Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 28: Liệu ngươi còn có thể cười nữa hay không?
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lúc đẩy cánh cửa kim loại ra, nhìn thấy Trương Bình ngồi yên như ma vương, Lâm Tịch liền biết chuyện mình không muốn xảy ra đã phát sinh.
Nhưng hắn không hiểu tại sao phải như vậy.
Bởi vì Trương Bình là bằng hữu của hắn, cho nên hắn cảm thấy rất đau đớn, nên điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có phải mình và đám người Tần Tích Nguyệt đã làm sai điều gì hay không, nên mới khiến Trương Bình như vậy.
- Tại sao?
Cho dù nghe thấy âm thanh lạnh như băng mà châm chọc của Trương Bình, Lâm Tịch vẫn muốn biết vì nguyên nhân gì lại khiến Trương Bình thay đổi như vậy.
- Ta hận ngươi.
Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, hờ hững nói.
Sắc mặt Lâm Tịch càng thêm tái nhợt, chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng đó lại không phải là lý do hắn chấp nhận.
- Tại sao?
Hắn cố gắng để cho mình tĩnh táo hơn, tiếp tục nhìn Trương Bình, hỏi.
Trương Bình bình thản nói:
- Bởi vì không công bình.
- Không công bình?
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương, Tần Tích Nguyệt, thậm chí người thận trọng nhất là Hoa Tịch Nguyệt cũng không thể hiểu được ý nghĩa của mấy lời Trương Bình vừa nói.
- Nếu nghĩ lại, có lẽ ta nên cảm ơn ngươi.
Trương Bình ngẩng đầu lên, cho đến lúc này, hắn ta mới nhìn thẳng vào đám người Lâm Tịch, Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt. Giọng nói của hắn rất bình thản, tựa như đang kể một câu chuyện xưa:
- Nếu như không có lời nhắc nhở của ngươi, năm xưa ta thậm chí không thể thi đậu nhập thí học viện Thanh Loan, càng không thể trở thành đệ tử học viện Thanh Loan.
- Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, ta rất biết hơn ngươi.
Trương Bình nhẹ giọng nói:
- Cho nên, ngay lần đầu tiên rời khỏi học viện Thanh Loan, ta còn vì ngươi làm một đôi tay bảo vệ.
- Nhưng khi gặp lại ngươi ở đồi hoa Ma Nhãn của Thiên Ma quật, ta bắt đầu cảm thấy chán ghét ngươi, thậm chí bắt đầu hận ngươi. Hơn nữa, nỗi hận này không thể nào tiêu trừ, thậm chí là ngày càng sâu đậm hơn, ta không biết vì sao, nhưng sau đó ta đã hiểu được rồi.
Hoa Tịch Nguyệt nhận ra điều gì đấy, run giọng nói cắt lời Trương Bình:
- Trong núi Luyện Ngục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi trở nên như vậy?
Trương Bình vẫn luôn cảm thấy không nên nói tới những chuyện này, càng không muốn nhắc đến trước mặt những người mình căm hận. Nhưng vào ngày hôm nay, khi một lần nữa đối mặt với Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, hắn lại có dục vọng muốn tường thuật một lần.
"Điều này có lẽ giúp thỏa mãn tinh thần sao?", Trương Bình lạnh lùng tự hỏi mình, sau đó hắn ta không áp chế dục vọng trong lòng mình nữa, bình tĩnh nói:
- Khi còn ở núi Luyện Ngục, ta đã được lựa chọn trở thành đệ tử tu hành ma biến. Khi tu hành ma biến, chỉ có hai trên mười người được sống sót, nhưng nếu như cự tuyệt tu hành ma biến, hoặc sẽ bị giết chết, hoặc là vĩnh viễn làm đầy tớ trong quặng mỏ sâu nhất, cho đến khi chết đi. Có thể nói chính ta đã tận tay giết chết một tiềm ẩn Vân Tần từng có quan hệ thân thể với ta, sau đó nhờ có cái chết của nàng ta mà có được địa vị mình muốn. Sau đó, cũng bởi vì địa vị này mà ta bị chưởng giáo núi Luyện Ngục điều vào bên trong Thiên Ma ngục nguyên. Những người từng tiến vào Thiên Ma ngục nguyên gần như không có cơ hội sống sót, tất cả thần quan cùng với ta vào bên trong cũng chết rồi, chỉ có một mình ta đối phó với khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi, cuối cùng lọt vào một động quật. Trong một không gian bóng tối mà ta không biết đến ngày tháng, vĩnh viễn bị nhốt ở trong, cả ngày đều cố gắng bò lên, phải ăn những thứ mà mới nhìn đã muốn nôn mửa. Cuối cùng, ta đã bò ra ngoài, đạt được truyền thừa chân chính của Thiên Ma điện năm xưa. Có một chuyện sau đó xảy ra mà các ngươi không biết, mặc dù ta đã giết chết đại trưởng lão cuối cùng của núi Luyện Ngục, nhưng vì muốn trấn áp các thần quan còn sống, ta thậm chí còn đích thân giết chết lão thần quan khi xưa từng nói đến chuyện tu hành ma biến và ta bị lựa chọn tu hành ma biến.
Giọng nói của hắn ta thật bình thản, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được sự đáng sợ khủng khiếp. Ngay cả Nam Cung Vị Ương đang cau mày cũng phải giãn chân mày ra, còn Lâm Tịch vì quá khó chịu mà hơi cong người xuống.
- Ta có thể hiểu được đau đớn của ngươi.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, cố gắng nói như lúc bình thường:
- Nhưng ngươi đã trở về, mọi đau đớn cũng đã qua.
Trương Bình lạnh lùng lắc đầu:
- Ta nghĩ ngươi vẫn hiểu lầm ý ta. Ta nói với ngươi những chuyện này không phải là muốn ngươi biết ta đã đau đớn như thế nào, hay là muốn ngươi đồng tình với ta, mà là ta thật sự rất muốn biết nếu như đổi lại là ngươi, chính ngươi giết chết ân nhân của mình, giết chết cô gái lần đầu tiên mình tiếp xúc thân thể, rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy...ngươi còn có thể mỉm cười như khi gặp ta ở Thiên Ma quật không?
- Ngươi mỉm cười thật ấm áp, nhưng khi ở Thiên Ma quật, ta lại rất căm ghét cụ cười đấy. Thật ra ngay thời khắc ta nhìn thấy ngươi, ta chỉ nghĩ đến hai chuyện: một là ta rất muốn ném ngươi vào trong cái động đấy, xem thử khi ngươi trở về ngươi còn cười được hay không; hai là ta rất muốn nói ta không muốn sống ở Đại Mãng, không muốn sống ở núi Luyện Ngục, ta muốn về nhà.
Âm thanh Trương Bình càng lúc càng lạnh lùng hơn.
- Nhưng khi nghĩ đến hai chuyện này, ta biết không thể thực hiện được.
- Những chuyện này có liên quan gì đến Lâm Tịch?
Tần Tích Nguyệt nhìn Trương Bình, đau đớn và tức giận nói:
- Tin tưởng ngươi, coi ngươi là bằng hữu chân chính, chẳng lẽ cũng là sai hay sao? Ngươi có biết rằng mặc dù khi đó ta có nghi ngờ ngươi, Lâm Tịch đã nói với ta rằng nhất định phải tin tưởng ngươi, hắn sợ mất đi người bạn là ngươi. Cho dù lần gặp ngươi ở lăng Đông Cảnh, ngươi đã trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn cũng rất kiên định nói với ta rằng nếu như đã coi ngươi là bằng hữu, vậy cho dù ngươi phạm phải sai lầm gì, cũng không thể cứ chỉ trích ngươi, mà phải nghĩ biện pháp kéo ngươi trở về.
Trương Bình nhìn Tần Tích Nguyệt, đôi mắt toát lên thần thái khác thường.
Hắn biết rõ nếu như thế gian này còn có người nào khiến hắn phải lưu ý, vậy Tần Tích Nguyệt tuyệt đối là một trong số đó. Nhưng điều này không có nghĩa hắn sẽ thay đổi ý kiến của mình. Hắn bình tĩnh nhìn Tần Tích Nguyệt, chân thành nói:
- Ngay từ đầu ta đã nói ta hận hắn bởi vì không công bình. Tựa như phương pháp tu hành ma biến, ta đã phải qua biết bao chuyện, phải cố gắng, phải đấu tranh mới có thể lấy được, nhưng hắn lại có nó quá dễ dàng. Tựa như ngươi đang thích hắn vậy...ngươi không cần che giấu sự thật là ngươi thích hắn, nếu như không có Cao Á Nam, có lẽ các ngươi đã sớm đến với nhau, bất kể ta làm gì đi nữa, ta cũng không có cơ hội.
- Ngươi cũng không cần nói ngươi thích hắn không phải vì bề ngoài hay thiên phú của hắn, mà là vì những chuyện hắn đã làm được, vì sự hi sinh của hắn đối với học viện và bằng hữu.
Trương Bình nhìn đôi môi trắng bệch gần như trong suốt của Tần Tích Nguyệt, nói tiếp:
- Nhờ có thiên phú của mình, nên khi còn ở học viện, hắn rất dễ dàng có được tình cảm của ngươi và Cao Á Nam, nhưng một đệ tử bình thường như ta, thậm chí phải cần đến sự giúp đỡ của hắn mới miễn cưỡng vào học viện được, căn bản không thể khiến ngươi chú ý đến.
- Chẳng lẽ thế gian này có công bình tuyệt đối sao?
Hoa Tịch Nguyệt bắt đầu cảm thấy tức giận, sự tức giận này thậm chí còn hòa tan mọi tình cảm của nàng đối với Trương Bình từ trước đến nay.
- Ít nhất ngươi vẫn có thể tiến vào học viện Thanh Loan, ít nhất ngươi còn đủ chân tay. Tại sao ngươi không suy nghĩ có vài người vừa mới sinh ra đời, đã phải chịu sự đau đớn của bệnh tật, thậm chí căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào trên thế gian này.
- Ngươi nói rất đúng, trên đời này không có công bình tuyệt đối. Nhưng ta rất tức giận tại sao hắn có năng lực như thế, có vận mệnh hoàn toàn khác với ta, mà những chuyện bất hạnh không xảy ra với hắn, mà lại xảy ra đối với ta.
Trương Bình nhìn Hoa Tịch Nguyệt và Lâm Tịch, chậm rãi nói:
- Thật ra ở trong học viện, bằng hữu tốt nhất của ta không phải là các ngươi, mà chính là Mông Bạch và Lý Khai Vân, bởi vì bọn họ là người đầu tiên làm quen với ta, hơn nữa bọn họ lại có cùng cảnh ngộ với ta, có quá nhiều khuyết điểm, không xuất sắc như các ngươi. Bọn họ cũng chiến đấu vì học viện Thanh Loan, nhưng kết quả thế nào? Mông Bạch thích Khương Ngọc Nhi, nhưng cô ta lại vì ngươi mà chết, ngươi lại còn sống. Lý Khai Vân đã chết, ngươi lại trở thành Tướng Thần. Ta luôn suy nghĩ rằng tại sao người chết không phải là ngươi, mà bọn họ còn sống?
- Nhiều người hi sinh như vậy, mới giúp ta trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhưng điều mọi người hi vọng nhất lại chính là núi Luyện Ngục biến mất.
Trương Bình hoàn toàn nghiêm mặt lại, giọng nói đầy sự trào phúng và giễu cợt:
- Ta vẫn muốn tuân thủ lời hứa của mình, nhưng ông trời lại cứ trêu đùa ta, ngay cả việc ta muốn vượt qua núi Thiên Hà trước khi tuyết rơi xuống, lão ta vẫn để cho tuyết rơi sớm hơn mọi năm, khiến ta không thực hiện được lời hứa của mình. Cho nên, khi lướt qua núi Thiên Hà, ta đã quyết định rằng ta sẽ không làm theo ý muốn hay suy nghĩ của ai nữa, ta sẽ không để vận mệnh coi khinh ta, ta sẽ nắm tất cả trong tay mình. Tựa như chưởng giáo núi Luyện Ngục lúc trước, lão ta đã nắm mọi thứ trong tay mình.
- Nếu như sau khi ngươi chịu phải mọi bất hạnh như ta, ngươi còn có thể mỉm cười như khi gặp ta ở Thiên Ma quật, ta sẽ thừa nhận mọi sai lầm của ta.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch một cái, lạnh lùng nói:
- Nhưng trước đó, ngươi phải tiếp nhận mọi sự an bài vận mệnh của ta.
- Ngươi đừng nói rằng chúng ta cứ thử đi, bởi vì nếu ngươi biết được chuyện ta đã làm ở học viện Lôi Đình, ngươi sẽ không còn muốn thuyết phục ta nữa.
Nhìn Lâm Tịch đang muốn mở miệng, Trương Bình lạnh lùng nói.
Lâm Tịch đột nhiên chấn động, hỏi Trương Bình với một giọng điệu mà chính hắn cũng cảm thấy xa lạ:
- Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì ở học viện Lôi Đình?
Một lần nữa Trương Bình lại nở một nụ cười lãnh khốc và cường đại:
- Núi Lôi Minh không còn nữa, nên mọi người tu hành của học viện Lôi Đình và học viện Thanh Loan ở đó, hẳn đã bị chôn vùi dưới núi Lôi Đình.
Lâm Tịch sững người một hồi thật lâu, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Trương Bình, hỏi:
- Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
- Nếu như các ngươi không vội vàng ra tay, ta còn có thể nói cho ngươi biết nhiều chuyện mà các ngươi không biết.
Trương Bình ngẩng đầu nhìn Nam Cung Vị Ương một cái, nói:
- Bởi vì sợ rằng sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội nói chuyện như vậy nữa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 29: Khinh thường tất cả
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Ngươi làm tất cả mọi chuyện cũng vì ngươi cảm thấy không có thiên phú như ta, cảm thấy không công bình. Ngươi chịu rất nhiều đau đớn ở núi Luyện Ngục, nhưng ngươi có từng nghĩ ta đã từng trải qua những trận chiến như thế nào, chịu bao nhiêu đau khổ hay không? Sao ngươi có thể xác định tu vi của ta có được là rất dễ dàng?
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, đau đớn nói:
- Có đi Đại Mãng hay không, có tu hành ma biến hay không, ngươi cho là bất công, nhưng ngươi vẫn có thể lựa chọn. Vân Tần nuôi lớn ngươi, học viện Thanh Loan dạy ngươi, giúp ngươi trở thành người tu hành...ngươi suy nghĩ thử xem, trước giờ chúng ta chiến đấu, cố gắng làm việc, là vì cái gì? Đã từ lâu rồi chúng ta không còn lựa chọn, bởi vì ta phải quan tâm đến bằng hữu của mình, phải vì người mà chiến đấu. Nhưng còn ngươi? Ngươi hủy diệt học viện Lôi Đình, chỉ vì muốn thấy ta còn có thể mỉm cười như ở Thiên Ma quật khi đã mất đi thê tử của mình sao?
- Ngươi nói rằng khi đối mặt với một bằng hữu như ngươi, ta còn có thể cười hay không sao?
Lâm Tịch cười thảm:
- Ngươi đừng quên Cao Á Nam không chỉ là thê tử của ta, còn là đồng học của ngươi, là bằng hữu của ngươi, đã từng chiến đấu với ngươi. Còn có mấy người Khương Tiếu Y, các lão sư như Từ Sinh Mạt, nhưng ngươi lại giẫm đạp toàn bộ ân tình dưới chân mình. Nữ tiềm ẩn Vân Tần kia chết vì ngươi, là mong ngươi có thể còn sống, có thể cống hiến cho học viện, nhưng ngươi hãy nhìn lại thử xem, ngươi đã biến thành cái gì?
- Đừng chỉ trích ta, ngươi cuối cùng không phải là ta, cũng không ai có thể thay đổi cuộc đời của ta và ngươi. Hơn nữa, ta không cảm thấy mình đã trở nên xấu hơn, chỉ cảm thấy chiến đấu vì mình là rất tốt.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch đang cười thảm, chậm rãi nói:
- Khi nãy ta có nói sẽ nói cho ngươi biết những chuyện ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi chỉ cần nói ngươi có muốn nghe hay không, nếu như không cần, ngươi không cần thiết phải nói nhảm nữa.
- Huống chi, nói nhiều hơn nữa cũng là nói nhảm, mấy người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y sẽ không sống lại nữa.
Mang theo một tâm trạng vô cùng vui vẻ, Trương Bình nhìn Lâm Tịch, trào phúng nói.
Nam Cung Vị Ương cau mày lại, gần như chân mày co lại vào một chỗ.
Người hiểu nàng đều biết rằng nàng đang rất bực bội, rất có thể sẽ lập tức ra tay ngay.
Nhưng Lâm Tịch lại lắc đầu, ngăn cản nàng, đồng thời nói:
- Ta muốn nghe thử rốt cuộc hắn ta đã làm những chuyện gì rồi.
Trương Bình nhìn thoáng qua Nam Cung Vị Ương, sau đó lại lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hiện giờ ngươi có nghĩ rằng vì sao ta đã muốn đối phó ngươi, nhưng còn truyền cho ngươi phương pháp tu hành Thành Ma, thậm chí còn cao hơn ma biến?
Lâm Tịch nhìn hắn, không nói gì.
- Ta làm vậy không phải vì muốn ngươi tin tưởng.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh nói:
- Ta làm vậy là đã suy nghĩ và chuẩn bị rất nhiều thứ.
Tần Tích Nguyệt không ngừng run rẩy, nàng rất muốn nói Trương Bình hãy câm miệng, nhưng nàng cũng muốn nghe thử Trương Bình đã chuẩn bị âm mưu gì.
Nàng đã được nhận truyền thừa hồn binh chấn âm mạnh mẽ của một cường giả học viện Thanh Loan, sau đó lại được Dạ Oanh truyền cho phương pháp tu hành chấn âm, nàng cảm thấy mỗi một âm thanh đều có quy luật của riêng mình, nàng cũng rất thích nghe các loại âm thanh, nhưng khi nghe thấy Trương Bình nói, nàng cảm thấy rất tức giận.
- Phương pháp tu hành Thành Ma là một loại tu hành mạnh mẽ nhất, nhưng điều quan trọng nhất chính là thôn phệ nguyên khí người khác.
Trương Bình lạnh nhạt nói:
- Nhưng bị động giết người và chủ động tìm người để giết là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ta truyền cho ngươi Thành Ma, nguyên nhân quan trọng nhất chính là ta muốn xem thử để đột phá đến Thánh sư, sau khi giết chết nhiều người tu hành, liệu ngươi có mê luyến cảm giác như vậy hay không. Hoặc là trong tương lai, bất kể là nhìn thấy kẻ thù hay bằng hữu của mình, ngươi cũng rất muốn giết người đó, rồi thôn phệ nguyên khí. Đến lúc đó, ngươi nhìn bất cứ ai, người đó cũng không phải là bằng hữu hay thân hữu, mà chính là một đan dược còn sống, là một liều thuốc bổ để ngươi tăng sức mạnh mình lên. Tuy nhiên, ta thật sự không ngờ ngươi có một con Hải yêu vương còn sống, không cần giết người mà ngươi đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Đây là một ý niệm vô cùng bí ẩn và độc ác chí cực, Hoa Tịch Nguyệt cảm thấy tay chân của mình lạnh như băng giá, tựa như đang bị ngâm trong nước đá.
- Bây giờ nhìn thấy những người tu hành khác, ngươi luôn cảm thấy như vậy sao?
Lâm Tịch nhìn Trương Bình có nước da đen như sắt, giọng nói bắt đầu lạnh như băng:
- Ngươi luôn cảm thấy thiên phú của ta mạnh hơn ngươi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sau khi tu hành Thành Ma, ta luôn mạnh hơn ngươi hay sao?
- Đây chính là nguyên nhân thứ hai ta truyền cho ngươi phương pháp Thành Ma, tu vi sau này của ngươi vĩnh viễn không thể mạnh hơn ta.
Trương Bình nhìn ánh mắt của Lâm Tịch, đôi mắt toát lên thần sắc thương hại:
- Về cuộc chiến tiên ma của người tu hành cổ, mặc dù học viện Thanh Loan không có ghi chép xác thực, chỉ nói là học viện Thanh Loan rất có thể đã nhận được truyền thừa của Thanh Loan cung sau sơn mạch Đăng Thiên, nhưng khi ở Thiên Ma ngục nguyên, ta lại được nhận truyền thừa chân chính của Thiên Ma cung. Cho nên, trên thế gian này, ta là người tu hành duy nhất biết được cuộc chiến tiên ma của người tu hành cổ trước kia.
Chân mày Nam Cung Vị Ương hơi nảy lên một cái.
Cách suy nghĩ của nàng luôn đơn giản và trực tiếp, sau khi xác nhận Trương Bình là người đứng sau mọi âm mưu, nàng chỉ luôn muốn giết chết Trương Bình, sau đó mới suy nghĩ đến những chuyện khác.
Nhưng bây giờ nàng lại bắt đầu cẩn thận nghe những gì Trương Bình nói.
Bởi vì thế giới của người tu hành cổ đã bị hủy diệt, luôn luôn có nhiều truyền thuyết về việc này. Tuy nhiên, không có ai biết câu chuyện nào mới là sự thật, điều duy nhất có thể khẳng định chính là so với thế giới tu hành bây giờ, phương pháp tu hành hồn lực và thành tựu về phù văn của người tu hành cổ luôn luôn hơn xa. Chính những người tu hành hiện nay cũng công nhận người tu hành thế giới cổ xưa mạnh hơn bây giờ rất nhiều.
- Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành tiên, đây chính là hai ý niệm hoàn toàn khác nhau trong thế giới tu hành cổ đã hoàn toàn tiêu vong.
Trương Bình chú ý tới Nam Cung Vị Ương đang lắng nghe mình.
Đối mặt với nữ Thánh sư đang được công nhận là mạnh nhất trong thế giới tu hành hiện nay, hắn luôn cảm thấy hứng thú và quan tâm.
- Nói một cách đơn giản, thế giới tu hành từng có hai phương thức tu hành mạnh mẽ hoàn toàn khác nhau. Một loại chính là sử dụng nguyên khí trời đất trong lúc chiến đấu, loại còn lại chính là không ngừng gia tăng sức mạnh của mình, không ngừng luyện thể, thu nạp càng nhiều sức mạnh vào trong cơ thể mình.
- Đối với thế giới tu hành, nghiên cứu phù văn là một việc mất rất nhiều thời gian và công sức. Nên hai phương pháp này đã tồn tại trong một thời gian rất dài, người tu hành muốn đi theo con đường nào thì sẽ tu hành con đường đó. Tuy nhiên, khi sự hiểu biết của con người đối với nguyên khí và sức mạnh bản thân ngày càng sâu sắc hơn, hai phương pháp tu hành này cũng đạt đến cực hạn.
- Vào thời kỳ đỉnh phong của thế giới tu hành, người tu hành sử dụng nguyên khí trời đất trong lúc chiến đấu, được gọi là tiên. Cường giả trong bọn họ có thể sử dụng cơ thể mình như là môi giới, không ngừng hút lấy nguyên khí trời đất, rồi phóng ra sức mạnh cường đại.
Trương Bình trào phúng nhìn ánh mắt của Nam Cung Vị Ương, nói tiếp:
- Ngươi có thể tưởng tượng rằng trong lúc chiến đấu, cơ thể người tu hành tựa như có vô số lỗ thủng, vô số nguyên khí trời đất cuồn cuộn rót vào thân thể hắn, sau đó thông qua hai tay hoặc là hồn binh mà phóng ra ngoài, thậm chí là sẽ không bị cạn kiệt, vĩnh viễn có một nguồn hồn lực mạnh mẽ dị thường. Ngươi có biết đây là nguồn sức mạnh khủng khiếp như thế nào không?
Nam Cung Vị Ương khẽ nheo mắt lại. Ánh mắt của Trương Bình càng khiến nàng không thích hắn hơn, nhưng hình ảnh mà Trương Bình vừa miêu tả lại khiến nàng cảm thấy rung động.
- Vậy còn tu ma?
Cho nên, nàng hỏi hắn với giọng điệu lạnh như băng, nhưng lại vô cùng chân chú:
- Họ thì thế nào?
- Thân thể của người tu ma mạnh nhất lại cứng cáp vô cùng, không thể phá hủy được. Hơn nữa, bọn họ có thể sử dụng phương pháp Thành Ma để không ngừng thôn phệ sức mạnh đối phương, biến thành sức mạnh của mình.
Khóe miệng Trương Bình nhếch lên, tạo thành nụ cười cổ quái:
- Ngươi cũng có thể tưởng tượng rằng trong lúc mọi người chiến đấu kịch liệt với nhau, những cường giả tu ma này lại không ngừng giết chết kẻ thù, không ngừng hóa thành sức mạnh của mình, đây là hình ảnh rung động cỡ nào? Hơn nữa, cứ mỗi khi giết chết một người tu hành đối phương, liền có thể lấy được sức mạnh, thậm chí sức mạnh bản thân còn tăng trưởng lên, hoặc chúng ta có thể nói một khi chiến đấu không chấm dứt, nguyên khí của người tu hành tu ma sẽ vĩnh viễn không cạn kiệt.
Nam Cung Vị Ương hít sâu một hơi, mí mắt nảy lên liên tục, hỏi:
- Như vậy vào thời kỳ đỉnh phong của thế giới tu hành, cường giả của hai phương thức tu hành này đã đại chiến với nhau?
- Nếu như chia thế giới bây giờ thành hai, những người tu hành dựa vào nguyên khí trời đất đã tụ tập ở phương bắc, gọi là tiên đạo. Mà người tu hành tu ma lại chiếm lấy phía nam, lập nên những tông môn cường đại như Thiên Ma cung trong Thiên Ma ngục nguyên.
Trương Bình gật đầu, nói:
- Người tu hành tu ma tất nhiên muốn giết chết người tu hành tu tiên để lấy đi nguyên khí, người tu hành tu tiên không muốn bị giết, cứ như vậy đại chiến với nhau, vô số người chết trận. Từ những quốc gia tu hành bị hủy diệt, dẫn đến thế giới tu hành cổ bị tiêu vong. Chỉ có những bộ lạc người tu hành nhỏ nhoi, thậm chí không biết thế giới tu hành xảy ra chuyện gì, mới có thể sống sót, cuối cùng trở thành chúa tể thế giới.
- Như vậy là không có ai chiến thắng trong đại chiến đấy?
Lâm Tịch lên tiếng, nhìn Trương Bình, nói:
- Hoặc là nói người tu hành tu ma cuối cùng vẫn bị thất bại, nếu không một nơi tu hành như Thiên Ma ngục nguyên lại bị tiêu vong, cuối cùng biến thành di tích hài cốt.
- Cũng có thể nói như vậy. Ta cũng hiểu ý của ngươi, ngươi muốn nói mặc dù khi trước người tu hành tu ma mạnh như vậy, cuối cùng vẫn thất bại, tựa như ta hôm nay, cho dù mạnh tới đâu, cũng không thể chiến thắng.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh nói:
- Trong suốt quá trình đại chiến, người tu hành tu ma luôn chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, bởi vì phương pháp thôn phệ nguyên khí luôn nhanh hơn việc tích lũy dần dần. Mà thân thể của người tu hành tu ma lại quá mạnh mẽ, nên người tu hành tu tiên ngày càng ít hơn. Bởi vì không thể chiếm được nguyên khí bổ sung, nên người tu hành tu ma bắt đầu lâm vào hoàn cảnh xấu, cuối cùng lại xuất hiện chiến tranh giữa người tu hành tu ma và người tu hành tu ma.
- Chỉ là, lịch sử như vậy sẽ không tái diễn.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, nói tiếp:
- Bởi vì thế gian này chỉ còn hai người chúng ta là thành Ma.
Nam Cung Vị Ương lại cau mày.
Trương Bình nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:
- Mặc dù ta đã nói cho hắn phương pháp tu hành, nhưng hắn lại không có những con côn trùng khiến người khác căm ghét kia để tu luyện. Những con côn trùng đó mặc dù rất ghê tởm, nhưng lại là dược vật cần thiết để tu hành ma biến, nên thân thể của hắn vĩnh viễn không thể mạnh hơn ta. Mỗi ngày hắn chỉ có thể đi tới trước một bước, mà ta lại có thể bước đến mười bước.
- Người tu hành Thành Ma, thân thể của họ chính là bình dung khí. Mặc dù độ dầy hồn lực của hắn gấp đôi người bình thường, nhưng thân thể của người tu hành Thành Ma, ngoại trừ việc dung nạp hồn lực ra, còn quan trọng ở tốc độ thôn phệ.
- Thân thể mạnh hơn có thể thôn phệ mạnh hơn, thời gian luyện hóa nguyên khí thôn phệ được cũng nhanh hơn.
- Ngoại trừ những việc này, còn có một việc vô cùng quan trọng nữa.
Giọng nói của Trương Bình bỗng trở nên vui vẻ:
- Thanh Loan cung đã từng là nguồn sức mạnh quan trọng của người tu hành tu tiên, từng có những người tu tiên vô cùng mạnh mẽ. Nhưng phương pháp tu hành giữa tu tiên và tu ma không hợp nhau, một khi đã bị ma biến thay đổi, vậy người tu hành tu tiên sẽ trở thành người tu hành tu ma, sau đó sẽ không thể tu hành tiên biến nữa.
- Cho nên, mặc dù thế gian này vẫn có phương pháp tu hành tiên biến vô cùng mạnh mẽ, có thể sử dụng nguyên khí trời đất vô cùng vô tận, vĩnh viễn không kiệt quệ, cho dù Lâm Tịch sau này có lấy được phương pháp này, hắn cũng không thể tu luyện được.
Trương Bình đột nhiên cười lớn, âm thanh lớn đến mức khiến cả địa cung bị chấn động:
- Cho nên, hắn nhất định phải trở thành Ma, hơn nữa còn là một Ma yếu nhất trong thế giới Ma, một Ma chỉ có thể vĩnh viễn ở bên dưới ta...một Ma yếu nhất.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 30: Mơ ước trẻ con
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch không ngờ Trương Bình lại có nhiều sự chuẩn bị độc ác như vậy, tim của hắn đã hoàn toàn rét lạnh. Hắn nhìn Trương Bình, gằn từng chữ:
- Bây giờ không phải là thế giới Ma nữa.
Trương Bình trả lời một cách mỉa mai:
- Tương tự như vậy, đây không phải là thời đại Tướng Thần, mà là thời đại của ta.
- Theo những gì ngươi nói, ngươi và ta là hai Ma duy nhất của thế gian này. Hơn nữa, ngươi còn cười nhạo ta là con Ma yếu nhất trong thế giới Ma.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình đang vui vẻ, lạnh giọng:
- Nhưng ngươi cũng là người tu hành vừa mới thành Ma không lâu, ngươi không thể so sánh với các cường giả Ma trong thời đại tiên ma đại chiến. Nếu xét trong thời đại này, ngươi cũng chỉ là một con Ma yếu ớt.
- Ngươi sai rồi, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ nắm tất cả trong tay.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch bằng ánh mắt của người thương hại, nói:
- Ta đã cảm thấy mùi vị này...Từ khi bắt đầu lướt qua núi Thiên Hà, ta đã nắm tất cả trong tay mình. Ta đưa những con côn trùng ghê tởm kia cho ngươi, chính là muốn ngươi nếm thử mùi vị đó. Hoặc có thể nói ta rất muốn nhìn thấy ngươi giết chết hoàng đế Vân Tần, sau đó ta sẽ trở về núi Luyện Ngục, đồng thời ép buộc ngươi phải mau chóng thành Thánh.
- Nếu như nhanh chóng thành Thánh, thân thể ngươi sẽ phải nhận lấy không ít tổn thương. Hơn nữa, ta cũng nhanh chóng tới thành Trung Châu, hoàn thành những chuyện mà chưởng giáo núi Luyện Ngục đã từng muốn làm.
- Dĩ nhiên có một số việc đã hoàn toàn phát sinh ngoài dự đoán của ta.
Trương Bình dừng lại một hồi, sau đó nhìn Lâm Tịch, nói:
- Trong kế hoạch của ta, ngươi sẽ giết chết hoàng đế Vân Tần, sau đó ta sẽ kích động dân ý, như vậy ngươi sẽ phải gánh tội hành thích thiên tử, rất có thể sẽ trở thành địch nhân của cả đế quốc. Nhưng ta không ngờ hoàng đế Vân Tần lại chôn giấu quá nhiều bí mật như vậy, ngay cả Kỳ Lân của Trương viện trưởng mà hắn cũng dám dung hồn. Hắn ta vốn nên chết trong tay ngươi, nhưng cuối cùng lại chết trong sự giận dữ của dân chúng. Cho nên, ta cho rằng mỗi người đều sẽ thay đổi. Tiên hoàng Vân Tần và Trương viện trưởng từng vào sinh ra tử thì như thế nào chứ? Chẳng lẽ năm xưa, chỉ dựa vào một đứa bé còn chưa dứt mùi sữa như Trưởng Tôn Cẩm Sắt cũng có thể khiến cho Trương viện trưởng biến mất khỏi thế gian?
- Cái ngươi gọi là nắm tất cả trong tay, là vì chúng ta tin tưởng ngươi.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Ngươi suy tính tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ không nghĩ đến điểm này?
- Nắm tất cả trong tay, đương nhiên phải nắm cả những chuyện như lòng người. Bản thân người tu hành không phải là người phàm, nhất là người tu hành của học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục, bởi vì họ đã vốn siêu thoát thế gian, nên việc người của học viện Thanh Loan và người phàm sống chung một chỗ, chính là sai lầm.
Trương Bình lạnh lùng nói:
- Còn có một việc ngoài ý muốn, ta không ngờ các ngươi lại phát hiện Vinh công xưởng đang chế tạo khôi lỗi Thánh sư, việc này thật sự đã làm ta rối loạn.
Trương Bình bỗng nhiên nhìn Tần Tích Nguyệt. Hắn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ và lạnh như băng của Tần Tích Nguyệt, nhìn bờ ngực cao vút của nàng, nhìn từng tấc da tấc thịt của nàng ta, nói:
- Theo dự tính ban đầu của ta, ta sẽ tiếp tục để các ngươi tin tưởng, mọi người đều tin tưởng ta, sau đó sẽ có một ngày, bởi vì Lâm Tịch giết chết hoàng đế Vân Tần, mà bị dân chúng Vân Tần vây giết. Khi đó, ta sẽ xuất hiện, sẽ quản lý tốt cả thế gian này, ta sẽ làm được những chuyện mà người khác không làm được, ta sẽ khiến mọi người cảm thấy ta mạnh hơn bất cứ ai. Như vậy, Tần Tích Nguyệt sẽ thích ta, sẽ trở thành thê tử của ta. Có lẽ vào lễ thanh minh hàng năm, ta và nàng có thể nắm tay nhau, đến mộ phần của ngươi mà dâng hoa. Chỉ là, nhiều việc ngoài ý muốn như vậy, đã làm cho mọi chuyện phải thay đổi hoàn toàn.
Tưởng tượng đến những hình ảnh Trương Bình miêu tả, Tần Tích Nguyệt đầu tiên cảm thấy tức giận và nhục nhã, sau đó nàng lại cảm thấy buồn nôn.
- Ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn.
Nàng nhìn Trương Bình, gằn giọng.
- Vì ngươi làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng là được câu nói này sao?
Trương Bình lẳng lặng nhìn ánh mắt xinh đẹp của nàng, nói.
Tần Tích Nguyệt lắc đầu, nói:
- Ngươi làm tất cả mọi chuyện không phải vì ta, ngươi chỉ vì chính ngươi. Cho dù bây giờ ngươi có biện minh như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật này. Ngươi không quan tâm đến mọi chuyện người khác làm cho ngươi, ngươi chỉ quan tâm đến chính mình. Ngươi khiến ta cảm thấy không thể hiểu nổi và vô cùng buồn nôn.
- Ta muốn ra tay.
Nam Cung Vị Ương quay đầu nhìn Lâm Tịch, chân thành nói câu này.
Nàng đã không muốn nghe Trương Bình nói nữa, nhưng khi nãy Lâm Tịch từng nói nàng không nên ra tay, nên hiện giờ nàng lại xoay người hỏi ý kiến Lâm Tịch một lần nữa.
- Ngươi đã là người tu hành mạnh nhất thiên hạ, tại sao còn phải nghe theo hắn? Còn phải được hắn đồng ý sao?
Trương Bình không đợi Lâm Tịch lên tiếng, liền giễu cợt nói.
Nam Cung Vị Ương lại cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Sau đó nàng nhìn Trương Bình, thuận miệng đáp:
- Bởi vì ta thích hắn.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, ngơ ngẩn vì câu trả lời của Nam Cung Vị Ương.
Trương Bình tươi cười, tựa như hắn ta đã dần nhớ ra cần phải cười như thế nào, nhưng nụ cười của hắn hiện giờ lại không giống như nụ cười con người, mà chính là nụ cười của ma.
- Rất tốt, tất cả mọi người đều yêu thích tiểu Lâm đại nhân, tất cả đều yêu Lâm Tịch. Cho dù là Biên Lăng Hàm, hay là Hoa Tịch Nguyệt ngươi, sợ rằng đều thích Lâm Tịch. Nếu như Lâm Tịch thích ngươi, chỉ sợ ngươi cũng trở thành thê tử của hắn.
- Ngươi nói không sai.
Hoa Tịch Nguyệt tươi cười, gật đầu mà không do dự:
- Mọi người chúng ta đều thích Lâm Tịch, bởi vì hắn đáng để chúng ta thích. Nhưng chúng ta cũng sẽ yêu thích những người khác, chỉ có ngươi không đáng để chúng ta phải nhớ trong lòng.
- Cho nên, bây giờ các ngươi hẳn rất ghét cay ghét đắng ta?
Khóe miệng Trương Bình cong lên, chậm rãi lắc đầu:
- Việc này tựa như một ma chú, bởi vì sau khi ta rời khỏi học viện, bất hạnh và may mắn hầu như không ngừng xuất hiện trên đầu ta. Ta bị lựa chọn tu hành ma biến, có người nói trước với ta rằng tu hành ma biến gần như là cửu tử nhất sanh, ta lại bình yên vượt qua. Ở núi Luyện Ngục bị phát hiện là tiềm ẩn, đáng ra phải chịu những cực hình mà không ai tưởng tượng được, sau đó còn bị ném vào trong quặng mỏ sâu nhất, tối nhất, cật lực làm việc cho đến chết, nhưng người phát hiện ta là tiềm ẩn, lại là một nữ tiềm ẩn Vân Tần. Ta bị lựa chọn đi vào Thiên Ma ngục nguyên, toàn bộ thần quan hay nô lệ núi Luyện Ngục trước kia tiến vào Thiên Ma ngục nguyên đều không có kết quả tốt đẹp, hơn nữa ta còn bị điều phải tiến sâu vào Thiên Ma ngục nguyên, kết quả ta lại may mắn sống sót, ta còn chiếm được truyền thừa của Thiên Ma cung, biết được những chuyện xa xưa. Trong đại chiến Thiên Diệp quan, ta cũng cảm thấy các ngươi không thể nào chiến thắng chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhưng ta quyết định đánh cược cuộc đời mình một lần, nên ta không tìm cách thoát khỏi núi Luyện Ngục, sau đó chưởng giáo núi Luyện Ngục lại chết vì Đại Hắc, nên ta mới trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục. Ta luôn đi trên lằn ranh giữa sống và chết, mỗi lần tưởng rằng đã chết rồi, nhưng ta lại may mắn còn sống.
Nam Cung Vị Ương cảm thấy thật bất an.
Nàng ít khi có cảm giác như vậy, nhưng hiện giờ lại có một loại khí tức đặc biệt, khiến nàng bắt đầu cảm thấy bất an.
- Nếu như các ngươi không phải sớm phát hiện Vinh công xưởng, mà phát hiện nơi này, ta đây sẽ chết. Nhưng may mắn vẫn đứng bên cạnh ta, các ngươi lại phát hiện Vinh công xưởng trước, chứ không phải nơi này, nên ta vẫn sẽ sống.
Trương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi nói. Đồng thời, hắn ta lại chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta nghĩ ngươi chắc còn nhớ được, trong lần đầu tiên gặp nhau ở hồ Linh Hạ, ta đã nói ta luôn quan tâm đặc biệt đến phù văn, ta còn cho ngươi biết ước mơ vào khoa Thiên Công của ta, giấc mộng của ta chính là tạo ra hồn binh mạnh nhất. Thật ra, mặc dù ta biết lúc ấy mình thật là trẻ con, nhưng ta vẫn luôn mơ ước, dù sao cũng chỉ là không thực hiện được. Nhưng ngày hôm nay, các ngươi sẽ thấy ước mơ trẻ con đó biến thành sự thật.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, ngẩng đầu.
Nàng không do dự nữa.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng lập tức ra tay.
Vạn suối thành sông, vạn sông thành biển...Ngay nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, đã có một luồng sức mạnh mênh mông như biển rộng được tạo thành trước người nàng.
Sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên chết đi, nàng ta đã được coi là Thánh sư mạnh nhất thế gian.
Mà vào lúc này, một chiêu này của nàng thậm chí còn mạnh hơn chiêu thức nàng đã dùng để tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Thiên Diệp quan.
Trong thông đạo rộng lớn, một luồng ánh sáng màu xanh đập bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ tất cả.
Phi kiếm mỏng nhẹ mang theo sức mạnh trầm trọng như núi đánh tới Trương Bình.
Nhưng Trương Bình lại xoay người, đi tới một góc tối.
Trong bóng tối đấy có chất chồng rất nhiều sợi xích màu đen.
Hai con Hỏa khôi khổng lồ đồng thời đứng dậy, chặn lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương tựa như một tấm khiên.
Phi kiếm đâm mạnh vào thân thể hai con Hỏa khôi này.
Sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt phân tán khắp thân thể hai con Hỏa khôi, sau đó tạo thành những vết thương như bị kiếm chém phải.
Nhưng ngay nháy mắt này, Trương Bình đã vươn tay chạm vào đống xích kia.
Lần đầu tiên hắn tỏa ra khí tức của Thánh sư.
Mấy chục sợi xích bay ra ngoài, phóng vào thân thể hai con Hỏa khôi.
Nguyên khí trong cơ thể hai con Hỏa khôi theo sợi xích truyền ngược lại vào trong cơ thể hắn.
Bên dưới đống xích có một bộ giáp chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Độ dầy của lớp kim loại màu xanh này đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của người tu hành hiện nay, khiến cho bộ giáp này trông lớn như hai bộ Thanh Vương trọng khải.
Bề ngoài bộ giáp màu xanh lại có những phù văn màu vàng quấn giao nhau, tạo thành đồ án vô cùng huyền diệu.
Bên trong bộ giáp lại lóng lánh một sắc màu đỏ chót kỳ lạ, tựa như đó là một thế giới khác.
Trong nháy mắt các sợi xích bay lên, bộ giáp này chợt phân giải, biến thành hơn trăm linh kiện lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, Trương Bình tựa như đi vào một thế giới khác, đắm chìm trong ánh sáng màu đỏ.
Tất cả linh kiện bộ giáp đó rơi xuống, tụ tập trên người của hắn.
"Vèo!"
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương xuyên qua khỏi cơ thể hai con Hỏa khôi.
Thân thể cao lớn của hai con Hỏa khôi ngã xuống.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, Trương Bình đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cả người được bộ giáp xanh đó bao phủ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 31: Không thể thắng
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Phi kiếm mang theo máu tươi tựa như nham tương bên trong cơ thể hai con Hỏa khôi phóng ra ngoài, mạnh mẽ chém vào ngực bộ giáp này.
Mặc dù đã giảm đi một chút sức mạnh khi xuyên qua cơ thể hai con Hỏa khôi, nhưng nhờ được hồn lực của Nam Cung Vị Ương quán chú vào mạnh mẽ, nên đây vẫn là một kiếm mạnh nhất thế gian.
Tựa như một vùng biển sâu đập mạnh vào nham thạch.
Trước khi phi kiếm mỏng nhẹ thật sự tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của bộ giáp, trong không gian nhỏ hẹp này đã vang lên vô số tiếng động như sóng vỗ bờ.
Kiếm ý sắc bén chém vào bề mặt bộ giáp sáng loáng, trong nháy mắt đã tạo thành mấy trăm ngàn ánh lửa chói mắt, tựa như bộ giáp màu xanh này sẽ nhanh chóng bị vô số kiếm khí rất nhỏ cắt vụn.
Nhưng sau một khắc, vô số phù văn được khắc bên ngoài bộ giáp màu xanh đậm này bỗng nhiên sáng lên. Khi các luồng kiếm ý chạm vào bộ giáp, tiếp xúc với vô số phù văn kia, các phù văn bỗng nhiên đồng loạt tạo thành một lớp tơ nhện màu vàng.
Hiện giờ, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã thật sự tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của bộ giáp, lưỡi kiếm chém vào bộ giáp tạo thành một vết kiếm sáng ngời. Nhưng ngay khi vô số kiếm khí khuếch tán ra, chúng lại bị vô số tơ nhện trên bộ giáp ngăn chặn, tạo thành âm thanh mạnh mẽ như nước chảy mạnh.
Âm thanh kim loại cắt vào nhau, tiếng nổ lớn, tiếng sấm chớp ầm ầm...tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một hình ảnh hỗn loạn vô cùng. Mặt đất dưới chân Trương Bình chợt lõm xuống, nhưng bộ giáp trông rất nặng nề này lại tựa như một quả bóng da, nảy lên không trung rồi hạ xuống.
Bộ giáp màu xanh nặng nề như vậy lại bị Nam Cung Vị Vương dùng một kiếm đẩy lui.
Nhưng ngay khi Trương Bình bên trong bộ giáp đó bị đánh bật lên không trung rồi rớt xuống, Nam Cung Vị Ương lập tức biến sắc.
Một số vết kiếm sáng loáng bên ngoài bộ giáp màu ngọc đang biến mất.
Mặt ngoài bộ giáp chẳng những không có vết xước nào, thậm chí là không bị lõm vào.
Cho dù là chiến giáp mạnh nhất học viện Thanh Loan mà Khương Tiếu Y đang mặc, nhưng đối mặt với một kiếm kinh khủng của nàng, cũng không thể bảo toàn được, thật không ngờ bộ giáp này lại có thể ngăn chặn.
Nếu như chỉ có bộ giáp không bị tổn hại, Nam Cung Vị Ương sẽ không biến sắc đến mức như vậy, bởi vì một khi sức mạnh bàng bạc va chạm vào nhau, nó vẫn có thể giết người như bình thường. Tựa như một khi hai phi kiếm va chạm vào nhau, nàng vẫn có thể cách không đả thương Thánh sư ngự kiếm đối địch, giết chết đối phương.
Nhưng sau khi bị một kiếm của nàng chém trúng, Trương Bình lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, mà các phù văn bên ngoài bộ giáp lại luôn lóe sáng, tạo thành một lớp mạng nhện màu vàng, điều này cho thấy Trương Bình liên tục quán chú hồn lực vào bộ giáp.
Hồn lực quán chú không bị gián đoạn, điều này cho thấy đối mặt với một kiếm của nàng, Trương Bình không hề bị tổn thương.
Cảm nhận được một kiếm vừa rồi không hiệu quả, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương vẫn huyền phù trong không trung.
"Phốc!''
Trương Bình rơi xuống đất, mặt đất dưới chân bị lõm xuống, bụi mù bốc lên khắp nơi.
Sau ót bộ giáp hắn ta đang mặc, đột nhiên có vô số "sợi tóc" xuất hiện bay múa trên không trung.
Đây là những sợi tóc trong suốt vô cùng, nhưng dưới ánh sáng màu xanh ngọc và màu vàng nhạt do bộ giáp tỏa ra, trông chúng như ẩn như hiện, khiến cho bộ giáp tựa như thần ma thật sự.
Lâm Tịch nhận ra sợi tóc này là cái gì, tim của hắn càng lạnh như băng giá.
Vì đây chính là vật mà hắn và Đông Vi phải trải qua một tử chiến trong vùng đất hoang vu mới có thể có được.
- Đây là áo giáp mà học viện chuẩn bị để đối phó với chưởng giáo núi Luyện Ngục.
- Ngươi nói là bộ giáp này không thể hoàn thành được, nhưng chính ngươi đã âm thầm hoàn thành nó.
- Vì bộ giáp này, học viện đã tốn không biết bao tâm huyết, không biết bao người đã hi sinh, nhưng ngươi lại dùng nó để đối phó chúng ta?
...
Đây là lần đầu tiên Trương Bình mặc bộ giáp này để chiến đấu với kẻ địch.
Lần đầu tiên mặc giáp đối địch, lại phải đối mặt với Thánh sư mạnh nhất hiện nay là Nam Cung Vị Ương, hiện giờ một kiếm của Nam Cung Vị Ương lại chỉ khiến hắn phải lùi về sau mấy bước.
Trong bộ giáp này hắn cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng ấm áp, đồng thời hắn cũng cảm thấy mạnh mẽ vô cùng.
Cảm giác như vậy thật quá tốt.
Hắn nghe thấy Lâm Tịch nói, cũng nhận ra Nam Cung Vị Ương đang tìm kiếm nhược điểm của hắn.
Cho nên, hắn không hề để ý đến Lâm Tịch, mà chậm rãi lắc đầu:
- Không ích gì cả.
- Ngươi đang tìm kiếm nhược điểm của bộ giáp này, nhưng bộ giáp ta đang mặc vốn không có nhược điểm.
- Bộ giáp này không chỉ được các tượng sư học viện Thanh Loan thiết kế...nó còn hội tụ các phù văn cổ và phương pháp luyện kim mà ta đã tìm được bên trong Thiên Ma ngục nguyên. Được nhiều tượng sư núi Luyện Ngục chế tạo...nên bộ giáp này đã hội tụ toàn bộ sức mạnh tượng sư học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục, là bộ giáp hoàn mỹ nhất được chế tạo hiện nay, gần như ngang ngửa với những bộ giáp thời tiên ma đại chiến. Ta nghĩ rằng vào thời kỳ đầu, hẳn rất nhiều người tu hành tiên ma mặc những bộ giáp như vậy để chiến đấu.
- Mà ta nhận được truyền thừa chân chính của Thiên Ma cung, đã dung hợp với bộ giáp này một cách hoàn mỹ. So sánh với bất kỳ ai trên thế gian này, thân thể của ta còn mạnh hơn, mặc dù bộ giáp này không thể triệt tiêu toàn bộ sức mạnh phản chấn, nhưng chút sức mạnh đó lại không thể khiến ta bị thương được.
- Cho nên, làm sao các ngươi chiến thắng ta được? Điều các ngươi cần làm chính là phải thần phục ta.
Âm thanh của Trương Bình thông qua sự rung động của kim loại mà truyền ra ngoài, lộ vẻ vô cùng sâm nghiêm và lãnh khốc.
...
Âm thanh kiếm khí lại xuất hiện.
Khi hai chữ "thần phục" cuối cùng trong lời Trương Bình vừa nói phun ra khỏi miệng, phi kiếm Nam Cung Vị Ương đang huyền phù trên không trung, đã mạnh mẽ trảm vào bộ giáp trước mặt.
Một chiêu này của nàng còn mạnh hơn khi nãy, giống như phá tan một vùng biển rộng lớn.
Nàng không hề quan tâm đến việc bộ giáp này có nhược điểm hay không, nàng cũng biết có thể chiêu này của mình không thể khiến Trương Bình bị thương được, nhưng nàng lại không chịu nổi cách nói chuyện của Trương Bình, nàng muốn Trương Bình câm miệng.
Cho nên, một chiêu này của nàng đã chuẩn xác chém vào phần miệng của bộ giáp.
Vô số kiếm quang và lớp mạng nhện màu vàng bên ngoài bộ giáp liên tục va chạm với nhau.
Trong những tiếng nổ đinh tai nhức óc, Trương Bình hơi lảo đảo về sau, hai chân bị chấn động bay ra khỏi mặt đất.
Nhưng trong nháy mắt này, hai tay của Trương Bình lại vươn ra trước, bàn tay kim loại màu xanh ngọc chính xác bắt lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.
Đây là một loại cảm giác và phản ứng vô cùng đáng sợ.
Trong nháy mắt này, Trương Bình rất kiêu ngạo.
- Ta quên nói cho các ngươi biết một sự thật...Thân thể mạnh mẽ cũng sẽ giúp cho cảm giác và phản ứng con người mạnh hơn. Nếu như so sánh với những người tu hành có cùng tu vi hiện nay, những người tu Ma ngày xưa đều có cảm giác và phản ứng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa, thân thể của họ càng mạnh hơn, tốc độ và phản ứng của họ sẽ lập tức được đề thăng.
Máu tươi trong cơ thể hắn dường như bị một kiếm vừa rồi của Nam Cung Vị Ương chấn động sôi trào, nhưng hắn vẫn muốn nói rõ.
Bàn tay kim loại phát ra những tia chớp màu vàng, bắt đầu tấn công phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.
Bị một luồng sức mạnh khác tấn công vào, ánh kiếm trên phi kiếm hoàn toàn ảm đạm xuống. Nếu như tiếp tục trong một thời gian ngắn nữa, rất có thể thanh phi kiếm này sẽ biến thành một đống sắt vụn.
Nhưng ngay một khắc này, lại có một ánh kiếm khác xuất hiện trước mặt Trương Bình.
Một kiếm này mạnh mẽ chém vào một khuỷu tay của Trương Bình, khiến tốc độ của cánh tay này nhất thời chậm lại.
Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đột nhiên chấn động, thoát khỏi lòng bàn tay đang khống chế.
Trương Bình nhìn thấy thanh phi kiếm đang chém xuống mình.
Chủ nhân của thanh phi kiếm này là Lâm Tịch.
- Rốt cuộc ngươi đã ra tay rồi sao?
Hắn trào phúng nói:
- Cuối cùng không xem ta là bằng hữu nữa rồi, không muốn giải cứu ta sao?
Lâm Tịch hầu như không còn nhớ đến Hoàng Hỏa Tiếu đã từng gặp trong vùng đất hoang vu, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ rằng Hoàng Hỏa Tiếu lại xuất hiện trong học viện Lôi Đình, hắn cũng không biết trước khi núi Lôi Minh sụp đổ, đám người Cao Á Nam đã chạy thoát ra ngoài. Lâm Tịch cho rằng thê tử và bằng hữu tốt nhất của mình đã chết trong học viện Lôi Đình. Cảm xúc bi thương và gặp phải chuyện Trương Bình hoàn toàn phản bội, khiến cho trong lòng hắn tựa như có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt, lại tựa như có vạn con kiến cùng lúc cắn nuốt.
Nhưng trong tình thế hiện nay, hắn biết mình cần phải làm gì.
- Lui!
Đối mặt với sự giễu cợt của Trương Bình, hắn lạnh lùng nói một chữ.
Hoa Tịch Nguyệt và Tần Tích Nguyệt toàn lực lui về sau.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên.
Trong lúc dặn dò như vậy, phi kiếm của Lâm Tịch đã liên tục xoay quanh Trương Bình, đồng thời đã có năm lần tấn công Trương Bình.
Đâm, chém, gọt, bổ, quét...mỗi một kiếm đều biến hóa, mục đích chính là thăm dò bộ giáp Trương Bình đang mặc.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương cũng tận dụng cơ hội liên tục tấn công bộ giáp Trương Bình đang mặc, hơn nữa, mỗi một lần tấn công đều chém vào các bộ phận ở ngực giáp.
Trương Bình ở bên trong bộ giáp càng lạnh lùng hơn.
Thật ra hiện giờ hắn đang kinh ngạc trong lòng, bởi vì mặc dù cảm giác của hắn đã vượt xa Nam Cung Vị Ương, nhưng hắn cũng không thể cùng một lúc ngăn cản phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương tấn công mình, cũng không thể khóa chặt phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại như lúc trước.
Thực lực của Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn,
Chỉ là hắn không cho rằng việc này có thể thay đổi được gì, cho rằng Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch không thể còn sống mà rời khỏi thành Trung Châu được.
Hai tay của hắn vươn xuống mặt đất.
Một lực hút mạnh mẽ hút lấy mười mấy sợi xích dưới đất lên, hiện giờ Trương Bình đã hoàn toàn mặc kệ việc có hai thanh phi kiếm không ngừng đánh trúng người mình, tạo thành vô số ánh lửa.
Một đầu của mười mấy sợi xiềng xích này đang nối liền với thi thể hai con Hỏa khôi.
Khi bàn tay kim loại của Trương Bình chạm vào những sợi xích này, bỗng nhiên nguyên một sợi xích đỏ bừng, bắt đầu bốc cháy, phát ra ngọn lửa màu đỏ tím.
Bên trong thân thể hai con Hỏa khôi phát ra vô số âm thanh lửa cháy dữ dội.
Hai con Hỏa khôi đã chết bỗng nhiên đứng lên, cả người bốc cháy hừng hực, tựa như đã từ vong linh kỵ sĩ hóa thành ác ma bị đốt cháy.
- Mấy đồ chơi của Thiên Ma quật chỉ là tiểu đạo.
Âm thanh rét lạnh như băng của Trương Bình lại vang lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 32: Cuộc chiến quá khứ và hiện tại
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Khí tức cuồng bạo vô tận không ngừng bộc phát trên người hai con Hỏa khôi đang bốc cháy.
Sau đó hai con Hỏa khôi bốc cháy này bắt đầu đi tới phía trước, con đường bằng đá cứng rắn nhanh chóng bị đốt nóng, rồi nhanh chóng biến thành một bãi than nóng hổi.
Khí lưu nóng rực giống như những luồng nước từ khe hỡ một con sông cạn phun ra ngoài, mà khí lưu lại nóng đến mức chuyển sang màu đỏ hồng. Đám người Trì Vũ Âm trấn thủ ở bên ngoài lập tức biến sắc, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt cấp tốc lui về sau cảm thấy phổi mình đang bị đun nóng, không thể hô hấp được.
Hỏa Khôi đã chết bị Trương Bình dùng xích điều khiển, một lần nữa đứng thẳng lên. Hơn nữa, toàn thân bọn chúng lại được một ngọn lửa có uy lực ngang với Thánh sư bao bọc, đây là tình cảnh mà các nàng chưa bao giờ thấy.
Trương Bình đã che giấu rất nhiều sự thật.
Hắn nhận được nhiều truyền thừa bên trong Thiên Ma ngục nguyên, hiện giờ hắn ta giống như một người tu hành của thời kỳ tiên ma đại chiến mà sách sử chưa bao giờ ghi lại.
Cho nên, cuộc chiến hôm nay tựa như cuộc chiến giữa người tu hành thượng cổ và người tu hành hiện tại, cuộc chiến quá khứ hiện tại này, rốt cuộc bên nào sẽ giành chiến thắng?
...
Nam Cung Vị Ương đang lùi về sau.
Nhưng nàng có cảm xúc hoàn toàn khác với Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt. Trong thế giới của nàng, bất kể đối phương là yêu thú hay là người tu hành mạnh hơn nàng, chỉ cần vừa bắt đầu chiến đấu, nàng ta sẽ lập tức dốc toàn lực chiến đấu.
Ngay nháy mắt hai con Hỏa khôi bắt đầu di chuyển, chiến ý trong mắt nàng lập tức bốc lên.
Sức mạnh trên thân phi kiếm của nàng lần nữa bộc phát, bóng dáng Hải yêu vương xuất hiện đằng sau.
Phi kiếm của nàng hoàn toàn thoát khỏi Trương Bình, nhưng lại không trực tiếp chém tới hai con Hỏa khôi đang bốc cháy hừng hực, mà điên cuồng chém thẳng tới sợi xích nối liền giữa Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Phi kiếm và xiềng xích va chạm với nhau, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Mặt đất đầy tuyết ở bên ngoài công xưởng hơi nảy lên, toàn bộ quân đội Vân Tần bao quanh công xưởng cảm giác được không khí vốn đang lạnh như băng, nhưng bắt đầu bị một luồng khí tức nóng hổi bao phủ.
Những sợi xích bị phi kiếm chém trúng lập tức gảy lìa.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương tựa như một cây côn sắt, mạnh mẽ quét ngang qua một lần, mấy chục sợi xích rối rít đứt gãy, vỡ vụn.
Hai con Hỏa khôi vừa mới bước tới được mấy bước, khiến cho mặt đất bị nung khô, bắt đầu lảo đảo vài cái, ngọn lửa trên người cũng hoàn toàn dập tắt.
So với Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương là người tu hành có kinh nghiệm chiến đấu hơn rất nhiều. Chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, nàng liền đoán được cách hiệu quả nhất để khiến hai con Hỏa khôi đã chết phải dừng bước chính là chặt đứt sợi xích nối liền Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Trong tình huống đầu tiên của cuộc chiến quá khứ hiện tại, Nam Cung Vị Ương đã dùng cách thức vô cùng đơn giản để phá vỡ chiêu thức của Trương Bình.
Có rất nhiều mảnh vụn xiềng xích văng đến người Trương Bình, bắn ra vô số tia lửa.
Nhưng Trương Bình lại đang cười.
Tiếng cười lạnh lẽo mang theo tiếng vang đặc biệt của kim loại, không hề giống tiếng cười của con người.
Cả người Nam Cung Vị Ương hơi cúi xuống.
Thân phi kiếm của nàng đang bị một ngọn lửa bao vây.
Ngọn lửa của Trương Bình bám vào thân phi kiếm của nàng, ảnh hưởng đến hồn lực nàng quán chú bên trong, khiến phi kiếm của nàng tựa như nặng hơn lúc bình thường mấy trăm lần. Nàng có cảm giác như cả người mình đang gánh theo vật nặng, vô cùng nặng nề.
Sau đó một khắc, Nam Cung Vị Ương đã suy nghĩ cẩn thận lý lẽ trong chuyện này.
Nàng nhanh chóng thu hồi phi kiếm của mình, khi còn cách nàng khoảng vài thước, thanh kiếm này bỗng nhiên dừng lại, rồi nàng đột ngột ngừng quán chú hồn lực vào.
Phi kiếm của nàng rơi xuống đất.
Ngọn lửa màu tím ở trên thân kiếm của nàng cũng từ từ biến mất.
Ngay nháy mắt ngọn lửa biến mất, nàng lại bộc phát hồn lực, khống chế phi kiếm bay lên.
Phi kiếm của nàng không còn khác thường nữa.
Nhưng Trương Bình vẫn đang tươi cười.
Tiếng cười của hắn càng thêm lãnh khốc và mạnh mẽ:
- Ngươi thật sự là người tu hành giỏi nhất Vân Tần, trong thời gian ngắn như vậy ngươi liền biết được nguyên nhân ngọn lửa này bốc cháy là do hồn lực của ngươi. Hồn lực càng mạnh cũng chỉ là nguyên liệu giúp ngọn lửa này mạnh hơn, ngươi đoạn tuyệt vận chuyển hồn lực đúng là phương pháp hay nhất, nhưng ngươi không thể thay đổi được việc gì...Trong thời đại tiên ma giao chiến, những người tu hành tu tiên kia có thể dùng nguyên khí trời đất để ngăn cản ngọn lửa này, nhưng các phương pháp tu hành đó hiện nay đã thất truyền. Mỗi lần ngọn lửa cháy vẫn có thể tiêu hao nhiều hồn lực của ngươi, sao ngươi có thể chiến thắng ta được?
Khi tiếng cười vang vọng lên, hắn ta bắt đầu di chuyển.
Không bị phi kiếm của Nam Cung Vị Ương ngăn cản nữa, mặc dù Lâm Tịch đã thi triển Mộ Quang kiếm, nhưng dựa vào sức mạnh một mình của Lâm Tịch, hiển nhiên không thể ngăn cản Trương Bình đi tới được.
Trương Bình cứng rắn phá tan vô số kiếm quang trong suốt, đi thẳng tới trước.
Vô số tiểu kiếm trong suốt tạo thành kiếm trận vô hình giăng khắp, cắt thành vô số vết kiếm bên ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc. Nhưng khi ánh sáng biến mất đi, bộ giáp của hắn ta vẫn hoàn hảo, không bị tổn thương chút nào.
- Lui!
Đối mặt với tiếng cười của Trương Bình, Nam Cung Vị Ương lạnh lùng nói ra một chữ mà khi nãy Lâm Tịch đã nói.
Chính nàng cũng phải nói ra chữ này, cho thấy chính nàng cũng đã thừa nhận nàng không thể ngăn cản Trương Bình được, không thể đánh chết Trương Bình.
...
Lâm Tịch ho nhẹ.
Sau khi giết chết Ảnh Tử Thánh sư để nhập thánh, hắn đã hoàn toàn rơi vào bố cục của Trương Bình. Thân thể của hắn ta vốn đã bị thương, sau trận chiến với hoàng đế Vân Tần, thương thế lại càng nặng hơn, bây giờ, mỗi lần vận dụng hồn lực, hắn đều cảm thấy đau đớn không thể tả.
Nhưng sau khi ho nhẹ để lùi về sau, hắn vẫn lên tiếng:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì trưởng công chúa rồi?
Trương Bình đương nhiên hiểu rõ Lâm Tịch, nên hắn biết hiện giờ Lâm Tịch đang nghĩ rằng. Hắn ta lập tức cười cợt lên tiếng:
- Sao hả? Bây giờ mà ngươi còn chưa từ bỏ ý định?
Trương Bình biết mặc dù thời gian Lâm Tịch nhập thánh rất ngắn, nếu như xét về phương diện hồn lực, có thể nói Lâm Tịch chính là người yếu nhất trong các Thánh sư hiện nay. Nhưng bởi vì Lâm Tịch có thiên phú Tướng Thần, hắn biết một khi thật sự quyết đấu sinh tử, Lâm Tịch đều giống như Nam Cung Vị Ương, chính là Thánh sư mạnh nhất đương thời.
Bây giờ đối mặt với hai Thánh sư mạnh nhất hiện nay là Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, lại thấy Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không thể ngăn cản bước chân của mình, hắn bắt đầu cảm thấy sự vô địch như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước Thiên Diệp quan khi xưa.
Vô địch đương thời, đây là một cảm giác khó dùng từ ngữ hình dung, tất nhiên là một cách hưởng thụ vô thượng.
Cho nên, ngay nháy mắt nói ra câu này, hắn lại thuận tay đánh vào vách tường bên cạnh.
Vách tường được xây từ đá xanh vô cùng cứng rắn, nhưng khi hắn dùng nắm đấm đấm vào thì tựa như đang đánh một miếng đậu hũ non, thậm chí hắn ta còn không cảm thấy bất kỳ lực cản nào.
Cảm giác như vậy khiến Trương Bình nghĩ rằng sự vô địch đúng là rất tuyệt diệu.
Hắn không ngừng đi tới trước, tiếp tục đuổi theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không ngừng lui về sau, sau đó lên tiếng:
- Ta có thể nói cho ngươi biết trưởng công chúa còn sống, nhưng ta còn chưa nghĩ được sẽ xử lý nàng ta như thế nào. Có lẽ ta sẽ để nàng ta trở thành người phụ nữ thứ hai của ta. Ít nhất nàng ta cũng là người biết bao người ở Vân Tần muốn chiếm được, ta còn có thể thông qua nàng ta để nhận được ngôi vị hoàng đế Vân Tần. Nhưng có lẽ sau khi giết ngươi xong, ta sẽ không còn hứng thú với nàng ta nữa. Thế gian này tồn tại rất nhiều điều có thể và không thể, sau khi giết ngươi xong, chính ta cũng không biết mình sẽ có cảm giác như thế nào, cảm thấy thế gian này tràn đầy ánh sáng, hay là tràn đầy sự lu mờ đây?
Lâm Tịch càng lúc càng cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi Trương Bình. Trong lúc vô cùng tức giận, bi ai và đau đớn, hắn thậm chí không muốn nói chuyện với Trương Bình. Nhưng bản năng của hắn lại không ngừng nhắc nhở hắn phải đánh bại Trương Bình, nhất định phải hiểu rõ bí mật của Trương Bình.
Sau một khoảng thời gian bị đè nén, hiện giờ Trương Bình đã bộc phát, nếu nói về mặt tinh thần, nhất định hắn ta sẽ nói những lời mà sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói đến nữa.
Lâm Tịch phải nắm lấy cơ hội này, nên một lần nữa hắn lên tiếng, hỏi một vấn đề mà hắn đã suy nghĩ rất lâu:
- Bất kỳ người tu hành nào cũng không thể sử dụng hồn binh hơn ngàn dặm, trước Thiên Diệp quan, ba con khôi lỗi kia lại tự công kích chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngươi đã làm thế nào?
- Ngươi còn muốn tính toán cho sau này sao? Ngươi đang lo lắng đến việc ta có thể tự do sử dụng hồn lực của mình điều khiển khôi lỗi, cho dù cách xa thiên sơn vạn thủy sao?
Trương Bình đương nhiên hiểu dụng ý của Lâm Tịch, nhưng hắn lại không thể chiến thắng dục vọng của mình hiện giờ, nên hắn ta giễu cợt:
- Ta có thể nói cho ngươi biết sự lo lắng của ngươi là dư thừa. Cho dù là ở thời đại Tiên Ma đại chiến, cũng không có thể có người tu hành có thể sử dụng hồn binh hoặc điều khiển khôi lỗi với khoảng cách xa như vậy. Nhưng loại khôi lỗi và Hỏa khôi này vốn chính là đồ vật để người tu hành tu ma năm xưa dùng để chiến đấu, tất nhiên có thể đảm bảo dù cho người điều khiển chết đi, vẫn có thể tiếp tục giết địch, mà không uy hiếp đến mình được. Cho nên, họ sẽ có thủ đoạn của riêng mình. Ta đã tác động đến chiếc xe người kéo của chưởng giáo núi Luyện Ngục. Chỉ khi nguyên khí dao động mãnh liệt đến một mức nào đó, phong ấn bên trong chiếc xe người kéo mới được giải khai, khi đó khôi lỗi tất nhiên sẽ thông qua cảm ứng phù văn mà khóa chặt mục tiêu của mình là chưởng giáo núi Luyện Ngục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc bình thường chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng thì không sao, nhưng đến khi chiến đấu thì khôi lỗi Thánh sư lại trở thành kẻ địch của hắn. Ta biết chưởng giáo núi Luyện Ngục là đại nhân vật, nhất định khinh thường rời khỏi chiếc xe người kéo của mình, nên cách bố trí này sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
- Ta thậm chí còn có thể nói cho ngươi biết con khôi lỗi mới được hoàn thành sau đây chỉ được làm xong sau khi tới Vân Tần, trước đó ta còn giấu nó trong chiếc xe người kéo của mình khi gặp ngươi.
Tốc độ thối lui của mấy người Lâm Tịch và tiến công của hắn vô cùng nhanh. Khi hắn kể rõ những việc này, đám người Lâm Tịch và hắn ta đã thối lui khỏi công xưởng dưới mặt đất, mang theo những dòng khí lưu mạnh mẽ, đồng thời xuất hiện trong tầm mắt những người bên ngoài.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden