 |
|

06-07-2008, 08:28 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
NÃ ng Ba Hoa Sen
Hà Hoa Tam Nương Tá»
Tống Dương Nhược ngưá»i Hồ Châu là báºc sÄ© nhân. Má»™t ngà y mùa thu, Ä‘i thăm ruá»™ng, thấy đám lúa tốt bá»i bá»i Ä‘ang lay động dữ dá»™i. Tống nghi hoặc, vượt bá» qua xem, thì ra đôi trai gái Ä‘ang dở cuá»™c ái ân.Tống hắng giá»ng cưá»i má»™t tiếng định quay lại. Gã con trai thản nhiên thắt quần vá»™i vã Ä‘i qua. Cô gái đứng dáºy mặt mÅ©i khá xinh. Tống vừa nhìn đã thấy ưa, chá»›m nảy ý ná» kia, song lại xấu hổ e thà nh thô bỉ. Chà ng tiến lại vừa phá»§i quần áo cho, vừa đùa:
- Cuộc tình trong dâu có vui thú chăng?
Cô gái cưá»i, lặng thinh. Tống sấn lại sát cô gái, khẽ cởi áo ngoà i, thấy da thịt nõn nà , không kìm được liá»n vuốt ve trên dưới khắp ngưá»i. Cô gái cưá»i nói:
- Cái anh tú tà i cổ lá»— nà y muốn là m gì thì là m, cứ rối rÃt lên cái gì?
Tống há»i há» tên, cô gái đáp lấp lá»ng:
- Má»™t độ xuân chÆ¡i thì tá» tưá»ng má»i nhẽ, cần gì tra há»i. Hay muốn lưu tên tuổi để láºp phưá»ng trinh chăng?
Tống nghiêm giá»ng:
- Giữa ná»™i đồng sương cá», đó là nÆ¡i bá»n chăn heo sÆ¡n dã thưá»ng là m, tôi không quen thế. Thấy cô đẹp, đến việc ngá» lá»i hẹn riêng cÅ©ng cần tá»± trá»ng, việc gì phải tuế toá lên thế!
Cô gái lặng nghe có ý thừa nháºn là đúng. Tống hẹn:
- Túp nhà hoang vắng cá»§a tôi cÅ©ng không xa đây, xin má»i quá bá»™ đến thăm.
Cô gái từ tạ:
- Tôi Ä‘i đã lâu sợ ngưá»i ta ngá». Có gì đợi tối.
Cô gái còn há»i kỹ đặc Ä‘iểm cá»§a nhà , đưá»ng ngõ rồi má»›i theo đưá»ng tắc bước quay Ä‘i.
Cháºp tối, cô gái đã đến phòng Tống, má»™t cuá»™c mây mưa cá»±c kỳ hoan lạc. Cứ thế ngà y nà y tháng khác, không má»™t ai hay. Hôm ấy, sư trụ trì chùa là ng gặp Tống ngoà i đưá»ng kinh ngạc há»i:
- Ngưá»i anh có ta khÃ, đã gặp việc gì chăng?
Tống trả lá»i : Không.
Sau đó vỠốm liá»n. Äêm đêm cô gái lại tá»›i, Ä‘á»u mang hoa quả ngon cho Tống ăn, ân cần há»i han chăm sóc y như vợ chồng táºn tụy. Äi ngá»§, thế nà o cô gái cÅ©ng ép Tống phải chiá»u bằng được. Tống mắc bệnh, không kham nổi, đã có ý nghi ngá» cô gái không phải là ngưá»i, song chưa có cách nà o dứt được, nay má»›i nói ná»a kÃn ná»a hở:
- Bữa trước Ä‘oán tôi bị yêu ám, nay quả bị bệnh, tháºt là nghiệm. Ngà y mai nếu ngưá»i đến tôi sẽ xin bùa yểm.
Cô gái biến sắc.
Tống cà ng ngá», sai ngưá»i đến kể vá»›i sư. Sư bảo:
- Äó là hồ ly. Thuáºt cá»§a nó còng thưá»ng lắm, dể bắt.
Sư vẽ cho một đạo bùa, dặn:
- Lấy má»™t cái vò sà nh dán bùa và o miệng, Ä‘em đặt trước giưá»ng . Khi hồ ly chui và o, úp ngay má»™t cái cháºu lên, dán bùa rồi đổ nước và o, nổi lá»a Ä‘un má»™t lát là hồ chết.
Gia nhân vá» sắp sá»a như lá»i sư dặn.
Äêm ấy, khuya cô gái má»›i đến, lấy quÃt và ng từ trong tay áo ra, vừa định đến giưá»ng thăm há»i Tống, bá»—ng trong vò có tiếng kêu u ú. Cô gái bị hút tụt ngay và o. Gia nhân đợi sẵn, vá»™i bịt lấy miệng vò, dán bùa, định đốt lá»a. Tống thấy quÃt và ng tung toé trên mặt đất, nhá»› lại những ngà y tình nghÄ©a sâu Ä‘áºm, trong lòng không nỡ, sai phóng thÃch ngay. Bùa vừa được giải, cháºu vừa được nhấc, cô gái từ trong vò chui ra, vô cùng lúng túng, cúi đầu nói:
- Thiếp, đại đạo sắp thà nh, suýt nữa hóa ra thà nh đất. Chà ng vô cùng nhân háºu, thiếp sẽ báo Ä‘á»n. Nói rồi ngoắt Ä‘i.
Và i ngà y sau, bệnh tình Tống vô cùng nguy kịch. Gia nhân Ä‘i chợ mua gá»—. Má»™t ngưá»i con gái đón há»i:
- Có phải ngưá»i nhà Tống Dương Nhược không?
Ngưá»i kia nháºn : Phải.
Cô gái tiếp:
- Tống là anh há». Nghe nói bị bệnh nặng cÅ©ng định đến thăm, chẳng may lại báºn việc, không Ä‘i được. Có má»™t thang linh dược, phiá»n anh đưa dùm.
Ngưá»i gia nhân vá», Tống không có chị em há» hà ng nà o như thế, nên biêế ngay là hồ ly Ä‘á»n Æ¡n. Uống thuốc đến đâu thì bệnh khá»i đến đấy, chỉ mươi ngà y bình phục hoà n toà n. Tống vô cùng cảm kÃch chắp tay ngá»a mặt lên không trung nguyện được tái hợp.
Äêm ấy, Tống đóng cá»a ngồi uống rượu má»™t mình, bá»—ng nghe có tiếng móng tay cà o cá»a sổ, vá»™i báºt cá»a chạy ra. Hồ nữ đến! Tống mừng quá chắp tay cảm tạ, bà y rượu cùng uống. Cô gái giải tá» ná»—i lòng:
- Từ độ từ biệt, lòng cứ bồn chồn không biết lấy gì Ä‘á»n Æ¡n đức cao dà y. Nay vì chà ng xin tìm má»™t đám xứng đôi như thế đã tròn trách nhiệm thiếp chưa?
Tống vá»™i há»i:
- Ngưá»i nà o váºy?
Äáp:
- Chà ng chưa biết đâu. Sáng mai và o giá» thìn, chà ng vượt Nam Hồ, thấy cô gái hái dâu, quấn khăn tÆ¡ trắng thì chèo thuyá»n tháºt gấp Ä‘uổi theo. Nếu lạc hướng không kịp thấy bên đê có bông hoa sen cuống ngắn ẩn dưới tán lá, xin chà ng hái lấy; mang vá», đốt nến hÆ¡ và o cuống hoa, chà ng sẽ có trong tay má»™t cô gái đẹp, lại thêm tuổi thá».
Tống chăm chú ghi nhá»› lá»i dặn, đến khi cô gái cáo biệt, Tống cố chèo kéo. Cô gái từ chối phân giải:
- Từ gặp tai nguy, bá»—ng giác ngá»™ đại đạo, nay đâu còn ham muốn mối tình chăn gối để chuốc lấy thù oán cá»§a con ngưá»i.
Nói rồi nghiêm nét mặt cáo biệt.
Tống theo lá»i dặn. Äến Nam Hồ thấy đầm sen mênh mông, gái đẹp vô kể. Trong đám có má»™t cô bÃm tóc buông rÅ©, áo lụa trắng như băng, tươi đẹp tuyệt trần. Chà ng vá»™i phóng thuyá»n theo, luống cuống lạc huá»›ng, để mất hút ngưá»i đẹp. Chà ng bắt thuyá»n và o đám sen, quả nhiên thấy má»™t nhánh hoa sen, cuống sen chưa đầy hai gang, liá»n hái lấy mang vá». Và o nhà Tống đặt hoa lên ghế, cắm nến và o bên, châm lá»a hÆ¡. Khoảnh khắc, sen đã hóa thà nh cô gái đẹp. Tống vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, phục xuống vái. Cô gái nghiêm giá»ng:
- Anh chà ng si tình! Ta là hồ ly đây, sẽ gây vạ cho chà ng đấy.
Tống tá» vẻ không cho là tháºt. Cô gái há»i vặn:
Ai bảo chà ng là m thế?
Trả lá»i:
- Tự kẻ tiểu sinh biết nà ng phải đợi ai bảo.
Tống nắm lấy cánh tay kéo Ä‘i, cô gái tuá»™t theo tay Tống xuống đất, hóa thà nh hòn đá, cao khoảng hai gang, bốn mặt lấp lánh. Tống đặt đá lên án, đốt hương vái lạy và cầu khẩn. Tối xuống cháºn cá»a gà i then cẩn tháºn, chỉ sợ đá biến mất. Sáng ra xem lại không thấy đá đâu, chỉ thấy má»™t cái khăn lụa trắng, vẫn còn thoảng hương. Tống ôm lấy, lên giưá»ng đắp chăn nằm ngá»§; tối trở dáºy thắp đèn, quay lại đã thấy cô gái, sợ cô gái hóa thân, nên ra sức cầu van rồi sau má»›i dần dà lấn tá»›i. Cô gái cưá»i:
- Tháºt là nghiệp chướng! Chẳng biết kẻ thừa hÆ¡i nà o lại Ä‘i dạy cho lão si tình nà y những chuyện tầm báºy thế nà y?
Rồi cùng nhau nhu thuáºn, không cưỡng lại. Trong lúc giao tiếp, có lúc dưá»ng như không kham được, nhiá»u lần xin ngưng nghỉ. Tống không nghe. Cô gái phải dá»a:
- Nếu cứ thế nà y, thiếp sẽ hóa ngay.
Lúc ấy Tống mới thôi.
Từ đó đôi bên rất hòa hợp, mà gia tá»± nhà Tống thưá»ng và ng lụa đầy rương , không hiểu từ đâu Ä‘em vá». Cô gái gặp ai cứ “dạ, dạ†dưá»ng như miệng không thốt được thà nh lá»i. Còn Tống cÅ©ng tránh không kể những Ä‘iá»u kỳ lạ vá» nà ng. Nà ng mang thai hÆ¡n mưá»i tháng. Lưá»ng đúng ngà y sinh nà ng và o buồng dặn Tống đóng cá»a chặt không cho ai và o rồi nà ng lấy dao tá»± rạch bụng mình ,lấy con ra, bảo Tống lấy lụa quấn con lại. Qua đêm mẹ tròn con vuông.
Sáu, bảy năm sau, nà ng bảo Tống:
- Thiếp đã báo Ä‘á»n Æ¡n cÅ© vẹn toà n, nay xin cáo biệt.
Tống nghe váºy, sá»ng sốt khóc:
- Lúc nà ng má»›i vá», ta nghèo khổ không thể tá»± láºp. Nhá» nà ng má»›i có ngà y nay, sao vá»™i nói lá»i chia ly quá sá»›m? Vả lại nà ng không há» hà ng thân thÃch, sau nà y con không biết mẹ, cÅ©ng là điá»u đáng ân háºn.
Nà ng rầu rĩ phân giải:
- Có tụ ắt có tán, đó là lẽ thưá»ng. con có phúc tướng, chà ng tuổi thá» cÅ©ng dà i, còn mong gì hÆ¡n nữa? Thiếp vốn há» Hà . Nếu chà ng có chút ân tình quyến luyến, cứ ôm ká»· váºt cÅ© cá»§a thiếp mà gá»i. Nà ng Ba Hoa Sen ( nguyên văn: Hà Hoa Tam Nương Tá») thì tá»± nhiên lại thấy mặt.
Rồi vá»›i dáng Ä‘iệu thanh nhà n, nà ng nói lá»i cáo biệt:
- Thiếp đi đây!
Kinh hãi quay lại nhìn thì nà ng đã bay quá tầm ngưá»i đứng. Tống lại nhảy lên nÃu giữ, nhưng chỉ cái già y tụt lại. Già y rÆ¡i xuống đất hóa thà nh con yến bằng đá, sắc đỠnhư son, trong ngoà i trong suốt như thá»§y tinh. Chà ng nhặt lấy cất Ä‘i. Kiểm tra trong hòm thấy tấm khăn lụa trắng hồi má»›i vá» vẫn còn đây. Má»—i khi tưởng nhá»›, chà ng ôm ấp tấm khăn gá»i “Nà ng ba Hoa Sen†thì lại thấy nà ng thướt tha tươi cưá»i hiện vá» y như lúc còn ở trần thế váºy. Chỉ có Ä‘iá»u không nói má»™t lá»i nà o.
|

06-07-2008, 08:30 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Ma Há»c Äà n
Hoạn Nương
Ông như Xuân, con nhà dòng dõi đất Thiểm Tây, mê say đà n cầm từ nhá», ngà y nà o cÅ©ng luyện táºp, dù Ä‘i đâu cÅ©ng không sao nhãng.
Có lần chà ng Ä‘i chÆ¡i SÆ¡n Tây,qua má»™t ngôi chùa cổ, buá»™c ngá»±a ngoà i cổng rẽ và o nghỉ cho đỡ mệt.Trên hà nh lang có má»™t đạo sÄ© mặc áo vải ngồi xổm ở đó, gáºy trúc tá»±a vách, cây đà n đựng trong túi vải thêu bông. Xuân thấy đà n hợp ý bèn cất tiếng há»i là m quen:
- Äạo sị cÅ©ng sà nh nghá» chÆ¡i nà y?
Äáp:
- CÅ©ng chẳng sà nh. Chỉ mong gặp được báºc nà o giá»i để há»c thêm.
Vừa nói ông vừa mở túi lấy đà n đưa cho Xuân xem. Chà ng thấy cây đà n có vân tuyệt đẹp, thá» dạo má»™t và i tiếng thấy trong ấm lạ thưá»ng, liá»n nổi hứng gãy luôn má»™t khúc ngăn ngắn. Äạo sÄ© nhếch mép có ý cho đó là chưa được. Xuân trổ tà i luông má»™t khúc khác nữa. Äạo sÄ© khen gượng:
- Cũng khá! Cũng khá! Nhưng chưa thể là m thầy ta được.
Xuân nghe nói có vẻ khoe khoang, muốn xem tà i thá»±c, liá»n xin cho được nghe ông thỠđà n. Äạo sÄ© tiếp lấy đà n đặc trên đầu gối, vừa má»›i gãy và o dây tÆ¡ đã nghe như có gió mát thoảng đến. Khúc đà n rung lên thì có cả trăm thứ chim lượn tá»›i, Ä‘áºu kÃn trên cây trước sân chùa. Xuân sá»ng sốt kÃnh phục, vá»™i và ng sụp lạy xin được dạy bảo cho.
Äạo sÄ© đà n luôn ba lượt, chà ng chăm chú nghe dần dần hiểu được khúc Ä‘iệu. Äạo sÄ© biểu chà ng gảy lại chá»— nà o sai thì uốn nắn cho. Cuối cùng ông nói:
- Như thế là trần gian không ai sánh bằng anh rôì!
Từ đó trở Ä‘i Xuân ra sức nghiá»n ngẫm táºp dượt, tà i đà n trở thà nh tuyệt giá»i.
Sau đó chà ng trở vá» quê, còn cách nhà mấy chục dặm thì trá»i tối bá»—ng mưa to, không biết nghỉ chân và o đâu. Nhìn quanh quất bên đưá»ng thấy có má»™t xóm nhá» liá»n rảo bước tá»›i, không kịp há»i han chá»n lá»±a, chỉ thấy có má»™t cái cá»a ngá» là bước luôn và o, đến táºn nhà giữa vẫn thấy vắng tanh.
Lát sau có má»™t thiếu nữ độ mưá»i bảy đến mưá»i tám tuổi ở trong nhà đi ra, đẹp như tiên sa. Chợt thấy khách lạ, cô ta ù té chạy quay và o. Còn là trai tân, vừa nhìn thấy cô nà ng, Xuân đã không kìm được lòng.
Rồi má»™t bà lão ra tiếp khách. Chà ng xưng tên há», xin ngá»§ trá» má»™t đêm. Bà lão cho biết, trá» lại cÅ©ng được, chỉ hiá»m nhà không có giưá»ng chõng gì cho khách, chỉ có thể trải má»™t thứ gì xuống đất nghỉ tạm. Nói xong, bà lão thắp đèn bưng ra ôm cá» khô rãi xuống đất. Thấy thái độ ân cần, niá»m nở cá»§a bà , chà ng liá»n há»i há» tên để là m quen. Bà trả lá»i:
- Già hỠTiêu.
- Còn cô em lúc nãy là ai?
- Äó là con gái nuôi cá»§a già , tên là Hoạn Nương.
Xuân đánh bạo tán luôn:
- Nếu cụ không chê tôi nghèo, tôi nhá» mối đến há»i cô em có được không?
Bà cụ lắc đầu:
- Äiá»u đó thì già không chìu lòng được.
Xuân căn dặn vì sao? Bà chỉ đáp: Khó nói!
Câu chuyện giữa chá»§ và khách đến đó chấm dứt. Bà lão và o nhà trong để khách Ä‘i nghỉ. Nhưng xem đến cá» trải ổ thì ướt và mục không thể nà o nằm được. Xuân đà nh ngồi gảy đà n cho qua đêm dà i. Mưa tạnh, chà ng từ giã chá»§ nhà ra vá».
*
Trong là ng có quan Lang trung há» Cát vá» hưu. Ông xưa nay vẫn quý những ngưá»i có tà i văn nghệ. Nhân đó Xuân tìm đến chÆ¡i. Ông Cát biết tà i Xuân bảo gảy đà n cho nghe. Khi tiến đà n rung lên, thấp thoáng trong mà nh có bóng đà n bà con gái rình nghe. Má»™t cÆ¡n gió thổi mạnh lay động bức mà nh. Xuân vá»™i liếc mắt nhìn, thấy má»™t thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần. Äó chÃnh là con gái chá»§ nhân tên là Lương Công, vừa giá»i văn chương từ phú lại nổi tiếng là báºc tiên nữ trong vùng.
Chà ng xiêu lòng, vá» thưa vá»›i mẹ cáºy ngưá»i đến há»i, nhưng ông Cát chê nhà Xuân sa sút không chịu gả.
Từ khi Lương Công được nghe Xuân trổ ngón đà n, lòng đã hâm má»™ lắm, chỉ ước được nghe nữa. Song vì chuyện dạm há»i không thà nh,Xuân phẫn chà không muốn lui tá»›i nữa. Má»™t hôm nà ng ra vưá»n chÆ¡i, ngẫu nhiên nhặt được má»™t tá» hoa tiên không còn má»›i lắm, trong có viết bà i từ “Tiếc xuân thừaâ€. Nà ng thÃch văn hay, ngâm ngợi ba bốn lần rồi Ä‘em và o buồng riêng, lấy vải hoa ná»n gấm chép cẩn tháºn thà nh má»™t bản khác để trên án. Nhưng lạ quá, chỉ lát sau tá» giấy có bà i từ ấy đã biến đâu mất. Nà ng cứ ngỡ là gió thổi bay Ä‘i. Không ngỠông Cát Ä‘i qua phòng ấy, nhặt được, tin là con gái là m ra. Thấy lá»i lẽ lẳng lÆ¡, ông ghét lắm Ä‘em đốt Ä‘i mà không nói ra om sòm, chỉ mong mau chóng gả chồng cho con, khá»i ngại.
Vừa lúc ấy quan Lưu Phương Bá ở là ng bên đến dạm há»i cho con. Ông Cát lấy là m ưng, song muốn đợi xem mặt chà ng rể má»›i quyết. Hôm ấy Lưu công tỠăn váºn cá»±c kỳ sang trá»ng đến ra mắt. Ông Cát thấy công tỠđẹp trai, ưng ngay, bà y tiệc khoản đãi rất háºu hÄ©. Khi công tỠđứng dáºy ra vá», trên chá»— ngồi rá»›t lại má»™t chiếc già y con gái. Ông Cát thấy váºy, phát ghét anh chà ng nà y là kẻ bá»m xÆ¡m, đà ng Ä‘iếm, liá»n nói bà mối đến nói rõ lý do không gả con gái cho nữa. Công tá» ra sức biện bạch rằng oan, nhưng ông Cát nhất định bá» ngoà i tai.
Há» Cát có giống hoa cúc xanh, không truyá»n cho ai. Lương Công Ä‘em trồng má»™t cháºu cúc quý ấy trong buồng riêng. Và lạ thay vưá»n cúc nhà Xuân bá»—ng nhiên cÅ©ng nảy ra hai giò mà u xanh. Má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘ua nhau đến ngắm xem. Xuân coi như được cá»§a báu. Sáng hôm sau ra vưá»n hoa sá»›m, chà ng nhặt được bên luống hoa má»™t tá» giấy viết bà i “Tiếc xuân thừaâ€. Không biết nó từ đâu tá»›i chỉ thấy trong bà i có chữ Xuân là tên mình, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại, suy ngẫm cà ng thấy là m lạ. Chà ng liá»n Ä‘em vá» bà n, ra công tô Ä‘iểm, bình luáºn, lá»i lẽ có phần thô lá»—.
Nghe nói cúc nhà hỠÔng biến ra mà u xanh, ông Cát ngạc nhiên thân hà nh đến nhà há»c cá»§a Xuân để xem thá»±c hư. Ngẫu nhiên trông thấy bà i từ, ông cầm lấy toan Ä‘á»c. Xuân chợt nhá»› lá»i bình cá»§a mình trót lỡ sổ sà ng không muốn cho ông xem, sợ mang tiếng, vá»™i già ng vò nát. Ông Cát chỉ kịp lướt má»™t hai câu thì đúng là bà i từ ông đã nhặt được ở buồng con gái. Ông lấy là m nghi ngá» lắm. Lại cả giống cúc xanh, ông cÅ©ng nghÄ© là con gái ông tặng cho Xuân không thì anh đà o đâu ra?
Vá» nhà ông nói chuyện vá»›i vợ, gá»i Lương Công ra tra há»i. Nà ng khóc lóc kêu oan, xin chết để tá» lòng thá»±c. Mà nghÄ© cho cùng việc chẳng có chứng cứ gì Ä‘Ãch thá»±c xác, tất cả chỉ là nghi hoặc, không rõ thá»±c hư thế nà o? Bà vợ sợ tai tiếng vỡ lở, bà n vá»›i chồng gả quách con gái cho Xuân là xong chuyện. Ông Cát đến lúc ấy cÅ©ng cho là phải, bèn nhắn tin cho chà ng hay.
Xuân bất ngá» mừng quá đỗi, ngay ngà y hôm ấy má»i bạn bè tá»›i dá»± tiệc cúc xanh rồi đốt hương thÆ¡m gảy đà n cho tá»›i khuya. Chà ng vá» phòng ngá»§ rồi, đứa tiểu đồng trông coi nhà há»c nghe đà n cứ tá»± nhiên thánh thói kêu hoà i. Ban đầu nó nghi hay là bá»n tôi tá»› trong nhà đùa giỡn. Sau thấy không phải, nó chạy vá»™i Ä‘i báo vá»›i chá»§.
Chà ng liá»n đến nhà há»c, quả thấy sá»± là đà n kêu, nghe kỹ thì tiếng đà n như cố bắt chước khúc mình chÆ¡i, nhưng âm Ä‘iệu còn chưa chuẩn, chưa nhuyá»…n. Chà ng láºp tức cầm đèn xá»™c và o buồng há»c thì vẫn thấy vắng tanh không có ai, Ä‘em đà n Ä‘i, từ đấy má»›i im. Bấy giá» anh chà ng má»›i nghi là hồ tinh, chắc là nó muốn há»c đà n. Từ đấy má»—i tối chà ng gảy đà n má»™t khúc rồi để đà n lại cho hồ táºp, là m y như má»™t thầy dạy đà n váºy.
Hà ng đêm chà ng lại rình nghe qua sáu bảy đêm tiếng đà n đã réo ráo xuôi tai.
*
Sau khi thà nh hôn, hai vợ chồng Xuân Ä‘á»c lại bà i từ bá» rÆ¡i hôm trước má»›i biết cuá»™c hôn nhân được tác thà nh đầu mối từ đó. Song còn tại sao nó lại bay tá»›i nhà Xuân thì không rõ. Vá» sau tiếng đà n tá»± nhiên kêu, Lương Công cÅ©ng rình nghe. Nà ng Ä‘oán:
- Không phải là hồ ly đâu. Nghe âm Ä‘iệu não nùng ai oán lắm như có ma ở trong. Váºy chắc là ma.
Xuân không tin. Lương Công khoe ở nhà mình có cái gương cổ có thể soi rõ ma quá»·. Má»™t hôm, nà ng sai ngưá»i vá» lấy, rình má»™t lúc tiếng đà n nổi lên, láºp tức áºp và o trong đưa gương chiếu rồi thắp đèn lên. Quả có ngưá»i con gái Ä‘ang luống cuống ở góc nhà , không trốn Ä‘i đâu được. Xuân nhìn thì chÃnh là Hoạn Nương mà chà ng đã gặp ở nhà trá» hồi nà o. Chà ng cả kinh gặng há»i tại sao nà ng lại ẩn náo nÆ¡i đây. Nà ng rá»›t nước mắt đáp lại:
- Thiếp là m mai mối cho chà ng và tiểu thư nên duyên nên lứa, đâu phải không có chút công lao. Nay sao nỡ bức bách nhau quá váºy?
Xuân bảo vợ Ä‘em cất gương nhưng giao hẹn Hoạn Nương đừng có vá»™i biến Ä‘i. Hoạn Nương ưng thuáºn, ngồi xuống hÆ¡i xa mà kể:
- Thiếp là con quan thái thú, sá»›m thiệt pháºn đã trăm năm nay. Còn nhá» rất thÃch đà n cầm, đà n tranh. VỠđà n tranh thì đã táºp được Ãt nhiá»u, chỉ còn đà n cầm thì chưa được há»c cho nên dù đã xuống suối và ng vẫn ấm ức mãi. Khi chà ng tránh mưa, ghé và o trá», trá»™m nghe được Ä‘iệu đà n, lòng đã hâm má»™, say mê lắm. Chỉ thiệt pháºn mình là ma, không thể theo đòi nâng khăn sá»a túi cho chà ng được. Bởi váºy đã ngầm tÃnh cách dun dá»§i cho chà ng gá gá duyên được vá»›i nà ng tà i cao sắc đẹp, đặng báo Ä‘á»n chút tình Ä‘oái thương cá»§a chà ng. Chiếc già y công tá» há» Lưu để rÆ¡i và bà i từ “Tiếc xuân thừa†bay đến, Ä‘á»u là do thiếp tạo ra. Việc báo Æ¡n thấy há»c đến thế không phải là mệt trà tốn công!
Vợ chồng Xuân nghe xong, rưng rưng cảm động, vội và ng vái tạ. Hoạn Nương tiếp:
- Ngón đà n cá»§a chà ng thiếp đã luyện được quá ná»a rồi, chỉ còn chưa lá»™t được hết tinh thần. Váºy phiá»n chà ng gảy cho táºp má»™t lần nữa.
Xuân nháºn lá»i và vừa gảy mẫu vừa chỉ bảo cách thức, Hoạn Nương mừng lắm.
Thiếp nháºn được hết chá»— hay rồi. Nói Ä‘oạn định đứng dáºy từ biệt.
Lương Công vốn giá»i đà ng tranh, nghe Hoạn Nương cÅ©ng sở trưá»ng, bèn xin nà ng gảy cho nghe. Hoạn Nương vâng ngay, tiếng đà n vừa rung lên, âm Ä‘iệu tháºt tiêu tao réo rắt, cõi trần khó ai sánh kịp. Lương Công trầm trồ khen ngợi, xin Hoạn Nương truyá»n bảo lại cho. Nà ng lấy bút ghi lại bản đà n thà nh mưá»i tám chương, xong rồi đứng dáºy cáo biệt.
Cả hai vợ chồng Xuân cùng cố giữ lại. Giá»ng Hoạn Nương buồn thảm:
- Chà ng và tiểu thư nên duyên cầm sắt tức là bạn tri âm cá»§a nhau. Thiếp là kẻ bạc pháºn có đâu được hưởng phúc ấy. Nếu có duyên trá»i gặp gỡ thì há»a may sum há»p kiếp sau.
Nói xong lấy ra một cuốn giấy đưa cho Xuân và nói:
- Äây là bức hình cá»§a thiếp. Nếu như không quên bà mối thì xin Ä‘em treo ở buồng nằm. Khi nà o khoái ý, đốt nén hương thÆ¡m, gảy má»™t khúc đà n, tức là thiếp được hưởng váºy.
Nói dứt, bước ra khá»i cá»a biến mất.
|

06-07-2008, 08:32 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Lá»›p Há»c ma
Tiểu Tạ
Nhà quan bá»™ lang há» Khương ở phÃa Nam sông Vị, có nhiá»u ma quá»· thưá»ng hiện hình nhát ngưá»i. Vì thế ông phải dá»n nhà đi, chỉ để lại ngưá»i đầy tá»› trông coi. Ngưá»i ấy bị ma là m chết, thay ngưá»i khác cÅ©ng bị chết nốt, cho nên nhà đà nh phải bá» hoang.
Trong là ng có má»™t ngưá»i há»c trò, tên là Äà o Vá»ng Tam, tÃnh tình phóng khoáng, ưa gần con hát, son cứ rượu ngà ngà là bá» vá». Bạn bè bảo đà o hát chạy theo kéo lại, chà ng cưá»i mà không cưỡng, song dù có ở lại cả đêm chà ng cÅ©ng không mảy may đụng chạm đến gái. Chà ng thưá»ng ngá»§ nhà quan Bá»™ lang, có cô hầu gái đến gạ gẫm hiến thân, nhưng chà ng cương quyết cá»± tuyệt không là m Ä‘iá»u dâm loạn. Ông Bô lang thấy thế cà ng quý trá»ng.
Nhà Äà o vốn nghèo, vợ lại chết, mấy gian nhà tranh ẩm thấp nóng ná»±c không thể chịu nổi. Vì thế chà ng nói vá»›i quan Bá»™ lang cho ở nhá» ngôi nhà hoang. Ông Bá»™ lang từ chối, nói thá»±c là nhà có ma không ở được. Äà o liá»n là m bà i văn: Lại luáºn vá» không có ma đưa cho ông bá»™ lang còn nói thêm: “Ma là m được gì mà sợâ€. Bá»™ lang thấy chà ng cứ cáºy cục mãi như thế cÅ©ng đà nh phải bằng lòng.
Chà ng dá»n đến căn chÃnh sảnh, má»›i cháºp tối vừa để quyển sách ở giữa bà n, trở vá» nhà cÅ© lấy đồ vặt khác thì quyển sách đã biến đâu mất. Chà ng lấy là m lạ, nằm ngá»a trên giưá»ng, lặng lẽ chá» xem có sá»± gì xảy ra. Chỉ má»™t lát đã nghe thấy tiếng già y dép loẹt quẹt, hé mắt nhìn thấy hai cô gái từ trong buồng Ä‘i ra, Ä‘em theo quyển sách vừa mất lúc nãy để lên bà n. Má»™t cô ước chừng hai mươi tuổi, má»™t cô khoảng mưá»i bảy đến mưá»i tám tuổi Ä‘á»u xinh đẹp cả, cứ đứng quanh quẩn bên giưá»ng trông nhau mà cưá»i. Chà ng nÃn lặng không động cá»±a. Cô lá»›n gác má»™t chân lên bụng chà ng, cô nhá» bưng miệng cưá»i khúc khÃt. Äà o thấy rạo rá»±c không cầm lòng đặng, nhưng láºp tức suy nghÄ© đứng đắn trở lại, cuối cùng không Ä‘oái tưởng đến. Cô gái sáp gần lại, tay trái vuốt râu, tay phải khẽ vá»— lên trán, lên má chà ng bem bép. Cô nhá» tuổi cà ng cưòi tợn. Äà o không chịu được, báºt dáºy quát:
- Lũ quỷ, sao dám hỗn xược như thế?
Hai cô gái hoảng sợ, ù té chạy biến mất. Äà o ngại bị quấy nhiá»…u suốt đêm, đã muốn quay vá» nhà cÅ© song lại xấu hổ vì đã nói cứng, cho nên đà nh phải khêu đèn ngồi Ä‘á»c sách. Trong các mảng tối, bóng ma vẫn cháºp chá»n song chà ng cứ là m ngÆ¡ , không dòm tá»›i.
Gần ná»a đêm chà ng cứ để đèn Ä‘i nằm. Vừa má»›i nhắm mắt đã thấy có váºt gì nho nhá» ngoáy và o lá»— mÅ©i là m chà ng hăt hÆ¡i ầm lên. Trong bóng tối có tiếng cưá»i khe khẽ. Äà o vẫn chẳng nói chẳng rằng, giả bá»™ ngá»§ say xem chúng còn giở trò gì khác nữa.
Má»™t lúc đã thấy cô nhá» lấy tá»± quấn ngay và o bắp vế, lò dò tá»›i gần, Äà o nhổm dáºy quát ầm lên, há» lại chui lÅ©i trốn mất biệt, vừa chợp mắt, lá»— tai lại bị ngoáy, cứ thế suốt đêm không sao ngá»§ được. Äến khi có gà gáy sáng, Äà o má»›i được yên mà ngá»§ má»™t giấc.
Cả ngà y không nghe thấy chuyện gì lạ, nhưng không mặt trá»i vừa lặn, ma lại hiện hình. Äà o bèn nấu cÆ¡m vỠđêm để thức luôn tá»›i sáng. Cô lá»›n xếp chân bằng tròn tót lên ghế nhìn chà ng Ä‘á»c, rồi đột nhiên thò tay bịt lấy sách. Äà o tức quá nắm lấy thì ma đã vụt biến mất. Chỉ có má»™t lát lại bò ra, lại cầm lấy sách. Äà o phải lấy tay chặn quyển sách má»›i Ä‘á»c nổi. Còn cô bé thì lùi tá»›i sau lưng Äà o, lấy hai tay bịt mắt chà ng rồi chạy vụt ra xa đứng nhăn nhở cưá»i. Äà o tức quá trá» và o mặt mà mắng rằng:
- Äồ quá»· con! Ta mà bắt được ta giết chết cả đôi.
Nhưng hai cô gái vẫn cứ nhÆ¡n nhÆ¡n không sợ. Nhân váºy Äà o má»›i đùa rằng:
- Thôi, cái trò lăn lóc chiếu giưá»ng đây không có mà ng đâu, các cô ghẹo tôi chỉ vô Ãch.
Hai cô má»§m mỉm cưá»i, quay mình và o bếp, kẻ chẻ cá»§i kẻ vo gạo giúp Äà o nấu cÆ¡m. Äà o ngó và o khen:
- Hai cô cứ là m như thế chẳng hơn là trêu cợt tôi ư?
Lát sau cÆ¡m chÃn, lại tranh nhau lấy thìa đũa, bát đĩa bà y đặt lên bà n. Äà o nói:
- Cám Æ¡n hai cô đã phục dịch, lấy gì để Ä‘á»n đáp công đức sau đây?
Cô gái lại cưá»i nói dá»a:
- CÆ¡m có thuốc độc đấy, cẩn tháºn kẻo chết!
Äà o đối lại:
- Xưa nay tôi vá»›i các cô có hiá»m oán gì nhau, đâu nỡ hại nhau đến thế!
Äà o vừa ăn hết bát cÆ¡m nà y đã có đầy bát khác, hai cô cứ già nh nhau qua lại đơm tiếp cho chà ng. Äà o cÅ©ng lấy việc đó là m vui, quen Ä‘i thà nh thưá»ng lệ. Ngà y lại ngà y dần dần quen thân, cùng ngồi nói chuyện phiếm. Äà o há»i đến há» tên. Cô lá»›n thổ lá»™:
- Em há» Kiá»u tên Thu Dung. Con bé kia há» Nguyá»…n tên Tiểu Tạ.
Lại tỉ tê há»i từ đâu đến nương tá»±a chốn nà y. Tiểu Tạ cưá»i ranh mãnh:
- Anh chà ng ngốc Æ¡i! Äến thân thể còn chẳng dám lá»™ cho ngưá»i ta thấy, ai mượn anh há»i đến nhà cá»a, gia thế, ý chừng muốn cưới xin hay sao?
Äà o giữ nét mặt nghiêm trang, đáp lại:
- Äối diện vá»›i ngưá»i đẹp, bảo tôi là m sao vô tình cho được.Song vì âm khà nặng ná», ngưá»i trần gian động và o tất chết. Váºy thì nếu ở chung vá»›i nhau không vui thì nên má»—i ngưá»i má»™t nẻo. Nếu ở chung vá»›i nahu mà vui thì ai yên pháºn nấy. Nếu như tôi không được yêu thương thì đâu dám xúc phạm đến hai cô? Và bằng tôi được yêu thương thì can chi hai cô Ä‘i giết anh chà ng cuồng si?
Hai cô nhìn nhau có vẻ cảm động. Từ đó trở Ä‘i không nỡ đùa nghịch quá quắt nữa. Song thỉnh thoảng vẫn thá»c tay và o bụng Äà o tụt quần chà ng xuống đất, chà ng cÅ©ng bá» qua, không lấy là m Ä‘iá»u.
Má»™t hôm chà ng Ä‘ang chép sách dang dở thì có việc phải Ä‘i ra ngoà i, đến lúc trở và o đã thấy Tiểu Tạ lúi cúi trên bà n cầm bút chép tiếp. Thấy Äà o vá», cô ta buông bút, cưá»i bẽn lẽn. Äà o lại gần xem, tuy chữ còn chưa đẹp nhưng hà ng lối ngay ngắn, liá»n tấm tắc khen:
- Cô viết khá đấy! Nếu cô thÃch tôi sẽ dạy cho.
Nói rồi ôm Tiểu Tạ và o lòng, cầm lấy tay mà dạy viết chữ. Thu Dung bất ngá» từ ngoà i và o, hÆ¡i biến sắc mặt vẻ như ghen tức. Tiểu Tạ cưá»i nói:
- Thuở bé em thưá»ng được cha dạy viết, nay bá» lâu ngà y cầm bút nó cứ mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng thế nà o ấy?
Thu Dugn vẫn không nói gì. Äà o biết ý nhưng giả tảng như không biết, cÅ©ng ôm Thu Dung trao cho cây bút mà bảo:
- Äể tôi xem cô có viết được không nà o?
Äoạn cầm lấy tay Thu Dung đưa đẩy được mấy chữ rồi đứng dáºy bảo:
- Nét bút cô Thu khá lắm đấy!
Thu Dung lúc nà y má»›i nở nang mà y mặt. Äà o liá»n rá»c hai tá» giấy là m tá» phóng, giao cho hai cô cùng táºp viết, còn chà ng châm má»™t ngá»n đèn khác ngồi Ä‘á»c. Chà ng lấy là m mừng vì ai có việc nấy không còn quẫy nhiá»…u nhau nữa. Khi viết xong, hai cô kÃnh cẩn mang đến bà n nhá» Äà o chỉ bảo. Trước đây Thu Dung chưa được Ä‘i há»c, chữ viết còn nguệch ngoạc chưa ra chữ, không được đánh giá không bằng Tiểu Tạ thì có ý thẹn, Äà o phải an á»§i khÃch lệ mãi, Thư má»›i lấy lại được vẻ thưá»ng.
Từ đó, hai cô gái coi Äà o là m thầy, khi ngồi thì gãi lưng, khi nằm thì xoa bóp cẳng, chẳng những không dám khinh nhá»n mà còn tranh nhau chiá»u chuá»™ng. ÄÆ°á»£c mấy tháng chữ viết cá»§a Tiểu Tạ ngay ngắn đẹp đẽ, Äà o buá»™t miệng khen. Thế là Thu Dung xấu hổ tá»§i thân quá, nước mắt ròng ròng. Chà ng phải đủ lá»i khuyên giải má»›i nguôi.
Sau đó, Äà o dem sách ra dạy há»c, cả hai Ä‘á»u thông minh lạ thưá»ng, chi bảo má»™t lượt là nhá»›, không bao giá» há»i lại lần thứ hai. Thế là thầy trò thi nhau Ä‘á»c sách, thưá»ng suốt cả đêm. Tiểu Tạ còn dẫn cáºu em trai là Tam Lang đến xin há»c. Cáºu ta tuổi chừng mưá»i lăm đến mưá»i sáu, khá Ä‘iển trai, mang cái móc và ng đến là m lá»… nháºp môn. Äà o xếp cho Tam Lang há»c cùng lá»›p vá»›i Thu Dung. Thế là từ đó tiếng Ä‘á»c sáchrâm ran cả cá»a. Äà o trở thà nh thầy đồ má»™t lá»›p há»c toà n ma. Ông Bá»™ lang nghe tin đó mà mừng, thỉnh thoảng lại cấp cho gạo cá»§i.
ÄÆ°á»£c vải tháng Thu Dung và Tam Lang đã biết là m thÆ¡, thi thoảng lại xướng há»a vá»›i nhau. Tiểu Tạ ngầm dặn Äà o đừng có dạy cho Thu Dung, chà ng gáºt đầu. Thu Dung bảo đừng dạy cho Tiểu Tạ, Äà o cÅ©ng ừ.
Äến má»™t hôm Äà o phải lên trưá»ng thi, hai cô gái khóc tiá»…n biệt. Tam Lang can thầy:
- Thầy nên cáo ốm đừng Ä‘i. Nếu không, chuyến nà y có thể gặp Ä‘iá»u chẳng là nh.
Äà o không nghe, cho rằng cáo ốm trốn thi là má»™t Ä‘iá»u nhục.
Nguyên là chà ng hay là m thÆ¡ đả kÃch việc thá»i sá»±, động chạm đến báºc quyá»n qúy trong huyện. Há» vẫn ngà y đêm tÃnh chuyện hãm hại nhân dịp liá»n hối lá»™ các quan há»c chÃnh để vu cáo chà ng hạnh kiểm không tốt, bắt bá» ngục. Tiá»n lưng hết sạch, chà ng xin ăn các bạn bè, tá»± nhá»§ phen nà y thôi thế là hết đưá»ng sống. Bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i lá»t và o buồng giam, nhìn ra thì đúng là Thu Dung. Nà ng Ä‘em cÆ¡m gạo cung đốn cho chà ng. Hai ngưá»i nhìn nhau tấm tức khóc ròng. Nà ng bảo:
- Tam lang đã lo chà ng gặp chuyện chẳng là nh, nay quả không sai. Tam Lang cùng đi với em, nay nó đội đơn đến pháp ty kêu oan rồi.
Nà ng chỉ nói qua loa dăm câu ba Ä‘iá»u rồi quay ra, không ai trông thấy cả. Hôm sau, quan hình bá»™ Ä‘i xe ra ngoà i, Tam Lang đón đưá»ng kêu oan, quan thu lấy đơn. Thu Dung lại và o ngục báo cho chà ng, quay ra để thăm dò tin tức, nhưng ba ngà y sau không trở lại nữa. Äà o lòng buồn bụng đói, má»™t ngà y đằng đẳng như thể năm trưá»ng. Bá»—ng Tiểu Tạ đến, mặt buồn rưá»i rượi, tưởng không còn gượng được nữa. Nà ng báo tin dữ:
- Thu Dung hôm ở đây trở vá», qua miếu Thà nh Hoà ng bị viên phán quan mặt Ä‘en bắt, cưỡng bức là m vợ bé, Thu Dung không chịu nay cÅ©ng bị nhốt ngục tối. Em lặn lá»™i suốt trăm dặm đưá»ng, má»i mệt tưởng chết. Äến cá»a Bắc lại bị gai già đâm giữa gan bà n chân, Ä‘au thấu xương, e rằng không thể đến đây lần nữa.
Nói rồi chìa chân cho Äà o coi, máu me bê bết. Nà ng đưa cho Äà o ba lạng và ng rồi kháºp khiá»…ng biến mất.
Quan hình bá»™ xét đến việc Tam Lang khiếu nại, cho rằng Tam Lang chẳng có há» hà ng thân thÃch gì vá»›i bị can, vô cá»› kêu oan há»™ thế là trái lý, liá»n bắt ná»c ra đánh đòn. Tam Lang ngã xuống đất biến mất. Quan lấy là m kỳ dị, xem đến đơn khiếu oan thấy lá»i lẽ bi thiết, liá»n sai giải Äà o ra công đưá»ng xét há»i Tam Lang là ngưá»i thế nà o. Äà o giả như không biết. Quan hình bá»™ biết là oan, thả cho chà ng ra.
Äà o trở vá» nhà , suốt đêm chẳng thấy má»™t ai. Mãi lúc tà n canh má»›i thấy Tiểu Tạ tá»›i, rầu rÄ© báo:
- Tam Lang ở công đưá»ng ra, bị thần coi giữ công đưá»ng bắt giải xuống âm ty. Diêm Vương thấy Tam Lang là ngưá»i nghÄ©a khÃ, cho thác sinh và o nhà già u sang trên dương thế. Còn Thu Dung vẫn bị giam cầm, em đầu đơn kêu tá»›i thà nh hoà ng thì bị ngăn trở không và o được, nay là m thế nà o đây?
Äà o nổi giáºn:
- Thằng quá»· Ä‘en, sao dám bạo ngược thế? Ngà y mai ta sẽ Ä‘áºp nát tượng nó ra, gà nát nó thà nh bùn đất, lại vạch mặt Thà nh Hoà ng mà há»i tá»™i: sao dám để cho bá»n thuá»™c hạ tay chân hoà nh hà nh? Hắn ta cứ trong cÆ¡n mê má»™ng bà tỉ như váºy hay sao?
Hai ngưá»i cùng bưồn bá»±c ngồi suông vá»›i nhau, bất giác canh tư sắp tà n, bá»—ng Thu Dung vụt đến. Hai ngưá»i vừa mừng vừa sợ, vá»™i há»i han tình hình. Thu Dung khóc sướt mướt:
- Vì chà ng mà em phải chịu muôn và ng cay đắng. Lão Phán quan hằng ngà y Ä‘em hết gáºy lại Ä‘ao ra bức em, đêm nay bá»—ng nhiên thả em vá», còn bảo: “Ta chỉ vì yêu thương nà ng mà xá» xá»± như thế nà y chứ không vì cá»› gì khác. Nếu nà ng không thuáºn thì ta cÅ©ng chẳng ép buá»™c. Xin phiá»n nói vá»›i quan hình bá»™ há» Äà o chá»› có khiển trách ta đó!â€.
Äà o nghe cÅ©ng hả dạ đôi chút. Nhân lúc cao hứng muốn chung giưá»ng, liá»n gạ:
- Hôm nay xin vì các em mà chết cũng cam.
Hai cô tá» bá»™ không thuáºn, van nỉ:
- Bấy nay được chà ng dạy bảo cÅ©ng hiểu ra đôi Ä‘iá»u nghÄ©a lý, nay nỡ nà o vì yêu kÃnh chà ng mà lại hại chà ng ư?
Hai nà ng quyết định giữ gìn không cho chà ng ngủ chung, song vẫn nghiêng đầu bá cổ thân thiết như vợ chồng. Mà hai cô đối với nhau không còn ghen tức gì nhau nữa.
Má»™t vị đạo sÄ© gặp Äà o ở đưá»ng, nhìn chà ng bảo ngay là có tà khÃ. Äà o thấy lá»i nói lạ, liá»n Ä‘em hết chuyện nói lại. Äạo sÄ© khuyên :
- Ma ấy tốt lắm, chớ nên bỠđó.
Nói xong, ông vẽ hai lá bùa trao cho Äà o, dặn:
- Anh mang vỠđưa cho hai cô ma, má»—i cô má»™t lá để tuỳ theo phúc mệnh, ai may thì được, há»… nghe ngoà i cá»a có tiếng khóc thương con gái chết thì nuốt ngay lá bùa, ai chạy ra trước thì được sống lại.
Äà o vái tạ nháºn bùa Ä‘em vỠđưa hai cô, không quên nhắc lại lá»i dặn cá»§a đạo sÄ©. HÆ¡n má»™t tháng sau, quả nghe có tiếng khóc há» con gái chết. Hai cô tranh nhau chạy ra,. Tiểu Tạ vá»™i quá quên nuốt lá bùa. Thấy có xe chạy qua, Thu Dung chạy vụt tá»›i, chui luôn và o áo quan và biến mất. Tiểu Tạ không chui được tứcc tưởi khóc quay vá».
Äà o ra xem thì thấy đám tang con gái phú ông há» Hác. Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy thấp thoáng bóng má»™t cô gái chui và o áo quan, còn Ä‘ang ná»a ngá» ná»a sợ, bá»—ng nghe trong áo quan có tiếng động liá»n dừng lại, mở ra xem, thì cô gái há» Hác đã sống lại. Nhà tang liá»n xin gởi tạm nà ng ở ngoà i nhà há»c cá»§a Äà o và cá» ngưá»i trông coi.
Bá»—ng nà ng mở mắt há»i ngay đến Äà o. Há» Hác gặn há»i, cô ta đáp:
- Tôi không phải là con gái hỠHác đâu.
Rồi cô kể rõ sá»± tình. Há» Hác chưa tin lắm, muốn khiêng vá». Cô gái không chịu, chạy luôn và o buồng há»c cá»§a Äà o, nằm đó không ra nữa. Há» Hác nháºn Äà o là m con rể rồi Ä‘i.
Äà o lại gần coi xem, thấy diện mạo cô gái má»›i sốg dáºy tuy khác Thu Dung song vá» kiá»u diá»…m thì không kém. Chà ng mừng quá, thá»±c là vượt sức mong muốn má»›i hỉ hả ngồi cùng nhau nhắc lại chuyện cÅ©. Bá»—ng nghe có tiếng ma khóc hu hu, thì ra Tiểu Tạ Ä‘ang tá»§i thân ngồi khóc nức nở trong bóng tối, là m cho cả hai ngưá»i Ä‘á»u thương cảm. Há» cầm đèn tá»›i soi, tìm lá»i an á»§i, cố là m dịu ná»—i Ä‘au thương song nà ng vẫn cứ tấm tức không thôi, áo xiêm đẫm lệ, mãi gần sáng má»›i biến Ä‘i.
Sáng ngà y, há» Hác sai con hầu mang rương hòm sang ở luôn nhà Äà o để hầu hạ, cư xá» như bố vợ đối vá»›i con rể váºy. Äêm đến Äà o và o buồng vợ thì Tiểu Tạ khóc lóc thê thảm, cứ thế sáu bảy ngà y, hai vợ chồng cảm động quá không thể nà o là m lá»… hợp cẩn được. Äà o buồn lo nẫu ruá»™t song đà nh bó tay không có cách nà o giúp Tiểu Tạ được. Thu Dung chợt nghÄ© ra:
- Äạo sÄ© là ngưá»i tiên. Hay ta Ä‘i cầu cứu má»™t lần nữa, may ra ngưá»i thương mà giúp cho.
Äà o nghe lá»i, tìm đến nÆ¡i đạo sÄ© ở, quỳ rạp xuống đất giải bà y sá»± tình. Äạo sÄ© cứ khăng khăng xin chịu, không còn phép thuáºt nà o nữa. Äà o vẫn kêu cầu thảm thiết không thôi. Cuối cùng đạo sÄ© má»›i cưá»i bảo:
- Anh chà ng si tình nà y khéo là m rầy ngưá»i ta quá! Thôi cÅ©ng vì anh còn duyên số vá»›i cô ta, ta xin dốc bằng hết má»i sức lá»±c.
Rồi đạo sÄ© theo chà ng vá» nhà , đòi ở má»™t gian riêng tÄ©nh mịch đóng chặt cá»a ngồi trong đó, dặn không được ai gá»i há»i gì, cứ thế hÆ¡n mưá»i ngà y không ăn uống. Lên dòm thì thấy ông ngồi thiêm thiếp như ngá»§ váºy. Má»™t hôm trá»i vừa sáng, có má»™t thiếu nữ vém rèm bước và o nhà Äà o, mắt sáng long lanh, răng trắng muốt, vẻ kiá»u diá»…m rá»±c rỡ. Nà ng cưá»i bảo chà ng:
- Tôi phải lặn lá»™i lần dò suốt đêm, mệt tưởng chết. Bị các ngưá»i Ä‘eo đẳng rầy rà mãi, bôn ba hÆ¡n má»™t trăm dặm đưá»ng má»›i tìm được ngôi nhà tốt. Äạo sÄ© Ä‘i đón và cÅ©ng cùng đến đây. Chá» gặp được ngưá»i giao lại là xong.
Má»›i sẩm tối Tiểu Tạ tá»›i, thiếu nữ đứng vá»™i dáºy đón, ôm chầm lấy. Hai ngưá»i hòa và o là m má»™t thân thể, ngã quay xuống đất cứng Ä‘á». Äạo sÄ© từ trong buồng Ä‘i ra, chắp tay chà o rồi Ä‘i luôn. Äà o vái tạ đưa tiá»…n thì cô gái đã tỉnh. Chà ng vá»™i ôm đặt lên giưá»ng, hÆ¡i thở cô gái đã Ä‘iá»u hòa, nhưng còn ôm cẳng kêu Ä‘au, và i hôm sau má»›i dáºy Ä‘i được.
Sau đó Äà o thi đỗ tiến sÄ©, có ngưá»i bạn đỗ cùng khoa là Thái Tá» KÃnh, nhân có việc Ä‘i qua, ghé và o nhà Äà o và i ngà y. Tiểu Tạ từ bên hà ng xóm vá», Thái trông thấy vá»™i Ä‘uổi theo sát gót. Tiểu Tạ tìm cách lánh Ä‘i, trong lòng thầm trách con ngưá»i không đứng đắn. Thái quay và o, nói vá»›i bạn:
- Có một việc kỳ quái hết sức, bác có cho phép tôi nói không?
Äà o gặng há»i. Thái nói:
- Ba năm trước đây, em tôi chết yểu, qua hai đêm thì thi thể biến đâu mất. Äến nay tôi vẫn còn băng khoăn không biết vì sao? Vừa rồi tôi thoáng thấy bác gái sao giống em tôi là m váºy?
Äà o cưá»i:
- Vợ tôi là kẻ quê mùa, sao giống được cô nương nhà ta. Song đã là bạn đồng khoa, nghĩa tình chà thiết, có ngại gì không để nhà tôi ra chà o.
Äà o và o nhà trong, bảo Tiểu Tạ mặc bá»™ đồ liệm táng ngà y trước để ra chà o khách. Thái vừa trông thấy thất kinh:
- Thực là em tôi đây rồi!
Rồi ông ta khóc rưng rức. Äà o thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cho bạn nghe. Ông mừng rỡ:
- Thế là em gái tôi chưa chết. Tôi phải vỠngay để báo tin vui cho song thân.
Mấy ngà y sau cả nhà há» Thái kéo sang. Sau thưá»ng thưá»ng lui tá»›i như nhà há» Hác váºy.
|

06-07-2008, 08:35 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch.
GIẤC MỘNG VỢ HỒ
( Hồ mộng)
Bạn ta ( tác giả tá»± xưng), Tất Di Am, là ngưá»i phóng túng Ãt ai bì. Khuôn mặt ông ta đẫy đà , râu ráºm. Trong đám sÄ© lâm Ä‘á»u biết danh tiếng.
Khi có việc, Tất hay đến nhà riêng ông chú là m quan thứ sá», lên trên lầu nghỉ ngÆ¡i. Ngưá»i ta thưá»ng đồn đại trên lầu có nhiá»u hồ tinh. Trước đây, má»—i khi Ä‘á»c truyện Thanh Phượng do ta chép. Tất tỠý rất hâm má»™, chỉ háºn ná»—i sao mình chưa má»™t lần gặp được hồ. Nhân ở lầu nà y, ông lại cà ng đắm Ä‘uối tÆ¡ tưởng.
Ngà y ấy, khi trở vá» buồng thì đã nhá nhem tối, trá»i nóng bức quá, ông nằm ngay trước cá»a mà ngá»§. Trong giấc ngá»§, có ngưá»i lay gá»i, ông tỉnh dáºy thấy má»™t ngưá»i đà n bà trạc ngoại tứ tuần nhưng còn có chiá»u phong váºn lắm. Tất sá»ng sốt há»i là ai, ngưá»i ấy đáp:
- Tôi là hồ ly đây. ÄÆ°á»£c ông mÆ¡ ước bấy lâu, tôi thầm cảm tấm lòng ấy mà đến.
Tất thấy nói thế mừng cuống, đã giở giá»ng trăng hoa. Nhưng ngưá»i đà n bà cưá»i bảo:
- Tôi đã luống tuổi rồi. Và bằng ngưá»i không nỡ chê, tá»± tôi đã hổ thẹn trước. Tôi có đứa con gái nhỠđến tuổi cáºp kê, có thể nâng khăn sá»a túi cho ông được. Äêm nay xin đừng để cho ai ở nhà nà y, nó sẽ đến. Tối hôm sau, Tất đốt lò hương ngồi đợi. Quả nhiên ngưá»i đà n bà dắt đứa con gái đến. Tháºt là má»™t tuyệt thế giai nhân. Ngưá»i đà n bà dặn con gái:
- Tất lang có duyên túc thế vá»›i con. Váºy con ở lại đây. Sá»›m mai phải vá» sá»›m, đừng có ngá»§ quên.
Tất nắm tay nà ng dắt và o mà n, mây mưa vui thú. Xong rồi cô gái ná»a đùa ná»a tháºt cưá»i bảo:
- Gớm chết! Chà ng vừa béo nặng vừa cuồng si, ai mà chịu nổi.
Chưa sáng rõ cô gái đã đi, vừa tối lại đến, bảo Tất:
- Mấy chị em nhà mở tiệc định má»i chà ng rể má»›i. Mai chà ng cùng Ä‘i vá»›i em nhé!
Mãi ở đâu?- Tất há»i.
- Bà chị cả là m chủ tiệc. Cách đây cũng không xa.
Äêm sau ngồi đợi mãi không thấy cô gái đến. Tất cảm thấy ngưá»i mệt má»i, liá»n gục đầu lên bà n. Cô gái tá»›i tỠý áy náy:
- Chết nỗi! để chà ng phải đợi lâu quá!
Nói rồi nắm tay Tất dẫn Ä‘i, tá»›i má»™t nÆ¡i có nhà cá»a nguy nga. Äi thẳng và o gian chÃnh thất thấy đèn Ä‘uốc lấp lánh như sao sa. Giây lát chá»§ nhân bước ra, trang phục đơn giản nhưng đẹp tươi vô ngần, khép nép thi lá»… mừng chà ng rể má»›i. Sá»a soạn và o tiệc, con hầu bảo cô Hai tá»›i. Cô Hai trạc tuổi từ mưá»i tám đến mưá»i chÃn, vừa và o đã hướng và o cô dâu má»›i cưá»i đùa:
- Em thế là biết mùi Ä‘á»i rồi nhé! Sao? ÄÆ°á»£c anh chà ng như váºy có vừa lòng không?
Cô em cầm quạt Ä‘áºp và o lưng chị, lÆ¡ lÆ¡ nhìn không bắt lá»i. Cô Hai cưá»i, tiếp:
- Nhá»› lại chị em mình còn bé hay chÆ¡i váºt lá»™n nhau. Em sợ bị cù và o mạng sưá»n, ngưá»i ta chỉ má»›i giÆ¡ ngón tay ra là đã cưá»i lăn cưá»i lóc. Em tức chị, nguyá»n chị sẽ lấy phải anh chồng lùn tịt. Chị trả đũa em: con oắt con thế nà o cÅ©ng vá»› phải anh chà ng ráºm râu, để khi hôn hÃt râu nó cù cho biết tay. Nay đúng thế chứ còn gì?
Chị cả cÅ©ng báºt cưá»i, giải hòa:
- Cái cô nà y! Chả trách em Ba nó cáu giáºn cÅ©ng phải. Ai Ä‘á»i rể má»›i Ä‘ang ở dây mà ăn nói không giữ ý giữ tứ gì cả.
Kế đó, má»i ngưá»i cùng ngồi và o bà n tiệc, trò chuyện vô cùng rôm rả. Bá»—ng nhiên má»™t thiếu nữ bế mèo đến, tuổi chừng mưá»i má»™t đến mưá»i hai, tóc chưa bÃm nhưng cốt cách đã lá»™ vẻ thanh tú. Cô cả Ä‘on đả:
- Em Tư cũng muốn xem mặt anh rể ư? Nhưng tiếc quá, đây hết ghế rồi, không có chỗ cho dì út.
Nói rồi bế em đặt lên đùi mình, lấy bánh trái cho nó ăn. ÄÆ°á»£c má»™t lát bế em vừa đặt và o lòng cô Hai vừa nói:
-Úi chà , nó đè lên đùi tôi đau quá không chịu được.
Cô Hai vội phân bua:
- Con nhỠnà y mới bằng ấy tuổi mà thần xác đã nặng như cối đá. Tôi ốm o thế nà y chịu sao nổi? Nó muốn xem mặt ông anh rể, thì đây ngồi lên đùi anh. Ông to béo nà y mới chịu nổi mà y.
Rồi xốc luôn em đặt và o lòng Tất. Tất ôm em vợ và o lòng hương thơm phưng phức mà cảm thấy nhẹ tênh như không, rồi cùng uống rượu chung chén với em. Cô Cả nhắc:
- Con ranh chá»› có quá chén đấy, kẻo say mà thất thố thì ông anh cưá»i cho!
Cô bé nghe thế cưá»i khanh khách, lấy tay nghịch mèo là m nó kêu eo eo. Cô Cả thét lên:
- Sao không vứt nó Ä‘i cho rồi? Cứ ôm lấy nó trêu ngáºu lên.
Cô Hai bỗng nãy ý hay:
- Thôi cứ để cho nó ôm mèo. Mượn ngay nó là m tá»u lệnh cho vui cuá»™c rượu thế nà y nhé: cái đũa nà y cứ chuyá»n tay nhau, đến tay ai mèo kêu thì ngưá»i đó phải uống rượu..
Má»i ngưá»i vá»— tay tán thưởng. Lạ quá đũa nà y cứ đến tay Tất là mèo kêu ré lên. Tất vốn là tay bợm rượu, phải uống liá»n mấy chum lá»›n, lúc ấy má»›i rõ: cứ đũa đến lượt Tất là cô bé lại bóp cho mèo kêu. Phát hiện ra má»i ngưá»i cùng phá lên cưá»i. Cô Hai bảo em út:
- Thôi! Em bé đi ngủ đi. Mà y ngồi đè nặng đùi ông anh lâu rồi, sợ chị Ba mà y oán đó.
Cô bé vâng lá»i, ôm mèo quay ra. Cô Cả thấy Tất uống giá»i quá liá»n gỡ cái độn tóc ( ngà y xưa phụ nữ TQ [hạng trung lưu] thưá»ng Ä‘eo tóc giả cuốn quanh má»™t cái độn bằng gô, tá»±a như cái chén bên trong gắn sÆ¡n. Do đó có thể dùng cái độn ấy đựng rượu) rót rượu và o nà ng má»i. Tất ngó cái độn chỉ như cái chén con nhưng khi uống thì lượng rượu nhiá»u đến dá»… bằng mấy đấu. Uống cạn rượu nhìn lại thì hóa ra tà u lá sen.
Cô Hai cÅ©ng tá»± mình chuốc rượu mừng. Chà ng từ chối không thể kham được nữa. Cô ta lấy há»™p son, bé tà như viên đạn, ân cần khuyên má»i:
- Chú không uống được nhiá»u thì tôi chỉ má»i má»™t chút gá»i là có thôi.
Tất nhìn cái há»™p son bé tÃ, tưởng chỉ má»™t há»›p là xong. Ai ngá» tiếp đến hà ng trăm há»›p, rượu vần chưa hết.
Cô Ba- vợ Tất- ngồi bên cạnh thấy thế lấy cái chén hạt sen bé tà tẹo, thay thế cho cái há»™p son, vừa cưá»i vừa bảo chồng:
- Anh đừng để kẻ gian lưá»ng gạt!
Vừa nói vừa để cái há»™p son lên bà n thì hóa ra là cái bát to tướng. Cô Hai chá»i ngay:
- Việc gì đến cô! Anh chồng mới và i tối mà yêu thương thân thiết đến thế ư?
Tất cầm lấy cái cái chén hạt sen vợ vừa ý tứ đưa má»i, ngá»a cổ là m má»™t hÆ¡i hết sạch, tay mân mê cái chén, thấy má»m nhÅ©n, nhìn kỹ không phải chén mà là chiếc già y thêu (chân con gái phong lưu thưá»ng bó chặt từ thuở bé cho nên chân nhá» và già y Ä‘i thưá»ng nhá» xÃu) cá»±c kỳ khéo. Cô Hai vá»™i giằng ngay lấy, mắng:
-Cái con ranh nà y! Mà y đánh cắp già y tao tự bao giỠthế. Thảo nà o chân cứ lạnh toát.
Rồi đứng dáºy và o nhà trong thay già y.
Cuộc rượu đã tà n, vợ Tất nhắc chồng cáo biệt các chị, tiễn chân ra đến ngoà i là ng, bảo Tất hãy trở vỠmột mình.
Tất tỉnh dáºy thì hóa ra là má»™t giấc má»™ng, nhưng lổ mÅ©i lổ miệng còn thÆ¡m lừng mùi rượu, tá»± lấy là m lạ. Buổi tối nà ng đến há»i ngay:
- Äêm qua say rượu chưa chết ư?
Tất cho đó chỉ là giấc chiêm bao. Nà ng cắt nghĩa:
- Chị em em sợ chà ng say sưa ngông cuồng cho nên phải thác và o mộng như thế. Thực ra không phải là mộng đâu.
*
Nà ng Ba cùng Tất đánh cá», phần thua thưá»ng vá» chà ng ta. Nà ng cưá»i bảo:
- Hà ng ngà y chà ng vẫn ham đánh cá» em cứ tưởng chà ng cao cá» lắm, nay xem ra cÅ©ng chỉ bình thưá»ng váºy thôi.
Tất nhỠnà ng chỉ bảo thêm cho. Nà ng nói:
-Nghệ thuáºt chÆ¡i cá», má»—i ngưá»i tá»± lÄ©nh há»™i tìm tòi lâý, em là m sao có thể giúp chà ng giá»i lên được. Tốt nhất là ngà y má»™t thấm nhuần rồi sẽ khá lên.
Luyện táºp theo cách ấy được và i tháng, Tất cảm thấy hÆ¡i khá lên má»™t chút. Nà ng thá» lại, vẫn cưá»i mà chê: “Chưa được, chưa được.â€, Tất ra ngoà i tá»· thà vá»›i những bạn cá» trước đây, ai cÅ©ng lấy là m lạ, vì chà ng đánh lên tay rõ.
Tất là ngưá»i ngay thẳng bá»™c trá»±c, không giữ kÃn được Ä‘iá»u gì trong bụng, cho nên đã hé lá»™ vá»›i chúng bạn đôi Ä‘iá»u quan hệ vá»›i hồ nữ. Thế là nà ng biết ngay trách rằng:
- Chả trách các bạn bè đồng tâm không chÆ¡i vá»›i anh chà ng bô lô ba la như Ä‘iên nà y cÅ©ng phải. Em đã bao lần dặn anh phải giữ mồm giữ miệng cho cẩn tháºn kÃn đáo, ấy thế mà sao cứ thông thốc tuôn ra hết váºy?
Rồi ra mặt giáºn định bá» Ä‘i. Tất phải xin lá»—i Ä‘i xin lá»—i lại nà ng má»›i nguôi. Song cÅ©ng do đó nà ng Ä‘i lại ăn nằm thưa hÆ¡n trước.
Ä‚n ở vá»›i nhau hÆ¡n má»™t năm, má»™t tối nà ng đến ngồi lặng nhìn Tất, rá»§ đánh cá» không đánh, kéo Ä‘i ngá»§ cùng không Ä‘i. Cứ thế rầu rầu hồi lâu, nà ng má»›i độ nhiên há»i:
- Chà ng xem em với Thanh Phượng ai hơn?
- Em hơn chứ? Tất đáp.
- Không em tá»± thẹn là không được bằng Thanh Phượng. Song ông Liêu Trai vá»›i chà ng là bạn văn chương, phiá»n chà ng cáºy ông chép cho má»™t thiên tiểu truyện. Ngà n năm vá» sau, vị tất không có ngưá»i ao ước như chà ng hiện nay.
- Ấy, tôi cÅ©ng có cái ý ấy. Song vì buá»™c phải theo lá»i dặn cá»§a em nên còn giữ kÃn.
- Äà nh rằng trước đây em dặn thế, nhưng nay sắp sá»a chia tay nhau, còn gì phải dấu giếm nữa.
Tất há»i nà ng Ä‘i đâu? Äáp:
- Em cùng dì Tư được Tây Vương Mẫu triệu đi là m Hoa điển sứ, không trở vỠđược nữa.
Tất xin nà ng đôi lá»i lưu tặng. Nà ng Ä‘á»c: “Dẹp bá»±c tức bá»›t lá»—i lầm†rồi đứng dáºy, nắm lấy tay Tất, nà ng âu yếm:
- Chà ng đưa chân em một đoạn.
Cùng đi khoảng một dặm dà i, đôi bên nhỠlệ chia tay.
Nà ng còn căn dặn trước khi đi hẳn:
- Äôi ta có chÃ, biết đâu chẳng có dịp tái ngá»™.
*
Ngà y ấy tháng chạp năm Khang Hy thứ 21, ông Tất cùng ta gác chân lên nhau đà m đạo ở Xước Nhiên ÄÆ°á»ng. Ông ta đã kể tỉ mỉ cho ta chuyện lạ nà y. Ta nói: “Cô Hồ tâm giao như thế thì bút lá»±c Liêu Trai nà y cÅ©ng vẻ vang thay!â€
Ta bèn chép lại chuyện nà y.
|

07-07-2008, 07:27 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
TẢN ÄÀ dịch.
LÂM TỨ NÆ¯Æ NG
(Lâm Tứ Nương)
Ngưá»i ở tỉnh Mân (tên gá»i tắt cá»§a tỉnh Phúc Kiến, tên cổ), Trần công tên là Bảo Thược, là m quan đạo Thanh Châu (địa hạt tỉnh SÆ¡n Äông). Có đêm ngồi má»™t mình, có ngưá»i con gái vén bức mà n che Ä‘i và , nhìn coi thá»i không quen, mà đẹp quá lắm, tay áo dà i ra lối ăn mặc trong cung. Cưá»i nói rằng: “Äêm thanh ngồi suông má»™t mình váºy, khá»i buồn được sao?â€
Ông giáºt mình há»i là ngưá»i nà o?
Nói rằng: “Nhà thiếp không xa đây, chỉ gần ở xóm Tâyâ€.
Ông Ä‘oán hẳn là ma, mà lòng yêu thÃch lắm, nắm vạt áo, kéo má»i ngồi. Chuyện nói rất phong nhã. ThÃch ý quá, ôm lấy, cÅ©ng không chống cá»±.Rồi bên gối cùng trò chuyện, tá»± nói là Lâm Tứ Nương. Ông lại há»i kỹ đến nÆ¡i. Nói rằng: Má»™t Ä‘á»i kiên trinh, đã để cho anh là m khinh bạc đến chết! Có lòng yêu thiếp, chỉ nên tÃnh sá»± ái tình vá»›i nhau vá» lâu! Chá»› há»i lôi thôi mãi là m gì!
Không bao lâu gà gáy, vá»™i dáºy mà đi. Từ đó đêm nà o cÅ©ng đế. Thưá»ng thưá»ng đóng kỹ cá»a cùng uống rượu chÆ¡i, nói đến việc âm nhạc, thá»i ra thấu hết các cung bá»±c. Ông bèn Ä‘oán là có khi hát cÅ©ng hay. Nói rằng: “ChÃnh là cái việc có há»c từ lúc bé.†Ông xin cho nghe má»™t khúc. Cô gái nói: “Äã lâu không nhắc đến việc tiếng nữa, cung Ä‘iêu mất đến quá ná»a, chỉ sợ để tri âm cưá»i thôi!â€
Cố nà i ép nữa. Bèn cúi đầu đánh nhịp, hát giá»ng châu Y, châu Lương (1). Tiếng nghe thảm thương; hát xong rồi khóc. Ông cÅ©ng bùi ngùi Ä‘au đớn thay; nhân ôm lấy cô gái mà có câu an á»§i rằng: “Mình đừng có Ä‘em cái giá»ng mất nước ra mà hát như thế, là m cho ngưá»i ta buồn mất vuiâ€.
Cô gái nói: “Tiếng cá»§a ngưá»i ta, là để Ä‘em ý chà cá»§a mình ra. Kẻ có sá»± thương, không thể bảo là m vui; cÅ©ng như ngưá»i đương vui, không hát cho thương được.â€
Hai ngưá»i thân máºt nhau hÆ¡n là đạo cầm sắt. Lâu lâu những ngưá»i nhà nghe trá»™m; ai nghe thấy tiếng hát, cÅ©ng Ä‘á»u phải chảy nước mắt cả. Phu nhân nhìn thấy dung mạo, ngá» là trên Ä‘á»i ngưá»i không có cá»§a đẹp quái đến thế, váºy không phải ma, thá»i tất cÅ©ng là hồ. Sợ sẽ là m tai vã cho, khuyên ông nên tuyệt. Ông không theo được lá»i khuyên cá»§a phu nhân, mà chỉ há»i cặn kẽ tÃch gốc cá»§a ngưá»i con gái. Cô gái buồn bã nói:
-“Thiếp là cung nhân trong phá»§ Hà nh, gặp tai biến mà chết, kể đã đến mưá»i bảy năm nay. NghÄ© ông là báºc ngưá»i cao nghÄ©a nên mong gá»i than là m vui; nhưng thá»±c không có dám là m hại nhau. Nên có sá»± e ngá» nhau ,thá»i liá»n xin từ nay từ biệtâ€.
Ông nói: “Tôi không lấy là m sao cả; nhưng đã yêu đương nhau như váºy, thá»i cÅ©ng phải nên biết đến tháºt mà thôiâ€.
Bèn há»i đến việc ở trong cung thuở xưa. Cô gái tỉ mỉ kể hết. Nghe lẩm nhẩm thấy hay lắm. Nói đến câu chuyện trong lúc biến cố, thá»i nức nở không thà nh tiếng được nữa.
Cô gái không ngá»§ lắm, má»—i đêm tất dáºy Ä‘á»c những lá»i chú trong các kinh “Bồ Äá», Kim Cươngâ€.
Ông há»i: “ở nÆ¡i chÃn suối, cÅ©ng có thể tá»± sám hối được à ?â€
Nói rằng: “CÅ©ng má»™t lẽ thế cả. Thiếp nghÄ© suốt Ä‘á»i luân lạc, muốn cho kiếp sau được giãi thoát đó thôiâ€.
Lại cùng ông bình luáºn thÆ¡ từ, chá»— nà o không hay thá»i chê ngay; đến câu nà o hay thá»i ngâm tiếng ngâm nga, khiến cho ngưá»i nghe quên hết cả sá»± mệt má»i.
Ông há»i: “Có hay thÆ¡ không?â€
Nói: “Lúc còn sống ngẫu nhiên có là mâ€.
Ông đòi xin là m cho một bà i.
Cưá»i, cho rằng: “Lá»i thÆ¡ cá»§a đà n bà con trẻ, đâu đủ đến tai báºc cao nhânâ€.
Cùng Ä‘i lại được ba năm, má»™t tối bá»—ng ảm đạm xin chà o từ biệt. Ông phải giáºt mình há»i.
Cưá»i, nói rằng: “Vua dưới âm phá»§ nói rằng thiếp trong lúc sống trước không có tá»™i gì, mà vẫn còn chăm chỉ không quên việc Ä‘á»c kinh, váºy cho sinh và o má»™t nhà vua; sá»± biệt nhau ở đêm nay, không bao giá» cùng gặp mặt nữaâ€.
Nói xong rồi mà buồn rầu. Ông cÅ©ng hÆ¡i rá» nước mắt. Bèn là m rượu cùng uống tháºt say. Cô gái khảng khái mà hát, là m ra giá»ng thương mà khoan thai. Má»—i tiếng nhắc Ä‘i nhắc lại đến nhiá»u lần; đến chá»— thương tâm thá»i liá»n cho nghẹn hÆ¡n không thể hát Ä‘i được. Dừng mấy báºn, hát mấy báºn, như thế má»›i hát xong má»™t bà i. Rượu uống cÅ©ng không vui được, bèn đứng dáºy xum xoe thong thả muốn Ä‘i. Ông cố lôi lại, má»i lại ngồi thêm chút nữa.
Tiếng gà gáy động, bèn nói rằng: “Thôi, tất không thể ở lại lâu thêm nữa rồi. Những ông vẫn thưá»ng lạ vì thiếp không Ä‘em lá»i thÆ¡ dốt để trình hiến; nay đến lúc sắp vÄ©nh biệt, xin thao lượt là m nên má»™t bà iâ€.
Rồi đòi lấy bút, nghÄ© nên thÆ¡. Nói rằng: “Trong lòng thương xót, ý nghÄ© rối loạn, không đắn Ä‘o được từng chữ. Váºy những tiếng dở luáºt sai, xin rằng chá»› có đưa cho ngưá»i khác biết chiâ€.
Xong, che vạt áo mà đi. Ông tiá»…n ra đến ngoà i cá»a, tan hình ra như khói mà mất.
Ông ngáºm ngùi hồi lâu; coi đến thÆ¡, thá»i chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, lấy là m quý mà cất Ä‘i.
Thơ rằng:
Mưá»i bảy năm trá»i khóa chặt ai
Ai Ä‘em nước cÅ© há»i: Trá»i Æ¡i!
Cây trùm máy Ä‘iện là n thu má»i;
Cuốc hóa hồn vua, giá»t lụy rÆ¡i!
Nước bể (2) sóng dồn, ô xế bóng;
Nhà Lưu (3) trống vỗ, khói lan hơi.
Má hồng sức yếu, là m ma khó (4)
Chất huệ lòng Ä‘au, há»i Pháºt thôi.
Ngà y Ä‘á»c Bồ Äá» (5) muôn chữ thuá»™c;
Nhà n xem Bối Diệp (6) mấy thiên chơi.
Hát khúc Lê Viên (7) thay tiếng khóc;
Nghe chơi rơi lệ một mình ai.
Nguyên văn chữ Hán (dịch âm)
Tỉnh tá»a thâm cung tháºp thất niên,
Thùy tương cố quốc vấn thanh thiên.
Nhân khang Ä‘iệu vÅ© phong kiá»u má»™c,
Khắp vá»ng quân vương hóa đỗ quyên.
Hai quốc ba đà o là tịch chiếu,
Hán gia tiêu cổ tĩnh phong yên.
Hồng nhan lực nhược nan vi lệ,
Huệ thất tâm bi chỉ vấn Thiá»n.
Nháºt tụng Bồ Äá» thiên bách cú,
Nhà n khan Bối Diệp lưỡng tam thiên.
Cao xướng Lê Viên ca đại khốc,
Thỉnh quân độc thinh diệc san thiên!
( Lá»i thÆ¡ lăng băng trùng Ä‘iệp, không đúng niêm luáºt lắm, hoặc kẻ truyá»n đạt có sai lầm.
Xét ở bá»™ Chi Bắc Ngẫu Äà m cá»§a Vương Ngư Dương tiên sinh cÅ©ng chép việc nà y, thÆ¡ thá»i là m ra ÄÆ°á»ng luáºt; Lư Nhã VÅ© tiên sinh có lấy Ä‘em và o táºp thÆ¡ “SÆ¡n Tảâ€. Nay phụ chép như sau để thêm sá»± so xét).
TẢN ÄÀ dịch.
___________________
(1) châu Y : từ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng đặt ra, thà nh cÅ© ở huyện Cáp máºt, tỉnh tân Cương nay- Khúc hát Châu Y, thá»i trong Ä‘á»i vua Minh Hoà ng nhÃ ÄÆ°á»ng, qua tiết độ sứ Tây Hương là Cáp Gia Váºn dâng lên vua.
Châu Lương, từ Ä‘á»i nhà Hán đặt, nay thuá»™c đất tỉnh Cam Túc- Khúc hát châu Lương thá»i từ cuối nhà Tấn, ngưá»i châu Tây Hương truyá»n khúc cÅ© cá»§a TQ, hợp vá»›i giá»ng ca cá»§a rợ Khương Hồ mà chế ra. Äá»i vua ÄÆ°á»ng Minh Hoà ng, quan Äô Äốc Tây Hương phá»§ là Quách Tri Váºn dâng lên vua.
(2) nước bể: là một quốc gia nhỠở mạn bể, do hai chữ hải quốc dịch ra.
(3)Nhà Lưu: do hai chữ Hán gia, vì nhà Hán hỠLưu.
(4) Câu nà y là ý nói không có sức để báo thù cho nước.
(5) (6)Bồ Äá», Bối Diệp Ä‘á»u là tên sách kinh nhà Pháºt.
(7)Lê Viên là cảnh chÆ¡i vui hát cá»§a vua Minh Hoà ng nhÃ ÄÆ°á»ng.
|
 |
|
| |