Vốn hắn đang cùng Vũ Thanh Phong đứng trong đám người xem náo nhiệt, cũng không muốn vô duyên vô cớ xuất đầu làm gì. Chẳng qua Lý Phàm nhìn ra được Nguyễn Bưu kia tuy khí thế phi phàm nhưng thực lực mới chỉ là Thần Lực cảnh mà thôi, còn thanh niên mặt nhọn tuy dáng vẻ âm trầm nhưng thực lực đã sớm đột phá Thần Lực Cảnh, âm dương tương hỗ đạt tới Cương Nhu cảnh giới. Nếu cứ như vậy mà đấu, Nguyễn Bưu kia tất bại không thể nghi ngờ. Mà nếu hắn thất bại, vậy khí thế của tân sinh chắc chắn sẽ bị đè ép nặng. Dù sau này có may mắn được chọn vào học viện đi chăng nữa thì cuộc sống bị chèn ép cũng sẽ không khá giả gì.
Lý Phàm cũng là tân sinh, tất nhiên hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy vì thế liền hiện thân thay Nguyễn Bưu đấu một trận.
Từ lúc đột phá Thần Lực Cảnh tới giờ hắn còn chưa có cơ hội chân chính chiến đấu, hiện tại đối thủ là Cương Nhu Cảnh cũng vừa hợp để Lý Phàm kiểm nghiệm xem thực lực của mình rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào.
"Cương Nhu sao? Thật đáng mong chờ a!"
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, trong hai mắt đen láy cũng dần dần cháy lên một ngọn lửa vô danh.
"Tiểu tử kia, nếu ngươi đã muốn ra đấu vậy thì nhanh nhanh lên đi, bản công tử còn có rất nhiều việc đó, không thể cùng lũ phàm nhân các ngươi phí phạm thời gian ở đây được."
Thanh niên mặt nhọn quan sát Lý Phàm, khi phát hiện nguyên lực của đối phương vẫn chưa có được sự giao hòa của âm dương, cương nhu tề phát, cảnh giới vẫn chỉ là Thần Lực thì trong mắt không khỏi lóe lên một tia độc ác, lạnh giọng cười nói. Lũ tân sinh này, nếu có thể vậy hắn muốn đè bẹp bọn chúng ngay từ bây giờ, làm cho bọn hắn như những con cừu non để mặc cho hắn sai khiến. Trước kia khi mới nhập học hắn cũng từng gặp phải cảnh học viên cũ đè đầu như vậy, vì thế hiện giờ muốn làm vậy để xả ra một ngụm ác khí đã dồn nén trong lòng bấy lâu.
"Như ngươi mong muốn!"
Lý Phàm cười khẽ, thong dong bước ra đứng đối mặt với thanh niên mặt nhọn. Cứ mỗi bước hắn đi, khí thế lại tăng thêm một phần, nguyên lực toàn thân cũng sôi lên kịch liệt, tỏa ra một luồng hắc khí nhàn nhạt quanh người.
"Được, xem chiêu đi!"
Thấy Lý Phàm bước ra, thanh niên mặt nhọn cũng không nhiều lời, dưới chân bước ra một bước đến trước mặt Lý Phàm, bàn tay nắm lại thành quyền tung ra một đấm.
Quyền đầu của hắn cắt ngang không khí phát ra một tiếng rít gió mãnh liệt, phái trên là một đạo thủy khí lượn lờ hình thành nên một đầu cự mãng đang ngửa mồm gào thét. Đầu cự mãng này tuy do nguyên lực thủy thuộc tính tạo thành nhưng lại không có một chút gì là mềm mỏng nhẹ nhàng mà lại mơ hồ tỏa ra từng trận áp lực như sóng lớn cuốn tới, toát ra một vẻ hung bạo dị thường. Đây chính là sự lợi hại của cao thủ Cương Nhu cảnh giới. Cường giả đẳng cấp này có thể làm cho nguyên lực toàn thân không còn khuyết điểm tiên thiên của thuộc tính, giống như hỏa nguyên lực không những sức bùng nổ mạnh mẽ mà còn có thể âm ỉ tấn công, như phong nguyên lực không chỉ phiêu diêu nhẹ nhàng mà còn có thể biến thành trầm trọng nặng nề. Thiên biến vạn hóa vô cùng kỳ diệu.
"Tiểu tử, tiếp ta một chiêu Thủy Mãng Thôn Thiên đi."
Thanh niên mặt nhọn hét lớn, quyền đầu đánh tới càng nhanh thêm ba phần. Cự mãng phía trên há rộng mồm, ngâm lên một tiếng chói tai hướng thẳng tới yết hầu Lý Phàm cắn tới.
U u u...!
"Tới hay lắm, ha ha ha."
Lý Phàm không những không sợ mà còn cười lớn, ánh mắt hắn căng ra nhìn ngắm cẩn thận quyền đầu đang đánh tới, phân tích sự biến hóa kỳ diệu của cương như trong đó. Cùng lúc dưới chân Lý Phàm cũng bước sang trái một bước, cánh tay vung lên trên rồi hướng tới quyền đầu đối phương phách xuống. Bàn tay Lý Phàm mở lớn, năm ngón tay to lớn, dài ngoẵng giống như lưới trời mở ra, bắt lấy đầu cự mãng hung ác kia.
Vọng Tinh Thần!
Bụp!
Lý Phàm bàn tay vươn ra bắt lấy cổ tay của đối phương, tay còn lại cũng không chậm trễ, cánh tay gập lại, cùi chỏ hướng ra phía ngoài như một đầu thương hướng tới mi tâm thanh niên mặt nhọn đâm tới. Trong lúc này phía trên cùi chỏ của hắn, một đầu trường mâu mơ hồ được ngưng tụ ra, mang theo khí thế trảm thiên sát phật vô cùng thảm liệt.
Sám Hối Chi Mâu.
"Hả?"
