"Đúng rồi, tôi quên nói với anh, còn có một bộ phận sổ sách nằm trong tay Dương Tử Hiên, chắc hắn đã cầm đi cục mật mã phá giải rồi, tốt nhất là anh nên tranh thủ thời gian nói chuyện cùng hắn, bằng không thì rất không tốt." Hồ Tự Lập có chút đùa giỡn nhìn Hà Tân Nghi.
Bí thư chính pháp ủy ngày xưa cao cao tại thượng, lúc này cũng phải cúi người đàm phán cùng hắn, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác đắc ý.
Hà Tân Nghi nhíu mày, cưỡng chế lửa giận trong lòng, bấm điện thoại Dương Tử Hiên, nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Dương Tử Hiên đã sớm dự liệu được chuyện Hà Tân Nghi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho hắn, liền cười cười nói: "Hà bí thư tìm lộn người rồi, ngài đi tìm Thanh Vân bí thư nói chuyện đi, tôi vẫn có thể tự hiểu lấy mình, tôi hiểu mình chưa đủ tư cách ngồi trên mặt bàn nói chuyện với ngài."
Giọng điệu Dương Tử Hiên không nhanh không chậm, lại làm cho Hà Tân Nghi nhíu lông mày, Dương Tử Hiên đánh một chiêu Thái Cực, nhường cơ hội đàm phán cho Tôn Thanh Vân, phó bí thư Tỉnh ủy này, Hà Tân Nghi muốn không tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi) cũng không được.
Ở trong mắt Hà Tân Nghi, tiểu quỷ Dương Tử Hiên này rất dễ đối phó và đuổi đi, nhưng lão quỷ Tôn Thanh Vân này, không thể tùy tiện đuổi đi được.
Sự thật cũng chứng minh điều hắn phỏng đoán rồi, Tôn Thanh Vân cầm một phần sổ sách cục mật mã phá giải, ném đến trước mặt hắn, yêu cầu đưa ra cũng rất đơn giản, chỉ cần hắn nhượng vị trí sở trưởng sở công an tỉnh, chỉ giữ lại vị trí bí thư chính pháp ủy, ba quyển sổ sách này, có thể giao cho cá nhân hắn, thích xử trí thế nào cũng được.
"Cậu có thể trở về đi suy nghĩ thật kỹ, thoáng cân nhắc một tý, tôi cũng không ép cậu làm gì, cậu là bí thư chính pháp ủy, còn kiêm nhiệm vị trí sở trưởng sở công an tỉnh, cho tới nay, rất nhiều người trong tỉnh luôn có ý kiến."
Tôn Thanh Vân gõ ngón trỏ trên sổ sách, con mắt hơi híp lại, nói: "Tôi cũng là người sắp lui lại, cũng là một người giảng danh dự, cho nên cậu cũng không cần phải lo lắng chuyện tôi sẽ cầm sổ sách giả ra lừa gạt cậu."
Hà Tân Nghi biết con đường mình có thể lựa chọn đã không nhiều lắm, liền lắc đầu, nói: "Không cần cân nhắc."
"Rất tốt!" Tôn Thanh Vân trầm giọng nói: "Chỉ là, chuyện cậu nhượng lại vị trí sở công an tỉnh cục trưởng này, tốt nhất là thông báo cho Chu bí thư trước, hơn nữa còn phải đề cử đồng chí Thạch Phong Tín, đợi đến lúc chuyện này đưa lên hội thường ủy nghiên cứu, về sau, tôi sẽ bảo người ta đem những sổ sách này đến chỗ ở của cậu."
Hà Tân Nghi gật gật đầu.
Hai mươi ba tháng mười hai, một thời điểm không hề có gì kỳ lạ, Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh đồng thời quyết định, đồng chí Hà Tân Nghi không kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh, mà do đồng chí Thạch Phong Tín kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh.
Cùng lúc đó, Hồ Tự Lập chính thức trở thành thường ủy thị ủy, bí thư chính pháp ủy thành phố Tử Kim, kiêm nhiệm cục trưởng cục công thành phố an, ba vị nhất thể, tiến vào tầng quyền lực quan trọng nhất ở thành phố Tử Kim, thực lực tăng nhiều.
Cái danh ngạch thường ủy thị ủy này, ở trên mặt trình độ nhất định, cũng là Hà Tân Nghi vận dụng các loại quan hệ trợ giúp Hồ Tự Lập tranh thủ được.
Bởi vậy, lần này, Thạch Phong Tín, Hồ Tự Lập đồng thời trở thành người được lợi lớn nhất trong "hành động đánh thế lực đen".
Một ít người khứu giác chính trị mẫn cảm đều có thể ngửi ra hương vị không tầm thường trong này, Hà Tân Nghi bị rút mất vị trí sở trưởng sở công an tỉnh, thực quyền trên tay cũng giảm xuống rất nhiều, cũng có ý nghĩa, lịch sử một tay che trời trong hệ thống chính pháp của bí thư chính pháp Hà Tân Nghi đã chấm dứt.
Cùng lúc đó, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh đều tiến hành khẳng định hành động đánh thế lực đen thành phố Tử Kim là đúng, hơn nữa còn tiến hành khen ngợi đối với biểu hiện của các đồng chí cảnh sát công an trong hành động đánh thế lực đen lần này.
Ngay sau ngày Hà Tân Nghi không kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh, tập đoàn Càn Khôn chính thức tuyên bố phá sản.
So với tin tức Hà Tân Nghi không kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh, tin tức tập đoàn Càn Khôn phá sản càng làm ra oanh động cực lớn trên phố và dân chúng Tử Kim.
Tập đoàn Càn Khôn gần đây đều là một trong những quái vật kinh tế tỉnh thành, nó tuyên bố phá sản, trùng kích tạo ra cho dân chúng và thương nhân thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Mà ngay cả Hoàng Văn Thanh cũng cực kỳ khiếp sợ, mặc dù hắn biết Hà Tân Nghi có thể nhả ra vị trí phòng công an tỉnh, nhất định là đã làm giao dịch gì đó cùng Đại Danh hệ, hắn cũng không biết rốt cuộc là giao dịch gì.
Nhưng tập đoàn Càn Khôn tuyên bố phá sản, không hề nghi ngờ, chính là hung hăng cho hắn một cái tát.
Lúc trước hắn còn muốn giúp đỡ Càn Khôn thu mua công ty Xuân Huy, ai biết cái công ty này đầu tiên là đút lót nhân viên sở thẩm tra, sở thẩm tra luôn luôn là nơi Hoàng Văn Thanh được phân công quản lý, xảy ra gièm pha nhận hối lộ, cũng có một chút ảnh hưởng đối với Hoàng Văn Thanh, hiện tại Càn Khôn này còn tuyên bố phá sản, thật sự là làm cho Hoàng Văn Thanh mở rộng tầm mắt.
Vội vàng bảo Trình Tư Vũ gọi điện thoại cho Hà Khôn hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, bởi vì tập đoàn Càn Khôn cũng là một hình ảnh tiêu biểu xí nghiệp dân doanh trong tỉnh, tập đoàn Càn Khôn tuyên bố phá sản, khó tránh khỏi việc xuất hiện một chút trùng kích đối với hoàn cảnh kinh tế toàn bộ tỉnh.
"Chủ tịch tỉnh, kỳ thật cũng cũng không phải hoàn toàn phá sản, nhưng trước mắt, công ty của chúng tôi lỗ lã nghiêm trọng, cần chuyển đổi cơ cấu, tôi đã sớm chuyển một ít tài sản công ty đến công ty mới, công ty Nhất Vịnh!" Hà Khôn nói.
"Vậy cậu phải truyền thông cáo ra ngoài, bằng không thì người bên ngoài sẽ cho là hoàn cảnh kinh tế tỉnh La Phù chúng ta rất kém, xí nghiệp lớn như tập đoàn Càn Khôn cũng bị phá sản, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với hình tượng kinh tế tỉnh ta."
"Được! Tôi sẽ lập tức để cho người ta công bố ra ngoài, hi vọng chủ tịch tỉnh có thể trước sau như một ủng hộ công ty Nhất Vịnh chúng tôi..."
"Về chuyện này thì cậu yên tâm đi, ủy ban tỉnh luôn luôn tỏ thái độ ủng hộ đối với xí nghiệp dân doanh, chính sách bảo vệ xí nghiệp dân doanh phát triển cũng sẽ được đưa ra sân khấu, cậu cứ yên tâm!"
…..
"Tại sao phải để lại cho Hà Khôn một con đường sống, vì cái gì còn cho phép hắn chuyển tài sản tập đoàn Càn Khôn đến Nhất Vịnh?" Thạch Phong Tín mới nhậm chức, bọn người Dương Tử Hiên tự nhiên phải mời hắn đi ra uống một chầu, trong bữa tiệc, Thạch Phong Tín liền nói ra nghi vấn trong lòng mình.
"Không thể triệt để đánh tan tập đoàn Càn Khôn, ta tỉnh vẫn cần mấy nhà xí nghiệp dân doanh nổi trội."
Nhưng Thạch Phong Tín vẫn có chút buồn bực đối với Hiên loại tư duy này của Dương Tử.
Dựa theo logic cuộc sống nhân sinh của Thạch Phong Tín, đối phó với địch nhân, nên trảm thảo trừ căn, vĩnh viễn tuyệt diệt hậu hoạn, mới là vương đạo.
Nên một cước giết chết Hà Khôn, giết chết tập đoàn Càn Khôn, không nên để cho tập đoàn Càn Khôn khoác cái mã phá sản, về sau còn lập ra công ty Nhất Vịnh, tiếp tục làm những hoạt động pho pháp kia.
Đương nhiên, việc này cũng không có ý nghĩa là Thạch Phong Tín không đủ trình độ hiểu tư duy của Dương Tử Hiên, nhưng có nhiều bí mật riêng tư của Dương Tử Hiên, hắn không hề biết.
Ví dụ như công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cái hàng không mẫu hạm kinh tế này, ngoại trừ Trần Chí Ôn ra, những người khác trong Đại Danh hệ đều không biết.
Dương Tử Hiên không đạp một cước giết chết tập đoàn Càn Khôn, lại để cho Hà Khôn đổi sang biệt hiệu khác —— Nhất Vịnh, tiếp tục đi ra giả danh lừa bịp, đơn giản chính là cân nhắc vì công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Càn Khôn dù không mạnh lắm, cũng là một cái xí nghiệp dân doanh, thuộc về cùng một loại tính chất với công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cùng thuộc xí nghiệp dân doanh tương đối to lớn, cơ bản đã có chỗ đứng.
Tuy hiện tại toàn một mảnh thủy triều cải cách kinh tế, nhưng giọng nói hệ bảo thủ vẫn không ít, đám người hệ bảo thủ này, luôn ôm tư thế căm thù tương đối mạnh đối với xí nghiệp dân doanh.
Tuy bên trong hệ bảo thủ cũng phân hoá ra rất nhiều quan niệm và quan điểm, nhưng nói tóm lại, đối với xí nghiệp dân doanh, hệ bảo thủ rất không muốn nhìn thấy nó phát triển.
Chương 647: Ăn cướp(1)
Trước đó không lâu, Dương Tử Hiên đã xếp đặt thiết kế phương án bán Xuân Huy, xí nghiệp nhà nước lớn như vậy, đã gặp phải người bên trong hệ bảo thủ ra mặt ngắm bắn, liền liên thủ với người trong học viện, tạo thành học giả nam bắc mắng nhau.
Đứng sau lưng thao túng những giáo sư chỉ trích bán Xuân Huy kia, chính là một lực lượng bên trong hệ bảo thủ và một lực lượng học giả tư tưởng cũ.
Cho nên, Dương Tử Hiên không thể không phòng bị.
Tập đoàn Càn Khôn phá sản, sẽ tạo thành hiệu ứng mắt xích, bị một ít người hữu tâm tiến hành phóng đại, khuyếch trương chỗ thiếu hụt của xí nghiệp dân doanh, tiến tới việc gây nguy hiểm cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Trần Ấu Trúc lại thấy rất rõ ràng suy nghĩ của Dương Tử Hiên, liền chén rượu, cụng cùng Dương Tử Hiên rồi nói: "Cậu làm việc. quả nhiên rất lão làng, tôi cũng phải mất thời gian thật lâu mới nghĩ thông suốt về việc tại sao cậu phải để cho Hà Khôn kia một con đường sống."
"Hình phạt không trách công chúng...từ góc độ thị trường cạnh tranh mà nói, Càn Khôn là ta đối thủ cạnh tranh của chúng, nhưng từ hoàn cảnh chính trị mà nói, hắn và chúng ta giống nhau, đều là dân doanh, là minh hữu của chúng ta!"
"Cho nên cậu mới xử lý có chừng có mực, thả hổ về rừng?"
"Thả hổ về rừng thì hơi quá, đầu tiên, tập đoàn Càn Khôn không phải là hổ, cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng coi tập đoàn Càn Khôn là đối thủ, nếu như hắn có thể trở thành đối thủ của chúng ta, chỉ có thể nói rõ chúng ta căn bản không có năng lực đi ra ngoài thị trường Hoa Đông này." Trong ánh mắt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ bễ nghễ kiêu ngạo.
Trần Ấu Trúc rất thích chứng kiến loại hào khí chỉ điểm giang sơn này của hắn, ánh mắt cong lên một đường.
Không ít cô gái ưa thích khí thế trên người cường giả, bản năng của họ là dựa dẫm, cường giả là người thích hợp nhất, Dương Tử Hiên chính là cường giả có thể để cho các cô gái dựa vào.
"Kỳ thật tôi cũng hy vọng có thể chứng kiến cảnh tượng các xí nghiệp dân doanh mạnh mẽ kiêu ngạo, như vậy, chúng ta mới có thể càng được an toàn trên mặt chính trị."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đây là nguyên nhân căn bản tôi tha cho Hà Khôn một con đường sống, đương nhiên, tôi cũng hi vọng hắn không làm cho tôi thất vọng."
"Cho dù cậu tha cho hắn một con đường sống, chỉ sợ trong ngắn hạn hắn không thể khôi phục nguyên khí được, trước kia tập đoàn Nam Khê và hắn có hợp tác, nhưng thất thế trên mặt chính trị, lại làm cho tập đoàn Nam Khê mất đi hứng thú đối với hắn.”
“Về phần tập đoàn Nhật Lập, trước kia định hợp tác với Càn Khôn, nhưng lại trực tiếp bị cậu dọa chạy...Cậu có sát khí rất nặng đấy!"
"Cô đang khen tôi? Hay là đang mắng tôi thế?"
"Việc này thì phải xem cậu giải thích thế nào, tôi thích đàn ông nhiều sát khí trọng khí phách." Trần Ấu Trúc vứt cho Dương Tử Hiên một ánh mắt quyến rũ.
Dương Tử Hiên làm bộ dạng nôn mửa rồi cười nói: "Thôi đi, Trần đại tiểu thư, cô tha cho tôi đi..."
"Cậu không cần phải tự mình đa tình, tôi cũng không nói về cậu, tôi ưa thích đàn ông khí phách chung thủy, mê gái giống như cậu, tôi gặp một lần sẽ giẫm nát một lần." Trần Ấu Trúc hung hăng trợn mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực, nhớ tới thời điểm lần đầu tiên trông thấy Trần Ấu Trúc, cánh tay của nàng vô cùng mạnh mẽ, trong lòng vẫn còn mang sợ hãi, nói: "Như vậy thì tôi yên tâm, bằng không thì đến cả bạn bè cũng không phải làm nữa, kiên quyết tuyệt giao."
"Đừng dài dòng, hôm nay tôi gọi cậu tới, là để đưa cho cậu kế hoạch triển vọng phát triển sang năm của công ty, xem có gì cần sửa không." Trần Ấu Trúc nháy nháy mắt, vô cùng đáng yêu, hiển nhiên là một mặt hồn nhiên hoàn toàn khác, chẳng còn phong phạm giám đốc quản lý một xí nghiệp dân doanh to lớn.
"Cũng không có gì, tất nhiên phải trải rộng nghiệp vụ ra rồi, rất nhiều quyết định phát triển, đều phải cần chính các cô đứng ra quyết định."
Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, đặt mông ngồi ở trên ghế chủ tịch hội đồng quản trị Dương Ban Mai Xích, nói: "Tôi không thể luôn vịn các cô qua sông."
"Điện gia dụng Bất Dương Mai chủ yếu đánh vào ngành sản xuất liên hoàn, một con rồng từ chế tạo đến tiêu thụ, cái này không có vấn đề gì, tập đoàn Càn Khôn phá sản, Xuân Huy cơ bản là vật ở trong túi của các cô.”
“Hơn nửa năm sau, công việc chủ yếu của Bất Dương Mai là chỉnh hợp tài nguyên kỹ thuật và tài nguyên công nhân thuần thục trong Xuân Huy, khôi phục sản xuất.”
“Điện tử Dương Ban Mai Xích phải nhanh nhanh chóng nắm bắt thị trường khác bên ngoài thị trường Hoa Đông, cái này chủ yếu là nhiệm vụ của đài phát thanh, tốt nhất là để qua sang năm, khoảng giữa năm sau sẽ xây dựng đài phát thanh bao trùm cả nước, sản lượng máy nhắn tin sản xuất cũng phải tăng lên."
Dương Tử Hiên chậm rãi mà nói: "Về phần Thanh Bình chế dược, Tuyết Trắng Nhật Hóa, cửa hàng chăm sóc sắc đẹp, những nghiệp vụ này có thể tạm thời vững bước cắm rễ ở thị trường Hoa Đông, không cần nóng lòng khuếch trương."
"Dựa theo ý của cậu, cần cấp tốc khuếch trương nhất, là đài phát thanh Thần Quang?" Trần Ấu Trúc bây giờ là phó tổng giám đốc công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, chuyên phụ trách chiến lược phân tích và phân công quản lý tài vụ, những điều này đều là vấn đề nàng cần cân nhắc mỗi ngày.
"Đúng vậy! Nhưng tiêu thụ của điện gia dụng Bất Dương Mai cũng không thể dừng lại, tốt nhất đến sang năm là có thể nắm bắt thị trường Hoàn Bột Hải..." Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
"Độ khó rất lớn, ngành sản xuất điện gia dụng rộng rãi, thị trường Hoàn Bột Hải có đế quốc Mỹ, còn có một vài xí nghiệp điện tiêu thụ đầu sỏ khác."
"Không khó! Điện gia dụng Bất Dương Mai tiêu thụ, phải đi theo hình thức cửa hàng lớn...Chính là phải xây dựng một ít cửa hàng tiêu chí thật tốt để mở rộng lực ảnh hưởng tiêu thụ của nhãn hiệu.”
“Về chuyện này, cô có thể thương lượng với Đái Mộc Cát, hiện tại cô ấy đang ở kinh thành làm quảng trường buôn bán, khí thế hừng hực, các cô cùng với cô ấy có số lượng tiền hùn vốn rất lớn, không ngại trực tiếp mua hẳn lầu một của quảng trường buôn bán, làm thành cửa hàng lớn ở kinh thành, trực tiếp cạnh tranh với các đầu sỏ điện gia dụng kinh thành."
"Ý kiến này không tệ!"
Trần Ấu Trúc gật gật đầu, nói: "Đái Mộc Cát ở kinh thành từ lâu, tài nguyên các mối quan hệ cũng rất nhiều, chúng ta có thể thông qua cô ấy để tiến hành lần chỉnh hợp lớn đối với nghiệp vụ quảng cáo kinh thành."
"Chỉ cần Bất Dương Mai đứng vững gót chân ở kinh thành, đài phát thanh Thần Quang hoàn toàn có thể mượn nhờ thế công, tiến vào kinh thành."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Thị trường chính là như vậy, từng bước một mở ra là được."
Trần Ấu Trúc yên lặng nhớ kỹ, lại hỏi ngược lại: "Nghe nói chức vị của cậu năm sau sẽ có điều chỉnh, hiện tại đã có thông tin gì chưa?"
"Cô nghe được tin tức này, hay là cha cô nói cho cô biết?"
"Cha tôi chưa bao giờ đàm luận chính trị với mẹ con tôi." Trần Ấu Trúc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Hoàn toàn là tin tức lấy được từ trong miệng Bích Tiêu... Tin tức của cô ấy, hơn phân nửa cũng là đến từ cậu."
"Bây giờ vẫn chưa xác định, phòng tổ chức chưa tìm tôi nói chuyện..." Dương Tử Hiên có chút buồn khổ lắc đầu, nói: "Còn sớm lắm, cứ qua hết năm này rồi nói sau."
Nói chuyện với Trần Ấu Trúc khoảng nửa giờ, kế tiếp liền hẹn Tô Ban Mai đi ra ngoài ăn bữa tối bít-tết bò lạnh, quan hệ hai người đột nhiên tăng mạnh, ngồi trong nhà hàng tây cứ anh anh em em ngọt sơt.
Dương Tử Hiên nổi lên ý xấu, nhưng vẫn không có cách nào kéo Tô Ban Mai lên trên giường, chỉ có thể hết hứng thú về nhà.
Hứa Tinh gần đây như là uống nhầm thuốc, mỗi lần nhìn thấy hắn, liền bắt đầu nói mấy lời lạnh nhạt châm chọc hắn, Dương Tử Hiên không biết rốt cuộc mình trêu chọc đại minh tinh này ở đâu, chỉ có thể cười khổ, tập mãi thành quen.
"Tôi muốn trở lại kinh thành đón lễ mừng năm mới!"
Chương 647: Ăn cướp(2)
Hứa Tinh đang ôm bắp rang bơ, xem một bộ phim trên ti vi, đột nhiên tuôn ra một câu, lại làm cho Dương Tử Hiên trực tiếp phun trà trong miệng ra ngoài.
"Trở lại kinh thành? Không phải cô nói cô không có nhà ở kinh thành sao?" Trong mắt Dương Tử Hiên phóng ra một tia nghi hoặc, hắn không quá hiểu rõ kết cấu gia đình Hứa Tinh.
"Cậu không phải là người kinh thành sao, tôi với cậu cùng đi đến nhà của cậu." Hứa Tinh trừng mắt lên nói, đại minh tinh thể hiện tính trẻ con, luôn đáng yêu đến mức làm đau lòng người.
"Đã rất nhiều năm tôi không trở lại kinh thành dự lễ mừng năm mới...cô nói nhầm người rồi!" Dương Tử Hiên lắc đầu, nhiều năm như vậy, những người Dương gia kinh thành kia vẫn không hỏi đến hắn, thậm chí ngay cả điện thoại liên lạc với nhau cũng bị mất, hắn trở về, thật sự là không có ý nghĩa.
"Vậy thì một mình cậu ở chỗ này, cô đơn tịch mịch trải qua lễ mừng năm mới?"
"Quen rồi, không sao cả!" Dương Tử Hiên giang tay ra nói.
"Nếu không thì cậu đến nhà của tôi dự lễ mừng năm mới, bà nội tôi rất nhiệt tình, khẳng định là sẽ rất thích cậu." Hứa Tinh đột nhiên tuôn ra một câu.
Cái trán Dương Tử Hiên nhất thời hiện lên mấy nếp nhăn, cười khổ nói: "Không phải cô lại muốn tôi giả làm bạn trai, làm tấm chắn à? Tôi kiên quyết không làm!"
Hứa Tinh trừng mắt nhìn Dương Tử Hiên trong chốc lát, thấy thái độ Dương Tử Hiên rất kiên quyết, ánh mắt mới chậm rãi ảm đạm, nói: "Không muốn thì thôi! Tôi quen rồi!"
…
Giống như suy nghĩ của Dương Tử Hiên, không bao lâu sau khi tập đoàn Càn Khôn phá sản, đoàn chuyên gia liền tiến hành xác định đối với Xuân Huy, cuối cùng là giải quyết dứt khoát, đem Xuân Huy bán cho điện gia dụng Bất Dương Mai, giá cả hai trăm vạn đồng.
Đồng thời, điện gia dụng Bất Dương Mai cũng hứa hẹn tiêu hóa toàn bộ nợ nần ngân hàng của Xuân Huy, hơn nữa còn hứa sẽ từng bước mời một bộ phận công nhân viên chức nghỉ việc thuần thục tay nghề trở lại.
Tranh thủ trong ba tháng đầu tiên, khôi phục toàn bộ dây chuyền sản xuất, trước khi mùa hạ đến, sẽ sản xuất ra nhóm điều hòa và tủ lạnh đầu tiên.
Do ủy ban tỉnh ký hiệp nghị cuối cùng với điện gia dụng Bất Dương Mai, hơn nữa còn đưa lên báo tỉnh chí, tuy không ít người sớm đã nghĩ tới chuyện này, nhưng vẫn tạo ra oanh động không nhỏ.
Bán xí nghiệp nhà nước to lớn thuộc tỉnh cho xí nghiệp dân doanh, ở trong nước hiện nay, vẫn việc vô cùng mới mẻ, quốc vụ viện cũng phái chuyên viên đến, tiến hành giám sát kỹ càng hiệp nghị, quá trình bán ra.
Vậy cũng là một đại sự sau khi Dương Tử Hiên nhậm chức chủ nhiệm cải cách.
Một công tác tương đối có ý nghĩa khác, chính là nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu.
Hình thức cải cách "công nhân cầm cổ phần”, tại sau khi công ty Xuân Huy được bán cho dân doanh, mấy chuyên viên quốc vụ viện một lần nữa thẩm duyệt công tác cải cách các xí nghiệp thuộc tỉnh La Phù quản lý, phát hiện hình thức cải cách này rất có ý tưởng.
….
Trước kia Viên Đồng Tài chẳng thèm ngó ngàng tới rất nhiều hành vi của Dương Tử Hiên, lúc trước chính là Dương Tử Hiên cắn nát "mộng phó tỉnh" của hắn, bằng không thì cũng không tới phiên Thạch Phong Tín trở thành phó chủ tịch tỉnh.
Mắt thấy thực quyền Thạch Phong Tín càng ngày càng hơn, lần này còn được kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh, vị trí thực quyền lớn như vậy, trong lòng Viên Đồng Tài càng cảm thấy không công bằng, cảm giác chán ghét đối với Dương Tử Hiên cũng càng nặng hơn.
Lần này quốc vụ viện phái chuyên viên xuống, tiến hành giám sát toàn bộ quá trình bán công ty Xuân Huy, là có hai ý tứ, một là giám sát loại hành vi bán xí nghiệp nhà nước mẫn cảm này, tránh xuất hiện hành vi bán vãi tài sản quốc hữu và quan thương cấu kế.
Mặt khác, còn có một tầng ý tứ sâu hơn, chính là muốn tổng kết tham khảo lệ này, xem có đủ ý nghĩa để mở rộng không?
Viên Đồng Tài biết được tâm tư những chuyên viên này, về sau, liền tốn tâm tư suy nghĩ, xem nên làm sao để thể hiện mình trước những chuyên viên này, nếu như được những chuyên viên này để ý, sẽ có thể thể hiện bản thân trước mặt các lãnh đạo quốc vụ viện, ảnh hưởng đối với con đường làm quan về sau của Viên Đồng Tài hắn, đúng là không thể hạn lượng.
Nhưng Viên Đồng Tài biết rõ, những cái gọi là cải cách bán xí nghiệp, công nhân viên chức cầm cổ phần này, cơ bản đều là do Dương Tử Hiên nghĩ ra.
Trước kia Dương Tử Hiên là phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, hắn là chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, làm ra chiến tích như vậy, cũng có thể tính toán một phần đến trên đầu hắn, hắn cũng có thể phân một chén canh từ đó.
Nhưng bây giờ Dương Tử Hiên là chủ nhiệm cải cách, bộ phận cải cách là cơ quan chịu sự quản lý trực tiếp của chính phủ tỉnh, không quan hệ với Ủy ban hoạch định chính sách, không có quan thượng cấp hay hạ cấp.
Viên Đồng Tài không biết làm sao để ra tay, loại cảm giác này, thật giống như trước mắt có một bát súp thịt bò đầy hương thơm, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không tìm thấy chiếc đũa để gắp lên.
Nghĩ nửa ngày, Viên Đồng Tài mới nghĩ ra một chủ ý, tìm tới phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách phân công quản lý công tác xí nghiệp nhà nước Tào Linh.
Tào Linh đã tiếp nhận vị trí của Dương Tử Hiên trước kia, là thân tín dòng chính Viên Đồng Tài.
"Trước kia Dương Tử Hiên đã làm nhiều công tác ở Ủy ban hoạch định chính sách, nhất là công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, đã làm nhiều lần đưa ra sáng kiến, cô xem xem có thể thừa dịp mấy ngày này, trên quốc vụ viện có chuyên viên xuống, thoáng sửa sang lại một tý, làm một cái báo cáo thật tốt cho bọn hắn không, tốt nhất là chạy trước Dương Tử Hiên mong đợi sửa xử lý, trước hợp thành dạy."
Tào Linh có chút kinh ngạc, che miệng hỏi: "Chủ nhiệm, làm như vậy có được không?"
"Có cái gì không ổn?"
"Cảm giác là lạ, thật giống như đang coppy thành quả của Dương Tử Hiên kia, như là đang ăn trộm..." Tào Linh hơi mâu thuẫn tâm lý.
Viên Đồng Tài liền bày ra ưu thế lãnh đạo, nhanh chóng khích lệ: "Tiểu Linh, cô lo ngại quá thừa rồi, phương án công nhân viên chức cầm cổ phần này, chẳng lẽ không phải Dương Tử Hiên hắn mượn danh nghĩa, và tài nguyên chính trị Ủy ban hoạch định chính sách chúng ta mới làm ra được sao? Lẽ ra nó nên thuộc về điểm sáng chiến tích đơn vị chúng ta mới đúng."
Mặc dù là dòng chính của Viên Đồng Tài, nhưng trong lòng Tào Linh vẫn không nhịn được, thầm cảm thấy khinh bỉ Viên Đồng Tài một phen.
Lãnh đạo này đã thiếu năng lực nghiệp vụ, còn muốn đoạt công lao người dưới tay, thu về mình, trước kia, thời điểm Dương Tử Hiên đưa ra cái phương án "xí nghiệp nhà nước công nhân viên chức cầm cổ phần" này, không hề thấy hắn nhiệt tình như vậy.
Chỉ là, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi, Tào Linh không biết nói ra ngoài, chỉ hỏi: "Vậy Dương chủ nhiệm bên kia có thể có ý kiến gì không?"
Tào Linh cũng có chút lo lắng, gần đây Dương Tử Hiên đang thế lớn, có thể tạo thành ảnh hưởng đến nàng không, đối với con đường nhậm chức của Dương Tử Hiên, Tào Linh càng phải chú ý hơn người bình thường.
"Cô quá lo lắng rồi, tuyệt đối không thể có loại tình huống này!" Viên Đồng Tài chậm rãi nói: "Nếu hắn có ý kiến, trực tiếp bảo hắn tới tìm tôi."
Viên Đồng Tài đã dốc hết sức gánh trách nhiệm như vậy, Tào Linh đương nhiên không thể khách khí, ngày hôm sau liền trực tiếp tới tìm tổng giám đốc nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, Lâu Kế Sâu đàm luận về vấn đề "công nhân viên chức cầm cổ phần".
Lâu Kế Sâu không nhìn rõ ý đồ của Tào Linh, không biết có phải là Tào Linh nhận được ý chỉ của Dương Tử Hiên mới đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu? Hay tự tiện chủ trương đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu?
Bởi vậy, Lâu Kế Sâu cũng không biểu hiện ra nhiệt tình quá lớn, chỉ đơn giản tiếp đãi Tào Linh một đoàn người, Tào Linh cũng không biết quan hệ mật thiết giữa Lâu Kế Sâu và Dương Tử Hiên, có chút bất mãn đối với sự phòng bị của Lâu Kế Sâu, lúc hắn mời tiệc tối, Tào Linh liền chối từ, coi như là thoáng thể hiện uy phong phó chủ nhiệm.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Lâu Kế Sâu không biết Tào Linh sâu cạn thế nào, vội vàng gọi điện thoại hỏi Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nghe xong liền nhíu mày, tự hỏi trong chốc lát mới lên tiếng: "Tào Linh này không quan hệ gì nhiều với tôi, cô ta đi nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu các cậu, hơn phân nửa là có Viên Đồng Tài sai khiến ở sau lưng."
"Trước kia không phải Viên chủ nhiệm không hề quan tâm đối với mấy thứ mới lạ sao? Hiện tại tại sao lại có hứng thú lớn như vậy? Còn phái thân tín đến chỗ chúng tôi?" Lâu Kế Sâu cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
"Cũng không khó lý giải...Có lợi ích, hắn đương nhiên dốc lòng ủng hộ."
"Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Trước kia Viên Đồng Tài không biết loại cải cách mới lạ này là cái quái gì, có thể va chạm vào chính sách của trung ương hay không, nhưng lần này trung ác ương tự mình phái chuyên viên xuống giám sát, đồng thời còn tham khảo tổng kết kinh nghiệm bán Xuân Huy, lại làm cho Viên Đồng Tài ý thức được loại cải cách "công nhân viên chức cầm cổ phần" này không đụng vào chính sách đường dây cao thế, liền không thể chờ đợi được, vội vàng nhảy ra, muốn phân một chén canh...Thực sự là một con cáo già. "
"Nguy hiểm không muốn gánh chịu, làm ra thành quả, lại muốn chia xẻ, tính toán này thật đúng là phải vỗ tay khen hay." "Lâu Kế Sâu cũng có chút khinh thường đối với cách làm bẩn thỉu của Viên Đồng Tài.
Tuy Ủy ban hoạch định chính sách có quyền chỉ đạo đối với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu bọn họ, nhưng Dương Tử Hiên mới là người dẫn dắt hắn, không có Dương Tử Hiên, Lâu Kế Sâu hắn cũng không làm được đến vị trí tổng giám đốc, Lâu Kế Sâu đương nhiên muốn để cho Dương Tử Hiên nghe thấy lời nói trung thành của mình.
Dương Tử Hiên khá thoả mãn đối với sự trung thành của Lâu Kế Sâu, liền gật gật đầu nói: "Tào Linh này, cậu không cần quan quản, cậu nói quyền quyết sách kế hoạch này nằm tại ủy ban chính sách, nếu như cô ta muốn tham dự vào, phân một chén canh, cứ tới ủy ban chính sách, trực tiếp tìm tôi."
Lâu Kế Sâu còn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ bảo hắn trực tiếp đối kháng Tào Linh, không ngờ Dương Tử Hiên lại trực tiếp ôm áp lực qua, trong nội tâm vô cùng mừng rỡ, liên tục không ngừng gật đầu, thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là cá con, cũng không muốn tham dự vào làm gì.
Tào Linh nghe Lâu Kế Sâu nói xong, thiếu chút nữa tức điên phổi, cái tên Dương Tử Hiên này, thật sự là quá coi thường phó chủ nhiệm như mình.
Tuy trong lòng giận dữ, nhưng Tào Linh vẫn không có can can đảm trực tiếp thương lượng với Dương Tử Hiên, người đàn ông rất có tính truyền kỳ này, vẫn tạo cho Tào Linh áp lực thật lớn, chỉ có thể hồi báo cho Viên Đồng Tài: "Nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu căn bản là không phối hợp công tác với Ủy ban hoạch định chính sách chúng ta, nói kế hoạch công nhân viên chức cầm cổ phần, đều là ủy ban chính sách phụ trách, bản thảo kế hoạch đều ở trong tay ủy ban chính sách, bọn hắn không có nội dung cụ thể gì cả, hắn bảo với tôi, nếu muốn tìm hiểu rõ mà nói, cứ trực tiếp đi tìm Dương Tử Hiên."
"Mẹ kiếp! Cái tên hồ ly này!" Viên Đồng Tài vỗ bàn một cái, mắng một câu thô tục.
…..
Những việc mờ ám Viên Đồng Tài làm này, cũng chỉ có thể coi là sự việc nhỏ xen vào giữa, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Dương chủ nhiệm cũng không muốn trở mặt với Viên chủ nhiệm, đương nhiên, nếu như Viên Đồng Tài không biết xấu hổ, tranh giành chén canh "công nhân viên chức cầm cổ phần" này, Dương Tử Hiên sẽ không nể mặt, cho hắn một cái tát.
Chỉ là, từ khi mấy chuyên viên trung ương phái xuống đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu khảo sát một vòng, đến lúc khảo sát xong rồi trở lại kinh, Viên Đồng Tài không dám tiếp tục phái Tào Linh tới làm rối.
Viên chủ nhiệm vẫn còn biết điều, Dương Tử Hiên chỉ có thể giải thích như vậy.
Sự tình tranh giành chiến tích cùng một thanh niên trẻ hơn mình mười mấy tuổi đã là một việc không sáng rọi, còn dùng chút ít thủ đoạn hạ lưu, náo loạn ra ngoài, chỉ sợ hình tượng thanh liêm trung dung Viên chủ nhiệm thật vất vả mới tích lũy được kia, sẽ bị giội một tầng mực nước đen xì.
Đến cuối năm, phiền não của việc kiêm nhiều chức của Dương Tử Hiên bắt đầu hiện ra, vừa phải viết tổng kết công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên này, vừa phải ghi tổng kết công tác quản lý ủy ban xí nghiệp thuộc tỉnh, hai bên không ngừng yêu cầu hắn làm việc, có một đống báo biểu phải xử lý.
Tổng kết công tác, Dương Tử Hiên đương nhiên phải tự thân động thủ, nhưng những báo biểu kia, liền trực tiếp ném cho Hồ Khải xử lý.
Một mặt là tín nhiệm với Hồ Khải, một mặt khác cũng là để cho Hồ Khải quen thuộc công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra, nếu tại năm sau, hắn bị điều chỉnh, hơn phân nửa là Hồ Khải sẽ đến Ban Kỷ Luật Thanh tra công tác.
Ngoại trừ công tác báo biểu ra, còn có một sự kiện tương đối quan trọng, chính là khảo hạch và bình xét cuối năm.
Loại cơ quan như Ban Kỷ Luật Thanh tra, tại thời điểm cuối năm khảo hạch, đều có được quyền lực khảo hạch từng đơn vị.
Những người đứng đầu, người đứng thứ hai đơn vị bị khảo hạch kia đều ào ào đến liên lạc cảm tình với Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên rất nhàm chán loại hình thức này, nhưng hắn bị điều đến tổ khảo hạch đảm nhiệm phó tổ trưởng, chức trách công tác bày ra đấy, đối với một ít đơn vị bị khảo hạch đến liên lạc cảm tình, thuốc xịn rượu ngon thức ăn ngon mang vào tận nhà, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể thu nhận.
Dương Tử Hiên cũng mượn lần này, từ từ chắp nối quan hệ cùng với người đứng đầu và thứ hai các cơ quan đơn vị, chưa hẳn không có lợi đối với tương lai của hắn.
Ôm tâm tính như vậy, Dương Tử Hiên thoải mái vui chơi giải trí vài ngày, tự nhiên nghe thấy Trình Tư Vũ thông báo, Hoàng Văn Thanh muốn nói chuyện với hắn.
Cuối năm, Hoàng Văn Thanh cũng phải vội vàng tổng kết các hạng mục chỉ tiêu kinh tế tỉnh, trong lúc cấp bách này, hắn vẫn rút thời gian ra gặp mặt Dương Tử Hiên.
Nhưng lần này, ánh mắt Hoàng Văn Thanh nhìn Dương Tử Hiên, tự nhiên nhiều hơn một tia vui vẻ, không còn vẻ mặt co quắp lúc bình thường nữa.
"Xem ra các loại khảo hạch bình xét cuối năm đã nuôi dưỡng cậu béo lên rồi." Thái độ của Hoàng Văn Thanh rất tự nhiên, thậm chí còn vui đùa mấy câu với Dương Tử Hiên.
Không phỏng đoán được của ý đồ Hoàng Văn Thanh, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể cười gượng vài tiếng, nói qua loa mấy câu: "Có một vài lãnh đạo cơ quan quá nhiệt tình, mỗi ngày cứ đứng ở cửa nhà tôi, miệng nói muốn liên lạc kết giao tình cảm, tôi cũng không thể đuổi những đồng chí này ra ngoài ngàn dặm, sẽ làm rét lạnh tâm can các đồng chí!"
Hoàng Văn Thanh diệt tàn thuốc, đè điếu thuốc vào sâu trong cái gạt tàn thuốc một chút, mới cầm lấy chén trà trên mặt bàn lên uống một ngụm, nâng cao tinh thần, bình tĩnh nói: "Dựa theo ý tứ của cậu, chính là nhiều người đến xin xỏ khảo hạch bình xét? Cậu xem xem có cần chém rơi một ít hay không."
Một câu như vậy, lập tức làm cho Dương Tử Hiên tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi).
Những lời này vốn không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề xảy ra ở giọng điệu của Hoàng Văn Thanh, một chủ tịch tỉnh dùng một loại khẩu khí thương lượngm nói chuyện cùng một cán bộ cấp sở, khó tránh khỏi việc làm cho người ra bất an.
Hoàng Văn Thanh càng hạ thấp tư thế, Dương Tử Hiên càng cảm thấy sợ hãi.
"Tôi chỉ là phụ trách khảo hạch, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chỉ ở đâu, tôi sẽ đánh ở đấy, loại vấn đề mang tính quyết sách này, còn chưa tới phiên tôi khoa tay múa chân," Dương Tử Hiên cảm thấy mình không phỏng đoán được dụng ý của Hoàng Văn Thanh, vậy thì cứ bày tư thế làm việc công ra, luôn thể hiện đúng tư thế, sẽ không sợ Hoàng Văn Thanh thừa cơ gán tật xấu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Văn Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Hiên trong chốc lát, sau đó liền đột nhiên cười nói, đứng lên, dịch chuyển khỏi ghế, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nói: "Trên mặt công tác kinh tế, cậu trêu ghẹo ra không ít thứ mới lạ, vì cái gì trên mặt cải cách thể chế cơ quan, lại cứ bảo thủ và cẩn thận như vậy?"
Dương Tử Hiên xoay người, quay mắt về phía Hoàng Văn Thanh đứng ở bên cửa sổ, đè thấp giọng nói xuống: "Tôi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của tôi mà thôi, cải cách thể chế cơ quan, là sự tình bên ngoài công tác của tôi, không nên tùy tiện tỏ thái độ."
Hoàng Văn Thanh không nhịn được mà cười lên một tiếng, Dương Tử Hiên này thật sự là kẻ dối trá, rõ ràng sợ chém rơi một ít hạng mục khảo hạch khen thưởng, sẽ đắc tội với người, hết lần này tới lần khác, hắn lại không nói ra.
Khảo hạch và bình xét cuối năm có thể nói là công tác quan trọng nhất trong một ít cơ quan, nhất là một ít nha môn nước trong.
Khảo hạch bình xét xếp hạng, liên quan đến chiến tích người đứng đầu đơn vị, liên quan đến tiền thưởng cuối năm của đơn vị, thật sự chém rơi cái này, không ít đơn vị sẽ không lấy được một ít tiền thưởng cuối năm.
Chém rơi hạng mục khảo hạch, chẳng khác nào chém rơi đường tài lộ của người ta, là việc tuyệt đối đắc tội với người.
Dương Tử Hiên không dám tùy tiện tỏ thái độ, chính là lo lắng Hoàng Văn Thanh sẽ bởi vì hắn tỏ thái độ, trực tiếp ấn hắn lên trên vị trí cải cách cơ chế cơ quan, bắt hắn làm cái công tác cố hết sức lại mà không công, cực kỳ đắc tội với người này.
Dựa theo quan hệ cực kỳ ác liệt của hắn và Hoàng Văn Thanh trong dĩ vãng, Hoàng Văn Thanh sẽ làm ngay lập tức.
"Được rồi, cậu đã sợ phiền phức như vậy, tôi cũng sẽ không hỏi cậu về vấn đề này." Hoàng Văn Thanh một lần nữa ngồi trở lại mặt ghế, Dương Tử Hiên cũng thay đổi thân thể, mặt đối mặt cùng Hoàng Văn Thanh.
"Tôi tìm cậu đến, chủ yếu vẫn là nói chuyện với cậu về tình huống chứng thực các chỉ tiêu công tác kinh tế toàn bộ tỉnh năm nay, muốn để cho cậu tham dự vào việc xác định mục tiêu kinh tế toàn bộ tỉnh sang năm."
Hoàng Văn Thanh hơi híp hai mắt lại, lấy ra hai phần báo biểu đầy chữ rậm rạp chằng chịt từ trong ngăn kéo, đều là tình huống chứng thực chỉ tiêu kinh tế toàn bộ tỉnh năm nay.
Dương Tử Hiên liếc qua, những chỉ tiêu này được chứng thực rất miễn cưỡng, xem xét cũng biết là đã trải cục thống kê sửa chữa, độ bong bóng rất lớn.
"Nói thật với cậu hay, năm nay, công tác kinh tế tỉnh ta không hề lý tưởng, đương nhiên là có quan hệ đến tình thế chính trị tỉnh ta, bản thân tôi cũng phải gánh chịu trách nhiệm nhất định!"
Hoàng Văn Thanh nói vài câu công bằng: "Nhất là trên mặt tài chính và thuế vụ chính sách, tỉnh ta không thể bảo trì nhất trí cùng trung ương, ăn phải rất nhiều thiệt thòi, tôi sẽ làm kiểm điểm trên đại hội tổng kết kinh tế cuối năm."
Mấy câu nói này rất thật, nhưng lại rất dễ dàng làm cho người ta miên man bất định, nhất là thái độ sẵn sàng nhận sai lầm trực tiếp, sửa lại sai lầm của Hoàng Văn Thanh, lại làm cho Dương Tử Hiên càng cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ Hoàng Văn Thanh muốn thông qua phe phái vận hành, làm cho mình an toàn chạm đất ở việc đứng sai đội phân chế độ thuế và án Trương Ôn?
Nếu như Hoàng Văn Thanh an toàn chạm đất, như vậy, sang năm, hắn vẫn có thể ngồi vững vàng vị trí chủ tịch tỉnh, vậy thì Trần Chí Ôn làm sao đây?
Dương Tử Hiên mê mang rồi, hắn không ngờ phe phái Hoàng Văn Thanh vận hành tốt như vậy, xảy ra nhiều vấn đề như thế, mấy lần xảy ra vấn đề tài chính và thuế vụ, trên mặt chính sách không bảo trì nhất trí cùng trung ương, còn có thể an toàn chạm đất.
"Cái này…..chủ tịch tỉnh, công tác xác định mục tiêu kinh tế sang năm, hẳn là công tác của văn phòng ủy ban tỉnh, tôi tham dự vào, danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ rằng không ổn đâu." Dương Tử Hiên một lần nữa thả hai báo biểu lên trên mặt bàn.
Hoàng Văn Thanh liếc qua khuôn mặt Dương Tử Hiên, thằng nhóc này có tâm kế, rất xảo trá, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như không phải tình thế cần, hắn thật đúng là không muốn để Dương Tử Hiên tới bên cạnh mình.
Tại mấy ngày hôm trước, Hoàng Văn Thanh tự mình đi một chuyến đến kinh thành, phân biệt báo cáo công tác cho lãnh đạo trung ương ủng hộ mình kia, tốn không ít tâm tư mới khiến lãnh đạo trung ương này tiếp tục bảo trì tin tưởng đối với hắn.
Phe phái của Hoàng Văn Thanh thuộc về phái lợi ích bên trong hệ bảo thủ.
Bên trong phái bảo thủ đã phân hoá nghiêm trọng, phân liệt thành vài phái lớn, có phái huyết thống coi trọng coi trọng huyết thống tín ngưỡng nhóm, nguyên tắc tính đảng mạnh, đại bộ phận cán bộ phái này đều tương đối thanh liêm, nguyên tắc tính đảng rất mạnh, độ trung thành cao, nhưng tư tưởng dị thường kiên cố và xơ cứng, bài xích tất cả sự vật mới lạ.
Còn có cả phái hoài cựu, mưu cầu vận động chính trị lui trở về thời gian dĩ vãng trước kia, người phái này, ngoại trừ tư tưởng kiên cố hóa ra, còn muốn rút lui quá trình phát triển về khoảng thời gian trước kia, thuộc về thế lực còn sót lại trong cuộc đấu tranh chính trị thời những năm 74 dĩ vãng.
Còn có cả phái lợi ích của Hoàng Văn Thanh, người phái này thuộc về dạng hòa theo sự phát triển của chính trị quốc gia, lấy được một khối bánh ngọt không nhỏ, những người này không hi vọng lui về quá khứ, cũng không hi vọng cải cách, bảo trì hiện trạng, mới có thể giữ gìn lợi ích lớn nhất của bọn hắn, thuộc về cường đại nhất bên trong hệ bảo thủ phái.
Nói tóm lại, chỉ cần là bên trong hệ bảo thủ, đã phân liệt thành phái lợi ích, phái huyết thống, phái hoài cựu.
Hoàng Văn Thanh trong phái lợi ích, thuộc về một trong những cán bộ dự bị tiếp bước, vốn có thể được trọng dụng, nhưng ở công tác kinh tế, liên tiếp không có khởi sắc, phân chế độ thuế làm sai đội, cùng với việc liên quan đến án Trương Ôn, càng làm gia tăng thêm chướng ngại trên con đường làm quan của hắn.
Chỉ là, phe phái sau lưng hắn vẫn tán thành công tác trước kia của hắn, cho nên mới kiệt lực bảo vệ hắn.
Nhưng tại thời điểm Hoàng Văn Thanh trở về thành phố Tử Kim, một nguyên lão trong phái đã tìm hắn nói chuyện, một câu nói cuối cùng, là bảo hắn làm tốt quan hệ với những quan viên Đại Danh hệ kia, lần này Đại Danh hệ biểu hiện rất chói sáng.
Sau khi trở về, Hoàng Văn Thanh trầm tư suy nghĩ, mới nghĩ ra một chiêu tăng mạnh hợp tác cùng Đại Danh.
"Tôi tìm cậu đến, kỳ thật chính là muốn hỏi cậu, có bao giờ cậu nghĩ đến việc buông tha công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra bên kia, đến văn phòng ủy ban tỉnh bên này công tác không."
Nói từ đầu đến giờ, cuối cùng Hoàng Văn Thanh cũng lộ ra lá bài tẩy và mục đích lần này của hắn.
Chỉ là, át chủ bài hắn lộ ra này cũng quá dọa người rồi, Dương Tử Hiên thoáng cái đã bị hắn làm cho mịt mờ.
"Đảm nhiệm phó thư ký trưởng chuyên trách ở ủy ban tỉnh?" Dương Tử Hiên thăm dò hỏi.
Hoàng Văn Thanh lắc đầu, nói: "Chỉ đảm nhiệm một phó thư ký trưởng bình thường thôi, hơi thiệt thòi cho cậu, nếu trực tiếp đảm nhiệm thư ký trưởng ủy ban tỉnh, cậu quá trẻ tuổi, trên mặt thời gian công tác, kinh nghiệm chưa đủ.”
“Cho nên có thể chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà) một tý, trước tiên cậu có thể tới đảm nhiệm phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh kiêm nhiệm chủ nhiệm văn phòng ủy ban tỉnh, xác định là cấp chính sảnh, quá độ một năm nửa năm, lại lên thư ký trưởng ủy ban tỉnh, cậu thấy thế nào?"
Đây chính là một miếng mồi rất lớn.
Lớn đến mức Dương Tử Hiên cảm thấy mình đang bị mê hoặc.
"Cái này….có thể hoiw không ổn không?" Dương Tử Hiên nuốt nuốt nước miếng, động tác này bị Hoàng Văn Thanh nhìn vào trong mắt, cho là hắn tung mồi này ra, đã thành công dẫn con cá đến rồi, liền cười cười, nói: "Có thể có cái gì không ổn đây? văn phòng ủy ban tỉnh là địa bàn của tôi, tôi đề cử cậu với Tỉnh ủy, Tỉnh ủy còn có thể bỏ được sao?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
"Trừ phi là cá nhân cậu không muốn đến văn phòng ủy ban tỉnh bên này..." Hoàng Văn Thanh nhếch miệng nói, giống như cười mà không phải cười.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi lo lắng năng lực mình chưa đầy đủ, hơn nữa còn quá trẻ tuổi, không đủ để làm mọi người khâm phục!"
Ý tứ của những lời này là từ chối.
Nụ cười trên mặt Hoàng Văn Thanh lập tức đọng lại, ngón trỏ gõ mặt bàn, ánh mắt xẹt qua trên mặt Dương Tử Hiên, giọng điệu nhàn nhạt, hỏi: “Cậu đang cự tuyệt sao?"
Hắn thật sự không rõ, vì cái gì một miếng mồi lớn như vậy, một người trẻ tuổi năm nay mới 27 tuổi, lại có thể cự tuyệt? Lãnh đạo đề bạt giúp lên chức, không phải là mộng tưởng của từng người trong thể chế sao?
Tuy Hoàng Văn Thanh tự nhận, mình để cho Dương Tử Hiên đảm nhiệm thư ký trưởng ủy ban tỉnh này, mục đích cũng không thuần túy, hắn cũng có tư tâm, tư tâm là hi vọng mượn nhờ tài hoa của Dương Tử Hiên, giúp hắn sáng tạo công trạng ở phương diện kinh tế, hắn đã nếm được ngon ngọt của hạng mục kinh tế Dương Tử Hiên giúp hắn làm rồi.
Lần này hắn sở dĩ vẫn được một ít nguyên lão to lớn trong phái ủng hộ, tiếp tục có thể đứng vững gót chân tại tỉnh La Phù, đơn giản chính là sáng tạo ra hình thức cải cách bán tập đoàn Xuân Huy, được một ít nguyên lão trong phái tán thành.
Một ít nguyên lão trong phái vẫn cho rằng, hắn có thể tiếp tục làm kinh tế.
Ngoài ra, Hoàng Văn Thanh cũng hi vọng thông qua đề bạt Dương Tử Hiên, hòa hoãn quan hệ bén nhọn với Đại Danh hệ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Dương Tử Hiên phải đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng ủy ban tỉnh.
Những đơn vị như văn phòng ủy ban tỉnh này, từ trước đến nay, đều là địa phương người trẻ tuổi tụ tập, cũng là vùng đất mộng tưởng của rất nhiều người trẻ tuổi, làm ở những địa phương này, vừa dễ dàng rèn luyện chính mình, vừa có nhiều cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cơ quan, năng lực tổng hợp tăng lên rất nhanh, rất dễ được đề bạt.
Chỉ là, nước ở văn phòng ủy ban tỉnh này rất sâu, có thể cất giấu cá lớn, người có thể tiến văn phòng ủy ban tỉnh, đều cũng có bối cảnh nhất định.
Nếu như không phải Hoàng Văn Thanh đề nghị, mà là Trần Chí Ôn đề nghị, Dương Tử Hiên khẳng định sẽ đi, nhưng đối với Hoàng Văn Thanh ý đồ không rõ, Dương Tử Hiên thật sự là thiếu hứng thú, dùng thái độ cự tuyệt là tốt nhất.
"Chủ tịch tỉnh, tôi chỉ lo lắng cho mình năng lực chưa đầy đủ, một ít lãnh đạo sẽ có ý kiến." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
"Cậu lo lắng cái này là không có căn cứ, không tin bản thân mình sao?" Giọng nói Hoàng Văn Thanh có chút âm trầm.
"Tôi nghe theo tổ chức an bài!" Dương Tử Hiên trầm mặc trong chốc lát mới tỏ thái độ, hắn nhất định phải lập tức đi tìm Trần Chí Ôn thương lượng: "Nếu như không có chuyện, tôi xin đi trước."
Hoàng Văn Thanh cũng không ngăn cản, hắn biết rõ Dương Tử Hiên đang suy nghĩ gì, đơn giản chính là muốn tìm Trần Chí Ôn thương lượng một chút thôi.
Ra khỏi văn phòng Hoàng Văn Thanh, Dương Tử Hiên không có xuống lầu, trực tiếp liền đi về hướng văn phòng Trần Chí Ôn, thư ký nói Viên Đồng Tài đang ở trong phòng làm việc báo cáo công tác với Trần Chí Ôn.
Dương Tử Hiên liền đứng ở cửa ra vào đợi trong chốc lát, Viên Đồng Tài mới từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy khuôn mặt giống như cười mà không phải cười của Dương Tử Hiên, Viên Đồng Tài sững sờ, vậy mà lại quên chào hỏi.
May mắn là Dương Tử Hiên còn tỉnh táo, tiến lên nắm tay cùng hắn, Viên Đồng Tài nhớ tới chuyện trước đó không lâu, hắn từng phái Tào Linh đến cướp công lao của Dương Tử Hiên, có chút xấu hổ, mặt mo không nhịn được mà đỏ lên, không dám tiếp xúc quá nhiều với Dương Tử Hiên, vội vàng rời đi.
Vào văn phòng, Dương Tử Hiên trực tiếp sẽ đem lời Hoàng Văn Thanh ra, thuật lại một lần cho Trần Chí Ôn nghe.
Trần Chí Ôn không lập tức kết luận, mà là trầm mặc một hồi, mới hỏi Dương Tử Hiên: "Hiện tại ủy ban tỉnh xác thực là thiếu một thư ký trưởng, cậu xem thế nào?”
"Cái này không phải là chuyện tốt, khả năng còn bao hàm một ít hương vị nâng lên rồi giết, muốn thoáng cái nâng tôi đến địa vị cao, sau đó làm cho tôi xấu mặt, phạm sai lầm...Bò quá nhanh, bò quá cao, nếu té xuống, chỉ sợ là rất đau." Dương Tử Hiên nói sầu lo trong lòng mình ra, chỉ là, có một làm cho hắn kỳ quái, dường như Trần Chí Ôn không hề bức xúc đối với việc Hoàng Văn Thanh tiếp tục đảm nhiệm chủ tịch tỉnh.
Theo lẽ thường để xem xét, trên mặt công tác kinh tế, biểu hiện của Trần Chí Ôn bắt mắt như thế, là người ủng hộ và người chấp hành trung thực chính sách tài chính và thuế vụ của trung ương trong tỉnh, một ít lãnh đạo trung ương nhìn thấy, ít nhất cũng phải cho Trần Chí Ôn một thứ gì đó đền bù tổn thất.
Cái đền bù tổn thất và ban thưởng này, bình thường đều là lên một bậc thang, có khả năng nhất chính là tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh của Hoàng Văn Thanh.
Nhưng hiện tại, dường như Trần Chí Ôn sớm biết như vậy Hoàng Văn Thanh không đi, đối với việc Hoàng Văn Thanh tiếp tục đảm nhiệm chủ tịch tỉnh, không hề có một chút tâm tình mâu thuẫn nào.
Cái này lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy hơi nghi hoặc.
"Cậu có thể nghĩ như vậy, nói rõ cậu vẫn rất tỉnh táo, tôi chỉ sợ cậu được thăng quan một cái liền đồng ý, không biết thiên nam địa bắc ở đâu..." Trần Chí Ôn nghe được câu trả lời thuyết phục của Dương Tử Hiên, liền thoả mãn cười cười, nói: "Vị trí của cậu khẳng định phải điều chỉnh, nhưng có phải điều chỉnh như vậy hay không, cậu cũng không cần gấp."
Dương Tử Hiên tỏ thái độ rất đoan chính, cười cười, nói: "Chủ tịch tỉnh, ngài chỉ ở đâu, tôi sẽ đánh ở đó."
"Đề nghị của Hoàng Văn Thanh, cậu không cần để ý tới, vị trí văn phòng ủy ban tỉnh này là củ khoai lang phỏng tay, cậu và Hoàng Văn Thanh có khoảng cách, cho dù thực sự ngồi trên đó, cũng ngồi không yên đâu, việc này, cậu không cần cân nhắc."
Có Trần Chí Ôn tỏ thái độ, Dương Tử Hiên liền biết nên làm sao rồi, đang muốn đứng dậy, Trần Chí Ôn lại bảo Dương Tử Hiên không cần vội vã: "Trước kia công ty Nhật Lan tham dự thu mua công ty Xuân Huy, cậu có tiếp xúc không?"
"Không có tiếp xúc." Dương Tử Hiên không biết tại sao Trần Chí Ôn hỏi như vậy: "Tuy Nhật Lan thực lực kinh người, là đầu rồng chế tạo điều hòa ở trong nước, nhưng dựa vào địa vị của mình, chỉ bày ra một bộ khoan dung, bản kế hoạch cũng không thể đủ để cho đoàn chuyên gia tán đồng, cho nên bị nốc-ao rất sớm."
"Không có tiếp xúc gì, vậy thì không có quan hệ gì!" Trần Chí Ôn phất phất tay áo, xoay chuyển lời nói: "Cậu đã bàn về đối tượng chưa? Nghe nói trước kia Ấn Gia cho giới thiệu một cô gái ở kinh thành, cậu có hứng thú không? Cô gái đó thế nào? Bây giờ có liên lạc không?"
Trần Chí Ôn là thường vụ phó chủ tịch tỉnh, coi như là người có quyền cao chức trọng, quan tâm cuộc sống cấp dưới như vậy, lại làm cho Dương Tử Hiên có chút cảm giác được yêu quá mà sợ, lắc đầu cười khổ nói: "Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì."
"Sự tình người trẻ tuổi các cậu, chúng tôi cũng không thể khoa tay múa chân quá nhiều, hiện tại đang có chủ trương tự do yêu thương, nhưng cậu cũng trưởng thành rồi, cần tranh thủ thời gian kết hôn, để cho chúng tôi uống chén rượu mừng, đúng không?" Trần Chí Ôn cười cười, tận lực làm giọng điệu thật nhẹ nhàng, tận lực làm cho Dương Tử Hiên không phản cảm, cảm thấy đây là tối hậu thư.
"Về chuyện này, thật sự là không gấp."
"Cũng không thể hoàn toàn gác ở một bên, chuyện này giống như là làm chính trị nhiệm vụ, phải nắm chặt!"
"Tôi nhất định nhớ kỹ lời chủ tịch tỉnh nói!"
Trần Chí Ôn phất phất tay áo, nói: "Không cần phải nghiêm túc như vậy, cậu nhớ kỹ là được rồi, hi vọng sang năm có thể được uống rượu mừng của cậu!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương