o há»i thăm sức khá»e Giả ChÃnh. Giả Hoà n, Giả Lan cùng chạy lại chà o Bảo Ngá»c. Giả ChÃnh cho Bảo Ngá»c ngồi uống nước, rồi bảo Giả Hoà n và Giả Lan:
- Bảo Ngá»c há»c thì kém hai đứa chúng bay, nhưng có tà i là m câu đối và là m thợ Hôm nay Ä‘i chÆ¡i, chắc há» sẽ bảo chúng bay là m thÆ¡, Bảo Ngá»c liệu cách giúp đỡ hai đứa.
Xưa nay Vương phu nhân chưa từng nghe thấy Giả ChÃnh nói những lá»i như thế, thá»±c sá»± là vui mừng bất ngá». Chá» cha con há» Ä‘i rồi, bà ta muốn sang bên Giả mẫu, thì có ngưá»i mẹ nuôi cá»§a Phương Quan đến trình: “Phương Quan từ hôm nhá» Æ¡n bà cho ra ngoà i, nó hình như Ä‘iên, không ăn uống gì cả. Nó lôi kéo cả Ngẫu Quan và Nhụy Quan, nhất sống nhị chết, chỉ muốn cắt tóc Ä‘i tụ Chúng tôi cứ tưởng là bá»n trẻ con lúc đầu sống chưa quen, Ãt ngà y rồi sẽ đâu và o đấy. NgỠđầu chúng nó cà ng ngà y cà ng là m dữ, đánh mắng cÅ©ng không sợ. Chúng tôi không có cách gì, nên đến đây trình bà , hoặc cho chúng nó Ä‘i tu hoặc là dạy bảo chúng nó Ãt bữa rồi Ä‘em cho ngưá»i ta là m con nuôi. Chúng tôi thá»±c là kém phúcâ€.
Vương phu nhân nói:
- Sao các bà nói nhảm thế! Lẽ nà o lại tùy ý chúng nó được. Cá»a Pháºt có dá»… dà ng và o được đâu? Cứ đánh má»—i đứa má»™t tráºn xem chúng nó có dám há»—n nữa hay không.
Bấy giá» Ä‘ang chầu rằm tháng tám, các miếu Ä‘á»u là m lá»…, nên các sư cô mang đồ cúng đến biếu. Sư Trà Thông ở Am Thá»§y Nguyệt và sư Viên Tâm ở am Äịa Tạng còn ở lại chưa vá». Nghe thấy tin nà y, há» muốn dá»— dà nh hai đứa con gái vỠđể sai bảo, liá»n thưa vá»›i Vương phu nhân:
- Phá»§ ta vốn là nhà từ thiện. Bà lại rá»§ lòng nhân từ, nên các cô bé má»›i được như váºy. Tuy nói là “Cá»a Pháºt khó tá»›i†nhưng cÅ©ng nên biết là “Pháºt pháp bình đẳngâ€. Äức Pháºt chúng ta chỉ muốn siêu độ cho tất cả chúng sinh, cả từ con gà con chó. Khốn ná»—i ngưá»i ta thưá»ng hay u mê không tỉnh. Ai có thiện căn biết tỉnh ngá»™, sẽ được thoát kiếp luân hồi, cho nên trong kinh Pháºt, giống hùm beo rắn rết đắc đạo cÅ©ng không phải là Ãt. Giá» ba cô nà y không có bố mẹ, lại xa quê hương, đã trải qua nÆ¡i phú quý, nhưng vì chịu khổ sở từ lúc bé, không may rÆ¡i và o nÆ¡i phong trần, chưa biết cuá»™c Ä‘á»i sau nà y sẽ ra sao? Nên há» muốn “thoát nÆ¡i bể khổ†nhất định xuất gia Ä‘i tu, cÅ©ng là điá»u biết nghÄ© xa đấy. Bà không nên ngăn cản lòng tốt cá»§a há».
Vương phu nhân vốn là ngưá»i từ thiện, lúc đầu nghe các bà già nói, cho là bá»n Phương Quan hãy còn bé, có Ä‘iá»u gì chưa hà i lòng, nếu Ä‘i tu sợ không chịu nổi cảnh thiá»n tịch mịch, lại đâm mang tá»™i. Giá» nghe thấy hai mẹ mìn nà y nói cÅ©ng hợp tình hợp lý, vả lại, gần đây trong nhà xảy ra nhiá»u chuyện, Hình phu nhân lại sai ngưá»i đến nói, ngà y mai đón Nghênh Xuân vỠở nhà mấy ngà y để cho ngưá»i ta đến xem mặt. Lại còn có bà mối đến nói việc Thám Xuân. Má»i việc Ä‘á»u chồng chất trong lòng, thì còn để ý gì đến chuyện nhá» má»n nà y nữa. Bà ta liá»n cưá»i trả lá»i:
- Hai sư cô đã nói như váºy, thì cứ cho mang chúng vá» là m đồ đệ có được không?
Hai cô niệm pháºt rồi nói:
- Phúc đức quá! Phúc đức quá! Nếu được thế thì âm công cá»§a ngưá»i rất lá»›n.
Nói xong há» cúi đầu tạ Æ n.
Vương phu nhân nói:
- Äã thế thì các cô đến há»i chúng xem. Nếu quả thá»±c bụng Ä‘i tu, thì chúng phải đến trước mặt ta lạy các cô là m sư phụ.
Ba ngưá»i mẹ nuôi nghe xong, ra dẫn ba đứa kia và o. Vương phu nhân há»i Ä‘i há»i lại, ba đứa nà y Ä‘á»u đã quyết tâm, liá»n cúi lạy sư cô, lại lạy tạ Vương phu nhân. Vương phu nhân thấy chúng quyết tâm như thế, biết là không thể ép được, đâm ra thương xót, liá»n sai ngưá»i Ä‘i lấy má»™t Ãt đồ váºt thưởng cho chúng và đưa hai sư cô Ãt lá»… váºt. Từ đấy Phương Quan theo Trà Thông vá» am Thá»§y Nguyệt, Nhụy Quan và Ngẫu Quan theo Viên Tâm vá» am Äịa Tạng.
|

07-07-2008, 12:24 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 78
Há»a sÄ© già ra bà i từ Quá»· hoạch
Công tỠngốc là m văn tế phù dung.
Hai sư cô dẫn bá»n Phương Quan Ä‘i rồi, Vương phu nhân liá»n sang bên Giả mẫu. Thấy Giả mẫu đương vui, nhân dịp thưa:
- Bên nhà Bảo Ngá»c có con a hoà n là Tình Văn, giỠđã lá»›n rồi, đã má»™t năm nay nó cứ ốm luôn. Con xem nó bướng bỉnh, lại lưá»i. Hôm ná» nó ốm nằm đến mưá»i mấy ngà y, má»i thầy thuốc đến xem, há» bảo là bệnh lao, vì thế con đã cho nó vá» rồi. Sau nà y có khá»i cÅ©ng không nên cho và o, để nó ở nhà lấy chồng là hÆ¡n. Còn mấy đứa con gái há»c hát, con cÅ©ng cho nó vá» cả. Má»™t là chúng nó Ä‘á»u biết diá»…n tuồng, quen miệng ăn nói báºy bạ, không biết cân nhắc, lỡ các cháu gái nghe thấy coi sao tiện? Hai là chúng nó đã biết hát xướng, nay cho vá» cÅ©ng là phải. HÆ¡n nữa bá»n a hoà n cÅ©ng nhiá»u, khi nà o không đủ sai, sẽ chá»n thêm mấy đứa khác, thì cÅ©ng thế thôi.
Giả mẫu gáºt đầu nói:
- Thế là phải. Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy. Nhưng xem ra con Tình Văn rất ngoan, khâu vá nói năng không ai bằng. Sau nà y vẫn có thể cho nó hầu Bảo Ngá»c được. Ai ngá» lại thay đổi như thế.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Cụ xưa nay chá»n ngưá»i không nhầm, nhưng vì nó vô phúc, nên má»›i mắc bệnh ấy. Tục ngữ có câu: “con gái lá»›n có nhiá»u sá»± biến đổiâ€. Vả chăng đã là ngưá»i có tà i, thì không khá»i có sá»± sai trái. Äiá»u nà y chắc cụ đã hiểu nhiá»u rồi. Ba năm trước con đã lưu tâm đến việc ấy, trước hết chỉ chấm riêng má»™t mình nó. Nhưng con để ý xem xét thì cái gì nó cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, chỉ phải cái tÃnh không được chÃn chắn thôi. Nói vá» cách hiểu biết đại thể thì không ai bằng Táºp Nhân. Tuy nói vợ cả chuá»™ng ngưá»i hiá»n, vợ lẽ chá»n ngưá»i đẹp, nhưng cÅ©ng phải là ngưá»i tÃnh tình hòa thuáºn, cá» chỉ đứng đắn má»›i tốt. Dáng dấp Táºp Nhân tuy kém Tình Văn, nhưng lấy là m vợ lẽ thì nó cÅ©ng và o hạng nhất nhì đấy. Nó lại ăn ở đứng đắn, tÃnh nết thá»±c thà , mấy năm nay chưa có Ä‘iá»u gì chiá»u lòng Bảo Ngá»c là m Ä‘iá»u sai trái. Khi Bảo Ngá»c có là m Ä‘iá»u gì báºy bạ, nó chỉ má»™t niá»m can ngăn. Vì thế đã hai năm nay con chá»n nó, thấy rất đúng. Con đã ngấm ngầm rút tiá»n lương a hoà n cá»§a nó, lấy hai lạng bạc lương tháng cá»§a con phát cho nó, cốt để nó hiểu ngầm, cà ng hầu hạ Bảo Ngá»c cẩn tháºn hÆ¡n. Sở dÄ© con chưa nói ra là vì Bảo Ngá»c còn nhá», nhà con biết ra lại bảo là m lỡ việc há»c hà nh cá»§a nó. HÆ¡n nữa đã là ngưá»i hầu rồi, tất nhiên không dám khuyên ngăn nữa. Bảo Ngá»c sẽ lại tha hồ phóng túng. Vì thế đến bây giá» con má»›i trình vá»›i cụ.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế à ! Như váºy cà ng tốt. Táºp Nhân từ bé Ãt nói, ta cứ bảo nó là cái bầu không miệng. Chị đã biết rõ nó thì nhầm thế nà o được. Chị không nhắc đến chuyện chá»n nó cho Bảo Ngá»c thì cà ng haỵ HÆ¡n nữa má»i ngưá»i cÅ©ng không cần phải nhắc đến nữa, chỉ biết ở trong bụng là được. Ta biết Bảo Ngá»c sau nà y nó không chịu nghe lá»i vợ khuyên đâu. Ta không hiểu sao và cÅ©ng chưa thấy đứa trẻ con nà o như thế cả. Äối vá»›i ngưá»i khác thì nó bướng bỉnh đấy, nhưng riêng đối vá»›i bá»n a hoà n, lại rất tá» tế. Khó thấy có ai được như nó. Vì váºy ta sinh nghi, thưá»ng để ý xem xét, thấy nó cứ đùa vá»›i bá»n a hoà n, chắc là ngưá»i lá»›n thì tÃnh tình cÅ©ng lá»›n, đã biết chuyện trai gái, nên má»›i gần gÅ©i bá»n chúng. Nhưng dò xét kỹ, lại hóa không phải. Thế má»›i lạ chứ? Có lẽ nó là má»™t con a hoà n đầu thai lầm cÅ©ng nên.
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên.
Vương phu nhân lại trình việc sáng ngà y Giả ChÃnh nà o là khen ngợi Bảo Ngá»c, nà o là dắt chúng Ä‘i chÆ¡i. Giả mẫu lại cà ng vui thêm.
Má»™t lúc sau Nghênh Xuân ăn mặc chỉnh tỠđến cáo từ xin vá», Phượng Thư cÅ©ng đến thăm buổi sá»›m và chá»±c hầu bữa cÆ¡m sáng. Má»i ngưá»i lại cưá»i nói vá»›i nhau má»™t lúc. Äến trưa Giả mẫu Ä‘i nghỉ. Vương phu nhân há»i Phượng Thư đã là m thuốc viên chưa. Phượng Thư nói:
- Chưa. Giá» con đương uống thuốc chén. Xin mẹ cứ yên tâm, con đã đỡ nhiá»u rồi.
Vương phu nhân thấy Phượng Thư đã khá»e, cÅ©ng tin là thá»±c, rồi kể lại việc Ä‘uổi bá»n Tình Văn và nói:
- Con Bảo sao tá»± nhiên lại vá» nhà ? Các chị Ä‘á»u không biết à ? Hôm trước tiện đưá»ng ta Ä‘i tra xét má»™t lượt, xem ra vú nuôi má»›i cá»§a cháu Lan lẳng lÆ¡ quá, ta không thÃch. Ta đã bảo chị Cả, hay dở gì cÅ©ng bảo nó bước Ä‘i. Nhân tiện ta há»i chị ấy: “Con Bảo vá» nhà sao các chị lại không biết?†Chị ấy nói là nó vá» xem dì Tiết đã khá»i bệnh chưa? Äá»™ và i ba hôm nó sẽ lại sang. Nhưng dì ấy có bệnh gì đâu, chẳng qua chỉ ho và đau lưng thì bao giá» mà dì ấy chả thế. Tất là có duyên cá»› gì, hay có ngưá»i nà o là m mếch lòng nó? Con bé ấy vốn hay giữ ý, chá»— bà con vá»›i nhau, lỡ có Ä‘iá»u gì là m nó mếch lòng lại không hay.
- Ai lại tự dưng vô cớ là m cô ây mếch lòng.
- Hay là cái thằng ngốc Bảo Ngá»c nói không biết nghÄ©, không biết kiêng kỵ; lúc cao hứng lên thuáºn miệng nói bừa, cÅ©ng chưa biết chừng.
- Äó là mẹ quá lo đấy thôi. Nếu bảo chú ấy ra ngoà i nói năng và xá» sá»± cho tháºt đứng đắn thì không khác gì thằng ngốc, nhưng khi ở nhà gần các chị em đến cả bá»n a hoà n lá»›n nhá» thì chú ấy lại Ä‘á»u nhân nhượng, chỉ sợ mếch lòng ngưá»i ta, như thế còn ai giáºn được chú ấy. Con ngá» cô Bảo vá» lần nà y là vì việc khám xét bá»n a hoà n hôm ná». Cô ấy cho là ta nghi ngá» những ngưá»i trong vưá»n. Cô ấy là chá»— bà con, cÅ©ng có các bà già a hoà n ở trong nhà , nhưng ta lại không đến khám xét. Cô ấy sợ ta có nghi ngá» gì chăng, vì thế áy náy trong lòng, tá»± ý tránh Ä‘i. Tránh sá»± hiá»m nghi như thế cÅ©ng là phải.
Vương phu nhân nghe nói cho là đúng, cúi đầu nghÄ© má»™t lúc rồi sai ngưá»i gá»i Bảo Thoa đến nói rõ việc hôm trước để giải mối nghi ngá», lại bảo Bảo Thoa dá»n và o ở chá»— cÅ©. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cháu muốn vá» nhà đã lâu, nhưng vì bên nhà dì có nhiá»u việc lá»›n, nên không tiện nói. Hôm ná» mẹ cháu lại ốm, trong nhà có hai ngưá»i đà n bà hầu đáng tin cáºy cÅ©ng ốm nốt. Nhân dịp đó, cháu má»›i xin vá» nhà . Hôm nay dì đã biết, cháu xin trình rõ. Bây giá» cháu xin cáo từ dì để dá»n đồ đạc vá».
Vương phu nhân và Phượng Thư cưá»i nói:
- Cô câu nệ quá, lẽ ra nên dá»n vỠđây ở là phải, đừng vì cái việc tầm thưá»ng ấy là m bà con phải xa nhau.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Dì và chị nói thế nặng lá»i quá, cháu có phải vì việc ấy mà dá»n vỠđâu. Gần đây mẹ cháu tinh thần kém trước nhiá»u, đêm hôm không có ai là ngưá»i đáng tin cáºy, chỉ má»™t mình cháu. Anh cháu lại sắp lấy vợ, nà o việc may vá, nà o đồ dùng trong nhà , chưa sắm sá»a đủ, nên cháu phải vá» lo liệu giúp mẹ cháu. Dì và chị chắc cÅ©ng biết đấy. Cháu không dám nói dối đâu. HÆ¡n nữa từ ngà y cháu và o ở trong vưá»n, cá»a ngách vá» phÃa đông nam phải mở để Ä‘i lại, thà nh ra những ngưá»i ra và o, tiện đưá»ng cÅ©ng qua đấy. Thế mà không có ngưá»i xét há»i, nhỡ xảy ra việc gì, chả mang tiếng cả hai bên Cháu nghÄ© việc và o ngá»§ ở trong vưá»n không cần thiết lắm. Vì mấy năm trước cháu còn bé, trong nhà không có việc gì, nên và o ở trong đó, cùng chị em há»p mặt vui đùa, khâu vá, hÆ¡n là má»™t mình ngồi buồn rÅ© ở ngoà i. Bây giá» chúng cháu Ä‘á»u lá»›n cả rồi. Mấy năm nay dì ở bên nà y gặp nhiá»u việc không được vừa lòng. Thế mà cứ ở mãi trong vưá»n, lỡ ra cháu trông nom không xuể, sợ lại sinh chuyện. Chỉ có bá»›t ngưá»i Ä‘i sẽ đỡ phải báºn tâm. Vì thế hôm nay không những cháu nhất định xin vá» nhà mà còn muốn khuyên dì: Từ nay việc gì đáng bá»›t thì nên bá»›t chứ đừng ngại là mất thể thống nhà đại gia. Cứ ý cháu, những khoản tiêu phà ở trong vưá»n nà y, cái gì bỠđược thì bá», không thể bì như mấy năm trước đây. Dì đã biết nhà cháu đấy. Chẳng nhẽ nhà cháu ngà y trước cÅ©ng tồi tà n như thế nà y hay sao?
Phượng Thư nghe váºy thưa vá»›i Vương phu nhân:
- Äã váºy ta cÅ©ng không nên ép cô ấy.
Vương phu nhân gáºt đầu nói:
- Dì không biết nói thế nà o nữa, cứ tùy ý cháu đấy thôi.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì Bảo Ngá»c vá» nói:
- Cha chưa tan tiệc, sợ trá»i tối nên chúng con vá» trước.
Vương phu nhân vá»™i há»i:
- Hôm nay con có khá»i bị bẽ mặt không?
- Không những con không bẽ mặt, lại còn được thưởng nhiá»u thứ nữa.
Sau đó bá»n bà già nháºn được các thứ cá»§a lÅ© hầu nhỠở cá»a thứ hai Ä‘em và o. Vương phu nhân giở ra xem, thấy có ba cái quạt, ba chuá»—i hạt, ba cái vòng ngá»c. Bảo Ngá»c nói:
- Cái nà y cá»§a quan hà n lâm há» Mai cho, cái kia là cá»§a quan thị lang há» Dương cho, cái nà y là cá»§a quan viên ngoại há» Lý chá» Má»—i ngưá»i cho má»™t thứ.
Nói xong lại lấy ra má»™t ông Pháºt nhá» bằng gá»— bạch đà n Ä‘eo trong ngưá»i để giữ mình và nói:
- Äây là cá»§a vị Khánh Quốc công cho riêng con.
Vương phu nhân lại há»i tiệc có những ai, là m thÆ¡ từ gì? Rồi bà ta nháºn phần cá»§a Bảo Ngá»c, sai ngưá»i mang Ä‘i. Lại dẫn Bảo Ngá»c, Giả Hoà n và Giả Lan đến trình Giả mẫu. Giả mẫu xem xong, vui mừng khôn xiết, há»i thêm mấy câu. Bảo Ngá»c bụng vẫn nghÄ© đến Tình Văn, trả lá»i xong liá»n thưa:
- Cháu cưỡi ngựa bị xóc, đau cả xương.
Giả mẫu nói:
- Thôi cháu vá» nhà thay quần rồi dạo chÆ¡i má»™t lúc thì khá»i, nhưng không được ngá»§.
Bảo Ngá»c liá»n Ä‘i vá» trong vưá»n.
Xạ Nguyệt, Thu Văn đã Ä‘em hai a hoà n đến chá» sắn đấy. Thấy Bảo Ngá»c xin phép Giả mẫu vá», Thu Văn nháºn ngay lấy bút má»±c và các thứ rồi theo Bảo Ngá»c vá» trong vưá»n. Bảo Ngá»c nói luôn miệng: “Nóng quá!†Vừa Ä‘i vừa tháo mÅ© và mở dây lưng, cởi bá»™ quần áo ngoà i ra. Xạ Nguyệt đỡ lấy. Bảo Ngá»c chỉ mặc cái áo lót bằng lụa mà u hoa tùng, bên dưới hở ra cái quần mà u đỠsẫm. Thu Văn thấy cái quần đó là cá»§a Tình Văn khâu lúc trước, liá»n thở dà i:
- Thá»±c là cá»§a còn ngưá»i mất.
Xạ Nguyệt kéo Thu Vãn má»™t cái, cưá»i nói:
- Cái quần mà u nà y pha vá»›i áo mà u hoa tùng và dây mà u thạch thanh, lại cà ng nổi báºt cái đầu xanh và bá»™ mặt trắng nõn.
Bảo Ngá»c Ä‘i trước, vá» như không nghe thấy, lại Ä‘i mấy bước nữa rồi đứng lại nói:
- Tôi muôn đi đằng nà y một tà có được không?
Xạ Nguyệt nói:
- Ban ngà y ban mặt thế nà y thì còn sợ gì? Chẳng nhẽ sợ cáºu lạc lối hay sao?
Rồi sai a hoà n nhỠđi theo và nói:
- Chúng tôi đi cất những cái nà y rồi sẽ đến.
Bảo Ngá»c nói:
- Chị Æ i, chá» tôi má»™t tà hãy Ä‘i.
Xạ Nguyệt nói:
- Chúng tôi Ä‘i, rồi sẽ đến ngaỵ Tay cầm những thứ nà y, như là đám rước ấy, ngưá»i thì bưng đồ văn phòng tứ bảo, ngưá»i bưng mÅ© áo, già y, thắt lưng, trông chẳng ra là m sao nữa.
Bảo Ngá»c nghe nói đúng vá»›i ý mình, liá»n để cho hai ngưá»i Ä‘i vá», Bảo Ngá»c dẫn hai a hoà n nhá» Ä‘i đến sau hòn đá chân núi, khẽ há»i chúng:
- Từ lúc ta Ä‘i vắng, chị Táºp Nhân có sai ngưá»i đến thăm chị Tình Văn không?
Má»™t đứa trả lá»i:
- Äã sai già Tống Ä‘i thăm rồi.
- Già Tống đi vỠnói thế nà o?
- Già ấy nói: chị Tình Văn bạnh cổ ra, kêu suốt đêm, sáng sá»›m hôm nay mắt nhắm nghiá»n, miệng cắn chặt, không biết gì cả, chỉ còn thở thoi thóp thôi.
- Suốt đêm chị ấy kêu ai?
- Chị ấy cứ gá»i mẹ.
- Còn gá»i ai nữa không?
- Không gá»i ai nữa.
- Mà y u mê rồi, chắc là chưa nghe rõ đấy.
Má»™t a hoà n khác đứng cạnh, có vẻ láu lỉnh, thấy Bảo Ngá»c nói thế, liá»n chạy lại thưa:
- Nó u mê tháºt đấy. Cháu lên đến táºn nÆ¡i, nhìn kỹ táºn mặt, nghe rõ từng câu chị ấy nói.
- Mà y đến táºn nÆ¡i là m gì?
- Cháu nghÄ© chị Tình Văn xưa nay đối đãi vá»›i chúng cháu rất tá» tế, hÆ¡n hẳn má»i ngưá»i. Giá» chị ấy bị Ä‘uổi oan, chúng cháu không có cách gì cứu giúp, nên đà nh đến táºn nÆ¡i thăm nom, để khá»i phụ cái lòng ngà y thưá»ng chị ấy thương yêu chúng cháu. Dù có ai biết vá» trình, bà đánh chúng cháu má»™t tráºn, cÅ©ng xin cam tâm. Vì thế cháu là m liá»u, lẻn đến thăm chị ấy má»™t tÃ. Chị ấy vốn là ngưá»i thông minh, lúc sắp chết vẫn không có gì thay đổi. Thấy cháu đến, chị ấy mở bừng mắt ra, kéo tay cháu lại há»i: “Cáºu Bảo Ngá»c Ä‘i đâu?†Cháu kể chuyện cho chị ấy nghe. Chị ấy thở dà i má»™t cái rồi nói: “Thôi không gặp nhau nữa rồi!†Cháu há»i: “Sao chị không chá» cáºu ấy đến để được gặp mặt má»™t lần nữa?†Chị ấy cưá»i nói: “Các em không biết rõ, chị không phải chết đâu. Nay trên trá»i đương thiếu má»™t vị thần hoa, đức Ngá»c Hoà ng gá»i chị lên trông nom các thứ hoa đấy. Äến giá» mùi hai khắc chị sẽ lên nháºn chức. Cáºu Bảo thì giá» mùi ba khắc má»›i vỠđến nhà . Thế là chỉ cháºm có má»™t khắc mà hai ngưá»i không được gặp nhau. Ngưá»i Ä‘á»i đến lúc táºn số, Diêm Vương định bắt Ä‘i, trước hết cho quá»· sứ đến bắt lấy linh hồn. Nếu muốn cháºm lại má»™t giá» ná»a khắc, thì cứ đốt giấy và ng hoặc cúng cháo. Bá»n quá»· sứ mải đến cướp tiá»n, thì ngưá»i chết có thể nấn ná ở lại được má»™t chút. Nay chị được các vị tiên trên trá»i xuống đón, thì cháºm thế nà o được?†Cháu nghe nói thế, không tin mấy. Nhưng khi vá» nhà để ý nhìn đồng hồ, quả nhiên đúng giá» mùi hai khắc chị ấy tắt thở, và đúng ba khắc má»›i có ngưá»i đến bảo chúng cháu là cáºu đã vá».
- Mà y không biết chữ, nên không hiểu, chứ chuyện ấy có thực đấy. Không những mỗi thứ hoa có một vị thần, lại còn có một vị thần coi cả các thứ hoa nữa. Nhưng không biết chị Tình Văn là m vị thần coi cả các thứ hoa hay chỉ coi một thứ?
A hoà n nghe xong không bịa ra ngay được. Bấy giá» và o khoảng tháng tám, hoa phù dung giữa ao trong vưá»n đương nở rá»™. Thấy cảnh nảy ngay ý nghÄ©, nó liá»n trả lá»i:
- Cháu có há»i: “Chị sẽ là m vị thần coi hoa gì? Nói cho chúng em biết, để sau nà y chúng em còn nhá»› mà cúngâ€. Chị ấy nói: “Em chỉ nói cho má»™t mình cáºu Bảo Ngá»c biết thôi, ngoà i cáºu ấy ra, không được tiết lá»™ thiên cÆ¡!†Rồi chị ấy bảo cháu là vị thần chuyên coi hoa phù dung.
Bảo Ngá»c thấy thế, không những không lấy là m lạ, lại còn đổi buồn là m vui, quay lại ngắm nghÃa hoa phù dung, cưá»i nói:
- Hoa nà y phải có má»™t ngưá»i như thế trông nom má»›i đáng. Ta đã Ä‘oán trước, con ngưá»i như thế, tất phải có phen là m nên sá»± nghiệp. Chị ấy đã vượt qua bể khổ, nhưng từ nay không được trông thấy nhau, lẽ nà o ta không chạnh niá»m thương cảm.
Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: “Lúc chết không được gặp mặt, bây giá» ta phải đến vái trước linh cữu, để tá» cái tình năm, sáu năm gần gÅ©i nhauâ€.
NghÄ© xong, liá»n vá» nhà , thay quần áo và nói là đến thăm Äại Ngá»c. Rồi má»™t mình ra khá»i vưá»n, đến chá»— lần trước đã tá»›i thăm, tưởng là linh cữu còn để ở đấy. NgỠđâu hai vợ chồng ngưá»i anh ngoại thấy Tình Văn tắt thở, liá»n Ä‘i và o trình, mong được mấy lạng bạc tiá»n lệ mai táng. Vương phu nhân nghe thấy thế thưởng cho mưá»i lạng bạc, bảo:
- Phải mang ra ngoà i há»a táng ngaỵ Con gái mà bị bệnh lao, nhất thiết không thể để lâu được!
Nghe váºy vợ chồng nhà kia má»™t mặt nháºn tiá»n, má»™t mặt giục ngưá»i khâm liệm, khiêng ngay ra cái nhà há»a táng ở ngoại thà nh. Những quần áo trâm vòng còn lại ước độ ba, bốn trăm lạng và ng, thì vợ chồng hắn vá»› hết, để là m kế sinh nhai. Sau đó há» khóa cá»a lại, cùng Ä‘i đưa ma.
Bảo Ngá»c đến nÆ¡i; chẳng thấy má»™t ai, dừng lại hồi lâu, không biết là m thế nà o, đà nh phải quay vá» trong vưá»n. Buồn quá, tiện đưá»ng đến thăm Äại Ngá»c, cÅ©ng không gặp, há»i Ä‘i đâu, bá»n a hoà n nói: “Cô ấy sang bên cô Bảo rồiâ€. Bảo Ngá»c lại đến viện Hà nh Vu, thấy cảnh vắng ngưá»i không, đồ đạc đã khuân Ä‘i cả, còn trÆ¡ chiếc nhà trống trải. Bảo Ngá»c giáºt nẩy mình. Nhá»› lại hôm trước, nghe đâu Bảo Thoa định dá»n Ä‘i, vì hai hôm nay báºn há»c, nên quên khuấy mất. Bây giá» má»›i biết, Bảo Ngá»c đứng đỠngưá»i ra má»™t lúc, lại nghÄ©: “Chi bằng cứ gần gÅ©i vá»›i Táºp Nhân, chÆ¡i thân vá»›i Äại Ngá»c, có lẽ trong mấy ngưá»i ấy má»›i là sống chết có nhauâ€.Bảo Ngá»c lại quanh đến quán Tiêu Tương, nhưng Äại Ngá»c vẫn chưa vá». ÄÆ°Æ¡ng lúc không biết Ä‘i đâu, thì thấy a hoà n bên Vương phu nhân đến tìm và nói:
- Ông đã vá» rồi, đương tìm cáºu đấy. Chắc lại có đầu bà i haỵ Cáºu vá» ngay Ä‘i, vá» ngay Ä‘i!
Bảo Ngá»c nghe nói, đà nh phải theo vá». Äến buồng Vương phu nhân thì Gả ChÃnh đã Ä‘i rồi. Vương phu nhân sai ngưá»i đưa Bảo Ngá»c đến thư phòng.
Giả ChÃnh đương cùng bá»n môn khách bà n chuyện thắng cảnh chÆ¡i thụ Ông ta lại nói:
- Lúc sắp tan, chợt kể lại má»™t việc, thá»±c là chuyện hay nghìn xưa, đủ cả tám chữ: “Phong lưu hà o nhã, trung nghÄ©a cảm kháiâ€. ChÃnh là má»™t đầu đỠrất haỵ Má»i ngưá»i định là m má»™t bà i viếng.
Các môn khách nghe nói, liá»n há»i:
- Xin cho biết việc gì hay thế?
- Ngà y trước có má»™t vị Vương được phong tước là Hằng vương, bổ ra là m tổng trấn châu Thanh; Hằng vương rất thÃch gái đẹp và khi rá»—i việc quan, lại thÃch táºp võ, nên tuyển nhiá»u con gái đẹp, ngà y nà o cÅ©ng bắt há» phải luyện táºp đánh tráºn. Trong bá»n nà y có má»™t ngưá»i, há» Lâm, đứng thứ tư, nhan sắc đã đẹp, lại tinh nghá» võ, ai cÅ©ng gá»i là cô Lâm. Hằng vương rất yêu, cá» lên trông coi chị em, gá»i là Quá»· Hoạch tướng quân.(#1)
- Hay thá»±c! Lạ thá»±c! Thêm hai chữ “tướng quân†ở dưới chữ “Quá»· Hoạch†cà ng thêm vẻ phong lưu yểu Ä‘iệu, thá»±c là câu văn hay nhất Ä‘á»i! Chắc Hằng vương cÅ©ng là má»™t nhân váºt phong lưu nhất xưa nay.
- Äúng thế. Nhưng lại có má»™t việc đáng lạ và đáng than tiếc nữa.
- Không biết sau cùng lại còn có việc gì lạ nữa?
- NgỠđâu năm sau lại có tà n quân cá»§a “Hoà ng cânâ€(#2) và “XÃch miâ€(#3) há»p lại, đánh phá khắp vùng SÆ¡n Tả. Hằng vương cho là bá»n giặc cá», không cần phải huy động đại quân, chỉ mang Ãt kỵ binh Ä‘i đánh dẹp. Không ngá» bá»n giặc quá»· quyệt, Hằng vương đánh hai lần không được, lại bị chúng giết mất. Bấy giá» các quan văn võ trong thà nh Thanh Châu Ä‘á»u bảo nhau: “Nhà vua còn đánh không nổi, thì chúng ta là m gì đượcâ€. HỠđịnh Ä‘em dâng thà nh. Cô tư Lâm nghe thấy tin dữ ấy, liá»n há»p các nữ tướng lại, ra lệnh: “Chúng ta Ä‘á»u chịu Æ¡n đức vua, đội trá»i đạp đất, chưa báo Ä‘á»n được muôn má»™t. Nay vua vì nước bá» mình, ý ta muốn chết theo. Chị em ai muốn theo thì Ä‘i vá»›i ta, ai không theo cứ việc vá» nhà â€. Các nữ tướng nghe váºy liá»n nói: “Xin Ä‘i theo cảâ€. Rồi ngay đêm hôm đó cô Lâm dẫn quân ra ngoà i thà nh, đến thẳng trại giặc. Bá»n giặc không đỠphòng, mấy tên tướng Ä‘á»u bị giết chết. Vá» sau, chúng thấy chỉ có mấy ngưá»i con gái, biết là không là m nên việc gì, liá»n quay Ä‘ao thúc quân trở lại, cố sức đánh má»™t tráºn, giết bá»n cô Lâm không sót má»™t ngưá»i nà o, thà nh ra chÃnh chúng đã là m trá»n bá» trung nghÄ©a cá»§a cô Lâm. Tin nà y báo vá» kinh đô, hoà ng đế và trăm quan ai cÅ©ng than tiếc. Chắc trong triá»u thế nà o cÅ©ng phái ngưá»i ra dẹp giặc. Khi quân nhà vua kéo đến, thế nà o giặc cÅ©ng bị tan tà nh. Việc nà y không cần phải bà n kỹ nữa. Chỉ nói riêng vá» cô Lâm. Các ông nghÄ© xem có đáng khen hay không?
Bá»n gia khách Ä‘á»u thở dà i nói:
- Thá»±c đáng khen, đáng lạ. Quả là má»™t đầu bà i rất haỵ Má»i ngưá»i nên là m má»™t bà i viếng má»›i phải.
Nói xong, đã có ngưá»i lấy nghiên bút ra. Theo lá»i Giả ChÃnh kể lại, thay đổi mấy chữ, thà nh má»™t bà i tá»±a ngắn đưa cho Giả ChÃnh xem. Giả ChÃnh nói:
- Chẳng qua cÅ©ng thế thôi. Há» cÅ©ng đã có bà i tá»±a sẵn rồi. Hôm ná» có ân chỉ: truyá»n xét lại các hạng ngưá»i từ trước đến giỠđáng được khen thưởng mà còn bá» sót lại chưa tâu lên, không cứ là bá»n tăng ni ăn mà y, đà n bà con gái, há»… có việc gì đáng khen thì láºp ngay lý lịch đưa lên bá»™ lá»…, xin cho ân thưởng. Vì thế bà i tá»±a cá»§a hỠđã đưa đến bá»™ lá»… rồi. Nghe thấy tin má»›i lạ nà y, ai cÅ©ng muốn là m má»™t bà i từ “Quá»· Hoạch†để ghi lòng trung nghÄ©a cá»§a nà ng
Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u cưá»i nói:
- À ra thế đấy. Nhưng đáng khen nhất là cái ân Ä‘iển cá»§a bản triá»u xưa nay chưa từng có, không còn bá» sót má»™t việc gì.
Giả ChÃnh gáºt đầu nói: “Äúng đấy !â€
Bảo Ngá»c, Giả Hoà n, Giả Lan Ä‘á»u đứng dáºy đến xem đầu bà i, Giả ChÃnh bảo ba ngưá»i Ä‘á»u là m má»™t bà i viếng. Ai là m xong trước sẽ được thưởng, nếu hay lại được thưởng thêm. Gần đây trước chá»— đông ngưá»i, Giả Hoà n, Giả Lan cÅ©ng là m được mấy bà i, nên cÅ©ng mạnh bạo. Giá» thấy đầu bà i, liá»n ngồi nghÄ© ngay.
Má»™t lúc, Giả Lan là m xong, Giả Hoà n sợ thua, cÅ©ng là m xong ngaỵ Hai ngưá»i Ä‘á»u đã chép xong. Bảo Ngá»c còn đương ngồi nghÄ©. Giả ChÃnh và má»i ngưá»i xem hai bà i cá»§a Giả Hoà n và Giả Lan. Má»™t bà i thất ngôn tuyệt cú cá»§a Giả Lan như sau:
Sắc đẹp tà i cao tướng Tứ nương.
Xương da là ngá»c dạ như và ng,
Sau khi liá»u thác Ä‘á»n Æ¡n chúa,
Tấc đất châu Thanh lại ngát hương
Bá»n gia khách xem xong, khen ầm cả lên:
- Cáºu em má»›i có mưá»i ba tuổi mà đã thế nà y! Thế má»›i biết dòng dõi há»c nghiệp uyên thâm, thá»±c là không ngoa!
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Giá»ng còn trẻ con, nhưng cÅ©ng đáng khen cho nó đấy.
Lại xem đến bà i của Giả Hoà n là một bà i thơ ngũ ngôn, thấy viết:
Äã mấy ả biết sầu,
Tướng quân lòng vẫn đau,
Gạt sầu rá»i cẩm trướng,
Ôm háºn tá»›i Thanh Châu,
Æ n nặng Ä‘á»n đôi chút.
Thù sâu trả dễ đâu?
Mộ đỠchữ trung nghĩa,
Truyện lạ rõ nghìn thâu.
Má»i ngưá»i nói:
- Lại hay hÆ¡n! CÅ©ng vì lá»›n hÆ¡n mấy tuổi, nên láºp ý cá»§a cáºu ấy có khác.
Giả ChÃnh nói:
- Kể ra cũng không kém lắm, nhưng vẫn không sát.
Má»i ngưá»i nói:
- Thế cÅ©ng được rồi. Cáºu Ba cÅ©ng chưa mấy tuổi, vẫn chưa đến tuổi đội mÅ©(#4), là m được như thế, độ mấy năm nữa, có lẽ cÅ©ng chẳng kém gì Äại Nguyá»…n, Tiểu Nguyá»…n ngà y xưa.(#5)
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Các vị quá khen. Chỉ phải cái tá»™i là nó không chịu há»c thôi.
Rồi há»i đến Bảo Ngá»c. Má»i ngưá»i nói:
- Câu Hai còn đương để ý điêu luyện, chắc thế nà o tứ thơ cũng phong lưu thương cảm hơn những bà i nà y.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äầu bà i nà y là m cáºn thể không đúng, phải là cổ thể, hoặc lối ca hay lối hà nh, là m má»™t bà i trưá»ng thiên thì má»›i sát được.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u đứng dáºy cả, gáºt đầu vá»— tay nói:
- Chúng tôi đã bảo là cáºu ấy láºp ý khác hẳn mà ! Má»—i khi đầu bà i đến tay, phải đắn Ä‘o trước xem nên là m thể cách nà o cho đúng. Äó là phép thần diệu cá»§a tay lão thà nh. Äầu bà i nà y gá»i là “Quá»· Hoạch từâ€, lại có tá»±a sẵn rồi, nên là m bà i trưá»ng thiên theo lối ca hay hà nh, thì má»›i hợp thể cách. Như bà i “KÃch âu ca†cá»§a Ôn Bát Xoa, bà i “Cối kê ca†cá»§a Lý Trưá»ng Cát, bà i “Trưá»ng háºn ca†cá»§a Bạch Lạc Thiên(#6) hoặc là m bà i vịnh cổ, vừa kể chuyện vừa vịnh cảnh, lá»i thÆ¡ chải chuốt nhẹ nhà ng thì má»›i tả hết cái hay cá»§a nó.
Giả ChÃnh nghe nói, hợp vá»›i ý mình, liá»n cầm bút định viết. Ông ta lại cưá»i và nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Như thế rất haỵ Mà y Ä‘á»c tao viết. Nếu không hay thì tao lá»™t xác mà y cho mà coi. Ai bảo mà y cứ nói khoác không biết xấu hổ!
Bảo Ngá»c đà nh phải Ä‘á»c má»™t câu:
Khá»e và đẹp Hằng vương thÃch cả,
Giả ChÃnh viết xong, lắc đầu nói:
- Thô quá!
Một môn khách nói:
- Như thế mới là cổ phong, không thô đâu. Hãy xem những câu dưới!
Giả ChÃnh nói:
- Thôi hãy để đấy.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Dạy mỹ nhân kị xạ đua tà i.
Hát hay múa dẻo chưa vui,
Giương cung bà y tráºn được ngưá»i thÃch hÆ¡n.
Giả ChÃnh viết ra. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Câu thứ ba tháºt là cổ kÃnh, rất haỵ Câu thứ tư kể xuôi, rất đắc thể.
Giả ChÃnh nói:
- Thôi đừng khen nhảm nữa, hãy xem câu chuyện thế nà o?
Bảo Ngá»c Ä‘á»c:
Mắt nà o thấy nổi cơn gió bụi,
Trước bóng đèn đã rá»i quân trang.
Má»i ngưá»i nghe xong hai câu Ä‘á»u nói:
- Hay! Dưới câu “Mắt nà o thấy nổi cÆ¡n gió bụiâ€, lại nói luôn câu “Trước bóng đèn đã rá»i quân trangâ€, dùng chữ dùng câu Ä‘á»u thần diệu cả!
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Miệng hò, sặc những mùi hương,
Má»m tay gươm, tuyết dao sương ngượng ngùng.
Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u vá»— tay cưá»i nói:
- Cà ng như vẽ ra ấy! Chắc cáºu Bảo hồi ấy cÅ©ng ở đấy, được nhìn rõ vẻ yêu kiá»u và ngá»i thấy cả mùi hương cá»§a há» chứ gì? Nếu không sao lại tả đúng được như thế?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ngưá»i khuê các táºp võ, dù khá»e đến đâu cÅ©ng không bằng được con trai. Không nói thì cÅ©ng biết rõ cái dáng yếu á»›t nhút nhát rồi.
Giả ChÃnh nói:
- Mà y không Ä‘á»c tiếp ngay Ä‘i! Lại còn ngồi nói lẻm.
Bảo Ngá»c đà nh phải nghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘á»c:
Hạt đinh hương, phù dung giây giắt.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Chá»n vần rất hay, có thế lá»i thÆ¡ má»›i chải chuốc nhẹ nhà ng. Và câu nà y lại còn văn hoa đẹp đẽ.
Giả ChÃnh viết xong nói:
- Câu nà y không hay, trước đã có những chữ như “sặc những mùi hương†và “má»m tay ngượng ngùng†thì việc gì lại phải dùng câu nà y. Äó là vì Ä‘uối sức nên nó phải gán ghép những chữ ấy để lấp liếm cho qua đấy thôi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Bà i trưá»ng ca thì thế nà o cÅ©ng phải Ä‘iểm xuyết những câu văn hoa, không thế đâm buồn mất.
Giả ChÃnh nói:
- Mà y chỉ lo dùng những chữ ấy, còn dưới câu nà y là m thế nà o để chuyển ý sang việc táºp võ đây? Nếu nói thêm nữa thì chẳng hóa ra vẽ rắn thêm chân sao.
Bảo Ngá»c nói:
- Như thế, thì câu dưới sẽ chuyển cũng được.
Giả ChÃnh cưá»i nhạt:
- Sức há»c mà y được bao nhiêu! Câu trên mà y mở rá»™ng quá, bây giá» mà y lại muốn chuyển ý ngay, chẳng hóa ý muốn thì nhiá»u mà sức không đủ hay sao?
Bảo Ngá»c nghe nói, cúi đầu nghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘á»c:
Äeo dao nà y đà nh vất châu kia.
Rồi há»i: “Câu nà y có thể dùng được không?â€
Má»i ngưá»i vá»— bà n khen hay tuyệt.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Hãy khoan đã, mà y Ä‘á»c nữa Ä‘i.
Bảo Ngá»c nói:
- Nếu được thì con Ä‘á»c luôn má»™t mạch, không được xin cứ xóa cả Ä‘i, con sẽ nghÄ© ra tứ khác và đặt câu lại.
Giả ChÃnh nghe nói, liá»n quát:
- Mà y nói nhiá»u quá! Không được thì là m lại bà i khác. Mà y là m mưá»i bà i, má»™t trăm bà i lại sợ khó nhá»c hay sao?
Bảo Ngá»c đà nh nghÄ© má»™t lát rồi Ä‘á»c:
Táºp xong uể oải đêm khuya,
Ngấn song nhưá»ng đã đầm địa lụa dao
Giả ChÃnh nói:
- Äó là xong má»™t Ä‘oạn rồi. Câu dưới như thế nà o?
Bảo Ngá»c Ä‘á»c:
SÆ¡n Äông giặc năm sau nổi loạn,
Ong kéo đà n, chực ngốn hùm beo,
Má»i ngưá»i nói:
- Chữ “nổi†hay đấy! Thế mới biết được là cao hay thấp. Vả suốt cả câu chuyển ý cũng không câu nệ gò ép.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Diệt thù vua dẫn quân theo,
NgỠđâu thỠmột hai keo đã chùng.
Gió tanh ngắt thổi tung lúa nội,
Trướng hùm đâu nắng rá»i bóng cá».
Núi vắng lặng, nước lá» Ä‘á»,
Nơi Hằng vương chết bây giỠlà đây.
Xương dầm nước, máu rây ngá»n cá»,
Bóng giăng tà , thây nỠma canh.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Hay quá, hay qúa! Dà n bà i kể chuyện và lá»i văn Ä‘á»u hay cả. Giá» hãy xem tiếp đến Tứ nương ra sao, tất phải có má»™t câu chuyển má»›i lạ.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Quan quân chỉ biết giữ mình,
Ngồi nhìn khắp cõi châu Thanh mịt mùng.
Trong khuê các tỠlòng trung phẫn,
Xui ái cÆ¡ nổi giáºn đùng đùng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Dà n bà i rất là khúc chiết.
Giả ChÃnh nói:
- Dà i quá rồi, chỉ sợ Ä‘oạn dưới lại rưá»m thôi.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Ãi cÆ¡ thứ mấy trong cung?
Thứ Tư là gái anh hùng hỠLâm.
Nghiêm lệnh xuống ả Tần, gái Triệu,
Mặt trăm hoa đưa tiá»…n chiến trưá»ng.
Lệ xuân đè trĩu yên cương,
Ão bà o lặng lẽ, đêm trưá»ng hắt hiu.
Cuá»™c thua được khó chiá»u định trước,
Äáp Æ¡n ngưá»i trá»n ước tá» sinh.
Giặc kia hung hãn thôi đà nh,
Hoa tan tác cánh, tuyệt xanh xám mà u.
Quyện mùi phấn vó câu ngà o ngạt,
Xa gia hương hồn giạt bên thà nh.
Tin sương sớm báo vỠkinh,
Chị em nà o chẳng xót tình cho ai.
Ná»—i mất đất con trá»i cà ng bá»±c,
Nhìn trăm quan đầu gục ngồi trơ.
Trong triá»u văn vÅ© bấy giá»,
Äã ngưá»i nà o được như là Lâm nương?
Lâm nương nghĩ đến mà thương,
Ca rồi lòng những bà ng hoà ng khôn nguôi !
Äá»c xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u khen ngợi không ngá»›t, lại xem má»™t lượt nữa.
Giả ChÃnh cưá»i nói:
- Tuy nói được mấy câu, nhưng cũng không sát mấy.
Liá»n bảo:
- Thôi cho vá».
Ba ngưá»i như được tha tá»™i, Ä‘á»u Ä‘i ra, rồi ai vá» nhà nấy. Bảo Ngá»c trong bụng buồn rầu, lúc vỠđến vưá»n trông thấy hoa phù dung trên ao, nhá»› ngay chuyện Tình Văn, lại thấy vui sướng, rồi nhìn hoa phù dung than vãn má»™t lúc. Sau lại nghÄ©: “Khi Tình Văn chết, ta chưa đến tế trước linh cữu, bây giá» tế ở trước hoa phù dung, lại không táºn lá»… hÆ¡n sao?†NghÄ© xong, muốn là m lá»… ngay, nhưng lại tá»± nhá»§: “Dù thế nhưng cÅ©ng không nên cẩu thả quá, phải có áo mÅ© chỉnh tá», đồ lá»… đầy đủ thì má»›i thá»±c là thà nh kÃnhâ€. Rồi nghÄ© bụng: “Cổ nhân nói: Rau cá» thưá»ng dùng ở nÆ¡i bá» ao, vÅ©ng nước cÅ©ng có thể Ä‘em dâng vương công, tế quá»· thần được. Chỉ cốt có lòng thà nh kÃnh, chứ không kể lá»… váºt sang hèn. Nhưng nếu không là m má»™t bà i văn tế, thì ná»—i buồn rầu chua xót nà y không có chá»— nà o phát tiết ra đượcâ€. Bảo Ngá»c liá»n lấy má»™t bức lụa giao trắng mà trước kia Tình Văn vẫn thÃch, viết má»™t bà i bằng chữ chân phương, gá»i là “Bà i văn tế cô phù dungâ€. Trước là bà i tá»±a, sau là bà i cạ Lại bà y bốn thứ đồ ăn mà Tình Văn vẫn thÃch khi còn sống. Äến lúc chiá»u tà , ngưá»i vắng Bảo Ngá»c sai bá»n a hoà n bưng đến bà y ở trước hoa phù dung. Là m lá»… xong, treo bà i văn tế lên cà nh hoa, rồi khóc và đá»c:
“Nay là năm thái bình bá»n vững, là tháng hoa dung, hoa quế Ä‘ua tươi, là ngà y không biết là m thế nà o được. Ngá»c thô trá»c nà y ở viện Di Hồng, gá»i là có nhị các hoa, lụa giao trắng, nước suối thÆ¡m và chè ướp móc, bốn thứ nà y tuy là váºt rất tầm thưá»ng, nhưng cÅ©ng để tá» lòng thà nh tÃn, Ä‘em đến tế ở trước nữ thần phù dung, giữ chức cai quản các hoa mùa thu ở cung Bạch Äế và có lá»i kÃnh tế rằng:
Trá»™m nghÄ©, từ khi cô xuống cõi trần, đến nay đã mưá»i sáu năm. Há» tên quê quán thất lạc từ lâu, không sao tra cứu được. Nhá»› những khi chung chăn gối, cùng tắm gá»™i, những đêm ngồi nghỉ mát, Ä‘i chÆ¡i rong. Ngá»c nà y cùng cô vui đùa thân máºt má»›i được vẻn vẹn năm nam tám tháng; ngà y vui sao lại ngắn ngá»§i thế nà y! Nhá»› cô lúc bình sinh, chất thì cao quý, và ng ngá»c cÅ©ng thua; thân lại trắng trong, tuyết băng khôn sánh. Tinh thần sáng suốt, át cả mặt trá»i, ngôi sao, nét mặt vui tươi, hÆ¡n hẳn giăng soi, hoa nở. Chị em mến ngưá»i tà i sắc, vú bõ trá»ng bá»±c hiá»n hòa. NgỠđâu, bay quá cao cho chim độc ghét ghen, giống cắt ná» sa và o bẫy lưới; mùi thÆ¡m lá»±ng nên cá» gai tức tối, khóm lau kia lại bị bừa cà o! Hoa vốn nhát rồi, nà o quen gió táp? Liá»…u xem buồn quá, khôn chống mưa rà o! Bị loà i sâu bá» dèm pha, mắc bệnh cao hoang nguy hiểm. Vì thế, môi anh đà o nhợt lại, rá»n rÄ© vần thÆ¡, vẻ hồng hạnh se dần, võ và ng nét mặt. Những lá»i chì chiết, từ chá»— mà n the; nhiá»u cảnh chông gai, lan ngoà i cá»a ngõ. Ngấm ngầm bụng đã chán rồi; bá»±c tức oan còn buá»™c mãi. Vẻ cao quý tổ ngưá»i ghen ghét, trong buồng the mà ngao ngán cảnh “Trưá»ng Saâ€;(#7) lòng kiên trinh gặp buổi gian truân, bạn khăn yếm những âm thầm nÆ¡i nhạn tái.(#8) Äắng cay mình chịu; vùi dáºp ai thương? Tan tác mây tiên; mịt mù gót ngá»c. Bãi má» hang thuốc, hương khước tỠđâu đây? Bể vắng bè thiên, thuốc hồi sinh nà o thấy? Nét ngà i biêng biếc, ta vẽ trước kia; tay ngá»c lạnh lùng, ai ngưá»i á»§ ấm? Vạc ná» thuốc thừa bừa bãi; áo kia ngấn lệ đầm đìa. Há»™p xạ nguyệt mở lại thêm buồn, gương đà nh loan vắng; gá»— đà n vân tung ra từng mảnh, lược hóa rồng baỵ Hoa và ng vứt đám cá» gianh; há»™p biếc nhặt nÆ¡i gió bụi. Lầu Chi Thước buồn tênh thất tịch, còn cái kim treo; giải Uyên Ương đứt hẳn năm dây, há»i ai ngưá»i nối? Huống chi gặp tiết kim thu; quyá»n vá» Bạch Äế. Chăn đơn mÆ¡ má»™ng; nhà cá»a đìu hiu. Thá»m quế trăng má», bóng đẹp hồn thÆ¡m đâu tá; mà n dung hương nhạt, lưng eo hÆ¡i yếu còn chi! Äầy trá»i cá» héo, nà o chỉ sáºy lau? Khắp đất tiếng buồn, những là giun dế. Thá»m long lanh móc, tiếng chà y gieo gió lá»t trong rèm; tưá»ng lác đác mưa, khúc sáo oán khôn nghe ngoà i viện. Trước thá»m anh vÅ© chưa quên, luôn miệng tên thÆ¡m vẫn gá»i; ngoà i cá»a hải đưá»ng đã héo, báo tin ngưá»i ngá»c sắp Ä‘i. Trò chÆ¡i sau rèm, gót sen vắng ngắt; chá»i gà trên cá», hoa lan chá» hoà i. Chỉ thêu bá» lại, áo hoa lụa bạc ai khâu? TÆ¡ băng gấp rồi, hương ngá»± bà n là chưa đốt. Theo lệnh cha lúc trước, dong xe xa tá»›i phương viên, trái oai mẹ lần nà y, chống gáºy toan đưa linh cữu. Chợt nghe, ván thÆ¡m bị cháy, tình “cá»™ng huyệt†đâu còn; quách đá vỡ tan, nghÄ©a đồng hôi(#9) đáng thẹn. Äến ná»—i gió tây lùa và o chùa cÅ©, lẩn quất ma trÆ¡i; bóng chiá»u rá»i khắp gò hoang, rã rá»i xương trắng. Thu du xà o xạc; lau sáºy đìu hiu. Vượn kêu dưới đá sương mù; ma khóc quanh vùng khói tá»a. Nà o phải trong mà n lụa Ä‘á», chà ng ná» tình sâu; má»›i hay dưới bãi đất và ng, gái kia mệnh bạc. Äất Nhữ Nam dòng dòng giá»t lệ, nhá» trước gió tây; nÆ¡i Tá» Trạch ngầm ngấm tình riêng, giãi cùng trăng lạnh. Than ôi! Ma quá»· thá»±c là độc ác; thần linh nà o có ghét ghen. LÅ© dèm pha đà nh phải rạch mồm, tha là m sao được? Con ác phụ dù Ä‘em mổ bụng, giáºn vẫn chưa nguôi! Tuy duyên trần cô chá»a bén bao lâu; nhưng lòng quê, Ngá»c nà y khôn xiết tả. Ná»—i riêng quyên luyến, thăm há»i ân cần. Má»›i biết cá» thượng đế cho vá»i; nÆ¡i cung hoa đợi chiếu. Sống thì bạn bè lan huệ, thác thì cai quản phù dung. Tuy nghe lá»i hầu nhá», chuyện khá hoang đưá»ng, nhưng cứ ý Ngá»c nà y, lẽ đà xác thá»±c. Tại sao thế? Ngà y trước Diệp Pháp Thiện(#10) bắt hồn Lý Ung viết hết bà i bia; Lý Trưá»ng Cát(#11) theo lệnh Ngá»c Hoà ng lên là m bà i ký. Việc tuy khác nhau, nhưng lẽ thì má»™t. Nên phải lá»±a tà i mà giao việc, nếu dùng ngưá»i không đúng thì chẳng hóa ra lạm lắm sao? Váºy má»›i biết đức thượng đế cân nhắc từng ngưá»i, giao phó công việc, rất là đúng và rât là hợp, không uổng cái tÃnh chất trá»i đã phú cho má»i ngưá»i. Mong linh hồn cô không bao giá» má» tối, thưá»ng hay phảng phất vỠđây, nên cứ liá»u lÄ©nh Ä‘á»c mấy câu quê kệch nà y, chắc không phải nhà m tai ngưá»i sáng suốt.
Liá»n hát bà i chiêu hồn:
- Trá»i xanh xanh chừ, hay cô cưỡi rồng ngá»c dạo chÆ¡i trên không đây?
Äất sao mông mênh chừ, hay cô ngồi xe giao tượng xuống chÆ¡i suối và ng đây?
Nhìn tà n lụa lấp lánh chừ, hay sao Cơ, sao Vĩ sáng rực lên đây?
Dẫn đưá»ng lại có hà ng tà n chừ, hay sao Nguy hư Ä‘i há»™ vệ đây?
Theo hầu lại có bá»n thần mây chừ, hay cô cưỡi mặt trăng Ä‘i chÆ¡i đây?
Tiếng bánh xe lộc cộc chừ, hay cô ngồi xe loan đi rong đây?
Mùi thơm thoang thoảng chừ, hay hoa hà nh đỗ tết là m dây đeo đây?
Mà u quần áo chói lá»i chừ, hay chạm mặt trăng là m đồ trang sức đây?
Mượn nơi um tùm để là m đà n tê chừ, hay cầm đuốc sen để thắp dầu hoa lan đây?
Chén rượu bằng quả bầu vẽ chừ, hay rượu ngon lẫn mùi hoa quế đây?
Ngá»a mặt lên nhìn đám mây chừ, thấp thoáng như trông thấy ai đây?
Ghé tai nghe dưới là n sóng chừ, mơ mà ng như nghe tiếng ai đây?
Äịnh rong chÆ¡i khắp khoảng bao la chừ, nỡ bá» ta trÆ¡ trá»i dạo cõi trần đây?
NhỠthần gió đẩy xe cho ta chừ, để được cùng nắm dây cương trở vỠđây?
Nỗi thương cảm trong lòng chừ, kêu gà o mãi có là m chi đây?
Sao cô cứ lặng lẽ ngồi yên chừ, hay lòng trá»i muốn thay đổi thế nà o đây?
Äã ở yên nÆ¡i sâu thẳm chừ, lại còn muốn trở lại là m kiếp gì đây?
ÄÆ°Æ¡ng bị gông cùm dưới hạ giá»›i chừ, có thiêng hãy rá»§ ta cùng lên đây?
Ở lại hay vá», thôi cô vỠđây?
Còn như lặng lẽ mênh mông, cô giỠnằm đấy.
Dù cô có vá», ta nà o trông thấy?
Mà n che chằng những dây leo; xương bồ má»c thà nh hà ng dãy.
Hẳn mắt liễu ngủ đã ham rồi, chắc lòng sen giỠkhông đắng mấy.
Hẹn trên non quế. Tố Nữ(#12) miệng chà o; đón dưới bến Lan, Báºt phi(#13) tay vẫy.
Sênh Lá»™ng Ngá»c(#14) lách cách gần xa, trống hà n hoà ng(#15) thùng thùng vang dáºy.
Lên vùng Tung Nhạc, há»i Phi TỠđâu đây, dạo núi Ly SÆ¡n, tìm lão tiên nà o thấy?
Lượn sông Lạc Thá»§y, rùa hiện Ä‘iá»m là nh; hát khúc Hà m Trì, thú Ä‘ua Ä‘iệu nhảy.
Rừng Châu Lâm(#16) sáng rá»±c, phượng Ä‘áºu trên cao; sông XÃch Thá»§y(#17) đỠngầu, rồng gầm dưới đáy.
Lá»… má»n gá»i là , lòng thà nh nháºn lấy.
Từ Hà Thà nh(#18) xe quay bánh rầm rầm, vá» Huyá»n Phố(#19) gió phất cá» hây hẩy.
Äã quấn quÃt sao bá»—ng e dè, đã hiển hiện sao còn trốn chạy?
Khi tan khi há»p, như khói mây bay; lúc gần lúc xa, nhưá»ng mưa mù váºy.
Sao từng hà ng rá»i, mây vẫn sạch là u; trăng ná»a đêm soi, núi sông lá»™ng lẫy.
Trong khi thức ngá»§, đâu thấy vui cưá»i? Mà ná»—i lòng riêng, vẫn còn áy náy?
Nay tôi ngáºm ngùi than thở, già n giụa lệ rÆ¡i.
Quãng không lặng lẽ chừ, đâu là tiếng ngưá»i!
Trúc reo lách tách chừ, nghe như sáo trá»i!
Chim xà o xạc chừ sợ bay khắp nơi!
Cá pháºp phồng chừ lặn xuống đáy khÆ¡i.
Äể tá» lòng thà nh chừ, dâng lá»… kÃnh ngưá»i.
Hồn nay có thiêng, hiển hiện cho coi.
Than ôi! Thương thay! Mong cô vỠhưởng!
Bảo Ngá»c Ä‘á»c xong, liá»n đốt văn tế, dâng trà , quyến luyến không nỡ dứt. A hoà n giục mấy lần má»›i chịu quay vá». Chợt nghe thấy phÃa sau núi đá có ngưá»i cưá»i nói: “Xin hãy đứng lạiâ€. Hai ngưá»i nghe thấy, hoảng sợ. A hoà n nhá» quay lại nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i trong khóm hoa phù dung Ä‘i ra. A hoà n kêu lên:
- Chết rồi, có ma! Chị Tình Văn hiện hồn vỠthực rồi!
Bảo Ngá»c sợ hãi đứng nhìn, không biết là ngưá»i hay ma.
Chú thÃch:
(1-). Chỉ ngưá»i con gái vừa đẹp vừa biết võ nghệ.
(2-). Cuối Ä‘á»i Tây Hán, anh em Trương Giác khởi binh đánh triá»u đình, quân lÃnh Ä‘á»u đội khăn và ng là m hiệu.
(3-). CÅ©ng cuối Ä‘á»i Tây Hán, Phà n Sùng nổi quân chống lại triá»u đình, quân lÃnh Ä‘á»u vẽ lông mà y Ä‘á».
(4-). Äá»i xưa là con trai hai mươi tuổi má»›i đội mÅ©.
(5-). Äại Nguyá»…n tức Nguyá»…n Tịch, Tiểu Nguyá»…n tức Nguyá»…n Hà m, ngưá»i Ä‘á»i Tấn, Ä‘á»u nổi tiếng vá» vần thÆ¡.
(6-). Tức Ôn Äình Quân, Lý Hạ, Bạch Cư Dị, Ä‘á»u là những nhà thÆ¡ nổi tiếng Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(7-). Giả Nghị Ä‘á»i Hán, bị dèm pha phải đà y ra Trưá»ng Sa.
(8-). Nơi biên cương chỉ có chim nhạn mới qua được.
(9-). Cộng huyệt và đồng hôi có nghĩa là sống chết có nhau.
(10-). Diệp Pháp Thiện ngưá»i Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Ông nhá» Lý Ung viết bà i văn bia. Lý Ung không nháºn. Má»™t hôm, Lý Ung nằm ngá»§, mÆ¡ thấy mình viết bà i văn bia. Khi tỉnh dáºy, vẫn chưa tin thì Diệp Pháp Thiện cầm bà i văn đến.
(11-). Tức Lý Hạ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Má»™t hôm, có ngưá»i con gái mặc áo đỠđến má»i Lý Hạ nói: “Ngá»c Äế đã là m xong lầu, má»i ông lên là m bà i kýâ€.
(12-). Tức Hằng Nga.
(13-). Tức Lạc thần.
(14-). Äá»i Tần Mục công, nà ng Lá»™ng Ngá»c há»c sáo Tiêu Sá», sau hai ngưá»i lấy nhau.
(15-). á»ng sáo.
(16-). (17-). (18-). (19-). Äá»u là cõi tiên.
|

07-07-2008, 12:26 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 79
Rước lấy sư tá» Hà Äông, Tiết Bà n hối háºn
Vớ phải giống sói Trung Sơn, Nghênh Xuân nhầm to
Tế Tình Văn xong, thấy trong bóng hoa có tiếng ngưá»i, Bảo Ngá»c giáºt nẩy mình. Nhìn kỹ chẳng phải ai lạ, chÃnh là Äại Ngá»c há»›n hở cưá»i nói:
- Bà i văn tế rất má»›i lạ! Có thể cùng truyá»n vá»›i bà i bia Tà o Nga(#1) được đấy.
Bảo Ngá»c nghe xong đỠmặt lên cưá»i:
- Tôi nghÄ© lối văn tế hiện giá» quen thuá»™c quá rồi nên đổi là m thể má»›i. Chẳng qua tôi là m đùa má»™t lúc đấy thôi, ngỠđâu em lại nghe thấy. Có câu nà o dở lắm, em sá»a đổi lại cho.
Äại Ngá»c nói:
- Bà i nháp cá»§a anh để đâu em phải xem kỹ má»›i được. Bà i dà i như thế em chẳng biết anh nói những gì. Chỉ nghe ở giữa bà i có hai câu “Trong mà n lụa Ä‘á», chà ng ná» tình sâu; dưới bãi đất và ng, gái kia bạc mệnhâ€. Hai câu đối nhau ý thì hay đấy, nhưng “trong mà n lụa Ä‘á»â€, chữ tục và không xứng. Hiện có sá»± thá»±c ngay trước mắt, sao anh không dùng?
- Sự thực gì ở trước mắt?
- Hiện nay cá»a sổ cá»§a chúng ta Ä‘á»u che bằng thứ sa mà u ráng trá»i, sao không nói “trước song sa Ä‘á», chà ng ná» Ä‘a tìnhâ€.
Bảo Ngá»c dáºm chân cưá»i nó:
- Hay lắm, hay lắm! Chỉ có em má»›i nghÄ© ra được, nói ra được.Thế má»›i biết xưa nay trong thiên hạ cảnh đẹp việc hay sẵn có rất nhiá»u, chỉ vì chúng tôi là ngưá»i ngu không nghÄ© ra được đấy thôi. Nhưng có má»™t việc, tuy câu ấy đối thế thì hay thá»±c, nhưng em nói thế còn được, chứ tôi thì không dám đương nổi.
Nói xong lại luôn miệng “không dámâ€.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Có hại gì? Cá»a sổ cá»§a em tức là cá»a sổ cá»§a anh, việc gì phải phân biệt như thế? Chỉ tổ là m cho thêm xa lạ mà thôi. Äá»i xưa ngưá»i khác há» hoặc ngưá»i giữa đưá»ng vẫn cùng nhau “cưỡi con ngá»±a béo, mặc áo cừu nhẹ, đến rách cÅ©ng không phà n nà nâ€(#2) huống chi là chúng ta?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Nói vá» tình kết giao thì không những “ngá»±a béo, áo cừu†dẫu đến “và ng bạc châu báu†cÅ©ng không nên “suy bì tẩn mẩnâ€, nhưng quyết không thể nà o sá»— sà ng vá»›i các bạn khuê các được. Bây giá» tôi đổi chữ “chà ng ná»â€ “gái kia†đi, coi như là bà i cá»§a em tế thì lại cà ng haỵ Xưa nay em đối vá»›i cô ấy rất tá» tế nên thà bá» cả bà i văn tế nà y Ä‘i chứ quyết không thể bá» cái câu “trước song sa Ä‘á»â€ được. Chi bằng đổi lại là “trước song sa Ä‘á», tiểu thư Ä‘a tình; dưới bãi đất và ng, a hoà n bạc mệnhâ€. Nếu được như thế, tuy không dÃnh dáng gì đến, tôi cÅ©ng thá»a lòng.
- Cô ấy không phải là a hoà n của em, sao dùng được câu ấy? Những chữ “tiểu thư†“a hoà n†nghe cũng không được nhã. ChỠđến khi TỠQuyên chết, em sẽ dùng câu ấy cũng chưa muộn.
- Sao em lại rủa cô ấy thế?
- ChÃnh anh rá»§a, chứ em có rá»§a nó đâu.
- Tôi nghÄ© ra rồi, đổi thế nà y thì ổn: “Trước song sa Ä‘á», tôi thá»±c vô duyên; dưới bãi đất và ng, cô sao bạc mệnh!â€
Äại Ngá»c nghe xong, đổi ngay nét mặt, trong bụng rất hồ nghi, nhưng không để lá»™ ra ngoà i nét mặt. Vá»™i mỉm cưá»i gáºt đầu khen hay và nói:
- Hay đấy. Thôi đừng đổi nhảm nữa, mau vá» mà là m việc Ä‘i. Vừa rồi mợ sai ngưá»i tìm anh, bảo là sáng sá»›m mai phải sang bên nhà cáºu Cả. Cô Nghênh Xuân đã có ngưá»i đến há»i, có lẽ ngà y mai hỠđến, vì thế mợ bảo các anh sang.
- Việc gì phải vá»™i thế? Ngưá»i tôi không được khá»e, chưa chắc ngà y mai đã Ä‘i được.
- Lại giở trò rồi! Em khuyên anh phải sá»a đổi cái tÃnh nết ấy Ä‘i. Chả gì cÅ©ng đã lá»›n rồi.
Vừa nói, Äại Ngá»c vừa ho sù sụ. Bảo Ngá»c nói:
- Ở đây gió lạnh, chúng ta cứ đứng mãi, nhỡ bị cảm lạnh thì không phải chuyện chơi đâu. Thôi đi vỠđi.
- Em cũng vỠnghỉ đây, ngà y mai lại gặp.
Nói xong liá»n theo đưá»ng khác quay Ä‘i. Bảo Ngá»c đà nh phải lẩn thẩn trở vá». Chợt nghÄ© không có ngưá»i theo Äại Ngá»c, liá»n sai a hoà n nhỠđưa Ä‘i. Rồi má»™t mình vá» viện Di Hồng, quả có bá»n vú cá»§a Vương phu nhân đến bảo sáng sá»›m mai phải sang nhà Giả Xá, đúng như lá»i Äại Ngá»c vừa nói.
Giả Xá đã hứa gả Nghênh Xuân cho nhà há» Tôn. Há» Tôn ngưá»i ở phá»§ Äại Äồng, ông cha xuất thân quan võ, là môn sinh cá»§a hai phá»§ Vinh, Ninh ngà y trước, kể ra cÅ©ng là chá»— thân. Hiện giá» nhà há» Tôn chỉ có má»™t ngưá»i ở Kinh táºp chức chỉ huy, ngưá»i ấy tên là Tôn Thiệu Tổ, mặt mÅ©i khôi ngô, thân thể hùng tráng, theo nghá» cung mã, giao thiệp tinh khôn, chưa đầy 30 tuổi, nhà lại già u có, hiện đương háºu bổ ở bá»™ binh để đợi thăng chức.
Giả Xá thấy anh ta chưa có vợ, lại là con cháu nhà thế gia, nhân phẩm và gia thế cÅ©ng Ä‘á»u xứng đáng, nên chá»n là m giai tế. Việc nà y cÅ©ng đã trình Giả mẫu. Giả mẫu không bằng lòng, nhưng nghÄ© việc vợ chồng là tá»± ý trá»i, cha nó đã đứng là m chá»§ thì việc gì phải dây và o cho lắm chuyện? Vì thế chỉ nói “biết rồiâ€, ngoà i ra không tỠý gì nữa.
Giả ChÃnh xưa nay vẫn ghét nhà há» Tôn, tuy là chá»— thế gia, chẳng qua ông nó ngà y trước hâm má»™ thế lá»±c phá»§ Vinh, phá»§ Ninh, có những việc không thu xếp được, phải đến xin là m môn hạ, chứ không phải là dòng dõi thi thá»± Ông ta đã khuyên ngăn mấy lần, nhưng Giả Xá không nghe, nên đà nh phải chịu.
Bảo Ngá»c chưa há» gặp mặt Tôn Thiệu Tổ bao giá», hôm sau đà nh phải đến cho qua chuyện. Nghe nói ngà y cưới đã đến nÆ¡i, chỉ trong năm nay Nghênh Xuân sẽ vá» nhà chồng, lại thấy Hình phu nhân đến trình Giả mẫu xin đón Nghênh Xuân ra khá»i vưá»n Äại Quan, Bảo Ngá»c cà ng mất vui, ngà y nà o cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡, ngẩn ngẩn, không biết là m gì cho khuây. Sau lại được tin cho bốn a hoà n Ä‘i theo hầu Nghênh Xuân, Bảo Ngá»c giáºm chân nói:
- Từ nay trở Ä‘i, trên Ä‘á»i nà y lại thiếu hẳn năm ngưá»i trong sạch.
Rồi ngà y nà o cÅ©ng đến Tá» Lăng Chảu, ngắm nhìn ngÆ¡ ngẩn, thấy hiên song lặng lẽ, bình trưá»ng vắng tanh, chỉ còn có và i bà già ở đấy trá»±c dạ. Trên bá» thì hoa lau lá sáºy, lảo đảo tả tÆ¡i, hình như có vẻ nhá»› thương ngưá»i cÅ©, chứ không khoe đẹp Ä‘ua tươi như những ngà y trước nữa. Bảo Ngá»c không cầm lòng được, liá»n ứng khẩu Ä‘á»c má»™t bà i hát:
Äêm thu bá» ao gió thổi lạnh,
Ấu đỠsen tà n ngá»c lấp lánh.
Hoa lau lá ấu buồn là m sao,
Móc nặng sương sa cây rã nhánh.
Suốt ngà y vắng hẳn tiếng đánh cá»,
Lấm tấm bà n cỠđất én nhơ.
Ngưá»i xưa xa bạn còn thương tiếc,
Tình nghĩa chân tay nỡ để ngơ!
Bảo Ngá»c vừa ngâm xong, chợt nghe đằng sau có tiếng ngưá»i cưá»i ná»›i:
- Sao cáºu lại đâm ngây ra thế?
Bảo Ngá»c vá»™i quay lại nhìn, hóa ra Hương Lăng, Bảo Ngá»c vá»™i cưá»i nói
- Chị Æ i, bây giá» chị đến đây là m gì? Äã lâu không thấy chị đến chÆ¡i.
Hương Lăng vá»— tay cưá»i hì hì nói:
- Sao tôi lại không muốn đến? Vì bây giá» anh cáºu đã vá», tôi đâu được tá»± do như trước! Vừa rồi bà sai ngưá»i Ä‘i tìm mợ Phượng, nhưng không thấy, bảo là mợ ấy và o chÆ¡i trong vưá»n. Tôi nghe nói thế, liá»n nháºn lấy việc nà y và o đây tìm, gặp a hoà n mợ ấy lại bảo là ở bên Äạo Hương thôn. Giá» tôi sang bên ấy, không ngá» lại gặp cáºu. Tôi còn muốn bá»i cáºu: Chị Táºp Nhân mấy hôm nay có khá»e không? Tại sao chị Tình Văn lại chết đột ngá»™t như váºy? Chị ấy mắc bệnh gì? Cô Hai dá»n Ä‘i quá nhanh! Cáºu xem nÆ¡i nà y chả mấy chốc đã vắng tanh vắng ngắt!
Bảo Ngá»c cứ áºm ừ, lại má»i Hương Lăng đến viện Di Hồng uống nước. Hương Lăng nói:
- Bây giá» không thể đến được, phải Ä‘i tìm mợ Hai, nói xong việc chÃnh rồi tôi sẽ đến.
- Việc gì mà vội thế?
- Vá» việc anh cáºu lấy vợ, nên rất cần.
- Thế thì định há»i con cái nhà ai má»›i đáng? Äã rêu rao đến ná»a năm nay rồi, hôm nay thì bảo con nhà há» Trương khá, ngà y mai lại muốn lấy con nhà há» Lý, ngà y kia lại bà n tán đến con nhà há» Vương tốt hÆ¡n. Con gái những nhà ấy không biết có tá»™i gì mà cứ để cho ngưá»i tá»± dưng bà n ra tán và o mãi?
- Bây giá» thì nhất định rồi, không phải vướng vÃt đến nhà khác nữa.
- Äịnh há»i con nhà ai đấy?
- Hôm ná» anh cáºu Ä‘i buôn, tiện đưá»ng đến thăm nhà bà con quen thuá»™c. Nhà nà y đã quen biết từ lâu, cùng nhà chúng tôi Ä‘á»u ghi tên mua hà ng cho nhà vua ở bá»™ há»™, cÅ©ng là má»™t nhà đại gia hạng nhất, hạng nhì. Nói vá» lai lịch thì hai phá»§ ta Ä‘á»u biết tiếng nhà ấy. Khắp trong kinh thà nh nà y, trên từ vương hầu, dưới đến ngưá»i buôn bán, Ä‘á»u gá»i nhà ấy là “nhà hoa quế há» Hạâ€.
- Sao gá»i là “Nhà hoa quế há» Hạâ€?
- Nhà ấy vốn là há» Hạ, rất già u. Không kể số ruá»™ng đất, riêng chá»— trồng quế cÅ©ng có mấy chục khoảnh. Cả đất Trưá»ng An nà y, những hiệu bán hoa quế ở trong và ngoà i thà nh, Ä‘á»u là cá»§a nhà ấy cả. Tất cả những cháºu cảnh bà y ở trong cung cÅ©ng Ä‘á»u là cá»§a nhà ấy Ä‘em dâng. Vì thế má»›i có cái tên riêng ấy. Hiện giỠông cụ đã mất rồi, chỉ còn bà cụ già ở vá»›i cô con gái. Cô nà y không có anh em gì cả. Äáng tiếc nhà ấy thế mà tuyệt tá»±.
- Nhà ấy tuyệt tá»± hay không cÅ©ng mặc, chỉ há»i xem cô ấy có đẹp không? Tại sao anh ấy lại bằng lòng?
- Má»™t là duyên trá»i, hai là anh ấy ưng ý, “mắt tình nhìn thấy Tây Thiâ€. Năm trước hai nhà thưá»ng Ä‘i lại vá»›i nhau, từ bé há» vẫn chÆ¡i đùa má»™t chá»—. Kể há» là anh em con cô con cáºu, không phải giữ hiá»m nghi gì. Mấy năm xa nhau, hôm trước anh cáºu có đến nhà chÆ¡i. Bà cụ Hạ không có con trai, thấy anh cáºu dáng dấp như váºy, vừa khóc vừa cưá»i, coi quý hÆ¡n con đẻ. Rồi cho hai ngưá»i gặp nhau. Ai ngá» cô ấy tươi đẹp như bông hoa, cÅ©ng Ä‘á»c sách biết chữ, vì thế anh cáºu bằng lòng ngaỵ Cả bá»n là m công trong hiệu cÅ©ng ở đấy quấy nhiá»…u ba bốn ngà y. Há» còn giữ lại mấy hôm nữa, anh cáºu cáo từ mãi má»›i để cho vá». Vừa vỠđến nhà , anh cáºu đã thì thà o vá»›i dì cáºu Ä‘i há»i. Dì cáºu đã biết cô ấy, lại là nÆ¡i môn đăng há»™ đối, nên cÅ©ng bằng lòng, liá»n bà n vá»›i dì Hai và mợ Phượng, rồi sai ngưá»i Ä‘i há»i, thì được ngaỵ Ngà y cưới gấp quá, nên chúng tôi báºn rá»™n túi bụi. Tôi chỉ mong cô ấy vá» bên nà y cho sá»›m, lại thêm được má»™t ngưá»i là m thÆ¡ nữa đấy.
- Chị nói thế, nhưng tôi vẫn để tâm lo xa hộ chị!
- Cáºu nói gì thế? Tôi vẫn không hiểu.
- Có gì mà chị không hiểu? Sợ có ngưá»i khác, anh ấy sẽ không thương chị nữa.
Hương Lăng nghe nói, đỠbừng mặt lên, nghiêm nét mặt nói:
- Nói thế là thế nà o? Xưa nay chúng mình vẫn kÃnh nể nhau, bây giá» cáºu lại nhắc đến những chuyện ấy. Không trách được ai cÅ©ng bảo cáºu là ngưá»i không thể gần gÅ©i được!
Vừa nói vừa quay ngưá»i Ä‘i vá».
Bảo Ngá»c thấy Hương Lăng như váºy, tưng há»ng như mất má»™t váºt gì, đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, sững sá» buồn rÅ©, rồi quay vá» viện Di Hồng, suốt đêm trằn trá»c không ngá»§. Hôm sau bá» cả ăn uống, ngưá»i phát sốt lên. CÅ©ng vì những việc gần đây như khám xét vưá»n Äại Quan, Ä‘uổi Tư Kỳ, xa Nghênh Xuân, thương Tình Văn, Bảo Ngá»c đâm ra xấu hổ sợ hãi và thương xót, lại thêm bị cảm phong hà n, nên sinh ra bệnh, nằm liệt giưá»ng không dáºy được. Giả mẫu nghe thấy thế, ngà y nà o cÅ©ng đến thăm nom. Vương phu nhân trong lòng hối háºn vá» việc Tình Văn đã quá trách Bảo Ngá»c, nhưng vẫn không để lá»™ ra ngoà i mặt, chỉ dặn dò bá»n vú già hầu hạ trông nom cẩn tháºn. Má»™t ngà y hai lần má»i thầy đến xem mạch bốc thuốc. Sau má»™t tháng, Bảo Ngá»c má»›i dần dần bình phục. Phải kiêng khem má»™t trăm ngà y má»›i được ăn đồ mặn, đồ mỡ và má»›i được Ä‘i chÆ¡i.
Trong má»™t trăm ngà y, Bảo Ngá»c không được ra khá»i cá»a, chỉ chÆ¡i đùa trong nhà thôi. Sau bốn năm mươi ngà y, bị gò ép quá Bảo Ngá»c nóng lòng nóng ruá»™t, chịu là m sao được? Dù đã bà y hết cách, nhưng Giả mẫu và Vương phu nhân nhất định không chịu nghe, nên đà nh phải chịu, chỉ chÆ¡i đùa bừa bãi vá»›i bá»n a hoà n, không thiếu cách gì. Sau lại nghe thấy bên Tiết Bà n bà y tiệc hát xướng, vui nhá»™n lạ thưá»ng, đã đón cô dâu vá» nhà , ngưá»i rất xinh đẹp lại thông chữ nghÄ©a. Bảo Ngá»c chỉ bá»±c không được đến nhìn mặt cho thá»a. Ãt lâu sau lại nghe Nghênh Xuân vá» nhà chồng, Bảo Ngá»c nghÄ© đến khi chị em cùng ở chung quấn quÃt vá»›i nhau, giá» phải xa nhau, dù có gặp lại nữa, chắc cÅ©ng không được thân máºt như trước. Hiện giá» lại không được đến thăm, thá»±c là m cho ngưá»i ta buồn rầu khôn xiết.
Bảo Ngá»c đà nh phải nén lòng cố nhịn, cùng bá»n a hoà n nô đùa cho đỡ buồn, may khá»i bị cái nạn cha bắt Ä‘i há»c. Trong má»™t trăm ngà y ấy, Bảo Ngá»c cùng a hoà n nghịch ngợm bừa bãi, không sợ hãi gì, giở hết những trò chÆ¡i đùa trên Ä‘á»i chưa từng thấy, chỉ trừ không kéo đổ viện Di Hồng thôi.
Hương Lăng từ lúc cãi lại Bảo Ngá»c, cho là Bảo Ngá»c có ý sá»— sà ng: “Từ nay ta nên tránh xa cáºu ấy là phảiâ€. Vì thế Ãt khi lui tá»›i vưá»n Äại Quan. Cô ta ngà y nà o cÅ©ng báºn rá»™n vá» việc Tiết Bà n cưới vợ, vì cô ta cho là sẽ được cái bùa há»™ thân, tá»± mình trút bá»›t má»™t phần gánh nặng, như thế sẽ được yên lặng hÆ¡n. Lại biết ngưá»i ấy có tà i có sắc, chắc là nhã nhặn và dịu dà ng, nên mong sao chóng đến ngà y cưới, so vá»›i Tiết Bà n lại còn sốt ruá»™t hÆ¡n nhiá»u. Mong mãi má»›i đến ngà y cưới, Hương Lăng để ý hầu hạ rất là cẩn tháºn.
Cô gái há» Hạ năm nay má»›i mưá»i bảy tuổi, có chút nhan sắc, cÅ©ng biết Ãt nhiá»u chữ nghÄ©a, nhưng bụng dạ thâm hiểm có thể nối gót được Phượng Thá»± Chỉ hiá»m má»™t ná»—i, từ bé cha chết sá»›m, không có anh em ruá»™t thịt, má»™t mình là gái, được mẹ nâng niu chiá»u chuá»™ng như hòn ngá»c báu, há»… con muốn gì là mẹ chịu theo ngay, vì thế không khá»i gây nên cái tÃnh chú ChÃch(#3), tôn mình như đức Pháºt, rẻ ngưá»i như bùn; bá» ngoà i thì tươi đẹp như bông hoa, nhưng bên trong lại có tÃnh nóng nảy như sấm sét. Khi ở nhà đối vá»›i đám a hoà n thì hay gắt gá»ng chá»i mắng đánh Ä‘áºp. Bây giá» Ä‘i lấy chồng, tá»± cho mình đã là m bà chá»§, không còn bẽn lẽn dịu dà ng như xưa, mà phải ra oai má»›i áp đảo được má»i ngưá»i. Chị ta thấy Tiết Bà n là ngưá»i tÃnh nết ương ngạnh, kiêu ngạo xa xỉ, nếu không trị ngay từ đầu thì sau nà y tất không thể phất cá» chỉ huy được. Lại thấy Hương Lăng là ngưá»i nà ng hầu tà i sắc trá»n vẹn, cà ng nảy ra cái ý: “Há để ngưá»i ngoà i ngá»§ say bên mà n†cá»§a vua Tống Thái Tổ diệt nước Nam ÄÆ°á»ng(#4) trước kia. Vì nhà chị ta nhiá»u hoa quế, nên lúc bé đặt tên là Kim Quế. Khi chị ta còn nhà , không cho ai được nói đến hai chữ “kim†và quếâ€. Nếu ai không để ý, nhỡ mồm nói nhầm má»™t chữ, là bị chị ta đánh Ä‘áºp và phạt tháºt nặng. Chị ta cho rằng hai chữ “hoa quế†không thể cấm được, tất phải đổi ra má»™t tên khác. Lại nghÄ©: “Hoa quế vẫn có Ä‘iển Quảng Hà n Thưá»ng Ngaâ€, liá»n đổi hoa quế là m hoa “thưá»ng nga†để thầm và thân pháºn mình. Tiết Bà n vốn là ngưá»i có má»›i ná»›i cÅ©, lại sẵn tÃnh mạnh rượu yếu cÆ¡m, bây giá» lấy được ngưá»i vợ má»›i, khôn xiết vui mừng, nên việc gì hắn cÅ©ng chiá»u chuá»™ng. Kim Quế thấy được đằng chân liá»n lân đằng đầu. Trong khoảng má»™t tháng đầu hai ngưá»i vẫn còn khà khái ngang nhau, chừng và i tháng sau, Tiết Bà n đã phải chịu nhụt dần.
Má»™t hôm uống rượu xong, Tiết Bà n muốn là m việc gì, bà n vá»›i Kim Quế, Kim Quế nhất định không nghe. Tiết Bà n không nhịn được, nói mấy câu rồi hằm hằm bá» Ä‘i. Kim Quế liá»n khóc lóc như ngưá»i say rượu không ăn không uống, giả cách ốm, phải má»i thầy đến xem bệnh. Thầy thuốc nói: “Khà huyết trái ngược nhau, phải uống khoan hung thuáºn khÃâ€. Tiết phu nhân giáºn quá, mắng Tiết Bà n má»™t tráºn: “Bây giá» lấy vợ sắp có con rồi, mà y còn cà n dở như váºy. Nhà ngưá»i ta nâng niu nó như chim phượng hoà ng, khó khăn lắm má»›i đẻ được má»™t cô con gái, mÆ¡n mởn như đóa hoa. Thấy mà y là ngưá»i tá» tế, há» má»›i gả chá» Mà y không biết thân biết pháºn, má»™t lòng má»™t dạ ăn ở vá»›i nhau cho hòa thuáºn, lại còn cà n dở như thế. Nốc rượu cho đẫy và o, rồi hà nh hạ con ngưá»i ta! Bây giá» phải tốn tiá»n uống thuốc, tốn công chạy chữaâ€.
Tiết phu nhân nói má»™t chặp, là m Tiết Bà n hối háºn phải đến vá»— vá» Kim Quế. Kim Quế thấy mẹ chồng nói thế, lại cà ng lên nước, là m bá»™ là m tịch, không thèm nhìn đến Tiết Bà n. Tiết Bà n không biết là m thế nà o, đà nh than thở má»™t mình. Chừng ná»a tháng sau, hắn má»›i dần dần dá»— được Kim Quế nguôi lòng. Từ đó Tiết Bà n lại cà ng phải giữ gìn cẩn tháºn, tÃnh khà lại nhụt Ä‘i má»™t ná»a.
Kim Quế thấy chồng đã bị đánh đổ, mẹ chồng lại hiá»n là nh, liá»n dần dần tìm cách lên ngá»±a múa gươm. Ban đầu chỉ má»›i kiá»m chế Tiết Bà n, vá» sau ra vẻ nÅ©ng nịu định áp lép cả Tiết phu nhân và Bảo Thoa. Bảo Thoa đã biết rõ tÃnh ngang ngược cá»§a chị ta, thưá»ng tùy cÆ¡ đối phó, dùng những lá»i kÃn đáo để Ä‘e nẹt Kim Quế, Kim Quế biết là không thể trêu được, muốn tìm chá»— sÆ¡ hở, nhưng tìm không ra, đà nh phải nén lòng chiá»u chuá»™ng.
Má»™t hôm, Kim Quế ngồi rá»—i nói chuyện phiếm vá»›i Hương Lăng, há»i đến cha mẹ quê quán, thì Hương Lăng Ä‘á»u nói đã quên mất cả. Kim Quế không bằng lòng, cho là có ý nói dối, rồi há»i:
- Hai chữ “Hương Lăng†ai đặt cho đấy?
- Cô Bảo đặt cho đấy.
- Ai cÅ©ng nói cô Bảo thông, nhưng chị xem cái tên nà y thì tháºt là không thông.
- Mợ nói cô Bảo không thông, là vì mợ chưa bà n luáºn vá»›i cô ấy thôi. Cứ kể ra sức há»c cá»§a cô ấy thì ngay ông lá»›n bên phá»§ Giả cÅ©ng thưá»ng khen đấy.
Chú thÃch:
(1-). Äá»™ Thượng Ä‘á»i Háºu Hán là m bà i văn bia ghi sá»± tÃch ngưá»i thiếu nữ tên là Tà o Nga.
(2-). Chữ trong luáºn ngữ.
(3-). Má»™t tên trá»™m Ä‘á»i Xuân Thu, tÃnh rất tà n bạo.
(4-). Xem chú thÃch ở hồi 76#). Ở đây ý nói Hạ Kim Quế ghen không muốn để cho Hương Lăng sống yên ổn bên cạnh.
|

07-07-2008, 08:15 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 80
Gặp anh chồng phÅ©, Hương Lăng bi tráºn đòn oan
Chữa đà n bà ghen, đạo sĩ kê bà i thuốc nhảm.
Kim Quế nghe thấy nói thế, ngoảnh mặt Ä‘i, bÄ©u môi, khịt mÅ©i, cưá»i nhạt nói:
- Khi hoa ấu nở có mùi thơm đâu? Nếu bảo là hoa ấu thơm, thì các hoa thơm khác sẽ để nà o chỗ nà o? Thực là rất mực không thông.
Hương Lăng nói:
- Không những hoa ấu thÆ¡m, ngay đến lá sen, gương sen cÅ©ng Ä‘á»u có má»™t mùi thÆ¡m mát. Nhưng mùi thÆ¡m ấy không thÆ¡m bằng mùi hoa, nếu khi thanh vắng, hoặc sáng sá»›m hay ná»a đêm, ta chịu khó thưởng thức, thì cái mùi ấy cÅ©ng thÆ¡m mát như hoa. Ngay cả đến hoa ấu, hoa súng, lá lau, gốc sáºy, nếu được hÆ¡i mưa móc vun tưới, thì cái mùi thÆ¡m mát ấy cÅ©ng là m cho ngưá»i ta tỉnh táo nhẹ nhà ng.
- Theo như cô nói, thì hoa quế, hoa lan thơm không ra gì à ?
Hương Lăng đương lúc hăng, quên cả kiêng kỵ, thuáºn miệng nói luôn:
- Mùi thơm của hoa lan hoa quế thì hoa khác không thể bì được.
Nói chưa dứt câu thì a hoà n cá»§a Kim Quế tên là Bảo Thiá»m trá» ngay và o mặt Hương Lăng mắng:
- Cô đáng chết! Sao dám gá»i tên mợ ra?
Hương Lăng chợt nghÄ© ra, băn khoăn ngượng nghịu vá»™i cưá»i thưa:
- Tôi trót buột miệng, xin mợ đừng để ý.
Kim Quế cưá»i nói:
- Có là m chuyện gì ấy. Cô thá»±c cẩn tháºn quá. Nhưng tôi nghÄ© chữ “Hương†vẫn không ổn, muốn đổi ra má»™t chữ khác, không biết cô có bằng lòng hay không?
Hương Lăng cưá»i nói:
- Sao mợ lại nói thế? Ngay thân tôi bây giá» cÅ©ng là thuá»™c vá» mợ rồi, đổi má»™t chữ tên mà mợ lại há»i tôi có bằng lòng hay không? Như thế tôi đâu dám nháºn. Mợ xem chữ nà o hay thì đặt tên cho tôi chữ ấy.
Kim Quế cưá»i nhạt:
- Cô nói cũng đúng đấy, nhưng chỉ sợ chị Bảo để bụng thôi.
Hương Lăng cưá»i thưa:
- Mợ chưa biết, lúc trước mua tôi vá», cốt để hầu mẹ thôi, nên cô Bảo đặt cho tôi cái tên ấy. Vá» sau tôi sang hầu cáºu và bây giá» có mợ vỠđây, lại cà ng không dÃnh dáng gì đến cô ấy nữa. Vả chăng cô ấy là ngưá»i hiểu Ä‘á»i thì việc ấy là m gì mà phải tức giáºn?
- Cô đã nói thế thì chữ “hương†không ổn bằng chữ “thuâ€. Vì mùa thu thì cá»§ ấu, hoa? ấu má»c nhiá»u, như thế chẳng có gốc tÃch hÆ¡n chữ “hương†hay sao?
- Thôi tôi xin nghe lá»i mợ.
Từ đấy Hương Lăng đổi tên là Thu Lăng. Bảo Thoa cũng chẳng để ý đến.
Tiết Bà n xưa nay vẫn có tÃnh “được voi đòi tiênâ€. Hắn lấy được Kim Quế rồi, lại thấy a hoà n cá»§a Kim Quế là Bảo Thiá»m có chút nhan sắc, Ä‘i đứng lẳng lÆ¡ đáng yêu, nên thưá»ng sai lấy nước pha trà , cố ý chá»c ghẹo nó. Bảo Thiá»m tuy đã biết mùi Ä‘á»i, nhưng lại sợ Kim Quế, nên không dám sá»— sà ng, hãy để ý xem nét mặt Kim Qu thế nà o đã. Kim Quế cùng dò biết ý ấy, nghÄ© bụng: “Mình đương định bà y binh bố tráºn là m hại Hương Lăng, chưa tìm được chá»— sÆ¡ hở, thì anh chà ng đã lại lấm lét đến Bảo Thiá»m. Mình hãy liá»u gán Bảo Thiá»m cho hắn, thế nà o hắn cÅ©ng thưa nhạt Hương Lăng. Thừa dịp ấy, ta sẽ gạt bá» Hương Lăng, bấy giá» Bảo Thiá»m là ngưá»i cá»§a mình thì cÅ©ng dá»… xá» thôiâ€.
Chá»§ ý đã định, chị ta chỉ đợi thá»i cÆ¡ là ra tay.
Má»™t hôm và o buổi tối, Tiết Bà n ngà ngà say, sai Bảo Thiá»m cầm lấy chén, cố ý nắm tay Bảo Thiá»m. Bảo Thiá»m lại là m bá»™ lẩn tránh, rụt tay lại, hai bên cùng nhỡ taỵ “Choang†má»™t tiếng, chén nước rÆ¡i xuống đất, bắn ra cả ngưá»i. Tiết Bà n có ý ngượng, nói đổ Bảo Thiá»m cầm chén không cẩn tháºn.
Bảo Thiá»m nói:
- Vì cáºu đỡ chén không cẩn tháºn.
Kim Quế cưá»i nhạt, nói:
- Giá»ng lưỡi cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u khá cả đấy, chẳng ai dại đâu.
Tiết Bà n chỉ cúi đầu mỉm cưá»i không nói. Bảo Thiá»m thì đỠmặt Ä‘i ra. Äến lúc Ä‘i ngá»§, Kim Quế cố ý Ä‘uổi Tiết Bà n Ä‘i ngá»§ ở chá»— khác, cà ng đỡ báºn thân. Tiết Bà n chỉ cưá»i.
Kim Quế nói:
- Muốn là m gì thì cứ nói cho em biết, đừng có lén lút, chả ăn thua gì đâu!
Tiết Bà n nghe nói, mượn hÆ¡i men, quỳ ngay trên chăn, kéo Kim Quế cưá»i nói:
- Em Æ¡i, nếu em để Bảo Thiá»m cho anh, thì em muốn gì, anh cÅ©ng xin vâng. Em muốn ăn óc ngưá»i sống, anh cÅ©ng lấy được cho em.
Kim Quế cưá»i nói:
- Cáºu nói chẳng thông má»™t tà nà o. Cáºu yêu ai cứ nói rõ ra, rồi lấy là m nà ng hầu, đừng để ngoà i trông thấy, đâm ra khó coi. Còn em thì có cần cái gì đâu?
Tiết Bà n nghe vợ nói thế, mừng quá, tạ Æ n không ngá»›t. Äêm hôm ấy hắn cố là m trá»n pháºn sá»± ngưá»i chồng, hết sức chiá»u chuá»™ng Kim Quế. Hôm sau hắn cÅ©ng không Ä‘i đâu, chỉ ở trong nhà đùa nghịch, lại cà ng bạo gan thêm. Äến buồi chiá»u, Kim Quế cố ý Ä‘i ra ngoà i, để cho hai ngưá»i ở nhà có dịp gần nhau. Tiết Bà n liá»n giở trò gạ gẫm. Bảo Thá»m đã biết tám chÃn phần rồi, nên cÅ©ng giả cách ná»a muốn ná»a đừng, ngỠđâu Kim Quế để bụng rình, giữa lúc hai ngưá»i Ä‘ang giằng co, sắp và o cuá»™c, chị ta liá»n sai gá»i a hoà n nhá» là Tiểu Xả nhi đến.
A hoà n nhá» nà y vẫn hầu Kim Quế từ lúc bé, vì bố mẹ nó mất sá»›m, không có ngưá»i chăm nom, nên ai cÅ©ng gá»i nó là Tiểu Xả nhi, chuyên là m việc vặt. Bấy giá» Kim Quế đã có ý định sẵn, gá»i nó đến dặn:
- Mà y đi bảo cô Thu Lăng và o buồng lấy khăn tay của tao ra đây, đừng nói là tao bảo mà y.
Tiểu Xả nhi chạy một mạch đi tìm Thu Lăng nói:
- Cô Lăng, mợ bỠquên cái khăn mặt ở trong buồng. Cô đi và o lấy ra đưa cho mợ có được không?
Hương Lăng gần đây hay bị Kim Quế hà nh hạ, không biết tại sao, nên tìm hết cách chiá»u chuá»™ng để hòng lấy lòng Kim Quế. Vừa nghe nói thế, liá»n Ä‘i và o buồng lấy khăn mặt, không ngá» gặp lúc hai ngưá»i đương co kéo nhau. Thu Lăng chạy đâm sầm và o, thấy thế xấu hổ quá, mặt mÅ©i đỠbừng lên, quay ngưá»i tránh Ä‘i không kịp. Tiết Bà n cho là việc ấy đã công khai rồi, trừ Kim Quế ra, không sợ ai cả, vì thế cá»a cÅ©ng không đóng. Khi Thu Lăng và o, hắn có xấu hổ đấy, nhưng cÅ©ng không để ý, Bảo Thiá»m vốn là đứa Ä‘anh đá, giá» thấy Thu Lăng, giáºn không có chá»— nà o trốn được, liá»n đẩy Tiết Bà n, chạy má»™t mạch ra ngoà i, miệng vẫn cà u nhà u oán trách, nói là Tiết Bà n dùng sức cưỡng dâm. Tiết Bà n cháºt váºt má»›i dá»— được Bảo Thiá»m và o tay, lại bị Thu Lăng phá đám, cuá»™c vui biến thà nh cÆ¡n giáºn, Ä‘á»u trút cả lên ngưá»i Thu Lăng. Hắn không cho ai phân trần, chạy ra ngoà i quát mắng:
- Con ** chết đâm chết chém nà y! Tại sao lúc nà y mà y lại dẫn thần xác đến đây là m gì?
Thu Lăng biết là việc không hay, ba chân bốn cẳng chạy mất. Tiết Bà n quay lại tìm Bảo Thiá»m thì đã mất hút. Lúc đó hắn giáºn quá, chỉ là u nhà u mắng Thu Lăng. Sau khi ăn cÆ¡m chiá»u, Tiết Bà n rượu đã ngà ngà say, đến lúc tắm rá»a, không ngá» nước hÆ¡i nóng, bị bá»ng chân, liá»n cho là Thu Lăng có ý hại mình. Hắn trần truồng Ä‘uổi đá Thu Lăng mấy cái. Thu Lăng xưa nay chưa bị ức như thế bao giá», nhưng đã đến nông ná»—i nà y, không biết là m thế nà o, đà nh chỉ than thân trách pháºn, rồi bá» Ä‘i.
Kim Quế đã rỉ tai vá»›i Bảo Thiá»m, đêm nay cho Tiết Bà n cùng Bảo Thiá»m và o ngá»§ ở buồng Thu Lăng và bảo Thu Lăng sang ngá»§ hầu ở buồng mình. Lúc đầu Thu Lăng không chịu. Kim Quế bảo Thu Lăng cho mình là bẩn thỉu hoặc muốn rảnh thân, sợ đêm phải hầu hạ vất vả. Rồi chị ta mắng:
- Ông chá»§ đốn mạt cá»§a nhà mà y há»… thấy ngưá»i nà o là yêu ngưá»i ấy. Hắn đã chiếm mất a hoà n cá»§a ta, lại không cho mà y sang đây thay, như váºy là ý định thế nà o? Chắc là hắn muốn bắt ta chết Ä‘i thì má»›i thôi.
Tiết Bà n thấy thế, lại sợ là m ngáng trở đến việc mình vá»›i Bảo Thiá»m, liá»n chạy lại mắng Thu Lăng:
- Con khốn nạn nà y! Mà y không bước Ä‘i thì tao đánh cho tan xác bây giá».
Thu Lăng không biết là m thế nà o, đà nh phải mang chăn đệm đến. Kim Quế bảo Thu Lăng trải chiếu ngá»§ ở dưới đất. Thu Lăng đà nh phải nghe lá»i, vừa nằm xuống thì Kim Quế đã gá»i pha nước, má»™t lúc lại bắt bóp đùi, cứ thế má»—i đêm bảy, tám lần, không để cho Thu Lăng nằm ngá»§ yên được má»™t lát.
Tiết Bà n vá»›i Bảo Thiá»m như được ngá»c báu, tất cả má»i việc Ä‘á»u bá» mặc đấy. Kim Quế tức giáºn chỉ mắng thầm:
- Hãy cho mà y sướng mấy hôm để dần dần trị được con kia rồi lúc đó đừng có trách tao!
Chị ta má»™t mặt cố nhịn, má»™t mặt tìm cách trị Thu Lăng. Äá»™ được ná»a tháng, chị ta giả cách ốm, nói là đau bụng quá đỗi, chân tay cứng Ä‘á», chữa mãi không khá»i. Ai cÅ©ng cho là bị Thu Lăng chá»c tức.
Chạy chữa mấy hôm, bá»—ng ở trong gối cá»§a Kim Quế rÆ¡i ra má»™t hình nhân bằng giấy, mặt trên viết năm tháng ngà y giá» sinh cá»§a Kim Quế, có năm cái kim cắm và o bụng, và các đầu khá»›p xương. Bấy giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u cho là việc lạ, Ä‘i báo Tiết phu nhân. Tiết phu nhân tay chân rụng rá»i, vá»™i và ng chạy đến. Tiết Bà n lại cà ng rối rÃt, định tra khảo má»i ngưá»i.
Kim Quế nói:
- Việc gì phải tra oan ngưá»i tả Có lẽ là cái bùa trừ tà cá»§a Bảo Thiá»m đấy.
- Dạo nà y Bảo Thiá»m có được mấy khi rá»—i mà và o buồng mợ, sao lại đổ oan cho ngưá»i ngay thẳng?
- Không phải Bảo Thiá»m thì còn ai nữa. Chẳng lẽ tôi tá»± là m hại tôi à ? Ngưá»i khác thì ai dám và o buồng cá»§a tôi?
- Hiện giá» Thu Lăng ngà y nà o cÅ©ng ở gần mợ, chắc nó phải biết, cứ tra há»i nó trước thì rõ.
- Tra há»i ai? Ai chịu nháºn? Theo ý tôi thì cứ giả vá» không biết, bá» qua việc nà y Ä‘i là xong. Rút cuá»™c tôi chết thì cÅ©ng không quan hệ gì, ngưá»i ta lại cà ng được lấy vợ khác đẹp hÆ¡n. Theo lương tâm mà nói, cÅ©ng chẳng qua vì ba ngưá»i Ä‘á»u ghét tôi cả. - Chị ta vừa nói vừa khóc rống lên.
Tiết Bà n nghe váºy cà ng giáºn, tiện tay vá»›i lấy má»™t cái dóng cá»a, chạy thẳng Ä‘i tìm Thu Lăng, không cho nói câu nà o đánh bừa và o đầu, và o mặt, và o khắp ngưá»i Thu Lăng, cứ đổ riệt cho Thu Lăng là m việc ấy. Thu Lăng kêu oan. Tiết phu nhân chạy đến mắng át Ä‘i.
- Mà y không há»i rõ đầu Ä‘uôi mà đánh ngưá»i tạ Ta xem con bé ấy hầu hạ mấy năm nay, có sÆ¡ suất bao giỠđâu. Khi nà o nó dám là m việc mất lương tâm như thế? Mà y há»i cho ra trắng Ä‘en, rồi hãy giở lối đấm đá.
Kim Quế thấy mẹ chồng nói thế, sợ Tiết Bà n nể nang, đâm chùn, liá»n to tiếng khóc ầm lên, kể lể:
- HÆ¡n ná»a tháng nay anh cướp mất Bảo Thiá»m cá»§a tôi Ä‘i, không cho nó và o buồng, chỉ có Thu Lăng ngá»§ vá»›i tôi thôi. Tôi muốn tra há»i Bảo Thiá»m thì anh bênh nó. Giá» anh lại đâm tức giáºn đánh Thu Lăng. Thôi cứ là m cho tôi chết Ä‘i, rồi anh kén ngưá»i già u sang xinh đẹp hÆ¡n mà lấy, việc gì anh phải bà y ra cái trò đùa nà y?
Tiết Bà n nghe nói váºy lại cà ng tức thêm. Tiết phu nhân nghe Kim Quế nói câu nà o cÅ©ng có vẻ độc ác, áp chế con mình, rất là bá»±c. NgỠđâu đứa con trÆ¡n hèn, bị nó áp chế cứ chịu nhÅ©n Ä‘i như con chi chi ấy. Äã thế, lại còn tằng tịu vá»›i con a hoà n, để nó nói cho là cướp mất ngưá»i cá»§a nó. Nó lại muốn được cái tiếng là ngưá»i hòa nhã biết nhưá»ng chồng. Rút cục cái hình nhân ấy không biết ai là m ra. Câu tục ngữ nói rất đúng: “Quan thanh khó xá» việc nhà â€, bây giá» bố mẹ chồng cÅ©ng khó xá» Ä‘oán được việc riêng cá»§a dâu con. Bà ta không biết là m thế nà o, đà nh chỉ mắng Tiết Bà n:
- Cái cá»§a oan trái nà y, con chó còn có thể diện hÆ¡n mà y! Ai ngá» mà y cắm đầu Ä‘i mò cả con a hoà n hầu cáºn, để cho vợ mà y nó bảo là cướp mất a hoà n cá»§a nó, liệu mà y còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ngưá»i ta nữa? Mà y không biết ai là m cái bùa ấy, cÅ©ng không há»i cho ra nhẽ, đã đánh ngay ngưá»i tạ Tao biết mà y là đứa có má»›i ná»›i cÅ©, mà y phụ cả lòng tốt cá»§a ngưá»i ta trước đây. Dù nó không ra gì, mà y cÅ©ng không nên đánh nó. Tao sẽ bảo ngay ngưá»i mối đến để bán nó Ä‘i, thế là mà y được rảnh mặt.
Tiết phu nhân tức quá. lại bảo:
- Hương Lăng! Thu nhặt đồ đạc đi theo tao.
Rồi bà ta lại gá»i ngưá»i bảo:
- Lại tìm ngay ngưá»i mối lại đây, bán nó Ä‘i lấy mấy lạng bạc, thế là nhổ được cái gai trong thịt, cái Ä‘inh trong mắt, để cho cả nhà được sống yên ổn!
Tiết Bà n thấy mẹ nổi giáºn, cứ cúi đầu xuống. Kim Quế nghe Tiết phu nhân nói mấy câu ấy, liá»n ngoảnh mặt ra ngoà i cá»a sổ khóc và nói:
- Bà muốn bán ngưá»i thì cứ bán, không cần phải nói ngưá»i ná» chá»c ngưá»i kia. Không lẽ chúng tôi lại là ngưá»i hay ghen tuông không biết dung kẻ dưới tay sao? Tại sao nhổ gai trong thịt, nhổ Ä‘inh trong mắt? Ai là cái Ä‘inh, ai là cái gai? Nếu tôi mà ghen vá»›i con Thu Lăng thì Ä‘á»i nà o tôi chịu cho con a hoà n cá»§a tôi là m nà ng hầu.
Tiết phu nhân nghe nói tức quá, run ngưá»i, nghẹn lên cổ há»ng nói:
- Thế là phép tác nhà nà o đấy? Mẹ chồng nói ở trong nhà , thì nà ng dâu cãi lại ở ngoà i cá»a sổ. Khen cho mà y là con gái nhà đại gia đấy! Äá»™ng tá»›i là đối gia đối giảm. Mà y nói cái gì thế?
Tiết Bà n tức quá giáºm chân nói:
- Thôi Ä‘i, thôi Ä‘i! Ngưá»i ngoà i nghe thấy thì ngưá»i ta cưá»i cho đấy!
Kim Quế nghĩ bụng: “Không là m thì thôi, đã là m thì phải là m cho to chuyện†nên cà ng kêu ầm lên:
- Tôi không sợ ai cưá»i cả. Con vợ lẽ nhà anh định triệt tôi, hại tôi, tôi lại còn sợ ai cưá»i nữa? Chi bằng anh giữ nó lại, bán quách tôi Ä‘i! Ai chả biết nhà há» Tiết lắm tiá»n, việc gì cÅ©ng lấy cá»§a đè ngưá»i, lại cáºy có há» hà ng thân thế, áp chế ngưá»i ta! Sao anh không là m ngay Ä‘i, lại còn chá» gì nữa? Nếu chê tôi không ra gì, thì ai bảo các ngưá»i mù mắt, năm lần bảy lượt đến nhà tôi?
Rồi chị ta vừa khóc vừa giãy giụa, vừa đánh tát mình. Tiết Bà n tức quá, nói cÅ©ng dở, khuyên cÅ©ng dở, đánh cÅ©ng dở, van xin cÅ©ng dở, đà nh cứ Ä‘i ra Ä‘i và o, thở vắn than dà i, rồi tá»± trách mình váºn hạn Ä‘en đủi!
ÄÆ°á»£c Bảo Thoa khuyên ngăn, Tiết phu nhân Ä‘i vá», cứ gá»i ngưá»i đến để bán Hương Lăng.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Nhà ta đây chỉ biết mua ngưá»i, chứ không bao giá» bán ngưá»i. Mẹ giáºn quá đâm ra lẩn. Ngưá»i ta nghe thấy chẳng chê cưá»i hay sao? Nếu anh chị ghét bá» nó, thì cứ giữ nó lại để hầu con. Con cÅ©ng đương thiếu ngưá»i đây.
Tiết phu nhân nói:
- Giữ nó lại chỉ tổ bực mình thôi, chi bằng tống nó đi cho yên chuyện!
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Nó ở vá»›i con cÅ©ng thế thôi, không cho nó sang bên kia là được. Từ nay, cắt đứt nó vá»›i bên kia thì cÅ©ng như là bán váºy.
Hương Lăng chạy đến trước mặt Tiết phu nhân khóc lóc van xin ở lại hầu, không muốn đi đâu cả. Tiết phu nhân đà nh thôi.
Từ đó, Hương Lăng đến hầu Bảo Thoa, cắt đứt con đưá»ng tình duyên lúc trước. Tuy thế, cô ta cÅ©ng vẫn nhìn trăng buồn tá»§i, khêu đèn thở than. Hương Lăng đã ăn ở vá»›i Tiết Bà n mấy năm, nhưng vì chân huyết xấu, nên không có thai nghén gì, giá» lại bị uất ức nên đâm ra nghÄ© ngợi, trong ngoà i dà y vò, không chịu nổi, sinh ra bệnh ráo huyết, ngà y má»™t gầy mòn, biếng ăn biếng uống, má»i thầy chạy thuốc cÅ©ng không khá»i.
Sau đó Kim Quế vẫn to tiếng cãi lá»™n mấy lần. Tiết Bà n có khi mượn hÆ¡i men hung lên, cầm gáºy định đánh, Kim Quế giÆ¡ ngưá»i ra thách đánh, có lúc Tiết Bà n cầm dao muốn chém, Kim Quế liá»n chìa cổ ra, kỳ thá»±c Tiết Bà n không dám to gan, chỉ là m ầm lên má»™t lúc rồi thôi. Như váºy đã thà nh ra thói quen, là m cho Kim Quế cà ng lên nước, mắng chá»i cả Bảo Thiá»m.
TÃnh nết cá»§a Bảo Thiá»m khác hẳn Hương Lăng, thá»±c là cá»§i khô gặp lá»a. Nó đã ý hợp tâm đầu vá»›i Tiết Bà n, liá»n gạt Kim Quế ra má»™t nÆ¡i. Gần đây Kim Quế lại hà nh hạ nó. Nó không chịu kém. Trước kia còn đối già đối non, sau Kim Quế tức quá chá»i, đánh nó. Tuy nó không dám đánh lại nhưng nó hung lên, Ä‘áºp đầu định tá»± tá», ngà y thì dao kéo, đêm thì dây thừng, giở hết má»i trò.
Tiết Bà n má»™t mình không thể chiá»u chuá»™ng được cả hai bên, đà nh cứ quanh co vá»› vẩn; có khi trong nhà ầm Ä© quá, không biết là m thế nà o, hắn đà nh lánh mặt ra ngoà i cho rảnh.
Kim Quế lúc vui, không nổi nóng, lại tìm ngưá»i đến đánh bà i, gieo xúc sắc. Chị ta lại thÃch nhai xương đầu. Hà ng ngà y mổ gà vịt, bao nhiêu thịt cho cả ngưá»i nhà , chỉ để xương đầu lại nhắm rượu, ăn chán rồi lại nổi nóng lại mắng chá»i bâng quÆ¡: “Äồ chó chết kia! Mà y biết vui vá»›i con **, thì tá»™i gì ta lại không vuiâ€. Mẹ con Tiết phu nhân cứ lá» Ä‘i như khôngnghe thấy gì. Tiết Bà n cÅ©ng không biết là m thế nà o nữa, chỉ hối háºn mình chỉ vì má»™t lúc không nghÄ© kỹ, lấy phải con yêu tinh ấy. Từ đó cả hai phá»§ Vinh, Ninh, ngưá»i trên kẻ dưới, Ä‘á»u biết rõ câu chuyện, không ai là không phà n nà n.
Bảo Ngá»c đã hết hạn má»™t trăm ngà y, được Ä‘i ra ngoà i, cÅ©ng thưá»ng sang chÆ¡i, trông thấy Kim Quế hình dáng Ä‘i đứng không ra vẻ dữ tợn, cÅ©ng là má»™t đóa hoa tươi, má»™t cà nh liá»…u rá»§, không kém gì các chị em, sao lại có cái tÃnh như thế? Thá»±c là việc lạ. Bảo Ngá»c đâm ra buồn bá»±c. Hôm đó sang thăm Vương phu nhân, gặp bà vú cá»§a Nghênh Xuân và o chà o, nói:
- Tôn Thiệu Tổ ngưá»i không đứng đắn, cô nhà ta cứ khóc, chỉ muốn có ngưá»i sang đón vá» nhà chÆ¡i mấy hôm cho khuây khá»a!
Vương phu nhân nói:
- Mấy hôm nay ta cÅ©ng định cho ngưá»i Ä‘i đón nó, nhưng vì có mấy việc không được như ý nên quên khuấy Ä‘i mất. Hôm trước Bảo Ngá»c vá», đã nói qua rồi. Ngà y mai tốt ngà y, ta sẽ cho ngưá»i Ä‘i đón.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì Giả mẫu sai ngưá»i đến bảo Bảo Ngá»c:
- Sáng sớm mai phải đến miếu Thiên TỠlễ tạ.
Bảo Ngá»c Ä‘ang mong được Ä‘i chÆ¡i các nÆ¡i, thấy nói thế, mừng quá, suốt đêm không ngá»§. Sáng sá»›m hôm sau, rá»a mặt gá»™i đầu, mặc áo quần xong, theo mấy bà già lên xe ra ngoà i cá»a thà nh phÃa tây, đến miếu Thiên Tá» thắp hương lá»… tạ. Miếu nà y đã xếp đặt đầy đủ từ hôm trước. Bảo Ngá»c vốn tÃnh nhút nhát, không dám đến gần những pho tượng mặt mà y dữ tợn, vì thế vá»™i và ng đốt tiá»n giấy, ngá»±a giấy, rồi và o nhà khách nằm nghỉ.
Khi ăn cÆ¡m xong, bá»n bà già và Lý Qúy theo Bảo Ngá»c Ä‘i chÆ¡i các nÆ¡i má»™t lúc, Bảo Ngá»c thấy mệt, lại trở vá» nhà khách nghỉ. Các bà già sợ Bảo Ngá»c lại ngá»§, liá»n bảo đạo sÄ© há» Vương ở miếu ấy đến tiếp chuyện. Äạo sÄ© nà y thưá»ng Ä‘i bán thuốc rong các nÆ¡i, có mấy phương thuốc “hải thượng†để trị bệnh kiếm lá»i. Ở ngoà i cá»a miếu có treo biển: “Bán đủ các thứ thuốc cao đơn hoà n tán†Hắn thưá»ng Ä‘i lại quen thuá»™c vá»›i hai phá»§ Vinh, Ninh, ngưá»i ta đặt tên riêng cho hắn là “Vương Nhất Niêmâ€. à nói là thuốc cao cá»§a hắn hay lắm, chỉ dán má»™t miếng là khá»i bệnh.
Bảo Ngá»c đương nằm nghiêng trên giưá»ng, thấy Vương Nhất Niêm và o, liá»n cưá»i nói: “Ông đến đây rất maỵ Tôi nghe nói ông kể chuyện vui lắm, xin ông nói má»™t chuyện cho chúng tôi ngheâ€.
Vương Nhất Niêm cưá»i nói:
- Phải đấy. Cáºu đừng ngá»§, cẩn tháºn không có thì miến ở trong bụng nó giở quẻ đấy.
Cả nhà nghe váºy Ä‘á»u cưá»i, Bảo Ngá»c cÅ©ng cưá»i, đứng dáºy mặc lại áo, Vương Nhất Niêm bảo bá»n đồ đệ: “Pha trà ngon lên đâyâ€. Bồi DÃnh nói:
- Cáºu tôi không uống nước trà ở nhà ông đâu, ngồi ở trong nhà nà y còn sợ mùi thuốc cao sặc lên đấy.
Vương Nhất Niêm cưá»i nói:
- Không có chuyện ấy. Thuốc cao cá»§a tôi không để trong nhà nà y bao giá». Biết chắc hôm nay cáºu Hai đến đây, nên tôi đã xông hương thÆ¡m từ mấy hôm trước rồi.
Bảo Ngá»c nói:
- Phải đấy. Ngà y thưá»ng tôi nghe nói thuốc cao cá»§a thầy hay, thế thì chữa bệnh gì đấy?
- Nếu há»i đến thuốc cao cá»§a tôi, nói ra thì dà i lắm. Trong ấy có nhiá»u Ä‘iá»u uẩn khúc, không nói hết được, tất cả có má»™t trăm hai mươi vị thuốc, quân thần đúng mức, ôn lương Ä‘á»u dùng. Trong thì Ä‘iá»u nguyên bổ khÃ, dưỡng vinh vệ(#1), khai vị khẩu(#2), yên thần định phách, chữa rét, chữa nóng, tiêu cÆ¡m hóa Ä‘á»m, ngoà i thì Ä‘iá»u huyết mạch, dãn gân cốt, tiêu thịt thối, má»c da non, trừ phong, tán độc, hiệu nghiệm như thần, dán và o sẽ biết.
- Tôi không tin chỉ có má»™t lá cao mà lại chữa được từng ấy bệnh? Tôi hãy há»i thầy, có má»™t thứ bệnh, dán cao có khá»i được không?
- Trăm bệnh nghìn bệnh, dán và o là khá»i ngay, nếu không khá»i cáºu cứ vặt râu tôi, tát và o mặt tôi, phá miếu tôi Ä‘i. Cáºu hãy kể cái bệnh cái bệnh ấy ra xem sao?
- Thầy Ä‘oán xem. Nếu Ä‘oán đúng thì dán cao sẽ khá»i.
Vương Nhất Niêm nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Cái ấy khó đoán lắm, sợ thuốc cao của tôi không hiệu nghiệm.
Bảo Ngá»c sai bá»n Lý Quý:
- Các anh Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i. Trong nà y đông ngưá»i cà ng sá»±c mùi hôi thối.
Bá»n Lý Qúy Ä‘i ra, chỉ để má»™t DÃnh Yên ở lại. DÃnh Yên đốt nén má»™ng Ä‘iá»m hương. Bảo Ngá»c bảo ông ta ngồi gần bên cạnh. Vương Nhất Niêm rạo rá»±c trong lòng, cưá»i hì hì chạy đến gần, nói nhá»:
- Tôi Ä‘oán ra được rồi! Chắc là cáºu Hai có chuyện riêng gì trong phòng, muốn dùng thuốc để trợ hứng có phải không?
Nói chưa dứt lá»i, Bồi DÃnh đã quát:
- Äáng chết! Tát và o mồm ấy!
Bảo Ngá»c vẫn chưa hiểu, liá»n há»i:
- Thầy ấy nói gì thế?
Bồi DÃnh nói:
- Lão ta nói nhảm, tin gì được!
Vương Nhất Niêm sợ quá không chá» Bảo Ngá»c há»i lại, liá»n nói:
- Xin cáºu cứ kể rõ bệnh ra.
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi há»i thấy có thứ cao nà o dán khá»i được bệnh ghen cá»§a đà n bà không?
Vương Nhất Niêm vá»— tay cưá»i nói:
- Việc ấy thì chịu thôi, không những không có bà i thuốc, mà tôi cÅ©ng không nghe ai nói đến bao giá».
- Như thế thì thuốc cao ấy cũng chả ra cái gì.
- Không có thuốc cao chữa bệnh ghen, chỉ có thứ thuốc uống may ra chữa được. Nhưng phải dần dần chứ không thể khá»i ngay được.
- Thuốc gì? Cách uống thế nà o?
Thuốc ấy gá»i là thuốc “chữa ghenâ€: lấy má»™t quả lê mùa thu hạng tốt, hai đồng cân đưá»ng, má»™t đồng cân trần bì, ba bát nước, sắc đến khi lê chÃn thì được. Sáng nà o cÅ©ng ăn má»™t quả và cứ ăn Ä‘i ăn lại mãi thì khá»i.
- Như thế chả đáng bao nhiêu, chỉ sợ không chắc đã có công hiệu.
- Má»™t thang không khá»i thì uống mưá»i thang, hôm nay không khá»i thì ngà y mai uống tiếp, năm nay không khá»i thì sang năm. Vì ba vị thuốc nà y Ä‘á»u nhuáºn phế khai vị, không hại đến ngưá»i. Vừa ngá»t lừ, khá»i ho, lại dá»… uống. Uống đến khi má»™t trăm tuổi, thế nà o ngưá»i cÅ©ng phải chết, chết rồi thì còn ghen và o đâu nữa? Bấy giá» là kiến hiệu đấy.
Bảo Ngá»c và DÃnh Yên Ä‘á»u cưá»i và mắng:
- Tháºt là đồ đầu trâu bẻm mép.
Vương Nhất Niêm nói:
- Chẳng qua tôi nói đùa cho cáºu chá»§ quên ngá»§ trưa đấy thôi, chứ có quan hệ gì? Nói cho các cáºu buồn cưá»i là đáng tiá»n rồi. Tôi nói tháºt cho cáºu biết, thuốc cao cá»§a tôi cÅ©ng là thuốc giả. Nếu thuốc tháºt thì tôi đã uống để thà nh thần tiên, khi nà o lại phải đến ở đây sống vất sống vưởng.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì đến giá» là m lá»…. Há» má»i Bảo Ngá»c ra rót rượu đốt và ng, cúng chúng sinh. Lá»… xong, Bảo Ngá»c má»›i và o thà nh vá» nhà .
Nghênh Xuân đã vá» nhà được lúc lâu, đã dá»n cÆ¡m chiá»u cho bá»n bà già và ngưá»i nhà há» Tôn ăn xong, và cho há» vá» cả. Nghênh Xuân má»›i khóc nức nở, ngồi ở trong buồng Vương phu nhân, kể lể những ná»—i uất ức: “Tôn Thiệu Tổ má»™t má»±c ham gái mê say cá» bạc rượu chè, bao nhiêu đà n bà con gái ở trong nhà , bị nó hiếp dâm gần khắp lượt. Cháu má»›i khuyên nó và i ba lần, nó mắng cháu là hạng “đà n bà ghen tuôngâ€. Nó lại nói cha cháu mượn cá»§a nhà nó năm nghìn bạc định ăn không, nó đến há»i hai ba lần không trả. Nó lại còn trá» và o mặt cháu nói: “Mà y đừng có lên mặt bà vá»›i tao! Bố mà y đã lấy cá»§a tao năm nghìn bạc, Ä‘em mà y gạt cho tao đấy. Coi chừng tao đánh má»™t tráºn, tống cổ xuống nhà dưới mà nằm! Ngà y trước, ông mà y còn sống, thấy nhà tao phú quý, nên chiá»u chuá»™ng là m thân. Nói đúng ra thì tao vá»›i bố mà y ngang hà ng nhau, giá» lại dúi đầu tao, bắt tao tụt xuống má»™t bá»±c. Không thể có thông gia như thế được, để ngưá»i ta nhìn và o lại cho là nhà tao chạy theo thế lợiâ€.
Nghênh Xuân vừa nói vừa khóc nức nở. Vương phu nhân và các chị em không ai là không chảy nước mắt.
Vương phu nhân đà nh phải lấy lá»i khuyên giải:
- Äã trót gặp phải đứa ngang ngược như thế thì còn là m thế nà o được nữa. Ngà y trước chú cháu đã từng khuyên cha cháu không nên gả cháu cho con nhà ấy, nhưng cha cháu nhất định không nghe. Cháu Æ¡i! Thôi cÅ©ng là số pháºn cả.
Nghênh Xuân khóc nói:
- Cháu không tin là số cháu lại khổ đến thế nà y. Từ bé cháu mồ côi mẹ, may sang ở bên thÃm, được mấy năm yên thân, ngỠđâu lại đến ná»—i nà y.
Vương phu nhân vừa khuyên giải vừa há»i Nghênh Xuân muốn nghỉ ở đâu, Nghênh Xuân thưa: “Phải xa lìa chị em, lúc nà o cháu cÅ©ng mÆ¡ mà ng, tưởng nhá»›. Cháu nhá»› cả cái nhà cháu ở trước kia. Nếu lại được vỠở trong vưá»n dăm ba ngà y thì chết cháu cÅ©ng vui lòng. Không biết lần sau vá» còn được ở lại nữa không?
Vương phu nhân vội khuyên bảo:
- Thôi cháu đừng nói nhảm. Vợ chồng trẻ, lá»i qua tiếng lại, cÅ©ng là chuyện thưá»ng, hà tất cháu phải nói những câu quái gở ấy.
Rồi bà ta sai ngưá»i thu dá»n ngay gian nhà ở Tá» Lăng châu, bảo bá»n chị em đến là m bạn để khuyên giải. Bà ta lại dặn Bảo Ngá»c:
- Không được nói hở một tà gì với cụ. Nếu cụ biết việc nà y, là tự mà y nói cả.
Bảo Ngá»c vâng dạ xin nghe lá»i.
Äêm ấy Nghênh Xuân lại đến nhà cÅ©. Các chị em và a hoà n Ä‘i lại rất là thân thiết, ở luôn đó ba ngà y, rồi má»›i sang bên Hình phu nhân. Trước hết đến chà o Giả mẫu và Vương phu nhân, rồi má»›i từ biệt chị em, ai cÅ©ng xót thương quyến luyến. Nhá» có Vương phu nhân và Tiết phu nhân khuyên giải má»›i yên. Nghênh Xuân sang bên nhà Hình phu nhân, ở được và i ngà y thì có ngưá»i nhà há» Tôn sang đón vá». Nghênh Xuân tuy không muốn Ä‘i, nhưng khốn ná»—i Tôn Thiệu Tổ hung ác quá, đà nh phải miá»…n cưỡng cáo từ Ä‘i vá». Hình phu nhãn vốn không để ý đến, nên cÅ©ng không há»i vợ chồng ăn ở có hòa thuáºn và việc nhà có báºn rá»™n không, chỉ há»i hợt mấy câu bá» ngoà i thôi.
Chú thÃch:
(1-). Danh từ đông y, vinh là huyết, vệ là khÃ, tức là bổ khà huyết.
(2-). Danh từ đông y, tức là mở khẩu vị để ăn cho ngon cơm.
|
 |
|
| |