Thanh niên mặt nhọn kêu lên một tiếng kinh ngạc, không thể ngờ được một quyền của mình lại bị đối phương cản lại dễ dàng như vậy. Hắn đang muốn phát lực hất tay đối phương ra thì đã phát hiện một thanh trường mâu đâm thẳng tới mi tâm mình, không khỏi hoảng sợ lùi lại. Chỉ là cổ tay hắn đang bị Lý Phàm nắm chặt, không thể tùy ý lùi lại được. Trong lúc nguy cấp, thanh niên mặt nhọn trong mắt lóe lên một tia hung ác, cũng không lùi lại nữa mà cánh tay còn lại vung ra, bàn tay mở lớn, hai ngón giữa và ngón trỏ gập lại tạo thành hình dạng một đầu mãng xà đang mở miệng. Hắn dưới chân bước lên một bước, bàn tay vung ra hướng tới trường mâu cản lại.
Phanh...!
Rắc, rắc.
"Hự!"
Hai tiếng xương gãy vang lên cùng với đó là tiếng kêu đau đớn của thanh niên mặt nhọn. Hai ngón tay của hắn làm sao có thể cản lại một "trửu" của Lý Phàm, rất nhanh đã bị chấn cho xương cốt gãy rời.
"Tên khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!"
Thanh niên mặt nhọn gầm lên một tiếng giận dữ, chợt miệng phùng lên, tiếp theo đó thổi mạnh ra một hơi. Trong lúc đó, một tia ngân quang mảnh như sợi tóc với tốc độ nhanh tới kinh người cũng theo miệng hắn phi ra, hướng thẳng tới mắt Lý Phàm đâm tới.
"Vô sỉ!"
Lý Phàm sắc mặt đại biến mắng to. Đây vốn chỉ là một cuộc đấu với cấp độ luận bàn, kẻ trước mắt này không ngờ lại vô thanh vô tức thi triển ám khí ám toán hắn. Hơn nữa đạo ngân quang kia tuy người khác không nhìn thấy rõ ràng nhưng hắn ở ngay sát bên nên trông thấy rất rõ, đây là một thanh tiểu kiếm nhỏ như sợi tóc, phía trên hàn khí dày đặc, chính là một kiện sơ cấp nguyên bảo hàng thật giá thật. Nếu Lý Phàm mà bị tiểu kiếm này bắn vào mắt, chỉ sợ không chỉ con ngươi mà ngay cả đầu hắn cũng sẽ bị xuyên thủng.
"Hừ!"
Lách cách, lách cách.
Trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, cả người Lý Phàm phát ra một loạt tiếng xương cốt va chạm nhanh chóng co lại, chiều cao cơ thể từ gần sáu thước biến thành một người lùn cao có ba thước. Chỉ là hắn chưa kịp biến hóa xong, thanh tiểu kiếm kia đã nhanh chóng xẹt qua, Lý Phàm trong lúc nguy cấp chỉ còn cách nghiêng đầu né qua một bên.
Xoẹt...!
Tiểu kiếm bay sượt qua mặt Lý Phàm, dư kình sắc bén nhanh chóng để lại trên mặt hắn một đạo vết cắt, máu tươi từ đó nhanh chóng chảy ra.
"Ngươi muốn chết rồi!"
Máu tươi từ má chảy xuống miệng mang theo một mùi vị tanh tanh ngọt ngọt. Lý Phàm một tay lau đi vết máu, trong hai mắt sát khí đã lâu không xuất hiện dần dần bốc lên cao. Kẻ này, đã làm hắn nổi lên sát tâm rồi.
"Hừ!"
Thanh niên mặt nhọn thấy tiểu kiếm chưa giết được Lý Phàm, không khỏi buồn bực hù một tiếng. Dưới chân hắn bước ra thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cánh tay vẫn còn tự do vung lên, tạo thành một đầu mãng xà nhắm yết hầu Lý Phàm bổ tới.
Bụp!
"Hả"
Một tiếng vang lớn do da thịt va chạm vang lên, thanh niên mặt nhọn kinh ngạc nhìn cánh tay còn lại của mình cũng bị Lý Phàm bắt chặt nốt. Thấy vậy hắn khẽ phát lực nhưng kết quả là cảm thấy hai tay như bị kiềm sát kẹp chặt, không thể rút ra. Nếu như xét về nguyên lực thì hắn có thể ngang ngửa với Lý Phàm, nhưng nếu nói về sức lực của cơ thể thì hắn làm sao có thể bì với một kẻ mà man lực còn khủng bố hơn cả yêu thú chứ. Trong lúc nhất thời cả hai cánh tay hắn đều bị Lý Phàm bắt được, không còn cách nào giãy ra.
"Chúng ta vốn chỉ là luận ban, nhưng ngươi lại có ý muốn giết ta. Vậy hiện tại, cũng đừng nên trách ta độc ác."
Lý Phàm nhìn chằm chằm đối phương, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào trầm giọng noi. Lời vừa dứt, đầu hắn hơi ngửa về phía sau rồi nhắm thẳng tới đầu lâu đối phương... đập tới.
"Không!"
"Dừng tay!"
Phanh...!
Máu tươi văng lên, sọ người nứt toác...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm mặc kệ những tiếng la hét bên ngoài, dùng đầu đập mạnh xuống vùng trán của thanh niên mặt nhọn.
Phanh!
"Á...!"
Một tiếng động lớn do da thịt va chạm chát chúa vang lên kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của thanh niên mặt nhọn. Trán hắn bị Lý Phàm đập xuống chấn tới nứt ra, máu tươi từ vết thương nhanh chóng tràn ra đầy mặt khiến gương mặt hắn nhất thời đầy máu giống như ác quỷ địa ngục.
"Ngươi... ngươi..."
Thanh niên mặt nhọn lấy tay chỉ vào Lý Phàm lắp bắp nói. Chỉ là không biết do quá sợ hãi hay đầu óc bị đập tới mơ hồ mà cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Chợt hắn nghĩ tới điều gì, vội vã hướng ra phía đồng bạn bên ngoài gọi to:
"Các ngươi còn chờ gì nữa, mau mau xông lên đem tiểu tử này giết chết cho ta. Hắn hiện tại vẫn chưa phải là học viên của Thiên Ngân học viện, dù chúng ta có giết hắn cũng không phải chịu phạt gì đâu."
Bốn người đồng bạn của thanh niên mặt nhọn nghe thấy vậy, trong mắt cũng hiện lên ánh nhìn tàn khốc. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, theo sau đồng loạt hét lớn một tiếng hướng Lý Phàm đánh tới.
"Cản bọn chúng lại."
"Lũ vô sỉ này, mau mau dừng tay."
"Các huynh đệ, mau theo ta lên chặn bọn chúng lại. Đừng để chúng làm hại vị huỵnh đệ kia."
Bên phía tân sinh sau một thoáng sửng sốt, chợt mọi người cũng lớn tiếng mắng to, cả đám máu nóng sôi lên lao ra, hướng về phía đám học viên của Thiên Ngân học viện loạn đả.
Trong lúc nhất thời hiện trường trở thành một cuộc hỗn chiến. Ngươi đánh ta ta đánh ngươi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Bên phía học viên Thiên Ngân học viện tuy tu vi cảnh giới thường cao hơn đám tân sinh một bậc nhưng khổ nỗi bọn họ lại ít người hơn, nên trong lúc nhất thời cũng không làm gì được đối phương. Mà bên phía tân sinh tuy tu vi yếu hơn nhưng lại lấy thịt đè người, thường thường ba bốn tân sinh hợp lại vây công một tên học viên cũ.
Phanh...!
Lý Phàm một quyền đánh văng một tên học viên cũ cảnh giới Thần Lực tới gần hắn, thuận tiện đem Vũ Thanh Phong đang trong đám hỗn chiến kéo ra ngoài. Chỉ là lúc này gương mặt của tên này đã sưng húp lên, hai con mắt không biết bị ai đánh biến thành đen thui, bộ dáng hiện giờ nào còn có chút gì của công tử ca ngọc thụ lâm phong lúc trước, rõ ràng là một con gấu mèo không hơn không kém.
"Làm gì vậy, làm gì vậy, mau thả ta ra. Bản công tử còn chưa đánh đã tay a... Ách, lão đại là huynh sao."
Vũ Thanh Phong đang đánh tới thú huyết sôi trào chợt cảm thấy cả thân người đã bị người khác nhấc ra ngoài không khỏi tức giận mắng ầm lên. Chỉ là vừa nhìn thấy mặt người kéo mình là Lý Phàm hắn không khỏi ngây ra, theo sau mừng rỡ nói. Dứt lời hắn kéo tay Lý Phàm hướng tới đám hỗn chiến một lần nữa đi tới, vừa đi vừa nói:
"Lão đại, huynh không biết chứ con mẹ nó từ bé tới giờ ta mới được đánh một trận sướng khoái như này. Đánh đánh đánh, đem lũ học viên cũ này đánh thành đầu heo mới thôi."
"Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ mà còn muốn đánh người khác thành đầu heo sao? Ta thấy ngươi là đầu heo mới đúng đó."
Lý Phàm vừa tức giận vừa buồn cười nói. Tên tiểu tử này, thực sự là hạng máu chiến đi!
"Ha ha, như này có là gì! Cũng chỉ là mấy vết thương ngoài ra thôi, chỉ cần thoa thuốc bên ngoài một thời gian là khỏi. Lũ kia tuy hung ác nhưng cũng không dám thực sự làm tổn thương tới tính mạng chúng ta, dù sao môn quy của Thiên Ngân học viện cũng không phải để làm cảnh."
Vũ Thanh Phong một bộ không quan tâm cười nói. Trong nhất thời hắn còn kéo tay Lý Phàm đi nhanh hơn, vẻ mặt tuy sưng húp nhưng hưng phấn bừng bừng, hai mắt tỏa sao lấp lánh. Dáng vẻ này đúng là chỉ muốn ngay lập tức được nhảy vào trong đám hỗn chiến kia, tay đấm chân đá một hồi mới thỏa mãn vậy.
Lý Phàm thấy hắn như vậy cũng chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đi theo phía sau. Chỉ là ngay lúc hai người chuẩn bị một lần nữa nhảy vào vòng chiến, một tiếng quát bất thình lình vang lên giống như trời xanh phẫn nộ, biển xanh gào thét ầm ầm vang vọng khắp không gian:
"Các ngươi đang làm cái gì đây? Dừng lại hết cho lão phu."
Lý Phàm và Vũ Thanh Phong vừa nghe thấy tiếng quát này chỉ cảm thấy hai tai run lên, trong đầu như bị kim châm đau nhói không khỏi cả kinh bịt chặt hai tai lại, vội vã vận khởi nguyên lực chống cự.
Không chỉ có bọn hắn, mà tất cả chúng nhân tại trường dù là lão học viên hay tân sinh cũng đều gặp phải tình cảnh tương tự, cả đám không hẹn mà đều dừng chiến, vội vã khép chặt hai tai vận công chống lại tiếng quát này.
U u u...!
Nửa khắc sau tiếng quát mới từ từ nhỏ lại rồi cuối cùng tan biến. Mọi người không khỏi buông lỏng hai tay đang bịt tai ra, cả đám thở phào một hơi, đồng loạt dương ánh mắt kính sợ mà nhìn về phía nơi cửa lớn của phòng ăn.
Tại nơi đó, một lão già tóc đen nhánh dáng vẻ béo tốt, gương mặt đỏ bừng như lửa đang lẳng lặng đứng tại đó, hai mắt long lên tức giận nhìn về phía chúng nhân tại trường.
Ánh mắt lão giống như hai thanh lợi kiếm sắc bén vô song, nhìn tới kẻ nào kẻ đó đều cúi gằm mặt xuống, không dám cùng lão đối thị.
"Ý?"
Bất chợt ánh mắt lão bắt gặp một đôi mắt đen láy như mực đang thản nhiên nhìn lại mình. Chủ nhân của đôi mắt này là một thanh niên mặc hắc y bộ dáng cao lớn, trên vai còn có thêm một con tiểu thú màu trắng bạch đang ngồi, ba con mắt vàng kim của nó cũng giống như thanh niên, nhìn về phía lão bộ dáng không chút sợ hãi.
"Có ý tứ!"
Lão nhân mặt đỏ khẽ lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không quản tới thanh niên kia nữa mà một lần nữa đảo qua chúng nhân tại trường một lượt, theo sau cất giọng trầm trầm nói:
"Đám các ngươi thực sự là to gan lớn mật, dám ngang nhiên công khai động thủ tại trong khuôn viên học viện. Hừ!"
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, chợt ánh mắt quét tới gương mặt của tên thanh niên mặt nhọn, lạnh lùng nói:
"Phạm Kiên, ngươi thực sự cũng đủ cam đảm đấy."
Phịch!
Thanh niên mặt nhọn vừa thấy lão nhân sờ tới mình, thân thể nhất thời run bắn lên, không chút do dự quỳ xuống thất thanh nói:
"Xin Trịnh lão sư tha tội. Đệ tử sai rồi, lần sau quyết không dám tái phạm nữa. Xin lão sư tha cho đệ tử lần này."
Lão nhân mặt đỏ nghe thấy vậy gương mặt không chút biểu tình, thản nhiên nhìn về phía đám học viên cũ còn lại lãnh đạm nói:
"Vậy còn các ngươi thì sao?"
Đám học viên cũ cả lũ gương mặt toát ra một vẻ sợ hãi, không ai bảo ai mà đều đồng dạng bắt chước thanh niên mặt nhọn quỳ xuống, đồng thanh mở miệng:
"Chúng đệ tử sai rồi, xin lão sư tha cho chúng đệ tử một lần."
"Biết sai là tốt rồi. Chẳng qua đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Như vậy đi đám các ngươi đều tới khu vực nuôi đám Hỏa Mãng Sư làm một tháng cho ta."
Lão nhân mặt đỏ vuốt nhẹ gật gật đầu, bình tĩnh nói. Mà đám học viên cũ nghe xong lời này của lão thì cả đám đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia khổ sở. Đến chỗ bọn súc sinh kia dọn dẹp, thực sự cũng không phải là một việc dễ dàng!
Chỉ là bọn hắn cũng không còn cách nào đành lần nữa đồng thanh mở miệng:
"Chúng đệ tử xin lĩnh mệnh."
Thanh niên mặt nhọn cũng mở miệng nói, theo sau chuẩn bị đứng lên đinh cùng đám học viên cũ rời đi thì lúc này giọng nói của lão nhân mặt đỏ lại một lần nữa vang lên:
"Còn về phần Phạm Kiên, do ngươi khơi mào việc này vì vậy phạt ngươi làm nửa năm tại chuồng của Hắc Văn Ma Viên."
"Cái gì! Cái này... cái này."
Thanh niên mặt nhọn vừa nghe thấy lời này không khỏi đứng bật dậy thất thanh hô lớn.
"Sao, ngươi muốn phản đối lão phu ư?"
Lão nhân mặt đỏ hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt hắn, thờ ơ đáp. Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng âm lượng đã trầm xuống một bậc.
"Đệ tử không dám, đệ tử không dám."
Thanh niên mặt nhọn cuống quýt nói theo sau vội vã rời đi. Chỉ là vẻ mặt hắn lúc này so với màu đất cũng không khác gì nhau, hoàn toàn xám xịt. Mà những học viên cũ khác thì nhìn hắn với ánh mắt thương hại.
Nửa năm với con ôn thần đó, thật không biết tên này có còn giữ được hình người không a!
Đợi cho đám học viên cũ giải tán xong, lão nhân mặt đỏ mới một lần nữa nhìn về đám tân sinh, cất giọng bình tĩnh nói:
"Lão phu họ Trịnh, các ngươi có thể gọi ta là Trịnh lão sư."
Chúng nhân nghe vậy vội vã cúi người xuống đồng thanh hô:
"Chúng đệ tử tham kiến Trịnh lão sư."
"Ừ! Hiện tại đám tiểu tử các ngươi còn chưa phải là học viên của học viện nên lão phu sẽ chưa sử lý các ngươi. Chỉ là tới khi trong đám các ngươi kẻ nào may mắn được tiến vào học viện, vậy hình phạt của ta cũng sẽ sẵn sàng chờ hắn ở phía sau. yên tâm là sẽ không bỏ sót kẻ nào."
Trịnh lão sư mỉm cười nói. Nửa câu trước vô cùng hòa nhã làm đám tân sinh suýt chút nữa đã reo lên vì vui sướng nhưng tới nửa câu sau lại làm cho bọn hắn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cả đám đưa mắt nhìn nhau cười khổ.
Tuy không biết mình có được trúng tuyển hay không nhưng bọn hắn chắc chắn một điều là nếu trúng tuyển vậy chờ đợi bọn hắn sẽ là một hình phạt không vui vẻ gì. Cái này chỉ cần nhìn bộ dáng của đám học viên cũ là biết.
"Tốt lắm, không bàn tới vấn đề này nữa. Hiện tại ta bắt đầu công bố quy tắc khảo hạch hai ngày sau cho các ngươi."
Trịnh lão sư khẽ đưa tay lên ngăn lại những tiếng xì xào, theo sau trầm giọng nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
"Tân sinh các ngươi, tính cả mấy tiểu tử còn ở tại Trúc Lâm Cư tất cả có một trăm ba mươi hai người. Lần khảo hạch này Thiên Ngân học viện sẽ chọn ra mười hai người trong số đó."
Trịnh lão sư vừa dứt lời, trong đám tân sinh đồng loạt nổi lên những âm thanh xôn xao.
"Cái gì? Lấy có mười hai người trong số chúng ta. Tỉ lệ này có phải là quá ít không? Còn chưa được một phần mười nữa đó."
"Thực sự là quá khắt khe rồi. Hơn nữa trong chúng ta cũng không thiếu kẻ đã đột phá Thần Lực cảnh, nếu vậy ta đây mới chỉ là Tiên Thiên còn có hy vọng gì nữa chứ?"
"Ta vượt hơn ngàn dặm tới đây, chẳng lẽ lại không công quay về sao?"
"Tất cả im lặng!"
Trông thấy tràng diện càng lúc càng ồn ào, Trịnh láo sư không nhịn được khẽ nhíu mày, theo sau rống to một tiếng. Tiếng rống này giống như sấm giữa trời quang, làm đám tân sinh đang nghị luận vội vã dừng lại, tất cả đều câm như hến. Sự khủng bố của vị lão nhân này bọn hắn vừa mới ném thử qua, tất nhiên không kẻ nào ngu ngốc mà dám khiêu khích uy nghiêm của lão nhân lần nữa.
Thấy tất cả đã im lặng xuống, Trịnh lão sư mới hài lòng khẽ gật đầu, theo sau hừ lạnh nói:
"Các ngươi lũ tiểu tử này, thực sự là một đám vô dụng! Các ngươi nói tỉ lệ học viện chọn học viên khắt khe sao? Hừ, vậy lão phu muốn nhắc các ngươi một câu, hãy nhớ lại mình đang đứng ở nơi nào đi. Nơi này, chính là Nam Hoang đại lục đệ nhất học viện, là toàn bộ đại lục lĩnh tụ của cả tu chân giới, Thiên Ngân học viện. Những người được chọn vào đây, không phải thiên tài trăm năm có một thì cũng là những tên yêu nghiệt quái thai. Người bình thường muốn vào học, là hoàn toàn không có khả năng. Các ngươi hiện tại ở đây ôn ào, càng chứng tỏ đám các ngươi chỉ là một lũ vô dụng không có cả lòng tin vào bản thân mình mà thôi. Những kẻ như vậy, Thiên Ngân học viện không thể tiếp nhận và cũng không muốn tiếp nhận."
Tiếng nói của Trịnh lão sư vừa dứt, nguyên bản những tên vừa này còn to mồm nhất hiện tại đều xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Lời lão đầu này nói tuy khó nghe nhưng tất cả đều là sự thực. Nơi này chỉ tuyển chọn tinh anh, bọn họ giờ càng ở đây phản đối nhiều thì chỉ càng chứng tỏ bọn họ vô dụng, không có lòng tin chiến thắng mà thôi.
Trịnh lão sư thấy không còn kẻ nào lên tiếng nữa, lúc này mới khẽ vuốt râu trầm giọng nói:
"Hiện tại nói tới buổi khảo hạch. Khảo hạch lần này, sẽ do đích thân phó viện trưởng đại nhân chủ trì, thời gian ấn định là vào buổi sáng hai ngày sau. Còn về nội dung khảo hạch, lão phu cũng không ngại nói cho các ngươi biết trước. Khảo hạch lần này, là tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung nằm tại trung tâm của ngoại viện học viện, theo sau trong thời gian ngắn nhất vượt qua mê cung thoát ra ngoài. Mười hai người đầu tiên thoát ra được sẽ được tiến vào trong học viện. Những người còn lại, trở về!"
Lời nói của Trịnh lão sư vừa dứt, chúng tân sinh không nhịn được lại một lần nữa châu đầu thảo luận. Tất nhiên là không còn kẻ nào dám nói lời phản đối nữa mà là bàn luận về nội dung khảo hạch lần này.
"Cái gì là Ẩn Sát Mê Cung? Trương Ất huynh đệ ngươi tới học viện sớm nhất ngươi có biết nơi này chẳng?"
"Hài...! Chẳng giấu gì Vương Giáp huynh, ta tuy tới đây sớm hơn ngươi một chút nhưng cũng chẳng được đi sâu vào trong học viện, cũng chưa hề nghe nói tới cái Ẩn Sát Mê Cung này."
"Ha ha hai vị huynh đệ, vậy thì tin tức của các ngươi cũng quá kém rồi. Ta ngược lại lại biết khá rõ về Ẩn Sát Mê Cung này."
"Sao? Bùi Tam huynh đệ ngươi biết được nơi này sao?"
"Ha ha! Lúc trước khi mới tới đây, ta có tốn một chút bảo vật biếu xén cho một vị học viên cũ, qua đó đổi được một quyển Thiên Ngân Khai Môn Chí, phía trong nói về một số địa danh cơ bản của Thiên Ngân Học Viện. Mà cái Ẩn Sát Mê Cung này cũng vừa khéo nằm trong số đó."
"Vậy sao? Vậy thực sự là quá tốt rồi. Bùi Tam huynh đệ, huynh là một người hào sảng sẽ không ngại nói cho chúng ta biết chút ít chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy, sự hào sảng của Bùi Tam huynh, tuy tiểu đệ mới tới đây chưa lâu nhưng cũng đã được nghe nói. Huynh chính là người được cho là hào sảng tuấn kiệt nhất đám tân sinh lần này."
"Ha ha, hai vị huynh đệ quá khách khí rồi. Chúng ta dù sao cũng là tân sinh với nhau, nói qua một chút với hai vị thật ra cũng không có gì. Ẩn Sát Mê Cung này trên thực tế là nơi mà đám ngoại viện đệ tử của Thiên Ngân học viện rèn luyện hàng ngày. Không nói tới mê cung này lắt léo quanh co cỡ nào, chỉ nói riêng những thứ ở bên trong cũng làm người ta vô cùng kinh hãi rồi. Cái gì là cát lún, đầm lầy. Rồi còn có độc vật, khôi lỗi, bẫy rập, trận pháp.... Không gì không có, thiên kỳ bách quái vô cùng. Chúng ta tiến vào tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng nếu không cẩn thận mà gặp phải những thứ kia, vậy cũng không tránh khỏi bị thương a."
"Thật sự nguy hiểm như vậy sao? Xem ra lần này tiến vào Ẩn Sát Mê Cung phải thực sự cần thận rồi."
"Đúng vậy! Cảm ơn Bùi Tam huynh đã nói cho biết, ta hiện tại phải trở về chuẩn bị kỹ càng một chút, tránh cho lúc đó lại trở tay không kịp."
Trong đám tân sinh đâu đâu cũng vang lên những cuộc nói chuyện với nội dung như vậy. Đám tân sinh chưa biết về Ẩn Sát Mê Cung thì tìm đủ mọi cách để moi được tin tức về nơi đó. Còn những kẻ đã biết thì tên thì bộ dáng thâm trầm giữ kín, kẻ thì đắc ý kể ra. Có tên còn giả bộ thần bí khoác lác đã từng đi qua nơi đó. Mỗi người một vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trịnh lão sư đối với những điều này cũng không hề để ý đến, sau kho thoáng nhìn qua Lý Phàm một cái liền phất tay áo xoay người rời khỏi, không lâu sau đã mất bóng nơi cửa lớn phòng ăn.
Lý Phàm tuy cũng cảm nhận được ánh mắt của lão nhân kia tập trung vào mình nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, sau khi cười nói với Vũ Thanh Phong và đại hán Nguyễn Bưu kia mấy câu, ba người dưới sự dẫn đường của Vũ Thanh Phong bèn trở về Trúc Lâm Cư.
Vừa tiến vào cửa, Nguyễn Bưu không nhịn được cười to một tiếng, hướng tới Lý Phàm cảm kích nói:
"Hôm nay nếu không có Lý huynh, tại hạ thật sự phải một phen xấu mặt rồi."
"Nguyễn huynh sao lại nói như vậy?"
Lý Phàm cười cười hỏi lại.
"Haizz! Nguyễn Bưu ta tuy thô lỗ nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hôm nay khi tên mặt nhọn đó vừa động thủ, ta đã nhận ra hắn đã đạt tới Cương Nhu chi cảnh. Hôm nay nếu không phải Lý huynh mà là chính bản thân ta động thủ, e rằng kết cục sẽ vô cùng thê thảm đi."
Nguyễn Bưu nhìn Lý Phàm một cái, thấp giọng khẽ nói.
"Ha ha, đều là tân sinh huynh đệ với nhau, Nguyễn huynh không cần khách khí."
Lý Phàm vỗ nhẹ lên vai đối phương, cười cười nói.
Lúc này Vũ Thanh Phong ở một bên đột nhiên mở miệng nói:
"Hai vị đại ca cũng không cần nhiều lời nữa, đều là hảo hán chỉ cần hiểu nhau là đủ. Hôm nay chúng ta được dịp đánh cho lũ học viên cũ kia một trận thật sướng khoái, ta có một ít hảo tửu lôi ra dể ba người chúng ta cùng chúc mừng một phen."
"Sao?"
Lý Phàm và Nguyễn Bưu nghe đến từ "rượu" không nhịn được quay mặt lại, ánh mắt trông mong nhìn về phía Vũ Thanh Phong.
Vũ Thanh Phong thấy vậy khẽ cười, bàn tay vung lên từ giới chỉ bay ra hai bình ngọc màu trắng ngà, lượn lượn mấy vòng trên không rồi từ từ hạ xuống mặt bàn.
"Các vị đại ca, rượu này chính là Phong Linh Tủy Tửu trứ danh của môn phái ta, đã được cất giữ tới mấy trăm năm lận. Hôm nay nhân dịp vui này, tiểu đệ cũng đành cắn răng mà lôi ra vậy."
"Rượu ngon."
Lý Phàm và Nguyễn Bưu không nhịn được hai mắt tỏa sáng đồng thanh nói. Mà tiểu Bạch trên vai Lý Phàm cũng khẽ há miệng ra, cái lưỡi dài hồng hồng thè ra ngoài, ánh mắt nhìn bình rượu cũng toát lên một vẻ thèm thuồng vô cùng nhân tính. Chỉ là Lý Phàm quan sát một lúc, đột nhiên không nhịn được lên tiếng:
"Ta nói này Phong tiểu tử, rượu này không phải ngươi ăn trộm của phụ thân mang tới đây đó chứ?"
Vũ Thanh Phong nghe vậy khẽ ngây người, theo sau sắc mặt từ từ đỏ lên. Nhưng dường như nghĩ tới điều gì đói, hắn trợn trừng hai mắt hung hăng nói:
"Cái gì lại gọi là ăn trộm? Của ông ấy trước sau gì cũng là của ta. Ta hiện tại, chỉ có thể gọi là mượn trước những thứ tương lai sẽ thuộc về mình mà thôi."
"Hả? Ha ha ha!"
Lý Phàm và Nguyễn Bưu nghe thấy lời này bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì, chợt hai người bèn đồng thanh cười lên ha hả. Vũ Thanh Phong thấy vậy cũng cười theo. Tiếng cười của ba người vang dội giữa không gian, từ bên trong căn phòng lan tỏa ra toàn bộ Trúc Lâm Cư, theo sau kéo thẳng lên tận trời xanh...
* * *
Tại một ngôi làng nhỏ nằm trong một vùng quê hẻo lánh tại Nam Hoang đại lục. Trước hiên một căn nhà tranh, một thanh niên đang tĩnh lặng ngồi trên ghế gỗ trước cửa nhà, trên đùi đặt một cây cổ cầm phong cánh cổ xưa cũ nát.
Thanh niên mặc một chiếc thanh bào đã bạc màu, tóc tùy ý buộc xõa trên vai, gương mặt vô cùng anh tuấn. Chỉ là tóc hai bên mai của hắn không hiểu sao đã sớm bạc trắng, làm gương mặt hắn tăng thêm vài nét tang thương khắc khổ của hồng trần cuồn cuộn.
Thanh niên hai mắt nhìn lên trời, trong đôi mắt là từng tia tình cảm mê mang mà phức tạp.
Có nhớ nhung, có xót xa, nhưng càng nhiều hơn nữa là tiếc thương và hối hận khôn nguôi.
Đột nhiên bàn tay thanh niên để trên dây đàn khẽ động, từng tiếng đàng trầm lắng mà u buồn từ từ vang lên. Cùng lúc đó, hắn cũng khẽ mở miệng, cất lên tiếng hát:
"Thương thay chim nhạn nhớ nhà,
Vượt ba ngàn dặm bay về cố hương.
Lúc đi tóc vẫn còn xanh,
Nay về lệ lão đã tuôn hai hàng.
Thương thay đôi lứa mặn nồng,
Kết duyên ước hẹn bên nhau tháng ngày.
Ngờ đâu sóng gió nổi trôi,
Đến khí ngoảnh lại (đã) mồ xanh bao giờ.
Buồn thương sao?
Tiếc thương sao?
Hận sao vận mệnh trêu người,
Hồng nhan bạc mệnh làm tan cõi lòng.
Còn ai cô độc giữa đời,
Trời xanh nhỏ lệ cùng ta ngậm ngùi."
Tiếng hắt trầm lắng hợp cùng với tiếng đàn u buồn kia, như một bản bi ca vang vọng khắp thiên địa, làm cho mọi vật khi nghe đều phải nào lòng rơi lệ.
Thanh niên vừa đánh đàn vừa cất tiếng hát, cũng không biết lúc nào hai mắt đã đẫm lệ mông lung.
"Tam đệ! Ngươi sao phải khổ như vậy chứ?"
Đột nhiên một tiếng nói vang lên cắt đứt tiếng đàn và cả lời ca của thanh niên, xua tan đi cái không khí buồn thảm đang vương vất khắp không gian nơi này.
Trước mặt thanh niên, một bóng ảnh áo trắng không biết xuất hiện từ bao giờ đã lẳng lặng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt mang theo một vẻ thương xót vô cùng nhìn về phía thanh niên.
Người tới, là một trung niên nhân mặc bạch bào, gương mặt bình thường nhưng ánh mắt lại sáng chói vô cùng, giống như tinh tú giữa đêm đen, như mặt trời lúc sáng sớm, toát ra một vẻ cơ trí và chính trực không sao tả nổi.
Từ trên người trung niên này, toát ra một cỗ khí tức như gió xuân ấm áp, lại giống như sấm sét vào hạ.
Hiền hòa nhưng lại vô cùng uy nghiêm, không thể khinh nhờn.
Hắn đứng đó, như là thánh hiền giáo hóa thế gian, có thương sót thương sinh ngu muội, lại càng nhiều hơn cảm thán thiên đạo bất công.
Thanh niên từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo một vẻ mê mang nhìn trung niên nhân, một lúc sau mới khẽ mở miệng hô hai tiếng:
"Đại ca!"
Last edited by vô ngân; 13-09-2012 at 12:55 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 73: Trước khi ta chết, không kẻ nào có thể vào được Nam Hoang. Nguồn:http://4vn.eu
"Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không quên được nàng sao?"
Trung niên nhân nhìn thanh niên một lượt, trông thấy dáng vẻ tiều tụy phong trần của hắn không khỏi khẽ than một tiếng.
"Quên nàng? Nếu như ta quên đi nàng vậy ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Đại ca, nếu như không vì lời hứa của huynh, ta đã đi theo Ngọc nhi từ lâu rồi."
Thanh niên nghe thấy lời này đột nhiên thê lương cười lên hai tiếng trầm giọng nói.
Trung niên nhân thấy vậy lắc nhẹ đầu, một lúc lâu sau đột nhiên mở miệng nói tiếp:
"Hôm nay ta tới đây, tam đệ ngươi chắc cũng đã đoán được là việc gì rồi chứ?"
"Đại ca đã quyết định đi làm việc kia sao?"
Thanh niên trong mắt xẹt qua một tia tinh mang nhàn nhạt rồi lại trở nên mê mang như cũ bình tĩnh hỏi lại.
"Kỳ hạn sắp tới rồi, cuộc chiến đó là không thể tránh khỏi. Ta chỉ còn cách trước khi nó bắt đầu làm tăng thêm cho bên ta vài phần hy vọng mà thôi."
Trung niên nhân gật gật đầu trả lời.
"Nếu huynh đã quyết định đi, vậy là đã xác định được truyền nhân rồi sao? Là tiểu tử Đồng Thánh kia?"
Thanh niên chần mày khẽ cau lại trầm giọng hỏi.
"Không phải hắn. Tiểu tử đó tuy thiên phú cũng được, bá khí cũng có nhưng lại quá nặng tư tâm, không phải là người có thể hy sinh vì đại cục."
Trung niên nhân khẽ lắc nhẹ đầu phủ nhận.
"Vậy là Dĩ Uyên sao? Con bé năm nay cũng được mười tám tuổi rồi, với thiên phú của nó tương lai siêu việt Đồng Thánh là không khó."
Thanh niên thấy không phải là Đồng Thánh vẻ mặt chợt lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã biến mất, theo sau hỏi tiếp. Khi nhắc tới hai chữ "Dĩ Uyên", trên mặt hắn cũng hiện lên một vẻ ôn hòa nhàn nhạt.
"Không phải Dĩ Uyên. Nó tuy thiên phú cao tuyệt, bộ dáng lạnh lùng nhưng lại là người có tình có nghĩa. Chẳng qua nó không có được hùng tâm của bậc tuyệt thế bá chủ hùng cứ Nam Hoang mà chỉ có cái chí của kẻ cường giả ẩn thế lánh đời mà thôi, không thể là người mà ta muốn được."
Trung niên nhân lại một lần nữa phủ nhận.
"Không phải Đồng Thánh, lại không phải Uyên nhi. Vậy người huynh chọn rốt cuộc là ai?"
Thanh niên chân mày hơi cau lại trầm giọng hỏi.
"Không có ai cả!"
Trung niên nhân lần thứ ba lắc lắc đầu trả lời.
"Sao?"
Thanh niên nghe vậy từ từ đứng dậy khỏi ghế, hai mắt trong phút chốc không còn sót lại chút gì của vẻ mê mang lúc trước mà bộc phát ra một luồng tinh quang sáng rực hãi nhân nhìn thẳng vào mặt trung niên nhân. Một lúc sau, hắn mời từ từ mở miệng:
"Vậy huynh đã nắm chắc có thể trở về rồi sao?"
"Không hề nắm chắc!"
Trung niên nhân nhàn nhạt đáp.
"Nếu không nắm chắc sao không tiếp tục chờ đợi một thời gian nữa cho tới khi người huynh cần tìm xuất hiện. Huynh nên nhớ bản thân mình là ai. Nếu huynh mất đi, vậy cả Nam Hoang ta cũng chuẩn bị đi tới mạt thế cuối cùng rồi."
Thanh niên nghe vậy khẽ sửng sốt, theo sau đột nhiên giận dữ nói.
Trung niên nhân đối với vẻ giận dữ của thanh niên cũng không phản bác, chỉ cười khổ trả lời:
"Những điều đệ nói sao ta lại không biết. Chỉ là... không còn thời gian nữa rồi. Lần này, sẽ không chỉ có một mình Thần Châu Tịnh Thổ, còn có thêm cả đám Thiên Nhẫn Đảo Quốc và phương tây Thiên Đường Địa Ngục. Ba nơi này hợp sức, phần thắng của chúng ta... quá mức nhỏ bé."
"Cái gì? Cả đám quỷ lùn đó cũng tham gia sao? Lại thêm cả Thiên Đường Địa Ngục giới? Chỉ là dù như vậy huynh cũng nên lưu lại một con đường cho mình chứ. Nếu huynh... vậy chúng ta phải biết làm sao?"
Thanh niên vẫn chưa hết giận dữ, mở miệng nói.
"Không thể suy nghĩ nhiều thứ như vậy, không còn thời gian nữa rồi. Ta lần này đi, nếu có thể cứu được tứ đệ ra, vậy Nam Hoang ta sẽ có thêm vài phần hy vọng. Nếu như thất bại, vậy cũng đành tuân theo vận mệnh này đi."
Trung niên nhân khoát khoát tay bình thản nói. Hai mắt hắn mang theo ánh sáng khiếp nhân nhìn về phía bắc, như xuyên qua vô số thời không mà trông thấy một đại lục xa lạ.
Tại đó, dưới đáy của một vực sâu ngàn vạn trượng, một thanh cổ kiếm mang phong cách cổ xưa, lưỡi chia thành hai màu đen trắng đang ngân lên từng hồi vang dội. Trên thân cổ kiếm, là vô số những đạo xiềng xích đen nhánh quấn quanh, ngăn cản không cho nó phá không bay đi...
"Tam đệ, nhị đệ mất tích đã lâu. Lần này khi ta đi rồi Nam Hoang này, chỉ còn trông cậy vào ngươi thôi."
Trung niên nhân nhìn một hồi lâu, dường như cảm nhận thấy điều gì đó bèn thu hồi ánh mắt, theo sau quay sang thanh niên đứng bên cạnh thản nhiên nói.
"Đại ca yên tâm. Trước khi ta chết, không một kẻ nào có thể vào được Nam Hoang."
Thanh niên khẽ cười nhạt một tiếng đáp lời. Giọng điệu tuy thờ ơ nhưng nội dung lại làm cho con người ta máu huyết sôi trào, thê lương bi tráng.
Trước khi ta chết, không một kẻ nào có thể vào được Nam Hoang!
* * *
Trong một căn nhà trúc tại Trúc Lâm Cư, Lý Phàm để trần nữa thân trên đang đi đi lại lại đánh ra một bộ quyền pháp.
Bàn tay hắn khẽ vươn ra rồi nắm lại, dưới chân di chuyển theo lối thất tinh bắc đẩu, mỗi khi một quyền tung ra cả người từng khối cơ thịt lại rung lên, kéo theo đó là hàng loạt âm thanh lốp bốp như pháo nổ từ bên trong người Lý Phàm truyền ra.
Quyền pháp của Lý Phàm, mang theo một cỗ ý cảnh bao la mà rộng lớn, như tinh tú trên cao, như núi non phía dưới, lại giống như thiên địa càn khôn, vô cùng mênh mông hùng vĩ.
Mỗi một quyền hắn đánh ra, lại giống như trời xanh một trảo đem cả thiên địa thu vào trong túi. Khi quyền đầu thu về lại như là đem vạn vật trả lại vũ trụ càn khôn.
Cỗ ý cảnh này tuy hiện nay Lý Phàm mới chỉ có thể đạt tới mức da lông ở ngoài, uy lực chưa thể thực sự thu được thiên địa, bắt nhiếp càn khôn nhưng nếu như trong tương lai hắn có thể thành tựu chí cao, vậy đạt tới cảnh giới kia cũng không phải là không thể.
"Hít hà!"
Khẽ thở dài một hơi, từ trong miệng Lý Phàm một ngụm trọc khí được đẩy mạnh ra ngoài làm vang lên trong không gian một hồi âm thanh gió rít.
Mỉm cười nhè nhẹ, Lý Phàm cầm lấy khăn lau qua mồ hôi nhễ nhại trên người, theo sau bình lặng ngồi xuống giường.
Ngày mai, chính là ngày khảo hạch rồi.
Thành chân long hay trở về hoàng cẩu, cũng chỉ còn đợi ngày mai mà thôi!
Chỉ là tuy vậy, trong lòng Lý Phàm thực sự cũng không phải lo lắng lắm. Hắn tin tưởng vào thực lực của mình. Đến cả nơi nguy hiểm như Càn Khôn Tháp còn chẳng giam được hắn, vậy một cái Ẩn Sát Mê Cung nho nhỏ kia có thể sao?
Đương nhiên là không thể!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân