21-11-2008, 01:12 PM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Quyển 3
Chương 5 - Long Hổ chi hội - HỒI 5
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH, Mèo á»m
Nguồn: TTV
Lương Tiêu trong lòng vô cùng ngạc nhiên: "Nha đầu ngốc nà y sao lại ôm ta khóc thế kia?" Có Ä‘iá»u hắn lại không dám ngẩng đầu lên để há»i nà ng.
A Tuyết khóc rống cả ná»a ngà y, hồi lâu lại cân nhắc thầm nghÄ©: "Ca ca nhất định đã chết rồi! Ta cùng huynh ấy quen biết đã lâu, thể nà o cÅ©ng không thể để cho huynh ấy phÆ¡i thây ngoà i tuyết địa thế nà y được."
Nà ng gạt lệ, vừa định ôm lấy Lương Tiêu, hốt nhiên phát hiện ra cÆ¡ thể cá»§a hắn vẫn má»m mại, chạm tay và o vẫn còn nghe hÆ¡i ấm, bất giác cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Trên ngưá»i ca ca sao vẫn má»m mại và tá»a hÆ¡i ấm thế kia, theo lý thuyết, ngưá»i đã chết vốn phải cứng đơ và băng lãnh má»›i đúng, hay là …… huynh ấy má»›i chết không lâu, thân thể còn chưa kịp lạnh ……"
Nà ng nghÄ© đến Ä‘iểm nà y, bá»—ng sinh ra hối háºn, nức nở than:
- Äá»u tại muá»™i ngốc nghếch, A Tuyết tháºt đáng chết mà , nếu muá»™i sá»›m nhá»› ra, liá»u mạng kéo huynh trở lên, huynh đáng ra đã không chết rồi ……
Nà ng nhất thá»i cà ng nghÄ© cà ng thương tâm, cà ng nghÄ© cà ng thấy hối háºn, gà o khóc than van, háºn không được cùng chết chung vá»›i Lương Tiêu.
Lương Tiêu nghe được vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i: "Nha đầu hư thân mất nết, dám rá»§a ta chết à ."
Lại nghe A Tuyết khóc lóc cả ná»a ngà y, đột nhiên đứng dáºy, Ä‘ang muốn di chuyển thân thể cá»§a hắn.
Lương Tiêu thầm nghÄ©: "Nha đầu xuẩn ngốc nà y tháºt sá»± muốn Ä‘em chôn ta hay sao chứ? Rõ là ngá»› ngẩn mà ."
Chợt phát giác A Tuyết lại buông tay ra, nghẹn ngà o nói:
- Ta mai táng ca ca rồi, vÄ©nh viá»…n sẽ không được trông thấy huynh ấy nữa, nhất định phải tìm trên ngưá»i huynh ấy má»™t váºt gì đó để mang theo bên cạnh, sau nà y lúc nà o cÅ©ng có thể nhá»› tá»›i huynh ấy.
Dứt lá»i, nà ng lại cảm thấy thương tâm, thút thÃt báºt khóc.
Lương Tiêu khuôn ngá»±c nóng ran, trầm tư nghÄ© ngợi: "Nà ng đối vá»›i ta tháºt sá»± quá tốt, nếu hôm nay ta có thể thoát hiểm, tương lai nhất định sẽ đối xá» tốt vá»›i vá»›i nà ng, vÄ©nh viá»…n không rÅ© bá»."
A Tuyết nức nở trong chốc lát, tay luồn và o ngá»±c Lương Tiêu, lôi ra từ bên trong má»™t váºt, xoay qua vặn lại, hốt nhiên trông thấy má»™t chiếc há»™p má»±c đồng, vừa nhấc lên xem, chỉ thấy bên trong chứa đầy má»™t gói giấy dầu, trong lòng không khá»i cảm thấy kỳ quái: “Äây là cái gì?â€
Nà ng bắt đầu quan sát, chỉ thấy má»™t miếng ngá»c phÃa trên có khắc văn tá»±. A Tuyết bình sinh đã vụng vá», toán há»c lại không có khả năng, xem sách thì lúc nà o cÅ©ng phải vừa nhìn vừa nhẩm, láºp tức Ä‘em từng chữ thuáºn miệng Ä‘á»c ra:
- “Tá» phá»§ nguyên tông†tiểu tá»±a: niệm vÅ© trụ chi sÆ¡, thiên địa bổn vô, vô trung sanh hữu, thá»§y hữu há»—n độn, há»—n độn trung khai, âm dương nãi thà nh. Thị dÄ© thiên hữu nháºt nguyệt, địa thà nh hư tháºt, nhân phân nam nữ, thú vi thư hùng. âm dương luân chuyển, vÄ©nh vô chỉ tức, nhân chi tứ quý hữu hà n thá», nháºt nguyệt hữu khuy thá»±c. Hướng nháºt thánh nhân vi “Chu dịchâ€, chà dương trung sanh âm, lão Trang vi “Äạo đứcâ€, chà âm trung kiến dương. Âm dương hòa hợp, nãi vi chi khà , khà giả há»—n độn chi bổn thể , đạo đức chi căn nguyên. Dư tu luyện bán sanh, lược hữu sở đắc, nãi tác tá» phá»§ tháºp nhị thiên, lưu tặng hữu duyên ……
(BYH tạm dịch: Tiểu tá»±a Tá» phá»§ nguyên tông: thá»§a đầu vÅ© trụ nà y không có trá»i đất chi hết, trong cái không có ấy sinh ra cái có, trong cái há»—n độn ấy chia ra cái rạch ròi, từ cái rạch ròi lại chia ra âm dương. Trong trá»i sinh nháºt nguyệt, trong đất sinh thá»±c hư, ngưá»i sinh nam nữ, thú sinh đực cái. Âm dương luân chuyển, vÄ©nh viá»…n không bao giá» dừng, có bốn mùa có nóng lạnh, nháºt nguyệt có khi khuyết khi tròn. Xưa nay thánh nhân viết Chu Dịch, trong chà dương sinh ra âm, Lão Trang là m Äạo Äức, trong chà âm thấy dương. Âm dương hòa hợp sinh khÃ, khà là há»—n độn chi bổn thể, đạo đức chi căn nguyên. Tu luyện bán sinh được đôi chút sở đắc, là m thà nh Tá» Phá»§ Tháºp Nhị Thiên, gá»i tặng kẻ hữu duyên…)
A Tuyết Ä‘á»c đến đây, nghèn nghẹn than:
- Ai da, tháºt là cổ cổ quái quái mà , cÅ©ng chẳng biết nó nói gì nữa? Nhưng váºt nà y vừa vặn, rất thÃch hợp để là m đồ ká»· niệm ……
Lá»i còn chưa dứt, chợt thấy băng tuyết bay tứ tán, Lương Tiêu đột ngá»™t nhảy lên. A Tuyết bị dá»a đến thất thanh, thét lên má»™t tiếng chói tai, lại nghe Lương Tiêu lá»›n tiếng bảo:
- Äá»c tiếp Ä‘i, Ä‘á»c tiếp Ä‘i!
Hắn vừa kêu được hai tiếng, khà cơ chợt hỗn loạn, lại tiếp tục vùi đầu và o trong tuyết.
A Tuyết kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, cả ná»a ngà y má»›i báºt thốt:
- Ca …… ca ca, huynh …… huynh còn sống sao?
Lương Tiêu không thể lên tiếng, chỉ có thể vẫy tay thay lá»i.
A Tuyết ngây ngưá»i ngẩn ngÆ¡ trong chốc lát, rồi lại cuồng hỉ nói:
- Ca ca, huynh dám gạt muội!
Nà ng biết được Lương Tiêu vẫn còn trên thế gian nà y, nhịn không được không ngừng khua khoắng hai tay, khúc khÃch cưá»i mãi. Cưá»i trong chốc lát, nà ng lại nghi hoặc nói:
- Ca ca, huynh vùi đầu và o trong tuyết, không cảm thấy ngộp thở hay sao? Vừa rồi hại muội sợ muốn chết ……
Lương Tiêu hai tay ra hiệu, ý bảo nà ng không nên nói nhảm, mau mau cúi xuống Ä‘á»c tiếp. Hắn nghe xong Ä‘oạn thoại vừa rồi, mÆ¡ hồ Ä‘oán được “Tá» phá»§ nguyên tông†nà y chÃnh là má»™t bá»™ bà kÃp ghi lại phương pháp luyện khÃ, biết đâu có thể hóa giải luồn chân khà không chịu nghe lá»i trong cÆ¡ thể cá»§a mình.
A Tuyết chỉ đà nh tiếp tục Ä‘á»c:
- Nháºp định thiên: đạo giả thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức, lão thụ bà n căn nháºp nê thổ, sÆ¡ chi hoà nh tà bất lưu ảnh, mục quan giả quan tâm, tâm hữu huyá»n châu sanh quang minh, huyá»n châu lạp lạp tẩu nê hoà n, chuyển váºn cô lá»™c độ tinh hồn ……
(BYH tạm dịch: Nháºp định thiên: ngưá»i luyện đạo không biết đến cả trá»i và đất, thân ở trong lu chẳng cảm nháºn được gì, gốc cây cổ thụ tiến sâu và o đất bùn, cà nh cây chÄ©a nghiêng ra không đổ bóng xuống, mắt nhìn và o trong tâm, trong tâm có huyá»n châu tá»a ánh sáng ra, huyá»n châu lăn lăn đến Nê Hoà n, chuyển váºn Cô Lá»™c độ tinh hồn).
Âm thanh vừa vÆ¡i Ä‘i, Lương Tiêu bá»—ng nhảy dá»±ng lên, y theo lá»i ngồi bắt chéo hai chân lại tá»a pháp, hai tay giao nhau bên dưới cổ, đôi mắt khép há», ý niệm chứa trong huyệt Thiên Trung, khà dồn lên huyệt Nê Hoà n trên đỉnh đầu, lại chuyển vá» Cô Lá»™c quan ở sau lưng.
A Tuyết thấy hắn không còn chôn mình và o tuyết nữa, trong lòng biết nhất định có liên quan đến hà nh động cá»§a mình, láºp tức không dám sao lãng, tiếp tục nhẩm Ä‘á»c, Ä‘á»c xong quyển đầu “Nháºp địnhâ€, lại Ä‘á»c đến quyển thứ hai “Tẩy tâmâ€.
Tâm pháp “Tá» phá»§ nguyên tông†nà y toà n dùng câu thÆ¡ mà diá»…n tả. “Nháºp địnhâ€, “Tẩy tâm†hai sách giảng giải như thế nà o để đả tá»a, như thế nà o để trừ khá» những kinh thương tạp niệm trong lòng, là m thế nà o trong lúc chư mạch váºn chuyển khà cÆ¡, Ä‘iá»u hòa âm dương. Ngôn từ mặc dù tối nghÄ©a nhưng Lương Tiêu ngá»™ tÃnh cá»±c cao, có thể cảm nháºn bằng nhiá»u cách. Tá»· như "Äạo giả thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức." ChÃnh là chỉ phương pháp "Tâm trung quan ảnh", ‘hồ’ tức chỉ ‘tâm’, "Thân tại hồ trung", nghÄ©a là trong lòng nghÄ© vá» hình ảnh cá»§a chÃnh mình; "Lưỡng bất tri", "Vô nhân thức" ám chỉ ngoà i thân chẳng có váºt gì, thiên địa Ä‘á»u không nhá»› đến; "Lão thụ bà n căn nháºp nê thổ, sÆ¡ chi hoà nh tà bất lưu ảnh." ChÃnh là dạy phương thức đả tá»a, hai chân giống như đại thụ lâu năm xoạt rá»… bám đất, khoanh chân bắt chéo mà tá»a pháp, hai tay tạo thà nh hình dáng nhánh cây Ä‘ang giao nhau, nhưng nhất thiết phải áp sát và o hà m dưới, không để lưu lại bóng trên mặt đất; phần phÃa sau cÅ©ng đại loại như váºy.
Lương Tiêu vừa nghe vừa hiểu, vừa hiểu vừa luyện, luyện xong “Tẩy tâm thiênâ€, toà n thân chân khà nhá» như hạt trân châu, bên trong chư kinh bách huyệt lưu chuyển bất định, nhất nhất đổ dồn và o Ä‘an Ä‘iá»n, bất giác khiến hắn tâm khà bình hòa, hô hấp thông suốt trở lại, nhất thá»i không bị tắc nghẽn nữa. Vốn ngưá»i luyện hai chương khác biệt nà y, cháºm thì bảy tám tháng, lâu thì hÆ¡n mưá»i năm, lại chưa chắc có thể luyện thà nh. Nhưng Lương Tiêu trong lúc vô tình đã đạt đến cảnh giá»›i "Quy tức", ná»n tảng sẵn có (1), nháºp môn tá»± nhiên dá»… dà ng hÆ¡n rất nhiá»u, chỉ trong hai canh giá» ngắn ngá»§i, hắn đã hoà n toà n luyện xong công pháp.
A Tuyết thấy Lương Tiêu chau mà y nhÃu mắt, thần sắc nhợt nhạt, trong lòng vô cùng không vui, liá»n bảo:
- Ca ca, quyển kế tiếp chÃnh là “SÆ¡ cá»u thiênâ€, huynh nghe cho kỹ nà y, mặt trước có nói: cá»u cá»u đà o hoa sanh đỗng khuyết , bát bát thanh long tổng nhất cân , thất thất bạch hổ song song dưỡng, má»™c mẫu kim công tÃnh bổn ôn, tháºp nhị cung trung thiá»m phách hiện, thá»i thá»i địa phách hà ng thiên hồn, bạt thá»§ thiên căn tịnh địa tá»§y, bạch tuyết hoà ng nha tá»± trưởng thà nh ……
Lương Tiêu mở mắt ra, ngạc nhiên nói:
- A Tuyết, muá»™i có Ä‘á»c nhầm không đấy?
A Tuyết nhìn lại má»™t lượt cẩn tháºn rồi trả lá»i:
- Muá»™i chiếu theo mặt trước mà đá»c, má»™t chữ cÅ©ng không sai!
Lương Tiêu nháºn lấy tá» giấy, cẩn tháºn xem xét, quả nhiên Ä‘á»c đúng từng chữ, nhất thá»i đầu mà y nhÃu chặt, cả ná»a ngà y không nói năng gì.
A Tuyết lòng thấy hiếu kỳ, chợt há»i:
- Ca ca, lá»i nà y có ý gì thế?
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Thơ cú ở đây, ta một câu cũng không nghĩ ra được.
A Tuyết trừng đôi mắt to của mình, ngạc nhiên nói:
- Ca ca, đến huynh còn nghÄ© không ra, váºy còn ai có thể hiểu thông được chứ?
Lương Tiêu báºt cưá»i nói:
- Nha đầu ngốc, muá»™i đỠcao ta quá rồi. Vị tiá»n bối nà y đã viết như váºy, ắt hẳn mong muốn có ngưá»i nà o đó thông suốt. Hai quyển trước có khá nhiá»u thà dụ, cho nên không khó có thể hiểu rõ. Nhưng từ chương nà y trở Ä‘i, lại xuất hiện rất nhiá»u câu từ cổ quái, ta Ä‘oán chừng đây là má»™t loại thuáºt ngữ nà o đó, chẳng hạn như hình tròn hình vuông hình tam giác, và các định luáºt thương phương thá»±c pháp trong số thuáºt), cho nên nếu không hiểu loại thuáºt ngữ nà y, tháºt không có cách nà o hiểu được chân ý cá»§a vị tiá»n bối ấy cả.
A Tuyết há»i:
- Váºy phải là m sao bây giá»?
Nà ng nhăn mà y, vô cùng lo lắng cho Lương Tiêu.
Lương Tiêu cúi xuống quan sát lại lần nữa, chỉ thấy phÃa sau “SÆ¡ cá»u thiênâ€, còn có “Huyá»n dụng, thần vi, đỉnh thụy, hoạt đắc, sáng lạn, thai tức, tÃch cốc, tiên du, quy chân†chÃn quyển, má»—i quyển cà ng vá» sau lại cà ng khó hÆ¡n trước, câu từ cÅ©ng cà ng lúc cà ng thiên kỳ bách quái, hắn không khá»i nghÄ© ngợi nói:
- Vị soạn văn tiá»n bối nà y tháºt sá»± muốn là m khó ngưá»i ta mà , lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang đặt ra má»™t mê đỠcổ quái để thá» thách kẻ khác, ta trước tiên có được Thuần Dương Thiết Hạp, sau lại có thêm Âm Dương Cầu, hôm nay lại gặp phải Tá» Phá»§ Nguyên Tông.
Hắn nhìn má»™t lượt từ đầu đến cuối, vẫn chưa phát hiện ra tên cá»§a tác giả, thêm và o đó, đã không có hai chữ “Thuần Dương†lại cÅ©ng không có tên hiệu cá»§a Lữ Äá»™ng Tân. Xem ra câu chuyện vá» Lữ Äá»™ng Tân đúc há»™p, quả nhiên là do ngưá»i trần ngá»™ truyện mà ra rồi.
Lương Tiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu đà nh than vãn:
- A Tuyết, ta xem không hiểu nổi. Nhưng “Tá» phá»§ nguyên tông†nà y tháºt sá»± vô cùng quý giá. Chỉ cần hai quyển Nháºp định và Tẩy Tâm cÅ©ng có thể hóa giải chân khà đang loạn tẩu trong cÆ¡ thể ta. -Theo như lá»i đồn, nếu luyện vá» sau, có thể Ä‘iá»u khiển được quá»· thần, phi thăng thà nh tiên, không biết có tháºt thế chăng?
A Tuyết thầm nghÄ©: “Nếu ca ca phi thăng thà nh tiên rồi, A Tuyết má»™t mình ở lại nhân gian nà y, chẳng phải tịch mịch lắm sao, may là huynh ấy không hiểu được phần phÃa sau.â€
Nà ng nghÄ© đến đây, trong lòng thÃch chÃ, không nhịn được nhìn Lương Tiêu mỉm cưá»i.
Lương Tiêu thấy nà ng cưá»i có vẻ bà hiểm như váºy bèn há»i:
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, sao lại cứ cưá»i khúc khÃch như váºy? Ầy …… A Tuyết, muá»™i bị thương à ?
A Tuyết hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy ngực và vai đau nhói, mới chợt nhớ ra vừa rồi đã trúng phải một chưởng của Lương Tiêu, thụ thương không nhẹ, vỠsau lại liên tiếp gặp phải dị biến, cũng phần nà o quên bén đi cơn đau.
Nà ng sợ Lương Tiêu lại tá»± trách mình, đà nh thuáºn miệng nói:
- Äâu có.
Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Muá»™i mà nói dối, mắt hết nhìn đông lại ngó tây, ta liếc má»™t cái đã nháºn ra.
A Tuyết bối rối vô cùng, chỉ biết cúi đầu lau lau vạt áo.
Lương Tiêu nhìn nà ng sá»›m đã minh bạch má»i chuyện. Hắn cẩn tháºn thu hồi “Tá» phá»§ nguyên tôngâ€, bất chợt nhá»› đến bản thân đã Ä‘em Âm Dương Cầu nuốt và o trong bụng, sợ rằng sau nà y sẽ gặp vấn Ä‘á», nhưng hắn ngưng thần tìm kiếm bên trong mãi vẫn chẳng thể cảm nháºn được ná»a Ä‘iểm vết tÃch cá»§a Âm Dương Cầu.
Hắn trầm ngâm tháºt lâu, hoảng hốt nhá»› lại lúc Công Dương VÅ© cùng Tiêu Thiên Tuyệt đánh nhau, trong cÆ¡ thể tá»±a như có sá»± váºt gì đó bị rạn nứt, lúc nà y nhá»› đến, ước chừng chÃnh bởi ná»™i công cá»§a hai đại cao thá»§ ấy quá mạnh mẽ, Âm Dương Cầu chịu không nổi sức nặng, hoặc đã bị nghiến thà nh phấn vụn, hoặc đã hóa thà nh bụi tro mất rồi.
Lương Tiêu hiểu ra nguyên do, bất giác thở dà i thưá»n thượt, ôm lấy A Tuyết trở lại đạo quan liệu thương cho nà ng.
A Tuyết trải qua má»™t ngà y má»™t đêm hứng chịu quá nhiá»u biến cố như váºy, tất nhiên mệt má»i vô cùng, liệu thương chưa xong đã mau chóng chìm sâu và o giấc ngá»§.
Lương Tiêu mang nà ng đặt trên gối, cẩn tháºn kéo chăn đắp lên rồi ngồi xuống bên cạnh. NghÄ© đến việc tìm đưá»ng sống trong cái chết vừa qua, hắn âm thầm cảm thấy may mắn; nhưng khi nghÄ© đến mối thù cá»§a phụ mẫu vẫn chưa báo được, bất giác má»™t ná»—i hổ thẹn má» mịt lại dâng trà o.
Lương Tiêu vui buồn lẫn lá»™n, cõi lòng như dáºy sóng chẳng thể bình ổn lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dáng ngá»§ cá»§a A Tuyết tháºt nÅ©ng nịu đáng yêu, khiến ngưá»i khác không thể cầm lòng được, bèn bất giác vươn tay, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc Ä‘en nhánh cá»§a nà ng, trong lòng chẳng biết vì sao lại hiện ra hình bóng cá»§a Hoa Hiểu Sương. Hắn lúc đầu tranh Ä‘oạt Thuần Dương Thiết Hạp, toà n vì chứng bệnh thâm căn cá»§a nà ng, mà nay Âm Dương Cầu đã bị há»§y, chỉ sợ đối vá»›i khả năng phục hồi cá»§a Hiểu Sương vô cùng bất lợi. Lương Tiêu nghÄ© ngợi chốc lát, cảm thấy cõi lòng nặng trÄ©u: “Chẳng lẽ ông trá»i trêu ngưá»i, quả tháºt muốn cho Hiểu Sương vÄ©nh viá»…n phải chịu đựng ná»—i dà y vò cá»§a hà n độc hay sao?â€
Hắn si ngốc ngẫm suy má»™t hồi, lúc định thần nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng A Tuyết khẽ mỉm cưá»i, hà ng mi dà y tá»±a như má»™t mặt gương nho nhá», thoảng chút rung động, dưá»ng như trong giấc má»™ng đẹp Ä‘ang gặp Ä‘iá»u gì đấy vui vẻ lắm. Lương Tiêu bất giác mỉm cưá»i, nhá»› đến đêm đó ở trên thuyá»n, dáng vẻ say ngá»§ cá»§a Liá»…u Oanh Oanh cÅ©ng phảng phất hệt như váºy, tình trạng cÅ©ng chẳng khác là mấy, có Ä‘iá»u giỠđây ngưá»i cÅ©ng đã Ä‘i mất rồi.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực tựa như bị ngà n vạn nhánh cương châm xuyên thấu, nước mắt không tranh nhau mà lặng lẽ rơi xuống. Hắn bất giác ngẫm than:
- Chẳng biết Oanh Oanh Ä‘i theo Vân Thù rồi có còn vui vẻ nữa không? Trong cÆ¡n mÆ¡ nà ng liệu có thể mang theo nét cưá»i như thế?
Lúc nà y bên ngoà i phòng, gió tuyết cà ng lúc cà ng dữ dá»™i, cuồng phong mang theo hoa tuyết thốc mạnh và o song cá»a. Âm thanh trầm muá»™n cá»§a tiếng sấm từ phương Bắc Ä‘ang cuồn cuá»™n kéo đến. Lương Tiêu bừng tỉnh, thở dà i má»™t hÆ¡i, áp dụng phương pháp tẩy tâm nháºp định, ngồi khoanh chân tÄ©nh tá»a. Dần dần, tiếng gió cùng tiếng sấm bên tai đã trôi Ä‘i mất, chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ cá»§a tiếng tuyết rÆ¡i ngoà i xa.
----------------------
(1): nguyên văn câu nà y là “Cao ốc kiến linhâ€.
--Hết chương 5--
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
05-12-2008, 12:02 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 97
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 2
Thanked 73 Times in 51 Posts
Côn Luân - Quyển 3
Chương 6 - Tứ thiểu bái sư
Dịch :Tác giả : Phượng Ca
Dịch thuáºt: BYH
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn : Nguồn: TTV
A Tuyết tỉnh lại ngáºp lòng niá»m vui. Cô mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡, trong mÆ¡ thấy mình Ä‘ang ngồi trên má»™t con thuyá»n cùng Lương Tiêu vừa hát vừa câu cá. Cô ôn lại má»™t lượt cảnh ấy, chợt nghe ngoà i am có tiếng động lạ, bèn tá»± há»i: “Tuyết vẫn rÆ¡i ư?†Cô gỡ chăn Ä‘i ra, thấy mặt trá»i đỠrá»±c treo trên cao, tuyết êm sáng rỡ. Lương Tiêu Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại, tiến lui tháºt nhanh trên tuyết địa, khi hai tay cất lên hạ xuống Ä‘á»u kéo theo tiếng rÃt quái dị, tư thế và động tác má»—i lúc má»™t nhanh, lúc đầu A Tuyết còn nhìn rõ, nhưng má»™t lát sau, thấy hắn như biến thà nh hai cái bóng, rồi lắc má»™t cái lại biến thà nh bốn cái bóng, đến cuối cùng, có bảy tám Lương Tiêu Ä‘ang chạy vù vù trong tuyết. A Tuyết hoa cả mắt, la lên thất thanh:
- Ca ca đừng đi nữa, A Tuyết chóng mặt quá!
Lương Tiêu thét lên má»™t tiếng, song chưởng cùng đẩy ra, ầm má»™t tiếng rất to, má»™t cây tùng cổ thụ gãy gáºp, đổ à o xuống đất, khiến bụi tuyết bay mù mịt.
A Tuyết gạt những bụi mù mịt trước mặt, lại thấy Lương Tiêu đứng im trong tuyết, hai mắt nhìn trá»i. Cô chạy à o tá»›i, chỉ thấy cây to ná» gãy ngang hẳn kiểu như chặt bằng rìu. Cô vui mừng kêu lên:
- Huynh trở nên lợi hại thế nà y rồi cơ à ?
Lương Tiêu gáºt đầu mỉm cưá»i:
- Trở nên lợi hại rồi, vừa nãy ta má»›i Ä‘i xong Cá»u cá»u quy nguyên bá»™, váºy là coi như tá»±u thà nh Tam tà i quy nguyên chưởng rồi.
A Tuyết cưá»i:
- Cung hỉ ca ca!
Lương Tiêu nhìn cô quan tâm há»i:
- Vết thương cá»§a muá»™i thế nà o? Ngoà i nà y gió to, cẩn tháºn kẻo cảm lạnh đó.
A Tuyết thấy ánh mắt hắn ấm áp quá, bất giác hai má đỠbừng, cô cúi đầu xuống:
- Ca ca đói không? Muội đi nấu cơm đây. – Miệng nói, chân bước như bay trở và o.
Lương Tiêu nhìn theo sau, phì cưá»i. Hắn ngồi xuống, xếp bằng, nhặt má»™t cà nh gãy vạch Cá»u cung đồ lên mặt đất, nghÄ© ngợi: “Dịch số có nói, chÃn là số cá»±c hạn, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy trong lòng có gì cấn cá, phải chăng ta Ä‘a lo Ä‘a nghÄ© quá chăng?†Ngẫm nghÄ© má»™t hồi, hắn lại tá»± nhá»§: “À, chÃn là số cá»±c hạn chỉ là cách nói cá»§a ngưá»i xưa thôi, chứ lý đâu ngoà i chÃn chÃn lại không còn số khác?†Vừa động chạm đến toán há»c, trà óc Lương Tiêu láºp tức bén nhạy hẳn lên, suy luáºn không ngừng, láºp tức thá» khai triển, nà o ngá» nhùng nhằng đến ná»a canh giá» lại ra được số má»™t trăm, tháºp tháºp, con số má»™t trăm nà y, ngang dá»c chéo thẳng, mưá»i số cá»™ng lại Ä‘á»u là năm trăm linh năm, Lương Tiêu suy luáºn đến đây, vừa kinh ngạc vừa hoang mang.
Lúc nà y A Tuyết gá»i Ä‘i ăn cÆ¡m. Lương Tiêu đà nh tạm thá»i ngưng lại. Ä‚n xong cÆ¡m, lại chạy ra ngoà i sân tiếp tục là m. A Tuyết ngồi bên theo dõi hồi lâu, hoà n toà n không hiểu gì, bèn Ä‘i Ä‘un cho Lương Tiêu tắm rá»a thay quần áo.
Lương Tiêu bóp đầu bóp trán hồi lâu, lại suy ra được má»™t hình rất kỳ quặc là Tứ tứ đồ, bất luáºn là dá»c hay ngang, cong hay thẳng, tổng bốn số bất kỳ Ä‘á»u bằng ba mươi tư, khác rất xa vá»›i nguyên tắc Cá»u cung đồ. Lương Tiêu gá»i nó là Vô sở bất năng đồ (cái đồ hình không có gì không là m được), sau đó lại dần dần khai triển ra Vô sở bất năng đồ cá»§a ngÅ© ngÅ© số, lục lục số. Äến lúc nà y, Lương Tiêu vụt nhảy ra khá»i sá»± giá»›i hạn cá»§a Cá»u cung đồ, đạt tá»›i má»™t tầng suy nghÄ© cao hÆ¡n, quả thá»±c không có gì không là m được.
Lương Tiêu giải được đỠbà i khó, không khá»i cảm thán:
- Ngoà i vòm trá»i nà y còn có vòm trá»i khác, toán há»c cÅ©ng thế váºy! Toán há»c vốn là vô táºn vô cùng, có lẽ đúng như ngưá»i ta thưá»ng nói đạo há»c không bá» bến đấy chăng?
Hắn nhá»› lại những lá»i Cá»u Như nói hôm nà o ở ngoại thà nh Tô Châu, bụng bảo dạ: “Lão hòa thượng ấy từng nói, có má»™t cái vòng to rà ng buá»™c ta, nếu ta biết rõ nó là gì thì có thể cưỡi sấm lên trá»i, nếu không rõ nó thì dù có luyện táºp cả Ä‘á»i cÅ©ng không cách nà o kỹ thuáºt tiến gần đến đạo được, chỉ loay hoay trong cái vòng đó mà thôi. Cái vòng nà y phải chăng chÃnh là Cá»u cung đồ?†A Tuyết thấy hắn thoắt nhÃu mà y, thoắt giãn mặt, thoắt lại lặng lẽ không nói, thoắt lại lẩm bẩm những gì không rõ, cuối cùng không nhịn được tò mò:
- Ca ca nghÄ© gì váºy?
Lương Tiêu cưá»i đáp:
- Ta đang nghĩ một thứ rất cao siêu, nghĩ mãi không thông.
A Tuyết cưá»i:
- Ca ca không thông thì A Tuyết cà ng không hiểu!
Lương Tiêu nhìn cô gái, mỉm cưá»i há»i:
- Ta dạy võ công cho muội nhé?
A Tuyết vui vẻ cưá»i:
- Vâng!
Lương Tiêu nói:
- Công phu lợi hại nhất cá»§a ta không tách rá»i toán há»c, vì váºy muốn há»c võ công cá»§a ta thì phải há»c toán trước tiên.
- Huynh dạy Ä‘i, muá»™i há»c. – A Tuyết phấn khởi đáp.
Lương Tiêu dùng cà nh tùng vạch ra mấy đỠtoán, bắt đầu dạy từ các khái niệm cÆ¡ bản nhất như “cá»™ngâ€, “trừâ€, giảng xong thì ra mưá»i đỠtoán để A Tuyết là m. A Tuyết tÃnh liá»n bốn lần, Ä‘á»u không đúng. Lương Tiêu kiên nhẫn giảng thêm hai lần, cô gái vẫn không giải được. Lương Tiêu bắt đầu bá»±c dá»c, bèn há»i:
- Muội có nghe ta nói không đấy?
A Tuyết nhìn sắc mặt hắn, hoảng hồn gáºt đầu tháºt mạnh:
- Muội nghe chứ, bất quá... không hiểu gì hết.
Lương Tiêu ngá» vá»±c nhìn cô gái từ đầu đến chân, lại giảng thêm lần nữa, sợ cô vẫn còn chưa hiểu, giảng xong liá»n há»i:
- Lần nà y hiểu chứ?
A Tuyết hoang mang lắc đầu. Lương Tiêu cau mặt bảo:
- Sao ngốc nghếch thế nhỉ?
A Tuyết nghe váºy cúi đầu, mắt đỠhoe:
- Muội vốn ngu ngốc mà !
Lương Tiêu cảm thấy mình hÆ¡i nói năng tệ bại, bèn dá»— A Tuyết rồi giảng lại tháºt cháºm. Giảng rất nhiá»u lần, A Tuyết cÅ©ng lá» má» hiểu được đôi chút, mưá»i đỠcÅ©ng là m đúng được đến hai, ba, còn lại bảy, tám vẫn sai. Lương Tiêu phải lặp lai bà i giảng đến gần chục lượt, A Tuyết tÃnh xong, đưa bà i giải lên, Lương Tiêu liếc qua thấy sai, không sao nhịn nổi nữa, đứng báºt dáºy, sắp sá»a nổi cÆ¡n giáºn dữ, nhưng thấy bá»™ dạng hoảng sợ cá»§a A Tuyết, lại khó mắng má», đà nh bá» bà i giải xuống, quay đầu Ä‘i ra cá»a.
A Tuyết Ä‘i theo ra, nhưng không thấy bóng dáng Lương Tiêu đâu cả. Cô thống khổ Ä‘i và o thư phòng, gục mặt xuống bà n khóc hu hu. Xong rồi lại cầm bà i lên tiếp tục tÃnh toán. Äến tối mịt, Lương Tiêu má»›i quay vá», mặt mà y đã giãn ra, nhưng A Tuyết vẫn nháºn ra hắn thất vá»ng lắm. Cô đà nh Ä‘i nấu cÆ¡m, xong xuôi đưa bà i giải cho hắn xem. Lương Tiêu liếc mắt, thấy chÃn bà i đúng được hai, tÃnh toán cÅ©ng có chút tiến bá»™, nhưng vẫn còn xa má»›i đạt được mong muốn cá»§a mình, thở dà i bảo:
- ATuyết, giá bản lÄ©nh nấu cÆ¡m cá»§a muá»™i bù trừ bá»›t má»™t ná»a cho môn toán thì tốt biết mấy!
A Tuyết sợ sệt ra mặt, Lương Tiêu bèn bảo:
- Muội ngẩn ra là m gì thế, ăn cơm đi!
A Tuyết vui mừng há»i:
- Muá»™i... tÃnh đúng cả rồi phải không?
Lương Tiêu không nỡ để cô thất vá»ng, đà nh cưá»i bảo:
- Äúng đúng!
A Tuyết há»›n hở ngồi xuống, cầm bát đũa lên, vui vẻ ăn cÆ¡m. Lương Tiêu nhìn bá»™ dạng hà o hứng ấy, nghÄ© bụng: “Toán há»c thiên biến vạn hóa, đầu óc A Tuyết không hợp để Ä‘i con đưá»ng nà y, Ta gắng gượng dạy cô ấy thì chỉ tổ chuốc rắc rối và o ngưá»i.†NghÄ© được như thế, hắn không ép A Tuyết há»c toán nữa, xoay sang truyá»n thụ võ công Hắc Thá»§y. A Tuyết thấy không phải há»c toán nữa thì rất lấy là m lạ, nhưng tÃnh tình vốn đơn giản, Lương Tiêu đã quyết định như váºy, cô cÅ©ng không trái ý. ÄÆ°á»£c cái võ công cá»§a A Tuyết khá có căn bản, không đến ná»—i khiến Lương Tiêu phải bá»±c mình.
Mấy hôm sau, rau cá» gạo thịt trong quán đã hết. Hai ngưá»i cùng xuống núi Ä‘i chợ. Bước trên sÆ¡n đạo, Lương Tiêu nhá»› lại má»™t chuyện, bèn bảo:
- Huyá»…n Nguyên kiếm vẫn cắm trên vách đá Dịch Kỳ Äình, lát nữa xuống núi ta phải mua đục vá» khoét đá lấy nó ra.
A Tuyết ngạc nhiên:
- Không nhổ ra được à ?
Lương Tiêu cưá»i khổ:
- Ta thá» mấy lần rồi mà đá»u không được nên má»›i muốn tìm má»™t dụng cụ để đà o nó ra. Mấy hôm nay nhiá»u việc quá, quên ngay cả chuyện ấy.
A Tuyết cưá»i:
- Huynh còn đánh gãy cây to, lẽ nà o không nhổ được cây kiếm ra.
Lương Tiêu nghe cô nói, cÅ©ng sá»±c nghÄ©: “Mấy hôm nay võ công ta tinh tiến mau chóng, hay là đi thá» má»™t lần nữa xem.†NghÄ© Ä‘oạn cùng A Tuyết trở lên Dịch Kỳ đình. Lúc sắp vượt qua sưá»n núi, chợt nghe thấy má»™t giá»ng ồm ồm vang lên:
- Lão tỠkhông tin ma quỷ. Lần nà y nhất định sẽ nhất cỠđắc thủ, cho các ngươi mất mặt.
Má»™t giá»ng khác nói:
- Hừ, lão tỠvẫn chưa nhổ xong, ngươi cút ra!
Lương Tiêu kinh ngạc nhá»§ bụng: “Chắc Hồ Lão Vạn và Hồ Lão Thiên? NgÅ© Bảo nà y vẫn chưa rá»i Hoa SÆ¡n à ?†Hồ Lão Nhất nói:
- Hồ Lão Thiên! Ngươi đã nhổ hai canh giá» rồi đấy, chưa đủ à ? Äể Hồ Lão Vạn thá» Ä‘i! Mẹ nó chứ, năm sáu ngà y rồi vẫn không nhổ được thanh kiếm nà y, chẳng biết lúc trước quân khốn kiếp nà o đã cắm nó và o đấy?
Lương Tiêu cau mà y khẽ bảo A Tuyết:
- Muội đợi ở đây, ta đi xem sao!
A Tuyết há»i:
- Bá»n hỠđông thế, nếu huynh đánh không lại thì là m sao?
Lương Tiêu cưá»i đáp:
- Äánh không lại thì chạy! – Nói rồi hắn Ä‘i quà nh qua sÆ¡n đạo, thấy Hồ Lão Thiên Ä‘ang đứng má»™t chân trụ, má»™t chân giÆ¡, hai tay nắm chắc lấy chuôi kiếm cố sức rút ra. Bốn Bảo kia Ä‘ang đứng bên cạnh Dịch Kỳ đình. Trông thấy Lương Tiêu và o tá»›i, mấy huynh đệ nhảy dá»±ng lên, là u bà u chá»i rá»§a.
Lương Tiêu cưá»i:
- Trung Äiá»u NgÅ© Bảo, Tiêu Thiên Tuyệt bảo các ngươi vá» núi Trung Äiá»u, sao vẫn ở đây? Không sợ lão ấy rút gân à ?
Nghe hắn nói, Ngũ Bảo sợ hãi nhìn xung quanh, không thấy Tiêu Thiên Tuyệt đâu mới yên tâm. Hồ Lão Nhất bảo:
- Bá»n lão tá» Ä‘ang tức, ngươi đến đúng lúc lắm, để lão tá» Ä‘áºp ngươi má»™t tráºn cho đỡ tức. – Nói Ä‘oạn hắn xông tá»›i, Lương Tiêu quay mình né Ä‘i, Hồ Lão Nhất không túm được, rất ngạc nhiên, quay lại bảo. – Không được chạy!
Lương Tiêu cưá»i đáp:
- Không cho chạy thì thôi! Vì sao các ngươi lại tức?
Hồ Lão Bách bèn nói:
- Bá»n lão tá» Ãt ra ngoà i chÆ¡i nên muốn nhân dịp nà y chÆ¡i khắp Hoa SÆ¡n má»›i vá». Má»™t hôm thì Hồ Lão Vạn phát hiện ra ở đây có thanh kiếm. Hắn nhổ không được, lão tá» cÅ©ng nhổ không được, má»i ngưá»i bèn đánh cuá»™c, ai nhổ được kẻ ấy là m lão đại, sau nà y tất cả những ngưá»i còn lại phải nghe hắn.Thế là cùng nhau nhổ đã sáu hôm nay.
Lương Tiêu há»i:
- Thế Hồ Lão Nhất không phải lão đại à ?
Trừ Hồ Lão Nhất, Tứ Bảo đồng thanh đáp:
- Không phải đâu, hắn chả là cái đinh gì.
Hồ Lão Nhất tức giáºn há»i:
- Vì sao lão tỠkhông phải là lão đại?
Hồ Lão Vạn nói:
- Ngươi dựa và o cái gì mà đòi là m lão đại?
Hồ Lão Nhất trả lá»i:
- Mẹ nói rõ rà ng, mẹ bảo lão tá» ra Ä‘á»i đầu tiên.
Hồ Lão Tháºp cãi:
- Hồ thuyết bát đạo, mẹ bảo đứa đầu tiên ra Ä‘á»i là lão tá».
Hồ Lão Bách cũng lanh tranh:
- Các ngươi nói báºy, mẹ nói sinh lão tỠđầu tiên!
Hồ Lão Vạn buồn chán nói:
- Mẹ thì chả bao giá» nhá»› ai và o ai, mẹ cứ gá»i lão tá» là Hồ Lão Thiên suốt.
Năm ngưá»i cãi cá» Ä‘iếc tai, cuối cùng lại xông và o đánh nhau.
Lương Tiêu buồn cưá»i, Ä‘i lại gần thạch bÃch, nắm lấy chuôi kiếm lắc thá». “Xoẹt†má»™t tiếng, Huyá»…n Nguyên kiếm hÆ¡i nhÃch ra. Lương Tiêu mừng rỡ, lại mạnh tay rút, Huyá»…n Nguyên kiếm bứt ra khá»i vách đá, thân kiếm sáng bừng long lanh.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo dừng tay nhìn lại, thấy Lương Tiêu đã cầm được kiếm, há» há hốc miệng, hai mắt lồi ra. Lương Tiêu đâm kiếm trở và o, Huyá»…n Nguyên lại chui và o đá chừng hÆ¡n má»™t thước. Rồi hắn lại từ từ rút kiếm ra, cưá»i há»i:
- Trung Äiá»u NgÅ© Bảo, lá»i các ngươi nói có tÃnh không?
Hồ Lão Nhất lắc đầu:
- Lão tỠđang nằm mộng. Hãy tỉnh lại nà o. Tiểu tỠhãy cút đi!
Bốn tên kia thấy váºy cÅ©ng kêu lên:
- Hãy tỉnh lại nà o, tiểu tỠhãy cút đi!
Tà i sản của nhatquang_12_01
Chữ ký của nhatquang_12_01
08-12-2008, 10:34 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 826
Thá»i gian online: 3 ngà y 12 giá» 45 phút
Thanks: 9
Thanked 454 Times in 134 Posts
Côn Luân- Quyển 3 Chương 6 (Hồi 2)
Quyển 3
Chương 6 - Tứ thiểu bái sư - HỒI 2
Dịch thuáºt: BYH
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn: TTV
Hồ Lão Vạn thả tay xuống trước nhất:
- Không phải, không phải! Tiểu tỠvẫn ở đây!
Năm ngưá»i nhìn nhau, Hồ Lão Bách khóc:
- Hồ Lão Nhất, không phải nằm má»™ng đâu, tháºt rồi!
Bốn ngưá»i kia cÅ©ng dúm dó mặt, mưá»ng tượng sắp òa khóc đến nÆ¡i.
Lương Tiêu vốn ghét há» cùng má»™t phe vá»›i Tiêu Thiên Tuyệt, nên quyết trêu chá»c, bèn cưá»i to:
- Không muốn nháºn thua thì thôi, ta đây không trách. Má»™t lÅ© thất hứa. Ha, lão tỠđà nh coi lá»i Trung Äiá»u NgÅ© Bảo như rắm chó váºy! – Rồi hắn cưá»i lá»›n quay Ä‘i.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo trợn mắt nghiến răng, mặt đỠbừng lên, há» nhìn nhau má»™t cái rồi bá»—ng quỳ xuống, Ä‘au khổ gá»i:
- Lão đại
Lương Tiêu thấy váºy ngạc nhiên: “Mấy tên nà y giữ lá»i hứa thế cÆ¡ à ? Tháºt không may!†Hắn Ä‘ang nghÄ© ngợi tìm cách, chợt Hồ Lão Nhất nói:
- Lá»i Trung Äiá»u NgÅ© Bảo không bao giá» là rắm chó. Sau nà y ngươi là lão đại cá»§a chúng ta, ngươi muốn bá»n lão tá» là m gì cÅ©ng được, nhưng nếu muốn bá»n lão tá» nhảy vá»±c treo cổ thì tuyệt đối không thể được.
Tứ Bảo kia gáºt đầu:
- May quá, vẫn là Hồ Lão Nhất nghĩ chu đáo!
Lương Tiêu nghÄ© bụng: “Năm tên nà y là thá»§ hạ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, ta không dÃnh dáng gì vá»›i chúng được?â€
Hắn im lìm bá» Ä‘i, Trung Äiá»u NgÅ© Bảo láºp tức Ä‘i theo, Hồ Lão Bách than:
- Lão đại, lão tỠđói rồi! Kiếm chút gì ăn đi!
Lương Tiêu lạnh lùng đáp:
- Ta vô can! Ngươi tự đi mà kiếm!
Hồ Lão Nhất nói:
- Ngươi là lão đại cá»§a bá»n lão tá», ngươi phải có trách nhiệm lo đồ ăn thức uống cho bá»n lão tá».
Lương Tiêu phì một cái:
- Äừng nằm mÆ¡ nữa Ä‘i! Muốn ta hầu bá»n ngươi ư, còn lâu!
Bá»—ng thấy A Tuyết đã đứng ngay phÃa trước, hắn bèn co giò chạy. Trung Äiá»u NgÅ© Bảo hét to:
- Lão đại!
Cả bá»n quyết nháºp bá»n vá»›i Lương Tiêu nên chạy theo sát.
A Tuyết ngạc nhiên há»i:
- Ca ca, chuyện gì váºy?
Lương Tiêu không buồn đáp, cắp hông cô gái chạy xuống núi. Trung Äiá»u NgÅ© Bảo vừa Ä‘uổi vừa gá»i, bám sát theo sau. Sáu bóng ngưá»i lao nhanh Ä‘i, bắt kịp Lương Tiêu ở chân núi. Hắn đà nh đặt A Tuyết xuống, trợn mắt há»i há»:
- Bám theo ta là m gì?
Hồ Lão Tháºp nói:
- Lão đại…
Lương Tiêu quát:
- Không được gá»i ta là lão đại nữa!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo cùng không hiểu:
- Vì sao váºy lão đại?
Lương Tiêu mắng:
- Cút vá» Trung Äiá»u sÆ¡n Ä‘i, không được là m phiá»n lão tá» nữa, ta không Ä‘á»i nà o là m lão đại cá»§a các ngươi đâu!
Rồi kéo A Tuyết Ä‘i và o thị trấn dưới chân núi. Hồ thị huynh đệ liá»n bám sát.
A Tuyết nghe Lương Tiêu kể lại, cưá»i lăn lá»™n, Lương Tiêu tức giáºn:
- Cưá»i cái gì, muá»™i muốn là m ta tức chết hả?
A Tuyết cố nén cho hắn khá»i giáºn, nhưng trong bụng vẫn cưá»i thầm. Äúng lúc ấy sau lưng há» lại rá»™ lên những tiếng ồn à o, A Tuyết ngoái nhìn, bất giác nhÃu mà y.
Nguyên là Trung Äiá»u NgÅ© Bảo Ä‘i cách Lương Tiêu mấy bước, chợt trông thấy ngưá»i ta bán bánh nướng, năm ngưá»i Ä‘ang đói, liá»n xông đến, má»—i ngưá»i cướp hai chiếc rồi bá» Ä‘i. Hai vợ chồng nhà hà ng kinh ngạc, ngưá»i thì kéo Hồ Lão Bách, ngưá»i thì kéo Hồ Lão Tháºp.
Năm tên côn đồ đã quen, nhưng luôn không chấp nhặt các nữ nhân. Hồ Lão Tháºp thấy ngưá»i trung phụ lao đến mình, liá»n né tránh. Chồng bà ta thì xúi quẩy, bị Hồ Lão Bách xô má»™t cái, bay vù Ä‘i như đằng vân giá vÅ©, húc và o lò bánh là m nó đổ nghiêng, mồm báºt máu.
Hồ Lão Bách không để ý,cứ lo nhai bánh, bỗng thấy lưng đau tê, thì ra bị ai đó nắm lấy huyệt Chà dương nhấc bổng lên. Hắn kinh ngạc, ngoái đầu nhìn kêu lên:
- Lão đại! Huynh cũng muốn ăn bánh nướng phải không?
Lương Tiêu lạnh lùng đáp:
- Vì ăn cái bánh nướng mà định đánh chết ngưá»i ta hả?
Hồ Lão Bách ngạc nhiên há»i lại:
- Äánh chết ngưá»i thì sao?
Lương Tiêu nhìn ngưá»i trung phụ Ä‘ang ôm chồng khóc lóc, nam tá» ná» thì á»™c máu mồm, hiển nhiên đã bị thương và o ná»™i phá»§, xem chừng không sống được nữa. Lương Tiêu không chịu nổi, bèn ném Hồ Lão Bách Ä‘i tháºt xa, rồi Ä‘i lại gần, đỡ ngưá»i nam tá» dáºy, vá»— ấn và o ngá»±c y, nam tá» kia tức thì nÃn ho. Lương Tiêu váºn ná»™i công, xoa nắn má»™t hồi cho y, ná»™i lá»±c cá»§a hắn dồi dà o, ngưá»i nam tá» thấy bá»›t Ä‘au, thấy vợ nức nở không nguôi bèn bảo:
- Nà ng đừng khóc, chỉ tại chúng ta váºn Ä‘en, tá»± dưng chá»c đúng sát tinh!
Ngưá»i đà n bà nghe váºy mừng rỡ, tức thì nÃn khóc, dáºp đầu lạy Lương Tiêu. Lương Tiêu vá»™i và ng giÆ¡ tay nâng dáºy.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo thấy Lương Tiêu trị thương cho ngưá»i ná», Ä‘á»u cảm thấy đây là cÆ¡ há»™i để hòa thuáºn lại, bèn cùng lấy Ä‘an dược ra, ngưá»i thì bảo:
- Lão đại, lão tỠcó Bát bảo kim đan…
Ngưá»i thì bảo:
- Lão tá» có Tiên chi ngá»c linh hoà n…
- Phi yến thanh phế đan…
Há» chìa đủ các lá» há»™p thuốc mà u và o mặt Lương Tiêu, tháºm chà kẻ vừa đánh ngưá»i ta bị thương là Hồ Lão Bách còn đưa ra hẳn ba bình. Lương Tiêu chá»n lấy mấy loại dưỡng phế cho nam tá» uống, lại dùng ná»™i lá»±c là m tan thuốc, má»™t lát sau, nam tỠđã có thể đứng dáºy được.
Lương Tiêu thấy y không có gì đáng lo nữa, bèn bảo:
- A Tuyết, trả tiá»n mấy cái bánh cho há» Ä‘i!
A Tuyết thưá»ng mua hà ng nên Lương Tiêu đưa hết và ng bạc ngá»c ngà cho cô giữ. Nà o ngá» cô kêu lên:
- Hết rồi, muá»™i nhét hết và o khăn gói cho Ãch Nhi rồi! Ca ca trả há»™ Ä‘i!
Lương Tiêu cau mà y:
- Cho hỠhết à ?
A Tuyết cưá»i khẽ:
- Vâng, muá»™i nghÄ© Ãch nhi sắp phải Ä‘i rất xa, chắc cần chi tiêu nhiá»u nên đã lén nhét hết và ng bạc và o hà nh lý cá»§a cô ấy, nhưng Ãch nhi lại không biết!
Lương Tiêu cau mặt ngẫm nghÄ© rồi vẫy Trung Äiá»u NgÅ© Bảo:
- Theo ta lại đây!
NgÅ© Bảo theo Lương Tiêu Ä‘i ra khá»i chợ, Lương Tiêu nghiêm mặt nói:
- Các ngươi muốn ta là m lão đại tháºt phải không?
Năm ngưá»i cùng đáp:
- Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nói lá»i giữ lá»i!
- ÄÆ°á»£c, váºy các ngươi phải tuân theo hai Ä‘iá»u nà y cá»§a ta. Thứ nhất, từ nay vá» sau chỉ được phép đối phó vá»›i cao thá»§ võ há»c, không được động thá»§ vá»›i dân thưá»ng.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo đáp ngay:
- Äồng ý!
Lương Tiêu gáºt đầu:
- Thứ hai, ta chưa cho phép thì các ngươi không được nói.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo tức thì là m ồn lên. Hồ Lão Nhất là u bà u:
- Nhịn ăn còn được chứ nhịn nói thì không.
Hồ Lão Tháºp nói:
- Cắt lưỡi cũng không thể im!
Hồ Lão Bách cũng nói:
- Lão tỠchỉ im lặng khi chết hoặc ngủ mà thôi!
Hồ Lão Thiên bảo:
- Hồ Lão Bách nói sai rồi, khi ngủ còn cần nói mê nữa chi!
Cứ thế, năm cái miệng kêu la inh á»i. Lương Tiêu quát tháo cÅ©ng không ngưng lại được. Hắn chán nản bảo:
- Thôi được, tùy các ngươi váºy! Nhưng nếu nói sai, chá»c giáºn ta thì đừng trách ta không khách sáo!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo mừng rỡ. Lương Tiêu lại nói:
- Bây giá» ta là lão đại, các ngươi có và ng bạc tiá»n nong gì cÅ©ng biếu tặng ta!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nhìn nhau, Hồ Lão Vạn nói:
- Xưa nay lão tá» chẳng mang theo và ng bạc tiá»n nong bao giá», muốn ăn thì cướp, muốn ngá»§ thì ngá»§, chẳng tÃnh đếm tiá»n bạc bao giá».
Lương Tiêu ngá»™ ra: “Ta ngá»› ngẩn tháºt, năm tên nà y không biết tÃnh toán, bắt chúng đếm tiá»n tÃnh sổ chẳng phải còn khó hÆ¡n lên trá»i nữa sao.†Nhân lúc buồn bã, bá»—ng nghÄ©: “Thế nà y thì phải Ä‘i tìm má»™t phú hà o, ăn cắp má»™t Ãt…†Lương Tiêu vừa nghÄ© vừa định trở và o trong chợ, chợt phÃa trước có bốn thiếu niên cầm gáºy gá»™c xá»™c đến. Trông thấy nhau, hai bên cùng ngẩn ra, Lương Tiêu cưá»i chà o:
- Các ngươi lại định là m việc xấu gì nữa đây?
Bốn thiếu niên ấy chÃnh là những ngưá»i dắt trá»™m con lừa hồi ná», nghe há»i đưa mắt nhìn nhau, rồi thiếu niên mặt tròn đáp:
- Chúng ta không động đến ngươi, ngươi cÅ©ng đừng dÃnh và o việc chúng ta.
- ÄÆ°á»£c thôi! – Lương Tiêu gáºt đầu.
Thiếu niên mặt tròn chÄ©a cây gáºy và o Trung Äiá»u NgÅ© Bảo, mắng rằng:
- Các ngươi đánh cha ta rồi định bỠchạy phải không?
Lương Tiêu Ä‘oán ra: “Hóa ra cha mẹ hắn là đôi phu thê bán bánh?â€
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo trố mắt, đồng thanh há»i:
- Cha ngươi là ai?
Thiếu niên mặt tròn không biết bá»n há» vốn hay quên, nên tức giáºn nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, đánh ngưá»i rồi muốn chối tá»™i hả?
Hắn vung gáºy trá» Hồ Lão Bách, nhướng mà y nói:
- Ta nghe kể, kẻ động thá»§ chÃnh là cái tên nà y.
Hắn múa gáºy xông và o nện thẳng xuống đầu Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nổi giáºn thò tay túm luôn đầu gáºy. Thiếu niên mặt tròn như chạm phải thà nh đồng vách sắt, kéo đến đỠtrương cả mặt. Hồ Lão Bách dương dương tá»± đắc. Hồ Lão Thiên bèn bảo:
- Lão đại có nói không được động thá»§ vá»›i dân thưá»ng cÆ¡ mà .
Hồ Lão Bách giáºt mình, vá»™i buông tay ra. Thiếu niên mặt tròn thừa cÆ¡ Ä‘áºp cây gáºy và o đỉnh đầu hắn. Hồ Lão Bách xấu tốt gì cÅ©ng là nhân váºt qua lại lâu năm trên giang hồ, tá»± nhiên ăn gáºy cá»§a má»™t tên nhóc con má»›i ra rà ng thì tức giáºn lắm, nhưng đã hứa hẹn lúc nãy, không thể động thá»§ được, đà nh trợn mắt mắt:
- Xú tiểu tá», có giá»i đánh lão tá» lần nữa xem!
Thiếu niên mặt tròn nhất chiêu đắc thá»§ thì tá»± tin hẳn lên, quát há»i:
- Äánh nữa thì ngươi là m sao đây?
Rồi đánh cốp cốp hai gáºy nữa và o đỉnh đầu bả vai Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nhảy dá»±ng lên:
- Äánh rắm, đánh lão tá» cái nữa xem?
Thiếu niên mặt tròn tức giáºn mắng:
- ÄÆ°á»£c lắm, lão tá» quáºt vỡ mồm ngươi ra!
Rồi quất lia lịa mấy gáºy và o mặt Hồ Lão Bách, may hắn có ná»™i công nên chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ trong chá»›p mắt, Hồ Lão Bách đã trúng đến hai ba chục gáºy. Mồm hắn nguyá»n rá»§a chá»i bá»›i, nhưng trước sau vẫn giữ đúng lá»i hứa vá»›i Lương Tiêu, không hỠđộng thá»§ động cước.
Tứ Bảo hanh tai lạc há»a nhìn huynh đệ mình bị ăn đòn, lại còn vá»— tay cưá»i lá»›n nữa. Hồ Lão Bách tức giáºn, chá»i lẫn cả các huynh đệ. Lương Tiêu thấy Hồ Lão Bách bị đòn mà không há» phản kÃch thì gáºt đầu nghÄ© thầm: “Kẻ nà y tuy chẳng loại tá» tế, nhưng cÅ©ng có cá tÃnh, có tá»± trá»ng.†Hắn bèn bước tá»›i quÆ¡ tay má»™t cái, các thiếu niên vừa cảm thấy tay nóng ran lên thì bốn cây gáºy đã bị Lương Tiêu nắm gá»n cả. Thiếu niên mặt tròn kinh ngạc há»i:
- Ngươi... ngươi định là m gì đây?
Lương Tiêu bảo:
- Äánh thế đủ rồi! Nếu hắn đánh trả, đừng nói bốn, mà đến bốn mươi ngưá»i như các ngươi cÅ©ng bị Ä‘áºp cho tan xác đấy!
Mấy thiếu niên lá»™ rõ vẻ không tin, Lương Tiêu bèn ném mấy cây gáºy cho Hồ Lão Bách:
- Chứng tỠbản sự đi!
Hồ Lão Bách Ä‘ang tức sẵn, liá»n cùng giÆ¡ song chưởng lên chặt vù vù, bốn cây gáºy còn chưa rÆ¡i xuống đất đã bị hắn chặt thà nh hÆ¡n hai mươi Ä‘oạn, Hồ Lão Bách bắt lấy má»™t Ä‘oạn trong đó, bóp nhẹ trên tay, nó láºp tức hóa thà nh má»™t đống vụn. Xong xuôi cÅ©ng bá»›t giáºn, hắn cưá»i ha hả:
- Coi như bốn đứa tiểu tỠcác ngươi có phúc khà đấy!
Bốn thiếu niên ná» cùng há hốc mồm, run bần báºt. Lương Tiêu xua tay bảo:
- Thôi các ngươi đi mau đi!
Bốn huynh đệ định chạy, Lương Tiêu gá»i vói:
- Cháºm đã!
Bốn ngưá»i dừng chân, lo sợ. Lương Tiêu nói:
- Cho ta há»i thăm má»™t chút, phú hà o nà o già u nhất vùng nà y?
Bốn ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, thiếu niên mặt trắng trả lá»i:
- Tây Hoa uyển SỠgia.
Lương Tiêu gáºt đầu:
- NhỠcác ngươi dẫn ta đến đấy.
Bốn ngưá»i nháºn lá»i, Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Lương Tiêu vừa Ä‘i vừa há»i han tên tuổi há», má»›i biết thiếu niên mặt tròn tên là Dương Tiểu Tước, thiếu niên có cặp lông mà y chữ bát tên là Lý Äình Nhi, má»™t ngưá»i da dẻ nâu nâu, hai mắt lươn tên là Vương Danh Khả, khi há»i đến thiếu niên mặt trắng, hắn đáp;
- Ta tên là Triệu Tam Cẩu, ngươi cứ gá»i ta là Tam Cẩu Nhi là được rồi.
Lương Tiêu mỉm cưá»i:
- Ta tên Lương Tiêu, đây là A Tuyết, muội tỠcủa ta. Lần trước may được các ngươi hết lòng tương cứu.
Lý Äình Nhi nói:
- Tiếc rằng đối thủ quá xảo quyệt, suýt chút nữa là chúng ta thua cả rồi.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Bất luáºn thắng bại, Lương Tiêu vẫn mang nặng Æ¡n cứu mạng cá»§a các vị.
Äang nói chuyện, chỉ thấy xa xa hiện lên cái bóng sẫm cá»§a má»™t tòa nhà lá»›n, Tam Cẩu Nhi reo lên:
- Tây Hoa uyển SỠgia kia! Lương đại ca, huynh đến chỗ hỠlà m gì thế?
Lương Tiêu đã rắp tâm ăn cướp, lần nà y đến để dò xét địa thế nên chỉ mỉm cưá»i. Hắn định thần nhìn kỹ, thấy ngôi nhà đó trải dà i mưá»i dặm, bên trên có lô cốt bắn tên, bên trong có mái cong lầu các, trông rất rá»™ng rãi khoáng đãng. Trước nhà có má»™t khe nước, má»™t cái lá»u, và hÆ¡n hai chục bá»… rèn. HÆ¡n má»™t trăm ngưá»i Ä‘ang nện chan chát, rèn ra cung, tên, dáo, mác, khôi đồng, giáp sắt. Còn có rất nhiá»u ngưá»i bê các hoa mà u từ trong vưá»n Ä‘i ra, đặt lên xe lá»›n. Lương Tiêu cau mà y há»i:
- Sá» gia danh khà to nhỉ, há» Ä‘ang là m gì váºy?
Lý Äình Nhi đáp:
- Sá» gia là thế gia vá» võ há»c, má»—i lần thấy há» thế nà y tức là sắp có đánh nhau rồi.
Lương Tiêu chỉ muốn ăn cắp và ng bạc, không há»i han tình hình chá»§ nhân là m gì. Hồ Lão Nhất kêu lên:
- Äói quá!
Lương Tiêu nhÃu mà y định mắng, chợt Dương Tiểu Tước bảo:
- Nếu Lương đại ca đói, chúng ta sẽ Ä‘i kiếm chút thức ăn vá». - Nói rồi trừng mắt nhìn Trung Äiá»u NgÅ© Bảo, hừ má»™t tiếng. – Ta nể mặt Lương đại ca chứ không phải vì năm ngưá»i các ngươi đâu nhé.
Nói Ä‘oạn lại hừ cái nữa rồi dắt ba ngưá»i huynh đệ Ä‘i, để lại Trung Äiá»u NgÅ© Bảo trố mắt thở ầm ầm tức giáºn.
Lương Tiêu thấy bên trang viện có má»™t dòng suối nhá», tức thì tìm má»™t tảng đá ngồi xuống nhìn địa thế Tây Hoa uyển. Má»™t lát sau, thấy Tam Cẩu Nhi và ba anh em bê cÆ¡m rượu vá»›i cả bánh bao nhân thịt nóng hổi nữa vá». Trung Äiá»u NgÅ© Bảo reo mừng, không khách sáo vá»™i nhà o và o bốc ăn.
Lương Tiêu cám Æ¡n xong, cả bá»n ngồi xúm bên suối, Ä‘ang vừa ăn vừa vui vẻ tán chuyện thì má»™t toán nhân mã từ phÃa sau phi à o tá»›i, ngưá»i dẫn đầu có khuôn mặt chữ Ä‘iá»n, váºn má»™t bá»™ giáp da sáng choang, cánh tay y có Ä‘áºu má»™t con chim cắt. Những ngưá»i khác Ä‘á»u Ä‘eo cung tên, trên ngá»±a treo nà o cáo nà o thá» nà o gà rừng, má»™t luồng khói lao tá»›i, xông thẳng tá»›i trước mặt má»i ngưá»i. Tam Cẩu Nhi và mấy anh em vá»™i vã né tránh, Lương Tiêu thì nhướng mà y định động thá»§, không ngá» Ä‘oà n ngưá»i đó lại giáºt cương ngá»±a, đâm xuống nước lá»™i qua sông, vó ngá»±a đạp nước tung tóe, Lương Tiêu và má»i ngưá»i không kịp tránh, quần áo bị hắt ướt sÅ©ng cả.
Tà i sản của Silverwing
Chữ ký của Silverwing
14-12-2008, 12:33 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 826
Thá»i gian online: 3 ngà y 12 giá» 45 phút
Thanks: 9
Thanked 454 Times in 134 Posts
Côn Luân- Quyển 3 Chương 6 (Hồi 3)
Quyển 3
Chương 6 - Tứ thiểu bái sư - HỒI 3
Dịch thuáºt: BYH
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn: TTV
Nhóm kỵ sÄ© vượt qua con sông nhá» rồi ngoảnh đầu lại nhìn bá»n Lương Tiêu, phá lên cưá»i sằng sặc. Lương Tiêu tái mặt, đợi các kỵ sÄ© ngoảnh Ä‘i xa, chợt cúi mình nhặt má»™t viên đá, ném vù má»™t cái, trúng ngay vó trước con chiến mã cá»§a kỵ sÄ© Ä‘i đầu. Con ngá»±a hà lên Ä‘au đớn khuỵu chân xuống, hất gã kỵ sÄ© ngã tá»›i mức chảy cả máu đầu.
.
Những ngưá»i đồng hà nh cùng kinh ngạc, nhảy xuống ngá»±a đỡ thá»§ lÄ©nh. Ngưá»i đó mặt mà y đầm đìa máu, gầm gừ quát tháo thá»§ hạ, các kỵ sÄ© xem xét chiến mã, thấy vó trước cá»§a con ngá»±a má»m oặt xuống, đã què rồi. Thá»§ lÄ©nh sinh nghi, ngoái đầu nhìn lại, thấy Lương Tiêu và Trung Äiá»u NgÅ© Bảo Ä‘ang chắp tay sau lưng, dáng Ä‘iệu tá»± nhiên như không có gì xảy ra, y đà nh cà u nhà u đổ cho rá»§i ro, để thá»§ hạ đỡ vá».
Toán ngưá»i Ä‘i và o Tây Hoa uyển, bốn thiếu niên má»›i vây cả lại, Lý Äình Nhi cưá»i tươi:
- Lương đại ca, tên Sá» Phú Thông nà y ngà y thưá»ng vênh váo lắm, hôm nay bị má»™t vố Ä‘au tức thế nà y, thá»±c là thống khoái!
Ba ngưá»i kia cÅ©ng luôn mồm khen ngợi. Lương Tiêu ngồi xuống, há»i:
- Tên SỠPhú Thông đó là chủ nhân Tây Hoa uyển à ?
Lý Äình Nhi nói:
- Chủ nhân gì đâu, chỉ là một quản gia nhỠnhoi thôi.
Lương Tiêu há»i:
- Quản gia mà oai thế hả?
Lý Äình Nhi đáp;
- Oai lắm, Tây hoa uyển thá»±c ra chỉ là trang ấp cá»§a nhà há» Sá». Nhà nà y là đương kim thế hầu, đại lão gia là Sá» Thiên Trạch, nam chinh bắc chiến, láºp được nhiá»u công lao nên được thưởng mảnh đất nà y. Ông ta lại ban nó cho con trai là Sá» Cách, quản hạt hÆ¡n má»™t vạn há»™ dân ở đây. Ta và Vương Khả cÅ©ng nằm trong diện Ä‘iá»u động binh lá»±c cá»§a nhà y, ngà y thưá»ng thì canh tác cho nhà y, đến lúc đánh tráºn thì phải theo y xuất chinh. Triệu Tam Cẩu thì thuá»™c há»™ canh nông nhà y, chỉ cần trồng trá»t cấy cà y thôi. Dương Tước Nhi tuy nhà bán bánh nướng, nhưng năm nà o cÅ©ng phải ná»™p tiá»n và lương cho nhà há» Sá». Vì váºy Sá» Cách má»›i xây ngôi nhà nà y, thưá»ng ngà y trồng trá»t và thu thuế, đến thá»i chiến thì huấn luyện binh mã, rèn giÅ©a binh khÃ. Còn sợ dân chúng chống đối nên nuôi thêm rất nhiá»u nô lệ trong nhà , ai không nghe lá»i thì giết ngưá»i đó, hung tà n lắm!
Vương Khả cũng nói:
- Äáng giáºn tháºt! Việc gì chúng ta phải Ä‘i đánh tráºn cho há», cà y ruá»™ng cho há», rồi còn bị mắng chá»i đánh Ä‘áºp.
Triệu Tam Cẩu nói:
- Vì há» có Ä‘ao gươm tên ná»! Nếu có bản lÄ©nh, chúng ta cÅ©ng nên bắt chước Sá» Thiên Trạch, cầm gươm dáo ra sa trưá»ng chém giết láºp công, già nh lấy chức Thiên há»™ Vạn há»™ đó, xem còn ai dám ức hiếp chúng ta nà o?
Vương Khả cưá»i nhạt:
- Cha ngươi là má»™t nông phu, ngoà i cà y ruá»™ng ra chỉ Ä‘an sá»t tre, đánh tráºn là việc cá»§a các há»™ binh, chẳng tá»›i lượt gia đình ngươi đâu.
Triệu Tam Cẩu tá»± ái, tức giáºn nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, có giá»i ngươi đánh vá»›i ta xem ai lợi hại hÆ¡n ai?
Vương Khả nói:
- Äánh thì đánh, ai ngán ai chứ?
Hai ngưá»i bèn xông và o nhau váºt lá»™n bên suối.
- Äừng đánh nữa! – A Tuyết kêu lên, định lao và o can hai ngưá»i ra, nhưng Trung Äiá»u NgÅ© Bảo chặn lại:
- Äánh nhau là việc cá»§a nam nhân, đám bà nương các ngưá»i dẹp ra!
Năm ngưá»i vừa cản A Tuyết vừa cổ vÅ©:
- Äấm hay lắm!
- Äá và o mắt cá chân hắn Ä‘i...
- á»i chà , đấm chếch sang trái má»™t chút, sang trái má»™t chút...
Có năm ngưá»i hò la trợ uy, hai ngưá»i đánh cà ng lúc cà ng hăng, Dương Tiểu Tước và Lý Äình Nhi nói thế nà o cÅ©ng không tách há» ra được. Lúc ấy, từ đằng xa có hai thôn dân bình thưá»ng Ä‘i đến, má»™t bà lão và má»™t phụ nữ trung niên, hai ngưá»i Ä‘ang bưng cháºu gá»— đến bên suối giặt giÅ©. Bà lão mắt tinh, trông thấy ầm Ä© bên suối, bèn kêu lên:
- Ãi chà , Triệu Tứ Gia, xem kìa!
Ngưá»i phụ nữ ngoái đầu nhìn, tức thì vừa giáºn dữ vừa kinh ngạc.
Lý Äình Nhi nghe tiếng, liếc mắt nhìn sang, vá»™i kêu lên kinh hãi:
- Tam Cẩu Nhi, chết rồi, mẹ ngươi đến đấy. Vương Khả, bà ngươi cũng đến kìa!
Hai ngưá»i tức thì dừng đấm đá, nhưng quần áo đã rách tÆ¡i tả, mặt mÅ©i tay chân đầy vết xước rướm máu, thấy bà lão và ngưá»i phụ nữ vác theo chà y để Ä‘áºp quần áo Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa nà y, Vương Khả bèn co cắng chạy, Triệu Tam Cẩu ngáºp ngừng má»™t thoáng rồi cÅ©ng lao Ä‘i, ngưá»i đà n bà bèn gá»i:
- Tam Cẩu Nhi? Mà y dám chạy ư?
Triệu Tam Cẩu vâng lá»i đứng lại. Ngưá»i đà n bà chạy tá»›i túm chặt lấy con, quất mấy chà y lên chân gã, mắng:
- Súc sinh, lần trước Ä‘i ăn trá»™m lừa đã bị đá cho thừa sống thiếu chết, lần nà y lại đánh lá»™n vá»›i ngưá»i ta, mà y... mà y muốn là m tao tức chết má»›i vừa lòng phải không... Äồ súc sinh!
Triệu Tam Cẩu bị mẹ túm chặt lấy, đà nh cố gắng né tránh tại chá»—, không để bị đánh và o chá»— hiểm, nhưng không dám giãy giụa chút nà o. Trung Äiá»u NgÅ© Bảo thấy thế, bèn chá»i mắng:
- Äồ vô dụng, sao lại để đà n bà con gái dạy dá»— thế kia? Có bá»n lão tá» chống lưng đây, ngươi chá»› sợ!
Lương Tiêu cau mà y mắng:
- Câm miệng hết cho ta nhá»!
Năm ngưá»i cùng hừ má»™t tiếng, đà nh tạm thá»i ngáºm miệng.
Ngưá»i đà n bà cứ đánh đến khi kiệt sức, động tác cháºm lại. Bà lão Ä‘uổi theo tá»›i nÆ¡i, thấy Vương Khả chạy mất tăm mất tÃch, đà nh háºm há»±c quay lại, thấy váºy lôi thị ra nói:
- Triệu Tứ Gia, thôi, thôi mà !
Triệu Tứ Gia ngồi phệt xuống bên suối, khóc lóc, Triệu Tam Cẩu mặt mà y bầm tÃm, đứng đỠra hồi lâu, bá»—ng quỳ thụp xuống, van vỉ:
- Mẹ, xin mẹ đừng khóc, sau nà y Tam Cẩu Nhi không dám thế nữa.
Triệu Tứ Gia nghẹn ngà o nói:
- Lần nà o con cÅ©ng nói ngon nói ngá»t, nhưng nói rồi chứng nà o vẫn táºt nấy.
Bà nhìn rượu thịt trên tảng đá bỗng thét lên:
- Giá»i lắm, con ăn cắp những thứ nà y đây phải không, ta phải đánh chết cái đồ nghiệt chá»§ng nà y má»›i được!
Bà vung chiếc chà y Ä‘áºp áo đánh Triệu Tam Cẩu, chợt cây chà y bị ghì lại, không thể nà o quáºt xuống được. Bà ngoảnh mặt nhìn, trông thấy má»™t thiếu niên lưng Ä‘eo bảo kiếm, tay Ä‘ang nắm chặt cái chà y cá»§a mình.
Triệu Tứ Gia ngẩn ngưá»i:
- Ngươi…
Lương Tiêu nói:
- Thẩm thẩm, xin nể mặt tôi, tha cho Tam Cẩu Nhi đi!
Triệu Tứ Gia nhìn sững Lương Tiêu, vẻ mặt choáng váng, bất giác thõng chà y xuống. Lương Tiêu liếc Triệu Tam Cẩu, thở dà i:
- Ngươi nói lá»i phải giữ lá»i, quả tháºt không trá»™m cắp nữa chứ?
Triệu Tam Cẩu nhìn sang Lý Äình Nhi và Dương Tiểu Tước, im lặng. Lương Tiêu vụt quay sang bảo Trung Äiá»u NgÅ© Bảo:
- Bắt Vương Khả đến đây!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo thi triển khinh công, thoáng chốc đã khuất dạng. Bà Vương và Triệu Tứ Gia chưa thấy ai chạy nhanh thế bao giá», cứ trố mắt đứng đực ra. Chỉ chá»›p mắt Trung Äiá»u NgÅ© Bảo đạp gió quay vá», xách theo má»™t ngưá»i, chÃnh là Vương Khả. Äến cách má»i ngưá»i chỉ và i trượng, Trung Äiá»u NgÅ© Bảo cùng gá»i:
- Lão đại! Xem bản lĩnh ngươi thế nà o nà o!
Há» bất thần tuá»™t tay, Vương Khả tức thì bay vá»t đến chá»— Lương Tiêu như mÅ©i tên, Vương Khả hết hồn la hét đến lạc cả giá»ng, Vương Bà Tá» thấy cháu gặp cảnh nguy nan, cÅ©ng kinh sợ kêu lên. Lương Tiêu rá»§a thầm tÆ¡i tả, vùng tay lên chụp lấy đầu vai Vương Khả, nhún tay khá» hết kình lá»±c, tay trái ấn và o hông gã, nhẹ nhà ng khéo léo đặt gã xuống đất. Vương Bà Tá» lúc đó má»›i bình tâm, nhặt chà y lên quát:
- Äồ khốn, mà y chạy giá»i lắm!
Bà ta định đến đánh Vương Khả, Lương Tiêu bèn giÆ¡ tay ngăn, cưá»i nói:
- Thôi mà , thôi mà !
Vương bà thấy gã khà khái bất phà m, cũng hơi kiêng dè, trừng mắt nhìn Vương Khả, mắng:
- Nể mặt công tỠđây, tha cho mà y một lần.
Vương Khả đỠbừng mặt, lúng búng trong miệng một hồi rồi im bặt.
Lương Tiêu ngoảnh sang Triệu Tam Cẩu:
- Ta biết ngươi đã nhiá»u lần thất hứa vá»›i mẹ vì bốn ngưá»i các ngươi là bạn bè, nếu há» muốn trá»™m cắp, ngươi cÅ©ng không thể tá» ra mình kém nghÄ©a khÃ, đúng không nà o?
Triệu Tam Cẩu gáºt gáºt đầu. Lương Tiêu bá»—ng sầm mặt, nói rà nh mạch:
- Cả bốn quỳ xuống!
Ba ngưá»i bị khiếp sợ ánh mắt gã, Ä‘á»u khuỵu chân xuống. Lương Tiêu nghiêm mặt bảo:
- Bốn ngưá»i hãy quỳ đấy và thỠđộc, từ nay trở Ä‘i, không bao giỠđược trá»™m cắp cướp giáºt nữa…
Hồ Lão Bách nghe váºy cưá»i nói:
- Lão đại, ngươi bảo chúng nó không được trá»™m cắp cướp giáºt, nhưng chÃnh ngươi thì sắp Ä‘i trá»™m cướp kia kìa!
Lương Tiêu cau mà y:
- Ngươi nói gì?
Hồ Lão Nhất cưá»i:
- Ta biết mà , lão đại đến Tây Hoa uyển thăm dò đưá»ng Ä‘i lối lại, đêm nay nhất định sẽ động thủ…
Tam Cẩu Nhi và ba đứa kia nghe váºy, cùng ngước mắt nhìn Lương Tiêu. Lương Tiêu nóng mặt, giÆ¡ chân móc má»™t hòn đá to nặng cỡ bốn năm chục cân, quất vù ra má»™t chưởng, chỉ nghe vụt má»™t tiếng, hòn đá xanh bị chấn vỡ thà nh tám mảnh ngay trên không, lần lượt rÆ¡i bá»™p xuống tuyết.
Má»i ngưá»i sững sá». Lương Tiêu hÃt má»™t hÆ¡i, cao giá»ng nói:
- Từ nay vỠsau, nếu Lương Tiêu ăn cắp ăn trộm cái gì của ai thì sẽ tan thây như hòn đá nà y.
Gã đảo mắt trừng trợn nhìn Trung Äiá»u NgÅ© Bảo:
- Năm ngưá»i các ngươi cÅ©ng váºy, nếu tắt mắt hay cướp bóc thì cÅ©ng như hòn đá nà y.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo la lối:
- Lý lẽ gì váºy?
- Ngươi đái báºy lại bắt bá»n lão tá» uống là sao?
- Äúng thế, ngươi đánh rắm cÅ©ng bắt lão tá» phải ngá»i chắc?
- Không trộm cắp thì lão tỠăn không khà à ?
Lương Tiêu há»i to:
- Váºy rốt cục các ngươi có nháºn lão tá» là m lão đại không? Nếu không nháºn thì ai Ä‘i đưá»ng nấy.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nÃn bặt.
Bốn thiếu niên cúi đầu bà n bạc một hồi, Dương Tiểu Tước nói:
- Lương đại ca, chúng ta có má»™t ý nà y, nếu đại ca nháºn lá»i, từ nay trở Ä‘i chúng ta không trá»™m cắp nữa. Nếu huynh không nháºn lá»i thì cứ thẳng tay Ä‘áºp chết chúng ta Ä‘i!
Lương Tiêu bảo:
- Nói đi!
Dương Tiểu Tước chá»±c nói lại thôi, ngoảnh nhìn Lý Äình Nhi, trong bốn ngưá»i thì Lý Äình Nhi lanh lợi nhất, bèn nói ngay:
- Vừa rồi lúc mua rượu thịt, chúng ta đã tÃnh toán rồi. Lương đại ca võ nghệ cao cưá»ng, chúng ta chưa gặp ai như thế bao giá» nên muốn bái đại ca là m sư phụ, há»c võ nghệ. Nếu đại ca đồng ý, từ nay chúng ta sẽ chuyên cần há»c võ, không trá»™m cướp, quấy phá hà ng xóm nữa.
Lương Tiêu nhăn nhó nghÄ©: “Ta không thân thÃch bạn bè gì vá»›i há», lại cùng lứa tuổi, đâu thể là m sư phụ hỠđược?†Nhưng thấy Triệu Tứ Gia vẫn còn chưa khô dấu lệ, mắt đầy hi vá»ng, gã lại má»m lòng, vụt ngoái đầu lại gá»i:
- Trung Äiá»u NgÅ© Bảo!
Cả năm há»i:
- Sao cơ?
Lương Tiêu nói:
- Ta là đại ca của các ngươi phải không?
Năm ngưá»i không buồn nghÄ©, đáp ngay:
- Trung Äiá»u NgÅ© Bảo, nói lá»i giữ lá»i.
Lương Tiêu há»i:
- Váºy ta nói gì các ngươi Ä‘á»u nghe chứ?
Năm ngưá»i cùng đáp:
- Trừ việc cấm nói năng và nhảy vực tự sát.
Lương Tiêu cưá»i:
- ÄÆ°á»£c, váºy ta ra lệnh năm ngưá»i các ngươi là m sư phụ cá»§a bốn tiểu tá» nà y.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo tưởng chừng nghe thấy má»™t Ä‘iá»u vô lý nhất Ä‘á»i, cứ há hốc miệng nhìn Lương Tiêu trân trân. Má»™t lúc lâu sau, Hồ Lão Bách là ngưá»i sá»±c tỉnh đầu tiên, hắn nói:
- Không được, năm tên khốn nà y nện lão tá», nếu không có lão đại, ta đã bị chúng nó lá»™t da rút xương, lóc thịt là m bánh bao rồi. Là m sư phụ chúng nó ư? Hừ, ngươi giết lão tá» Ä‘i còn hÆ¡n!
Lương Tiêu gáºt đầu:
- Hồ Lão Bách thì thôi. Nhưng bốn ngưá»i kia, má»—i thầy vừa đúng má»™t trò, ai mà còn từ chối nữa thì đừng nháºn ta là m lão đại nữa.
Bốn Bảo trợn tròn mắt, không nói lại được lá»i nà o. Lương Tiêu nhìn sang bốn thiếu niên:
- Bái sư mau! Còn đợi ta ấn cổ xuống nữa à ?
Bốn ngưá»i nhìn nhau, đà nh dáºp đầu lạy bốn Bảo, cùng hô:
- Sư phụ xin nháºn cá»§a đồ đệ má»™t vái.
Trung Äiá»u Tứ Bảo nhìn nhau, ai cÅ©ng trà o nước mắt. Hồ Lão Bách trông thấy, mừng rỡ cưá»i ha hả. A Tuyết thở dà i nghÄ© bụng: “Chà , ca ca chỉ giá»i trêu chá»c ngưá»i, thế nà y thì cả tám ngưá»i Ä‘á»u tân khổ rồi!â€
Tà i sản của Silverwing
19-12-2008, 10:47 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 826
Thá»i gian online: 3 ngà y 12 giá» 45 phút
Thanks: 9
Thanked 454 Times in 134 Posts
Côn Luân- Quyển 3 Chương 6 (Hồi 4)
Quyển 3
Chương 7 - XÃch mao chi hổ - Há»’I 1
Dịch thuáºt: BYH
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn: TTV
Trung Äiá»u Tứ Bảo lúc nà y Ä‘á»u kêu khóc, cả bốn ngưá»i nằm úp mặt xuống đất chẳng dám nhúc nhÃch, đột nhiên nghe Lương Tiêu lên tiếng:
- Các ngươi đứng dáºy cả Ä‘i.
Bốn ngưá»i đồng loạt đứng lên, dáng Ä‘iệu rụt rè, vẻ mặt hoảng sợ.
Lương Tiêu hướng vá» phÃa Trung Äiá»u Tứ Bảo nói:
- Các ngươi bốn ngưá»i lại Ä‘i khóc lóc trước mặt nữ nhân, chẳng lẽ không biết xấu hổ?
Lá»i vừa thốt ra, Trung Äiá»u Tứ Bảo nhất thá»i ngưng khóc, ná»—i giáºn thét lá»›n:
- Lão tỠđã khóc bao gi� Chẳng qua bụi bay và o mắt của lão tỠthôi.
Lương Tiêu cưá»i bảo:
- Bá»›t nói lá»i thừa Ä‘i, các ngươi má»—i ngưá»i chá»n má»™t ngưá»i vừa ý nhất là m đệ tá» cá»§a mình, ta sẽ là ngưá»i đánh giá, để xem đồ đệ cá»§a ai được dạy bảo chu đáo nhất, thế là biết được ai thông minh nhất.
Trung Äiá»u Tứ Bảo vừa nghe, nhất thá»i hăng hái trá»—i dáºy, ná»—i buồn dưá»ng như đã bay biến vá» Oa quốc hết, phấn khởi nói:
- Tốt quá tốt quá, má»™t lá»i đã định, xem xem đồ đệ cá»§a ai lợi hại nhất, ai má»›i là ngưá»i thông minh nhất!
Năm kẻ ngốc nà y ngà y thưá»ng luôn thÃch cạnh tranh vá»›i nhau. Vừa nghe được đỠnghị nà y, Tứ Bảo nhất thá»i chuyển giáºn thà nh vui. Chá»§ ý đã định, bá»n há» quyết tâm phải dạy bảo đồ đệ cá»§a mình cho tốt, nhất định phải Ä‘oạt ngôi vị đệ nhất. Lúc nà y, chợt nhiên Hồ Lão Bách bá»—ng hóa sang buồn bá»±c, cảm thấy cách nà y tuy thú vị hÆ¡n cách trá»±c tiếp đánh nhau, có Ä‘iá»u lão lại chẳng thu nháºn tên đồ đệ nà o, không khá»i cáu giáºn kéo Lương Tiêu nói:
- Lão tỠđây vốn chẳng có đệ tá», lấy gì so sánh vá»›i bá»n hỠđây?
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- ChÃnh ngươi không muốn có đồ đệ còn gì?
Hồ Lão Bách nhất thá»i cứng há»ng, chẳng cách nà o đối đáp. Mắt nhìn bốn kẻ còn lại tá»± mình tuyển lá»±a đồ đệ: Hồ Lão Nhất dạy Dương Tiểu Tước, Hồ Lão Tháºp dạy Triệu Tam Cẩu, Hồ Lão Thiên dạy Lý Äình Nhi, Hồ Lão Vạn dạy Vương Khả. Hồ Lão Bách cà ng xem cà ng thèm muốn, đột nhiên nằm cà ng ra đất, nhà o tá»›i lăn lui, giáºt giáºt râu mép mà oa oa khóc lá»›n. Tứ Bảo nhìn hắn ha ha cưá»i to, thầm nghÄ© cái nà y gá»i là "báo ứng". Vương Bà Tá» cùng Triệu Tứ Gia trong lòng thầm e sợ, chẳng biết năm quái nhân nà y sẽ dạy dá»— con cháu mình thế nà o.
Trung Äiá»u Tứ Bảo đương thá»i hăng tiết, liá»n kéo lấy đệ tá» cá»§a mình ra má»™t góc, miệng hô hét á»m tá»i, tá»± truyá»n thụ công phu cá»§a bản thân. Chỉ bởi can hệ đến chuyện thắng thua, cho nên bốn ngưá»i vô cùng nhẫn nại, quyá»n xuất tháºp biến bát biến, chẳng há» cảm thấy má»i mệt.
Hồ Lão Bách thân ảnh cô độc, lão bình sinh vốn thÃch tịch mịch nhưng nhịn không ná»—i đà nh bước đến gần, nÆ¡i thì chỉ vẽ, nÆ¡i thì giáºm chân đà nh đạch, bảo chiêu nà y sá» sai rồi, phải là m thế nà y má»›i đúng, chân liá»n đá ra má»™t cước ngắn, thá»§ chưởng phách cao, miệng không ngừng xoi mói đủ Ä‘iá»u. Nhãn lá»±c cá»§a lão cá»±c cao, mặc dù cố ý soi mói bá»›i móc bốn huynh đệ cá»§a mình, nhưng rốt cục cÅ©ng giúp há» tìm ra lá»—i sai trong huấn luyện, vô hình trung giúp bổ khuyết cho bà i luyện táºp.
Vương Bà Tá» thấy cháu mình không bị ăn hiếp, rốt cục cÅ©ng thở phà o nhẹ nhõm. NghÄ© thầm nếu bá»n há» từ nay vá» sau có thể chuyên tâm táºp võ, không còn long bông nhà n rá»—i nữa, chung quy cÅ©ng là má»™t chuyện tốt, trong lòng đối vá»›i Lương Tiêu tháºp phần cảm kÃch, muốn thà nh tâm cảm tạ hắn, nhưng thấy Lương Tiêu nhãn thần tá»± cao, ngạo khà lá»™ xuất ra ngoà i, trong lòng bá»—ng cảm thấy bối rối, miệng dẫu đầy những ngôn từ xúc cảm nhưng chẳng hiểu sao không thể thốt được thà nh lá»i, chỉ e dè nói:
- Triệu Tứ Gia, chúng ta đi thôi!
Nói rồi xoay ngưá»i lại, chỉ thấy Triệu Tứ Gia Ä‘ang nhìn Lương Tiêu, dáng vẻ si ngốc, hệt như bị ma nháºp.
Vương Bà Tá» không khá»i cau mà y nói:
- Triệu Tứ Gia, ngươi là m sao thế?
Triệu Tứ Gia nghe thấy cả kinh, vá»™i hoà n hồn lại, thấp giá»ng nói:
- Hình như… gương mặt của tiểu tỠnà y… có vẻ gì đó rất quen.
Vương Bà TỠngạc nhiên nói:
- Ngươi nói nhăng nhÃt gì thế?
Triệu Tứ Gia nhá» giá»ng nói:
- Vương thẩm thẩm, ngưá»i xem, trán vị công tá» nà y cùng những đưá»ng nét trên gương mặt so vá»›i …… so vá»›i ngưá»i trước đây dưá»ng như có nét giống nhau?
Vương Bà Tá» nhÃu mà y nói:
- Ngươi rốt cục là đang nhắc đến ai thế?
Triệu Tứ Gia thở dà i, lắc đầu đáp:
- Thôi váºy, không nói đến nữa!
Vương Bà Tá» cẩn tháºn liếc nhìn Lương Tiêu, đột nhiên báºt thốt:
- Ai da, chẳng lẽ ngươi muốn nói tá»›i tên má»t sách Lương ……
Triệu Tứ Gia mạnh tay che lấy miệng bà hốt hoảng nói:
- Äừng nhắc nữa!
Vương Bà Tá» gạt tay ra, mỉm cưá»i nói:
- Ngươi sợ cái gì chứ, cá» chỉ cứ y như má»™t tiểu cô nương váºy?
Bà nói đến đây, nét môi khẽ mỉm cưá»i, lại thở dà i bảo:
- CÅ©ng chẳng biết là m thế nà o ngươi lại nhá»› đến hắn? Năm đó Bà Tá» ta vừa nhìn đã biết ngươi và hắn không thể ở cùng nhau rồi. Ngưá»i ta thÃch Ä‘á»c sách, thÃch viết chữ. Há»c vấn thì uyên bác, vượt trá»™i hÆ¡n cả Hà Lão Tà i dạy bá»n thư sinh trong là ng; viết chữ so vá»›i Sá» Vạn Há»™ tiên sinh lại có phần hoà n hảo hÆ¡n. Ngươi lúc ấy chỉ là má»™t khuê nữ nÆ¡i thôn dã, đến ná»a chữ cÅ©ng không biết. Còn luáºn vá» tướng mạo ư? Hắn lá»›n lên dáng vẻ hoà n mỹ như thái tá» Ä‘iện hạ, ngươi và hắn mà ở chung vá»›i nhau, giống như chim trÄ© phối phượng hoà ng, thá»±c là chẳng có cách nà o kết hợp được; hÆ¡n nữa vấn đỠcòn ở phụ thân hắn, cái lão ấy mắt luôn nhìn trên đầu ngưá»i khác, luôn coi thưá»ng má»i ngưá»i, hắn mà cần loại thê tá» như ngươi má»›i là lạ đấy, nói tóm lại ……
Triệu Tứ Gia ngắt lá»i bà :
- Vương thẩm thẩm, ta biết, ta vừa quê mùa lại vừa ngốc nghếch, chẳng thể sánh cùng hắn. Nhưng ta thầm mong ước chỉ cần được xa xa ngắm nhìn hắn cÅ©ng đã mãn nguyện lắm rồi. Triệu Tứ cÅ©ng biết rõ tâm ý cá»§a ta. Không sai, phụ thân hắn Ä‘Ãch thị xem thưá»ng ngưá»i khác, nhưng …… nhưng hắn chưa bao giá» xem thưá»ng ta ……
Vừa nói hốc mắt từ từ đỠá»ng lên, âm thanh báºt ra giữa đôi môi run rẩy :
- Hắn tuy có chút ngốc nghếch, nhưng hắn đối xá» vá»›i má»i ngưá»i luôn rất tốt ……
Lá»i còn chưa dứt, mắt lệ đã nhạt nhòa.
Vương Bà tá» lặng im không nói, lại nhìn Lương Tiêu cả ná»a ngà y rồi chợt than thở:
- Quả có nét giống, nhưng cÅ©ng không hoà n toà n như váºy, ngươi xem sống mÅ©i cá»§a hắn kìa, thẳng đứng như mái nhà váºy, còn đồng tá» lại ẩn tà ng má»™t tia lam sắc khiến ngưá»i ta phải sợ hãi, trông hắn có phần giống bá»n man tá» ngoại tá»™c hÆ¡n.
Bà vỗ vỠbỠvai của Triệu Tứ Gia thở dà i:
- Bình sinh trong thiên hạ ngưá»i giống ngưá»i không phải hiếm, huống chi hắn ta chỉ có và i phần tương tá»±. Vả lại vừa nhìn đã biết hắn chẳng phải ngưá»i trong thôn cá»§a chúng ta, ngươi cần gì phải tá» ra căng thẳng chứ, Ä‘i thôi!
Nói rồi liá»n kéo Triệu Tứ Gia rá»i khá»i, nhanh chóng trở vá». Triệu Tứ Gia vừa Ä‘i được hai bước, đột nhiên lách khá»i Vương Bà Tá», bước nhanh đến trước mặt Lương Tiêu, báºt há»i:
- Công tỠhỠgì?
Lương Tiêu hÆ¡i bất ngá», chẳng kịp nghÄ© ngợi nhiá»u, thuáºn miệng đáp luôn:
- Ta hỠLương.
Triệu Tứ Gia tức thá»i cả kinh, la lên thất thanh:
- Ngươi cũng mang hỠLương?
Lương Tiêu thấy thần sắc cá»§a bà khác lạ, ngạc nhiên há»i:
- Äại thẩm có gì chỉ giáo?
Triệu Tứ Gia nhất thá»i nhìn hắn ngẩn ngÆ¡, chẳng thốt được lá»i nà o.
Vương Bà Tá» trông thấy không khà có vẻ ngượng ngáºp, liá»n tiến tá»›i trước hai bước, cưá»i tiếp lá»i:
- Xin công tỠđừng trách, chỉ vì thấy công tá» giống vá»›i má»™t cố nhân trước đây cá»§a chúng ta tên là Lương Văn TÄ©nh nên má»›i tùy tiện há»i thế thôi.
Lương Tiêu láºp tức chấn động, nhìn tháºt kỹ hai ngưá»i rồi cất tiếng há»i:
- Các ngưá»i quen biết cha ta sao?
Triệu Tứ Gia nghe váºy thần tình rúng động, tay không tá»± chá»§ được định đưa ra nắm lấy Lương Tiêu, nhưng khi vừa chạm và o lưng bà n tay chà ng, lại có cảm giác như chạm phải lá»a, láºp tức rút vá», run giá»ng nói:
- Ngươi, ngươi tháºt sá»± là con cá»§a huynh ấy sao?
Lương Tiêu như Ä‘oán được và i phần nguyên do, đứng dáºy nói:
- Äúng váºy, Lương Văn TÄ©nh Ä‘Ãch thị là cha cá»§a ta, nhị vị chẳng hay trước kia là hương thân cá»§a gia phụ?
Vương Bà TỠhoan hỷ nói:
- Ai da,sao lại khéo đến thế! Tên má»t sách Văn TÄ©nh nà y không ngỠđã có con rồi cÆ¡ đấy! Má»i việc đúng là không tưởng được,có tháºt hắn là phụ thân cá»§a ngươi không? Hắn lúc nà y có khá»e không?
Bà lá»i ngay ý thẳng, mồm miệng nhanh nhảu nói thẳng má»™t hÆ¡i,còn Triệu Tứ Gia lại ngước nhìn Lương Tiêu,thần sắc lá»™ vẻ kỳ quái,vừa có vẻ vui sướng, lại như phảng phất nét Ä‘au thương.
Lương Tiêu thầm cảm thán nói:
- Gia phụ không may đã tạ thế nhiá»u năm trước!
Vương Bà Tá» nụ cưá»i như đông cứng lại trên khuôn mặt. Triệu Tứ Gia toà n thân chấn động,cảm giác như cả ngưá»i vô lá»±c, không tá»± chá»§ được lảo đảo lùi vá» sau. Lương Tiêu bước đến trước má»™t bước,đỡ bà đứng vững lại. Triệu Tứ Gia cố hÃt má»™t hÆ¡i dà i,đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay Lương Tiêu,run giá»ng nói:
- Ngươi…… Ngươi nói huynh ấy chết rồi ư?
Lá»i còn chưa dứt, lệ đã hai hà ng.
Lương Tiêu gáºt đầu đáp:
- Äúng váºy,ngưá»i qua Ä‘á»i đã gần bảy năm rồi,thẩm thẩm trước đây là bằng hữu cá»§a gia phụ chăng?
Vương Bà TỠcảm thán nói:
- Bá»n há» vốn là cùng nhau lá»›n lên, từ thuở hỉ mÅ©i chưa sạch,thưá»ng cùng nhau chÆ¡i trò chặt cây dá»±ng chòi trên cát.
Lương Tiêu không ngá» tại đây lại tương phùng cố nhân,tim bá»—ng Ä‘áºp mạnh,liá»n kéo hai ngưá»i đến ngồi gần bên suối,kể lại những ná»—i niá»m cay đắng mà gia phụ mình đã trải qua.
Má»i ngưá»i lắng nghe,Vương bà tá» chua xót nói:
- Văn TÄ©nh niên ká»· vẫn còn trẻ quá,chẳng ngá»â€¦â€¦ Ai da,ông trá»i quả không có mắt mà !
Triệu Tứ Gia cúi đầu trầm ngâm tháºt lâu,hốt nhiên kéo lấy Lương Tiêu nói:
- Công tỠhãy theo ta!
Lương Tiêu chẳng hiểu chuyện gì,đà nh miễn cưỡng bước theo,A Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.
Ba ngưá»i bước Ä‘i gần ná»a ngà y trá»i,chợt nhìn thấy xa xa bên sưá»n đồi ẩn hiện má»™t khu rừng trúc,trong rừng thấp thoáng những ngôi nhà xanh xanh,sắp xếp rất có thứ tá»±.
Triệu Tứ Gia kéo mở then cà i,nâng phiến cá»a lên,bên trong thoảng bay ra má»™t mùi hương trúc ngan ngát. Lương Tiêu thoáng ngáºp ngừng,rồi cÅ©ng theo chân bà tiến và o trong. Chỉ thấy bên trong rá»™ng khoảng bốn trượng,được chia thà nh hai gian,giưá»ng tá»§ hết sức gá»n gà ng,má»™t chiếc cuốc sắt tá»±a nghiêng nÆ¡i góc nhà ,lưỡi còn quệnh lại những bệch đất sét lâu ngà y khô cứng. Ká» bên song cá»a, má»™t đĩa đồng lấp lánh ánh sáng, trong còn Ä‘á»ng lại má»™t Ãt dầu,bên ngoà i những khóm trúc má»c um tùm,sắc xanh dà y đặc len qua khe cá»a,ánh lên đầu tóc má»i ngưá»i má»™t mà u xanh ngá»c bÃch..
Lương Tiêu há»i ngay:
- Thẩm thẩm,đây là đâu váºy?
Tay Triệu Tứ Gia nhẹ ve vuốt cạnh bà n,những giá»t lệ châu đã bắt đầu lăn tăn trong khóe mắt,gương mặt ảm đạm vẻ thê lương,bà dịu dà ng nói:
- Äây là nÆ¡i mà ông ná»™i và cha ngươi trước kia đã từng sống.
Lương Tiêu bất giác sững ngưá»i.
Triệu Tứ Gia ngước nhìn rừng trúc ngoà i xa xa,cảm thán nói:
- Mùa thu năm ấy,khi những cánh đồng lúa đương trải ngáºp trong sắc và ng mênh mông. Äại Hãn Mông Cổ đến thi hà nh việc tuyển quân,cha ngươi cÅ©ng bị bắt là m dân phu. Sau kỳ sung quân được hai ngà y,ta sáng sá»›m đến tìm huynh ấy thì má»›i biết huynh ấy và phụ thân đã biến mất chẳng để lại dấu vết, má»™t chữ cÅ©ng không lưu lại,chắc là ra Ä‘i hết sức vá»™i vã! Vá» sau ta vẫn thưá»ng đến đây quét dá»n,cứ nghÄ© má»™t ngà y nà o đó huynh ấy sẽ trở vá»ï¼Œlúc đó có lẽ rất cần má»™t nÆ¡i để ngá»§, má»™t nÆ¡i để thay y phục,lại còn nÆ¡i để Ä‘á»c sách nữa chứ. Ai da,cha cá»§a ngươi… thÃch nhất là đá»c sách,ông ná»™i cá»§a ngươi không cho,thế là huynh ấy lén lút trốn trong bụi cây sau nhà ta để Ä‘á»c,nhiá»u lúc quên cả ăn uống,ta vẫn thưá»ng trá»™m thức ăn cá»§a gia đình ra cho.
Bà như chìm đắm trong những ká»· niệm xa xưa,mắt hiển hiện rõ rà ng những hồi ức như chỉ vừa má»›i diá»…n ra hôm qua váºy,khóe môi bất giác hé lá»™ nét cưá»i,chuyển thân đến gần má»™t chiếc tủ,bên trong vẫn còn khá nhiá»u y sam đã rách nát không còn chỉnh tá»ï¼Œtrãi qua má»™t lúc lâu má»›i thấy bà cúi đầu nói:
- Sau ngà y ấy má»™t năm,ta cuối cùng cÅ©ng Ä‘i lấy chồng! Äến khi có hà i tá»ï¼Œta chẳng còn cách nà o thưá»ng xuyên sang trông nom được, cuối cùng để những bá»™ y sam nà y bị côn trùng cắn nát. Ai da,còn cách nà o nữa chứ,sau khi là m mẹ rồi,ta phải lo quá nhiá»u việc,từ trồng trá»t đến chăm sóc con cái, thá»i giỠđến đây cá»§a ta cÅ©ng ngà y má»™t Ãt Ä‘i, nhưng…… nhưng chẳng hiểu sao,trong lòng ta luôn tin tưởng TÄ©nh ca ca nhất định sẽ quay trở lại……
Nói đến đây,bà chợt nghe thấy má»™t tiếng nấc nho nhá»ï¼Œngước mắt nhìn lại,chỉ thấy Lương Tiêu cả ngưá»i tá»±a lên thà nh giưá»ng,gương mặt ngáºp trà n những giá»t nước mắt,đột nhiên hắn quỳ xuống bên chân bà ,tay ghì lấy vạt áo.
Triệu Tứ Gia nghe lòng Ä‘au nhói,khẽ vá»— vá»ï¼š
- Hảo hà i tá»ï¼Œhảo hà i tá»ï¼ŒÄ‘ừng khóc,đừng khóc nữa……
Chỉ thốt được và i lá»i, giá»ng nói lại vỡ òa ra nước mắt.
A Tuyết cÅ©ng cảm nháºn được ná»—i bi ai Ä‘ang trà o dâng trong lòng,liá»n quỳ xuống cạnh Lương Tiêu,kéo áo chà ng sụt sùi:
- Ca ca…… Äừng khóc nữa mà …… hu hu …… đừng khóc nữa mà ……
Triệu Tứ Gia từng trãi sá»± Ä‘á»i,trông thấy hai ngưá»i khóc lóc thương tâm như váºy,liá»n cố gắng đè nén cõi lòng lại,hướng vá» phÃa A Tuyết há»i:
- Ngươi là con gái của Văn Tĩnh ư?
A Tuyết lắc đầu đáp:
- Ta chỉ là muội tỠkết nghĩa của ca ca.
Tà i sản của Silverwing
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan , âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , àâòîðàäèî , âèðòóàëüíûå , côn luân , côn luân 4vn , côn luân full , côn luân full 4vn , côn luân quyển 4 , côn luân quyển 5 , côn luân quyển 6 , côn luân quyển 7 , côn luân quyen 4 , côn luân tap cuoi , côn luân táºp 4 , côn luân vn4 eu , chuong 11 con luan , çíàêîìñòâ , codaokinhphong chuong4 , con lon tap 1 , con luan , con luan 4vn , con luan 4vn.eu , con luan 5 6 7 , con luan chuong 15 , con luan chuong 23 , con luan chuong 4 hoi 9 , con luan chuong moi nhat , con luan full , con luan full online , con luan het quyen 3 , con luan phuong ca ebook , con luan quyá»…n 4 , con luan quyen 1 full , con luan quyen 2 , con luan quyen 3 , con luan quyen 4 , con luan quyen 4 hoi 12 , con luan quyen 4 hoi 2 , con luan quyen 4 hoi 9 , con luan quyen 5 , con luan quyen 5 6 7 , con luan quyen 5 hoi 1 , con luan quyen 6 , con luan quyen 6 full , con luan quyen 7 , con luan tap 1 , con luan tap 4 , con luan tap 5 , con luan tren 4vn.com , con luan truyenhixx , con luanquyen 4 , conluan , ebook con luan , ëîãîòèï , ïñîðèàç , ìóçûêà , kiem hiep con luan , ñàëàòîâ , òîðãîâîå , phượng ca , quách thá»§ kÃnh , thap ma , truyen côn luân full , truyen con luan 4vn.eu , truyen con luan quyen 4 , truyen con luan quyen 7 , truyen con luon quyen 3 , truyenkiemhiepconluan , ýëåêòðîìîíòàæ , æàëþçè , ðàìáëåð