Chửi rất tàn nhẫn, độc ác!
Chúng tu sĩ nghe được lời mắng của Đinh Nghị lại không hề thấy buồn cười mà lại thấy từng trận hàn ý.
Đại Tôn là gì ? Đại Tôn là tồn tại cao nhất trong thiên địa, cao cao tại thượng, là chúa tể hết thảy, không ai có thể vũ nhục Đại Tôn, mặc dù có cũng không thể sinh tồn ở thế gian này. Không khoa trương thì chỉ cần ngươi đắc tội Đại Tôn, trừ khi ngươi có Đại Tôn khác che chở, nếu không thì từ trên trời xuống dưới đất đều không có chỗ dung thân cho ngươi.
Những người thuộc thế lực khác đều thối lui ra xa, tận lực không đứng gần đám người Thánh Vực, sợ Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ mà giết lây sang họ.
Mà Thánh Vực một phương, mọi người đều há hốc mồm nhìn Đinh Nghị đang mắng chửi, hơn nửa ngày chưa hồi lại thần, ngay lập tức Bạch Tố Vân cũng thấy khó thở. Người này thật to gan, ngay cả Đại Tôn cũng dám chửi, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa?
Viên Liệt đang rồi rắm chuyện Đinh Nghị chửi đại tôn, nhưng bây giờ so với lúc trước cũng như là khẽ vuốt vậy.
Tu hành giới khác hẳn với giang hồ thế tục, đây là nơi tu hành chân chính, cho nên, những tu sĩ này lại càng khác với mấy tên du côn lưu manh ở giang hồ, cho dù có đánh nhau sống chết đi chăng nữa cũng không hề chửi những câu ác độc như thế!
Nhưng Đinh Nghị lại khác, hắn từ nhỏ đã là cô nhi, cùng với Long Tuấn lưu lạc thiên nhai, làm lưu manh, ăn mày đều đã làm, người như hắn, một khi đã tàn nhẫn thì không hề cố kỵ mặt mũi và mạng sống thì còn chuyện gì không dám làm? Đừng nói là mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nếu có khả năng, hắn thật muốn nhét một đống phân vào miệng của Cực Kiếm Đại Tôn, hoặc là tát phát chết luôn!
Đinh Nghị kiên quyết không để ý tới người khác nhìn như thế nào, cứ chửi không ngừng. Mặc dù chửi rất sướng miệng nhưng nước mắt lại âm thầm chảy trên mặt hắn.
Cảnh tượng như thế khắc trong đầu mọi người, suốt đời khó quên.
Tiếng chửi của Đinh Nghị vang vọng cả vòm trời, với khả năng của đại tôn, tự nhiên là nghe rõ ràng.
Chỉ có điều, mấy vị Đại Tôn hàng ngày sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng thì chưa bao giờ được nghe những câu mắng ác độc như vậy, cho nên ai cũng giật hết cả mình.
Cực Kiếm Đại Tôn trầm mặc không nói gì, nhưng hư ảnh của hắn lại trở nên sáng tối bất định, tựa hồ đang nói hắn đang phẫn nộ.
Những người còn lại trong năm vị Đại Tôn, Minh Huyễn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn thì không hề xúc động, nhưng ba vị Đại Tôn còn lại thì xấu hổ hóa giận, mặc dù Đinh nghị đang mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nhưng thân cũng là Đại Tôn, bọn họ cảm thấy mình cũng bị vũ nhục theo, dù sao bọn họ cũng là đại tôn, cũng có đại tôn uy nghiêm, không thể mạo phạm, khinh nhờn đại tôn, tội chết vạn lần.
So sánh với chư vị đại tôn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão lại trấn định hơn rất nhiều, hai người hứng trí quan sát chư vị đại tôn, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.
- Bồng!
Nộ ý đột nhiên bạo phát, hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn bỗng nhiên hạ xuống khiến tinh không vặn vẹo.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, ánh mắt Hiên Viên Đại Tôn chợt lóe, chuẩn bị xuất thủ ngăn cản thì lại bị Thiên Khung Đại Tôn ở bên cạnh ngăn lại.
- Việc này ngươi không cần nhúng tay, nếu không những đại tôn khác sẽ xuất thủ.
Nghe được Thiên Khung Đại Tôn truyền âm, Hiên Viên Đại Tôn cũng biết Đinh nghị mắng có hơi quá, đây cũng không phải là lợi ích mâu thuẫn mà liên quan đến mặt mũi của tất cả Đại Tôn. Hiên Viên Đại Tôn sinh ở giang hồ, đối với Đinh Nghị mắng chửi cũng không lạ lẫm, mắng chửi là một loại phát tiết, cũng không phải là tội ác tày trời, nhưng trong con mắt của những Đại Tôn khác thì đây là hành vi xúc phạm tới uy nghiêm của họ, nếu không giết, mặt mũi của bọn họ coi như mất sạch.
Hiên Viên Đại Tôn giận dữ nói:
- Thiên Khung sư huynh, Cực Kiếm thân là Đại Tôn lại xuất thủ tính kế một tên tiểu bối, những người đó cũng chỉ là phát tiết phẫn nộ, chửi cho sướng miệng mà thôi, tội không đáng chết a!
Thiên Khung khẽ cau mày:
- Thánh Vực mặc dù nhất môn song tôn, tuy rằng thực lực cường đại, nhưng cũng khiến những Đại Tôn khác kiêng kị, hôm nay là ngày Thiên Duy Chi Môn mở ra, không nên làm chuyện phức tạp, nếu không sẽ bị những Đại Tôn khác liên thủ trấn áp.
Lần này, Hiên Viên Đại Tôn vẻ mặt trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ở một bên khác, Phượng Trưởng Lão lộ ra thần sắc lo lắng:
- Đại trưởng lão, Thiết Huyết đang ở phía dưới, nếu Cực Kiếm Đại Tôn hạ sát thủ, chỉ sợ Thiết Huyết sẽ nguy hiểm tới tính mạng, chúng ta có muốn xuất thủ bảo vệ hắn hay không?
- Không sao!
Lê trưởng lão khoát tay nói:
- Trên người Thiết Huyết có Thiên Mệnh Châu che chở, tự bảo vệ mình thì chăng có vấn đề gì, huống chi Cực Kiếm Đại Tôn đa mưu túc trí, truyệt đối sẽ không xằng bậy lúc này.
Phượng trưởng lão vẫn chưa hết lo lắng:
- Thiết Huyết có quan hệ khá tốt với Lý Nhạc Phàm, ta lo lắng hắn nhất thời xúc động sẽ vì người khác mà đối nghịch với Đại Tôn, do đó sẽ khiến những Đại Tôn khác tức giận dẫn đến ảnh hưởng chuyện hợp tác.
- Thiết Huyết tự có chừng mực, việc này tự chính hắn xử lý tốt.
Lê trưởng lão thần sắc tự nhiên, Phượng trưởng lão cũng không nhiều lời.
- Cực Kiếm lão quỷ, ngươi là đồ chuột nhắt nhát gan!
- Cực Kiếm lão già kia…
- Cực kiếm…
Sau một hồi mắng chửi thì Đinh Nghị cũng kiệt sức, nước mắt chảy đầy mặt, dần dần chết lặng.
Mà tu sĩ xung quanh, đã chuyển từ kinh nhạc sang trào phúng. Nhục mạ đại tôn như thế, bọn họ muốn xem Đinh Nghị cùng với người của Thánh Vực giải quyết như thế nào. Nhưng qua chuyện này, bọn họ cũng biết được, thì ra chửi cũng có cảnh giới đại tôn, thực sự là không thể tưởng tượng được, thống khoái phi thường.
Lúc này, Bạch Tố Vân lại dở khóc dở cười. Trong ấn tượng của hắn, Lý Nhạc Phàm là người trầm mặc, ít lời, nhưng lại có trí tuệ siêu phàm, nhưng nhân vật như thế lại có tên đồ đệ như thế này, chẳng khác gì con đàn bà đanh đá đang chửi, những câu chửi vừa ác vừa thâm đều chửi được.
- Đủ rồi, tiểu huynh đệ!
Bạch Tố Vân tiến lên, đưa tay đè lại Đinh Nghị bả vai, ý bảo hắn lui ra.
Làm ra cử động như thế, chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được, Bạch Tố Vân đang che chở Đinh Nghị, nguyện ý vì hắn thừa nhận cơn giận của Đại Tôn.
Ngay sau đó, Lỗ Thứ và Vô Tử không hề do dự mà tiến tới, xem ra là có cùng ý tưởng với Bạch Tố Vân.
Sau đó, Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu,Vương Sung cùng Đinh Nghị dựa vào nhau, còn có Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền, Tuyền Thanh và Cầm Thiến cũng đã chuẩn bị tốt.
- Mọi người…
Đinh Nghị tâm thần run rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời. Hắn biết mình nhục mạ đại tôn sẽ gặp rắc rối không nhỏ, hắn lại không hề hối hận, đã sẵn sàng chờ tan xương nát thịt. Nhưng xung quanh lại có nhiều người như vậy che chở khiến hắn cảm động không thôi.
- Văn y tiên…
Hắc y nhân vừa muốn mở miệng thì Văn Tông thanh trực tiếp ngắt lời:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm, ta sẽ không để tiểu tử kia gặp chuyện.
Một bên khác, Tả Tâm Minh với Phong Thần Tú nhìn nhau mà cười, đồng thời đi tới bên cạnh Bạch Tố Vân, ý tứ thì không cần ai nói cũng biết.
Kể từ đó, Viên Liệt, Ngao Uyên, Cao Thiên Nghiễm cùng Thiều Tĩnh bốn vị nghi trượng lại bị cô lập khiến bọn hắn bối rối.
- Một đám gia hỏa không biết sống chết, chờ thừa nhận lửa giận của Đại Tôn đi!
Cao Thiên Nghiễm thì âm thầm trào phúng, bày ra một bộ như đang xem kịch vui.
Mà đám người Viên Liệt thì chưa lộ ra chút biếu tình nào, nhưng bọn họ lại âm thầm khinh thường đám người Bạch Tố Vân ngu xuẩn, thậm chí còn lặng yên thối lui sang một bên, cố ý cùng đối phương phủi sạch quan hệ.
Đột nhiên, bầu trời như bị uốn khúc, một hư ảnh cực đại như pho tượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống tựa như thiên thần hạ phàm.
Thân ảnh này chính là Cực Kiếm Đại Tôn.
Uy nghiêm của Cực Kiếm Đại Tôn như che phủ cả thiên địa, cổ vực cũng bị chấn động kịch liệt tựa như không thể chịu đựng được.
Dưới áp lực cực lớn, tất ca tu sĩ vội vàng khom người hành lễ, không hề có nửa điểm phản kháng.
Chỉ là một cái hư ảnh cũng có uy nghiêm như thế thì có thể tưởng tượng được Cực Kiếm Đại Tôn cường đại đến mức nào. Ai ai cũng có thể đoán ra kết cục thê thảm của Đinh Nghị và những người xung quanh hắn.
- Không tốt!
Bạch Tố Vân vốn nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn cùng lắm là trừng phạt một chút, không ngờ hắn lại không thèm để ý đến da mặt, tự mình hạ xuống hư ảnh. Xem ra, Cực Kiếm Đại Tôn ngoài muốn giết Đinh Nghị ra thì còn muốn trừng phạt mấy người bọn họ nữa.
- Làm nhục Đại Tôn, tội chết vạn lần, các ngươi lui ra, nếu không sẽ lấy tội giống nhau mà xử trí…
Thanh âm của Cực Kiếm Đại Tôn không hề có nửa điểm tức giận, nhưng mọi người lại cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Lúc này, Cực Kiếm Đại Tôn như một thanh hung khí đang nấp trong vỏ, nếu rút ra thì sẽ bộc phát vạn trượng hàn mang.
Lui ra? Quả là truyện cười!
Bạch Tố Vân cười lạnh, không chút dự định thối lui. Bạch Tố Vân hắn tung hoành thế gian bao nhiêu năm, cho dù đối mặt với Thiên Khung Đại Tôn cũng chưa từng cúi đầu há lại là hạng người sợ chết.
Đám người Lỗ Thứ cũng thế, một khi đã đứng dậy thì làm sao có thể lui bước. Hơn nữa, những người ở đây không ai không phải là nhân vật uy trấn một phương, nếu chỉ vì áp lực của Đại Tôn liền trở mặt thì lại chẳng khác gì đám người tiểu nhân bán bạn cầu vinh. Tất nhiên, Cực Kiếm Đại Tôn đã nhìn ra được tâm tư của họ, cho nên những lời này chỉ nói ra cho Thiên Khung Đại Tôn biết mình có lý do để xuất thủ.
Đại Tôn thì sao, thích thì mắng, chẳng lẽ Đại Tôn làm chuyện xấu xa cũng không nên mắng?
Thừa nhận uy áp của Đại Tôn, Đinh Nghị nắm chặt song quyền, nội tâm kiên định chưa từng có, mắng đã là cái gì, một này nào đó, hắn phải đem đám Đại Tôn cao cao tại thượng này dẫm nát dưới chân, đây không phải là dục vọng cường đại, mà là tín niệm.
Một bên khác, Đồng Tường và Ninh Uyển Thiên nhìn nhau, chả biết nên làm như thế nào.
- Đại ca, chúng ta có nên qua giúp bọn họ một tay không?
Đồng Tường thấp giọng hỏi, lấy sự hiểu biết của hắn về Thiết Huyết, chắc chắn vị đại ca này của mình sẽ không mặc kệ, nhưng lần này đối phương lại là Đại Tôn.
Thiết Huyết sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng lại bất đắc dĩ nói:
- Tên hỗn tiểu tử này, bản sự của sư phụ hắn chưa học được bao nhiêu, nhưng công phu gặp rắc rối lại luyện khá tốt. Đành vậy, dù sao tên tiểu tử này cũng là đồ đệ của Nhạc Phàm, cũng là một thành viên của Thiên Đạo Minh, mà ta lại là Minh Chủ, tất nhiên là không thể mặc kệ hắn được, nếu không, Nhạc Phàm trở về ta cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà việc này các ngươi không phải xen vào, cần thiết thì ta sẽ tìm thời điểm bảo trụ tiểu tử này.
- Vâng!
Đồng Tường trả lời xong liền lui ra đứng yên lặng ở một bên.
Phật Tông một phương thì lệ ra vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt lại lộ ra một tia tức giận.
Mặc dù phật tông thế yếu, nhưng không có nghĩa là mặc cho người ta xâm lược, Cực Kiếm Đại Tôn tính kế sát hại phật tông hộ pháp, thủ đoạn khiêu khích trắng trợn này đã xúc động tới giới hạn của phật tông, bọn họ không phản kháng thì sẽ bị cho là yếu đuối chứ không phải là nhường nhịn.
- Thập nhị phật lão…
Trong lòng đã có quyết định, không hề do dự phân phó với thập nhị phật lão:
- Giáo lý của phật tông là khoan dung từ bi, không tranh cường, háo thắng, đáng tiếc, Cực Kiếm Đại Tôn lại bức người quá đáng, muốn diệt sạch phật tông… phật cũng có kim cương nộ hỏa, tinh lọc ngoại ma, thập nhị phật lão hãy bày ra Kim Cương Phục Ma Trận tùy thời chuẩn bị đối địch.
- A di đà phật!
Thập nhị phật lão cùng kêu lên, tế ra phật môn kỳ bảo, sắp xếp trận pháp đối mặt với Cực Kiếm Đại Tôn.
- Tốt, rất tốt!
Cực Kiếm Đại Tôn thấy cảnh tượng như thế, giận dữ mà cười:
- Đám người dám ngỗ nghịch với Đại Tôn, tất cả đều đáng chết, một khi đã vậy, đừng trách bổn tọa hạ thu vô tình.
- Từ từ…
Hô to một tiếng, Phong Viêm nhảy ra, làm bộ như không hề quan tâm:
- Cực Kiếm Đại Tôn, ngươi đường đường là Đại Tôn, sao lại đi so đo với một tên tiểu tử, nếu truyền ra ngoài cũng mất hết thanh danh của ngươi, hơn nữa, ngươi hại chết sư phụ của người ta, người ta cũng chỉ mắng vài câu, cũng chẳng có gì là to tát.
- Hồ đồ!
Thiên không bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn:
- Người này làm nhục Đại Tôn, bắt buộc phải chết, phàm là người của Thánh Vực thì không được nhúng tay vào việc này.
- Thiên Khung Đại Tôn…
Văn Tông Thanh đang định nói thì thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn lại vang lên:
- Các ngươi không cần nhiều lời, mau lui ra.
Vừa dứt lời, một đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, đem đám người Phong Viêm và Bạch Tố Vân bao phủ trong đó, mà hắc y nhân thì bị đẩy ra xa.
- Cái gì?
Ai cũng không nghĩ tới Thiên Khung Đại Tôn sẽ làm ra chuyện như vậy, biến hóa bất ngờ khiến mọi người sửng sốt.
Lúc này, bên người của Đinh Nghị chỉ còn lại Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu và Vương sung, mà phía trước thì có Thanh Thiên, thập nhị phật lão, ngoài ra Thiết Huyết cũng đã chậm rãi đi tới.
- Thiết Huyết, việc này không liên quan đến ngươi, còn không mau lui ra!
Tựa hồ Cực Kiếm Đại Tôn có chút kiêng kị với Thiết Huyết, chuẩn xác mà nói thì bối cảnh và thế lực sau lưng hắn khiến Cực Kiếm kiêng kị.
Thiết Huyết đối mặt Đại Tôn không hề khiếp sợ nói:
- Đinh Nghị là người của Thiên Đạo Minh, Thiết mỗ là người đứng đầu một minh, há có thể không quan tâm, kinh xin Cực Kiếm Đại Tôn giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng!
- Làm càn!
Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn tăng vọt, uy thế mênh mông cuồn cuộn áp xuống.
Thiết Huyết chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, nửa bàn chân đã chìm vào mặt đất.
Cực Kiếm Đại Tôn thân là Ma Môn chi chủ, tất nhiên là hạng người không có khái niệm nương tay, lần này cũng chỉ là cảnh cáo một chút, nếu Thiết Huyết vẫn không chừng mực, hắn tất nhiên sẽ giết hết mọi người mà không hề nương tay.
Lúc này,từ dưới mặt đất lại có chút rung động.
Theo âm thanh nhìn lại thì thấy một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới mặt đất vọt lên, chính là đám người Huyền Cơ Lão Nhân cưỡi cơ quan khôi lỗi thú quay lại.
Nhìn vào cơ quan khôi lỗi thú không lồ, trong ánh mắt mọt người hiện lên một tia khác thường.
Tại thượng cổ thời đại, khôi lỗi thuật cũng là một đại kỳ thuật trong giới tu hành, chỉ có điều, đến bây giờ, người hiểu được thuật này cũng đã gần như tuyệt tích, chỉ có Thiên Cơ Môn là còn sót lại.
- Con bà nó, cái con cơ quan thú này không phải để người cưỡi a, thiếu chút nữa đã làm cho lục phủ ngũ tạng của ta trồi ra ngoài.
Trong tiếng chửi bậy, Long Tuấn nhảy xuống từ đỉnh cơ quan thú, đứng ở một bên nôn khan.
Huyền Cơ Lão Nhân và Phương Hàm cũng hạ xuống, sau đó thu cơ quan thú vào trong giới tử.
- Tên vô dụng, có một đoạn đường ngắn cũng không chịu nổi, còn đòi sư bá của ta truyền lại cơ quan thuật cho ngươi, quả là một tên ngốc!
Phương Hàm không hề cho Long Tuấn tí mặt mũi nào, vừa châm chọc, vừa cười nhạo. Long Tuấn mặc kệ, tự lo điều tức, căn bản là không có tinh thần đấu võ mồm với nha đầu này.
Cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, Huyền Cơ Lão Nhân vội vàng ngăn hai người lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn buông xuống.
- Có chuyện gì xảy ra ?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Huyền Cơ Lão Nhân đang muốn tiến lên chào hỏi thì nghe Long Tuấn la to.
- Đinh Nghị, Khấu lão gia tử!
Long Tuấn thấy huynh đệ của mình cùng đám người Khấu Phỉ đang giương cung bạt kiếm thì tiến lên đứng cùng với họ mà không chút nghĩ ngợi.
- Tiểu Đinh Tử, chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi lại đối mặt với Đại Tôn, chuyện tốt như thế mà không hề gọi ta, quả là không tốt, hắc hắc!
Thấy Long Tuấn với bộ dạng cợt nhả, Đinh Nghị không hề động đậy, đôi mắt đầy cừu hận cứ nhìn chằm chằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.
- Đến…đến cùng là sao vậy?
Thấy hai mắt của huynh đệ mình đỏ bừng, lúc này Long Tuấn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, cho nên thu liễm ý cười.
Vương Sung trầm giọng nói:
- Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch núi lửa, Đinh Nghị nhất thời tức giận, nhục mạ Cực Kiếm Đại Tôn, bây giờ bị người ta tìm tới cửa hỏi tội đây.
Tuy rằng Vương Sung miêu tả một cách phong khinh vân đạm, nhưng Long Tuấn nghe xong, cảm giác như là ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cũng ngốc một chỗ.
Sư phụ chết? Không! Không phải, nhất định không phải…
Phản ứng của Long Tuấn lúc này giống hết Đinh Nghị vừa nãy, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng hai ngươi không có gì có thể thay thế được.
- A Tuấn…
Đinh Nghị hung hăng bắt lấy bả vai của Long Tuấn nói:
- Chúng ta nhất định phải báo thù cho sư phụ! Nhất định phải báo thù cho sư phụ!
- Báo thù? Báo thù…
Long Tuấn dần dần tỉnh lại, trong mặt bộc phát ra nồng nặc sát ý:
- Đúng! Báo thù, chúng ta phải báo thù cho sư phụ!
- Cực Kiếm lão tặc! Ta muốn giết ngươi!
Một tiếng rống to, không ngờ Long Tuấn lại trực tiếp nhằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.
Tình huống như thế, ngay cả Vương Sung cũng chuẩn bị không kịp, không kịp giữ lại Long Tuấn.
Nếu là bình thường, cho dù Long Tuấn có phẫn nộ đến mức nào thì cũng sẽ duy trì bình tĩnh mà không hề mất đi lý trí như lúc này. Nhưng khi hắn nghe tin sư phụ bị ngộ hại, hắn cảm giác nội tâm thế giới như sụp đổ, thần trí lâm vào cảnh tình trạng điên cuồng.
Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng hắn không thể không báo thù cho sư phụ, cho dù tan xương nát thịt cũng không hề hối tiếc.
Những người ở đây, chỉ có Đinh Nghị mới biết tính cách của Long Tuấn ra sao, nhìn qua thì thấy hắn giảo hoạt tinh linh, tâm tư tinh tế, nhưng một khi đã điên cuồng thì sẽ không quan tâm, so với hắn còn xúc động hơn.
Vì thế Đinh Nghị cũng không hề nghĩ ngợi, liền xông ra ngoài, chuẩn bị sóng vai mà chiến cùng Long Tuấn.
Tinh thần của hai huynh đệ là đáng khen, nhưng hành vi lại là ngu xuẩn.
Đại Tôn sở dĩ gọi là Đại Tôn vì hắn có lực lượng không thể địch nổi, giống như thần linh cao cao tại thượng, chênh lệch giữa thần ling và phàm nhân không phải ai có dũng khí và quyết tâm cũng có thể vượt qua.
- Tìm chết!
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thời xuất thủ, vô số Lôi Hỏa Đạn ùn ùn ném về phía Cực kiếm Đại Tôn.
- Rầm rầm rầm rầm rầm…
Tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Tu sĩ khắp nới thấy cảnh tượng như vậy không khỏi biến sắc, cả đám nhìn Long Tuấn và Đinh Nghị như nhìn quái vật.
Vụ nổ lớn như thế, mặc dù thương tổn có hạn với Thiên Đạo cao thủ, nhưng đối với Thiên Đạo tu sĩ bình thường thì đây là sát chiêu đủ để lấy mạng. Đây cũng chỉ là hai người đồng thời sử dụng, nếu là hơn trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người thì nó sẽ là cảnh tượng ra sao? Mà quan trọng nhất là thứ này tựa hồ không cần chân nguyên dẫn đạo, cho nên, chỉ cần một người là có thể sử dụng. Kể từ đó, Lôi Hỏa Đạn tất nhiên sẽ bị thủ lĩnh các thế lực khắp nơi ghi tạc trong lòng, xem xem có tìm được phương pháp chế tạo.
Không nói đến thế lực khắp nơi có tâm tư ra sao, Lôi Hỏa Đạn của Long Tuấn và Đinh Nghị đã dùng hết, tiếc là cường thế oanh tạc cũng không thể tạo thành nửa điểm thương tổn với hư ảnh của Đại Tôn.
Nhưng hành động của hai người đã triệt để chọc giận Cực Kiếm Đại Tôn.
- Xuy!
Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn vừa động, tay thành kiếm chỉ, không hề lưu tình ấn về phía hai người.
- Hai tên tiểu tử ngu ngốc này! Không khiến người ta đỡ lo lắng tí nào…
Thiết Huyết tay cầm Thiên Mệnh Châu, đang muốn tiến lên cứu Long Tuấn và Đinh Nghị thì thấy không gian trước mặt hai người vặn vẹo, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
- Ầm!
Quyền phá kiếm chỉ, vừa chạm đã tan vỡ khiến thiên địa chi lực bốn phía trở nên cuồng bạo, thiên địa kinh biến!
Đó là nắm tay của ai! Lại cường đại như thế !
Cái thế vô song, tung hoành thái cổ, trấn áp chư thiên, tụ đỉnh bát phương, bất luận thứ gì ngăn cản trước nắm tay này đều bị nó phá hủy một cách vô tình, không hề có bất kỳ quy tắc nào, cũng có thể nói lực lượng của nó chính là quy tắc.
Thời gian như dừng lại ở thời khắc này, hình ảnh như đứng im, ánh mắtt mọi người cùng nhìn vào một chỗ.
Bạch phát trương dương, lập như thiên kình.
Đó là một thân ảnh không tính là cao lớn, thậm chí so với hư ảnh của Cực Đại Kiếm Tôn, nó vô cùng nhỏ bé, nhưng thân hình nhỏ bé này lại đánh lui được hư ảnh của Cực Đại kiếm Tôn.
Nhìn vào bóng lưng gầy gò này, Long Tuấn và Đinh Nghị đột nghiên giật mình, sau đó là cự đại kinh hỉ từ đáy lòng xông ra, trong mắt lại trào ra nước mắt đầy cảm xúc.
Chính là bóng lưng gầy yếu này lại có thể chiến cả ngàn quân, lần lượt cứu thoát bọn họ khỏi tử thần, cho bọn họ dũng khí và lực lượng.
Ân tình như núi, đây cũng là địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Long Tuấn và Đinh nghị.
Đúng vậy, người tới chính là Lý Nhạc Phàm. Hắn vô thanh vô tức xuất hiện, vân đạm phong khinh, không có uy thế cuồn cuồn, không hề có bất cứ dấu hiệu nào, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, tựa như ngay từ đầu hắn đã ở nơi này.
- Nhạc Phàm!
Hắc y nhân bất ngờ đứng dậy, hồn nhiên quên đi thương thế của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, thân mình nhè nhẹ run. Mặc dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại khong chút nào che giấu vẻ vui sướng cùng kích động.
- Còn sống là tốt, còn sống là tốt.
Hắc y nhân lại ngồi bệt xuống đất vì cạn lực, nhưng nước mắt lại vô thức chảy xuống từ đôi mắt của hắn.
Một màn này đều bị Văn Tông Thanh trông thấy, lòng nàng nhè nhẹ run, vài lần muốn mở miệng hỏi quan hệ giữa hắc y nhân và Lý Nhạc Phàm nhưng mỗi một lần nhìn vào mắt của đối phương thì nàng lại nhịn không nói ra.
Không chỉ là hắc y nhân, bọn người Bạch Tố Vân ở xung quanh cũng nở nụ cười vui mừng, nếu không bị thiên mạc của Thiên Khung Đại Tôn vây lại, sợ rằng bọn họ đã sớm tiến lên.
Còn có đám người Thích Minh Hữu, Khấu Phỉ, Vương Sung và Thiết Huyết cũng lộ ra nụ cười. Còn như Cực Kiếm Đại Tôn và những người khác thì đã cơ hồ quên đi sự tồn tại của hắn.
Bọn họ thì nở nụ cười, còn những tu sĩ xung quanh thì vẫn đắm chìm vào hình ảnh vừa rồi, trong nội tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.
Chẳng phải vừa rồi còn nói Lý Nhạc Phàm trúng kế của Cực Kiếm Đại Tôn, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch núi lửa ư, nhưng hiện tại, Lý Nhạc Phàm chẳng những còn sống, ngược lại còn cường thế quay về, còn có thực lực đủ để chống lại Đại Tôn!
Một quyền đủ để phá khai lực lượng một chỉ của Đại Tôn, nếu không tận mắt nhìn thấy, những tu sĩ này chẳng bao giờ tin tưởng. Tuy chỉ là hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn mà chưa phải lực lượng chân chính của hắn, nhưng trong con mắt của mọi người Lý Nhạc Phàm đã có tư cách đánh một trận với Đại Tôn. Mà ở Ẩn Lâm Đại Hội vài ngày trước, Lý Nhạc Phàm chỉ là Thiên Đạo cường giả, bất phân thắng bại với Ma Kiếm Lão Nhân mà thôi. Vì sao chỉ vài ngày thời gian, hắn lại có thể sở hữu lực lượng cường đại như thế?
- Một quyền này thật lợi hại! Chẳng lẽ Lý Nhạc Phàm đã bước vào Đại Tôn chi cảnh?
- Không có khả năng, muốn trở thành Đại Tôn thì phải tu được Hóa Cảnh Thành Giới, diễn ra quy tắc, ngưng tụ ra một thế giới. Một kích vừa rồi, trên người Lý Nhạc Phàm không hề có một điểm thế giới lực, cũng không làm cho thiên địa dẫn động, cho nên hắn vẫn chưa thành Đại Tôn mà chỉ là lực lượng đã cường đại thêm mà thôi.
- Chưa thành Đại Tôn đã có lực lượng đủ để đối kháng với Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm quả là khủng bố a!
- Ân, nhân vật như thế, một khi trưởng thành tất có thành tựu phi phàm, nói không chừng hắn có thể kế thừa siêu việt của Vô Danh Đại Tôn, trọng chấn phật tông.
- Mấy năm nay, phật tông bị Vô Danh Đại Tôn ước thúc cơ hồ không hề tham dự bất kỳ trận tranh đấu nào của Thiên Đạo, có lẽ bọn hắn chờ ngày hôm nay đã lâu! Phật tông quả là may mắn, Vô Danh Đại Tôn thọ nguyên hao hết, cứ nghĩ là bọn họ sắp sụp đổ giải tán, không ngờ lại xuất hiện Lý Nhạc Phàm, hơn nữa, bây giờ Lý Nhạc Phàm đã có thể đối kháng với Đại Tôn rồi.
- Thế tục có câu, Trường giang sóng sau đè sống trước, thế hệ này càng mạnh so với thế hệ trước, xem ra câu này vẫn có đạo lý nhất định!
- Ha ha
- Thì ra Lý Nhạc Phàm còn sống!
- Đâu chỉ là còn sống, xem ra trạng thái của hắn còn tốt hơn so với trước kia !
- Lợi hại hay không thì còn phải chờ, nhưng chủ yếu là hắn lại có thể tránh thoát được âm mưu của Cực Kiếm Đại Tôn.
- Đúng vậy, mấy vị Đại Tôn, ai cũng là hạng người đa mưu túc trí, không nghĩ tới Cực Kiếm Đại Tôn lại đi tính kế một tên tiểu bối lại thất bại.
- Cũng không thể nói như vậy, Lý Nhạc Phàm cũng không phải là người bình thường, hắn được Vô Danh Đại Tôn chỉ định là người thừa kế, là Đại Tôn tương lai của Phật Tông, nếu không đường đường là Đại Tôn Cực Kiếm Đại Tôn sao lại hạ mình đi tính kế hắn.
- Mặc kệ thế nào, Lý Nhạc Phàm hiện tại đã không phải là người mà Đại Tôn muốn bắt là bắt được.
- Để xem Đại tôn xử lý chuyện này ra sao, hắc hắc!
Cường giả khắp nơi nghị luận sôi nổi mà cao thủ Ma Môn thì sắc mặt âm trầm, không ai có thể nhìn thấy được tiếu ý trong mắt Hầu Quân Lâu cả.
- Sư phụ!
Nghe được âm thanh của Long Tuấn và Đinh Nghị, Lý Nhạc Phàm quay lại gật đầu, ý bảo hai đứa trước hãy tránh ra một bên.
Lúc này, Thanh Thiên dẫn thập nhị phật lão nhanh chóng bước tới.
- A di đà phật, ngã phật từ bi…
Thấy Lý Nhạc Phàm còn sống, bọn họ đều cảm thấy vui mừng, cảm đám dị thường kích động, nhất là khi thấy Lý Nhạc Phàm dùng một quyền đánh lui Cực Kiếm Đại Tôn thì bọn họ có cảm giác vô cùng thỏa mãn như một người đang lạc đường, khi cảm thấy tuyệt vọng thì nhìn thấy ánh đèn phía trước. Đối với phật tông mà nói thì Lý Nhạc Phàm chính là ánh đèn, là hy vọng của bọn họ.
Không cần phân phó, thập nhị phật lão lập tức kết thành Kim Cương Phục Ma Đại Trận, đem Lý Nhạc Phàm bào hộ ở bên trong. Lúc này, bất luận ra sao bọn họ cũng không thể để Lý Nhạc Phàm gặp chuyện, cho dù thân hãm địa ngục cũng không hối tiếc.
- Bái kiến đại sư, Thanh Thiên…
Nhạc Phàm khách khí chắp tay, cùng chào đám người Liễu Nhân.
Nhìn Lý Nhạc Phàm, Liễu Nhân cảm thấy trên người của hắn có cái gì đó, nhưng khi nhìn kỹ lai thì lại không hề phát hiện điều gì khác thường cho nên nói:
- Lý hộ pháp, bọn họ chính là thập nhị phật lão, phụng mệnh của Vô Danh Đại Tôn đến giúp đỡ.
- Vì sao Vô Danh Đại Tôn chưa tới?
Ngữ khí của Nhạc Phàm trầm thấp, nội tâm như áp chế nỗi buồn nào đó.
Liễu Nhân lộ vẻ mặt đau xót nói:
- Vô Danh Đại Tôn thọ nguyên sắp hết cho nên ngài muốn ly khai một cách thanh tịnh, không muốn tham dự tranh đấu thị phi.
Nói tới đây, Liễu Nhân đột nhiên chuyển sang Cực Kiếm Đại Tôn, ngữ khí đầy kiên định:
- Cực Kiếm Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm là hộ pháp của phật tông chúng ta, là người được Vô Danh Đại Tôn chọn lựa, tuyệt đối không để người khác hãm hại! Cho nên mời ngài hãy thu tay, nếu không chúng ta sẽ không tiếc mà ngọc thạch câu phần.
- Ngọc thạch câu phần? Chỉ bằng các ngươi?
Cực Kiếm Đại Tôn giận dữ mà cười:
- Lý Nhạc Phàm một khi đã tránh được một kiếp, bổn tọa tự nhiên sẽ tha cho hắn một mạng, nhưng hai tên tiểu tử kia dám nhục mạ Đại Tôn thì phải giao cho lão phu xử lý.
Liễu Nhân nghe được lời này thì nhăn mày. Long Tuấn và Đinh Nghị là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm, với tính cách của hắn sao lại có thể giao bọn họ ra, Cực Kiếm Đại Tôn nói như thế rõ ràng đang muốn gây sự.
Nhưng Nhạc Phàm lại không tức giận, quay sang hỏi hai người Long Tuấn:
- Các ngươi chửi Cực Kiếm Đại Tôn!
- Chửi… chửi rồi!
Long Tuấn và Đinh Nghị kiên trì trả lời, có chút chột dạ.
Hai người cứ nghĩ Lý Nhạc Phàm sẽ trách bọn họ, nhưng chẳng ai ngờ là Nhạc Phàm lại gật gật đầu, sau đó nói với Cực Kiếm Đại Tôn:
- Bọn chúng chửi thì chửi, mà chửi thì đã sao, có muốn ta đến an ủi nhà ngươi hay không? (an ủi bằng neptune à )
- Ặc!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Cực Kiếm Đại Tôn cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm chế nhạo một người, mà đối tượng lại là Đại Tôn, ngay cả những người biết rõ tính cách của hắn cũng không dám tin tưởng. Nếu không phải bọn họ chắc chắn đây chính là Lý Nhạc Phàm thì bọn họ còn nghĩ có người mạo danh hắn.
Ngắn ngủi trầm tĩnh qua đi, tiếng cười liền bộc phát. Nhất là đám người Long Tuấn và Đinh nghị, cả đám đều ôm bụng mà cười, cười đến không khép được miệng.
Đáng thương nhất là tu sĩ khắp nơi, bọn họ khong hề trà trộn với mấy tên giang hồ như Long Tuấn, lại ngại mặt mũi của Đại Tôn, cả đám đều không dám cười, nín đến mặt mũi đỏ bừng.
Sau một lát, cảm xúc của mọi người mới dần bình phục.
Cực Kiếm Đại Tôn là nhân vật chính, trước mặt bao nhiêu người bị Lý Nhạc Phàm khiêu khích như thế, mọi người cứ nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn sẽ giận dữ, nhưng trái lại, hắn lại không hề có phản ứng gì.
- Lý Nhạc Phàm, đừng giở võ mồm với bổn tọa. Ngươi đã còn sống vậy thì để bổn tọa xem ngươi đã trưởng thành đến chừng nào, có tư cách tiếp một kiếm của lão phu hay không!
Lời nói vừa ra, Cực Kiếm Đại Tôn Liền vung tay, phá vỡ không gian trước mặt mọi người, một thế giới đầy kiếm ảnh hiện ra trước mắt mọi người.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 136: Hắn không phải là người.
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Như thế nào là Linh giới?
Linh là cực điểm, linh là khởi đầu cũng là kết thúc.
Linh giới của Cực Kiếm Đại Tôn chính là một thế giới vô cùng, là bắt đầu cũng là kết thúc. Mà trong thế giới này, không có sinh mệnh, không có ngoại vật, chỉ một loại vật chất, đó chính là kiếm.
Trong Linh giới, có mấy trăm vạn thanh kiếm khí to nhỏ, những kiếm khí này, có thể là do hắn tự mình chế tạo, có khi là do hắn thu thập, mỗi một thanh đều xứng với chữ thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị. Không chút khoa trương nếu như nói, cho bảo kiếm của thế gian tụ tập lại cũng không bằng một phần vạn thanh kiếm ở Linh giới.
Trong mấy vị Đại Tôn, nếu như luận về công kích, Cực Kiếm Đại Tôn hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất.
...
- Kiếm đến!
Nhẹ nhàng ngoắc tay một cái, trên vạn thanh kiếm khí hóa thành lưu quang, vờn quanh thân thể Cực Kiếm Đại Tôn.
Khác với kiếm hải do ý cảnh hóa thành của Kiếm Ma lão nhân, Cực Kiếm Đại Tôn lại biến nó thành Linh giới, hoàn toàn là một thế giới của kiếm, do bản chất giữa hai người khác nhau cho nên uy lực lại càng giống như là trời và đất vậy.
Thử nghĩ mà xem, một hải dương làm sao có thể so được với một phiến thiên địa rộng lớn.
Mà thứ Nhạc Phàm đối mặt chính là một phiến thiên địa như vậy.
Mọi người đều nhìn ra Lý Nhạc Phàm dần dần trở nên cường đại, thế nhưng đối mặt với một giới lực của Đại Tôn, hầu như không có ai cho rằng hắn có năng lực chống lại. Cái này giống như sự chênh lệch giữa con kiến và thần long, con kiến cho dù cường đại tới đâu thủy chung vẫn là con kiến, vĩnh viễn đều không có khả năng sánh vai cùng thần logn.
Đứng gần với uy áp của kiếm thế, đám người Liễu Nhân liền cảm giác được áp lực vô biên.
Mười hai đạo kim quang bắn ra, ngưng tụ trên bầu trời, kết thành một đạo cương tráo màu vàng, đem uy thế của Đại Tôn ngăn cách bên ngoài.
Thập nhị phật lão đều là phật đồ, chính là lực lượng duy trì sự yên ổn của Phật Tông, đối với Phật Tông mà nói, bọn họ chính là kim cương la hán, là tay chân của Phật Môn, sử dụng vũ lực, chuyên đối phó với kẻ thù bên ngoài. Thập nhị phật lão suốt đời nghiên cứu võ đạo, ngoài kinh nghiệm võ đạo phong phú ra thì bọn họ còn là cao thủ chỉ thiếu nửa bước là đạt tới Thiên Huyền chi cảnh. Mười hai người liên thủ có thể kết thành đại trận hộ tông "Kim cương phục ma trận", cho dù đối mặt với Đại Tôn cũng không phải là không có lực chống lại.
- Chỉ là một trận pháp bé nhỏ mà cũng dám mang ra trước mặt bản tôn, nhất kiếm phá chi!
Thanh âm già nua của Cực Kiếm Đại Tôn truyền tới, chỉ thấy hư ảnh một ngón tay xuất hiện, trực tiếp đánh vào trên mặt cương tráo màu vàng.
Răng rắc.
Âm hưởng vỡ nát vang lên, thân thể thập nhị phật lão bắn ngược về phía sau, giống như là bị người ta hung hăng đánh một quyền vào ngực, nhất tề phun ra một ngụm tiên huyết.
Sắc mặt Liễu Nhân khẽ biến, hắn và Thanh Thiên đang muốn tiến lên, thế nhưng lại bị Lý Nhạc Phàm giơ tay ngăn lại.
- Đại sư, Thanh Thiên, các ngươi và thập nhị phật lão lui lại phía sau.
Nghe thấy Nhạc Phàm nói vậy, Liễu Nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút khó xử nói:
- Lý hộ pháp, Vô Danh Đại Tôn lệnh cho ta bảo vệ sự an nguy của người, há có thể để cho người đi ra chịu trận.
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
- Vậy các ngươi có thể nắm chắc được bao nhiêu thành ngăn lại đối phương?
- Không... Không có lấy một phần.
Liễu Nhân chắp tay, sắc mặt có chút xấu hổ. Mặc dù hắn là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, thế nhưng đối mặt với Cực Kiếm Đại Tôn, cho dù chỉ là một hư ảnh, hắn cũng không có lấy một chút tin tưởng có thể đỡ được một kiếm của đối phương.
- Đều lui ra đi.
Nhạc Phàm lơ đễnh khoát tay, nói:
- Nếu như không có nắm chắc vậy thì không cần tiến lên chịu chết. Các ngươi chính là lực lượng duy nhất còn lại của Phật Tông, nếu như các ngươi có mệnh hệ gì, Phật Tông rất khó có ngày hưng thịnh trở lại.
- Thế nhưng....
Liễu Nhân còn muốn khuyên nữa, Nhạc Phàm lại nói:
- Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Nếu như ngay cả một hư ảnh ta cũng không đối phó được, vậy thì ta sao có thể hoàn thành chuyện tình mà Vô Danh Đại Tôn giao phó, giúp Phật Tông thoát khỏi khốn cảnh.
Thấy Lý Nhạc Phàm kiên định như vậy, Liễu Nhân cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bằng vào sự lý giải của hắn về Lý Nhạc Phàm, người này tuyệt đối không phải là hạng người xung động hồ đồ, nếu như hắn dám một mình đối chiến Đại Tôn, tất nhiên là có chỗ dựa. Chỉ là trong lòng Liễu Nhân có chút nghi hoặc, mấy ngày nay rốt cuộc trên người Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì.
- Cẩn tuân chỉ dụ của hộ pháp.
Liễu Nhân mang theo Thanh Thiên và thập nhị phật lão thối lui sang một bên, lại âm thầm truyền âm ý bảo bọn họ tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.
...
Thấy Lý Nhạc Phàm đối đầu trực diện với Cực Kiếm Đại Tôn, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy chấn động thật sâu.
Đại Tôn trong Tu Hành Giới có địa vị cao nhất, không ai dám xúc phạm Chúng tu sĩ đã không còn nhớ được, lần trước có người khiêu chiến Đại Tôn là chuyện xảy ra khi nào, cách đó lâu như vậy, hiện tại lại có người dám chính diện khiêu chiến người được xưng là có công kích mạnh nhất trong các Đại Tôn - Cực Kiếm Đại Tôn. Không nói tới Lý Nhạc Phàm này có lực lượng kháng lại Cực Kiếm Đại Tôn hay không, chỉ bằng phần tự tin và dũng khí này cũng khiến cho mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa.
Đương nhiên, còn có người cho rằng Lý Nhạc Phàm không biết tự lượng sức mình, lòe thiên hạ, tỷ như một ít cường giả của các thế lực khác, bọn họ khinh thường loại hành vi tự đại này của hắn.
Là không biết tự lượng sức mình, hay là lòe thiên hạ, Nhạc Phàm không cần giải thích với người khác. Hiện tại lực lượng của hắn đã đạt tới đỉnh phong, viên mãn, cần phải phát tiết, phải đánh một trận với Đại Tôn đã là dự định từ lâu của hắn. Huống chi, hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc hiện tại, bản thân hắn và Đại Tôn còn có bao nhiêu chênh lệch.
...
Kiếm có thiên địa, hóa thành bầu trời, rộng lớn như thế giới, làm tan vỡ ngân hà.
Từng đạo kiếm quang ngưng tụ thành một điểm, không ngừng chuyển động trước ngực Cực Kiếm Đại Tôn, phảng phất như là ngôi sao đang chuyển động, có một loại huyền ảo khiến cho người ta không nói lên lời.
- Diệt!
Thanh thế mênh mông cuồn cuộn đánh xuống, giống như thần huy, kiếm như lưu tinh diệt thế, nghịch chuyển trời cao.
Đối mặt với uy thế như vậy, Nhạc Phàm không những không cảm thấy áp lực, mà chiến ý trong cơ thể lại dâng trào. Hắn muốn tranh, muốn thắng, muốn nắm giữ số phận của mình, Cực Kiếm Đại Tôn sẽ trở thành viên đá giẫm đường đầu tiên của hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ siêu thoát sự ràng buộc của thế gian, không bị người khác nắm trong tay.
Tín niệm cường đại trong lòng phóng đại vô hạn, khí thế Nhạc Phàm chợt bạo phát, một cỗ sát khí nồng đậm nhập vào cơ thể, sau đó một hư ảnh ma long xuất hiện, vờn quanh người hắn.
Quản uy thế ngươi như trời, cho dù kiếm ngươi như ngân hà, ta sẽ dốc hết sức phá vỡ.
Nhạc Phàm tụ lực vào hai quyền, đánh thẳng về phía trước.
Oanh! Oanh! Oanh!
Khí lãng lan ra, hung uy ngập trời!
Kiếm như sao băng cùng với ma long giằng co, hai bên đều tự tiêu tán, không ai chiếm được tiện nghi.
Không ngờ lại là bình thủ!
Mọi người trừng mắt, biểu tình trên mặt khó có thể tin được. Ngay cả những cường giả vừa rồi có chút khinh thường cũng trầm mặc. Bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Lý Nhạc Phàm có cường thịnh trở lại, nhiều lắm cũng có thể đỡ được nửa chiêu thức của Đại Tôn. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ tới, đối phương không chỉ đỡ được một kích của Đại Tôn, mà lại bình thủ.
Trong lúc mọi người đang chấn động, dị biến lại xảy ra.
Tư tư tư!
Trong không trung truyền đến thanh âm vang vọng, lực lượng hội tụ trong cơ thể của Lý Nhạc Phàm. Lập tức một văn ấn bạch sắc từ trong cơ thể Nhạc Phàm khuếch tán ra, tạo thành một cương tráo màu trắng thuần túy.
Lý Nhạc Phàm vừa rồi mới còn sát khí ngập trời, hiện tại lại làm cho người ta có cảm giác siêu nhiên, phảng phất như hắn không phải là người của thế giới này.
- Đó... Đó là cái gì?
Long Tuấn và Đình Nghị nhìn nhau, trong mắt đều không giấu nổi sự kinh hãi. Hai người theo Lý Nhạc Phàm học nghệ, thế nhưng bọn họ lại chưa từng thấy qua trạng thái như vậy của Lý Nhạc Phàm, thậm chí lúc này hắn còn khiến cho mọi người ở đây sinh ra sự sợ hãi xuất phát từ tâm khảm.
Hắn không phải là người!
Không sai! Lúc này trong đầu mọi người đều có ý niệm như vậy. Lúc này Lý Nhạc Phàm tựa hồ đã siêu việt tất cả, không thuộc về thế giới này, hoặc là nói, trên người hắn đã không có cảm giác thuộc về "con người" nữa rồi.
...
Sắc mặt Cực Kiếm Đại Tôn khẽ biến, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Tốt! Tốt! Lý Nhạc Phàm, để ta xem rốt cuộc ngươi đã đạt tới tình trạng gì!
Sau khi bình tĩnh lại, CỰc Kiếm Đại Tôn quyết định đánh ra một kích toàn lực. Chỉ thấy bàn tay hắn lần thứ hai giơ lên, trăm vạn kiếm khi trong linh giới dung nhập vào trên một ngón tay hắn.
Kiếm quang vô hạn ngưng tụ, trở thành một điểm sáng.
Trong không gian truyền đến âm thanh vỡ vụn, tựa hồ khó có thể thừa nhận lực lượng của điểm sáng này.
Lực lượng của Đại Tôn quả nhiên là kinh thiên động địa, hầu như có thể phá toái hư không!
Mọi người ở đây không khỏi hít một ngụm lương khí, thậm chí còn có không ít tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy Đại Tôn xuất thủ không khỏi hoảng sợ biến sắc, tâm thần run rẩy. Ngay cả không gian cũng khó có thể thừa nhận, đủ để thấy lực lượng đó kinh khủng ra sao.
Cực Kiếm Đại Tôn một đời tu hành, chính là dựa vào chữ cực này, do đó có thể thấy lực lượng hắn như thế nào.
Chỉ trong chốc lát công phu, điểm sáng trên đầu ngón tay Cực Kiếm Đại Tôn ngưng tụ tới cực hạn, một ngón tay bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.
Ngón tay như kiếm quang, phảng phất như là thần khí sắc bén nhất thiên địa, phá vỡ mọi trở ngại.
Tư tư tư..
Điểm sáng đánh xuống, hung hăng đánh vào cương tráo màu trắng của Nhạc Phàm, phát ra âm hưởng chói tai.
Thần tiên đánh nhau, con người phải chịu tai ương( kiểu trâu bò húc nhau ruồi muỗi cũng bị vạ lây he he ), Đại Tôn động thủ cũng như vậy. Mọi người chỉ cảm thấy một trận đau nhức, vội vã che lấy lỗ tai mình, sau đó tự mình thối lui ra ngoài trăm trượng.
Nhưng mà, một kiếm như vậy, lại không thể phá được cương tráo bạch sắc kia.
- Cái gì?
- Không ngờ lại không phá được?
- Đó rốt cuộc là vật gì vậy? Chẳng là là thần thông thuật?
...
Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một vòng văn ấn bạch sắc khuếch tán ra, giống như dây leo, quấn quanh cánh tay của Cực Kiếm Đại Tôn.
- Đây là....
Cho dù Cực Kiếm Đại Tôn có kiến thức rộng rãi ra sao, lúc này cũng không khỏi ngẩn ra. Tu hành nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy thần thông hoặc công pháp quỷ dị như vậy. Hắn chỉ cảm thấy lực lượng do mình ngưng tụ tại điểm sáng không có lấy nửa điểm tác dụng, ngược lại đang không ngừng suy yếu, giống như bị vật gì đó hấp thu.
Nương theo khe hở này, Nhạc Phàm đánh một quyền ra, xuyên thấu qua quang tráo bạch sắc hung hăng tiếp xúc với ngón tay của Cực Kiếm Đại TÔn.
Ngón tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực sắc bén không gì sánh được, thế nhưng khi chống lại nắm tay cứng rắn của Nhạc Phàm lại không có lấy một chút tác dụng.
- Sao lại có khả năng? Huyết nhục thân thể sao lại có khả năng ngăn lại cực điểm chi lực?
Cực Kiếm Đại Tôn tâm thần đại chấn, hai mắt mở to, giống như là nhìn thấy tràng cảnh không thể nào tưởng tượng được. Giữa lúc Cực Kiếm Đại Tôn lại muốn tụ lực, nắm tay Nhạc Phàm lần thứ hai lại đánh ra.
Oanh!
Quyền kình hung mãnh, lực nặng vạn quân, mang theo uy thế diệt thiên.
Dưới quyền thế kinh khủng như vậy, cực điểm ầm ầm tan vỡ, một cỗ lực lượng thuần túy mà cường đại đánh thẳng vào tâm thần Cực Kiếm Đại Tôn. Hắn có thể cảm ứng được vô cùng rõ ràng, Lý Nhạc Phàm rõ ràng không có bước vào Đại Tôn chi cảnh, thế nhưng lực lượng đối phương sở hữu lại siêu việt hơn bản thân mình.
Răng rắc!
Cực lực giống như một bong bóng nước, cánh tay Cực Kiếm Đại Tôn trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên lực thuần túy trong thiên địa.
...
Sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt, sự hung mãnh của Lý Nhạc Phàm vượt qua dự liệu của mọi người, hắn không chỉ lấy huyết nhục thân thể ngăn chặn một kích toàn lực của Cực Kiếm Đại Tôn, hơn nữa lại một quyền đánh tan Cực Kiếm Đại Tôn.
Nếu như nói, vừa rồi Lý Nhạc Phàm và Cực Kiếm Đại Tôn bình thủ, thì hiện tại một quyền của Lý Nhạc Phàm phá hủy một tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực chính là chuyện khủng khiếp, không thể nào tin nổi.
Không ít người từng dự đoán, sau khi Lý Nhạc Phàm thất bại sẽ có kết cục thế nào, thế nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của mọi người... Lý Nhạc Phàm không những không có thất bại, hơn nữa còn hơn Cực Kiếm Đại Tôn một bậc.
- Đó... Đó là lực lượng gì? Một quyền đem cánh tay của Đại Tôn đánh nát.
- Sao lại có khả năng? Cực Kiếm Đại Tôn không ngờ lại thất bại!
- Không chỉ thất bại, hơn nữa còn bại rất thảm hại, ngay cả cánh tay cũng bị người ta hủy.
- Đây không phải là sự thực, nhất định là ảo giác, ảo giác! Chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa tháng, Lý Nhạc Phàm sao lại có khả năng trở nên lợi hại như vậy? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.
- Tỉnh lại đi. Sự thực xảy ra trước mắt ngươi đó.
- Thật là một quyền khủng khiếp, ngay cả Đại Tôn cũng không chịu nổi, nếu như quyền này đánh vào người chúng ta, chỉ sợ sẽ có kết cục thịt nát xương tan.
....
Khắp nơi rung động, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Việc này quá mức quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều không tin được vào hai mắt của mình.
Mặc dù đó chỉ là một hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn phủ xuống, thế nhưng thực lực lại không thể khinh thường, nhất là thủ đoạn công kích của hắn, ngưng tụ cực điểm lực, chí ít phải có ba thành thực lực của bản tôn.
...
Khắp nơi im lặng.
Các thế lực đều vô cùng ăn ý bảo trì sự yên tĩnh, bầu không khí vô cùng áp lực. Cực Kiếm Đại Tôn hiện tại bản thân bị trọng thương, bọn họ cũng không muốn ở thời khắc then chốt này xuất đầu, thừa nhận sự phẫn nộ của Cực Kiếm Đại Tôn.
Cực Kiếm Đại Tôn dường như còn đang chìm đắm trong một màn kia, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Nhạc Phàm sao lại hung mãnh như vậy?
Vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt, ánh mắt lóe ra hàn ý nhàn nhạt.
Giờ phút này, Nhạc Phàm rốt cuộc có tư cách khiêu chiến Đại Tôn... Không! Phải nói rằng, hắn rốt cuộc có thực lực sóng vai cùng Đại Tôn.
Thấy tràng cảnh như vậy, Nhạc Phàm biết mục đích thị uy của mình đã đạt được, vì vậy hắn thu liễm khí tức, không có ý định tiếp tục tái chiến. Mà chung quanh hắn, từng đạo văn ấn trên cương tráo bạch sắc cũng biến mất dần, thối lui trở lại trên người hắn, ẩn dưới da.
Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không phải là không muốn tái chiến, vừa rồi một quyền kia nhìn như nẹ nhàng, trên thực tế cũng gây ra tiêu hao vô cùng lớn cho hắn. Dưới trạng thái như vậy, nếu như muốn kiên trì lâu, quả thực là chuyện tình không có khả năng.
Lát sau, Cực Kiếm Đại Tôn bình tĩnh lại, trong măt hiện lên sự khiếp sợ nồng đậm và giận dữ.
Vô cùng nhục nhã! Quả thực vô cùng nhục nhã!
Đường đường là Cực Kiếm Đại Tôn, cư nhiên lại bị một hậu sinh vãn bối đánh nát một tay của hư ảnh.
Hư ảnh có liên quan tới tâm thần của Đại Tôn, hiện tại hư ảnh bị thụ thương, cũng chính là Cực Kiếm Đại Tôn thị thương. Thù này không đội trời chung, Cực Kiếm Đại Tôn sao có thể từ bỏ ý đồ? Chỉ tiếc, Thiên Duy Chi Môn hiện tại sắp mở ra, hắn lại không muốn có chuyện gì xảy ra, vì vậy chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi nên bảo trụ tính mệnh mình cho tốt, bản tọa sẽ tự mình tới lấy.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hư ảnh Cực Kiếm Đại Tôn vọt lên, nhanh chóng rời đi, ngoại trừ mặt đất ngổn ngang, cũng không có lưu lại một dấu tích nào.
...
Đi? Không ngờ Cực Kiếm Đại Tôn cứ như vậy mà rời đi?
Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, không rõ Cực Kiếm Đại Tôn vì sao lại rời đi. Tuy rằng nói, Lý Nhạc Phàm cường đại là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng còn chưa mạnh tới mức một chiêu đánh bại Cực Kiếm Đại Tôn.
Sau đó, ngay lập tức trên bầu trời truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn.
- Trung ương Hậu Thổ giới là thượng cổ chiến trường, trong ngoài đều có âm sát chi khí ngưng kết, oán niệm không tiêu tan, những tu sĩ bình thường dám xâm nhập chỉ có đường chết...
- Chỉ là, hiện nay âm sát chi khí trong Hậu Thổ giới đã nhạt dần, oán khí bị phong ấn, các ngươi mau vào trong tìm kiếm cơ duyên của chính mình...
- Đi thôi.
Thanh âm dần dần nhỏ dần, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.