Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 818: Chỉ vì một người đàn ông
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
George có dự định của George, lão tạm thời không muốn tham gia vào trong, bởi vì lão vẫn không hiểu chàng thanh niên này rốt cuộc có thực lực mạnh đến đâu.
Người già đời giảo hoạt như lão, mãi mãi không thể đưa toàn bộ tiền bạc và séc phiếu vào trong cùng một rổ. Trương Nhất Phàm ra tay tập kích Âu Phi, nếu như năng lượng của Trương Nhất Phàm đủ lớn mạnh, có thể ngăn chặn Âu Phi thì tốt nhưng nếu thực lực của Trương Nhất Phàm không đủ mạnh, phạm phải sai lầm của tuổi trẻ do quá xúc động, cử chỉ sai lầm truyện nghìn lẻ một đêm, lão tuyệt đối không thể đem mình cùng nhảy vào được.
Khoảng thời gian trước lão đã nghiên cứu qua về thị trường chứng khoán rồi, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Âu Phi từ thung lũng đã được đẩy lên giống cơn lốc mạnh mẽ. Thể hiện rõ khoảng không của thị trường chứng khoán. Có thể thấy Nhà cái từng trải, khôn khéo.
Những công ty đa quốc gia lớn như Âu Phi đương nhiên là có tập thể phân tích khổng lồ, hơn nữa sẽ có những những phương pháp rất cao minh. Đương nhiên bọn họ sẽ biết, có người lợi dụng cáithung lũng này tiến hành mua vào với giá thấp.
Thấy lượng giao dịch thành công trong mấy ngày nay đang lớn dần, giá cổ phiếu luôn dao động, từng trải, khôn khéo như tập đoàn Âu Phi, đương nhiên sẽ biết có người đang xây kho rồi.
Nhưng số lượng xây kho này chắc chắn sẽ không quá lớn, hiện tại là lúc bọn họ thực sự cần nhân khí, cũng không hy vọng đối thủ quá cường mạnh. Đối thủ quá mạnh, sẽ nuôi hổ thành họa. Âu Phi hy vọng những người đến đây cổ vũ rất nhiều, nhưng tiền bạc và séc phiếu lại không tập trung.
Chỉ cần khiến tiền bạc và séc phiếu phân tán quá mức, chộp lấy quyền chủ động vào tay mình, mới có thể hoàn toàn đạt được hiệu quả. Là một Nhà cái, nếu như để mất đi khả năng kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Ý thức được điều này, đội ngũ chuyên gia của Âu Phi quả nhiên đã kéo giá cổ phiếu tăng ngược lên, diễn tả làn sóng giá cả. Khiến cho những nhà đầu tư coi trọng cổ phiếu của Âu Phi không thể không ở giữa sườn núi mua vào với giá cao hơn, cho nên phương pháp khống chế bọn họ làm giá cả sai biệt.
Đây cũng là một chiêu rất lợi hại, một khi phát hiện nhân khí đã thuận lợi, nhân cơ hội mà lên, khống chế lợi nhuận ở trong tay mình. Trên thực tế, làn sóng biễu diễn giá cả của Âu Phi quả thực đã kéo theo rất nhiều nhà đầu tư, trong đó cũng có rất nhiều đầu cơ của Mỹ.
Tuy nhiên bọn họ không ngờ, không lúc này, một tin tức không có lợi, sẽ đưa bọn họ về hình dạng ban đầu. Hiện tại, ít nhất đã có một nửa nhà đầu tư mua vào.
Tạo nên cục diện như thế này, đầu tiên Hà Tiêu Tiêu phải cảm ơn lão cáo già George, cũng muốn cảm ơn thị trường chứng khoán Mỹ, bởi vì chiều hôm đó xảy ra hiện tượng nhảy cầu cuối bàn, chỉ số cổ phiếu lỗ đến mức không thể lỗ hơn được nữa.
Âu Phi nôn nóng, không thể không từ bỏ kế hoạch khích lệ thị trường chứng khoán.
Lão già đáng chết đó điên cuồng gào thét, lúc đó, tất cả mọi người bao gồm cả bản thân lão, đều không thể ngờ ở giữa có người quấy rối, mà cho rằng đây là một loại quán tính quay về hưởng lợi thường thấy trên thị trường chứng khoán.
Bởi vì đã phân tích ra được nguyên nhân vụ nổ của mỏ dầu, do một người công nhân trong lúc không cẩn thận đã gây ra sự cố ngoài ý muốn. Bây giờ không chỉ mỏ dầu phải tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, bọn họ còn muốn đưa lời bịa đặt với phương tiện truyền thông, để che đậy chân tướng sự việc.
Điều khiến lão căm tức là, tên sức vật Michael này còn đang dồn thời gian và tinh lực để đối phó với mấy vụ tai tiếng tình dục, đây mới là chuyện lão không tài nào chịu đựng nổi.
Lão cảnh cáo ngoài miệng một cách nghiêm trọng đối với Michael, nếu như trong vòng một tháng không làm yên sự kiện mỏ dầu và chuyện vụ án cưỡng dâm, hoặc là sau này còn xuất hiện những chuyện xấu bất lợi cho công ty, lão sẽ hủy đi tư cách người kế nghiệp của Michael, sau khi lão nghỉ hưu, sẽ hiến cả công ty cho nhà nước.
Lúc này Michael mới không tiếc rẻ số tiền lớn, đối xử công bằng với những người bị hại đã tố cáo mình, vội vàng tập trung vào trong sự kiện vụ nổ mỏ dầu ở khu vực Trung Đông.
Hà Tiêu Tiêu đang dẫn theo mấy người Đổng Tiểu Phàm, vững vàng bình tĩnh phân tích hành động tiếp theo của đối phương. Hai người cùng đoán, chắc chắn Âu Phi sẽ đưa ra kế hoạch mới, bọn họ không thể để giá cổ phiếu của mình hoàn toàn bất động được.
Hai chị em bê cà phê ngồi ở chỗ đó, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, vòng xoay tài chính của Âu Phi gặp vấn đề, hiện tại ngân hàng cho vay vẫn chưa có manh mối. Nếu không thì lão đã nhảy dựng lên từ lâu rồi, chúng ta còn có một cơ hội cướp lấy thẻ.
Hà Tiêu Tiêu nhìn biểu đồ hình chữ k:
- Có thể để tập đoàn quốc tế cỡ to như Âu Phi tung hoành hai tháng trên bàn giao dịch, quả thực rất khó khăn, mọi người đều biết hiện tại là thời cơ xây kho tốt nhất, bởi vậy, một vài nhà đầu tư tiên tiến thông minh, chắc chắn sẽ nắm chắc tiền mặt và séc phiếu trong tay, hiện tại những người có thể cướp đoạt đã không nhiều nữa rồi.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu:
- May mà chúng ta đã cướp được gần năm mươi phần trăm tiền bạc và séc phiếu, nếu như tập trung số tiền bạc và cổ phiếu này lại, có thể xếp vị trí thứ năm trong mười cổ đông lớn.
Đổng Tiểu Phàm đặt chiếc cốc trong tay xuống đứng lên:
- Qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ thông báo một thông tin, nói khoác là tăng cường nắm giữ cổ phiếu của Âu Phi. Tin rằng tin tức này vừa ra, nhất định sẽ dậy lên làn sóng tranh cướp.
Hà Tiêu Tiêu cũng đứng lên, nhìn cô em toàn thân phát ra khí chất quý tộc này, dịu dàng nói:
- Tiểu Phàm, hiện tại không phải là hăng hái chút ít, chị em chúng ta không ngờ lại nắm tay ở trung tâm tài chính lớn nhất toàn cầu.
Đổng Tiểu Phàm kéo tay chị, mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn chị:
- Chị, chị thực sự quyết định như thế này sao, làm công cho tên khốn kiếp này cả đời sao? Cũng không kết hôn nữa?
Hà Tiêu Tiêu ra vẻ không hài lòng:
- Cái gì? Có phải em đã ghét bỏ người chị này rồi không? Sợ chị cướp mất ông xã hay sao?
Đổng Tiểu Phàm nổi giận nói:
- Chị xem kìa, không xấu hổ chút nào. Nếu như trước đây không lâu, chị vừa mới chia tay với bạn trai, em thực sự nghi ngờ động cơ của chị không trong sạch.
- Vậy thì chị không trong sạch, cướp hắn về nhà dùng.
Hai người đùa giỡn, Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh cô đơn của chị, cũng thầm thở dài.
Hà Tiêu Tiêu đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ từ trên đỉnh của toàn nhà cao tầng này.
Chỉ nghe thấy cô lẩm bẩm nói:
- Tiểu Phàm, em đến đây!
Đổng Tiểu Phàm đi đến, hai người đứng gần cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi đến thổi tung góc áo của hai người.
Tuy rằng hai người là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng tính cách, dung nhan lại không hoàn toàn giống nhau, điểm tương đồng duy nhất là vẻ đẹp khiến người ta lưu luyến không quên, khí chất phóng khoáng xuất thần.
Hai người giống như một cặp tiên nữ trên trời, đứng ngạo nghễ trong gió. Sắc nước hương trời, lưu luyến nghìn đời.
Hà Tiêu Tiêu dõi mắt nhìn ra xa, quan sát những tòa nhà cao chọc trời ở bên ngoài:
- Tiểu Phàm, em bảo một người đứng ở độ cao như thế này, lúc nhìn ngắm mọi nơi, trong mắt em có những thứ phàm phu tục tử đó không?
Đổng Tiểu Phàm hiểu ý của chị, dựa vào thành tựu và suy nghĩ trước mắt của Hà Tiêu Tiêu, những người đàn ông bình thường e rằng cô không để ý, đây là sự thật, nếu là mình, cũng sẽ như vậy.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Nhớ ngày đó, lúc em gặp rủi ro, may mà có anh Phàm cứu em, nếu không thì em đã lưu lạc trốn phong trần từ lâu, trở thành một người phụ nữ trần tục bị phỉ báng chốn đường phố. May mà ông trời không phụ em. Cho em gặp được vị cứu tinh này. Cho nên, cả đời này cho dù hắn muốn làm cái gì, em cũng không nhíu mày.
- Chuyện hôn nhân, có lẽ là mục tiêu đã định trước. Nếu như lúc đó trước khi chị tốt nghiệp đại học, tìm được một người bạn trai, có lẽ sẽ không có Hà Tiêu Tiêu của ngày hôm nay. Cũng không phải là chị kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung. Đàn ông trên thế gian này, có thể lọt vào mắt chị ngày hôm nay, e rằng không nhiều. Em à, em cũng biết có câu nói là thà ít mà tốt! Hơn nữa, em chị lại không phải là loại người cô đơn? Nhất định phải tìm một người đàn ông để thỏa mãn chính mình?
Đổng Tiểu Phàm cười:
- Xem ra chị thực sự đã siêu thoát rồi. Ha ha…. Tuy rằng em không cô đơn, nhưng em cũng nhớ con em, chồng em, người thân của em. Đây là chuyện thường tình của con người, nếu giống như chị, vậy không khác gì Bồ tát, không dục không cầu.
- Sai rồi! Chị em có sự theo đuổi của bản thân, chị cũng có nhu cầu của mình, chỉ là trên thế gian này, những người có thể làm chị thỏa mãn quá ít. Có thể khiến chị để ý đến, càng ít ỏi hơn.
Hà Tiêu Tiêu lại thở dài:
- Cứ để mọi thứ, tùy duyên đi.
Duyên phận, là một thứ rất kì lạ, nhìn không thấy sờ không được.
Có người rất nhiều, có người rất ít, có người cả đời cũng không gặp được một lần, chuyện tình cảm, càng khó bề phân biệt.
Hà Tiêu Tiêu từng nói với Liễu Mỹ Đình, có một số chuyện không thể đoán được, các cô muốn tôi lập gia đình, rõ ràng chính là đẩy tôi vào trong đống lửa.
Liễu Mỹ Đình nghĩ đến chuyện mình và Đổng Tiểu Phàm, vì thế cũng không dám can thiệp quá mức đến chuyện của Hà Tiêu Tiêu. Hôm nay, hai chị em ở nơi đất khách quê người này, dắt tay nhảy l màn oanh liệt này, nguyên do bên trong, cũng chỉ vì một người đàn ông.
Chính là người đàn ông này, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện, cũng chính là người đàn ông này, khiến cả thế giới bắt đầu run rẩy!
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 819: Anh làm mối Diêu Mộ Tình cho Ô Cương nhé.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Cả nhà Ô Dật Long cuối cùng đã về nước, lúc này đã là cuối tháng hai âm lịch, vụ kiện diễn ra hơn một tháng, khiến cả nhà này vô cùng mệt mỏi, tâm sức lao lực quá độ.
Một Ô Dật Long tự tin, ngang ngược, vẻ mặt phấn chấn, cũng mất đi lòng hăng hái ban đầu, xem ra hơi chán nản. Hành trình đi Mỹ, đã cho gã cú đả kích rất lớn, cũng khiến gã thấy được sự chênh lệch về bản chất với Trương Nhất Phàm.
So sánh hai người, mình chính là thằng nhà quê chưa từng thấy việc đời, ông chủ, nhiều nhất cũng chỉ là vua xứ mù.
Hơn nữa gã phát hiện cái trước kia gọi là khí phách của mình, thực ra cũng là khí chất cường đạo, không đẳng cấp gì cả. Do đó, sau khi trở về Vĩnh Lâm, Ô Dật Long đã khiêm tốn hơn.
Trương Nhất Phàm dẫn người tiếp đón cho gã, lúc hai người gặp mặt, trước mặt nhiều người như vậy, Ô Dật Long vừa xuống xe đã cúi đầu.
- Bí thư Trương! Anh chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình chúng tôi!
Trong nháy mắt tất cả mọi người, đều ngẩn người ra, gần hai ba phút mới tỉnh táo trở lại. Trong đầu Ô Cương toàn tiếng ong gong. Hắn? Chẳng phải là anh chàng lần trước gặp ở Mỹ sao?
Ô Dật Long nhắc con một câu:
-Còn không mau quỳ gối trước Bí thư Trương đi!
Trương Nhất Phàm lập tức tiến lên:
- Chủ tịch Ô, anh làm gì vậy, trước mặt nhiều người như vậy, để người khác nhìn thấy lại cười.
Đưa mắt nhìn, đã có đám người Liễu Hải, Âu Dương Mạc vội vàng đỡ gã dậy:
- Chủ tịch thành phố Ô.
Vẻ mặt Trương Nhất Phàm nghiêm túc, thề trước mặt mọi người nói:
- Bí thư Trương, đại ân đại đức không thể cảm tạ hết được, Ô Dật Long tôi trước kia đã thẹn với anh rồi, từ nay về sau…
Vẫn chưa nói xong, Trương Nhất Phàm đã bảo người kéo gã lên xe:
- Chủ tịch Ô, có chuyện gì, chúng ta về hãy nói. Trước mặt nhiều người như thế này, người ta sẽ chê cười đấy.
Trương Nhất Phàm nói với lái xe:
- Lái xe! Về nhà khách Vĩnh Lâm, hôm nay mọi người nghênh đón Chủ tịch thành phố Ô trở về.
Những người đằng sau đều là chi chính của Ô Dật Long, mấy người này nhìn thấy màn vừa rồi, ai nấy cũng đều không hiểu sao. Chủ tịch thành phố Ô sao thế? Đám người Tiền Trình cũng ngầm suy nghĩ, chắc lần này Chủ tịch thành phố Ô đã thiệt không ít ở Mỹ. Nếu như không đoán sai, chắc là Bí thư Trương đã ra tay giải vây, lúc này mới khiến Chủ tịch Ô thất thế như vậy.
Tên Bí thư Trương này, khả năng thâm sâu!
Tiền Trình thầm cân nhắc.
Ô Cương cùng mẹ ở trên xe, nó có chút ngỡ ngàng hỏi:
- Mẹ, người thanh niên lúc nãy là?
- Hắn là Bí thư Thành ủy của Vĩnh Lâm, sao thế? Lần này cô Đổng giúp đỡ chúng ta, chính là bà xã hắn.
- Trời ơi.
Ô Cương há hốc miệng ra, Hắn chính là Bí thư Thành ủy sao? Vậy thì quyền lực còn lớn hơn cả bố mình sao?
- Ô Cương, mẹ nói với con chuyện này
Mẹ Ô Cương kéo tay con trai, vừa mở miệng, Ô Cương đã biết bà ấy muốn nói gì rồi.
- Mẹ, chuyện của bọn con, mẹ đừng lo, tiểu Vu cũng là người bị hại. Bây giờ con không giúp cô ấy, thì ai giúp? Trong lúc này vứt bỏ cô ấy, con có phải là người nữa không?
Mẹ Ô Cương nói:
- Mẹ không cần con tuyệt tình như vậy, con có thể an ủi cô ấy trước, đợi cô ấy trải qua cửa ải này, tâm tình tốt lên, con lại từ từ lạnh nhạt với cô ấy là được rồi? Mẹ nghĩ chỉ cần con không chủ động liên lạc với cô ấy. tự cô ấy sẽ hiểu.
Ô Cương có chút không tin nhìn vào mẹ mình, không ngờ nhiều năm như vậy, người luôn được mình cho là người quan tâm nhất, yêu mình nhất, lại đối xử như vậy với bạn gái mình. Ô Cương nói:
- Mẹ, mẹ thực sự quá tàn nhẫn.
- Con này, sao lại nói chuyện như thế này? Mẹ chẳng phải là vì con sao?
Ô Cương hơi cáu:
- Được rồi, chuyện của con, không cần mẹ lo. Con biết nên làm như thế nào?
Tính tình Ô Cương, giống như bố nó, chuyện mình đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được.
Mẹ liền thở dài, trong lòng lại có ý khác.
Hôm nay là ngày Chủ tịch Ô trở về, con trai gã Ô Cương đã đau khổ, không ngờ sống xót trở về, rất nhiều người thầm vui mừng. Điều này trong lịch sử nước Mỹ, chưa từng có!
Hơn nữa thắng kiện, Ô Cương vô tội được thả, một vài người không biết rõ nội tình, cứ âm thầm phấn khởi trong lòng.
Đích thân Trương Nhất Phàm ra lệnh, hôm nay vì sự trở về của Chủ tịch thành phố Ô, tiếp đón tẩy trần. Bởi vậy, bữa cơm trưa nay, rất náo nhiệt.
Nhưng tay nghề của đầu bếp khách sạn Vĩnh Lâm, thực sự quá kém, bọn họ đang cân nhắc xem có phải là lại diễn lại trò cũ hay không, đến khách sạn bên ngoài gọi thức ăn đến, để ăn.
Không ngờ đích thân Chủ tịch Ô đến, trịnh trọng nói với người phụ trách khách sạn nói:
- Hôm nay, chúng tôi muốn ăn món ăn chính cống của khách sạn Vĩnh Lâm, các anh cũng không phải lừa gạt, sau này cũng không cần lặp lại trò này nữa. Là như thế nào thì như thế đi, tất cả nên thực sự cầu thị.
Người phụ trách khách sạn sửng sốt một lúc lâu, tuy rằng mồm nói được được được, nhưng mà đợi sau khi Chủ tịch Thành phố Ô đi, gã vẫn vuốt đầu đứng ngẩn ở đó. Chủ tịch thành phố Ô trở về từ Mỹ. sao lại thay đổi nhỉ?
Trên bàn rượu, Ô Dật Long nâng cốc cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn sự nhiệt tình và quan tâm của bọn họ, cũng cảm ơn sự nhiệt tình hôm nay của bọn họ. Gã nâng cốc lên, chúc mọi người ba ly.
Sau đó, lại đến bàn của Ô Cương kính rượu. Trong khách sạn ít nhất ngồi đầy bốn cái bàn, trong những người này, phần lớn đều là tâm phúc mà Ô Dật Long đề bạt, cũng có những nhân vật quan trọng của bốn bộ máy.
Rất nhiều người đều coi đây là chuyện lớn, thế nhưng Ô Dật Long không đồng ý.
Những tháng ngày ở Mỹ, Ô Dật Long ở đó hơn một tháng ngắn ngủi, cảm thấy giống như đã trải qua mười mấy năm. Những tháng ngày này cuối cùng đã nhận được một câu của lệnh triệu tập, ở nhà ngàn ngày tốt, ra đường một giờ khó.
Mấy tên chó Nhật người Mỹ, thực sự mẹ nó chẳng là cái thá gì!
Ô Dật Long mắng một câu như vậy, sau đó nâng cốc, đến trước mặt Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, hôm nay Ô Dật Long tôi có nghìn lời vạn lời, chỉ là không thể nói hết, tôi chỉ muốn nói một câu, đại ơn đại đức không lời nào cảm tạ hết! Lần này Ô Cương có thể bình an trở về, đều do vợ anh chịu thiệt cứu giúp. Cho nên tôi nhất định phải kính anh mấy ly. Tôi uống cạn , anh uống một phần ba.
Từ lúc xuống xe lúc nãy, Ô Dật Long quỳ gối với mình, trong lòng Trương Nhất Phàm thầm nói:
- Ô Dật Long rốt cuộc vẫn có tình người, coi như là một nam tử hán có tâm, ân oán giữa tôi với gã, kết thúc từ đây thôi!
Lúc này, hắn thấy thân phận của Ô Dật Long, song phẳng trước mặt mọi người như vậy, cảm ơn mình. Điều này có nghĩa là, gã thực sự rất có thành ý, có lẽ sau khi trải qua chuyện này, Ô Dật Long không dám ngạo mạn như trước nữa.
Lúc thấy Ô Dật Long nâng cốc uống, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Ô đã quá lời rồi, chuyện của các anh, tiểu Phàm đã nói với tôi rồi. Đặc biệt là ở bên ngoài, mọi người đều là người Trung Quốc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên. Hơn nữa xưa nay tôi ghét nhất là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Nào! Chủ tịch thành phố Ô, chúng ta không nói gì nữa, cạn chén, tôi uống ba ly với anh. Không! Uống một chai!
Trương Nhất Phàm quay người nói với Dương Lăng Vân và Đằng Phi:
- Trưa nay, tôi uống rượu với Chủ tịch Ô, các anh không được mách lẻo. Buổi chiều hai chúng tôi lười một chút.
- Vâng, vâng.
Mấy người cùng đáp.
Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm khí khái như vậy, hôm nay gã vốn dĩ hơi kích động, do đó nâng cốc lên nói:
- Vậy quyết định như thế đi, trưa nay, hai chúng ta không say không về. Lần này say, ngày mai sẽ đi làm tốt.
Mọi người thấy biểu hiện hôm nay của Ô Dật Long, rất nhiều người đều không biết là như thế nào. Đặc biệt là bạn bè gã, không hiểu gì. Trước kia Ô Dật Long chẳng phải có chút xung đột với Bí thư Trương sao? Hôm nay gã thể hiện, hoàn toàn không phải là giả vờ.
Ơ kìa, xem ra hai người bọn họ tốt rồi.
Nói một núi không chứa hai hổ, bây giờ hai con hổ đực này đã trở thành bạn tốt rồi.
Hôm nay Trương Nhất Phàm cũng rất hào phóng, nâng cốc lên, Ô Dật Long uống bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu. Hắn biết Ô Dật Long ở Mỹ đã chứa đầy cả bụng tức, bữa rượu hôm nay, chắc có thể đem hết sự tức giận của gã ra.
Những người khác thấy Ô Dật Long và Bí thư Trương đấu rượu ở đó, ai nấy cũng dừng lại, đều hướng về bên này đến vây quanh. Tiền Trình nhìn thấy vội bảo những người này rời đi, đừng có quấy rầy hai người.
Mà trên bàn rượu, dần dần chỉ còn lại bàn của bọn họ.
Diêu Mộ Tình bưng rượu đến:
- Chủ tịch Thành phố Ô, anh nghỉ ngơi một chút, tôi muốn kính Bí thư Trương một ly.
Ô Dật Long nói:
- Ô Cương đâu? Gọi Ô Cương đến, nhất định phải kính Bí thư Trương ba chén.
Ô Cương đến, đợi sau khi Diêu Mộ Tình kính một chén, cũng trịnh trọng đưa cho Trương Nhất Phàm ba chén.
Trương Nhất Phàm nói, các anh đang làm chiến thuật xa luân, muốn chuốc cho tôi say đúng không? Được rồi, bây giờ rượu của ai, tôi đều không uống, chỉ uống với Chủ tịch thành phố Ô thôi.
Ô Dật Long nói:
- Bí thư Trương lên tiếng, vậy mọi người tránh đi?
Hết lần này đến lần khác vợ Ô Dật Long không cảm nhận được, bà ấy cũng cầm chén đến:
- Bí thư Trương, từ trước đến giờ tôi không uống rượu, nhưng hôm nay tôi nhất định phải kính anh một ly.
Trương Nhất Phàm nói được được được, phu nhận của Chủ tịch thành phố kính rượu, tôi uống.
Sau khi uống hết, vợ cũng không chịu đi, hơn nữa cầm chén đứng ở đó:
- Bí thư Trương, tôi vẫn muốn anh giúp một chuyện.
Hôm nay Trương Nhất Phàm uống rượu rất tốt, hắn liền hỏi nói:
- Chuyện gì? Tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp.
Vợ Ô Dật Long kéo tay Ô Cương, mọi người đều không biết bà ấy muốn làm gì, chỉ nghe thấy bà ấy nói:
- Bí thư Trương là lãnh đạo lớn nhất ở thành phố Vĩnh Lâm, hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này, xin Bí thư Trương làm mối cho Ô Cương.
Ô Dật Long biết vợ không muốn để Ô Cương và tiểu Vu ở cạnh nhau, tuy rằng gã không phản đối, nhưng cũng không sao ủng hộ được, dẫu sao tiểu Vu cũng bị người ta hại, hơn nữa làm đến mức cả nước Mỹ đều biết.
Nếu như mình tìm con dâu như vậy, há chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao? Cho nên, gã cũng không lên tiếng, hơn nữa nhìn thấy vợ điên cuồng.
Trương Nhất Phàm nghe thấy lời này, hắn liền hỏi một câu:
- Ồ, chuyện làm mối, tôi chưa từng làm, tuy nhiên hôm nay làm mối cho công tử của Chủ tịch thành phố, tôi lại muốn nghe xem, rốt cuộc đã thích cô gái của nhà nào rồi?
Ô Cương rất tức giận, nhưng mà trước mặt nhiều người, nó cũng không muốn để mẹ xấu mặt, do đó cũng không lên tiếng.
Vợ Ô Dật Long thấy Bí thư Trương đồng ý, chỉ vào cô gái đứng cạnh Diêu Mộ Tình nói:
- Cô Diêu là mỹ nữ thứ nhất ở Vĩnh Lâm, Ô Cương nhà tôi cũng là con của nhân vật số một của ủy ban nhân dân thành phố, hai người đều là thứ nhất, vì thế tôi muốn Bí thư Trương làm mối cho hai đứa, không biết cô Diêu có đồng ý không!
- A
Cốc trong tay Diêu Mộ Tình, rơi ngay trên mặt đất, lên tiếng kêu vỡ!
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 820: Kết tình huynh đệ
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Mặt của Ô Dật Long bỗng xám xịt lại, mẹ nó, bà điên!
Lúc này, ông ta hận không thể cho cô ta ăn cái tát ra, bèn tức giận đá mấy phát.
Cô không nói không bảo cô là câm, thật là mất mặt mà.
- Ô Cương! Đưa mẹ con về đi!
Ô Dật Long bực mình hết sức, hét lên một tiếng. Diêu Mộ Tình nhìn ông ta một cái, rõ ràng có chút hoảng loạn. Trời ơi! Sao lại xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy chứ?
-Tôi đi gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp một chút.
Diêu Mộ Tình vội vội vàng vàng chạy đi.
Ô Cương nhìn thấy ba tức giận như vậy, thầm nói vẫn là ba biết cách đối nhân xử thế, ủng hộ mình và Tiểu Vu một chút, mẹ lại thêm dầu vào lửa, thật là làm người khác phải xấu hổ.
Vì thế anh ta vội vàng kéo mẹ:
- Đi thôi, đừng làm phiền ba và Bí thư Trương uống rượu nữa, chuyện này về nhà hẵng nói được không?
Nhìn thấy vợ mình vẫn chưa chịu đi, Ô Dật Long liền gào lên một tiếng:
- Còn đứng đấy làm gì? Thật là mất mặt mà!
Bà vợ vẻ mặt oan uổng, bị con trai kéo ra ngoài.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Ô, đây cũng là chuyện tốt, đừng giận, đừng giận nữa. Nếu cô Diêu chịu đồng ý, tôi thấy cũng là ý tưởng không tồi.
Diêu Mộ Tình đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy câu này của Trương Nhất Phàm, bà lại quay ngược lại.
Ô Cương kéo mẹ đi rồi, Ô Dật Long nói với những người khác:
- Các anh cũng đi làm việc đi, xem như hôm nay tôi và Bí thư Trương nghỉ phép.
Đám người Tiền Trình nghe thấy lời này, cùng nhau chào tạm biệt Trương Nhất Phàm.
Trưa hôm nay, hai người uống hơn hai bình rượu, Ô Dật Long nói hết ra những oan ức mà mình gặp phải ở Mỹ.
Rất nhiều người đều thích xuất ngoại, tôi thấy nước ngoài có gì tốt chứ?
Nước chúng ta rất tôn trọng người nước ngoài, xem họ như khách quý, mà họ lại xem chúng ta là gì chứ?
Bí thư Trương, hôm nay tôi uống nhiều rồi, nói vài lời than phiền, anh đừng để ý. Tâm trạng lúc đó của tôi tức là không thể rút súng ra, bắn chết hết ngay trên tòa án, mặc kệ chúng là cái thứ gì, tiêu diệt hết là xong.
Nhưng mà tôi không còn cách nào khác!
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cái đám khốn kiếp ấy, khó xử không biết làm sao, kéo dài thời gian, lần này đến lần khác trêu cợt, khinh bỉ, đả kích người Hoa chúng ta. Tôi đã từng nói, nhắc nhở thế hệ mai sau, vĩnh viễn không thể được di dân qua đấy.
Tôi muốn chúng nó trở thành một người Trung Quốc có cốt cách và khí chất!
Trương Nhất Phàm đang uống rượu, nghe thấy mấy lời nói lộn xộn của Ô Dật Long, thầm nói:
- Lần này ông ta thật sự rất kích động, thiết nghĩ một nhân vật hô mưa gọi gió ở Vĩnh Lâm, đến khi ra nước ngoài, cái gì cũng không làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai và vợ của mình bị khinh rẻ, trong lòng nhất định có một sự thay đổi cực lớn, chỉ mong đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Chỉ cần Ô Dật Long hiểu rõ Vĩnh Lâm này là được rồi.
Trương Nhất Phàm nghĩ dù sao thì mình cũng không muốn ở lại Vĩnh Lâm quá lâu, khu vực này sớm muộn cũng sẽ giao cho những người bản địa này quản lý. Có những nơi không phải là nơi để hòa thượng nơi khác đến tụng kinh.
Nghe thấy Ô Dật Long than phiền như vậy, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Ô.
- Haiz, đừng xưng hô như vậy. Trước mặt anh, tôi không phải là Chủ tịch thành phố gì cả. Nếu như anh không chê, chúng ta cũng học cách của bọn giang hồ, tục tằn một chút. Tôi lớn hơn nên gọi anh một tiếng lão đệ thế có được không?
Trương Nhất Phàm nâng ly rượu lên:
- Được! Vậy sau này tôi gọi anh là anh Long.
- Nhất Phàm lão đệ, nào! Hôm nay không say không về.
Hai người nâng ly rượu lên, lại một lần nữa no say.
Sau khi uống xong, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Anh Long, anh có biết tại sao những người nước ngoài kia đến Trung Quốc chúng ta lại có được đãi ngộ tốt như vậy, mà những người Hoa như chúng ta khi ra ngoài lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt, khinh bỉ không?
Ô Dật Long nói:
- Còn không phải những người ngoại quốc đó cho rằng mình có tiền hay sao, bọn họ phát triển hơn chúng ta, đuôi cũng vểnh cả lên trời. Chúng ta vì muốn thu hút vốn đầu tư từ họ mới xem họ như bảo bối, họ liền cho rằng mình thật sự cao quý.
- Đúng! Cái này thì đúng rồi. Đất nước họ phát triển, họ có tiền, họ là đại gia. Chúng ta nghèo, chúng ta đi làm công cho họ, anh nói xem có mấy ông chủ coi trọng những người làm công chúng ta chứ?
Ô Dật Long nói cũng phải:
- Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng, phát triển nền kinh tế của Vĩnh Lâm, của Tỉnh Tương. Để cho đám người nước ngoài bọ họ cũng đến Trung Quốc làm công, để cho họ nhìn thấy được bộ mặt của chúng ta.
Trương Nhất Phàm nâng ly lên:
- Tôi sẽ ghi nhớ lời hôm nay của Chủ tịch Ô, kinh tế của Vĩnh Lâm nằm trong tay của chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm cụng ly:
- Tôi Ô Dật Long nhất ngôn cửu đỉnh, nếu sau này Ủy ban nhân dân thành phố không phối hợp làm việc với Thành ủy, nếu Ô Dật Long tôi thay lòng đổi dạ, không nghe theo chỉ thị của lão đệ Nhất Phàm, vậy Ô Dật Long tôi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không toàn thây.
Trương Nhất Phàm mừng thầm trong lòng, thầm nói:
- Lần này Ô Dật Long chắc đã bị quy phục rồi, Vĩnh Lâm cũng đã quy phục rồi.
Thế là hắn rất chủ động nâng ly lên muốn uống cùng Ô Dật Long.
Ô Dật Long nói:
- Thật ra trước đây tôi có rất nhiều chỗ có lỗi với anh!
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa. Sau này về lý thì chúng ta là anh em, còn trước mặt đông đảo mọi người, anh vẫn là Chủ tịch thành phố Ô, tôi vẫn là Bí thư Thành ủy, chúng ta phân công chức vụ rõ ràng, được không?
Ô Dật Long gật đầu liên tục:
- Được, được, được! Vậy tôi không nói nữa, chúng ta uống rượu.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh Long, lần này tôi kính anh một ly!
- Ấy ——
Ô Dật Ling đưa tay ra chặn lại:
- Gọi anh Long được rồi, thân thiết, nhưng tuyệt đối không được gọi là Long huynh, tôi ghét nhất người ta gọi tôi là Long huynh. Nhưng mà ở Vĩnh Lâm cũng không có ai gọi tôi như vậy cả.
Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, anh Long và Long huynh khác nhau chỗ nào chứ?
Ô Dật Long mỉm cười:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ có điều tôi nghe vậy rất khó chịu, Long huynh tiếng Trung nghe giống như ngực của phụ nữ, nghe không thoải mái, anh không cảm thấy vậy sao?
- Ồ ——
Trương Nhất Phàm không kìm nổi bật cười.
Ô Dật Long giải thích:
- Đó là khi còn học đại học, cái đám gia súc kia gọi như vậy, lúc ấy tôi cũng không để ý, nghe lâu rồi mới cảm thấy có gì đó không bình thường. Sau này trong một quảng cáo vòng một trong một bệnh viện, nhìn thấy ý này, thật sự phục cái đám khốn kiếp kia luôn.
Trưa hôm nay, hai người ngồi trò chuyện đúng hơn hai giờ đồng hồ. Đến cuối cùng, Ô Dật Longsay bí tỉ, Trương Nhất Phàm cũng say luôn.
Là Chu Bân và Đằng Phi đưa bọn họ về, khi Trương Nhất Phàm say tỉnh dậy, nhìn thấy Thôi Hồng Anh đang chăm sóc mình, Trương Nhất Phàm đầu đau nhức ngồi dậy:
- Mấy giờ rồi?
Thôi Hồng Anh nói:
- Anh cứ ngủ một chút nữa đi, không sao đâu, tôi đi làm cơm tối.
- Cô ăn một mình đi, tôi không muốn ăn, buổi trưa uống nhiều quá.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy, đầu óc chao đảo.
Thôi Hồng Anh hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Trương Nhất Phàm không nói, hắn muốn vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Thôi Hồng Anh đi đến, hắn liền phẩy phẩy tay:
- Cô đừng qua đây, tôi tự mình làm được.
Thôi Hồng Anh cũng nhìn ra là hắn muốn đi vệ sinh, chỉ có điều nhìn bộ dạng đứng không vững của hắn, muốn đỡ nhưng lại không dám đỡ.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau liền nói vọng ra âm thanh rất lớn.
Cánh cửa kia không đóng chặt, Thôi Hồng Anh ở phòng khách nghe thấy âm thanh này liền đỏ mặt tía tai.
Cô đọc trong sách thấy, âm thanh đi tiểu của đàn ông càng lớn, càng ra sức, nói lên rằng chức năng ở một số mặt nào đó của anh ta cũng rất mạnh. Thôi Hồng Anh là sinh viên, vẫn chưa trải qua chuyện đó, nhưng ít nhiều cũng biết một chút kiến thức.
Cũng không biết vì sao mà cô lại rất nhanh nghĩ đến chuyện kia.
Nghe nói có nhiều nơi, khi đang thân mật, mẹ vợ để biết chức năng nào đó của con rể, liền trốn phía sau nhà vệ sinh để nghe tiếng con rể đi tiểu. Tiếng đi tiểu của con rể càng lớn nói lên sức khỏe của anh ta rất tốt, sau này gả cho anh ta sẽ được hạnh phúc.
Nếu tiếng đi tiểu của con rể quá nhỏ, nói lên sức khỏe của anh ta không tốt, sau này con gái gả đi rồi, có thể sẽ được hạnh phúc, nhưng nhất định sẽ không có tính hạnh phúc về giới tính, vì vậy, thông thường phía nhà gái sẽ không đồng ý hôn sự này.
Đợi khi Bí thư Trương từ nhà vệ sinh đi ra, Thôi Hồng Anh ngại ngùng đi vào nhà bếp.
A? Xấu hổ chết mất, sao mình lại nghĩ đến những chuyện đó chứ. Thôi Hồng Anh ngượng đến nỗi cả người nóng lên.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế xa-lông, nhìn di động của mình, trên đó có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của Lý Hồng. Hắn nghĩ một hồi, nhẫn nhịn không gọi lại.
Lần trước, khi hai người ở Bắc Kinh, suýt chút nữa Trương Nhất Phàm nhịn không nổi phạm phải sai lầm, hắn nghĩ không thể nào động vào Lý Hồng nữa. Nhưng ngày đó, hắn đã kiềm chế không được.
Trên nền tuyết, hắn phát hiện ra vẻ đẹp của Lý Hồng, vẻ đẹp lạnh lùng mà lại rất đặc biệt, khiến người khác phải rung động.
Tâm trạng của Lý Hồng này luôn khiến cho người ta khó đoán, Trương Nhất Phàm thấy cô tức giận, vẫn không dám gọi điện cho cô, hắn cũng thầm nói trong lòng, lần sau phải cách Lý Hồng xa một chút.
Cô phải loại phụ nữ tùy tiện để người khác bội tình bạc nghĩa, làm không tốt thì nội bộ mâu thuẫn, sự vất vả của mình trở nên công cốc, tất cả sự cố gắng đều chảy về biển đông.
Bây giờ điều duy nhất mà mình cần nắm chắc chính là tâm súc hết tinh thần và sức lực để đánh thắng trận chiến ác liệt này.
Mình không thể gặp Lý Hồng nhưng vẫn có thể đi gặp Émi.
Chuyện của tên Michael súc sinh này, nhất định phải để Émi thấy được Michael là một người như thế nào. Tuy không thể để Émi giúp đỡ, hỗ trợ, tiếp sức cho Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm, nhưng chí ít cũng ngăn chặn được cô gia nhập vào việc làm ăn cùa Anh Phi Đặc.
Dựa vào những tài liệu trước mắt của Trương Nhất Phàm, kinh tế nước Mỹ đang biến động, tài chính của Anh Phi Đặc cũng rất có hạn, nếu không thì với tính cách và tác phong hống hách của họ, lần này sẽ không để mặc Hà Tiêu Tiêu họ vượt mặt.
Từ điểm này có thể phân tích được, họ cũng bị nằm trong thời điểm quan trọng về tài chính, bởi vậy Trương Nhất Phàm quyết định sẽ dành thời gian để đi gặp Émi.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 821: Ăn Nông Gia Lạc
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Émi ở Song Giang, cô đi đến đâu đều có vệ sĩ đi cùng, người bình thường muốn gặp cô ấy không dễ dàng gì.
Trương Nhất Phàm là một ngoại lệ, vì khi cô đến đại lục Ôn Nhã giới thiệu cô cho Trương Nhất Phàm.
Lúc này, Ôn Nhã đã về lại Mỹ rồi, đã về lại quỹ đạo bình thường của công việc.
Bên kia quan tòa cũng không có cách kiện được, Michael quyết định điều tra bên ngoài. Thậm chí không tiếc thủ đoạn đe dọa, uy hiếp để Tiểu Vu khuất phục. Do vướng bận quan tòa, anh ta không có cách nào đi đến công ty xăng dầu Trung Đông, vì thế, Michael không thể không dùng hạ sách này.
Nếu Tiểu Vũ không có Đổng Tiểu Phàm chống đỡ cho cô ta thì sớm đã bị ngã gục rồi. Bây giờ Ô Cương cũng đã về nước, hơn nữa còn nhiều lần điện thoại gọi cô về nước, Tiểu Vũ không sao chịu đồng ý, nhất định muốn sau khi chuyện này có kết quả mới suy nghĩ đến tương lai của mình.
Hơn nữa cô căn bản không hề biết rằng mẹ của Ô Cương sớm đã ở nhà, vì muốn làm mai cho Ô Cương nhưng Ô Cương vẫn chưa chịu đồng ý.
Trương Nhất Phàm đến thành phố Song Giang, Émi đang ở một khách sạn trước mắt là tốt nhất ở thành phố Song Giang —— Khách sạn Hải Thiên.
Nghe Trương Nhất Phàm đến, Émi liền gọi Ôn Nhã đến nghênh đón.
Émi thuê mấy phòng làm việc ở Hải Thiên, tạm thời dùng để xử lý mọi công việc ở Song Giang.
Hai người gặp nhau trong phòng khách, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Ôn Nhã, đưa tay ra. Ôn Nhã hơi sửng sốt một chút, hạ giọng nói một câu:
- Dối trá.
Lúc này hai người mới đi vào thang máy, trong thang máy, ánh mắt của Trương Nhất Phàm dừng lại trên cơ thể xinh đẹp của Ôn Nhã:
- Thời gian này mệt lắm phải không?
Ôn Nhã quay đầu nhìn hắn, nói đùa:
- Anh phải bồi thường cho em.
- Bồi thường như thế nào?
Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc:
- Buổi tối mời em ăn cơm nhé!
Ôn Nhã mỉm cười không nói gì, thang máy dừng lại, khi Ôn Nhã dẫn Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc, Émi đứng dậy bắt tay với Trương Nhất Phàm.
- Anh Nhất Phàm, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm chúng —— tôi vậy.
Émi cười cười, đôi mắt màu xanh lam lộ ra vài nét đáng yêu.
Ôn Nhã ôm văn kiện đứng ở đấy, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Chúng ta là bạn bè, chẳng phải sao?
Émi hơi sửng sốt, nhìn Trương Nhất Phàm bật cười, gật đầu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn! Tôi rất vui khi nghe anh nói câu này.
Sau đó, cô nói với Ôn Nhã:
- Ôn Nhã, xem ra tối nay chúng ta không phải đau đầu vì không biết ăn gì rồi.
Hai cô gái bật cười, Trương Nhất Phàm nhìn hai người:
- Sao vậy? Chẳng lẽ mấy hôm nay hai người không ăn cơm?
Hai người cười mà không nói, Ôn Nhã ôm văn kiện:
- Tôi đi trước có việc, hai người cứ nói chuyện.
Trước khi đi, cô liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái.
Trương Nhất Phàm gật đầu với cô, sau khi nhìn Ôn Nhã rời khỏi, hắn mới nói:
- Cô Émi, hôm nay tôi đến đây là muốn nói với cô mấy lời quan trọng.
Émi mở to hai mắt nhìn Trương Nhất Phàm. Mái tóc vàng kia từ bên tai rủ xuống, che đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhìn bộ dạng này của Émi, Trương Nhất Phàm không kìm được nhớ lại vẻ gợi cảm của cô Angelina , có phải Émi có quan hệ máu mủ gì với cô ta không? Tại sao hai người lại giống nhau như vậy?
Émi nhìn thấy Trương Nhất Phàm nhìn mình chằm chằm đến ngẩn ra, cười yếu ớt nói:
- Anh Nhất Phàm, chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?
Thật ra, Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ, mình nói những lời này liệu cô ấy có chấp nhận hay không? Dù sao thì nguồn gốc của Âu Phil và công ty xăng dầu Anh Phi Đặc rất sâu xa.
Hơn nữa hắn còn nghe nói, Michael có ý đang theo đuổi Émi, đây là bí mật đã được công khai.
Nhưng vì để kế hoạch lớn lao của mình có thể được thực hiện thuận lợi, Trương Nhất Phàm đang nghĩ bất kể mình dùng cách nào cũng phải chặt đứt nguồn viện trợ từ nước ngoài của Anh Đặc Phi.
- Bạn của cô anh Michael ở New York đã cưỡng bức một du học sinh nữ Trung Quốc, tôi nghĩ cô cũng đã biết chuyện này rồi?
Không ngờ Émi còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn, cô một chút cũng không cảm thấy bất ngờ:
- Loại người như Michael gây ra những chuyện này là rất bình thường.
Trương Nhất Phàm nhức đầu, do thám hỏi:
- Chẳng lẽ cô không để tâm đến ư?
Émi đột nhiên bật cười:
- Anh Nhất Phàm, anh có ý gì vậy? Tại sao tôi phải để tâm chứ?
- Anh ta không phải vị hôn phu của cô ư?
Trương Nhất Phàm cố ý nói với vẻ nghiêm trọng một chút.
Quả nhiên, Émi làm một động tác bất đắc dĩ:
- Các anh muốn nghĩ sao cũng được, tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng mà, vì lợi ích của công ty, có lẽ tôi sẽ lấy anh ta.
Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, lại có chút nuối tiếc. Một cô gái như Émi lại gả cho loại người như Michael quả thực là phí của trời, không thể tin nổi.
Émi nhìn bộ dạng căng thẳng của Trương Nhất Phàm, không kìm được bật cười, đôi mắt xanh chớp chớp vài cái, nói:
- Quan niệm của phương Tây chúng tôi không giống các anh, vì một lợi ích nào đó, có lẽ tôi sẽ đồng ý chuyện đầu cơ này. Đầu cơ thôi mà, anh lo lắng gì chứ?
Ồ!
Quả thực Trương Nhất Phàm có chút không hiểu, không ngờ người phương Tây lại lấy chuyện hôn nhân ra làm trò chơi, cái này cũng có thể đầu cơ sao? Hắn không khỏi cười ngượng ngùng.
- Cô Émi, nếu tôi và công ty Anh Đặc Phi cùng lúc cần sự giúp đỡ của cô, cô sẽ ra tay giúp ai?
Émi hơi sửng sốt:
- Anh có mâu thuẫn với Anh Đặc Phi hay sao?
Trương Nhất Phàm nói:
- Mâu thuẫn thì không có, tôi chỉ muốn chứng thực một chút về tình bạn giữa hai bên mà thôi.
Dù cho Émi thông minh hơn người, cô cũng không nghĩ ra giữa Trương Nhất Phàm và Anh Đặc Phi đã gây chiến, nhưng cô rất gian xảo mà trả lời một câu:
- Anh cho rằng tôi sẽ giúp ai?
Cái này thật sự Trương Nhất Phàm không trả lời được.
Xem ra, trình độ mình ra với Émi vẫn chưa đủ.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Cô Émi, tôi rất hy vọng sau này cho dù giữa tôi và Anh Đức Phi có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng nhúng tay vào, đây là yêu cầu duy nhất của tôi với cô.
Nói xong, hắn liền đưa tay ra bắt tay với Émi.
Émi có chút không hiểu lắm, cô nắm chặt tay Trương Nhất Phàm nói:
- Anh Nhất Phàm, anh có thể nói rõ một chút không? Thật sự tôi đang rất mơ hồ.
Trương Nhất Phàm cũng không trực tiếp trả lời cô, chỉ có điều nói:
- Rất nhanh, rất nhanh rồi cô sẽ biết thôi.
Hắn nhẹ nhàng nắm tay Émi:
- Được rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa, bây giờ thảo luận một chút tối nay ăn gì nào?
Lúc này, Ôn Nhã gõ cửa đi vào:
- Đương nhiên là tùy theo khách rồi, anh mời chúng tôi ăn gì thì chúng tôi ăn đấy.
Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy tôi mời hai người đi ăn Nông Gia Lạc.
Émi hỏi:
- Nông Gia Lạc là cái gì? Có phải giống với Kentucky Fried Chicken không?
Ôn Nhã nói:
- Không, không, không ——, thứ này không nói rõ được, đi rồi sẽ biết thôi.
Năm giờ chiều, Trương Nhất Phàm gọi điện cho Tần Xuyên:
- Tần Xuyên, anh sắp xếp giúp tôi một chút, tìm một Nông Gia Lạc tốt một chút, hôm nay tôi đãi khách.
Tần Xuyên có chút hưng phấn:
- Bí thư Trương, ngài đến Song Giang sao? Sao giờ mới gọi cho tôi?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh lập tức đi sắp xếp, còn chuyện gặp mặt các anh để ngày mai hãy nói đi, hôm nay tôi có vị khách quan trọng.
Tần Xuyên mừng khấp khởi trả lời, sắp xếp xong chuyện Nông Gia Lạc, anh ta liền gọi điện cho Diệp Á Bình, nói Bí thư Trương đến Song Giang rồi.
Diệp Á Bình nói:
- Được lắm Tần Xuyên, tại sao bây giờ mới nói cho tôi?
Tần Xuyên rất oan uổng:
- Bí thư Trương không cho tôi nói, tôi chỉ lén thông báo cho cô, chúng ta cùng làm việc mà. Nhưng hôm nay anh ta không rảnh, muốn ngày mai mới ăn cơm cùng với chúng ta.
Diệp Á Bình:
- Tôi biết rồi.
Nhưng cô lại lén sắp xếp cử mấy người đi bảo vệ Bí thư Trương, lỡ xảy ra chuyện gì, cục trưởng như mình sẽ mắc tội không làm tròn bổn phận.
Tần Xuyên lại gọi điện cho Từ Yến, lúc này Từ Yến đã khôi phục lại chức Phó Chủ tịch thành phố, chuyện của Ân Viễn Hồng cuối cùng vẫn không liên quan gì đến cô.
Khi Từ Yến nhận điện thoại, có chút vui sướng:
- Tôi đi nói cho Chủ tịch thành phố Đoạn.
Trong lúc đó, Tần Xuyên cũng gọi điện cho thư ký của Lý Hồng là Lâm Uyên, Lâm Uyên là sôi nổi nhất, nghe nói Trương Nhất Phàm đến Song Giang, suýt chút nữa thì nhảy bắn lên, không ngờ tiếng của cô khiến cho Lý Hồng vừa từ bên ngoài đi vào nghe thấy.
Bề ngoài Lý Hồng tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại có chút không hài lòng. Về đến phòng làm việc, rất muốn gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nhưng nhớ lại việc hắn cướp mất nụ hôn đầu của mình, trong lòng Lý Hồng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Lý Hồng dù sao vẫn là Lý Hồng, không giống các cô gái bình thường ưỡn ẹo như thế kia, cô quyết đoán gọi điện cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm vừa xử lý xong chuyện với Émi, chuẩn bị đến Nông Gia Lạc.
Không ngờ Lý Hồng lại gọi điện vào lúc này, hắn nói thầm:
- Xem ra Lý Hồng biết mình đến Song Giang rồi, cái tên Tần Xuyên này làm ăn kiểu gì vậy.
Nhận điện thoại của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Xin chào ,Chủ tịch thành phố Lý.
Lý Hồng xưa nay nói chuyện rất thẳng:
- Anh đến Song Giang sao không thông báo cho tôi?
Trương Nhất Phàm cười mỉa nói:
- Tôi đến Song Giang đi khất thực, sao dám làm phiền cô chứ!
Lý Hồng nhướn mày:
- Anh đến thọc gậy bánh xe cũng không hỏi thử tôi?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi đến sẽ hỏi cô, chỉ có điều chưa đến lúc.
- Được, vậy tôi đợi anh cho tôi một lời nói rõ ràng.
Lý Hồng nói xong liền gác máy, trong lòng lại nghĩ đến cái tên cả gan làm loạn này, thật không thể ngờ tới Trương Nhất Phàm lại đối xử với mình như vậy.
Tại sao lần trước nhào vào lòng hắn mà khóc, hắn đều không có hành vi gây rối gì, nhưng khi ở ngoài nghĩa trang, hắn lại đánh úp bất ngờ? Mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng Lý Hồng liền phát điên lên.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 822: Ý tưởng táo bạo
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trở về sau khi cùng với Émi và Ôn Nhã ăn xong Nông Gia Lạc, trong lòng Trương Nhất Phàm buồn bực, cái người Bạch Thanh Tùng này sao lại ở cùng với Sở Sở một trong những người đẹp của Thành đô chứ?
Vừa rồi khi ăn cơm, hắn vô tình nhìn thấy Sở Sở, càng không ngờ tới chính là người đàn ông trong phòng riêng chính là Bạch Tùng Lâm. Sở Sở là người như thế nào? Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ, dù sao thì hắn cũng ở Song Giang một năm.
Nhìn mối quan hệ của Sở Sở và Bạch Thanh hình như không giống mối quan hệ bình thường giữa cô gái và khách làng chơi, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút giống như người yêu với nhau. Hắn liền thấy kì lạ, từ lúc nào mà Sở Sở hoàn lương rồi?
Trên xe, hắn gọi điện thoại cho Bạch Khẩn. Bạch Khẩn ở cùng Liễu Hải, nghe thấy sự nghi ngờ của Trương Nhất Phàm, cô liền nói:
- Chính là con yêu tinh đó, bây giờ làm cho anh tôi mê muội. Anh tôi mặc kệ tất cả chỉ nghe theo cô ta, dù sao thì bây giờ tôi cũng đi khỏi rồi, chẳng quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Đến lúc này Trương Nhất Phàm mới hiểu ra, thì ra lần trước Bạch Khẩn than vãn không ngừng là chuyện của cô gái này. Chỉ có điều ngay đến hắn cũng cảm thấy kì lạ, với gia thế của Bạch Thanh Tùng, không ngờ lại thích loại con gái như vậy, Bạch Văn Thiên có thể đồng ý sao?
Trở lại khách sạn, Trương Nhất Phàm từ biệt hai người.
Nhìn Ôn Nhã và Émi đi rồi, Trương Nhất Phàm cũng đi vào phòng của mình.
Đang chuẩn bị tắm rửa, Hà Tiêu Tiêu gọi điện đến:
- Anh chưa ngủ à?
Trương Nhất Phàm nói:
- Chưa, em có chuyện gì sao?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh có thể lên mạng không? Xem tin tức hôm nay đi, New York Times.
- Ồ! Từ từ.
Trương Nhất Phàm lập tức từ trong túi lấy ra laptop của mình. Gần đây vì muốn giữ liên lạc với mấy người Hà Tiêu Tiêu, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt tin tức phía bên Mỹ, hắn liền đem theo laptop bên mình.
Hắn vừa mở laptop vừa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu nói trong điện thoại:
- Có tin tốt mà cũng có tin xấu, anh muốn nghe cái nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Nói cùng lúc cả hai cái đi!
Gần đây tâm trạng của Hà Tiêu Tiêu vui vẻ, vốn muốn đùa một chút, không ngờ lại đào một cái hố tự chon mình. Cô vốn muốn Trương Nhất Phàm đoán, Trương Nhất Phàm lại xảo quyệt như vậy.
Hà Tiêu Tiêu chỉ còn cách thành thật mà nói:
- Hay là vẫn báo cáo tin tốt với anh trước vậy, trước mắt chúng ta đã nắm trong tay 15% cổ phiếu của đối phương. Tin xấu là số vốn trong tay chúng ta đã không còn nữa.
Con số 15%, Trương Nhất Phàm đang thầm tính toán con số này, hắn nói:
- Anh đang để dành tiền.
Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Tuy là số cổ phần này của chúng ta có thể đủ để chen vào top năm của mười đại cổ đông, nhưng vẫn chưa nắm trong tay toàn bộ, cũng có nghĩa là, nhà cái không phải chúng ta mà là người khác.
Không phải nhà cái thì sẽ không có quyền chủ động, Trương Nhất Phàm tự khắc hiểu được đạo lý này.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Còn có một tin tốt nữa, một mình Anh Phi Đặc cũng chịu không nổi, thiếu vốn nhưng y cũng không muốn lấy cổ phần trong tay mình tiếp tục đầu tư vào thị trường, bởi vậy, y chọn hướng gia tăng phát triển. Điều này đối với chúng ta mà nói lại là một kiểu khiêu chiến.
- Có cách nào giải quyết vấn đề này không?
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc thật sâu, Anh
Phi Đặc đúng là đa mưu túc trí, không ngờ lại nghĩ ra chiêu chuyển hướng phát triển này, mình lại phải làm sao đối phó đây?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Tiền, đương nhiên vẫn là tiền.
Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Lần chuyển hướng phát triển này đều là những người như thế nào?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Đều là những xí nghiệp có tiếng ở Mỹ, rất nhiều người cạnh tranh đó! Nhưng Anh Phi Đặc quyết định chỉ chuyển hướng đầu tư phát triển vào ba xí nghiệp, trong đó có Phi Ba Đặc nổi tiếng của Mỹ.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, chính là chỉ chuyển hướng của riêng nhà đầu tư, không công khai phát hành cổ phiếu ra ngoài, cũng chính là một con đường mới của nguồn tài chính. Như vậy cho thấy, rõ ràng Anh Đặc Phi đang trong thời khắc rất nguy cấp.
Chuyển hướng đầu tư phát triển, không thể nghi ngờ gì nữa đó cũng là một tín hiệu rất mạnh mẽ, đến lúc đó Anh Đặc Phi lại mượn ngọn gió này để kéo cô phiểu của mình lên. Toàn bộ số cổ phiếu nắm chặt trong tay mình thì không thể kiếm ra tiền được, chỉ có buông chúng ra, đem tiền chứng khoán của người dân đến để mình dùng, đấy mới là đạo lý đúng đắn.
Trương Nhất Phàm cũng đoán được dụng ý của Anh Đặc Phi, nhất định là mượn cơ hội này để tùy thời cơ mà vực dậy.
Nếu như đoán không nhầm, đợi khi cổ phiếu được nâng giá lên, Anh Đặc Phi nhất định sẽ tung ra một phần số cố phiếu, lấy số tiền đó ra để đầu tư vào làm việc khác, sau đó để người dân chơi chứng khoán đến mua.
Nhà cái luôn luôn đê tiện như vậy, đợi khi anh ta nâng giá lên, khi mọi người chụp đầu tiến vào, anh ta sẽ lén lút mà bỏ chạy. Điều khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không ngờ chính là không ngờ Phi Ba Đặc cũng tham gia vào.
Nghe được tin này, hắn lại nghĩ, hy vọng đây chỉ là một cuộc đầu cơ, là tin tức Anh Đặc Phi lợi dụng để kích thích lợi ích. Từ trong lòng mà nói, hắn không hy vọng Phi Ba Đặc này tham gia vào trong đó. Vì như vậy, mình lại giúp thêm một kẻ thù nữa.
Nếu thật sự Phi Ba Đặc gia nhập vào liên minh, không nghi ngờ gì nữa cũng là bị Anh Đặc Phi xem như một kẻ chết thay cột chặt trên chiến xa.
Khi hắn mở mạng lên, quả nhiên phát hiện trên New York Time có một bàn tin khá dài đưa tin một phần cổ phiếu của Phi Ba Đặc đã nhập vào Anh Đặc Phi.
Xem đến đây, Trương Nhất Phàm mỉm cười.
- Bọn em cũng đừng quá lo lắng, nếu hắn đã có mưu kế hay thì chúng ta cũng sẽ tương kế tựu kế. Nhìn đi, anh có cách nào để khiến cho Phi Ba Đặc giỏ trúc múc nước công dã tràng hay không.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh cứ tiếp tục ra sức vơ vét hết nguồn tài chính, nếu thật sự không được, em chỉ có thể kiếm được một số thì cũng chỉ là một số tiền. Nuốt không được cái đầu voi này cũng phải cắn mấy con ruồi nhặng của y chứ.
- Đợi tin tốt của anh!
Trương Nhất Phàm gác máy, hắn liền phân tích bản tin này, Anh Đặc Phi bây giờ đang không từ bất cứ thủ đoạn nào để lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng để nâng cao giá cổ phiếu lên. Không cần nói, ngày mai bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Anh Đặc Phi nhất định sẽ tăng vọt lên, một khi bán ra sẽ không thể thu hồi lại.
Danh tiếng của Anh Đặc Phi ở Mỹ có thể nói là như mặt trời ban trưa, tuy rằng vẫn chưa vào bảng xếp hạng mười đại phú hào trên toàn thế giới, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được, sau mấy năm ngắn ngủi như vậy, không ngờ y có thể trở thành một nhân vật làm mưa làm gió trong bảng xếp hạng những người sắp giàu có trên toàn thế giới.
Nếu đối phương đã mới Phi Ba Đặc đến liên minh trợ thế, Trương Nhất Phàm thiết nghĩ mình cũng nên đi tìm ai đó đến đối phó cuộc chơi này?
Lý Hồng, đúng rồi, bây giờ chỉ có thể nhờ Lý Hồng ra tay.
Với sự quen biết của Lý Hồng trong vòng tròn này, tất sẽ có mấy tập đoàn tài chính thế lực đứng phía sau, nếu như có thể thuyết phục Lý Hồng, không ngờ lại tăng thêm vài phần lo lắng cho Hà Tiêu Tiêu.
Thế là, hắn không thể không gọi lại cho Lý Hồng một lần nữa.
Cũng đã chín giờ hơn rồi, bình thường Lý Hồng không thể ngủ sớm như vậy được.
Nghe thấy điện thoại reo lên, Lý Hồng quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra.
Giọng Trương Nhất Phàm bình tĩnh vang lên:
- Chủ tịch thành phố Lý, ra ngoài uống trà một chút đi!
Bình thường ngoài công việc ra, Lý Hồng đều sẽ không ra ngoài xã giao vào lúc này. Trong lời nói của Trương Nhất Phàm rõ ràng lộ ra ý, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Lý Hồng nói:
- Anh có việc gì? Nói đi!
- Ra ngoài rồi hẵng nói, tôi ở dưới lầu đợi cô.
Lý Hồng vốn muốn nói mình vừa tắm xong, phải đi ngủ rồi, nhưng cô lại nghĩ một hồi, rồi cũng đồng ý Trương Nhất Phàm.
- Anh dẫn theo tài xế không?
- Tôi chính là tài xế, nếu cô cảm thấy tài xế như tôi không được, vậy thì tôi sẽ gọi một người.
- Thôi đi, nửa tiếng sau, anh đến dưới lầu đón tôi.
Nửa tiếng, Trương Nhất Phàm suýt chút nữa hét lên, người phụ nữ này đang làm cái gì chứ? Ra ngoài gặp mặt mà cũng cần đến nửa tiếng ư?
Trong ấn tượng của hắn, Lý Hồng không phải là người thích trưng diện, mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng thấy Lý Hồng trang điểm.
Dường như Lý Hồng là người vốn sinh ra đã có vẻ đẹp và lạnh lùng, cô không cần trang điểm cũng đã luôn khác với mọi người.
Nửa tiếng sau, Trương Nhất Phàm đến khách sạn Song Giang mà Lý Hồng ở để đón vị mỹ nữ đẹp lạnh lùng này.
Bây giờ có thể nói là đầu xuân, vẫn mang chút lạnh lẽo, Lý Hồng mặc một chiếc áo khoác rất dài, cổ áo dựng cao thẳng lên, che khuất đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Áo khoác màu đen khiến rất nhanh cô liền hòa nhập với thế giới màu đen này.
Đây là nơi Trương Nhất Phàm đã từng sống, vì vậy rất thông thạo. Sau khi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm không kìm nổi quan sát cô một lượt.
Mặt của Lý Hồng rất trắng, môi mỏng khẽ nhếch lên, vì thời tiết cô không khỏi xuýt xoa , làm lộ ra hai hàm răng trắng đều. Trương Nhất Phàm liền nhớ đến lần trước khi ở Bắc Kinh, hai người hôn nhau trên tuyết.
Miệng của Lý Hồng vẫn lưu lại mùi hương, hơn nữa trong hơi thở của cô còn có một cảm giác rất thoải mái. Trương Nhất Phàm vẫn cứ nhìn cô thắt dây an toàn, hai bầu ngực nhô cao lên ở đó, hắn liền có một cảm giác như chảy máu mũi vậy.
Vì thế hắn lập tức dời ánh mắt đi, khởi động xe:
- Chúng ta đi uống trà thôi!
Lạnh như vậy không thích hợp ra ngoài tản bộ, uống trà cũng là cách tốt nhất để thư giãn. Lý Hồng gật đầu, Trương Nhất Phàm liền lái xe đến một quán trà khá cao cấp.
Trong phòng riêng của quán trà, Trương Nhất Phàm chọn cho Lý Hồng một ly trà Ô Long:
- Cô uống cái này đi, có tác dụng làm đẹp!
Mà hắn cũng chọn một ly trà Long Tỉnh, Lý Hồng nói:
- Anh cũng nghiên cứu đến những thứ này ư?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Có biết chút ít.
Lý Hồng không tiếp tục chủ đề này, mà lại nhìn ra cửa sổ nói:
- Từ sau khi Ninh Thành Cương nhảy lầu, tôi không còn một mình đến quán trà uống trà nữa. Bởi vì mỗi khi tôi đến trước cửa quán trà đều toàn nghĩ đến chuyện đó. Mùi máu tanh, muốn quên cũng không quên được.
- Xem ra, con người có khi trí nhớ quá tốt chưa chắc là chuyện tốt.
Trương Nhất Phàm cười.
- Nói đi, hôm nay anh tìm tôi có việc gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn chắc chắn một điều về mối quan hệ của chúng ta.
Nghe được lời này, mặt của Lý Hồng không biết vì sao đỏ bừng lên, có chút buồn bực:
- Anh muốn nói cái gì?
Trương Nhất Phàm không để ý là Lý Hồng đã nghĩ đến chuyện khác, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn là một kiểu bạn bè rất tin tưởng lẫn nhau đúng không, kiểu đồng minh, cũng có nghĩa là, bạn bè gặp nạn, có thể giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, có phải không?
Nghe được lời này, Lý Hồng mới phản ứng lại, mình lại nghĩ sai rồi. Cô trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Anh có gì cứ nói thẳng đi, tôi không thích đoán đố với người khác.
- Công ty xăng dầu lớn nhất trên thế giới, cô đã từng nghe qua chưa?
- Biết, tập đoàn dầu mỏ Anh Đặc Phi, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Lý Hồng hỏi.
Trương Nhất Phàm quả quyết nói:
- Tôi muốn nuốt chửng nó! Cho dù không ăn được cũng phải khiến nó có tiếng trên toàn thế giới.
Hả —— Lý Hồng giật bắn mình, phun hết một ngụm nước ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm.