Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 128: Hiên Viên Đại Tôn.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
- Kiếm như lôi đình, long trời lở đất, xem ra cảnh giới của Cực Kiếm Đại Tôn từ lâu đã siêu thoát một phương, dung nhập vào hỗn nguyên...
Bạch Tố Vân để hắc y nhân ngồi ở một bên, sau đó ngưng trọng nhìn bầu trời, mãi đến khi Cực Kiếm Đại Tôn thu tay lại rời đi mới thở ra một hơi.
Mười năm qua, bộ dáng của Bạch Tố Vân không chút biến hóa, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác thêm vài phần phiêu dật linh động, giống như là cảm giác thoát ly khỏi phàm trần. Bất quá, trong mắt hắn vẫn bắn ra bi thương nhàn nhạt.
Đại Tôn vừa mới rời đi, mấy đạo thân ảnh liền xuất hiện bên người Bạch Tố Vân, bọn họ chính là đám người Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền, Tuyền Thanh và Cầm Thiến.
- Bạch sư thúc, tình huống hiện tại ra sao?
Đám người Thanh Thiên nhìn hắc y nhân đang nhắm mắt chữa thương ở bên cạnh không khỏi giật mình. Nếu như là tu sĩ tầm thường bị thương thành cái dạng này, sợ rằng đã sớm ô hô tai hai rồi, mà hắc y nhân này tuy rằng khí tức rất yếu ớt, thế nhưng vẫn còn đang tiếp tục kiên trì, không cho bản thân mình ngã xuống.
Thấy tràng cảnh như vậy, mọi người không khỏi âm thầm kính phục.
- Bạch sư thúc, người kia là ai?
Thạch Kiền thấp giọng hỏi, Mễ Triết và Cầm Thiến vẻ mặt hiếu kỳ, chỉ có Thanh Thiên và Tuyền Thanh là dường như đang suy nghĩ gì đó. Đối phương rốt cuộc là ai, không ngờ lại đáng giá để Bạch Tố Vân đối kháng với Đại Tôn để cứu ra.
- Là hắn!
Tuyền Thanh nhìn thấy gương mặt bị tổn thương của hắc y nhân, không khỏi thở dài một tiếng, dường như đang nhớ tới thứ gì đó.
- Nếu ta nhớ không nhầm, thì hắn từng là một bệnh nhân của sư phụ ta, từng ở một đoạn thời gian ở Vấn Tâm Nhai, chỉ là sau khi thương thế lành hẳn tự mình rời đi, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở chỗ này.
Nói tới người này, Tuyền Thanh nhìn về phía Bạch Tố Vân, người sau bất đắc dĩ thở dài, không nói gì thêm.
....
Không quá lâu sau, hô hấp của hắc y nhân dần dần bình phục, chậm rãi mở hai mắt.
- Lão đệ, hiện tại cảm giác thế nào?
Nghe thấy Bạch Tố Vân hỏi, hắc y nhân khẽ gật đầu nói:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ.
- Ngươi và ta tương giao nhiều năm, hà tất phải khách khí như vậy.
Bạch Tố Vân thở dài một tiếng nói:
- Ngươi từ trước tới nay luôn trầm ổn bình tĩnh, hôm nay sao lại làm ra cử chỉ liều mạng như vậy, lẽ nào có chuyện gì xảy ra?
- Ta....
Nghĩ tới Nhạc Phàm đã chết, huyết khí trong ngực hắc y nhân bốc lên, tức thì một ngụm tiên huyết được phun ra.
Bạch Tố Vân thấy thế, vội vã đem một đạo chân nguyên tiến vào trong cơ thể hắc y nhân, bảo vệ tâm mạch.
Lúc này, Tuyền Thanh tiến lên phía trước, đưa một viên linh đan cho hắc y nhân ăn vào, sau đó chẩn mạch.
Một lát sau, Tuyền Thanh trầm giọng nói:
- Tiền bối, hiện tại khí tức của người hỗn loạn, kinh mạch tan vỡ, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cần tìm một chỗ yên tĩnh điều trị, bằng không tổn hại tới căn nguyên, cho dù thần tiên cũng khó cứu, người hiểu chứ?
- Hóa ra là Tuyền Thanh cô nương, đa tạ.
Hắc y nhân bỗng nhiên có chút thương cảm nói:
- Mười năm không gặp, sư phụ ngươi còn khỏe không? Nếu năm đó không có y tiên cứu mệnh, sợ rằng ta cũng không sống tới bây giờ, ân cứu mạng, không thể không báo...
Tuyền Thanh không trả lời, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng giảm bớt không ít.
Đám người Thạch Kiền không hiểu ra sao, muốn mở miệng hỏi, nhưng chung quy lại không mở miệng được.
Ho khan hai tiếng, Bạch Tố Vân nghiêm túc hỏi:
- Lão đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nhạc Phàm... Đã chết.
- Cái gì?
Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, hắc y nhân hít sâu một hơi, chậm rãi đem mọi chuyện xảy ra trên đỉnh núi Xích Viêm nói ra.
...
Nghe hắc y nhân giảng giải, mọi người cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đồng thời lại bất đắc dĩ. Đại Tôn muốn tính toán một ai, tất nhiên có ngàn vạn phương pháp đưa vào chỗ chết, bản thân đám người bọn họ mặc dù thế lực cường đại cũng không thể nào đánh đồng với Đại Tôn.
- Nhạc Phàm tiểu hữu chính là huynh đệ kết nghĩa với ta, nghe tin hắn bị ngộ hại, Bạch mỗ cũng vô cùng đau lòng.
Bạch Tố Vân có chút thương cảm, không khỏi nhớ lại đoạn giao tình mười năm trước với Lý Nhạc Phàm, hai người vừa là thầy vừa là bạn, lại là tri kỷ.
Chỉ là nghĩ tới Cực Kiếm Đại Tôn, Bạch Tố Vân tức thì cảm thấy trầm trọng:
- Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân chỉ là hai tên hề, có giết hay không cũng không thành vấn đề, chỉ tiếc hiện tại bọn họ là quân cờ trọng yếu của Cực Kiếm Đại Tôn, chúng ta không động vào bọn chúng được... Lão Bạch hiện tại đã xuất quan, việc này ta sẽ thương lượng với hắn sau, trước tiên ngươi cứ dưỡng thương cho tốt.
Hắc y nhân cúi đầu không nói, sát ý trong mắt không có giảm đi. Hắn cũng biết, muốn khiêu chiến Đại Tôn hiện tại là chuyện không thiết thực nhất, chí ít, cũng nằm ngoài khả năng hiện tại của hắn. Thế nhưng hai tên tặc tử Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân này hắn tuyệt đối không có bỏ qua.
Trong lúc mọi người trầm mặc, lại có người không ngừng từ bốn phương tám hướng đi tới.
Những người này đều là cường giả Thiên Đạo thượng cảnh, lại có một ít cường giả Thiên Đạo đỉnh phong.
Thế lực khắp nơi tụ tập, khiến cho chu vi chung quanh đang yên tĩnh tức thì náo nhiệt hắn lên.
...
