Ngữ khí lão gia hỏa có chút quái dị:
Nói chúc mừng ngươi là bởi vì… Chúc mừng ngươi, tiểu tử. Thân thể ngươi đã dung hợp một lượng lớn nguyên tố sinh mạng. Hiện tại, trình độ cứng rắn nhục thể của ngươi, chỉ sợ là, cho dù là cường giả thần cấp tu luyện mấy vạn năm cũng không có được thân thể hoàn mỹ như ngươi vậy. Nếu như ngươi muốn, ngươi thậm chí có thể trở thành một quái vật siêu cường có tấm thân bất tử bất diệt… Cá nhân ta kiến nghị, ngươi hẳn nên hạ quyết tâm tu luyện vũ kỹ. Bằng vào nhục thân siêu cường như vậy, ngươi sẽ trở thành một võ giả siêu mạnh.
Đỗ Duy miễn cưỡng cười cười:
- Vậy…Còn chia buồn?
Chris trầm ngâm một lát, hắn bối rối khẽ cười:
- Ngươi nên nói lời tạm biệt với ma pháp đi. Tiểu tử! Ý thức không gian của người đã hoàn toàn đi đứt, cho dù ngươi có tu dưỡng tốt rồi, tinh thần lực chẳng qua cũng sẽ chỉ bằng một người bình thường mà thôi. Ma pháp này…đời này ngươi không cần nghĩ đến nữa. À, đương nhiên, lấy nhục thân hiện tại của ngươi, ngươi chí ít có thể sống hơn một vạn năm. Nếu như ngươi không từ bỏ, khổ luyện tinh thần lực, qua ba nghìn năm sau có lẽ có thể tu luyện đến trình độ ma lực trước khi ngươi thụ thương.
Ba…Ba nghìn năm?
Đỗ Duy rất muốn trừng to mắt cùng Chris cãi nhau mấy câu, nhưng là, hiện tại hắn không có tinh thần để làm chuyện như vậy, cho nên hắn chỉ giãy dụa một cái. Hơi mở miệng, không nói gì thêm.
Rất nhanh, Chris đem “thương thế” trước mắt của Đỗ Duy đối với Đỗ Duy giải thích một lượt.
Đỗ Duy cũng lập tức minh bạch một sự thực: sợ rằng, mình có lẽ thật sự phải nói lời tạm biệt với ma pháp rồi.
Cho dù là người bình thường hay ma pháp sư, trong sinh hoạt ngày thường đều phải tiêu hao tinh thần lực, mà lúc mệt mỏi do tiêu hao nhiều, là lúc cần phải ngủ một giấc, hoặc giả là minh tưởng (nếu là ma pháp sư). Sau khi tiến vào trạng thái ngủ sâu, tinh thần lực sẽ chậm rãi bổ sung.
Mà ma pháp sư cường đại là loại người có thiên phú về mặt này khá mạnh, tinh thần lực khôi phục chẳng những so với thường nhân nhanh hơn, mà lại càng nhiều hơn, mà còn là do tu luyện, càng lúc càng mạnh.
Nhưng với Đỗ Duy hiện tại… Ý thức không gian của hắn bản nguyên đã bị xé rách thành mảnh vụn, với kết quả này, tinh thần lực của hắn cực độ hư nhược. Ngay cả một người bình thường cũng không bằng.
Mà, hắn cần phải tu dưỡng, sợ rằng còn cần phải trong một đoạn thời gian tương đối dài. Nhưng nào đã xong, do nguyên bản trong ý thức không gian hắn đã bị hủy quá triệt để, tu vi tinh thần lực của hắn sau này, cũng chỉ có thể khôi phục đến mức một người bình thường – thậm chí còn yếu hơn một ít.
- Nói cách khác. Sau này, cho dù ngươi tu luyện ra vũ kỹ cường hãn, nhưng tinh thần ngươi so với người bình thường thì khác một chút. Ngươi sẽ khá dễ mệt nhọc, cũng sẽ tham ngủ hơn so với người bình thường… Mà, ngươi trong ngày thường, tốt nhất nên bảo trì tâm tình bình hòa, không nên có quá nhiều kích động. Bởi vì một khi ngươi kích động, tinh thần lực sẽ trong nháy mắt tiêu hao một lượng lớn, kích động sẽ tạo thành hưng phấn về mặt tinh thần. Nhưng sau đó, ngươi sẽ dễ dàng mệt nhọc! Cho nên…
- Cho nên, ý ngươi là, ta tốt nhất nên trở thành một kẻ khổ tu, thanh tâm quả dục.
Đỗ Duy thở dài than thở.
Hắn rất chán nản.
Đối với ma pháp và võ đạo, Đỗ Duy có khuynh hướng thiên về con đường ma pháp. Cho dù sau khi hắn tu luyện Đại Tuyết Sơn thể thuật, tố chất thân thể được đề cao đến mức cực đại hay lúc còn bé không tồn tại chướng ngại khi tu luyện vũ kỹ, hắn cũng không nghĩ đến việc trở thành một cao thủ võ đạo.
Hắn ưa thích ma pháp hơn, bởi vì ma pháp… so ra khá dễ dàng lười biếng. Thân là võ giả, chính mình cần phải cầm lấy đao thương cùng người chém giết. Mà ma pháp sư, chỉ cần núp phía sau xướng chú ngũ là được rồi – đương nhiên là nhẹ nhàng hơn một chút rồi.
Mà hiện tại…Ma lực mình khổ tu mười mấy năm, một phát toàn bộ đều đi đứt. Lại biến thành một thân bất tử có nhục thể biến thái?
Sau này lúc gặp phải đối thủ, mình phải làm thế nào? Không có ma pháp, không có chú ngữ, giống như mấy tên kỵ sĩ kia múa kiếm lên cùng người chặt chém sao?
- Thôi được rồi… Nhưng mà ta còn một vấn đề
Đỗ Duy vẫn nằm nguyên tại chỗ:
- Vì cái gì, ta hiện tại không động đậy được? Ta, hiện tại, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.
- Ách…Đây là bởi vì ngươi tinh thần quá hư nhược.
Chris than thở:
- Tinh thần lực ngươi hiện tại, so rằng so với một đứa trẻ, không mạnh hơn được bao nhiêu. Ngươi cần phải có một thời kỳ khôi phục rất dài, mới có thể khôi phục đến mức của một người bình thường. Trước lúc đó, với tinh thần lực hư nhược của ngươi, thậm chí ngươi rất khó khống chế cơ thể mình. Nói cách khác, ngươi hiện tại cũng tương đương với một đứa trẻ… Thuận tiện nói thêm chút, ngươi thậm chí có khả năng đái dầm.
- Ta…
Đỗ Duy phát hỏa, chẳng qua, khi cơn giận mới phát ra, Đỗ Duy lập tức cảm thấy một cơn mệt nhọc cực độ. Hắn sợ đến mức gấp gáp đè nén cơn giận xuống.
Đái dầm? Ngươi nói là đái dầm?
Lão tử từ khi xuyên việt đến cái thế giới này, lúc nhỏ cũng chưa từng có đái dầm! Hiện tại đã hai mươi tuổi, ngươi lại bảo ta sau này có khả năng đái dầm?
- Đừng nóng giậng, chỉ là trong thời kỳ khôi phục, ngươi có khả năng như thế. Chỉ cần qua khỏi thời kỳ khôi phục, ngươi sẽ trở thành một người trưởng thành bình thường. Đương nhiên…không làm ma pháp sư được.
Đỗ Duy vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt hắn chuyển hướng đến Bạch Hà Sầu. Có điều, Bạch Hà Sầu lại nhìn Đỗ Duy, lặng lẽ gật đầu, khiến Đỗ Duy lập tức nản lòng.
Cả Bạch Hà Sầu cũng nói vậy, xem ra mình…
- Bất quá, về mặt lý luận mà nói, ngươi cũng không phải không có khả năng sử dụng ma pháp.
Bạch Hà Sầu cẩn thận nghĩ:
- Vấn đề hiện tại của ngươi là…Tinh thần lực không được bổ sung! Cho dù là ngươi minh tưởng hay ngủ một giấc, việc tự bổ sung tinh thần lực là phi thường nhỏ yếu. Không đủ để ngươi hao tổn cho việc sử dụng ma pháp. Cho nên, nếu ngươi muốn sử dụng ma pháp, trừ phi có cách khác để bổ sung tinh thần lực… Tỷ như, tinh thần lực ngoại lai.
Tiếp theo, Bạch Hà Sầu nói:
- Bởi vì, tinh thần lực của mỗi người đều hoàn toàn bất đồng, người khác không có cách nào đem tinh thần lực trực tiếp rót vào ngươi. Ta có thể làm được cũng chỉ là rót một tia lực lượng vào không gian ý thức của ngươi. Thôi động bản nguyên ý thức ngươi chuyển động… Nhưng cũng không phải là ta trực tiếp đem tinh thần lực rót vào ngươi, làm vậy, ngược lại sẽ khiến tinh thần ngươi thác loạn.
- Ý ngươi là…
- Trừ phi trên thế giới này ngoài ngươi ra, cũng có người có cùng dạng tinh thần lực như ngươi. Đem tinh thần lực của người kia mà rót vào cho ngươi, ngươi lại có thể sử dụng ma pháp… Nhưng đó là tinh thần lực ngoại lai rót vào ngươi. Ngươi dùng sẽ hết. Ngươi một khi dùng hết, ngươi sẽ lại biến thành bộ dáng như thế này. Điểm then chốt là, chính ngươi không có cách nào sinh ra tinh thần lực mới.
Nhãn thần Đỗ Duy lập tức trở nên ảm đạm – trên thế giới này ngoài mình ra?
Có lẽ Aragon và Đỗ Duy 1 có thể, nhưng ký ức trong cái vi chương kia đã bị chính tay mình hủy sạch.
- Tất phải là tinh thần lực chính mình…
Đỗ Duy vô ý thức nhìn vào thứ trên ngón tay mình. Đang tiếc, trong ngày thường, hắn còn đem tinh thần lực tồn trữ trong giới chỉ. Nhưng trong cuộc chiến trước đó, giới chỉ ngũ thải thạch đều đã tiêu hao hết.
- Chẳng lẽ, bản nguyên ý thức không gian của ta không có cách nào tạo lại? Không do chính mình bổ sung thì không thể được.
- Chí ít ta làm không được.
Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Ta tưởng, sợ rằng những cường giả thần cấp khác cũng không làm được, ngươi chỉ có thể chính mình chầm chậm tu luyện.
Tuy luyện…vài ba ngàn năm?
Đỗ Duy tuyệt vọng.
Nhìn vào bộ dáng chán nản của Đỗ Duy, Chris lại đột nhiên vỗ vỗ bàn tay, có ý dùng ngữ khí phấn chấn cười nói:
- Được rồi, Đỗ Duy, chúng ta nói đến điểm cao hứng đi, đừng cúi đầu chán nản vậy nữa. Ngươi xem, hiện tại ngươi đã giúp ta vượt ngục thành công. Ta sẽ cho ngươi chỗ tốt! Ừ…Ngươi có muốn học võ kỹ cao đẳng của ma tộc không? Ta có thể dạy ngươi, nhục thân hiện tại của ngươi rất thích hợp…
- Ta… muốn trở về.
Đỗ Duy đột nhiên thấp giọng nói một câu như vậy: “
- Ta còn có sự tình muốn làm.
- Ta cần một cái nhục thân.
Chris đề ra vấn đề của hắn:
- Ta ban đầu định sử dụng thân thể Solomonds, nhưng hiện tại… Đỗ Duy, cái thân thể này đã bị hư tổn rất nghiêm trọng. Ta không thể lãng phí ma lực để tu bổ nhục thể to lớn như vậy, cho nên, Đỗ Duy, đưa Lệ Quang Tinh Trụy cho ta. Ta muốn đem cái thân thể này tu bổ một chút.
Đỗ Duy thân thể trôi nổi trong không trung, hắn đang bên mình của Bạch Hà Sầu. Một ngón tay Bạch Hà Sầu mang theo một tia ma lực, giống như kéo theo một con búp bê gỗ, mang Đỗ Duy nhè nhẹ treo lên rồi đi ra ngoài.
- Thân thể?
Đỗ Duy nhíu mày:
- Chris, trước kia ngươi không nói ngươi muốn dùng cái thân xác này…Nhục thể của Long thần quá lớn, ngươi có thể đem nó biến nhỏ hơn ư?
- Biến nhỏ…
Chris cười khổ:
- Có thể là có. Chẳng qua cần phải có thời gian, thân xác to lớn như vậy, ta cần có thời gian thích ứng để dung hợp. Qua một thời gian ngắn mới có thể sử dụng biến hình thuật.
- Ngay cả ngươi sử dụng biến hình thuật cũng không có cách nào có thể bảo trì hình thức nhỏ bé được.
Trong ánh mắt Đỗ Duy chớp lên một tia gian trá.
Chris cũng không phải là kẻ ngốc. Nó lập tức nhìn ra dụng ý của Đỗ Duy.
Tên tiểu tử này, hắn cũng có chủ ý đối với thân thể Long thần a!
Thân thể Long thần, là thứ tốt tuyệt hảo.
Ban đầu Đỗ Duy dùng vảy của hoàng kim long làm ra mười hai cái áo giáp kim sắc, còn như hiện tại, dùng vảy của Long thần thì sao đây?
Đây chính là “Long thần chiến giáp” hàng thật, giá thật a!
Mà thân xác to lớn của Long thần này có thể làm được bao nhiêu áo giáp a! Một ngàn cái? Một vạn cái?
Còn nữa, nếu như quả có thể đem xương cốt của Long thần luyện chế thành rồng xương… trời trời! Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta kích động a!
- Không được, cái thân xác này là của ta.
Chris lập tức kiên định lắc đầu:
- Ta cần cái thân xác này, tại đây, ta có thể bảo trì hình thức của linh hồn. Nhưng một khi đi ra, nếu ta không có nhục thân, năng lượng sẽ nhanh chóng tiêu hao sạch, ta sẽ chết.
- Ta có một nhục thân tốt cho ngươi tạm thời sử dụng.
Đỗ Duy cười cười:
- Ừ, yêu cầu của ta cũng không tính quá nhiều. Long thần nhục thân, ta chỉ cần một chút vảy rồng, đương nhiên, nếu có thể có vài cây xương rồng mà nói…
Chris vừa nghe đến “Giao dịch” hắn liền cười:
- A, lại muốn cùng ta làm giao dịch ư? Nói, nói ngươi có thể cho ta cái gì?
- Một nhục thân của hoàng kim long. Hoàn chỉnh, không sứt mẻ. Mà lại còn là nhục thể của một hoàng kim long còn trẻ đã thành niên, hết thảy đều rất hoàn hảo.
Đỗ Duy cười cười:
- Nó sinh tiền, còn là Tam vương tử của Long tộc. Bất quá, trong lúc ta không cẩn khi làm thí nghiệm, đem ý thức của nó hủy sạch. Có điều để cho ngươi dùng cũng rất tốt.
- Hoàng kim long? So ra không hơn Long thần. Có điều tính vậy cũng không sai, mà thể tích cũng không quá lớn. Lúc dùng biến hình thuật cũng giảm thiểu rất nhiều ma lực tiêu hao.
Chris trầm ngâm một lát:
- Được rồi. Ngươi đưa nó cho ta. Có thể dùng nó làm nhục thân thứ hai của ta. Bất quá, thân xác Long thần, ta chỉ có thể cho ngươi…
- Một ngàn vảy rổng, năm trăm thước xương rồng.
Đỗ Duy lập tức ra giá.
- Không có cửa! Một ngàn vảy rồng, chẳng lẽ ngươi để ta sau này phụ thể Long thần toàn thân trần trùng trục ư? Một trăm phiến vảy rồng. Xương cũng không thể cho ngươi năm trăm thước. Ta cũng không muốn thành một con rồng tàn tật, nhiều nhất chỉ…một trăm thước.
Sau khi Chris ra điều kiện, Đỗ Duy lập tức kêu:
- Thành giao!
Hắn dường như sợ Chris đổi ý.
Kỳ thực hắn biết mình đã lời! Một trăm phiến vảy Long thần cùng một trăm thước xương Long thần: giá trị tuyệt đối cao hơn nhục thân của một hoàng kim long! Mà lại, thân thể Long thần lớn như vậy! Mỗi mảnh vảy rồng có thể chế tạo ra một bộ áo giáp sáo trang (mũ sắt).
Còn về một trăm thước xương rồng…
- Ta biết ngươi có ý đồ gì, tiểu tử.
Chris nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi muốn dùng vảy rồng để chế tạo vũ khí ư? Nực cười… Ngươi cho rằng vảy của Long thần dễ dàng luyện chế như vậy sao? Còn có long cốt, ngươi muốn dùng nó để luyện chế tử linh sinh vật? Hừ…Ngươi hiện tại đã không còn là ma pháp sư. Làm sao luyện chế? Đừng nói đến luyện chế. Luyện chế xong, ngươi làm cách nào mà triệu hoán a.
Đỗ Duy không nói.
Chẳng qua hắn đã rất nhanh cưỡng ép chính mình vượt qua tâm lý chán nản.
Không phải ma pháp sư?
Không quan hệ! Lão tử là công tước! Là viện trưởng ma pháp học viện! Trong nhà, hai lão bà đều là đại ma pháp sư!
Tuy hiện tại là chính mình đã trở thành một võ sĩ đơn thuần. Nhưng mà, tệ nhất, sau này lão tử xuất môn, bên người mang theo một đại đội ma pháp sư hỗ trợ!
- A! Còn có! Những ma pháp bảo thạch thu được từ trong thân thể Long thần. Toàn bộ đều thuộc về ta.
Đỗ Duy lại lớn tiếng nói:
- Đừng quên, đây là do chính ngươi đáp ứng ta. Ta có thể tùy tiện cầm!
Trong lòng hắn nghĩ, có nhiều như vậy ma pháp thủy tinh cùng bảo thạch thượng phẩm, đủ để đem đội ma pháp hộ trợ của mình vũ trang đến tận răng! Cho dù thủ hạ là một ma pháp học đồ cấp thấp, ta cũng trang bị cho hắn ma trượng bằng gỗ hồ đào cao cấp!
Gỗ hồ đào khó kiếm? Hừ, hiện tại ta có Lệ Quang Tinh Trụy, sau này nước suối Thanh Xuân Bất Lão cùng với Thì Quang Lưu Thệ không phải muốn nhiều ít có nhiều ít!
Thủy hệ thì hợp với ngọc xanh cực phẩm! Hỏa hệ thì hợp với ngọc đỏ cực phẩm! Còn nếu như là vong linh ma pháp sư…Bạch cốt ma trượng? Đồ bỏ! Ta cấp cho Long cốt ma trượng! Lại còn là xương của Long thần!
Cực phẩm trang bị này mỗi người mười hai cái! Một năm mười hai tháng. Mỗi tháng thay mới!
Ta không tin đãi ngộ cao như vậy, không chiêu lãm được ma pháp sư đến hỗ trợ ta!!!
Đại khái là người sau khi trải qua bị chèn ép đều có thời gian phát cuồng ngắn ngủi.
Dưới tình trạng Đỗ Duy tâm tình hiện tại cực độ chán nản, ngược lại kích phát sự điên cuồng của hắn. Trong đầu hắn chuyển động những ý nghĩ hung hăng này…
Hừ, hiện tại trên đại lục. Đều là ma pháp sư chiêu lãm võ sĩ hộ tống để bù đắp ma pháp sư không am hiểu cận chiến.
Lão tử cứ hoàn toàn làm ngược lại xem! Thân là võ sĩ, ta lại mang theo một đại đội ma pháp sư hộ tống xuất môn!
Chỉ sợ một khi Đỗ Duy xuất ra điều kiện điên cuồng này để chiêu lãm ma pháp sư mà nói… Sợ rằng toàn bộ ma pháp sư đại lục, hơn phân nữa đều muốn cướp đường nhanh chóng thề trung thành với hắn…
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Một mảng màu xanh lục nằm trong cái bát làm bằng lá cây. Trong cái đĩa cạn óng ánh một chất dịch – nghe nói đây là hạt sương của sáng sớm.
Theo tập quán sinh hoạt của Tinh Linh tộc, đây là bữa sáng của chúng nó.
Địa phương này chính là lều của Tinh Linh vương Lạc Tuyết.
Ngày đó, lúc bị treo lên chảo dầu, Rohand cho là mình chết chắc rồi. Hắn xem ra, địch nhân không cần lưu lại mình làm tù nhân – huống hồ chi, những địch nhân, không phải là “nhân”, này từ khi chiến tranh bắt đầu đến nay, chúng nó không có thói quen bắt tù binh. Phàm là nhân loại bị bắt, sau cùng đều chỉ có một kết cục: bị giết chết. Hơn nữa biến thành thức ăn của những tên gia hỏa này.
Rohand không sợ chết, nhưng đối với tâm lý biến thành lương ăn của những thứ này vẫn còn có vài phần kiêng dè. Cho nên hiện tại, chuyện hắn thường làm nhất mỗi ngày chính là lặng lẽ cầu nguyện để lấy sự kiên định từ tính ngưỡng của mình.
Ngày đó, sau khi thoát khỏi bị treo trên chảo dầu, Rohand kỳ thực toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi, mà nói thực, nếu không phải mình sau khi bị bắt không được uống nước, sợ rằng trong hoàn cảnh kia, hắn thật sự có thể tiểu ra quần rồi – Cái này cũng không có gì là mất mặt, mà chính là phản ứng sinh lý bình thường. Cũng không phải nói là hắn không dũng cảm, chỉ bất quá, kỳ thực cái được gọi là “Dũng sĩ” kia cũng không phải là hình tượng rực rỡ vĩ đại được tô vẽ. Người được xem là dũng cảm, trước khi chết cũng sẽ sợ hãi. Chỉ bất quá, bọn họ có tín ngưỡng mạnh mẽ chống đỡ chính mình – cũng không phải nói là làm tan biến sợ hãi, mà là lực lượng tín ngưỡng áp chế sợ hãi mà thôi.
Vậy mà…hắn cư nhiên không chết!
Mà lại, một mực bị Tinh Linh vương nhốt trong đại trướng, sống đến hôm nay.
Thái độ Lạc Tuyết đối với hắn rất quái dị: một mặt, Lạc Tuyết tuyệt đối không có nghiêm hình bức hỏi hắn cái gì. Thậm chí, đối với thân phận tù binh này, Rohand còn cảm nhận được sự ưu đãi ở một mức độ nào đó. Tinh Linh vương nói với Rohand, chỉ cần ở trong cái lều này, hắn có thể tùy ý di chuyển. Thậm chí tất cả đồ vật trong lều, hắn cũng có thể tùy ý lật xem – chỉ cần hắn không ra khỏi lều, cơ hồ có thể hưởng thụ đãi ngộ như là khách nhân.
Ngoại trừ… đồ ăn mỗi ngày có hơi kém một chút.
Những tinh linh này, tựa hồ đều không thích ăn thịt ư?
Sáng sớm uống hạt sương, chẳng qua là biến thành nhiều dạng, hoa hồng lộ, bách hợp lộ…Nhưng cuối cùng cũng chỉ là hạt sương.
Buổi trưa, chúng nó ăn thứ đồ vật kỳ dị giống như bánh kem, mùi vị tựa hồ cũng do một loại thực vật nào bị nghiền nát mà ra. Mà buổi tối…chúng làm ra một ít đồ ăn ngon miệng tươi non cùng với vài loài nấm.
Rohand nhớ được từ sau khi mình tỉnh dậy, thẳng cho đến hôm nay, những tinh linh này đều không để mình đói, nhưng, đồ ăn do tinh linh đưa đến, khi ăn lại khiến Rohand cảm giác được chính mình đã biến thành thỏ - con thỏ ăn cỏ.
Tuy nhiên, Tinh Linh vương kia cũng biểu thị, nó có thể hạ lệnh cho thú nhân đưa đến một chút thịt. Có điều, Rohand rất kiên quyết cự tuyệt cái “ý tốt” này.
Bởi vì Rohand rất kiêng dè: những thú nhân kia thịt gì cũng ăn – kể cả thịt người! Trời mới biết, thịt chúng nó đưa đến là thịt trên người động vật hay là…
Cái trướng bồng này nhất định có bố trí ma pháp, đây cũng là điều mà Rohand trong hai ngày dần dần hiểu được.
Lúc này, phương Bắc đại lục đã bắt đầu vào mùa đông. Nhưng cái lều của tinh linh này, giống như một cây nấm khổng lồ, mà thực sự là như thế. Nó đích xác chính là một cây nấm khổng lồ mang theo thuộc tính ma pháp, như một cái ô xòe ra, cạnh cứ một mực kéo dài đến khi chạm vào mặt đất. Chính giữa có một cái cột tròn cao để chống đỡ nóc nhà.
Đây chính là thứ hạt giống ma pháp đặc thù của Tinh Linh tộc. Ở bên trong, độ ấm rất dễ chịu. Bên ngoài đã nổi gió lạnh, mà bên trong, Rohand ko hề có chút cảm giác nào lạnh.
Cái lều khổng lồ này tổng cộng chia làm hai gian. Tinh linh vương kia tựa hồ ở gian ngoài. Nhưng Lạc Tuyết mỗi ngày đều bỏ ra một hai tiếng cùng Rohand tán gẫu. Mà cái hình thức tán gẫu này, bắt đầu cũng chỉ là Lạc Tuyết đơn phương nói chuyện, còn Rohand thì chỉ toàn ngậm miệng, không đáp. Hoặc là chỉ mắng hai câu, hoặc giả là cười lạnh hai tiếng.
Chẳng qua, dần dần, Rohand kinh ngạc phát hiện, sự kiên nhẫn của tinh linh này cực kỳ tốt. Thái độ của mình cho dù ác liệt đến cỡ nào, đối phương đều không có chút vẻ nào tức giận, mà học thức của Lạc Tuyết, thực sự lại khiến người kinh ngạc!
Nội dung đàm thoại, Lạc Tuyết đều rất cẩn thận, luôn luôn không đề cập đến chuyện quân tình. Còn lại, từ tri thức thiên văn, địa lý, nhân văn đến lịch sử văn hóa của nhân loại Rohand đế quốc, cái nào mỗi khi tùy ý tán gẫu, đều thường là nói như thiên mã hành không. Nhớ gì nói đó…
Rohand tuy là con một thợ mộc, nhưng từ khi vào Không Kỵ đoàn của gia tộc Tulip, cũng trải qua một chút học tập về phương diện văn hóa. Bởi vì, Đỗ Duy nhận định là, một sĩ quan hợp cách tuyệt đối không thể là người mù chữ. Trong gia tộc Tulip, đã hình thành hệ thống cùng quy trình chuyên để tiến hành chương trình giáo dục văn hóa cho quan quân.
Rohand ở Tây Bắc đã ba năm, cũng sớm đã không còn là con người thợ mộc, vốn chỉ biết viết độc nhất tên của mình. Chí ít, về mặt lịch sử, hắn học cũng không tồi. Nhưng, khi cùng tinh linh tán gẫu về đề tài này, hắn lại thường cảm giác được rất … khuất nhục cùng xấu hỗ.
Đúng vậy, là xấu hổ!
Tinh linh này khi nói đến lịch sử nhân loại Rohand đế quốc, là nói về, lịch sử văn minh ở niên đại nào, quá trình hưng suy của vương triều nào, thậm chí, các chính sách quan trọng trong lịch sử của Rohand đế quốc từ khi khai quốc đến hiện tại. Đến đề tài thể chế chính trị, tinh linh này khi nói chuyện đều tùy ý lưa ra, chậm rãi mà nói – mà phần khí độ này, dù trong long Rohand có thống hận thế nào đối với địch nhân này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, học thức tên gia hỏa này, sợ rằng, so với lão sư lên lớp cho mình ở Tây Bắc còn tốt hơn rất nhiều!
Sợ rằng, trong những người mà chính mình đã thấy qua, có thể so bằng với tinh linh này về mặt học thức duy nhất chỉ có bản thân công tước Tulip đại nhân cùng với tổng quản đại nhân Phillip của Tây Bắc – vì khi cố gắng đề xướng không khí học tập văn hóa của quan quân, để làm mẫu, Đỗ Duy đã từng chính mình lên lớp cho những quan quân này. Mà Phillip cũng đã từng lên lớp cho những quan quân này.
Mà công tước Tulip đại nhân chính là nổi danh bác học của đế quốc! Mà Phillip đại nhân, cũng thường được xưng là có tài tể tướng, mà hắn còn nổi danh là cao đồ của vị đại học giả trứ danh Lam Hải tiên sinh.
Điều tối trọng yếu là … bọn họ đều là nhân loại!
Mà tên tinh linh này… nó thân là một tinh linh. Nhưng lại hiểu rõ văn minh nhân loại sâu sắc đến như thế. Hiển nhiên không phải chỉ ngẫu nhiên, nhất định là do đã trải qua nghiên cứu tỉ mỉ - với mục đích rất mãnh liệt.
Thậm chí, khi nói sang đến kiến trúc trứ danh của đế quốc Roland, ví dụ như tường thành đế đô, tòa nhà lớn sáu cạnh trứ danh của ma pháp công hộ, đại điện hình trụ thẳng đứng của Quang Minh thần điện, v.v… Những lúc Lạc Tuyết nói đến, thậm chí đều từ những loại phong cách kiến trúc này mà nói rõ ra nguyên nhân sâu xa trong đó do lịch sử, bối cảnh thời đại, v.v…
Những đề tài này, hiển nhiên không phải một kẻ thô lậu như Rohand có thể lý giải được.
Còn có một ít những vầng thơ tuyệt diệu do những thi nhân trứ danh trong lịch sử nhân loại, những áng văn chương mỹ diệu, sử thi hùng vĩ, ca kịch ưu mỹ, v.v…
Thậm chí, khiến Rohand sinh ra một tia ảo giác: trên thế giới này, còn có cái gì mà tên tinh linh này không biết?
Điều khiến tâm lý hắn tức giận là, chính mình là nhân loại, lúc đối với tinh linh này đàm luận về văn hóa xán lạn của chính dân tộc mình, lại thường thường khiến bản thân á khẩu vô ngôn. Thậm chí rất nhiều chuyện này nọ, trước giờ đều chưa từng nghe nói.
Thậm chí, Lạc Tuyết còn có thể dùng hơn hai loại ngôn ngữ cổ đại của Roland đại lục để ngâm những bài thơ cổ - những ngôn ngữ này, Rohand nghe được, một từ cũng không hiểu.
Mà…ta mới là loài người a! Nó chẳng qua chỉ là một dị tộc!
- Thông sử đại lục của các ngươi ta đã xem tổng cộng ba mươi mốt bản. Còn có một vài phiên bản có bất đồng về niên đại trước khi được sửa chữa…Ừm, lần trước lúc ta đi đến đế quốc các ngươi, tại một ít thành thị phương Bắc, lấy được rất nhiều thư tịch, ta tổng cộng mang về ước chừng bốn ngàn sáu trăm quyển sách.
Lạc Tuyết tựa như tùy ý ngồi trước mặt Rohand, biểu tình và giọng nói tựa như đối với lão bằng hữu:
- Nói thực, ta rất bội phục nhân loại các ngươi. Các ngươi đã sáng tạo ra nền văn minh rất xán lạn.
- Ngươi phí tâm học tập văn minh nhân loại chúng ta như thế, vì mục đích gì?
Rohand lành lạnh nói.
- Một ngàn năm trước, hoàng đế khai quốc của Roland đế quốc hiện nay, Aragon, từng có một câu nói: muốn chiến thắng địch nhân của ngươi, trước tiên cần phải triệt để hiểu rõ địch nhân ngươi. Ừm, trên sử sách có ghi chép câu này, nguyên văn hẳn phải là: biết người biết ta, trăm trận không thua.
(Đỗ Duy nếu như quả ở tại nơi này, nhất định sẽ hung hăng xem thường tiền thế của chính mình, trộm cắp Tôn Tử đại binh pháp.)
- Hừ!!! Cho nên ngươi không phải vì lòng tốt. Ngươi càng liều mạng học tập văn minh nhân loại chúng ta, dụng tâm của ngươi càng thêm độc.
Rohand lắc đầu.
- Không, kỳ thực, hoàn toàn ngược lại.
Lạc Tuyết lắc đầu. Trên mặt nó mang theo một tia nhàn nhạt ý cười:
- Rohand, ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi muốn nghe hay không?
- Tùy ngươi.
Giọng Rohand rất lạnh nhạt:
- Ngươi nguyện ý nói tự nhiên sẽ nói, có điều, ta cũng sẽ không nói cho ngươi bất cứ bí mật nào của ta.
Trên mặt Lạc Tuyết hiện lên một nụ cười giễu cợt:
- Đối với ta mà nói, trên mình ngươi không có bí mật. Rohand.
Nói xong, Lạc Tuyết đứng lên, nó nhè nhẹ khẽ vung tay, cửa lều khép lại không một tiếng động. Quay đầu lại, tinh linh vương nhìn vào tù nhân nhân loại này, ngữ khí có một chút đáng sợ:
- Càng học tập văn minh nhân loại các ngươi, một ý niệm trong đầu ta càng ngày càng hiện rõ, tuy chúng ta hiện tại là địch nhân, nhưng theo sự hiểu rõ của ta đối với chủng tộc các ngươi, ta càng lúc càng cảm giác được: Có lẽ, trên chiến trường chiến thắng các ngươi là có thể. Nhưng mà…Muốn triệt để đánh bại nhân loại, hay là nói, muốn đem chủng tộc các ngươi tuyệt diệt. Chuyện này tuyệt không có khả năng.
Lúc nó nói lời này, ánh mắt vẫn rất trong vắt, rất thản nhiên.
Thân là thống soái tội dân xâm lược, lúc nó nói ra những lời này, khiến cho Rohand có chút ngây ngốc.
- Ngươi còn nhớ được những gì ta đã nói cùng ngươi hai ngày trước. Là chuyện, rất lâu trước đây, những chủng tộc của chúng ta đã bị khu trục ra khỏi lục địa.
- Ừ, một vạn năm trước, các ngươi bị khu trục…
Rohand lắc đầu:
- Ta đương nhiên nhớ được.
Lạc Tuyết gật gật đầu.
Giọng nói nó, mang theo một tia phiêu hốt…
- Lúc ta ra đời, là tại địa phương ở phương Bắc rất xa, vượt qua khỏi rừng rậm Băng Phong, vượt qua khỏi một vùng băng nguyên to lớn, lại vượt qua một tòa núi cao do Long tộc nắm giữ, vượt qua một vùng hoang nguyên không bờ không bến, một mực hướng lên phía Bắc. Nơi đó là địa phương ta sinh ra. Khác với đại lục của nhân loại các ngươi, đó là một vùng đất man hoang. Nơi đó thiếu thốn nguồn nước. Đất thậm chí dùng từ “cằn cỗi” để miêu tả cũng còn rất xa chưa đủ để miêu tả. Nếu như quả ngươi có đi qua địa phương đó, ngươi sẽ hiểu họ. Chỉ cần ngươi ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức bốc lên một nắm đất, ngươi sẽ phát hiện, trong tay ngươi, một nữa đều là cát sỏi cứng rắn. Nơi đó còn có từng dãy từng dãy núi cao hiểm trở, mà những ngọn núi kia, đại bộ phận đều là những tảng đá cứng rắn, quặng sắt là thứ cực kỳ thưa thớt và hiếm thấy. Thậm chí đến rừng cây mà các ngươi trên đại lục thường thấy…Nơi đó cùa chúng ta cũng không có. Cho dù là chúng ta dùng ma pháp của Tinh Linh tộc gieo trồng hạt giống, nó cùng suy tàn.
Nơi đó hằng năm nổi lên những cơn gió rét lạnh. Trời vừa đến đông, những cơn gió lớn thổi vào tròng mắt, cho dù là thú nhân cường tráng, đều không thể ra cửa. Bởi vì những cơn cuồng phong kia có thể trực tiếp đem người cuốn lên trời. Mà loại gió đó, mỗi năm đều thổi khoảng hai tháng thời gian.
Từ khi ta sinh ra… Hay nói xa hơn, sớm bắt đầu từ khi những chủng tộc chúng ta bị khu trục đến đó, thực vật là thứ đồ vật vĩnh viễn thiếu.
Tại nơi đó của chúng ta, thú nhân tộc làm ra việc rất triệt để. Phàm hễ là thú nhân tuổi già sức yếu, đến độ tuổi nhất định, sẽ chủ động cáo biệt người nhà, một mình đi sâu vào nơi hoang dã, sau đó im lặng chết đi – chính là vì để giảm thiểu lãng phí lương thực.
Còn có, lúc những thú nhân nhỏ còn đang sơ sinh, trong tộc đều sẽ nghiêm khắc kiểm tra thể chất của đứa trẻ. Nếu như là nhận định thể chất đứa trẻ rất hư nhược, lớn lên sau này, sợ không có cách nào trở thành nguồn lực lao động mạnh mẽ, như vậy, cha mẹ tất phải tàn nhẫn lấy thương tâm cùng với tuyệt vọng, đem đứa con yếu kém giết chết hoặc giả… do người chuyên trách trong bộ lạc chất lên một cỗ xe nát tiến sâu vào trong vùng hoang dã…
Mỗi năm lúc trời thu… đối với nhân loại các ngươi mà nói, là ngày lễ chúc mừng thu hoạch mùa thu.
À, nhân loại còn có một ngày lễ trọng đại gọi là tiết Khánh Phong – mà ở nơi đó của chúng ta, ngươi không biết được là: Mùa thu. Đối với chúng ta mà nói, có ý nghĩa là: chiến tranh!
Thu hoạch lương thực mỗi năm phi thường thưa thớt. Từ trước đến nay đều không đủ dùng! Cho nên vừa sang thu, giữa rất nhiều bộ lạc cùng bộ tộc, đều sẽ phát động chiến tranh. Vì để đoạt được lương thực qua mùa đông, nhưng bộ lạc đó sẽ giết lẫn nhau. Cướp đoạt từng chút lương thực trong tay đối phương…
Mà giết tới, giết lui, giết đến sau cùng. Trước nay đều không có người thắng! Bởi vì, chiến tranh đã giảm đi rất nhiều nhân khẩu. Cho nên, chiến tranh mùa thu mỗi năm, sau khi một nhóm lớn chết đi, những kẻ còn lại mới có đầy đủ lương thực sống sót qua mùa đông.
Ta từ trong sách nhìn thấy, nhân loại các ngươi, vào tiết chúc mừng thu hoạch mùa thu, vừa hát vừa múa. Ủ chế ra lượng lớn rượu… Mà chúng ta nơi đó, vừa đến đông, những thanh niên khỏe mạnh trong thú nhân tộc lại phải cáo biệt vợ con của chính mình, sau đó tập hợp thành từng nhóm, từng nhóm, đi lên chiến trường chịu chết. Lúc chúng nó đi, ai cũng không biết chính mình còn có thể sống sót trở về hay không? Có thể sống sót qua mùa đông này hay không?
Sinh sống nơi đại lục phì nhiêu này, các ngươi có lẽ vĩnh viễn không thể cảm nhận được nổi thống khổ cùng tàn khốc của chủng tộc kia.
Mặc dù thân có lập trường đối lập, nhưng lúc Rohand nghe mấy lời này, y không nhịn được phải động dung!
Thanh âm Lạc Tuyết vẫn y nguyên âm u như vậy, trong giọng nói nó phảng phất để lộ ra một chút bi thương nhàn nhạt…
- Thú nhân, ải nhân, còn có tinh linh chúng ta, cũng bao gồm cả ta trong đó, những chủng tộc này của chúng ta. Mỗi một kẻ sau khi được sinh hạ, đi đến thế giới này, sau khi hiểu chuyện, trưởng bổi liền sẽ nói cho chúng ta biết: chúng ta vốn cũng không phải từ khi xuất hiện đã sinh sống trên một thế giới hoang nguyên như vậy, tổ tiên chúng ta, đã từng sinh sống tại một vùng đại lục phì nhiêu. Nơi đó có vô số những hồ nước bạc ngọt ngào trong vắt. Có vô số dòng song. Lại có vô ngần rừng rậm. Nắm một nắm đất phì nhiêu lên, niết một cái thậm chí có thể nặn ra một giọt dầu màu mỡ của đất! Có mưa xuống sung túc. Những cơn gió nhu hòa còn có ánh dương quang ấm áp – tổ tiên chúng ta đã từng sinh sống trên một vùng đất tốt đẹp như vậy.
Mà nay, chúng ta lại mất đi vùng đất đó.
Chúng ta bị một chủng tộc gọi là “Nhân loại” đánh bại. Nhân loại tà ác mà tham lam, đem chúng ta đuổi đi, chiếm lấy khối đại lục kia, khiến đời đời con cháu chúng ta bị buộc phải sinh sống trong thế giới lạnh lẽo đói khổ này!
Một đời, rồi lại một đời!
Mỗi một kẻ trong chúng ta, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu được thấm nhuần những điều này. Sau đó, trưởng bối mỗi lần kể xong, đều dùng ngữ khí chứa đầy sự đồng cảm nói cho chúng ta biết: chúng ta nhất định phải nỗ lực, đợi đến một ngày, sau khi chúng ta cường đại, chúng ta phải về lại mảnh đất phì nhiêu kia. Vì tổ tiên chúng ta mà báo thù. Giết sạch hết những nhân loại tham lam tà ác kia. Đoạt lấy gia viên của chúng ta.
Nói tới đây, Lạc Tuyết xiết chặt nắm tay:
- Mỗi một thú nhân, ải nhân, tinh linh, từ nhỏ đều đã được thấm nhuần những điều này, mãi cho đến ngày chúng nó chết!
Rohand động dung rồi.
Mặc dù hắn chỉ là con một người thợ mộc, nhưng khi nghe nội dung của những lời nói này, hắn đều có thể cảm giác được sự chấn động trong đó!
Cái này…Vô số lớp người. Đều thấm nhuần cái tư tưởng này, lắng đọng khát vọng và thù hận một vạn năm… Lúc bạo phát ra, sẽ là năng lương khủng bố đến thế nào?
Nhân loại hiện tại… làm gì có được cái tín ngưỡng gần như điên cuồng này?
- Ta là vua của Tinh Linh tộc.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Ta từ lúc sinh ra đã phải gánh chịu trách nhiệm này, ta phải đem tương lai vận mệnh của bộ tộc ta gánh chịu trên hai vai ta. Phụ thân ta là vua, tổ phụ ta là vua, tằng tổ phụ ta cũng là vua. Ta.. cũng là! Cho nên, thân là một vị vua, chúng ta không lúc nào là không tìm kiếm phương pháp quay về.
Trong ngày ta sinh ra, trời đổ tuyết lớn. Phụ thân từ đó đặt tên cho ta là Lạc Tuyết. Mà khi ta còn chưa thành niên, phụ thân ta đã chết rồi. Hắn ly khai bộ lạc, mang theo vài cường giả trong bộ bộc, hướng đến thế giới nhân loại mà đi.
Ta biết… Hắn nhất định chết dưới chân thần sơn do Long tộc nắm giữ.
Trên thực tế, chúng ta, những “tội dân” này. Mỗi một thế hệ lãnh tụ, đều mang theo những cường giả mạnh nhất trong tộc, hướng đến thế giới nhân loại các ngươi mà mạo hiểm, thử tìm cách có thể đả thông con đường về nhà. Nhưng mà, mỗi thế hệ, đều không có người nào có thể sống sót trở về.
- Ta đã từng vô cùng thống hận nhân loại.
Lạc Tuyết cười. Gương mặt cười nó mang theo một tia nhàn nhạt giễu cợt:
- Giống như ta lúc còn bé được rót vào tư tưởng: nhân loại là ăn cướp, là chủng tộc tham lam tà ác. Bọn họ cướp đoạt chiếm lấy quê nhà chúng ta. Mà những tội dân chúng ta, mục tiêu duy nhất là giết trở về! Đem nhân loại các ngươi toàn bộ giết sạch! Đem chủng tộc các ngươi triệt để diệt tuyệt! Không thì không đủ để huyết tẩy vận mệnh bi thảm chúng ta phải gánh chịu trong gần vạn năm, cũng không đủ để bù đắp những lão nhân vừa đến tuổi liền phải đi vào hoang nguyên tự sát trong gần vạn năm, những sinh mạng trẻ sơ sinh yếu kém liền bị giết chết… Trong một vạn năm này, đây là một món nợ máu. Cho đến này đã quá lớn, quá lớn! Lớn đến mức, trừ phi dùng máu để rửa, không thì căn bản không có gì có thể bù đắp được!
- Ta cũng đã từng ôm lấy cái tín niệm mãnh liệt này: giết hết nhân loại! Diệt tuyệt chủng tộc nhân loại! Nhưng mà…
Lạc Tuyết nhè nhẹ lắc đầu. Gương mặt cười nó có chút ngượng ngùng:
- Nhưng mà, hiện tại ta lại không nghĩ như vậy… Bởi vì, do bởi ta học tập văn minh nhân loại các ngươi, ta không thể tránh khỏi khiến mình tiếp nhận một sự thực: chủng tộc này của các ngươi, không có cách nào bị diệt tuyệt! Chí ít, những chủng tộc chúng ta không làm được! Có lẽ, có thể chiến thắng. Nhưng không có cách nào để diệt tuyệt!
Nói xong, Lạc Tuyết nhẹ nhè thở dài. Thanh âm nó dần dần thấp xuống:
- Nhưng mà, cách nghĩ này của ta, cũng chỉ là của chính ta mà thôi… Những thú nhân kia, chúng nó không nghĩ như vậy. Thú nhân tộc cho đến giờ đều kiên trì nhận định là: chỉ có giết sạch nhân loại, chúng ta mới có đường sống… Có điều, ta lại rất bi quan nhận ra là cái mục tiêu này, sợ rằng, vĩnh viễn đều không có cách nào đạt được – chỉ sợ chiến tranh tiếp tục kéo dài mười năm, năm mươi năm, một trăm năm…đều không có cách nào thực hiện!
Đánh bại một dân tộc, có lẽ có thể làm được. Nhưng muốn triệt để đem một chủng tộc có một nền văn minh thành thục, đã phát triển trên một vạn năm diệt sạch… đây tuyệt đối là chuyện không phải chúng ta có thể làm được. Trong mắt ta, đây là một cái kết cục chết. Trường chiến tranh này sẽ tiếp tục tiến triển – mà lại một mực tiếp tục tiến triển! Tiếp tục tiến triển! Ta không nhìn thấy được phương hướng tương lai, cũng không thấy một tia hy vọng nào. Ta sợ rằng, một đời này của ta, đời sau của ta, rồi đến đời tiếp theo, đều sẽ vẫn một mực tiếp tục đánh nhau. Không ngừng, không nghỉ!
Rohand nghe đến đây, hắn nhíu mày. Cuối cùng không nhịn nổi hỏi Lạc Tuyết một vấn đề:
- Vậy, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
- Ta?
Lạc Tuyết nhè nhẹ khẽ cười, nó nhìn vào mặt nhân loại trước mặt:
- Ta muốn hòa bình…Tộc tinh linh chúng ta trước nay không phải là chủng tộc hiếu chiến, chúng ta chỉ nghĩ đến hòa bình. Chỉ cần có được một vùng đất để chúng ta xây dựng gia viên sinh sống, vậy cũng đủ rồi.
Nói vậy, Lạc Tuyết chỉ ra ngoại đại trướng.
Nụ cười của nó rất đắng chát:
Tại trước đây vài ngày, chúng ta đã bắt đầu chiếm cứ đất đai để trồng trọt lương thực. Đối với nhân loại các ngươi mà nói, phương Bắc của đại lục này, đất đai không đủ phì nhiêu. Nhưng đối với chúng ta mà nói, so với địa phương chúng ta đời đời cư trú trước kia, đất đai ở đây đã phì nhiêu đến mức không thể tưởng tượng nổi! Chúng nó đã bắt đầu trồng trọt lương thực. Sang năm là có thể thu hoạch đợt đầu! Những lương thực kia sẽ tiếp tục cung cấp cho quân đội chúng ta tại nơi này tiếp tục chiến đấu! Tại những vùng đất chúng ta đã chiếm lĩnh, chúng ta sẽ vững vàng giữ chắc. Trừ phi chúng ta toàn bộ chết hết, không thì tuyệt đối sẽ không ly khai! Chúng ta chờ một vạn năm mới về đến đây, hiện tại không có thế lực nào có thể khiến chúng ta lùi bước! Lương thực năm nay đã trồng xuống. Sang năm cũng sẽ tiếp tục! Năm sau. Ba năm sau…Rồi đến năm năm sau…Một đời rồi một đời, chiến tranh sẽ không đình chỉ.
Sắc mặt Rohand không tự chủ nghiêm hẳn lại, hắn lẩm bẩm nói:
- Ta nghỉ, ta đã minh bạch điều ngươi muốn nói…Hừ!
- Đây là một trường chiến tranh đã khẳng định là không có người chiến thắng. Vĩnh viễn không có người chiến thắng.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói.
***
Roland đại vận hà.
Một chiến chiến thuyền của Roland đế quốc cập bến tại hải cảng của đế đô.
Điều khiến công nhân khuân vác của cảng kinh ngạc chính là, một chiến thuyền như vậy lại cập bến tại cảng dân sự, mà lại, rất nhanh, từ đế đô, có một nhóm vũ trang của vương thành cận vệ quân tiến đến, đem hải cảng này nghiêm mật giới nghiêm.
Cả một ngày thời gian, trên thuyền không hề có vật gì chuyển xuống, cũng không có người xuống thuyền. Mà trong những người bàng quan xung quanh đứng xa xa nhìn, có người đã từng nhìn thấy, trong một ngày, liên tục có đến ba nhóm quan viên mặc lễ nghi cung đình chuyên phục vụ sứ giả, do ngự lâm quân hộ tống, tiến lên thuyền lớn này.
Chuyện mới mẻ như thế này, lập tức khiến cho không ít người chú ý đến.
Mà đồng thời lúc này, trong hoàng cung đế đô, một trường tranh luận kịch liệt đang triển khai.
- Ta kiên quyết phản đối!
Trong đại điện, một lão già râu tóc đều đã trắng, mặc một cái áo bào rộng nghiêm cẩn, đang kích động huơ tay, lớn tiếng tranh luận.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên hai người đang ngồi trên cao. Hoàng đế tại nhiệm của đế quốc, tiểu Charles, còn có phụ thân hoàng đế bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ của đế quốc.
- Bệ hạ! Điện hạ!
Lão già nhanh chóng kiên quyết hét lớn:
- Ta kiên quyết phản đối cấp cho những thổ dân kia! Chúng nó cùng với người trên thảo nguyên bất đồng! Người trên thảo nguyên đã cùng chúng ta đối đầu rất nhiều. Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà, không thể không nói, chúng ta, về cơ bản, đã mặc nhận chính quyền độc lập của thảo nguyên là sự thật! Bọn họ có lực lượng cùng địa khu cục bộ của chúng ta đối kháng. Đế quốc đã làm ra một loại thỏa hiệp, năm đó thừa nhận thảo nguyên lĩnh chủ là “Vương tước”! Về mặt lễ nghi mà nói, nếu quả như là sứ giả của thảo nguyên vương, chúng ta có thể cấp cho đãi ngộ dành cho thuộc quốc. Nhưng mà… Những thổ dân Nam Dương này tuyệt đối không được! Nếu như chúng ta … Đây chính là một loại nhục nhã! Cũng bằng với việc đế quốc thừa nhận tính hợp pháp của vương quốc do những thổ dân này dựng lên tại Nam Dương! Bệ hạ! Điện hạ! Có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai! Có lần thứ ba…Sau này sẽ biến thành quen!! Ta nhận định là, cái tiền lệ này, chúng ta tuyệt đối không thể thực hiện! Không thì, nếu như sau này một bộ lạc thổ dân nào đó trên đảo tự xưng là vương, phái người đưa đến đế quốc. Chúng ta đều phải cấp cho đãi ngộ cấp sứ giả vương quốc ư?
Phụ họa theo sau, là một vài đại lão lâu năm của quân đội, không ít người thuộc về hệ thống hải quân.
- Ta tán đồng cách nói của lễ nghi đại thần.
Một lão thần quân đội khom người, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ cùng đau lòng:
- Bệ hạ, Điện hạ! Từng có lúc, hải quân vĩ đại của chúng ta tại Nam Dương vô địch, vừa đánh vừa đoạt! Những thổ dân Nam Dương kia, chỉ cần muốn, chúng ta có thể tùy ý nhào nặn! Cho dù là bây giờ, bọn họ từ trước đến nay cũng chưa từng có được lực lượng để cùng chúng ta đối kháng. Trước nay không hề có! Đối với những thổ dân này mà nói, bọn họ chẳng qua là kho lương Nam Dương của đế quốc mà thôi, chúng ta tùy lúc, tùy thời, có thể thu gặt. Vậy mà hiện tại, chúng ta lại cư nhiên xưng là “Quốc”! Đây là việc chúng ta không thể thừa nhận! Bọn họ cùng với người thảo nguyên bất đồng. Người thảo nguyên có thực lực cùng chúng ta kháng cự, nhưng những thổ dân Nam Dương này không có!
- Nếu như chúng ta thừa nhận bọn họ là một “Nước”, như vậy chiếu theo đế quốc pháp điển cùng lễ nghi, chúng ta phải cấp cho bọn họ đãi ngộ mức quốc gia… Mà theo sau đó cũng có nhiều phiền hà! Chúng ta còn muốn suy nghĩ đến ảnh hưởng của dư luận. Người của thảo nguyên Tây Bắc nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ cười nhạo chúng ta quá mức mềm yếu! Nam Dương thổ dân đang là nô lệ của chúng ta. Bọn họ không xứng để đảm đương làm khách nhân của chúng ta!
Lễ nghi đại thần hất nắm tay lên rống to.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch: kakesi_kenji
Biên tập : vandai79
Nguồn: : TTV
Không thể không nói, đế quốc tuy đối đầu không ít nguy cơ, kể cả đối mặt với sự xâm nhập của tội dân.
Nhưng, từ khi vị lão hoàng đế ưa thích đại công lao như Augustine VI tại vị, vô số cuộc chiến tranh đối ngoại hoặc lớn hoặc nhỏ đã được phát động, dù kết quả có thế nào, dù hao phí quốc lực, nhưng chí ít có một điểm rất thành công: hắn khiến mọi người dân đế quốc có một quan niệm: cường ngạnh!
Đối ngoại, bất luận là người thảo nguyên hay nam dương, chỉ có một từ: đánh!
Có thể nói, dù là lúc quốc lực suy nhược thì ưng phái (phái chủ chiến) trong cao tầng đế quốc vẫn chiếm đại đa số.
Loại thần tử như lễ nghi đại thần, ngày thường không có bao nhiêu quyền lên tiếng trước quốc gia đại sự là vì đại lục chỉ có một đế quốc: Roland.
Chung quanh không có lân quốc (quốc gia láng giềng), cho nên ngày thường công tác “ngoại giao lễ nghi” cơ bản là chả có gì. Còn về người thảo nguyên, cũng chỉ là một đám mọi rợ nhỏ bé thôi.
Vì thế, đại thần lễ nghi của đế quốc, ngày thường thực không có thực quyền, chỉ ngẫu nhiên tổ chức khánh điển trên toàn quốc,… loại chuyện này mới cần hắn tới làm.
Cho nên, tuy danh nghãi là cao quan nhất đẳng tại đế quốc, phần lớn thời gian lại là cái thùng rỗng.
Hôm nay, khó mà có một cơ hội biểu thị giá trị tồn tại của mình, lão thần này càng liều mạng phát huy quan điểm phản đối quân phương. Đối với hải quan, Nam Dương? Chẳng qua là một bọn thổ dân! Lúc nào thì thổ dân có tư cách phái sứ giả tới đế đô, tiến vào hoàng cung, đường hoàng làm thượng khách chứ?
Ta phỉ nhổ! Đại gia muốn gì! Chẳng lẽ không biết tự đóng chiến thuyền cầm đao kiếm đi cướp sao.
Quân phương cùng lễ nghi đại thần đều lên tiếng, hoàng tử Thần vẫn không cho ý kiến. Tiểu hoàng đế Charles ở bên, mặt lộ vẻ nóng lòng muốn thử, ánh mắt kích động.
Tuy hắn đã là hoàng đế, nhưng ngày thường hắn thật sự có rất ít cơ hội để tham dự nghị luận chính vụ quốc gia. Hầu hết thời gian, hắn tuy đã đội vương miện nhưng không khác mấy so với thời làm hoàng tử trước đó. Mỗi ngày vẫn theo sau lão sư cung đình học tập, nhàn nhã cưỡi ngựa vui chơi.
Điều khác biệt duy nhất là cung nữ cùng sứ giả bên mình không gọi mình là “hoàng tử điện hạ” nữa, mà gọi mình là “bệ hạ”.
Nhưng… như thế.. tựa hồ.. rất giống… Charles tuổi nhỏ, trong lòng vẫn có chút trống vắng, ẩn ẩn có cảm giác bất mãn.
Hôm nay! Đúng, chính là hôm nay!
Mình ngồi trên bảo tọa trên cao, nhìn vòa những đại thần tay nắm trọng quyền của đế quốc, bọn họ mỗi người đều như chim khổng tước, hết sức khoe mẽ năng lực của mình, phát huy tài ăn nói! Mà bọn họ liều mạng như vậy chẳng phải cũng là vì được mình đang ngồi bên bảo tọa chú ý sao?
Đây là… một cảm giác “nắm giữ”, cảm giác thỏa mãn thông sướng mà Charles nhỏ bé chưa từng có.
Đây mới là hoàng đế! Tay nắm quyền lực tối cao, các đại thần dù tranh luận thế nào, cuối cùng… mình chỉ cần một lời là có thể quyết định vận mệnh!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Charles kích động đỏ lên. Nó lập tức nhìn lại phụ thân đang ở bên…
Vừa nhìn, sự nhiệt huyết trong tim Charles lập tức yếu đi.
Hắn nói với mình: không phải ta! Bọn họ hiện tại tranh đỏ mặt tía tai, là hy vọng đạt được quyền lực, quyền lực đó còn không trong tay ta.
Những con khổng tước xòe đuổi này đang cố gắng phô diễn trước một người… là phụ thân mình!
Không phải là mình… còn chưa tới lượt mình….
Một cảm giác vi diệu cổ quái nảy sinh khiến Charles mờ mịt…
Thứ cảm giác này dễ dàng sinh sôi.
Hoàng tử Thần rất bình tĩnh, hắn là một quân chủ, hiểu rất rõ đạo làm vua, hắn không dễ biểu lộ ý kiến, cứ để các vị thần tử tận tình phô diễn, nỗ lực hiểu rõ lập trường cùng cách nghĩ của hoàng tử thần.
Hắn không chịu dễ dàng biểu lộ ý kiến, vì hắn biết, nếu như mình biểu lộ quá sớm, vậy rất nhiều kẻ nịnh bợ sẽ nói theo ý mình – thậm chí có những kiến nghị tốt, cũng bị cố ý áp chế.
Thân tại cao vị, phải bảo trì thanh tĩnh, phải có thể thấy rõ tâm tư kẻ dưới, nếu không thì sẽ bị bịt mắt, bịt tai…
Hoàng tử Thần liếc qua nhi tử của mình.
Hôm nay, hắn để Charles tới tham dự nghị hội, hắn có ý dần dần bồi dưỡng nhi tử của mình, tuy hắn còn nhỏ, nhưng để hắn ngẫu nhiên tham dự loại hội nghị này, dù hắn không lên tiếng, không có ra quyết định, nhưng ở bên nghe, cũng có thể thu hoạch không ít – quan sát quyết định quốc gai đại sự, càng trực tiếp hơn những bài giảng của các vị lão sư cung đình.
Đáng tiếc… dù người trí tuệ như hoàng tử Thần, cũng không phát giác thấy một loại tình cảm vi diệu đang sinh sôi trong tâm tư của con mình.
Thấy “ưng phái” của đế quốc đã lên tiếng xong, hoàng tử Thần vẫn không nói chuyện, các vị đại thần đã rất hiểu rõ thói quen của vị nhiếp chính vương này, điện hạ còn chưa nghe đủ, hắn hy vọng được càng nhiều ý kiến khác nhau.
Thế là, đại thần tài chính chạy ra.
- Các vị đồng liêu.
Đại thần tài chính cúi mình chào các vị đồng liêu, hắn nói rất thong thả, cũng rất thành khẩn, lão già này ngày thường khi nói chuyện trên hội nghị, đều hận không thể xắn tay áo liều mạng với các đại thần khác, hôm nay lại bình tĩnh như thế khiến người khác thấy kỳ quái.
- Trước tiên ta muốn thuyết minh… Lòng trunh thành của ta với đế quốc là không thể nghi ngờ. Cho nên, ta muốn nói, ta thân là một đại thần tài chính của đế quốc, chỉ suy xét tính toán từ phương diện tài chính.
Đại thần tài chính nói chuyện, không ai cắt lời.
Địa vị đại thần tài chính gần đây càng cao hơn trước, cũng vì đệ đệ công tước Tulip đã thành niên tới đế đô, tôn nữ của đại thần tài chính sắp trở thành thê tử bá tước gia tộc Rowlling, điều này khiến đại thần tài chính có ràng buộc về huyết duyên với gia tộc quyền thế mạnh nhất đế quốc – gia tộc Tulip.
Dù là đối thủ trước kia của đại thần tài chính, cũng không thể không nể mặt công tước Tulip, cũng tỏ ra tôn trọng đối với vị lão già này.
- E hèm, các vị.
Đại thần tài chính cười khẽ, chậm rãi nói:
- Từ đầu tiên ta muốn nói là … giá thành. A, a, từ này không phải ta nói, mà công tước Tulip là người đầu tiên sử dụng. Chúng ta trước tiên bàn tới quốc thư mà sứ giả Nam Dương mang tới.
Lúc này, lão lấy từ ngực ra một trang giấy:
- Đây là bản sao ta có được, ta đọc cho mọi người một danh sách mà bọn họ nguyện ý cung phụng. Chú ý nhé, nội dung danh sách này là bọn hắn sẽ cống cho đế quốc mỗi năm… là mỗi năm.
Sau đó, tài chính đại thần dùng chất giọng trầm bổng, chậm rãi đọc:
- Hương liệu Nam Dương 2000 cân, các loại bảo thạch đặc sản của Nam Dương, dùng giá tại đế quốc tính toán, mỗi năm giá trị cung phụng khoảng 30 vạn kim tệ, hơn nữa, giá bảo thạch là theo giá chợ của đế quốc, đồng nghĩa, giá trị là do chúng ta định giá. Dù là bảo thạch giá 30 vạn kim tệ rành rành, chúng ta nói chỉ có giá 3 vạn kim tệ, cũng do chúng ta quyết! Còn nữa, trân châu thượng phẩm 10 rương, ngà voi 500 chiếc, da cá mập thượng đẳng 300 bộ…
Tài chính đại thần đọc chậm, thanh âm lộ rõ vẻ đắc ý, cuối cùng, đọc xong danh sách, đại thần tài chính tuyên bố:
- Căn cứ danh sách này, ta cho nhân viên văn thư tính toán qua, đại khái mỗi năm bọn họ cống đồ vật có giá trị 250 vạn kim tệ, đây chỉ là dự tính sơ bộ. Mà bọn họ yêu cầu hải quân đế quốc đình chỉ cướp đoạt Nam Dương, gọi là tiêu tiền mua bình an, là như vậy.
- 250 vạn kim tệ… thì sao đây?
Một tướng quân cắt lời:
- Chỉ cần hạm đội của chúng ta chạy tới cửa nhà bọn họ, chả phải muốn bao nhiêu được bấy nhiêu sao! Hừ! Đó là nếu chúng ta nguyện ý.
Tài chính đại thần cũng không tức giận, cười khẽ:
- Ngài nói không sai,… về mặt lý luận là vậy, chẳng qua, cũng chỉ là lý luận.
Lão lấy từ trong ngực ra một danh sách:
- Đây là tính toán của ta… quân phí dành cho hạm đội chúng ta một lần viễn chinh Nam Dương! Chế tạo thuyền – a, đương nhiên, hạm đội hải quân hiện có đả đủ quy mô rồi, vậy dù chúng ta không cần tạo thuyền mới, vậy hạm đội một lần viễn chinh, phí duy tu bảo dưỡng toàn bộ hạm đội còn cao gấp nhiều lần so với ở tại cảng! Còn viễn chinh Nam Dương, là viễn trình! Quân lương cho binh sĩ xuất chiến, cao hơn so với thời bình, bổ cấp cho sĩ quan, hao phí lương thực, đổi mới tu sửa khí giới, bảo dưỡng cùng đổi mới khí giới, còn thời gian chúng ta cần tiêu phí… vân vân, ta tính qua, dù khống chế quy mô hạm đội ở mức một phần ba đi Nam Dương, vậy mỗi lần quân phí cũng tới 50 vạn kim tệ! con số này không thể giảm nữa.
Hơn nữa, các vị, ta lại báo thêm một con số. Ta gần đây có quyết toán thu hoạch ba lần viễn chinh Nam Dương – a, đều đã khấu trừ chi phí quân phí cùng các tiêu hao khác, kết quả cuối cùng là ba con số khác nhau là: 36 vạn kim tệ, 21 vạn kim tệ, 13 vạn kim tệ.
- Không thể nào!
Đại thần tài chính vừa báo ra ba con số, các tướng quân lập tức sôi sục.
Có người tính tình nóng nảy, lập tức không cố kỵ gầm lên với đại thần tài chính:
- Tham ô! Tham ô trắng trợn.
- Các tướng sĩ tại tiền phương đổ máu! Chúng ta đánh chiếm toàn bộ Nam Dương, mỗi lần đều chở đầy về, sao chỉ có chút đó.
Đối mặt với mọi người chỉ trích, đại thần tài chính rất bình tĩnh, lão yên lặng chờ mọi người dần hạ giọng, lúc đó lão mới xoay mình cúi mình trước nhiếp chính vương cùng Charles.
- Điện hạ, bệ hạ!
Đại thần tài chính lãnh đạm nói:
- Không cần nói… ta đã đảm nhiệm đại thần tài chính chưa tới 15 năm. Chiến quả ba lần nam chinh mà ta nói tới, lần sớm nhất là 15 năm trước, thượng nhiệm tộc trưởng gia tộc Rolling, bá tước Raymond suất lĩnh! Lúc đó… ta còn chưa là đại thần tài chính! Nếu nói tat ham ô, vậy cũng không thể trách tội lên đầu ta.
Lão nói rất thản nhiên:
- Ta là đại thần tài chính của đế quốc, xe ngựa ta đang dùng cũng là do nhiếp chính vương thưởng cho mấy năm trước. Trước đó, xe ta ngồi là đồ cổ đã được 23 năm. Nhà ta ở là nhiếp chính vương điện hạ thưởng cho hồi hai năm trước. Trước đó… nhà ta chỉ có 4 viện, bộc nhân chẳng tới 10 người! Tôn nữ của ta sắp xuất giá, nhưng ta hiện tại còn đang lo lắng thu gom đủ của hồi môn. Trong số rất nhiều đại thần của đế quốc, có thể nói ta sinh hoạt bần tiện nhất… xin hỏi, nếu ta tham ô, tiền tham ô đi đâu?
Đại thần tài chính vẻ mặt đầy chính trực, nhìn quét một vòng, những người tiếp xúc ánh mắt lão đều bất giác tránh đi.
Ngay cả vị tướng lĩnh lỗ mãng vừa chỉ trích lão tham ô, cũng đỏ mặt – vì nhà hắn ở còn lớn gấp 6 lần vị đại thần tài chính, bộc nhân cũng gần 100.
Nhiếp chính vương rốt cục cũng mở miệng, nhìn đại thần tài chính, hòa nhã:
- Không cần vậy, ta biết ngài khổ cực! nếu nói ngài tham ô, vậy toàn bộ đế quốc, không có người thanh liêm! Ngài không cần phẫn nộ…
Tới đây, nhiếp chính vương nhìn quét quân phương, lộ vẻ bất mãn, nói rõ ràng:
- Các vị tướng quân cẩn trọng lời nói!
Vài vị tướng quân vội đứng ra, khom người xin lỗi đại thần tài chính.
Lão già cười, đáp lễ, sau đó tiếp tục nói:
- Ta biết mọi người hoài nghi con số ta báo ra… nhưng ta nói, những con số kia là sau khi trừ đi tiêu phí cùng quân phí tính ra… cũng cho thấy, đã trừ đi giá thành.
Last edited by DoctorCrazy; 16-01-2011 at 12:07 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
- Đế quốc mỗi lần viễn chinh Nam Dương, ta ước chừng tiêu tốn khoảng trên 150 vạn kim tệ. Mà các vị tướng quân, binh sĩ tiền phương dù dũng mãnh, nhưng rốt cuộc chiến thuyền vẫn cần đóng mới. Ra biển 1 lần, chiến thuyền cần tu sửa. Vũ khí trên biển bị gỉ sét cũng phải thay đổi. Quần áo, lương thực binh sĩ, rau dưa trang bị cho thuyền... So với lục quân lớn hơn nhiều. Mà tất cả những thứ đó, đều cần tiền!
Nói xong, hắn thở dài thật sâu:
- Ta muốn nói là, từ chi phí mà tính toán, nếu theo đúng báo cáo mà các tướng quân trình lên, mỗi lần chúng ta cho chiến thuyền đi, được không bù nổi mất. Mà mỗi lần viễn chinh, bình quân phải mất 18 tháng. Kết quả cũng chỉ thu được khoảng mười mấy, 20 vạn kim tệ.
Hắn lấy quốc thư của sứ giả Nam Dương ra, khẽ nói:
- Nhưng bây giờ thì sao? Mỗi năm, không cần tướng sĩ đổ máu, không cần đưa họ ra biển, không cần tiêu phí nửa đồng kim tệ, chỉ cần ngồi trong nhà, họ cũng đưa tới 300 vạn kim tệ! Ta nghĩ, dù là trẻ con cũng biết cái nào thu hoạch lớn hơn.
Sau đó, lão thở dài, rất lâu sau nói:
- Đương nhiên, ta cũng rõ ràng, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề mặt mũi đế quốc. Là tôn nghiêm của đế quốc. Lũ nô lệ khi trước, giờ lại cao cao ngồi ngang hàng với chúng ta, là khách của chúng ta. Vô luận thế nào cũng là không thể chấp nhận được. Thậm chí sẽ khiến mọi người chê cười người Roland chúng ta, cho cả nô lệ Nam Dương có tư cách ngồi ngang hàng? Ta nghĩ, các vị muốn nói chính là chuyện này.
Lời này của lão vừa nói ra, không ít người khẽ gật đầu. Chính lúc này, lão lại nói tiếp:
- Nhưng thưa các vị. Hiện nay, không phải là lúc lo chuyện mặt mũi! Tiền phương, phòng tuyến Kaspersky đang đánh nhau… Tướng sĩ hi sinh đổ máu, chúng ta mỗi tháng phải tiêu hao lượng lớn quân phí cùng vật tư bổ sung! Hiệu triệu tân binh, huấn luyện, trợ cấp tướng sĩ tử vong, phong thưởng kẻ có công ….. Tất cả đều phải cần tiền!
- Hơn nữa, thẳng thắng mà nói, chúng ta hiện tại không có khả năng tiếp tục viễn chinh Nam Dương! Cũng giống như là, nếu hiện giờ không tiếp nhận ý cung phụng này, thậm chí chúng ta không có cả cơ hội đi đến Nam Dương! Cho nên, tiếp thu ý cung phụng này, mỗi năm sẽ có thêm 300 vạn kim tệ. Nếu cự tuyệt … sẽ không có 1 đồng!
Mấy câu cuối cùng hắn nói, dần dần có vẻ khẳng khái. Lão gì ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
- Bốp! bốp!bốp!
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên!
Mọi người xung quanh nhìn lão già vẫn bảo trì thái độ trầm mặc khép hờ 2 mắt. Lão tể tướng Rabus Richer dựa trên ghế tựa như đã ngủ, lúc này cũng đã ngồi thẳng dậy, sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người không e dè vỗ tay!
Lão hồ ly này … mọi người đều có chút tâm lý nghi ngờ.
Lão tể tưởng Rabus Richer, gần đây càng lúc càng uể oải. Mà nửa năm trước hắn mắc bệnh, sau đó lại càng ít xuất hiện. Lúc trước còn ngẫu nhiên đi ra làm giá đỡ , giờ cả giá đỡ cũng không làm, dứt khoát xuống ngựa về hưu.
Nếu không phải hôm nay Nhiếp Chính vương mời hắn tham dự hội nghị, lão tể tướng đã mấy tháng không lộ diện trước mặt mọi người.
Mà lúc này, gần như đã xác định về hưu, lão già vốn kiên định giữ mình này lại có thái độ khác thường tự mình bước ra!
Trước mặt đông đúc đại thân, vị lão thần tối cao của đế quốc này, đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kiên quyết, dùng động tác trực tiếp nhất biểu lộ thái độ của hắn!
Đã rất lâu rồi hắn không có “bình luận” – vô luận việc gì cũng mặc kệ!
- Các vị, hãy nghe ta nói 1 lời đã.
Lão tể tướng miễn cưỡng đứng thẳng, có chút run lẩy bẩy. Mấy tháng trước mắc bệnh cũng không phải hắn giả bộ, mà thật sự. Dù sao, hắn cũng quá già rồi.
Khi lão vĩ nhân đế quốc này tỏ ý muốn nói, mọi người đều trật tự ngay. Đây là thân phận! Ngươi dù không giúp đỡ hắn, không ưa thích hắn, nhưng tuổi tác của hắn đáng để ngươi tôn trọng – cho dù chỉ là trên bề mặt! Nhưng vẫn phải tôn trọng!
- Nếu bàn luận về mặt mũi, đương nhiên phải bàn luận kỹ càng.
Thanh âm lão đã không ổn định như trước, thậm chí có chút già yếu run rẩy.
- Nhưng có những lúc, lợi ích so với mặt mũi còn trọng yếu hơn…. Nhất là lúc này, ta thấy đế quốc không có khả năng cứ giữ khư khư lấy mặt mũi.
Hắn nói tới đây, vì khí lực không đủ mà thở dốc 1 cái, theo sau đó, tròng mắt vốn vẩn đục bộc phát, giống như đã nhìn thấu sự tình, đột nhiên để lộ răng nanh của hắn.
- Như vậy!
Tiếng lão tể tướng vang lên khắp đại điện:
- Nếu các vị ở đây ai có biển pháp, cứ mỗi năm giúp đế quốc kiếm được 300 vạn kim tệ. Như vậy ta đồng ý với các ngươi, đem chuyện thương lượng với sứ giả Nam Dương quẳng đi! Nếu các vị không có chủ ý gì khác…. Như vậy! Ta tán thành quan điểm của tài chính đại thần.
- Ông!
Trong đại điện, hơn 20 vị quan chức cao cấp của đế quốc không nhịn nổi dồn dập thấp giọng bàn bạc!
Lão tể tướng… hắn tự nhiên biến thái vậy!
Đây là tín hiệu gì?
Từng được gọi là “lão hổ”, vị tể tướng thâm tàng bất lộ này, đột nhiên lại nảy ra ý “giúp 1 tay”. Sử dụng sức ảnh hưởng không gì so sánh được của hắn!
Cuối cùng, vài chục năm lão luyện cũng không nói gì bất ngờ. Cho dù đại thần còn có ý muốn tranh luận, hay tướng lĩnh trong lòng không phục, lúc này cũng chỉ có thể trước mặt lão tể tướng ngậm miệng lại.
Bất kể thế nào, ngươi cũng phải giữ mặt mũi.
Rất nhanh, Nhiếp Chính vương đứng lên, làm ra “quyết định” cuối cùng.
- Chính ngọ này mai, ta sẽ tiếp sứ giả Nam Dương. Tất cả mọi quy tắc tiếp đãi, dùng giống như người thảo nguyên - quốc lễ!
Lão đại chân chính của đế quốc vừa nói xong, mọi người tức thì khom mình hồi đáp.
Mà lúc này, khi Thần hoàng tử đứng lên, Charles bên cạnh cũng đứng lên. Chỉ là, vô luận đại thần đông đúc cúi đầu, hay thần hoàng tử bên cạnh đều không phát hiện ra, trong mắt vị hoàng đế này, lộ ra 1 tia khó chịu!
Xong rồi?
Quyết đinh rồi?
Ta thì sao? Ta là hoàng đế à. Từ đầu tới cuối, không ai hỏi ta 1 câu?
Phụ thân… làm ra quyết định như vậy, không thèm liếc mắt ta 1 cái?
Không sai! Ta còn nhỏ, còn chưa trưởng thành. Nhưng mặc kệ cái đó, ta đang đội vương miệng! Dù là trên danh nghĩa, ta cũng là hoàng đế đế quốc! Ít nhât … phụ thân, ngươi cũng nên nói với ta vài câu chứ!
Mà giờ… hắn tự quyết định, coi như ta không tồn tại! Ta… ta còn gọi là “hoàng đế”?
Cùng “hoàng tử” có gì khác nhau?
Hai tay hắn nằm trong tay áo, không do dự xiết thành nắm đấm.
Có ai câu nói rất nổi tiếng từ xưa như sau: “Thế thế giới này, thứ gì sinh trưởng nhanh nhất?”
Dã tâm!
Trên thế giới này, cái gì khi sinh sôi rồi, sẽ thường thoát ly khống chế?
Dục vọng!
Sau buồi họp, lão tể tướng được người hầu đỡ ra, chậm rãi đi khỏi đại điện – đây cũng là vinh dự chỉ hắn mới có.
Mà lúc này, tài chính đại thần cố ý rơi lại sau cùng, theo sau lão tể tướng.
Rabus Richer nhìn người hầu, mỉm cười:
- Tốt rồi, ta có thể tự đi.
Người hầu cung đình rất sáng dạ nhìn tài chính đại thần bên cạnh 1 cái, khom người lui đi.
Lão tể tướng nỗ lực chống gậy, tài chính đại thần bên cạnh đi tới, đỡ hắn.
Rabus Richer nhìn lão đồng nghiệp, đột nhiên thở dài, giọng nói có chút già lão:
- Thú vị, thú vị! Ngươi tới đỡ ta! Đừng quên, tuổi của ngươi cũng chỉ kém ta có chút ít.
Nói xong, hắn nhìn tài chính đại thần cười khổ:
- Già rồi, tất cả chúng ta đều già rồi. Ngươi xem, ta hiện giờ đi cũng khó.
Ta chính đại thần sắc mặt ngưng trọng, trong mắt có vẻ hồ nghi:
- Lão bằng hữu, hôm nay ta thật không nghĩ ngươi … ngươi sẽ …
- Sẽ biết nói chuyện?
Lão tể tướng cười, cười như trẻ con, tinh nghịch chớp mắt, thấp giọng nói:
- Ngươi… bọn họ.. phải hay không sớm đã thành thói quen nhìn ta ngồi im trên ghế? A, ta tùy tiện mở miệng, rất nhiều người không quen.
- Kỳ thật.. ngươi … tại sao?
Tài chính đại thần than thở:
- Ta đã chuẩn bị tranh đấu rất kỹ. Cho dù là đắc tội rất nhiều người, cũng đều đã sẵn sàng! Còn ngươi, ngươi đã sớm thoát khỏi vũng nước xoáy này rồi, sao còn lại ra giúp ta?
- Ta … không phải giúp ngươi.
Lão tể tướng nhìn trái nhìn phải 1 lúc , nhỏ giọng nói:
- Ta đáp ứng 1 gã, tối qua tới nhà ta, thỉnh cầu ta ra mặt.
- Ai? Chẳng lẽ là…
- Chính là thằng nhóc kia, hắc hắc, là công tước hoa Tulip.
- Đỗ Duy?
Tài chính đại thần nhíu mày:
- Hắn… mấy ngày trước hình như bệnh nặng? Nghe nói hắn cả ngày liệt giường. Chúng ta phái người đi thăm viếng, đều không gặp được…
- Không chỉ có thế!
Lão tể tướng cười cười, nhưng lập tức nét mặt đổi sang lo lắng:
- Ta nguyên bản nghĩ là hắn giả bệnh, vì vài ngày trước, Nhiếp Chính vương có ý thu lại binh quyền của hắn. Hắn hiện tại giả bệnh, trong nhà giấu tài, tuy không rõ ràng nhưng cũng có ý thế … Chỉ là ta đã đoán sai, Đỗ Duy thật sự bị bênh!
Tiếng lão già mang theo vẻ thương tiếc:
- Ngươi biết không? Tối qua hắn tới gặp ta, chính là ngồi xe lăn tới... hắn …
- Hắn làm sao?
- Công tước hoa Tulip của chúng ta, toàn thân bị liệt.
Lão tể tướng cắn răng:
- Hắn cũng thừa nhận, mà còn phát thệ với ta, hắn không phải nói láo. Hắn toàn thân không động đậy được. Ngay lúc cùng ta nói chuyện, hắn còn ngất đi 2 lần! Theo hắn nói, lúc hắn thí nghiệm ma pháp gặp trục trặc. A… cục diện bây giờ, hắn lại biến thành dạng này. Không cách nào ra mặt giúp ngươi được, nên đành nhờ ta.
Nói xong, lão tể tướng có chút tự giễu:
- Mà ta? Ta sớm nhận thức, đối với vị trí của mình, tiểu tử đó là người phù hợp nhất. Đem vị trí này cho hắn, ta cũng yên tâm. Chỉ là bây giờ, hắn đã biến thành dạng này, ta chỉ có thể cứng rắn đi ra, giúp hắn 1 chút.
***
Phủ công tước hoa Tulip.
Đỗ Duy ngồi trong phủ, thân hình dán vào xe lăn. Sắc mặt hắn vẫn như thường, có vẻ hồng hào hơn trước, chỉ là… khiến hắn khổ tâm, lúc từ biển trở về, cho dù khôi phục thế nào cũng không có kết quả.
Hắn giống như 1 người bị liệt toàn thân, bộ não đã dần dần cũng thanh tỉnh, nhưng vẫn hơi yếu nhược.
Nhưng, tinh thần lực của hắn lại không đủ để khống chế thân thể chính mình.
Đừng nói bước đi, mà giờ hắn giơ đũa lên, phải dùng sức toàn thân mới miễn cưỡng làm được.
- Đại nhân!
Jack đã đến phủ từ sớm, đứng bên Đỗ Duy thấp giọng nói:
- Trong cung tin tức sẽ rất nhanh truyền ra. Chỉ là ta không hiểu, sự tình này là ngài 1 tay chuẩn bị, chuyện Nam Dương là ngài 1 tay làm ra, vì cái gì mà ngài không tự đi hoàng cung? Lấy quyền thế của ngài, chỉ cần ngài ngồi trong cung điện, những người phản đối sẽ không còn ai dám mở miệng.
Đỗ Duy cười nhẹ, ngữ khí có chút phức tạp:
- Chính vì thế, ta càng không thể đi! Sự việc Nam Dương, ta không những không thể đi, không thể mở miệng, không thể biểu đạt… mà ngược lại, ta càng tránh xa sự tình này càng tốt!
Nhìn ánh mắt mù mờ của Jack, Đỗ Duy cười:
- Ngươi rất thông minh, nhưng đó là thông minh khi buôn bán, còn với chính trị thì không. Việc này, có nói ngươi cũng không hiểu.
Dừng 1 chút, hắn thấp giọng:
- Đúng rồi... trong viện hôm nay chuyển tới bao nhiêu rượu?
- 3 xe lớn!
Biểu hiện của Jack có chút cổ quái, cười khổ nói:
- Lão đại, cứ thế, toàn bộ rượu chúng ta tích trữ trong đế đô đều sẽ hết sạch à! Mấy ngày nay, mỗi ngày là mấy xe rượu! Đừng nói là ngươi, dù là trâu cũng uống không hết chứ?
Đỗ Duy không nói, trong bụng cười khổ: đúng là không phải trâu.
Mà là rồng à!
Mà khổ nhất là, thân thể con rồng này đã bị tù vạn năm! Trong vạn năm không ăn thịt không uống rượu ngon. Nếu thế vừa ra tù, hắn không phát điên đi tìm bồi thường sao?
Lão Chris ở trong viện, vì trạng thái “thân rồng” của hắn mà Đỗ Duy đã hạ nghiêm lệnh, không cho bất cứ ai vào! Đương nhiên, lão Chris có thể dễ dàng biến thành hình người, nhưng mà…. Cứ lúc hắn uống nhiều say mèm, kích động 1 cái lại biến thành rồng.
Đỗ Duy cũng không muốn người khác biết chính mình nuôi trong nhà 1 con “Hoàng kim long”.
Bởi vì, đế quốc có 1 thiết luật, do hoàng thất cùng ma pháp công hội cùng ban bố: mặc kệ ma pháp sư nào, không cho phép tại đế đô nuôi sủng vật nguy hiểm. Đây là bảo hộ với đế đô!
Mà trong danh mục sủng vật bị cấm, rồng đứng hạng nhất!
Đáng cười là, Đỗ Duy biết, thân phận thật của lão Chris còn đáng sợ hơn rồng nhiều!
Huống hồ, ngoài thằng cha bị tù vạn năm đó, còn 1 Vu vương Bạch Hà Sầu.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Đây là 1 địa phương hẻo lánh cách đế đô mấy chục cây số. Cả vùng chỉ có vài trăm gia dình, hơn 1000 người mà thôi.
Cái trấn này có tên: trấn Ngựa Nhảy. Mà cạnh trấn có 1 sườn núi hình thù kỳ quái. 1 sơn cốc hẹp dài cứ thế đem sườn núi nguyên bản cắt thành 2 phần – mà ngọn núi này từng làm Đỗ Duy suýt hộc máu: núi Brokeback.
Đây là 1 địa phương rất hẻo lánh. Theo địa đồ của đế quốc, phải rất cẩn thận mới tìm thấy tên của nó. Trong đây cũng không có khoáng sản gì quý giá, vị trí địa lý lại cách đường giao thương rất xa.
Ngoài thôn trấn chỉ có 1 con đường duy nhất, theo con đường này đi chừng 1 canh giờ, có thể đi đến đường lớn dẫn tới đế đô.
Nếu phải đi bộ… sợ rằng phải mất 2 ngày.
Thậm chí lịch sử thôn trấn cũng không có nhân vật nào nổi tiếng. 1 cái thôn trấn như vậy, tự nhiên là có rất ít người biết, trấn Ngựa Nhảy trên bản đồ chỉ như 1 điểm bình thường…
Đương nhiên, không ai biết, cái trấn nhỏ này, là quê nhà của ma đạo sư vĩ đại nhất đại lục trong 200 năm nay – Gandalf.
Dân cư trong trấn rất thuần phác, thậm chí có nhiều người đã biết nhau mấy đời. Cả trấn chỉ có 1 quán rượu, 2 tiệm may, 2 cửa hàng tạp hóa.
Một cái trấn cực kỳ tầm thường như thế, thậm chí còn không có sở tôn giáo, không có cả tín đồ. Thậm chí đi bằng xe ngựa, tìm đến sở tôn giáo gần nhất cầu khẩn cũng mất mấy tiếng.
Cư dân trong trấn, đại bộ phận làm nghề nông. Chẳng qua mỗi năm lúc nông nhàn, cũng có 1 chút thôn dân khỏe mạnh tìm đến đế đô, hoặc tìm đến tòa thành phồn hoa nào đó tìm 1 cái xe ngựa, mua về dùng trong nhà.
Có thể nói, nếu không phải Đỗ Duy can vào, cái trấn này là rất nghèo nàn bình thường.
Nhưng là nửa năm trước, một vị mặc quần áo rực rỡ - nghe nói là người từ đế đô - đi xe ngựa tới gặp trưởng trấn, hơn nữa cùng trưởng trấn họp mặt mất cả 1 buổi chiều.
Sau cùng trấn trưởng triệu tập cư dân thôn trấn, tuyên bố 1 sự kiện khiến mọi người hưng phấn.
Đại nhân vật hiển hách quyền quý nhất của đế quốc, công tước hoa Tulip, quyết định đầu tư vào cái trấn nhỏ bé này – tuy đại bộ phận thôn dân chả biết “đầu tư” nghĩa là gì, cả trấn trưởng cũng không biết nốt, nhưng cũng không cần gấp, bởi vì vị đại nhân đến từ đế đô, tự xưng là thuộc hạ của công tước hoa Tulip, Jack tiên sinh.
Hắn tuyên bố, hắn đại biểu gia tộc hoa Tulip, mua cả núi Brokeback! Mà thủ tục phía quan viên trông coi đất đai đế quốc cũng đã hoàn thành
Còn về tiền mua cả núi Brokeback, sẽ lấy ra 1 phần chia đều cho dân trong trấn. Mỗi người đều có thể nhận 2 ngân tệ.
Sự việc này lập tức được cư dân hoan nghênh nhiệt liệt.
Tuy mọi người không biết núi Brokeback đến cùng có gì hấp dẫn công tước hoa Tulip – chỗ đó căn bản là chả có khoáng sản gì, trừ ít cây trên núi, còn lại toàn đá, hoàn toàn không có thứ gì đáng tiền.
Mà Jack thay mặt gia tộc hoa Tulip tuyên bố, lúc mua cả núi Brokeback, nghĩa là về sau cả núi thuộc về lãnh địa gia tộc hoa Tulip, không cho bất kỳ ai tùy ý vào trong núi.
Mỗi ngọn cây ngọn cỏ, mỗi miếng đất trên núi, đều là tài sản thần thánh không được phép xâm phạm của gia tộc hoa Tulip.
Tốt thôi… mọi người không có ý kiến gì, vì mệnh lệnh này cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến ai: trừ 1 ít tiều phu dựa vào tiền đốn củi mà sống, nhưng xung quanh vẫn còn rừng rậm khác, trong trấn chỉ có 1 nhà thợ săn. Sau này bọn họ tuy không thể vào núi đi săn – cũng không vấn đề gì. Bởi vì núi này không lớn, nhiều nhất chỉ có 1 ít thỏ cùng gà núi mà thôi, còn cáo với sói thì hoàn toàn không có!
Hơn nữa, công tước hoa Tulip khai ân, còn thiết lập 1 nhà xưởng trong trấn. Chỗ này sẽ chuyên thu mua lương thực của nông phu, chế thành rượu, mà còn dùng rất nhiều người trong trấn, tất cả cùng hợp tác.
Chuyện này thật sự là rất tốt. Trong thời gian dài, dân cư trấn Ngựa Nhảy sung túc hẳn lên, mọi người đều tán tụng công đức công tước hoa Tulip.
Mấy tháng sau, rất nhanh, 300 kỵ binh võ trang đầy đủ vào trấn.
Đại đa số thôn dân chưa từng nhìn thấy những người khí thế hiên ngang, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng – toàn bộ là kỵ binh dũng mãnh. Tuy mọi người đều bị chấn đông, nhưng những kỵ binh này rất nhanh đến núi Brokeback.
Mà sau đó, cơ hồ không tới 1 tháng, sau núi xuất hiện 1 trang viên mới
Trang viên kia dựa vào núi mà xây, vị trí địa lý phi thường xuất sắc. Không chỉ dễ thủ khó công, mà dựa vào không gian rộng lớn sau núi, phi ngựa cũng không vấn đề gì. Nếu muốn tiến vào, bắt buộc phải đi qua sơn cốc trong núi Brokeback.
Trong thời gian đó, thôn trấn thường xuất hiện 1 số người lạ, đều là người gia tộc hoa Tulip. Tổng cộng có 500 người tư binh gia tộc hoa Tulip đến đây.
Tin tức bên ngoài lan ra, nghe nói công tước hoa Tulip nhìn trúng phong cảnh nơi đây. Hắn kiến tạo 1 biệt viện sau núi, dùng để sau này lúc nghỉ phép nhàn hạ ở đó.
Tốt thôi. Đại bộ phân thôn dân, không thể nào đoán được tâm tư công tước hoa Tulip cao cao tại thượng, cũng không quản cái gì khác, chỉ cần đầy túi là tốt, những thứ khác ai thèm quản nhiều chứ?
Huống hồ, nhiều người như vậy, những tư quân gia tộc hoa Tulip ở sau núi, bọn họ ngày thường đều phải ăn uống. Khiến thôn trấn tiêu phí rất nhiều, nhưng cũng ngày càng phồn hoa hơn.
Chỉ là, quy củ gia tộc hoa Tulip tựa hồ khá lớn.
Từ lúc bắt đầu, sau núi Brokeback luôn có võ sĩ gia tộc hoa Tulip đi tuần, không cho phép bất cứ ai đến gần núi.
Đã từng có tiều phu trong trấn thử tiếp cận. Lần đầu rất lễ độ bị đuổi đi, lần thứ 2 tên tiều phu này vẫn muốn vào núi đốn củi – bởi đi đường khác xa hơn. Kết quả bị binh sĩ tuần tra tóm được, không chút khách khí trói lên, ném vào trong trấn.
Thôn trấn cũng không có ai đồng tình với người tiều phu kia. Vì khi bán núi hắn cũng đã nhận 2 ngân tệ! Ngươi đã cầm tiền, đương nhiên không thể tùy tiện chạy đến địa bàn người khác.
Hơn nữa, đại đa số người trong trấn đều là rất thuần phác.
Khu biệt viện của gia tộc hoa Tulip sau núi, xung quanh có 1 hàng rào cao, dựa theo thế núi mà kiến tạo, trừ binh sĩ trên núi tuần tra, còn có tiểu đội kỵ binh lớp lớp mỗi ngày đi xung quanh. Mức độ phòng ngự này, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to. Bởi vì, công tước hoa Tulip chưa từng tới đây nghỉ phép a.
Thủ hộ 1 tòa biệt viện trống không, tựa hồ không cần phải dùng nhiều người như thế, đó là phỏng đoán của đa số người trong trấn. Hay là công tước đại nhân muốn nuôi người tình ở đây? Sự tình này trong giới quý tộc không phải rất hay gặp sao?
Trong biệt viện, đằng sau các bức tường cao lớn là 1 đồng cỏ bằng phẳng, bên trên có 1 tòa nhà đơn sơ làm bằng gỗ. Nhưng mỗi ngày, sẽ thấy từng mảnh gỗ bay tung ra, còn truyền đến 1 âm thanh như ấu thú gào thét.
Vì che đậy những âm thanh này, mặt ngoài trang viên, Jack cho xây 1 vài tàu ngựa.
Lúc chạng vạng ngày nọ, tòa trang viên cuối cùng nghênh đón chủ nhân chân chính của nó.
Đỗ Duy không trống giong cờ mở, mà là dùng 1 chiếc xe ngựa rất đơn giản, mang theo 1 đội thị vệ nhỏ, đi tới trang viên này.
Khi xe ngựa tiến vào trang viên, Đỗ Duy đối với phòng ngự xung quanh vô cùng hài lòng.
Khi tiến vào sơn cốc, 2 bên sườn núi đã an bài vọng gác bí mật. Nếu quả thật là địch nhân, như thế các vọng gác này sẽ lập tức bắn xuống! Cường nỏ 2 bên tổng cộng mười mấy cái, có thể trong thời gian ngắn, đem 1 chiếc xe ngựa đánh thành mảnh vụn! Còn có cung thủ bảo vệ. Cho dù vài trăm người xông vào, cũng tuyệt đối biến thành con nhím!
Mà bên dưới, còn 100 kỵ binh tinh nhuệ của gia tộc hoa Tulip tuần tra. Những kỵ binh này đều là Đỗ Duy từ Tây Bắc điều tới, đều là tinh nhuệ chân chính, xuất thân cùng bối cảnh gia đình đã chọn lọc, đối với gia tộc là tuyệt đối trung thành.
Thậm chí, kể cả những đội ngũ phụ trách bảo vệ này, cũng chỉ có thể đóng ở ngoài, không cho phép tiến vào bên trong trang viên!
Vì thế, trong trang viên có bí mật gì, cả những binh sĩ này cũng không biết.
Khi xe ngựa tới trang viên, cuối cùng dừng lại tại 1 tảng đá. Jack là người đầu tiên xuống ngựa, đến bên xe tự tay mở của.
Sau đó, đại thị vệ của Đỗ Duy tự tay đem hắn từ trong xe ngựa đi xuống, đặt tại xe lăn.
Mùa đông, thân thể Đỗ Duy mang lớp áo dày, ngoài 1 cái khăn lông chồn, đem cả nửa mặt hắn che khuất, trên đùi còn lớp thảm dày.
Xem ra, bộ dạng hắn rất phù hợp với “vi thần bệnh nặng”.
Chỉ có hắn mới biết chuyện này đáng cười thế nào.
Hắn có bệnh là thực, nhưng thân thể không yếu kém vậy – ngược lại mà nói, tình trạng cơ thể hắn, từ trước đến giờ chưa từng tốt đên thế! Toàn thân hắn mỗi cơ thịt đều tràn đầy lực lượng. Cho dù mùa đông, hắn chỉ mặc áo lót cũng không thấy lạnh chút nào. Sắc mặt hắn hồng hào, cả người nhìn bên ngoài giống như khỏe tới sôi máu (so sánh kiểu quái gì vậy trời).
Nhưng thực tế hắn mặc quần áo rét, hợp với tình trạng bệnh nặng.
Bời vì, hắn “liệt”.
Cái này rất khó diễn tả với người khác. Vì sao mình mặt mũi hồng hào lại không cách nào động đậy được. Cơ thịt tràn đầy sinh khí, ngay 1 ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Trong hoàng cung, gần đây thần hoàng tử đã triệu kiến hắn 2 lần, đều bị lấy cớ bệnh nặng không đi – cho nên hắn không thể không giả bộ bệnh thật. Cho dù hắn thật sự có bệnh, cũng phải là ra vẻ bệnh gần chết.
Cho nên, bình thường lúc Đỗ Duy gặp khách, không thể không nhuộm má mình thành màu vàng sáp.
Lão thị vệ tự mình đẩy xe lăn tiến vào tòa tiểu lâu.
Sau đó, trong tòa tiểu lâu này, Đỗ Duy nhìn thấy Hussein.
Hussein nhìn Đỗ Duy uể oải ngồi trên xe lăn, lông mày hắn vẫn gắt gao giữ nguyên vị trí.
- Đừng nghĩ về ta như vậy, đây chỉ là tạm thời. Sau này ta sẽ nhảy nhót trước mặt ngươi.
Đỗ Duy cười ha hả.
Hussein mặc 1 bộ áo giáp bạc. Lúc Đỗ Duy đến, hắn nhẹ nhành dùng 1 khối đá mài lau kiếm của mình.
Lão thị vệ rất thông minh đi tới phòng này, liền đóng cửa lại.
- Thời gian gần đây thế nào?
Đỗ Duy than thở:
- Ngươi trú tại đây mấy tháng, vẫn tập luyện ư?
- Tốt!
Hussein trước nay không có thói quen nói vòng vo. Hắn lập tức tiến vào chủ đề chính:
- Từ tháng trước, có người ở bên ngoài lén thăm dò chúng ta, binh sĩ tuần tra cùng chúng có 2 lần va chạm. Bọn chúng đều bị đuổi đi, chúng ta không thương vong. Nhưng theo binh sĩ hồi báo, ta nhận định là giáo hội làm ra.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy