Hoa Sơn Tiên Môn
Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết -----oo0oo-----
Chương 1216: Văn Minh thánh địa(hạ)
Nhóm Dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế âm trầm cười nói:
- Nghe nói hơn hai năm trước Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử muốn giết Kiếm Môn chặt đứt mạng Lục Nguyên. Lục Nguyên một chiêu liền bị bại, kiếm gãy, hai chiêu suýt mất mạng. Mặc dù Pháp Thánh Đế Tử đã tới nhưng cũng không phải đối thủ của Hoang Chi Tử, bị đánh thương. Cuối cùng xuất hiện một người áo đen bí ẩn, rất có thể đó là người trong Năm Mươi Thiên Bảng, thắng Hoang Chi Tử cứu đi Lục Nguyên.
- Năm Mươi Thiên Bảng!
Nhắc đến người Năm Mươi Thiên Bảng, dù là ai đều tràn đầy tôn kính. Năm Mươi Thiên Bảng, đó là năm mươi kinh thiênđộng địa đại nhân vật.
- Xem ra Lục Nguyên sẽ không đến.
Môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế cười lạnh nói:
- Nếu hắn lại đến gặp Hoang Chi Tử nữa thì lần này sẽ không may mắn có người trong Năm Mươi Thiên Bảng cứu, hắn sẽ chết dưới tay Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử tính tình hung ác, sao hắn dám tới chứ.
Mỗi người nhắc đến Hoang Chi Tử đều đều vẻ mặt kinh sợ. Hoang Chi Tử, là kỷ nguyên chi tử, hung thần chuyển thế.
Môn chủ Phương Hoa Môn Bạch Phương Hoa nói:
- Đáng tiếc thật, Lục Nguyên đắc tội Hoang Chi Tử, ngay cảVăn Minh Thánh Địa là cơ hội khó được cũng chỉ đành từ bỏ.
Môn chủ Khôi Lỗi Môn Dịch Vô Hình nói:
- Văn Minh Thánh Địa đúng là quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn.
Dịch Vô Hình nói là lời thật. Giữa họ bất cứ ai nếu đói mặt Hoang Chi Tử, biết gã muốn giết họ thì sẽ không chút do dựchạy như điên mấy ức vạn dặm rồi tính tiếp, đâu dám đi Văn Minh Thánh Địa, tại đó đụng phải Hoang Chi Tử là đi tìm chết.
Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm cứ cảm thấy Lục Nguyên không phải loại người trốn tránh này, nhưng nghĩ đến sát uy kinh người của Hoang Chi Tử thì chỉ đành câm nín.
Trên bình đài này còn có Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử đi conđường võ cổ văn minh đến Văn Minh Thánh Địa, nhưng bản thân gã vẫn là người môn phái nên đành tại Đẳng Chi Đài này. Gã nghe đám người bàn tán, cười khẩy. Lục Nguyênđúng là xui xẻo, đi trêu chọc Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tửlàm kỷ nguyên chi tử, hung thần số một đâu dễ chọc, vậy nên lần này Lục Nguyên không dám tới Văn Minh Thánh Địa, mà gã ở trong này được ích lợi to lớn, đến lúc đó vượt xa Lục Nguyên, khiến hắn chết trong tay gã.
Đang lúc đám người bàn tán Lục Nguyên có đến hay không, và họ đều cho rằng hắn không đến thì...
Mùi hương nhè nhẹ truyền đến, tiếp theo một bóng áo xanh nhanh chóng đạp xuống trên Đẳng Chi Đài này.
Nụ cười thoải mái đó.
Dáng vẻ lười biếng đó.
Một thanh kiếm vác trên vai.
Không phải Lục Nguyên thì là ai nữa.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Kiếm Môn, Lục Nguyên, đến.
Lục Nguyên đến!
Lục Nguyên đến!
Đối mặt uy hiếp to lớn của Hoang Chi Tử, có khả năng mất mạng trng tay gã vậy mà còn đến, thật là can đảm quá!
Lục Nguyên đến dấy lên xôn xao, mấy chục người trên Đẳng Chi Đài đều nhìn hướng hắn, hiển nhiên kinh ngạc vì sự có mặt của hắn. Lục Nguyên mỉm cười, cầm lên hồ lô rượu uống một hớp, thật là tự do an nhàn, đổi lại thân phận Lục Nguyên đã lâu xuất hiện trước mặt mọi người, thật là sung sướng vô cùng.
Đúng vậy, ta chính Lục Nguyên!
Ta đã trở về!
Lục Nguyên ta rượu ở, kiếm ở.
Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm cười to nói:
- Ta biết ngươi sẽ đến!
Gã và Lục Nguyên coi như là bạn nhậu, rất vừa mắt hắn. Tương đối thì môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế, môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế thế giới cảnh bát tầng không mấy thích Lục Nguyên. Còn có môn chủ Khôi Lỗi Môn Dịch Vô Hình, môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu, môn chủ Phương Hoa Môn Bạch Phương Hoa cũng gai mắt Lục Nguyên. Lý do gai mắt hắn thì có đủ cả.
Lục Nguyên đáp uống rồi ngồi uống rượu, chờ Văn Minh Thánh Địa mở ra.
Qua vài ngay, trên bầu trời xuất hiện mấy chục cái lỗ, Lục Nguyên cẩn thận đếm phát hiện mấy chục cái lỗ đúng với sốĐẳng Chi Đài.
Môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm nhìn Lục Nguyên bộ dạng khó hiểu bèn nói:
- Mỗi lần Văn Minh Thánh Địa mở ra sẽ có hai vạn người đi. Hai vạn người này Vô Thượng Đại Giáo chúng ta là mười, cơ bản toàn là ngũ đại cổ văn minh và ba mươi văn minh bình thường chiếm danh ngạch, ngẫu nhiên có một ít người di thất địa phục tòng trung ương thiên triều vương đạo quản hóa. Dù sao gom đủ hai vạn, không nhiều cũng không ít.
- Nhưng không phải hai vạn vào hết Văn Minh Thánh Địa.
- Trên không trung có hai vạn cái hố liên tiếp đường hư không, mỗi người tiến vào một cái hư không động đi vào hư không đường. Trong hư không đường có khả năng xảy ra đủ thứ chuyện, cuối cùng thông qua hư không đường, một vạn năm ngàn người đầu tiên đến Văn Minh Thánh Địa là có thểvào.
- Hư không động lối vào hư không đạo phân bố nhất định, cửa mỗi động có một Đẳng Chi Đài.
Hoành Trảm nói:
- Hiện tại chỗ này có tổng cộng bảy mươi hai lối vào hư không đường, chúng ta cũng có bảy mươi hai người, một người vào một con đường. Bên trong con đường xảy ra chuyện gì thì không biết, chúng ta có thể làm là nhanh chóng đi qua hết, đến trước cửa Văn Minh Thánh Địa.
- Sau một vạn năm ngàn người liền bị đào thải.
Lục Nguyên nghe Hoành Trảm nói vậy mới biết Văn Minh Thánh Địa có kiểu chơi này. Bắt đầu tổng cộng hai vạn người nhưng chân chinsh có thể đi vào Văn Minh Thánh Địa chỉmột vạn năm ngàn người mà thôi. Một người vào một hư không đường, bên trong gặp vấn đề khác nhau, cuối cùng xem ai nhanh hơn ra khỏi đó tới Văn Minh Thánh Địa Môn.
Đây không chỉ liều thực lực mà còn cả may mắn.
Nhưng bản thân vận khí cũng rất quan trọng trong trung ương thiên triều.
Vận khí xấu thì chỉ đành tự nhận xui.
Hai vạn người làm nửa ngày chỉ có một vạn năm ngàn vào trong Văn Minh Thánh Địa được, năm ngàn người khác chưa bước vào đã bị đào thải.
Văn Minh Thánh Địa ngay cả vào cổng cũng khó khăn!
Tâm tình Lục Nguyên sục sôi. Rốt cuộc sắp bắt đầu hành trình Văn Minh Thánh Địa.
Một lần này Văn Minh Thánh Địa mở ra, hấp dẫn rất nhiều thật là nhiều người.
Dù sao, Văn Minh Thánh Địa khó được mở ra một lần.
Tổng nhân số chừng hai vạn.
Trong đó cơ bản từ cấp thiên tôn trở lên, có một ít là nửa bước văn minh cảnh.
Trừ người Năm Mươi Thiên Bảng không đến, những người khác đều tới hết.
Trong đó có Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Võ Động Đế Tử, Võ Vương Đế Tử, các nhân vật cấp đế tử. Cũng có người nổi danh lâu như Nam Cực Tiên Ông, còn có mấy lão quái vật không nổi danh lắm sớm ẩn cư mấy vạn năm, mấy chục vạn thậm chí là càng lâu hơn.Đương nhiên hấp dẫn ánh mắt nhất vẫn là kỷ nguyên chi tửHoang Chi Tử.
Đây không chút nghi ngờ là siêu cấp thịnh sự trong trung ương thiên triều! Việc siêu cấp lớn kích động lòng người!
Bây giờ hai vạn người mới bước vào trong hư không đường, hai vạn môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm đều đi hướng Văn Minh Thánh Địa Môn, bên trong mỗi một con đường gặp phải tình huống hoàn toàn khác biệt. Để xem ai có thể tiến vào một vạn năm ngàn danh ngạch đến Văn Minh Thánh Địa Môn, năm người khác tự động đào thải không thể đặt chân vào Văn Minh Thánh Địa.
Vào lúc này Lục Nguyên đã bước vào trong hư không đường
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
-----oo0oo-----
Chương 1217: Duy Nhất Đế(thượng)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hư không đường này khi Lục Nguyên vừa bước vào thì phát hiện bên trong có ánh sáng mờ, phía không xa có không gian bình chướng, không biết trong hư không đường sẽ xảy ra chuyện gì. Lục Nguyên thầm nhủ, ngự kiếm quang trắng bay đi.
Bay như vậy thật lâu hắn phát hiện không đụng tới loại quái vật gì cả, không vấp phải chút khó khăn.
Đây là có chuyện gì?
Lục Nguyên thầm kinh ngạc, hư không đường theo lý nên có khó khăn mới đúng, tại sao bây giờ mình không gặp chút chướng ngại? Thật là quái quá. Càng là như vậy thì Lục Nguyên càng cẩn thận, tất nhiên không giảm tốc độ, bây giờphải là một trong một vạn năm ngàn người đến Văn Minh Thánh Địa Môn, không thể bị thủ tiêu danh sách được.
Lục Nguyên một đoường ngự kiếm phi hành, bỗng trước mắt ánh sáng rực rỡ.
Dường như đằng trước là đại sảnh vậy.
Lục Nguyên dừng kiếm quang.
Lúc này trong lòng hắn xẹt qua tin tức.
"Hoan nghênh đi tới đấu trường,"
Đấu trường? Vậy là sao?
Lục Nguyên đi vào, phát hiện nơi này là một đại sảnh khá rộng lớn, ánh sáng rất chói lòa. Tại đây có năm người ngồi xếp bằng, đều là người quen cả. Năm người gồm môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế, môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế, môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu, môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân.
Khi Lục Nguyên đi tới thì phát hiện ánh mắt năm người đều nhìn hướng mình.
Môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân thấy Lục Nguyên đến thì cười khổ nói:
- Không ngờ người cuối cùng đến là ngươi.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Nam Hoa Chân Nhân, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì hả, chỗ này là đấu trường. Nói đơn giản là sáu hư không đường giao thoa tại đây.
Nam Hoa Chân Nhân chỉ vào con đường, Lục Nguyên phát hiện đó rõ ràng là hư không đường.
Nam Hoa Chân Nhân nói tiếp:
- Trước mắt chỉ có ba hư không đường, chúng ta đụng phảiđấu trường tức là sáu người đến, ba chọi ba, chỉ có ba ngườiđi tới trước.
Lục Nguyên coi như đã hiểu quy tắc chỗ này, thì ra phải tạiđây ba chọi ba.
Lục Nguyên hỏi:
- Vậy làm sao chia cặp đấu?
Nam Hoa Chân Nhân nói:
- Tự do phân phối, nhưng cơ bản là Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu cùng một chỗ. Ngươi, ta và Phong Khiếu Thiên một nhóm.
Lục Nguyên nhướng mày nói:
- Tại sao?
- Tại sao hả? Ha ha ha ha.
Duy Nhất Đế cười nói:
- Rất đơn giản. Bản đế là thế giới cảnh bát tầng, Xích Đế là thế giới cảnh bát tầng, U Vô Cầu trước đó không lâu thăng lên thế giới cảnh bát tầng, ba thế giới cảnh bát tầng. Ba ngươi thì môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên là thế giới cảnh thất tầng, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân là thế giới cảnh thất tầng. Lục Nguyên, gần ba năm trước ngươi ở đại chiến xếp hạng môn phái là thế giới cảnh lục tầng, hơn hai năm trước bị Hoang Chi Tử trọng thương, chắc trong thời gian này trị thương chật vật như tang gia bại khuyển khó mà đột phá đúng không? Ghê gớm lắm là thếgiới cảnh thất tầng thôi.
- Nay sáu người chỉ có ba đi tới thì đương nhiên là ba cường giả chúng ta hợp tác đối phó ba kẻ yếu các ngươi, để ba cường giả chúng ta tiến đến.
.............
Duy Nhất Đế duy ngã độc tôn hiện rõ quý khí. Xích Đế hỏa diễm bá khí, toàn thân gã như có vô số ngọn lửa nhiệt độ cao cuồn cuộn. U Vô Cầu u ám khó dò mặc đồ đen, như sương như mù. Ba khí thế thế giới cảnh bát tầng phát ra thật là kinh thiên động địa.
Tương đối thì Nam Hoa Chân Nhân dù là tiên khí vờn quanh nhưng khí thế không đủ. Môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên tương đương mũi nhọn, tựa mũi tên bay nhanh nhưng tiễn thuật bất lợi cho cận chiến, cố tình chỗ này là đánh cận chiến, hai nữa gã là thế giới cảnh thất tầng, pháp lực siêu yếu nên khí thế càng kém. Lục Nguyên bộ dạng lười biếng trông không đáng tin.
Dù là nhìn từ góc độ nào thì bên ba người Duy Nhất Đế, XíchĐế, U Vô Cầu chiếm hết ưu thế.
Duy Nhất Đế nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết không? Ta sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Trong Vô Thượng Đại Giáo nên là ta mạnh nhất, ngươi là cái thứ gì? Bây giờ Vô Thượng Đại Giáo đều lan truyền uy danh của ngươi. Ta là đế vương duy nhất vô thượng, con kiến như ngươi cũng dám ở trên đầu ta?
- Môn chủ Huyết Môn là bằng hữu của ta vậy mà chết trong tay ngươi, luôn không có cơ hội giết ngươi, giờ rốt cuộc cơ hội đã đến.
Trong tay gã nắm một ngọn lửa không tắt, sát khí với Lục Nguyên lộ rõ rệt.
U Vô Cầu nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết trong thái cổ văn minh, giản chi văn minh thầm treo giải thưởng về ngươi cao cỡ nào không? Giải thưởng cao vô cùng, chỉ cần giết ngươi là sẽ được giải thưởng đó. Vì để ta có thể trùng kích cảnh giới càng cao hơn, ngươi đi chết đi.
Ba người đều sát khí đằng đằng nhìn Lục Nguyên, họ đều thật sự muốn giết hắn, có vì lợi ích, vì thù hân, nhưng mặc kệ vì cái gì thì đều muốn giết Lục Nguyên.
Duy Nhất Đế giơ tay lên đánh ra Duy Nhất Đao Pháp, tràn ngập duy nhất bá khí trong thiên địa. Đao pháp của gã rất giống với Hoành Trảm, nhưng Hoành Trảm là bá đạo vô song, còn gã thì chỉ có bản thân, thứ khác đều hủy diệt hết. Không có bá đạo như đao pháp của Hoành Trảm nhưng ngoan độc hơn nhiều. Đao pháp của gã vừa giơ lên, lập tức có huyết khí sâu nặng quấn quanh. Gã thật tình muốn giết Lục Nguyên, một thức đao pháp này có tên gọi là duy ta sinh tồn, chúng sinh đều tử! Vô biên tử khí lan tràn, mũi đao chỉhướng trái tim Lục Nguyên.
Xích Đế lật đôi tay, chặp lại với nhau, hóa sinh ra một hồng hoang thượng cổ thần long màu đỏ cuốn hướng Lục Nguyên.Đây là xích đế chung cực cửu thức xích đế hỏa long khiếu, thượng cổ thần long to lớn như đến từ thế giới khác, mới vừa xuất hiện liền muốn tiêu diệt bất cứ sự vật gì, thời gian, không gian ở dưới vuốt của thượng cổ thần long thấy ớn lạnh. Hơn nữa Xích Đế trong chớp mắt ngọn lửa còn tế ra một chữ thiêu, đó là văn tự hỏa hệ đến từ hỏa hệ văn minh. Dưới tình huống bình thường thì Vô Thượng Đại Giáo không có văn tự nhưng Xích Đế vì tăng cường sức chiến đấu bản thân, dùng vật đặc biệt do hỏa chi văn minh giao dịch một nhị cấp văn tự thiêu tự. Vô biên diễm hỏa liên có thiêu tựphối hợp càng đốt càng rừng rỡ nóng cháy hơn, huy hoàng liệt liệt, uy phong như muốn thiêu đốt tất cả.
Công kích của U Vô Cầu khác với hai người trước. Gã lấy ra một pháp bảo to lớn, đó là Quỷ Thuyền, trên Quỷ Thuyền có quỷ vương, quỷ tương, quỷ hoàng, quỷ đế vân vân, các loại sinh linh quỷ. Gã lấy Dịch Quỷ Thần Diệt Quyết đem pháp lực của những sinh linh quỷ đạo tập trung lại. Chớp mắt khóiđen vô hạn từ Quỷ Thuyền bốc cháy, từng đợt quỷ khí đậmđặc đáng sợ rót vào người U Vô Cầu, khiến pháp lực của gã tăng vọt đến gần thế giới cảnh cửu tầng. Mặc dù gã vừa đến thế giới cảnh bát tầng nhưng dựa vào uy lực pháp bảo Quỷ Thuyền, bàn về sức chiến đấu thì tuyệt đối không dưới Duy Nhất Đế, Xích Đế.
Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu, mục tiêu của ba người đều là Lục Nguyên chứ không phải những người khác.
Họ muốn giết chết nhất chính là Lục Nguyên.
Khí lãng thật cường đại!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
-----oo0oo-----
Chương 1218: Duy Nhất Đế(hạ)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ba cao thủ thế giới cảnh bát tầng bắt tay nhau đúng là không tầm thường. Lúc này Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên cùng biến sắc mặt, phát hiện đối thủ muốn trước giải quyết Lục Nguyên, xử lý hắn xong thì tới lượt họ. Môi hở răng lạnh, họ không dám có chút qua loa. Nam Hoa Chân Nhân lấy ra truyền tự thượng cổ nam hoa kinh của gã, chớp mắt đánh hướng ba cao thủ thế giới cảnh bát tầng. Trường tiễn của Phong Khiếu Thiên chỉ chớp mắt đã dùng tuyệt kỹ tiễn vũ ba mươi ba tầng. Trời có ba mươi ba tầng, mũi tên có thể xuyên qua ba mươi ba tầng trời, đây chính là tuyệt kỹ tiễn vũ ba mươi ba tầng.
Dù là Nam Hoa Chân Nhân hay Phong Khiếu Thiên đều là cao thủ thế giới cảnh thất tầng, họ dốc sức đánh ra cũng thật bất phàm.
Nhưng mà! Công kích của hai người so với Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu ra tay thì kém quá xa.
Khí thế của hai người chưa thay đổi, mang theo sóng to cuồn cuộn chớp mắt đánh Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên không thể phản kích lại, làm họ hộc máu.
Đến đây thì Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên không thể nhúng tay vào được.
Cùng lúc đó Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu đều đánh hướng Lục Nguyên, tóc đen của hắn bị sóng to cuồn cuộn quét đi.
Lục Nguyên nhẹ búng kiếm, không biết khi nào thì đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
- Dưỡng Ngô à Dưỡng Ngô, hai năm rồi không dùng ngươi, cũng là lúc xuất kiếm.
Hai vạn hư không đường chỉ hướng Văn Minh Thánh Địa Môn.
Nhưng chỉ có một vạn năm nghìn người có thể tới.
Trong hai vạn hư không đường đang xảy ra đủ mọi việc, cóđấu trường, có các loại quái thú, có chút là thời tiết khắc nghiệt. Muốn đến Văn Minh Thánh Địa Môn đúng là không phải chuyện dễ, đạt được tư cách là một chuyện mà có thểbước vào trong Văn Minh Thánh Địa hay không lại là chuyện khác.
Lúc này, chỗ giao nhau của sáu hư không đường có một đấu trường.
Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu, ba người toàn là thế giới cảnh bát tầng hóa ra sát thế xông thiên giết hướng Lục Nguyên.
Vào lúc quan trọng như thế này mà Lục Nguyên chẳng hềtrốn tránh, còn có rảnh búng kiếm, thật không thể hiểu nổi.
Giây sau chắc là Lục Nguyên sẽ chết bởi ba tuyệt kỹ từ tay ba người.
Chính lúc này, Lục Nguyên lật tay.
Lật tay một cái đánh ra luồng kiếm quang hoa lệ lạ lùng. Đó là kiếm quang hoa lệ cỡ nào, trong một kiếm như trông thấy non xanh nước biếc, mặt đất mênh mông. Ngọn núi hiểm trở xiết bao, là ngọn núi nào hùng tráng? Nước cuồn cuộn chảy trôi trong một kiếm này, nước chảy xuôi qua một thành quách.
Thành quách không rộng nhưng rất phồn hoa, bên trong có vô số kiến trúc, đủ các loại nhà lầu xinh đẹp lộng lẫy, và thật nhiều sự vật đẹp đẽ.
Đó là một kiếm!
Một kiếm hóa ra cảnh núi, nước biển thì chẳng có gì.
Nhưng trong một kiếm lại huyễn hóa ra vô số sự vật tinh mỹ, càng tinh xảo càng nhỏ bé thì càng khó làm.
Thế mà một kiếm này đã làm được.
Duy Nhất Đế phát hiện Duy Nhất Đao Pháp, duy ta sinh tồn, chúng sinh đều tử của mình dưới một kiếm này trở thành trò hề.
Xích Đế phát hiện thượng cổ xích đế hỏa long khiếu, cộng thêm nhị cấp văn tự thiêu tự dẫn phát uy lực dưới một kiếm này trở thành trò cười.
U Vô Cầu phát hiện kết hợp Quỷ Thuyền, vô số chúng quỷđạo cộng lại dưới một kiếm này chỉ là buồn cười.
Đúng vậy, họ đều phát hiện tuyệt kỹ mạnh nhất của mìnhđối với một kiếm cực kỳ hoa lệ này hoàn toàn không có tác dụng.
Khi hoa lệ đến cực hạn tán đi, Duy Nhất Đế phát hiện đao chiêu của mình bị phá hoàn toàn, không chỉ là thế, cổ họng gã đau nhức, kiếm khí diệt tuyệt cực kỳ đáng sợ như bạo tạc trong người chảy xuôi. Pháp lực của gã không thể đè ép kiếm khí diệt tuyệt này chút nào.
Xích Đế ngơ ngác nhìn lồng ngực mình, trái tim đã bị đâm thủng, hơn nữa kiếm khí đang thiêu đốt tất cả của gã, mình sắp chết rồi!
U Vô Cầu là thảm nhất. Quỷ Thuyền của gã sớm tan rã, gã chỉ bị Lục Nguyên xẹt qua vai, theo lý thì vết thương như vậy không trí mạng. Nhưng mà chẳng biết tại sao kiếm khí chí đại chí cương, chí chính chí dương chảy xuôi trong người gã. Kiếm khí chí đại chí cương, chí chính chí dương này gần như hoàn toàn hủy diệt gã. Toàn thân gã biến thành đoàn sáng lửa, mạng sống đang đốt cháy. Tất cả pháp bảo cứu mạng tà ma ngoại đạo ở trước lực lượng chí đại chí cương này tựa băng tuyết tan rã. Gã biết, chính mình xong rồi.
Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu cùng phát hiện mình tiêu rồi.
Lục Nguyên chỉ ra một kiếm, một kiếm mà thôi, chẳng những phá tuyệt chiêu của ba người mà còn đánh chết họ.
Đây là sao chứ!
Hơn hai năm trước Lục Nguyên chỉ mới tới thế giới cảnh lục tầng, đến nay bặt tin, tin tức duy nhất là hắn suýt chút bịHoang Chi Tử giết chết. Mọi người cứ tưởng Lục Nguyên gục dưới tay Hoang Chi Tử đã mất nhuệ khí, hơn hai năm nay không biến mạnh bao nhiêu, trước đó không lâu Kiếm Môn bị hủy mà hắn không xuất hiện nữa là, chỉ là tang gia bại khuyển thôi.
Kết quả có ai ngờ rằng Lục Nguyên mạnh đến mức này, một kiếm đã làm được điều đó.
*Ầm!*
Duy Nhất Đế bị kiếm khí tiêu diệt.
Lửa của Xích Đế luôn chạ kiếm khí từ Lục Nguyên nhưng vẫn không ngăn được. Kiếm khí xé nát tất cả lửa, Xích Đếchết tại đây.
U Vô Cầu biến thành một đoàn sáng tan biến. Gã vẫn không chặn được công kích từ ban đầu văn tự chính tự, tà ma ngoạiđạo như gã sợ nhất chính là chính tự. Thật ra trong ba mươi văn minh, hồ chi văn minh cũng sợ chính tự, cùng là tà ma ngoại đạo.
Bên cạnh Nam Hoa Chân Nhân và Phong Khiếu Thiên đều biến sắc mặt.
Vậy là xong rồi!
Vốn cho rằng lần này cả ba sẽ tiêu đời trong tay ba người Duy Nhất Đế, Lục Nguyên chết trước rồi tới hai người họ. Không dè Lục Nguyên trở tay một kiếm giết hết Duy NhấtĐế, Xích Đế, U Vô Cầu. Chỉ dùng một kiếm mà thôi, Lục Nguyên đã mạnh đến mức này.
Lúc trước luôn nói Lục Nguyên sợ Hoang Chi Tử, hơn hai năm không lộ mặt, chỉ là tang gia bại khuyển. Ai dám nói Lục Nguyên là tang gia bại khuyển? Đùa gì vậy, có tang gia bại khuyển nào mạnh thế không?
Hơn hai năm qua Lục Nguyên biến mạnh rất nhiều.
Hơn hai năm trước Lục Nguyên một chọi một e rằng đánh không lại Duy Nhất Đế, giờ một kiếm đã dễ dàng diệt người như Duy Nhất Đế.
Lục Nguyên thật đáng sợ.
Hết cách, chủ yếu là hơn hai năm nay Lục Nguyên trưởng thành mà không xuất hiện trước mắt người mọi người. Đầu tiên là đi tà kiếm văn minh đại náo một trận, nhưng ở xa tại di thất địa căn bản không bao nhiêu người nhận được tin, tiếp đó là theo Nho Chi phó chủ văn minh tu hành, dùng cái tên Lý Thái Sử ở Đổ Tiên Đảo chơi lớn một hồi.
Cho nên cơ bản đối với công chúng thì Lục Nguyên có hơn hai năm khoảng trống khiến rất nhiều người nghi ngờ Lục Nguyên là tang gia bại khuyển.
Nhưng lần này ở trước mặt mấy người kia Lục Nguyên chứng minh mình đã trở lại, hơn nữa không phải chó tang về.
Lục Nguyên nhẹ búng kiếm, nói:
- Ai, vốn chỉ một kiếm là giải quyết hết vấn đề nhưng hơn hai năm không dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm, lần này kiềm không được muốn biểu diễn chút, dùng hoa lệ chút. Dưỡng Ngô, chúng ta phối hợp không tệ nhỉ.
Đây là lời nói thật, từ khi Dưỡng Ngô tiên kiếm bị Hoang Chi Tử chấn gần như đứt đoạn thì không dùng nữa, sau đó tuy có chính khí cửu tầng sửa lành lặn nhưng thực tế không sử dụng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
-----oo0oo-----
Chương 1219: Con đường dài nhất(thượng)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ở nho chi văn minh hắn luôn dùng Truyền Chính Tiên Thư. Bây giờ bắt đầu dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm, cảm giác dùng kiếm hoàn toàn khác với tiên thư. Dùng Truyền Chính Tiên Thư luôn có cảm giác cách ly, mà dùng kiếm thì không có cảm giác cách ly, vừa vào tay tựa như lão bằng hữu lâu không gặp lại.
Thoải mái!
Dùng Truyền Chính Tiên Thư vẫn là thấy không sướng gì cả, dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm mới chân chính sung sướng, sướng đến cực điểm.
Lục Nguyên một kiếm chém chết đối phương, ba người nàyđối với mình tràn đầy sát ý, chết là đáng. Sau đó Lục Nguyên vuốt ve trường kiếm của mình, ngón tay sờ kiếm, vuốt chỗ khe nứt. Vết nứt duy nhất của Dưỡng Ngô tiên kiếm là ở đây, dù trong hư không đường nhưng hắn cảm giác cách Hoang Chi Tử ngày càng gần. Lục Nguyên chiến y hừng hực, lại lần nữa đối mặt Hoang Chi Tử thì sao! Lục Nguyên nhiệt huyết sục sôi, cũng nghe tiếng Dưỡng Ngô tiên kiếm khẽ kêu.
Lục Nguyên nhìn hướng Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên, nói:
- Nam Hoa môn chủ, Phong môn chủ, cửa này chắc tính thông qua rồi?
- Đương nhiên là tính.
Nam Hoa Chân Nhân gật đầu, vẫn bị Lục Nguyên làm chấnđộng, một kiếm phong hoa.
Lập tức ba cửa động trường đấu bỗng giải phong.
Phong Khiếu Thiên nói:
- Trận chiến này toàn là công lao của ngươi, hãy chọn một lối vào đi.
Lục Nguyên tùy tiện chọn lối vào động bên trái, tiến vào.
Tiến vào cửa động bên trái, lần thứ hai tiến vào hư khôngđường, hắn thấy bên trong có một hàng chữ: 'Chúc mừng thông qua đấu trường, đó là nửa đường hư không đường, bây giờ là bắt đầu nửa đoạn sau. Hư không đường nửa đoạn sau chỉ có một đặc điểm, chính là dài.'
'Nửa đoạn sau không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ là dài, hơn nữa đây là dài nhất trong hai vạn hư không đường.
Chớp mắt Lục Nguyên phát hiện điểm khó của nửa đoạn sai hư không đường, dài!
Dài sẽ mất nhiều thời gian.
Cần nhiều thời gian thì có khả năng xếp sau một vạn năm ngàn người, không tới được cả Văn Minh Thánh Địa Môn thì tất nhiên tự động thua.
Nghe đến gợi ý này rồi không thấy có thêm gì nữa, Lục Nguyên lập tức cưỡi kiếm quang lấy tốc độ nhanh nhất bayđi. Bây giờ đã nói đặc điểm lớnn hất của nửa đoạn sau hư không đường là dài, dài nhất hơn hai vạn hư không đường thì tất nhiên phải nghĩ đến chữ dài, phải nắm chắc mỗi một giây, chậm chút là tiêu đời.
Lục Nguyên gần như tăng tốc độ đến cực hạn. Tốc độ hiện nay của Lục Nguyên nhanh cỡ nào chứ, chớp mắt ngự kiếm nhanh đến không nói nên lời, khoảng cách ngàn dặm giây lát qua, vạn dặm cũng không mất bao lâu.
Nhưng hư không đường này đúng là quá dài.
Không chỉ vấn đề dài mà còn cong cong quấn quấn.
Lục Nguyên lập tức phát hiện mình không thể phát huy tốcđộ đến mức tận cùng. Bởi vì thỉnh thoảng phải rẽ ngoặt, bất cẩn là sẽ đập vào không gian bình chướng, cảm nhận không tốt lắm. Lục Nguyên không ngừng khống chế tốc độ, với tốcđộ siêu nhanh khống chế chuyển hướng, cái này cần rất nhiều tinh lực mà còn đang gấp nữa.
Nhanh!
Quẹo cua!
Lại nhanh chút!
Nguy hiểm quẹo cua!
Lại quẹo!
Chết tiệt, vẫn là rẽ ngoặt!
Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người gặp gỡ khác nhau trong hai vạn con đường. Lục Nguyên không biết những người khác đã tới Văn Minh Thánh Địa chưa, chỉ cảm thấy mình tốn thời gian trong hư không đường này rất là nhiều, mình có thể đuổi kịp danh ngạch một vạn năm ngàn người đi tới Văn Minh Thánh Địa hay không?
Lần này phải liều nhân phẩm!
Hết cách rồi, đụng phải trong hai vạn hư không đường cái dài nhất thì chỉ đành xem nhân phẩm của mình là dở đến cực điểm hay không, có đuổi kịp một vạn năm ngàn người cuối cùng không.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Đây là mặt đất do ánh sáng làm thành như không có thật thể, chỉ có ánh sáng. Những ánh sáng như biến thành từngđoàn mây trắng, từng đóa hoa sen. Mây trắng và hoa sen vô cùng thánh khiết, còn có đủ các loại quang hoa khác đều có tại đây.
Đây chính là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Vô số ánh sáng hợp thành tất cả, có hơn hai vạn hư khôngđộng. Từng hư không động tỏa ra ánh sáng, đại biểu có người đi ra. Ở không xa treo một tấm bảng con số, biểu hiện đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn xuất hiện bao nhiêu người, hơn một vạn năm ngàn người là thất bại.
Giống như Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Võ ThánhĐế Tử, những đế tử nổi danh sớm đến. Đám người giống Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, Khổng Minh Đức cũng tới hết rồi. Họ ở trong hư không đường đúng là gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vậy thì sao chứ, họ đều là hạng kinh nghiệm tràn đầy, dựa vào thực lực và kinh nghiệm khắc phục khó khăn giết tới đây.
Họ cùng nhìn hướng bảng số, đã lên tới một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ một người.
Vèo, lại ra một người, chính là môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm, một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ hai người.
Lát sau lại vèo một tiếng, đi ra một người, chính là Nam Hoa Chân Nhân từng gặp Lục Nguyên ở đấu trường, cuối cùng nhờ vào hắn phát huy xuất sắc mà qua trót lọt. Bây giờ đã là một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người.
Số người có mặt đã đến một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người, giờ là bất ngờ lớn.
Ngươi hỏi bất ngờ lớn cái gì?
Hoang Chi Tử vậy mà không có xuất hiện. Không sai, Hoang Chi Tử làm cho người ta chú ý nhất, rất có khả năng là mạnh nhất trong đám người này vậy mà chưa xuất hiện. Giờcách kết thúc một vạn năm ngàn người chỉ còn một trăm sáu mươi lăm người. Nếu cuối cùng trong một trăm sáu mươi lăm người không có mặt Hoang Chi Tử thì gã sẽ bịđào thải thật sự.
Sẽ không xuất hiện chuyện buồn cười như thế chứ?
Hoang Chi Tử gần như là mạnh nhất trong tập thể, kết quảchưa tiến vào Văn Minh Thánh Địa đã suýt bị đào thải.
Nếu mà thật sự ra việc này thì vui lắm đây.
Đám người bàn tán xôn xao, rốt cuộc Hoang Chi Tử tại sao không đến?
Pháp Thánh Đế Tử cau mày, tuy gã bị thương dưới tay Hoang Chi Tử nhưng phải thừa nhận Hoang Chi Tử rất mạnh, theo lý thì trong hai vạn hư không đường không khả năng không có mặt Hoang Chi Tử, trừ con đường đó. Trong hai vạn con đường có một được gọi là con đường khó khăn nhất, xác suất thông qua con đường đó là số không!
Không sai, là số không!
Từ xưa đến nay không có một ai thông qua con đường đóđược.
Nghe nói con đường khó đó tầng tầng hiểm trở, nếu Hoang Chi Tử gặp được là con đường khó khăn thì khả năng thông qua rất nhỏ.
- Các ngươi nói xem bây giờ Hoang Chi Tử còn chưa xuất hiện là vì sao?
- Chắc sẽ không thật sự gặp con đường khó khăn nhất đi?
- Nếu như là con đường khó khăn nhất thì vui rồi đây, Hoang Chi Tử sẽ bị đào thải, không thể vào được Văn Minh Thánh Địa.
- Hoang Chi Tử mà không vào Văn Minh Thánh Địa thì cơ hội của chúng ta đến rồi.
Có một số người thực lực mạnh mẽ nghe nói Hoang Chi Tửcó khả năng không vào Văn Minh Thánh Địa được thì mặt mày hớn hở. Nếu Hoang Chi Tử đi thì chắc chắn sẽ chiếm cứnhiều tài nguyên, không ngờ mọi người may mắn thế, dễdàng đào thải Hoang Chi Tử có khả năng mạnh nhất.
Khi mọi người bàn tán xôn xao thì luồng sáng chợt lóe, Hoang Chi Tử mặc ngọc chiến bào tay cầm Hồng Hoang Thần Kích sải bước đi ra. Trên mặc ngọc kỳ lân chiến bào có một chút dấu vết bị chém nhưng gã tinh thần tràn đầy, toàn thân không vết thương. Đây là người thứ một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi sáu.
Đáng tiếc thật, thật là tiếc quá đi, chỉ kém một chút xíu nữa là có thể đào thải Hoang Chi Tử rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
-----oo0oo-----
Chương 1220: Con đường dài nhất(hạ)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hoang Thánh Đế Tử tiến lên đón nói:
- Sao lần này trễ như vậy mới tới?
Thực lực của Hoang Thánh Đế Tử yếu hơn Pháp Thánh ĐếTử một chút tất nhiên không sánh bằng Hoang Chi Tử, hơn nữa gã cũng biết dù là thân phận thánh tử nhưng trong mắt chủ thái cổ văn minh, gã không quan trọng bằng Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử.
- Đụng phải con đường khó khăn nhất mất xíu công sức.
Quả nhiên! Hoang Chi Tử gặp phải từ xưa đến nay xác suất thông qua là số không, con đường khó khăn nhất.
Nhưng cho dù là vậy thì gã vẫn không bị thương chút nào thông qua. Trình độ cường đại của Hoang Chi Tử quá đáng sợ, lần này Văn Minh Thánh Địa có mặt gã thì e rằng sẽ khó khăn rất nhiều.
Có mấy người xì xào nói:
- Phải ròi, Hoang Chi Tử đã tới thì Lục Nguyên đâu?
Có người cười lạnh bảo:
- Hơn hai năm trước Lục Nguyên bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng suýt chút bị giết, giờ chỉ là tang gia bại khuyển thôi. Có Hoang Chi Tử ở thì Lục Nguyên nào dám xuất hiện.
Trước kia Lục Nguyên chưa từng mất tích như vậy, lần này bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng biến mất hơn hai năm, không thể không làm người nghi ngờ hắn bị gã hù vỡ tim.
Có người nói:
- Lục Nguyên dù gì cũng là khí vận đệ bát tử, chắc là không khiếp chiến như vậy đâu.
Một vạn bốn ngàn chín trăm lẻ năm người.
Một vạn bốn ngàn chín trăm hai mươi người. Cho đến bây giờ thì Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm ba mươi lăm người. Xem ra khả năng Lục Nguyên xuất hiện ngày càng nhỏ.
Một vạn bốn ngàn chín trăm sáu mươi lăm người. Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.
Một vạn bốn ngàn chín trăm tám mươi ba người. Lục Nguyên vẫn không lộ mặt. Pháp Thánh Đế Tử lắc đầu, hơn hai năm qua gã không có tin tức của Lục Nguyên, vốn tưởng lần này ở Văn Minh Thánh Địa sẽ trông thấy hắn nhưng bây giờ không ngờ chẳng thể gặp được hắn. Nhưng Lục Nguyên không xuất hiện cũng đúng thôi, Hoang Chi Tửquá khủng bố, gã muốn giết người thì không ai còn sốngđược.
Pháp Hoàng Đế Tử cười nói:
- Pháp Thánh Đế Tử, xem ra Lục Nguyên sẽ không xuất hiện, bây giờ hắn đã là tang gia bại khuyển.
Gã vô cùng sung sướng, gã tranh quyền của Pháp ThánhĐế Tử, mắt thấy Lục Nguyên ngày càng mạnh có thể giúp ích cho Pháp Thánh Đế Tử thì lo âu, nhưng giờ Lục Nguyên khiếp chiến khí thế giảm sút, sau này thành tựu của Lục Nguyên ghê gớm lắm là cỡ Kiếm Chi Tử thôi.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm người. Xuất hiện là một yêu hồ thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh, là người hồ chi văn minh,
Thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh vỗ ngực, nói:
- Hú hồn thật, suýt chút không đuổi kịp.
Động tác vỗ bộ ngực của nàng rất quyén rũ, hấp dẫn không ít người chú ý.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu người, bước ra là một người đàn ông lạnh lùng hắc y hắc quan, người này tự xương là Dạ Câu Hắc, cũng là nhân vật nửa bước thếgiới cảnh. Gã đi ra nhìn số liệu thở phào một hơi. Không phải nói xếp càng đằng trước thì càng mạnh, hai vạn conđường mỗi cái tình huống khác nhau, cho nên không chia mạnh yếu, chỉ cần trước một vạn năm ngàn người là tính thành công.
Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, đi ra là một thanh y thanh niên vác kiếm trên vai. Lục Nguyên, là Lục Nguyên, Lục Nguyên rốt cuộc xuất hiện! Lục Nguyên thở hắt ra, nhìn con số, một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, nguy hiểm thật. Chết tiệt, được gọi là con đường dài nhất không cho người sống mà, mình khó khăn lắm mới tới nơi, lần này cực kỳ hiểm.
Pháp Thánh Đế Tử đi tới hỏi:
- Xa, sao bây giờ mới đến?
- Gặp phải con đường dài nhất trong hai vạn đường, hoàn toàn nhờ vào nhân phẩm tới tới.
- Con đường dài nhất.
Pháp Thánh Đế Tử nhíu mày, con đường dài nhất dĩ nhiên không khó bằng con đường khó khăn nhất mà Hoang Chi Tử thông qua nhưng cũng xem như gian nan. Con đường dài nhất này xác suất cũng rất thấp, không biết bao nhiêu người gục ngã tại đây, vậy là có thể thông qua một vạn năm ngàn người đầu cũng coi như may mắn.
Ánh sáng chợt lóe, người thứ một vạn năm ngàn bước ra. Tên này cũng may mắn, đuổi kịp một vạn năm ngàn người. Người này chính là Tiền Sinh Tiền của tiền chi văn minh. Tiền chi văn minh là một văn minh khá đặc biệt, lấy tham lam yêu tiền tâm tu hành, vũ khí thường là kim nguyên bảo, đồng tiên, mỗi thứ có tác dụng riêng. Đấu với người tiền chi văn minh luôn bị chiêu thức quái dị bị thương.
Tiền Sinh Tiền là tên mập mạp, thở hổn hển nói:
- Rốt cuộc đuổi kịp, nguy hiểm quá à nhưng may là đại nạn không chết, người cuối cùng sẽ có hậu phúc. Lần này tu hành Văn Minh Thánh Địa ta nhất định phát tài to, được rất nhiều ích lợi, ha ha ha ha!
Khi người này cười lộ ra hai cằm, bộ dạng phú quý khí phái.
Một vạn năm ngàn người rốt cuộc tới đủ, số người còn lại mặc kệ cách Văn Minh Thánh Địa Môn gần cỡ nào cũng bịđào thải, hướng thông đến Văn Minh Thánh Địa khép kín, người còn lại chỉ đành theo đường cũ trở về, xem như họ thất bại.
Năm ngàn người này không cam lòng, dù gì được đến danh ngạch Văn Minh Thánh Địa không dễ mà bây giờ bị đào thải, nhưng không còn cách nào khác, sự thật tàn khốc, họ bị đá khỏi cuộc chơi.
- A, Lục Nguyên, ngươi to gan lắm, còn dám xuất hiện trước mặt ta.
Hoang Chi Tử phát hiện Lục Nguyên, tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, lo hành hổ bộ đi tới. Gã khí thế kinh thiên, đi qua đâu thì người khác tự động thụt lùi nhường con đường cho gã.
Đây chính là Hoang Chi Tử thần trong thần, ma trong ma.
Hoang Chi Tử vô cùng bá đạo, gã muốn Lục Nguyên chết thì hắn phải chết.
Hoang Chi Tử quát dìa:
- Nếu ngươi gã đến thì chết tại đây đi!
Giọng điệu của gã vô cùng bá đạo, dường như trong tay gã nắm giữ tất cả sinh mệnh.
Lục Nguyên phát hiện kiếm đang không ngừng run rẩy, đó là hưng phấn, mình cũng rất phấn khởi. Mối thù năm đó bịHoang Chi Tử đánh bại khắc sâu trong lòng, giờ rốt cuộc gặp lại, trong lòng tuôn trào vô hạn chiến ý.
- Hoang Chi Tử, ngươi muốn chiến thì chiến!
Hay cho Lục Nguyên, đối mặt Hoang Chi Tử cường đại không gì sánh được mà không hề yếu thế, nói là muốn chiến thì chiến.
Pháp Thánh Đế Tử đầu óc xoay nhanh nghĩ ra một cách.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Hoang Chi Tử tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, sát khíđằng đằng, bộ dáng muốn giết chết Lục Nguyên.
Lục Nguyên khóe môi nhếch lên muốn cùng Hoang Chi Tử so cao thấp.
Pháp Thánh Đế Tử lên tiếng nói:
- Hoang Chi Tử, đây là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn. Mọi người đều biết nếu dùng pháp lực ở trước Văn Minh Thánh Địa Môn, đặc biệt là pháp lực cấp độ như ngươi dễdàng khiến không gian thác loạn, dẫn đến Văn Minh ThánhĐịa Môn không mở ra. Không lẽ ngươi muốn vì lý do cá nhân mà khiến tất cả mọi người không thể vào Văn Minh Thánh Địa sao?
Pháp Thánh Đế Tử nói vậy đa số người nhìn hướng Hoang Chi Tử. Văn Minh Thánh Địa khó mà mở ra một lần, nếu vì Hoang Chi Tử mà không thể đi vào thì tất cả sẽ không mặc cho gã làm gì thì làm. Hoang Chi Tử có chỗ dựa rất cứng nhưng có mặt rất nhiều người xuất thân từ ngũ đại cổ văn minh. Hoang Chi Tử thực lực cực mạnh, tại đây có không ít tên mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, không sợ gã bao nhiêu.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.