- Thiết Nam bái kiến sư phụ, ra mắt chư vị đạo hữu.
Hai đạo thân ảnh hạ xuống, chính là phu phụ Thiết Nam và Tư Đồ Yến.
Đám người Bạch Tố Vân chào hỏi lẫn nhau, Thiết Nam dẫn Tư Đồ Yến đi về phía Bạch Tố Vân, khom người quỳ xuống, chuẩn bị bái kiến.
Bạch Tố Vân khoát tay áo, nâng hai người lên nói:
- Nữ nhân giang hồ không cần câu nệ tiểu tiết, sau này các ngươi không cần làm như vậy.
- Rõ ,sư phụ!
Thiết Nam ngoài miệng đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng cung kính không gì sánh được.
Bạch Tố Vân thấy vậy cười khổ, thế nhưng lại không thể tránh được. Tên đồ đệ này của hắn thứ gì cũng tốt, thế nhưng thái độ làm người lại quá mức cố chấp, vốn đây được tính là phẩm tính tốt, thế nhưng ở nơi cường giả vi tôn trong Tu Hành Giới này... Vốn, Bạch Tố Vân muốn đem chức chấp sự Thánh Vực cho hắn đảm nhiệm để ma luyện tính tình của hắn một chút, không ngờ lại thành ra như vậy.
- Sư phụ, các người làm sao vậy?
Thiết Nam nhìn thần sắc mọi người không vui, dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người hắc y nhân.
Trong vô tận tinh không, năm đạo quang ảnh đều tự mình chiếm lấy một phương, phẳng phất như là chúa tể của toàn bộ phiến thiên địa, bao gồm cả vạn vạn sinh linh.
Tinh mang ngưng tụ, hiển lộ ra hư ảnh của mấy vị Đại Tôn.
- Thiên Khung, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Đối mặt với câu hỏi của Cực Kiếm Đại Tôn, Thiên Khung Đại Tôn vẫn không trả lời.
Ở phía sau hắn, tinh không lần thứ hai lại co rút, một thông đạo hiện ra.
Phiến Cổ Vực này chính là thứ nằm trong tay Đại Tôn, chỉ có khi mở Thập Phương chi môn mới có thể đi vào, mấy vị Đại Tôn thật không ngờ, không ai có thể từ trong hư không mở ra một thông đao, năng lực như vậy, tất nhiên chỉ có Đại Tôn nắm giữ một giới lực mới có thể sở hữu.
Mấy vị Đại Tôn kiềm chế tâm tình dị dạng của mình, bất động thanh sắc nhìn thông đạo trong hư không. Một lát sau, một lão giả tóc đen đạp không mà tới.
Người này một thân huyền áo, lưu quang quấn thân, vẻ mặt bình thản, thế nhưng uy thế thiên địa trên người không ngừng toát ra từ người hắn.
Thấy dáng vẻ của người này, Thiên Khung Đại Tôn gật đầu, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý, mà sắc mặt của mấy vị Đại Tôn khác khẽ biến đổi, trong mắt hiện lên dị sắc.
Người tới không phải là ai khác, mà là Thiên Đạo cường giả vừa mới bước vào Đại Tôn chi cảnh không lâu, Hiên Viên Bạch.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 129: Các phương tụ tập.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Hiên Viên Đại Tôn xuất hiện, khiến bầu không khí vốn hài hòa bị đánh vỡ.
Sáu vị Đại Tôn, trừ Vô Danh ra, năm thế lực đều vô cùng cân đối, kiềm chế lẫn nhau. Hiện tại Thánh Vực lại xuất hiện thêm một vị Đại Tôn, sự cân bằng nhất thời nghêng về một bên, những Đại Tôn còn lại đương nhiên là không hài lòng.
- Hiên Viên ra mắt chư vị Đại Tôn.
Hiên Viên Đại Tôn rất khiên tốn, tuy rằng hắn đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, thế nhưng trước mặt mấy vị Đại Tôn vẫn lấy lễ vãn bối, biểu thị sự tôn trọng.
- Chúng ta đều là Đại Tôn, Hiên Viên khôn cần khách khí.
Thiên Khung Đại Tôn mỉm cười, những Đại Tôn khác cũng không nói gì. Dù sao, hiện tại Hiên Viên có cùng cảnh giới với bọn họ, cho nên hắn có tư cách xưng hô ngang bằng.
Trầm ngâm một lát, Cực Kiếm Đại Tôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hiên Viên Đại Tôn, sau đó quay về phía Thiên Khung Đại Tôn nói:
- Thiên Khung, vừa rồi sao ngươi lại cản trở ta xuất thủ? Chẳng lẽ người nọ có quan hệ cùng Thánh Vực các ngươi?
Hóa ra, vừa rồi Cực Kiếm Đại Tôn có thái độ khác thường chính là vì Thiên Khung Đại Tôn âm thầm xuất thủ.
Không đợi Thiên Khung Đại Tôn trả lời, HIên Viên Đại Tôn mở miệng nói:
- Cực Kiếm Đại Tôn bớt giận, người này cùng ta có chút xâu xa, xin Cực Kiếm Đại Tôn cho ta một chút mặt mũi, không tính toán cùng hắn.
Đầu lông mày Cực Kiếm Đại Tôn nhíu lại, không nói gì.
Mặc dù Hiên Viên Đại Tôn vừa mới thành đạo, thế nhưng đối với uy áp mà hắn tản ra, ngay cả một chút cũng không yếu hơn mình, nếu như lúc này mà kết xuống một đoạn nhân quả, chỉ sợ sau này có ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Trong lúc Cực Kiếm Đại Tôn đang suy nghĩ, Thập Phương giới lần thứ hai truyền đến dị động, một đạo kim quang từ trung ương Hậu Thổ giới bạo phát, bắn thẳng về phía tinh không.
- Ân.
Mấy vị Đại Tôn đồng thời nhìn tới, Thiên Khung Đại Tôn gật đầu cười nói:
- Không tồi, không tồi, Thiên Cơ môn tồn tại từ thời cửu viễn, quả nhiên là có chỗ bất phàm. Âm sát chi khí trong Hậu Thổ giới rất nặng, cho dù là chúng ta tiến vào nơi đó cũng không dám sơ ý, không nghĩ tới Huyền Cơ lão nhân lại có biện pháp tiến vào đó để phong ấn tạm thời Cốt mộ a.
Cốt mộ trong miệng Thiên Khung Đại Tôn chính là tòa cốt sơn kia, chính là đường thông thiên mà do vô số hài cốt chồng chất mà thành.
Nguyên Hoang Đại Tôn tiếp lời:
- Như vậy là hay nhất, cũng bớt cho chúng ta không ít phiền phức. Nếu như Cửu Châu Phong Ấn xảy ra vấn đề dẫn tới đại kiếp nạn thiên địa, nói không chừng chúng ta cũng không thoát khỏi...
Dừng một chút, Nguyên Hoang Đại Tôn lại lớn tiếng nói:
- Thiên Khung, nếu như cốt mộ đã bị phong ấn, vậy thì hiện tại chún gta hắn có thể xuất phát.
Bởi vì Cửu Cực đại la bàn trong tay Thiên Khung Đại Tôn, vì vậy tất cả mọi hành động phải dựa vào cái gật đầu của Thiên Khung Đại Tôn, Nguyên Hoang Đại Tôn tự nhiên thấy không thỏa mái, trong lời nói khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
- Chờ một lát!
Thiên Khung Đại Tôn lật tay lấy ra một chiếc la bàn màu trắng, chậm rãi nói:
- Chỉ bằng vào vật này thì còn chưa đủ, còn cần phải có Thiên Mệnh Châu nó mới hoạt động...
Lời còn chưa dứt, thông đạo hư không lại ba động, hai đạo thân ảnh dần dần hiện lên trước mặt mọi người, không ngờ lại là Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.
- Các ngươi rốt cuộc cũng tới.
Thấy hai người xuất hiện, mấy vị Đại Tôn không có bất ngờ, dường như đã sớm biết tới việc này.
Lê trưởng lão ôn hòa cười cười, chống gậy đi tới.
...
Hậu Thổ giới sát khí tràn ngập, không khí trầm lặng, mà một đạo kim quang tức thì xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
- Đó là thứ gì vậy?
- Không phải là có bảo vật xuất thế đó chứ?
- Hẳn không phải là bảo vật, nếu như là bảo vật, mấy vị Đại Tôn sao lại không để ý tới chứ?
- Di? Mọi người mau nhìn, dường như Hậu Thổ giới có biến hóa!
- Không sai! Ta có cảm giác âm sát chi khí bên trong nhạt đi rất nhiều, lẽ nào chuyện này có liên quan tới quang trụ màu vàng kia?
...
Chúng tu sĩ đều không ngừng nghị luận, đám người khắp nơi cũng đều chạy tới.
Phóng mắt nhìn lại, nơi đây đã chia thành chín thế lực.
Thánh Vực, lấy Bạch Tố Vân dẫn đầu. Ma Môn do Hầu Quân Lâu dẫn đầu. Thiên Môn do Hàn Băng làm chủ. Thiên Tuyết Lĩnh - Nguyễn Minh Bảo. Cửu Di - Sở Việt. Mà Phật Tông thì do Liễu Nhân cầm đầu.
Bên kia, Tứ đại ẩn tông lấy Hạng Phách Thiên, Yến Bắch Kình, Phong Đạo Huyền, ba người hợp lực. Thập Đại thị tộc thì do Túc Vận lão nhân cùng mấy vị lão tổ dẫn đầu.
Cuối cùng, chính là thế lực của tán tu.
Trận thế như vậy, thoạt nhìn có chút khổng lồ, trên thực tế so với số tu sĩ tiến vào Cổ Vực trước đó, số lượng còn chưa tới một nửa.
- Xin hỏi tiền bối, vừa rồi ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có vết tích chiến đấu kịch liệt như vậy?
Thích Minh Hữu đáp xuống phía tán tu, nhìn về phía hố sâu thật lớn cách đó không xa, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chỉ vì trong hố sâu kia còn có lưu lại một tia khí tức của Đại Tôn.
Du Thanh Quan thấy có người hỏi mình, vội vã phục hồi tinh thần quan sát đối phương. Hắn nhớ kỹ, tên thiếu niên này gọi là Thích Minh Hữu, bài danh trong thế lực chi tranh không thấp.
Thiếu niên cao thủ như vậy, tiền đồ tương lai tất nhiên không thể hạn lượng, lúc này chính là cơ hội tạo quan hệ tốt nhất.
Trong lòng Du Quan Thanh đang không ngừng tính toán thì Viên Thiên Tề đã giành trước, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới tới sao? Vừa rồi mới có một hắc y nhân không ngừng truy sát tông chủ Ma Môn và hoàng đế thế tục Chu Khang Cảnh, chỉ tiếc Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ ngăn cản, đánh cho hắc y nhân kia bị thương nặng...
Lập tức, Viên Thiên Tề uốn lưỡi, lưu loát đem những việc phát sinh kể lại cho Thích Minh Hữu.
- Hắc y nhân sao?
Khóe mắt Thích Minh Hữu giật giật, trong đầu không tự giác mà hiện lên thân ảnh màu đen trên Bách thủ chi tranh.
- Chẳng lẽ là hắn?
Cố gắng nén sự nghi hoặc trong lòng, Thích Minh Hữu nhìn theo Viên Thiên Tề, chỉ thấy trên mặt cỏ phía xa có một hắc y nhân đang nhắm mắt điều tức, chung quanh hắn, đám người Thanh Thiên đang thủ hộ bên cạnh.
- Đa tạ đã cho ta biết.
Thích Minh Hữu khách khí chắp tay với hai người Du Quan Thanh và Viên Thiên Tề, sau đó bay thẳng về phía Thánh Vực.
...
Nhìn Thích Minh Hữu đang tiến tới, đám người Thiết Nam và Thanh Thiên đều tiến lên đón.
Mọi người sau khi chào hỏi, Thích Minh Hữu mới quay về phía Bạch Tố Vân khom người nói:
- Vãn bối vẫn thường nghe Nhạc Phàm đại ca đề cập tới tiền bối, hôm nay may mắn được gặp, Thích Minh Hữu thực là vinh hạnh.
Thích Minh Hữu nhìn hắc y nhân đang ngồi dưới dất, nhìn vẻ mặt đám người chung quanh, dần dần nhận ra bầu không khí có chút không thích hợp, tựa hồ có chuyện bi thương gì đó.
- Thiết Nam đại ca, mọi người làm sao vậy?
Trong số đám người ở đây, chỉ có Thiết Nam tính tình chân chất, thiện ác không hề che giấu, vì vậy Thích Minh Hữu mới trực tiếp hỏi đối phương.
Thiết Nam đang muốn mở miệng nói, thế nhưng mỗi lần câu nói tới cửa miệng lại bị hắn cố gắng nuốt lại.
Cùng lúc đó, một đạo hắc mang phá không mà đến, đáp xuống phía dưới, chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh - Thiết Huyết.
Sự xuất hiện của Thiết Huyết lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ là trong nháy mắt này, sự cảnh giác và sát khí không ngừng tăng lên, nguyên nhân là do Thiên Đạo liên minh quật khởi dẫn tới sự quan tâm cao độ của các thế lực.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 130: Tin dữ kinh hãi.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Lần này dị tượng thiên địa do con người khởi xướng cho nên biểu hiện của Thiết Huyết vô cùng bình tĩnh. Hắn một mình chiếm lấy một chỗ, không một chút để ý tới những ánh mắt dị dạng chung quanh. Ngay sau đó, bốn đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
- Đại ca!
Đồng Tường và Trữ Uyển Can mình đầy vết thương lớn nhỏ, Trác Không Văn thì mất đi cánh tay phải, bộ dáng ba người vô cùng chật vật. Chỉ có một mình Quan Tâm bình yên vô sự, chỉ là khuôn mặt nàng có chút uể oải.
Muốn sinh tồn ở trong Cổ Vực không phải là một chuyện dễ dàng, người không tự mình trải qua vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự hung hiểm nơi này. Nếu như không phải bọn họ phiêu bạt trong giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm ứng biến phong phú, chỉ sợ hiện tại đã giống như vô số người khác, biến mất trong thế giới lạ lẫm này.
Nhìn đám huynh đệ của mình không có việc gì, Thiết Huyết vui mừng mỉm cười, sau hi khỏi han Quan Tâm vài câu, hắn đi thẳng về phía Trác Không Văn.
- Trác huynh đệ, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?
Thiết Huyết vỗ vai đối phương, mượn cơ hội đem một tia chân nguyên hỗ trợ khôi phục thương thế.
Trác Không Văn cảm kích liếc nhìn Thiết Huyết, sau đó lắc lắc đầu, cảm giác vô cùng thất vọng.
Hắn cả đời này truy cầu võ đạo, trải qua vô số khảo nghiệm mới bước vào Thiên Đạo chi cảnh, thế nhưng hiện tại lại mất đi một cánh tay, đừng nói tới bước vào Thiên Đạo đỉnh phong, chỉ sợ đường tu hành sau này chỉ có thể dừng lại. Hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như có thể sống sót đi ra khỏi Cổ Vực, bản thân hắn có nên đi tìm một chỗ không có người biết tới mình, an an ổn ổn sinh hoạt qua ngày...
Thế nhưng, cuộc sống như vậy bảo sao Trác Không Văn can tâm?
Trên thế gian này không thiếu thiên tài, lại không thiếu người có tín niệm và quyết tâm. Chỉ có người như thế mới có thể trở thành cường giả. Đạt được lực lượng đỉnh phong, mà Trác Không Văn chính là người như vậy. Mỗi người đều có thời gian bị lâm vào mê chướng, nếu như một ngày phá vỡ được mê chướng, tương lai không thể hạn lượng, nếu như không thể, vậy thì từ nay về sau hắn sẽ mãi mãi trầm luân trong mê chướng.
Nhìn ra trong lòng Trác Không Văn dường như có suy nghĩ, Thiết Huyết tự nhiên không muốn nhìn thấy hắn lâm vào mê chướng, vì vậy khẽ cười nói:
- Trác huynh đệ, người phi thường tất có chỗ phi thường, lẽ nào cụt tay thì không thể truy cầu võ đạo? Từ cổ chí kim, người kiên định, nhất tâm như một, cho dù có tàn cũng có thể thành công.
- Ta...
Trong lòng Trác Không Văn hiện tại vô cùng chấn động. Võ đạo gian nan, hắn có thể có được thành tựu ngày hôm nay, tự nhiên cũng là hạng người có tâm tính cứng cỏi, há có thể không hiểu lời Thiết Huyết nói.
Thấy đối phương đang đấu tranh nội tâm, Thiết Huyết lại nói:
- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ tâm không đủ. Nếu như Trác huynh đệ tin thiết mỗ, sau khi Ẩn Lâm đại hội qua đi thì ở lại bên người Thiết Mỗ đi a. Thiết mỗ nhất định sẽ đem sở học toàn thân truyền cho huynh đệ, tuyệt đối không tàng tư.
- Cái gì?
Trác Không Văn ngạc nhiên, tâm thần chìm đắm trong lời hứa hẹn của Thiết Huyết.
Đối với Thiết Huyết này, sự hiểu biết về hắn không nhiều lắm. Thế nhưng từ những lời nói và việc làm thường ngày không khó để nhìn ra hắn là một người có dũng có mưu, tâm trí vô song, huống chi đối phương chính là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, bối cảnh vô cùng thần bí. Đi theo nhân vật như vậy, nói không chừng còn có thành tựu. Chí ít, kinh nghiệm trên phương diện võ đạo của Thiết Huyết đủ để chỉ điểm hắn.
Trong đầu Trác Không Văn hiện tại hiện lên vô số ý niệm, hắn cố gắng cưỡng chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh gật đầu, trong mắt lại khôi phục thần thái tự tin như trước.
Một nốt nhạc đệm nho nhỏ lọt vào mắt Quan Tâm. Làm đầu sỏ một phương trong giang hồ, nàng cũng nhìn ra Trác Không Văn này có thiên phú võ đạo rất tốt, chỉ cần qua được cửa ải này, sau này tiến vô cùng nhanh. Mà Thiết Huyết chỉ cần dùng một câu nói ba xạo liền có thể khéo léo kéo cao thủ có tiềm chất như vậy vào trận doanh của mình, có thể thấy được thủ đoạn của người này ra sao.
Chỉ dựa vào điểm này, Quan Tâm phải thừa nhận rằng bản thân mình tại phương diện nắm nhân tâm xa xa không bằng Thiết Huyết. Xem ra, hôm nay Thiên Đạo liên minh quật khởi, cũng có lý do của nó.
...
- Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Đồng Tường nhìn quanh, đem tình hình nhân mã các thế lực thu hết vào trong mắt, ngoại trừ một số Thiên Đạo cường giả chưa lộ diện, những người còn lại đã tới so với trong dự liệu của bọn hắn không sai biệt lắm.
- Di? Vì sao còn chưa thấy Lý Nhạc Phàm và đám người Khấu tiền bối?
Trữ Uyển Can nhìn về phía Thánh Vực, phát hiện chỉ có vài tên đệ tử Thánh Vực và Thích Minh Hữu đang ở cùng một chỗ, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của đám người Khấu Phỉ và Lý Nhạc Phàm.
Đồng Tường suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Can nhi, muội không cần phải lo lắng, Lý tiên sinh và đám người Khấu tiền bối đều không phải người thường, ngay cả chúng ta cũng có thể thuận lợi tới đây, bọn họ tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hẳn là bọn họ bị chuyện gì đó quấn chân, dù sao Cổ Vực có mười giới, tình thế vô cùng phức tạp a.
Thiết Huyết nghe vậy nhíu màu, lập tức đi về phía Thánh Vực.
Quan Tâm thấy thần sắc của Thiết Huyết có chút không thích hợp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, vì vậy nàng đi theo hắn.
Trữ Uyển Can và Đồng Tường nhìn nhau, sau đó cùng với Trác Không Văn vội vã đuổi theo.
...
Lúc này, sắc mặt Thích Minh Hữu âm trầm tới cực điểm, ánh mắt nhìn lên bầu trời, bắn ra sát khí hung hãn.
Không ai có thể hiểu được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Thích Minh Hữu, hắn giống như là huynh trưởng, lại giống như là phụ thân, là thân nhân của Thích Minh Hữu. Vì vậy hắn không thể nào tiếp thu được tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại. Loại cừu hận không đội trời chung này, cho dù có dùng nước cửu thiên cũng khó lòng rửa sạch.
Mà ở bên cạnh, Liễu Nhân từ trong miệng Thanh Thiên biết được Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, sau đó trầm mặc không nói. Phía sau hắn, thập nhị phật lão sắc mặt đau khổ, vừa lắc đầu thở dài có chút bất đắc dĩ.
Mục đích lần này bọn họ tới Cổ Vực chính là bảo hộ Lý Nhạc Phàm, thế nhưng vừa mới tới nơi lại nghe thấy tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại.
Lý Nhạc Phàm không chỉ là hộ pháp Phật Tông, mà chính là hi vọng thời gian tới của Phật Tông, nhân vật như vậy không ngờ lại bị người tính kế, chết oan uổng như vậy. Kết quả như vậy thật khiến cho thập nhị phật lão khó có thể tiếp thu.
- Lý Nhạc Phàm thực sự đã chết sao?
Liễu Nhân từ đầu tới cuối cũng không cho rằng Lý Nhạc Phàm sẽ chết dễ dàng như vậy, hắn tin tưởng người Vô Danh Đại Tôn nhìn trúng, tất nhiên có chỗ phi phàm, vô cùng có khả năng trở thành tồn tại cấp bậc Đại Tôn. Thế nhưng việc này lại có liên quan tới Cực Kiếm Đại Tôn, cho dù Lý Nhạc Phàm không chết, sau này cũng vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng lo lắng, Liễu Nhân không khỏi thở dài một hơi.
....
Lúc này, đám người Thiết Huyết đã đi tới.
- Thiết Huyết ra mắt Bạch Võ Đế, ra mắt Liễu Nhân đại sư, ra mắt chư vị.
Thiết Huyết trịnh trọng quay về phía Bạch Tố Vân và Liễu Nhân chắp tay thi lễ, sau đó chào hỏi đám người Thích Minh Hữu.
- Ngươi chính là Thiết Huyết?
Bạch Tố Vân chăm chú quan sát đối phương, nhịn không được mà khẽ cảm thán:
- Một người như Lý Nhạc Phàm tưởng chừng đã đủ kinh thiên, không ngờ lại có thêm một Thiết Huyết, thực sự là hậu sinh khả úy.
- Tiền bối quá khen rồi.
Trực giác nói cho Thiết Huyết biết, nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh, bằng không bầu không khí ở đây sẽ không trầm lặng như vậy, hơn nữa trong mắt Thích Minh Hữu lại che giấu sát khí. Điều này nói rõ, lúc này đối phương đang giận dữ cực độ.
- Nhạc Phàm đại ca.... Nhạc Phàm đại ca bị người ta hại chết....
Thích Minh Hữu cắn chặt hàm răng, sát khí toàn thân ngưng tụ, trực tiếp nhằm về phía chân trời, bắn tới vết rách trong tinh không vô tận.
- Cái gì?
Tâm thần Thiết Huyết run lên, biểu tình trên mặt đám người Quan Tâm ngỡ ngàng, khó có thể tin.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 131 : Thánh Vực đệ nhất môn đồ
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Đột nhiên Thánh Vực xuất hiện sát khí trùng thiên khiến những thế lực còn lại đều phải nhìn sang.
Mặc dù bọn họ không hề biết chuyện gì đã diễn ra nhưng ai cũng âm thầm đoán được chuyện này có liên quan đến Đại Tôn. Cho nên, những hành vi mang tính khiêu khích như của Thích Minh hữu với Đại Tôn dưới con mắt của bọn họ chẳng khác gì hành vi tự sát.
Những gì bọn họ nghĩ quả nhiên chính xác, uy nghiêm của Đại Tôn không thể mạo phạm, đột nhiên tinh không vặn vẹo, từ đó tỏa ra một luồng khí tức đầy uy nghiêm.
- Ông ông ông!
Uy nghiêm như thực chất áp xuống người Thích Minh Hữu khiến tâm thần hắn rung động, sau đó hắn liền phun ra một búng máu.
Ai nấy cũng thấy, đây là một lại cảnh cáo trực tiếp!
Lúc Thích Minh Hữu đang phẫn nộ thì Thiết Huyết khẽ cúi đầu, nhìn hắc y nhân đang chưa thương ở một bên, trên mặt hiện nét suy tư, là huynh đệ lâu năm với nhau, hắn không thể tin Lý Nhạc Phàm chết một cách dễ dàng như thế, cho dù chuyện này là do Cực Kiếm Đại Tôn một tay tính kế, nhưng hắn vẫn tin tưởng, với năng lực của Lý Nhạc Phàm vẫn có thể hóa giải sát kiếp này, cho dù không thể thì bảo trụ tính mạng là chuyện cỏn con.
Mặt khác, Thiết Huyết vẫn không rõ, hắc y nhân kia có quan hệ như thế nào với Nhạc Phàm, tại sao lúc hắn biết Nhạc Phàm bị hại thì lại điên cuồng đuổi giết Chu Khang Cảnh hai người mà không hề đếm xỉa đến tính mạng của mình, thậm chí không hề sợ hãi Cực Kiếm Đại Tôn là địch nhân mà báo thù cho Nhạc Phàm.
- Đồ nhi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lời còn chưa dứt thì đã có hai đạo thân ảnh bay về phía Thánh Vực, là Khấu Phỉ và Vương Sung hai người.
Hai người vừa lại gần thì đã cảm nhận được sát ý ngập trời của Thích Minh Hữu cùng với uy nghiêm của Đại Tôn thì trong lòng không khỏi sinh ra một tia dự cảm không rõ cho nên hai người không thèm chào hỏi những người xung quanh mà đi thẳng tới chỗ Thích Minh Hữu.
- Sư Phụ!
Thấy Khấu Phỉ xuất hiện, tâm tình của Thích Minh Hữu mới bình phục một chút, trong mắt hiện lên lệ quang:
- Sư Phụ, Nhạc Phàm đại ca, hắn…
- Lý Nhạc Phàm làm sao?
Vương Sung đầy người sát khí, hiển nhiên là vừa trải qua một trận giết chóc, hơi thở còn chưa bình phục.
Thích Minh Hữu cúi đầu không nói, đám người Thanh Thiên thì mặt đầy vẻ lo lắng.
- Thiết Huyết, nói cho ta biết, Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì?
Đối mặt với chất vấn của Vương Sung, Thiết Huyết nghĩ lại, sau đó nghiêm túc trả lời:
- Ta cũng mới tới không lâu, Thích huynh đệ nói Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh xuống nham thạch trong lòng Xích Viêm núi, thi cốt vô tồn.
- Cái gì!? Lý tiểu tử chết!?
- Không có khả năng, Lý Nhạc Phàm không thể chết một cách dễ dàng như vậy được, tiểu tử này mạng còn dai hơn cả gián!
Phản ứng của Khấu Phỉ và Vương Sung hoàn toàn bất đồng, một người thấy Lý Nhạc Phàm chết mà khiếp sợ, người còn lại thì còn khiếp sợ hơn, hoàn toàn không tin chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Vương Sung nhíu mày nói:
- Sao các người biết là Lý Nhạc Phàm đã chết?
Thiết Huyết nhìn hắc y nhân ở một bên, trầm giọng nói:
- Người này có quan hệ khá sâu với Nhạc Phàm, chính hắn đuổi giết Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đến đây, chì có điều là việc này có quan hệ với Cực Kiếm Đại Tôn, mà hắn lại muốn giết Chu Khang Cảnh hai người nên bị Cực Kiếm Đại Tôn đánh cho trọng thương!
- Dĩ nhiên là hắn ! Hắn từng tại bách thủ chi tranh sử xuất tiễn mang, lúc ấy chúng ta liền chú ý hắn, không nghĩ tới là hắn thật sự có quan hệ với Lý Nhạc Phàm !
Khấu Phỉ nhìn sang Hắc y nhân, có chút cảm thấy bất ngờ!
Mà Vương Sung nhìn vào hắc y nhân thì trong lòng lại hiện lên cảm giác quen thuộc, nhưng chỉ trong giây lát lại biến mất khiến hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bình phục tâm tình, Vương Sung lại hỏi:
- Chuyện xảy ra lúc nào?
Thiết Huyết trả lời:
- Đại khái hơn hai mươi ngày trước.
- Ngươi thấy thế nào?
- Không tận mắt nhìn đến thi thể của Lý Nhạc Phàm, ta không tin hắn có thể chết một cách dễ dàng như thế.
- Ta cũng nghĩ vậy!
Hai người có thể nói khá là hiểu Lý Nhạc Phàm, cho nên bọ họ cũng không tin Lý Nhạc Phàm sẽ chết một cách dễ dàng như thế được. Đương nhiên, không phải bọn họ hoài nghi hắc y nhân lừa dối bọn họ, mà không có ai chân chính chứng kiến Lý Nhạc Phàm thi thể, cho nên không thể chứng minh Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại.
- Lão Bạch!
Trong tiếng cười quái dị, một lão giả đầu bóng lưỡng, chính là Lỗ Thứ đang bay thẳng vào thánh vực.
Phía sau Lỗ Thứ là ba người đang bám theo hắn là Thiết Kiếm Đạo Trưởng Tả Tâm Minh, Y Tiên Văn Tông Thanh và Ngũ Tử.
Ngay sau đó, lại có một đám tu sĩ bay tới, bọn họ la một trong thập đại nghi trượng Viên Liệt, Phong Thần Tú, Ngao Uyên, Cao Thiên Nghiễm và Thiều Tĩnh.
- Bái kiến Bạch Võ Đế!
Đám người Viên Liệt đi lên, đồng loạt hành lễ với Bạch Tố Vân.
Tại Thánh Vực, uy vọng của Bạch Tố Vân chỉ dưới mỗi Hiên Viên Bạch, hôm nay, Hiên Viên Bạch trở thành Đại Tôn thì hắn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của thập đại nghi trượng, đứng trước mặt Bạch Tố Vân, những nghi trượng này cũng không dám ra vẻ.
- Ồ, mọi người cũng đến đây à?
Bỗng có tiếng cười từ không trung truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn xem thì thấy một gã mặc y nam tử, tay phải đang giữ lấy một người từ trên không hạ xuống.
Mặc y nam tử nhìn qua thì tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng không thiếu dương khí, hai mắt như ngôi sao sáng ngời khiến người khác nhìn vào thì cảm thấy an tĩnh.
- Bái kiến đại sư huynh!
Đám người Thạch Kiền cung kính chào, dường như có chút sợ hãi với vị mặc y nam tử này.
Kính sợ? Đương nhiên là phải sợ, hắn là một tên vô pháp vô thiên ở tu hành giới. Hắn là người có vấn đề lớn nhất ở thánh vực, đồng thời lại là đại đệ tử của Thiên Khung Đại Tôn, Phong Viêm.
Thấy hắn tới, người của Thánh Vực thì cảm thấy bất đắc dĩ, còn những người còn lại thì mang vẻ mặt kinh ngạc, mà Thích Minh hữu thì đôi mắt lại mang một chút kỳ dị. Hình dáng của người kia giống hệt với quái nhân mà mười năm trước hắn gặp phải ở mộ phần của lão phụ, nhưng ngay lập tức thần sắc của hắn không hề thay đổi.
- Ta là Phong Viêm !
- Phong Viêm đại thúc…
- Cái gì? Đại Thúc? Ta đã già như vậy sao?
- Không gọi là đại thúc thì gọi là gì? Chả lẽ kêu gia gia? Nhưng mà gia gia đã già lắm rồi, có chùm râu dài, chả khác gì sư phụ ta cả.
- Ặc! Cái gì? Gia gia! Ngươi, tên tiểu tử thúi này, lại dám so sánh ta với lão nhân kia? Tức … Thôi, quên đi, ta không thèm chấp tên tiểu tử như ngươi, ngươi gọi ta là Phong Viêm đại ca là được rồi.
- A, Phong Viêm đại ca.
Nhớ lại lúc ấy, dường như mới hôm qua.
Thích Minh Hữu cũng không nghĩ tới, cách xa mười năm, không ngờ lại gặp “Phong Viêm đại ca” ở chỗ này
- Ngươi là… Phong Viêm đại ca ?
Nghe có người gọi mình là đại ca, Phong Viêm lập tức quay lại nhìn, là một thiếu niên lạ lẫm.
- Ngươi là …?
Phong Viêm đánh giá cẩn thận khá lâu nhưng không hề nhớ mình có một huynh đệ như vậy từ khi nào.
Thích Minh Hữu lấy Nguyệt Nha hạng liên ở trên cổ xuống, nó phát ra ánh sáng rực rỡ, ai cũng muốn nhìn vào.
- Là ngươi!
Nhìn vào chiếc vòng cổ kia thì Phong Viêm mới tỉnh ngộ, cái vòng kia do chính tay hắn luyện chế, tự nhiên sẽ không quên. Lập tức, hắn nhớ lại lúc mười năm trước phản hồi thế tục tìm người thân, đó là nỗi đau mà hắn vĩnh viễn đều không muốn nhắc tới.
- Không thể tưởng tượng được, ngày đó chỉ là một câu nói đùa mà bây giờ đã thành sự thật!
Phong Viêm thu liễm nỗi lòng, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngắn ngủi mười năm mà ngươi có tạo hóa như vậy, xem ra chuyện ngươi trải qua cũng không ít, nếu có cơ hội, hai chúng ta cùng uống vài chén.
Thấy Thích Minh Hữu và Phong Viêm là người quen thì mọi người ai cũng bất ngờ,ngay cả Khấu Phỉ cũng cực kỳ tò mò, hắn không hề biết hai người là nhận thức lúc nào.
Nếu là thời gian khác, địa điểm khác, hai người chắc chắn sẽ ngồi tâm sự, uống với nhau vài chén, nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian ôn chuyện cho nên Thích Minh Hữu cũng không có tâm tình ôn chuyện.
- Đại sư huynh, ngươi dẫn theo ai vậy?
Nghe Thạch Kiền ngắt lời, Phong Viêm mới nhớ là trong tay mình còn cầm một người.
- A, tiểu tử này là ta nhặt được lúc đi du ngoạn, cảm thấy hắn rất có ý tứ liền mang theo, bất quá miệng của tên tiểu tử này thối quá nên ta cho hắn câm miệng lại rồi, ha ha.
Tiện tay ném người trong tay xuống đất, Phong Viêm đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, hắn nói hắn là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm, các ngươi có nhận ra tên hỗn trướng này không?
- A!
- Đây chẳng phải là Đinh Nghị ư?
- Sao hắn lại biến thành thế này.
Thấy rõ người đang nằm trên mặt đất thì đám người Thạch Kiền trợn tròn mắt.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Phong Viêm và Đinh Nghị mà không ai chú ý đến Văn Tông Thanh đã xuất hiện trước mặt hắc y nhận, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
- Thanh Nhi, thương thế của hắn ra sao rồi?
Thấy sư phụ hỏi, Tuyền Cung Thanh nói:
- Hiện tại thì đã không có chuyện gì đáng ngại, nhưng mà thương thế quá nặng, vài chỗ kinh mạch đã bị vỡ tan, phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn.
- Vậy à, không có chuyện gì là tốt rồi.
Văn Tông Thanh nhìn vào hắc y nhân, ánh mắt băng lãnh dần hòa nhã, trong mắt cũng hiện lên một tia mê mang và thương cảm.
Nửa đời tu hành, nửa đời y đạo, Văn Tông Thanh chưa bao giờ gặp được người nào quật cường, cố chấp như thế.
Năm đó, hắc y nhân bị Hiên Viên Bạch mang đến vấn tâm nhai, Văn Tông Thanh phát hiện đối phương chỉ là một người bình thường, hơn nữa, kinh mạch lại đứt đoạn, đang hấp hối, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường thì lúc đó hắn đã biến thành một cỗ thi thể.
Văn Tông Thanh biết, Hiên Viên Bạch chưa bao giờ tham dự vào thế tục chi tranh, nhưng lần đó hắn lại không hề so đo, hạ mình thiếu một cái nhân tình để cứu hắc y nhân một mạng, nàng vẫn nhớ rõ, lúc đó, Hiên Viên Bạch chỉ nói bốn chữ, đem người này cứu.
Nhưng mà, khi nàng hao hết tâm lực chữa khỏi cho hắc y nhân thì đối phương lại không từ mà biệt, cô phụ tâm ý của nàng. Đôi khi, nàng hận không thể giết chết hắc y nhân, nhưng có lúc, nàng lại cảm thấy đối phương không có gì sai. Cái loại cảm giác này rất khó để hình dung, không biết là đồng tinh, thương hại, hay là lo lắng, đáng tiếc, hoặc là những cảm xúc khác. Nói tóm lại, người này đã để lại dấu vết rất sâu trong lòng nàng, khiến nàng thường xuyên nhớ tới hắn.
- Sư phụ…
Tuyền Thanh vừa muốn mở miệng thì Văn Tông Thanh đã ngắt lời:
- Là ai đã đả thương hắn?
Cho dù ngữ khí của Văn Tông Thanh rất là bình thản, nhưng Tuyền Thanh nhận ra được sự tức giận ở trong đó, vì thế nói thẳng:
- Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ đả thương hắn.
- Cái gì? Là Cực Kiếm Đại Tôn?
Văn Tông Thanh nghe xong giận tím mặt:
- Tốt, tốt, tốt! Cực Kiếm Đại Tôn quả là uy phong, không hề cảm thấy thẹn mà lấy lớn khi nhỏ.
Oán hận thanh âm dẫn tới mọi người xung quanh chú ý.
Ở đây, ngoại trừ Bạch Tố Vân, ai cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nhất là người của thánh vực.
Trong ấn tượng của mọi người thì Văn Tông Thanh từ xưa đến này đều là nữ nhân rất lạnh lùng, nhưng hiện tại nữ nhân này lại vì một nam nhân mà tức giận khiến họ kinh ngạc không thôi.
Cho nên ai cũng âm thầm phỏng đoán hắc y nhân này có lai lịch như thế nào.
Tựa hồ nghe được âm thanh của Văn Tông Thanh, hắc y nhân tỉnh lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
- Là….là ngươi?
Hắc y nhân không dám nhìn vào ánh mắt của Văn Tông Thanh cho nên tránh đi.
Văn Tông Thanh thấy thế lại tức giận, lạnh giọng:
- Là ta thì làm sao? Sợ thấy ta, hay là ngươi chột dạ ? Năm đó, vì cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ta đã bỏ ra không ít thứ tốt, không ngờ ngươi lại bỏ đi mà không nói một câu, bây giờ nói xem, những đồ mà ngươi thiếu ta làm thế nào để trả lại ?
- Ta… xin lỗi!
Hắc y nhân há miệng mà không thể nói cái gì, chuyện này là hắn sai, hắn không thể dùng cớ nào để phản bác, mà năm đó hắn bỏ đi cũng do hắn bắt buộc phải đi.
Vẻ mặt của Văn Tông Thanh vẫn lạnh lẽo như cũ:
- Ngươi nhớ cho kỹ, cái mạng của ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra thì không ai được phép lấy.
Dứt lời, Văn Tông Thanh lấy ra tám cái kim, đâm vào tám đại kỳ huyệt của hắc y nhân, hỗ trợ hắn điều tức hơi thở hỗn loạn.
- Lão bạch.
Lỗ Thứ lặng lẽ đến bên Bạch Tố Vân, ra bộ khó hiểu nói:
- Hắn ta là ai vậy? Cùng Văn đại muội tử có quan hệ không ? Ta cảm thấy hình như Văn đại muội tử đang xuân tâm nhộn nhạo.
Bạch Tố Vân nghe vậy trừng mắt nhìn đối phương:
- Đừng nói huyên thuyên ở đây, cẩn thận Văn sư muội đem ngươi độc chết. Lão đệ của ta là người thế tục, một khi hắn đã không muốn lấy chân diện mục gặp người khác thì ta không thể nói gì thêm.
- Giả vờ, chỉ biết giả vờ!
Lỗ Thứ đảo mắt, lại bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác:
- Đúng rồi, sao hắn lại bị thương nặng như vậy?
Bạch Tố Vân thở dài nói:
- Không chỉ có bị thương nặng, nếu ta không xuất thủ cứu hắn thì hiện tại chỉ sợ hắn đã chết dưới kiếm của Cực Kiếm Đại Tôn.
- Cái gì! Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ! Là chuyện gì đã xảy ra? Sao bỗng nhiên Đại Tôn lại xuất thủ.
Lỗ Thứ thu liễm thần tình, vẻ mặt nghiêm nghị.
Sau đó, Bạch Tố Vân lại kể sơ qua chuyện đã phát sinh.
- Cái gì? Lý Nhạc Phàm chết!
Nghe tin tức này, Lỗ Thứ và Văn Tông Thanh đều giật mình, những người còn lại thì trầm mặc.
- Ây ! Đây là đâu ? Ai, các ngươi nói ai chết ?
Đinh Nghị tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, xung quanh hắn đều mơ hồ. Hắn hoảng hố bò dậy, chỉ thấy đầu mình choáng váng.
- A? Thiết Huyết, Minh Hữu huynh đệ, Khấu lão gia tử, lão Vương… sao lại là các ngươi?
Đinh Nghị thấy một đám người quen thì cảm thấy an tâm, mặc kệ như thế nào, hiện tại xem như tìm được đồng bọn rồi.
Sau đó, Đinh Nghị nhìn sang phía Thánh Vực, khi thấy Phong Viêm thì hoảng sợ kêu:
- Tiểu… tiểu bạch kiểm, ngươi còn muốn làm gì? Cậy lớn hiếp bé không phải là hảo hán, bằng hữu của ta đều ở đây, ngươi đừng hòng xằng bậy.
- Ặc!
Nghe Đinh Nghị mắng Phong Viêm là tiểu bạch kiểm thì mọi người đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Cảm nhận được những ánh mắt khác thường thì Phong Viêm cũng dị thường buồn bực, một đời anh minh bị cái miệng thối của tiểu tử này ô uế.
Thấy sắc mặt Phong Viêm dần chuyển sang đen, trong lòng Đinh Nghi sung sướng vô cùng:
- Tiểu bạch kiểm là tiểu bạch kiểm, đừng tưởng mình lợi hại, chờ sư phụ ta đến sẽ đánh cho ngươi tè ra quần.
Bị Đinh Nghị cứ mở mồm ra là chửi tiểu bạch kiếm, Phong Viêm nhịn không được mới châm chọc:
- Xú tiểu tử, sư phụ của ngươi đã chết, ngươi còn ở đây nhảy nhót cái gì!
Đinh nghị nghe xong thì rùng mình, nhưng sau đó lại tức giận:
- Thúi lắm! Dám trù úm sư phụ ta, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi chờ chết đi!
- Câm mồm, trẻ con lít nhít đít xanh lơ, nói xằng nói bậy!
Viên Liệt quát lớn, đang muốn xuất thủ giáo huấn Đinh Nghị thì Bạch Tố Vân lại ngăn lại:
- Không biết là không có tội, Viên huynh sao lại phải so đo với vãn bối làm gì.
Bạch Tố Vân quay sang nói với Đinh Nghị:
- Tiểu huynh đệ, Phong Viêm là đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn, nhục mạ Đại Tôn là phải chết, may là ngươi không biết cho nên không tính, lần sau thì ăn nói cẩn thận!
- Đệ nhất môn đồ?! Tên tiểu bạch kiểm này cũng xứng?
Đinh Nghị giống như mèo bị dẫm đuôi, kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng lên.
- Xú tiểu tử, ngươi còn nói ta là tiểu bạch kiểm ta sẽ xé nát cái miệng ngươi ra, hừ!
Phong Viêm đắc ý ưỡn ngực, làm bộ Đại Tôn thiên hạ đệ nhất, lão tử thiên hạ đệ nhị.
Đinh Nghị đã có ý thoái nhượng, nhưng nhìn đối phương đang đắc ý thì lại không nhịn được mắng to:
- Tiểu bạch kiểm, chả phải là môn đồ của Đại Tôn sao, có cái gì tốt, sư phụ ta đã từng đánh cho hai tên môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn gần chết thì sao!
- Sư phụ ngươi…, quên đi, chả thèm so đo với ngươi!
Phong Viêm định phản bác lại, nhưng nghĩ đến sư phụ của người ta đã chết, mình cũng không cần phải so đo với hắn.
Đinh Nghị chiếm được tiện nghi miệng rồi mới quay sang chỗ khác.
- Tiền bối! Dĩ nhiên là ngươi…
Chứng kiến hắc y nhân ở đây, Đinh Nghị cao hứng dị thường:
- Đa tạ tiền bối đã trông nom mấy năm này, Đinh Nghị thay mặt Tĩnh Quốc Quân đại biểu thiên hạ dân chúng, cám ơn đại ân đại đức của tiền bối.
Mấy năm nay, nếu không do vị hắc y nhân này trợ giúp Tĩnh Quốc Quân tọa trấn biên quan, sợ rằng Tĩnh Quốc Quân đã sớm thất thủ, thần châu đại địa cũng rơi vào tay của phiên bang ngoại tộc, cảm kích rất nhiều, nhưng Đinh Nghị còn tôn kính hắn nhiều hơn.
- Không cần đa lễ.
Thấy Đinh Nghị quỳ xuống hành lễ, hắc y nhân nhẹ nhàng khiến hắn đứng dậy, trong lòng âm thầm cảm thán, Lý Nhạc Phàm nhận hai tên đồ đệ quả không sai.
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói có người chết, là ai vậy?
Đinh Nghị tò mò hỏi Thích Minh Hữu, nhưng hắn muốn nói lại thôi.
Tuyền Thanh ở bên cạnh đau xót nói :
- Đinh Nghị, là…là Lý đại ca ngộ hại.
- Cái gì?
Đầu óc Đinh nghị như hoa lên, ngực thì bị người khác dùng chùy đập vào.
Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ...
Lời của Tuyền Thanh như ma chú, cứ quanh quẩn xoay vòng bên tai của Đinh Nghị, như thế nào cũng không lái đi được.
Sửng sốt nửa ngày, Đinh Nghị cả người run rẩy, nửa khóc nửa cười nói:
- Không…không thể nào, sư phụ sẽ không gặp chuyện! Ngươi gạt ta, ha ha, đừng gạt ta, ta không ngu tí nào, sư phụ lợi hại như thế, sao lại gặp chuyện được.
Cho dù Đinh Nghị biết Tuyền Thanh không nói dối nhưng hắn không muốn chấp nhận sự thật.
Thạch Kiền vỗ vỗ Đinh Nghị bả vai, ngữ khí trầm trọng:
- Tuyền Thanh nói là sự thật, Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân liên thủ đánh vào nham tương tuyệt địa.
- Không! Không có khả năng!
Đinh Nghị tránh khỏi bàn tay của Thạch Tiền, hét lên:
- Các ngươi gạt ta, các ngươi đang gạt ra, sao các ngươi lại muốn nguyền rủa sư phụ, hắn đã làm gì có lỗi với các ngươi, sư phụ… sư phụ ta…
Từ vui mừng đến đau khổ, Đing Nghị cảm giác mình như sắp hư thoát, đặt mông ngồi dưới đất.
Văn Tông Thanh thấy Đinh Nghị dị thường, vội vàng độ nhập một đại chân nguyên bảo vệ tâm mạch hắn.
Đám người Thạch Kiền đang chuẩn bị khuyên bảo, an ủi thì thấy Đinh Nghị bất ngờ đứng dậy, ngửa đầu hét to.
- Chu Khang Cảnh, Triệu Thiên Cân, hai tên tiện nhân các ngươi lăn ra đây!
- Súc sinh, hai tên súc sinh! Ta muốn giết các ngươi, lăn ra đây cho lão tử!
Đinh Nghị mắng to khiến mọi người muốn bật cười nhưng những lời kế tiếp của hắn khiến mọi người sụp đổ!
- Cực Kiếm lão nhân, ngươi thì tính là Đại Tôn cái gì, đồ không biết xấu hổ, không da mặt, lão nhị hóa.
- Đồ đệ của ngươi bị sư phụ ta đánh gần chết không ngờ ngươi lại mặt dày tìm sư phụ ta…
- Đồ đệ mà không dạy được là do ngươi vô dụng, biết không? Không bổn sự, nói cách khác là ngươi vô dụng! Ngươi vô dụng!
Cực Kiếm lão cẩu, lão bất tử, ngươi là vương bát đản, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế!