Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 836: Gặp bạn cũ ở sòng bạc ( thượng )
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Trong mùa đông, ánh mặt trời chạng vạng treo ở phía tây, chậm rãi lặn xuống .
Ánh sáng mặt trời mang theo ấm áp nhè nhẹ chiếu ở cả vùng đất, khiến khí trời rét lạnh cuối cùng lại tăng thêm một chút ấm áp, cho dù màn đêm xuống, cũng không có vẻ quá rét lạnh .
Cách trung tâm triển lãm quốc tế rất xa có một quán trà, lúc này không trong thời gian uống trà, nhưng buôn bán lại vô cùng mạnh.
Quán trà này Lý Dương cũng không xa lạ , chính là khi hắn vừa tới Canada, có chút rảnh rỗi thường đi dạo qua, lúc nghỉ ngơi cũng hay vào quán trà đó, nơi này còn có bán đấu giá từ thiện quy mô nhỏ, lần trước, ở nơi này, Lý Dương đã đào cho Tam Tỉnh Kết Y 1 cái hố thật sâu.
Ông chủ quan trà này là một người thông minh, đại hội giám bảo lần này ảnh hưởng rất lớn, ông chủ đã nghĩ ngay tìm máy ghi hình, trực tiếp truyền phát hình ở triển lãm, để cho mọi người uống trà cũng có thể thấy cả quá trình hoạt động.
Quả thật, hiệu quả thật rất tốt, hôm nay lúc hoạt động kết thúc, khách của quán trà ngồi lại đạt tám phần trở lên, miệng ông chủ cũng cười sắp lệch quai hàm.
- Thượng Quan tiên sinh, ngài thật sự biết Lý Dương tiên sinh ?
Hoạt động cuối cùng kết thúc, trên ti vi bắt đầu phát quảng cáo, mọi người không có bất kỳ hứng thú gì đối với quảng cáo.
Ở một bàn trong đó, có một trung niên hơn ba mươi tuổi ngồi đối diện Thượng Quan tiên sinh nhỏ giọng hỏi, Thượng Quan tiên sinh là khách quen nơi này, cả ngày hôm nay đều ở đây, nghe lời của người này, sắc mặt hắn nhẹ nhàng cứng đờ , có vẻ rất mất hứng.
Thượng Quan tiên sinh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Dĩ nhiên biết, Lý tiên sinh mua được đồ cổ tốt ở Sấu Phương Trai, tôi cũng ở đó, giám đốc Ngô có thể chứng minh!
- Ông chủ Nghê, Lý Dương tiên sinh đích xác là mua được nghiên kỳ lân kim tinh ở Sấu Phương Trai, trước khi Lý tiên sinh đi, còn tới đây uống trà, mọi người chúng tôi đều thấy!
Ngồi cùng bàn có người nói giúp, ban đầu, lúc Lý Dương rời đi có giới thiệu về mình, ai cũng không nghĩ tới, ngày đó bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi bình thường lại lợi hại như vậy, là người nổi tiếng nhất đại hội giám định.
Ông chủ Nghê kia vội vàng ôm quyền , lắc đầu nói:
- Tôi không có ý hoài nghi, chỉ là tôi muốn nói nếu Thượng Quan tiên sinh biết Lý tiên sinh, có thể dẫn tới cho mọi người thấy hay không, cũng có thể để cho chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của anh ta!
Lời của hắn để cho thanh âm chung quanh nhỏ đi rất nhiều, mọi người cũng đều nhìn Thượng Quan tiên sinh .
Thượng Quan tiên sinh hơi ngẩn ra, lập tức lại cầm lên chén trà , nói:
- Lý tiên sinh bây giờ đang tham gia hoạt động, sợ rằng không có thời gian , sau này hãy nói đi!
- Đúng, Lý tiên sinh bây giờ bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ tới đây!
- Nhưng như đã nói qua , sáng hôm nay Lý tiên sinh đem Trạm Lô kiếm chém đáo của tên người Nhật đó thành hai nửa, thật lợi hại!
- Ông lầm rồi, buổi sáng Lý tiên sinh cuối cùng giám định bức tượng phật là giả mới lợi hại nhất, không ngờ cậu ta còn trẻ như vậy , cũng đã có thực lực siêu cường như vậy !
Trong quán trà lập tức lại sôi nổi nghị luận , mỗi người đều nói chuyện mình cho là đặc sắc nhất.
Trong những vị khách này, có hơn phân nửa cũng là ngồi từ buổi sáng đến buổi chiều, những cảnh đặc sắc buổi sáng họ đều thấy được.
Còn có một số khách mấy ngày trước gặp được Lý Dương ở chỗ này, hôm nay Lý Dương xuất hịên ở hội trường, bọn họ liền nhận ra được .
Điều này làm cho quán trà nhộn nhịp hơn, đặc biệt là trong buổi sáng Lý Dương đã dạy dỗ những người Nhật Bnả kia, tiếng vỗ tay trong quán trà vang dội đến nỗi con đường phía đối diện cũng có thể nghe được, đây là phố Đường Nhân, người tới uống trà phần lớn cũng là người Hoa .
Nhìn chung quanh những người này rất hưng phấn, Thượng Quan tiên sinh bất giác lắc đầu một cái, hắn biết Lý Dương, Lý Dương cũng đã gặp hắn , nhưng người giống như hắn, chỉ thấy Lý Dương 1 lần, đoán chừng Lý Dương đã sớm quên , còn nói gì chuyện mời .
Hơn nữa, ngay cả điện thoại của Lý Dương, hắn cũng không có, làm thế nào đi mời?
Nghĩ tới đây, Thượng Quan tiên sinh lại thở dài .
Ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương, hắn cũng cảm giác được Lý Dương có vẻ không bình thường, cũng không nghĩ đến Lý Dương lại lợi hại như vậy, ở đại hội giám bảo thế giới, trước mặt chuyên gia các nước cũng biểu hiện được thực lực siêu cường, hôm nay thì đúng là 1 bước lên trời.
Lần sau, khi gặp lại được Lý Dương, chỉ e hắn cũng phải ngước lên.
Nhưng có còn cơ hội gặp mặt lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết .
bên ngoài hội trường, Lý Dương đang lên một chiếc xe thương vụ.
Lưu Cương, Lý Xán bọn họ cũng đi đi vào theo, Bạch Minh càng muốn đi theo Lý Dương, ngay cả Mao lão cũng đi theo.
Chiếc xe này chính là xe trước đó bọn họ ngồi, mấy người ngồi xuống cũng không chật chội, tài xế nổ máy xe, trước mặt và phía sau còn có hai chiếc xe nhỏ đi theo, bên trong là 6 hộ vệ đám Triệu Vĩnh bọn họ, những xe này cũng là do Lâm Lang cung cấp.
Bảo bối của Lý Dương cũng đã triển lãm xong, trước mắt mà nói, trong số người tới tham gia hoạt động, bảo bối của Lý Dương đáng giá tiền nhất, cộng thêm có được thần khí của Thiên hoàng Nhật Bổn như vậy, thật không tầm thường, Lâm Lang cũng coi trọng an toàn đối với Lý Dương nhất .
Ngoài hộ vệ của Lý Dương, Lâm Lang lại phái thêm mười hộ vệ của tập đoàn Lâm thị đi theo, cần phải cố gắng tránh mọi rủi ro.
Dĩ nhiên, Lâm Lang cũng không biết chung quanh Lý Dương còn có ba trăm hộ vệ tinh anh của Trung Quốc âm thầm bảo vệ, an toàn của Lý Dương bây giờ vô cùng cao.
- Lý tiên sinh , bây giờ trở về khách sạn luôn không?
Lâm Bá Văn quay đầu hỏi Lý Dương một câu, Lâm Lang đã sớm ra lệnh cho hắn, bỏ qua hết thảy công việc trước mắt, chỉ cần Lý Dương ở Toronto thêm một ngày, hắn sẽ phải theo Lý Dương một ngày, cái gì khác cũng không cần quan tâm, toàn tâm phục vụ Lý Dương cho tốt.
Nhìn bóng đêm bên ngoài dần dần tăng và những đèn nê ông đang sáng lên, Lý Dương trầm ngâm, nhẹ nhàng lắc đầu , nói:
- Hôm nay không trở về khách sạn sớm như vậy, cũng không muốn ăn cơm sớm như vậy, tới nơi này rất nhiều ngày, còn không được chơi một lần nào thoải mái, chúng ta tìm một chỗ thật tốt chơi một chút nhỉ!
Cũng đúng, đến Toronto gần 1 tuần, vừa mới bắt đầu thì có đi ra ngoài một lần, sau đó Lý Dương cũng không có thời gian đi ra ngoài nữa.
Mấy ngày đó hắn còn luôn ở bên Trần Xung lão nhân, vẫn luôn bỏ mặc Vương Giai Giai.
Hiện giờ nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, bảo bối trong tay cũng đều cho mọi người thấy cả, hoạt động mấy ngày sau hắn chỉ cần thưởng thức bảo bối của người khác và làm giám định là được, có thể nói là rất dễ dàng.
Thừa dịp này, cũng có thể mang Vương Giai Giai đi chơi một chút, chớ sau khi trở về, ngay cả một vài câu chuyện phiếm về Toronto cũng không nói ra được .
- Chơi à?
Lâm Bá Văn thoáng sửng sốt, lập tức cười cười, gật đầu nói:
- Tôi hiểu, Lý tiên sinh, tôi bảo đảm để cho cậu chơi vui vẻ!
Lời của Lâm Bá Văn để cho Lý Dương có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó Lý Dương đã biết ý tứ của hắn.
Xe đi không bao xa, ngừng lại trước ở một tòa kiến trúc hiện đại xa hoa bậc nhất, tài xế dừng xe, Lâm Bá Văn đã cùng Lý Dương xuống xe .
Đứng ở bên người Lý Dương, Lâm Bá Văn có chút hưng phấn giới thiệu:
- Lý tiên sinh, đây là sòng bạc lớn nhất ở Toronto chúng tôi, với vận may của cậu, ở chỗ này nhất định có thể kiếm khoản lớn!
- Sòng bạc?
Ánh mắt Lý Dương có chút bất ngờ, hắn hoàn toàn sửng sờ ở đó, hắn hoàn toàn ngờ tới Lâm Bá Văn sẽ dẫn hắn đến một chỗ như vậy.
Việc đánh bạc ở Toronto là hợp pháp, Toronto là thành phố lớn rất nổi tiếng, sòng bạc có rất nhiều, trước kia, Lâm Bá Văn cũng thích đánh bạc, nhưng khi vào công ty của vào gia, Lâm Lang liền cấm chỉ hắn đánh bạc.
Lý Dương vừa nhắc tới nơi để nói chuyện phiếm, nơi đầu tiên Lâm Bá Văn nghĩ đến chính là sòng bạc, lập tức mang Lý Dương bọn họ tới, đây là một nơi mà người ngoại quốc đến Toronto đi đến nhiều nhất.
- Lý tiên sinh, cậu không thích nơi này? Vậy chúng ta lập tức đổi chỗ khác!
Lâm Bá Văn vẫn luôn chú ý thần sắc Lý Dương, thấy Lý Dương cũng không lộ ra dáng vẻ cao hứng, lập tức biết không tốt, vội vàng lại nói thêm.
Lý Dương khẽ mỉm cười, nói:
- Không cần đâu, vào xem một chút cũng hay!
Hắn vừa rồi hơi ngẩn người, cũng không phải là do không thích nơi này, sòng bạc đối với Lý Dương mà nói vốn là nơi thần bí, đối với rất nhiều người mà nói cũng giống như vậy, nhìn một chút vẻ mặt tò mò của Lý Xán và Liễu Tuấn bên cạnh là có thể biết.
Ngay cả Vương Giai Giai, lúc này cũng lộ ra một chút mong đợi.
Lý Dương suy nghĩ chính là, nếu vận dụng năng lực đặc thù của hắn đánh bạc sẽ như thế nào ?
Suy nghĩ một chút Lý Dương cũng thấy buồn cười, những lá bài kí, trong mắt hắn không có gì là bí mật, trước khi kết thúc ván bài hắn đã có thể biết kết quả, đi đánh bài như vậy, sòng bạc có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho hắn thắng.
Lý Dương thậm chí còn dám nói, chỉ cần hắn muốn, có thể thắng cả sòng bạc về tay.
Dĩ nhiên, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, thật thắng quá nhiều thì đi ra khỏi sòng bạc cũng là một vấn đề. Lý Dương bây giờ không thiếu tiền, đối với kiểu kiếm tiền thuần túy này hắn cũng không dám tùy tiện, lúc này hắn lại là nhân vật tiêu điểm, lại càng không nên đi làm những chuyện nhàm chán này.
Lý Dương thật muốn kiếm tiền, chỉ dựa vào cược thạch là có thể kiếm nhiều hơn ở sòng bạc.
Hoặc là nói, hắn sẽ đi tham gia một phiên giao dịch Phỉ Thúy, hoặc đi Myanmar khiêu chiến với 5 đại gia tộc để mua nguyên liệu, không cần nói, muốn có cả tỷ đô cũng không thành vấn đề.
- Đi, chúng ta vào xem một chút!
Lý Dương không khuyến khích kiếm tiền từ sòng bạc, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn vào sòng bạc, đối với sòng bạc Lý Dương cũng rất có hứng thú .
- Được lắm!
Lý Xán lớn tiếng đáp lại đầu tiên, Lâm Bá Văn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Lý Dương đồng ý, lại lộ ra nụ cười, hắn cuối cùng biết mình không làm sai.
Vương Giai Giai kéo cánh tay Lý Dương, Lưu Cương đi bên cạnh Lý Dương, Lâm Bá Văn đi bên kia, mấy người cùng nhau đi vào bên trong sòng bạc.
Phía sau còn có Lý Xán và Bạch Minh bọn họ đi theo vào, chung quanh còn lại 6 đại hộ vệ của Lý Dương, hộ vệ của Lâm Lang cũng đi theo sau, đoàn người hùng dũng đi vào bên trong sòng bạc, bọn họ thoạt nhìn rất có khí thế.
Nhân viên an ninh không dám chậm trễ, lập tức đón, còn phái một người dẫn những người này vào .
Vào đại sảnh sòng bạc, ánh mắt Lý Dương sáng lên đầu tiên, nơi này thật đúng là không khác trên ti vi, rất nhiều người cũng vây quanh các bàn, bên cạnh còn có các công cụ và máy dùng cho đánh bài, một số người đang cầm thẻ bài, kịch liệt tham gia đánh bạc.
Lâm Bá Văn đi đổi trù thẻ bài, Lý Dương dẫn theo người bên cạnh đi vào, cách đó không xa chính là một chiếc máy đánh bài, chung quanh đang vây quanh mười mấy người .
Nhìn thấy Lý Dương bọn họ nhiều người như vậy, một số người chung quanh cũng tự nhiên nhích lại gần.
Sòng bạc cũng phân là thực lực, Triệu Vĩnh mấy người bọn họ rõ ràng đều là hộ vệ, người có thể mang theo hộ vệ đi đánh bạc, đều không phải là người đơn giản.
Bên máy đánh bạc, mấy nhân viên của sòng bạc cũng ngẩng đầu lên, sau khi Lý Dương thấy người trước mặt này, bước chân liền ngừng lại, trên mặt có chút giật mình, đúng hơn là vui mừng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 837: Gặp bạn cũ ở sòng bạc (hạ)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Lý Dương còn chưa nói, Lý Xán đã vui mừng reo lên, chen lên phía trước bàn đánh bài, trên mặt có chút kích động.
Đứng trước bàn đánh bài là người thanh niên khoảng 25 -26 tuổi, mặc đồng phục của sòng bạc, đang cầm bài một cách thuần thục.
Anh ngẩng đầu nhìn Lý Dương, ngây người ra một chút, sau khi nhìn thấy Lý Xán cả người đều ngây ra đó.
- Lão đại, lão lục.
Miệng người thanh niên đó mấp máy.
- Lão đại là nhị ca, thực sự là nhị ca, tại sao nhị ca lại ở đây?
Lý Xán rất hưng phấn nói lớn, bên cạnh có nhân viên làm việc đang nhìn, sắc mặt của các chuyên gia có chút thay đổi lập tức lộ ra nụ cười.
- Mấy ông chủ có phải là muốn chơi không?
Người thanh niên nghiêng về đằng trước chớp chớp mắt nói với Lý Xán tốc độ nhanh mà lại nhỏ:
- Tôi vẫn đang làm việc, đừng đi, đợi tôi nghỉ làm. Nói xong người đó lại đứng ngay ngắn lúc này anh hoàn toàn trở về tư thế ban đầu.
Lý Xán hơi ngạc nhiên lập tức cười gật đầu, anh và Lý Dương đều không biết quy tắc của sòng bạc rất nghiêm, đặc biệt là khi nhân viên làm việc, không thể tùy ý giao lưu với khách, cho dù là bạn mấy năm không gặp lúc này cũng phải công việc là xếp thứ nhất.
Lý Dương không nói nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi hơn, trong lòng cũng đang kích động.
Vị chuyên gia trẻ trước mặt chính là bạn học cùng đại học của anh. Chu Văn - lão nhị, cùng phòng ngủ, phòng họ có sáu người, học lực của Chu Văn tốt nhất, đáng tiếc mỗi lần kiểm tra ở trong lớp đều xếp thứ hai, ở trong phòng cũng lại xếp lão nhị.
Chu Văn này chưa từng vồ vập, đáng nói mới nói đáng cười mới cười.
Sau khi tốt nghiệp đại học mọi người đi đây đó Lý Dương ở lại Minh Dương làm, Lý Xán và Trần Lỗi đều xuống phía Nam. Một người đi Quảng Đông, một người đi Phúc Kiến. Sau này Lý Xán về Trịnh Châu trước, cùng chú làm ăn, tiếp tục kế thừa tiệm đồ cổ
Trần Lỗi làm việc ở cơ quan du lịch ở Phúc Kiến, anh hùng cứu mỹ nhân tìm được một cô vợ giỏi giang xinh đẹp.Lúc này cũng quay về Trịnh Châu, điều này Lý Dương đều biết.
Ngoài hai người bọn họ ra mấy người bạn còn lại Lý Dương đều không có tin tức, anh chỉ biết Chu Văn và Lý Bồi đều xuất ngoại kiếm tiền nhưng đều không thể ngờ lại gặp được anh ở sòng bạc tại Toronto.
- Lý tiên sinh, thẻ đánh bạc có rồi, anh lấy trước để đến chơi.
Lâm Bá Văn từ phía sau đi tới bên cạnh ông còn có hai bảo vệ, trong tay mỗi người đều có cái chén bên trong là thẻ trị giá một trăm đồng tiền.
Trong đó một đĩa còn có mấy thẻ màu đỏ trị giá một nghìn đồng, những đồng xu màu đỏ như vậy đã được xem như quý lắm.
Đây là Canada, một nghìn chính là một nghìn đồng Canada, một khối thẻ tương đương với hơn sáu nghìn nhân dân tệ.
Một chiếc đĩa khác toàn bộ đều là một trăm, tổng cộng hai trăm khối thẻ bài, đây là Lâm Bá Văn đổi để cho Lý Xán và Bạch Minh chơi, chỉ là bạn bên cạnh Lý Dương trực tiếp mua mười mấy vạn nhân dân tệ tiền thẻ, Lâm gia bên cạnh Lý Dương có thể nói là hoàn toàn tận tâm.
- Được, cảm ơn Lâm tiên sinh!
Hai chiếc đĩa này là mấy chục vạn Lý Dương không hề nói sai chỉ là trầm ngâm nghĩ một lát, mấy chục vạn đối với một người bình thường mà nói là một con số không nhỏ nhưng đối với tập đoàn Lâm thị căn bản không thành vấn đề.
Lý Dương tương lai còn muốn kết giao với tập đoàn Lâm thị, món nợ mấy chục vạn này anh sẽ ghi nhớ.
Lưu Cương nhận một đĩa, Lâm Bá Văn nhếch miệng cười, Lý Dương đồng ý nhận chứng minh quan hệ cuối cùng cũng có chút tiến bộ, chí ít Lý Dương không khách sáo với anh, đối với điều này đừng nói mấy chục vạn, mấy trăm vạn anh cũng đồng ý trả.
Hiện tại Lâm Bá Văn biết Lý Dương là người có tiềm lực đa tài.
Chu Văn hơi ngạc nhiên nhưng miệng rất nhanh nở nụ cười hiểu ý.
- Lão đại, chúng ta chơi ở đây đi.
Lý Xán hưng phấn nói, Lâm Bá Văn cầm ra một xấp thẻ trên một đĩa khác, mỗi người chia nhau một ít. Cuối cùng trên tay anh không còn lưu lại đồng xu nào, mặc dù anh thích chơi nhỏ nhưng anh cũng biết hôm nay nhiệm vụ quan trọng nhất là gì.
Lý Dương gật đầu đồng ý.
Đĩa này đã mở rồi, Lý Dương lặng nhìn. Cách chơi của sòng bạc, căn bản Lý Dương không biết, có nhìn qua trên ti vi nhưng Lý Dương bình thường nhìn đều là hình ảnh sống động căn bản không để ý cách đánh.
Nhưng điều này không vấn đề gì, thứ gì cũng phải học, hơn nữa anh cũng không muốn thắng tiền.
Đĩa này rất nhanh kết thúc, nhân viên sòng bạc thắng, Chu Văn lại thắng không ít tiền, nhân viên xung quanh hài lòng rời đi, ban nãy Chu Văn và Lý Xán nói chuyện thu hút họ, lúc này thấy không có chuyện gì tạm thời đi ra.
Lý Xán nhân cơ hội kéo Lý Dương ngồi xuống, ban nãy họ đến đây không có chỗ ngồi tốt.
Cách chơi Baccarat không phức tạp, Lý Dương ban nãy nhìn một lượt, lúc này rất nhanh mất mất một trăm thẻ, Lý Xán cũng mất một khối, tưng bừng nhìn Chu Văn.
Chu Văn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẻ trong đĩa của Lưu Cương, nhếch miệng lại chia ra.
Mở bài, bắt đầu chơi.
Lý Dương không có dùng năng lực đặc thù, đơn giản là vừa nhìn vừa chơi, không biết tay chơi mới có may mắn không sau khi chơi mấy ván anh đã thắng mấy trăm khối tiền nhưng Lý Xán ở bên thì thảm, thua mất mấy trăm.
Bọn họ chơi đều không lớn, sau mấy ván Lý Dương lại để Lâm Bá Văn dẫn Liễu Tuấn cả Bạch Minh họ tới nơi khác chơi. Nhiều người như vậy đi cùng anh cũng không tốt.
Mọi người tới sòng bạc là để chơi không phải đến nhìn anh chơi.
Không được một lúc, Vương Giai Giai cũng gia nhập vào, ba người cùng nhau thắng thua không đến nửa tiếng đồng hồ, hơn ba mươi khối thẻ trên tay Lý Xán đều thua sạch, Lý Dương lại cho hắn một ít.
Các khách chơi xung quanh cũng nhìn ra rồi, mấy người này nhìn có vẻ có tiền nhưng kỳ thực rất trẻ, không chỉ không hiểu quy tắc mà còn không biết chơi, mọi người cũng không hứng thú với bọn Lý Dương, dần dần không xem bọn họ nữa.
- Thắng rồi, tôi lại thắng rồi.
Vương Giai Giai đột nhiên hưng phấn gọi một tiếng, lúc này họ chơi sắp một tiếng rồi, số đồng xu Lý Dương thắng lúc đầu thua mất một ít, Vương Giai Giai bên cạnh lại thắng lớn, Vương Giai Giai bản thân thắng hai nghìn đồng Canada rồi.
Điều này làm Lý Dương thở dài, may mắn của vợ xem ra tốt hơn mình.
Sau khi chơi thêm ván nữa, Chu Văn đột nhiên khom lưng chào mọi người, bên cạnh một nhân viên ăn mặc giống như anh tiếp quản vị trí của anh. Công việc nhân viên của sòng bạc không thể cứ làm mãi, bình thường mấy tiếng phải thay một lần. Chu Văn đúng lúc tới phiên đổi ca.
- Lão đại, lão lục, các bạn đợi tôi một lát, tôi đi thay đồng phục trước.
Chu Văn không đi ngay, nói với Lý Dương và Lý Xán một câu mới vui vẻ đi vào trong. Nhân viên tuần tra bên cạnh lại nhìn họ một cái cũng không nói gì.
Chu Văn và mấy vị khách này rõ ràng quen nhau, anh ban nãy chú ý mấy vị khách này có thua mới thắng nhưng tổng thể vẫn thua nhiều thắng ít, mấy người tổng lại thua mất mấy nghìn đồng Canada.
Sòng bạc có nhân viên thắng, cũng không xuống nước, anh mới không có chút lo lắng gì.
Sau khi Chu Văn đi, Lý Xán lập tức không hứng thú với việc chơi bài, kéo Lý Dương hưng phấn nói – anh này, không ngờ có thể gặp được lão nhị ở đây.
- Đây cũng là sự trùng hợp, anh bạn này mấy năm không về nước, làm ở sòng bạc nửa ngày quay ra hỏi thăm hắn.
Lý Dương cười đầy ẩn ý, nhận bạn cũ lâu ngày là việc vui mừng, mà còn là bạn cũ học cùng đại học đã mất liên lạc nhiều năm.
Lý Xán đang cười bỗng giật mình đột nhiên nói: - Đúng rồi lão đại, lão nhị và lão tứ cùng nhau đi, lão nhị ở đây còn lão tứ đâu?
Lý Dương cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhìn.
Lão nhị Chu Văn, lão tứ Lý Bồi năm đó là cùng nhau sang nước ngoài, họ còn muốn Lý Dương đi nhưng Lý Dương lưu luyến gia đình không muốn đi xa không đi cùng.
Lý Xán nói như vậy Lý Dương cũng nhớ ra lão nhị rõ ràng là đi cùng lão tứ ban nãy thấy Chu Văn không thấy lão tứ Lý Bồi.
- Một lát hỏi Chu Văn, anh ấy ở đây Lý Bồi chắc cũng ở đây, hai ông bạn này hồi còn đi học ngày nào cũng đi với nhau.
Lý Dương nhẹ nhàng nói lại quay đầu lại nhìn lập tức cau mày vào.
Chu Văn vẫn chưa quay lại nhưng Lý Dương nhìn thấy mấy hình ảnh quen thuộc.Đáng tiếc những hình ảnh này đều không phải là bạn không phải là người mà Lý Dương mong gặp.
Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang và mấy chuyên gia Nhật Bản khác đang dẫn người nam thanh niên lùn đi ra ngoài.
- Lý Dương...
Tam Tỉnh Khang đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại kêu lên một tiếng, Tam Tỉnh Kết Y cũng nhìn thấy Lý Dương, trong mắt đầy sự căm thù.
Tam Tỉnh Khang gọi như vậy mấy người đều dừng lại, nam trung niên người lùn tiện nhìn Lý Dương theo ánh mắt của Tam Tỉnh Khang.
Người đàn ông trung niên dáng lùn có chút sắc bén trực tiếp nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, hắn là Lý Dương có thần khí thiên hoàng đế quốc của Nhật Bản chúng ta?
Ông ta nói tiếng Nhật, âm thanh cũng không nhỏ Lý Dương cau mày, lúc này họ cách một khoảng cách chưa tới mười mét, người đàn ông lùn lại không một chút che giấu những điều ông nói Lý Dương đều nghe thấy hết.
- Shan-ben tiên sinh, hắn chính là Lý Dương, nhưng thần khí thiên hoàng, tôi sẽ nghĩ cách lấy lại.
Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu một cách bất đắc dĩ còn nhìn Lý Dương.
Sự uy hiếp của Lý Dương anh không dám quên. Lúc này anh cũng đi theo. Còn thực sự sợ Lý Dương hiểu lầm gì, Lý Dương hiểu tiếng Nhật.
Người đàn ông lùn gật đầu, bước nhanh tới bên Lý Dương làm Lý Dương cau mày lại.
Trên mặt Tam Tỉnh Kết Y có chút vui mừng cũng vội vàng đi tới.
Thấy bọn họ đi lại Triệu Vĩnh, Triệu Khuê mấy bảo vệ liền đứng cạnh Lý Dương, nhìn mấy người đối diện một cách không vui vẻ. Đối với người Nhật Bản họ không có ấn tượng tốt, chỉ cần Lý Dương lên tiếng họ hai người có thể đánh gục bọn người kia.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 838: Cơ hội áo gấm về nhà (1)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Trước bàn của nhân viên này, mấy người chơi khác tiếp tục, mấy người Lý Dương cũng chơi.
Lâm Bá Văn bên này cứ chú ý tới Lý Dương lập tức chào hỏi bọn Bạch Minh, nhanh bước về phía Lý Dương. Đang ở mấy bàn khác chơi với mấy người Bạch Minh cũng bỏ bàn của mình đi theo.
Trên mặt Lý Dương đột nhiên lộ ra nụ cười, Lý Xán bên cạnh cũng vậy.
Phía sau mấy chuyên gia Nhật Bản, bọn Thanh Mộc Vị Ương, Chu Văn đang mặc bộ thường phục và một hình ảnh quen thuộc khác xuất hiện, lão tứ Lý Bồi quả nhiên đang ở đây, họ thực sự đi cùng nhau.
Năm người học cùng đại học, sau khi tách ra ba bốn năm đến nay lại gặp nhau ở đây, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả bằng lời.
Nhìn nụ cười của Lý Dương, trong lòng Thanh Mộc Vị Ương lại nhói lên.
Hôm qua anh báo cáo kết quả gặp mặt với Lý Dương cho Thiên Hoàng nhưng chỉ nói bảo bối của Lý Dương, hắn phải nỗ lực hơn, không nói việc đối phương uy hiếp hắn, ngữ khí của Lý Dương hôm đó làm hắn tin thực sự xuất hiện tình trạng không hay Lý Dương sẽ dám huỷ thần khí.
Nếu hắn báo cáo những lời này với Thiên Hoàng, một khi Thiên Tùng Vân Kiếm xảy ra chuyện gì, cho dù không phải trách nhiệm của hắn thì chuyện này cũng là do hắn mà ra.
- Lão đại, lão lục.
Xa xa, lão tứ Lý Bồi gọi to, nhanh bước về phía Lý Dương, lúc này trong mắt Lý Dương không còn có mấy người Nhật Bản kia chỉ có những anh em bằng hữu hơn hai năm không gặp.
Chu Văn, Lý Bồi cũng không để ý tới mấy người trước mặt, trong sòng bạc đi lại rất nhiều người hai người chân đi rất nhanh vượt qua bọn Thanh Mộc Vị Ương tới chỗ Lý Dương.
- Tứ ca.
Lý Xán hưng phấn gọi to, anh lúc này có cảm giác giống Lý Dương, bạn đại học bốn năm, sau mấy năm không gặp vui mừng khôn xiết, người không trải nghiệm bao giờ không thể hiểu được.
Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang và người đàn ông lùn đứng giữa bọn họ đều ngạc nhiên, trên mặt người đàn ông lùn còn lộ chút phẫn nộ.
Ban nãy Lý Dương đang cười hắn còn cho rằng cười hắn, lúc này mới biết hoàn toàn do bản thân hiểu lầm.
- Lý tiên sinh!
Người đàn ông lùn bước nhanh về phía trước, dùng tiếng Hán vẫn còn chưa thạo nói với Lý Dương một cậu, lời chào này phải mười mấy giây sau mới được đáp lại, đối phương mơ hồ tiếng Hán không rõ gọi anh.
Chỉ nói về trình độ tiếng Hán thì người đàn ông lùn này không thể so được với Thanh Mộc Vị Ương và Tam Tỉnh Khang.
- Lý tiên sinh, đây là bạn khi trước của tôi, Shan-ben-tai-lang, ông hiện tại đang kinh doanh ở Toronto, sòng bạc này ông có cổ phần nhất định, hôm nay ông xem ti vi mới biết chúng ta tới Toronto đặc ý mời chúng ta tới làm khách.
Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên giải thích một câu, nói rất đơn giản, trong câu nói của anh nói rõ họ mấy ngày đến đây là ngoài ý muốn chứ không cố ý đi theo Lý Dương, càng không có ý gì khác Lý Dương đừng hiểu lầm.
Shan-ben-tai-lang.
Chu Văn và Lý Bồi quay lại, trên mặt có chút ngạc nhiên vội vàng lại cúi đầu xuống, họ chỉ lo chạy tới chỗ Lý Dương và Lý Xán, còn không chú ý tới chủ tịch hội đồng quản trị của sòng bạc bên cạnh họ.
Tổng tài sản của sòng bạc này lên tới trên tỷ đô la mỹ, Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị lớn của công ty. Chiếm cổ phần mười mấy phần trăm, mà Shan-ben-tai-lang còn là một trong những người sáng lập ra sòng bạc, có vị trí rất cao ở đây.
Shan-ben-tai-lang ban nãy chỉ nhìn họ một cái lại chú ý tới Lý Dương không hề chú ý tới hai người bọn họ.
- Shan-ben-tai-lang tiên sinh, xin chào!
Lý Dương khẽ gật đầu, coi như là đáp lại lời Thanh Mộc Vị Ương, điều này làm Thanh Mộc Vị Ương nhẹ nhàng chút.
Lần này Lý Dương nói tiếng Nhật, mặc dù cũng không chuẩn lắm nhưng chí ít người Nhật có thể nghe hiểu.
Thấy Lý Dương có thể nói tiếng Nhật, sắc mặt Shan-ben-tai-lang có chút thay đổi, ông lúc này cũng hiểu chắc chắn Lý Dương ban nãy nghe được những điều họ nói.
Shan-ben-tai-lang tiện tay xoa mấy đĩa thẻ của Lý Dương cười:
- Lý tiên sinh tuổi trẻ tuấn kiệt, không ngờ tiếng Nhật cũng giỏi như vậy làm người khác bái phục, thế nào Lý tiên sinh hôm nay chơi thế nào?
Ông lần này dùng tiếng Nhật để nói, nếu nói tiếng Hán thì thật mất mặt nên không nói nữa.
- Cũng được, mấy vị không phải là có việc hay sao, vậy tôi không làm phiền nữa.
Lý Dương gật đầu, anh tới sòng bạc là để chơi, ở đây gặp được Chu Văn và Lý Bồi thật ngoài sức tưởng tượng, anh bây giờ chỉ muốn cùng nói chuyện với những người bạn lâu ngày không gặp, không có lòng dạ nào ở đây nói chuyện với Shan-ben-tai-lang.
Những người Nhật Bản này nhìn thấy mục đích lớn nhất của anh là gì nên không nấn ná nữa.
Không cần phải nói ban nãy Shan-ben-tai-lang còn nói lôi thôi, Lý Dương không muốn cho họ cơ hội nữa.
Lý Xán lúc này đã kéo Chu Văn và Lý Bồi nói nhỏ, những câu tiếng Nhật mà bọn Lý Dương nói Lý Xán không hiểu gì nên không quan tâm đến bọn họ.
Mắt Chu Văn có chút ngạc nhiên nhìn Shan-ben-tai-lang, lại nhìn Lý Dương, Chu Văn học hành đều rất nỗ lực, gần đây còn đang học tiếng Nhật, sau này tiếp đón khách Nhật ở đây, những điều hai người nói anh hiểu chút ít.
- Cậu!
Shan-ben-tai-lang mặt cứng lại, ông không ngờ Lý Dương lại không thèm để ý đến ông, như vậy phải đuổi hắn đi.
Shan-ben-tai-lang là người Nhật Bản, ông chỉ là làm ăn đầu tư lớn ở Canada, không sửa quốc tịch, ở Nhật Bản ông cũng là một người thích sưu tầm cho nên quen mấy người Thanh Mộc Vị Ương nhưng ông chỉ là thích sưu tầm còn về trình độ thẩm định thì rất bình thường.
Quen mấy chuyên gia Thanh Mộc Vị Ương vẫn là để nâng giá mấy đồ cổ Nhật Bản mời mấy vị này thẩm định là có duyên cớ.
Đại hội thẩm định lần này Shan-ben-tai-lang sớm đã biết rồi, cũng biết người Nhật cũng sẽ tới nhưng không chú ý thế nào.
Sau khi xem trên ti vi anh mới biết mấy người đến đều là người quen, liền phái người đến mời bọn họ tới sòng bạc làm khách mời cả mấy vị chuyên gia trong nước sau này anh có bảo bối gì còn có thể mời mấy vị chuyên gia giúp thẩm định.
Thanh mộc vị Ương là được họ mời tới chỉ là ai cũng không ngờ họ lại gặp Lý Dương ở đây.
Shan-ben-tai-lang lăn lộn cũng nhiều năm, trên mặt ộng lần nữa lộ ra nụ cười nhẹ nhàng nói:
– Lý tiên sinh, chúng tôi cũng không có chuyện gì, đang muốn tìm mấy người chơi, Lý tiên sinh chơi ở đây hơi nhỏ hay là chơi cùng chúng tôi, chơi lớn một chút thế nào?
- Ngại quá, tôi không chơi tiền.
Lý Dương không nghĩ gì từ chối luôn.
Shan-ben-tai-lang chân suýt nữa khụy xuống, trong mắt đầy sự phẫn nộ trừng trừng nhìn Lý Dương.
Đến sòng bạc nói không chơi tiền thế đổi thẻ bài làm gì? Mà họ là người đã từng chơi qua, lúc này nói với họ như vậy rõ ràng là làm nhục ông.
- Shan-ben-tai-lang.
Bên cạnh truyền lại tiếng gọi, Lâm Bá Văn ban nãy tới nhưng không nói gì lúc này cũng nên ra mặt.
Thấy Lâm Bá Văn, Shan-ben-tai-lang có chút ngạc nhiên, ông quen Lâm Bá Văn là hậu duệ kiệt xuất của gia tộc Lâm thị, cháu đích tôn của Lâm Lang.
Gia tộc Lâm thị ở Toronto là một nhân vật lớn, là đối tượng Shan-ben-tai-lang nỗ lực kết giao, cũng gặp qua Lâm Bá Văn nhìn cái là nhận ra ngay.
- Lâm công tử xin chào, hôm nay anh cũng tới chơi?
Sắc mặt Shan-ben-tai-lang thay đổi rất nhanh, lập tức cười chào Lâm Bá Văn, thái độ tốt hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Lý Dương.
Lâm Bá Văn xua tay cười:
- Không, tôi đi theo Lý tiên sinh, Lý tiên sinh là khách quý của tập đoàn Lâm thị.
- Lý Dương?
Shan-ben-tai-lang lập tức quay đầu nhìn Lý Dương, trong mắt có chút nghi hoặc.
Ông chỉ xem trên ti vi mới biết Lý Dương, mà vừa nhìn thấy bọn Thanh Mộc Vị Ưowng còn không biết quan hệ giữa Lâm gia và Lý Dương.
Lâm Bá Văn lúc này trực tiếp đứng bên cạnh Lý Dương, cười nhìn Shan-ben-tai-lang. miếng đất ở Toronto tập đoàn Lâm thị là vàng, cho dù Shan-ben-tai-lang ở đây dốc sức hai mươi năm cũng không dám có chút coi thường nào.
Bạch Minh, Liễu Tuấn cũng đều quay lại, cùng nhau đứng bên Lý Dương.
- Hóa ra Lý tiên sinh là khách quý của tập đoàn Lâm thị, thất lễ rồi, tôi ban nãy chỉ là muốn mời Lý tiên sinh chơi một chút nhưng Lý tiên sinh không đồng ý .
Shan-ben-tai-lang lập tức cúi người, có Lâm Bá Văn ở đây, sự tức giận của ông bị kìm chế lại.
- Lý tiên sinh không chơi tiền, chúng ta chơi thứ khác thế nào?
Shan-ben-tai-lang ngẩng người dậy, ngữ khí thay đổi tiếp tục nói:
- Tôi biết Lý tiên sinh là một nhà sưu tầm lớn của Trung Quốc, chúng tôi ở đây có mấy tranh chữ của Trung Quốc nếu Lý tiên sinh đồng ý tôi cầm mấy tranh chữ này ra để cậu anh xem thế nào?
Lý Dương khẽ cười lại lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi không có tranh chữ gì có thể làm đồ cược, hay là thôi vậy.
Chồn cáo đến chúc tết gà, Shan-ben-tai-lang này không có gì tốt đẹp cả, ông là người mở sòng bạc các thủ thuật chơi ông nắm rõ hết, lại chơi với một người mới đây chẳng phải là bắt nạt người khác sao?
Còn một điểm nữa, không chơi tiền, chơi đồ nhưng Lý Dương không mang đồ gì tới bảo bối mang tới mỗi thứ đều là thần khí, đều có thể sánh với mấy bức tranh chữ của ông.
Hơn nữa, lòng dạ của ông Lý Dương cũng hiểu không phải là muốn Thiên Tùng Vân Kiếm sao, Lý Dương không hề cho hắn cơ hội này.
- Không sao, Lý tiên sinh không có đồ có thể dùng tiền, tôi lấy mấy bảo bối tới, Lý tiên sinh đưa ra giá tương đương là được, cậu thấy xem thế nào?
Shan-ben-tai-lang tiến sát hơn lại nói một câu, Lý Dương vẫn không nói gì, âm thanh của Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên vang lên:
- Lý tiên sinh không phải là người may mắn sao? Chơi bài là dựa vào vận may, Lý tiên sinh không dám?
Tam Tỉnh Kết Y bình thường cũng chơi tốt, ban nãy ông nhìn thấy Lý Dương chơi cho nên cố ý mời Lý Dương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 839: Cơ hội áo gấm về nhà (2)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Trong mắt Shan-ben-tai-lang hiện lên chút tia sáng, cười đứng đó không nói gì, Tam Tỉnh Kết Y lúc này nói là có ý giúp đỡ ông.
Kích tướng, đây là cách kích tướng.
Lâm Bá Văn nhìn Tam Tỉnh Kết Y, trước đó vốn có ấn tượng tốt với người này lúc này cảm thấy mất hết , con trai Tam Tỉnh Khanh lần này tới Toronto là thất bại.
Tam Tỉnh Khang trầm mặc nhìn Lý Dương không nói gì, điều này có thể thấy cách ông đối xử với con trai, nếu theo tính cách của ông ít nhất cũng phải mắng cho mấy câu.
Thanh Mộc Vị Ương chuyển ánh mắt im lặng đứng đó không có biểu lộ gì.
Hắn đã giải thích qua, việc sau này phát sinh không có liên quan tới hắn, hơn nữa đây là sòng bạc, chơi bạc ở đây là bình thường, Lý Dương đồng ý hay không là việc của hắn.
Không đồng ý hắn cũng không có tổn thất gì, đồng ý rồi đối với hắn cũng không có bất lợi gì.
Mấy người đứng ở giữa sòng bạc ai cũng không nói gì, mọi người đều tĩnh lặng nhìn Lý Dương.
- Lão đại.
Chu Văn đột nhiên kêu lên dường như tất cả ánh mắt của mọi người lúc này đều đổ về phía anh.
Chu Văn không vội vàng tiếp tục nói:
- Tôi vừa đặt khách sạn rồi, mấy năm không gặp chúng ta đi uống một chút.
- Được. Lý Dương lập tức gật đầu, cười càng to hơn.
Sáu người cùng học với nhau, tuổi của hắn là lớn nhất cũng là một người có địa vị cao nhất trong phòng, nhưng học tập tốt nhất, người thông minh nhất là Chu Văn.
Chu Văn thấy Lý Dương thực sự không muốn dây dưa với mấy người này lập tức giúp Lý Dương giải thoát vòng vây, lúc này cách kích động của Tam Tỉnh Kết Y không có tác dụng nữa rồi, Lý Dương là có việc, lúc này bỏ đi không ai nói được gì.
Sắc mặt Shan-ben-tai-lang trầm xuống.
Ông mời Lý Dương chơi mục đích thực sự không đơn giản chỉ là chơi bạc, tâm lý của dân cơ bạc rất nhiều người hiểu, một khi bước vào cuộc thì sẽ mất hết lý trí, có thể làm được những việc bình thường sẽ không làm.
Lý Dương không phải là dân chơi bạc nhưng Shan-ben-tai-lang thì nắm rõ, chỉ cần Lý Dương bước lên trên bàn chơi, ông có thể bồi dưỡng đối phương thành dân chơi bạc, để nhân cơ hội lấy Thiên Tùng Vân Kiếm trên tay Lý Dương về.
Nếu có thể lấy lại mấy thần khí của Lý Dương về thì tốt quá, anh xem bản tin buổi sáng trên ti vi rồi, ông thèm nhỏ dãi mấy thần khí này của Lý Dương.
Lý Dương kéo Chu Văn, Lý Xán và Lý Bồi cùng nhau mấy người cùng đi ra ngoài, Tam Tỉnh Kết Y có chút không cam nhưng không còn cách nào khác.
- Jason, anh muốn đi đâu? Tôi nhớ tối hôm nay có ca của anh.
Mấy người đi được mấy bước, trước mặt đi tới một người da trắng hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Lý Bồi ngạc nhiên kêu lên.
- Giám đốc Hán Tư, tôi có bạn đến phải đi tôi đã xin nghỉ rồi.
Lý Bồi vội vàng nói một câu, Chu Văn lại giải thích nhỏ bên tai Lý Dương, Jason là tên tiếng Anh của Lý Bồi, cũng là tên khi làm việc ở sòng bạc.
- Xin nghỉ rồi? Được, tôi biết rồi.
Người da trắng gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Shan-ben-tai-lang ở phía sau hơi ngạc nhiên, vội vàng bước nhanh lại.
- Shan-ben-tai-lang, ngài có dặn dò gì không?
Người da trắng đối với Shan-ben-tai-lang rất kính cẩn, Shan-ben-tai-lang không chỉ là chủ tịch hội đồng quản trị của sòng bạc mà còn là cao thủ nổi tiếng trong giới chơi bạc,
Hán Tư, người ban nãy là ai? Shan-ben-tai-lang có chút suy nghĩ nhẹ nhàng hỏi một câu.
Người da trắng này là nhân viên quản lý của sòng bạc, anh nhận ra, Chu Văn và Lý Bồi chỉ là nhân viên làm thêm cấp thấp nhất, Shan-ben-tai-lang căn bản không có ấn tượng đối với họ, không quan tâm, người bên cạnh Lý Dương có hai người là nhân viên làm việc của sòng bạc của ông.
Mà một người trong đó còn là người ban nãy giải vây cho Lý Dương.
- Shan-ben tiên sinh, đó là …
Hán Tư cúi đầu, từ từ nói ra thân phận của Lý Bồi, Hán Tư là người quản lý lầu một của sòng bạc, lầu một sòng bạc hơn trăm nhân viên đều do một tay anh quản lý, bao gồm Lý Bồi và Chu Văn.
Nói đến Chu Văn cũng là nhân viên của sòng bạc, trong mắt Shan-ben-tai-lang hiện lên chút ánh sáng.
- Shan-ben-tai-lang, nhân viên như vậy nên đuổi mới đúng.
Lần này người nói là Tam Tỉnh Khang, hơn nữa lại nói bằng tiếng Anh, âm thanh cũng không nhỏ, Lý Dương đang đi phía trước đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Tam Tỉnh Khang một cái.
- Shan-ben-tai-lang, Alvin và Jason bình thường làm việc rất nỗ lực, Alvin đã nghỉ làm, tôi tin Jason nhất định xin nghỉ rồi.
Hán Tư hơi ngạc nhiên, anh không hiểu bạn của Shan-ben-tai-lang tại sao lại nói như vậy nhưng vẫn phân bua một câu.
Hơn trăm nhân viên ở tầng một, Chu Văn và Lý Bồi là số ít nhân viên làm việc nỗ lực nhất, cũng là người anh tin tưởng nhất, bằng không khi anh không nhìn thấy Lý Bồi sẽ lập tức gọi đến hỏi ngay.
Alvin chính là tên tiếng Anh của Chu Văn, hai người nhập gia tùy tục, ở đây đều đặt tên tiếng Anh.
- Tam Tỉnh tiên sinh, cảm ơn đề nghị của ngài.
Shan-ben-tai-lang gật đầu, Chu Văn lại cười một cách khổ sở, công việc này phải bỏ rồi.
Kỳ thực khi nãy anh kéo Lý Dương đi trong lòng đã chuẩn bị rồi, Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị, anh không biết vị chủ tịch này lại có mâu thuẫn với Lý Dương nhưng có thể thấy vị chủ tịch này muốn đưa Lý Dương lên bàn chơi không có dụng ý tốt đẹp gì.
Anh cũng nhìn ra, Lý Dương bây giờ thân phận cũng rất không đơn giản. Nhưng bất luận Lý Dương là thân phận gì thì đều là đàn anh của hắn, bạn tốt của hắn, trong tình huống này hắn thà đắc tội với chủ tịch hội đồng quản trị chứ không để Lý Dương chịu thiệt.
Về phương diện chơi bạc chỉ cần không cẩn thận là bị thiệt lớn.
Anh kéo Lý Dương đi, cho dù bây giờ Shan-ben-tai-lang không quen anh sau này chưa biết chừng cũng nhận ra anh, đến lúc đó chắc cũng là kết quả như này.
- Lão đại, mau đi thôi.
Chu Văn lại kéo Lý Dương, kết quả là đúng như anh dự đoán cho nên nghe thấy lời nói Tam Tỉnh Khang đằng sau anh cũng không quan tâm.
- Đợi lát.
Lý Dương lại lắc lắc đầu, quay người lại từ từ đi lại phía sau.
Anh từ chối Shan-ben-tai-lang, nguyên nhân lớn nhất là nhìn thấy anh em tốt, lúc này anh chỉ muốn cùng bọn họ nói chuyện, nói chuyện xa cách sau mấy năm.
Nhưng tấm nhân tình này bây giờ bị chà đạp triệt để, đặc biệt là Tam Tỉnh Khang nói đuổi hai người bọn Chu Văn.
Lý Dương không biết bọn Chu Văn xem trọng công việc thế nào nhưng nếu là công việc như vậy Lý Dương tin có thể giúp bọn họ tìm một công việc khác tốt hơn, lương cao hơn.
Nếu hai người không thích ở trong nước, thích làm ở Toronto Lý Dương cũng có thể giới thiệu cho họ tới tập đoàn Lâm thị.
Với quan hệ của Lý Dương và Lâm Lang chắc chắn hai người bọn họ sẽ được làm việc trong tập đoàn Lâm thị một cách thoải mái, vì điều này Lý Dương nợ tập đoàn Lâm thị một tấm nhân tình cũng không sao.
Nhưng Lý Dương không dễ dàng tha thứ, hai người bạn tốt là vì mình mà bị người ta tống ra khỏi cửa, vốn chỉ định cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ không muốn dây dưa gì với mấy người Nhật Bản này nhưng anh phải tiễn ra cửa Lý Dương cũng chỉ có thể vì mục đích của họ.
Có năng lực đặc thù công cụ siêu phàm này Lý Dương chỉ cần lý trí một chút không lựa chọn ….thì chắc chắn là vẫn còn bất khả chiến bại.
Lý Dương đi tới trước mặt Shan-ben-tai-lang nhẹ nhàng nói:
- Ông nói đi, ông muốn chơi thế nào?
- Lão đại!
Chu Văn đột nhiên lại chạy lại, Lý Bồi cũng chạu theo, Lý Bồi không biết chuyện gì nhưng thấy Shan-ben-tai-lang không tốt gì với Lý Dương, lúc này cũng lo lắng nhìn Lý Dương.
- Jason, Alvin, có chuyện gì vậy?
Hans kinh ngạc cẩn thận bước lại trước mặt hai người hỏi khẽ, anh chỉ nhìn thấy Lý Bồi tới hỏi một chút, không ngờ lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
- Giám đốc Hans, không có gì nhưng xin lỗi tôi muốn nghỉ việc.
Chu Văn nói lắc lắc đầu, khi nói trong mắt có chút không cam nhưng lại không có chút hối hận nào.
Shan-ben-tai-lang là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng đáng tiếc không phải là chủ tịch hội đồng quản trị cởi mở, điều này rất nhiều người biết bây giờ đắc tội với ông sau này muốn làm việc ở đây cũng khó chi bằng chủ động xin nghỉ trước.
Chí ít anh có thể kéo Lý Dương ra không để anh mắc mưu, Chu Văn ban nãy là nhân viên của sòng bạc, trên bàn chơi bạc sớm cũng nhìn ra Lý Dương căn bản không biết chơi bạc, nếu chơi cùng Shan-ben-tai-lang chắc không thể thắng.
- Anh Hans, tôi cũng xin nghỉ việc.
Lý Bồi nhếch miệng cười, lương ở sòng bạc thực sự không thấp, nghỉ việc rất đáng tiếc, nhưng tình cảm anh em bọn họ quan trọng hơn, không cần phải nói Shan-ben-tai-lang muốn đuổi bọn họ.
- Lão đại, anh thấy rồi đấy bây giờ chúng tôi đều xin nghỉ việc, xem bộ dạng của anh bây giờ không tồi, sau này tôi và lão tứ đều dựa vào anh rồi.
Chu Văn cười, lại kéo Lý Dương, ý của anh rất rõ chính là không muốn Lý Dương chơi bạc với Shan-ben-tai-lang.
Sắc mặt Shan-ben-tai-lang trông rất khó coi, trước mặt bọn Thanh Mộc Vị Ương lần này hắn bị mất mặt quá, đáng tiếc bây giờ trước mặt mọi người hắn cũng không tiện làm gì.
- Lý tiên sinh, hay là chúng ta chơi Stud đi.
Không đợi Lý Dương phản ứng Shan-ben-tai-lang vội vàng nói một câu, Lý Dương đồng ý chơi rồi nếu anh đổi ý cơ hội như vậy lại đi đều không được rồi.
Làm như vậy ông chắc chắn đắc tội với Lâm thị, nhưng cứ nghĩ đến việc Lý Dương lên bàn chơi bạc được nhiều lợi ích ông lại kiên trì làm như vậy.
Trên tay Lý Dương là Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ cần Lý Dương mất đi lý trí thì ông có thể thu lợi rất nhiều những thần khí này, có những thần khí này trong nước ông có thể có nhiều danh vọng và tiền bạc.
Đến lúc đó, ông hoàn toàn có thể về nước phát triển, trở thành nhân vật thượng lưu chân chính, không cần phải phiêu bạt ở bên ngoài.
Bất luận là người quốc gia nào đều có muốn áo gấm về nhà, đây chính là cơ hội lớn nhất để Shan-ben-tai-lang áo gấm trở về quê hương, ông vốn là dân chơi bạc gặp được cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.
- Được, không vấn đề gì.
Lý Dương khẽ cười, gật đầu đồng ý, Chu Văn lại há to miệng cuối cùng lại lắc đầu, trong mắt có chút lo lắng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 840: Bức hoạ của Trịnh Bản Kiều
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Tại sòng bạc, tầng 5, có tổng cộng 3 phòng đơn nhỏ.
Bình thường đây là nơi tiếp đón khách, nói là phòng nhỏ, nhưng thực ra diện tích mỗi phòng cũng hơn 200 mét vuông, giữa phòng đặt một bàn đánh bạc hình tròn, bên cạnh còn có một ghế dài và sô pha, có đủ chỗ cho hơn 2,3 chục người cùng xem.
Căn phòng như vậy, Chu Văn chỉ là nghe nói qua, chứ chưa tới bao giờ, y thế nào cũng không ngờ tới, lần đầu tiên vào căn phòng như thế, lại trong tình trạng này.
- Lão Đại, chơi một ván là được rồi.
Chu Văn chau mày, khẽ nói một câu. Theo như y thấy, bất luận bây giờ Lý Dương làm gì, đều không nên đồng ý với Shan-ben-tai-lang, hắn hiểu sòng bạc hơn Lý Dương.
Đáng tiếc là Lý Dương đã đồng ý rồi, hắn chỉ có thể khuyên như vậy thôi. Châu Văn lúc này còn không biết giữa Lý Dương và Shan-ben-tai-lang có mâu thuẫn gì, nhưng y lại không hiểu, Shan-ben-tai-lang một mực đều là nhằm vào Lý Dương.
Lý Dương khẽ cười nói :
-Lão Nhị, cậu còn chưa hiểu tôi sao? Cứ yên tâm đi.
Chu Văn nhìn Lý Dương. Trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút. Cùng học mấy năm đại học, Lý Dương này luôn khiến người ta tin phục, bất luận gặp phải chuyện gì, Lý Dương đều là một người lý trí, cũng là một đại ca tốt.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao y muốn kéo Lý Dương xuất ngoại cùng mình, rất sớm trước đây, Lý Dương đã khiến bọn y cảm thấy an tâm rồi.
- Nhị ca, Lão Đại bây giờ không phải là trong cuộc chiến đâu, anh cứ yên tâm đi!
Lý Xán khẽ nói một câu, lại cười nhẹ một tiếng, y có đủ lòng tin vào Lý Dương rồi. Không giống Chu Văn và Lý Bồi, vài năm không gặp Lý Dương , chỉ mới gặp lại mà thôi.
- Lý tiên sinh, mời.
Shan-ben-tai-lang cười mờ ám, mời Lý Dương vào phòng. Lại nói với tên đang cúi người đứng bên cạnh vài câu. Đây là chỗ của ngườichủ trì bàn đánh bạc.
Bình thường mà nói, Lý Dương ngồi đối diện với Shan-ben-tai-lang. Căn phòng như thế này có thể chứa được 8 người cùng ngồi đánh bạc, nhưng Shan-ben-tai-lang lại không hề mời người khác, mà chỉ cười ha ha nhìn Lý Dương. Lần này cũng chỉ là hai người bọn họ cùng nhau đánh bạc.
Điều này đối với Shan-ben-tai-lang mà nói là một cơ hội tuyệt vời, y tự nhiên không thể mời người khác vào rồi.
Tam Tỉnh Khang và Thanh Mộc Vị Ương đều chỉ là nhẹ chau mày. Hai người bọn y không nói gì. Trực tiếp ngồi vào bên cạnh.
Tam Tỉnh Khang không còn tiền vốn, y lần này đến là còn có mục đích riêng, nếu mà có thể, y còn muốn mượn Shan-ben-tai-lang một số tiền để bù vào khoản lỗ to lớn này, nếu không thì y chỉ đợi mà từ bỏ quyền khống chế công ty mà thôi.
Thanh Mộc Vị Ương thì muốn nhiều hơn.
Nếu mà Lý Dương thua thảm bại, đối với y mà nói chỉ có cái tốt, nếu Shan-ben-tai-lang thắng để lấy được thần khí, y cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Xét cho cùng Shan-ben-tai-lang là người Nhật, xử lý y so với Lý Dương cũng dễ hơn nhiều, chỉ cần Shan-ben-tai-lang nguyện mang kiếm thần về Nhật, vậy thì có công lao của y rồi.
Chỉ có điều là công lao lớn nhỏ không giống nhau. Đối với Thanh Mộc Vị Ương mà nói thì còn mãnh liệt hơn nhiều so với việc mang thần kiếm về Nhật.
Ngoài cửa, có mấy thanh niên trẻ mang vài thứ đi tới, nhìn thấy mấy thứ này, nụ cười trên mặt Shan-ben-tai-lang liền biến thành sung sướng vô cùng, tự mình tiếp nhận mấy thứ đó mang vào.
Thứ mà Shan-ben-tai-lang thích chính là sưu tầm tranh chữ, mấy bức này, đều là những bảo bối mà y khổ công sưu tầm được gần đây.
- Lý tiên sinh, đây là một số bộ sưu tập mà tôi sưu tầm vài năm gần đây, tôi thích tranh chữ, đặc biệt thích tranh chữ Trung Quốc, anh đừng để ý, anh xem bức “Hà Hoa Đồ” của Lang Thế Ninh này xem, anh cho là nó trị giá bao nhiêu?
Shan-ben-tai-lang chậm rãi nói, khi nói trên mặt còn có chút đắc ý, đây là tác phẩm thư hoạ đầu tiên y mở ra, bức hoạ vẽ lá sen, kí danh trên đó đúng là Lang Thế Ninh.
Lang Thế Ninh, một hoạ gia trong cung đình nổi tiếng thời Thanh, cũng là một trong những người truyền giáo ngoại quốc nổi tiếng trong lịch sử, là một vị thấu hiểu sâu sắc mối quan hệ giữa triều đình Thanh và tất cả người nước ngoài.
Cũng có thể nói, tên tuổi của Lang Thế Ninh chỉ kém Marco Polo một chút. Cho dù Nam Hoài Nhân cũng khổ hơn ông, Lang Thế Ninh đầu tiên tới Trung Quốc, nói không chừng ông chính là người truyền giáo nổi tiếng. Chứ không phải một trong những người đó.
Thân phận của Lang Thế Ninh trong triều Thanh là hoạ sĩ trong cung, những bức hoạ ông vẽ không ít, đại đa số hiện nay đã thất lạc, rất ít còn lưu lại, số nhiều đều là ở nước ngoài.
Sau khi Shan-ben-tai-lang lấy bức hoạ ra, mấy vị chuyên gia Nhật Bản lập tức ngồi im, đến cả Thanh Mộc Vị Ương cũng từ từ dướn người lên, nhìn kĩ bức hoạ.
Lý Dương ở bên này, mắt của Bạch Minh, Mao Lão cũng không hề rời đi chỗ khác. Lý Xán và Liễu Tuấn nhất nhất nhìn chằm chằm vào bức hoạ Shan-ben-tai-lang mang ra.
- Không tồi, đúng là bút tích của Lang Thế Ninh!
Qua vài phút, Lý Dương mới chậm rãi nói một câu. Số tranh của Lang Thế Ninh trên thế giới không nhiều, nhưng mà Cố Cung còn có vài bức.Lúc Lý Dương ở Cố Cung đặc biệt nghiên cứu qua thư hoạ, đã xem qua tranh của Lang Thế Ninh, phân tích kỹ một lúc, có thể xác định đây đúng là bút tích của Lang Thế Ninh.
- Lý tiên sinh, nếu đã là bút tích thật, cậu cho rằng nó trị giá bao nhiêu?
Shan-ben-tai-lang cười ha ha, Lý Dương cho rằng là thật là được rồi, dù cho Lý Dương phản đối, y vẫn còn chứng cứ khác, nhưng Lý Dương đã tán đồng rồi, chính là y tránh được phiền phức.
- Tranh của Lang Thế Ninh rất đẹp, bức hoạ này, tôi cho rằng giá 300 nghìn đô la Mỹ.
Lý Dương cười nhẹ nói, 300 nghìn đô la Mỹ, xấp xỉ 2 triệu nhân dân tệ, một bức hoạ bình thường, lại là bức “Hà Hoa Đồ” không lớn của Lang Thế Ninh. Cái giá tiền này cũng dễ hiểu Shan-ben-tai-lang khẽ lặng mình, ngay lập tức cười nói:
- Lý tiên sinh thật lợi hại, bức hoạ này tôi đích thực là mua mất 300 nghìn đô la, đến thời điểm này thì đặt 300 nghìn đô la thế nào?
Bức hoạ này, nói thật ra, là Shan-ben-tai-lang dùng hơn 50 nghìn đô la mua, còn mất 2 năm mới mang về được. Nhưng lúc này y cũng không nghĩ nhiều, Lý Dương nói giá 300 nghìn đô la, thì cứ cho là con số này đi.
Đối với Shan-ben-tai-lang mà nói, chỉ sợ chính là Lý Dương không đồng ý đặt cược.
- Cũng được, vậy đặt đến 300 nghìn đô la đi
Lý Dương cười nhẹ một tiếng, lập tức móc chi phiếu ra, viết một tờ 300 nghìn đô la tiền mặt, đợi mang đi đổi thành thẻ chơi bài.
Lần này tới Canada, đặc biệt là lần trước Lâm Lang đưa cho hắn ít tiền từ bán ngọc phỉ thuý để chi tiêu, đều bị Lý Dương đổi thành đô la ở ngân hàng Thuỵ Sĩ rồi. Chỗ chi phiếu này gần như có thể đứng đầu số phiếu của ngân hàng .
Cũng có thể nói, chi phiếu mà Lý Dương kí, lập tức có thể đổi thành tiền mặt.
Những người làm trong sòng bạc sau khi lấy chi phiếu đi đổi, gật gật đầu với Shan-ben-tai-lang, Shan-ben-tai-lang lập tức cười lớn một tiếng, y không lập tức bắt đầu trận đặt cược, lại sai người mở bức hoạ ở bên cạnh ra.
Mắt Chu Văn, Lý Bồi đều đã sáng cả lên rồi, bọn y đã biết Lão đại nhà mình không so sánh với trước đây, khẳng định mạnh hơn bọn y rất nhiều, nhưng không ngờ rằng, Lý Dương kí một chi phiếu 300 nghìn USD, mắt cũng không chớp một cái.
Hai người bọn y, vẫn luôn làm trong sòng bạc, cơ bản không biết những việc lớn của hội. Hiểu được những việc này, đều là người lưu giữ thông tin. Hai người bọn y với người lưu giữ thông tin lại không có kết nối gì, nên còn không biết điều này, Lý Dương đã nổi tiếng thế giới rồi.
- Cao Tường, còn có Lâm Tản Chi.
Vài bức hoạ này mới đem ra, đã có người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lý Dương quay đầu nhìn, Bạch Minh lập tức cúi đầu, người vừa kêu lên chính là y.
Mấy bức hoạ đem ra chính là những bức hoạ của Cao Tường và Lâm Tản Chi. Cao Tường, tự Phượng Cương, hiệu Tây Đường, những người bình thường biết ông không nhiều, nhưng ông là một trong những hoạ sĩ nổi tiếng thời Thanh, một trong những Bát Quái Dương Châu nổi tiếng.
Lâm Tản Chi, chính là hoạ sĩ lớn nổi tiếng cận đại, tranh của người này gần đây mới lưu hành, Shan-ben-tai-lang có thể có một bức tranh của ông ta, cũng thực sự không dễ dàng gì.
- Đặng Nhiếp.
Mao Lão đột nhiêu kêu lên một tiếng, Shan-ben-tai-lang lần này đem ra 6 bức hoạ, đây chính là bức cuối cùng. Sau khi bức này được mở ra, chính là Mao Lão cũng không cách nào trấn định được.
Đặng Nhiếp, tên thật là Đặng Bản Kiều, là một trong những hoạ sĩ lớn nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, cũng là một trong những Bát Quái Dương Châu. Những bức hoạ mà Shan-ben-tai-lang mang ra, tranh chữ Trung Quốc chiếm đại đa số. Ai cũng không ngờ tới. Còn có tranh của hoạ sĩ đại tài Trịnh Bản Kiều.
Bức hoạ “Trúc Diệp Đồ” này, là bức mà Trịnh Bản Kiều yêu thích, cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông.
- Lý tiên sinh, mấy bức tranh này, đưa giá 3 triệu đô la thế nào?
Shan-ben-tai-lang lại nói một câu, đại đa số tranh là y sưu tầm được. Trị giá tổng thể của chúng khẳng định là cao hơn 3 triệu đô la, nhưng nghĩ lại bức hoạ thứ nhất của Lang Thế Ninh, y trầm ngâm một lúc, nói giá thấp hơn chút.
Nhưng những lời này cũng không sai, tranh của Trịnh Bản Kiều là khó mà có được, đáng tiếc có một số không còn nguyên vẹn. Có ảnh hưởng rất lớn giá trị, nhưng mấy bức hoạ này đều là tranh thật, điều này thực sự rất không dễ rồi.
- Không tồi, rất đáng giá.
Lý Dương cười nhẹ một tiếng, hắn chỉ đang nghĩ giáo huấn cho Shan-ben-tai-lang một trận, không ngờ có thể nhìn thấy những bức hoạ ngoài dự tính của hắn, điều này làm Lý Dương tự nhiên rất mãn nguyện.
- Vậy thì tốt, hãy lấy 3 triệu đô la tiền thẻ ra.
Shan-ben-tai-lang gọi một tiếng, 3 triệu đô la, đối với y mà nói cũng là một gánh nặng không nhỏ. Đây đều là thành quả mà y nhiều năm tích được.
Lý Dương khẽ lắc đầu, lập tức lại kí một chi phiếu 2,7 triệu đô la, thêm vào trước đó 300 nghìn, vừa đúng 3 triệu. 3 triệu đô la, không tới 20 triệu nhân dân tệ, đối với Lý Dương mà nói vẫn không có nhiều áp lực lắm.
Chu Văn, Lý Xán ngây ra nhìn thẻ bài được đưa lên, hai tên cùng nhìn nhau, muốn nói gì đó, lại đều không nói ra khỏi miệng.
Đột nhiên, bọn y cảm thấy Lão Đại của mình trở nên có chút lạ lẫm, 3 triệu đô la Mỹ, đó là con số mà cả đời bọn y phấn đấu cũng không kiếm được, Lý Dương chỉ kí ra đơn giản như vậy, còn đổi thành thẻ đánh bài.
Dù cho là bọn y biết Lý Dương hiện tại không đơn giản, đây cũng có một chút lo lắng.
Mấy bức hoạ đặt sang một bên, Lý Dương trải qua việc kiểm chứng chi phiếu cũng đặt sang một bên, mã chi phiếu đã đổi. Mỗi người 300, chất cao thành chỗ dựa.
300 cái thẻ bài, mỗi cái đều đại diện cho 10 nghìn đô la Mỹ, cũng chính là trên bàn bạc này, ít cũng cần có 10 nghìn đô la Mỹ.
Hà Quan đi tới, Lý Dương đã ngồi rồi, Mày của Chu Văn lại lần nữa nhíu lại, cả mặt đều đã biến thành hình ngọn núi, y nhìn Lý Dương, trong mắt chỉ có lo lắng.
Nhìn ngược lại Shan-ben-tai-lang, trong đôi mắt lại có nhiều hưng phấn, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra, y cần khiến Lý Dương thua hết chỗ tiền này, sau đó lại thua nữa. Tới bao giờ thua hết sạch tất cả tiền thì thôi. Phải lấy cả cái khác ra để thế chấp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina