 |
|

03-06-2008, 10:04 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 40(a):HOA SÆ N LUáºN KIếM
Âu Dương Phong lạnh lùng nói:
- Tới sớm thì Tỷ thà sớm, tới muộn thì tỷ thà muộn. Lão ăn mà y, hôm nay ngươi tỷ thà với ta là để phân thắng phụ hay quyết sống chết?
Hồng Thất công nói:
- Vừa phân thắng phụ vừa quyết sống chết, ngươi ra tay không cần dung tình.
Âu Dương Phong nói:
- Tốt lắm!
Tay trái y vốn để sau lưng, đột nhiên vung ra, trong tay đã cầm xà trượng, dằn mạnh cán trượng xuống mặt đá một cái, nói:
- Ở đây hay là đổi chỗ khác?
Hồng Thất công chưa trả lá»i, Hoà ng Dung đã nói chen và o:
- Tá»· võ ở Hoa sÆ¡n tá»· võ không hay, cứ xuống thuyá»n mà tá»· thÃ.
Hồng Thất công sá»ng sốt há»i:
- Äể là m gì?
Hoà ng Dung nói:
- Äể Âu Dương tiên sinh lấy oán báo Æ¡n, đánh lén sau lưng lần nữa Hồng Thất công hô hô cưá»i rá»™, nói:
- Mắc lừa má»™t lần thì há»c khôn má»™t Ãt, ngươi đừng hy vá»ng lão khiếu hóa ta tha cho lần nữa.
Âu Dương Phong nghe Hoà ng Dung lên tiếng mỉa mai lại hoà n toà n không đổi sắc mặt, hai chân khẽ cong lại, đưa chiếc trượng qua tay phải, chưởng trái từ từ váºn kình lá»±c Cáp mô công lên.
Hoà ng Dung đưa Äả cẩu bổng cho Hồng Thất công nói:
- Sư phụ, Äả cẩu bổng thêm Cá»u âm thần công, động thá»§ vá»›i lão gian tặc nà y không cần nói chuyện nhân nghÄ©a đạo đức gì cả.
Hồng Thất công nghĩ thầm:
- Chỉ bằng và o võ công vốn có cá»§a mình mà muốn thắng y vốn rất không dá»…, nhưng lúc Lão Äá»™c váºt tá»· thà vá»›i Hoà ng lão tà mà đã đánh nhau tá»›i mức gân cốt rã rá»i thì không thể chống Hoà ng lão tà được Liá»n gáºt gáºt đầu cầm ngá»n Äả cẩu bổng, má»™t chiêu Äả thảo kinh xà bên trái, má»™t chiêu Bát thảo tầm xà bên phải chia ra đánh và o hai bên.
Âu Dương Phong giao thá»§ vá»›i y mấy lần vẫn chưa thấy y sá» dụng Äả cẩu bổng pháp, hôm ấy trên chiếc thuyá»n cháy liá»u mạng đánh nhau, tình thế khẩn cấp mà Hồng Thất công cÅ©ng chưa từng sá» dụng. Âu Dương Phong từng thấy Hoà ng Dung sá» dụng bổng pháp nà y chiêu số tinh kỳ đã không dám coi thưá»ng, lúc ấy thấy Hồng Thất công đánh ra hai chiêu, tiếng bổng rÃt gió, quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Lúc ấy rung xà trượng đỡ tả gạt hữu, đánh thẳng và o trung cung địch nhân. Xà trượng cá»§a y đã rÆ¡i mất hai lần, trong tay Ä‘ang cầm là chiếc thứ ba, hình đầu ngưá»i trên trượng lại cà ng ngụy dị đáng sợ, chỉ là hai con rắn tuy độc tÃnh không khác nhưng thuần dưỡng chưa lâu, lúc lâm địch không được linh động thuần thục như hai con đầu tiên.
Hồng Thất công hôm trước bị quái xà cá»§a y cắn và o lưng, lại bị y Ä‘áºp má»™t chưởng suýt mất mạng, dưỡng thương gần hai năm nay má»›i hồi phục. Äó là tráºn đại bại suốt Ä‘á»i y chưa từng gặp, cÅ©ng là mối nguy hiểm trong Ä‘á»i chưa từng gặp, mối thù nà y há lại không trả? Lúc ấy váºn bổng rÃt gió, hăng hái tấn công.
Hai ngưá»i lần đầu luáºn kiếm ở Hoa sÆ¡n là tranh nhau danh tiếng và Cá»u âm chân kinh, lần thứ hai qua chiêu ở đảo Äà o Hoa là vì hôn sá»± cá»§a Quách TÄ©nh và Âu Dương Khắc, đó Ä‘á»u là chỉ quyết thắng phụ chứ không quan hệ tá»›i việc sống chết. Lần thứ ba đánh nhau trên biển, sống chết chỉ còn cách má»™t sợi tÆ¡ nhưng Hồng Thất công ra tay vẫn còn nhưá»ng nhịn, lần ác chiến thứ tư nà y má»›i đúng là dùng hết toà n lá»±c không chút dung tình. Hai ngưá»i Ä‘á»u biết đối phương tuổi tác tuy tăng nhưng võ công cà ng lợi hại hÆ¡n trước, chỉ cần mình hÆ¡i sÆ¡ xuất, trúng phải má»™t chiêu ná»a thức cá»§a đối phương thì khó tránh khá»i mất mạng tại đương trưá»ng.
Hai ngưá»i qua lại giao đấu hÆ¡n hai trăm chiêu, đột nhiên ánh trăng mất Ä‘i, sắc trá»i chuyển thà nh tối om. Äó là cảnh tối tăm trước khi trá»i rạng sáng, trong chá»›p mắt sẽ láºp tức sáng lên. Hai ngưá»i Ä‘á»u sợ trong đêm tối trúng phải độc thá»§ cá»§a đối phương, chỉ giữ vững môn há»™, không dám tấn công. Quách TÄ©nh và Hoà ng Dung không kìm được lo lắng, bước lên và i bước, nếu Hồng Thất công có chút sÆ¡ sót nà o sẽ láºp tức ra tay giúp đỡ. Quách TÄ©nh mắt nhìn hai ngưá»i ác đấu, nhưng trong lòng thì ý nghÄ© dâng trà o:
- Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u là cao thá»§ hạng nhất trên Ä‘á»i nhưng má»™t ngưá»i thì hà nh hiệp trượng nghÄ©a, má»™t ngưá»i thì cáºy mạnh là m ác, đủ thấy bản thân võ công vốn không chia thiện ác, toà n là do ngưá»i dùng. Là m việc thiện thì võ công cà ng mạnh cà ng tốt, là m Ä‘iá»u xấu thì võ công cà ng mạnh cà ng xấu.
Äến cuối cùng sắc trá»i rối Ä‘en, chiêu thức cá»§a hai ngưá»i đã không còn nhìn rõ, nhưng nghe tiếng binh khà rÃt gió và tiếng quát tháo giao đấu không kìm được tim Ä‘áºp thình thịch, nghÄ© thầm:
- Sư phụ vì váºn công trị thương, lỡ mất hai năm luyện táºp.
Cao thá»§ thì công lá»±c vốn không chênh lệch nhau bao nhiêu, mà má»™t tiến má»™t thoái như thế đừng nói là vì thế mà thua và o tay Âu Dương Phong. Nếu là như thế, lúc đầu quả tháºt không nên tha y ba lần.
Y lại nhá»› tá»›i lá»i Khưu Xứ CÆ¡ giải thÃch hai chữ TÃn nghÄ©a, phải phân biệt rạch ròi đại tÃn đại nghÄ©a vá»›i tiểu tÃn tiểu nghÄ©a, nếu vì để giữ trá»n Ä‘iá»u tÃn nghÄ©a nhá» má»n cho mình mà là m há»ng việc lá»›n, thì tÃnh ra cÅ©ng không thể gá»i là có tÃn nghÄ©a. NghÄ© tá»›i chá»— đó, máu nóng trà n lên, nghÄ© thầm:
- Tuy sư phụ và y có nói rõ là đơn đả độc đấu, nhưng nếu y hại sư phụ, từ đây hoà nh hà nh trong thiên hạ thì không biết còn có bao nhiêu ngưá»i tốt sẽ phải chết dưới tay y. Trước đây mình không hiểu rõ ý nghÄ©a tháºt sá»± cá»§a hai chữ TÃn nghÄ©a, đến ná»—i là m không Ãt chuyện hồ đồ.
Lúc ấy tâm ý đã quyết, song chưởng cùng giơ lên, đang định nhảy và o giúp đỡ.
Chợt nghe Hoà ng Dung kêu lên:
- Âu Dương Phong, TÄ©nh ca ca cá»§a ta từng kÃch chưởng hẹn ước vá»›i ngươi, tha ngươi ba lần không giết, nà o ngá» ngươi vẫn cáºy mạnh hà hiếp ta. Ngươi nói không giữ lá»i, còn không bằng má»™t kẻ vô danh tiểu tốt trong võ lâm, thì còn mặt mÅ©i nà o mà tranh già nh danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công?
Âu Dương Phong nhất sinh là m không biết bao nhiêu Ä‘iá»u ác, nhưng nói ra thì thá»§y chung má»™t là má»™t, hai là hai, chưa bao giá» hối háºn, bình sinh cÅ©ng luôn tá»± phụ vá» Ä‘iá»u đó, y quyết không tá»›i ná»—i trái ước cưỡng bách Hoà ng Dung lúc ấy Ä‘ang cùng Hồng Thất công giao đấu, chợt nghe nà ng nói tá»›i chuyện ấy bất giác tai nóng bừng, trong lòng rối loạn, ra trượng cháºm lại, suýt nữa bị Äả cẩu bổng Ä‘iểm trúng.
Hoà ng Dung lại kêu lên:
- Ngươi có hiệu là Tây độc, hà nh sá»± gian trá vốn cÅ©ng không cần phải nói, nhưng lại bắt má»™t gã tiểu bối háºu sinh tha cho ba lần không giết thì đã mất cả mặt mÅ©i rồi, mà còn nuốt lá»i vá»›i háºu bối, đúng là khiến hảo hán trên giang hồ chê cưá»i. Âu Dương Phong Æ¡i Âu Dương Phong, có má»™t chuyện mà ngưá»i trong khắp thiên hạ không ai bằng lão nhân gia ngưá»i, đó là mặt dà y thiên hạ đệ nhất!
Âu Dương Phong cả giáºn, nhưng láºp tức biết ngay đây là quá»· kế cá»§a Hoà ng Dung, có ý khÃch cho mình tức giáºn xấu hổ, chỉ cần ná»™i công váºn chuyển hÆ¡i không thuần nhất sẽ láºp tức thua dưới tay Hồng Thất công, lúc ấy bèn là m như không nghe không thấy gì. Nà o ngá» Hoà ng Dung cà ng chá»i cà ng ngoa, trong võ lâm có rất nhiá»u chuyện xấu xa chẳng liên hệ gì vá»›i y cÅ©ng đổ cả lên đầu y. Nà ng nói bừa bãi đủ chuyện má»™t hồi, tá»±a hồ khắp dưới gầm trá»i nà y chỉ có má»™t mình y là kẻ xấu, hà ng ngà n hà ng vạn tá»™i ác trên Ä‘á»i Ä‘á»u do má»™t mình y là m ra. Nếu nói y là m những việc xấu xa tà n ác thì Âu Dương Phong vốn chẳng hỠđể ý, nhưng Hoà ng Dung lại mấy lần nói y là m những việc xấu xa hạ lưu trong giang hồ, nói thấy y năn nỉ Linh Trà thượng nhân, lại năn nỉ sa Thông Thiên là m “Ông chúâ€, lạy Bà nh Liên Hổ là m “Cha nuôi†để xin má»™t bà phương thuốc độc, đủ chuyện hạ lưu vô sỉ, xấu xa báºy bạ, nói từng nghe có lần y tá»± tiến cứ xin là m đội trương thân binh cho Hoà n Nhan Hồng Liệt để được hà ng đêm canh gác Triệu vương phá»§. Tá»›i như việc Quách TÄ©nh ba lần tha y ở Tây Vá»±c thì kéo y trong cá»™t băng ra thế nà o, lại thêm mắm dặm muối khiến y không sao chịu nổi. Lúc đầu Âu Dương Phong còn nhịn được, sau cùng nghe nà ng nói tá»›i mức quá đáng, nhịn không được cãi lại mấy câu. Không ngá» Hoà ng Dung Ä‘ang muốn khÃch y đấu khẩu vá»›i mình, lại cà ng ăn nói bừa bãi. Cứ thế má»™t hồi, Âu Dương Phong quyá»n cước binh khà thì ác đấu vá»›i Hồng Thất công, miệng thì gây gá»— vá»›i Hoà ng Dung, nói tá»›i mức hao hÆ¡i kiệt lá»±c, dùng sức cãi nhau vá»›i Hoà ng Dung còn hÆ¡n cả dùng sức đánh nhau vá»›i Hồng Thất công. Lại qua má»™t lúc, Âu Dương Phong tâm trà dần dần cảm thấy không chi trì được, nghÄ© thầm:
- Nếu mình không sá» dụng công phu trong Cá»u âm chân kinh thì nhất định khó mà thá»§ thắng.
Y tuy chưa từng theo lá»i Hoà ng Dung nói mà chuyển váºn kinh mạch toà n thân Ä‘i ngược, nhưng tu táºp ná»a năm, dá»±a và o võ há»c uyên thâm, ná»™i công thâm háºu cÅ©ng đã có chút thà nh tá»±u, lúc ấy xà trượng vung lên, chợt ra quái chiêu. Hồng Thất công giáºt nảy mình, ngưng thần tiếp chiến.
Hoà ng Dung kêu lên:
- Nguyên tư anh nhi, ba ba tây lạc tấn tuyết long văn binh.
Âu Dương Phong sá»ng sốt:
- Câu nà y có ý gì?
Y nà o biết Hoà ng Dung toà n là buá»™c miệng nói bừa, khua môi múa lưá»i, Ä‘em má»™t trà ng âm thanh không có ý nghÄ©a gì nói bừa ra. Chỉ là giá»ng Ä‘iệu cá»§a nà ng biến hóa Ä‘a Ä‘oan, có lúc như phẫn ná»™ quát tháo, có lúc như thà nh khẩn khuyên răn, lúc như hoảng sợ than thở, lúc như mừng rỡ ca ngợi, đột nhiên nà ng lại dùng giá»ng Ä‘iệu truy vấn kêu lên mấy tiếng liên tiếp, rõ rà ng là đang há»i vặn rất gấp Âu Dương Phong tuy muốn không đếm xỉa gì tá»›i, nhưng không tá»± chá»§ được kêu lên:
- Ngươi nói gì thế?
Hoà ng Dung giả tiếng Phạn trả lá»i mấy câu. Âu Dương Phong ngÆ¡ ngác không hiểu, kiệt lá»±c tìm trong kinh văn mà Quách TÄ©nh viết cho, nhất thá»i những thanh âm, hình dáng, chiêu số, bà quyết há»—n loạn không có chương pháp gì ùn ùn hiện ra trong đầu, chỉ thấy trá»i đất xoay chuyển, lại cà ng không biết mình ở đâu Hồng Thất công đột nhiên thấy trượng pháp cá»§a y lá»™ ra chá»— sÆ¡ hở rất lá»›n, quát lên:
- NÃ y!
Một bổng gõ và o thiên linh cái của y.
Má»™t bổng ấy kình lá»±c tá»›i mức nà o, Âu Dương Phong trong đầu vốn đã rối loạn, bị cái gõ ấy lại cà ng hoa mắt váng đầu, không biết nói gì kêu lá»›n má»™t tiếng, cắp ngược xà trượng quay ngưá»i bá» chạy, Quách TÄ©nh kêu:
- Chạy đi đâu?
Rồi tung ngưá»i Ä‘uổi theo, Âu Dương Phong đột nhiên nhảy báºt lên, lá»™n nhà o ba vòng trên không, trong chá»›p mắt lăn bảy tám vòng sau sưá»n núi, không biết chạy Ä‘i đâu. Hồng Thất công, Quách TÄ©nh, Hoà ng Dung ba ngưá»i nhìn nhau ngạc nhiên, hoảng sợ phá ra cưá»i.
Hồng Thất công thở dà i nói:
- Dung nhi, hôm nay đánh bại Lão Äá»™c váºt thì công lao cá»§a ngươi rất lá»›n. Có Ä‘iá»u thầy trò chúng ta liên thá»§ lấy hai chá»i má»™t, không khá»i có chá»— thắng cÅ©ng bất võ.
Hoà ng Dung cưá»i nói:
- Sư phụ, công phu nà y không phải là ngưá»i dạy sao?
Hồng Thất công cưá»i nói:
- Công phu cá»§a ngươi là trá»i sinh. Có lão già ranh mãnh khôn ngoan như cha ngươi má»›i sinh ra được đứa con gái ranh mãnh khôn ngoan như ngươi.
Chợt nghe sau núi có ngưá»i kêu lên:
- Giá»i lắm, nói xấu ngưá»i ta sau lưng, lão ăn mà y, ngươi có biết thẹn không đấy?
Hoà ng Dung kêu lớn:
- Cha?
Rồi nhảy báºt lên chạy ra. Lúc ấy mặt trá»i vừa má»c, dưới ánh nắng sá»›m má»™t ngưá»i mắc áo dà i mà u xanh thong thả bước ra, chÃnh là đảo chá»§ Äà o Hoa Äông tà Hoà ng Dược Sư.
Hoà ng Dung sấn lên trước, hai cha con ôm chầm lấy nhau. Hoà ng Dược Sư thấy con gái không còn có vẻ trẻ con, đã hoà n toà n trở thà nh má»™t thiếu nữ, trông giống hệt ngưá»i vợ đã mất, trong lòng vừa vui mừng vừa thương cảm.
Hồng Thất công nói:
- Hoà ng lão tà , trên đảo Äà o Hoa ta từng nói rằng con gái ngươi thông minh lanh lợi, quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, chỉ có ngưá»i khác mắc mưu y thị, chứ y thị quyết không chịu thua ai, bảo ngươi không cần lo lắng. Ngươi nói Ä‘i, lá»i lão khiếu hóa có chá»— nà o sai không?
Hoà ng Dược Sư cưá»i khẽ má»™t tiếng, kéo tay con gái bước tá»›i nói:
- Chúc mừng ngươi đánh bại Lão Äá»™c váºt. Ngưá»i nà y thất bại, cÅ©ng đỡ được má»™t mối lo cho cả ngươi và ta.
Hồng Thất công nói:
- Anh hùng trong thiên hạ chỉ có sứ quân và lão khiếu hóa mà thôi. Ta thấy con gái ngươi, đám sâu bá» trong bụng lại cắn bừa nhảy báºy, nước dãi lại chảy ra. Chúng ta cứ sảng khoái động thá»§ ngay, ngươi là m thiên hạ đệ nhất cÅ©ng được, ta là m thiên hạ đệ nhất cÅ©ng được, ta chỉ chỠđược ăn thức ăn ngon cá»§a Dung nhi nấu thôi.
Hoà ng Dung cưá»i nói:
- Không, nếu ngưá»i thua thì con má»›i nấu thức ăn cho ngưá»i ăn.
Hồng Thất công nói:
- Phì, không sợ xấu hổ, ngươi muốn đè nén ta phải không?
Hoà ng Dược Sư nói:
- Lão khiếu hóa, sau khi ngươi bị thương đã lỡ mất hai năm luyện táºp, e hiện đã không phải là đối thá»§ cá»§a ta. Dung nhi, bất kể ai thắng ai bại ngươi cÅ©ng phải nấu thức ăn kÃnh má»i sư phụ.
Hồng Thất công nói:
- Äúng đấy, như thế má»›i là lá»i nói cá»§a báºc đại tôn sư, đưá»ng đưá»ng đảo chá»§ đảo Äà o Hoa, chứ như con nha đầu nà y thì còn nhá» nhen lắm. Chúng ta cÅ©ng đừng chá» tá»›i chÃnh ngá» hay không, lại đây?
Nói xong giơ trúc bổng ra định xông lên động thủ.
Hoà ng Dược Sư lắc đầu nói:
- Ngươi má»›i đánh nhau hồi lâu vá»›i Lão Äá»™c váºt, tuy không thể nói là gân cốt rã rá»i nhưng cÅ©ng đã mệt má»i mất má»™t lúc. Hoà ng má»— lại có thể chiếm tiện nghi sao? Chúng ta cứ chá» tá»›i chÃnh ngá» sẽ đấu, ngươi cứ dưỡng sức Ä‘i.
Hồng Thất công tuy biết y nói có lý nhưng không chịu chỠđợi, cứ nhất định đòi tá»· võ láºp tức. Hoà ng Dược Sư ngồi xuống tảng đá, không nhìn ngó gì tá»›i y.
Hoà ng Dung thấy hai ngưá»i tranh cãi không thôi, bèn nói:
- Cha, sư phụ, con có má»™t cách cho hai ngưá»i có thể láºp tức tá»· võ, mà cha cÅ©ng không chiếm tiện nghi.
Hồng Thất công và Hoà ng Dược Sư cùng nói:
- Hay đấy, cách gì váºy?
Hoà ng Dung nói:
- Hai ngưá»i là bạn già lâu năm, bất kể ai thắng ai bại cÅ©ng là m tổn thương hòa khÃ. Nhưng lần luáºn kiếm ở Hoa sÆ¡n hôm nay, lại thà nh cái thế phải phân thắng bại, có đúng không?
Hồng Hoà ng hai ngưá»i vốn cÅ©ng đã nghÄ© tá»›i chuyện đó, lúc ấy nghe nà ng nói tá»›i, tá»±a hồ đã có má»™t cách hay trá»n vẹn đôi bá», đã có thể láºp tức động thá»§, lại có thể không để Hoà ng Dược Sư chiếm tiện nghi, vả lại còn khiến hai nhà không bị tổn thương hòa khÃ, cùng há»i:
- Ngươi có chá»§ ý gì váºy?
Hoà ng Dung nói:
- Là thế nà y: Cha ra chiêu vá»›i TÄ©nh ca ca trước, xem tá»›i chiêu thứ mấy thì đánh bại y. Sau đó sư phụ lại qua chiêu vá»›i TÄ©nh ca ca. Nếu cha dùng chÃn mươi chÃn chiêu để thá»§ thắng, mà sư phụ dùng má»™t trăm chiêu, thì là cha thắng. Nếu sư phụ chỉ dùng chÃn mươi tám chiêu thì sư phụ thắng.
Hồng Thất công cưá»i nói:
- Hay lắm, hay lắm!
Hoà ng Dung nói:
- TÄ©nh ca ca tá»· võ vá»›i cha trước, hai ngưá»i tinh lá»±c Ä‘á»u sung mãn, đến khi sư phụ tá»· võ thì hai ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u đã giao đấu má»™t tráºn, há không phải là rất công bằng sao?
Hoà ng Dược Sư gáºt đầu nói:
- Cách nà y quả không kém. Tĩnh nhi, lại đây, ngươi có dùng binh khà không?
Quách Tĩnh nói:
- Không!
Ãang định bước tá»›i Hoà ng Dung lại nói:
- Khoan đã còn có má»™t chuyện phải nói rõ. Nếu hai vị tiá»n bối mà trong vòng ba trăm chiêu Ä‘á»u không đánh bại được TÄ©nh ca ca, thế thì là m sao?
Hồng Thất công hô hô cưá»i rá»™, nói:
- Hoà ng lão tà , lúc đầu ta còn khen ngươi sinh được đứa con gái xinh đẹp nà y, chỉ táºn tâm kiệt lá»±c giúp đỡ cho cha, hà , nà o ngỠđà n bà hướng ra ngoà i, đó quả tháºt là lá»i chà lý. Y thị chỉ dốc lòng muốn thằng tiểu tá» ngốc nà y đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công thôi!
Hoà ng Dược Sư tÃnh tình quái dị hẹp hòi nhưng rất thương yêu con gái, nghÄ© thầm:
- Mình thà nh toà n tâm nguyện cho nó một lần cũng được.
Lúc ấy bèn nói:
- Lá»i cá»§a Dung nhi cÅ©ng đúng đấy. Hai lão già chúng ta nếu không đánh bại được TÄ©nh nhi trong vòng ba trăm chiêu, thì còn mặt mÅ©i nà o mà là m thiên hạ đệ nhất võ công?
Rồi xoay chuyển ý nghĩ nghĩ thầm:
- Mình vốn có thể cố ý nhưá»ng nhịn, chi y đón đỡ được ba trăm chiêu, nhưng lão khiếu hóa lại không chịu nhưá»ng, ắt trong ba trăm chiêu có thể đánh bại y. Váºy thì mình không phải là nhưá»ng TÄ©nh nhi, mà là nhưá»ng lão khiếu hóa nhất thá»i trầm ngâm không quyết.
Hồng Thất công đẩy và o lưng Quách Tĩnh một cái nói:
- Äá»™ng thá»§ mau Ä‘i, còn chá» gì nữa?
Quách Tĩnh loạng choạng một cái, xông tới trước mặt Hoà ng Dược Sư. Hoà ng Dược Sư nghĩ thầm:
- Tốt, ta cứ thỠcông phu của y trước. Rồi sẽ quyết định.
Chưởng trái láºt ra, vá»— chếch tá»›i đầu vai y, kêu lên:
- Chiêu thứ nhất.
Äang lúc Hoà ng Dược Sư còn chưa quyết, Quách TÄ©nh trong lòng cÅ©ng không định được chá»§ ý:
- Mình quyết không thể chiếm được danh hiệu thiên hạ đệ nhất, nhưng nên nhưá»ng cho đảo chá»§ đắc thắng hay là nhưá»ng cho sư phụ thắng?
Äang lúc ngần ngừ, Hoà ng Dược Sư đã vung chưởng đánh ra. Y giÆ¡ tay phải lên đỡ gạt, thân hình loạng choạng má»™t cái, suýt ngã, nghÄ© thầm:
- Mình tháºt hồ đồ, còn nghÄ© nhưá»ng nhịn cái gì nữa? Mình dùng hết toà n lá»±c cÅ©ng quyết chống không được ba trăm chiêu.
Nhìn thấy chiêu thứ hai cá»§a Hoà ng Dược Sư đánh tá»›i, lúc ấy ngưng thần đón đỡ, lúc ấy tâm ý đã quyết, cứ mặc kệ hai ngưá»i dùng chân công phu đánh thắng mình, ai mau ai cháºm là do há» tá»± quyết, chứ mình tuyệt nhiên không há» thiên vị bên nà o.
Vừa qua và i chiêu Hoà ng Dược Sư vô cùng kinh ngạc: Võ công cá»§a thằng tiểu tá» ngốc nà y là m sao lại luyện được tá»›i mức ấy? Nếu mình chỉ hÆ¡i nhưá»ng nhịn, thì đừng nói là bị y đón đỡ hÆ¡n ba trăm chiêu, chỉ sợ còn thua dưới tay y nữa.
Cao thá»§ tá»· võ, quả tháºt không thể nhưá»ng nhịn ná»a phần. Hoà ng Dược sá»± lúc đầu xuất thá»§ chỉ dùng bảy phần kình lá»±c, nà o ngá» bị Quách TÄ©nh dốc toà n lá»±c tấn công, lại bị rÆ¡i và o thế hạ phong. Y trong lòng hốt hoảng, vá»™i triển khai Lạc anh thần kiếm chưởng pháp, thân hình lãng đãng, ra sức già nh lại tiên cÆ¡.
Nhưng công lá»±c cá»§a Quách TÄ©nh quả tháºt đã khác hẳn ngà y trước, Hoà ng Dược Sư đổi dùng mưá»i mấy loại chưởng pháp nhưng thá»§y chung vẫn không thể cướp được tiên cÆ¡, đánh được hÆ¡n má»™t trăm chiêu, y thi triển chiêu thức kỳ lạ, Quách TÄ©nh không ngá» y lại dùng kế, suýt nữa bị chân trái y đá trúng, lùi lại hai bước, lúc ấy trở thà nh thế ngang sức. Hoà ng Dược Sư thở ra má»™t hÆ¡i, kêu thầm:
- Xấu hổ tháºt?
Muốn thừa cÆ¡ chiếm thượng phong, không ngá» Quách TÄ©nh giữ gìn môn há»™ rất nghiêm cẩn, bất kể y tấn công như sóng to gió dữ, thá»§y chung vẫn không cần có công chỉ cần không có tá»™i, quyá»n cước lại cà ng không có ná»a chút sÆ¡ hở. Tai nghe con gái đếm:
- Hai trăm lẻ ba, hai trăm lẻ bốn.
Hoà ng Dược Sư vô cùng sốt ruột:
- Lão thiêu hóa xuất thủ mãnh liệt, nếu trong một trăm chiêu đánh bại Tĩnh nhi, thì mình còn mặt mũi nà o nữa. Chiêu số chợt thay đổi, chưởng ảnh trùng trùng, ra tay vô cùng mau lẹ.
Lần nà y Quách TÄ©nh láºp tức rÆ¡i và o thế hạ phong, chỉ cảm thấy hÆ¡i thở khó khăn, như có má»™t tòa núi lá»›n đè lên ngưá»i mình, nhìn thấy mắt nảy Ä‘om đóm, dần dần không chống đỡ nổi. Hoà ng Dược Sư ra tay cà ng nhanh, thế công mau lẹ, Hoà ng Dung cà ng đếm mau hÆ¡n. Quách TÄ©nh môi khô lưỡi đắng, tay chân nhÅ©n ra, cà ng lúc cà ng thấy khó chống đỡ, chỉ đà nh dá»±a và o sá»± kiên nghị cố sức đón đỡ, Ä‘ang lúc nguy cấp chợt nghe Hoà ng Dung kêu lá»›n má»™t tiếngâ€Ba trăm Hoà ng Dược Sư biến hẳn sắc mặt, nhảy lùi ra ngoà i.
Lúc ấy Quách TÄ©nh đã bị ép tá»›i mức đầu váng mắt hoa, thân hình không tá»± chá»§ được, lùi mau vá» bên trái, kế xoay mưá»i mấy vòng, nhìn thấy trá»i xoay đất chuyển, Ä‘ang muốn ngã váºt ra, lúc nguy cấp chân trái dùng công phu Thiên cân trụy, định kìm chế thân hình. Nhưng háºu kình trong ná»™i công cá»§a Hoà ng Dược Sư rất lá»›n, ngưá»i tuy đã lui ra nhưng dư thế cá»§a quyá»n chiêu chưa giảm, Quách TÄ©nh đứng không vững đà nh khom lưng cúi đầu, tay trái dùng lá»±c phát kình xuống đất, mượn kình lá»±c mãnh liệt cá»§a Hà ng long tháºp bát chưởng xoay vá» bên trái mưá»i mấy vòng, trong đầu má»›i cảm thấy sáng suốt, ngẩn ra má»™t lúc rồi nói vá»›i Hoà ng Dược Sư:
- Hoà ng đảo chá»§, ngưá»i mà ra và i chiêu nữa, thì con không ngã không được.
Hoà ng Dược Sư thấy y có định lá»±c như thế, chống được Kỳ môn ngÅ© chuyển mà mình luyện táºp hÆ¡n mưá»i năm má»›i thà nh công, không tức giáºn mà lại mừng rỡ, cưá»i nói:
- Lão khiếu hóa, ta không xong rồi, danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhưá»ng cho ngươi thôi.
Hai tay chắp lại má»™t cái, xoay ngưá»i định bá» Ä‘i.
Hồng Thất công nói:
- Khoan đã, khoan đã, ta cũng chưa chắc đã xong. Chiếc thiết tiêu của ngươi xin đưa cho Tĩnh nhi mượn.
Chiếc ngá»c tiêu cá»§a Hoà ng Dược Sư đã gãy, trong lưng giắt má»™t ngá»n thiết tiá»u, lúc ấy rút ra đưa cho Quách TÄ©nh.
Hồng Thất công nói với Quách Tĩnh:
- Ngươi dùng võ khÃ, ta dùng tay không ra chiêu vá»›i ngươi.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Thế nà y... .
Hồng Thất công nói:
- Chưởng pháp cá»§a ngươi là ta dạy, là m sao đấu quyá»n cước được? Và o Ä‘i! Năm ngón tay trái cong như móc câu, chụp và o cổ tay y định Ä‘oạt thiết tiêu. Quách TÄ©nh không hiểu dụng ý cá»§a y, buông tay thả tiêu, không há» chống cá»±. Hồng Thất công mắng:
- Tiểu tỠngốc, chúng ta đang tỷ võ chứ mà !
Tay trái đưa trả thiết tiêu cho y, tay phải lại vươn ra đoạt lấy. Quách Tĩnh lúc ấy rút tiêu lại tránh. Hoà ng Dung đếm:
- Một chiêu!
Cao thá»§ tá»· võ trên tay có binh khà hay không không khác nhau lắm, Hồng Thất công sá» dụng Hà ng long tháºp bát chưởng, chưởng phong quét ra ngoà i má»™t trượng, Quách TÄ©nh tuy có thiết tiêu, nhưng là m sao và o gần phản kÃch? Y vốn không quen sá» dụng binh khÃ, nhưng từ khi ở Tây Vá»±c quạ chiêu vá»›i Âu Dương Phong trong tháºp thất, kiếm pháp đã có tiến bá»™ rất lá»›n. Trước nay võ công ắt phải luyện cả công lẫn thá»§, Quách tÄ©nh lại luyện binh khà có tá»›i tám phần là thá»§, hai phần tấn cồng. Nên biết chiêu số binh khà mà Giang Nam lục quái dạy cho y không thể kể là loại võ công thượng thặng, nhưng y sau khi táºp luyện Cá»u âm chân kinh lại táºp luyện theo đó, đó là lúc trong tháºp thất ở Tây Vá»±c, lúc bấy giá» y chỉ cầu tá»± bảo toà n, không rảnh mà đả thương đối phương, dùng trưá»ng kiếm chống đỡ trượng gá»— cá»§a Âu Dương Phong, luyện táºp không Ãt cách thức phòng thân thá»§ thế, lúc ấy dùng tiêu là m kiếm, đón đỡ chưởng phong lợi hại tuyệt luân cá»§a Hồng Thất công, lại cà ng có công hiệu.
Hồng Thất công thấy y giữ môn hộ rất nghiêm cẩn, trong lòng rất mừng, tự nhủ:
- Thằng nhỠnà y tiến bộ rất lớn, cũng không uổng công mình dạy dỗ, nhưng nếu trong vòng hai trăm chiêu mình đánh bại y thì rất khó nhìn mặt Hoà ng lão tà . Sau hai trăm chiêu rồi, mình sẽ ra đòn nặng mới nên.
