04-09-2008, 07:27 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
32 
 
Buá»™c ngưá»i khác dùng trà tưởng  tượng 
(Chuyện Boris Lột da, tiếp theo) 
* 
 
 
Boris đã giữ lá»i hứa.  Tù binh Nháºt chúng tôi được tá»± trị má»™t phần, được phép láºp ban đại diện. Viên  đại tá làm trưởng ban. Từ đó trở Ä‘i, các cai tù Nga, cả dân sá»± và quân sá»±, Ä‘á»u  được lệnh không được bạo hành nữa, và ban đại diện tù binh chịu trách nhiệm giữ  gìn tráºt tá»± trong trai. Chừng nào chúng tôi không gây chuyện và hoàn thành chỉ  tiêu sản xuất thì còn được yên thân. Bá» ngoài thì đó là chÃnh sách cá»§a tay Ủy  viên Bá»™ chÃnh trị má»›i, song thá»±c chất là cá»§a Boris. Những cái cách thoạt trông  có vẻ dân chá»§ này lẽ ra phải là tin vui cho bá»n tù binh chúng tôi. 
 
Nhưng  hóa ra má»i chuyện không đơn giản như váºy. Quá say sưa chào đón những cải cách  má»›i, chúng tôi đã quá ngu ngốc không nhìn thấy cái bẫy thâm độc mà Boris đã  giăng ra cho chúng tôi. 
 
ÄÆ°á»£c sá»± há»— trợ cá»§a cảnh sát máºt, Boris trở nên có  thế lá»±c hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tay Ủy viên Bá»™ chÃnh trị má»›i bổ nhiệm, thế là y tiến  hành biến cải trại tù và trị trấn má» theo cách cá»§a y. Lừa đảo, láºt lá»ng và khá»§ng  bố trở thành chuyện bình thưá»ng như cÆ¡m bữa. Boris chá»n ra trong số tù nhân và  cai tù những kẻ khá»e mạnh nhất và hung ác nhất (loại này thì không thiếu), đào  tạo rồi biến chúng thành đội vệ sÄ© riêng cá»§a hắn. VÅ© trang bằng súng, dao, dùi  cui, đám vệ sÄ© đặc tuyển này săn sóc táºn tình bất cứ kẻ nào dám cá»± lại Boris,  Ä‘eo dá»a và hành hung há», đôi khi còn đánh chết há» theo lệnh cá»§a hắn. Không ai  dám **ng đến chúng. Äám lÃnh được quân đội cứ đến canh gác má» thưá»ng vá» không  thấy những gì diá»…n ra ngay trước mÅ©i há». Tá»›i khi đó thì ngay cả quân đội cÅ©ng  không làm gì được Boris. LÃnh tráng ngồi đằng xa, chỉ canh chừng ga xe lá»a và  doanh trại cá»§a chÃnh mình, còn những gì xảy ra trong má» và trong trại thì coi  như chẳng liên quan gì đến há». 
 
Kẻ mà Boris ưa nhất trong số các cáºn vệ  đặc tuyển cá»§a hắn là má»™t tù nhân mệnh danh là "Thằng Tác-ta", đâu như là cá»±u vô  địch váºt Mông Cổ. Boris Ä‘i đâu hắn cÅ©ng kè kè má»™t bên như hình vá»›i bóng. Hắn có  má»™t vết sẹo bá»ng lá»›n trên má phải, nghe nói do bị tra tấn. Boris không mặc quần  áo tù nữa và chuyển vào sống trong má»™t căn nhà nhá» tươm tất do má»™t nữ tù đảm  trách quét dá»n. 
 
Theo Nikolai (ông ta ngày càng miá»…n cưỡng nói chuyện vá»›i  tôi), má»™t số ngưá»i Nga mà ông ta biết đã biến mất như bốc hÆ¡i giữa đêm khuya. Hồ  sÆ¡ chÃnh thức ghi rằng há» mất tÃch hoặc chết vì tai nạn, nhưng chẳng nghi ngá» gì  nữa, hỠđã được đám lâu la cá»§a Boris "săn sóc". Chỉ cần không tuân lệnh Boris  hay tháºm chà chỉ không làm hắn hài lòng, là đủ để nguy đến tÃnh mạng. Dăm ba  ngưá»i tìm cách khiếu nại trá»±c tiếp lên Trung ương Äảng vá» tình trạng bạo hành  trong trại, thế là sau đó chẳng ai nhìn thấy há» nữa. "Tôi nghe kể chúng giết cả  má»™t đứa trẻ má»›i bảy tuổi để bắt cha mẹ nó phải khuất phục. Chúng đánh thằng bé  đến chết trước mặt cha mẹ nó," Nikolai kể, mặt tái mét. 
 
Ban đầu Boris  không làm gì quá đáng như váºy trong khu ngưá»i Nháºt. Hắn còn báºn táºp trung sức  lá»±c nhằm kiểm soát hoàn toàn đám cai tù Nga và cá»§ng cố vị thế cá»§a hắn ở đó, nên  tạm thá»i để ngưá»i Nháºt tá»± giải quyết lấy việc cá»§a mình. Thành thá» trong mấy  tháng đầu chúng tôi được hưởng má»™t khoảng bình an ngắn ngá»§i. Äó là những ngày  bình lặng, tháºt sá»± là êm ả cá»§a chúng tôi. Ủy ban cá»§a chúng tôi đã đấu tranh  thắng lợi để chế độ lao động bá»›t hà khắc hÆ¡n dù chỉ má»™t chút. Lần đầu tiên từ  khi đến đây, chúng tôi má»›i có được cảm giác gì đó gần như là hy vá»ng. Tất cả Ä‘á»u  tin má»i việc Ä‘ang trở nên tốt đẹp hÆ¡n. 
 
Chẳng phải Boris không để mắt đến  chúng tôi trong "tuần trăng máºt" đó đâu. ÄÆ¡n giản là hắn Ä‘ang âm thầm sắp xếp  các quân cỠđể giành lợi thế chiến lược. Hắn tác động lên các thành viên á»§y ban  đại diện tù binh Nháºt, từng ngưá»i má»™t, rất kÃn đáo, ngưá»i thì hắn mua chuá»™c, kẻ  thì hắn Ä‘e dá»a, để dần dần khống chế há». Hắn tránh dùng bạo lá»±c lá»™ liá»…u mà tiến  hành má»™t cách vô cùng tháºn trá»ng, vì váºy chẳng ai nháºn thấy hắn Ä‘ang làm gì. Khi  rốt cuá»™c chúng tôi cÅ©ng nháºn ra thì đã quá muá»™n. Dưới cái vá» bá»c dành cho chúng  tôi quyá»n tá»± trị, hắn làm chúng tôi mất cảnh giác, đồng thá»i tạo ra má»™t hệ thống  kiểm soát má»›i còn hữu hiệu hÆ¡n. Những tÃnh toán cá»§a hắn chÃnh xác má»™t cách lạnh  tanh và ác quá»·. Quả là hắn đã chấm dứt tình trạng bạo lá»±c tá»± phát và vô nghÄ©a mà  chúng tôi phải chịu, nhưng thay vào đó hắn tạo ra má»™t thứ bạo lá»±c má»›i được tÃnh  toán lạnh lùng. 
 
Sáu tháng sau, cá»§ng cố xong cÆ¡ cấu kiểm soát cá»§a mình,  hắn bèn chuyển hướng, bắt đầu gây áp lá»±c lên chúng tôi. Nạn nhân đầu tiên cá»§a  hắn là thành viên quan trá»ng nhất cá»§a á»§y ban - viên đại tá. Ông đã mấy lần thay  mặt tù binh Nháºt đối đầu trá»±c diện vá»›i Boris vá» má»™t số vụ việc, háºu quả là ông  bị thanh toán. Cho tá»›i khi đó chỉ còn ông và vài ngưá»i nữa trong á»§y ban là không  phục tùng Boris. Má»™t đêm ná» chúng đè ông xuống, siết khăn mặt ướt lên mặt ông  cho đến khi ông tắc thở chết. DÄ© nhiên đó là theo lệnh cá»§a Boris, nhưng hắn  chẳng bao giá» nhúng vào cho bẩn tay trong trưá»ng hợp giết ngưá»i Nháºt. Hắn chỉ  việc ra lệnh cho á»§y ban, để chÃnh ngưá»i Nháºt làm việc đó. Cái chết cá»§a viên đại  tá được ghi là chết vì bệnh. Bá»n chúng tôi ai cÅ©ng biết kẻ đã giết ông, nhưng  chẳng ai dám nói. Chúng tôi biết nôi bá»™ mình có tay trong cá»§a Boris, thành thá»  khi có mặt ngưá»i khác thì phải giữ mồm giữ miệng. Sau khi đại tá bị ám sát, á»§y  ban liá»n bầu cho má»™t ứng viên do chÃnh Boris chá»n làm chá»§ tịch thay  ông. 
 
Ngay sau khi có sá»± thay ngưá»i trong á»§y ban, môi trưá»ng làm việc cá»§a  tù binh Nháºt ngày càng xấu Ä‘i, cho đến khi trở thành tồi tệ chưa từng thấy. Äể  đổi lại quyá»n tá»± trị, chúng tôi đã có thá»a thuáºn vá»›i Boris vá» chỉ tiêu sản xuất,  ấy thế là chỉ tiêu ngày má»™t nặng ná». Chỉ tiêu không ngừng tăng lên vì cá»› này hay  cá»› khác, cho tá»›i khi công việc trở nên nặng nhá»c hÆ¡n bao giá» hết. Số tai nạn  cÅ©ng gia tăng, nhiá»u ngưá»i lÃnh Nháºt phải bá» xương nÆ¡i đất lạ quê ngưá»i, nạn  nhân cá»§a tình trạng khai thác má» vô tá»™i vạ. "Tá»± trị" chỉ có nghÄ©a là ngưá»i Nháºt  giá» tá»± giám sát lấy công việc cá»§a mình thay cho ngưá»i Nga như trước  kia. 
 
DÄ© nhiên, các tù binh ngày má»™t bất mãn. Trại chúng tôi trước kia là  má»™t xã há»™i nho nhá» nÆ¡i chúng tôi chia Ä‘á»u nhau phần lao khổ, nay chỉ còn là sá»±  bất công, rồi cùng vá»›i nó là thù háºn và nghi kỵ sâu sắc. Những ai phục vụ Boris  thì được giao việc nhẹ nhàng hÆ¡n, được đặc quyá»n đặc lợi, những ai không làm cho  hắn thì phải chịu cảnh sống thê thảm - ấy là nếu còn được phép sống. Không ai  dám mở mồm kêu ca, bởi vì phản đối công khai có nghÄ©a là chết. Ngưá»i ta có thể  bị ném vào má»™t cái nhà hoang lạnh buốt để chết vì đói rét, hoặc bị siết khăn tắm  ướt lên mặt khi Ä‘ang ngá»§, hoặc bị má»™t cái cuốc chim bổ toác sá» từ đằng sau trong  khi làm việc ở má», hay bị ném xuống đáy hầm lò. Dưới má» tối om, ai biết chuyện  gì Ä‘ang xảy ra? Ngưá»i ta biến mất, đơn giản là thế. 
 
Tôi không khá»i cảm  thấy mình có lá»—i trong việc làm trung gian cho Boris và đại tá gặp nhau. DÄ©  nhiên, dù tôi không dÃnh tá»›i thì thể nào Boris cÅ©ng sẽ chui được vào giữa chúng  tôi bằng cách này hay cách khác, không sá»›m thì muá»™n, háºu quả vẫn y như váºy.  Nhưng ý nghÄ© đó không làm nguôi được ná»—i Ä‘au cá»§a tôi. Tôi đã phạm má»™t sai lầm  khá»§ng khiếp. 
 
 
Má»™t hôm tôi được gá»i đến tòa nhà nÆ¡i Boris dùng làm văn  phòng. Äã lâu lắm tôi không gặp hắn. Hắn ngồi uống trà nÆ¡i bàn, giống như lần  tôi gặp hắn ở phòng trưởng ga. Äứng nghiêm đằng sau hắn là Thằng Tác-ta, bên  hông Ä‘eo má»™t khẩu súng lục to nòng. Khi tôi vào phòng, Boris ngoái lại tên Mông  Cổ, ra hiệu bảo hắn Ä‘i ra ngoài. Chỉ còn lại Boris và tôi. 
 
- Thế nào hở  Trung úy Mamiya? Anh thấy đó, tôi đã giữ lá»i hứa. 
 
Äúng là hắn đã giữ lá»i,  tôi đáp. Bất hạnh thay, hắn nói đúng. Má»i Ä‘iá»u đã hứa vá»›i tôi, hắn Ä‘á»u thá»±c  hiện. Tôi như đã ký má»™t giao kèo vá»›i quá»· dữ. 
 
- Các anh được quyá»n tá»± trị,  tôi thì được quyá»n lá»±c, - hắn vừa nói vừa cưá»i, hai tay giang rá»™ng. - Cả hai ta  muốn gì là được nấy. Sản lượng than tăng, ở thá»§ đô ngưá»i ta hài lòng. Còn đòi gì  hÆ¡n nữa? Tôi rất biết Æ¡n anh đã làm ngưá»i môi giá»›i cho tôi, nên giá» tôi muốn làm  gì đó để trả Æ¡n anh. 
 
- Không cần phải thế đâu, - tôi đáp. 
 
- Anh  không cần phải xa cách như váºy, Trung úy ạ. Hai ta trở lại vấn đỠnhé. Tôi muốn  anh làm việc ở đây vá»›i tôi. Tôi muốn anh làm trợ lý cho tôi. Äáng tiếc là chốn  này quá thiếu những ngưá»i có khả năng nghÄ© bằng cái đầu. Anh có thể thiếu má»™t  bàn tay, nhưng bù lại trà óc anh thừa sắc bén. Nếu anh làm thư ký cho tôi, tôi  sẽ biết Æ¡n lắm; tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo đảm cho anh thấy dá»…  chịu ở đây. Chừng đó thì nhất định anh sẽ sống, có khi còn được trở vá» Nháºt nữa.  Cứ thân cáºn vá»›i tôi Ä‘i, chỉ có lợi cho anh thôi. 
 
Bình thưá»ng thì tôi sẽ  cá»± tuyệt thẳng thừng má»™t đỠnghị như váºy. Tôi không có ý định làm hầu cáºn cho  Boris, bán rẻ anh em đồng bào để mong yên ổn cái thân mình. Mà nếu khước từ thì  hắn sẽ giết tôi, váºy cÅ©ng tốt. Nhưng ngay lúc hắn đưa ra đỠnghị, má»™t kế hoạch  chợt hình thành trong đầu tôi. 
 
- Ông muốn tôi làm những việc gì? - Tôi  há»i. 
 
Công việc mà Boris muốn tôi làm không phải là dá»… dàng. Số lượng các  sá»± vụ mà tôi cần đảm nhiệm vô cùng lá»›n, trong đó quan trá»ng nhất là quản lý tài  sản riêng cá»§a Boris. Boris thưá»ng xuyên ém lại chừng bốn mươi phần trăm số thá»±c  phẩm, quần áo, thuốc men mà Moscow và Há»™i Chữ tháºp đỠQuốc tế gá»i tá»›i trại, cất  vào kho bà máºt rồi bán cho con buôn. Hắn cÅ©ng thưá»ng hay bán cả má»™t Ä‘oàn xe lá»a  chở than ra chợ Ä‘en. Nhiên liệu thiếu trầm trá»ng, có bao nhiêu cÅ©ng không đủ.  Hắn đút lót các công nhân đưá»ng sắt và trưởng ga để há» cho hắn tùy ý bố trà các  Ä‘oàn tàu, nhá»› đó hắn tha hồ vá»› bẫm. Äám lÃnh canh gác nhà ga được đắm mõm thức  ăn và tiá»n nên nhắm mắt làm ngÆ¡ má»i chuyện. Nhá» những phương thức "kinh doanh"  đó mà Boris đã tÃch cóp được má»™t tài sản kếch xù. Hắn giải thÃch vá»›i tôi rằng  tiá»n đó tháºt ra là để làm vốn hoạt động cho cảnh sát máºt. "Hoạt động cá»§a chúng  tôi", như hắn gá»i, đòi há»i chi những khoản rất lá»›n mà lại không thể ghi vào  chứng từ hợp pháp, nên ở đây hắn phải làm nhiệm vụ "huy động" các quỹ bà máºt  kia. Nhưng đó là dối trá. Có thể má»™t phần tiá»n được gá»i vá» Moscow tháºt, nhưng  tôi tin chắc rằng hÆ¡n má»™t ná»a số tiá»n kia lá»t vào túi riêng cá»§a Boris. Theo tôi  biết, chá»— tiá»n đó hắn gá»i nhà băng nước ngoài hay dùng để mua vàng. 
 
Vì lý  do khó hiểu nào đó, Boris hoàn toàn tin cáºy tôi. Hình như hắn chưa bao giá» nảy  ra ý nghÄ© rằng, tôi có thể tiết lá»™ những bà máºt cá»§a hắn cho ngưá»i ngoài, Ä‘iá»u đó  giỠđây tôi cảm thấy tháºt lạ. Hắn luôn luôn cá»±c kỳ Ä‘a nghi đối vá»›i ngưá»i Nga và  những ngưá»i da trắng khác, nhưng vá»›i ngưá»i Mông Cổ và ngưá»i Nháºt thì hắn lại  tuyệt đối tÃn nhiệm. Có lẽ hăn cho rằng tôi không thể hại gì hắn được dù tôi có  hở ra vá» bà máºt cá»§a hắn. Trước hết, tôi hở ra vá»›i ai má»›i được chứ? Quanh tôi  toàn những kẻ cá»™ng tác vá»›i hắn hoặc tay chân hắn, má»—i ngưá»i Ä‘á»u được hưởng má»™t  phần con con trong khoản lợi nhuáºn khổng lồ cá»§a Boris. Còn những kẻ duy nhất  Ä‘ang khổ sở và chết dần mòn vì Boris Ä‘em bán những thức ăn, quần áo, thuốc men  mà lẽ ra hỠđược hưởng để mưu lợi cho riêng hắn, thảy Ä‘á»u là đám tù bất lá»±c  trong trại. HÆ¡n nữa, má»i thư từ Ä‘á»u bị kiểm duyệt, má»i tiếp xúc vá»›i ngưá»i ngoài  Ä‘á»u bị cấm. 
 
Thế là tôi trở thành thư ký riêng cá»§a Boris, má»™t thư ký riêng  năng nổ, trung thành. Tôi cải tiến lại hoàn toàn hệ thống sổ kế toán và theo dõi  hàng tồn cá»§a hắn mà xưa nay là cả má»™t má»› bòng bong. Tôi tiến hành hệ thống hóa  và làm rõ luồng chu chuyển hàng hóa, vòng quay tiá»n mặt. Tôi tạo những cuốn sổ  riêng biệt mà chỉ cần liếc vào là có thể biết ngay số lượng, vị trà cá»§a bất cứ  món hàng nào, giá cả Ä‘ang dao động ra sao. Tôi láºp má»™t danh sách dài những ngưá»i  nháºn hối lá»™ và những "phà tổn cần thiết" cho má»—i ngưá»i. Tôi làm quần quáºt cho  Boris từ sáng đến tối, háºu quả là tôi mất hết dăm ngưá»i bạn Ãt á»i mà tôi có.  Ngưá»i ta nghÄ© vá» tôi (không thể nào không nghÄ©) như má»™t tên đê tiện đáng khinh  đã bán mình làm kẻ liếm gót trung thành cho Boris. Và buồn thay, hẳn là mãi đến  giá» há» vẫn còn nghÄ© vá» tôi như váºy. Nikolai không nói năng gì vá»›i tôi nữa. Hai  ba tù binh Nháºt mà tôi vẫn chÆ¡i thân, nay há»… thấy tôi đến là ngoảnh Ä‘i nÆ¡i khác.  Mặt khác, lại có những kẻ cố làm thân vì thấy tôi đã thành ngưá»i thân tÃn cá»§a  Boris, nhưng tôi không muốn dÃnh dáng gì tá»›i bá»n há». Thế là tôi trở thành kẻ bị  cô láºp trong trại. Ngưá»i ta không giết tôi chỉ vì đằng sau tôi có Boris. Kẻ nào  dám ám sát váºt sở hữu quý nhất cá»§a Boris mà lại yên thân được. Ai cÅ©ng biết  Boris tàn bạo đến mức nào; tiếng tăm "lá»™t da" cá»§a hắn đạt đến tầm cỡ huyá»n thoại  ngay cả ở đây. 
 
Tôi càng bị cô láºp thì Boris càng tÃn nhiệm tôi hÆ¡n. Hắn hài lòng vá»›i thói quen  làm việc hữu hiệu và có hệ thống cá»§a tôi, và vá» lá»i khen thì hắn rất hào  phóng. 
 
- Trung úy Mamiya ạ, anh cừ lắm. Chừng nào nước Nháºt còn có những  ngưá»i như anh, thì Nháºt Bản chắc chắn sẽ phục hồi được sau cÆ¡n há»—n loạn thá»i háºu  chiến. Nước tôi thì vô vá»ng rồi. Có khi thá»i Sa hoàng còn khá hÆ¡n. Ãt nhất là Sa  hoàng không phải nát óc vì má»™t má»› lý thuyết. Lenin hiểu được dăm ba thứ từ lý  thuyết cá»§a Marx rồi cứ thế áp dụng sao cho được việc mình, Stalin hiểu dăm ba  thứ (có được bao lâu đâu) từ lý thuyết cá»§a Lenin rồi cứ thế áp dụng sao cho được  việc ông ta. Trà óc càng hạn hẹp thì ngưá»i ta lại càng có nhiá»u quyá»n lá»±c ở cái  xứ này. Trung úy ạ, tôi bảo anh thế này: ở đây chỉ có má»™t cách duy nhất để sống  sót mà thôi. Äó là không tưởng tượng gì hết. Gã ngưá»i Nga nào dùng trà tưởng  tượng cá»§a hắn là tá»›i số. Tôi chả bao giá» dùng trà tưởng tượng cá»§a tôi cả. Việc  cá»§a tôi là làm cho ngưá»i khác dùng trà tưởng tượng cá»§a há». Äó là miếng bánh cá»§a  tôi. Hãy nhá»› lấy Ä‘iá»u đó cho kỹ. Và chừng nào anh còn ở đây thì Ãt nhất má»—i khi  bắt đầu tưởng tượng cái gì đó, hãy hình dung khuôn mặt tôi và tá»± nhá»§: không,  đừng làm váºy. Tưởng tượng là mất mạng như chÆ¡i. Lá»i khuyên vàng ngá»c cá»§a tôi  đấy. Gì chứ tưởng tượng thì hãy dành cho kẻ khác. 
 
Ná»a năm trôi qua như  váºy. Nay đã gần cuối thu năm 1947, tôi đã trở thành ngưá»i không thể thiếu được  đối vá»›i Boris. Tôi chịu trách nhiệm vá» khÃa cạnh kinh doanh trong hoạt động cá»§a  hắn, còn Thằng Tác-ta đảm nháºn phần bạo lá»±c. Lá»±c lượng cảnh sát máºt vẫn chưa  triệu hồi Boris vá» Moscow, nhưng đến khi đó dưá»ng như hắn cÅ©ng không còn muốn vá»  thá»§ đô nữa. Hắn đã Ãt nhiá»u biến trại tù và má» than thành lãnh địa riêng bất khả  xâm phạm cá»§a mình, ở đó hắn có đầy đủ tiện nghi, Ä‘á»u Ä‘á»u hốt bạc, lại được cả  má»™t đội quân cá»§a chÃnh mình bảo vệ. Mà có khi ngay cả giá»›i lãnh đạo thá»§ đô cÅ©ng  không muốn gá»i hắn vá» mà cứ để hắn ở đó nhằm cá»§ng cố chá»— đứng cá»§a hỠở Siberia.  Giữa Moscow và Boris vẫn thưá»ng xuyên trao đổi thư từ, dÄ© nhiên không phải bằng  bưu Ä‘iện mà theo đưá»ng xe lá»a, qua tay các sứ giả bà máºt. Äó luôn luôn là những  gã cao lá»›n có cặp mắt lạnh băng. Má»—i khi má»™t tên như váºy bước vào, nhiệt độ  trong phòng dưá»ng như tụt ngay xuống. 
 
Trong khi đó, tù nhân làm trong má»  vẫn tiếp tục chết như ra, xác vẫn tiếp tục bị vứt vào hầm lò. Boris tiến hành  đánh giá toàn diện khả năng cá»§a từng tù nhân, kẻ nào ốm yếu thì hắn vắt kiệt lá»±c  đồng thá»i giảm khẩu phần ăn để giết há» dần dần và giảm số miệng ăn. Chá»— thức ăn  cắt giảm từ khẩu phần cá»§a ngưá»i yếu được bổ sung cho ngưá»i mạnh để nâng cao năng  suất. Ở trại này hiệu quả là tất cả: đó là thứ luáºt rừng, mạnh được yếu thua.  Má»—i khi số nhân lá»±c bắt đầu giảm, hàng Ä‘oàn xe tải cháºt nÃch tù nhân má»›i như  những Ä‘oàn tàu chở gia súc lại đến. Äôi khi có tá»›i hai mươi phần trăm "chuyến  hàng" chết trên đưá»ng Ä‘i, nhưng chuyện đó chẳng ai quan tâm. Hầu hết tù má»›i là  ngưá»i Nga và Äông Âu từ phÃa Tây mang vá». Tháºt may cho Boris rằng chÃnh sách bạo  lá»±c cá»§a Stalin vẫn tiếp tục thịnh hành ở đó. 
 
Kế hoạch cá»§a tôi là giết  Boris. DÄ© nhiên tôi biết, dù khá» kẻ này thì cÅ©ng không có gì bảo đảm tình thế  cá»§a chúng tôi sẽ khá hÆ¡n lên. Äằng nào cÅ©ng vẫn là địa ngục, không dạng này thì  dạng khác. Nhưng đơn giản là tôi không thể để con ngưá»i như thế tiếp tục tồn tại  trên Ä‘á»i này. Như Nikolai đã nói, hắn như con rắn độc. Ai đó sẽ phải chặt đầu  nó. 
 
Tôi không sợ chết. Có chăng là tôi sẵn sàng để Boris giết tôi như tôi  giết hắn. Nhưng tôi không thể phạm sai lầm. Tôi phải đợi cho đến đúng cái khoảnh  khắc khi tôi có thể tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ chắc chắn kết liá»…u được mạng hắn  chỉ bằng má»™t phát súng. Tôi vẫn đóng vai ngưá»i thư ký trung thành cá»§a hắn trong  khi chá» cÆ¡ há»™i vồ mồi. Nhưng như tôi đã nói, hắn là kẻ cá»±c kỳ tháºn trá»ng. Thằng  Tác-ta kè kè bên cạnh hắn cả ngày lẫn đêm. Mà cho dù nếu hắn cho tôi cÆ¡ há»™i chỉ  gặp mình hắn thì làm sao tôi giết hắn khi chỉ có má»™t bàn tay, lại còn không có  súng nữa? Nhưng tôi vẫn nhẫn nại chá» thá»i cÆ¡. Nếu trên thế giá»›i này quả tháºt có  ông trá»i, thì lúc nào đó ngài ắt phải ban cÆ¡ há»™i cho tôi. 
 
* *  * 
 
Äầu năm 1948, có má»™t tin đồn loan ra trong trại, rằng các tù binh Nháºt  cuối cùng cÅ©ng được phép trở vá» tổ quốc, rằng vào mùa xuân sẽ có má»™t con tàu  sang đây để đưa chúng tôi hồi hương. Tôi há»i Boris vá» chuyện đó. 
 
- Äúng  là váºy, Trung úy Mamiya ạ, - hắn nói. - Tin đồn đúng đấy. Các anh sẽ được vá»  nước, không lâu nữa đâu. Má»™t phần do dư luáºn quốc tế, chúng tôi không thể giữ  các anh lâu hÆ¡n nữa. Nhưng tôi có má»™t đỠnghị cho anh, Trung úy. Liệu anh có  muốn ở lại đất nước này, không phải như tù binh chiến tranh mà như má»™t công dân  Xô Viết tá»± do không? Anh đã phục vụ tôi rất tốt, tôi tìm đâu ra ngưá»i thay thế  anh chứ? Vá» phần đây, nếu ở lại đây vá»›i tôi, anh cÅ©ng sẽ sống tươi hÆ¡n nhiá»u so  vá»›i trở vá» Nháºt mà chịu cá»±c chịu nghèo. Nghe nói ở Nháºt bây giá» cái ăn cÅ©ng  chẳng có, ngưá»i ta Ä‘ang chết đói. Ở đây thì anh có tiá»n, có đàn bà, có quyá»n  lá»±c, gì cÅ©ng có. 
 
Boris đưa ra đỠnghị đó hoàn toàn nghiêm túc. Hắn biết  để tôi ra Ä‘i thì có thể sẽ nguy hiểm bởi tôi biết bà máºt cá»§a hắn. Nếu tôi từ  chối, hắn có thể khá» tôi để diệt khẩu. Nhưng tôi không sợ. Tôi cảm Æ¡n lá»i má»i  cá»§a hắn nhưng nói rằng, tôi muốn vá» Nháºt vì lo cho cha mẹ và chị gái. Boris nhún  vai và không nói gì nữa. 
 
CÆ¡ há»™i tuyệt vá»i để giết Boris tá»± đến vá»›i tôi  vào má»™t đêm tháng Ba, khi ngày hồi hương đã đến gần. Lúc gần chÃn giá» tối, Thằng  Tác-ta ra ngoài, để lại mình tôi vá»›i Boris. Tôi Ä‘ang làm sổ sách kế toán như má»i  khi, Boris ngồi viết thư nÆ¡i bàn. Ãt khi chúng tôi ở lại văn phòng muá»™n như váºy.  Thỉnh thoảng hắn nhấp má»™t ngụm brandy trong khi ngoáy bút trên giấy. Trên giá  mắc áo, bên cạnh áo da và mÅ© cá»§a Boris là khẩu súng lục đút trong bao da. Không  phải loại súng lục to đùng do quân đội Liên Xô sản xuất mà là súng Walther PPK  cá»§a Äức, hình như Boris lấy cá»§a má»™t thiếu tá SS bị bắt làm tù binh tại tráºn  chiến trên sông Danube. Súng luôn sạch như lau như ly, bóng loáng, trên báng  súng có huy hiệu SS giống như hai lằn sét. Tôi vẫn thưá»ng quan sát Boris lau  súng, và tôi biết trong băng đạn luôn luôn có đạn - tám viên đạn. 
 
Hắn  treo súng nÆ¡i giá mắc áo thì tháºt không bình thưá»ng. Vốn cá»±c kỳ cẩn tháºn, má»—i  khi làm việc ở bàn hắn luôn luôn cất súng trong ngăn kéo bên phải. Tuy nhiên,  đêm ấy vì lý do nào đó hắn Ä‘ang trong tâm trạng vui vẻ, nói nhiá»u nên không tháºn  trá»ng như má»i khi. CÆ¡ há»™i này tháºt không thể có đến lần thứ hai! Äã bao nhiêu  lần tôi ôn Ä‘i ôn lại trong trà cái cảnh tôi dùng bàn tay duy nhất cá»§a mình mở  khóa an toàn và đẩy viên đạn đầu tiên vào ổ đạn. Cuối cùng, quyết định hành  động, tôi đứng dáºy Ä‘i ngang qua giá mắc áo, vá» Ä‘i lấy má»™t biểu mẫu. Boris cắm  cúi viết thư, không nhìn vá» phÃa tôi. Ngang qua mắc áo, không dừng lại, tôi rút  súng khá»i vá». Khẩu súng nhá» nhắn nằm vừa khá»›p trong lòng bàn tay tôi. Gá»n, nhẹ,  rõ là thứ vÅ© khà tuyệt hảo. Tôi đứng trước mặt Boris và mở chốt an toàn. Äoạn,  kẹp súng giữa hai đầu gối, tôi dùng tay phải kéo khóa nòng, đẩy má»™t viên đạn vào  ổ đạn. Tôi dùng ngón cái kéo kim há»a, làm phát ra má»™t âm thanh nhá», khô khốc.  Nghe cái tiếng ấy, Boris ngẩng đầu lên, thấy tôi Ä‘ang chÄ©a súng vào mặt  hắn. 
 
Hắn lắc đầu thở dài. 
 
- Äáng buồn cho anh là súng không có  đạn, Trung úy ạ, - hắn Ä‘áºy nắp bút lại rồi nói. - Cầm súng lên nghe nặng nhẹ thì  biết có đạn hay không. Thá» lắc lắc xem. Tám viên đạn cỡ 7,65 ly, tổng cá»™ng tám  mươi gam. 
 
Tôi không tin. Không trù trừ, tôi chÄ©a há»ng súng vào trán hắn  rồi bóp cò. Chỉ nghe má»™t tiếng tách khô khốc. Hắn nói đúng: súng không có đạn.  Tôi đặt súng xuống cắn môi, không nghÄ© được gì cả. Boris mở ngăn kéo lấy ra má»™t  nắm đạn, đặt vào lòng bàn tay chìa cho tôi xem. Hắn đã lừa tôi. Hắn đã dàn dá»±ng  tất cả từ đầu đến cuối để lừa tôi. 
 
- Lâu nay tôi đã biết anh muốn giết  tôi, - hắn nhẹ nhàng nói. - Anh đã tưởng tượng, đã hình dung trong đầu chuyện đó  hàng bao nhiêu lần, tôi nói có đúng không nhỉ? Tôi đã bảo anh lâu rồi: đừng bao  giá» dùng trà tưởng tượng mà mất mạng như chÆ¡i. Mà thôi, chẳng sao. ÄÆ¡n giản là  chẳng có cách nào anh giết được tôi hết. 
 
Boris lấy hai viên từ đạn trên  lòng bàn tay mình mà ném xuống dưới chân tôi. Chúng kêu lanh canh khi chạm sàn  nhà chỗ tôi đứng. 
 
- Äạn tháºt đấy, - hắn nói. - Tôi không đùa đâu. Nạp vào  súng rồi bắn tôi Ä‘i. CÆ¡ há»™i cuối cùng cho anh ấy. Nếu thá»±c sá»± muốn giết tôi thì  hãy ngắm cẩn tháºn. Nhưng nếu bắn trượt, anh phải hứa không bao giá» tiết lá»™ bà  máºt cá»§a tôi. Anh không được nói vá»›i bất cứ ai trên Ä‘á»i này vá» những gì tôi Ä‘ang  làm ở đây. Thá»a thuáºn thế nhé. 
 
Tôi gáºt đầu. Tôi đã giữ lá»i. 
 
Lại  kẹp súng giữa hai đầu gối, tôi bấm nút tháo băng đạn ra rồi nạp hai viên đạn.  Làm việc đó bằng má»™t tay tháºt không dá»…, ấy là chưa nói bàn tay ấy cứ run bần  báºt. Boris quan sát từng cỠđộng cá»§a tôi, vẻ mặt bình thản. Tháºm chà môi hắn còn  thoảng cưá»i. Gắn băng đạn vào chá»— cÅ© xong, tôi nhắm vào giữa hai mắt hắn, cố  buá»™c tay mình thôi run rồi bóp cò. Căn phòng rung chuyển vì tiếng gầm cá»§a khẩu  súng, nhưng viên đạn chệch qua tai Boris mà Ä‘áºp vào tưá»ng. Bụi vữa trắng xóa bay  tứ tung. Tôi đã bắn trượt dù chỉ đứng cách hai mét. Tôi đâu phải xạ thá»§ tồi. Lúc  còn đóng quân ở Tân Kinh, tôi vẫn thưá»ng hăm hở táºp bắn. Và dù tôi chỉ còn bàn  tay phải, nhưng bàn tay đó mạnh hÆ¡n cá»§a hầu hết ngưá»i khác, hÆ¡n nữa khẩu Walther  là loại súng có cấu trúc cá»±c chuẩn, giúp ta nhắm chÃnh xác, chắc chắn. Tôi không  tin được rằng mình đã bắn lầm. Tôi lại kéo kim há»a rồi nhắm lần nữa. Tôi hÃt má»™t  hÆ¡i dài rồi tá»± nhá»§: "Mày phải giết kẻ này". Giết được hắn thì Ä‘á»i tôi má»›i có  chút ý nghÄ©a. 
 
- Lần này thì nhắm cho chắc, Trung úy Mamiya ạ. Viên đạn  cuối cùng cá»§a anh đấy, - Boris vẫn cưá»i cưá»i. 
 
Ngay lúc đó Thằng Tác-ta  chạy bổ vào phòng, lăm lăm khẩu súng lục to tướng. 
 
- Äừng xen vào, -  Boris quát hắn. - Cứ để Mamiya giết tao. Nếu hắn giết được tao thì mày làm gì cứ  làm. 
 
Thằng Tác-ta gáºt rồi chÄ©a há»ng súng vào tôi. 
 
Siết chặt khẩu  Walther trong bàn tay phải, tôi chÄ©a thẳng ra, nhắm vào chÃnh giữa cái nụ cưá»i  khinh mạn, tá»± tin cá»§a Boris rồi bình tÄ©nh bóp cò. Súng hÆ¡i nảy, nhưng tôi giữ  chắc. Phát bắn không chê vào đâu được. Nhưng viên đạn lại sượt qua đầu Boris,  lần này thì Ä‘áºp nát chiếc đồng hồ treo tưá»ng sau lưng Boris thành từng mảnh.  Boris tháºm chà không động cả lông mày. Hắn tá»±a lưng vào ghế, vẫn nhìn tôi chằm  chằm bằng cặp mắt như cá»§a loài rắn. Khẩu súng rÆ¡i đánh choang xuống  sàn. 
 
Trong má»™t lát không ai nói gì, không ai động Ä‘áºy. Nhưng rồi Boris  rá»i ghế, cúi xuống nhặt khẩu Walther lên. Hắn nhìn khẩu súng trong tay mình hồi  lâu vá»›i vẻ đăm chiêu rồi đút lại vào bao súng trên giá mắc áo. Äoạn hắn vá»— vá»—  tay tôi hai lần như để an á»§i tôi. 
 
- Tôi đã bảo là anh không giết được tôi  mà, phải không? - Boris nói. Hắn lấy trong túi áo ra má»™t gói Camel, rút má»™t Ä‘iếu  cho vào mồm rồi châm lá»a. - Không phải vì anh bắn tồi. Chỉ có Ä‘iá»u anh không thể  giết tôi được. Anh không đủ tư cách để giết tôi. Äó là lý do duy nhất khiến anh  bá» lỡ cÆ¡ há»™i. Giá» thì, tháºt đáng tiếc, anh sẽ phải mang lá»i nguyá»n cá»§a tôi mà  trở vá» quê hương. Nghe đây: dù anh có ở đâu, anh sẽ không bao giá» hạnh phúc. Anh  sẽ không yêu bất cứ ai, cÅ©ng không được bất cứ ai yêu. Lá»i nguyá»n cá»§a tôi đấy.  Tôi sẽ không giết anh đâu. Nhưng tôi tha cho anh không phải vì lòng tốt. Bao năm  nay tôi đã giết nhiá»u ngưá»i rồi, và tôi sẽ còn giết nhiá»u ngưá»i nữa. Nhưng tôi  không bao giá» giết nếu không cần thiết. VÄ©nh biệt, Trung úy Mamiya. Má»™t tuần nữa  anh sẽ rá»i khá»i đây đến cảng Nakhodka. Bá»n voyage (tiếng Pháp, tạm dịch "Chúc Ä‘i  đưá»ng bình an" - ND). Hai chúng ta sẽ không bao giá» gặp lại nhau nữa. 
 
Äó  là lần cuối cùng tôi gặp Boris Lá»™t da. Má»™t tuần sau tôi rá»i trại táºp trung, Ä‘i  tàu thá»§y đến Nakhodka. Sau nhiá»u ná»—i gian truân, rốt cuá»™c tôi cÅ©ng vỠđến Nháºt  Bản vào mùa xuân năm 1949. 
 
Nói tháºt vá»›i ông, thưa ông Okada, tôi không há»  biết liệu câu chuyện dông dài kỳ lạ này có ý nghÄ©a nào vá»›i ông không. Có khi đó  chẳng qua chỉ là những lá»i lảm nhảm cá»§a má»™t ông già. Nhưng tôi muốn, và phải kể  cho ông nghe câu chuyện cá»§a tôi. Äá»c xong thư, chắc ông đã hiểu rằng Ä‘á»i tôi  hoàn toàn thất bại. Tôi đã mất tất cả. Tôi chẳng còn là gì cả. Tôi không làm  được bất cứ cái gì. Bởi sức mạnh cá»§a lá»i nguyá»n đó, tôi không yêu ai mà không  được ai yêu. Tôi chỉ còn là cái bóng biết Ä‘i, cứ thế biến vào bóng tối. Tuy  nhiên, đã ký thác được câu chuyện cá»§a mình cho ông, thưa ông Okada, tôi cÅ©ng  được chút vui lòng mà ra Ä‘i. 
 
Mong sao ông sẽ sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i tốt đẹp,  không phải ân háºn vá» bất cứ Ä‘iá»u gì 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Vô Tình       
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . . 
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieàu ñieàu daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!! 
 
 
 
ä½  å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è° 
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ 我用无悔刻永世爱你的碑
                                                                                           
 
 
 
                 
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:28 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
33 
 
Một nơi nguy hiểm 
* 
Những ngưá»i xem  truyá»n hình 
* 
Ngưá»i rá»—ng 
 
 
Cá»a bắt đầu mở. Bê chiếc khay bằng cả  hai tay, gã bồi khẽ cúi chào rồi bước vào trong phòng. Tôi đứng trong bóng chiếc  bình hoa, đợi gã bồi Ä‘i ra và tá»± há»i khi hắn ra thì mình sẽ làm gì. Khi hắn ra,  tôi sẽ có thể vào. Chắc chắn phải có ngưá»i trong Phòng 208. Nếu má»i việc tiếp  tục tiến triển như lần trước (mà quả tháºt là như váºy), thì cá»a phải không khóa.  Nhưng mặt khác tôi cÅ©ng có thể tạm thá»i quên cái phòng Ä‘i, hẵng theo chân gã bồi  trước đã. Khi đó có thể tôi sẽ đến được nÆ¡i y xuất phát. 
 
Tôi phân vân má»™t  lát không biết chá»n đưá»ng nào, cuối cùng tôi quyết định Ä‘i theo gã bồi. Có cái  gì đó nguy hiểm Ä‘ang lẩn lút trong Phòng 208, cái gì đó có thể gây háºu quả chết  ngưá»i. Tôi vẫn nhá»› như in cái tiếng gõ sắc gá»n trong bóng tối, ánh lóe màu trắng  đầy bạo lá»±c cá»§a váºt gì đó giống như con dao. Tôi phải tháºt tháºn trá»ng. Trước hết  hãy cứ xem gã bồi sẽ dẫn tôi Ä‘i đâu. Sau đó tôi có thể quay lại phòng này. Chỉ  có Ä‘iá»u bằng cách nào? Tôi thá»c hai tay vào túi quần, trong đó ngoài chiếc vÃ,  Ãt tiá»n lẻ và chiếc khăn mùi soa còn có má»™t cây bút bi nhá». Tôi rút cây bút ra,  vạch má»™t đưá»ng lên tay xem có còn má»±c không. Tôi có thể dùng bút này đánh dấu  lên tưá»ng trong khi Ä‘i theo gã bồi. Sau đó tôi khả dÄ© lần theo dấu mà trở vá». Sẽ  tìm được thôi. 
 
Cá»a mở, tên bồi bước ra tay không. Hắn đã để lại má»i thứ  trong phòng kể cả chiếc khay. Äóng cá»a phòng lại xong, hắn ưỡn thẳng ngưá»i rồi  vừa huýt sáo Chim ác là ăn cắp vừa tất tả Ä‘i ngược lại đưá»ng mà hắn đã đến đây.  Tôi bước ra khá»i chá»— nấp sau chiếc bình hoa lá»›n mà theo gót y. Má»—i khi hành lang  tẽ làm hai, tôi lại đánh má»™t dấu X nhá» màu xanh lÆ¡ trên bức tưá»ng màu kem. Gã  bồi không há» ngoái lại. Cách hắn Ä‘i có cái gì đó tháºt đặc biệt. Hắn có thể ứng  thà vào Cuá»™c thi Vô địch vá» Phong cách Äi đứng dành cho các Bồi Khách sạn Toàn  Thế giá»›i. Dáng Ä‘i cá»§a hắn như thể hùng hồn tuyên bố: "Äã là bồi khách sạn thì  phải Ä‘i thế này này: đầu ngẩng cao, hàm chìa ra đằng trước, lưng thẳng, tay Ä‘ung  đưa Ä‘á»u đặn theo nhịp cá»§a Chim ác là ăn cắp, sải từng bước dài dá»c hành lang".  Hắn rẽ nhiá»u góc quanh, Ä‘i lên Ä‘i xuống nhiá»u Ä‘oạn cầu thang, Ä‘i dá»c theo những  quãng hành lang ánh sáng khi má» khi tá», ngang qua những hốc thụt trên tưá»ng làm  tạo ra nhiá»u loại bóng Ä‘en. Tôi giữ má»™t khoảng cách hợp lý phÃa sau hắn nhằm  tránh bị phát hiện, nhưng bám theo hắn cÅ©ng chẳng lấy gì làm khó. Má»—i khi gặp  má»™t góc quanh thì hắn cÅ©ng biến mất trong khoảnh khắc, nhưng chẳng việc gì phải  lo mất dấu bởi hắn không ngừng huýt sáo vang lừng. 
 
Như con cá hồi di cư  ngược dòng sông rốt cuá»™c cÅ©ng tìm đến được má»™t cái hồ yên tÄ©nh, gã bồi ra khá»i  hành lang cuối cùng để bước vào má»™t gian tiá»n sảnh khách sạn, chÃnh là gian tiá»n  sảnh lắm ngưá»i nÆ¡i tôi đã thấy Wataya Noboru trên màn ảnh truyá»n hình. Tuy nhiên  lần này gian tiá»n sảnh vắng lặng, chỉ có dăm ngưá»i ngồi trước má»™t chiếc tivi lá»›n  xem chương trình tin tức cá»§a NHK. Gã bồi đã thôi huýt sáo từ khi sắp ra tá»›i chá»—  tiá»n sảnh để không làm phiá»n má»i ngưá»i. Giá» thì hắn Ä‘ang băng qua gian tiá»n sảnh  rồi biến mất sau má»™t cánh cá»a có chữ đỠ"Chỉ dành cho nhân viên". 
 
Giả vá»  giết thì giá», tôi Ä‘i tha thẩn quanh gian tiá»n sảnh, ngồi lên hết sofa này lại  tá»›i sofa khác, nhìn lên trần nhà, kiểm tra độ dày cá»§a tấm thảm dưới chân. Äoạn  tôi Ä‘i lại chá»— má»™t quầy Ä‘iện thoại trả tiá»n, đút má»™t đồng xu vào, nhưng cái Ä‘iện  thoại này cÅ©ng chết câm như Ä‘iện thoại trong căn buồng kia. Tôi bèn nhấc ống  nghe má»™t Ä‘iện thoại ná»™i bá»™ khách sạn rồi bấm số "208", nhưng cả Ä‘iện thoại này  cÅ©ng chết. 
 
Thế rồi tôi ngồi xuống má»™t chiếc ghế cách xa chá»— đám ngưá»i kia  Ä‘ang ngồi xem tivi để có thể kÃn đáo quan sát há». Nhóm kia gồm có mưá»i hai  ngưá»i, chÃn đàn ông và ba đàn bà, hầu hết trạc ba mươi, bốn mươi tuổi, có hai  ngưá»i trạc ngoài năm mươi. Toàn bá»™ đám đàn ông Ä‘á»u mặc com-lê hay áo khoác thể  thao, cà vạt chỉnh tá», Ä‘i giày da. Há» chỉ khác nhau chút Ãt vá» chiá»u cao và cân  nặng, còn thì chẳng ai có nét gì đặc biệt. Ba ngưá»i đàn bà Ä‘á»u khoảng ngoài ba  mươi tuổi, ăn mặc tươm tất, trang Ä‘iểm cẩn tháºn. Thoạt trông có thể ngỡ rằng há»  vừa Ä‘i dá»± há»p mặt bạn há»c cÅ© vá», chỉ có Ä‘iá»u há» lại ngồi riêng rẽ và chẳng tá»  dấu hiệu gì là quen biết nhau. Tháºt ra nhóm này hẳn Ä‘á»u là những ngưá»i xa lạ,  chỉ tình cá» gặp nhau ở chá»— cùng quan tâm đến những gì Ä‘ang chiếu trên màn hình  tivi. Há» không há» trao đổi ý kiến, không nhìn nhau cÅ©ng chẳng gáºt đầu vá»›i  nhau. 
 
Ngồi trên chiếc ghế ở đằng xa, tôi cÅ©ng theo dõi tin tức. Các bản  tin chẳng có gì đặc biệt lý thú đối vá»›i tôi - má»™t ông thống đốc cắt băng khánh  thành con đưá»ng má»›i, má»™t lô bút chì dành cho trẻ con bị phát hiện là có chứa độc  tố, má»™t tài xế xe tải tá» nạn vì đâm phải chiếc xe buýt chở khách du lịch ở  Asahikawa do đưá»ng đóng băng trÆ¡n trượt và bão tuyết lá»›n nên tầm nhìn kém, vài  khách du lịch bị thương, đó là má»™t nhóm khách Ä‘ang trên đưá»ng đến khu nghỉ có  suối nước nóng. Phát ngôn viên Ä‘á»c lần lượt từng mẩu tin bằng giá»ng bình thản,  như Ä‘ang bày các quân bài ra trước mặt. Tôi nghÄ© đến chiếc tivi trong nhà ông  Honda, nhà chiêm tinh. Tivi cá»§a ông lúc nào cÅ©ng báºt kênh NHK. 
 
Hình ảnh  các tin tức truyá»n qua không khà này vừa thá»±c lại vừa không đối vá»›i tôi. Tôi  thấy thương cảm cho tay tài xế xe tải ba mươi bảy tuổi chết trong vụ tai nạn.  Không ai muốn chết như thế cả - quằn quại chết dần vì ná»™i tạng bị giáºp nát giữa  má»™t cÆ¡n bão tuyết ở Asahikawa. Nhưng tôi không quen biết tay tài xế đó, anh ta  cÅ©ng chẳng biết tôi. Thành thá» mối cảm thông cá»§a tôi đối vá»›i anh ta chẳng há»  mang tÃnh cá nhân. Tôi chỉ có thể cảm thấy má»™t mối cảm thông chung chung đối vá»›i  má»™t con ngưá»i chẳng may gặp phải cái chết bất ngá», Ä‘au đớn. Cái cảm xúc chung  chung đó có thể rất thá»±c vá»›i tôi, nhưng đồng thá»i cÅ©ng không thá»±c chút nào. Tôi  rá»i mắt khá»i màn hình tivi mà nhìn quanh gian tiá»n sảnh rá»™ng lá»›n, vắng tanh má»™t  lần nữa. CÅ©ng chẳng có gì để chú mục vào. Không thấy nhân viên khách sạn, quầy  bar nhá» thì chưa mở. Váºy duy nhất trên tưá»ng là bức tranh sÆ¡n dầu lá»›n vẽ má»™t  ngá»n núi. 
 
Khi lại quay sang màn hình tivi, tôi nhìn thấy cáºn cảnh má»™t  gương mặt quen thuá»™c - Wataya Noboru. Tôi ngồi thẳng dáºy, chú ý lắng nghe lá»i  cá»§a phóng viên. Có chuyện đó đã xảy ra vá»›i Wataya Noboru. Tôi đã bá» mất Ä‘oạn đầu  cá»§a bản tin. Chẳng mấy chốc sau, bức ảnh biến mất và phóng viên xuất hiện trên  màn hình. Anh ta Ä‘eo cà vạt, mặc áo khoác, đứng trước cá»a vào má»™t tòa nhà lá»›n,  tay cầm micro. 
 
"... láºp tức đưa vào Bệnh viện cá»§a Trưá»ng Äại há»c Y khoa  Phụ nữ Tokyo và hiện Ä‘ang được chăm sóc đặc biệt, nhưng cho đến giá» chúng ta chỉ  biết rằng ông vẫn chưa hồi tỉnh vì bị má»™t kẻ tấn công lạ mặt đánh nứt sá». Các  bác sÄ© từ chối bình luáºn, liệu vết thương có nguy hiểm đến tÃnh mạng ông hay  không. Tưá»ng trình chi tiết vá» tình trạng cá»§a ông sẽ được công bố sau. Tưá»ng  thuáºt trá»±c tiếp từ cổng chÃnh Äại há»c Y khoa Phụ nữ Tokyo..." 
 
á»ng kÃnh  lại quay vá» phòng thu. Ngưá»i dẫn chương trình bắt đầu Ä‘á»c má»™t mẩu giấy ngưá»i ta  vừa đưa cho. "Theo báo cáo má»›i nhất. Dân biểu Wataya Noboru đã bị trá»ng thương ở  đầu trong má»™t cuá»™c hành hung chà mạng. Kẻ hành hung trẻ tuổi đã đột nháºp vào văn  phòng cá»§a ông tại Quáºn Minata, Tokyo lúc 11 giá» 30 trưa nay và, ngay trước mặt  những ngưá»i Ä‘ang tiếp kiến Dân biểu Wataya Noboru, đã dùng má»™t cây gáºy đánh bóng  chày đánh mấy cú mạnh liên tiếp lên đầu dân biểu Wataya gây thương tÃch nghiêm  trá»ng cho ông." 
 
Màn hình chiếu cảnh ngôi nhà nÆ¡i tá»a lạc văn phòng cá»§a  Wataya Noboru. 
 
"Hung thá»§ giả vá» là khách đến thăm văn phòng cá»§a Wataya  Noboru, giấu cây gáºy bóng chày trong má»™t chiếc ống dài thưá»ng dùng để đựng các  bản đồ án. Các nhân chứng cho biết, y đã lôi gáºy ra khá»i ống rồi tấn công mà  chẳng nói chẳng rằng." 
 
Màn hình chiếu cảnh văn phòng nơi xảy ra tội ác.  Ghế nằm lăn lóc trên sàn, gần đó là một vũng máu đen kịt. 
 
"Vụ hành hung  diá»…n ra bất ngỠđến ná»—i cả Dân biểu Wataya lẫn những ngưá»i Ä‘ang ở trong phòng  cùng ông Ä‘á»u không kịp trở tay. Sau khi kiểm tra xem có chắc là Dân biểu Wataya  đã bất tỉnh chưa, hung thá»§ má»›i rá»i khá»i hiện trưá»ng, tay vẫn nắm cây gáºy bóng  chày. Các nhân chứng cho biết hung thá»§ trạc ba mươi tuổi, mặc áo khoác màu xanh  lÃnh thá»§y, đội mÅ© len trượt tuyết cÅ©ng màu xanh lÃnh thá»§y, Ä‘eo kÃnh sẫm màu. Hắn  cao xấp xỉ 1,75 mét, có má»™t vết trông như vết bầm trên má phải. Cảnh sát Ä‘ang  truy lùng hung thá»§, dưá»ng như hắn đã kịp trà trá»™n vào đám đông mà biến mất không  dấu vết." 
 
Màn hình cho thấy cảnh sát Ä‘ang ở hiện trưá»ng nÆ¡i xảy ra tá»™i  ác, sau đó là cảnh đưá»ng phố nhá»™n nhịp ở khu Akasaka. 
 
Gáºy bóng chày? Vết  bầm trên mặt? Tôi cắn môi. 
 
"Wataya Noboru là má»™t ngôi sao Ä‘ang lên trong  giá»›i kinh tế gia và các nhà bình luáºn chÃnh trị. Mùa xuân năm nay ông đã được  bầu vào Hạ viện, nối bước bác mình là Wataya Yoshiraka, thành viên lâu năm cá»§a  Nghị viện. Từ đó ông đã được công chúng rá»™ng rãi thừa nháºn là má»™t nhà chÃnh trị  và nhà luáºn chiến có tầm ảnh hưởng sâu rá»™ng. Ngưá»i ta đặt rất nhiá»u kỳ vá»ng vào  ông. Hiện cảnh sát Ä‘ang tiến hành Ä‘iá»u tra theo hai hướng: má»™t, đây có thể là vụ  hành hung có động cÆ¡ chÃnh trị, hai, có thể là trả thù cá nhân. Chúng tôi xin  lặp lại má»™t lần nữa tin má»›i nhất: sáng nay, Dân biểu Wataya Noboru, má»™t thành  viên lừng tiếng cá»§a Hạ viện, đã bị má»™t kẻ lạ mặt hành hung gây thương tÃch  nghiêm trá»ng ở đầu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Hiện vẫn chưa có thông tin  chi tiết nào vá» tình trạng cá»§a ông. Còn bây giá» là các tin tức  khác..." 
 
Äến đó thì hình như có ngưá»i tắt tivi. Giá»ng phát ngôn viên bị  cắt ngang ná»a chừng, im lặng trùm xuống gian tiá»n sảnh. Má»i ngưá»i nãy giá» căng  thẳng bắt đầu đổi tư thế cho thoải mái. Rõ ràng là há» tụ táºp lại trước màn hình  tivi chỉ vì mục Ä‘Ãch duy nhất là nghe bản tin vá» Wataya Noboru. Sau ki tivi đã  tắt, không ai cỠđộng. Không ai phát ra má»™t tiếng nào. 
 
Ai đã dùng gáºy  bóng chày mà đánh Wataya Noboru? Theo ngưá»i ta mô tả, hung thá»§ có ngoại hình  giống hệt tôi - áo khoác và mÅ© màu xanh lÃnh thá»§y, kÃnh râm, vết bầm trên má,  chiá»u cao, độ tuổi - và cây gáºy bóng chày. Tôi đã để cây gáºy bóng chày dưới đáy  giếng hàng mấy tháng trá»i, nhưng nó vừa biến mất. Nếu đó cÅ©ng là cây gáºy được  dùng để đánh vỡ sá» Wataya Noboru thì ắt hẳn ai đó đã mang nó ra khá»i giếng nhằm  chÃnh mục Ä‘Ãch này. 
 
Ngay lúc đó cái nhìn cá»§a má»™t trong những phụ nữ ở  nhóm ngưá»i kia hướng vào tôi - đó là má»™t phụ nữ gày nhẳng, xương hàm bạnh trông  như con cá. Cô ta Ä‘eo bông tai màu trắng ngay chÃnh giữa cặp *** tai dài. Cô ta  đã xoay ngưá»i trên ghế rồi cứ giữ nguyên tư thế đó mà nhìn tôi không rá»i mắt,  không thay đổi sắc mặt. Kế đó ngưá»i đàn ông hói đằng sau cô ta cÅ©ng đưa mắt theo  hướng nhìn cá»§a cô mà ngoái lại nhìn tôi. Vá» chiá»u cao và vóc dáng, ông ta trông  giống tay chá»§ hiệu giặt là cạnh nhà ga. Từng ngưá»i má»™t, những ngưá»i khác cÅ©ng  ngoái vá» phÃa tôi, như thể đến giá» há» má»›i biết rằng tôi Ä‘ang có mặt ở đó cùng  há». Trước cái nhìn chòng chá»c cá»§a há», tôi không thể không hiểu ra rằng mình Ä‘ang  mặc áo khoác vào đội mÅ© màu xanh lÃnh thá»§y, rằng tôi cao xấp xỉ 1,75 mét, rằng  tôi ba mươi tuổi, rằng tôi có vết bầm trên má phải. Những ngưá»i đó hình như cÅ©ng  biết tôi là em rể cá»§a Wataya Noboru, và tôi không chỉ ghét hắn mà còn căm thù  hắn. Tôi thấy Ä‘iá»u đó trong mắt há». Tôi bấu chặt hai tay ghế, phân vân không  biết phải làm gì. Tôi không dùng gáºy bóng chày để đánh Wataya Noboru. Tôi không  phải loại ngưá»i đó, hÆ¡n nữa tôi không còn cây gáºy. Nhưng chắc chắn há» sẽ chẳng  Ä‘á»i nào tin tôi. Há» chỉ tin những gì đã thấy trên truyá»n hình. 
 
Tôi chầm  cháºm đứng dáºy khá»i ghế, Ä‘i vá» phÃa hành lang đã dẫn tôi đến gian tiá»n sảnh. Tôi  phải rá»i khá»i nÆ¡i này càng nhanh càng tốt. Chẳng ai hân hoan chào đón tôi ở đây.  Vừa Ä‘i được vài bước, tôi ngoảnh lại thì thấy có mấy ngưá»i đã đứng dáºy Ä‘i theo  tôi. Tôi rảo bước, cắt ngang qua gian tiá»n sảnh vá» phÃa hành lang ná». Tôi phải  tìm đưá»ng vá» lại Phòng 208. Trong mồm tôi khô khốc. 
 
Tôi má»›i băng qua được  gian tiá»n sảnh và giẫm bước đầu tiên vào hành lang thì đột nhiên tất cả đèn đóm  trong khách sạn vụt tắt không má»™t tiếng động. Má»™t bức màn Ä‘en nặng trịch từ đâu  rÆ¡i pháºp xuống nhanh như má»™t lưỡi rìu. Ai đó thét lên sau lưng tôi, gần hÆ¡n tôi  tưởng rất nhiá»u, táºn trong lõi giá»ng thét đó có má»™t ná»—i căm thù rắn như  đá. 
 
Tôi vẫn dấn bước trong bóng tối, vừa Ä‘i vừa cẩn tháºn dò dẫm hai tay  theo mặt tưá»ng. Tôi phải thoát khá»i bá»n há». Nhưng bá»—ng tôi chạm phải má»™t cái bàn  nhá», đánh đổ má»™t cái gì trong bóng tối, hẳn là bình lá» gì đó. Nó vừa lăn tròn  vừa kêu lanh canh trên sàn. Cú va chạm khiến tôi ngã dúi dụi xuống mặt thảm. Tôi  lồm cồm bò dáºy, lại mò mẫm Ä‘i dá»c theo hành lang. Ngay khi đó vạt áo khoác cá»§a  tôi bị giáºt mạnh lại như vướng phải Ä‘inh. Phải má»™t thoáng sau tôi má»›i hiểu  chuyện gì đã xảy ra. Ai đó Ä‘ang túm áo khoác tôi mà lôi lại. Không chần chừ, tôi  cởi phắt áo khoác rồi lại sấn tá»›i trong bóng tối. Tôi rẽ má»™t góc quanh, lên nhầm  má»™t cầu thang, lại rẽ má»™t góc quanh nữa, đầu và vai tôi cứ va vào hết váºt này  đến váºt khác. Có lúc tôi vấp má»™t bước chân, ngã dáºp mặt vào tưá»ng. Thế nhưng tôi  không thấy Ä‘au, chỉ hÆ¡i ê ẩm phÃa sau mắt. Không thể để há» tóm được tôi ở  đây. 
 
Hoàn toàn không có ánh sáng nào, không có cả đèn báo  hiệu khẩn cấp mà đáng lẽ phải báºt lên trong trưá»ng hợp khách sạn mất Ä‘iện. Sau  má»™t hồi cuống cuồng tháo chạy không biết trá»i đất là gì nữa trong bóng tối như  má»±c đó, tôi dừng lại lấy hÆ¡i, lắng nghe những tiếng động sau lưng mình. Nhưng  tôi chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim mình Ä‘áºp như Ä‘iên. Tôi quỳ xuống  nghỉ má»™t chút. Hẳn đám ngưá»i kia đã bá» cuá»™c không Ä‘uổi theo tôi nữa. Nếu còn  tiến tá»›i thêm má»™t chút trong bóng tối, có khi tôi sẽ lạc đưá»ng trong cái mê cung  hun hút này. Tôi quyết định cứ ở lại đây, tá»±a lưng vào tưá»ng, cố trấn tÄ©nh  lại. 
 
Ai đã tắt đèn Ä‘i váºy? Tôi không thể tin đó là ngẫu nhiên. Äiá»u đó đã  xảy ra đúng lúc tôi bước vào hành lang trong khi ngưá»i ta Ä‘ang cố bắt kịp tôi.  Rất có thể ai đó đã làm váºy để cứu nguy cho tôi. Tôi cởi mÅ© len ra, dùng khăn  tay lau mồ hôi trên mặt rồi lại đội mÅ© vào. Tôi bắt đầu nháºn thấy cái Ä‘au ở  những phần khác trên cÆ¡ thể, nhưng hình như tôi không bị thương tÃch nào đáng  kể. Tôi nhìn những cây kim lân tinh cá»§a đồng hồ Ä‘eo tay trong bóng tối, rồi lại  nhá»› ra rằng đồng hồ đã đứng từ lúc 11 giá» 30. Äó là lúc tôi trèo xuống giếng,  cÅ©ng là lúc ai đó đã dùng gáºy bóng chày đánh Wataya Noboru tại văn phòng cá»§a  hắn. 
 
Liệu có phải chÃnh tôi đã làm việc đó không? 
 
Trong bóng tối  nhưá»ng này, Ä‘iá»u ấy đâm ra có thể là má»™t khả năng lý thuyết. Có thể là, ở trên  kia, trong thế giá»›i thá»±c, tôi đã đánh hắn bằng gáºy bóng chày và làm hắn trá»ng  thương, nhưng tôi là ngưá»i duy nhất không biết Ä‘iá»u đó. Có lẽ ná»—i thâm thù bên  trong tôi đã tá»± ý Ä‘i đến hành động đó mà chÃnh tôi không biết, để nện hắn má»™t  đòn chà tá». Nhưng tôi nói là Ä‘i ư? Muốn váºy tôi phải đáp tàu Ä‘iện tuyến Odakyu  đến Shinjuku rồi đổi sang tàu Ä‘iện ngầm đến Akasaka. Liệu tôi có thể làm từng ấy  chuyện mà chÃnh mình không biết không? Không, nhất định là không, trừ phi còn có  má»™t cái tôi khác. 
 
"Ông Okada", ai đó nói cạnh tôi trong bóng  tối. 
 
Tim tôi như muốn báºt ra khá»i há»ng. Tôi chịu không hiểu nổi giá»ng nói  đó phát ra từ đâu. Bắp thịt tôi căng cứng trong khi tôi căng mắt nhìn vào bóng  tối, nhưng dÄ© nhiên chẳng nhìn thấy gì. 
 
"Ông Okada", giá»ng nói lại vang  lên. Má»™t giá»ng đàn ông khe khẽ. "Ông Okada đừng lo. Tôi cùng phe vá»›i ông. Chúng  ta đã gặp nhau ở đây má»™t lần. Ông có nhá»› không?" 
 
Tôi nhá»›. Tôi biết giá»ng  nói này. Äó là giá»ng cá»§a gã đàn ông không mặt. Nhưng tôi cần phải tháºn trá»ng.  Tôi không sẵn sàng trả lá»i. 
 
- Ông phải rá»i khá»i nÆ¡i này càng nhanh càng  tốt, ông Okada ạ. Äèn sáng là há» sẽ tìm thấy ông ngay. Theo tôi, tôi biết má»™t  lối tắt. 
 
Gã đàn ông báºt má»™t cây đèn bút. Nó hắt ra má»™t tia sáng nhá» xÃu,  song vừa đủ để cho tôi nhìn bước chân. "Lối này", gã giục. Tôi lồm cồm đứng dáºy  hấp tấp theo sau gã. 
 
- Chắc hẳn ông là ngưá»i đã tắt đèn cho tôi phải  không? - Tôi há»i gã từ đằng sau. 
 
Gã không đáp, nhưng cÅ©ng không phá»§  nháºn. 
 
- Cám ơn, - tôi nói. - Suýt chút nữa thì... 
 
- Mấy ngưá»i đó  nguy hiểm lắm, - gã nói. - Nguy hiểm hÆ¡n ông tưởng nhiá»u. 
 
Tôi há»i  gã: 
 
- Có tháºt là Wataya Noboru bị đánh trá»ng thương không? 
 
- Trên  tivi ngưá»i ta nói thế, - gã đáp, cẩn tháºn lá»±a lá»i. 
 
- Nhưng tôi không làm  việc ấy, - tôi nói. - Lúc đó tôi đang ngồi dưới giếng, một mình. 
 
- Nếu  ông bảo váºy, tôi tin ông nói đúng, - gã đáp vá»›i vẻ thản nhiên. Gã mở cánh cá»a  rồi vừa rá»i đèn xuống dưới chân vừa bước lên má»™t cầu thang ở phÃa bên kia cá»a.  Äó là má»™t cầu thang dài đến ná»—i Ä‘i được ná»a chừng thì tôi không còn biết hai  chúng tôi Ä‘ang lên hay Ä‘ang xuống nữa. Tháºm chà tôi không chắc đây có phải là  cầu thang không. 
 
- Liệu có ngưá»i nào khả dÄ© làm chứng rằng lúc đó ông  Ä‘ang ở dưới giếng không? - Gã há»i mà không ngoái lại. 
 
Tôi không nói gì.  Chẳng có ngưá»i nào như váºy cả. 
 
- Trong trưá»ng hợp đó, việc khôn ngoan  nhất ông nên làm là chạy trốn. HỠđã tá»± xác định rằng ông là thá»§ phạm. 
 
-  "Há»" là ai? 
 
Lên đến cầu thang, gã đàn ông rẽ phải, Ä‘i má»™t quãng ngắn, mở  má»™t cánh cá»a rồi bước ra hành lang. Äến đây gã dừng lại nghe ngóng động tÄ©nh.  "Ta phải nhanh lên. Nắm lấy áo tôi". 
 
Tôi nắm lấy vạt dưới áo khoác cá»§a gã  theo lá»i gã. 
 
Gã đàn ông không mặt nói: 
 
- Những ngưá»i đó luôn luôn  dán chặt vào chiếc tivi. ChÃnh vì lẽ đó ông má»›i bị ngưá»i ta căm ghét đến váºy ở  đây. Há» rất thÃch ông anh vợ cá»§a ông. 
 
- Ông biết tôi là ai à? - Tôi  há»i. 
 
- Dĩ nhiên tôi biết. 
 
- Váºy thì ông có biết, Kumiko giá» Ä‘ang ở  đâu không? 
 
Gã đàn ông không nói gì. Tôi nắm chặt Ä‘uôi áo khoác gã, như  thể hai chúng tôi Ä‘ang chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i nào đó trong bóng tối, hối hả rẽ má»™t  góc quanh nữa, xuống má»™t cầu thang ngắn, băng qua cánh cá»a nhá» bà máºt, qua má»™t  lối Ä‘i kÃn đáo trần thấp lè tè, lại vào má»™t hành lang nữa. Cái lá»™ trình kỳ lạ  lắt léo này cá»§a gã đàn ông không mặt chả khác gì má»™t hành trình vô táºn băng qua  lòng ruá»™t cá»§a má»™t bức tượng đồng khổng lồ. 
 
- Cho tôi nói Ä‘iá»u này, ông  Okada. Tôi không biết được má»i Ä‘iá»u ở đây đâu. NÆ¡i này rất rá»™ng lá»›n, phạm vi  trách nhiệm cá»§a tôi chá»§ yếu là ở gian tiá»n sảnh. Có nhiá»u chuyện mà tôi không  biết lắm. 
 
- Ông có biết tay bồi hay huýt sáo không? 
 
- Không, tôi  không biết. Ở đây chẳng có bồi nào cả, huýt sáo hay không huýt sáo cÅ©ng váºy. Nếu  ông có thấy má»™t gã bồi đâu đó ở đây thì tháºt ra hắn không phải là bồi đâu: ấy là  má»™t cái gì đó cải dạng thành gã bồi. Mà tôi quên há»i ông, ông muốn đến Phòng 208  đúng không? 
 
- Äúng. Tôi cần gặp má»™t ngưá»i đàn bà ở đó. 
 
Nghe váºy,  gã đàn ông chẳng nói gì. Gã không gặng há»i chi tiết vá» ngưá»i đàn bà, cÅ©ng chẳng  há»i xem tôi có chuyện gì cần gặp cô ta. Gã vẫn tiếp tục Ä‘i dá»c hành lang vá»›i  những sải bước đầy tá»± tin cá»§a má»™t ngưá»i biết rõ nÆ¡i này, lôi tôi lẵng nhẵng theo  sau như chiếc xà lan, qua má»™t lá»™ trình phức tạp. 
 
Rốt cuá»™c, không báo  trước, gã đứng khá»±ng lại trước má»™t cánh cá»a. Tôi đâm sầm vào gã từ đằng sau, gần  như làm gã ngã bổ chá»ng. Lúc va chạm, tôi cảm thấy da thịt gã nhẹ bẫng, dưá»ng  như tôi má»›i va vào má»™t cái vá» ve sầu rá»—ng. Gã nhanh chóng gượng thẳng ngưá»i dáºy  rồi dùng đèn pin bá» túi soi lên biển số phòng: 208. 
 
- Cá»a này không khóa,  - gã nói. - Ông cầm đèn theo mà dùng. Tôi có thể quay vá» trong bóng tối được.  Vào xong thì khóa cá»a lại, đừng mở ra cho bất cứ ai. Dù có việc gì Ä‘i nữa, hãy  cố giải quyết cho nhanh rồi quay vá» nÆ¡i ông xuất phát. NÆ¡i này nguy hiểm lắm.  Ông là kẻ đột nháºp không ai má»i mà đến, và tôi là ngưá»i duy nhất đứng vá» phÃa  ông. Äừng quên Ä‘iá»u đó. 
 
- Ông là ai? - Tôi há»i. 
 
Gã đàn ông trao  cây đèn pin cho tôi như trao gáºy tiếp sức. "Tôi là ngưá»i rá»—ng", gã nói. Hướng  khuôn mặt không có mặt vá» phÃa tôi, gã đứng trong bóng tối đợi tôi trả lá»i,  nhưng tôi không tìm được lá»i nào cho đúng. Cuối cùng, chẳng nói chẳng rằng, gã  biến mất. Má»›i giây trước gã còn đứng ngay trước mặt tôi, giây sau gã đã bị nuốt  chá»ng vào bóng tối. Tôi rá»i đèn vá» phÃa gã, nhưng chỉ có má»™t mảng tưá»ng trắng  xỉnh hiện ra từ bóng tối. 
 
* * * 
 
Như gã đàn ông đã nói, cá»a Phòng  208 không khóa. Quả đấm cá»a xoay trong tay tôi không má»™t tiếng động. Tôi cẩn  tháºn tắt đèn pin rồi cố bước vào càng êm càng tốt. CÅ©ng như trước, phòng im lặng  như tá», tuyệt không động tÄ©nh. Có tiếng những viên đá Ä‘ang tan kêu răng rắc khe  khẽ trong xô đựng đá. Tôi báºt đèn pin rồi quay lưng lại khóa cá»a. Then cá»a cài  vang lên má»™t tiếng cạch kim khà khô khốc, nghe to má»™t cách bất thưá»ng trong  phòng này. Trên chiếc bàn ở giữa phòng là chai Cutty Sark vẫn chưa mở, hai chiếc  ly sạch, xô đựng đầy nước đá còn má»›i nguyên. Chiếc khay màu bạc cạnh bình hoa  phản chiếu đèn pin hắt ra má»™t ánh lóe đầy nhục cảm, như thể nó đã đợi tôi từ lâu  lắm. Dưá»ng như để đáp lại, mùi phấn hoa trở nên gắt hÆ¡n trong má»™t khoảnh khắc.  Không khà quanh tôi đặc quánh lại, trá»ng lá»±c dưá»ng như tăng lên. Tá»±a lưng vào  cánh cá»a, tôi quan sát chuyển động quanh tôi trong ánh đèn pin. 
 
NÆ¡i này  nguy hiểm lắm. Ông là kẻ đột nháºp không ai má»i mà đến, và tôi là ngưá»i duy nhất  đứng vá» phÃa ông. Äừng quên Ä‘iá»u đó. 
 
- Äừng rá»i ánh sáng ấy lên tôi, -  má»™t giá»ng phụ nữ vang lên từ phòng trong. - Ông có hứa là sẽ không rá»i ánh sáng  ấy lên tôi không? 
 
- Tôi hứa, - tôi nói. 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:28 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  34 
 
Ãnh sáng Ä‘om đóm 
♦ 
Phá bá» lá»i  nguyá»n 
♦ 
Thế giới nơi đồng hồ báo thức reo vào buổi  sáng
 
 
 
 
 
 
– Tôi hứa, – tôi nói, nhưng giá»ng tôi có vẻ giả tạo  thế nào đó, như khi ta nghe thu băng giá»ng nói cá»§a chÃnh mình váºy. 
– Tôi muốn  nghe ông nói Ä‘iá»u này: rằng ông sẽ không rá»i ánh sáng đó lên tôi. 
– Tôi sẽ  không rá»i ánh sáng đó lên cô, tôi hứa. 
– Ông có hứa tháºt không? Ông nói tháºt  vá»›i tôi chứ? 
– Tôi nói tháºt vá»›i cô mà. Tôi không nuốt lá»i hứa đâu. 
– Thế  thì tôi chỉ muốn là, nếu ông không phiá»n, xin hãy rót hai ly whisky có đá rồi  mang vào đây. Nhá»› cho nhiá»u đá nhé. 
Cô ta nói bằng giá»ng ngá»ng ngịu chả chá»›t  nghe như trẻ con, mặc dù giá»ng nói thuá»™c vá» má»™t phụ nữ trưởng thành, nhạy cảm.  Tôi đặt cây đèn pin xuống bàn theo chiá»u dá»c, rồi Ä‘i pha whisky. Tôi cho đá vào  hai ly rồi rót whisky lên. Tôi phải hình dung rõ ràng tưá»ng táºn trong đầu vá»  từng động tác mà hai bàn tay tôi Ä‘ang làm. Những bóng Ä‘en lá»›n cháºp chá»n trên  tưá»ng theo từng cỠđộng cá»§a tay tôi. 
Tôi Ä‘i vào phòng trong, tay phải cầm hai  ly whisky, tay trái cầm đèn pin rá»i lên sàn để soi đưá»ng. Không khà có vẻ lạnh  hÆ¡n trước. Hẳn là khi tháo chạy trong bóng tối tôi đã vã mồ hôi khắp ngưá»i mà  không biết, giá» mồ hôi ráo Ä‘i má»›i thấy lạnh. Tôi nhá»› mình đã cởi áo khoác bá» lại  trên đưá»ng chạy. 
Như đã hứa, tôi tắt đèn nhét vào túi quần. Rồi tôi mò mẫm  đặt má»™t ly whisky lên bàn, Ä‘oạn cầm ly còn lại đến ngồi ở chiếc ghế có tay dá»±a  bên cạnh giưá»ng. Tối như má»±c, nhưng tôi vẫn nhá»› cách bố trà đồ đạc trong  phòng. 
Tôi như nghe tiếng những tấm ga trải giưá»ng cá» vào nhau sá»™t soạt. Cô  ta Ä‘ang nhổm dáºy trên đệm, tá»±a lưng vào tấm ván đầu đệm, ly rượu cầm trong tay.  Cô ta khẽ lắc ly, khuấy đá rồi nhấp má»™t ngụm whisky. Trong bóng tối, tất cả  những âm thanh đó nghe như tiếng động ná»n trong má»™t vở kịch truyá»n thanh. Tôi  ngá»i mùi thÆ¡m rượu whisky trong tay, nhưng không uống. 
– Lâu lắm rồi má»›i gặp  nhau nhỉ, – tôi nói. Giá»ng tôi giá» nghe có vẻ đúng là giá»ng tôi hÆ¡n ban  nãy. 
– Thế kia à? – cô ta nói. – Em không hiểu nói váºy là sao, “lâu†hay “lâu  lắmâ€? 
– Theo tôi nhá»› thì chÃnh xác là má»™t năm và năm tháng, – tôi nói. 
– Ừ  thì thế, – cô ta đáp, vẻ thá» Æ¡. – Em không nhá»› chÃnh xác. 
Tôi đặt ly của mình  xuống sàn rồi bắt tréo chân. 
– Lần trước tôi đến đây thì cô không có mặt phải  không? 
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là em có mặt. Ngay ở đây. Trên giưá»ng. Em luôn luôn ở  đây mà. 
– Nhưng tôi biết chắc là lần đó tôi vào Phòng 208. Äây là Phòng 208  đấy chứ? 
Cô xoay xoay viên đá trong ly rồi vừa nói vừa cưá»i: 
– Em thì em  biết chắc là anh không biết chắc. Lần trước anh vào Phòng 208 khác, cái đó thì  chắc chắn. 
Có cái gì đó bất an trong giá»ng cô ta khiến tôi bứt rứt khó chịu.  Có lẽ rượu tác động đến cô ta chăng. Tôi tháo mÅ© len đặt lên đầu gối. 
Tôi bảo  cô ta: 
– Äiện thoại không gá»i được mà, cô biết đấy. 
– Vâng, em biết, – cô  ta nói, giá»ng có vẻ cam chịu. – Ngưá»i ta cắt rồi. Ngưá»i ta biết em rất hay gá»i  Ä‘iện thoại mà. 
– Há» là những ngưá»i Ä‘ang giữ cô ở đây phải không? 
– Nói thế  nào nhỉ. Em chả biết nữa. – Cô ta vừa nói vừa cưá»i khẽ. Không khà xáo động làm  nụ cưá»i cô run lên. 
Quay mặt vá» phÃa cô, tôi nói: 
– Tôi nghĩ mãi vỠcô  suốt bấy lâu nay. Ngay từ lần đầu tôi đến đây. Nghĩ vỠviệc cô là ai, cô làm gì  ở đây. 
– Nghe thú nhỉ, – cô nói. 
– Tôi đã tưởng tượng ra đủ thứ khả năng,  nhưng chưa thể chắc Ä‘iá»u gì cả. Tôi chỉ má»›i ở giai Ä‘oạn tưởng tượng thôi. 
–  ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, – cô nói, như thể cảm kÃch. – Váºy là anh chưa thể chắc Ä‘iá»u  gì cả, anh vẫn Ä‘ang ở giai Ä‘oạn tưởng tượng. 
– Äúng váºy, – tôi nói. – Mà tôi  cÅ©ng có thể nói thế này nữa: tôi nghÄ© em là Kumiko. Ban đầu tôi chưa nháºn ra,  nhưng giá» thì tôi càng lúc càng tin chắc thế. 
– á»’, anh tin chắc thế à? – Cô  im lặng má»™t chút rồi nói, có vẻ thÃch thú. – Váºy em là Kumiko? 
Trong má»™t  khoảnh khắc tôi mất hết cảm giác vá» phương hướng, như thể tất cả những gì tôi  Ä‘ang làm Ä‘á»u trái khoáy: tôi đã đến nhầm nÆ¡i, nói nhầm lá»i vá»›i nhầm ngưá»i. Chỉ  tổ mất thì giá», má»™t con đưá»ng vòng vô nghÄ©a. Nhưng tôi cố giữ thẳng ngưá»i trong  bóng tối. Tôi bấu chặt cả hai tay vào chiếc mÅ© đặt trên lòng mình như để kiểm  tra tÃnh xác thá»±c. 
– Phải, tôi nghÄ© em là Kumiko. Bởi vì má»i chuyện Ä‘á»u từ đó  mà ra cả. Em đã từ đây mà gá»i Ä‘iện thoại cho tôi không biết bao nhiêu lần. Em cố  truyá»n đạt cho tôi má»™t thông Ä‘iệp bà máºt nào đó. Má»™t bà máºt vá» Kumiko. Má»™t bà  máºt mà Kumiko tháºt trong Ä‘á»i thá»±c không đủ sức nói cho tôi biết. Thế nên em phải  làm việc đó thay cô ấy, bằng những lá»i như má»™t thứ ám hiệu. 
Cô ta không nói  gì một lát. Cô nâng ly lên nhấp một ngụm whisky nữa, rồi bảo: 
– Em không  biết. Nhưng nếu anh đã nghÄ© váºy thì chắc là đúng. Có thể em đúng là Kumiko tháºt.  Nhưng em không chắc lắm. Thành thá»â€¦ nếu quả tháºt… em đúng là Kumiko thá»±c… thì  hẳn em có thể nói vá»›i anh bằng giá»ng cá»§a Kumiko… Äúng không? Nếu váºy thì sẽ hÆ¡i  rối má»™t chút. Không sao chứ? 
– Không sao cả, – tôi nói. Lại má»™t lần nữa,  giá»ng tôi như mất Ä‘i phần nào bình tÄ©nh và má»™t cảm thức vá» thá»±c tại. 
Cô hắng  giá»ng trong bóng tối. 
– Thì đây, thá» xem. Em không biết liệu có được không. –  Cô lại báºt cưá»i khẽ. – Có dá»… đâu mà. Anh có vá»™i không? Anh nán lại ở đây má»™t  chút được không? 
– Tôi không biết nữa, – tôi nói. 
– Äợi má»™t chút thôi. Xin  lá»—i. E hèm… Em xong ngay đây, bây giá» thôi. 
Tôi đợi. 
– Váºy là, anh đến đây  để tìm em. Anh muốn gặp em, phải không? – giá»ng nghiêm trang cá»§a Kumiko vang lên  trong bóng tối. 
Äã lâu, từ buổi sáng mùa hè kia, khi tôi kéo khóa áo cho  Kumiko, tôi không được nghe giá»ng nói cá»§a nàng. Lúc ấy nàng xức má»™t thứ nước hoa  má»›i ở sau tai, nước hoa cá»§a kẻ nào khác tặng. Hôm ấy nàng bá» nhà Ä‘i và không bao  giá» trở vá». Dù cái giá»ng vang lên trong bóng tối kia là giá»ng thá»±c hay giá»ng  giả, nó đưa tôi quay lại buổi sáng đó trong má»™t khoảnh khắc. Tôi ngá»i thấy được  mùi nước hoa, thấy được làn da trắng cá»§a lưng Kumiko. Khoảnh khắc đó đặc sệt và  nặng trÄ©u trong bóng tối – có lẽ đặc và nặng hÆ¡n là trong thá»±c tại. Tôi siết  chặt chiếc mÅ© trong hai bàn tay. 
– Nói đúng ra, anh không đến đây để gặp em.  Anh đến là để đưa em vá», – tôi nói. 
Cô khẽ thở dài trong bóng tối. 
– Sao  anh lại tha thiết muốn đưa em vá» như váºy chứ? 
– Bởi vì anh yêu em, – tôi nói.  – Và anh biết em cũng yêu anh, em cần anh. 
– Anh có vẻ tá»± tin quá nhỉ, –  Kumiko – hay giá»ng cá»§a Kumiko – nói. Không có vẻ gì là chế giá»…u trong giá»ng cá»§a  nàng. Nhưng trong giá»ng đó cÅ©ng chẳng có gì là ấm áp. 
Tôi nghe thấy tiếng  những viên nước đá trong phòng bên đổi chỗ cho nhau. 
– Nhưng muốn đưa được em  vá», anh còn phải giải má»™t vài câu đố, – tôi nói. 
– Bây giá» má»›i bắt đầu thì  liệu có hÆ¡i muá»™n không? Em sợ anh không có nhiá»u thá»i gian lắm đâu. 
Nàng nói  đúng. Thá»i gian không còn nhiá»u mà lại có quá nhiá»u thứ cần phải nghÄ©. Tôi lấy  lưng bàn tay lau mồ hôi Ä‘á»ng trên lông mày. Äây có lẽ là cÆ¡ há»™i cuối cùng cá»§a  tôi, tôi tá»± nhá»§. Tôi cần phải nghÄ©. 
– Anh cần em giúp, – tôi nói. 
– Giúp  thế nào? – Giá»ng Kumiko há»i. – Vị tất em đã giúp anh được. Nhưng em sẽ cố. 
–  Câu há»i đầu tiên là tại sao em bá» anh. Anh muốn biết lý do tháºt. Anh biết trong  thư em nói gì – rằng em đã dan dÃu vá»›i ngưá»i khác. DÄ© nhiên anh đã Ä‘á»c thư. Äá»c  Ä‘i Ä‘á»c lại, Ä‘á»c mãi. Tháºt ra nó cÅ©ng giải thÃch được má»™t phần nào đó. Nhưng anh  không tin ấy là lý do tháºt. Nghe nó không tháºt lắm. Anh không bảo đó là nói dối,  nhưng anh không khá»i cảm thấy đó chẳng qua chỉ là má»™t thứ ẩn dụ thôi. 
– Ẩn  dụ?! – Nghe giá»ng cô ta tháºt sá»± sá»ng sốt. – Em không hiểu… Nếu ngá»§ vá»›i ngưá»i đàn  ông là ẩn dụ cho má»™t cái gì đó thì em muốn biết đó là cái gì? 
– à anh muốn  nói là anh cảm thấy giải thÃch như thế chỉ để mà giải thÃch thôi. Nó chẳng dẫn  tá»›i đâu hết. Nó chỉ lướt trên bá» mặt. Càng Ä‘á»c thư em, anh càng cảm thấy thế.  Chắc hẳn phải có má»™t lý do nào khác cÆ¡ bản hÆ¡n – tháºt hÆ¡n. Mà lý do đó nhất định  là có liên quan đến Wataya Noboru. 
Tôi cảm thấy cặp mắt nàng nhìn chằm chằm  vào tôi trong bóng tối và chợt nghĩ, biết đâu nàng có thể nhìn thấy tôi. 
–  Liên quan đến Wataya Noboru? Như thế nào? – Giá»ng Kumiko há»i. 
– Thì… tất cả  những sá»± kiện mà anh trải qua Ä‘á»u hết sức phức tạp. Äá»§ loại nhân váºt xuất hiện  trên sân khấu, rồi những sá»± lạ xảy ra cái này tiếp cái kia, đến độ cứ há»… cố suy  nghÄ© lại cho có trình tá»± lá»›p lang là y như rằng anh rối tung lên. Tuy nhiên, nếu  lùi lại má»™t chút mà quan sát thì sẽ thấy sợi chỉ xuyên suốt má»i chuyện là hết  sức rõ ràng. Tất cả cÆ¡ sá»± là do em đã rá»i khá»i thế giá»›i cá»§a anh để chuyển sang  thế giá»›i cá»§a Wataya Noboru. Bước chuyển ấy má»›i là cái quan trá»ng hÆ¡n cả. Còn dù  trên thá»±c tế em có ngá»§ vá»›i ngưá»i này hay ngưá»i ná» Ä‘i nữa thì cÅ©ng chỉ là chuyện  thứ yếu. Chỉ là bá» nổi thôi. Anh muốn nói là nói như váºy. 
Cô ta nghiêng ly  rượu trong bóng tối. Căng mắt vá» phÃa nguồn phát ra tiếng động, tôi cảm giác như  có thể nhìn thấy lá» má» những chuyển động cá»§a cô, nhưng hiển nhiên đó chỉ là ảo  giác. 
– Không phải bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng gá»i thông Ä‘iệp để truyá»n đạt sá»± thá»±c  đâu, ông Okada ạ, – cô nói. Lần này không còn là giá»ng Kumiko nữa. CÅ©ng không  phải giá»ng nhà nhảnh con gái như ban đầu. Äây là má»™t giá»ng khác, thuá»™c vá» má»™t  ngưá»i khác. Nó có vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh, thông minh. – … CÅ©ng như không phải bao giá»  ngưá»i ta cÅ©ng gặp nhau để bá»™c lá»™ cái tôi thá»±c cá»§a mình. Ông Okada có hiểu ý tôi  không? 
– Nhưng dù thế nào Ä‘i nữa, Kumiko Ä‘ang cố gắng truyá»n đạt má»™t Ä‘iá»u gì  đó cho tôi. Dù đó có là sá»± thá»±c hay không, cô ấy cÅ©ng tìm tôi để truyá»n đạt nó.  ChÃnh đó là sá»± thá»±c đối vá»›i tôi. 
Tôi cảm thấy bóng tối quanh mình càng lúc  càng Ä‘áºm đặc hÆ¡n, như thá»§y triá»u buổi đêm dâng lên đầy tràn không tiếng động.  Tôi cần phải nhanh lên. Tôi không còn nhiá»u thá»i gian nữa. Nếu đèn sáng trở lại,  bá»n há» có thể tá»›i đây lùng tôi. Tôi quyết định liá»u nói ra lá»i những ý nghÄ© đã  chầm cháºm hình thành trong trà tôi. 
– Những gì anh nói sau đây hoàn toàn là  sản phẩm cá»§a trà tưởng tượng cá»§a anh. Anh Ä‘oán rằng, trong dòng máu nhà Wataya  có má»™t khuynh hướng di truyá»n nào đó. Khuynh hướng đó là gì anh không rõ, nhưng  nó là má»™t thứ khuynh hướng. Nó là má»™t thứ mà em sợ. ChÃnh vì váºy em luôn sợ có  con. Khi có thai, em đã hoảng loạn vì em lo cái khuynh hướng đó sẽ lá»™ ra ở con  cá»§a chÃnh mình. Nhưng em đã không thể tiết lá»™ Ä‘iá»u bà máºt đó vá»›i anh. Toàn bá»™  câu chuyện bắt đầu từ đó. 
Cô ta không nói gì nhưng lẳng lặng đặt cốc lên bàn  ngủ. Tôi nói tiếp: 
– Còn chị cá»§a em, anh tin chắc rằng chị ấy chết không phải  vì ngá»™ độc thức ăn. Không, nguyên nhân bất thưá»ng hÆ¡n thế nhiá»u. Kẻ chịu trách  nhiệm vá» cái chết cá»§a chị ấy là Wataya Noboru, và chuyện đó em biết. Chị cá»§a em  hẳn đã nói Ä‘iá»u gì vá»›i em vá» chuyện đó trước khi chị chết, đã cảnh báo má»™t Ä‘iá»u  gì cho em. Wataya Noboru có má»™t thứ năng lá»±c đặc biệt nào đó, hắn biết cách tìm  ra những ngưá»i chịu khuất phục cái năng lá»±c ấy rồi bòn rút má»™t cái gì đó từ há».  Hắn ắt hẳn đã dùng cái năng lá»±c đó theo má»™t cách đặc biệt tàn bạo vá»›i Kano  Creta. Cô ấy đã có thể hồi phục bằng cách này hay cách khác, nhưng chị cá»§a em  thì không. Dù gì chị ấy cÅ©ng sống chung nhà vá»›i hắn nên chẳng biết chạy Ä‘i đâu.  Chị ấy không chịu nổi nữa nên chá»n cái chết. Ba mẹ em đã luôn luôn giữ kÃn  chuyện chị ấy tá»± sát. Có đúng váºy không? 
Không có câu trả lá»i. Ngưá»i đàn bà  như muốn xóa Ä‘i sá»± hiện diện cá»§a mình trong bóng tối. 
Tôi nói tiếp: 
– Anh  không biết bằng cách nào và trong hoàn cảnh nào, nhưng cho đến má»™t thá»i Ä‘iểm,  Wataya Noboru đã tăng cưá»ng cái năng lá»±c tàn bạo đó cá»§a hắn má»™t cách nhảy vá»t.  Thông qua truyá»n hình và các phương tiện khác, hắn trở nên có khả năng hướng cái  năng lá»±c đã được khuếch đại này ra ngoài xã há»™i. Giá» hắn Ä‘ang cố gắng lôi ra  ngoài má»™t cái gì đó mà Ä‘a số thiên hạ vẫn giữ kÃn trong bóng tối vô thức cá»§a há».  Hắn muốn lợi dụng cái đó cho ý đồ chÃnh trị cá»§a mình. Äó là má»™t cái gì hết sức  nguy hiểm. Cái mà hắn muốn lôi ra ngoài đó, nó bị vấy bẩn đến chết ngưá»i bởi bạo  lá»±c và máu, nó có liên quan trá»±c tiếp vá»›i những vá»±c sâu Ä‘en tối nhất cá»§a lịch  sá», bởi hiệu quả cuối cùng cá»§a nó là há»§y diệt và xóa bá» con ngưá»i trên quy mô  lá»›n. 
Cô thở dài trong bóng tối. 
– Ông có thể làm Æ¡n pha cho tôi má»™t ly  whisky nữa được không? – Cô nhẹ nhàng há»i. 
Tôi đi lại chỗ bàn ngủ cầm lấy  chiếc ly mà cô vừa uống cạn. Trong bóng tối tôi chỉ có thể làm được ngần ấy động  tác thôi. Tôi cầm đèn pin sang phòng bên pha một cốc whisky mới có đá. 
–  Những Ä‘iá»u ông vừa nói chỉ là do ông tưởng tượng ra thôi phải không? – Cô  há»i. 
– Äúng. Tôi chỉ xâu chuá»—i vài ý nghÄ© lại vá»›i nhau thôi, – tôi nói. – Tôi  chẳng có cách nào chứng minh được. Tôi không có cÆ¡ sở nào để bảo rằng những gì  tôi vừa nói là đúng. 
– Dẫu sao tôi vẫn muốn nghe phần còn lại, nếu như ông  vẫn còn gì để nói thêm. 
Tôi quay lại phòng trong đặt ly rượu lên bàn ngá»§.  Äoạn tôi tắt đèn pin và trở lại ngồi xuống ghế. Tôi táºp trung chú ý kể tiếp câu  chuyện cá»§a mình. 
– Em không biết Ä‘Ãch xác chuyện gì đã xảy ra cho chị gái em,  trừ má»—i việc chị ấy đã cảnh báo cho em má»™t Ä‘iá»u gì trước khi chị mất. Khi đó em  còn quá nhá» lên chưa hiểu được cảnh báo có ý nghÄ©a gì. Nhưng em vẫn thấy được dù  má»™t cách lá» má». Em biết rằng Wataya Noboru đã làm chị em bị ô uế và tổn thương  bằng cách nào đó. Và em cảm thấy trong huyết quản mình có má»™t thứ bà máºt Ä‘en  tối, má»™t cái gì đó mà em không thể nào tránh được. Thế nên, trong ngôi nhà ấy,  em đã luôn luôn cô độc, luôn luôn căng thẳng, phải đấu tranh vá»›i ná»—i bất an âm ỉ  không thể xác định là gì, như má»™t trong những con sứa mà chúng ta đã thấy ở công  viên thá»§y sinh. 
Sau khi em tốt nghiệp đại há»c, và sau bao nhiêu rắc rối vá»›i  gia đình em, em đã lấy anh và rá»i khá»i nhà Wataya. Rồi hai chúng mình sống má»™t  cuá»™c Ä‘á»i êm ả, từng ngày ngày qua, em cÅ©ng dần dần quên Ä‘i cái ná»—i bất an Ä‘en  tối đó. Em bước vào xã há»™i như má»™t con ngưá»i má»›i, em dần dần hồi phục. Äã có má»™t  thá»i tưởng như má»i cái Ä‘á»u êm đẹp vá»›i em. Nhưng tháºt không may, chuyện chẳng đơn  giản như váºy. Äến má»™t lúc nào đó, em nháºn ra rằng mình Ä‘ang bị lôi kéo ngoài ý  muốn vá» phÃa cái sức mạnh Ä‘en tối mà em cứ nghÄ© mình đã bá» lại đằng sau. Và khi  nháºn ra Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra vá»›i mình, em đâm bấn loạn. Em không biết phải làm  gì. ChÃnh vì váºy em Ä‘i nói chuyện vá»›i Wataya Noboru, hy vá»ng có thể biết được sá»±  tháºt. Và em tìm Kano Malta, những mong cô ta có thể giúp mình. Chỉ có anh, là em  không thể bá»™c bạch thôi. 
Anh Ä‘oán má»i chuyện đã khởi đầu từ sau khi em có  thai. Anh tin chắc đó là bước ngoặt. Có lẽ vì váºy mà anh đã nháºn được lá»i cảnh  báo đầu tiên từ tay nhạc công ghita ở Sapporo vào đúng cái đêm em phá thai. Việc  có thai hẳn đã kÃch thÃch và đánh thức cái gì đó Ä‘ang tiá»m ẩn trong em. Wataya  Noboru chỉ chá» có chừng ấy. Äó chÃnh là cách duy nhất để hắn có quan hệ tÃnh  giao vá»›i đàn bà. ChÃnh vì váºy hắn má»›i cương quyết giằng em ra khá»i anh mà lôi vá»  phÃa hắn, má»™t khi cái khuynh hướng đó đã lá»™ ra ở em. Hắn phải có được em. Wataya  Noboru cần em để đóng cái vai mà chị gái em từng đóng cho hắn. 
Khi tôi nói  xong, im lặng sâu thẳm lấp đầy khoảng trống. Tôi đã nói thành lá»i tất cả những  gì trà tưởng tượng đã mách bảo tôi vá» Kumiko. Má»™t phần là những suy nghÄ© mÆ¡ hồ  tôi từng có từ trước, phần còn lại thì hình thành trong trà tôi ngay lúc tôi  Ä‘ang nói trong bóng tối. Có lẽ sức mạnh cá»§a bóng tối đã lấp đầy những khoảng  trống trong tưởng tượng cá»§a tôi. Hoặc có thể sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i đàn bà này  đã giúp vào đó. Nhưng đằng nào Ä‘i nữa, những gì tôi tưởng tượng chẳng dá»±a trên  cÆ¡ sở chắc chắn nào. 
– Hay quá, hay quá, – ngưá»i đàn bà nói. Má»™t lần nữa  giá»ng cô lại là giá»ng nhà nhảnh trẻ con. Hình như cô đổi giá»ng càng lúc càng  nhanh. – Thế đấy, thế đấy. Váºy là em đã bá» anh đặng lánh mình không cho ai thấy  tấm thân ô uế cá»§a em. Nghe như là Cầu Waterloo trong sương mù ấy nhỉ, Auld Lang  Sync(16), Robert Taylor và Vivien Leigh… 
â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“ï¿  ½ï¿½ �–––––––– 
16.  Tên má»™t bài hát rất phổ biến dá»±a theo lá»i thÆ¡ cá»§a thi hào Scotland Robert Burns  (1759 – 1796) – ND. 
â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“â€“ï¿  ½ï¿½ �––––––––– 
– Anh sẽ đưa em ra khá»i  đây, tôi ngắt lá»i cô. – Anh sẽ đưa em vá» nhà, vá» thế giá»›i cá»§a em, thế giá»›i có  những con mèo Ä‘uôi quặp, có những mảnh vưá»n nho nhá», có những chiếc đồng hồ báo  thức vào buổi sáng. 
– Bằng cách nào cÆ¡? – ngưá»i đàn bà há»i. – Làm sao anh  Okada có thể đưa em ra khá»i đây được? 
– Như trong truyện cổ tÃch ấy, – tôi  đáp. – Bằng cách phá bá» lá»i nguyá»n. 
– á»’, em hiểu. Nhưng anh Okada đợi má»™t  chút. Có vẻ như anh nghÄ© em là Kumiko. Anh muốn đưa em vá» nhà như là đưa Kumiko  vá». Nhưng nếu em không phải là Kumiko thì sao? Chừng đó anh sẽ làm gì? Có khi  anh sắp đưa vá» nhà má»™t kẻ hoàn toàn khác đấy. Anh có tin chắc mình Ä‘ang làm gì  không? Liệu anh có nên nghÄ© kỹ má»™t lần nữa không? 
Tôi thò tay nắm chặt chiếc  đèn pin trong túi. Äây không thể là ai khác ngoài Kumiko, tôi nghÄ©. Nhưng tôi  không chứng minh được. Rốt cuá»™c đó cÅ©ng chỉ là giả thuyết, không hÆ¡n. Mồ hôi túa  ra từ bàn tay tôi Ä‘ang thá»c trong túi. 
– Anh sẽ đưa em vá» nhà, – tôi lại nói,  giá»ng khô khốc. – Anh đến đây là để đưa em vá». 
Tôi nghe tiếng chăn đệm sá»™t  soạt. Cô vừa đổi tư thế trên giưá»ng. 
– Anh nói thế nhưng có dám chắc không?  Không nghi ngá» gì chứ? – Cô há»i, ép tôi phải xác nháºn. 
– Phải, anh dám chắc.  Anh sẽ đưa em vá». 
– Anh không nghĩ lại chứ? 
– Không nghĩ lại. à anh đã  quyết, – tôi nói. 
Nghe xong cô im lặng hồi lâu, như để kiểm tra sự xác thực  của một cái gì đó. Rồi, như để đánh dấu đoạn kết của cuộc đối thoại này, cô thở  một hơi dài. 
– Em sẽ cho anh má»™t món quà, – cô nói. – Quà chẳng lấy gì làm  ghê gá»›m cả, nhưng có khi sẽ được việc đấy. Äừng báºt đèn, cứ lại đây, cháºm, tháºt  cháºm, lại gần bàn ngá»§ này. 
Tôi rá»i ghế, chìa tay phải ra trong bóng tối, như  để Ä‘o bá» sâu cá»§a sá»± rá»—ng không. Tôi cảm thấy những cái gai sắc nhá»n cá»§a không  khà chá»c vào đầu ngón tay mình. Rồi tôi chạm vào váºt đó. Khi tôi nháºn ra nó là  gì, không khà dưá»ng như nghẹt lại trong cuống há»ng. “Quà†là má»™t cây gáºy bóng  chày. 
Tôi nắm chặt chá»— tay cầm, giÆ¡ thẳng gáºy lên. Hầu như chắc chắn đó là  cây gáºy mà tôi đã lấy cá»§a gã đàn ông xách há»™p đàn ghita. Tay cầm và trá»ng lượng  y hệt. Ắt là nó rồi. Nhưng, sá» kỹ hÆ¡n, tôi thấy có cái gì đó dÃnh vào gáºy ngay  phÃa trên chá»— nhãn hiệu. Nghe như là má»™t sợi tóc. Tôi miết nó giữa mấy đầu ngón  tay. Xét theo độ dày và độ cứng, nó chắc chắn phải là má»™t sợi tóc ngưá»i. Có mấy  sợi như váºy dÃnh vào gáºy, còn thêm cái gì đó như là máu đông. Ai đó đã dùng cây  gáºy này để đánh vào đầu má»™t ngưá»i khác, có thể là Wataya Noboru. – Phải cố lắm  tôi má»›i hắt chá»— không khà nghẽn trong há»ng ra ngoài được. 
– Äây là gáºy cá»§a  anh phải không? – Cô há»i. 
– Chắc váºy, – tôi nói, cố giữ bình tÄ©nh. Giá»ng tôi  bắt đầu có má»™t âm sắc khác hẳn trong bóng tối dày đặc, như thể có ai đó nãy giá»  lẩn lút đâu đây Ä‘ang nói thay tôi. Tôi hắng giá»ng, kiểm chứng cho chắc xem có  phải ngưá»i Ä‘ang nói vẫn là tôi không, rồi má»›i tiếp lá»i: 
– Nhưng hình như ai  đó đã dùng cây gáºy này để đánh má»™t ngưá»i khác. 
Ngưá»i đàn bà nÃn thinh. Tôi  ngồi xuống ghế, hạ cây gáºy xuống kẹp giữa hai chân. 
– Hẳn là em biết có  chuyện gì… – tôi nói. – Có ai đó đã dùng cây gáºy này để đánh vỡ sá» Wataya  Noboru. Tin tức anh nghe được trên tivi là đúng. Wataya Noboru Ä‘ang nằm ở bệnh  viện trong tình trạng nguy kịch. Hắn có thể chết. 
– Hắn sẽ không chết, –  giá»ng Kumiko nói, hoàn toàn vô cảm. Nàng nói như thể Ä‘ang tưá»ng thuáºt má»™t sá»±  kiện lịch sá» từ trong má»™t cuốn sách. – Tuy nhiên hắn sẽ không phục hồi ý thức  được. Hắn có thể vẫn tiếp tục lang thang trong bóng tối, nhưng đó là loại bóng  tối nào thì không ai biết. 
Tôi sá» soạng tìm ly rượu dưới chân, nhấc lên. Tôi  trút hết chá»— rượu trong ly vào miệng, rồi chẳng nghÄ© ngợi gì, nuốt á»±c. Thứ chất  lá»ng không có vị gì Ä‘i qua há»ng, trôi xuống thá»±c quản tôi. Chẳng hiểu vì sao tôi  thấy á»›n lạnh, kế đó là má»™t cảm giác khó chịu như thể có cái gì đó từ xa Ä‘ang  chầm cháºm dịch chuyển vá» phÃa tôi qua má»™t bóng tối dằng dặc. Tim tôi Ä‘áºp mạnh  lên như đã dá»± cảm được từ trước. 
– Chúng ta không còn nhiá»u thá»i gian, – tôi  nói. – Nếu có thể thì hãy cho anh biết chúng ta Ä‘ang ở đâu? 
– Anh từng đến  đây rồi, anh đã biết cách đến đây sao cho vẫn sống và bình an vô sá»±. Anh ắt phải  biết đây là nÆ¡i nào chứ. Nhưng bây giỠđó cÅ©ng chẳng phải vấn đỠquan trá»ng nữa.  Cái chÃnh là… 
Ngay khi đó có tiếng gõ cá»a – má»™t âm thanh nặng trịch, khô  khốc, như ai đó Ä‘ang đóng Ä‘inh vào tưá»ng. Hai tiếng, rồi hai tiếng nữa. ChÃnh là  tiếng gõ cá»a tôi đã nghe lần trước. Ngưá»i đàn bà thở hổn hển. 
– Anh phải Ä‘i  khá»i đây ngay. – Cô nói, lần này là giá»ng cá»§a Kumiko, không thể lầm được. – Nếu  anh Ä‘i ngay bây giá» thì vẫn còn kịp xuyên qua tưá»ng. 
Tôi không rõ mình Ä‘ang  nghÄ© đúng hay sai, nhưng tôi biết chừng nào còn ở đây, tôi còn phải đánh bại cái  thứ này. Äây là cuá»™c chiến cá»§a tôi, và tôi phải chiến đấu đến cùng. 
– Lần này  anh không bá» chạy đâu, – tôi nói vá»›i Kumiko. – Anh sẽ đưa em vá». 
Tôi đặt ly  xuống sàn, đội mÅ© len lên, rồi cầm lấy cây gáºy Ä‘ang kẹp giữa hai đầu gối. Äoạn  tôi từ từ tiến lại phÃa cá»a. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			35 
 
Chẳng qua là một con dao thực 
♦ 
Äiá»u đã  được tiên báo 
 
 
 
 
 
 
Dùng đèn soi đưá»ng, cố bước tháºt êm, tôi Ä‘i vá»  phÃa cá»a. Cây gáºy nằm trong tay phải tôi. Tôi vẫn Ä‘ang Ä‘i thì tiếng gõ cá»a lại  vang lên: hai tiếng, rồi hai tiếng nữa. Lần này mạnh hÆ¡n, hung hãn hÆ¡n. Tôi nép  mình vào tưá»ng bên để khi cá»a mở thì tôi sẽ được cánh cá»a che khuất. Tôi đứng đó  đợi, nÃn thở. 
Khi tiếng gõ cá»a đã lắng Ä‘i, im lặng sâu thẳm lại chìm xuống  má»i váºt như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi cảm nháºn được sá»± hiện diện  cá»§a ai đó phÃa bên kia cá»a. Cái kẻ nào đó này cÅ©ng Ä‘ang đứng đấy như tôi, cÅ©ng  Ä‘ang nÃn thở, lắng tai, cố nghe ra tiếng thở hay tiếng tim Ä‘áºp, hay để Ä‘á»c ra  những váºn động cá»§a má»™t ý nghÄ©. Tôi cố kìm không cho hÆ¡i thở mình khuấy động  không khà xung quanh. Mình không có mặt ở đây, tôi tá»± nhá»§. Tôi không ở đây. Tôi  chẳng ở đâu hết. 
Chìa khóa xoay trong ổ khóa. Hắn thá»±c hiện từng cá» chỉ má»™t  cách cá»±c kỳ cẩn trá»ng, kéo dài thá»i gian từng động tác sao cho những âm thanh  phát ra bị chẻ thành má»—i mảnh nhá» không còn liên hệ vá»›i nhau, mất hết ý nghÄ©a.  Quả đấm cá»a xoay, theo sau là tiếng bản lá» xoay hầu như không thể nháºn ra. Tim  tôi bắt đầu co bóp nhanh hÆ¡n. Tôi cố át Ä‘i sá»± nhiá»…u loạn này, nhưng không  được. 
Ai đó đã Ä‘i vào phòng, gây ra vài nhiá»…u loạn trong không khÃ. Tôi táºp  trung tinh thần mài sắc ngÅ© quan và bắt được cái mùi thoang thoảng cá»§a kẻ lạ:  má»™t há»—n hợp kỳ quặc giữa quần áo dày, hÆ¡i thở dồn nén và thần kinh kÃch động hết  mức dìm trong im lặng. Hắn có cầm dao trong tay không? Phải coi như là hắn có.  Tôi vẫn nhá»› cái ánh lóa trắng bạc cá»§a nó. Tôi nÃn thở, xóa bá» sá»± tồn tại cá»§a  mình, siết chặt cây gáºy trong cả hai tay. 
Vào phòng xong, kẻ đó đóng cá»a rồi  khóa lại. Äoạn hắn đứng đó, lưng áp vào cá»a, quan sát và chỠđợi. Hai bàn tay  siết chặt gáºy cá»§a tôi mướt mồ hôi. Tôi đã toan chùi lòng bàn tay vào quần, nhưng  má»i cỠđộng dù nhá» nhất cÅ©ng có thể gây háºu quả chết ngưá»i. Tôi cố nhá»› lại bức  tượng chim trong vưá»n căn nhà bá» hoang cá»§a gia đình Miyawaki. Äể xóa bá» sá»± hiện  hữu cá»§a mình ở đây, tôi tá»± đồng hóa mình thành nhất thể vá»›i hình ảnh má»™t con  chim. NÆ¡i đó, trong khu vưá»n mùa hè ngợp nắng, tôi là bức tượng chim, đóng băng  tại chá»—, nhìn chăm chắm lên bầu trá»i. 
Kẻ đó mang theo đèn pin. Hắn báºt đèn  pin, tia sáng thẳng, hẹp cá»§a nó cắt xuyên qua bóng tối. Ãnh sáng không mạnh. Äó  là ánh sáng cá»§a má»™t cây đèn bút cùng loại vá»›i cây tôi Ä‘ang mang. Tôi đợi tia  sáng đó quét qua tôi khi hắn bước vào phòng, nhưng hắn không nghÄ© đến chuyện dá»i  khá»i chá»—. Ãnh sáng bắt đầu nháºn diện từng váºt má»™t ở trong phòng – những đóa hoa  trong bình, chiếc khay bạc nằm trên bàn (hắt ra ánh lóe đầy nhục cảm), ghế sofa,  đèn trang trÃ… Nó lướt qua ngay trước mÅ©i tôi rồi dừng lại trên sàn chỉ cách đầu  mÅ©i giầy tôi vài xăng–ti–mét, liếm từng góc phòng như cái lưỡi rắn. Tôi đợi,  chừng như phải đợi đến vÄ©nh viá»…n. Sợ hãi và căng thẳng khoan vào ý thức tôi Ä‘au  nhói. 
Äừng nghÄ© ngợi. Mày không được phép nghÄ©. Tôi tá»± nhá»§. Mày không được  phép dùng trà tưởng tượng. Trung úy Mamiya đã viết thế trong thư. Ở nÆ¡i này mà  tưởng tượng là mất mạng như chÆ¡i. 
Cuối cùng, ánh đèn pin bắt đầu chuyển động  vá» phÃa trước, cháºm, tháºt cháºm. Gã đàn ông hình như Ä‘ang tiến vá» phÃa phòng  trong. Tôi siết chặt gáºy trong tay. ChÃnh khi đó tôi má»›i nháºn ra mồ hôi trên tay  tôi đã dáo sạch. Tay tôi bây giá» quá khô là đằng khác. 
Gã đàn ông chầm cháºm  tiến tá»›i má»™t bước, dừng lại. Rồi má»™t bước nữa. Hắn như Ä‘ang kiểm tra từng bước  chân cá»§a mình. Hắn Ä‘ang gần tôi hÆ¡n bao giá» hết. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i rồi nén lại.  Chỉ cần hai bước nữa là hắn sẽ đến đúng chá»— tôi muốn. Chỉ hai bước nữa là tôi có  thể kết liá»…u cái cÆ¡n ác má»™ng biết Ä‘i này. Nhưng rồi đúng lúc đó, hoàn toàn bất  ngá», ánh sáng biến mất. Bóng tối như má»±c lại nuốt chá»ng má»i váºt. Hắn đã tắt đèn  pin. Tôi cố buá»™c đầu mình làm việc nhanh hÆ¡n trong bóng tối, nhưng nó hoàn toàn  không chịu làm việc. Má»™t luồng khà lạnh tôi chưa từng biết chạy khắp ngưá»i tôi.  Hắn đã nháºn ra tôi Ä‘ang ở đây. 
CỠđộng Ä‘i, tôi tá»± nhá»§. Äừng đứng đực ra thế.  Tôi cố lạng ngưá»i sang trái, nhưng chân tôi không nhúc nhÃch. Chân tôi như đã  gắn chặt xuống sàn nhà, giống như chân con chim đá. Tôi cúi vá» phÃa trước, cố  nghiêng phần thân trên tê dại cá»§a tôi sang trái. Äúng lúc ấy cái gì đó Ä‘áºp vào  vai phải cá»§a tôi, rồi má»™t cái gì cứng và lạnh như mưa đá thá»c vào thấu xương  tôi. 
Cú sốc như làm tôi bừng tỉnh, chứng tê liệt biến mất khá»i chân tôi. Tôi  nhảy báºt vá» bên trái rồi phục trong bóng tối, mò mẫm tìm đối thá»§. Máu chạy rần  ráºt trong cÆ¡ thể tôi, má»—i bắp thịt, má»—i tế bào căng lên đòi dưỡng khÃ. Vai phải  tôi tê dại dần, nhưng tôi không thấy Ä‘au. Mãi sau má»›i Ä‘au. Tôi đứng im không  động Ä‘áºy, hắn cÅ©ng thế. Hai chúng tôi đối diện nhau trong bóng tối, cùng nÃn  thở. Chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì. 
Má»™t lần nữa, không há» báo trước,  dao xỉa tá»›i. Nó sượt qua mặt tôi như má»™t con ong chÃch, Ä‘iểm nhá»n vừa vặn bén  vào má phải tôi, chá»— có vết bầm. Tôi cảm thấy da bị toạc ra. Không, hắn cÅ©ng  không nhìn thấy tôi. Nếu thấy tôi thì hắn đã cho tôi rồi Ä‘á»i từ lâu rồi. Tôi  vung gáºy trong bóng tối, nhắm vào hướng xuất phát cá»§a con dao, nhưng gáºy chỉ vụt  qua không khÃ, chẳng Ä‘áºp vào cái gì sất. Tuy nhiên cú vung khá đạt, và tiếng vụt  sắc gá»n kia giúp tôi phần nào bá»›t căng thẳng. Tạm thá»i chúng tôi ngang sức nhau.  Tôi đã dÃnh dao hai lần, nhưng cả hai lần Ä‘á»u không nặng. Hai chúng tôi chẳng ai  nhìn thấy nhau. Hắn có dao, nhưng tôi có gáºy. 
Má»™t lần nữa, cùng mù như nhau,  hai chúng tôi kìm hÆ¡i thở, cố cảm nháºn ra đối thá»§, chá» từng động tÄ©nh nhá» nhất.  Tôi cảm thấy máu rỉ xuống mặt mình, nhưng tôi chẳng mảy may sợ hãi. Chỉ là con  dao thôi mà, tôi tá»± nhá»§. Chỉ là má»™t vết rạch thôi. Tôi đợi. Tôi đợi con dao lại  xỉa vá» phÃa tôi lần nữa. Äâm Ä‘i! Tôi bảo hắn trong đầu mình. Nhúc nhÃch Ä‘i! Tao  Ä‘ang đợi mày động thá»§ đây. Muốn thì cứ đâm tao Ä‘i. Tao không sợ đâu. 
Con dao  lại tá»›i. Nó rạch toang cổ áo len cá»§a tôi. Tôi cảm thấy được mÅ©i dao sạt qua há»ng  tôi nhưng không chạm tá»›i da tôi. Tôi xoay ngưá»i nhảy sang má»™t bên, rồi, hầu như  hấp tấp quá chẳng kịp thẳng ngưá»i lên nữa, tôi vung gáºy vào không trung. Gáºy Ä‘áºp  vào đâu đó gần xương quai xanh hắn. Không đủ mạnh để quáºt ngã hắn hay làm gãy  xương, nhưng tôi biết mình vừa nện hắn má»™t cú ra trò. Tôi cảm thấy hắn rụt hẳn  lại vì cú đánh, nghe tiếng hắn há miệng đớp không khÃ. Tôi lùi gáºy lại má»™t quãng  ngắn rồi lại vung lên giáng vào hắn, cÅ©ng vá» hướng đó nhưng cao hÆ¡n má»™t chút,  nÆ¡i tôi nghe tiếng hắn thở. 
Cú đánh quá hoàn hảo. Tôi đã nện vào hắn ở đâu đó  trên cổ. Có tiếng xương gãy răng rắc nghe lợm giá»ng. Má»™t cú giáng thứ ba đúng  phóc – ngay vào sá», quáºt hắn văng sang má»™t bên. Hắn há»™c ra má»™t âm thanh kỳ lạ  rồi đổ phịch xuống sàn. Hắn nằm đó, ngáp ngáp khe khẽ, nhưng tiếng ngáp chẳng  mấy chốc ngừng. Tôi nhắm mắt, rồi, chẳng suy nghÄ© gì, nhắm má»™t cú đánh cuối cùng  vá» phÃa âm thanh kia. Tôi không muốn làm váºy, nhưng tôi không có cách nào khác.  Tôi phải kết liá»…u hắn: không phải vì háºn thù, tháºm chà cÅ©ng chẳng phải vì sợ, ấy  chẳng qua là má»™t việc tôi phải làm. Tôi nghe tiếng cái gì đó vỡ toác trong bóng  tối như má»™t quả dưa. Rồi tôi nháºn thấy mình Ä‘ang run bắn lên. Toàn thân. Chẳng  cách nào ngăn được. Tôi lùi lại má»™t bước, rút đèn pin ra khá»i túi. 
– Äừng! –  Má»™t giá»ng thét lên trong bóng tối. – Äừng nhìn nó! – Giá»ng Kumiko Ä‘ang gá»i tôi  từ phòng trong, cố ngăn không cho tôi nhìn, nhưng tôi phải nhìn. Tôi phải thấy  nó. Tôi phải biết nó là cái gì, cái váºt nằm ở trung tâm bóng tối mà tôi đã đánh  cho nhừ tá» kia. Má»™t phần cá»§a tôi hiểu Kumiko Ä‘ang cấm tôi làm gì. Nàng nói đúng:  tôi không nên nhìn nó. Nhưng lúc này tôi Ä‘ang có đèn pin trong tay, và bàn tay  Ä‘ang tá»± nó chìa ra phÃa trước. 
– Xin đừng, em xin anh hãy dừng lại! – Nàng  thét lên. – Nếu anh còn muốn đưa em vỠnhà thì chớ nhìn nó! 
Tôi nghiến răng,  im lặng đẩy không khà nãy giá» giam trong phổi ra ngoài. Nhưng cÆ¡n run vẫn không  giảm. Má»™t mùi tởm lợm nồng nặc trong không khà – mùi óc, mùi bạo lá»±c và chết  chóc. Tôi đã làm việc này: chÃnh tôi là kẻ đã làm cho không khà có cái mùi này.  Tôi tìm thấy chiếc sofa, liá»n đổ váºt xuống. Trong chốc lát tôi cố chống cá»± vá»›i  cÆ¡n buồn nôn Ä‘ang dáºy lên trong dạ dày, nhưng rồi cÆ¡n buồn nôn thắng. Tôi nôn  xuống thảm tất cả những gì có trong dạ dày, đến khi chẳng còn gì nữa thì tôi nôn  ra dịch vị, rồi không khà và nước dãi. Trong khi nôn, tôi buông gáºy xuống sàn.  Tôi nghe tiếng nó lăn lông lốc trong bóng tối. 
Khi những cÆ¡n co thắt dạ dày  bắt đầu dịu xuống, tôi muốn rút khăn mùi soa lau miệng nhưng không cỠđộng nổi  tay. Tôi không đứng dáºy nổi khá»i sofa. – Mình vá» nhà Ä‘i, – tôi nói vá» phÃa bóng  tối ở buồng trong. – Xong cả rồi. Ta Ä‘i thôi. 
Nàng không trả lá»i. 
Không  còn ai ở trong đó nữa. Tôi lại vùi mình vào sofa, nhắm mắt lại. 
Tôi cảm thấy  sức lá»±c Ä‘ang trút ra khá»i mình – từ đầu ngón tay tôi, từ vai tôi, cổ tôi, chân  tôi… Cái Ä‘au từ những vết thương cá»§a tôi cÅ©ng dần dần biến mất. Thân thể tôi  Ä‘ang mất má»i cảm giác vá» khối lượng và váºt chất. Nhưng Ä‘iá»u đó không làm tôi bất  an hay sợ hãi, hoàn toàn không. Tôi không chống cá»± mà buông mình – phó thác nhục  thể mình – cho má»™t váºt to lá»›n, ấm má»m nào đó Ä‘ang đến để bao bá»c lấy tôi. Äiá»u  đó tháºt tá»± nhiên. Khi đó tôi nháºn ra, mình Ä‘ang băng qua bức tưá»ng sứa. Tôi chỉ  có má»—i việc là buông mình cho dòng chảy. Mình sẽ không bao giá» quay lại đây nữa,  tôi tá»± nhá»§ trong khi di chuyển qua tưá»ng. Má»i chuyện đã chấm dứt. Nhưng Kumiko  đâu? Nàng Ä‘i đâu rồi? Lẽ ra tôi phải mang nàng ra khá»i căn phòng đó mà đưa nàng  vá» nhà. ChÃnh vì lẽ đó tôi má»›i giết tên kia. ChÃnh vì lẽ đó tôi má»›i đánh cho sá»  hắn vỡ toác ra như quả dưa. ChÃnh vì lẽ đó tôi… Nhưng tôi không thể nghÄ© gì được  nữa. à thức tôi bị hút vào cái hồ sâu hoắm cá»§a hư không. 
 
* * *
 
Khi hồi tỉnh, tôi thấy mình lại Ä‘ang ngồi trong  bóng tối. Lưng tôi Ä‘ang dá»±a vào tưá»ng như má»i khi. Tôi đã trở lại đáy  giếng. 
Nhưng đó không phải cái đáy giếng như khi trước. Có cái gì đó má»›i ở  đây, cái gì đó lạ lẫm. Tôi cố táºp trung các giác quan để hiểu được chuyện gì  Ä‘ang xảy ra. Cái gì khác biệt đến váºy? Nhưng các giác quan tôi vẫn Ä‘ang trong  má»™t tình trạng tê liệt gần như hoàn toàn. Tôi chỉ có cảm nháºn má»™t phần, đứt Ä‘oạn  vá» môi trưá»ng xung quanh. Tôi cảm thấy như thể, vì sai lầm nào đó mà tôi đã bị  đặt vào nhầm vá» chứa. Tuy nhiên, sau má»™t lát, tôi bắt đầu nháºn ra ấy là chuyện  gì. 
Nước. Quanh tôi toàn nước. 
Giếng không còn khô nữa. Tôi Ä‘ang ngồi  trong nước lên tá»›i thắt lưng. Tôi hÃt vào mấy hÆ¡i để trấn tÄ©nh. Làm sao có  chuyện này được? Giếng Ä‘ang có nước, tuy không phải nước lạnh. Äúng hÆ¡n là nước  âm ấm, như thể tôi Ä‘ang dầm mình trong bể bÆ¡i có sưởi. Bá»—ng tôi sá»±c nghÄ© cần  phải kiểm tra trong túi. Tôi muốn biết cây đèn pin có còn đó không. Liệu tôi có  mang theo cây đèn đó từ thế giá»›i kia vỠđây không? Liệu có mối liên hệ nào giữa  những gì xảy ra ở đó vá»›i cái thá»±c tại này không? Nhưng tay tôi không động Ä‘áºy  được. Ngay cả ngón tay tôi cÅ©ng không nhúc nhÃch được. Bao nhiêu sức lá»±c đã mất  hết khá»i tay chân tôi. Tháºm chà đứng dáºy tôi cÅ©ng không đứng nổi. 
Tôi bắt đầu  nháºn định má»™t cách tỉnh táo hoàn cảnh cá»§a mình. Trước hết, nước chỉ má»›i tá»›i thắt  lưng, nên tôi không phải lo chết Ä‘uối. Äúng là tôi không nhúc nhÃch được, nhưng  có lẽ ấy là do tôi đã vắt kiệt sức. Chỉ cần có đủ thá»i gian là sức lá»±c sẽ hồi  phục lại thôi. Vết thương vì dao đâm xem chừng không sâu lắm, và toàn thân tê  dại thế này lại hóa hay – Ãt nhất cÅ©ng nhá» váºy mà tôi không thấy Ä‘au. Máu nÆ¡i má  hình như không chảy nữa. 
Tôi tá»±a đầu vào tưá»ng tá»± nhá»§: Không sao, đừng lo.  Má»i chuyện xong rồi. Bây giá» tôi chỉ còn có má»—i má»™t việc là cho thân thể mình  được nghỉ ngÆ¡i, sau đó trở vá» thế giá»›i ban đầu cá»§a mình, thế giá»›i ở trên mặt đất  kia, nÆ¡i chan hòa ánh nắng… Nhưng tại sao cái giếng này tá»± dưng có nước hoàn  toàn đột ngá»™t như váºy? Nó đã khô cạn, đã chết từ quá lâu rồi, thế nhưng giá» nó  đã phục hồi sá»± sống. Liệu Ä‘iá»u này có mối liên hệ nào vá»›i những gì tôi đã làm ở  kia không? Có, hẳn là có. Cái gì đó bấy lâu vẫn làm tắc nghẽn mạch nước nay đã  bị tháo tung ra. 
 
* * *
 
Chẳng mấy chốc sau tôi chạm trán vá»›i má»™t thá»±c  tế Ä‘en tối. Thoạt tiên tôi cố khước từ không chịu thừa nháºn nó là thá»±c tế. Trà  óc tôi nghÄ© ra hàng loạt khả năng may thì có thể giúp tôi phá»§ nháºn nó. Tôi cố tá»±  thuyết phục mình ấy chỉ là má»™t ảo giác nảy sinh do kết hợp giữa bóng tối và kiệt  sức. Nhưng rốt cục, tôi phải công nháºn sá»± thá»±c. Dù ra sức tá»± lừa mình đến đâu Ä‘i  nữa, thá»±c tế vẫn sá» sá» ra đó. 
Mực nước đang dâng lên. 
Nước ban nãy còn  ngang thắt lưng, giỠđã lên đến phÃa dưới cặp đầu gối Ä‘ang co lại cá»§a tôi. Nước  dâng từ từ thôi, nhưng nó Ä‘ang dâng. Tôi lại cố động Ä‘áºy thân thể. Tôi táºp trung  toàn bá»™ tinh thần, cố rặn hết chút sức lá»±c cuối cùng còn lại, nhưng vô Ãch. Cùng  lắm tôi chỉ xoay cổ được chút Ãt. Tôi nhìn lên trên đầu. Nắp giếng vẫn Ä‘áºy kÃn  bưng. Tôi cố xem đồng hồ trên cổ tay trái nhưng đành chịu. 
Nước đang chảy ra  từ một khe mở nào đó, mà hình như càng lúc càng nhanh. Ban đầu chỉ ri rỉ, nhưng  giỠthì tuôn xối xả. Tôi nghe được tiếng nước tuôn. Chẳng mấy chốc đã lên đến  ngực. Nước sẽ còn dâng đến đâu chứ? 
Nhá»› cẩn tháºn vá»›i nước, ông Honda đã bảo  tôi thế. Hồi đó cÅ©ng váºy, sau này cÅ©ng váºy, tôi đã chẳng há» tin lá»i tiên tri cá»§a  ông. Quên thì tôi không quên (má»™t Ä‘iá»u kỳ quặc như thế thì không thể quên được),  nhưng tôi cÅ©ng chưa bao giá» coi nó là nghiêm túc cả. Ông Honda chẳng qua chỉ là  má»™t tình tiết vô hại đối vá»›i tôi và Kumiko mà thôi. Thỉnh thoảng nhân chuyện gì  đó, tôi lại nhắc lá»i ông “Nhá»› cẩn tháºn vá»›i nước†để đùa. Thế là chúng tôi cưá»i  ha hả. Chúng tôi còn trẻ, đâu cần tá»›i những lá»i tiên vá»›i tri. Bản thân việc sống  đã là má»™t hành vi tiên tri rồi. Nhưng ông Honda nói đúng. Tôi hầu như muốn cưá»i  phá lên. Nước Ä‘ang dâng, và tôi Ä‘ang gặp khốn. 
Tôi nghÄ© tá»›i Kasahara May. Tôi  dùng trà tưởng tượng để hình dung cô Ä‘ang mở nắp giếng – hoàn toàn rõ ràng, sống  động như thá»±c. Bức tranh thá»±c và rõ mồn má»™t đến ná»—i dưá»ng như tôi có thể bước  thẳng vào. Tôi không cỠđộng được thân mình, nhưng trà tưởng tượng cá»§a tôi vẫn  hoạt động. Tôi còn được làm gì khác nữa? 
– Này Chim vặn dây cót, – Kasahara  May nói. Giá»ng cô dá»™i xuống vá»ng lên thành giếng. Tôi chưa há» biết rằng giếng có  nước thì tạo tiếng vang tốt hÆ¡n giếng không có nước. – Anh làm gì dưới kia thế?  Lại suy nghÄ© à? 
– Chẳng phải anh Ä‘ang làm gì cả, – tôi ngẩng mặt lên nói. –  Giải thÃch bây giá» thì lâu lắm. Anh không cỠđộng được thân mình, nước lại Ä‘ang  dâng lên dưới này. Äây không còn là giếng cạn nữa. Chắc anh chết Ä‘uối mất. 
–  Tá»™i nghiệp Chim vặn dây cót! – Kasahara May nói. – Anh đã vắt kiệt hết mình, cố  hết sức bình sinh để cứu Kumiko. Và có lẽ anh đã cứu được chị ấy tháºt. Äúng  không? Và trong khi làm váºy, anh cÅ©ng đã cứu nhiá»u ngưá»i. Nhưng bản thân mình  thì anh lại không cứu được. Mà cÅ©ng chẳng ai khác cứu được anh cả. Anh đã dốc  cạn sức mình, Ä‘em cả tÃnh mạng mình ra để cứu ngưá»i khác. Hạt giống cá»§a anh thảy  đã gieo chá»— khác hết rồi, giá» túi anh rá»—ng không. Sao lại bất công đến thế được  chứ! Em thông cảm vá»›i anh, Chim vặn dây cót à, tá»± đáy lòng em. Tháºt đấy. Nhưng  nói gì thì nói, đó là tá»± anh lá»±a chá»n mà. Anh có hiểu ý em không? 
– Anh hiểu,  – tôi nói. 
Vai phải tôi nghe Ä‘au dần dáºt. Váºy là chuyện đó thá»±c đã xảy ra,  tôi tá»± nhá»§. Con dao quả thá»±c đã đâm tôi. Nó đã xé thịt tôi như má»™t con dao  thá»±c. 
– Anh có sợ chết không, hở Chim vặn dây cót? – Kasahara May há»i. 
–  Có chứ, – tôi nói. Tôi nghe giá»ng mình vang vá»ng trong giếng. Nó là giá»ng tôi,  đồng thá»i cÅ©ng không phải giá»ng tôi. – NghÄ© đến chuyện mình phải chết dưới đáy  giếng tối om này thì dÄ© nhiên anh sợ. 
– Thế thì tạm biệt anh, Chim vặn dây  cót tội nghiệp. Tiếc là em chẳng làm gì cho anh được. Em đang ở xa, xa lắm. 
–  Tạm biệt, Kasahara May, – tôi nói. – Em mặc bikini trông xinh lắm. 
Giá»ng  Kasahara May hết sức bình thản khi cô nói: 
– Tạm biệt, Chim vặn dây cót tội  nghiệp. 
Nắp giếng lại đóng chặt. Hình ảnh tan biến. Như chẳng có gì xảy ra  cả. Hình ảnh ấy không gắn liá»n vá»›i bất cứ cái gì. Tôi thét vá» phÃa miệng giếng:  “Kasahara May Æ¡i, lúc này anh cần em thì em ở đâu?†
 
* * *
 
Nước đã lên đến há»ng tôi. Giá» nó đã quấn quanh  cổ tôi như cái thòng lá»ng. Bằng dá»± cảm, tôi bắt đầu thấy khó thở. Tim tôi, giá»  nằm trong nước, ra sức Ä‘iểm quãng thá»i gian còn lại cá»§a nó. Cứ thế này tôi còn  khoảng năm phút nữa cho tá»›i khi nước lấp đầy mÅ©i miệng tôi và bắt đầu tràn ngáºp  phổi tôi. Chẳng có cách nào tôi thắng được. Tôi đã hồi sinh cho cái giếng này  thì giỠđây tôi chết giữa lúc hồi sinh cá»§a nó. Chết cách này cÅ©ng không tồi, tôi  tá»± nhá»§. Trên Ä‘á»i có lắm cách chết kinh khá»§ng hÆ¡n thế nhiá»u. 
Tôi nhắm mắt lại,  cố chấp nháºn cái chết Ä‘ang đến gần má»™t cách càng bình thản càng tốt. Tôi cố vượt  qua sợ hãi. Ãt nhất thì sau khi chết, tôi cÅ©ng để lại được vài thứ. Chẳng nhiá»u  nhặn gì cho cam, nhưng dẫu sao vẫn là má»™t tin lành. Tôi cố mỉm cưá»i, nhưng chẳng  đạt lắm. “Dẫu sao mình vẫn sợ chết,†tôi tá»± nhá»§. Hóa ra đó là lá»i cuối cá»§a tôi.  Nghe chẳng ấn tượng lắm, nhưng không thay đổi được nữa, muá»™n quá rồi. Nước giá»  đã dâng cao hÆ¡n miệng tôi. Rồi cao hÆ¡n mÅ©i tôi. Tôi ngừng thở. Phổi tôi nằng nặc  đòi hÃt không khà má»›i. Nhưng chẳng còn không khà nữa. Chỉ có nước âm ấm  thôi. 
Tôi Ä‘ang chết. Như tất cả những ai sống ở trên Ä‘á»i. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 07:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			36 
Chuyện vỠdân vịt 
* 
Bóng và nước  mắt 
* 
Quan điểm của Kasahara May (6) 
 
 
 
 
 
Chào chim vặn dây  cót! 
Này, anh có nháºn được mấy thư trước cá»§a em không đấy? 
Em đã viết cho  anh hàng đống thư, mà rồi chẳng biết anh có nháºn được không. Äịa chỉ ngưá»i nháºn  em chỉ ghi hú há»a, còn địa chỉ ngưá»i gá»i thì em không ghi trên phong bì, thành  thá» có khi thư em đã chất đống trên ngăn “thư không ngưá»i nháºn†ở bưu Ä‘iện, bụi  bặm mốc meo, không ai thèm ngó tá»›i. Thôi được, nếu không đến được ngưá»i nháºn thì  là không đến được, đã sao nào? Em cày cục viết ngần ấy thư là viết cho anh,  nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng là em phải ghi được ý nghÄ© cá»§a mình ra giấy. Há»… cứ nghÄ©  mình Ä‘ang viết cho anh là em lại viết dá»… dàng hÆ¡n. Chim vặn dây cót ạ. Em chả  biết tại sao. Ừ nhỉ, tại sao thế? 
Nhưng riêng thư này thì em thá»±c sá»± muốn anh  Ä‘á»c. Em cầu mong sao nó đến được tay anh. 
* * * 
GiỠem sẽ viết vỠdân vịt.  Vâng, đây là lần đầu tiên em nhắc đến dân vịt, chuyện thế này. 
Em có lần nói  vá»›i anh là nhà máy nÆ¡i em Ä‘ang làm việc đây có cÆ¡ ngÆ¡i rá»™ng Æ¡i là rá»™ng, có rừng,  có hồ, lại còn gì gì nữa ấy. Thong dong tản bá»™ thì chả còn gì bằng. Hồ khá to,  có dân vịt sống ở đấy, đâu như mưá»i hai chú. Em chả biết mấy chú này tổ chức gia  đình ra sao. Có lẽ chúng thá»a thuáºn ná»™i bá»™ vá»›i nhau thế nào đó, kiểu như chú này  thì chÆ¡i được vá»›i chú ná» nhưng không được chÆ¡i vá»›i chú kia, nhưng em chưa bao  giá» thấy chúng đánh nhau cả. 
Äã sang tháng Mưá»i Hai, băng đã bắt đầu đóng  trên mặt hồ, nhưng cÅ©ng chưa dày lắm. Ngay cả khi trá»i lạnh hồ vẫn không đóng  băng hết, vẫn còn má»™t khoảnh nước đủ cho dân vịt bÆ¡i loanh quanh tý chút. Em  nghe nói, khi trá»i đủ lạnh để băng đóng dày, có vài cô trong bá»n em ra đây trượt  băng. Chừng đó thì dân vịt (hì, gá»i thế nghe cÅ©ng lạ, nhưng em quen mất rồi, tá»±  buá»™t mồm ra thôi) sẽ phải Ä‘i chá»— khác. Em thì chẳng thÃch trượt băng, nên em chỉ  mong đừng có băng biếc gì hết, nhưng dẫu có mong thì cÅ©ng đâu thể được như ý  mình. Vùng này mùa đông lạnh kinh ngưá»i, thành thá» má»™t khi đã sống ở đây thì dân  vịt ắt phải thÃch nghi vá»›i lãnh thổ chứ. 
Dạo này, cuối tuần nào em cÅ©ng tá»›i  đây giết thì giá» bằng cách ngắm dân vịt. Má»—i lần như váºy, em có thể ngồi hàng  hai ba tiếng đồng hồ mà không biết. Ra ngoài trá»i lạnh là em vÅ© trang từ đầu tá»›i  chân y như thợ săn gấu Bắc Cá»±c ấy: tất lót, mÅ©, khăn choàng, giày cao cổ, áo  khoác lông. Rồi em ngồi hàng tiếng đồng hồ trên má»™t tảng đá, chỉ mình em, hoàn  toàn thư giãn, ngắm dân vịt. Thỉnh thoảng em cho chúng ăn bánh mì cÅ©. DÄ© nhiên ở  đây chẳng có ai khác dư thì giá» làm mấy chuyện Ä‘iên rồ ấy cả. 
Chẳng rõ anh  Chim vặn dây cót có biết không, chứ vịt là má»™t loài rất dá»… thương. Em ngắm chúng  chả bao giá» chán. Em không làm sao hiểu được, vì sao ai cÅ©ng thÃch Ä‘i đâu đó  tháºt xa hay bá» tiá»n xem những bá»™ phim ngá»› ngẩn thay vì dành thì giá» vui vá»›i dân  vịt. Chẳng hạn như thỉnh thoảng chúng lại vá»— cánh bay lên không trung rồi đáp  xuống băng nhưng lại trượt chân, thế là ngã oạch oạch. Y như xem hài kịch trên  ti-vi ấy! Xung quanh chẳng có ai khác, thế mà em vẫn cưá»i sặc sụa. DÄ© nhiên đâu  phải chúng làm trò để cho em cưá»i. Chúng Ä‘ang cố hết sức mình để sống cho ra  sống đấy chứ, chỉ có Ä‘iá»u thỉnh thoảng má»™t cái thôi. Thế má»›i tháºt là hay, em  nghÄ© váºy. 
Dân vịt có những cái chân có màng dẹt mầu cam đến là dá»… thương, như  là chúng mang giày Ä‘i mưa nhá» xÃu cá»§a trẻ con ý, chỉ có Ä‘iá»u chân ấy không sinh  ra để Ä‘i trên băng, em Ä‘oán váºy vì em thấy chúng cứ trượt tá»›i trượt lui suốt, có  khi còn ngã phịch mông xuống, chổng cẳng lên trá»i nữa. Giày ấy ắt là không có  núm chống trượt. Thành thá» mùa đông tháºt chẳng phải là mùa vui vẻ gì cho dân  vịt. Em tá»± há»i, trong thâm tâm chúng nó nghÄ© gì vá» băng hay những thứ tương tá»±.  Em dám cá rằng chúng chẳng ghét bá» gì mùa đông lắm đâu. Nhìn chúng nó em cảm  thấy váºy. Xem ra chúng sống cÅ©ng khá vui vẻ đấy chứ, dẫu Ä‘ang mùa đông, có chăng  thì thỉnh thoảng chỉ tá»± càu nhàu: “Lại băng à? Äành váºy thôi…†Em thÃch dân vịt  là còn thÃch Ä‘iá»u ấy nữa. 
Hồ nằm chÃnh giữa rừng, từ đâu đến đây cÅ©ng xa.  Chẳng ai khác (ngoài em ra, dÄ© nhiên!) buồn cuốc bá»™ ngần ấy đưá»ng để đến đây vào  mùa này, ngoại trừ những hôm tháºt ấm. Em Ä‘i theo lối mòn xuyên qua rừng, giày em  nghiến lạo xạo trên lá»›p băng còn lại từ tráºn mưa tuyết gần đây. Em thấy xung  quanh đâu cÅ©ng toàn chim. Má»—i khi em dá»±ng cao cổ áo lên, khăn quàng quấn cổ kÃn  táºn cằm, má»—i hÆ¡i thở ra là thành bụm khói trắng trong không khÃ, vá»›i má»™t khúc  bánh mì táºn trong túi, cứ thế men theo đưá»ng mòn xuyên qua rừng mà nghÄ© vá» dân  vịt, em lại thấy lòng thá»±c sá»± ấm áp, hạnh phúc, và em chợt nghÄ© ra rằng đã lâu  lắm rồi mình không thấy hạnh phúc như váºy. 
Thôi, chuyện dân vịt thế là  đủ. 
Nói tháºt vá»›i anh, cách đây má»™t giá» em thức dáºy giữa lúc Ä‘ang nằm mÆ¡ thấy  anh, Chim vặn dây cót ạ, thế là nãy giá» em ngồi viết thư này cho anh. Bây giá» là  (để em xem đồng hồ) đúng 2 giá» 18 phút sáng. CÅ©ng như má»i khi, chưa tá»›i 10 giá»  em đã Ä‘i ngá»§ rồi, em nói vá»›i dân vịt “Chúc cả nhà ngá»§ ngon!†Sau đó thì ngá»§ tÃt,  thế nhưng vừa má»›i đây thôi, đùng má»™t cái, em choàng dáºy. Tháºt sá»± em không chắc  đó có phải là mÆ¡ không. Em chẳng nhá»› mình Ä‘ang mÆ¡ cái gì cả. Có khi không phải  em Ä‘ang mÆ¡. Nhưng dù thế nào Ä‘i nữa, em đã nghe giá»ng anh sát bên tai em. Anh  Ä‘ang gá»i em, gá»i mãi, gá»i to lắm. ChÃnh vì váºy mà em bừng tỉnh. 
Khi em mở  mắt, trong phòng không tối lắm. Ãnh trăng tuôn vào qua cá»a sổ. Vầng trăng to lồ  lá»™ trông như má»™t cái khay bằng thép không gỉ treo trên ngá»n đồi. Nó to đến ná»—i  dưá»ng như em có thể vá»›i tay ra sá» và viết lên đó được. Còn ánh trăng tuôn vào  qua cá»a sổ thì giống như má»™t vÅ©ng nước lá»›n, trắng phau. Em ngồi trên giưá»ng, vắt  óc nghÄ© xem vừa má»›i xảy ra chuyện gì. Tại sao anh lại gá»i em giá»ng rõ mồn má»™t,  nghe chói lá»i như váºy? Tim em Ä‘áºp thình thịch, mãi không yên được. Giả như em  Ä‘ang ở nhà mình, em sẽ mặc đồ - dù giữa đêm khuya Ä‘i nữa - rồi chạy xuống ngõ mà  đến nhà anh, Chim vặn dây cót ạ. Nhưng ở vùng núi non xa anh đến hàng vạn dặm  như thế này thì em chẳng chạy Ä‘i đâu được, đúng không? 
Thế thì anh có biết em  đã làm gì không? 
Em cởi hết ra. Chà. Äừng há»i tại sao. ChÃnh em cÅ©ng chả biết  nữa. Thành thá» anh cứ im lặng mà nghe cho hết nhé. Nói chung là em cởi hết quần  áo rồi ra khá»i giưá»ng. Äoạn em quỳ xuống sàn nhà trong ánh trăng màu trắng kia.  Máy sưởi đã tắt, trong phòng hẳn là lạnh, nhưng em không thấy lạnh. Trong ánh  trăng Ä‘ang tuôn từ cá»a sổ vào kia có má»™t cái gì đó đặc biệt, nó quấn quanh thân  thể em thành má»™t lá»›p bảo vệ má»ng, sát vào da. Ãt ra là em cảm thấy váºy. Em đứng  đó, trần truồng, trong má»™t lát, thế rồi em lần lượt chìa từng bá»™ pháºn cÆ¡ thể  mình ra cho nó tắm trong ánh trăng. Em chẳng biết tại sao, dưá»ng như đó là việc  tá»± nhiên nhất trên Ä‘á»i váºy. Ãnh trăng đẹp tuyệt vá»i, đẹp vô ngần đến ná»—i em  không thể không làm như thế. Äầu em, vai em, tay em, ngá»±c em, bụng em, chân em,  mông em và cả vùng quanh đó nữa, anh biết rồi đấy: lần lượt từng cái má»™t, em  nhúng vào ánh trăng, như Ä‘ang tắm váºy. 
Nếu có ai ở ngoài mà thấy em, hẳn há»  sẽ nghÄ© tháºt quái lạ. Hẳn há» sẽ coi em như má»™t con bé bị chứng cuồng trăng, há»…  trăng tròn là lại lên cÆ¡n khùng. Nhưng dÄ© nhiên chẳng ai thấy em cả. Ừ thì cÅ©ng  dá»… anh chàng cưỡi mô tô có thể Ä‘ang ở đâu đó mà nhìn em. Nhưng chuyện đó thì  không sao. Anh ấy chết rồi. Nếu anh ấy muốn nhìn, và nếu như váºy mà anh ấy thÃch  thì em sẽ vui vẻ để cho anh ấy thấy. 
Nhưng không, chẳng ai nhìn em cả. Em làm  việc đó hoàn toàn chỉ má»™t mình dưới ánh trăng. Chốc chốc em lại nhắm mắt lại mà  nghÄ© vá» dân vịt, hẳn chúng Ä‘ang ngá»§ đâu đó gần hồ. Em nghÄ© đến cái cảm giác ấm  áp, hạnh phúc mà dân vịt và em đã cùng làm ra lúc ban ngày. Bởi vì, rốt cuá»™c,  dân vịt như là má»™t thứ bùa há»™ mệnh huyá»n bà tháºt quan trá»ng đối vá»›i em. 
Sau  đó em cứ trần truồng như váºy mà quỳ má»™t hồi lâu, quỳ má»™t mình, trong ánh trăng.  Ãnh trăng làm cho da em có má»™t màu ký bÃ, lại hắt bóng Ä‘en sắc nét cá»§a thân mình  em xuống sàn, dài tá»›i táºn tưá»ng. Nó không giống như bóng cá»§a thân thể em mà  thuá»™c vá» má»™t ngưá»i đàn bà khác trưởng thành hÆ¡n em nhiá»u. Äó không phải má»™t đứa  con gái còn trinh như em, nó không có những góc cạnh như em mà tròn đầy hÆ¡n,  ngá»±c và núm vú to hÆ¡n nhiá»u. Nhưng nó chÃnh là cái bóng mà em Ä‘ang tạo ra - chỉ  có Ä‘iá»u trải dài hÆ¡n vá»›i hình dáng khác thôi. Khi em cỠđộng, nó cÅ©ng cỠđộng.  Mãi má»™t hồi em cứ thá» cỠđộng hết cách này đến cách khác, vừa làm vừa quan sát  tháºt kỹ xem có má»—i liên hệ nào giữa em vá»›i cái bóng cá»§a em, cố hiểu tại sao  trông nó lại khác đến váºy. Nhưng em chẳng hiểu gì cả. Càng nhìn càng thấy lạ  lùng. 
GiỠthì mới đến phần thực sự khó lý giải, Chim vặn dây cót ạ. Em không  biết em có nói được không, nhưng cứ thỠxem. 
Nói tháºt ngắn gá»n là đột nhiên  em òa khóc. Nếu trong kịch bản hay gì gì đó thì chắc ngưá»i ta viết thế này:  “Kasahara May đột nhiên lấy tay che mặt, nức nở to, nước mắt chảy ràn rụaâ€.  Nhưng đừng sá»ng sốt quá nhé. Lâu nay em vẫn giấu anh, chứ thá»±c ra em là đứa mÃt  ướt nhất trần Ä‘á»i. Chuyện gì em cÅ©ng khóc. Äó là Ä‘iểm yếu bà máºt cá»§a em. Thành  thỠđối vá»›i em, chuyện tá»± dưng òa khóc chẳng vì lý do nào đâu có gì lạ. Tuy  nhiên thưá»ng thì em chỉ khóc má»™t tý, sau đó em tá»± nhá»§: khóc thể đủ rồi, dừng  thôi. Em dá»… khóc nhưng cÅ©ng dá»… nÃn. Thế nhưng đêm nay em không sao nÃn được. Cứ  như ai đó khui nút báºt ra, váºy là cứ thế tuôn. Em không biết vì đâu mình khóc,  nên cÅ©ng chẳng biết làm sao dừng lại cả. Nước mắt cứ thế tuôn ra, như máu tuôn  từ má»™t vết thương rá»™ng hoác. Em không thể tin mình lại có thể khóc ra nhiá»u nước  mắt đến váºy. Em đâm lo cứ cái đà này có khi mình sẽ kiệt nước mà biến thành xác  ướp mất. 
Em thá»±c sá»± nhìn thấy, nghe thấy nước mắt em rÆ¡i từng giá»t xuống hồ  trăng màu trắng rồi bị hút luôn vào như thể những giá»t nước mắt vốn dÄ© luôn luôn  là má»™t phần cá»§a ánh sáng ấy. Khi rÆ¡i xuống giữa không trung, những giá»t nước mắt  bắt ánh trăng, sáng lóng lánh tuyệt đẹp như những tinh thể pha lê. Rồi em nháºn  ra rằng cái bóng cá»§a em cÅ©ng Ä‘ang khóc, cÅ©ng Ä‘ang tuôn nước mắt, những giá»t nước  mắt bóng rõ ràng, sắc nét. Anh Chim vặn dây cót đã bao giá» thấy bóng cá»§a nước  mắt chưa? Chẳng có gì giống những cái bóng thưá»ng đâu. Hoàn toàn khác. Chúng đến  đây từ má»™t thế giá»›i khác, rất xa nÆ¡i đây, chúng đến đây chỉ là cho trái tim cá»§a  chúng ta thôi. Mà cÅ©ng có thể không phải. ChÃnh khi đó em lại sá»±c nghÄ©, biết đâu  nước mắt mà cái bóng cá»§a em Ä‘ang tuôn má»›i là thá»±c, còn nước mắt em Ä‘ang tuôn thì  chỉ là bóng. Em chắc là anh không hiểu đâu, Chim vặn dây cót à. Khi má»™t đứa con  gái mưá»i bảy tuổi trần truồng tuôn nước mắt trong ánh trăng thì chuyện gì cÅ©ng  có thể xảy ra. Tháºt đấy. 
Ấy là chuyện đã xảy ra trong căn phòng này cách đây  khoảng một tiếng. Bây giỠthì em đang ngồi ở bàn, viết thư cho anh bằng bút chì,  Chim vặn dây cót ạ (dĩ nhiên em đã mặc quần áo rồi!). 
Tạm biệt Chim vặn dây  cót. Em không biết nói thế nào… nhưng em cùng vá»›i dân vịt trong rừng sâu cầu  mong cho anh được ấm lành, hạnh phúc. Nếu có chuyện gì, anh cứ gá»i em nữa Ä‘i,  gá»i cho to vào, đừng ngại. 
Chúc anh ngủ ngon. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình