Vô Danh Ma mặt đầy vẻ tức giận, từ từ đứng dậy lạnh lùng nói:
- Ðem con nha đầu ra đây!
Một tràng tiếng bước chân nhốn nháo vang lên dội tới hang đá, bọn người tiến vào là Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Ðộc Nương Tử và vài chục tên ma đầu không rõ tên.
Trong đó Ðộc Nương Tử một tay kéo Diêu Ngọc Nga vượt lên trước tới gần Vô Danh Ma, xô mạnh Diêu Ngọc Nga quỳ xuống dưới. Té ra người của Phục Cừu bang đều đã ẩn nấp trong rừng ngoài hang đá trước, nhìn thấy Vũ Duy Ninh hóa trang làm tiều phu vào trong hang xong, mới lặng lẽ theo sau, cho nên dù Vũ Duy Ninh không bị Vô Danh Ma bắt, cũng không có cách nào thoát được lưới.
Ðúng như Vô Danh Ma đã đoán chắc rằng Vũ Duy Ninh thế nào cũng trở lại để cứu Diêu Ngọc Nga, nên đã sai làm trước một cái giá gỗ hình chữ thập, lúc ấy có bốn tên ma đầu đưa cái giá gỗ ấy vào hang, đóng xuống đất rồi đem Vũ Duy Ninh trói lên, khiến chàng biến thành một hình chữ thập đứng.
Diêu Ngọc Nga từ lúc bị lôi xềnh xệch vào hang, thái độ vẫn rất bình thản, lúc ấy thấy bọn họ trói Vũ Duy Ninh lên giá gỗ, sắc mặt trắng bệch, run lên nói:
- Bà không được hại y!
Vô Danh Ma liếc nhìn xéo qua nàng lạnh lùng hỏi:
- Thật không?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Thật, đó là vì ta xúi giục y trốn chạy, bà xử phạt ta được rối.
Vô Danh Ma cười nói:
- Ta đang muốn xử phạt ngươi đây, ta trói y lên cái giá gỗ ấy là để y được nhìn thấy ngươi chịu đau khổ cho rõ ràng thôi.
Diêu Ngọc Nga nghe thấy vẫn không có chút gì sợ hãi, gật đầu nói:
- Ðược, tính mạng của ta do bà cứu sống, bà muốn xử phạt thế nào thì tùy ý.
Vô Danh Ma nói:
- Lần ấy ta cứu ngươi không bị tên xa phu làm nhục, bây giờ ta muốn thu lại món ân tình ấy, ngươi hiếu ý ta chứ?
Diêu Ngọc Nga cười thê thảm nói:
- Hiếu, bà có thể đích thân ra tay giết chết ta!
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Ngươi nghe làm rối, ta muốn sai một tên thuộc hạ làm nhục ngươi đây Diêu Ngọc Nga sắc mặt xám xanh, ngẩng phắt lên nhìn chằm chằm vào Vô Danh Ma một lúc lâu, mới bật ra tiếng cười thảm nói:
- Té ra ta nhìn lầm rồi!
Vô Danh Ma cười nói:
- Ngươi nhìn lầm cái gì thêm Diêu Ngọc Nga nói:
- Ta vẫn nghĩ rằng bà dù có bại hoại cũng là một người đàn bà, té ra không phải, bà chỉ là một con chó điên!
Vô Danh Ma cả giận, gầm lên một tiếng vung mạnh tay ra, chỉ nghe chát một tiếng, Diêu Ngọc Nga lập tức cũng giống hệt như Vũ Duy Ninh, mặt tím bầm lên, máu ứa ra bên mép, ngã vật ra trên mặt đất.
Diêu Ngọc Nga há miệng ra chửi lớn:
- ÐỔ Chó điên, đổ quỷ dạ xoa! ÐỔ điên khùng táng tận lương tâm!
Vô Danh Ma tức đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên, thét lớn:
- Cởi hết quần áo nó ra! Cởi hết quần áo nó ra!
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn nghe lệnh bước ra, kéo Diêu Ngọc Nga dậy, ra tay định cởi quần áo của nàng.
- Ðợi một chút!
Ðúng lúc ấy, ngoài hành lang vang lên một câu nói vang rền như sấm, làm người ta choáng cả tai.
Cả bọn Vô Danh Ma nghe thấy, biết ngay người nói không phải là người của mình, nhất thời ai cũng cả kinh biến sắc, hoảng hốt quay người, đưa tay trước ngực, đưa mắt nhìn ra đường vào hang. Nhưng khi nhìn rõ mặt người đi vào, ai cũng sững sờ.
Té ra lão nhân tóc bạc phơ mặt hung dữ vừa nói câu ấy lại là một người trong Phục Cừu bang của bọn họ. Tay trái y cắp một người - ÐỘC Mục Cuồng Cung Quang Ðình!
rinh trạng này quả khiến cả bọn Vô Danh Ma trợn mắt há miệng, ngơ ngác chẳng hiếu gì cả.
Một tên thuộc hạ vốn rất trung thành, đột nhiên làm phản bắt sống Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình, thì là vì sao?
Vô Danh Ma sau lúc ngạc nhiên, rẽ mọi người bước ra, dừng lại trước mặt lão nhân tóc bạc, mặt lạnh băng hỏi:
- Kim Tam Huyền, ngươi điên à?
Kim Tam Huyền đặt tay phải lên đầu Ðộc Mục Cuồng, hô hô cười nói:
- Lão phu không điên, chỉ có ngươi điên thôi!
Vô Danh Ma sắc mặt càng lạnh lẽo, hỏi:
- Tại sao ngươi phản bội?
Kim Tam Huyền nói:
- Vì lão phu không nỡ nhìn thấy một cô nương trong trắng bị ngươi đày đọa tới chết!
Vô Danh Ma giận quá bật cười, nói:
- ÐÓ mới thật là thú vị, không ngờ Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền ngươi đột nhiên lại phát sinh dạ từ bi thế này đây.
Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền cười nói:
- Người ta ai cũng có lòng trắc ẩn.
Vô Danh Ma thu tiếng cười lại, mặt vẻ nghiêm khắc nói:
- Buông Cung lão ra, nếu ngươi không muốn Diêu Ngọc Nga bị làm nhục, thì ta hãy bỏ lệnh xử phạt cũng được.
Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền lắc đầu cười nói:
- Không, lão phu đã không có hứng thú làm thuộc hạ của con mụ điên như ngươi nữa rồi.
Vô Danh Ma đột nhiên tiến lên một bước, mắt lộ sát cơ nói:
- Ngươi muốn chết phải không?
Huyết Hoa Ma lùi lại một bước cười hô hô nói:
- Không muốn, lão phu còn muốn tới Ðồng Tâm Minh xem sao.
Vô Danh Ma trừng mắt nói:
- Ngươi nghĩ rằng Ðồng Tâm Minh tha tội cho ngươi à?
Huyết Hoa Ma gật đầu nói:
- Tứ Hải Ðồng Tâm Minh là tổ chức công chính Vô tư, bất kể là kẻ nào làm ác tới đâu, chỉ cần thật lòng hối cải, lên núi nộp mình, thì cũng đều có thể được tha tội.
Ngừng lại một chút, kế cười nói:
- ÐÓ là nói về phần các ngươi thôi, chứ lão phu thì khác, lão phu mà mang gã Ðộc Mục Cuồng này tới Ðồng Tâm Minh, thì Du minh chủ còn phải mở cửa lớn ra đón, cung kính mời lão phu vào nữa kia!
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Kim Tam Huyền, ngươi đang nằm mơ đấy!
Huyết Hoa Ma nói:
- Không đâu, lão phu tỉnh táo lắm.
Vô Danh Ma nói:
- Vậy tại sao ngươi lại nói mơ?
Huyết Hoa Ma cười nói:
- Hoàn toàn không phải nói mơ, mới rồi lão phu đã nói qua, tình hình của lão phu với các ngươi có chỗ không giống nhau.
Vô Danh Ma chăm chú nhìn hỏi:
- Chỗ nào không giống nhau?
Huyết Hoa Ma đưa tay vuốt mặt một cái, cười nói:
- Chỗ này không giống nhau.
Khuôn mặt bóc đi lớp mặt nạ cải trang, hiện ra một bộ mặt hòa ái có thể gần gũi thân mật - té ra đây vốn không phải là Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền!
Vô Danh Ma biến sắc mặt, buột miệng la:
- Ngươi là... Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy?
Lão nhân gật đầu cười sằng sặc đáp:
- Ðúng lắm, không ngờ ngươi còn nhận ra được lão phu. Dường như mấy chục năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Lúc lão phu từ chức đặc sứ áo vàng, ngươi còn là một cô nương xinh đẹp, trẻ tuổi, không ngờ mấy mươi năm sau, ngươi lại biến thành một ma đầu điên cuồng mất cả tính người.
Vô Danh Ma như chưa hết hoảng sợ, bà sững sờ trợn mắt nhìn đối phương, trong lòng Vô cùng sợ hãi, vì bà ta không biết được Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy làm thế nào giả mạo được Huyết Hoa Ma trà trộn vào đây, mà mình u u mê mê không rõ được.
Lúc ấy Vũ Duy Ninh đang bị trói trên giá gỗ nhìn thấy Huyết Hoa Ma là Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy cải trang, bất giác mừng rỡ kêu lớn:
- Sư phụ, cứu con mau mau!
Thiên Thủ Kiếm Khách cười hì hì nói:
- Ðừng gấp, đổ đệ cưng à, sư phụ còn phải bắt đầu bàn bạc với Sử cô nương đây.
Vô Danh Ma nghe thấy ba chữ "Sử cô nương", thân hình khẽ run lên một cái, đột nhiên cười nhạt nói:
- Thượng Quan Uy, Sử cô nương chết rối!
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Không đâu, chỉ có điều cô ta thay đổi tâm tính thôi, biến thành một kẻ giỏi trách người mà không tự trách mình.
Vô Danh Ma hừ một tiếng nói:
- Ta báo thù cho sư tổ và phụ thân, nếu như không phải vì ta dại khờ, thì năm xưa sư tổ và cha ta đã không chết thảm như thế.
Thiên Thủ Kiếm Khách gật đầu nói:
- Ðúng! Miễn cưỡng mà nói thì Ngũ Tuyệt Ma Quân và lệnh tôn quả chết dưới tay Du minh chủ, nhưng cô biết cha Du minh chủ chết dưới tay ai chứ?
Vô Danh Ma nói:
- Chuyện ấy ta bất chấp, ta chỉ luận y dối ta!
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Theo chỗ lão phu biết, năm ấy Du minh chủ hoàn toàn không lừa dối gì cô, y hết lòng thương yêu cô, chỉ vì...
Vô Danh Ma lớn tiếng quát:
- Ðừng nói nữa!
Thiên Thủ Kiếm Khách thoáng chút sửng sốt, lại cười nói:
- ÐƯỢC, không nói thì cũng được, bây giờ chúng ta bắt đầu thương lượng chứ hả?
Vô Danh Ma căm hờn nói:
- Ngươi giết chết Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền lúc nào?
Thiên Thủ Kiếm Khách lắc đầu nói:
- Ta không giết y, chỉ hủy bỏ công lực bản thân của y rối nhờ người mang về Ðồng Tâm Minh thôi.
Vô Danh Ma tức giận hỏi:
- Chuyện đó bắt đầu lúc nào?
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Hai tháng rối, chẳng dấu gì cô, lão phu từ khi theo dõi các ngươi, hôm ấy Ở gần Thọ Dương, cô đột nhiên hạ lệnh giải tán bang chúng, quả là bất ngờ đối với lão phu, có điều lão phu vẫn bắt được Huyết Hoa Ma Kim Tam Huyền. Lúc đầu y không chịu nói ra một tiếng, sau không chịu nổi mùi vị phân cân thác cốt, mới khai ra rằng cô hạ lệnh cho bọn họ là sau một tháng mới được tới khách sạn Hồng Tân Ở Lạc Dương, còn tung tích của cô y dường như không biết. Lúc ấy lão phu bèn hủy công lực của y, nhờ người áp giải về Ðồng Tâm Minh, rồi giả mạo y tới khách sạn Hồng Tân, Tư Không Sâm dặn lão phu mọi người còn lại chờ Ở khách sạn đợi lệnh. Sau nhận được thông tri của cô, lão phu cùng mọi người tới núi Vương ốc. Chuyện là như thế, lão phu giả mạo Huyết Hoa Ma từ đó tới nay.
Vô Danh Ma hừ một tiếng nói:
- Ngươi ẩn nhẫn thật đấy.
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Lão phu tự biết không nắm chắc rằng cứu được hai người, nên chỉ án binh bất động.
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Bây giờ ngươi tự biết là nắm chắc cứu được hai người bọn họ rồi Thiên Thủ Kiếm Khách lắc đầu nói:
- Không nắm chắc.
Vô Danh Ma nói:
- Nếu như thế, sao ngươi không tiếp tục giả mạo Huyết Hoa Ma mà chờ cơ hội ra tay cứu người?
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Lão phu mới nói qua rồi, vì không nỡ nhìn thấy Diêu cô nương bị nhục Vô Danh Ma chợt buông ra một tiếng cười nhói tai nói:
- Ngươi ra mặt bắt Cung lão, được Diêu Ngọc Nga không phải chịu nhục rồi đó.
Thiên Thủ Kiếm Khách cười khẽ nói:
- Nếu dùng võ lực, lão phu đương nhiên không địch nổi mấy mươi người, nhưng trước khi bỏ lệnh làm nhục Diêu cô nương, cô cứ ra lệnh cho bọn thuộc hạ đánh thử xem.
Vô Danh Ma hai mắt nhường lên, cười hung dữ nói:
- Ngươi định dùng Cung lão đánh đổi hai người kia à?
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nụ hỏi lại:
- Chắc là không đủ phải không?
Vô Danh Ma nói:
- Ðúng thế, bây giờ ta đã bắt Vũ Duy Ninh là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn đem Cung lão đánh đổi lấy đổ đệ của ngươi và con nha đầu này thì hơi nhiều quá đấy.
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Giả như thêm Tư Không Sâm vào nữa thì cô nghĩ sao?
Vô Danh Ma biến sắc, lúc ấy vừa sợ vừa tức hỏi:
- Ngươi cũng đã bắt y rồi à?
Thiên Thủ Kiếm Khách gật đầu cười nói:
- Ðúng rồi, có điều lão phu chưa đưa y đi Ðồng Tâm Minh, hiện tại y đang bị lão phu nhốt trong một hang kín. Nếu cô đồng ý thả hai người kia, lão phu ngoài việc thả Cung Quang Ðình ra, còn chỉ cho cô biết chỗ y nữa.
Vô Danh Ma ngầm tính toán một lúc, lắc đầu nói:
- Ta không đồng ý.
Thiên Thủ Kiếm Khách cười hô hô nói:
- Biết ngay là cô không đồng ý, bây giờ chỉ nói một câu thôi, là cô không được làm nhục Diêu cô nương, đó là điều kiện để lão phu cho phép cô cứu Cung Quang Ðình và Tư Không Sâm về đấy. Còn mọi chuyện khác, chờ lúc gặp nhau Ở hồ Ðộng Ðình sẽ bàn.
Câu nói vừa dứt, vung tay phải đánh mạnh một chưởng lên nóc hang, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang rền, đá cát trên nóc hang ào ào đổ xuống.
Cát đá đổ xuống hết rối, Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy đã biến mất.
Vô Danh Ma vội quát:
- Mọi người đuối mau!
Quần ma dạ ran túa ra như ong, nhất tề phóng mau ra cửa hang đuồitheo.
Vô Danh Ma dừng lại Ở cửa hang, dựa vào vách đá suy nghĩ một lúc, mới quay người vào hang, chăm chú nhìn Vũ Duy Ninh hỏi:
- Ngươi nhận Thượng Quan Uy làm sư phụ lúc nào?
Vũ Duy Ninh vẻ mặt nghênh ngang đáp:
- Ngươi hỏi làm gì?
Vô Danh Ma cười nhạt đáp:
- Hừ, tiểu tử ngươi có vẻ không sợ hãi gì, ha ha, ta mà nổi nóng lên thì vẫn có thể sai người làm nhục nó đấy.
Vũ Duy Ninh im lặng không đáp, chàng biết bà ta có thể làm thế thật, nên không dám chọc giận bà ta, sợ bà ta lên cơn.
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Sao không trả lời, ngươi sợ ta không dám à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta không nói rằng ngươi không dám.
Vô Danh Ma thấy chàng có vẻ e dè, bất giác thoáng hiện vẻ đắc ý cười hăng hắc nói:
- Ngươi biết thế là hay, lần này ta tạm tha thứ cho các ngươi, từ nay về sau mà còn tính chuyện trốn chạy, thì các ngươi đừng nghĩ tới chuyện đến được hồ Ðộng Ðình nữa!
vũ Duy Ninh nói:
- Ðược, ta không trốn đâu.
Vô Danh Ma chưa đáp, rảo bước qua lại trong hang, như đang suy nghĩkế hoạch gì đó.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Y đã đồng ý không trốn, ngươi cũng phải thả y xuống chứ!
Vô Danh Ma như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi qua đi lại.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Du Minh Chủ chịu trao đổi tù nhân Ở hồ Ðộng Ðình rồi phải không?
Vô Danh Ma cười nhạt một tiếng, chậm rãi đáp:
- Ngươi nghĩ xem y còn cách nào khác mà không chịu chứ?
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Ta cũng biết Du minh chủ nhất định đồng ý, nhưng ta nói cho ngươi biết, trừ phi ta chết thì thôi, chứ nếu không ta không bỏ ý định của ta đâu.
Vô Danh Ma nói:
- Ta cũng thế thôi, Du Lập Trung mà không chết, Ðồng Tâm Minh không tan nát, ta cũng không bao giờ chịu dừng tay, cho nên đôi bên trao đổi xong rối, chúng ta sẽ quyết một phen sinh tử!
Ðang nói chuyện thì quần ma đuổi theo Thượng Quan Uy lục tục quay vê.
Vô Danh Ma nói:
- đuối không kịp à?
Quần ma đáp:
- Không kịp, bọn thuộc hạ đuối ra tới cửa hang, đã không thấy bóng dáng gì của y nữa.
Vô Danh Ma nói:
- Ðem hai cái quan tài ra đây, bọn ta phải lập tức rời khỏi nơi này ngay.
Có mấy lão ma ứng tiếng lui ra, không bao lâu khiêng hai cái quan tài tiến vào trong hang.
Cùng lúc ấy, bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ cũng đã về tới hang. Bọn họ nhìn thấy hai cái quan tài đã biết ngay bang chủ định dời đi nơi khác.
Tamtuyệtđộc Hổ hỏi:
- Bang chủ định dời tới đâu?
Vô Danh Ma nói:
- Chờ một lát nữa, ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Rồi đó Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga bị bỏ vào trong quan tài, do quần ma vác xuống núi, đi khoảng một ngày thì bị vác bỏ xuống thuyền.
Thuyền đi chín ngày, tới một bến đò nọ, họ lại bị vác khỏi thuyền, đi qua một quãng đường núi gập ghềnh hiềm trở.
Chợt nghe Ðộc Nương Tử hỏi:
- Bang chủ, nơi này an toàn không?
Lại nghe Vô Danh Ma đáp:
- Ðại khái không đến nỗi lỡ chuyện. Ngày ta hẹn quá gấp, Du lão tặc về cơ bản không đủ thời gian để điều tra nơi chúng ta dừng chân đâu Ðộc Nương Tử nói:
- Còn nửa tháng nữa mới tới ngày trao đồi, người của Du lão tặc có lẽ lên đường rồi.
Vô Danh Ma nói:
Ðộc Nương Tử nói:
- Thuộc hạ nghĩ tới một kế hoạch "Trộm rồng đổi phụng" có thể thi hành thử một phen.
Vũ Duy Ninh trong quan tài nghe được câu ấy, trong lòng hoảng sợ, nhưng đang lắng tai nghe xem nói rõ kế "Trộm rồng đổi phụng" ra xem sao, đã không nghe thấy một tiếng nào nữa, dường như Ðộc Nương Tử sợ chàng nghe được, nên hạ giọng nói nhỏ, khiến chàng không có cách nào nghe thấy.
Không bao lâu, Vũ Duy Ninh chỉ thấy quan tài bị va mạnh một cái rối dừng lại, dường như đã tới nơi, bị ném xuống đất rối.
Quả không sai, lúc nắp quan tài được mở ra, chàng thấy mình đang trong một hang đá.
Hang đá này không rộng rãi bằng hang đá Ở núi Vu Sơn, nhưng bốn vách đều là nham thạch, cứng rắn phi thường.
Vũ Duy Ninh bị kéo ra khỏi quan tài, lúc đó Diêu Ngọc Nga cũng thế. Vô Danh Ma đích thân giải khai huyệt đạo cho Vũ Duy Ninh, nói:
- Từ đây trở đi, trong nửa tháng nữa, ngươi mà muốn được yên ổn, thì chỉ có một cách là đừng nghĩ tới việc chạy trốn.
Nói xong vẫy tay về phía quần ma một cái, bước ra ngoài.
Trong chớp mắt trong hang chỉ còn có Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga hai người. Vũ Duy Ninh đã mười ngày không được nói chuyện một câu với Diêu Ngọc Nga, lúc ấy lập tức bước tới cạnh nàng nói:
- Ngọc Nga, cô vẫn khỏe chứ?
Diêu Ngọc Nga gượng gạo nở một nụ cười mệt mỏi đáp:
- vẫn Chưa chết mà.
Vũ Duy Ninh buồn bã nói:
- Ta chưa cứu cô thoát hiềm được, thật là xấu hổ...
Diêu Ngọc Nga như quá mệt mỏi, nhắm mắt không đáp.
Vũ Duy Ninh tuy có ngàn lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào, bèn thở dài một hơi, dựa lưng vào vách hang, cũng nhắt mắt lại.
- Ðây là nơi nào thêm - Diêu Ngọc Nga khẽ hỏi.
- Ðại khái là trên một tòa núi cạnh hồ Ðộng Ðình .
- Mới rồi ta nghe Ðộc Nương Tử hiến kế cho Vô Danh Ma, nói rằng bà ta nghĩ tới một kế trộm rồng đổi phụng.
- Ðúng thế, ta cũng nghe thấy.
- Sau đó bà ta nói gì?
- Bà ta nói nhỏ quá, ta không nghe được.
- Ngươi nghĩ thế nào là Trộm rồng đổi phụng?
- Tóm lại mà nói, thì là một thủ đoạn lừa dối.
- Ngươi nghĩ bọn họ muốn lừa dối ai?
- Dĩ nhiên là lừa dối Ðồng Tâm Minh.
- Vô Danh Ma đang chuẩn bị lợi dụng hai chúng ta đổi lấy chín người bọn Bệnh Lang Trung, nếu Vô Danh Ma thành thật tiến hành trao đồi, thì tại sao lại còn tính thủ đoạn lừa gạt?
- Dĩ nhiên không phải...
Vũ Duy Ninh nói tới đó chợt giật nảy mình, ngồi thẳng dậy, tròn mắt kinh hãi nói:
- Có phải cô ngờ rằng kế trộm rồng đổi phụng của Ðộc Nương Tử là tìm một thanh niên và một cô gái giả mạo chúng ta để đổi lấy bọn Bệnh Lang Trung vê?
Diêu Ngọc Nga cười nhạt nói:
- Nếu không phải như vậy, thì chẳng có thủ đoạn lừa gạt Trộm rồng đổi phụng gì nữa cả.
Vũ Duy Ninh lúc ấy lòng như lửa đốt, xoa xoa tay nói:
- Nếu quả Vô Danh Ma theo kế của Ðộc Nương Tử, thì phải làm thế nào?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Chỉ có một cách duy nhất là ngươi lại tìm cách chạy trốn, chỉ ngươi chạy thoát rồi...
Vũ Duy Ninh ngắt lời nói:
- Không, nếu lần trước không có sư phụ ta thình lình xuất hiện, cô tất nhiên đã mắc vào độc thủ rồi, lần này bất kể thế nào ta cũng không thề chạy trốn một mình được.
Diêu Ngọc Nga thở dài buồn bã nói:
- Vậy thì hai người chúng ta chuẩn bị chết Ở đây thôi!
vũ Duy Ninh buồn rầu một lúc lâu nói:
- Ta nghĩ Du minh chủ cũng không dễ dàng mắc lừa, nhất định ông ta cũng phải xác định đúng là bọn ta rồi mới chịu thả bọn Bệnh Lang Trung ra.
Diêu Ngọc Nga nhắm mắt không đáp.
Vũ Duy Ninh đứng dậy bước ra phía ngoài hang, định xem thử bọn Vô Danh Ma bố trí canh gác ra sao, không ngờ vừa đi được vài bước, chợt nghe trong bóng tối có người cười nói:
- Giỏi lắm tiểu tử, ngươi mà bước thêm một bước nữa, sẽ lập tức được nếm mùi đau khổ đấy!
Nghe giọng nói như là Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn.
Vũ Duy Ninh dừng chân căng mắt ra nhìn, nhưng vì trong hang tối đen không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Diện Hoa Thi Ở đâu, bèn nói luôn:
- Nói với bang chủ các ngươi là chúng ta cần một cái màn, một thùng nước và một bao cỏ khô.
Ngọc Diện Hoa Thi cười nói:
- Ðừng gấp, ngày mai sẽ có đủ cho các ngươi.
Vũ Duy Ninh vì không nhìn rõ tình hình trong hang, đành lặng lẽ quay người bước trở lại, ngồi xuống cạnh Diêu Ngọc Nga như cũ.
Diêu Ngọc Nga hỏi:
- Thếnào?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Hết cách rối, bọn họ canh phòng rất chặt chẽ...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi không thề đánh ra à?
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- Ðánh ra à?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nếu ngươi đột nhiên xông ra, cũng có thể chạy thoát.
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, bất kể là cô nói thế nào, ta cũng không chạy trốn một mình đâu, cô không cần nói nữa.
Hôm sau, Vô Danh Ma dẫn bốn lão ma đầu vào hang. Bọn họ mang tới cho Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga những vật dụng cần thiết - quần áo, một cái màn, một bao cỏ khô, một cái thùng xí và hai thùng nước sạch.
Vô Danh Ma cười nói:
- Các ngươi xem, ta đối xử có chu đáo không nào? Ta còn mua giúp các ngươi hai bộ quần áo, các ngươi ăn cơm xong cứ thay quần áo bẩn ra, ta sẽ sai người đem giặt giũ cho.
vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:
- Cảm ơn hết sức, xem ra ngươi cũng rất giống một bà già tâm địa thiện lương.
Vô Danh Ma cười nói:
- Chỉ rất giống thôi sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Có thiện lương thật hay không, thì ngươi cứ tự hỏi mình thôi!
Vô Danh Ma nói:
- Ta tự thấy ta rất là thiện lương mà.
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Nói là thiện lương, thì ngoài việc đối xử với người khác trung hậu thành thật, còn phải có nét tốt là nói một là một, hai là hai, không biết ngươi có không?
Vô Danh Ma cười hỏi:
- Ngươi nói nét tốt nói một là một, hai là hai là gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Giả dụ như ngươi nói muốn lợi dụng hai người bọn ta để đổi lấy thuộc hạ của ngươi, thì tới lúc ấy không được dùng mưu chước quỷ gì khác để lừa dối người ta.
Vô Danh Ma nhún vai nói:
- Ta chẳng rõ ngươi nói gì cả.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta muốn nói tới kế trộm rồng đổi phụng của Ðộc Nương Tử đấy.
Vô Danh Ma thoáng biến sắc, cười quỷ quyệt nói:
- Té ra ngươi đều nghe thấy cả rồi à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Ðúng thế, ngươi đã chấp nhận kế hoạch của bà ta chưa?
Vô Danh Ma cười nói:
- Không có đâu.
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Cũng mong là không, ngươi là bang chủ của một bang, hành động nên chính đại quang minh một chút mới không bị người ta chê cười.
Vô Danh Ma không nói gì, cùng bốn lão ma đầu bước ra ngoài bỏ Chớp mắt, cái hẹn nửa tháng đã đến.
Sáng sớm hôm ấy, Vô Danh Ma lại dẫn bốn lão ma đầu vào hang, bà ta nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Tiểu tử tới giờ ngọ hôm nay ngươi được tự do rồi.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Du minh chủ đã đem thuộc hạ của ngươi tới hồ Ðộng Ðình rồi à?
Vô Danh Ma gật đầu nói:
- Phải rồi, đêm qua họ đã thuê thuyền đến bờ bắc ra hồ, giờ này còn cách chỗ ta nên đổi người không còn xa nữa.
Bà ta hơi dừng lại rối nói tiếp:
- Ðề cho chắc chắn, ta phải trói hai người các ngươi lại.
Vũ Duy Ninh cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi định chờ ta đồng ý à?
Vô Danh Ma cười quay đầu vẫy tay ra hiệu cho bốn lão ma đầu, bốn lão lập tức bước lên, chia nhau ra tay điềm vào Ma huyệt của Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga, rồi sau đó lấy dây thừng trói hai người lại Trói xong, một lão ma lấy ra một tấm vải đen buộc lên che mắt hai người. Vũ Duy Ninh rất bất mãn, tức tối nói:
- Lẽ nào thế này, ngươi sợ bọn ta nhìn thấy cái gì?
Vô Danh Ma cười nói:
- sợ ngươi nhìn ra chỗ này, vì trao đổi xong, bọn ta còn phải trở lại đây chứ.
Vũ Duy Ninh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, trong lòng chàng vẫn ngờ vực, nhưng chàng biết sự tình đã tới nước này, giả như có biết rõ rằng đối phương muốn quăng mình xuống biền thì cũng chỉ còn cách bó tay chờ chết.
Chỉ nghe Vô Danh Ma nói tiếp:
- Ðược rồi, mang họ đi thôi!
Vũ Duy Ninh chỉ thấy mình bị nhấc lên, lập tức hai tai vang lên tiếng gió ù ù, như là đi trên mây vậy.
Lát sau, trước mắt mờ mờ có ánh sáng, rõ ràng đã ra khỏi hang, có ánh mặt trời rồi.
Kế đó, chàng có cảm giác bị người ta mang chạy mau xuống núi, khoảng sau một bữa cơm, chợt thân thề bị ném xuống bịch một tiếng, người đã tiếp xúc với một cái gì đó bằng phẳng, đang lắc lư mấy cái, Chợt lại nghe bịch một tiếng, lại lắc lư mấy cái.
Chàng biết đã lên tới thuyền, trong lòng hơi bình tĩnh, chợt không kềm được mở miệng kêu lên:
- Ngọc Nga! Ngọc Nga!
Chợt nghe một giọng thô lỗ đùng đục, cười đanh ác nói:
- Ðừng kêu réo, thị nằm ngay bên cạnh ngươi đấy.
Vũ Duy Ninh đang định kêu nữa, chợt thấy có một cái bao vải to đè lên người mình, sau đó con thuyền bắt đầu lắc lư, đi về phía nào không rõ.
Con thuyền lướt đi rất vững vàng, vì vậy chàng biết là đang trên hồ Ðộng Ðình , nhưng trong lòng chàng vẫn không hết ngờ vực, vì chàng không nghe thấy tiếng Vô Danh Ma.
Nếu quả thật chuyến đi này là trao đổi tù nhân với Ðồng Tâm Minh, thì Vô Danh Ma phải đích thân theo thuyền chỉ huy mới đúng.
Nhưng hiện tại không những không nghe thấy giọng nói của Vô Danh Ma, mà ngay cả giọng nói của bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ cũng không có nốt. Trên thuyền chỉ có hai lão ma đầu chèo thuyền mà thôi.
Vũ Duy Ninh càng nghĩ càng thấy phi lý, lúc ấy bèn ngấm ngầm vận công giải khai huyệt đạo, chàng hít mạnh một hơi, đưa khí xuống bụng, biến thành kình lực, từ từ xung kích vào Ma huyệt bị chế ngự.
Hết lần này tới lần khác khoảng nửa giờ sau, chàng đã giải khai được huyệt đạo.
Ðúng vào lúc ấy chiếc thuyền đột nhiên dừng lại chồm lên, nghe tiếng thuyền cọ vào đất, đủ biết đã ghé vào nơi nào bên bờ hổ.
Vũ Duy Ninh trong lòng cười nhạt nhủ thầm:
"Vô Danh Ma nói là trao đổi trên hồ, sao bây giờ lại ghé thuyền vào bờ? Hừ, xem tình hình này thì nhất định bà ta đã giở kế Trộm rồng đổi phụng ra rối.
Chàng đang định căng người ra bứt đứt dây trói, chợt thấy cái bọc đè lên người mình bị nhấc ra, lại nghe người có giọng thô lỗ đùng đục cười nói:
- Tiểu tử, đi bốn năm dặm nữa thì tới hồ Ðộng Ðình rối.
Vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:
- Ðây là hồ Ðộng Ðình mà.
Lão ma đầu kia cười ngất nói:
- HÔ hô, ngươi cho rằng đây là hồ Ðộng Ðình sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chẳng lẽ không phải à?
Lão ma đầu kia cười nói:
- Sai nhiều lắm.
vũ Duy Ninh nói:
- Dường như chỉ có hai người bọn ngươi tới đây thôi à?
Lão ma đầu kia nói:
- Bang chủ của bọn ta đi theo một bờ sông khác lên bờ, sau đó sẽ tới hổ Ð ông Ðình gặp nhau.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Ngươi nói Diêu cô nương Ở bên cạnh ta, sao ta không nghe thấy tiếng cô ta vậy?
Lão ma đầu kia cười nói:
- Chắc là cô ta không thích ngươi, nên không muốn trò chuyện với ngươi đấy.
Vũ Duy Ninh kêu:
- Ngọc Nga! Ngọc Nga, cô Ở đâu?
Chợt nghe Diêu Ngọc Nga đáp:
- Ta Ở đây...
Vũ Duy Ninh thở ra một hơi nói:
- Bây giờ ngươi có thể bỏ tấm vải che mặt bọn ta rồi chứ hả?
Lão ma đầu kia nói:
- Còn chưa tới lúc.
Nói xong nhấc bổng Vũ Duy Ninh lên, phi thân lên bờ.
Vũ Duy Ninh chợt cất tiếng hỏi:
- Ðại danh của các hạ là gì?
Lão ma đầu kia mang chàng rảo bước, vừa đi vừa đáp:
- Lão phu là Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang, ngươi hỏi làm gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Trong người ta có một danh sách bảy mươi hai tên ma đầu các ngươi, mỗi khi ta giết chết hay bắt sống được một tên thì xóa tên kẻ ấy trong danh sách, như thế ta mới nhớ là mình giết chết, bắt sống được bao nhiêu.
Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang hô hô cười lớn nói:
- Bây giờ ngươi đang tính bắt hay giết lão phu đấy à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ðúng thế, bây giờ là lúc tốt nhất đấy.
Câu nói vừa dứt, chân lực phát ra, chợt nghe bựt bựt bựt mấy tiếng, dây thừng trói quanh người chàng đã đứt tung.
Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang không ngờ chàng đã vận công giải khai được huyệt đạo rối, nhất thời cả kinh biến sắc, tay trái vội vung lên, định vứt chàng ra.
Nhưng Vũ Duy Ninh đã chuẩn bị rối, chàng vừa bứt đứt được dây trói, chưởng phải đã từ trên giáng xuống, chỉ nghe "bình" một tiếng, trúng vào giữa ngực Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang.
Hình Tất Quang giống như bị sét đánh trúng, rú lên một tiếng, phun ra mấy búng máu, loạng choạng lùi lại vài bước, sau cùng đứng không vững, ngồi phịch xuống đất.
Vũ Duy Ninh gỡ tấm vải đen che mắt ra, phi thân nhảy xổ tới lão ma đầu đang mang Diêu Ngọc Nga.
Lão ma đầu kia sắc mặt tái xanh, né người vọt ra vài trượng, một tay đặt lên đầu Diêu Ngọc Nga, cao giọng quát lớn:
- Không được nhúc nhích, ngươi mà động đậy, lão phu sẽ giết cô ta ngay.
Vũ Duy Ninh dừng lại, cười lạnh lẽo nói:
- Nếu ngươi muốn chết thật, thì cứ giết cô ta xem!
Lão ma đầu kia vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm vào chàng hung dữhỏi:
- Tiểu tử ngươi nhẫn tâm nhìn cô ta chết à?
Vũ Duy Ninh sắc mặt sa sầm, lạnh lẽo nói:
- Buông cô ta xuống, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Lão ma đầu kia tức giận nói:
- Ngươi đừng nằm mơ!
Vũ Duy Ninh cất chân bước tới.
Lão ma đầu liên tiếp lùi lại, gầm lên:
- Ðứng lại, không thì lão phu sẽ ra tay đấy.
Vũ Duy Ninh sợ y ra tay giết chết Diêu Ngọc Nga thật, bèn dừng chân nói:
- Ngươi là một trong đám ma đầu bị Ðồng Tâm Minh ra lệnh truy nã, chỉ cần ngươi chịu buông Diêu cô nương xuống, ta có thể đảm bảo cho ngươi, xin Du minh chủ xét cho ngươi được Vô tội, thế nào?
Lão ma đầu kia cười nhạt nói:
- Không, dù Ðồng Tâm Minh có xét xử cho lão phu được Vô tội, Vô Danh Ma cũng không chịu tha lão phu đâu, lão phu việc gì phải làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Du minh chủ có thể giữ gìn cho ngươi được an toàn.
Lão ma đầu kia lắc đầu nói:
- Thôi đừng rườm lời!
Vũ Duy Ninh mày kiếm chợt giương lên, mắt lộ sát khí nói:
- Ngươi đến chết cũng không buông Diêu cô nương xuống chứ gì?
Lão ma đầu kia chợt co người phóng mau đi, cười rộ nói:
- Ðúng đấy! Ngươi có cách nào thì cứ giở ra đi!
Vũ Duy Ninh nổi giận, sải bước đuối mau theo.
Lão ma đầu kia quả thật thân thủ cao cường, tuy y mang Diêu Ngọc Nga trên tay mà thân hình mau lẹ kỳ dị khôn tả, chỉ nhô lên hụp xuống vài cái, đã chạy tới ven rừng cạnh một dãy núi đá.
Vũ Duy Ninh đuối cách y chừng sáu bảy trượng, thấy y chạy vào rừng, trong lòng lại rất thích thú, vì chàng biết đối phương mang thêm một người chạy trong rừng rậm sỏi đá, tất nhiên không thề chạy mau được, chỉ cần mình cứ theo sát, sớm muộn gì cũng đuổi kịp.
Chỉ thấy lão ma đầu kia chạy vào rừng rộng, chợt quay người đứng lại cười nói:
- Tiểu tử, bang chủ chúng ta và mọi người đang Ở trên núi, ngươi có giỏi thì cứ đuổi lên xem.
Câu nói chưa dứt, thân người lại vọt nhảy lên ngọn cây, thi triển khinh công tuyệt đỉnh đạp lên ngọn cây chạy lên đỉnh núi.
Vũ Duy Ninh quát lớn một tiếng, cũng tung người lên ngọn cây đu ồi sát phía sau.
Hai người cùng thi triển khinh công tuyệt kỹ lướt đi trên ngọn cây, nhanh hơn sao băng, trong chớp mắt đã chạy qua một hòn núi.
Lúc ấy Vũ Duy Ninh chỉ còn cách đối phương ba bốn trượng, chàng lặng lẽ móc ra một (ánh bạc Vụn, vung tay ném vào bối tâm của đối phương, quát lớn:
- Lão tặc! Bang chủ của các ngươi đâu?
Chàng cất tiếng quát lên, mục đích là để đối phương phân tán tinh thần, không nghe thấy tiếng ám khí rít gió đánh tới. Song lão ma đầu kia kinh nghiệm giang hổ cực kỳ phong phú, vừa nghe tiếng quát, thân hình đột nhiên lách qua một bên, (ánh bạc Của vũ Duy Ninh ném lướt qua người y rơi vào khoảng không.
- HÔ hô hô! Tiểu tử! Trên người ngươi còn bạc nhiều lắm, ném hết ra đi chứ!
Vũ Duy Ninh quá đỗi tức giận, chàng không ngờ thân thủ của đối phương lại cao cường tới mức ấy, vì trong con mắt của chàng thì đám bảy mươi hai tên ma đầu, trừ Vô Danh Ma và hơn mười người bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ đều không có nhân vật nào xuất sắc đáng kể, đến giờ mới biết là lầm, bèn cao giọng gọi:
- Lão tặc, thân thủ ngươi thật không tầm thường, báo danh hiệu nghe thử xem.
Lão ma đầu kia cười nói:
- Người ta gọi lão phu là Thánh Thủ Nhân Viên SÔ Tử Nghị, công phu khác chẳng đáng gì, nhưng về khinh công cùng ám khí thì tự tin là chẳng kém ai cả.
Vũ Duy Ninh vừa đuổi vừa cao giọng nói:
- Ngươi là nhân vật đã có tiếng tăm mấy mươi năm, có dám dừng lại đánh nhau với ta một phen không?
Thánh Thủ Nhân cười hô hô nói:
- Ðược thôi! Ðợi lão phu mang con nha đầu này đi an bài xong, chúng ta sẽ quyết cao thấp một phen!
Vũ Duy Ninh nói:
- Muốn đánh nhau thì đánh ngay đi thôi, nếu ta không hơn được ngươi, thì sẽ để mặc ngươi mang Diêu cô nương đi.
Thánh Thủ Nhân Viên cứ làm như không nghe thấy, thân hình cứ như một làn khói nhẹ lướt đi, chui tọt vào một đường sơn cốc chật hẹp.
Vũ Duy Ninh cũng theo sát phóng vào, đưa mắt nhìn qua đã không thấy Thánh Thủ Nhân Viên đâu, trong lòng nóng nảy vội kêu to:
- Ngọc Nga! CÔ Ở chỗ nào?
Nguyên là trong sơn cốc này ngổn ngang đá mọc như rừng, Thánh Thủ Nhân Viên đã núp vào đám loạn thạch, nên Vũ Duy Ninh gọi Diêu Ngọc Nga, chỉ cần Diêu Ngọc Nga lên tiếng thì có thể biết Thánh Thủ Nhân Viên Ở chỗ nào.
Tiếng kêu của chàng vừa dứt, chợt nghe bên trái phía trong sơn cốc có người ứng tiếng đáp:
- Tiểu tử, lão phu Ở đây!
RÕ ràng là giọng nói của Thánh Thủ Nhân Viên.
Vũ Duy Ninh ngước nhìn lúc ấy mới phát hiện là Thánh Thủ Nhân Viên đang đứng thẳng người tại một khối đá nhô ra trên vách núi cao phía trên, nhất thời bất giác sững sờ.
Khối đá nhô ra trên vách núi ấy cách mặt đất khoảng hai mươi trượng, mà đối phương lại có thể trong chớp mắt phi thân lên tới, thì khinh công cao cường quả là tới mức hiếm thấy trong võ lâm.
Vũ Duy Ninh sợ y đột nhiên nảy ác tâm quăng Diêu Ngọc Nga xuống dưới, nên không dám lập tức phi thân lên, chỉ ngước đầu kêu lớn:
- Lão tặc, ngươi định đứng trên đó, vĩnh viễn không xuống sao?
Thánh Thủ Nhân Viên cười hô hô nói:
- Ðúng đấy, cho tới khi nào bang chủ của chúng ta tới thì thôi.
Vũ Duy Ninh nói:
- sao mới rồi ngươi nói rằng bang chủ các ngươi đang Ở trong núi Thánh Thủ Nhân Viên nói:
- Bà ta sẽ tới ngay thôi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ðây không phải là hồ Ðộng Ðình , bà ta tới làm gì?
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Bà ta trao đổi tù nhân Ở hồ Ðộng Ðình xong, trở về sẽ qua ngang đây Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Ta và Diêu cô nương chưa đi, lão tặc lại cho rằng Du minh chủ chịu thả người à?
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga thật tuy chưa tới, nhưng Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga giả thì tới rồi.
Vũ Duy Ninh cả kinh tự nhủ:
- Không xong! Căn cứ vào việc Vô Danh Ma chỉ sai hai lão ma đầu này đưa mình và Diêu Ngọc Nga ra khỏi núi, có thể biết lời y vừa nói là thật. Vô Danh Ma quả nhiên đã theo kế trộm rồng đổi phụng của Ðộc Nương Tử rồi...
Chàng càng nghĩ càng thấy đúng, bất giác vừa hoảng sợ vừa căm giận, quát lớn:
- Cứ cho rằng ngươi nói đúng đi, nhưng ngươi định chờ Vô Danh Ma tới đây cứu nguy, chỉ sợ là nằm mơ thôi!
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Thếnào là nằm mơ?
Vũ Duy Ninh cười gằn nói:
- vẻn vẹn có hai chục trượng cao thì chưa cản nổi ta đâu.
Thánh Thủ Nhân Viên cười nhìn xuống, nham hiểm nói:
- Nếu ngươi không sợ con nha đầu này biến thành đống thịt nát, dĩ nhiên cứ lên thôi.
Vũ Duy Ninh thoáng biến sắc, hừ lạnh nói:
- Ngươi nghĩ thế à?
Thánh Thủ Nhân Viên nhấc Diêu Ngọc Nga, cười sằng sặc quái dị nói:
- Tiểu tử ngươi mà dám động đậy, lão sẽ quăng con nha đầu này xuống ngay.
Vũ Duy Ninh tức không chịu được, kêu lên:
- Thánh Thủ Nhân Viên SÔ Tử Nghị ngươi nếu có giỏi thì tới đây đánh nhau với ta một trận.
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Lão phu cũng đang định như thế đấy.
Vũ Duy Ninh trong lòng mừng rỡ, nói:
- Thế thì xuống đây!
Thánh Thủ Nhân Viên ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói:
- Ðược, lão phu đặt con nha đầu này Ở đây xuống đánh nhau với ngươi cho biết cao thấp, nhưng trong lúc đánh nhau ngươi không được lên đây. Chỉ lúc nào ngươi đánh bại được lão phu rồi mới được lên cứu cô ta xuống.
Vũ Duy Ninh nói:
- Cứ thế mà làm, nhưng ngươi phải để Diêu cô nương Ở đó, không được cởi dây trói, cũng không được giải khai huyệt đạo.
Thánh Thủ Nhân Viên vốn không có ý cởi dây trói và giải khai huyệt đạo cho Diêu Ngọc Nga, nhưng nghe thấy Vũ Duy Ninh giao hẹn như vậy, ngạc nhiên cười hỏi:
- Tại sao lại thêm điều này?
Vũ Duy Ninh nói:
- CÔ ta hoàn toàn không biết võ công, nếu ngươi cởi dây trói và giải khai huyệt đạo cho cô ta, lúc cô ta hoảng hốt có thể sảy chân rơi xuống.
Thánh Thủ Nhân Viên ngoái đầu nhìn bốn phía, biết rõ rằng một cô gái không biết võ công bị đặt trên vách núi cao hai mươi trượng, lên không được, xuống không được thì quả có thể lòng sợ chân run, vì thế lại sinh ra ý định muốn đùa giỡn, cười nói:
- Không, lão phu muốn cởi dây trói và giải khai huyệt cho cô ta kia.
Nói xong rút ra một lưỡi truỵ thủ, cắt dây trói cho Diêu Ngọc Nga, rồi lại động giải khai Ma huyệt cho nàng. Y làm như vậy, ngoài ý định muốn đùa ra, còn có tác dụng khác, đó là tuy y tự tin không tới nỗi thua Vũ Duy Ninh, song cũng không dám chắc rằng mình sẽ thắng, nên y muốn cho Vũ Duy Ninh bị phân tâm vì lo cho sự an nguy của Diêu Ngọc Nga, có lợi cho y hơn.
Vũ Duy Ninh thấy y cắt dây trói cho Diêu Ngọc Nga, lại giải khai Ma huyệt cho nàng, trong lòng vừa sợ vừa mừng, bèn làm vẻ hoảng sợ kêu lớn:
- Họ SÔ kia, ngươi thật là đồ mặt dầy!
Thánh Thủ Nhân Viên hô hô cười rộ, phóng người lao xuống, tay cầm truỵ thủ ngọn đâm về phía Vũ Duy Ninh nói:
- Lại đây! Tiểu tử, ngươi dùng binh khí gì?
Vũ Duy Ninh nhìn quanh thấy trên mặt đất có một cây gậy trúc, bèn bước tới nhặt lên, rối bước tới gần đối phương lạnh lùng nói:
- Ngươi chịu xuống đây động thủ với ta, như vậy thì cũng còn có một chút bản sắc anh hùng, nên ta quyết định không giết chết ngươi...
Thánh Thủ Nhân Viên tuy từng nghe rằng Vũ Duy Ninh không phải là đồ trẻ con, nhưng vẫn không tin rằng chàng có thể đánh đổ mấy mươi năm tu vi của mình, nghe xong bất giác cười ngất nói:
- Hô! Lão phu lại muốn khuyên ngươi không cần khách sáo, ngươi không định giết chết lão phu, lão phu lại định giết chết ngươi đây.
Vũ Duy Ninh tới cách y khoảng một trượng thì dừng lại nói:
- Vậy thì ra tay đi!
Thánh Thủ Nhân Viên nhún vai, tỏ vẻ kẻ cả nói:
- Phải là ngươi tấn công trước, lão phu động thủ với một tiểu tử nhỏ như ngươi, há lại không nghĩ tới thân phận à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Tốt, tiếp chiêu đây!
Chữ "đây" vừa buông ra, ngọn gậy trúc trong tay chàng đã điềm tới, mau lẹ như con rắn uốn mình.
chàng định là phải đánh mau thắng mau, nên vừa ra tay đã sử dụng ngay Linh Xà Kiếm Pháp mà sư phụ Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Dương Uy truyền cho.
Thánh Thủ Nhân Viên vừa thấy chiêu thức chàng phát ra mau lẹ phi thường, phiêu hốt khó lường, trong lòng hoảng sợ, không dám ra chiêu đánh trả, nhún chân nhảy lui ra vài trượng.
Cao thủ đối đầu nhau đáng ngại nhất là không nhìn rõ được lộ số võ công của đối phương, nên y vừa lui lại một lần, bị mất tiên cơ, lập tức rơi vào thế thủ.
Vũ Duy Ninh như bóng theo hình tiến sát theo, cây gậy trúc trong tay biến thành một vầng ánh sáng màu xanh, rít gió phóng thẳng ra.
Thánh Thủ Nhân Viên đang chờ cơ hội phản kích, nhưng chợt thấy cây gậy trúc trong tay chàng biến thành bảy tám ngọn ngọn nào cũng điềm vào yếu huyệt của mình, mà lại không nhìn rõ hư thực ra sao, bất giác lại thủ tiêu ý niệm tấn công, vội vàng xoay chân nghiêng người, tránh ngang ra vài trượng.
Tuy y hai phen bị bức bách không biết hóa giải chiêu thức của đối phương thế nào, song vẫn chẳng có vẻ thua kém, bởi y có một thân pháp đặc dị, trong lúc tiến lui mau như chớp xẹt, so với một con vượn còn linh hoạt hơn nhiều. Trong chớp mắt, y đã xoay vòng ra sau lưng Vũ Duy ninh.
Ðây là lần đầu tiên y tìm được cơ hội tấn công, dĩ nhiên không chịu bỏ qua, ngọn truy thủ trong tay phóng ra đâm vào đại huyệt Thận môn trên lưng Vũ Duy Ninh.
Vũ Duy Ninh liên tiếp đánh ra bốn chiêu đều trượt, đã biết y thân pháp linh hoạt dị thường, muốn thủ thắng chỉ có một cách là dẫn dụ cho y tấn công, nên biết rõ là y tấn công từ phía sau cũng không lập tức quay người đón đỡ, để cho ngọn truy thủ của y còn cách mình mấy tấc mới đột ngột xoay người chuyền bước, vung cây gậy lên đánh mạnh vào tay y.
Thánh Thủ Nhân Viên cũng tính là chàng sẽ đối phó như vậy, nên thân thủ không chút rối loạn, ngọn truỵ thủ đang đâm ra rút ngay lại, đồng thời ngửa người nhấc chân quét luôn vào hạ bàn của Vũ Duy Ninh. Một cước này lực đạo cực mạnh, Vũ Duy Ninh mà bị quét trúng thì thếnào cũng bị gãy cả hai chân.
Nhưng Vũ Duy Ninh đã tính rằng thế nào y cũng phóng ra ngọn cước này, nên đúng lúc y đang ngửa người, thân hình cùng xoay sang bên trái y, đồng thời đánh luôn cho y một gậy vào lưng.
"Phách" một cái, Thánh Thủ Nhân Viên đã trúng gậy.
Thánh Thủ Nhân Viên kêu lên một tiếng quái dị, thân hình lăn lông lốc như cái bánh xe ra hơn hai trượng mới nhảy dựng dậy.
Vũ Duy Ninh đánh trúng lưng y một gậy, biết là không trúng vào chỗ yếu hại, nên lập tức phi thân vọt tới, quát lớn một tiếng, đầu gậy lại đâm ra.
Thánh Thủ Nhân Viên thẹn quá hóa giận, chợt nổi ý liều mạng, không lui lại tiến ngọn chuỳ thủ bên tay phải phóng mạnh ra đón đầu gậy của Vũ Duy Ninh đâm tới, tay trái xòe ra như vuốt ưng, vận hết công lực bình sinh chụp thẳng vào tâm khẩu Vũ Duy Ninh.
Vũ Duy Ninh cả mừng, lại lập tức thi triển Linh Xà Kiếm Pháp, ngọn gậy trúc đang đâm tới biến chiêu quét ngang, nghiêng người qua một bên đập vào mặt đối phương.
Thánh Thủ Nhân Viên chỉ thấy mắt hoa lên một cái, đang định lui lại tránh thì đã muộn, hàm dưới bị trúng một gậy, lập tức gãy luôn mấy cái răng, dập môi phun máu.
Vũ Duy Ninh lật lại ngọn gậy trúc, phóng nhanh tới một nhát, quát lớn:
- Nằm xuống!
- chưa chắc!
Thánh Thủ Nhân Viên gầm lên một tiếng, dùng chiêu Diêu Tử Phiên Thân tung người ra ngoài mấy trượng, ngọn chuỳ thủ trong tay đột nhiên bắn thẳng ra.
Nhát phi đao này hoàn toàn bất ngờ, nên khi Vũ Duy Ninh phát giác ra thì ngọn chuỳ thủ đã bắt tới còn cách yết hầu chàng ba tấc.
Chàng giật mình kinh hãi, nghiêng đầu né qua, nhưng không tránh được hết, vành tai phải bị ngọn chuỳ thủ cứa rách một đường. Vết thương tuy nhẹ, nhưng cũng khiến chàng khựng lại mất một thoáng.
Nhưng trong lúc chàng khựng lại, Thánh Thủ Nhân Viên lại đã lui ra thêm mấy trượng tới dưới vách đá. Vũ Duy Ninh sợ y sẽ lại lên trên khống chế Diêu Ngọc Nga, vội gọi:
- Lại đây, chúng ta tiếp tục phân cao thấp!
Thánh Thủ Nhân Viên cười lớn nói:
- Không lại nữa! Tiểu tử nhà ngươi có đủ cả hai tay, lão phu lại lên trên kia viện binh là hay nhất.
Xong câu nói, người đã xông lên vách đá.
Vũ Duy Ninh nóng nảy, hết sức nhún chân một cái nhảy xổ tới.
Nhưng khi chàng tới dưới vách đá thì Thánh Thủ Nhân Viên đã lên tới chỗ táng đá nhô ra, quơ tay một cái nắm lưng Diêu Ngọc Nga nhấc lên.
Vũ Duy Ninh tức giận tới mức ù cả tai, quát lớn:
- SÔ Tử Nghị, ngươi còn biết giữ thể diện không?
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Sống chết trước mắt, ai dám giữ thể diện nữa?
Vũ Duy Ninh thật tình không ngờ y lại giảo hoạt tới mức ấy, nhất thời lòng bừng lửa giận, thét lớn một tiếng, phi thân vọt lên vách đá.
Thánh Thủ Nhân Viên hai tay nhấc cao Diêu Ngọc Nga thét:
- Lui xuống mau! Ngươi muốn thấy con nha đầu này bị ném chết không?
Vũ Duy Ninh thấy mặt y đầy sát khí, không dám hấp tấp, chỉ còn biết lui lại xuống mặt đất, nén giận lớn tiếng nói:
- Buông cô ta xuống, ta không lên nữa đâu!
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Thế mới là trẻ ngoan chứ!
Nói xong buông Diêu Ngọc Nga xuống, nhưng vẫn nắm chặt một cánh tay của nàng.
Diêu Ngọc Nga như đau quá, rên rỉ nói:
- Buông tay ta ra, ngươi nắm ta đau quá!
Thánh Thủ Nhân Viên cười hung dữ nói:
- Cố một chút, nha đầu, lão phu mà không nắm chặt lấy ngươi, lỡ sẩy chân một cái thì thành đống thịt nát đấy!
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi nắm nhẹ tay một chút không được sao?
Thánh Thủ Nhân Viên thấy nàng nhăn nhó khổ sở, bất giác cũng thấy thương hương tiếc ngọc, bàn tay đang nắm chặt cánh tay nàng cũng nới lỏng ra, cười nói:
- Như thế này được chưa?
Diêu Ngọc Nga không đáp, cúi nhìn Vũ Duy Ninh phía dưới nói:
- Ngươi đi đi! Ðừng nghĩ tới ta nữa!
Vũ Duy Ninh sầm mặt im lặng.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Bọn Vô Danh Ma mà tới, ngươi chạy không được đâu, đi mau đi!
Vũ Duy Ninh hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta mà chạy được một mình, thì đã chạy lâu rồi.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi chạy trước đi, rồi tìm cách cứu ta sau không được à?
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói chen vào:
- Không được! Y mà dám chạy, lão phu sẽ lập tức cho cô được một phen khoái lạc.
Diêu Ngọc Nga biến sắc, vừa sợ vừa giận nói:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Thánh Thủ Nhân Viên nở nụ cười bí ẩn nói:
- Ý tứ là thế này, y cứ ngoan ngoãn đứng dưới đó, không được làm càn, cũng không được bỏ đi.
Diêu Ngọc Nga mắt hạnh trợn tròn, nghiến răng nói:
- Ta căm thù ngươi! Ta mà có luyện võ công, thì phải xô ngươi xuống dưới kia mới hả lòng.
Thánh Thủ Nhân Viên cười hô hô nói:
- Nhưng cô không biết võ công.
Diêu Ngọc Nga căm hờn nói:
- Rồi cũng có một ngày ta luyện thành võ công, lúc ấy nhất định ta sẽ giết ngươi.
Thánh Thủ Nhân Viên cười thỏa thuê, nói:
- Ðược mà! Nếu được chết dưới tay một cô nương đẹp đẽ thế này, thì chết cũng không đáng tiếc.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nếu ngươi vui lòng chết dưới tay ta, thì bây giờ buông tay ta ra, ta sẽ đánh ngươi một chưởng lộn cổ xuống dưới cho mà xem.
Thánh Thủ Nhân Viên quả nhiên buông cổ tay nàng ra, ưỡn ngực nói:
- Ðược, ngươi đẩy thử xem!
Diêu Ngọc Nga lui lại một bước, xoa xoa chỗ cổ tay bị y nắm đỏ rần lên, mặt hiện vẻ ngờ vực nói:
- Ngươi thật không sợ chết sao?
Thánh Thủ Nhân Viên cười nói:
- Ðúng đấy, cô đẩy xem!
Diêu Ngọc Nga cắn cắn môi nói:
- Ngươi cho rằng ta đẩy không được à?
Thánh Thủ Nhân Viên nói:
- CÔ cứ đẩy thử thì biết mà!
Diêu Ngọc Nga buông một tiếng "được", hai tay đưa ra đẩy mạnh vào lưng y.
Xem ra nàng đã dùng hết sức lực toàn thân, nào ngờ Thánh Thủ Nhân Viên hai chân như đã mọc rễ trên tảng đá, không hề nhúc nhích.
vũ Duy Ninh đứng dưới vách đá thấy nàng đẩy không được Thánh Thủ Nhân Viên, trong lòng thầm kêu đáng tiếc, tự nhủ:
"Kỳ quái, nội công của nàng cũng đã có chỗ thành tựu, mình lại từng ngầm dạy nàng không ít công phu quyền chưởng, theo đó mà nói thì đẩy y không khó, tại sao lại không đẩy được y nhúc nhích chút nao.
Diêu Ngọc Nga đẩy một lần không thành công, như không phục, lại xoa tay xô ra, kêu lên:
- Xuống đi!
Thánh Thủ Nhân Viên vẫn đứng yên không động. Diêu Ngọc Nga thấy y vẫn không động đậy, hốt nhiên nổi nóng, giơ tay đánh như mưa vào lưng y, kêu gào ầm ĩ:
- Ngươi dùng yêu thuật! Ta đánh cho ngươi chết, đánh cho ngươi chết...
Thánh Thủ Nhân Viên ngửa mặt cười rộ nói:
- HÔ hô hô! Vũ Duy Ninh ngươi xem này, có con gái đấm lưng cho, thích thật đấy!
Vũ Duy Ninh mười phần buồn bực, thở dài nói:
- Xem kìa! Ngọc Nga cô có luyện tập mười năm nữa cũng không lay động được y thì phí sức làm gì chứ?
Diêu Ngọc Nga chép miệng, co tay lui lại, dựa vào vách đá thở hổn hển.
Thánh Thủ Nhân Viên quay đầu cười nói:
- Thế nào? Không đấm lưng cho ta nữa à?
Diêu Ngọc Nga chợt đưa mắt nhìn xuống đường vào sơn cốc, sợ hãi kêu lên:
- Chạy mau đi! Bọn họ tới rồi kìa!
Thánh Thủ Nhân Viên phấn khởi hẳn, vội vã quay đầu nhìn lại.
Ðúng vào lúc y quay đầy lại, lưng bị húc "bình" một tiếng, thân hình theo đó lộn ra khỏi tảng đá, đầu dưới chân trên rơi xuống đất.
Tảng đá tuy cách mặt đất chỉ hai chục trượng, nhưng người ta không phải là chim chóc, cho dù người biết võ công mà đột nhiên sẩy Chân rơi xuống vẫn cầm chắc là chết, huống chi Thánh Thủ Nhân Viên lại bị đánh một chưởng không nhẹ vào lưng, mất cả khả năng tự chủ, cuối cùng trong một tiếng kêu dài thê thảm, nặng nề rơi xuống bãi đá lởm chởm bên dưới, mặt mũi dập nát, óc máu tung tóe.
Vũ Duy Ninh vui mừng quá mức, bất giác vỗ tay kêu ầm lên:
- Có thế chứ! Ngọc Nga, cô quả không phải tầm thường!
Diêu Ngọc Nga lần đầu tiên trong đời ra tay giết người, lòng không khỏi hoảng sợ, run lên hỏi:
- Y chết rồi à?
Vũ Duy Ninh vui vẻ đáp:
- Ðúng vậy, y xuống âm phủ rồi!
Diêu Ngọc Nga im lặng một lúc, chợt nhảy xuống kêu to:
- Thế thì ta cũng hết sống rồi!
vũ Duy Ninh cả kinh biến sắc, vội vàng tiến lên một bước, giang hai tay ra, ôm chầm lấy nàng từ trên vách đá rơi xuống, nhưng vì sức rơi quá mạnh, tuy đón được nàng, nhưng chàng cũng ngã lăn ra đất.
Diêu Ngọc Nga từ trên mặt chàng bò dậy, không hề hấn gì, vội vã đứng dậy hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Vũ Duy Ninh xoa xoa lên mũi, từ từ bò dậy, lặng lẽ nói:
- CÔ to gan thật, sao lại nhảy bừa xuống như vậy? Nếu ta không đỡ kịp,thì...
Diêu Ngọc Nga cười nói:
- Ta biết là ngươi sẽ đỡ ta, cho nên ta mới dám nhảy xuống!
Vũ Duy Ninh dở khóc dở cười nói:
- Lần sau không bao giờ nên mạo hiểm như vậy, phải biết...
Diêu Ngọc Nga lại thản nhiên cười nói:
- Không có lần sau đâu, ngươi đừng dạy người ta có được không?
Vũ Duy Ninh tuy chưa hết sợ, nhưng vừa nghĩ tới việc mình và nàng cuối cùng cũng đã thoát khỏi tay kẻ thù, lại đổi sợ thành mừng, bước lên nắm tay nàng cười nói:
- Ngọc Nga, mới rồi cô đánh một chưởng giỏi lắm, ta vẫn nghĩ rằng không lẽ nào cô không xô được hắn rơi xuống.
Diêu Ngọc Nga khuôn mặt thoáng đỏ lên, xấu hổ cười nói:
- Lúc y để phòng, quả thật là ta xô hắn không động đậy.
Vũ Duy Ninh chăm chú nhìn nàng không nói, trên mặt chợt nóng bừng lên.
Diêu Ngọc Nga mặt càng hồng hơn, hạ giọng hỏi:
- Làm gì mà cứ nhìn người ta thế?
Vũ Duy Ninh chợt kéo mạnh nàng vào lòng, ôm chặt tấm lưng thon thả, nói:
- Ngọc Nga, không biết tại sao, ta... ta càng ngày càng thấy thích cô, cô cho ta gần gũi một chút được không?
Diêu Ngọc Nga thẹn thùng không chịu nồi, vùng vẫy nói:
- Ngươi xấu lắm! Ta không nghĩ tới ngươi đâu!
Vũ Duy Ninh càng ôm chặt lấy nàng, lắp bắp nói:
- Thật mà, ta rất yêu mến cô, ta... ta... rất yêu cô!
Diêu Ngọc Nga cúi đầu không nói, nhưng không vùng vẫy nữa.
Vũ Duy Ninh khẽ khàng bế nàng đặt xuống, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt càng đỏ hồng, lộ vẻ xấu hổ yêu kiều của thiếu nữ, lúc ấy không kìm chế được nữa, lập tức đặt môi mình lên đôi môi đỏ cua nàng...
Toàn bộ thế giới đối với họ chợt mất hết, họ cảm giác như lơ lửng trên mây, bay bổng chơi vơi...
Ðột nhiên, bên cạnh họ vang lên một giọng nói Vô cùng lạnh lẽo:
- Giỏi lắm, các ngươi sung sướng quá đấy!
Giọng nói của Vô Danh Ma.
Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga giật bắn người như nghe phải tiếng sét lớn đột ngột vang lên, toàn thân run lên một cái, buông nhau ra, hoảng sợ thẫn thờ.
Lúc ấy chung quanh họ có hơn mười người đang đứng, đó là Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Ðộc Nương Tử và Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình, Bệnh Lang Trung Tư ÐỔ Tinh, Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng, Tiếu Trung Ðao Lao Kiếm Xương, Phó bang chủ Tư Không Sâm, Hận Thiên ông Từ Tam Giáp, Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long, Sáp Sỉ Hổ Quách Giang, cả thảy mười ba người.
Chín người sau đều là tù nhân của Ðồng Tâm Minh và Thiên Thủ Kiếm Khách, giờ đã trở về cả rối.
Ðiều đó cho thấy Vô Danh Ma đã trao đổi tù nhân với Ðồng Tâm Minh xong rồi, cũng cho thấy Ðồng Tâm Minh đã mắc lừa.
Vũ Duy Ninh mặt lúc xanh lúc trắng, hai mắt ngó trừng trừng hổi lâu không nói được câu nào.
Quần ma như cảm thấy rất thú vị, không hẹn mà cùng "hô hô", "hắc hắc", "ha ha" cười rộ cả lên.
Chỉ có Vô Danh Ma khuôn mặt vẫn lạnh lùng không hề cười. Bà ta nhìn qua cái xác của Thánh Thủ Nhân Viên trên đống đá, lại nhìn quanh một vòng, mới đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Vũ Duy Ninh, lạnh lùng hỏi:
- Còn Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang đâu?
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc, mới thở dài chán nản nói:
- Việc đã qua rồi, còn hỏi làm gì?
Vô Danh Ma nói:
- Ta muốn biết các ngươi làm thế nào thoát được.
Vũ Duy Ninh gượng cười đáp:
- Bọn ta cũng chưa chạy thoát được, cho nên làm cách nào để thoát cũng không quan trọng nữa.
Vô Danh Ma hừ lạnh một tiếng, quay sang Sáp Sĩ Hổ Quách Giang dặn dò:
- Lão Quách, ngươi đi tìm xem bái huynh Bạch Ngạch Hổ của ngươi Ở đâu?
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang khom người vâng dạ, lập tức lao đi.
Vô Danh Ma lại nhìn Tam Tuyệt Ðộc Hồ và Ngọc Diện Hoa Thi nói:
- Hai vị điềm huyệt cho họ, chúng ta phải đi thôi.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ và Ngọc Diện Hoa Thi ứng thanh bước lên. Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga không hề phản kháng, vì tình thế là hai người chống cự mười ba, họ đều biết là chống cự chỉ phí sức uổng Công.
Vô Danh Ma thấy Tam Tuyệt Ðộc Hồ và Ngọc Diện Hoa Thi đã ra tay điềm huyệt Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga xong, vẫy tay nói:
- Ðược rồi, bọn ta đi thôi!
Nói xong, lao lên trước chạy mau vào trong sơn cốc.
Quần ma cất bước theo sau, một đoàn người chạy trong đường sơn cốc gập ghềnh khoảng hai ba dặm thì hết đường đi, chỉ thấy bốn bên vách đá cao hơn trăm trượng dựng chót vót.
Bệnh Lang Trung Tư ÐỔ Tinh quay đầu nhìn bốn phía, mặt lộ vẻ ngờ vực nói:
- Bang chủ, chúng ta ẩn núp chỗ này, chỉ sợ không ổn.
Vô Danh Ma cười nói:
- Sao ngươi biết là không ổn?
Bệnh Lang Trung đưa tay chỉ quanh nói:
- Chỗ này là nơi tuyệt địa, bốn bên vách đá lại cao ngất không thề vịn trèo, nếu bọn Du Lập Trung đuối tới đây, bọn ta chạy đường nào cho được?
Vô Danh Ma nói:
- Nếu chúng ta ẩn náu Ở đây, thì đúng là không có đường nào chạy Bệnh Lang Trung ngạc nhiên hỏi:
- Không thế thì tới lúc đó bang chủ sẽ làm gì?
Vô Danh Ma chợt tung người lên một tảng đá cạnh đó, vẫy ta nói:
- Xin các vị theo ta!
Tiếng nói chưa dứt, chợt lách người một cái biến mất.
Té ra trên vách núi có một phiến đá lớn hình dáng như tấm bia mộ, phía sau là một thế giới khác, bà ta lách vào phía sau phiến đá ấy.
Bệnh Lang Trung chợt à lên một tiếng, phi thân theo sau.
Quần ma cũng ào ào nhảy lên, phi thân tới cạnh phiến đá, nhìn thấy phía sau là một khoảng trống, đủ cho một người nghiêng mình lách vào, đi được vài mươi bước, khoảng trống chợt to dần ra, lại có ánh sáng mặt trời chiếu tới. Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương lạ lùng nói:
- Khéo thật, chẳng lẽ đây là một sơn cốc kín?
Tam Tuyệt độc Hổ cười nói:
- Ðúng thế, đây là một cốc địa kín đáo phi thường.
Tiếu Trung đao hỏi:
- Làm sao Bang chủ lại biết được chỗ này?
Tamtuyệtđộc Hổ nói:
- Ðây là lão phu phát hiện. Mấy hôm trước, bang chủ sai lão phu đi xét con đường này. Lão phu tới đây thì hết đường, thấy một con chim ưng già từ sau phiến đá bay ra, nhất thời tò mò lên xem thử, mới phát hiện ra chỗ này.
Ðang nói chuyện, đột nhiên thấy sáng bừng, trước mắt mọi người chợt hiện ra một đường sơn cốc cổ quái phi thường.
Ðường sơn cốc này dài khoảng ba mươi trượng, vách đá cao trên năm mươi trượng, lại quái lạ là Ở chỗ nơi miệng cốc có một đường ruột dê khuất khúc chạy vòng như vỏ ốc lên trên, có thể theo đó mà lên tới mặt cốc địa. Ơ mặt cốc lại móc rất nhiều cây to, nếu núp vào đó thì không lo bị người ta phát giác.
Bệnh Lang Trung cả mừng nói:
- Chỗ này hay quá! Từ nay bản bang có thể đặt tổng đàn Ở đây rồi.
Vô Danh Ma đứng Ở chỗ đầu đường nhỏ lên đỉnh cốc, thở hít mấy hơi rồi cười nói:
- Cốc địa bí mật này có thể làm nơi ẩn náu tạm thời, chứ không thề nào làm tổng đàn của bản bang được.
Bệnh Lang Trung sửng sốt hỏi:
- Tại sao vậy?
Vô Danh Ma nói:
- Ra vào bất tiện, khi mưa lớn trong cốc ắt đọng nước, nhưng điềm quan trọng nhất là vạn nhất địch nhân phát hiện ra, bọn họ chỉ cần chặn giữ đường ra, bọn ta sẽ thành rùa trong nổi cả.
Bệnh Lang Trung nghe thấy có lý, bất giác đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Ðúng vậy, bang chủ thật là nhìn xa thấy rộng...
Vô Danh Ma ngẩng đầu tính toán một lúc, chợt nói:
- Từ Tam Giáp, Hổ Hóa Long nghe lệnh đây!
Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long vừa nghe bang chủ tỏ vẻ trịnh trọng ra lệnh, vội khom người đáp:
- Thuộc hạ có mặt!
Vô Danh Ma nói:
- Xin hai vị trở ra giữ đường vào cốc, nếu phát hiện có kẻ địch tìm tới, thì ném đá làm hiệu, có bao nhiêu người tới thì ném bấy nhiêu viên đá.
Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long đồng thanh nói:
- Tuân lệnh.
Vô Danh Ma ngoảnh nhìn bọn họ một cái, lại nói:
- Quan trọng nhất là không được để kẻ địch phát hiện ra các ngươi!
- Vâng ạ!
- Ði đi!
Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long ôm quyền vái chào, rồi quay người đi.
Vô Danh Ma nhìn mọi người, vẫy tay nói:
- Chúng ta xuống đây.
Hai tay giang ra, người đã nhảy luôn xuống dưới đáy cốc.
Quần ma ào ào nhảy theo sau, từng người từng người đáp xuống, trong chớp mắt đã tới mặt cốc địa, tiến vào một khu rừng cây rập rạp che khuất ánh nắng mặt trời.
Vô Danh Ma ngồi xuống một gốc cây nói:
- Tả Khâu quân sư, đem bọn họ trói lên cây, hỏi bọn họ làm thế nào giết chết Thánh Thủ Nhân Viên. Nếu bọn họ không chịu trả lời, thì đánh cho một trận.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ và Ngọc Diện Hoa Thi theo lời lấy ra một sợi dây, trói tay Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga treo lên hai cành cây.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ lại bẻ một nhánh cây, vung tay tước bỏ nhánh lá thành một cây côn gỗ, chằm chằm nhìn vào Vũ Duy Ninh hắc hắc cười nhạt nói:
- ÐỔ đệ ngoan, ngươi muốn chịu khổ hay muốn ngoan ngoãn trả lời?
Vũ Duy Ninh biết không nên vì chuyện không quan trọng mà chịu đòn, bèn nói:
- Ta muốn trả lời, ngươi hỏi đi!
Tamtuyệtđộc Hổ hỏi:
- Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang Ở đâu?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ðại khái bị thương nặng mà chết rồi.
- Ngươi làm thế nào đánh y bị thương?
- Ðánh ra một chưởng trúng vào giữa ngực, vậy thôi.
- Các ngươi vốn bị điềm vào Ma huyệt, lại bị trói, làm thế nào có thể ra tay đánh người?
- Ta ngầm vận công giải khai huyệt đạo, rồi bứt đứt dây trói.
- Hừ, chỉ có trong vài tháng ngắn ngủi, tiểu tử ngươi đã luyện được nội công thâm hậu, đó là Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy dạy ngươi phải không?
- Không phải, đó là ta ăn được trái nhân sâm ngàn năm.
- Trái nhân sâm ngàn năm từ đâu mà có?
- Là sư phụ cho ta.
- Té ra là như vậy... Vậy thì sau khi ngươi bứt dây ra tay đánh Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang bị thương rồi, Thánh Thủ Nhân Viên SÔ Tử Nghị lẽ ra phải ra tay khống chế con nha đầu kia, chứ tại sao cũng bị ngươi đánh chết.
- Y cắp Diêu cô nương chạy vào sơn cốc, bị ta đuổi theo, rồi lại bị chết dưới tay ta.
- Hừ, tiểu tử ngươi lắm phen giết hại người của bọn ta nhiều rối, hôm nay lẽ nào lại để cho ngươi sống nữa!
Nói xong, cây côn gỗ trong tay vung mạnh đánh vào mặt Vũ Duy Ninh, trên mặt chàng lập tức hiện ra một vệt đỏ rườm máu.
Diêu Ngọc Nga thấy như chính mình bị đánh một gậy, vừa sợ vừa giận, lớn tiếng kêu:
- Dừng tay! Thánh Thủ Nhân Viên không phải là do y giết chết, mà do ta đây, ngươi tới đánh ta thì đúng hơn!
Tam Tuyệt Ðộc Hồ đang định đánh gậy thứ hai, nghe câu nói thoáng sửng sốt, quay nhìn nàng cười ngất nói:
- Ha ha! Con nha đầu ngươi cũng ra tay giết người được à?
Vô Danh Ma cũng cảm thấy lạ lùng, đứng dậy hỏi:
- Ngươi làm thế nào giết chết được Thánh Thủ Nhân Viên?
Diêu Ngọc Nga cắn cắn môi, cố gắng nói:
- Y cắp ta chạy lên trên vách đá, không chịu đánh nhau với Vũ Duy Ninh, ta bèn lừa y cởi dây trói, nhân lúc y sơ ý, đánh y một chưởng rơi xuống dưới.
Vô Danh Ma ngạc nhiên cười hỏi:
- Ngươi làm sao mà lừa y mở dây trói?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ta nói với y là ta tay yếu chân mềm, xin y nới lỏng dây một chút.
Y biết ta không hiếu võ công, lại biết rằng giải khai huyệt đạo cho ta xong, để ta đứng trên vách đá, có thể làm Vũ... Vũ Duy Ninh sợ hãi, vì vậy mới cởi trói cho ta...
Vô Danh Ma gật gật đầu, cười nhạt nói:
- Giỏi lắm, ngươi rất thông minh, hai người các ngươi đều rất thông minh, tương lai các ngươi kết thành vợ chồng rối, nắm tay nhau hành đạo giang hồ, ắt sẽ giương oai một thời, danh truyền hậu thế.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ tuy nghe giọng Vô Danh Ma có ý mỉa mai, nhưng cũng không nhịn được buột miệng hỏi:
- Bang chủ không định xử tử gã tiểu tử với con ma đầu này sao?
Vô Danh Ma cười nói:
- Không, chúng nó là một cặp Kim Ðồng, Ngọc Nữ, ta không thề tàn ác như y ấy được Quần ma nghe thế đều có ý bất mãn. Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình đứngdậynói:
- Bang chủ không xử tử bọn họ, làm sao yên ủi vong hồn những người đã chết?
Vô Danh Ma thu giọng cười lại, lạnh lùng nói:
- chết đối với chúng nó không phải là hình phạt tàn khốc, ta muốn để chúng sống thật đau khổ, các ngươi chờ mà xem!
Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng nói ngay:
- Ðúng! Chết thì đau khổ có một lúc, để chúng sống mà chịu tội mới là ý hay.
Quái Thủ Phiên Thiên Chừ Tích Kỳ vỗ tay nói:
- Thuộc hạ có một ý rất hay, có thể khiến bọn chúng sống mà chịu tội Vô Danh Ma ủa khẽ một tiếng, cười hỏi:
- Ý hay gì vậy?
Quái Thủ Phiên Thiên Chừ Tích Kỳ nói:
- Chúng ta cho chúng lấy nhau trước đã, rồi chặt tay một đứa,chặt chân một đứa, để chúng một đứa có chân không tay, một đứa có tay không chân.
Vô Danh Ma cười nói:
- Ý ấy không dở, nhưng chúng nó có chịu lấy nhau Ở đây không?
Quái Thủ Phiên Thiên Chừ Tích Kỳ chỉ Bệnh Lang Trung Tư ÐỔ Tinh nói:
- Tư ÐỔ huynh có loại thuốc ấy, xin bỏ ra hai viên cho chúng uống, chỉ sợ chúng chẳng chịu buông nhau ra thôi!
Vô Danh Ma gật gật đầu nói:
- Hay thì hay, nhưng ta còn muốn lợi dụng chúng để dụ bắt Du lão tặc, chuyện đó chờ khi nào bắt Du lão tặc rồi làm cũng được.
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười nói:
- Chặt chân tay chúng nó thì chờ bắt Du lão tặc xong hãy làm, còn cho chúng nó lấy nhau thì bây giờ làm ngay có sao đâu!
Quần ma đều nghĩ tới một phen thích mắt, lập tức phụ họa:
- Phải lắm! Cho chúng nó một phen điên loan đảo phụng đi, để mọi người nhìn cho sướng mắt.
Vô Danh Ma ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu cười nói:
- Cũng được, Tư ÐỔ lão, lấy hai viên thuốc của ngươi cho chúng uống đi!
Bệnh Lang Trung tư ÐỔ Tinh nói:
- Không được rối, những thuốc men của thuộc hạ đã bị Ðồng Tâm Minh thu hết cả.
Quái Thủ Phiên Thiên kêu lên:
- Nói bậy! Lão phu biết rõ rằng ngươi giấu các thứ thuốc men trong giày, ngươi không chịu đưa ra, lão phu sẽ ra tay cướp đấy!
Bệnh Lang Trung không biết làm sao, đành phải cởi một chiếc giày ra, gỡ một miếng vải lót bên trong, lấy ra hai viên thuốc tròn bao sáp bên ngoài, miễn cưỡng đưa cho Quái Thủ Phiên Thiên, nói:
- Ðây, cầm lấy!
Vô Danh Ma nói:
- Ta nghe nói Tư ÐỔ lão trong chuyện này không phải là không thích, sao lại không muốn đưa hai viên thuốc ra như vậy?
Quái Thủ Phiên Thiên cầm lấy hai viên thuốc, cười nói:
- Té ra Bang chủ vẫn bị y che mắt. Y chế ra loại thuốc này không phải để dùng, mà là để bán cho những hạng vương tôn công tử và loại già rối còn ham vui có tiền, mỗi viên giá năm mươi lạng bạc. Bây giờ y thò ra hai viên, so với lúc bình thường thì mất toi một trăm lượng bạc, tự nhiên là đau lòng rối!
Vô Danh Ma cười khì một tiếng nói:
- Một viên thuốc năm mươi lạng bạc, đắt quá!
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Ðắt thì đắt thật, nhưng người mua có thể lợi dụng để chiếm được trinh tiết của một cô gái, cho nên còn nhiều người muốn mua lắm.
Ngọc Diện Hoa Thi cười nói:
- Ðược rồi Chứ huynh, mọi người đang chờ xem diễn trò đây, mau mau cho chúng uống đi chứ!
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ quay người bước về phía Diêu Ngọc Nga, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mái tóc rũ về một bên, y đưa tay đỡ cằm nàng lên nhìn, kêu to:
- ơ, con nha đầu này sợ quá ngất đi rối!
Nguyên là Diêu Ngọc Nga tuy quyết tâm sẵn sàng chịu chết, song vừa nghe bọn họ bàn nhau dùng thuốc để bắt mình và Vũ Duy Ninh làm chuyện "vợ chồng", vừa thẹn vừa uất, lập tức ngất luôn.
Ngọc Diện Hoa Thi nói:
- Không sao, dưới gốc cây có nước, cứ vốc lên đổ lên mặt là tỉnh thôi.
Nói xong, khom người vốc nước rưới lên mặt Diêu Ngọc Nga.
Quái Thủ Phiên Thiên quay bước sang phía Vũ Duy Ninh, thấy mặt chàng đầy vẻ phẫn nộ, bất giác hắc hắc cười quái dị nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi có vẻ không vui, thật là một thằng to đầu mà ngốc, đây là chuyện vui mừng to bằng trời đấy nhé!
Vũ Duy Ninh phì một tiếng, phun một bãi nước bọt trúng giữa mặt Quái Thủ Phiên Thiên sửng sốt, kế đột nhiên cả giận, giơ thẳng tay bốp bốp chát chát vào mặt chàng.
Vô Danh Ma chờ Quái Thủ Phiên Thiên đánh hơn chục cái mới cất tiếng nói:
- Ðược rồi, cho y uống thuốc đi.
Quái Thủ Phiên Thiên nghe thấy mới dừng tay, bóp vỡ lớp sáp bao ngoài một viên thuốc, lại đưa tay trái ra bóp vào hàm Vũ Duy Ninh cho chàng há miệng, bỏ viên thuốc vào.
Ðủng lúc ấy, ào một tiếng, một cái bóng người từ trên cốc bay xuống.
Y là Sáp Sĩ Hổ Quách Giang!
Quần ma vì đều tập trung nhìn vào Vũ Duy Ninh, nên đột nhiên thấy có người từ trên sa xuống, đều hoảng sợ nhảy dựng cả lên.
Quái Thủ Phiên Thiên cũng cho rằng người tới là địch nhân, nên vội vàng rút bàn tay đang bóp hàm Vũ Duy Ninh về, dựng thành chưởng chuẩn bị đối phó. Khi nhìn ra là người phe mình, bất giác "ủa" mộttiếngnói:
- Làm cái gì mà rối rít lên thêm Vũ Duy Ninh nhân lúc y rút tay lại ngoảnh đầu nhìn, lén lén nhổ viên thuốc trong miệng ra, lại thấy quần ma đều tập trung nhìn vào Sáp Sĩ Hổ Quách Giang không ngó gì tới mình, trong lòng mừng thầm, lập tức làm như đã nuốt viên thuốc xuống rối, vươn cổ há miệng hớp hớp không khí.
Vô Danh Ma nhìn chằm chằm vào Sáp Sĩ Hổ Quách Giang hỏi:
- Tìm được Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang chưa?
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang thần sắc có vẻ hoảng sợ nói:
- Tìm được rồi, y bị thương nặng đã chết... Bang chủ xin mau chuẩn bị, bọn họ đã tiến vào đường sơn cốc rồi.
Vô Danh Ma thoáng biến sắc, hỏi mau:
- Nhiều người tới không?
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang nói:
- Rất nhiều! Cha con Du lão tặc, thêm Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy và Uất Trì Hoành, Hầu Thông, Từ Giới Nhiên, ôn Chi Công, Mạc Hiền Bình, Vũ Văn Ðỉnh, Ngư Tri Xuân, Vi Uy Lương, Nhiếp Vũ Nghĩa, chín đặc sứ áo vàng!
Vô Danh Ma mắt lóe tinh quang, lại hỏi:
- Còn cách xa không?
sáp Sĩ Hổ nói:
- Ðại khái chỉ khoảng nửa dặm thôi!
Vô Danh Ma cau mày trầm ngâm nói:
- Kỳ lạ thật, sao họ lại tới cả thêm Tam Tuyệt Ðộc Hồ nói ngay:
- Nhất Ðầu Tiên Lý Trạch, Thân Thủ Tướng Quân MỘ Dung Tùng, Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng và Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên bốn người không tới.
Vô Danh Ma nói:
- Hôm nay lúc đổi người Ở hồ Ðộng Ðình , bốn người ấy cũng không có mặt, có lẽ Ở lại bảo vệ Ðồng Tâm Minh... Ta không nói tới chuyện đó, ta nói là tại sao mười hai người kia đều kéo cả vào đường sơn cốc kia?
Tam Tuyệt Ðộc Hồ biến sắc nói:
- Nếu vậy thì lạ thật. Nếu họ chưa biết chỗ chúng ta ẩn náu thì lẽ ra phải chia đường tìm kiếm mới phải, bây giờ cả mười hai người lại kéo cả vào sơn cốc thì dường như họ đã biết rõ chúng ta Ở đây rối...
Vô Danh Ma lại hỏi Sáp Sĩ Hổ Quách Giang:
- Ngươi không bị bọn họ phát hiện chứ?
Sáp Sĩ Hổ lắc đầu nói:
- Thưa không, thuộc hạ thấy bọn họ từ xa xa tiến vào sơn cốc, vội vàng chạy mau trở về.
Câu nói vừa dứt, chỗ cửa ra vào Ở vách sơn cốc vang lên tiếng ném đá làm hiệu.
Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long vâng lệnh giữ chỗ cửa vào ôm những khối đá lớn thảy xuống, tất cả mười hai khối lần lượt rơi xuống cốc địa.
Ðiều đó cho thấy tin báo của Sáp Sĩ Hổ là đúng hoàn toàn, trước mắt nhân vật Ðồng Tâm Minh kéo tới là có mười hai người.
Vô Danh Ma sa sầm nét mặt, sát khí đằng đằng nói:
- Chúng ta có mười ba người, có nên liều mạng ra đánh một trận không?
Tam Tuyệt Ðộc Hồ tỏ vẻ lo âu nói:
- Chỉ sợ không dễ thủ thắng. Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy thân thủ chẳng kém gì Du lão tặc, một mình y ít nhất cũng chống nổi hai ba người bên ta...
Vô Danh Ma ngẩng đầu nhìn lên vách đá cao bảy tám chục trượng nói:
- Nếu không chuẩn bị công khai đánh nhau với bọn họ một trận, thì bọn ta lại trèo lên theo cửa cốc mà ra.
Tamtuyệtđộc Hổ nói:
- cứ lên trước xem sao, biết đâu bọn họ không phát hiện được nơi chúng ta ẩn núp.
Vô Danh Ma gật gật đầu nói:
- Phải, phó bang chủ và hai vị Lao, Quách Ở lại đây giữ người, nghe thấy tiếng đánh nhau tới gần cũng không cần lên trên trợ chiến, cứ mang người trèo lên ra khỏi cốc, nghe chưa?
Tư Không Sâm và Quách Giang khom người vâng dạ. Tiếu Trung Ðao Lao Kiếm Xương nói:
- Canh giữ hai người kia thì phó bang chủ và Quách huynh cũng đủ, thuộc hạ cùng lên xem xem thế nào.
Vô Danh Ma chỉ lên vách đá nói:
- Ngươi nhìn xem, lưng chừng vách đá trở nên bằng phẳng như mài, nếu không có thêm một người giúp đỡ, làm sao mà lên?
Tiếu Trung Ðao đưa mắt nhìn lên vách đá, biết rằng mang thêm một người trèo lên không phải dễ, đành gật đầu nói:
- Ðược rồi, thuộc hạ Ở lại đây cũng được...
Vô Danh Ma lập tức tung người vọt lên, theo chỗ vào bí mật phi thân lên đỉnh cốc. Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ðộc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung, Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Quái Thủ Phiên Thiên và Ðộc Nương Tử bảy người cũng theo sau vọt lên, thi triển tuyệt kỹ khinh công, trong nháy mắt đã lên khỏi vách đá cao ba mươi trượng, bước lên đường bí mật vào cốc.
Ði được mười bước, thì thấy Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long phụ trách việc canh gác đang núp phía sau tảng đá nhìn ra đường sơn cốc. Hận Thiên ông đứng trước, đang thò đầu nhìn ra phía ngoài, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
Vô Danh Ma nhẹ bước tới bên cạnh, hạ giọng hỏi:
- Bọn họ tới chưa?
Hận Thiên ông gật gật đầu, chỉ chỉ ra phía ngoài rồi né qua một bên để bà ta bước tới nhìn ra.
Vô Danh Ma lom khom bước tới phía sau phiến nham thạch, ghé đầu nhìn xuống, thấy bọn Thánh Hiệp Du Lập Trung mười hai người đang ngồi quanh phía dưới đường sơn cốc, rõ ràng bọn họ tiến tới chỗ tận cùng đường sơn cốc thì không thấy tung tích địch nhân đâu nữa, đều rất bực bội, vì vậy ngồi cả xuống đất, vừa để nghỉ mệt, vừa để tìm cách làm sao truy ra địch nhân.
Lúc ấy, chợt nghe Vạn Nhân Ðịch Uất Trì Hoành nói:
- Y tên Thánh Thủ Nhân Viên SÔ Tử Nghị, khinh công và ám khí đều mười phần cao cường...
Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy vẻ trầm ngâm nói:
- Xem tình trạng y chết, giống như trên vách đá rơi xuống, nhưng y khinh công cao cường, chẳng lẽ đến nỗi sẩy chân rơi xuống đây sao?
Thánh Hiệp Du Lập Trung khẽ một tiếng nói:
- cỏ một điềm nữa, là hôm nay Thánh Thủ Nhân Viên hoàn toàn không có mặt tại hồ Ðộng Ðình , cho nên... ta đoán cái chết của y có thể dính líu với Vũ Duy Ninh...
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Ngươi nói thế là Thánh Thủ Nhân Viên là bị Vũ Duy Ninh đánh chết chứ gì?
Du Lập Trung gật đầu nói:
- Có thể Vô Danh Ma phái Thánh Thủ Nhân Viên và Bạch Ngạch Hổ đem Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga rời Quân Sơn, nhưng tới chỗ này bị Vũ Duy Ninh tìm được cơ hội ra tay, y đánh chết Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang trước, rồi đuổi Thánh Thủ Nhân Viên đuổi vào sơn cốc, đôi bên đánh nhau. Thánh Thủ Nhân Viên không chống nồi, muốn phi thân lên vách đá trốn, lỡ sẩy chân rơi xuống.
Du Băng Viên mừng rỡ nói:
- Nói như thế thì Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương thoát hiềm rồi Chứ gì?
Du Lập Trung cười khẽ nói:
- Ngươi đừng vui mừng quá, đó chỉ là cha đoán thế thôi.
Du Băng viên nói:
- Nhất định là thế, chứ nếu không thì ai ra tay giết chết Bạch Ngạch Hổ và Thánh Thủ Nhân Viên?
Du Lập Trung nói:
- Nếu là cha đoán đúng, thì căn cứ vào thời gian Thánh Thủ Nhân Viên chết mà suy, Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương giờ này phải Ở trong sơn cốc mới đúng. Nhưng sự thật thì họ không có Ở đây.
Thiên Thủ Kiếm Khách nói:
- Có thể là họ lại rơi vào tay Phục Cừu Bang rối.
Du Băng Viên nghe tới đó thì tỏ vẻ rầu rĩ nói:
- vậy thì làm sao? Bảy tù nhân đã bị bọn họ dùng kế Trộm rồng đổi phụng lừa mang đi rối, Vô Danh Ma hiện giờ có thể ra tay giết hai người bọn họ rối.
Du Lập Trung nói:
- Không đâu. Ðối tượng phục thù của Phục Cừu Bang là cha, trước khi cha rơi vào tay Phục Cừu Bang, bọn họ sẽ không giết Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương đâu.
Thần Ðà Tử Hầu Thông ngắt lời nói:
- Minh chủ cho rằng Vô Danh Ma sẽ lại lợi dụng Vũ Duy Ninh làm con tin để ép minh chủ phải khuất phục à?
Du Lập Trung gật đầu nói:
- Ðúng thế, xem tình hình thì bà ta đã quyết tâm đối đầu với lão phu tới cùng...
Du Băng Viên hậm hực nói:
- Hôm trước Ở Ðồng Tâm Minh, lẽ ra cha đừng thả bà ta, nếu hôm ấy cha chịu bắt bà ta nhốt lại, thì đã không có chuyện ngày hôm nay.
Du Lập Trung cười cười, giơ tay vỗ vai nàng nói:
- Con ranh con, có những chuyện ngươi còn chưa biết, sở dĩ hôm nay bà ta biến thành một nữ ác ma không còn chút nhân tính là cũng ít nhiều tại cha. Cho nên cha không thề giết bà ta, cha chỉ mong có ngày bà ta phân biệt rõ chuyện phải trái, lúc ấy chẳng cần chúng ta tốn chút sức lực nào, Phục Cừu bang cũng sẽ tan vỡ thôi.
Du Băng Viên thở dài một tiếng nói:
- Bà ta lại có ngày phân biệt được chuyện phải trái à?
Du Lập Trung nói:
- Cũng có thể, chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục dùng cách nhân ái để xử sự với bà ta.
Du Băng viên nói:
- cha có thể hy vọng bà ta hiếu chuyện sai trái đã làm, chứ không thề hy vọng bà ta sẽ tha Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương.
Du Lập Trung nói:
- Dĩ nhiên, cho nên chúng ta phải ra sức cứu hai người trở về...
Du Băng viên đứng dậy hối thúc:
- Vậy thì chúng ta không được chần chờ nữa, cứ ngồi mãi Ở đây, làm thế nào cứu được họ?
Du Lập Trung chợt hô hô cười lớn nói:
- Ðừng gấp, nha đầu, cha bảo đảm chỉ trong vòng hai ngày sẽ cứu được họ về thôi.
Du Băng Viên nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Cha có diệu kế gì vậy?
Du Lập Trung cười nói:
- Cho ngươi biết, tám trăm dặm quanh Ðộng Ðình hổ đã trong tầm giám sát của Ðồng Tâm Minh, bất kể Phục Cừu bang chạy trốn về phía nào, cũng không thoát khỏi mắt chúng ta cả.
Du Băng Viên kinh hãi mừng rỡ hỏi:
- Cha phái bao nhiêu người giám thị Ở các nơi?
Du Lập Trung nói:
- Bốn mươi hai vị đại biểu, năm mươi võ sĩ áo bạc, lại có ba trăm đệ tử Cùng gia bang, tất cả là ba trăm chín mươi hai người.
Du Băng viên cả mừng nói:
- Sao cha không nói cho con biết trước?
Du Lập Trung cười nói:
- Thì bây giờ nói cho ngươi biết vẫn chưa muộn mà.
Du Băng viên nói:
- Có ba bốn trăm người giám thị khắp nơi, thì thật là không sợ bọn họ bay lên trời nữa.
Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:
- Cho nên, nha đầu ngươi cứ ngồi xuống nghỉ thêm một lát đi.
Du Băng Viên theo lời lại ngồi xuống, cười nói:
- Cha, nếu lúc đầu chúng ta biết được Vô Danh Ma dùng quỷ kế, cũng mang bảy tù nhân giả đổi cho bà ta mới thật là hay.
Du Lập Trung cười nói:
- Cha không biết bói toán để tiên tri làm sao biết bà ta dùng hai tù nhân giả để lừa mình được?
Du Băng viên nói:
- Cũng lạ cho chúng ta cứ hấp tấp, trước khi trao đổi lẽ ra phải hỏi qua một lượt đã. Gã tiểu tử ấy tuy giả Vũ Duy Ninh rất giống, nhưng giọng nói nhất định không bắt chước y hệt được. Nếu chúng ta hỏi y mấy câu trước, thế nào cũng nhận ra là giả mạo.
Du Lập Trung nói:
- Cái đó gọi là kẻ trí lo ngàn chuyện ắt có một chuyện sai, cha cơ bản không nghĩ tới việc bà ta dùng kế trộm rồng đổi phượng...
Vô Danh Ma nép sau phiến nham thạch bên trên nghe tới đó thì hết hứng thú, bèn quay nhìn Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long truyền âm nói:
- Xin hai vị cứ tiếp tục theo dõi, từng lúc từng lúc truyền âm báo lại tình hình của bọn họ, không được sơ sót.
Nói xong vẫy vẫy tay gọi bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ cùng trở về tuyệt cọc Lúc ấy tám người xếp hàng trở vào đường bí mật, nhảy trở xuống cốc địa. Tư Không Sâm thấy bọn họ quay trở lại, vội hỏi:
- Bọn họ đi rối à?
Vô Danh Ma lắc đầu nói:
- Chưa, còn Ở trên đường sơn cốc, có điều xem ra bọn họ chưa phát hiện được bọn ta đang Ở đây...
Lúc ấy bà ta đem sự tình thuật lại một lượt, cuối cùng nhìn bọn Tamtuyệtđộc Hổ nói:
- Du lão tặc nói phái bốn mươi hai đại biểu, năm mươi võ sĩ áo bạc và ba trăm đệ tử Cùng gia bang giám sát bọn ta Ở khắp nơi, câu ấy là thật hay giả vậy?
Tam Tuyệt Ðộc Hồ nghiêm trang trả lời:
- Nhất định không phải là giả. Cứ theo lối hành sự xưa nay của Du lão tặc, thì lần này quả là y bố trí cẩn thận mười bề đấy.
Vô Danh Ma căm hờn nói:
- Vậy thì xem ra nếu bọn ta rời khỏi chỗ này nhất định sẽ bị phát giác phải không?
Tam Tuyệt Ðộc Hồ gật đầu nói:
- Ðúng thế, còn may là bọn họ chưa phát hiện ra tuyệt cốc này, nên chúng ta còn tạm thời ẩn núp Ở đây được.
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi xem phải ẩn núp lại đây bao nhiêu ngày thì bọn họ sẽ tưởng rằng chúng ta đã rời khỏi vùng phụ cận hồ Ðộng Ðình ?
Tamtuyệtđộc Hổ nói:
- ít nhất cũng phải mười ngày.
Vô Danh Ma chau mày nói:
- Ở đây mười ngày chúng ta lấy gì ăn?
Tam Tuyệt Ðộc Hồ vuốt râu ngẫm nghĩ đáp:
- ÐÓ mới là vấn đề. Ban đầu chúng ta chỉ định Ở đây hai ba hôm, Cho nên đều chưa mang lương khô tới trữ...
Bệnh Lang Trung nói:
- Ðại khái trên dưới hai ngày...
Vô Danh Ma nói:
- Thế thì nếu phải ẩn náu Ở đây mười ngày, chúng ta sẽ chết đói.
Ngọc Diện Hoa Thi nói:
- Mới rồi Du lão tặc nói y bảo đảm trong vòng hai ngày sẽ cứu được Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga, là vì y cho rằng đại khái chúng ta còn Ở quanh hồ Ðộng Ðình . Vì vậy nên trong vòng hai ngày chỉ cần chúng ta không bị phát hiện, sau ngày thứ ba có thể Du lão tặc cho rằng chúng ta đã thoát khỏi sự giám sát của y mà rút người kéo về cũng chưa biết chừng.
Vô Danh Ma chăm chú nhìn y hỏi:
- Lãnh lão muốn nói rằng chúng ta không đến nỗi phải ẩn náu Ở đây mười ngày phải không?
Ngọc Diện Hoa Thi gật đầu nói:
- Ðúng vậy, sau ba bốn ngày chúng ta có thể rời khỏi chỗ này được roi.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ lắc đầu nói:
- Không được. Du lão tặc phái gần bốn trăm người giám thị khắp nơi, nếu y không được tin tức gì về chúng ta nhất định sẽ không khinh dị triệt thoái, mà sẽ đoán rằng chúng ta còn Ở quanh đây...
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang chợt ngắt lời nói:
- Tại hạ có một ý, không biết có làm được không...
Vô Danh Ma nhìn y nói:
- Quách lão cứ nói ra xem!
Sáp Sĩ Hổ Quách Giang đằng hắng mấy tiếng nói:
- Lãnh huynh cho rằng sau ba bốn hôm chúng ta có thể rời khỏi đây, quả rất mạo hiểm, nhưng nếu ẩn náu Ở đây mười ngày thì chắc là chết đói, cho nên theo tại hạ thấy, chẳng bằng chúng ta dùng kế Kim Thiền Thoát Xác.
Vô Danh Ma hỏi:
- Thế nào là thế Kim Thiền Thoát Xác?