Trên mặt đất đều là linh thạch bị Cổ Thần hút hết linh khí, qua bốn canh giờ, Cổ Thần đã hấp thu hơn ba mươi linh thạch, nếu không có Phệ Linh Quyết, vô luận thế nào cũng không có tốc độ hấp thu nhanh tới như vậy.
Nhìn dược viên phía trước, trong mắt Cổ Thần lóe lên quang mang hưng phấn, trong lòng thỏa mãn tới cực điểm, dược viên đầy ắp linh dược lâu năm này từ giờ trở đi thuộc về một mình một người hắn.
Từ linh thảo cấp thấp tới linh thảo cấp cao, mỗi một cây đều đã đủ năm tuổi thành thục, thậm chí có một bộ phận khá lớn vượt quá nghìn năm, điều này nõi rõ Hạo Thiên Động Phủ đã tồn tại một nghìn năm trước đây, trách không được trong động phủ này có phệ thiên trùng đã tuyệt tích tại Cổ Hoang đại lục nghìn năm trước đây.
Mỗi một linh thảo đều trân quý vô cùng, so với một số dược viên của nhiều tông phái tu tiên không hề kém cạnh, thậm chí còn vượt qua.
- Tiểu Bạch…. Coi chừng phệ linh trùng.
Cổ Thần nhắc nhở một câu, liền nhanh chóng bước vào trong dược viên, phần lớn linh thảo trước kia chưa nhìn thấy, hiện tại đều quan sát rõ ràng, Cổ Thần trực tiếp đi về góc phía đông bắc, nơi này có hai loại linh thảo, một loại dị quả.
Tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả…
Ba loại linh thảo, dị quả thành thục này, mỗi loại đều là thiên tài dị thảo trân quý dị thường, tụ tinh chi giúp người phục dụng tăng cao tu vi, bàn niết hoa có thể khởi tử hồi sinh, nguyên thai quả có thể cải thiện thể chất, cường hóa tu vi.
Luyện hóa ba loại linh thảo dị quả này thành tẩy trần đan, công hiệu càng thêm rõ rệt, có thể cứu sống người chết, có thể thoát thai hoán cốt, tu vi tăng nhiều…
Trong dược viên, ba loại linh thảo dị quả này đều có một gốc vượt qua 1000 năm tuổi, vừa vặn có thể luyện chế ra một viên tẩy trần đan.
Rất nhanh, Cổ Thần hái tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả vào trong tay, ngay tại dược viên này, dùng đan lô bắt đầu luyện đan.
Phệ linh trùng thôn phệ linh khí xung quanh, lại bắt đầu kêu kêu vo vo, có Tiểu Bạch canh gác trước dược viên, Cổ Thần không cần quá lo lắng phệ linh trùng sẽ bay ào tới, một lòng luyện dược.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phệ linh trùng chung quy không dám vượt qua phòng tuyết của Tiểu Bạch, rốt cuộc rút đi, động phủ lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
Tròn ba ngày ba đêm trôi qua, rốt cuộc Cổ Thần cũng thành công luyện thành một viên tẩy trần đan, để tránh dược lực bị xói mòn, sau khi luyện thành lập tức thu vào hộp gỗ đặc chế, thu vào Càn Khôn Trạc.
Nếu như không có vật chứa đựng chuyện dụng, cho dù là linh đan hay là linh thảo rời đất, linh khí sẽ chậm rãi biến mất, đặt trong túi trữ vật cũng không khác.
Bất quá, Càn Khôn Trạc của Cổ Thần cao cấp hơn túi trữ vật rất nhiều, lại thêm hộp đựng đặc chế, bất cứ linh đan, linh khí nào đều không có hiện tượng xói mòn.
Khi luyện thành tẩy trần đan, Cổ Thần đưa ánh mắt quét về phía dược viên đầy ắp linh thảo trưởng thành, từ những linh thảo này có thể luyện chế được rất nhiều nguyên linh đan thượng phẩm, đồng thời còn có thất diệp liên, huyết ô, thiên hòa hoa cùng với một số dược thảo cao cấp khác, có thể luyện chế được đan dược đề cao tu vi Thần Hải cảnh.
Chỉ là những loại linh thảo này đều có số năm tuổi hơn nghìn năm, toàn bộ đã đạt tới thành thục, luyện ra đan dược tự nhiên là thượng phẩm trong thượng phẩm, ví dụ như hoàng tinh chi, linh tâm thảo, tử nguyên hoa, luyện thành nguyên linh đan chính là loại thượng phẩm trong thượng phẩm nguyên linh đan, không tới cảnh giới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thân thể không thể chịu đựng nổi dược lực cường đại trong đó.
Cổ Thần nhìn dược viên trước mắt, đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào, thanh âm Tiểu Bạch vang lên:
- Cổ Thần, linh thảo trong dược viên, ngươi nên hái hết toàn bộ.
Cổ Thần hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Bạch nói:
- Tuy rằng phệ thiên trùng cái gì cũng thôn phệ được, nhưng thích nhất vẫn là thôn phệ linh thảo, linh quả, nếu ngươi không hái hết, chúng ta vừa đi, phệ thiên trùng nhất định sẽ cắn nuốt toàn bộ linh thảo trong dược viên.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Không có Tu Di Kim Cương đại trận bảo hộ, phệ thiên trùng xác thực có thể tiến vào trong dược viên, linh thảo ở đây tuy nhiều nhưng Càn Khôn Trạc của ta cũng không nhỏ, vậy thì hái hết toàn bộ linh thảo linh quả này.
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, tay phải thò ra một ngón tay, hổ nhục, hổ cốt còn lại trong Càn Khôn Trạc đều vứt hết ra ngoài, vật phẩm đặt trong Càn Khôn Trạc sẽ không biến chất trong thời gian dài, tất cả vẫn còn rất tươi mới, theo tu vi Cổ Thần tăng lên, thời gian không biến chất càng tăng cao.
Thịt chích hổ chiếm khá nhiều thể tích trong Càn Khôn Trạc, mà số lượng linh thảo trong dược viên không ít, tự nhiên cần phải vứt bỏ số thừa ra ngoài.
Cổ Thần cẩn thận nhổ lên từng gốc linh thảo, sau đó thu vào trong Càn Khôn Trạc, dược viên trước mắt có mấy trăm gốc linh thảo các loại, bất quá mấy trăm gốc linh thảo xếp chồng một chỗ, Càn Khôn Trạc coi như không còn thể tích thừa.
Hiện tại Cổ Thần có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bốn, không gian trong Càn Khôn Trạc dài rộng cao đều là bốn trượng, giống như một gian phòng ở thật lớn.
Không lâu sau, toàn bộ dược viên đều bị Cổ Thần thu thập vào trong Càn Khôn Trạc, tuy rằng linh thảo cao cấp chỉ chiếm một bộ phận tương đối nhỏ, nhưng linh thảo linh quả ngoài một nghìn năm tuổi đều là vô giá, Cổ Thần thu xong linh thảo linh quả ở đây, Càn Khôn Trạc hoàn toàn là một bảo khố di động rồi.
Đẳng cấp linh thảo cao thấp không phải nhìn số năm sinh trưởng, mà là nhìn vào năm thành thục.
Ví dụ như hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa, ba loại này đều thuộc về linh thảo cấp thấp, 150-200 năm coi như hoàn toàn thành thục rồi, cho dù sinh trưởng quá nghìn năm, quá vạn năm cũng chỉ tăng hiệu quả một chút so với 150-200 năm.
Linh thảo sau khi thành thục, chỉ cần sinh trưởng trong đất có linh khí ổn định sẽ không héo rũ, nhưng linh khí bên trong lại không gia tăng bao nhiêu.
Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo, ba loại này là linh thảo trung cấp, linh thảo trung cấp bình thường vào khoảng 400-500 năm là thành thục, sau khi thành thục, cho dù sinh trưởng thêm bao nhiêu năm cũng chỉ hơn hiệu quả 400-500 năm một phần nhỏ, không thay đổi nhiều, nhưng biên độ thay đổi cao hơn linh thảo cấp thấp một bậc.
Mà linh thảo cao cấp thì cần phải có 1000—2000 năm mới có thể thành thục, dược viên Hạo Thiên Động phủ này không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm, mỗi một linh thảo cao cấp bên trong đều đã bước vào thành thục kỳ, nói rõ dược viên này chí ít cũng phong ấn ngoài 1200 năm.
Sau khi thu thâp toàn bộ dược thảo vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nóng lòng về nhà, hiện tại tẩy trần đan đã luyện thành, cho phụ thân hắn phục dụng có thể thoát thai hoán cốt.
Năm nay Cổ Thương Khung ba mươi bốn tuổi, dùng tẩy trần đan có thể phát huy hiệu quả rất lớn, cách cuối năm còn thời gian hơn chín tháng, lấy công hiệu của tẩy trần đan, Cổ Thương Khung trong thời gian ngắn, tu vi chí ít cũng có thể tăng tiến thêm một tầng, sau khi thoát thai hoán cốt, tới cuối năm nói không chừng lại tiếp tục tiến thêm một tầng, đến lúc đó thắng Cổ Thương Nhạc không hề khó khăn.
- Tiểu Bạch… Chúng ta về nhà.
Trong thanh âm Cổ Thần tràn ngập kích động.
Thân thể Tiểu Bạch cấp tốc nhỏ đi, biến thành trên dưới một thước, nhảy lên bờ vai Cổ Thần. Cổ Thần bước ra khỏi động phủ Hạo Thiên, lại vượt qua Âm Dương Mê Thiên đại trận, ngự khí phóng lên cao, hóa thành một đạo độn quang, phi nhanh về phía Cổ gia.
Trên mặt đất đều là linh thạch bị Cổ Thần hút hết linh khí, qua bốn canh giờ, Cổ Thần đã hấp thu hơn ba mươi linh thạch, nếu không có Phệ Linh Quyết, vô luận thế nào cũng không có tốc độ hấp thu nhanh tới như vậy.
Nhìn dược viên phía trước, trong mắt Cổ Thần lóe lên quang mang hưng phấn, trong lòng thỏa mãn tới cực điểm, dược viên đầy ắp linh dược lâu năm này từ giờ trở đi thuộc về một mình một người hắn.
Từ linh thảo cấp thấp tới linh thảo cấp cao, mỗi một cây đều đã đủ năm tuổi thành thục, thậm chí có một bộ phận khá lớn vượt quá nghìn năm, điều này nõi rõ Hạo Thiên Động Phủ đã tồn tại một nghìn năm trước đây, trách không được trong động phủ này có phệ thiên trùng đã tuyệt tích tại Cổ Hoang đại lục nghìn năm trước đây.
Mỗi một linh thảo đều trân quý vô cùng, so với một số dược viên của nhiều tông phái tu tiên không hề kém cạnh, thậm chí còn vượt qua.
- Tiểu Bạch…. Coi chừng phệ linh trùng.
Cổ Thần nhắc nhở một câu, liền nhanh chóng bước vào trong dược viên, phần lớn linh thảo trước kia chưa nhìn thấy, hiện tại đều quan sát rõ ràng, Cổ Thần trực tiếp đi về góc phía đông bắc, nơi này có hai loại linh thảo, một loại dị quả.
Tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả…
Ba loại linh thảo, dị quả thành thục này, mỗi loại đều là thiên tài dị thảo trân quý dị thường, tụ tinh chi giúp người phục dụng tăng cao tu vi, bàn niết hoa có thể khởi tử hồi sinh, nguyên thai quả có thể cải thiện thể chất, cường hóa tu vi.
Luyện hóa ba loại linh thảo dị quả này thành tẩy trần đan, công hiệu càng thêm rõ rệt, có thể cứu sống người chết, có thể thoát thai hoán cốt, tu vi tăng nhiều…
Trong dược viên, ba loại linh thảo dị quả này đều có một gốc vượt qua 1000 năm tuổi, vừa vặn có thể luyện chế ra một viên tẩy trần đan.
Rất nhanh, Cổ Thần hái tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả vào trong tay, ngay tại dược viên này, dùng đan lô bắt đầu luyện đan.
Phệ linh trùng thôn phệ linh khí xung quanh, lại bắt đầu kêu kêu vo vo, có Tiểu Bạch canh gác trước dược viên, Cổ Thần không cần quá lo lắng phệ linh trùng sẽ bay ào tới, một lòng luyện dược.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phệ linh trùng chung quy không dám vượt qua phòng tuyết của Tiểu Bạch, rốt cuộc rút đi, động phủ lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
Tròn ba ngày ba đêm trôi qua, rốt cuộc Cổ Thần cũng thành công luyện thành một viên tẩy trần đan, để tránh dược lực bị xói mòn, sau khi luyện thành lập tức thu vào hộp gỗ đặc chế, thu vào Càn Khôn Trạc.
Nếu như không có vật chứa đựng chuyện dụng, cho dù là linh đan hay là linh thảo rời đất, linh khí sẽ chậm rãi biến mất, đặt trong túi trữ vật cũng không khác.
Bất quá, Càn Khôn Trạc của Cổ Thần cao cấp hơn túi trữ vật rất nhiều, lại thêm hộp đựng đặc chế, bất cứ linh đan, linh khí nào đều không có hiện tượng xói mòn.
Khi luyện thành tẩy trần đan, Cổ Thần đưa ánh mắt quét về phía dược viên đầy ắp linh thảo trưởng thành, từ những linh thảo này có thể luyện chế được rất nhiều nguyên linh đan thượng phẩm, đồng thời còn có thất diệp liên, huyết ô, thiên hòa hoa cùng với một số dược thảo cao cấp khác, có thể luyện chế được đan dược đề cao tu vi Thần Hải cảnh.
Chỉ là những loại linh thảo này đều có số năm tuổi hơn nghìn năm, toàn bộ đã đạt tới thành thục, luyện ra đan dược tự nhiên là thượng phẩm trong thượng phẩm, ví dụ như hoàng tinh chi, linh tâm thảo, tử nguyên hoa, luyện thành nguyên linh đan chính là loại thượng phẩm trong thượng phẩm nguyên linh đan, không tới cảnh giới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thân thể không thể chịu đựng nổi dược lực cường đại trong đó.
Cổ Thần nhìn dược viên trước mắt, đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào, thanh âm Tiểu Bạch vang lên:
- Cổ Thần, linh thảo trong dược viên, ngươi nên hái hết toàn bộ.
Cổ Thần hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Bạch nói:
- Tuy rằng phệ thiên trùng cái gì cũng thôn phệ được, nhưng thích nhất vẫn là thôn phệ linh thảo, linh quả, nếu ngươi không hái hết, chúng ta vừa đi, phệ thiên trùng nhất định sẽ cắn nuốt toàn bộ linh thảo trong dược viên.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Không có Tu Di Kim Cương đại trận bảo hộ, phệ thiên trùng xác thực có thể tiến vào trong dược viên, linh thảo ở đây tuy nhiều nhưng Càn Khôn Trạc của ta cũng không nhỏ, vậy thì hái hết toàn bộ linh thảo linh quả này.
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, tay phải thò ra một ngón tay, hổ nhục, hổ cốt còn lại trong Càn Khôn Trạc đều vứt hết ra ngoài, vật phẩm đặt trong Càn Khôn Trạc sẽ không biến chất trong thời gian dài, tất cả vẫn còn rất tươi mới, theo tu vi Cổ Thần tăng lên, thời gian không biến chất càng tăng cao.
Thịt chích hổ chiếm khá nhiều thể tích trong Càn Khôn Trạc, mà số lượng linh thảo trong dược viên không ít, tự nhiên cần phải vứt bỏ số thừa ra ngoài.
Cổ Thần cẩn thận nhổ lên từng gốc linh thảo, sau đó thu vào trong Càn Khôn Trạc, dược viên trước mắt có mấy trăm gốc linh thảo các loại, bất quá mấy trăm gốc linh thảo xếp chồng một chỗ, Càn Khôn Trạc coi như không còn thể tích thừa.
Hiện tại Cổ Thần có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bốn, không gian trong Càn Khôn Trạc dài rộng cao đều là bốn trượng, giống như một gian phòng ở thật lớn.
Không lâu sau, toàn bộ dược viên đều bị Cổ Thần thu thập vào trong Càn Khôn Trạc, tuy rằng linh thảo cao cấp chỉ chiếm một bộ phận tương đối nhỏ, nhưng linh thảo linh quả ngoài một nghìn năm tuổi đều là vô giá, Cổ Thần thu xong linh thảo linh quả ở đây, Càn Khôn Trạc hoàn toàn là một bảo khố di động rồi.
Đẳng cấp linh thảo cao thấp không phải nhìn số năm sinh trưởng, mà là nhìn vào năm thành thục.
Ví dụ như hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa, ba loại này đều thuộc về linh thảo cấp thấp, 150-200 năm coi như hoàn toàn thành thục rồi, cho dù sinh trưởng quá nghìn năm, quá vạn năm cũng chỉ tăng hiệu quả một chút so với 150-200 năm.
Linh thảo sau khi thành thục, chỉ cần sinh trưởng trong đất có linh khí ổn định sẽ không héo rũ, nhưng linh khí bên trong lại không gia tăng bao nhiêu.
Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo, ba loại này là linh thảo trung cấp, linh thảo trung cấp bình thường vào khoảng 400-500 năm là thành thục, sau khi thành thục, cho dù sinh trưởng thêm bao nhiêu năm cũng chỉ hơn hiệu quả 400-500 năm một phần nhỏ, không thay đổi nhiều, nhưng biên độ thay đổi cao hơn linh thảo cấp thấp một bậc.
Mà linh thảo cao cấp thì cần phải có 1000—2000 năm mới có thể thành thục, dược viên Hạo Thiên Động phủ này không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm, mỗi một linh thảo cao cấp bên trong đều đã bước vào thành thục kỳ, nói rõ dược viên này chí ít cũng phong ấn ngoài 1200 năm.
Sau khi thu thâp toàn bộ dược thảo vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nóng lòng về nhà, hiện tại tẩy trần đan đã luyện thành, cho phụ thân hắn phục dụng có thể thoát thai hoán cốt.
Năm nay Cổ Thương Khung ba mươi bốn tuổi, dùng tẩy trần đan có thể phát huy hiệu quả rất lớn, cách cuối năm còn thời gian hơn chín tháng, lấy công hiệu của tẩy trần đan, Cổ Thương Khung trong thời gian ngắn, tu vi chí ít cũng có thể tăng tiến thêm một tầng, sau khi thoát thai hoán cốt, tới cuối năm nói không chừng lại tiếp tục tiến thêm một tầng, đến lúc đó thắng Cổ Thương Nhạc không hề khó khăn.
- Tiểu Bạch… Chúng ta về nhà.
Trong thanh âm Cổ Thần tràn ngập kích động.
Thân thể Tiểu Bạch cấp tốc nhỏ đi, biến thành trên dưới một thước, nhảy lên bờ vai Cổ Thần. Cổ Thần bước ra khỏi động phủ Hạo Thiên, lại vượt qua Âm Dương Mê Thiên đại trận, ngự khí phóng lên cao, hóa thành một đạo độn quang, phi nhanh về phía Cổ gia.
Động phủ Hạo Thiên chỉ cách thành Nhạc Thủy hơn ba trăm dặm, chỉ trong thời gian nửa khắc chung Cổ Thần đã bay về tới nhà, tu vi khống chế trở lại Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất.
Lúc này đây Cổ Thần bay đi cực nhanh, người Cổ gia chỉ nhìn thấy trên không trung chợt lóe độn quang liền rơi xuống, ngay cả ai cũng không nhìn rõ được, bất quá, nhìn vị trí độn quang rơi xuống, không ít người âm thầm suy đoán trong lòng, Cổ Thần, đã trở về…
- Phụ thân…
Cổ Thần vừa mới hạ xuống liền hô to một tiếng.
- Hài nhi đã trở về.
Cổ Thần lẳng lặng đợi chốc lát, không nghe được thanh âm của phụ thân hắn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chay tới, một lúc sau, bên ngoài có một người chạy vào, chính là một gã hạ nhân trong nhà.
- Cổ thiếu gia, người về nhà rồi? Cô gia tới quáng động Bắc Thai Sơn rồi, còn chưa về nhà.
Hạ nhân chạy tới trước mặt Cổ Thần, cung kính nói.
- Quáng động Bắc Thai Sơn? Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Cổ Thần nhảy lên, hỏi.
Hạ nhân kia nói:
- Liễu gia có người trà trộn vào trong quáng động, bị huynh đệ bên kia bắt được, Liễu gia nổi lên chút xung đột, Cô gia đã tới xử lý rồi.
- Liễu gia?
Lông mày Cổ Thần dựng thẳng.
- Chính là Liễu gia Bắc thành.
Hạ nhân kia nói:
- Cô gia đã đi được một đoạn thời gian, hẳn là sắp trở về.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta đã biết, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi!
- Tiểu nhân xin lui!
Hạ nhân kia cung kính đáp lời, hiện tại Cổ Thần đã là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, năm nay mới qua tuổi 11, những hạ nhân này tự nhiên tôn kích với hắn từ tận đáy lòng.
Sau khi hạ nhân rời đi, một đạo kiếm quang phóng lên cao, Cổ Thần ngự kiếm lên cao, bay về phía Bắc Thai Sơn, vừa mới rời khỏi thành Nhạc Thủy liền thấy trước mặt xuất hiện một đạo độn quang bay tới, tuy rằng vẫn còn rất xa, nhưng Cổ Thần nhận ra thân ảnh quen thuộc kia, liền ngừng lại.
Cổ Thương Khung đang từ quáng động Bắc Thai Sơn trở về, đột nhiên nhìn thấy Cổ Thần đứng phía trước, nhất thời sửng sốt, lập tức vui mừng:
- Thần nhi, con đã trở về?
- Phụ thân, hài nhi đang muốn tìm người đây, bên phía quáng động thế nào rồi?
Cổ Thần tiến lên nghênh đón, vẻ mặt mỉm cười.
- Đi… Về nhà rồi nói.
Cổ Thương Khung từ ái vỗ vỗ vai Cổ Thần.
Rất nhanh, hai đạo kiếm quang rơi vào trong nhà Cổ Thần, kiếm quang tan đi, hiện ra thân hình phụ tử hai người Cổ Thần, lúc này Cổ Thương Khung mới nói:
- Gần đây Liễu gia phái người lén tiến vào quáng động Bắc Thai Sơn, ngày hôm nay vừa vặn bị bắt được, tựa hồ bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó trong quáng động, thế nhưng một người so với một người mạnh miệng, không biết bọn họ rốt cuộc là muốn tìm kiếm cái gì?
Cổ Thần nghe vào trong tai, trong lòng cảm thán:
“Khá lắm, Liễu Hóa Nguyên lợi hại, xem ra hắn đã hạ quyết tâm muốn tìm cho ra bí mật của quáng động Bắc Thai Sơn rồi.”
Cổ Thần hỏi:
- Liễu gia có phản ứng gì?
Thần tình Cổ Thương Khung hơi giận, nói:
- Ta vừa mới xong không lâu, Liễu Hóa Nguyên đã chạy tới nơi, bậc trưởng bối Liễu gia từ trước tới nay đều cường thế, tự nhiên bị hắn lấy người đi, nói cách khác, chung quy không hỏi ra kết quả gì…
- Liễu Hóa Nguyên tự mình đứng ra? Xem ra hắn đối với quáng động của chúng ta có hứng thú rất lớn.
Cổ Thần nói.
- Uh? Không biết trong động có cái gì? Có thể khiến Liễu Hóa Nguyên lưu ý như vậy?
Vẻ mặt Cổ Thương Khung nghi hoặc.
Cổ Thần nói:
- Mặc kệ Liễu Hóa Nguyên muốn cái gì, nói chung chúng ta không thể để hắn thực hiện được, quáng động phải gia tăng trông coi, không thể để người Liễu gia tiếp tục lẻn vòa.
- Đây là hiển nhiên, ta đã dặn Cổ Thiên Sơn tạm thời ở trong quáng động Bắc Thai Sơn, người Liễu gia đừng nghĩ tiếp tục tiến vào.
Cổ Thương Khung cười cười, nói:
- Thần nhi, hai tháng không thấy, con lại cao hơn một chút rồi.
Cổ Thần cười nói:
- Lần này hài nhi trở về mang cho phụ thân một kinh hỉ.
- Kinh hỉ?
Cổ Thương Khung hơi chấn động, nói:
- Kinh hỉ gì?
Cổ Thần lật bàn tay, một chiếc hộp nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên linh đan chừng nửa nắm tay.
Hình dạng linh đan như trứng gà, không phải hình tròn, màu sắc ửng đỏ, mắt thường nhìn qua, mặt ngoài có quang hoa lưu động, tỉ mỉ quan sát đây chính là linh khí liên tục du động bên ngoài linh đan, nhìn qua giống như bạch khí, giống như tiên vật.
Nắp hộp vừa mở, một cỗ linh khí cường liệt trong nháy mắt lan tràn toàn bộ gian phòng.
Cổ Thương Khung khiếp sợ, hỏi:
- Thần nhi, đây là đan dược gì?
Cổ Thương Khung lắc đầu, sắc mặt chuyển thành bình thường, nói:
- Ta thấy đan dược có quang hoa lưu động, linh khí tràn đầy, không phải linh đan bình thường.
Cổ Thần cười nói:
- Tẩy trần đan do tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả… Ba loại linh thảo kỳ quả ngoài nghìn năm tuổi luyện thành, có thể giúp người chết sống lại, thoát thai hoán cốt, tu vi tăng tiến.
- Thần nhi, con lấy được bảo vật này từ chỗ nào?
Cổ Thương Khung cả kinh nói.
Cổ Thần hài lòng, nói:
- Là bản thân hài nhi luyện ra, phụ thân, người dùng linh đan này có thể thoát thai hoán cốt, tu vi tăng nhiều, sau này người tu luyện, thể chất sẽ hồi phục lại thời kỳ thiếu niên, tốc độ tu luyện tăng thêm rất lớn, không cần thời gian quá lâu, người có thể vượt qua được Cổ Thương Nhạc rồi.
Thần tình Cổ Thương Khung như thường, hỏi:
- Cần ba loại linh thảo kỳ quả ngoài nghìn năm? Con lấy được từ chỗ nào?
Cổ Thần mỉm cười, trả lời:
- Phụ thân, ngươi còn nhớ rõ năm ngoài, con đã nói cho người nghe động phủ Hạo Thiên sao?
Cổ Thương Khung gật đầu, Cổ Thần nói tiếp:
- Bên trong Hạo Thiên Động Phủ có một dược viên…
Hôm nay đã luyện thành tẩy trần đan, về phần chuyện tình động phủ Hạo Thiên, Cổ Thần tự nhiên không cần phải giấu diếm thêm, đều nói ra toàn bộ chuyện tình về dược viên.
Vẻ mặt Cổ Thương Khung chấn động, nghe Cổ Thần nói xong, Cổ Thương Khung mới thở ra một hơi, nói:
- Con dùng thời gian một năm chính là vì phá trận pháp kia? Lấy linh thảo luyện chế tẩy trần đan?
Cổ Thần gật đầu, giao chiếc hộp vào tay phụ thân hắn, hài lòng nói:
- Phụ thân, vốn ban đầu hài nhi nghĩ cần thời gian rất lâu mới có thể phá trận, không nghĩ tới chỉ trong thời gian một năm đã tìm đủ tài liệu phá trận, hiện tại cách cuối năm còn xa, dùng tẩy trần đan, người nhất định có thể vượt qua Cổ Thương Nhạc.
- Không…
Cổ Thương Khung trả lại chiếc hộp, nói:
- Tẩy trần đan chỉ có một viên, trân quý như vậy, con phục dụng vào, tư chất của con nguyên bản bình thường, dùng đan dược có thể giúp con thoát thai hoán cốt, chính con phục dụng!
Trong lòng Cổ Thần cảm động, nhưng chuẩn bị cả năm dài chính là vì muốn luyện chế một viên tẩy trần đan này cho phụ thân hắn, sao hắn có khả năng tự mình phục dụng, nói:
- Phụ thân, tác dụng lớn nhất của tẩy trần đan chính là người vượt qua tuổi hai mươi một lần nữa trở về thể chất thời kỳ thiếu niên, tốc độ tu luyện nhanh hơn, con mới 11 tuổi, dùng tẩy trần đan hoàn toàn là lãng phí, năm nay trên đại hội cạnh tranh chức vị tôc trưởng, phụ thân nhất định phải chiến thắng Cổ Thương Nhạc, nếu để Cổ Thương Nhạc làm tộc trưởng, Cổ gia sẽ không còn chỗ chúng ta dung thân rồi, mẫu thân trên trời cũng không ngủ yên.
Nói tới Cổ U Lan, sắc mặt Cổ Thương Khung ngẩn ra, Cổ Thần lại khuyên vài câu, Cổ Thương Khung muốn nuốt viên tẩy trần đan vào bụng.
Tẩy trần đan không phải chuyện đùa, trong thời gian ngắn không thể luyện hóa hoàn toàn, sau khi dùng tẩy trần đan, Cổ Thương Khung lập tức tiến hành bế quan, không có thời gian hai tháng mơ tưởng hoàn toàn luyện hóa tẩy trần đan.
- Thần nhi, còn có thời gian một tháng chính là đại thọ thái thượng trưởng lão Liễu gia 80 tuổi, hai nhà Cổ, Vân sẽ đi chúc mừng, kỳ hạn 20 năm đã hết, trong lúc đại thọ sẽ diễn ra hội võ phân phối lợi ích hai mươi năm sau, do kết quả luận võ của các đệ tử đời thứ ba quyết định, ngày hôm đó con nhất định phải đi, con nhất định phải làm hết sức giúp Cổ gia được phân phối lợi ích cao hơn. Liễu Hóa Nguyên nhìn chằm chằm đối với quáng động Bắc Thai Sơn, lần này tam gia hội võ, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đoạt lấy quáng động Bắc Thai Sơn.
Trước khi bế quan, Cổ Thương Khung bàn giao vài chuyện với Cổ Thần, lần này bế quan, chí ít phải mất thời gian hai tháng, Cổ Thương Khung không thể tham gia vào thọ yến thái thượng trưởng lão Liễu gia, chỉ có thể nói sớm cho Cổ Thần, để tránh lúc đó Cổ Thần ra ngoài, bỏ lỡ lần hội võ lần này.
Cổ Thần trong lần tỷ thí dòng tộc còn hơn con trưởng Cổ Thái của Cổ Thương Nhạc, đã trở thành người lợi hại nhất trong những đệ tử đời thứ ba, lợi ích của Cổ gia, toàn bổ phải nhờ vào Cổ Thần đi tranh thủ.
…
Tam gia hội võ hai mươi năm một lần?
Nếu chỉ còn thời gian một tháng, mấy ngày này Cổ Thần tạm thời không đi đâu, chờ ngày hội võ diễn ra, cho dù là tu luyện trong nhà không được thoải mái như tu luyện tại Đông Hoang, thế nhưng có linh đan và linh thạch số lượng lớn, tốc độ tu luyện của Cổ Thần cũng không kém hơn bao nhiêu so với tu luyện tại Đông Hoang.
Sau khi Cổ Thần bước vào Tiên Thiên cảnh, đám thiếu niên cùng tuổi đều tự giác không tới tìm hắn chơi bời, cũng chỉ có ba người Cổ Hằng, Cổ Lam, Cổ Thiền còn thường xuyên tới nhà tìm hắn nói chuyện vui đùa. Cổ Thần không ra ngoài, ba người thường thỉnh giáo tâm đắc tu luyện, Cổ Thần tự nhiên truyền thụ một chút.
Ba người đều có thiên tư rất tốt, được Cổ Thần chỉ giáo, trên con đường tu luyện tự nhiên ít phải đi vòng vào, tốc độ tu luyện đã đề cao không ít.
Trong thời gian một tháng, hai người Cổ Thương Nhạc và Liễu Hóa Nguyên đều có phiền muộn giống nhau, lần đầu tiên bọn họ cảm giác được thiếu niên Cổ Thần này đã không thể nhìn thấu được rồi. Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng đuổi theo Cổ Thần, hôm nay Cổ Thần trở về, Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng lại biến mất.
Điều này so với lần đầu tiên Liễu Kiệt, Liễu Khánh cùng với Cổ Thương Hải đuổi theo Cổ thần, kết quả giống nhau như đúc.
Hội võ ba nhà sắp bắt đầu, Liễu Hóa Nguyên và Cổ Thương Nhạc tạm thời dời trọng điểm trên người Cổ Thần xuống, đây chính là đại sự quan hệ tới tương lai gia tộc hai mươi năm sau, mặc kệ là Cổ gia, Vân gia hay Liễu gia cường đại nhất cũng không dám coi thường.
Thời gian một tháng chớp mắt trôi qua, trải qua thời gian một tháng tu luyện, chân khí Tiên Thiên của Cổ Thần so với một tháng trước đã hồn hậu hơn rất nhiều.
Ba gia tộc Cổ, Liễu, Vân tuy rằng ngầm đấu với nhau rất mạnh mẽ, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất gần gũi, ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc thủy, ở trong mắt người ngoài thoạt nhìn vô cùng đoàn kết.
Hai mươi mốt tháng tư, Thái thượng trưởng lão Liễu Tinh Ngân đại thọ 80, đây chính là đại sự của toàn bộ thành Nhạc Thủy, thời điểm cách hai mươi mốt tháng tư còn ba ngày, Liễu gia đưa thiếp mời tới hai nhà Cổ, Vân.
Liễu Tinh Nhân này chính là một nhân vật khó lường, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, là tộc trưởng đời trước của Liễu Hóa Nguyên, từ lúc 39 tuổi đã yên vị trên vị trí tộc trưởng Liễu gia, thẳng cho tới khi 70 tuổi mới rời khỏi cương vị tộc trưởng, trở thành thái thượng trưởng lão Liễu gia.
Cho dù là tộc trưởng Liễu Hóa Nguyên trước mặt Liễu Tinh Nhân cũng phải khách khí, không dám làm càn.
Ba nhà Cổ, Vân, Liễu đều có di huấn, tộc trưởng tới tuổi 70 phải rời khỏi cương vị tộc trưởng, năm nay Cổ Hiền đã đạt tới tuổi 70, vì vậy cuối năm nay không chỉ có đệ tử đời thứ ba tỷ thí với nhau mà còn có đệ tử đời thứ hai tỉ thí tranh giành chức vị tộc trưởng.
Ba đại gia tộc có di huấn này chính là vì muốn ngăn chặn kết quả một người chung thân ngồi vị trí tộc trưởng, kết quả tuổi 70 đã qua, thân thể khỏe mạnh thì còn tốt, nếu như thân thể có bệnh, kéo dài nửa cái mạng, rồi lại không muốn buông tha quyền tộc trưởng, điều này đối với sự phát triển của gia tộc sau này tuyệt đối trăm hại mà không có một lợi.
Cổ gia nhận được thiếp mời của Liễu gia, rất nhanh liền định ra được danh sách chúc mừng Liễu gia, tộc trưởng Cổ Hiền, đại trưởng lão Cổ Minh, trong đệ tử đời thứ hai có Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Thu, đệ tử đời thứ ba có Cổ Thần, Cổ Thái, Cổ Hành, Cổ Côn…
Cách hai mươi năm một lần hội võ ba nhà, các vị tổ tiên đã sớm lập quy củ, đều do đệ tử đời thứ ba tiến hành tỉ thí, đây là kết quả trải qua vô số năm giáo huấn mới có, tuy rằng đệ tử đời thứ ba chính là đoàn thể yếu nhất trong gia tộc, để chọn họ quyết định lợi ích gia tộc, thoạt nhìn rất sai lầm, trên thực tế làm như vậy mới có thể khiến cuộc tranh đấu giảm bớt chảy máu không nên có.
Ba đại gia tộc thành Nhạc Thủy, nguyên bản thực lực không hơn kém nhiều, tại mấy trăm năm trước, ba đại gia tộc từng có tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, thực lực mỗi một gia tộc đều vô cùng cường đại, đều muốn trở thành chủ tể thành Nhạc Thủy, triển khai tranh đấu dài tới trăm năm.
Kết quả, ba đại gia tộc đều tổn thất thảm trọng, cũng không ai có thể nuốt được toàn bộ thành Nhạc Thủy, chiến đấu giữa các đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai, người bên ngoài căn bản không có khả năng nhúng tay, vừa động thủ chính là người chết ta sống, một phương có người chết lại muốn báo thù, cứ như vậy, tam đại gia tộc liên tục đời thứ tư, đời thứ năm đều trong chiến đấu kịch liệt vượt qua.
Trôi qua hơn một trăm năm dài, số lượng cao thủ Tiên Thiên chết trong tay ba đại gia tộc không hề nhỏ, thực lực càng lúc càng thấp, suýt chút nữa bị tu sĩ nơi khác một lưới bắt hết, ba đại gia tộc mới ý thức được, cứ đánh tiếp như vậy, tất cả đều đi theo hướng diệt vong.
Vì vậy, tổ tiên ba đại gia tộc mới định ra quy củ, cứ cách hai mươi năm, do các đệ tử đời thứ ba chiến đấu với nhau, do kết quả chiến đấu của bọn họ định ra phân phối lợi ích giữa các gia tộc, xuất hiện tình huống nguy hiểm, đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai cũng có cơ hội cứu viện.
Như vậy tiếp tục trôi qua hơn hai trăm năm, thực lực Liễu gia khôi phục nhanh nhất, Cổ gia thứ hai, Vân gia cuối cùng, cho tới bây giờ, Vân gia không có tu sĩ nào đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bảy, đối mặt với Liễu gia cường đại, hai nhà Cổ, Vân phải liên hợp với nhau, hình thành thế cân đối.
Sở dĩ Vân Kinh Hồng muốn đi một chỗ với Cổ Thương Nhạc, chính là chuẩn bị cho ngày sau Cổ Thương Nhạc trở thành tộc trưởng Cổ gia, đồng thời, Cổ Thương Nhạc cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, vì vậy, Vân Kinh Hồng muốn ôm chắc lấy cái đùi lớn Cổ Thương Nhạc, buộc chặt với Cổ Thương Nhạc một chỗ, hắn mới có thể chống lại thế lực Liễu gia.
Hai mươi mốt tháng tư, sáng sớm Cổ Thần đã tiến vào trong phòng khách, rất nhanh, các thành viên đi chúc thọ Liễu gia đều lục tục đi tới.
Tiếng là đi chúc thọ, nhưng trên thực tế là tham gia hội võ ba nhà, nhân vật chủ yếu cũng là những đệ tử đời thứ ba.
Cổ Thái, Cổ Sơn, Cổ Hành… Không tính thớt hắc mã Cổ Thần, năm trước đều là ba người này chiếm vị trí một, hai, ba trong tỷ thí gia tộc, cộng thêm Cổ Thần, đây chính là thành viên tinh anh nhất của Cổ gia rồi.
Trong đệ tử đời thứ ba Liễu gia, có Tiên Thiên tầng thứ bốn là Liễu Bách Sinh.
Vân gia có Tiên Thiên tầng thứ ba là Vân Hiên.
So sánh mặt ngoài, đệ tử đời thứ ba Cổ gia chính là một nhà yếu nhất trong ba nhà.
Đương nhiên, đây là không tính tới thớt hắc mã Cổ Thần đột nhiên xuất hiện này, nếu như để Cổ Thần tham gia vào, như vậy… Tất cả đều phải thay đổi.
Mọi người đều đã đến đông đủ, Cổ Hiền đi tới trước mặt bốn đệ tử đời thứ ba, nói:
- Hội võ ba nhà lần này quan hệ tới lợi ích gia tộc trong hai mươi năm tới, các ngươi nhất định phải làm hết sức, chiến đấu vì tương lai Cổ gia, chiến đấu vì tộc nhân và thân nhân của mình…
- Vâng, tộc trưởng…
Mấy người đồng thời quát.
Cổ Hiền vui mừng gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào Cổ Thần, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Cổ Thần, lần này phải dựa vào cháu rồi…
Cổ Thần nói:
- Yên tâm đi gia gia, Cổ Thần nhất định hết sức, vì tương lai Cổ gia mà chiến.
- Tốt… Tốt… Không hổ là tôn tử của ta, trên người có huyết mạch của ta.
Thanh âm Cổ Hiền có chút kích động, cuối cùng ánh mắt đảo qua mọi người, nói:
- Xuất phát…
Ngày hôm nay Liễu gia vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều có đèn lồng câu đối chúc thọ, đám hạ nhân đều mặc quần áo mới, trên mặt đất phủ thảm màu hồng, toàn bộ Liễu phủ đều rực rỡ hẳn lên.
- Đông thành Cổ gia đến… Đưa lễ gồm một trăm linh thạch, ba mươi phù chú, mười kiện pháp khí hạ phẩm, mười phần linh thảo cấp thấp, một kiện ngọc như ý, một bộ cổ họa…
Đám người Cổ Thần tới Liễu gia lập tức có người tới đón, đưa bọn họ tới phòng khách thượng phẩm tạm thời nghỉ ngơi, Cổ gia là một trong ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy, tộc trưởng đính thân tới, Liễu gia không thể đó tiếp chậm trễ.
Chốc lát sau, tộc trưởng Liễu gia Liễu Hóa Nguyên dẫn theo hai người bước vào trong phòng khách.
- Cổ tộc trưởng đại giá quang lâm, thật lấy làm vinh hạnh, hôm nay đại thọ phụ thân, Hóa Nguyên nhiều việc bận rộn, không thể tiếp đón từ xa, thứ lỗi thứ lỗi…
Liễu Hóa Nguyên vừa mới tiến vào phòng khách, liền hai tay chắp phía trước, bước về phía Cổ Hiền.
Cổ Hiền đứng dậy, mọi người Cổ gia cũng đứng dậy, Cổ Hiền nói:
- Liễu tộc trưởng không cần khách khí, hôm nay đại thọ 80 của Liễu lão ca, thực sự đáng mừng.
Liễu Hóa Nguyên cười ha ha, nói:
- Cổ tộc trưởng quá khen rồi, Bách Sinh, Thiên Sinh, mau ra mắt Cổ tộc trưởng.
Đi theo phía sau Liễu Hóa Nguyên là hai người thanh niên, lớn chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, nhỏ chừng mười bảy mười tám tuổi, chính là hai nhi tử Liễu Hóa Nguyên, tên là Liễu Bách Sinh và Liễu Thiên Sinh.
Cổ Thần liếc mắt quan sát Liễu Bách Sinh, người này tu vi ngoại phóng, không chút thu liễm, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thú bốn, trong lòng Cổ Thần có chút so sánh, Liễu Bách Sinh này còn hơn Vạn Nhân Kỳ cùng với ba gã gia nô Vạn gia, tuy rằng cùng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, nhưng chân khí Tiên Thiên hồn hậu hơn không ít.
- Ra mắt Cổ tộc trưởng.
Liễu Bách Sinh, Liễu Thiên Sinh đồng thời ôm quyền nói.
- Tốt, quả thực hổ phụ không sinh khuyển tử.
Cổ Hiền gật đầu, nhìn thoáng qua đám người Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, Cổ Thái, Cổ Côn, Cổ Hành…
Bốn người Cổ Thần hiểu ý, tiến về phía trước một bước, ôm quyền nói với Liễu Hóa Nguyên.
- Ra mắt Liễu tộc trưởng, chúc lệnh tôn phúc như Đông Hải, thọ tựa Thiên Sơn.
Liễu Hóa Nguyên gật đầu với bốn người:
- Không cần đa lễ, ha ha…
Cười đáp lại, ánh mắt Liễu Hóa Nguyên đảo qua bốn người, cuối cùng rơi vào người Cổ Thần, Cổ Thần cảm giác, ánh mắt Liễu Hóa Nguyên giống như đao xẹt qua người hắn.
- Đây chính là Cổ Thần? Thiếu niên thiên tài dùng thời gian một năm từ Hậu Thiên tầng thứ hai bước vào cảnh giới Tiên Thiên? Mới tu vi Tiên Thiên tầng một đã đánh bại tu sĩ Tiên Thiên tầng thứ hai?
Ánh mắt Liễu Hóa Nguyên nhìn chằm chằm Cổ Thần, hỏi.
- Chính là tiểu tôn!
Cồ Hiền đáp lời, trong thanh âm tràn ngập tự hào.
Cổ Thần nhìn thẳng vào hai mắt Liễu Hóa Nguyên, âm thầm đánh giá vị tộc trưởng Liễu gia này, nói:
- Vãn bối chỉ là cần tu khổ luyện, thời gian mỗi ngày hầu như đều trong tu luyện, đảm đương không nổi hai chữ thiên tài.
- Hừ… Làm bộ làm tịch!
Cổ Thái bên cạnh nhẹ giọng hừ lạnh.
Liễu Hóa Nguyên cười lớn một tiếng, nói:
- Nếu ngươi còn không xứng với hai chữ thiên tài, vậy thì toàn bộ thành Nhạc Thủy không có thiên tài rồi, ha ha.. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, cổ ngôn quả nhiên không sai, thiên hạ ngày sau chính là của thanh niên các ngươi rồi.
Liễu Hóa Nguyên nói xong, chỉ sang Liễu Bách Sinh nói:
- Đây là trưởng tử Liễu Bách Sinh, trên hội võ ba nhà, các ngươi sẽ gặp lại, nên giao lưu nhiều hơn…
Cổ Thái nghe vậy, đi về phái trước vài bước, dừng lại trước mặt Liễu Bách Sinh, nói:
- Liễu huynh, nghe nói ngươi là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba Liễu gia, đến lúc đó ta phải thỉnh giáo ngươi, nhìn xem tu vi của ngươi là hư danh hay là thực sự?
Liễu Bách Sinh liếc mắt nhìn Cổ Thái, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, không đáp lời, xoay người đi tới trước mặt Cổ Thần, nói:
- Ngươi… Mới xứng làm đối thủ của ta.
Sắc mặt Cổ Thái khó coi, hô hấp gấp gáp, lạnh lùng nói:
- Ý tứ của ngươi là ta không xứng làm đối thủ của ngươi?
Liễu Bách Sinh ngay cả nhìn cũng không nhìn, nói:
- Ngươi không xứng!
- Ngươi…
Cổ Thái giận dữ, chân khí Tiên Thiên tuôn ra, đang muốn bạo phát.
- Thái nhi… Không được vô lễ.
Cổ Thương Nhạc quát lớn một câu, Cổ Thái ngẩn ra, nhất thời chân khí Tiên Thiên tiêu tán, hừ một tiếng, thối lui sang một bên.
- Thanh niên, chính là nóng nảy bộc trực, ha ha… Cổ tộc trưởng, các ngươi chậm rãi nghỉ ngơi, người bên Vân gia tới rồi, ta còn phải đi nghênh tiếp.
Liễu Hóa Nguyên cười lớn một tiếng, nói.
Cổ Hiền đáp lời:
- Liễu tộc trưởng đi thong thả.
- Bách Sinh, Thiên Sinh, đi…
Liễu Hóa Nguyên hô, xoay người bước ra khỏi phòng khách.
Liễu Thiên Sinh đi theo phía sau hắn, Liễu Bách Sinh đánh mắt nhìn Cổ Thần một lần nữa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích, lúc này mới rời khỏi phòng khách.
- Tiểu tử rất kiêu ngạo!
Đám người Liễu Hóa Nguyên rời khỏi, đại trưởng lão mới phất tay áo, giận dữ nói.
- Hừ, đợi hội võ diễn ra, ta nhất định phải đánh hắn rơi răng đầy đất!
Cổ Thái cả giận nói, trong thanh âm tràn ngập oán hận.
Hắn vốn là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba Cổ gia, năm ngoái trên tỉ thí dòng họ, mơ hồ bại trong tay thớt hắc mã Cổ Thần, lòng đầy oán khí, tại chỗ tức giận tới phun máu tươi.
Qua thời gian bốn tháng, tâm tình của Cổ Thái đã từ trong thất bại tại tỷ thí dòng họ bình phục trở lại, đồng thời trong lòng có thêm mục tiêu đánh bại Cổ Thần, mấy tháng nay liên tục khổ tu, ti vi coi như tinh tiến không ít.
Nguyên tưởng rằng lần hội võ sắp tới hắn sẽ là hạch tâm của gia tộc, thế nhưng, từ lúc Cổ gia xuất phát tới bây giờ, bất luận người nào cũng nhận ra được, trong lần hội võ này Cổ Hiền đã sớm đặt hi vọng lên người Cổ Thần, còn Cổ Thái hắn đã hoàn toàn bị bài trừ ra khỏi hạch tâm gia tộc.
Khiến lòng hắn càng thêm oán hận chính là, Liễu Bách Sinh dĩ nhiên không hề để hắn vào trong mắt, từ lúc tiến vào trong phòng khách, còn mắt liếc hắn một cái cũng không, hắn tiến lên nói một câu với Liễu Bách Sinh, Liễu Bách Sinh còn không buồn đáp lại, không quay đầu chỉ nói ba chữ: “Ngươi không xứng!”
Hô hấp Cổ Thái gấp gáp, oán khí trong lòng giống như sóng lớn cuồn cuộn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Thần, ánh mắt so với thù giết cha còn nồng đậm hơn, Liễu Bách Sinh coi hắn như rác rưởi, lại coi Cổ Thần là đối thủ, hiện tại Liễu Bách Sinh không có ở đây, lòng oán hận tràn ngập của hắn tự nhiên đổ hết lên người Cổ Thần.
Tuy rằng Cổ Thần chưa từng liếc mắt nói qua lời nào với Cổ Thái, nhưng ánh mắt mắt oán hận của hắn vẫn có thể nhận thấy được, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, đối với ánh mắt Cổ Thái không buồn để ý.
Không quá lâu sau, người nhà Liễu gia đưa lên hoa quả, trà bánh, đám người Cổ Thần trong phòng khách bắt đầu trò chuyện với nhau. Lúc chính ngọ, tiếng kèn chiêng trống chúc mừng vang lên, thọ yến chính thức bắt đầu rồi.
Trong thành Nhạc Thủy, tất cả các thế lực lên được mặt bàn trên cơ bản đều có đại biểu tới đây chúc thọ thái thượng trưởng lão Liễu gia, náo nhiệt phi phàm, Liễu gia ở Bắc thành bày yến tiệc, người bình thường tuy rằng không thể bước vào Liễu phủ, nhưng có thể ở trong yến hội ăn nhiều một hồi.
Toàn bộ yến hội chia làm ba bộ phận, nhân số nhiều nhất tự nhiên chính là yến hội vòng ngoài, thứ nhì là đại biểu các thế lực lớn trong thành Nhạc Thủy, thọ yến được tổ chức ngay trên sân rộng Liễu gia.
Trong chính sảnh Liễu gia, cũng tổ chức yến thọ rất náo nhiệt, đồng thời thọ yến ở đây phong phú nhất, có thể ngồi vào trong chính sảnh đều là những nhân vật tai to mặt lớn, ngoại trừ ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ có đại biểu thế lực Đế Đình.
Buổi thọ yến diễn ra đủ canh giờ mới kết thúc, hạ khách bên ngoài sân rộng đều lục tục rời đi, Liễu gia nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế trên sân rộng, quét tước tạp vật, rất nhanh liền khôi phục hình dạng ban đầu.
Ngay sau đó, một lôi đài cao chừng nửa trượng, dài rộng hơn mười trượng nhanh chóng hoàn thành.
Tiếp đó, ba đại gia tộc trong chính sảnh cùng với quan phủ đế đình, người của bốn thế lực lớn đều đi tới sân rộng, thọ yến qua đi, sắp tới chính là hội võ phân phối lợi ích trong vòng hai mươi năm tới trong thành Nhạc Thủy của ba đại gia tộc.
Quy tắc hội võ ba nhà rất đơn giản, mỗi một gia tộc cử ra bốn đệ tử, gia tộc giành thắng lợi lần trước sẽ phái ra một đệ tử đầu tiên đi lên làm chủ lôi đài, sau đó, hai nhà khác lần lượt phái một đệ tử lên khiêu chiến, người thắng trở thành lôi chủ, người bại trực tiếp đấu loại.
Mỗi nhà đều có bốn đệ tử đời thứ ba tham dự, dùng phương thức này, nếu nhà nào bị loại hết bốn đệ tử trước tiên sẽ thất bại, xếp hạng thứ ba chung cuộc, sau đó đệ tử hai nhà còn lại tiếp tục chiến đấu, vẫn dùng phương thức như trước, người thắng trở thành chủ lôi đài, người thua bị loại, nhà tiếp theo bị loại cả bốn sẽ xếp hạng hai, đệ tử làm chủ lôi đài cuối cùng là của nhà nào thì nhà đó sẽ dành thắng lợi.
Về phần phân phối lợi ích tương đối đơn giản, không phải dồn toàn bộ lợi ích vào phân phối lại một lần nữa, mà là trên cơ sở ba nhà vốn có ban đầu, tiếp tục tiến hành phân phối.
Nhà nào xếp vị trí thứ ba, tự nhiên lấy hai phần mười sản nghiệp gia tộc vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Mà nhà xếp thứ hai, tự lấy một phần mười sản nghiệp vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Vì vậy, hội võ ba nhà, chỉ có thắng và thua, không có hòa nhau, cho dù là xếp thứ hai cũng phải thua một phần mười sản nghiệp, chỉ có xếp đầu tiên mới là người thắng chân chính, thứ hai và thứ ba đều thua, chỉ là, mức độ thiệt hại khác nhau mà thôi.
Hội võ ba nhà, do quan phủ làm người chứng kiến, tuy rằng quan phủ đại biểu cho Đế Đình, thay Đế Đình quản lý trật tự tu chân giới, thế nhưng, tranh đấu giữa các tu sĩ, cho dù cường đại như Đế Đình cũng không thể hoàn toàn cưỡng chế ước thúc.
Vì vậy, tranh đấu giữa các thế lực tu sĩ, quan phủ trên cơ bản không nhúng tay vào, chỉ làm người chứng kiến, mặc kệ bên nào thu được thắng lợi, cuối cùng cũng phải hợp tác với quan phủ, quan phủ thủy chung là người thu lợi.
Ví dụ như lợi ích của thành Nhạc thủy, mặc kệ là ba nhà Liễu, Cổ, Vân cộng đồng phân chia hay là một nhà độc chiếm, hàng năm đều phải giao nộp một phần tỉ lệ lợi nhuận cho quan phủ, quan phủ tiếp tục giao lên Đế Đình.
Bốn phía lôi đài đều dựng khán đài, quan phủ cùng với các thành viên quan trọng của ba nhà Liễu, Cổ, Vân đều ngồi trên lôi đài.
Thực lực của quan phủ tuy rằng kém hơn so với ba đại gia tộc, nhưng chỗ dựa phía sau quá lớn, tự nhiên là ngồi trên khán đài chủ, khán đài này có bốn người ngồi, hai lão giả và hai trung niên.
Bốn người này Cổ Thần đều nhận ra được, người trung niên bên phải tuổi gần năm mươi chính là thành chủ thành Nhạc thủy, tên là Cung Thường Nghệ, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Thứ hai cũng là một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi, là tuần thành sứ thành Nhạc Thủy, tên là Cung Thường Lập, cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Vị lão giả thứ ba là phó thành chủ thành Nhạc Thủy, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, Cổ Thần đối với người này không phải rất hiểu rõ.
Người cuối cùng chính là chủ sự quản lý đấu giá hội, Cố Ông Nhàn.
Liễu gia ngồi phía bắc, Cổ gia ngồi phía Nam, Vân gia ở phía đông, tộc trưởng và các nhân vật quan trọng đều yên vị.
Bốn người Cổ Thần, Cổ Thái, Cổ Hành, Cổ Côn cùng nhau bước lên khán đài phía Nam, đứng phía sau đám người Cổ Hiền.
Mọi người ngồi xong, một người thanh niên Liễu gia ngự kiếm bay lên lôi đài, ôm quyền hướng bốn phía dạo qua một vòng, lớn tiếng nói:
- Tại hạ Liễu Trường Sinh, đại biểu Liễu gia xuất chiến trận đầu, các bằng hữu hai nhà Cổ, Vân, ai dám đánh với ta một trận?
Hai mươi năm trước, Liễu gia thu được đệ nhất, Cổ gia thứ hai, Vân gia thứ ba.
Ngoại trừ quy định phương thắng lợi phải xuất chiến trận đầu, tại hội võ ba nhà cũng không có yêu cầu gì khác, thứ hai và thứ ba ai lên lôi đài trước, toàn bộ đều bằng hứng thú bản thân, dù sao, cả hai nhà đều là phương thất bại, chỉ là trình độ thất bại khác nhau mà thôi.
Ba nhà luận võ, rất rõ ràng, hai nhà lên lôi đài trước tiên so với nhà thứ ba lên lôi đài có chút thiệt hại, hai người lúc trước, mặc kệ là ai thắng lợi đều đã phải trải qua một hồi chiến đấu, tinh nguyên có tổn hao nhất định, người thứ ba lên lôi đài tự nhiên chiếm được chút ưu thế.
Liễu Trường Sinh vừa dứt lời, bên phía khàn đài Cổ gia chợt lóe kiếm quang, vọt về phía lôi dài, lập tức, thân ảnh Cổ Thái đã xuất hiện trên lôi dài, nói:
- Cổ gia Cổ Thái đến giáo huấn tiểu tử Liễu gia ngươi.
Oán khí trong lòng Cổ Thái khó tan, vẫn nghẹn trong họng, hội võ ba nhà đã bắt đầu, sao còn nhẫn nại được? Liễu Trường Sinh vừa mới mở miệng, tự nhiên là vội vã nhảy lên.
Đôi môi Cổ Thương Nhạc khẽ động, muốn mở miệng ngăn lại nhưng đã muộn.
Đám người Cổ Hiền thấy thế, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Hội võ ba nhà lần này, mỗi nhà đều có bốn người, tiến hành xa luân chiến liên tục không ngừng nghỉ, đệ tử thực lực mạnh nhất thông thường đều đến cuối cùng mới lên lôi đài, để tránh khỏi việc lên lôi dài quá sớm, bởi vì xa luân chiến xói mòn quá nhiều chân nguyên, bại ngoài dự kiến.
Như Liễu Bách Sinh Liễu gia, Vân Hiên Vân gia, đều là nhân vật lên lôi dài cuối cùng trong bốn người, mà bốn người bên phía Cổ gia chỉ có một mình Cổ Thái có tu vi Hậu Thiên tầng thứ hai, bề ngoài xem như hắn cao nhất, nhưng ai nghĩ đến, ngay trận đầu tiên tam gia hội vũ hắn đã xông lên lôi đài rồi?
Liễu Trường Sinh liếc mắt nhìn Cổ Thái, khinh miệt cười nói:
- Ngươi chính là Cổ Thái tự xưng là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba Cổ gia? Nghe nói ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai lại bải trong tay tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi thực đúng là phế vật cực phẩm.
Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất dĩ nhiên dám mắng hắn là phế vật? Còn là cực phẩm phế vật?
Cổ Thái nhất thời nổi giận lôi đình, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi bất quá mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi mới là phế vật, phế vật trong phế vật.
Liễu Trường Sinh không tức giận, cười hắc hắc, nói:
- Ta là người kém cỏi nhất trong bốn người vì vậy người xuất chiến đầu tiên tự nhiên là phế vật, ngươi cũng là người xuất chiến đầu tiên, có thể thấy được ngươi cũng là người kém cỏi nhất trong bốn người Cổ gia ngày hôm nay, chúng ta phế vật đấu với phế vật, không cần khách khí nữa, phế vật huynh, ra tay đi…
- Ngươi thối lắm, ta là đệ nhất nhân trong đệ tử Cổ gia đời thứ ba, sao có thể đánh đồng với phế vật ngươi, xem ta giáo huấn ngươi, nhìn đao…
Cổ Thái gầm lên một tiếng, bỗng nhiên chỉ tay về phía Liễu Trường Sinh, tức thì một thanh phi đao từ trong túi trữ vật bay ra, nhất thời bùng phát đao cương hơn trượng, chém về phía Liễu Trường Sinh.
Liễu Trường Sinh cười hắc hắc, hai tay tụ lại, năm đạo kim quang từ trong túi trữ vật bay ra, chính là năm kim hoàn, nghênh đón với đao cương chém tới, chỉ thấy ngũ kim hoàn va chạm với đao cương, nhất thời đao cương mờ mờ, rất nhanh biến mất không còn.
Trong lòng Cổ Thái cả kinh, xoay nhẹ bàn tay, phi đao rơi vào trong tay, là một thanh trường đao màu đen tinh khiết, chính là Ẩm Ngọc Đao.
Hai tay Liễu Trường Sinh xòe ra, ngũ kim hoàn bay trở lại, hai cái trôi vào trong cổ tay phải, hai cái tay trái, còn lại một cái thù chụp vào đầu, hạ xuống cổ.
- Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn?
Trên khán đài, mấy người nói ra tên pháp khí của Liễu Trường Sinh, trong thanh âm có chút kinh hãi.
Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn chính là một kiện pháp khí phòng ngự của Liễu gia, thuộc về pháp khí trung phẩm, hội võ ba nhà quan hệ tới lợi ích hai mươi năm, ba nhà Liễu, Cổ, Vân tự nhiên dốc hết pháp khí trung phẩm trong gia tộc cho các đệ tử tham gia thi đấu.
Cổ Thái nhướng mày, không nghĩ tới đối phương mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất đã đơn giản ngăn chặn được thế tiến công của mình, trong lòng cả kinh, theo đó là lửa giận ngập trời.
Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể thôi động điên cuồng, Ẩm Ngọc Đao một lần nữa rời khỏi tay, lúc này đây đao cương càng tăng lên, Cổ Thái đã lấy ra hết toàn bộ thực lực.
Sắc mặt Liễu Trường Sính ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đao cương, hai tay chém mạnh, ngũ kim hoàn thoát thể bay ra, lại chặn ngang đao cương Ẩm Ngọc Đao, một đao khí thế kinh người vừa rồi bị Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn quay vòng, lập tức đao cương tiêu tán.
Cổ Thái khống chế chân khí Tiên Thiên, gian nan rút được Ẩm Ngọc Đao từ Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn ra, tại không trung vẽ lên một đường vòng cung, đao cương trương lên, lại một đao chém thẳng vào cổ Liễu Trường Sinh.
Hai tay Liễu Trường Sinh chuyển động, năm đạo kim hoàng giống như giòi ăn vào xương, vừa mới tiến gần Liễu Trường Sinh ba trượng, Ẩm Ngọc Đao bị năm đạo kim quang bắt giữ, kiếm cương tiêu tán.
Cổ Thái giận dữ, lật mạnh tay, Ẩm Ngọc Đao kéo ngược lại, nhất thời nổ bắt ra một đạo đao cương dài tới ba trượng, hai chân dậm mạnh, chân khí Tiên Thiên giống như sóng biển cuồn cuộn, tại không trung hình thành vô số vòng rung động, tiêu tán bốn phương tám hướng.
Đồng thời, thân thể Cổ Thái giống như đạn pháo, mạnh mẽ bắn về phía Liễu Trường Sinh, đao cương trong tay giống như một đạo quang mạc, mạnh mẽ chém về phía Liễu Trường Sinh.
Cổ Thái, lại một lần bạo phát.
Cổ Thái liều mạng dốc hết toàn lực vào một đao, so với một đao bổ về phía Cổ Thần tại tỷ thí dòng họ bốn tháng trước, uy lực càng tăng lên nhiều, kiếm cương dài tới ba trượng, đao khí càng nổ bắn ra hơn mười trượng, hình thành một thanh cự đao hư huyễn thật lớn, trong không trung vẽ lên một đạo quang mạc, tựa hồ không khí bị chém thành hai nửa.
Mọi người trên khán đài nhất thời mở to hai con mắt, đề cao tinh thần.
Liễu Trường Sinh đã không còn bộ mặt tươi cười như lúc trước, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.
Một đao này của Cổ Thái cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh xuống đỉnh đàu, đao ảnh hư huyễn bao phủ trước sau Liễu Trường Sinh hơn mười trượng, trái phải ba trượng, phô thiên cái địa ập tới.
Ánh mắt Liễu Trường Sinh ngưng tụ, ngũ kim hoàng trong nháy mắt biến lớn, so với thân thể của hắn còn lớn hơn một vòng, đồng thời che chắn bên ngoài thân thể hắn, hình thành một bộ kim quang tráo, hoàn toàn bảo hộ Liễu Trường Sinh bên trong.
Lập tức, thân thể Liễu Trường Sinh né tránh sang bên phải, bởi vì chân khí Tiên Thiên đều rót hết vào trong Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, tốc độ né tránh của Liễu Trường Sinh không nhanh, chỉ vừa vặn né tránh được đao cương của Cổ Thái, nhưng bị đao khí hư huyễn bổ trúng.
Đao khí của Cổ Thái và kim quang tráo của Liễu Trường Sinh đều là hư huyễn do chân khí Tiên Thiên thông qua pháp khí biến ảo thành, thế nhưng, hai bên va chạm phát sinh tiếng nổ rung trời. Kim quang tráo của Liễu Trường Sinh phát ra tiếng vang như chuông đồng, đao khí của Cổ Thái giống như bổ vào đại kim chung.
Tiếng vang tuy lớn, nhưng kim quang tráo từ ngũ kim hoàn hình thành chưa tiêu tán, vẫn hoàn hảo như cũ, ngũ kim chuyển luân hoàn này là một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm, lực phòng ngự quả nhiên không bình thường, tu vi Cổ Thái so với Liễu Trường Sinh còn cao hơn một tầng, đồng thời, Ẩm Ngọc Đao trong tay là pháp khí trung phẩm, thế nhưng, trong thời gian ngắn không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với Liễu Trường Sinh.
Hắn đường đường là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai, trước mắt bao nhiêu người, dĩ nhiên bị một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một nhục nhã, kết quả ngược lại không có biện pháp đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một này.
Cổ Thái giận dữ, đao cương từ Ẩm Ngọc Đao tiếp tục tăng mạnh, lại một đao chém thẳng vào Liễu Trường Sinh,
Liễu Trường Sinh dựa vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn phòng ngự, tránh được đao cương từ Cổ Thái, mỗi một lần chịu đựng công kích từ đao khí đều ngạnh kháng được…
Trong nháy mắt, Cổ Thái liên tục công ra hơn mười đao, mỗi đao đều kéo theo đao cương cực lớn, uy lực kinh người, mỗi một lần Liễu Trường Sinh né tránh qua đao cương từ Cổ Thái, bằng vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, ngạnh kháng đao khí công kích.
Thời gian trôi đi, kim quang tráo bên ngoài cơ thể Liễu Trường Sinh đã bị đao khí của Cổ Thái bổ trúng mấy mươi lần, rốt cuộc xuất hiện vẻ ảm đạm, kim quang từ từ tiêu tán, sắc mặt Liễu Trường Sinh cũng từ từ thống khổ.
Cổ Thái cũng bởi vì liên tục chém ra mười mấy đao toàn lực mà thở dồn dập, mỗi một đao bổ ra đều kéo theo lượng tinh nguyên xói mòn cực lớn, mắt thấy kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bắt đầu ảm đạm, trong lòng Cổ Thái hưng phấn không gì sánh được, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể tuôn ra, tiêu hao rất nhiều tinh nguyên, bộc phát một kích càng thêm cường thịnh.
Đối mặt với một đao lại một đao của Cổ Thái, Liễu Trường Sinh liên tục né tránh bốn năm đao, rốt cuộc một đao cuối cùng bị Cổ Thái trực tiếp chém vào kim quang tráo, đồng thời với tiếng nổ vang, kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bị đánh tan, thân thể giống như diều đứt dây bay ngược đi, ngã bên ngoài lôi đài.
Trận đầu, Cổ Thái thắng, Liễu Trường Sinh bại…
- Tiểu tử Liễu gia, sự thực chứng minh, ngươi mới là phế vật…
Cổ Thái đứng trên lôi đài, Ẩm Ngọc Đao chỉ về phía Liễu Trường Sinh, quát lớn.
Chỉ là, vừa rồi sử dụng chân khí Tiên Thiên quá độ, Cổ Thái hầu như đã lấy ra mười thành thực lực, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể hiện tại cuồn cuộn không ngớt, sau khi đánh văng Liễu Trường Sinh ra khỏi lôi đài, Cổ Thái đầu tiên không bình ổn lại chân khí Tiên Thiên trong người còn vội vã hét lớn với Liễu Trường Sinh, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể lập tức chảy ngược lên miệng.
- Khụ khụ khụ…
Ho khan kịch liệt, Cổ Thái ôm ngực, thân thể lay động, suýt chút nữa ngã luôn trên lôi đài, qua hơn mười lần hô hấp mới bình ổn được chân khí Tiên Thiên chạy loạn trong cơ thể.
Nhất thời không ít đệ tử đời thứ ba Liễu gia đều lớn tiếng cười vang, Cổ Thái chỉ cảm thấy hai má nóng bỏng như đốt, dĩ nhiên trên lôi đài làm trò xấu trước mặt mọi người như vậy, xấu hổ không thôi.
Trận đầu, là Liễu gia và Cổ gia chiến đấu, như vậy kế tiếp lên lôi đài chính là đệ tử đời thứ ba Vân gia.
Bên phía khán đài Vân gia chợt lóe kiếm quang, một người ngự kiếm hạ xuống lôi dài, ôm quyền nói:
- Vân gia Vân Tường, lãnh giáo Cổ huynh…
Tuy rằng quan hệ hai nhà Vân, Cổ rất tốt, thường xuyên liên thủ với nhau cộng đồng đối kháng Liễu gia, thế nhưng tranh đấu trong hội võ ba nhà lại là chuyện