Lúc ấy vẫn theo Hà ng long tháºp bát chưởng ra chiêu, từ má»™t lần biến tá»›i chÃn lần biến theo thứ tá»± đánh ra, gió rÃt vù vù, bóng chưởng trùm lên toà n thân Quách TÄ©nh.
Lúc ấy nếu Hồng Thất công quyết ra đòn tháºt nặng, thì công phu binh khà cá»§a Quách TÄ©nh chưa đạt tá»›i mức đăng phong tháo cá»±c, vốn không dá»… chống đỡ, nhưng Hồng Thất công quyết ý sau hai trăm chiêu má»›i thá»§ thắng; lại là nghÄ© lầm má»™t Ä‘iá»u. Nên biết Quách TÄ©nh Ä‘ang lúc thiếu niên khá»e mạnh, sau khi luyện Dịch cân Ä‘oà n cất thiên ná»™i lá»±c lại cà ng hùng háºu, Hồng Thất công tuổi tác đã không còn trẻ, trên lưng lại bị rắn độc và chưởng lá»±c cá»§a Âu Dương Phong đả thướng, Hà ng long tháºp bát chưởng chiêu nà o cÅ©ng phải dùng chân lá»±c, đến lần biến thứ chÃn đã là má»™t trăm sáu mươi hai chưởng, lá»±c đạo tuy vẫn cương mãnh lợi hại, nhưng háºu kình đã suy giảm thấy rõ.
Äến quá chiêu thứ hai trăm, ngá»n thiết tiêu cá»§a Quách TÄ©nh đã không theo kiếm chiêu nữa, chiêu số ở tay trái phối hợp lại gia tăng kình lá»±c. Hồng Thất công nghÄ© thầm không hay, nếu thẳng thắn đối chưởng thì biết đâu sẽ phải thua dưới tay y, thằng tiểu tá» ngốc nà y chỉ có thể lấy mưu mà thắng chứ không thế lấy lá»±c mà chống, lúc ấy song chưởng dạt ra hai bên, mở toang môn há»™, Quách TÄ©nh sá»ng sốt nghÄ© thầm:
- Chiêu chưởng pháp nà y sư phụ chưa từng dạy qua nếu đối địch vá»›i ngưá»i khác thì có thể sấn và o trung cung đánh tá»›i trước ngá»±c đối phương, nhưng trước mắt đối thá»§ lại là ân sư cá»§a mình, há lại có thể ra sát thá»§?
Vừa thoáng ngần ngừ, Hồng Thất công cưá»i nói:
- Ngươi mắc lừa rồi.
Chân trái phóng ra đá bay ngá»n thiết tiêu trong tay y, chưởng phải láºt lại đánh và o đầu vai y.
Má»™t chưởng ấy thá»§ hạ dung tình, không muốn là m y bị thương, chỉ dùng tám thà nh công lá»±c vừa đủ để y ngã ngá»a là kể như thắng. Nà o ngá» Quách Tình mấy năm nay dãi dầu sương gió, thân thể trở nên khá»e mạnh, bị má»™t chưởng ấy chỉ lảo đảo, đầu vai tuy Ä‘au buốt nhưng vẫn không ngã. Hồng Thất công thấy y vẫn đứng vững không kìm được giáºt nảy mình nói:
- Ngươi thổ khà ra ba lần, Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, đừng để bị ná»™i thương.
Quách TÄ©nh theo lá»i hÃt thở, hÆ¡i thở láºp tức thấy dá»… chịu, nói:
- Äệ tá» thua rồi.
Hồng Thất công nói:
- Không, má»›i rồi ngươi nhưá»ng ta thôi, chứ nếu vì thế mà nháºn thua thì Hoà ng lão tà là m sao chịu phục? Äón chiêu đây!
Nói xong lại phát chưởng đánh tới.
Quách TÄ©nh trong tay không có binh khÃ, nhìn thấy đòn tá»›i mãnh liệt, láºp tức sá» dụng Không minh quyá»n mà Chu Bá Thông dạy cho để hóa giải. Bá»™ Không minh quyá»n nà y là quyá»n thuáºt chà nhu trong thiên hạ, do Chu Bá Thông theo Äạo đức kinh sáng chế ra, trong Äạo đức kinh có câu:
- Binh mạnh ắt sẽ bị diệt, gá»— cứng ắt sẽ bị gãy. Cứng mạnh ở dưới, má»m yếu ở trên.
Lại nói:
- Trong thiên hạ không gì má»m yếu bằng nước, nhưng váºt gì cứng mạnh cÅ©ng không thắng được, không gì chuyển dịch được. Yếu thắng mạnh, nhu thắng cương, thiên hạ ai cÅ©ng biết nhưng không ai là m được.
Bá»™ Hà ng long tháºp bát chưởng lại là quyá»n thuáºt chà cương chà kiên trong võ há»c, có câu:
- Nhu có thể khắc cương.
Nhưng cÅ©ng nên biết công lá»±c loại nhu cÅ©ng không nhất định sẽ thắng cương, vá»›i công phu tu vi cá»§a Hồng Thất công thì cho dù Chu Bá Thông dùng quyá»n thuáºt chà nhu đối phó cÅ©ng chưa chắc có thể thắng. Nhưng Quách TÄ©nh đã luyện táºp công phu song thá»§ há»— bác, tay phải dùng Không minh quyá»n, tay trái dùng Hà ng long chưởng, cương nhu giúp đỡ cho nhau, âm dương bổ sung cho nhau, quyá»n chiêu cá»§a Hồng Thất công tuy cương mãnh không gì chống được nhưng cÅ©ng không là m gì được y.
Hoà ng Dung bên cạnh đếm, thấy sắp hết ba trăm chiêu mà Quách TÄ©nh vẫn hoà n toà n không có vẻ gì thất bại, trong lòng mừng rỡ, cứ đếm từng chiêu từng chiêu. Hồng Thất công nghe nà ng đếm tá»›i chiêu hai trăm chÃn mươi bảy, không kìm được lòng hiếu thắng, đột nhiên ra chiêu Kháng long hữu hối, xô núi dốc biển đánh tá»›i, chiêu nà y đánh ra trong lòng láºp tức hối háºn, chỉ sợ Quách TÄ©nh đón đỡ không được lại bị trá»ng thương, kêu lá»›n:
- Cẩn tháºn đấy!
Quách TÄ©nh vừa nghe tiếng kêu, chưởng phong đã vá»— tá»›i giữa mặt, chỉ thấy thế tá»›i rất mãnh liệt, biết không thể dùng Không minh quyá»n hóa giải, lúc nguy cấp tay trái vẽ má»™t vòng tròn vù má»™t tiếng cÅ©ng đánh ra má»™t chiêu Kháng long hữu hối. Chỉ nghe bình má»™t tiếng, song chưởng chạm nhau, hai ngưá»i Ä‘á»u toà n thân rúng động. Hoà ng Dược Sư và Hoà ng Dung Ä‘á»u báºt tiếng la hoảng, bước tá»›i gần xem.
Chỉ thấy hai ngưá»i song chưởng đè lên nhau, đứng im bất động, Quách TÄ©nh có ý nhưá»ng nhịn nhưng thấy chưởng lá»±c cá»§a sư phụ lợi hại, nếu lúc nà y rút lại nhất định chưởng thế cá»§a y thuáºn thế xô tá»›i ắt mình sẽ bị trá»ng thương, quyết định váºn kình chống đỡ má»™t lúc đợi chưởng lá»±c cá»§a y hÆ¡i giảm sẽ lui ra nháºn thua, Hồng Thất công thấy Quách TÄ©nh ngang nhiên chống đỡ má»™t chưởng tụ hết công lá»±c bình sinh cá»§a mình, bất giác vừa sợ vừa mừng, cà ng có ý thương tà i, lòng hiếu thắng giảm bá»›t, quyết ý nhưá»ng y thắng má»™t chiêu nà y để thà nh toà n danh tiếng cho y, lúc ấy lưu kình không phát, từ từ thu lá»±c lại.
Äang lúc đôi bên bất phân thắng bại, nhưá»ng nhịn lẫn nhau ấy, chợt nghe sau núi có má»™t ngưá»i kêu lá»›n ba tiếng, nhà o lá»™n ba vòng nhảy ra, chÃnh là Tây độc Âu Dương Phong. Hồng Thất công và Quách TÄ©nh đồng thá»i thu chưởng nhảy lùi ra phÃa sau. Chỉ thấy Âu Dương. Phong y phục toà n thân rách nát, trên mặt máu tươi ròng ròng, quát lá»›n:
- Thần công trong Cá»u âm chân kinh ta đã luyện thà nh, ta là thiên hạ đệ nhất võ công?
Rồi vung xà trượng lên quét ngang bốn ngưá»i.
Hồng Thất công nhấc Äả cẩu bổng gạt xà trượng cá»§a y ra, qua lại má»™t chiêu, bốn ngưá»i ai cÅ©ng hoảng sợ chiêu số cá»§a Âu Dương Phong vốn đã kỳ lạ, lúc ấy lại cà ng vô cùng quái dị, lúc chợt cà o lên mặt mình má»™t cái, lúc chợt chân đá mạnh và o mông mình má»™t cái trượng nà o đánh tá»›i giữa đưá»ng ắt cÅ©ng đổi hướng, quả tháºt không biết y định đánh và o đâu. Hồng Thất công vô cùng ngạc nhiên hoảng sợ, đà nh dùng Äả cẩu bổng pháp giữ kÃn môn há»™, đâu dám ngang nhiên tấn công.
Äấu đến lúc hăng, Âu Dương Phong đột nhiên giÆ¡ tay chát chát chát đánh và o mặt mình ba cái nảy lá»a, gà o lá»›n má»™t tiếng, hai tay chụp xuống đất sấn và o.
Hồng Thất công vừa hoảng sợ vừa buồn cưá»i, nghÄ© thầm:
- Bổng pháp cá»§a ta sở trưá»ng nhất vá» chuyện đánh chó, ngươi lại đột nhiên là m ra hình dáng chó, há không phải là tá»± lao đầu và o lưới sao?
Rồi giÆ¡ ngá»n trúc bổng ra đâm lên lưng y.
Nà o ngỠÂu Dương Phong đột nhiên lăn má»™t vòng đè lên Ä‘oạn giữa cá»§a ngá»n trúc bổng rồi thuáºn thế lăn tá»›i, Hồng Thất công cầm không vững đà nh bá» trúc bổng xuống. Âu Dương Phong đột nhiên phi thân nhảy vá»t lên, hai chân liên hoà n đá ra. Hồng Thất công cả kinh, lui mau vá» phÃa sau.
Lúc ấy Hoà ng Dung đã nhặt ngá»n thiết tiêu dưới đất đưa cho cha. Hoà ng Dươc sư nhấc tiêu rung lên Ä‘iểm tá»›i. Âu Dương Phong kêu lên:
- Äoà n Hoà ng gia, ta không sợ Nhất dương chỉ cá»§a ngưá»i đâu.
Nói xong tung ngưá»i nhảy xổ lên.
Hoà ng Dược Sư thấy cá» chỉ cá»§a y đã biết y thần trà điên loạn, chỉ là trong lòng tuy Ä‘iên khùng nhưng ra tay còn lợi hại hÆ¡n lúc chưa Ä‘iên. Cho dù y trà tuệ hÆ¡n ngưá»i nhưng cÅ©ng không hiểu rõ đạo lý bên trong, là m sao biết Âu Dương Phong khổ luyện theo chân kinh giả mà Quách TÄ©nh viết cho, vốn đã khiến y đầu óc má» mịt, Hoà ng Dung lại giở đủ trò đưa y và o đưá»ng ngang ngõ tắt, táºp bừa luyện ẩu, lại thêm nóng lòng thá»§ thắng, tham luyện cho mau, dụng công cà ng gấp, chỉ là y võ công vốn cao cưá»ng, tuy Ä‘i lầm đưá»ng, trong lòng có lầm nhưng ra tay lợi hại, cà ng khiến Hồng Hoà ng hai vị đại tôn sư cà ng ngạc nhiên không sao hiểu được.
Qua và i mươi chiêu, Hoà ng Dược Sư lại thua tráºn. Quách TÄ©nh sấn lên đón đánh. Âu Dương Phong đột nhiên khóc nói:
- Con trai ơi, con chết thảm lắm?
Rồi vứt xà trượng giang hai tay nhảy xổ lên ôm. Quách TÄ©nh biết y cho rằng mình là Âu Dương Khắc cháu y, nghe y kêu lên thảm thiết, trong lòng vừa bất nhẫn vừa sợ hãi, phát chưởng xô y ra du Dương Phong tay trái đột nhiên láºt lại nắm chặt cánh tay Quách TÄ©nh, tay phải ôm chặt y. Quách TÄ©nh váºn kình giãy giụa nhưng Âu Dương Phong vô cùng khá»e mạnh, ôm chặt y không sao động Ä‘áºy.
Hồng Thất công và cha con Hoà ng Dược Sư cả kinh, nhất tỠsấn lên cứu.
Hồng Thất công vươn chỉ Ä‘iểm mau và o huyệt Phượng vÄ© trên lưng Âu Dương Phong, muốn bắt y phải buông tay đón đỡ. Không ngá» lúc ấy kinh mạch toà n thân cá»§a y đã chạy ngược, huyệt đạo Ä‘á»u đã thay đổi vị trÃ, phát chỉ cá»§a Hồng Thất công đâm tá»›i y vẫn không cảm, thấy gì, không hỠđếm xỉa tá»›i. Hoà ng Dung quay đầu nhấc má»™t tảng đá lá»›n lên, Ä‘áºp mạnh xuống đỉnh đầu y, Âu Dương Phong tay phải nắm thà nh quyá»n từ dưới đánh thẳng lên. Hoà ng Dung tay cầm không vững, tảng đá bay khá»i tay rÆ¡i xuống vá»±c. Quách TÄ©nh nhân lúc Âu Dương Phong buông lá»ng tay phải, dùng sức giáºt mạnh, nhảy lui ra phÃa sau, vừa định thần đã thấy Âu Dương Phong Ä‘ang ác đấu vá»›i Hoà ng Dược Sư. Hoà ng Dược Sư giắt ngá»n thiết tiêu và o lưng, tay không giao đấu.
Lúc ấy chiêu số Âu Dương Phong sá» dụng cà ng thêm kỳ quái, vô cùng ngụy dị, thân hình lúc nằm lúc đứng, tháºm chà có lúc má»™t tay chống xuống đất, thân hình nằm ngang trên không, chỉ dùng má»™t tay đối chưởng vá»›i địch nhân. Hoà ng Dược Sư toà n thần ra chiêu nghênh địch, nhưng chưn biết sẽ ra sao, Hồng Thất công, Quách TÄ©nh, Hoà ng Dung ba ngưá»i nhìn thấy vô cùng hoảng sợ. Hoà ng Dung thấy cha liên tiếp gặp nguy hiểm, kêu lên:
- Sư phụ, đối phó với gã điên nà y thì bất tất phải theo quy củ võ lâm, chúng ta xông cả và o đi!
Hồng Thất công nói:
- Nếu là lúc bình thá»i thì chúng ta vốn có thể hợp sức bắt sống y, nhưng hôm nay là ngà y luáºn kiếm ở Hoa sÆ¡n, anh hùng thiên hạ Ä‘á»u biết phải đơn đả độc đấu, chúng ta lấy nhiá»u chống Ãt sẽ bị hảo hán giang hồ chê cưá»i.
Chỉ thấy Âu Dương Phong cà ng thêm Ä‘iên cuồng, sùi cả bá»t mép, nghiêng đầu xông và o húc mạnh. Hoà ng Dược Sư chống đỡ không được, đà nh ngã xuống đất lăn ra.
Äá»™t nhiên Âu Dương phong cúi xuống tấn công, trên thượng bà n hoà n toà n không che đỡ. Hoà ng Dược Sư cả mừng, nghÄ© thầm:
- Thằng điên nà y rốt lại đã hồ đồ rồi.
Liên tiếp dùng công phu Äà n chỉ thần công búng mau và o huyệt Nghênh hướng cạnh mÅ©i y. Phát chỉ nà y phóng tá»›i rất mau, nà o ngá» vừa chạm và o da mặt y, Âu Dương Phong hÆ¡i nghiêng đầu qua táp luôn và o ngón tay. Hoà ng Dược Sư cả kinh, vá»™i vung tay trái Ä‘áºp và o huyệt Thái dương cá»§a y, bắt y hả miệng ra. Âu Dương Phong tay phải cÅ©ng vung ra đỡ gạt, răng cắn cà ng chặt.
Quách TÄ©nh và Hoà ng Dung từ hai bên cùng xông và o Âu Dương Phong má»›i nhả ngón tay Hoà ng Dược Sư ra, mưá»i ngón tay cà o lên mặt Hoà ng Dung. Dưới ánh nắng sáng chỉ thấy y diện mạo nanh ác, mặt đầy máu tươi, Hoà ng Dung trong lòng hoảng sợ, la hoảng lùi ra. Quách TÄ©nh vá»™i phát chưởng cứu viện. Âu Dương Phong vung tay đón đỡ, Hoà ng Dung má»›i thoát thân được.
Chỉ hÆ¡n mưá»i hiệp, Quách TÄ©nh trên vai dưới đùi liên tiếp trúng đòn. Hồng Thất công nói:
- Tĩnh nhi lui ra, để ta và o thỠlại xem.
Rồi tay không sấn lên. Hai ngưá»i vừa qua má»™t phen kịch đấu, lúc ấy lại cà ng hung hiểm. Lúc Âu Dương Phong giao đấu vá»›i Hoà ng Dược Sư và Quách TÄ©nh, Hồng Thất công đứng cạnh lưu ý xem xét, thấy y ra chiêu tuy vô cùng cổ quái nhưng đưá»ng lối bên trong quả tháºt cÅ©ng có thể nháºn ra, chá»§ yếu là váºn dụng Cáp mô công nghịch chuyển đánh ra, đòn trên thà nh đòn dưới, đòn trái thà nh đòn phải, tuy không hoà n toà n như thế nhưng trong mưá»i phần cÅ©ng có bảy tám phần không sai, trong lòng đã hiểu được đại khái, lúc đối chiến tuy vẫn rÆ¡i và o thế hạ phong, nhưng cÅ©ng có công có thá»§, ba chiêu đánh trả được má»™t chiêu.
Hoà ng Dung lấy khăn tay ra buá»™c vết thương trên ngón tay cha. Hoà ng Dược Sư lại cà ng nhìn ra đưá»ng lối rõ hÆ¡n, liên tiếp kêu:
- Thất huynh, đá và o lưng y, Äánh và o huyệt Cá»± khuyết. Láºt tay đánh và o huyệt Thiên trụ.
Hoà ng Dược Sư ngưá»i ngoà i thì tỉnh, Hồng Thất công theo lá»i đánh ra, trong giây lát đã chuyển thà nh thế ngang tay. Chỉ là hai ngưá»i trong lòng Ä‘á»u thẹn thầm. Äây là hợp sức cả Äông tà Bắc cái đối phó vá»›i má»™t mình Tây độc.
Äang thấy đã có thể thá»§ thắng thì Âu Dương Phong đột nhiên há miệng phun má»™t bãi nước bá»t và o mặt Hồng Thất công.
Hồng Thất công vá»™i nghiêng ngưá»i tránh qua, Âu Dương Phong liệu được tiên cÆ¡, phát chưởng đánh và o phương vị Hồng Thất công nghiêng qua đồng thá»i lại phun má»™t bãi Ä‘á»m và o chá»— ấy. Hồng Thất công tình thế nguy cấp, đã định không tránh, nhưng bãi Ä‘á»m rÃt gió bay tá»›i, nếu trúng mắt tuy có thể không bị thương nhưng cÅ©ng mưá»i phần Ä‘au đớn, mà địch nhân nhất định sẽ thừa cÆ¡ tấn công, lại cà ng khó chống đỡ, trong lúc hoảng loạn vươn tay phải ra chụp lấy bãi Ä‘á»m, tay trái đánh trả má»™t chiêu, đánh thêm không đầy và i hợp, Âu Dương Phong lại phun mau má»™t bãi nước bá»t, y lấy cả nước bá»t Ä‘á»m dãi là m lợi khà tấn công đối phương, đánh kèm vá»›i quyá»n cước, khiến ngưá»i ta hoa mắt luống cuống, trong lòng sợ sệt.
Hồng Thất công thấy rõ rà ng y là m nhục mình, bất giác ná»™ khà bừng lên, cùng lúc tay phải nắm bãi Ä‘á»m trÆ¡n ướt lầy nhầy rất khó chịu, lại không muốn bôi lên ngưá»i mình, đánh đến lúc hăng, đột nhiên xòe tay phải ra quát:
- Xem đây!
Rồi mau lẹ chùi lên mặt Âu Dương Phong. Chiêu nà y rõ rà ng là bôi Ä‘á»m lên mặt y nhưng bên trong còn ẩn chứa sát thá»§. Âu Dương Phong thần trà tuy Ä‘iên loạn nhưng tai mắt tứ chi linh mẫn hÆ¡n cả lúc bình thá»i, thấy Hồng Thất công vung chưởng chà lên mặt, láºp tức nghiêng đầu tránh. Hồng Thất công tay chưởng láºt lại đâm thẳng qua, Âu Dương Phong đột nhiên há miệng ra táp.
Äó chÃnh là tuyệt chiêu má»›i rồi y đã dùng dể đánh bại Hoà ng Dược Sư, xem ra tá»±a hồ rất buồn cưá»i, nhưng y há miệng rất mau khiến ngưá»i ta không tránh kịp, vá»›i võ công đăng phong tháo cá»±c cá»§a Hoà ng Dược Sư như thế mà cÅ©ng bị trúng đòn. Hoà ng Dược Sư, Hoà ng Dung, Quách Ä© nh nhìn thấy rất rõ, chỉ thấy bà n tay Hồng Thất công xòe ra trước miệng y còn cách không đầy má»™t tấc mà y đột nhiên há miệng, hà m răng trắng nhởn lóe lên dưới ánh nắng đã táp mạnh và o tay Hồng Thất công, bất giác đồng thanh la lên:
- Cẩn tháºn!
Nà o ngá» ba ngưá»i bá»n há» và Âu Dương Phong lại quên mất má»™t việc. Hồng Thất công có hiệu là Cá»u chỉ thần cái, năm xưa vì tham ăn tham uống để cháºm trá»… thá»i khắc, không kịp tá»›i cứu mạng má»™t hảo hán trên giang hồ, trong cÆ¡n phẫn háºn đã nổi giáºn chặt đứt ngón trá» cá»§a mình. Má»™t cái táp ấy cá»§a Âu Dương Phong vừa mau vừa chuẩn, nếu là ngưá»i khác thì ngón trỠắt đã bị cắn trúng, nhưng Hồng Thất công lại không có ngón trá», chỉ nghe cạch má»™t tiếng, hai hà m răng cá»§a y Ä‘áºp và o nhau, đã cắn trượt. Hồng Thất công không có ngón trá», Âu Dương Phong vốn biết rõ, nhưng lúc ấy y như cá»p Ä‘iên vồ bừa táp báºy, Ä‘á»i nà o còn nghÄ© tá»›i những chi tiết lặt vặt ấy?
Cao thá»§ tá»· võ, nếu võ công đôi bên Ä‘á»u đạt tá»›i mức lư há»a thuần thanh thì Ä‘á»u đánh nhau cả ngà y vẫn chưa phân thắng bại, cÆ¡ há»™i thá»§ thắng duy nhất chỉ là nhỠđối phương ngẫu nhiên phạm sÆ¡ sót nhá», lúc ấy Âu Dương Phong táp trượt má»™t cái, Hồng Thất công đâu chịu bá» qua? Láºp tức ra chiêu Tiếu khẩu á á, ngón giữa đâm thẳng và o huyệt Äịa thương trên khóe môi y.
Ba ngưá»i đứng ngoà i thấy Hồng Thất công đắc thá»§, Ä‘ang định há miệng khen hay, không ngá» chữ hay chưa ra khá»i miệng, Hồng Thất công đã lá»™n nhà o lại láºt ngưá»i ra ngoà i. Âu Dương Phong huỵch huỵch huỵch huỵch lui lại bốn bước, dáng như say rượu nhưng rất lại vẫn đứng vững, ngẩng đầu lên trá»i cưá»i lá»›n. Nguyên là y kinh mạch đảo chuyển, phát chỉ ấy cá»§a Hồng Thất công tuy đâm trúng đại huyệt trên Túc Dương minh Vị kinh cá»§a y, nhưng y chỉ thấy toà n thân hÆ¡i tê song láºp tức trở lại như thưá»ng, lại thừa cÆ¡ đánh má»™t chưởng và o đầu vai Hồng Thất công. May là y trúng chỉ trước, má»™t chưởng ấy lá»±c đạo cÅ©ng không còn lợi hại lắm, Hồng Thất công thuáºn thế láºt ngưá»i ra ngoà i, hóa giải được má»™t ná»a chưởng lá»±c trong lúc hoảng sợ lại ra má»™t chiêu Kiến long tại Ä‘iá»n, cÅ©ng đẩy Âu Dương Phong lùi lại mấy bước. Hồng Thất công may mà hóa giải mau lẹ, chưa bị trá»ng thương nhưng ná»a ngưá»i tê rần, nhất thá»i đã không côn cách nà o tái chiến. Y là thân pháºn đại tôn sư, nếu không nháºn thua thì không khác gì kẻ vô lại, đồng thá»i trong lòng quả tháºt khâm phục đối phương võ công cao cưá»ng, bèn ôm quyá»n nói:
- Âu Dương huynh, lão khiếu hóa khâm phục ngươi rồi, ngươi là thiên hạ đệ nhất võ công!
Âu Dương Phong ngẩng đầu lên trá»i cưá»i lá»›n, hai tay khua rối lên trá»i:
- Hoà ng Dược Sư “Äoà n Hoà ng gia, ngươi có phục ta hay không?
Hoà ng Dược Sư trong lòng bất nhẫn, nghĩ thầm:
- Danh hiệu thiên hà đệ nhất võ công lại rÆ¡i và o tay má»™t thằng Ä‘iên, mình và lão khiếu hóa há lại không bị thiên hạ chê cưá»i sao?
Nhưng nếu bước lên tái đấu thì tá»± lượng sức mình khó lòng thá»§ thắng, đà nh gáºt gáºt đầu.
Âu Dương Phong nhìn QuáchTĩnh nói:
- Hà i nhi, võ nghệ cha ngươi cái thế, thiên hạ vô địch, ngươi có mừng không?
Âu Dương Khắc là con cá»§a y tư thông vá»›i chị dâu sinh ra, tiếng là chú cháu nhưng tháºt ra là cha con, lúc ấy y thần trà ná»a mê ná»a tỉnh, tưởng Quách TÄ©nh là Âu Dương Khắc, lại Ä‘em chuyện bà máºt giữ kÃn trong lòng mấy mươi năm nói ra. Quách TÄ©nh nghÄ© má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u không phải là đối thá»§ cá»§a y danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công cá»§a y quả không có gì đáng xấu hổ bèn nói:
- Bá»n ta Ä‘á»u đánh không lại ngươi!
Âu Dương Phong hì hì cưá»i ngá» nghệch, há»i Hoà ng Dung:
- Con dâu ngoan, ngươi mừng không? .
Hoà ng Dung thấy ba ngưá»i cha, sư phụ, Quách TÄ©nh nối nhau thua tráºn đã sá»›m nghÄ© cách đối phó vá»›i gã Ä‘iên nà y, nhưng nghÄ© tá»›i nghÄ© lui không ra kế hay, lúc ấy nghe y há»i lại thấy y hoa tay múa chân, dáng vẻ kỳ quái dưới ánh nắng cái bóng sau lưng y cÅ©ng lắc la lắc lư, linh cÆ¡ chợt động bèn nói:
- Ai nói ngươi là thiên hạ đệ nhất? Có má»™t ngưá»i ngươi không đánh thắng được đâu.
Âu Dương Phong cả giáºn ưỡn ngá»±c nói:
- Là ai? Là ai? Bảo y ra đây tỷ thà với ta.
Hoà ng Dung nói:
- Ngưá»i ấy võ công cao cưá»ng, nhất định ngươi không thắng được y đâu.
Âu Dương Phong nói:
- Là ai? Là ai? Bảo y ra đây tỷ thà với ta.
Hoà ng Dung nói:
- Y tên Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong gãi đầu gãi tai, nghi ngỠnói:
- Âu Dương Phong à ?
Hoà ng Dung nói:
- Không sai. Ngươi tuy võ công cao cưá»ng nhưng không đánh thắng được Âu Dương Phong đâu.
Âu Dương Phong trong lòng cà ng hồ đồ, chỉ cảm thấy cái tên Âu Dương Phong nghe rất quen, nhất định là ngưá»i rất gần gÅ©i vá»›i mình, nhưng mình là ai?
Liá»n buá»™t miệng há»i:
- Thế ta là ai?
Hoà ng Dung cưá»i nhạt nói:
- Ngươi là ngươi. Ngươi tá»± mình còn không biết, sao lại há»i ta?
Âu Dương Phong trong lòng lạnh buốt, nghiêng đầu vất vả suy nghÄ©, nhưng trong óc hoà n toà n rối loạn, cà ng muốn truy tầm xem mình là ai lại cà ng không hiểu rõ. Nên biết những ngưá»i có trà lá»±c siêu việt có lúc má»™t mình suy nghÄ© thưá»ng nghÄ© rằng:
- Mình là ai? Trước khi sinh ra mình là cái gì? Sau khi chết mình sẽ là cái gì?
Rất nhiá»u nghi vấn. Những triết nhân xưa nay thưá»ng vì thế mà khốn khổ. Âu Dương Phong tà i trà hÆ¡n ngưá»i, bấy nhiêu nghi vấn có lúc cÅ©ng từng hiện ra trong óc, lúc ấy liên tiếp đánh thắng ba đại cao thá»§, nhưng kinh mạch toà n thân lúc thuáºn lúc nghịch, trong lòng lúc mừng lúc giáºn, lại chợt nghe Hoà ng Dung nói thế, bất giác nhìn quanh ngÆ¡ ngác, lẩm bẩm:
- Ta, ta là ai? Ta ở đâu đây? Ta đang là m gì?
Hoà ng Dung nói:
- Âu Dương Phong muốn tìm ngươi tá»· thÃ, muốn cướp Cứu âm chân kinh cá»§a ngươi.
Âu Dương Phong nói:
- Y ở đâu?
Hoà ng Dung chỉ và o cái bóng sau lưng y, nói:
- Kia, y đứng sau lưng ngươi kia.
Âu Dương Phong quay mau đầu lại, nhìn thấy cái bóng cá»§a mình, sá»ng sốt nói:
- Äó.., đó.., y.., y... .
Hoà ng Dung nói:
- Y muốn đánh ngươi đấy!
Âu Dương Phong ngồi xổm xuống, phát chưởng tấn công cái bóng, cái bóng cÅ©ng đồng thá»i ngồi xuống đánh ra má»™t chưởng. Âu Dương Phong cả sợ, chưởng trái chưởng phải liên hoà n đánh ra, cái bóng hai tay cÅ©ng rung lên không thôi: Âu Dương Phong thấy đối phương ra đòn lợi hại, xoay ngưá»i chống cá»±, y quay mặt vá» phÃa mặt trá»i, cái bóng đã ở sau lưng. Y phát giác địch nhân đột nhiên mất hút, kêu lá»›n:
- Chạy đi đâu?
Rồi sấn vỠbên trái mấy bước.
Bên trái là má»™t vách núi trá»c nhẳn bóng, ánh nắng trá»i chiếu cái bóng cá»§a y lên vách núi, cà ng giống má»™t địch nhân đứng thẳng. Âu Dương Phong quyá»n phải vung mạnh đánh và o vách núi, chỉ thấy Ä‘au tá»›i mức muốn gãy hết xương, kêu lá»›n:
- Lợi hại tháºt?
Rồi láºp tức phi chân trái đá ra. Chỉ thấy cái bóng trong vách núi cÅ©ng nhấc chân đá lên, hai chân chạm nhau, Âu Dương Phong Ä‘au không chịu nổi, không dám tái đấu, xoay ngưá»i định chạy.
Lúc ấy y chạy vá» phÃa mặt trá»i, quả nhiên không thấy địch nhân, chạy ra má»™t trượng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cái bóng Ä‘uổi sát theo sau, hoảng sợ kêu lên:
- Nhưá»ng cho ngươi danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công đấy, ta nháºn thua là được.
Cái bóng không hỠđộng Ä‘áºy. Âu Dương Phong xoay ngưá»i chạy tiếp, vừa quay đầu lại thấy cái bóng Ä‘uổi sát theo. Y chạy không thoát, đánh không thắng, sợ tá»›i mức khiếp đảm, vừa kêu vừa la, chạy thẳng xuống núi. Qua má»™t lúc, nghe tiếng y từ dưới sưá»n núi văng vẳng vang lên, vẫn là “Äừng Ä‘uổi ta, đừng Ä‘uổi ta!
|

03-06-2008, 10:05 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 40(b):HOA SÆ N LUáºN KIếM
Hoà ng Dược Sư và Hồng Thất công thấy má»™t vị đại tôn sư võ há»c má»™t Ä‘á»i trở thà nh như thế bất giác nhìn nhau thở dà i. Lúc ấy tiếng kêu cá»§a Âu Dương Phong lúc đứt lúc nối đã cách mấy dặm, nhưng tiếng vá»ng trong sÆ¡n cốc vẫn vang lên không ngá»›t, nghe như sói kêu ma khóc, bốn ngưá»i tuy đứng dưới ánh sáng mặt trá»i mà trong lòng Ä‘á»u cảm thấy á»›n lạnh. Hồng Thất công thở dà i nói:
- Ngưá»i nà y không sống được lâu đâu.
Quách Tĩnh đột nhiên nói một mình:
- Còn ta? Ta là ai?
Hoà ng Dung biết y là ngưá»i ngay thẳng, chỉ sợ y vất vả suy nghÄ© vá» chuyện ấy lại cà ng ngÆ¡ ngẩn, vá»™i nói:
- Ngươi là Quách TÄ©nh. TÄ©nh ca ca, đừng nghÄ© vá» mình nữa, cứ nghÄ© vá» việc cá»§a ngưá»i ta thôi.
Quách TÄ©nh giáºt mình tỉnh ngá»™ nói:
- Äúng thế. Sư phụ, Hoà ng đảo chá»§, chúng ta xuống núi thôi.
Hồng Thất công mắng:
- Tiểu tá» ngốc, ngươi còn gá»i y là Hoà ng đảo chá»§ à ? Ta lại tát cho ngươi mấy cái bây giá».
Quách TÄ©nh ngẩn ngưá»i, chỉ thấy Hoà ng Dung mặt đỠbừng, như cưá»i mà không phải cưá»i, láºp tức tỉnh ngá»™, thẹn thùng kêu lên:
- Nhạc phụ!
Hoà ng Dược Sư hô hô cưá»i rá»™, má»™t tay kéo con gái, má»™t tay kéo Quách TÄ©nh, nói vá»›i Hồng Thất công:
- Thất huynh, đạo cá»§a võ há»c vô cùng vô táºn, hôm nay nhìn thấy võ công cá»§a Lão Äá»™c váºt, quả tháºt khiến ngưá»i ta vừa sợ vừa thẹn. Từ khi Trùng Dương chân nhân qua Ä‘á»i, cà ng không có ai là thiên hạ đệ nhất võ công nữa.
Hồng Thất công nói:
- Dung nhi thì công phu nấu nướng là thiên hạ đệ nhất, chuyện đó thì ta dám nói.
Hoà ng Dung bÄ©u môi cưá»i nói:
- Không cần phải khen, chúng ta xuống núi mau Ä‘i, con sẽ nấu và i món ăn ngon cho ngưá»i là được.
Hồng Thất công, Hoà ng Dược Sư, Quách TÄ©nh, Hoà ng Dung bốn ngưá»i xuống Hoa sÆ¡n, Hoà ng Dung giá»i lá»±a thức ngon, thạo việc nấu nướng, cho Hồng Thất công ăn má»™t tráºn thá»a thÃch. Äêm ấy bốn ngưá»i ngụ lại tái khách Ä‘iếm, cha con Hoà ng Dược Sư ngá»§ má»™t phòng, Quách TÄ©nh và Hồng Thất công ngá»§ má»™t phòng.
Sáng hôm sau Quách TÄ©nh tỉnh dáºy thì Hồng Thất công ngá»§ trên giưá»ng đối diện không biết đã Ä‘i đâu trên bà n còn ba chữ lá»›n viết bằng mỡ:
- Ta đi đây.
Cũng không biết là dùng đùi gà hay giò heo viết lên.
Quách Tĩnh vội chạy qua báo cho cha con Hoà ng Dược Sư. Hoà ng Dược Sư thở dà i nói:
- Thất huynh nhất sinh hà nh sự như con thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi.
Rồi nhìn Quách Hoà ng hai ngưá»i mấy cái, nói:
- TÄ©nh nhi, mẹ ngươi qua Ä‘á»i rồi, ngưá»i thân nhất trên Ä‘á»i là đại sư phụ Kha Trấn ác cá»§a ngươi, ngươi theo ta tá»›i đảo Äà o Hoa má»i đại sư phụ ngươi là m chá»§ hôn, hoà n thà nh hôn sá»± giữa ngươi và Dung nhi được không?
Quách TÄ©nh buồn vui lẫn lá»™n, nói không nên lá»i, chỉ gáºt đầu liên tiếp. Hoà ng Dung bÄ©u môi cưá»i khẽ, định mắng y là :
- Thằng ngốc.
Nhưng đưa mắt nhìn cha một cái, lại nhịn không nói ra.
Ba ngưá»i dá»c đưá»ng du sÆ¡n ngoạn thá»§y, thong thả Ä‘i vá» phÃa đông nam, không phải má»™t ngà y đã tá»›i địa hạt lá»™ nam Lưỡng Chiết, thấy đảo Äà o Hoa đã không còn xa nữa, đột nhiên trên không có tiếng Ä‘iêu kêu rất gấp, hai con bạch Ä‘iêu từ phÃa bắc bay xuống.
Quách Tĩnh cả mừng, buông tiếng hú dà i, đôi điêu đáp:
- Xuống Ä‘áºu trên vai y.
Y lúc rá»i Mông Cổ lên đưá»ng vá»™i vã chưa kịp mang theo đôi Ä‘iêu. Lúc bấy giá» gặp lại vô cùng mừng rỡ, đưa tay không ngừng vuốt ve lưng Ä‘iêu, chợt thấy chân con Ä‘iêu trống có buá»™c má»™t miếng Ä‘a cuá»™n thà nh cái ống nhá», vá»™i mở ra xem, chỉ thấy bên trên dùng mÅ©i Ä‘ao nhá»n rạch mấy hà ng chữ Mông Cổ:“Quân ta tấn công xuống nam, định táºp kÃch Tương Dương, biết ông tinh trung vì nước nên liá»u chết báo tin. Ta là m lụy mẹ ông chết thảm, thẹn thùng không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại, qua thà nh xa ở phương tây nương tá»±a trưởng huynh, suốt Ä‘á»i không vỠđất cÅ© nữa. Mong ông tá»± trân trá»ng, hưởng phúc thá» vô cùng.â€
Trên tấm da ấy không đỠlạc khoản nhưng Quách TÄ©nh vừa nhìn thấy đã biết ngay là thá»§ bút cá»§a công chúa Hoa Tranh, lúc ấy bèn dịch văn tá»± Mông Cổ trên tấm da cho cha con Hoà ng Dược Sư nghe. Rồi há»i:
- Nhạc phụ, ngưá»i nói nên là m thế nà o?
Hoà ng Dược Sư nói:
- Ở đây tuy gần Lâm An, nhưng báo cho triá»u đình biết thì ngưá»i chấp chÃnh chưa chắc đã tin, ngần ngừ không quyết, ắt lỡ việc lá»›n. Con tiểu hồng mã cá»§a ngươi cước lá»±c mau lẹ, nên láºp tức tá»›i Tương Dương. Nếu viên trấn tướng ở đó chịu nghe lá»i thì ngươi giúp y giữ thà nh, nếu không thì cứ má»™t chưởng đánh chết y, suất lãnh sÄ© tốt bách tÃnh cùng ngăn chặn đại quân Mông Cổ. Ta và Dung nhi ở đảo Äà o Hoa chá» tin mừng Quách TÄ©nh luôn miệng khen hay, Hoà ng Dung trên mặt thì có vẻ không vui. Quả tháºt là biết con gái không ai bằng cha, Hoà ng Dược Sư cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c, Dung nhi, ngươi Ä‘i Ä‘i. Là m xong việc lá»›n thì phải láºp tức trở vá», cho dù triá»u đình có phong thưởng cÅ©ng không nên đếm xỉa gì tá»›i.
Hoà ng Dung cả mừng, cưá»i nói:
- Cái đó tự nhiên.
Hai ngưá»i lạy chà o cha, cùng cưỡi má»™t ngá»±a giong cương Ä‘i vá» phÃa tây.
Quách TÄ©nh chỉ sợ cháºm mất má»™t ngà y, quân Mông Cổ đã phá thà nh rồi, lúc ấy thì thảm cảnh tà n sát khó có thể tưởng tượng, nên trên đưá»ng không dám trá»… nải.
Buổi tối hôm ấy há»i nÆ¡i trú lại, thì đã tá»›i nÆ¡i giáp giá»›i giữa lá»™ nam Lưá»ng Chiết và lá»™ nam Giang Tây.
Quách TÄ©nh cất miếng da có thá»§ bút cá»§a Hoa Tranh trong bá»c, nhá»› tá»›i lúc nhá» cùng Hoa Tranh, Äà Lôi nô đùa trên đại mạc, bao nhiêu tình cảnh Ä‘á»u như hiện ra trước mắt, vô cùng buồn thảm. Hoà ng Dung mặc kệ y ngÆ¡ ngẩn xuất thần, cứ vá áo dưới đèn.
Quách Tĩnh chợt nói:
- Dung nhi, cô ta nói là là m lụy khiến mẹ ta chết thảm, thẹn không còn mặt mũi nà o gặp ta, như thế là có ý gì?
Hoà ng Dung nói:
- Cha cô ta bức tá» mẹ ngươi, tá»± nhiên cô ta trong lòng khó xá».
Quách TÄ©nh á» má»™t tiếng, cúi đầu nhá»› lại tình hình trước và sau khi mẹ mất, đột nhiên nhảy báºt dáºy, Ä‘áºp mạnh xuống bà n má»™t cái kêu lên ta biết rồi, té ra là thế!
Hoà ng Dung bị y là m giáºt mình, mÅ©i kim đâm và o tay ứa máu, cưá»i nói:
- Biết thế nà o, cứ chuyện bé xé ra to, ngươi biết cái gì?
Quách Tĩnh nói:
- Ta và mẹ lén mở máºt lệnh cá»§a đại hãn, quyết ý vá» nam, lúc ấy trong lá»u không có ai khác mà đại hãn lại láºp tức biết ngay, bắt mẹ con ta tá»›i, đến ná»—i mẹ ta tá»± vẫn tá»±u nghÄ©a. Tại sao chuyện ấy lá»™ ra, trước nay ta vẫn không hiểu, té ra, té ra là cô ta.
Hoà ng Dung lắc đầu nói:
- Công chúa Hoa Tranh tháºt lòng thương yêu ngươi, cô ta quyết không tố cáo là m hại ngươi đâu.
Quách Tĩnh nói:
- Cô ta không hại ta, nhưng là muốn giữ ta lại. Cô ta ở ngoà i trướng nghe mẹ con ta nói chuyện, Ä‘i báo cho cha biết, chỉ cho rằng đại hãn nhất định sẽ giữ không cho ta Ä‘i, nà o ngá» lại sinh ra đại há»a như thế .
Nói xong liên tiếp thở dà i.
Hoà ng Dung nói:
- Äó là cô ta vô tình có lá»—i, ngươi cÅ©ng nên tá»›i Tây Vá»±c tìm cô ta Ä‘i?
Quách Tĩnh nói:
- Ta và cô ta chỉ có tình nghĩa anh em, cô ta bây giỠsống dựa và o trưởng huynh, ở Tây Vực vô cùng tôn quý, ta đi tìm là m gì?
Hoà ng Dung mỉm cưá»i duyên dáng, trong lòng rất vui vẻ.
Hôm ấy hai ngưá»i má»™t ngá»±a tá»›i huyện Thượng Nhiêu ở lá»™ nam Giang Tây, trên đưá»ng núi cá» cao tá»›i bụng ngá»±a, vô cùng hoang vắng, thấy phÃa trước có má»™t dải rừng ráºm tối Ä‘en. Äang trên đưá»ng Ä‘i, đôi bạch Ä‘iêu trên không đột nhiên kêu lên tức giáºn sà mau xuống, chá»›p mắt đã khuất sau cánh rừng. Quách Hoà ng hai ngưá»i biết có chuyện lạ vá»™i thúc ngá»±a Ä‘uổi theo. Vòng qua cánh rừng, chỉ thấy đôi Ä‘iêu Ä‘ang bay lượn lên xuống ác đấu vá»›i má»™t ngưá»i, nhìn tá»›i thì ra là Bà nh trưởng lão cá»§a Cái bang. Chỉ thấy y huy động cương Ä‘ao bảo vệ toà n thân, Ä‘ao pháp mau lẹ hiểm độc đôi Ä‘iêu tuy dÅ©ng mãnh nhưng cÅ©ng khó mà thá»§ thắng. Äấu được má»™t lúc, con Ä‘iêu trống đột nhiên liá»u mạng lao xuống quặp và o khăn cá»§a Bà nh trưởng lão mổ mạnh và o đầu y má»™t cái. Bà nh trưởng lão cương Ä‘ao vung lên, chém rụng má»™t má»› lông cánh cá»§a nó.
Hoà ng Dung thấy má»™t bên đầu Bà nh trưởng lão trá»c lóc, thiếu mất má»™t miếng da, không há» má»c tóc, láºp tức hiểu ra:
- Lần trước Ä‘iêu nhi bị trúng tên, té ra là gã ăn mà y xấu xa nà y bắn. Vá» sau đôi Ä‘iêu ác đấu vá»›i ngưá»i ta ở cạnh chợ Thanh Long, cà o được má»™t miếng da đầu thì cÅ©ng chÃnh là gã ăn mà y độc ác nà y.
Bèn cao giá»ng quát:
- Há» Bà nh kia, ngươi nhìn xem bá»n ta là ai.
Bà nh trưởng lão ngẩng đầu thấy hai ngưá»i, hoảng sợ tá»›i mức hồn phi phách tán, quay ngươi định chạy.
Con điêu trống sà mau xuống mổ và o đỉnh đầu y.
Bà nh trưởng lão vung Ä‘ao bảo vệ trên đầu, con Ä‘iêu mái bên cạnh cÅ©ng sà mau xuống, chiếc má» dà i vươn ra mổ trúng mắt trái y. Bà nh trưởng lão kêu lá»›n má»™t tiếng, ném cương Ä‘ao xuống nhảy và o má»™t bụi gai bên cạnh, bụi gai nà y rất ráºm rạp, Bà nh trưởng lão tÃnh mạng là quan trá»ng, còn kể gì tá»›i việc bị gai cà o, vừa lăn vừa bò rúc và o chá»— ráºm rạp nhất. Lúc ấy thì đôi Ä‘iêu đã không còn cách nà o đả thương y nữa, chỉ là không chịu bá» qua, cứ bay vòng quanh bụi gai không chịu Ä‘i.
Quách TÄ©nh gá»i đôi Ä‘iêu, kêu lên:
- Y đã mất một mắt, tha cho y thôi.
Chợt nghe trong bụi cá» ráºm sau lưng vang lên mấy tiếng kêu, Quách TÄ©nh kêu lên:
- A?
Tung ngưá»i nhảy xuống ngá»±a, vạch bụi cá» ra, chỉ thấy má»™t đứa nhá» ngồi dưới đất, bên cạnh lá»™ ra hai bà n chân đà n bà , vá»™i vạch cá» tiếp, chỉ thấy má»™t cô ái áo xanh ngã ngất trên mặt đất, chÃnh là Mục Niệm Từ.
Hoà ng Dung vừa sợ vừa mừng, kêu lớn:
- Mục tỷ tỷ?
Rồi cúi xuống đỡ lên.
Quách TÄ©nh bế đứa nhá» lên, đứa nhỠánh mắt long lanh nhìn y chằm chằm, không há» sợ hãi. Hoà ng Dung đẩy mấy cái lên ngưá»i Mục Niệm Từ, lại dùng sức ấn lên mÅ©i nà ng.
Mục Niệm Từ dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy hai ngưá»i, ngá» là đang trong mÆ¡, run lên nói:
- Ngươi.., ngươi là Quách đại ca... Hoà ng muá»™i tá»... .
Quách Tĩnh nói:
- Mục thế tỷ, tại sao lại ở đây? Cô không bị thương chứ?
Mục Niệm Từ chống tay muốn đứng lên, nhưng chưa đứng vững đã ngã xuống, chỉ thấy hai tay hai chân nà ng Ä‘á»u bị trói chặt. Hoà ng Dung vá»™i bước qua cắt dây trói cho nà ng. Mục Niệm Từ không quên đứa nhá» mà Quách TÄ©nh Ä‘ang bế, định thần hồi lâu, má»›i có vẻ xấu hổ kể lại những chuyện đã qua.
Nguyên là Mục Niệm Từ thất thân vá»›i Dương Khang trên núi Thiết Chưởng, lại có mang, chỉ mong vá» tá»›i nÆ¡i ở cÅ© tại phá»§ Lâm An, nhưng Ä‘i tá»›i Thượng Nhiêu, thì đã không còn chi trì được nữa, bèn ngụ lại ở má»™t gian nhà bá» hoang trong rừng, không bao lâu thì sinh được má»™t đứa con trai. Nà ng không muốn thấy mặt ngưá»i khác, định cứ ở lại trong rừng săn bắt hái lượm để sống, may là đứa nhá» thông minh lanh lợi, cÅ©ng khiến nà ng đỡ được ná»—i hiu quạnh.
Hôm ấy nà ng dắt con Ä‘i nhặt cá»§i trong rừng, vừa khéo Bà nh trưởng lão Ä‘i qua, thấy nà ng xinh đẹp sấn và o định có ý phi lá»…. Mục Niệm Từ võ công tuy cÅ©ng không kém, nhưng Bà nh trưởng lão là má»™t trong bốn đại trưá»ng lão cá»§a Cái bang, có thể sánh ngang vá»›i bá»n Lá»— Hữu Cước, chỉ sau có Hồng Thất công mà thôi, Mục Niệm Từ tá»± nhiên không phải là đối thá»§ cá»§a y, không bao lâu đã bị y đánh ngã trói lại, vừa sợ vừa giáºn ngất Ä‘i. Nếu không phải là Quách Hoà ng hai ngưá»i Ä‘i ngang, mà đôi Ä‘iêu ánh mắt sắc bén, từ trên không phát hiện được kẻ thù thì Mục Niệm Từ má»™t Ä‘á»i khốn khổ, thế ắt lại phải chịu nhục vá»›i tên ác đồ nà y rồi.
Äêm ấy Quách Hoà ng hai ngưá»i nghỉ lại ở nhà Mục Niệm Từ. Hoà ng Dung kể việc Dương Khang chết trong miếu Thiết Thương ở huyện Gia Hưng, thấy Mục Niệm Từ lệ rÆ¡i như mưa, có ý không quên tình cÅ©, cà ng không dám nói rõ chân tình, chỉ nói:
- Dương Khang bị trúng độc của Âu Dương Phong.
Nghĩ thầm:
- Như thế cũng không phải mình bịa đặt, y há chẳng phải bị trúng chất độc của độc xà của Âu Dương Phong mà chết sao?
Quách Tĩnh thấy đứa nhỠmặt mũi anh tuấn, nhớ tới việc kết nghĩa với Dương Khang, than thở không thôi. Mục Niệm Từ rơi lệ nói:
- Quách đại ca, xin ngươi đặt cho đứa nhỠnà y một cái tên.
Quách Tĩnh nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta và cha nó kết nghÄ©a anh em, chỉ đáng tiếc là kết thúc không hay, ta cÅ©ng chưa hết nghÄ©a vá»›i bạn bè, đó là má»™t Ä‘iá»u đáng ân háºn trong Ä‘á»i. Chỉ mong đứa nhá» nà y lá»›n lên có lá»—i ắt sá»a, ra sức là m Ä‘iá»u nhân nghÄ©a, ta đặt tên cho nó là Dương Quá, tá»± Cải Chi, cô thấy được không?
Mục Niệm Từ cảm tạ nói:
- Chỉ mong được như lá»i Quách đại ca.
Sáng hôm sau, Quách TÄ©nh và Hoà ng Dung tặng Mục Niệm Từ nhiá»u tiá»n bạc để hai mẹ con sinh sống qua ngà y. Quách TÄ©nh khuyên nà ng vá» Lâm An. Mục Niệm Từ chỉ lắc đầu không đáp, lát sau má»›i khẽ nói:
- Hai mẹ con ta tới miếu Thiết Thương ở Gia Hưng thăm mộ cha nó trước.
Ba ngưá»i từ biệt nhau, buồn bã chia tay.
Hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa tây tá»›i lá»™ nam Lưá»ng Hồ, chuyển lên phÃa bắc, không phải má»™t ngà y tá»›i Tương Dương, thấy dân tình yên ổn chợ búa sầm uất, hoà n toà n không có dấu hiệu chiến tranh, biết đại quân Mông Cổ chưa tá»›i, trong lòng cÅ©ng được an á»§i. Tương Dương là trá»ng trấn phÃa bắc cá»§a nhà Nam Tống, có đặt chức An phá»§ sứ, lại thêm tinh binh bảo vệ. Quách TÄ©nh nghÄ© tá»›i quân tình khẩn cấp, không kịp ghé nhà trá», cùng Hoà ng Dung tìm tá»›i yết kiến An phá»§ sứ Lữ Văn Äức.
Vị An phá»§ sứ nà y tay cầm binh phù, oai phong lẫm liệt, Quách TÄ©nh tuy ở Mông Cổ từng là m nguyên soái nhưng ở Nam Tống thì chỉ là má»™t ngưá»i dân thưá»ng áo vải, là m sao gặp được y? Hoà ng Dung biết không có tiá»n không xong, bèn tiếng ngưá»i giữ cá»a má»™t lượng và ng. Ngưá»i giữ cá»a tuy láºp tức biến sắc, lá»™ vẻ mừng rỡ, nhưng xếp ngà y tiếp khách cá»§a An phá»§ sứ thì mau nhất cÅ©ng phải sau ná»a tháng, lúc ấy chỉ tiếp kiến các đạt quan quý nhân, cÅ©ng chưa chắc đã có thể gặp được Quách TÄ©nh. Quách TÄ©nh sốt ruá»™t kêu lên:
- Quân tình khẩn cấp, là m sao chỠđược?
Hoà ng Dung vá»™i đưa mắt ra hiệu, kéo y qua má»™t bên, hạ giá»ng nói:
- Tối nay xông và o gặp!
Hai ngưá»i tìm nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i, chỠđến quá canh hai thi triển khinh công đột nháºp và o phá»§ An phá»§ sứ. An phá»§ sứ Lừ Văn Äức Ä‘ang ôm ngưá»i thiếp ngồi cao uống rượu nghe nhạc, toà n tâm toà n ý vá»— vá» ngưá»i thiếp cá»§a mình. Quách Hoà ng hai ngưá»i nhảy và o, Quách TÄ©nh vái dà i nói:
- Tiểu nhân có chuyện quân vụ khẩn cấp xin bẩm báo.
Lữ Văn Äức cả kinh quát lá»›n:
- Có thÃch khách!
Rồi đẩy ngưá»i thiếp ra chui xuống gầm bà n. Quách Tình sãi chân bước tá»›i, nắm má»™t cái nhấc y lên nói:
- An phủ sứ đừng sợ, tiểu nhân không có ý là m hại.
Rồi đẩy y ngồi và o chỗ cũ.
Lữ Văn Äức sợ tá»›i mức mặt không còn huyết sắc chỉ run lẩy bẩy. Chợt thấy dưới thá»m có mấy mươi tên quân sÄ© xông và o, Ä‘á»u cầm Ä‘ao thương, sấn tá»›i định cứu. Hoà ng Dung rút chuá»· thá»§ ra chÄ©a và o ngá»±c Lữ Văn Äức. Äám quân sÄ© đồng thanh quát tháo nhưng không dám sấn lên. Hoà ng Dung nói ngươi bảo hỠđừng là m ầm lên, bá»n ta có chuyện muốn nói.
Lữ Văn Äức tay chân run bần báºt hạ lệnh, đám quân sÄ© lúc bấy giá» má»›i im lặng.
Quách TÄ©nh thấy y nắm quân má»™t mặt, lãnh trá»ng nhiệm ngăn giặc giữ đất mà lại bị thịt như thế, trong lòng thầm than thở, lúc ấy bèn báo tin đại quân Mông Cổ sắp đánh úp Tương Dương, xin y láºp tức Ä‘iá»u binh khiển tướng, bố trà chướng ngại váºt để giữ thà nh. Lữ Văn Äức trong bụng hoà n toà n không tin, nhưng miệng thì liên tiếp vâng dạ. Hoà ng Dung thấy y cứ phát run, bèn há»i ngưá»i có nghe không?
Lữ Văn Äức nói:
- Nghe.., nghe rồi.
Hoà ng Dung há»i:
- Nghe cái gì?
Lữ Văn Äức nói:
- Có.., có quân Kim sắp tới đánh úp, phải chuẩn bị đỠphòng, phải chuẩn bị đỠphòng.
Hoà ng Dung tức giáºn nói:
- Là quân Mông Cổ, không phải quân Kim!
Lừ Văn Äức giáºt nảy mình, ná»›i:
- Quân Mông Cổ à ? Không phải đâu. Mông Cổ và thừa tướng chúng ta liên minh đánh Kim, quyết không có ý khác.
Hoà ng Dung nghiến răng nói:
- Ta nói quân Mông Cổ thì là quân Mông Cổ.
Lữ Văn Äức gáºt đầu lia lịa, nói:
- Cô nương nói quân Mông Cổ thì là quân Mông Cổ.
Quách Tĩnh nói:
- TÃnh mệnh nhà cá»a cá»§a bách tÃnh trong quáºn toà n nằm trong tay đại nhân. Tương Dương là bình phong cá»§a Nam triá»u, đại nhân phải tháºt lưu ý.
Lữ Văn Äức nói:
- Không sai, không sai, lão huynh nói không sai chút nà o. Má»i lão huynh cứ vá» thôi.
Quách Hoà ng hai ngưá»i thở dà i má»™t tiếng, vượt tưá»ng ra ngoà i, chỉ nghe sau lưng má»i ngưá»i quát tháo ầm lên:
- Bắt thÃch khách, bắt thÃch khách!
Ầm ĩ một hồi.
Hai ngưá»i chá» hai ngà y, thấy trong thà nh không có động tÄ©nh gì, Quách TÄ©nh nói:
- Gã An phá»§ sứ nà y tháºt đáng ghét! Chẳng bằng theo lá»i nhạc phụ, cứ giết y trước rồi sẽ định kế.
Hoà ng Dung nói:
- Trong vòng và i ngà y quân giặc sẽ tới. Gã cẩu quan nà y giết không có gì đáng tiếc, chỉ là trong thà nh tất nhiên sẽ đại loạn, quân không có tướng, khó mà chống địch.
Quách Tĩnh cau mà y nói:
- Äúng thế, nhưng là m sao bây giá»?
Hoà ng Dung trầm ngâm nói:
- Trong Tả truyện có chép má»™t chuyện cÅ© gá»i là Huyá»n Cao khao quân, hay chúng ta cứ theo cách ấy.
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- Dung nhi, Ä‘á»c sách quả tháºt là rất có Ãch. Äó là chuyện gì, cô mau nói cho ta nghe, xem chúng ta có há»c được không.
Hoà ng Dung nói:
- Há»c thì có thể há»c, chỉ là phải mượn thân xác cá»§a ngươi để dùng má»™t phen.
Quách TÄ©nh sá»ng sốt nói:
- Cái gì?
Hoà ng Dung không đáp, lại báºt ra tiếng cưá»i khúc khÃch.
Nà ng cưá»i má»™t lúc má»›i nói:
- ÄÆ°á»£c, ta kể chuyện ấy cho ngươi nghe. Và o thá»i Xuân thu, nước Trịnh có má»™t thương nhân tên Huyá»n Cao, y ra ngoà i buôn bán, trên đưá»ng gặp đại quân nước Tần Ä‘ang tá»›i đánh úp nước Trịnh. Lúc ấy nước Trịnh hoà n toà n không đỠphòng, chỉ e quân Tẩn mà tá»›i là sẽ láºp tức mất nước. Huyá»n Cao tuy là thương nhân nhưng rất yêu nước, lúc ấy nghÄ© ra má»™t kế, má»™t mặt sai ngưá»i liá»n đêm vá» báo cho Trịnh bá, mình thì dắt mưá»i hai con bò tá»›i gặp chá»§ tướng quân Tần nói là vâng lệnh Trịnh bá tá»›i khao quân. Tướng Tần cho rằng nước Trịnh đã có phòng bị, không dám đánh úp nữa, láºp tức Ä‘em quân vá».
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- Kế ấy rất hay, nhưng tại sao lại nói phải mượn thân xác của ta?
Hoà ng Dung cưá»i nói:
- Không phải là cần mưá»i hai con bò sao? Ngươi tuổi con trâu, có phải không?
Quách TÄ©nh nhảy báºt dáºy kêu lên:
- Giá»i lắm, cô quanh co để chá»i ta.
Rồi đưa ngón tay cù nà ng. Hoà ng Dung phá ra cưá»i bá» chạy.
Hai ngưá»i trò chuyện má»™t lúc, Hoà ng Dung nói:
- Äêm nay chúng ta và o phá»§ An phá»§ sứ lấy trá»™m má»™t má»› và ng bạc cá»§a y, sáng mai ta sẽ mặc nam trang, khoác quần áo nhà quan, ra ngoà i khao thưởng đại quân Mông Cổ, xem có thể lừa được há» lui quân không.
Quách TÄ©nh vá»— tay khen hay. Äêm ấy hai ngưá»i theo kế mà là m, gã An phá»§ sứ nà y kiếm được và ng bạc chất cao như núi, hai ngưá»i trá»™m được má»™t bao và ng bạc lá»›n và má»™t bá»™ quan phục, ngưá»i trong phá»§ Ä‘á»u ngá»§ say không biết. Hoà ng Dung đổi mặc quan phục, rõ rà ng là má»™t viên quý quan tuấn tú, lúc ấy mang và ng bạc lên con tiểu hồng mã phi vá» phÃa bắc.
Äến giá» Ngá» hôm sau, Quách TÄ©nh ngóng cổ chỠở cá»a bắc, chỉ thấy con tiểu hồng mã phi nhứ bay trong đám bụi mù, vá»™i bước ra đón. Hoà ng Dung kéo cương ngá»±a, mặt hiện vẻ hoảng sợ, run lên nói:
- Äại quân Mông Cổ e có hÆ¡n mưá»i vạn, chúng ta là m sao chống cá»± được?
Quách TÄ©nh giáºt nảy mình nói:
- Nhiá»u đến thế à ?
Hoà ng Dung nói:
- Xem ra Thà nh Cát Tư Hãn đã dốc cả nước tá»›i đánh, định má»™t tráºn diệt Tống. Ta Ä‘em và ng bạc tặng cho viên đại tướng tiên phong, y không choán được chúng ta đã biết tin, nói mượn đưá»ng để đánh Kim chứ không phải là đánh Tống. Ta dùng lá»i lẽ vạch trần chân tướng, y kinh nghi bất định, láºp tức dừng ngá»±a lại không tiến, chắc là sẽ hồi báo lại vá»›i đại nguyên soái.
Quách Tỉnh nói:
- Nếu hỠlui quân thì tự nhiên không gì tốt bằng, nhưng chỉ sợ.., nhưng chỉ sợ... .
Hoà ng Dung nhướng mà y nói:
- Xem thanh thế của quân Mông Cổ như thế nhất định sẽ không chịu khinh dị rút lui. Quách Tĩnh nói:
- Cô nghĩ cách nà o hay đi.
Hoà ng Dung lắc đầu nói:
- Ta đã nghÄ© suốt má»™t ngà y má»™t đêm rồi. TÄ©nh ca ca, nếu nói đơn đả độc đấu thì trong thiên hạ chỉ có hai ba ngưá»i thắng được ngươi thôi, dù địch nhân có mưá»i ngưá»i trăm ngưá»i cÅ©ng không đáng gì vá»›i hai chúng ta cả, nhưng hiện tại địch quân là hà ng ngà n hà ng vạn hà ng chục vạn ngưá»i thì còn có cách gì được?
Quách Tĩnh thở dà i nói:
- Quân dân Äại Tống chúng ta so vá»›i ngưá»i Mông Cổ thì đông gấp mưá»i lần, nếu hà ng vạn ngưá»i chung lòng thì còn sợ gì tinh binh Mông Cổ? Chỉ háºn là háºn nhà vua hèn nhát hôn ám, dối dân hại nước.
Hoà ng Dung nói:
- Quân Mông Cổ không tá»›i thì thôi, chứ nếu tá»›i chúng ta giết má»™t ngưá»i là được má»™t ngưá»i, lúc nguy cấp thế nà y chúng ta còn có có thể nhỠđược con tiểu hồng mã, cÅ©ng không cần lo việc thiên hạ tá»›i mức như thế .
Quách Tĩnh nghiêm trang nói:
- Dung nhi câu ấy không đúng đâu. Chúng ta há»c binh pháp trong di thư cá»§a VÅ© Mục, há lại không há»c bốn chữ Tinh trung báo quốc mà Nhạc VÅ© Mục dạy? Hai chúng ta ngưá»i đơn lá»±c bạc nhưng cÅ©ng phải táºn tâm kiệt lá»±c, vì nước chống giặc. Cho dù mất mạng ở sa trưá»ng, cÅ©ng không uổng má»™t phen cha mẹ sư phụ nuôi dạy. Hoà ng Dung thở dà i nói:
- Ta vốn biết khó mà tránh khá»i có ngà y hôm nay. Thôi thôi thôi, ngươi sống thì ta cÅ©ng sống, ngươi chết thì ta cÅ©ng chết là được.
Hai ngưá»i bà n bạc xong, trong lòng lại thấy khoan khoái lúc ấy trở vá» chá»— trá», đối ẩm trò chuyện, nghÄ© tá»›i việc quân địch và o cõi, đối diện vá»›i cảnh sinh ly tá» biệt, so vá»›i ngà y trước cà ng thân thiết hÆ¡n. Uống đến canh hai, chợt nghe ngoà i thà nh vang lên tiếng kêu khóc ầm ầm, từ xa xa vẳng lại, võ cùng thê thảm.
Hoà ng Dung kêu lên:
- Tới rồi!
Hai ngưá»i nhảy phắt dáºy, chạy lên đầu thà nh chỉ thấy nạn dân ngoà i thà nh ùn ùn kéo tá»›i, dắt già bế trẻ, dòng ngưá»i cuồn cuá»™n không dứt.
Nà o ngá» quan thá»§ thà nh ra lệnh cho quân sÄ© đóng chặt cá»a thà nh, không cho nạn dân và o thà nh. Qua không ban lâu, Lữ Văn Äức phái thêm quân sÄ© giương cung lắp tên chÄ©a và o nạn dân quát thét Ä‘uổi lui. Nạn dân dưới thà nh kêu lá»›n “Quân Mông cổ đánh tá»›i rồi!â€
Quan thá»§ thà nh cứ nhất định không chịu mở cá»a. Nạn dân dưới thà nh kêu gà o khóc lóc, tiếng khóc vang trá»i.
Quách Hoà ng hai ngưá»i đứng trên thà nh phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ xa có má»™t con rồng lá»a ngoằn ngoèo bò tá»›i, rõ rà ng là cánh tiên phong cá»§a quân Mông Cổ đã tá»›i. Quách nh ở dưới trướng cá»§a Thà nh Cát Tư Hãn lâu ngà y, biết rõ thói quen công thà nh cá»§a quân Mông Cổ, luôn luôn là bắt tù binh giặc lên thà nh trước, nhìn thấy mấy vạn nạn dân táºp trung dưới thà nh, đội tiên phong cá»§a quân Mông Cổ mà tá»›i, thì quán dân trong thà nh ngoà i thà nh Tương Dương thế không khá»i bị tà n sát bằng hết.
Lúc ấy tình thế khẩn cấp, đã không thể còn ngần ngừ, Quách Tĩnh đứng trên thà nh vung tay quát lớn:
- Nếu thà nh Tương Dương bị quân Mông Cổ hạ, thì không ai sống được, ai là hảo hán mau theo ta xông ra chống giặc!
Quan thá»§ thà nh phÃa bắc là thân tÃn cá»§a Lữ An phá»§, nghe Quách TÄ©nh kêu gá»i như thế, tức giáºn quát:
- Gian tặc dám là m loạn nhân tâm, mau bắt nó xuống đây?
Quách Tĩnh từ trên thà nh nhảy xuống, tay phải vươn ra đã nắm ngực viên quan thủ thà nh nhấc cao lên, mình thì nhảy lên con ngựa của y.
Trong quan binh vốn có nhiá»u ngưá»i trung nghÄ©a, nhìn thấy nạn dân kêu khóc dưới thà nh đã rất bất nhẫn, lúc ấy thấy Quách TÄ©nh bắt được quan thá»§ thà nh, bất giác vừa mừng vừa sợ, không ai xông lên cứu giúp trưởng quan Quách TÄ©nh quát:
- Mau truyá»n lệnh mở cá»a thà nh!
Quan thá»§ thà nh tÃnh mạng là gấp, chỉ đà nh theo lá»i ra lệnh Cá»a bắc mở toang, nạn dân như sóng ùn ùn đổ và o.
Quách Tĩnh giao viên quan thủ thà nh cho Hoà ng Dung coi giữ, lại định cầm thương giục ngựa ra thà nh. Hoà ng Dung nói:
- ChỠmột lúc!
Rồi sai quan thủ thà nh cởi hết áo giáp mũ trụ cho Quách Tĩnh mặc, rỉ tai Quách Tĩnh nói:
- Giả truyá»n thà nh chỉ, Ä‘em quân ra thà nh.
Rồi láºt tay phất và o huyệt đạo cá»§a viên quan thá»§ thà nh, vứt y xuống phÃa sau cổng thà nh. Quách TÄ©nh nghÄ© kế nà y rất hay, lúc ấy cao giá»ng quát:
- Vâng thánh chỉ: An phá»§ sứ thà nh Tương Dương Lữ Văn Äức hôn ám bất tà i, láºp tức cách chức, các tướng sÄ© theo ta ra thà nh chống giặc! Y ná»™i công thâm háºu, mấy câu ấy váºn khà đan Ä‘iá»n phát thoại, tuy trong thà nh ngoà i thà nh Ä‘ang huyên náo nhưng ngưá»i nà o cÅ©ng nghe thấy rất rõ, trong chá»›p mắt tất cả Ä‘á»u im phăng phắc. Trong lúc hoảng loạn, quân sÄ© là m sao còn phân biệt tháºt giả?
Lại thêm trong quân trên dưới đối vá»›i Lữ Văn Äức trước nay vẫn có lòng nghi ngá», biết y nhu nhược sợ chết, lúc ấy cưá»ng địch và o cõi, giữa lúc kinh hoà ng luống cuống chợt nghe thấy lệnh hôn quan bị cách chức, có ngưá»i dẫn quân ra chống giặc, bốn phÃa Ä‘á»u báºt lên tiếng hoan hô.
Quách TÄ©nh dẫn sáu bảy ngà n ngưá»i ngá»±a ra thà nh, nhìn thấy quân dung không tá» chỉnh, đội ngÅ© rối loạn, là m sao có thể đối địch vá»›i tinh binh Mông Cổ?
Nghĩ lại trong di thư của Vũ Mục có nói:
- Việc gấp thì dùng kỳ binh, binh nguy thì dùng trá kế .
Bèn láºp tức truyá»n lệnh, sai hÆ¡n ba ngà n quân sÄ© ra mai phục phÃa đông sau núi, nghe má»™t tiếng pháo lệnh thì đồng thá»i hò reo, phất cá», nhưng không ra đánh, lại sai hÆ¡n ba ngà n quân mai phục phÃa tây sau núi, nghe tiếng pháo hiệu thứ hai cÅ©ng reo hò phất cá», hư trương thanh thế.
Thống lÄ©nh hai đội quân thấy Quách TÄ©nh đã có mưu kế, chỉ huy rõ rà ng, Ä‘á»u vâng lệnh dẫn quân Ä‘i.
Äến lúc nạn dân đã và o hết trong thà nh, trá»i đã sáng hẳn. Tai nghe tiếng chiêng khua vang, tiếng vó ngá»±a rầm táºp phi tá»›i, nhìn thấy bụi bốc mù mịt, cánh tiên phong cá»§a quân Mông Cổ đã kéo tá»›i dưới thà nh.
Hoà ng Dung lấy má»™t ngá»n thương má»™t con ngá»±a trong quân theo sát Quách TÄ©nh. Quách TÄ©nh cao giá»ng ra lệnh:
- Mở toang bốn cổng thà nh! Quân dân trong thà nh Ä‘á»u phải núp cả trong nhà , ai dám ra ngoà i Ä‘i lại sẽ chém láºp tức!
Tháºt ra y không ra lệnh như thế thì quân dân trong thà nh cÅ©ng đã sá»›m ẩn núp không thấy bóng dáng đâu, những ngưá»i can đảm Ä‘á»u đã ra mai phục ở hai bên đông tây sau núi, còn loại khiếp nhược như Lừ Văn Äức nếu không chui xuống gầm bà n niệm lá»›n Cứu khổ cứu nạn cao hoà ng kinh thì núp trong chăn run lên cầm cáºp.
Mấy trăm thiết ky quân Mông Cổ sầm sáºp phóng tá»›i như gió, chỉ thấy cá»a thà nh Tương Dương mở toang, hai thiếu niên má»™t nam má»™t nữ cưá»i ngá»±a cầm thương đứng trước Ä‘iếu kiá»u chá»— hà o thà nh. Viên Thiên phu trưởng tiên phong nhìn thấy rất kinh ngạc, không dám xông lên, phóng ngá»±a vá» báo cho viên Vạn phu trưởng ở háºu đội. Viên Vạn phu trưởng tráºn mạc đã nhiá»u, nghe báo cảm thấy kỳ lạ, nghÄ© thầm trên Ä‘á»i là m gì có chuyện ấy, vá»™i giục ngá»±a phóng tá»›i trước thà nh, từ xa nhìn thấy Quách TÄ©nh đã giáºt nảy mình. Lúc y tây chinh, mấy lần thấy Quách TÄ©nh dùng kế lạ đánh thà nh phá giặc, đánh đâu thắng đó, Ä‘em quân trên không nhảy xuống phá thà nh Tán Ma NhÄ© Hãn lại cà ng khâm phục sát đất, trong quân Mông Cổ đến nay vẫn còn truyá»n tụng, lúc ấy thấy Quách TÄ©nh đứng trước thà nh, trong thà nh lại vắng ngắt không có ná»a bóng ngưá»i, Ä‘oán ắt là y dùng diệu kế, đâu dám tấn công. Lúc ấy xuống ngá»±a ôm quyá»n là m lá»…, kêu lên:
- Kim đao phò mã ở trên, tiểu nhân xin thi lễ.
Quách TÄ©nh vái lại má»™t vái chứ không nói gì. Viên Vạn phu trưởng kéo quân lùi lại phi báo vá»›i thống soái. Qua hÆ¡n má»™t giá», dưới ngá»n cỠđại độc phất phÆ¡ có má»™t đội quân mặc giáp sắt loảng xoảng phi tá»›i, xúm xÃt quanh má»™t tướng quân thiếu niên phóng tá»›i trước thà nh, chÃnh là Tứ vương tá» Äà Lôi.
Äà Lôi phóng ngá»±a lên trước gá»i lá»›n:
- Quách TÄ©nh an đáp ngươi khá»e không?
Quách Tĩnh thúc ngựa phóng ra nói:
- Äà Lôi an đáp, té ra là ngươi à ?
Hai ngưá»i nếu lúc bình thưá»ng gặp nhau nhất định sẽ vui mừng ôm chằm lấy nhau, nhưng lúc nà y còn cách nhau ngoà i năm trượng thì không hẹn mà cùng kìm ngá»±a lại.
Quách Tĩnh nói:
- An Ãáp, ngươi dẫn quân tá»›i đánh Äại Tống ta phải không?
Äà Lôi đáp:
- Ta vâng lệnh phụ hoà ng, không tự chủ được, xin ngươi thứ lỗi.
Quách TÄ©nh đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy cá» xà như mây, ánh Ä‘ao lóe tuyết, không biết có bao nhiêu ngưá»i ngá»±a, nghÄ© thầm: Äá»™i thiết ky nà y mà xông tá»›i thì Quách TÄ©nh ta hôm nay nhất định phải mất mạng ở đây, Lúc ấy lá»›n tiếng đáp:
- ÄÆ°á»£c, váºy ngươi tá»›i đây lấy mạng ta trước Ä‘i!
Äà Lôi hÆ¡i hoảng sợ, nghÄ© thầm:
- Ngưá»i nà y dùng binh như thần, mình quả tháºt không phải là địch thá»§ cá»§a y, huống chi mình vá»›i y tình còn hÆ¡n cốt nhục, há lại là m tổn thương tình anh em kết nghÄ©a.
Nhất thá»i ngần ngừ không quyết định được.
Hoà ng Dung quay đầu lại vung tay phải má»™t cái, quân sÄ© trong thà nh bắn pháo hiệu, đùng má»™t tiếng vang rá»n, phÃa đông sau núi quân sÄ© ầm ầm reo hò, cá» xà phất cao. Äà Lôi biến sắc, chỉ nghe tiếng pháo nổ liên thanh, phÃa tây sau núi lại có quân địch hò reo, nghÄ© thầm:
- Không xong, quân ta rơi và o ổ mai phục rồi.
Y theo Thà nh Cát Tá»± Hãn đánh đông dẹp bắc đâu chỉ thân trải trăm tráºn mà thôi, tráºn lá»›n nà o cÅ©ng đã thấy qua, có coi mấy vạn quân sÄ© mai phục ra gì? Nhưng lúc tây chinh Quách TÄ©nh đã bá»™c lá»™ tà i năng, Äà Lôi vốn vẫn sợ phục, lúc ấy thấy tình thế khác lạ, trong lòng đã e sợ, láºp tức truyá»n lệnh đổi háºu quân là m tiá»n quân, lui vá» ba mươi dặm hạ trại.
Quách TÄ©nh thấy quân Mông Cổ lui vá», cùng Hoà ng Dung nhìn nhau cưá»i.
Hoà ng Dung nói:
- TÄ©nh ca ca, chúc mừng ngươi dùng kế không thà nh láºp công.
Quách TÄ©nh vẻ tươi cưá»i láºp tức thu lại, lo lắng hiện ra mặt, lắc đầu nói:
- Äà Lôi là ngưá»i kiên nhẫn quả cảm, tuy hôm nay lui quân nhưng ngà y mai nhất định sẽ lại tá»›i, lúc ấy là m sao mà ngăn chặn?
Hoà ng Dung trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Chỉ có một kế, chỉ sợ ngươi nghĩ tới tình kết nghĩa không chịu là m thôi.
Quách Tĩnh hoảng sợ nói:
- Cô muốn ta Ä‘i hà nh thÃch y à ?
Hoà ng Dung nói:
- Y là đứa con út rất được thương yêu của đại hãn, tôn quý vô cùng, không phải như các đại tướng cầm quân khác. Tứ hoà ng tỠmà chết, quân địch ắt lui.
Quách Tĩnh cúi đầu không nói gì, quay trở và o thà nh.
Quân dân trong thà nh tuy thấy quân địch đã lui, nhưng khắp nÆ¡i vẫn xôn xao nhốn nháo. Lữ Văn Äức nghe nói:
- Quách TÄ©nh nói má»™t câu đã khiến đại quân Mông Cổ rút lui, mừng rỡ Ä‘Ãch thân tá»›i chá»— hai ngưá»i bái phá»ng, muốn má»i hai ngưá»i tá»›i phá»§ uống rượu ăn mừng. Quách TÄ©nh bà n kế sách giữ thà nh vá»›i y. Lữ Văn Äức vừa nghe y nói quân Mông Cổ ngà y mai sẽ tá»›i đánh thà nh, láºp tức sợ nhÅ©n cả ngưá»i, hồi lâu không nói nên lá»i chỉ kêu lên:
- Sắp kiệu vỠphủ, sắp kiệu vỠphủ.
Y đã quyết ý đêm nay sẽ bá» thà nh chạy vá» phÃa nam.
Quách TÄ©nh buồn bã không vui, không thiết ăn uống, trá»i tối dần, nghe tiếng kêu khóc vang lên khắp thà nh, nghÄ© thầm giá» nà y ngà y mai trong thà nh Tương Dương e không còn má»™t thần dân Äại Tống nà o còn sống, quân Mông Cổ lấy máu rá»a thà nh y đã chÃnh mắt nhìn thấy không Ãt, tình trạng thảm sát ở thà nh Tán Ma NhÄ© Hãn ngà y trước không ngừng hiện ra trong đầu, Ä‘áºp mạnh xuống bà n má»™t cái kêu lên:
- Dung nhi, ngưá»i xưa vì đại nghÄ©a diệt thân, hôm nay ta há còn nghÄ© tá»›i nghÄ©a bạn bè?
Hoà ng Dung thở dà i nói:
- Chuyện nà y vốn rất khó khăn.
Quách TÄ©nh trong lòng đã quyết, lúc ấy láºp tức thay đồ dạ hà nh, cùng Hoà ng Dung cưỡi con tiểu hồng mã ra cá»a bắc thà nh, tá»›i gần khu vá»±c quân Mông Cổ thì thả ngá»±a và o núi, Ä‘i bá»™ tìm tá»›i trướng Äà Lôi. Hai ngưá»i bắt được hai tên quân canh đêm, Ä‘iểm huyệt lá»™t hết quần áo mặc và o. Tiếng Mông Cổ thì Quách TÄ©nh từ nhỠđã nói quen, quy định trong quân cÅ©ng không Ä‘iá»u gì không biết, lúc ấy không há» tốn chút sức lá»±c đã tá»›i cạnh trướng đại tướng. Lúc ấy sắc trá»i đã tối Ä‘en, hai ngưá»i núp sau trướng, ghé mắt và o cá»a trướng nhìn trá»™m.
Chỉ thấy Äà Lôi trong trướng Ä‘i qua Ä‘i lại, thần sắc không vui, miệng chỉ kêu lên:
- Quách TÄ©nh, An Ãáp! An Ãáp, Quách TÄ©nh.
Quách TÄ©nh không hiểu, chỉ cho rằng y đã phát hiện ra tông tÃch cá»§a mình, suýt nữa buá»™t miệng lên tiếng. Hoà ng Dung đã sá»›m đỠphòng, vừa thấy y há miệng, láºp tức đưa tay bịt miệng y. Quách TÄ©nh thầm mắng mình ngu xuẩn, vừa thấy buồn cưá»i, vừa thấy khó xá». Hoà ng Dung nói khẽ và o tai y “Äá»™ng thá»§ Ä‘i, đại trượng phu phải tùy cÆ¡ quyết Ä‘oán, chần chừ vô Ãch.
Äúng lúc ấy, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngá»±a vang lên rất gấp, má»™t kỵ mã phóng mau tá»›i trước trướng. Quách TÄ©nh biết có tin khẩn cấp, ghé và o tai Hoà ng Dung nói:
- Äể nghe quân tình xong sẽ giết y cÅ©ng không muá»™n.
Chỉ thấy má»™t viên sứ giả áo và ng tung ngưá»i nhảy xuống ngá»±a, bước thẳng và o trướng, dáºp đầu vá»›i Äà Lôi bẩm:
- Tứ vương tá», đại hãn có lệnh.
Äà Lôi nói:
- Äại hãn nói gì?
Viên sứ giả kia quỳ dưới tấm nệm, bắt đầu hát lên. Nguyên là ngưá»i Mông Cổ khai hóa chưa lâu, tuy đã có văn tá»±, nhưng Thà nh Cát Tư Hãn đã không biết chữ, không biết viết, có chỉ ý gì chỉ sai sứ giả truyá»n miệng, chỉ sợ là có Ä‘iá»u lầm sót truyá»n sai lệnh, thưá»ng biến chỉ lệnh thà nh bà i hát, sai sứ giả há»c thuá»™c lòng, hát Ä‘i hát lại không sai má»›i được lên đưá»ng.
Viên sứ giả kia chỉ má»›i hát ba câu, Äà Lôi và Quách TÄ©nh đã giáºt nảy mình, Äà Lôi thì ứa nước mắt. Nguyên là Thà nh Cát Tư Hãn sau khi tiêu diệt Tây Hạ bị mắc bệnh, gần đây ngà y cà ng nặng, tá»± biết không khá»i triệu Äà Lôi mau ban sư để vá» gặp. Äoạn cuối lệnh chỉ nói:
- Hà ng ngà y rất nhá»› nhung Quách TÄ©nh, nếu Äà Lôi ở phÃa nam biết được y ở đâu, thì phải gá»i y lên bắc để vÄ©nh biệt đại hãn, những tá»™i y phạm Ä‘á»u tha cho cả.
Quách TÄ©nh nghe tá»›i đó, đưa chuá»· thá»§ ra rạch vải lá»u chui và o trong kêu lên:
- Äà Lôi an đáp, ta Ä‘i vá»›i ngươi.
Äà Lôi giáºt nảy mình, thấy là Quách TÄ©nh không kìm được vui mừng, hai ngưá»i ôm chầm lấy nhau. Viên sứ giả nháºn ra Quách TÄ©nh bèn bước lên dáºp đầu nói:
- Kim Ä‘ao phò mã, đại hãn có chỉ, má»i ngưá»i nhất định phải vá» kim trướng gặp mặt.
Quách Tĩnh nghe bốn chữ Kim đao phò mã, trong lòng hoảng sợ, chỉ sợ Hoà ng Dung nghĩ ngợi vội nhảy ra ngoà i, kéo tay Hoà ng Dung nói:
- Dung nhi, ta và cô cùng Ä‘i cùng vá».
Hoà ng Dung trầm ngâm không đáp. Quách Tĩnh nói:
- Cô tin ta không?
Hoà ng Dung duyên dáng mỉm cưá»i, nói:
- Nếu ngươi còn muốn là m phò mã phò ngưu gì đó thì ta cÅ©ng sẽ đại nghÄ©a diệt thân, má»™t Ä‘ao chá»c tiết ngươi.
Ngay đêm ấy Äà Lôi hạ lệnh rút quân, sáng hôm sau đại quân lên đưá»ng.
Quách TÄ©nh và Hoà ng Dung trở lại tìm con tiểu hồng mã và đôi Ä‘iêu. Rồi theo quân lên bắc. Äà Lôi chỉ sợ không kịp thấy mặt cha, lệnh phó tướng dẫn quân vá» sau, mình cùng Quách Hoà ng hai ngưá»i phóng ngá»±a Ä‘i mau trước, không đầy má»™t tháng đã vá» tá»›i kim trướng cá»§a Thà nh Cát Tư Hãn ở Tây Hạ. Äà Lôi từ xa nhìn thấy ngá»n cỠđại độc chÃn chòm lông vẫn dá»±ng trước Kim trướng không có gì lạ, biết cha vẫn còn khá»e, reo lá»›n má»™t tiếng, thúc ngá»±a phóng tá»›i trước trướng.
Quách TÄ©nh kìm ngá»±a nhá»› lại Æ¡n Thà nh Cát Tư Hãn nuôi dưỡng, cái Æ¡n tri ngá»™, mối thù giết mẹ, việc tà n sát thê thảm, nhất thá»i thương giáºn lẫn lá»™n, cúi đầu không nói gì. Chợt nghe tiếng tù và thổi vang, hai hà ng Tiá»…n đồng vệ sÄ© bà y ra hai hà ng trước kim trướng. Thà nh Cát Tư Hãn mặc áo cừu lông Ä‘iêu Ä‘en, vịn vai phải Äà Lôi từ trong trướng rảo chân bước ra. Y cước bá»™ tuy vẫn còn mau lẹ như xưa nhưng đặt xuống đất hÆ¡i run, thân hình cÅ©ng loạng choạng. Quách TÄ©nh bước lên trước lạy rạp xuống đất.
Thà nh Cát Tư Hãn lệ nóng trà n lên mắt, run giá»ng nói:
- Äứng lên, đứng lên? Ta ngà y nà o cÅ©ng nhá»› tá»›i các ngươi.
Quách TÄ©nh đứng lên, chỉ thấy đại hãn mặt đầy nếp nhăn, hai má hóp và o, xem ra không còn sống bao lâu, bất giác lòng thù háºn tiêu giảm hết. Thà nh Cát Tư Hãn tay kia vịn vai trái Quách TÄ©nh, nhìn nhìn Äà Lôi, lại nhìn nhìn Quách TÄ©nh, thở dà i má»™t hÆ¡i, đưa mắt nhìn ra đại mạc xa xa, ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Quách TÄ©nh và Äà Lôi không biết y Ä‘ang nghÄ© ngợi gì, Ä‘á»u không dám lên tiếng.
Qua hồi lâu Thà nh Cát Tư Hãn thở dà i nói:
- Lúc đầu ta cùng Trát Mộc Hợp an đáp kết nghĩa dấy quân, nà o ngỠcuối cùng ta lại không giết y không được Ta là m đại hãn của thiên hạ rồi, y thì chết trong tay ta. Lại qua mấy hôm nữa thì sao? Ta lại chẳng cũng xuống đất và ng như y à ? Ai thắng ai bại, rốt lại có gì khác nhau đâu?
Rồi vá»— vá»— vai hai ngưá»i, nói:
- Các ngươi phải nên thá»§y chung hòa hảo, ngà n muôn lần đừng giết chóc lẫn nhau. Trát Má»™c Hợp an đáp chết rồi, ta má»—i khi nhá»› tá»›i tình kết nghÄ©a, thì lại trá»n đêm không sao chợp mắt.
Äà Lôi và Quách TÄ©nh nhá»› tá»›i lúc dưới thà nh Tương Dương suýt nữa liá»u mạng sống chết vá»›i nhau, Ä‘á»u thầm xấu hổ.
Thà nh Cát Tư Hãn đứng má»™t lúc, cảm thấy toà n thân rã rá»i, Ä‘ang muốn quay vá», chợt thấy má»™t toán ngưá»i ngá»±a phóng tá»›i. Ngưá»i Ä‘i đầu mặc áo trắng thắt Ä‘ai và ng, mặc quần áo nước Kim. Thà nh Cát Tư Hãn thấy ngưá»i tá»›i là địch nhân, tinh thần đột nhiên phấn chấn.
Ngưá»i ấy nhảy xuống ngá»±a từ xa, rảo bước tá»›i gần, từ xa lạy rạp xuống đất không dám tá»›i gần. Äám thị vệ tâu “Sứ giả nước Kim cầu kiến đại hãn.
Thà nh Cát Tư Hãn tức giáºn nói:
- Nước Kim không chịu đầu hà ng, còn sai ngưá»i tá»›i gặp ta là m gì?
Viên sứ giả kia nằm rạp dưới đất nói:
- Hạ bang tá»± biết mạo phạm thiên uy cá»§a đại hãn, tá»™i đáng muôn chết, xin hiến má»™t ngà n viên minh châu tổ truyá»n, xin đại hãn bá»›t giáºn tha tá»™i. Má»™t ngà n viên minh châu nà y là bảo váºt cá»§a hạ bang, xin thỉnh cầu đại hãn ra Æ¡n nháºn choâ€, sứ giả bẩm xong, cởi bao phục trên lưng lấy ra má»™t cái mâm ngá»c, lại lấy trong bá»c ra vô số minh châu, quỳ xuống dưới đất, hai tay bưng mâm ngá»c đưa lên. Thà nh Cát Tư Hãn liếc qua chỉ thấy trong mâm có hà ng ngà n viên minh châu, Ä‘á»u to xấp xỉ bằng đầu ngón tay út, xoay vòng quanh má»™t viên minh châu lá»›n. Viên minh châu ấy quả tháºt là bảo váºt hiếm có trên Ä‘á»i, huống chi hà ng ngà n viên? Huống chi ngoà i viên minh châu lá»›n, số minh châu còn lại Ä‘á»u to xấp xỉ nhau. Chỉ thấy ánh trân châu sáng rá»±c lóng lánh soi sáng lẫn nhau, trên mâm ngá»c như có má»™t cái cầu vồng phá»§ lên. Nếu là lúc bình thá»i thì tá»± nhiên Thà nh Cát Tư Hãn rất vui vẻ, nhưng lúc ấy y cau mà y mấy cái nói vá»›i đám thị vệ:
- Nháºn lấy.
Äám thị vệ đón lấy mâm ngá»c. Viên sứ giả thấy đại hãn thu nháºn lá»… váºt vô cùng mừng rỡ, nói:
- Äại hãn cho giảng hòa, hạ bang từ vua tá»›i dân Ä‘á»u cảm Æ¡n đức.
Thà nh Cát Tư Hãn tức giáºn nói:
- Ai nói cho giảng hòa? Ta trở vá» sẽ phát binh tiêu diệt bá»n chó Kim. Tả hữu đâu, bắt lấy nó!
Äám thị vệ đổ tá»›i bắt lấy viên sứ giả.
Thà nh Cát Tư Hãn thở dà i nói:
- Cho dù có ngà n viên minh châu cũng khó có thể cho ta sống thêm được một ngà y!
Rồi đón lấy cái mâm ngá»c trong tay thị vệ, ném mạnh xuống đất, cả mâm lẫn ngá»c lăn tròn, cái mâm ngá»c rÆ¡i xuống báºc đá, láºp tức vỡ nát. Má»i ngưá»i Ä‘á»u hoảng sợ ngạc nhiên.
Số châu ngá»c ấy vá» sau tướng sÄ© Mông Cổ nhặt được rất nhiá»u nhưng vẫn còn rất nhiá»u vương vãi trong bãi cá», đến mấy trăm năm sau trên thảo nguyên thỉnh thoảng vẫn có mục dân nhặt được.
Thà nh cát Tư Hãn chán nản quay vá» kim trướng. Äến xế chiá»u y gá»i má»™t mình Quách TÄ©nh theo Ä‘i dạo trên thảo nguyên. Hai ngưá»i giục ngá»±a cùng Ä‘i, được hÆ¡n mưá»i dặm chợt nghe trên đầu có mấy tiếng chim Ä‘iêu kêu, ngẩng nhìn thấy đôi bạch Ä‘iêu Ä‘ang lượn vòng trên không. Thà nh Cát Tư Hãn giương cung lắp tên nhắm thẳng và o con Ä‘iêu mái. Quách TÄ©nh hoảng sợ kêu lên:
- Äại hãn, đừng bắn!
Thà nh Cát Tư Hãn tuy đã già yếu nhưng ra tay vẫn rất mau lẹ, Quách TÄ©nh vừa báºt tiếng kêu, mÅ©i tên đã bắn ra.
Quách TÄ©nh thầm kêu khổ, y vốn biết Thà nh Cát Tư Hãn tý lá»±c hÆ¡n ngưá»i, tên bắn không mÅ©i nà o sai, phát tên ấy bắn ra, con chim Ä‘iêu yêu quý ắt phải mất mạng, nà o ngá» con Ä‘iêu mái ngoắt qua tránh khá»i, cánh trái vá»— má»™t cái Ä‘áºp mÅ©i tên rÆ¡i xuống đất. Con Ä‘iêu trống cả giáºn rÃt lá»›n má»™t tiếng lao xuống mổ và o đầu Thà nh cát Tư Hãn. Quách TÄ©nh quát:
- Súc sinh, muốn chết à ?
Rồi vung roi đánh con điêu trống. Con điêu trống thấy chủ nhân ra tay bèn vòng lên không, kêu lên mấy tiếng, cùng con điêu mái song song bay đi.
Thà nh Cát Tư Hãn thần sắc buồn thảm, ném cung tên xuống đất, nói:
- Mấy mươi năm nay đây là lần đầu tiên ta bắn điêu không trúng, chắc là đúng tới lúc chết rồi.
Quách TÄ©nh định an á»§i nhưng không biết nói thế nà o. Thà nh Cát Tư Hãn đột nhiên kẹp hai chân má»™t cái thúc ngá»±a phi mau lên phÃa bắc. Quách TÄ©nh sợ y bị sÆ¡ xuất phóng ngá»±a vượt lên, con tiểu hồng mã lướt Ä‘i như gió trong chá»›p mắt đã vượt qua ngá»±a y.
Thà nh Cát Tư Hãn kìm cương nhìn quanh, chợt nói:
- TÄ©nh nhi, đất nước to lá»›n mà ta dá»±ng nên, xưa nay chưa từng có ai bằng được, từ giữa đất nước Ä‘i tá»›i những nÆ¡i xa xôi nhất, đông nam tây bắc Ä‘á»u phải Ä‘i đưá»ng mất má»™t năm. Ngươi nói các anh hùng cổ kim có ai hÆ¡n ta không?
Quách Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Äại hãn võ công hÆ¡n Ä‘á»i, xưa nay không ai bằng. Chỉ là đại hãn má»™t mình oai phong hiển hách, nhưng thiên hạ lại không biết có bao nhiêu đống xương trắng chồng chất, là m chảy không biết bao nhiêu nước mắt cá»§a cô nhi quả phụ.
Thà nh Cát Tư Hãn trợn mắt lên, giÆ¡ roi ngá»±a muốn đánh lên đầu Quách TÄ©nh, nhưng thấy y ngang nhiên không sợ đưa mắt nhìn mình, chiếc roi ngá»±a vung lên ná»a chừng lại buông xuống, quát:
- Ngươi nói gì?
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Từ nay trở Ä‘i chưa chắc đã có dịp gặp lại đại hãn, cho dù khiến y tức giáºn thì ý nghÄ© trong lòng cÅ©ng phải nói rõ.
Lúc ấy ngang nhiên nói:
- Äại hãn, ngưá»i nuôi con dạy con, bức tá» mẹ con, đó là chuyện ân oán riêng tư, lúc nà y không cần nói nữa. Con chỉ muốn há»i ngưá»i má»™t câu. Sau khi ngưá»i ta chết, chôn xuống đất rồi thì chiếm hết bao nhiêu đất?
Thà nh Cát Tư Hãn sá»ng sốt, ngá»n roi khua lên mấy vòng, nói:
- Cái đó thì chẳng đáng bao nhiêu.
Quách Tĩnh nói:
- Äúng thế, váºy ngưá»i giết chết bấy nhiêu ngưá»i, là m đổ bấy nhiêu máu, chiếm được bấy nhiêu nước, rốt lại dùng để là m gì?
Thà nh Cát Tư Hãn im lặng không đáp.
Quách tĩnh lại nói:
- Xưa nay báºc anh hùng khiến cho đương thá»i kÃnh ngưỡng, Ä‘á»i sau nhá»› tiếc ắt là kẻ tạo phúc cho dân, thương yêu bách tÃnh. Theo con thấy thì giết nhiá»u ngưá»i cÅ©ng chưa chắc đã đáng gá»i là anh hùng.
Thà nh Cát Tư Hãn nói:
- Chẳng lẽ suốt Ä‘á»i ta chưa từng là m chuyện gì tốt à ?
Quách TÄ©nh nói chuyện tốt thì tá»± nhiên là có, nhưng chuyện lá»›n hÆ¡n là ngưá»i nam chinh tây phạt, xác chết chất thà nh núi, đâu là công đâu là tá»™i cÅ©ng rất khó nói.
Y tÃnh tình thẳng thắn, nghÄ© gì nói nấy.
Thà nh Cát Tư Hãn nhất sinh tá»± phụ, lần nà y lại bị y dồn cho má»™t chặp như thế, đã khó biện bác, nghÄ© lại chuyện trước, giục ngá»±a quay đầu, không kìm được chán nản, lát sau á»e má»™t tiếng, phun ra má»™t búng máu tươi.
Quách TÄ©nh giáºt nảy mình, má»›i biết mình ăn nói nặng lá»i, vá»™i đưa tay đỡ y, nói:
- Äại hãn, ngưá»i vá» nghỉ ngÆ¡i thôi. Con ăn nói có Ä‘iá»u mạo phạm, xin ngưá»i tha tá»™i.
Thà nh Cát Tư Hãn cưá»i nhạt má»™t tiếng, khuôn mặt trắng bệch như sáp, thở dà i nói:
- Tả hữu cá»§a ta không ai to gan bằng ngươi, dám nói mấy câu tháºt lòng vá»›i ta.
Rồi láºp tức nhướng mà y, trên mặt hiện vẻ ngạo nghá»…, cao giá»ng nói:
- Ta nhất sinh tung hoà nh thiên hạ, diệt quốc vô số mà ngươi lại nói không phải là anh hùng à ? Hà , đúng là lá»i trẻ con!
Vung roi đánh mạnh con ngá»±a má»™t cái, phi mau trở vá».
Äêm ấy Thà nh Cát Tư Hãn băng trong kim trướng, lúc lâm tá» vẫn lẩm bẩm:
- Anh hùng, anh hùng... .
Chắc trong lòng vẫn suy nghĩ vỠlần trò chuyện ấy của Quách Tĩnh.
Quách TÄ©nh và Hoà ng Dung hướng vá» di thể đại hãn là m lá»… xong, từ biệt Äà Lôi, ngay hôm ấy lên đưá»ng vá» nam. Suốt đưá»ng vá» thấy xương khô rải rác khắp nÆ¡i trong bụi cá», không kìm được bùi ngùi, nghÄ© thầm hai ngưá»i tuy được vẹn tình đôi lứa, có thể nói là không có gì phải ân háºn, nhưng ngưá»i Ä‘á»i khổ nạn cà ng sâu, không biết ngà y nà o má»›i được thái bình.
Äúng là :
Sau loạn tro còn ấm, Thôn nghèo mấy nóc nhà .
Qua đò không khách sớm, Cát lạnh ánh trăng tà !
Hết
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áàëòèéñêèé, ãåîìåòðèÿ, âèäåîêàìåðû, áèëüÿðä, àëüäåáàðàí, äîáàâîê, anh hung xa dieu, anh hung xa dieu 4vn, anh hung xa dieu 4vn.eu, anhhung xa dieu 4vn.eu, ëåòóàëü, êèåâà, êëóáíè÷êà, êíèãà, ëóêîéë, ëóííûé, êðàñíîÿðñê, ìåáåëüíûå, ìàñòåð, íàñòðîéêà, ìàñÿíÿ, ìåðñåäåñ, ìîñêîâñêèé, ñåêñà, ñîâåòñêèé, óãëîâûå, òåíäåð, òåòðèñ, óëüòðà, æàëþçè, æåñòîêîå, æèçíü, æóðíàë, ðàñêðàñêè, ðîëèêè, øàíñîí, øàõìàòû, øêîäà  |
| |