Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 800: Long Phượng thể ra oai.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Tia kim hỏa như cự long giương nanh múa vuốt thiên tế, mang thanh thế hủy diệt ầm ầm bắn xuống.
Mục tiêu của tia sáng hủy diệt nọ chính là bóng dáng cao cao gầy gầy đang ngẩng đầu nghênh đón nó, chẳng có tí hành động gì, cứ như thể đã quá sợ hãi trước công kích cuồng mãnh mà chôn chân chết đứng không chạy nổi.
- Đáng tiếc...
"Thánh khán giả" thở dài tiếc thay cho một Mục Trần thiên phú kinh người, nếu cho hắn thêm thời gian tu luyện, có lẽ Bắc giới thiên tài kiệt xuất nhất nếu không phải là hắn thì không ai hơn được. Thiên tài là thứ dễ chết yểu nhất, đặc biệt là thiên tài với thiên phú kinh tài tuyệt diễm.
"Ầm!"
Còn với đám cường giả trên không, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư trừng mắt quan sát, tia hỏa chỉ kình ầm ầm bắn xuống, một khoảnh khắc dường như rung chấn thiên địa.
Trên Long Phượng đài, mặt đài bằng long lân cũng bị kim hỏa nung chảy ra, tạo thành những dòng chất lỏng sền sệt, cả tòa Long Phượng đài đang nhanh chóng tan chảy.
Lực phá hoại khiến cho những cường giả cũng kinh hãi mắt giật giật. Một kích toàn lực của Liễu Viêm khủng bố đến như vậy, đệ tứ Long Phượng Lục đúng là không ngoa.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng là cao thủ top đầu Long Phượng Lục mà thần sắc cực kỳ nghiêm trọng. Nếu bọn họ phải nghênh đấu chiêu này của Liễu Viêm, dù có toàn mạng cũng tất phải trọng thương.
Còn Mục Trần kia, e rằng cả tro cũng không còn lại.
Phương Nghị, U Minh hoàng tử, Thải Tiêu vẫn kềm chế khí tức của nhau, nhìn xuống Long Phượng đài đang tan chảy, sáu con mắt híp lại. Phương Nghị và U Minh hoàng tử thì hờ hững lạnh nhạt, chỉ có Thải Tiêu hơi nhíu mày thoáng lo lắng.
Phương Nghị và U Minh hoàng tử đều là ngươi khôn khéo, dù thấy Thải Tiêu lo lắng nhưng cũng chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Vốn dĩ họ không coi trọng Mục Trần, tên kia chết sống cũng chả vấn đề chi, nhưng nếu Mục Trần mà chết có thể Thải Tiêu sẽ dao động tinh thần, những sơ hở nhỏ cũng đủ khiến nàng bị áp đảo.
Phương Nghị bề ngoài vẫn thả lỏng, nhưng linh lực trong cơ thể lại lặng lẽ lưu động, như con thú săn mồi sẵn sàng vào phom, chuẩn bị bộc phát sức mạnh hủy diệt.
Long Phượng đài, Liễu Viêm đứng trên đầu Vạn Viêm pháp thân, sắc mặt trắng xám, dĩ nhiên là vì thế công vừa nãy khiến hắn hao tổn sức lực không ít, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn hung tàn như dã lang, không hề rời khỏi chiến đài đang tan chảy.
(LTC: mệt với thằng đậu, lúc thì thiên viêm lúc thì vạn viêm, có 1 số 0 thôi mà cũng lộn qua lộn lại)
Chiêu này là át chủ bài hung mãnh nhất, Chí Tôn tứ phẩm cam đoan không ai cản nổi, huống gì Mục Trần chỉ mới tam phẩm. Tên kia dù có thủ đoạn liên miên, cũng không thể nào thoát chết.
- Không biết sống chết, táng thân nơi này cũng đáng lắm.
Liễu Viêm cười khẽ, nhưng tiếng cười còn chưa dứt, hai mắt đã trừng lên, khó tin nhìn xuống bên dưới.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư ... cũng cảm ứng được, ánh mắt chấn kinh nhìn chòng chọc Long Phượng đài đang tan chảy với hỏa diễm hừng hực.
Trong biển lửa kim sắc với nhiệt độ kinh khủng lại vang lên tiếng chân nặng nề, đôi chân ấy nặng như núi, mỗi bước đều làm cho Long Phượng đài rung chuyển.
Cường giả tít dưới đất cũng phát hiện ra có vấn đề, lúc này bất chợt lại hết dám ho he nói chuyện, cả đám kinh hãi nhìn lên tít cái biển lửa kim sắc.
Một cột lốc xoáy quét ngang, phá tan biển lửa, một thân hình to lớn yên lặng uy phong.
Người đó thân mặc kim giáp, bộ giáp sáng loáng như làm từ vảy rồng, hình dáng cực kỳ hung tợn. Trên bộ giáp có hình rồng ẩn hiện, phát ra uy áp dữ dội.
Sau lưng người mặc long giáp đó còn có một đôi cánh phượng uy vũ, đang vỗ nhè nhẹ, tạo ra những làn gió không mạnh nhưng hung hãn tàn phá thiên địa.
Đứng giữa Long Phượng đài đang tan chảy, bộ giáp vì bị nung nóng mà trở nên đỏ rực, không ngừng bốc khói, nhưng kẻ mặc giáp lại chẳng tỏ ra nóng bức, chỉ có một đôi mắt lăng lệ lạnh lẽo nhìn chòng chọc đối thủ.
Đó là Mục Trần!
Hắn vậy mà ngang nhiên đỡ chính diện một kích toàn lực của Liễu Viêm!
Ai nấy tròn mắt kinh ngạc khó tin.
- Không thể nào?!
Liễu Viêm kinh hãi ra mặt, nhất thời phẫn nộ gầm lên, trong lòng cực kỳ chấn động. Hắn không thể nào tưởng tượng được vì sao một kích đáng sợ của hắn nhưng Mục Trần vẫn an nhiên đứng vững như vậy.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng khẽ hít hà một hơi, ánh mắt nhìn Mục Trần không còn tí ti coi thường nào nữa, thay vào đó là cảm giác cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng là một kẻ có thể uy hiếp được hai người.
Thải Tiêu nhìn thấy hắn, khóe miệng lại cong vút lên đắc ý, còn Phương Nghị và U Minh hoàng tử thì ánh mắt hơi rung rinh.
Mục Trần trong bộ long giáp bước đi nặng nề, nếu nhìn kỹ lại giữa những lớp vảy giáp rồng kia, vẫn có những dấu máu chảy ra. Thật sự dù có Long Phượng kim giáp, hắn vẫn không thể nào an nhiên vô sự.
Nhưng hiện tại đôi mắt hắn đã trở nên hung tợn đanh ác, hoàn toàn không quan tâm đến thương thế nhức nhối trên thân, ánh mắt lúc này chẳng khác nào đại bàng đang chòng chọc nhìn bồ câu, gằn giọng cất tiếng:
- Tiếp theo, đến lượt ta.
Liễu Viêm trợn mắt, linh lực bất giác tuôn ra, đỏ rực một vùng trời.
"Bùm!"
Mục Trần giậm chân nhảy lên, Long Phượng đài cứng rắn nứt ra, kim quang lóe sáng, thân hình lao thẳng lên bầu trời. (LTC: chảy hết ra rồi mà)
Hắn lập tức xuất hiện trước mặt Vạn Viêm pháp thân, gầm lên một tiếng lớn, theo đó long ngâm phượng hót văng vẳng vọng theo.
Hào quang kim sắc bộc phát, trước ngực ảnh Chân Long thoáng hiện, đôi cánh phượng sau lưng vỗ mạnh, Chân Phượng cùng lúc hiện ra cất tiếng hót vang.
Long Phượng hòa minh, bất thần uy áp cổ xưa ngập tràn vùng trời, Long Phượng kim đài rung lên chấn động, như đang hưởng ứng tiếng gọi của Long Phượng.
- Đó là cái gì?
Khá giả há mỏ nhìn ảnh Long Phượng xuất hiện, uy áp cổ đại này không phải thành viên Long tộc Phượng tộc hiện tại sở hữu được, đó chính là uy áp Chân Long Chân Phượng viễn cổ!
- Long Phượng thể?
Tô Bích Nguyệt chu miệng khiếp sợ, nuốt nước bọt, ánh mắt tinh tế cũng tỏ ra khó tin.
Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng chấn động, hoảng sợ.
Long Phượng thể? Là thể chất cường đại huyền thoại do tinh huyết Chân Long Chân Phượng dung hòa vào nhau tạo thành sao? Không thể nào? Tinh huyết Long Phượng như nước với lửa bất dung hòa, nếu tồn tại nhất thể, tất phải nổ xác chết tươi!
(LTC: có cái gì đó vô lý ở đây.....)
Điều này đừng nói là Chí Tôn tầm thường bọn hắn, dù là siêu cường giả Địa Chí Tôn cũng không làm được đâu đấy!
Theo lẽ thường đương nhiên là thế, vậy mà không ngờ Mục Trần có thể tạo thành kỳ tích, chính là nhờ tinh huyết Long Phượng cùng tồn tại, ngưng luyện thành Long Phượng kim giáp. Có thần khí này hắn mới dung hợp được tinh huyết Long Phượng, tạo thành Long Phượng thể độc nhất vô nhị.
Long Phượng Thiên tồn tại nhiều năm như vậy, dù có truyền thuyết về Long Phượng thể nhưng đến nay vẫn chưa hề có ai thật sự luyện thành, đến hôm nay họ lại chứng kiến cảnh tượng Long Phượng hòa minh, khó tránh khỏi biến sắc kinh sợ.
Ngay cả Phương Nghị và U Minh hoàng tử cũng mất đi vẻ hờ hững, sắc mặt biến hóa. Họ nhìn Mục Trần không chớp mắt, mơ hồ cảm thấy có nguy cơ.
Gã này có thể khiêu chiến địa vị của họ.
"Ầm!"
Người ta kinh hãi nhìn hắn, nhưng Mục Trần như mù chẳng thấy, hắn chỉ tập trung vào gương mặt hoảng sợ của Liễu Viêm, miệng cười gằn dữ tợn, tay nắm chặt tung một quyền đơn giản.
Quyền phong đơn giản, nhưng ẩn chứa kim quang vô tận, cùng với ảnh Chân Long Chân Phượng gầm thét, tạo hình kim ấn đánh tới Vạn Viêm pháp thân.
Một quyền này đơn giản nhưng gom tận linh lực trong cơ thể Mục Trần đánh ra, cộng với sức mạnh Long Phượng thể, mượn thêm sức Long Phượng kim giáp, tất cả cùng bộc phát.
Nhất quyền, phong vân biến sắc!
Mạn thiên lôi minh tạc hưởng!
(Một quyền mây trời đổi sắc, sấm nổ rùm trời)
Sắc mặt Liễu Viêm cực kỳ khó coi, tay vội vã kết ấn, Vạn Viêm pháp thân cũng dốc hết toàn lực, vung nắm đấm to lớn mang theo hỏa kình dữ dội tấn công.
"Ầm!"
Hai quyền một khổng lồ một bé tí ti chạm nhau giữa trời, ầm ầm đối chiến!
Kình lực đẩy dạt tầng mây, hai tòa Long Phượng đài gần nhất cũng bị chấn động vỡ nát.
Kim quang tỏa sáng, khán giả nheo mắt không chớp, rồi trợn trừng lên.
Họ thấy sau khi va chạm, ảnh Long Phượng men theo quyền ấn, leo lên nắm đấm khổng lồ của Vạn Viêm pháp thân. Còn pháp thân khổng lồ nứt ra, trong một tiếng "ầm" dữ dội hoàn toàn nổ tung.
Vạn Viêm pháp thân to lớn khổng lồ bị một quyền tí ti của Mục Trần hung mãnh đánh nát!
Khán giả chấn động, trận chiến đã kết thúc.
Có điều kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by baongoc; 11-10-2015 at 10:40 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 801: Bại Liễu Viêm.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Ầm!"
Vạn Viêm pháp thân nổ tung, tiêu tán thành những mảnh vỡ lấp lánh, một bóng người te tua tơi tả văng ra.
Người đó máu me be bết, dao động linh lực lúc này yếu ớt vô cùng, hẳn nhiên đã trọng thương.
- Liễu Viêm đã bại!
Khán giả kinh hô, giao chiến đến thế này thì kết quả đã rõ ràng, Liễu Viêm trọng thương mất chiến lực, căn bản không còn sức chống với Mục Trần được nữa.
Mục Trần vẫn giữ tư thế tung nắm đấm, đầu cúi xuống nhìn Liễu Viêm văng đi, ánh mắt đột nhiên khởi sát ý, bất ngờ lướt tới hướng thẳng Liễu Viêm.
Sát khí bốc cao làm mọi người cả kinh, hẳn nhiên là hiểu Mục Trần muốn nhổ cỏ tận gốc. Người này ác độc làm khán giả cũng rùng mình. Mục Trần kia tuổi trẻ mà thủ đoạn thế này thật đáng sợ.
Liễu Viêm nhìn thấy Mục Trần mãnh liệt lao tới, sắc mặt kịch biến, cố gằn giọng đe dọa:
- Tiểu tử, ngươi dám giết ta, Huyền Thiên điện sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Chiến lực của hắn đã suy kiệt hết mức, nếu ăn thêm một đòn nữa thì e rằng khó mà giữ mạng.
Dù hắn quát lên, nhưng Mục Trần chẳng hề đếm xỉa, xuất hiện sát người Liễu Viêm, bàn tay trong bộ long giáp hung hãn vỗ tới liên hồi, linh lực trút ra công kích mưa sa nước chảy.
Công kích đầy sát tính của Mục Trần khiến Liễu Viêm hoảng sợ, tên kia tàn nhẫn ngoài dự tính.
- Muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy!
Liễu Viêm dù sao không không phải là đệ đệ Liễu Minh của hắn, nguy cơ lâm đầu vẫn không thất kinh, phẫn nộ gầm lên, thân thể nứt ra, dao động linh lực cuồng bạo dữ dội muốn bộc phát từ trong cơ thể.
(LTC: sao câu trước câu sau như đấm vào mặt nhau thế nhỉ)
Mục Trần trừng mắt, nhất thời giật mình. Tên kia muốn tự nổ cơ thể!
Mục Trần cấp tốc lùi lại, ngay lúc đó, thân thể Liễu Viêm bộc phát một tiếng nổ kinh thiên, kình lực tàn phá tứ tung, không gian méo mó biến dạng, nứt nẻ như sắp sửa sụp đổ.
Lực xung kích đập vào người Mục Trần khiến hắn ói máu rên rỉ, may là có Long Phượng Kim Giáp trên người, do đó cũng không đến mức trọng thương, nhưng vẫn bị đánh bay xa cả ngàn trượng.
Trong cơn bão lửa linh lực, một tia sáng bắn ngang bầu trời, không gian uốn éo rồi biến mất không thấy đâu. Đó là Thần Phách của Liễu Viêm, hắn ta tự cho nổ cơ thể, để Thần Phách thừa cơ trốn đi.
Mục Trần thấy vậy chỉ biết nhíu mày, không ra tay. Liễu Viêm đã mất cơ thể, Thần Phách cũng trọng thương, dù thoát nạn không mất mạng thì cũng chỉ còn là phế nhân, sau này không còn uy hiếp gì nữa.
Bão lửa trên trời dần lắng xuống, nhưng cơn bão trong lòng khán giả thì vẫn còn y nguyên.
Chiến sĩ trong bộ kim giáp chỉ đứng yên giữa trời, nhưng hung khí của hắn đã làm người ta rung động sợ hãi. Khí thế này ngay cả cường giả như Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng tỏ ra nghiêm chỉnh.
Chỉ chớp mắt vài cái đã đánh bại được Liễu Viêm, khiến hắn phải tự nổ cơ thể bỏ chạy Thần Phách, e rằng ở đây không ai không kiêng dè hắn.
Kim quang sáng lên trên cơ thể Mục Trần, Long Phượng Kim Giáp nhanh chóng lặn vào trong da, khiến hắn trở lại bình thường.
Mục Trần hiện ra rõ ràng, khán giả cũng giật mình thất kinh.
Cơ thể hắn bị phủ một lớp mài do máu khô lại, thậm chí còn nhìn thấy nhiều chỗ bị thương.
Hẳn nhiên cú tự bạo cuối cùng của Liễu Viêm đã khiến hắn chịu một chút thương thế.
Mục Trần khẽ lắc mình, lớp mài vỡ ra rơi xuống, nhưng vết thương sâu thấy xương nhanh chóng hồi phục, tốc độ cực kỳ kinh khủng, chỉ ngắn ngủn vài giây, cơ thể hắn đã trở lại bình thường. Tình huống bất ngờ diễn ra khiến tất cả mọi người trừng mắt há mồm.
Mục Trần cực kỳ hài lòng với khả năng hồi phục này, tinh huyết Long Phượng dung hòa vào cơ thể đã mang đến sinh mệnh lực thần thú cho hắn, chỉ cần không phải là những thương thế hủy diệt, căn bản hắn có thể nhanh chóng hồi phục.
Cảm nhận cơ thể như mới ban đầu, hắn đưa mắt nhìn lên.
Ánh mắt như tuyệt thế hung thú, hung ác đáng sợ, cùng với thanh thế vừa đánh bại Liễu Viêm, khiến cho khí thế của hắn lúc này cực thịnh.
Ngay cả Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng kiêng nể ra mặt, lặng lẽ nhìn đi nơi khác, không dám đối mặt với hắn, e lỡ như vô ý tỏ ra đối địch lại mệt thân.
Gã này cực kỳ không nên trêu ghẹo
Thiên địa cũng yên tĩnh lắng đọng, khán giả bị khí thế của Mục Trần chấn nhiếp, đến lúc này thì đương nhiên không còn kẻ nào dám buông lời coi thường với Mục Trần.
Mục Trần đảo mắt qua bầu trời, tập trung vào chỗ ba người đang kềm chế nhau, phạm vi mấy ngàn trượng quanh họ tạo thành một trường khí khiến không ai dám tới gần... (trên này còn ai nữa đâu)
Ngay khi ánh mắt hung lệ của hắn chiếu tới, trường khí bỗng nhiên rung động.
Lúc này, mọi ánh mắt trong trời đất đều cùng nhìn về không trung nơi đó. Dù rằng trận Mục Trần vs Liễu Viêm khi nãy cũng kịch liệt, nhưng chiến trường chính thức là chỗ này.
Mục Trần và Liễu Viêm đều mạnh, nhưng so với Thải Tiêu, Phương Nghị, U Minh hoàng tử thì vẫn còn kém vài phần.
Mục Trần dù vừa đánh bại Liễu Viêm, nhưng muốn nhúng tay vào thế giằng co của ba vị đại cường giả, nhất định phải đối mặt với kẻ còn mạnh hơn Liễu Viêm, chính là U Minh hoàng tử.
Đó là đương kim đệ nhị Long Phượng Lục.
Liễu Viêm ngạo khí ngút trời, nhưng cũng chẳng dám nhìn thẳng U Minh hoàng tử, do đó chưa hẳn Mục Trần đủ tư cách đối nghịch với nhân vật hung ác này.
Phương Nghị và U Minh hoàng tử đều nhíu mày, cục diện trở thành như vậy quả là ngoài dự đoán.
- Xem ra khiến các ngươi thất vọng nhiều rồi nhỉ.
Thải Tiêu thản nhiên cười nói, ánh mắt yêu mị đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Phương Nghị mỉm cười, nhưng cả người căng thẳng, hắn cảm nhận rõ sát khí lạnh lẽo của Thải Tiêu, hẳn nhiên nàng ta đã chuẩn bị hành động.
- Nếu ngươi định để hắn cản đường U Minh hoàng tử, e rằng hắn sẽ chết sớm đấy.
Phương Nghị vẫn dùng giọng điệu hòa nhã không vội vàng.
Thải Tiêu nhếch mép cười mỉa:
- Đừng lo, trước đó ta sẽ cho ngươi đi chết.
Phương Nghị nhắm mắt thở dài, nội tâm hằn lên một vẻ lạnh lẽo, nghiêng nhìn qua nháy mắt ra hiệu với U Minh hoàng tử.
Tên kia hơi trầm ngâm, nói gọn lỏn:
- Phân nửa truyền thừa.
Dù nói ngắn, nhưng ai cũng hiểu đó chính là phân nửa Long Phượng truyền thừa.
- Được.
Phương Nghị cũng nhanh chóng đáp ứng điều kiện, vì hắn cần có U Minh hoàng tử để đối phó cô nàng khó chơi Thải Tiêu này.
- Đừng nương tay, mau giết hắn, nàng ta rất khó chịu.
Phương Nghị tập trung ánh mắt vào Thải Tiêu, chậm rãi nói.
U Minh hoàng tử gật đầu, hắn cũng từng giao đấu với Thải Tiêu sơ sơ, dĩ nhiên là biết cô nàng thần bí kia rất đáng sợ, không chắc được bao nhiêu phần thắng, nên phải nhanh chóng giải quyết Mục Trần, rồi lại hợp tác với Phương Nghị đánh chết Thải Tiêu.
U Minh hoàng tử giương đôi mắt tịch mịch sang Mục Trần đầy hờ hững.
- Ha ha, cũng lớn lối đấy nhỉ.
Thải Tiêu đột nhiên mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc lạnh không hề giảm, nàng nhìn thẳng Phương Nghị, rồi bâng quơ nhìn sang Mục Trần, hỏi to:
- Cản hắn một hồi được chứ?
Mục Trần cũng đang căng thẳng đối diện U Minh hoàng tử, từ người hắn ta toát ra vẻ nguy hiểm vô song, nhưng vẫn gật đầu nhẹ nhàng.
- Ta sẽ khiến hắn không thể quấy rầy vòng chiến của ngươi
Mục Trần nói khẽ.
Thải Tiêu nhìn hắn, khẽ gật đầu. Nàng biết rõ (1) thực lực Mục Trần, cho nên cũng không rõ (2) Mục Trần có khả năng ngăn cản U Minh hoàng tử hay không, nhưng cục diện thế này không làm như vậy cả hai ngươi không thể phá cục thoát ra.
(LTC: 1 và 2 đá nhau bốp chát là thế nào nhỉ, bạn nào giải thích giúp ad)
Do vậy nàng chỉ còn cách tin cây Mục Trần.
- Cản ta sao?
U Minh hoàng tử lơ lửng giữa trời, đôi mắt hờ hững chẳng chút cảm tình nhìn thẳng Mục Trần, gương mặt tái xám dường như hơi mỉm cười, có vẻ như đang giễu cợt sự tự tin của Mục Trần.
- Kết cục của Liễu Viêm, ngươi sẽ đi theo vết xe đổ đó..
Hắn cười gằn, hai tay xoay tròn, linh lực hắc ám ngưng tụ lại, hình thành hố đen không gian, lập tức quanh người hắn nổi gió dữ dội, uy áp linh lực như bài sơn đảo hải, rồi bất thình lình bộc phát.
Uy áp linh lực mà người ta cảm nhận được từ U Minh hoàng tử, nhất thời kể cả Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng biến sắc thất thanh:
- Chí Tôn ngũ phẩm?
Mục Trần giật mình chấn kinh, U Minh hoàng tử không ngờ đã đột phá cấp độ Chí Tôn ngũ phẩm?
Mà như vậy, xem ra thắng bại khó tính rồi!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by baongoc; 11-10-2015 at 10:40 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Khán giả rung rinh. Chí Tôn ngũ phẩm a, trong bất kỳ thế lực siêu cấp này ở lục địa này cũng tuyệt đối là cán bộ tinh nhuệ cao cấp, huống gì trong giới trẻ càng làm cho người ta thấy cao không chạm tới được.
Nhiều ánh mắt tỏ vẻ thương hại Mục Trần, chiến với Liễu Viêm thì còn có cơ hội, chớ U Minh hoàng tử đã lên đến ngũ phẩm, thì phần thắng của hắn gần như đã về không.
Mục Trần sắc mặt khó khăn nhìn U Minh hoàng tử, thần tình chấn động. Chí Tôn ngũ phẩm, đối với Đại La Thiên vực của hắn thì đã là cường giả cấp Vương!
Liễu Viêm có lẽ là cường giả nổi bật trong giới Chí Tôn tứ phẩm, nhưng so với U Minh hoàng tử đúng là kém không chỉ vài bậc.
- Đệ nhị Long Phượng Lục lại vượt trội đệ tam như vậy sao? (LTC: thằng LV hạng tư mà??)
Mục Trần bất giác nắm chặt bàn tay, ánh mắt nao nao, cảm giác như cơ thể hơi đau đớn vì uy hiếp cường đại.
Chí Tôn ngũ phẩm chỉ cao hơn tứ phẩm một phẩm giai, nhưng cách biệt không chỉ là thực lực một phẩm cấp.
Trong Chí Tôn, tứ phẩm trở xuống chỉ hơn thua nhau về độ hùng hậu của linh lực, nhưng khi đã tấn thăng lên ngũ phẩm, phẩm chất sẽ hoàn toàn khác, vì Chí Tôn ngũ phẩm có năng lực xuyên qua không gian.
Năng lực cường đại này là chiếc bùa bảo mệnh cực tốt, cũng là một công cụ siêu cấp để mai phục đánh úp kẻ thù. Chí Tôn tứ phẩm vs Chí Tôn ngũ phẩm, cơ bản chỉ có cục diện giơ mặt chịu táng.
(LTC: LV từng chém nhau ngang tay với 1 thằng ngũ phẩm mà bình an trở về đó nha em - xem lại Long Phượng Lục)
Do vậy đó chính là lý do vì sao khi biết U Minh hoàng tử có thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, đám khán giả lại tỏ ra thương hại Mục Trần đến vậy.
Dù Mục Trần có nhiều bản lĩnh cũng tuyệt đối không thắng được U Minh hoàng tử.
- Ngươi còn muốn đánh nữa không?
U Minh hoàng tử cười nhạt khinh thị.
Mục Trần chỉ cười khẽ, tuy không trả lời nhưng đôi mắt đen không có mảy may sợ hãi. U Minh hoàng tử đúng là có thực lực cường hoành áp đảo, nhưng muốn hắn không chiến phải lui, không phải nói chứ U Minh hoàng tử còn xa chưa đủ tư cách.
U Minh hoàng tử nhìn thấy ánh mắt Mục Trần, đã biết hắn không chấn động, không từ bỏ, bèn cười nhạt:
- Xem ra lại một lần nữa thiên tài của Đại La Thiên vực các ngươi phải vẫn lạc ở Long Phượng Thiên rồi.
Mục Trần nheo mắt, định đáp lời nhưng chợt trừng mắt, vì hắn thấy không gian quanh U Minh hoàng tử đột ngột uốn éo, rồi không thấy đâu nữa.
"Ầm!"
Không gian sau lưng Mục Trần biến dạng quái lạ, rồi chưởng ấn mang theo linh lực cường hãn quỷ dị vỗ tới tập kích.
Công kích bất ngờ khiến Mục Trần biến sắc, nhưng vì đã đề cao cảnh giác, sẵn sàng bất cứ lúc nào, nên hắn nhanh chóng kết ấn, thân hình hóa thành một long ảnh mơ hồ, không gian cũng vặn vẹo rồi hắn biến mất.
Chưởng ấn đánh tới nhưng lại trúng vào hư không, U Minh hoàng tử hiện ra, nhìn thấy chưởng ấn thất bại, sắc mặt hắn cũng kinh ngạc khẽ nói:
- Không ngờ chỉ là Chí Tôn tam phẩm cũng có khả năng du hành không gian... chỉ đáng tiếc trò vặt vãnh dựa vào thân pháp của ngươi còn quá kém cỏi.
Dứt lời, hắn lại biến mất, chỉ còn lại không gian rung động.
Cách đó ngàn trượng, không gian phập phồng, long ảnh hiện ra. Nhưng Mục Trần vừa hiện thân, sắc mặt lại đại biến.
Không gian trước mặt lại dao động, chưởng ấn như giòi trong xương bám riết không rời, sức mạnh mãnh liệt ập tới
Lần này Mục Trần rốt cuộc không tránh né kịp.
Chưởng kình hùng hậu khiến người ta hít thở khó khăn, kim quang sáng lên trên cơ thể Mục Trần, bộ Long Phượng Kim Giáp trồi lên khỏi da, vảy rồng kết lại thành lớp giáp chắc chắn.
Hắn cấp tốc đề thăng sức mạnh lên cực hạn, hai chưởng hợp lại tung ra, ngạnh đấu đón đỡ chưởng ấn của U Minh hoàng tử.
"Đùng!"
Hai bên đấu nhau, một tiếng nổ như kình lôi vang rền, làn sóng chấn động làm không gian vạn trượng xung quanh nổi lên như sóng lớn.
Kình lực lan đi, Mục Trần run lên, bị đánh bật văng đi cả ngàn trượng, phun máu.
Đôi cánh tay cực kỳ đau đớn, gần như xương cốt bị chấn gãy nát hết cả. Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, U Minh hoàng tử quá ư cường hãn, lúc nãy ngạnh đấu nếu không có phòng ngự của Long Phượng Kim Giáp cùng với sức mạnh dữ dội của Long Phượng thể, e rằng lúc này cả hai tay đã đứt lìa nát như tương.
Phía bên kia U Minh hoàng tử cũng hơi chấn động, lui đi một đoạn, ánh mắt hờ hững bỗng nhiên nao nao. Hắn không ngờ một đòn chính diện lại không thể phế luôn Mục Trần.
- Khó trách Liễu Viêm lại bại, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ.
U Minh hoàng tử chậm rãi nói. Đòn lúc nãy, nếu là một gã Chí Tôn tứ phẩm bất kỳ nào đó chắc chắn sẽ trọng thương, vậy mà Mục Trần chỉ bị lấy đi tí máu mà thôi.
Mục Trần lạnh lùng nhìn U Minh hoàng tử, chùi máu mỏ, không vì đối thủ áp đảo toàn diện mà sợ hãi, ngước lại chiến ý càng tăng.
Tay kết ấn, kim quang sáng lên, cự ảnh kim sắc xuất hiện giữa trời, linh lực cuồn cuộn.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, Đại Tu Di Ma Trụ cũng xuất hiện nằm trong tay pháp thân.
U Minh hoàng tử nhíu mày nhìn pháp thân quái lạ vừa xuất hiện, hắn không cách nào nhận biết được Chí Tôn pháp thân này là cái gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được nó là một pháp thân bất phàm.
- Dù ngươi có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi kết cục được.
U Minh hoàng tử cũng không vì pháp thân đặc biệt kia mà tỏ ra coi trọng Mục Trần, hắc ám ngưng tụ trong tay, một thanh trường kích tối đen từ trong hắc ám kéo dài ra rồi thành hình.
Trường kích toát ra dao động linh lực lạnh lẽo và u ám, khiến cho linh khí thiên địa dường như bị đông cứng lại.
- Đó là thần khí thượng phẩm của U Minh cung, Minh Thần Kích!
Khán giả được một phen chứng tỏ hiểu biết sâu rộng của mình.
- U Minh hoàng tử xem ra không cho Mục Trần một cơ hội sống sót, Minh Thần Kích mà hắn cũng lấy ra.
Có người than thở. U Minh hoàng tử nếu như khinh thường miệt thị, thì có lẽ Mục Trần còn có cơ may sống sót, nhưng có lẽ kẻ tàn ác kinh qua bao trận thảm sát kia sẽ không làm chuyện ngu xuẩn thả hổ về rừng.
Sư tử bắt thỏ cũng dùng hết sức, U Minh hoàng tử là nhân tài xuất sắc nhất U Minh cung, đương nhiên có khinh thị cũng không thể nào ngu xuẩn như vậy.
- Ngươi còn chưa chính thức đột phá Chí Tôn ngũ phẩm.
Mục Trần chợt chậm rãi lên tiếng.
Một đòn chính diện đã giúp Mục Trần cảm ứng được rõ ràng sức mạnh của U Minh hoàng tử, có lẽ chỉ mới tới bình cảnh.
Nhưng dù vậy thực lực U Minh hoàng tử vẫn vượt xa Liễu Viêm.
U Minh hoàng tử thấy Mục Trần phát hiện thực lực của mình, cũng khá kinh ngạc, nhưng chỉ cười nhạt:
- Con kiến sẽ quan tâm kẻ nghiền chết nó là sói hay là hổ sao?
Mục Trần cười nhạt đáp lời, chân giậm mạnh, giữa trán và lồng ngực Đại Nhật Bất Diệt thân, hai vầng liệt nhật từ từ bay lên.
- Chí Tôn thần thông, song dương lực!
Mục Trần hét to, hai khỏa mặt trời rực cháy phát ra năng lượng cường đại đủ để nghiền nát cả sơn mạch.
- Ha ha, khá là thú vị.
U Minh hoàng tử thấy khí thế Mục Trần tăng lên, thần sắc càng khoái trá, cười nói:
- Định liều mạng sao? Phí công vô ích.
- Phí hay không phí, bây giờ ngươi nói đã quá muộn rồi!
(LTC: quá muộn hay quá sớm nhỉ?)
Mục Trần quát lên, kim quang bùng phát, Đại Nhật Bất Diệt thân cầm lấy Đại Tu Di Ma Trụ được phủ một lớp hoàng kim chói lóa, vung lên hủy phá thiên không, uy vũ nện xuống cùng với sức mạnh hủy thiên diệt địa tấn công U Minh hoàng tử.
Cường địch cấp độ này, Mục Trần đương nhiên phải dốc tận lực.
Khán giả nhìn thấy thế công uy mãnh của Mục Trần, nhất thời trừng mắt. Dũng khí hiên ngang của hắn ta làm cho nhiều người phải kinh ngạc và thán phục.
Có điều chênh lệch ở mức độ này, thì dũng khí sẽ có bao nhiêu tác dụng đây?
Tất cả vẫn là thực lực vi tôn!
Trận đánh này so với trận trước, chắc chắn sẽ càng thêm thảm thiết!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 803: Hai chiến trường.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Ầm!"
Đại Tu Di Ma Trụ phủ hoàng kim huy vũ giữa trời, hình thể khổng lồ mang theo sức mạnh to lớn nhanh như sét đánh tấn công U Minh hoàng tử.
Không gian dưới đòn công của ma trụ như vỡ ra, cho thấy sức mạnh song dương lực hung hãn đến cỡ nào.
Công kích toàn lực của Mục Trần vẫn không làm cho gương mặt tái xám của U Minh hoàng tử có chút biến hóa nào, hắn chỉ khẽ giơ cao Minh Thần Kích, vẻ âm lãnh hiện lên trong mắt.
Hắn rốt cuộc đã ra tay.
"Vù!"
Mọi người có thể nhìn thấy một tia hắc ám không mấy nổi bật xuyên qua không trung, sau đó vang lên một tiếng kim loại va chạm chói tai, Đại Tu Di Ma Trụ hiên ngang quật xuống đã khựng lại, sức mạnh khổng lồ dường như không hề có tác dụng.
Một thanh hắc kích vững vàng chế ngự Đại Tu Di Ma Trụ. So sánh thể tích, dễ lắm người ta sẽ nghĩ một khi ma trụ đánh xuống, hắc kích sẽ gãy nát làm nhiều khúc, thế nhưng thực tế ma trụ khổng lồ hoàn toàn không làm gì được thanh kích nhỏ nhắn kia.
Khán giả tặc lưỡi, thực lực đệ nhị Long Phượng Lục đây sao? Quả là khủng bố, chỉ thế này thôi đã vượt xa Liễu Viêm không biết mấy cấp bậc.
Mục Trần trong Long Phượng Thiên lần này có thể xem là một con ngựa ô bất ngờ xông lên, đến lúc này gặp chướng ngại kinh khủng rồi, không biết hắn có thể tiếp tục đi tới nữa hay không.
Mục Trần đứng trên đầu pháp thân, nghiêm trọng nhìn U Minh hoàng tử vừa dùng hắc kích chặn đứng ma trụ, hít sâu một hơi, ánh mắt thêm cuồng bạo.
Hắn biết trận chiến này e rằng không nhẹ nhàng.
Cùng lúc Mục Trần khai chiến với U Minh hoàng tử, không trung phía xa xa kia, không khí ngưng đọng, không có linh lực cuồng bạo, nhưng vẫn cực kỳ thu hút sự chú ý.
Dù Mục Trần vs U Minh hoàng tử rất kịch liệt, nhưng trận chiến quyết định sẽ là phía bên này, cũng là hai nhân vật lợi hại nhất Long Phượng Thiên
Phương Nghị, đệ nhất Long Phượng Lục, trong giới trẻ Bắc giới chính là đỉnh cấp tiếng tăm, đến nỗi khi so với ai thì hào quang của người kia cũng sẽ vụt tắt. Ai cũng rõ ràng, về sau này hắn là các chủ kế nhiệm của Thần các, là đại nhân vật của một thế lực cực hạn của Bắc giới.
Thải Tiêu, cô nương thần bí khó lường, con đường đến đây có thể nói là càn quét đi thẳng. U Minh hoàng tử và Phương Nghị tài cao gan lớn tới đâu cũng không thể chiếm thượng phong khi đấu với nàng.
Trận đấu của hai người sẽ quyết định chủ sở hữu chân chính của Long Phượng truyền thừa.
Thải Tiêu bước đi trên không, đôi mắt xinh đẹp yêu mị không rời khỏi Phương Nghị, đầu ngón tay ngọc ngà trắng nõn lóe lên những ánh sáng bảy màu.
Phương Nghị mặc dù thần sắc thong dong, nhưng rõ ràng sâu trong ánh mắt vẫn cực kỳ nghiêm túc. Đối chiến với cô nàng thần bí Thải Tiêu hắn không có mấy phần chắc thắng, nhưng nói gì thì lúc này cũng không còn đường lùi.
Hai tay Phương Nghị nắm lại, linh lực mãnh liệt tuôn ra, không gian sau lưng uốn éo biến dạng.
- Để tại hạ lĩnh giáo tài năng cô nương vậy.
Phương Nghị mỉm cười, ngón tay chỉ ra, linh lực gào thét bạo động, hóa thành những thanh cự kiếm ánh tím, kiếm khí sắc bén cắt phá không gian.
Số lượng kiếm khí dữ dội này khiến cường giả nhìn thấy mà run rẩy, chỉ một thanh kiếm khí cũng đủ làm Chí Tôn tứ phẩm phải khốn đốn đối phó, huống gì rất nhiều như thế này.
Phương Nghị đối mặt với cường địch như Thải Tiêu, nếu còn giữ sức đương nhiên chỉ rước lấy nhục mà thôi.
"Véo véo véo"
Phương Nghị chỉ tay tới trước, kiếm ảnh đầy trời ngân lên cộng hưởng, sóng âm vang ra cả ngàn dặm, mọi người nhìn thấy những luồng kiếm quang sắc tím lao đi trên bầu trời, như một cơn mưa tím đầy lãnh mạn phủ kín Thải Tiêu.
Kiếm trận như vậy khiến cho người ta thật kinh hãi.
Nhưng thế công vạn kiếm tề phát ập đến, Thải Tiêu chỉ khẽ đưa ngón tay rạch ngang một đường trước mặt, không gian phía trước lập tức bị xé toạc thành một vệt nứt không gian.
Ảnh Tử Kiếm ào ào kéo đến, hoàn toàn chui tọt vào khe nứt không gian kia mà không hề thấy trở ra, hoàn toàn chẳng thương hại gì được Thải Tiêu.
Khán giả thấy công kích của Phương Nghị hoàn toàn bị Thải Tiêu hóa giải dễ dàng, nhất thời trừng mắt. Cô nàng kia quá lợi hại, khó trách Phương Nghị lại kiêng dè như thế.
- Bản lĩnh nhỏ mọn thế này đem ra chỉ xấu hổ...
Thải Tiêu cười khẽ, nhẹ nhàng cất bước, không gian lay động hoàn toàn biến mất.
Nàng muốn ra tay.
Thải Tiêu biến mất, Phương Nghị cũng tập trung, không gian dao động rồi hắn cũng biến mất.
Khán giả thấy hai đấu sĩ biến mất tăm, vô số con mắt trừng lớn lên tìm kiếm. Tốc độ ma quỷ thế này thật sự khiến cho người ta khó lòng xem được chuyện gì đang xảy ra, Chí Tôn ngũ phẩm đúng là mạnh hơn Chí Tôn tứ phẩm quá nhiều.
"Bùm!"
Không trung cách đó ngàn trượng đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, không gian biến dạng, hai người đột nhiên xuất hiện, quyền chưởng ngạnh chiến.
Kình lực bùng nổ, cả hai bật ra, Phương Nghị lùi xa hơn một tí...
Cố gắng giữ thăng bằng, Phương Nghị nhíu mày, tay nắm chặt, thanh trường kiếm ánh tím xuất hiện, kiếm khí xé rách không gian, hẳn nhiên cũng là một thanh thần khí thượng đẳng.
Chẳng hề chần chừ, Phương Nghị thôi động linh lực, lại tiếp tục biến mất, chỉ có kiếm khí ác liệt bắn phá tứ tung.
Thải Tiêu vs Phương Nghị không quá ồn ào kinh khiếp, mà lại kỳ dị yên tĩnh, hai người như dùng thân pháp thuấn di giữa các không gian, tốc độ đến những con mắt cũng bó mắt chịu thua không cách nào xem được, chỉ biết há mồm rên rỉ thán phục.
Trên bầu trời, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên dáo dác nhìn hai chiến trường đang diễn ra ác liệt, nhất thời lắc đầu than thầm. Long Phượng Thiên năm nay cơ bản là sân khấu của đám người kia, còn họ thật sự chỉ là đến vui cho đủ số mà thôi.
(LTC: lũ này ngu vật vã, đợi tụi nó đánh xong thì còn xí quách đâu mà lo, bay vào hốt luôn lên ẵm truyền thừa, thằng main làm vậy hoài chứ đâu, còn 2 thằng hạng 1-2 kia thì khỏi nói rồi)
- Không biết ai trong số họ sẽ là người chiến thắng.
Đinh Tuyên lẩm bẩm. Hắn vốn rất hiếu chiến, nhưng chiến đấu cấp độ này đương nhiên không dại gì mà dính vào, chỉ có nước no đòn ôm đầu máu.
- Thải Tiêu vs Phương Nghị thật sự nhìn không thấy, chẳng biết được. Mục Trần vs U Minh hoàng tử thì rõ ràng U Minh hoàng tử hoàn toàn chiếm thượng phong, có điều mục tiêu chính của Mục Trần là kéo dài thời gian ngăn cản U Minh hoàng tử, mà như vậy thì hắn có thể làm được, chỉ không biết U Minh hoàng tử có cho hắn toại nguyện hay không.
Tô Bích Nguyệt phân tích, nàng cũng là thiên tài kiệt xuất của Bắc giới, dĩ nhiên dễ dàng nhìn ra cục diện.
- Một khi U Minh hoàng tử đánh bại được Mục Trần, hắn sẽ quay sang liên thủ với Phương Nghị, Thải Tiêu kia có lẽ cũng thúc thủ vô sách thôi.
Hồng Ngư nghe vậy, chỉ cười khúc khích:
- Vậy ra Tô tỷ tỷ nói rằng phe U Minh hoàng tử sẽ thắng à? Ta lại thấy Mục Trần không dễ giải quyết như vậy đâu.
- Mục Trần đương nhiên bất phàm, nhưng U Minh hoàng tử là kẻ tầm thường hay sao.
Tô Bích Nguyệt mỉm cười đáp trả, tự tin lời nói của mình không thiên vị ai, chỉ dựa vào hiểu biết mà luận bàn.
- Thế à? Vậy thì chúng ta cứ đứng đây căng mắt ra mà xem đi.
Hồng Ngư mỉm cười không tiếp tục, thật ra chuyện này nàng cũng không rõ, nhưng thói quen đối chọi với Tô Bích Nguyệt làm nàng buột miệng phản bác mà thôi.
Trong lúc đó, chiến trường hai nơi càng lúc càng nóng lên, linh lực trùng kích làm cho mây mù trong phạm vi vạn trượng đều bị chấn vỡ tan, hóa thành nhiều đám mây vỡ, bay lững lờ trên bầu trời. (LTC: thật sự không hiểu được tại sao lão lại viết cái đám mây này, câu vãi ra)
"Ầm!"
Đại Tu Di Ma Trụ vẫn hung mãnh không ngừng múa may, nhưng cho dù dữ dội thế nào vẫn không thể lay chuyển trường kích trong tay U Minh hoàng tử.
Hai người giao tranh, Mục Trần chủ động tấn công cuồng mãnh, nhưng mọi người có thể thấy rõ người yếu thế là hắn. Nhưng dù vậy Mục Trần vẫn không nao núng, nếu không phải nhờ có Đại Nhật Bất Diệt thân và Long Phượng thể thì hắn căn bản không thể nào đối chiến chính diện như thế này được.
Vả lại tình huống này hắn đương nhiên muốn chủ động tấn công, cam nguyện dốc sức dù không ích lợi gì, vì nhiệm vụ của hắn không phải là đánh bại U Minh hoàng tử, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian cho Thải Tiêu.
Phương Nghị hy vọng U Minh hoàng tử nhanh chóng đánh bại Mục Trần, rồi cả hai liên thủ chế ngự Thải Tiêu, còn Mục Trần lại đang mong ngóng Thải Tiêu nhanh chóng đánh bại Phương Nghị...
Chỉ cần một trận đấu kết thúc, vậy thì thắng bại sẽ rõ ràng cho cả hai vòng chiến.
Kịch chiến tiếp diễn, ánh mắt các đấu sĩ trở nên hung mãnh, vì họ biết đã đến lúc cần phải có kết quả.
Thải Tiêu và U Minh hoàng tử gần như cùng lúc đẩy mạnh khí thế, tăng cường sức mạnh.
Nhận thấy đối thủ gia thêm kình, Mục Trần và Phương Nghị trở nên căng thẳng.
- Họ định kết thúc!
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư biến sắc, cũng trở nên căng thẳng theo dõi.
Hai vòng chiến đúng là cùng lúc phân định thắng bại!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 804: Đại tiệc thần thông.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Thải Tiêu và U Minh hoàng tử cùng một lúc gia tăng công kích, nhất thời không khí như ngừng lại, gió ngừng thổi, thời gian ngừng trôi, mọi người ngừng thở vì run sợ sát khí kinh hoàng do hai người tạo ra.
Khán giả tròn mắt trừng mắt nheo mắt đủ các kiểu, ngay cả đám Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng mặt nghiêm mày trọng, phát động linh lực phòng hộ, tránh bị văng miểng.
Thải Tiêu đứng giữa trời, mái tóc bay phất phới, đôi mắt yêu mị lãnh khốc vô tình, như có thể đóng băng trời đất.
Khí tức nguy hiểm không tả xiết toát ra từ cơ thể nàng.
Nàng cũng có cảm ứng tình hình chiến sự bên phía Mục Trần, thay đổi chiến thuật của U Minh hoàng tử cũng giống như suy nghĩ của nàng, phải nhanh chóng đánh bại đối thủ của mình.
Nhưng nàng cũng không vì chuyện đó mà phân tâm, vì nàng biết rõ mình đang ở một canh bạc, cũng như Phương Nghị đang đánh bạc vào cửa U Minh hoàng tử sẽ giết được Mục Trần nhanh hơn, rồi sau đó hai người liên thủ chế phục nàng. Còn chính nàng lại đánh bạc vào việc Mục Trần đủ sức ngăn cản U Minh hoàng tử cho đến khi Phương Nghị ngã xuống.
Việc này cần làm hiện tại chính là nhanh chóng giải quyết triệt để Phương Nghị, đó mới là đối sách khôn ngoan để giúp Mục Trần.
- Xem ra chúng ta đều nghĩ đến cùng một việc.
Phương Nghị nhìn nhìn nàng, cơ thể trở nên căng thẳng, cảm giác nguy hiểm tột độ từ Thải Tiêu toát ra khiến cảm thấy khó chịu vô cùng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
- Có điều kết quả của ta và ngươi sẽ khác nhau.
Thải Tiêu lạnh nhạt đáp lời, những lời lẽ băng lãnh làm cho không khí cũng giảm nhiệt độ.
- Thế sao?
Phương Nghị chỉ cười, hắn cũng là kẻ ngang tàng khí phách, dù đối diện với Thải Tiêu trong trạng thái cực độ nguy hiểm, hắn vẫn không tỏ ra nao núng, tư thái ung dung không hổ là đệ nhất Long Phượng Lục. Chỉ nhìn về khí khái, đúng là hắn xứng đáng với địa vị cao nhất giới trẻ Bắc giới.
- Chỉ sợ người sắp không chịu nổi lại là người khác.
- Vậy ư?
Thải Tiêu dùng lại điệu cười vừa nãy của hắn, rồi bất ngờ tay kết ấn, ấn pháp liên miên đến hoa cả mắt.
Không gian xung quanh cũng biến động dữ dội, nhìn như một cơn bão đang hình thành, một dòng ánh sáng bảy màu từ trong cơ thể Thải Tiêu tuôn ra ngoài, nháy mắt phủ lấp lánh cả một vùng trời, nhưng nó mang theo sự nguy hiểm trí mạng trong vẻ đẹp long lanh kia.
Hào quang bảy màu bất chợt hội tụ lại ở đầu ngón tay Thải Tiêu, linh lực thiên địa cũng theo đó mà tập trung lại, một vùng xoáy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Nó nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã to cả trăm trượng, như một cái hố đen nhưng không phải màu đen, mà lại có bảy sắc cầu vồng, quỷ dị kỳ bí.
Không gian xung quanh lốc xoáy đó gãy gập từng đoạn, rồi thi nhau vỡ nát, bị hút vào luồng xoáy.
Lực phá hoại của tuyệt kỹ này làm khán giả run sợ, bất giác lui về sau một chút.
Bất kỳ ai cũng thấy sát chiêu này của nàng cực kỳ khủng bố.
Đôi mắt Thải Tiêu cũng hóa thành bảy màu, đẹp mê ly, nhưng lúc này nó chỉ có sát khí đáng sợ.
Giọng nói lảnh lót bay bổng phát ra, Phương Nghị nhất thời căng thẳng tột độ, không gian quanh người phập phồng bồng bềnh, nhanh chóng biến mất, hoàn toàn mất dấu cả dao động linh lực, cứ như đã tan vào hư không.
Thế nhưng Thải Tiêu chẳng hề mảy may biến sắc, đột ngột luồng xoáy của nàng cũng biến mất không thấy dấu vết.
Ngay lúc đó cách vị trí cũ ngàn trượng, bầu trời đột nhiên vỡ nát, không gian tan rã chợt nhìn thấy một cái bóng mơ hồ lướt đi.
Ngay sau đó không gian trên đầu hắn cũng vỡ vụn, lốc xoáy bảy màu phá không chui ra, một cột sáng bảy màu từ trong luồng xoáy bắn tới phủ lấy Phương Nghị.
Bị luồng sáng quỷ dị đó chiếu lên người, Phương Nghị lập tức mất tốc độ, hắn phát hiện không gian quanh người đã bị kềm hãi, ép chặt lại, khiến hắn không thể nào xé không gian trốn đi.
Không những thế, luồng xoáy kia còn tỏa ra một lực hút kinh khủng, kéo hắn đến gần, thậm chí cả linh lực trong người cũng bị hút ra ngoài!
- Lực thôn phệ kinh khủng quá!
Phương Nghị nhất thời biến sắc, lốc xoáy như giòi trong xương không cách nào chạy thoát được, khi bị nó phủ lấy, e rằng nếu không nuốt chửng mục tiêu nó sẽ không dừng lại.
Phương Nghị ngẩng nhìn vòng xoáy, hắn cảm thấy cực kỳ uy hiếp đến tính mạng, nếu như bị hút vào trong đó, hắn cũng không tin mình còn cơ hội sống sót.
Hoàn toàn không hề coi thường Thải Tiêu một chút nào, nhưng tuyệt kỹ của cô nàng vẫn luôn làm hắn hồi hộp lo sợ, cô gái thần bí kia lai lịch ra sao?
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu hắn, lập tức tập trung lại. Thời điểm này còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác được sao, hắn phải chống cự được công kích này của nàng, kém nhất cũng phải kéo dài thời gian đến khi U Minh hoàng tử giết chết được Mục Trần!
"Ầm!"
Phương Nghị mắt sáng rực, hai tay của hắn cũng lập tức kết ấn, ánh sáng lóe lên, dao động huyền ảo tỏa ra.
- Thông Thiên thần thuật, Thông Thiên Thần Liên!
Hắn khẽ gầm lên, ánh sáng hội tụ dưới chân tạo thành một đài sen mười trượng. Đài sen màu xanh, cánh sen ẩn chứa đầy những hoa văn cổ đại, từ đó toát ra dao động huyền ảo bí ẩn và cực kỳ cường đại.
Hiển nhiên, Phương Nghị đã sử dụng đến tuyệt kỹ phòng ngự cao nhất của hắn.
Đài sen xuất hiện, cánh sen bay lên tạo thành một lớp hào quang phủ lấy Phương Nghị. Tầng phòng ngự này cứ như trời đất có sụp, hoa sen cũng không suy suyễn gì.
Ngay lúc đó, tốc độ thân thể Phương Nghị bị kéo về phía lốc xoáy cũng chậm lại rồi mất đi, năng lượng thần dị từ hoa sen đã triệt tiêu lực thôn phệ của luồng xoáy bảy màu.
Hai luồng năng lượng đối chọi lẫn nhau, phá nát không gian.
Thải Tiêu hơi nhướng mày, Phương Nghị kia cũng có mấy trò được ra mặt, tên này cũng không phải thằng lông bông chỉ có tiếng mà không có miếng.
Nhưng thế thì sao, cản nàng được ư?
Thải Tiêu phất tay, tốc độ xoáy càng tăng lên, lực thôn phệ trở nên mãnh liệt, Phương Nghị dù được bảo hộ trong hào quang thanh liên cũng không tránh khỏi bị hút đi từ từ.
Tốc độ tuy chậm, nhưng lúc này Phương Nghị có giở hết cách ra cũng không thể thoát được, xem ra lần này hắn nhất định sẽ bị Thất Thải luồng xoáy kia bắt nhốt, mà đã vào trong đó, e rằng mạng sống khó giữ.
Khán giả thấy cảnh này cũng bất ngờ, mạnh như Phương Nghị vẫn không phải là đối thủ của cô gái thần bí.
- Cứ như vậy thì Phương Nghị sẽ thua rồi.
Đinh Tuyên hoảng sợ nhận xét vòng chiến đáng kinh hãi.
Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư đều gật đầu trong vô thức, hai người sực nhớ nhìn qua vòng chiến bên này.
- Nhưng Phương Nghị vẫn còn cầm cự được một lát, nếu U Minh hoàng tử trong lúc đó có thể nhanh chóng đánh bại Mục Trần, thế thì ván cờ lật ngược rồi.
Suy nghĩ này cũng giống nhiều khán giả, do đó rất nhiều người cũng quay sang theo dõi chiến đấu điên cuồng bên này.
Thải Tiêu và Phương Nghị một kéo một giằng co trốn thoát, hai người đều biết, thời khắc kết thúc của trận giao đấu còn lại sẽ quyết định thành bại toàn cục.
Mục Trần và U Minh hoàng tử đang đối diện nhau xa xa, hai tia nhìn hờ hững chọi vào nhau, dao động linh lực quanh thân U Minh hoàng tử tăng lên:
- Cũng đến lúc kết thúc rồi.
Hắn nhận ra tình hình bất ổn của Phương Nghị, nhận thấy nên giải quyết triệt để Mục Trần.
Hai tay chắp trước ngực, mắt nhắm lại, U Minh hoàng tử khẽ mấp máy môi, dường như có những âm thanh cổ vọng lại torng thiên địa.
Những âm thanh này như đến từ lòng đất âm u, mang theo cái lạnh vô tận, khiến cho nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống, thậm chí còn xuất hiện tuyết rơi lả tả. Chỉ có điều tuyết này màu đen, và lạnh đến mức đông cứng cả không khí.
Hắc tuyết vô tận nổi lên, hội tụ phía sau U Minh hoàng tử, rồi nó bỗng dưng bốc cháy, trở thành những ngọn lửa đen, giống như chất lỏng chảy quanh người hắn.
Cảnh tượng quỷ dị làm khán giả hít hà run sợ, họ phát giác ra những chỗ mà hắc hỏa kia lướt qua, linh khí thiên địa đông cứng lại.
U Minh hoàng tử ngẩng lên, đôi mắt u ám hờ hững nhìn Mục Trần, rồi sau đó hắn chỉ tay tới, những luồng hỏa diễm đen đúa như lâu la vâng lên hắn xông lên, cuồng bạo như con hắc hỏa long trở mình dậy đi săn mồi.
U Minh hoàng tử cất giọng khàn đặc hờ hững, vô tình âm tàn.
- Minh Thần Quyết, Minh Thần Diệt Thế Diễm!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc