Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 820: Không dùng cho ta
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Thân binh trình danh thiếp lên. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mặt trên viết ‘Đường Phiêu Kỵ Tướng quân, Thiên Sách Phủ Ký thất tham quân Vũ Văn Sĩ Cập’, hóa ra là y. Dương Nguyên Khánh bèn gật đầu:
- Đưa y vào chờ ở thiên trướng.
Trong thiên trướng, Vũ Văn Sĩ Cập chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng y đang vô cùng lo lắng.
Vũ Văn Sĩ Cập nhận lệnh của Tần Vương Lý Thế Dân, đến đại doanh quân Tùy gặp Dương Nguyên Khánh thương lượng việc chuộc Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại.
Lý Thế Dân tạo cho y áp lực rất lớn, nói y cần phải thuyết phục Dương Nguyên Khánh thả Khuất Đột Thông và Sử Đại Nại ra, y đồng ý đưa ra điều kiện rất phong phú.
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ Khuất Đột Thông quan trong với Lý Thế Dân nhường nào. Khuất Đột Thông là Binh bộ Thượng thư, là một trong số ít trọng thần của Tần Vương trong triều. Nếu như mất đi Khuất Đột Thông, đối với Lý Thế Dân mà nói, không chỉ tổn thất trên mặt quân sự mà tổn thất trên mặt trận chính trị lại càng to lớn hơn.
Về phần Sử Đại Nại, Lý Thế Dân cũng cần tên đại tướng trung thành và tận tâm này.
Chẳng qua là y làm thế nào mới có thể thuyết phục Dương Nguyên Khánh? Vũ Văn Sĩ Cập không có chút manh mối nào. Dương Nguyên Khánh sẽ đưa ra loại điều kiện gì?
Lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng nói của Dương Nguyên Khánh:
- Vũ Văn Tham quân ở trong trướng sao?
- Hồi bẩm Tổng quản, Vũ Văn Tham quân đã chờ lâu rồi.
Dương Nguyên Khánh vén màn trướng lên đi vào. Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Vũ Văn Sĩ Cập tham kiến Sở Vương điện hạ.
Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên thấy Vũ Văn Sĩ Cập vào năm Nhân Thọ thứ tư. Lúc đó hắn từ Phong Châu về kinh trừng phạt ba người con trai của Hạ Nhược Bật. Sau đó đi gặp Thái Tử Dương Chiêu, Vũ Văn Sĩ Cập lúc đó đang ở cùng công chúa Nam Dương.
Mới thoáng đó đã qua mười ba năm, Dương Nguyên Khánh đã gần ba mươi. Vũ Văn Sĩ Cập cũng từ một thiếu niên phong lưu hào phóng, nay đã trở thành một đại thúc trung niên.
Nhất là mối thù dây dưa mười mấy năm nay giữa Dương Nguyên Khánh và gia tộc Vũ Văn, làm hắn cũng không có ấn tượng tốt lắm với Vũ Văn Sĩ Cập.
Tuy nhiên, Vũ Văn Sĩ Cập đã đầu nhập triều Đường. Hôm nay, y là thay mặt Lý Thế Dân mà đến, không có quan hệ gì với bản thân y.
- Vũ Văn Tham quân mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười mời Vũ Văn Sĩ Cập ngồi xuống. Hắn cũng ngồi trên một cái ghế, một gã thân binh mang hai chén trà đi vào. Vũ Văn Sĩ Cập vội vàng nhận chén trà, hạ thấp người nói:
- Mong điện hạ không trách tại hạ mạo muội, có thể cho tại hạ gặp Khuất Đột Thượng thư trước một chút được không?
Dương Nguyên Khánh vốn đang muốn cùng y trò chuyện vài câu. Không ngờ Vũ Văn Sĩ Cập lại nóng lòng không dằn được trực tiếp nói tới vấn đề chính.
Thần sắc tươi cười của Dương Nguyên Khánh dần dần biến mất, nâng chén trà lên thản nhiên nói:
- Khuất Đột Thông là tù binh chiến tranh. Giao tình giữa ta và Lý Thế Dân cũng không đến mức tùy ý thả tù binh như vậy đâu!
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người, trong lòng thầm mắng mình không biết nói chuyện, vội vàng nói:
- Mong điện hạ thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tại hạ, tại hạ không nên hấp tấp đưa ra yêu cầu này.
Nói xong y lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là do chủ công của tại hạ tự tay viết gửi cho Sở Vương điện hạ, mời điện hạ xem qua.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư do Lý Thế Dân tự tay viết. Mở ra nhìn một chút, trong thư ngữ khí của Lý Thế Dân rất khiêm tốn. Trước tiên là cảm tạ hắn đã cứu binh sĩ Quan Trung từ trong tay Triều Tiên. Binh sĩ Quan Trung rất mong muốn hai triều Tùy Đường duy trì quan hệ. Tuy trong thời chiến, cũng không vì chiến tranh mà trở thành một phế nhân luân thường đạo lí.
Cuối thư có nhắc tới việc Khuất Đột Thông cùng Sử Đại Nại. Giọng điệu rất thành khẩn nói “Khẩn cầu điện hạ thả cho hai người họ được trở về, để xum vầy cùng gia đình cho trọn đạo làm người.”
Dương Nguyên Khánh xem xong thư. Tiện tay đặt lên bàn, thở dài một hơi nói:
- Ta rất hiểu Tần Vương rất quan tâm che chở đối với thuộc hạ của mình. Quân Tùy cũng là đội quân nhân nghĩa, sẽ không ngược đãi tù bình đâu.
Hắn lập tức ra lệnh nói:
- Dẫn Sử Đại Nại tướng quân tới!
Một gã thân binh vội vã chạy đi. Dương Nguyên Khánh quay qua Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Thật có lỗi, Sử tướng quân tính tình hình như không được tốt lắm, cho nên để để bảo đảm an toàn cho y, chúng ta đành phải hạn chế thân thể của y.
Vũ Văn Sĩ Cập lo lắng chính là Khuất Đột Thông. Môi y thầm giật giật, cố gắng kiềm chế. Đợi đến lúc thấy Sử Đại Nại trước rồi nói tiếp.
Chỉ một lát, vài tên binh sĩ đã dẫn Sử Đại Nại vào. Chỉ thấy Sử Đại Nại trên vai bị thương, sắc mặt rất tiều tụy, hai tay thì bị trói sau lưng.
Sử Đại Nại vừa vào trướng đã muốn mắng to, nhưng liếc mắt thấy được Vũ Văn Sĩ Cập, trong lòng sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được. Đây là Tần Vương cho người tới cứu gã, gã rất cảm động, con mắt đỏ lên, nước mắt như muốn trào ra.
Gã hướng Vũ Văn Sĩ Cập quỳ xuống, cao giọng nói:
- Mong Vũ Văn Tham quân chuyển lời cho Tần Vương điện hạ. Sử Đại Nại một lòng trung thành, thà chết không khuất phục.
Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu nói:
- Ta nhất định sẽ chuyển lời cho điện hạ. Cũng mong Sử tướng quân không nên có những phản kháng không cần thiết. Tần Vương điện hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra.
Dương Nguyên Khánh vung tay lên, binh sĩ lập tức dẫn Sử Đại Nại đi. Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhàn nhạt cười nói:
- Theo lý mà nói, Tùy Đường trong lúc đình chiến, có thể hiệp nghị trao đổi tù binh. Để cho Vũ Văn Tham quân trực tiếp đưa Sử tướng quân về cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên cứ như vậy, ta cũng không thể ăn nói với các huynh đệ khác. Như vậy đi, nếu Sử Đại Nại đã là quý tộc Đột Quyết, vậy chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm. Quân Đường có thể chuộc gã về.
Vũ Văn Sĩ Cập rất mừng. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh chịu đưa ra điều kiện, thì chút nữa nói chuyện về Khuất Đột Thông cũng dễ dàng hơn, nên vội vã hỏi:
- Chẳng hay điện hạ muốn chúng ta dùng cái gì để chuộc y?
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Bảng giá chuộc thân của tướng lĩnh Tùy Đường chúng ta cũng không có quy định cụ thể. Nếu có cơ hội thì Binh Bộ hai bên có thể ngồi xuống thống nhất lại quy củ. Hiện tại, Sử Đại Nại nếu đã xuất thân từ Đặc Lặc Đột Quyết. Chúng ta cứ dựa theo quy củ của người Đột Quyết mà làm. Khả Hản chuộc một triệu dê. Diệp Hộ thì chuộc hai trăm ngàn dê. Còn Đặc Lặc thì tám mươi ngàn dê. Nhìn trên sự thành ý của Tần Vương các ngươi, ta cũng sẽ nhường một bước, vậy thì năm mươi ngàn dê để chuộc Sử Đại Nại đi.
Vũ Văn Sĩ Cập trong lòng thầm tính toán. Năm mươi ngàn dê có giá mười vạn lượng bạc. Tần Vương chỉ cấp cho mình một vạn lượng bạc, hiện tại giá đưa ra đã gấp mười lần rồi.
Y trong lòng thâm kêu khổ, cũng không biết làm thế nào đành nói:
- Tại hạ sẽ trở về thương lượng với Tần Vương, sẽ nhanh chóng có một câu trả lời thuyết phục cho điện hạ.
Ngừng một chút, y nói tiếp:
- Điện hạ có thể bàn về việc Khuất Đột lão tướng quân không? Trước tiên, có thể cho tại hạ gặp mặt lão một chút.
Dương Nguyên Khánh thở dài nói:
- Gặp một lần đương nhiên không có vấn đề. Tuy nhiên, lúc trước nghe nói Khuất Đột lão tướng quân lúc bị té xuống, xương sườn đã bị đứt đoạn, đâm vào trong cơ thể. Thương thế rất nặng, không thể di chuyển được. Lão bây giờ vẫn còn ở quận Tương Thành, chỉ sợ trong thời gian ngắn, ngươi cũng không thấy được lão.
Vũ Văn Sĩ Cập kinh hãi nói:
- Điện hạ nói là thương thế Khuất Đột lão tướng quân rất nặng?
Dương Nguyên Khánh gất đầu:
-Ta rất lấy làm tiếc, ta đã đưa phái quân y giỏi nhất đi chữa trị cho lão. Nhưng lão thương thế quá nặng, tuổi tác lại cao, ta cũng đành bất lực. Nhưng ta cam đoan lão vẫn bình yên vô sự.
Vũ Văn Sĩ Cập cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu. Nói như vậy nếu như Khuất Đột Thông có chết, cũng là việc bình thường. Nhưng y cũng không biết có nên tin tưởng Dương Nguyên Khánh hay không.
Tuy nhiên, cho dù là không tin thì cũng chả có cách nào, chỉ đành khổ sở nói:
-Vậy được rồi! Tại hạ sẽ trở về bẩm báo lại với Tần Vương. Đợi đến khi Khuất Đột lão tướng quân thương thế tốt hơn thì chúng ta sẽ bàn lại.
Nói đến đây, Vũ Văn Sĩ cập có chút do dự, khom người nói:
- Mặt khác tại hạ cũng có một việc riêng, muốn mong được điện hạ đồng ý.
- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Là việc thê nhi của tại hại, nếu điện hạ có thể thả cho bọn họ quay trở về Trường An, Sĩ Cập sẽ vô cùng cảm kích.
Thê tử Vũ Văn Sĩ Cập là công chúa Nam Dương. Nhi tử là Vũ Văn Thiền Sư. Hai người bọn họ vốn tình cảm phu thê rất sâu đậm, nhưng bởi vì cái chết của Dương Quảng nên phu thê bọn họ đã trở mặt thành thù.
Mặc dù như vậy, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn rất yêu thê tử. Cũng mong nhi tử có thể trở về ở bên cạnh mình, gia đình đoàn tụ.
Dương Nguyên Khánh nghe nói là chuyện này, không khỏi nở nụ cười:
- Công chúa Nam Dương và nhi tử ngươi hiện nay đang ở cùng Thái Hậu ở Tấn Dương cung. Ngoại trừ Thái Hậu việc liên quan đến quốc thể, không thể tùy ý xuất cung. Thê nhi người thì hoàn toàn tự do, ngươi có thể cho người đón họ quay về Trường An, ta cũng không ngăn cản.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 821: Thua một nước cờ (1)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Vũ Văn Sĩ Cập cúi đầu thật sâu. Y làm sao không muốn đón thê nhi về. Nhưng y cũng biết thê tử sẽ không tha thứ cho mình, cũng sẽ không trở về.
Nghĩ đến quãng thời gian lúc trước hai phu thê ân ái mặn nồng. Hiện tại thì ly tán cùng thê tử, mỗi người một phương. Cuộc đời này không biết còn có thể gặp lại hay không.Trong lòng y cảm thấy cực kỳ bi thương, con mắt cũng đỏ lên, nước mắt cũng chảy ra.
Dương Nguyên Khanh vốn bởi vì phụ thân Vũ Văn Thuận của y mà đối với y không có bao nhiêu hảo cảm. Hiện tại, thấy y đúng trước mặt mình rơi lệ, trong lòng hắn cũng cảm thấy có vài phần thương hại.
Âm thầm thở dài một hơi, Dương Nguyên Khánh liền vỗ vỗ vài y, chân thành nói:
- Ngươi cứ tìm một cớ đi Thái Nguyên một chuyến. Chẳng hạn như bàn về việc quy củ chuộc thân này nọ. Rồi từ từ khuyên nhủ cô ấy, Ta cũng hy vọng phu thê các ngươi gương vỡ lại lành, phụ tử đoàn tụ.
Vũ Văn Sĩ Cập lau nước mắt, gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:
- Đạ ta điện hạ đã quan tâm. Sĩ Cập xin cáo từ trước.
Y đứng lên thi lễ thật sâu. Dương Nguyên Khánh liền cho thân binh đưa y ra khỏi doanh trại.
Đến khi Vũ Văn Sĩ Cập rời đi, trời cũng đã sáng. Dương Nguyên Khánh lại quay trở về đại tướng trung quân. Đứng trước sa bàn trầm tư chốc lát rồi phân phó thân binh.
- Đi đưa Tạ Thị lang đến đây.
Chỉ chốc lát, Tạ Tư Lễ vội vã tới, khom người thi lễ:
- Điện hạ có gì phân phó!
- Thời gian ba ngày đã qua. Ngươi đi hỏi Khuất Đột Thông lão đã suy xét như thế nào rồi?
-Ty chức ngày hôm qua đã qua hỏi lão, lão nói không có gì phải suy xét hết.
- Hừ..!
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi hỏi lão lại lần nữa, cho lão một cơ hội cuối cùng.
- Ty chức đã rõ!
Tạ Tư Lễ xoay người rời đi. Dương Nguyên Khanh chắp tay để sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Hắn đương nhiên biết Lý Thế Dân phái Vũ Văn Sĩ Cập đến đây không phải vì Sử Đại Nại mà là vì Khuất Đột Thông.
Nhưng làm sao mà hắn có thể đem Khuất Đột Thông giao cho Lý Thế Dân được. Dùng cái gì để trao đổi cũng không có khả năng, một khi hắn bị tiền bạc đánh động, tương lai người sẽ đem binh đánh vào Thái Nguyên, rất có khả năng chính là Khuất Đột Thông. Con người này hoặc là sử dụng cho mình, hoặc là chết, không có con đường thứ ba.
Qua một hồi lâu, Tạ Tư Lễ mới vội vàng trở lại, thở dài một hơi:
- Điện hạ, ty chức đã nói hết lời nhưng lão chỉ nói một câu.
- Nói cái gì?
- Lão nói, chỉ mong điện hạ cho lão được toàn thây.
Những lời này khiến thân thể Dương Nguyên Khanh hơi run lên một chút. Sau một lúc, Dương Nguyên Khanh cuối cùng cũng thở dài một hơi. Đây là ý trời, hắn cũng không thể làm trái.
Dương Nguyên Khanh từ trong hộc bàn lấy ra một bình ngọc màu hồng. Đưa cho Tạ Tư Lễ nói:
- Đây là chất kịch độc ‘Mạt mạt mộc’ của người Túc Đặc, vào miệng sẽ chết ngay. Rồi nói với lão cứ an tâm, ta sẽ đưa lão hậu táng ở Bắc Mang sơn!
Bên trong trướng vải, Khuất Đột Thông đầu tóc rối tung, hướng về phía Tây Bắc dập đầu ba cái rồi ngồi xuống khoanh chân lại. Lão đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ.
Tổ phụ của lão là người Khương ở Hà Tây. Mặc dù bản thân lão không sống ở Hà Tây. Nhưng lão biết quy củ của tổ tiên truyền lại, phải mặc đồ trắng, không được đem theo bất cứ vật gì khác.
Trên bàn trước mắt lão có đặt một chén rượu, hai bên trái phải có đặt bình ngọc đỏ tươi như máu, cao khoảng một tấc. Khất Đột Thông đưa chén rượu lên ngửi ngửi, nở nụ cười nói:
- Đây là rượu nho tốt nhất của Sở Vương điện hạ sao?
Một gã thân binh ở bên cạnh nói:
- Đây là rượu nho cực phẩm của chủ công ta. Thiên hạ này chỉ có hai bình, ngài biết Khuất Đột công rất thích rượu, cho nên đặc biệt đưa tới cho ngài một lọ.
Khuất Đột Thông đưa bát rượu lên thật cao, híp mắt lại khen:
- Rượu ngon,rượu ngon! Được uống thử rượu này, có chết cũng không tiếc. Đa tạ Sở Vương.
Lão uống rượu ừng ực, muốn dùng rượu tẩy đi hết những dơ bẩn trong cơ thể.
- Thật sảng khoái!
Khuất Đột Thông cầm bát rượu nằm ngổn ngang trên bàn. Đưa tay lấy bình ngọc mở nắp ra, lão đưa mắt nhìn dịch thể sền sệt màu xanh đậm, bỗng nhiên ngửa đầu thở đài một tiếng:
- Ta Khuất Đột Thông đã sai lầm một lần, sẽ không có khả năng sai lầm thêm lần nữa.
Lão cầm chất độc trong bình uống cạn một hơi “Lạch cạch” cái bình rơi xuống đất, Khuất Đột Thông tự sát mà chết.
Trận chiến quận Tương Thanh gây nên ảnh hưởng rất nặng. Nó tuy chỉ là một địa phương nhỏ trong cuộc đọ sức trên bàn cờ nhưng nó cũng rất trọng yếu, nó là mấu chốt trong cuộc chiến khiến toàn bộ quân Đương bị rơi vào thế bị động. Khuất Đột Thông bị bắt khiến dân chúng Đường triều chấn động, cũng khiến cho cao tầng Đường triều ý thức được cuộc chiến Trung Nguyên đã rơi vào tình thế bất lợi.
Hai ngày sau khi Khuất Đột Thông bị bắt, hoàng đế Đại Đường Lý Uyên chính thức hạ thánh chỉ, lệnh cho quân Đương toàn bộ rút khỏi Trung Nguyên.
Nhưng đây là thời Tùy mạt một nghìn bốn trăm năm trước, cho dù có chim ưng truyền tin khẩn cấp, nhưng những quyết định quan trọng truyến đến, cần phải do người truyền tin đưa đến.
Nếu không thấy được thánh chỉ có đóng đại ấn, bất kể là Lý Thế Dân hay Lý Hiểu Cung, cũng không dám nhận trách nhiệm trọng đại là rời bỏ Trung Nguyên.
Thánh chỉ từ Trường An đưa ra, đi với tốc độ nhanh nhất đến huyện Trường Uyên cũng mất ba ngày. Đến huyện Hứa Xương thì cần năm ngày. Trong khi chờ đợi tin tức đến thì mọi thứ cũng đã phát sinh.
Hai vạn quân Tùy tại đồng bằng Trung Nguyên hăng hái hành quân, dọc theo Dĩnh Thủy đi về hướng Đông Nam.
Cánh quân Tùy này là của Từ Thế Tích tại quận Tương Thành đã đánh bại hai vạn quân Đường của Khuất Đột Thông. Dương Nguyên Khánh hạ lệnh đưa y bố trí vào lộ quân phía Đông của Lý Tĩnh. Đến lúc này, Tần Quỳnh và Từ Thế Tích đều do Lý Tĩnh thống nhất chỉ huy.
Hai vạn quân Từ Thế Tích phụng lệnh Lý Tĩnh len vào giữa quận Toánh Xuyên, quấy nhiễu phía sau Lý Hiếu Cung, cắt đường lui của quân Đường. Đây cùng là một nước cờ cực kỳ trọng yếu.
Dương Nguyên Khánh trước khi xuất binh, đã truyền đạt mệnh lệnh cho Lý Tĩnh chủ yếu là cố hết sức tiêu diệt thật nhiều cánh quân Lý Hiếu Cung. Làm suy yếu binh lực phía Nam của Đường triều, ngăn cả Đượng Triều lại bành trướng ở hướng Đông Nam.
Dĩnh Thủy là một con sông cực kỳ trọng yếu ở Hà Nam cho nên tên quận mới được gọi là quận Dĩnh Xuyên.
Sau khi trải qua nhiều cuộc chiến loạn, một vùng ven sông đã từng giàu có và đông đông đúc trở nên hoang vắng. Các làng mạc thua thớt cũng rất vắng vẻ người ở. Những cánh đồng hoang vu kéo dài đến hướng Đông như bị hòa tan vào cái nóng, phảng phất như biến mất.
Ở đây thuộc trung tâm quận Toánh Xuyên, huyện Phồn Xương cách chủ lực quân Đường ở huyện Toánh Xuyên chừng tám mươi dăm. Quân đội sau hai ngày hành quân gấp gáp có chút mệt mỏi. Tốc độ cũng đã chậm lại.
Lúc này bầu trời âm u bắt đầu rớt lất phất từng giọt mưa phùn, tựa như cái sàng đang sàng qua sàng lại. Từng giọt nhỏ dày đặc rơi xuống trên đầu quân sĩ. Rất lạnh lẽo.
Từ Thế Tích ngồi trên lưng ngựa, che tay lên trán nhìn về hướng xa. Ở phía xa xa, một tòa thành đang đứng sừng sững trong cơn mưa phùn. Đó là thị trấn Phồn Xương.
Thị trấn nơi này rất trọng yếu với Từ Thế Tích. Bọn họ bỏ hết quân nhu lương thảo lại, chỉ mang theo lương khô trong ba ngày, nhẹ nhàng đi nhanh tới.
Mà lính trinh sát đã dò xét rõ. Trong thị trấn Phồn Xướng có khoảng ba vạn thạch lương thực, chỉ có một ngàn người canh giữ. Từ Thế Tích hạ lệnh xuống:
- Hành quân nhanh hơn nữa,chiếm lấy huyện Phồn Xương!
Hai vạn quân Tùy tăng tốc độ hành quân lên. Không lâu sau, đại quân đã đến thị trấn, cửa lớn của thị trấn đã mở sẵn. Huyện lệnh dẫn hơn mười quan viên ở bên ngoài thành chờ, cũng không thấy có một quân lính nào phòng thủ.
Khi Từ Thế Tích còn ở trên chiến mã, Huyện Lệnh đã vội vã cùng tất cả mọi người quỳ xuống:
- Huyện lệnh huyện Phồn Xương Trần Vũ nghênh đón thiên quân của Tùy triều. Khẩn cầu thiên quân lòng mang nhân nghĩa, đối xử tử tế với muôn dân trong huyện.
Lý Hiếu Cung coi trọng việc xây dựng Trung Nguyên. Những quan huyện chủ yếu trong huyện tất nhiên đều thay thành quan viên Đường triều. Bởi vậy, thực tế Trần huyện lệnh là quan nhà Đường.
Tuy nhiên Từ Thế Tích cũng không để ý tới. Y hiện giờ quan tâm tới chính là lương thực. Từ Thế Tích hỏi:
- Quân thủ thành đâu? Lương thực trong thành còn bao nhiêu?
- Hồi bẩm tướng quân, quân thủ thánh thấy thiên quân đã đến, tất cả đã bỏ chạy tứ tán. Toàn bộ lương thục đều được niêm phong cất trong kho, ước chừng khoảng ba vạn thạch.
Từ Thế Tích nghe xong trong lòng buông lỏng xuống, chỉ cần có lương thực thì hết thảy đều không quan trọng. Y xoay người xuống ngựa, nâng Huyện lệnh dậy cười nói:
- Huyện lệnh xin hãy đứng lên. Quân Tùy là đội quân nhân nghĩa. Tuyệt đối không làm phiền dân chúng.
Y lập tức hạ lệnh:
- Ba nghìn quân lập tức vào thành, còn lại đại quân đóng ở bên ngoài thành.
Ba ngìn quân Tùy trùng trùng điệp điệp tiến vào trong thành. Mà một vạn bảy ngàn quân Tùy còn lại thì đóng quân bên ngoài thành. Các bồng trướng được dựng lên sừng sững.
Một hồi lâu sau, có vài tên kỵ binh báo tin đã chạy gấp về hướng Bắc.
Đại doanh quân Tùy đã tiến lên Toánh Xuyên hơn hai mươi dặm. Quân Đường vì thảm bại tại quận Tương Thành, quân lính đã giảm xuống, chỉ còn hơn năm vạn người. Quân Tùy do được quân Tần Quỳnh ở quận Đông Thành tiếp viện, cho nên quân lính đã tăng lên sáu vạn người.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 821: Thua một nước cờ (2)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Cứ như vậy, tình thế hai quân Tùy Đường bắt đầu ngịch chuyển. Quân Tùy chiếm ưu thế, hơn nữa bất luận phương diện thể lực, sĩ khí hay kinh nghiệm chiến đầu đều vượt trội hơn so với quân của Lý Hiếu Cung.
Hơn nữa Lý Tĩnh chỉ huy rất có phương pháp. Cán cân thắng lợi đã nghiêng về quân Tùy trong chiến dịch phía đôngTrung Nguyên.
Bên trong doanh trại chủ soái quân Tùy, có một mô hình thành trì làm bằng đất sét, dài rộng khoảng một trượng. Trên đó có đặt một tòa thành làm bằng gỗ. Nếu người tinh mắt sẽ nhận ra được đó là thị trấn Toánh Xuyên thu nhỏ.
Đây là do Lý Tĩnh đặc biệt chỉ dẫn dùng sa bàn để tạo thành mô hình thành trì. Căn cứ vào hai trăm lính trinh sát, thu thập tin tức hoàn chỉnh số liệu thị trấn Toánh Xuyên trong mười ngày mà chế tác thành, nhìn hết sức giống thật, Đây cũng là trợ lực rất lớn cho việc thảo phạt thị trấn Toánh Xuyên.
Xung quanh mô hình thị trấn có hơn mười đại tướng. Lý Tĩnh tay cầm cây gỗ, đang phân tích vị trí của thành trì.
- Trước mắt Lý Hiếu Cung đang cố thủ thị trấn nhưng rất có thể sẽ rút quân về phía. Tạm thời chúng ta tính toán một chút khả năng giành lấy thị trấn khi gã cố thủ.
Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ vào tường thành, chậm rãi nhìn mọi người nói:
- Huyện Toánh Xuyên là huyện lớn ở Trung Nguyên. Thành trì trải dài khoảng ba mươi dặm, tường thành cao hai trượng năm thước, rất kiên cố. Bên trong thành rộng lớn đủ để chứa được năm vạn binh lính. Dựa theo tình hình thành trì mà nói, thành này rất khó công. Sáu vạn quân của chúng ta, lương thảo đầy đủ, nếu muốn đánh hạ thành có hơn năm vạn quân lính trấn thủ đại thành mà nói gần như không có khả năng.
Lúc này, Tần Quỳnh ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Nhưng quân của Lý Hiếu Cung chắc gì sẽ sẵn lòng tử thủ thành trì.
Lý Tĩnh gật đầu:
- Đây cũng chính là vấn đề then chốt. Ta vừa nhận được tin tức khẩn cấp của Tổng quản. Triều đình nhà Đường rất có thể sẽ vứt bỏ Trung Nguyên, rút quân về Tương Dương. Nghĩa là trong vòng hai ngày, Lý Hiếu Cung sẽ rút quân về phía Nam. Nhưng nếu chúng ta gấp rút tiến lại gần, trái lại sẽ khiến quân Đường không dám rút quân. Do đó ta nghĩ, chúng ta cần phải lui về huyện Hứa Xương phía Bắc cho Lý Hiếu Cung một cơ hội để lui binh về miền Nam.
Lý Tĩnh nhìn thoái qua mọi người hỏi:
- Ý kiến của mọi người như thế nào?
La Sĩ Tín trầm ngâm một chút nói:
- Ty chức sợ bọn họ rút quân quá nhanh sẽ làm chúng ta không đuổi kịp.
Lý Tĩnh hơi nở nụ cười:
- Vấn đề này ta đã nghĩ đến. Ta đã hạ lệnh cho Từ Thế Tích nhanh chóng chạy tới huyện Phồn Xương, chặt đứt đường lui của quan Đường. Đoán chùng giờ này y đã tới nơi rồi. Sẽ nhanh có tin tức truyền đến thôi.
Tần Quỳnh vui mừng nói:
- Nếu như Từ Thế Tích đã chờ ở phía Nam thì trận chiến này chúng ta sẽ thắng chắc rồi. Ty chức tán thành biện pháp này, trước tiên, chúng ta sẽ lui về huyện Hứa Xương ở phương Bắc cho quân Đường cơ hội lui về Nam.
Lý Tĩnh nhìn những người còn lại nói:
- Còn mọi người có tán thành không?
Lúc mọi người nhao nhao tán thành. Bên ngoài trướng có bình sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm Trưởng sử, Từ tướng quân cho người đưa tin khẩn cấp.
Lý Tĩnh trong lòng run lên nói:
- Nhanh cho bọn họ vào.
Hai gã binh sĩ báo tin đi vào trong đại trướng, quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Bẩm báo Trưởng sử, Từ tướng quân đã thống lĩnh hai vạn quân chiếm được huyện Phồn Xương. Bên trong thị trấn cũng có lương thực, nên đặc biệt phái chúng ty chức đến đây báo cho Trưởng sử.
Lý Tĩnh thấy đã đủ điều kiện, liền hạ lệnh nói:
-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhổ trại Bắc thượng, đến đóng quân ở huyện Hứa Xương.
Một lúc lâu sau, sáu vạn quân Tùy thu thập doanh trướng, nhổ trại, khởi binh đi hơn ba mươi dặm về huyện Hứa Xương.
Sau khi quân Tùy lui quân về phía bắc được một ngày, sứ giả từ Trường An cũng đã đến huyện Toánh Xuyên mang theo thánh chỉ của Lý Uyên đến, lệnh cho Lý Hiếu Cung lui quân về Tương Dương, vứt bỏ Trung Nguyên.
Lý Hiếu Cung chắp hai tay đứng trên tường thành nhìn về phương Bắc thật lâu. Y biết vì sao quân Tùy lại rời khỏi huyện Hứa Xương. Quân thủ thành ở huyện Phồn Xương trốn về nói cho hắn biết có một cánh quân đã chặt đứt đường lui của y.
Tất nhiên đây là quân Từ Thế Tích từ quận Tương Thành. Trong lòng Lý Hiểu Cung lúc này cũng đau khổ không thôi.
Hơn nửa tháng trước, người cực lực chủ trương rút quân là y, bởi y ý thức được tình hình đã trở nên bất lợi. Nhưng Thánh Thượng lại không chịu rút quân.
Mà ngày hôm nay của nửa tháng sau, khi hắn ý thức việc rút quân sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Thánh Thượng lại hết lần này đến lần khác đưa ra thánh chỉ hạ lệnh rút quân. Việc này khiến cho Lý Hiếu Cung không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở dài một hơi.
Hắn nghĩ tới một câu cổ ngữ nói ‘ Mò trăng đáy nước’ . Tình hình hiện nay không phải là như vậy sao? Hiện tại thời cuộc đã phát sinh biến hóa. Quân Tùy đã hoàn thành chiến lược bao vây. Đã không còn khả năng rút quân, chỉ có thể thủ vững thành trì. Quân Tùy không thể công, còn có thể tranh thủ một chút thời gian.
Nhưng thánh chỉ lại vô tình, làm cho hắn không có đường lựa chọn. Lúc này, Trưởng sử Độc Cô Hoài Ân tiến lên nói:
- Điện hạ, chúng ta có thể nói rõ tình huống hiện tại cho Thánh Thượng. Chúng ta hiện tại đang bị quân Tùy bao vậy, tử thủ trong thành mới là biện pháp sáng suốt nhất.
Lý Hiếu Cung thở dài :
- Điều này cũng không phải là thủ dụ của Thành Thượng, mà là quyết định chính thức của triều đình. Bên trên thánh chỉ có con ấn của Nội Sử Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh. Quan trọng hơn, quân sĩ Tần Vương ở phía Tây đã rút lui, chúng ta làm gì còn viện binh.
Lý Hiếu Cung dừng một chút ở hướng Tây, y bỗng nhiên nảy ra một ý niệm. Có phải Lý Thế Dân vì không muốn gánh chịu trách nhiệm cứu viện cho mình, nên mới nhanh chóng lui quân?
Lý Hiếu Cung trong lòng lạnh run một hồi, chậm rãi nói:
- Một ngày đại quân Tần Vương lui về Quan Trung, năm vạn quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh từ hướng Tây tới. Khi đó, mười ba vạn đại quan bao vây huyện Toánh Xuyên. Một ngày thành bị phá, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt. Cho dù ta và ngươi có may mắn chạy được về Quan Trung thì làm thế nào có thể giải thích với triều đình đây? Bởi vì kháng chỉ nên dẫn đến việc toàn quân bị diệt!
- Nhưng đi cũng không đúng, đánh cũng không được. Tiến thoái lưỡng nan, chúng ta nên làm gì trong cái tử cục này?
Độc Cô Hoài Ân oán hận nói.
Lý Hiếu Cung cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thực lúc trước Khuất Đột Thông đã dự đoán trước. Lúc trước, lão đã từng nói qua với ta, nếu ta chậm trễ rút quân, quân Đường sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tình hình ngày hôm nay đã hoàn toàn bị lão đoán trúng. Lúc đó lão cho ta ba kế sách. Thượng sách là lập tức rút quân, lúc trước là cơ hội duy nhất của chúng ta. Thừa dịp quân Tùy còn chưa hoàn thành bao vây xong, quyết đoán rút quân để bảo toàn thực lực. Nhưng hiện tại thời cơ đã qua đi.
Nói đến đây, trong lòng Lý Hiếu Cung cũng tràn đầy phiền muộn. Thật ra thì do chế độ quyết sách có vấn đề. Người nắm giữ quyết định lại là người không hiểu rõ tình hình thực tế. Mà đại tướng đang chiến đấu lại không có quyền được lựa chọn. Có thể đây là lí do mà Dương Nguyên Khánh phải tự mình xuất chiến.
Vào ban đêm, sau khi lo lắng suy tính một ngày một đêm, Lý Hiếu Cung cuối cùng cũng quyết định rút quân. Vào giờ hợi, cửa thị trấn Toánh Xuyên mở rộng, năm vạn đại quân mang theo đồ quân nhu trùng trùng điệp điệp rút về hướng Nam.
Rút lui còn có thể bảo tồn năm phần binh lực, còn cố thủ cuối cùng sẽ bị diệt toàn quân. Quan trọng hơn là, cho dù rút quân thất bại cũng là do quyết định sai lầm của triều đình, mà không phải do Lý Hiếu Cung hắn tác chiến bất lực.
Vào thời khắc Lý Hiếu Cung rút lui khỏi huyện Toánh Xuyên, trinh sát quân Tùy cũng lập tức báo cáo tình hình tới huyện Hứa Xương. Lý Tĩnh lập tức suất lĩnh sáu vạn đại quân đuổi theo một đường.
Quân lính đã vào trong huyện Phồn Xương, chỉ còn cách thị trấn khoảng hai mươi dặm. Vào lúc nửa đêm, trên con đường phía nam Toánh Xuyên tối thui một mảnh. Trăng sao đều bị tầng mây che khuất, tầng tầng lớp lớp mây bao phủ phía trên tựa như một cái lồng hấp khiến cho hơi nóng trên mặt đất không có cách nào tản ra, khiến khí trời rất nóng bức.
Không có lấy một cơn gió, không khí ngưng trọng tựa như trước khi bão tố đến. Đột nhiên, có một tia sáng vạch ngang các tầng mây, tia chớp khiến cả bình nguyên cùng rừng rậm chấn động.
Khi tia chớp sáng lên trong chớp mắt, cả con đường trở nên sáng như tuyết. Chỉ thấy trên con đường tập trung đầy những quân lính. Một chiếc xe ngựa chứa đầy lương thực cùng với những đồ quân dụng đang khó khăn đi về hướng Nam.
Hai bên xe ngựa có một hàng người binh sĩ đi theo. Đại đa số là bộ binh, trong đó cũng có xen lẫn kỵ binh ở giữa. Tia chớp chói mắt khiến một đám súc vật kinh hoảng nhao nhao lồng lên, chạy loạn lên khắp nơi, khiến cho đội ngũ loạn lên.
Lý Hiếu Cung ở trong trung tâm đội ngũ. Y thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đêm, thấy bão tố gần sắp nổi lên khiến trong lòng y nặng trịch. Y cảm thấy đây là điềm báo về việc lui về Nam của y sẽ gian nan nguy hiểm.
Lúc này, Độc Cô Hoài Ân cưỡi ngựa đuổi theo gọi
- Điện hạ!
Lý Hiếu Cung giảm tốc độ lại. Y rất tôn trọng Độc Cô Hoài Ân. Không phải chỉ bởi vì Độc Cô Hoài Ân thân phận cao quý, gã là cháu của Độc Cô hoàng hậu Đại Tùy, cũng là Công Bộ Thượng Thư của Đại Đường, quyền cao chức trọng.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 822: Truy kích trong đêm.
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Quan trọng hơn, Độc Cô Hoài Ân là con trai trưởng của Độc Cô gia tộc. Đằng sau gã là Độc Cô gia tộc lớn mạnh. Gã một trong những người đại biểu cho lợi ích của Độc Cô gia tộc. Với thân phận đệ nhị quý tộc Quan Lũng, Độc Cô Hoài Ân cũng đủ để được hoàng tộc Lý thị tôn trọng.
- Điện hạ, nếu cứ như vậy hành quân tiếp, sợ rằng sẽ không ổn!
Độc Cô Hoài Ân lo lắng nói.
Lý Hiếu Cung quay đầu nhìn lại phía sau. Đúng lúc một tia chớp xẹt phía chân trời, y thấy rõ ràng hàng ngũ kéo dài hơn mười dặm. Nếu như lúc này quân Tùy từ phía sau đuổi theo thì quân sĩ phía sau sẽ lập tức tan tác.
Lý Hiếu Cũng cũng ý thức được sự nguy hiểm, y nhìn xung quanh đánh giá. Cách đó chừng ba dặm, có một khoảng không tối đen. Y nhớ rõ đó là một mảnh hắc tùng lâm rộng mấy trăm mẫu.
- Truyền lệnh của ta, binh sĩ tất cả vào Hắc Tùng lâm trú mưa.
Tất cả đội ngũ ly khai đường lớn đi vào vùng quê trống trải. Binh sĩ vội vàng chạy bên trong cánh đồng bát ngát, chạy về hướng Hắc Tùng lâm. Nhưng những chiếc xe quân nhu lại khó có thể di chuyển ở nơi hoang dã. Các xa phu ra sức điều khiển, khiến cánh đồng bát ngát loạn thành một đoàn.
Lúc này, từng giọt mưa lớn rơi lộp độp xuống. Cơn mưa to cuối cùng cũng đã tới. Cơn mưa trắng xóa bao phủ khắp nơi, bên trong không khí tràn ngập mùi tanh của bùn đất.
Đám binh sĩ quát lên một tiếng rồi chạy về hướng tùng lâm. Ngay cả phu xe cũng xuống xe ngựa, dùng vải dầu phủ sơ thùng xe lại, rồi bỏ lại xe ngựa chạy vào tùng lâm.
Mưa càng ngày càng lớn, trời đất cũng một mảnh mờ mịt, mười bước xung quanh mình đều không thấy gì. Năm vạn quân Đường chen chúc tại mấy trăm mẫu rừng rậm, trong lòng bất an chờ đợi mưa tạnh. Tùng lâm giống hệt một nơi trú mưa tự nhiên. Tuy lâu lâu cũng có nước mưa rơi trúng, nhưng đỡ hơn bên ngoài rất nhiều.
Lý Hiếu Cung ngồi trên một tảng đá lớn. Y mặc dù sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia bất an. Nhưng thực sự trong lòng hắn lại đang tính xem vị trí của quân Tùy vào lúc này.
Quân Tùy tuy ở huyện Toánh Xuyên cách đây hơn năm mươi dặm.Từ đó đến nơi này khoảng một trăm ba mươi dặm. Tuy tin tức của quân Tùy có chậm chạp đi nữa nhưng bọn chúng là khinh binh, truy đuổi một ngày một đên cũng được hơn một trăm dặm. Nói vậy, truy binh quân Tùy hẳn cách bọn họ rất gần, xa nhất cũng chỉ khoảng ba mươi dặm.
Đúng lúc này, trong cơn mua to quay trở về hai gã trinh sát. Mưa to khiến bọn họ trở nên ướt sũng. Bọn họ được dẫn đến bên cạnh Lý Hiểu Cung, quỳ một gối xuống bẩm báo:
-Bẩm điện hạ, quân Tùy chủ lực không đem theo quân nhu, khinh binh đuổi theo. Hiện tại… đang trong rừng rậm cách đây khoảng hơn hai mươi dặm.
Lý Hiếu Cung nghe xong cả kinh, nếu như mưa ngừng lại. Quân Tùy không phải đã đuổi kịp mình rồi sao? Y không dám ngồi nữa, đứng dậy đưa ra lệnh nói:
- Nhanh chóng truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ toàn bộ thiên tướng trở lên nhanh chóng tập trung lại đây.
….
Tình báo của quân Đường quả thực rất chính xác. Chủ lực quân Tùy đúng là đang ở trong rừng cách nơi đây hơn hai mươi dặm. Trước mắt gần sắp đuổi kịp quân Đường, nhưng đột nhiên trời lại đổ mưa xối xả làm cho bọn hắn phải dừng lại. Hơn sáu vạn đại quân trốn ở trong một phiến rừng rậm, chỉ chờ mưa ngừng rơi.
Tại một chỗ trống bên trong rừng rậm, có một lều trướng được dựng lên. Lý Tĩnh cùng hơn mười người đại tướng đang thương nghị cuộc chiến sắp tới. Bên trong trướng có một cái sa bàn, bên trên có địa hình của vùng này.
- Hơn hai mươi dặm phía trước có một mảnh hắc tùng lâm.
Lý Tĩnh chỉ vào một mảnh tùng lâm được làm từ lá thông nói:
- Phiến hắc tùng lâm này rộng khoảng ba bốn trăm mẫu. Mưa lớn như vậy, Lý Hiếu Cung cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ở trong mảnh tùng lâm này tránh mưa. Xung quanh tùng lâm đều là bình nguyên, rất thích hơp để khai chiến.Ta nghĩ lúc này Lý Hiếu Cung cũng đã phát hiện ra chúng ta. Y nhất định sẽ không tiếp tục đi mà sẽ bày trận ngoài tùng lâm.
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng y có chút hứng phấn không thể kiềm nén:
- Chúng ta đã đấu với nhau hơn một tháng. Trận chiến cuối cùng cũng đã gần đến.
Mọi người nghe xong đều xoa xoa hai tay, trên mặt hiện ra vẻ chờ mong. Bị đè nén hơn một tháng, cuối cùng đại chiến cũng đã đến. Lúc này Tần Quỳnh đột nhiên hỏi:
- Xin hỏi Trưởng Sử, quân của Từ Thế Tích hiện tại đang ở nơi nào?
Lý Tĩnh mỉm cười nói:
-Ta nghĩ, gã nhất định sẽ xuất hiện ở thời khắc quan trọng.
…………..
Mưa rơi tầm tã suốt một đêm, cánh đồng bát ngát cũng đọng lại đầy nước mưa. Trên mặt đường trở nên lầy lội, nếu không chú ý sẽ bị trượt chân. Mấy nghìn đồ quân nhu trên xe ngựa qua một đêm mưa tầm tã cùng mấy con ngựa đã trở nên mệt mỏi. Rất nhiều con bò già đã ngã luôn vào trong đống bùn lầy lội.
Vào lúc này, quân Đường cũng không quan tâm gì tới đồ quân nhu trên xe. Bọn họ bày ra đại trận ở phía trên hướng Bắc hắc tùng lâm, cũng đang chờ cuộc đại chiến sắp tới.
Bầu trời mờ mịt đã ánh lên một tia nắng ban mai trong trẻo. Đây cũng là một ngày mát mẻ nhất từ lúc vào hạ đến này. Trên trời vẫn còn rơi xuống những giọt mưa phùn. Trên đầu những binh sĩ vẫn còn vương đầy nước mưa. Phía trên rừng rậm bao phủ một tầng khói xanh. Giống như một mảnh lụa xanh mỏng phủ lên trên rừng rậm, trông như ẩn như hiện.
Tại một buổi sáng yên tĩnh, một tiếng lại một tiếng trống vang lên “ Tùng … Tùng…Tùng!” đơn điệu mà khô khan. Nhưng mỗi một thanh âm như gõ vào trong lòng của đám binh sĩ, nhắc nhở cho bọn họ cuộc đại chiến đã đến gần.
Lý Hiếu Cung đứng ở một nơi xa. Y mơ hồ đã trống thấy một đại quân đông nghịt hiện ra cách đây vài dặm. Thời khắc này, trong lòng y chợt trở nên bình tĩnh. Y cuối cùng cũng không tránh khỏi một kiếp này. Đây là số trời đã an bài, đã định bọn họ phải cùng quân Tùy đành một trận.
Lý Hiếu Cung hít sâu một hơi. Dũng khí trong người y bắt đầu bùng lên,bất luận là thắng hay thua thì cũng phải tận lực mà chiến đấu. Để bảo vệ danh dự của quân Đường, bản thân y không được chùn bước.
Hắn chậm rãi rút đại đao ra, lớn tiếng hét lên:
- Đây là thời khắc quyết chiến,mọi người hãy cố lấy dũng khí, reo hò một tiếng thắng lợi.
Năm vạn quân Đường vung tay hô lớn, thanh thế xông thẳng lên tầng trời. Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa chạy nhanh, đưa đại đao lên lần nữa hô to:
- Thắng lợi!
- Thắng lợi!
Một tiếng hét lên khiến cho toàn bộ quân Đường bắt đầu phấn chấn trở lại. Trường mâu đưa lên cao, chiến đao rút khỏi vỏ, sĩ khí tăng vọt…
Lý Tĩnh dẫn sáu vạn quân Tùy, dừng lại cách quân Đường khoảng hai dặm. Gã cũng không có hô to khẩu hiệu, mà yên lặng quan sát trận hình và binh chủng của quân Đường. Quân Tùy cũng giống như quân Đường, một trận mưa to cũng đã làm cho cung nỏ đều mất đi sức sát thương . Binh sĩ bắn cung cũng biến thành binh sĩ dùng mâu, đứng bên trái trận.
Mà chính diện lại có khoảng một vạn năm nghìn kỵ binh, chỉnh tề thành thạo xếp thành ba trận hình. Bên phải còn lại là binh sĩ dùng đao thuẫn, khoảng chừng một vạn người. Còn có mấy nghìn quân trinh sát trải đều bốn phía.
Quân Đường với Quân Tùy trang bị tương tự nhau. Giáp trụ cùng binh khí cũng giống nhau, bất đồng duy nhất là kỵ binh của quân Tùy hơn đối phương một vạn người. Trong đó còn có ba nghìn trọng giáp kỵ binh. Đây là do Dương Nguyên Khánh đích thân sắp đặt. Bộ binh trọng giáp ở hướng tây, còn kỵ binh trọng giáp được đặt tại hướng đông.
- Tần tướng quân ở đâu?
Lý Tĩnh quát lớn một tiếng nói.
Tần Quỳnh tiến lên khom người thi lễ:
- Có mạt tướng!
- Ta bổ nhiệm ngươi làm Chủ tướng hữu quân, suất lĩnh năm nghìn kỵ binh đánh với đao thuẫn binh. Không được nóng lòng xung phong liều mạng. Đợi sau khi trung quân chiến đấu kịch liệt mới bắt đầu tấn công quân địch.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lý Tĩnh nhìn thoáng qua La Sĩ Tín, quát lớn lệnh nói:
- Tướng quân La Sĩ Tín ở đâu?
- Có mạt tướng!
Lã Sĩ Tín bước ra khỏi hàng, thanh âm dõng dạc nói.
- Ta cho người một vạn năm nghìn trường mâu binh ở cánh trái, cũng đánh với trường mâu binh của quân địch. Cũng giống như cánh quân bên phải, không được nóng lòng tác chiến. Đợi đến sau khi trung quân đã chiến đấu kịch liệt mới phát động tấn công.
- Tuân lệnh!
Lý Tĩnh nhất nhất an bài mọi tướng lĩnh, sau cùng gã mới nhìn thật sau vào trận doanh của phe đối phương, lớn tiếng quát:
- Nổi trống, trọng kỵ binh ra trận!
- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Hơn năm trăm mặt trống lớn đồng thời vang lên. Tiếng trống long trời lở đất, khiến cho trời đất cũng phải biến sắc. Kỵ binh quân Tùy giống như một gợn nước xông ra, tản ra hai bên. Một đạo nhân mã cả người mặc trọng giáp chính là đội ngũ trọng kỵ binh, mỗi người trên tay cầm giáo dài.
Tiết Vạn Triệt bất thình lình hét vang lên một tiếng:
- Sát a!!!!!
- Sát a!!!
Bên trong tiếng trống khiến tâm hồn chấn động. Ba nghìn trọng giáp kỵ binh bỗng di chuyển. Tiếng vó ngựa khiến cho mặt đất phải run lên từng đợt. Sát khí của đội kỵ binh tản ra tận trời. Một loại sức mạnh vô địch không gì không phá hướng trung tâm quân Đường mà lao tới.
………..
Lý Hiếu Cung sắc mặt đại biến. Y không ngờ bên trong quân Tùy lại có thể xuất hiện trọng giáp kỵ binh. Y mặc dù có nỏ dùng để đối phó trọng giáp kỵ binh nhưng không có lấy từ trên xe quân nhu ra. Quan trọng hơn, qua một đêm mưa rơi tầm tã, dây cung cũng đã mềm ra, sàng nỏ cũng không thể nào sử dụng.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 823: Đột phá đông tuyến (p1)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Lý Hiếu Cung phản ứng cực nhanh,y lập tức hét lên ra lệnh:
- Đẩy binh xa ra ngăn cản!
Trọng giáp kỵ binh tốc độ cũng không nhanh.Bọn họ mạnh ở chỗ sức phá hoại lớn. Quân Đường mang lên mấy trăm binh xa. Nhưng còn chưa kịp mở ra, trọng giáp kỵ binh đã như cơn sóng lớn liều mạng xông đến.
Mặc dù có hơn mười chiến mã mang giáp bị binh xa đánh ngã, nhưng ba nghìn trọng giáp ky binh vẫn mang theo một lực cực mạnh đụng nát bấy binh tướng xa. Ba nghìn trọng giáp kỵ binh chạy vọt vào trong giữa đại trận của quân Đường.
Sau nửa tháng tích lũy thế lực, trận chiến quyết định Trung Nguyên cuối cùng cũng diễn ra tại cánh đồng bát ngát phía bắc huyện Phồn Xương. Cuộc chiến bộc phát sau khi trận mưa rào vừa dừng lại.
Nhìn ba nghìn trọng giáp kỵ binh quân Tùy xông vào trong đại trận quân Đường. Lý Tĩnh chậm rãi nheo mắt lại, bọt nước đang nằm trên hàng lông mày nhíu thành một mảnh, khiến ánh mắt gã trở nên mơ hồ.
Lý Tĩnh cũng không có lau đi bọt nước, lúc này suy nghĩ của hắn đang ở phía nam. Có thể chiến đấu tới đó hay không. Đại quân một đường xuống nam, sát nhập Kinh thành Tương Dương?..
Gã biết quân Đường tại kinh thành Tương Dương nhân số cũng không còn nhiều, trên cơ bản cũng chỉ tương đương gã thôi. Đoán chừng cũng là từ Ba Thục điều quân tới, đây cũng là một dịp tốt.
Lý Tĩnh trong xương tủy cũng rất kiêu ngạo. Nhưng lần này đại chiến Trung Nguyên, gã thục sự bội phục Dương Nguyên Khánh sát đất.
Các chiến lược được an bài trong các chiến dịch đều là thủ đoạn sắp đặt của Dương Nguyên Khánh. Hắn tựa như một cao thủ đánh cờ đã tính toán hết mọi thứ rồi mới di chuyển quân cờ, suy nghĩ toàn cục. Dùng loại mưu kế công khai, từng bước từng bước đưa quân Đường vào tuyệt lộ.
Nhất là việc lợi dụng mâu thuẫn giữa Đậu Kiến Đức cùng Tống Kim Cương, khéo léo dùng kế li gián, gây ra cuộc chiến giữa Đậu, Tống, giải quyết nỗi lo phía Hà Bắc, khiến cho cánh quân của Tần Quỳnh đầu nhập trận chiến Trung Nguyên. Từ đó binh lực của quân Tùy vượt hơn quân Đường, đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cùng lúc ở nơi đây cũng đang đồng thời diễn ra cuộc chiến. Dương Nguyên Khánh đưa ra chiến lược Đông công Tây thủ. Đông tuyến tác chiến, Tây tuyến giằng co. Đem tinh binh tập trung lại Đông tuyến, mà ở Tây tuyến chỉ còn lại binh lính yếu hơn.
Chính vì chiến lược như vậy, cho nên Lý Tĩnh suất lĩnh bốn vạn tinh binh, đa phần là các lão binh kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã từng đi theo Dương Nguyên Khánh.Tất cả đều là tinh nhuệ của quân Tùy.
Vào mùa xuân, trong trận chiến tấn công Đậu Kiến Đức, bọn họ cũng tham gia chiến đấu. Bọn họ chính là cánh quân đã tiến nhập vào đại doanh của Đậu Kiến Đức. Một lần hành động đã đánh tan quân Đậu Kiến Đức.
Trái ngược với bố cục chiến lược bao quát, phóng khoáng của Dương Nguyên Khánh, bố cục chiến lược của Lý Tĩnh thì biến hóa hơn. Mặc dù bọn họ đã hai lần chiến thắng quân Đường. Nhưng hắn vẫn không có chút nào có ý khinh thường quân Đường
Quân Đường cũng được trang bị rất hoàn mỹ. Có thể bọn họ tác chiến kinh nghiệm kém hơn một chút nhưng cũng chỉ vừa đủ mạnh hơn quân của Lưu Vũ Chu nhưng đem so với quân Tùy thì còn kém xa.
Nhưng bọn họ được huấn luyện rất chỉnh tề, làm cho bọn họ trong trận chiến cao hơn người khác một bậc về khả năng tác chiến. Cho nên đó là lí do vì sao Lý Tĩnh phải sử dụng trọng giáp kỵ binh để làm loạn trận hình của quân Đường.
Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào trọng giáp kỵ binh đang xung kích, khi trong giáp kỵ binh binh đụng nát đám binh xa, hắn lập tức quát lên ra lệnh:
- Kỵ binh chuẩn bị!
Cờ chiến vung lên, hai vạn kỵ binh rầm rầm đưa trường mâu lên, động tác rất đều. Thể hiện rất tốt tố chất của một người quân lính tinh nhuệ.
- Xếp thành hàng tấn công!
Hai vạn kỵ binh chia làm một trăm nhóm, mỗi nhóm hai trăm người, chỉ trong giây lát đội ngũ đã chỉnh tề, tựa như đã đo đạc từng li từng tí một. Ngoài trường mâu bên ngoài, bọn họ mỗi người bên hông phải còn đeo năm đoản mâu. Mỗi một đoản mâu nặng khoảng chừng bảy cân, được tinh chế bằng sắt, có thể dùng tay ném mạnh ra xa. Khoảng cách ngoài hai mươi bước có thể đâm thủng quân địch.
Đây là do trong mưa không thể sử dụng cung tiễn, cũng là một loại lợi khí dùng để giết địch từ xa.
Kỵ binh bắt đầu tấn công, hai tay chắp mâu lại phóng ngựa chạy tới, tiếng kêu ầm trời. Trường mâu lợi hại trên tay giơ lên, lóe lên ánh hồng quang.
Cánh quân này có nhiệm vụ tấn công vào trung quân của quân địch. Kỵ binh này là cánh quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy. Là đội quân đầu tiên ở Phong Châu, đã chiến đấu nhiều năm với người Đột Quyết. Có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú.
Bọn họ được trang bị kỵ cung rất tốt, có tầm sát thương trong trăm bước. Khuyết điểm duy nhất là không để sử dụng trong mưa. Để bù đắp nhược điểm này, mỗi người trong họ đều được trang bị năm đoạn mâu ngắn do tinh cương chế tạo thành, thích hợp dùng phóng trong cự ly ngắn, thứ hai là đao, trường mâu, thuẫn đều được trang bị đầy đủ hết.
Ba nghìn trọng giáp kỵ binh vọt vào trong đại trận quân Đường, trong trận doanh không ngừng chém giết lung tung, không ngừng xé rách trận hình phòng ngự của quân Đường. Giết quân Đường thây rải khắp nơi, kêu rên đầy trời.
Mặc dù Lý Hiếu Cung là lần đầu tiên cùng quân Tùy chiến đấu, cũng là lần đầu tiên cùng trọng giáp kỵ binh giao phong nhưng do kinh nghiệm tác chiến phong phú, nên liếc mắt cũng đã nhìn ra được ưu khuyết của trọng giáp kỵ binh, cũng nhìn ra được ý đồ tác chiến của Lý Tĩnh.
Trọng giáp kỵ binh chủ yếu dùng để tấn công đầu trận tuyến, chống đỡ được cung tiễn. Nhưng hôm nay không có cũng tiễn, khiến bọn họ không thể nào phát huy được ưu thế lớn nhất của bọn họ. Còn nhược điểm của bọn họ là không có khả năng chiến đấu lâu dài. Bọn họ cũng không có khả năng liên tục xung kích bên trong quân lính.Tất nhiên họ cũng không tấn công vào trận địa của địch quá sâu.
Tất nhiên, trọng giáp kỵ binh này cũng chỉ là mồi nhử hấp dẫn sự chú ý của quân Đường. Uy hiếp thật sự của bọn họ là từ phía kỵ binh.
Phía sau hai vạn kỵ binh đã như một trận cuồng phong đánh tới. Lý Hiểu Cung sắc mặt có chút hay đổi. Kỵ binh chạy rất nhanh nhưng vẫn có thể duy trì đội ngũ chỉnh tề. Ngay cả Quan Lũng kỵ binh của quân Đường cũng không bằng.
Hiển nhiên bọn họ phối hợp cực kỳ thành thạo, chặt chẽ kín đáo. Dựa vào điểm này, bọn họ cũng xứng đáng là một kẻ địch mạnh nhất mà y đã từng gặp.
Thứ hai, bọn họ không có sử dụng cung tiễn nhưng mỗi người đều có năm đoạn mâu. Ngoài năm cây đoản mâu, còn có một cây trường mâu. Từ đó có thể đoán ra, đoản mâu của bọn là một loại vũ khí dùng để ném đi cực mạnh. Mặc dù tầm bắn không bằng cung tên, nhưng nếu tiến lại gần mà ném mạnh thì lực sát thương rất kinh người.
Hơn nữa ngựa của bọn họ cao to mạnh khỏe, so với Thanh Hải mã của Hà Lũng còn lợi hại hơn. Đây là từ trong đám ngựa tinh nhuệ của Đột Quyết mà chọn ra. Rõ ràng so với Hà Lũng mã của quân Đường còn trên một bậc.
Từ trên người cánh quân kỵ binh tinh nhuệ này, Lý Hiếu Cung bỗng nhiên hiểu ra được chiến lược của Dương Nguyên Khánh. Chiến lược của Dương Nguyên Khánh đặt trọng điểm ở Đông tuyến. Hắn chỉ giả vờ suất lĩnh quân ở Tây tuyến mà thôi.
Cái này giống như việc cho ngựa chạy đua. Để ngựa tốt đấu với ngựa xấu. Hắn dùng quân tinh nhuệ nhất đánh với quân Đường có lực lượng yếu để có thể bảo toàn thực lực.
Còn chính hắn thì dẫn quân yếu phô trương thanh thế ở Tây tuyến, lợi dụng tính tình muốn bảo tồn thực lực chính mình của Tần Vương, giằng co mà không đánh.
Lúc này, Lý Hiếu Cung có cảm nhận sâu sắc cảm giác bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chỉ là y cũng không có thời gian để cảm nhân sự nhục nhã bị đùa bỡn này.
Y nhất định phải tìm kiếm được điểm yếu của đối phương để tập trung tấn công. Bằng không trong vòng một canh giờ y sẽ không chống đỡ được nữa.
Lý Hiếu Cung không nhìn ra được nhược điểm của kỵ binh quân Tùy nhưng y nghĩ tới ưu thế của quân Đường, hắn cao giọng quát:
- Khôi phục trận hình.
Quân kỳ Đường triều vung lên. Trống trận ù ù, bắt đầu nhanh chóng chỉnh đón lại trận hình. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của quân Đường, huấn luyện rất có bài bản. Bọn họ nhanh chóng tập kết, lại một lần khôi phục lại trận hình đã bị trọng giáp kỵ binh làm rối loạn.
Loại trận hình này cũng không có kết cấu gì đặc biệt mà là quân phải tìm được tướng, tướng phải tìm được quân. Giáo Úy phải điều khiển Lữ Soái, Lữ Soái phải thống lĩnh đội chính, phải cam đoan hệ thống tác chiến của quân hoàn chỉnh.
Lúc này quân Đường đã không thèm để ý đến sự uy hiếp của trọng giáp kỵ binh. Toàn bộ lực chú ý đều được chuyển đến kỵ binh của quân Tùy đang chuẩn bị tới gần.
Một vạn năm nghìn Quan Lũng kỵ binh của quân Đường cũng chậm rãi tiến lên phía trước.Một tay giương trường mâu lên, một tay cầm cự thuẫn, hai chân thì dùng để điều khiển chiến mã, vẫn duy trì trận hình như cũ. Hai quân càng ngày càng gần, âm thanh hò hét đan xen thành một mảnh. Tiếng trống rung động ầm ầm vang lên, cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.
Hai trăm bước, một trăm năm mười bước, một trăm bước. Quân Tùy đã vọt vào trong phạm vi sát thương của cung tiễn quân Đường.
Nhưng trong mưa bụi dày đặc, quân Đường cũng không có cung nỏ để xạ kích. Lý Hiếu Cung ra lệnh một tiếng, quân Đường soàn soạt nâng trường mâu lên. Chuẩn bị đều có thể nghênh đóng quân Tùy tấn công bất cứ lúc nào.
Lý Tĩnh cũng không có gấp gáp hạ lệnh phóng mâu. Ánh mắt gã nhìm chằm chằm vào thuẫn của quân Đường.Tựa như nhìn thấu những tấm chắn này… những tấm chắn này chắc chắn không thể nào chống lại cương mâu của quân Tùy.