Bọn họ không giống với Âu Dương. Âu Dương có thực lực Thông Thiên. Đừng nói là lão đầu trước mắt, cho dù là người của toàn Chân Linh Giới liên kết lại, Âu Dương tát một cái cũng có thể đập chết tất cả!
- Chư vị đừng sợ!
Lão đầu nhìn thấy dáng vẻ của ba nam một nữ này sợ sệt như vậy liền mỉm cười nói:
- Đó gọi là oan có đầu nợ có chủ. Chúng ta tiến hành nghi lễ huyết tế bình thường đều lấy máu của kẻ thù. Nếu như không có máu của kẻ thù chỉ có thể dùng máu của gia súc thay thế, sẽ không giống như tà giáo lấy máu ngươi để tế!
Lão đầu cười rất hài lòng. Nghe thấy lão đầu giải thích như vậy, bốn người mới cảm thấy an tâm.
Dù sao bốn người bọn họ mới vào Trung Châu Thành, không thể nào có thù oán với người khác, càng không thể nói cái gì là oan có đầu nợ có chủ.
- Không trách được khi ta vào trong thành lại không nhìn thấy một con gia súc nào. Hóa ra đều bị kéo đi chuẩn bị tế lễ!
Nữ tử nghe đến đó liền thả cánh tay của nam tử kia ra. Rõ ràng nàng đã cảm thấy thoải mái hơn trước.
- Sao ta chưa từng nghe nói Trung Châu Thành có nghi thức như vậy!
Âu Dương trừng mắt nhìn lão đầu. Vừa nãy Âu Dương đã dùng quan tâm chiến ý nhìn lão đầu này. Tuy rằng trên người lão đầu hiện rõ vẻ thâm độc, nhưng không nghi ngờ chút nào linh hồn của hắn vẫn tồn tại. Điều này chứng tỏ lão giả trước mắt không phải là yêu ma quỷ quái gì.
- Tiên sinh là người Trung Châu sao?
Lão đầu nhìn Âu Dương, nhưng Âu Dương luôn cảm thấy ánh mắt lão đầu này nhìn mình rất quái lạ.
- Vâng! Tuy nhiên ta đã rời nhà rất lâu rồi!
Âu Dương nói không sai. Hắn đã rời khỏi Chân Linh Giới này hơn bảy ngàn năm, thật sự rất lâu.
- Hoa tiên sinh rời khỏi đây, sợ là đã tới bảy ngàn năm! Nghi thức này bắt đầu từ bảy ngàn năm trước!
Lão đầu nói xong, ba nam một nữ bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn quỷ để nhìn Âu Dương.
Bảy ngàn năm? Tại Chân Linh Giới, nếu sống bảy ngàn năm thực sự rất có áp lực. Muốn sống bảy ngàn năm chí ít phải là cường giả chí tôn mới có thể làm được. Nhưng trước mắt nhìn Âu Dương thế nào cũng không giống như một cường giả chí tôn.
- Ồ? Bắt đầu từ bảy ngàn năm trước sao?
Âu Dương cảm thấy sửng sốt. Nếu quả thật bắt đầu từ bảy ngàn năm trước, như vậy mình không biết cũng có thể thông cảm được.
- Trước tiên đừng nói tới những thứ này. Ta đã sắp chết đói. Lão tiên sinh, có gì ăn được có thể bán cho chúng ta không?
Lão trư kia rõ ràng có hứng thú đối với thức ăn hơn là tìm hiểu về nghi thức này
- Ha ha, buổi tối mới có đồ ăn. Buổi tối sẽ thả những gia súc bị lấy máu để tế huyết, làm đồ ăn. Đến lúc đó nhất định sẽ cố gắng chiêu đãi chư vị!
Lão già nói chỉ về phía rừng câ ynói:
- Buổi tối chúng ta đều đi tới đó để tế lễ. Nếu như chư vị không chê có thể qua đó chờ!
- Được được được! Chúng ta đi trước!
Lão trư kéo người giống như khỉ ốm bên cạnh một cái, cũng mặc kệ những người khác có đồng ý hay không, nhanh chóng chạy về phía đó.
Một nam một nữ còn lại cũng đi theo sát bọn họ. Chờ sau khi bốn người này rời đi, lão đầu mới quay về phía Âu Dương cười một cái rồi xoay người rời đi.
Âu Dương nhìn lão đầu quỷ dị này, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an. Hình như lão đầu này biết mình vậy. Nhưng hiện tại Âu Dương lại không tìm ra được bất kỳ vấn đê nào.
- Chuyện kỳ quái?
Trong lòng suy nghĩ, Âu Dương bắt đầu đi loanh quanh trong thành Trung Châu. Nhưng đi loay hoay tới tận lúc mặt trời lặn trăng lên, từ đầu đến cuối Âu Dương đều không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào. Thậm chí ngay cả khí tức chân thân của mình cũng không có cách nào cảm thụ được.
- Không thể nào. Nếu như Lý Uyển Như thật sự để tro cốt của ta vào Vạn Tiên Sơn, hẳn là ở đây ta có thể gọi chân thân của ta trở lại. Nhưng tại sao sau thời gian dài như thế ta lại không hề cảm giác được?
Âu Dương nhìn mặt trăng lên cao, mũi đã ngửi thấy mùi thịt nướng từ phía xa truyền tới.
Âu Dương nhìn Trung Châu Thành một chút. Chẳng biết từ lúc nào, Trung Châu Thành đột nhiên không có một bóng người. Mùi khí tức âm u nồng đậm bên trong không trung của Trung Châu Thành. Nơi này giống như một Tử Thành!
Sau khi vận dụng quan tâm chiến ý đến cực hạn, Âu Dương không ngừng quan sát khắp thành thị này. Nhưng bất luận hắn quan sát như thế nào, đều không tìm thấy trong thành thị này có chỗ nào quỷ dị. Nhưng khí tức âm u nồng đậm này trước sau vẫn lơ lửng bên trong thành.
- Xem ra hẳn là phải đi tới chỗ bọn họ tế lễ!
Âu Dương nhìn một chút về phía đang bốc lên mùi thịt kia. Hắn biết nếu như lão đầu kia không nói láo, như vậy lúc này người của Trung Châu thành hẳn đều chạy đến chỗ đó.
Âu Dương bước chậm về phía bên kia. Sau khi đi hết nửa giờ, Âu Dương thấy được từng đống lửa lớn. Bên trong đống lửa có một cây cổ trụ cành lá sum suê che kín cả bầu trời. Xung quanh cây cổ thụ có vô số người đang đứng. Trên cây cổ thụ có một bộ khung xương. Phía dưới khung xương này có hỏa diễm đang bốc lên, không ngừng thiêu đốt khung xương. Không ngờ khung xương này giống như đang sống, không ngờ không ngừng giãy dụa đau khổ trên hỏa diễm này.
Cũng không biết là tại sao, Âu Dương nhìn khung xương bị thiêu đốt, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái. Loại cảm giác này không rõ vì sao lại có.
- Ôi! Ngươi cũng tới rồi sao? Lại đây cùng ăn đi!
Khi Âu Dương đến gần, lão trư đang gặm một cái đùi dê. Lúc này nhìn thấy Âu Dương đi tới, hắn liền giơ cái đùi dê quay về phía Âu Dương hô lớn.
Người gấm ốm như khỉ ở bên cạnh lão trư lại cầm một vò rượu ngon, lúc này đang uống như trâu. Nhìn cảnh tượng như vậy, Âu Dương khẽ mỉm cười. Đây không phải là tế lễ. Đây căn bản giống như một buổi lửa trại!
- Lễ tế này thật là lạ. Không ngờ lại dùng hỏa diễm thiêu đốt một khung xương. Bên trong khung xương kia lại không có một yêu ma nào! Vậy nó làm sao có thể cử động như vậy được!
Nhìn thấy cảnh tượng vô số bách tính Trung Châu đang tế lễ, nữ tử cười ha ha nói.
- Hẳn không phải là yêu ma rất lợi hại. Bằng không chúng ta đã sớm bị yêu ma làm thịt. Hơn nữa cây cổ thụ kia cũng không tầm thường. Ngươi xem không ngờ cây cổ thụ dưới hỏa diễm thiêu đốt lại không bị cháy!
Lão trư cũng mở miệng nói theo.
Mà lúc này Âu Dương mới chú ý tới, quả thật cây cổ thụ này rất cổ quái. Dưới hỏa diễm thiêu đốt, không ngờ cây cổ thụ lại không bị cháy. Nhưng khi Âu Dương dùng quan tâm chiến ý quan sát khung xương kia lại thấy không rõ bên trong rốt cuộc phong ấn yêu ma gì!
Ngồi trước đống lửa, tâm sự của Âu Dương rất nặng nề. Hắn tiện tay lấy từ bên cạnh lên một vò rượu ngon uống một hớp. Âu Dương quan sát xung quanh. Hắn phát hiện khi mình tới đây, không ngờ những bách tính Trung Châu đang tế lễ lại dùng một loại ánh mắt âm u nhìn mình, dường như còn có chút khoái trá......
- Lẽ nào ta và bọn họ có thù oán gì sao?
Đây là suy nghĩ duy nhất của Âu Dương lúc này......
Khung xương là cái gì? Những bách tính này đang tế lễ để làm gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Sau một hồi cúng tế, không phát sinh chuyện gì cổ quái. Âu Dương cũng không có nhìn ra bất kỳ điều kỳ. Nhưng nghi hoặc trong lòng Âu Dương vẫn không hề giảm bớt.
Mới rạng sáng ngày thứ hai, Âu Dương lại đi loanh quanh trong Trung Châu Thành. Nhưng đi loanh quanh nửa ngày, hắn phát hiện bách tính nơi này nên làm gì thì làm đó. Ngoại trừ những việc này ra không thấy có điểm nào kỳ quái.
- Trung Châu này nhất định có vấn đề. Nhưng ta lại không rõ vấn đề nằm ở đâu. Ta đi tới những chỗ khác hỏi một chút xem sao!
Âu Dương nhớ phía đông nam cách Trung Châu thành không xa có một thôn trấn không lớn lắm. Thôn trấn kia cách Trung Châu Thành khoảng chừng hơn hai mươi ngàn dặm. Với khoảng cách này đối với người bình thường mà nói thực sự quá xa, nhưng đối với Âu Dương mà nói chẳng qua chỉ là chớp mắt mà thôi.
Xé rách thế giới, Âu Dương lại xuyên qua không gian. Chỉ trong mấy lần hít thở không ngờ đã xuất hiện ở một thị trấn nhỏ cách đó hai mươi ngàn dặm tên gọi là thị trấn Xana.
Khi tiến vào trấn nhỏ này, Âu Dương rõ ràng phát hiện nơi này có sự khác biệt so với Trung Châu.
- Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này!
Âu Dương cúi đầu. Giờ phút này hắn dường như đã hiểu ra điều gì, nhưng lại dường như không rõ. Nếu như suy đoán trong lòng hắn là đúng, vậy làm sao giải thích được về quan tâm chiến ý của mình?
Quan tâm chiến ý của mình có thể nhìn thấu tất cả hư huyễn, căn bản không thể nào rơi vào trong một huyễn trận nào đó. Càng khiến người ta không rõ chính là, nếu như mình thật sự ở trong huyễn trận, vậy người bày trận ngu dốt tới mức để mình trừ trong huyễn trận đi ra sao?
- Tiểu huynh đệ, ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen. Sợ là hai ngày nay đã đi tới nơi cực kỳ hung hiểm!
Ngay khi Âu Dương đang tự hỏi, có một giọng nói già nua xuất hiện bên tai Âu Dương.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn tới, đây là một kẻ tướng mạo cực kỳ hèn mọn, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn đập bẹp nhân vật cấp thần côn như hắn. Một thân mặc đạo bào màu hồng phối hợp với khuôn mặt như thiếu nợ của hắn, đây quả thực là rồng phượng trong loài người, tiên bên trong kỳ hoa!
- Tiểu huynh đệ xé nát hư không đến, nói vậy hẳn cũng là cường giả một phương. Theo đạo lý cường giả như tiểu huynh đệ sao có thể bị hung hiểm tầm thường tập kích được!
Nam nhân với dung mạo hèn mọn này không hề để ý tới cảm nhận của người khác. Không ngờ hắn cứ ở trước mặt Âu Dương mà lải nhải.
Khóe miệng phía ngoài hàm răng của nam nhân hèn mọn này có một vết nứt. Từng đợt nước bọt từ trong miệng hắn bay ra. Nếu như không phải Âu Dương có hàm dưỡng tốt, chắc hẳn vào lúc này đã sớm một tát đánh bay hắn ra xa.
- Tiểu huynh đệ đến từ hướng kia sao?
Sau khi nam nhân hèn mọn này giả vờ giả vịt nói một hồi, không ngờ chỉ tay về hướng Trung Châu mở miệng hỏi.
Tuy nhiên Âu Dương không hề xem nó là chuyện to tát!
Nói đùa sao? Chung quanh đây ngoại trừ Trung Châu Thành chỉ có Vạn Tiên Sơn. Nếu như mình là đệ tử của Vạn Tiên Sơn, bất kể nói thế nào trước ngực cũng sẽ có ký hiệu của Vạn Tiên Sơn. Nhưng mình không có ký hiệu của Vạn Tiên Sơn, vậy chỉ còn sót lại một khả năng, mình đến từ Trung Châu Thành. Trò lừa gạt tiểu hài này, Âu Dương đã biết từ lâu.
- Ta không có hứng thú đối với trò đoán mệnh gì đó!
Âu Dương trừng mắt với nam nhân hèn mọn này một cái, sau đó chuẩn bị tiếp tục đi vào trong. Đoán mệnh chỉ là những thứ vô căn cứ. Với tu vi của Âu Dương còn cần tính mạng sao?
- Tiểu huynh đệ, vấn đề của ngươi toàn trấn Xana này chỉ có mình ta có thể trả lời. Những người khác cho dù biết cũng chắc chắn không dám nói!
Nam nhân hèn mọn lại lộ vẻ lão thần khắp nơi. Nhưng hắn phát hiện chiêu này của hắn hù dọa được vô số người nhưng lại không có chút tác dụng nào khi áp dụng trên người Âu Dương. Âu Dương nghe xong hắn nói không hề có ý tứ dừng lại, không ngờ vẫn tiếp tục đi về phía trước!
- Này... Này... Đừng đi... Ta không thu tiền...
Đây là lần đầu tiên nam nhân dung này gặp phải một người như vậy. Hắn tỏ ra bất đắc dĩ kêu lên:
- Nói như thế nào lão hủ cũng là một mạch của Vạn Tiên Sơn. Lão hủ tính vẫn rất chuẩn! Ôi... Ôi... Đừng đi. Nghe ta nói, tử khí trên người của ngươi lúc ẩn lúc hiện. Ngươi hẳn là chúa cứu thế được ông trời phái tới cứu giúp toàn thế giới...
Nam tử hèn mọn kêu lên. Rốt cuộc Âu Dương cũng ngừng lại.
Sau khi nam tử hèn mọn này nhìn thấy Âu Dương dừng lại, dáng vẻ hoang mang theo đó mà biến mất. Hắn lại khôi phục dáng dấp của một thế ngoại cao nhân. Nhưng nếu như ngoại cao nhân đều có dáng vẻ như hắn, chắc hẳn không ai nguyện ý làm thế ngoại cao nhân nữa.
Nam nhân hèn mọn đứng ở nơi đó, mặt mỉm cười. Dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương hẳn đã bị câu nói chúa cứu thế của hắn mà động lòng. Vừa nãy hắn không nhìn thấy Âu Dương phá tư không đi tới. Tất cả những lời hắn nói chẳng qua là nói mò màthôi.
Trong lòng nam nhân hèn mọn này, những người trẻ tuổi như Âu Dương đều có hùng tâm tráng chí muốn làm Chúa cứu thế...
- Ngươi là một mạch của Vạn Tiên Sơn sao? Ngươi là người của ngọn núi nào?
Âu Dương bỗng nhiên quay người nhìn lại. Trên người lão già lừa đảo này căn bản cũng không có dấu hiệu của Vạn Tiên Sơn. Nhưng không ngờ hắn dám nói mình là người của Vạn Tiên Sơn. Mình phải phá lệ hỏi một chút.
- Lão hủ thuộc về Bát Tiên Phong!
Lão lừa gạt Tô một bộ không có chút rung động nào dáng dấp, toàn ngược lại thật sự là như có chuyện như vậy.
- Ồ? Bát tiên phong!
Âu Dương nghe thấy Bát Tiên Phong cũng nhíu nhíu mày. Tuy nhiên hắn cũng không hỏi kỹ. Thật ra Vạn Tiên Sơn có nhiều ngọn núi như vậy, cho dù là Âu Dương thật sự là người từ trong Vạn Tiên Sơn đi ra cũng không nhớ được tên tất cả các ngọn núi.
- Ngươi nói ngươi là đệ tử của Vạn Tiên Sơn. Có chứng cớ gì không?
Âu Dương lại đặt câu hỏi.
- Chứng cứ? Hiện tại thời đại này nếu không phải thật sự là đệ tử của Vạn Tiên Sơn, người nào ngu ngốc nói mình là đệ tử của Vạn Tiên Sơn chứ? Mẹ nó, ta đúng là gặp vận đen tám đời, bị một lão già lừa đảo tiến vào Vạn Tiên Sơn. Không học được tiên thuật trường sinh gì, chỉ học phương pháp gạt người!
Nghe thấy Âu Dương lại nghi ngờ mình như vậy, thần sắc của lão già lừa đảo có vẻ rất kích động. Những lời hắn vừa nói lại khiến mặt Âu Dương đen cảlại.
Từ lúc nào việc gia nhập Vạn Tiên Sơn lại thành một sự sỉ nhục như vậy? Lẽ nào tên gọi đệ nhất thiên hạ tông đã không giữ được nữa sao? Mình rời khỏi đây bảy ngàn năm, rốt cuộc Chân Linh Giới đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Vạn Tiên Sơn đường đường là đệ nhất thiên hạ tông. Lẽ nào thu ngươi nhập tông lại là bôi nhọ ngươi hay sao?
Trên mặt Âu Dương đầy vẻ khinh thường. Vào lúc này hắn cảm thấy lão già lừa đảo này chắc chắn là một tên lừa đảo thật sự.
- Ha ha ha ha ha! Đệ nhất thiên hạ tông? Lời này nói ra thực sự rất hay! Thiên hạ đệ nhất tông ai dám đi? Bảy ngàn năm trước khi Tiễn Thần còn ở trên đời, danh hiệu đệ nhất thiên hạ tông quả thật không giả. Nhưng sau 7000 năm còn ai dám tiến vào Vạn Tiên Sơn?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lão già lừa đảo bỗng nhiên nói một hồi khiến Âu Dương kinh ngạc không ngớt.
Còn không chờ Âu Dương mở miệng đặt câu hỏi, lão già lừa đảo giống như cuối cùng đã tìm được chỗ để tố khổ, lập tức nói tiếp:
- Ngươi có biết không, bảy ngàn năm trước Vạn Tiên Sơn cũng đã bắt đầu xuống dốc. Đến bây giờ Vạn Tiên Sơn chỉ còn là một đống núi chết. Đệ tử của Vạn Tiên Sơn toàn bộ đều xuống hoang mạc Tây Bắc. Ngay cả chó lợn không thể sống được. Cũng tại Tiễn Thần kia gieo xuống quả đắng lại muốn hậu nhân đến gánh chịu. Thật không rõ tại sao vẫn có nhiều người tế bái hắn như vậy!
Lão già lừa đảo nói như vậy có thể nói là trực tiếp chỉ vào mũi Âu Dương mắng. Nhưng Âu Dương không hề tức giận. Ngược lại hắn giống như bắt được điều gì.
- Ngươi tỉ mỉ nói một chút đi!
Âu Dương huy động cánh tay một cái. Trên đất đột nhiên có hai cái ghế đá bay lên.
Âu Dương ra hiệu lão già lừa đảo ngồi xuống nói tiếp.
Nhìn thấy ghế đá đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lão già lừa đảo sáng ngời. Khống chế đại địa mạch động, đây là điều mà người bình thường không thể làm được. Lão già lừa đảo biết người trẻ tuổi trước mặt mình nhìn có vẻ yếu đuối văn nhã chỉ sợ không đơn giản như mình tưởng tượng.
- Ôi... Phải ra cũng lạ. Sau khi Tiễn Thần vũ hóa phi tiên không lâu, trên Vạn Tiên Sơn chợt xuất hiện hắc vân. Lúc đó hắc vân bao phủ toàn Vạn Tiên Sơn. Ngay cả pho tượng Tiễn Thần ra tay, cũng không có cách nào hủy diệt được hắc vân.
- Đệ tử của Vạn Tiên Sơn dựa vào pho tược Tiễn Thần khổ sở chống đỡ vô số năm. Nhưng cuối cùng không được, chỉ có thể bỏ chạy đến hoang mạc Tây Bắc tránh né. Nhưng bọn họ chạy trốn, bình dân bách tính lại gặp tai ương. Trong một đêm Trung Châu giống như địa ngục biến thành một Tử Thành. Hàng ngàn, hàng vạn người đã chết.
Bây giờ trong phạm vi một ngàn dặm xung quanh Trung Châu Thành cũng khó gặp được một người còn sống. Thực sự quá thảm!
Lão đầu nói xong, thậm chí có chút vẻ ảm đạm.
Âu Dương nghe xong nhưng không ngừng nhíu mày!
Từ rất nhiều năm trước, Trung Châu Thành đã là Tử Thành? Người ở bên trong đã chết hết? Vậy những người mình đã gặp mình tối ngày hôm qua là gì? Lẽ nào đó là yêu ma?
Âu Dương nghĩ lắc đầu. Nếu như yêu ma, sao có thể thoát được quan tâm chiến ý của mình như vậy được? Mình rõ ràng có thể nhìn thấy linh hồn trên người bọn họ. Điều này chứng tỏ linh hồn của bọn họ vẫn còn ở trong thân thể.
- Lão ca, tại sao ngươi lại nói với người ngoài những lời này. Tuy rằng vong hồn trong Trung Châu Tử Thành ác độc, nhưng từ xưa tới nay những vong hồn này chưa từng thương tổn những người đi ngang qua! Tiểu huynh đệ cũng không cần lo lắng quá mức. Nếu đi ra sẽ không có chuyện!
Ngay lúc lão đầu này buồn bã, một nam tử toàn thân tiên phong đạo cốt từ phía xa đi tới. Trước ngực của nam tử này có mang một dấu hiệu của Vạn Tiên Sơn! Thời điểm nhìn thấy dấu hiệu này Âu Dương liền cảm giác vù một cái, đầu của mình liền lớn hơn!
Nếu như nói lão già lừa đảo lừa gạt mình, vậy cho dù đệ tử của Vạn Tiên Sơn có thêm một trăm cái lá gan cũng tuyệt đối không dám đùa với sư môn của mình! Nói như vậy tối ngày hôm qua những người mình gặp phải tuyệt đối không phải là người sống!
- Có ma sao?
Trong lòng Âu Dương thầm hỏi mình. Thật ra bản thân Âu Dương cũng không biết ma quỷ gì đó.
Nhưng giờ này phút này liên tưởng đến những lời giả Quỷ Vương cánh cáo mình, rốt cuộc Âu Dương đã đoán được mấy phần!
- Ngươi là đệ tử của Vạn Tiên Sơn?
Âu Dương nhìn nam tử mới tới mở miệng hỏi.
- Ôi... Từ lâu Vạn Tiên Sơn chỉ còn trên danh nghĩa...
Trong mắt nam tử này mang theo mấy phần ảm đạm.
- Đệ tử Vạn Tiên Sơn rời khỏi tổ căn chạy đến Tây Bắc, không có phúc địa động thiên, thậm chí ngay cả sơn môn cũng không có. Đã từng có mấy trăm ngàn triệu đệ tử tới đây. Cho tới bây giờ còn lại chưa đầy vạn người. Nếu không phải những tông phái khác nể ân tình của Tiễn Thần năm đó, chỉ sợ Vạn Tiên Sơn sớm đã biến thành tro bụi!
Nam tử than thở.
- Lẽ nào những tông phái khác dám bỏ đá xuống giếng sao?
Trong mắt Âu Dương chợt xuất hiện sát khi chớp động.
- Cũng không phải như vậy...
Nam tử lắc đầu tiếp tục nói:
- Đệ tử của Vạn Tiên Sơn giống như đều bị nguyền rủa vậy. Bất luận đệ tử nào gia nhập Vạn Tiên Sơn đều sẽ chết một cách khó hiểu. Qua nhiều năm như vậy, không ngờ Vạn Tiên Sơn chỉ truyền thừa lại được một chữ lừa gạt! Nếu như không có Lịch Đại Tông Sư Vạn Tiên Sơn hao hết tâm tư dùng phương pháp lừa gạt lôi kéo một vài người vô tri tiến vào tông phái, chỉ sợ Vạn Tiên Sơn đã sớm biến mất. Có thể coi như những công pháp vang danh thiên cổ của Vạn Tiên Sơn cũng đã tan biến hơn nửa. Thế cho nên hiện tại phần lớn đệ tử không có cách nào thật sự tu luyện. Chỉ có thể giống như lão ca... Ôi...
Nghe lời ấy nhìn hai người kia, Âu Dương nhắm hai mắt lại. Không trách được lời của Quỷ Vương nói không thực hiện trên người của mình. Hóa ra không phải không thực hiện, mà xuất hiện ở địa phương khác.
Nghe nhiều như vậy, nghĩ nhiều như vậy, Âu Dương xem như đã hiểu rõ! Tất cả những vận rủi này chỉ sợ đều bắt đầu từ ngày mình mất đi lực lượng. Lực lượng của mình mất đi, không còn cách nào áp chế được những ác linh đã bị mình tiêu diệt, vẫn luôn quấn quanh mình. Những ác linh này trời sinh vốn có sự sợ hãi đối với mình không dám bắt mình để khai đao, không ngờ chạy tới Chân Linh Giới gây họa cho hậu bối của mình.
Cuối cùng làm cho đệ tử Vạn Tiên Sơn đi xa tha hương, đường đường đệ nhất thiên hạ tông sau 7000 năm thậm chí ngay cả sơn môn đều giữ không được, liền truyền thừa đều sắp muốn đoạn tuyệt! Giờ phút này Âu Dương sâu sắc hổ thẹn!
- Vốn định lá rụng về cội, không ngờ được lại mang đến cho hậu bối kiếp nạn như vậy!
Âu Dương lẩm bẩm tự nói với mình. Sau khi nói xong câu đó hắn nhìn nam tử tiên phong đạo cốt kia nói:
- Ngươi giúp ta đi tới Tây Bắc một chuyến, nói cho Tông chủ Vạn Tiên Sơn hiện nay biết, người nào gieo quả đắng xuống, người đó sẽ lấy lại. Bảo đệ tử Vạn Tiên Sơn chuẩn bị trở về sơn môn đi!
- Trở về sơn môn?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, lão già lừa đảo giật mình nhìn người trẻ tuổi này. Tuy nhiên còn không chờ hắn mở miệng lần nữa, liền nhìn thấy phía sau người trẻ tuổi kia có hỏa diễm trùng thiên! Một con cú lớn huyết sắc phóng lên trời mang theo sát ý vô tận!
- Tiễn... Tiễn Thần...
Thấy cảnh tượng này, mắt của hai người gần như muốn rơi ra ngoài! Không chỉ hai người này, tất cả mọi người trong thị trấn Xana đều nhìn thấy được cảnh tượng như vậy!
Lửa mạnh trùng thiên! Đây là do Âu Dương tức giận đến mức độ nhất định mới có thể xuất hiện dấu hiệu này. Đương nhiên bọn họ cũng nhận ra được cú lớn huyết sắc đang bay lượn trên bầu trời kia.
Tuy rằng bọn họ không trải qua thời kỳ Âu Dương rong ruổi thiên hạ, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Thứ Kiêu Cung nhìn thấy Tiễn Thần đến thế gian, tất cả đệ tử Vạn Tiên Sơn chờ tại thị trấn Xana đều ngã quỵ ở mặt đất cảm tạ trời đất!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
- Âu Dương ta gieo xuống quả đắng, vậy để ta lấy đi! Truyền thừa của Vạn Tiên Sơn không thể đứt! Ngàn vạn năm trước là như thế, ngàn vạn năm sau vẫn như vậy.
Câu nói này rơi xuống, ánh lửa thiêu nát hư không. Âu Dương chân đạp hư không tiến vào trong bóng tối!
Trong lúc nhất thời tất cả những người đang ở thị trấn Xana đều trở nên điên cuồng! Tiễn Thần biến mất đã bảy ngàn năm không ngờ lại đến thế gian. Trong vòng vài ngày, tin tức kia gần như đã truyền khắp Chân Linh Giới!
Phần lớn đệ tử Vạn Tiên Sơn đều ở hoang mạc Tây Bắc. Lúc này tính ra đệ tử Vạn Tiên Sơn không quá vạn người. Khi bọn họ nhận được tin tức này, đầu tiên liền phát ra Tông chủ lệnh! Đây là Tông chủ lệnh đầu tiên từ khi Vạn Tiên Sơn xuống dốc tới nay. Hơn nữa Tông chủ lệnh lần này cũng trực tiếp hiệu triệu đệ tử Vạn Tiên Sơn đang ở khắp nơi trong toàn thiên hạ!
Tất cả đệ tử Vạn Tiên Sơn đều có một mục tiêu, đó chính là trở về sơn môn! Có Tiễn Thần trấn áp ác linh, việc Vạn Tiên Sơn trở về sơn môn đã là điều bắt buộc phải làm!
Hoang mạc Tây Bắc, bên ngoài một quần thể kiến trúc, lúc này gần vạn người đang quỳ trên mặt đất. Mặt bọn họ hướng về phía Vạn Tiên Sơn dập đầu! Đây là cúng bái dành cho lão tổ, cúng bái Âu Dương!
Phía ngoài Tây Bắc, ở những nơi khác cũng có vô số người nhìn về phía Vạn Tiên Sơn giống như quỷ vực kia! Nếu như nói trước đây Vạn Tiên Sơn chính là Quỷ Vực, như vậy hiện tại không ai còn tin tưởng vào điều này.
Có Tiễn Thần trấn áp, cho dù là ngàn vạn ác linh liệu có thể tạo ra sóng gió lớn đến mức nào?
Trên Vạn Tiên Sơn, một nam tử cầm cung đang đứng. Người này chính là Âu Dương. Ánh mắt Âu Dương nhìn xuống phía dưới. Giờ phút này hắn đã hiểu rõ, buổi tối ngày hôm ấy mình nhìn thấy căn bản không phải là người. Đó chính là linh hồn, đó là linh hồn góp nhặt được một vài túi da. Nói trắng ra những gia hoả kia đều là ác linh.
Những ác linh này hẳn đều trực tiếp hoặc là gián tiếp chết trong tay mình. Bây giờ bọn họ đến đây để trả thù. Buổi tối ngày hôm ấy bộ xương mình nhìn thấy hẳn chính là chân thân của mình. Những ác linh này không dám tìm mình trút giận không ngờ lại thiêu đốt chân thân của mình để phát tiết!
- Đều lăn ra đây cho ta!
Một tiếng gầm giận dữ rung chuyển khắp thiên địa. Cách xa ngoài trăm vạn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng gầm tức giận của Âu Dương.
Trong lúc nhất thời, thương vũ trên bầu trời đều bị chấn động đến mức run rẩy. Vô tận hắc quang từ mặt đất tụ tập lại, không ngờ biến thành một đám mây lớn. Đám mây này giống như một chiếc mặt quỷ phát sinh từng đợt rít gào từ phía chân trời bay đến.
- Năm đó ta có thể chém trăm vạn hồn tộc. Hôm nay ta liền chém ngàn vạn ác linh!
Âu Dương nhìn mặt quỷ bay lượn tới trước mặt, hắn đứng vững không hề lo sợ. Những ác linh này rất cường đại, nhưng bọn họ đối với mình, bản năng vốn có một sự e ngại lo sợ. Hơn nữa thực lực chân chính của những ác linh này căn bản không tính là cái gì.
- Ha ha ha ha...
Những tiếng cười điên cuồng từ trong mặt quỷ truyền đến. Một lão nhân đã nói chuyện với Âu Dương ngày đó từ trong mặt quỷ bay ra. Lúc này trong tay hắn cầm chính là chân thân của Âu Dương. Hắn nhìn Âu Dương nói:
- Ha ha ha ha... Ngươi không giết chết được chúng ta. Ngươi vĩnh viễn cũng không giết chết được chúng ta!
- Có giết chết được hay không ngươi thử xem sẽ biết ngay thôi!
Âu Dương nói xong, liệt hỏa bắt đầu thiêu đốt cửu thiên. Trong lúc nhất thời khắp bầu trời Vạn Tiên Sơn đều biến thành một biển lửa. Hỏa diễm không ngừng lan tràn. Mặt quỷ màu đen trong hỏa diễm không ngừng giãy dụa.
Nhưng theo hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt, mặt quỷ có vẻ càng ngày càng thống khổ. Mặt quỷ đau khổ giãy dụa, cũng bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.
Hỏa diễm linh hồn không phải là nói đùa. Cho dù những ác linh này cường đại hơn nữa, đối mặt với hỏa diễm linh hồn, đây tuyệt đối là khắc tinh của chúng. Chúng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!
Mặt quỷ càng ngày càng nhỏ. Trong chốc lát mặt quỷ đã bị thiêu đến mức chỉ còn lại phạm vi trăm trượng. Nhưng Âu Dương phát hiện, khi mặt quỷ biến thành nhỏ như vậy, bất luận hỏa diễm linh hồn của mình thiêu đốt thế nào, không ngờ những ác linh này vẫn không bị hoả diễm của mình thiêu đốt được nữa.
- Ta đã nói, ngươi không thể giết chết được chúng ta, chúng ta là tâm ma trong lòng ngươi! Chúng ta đã sớm hợp với chân thân của ngươi thành một thể. Không phải ngươi rất muốn lấy lại chân thân của ngươi sao? Chỉ cần chân thân bất diệt, chúng ta chính là bất diệt!
Lão giả kia ở trong ngọn lửa cầm chân thân của Âu Dương trong tay điên cuồng rít gào.
Âu Dương vung tay lên. Vèo một tiếng, chân thân của hắn liền bay đến trước mặt Âu Dương. Khi tay vừa nắm được chân thân của mình, Âu Dương phát hiện không ngờ bên ngoài chân thân đã bị một tầng màu đen dày đặc bám quanh.
Một tầng màu đen này căn bản chính là sự tồn tại của những ác linh này. Cũng như bọn chúng đã nói, chỉ cần chân thân của mình bất diệt, như vậy bọn chúng sẽ không bị diệt vong!
- Đốt đi! Đốt đi! Đốt sạch thiên hạ này đi! Khiến cho càng nhiều ác linh gia nhập vào trận doanh của chúng ta. Sẽ có một ngày ngươi cũng giống như chúng ta biến thành ác ma, biến thành ác ma thống trị thế giới!
Lão già ác linh kia đã sớm trở nên điên cuồng.
Nhưng ngay khi hắn đang rít gào, hắn lại nhìn thấy Âu Dương bất ngờ chậm rãi vò nát chân thân của mình.
Sau đó lấy hết những chất bẩn bám vào thân thể mình. Thấy cảnh tượng này cho dù là lão già ác linh kia cũng cảm thấy bối rối.
- Ha ha, thật sự phải đa tạ Quỷ Vương đã đưa ta ngọc trấn hồn này. Bằng không ta đúng là không dễ thu thập được đám ác linh này! Tuy nhiên sau lần này coi như ta đã thật sự tẩy tận duyên, cũng không còn cái gì ràng buộc nữa!
Âu Dương nói xong, không ngờ hỏa diễm linh hồn bắt đầu thiêu đốt trên người hắn. Theo hỏa diễm linh hồn thiêu đốt, trên người lão già ác linh bất ngờ bùng lên một ngọn lửa!
- Ngươi làm gì vậy! Ngươi tính kéo theo chúng ta cùng chết sao?
Lão già ác linh kia cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được Âu Dương lại dùng phương pháp như vậy kéo bọn họ cùng chết!
- Hừ! Kéo nhau cùng chết, ngươi cũng xứng sao?
Âu Dương khinh thường liếc mắt nhìn lão già một cái. Lúc này hỏa diễm lúc này đã thiêu đốt đến mức Âu Dương cũng không còn cách nào mở miệng. Giờ phút này tứ chi, da thịt nội tạng đã bùng cháy. Giờ phút này Âu Dương thật sự đã tự thiêu chính mình.
- Mẹ kiếp, thực sự bội phục những người tự thiêu!
Bị thiêu đốt trong hỏa diễm, trong lòng Âu Dương bắt đầu bội phục những người chơi trò tự thiêu. Tự mình biết mình sẽ bị hỏa diễm thiêu đốt, sẽ dục hỏa trùng sinh nên hắn mới làm như vậy. Nhưng những người phàm trần tự thiêu kia chính là muốn chết.
- A... Ta không muốn...
Lão già ác linh điên cuồng la lên, nhưng đã quá muộn.
Mặt quỷ màu đen cũng đã bắt đầu cháy rừng rực. Bọn chúng cũng bị thiêu đốt cùng với Âu Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 841: Chẳng lẽ có thể một mình địch nổi bốn người sao
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Theo hỏa diễm càng ngày càng lớn, rốt cuộc mặt quỷ màu đen đã bị hoàn toàn đốt sạch. Thời điểm mặt nạ màu đen biến mất, Âu Dương cũng đã bị đốt cháy hoàn toàn.
Nhưng mặt quỷ màu đen chết, Âu Dương lại không chết. Chỉ nhìn thấy trong những thứ còn lại của Âu Dương,
chợt có một mảnh ngọc bài dường như được làm bằng ngọc tạp bắt đầu chớp động hào quang màu xanh. Hào quang này mang theo linh hồn của Âu Dương vèo một tiếng liền chui vào trong chân thân của Âu Dương. Chân thân lóe lên ánh sáng thất sắc phát hư không biến mất trong Chân Linh Giới.
Vô số người chứng kiến cảnh tượng Âu Dương tự thiêu mình để hủy diệt ác linh. Bọn họ chỉ không nhìn thấy cảnh tượng cuôi cùng khi Âu Dương mang theo chân thân rời đi.
Vô số đệ tử Vạn Tiên Sơn quỳ trên đất. Lúc này bầu trời mù mịt của Vạn Tiên Sơn đã biến mất. Trong mắt bọn họ, Âu Dương dùng tính mạng viết lại truyền kỳ Vạn Tiên Sơn.
Thật ra bọn họ nghĩ như vậy cũng không có gì sai. Dù sao Âu Dương cũng thật sự xác thiêu hủy cái mạng của mình. Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì xấu. Sau khi tẩy tận duyên, linh hồn của Âu Dương xem như đã thật sự hoàn toàn dung hợp với chân thân. Đợi tới lúc hắn thức tỉnh, sẽ thật sự có thể dung hợp lại làm một, biến thành một vương giả rung chuyển đất trời.
Trên quỷ đảo, giả Quỷ Vương đứng ở trước cánh cửa địa ngục. Nằm trước mặt của hắn chính là một lão già mặc áo tím và một người lão già mặc áo xanh. Giả Quỷ Vương tỏ ra khó chịu!
- Hừ! Lão già chạy thật nhanh. Nhưng vô dụng thôi. Đường ngươi đã sắp xếp hắn sẽ không tiếp tục đi vào. Hắn căn bản không tin tưởng cái gì là thiên mệnh!
Quỷ Vương nói xong liền nhìn thấy ngọc bài bên hông mình gần giống với ngọc trấn hồn của Âu Dương chớp động hào quang. Không ngờ sau đó hắn liền nghiền nát ra ngọc bài của mình.
- Ồ... Rốt cuộc đã dục hỏa trùng sinh sao? Thú vị, thú vị. Thế nhân đều nói vương giả tề tụ chính là thời đại lớn bắt đầu. Không biết ngươi có phải là người dẫn dắt thời đại lớn hay không. Tuy nhiên ngươi quá nguy hiểm. Ta sẽ không để cho ngươi và tên Chiến Vương kia có cơ hội liên hợp. Ta sẽ hủy diệt tất cả của ngươi trước!
Giả Quỷ Vương nói xong, không ngờ phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một người.
- Vương... Phát hiện ra khí tức của hắn sao?
Đây là một giọng nữ. Nữ tử này toàn thân khoác một áo bào đen cổ quái. Không ngờ đó chính là Trịnh Tú Nhi!
- Hừ hừ, ta đã sớm nói, ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn xuất hiện ở thế giới này vốn là một bất ngờ. Mạng của hắn không trao tặng cho trời. Muốn hủy diệt hắn không phải dùng ngoại lực là có thể làm được. Phải ra tay từ chỗ hắn sợ nhất!
Giả Quỷ Vương nói xong, không ngờ hai tay luồn vào trong áo bào của Trịnh Tú Nhi bắt đầu tùy ý chà đạp thân thể Trịnh Tú Nhi.
- Sau trăm năm nữa hẳn là hắn sẽ thức tỉnh. Làn hết những chuyện trước đây ta đã nói! Còn một điềunữa chính là Lý Uyển Như kia. Đó chính là nhược điểm trong lòng hắn. Hủy diệt nhược điểm của hắn, khiến bản thân hắn phải suy sụp...
Giọng nói của giả Quỷ Vương cực kỳ âm u. Cho dù là Trịnh Tú Nhi cũng cảm thấy toàn thân giá lạnh...
Trong vũ trụ vô tận, bên trên một bộ hài cốt không ngừng tản ra từng tia sáng. Tuy nhìn qua những tia sáng này rất yếu ớt, lại có phần lấp lánh hơn tinh quang.
Theo quang điểm chớp động, hài cốt này chợt bắt đầu chậm rãi sinh ra nhiều tia huyết nhục. Tuy nhiên cái tốc độ này thật sự quá chậm, nếu như dùng mắt thường đến xem nói, một ngày khả năng đều khó mà sinh ra một cái huyết mạch được.
Tiên giới, Tây Bắc, trong điện Chiến Vương. Chiến Vương nhìn một tấm thiếp mời trong tay trên mặt có một chút khinh thường.
- Hừ! Một đám lão già muốn tính kế với ta sao? Bọn họ cũng không xem lại mình một chút, xem mình có năng lực đó hay không.
Chiến Vương nói xong liền ném thiếp mời lên mặt chiếc bàn vuông trước mặt.
- Chiến vương, tốt nhất chuyện này vẫn nên suy nghĩ lại một chút. Hiện nay thiên hạ đại loạn. Bọn họ đột nhiên đưa thiệp mời tới, nói không chừng là một cái bẫy!
- Thiên hạ không có nơi nào ta không dám đi. Mấy ngày ta cũng đều không chịu nổi nữa. Đám tôm tép nhỏ bé này cũng muốn ngang ngược trên đầu ta sao?
Chiến Vương đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi nói:
- Chuyện của Chiến tộc sau nay ngươi hỗ trợ quản lý. Lần này ta đi đến chỗ hẹn sẽ nhanh chóng trở về. Nếu Âu Dương trở về, trước hết để cho Âu Dương tạm thời giữ vị trí Đại Chiến Vương đi!...
- Chiến Vương tín nhiệm Tịnh Kiên Vương như vậy sao?
Lão già nhìn Chiến Vương hỏi.
- Con đường phạt trời cực kỳ gian khổ. nếu như ngay cả người sóng vai chiến đấu ta cũng không thể tin tưởng, vậy ắt sẽ thất bại. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào chỉ cần ta không ở đây, Âu Dương chính là chủ nhân của Chiến tộc này!.
Chiến Vương nói xong cũng không để lão già mở miệng đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Con đường phạt trời...
Trong mắt lão giả cũng có một tia chờ mong. Hắn chờ mong Chiến Vương của mình thật sự có thể bước lên con đường chí cao vô thượng kia. Nhưng ai có thể ngờ được, lần này Chiến Vương vừa đi chính là vĩnh biệt...
Trong vũ trụ, thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong chớp mắt đã là mấy chục năm. Bộ hài cốt trôi nổi trong vũ trụ lúc này đã dần dần có hình người. Nếu như có người quen đang ở nơi này có thể đại khái nhìn ra đây chính là Âu Dương.
Bản thân Âu Dương đã có tư duy. Tuy nhiên hắn vẫn không có cách nào hành động được trong vũ trụ này. Hắn chỉ có thể chờ chân thân và linh hồn chậm rãi dung hợp. Mãi đến tận lúc hoàn toàn hồi phục, chắc hẳn còn phải chờ mấy chục năm nữa.
Trên Hải Ngoại Thiên Đảo, bốn người Vu tổ, Yêu tổ, Hải Hoàng và Trầm Điễn đứng trên một hòn đảo, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm nhìn bọt sóng đánh ra bờ biển.
- Chư vị hôm nay chúng ta sóng vai chiến đấu. Bất luận thù hận hay không, sau lần này hãy bàn tiếp được không?
Hải Hoàng nhìn Yêu tổ một chút. Gần đây Hải tộc với Yêu tộc, thường thường xuất hiện một vài xung đột. Cho nên hai bên đều xuất hiện một vài thù hận như có như không. Lúc này Hải Hoàng nói như thế cũng là muốn để tất cả mọi người bớt lo lắng.
- Mặc dù lực chiến đấu của Chiến Vương thiên hạ vô song, chẳng lẽ có thể một mình địch nổi bốn người sao?
Trên mặt Trầm Điễn mang theo vẻ khinh thường. Bốn vương giả tề tụ tại hải ngoại chính là để tiêu diệt Chiến Vương. Lẽ nào lần này còn không giết chết được Chiến Vương hay sao?
- Ha ha, Trầm Điễn ngươi có điều không biết. Nếu như Chiến Vương thật sự dễ dàng thu thập như vậy, chúng ta sẽ không phải bày ra chiến trận tứ phương. Chiến trận tứ phương này không huyễn không hình. Cũng chỉ có nó mới có thể khiến Chiến Vương không có cách nào rời khỏi hải vực này!
Trên mặt Yêu tổ mỉm cười. Chiến trận tứ phương này chính là do Bạch Tinh Yêu tổ nhận được từ Yêu tổ đời trước. Đây là kết quả của Yêu tổ đời trước nghiên cứu vô số năm đặc biệt dùng để đối phó với Chiến tộc.
- Ngược lại ta vẫn muốn xem thử là đầu của tên Chiến Vương kia cứng hay là chiến đao Thương Long của ta sắc bén hơn!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart