 |
|

25-10-2008, 08:09 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 13 -
Hai ngà y sau, Roxtov không thấy Dolokhov đến nhà mình, mà chà ng đến nhà hắn cÅ©ng không gặp; ngà y thứ ba chà ng nháºn được cá»§a hắn má»™t mảnh giấy:
"Tôi không còn có ý định đến nhà cáºu nữa - Vì những lý do gì thì cáºu cÅ©ng biết - Và tôi lại sắp trở lại quân đội, cho nên tôi muốn má»i các bạn tối nay đến dá»± má»™t buổi tiệc tiá»…n biệt nho nhá»; váºy cáºu đến khách sạn Anh, khoảng mưá»i giá» tối".
Ở nhà hát ra (Roxtov cùng Ä‘i xem kịch vá»›i gia đình Denixov), Roxtov đến thẳng khách sạn Anh. Ngưá»i ta láºp tức dẫn chà ng đến gian phòng đẹp nhất mà Dolokhov đã giữ cho buổi tối hôm ấy.
Khoảng hai mươi ngưá»i Ä‘ang xúm quanh má»™t cái bà n; Dolokhov ngồi trước bà n, giữa hai cây đèn nến. Trên bà n có những cá»c tiá»n và ng và những xếp giấy bạc. Dolokhov Ä‘ang cầm cái. Từ khi Dolokhov cầu hôn và bị Sonya từ chối, Nikolai chưa lần nà o gặp lại hắn và cảm thấy ngượng má»—i khi nghÄ© đến lúc gặp mặt hắn.
Khoé mắt sáng và lạnh cá»§a Dolokhov đón chà ng ngay khi chà ng má»›i bước qua ngưỡng cá»a, như thể hắn cố ý chỠđợi chà ng từ lâu.
- Lâu ngà y quá - Dolokhov nói - Cảm Æ¡n cáºu đã đến dá»±. Cho tôi cầm cái nốt ván nà y đã, Ilyuska sắp đến vá»›i Ä‘oà n ca vÅ© đấy.
- Mình có ghé qua nhà cáºu - Roxtov đỠmặt nói.
Dolokhov không đáp.
- Cáºu đặt cá»a cÅ©ng được - Hắn nói.
Lúc đó, Roxtov sá»±c nhá»› đến má»™t cuá»™c nói chuỵên kỳ lạ giữa chà ng và Dolokhov dạo trước. Hôm ấy Dolokhov nói: "Chỉ có những thằng ngốc thì khi đánh bạc má»›i trông và o sá»± đỠđen". Bây giá» hắn lại nói, dưá»ng như đã Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a chà ng:
- Hay là cáºu sợ không dám đánh vá»›i mình? - Rồi hắn mỉm cưá»i Qua nụ cưá»i ấy, Roxtov nháºn thấy hắn Ä‘ang ở trong má»™t tâm trạng giống như hôm dá»± tiệc ở Câu lạc bá»™ và nói chung là giống như những lúc hắn chán ngấy cảnh sinh hoạt hà ng ngà y, thấy cần phải tìm lối thoát bằng má»™t hà nh vi quái gở, thưá»ng là tà n ác.
Roxtov thấy lúng túng khó chịu; chà ng cố nghÄ© má»™t câu nói đùa gì để trả lá»i Dolokhov. Nhưng chưa tìm ra thì Dolokhov đã nhìn chòng chá»c và o mặt chà ng và nói vá»›i chà ng má»™t cách cháºm rãi và tách rá»i từng tiếng khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy:
- Cáºu còn nhá»› đấy, má»™t hôm chúng mình nói chuyện vá» cá» bạc… Chúng mình nói rằng ai đánh bạc theo đỠđen là ngốc, đánh bạc thì phải ăn chắc, bây giá» tôi muốn là m thá».
"ThỠđánh theo đỠđen hay là ăn chắc", Roxtov nghĩ thầm.
- Nhưng thôi, cáºu đừng đánh thì hÆ¡n - Dolokhov nói, rồi trang má»™t bá»™ bà i má»›i bóc để trên bà n, hắn nói thêm: "Má»i các vị đặt tiá»n".
Äẩy đống tiá»n ra trước mặt. Dolokhov sắp sá»a chia bà i, Roxtov ngồi xuống bên cạnh hắn nhưng lúc đầu không đánh. Dolokhov chốc chốc lại liếc mắt nhìn chà ng.
- Tại sao cáºu không đánh? - hắn nói.
Và lạ sao! Nikolai tá»± thấy bắt buá»™c phải cầm lấy má»™t quân bà i đặt ra má»™t số tiá»n nhá» và bắt đầu đánh.
- Tôi không mang tiá»n theo - chà ng nói.
- Tôi cho cáºu đánh chịu!
Roxtov đặt năm rúp trên má»™t lá bà i. Chà ng thua. Lại đặt nữa, và thua nữa. Dolokhov được luôn mưá»i ván.
- Thưa các vị, - Hắn nói sau khi cầm cái được Ãt lâu, - Tôi xin các vị đặt tiá»n lên trên bà i, nếu không có thể tôi tÃnh nhầm.
Má»™t ngưá»i đánh bà i ngỠý hy vá»ng rằng nhà cái sẽ tin hắn mà cho hắn đánh chịu.
- Äánh chịu cÅ©ng được, nhưng tôi chỉ sợ tÃnh nhầm, xin cứ đặt tiá»n trên quân bà i, - Dolokhov đáp - Riêng cáºu thì cứ tá»± do, chúng ta sẽ tÃnh sau, - hắn nói thêm vá»›i Roxtov.
Canh bạc tiếp tục: má»™t ngưá»i hầu luôn tay rót rượu sâm banh.
Bà i cá»§a Roxtov ván nà o cÅ©ng thua và số tiá»n thua cá»§a chà ng đã lên đến tám trăm rúp. Chà ng đã viết tiá»n ấy lên má»™t quân bà i, nhưng trong khi ngưá»i hầu rót sâm banh cho chà ng, chà ng nghÄ© lại và chỉ viết số tiá»n đặt bình thưá»ng là hai mươi rúp.
- Cứ để đã - Dolokhov nói, tuy là m ra vẻ không nhìn chà ng - cáºu sẽ gỡ lại mau hÆ¡n. Tôi toà n chung cho ngưá»i khác và toà n thu cá»§a cáºu cả. Hay là cáºu sợ tôi? - Hắn nhắc lại.
Roxtov là m theo, cứ đế nguyên con số tám trăm rúp ghi trên tấm bà i và đặt xuống má»™t con bảy cÆ¡ gãy góc mà chà ng má»›i nhặt ở dưới đất lên mãi vá» sau chà ng vẫn còn nhá» con cÆ¡ nà y. Chà ng lấy phấn viết tám trăm rúp bằng chữ số tròn và thẳng lên trên con bảy cÆ¡ và đưa con bà i ấy ra đánh, rồi nốc hết cốc sâm banh mà ngưá»i hầu rót từ lúc nãy bây giỠđã hết lạnh. Nghe câu nói cá»§a Dolokhov, chà ng mỉm cưá»i, và lòng hồi há»™p, chà ng mong chá» má»™t con bảy trong khi nhìn tay Dolokhov cầm bá»™ bà i. Ä‚n hay thua con bảy cÆ¡ nà y cÅ©ng là má»™t việc rất quan trá»ng đối vá»›i chà ng. Hôm chá»§ nháºt vừa rồi bá tước Ilya Andreyevich cho con hai nghìn rúp; ông cụ không hay nói đến những khó khăn vá» tiá»n nong, nhưng hôm ấy ông cụ lại phải báo trước cho chà ng biết rằng đó là số tiá»n cuối cùng mà ông có thể cấp cho chà ng trước tháng năm và dặn chà ng lần nà y phải dè xẻn hÆ¡n trước. Nikolai đáp lại rằng số tiá»n ấy đã quá mức yêu cầu cá»§a chà ng rồi, và lấy danh dá»± hứa rằng từ giá» cho đến tháng năm sẽ không xin thêm tiá»n cá»§a gia đình nữa. Thế mà trong cái số tiá»n ấy, nay chỉ còn lại má»™t ngà n hai trăm rúp. Cho nên, con bảy cÆ¡ không những có thể là m cho chà ng mất má»™t ngà n sáu trăm rúp, mà còn có cÆ¡ khiến chà ng, phải lá»—i lá»i hứa hẹn. Lòng hồi há»™p, chà ng nhìn hai bà n tay cá»§a Dolokhov và nghÄ© thầm: "Thôi, mau lên, chung cho tôi con bà i ấy; để tôi lấy mÅ© vỠăn bữa khuya vá»›i Denixov, Natasa và Sonya, và nhất định từ rà y không bao giá» tôi còn mó đến quân bà i nữa". Giá» phút nà y, cuá»™c sống gia đình cá»§a chà ng - những trò đùa nghịch vá»›i Peyta, những câu chuyện vá»›i Sonya những bà i song ca vá»›i Natasa, những ván Pich-kê vá»›i ông cụ và cả đến cái giưá»ng êm ái ở phố Povarxkaya nữa - tất cả những hình ảnh ấy hiện ra trong tâm trà chà ng mạnh mẽ, rõ rà ng và đầy sức quyến rÅ©, tá»±a hồ đó là má»™t hạnh phúc đã Ä‘i qua đã mất Ä‘i từ lâu mà trước đây chà ng đã không biết đánh giá cho đúng. Chà ng không thể thừa nháºn rằng má»™t sá»± ngẫu nhiên ngu xuẩn là m cho con bảy chia sang bên phải chứ không chia sang bên trái mà lại có thế cướp mât cá»§a chà ng cái hạnh phúc mà chà ng má»›i hiểu rò giá trị, mà có thể ném chà ng xuống cái vá»±c sâu thăm thẳm cá»§a má»™t ná»—i bất hạnh mà chà ng chưa trải qua bao giá» và hãy còn mịt mùng trong tương lai. Không thể nà o như thế được, nhưng lòng chà ng cÅ©ng hồi há»™p theo dõi bà n tay cá»§a Dolokhov Ä‘ang cỠđộng. Hai bà n tay to rá»™ng ấy da hÆ¡i Ä‘á», vá»›i dám lông thòi ra ngoà i ống áo sÆ¡ mi đặt bá»™ bà i xuống cầm lấy tẩu thuốc và cốc rượu mà ngưá»i hầu vừa đưa đến.
- Nà y, đánh bạc vá»›i tôi mà cáºu không sợ à ? - Dolokhov nhắc lại và là m như sắp kể má»™t câu chuyện vui, hắn ngả ngưá»i tá»±a và o lưng ghế và mỉm cưá»i thong thả buông từng tiếng - Vâng, thưa các vị nghe nói ở Moskva có tin đồn tôi là má»™t tên cá» bạc bịp, vì váºy tôi khuyên các vị đối vá»›i tôi nên tháºn trá»ng hÆ¡n.
- Thôi chia đi! - Roxtov nói.
- á»’ mấy con mẹ ngồi lê đôi mách ở Moskva! - Dolokhov nói Ä‘oạn mỉm cưá»i lấy bá»™ bà i.
- À à à ! - Roxtov bất giác thốt ra một tiếng, hai tay đưa lên nắm chặt mái tóc.
Con bảy mà chà ng Ä‘ang trông mong đã nằm ở trên cùng nó là con bà i đầu cá»§a cá»— bà i má»›i trang. Chà ng đã thua má»™t số tiá»n nhiá»u hÆ¡n số tiá»n mà chà ng có thể giả. Nhưng nà y, cáºu đừng có liá»u đấy nhé - Dolokhov vừa nói vừa liếc nhìn chà ng và tiếp tục tung bà i.
Last edited by khungcodangcap; 29-10-2008 at 09:42 AM.
|

25-10-2008, 08:11 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 14 -
Má»™t tiếng rưỡi sau, phần đông những ngưá»i dá»± cuá»™c chỉ còn đánh lấy lệ.
Cả canh bạc dồn hẳn và o má»™t mình Roxtov. Bây giá» số tiá»n chà ng nợ không còn là má»™t ngà n sáu trăm rúp nữa, mà là cả má»™t cá»™t dà i những con số mà chà ng đã đếm đến số vạn, và nhẩm Ä‘oán đại khái là đã lên đến mưá»i lăm ngà n. Tháºt ra, tổng số đã lên đến hÆ¡n hai vạn rúp. Dolokhov không còn nghe ai nói gì và cÅ©ng không kể chuyện gì nữa, hắn theo dõi từng cỠđộng cá»§a hai hà n tay Roxtov và chốc chốc lại đưa mắt lướt nhanh qua hà ng chữ số. Hắn đã quyết định cứ đánh mãi cho đến khi tổng số lên đến bốn mươi ba ngà n rúp. Hắn đã chá»n con số ấy vì bốn mươi ba là số tuổi hắn và tuổi Sonya cá»™ng lại. Roxtov hai tay ôm đầu, ngồi chống khuá»·u tay và o cái bà n ghi đầy những chữ số, loang lổ những vết rượu đổ, ngổn ngang những quân bà i. Má»™t ấn tượng Ä‘au đớn cứ bám chặt lấy chà ng: hai bà n tay Ä‘o đỠkia, to xương và có lông thòi ra ngoà i ống tay áo, hai bà n tay mà chà ng quý mến và căm thù Ä‘ang nắm cái quyá»n lá»±c chi phối chà ng.
"Sáu trăm rúp, át, tá»› gấp đôi, chÃn… Không tà i nà o gỡ lại được nữa? Giá bây giỠở nhà có phải vui bao nhiêu… Má»™t con bồi đánh hoà … không thể như thế được… Mà tại sao hắn lại đối xá» vá»›i mình như thế…" - Roxtov nghÄ©. Má»™t đôi khi chà ng đặt cá»a rất to; nhưng Dolokhov từ chối và quyết định cho chà ng đặt bao nhiêu. Nikolai ngoan ngoãn tuân theo. Có khi chà ng cầu nguyện Chúa như chà ng đã từng cầu nguyện ở chiến trưá»ng, bên cầu Amstetten; Có khi chà ng lại tá»± nhá»§ rằng nếu chà ng lấy má»™t con bà i nà o đó trong đống bà i quăn góc ở dưới bà n mà đánh thì con bà i ấy sẽ cứu được chà ng; khi thì chà ng đếm những dải khuy tết ngang trên áo đôn-man cá»§a chà ng và lấy số dải khuy mà đánh theo con bà i tương đương, mong rằng sẽ gỡ lại được chá»— mình đã thua; Khi thì chà ng lại nhìn những ngưá»i dá»± cuá»™c như để cầu cứu, khi thì chà ng quan sát tỉ mỉ gương mặt cá»§a Dolokhov bấy giỠđã trở lại lạnh lùng, và chà ng cố gắng hiểu xem cái gì Ä‘ang diá»…n ra trong tâm trà hắn.
"Hắn cÅ©ng biết số tiá»n thua ấy đối vá»›i ta quan trá»ng đến như thế nà o. Chả nhẽ hắn mong cho ta nguy khốn? Hắn vốn là bạn thân cá»§a ta. Ta quý hắn lắm cÆ¡ mà … Nhưng cÅ©ng không phải lá»—i tại hắn, váºn hắn cứ đỠmãi thì bảo hắn là m thế nà o? Mà cÅ©ng chẳng phải lá»—i cá»§a ta nốt - Chà ng tá»± nhá»§ - ta chẳng là m Ä‘iá»u gì xấu xa. Ta có giết ngưá»i đâu? Có nhục mạ ai đâu? Có nguyá»n rá»§a ai đâu? Thế sao vẫn Ä‘en ghê gá»›m như thế? CÆ¡ sá»± nà y bắt đầu từ bao giá»? Má»›i đây thôi, ta đến cạnh cái bà n nà y vá»›i ý định ăn lấy má»™t trăm rúp để mua má»™t cái há»™p biếu mẹ nhân lá»… sinh nháºt, rồi thì vá». Lúc đó ta còn sung sướng, còn tá»± do, còn vui vẻ biết chừng nà o. Váºy thì cái hạnh phúc ấy kết thúc từ bao giá» mà cái tình trạng má»›i nà y, cái tình trạng khá»§ng khiếp nà y bắt đầu từ bao giá»? Có cái gì đánh dấu khá»§ng khiếp sá»± thay đổi ấy? Lúc đó ta cÅ©ng vẫn ngồi chá»— nà y, ta cÅ©ng vẫn nhìn hai bà n tay to xương mà khéo léo kia. Váºy thì cái đó đã xảy ra lúc nà o và cái gì đã xảy ra? Ta vẫn còn khoẻ mạnh, lá»±c lưỡng và vẫn như trước, vẫn ngồi ở chá»— hồi nãy. Không đâu, không thể như thế được. Chắc chắn là việc nà y rồi chẳng có háºu quả gì đâu".
Mặt chà ng đỠbừng, mồ hôi như tắm, mặc dầu trong phòng không nóng. Khi ấy ai nhìn mặt chà ng cũng phải thấy sợ hãi và thương tâm, nhất là vì chà ng đang cố gắng hết sức để tỠra bình tĩnh mà không được.
Bản tÃnh nợ đã lên đến con số tiá»n định là bốn mươi ba ngà n rúp, Roxtov Ä‘ang chuẩn bị má»™t con bà i để tố gấp đôi số ba ngà n rúp chà ng má»›i ăn, thì Dolokhov đặt mạnh cá»— bà i xuống bà n, cầm lấy viên phấn và cá»™ng số nợ cá»§a Roxtov vá»›i nét chữ rõ rà ng, cứng cá»i cá»§a hắn, và đánh gãy viên phấn.
- Ä‚n bữa khuya thôi, đã đến giỠăn khuya rồi! Bá»n Di-gan đã đến kia kìa!
Quả nhiên, vừa lúc ấy có má»™t tốp đà n ông và đà n bà tóc Ä‘en da ngăm vừa Ä‘i ngoà i lạnh bước và o vừa nói chuyện vá»›i nhau bằng cái giá»ng Di-gan cá»§a há». Nikolai biết rằng thế là hết, nhưng chà ng cÅ©ng lấy giá»ng thản nhiên nói:
- Thế cáºu không chia bà i nữa à ? Tôi đã sắp sẵn má»™t con bà i rất hay. - Là m như chà ng chỉ quan tâm đến cái thú đánh bà i.
"Thế là xong, thế là chết! - chà ng nghÄ©. - Bây giá» chỉ còn cách cho má»™t viên đạn và o óc", - và đồng thá»i chà ng lại nói, giá»ng rất vui vẻ:
- Nà o, hẵng đánh một ván nữa.
- ÄÆ°á»£c Dolokhov đáp, khi đã cá»™ng xong - được! Bằng lòng đánh hai mươi mốt rúp - hắn vừa nói vừa chỉ con số 21 ở trên sổ nợ, đó là con số lẻ, dôi ra ngoà i tổng số bốn mươi ba ngà n, và tay cầm bà i, hắn sắp sá»a chia. Roxtov ngoan ngoãn vuốt góc con bà i và nắn nót viết con số hai mươi mốt thay cho số sáu ngà n rúp đã chuẩn bị sẵn.
- Ừ thì thế nà o cÅ©ng được. - chà ng nói - Tôi chỉ muốn biết cáºu sẽ cho con mưá»i nà y được hay thua.
Dolokhov lại nghiêm chỉnh chia bà i. á»’, lúc nà y sao Roxtov thù ghét hai bà n tay kia lạ lùng, hai bà n tay Ä‘o Ä‘á», ngón ngắn, lông lá thòi ra ngoà i ống sÆ¡ mi, hai bà n tay Ä‘ang nắm quyá»n lá»±c chi phối chà ng. Con mưá»i ăn.
- Bá tước nợ tôi bốn mươi ba ngà n rúp chẵn. - Dolokhov nói Ä‘oạn đứng Ä‘áºy vươn vai. - Ngồi lâu mệt rồi đấy.
- Phải, tôi cÅ©ng mệt - Roxtov nói Dolokhov ngắt lá»i chà ng, như để nhắc nhở cho chà ng biết rằng lúc nà y chà ng không nên nói đùa.
- Thưa bá tước, khi nà o thì ngà i cho phép tôi lÄ©nh số tiá»n.
Nikolai đỠmặt, kéo hắn sang phòng bên cạnh.
- Tôi không thể trả hết ngay má»™t lúc được, cáºu sẽ nháºn má»™t phiếu hoà n ngân - chà ng nói.
- Cáºu nghe đây, Roxtov ạ - Dolokhov nói vá»›i má»™t nụ cưá»i tươitỉnh trong khi nhìn thẳng và o mặt Nikolai - cáºu cÅ©ng biết câu ngạn ngữ "May mắn trong tình yêu thì rá»§i ro trong cá» bạc". Cô em há» cá»§a cáºu yêu cáºu. Tôi biết.
"á»’! Cảm thấy mình Ä‘ang ở trong tay má»™t con ngưá»i như váºy tháºt là đáng sợ, - Roxtov nghÄ©. Chà ng biết tin chà ng thua bạc sẽ là m cho cha mẹ chà ng choáng váng đến thế nà o; chà ng biết rằng nếu thoát được tình cảnh ấy thì sung sướng đến nhưá»ng nà o, và hiểu rằng Dolokhov vẫn biết hắn ta có thể trừ miá»…n cho chà ng ná»—i sỉ nhục và phiá»n não ấy, nhưng hắn cứ muốn bỡn cợt chà ng như mèo vá»n chuá»™t".
- Cô em há» cáºu… - Dolokhov bắt đầu nói, nhưng Nikolai ngắt lá»i ngay. Chà ng Ä‘iên liết quát lên:
- Cô em hỠtôi không liên quan gì đến việc nà y, xin đừng nói đến cô ấy là m gì.
- Thế thì bao giá» tôi nháºn được tiá»n? - Dolokhov
- Mai! - Roxtov nói Ä‘oạn bước ra khá»i phòng.
Last edited by khungcodangcap; 29-10-2008 at 09:47 AM.
|

25-10-2008, 08:12 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 15 -
Hẹn đến mai và giữ dáng diệu chững chạc không phải là việc khó, nhưng lá»§i thá»§i trở vá» nhà , trông thấy mặt các em và cha mẹ, thú nháºn tá»™i lá»—i, rồi xin má»™t món tiá»n mà mình không có quyá»n đòi há»i sau khi đã lấy danh dá»± ra hứa hẹn - việc đó tháºt là khá»§ng khiếp.
Ngưá»i nhà vẫn chưa Ä‘i ngá»§. Bá»n trẻ nhà Roxtov sau khi Ä‘i xem hát vá» và đã ăn bữa khuya, Ä‘ang quây quần xung quanh chiếc dương cầm. Nikolai vừa bước và o phòng khách đã thấy mình bao phá»§ trong bầu không khà ái ân và thi vị bà ng bạc trong nhà suốt mùa đông năm ấy. Bây giá», sau việc cầu hôn cá»§a Dolokhov và buổi khiêu vÅ© cá»§a Yoghel, bầu không khà ấy tá»±a hồ đã tụ lại dà y hÆ¡n nữa xung quanh Sonya và Natasa, như khi trá»i trước cÆ¡n giông. Hai cô thiếu nữ trong bá»™ áo mà u thanh thiên mặc Ä‘i xem hát, xinh đẹp và biết mình xinh đẹp, Ä‘ang sung sướng, tươi cưá»i đứng bên dương cầm. Vera và Sinsin Ä‘ang đánh cỠở phòng khách. Lão bá tước phu nhân thì trong khi chỠđợi ông chồng và cáºu con, Ä‘ang chÆ¡i bói bà i vá»›i má»™t bà già quý tá»™c lưu trú trong nhà . Denixov ngồi trước dương cầm, hai mắt sáng quắc, tóc rối bù, má»™t chân co ra phÃa sau, Ä‘ang đưa mưá»i ngón tay ngắn ngá»§i Ä‘áºp từng hợp âm, và , mắt đảo qua đảo lại cất giá»ng khà n khà n nhưng đúng cung báºc bà i hát "Äạo cô" - bà i thÆ¡ anh ta má»›i là m và đang tìm cách phổ nhạc.
Äạo cô Æ¡i! Mãnh lá»±c nà o thúc đẩy
Khiến tơ đồng yên ngủ bỗng vang lên.
Nà ng nhen lên trong lòng ta, rực cháy
Ngón tay ta run rẩy, chẳng sao yên?
Chà ng hát vá»›i má»™t giá»ng thiết tha, đôi mắt Ä‘en nhánh long lanh như mã não bắn những tia chá»›p vá» phÃa Natasa, khiến nà ng sợ hãi nhưng sung sưởng.
- Hay quá! Tuyệt diệu! - nà ng reo lên - Một khúc ca nữa đi anh! - nà ng nói thêm, không để ý đến Nikolai.
"Äối vá»›i há» vẫn không có gì thay đổi". - Nikolai nghÄ© ngợi trong khi đưa mắt nhìn qua phòng khách và trông thấy Vera, lão bá tước phu nhân và cụ già .
- À, anh Nikolai đã vá»! - Natasa chạy ra đón chà ng.
- Cha có nhà không? - chà ng nói.
- Anh vá» là m em mừng quá! - Natasa nói, không đáp lại câu há»i cá»§a chà ng - Chúng em ở nhà vui quá anh ạ. Anh Vaxili Dimitrich ở lại thêm má»™t ngà y vì em đấy.
- Không, cha chưa vỠ- Sonya nói.
- Kolo, con đã vỠđấy ư, đi và o đây con, - tiếng bá tước phu nhân nói trong phòng khách.
Nikolai Ä‘i đến chá»— mẹ ngồi, hôn tay bà , và lặng lẽ ngồi xuống cạnh bà n, đưa mắt nhìn theo bà n tay bà đang xếp đặt mấy quân bà i. Từ bên phòng lá»›n vẫn văng vẳng lại những tiếng cưá»i và những giá»ng nói vùi vẻ Ä‘ang van nà i Natasa.
- Thôi được rồi, được rồi - Denixov nói to - Bây giá» từ chối cÅ©ng vô Ãch, tiểu thư còn nợ tôi bà i "đò đưa"(1), tôi van tiểu thư.
Bá tước phu nhân đưa mắt nhìn cáºu con trai Ä‘ang ngồi im lặng.
- Con là m sao thế? - bà há»i chà ng.
- À có sao đâu ạ - chà ng nói, tá»±a hồ câu há»i muôn lần như má»™t ấy đã là m cho chà ng bá»±c mình. - Cha đã sắp vá» chưa?
- Có lẽ sắp vỠđấy.
"Ở nhà chẳng có gì thay đổi. Chưa ai hay biết gì cả. Bây giỠbiết rúc và o đâu?" - Nikolai tự nhủ và trở vỠgian phòng khách lớn có cây dương cầm.
Sonya Ä‘ang ngồi trước dương cầm đánh Ä‘oạn mở đầu bà i "đò đưa" mà Denixov đặc biệt ưa thÃch. Natasa Ä‘ang chuà n bị hát.
Denixov thì đang nhìn nà ng với đôi mắt hân hoan. Nikolai bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
"Tự dưng lại bảo nó hát là m gì thế? Nó thì hát được cái gì? Chả có gì là vui thú cả" - chà ng nghĩ.
Sonya dạo hợp âm thứ nhất của đoạn mở đầu.
"Trá»i Æ¡i, mình là má»™t con ngưá»i bá» Ä‘i, má»™t con ngưá»i đã mất hết danh dá»±, chỉ còn việc cho má»™t viên đạn và o óc, chứ hát vá»›i xướng gì nữa?" - chà ng tá»± nhá»§. - Hay là đi biệt? Nhưng Ä‘i đâu? Thôi, cứ để mặc cho há» hát!"
Nikolai vẫn tiếp tục Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, vẻ mặt u uất, chốc chốc lại liếc nhìn Denixov và hai cô thiếu nữ, đồng thá»i lẩn tránh mắt há».
"Nikolenka, anh là m sao thế?" Äôi mắt cá»§a Sonya như muốn há»i. Nà ng Ä‘oán ngay được rằng chà ng đã gặp má»™t chuyện chẳng là nh.
Nikolai ngoảnh mặt Ä‘i, không nhìn nà ng. Natasa vá»›i các trá»±c giác nhạy bén cá»§a nà ng cÅ©ng đã nháºn thấy ngay tình trạng anh mình. Nà ng có nháºn thấy, nhưng trong giá» phút nà y bản thân nà ng Ä‘ang vui vẻ, xa cách má»i sá»± phiá»n não, má»i ná»—i u buồn, má»i lá»i trách móc, cho nên nà ng tá»± lừa dối mình má»™t cách hữu ý (thanh niên thưá»ng như thế). "Bây giá» mình vui sướng quá, mình không muốn tiếp xúc vá»›i sá»± phiá»n não cá»§a ngưá»i khác để là m hư há»ng mất niá»m vui sướng cảu mình" - đó là chân tình cá»§a nà ng, nhưng nà ng lại nói vá»›i mình má»™t cách khác - "Không đâu, chắc là mình lầm, nhất định anh ấy cÅ©ng vui sướng như mình".
- Nà o, Sonya, - nà ng nói và bước ra chÃnh giữa phòng, nÆ¡i mà nà ng cho là điá»u kiện âm hưởng tốt hÆ¡n cả. Nà ng ngẩng đầu, buông thõng hai bà n tay như má»™t vÅ© nữ và bước mạnh ra chÃnh giữa phòng, má»—i bước Ä‘i Ä‘á»u nhấn mạnh chân chuyển từ gót già y sang mÅ©i già y, rồi dừng lại.
Dáng vẻ cá»§a nà ng như nói vá»›i há»™ nà ng: "Äây tôi như thế nà y đáy!" để đáp lại cái niá»m hân hoan cá»§a Denixov Ä‘ang theo dõi nà ng.
"Nó vui thÃch cái ná»—i gì thế không biết! - Nikolai nghÄ© trong khi nhìn em. - Sao nó không thấy chán, không thấy ngượng nhỉ!"
Natasa đưa lên má»™t nốt đầu tiên, cổ nà ng dãn ra, ngá»±c nà ng nâng lên, hai mắt nà ng trở nên nghiêm trang. Lúc đó nà ng không nghÄ© đến cái gì hết, cÅ©ng không nghÄ© đến ai hết, từ đôi môi tươi cưá»i cá»§a nà ng, những âm thanh tuôn ra, những âm thanh mà má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể xướng lên theo những âm trình như nhau, vá»›i má»™t nhịp diệu như nhau, những âm thanh mà má»™t ngà n lần ta Ä‘á»u cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng đến lần thứ má»™t ngà n linh má»™t thì phải rung động và ứa nước mắt.
Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên Natasa đã bắt đầu hát má»™t cách nghiêm túc, đặc biệt vì có Denixov say sưa thưởng thức tiếng hát cá»§a nà ng. Bây giá» nà ng không hát như má»™t đứa trẻ nữa, trong tiếng hát cá»§a nà ng không còn có sá»± cố gắng chăm chỉ buồn cưá»i cá»§a trẻ con như ngà y trước; Nhưng nà ng hát chưa giá»i, theo ý kiến cá»§a tất cả những ngưá»i sà nh hát đã nghe giá»ng nà ng. "Giá»ng tốt nhưng chưa được luyện, cần phải luyện thêm", má»i ngưá»i Ä‘á»u nói. Nhưng ngưá»i ta nói thế thưá»ng là sau khi tiếng nà ng đã im bặt từ lâu. Còn trong khi cái tiếng chưa luyện ấy Ä‘ang đưa lên vá»›i những hÆ¡i thở không đúng lúc, vá»›i những chá»— chuyển giá»ng khó nhá»c, thì chÃnh những ngưá»i sà nh hát cÅ©ng không nói gì, mà chỉ biết thưởng thức cái giá»ng chưa luyện ấy và cứ muốn nghe nó lại má»™t lần nữa. Trong giá»ng hát cá»§a nà ng có má»™t cái gì trong trẻo, trinh bạch, má»™t cái gì hồn nhiên, không tá»± biết giá trị cá»§a mình, má»™t cái gì êm dịu như nhung, nhưng hãy còn má»™c mạc, phối hợp khéo léo vá»›i những nhược Ä‘iểm kỹ thuáºt đến ná»—i hình như chỉ thay đổi má»™t Ä‘iểm nhá» trong giá»ng hát ấy cÅ©ng đủ là m cho nó hư há»ng mất.
"Là m sao thế nhỉ? - Nikolai nghÄ© thầm khi nghe giá»ng hát cá»§a nà ng, chà ng mở to mắt - Nó có cái gì thay đổi? Hôm nay nó hát hay quá!" và đột nhiên đối vá»›i chà ng cả vÅ© trụ Ä‘á»u quay tụ lại trong phút đợi chá» nốt nhạc theo sau, câu hát theo sau! Và má»i sá»± váºt trong vÅ© trụ Ä‘á»u chia là m ba phách: o miv crudele afetto "Má»™t, hai, ba… má»™t, hai, ba… má»™t… O miv crudele afetto… Má»™t, hai, ba… má»™t. Chà , cuá»™c Ä‘á»i chúng ta tháºt là ngu xuẩn! - Nikolai nghÄ© - Tất cả, nà o là váºn Ä‘en, nà o là tiá»n bạc, nà o là Dolokhov, nà o là oán há»n, nà o là danh dá»± tất cả những cái đó Ä‘á»u là chuyện vô nghÄ©a… Äây, cái nà y má»›i đáng kể nà y. Xem nà o, Natasa! Xem nà o, em gái yêu cá»§a tôi; xem nà o, cô bạn thân mến! Em tôi sẽ đưa cái nốt si ấy như thế nà o? Nó đã được rồi! Trá»i Æ¡i!" - và chà ng bất giác hát bè đệm cách nốt cao má»™t khoảng ba, để tăng cưá»ng cho cái nốt si ấy mà cÅ©ng không biết rằng mình Ä‘ang hát nữa. "Trá»i Æ¡i! Hay quá! Có tháºt là chÃnh ta đã hát lên không? Sung sướng là m sao! - Chà ng nghÄ©. Ôi cái hợp âm quang đãng ba ấy nó réo rắt là m sao, và những gì tốt đẹp nhất trong lòng Roxtov đã rung động theo nó mãnh liệt đến nhưá»ng nà o! Và cái đó không dÃnh dáng gì đến má»i sá»± váºt ở trên Ä‘á»i. Kể gì thua bạc, kể gì Dolokhov, kể gì lá»i hứa danh dá»±, và quả tháºt… Äó toà n là những chuyện nhảm nhÃ! Có thể giết ngưá»i, ăn trá»™m mà vẫn hạnh phúc.
Chú thÃch:
(1) Barcarolla (tiếng Ã).
Last edited by khungcodangcap; 02-11-2008 at 10:30 AM.
|

25-10-2008, 08:13 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 16 -
Äã lâu lắm Roxtov chưa lần nà o được khoái cảm như váºy trong khi nghe nhạc. Nhưng Natasa vừa hát xong bà i hát đò đưa thì chà ng lại sá»±c nhá»› đến thá»±c tế. Chà ng lẳng lặng bá» ra ngoà i và đi vá» phòng riêng.
Mưá»i lăm phút sau, lão bá tước, vui vẻ và hả hê, ở câu lạc bá»™ vá» Nikolai nghe tiếng xe ông cụ vá» liá»n đến gặp.
- Thế nà o, vui chứ? - Ilya Andreyevich vừa nói vừa vui vẻ và kiêu hãnh mỉm cưá»i vá»›i con trai. Nikolai muốn nói "Vâng" nhưng không sao nói được: chỉ thiếu má»™t tà nữa chà ng đã khóc nấc lên. Bá tước Ä‘ang mải châm tẩu thuốc, không nháºn thÄ‘v tình trạng cá»§a con.
"Thôi, đằng nà o cÅ©ng phải nói" - Nikolai suy nghÄ© lần đầu tiên và cuối cùng. Rồi đột nhiên, vá»›i má»™t giá»ng nói hết sức ung dung mà chà ng cÅ©ng phải tá»± lấy là m xấu hổ, chà ng nói vá»›i ông cụ, như khi chà ng muốn xin phép dùng xe ngá»±a Ä‘i phố:
- Ba ạ, con đến đây để thưa chuyện. Tà nữa thì quên mất. Con cần tiá»n.
- Tháºt à ? - ông cụ nói trong lúc Ä‘ang vui - thì ba đã bảo con là số tiá»n kia không đủ tiêu đâu mà ! Con cần có nhiá»u không?
- Có nhiá»u. - Nikolai đỠmặt nói, vá»›i má»™t nụ cưá»i ung dung, ngu xuẩn, mà mãi vá» sau chà ng vẫn không sao tha thứ cho mình được - Con có nhỡ thua bạc má»™t Ãt… nghÄ©a là cÅ©ng khá nhiá»u, rất nhiá»u nữa là khác, bốn mươi ba ngà n rúp.
- Là m sao? Thua ai? Nói đùa đấy chứ - Bá tước kêu lên, cổ và gáy hốt nhiên đỠgay vì chứng huyết áp cao cá»§a ngưá»i có tuổi.
- Con đã hẹn trả nội ngà y mai - Nikolai nói.
- Ấy thế - lão bá tước vừa nói vừa đang rộng hai cánh tay ra tỠvẻ bất lực, rồi bủn rủn ngồi phịch xuống đi-văng.
- Biết là m thế nà o? Ai mà chẳng trải qua một lần như thế? -
Nikolai nói vá»›i má»™t giá»ng ung dung và chững chạc, nhưng trong lòng thì tá»± cho mình là má»™t thằng vô lại, má»™t thằng khốn nạn, dù chết cÅ©ng không thể chuá»™c hết tá»™i ác. Chà ng chỉ muốn đến hôn tay cha, quỳ xuống xin cha tha tá»™i, nhưng chà ng lại nói vá»›i má»™t giá»ng ung dung, tháºm chà còn thô lá»— nữa, rằng chuyện đó bắt cứ ai cÅ©ng có thể trải qua.
Bá tước Ilya Andreyevich, nghe câu trả lá»i cá»§a con thì cúi nhìn xuống đất rồi loay hoay má»™t lúc như muốn tìm cái gì.
- Phải, phải, - Ông cụ nói, - Khó đấy, cha e rằng khó mà kiếm được số tiển ấy, chuyện ấy ai mà chẳng có lần trải qua! Phải, tháºt thế… - Và bá tước đưa mắt nhìn lướt qua mặt con rồi Ä‘i ra phÃa cá»a… Nikolai vốn đã liệu trước là có thể bị cá»± tuyệt, nhưng không há» ngá» sá»± tình sẽ như váºy.
- Ba Æ¡i! Ba, ba! - Chà ng nghẹn ngà o gá»i vá»›i theo ép chặt môi lên đấy và khóc nức nở.
Trong khi bá tước và cáºu con trai giãi bà y vá»›i nhau như váºy thì má»™t cuá»™c nói chuyện không kém phần quan trá»ng cÅ©ng diá»…n ra giữa bá tước phu nhân và cô gái. Natasa há»›t hÆ¡ há»›t hải chạy đến phòng mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!… Anh ấy đã…
- Cái gì thế?
- Anh ấy đã… anh ấy đã ngá» lá»i vá»›i con. Mẹ Æ¡i! Mẹ Æ¡i! - nà ng kêu lên.
B á tước phu nhân không dám tin ở tai mình nữa. Denixov đã ngá» lá»i. Nhưng ngá» lá»i vá»›i ai? Vá»›i cái con bé oắt Natasa kia, má»›i đây còn hÆ¡i búp bê, bây giá» còn phải há»c bà i ư!
- Thôi Ä‘i Natasa, chỉ vá»› vẩn! - bà cụ nói, trong lòng hy vá»ng rằng câu chuyện chỉ là má»™t trò đùa.
- Vá»› vẩn đâu! Con nói tháºt đấy, mẹ ạ - Natasa nói vá»›i má»™t giá»ng há»n dá»—i - Con và o há»i mẹ xem nên như thế nà o, mẹ lại bảo là vá»› vẩn.
Bá tước phu nhân nhún vai.
- Nếu quả tháºt me-xừ Denixov xin kết hôn vá»›i mà y, thì mà y bảo cho ông ta biết rằng ông ta là má»™t thằng ngốc.
- Không, không phải là thằng ngốc - Natasa nói, vẻ tức giáºn và nghiêm trang.
- Thế thì mà y muốn cái gì? Bá»n chúng mà y bây giỠđứa nà o cÅ©ng nghÄ© đến chuyện yêu đương cả. Nếu mà y phải lòng anh ta thì mà y cứ lấy Ä‘i - bá tước phu nhân cưá»i bá»±c dá»c - Lạy Chúa!
- Mẹ ơi, không phải, con không phải lòng anh ấy đâu! Chắc không phải đâu?
- Không, nhưng cô bạn cá»§a tôi muốn gì nà o? Thôi để mẹ ra nói vá»›i anh ấy cho, - bá tước phu nhân mỉm cưá»i nói.
- Không, mẹ để con Ä‘i, nhưng mẹ bảo con biết con phải là m như thế nà o. Mẹ thì cái gì cÅ©ng tưởng dá»… lắm - nà ng nói thêm để đáp lại nụ cưá»i cá»§a phu nhân. - Nhưng mẹ có biết đâu anh ấy nói vá»›i con như thế nà o! Con biết, anh ấy không muốn nói, nhưng không hiểu sao buá»™t miệng mà nói ra đấy thôi.
- Thì đằng nà o cũng vẫn phải từ chối.
- Không, không nên. Con thấy anh ấy tội nghiệp lắm. Anh ấy dễ thương lắm cơ.
- Thế thì nháºn lá»i Ä‘i! Vả lại mà y cÅ©ng đến lúc phải lấy chồng rồi đấy, - bà mẹ nói, giá»ng bá»±c tức và mỉa mai.
- Mẹ ơi, con thấy anh ấy tội nghiệp quá. Con không biết nói với anh ấy thế nà o.
- Nhưng mà y không nói gì cả, để tao nói cho. - Bá tước phu nhân đáp, bá»±c tức vì ngưá»i ta dám coi con bé Natasa cá»§a mình như má»™t ngưá»i lá»›n.
- Không, muôn và n xin mẹ đừng nói, để con nói lấy, còn mẹ cứ đứng ngoà i cá»a mà nghe. - Nói xong Natasa tạt qua phòng khách chạy và o phòng khiêu vÅ©: Denixov vẫn ngồi nguyên trên ghế như trước, cạnh chiếc giương cầm, hai tay ôm đầu. Chà ng vụt đứng dáºy khi nghe tiếng bước nhẹ nhà ng cá»§a nà ng.
- Cô Natali - chà ng vừa nói vừa Ä‘i nhanh đến trước mặt nà ng, - Xin cô định doạt số pháºn cá»§a tôi. Nó ở trong tay cô.
- Anh Vaxili Dmitrich, em ái ngại cho anh quá. Không, nhưng… Anh tháºt dá»… thương… nhưng, có Ä‘iá»u là không nên, cứ như thế nà y thì em sẽ yêu anh mãi mãi.
Denixov cúi nhìn xuống sát tay nà ng và nà ng nghe thấy những âm thanh lạ lùng mà nà ng không hiểu. Nà ng đặt má»™t chiếc hôn trên má»› tóc quăn, Ä‘en nhánh và rối bù cá»§a chà ng. Vừa lúc ấy, nghe có tiếng áo sá»™t soạt vá»™i vã cá»§a bá tước phu nhân. Phu nhân đến gần chá»— hai ngưá»i.
- Anh Vaxili Dmitrich, tôi xin cảm Æ¡n anh vá» Ä‘iá»u vinh dá»± ấy - bà nói vá»›i má»™t giá»ng ngượng nghịu, nhưng Denixov lại có cảm tưởng là nghiêm khắc - Nhưng con gái tôi còn non dại quá và tôi thiết tưởng vá»›i tư cách là bạn thân cá»§a con trai tôi thì lẽ ra anh nên nói vá»›i tôi trước. Giá được như thế, thì đã không đến ná»—i bắt buá»™c tôi phải từ chối.
- Thưa bá tước phu nhân… - Denixov vừa đáp, hai mắt nhìn xuống đất, vẻ ân háºn, chà ng muốn nói thêm câu gì nữa nhưng lưỡi cứ lÃu lại. Natasa không thể không má»§i lòng khi thấy chà ng khổ sở như váºy Nà ng bắt đầu khóc to lên.
- Thưa bá tước phu nhân, tôi tháºt có lá»—i vá»›i phu nhân - Denixov nói tiếp, giá»ng đứt quãng, - Nhưng xin phu nhân biết cho rằng tôi sùng má»™ tiểu thư và gia đình đến ná»—i tôi có thể dâng Ä‘á»i sống cá»§a tôi hai lần… - Chà ng ngước nhìn lên bá tước phu nhân và nháºn thấy vẻ mặt nghiêm khắc cá»§a bà … - Thôi, xin từ biệt phu nhân - Chà ng nói và hôn tay bá tước phu nhân, rồi không nhìn Natasa, chà ng bước quả quyết ra khá»i phòng.
Hôm sau, Roxtov tiá»…n Denixov ra Ä‘i, vì Denixov đã quyết định không ở thêm má»™t ngà y nà o ở Moskva nữa. Bạn bè cá»§a chà ng đặt tiệc tiá»…n chà ng ở nhà bá»n Di-gan, sau đó chà ng không còn biết hỠđặt chà ng và o xe trượt tuyết như thế nà o mà không còn nhá»› gì vá» ba trạm đầu tiên cá»§a cuá»™c hà nh trình.
Sau khi Denixov Ä‘i, Roxtov còn phải chá» số tiá»n trả nợ, vì lão bá tước không thể chạy được trong má»™t lúc, và phải lưu lại mưá»i lăm ngà y ở Moskva, nhưng không ra khá»i nhà , và phần lá»›n thá»i gian chỉ lẩn quẩn trong phòng các cô thiếu nữ.
Sonya lại cà ng âu yếm và táºn tuỵ vá»›i chà ng hÆ¡n bao giá» hết. Nà ng có vẻ muốn tá» ra cho chà ng biết rằng việc chà ng thua bạc là má»™t kỳ công, khiến nà ng cà ng yêu chà ng hÆ¡n trước. Nikolai thì tá»± cho mình là không xứng đáng vá»›i nà ng nữa.
Chà ng chép nà o thÆ¡ nà o nhạc dầy cả các táºp an-bom cá»§a hai cô thiếu nữ, và sau khi đã gá»i đủ số tiá»n bốn mươi ba ngà n rúp và đã nháºn được biên lại cá»§a Dolokhov, không từ biệt má»™t ngưá»i nà o, chà ng khởi hà nh và o cuối tháng mưá»i má»™t để Ä‘uổi theo binh Ä‘oà n cá»§a mình bấy giỠđã ở Ba Lan.
Last edited by khungcodangcap; 02-11-2008 at 10:34 AM.
|

25-10-2008, 08:15 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN V - Chương -1-
Sau tráºn cãi nhau vá»›i vợ, Piotr lên đưá»ng Ä‘i Petersburg. Ở trạm Torzok không có ngá»±a, hoặc giả ngưá»i trạm trưởng không muốn cấp ngá»±a cho chà ng. Chà ng đà nh phải nán đợi. Chà ng giữ nguyên quần áo, nằm dà i trên chiếc Ä‘i-văng da sau chiếc bà n tròn, ghếch đôi chân to tướng Ä‘i á»§ng lót nỉ lên bà n và bắt đầu suy nghÄ© miên man.
- Thưa ngà i, có phải Ä‘em va li và o không ạ? Có cần dá»n giưá»ng, pha trà không ạ? - Ngưá»i hầu phòng há»i.
Piotr không đáp, vì bây giá» chà ng chẳng nghe thấy gì và chẳng trông thấy gì hết. Ở trạm trước, chà ng đã bắt đầu suy nghÄ© và vẫn cứ suy Ä‘i nghÄ© lại vá» má»™t việc gì ấy - việc ấy quan trá»ng đến ná»—i chà ng chẳng buồn đỠý đến những Ä‘iá»u xảy ra quanh mình. Không những chà ng không há» quan tâm đến vấn đỠmình đến Petersburg sá»›m hay muá»™n, ở trạm nà y có chá»— nghỉ hay không, mà hÆ¡n nữa so vá»›i những Ä‘iá»u Ä‘ang khiến chà ng bắn khoăn suy nghÄ© thì có ở đây má»™t và i giá» hay sẽ ở suốt Ä‘á»i cÅ©ng chẳng có gì quan trá»ng.
Hai vợ chồng trạm trưởng, ngưá»i hầu phòng, má»™t bà bán đồ thêu Torzok bước và o phòng để đợi chà ng sai bảo. Piotr chẳng buồn nhúc nhÃch, cứ để nguyên cặp chân trên bà n. Chà ng nhìn há» qua đôi kÃnh trắng, không hiểu há» cần gì và tại sao tất cả những ngưá»i nà y không cần phải giải quyết những vấn đỠđang bắt chà ng báºn tâm suy nghÄ© mà cứ sống được như thưá»ng. Chung quy cÅ©ng vẫn là những vấn đỠđã luôn luôn khiến chà ng suy nghÄ© kể từ ngà y Ä‘i đấu súng ở Sokolniki vá», và qua cái đêm trằn trá»c mất ngá»§ đầu tiên; chỉ có Ä‘iá»u là bây giá», trong cảnh Ä‘i đưá»ng cô độc, chà ng vẫn cứ phải quay trở lại những vấn đỠấy mà chà ng không tà i nà o giải quyết được nhưng cÅ©ng không thể thôi không không đặt ra cho mình được. Hình như cái Ä‘inh ốc chÃnh trong đầu chà ng, cái Ä‘inh ốc trước đây vẫn giữ vững tất cả cuá»™c sống cá»§a chà ng, nay đã mòn Ä‘i. Cái Ä‘inh ốc nà y không và o sâu hÆ¡n nữa, nó không báºt ra ngoà i, mà lại cứ quay tại chá»—, không khá»›p và o đâu cả, quay mãi ở má»™t nấc, mà cÅ©ng không thể nà o là m cho nó ngừng quay được.
Ngưá»i trạm trưởng bước và o, kÃnh cẩn:
- Xin đại nhân nán đợi lấy hai giỠđồng hồ ngắn ngủi nữa thôi, rồi sau đó thế nà o hắn cũng sẽ cung cấp ngựa trạm cho đại nhân.
Hẳn là hắn nói dối và chỉ tìm cách bòn thêm tiá»n hà nh khách: "Hắn là m như váºy là tốt hay xấu? - Piotr tá»± há»i. - Riêng đối vá»›i ta thì tốt, nhưng đối vá»›i má»™t hà nh khách khác thì xấu, còn đối vá»›i bản thân hắn thì lại là tất yếu, vì hắn không có gì ăn: hắn có bảo là má»™t sÄ© quan đã đánh hắn vì chuyện nà y. Mà sở dÄ© viên sÄ© quan kia đánh hắn là vì Ä‘ang cần Ä‘i gấp. Còn ta, ta đã bắn Dolokhov bởi vì ta cảm thấy mình bị sỉ nhục. Louis XVI đã bị giết bởi vì ngưá»i ta cho rằng ông ta phạm tá»™i, rồi má»™t năm sau, ngưá»i ta lại giết kẻ đã giết ông ta, cÅ©ng lại vì má»™t lý do đó. Cái gì là xấu? Cái gì là tốt? Nên yêu cái gì, nên ghét cái gì? Sống để là m gì, và ta là cái gì? Cuá»™c sống là gì? Cái chết là gì? Sức mạnh nà o chi phối tất cả?" - Chà ng tá»± há»i. Và trong số những câu há»i nà y không có lấy được má»™t câu nà o có lá»i giải đáp: nếu không phải là lá»i giải đáp sau đây, má»™t lá»i giải đáp phi lý, hoà n toà n không trả lá»i và o câu há»i: "Ngưá»i sẽ chết và tất cả sẽ hết. Ngưá»i sẽ chết và ngưá»i sẽ biết tất cả hoặc ngưá»i sẽ không còn phải há»i han gì nữa". Nhưng cái chết cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u đáng sợ. Bà bán hà ng ở Torzok lanh lảnh cất tiếng chà o má»i, đặc biệt má»i mua những đôi già y da dê. "Ta hiện có mấy trăm rúp mà ta chẳng dùng là m gì, còn cái bà mặc áo khoác lách kia thì lại Ä‘ang đứng nhìn ta má»™t cách rụt rè - Piotr suy nghÄ©. - Vả chăng bà ta cần tiá»n đế là m gì má»›i được chứ? Tiá»n có Ä‘em lại cho bà ta thêm má»™t mảy may hạnh phúc nà o đâu, có là m cho tâm hồn bà ta yên tÄ©nh thêm má»™t chút nà o đâu? Ở trên thế gian nà y có cái gì có thể là m cho ta và bà ấy bá»›t lệ thuá»™c và o tá»™i ác, và o cái chết hay không? Cái chết sẽ là chấm dút tất cả và nhất định sẽ đến, hôm nay hay ngà y mai cÅ©ng thế thôi, bởi vì so vá»›i vÄ©nh viá»…n thì cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng chỉ là má»™t khoảnh khắc". Và chà ng lại tìm cách vặn cái Ä‘inh ốc kia, cái Ä‘inh ốc Ä‘ang quay tÃt mà chẳng khá»›p và o đâu cả mãi mãi vẫn cứ quay ở má»™t nấc.
Ngưá»i đà y tá»› đưa cho chà ng má»™t quyển tiểu thuyết băng thư cá»§a bà Xuza đã rá»c má»™t ná»a. Chà ng bắt đầu theo dõi trong quyển truyện những ná»—i Ä‘au khổ và cuá»™c dấu tranh để theo đức hạnh cá»§a má»™t cô Amélie de Mansfeld (1) nà o đó. Chà ng tá»± há»i: "Tại sao nà ng lại phải cố cưỡng lại ngưá»i quyến rÅ© mình má»™t khi nà ng yêu ngưá»i ấy? Thượng đế không thể đặt và o lòng nà ng những khao khát trái vá»›i ý muốn cá»§a Ngưá»i. Ngưá»i vợ trước đây cá»§a ta không há» cưỡng lại dục vá»ng và có lẽ nó là m như thế là phải. Ngưá»i ta chẳng phát hiện được gì mà cÅ©ng chẳng nghÄ© thêm được Ä‘iá»u gì cả. - Piotr nói má»™t mình - Chúng ta chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là chúng ta không biết gì hết. Äó là trình độ trà tuệ cao nhất cá»§a nhân loại".
Chà ng cảm thấy trong lòng chà ng và chung quanh chà ng tất cả Ä‘á»u há»—n loạn, vô nghÄ©a và đáng ghét. Nhưng ngay trong sá»± chán ghét đối vá»›i má»i váºt chung quanh, chà ng vẫn thấy có má»™t khoái cảm riêng có sức khÃch động.
- Xin đại nhân là m Æ¡n ngồi nhÃch tà chút để dà nh chá»— cho vị nà y - ngưá»i trạm trưởng bước và o giá»›i thiệu vá»›i chà ng má»™t ngưá»i hà nh khách khác, cÅ©ng phải dừng lại đây vì thiếu ngá»±a. Ngưá»i khách nà y là ông già ngưá»i thấp, vai rá»™ng, nước da và ng võ, mặt nhăn nheo, có đôi lông mà y bạc trắng nhô ra trên đôi mắt sáng mà u xám nhá» nhá».
Piotr bá» chân ở trên bà n xuống, đứng dáºy và đến nằm trên cái giưá»ng mà ngưá»i ta đã dá»n cho chà ng, chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn ngưá»i má»›i đến. Ngưá»i nà y, vẻ mặt cau có và má»i mệt, mắt không nhìn chà ng, Ä‘ang cởi áo ngoà i má»™t cách khó nhá»c vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i đầy tá»›. Khi chỉ còn cái áo tu-lúp đã cÅ©, bên ngoà i phá»§ lụa Nam kinh, phá»§ lên cặp chân xương xẩu Ä‘i á»§ng da, ngưá»i khách ngồi xuống Ä‘i-văng, dá»±a cái đầu to tướng vá»›i đôi thái dương rá»™ng, tóc cắt ngắn, và o lưng Ä‘i-văng, và đưa mắt nhìn Bezukhov. Vẻ khắc khổ, thông minh và sâu sắc trong cái nhìn nà y khiến Piotr chú ý. Chà ng muốn nói chuyện vá»›i ngưá»i khách, và đã toan há»i ông ta vá» cuá»™c hà nh trình, thì ông già đã nhắm mắt và khoanh hai bà n tay nhăn nheo lại. Piotr nháºn thấy trên má»™t ngón tay ông ta có Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn bằng gang to tướng khắc hình sá» Adam(2). Ông ta ngồi yên không biết là đang nghÄ© ngợi hay Ä‘ang trầm tư mặc tưởng vá» má»™t Ä‘iá»u gì. Ngưá»i đà y tá»› cÅ©ng là má»™t ông già nhá» nhắn, mặ và ng và nhăn nheo, râu ria chẳng thấy, chắc không phải vì ông ta cạo mà vì ông ta vốn không râu. Ngưá»i đà y tá»› già nhanh nhẹn mở cái há»™p đựng đồ Ä‘i đưá»ng lấy đồ trà ra sắp lên bà n và mang lên má»™t chiếc xamova nước xôi sùng sục. Khi má»i việc đã xong xuôi đâu và o đấy, ngưá»i hà nh khách mở mắt, lại gần bà n rót cho mình má»™t cốc nước trà , rót má»™t cốc nữa cho ông già thấp bé không râu kia rồi đưa cho ông ta. Piotr bắt đầu bứt rứt, cảm thấy cần nói chuyện và tháºm chà nhất định phải nói chuyện vá»›i ngưá»i khách kia. Ngưá»i đà y tá»› uống xong Ä‘em cốc đặt úp trên đĩa trà (3) vá»›i miếng đưá»ng đã gặm dở, và há»i xem ông chá»§ có cần gì không.
- Không, không cần gì hết, ông đưa cho tôi quyển sách - ngưá»i khách nói. - Ngưá»i đà y tá»› Ä‘em quyển sách lại. Piotr thấy hình như đó là má»™t quyển sách tôn giáo. Ngưá»i khách bắt đầu Ä‘á»c say sưa. Piotr nhìn ông ta. Äá»™t nhiên ngưá»i khách Ä‘á»c sách má»™t bên đánh dấu trang sách, nhắm mắt lại rồi lại dá»±a và o lưng ghế, ngồi vá»›i tư thế như lúc nãy. Piotr vẫn cứ nhìn ông ta. Chà ng chưa kịp ngoảnh mặt Ä‘i thì ông gì đã lại mở mắt ra và cái nhìn cương nghị và nghiêm khắc cua ông ta đã dán chặt và o chà ng.
Piotr cảm thấy khó chịu muốn tránh cái nhìn ấy, nhưng đôi mắt sáng quắc kia vẫn cứ thu hút chà ng không sao cưỡng lại được.
Chú thÃch:
(1) Amélie de Mansfeld (1803) là tiểu thuyết của bà Cotin chứ không phải của bà Xuza - Ở đây tác giả nhớ lầm.
(2) Hình sá» ngưá»i có hai cái xương chéo nhau ở dưới.
(3) Nông dân Nga thưá»ng úp chén lại để tá» rà ng mình không uống nữa. Ngưá»i Nga khi uống trà thưá»ng không bỠđưá»ng và o chén.
Last edited by khungcodangcap; 02-11-2008 at 10:35 AM.
|
 |
|
| |