Chương 77: Mĩ Nữ Hội Ước.
Tác giả: Lãnh Thạch
Dịch: Hoa Thiên
Biên dịch: Hoa Thiên
Nguồn: 4vn.eu
Hoa Thiên đã trở lại với anh em 4rum, nhưng chưa về được với Cơ Động Phong Bạo vì chưa kịp liên hệ, này xin mượn bộ Phong Lưu Kỵ Sĩ này để thông báo "Ta đã trở về" cùng với chúc mừng anh em một năm mới AN KHANG THỊNH VƯƠNG,HẠNH PHÚC DÀI LÂU,LUÔN LUÔN VUI VẺ,TRẺ KHOẺ TƯƠI VUI.
Trận đại chiến trong [Vương Giả], điều cần nhắc tới là một hồi hỗn chiến, tác giả cho rằng cuộc chiến này góp phần làm cân bằng lại ảnh hưởng của người chơi tại thiên long thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, cướp lấy sủng vật đản “[Hắc Ám Tử Thiên Long]” dẫn đến cuộc chiến của 2 BOSS cấp thần thú, điều này làm cho người chơi thấy được mị lực của [Vương Giả], nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là 1 lần tuôn ra 100 kiện cực phẩm trang bị, cái này chính là điểm nhấn, để cho người chơi “không chiến không được”.
Nhưng đây chỉ là 1 phương diện, tác giả chỉ ra nguyên nhân, đó là việc các đại bang phái đang dần hình thành, xung đột về lợi ích, không thể không dẫn đến chiến đấu ác liệt.
Tràng đại chiến này sợ rằng chính là do sự cố ý của đầu lĩnh của bang Phong Vân, vì mở rộng ảnh hưởng của họ, vì tạo lập uy tín, vì làm cho bang phái nổi danh mà cố ý gây ra tràng chiến đấu này, bất quá, cũng bởi vì đại lượng bang phái tham gia, khiến cho bang Phong Vân không thể nào nắm được thế cuộc, mới dẫn đến tràng chiến đấu hỗn loạn.
Tác giả lớn mật đoán, cho dù sự kiện này xảy ra một lần nữa, cuộc hỗn chiến vẫn sẽ diễn ra, hơn nữa sẽ càng thêm kịch liệt, đương nhiên sẽ có thêm càng nhiều tổ chức tham gia.
Cho nên ảnh hưởng của tràng đại chiến này chỉ có 3 điểm:
1: người chơi sẽ càng khao khát sức mạnh, thực lực, muốn không ngừng lớn mạnh, dẫn đến cơn lốc luyện cấp trong [Vương Giả].
2: lần đại chiến này sẽ càng khiến [Vương giả] trở lên “hot” hơn, càng nhiều người chơi tham gia [Vương Giả] hơn, tập đoàn Phi Long thậm chí đã cho phát sóng đoạn chiến đấu của 2 đại thần thú, mở rộng tuyên truyền.
3: các thế lực trong [Vương Giả] sẽ đi sâu vào giai đoạn luyện cấp, âm thầm tăng thêm thực lực, chuẩn bị cho các lần đại chiến tiếp theo, lần sau nhất định sẽ càng thêm kịch liệt.
Bởi vậy, ngày mai đấu giá "[Kiến Bang Lệnh]" sẽ là một hồi tranh dành vô cùng náo nhiệt, tới cùng là ai đại tài khí thô*, thực lực phi phàm, sẽ trở thành người chiến thắng?
Trở thành người đầu tiên thành lập bang phái trong [Vương Giả], sợ rằng sẽ không ai bỏ qua cơ hội này, danh tiếng sẽ được gia tăng rất lớn.
Ý tứ cuối cùng của bài viết, đặt ra nghi hoặc lớn, ai là người trộm được sủng vật đản** "[Hắc Ám Tử Thiên Long]", dẫn phát đến hồi xung đột này, nếu người chơi này hiện thân, người chơi khác sẽ đối đãi với hắn ra sao?
Kính nể, hâm mộ hắn hay là cùng nhau chém tập thể?
Ta ngất, chỉ một cử động của ta mà dẫn tới phong ba lớn như vậy, bất quá nghĩ lại tình huống chiến đấu biến thái như vậy, không điên cuồng cũng không được.
Rời mạng nghỉ ngơi 1 chút, đang chuẩn bị lên mạng, bây giờ thăng cấp, tăng lên đến LV30 rồi mặc Tạp Ba La sáo trang vào chính là động lực lớn nhất của ta.
"Đinh linh... Lão ca... Có điện thoại."
Ta vừa mới tiến vào trò chơi, còn chưa có đi được vài bước, điện thoại bỗng vang lên.
"Là ai vậy? Sao lại không may như vậy chứ."
Ta nhỏ giọng nói thầm, nhưng mà nhìn tới điện thoại, tim lập tức đập “phanh phanh” hẳn lên, lập tức rời khỏi trò chơi, kích động tiếp nhận điện thoại.
"Lâm Phong, là ta, Lăng Ngọc Nhã."
Bên trong điện thoại, Lăng Ngọc Nhã tươi cười nhìn ta, vẻ mặt ưu nhã khiến người khác yêu thích.
"Ân, có chuyện gì vậy?"
Vừa thấy Lăng Ngọc Nhã, ta có chút khẩn trương, ta nhìn thấy Lăng Ngọc Nhã xinh đẹp như thiên tiên, phản ứng có chút biến thành trì độn.
"Như thế nào, không có chuyện thì không thể gọi cho ngươi sao?"
Lăng Ngọc Nhã ra vẻ tức giận, môi hơi nhếch lên.
"Không có, có chuyện đó sao."
Ta càng thêm kích động, đương nhiên điều này cũng không thể trách ta, mặc dù ta rất muốn thấy Lăng Ngọc Nhã, cũng rất muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng mà sau khi rời đại học, ta cũng rất ít tiếp xúc cùng với Lăng Ngọc Nhã, quan hệ giữa chúng ta cũng đã dần phai nhạt.
Thật sự mà nói, quan hệ của chúng ta cũng không tồi, đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta.
Sau tốt nghiệp, Lăng Ngọc Nhã chỉ đơn giản nói với ta "Tái kiến", rồi vội vàng đi tới thành phố.
Sau khi tốt nghiệp 1 năm, chúng ta căn bản không có liên lạc lại, nếu không phải lần trước tại cửa trường đại học Hoa Hạ nhìn thấy Lăng Ngọc Nhã, ta thật sự nghĩ, Lăng Ngọc Nhã sợ rằng đã quên mất ta rồi, sợ rằng trong ấn tượng của nàng đã không còn nhớ ta là ai rồi.
Đối với nàng mà nói, ta có thể chỉ là 1 người đi qua trong cuộc đời nàng, 1 người rất bình thường.
"Tìm ngươi thật sự là có chút việc? Không biết ngươi có... thời gian hay không, ngươi đang làm gì? Đang bận sao?"
"Không có gì, không có việc gì, đang ở nhà thôi. Có chuyện gì, ngươi nói đi."
Nhìn dung mạo tuyệt sắc của Lăng Ngọc Nhã, khiến cho long ta cảm thấy có chút mê say, không nói lên lời.
Ta tắt điện thoại, tâm tình mênh mông, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, chọn lấy 1 bộ không tồi,cùng mĩ nữ ước hội(gặp mặt), quả thật sự là hạnh phúc.
"Không được, có chút quá chau chuốt."
"Không hay, quá tầm thường."
"Không được, quá quê mùa."
"Không được, quá nghiêm túc."
"Tây trang, không được, bây giờ là tháng tám, khí trời quá nóng, mặc như vậy, người ta lại tưởng có bệnh mất."
"Thôi hay mặc như bình thường đi, người ta có việc tìm ta, nói không chừng là việc “mang vác” gì đây."
Ta lầm bầm lầu bầu, suy nghĩ liên miên, mãi chưa chọn được quần áo phù hợp,đành chọn lấy bộ thường mặc màu đen.
"A, thay quần áo cũng mất hơn 10 phút, có thể cùng so sánh với các cô gái nha, ta phải lập tức tới cổng trường đại học ngay thôi."
Trước của trường đại học Hoa Hạ, một mĩ nữ mặc một thân trang phục hưu nhàn màu trắng đang đứng***, yên lặng đứng ở đó, không ngừng nhìn quanh, người qua đường không ngừng nhìn ngó, âm thầm than thở.
Trang phục mà mĩ nữ mặc có chút rộng thùng thình, làm cho người ta khó thấy được hết dáng người của nàng, nhưng mà mỹ nữ thân thể thon dài, thể thái quân xưng, sắc xảo, có một cỗ khí chất nhẹ nhàng, khiến người khách không thể nghi hoặc vẻ xinh đẹp của nàng, hơn nữa lại càng tăng thêm vẻ thần bí và phiêu dật.
Tinh tế nhìn lại, mĩ nữ có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng tinh tế, phảng phất như tiên tử hạ phàm, làm cho người ta không kìm được than thở: thế gian cũng có mĩ nữ đẹp như vậy sao, tứ đại mĩ nữ cổ đại chắc cũng chỉ đến vậy thôi.
Mỹ nữ ôn nhu hòa ái này càng khiến người ta yêu thích, các cô gái đi qua đều trang ngập vẻ hâm mộ, nam nhân thì ngập tràn ái mộ, đều thừa dịp mỹ nữ không chú ý, liếc trộm nàng, đều âm thầm hô to: hôm nay may mắn, có thể nhìn thấy mĩ nữ xinh đẹp như vậy.
Có mấy người không nhịn được dừng chân, muốn tiến tới làm quen, nhưng mà mỹ nữ này mang theo cỗ khí chất khiến người khác tự ti, không dám tiến tới, do dự không quyết định được.
Không biết tên nam nhân nào may mắn có được mĩ nữ này, mà lại khiến cho mĩ nữ phải chơ đợi, trong long mọi người đều âm thầm cảm thấy ghen ghét.
Đột nhiên, mỹ nữ nở nụ cười, phảng phất như ngày xuân muôn hoa đua nở, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, lại phảng phất như ánh mặt trời nồng ấm giữa ngày hè, làm lòng người vô cùng kích động.
"Đẹp quá!"
Có mấy người không tự chủ được than thở, phảng phất như thấy được điều gì đó tuyệt vời nhất trong cuộc sống, mà điều tuyệt vời này, đã vượt quá sự tưởng của mọi người.
"Lâm Phong, ta ở chỗ này."
Lăng Ngọc Nhã nhẹ nhàng hướng ta vẫy vẫy tay, động tác ưu nhã như đang múa, làm cho người ta hâm mộ, lại khiến người ta ghen ghét.
Là ai? Ai là Lâm Phong?
Mọi người đều nhìn theo hướng Lăng Ngọc Nhã nhìn lại, trong ánh mắt mang theo hâm mộ cũng ghen ghét , tất cả cùng tụ tập trên người ta.
"Ân, Ngọc Nhã, đợi lâu không."
Ta chạy đến trước mặt Lăng Ngọc Nhã, mặc dù đã gặp qua mĩ nữ, lại đã tiếp xúc thân mật với đại mĩ nhân Lý Đồng, nhưng ta vẫn bị vẻ đẹp của Lăng Ngọc Nhã làm cho ngẩn ngơ.
"Chờ ngươi hơn 10 phút rồi, hôm nay ngươi có việc bận sao?"
Lăng Ngọc Nhã trả lời rất chi tiết làm cho ta toát mồ hôi lạnh, nếu để cho nàng biết ta chỉ vì thay trang phục mà mất nhiều thời gian như vậy, còn không xấu hổ chết sao.
"Hôm nay trang phục mặc cũng không tồi nha!"
Quá hạnh phúc, mỹ nữ rốt cục đã phát hiện ra ta ta chọn lựa trang phục rất cẩn thận nha.
"A a......"
Ta vô ý sờ sờ đầu, cười cười, được mĩ nữ khen, quả thật là quá hạnh phúc.
"Có cố gắng."
Vừa được mĩ nữ khen, chính là ngay lập tức lại đả kích tinh thần của ta, ta chuẩn bị trang phục xem ra hoàn toàn uổng phí rồi.
Xin Lỗi anh em vì sai xot, post nhầm C, bây giờ đã sửa lại.
Chương 78: Lửa Giận Bùng Phát.
Tác giả: Lãnh Thạch
Dịch: Hoa Thiên
Biên dịch: Hoa Thiên
Nguồn: 4vn.eu
"Khiến ngươi đợi lâu như vậy, có chuyện gì cứ giao hết cho ta đi, coi như ta nhận lỗi."
Quá thương tâm, ta lập tức vội chuyển đề tài.
"Tốt nha, ta hôm nay không có khóa, muốn tìm người cùng ta ăn cơm, cùng ta nói chuyện."
Lăng Ngọc Nhã cao hứng vạn phần nói.
Ta mong còn không được, sao lại không đi chứ.
"Đừng khách khí, chuyện lớn hơn còn được, chuyện nhỏ này tính là gì."
Nói đùa sao, ta không có ngu mà từ chối, theo ta được biết, có thể cùng Lăng Ngọc Nhã ăn cơm nói chuyện, hình như còn chưa có sinh ra.
Không! Không phải là chưa sinh ra, khẳng định là đã sinh ra, chỉ là còn chưa xuất hiện.
Ta lúc trước từng mong gặp chuyện tốt như vậy, đáng tiếc bị Kỳ Tiểu Giai phá hỏng chuyện tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa thành công.
"Nhân gia lâu rồi chưa có gặp lại ngươi, bây giờ mới trở về, mời ngươi đi ăn cơm, kêu ngươi nói chuyện cùng ta không được sao?"
Lăng Ngọc Nhã ủy khuất nhìn ta, mang theo vẻ mặt thương tâm.
"Không có, ta chỉ là... Chỉ là..."
Ta ấp úng không biết nói thế nào, không nghĩ tới lại gặp chuyện tốt như vậy.
"Đi thôi."
Lăng Ngọc Nhã ngọc thủ giơ ra, tư thế như đang mời.
"Chúng ta... Chúng ta... Hai người sao? Kỳ Tiểu Giai đâu?"
Ta quay đầu nhìn bốn phía tìm kiếm xem xung quanh có thấy vị hỏa bạo mĩ nữ có thành kiến với ta đâu không, ta đương nhiên không phải nhớ tới nàng ta.
Mặc dù ta rất thích sự thanh xuân và xinh đẹp của Kỳ Tiểu Giai, nhưng mà nàng ta chuyên môn đả kích ta, đặc biệt thường xuyên phá hủy tình cảm của ta và Lăng Ngọc Nhã, thật sự rất phiền.
Kỳ Tiểu Giai là bảo tiêu của Lăng Ngọc Nhã, hai người bình thường như hình với bóng, ta tới bây giờ không thấy Kỳ Tiểu Giai, lập tức đặt câu hỏi, ta sợ Kỳ Tiểu Giai đột nhiên chạy tới, lại đem ta ra đả kích.
"Tiểu giai có việc, không có... Không có... ở đây."
Lăng Ngọc Nhã ngọc diện ửng đỏ, toát ra vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói.
"Kỳ Tiểu Giai không có ở đây, thật sự là......"
"Thật sự là quá tiếc nuối."
Ta đương nhiên không có tiếc nuối, ta vốn định nói "Thật sự là quá tốt", nhưng mà nhớ tới Lăng Ngọc Nhã và Kỳ Tiểu Giai, quan hệ như chị em, nếu Kỳ Tiểu Giai biết ta nói như vậy, còn không kiếm ta gây sự sao, vì vậy ta lập tức sửa lại "Thật sự là quá tiếc nuối rồi".
Ta lúc này trong lòng thật sự đang nở hoa.
Ha! Quá hạnh phúc! Thế giới của hai người, ta quả thật chờ đợi điều này đã lâu rồi.
Thật sự là có chuyện tốt đến mức này, tâ âm thầm véo chính mình, đúng vậy, Lăng Ngọc Nhã đứng bên cạnh nhìn ta mỉm cười, mang theo một cỗ hương thơm nhè nhẹ, ta đích thật ở cùng một chỗ với Lăng Ngọc Nhã, hơn nữa chỉ có riêng hai chúng ta.
Tim ta đột nhiên "Phanh phanh" nhảy lên, tình yêu quả thật là ngột ngào, khiến cho người ta hoài niệm, dù chỉ là thầm mến, nhưng như vậy cũng thấy hạnh phúc rồi.
"Đi thôi, Lâm Phong, sao lại phát ngốc vậy."
Ngọc thủ của Lăng Ngọc Nhã vẫy vẫy trước mặt ta, không biết tại sao nam nhân này đột nhiên ngẩn người ra.
"Ngọc Nhã, ngươi muốn ăn cái gì, ta mời, hoan nghênh ngươi trở lại trường học."
"Ân, ta rất muốn ăn hỏa oa(không biết là gì), đã lâu rồi chưa ăn."
"Được."
Buồn bực, ăn cái gì không ăn, lại nhằm lúc trời nóng như vậy đi ăn hỏa oa, thời khắc ước hội thế này, nên lãng mạng một chút, nên đến quán ăn nào đó, ăn phần ăn tình nhân chứ,...hoặc không cũng phải tới nhà hàng, uống rượu vang, nghe âm nhạc, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, hai người cười nói, tâm sự tình yêu.
Đáng tiếc bên cạnh ta là Lăng Ngọc Nhã, nếu là Lý Đồng hoặc tiểu muội, ta khẳng định sẽ kháng nghị, kiên trì ý kiến của chính mình, nhưng mà đây là ý kiến của Lăng Ngọc Nhã, ta không thể khắng nghị được, cho dù ta có nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện được.
"Oa, thật hâm mộ, thật sự là nam tài nữ sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ."
"Ân, nếu có một ngày ta cũng như vậy thì thật là quá hạnh phúc."
Ta cùng Lăng Ngọc Nhã vừa rời khỏi cổng trường, đám đông vừa rồi bị Lăng Ngọc Nhã hấp dẫn tới, có nhiều cô gái, nhìn ta cùng Lăng Ngọc Nhã mỉm cười, thân mật sóng vai rời đi, bắt đầu cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Nhưng mà chỉ có một ít người là hâm mộ, còn những nam nhân bị Lăng Ngọc Nhã hấp dẫn đến, nhìn thấy ta cùng mĩ nữ thân mật trong lòng đều rất phẫn hận, trong mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức PK ta luôn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ta bây giờ đã bị những ánh mắt ghen ghét kia “chia” ra thành hơn 10 khối bằng nhau rồi.
"Hào hoa như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, quả là không tồi!"
Trách không được Lăng Ngọc Nhã muốn ăn hỏa oa, nguyên lai là tới một quán hỏa oa mới mở, bên cạnh dòng sông, ngồi trong gian phòng riêng, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn xuống mặt nước trong veo, bên cạnh là thành thị phồn hoa, quả thật là trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, so với nhà hàng nổi tiếng cũng không kém chút nào.
Đáng thương cho ta, trong khoảng thời gian này phấn đấu trong trò chơi, không biết đến lại có một quán hỏa oa tuyệt vời như thế này.
"Đúng vậy, nơi này trang trí không tồi, ta cũng mới ngày hôm qua mới biết."
Chúng ta thưởng thức chút thức ăn và rượu, nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, không khí thanh tân, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
Ta ngất, vốn đang nhìn ra khung cảnh thơ mộng tươi đẹp như vậy, bỗng nhiên nghe thấy câu nói của Lăng Ngọc Nhã, một chút cao hứng lập tức biến mất.
"Ân...... Chia tay."
Vốn không muốn trả lời vấn đề này, ta đành cúi đầu ăn thức ăn, trong lòng buồn bực muốn chết, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã nhìn ta chằm chằm, không thèm để ý chút nào tới vẻ mặt của ta, nhất quyết đợi ta trả lời, khiến cho ta cảm thấy rất không tự nhiên.
Ta không còn cách nào khác đành phải một bên cắm đầu vào ăn, một bên hàm hồ trả lời nàng.
"Lâm Phong, tại sao vậy?"
Ta tiếp tục cúi đầu, thuận tay bỏ thêm một chút rau cỏ vào trong miệng, không trả lời vấn đề của nàng, vẫn bảo trì trầm mặc.
"Lâm Phong, tại sao vậy? Ta muốn biết tại sao ngươi lại chia tay với Vương Mộng Tuyết."
Ta ngất, bộ dáng của nàng như muốn tìm ta hưng sư vấn tội, ta còn tưởng chuyện tốt gì, ta tự hỏi làm sao mà Lăng Ngọc Nhã tự nhiên tìm ta cùng đi ăn với nàng, cùng nàng nói chuyện.
Đột nhiên nhớ tới thân thế gia đình Vương Mộng Tuyết, cùng với gia đình Lăng Ngọc Nhã giống nhau, đều là thế gia khổng lồ có thực lực lớn mạnh, hai người làm sao mà không quen thuộc, nhưng mà trước kia tại sao không thấy nói qua, cũng không có thấy Lăng Ngọc Nhã cùng Vương Mộng Tuyết gặp nhau.
"Chia tay là chia tay, còn cần biết lý do sao. Nếu hỏi vì sao, đó là vì ta không còn thích nàng nữa."
Đột nhiên ta có chút bực mình, phảng phất như núi lửa phún trào, áp lực mà ta chôn sâu trong lòng bỗng dưng bộc phát, ta lớn tiếng hét lên với Lăng Ngọc Nhã.
Ta phát hỏa không phải vì lý do khác, không phải vì vấn đề của Lăng Ngọc Nhã, cũng không phải vì "Tại sao", càng không phải nhằm vào Lăng Ngọc Nhã, ta là vì thấy Lăng Ngọc Nhã, nhớ tới gia tộc của Lăng Ngọc Nhã, liên nhớ tới gia tộc Vương Mộng Tuyết, nhớ tới thế lực gia tộc bọn họ, nhớ tới sự bất đắc dĩ ta mới phải chia tay với Vương Mộng Tuyết.
Đột nhiên ta nhớ lại câu nói trước kia của cha Vương Mộng Tuyết: mặc dù ngươi rất vĩ đại, là tinh anh của đại học Hoa Hạ, nhưng đó không đủ để có thể sánh với Tuyết nhi, gia tộc của chúng ta, ngươi không thích hợp tiến vào, ta làm như vậy, là vì tốt cho ngươi.
Gia tộc cái mẹ gì, thích hợp cái mẹ gì, trong lòng ta bất đắc dĩ nhớ tới Tuyết nhi: Tuyết nhi...... Ta rất nhớ ngươi.
Còn có gia tộc của Lăng Ngọc Nhã, cũng chính là vì gia tộc của nàng, khiến cho ta không dám lớn mật theo đuổi nàng, nếu không ta đã có thể cùng Lăng Ngọc Nhã ở cùng một chỗ.
"Lâm Phong, ngươi......"
Lăng Ngọc Nhã không ngờ ta lại thất thố to tiếng với nàng, nàng cho tới bây giờ, đừng nói là có người to tiếng với nàng, còn chưa ai dám cao giọng với nàng, nàng là kim chi ngọc diệp*, làm sao có thể chịu được ủy khuất như vậy.
Lăng Ngọc Nhã ủy khuất kêu tên ta, muốn nói cái gì đó, nhưng mà chỉ thấy nước mắt nàng rơi xuống, khiến nàng nghẹn ngào, không thể nào nói hết câu được.
Nàng đã không kể đến sĩ diện hỏi nam nhân này vấn đề này, còn không phải là vì hắn sao, nhưng mà hắn......
Nước mắt Lăng Ngọc Nhã càng lúc càng không thể kìm lại, trừng mắt muốn mắng hắn, muốn giải phóng hết ủy khuất của nàng, nhưng mà nước mắt rơi không ngừng, càng cảm thấy khó chịu hơn, càng cảm thấy thương tâm hơn, khiến nàng nói không lên lời, trên đôi mắt nàng ngập tràn nước mắt.
Chương 79: Kỳ Tiểu Giai Mê Người.
Tác giả: Lãnh Thạch
Dịch: Hoa Thiên
Biên dịch: Hoa Thiên
Nguồn: 4vn.eu
"Ngọc Nhã, ta......"
Nhìn vẻ mặt đẫm lệ của Lăng Ngọc Nhã, trong con ngươi mang đầy lệ thủy*, cái miệng nhỏ nhắn mang đầy vẻ ủy khuất, khiến ta cảm thấy yêu thương vô cùng.
"Ngọc Nhã, ta......"
Ta nhanh chóng đi tới, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã vẫn không ngừng rời lệ, căn bản không thèm để ý tới ta.
"Ngọc Nhã, ngươi đừng khóc, ta không phải phát hỏa đối với ngươi, ta chỉ là.... chỉ là..."
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại."
Lăng Ngọc Nhã mắng ta một tiếng, vẫn không thèm tiếp nhận khăn giấy ta đưa, cứ để lệ thủy tùy ý chảy xuống, phảng phất như tố cáo sự ủy khuất của ta gây ra cho nàng.
"Ngọc Nhã, là ta không đúng. Ta thật sự không phải phát hỏa đối với ngươi."
"Lâm Phong, ngươi thật sự là vô sỉ, chính mình không có có năng lực, lại còn phát hỏa đối với Ngọc Nhã." Ta tự trách chính mình, trong lòng ngập tràn hối hận.
Ta làm sao vậy, điên rồi sao, tại sao lại làm ra chuyện này.
"Ngọc Nhã, ta xin lỗi."
Nhìn Lăng Ngọc Nhã khóc như lê hoa đái vũ, ta càng thêm yêu thương, lại càng không khỏi tự trách chính mình, rốt cuộc không đành lòng nhìn nàng thương tâm thêm nữa, tự tay dùng khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên mặt nàng.
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại, ngươi khi dễ ta, ngươi khiến ta thương tâm."
"Ô ô ô."
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại... đại bại hoại...."
"Ngươi tại sao lại độc ác như vậy? Tại sao? Tại sao?"
Ta vừa mới giúp nàng lau nước mắt, Lăng Ngọc Nhã đột nhiên lớn tiếng mắng ta, đứng dậy ôm lấy ta, mắng to vài câu, rồi lại khóc lớn, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đánh ta, trong miệng thì không ngừng mắng, phảng phất như vô cùng ủy khuất.
"Ngọc Nhã....."
Nhìn Lăng Ngọc Nhã đang khóc trong ngực ta, khát vọng bây lâu nay trong lòng ta trỗi dậy, chậm rãi vươn tay ra, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.
"Đại bại hoại, làm ta thương tâm như vậy, ngươi là đồ hư hỏng."
"Ngọc Nhã......"
Ta đã mất khống chế, thời gian dài yêu thầm nàng đã khiến ta mất đi khống chế, ta để nàng ỷ ôi trong ngực mình, hít thở mùi thơm của cơ thể nàng, đôi tay gắt gao ôm lấy nàng, cảm giác được ngọc thể mềm mại của nàng.
Nếu không phải vì biết là không thể, ta bây giờ thật sự muốn giữ lấy nàng mãi mãi.
Sau hồi lâu, Lăng Ngọc Nhã chậm rãi dừng khóc, vặn vẹo vài cái trong ngực ta, mới phát hiện mình đang ở trong lồng ngực của nam nhân đã làm nàng khóc.
Lăng Ngọc Nhã mặc dù rất thích cảm giác này, nhưng mà vì sự ngượng ngùng của nữ hài tử, nàng liền nhanh chóng buông ta ra, nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực ta, vẻ mặt ửng hồng, cúi đầu ngồi xuống.
"Đẹp quá."
Lăng Ngọc Nhã sau khi khóc xong, vẻ mặt có chút mệt mỏi, khuôn mặt vương lệ lộ chút xấu hổ, lộ ra một bộ dáng mê người, khiến cho ta vô cùng yêu thương.
Ta thật sự muốn ôm nàng thật chặt, cảm thụ sự mềm mại của nàng, nói với nàng những nời yêu thương, biểu đạt một phen yêu thương nồng nàn.
Ta si ngốc nhìn Lăng Ngọc Nhã, đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta, bởi vì ta căn bản không biết suy nghĩ trong long nàng,nhưng ta biết, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta.
Ta trở lại chỗ ngồi, nhìn Lăng Ngọc Nhã, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, nhớ tới Tuyết nhi, nghĩ đến Lăng Ngọc Nhã, trong tim ta cảm thấy rất buồn, hai người chúng ta lại lâm vào trầm mặc.
"Lâm Phong......"
Lăng Ngọc Nhã rốt cục phá vỡ trầm mặc, trong lòng càng thêm oán giận nam nhân này, chẳng những để cho nàng thương tâm, lại còn đối với nàng như vậy, bây giờ vừa, lại không chịu nói xin lỗi.
Nếu đặt ở người khác, nàng liền nói cho Kỳ Tiểu Giai để nàng đem hắn “chém”.
Nhưng mà ngoại trừ nam nhân này, có ai có thể khi dễ nàng, có ai có thể làm nàng thương tâm, có ai có thể làm nàng đau lòng!
Chính là nam nhân này lại là khắc tinh của nàng, trước mặt nam nhân này nàng không có chút kiêu ngạo nào, không có tự tôn, nàng bất dĩ nghĩ.
"Ân. Ngọc Nhã."
Không khí xấu hổ giữa hai người lập tức bị phá vỡ.
"Lâm Phong, ngươi có đúng hay không đã từ chức?"
Vừa gặp phải vấn đề xấu hổ kia, bây giờ trong mắt Lăng Ngọc Nhã, ta sợ rằng đã trở thành một tên vô năng, bất tài.
"Ân, có chuyện gì không."
"Ngươi bây giờ đang làm cái gì? Có...hay là không đi tìm được công việc mới?"
"Ta còn không có đi tìm, chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Chẳng lẻ lại nói là ta đang ở nhà chơi game, chuẩn bị chuyển thành game thủ chuyên ngiệp!
Nhưng mà ta rất quan tâm tới ấn tượng của Lăng Ngọc Nhã đối với mình.
"Nga, ta có người bác mới mở một công ty, đang cần người, ngươi có muốn qua đó giúp không?"
"Ta chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bây giờ không muốn làm cái gì cả."
Lăng Ngọc Nhã muốn giúp ta, nhưng ta khẳng định là sẽ không tiếp nhận, ta là một nam nhân làm sao có thể cần Lăng Ngọc Nhã giúp đỡ, huống hồ lại còn bá phụ của nàng, khẳng định có quan hệ với gia tộc của nàng, ta càng không thể để cho người khác khinh thường mình.
"Lâm Phong, ta biết năng lực của ngươi, ta chỉ là cấp cho ngươi một chỗ để ngươi phát triển, cũng không có ý tứ gì khác."
Lăng Ngọc Nhã là người thông minh, nàng biết được ý nghĩ trong đầu ta, nàng biết nằng lực của ta, căn bản không cần nàng hỗ trợ, nếu ta muốn, ta đều có thể nhẹ nhàng tiến vào 1 trong 100 xí nghiệp lớn nhất trong nước, tuyệt đối đó không phải là điều khó khăn.
"Lâm Phong, công tác này thật sự không tồi, người cứ thử xem."
Lăng Ngọc Nhã biết nam nhân này chủ ý rất kiên định, bất quá, nàng vẫn không ngừng thuyết phục.
"Được rồi, nếu ta cần công việc, đến lúc đó khẳng định sẽ tìm ngươi."
Nhìn thấy thần sắc của Lăng Ngọc Nhã, cùng với hảo ý của nàng, ta không cách nào cự tuyệt, hoặc có thể nói là ta không thể nào cự tuyệt.
Hai người chậm rãi khôi phục bình tĩnh, ăn thêm chút gì đó, rồi đi đến hỏa oa thành.
"Lâm Phong, ngươi làm hướng dẫn viên cho ta đi, ta rời nơi này cũng đã 1 năm rồi."
Cầu còn không được, ta lập tức cùng nàng đi dạo, phảng phất như trở lại trước kia, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác rất hạnh phúc.
Mãi cho đến tối, ta cùng Lăng Ngọc Nhã đến một nhà hàng cảnh sắc không tồi, ăn cơm chiều, sau đó cùng đi về phía trường học.
Là tiểu thư lá ngọc cành vàng của một gia tộc, Lăng Ngọc Nhã vì tiện cho việc học, nàng đã mua một khu việt thự hào hoa rộng khoảng 200 mét vuông, dành cho nàng và Kỳ Tiểu Giai ở.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thật buồn bực, sớm biết vậy ta đã đi chậm lại một chút.
"Ngọc Nhã, ngươi qua nhiên là đi cùng với sắc lang này ra ngoài...."
Ta đang lưu luyến chuẩn bị tạm biệt Lăng Ngọc Nhã, một thanh âm tức giận bỗng vang lên, một dáng người hỏa bạo xuất hiện trong tầm mắt ta, chắn ở giữa ta và Lăng Ngọc Nhã, không phải Kỳ Tiểu Giai thì còn là ai đây.
"Đại sắc lang, ngươi đến tìm Ngọc Nhã có cái ý đồ gì?"
Kỳ Tiểu Giai nhìn chằm chằm ta, kích động hỏi.
Tim ta bỗng "Phanh phanh" nhảy lên, thân hình hỏa bạo của Kỳ Tiểu Giai vốn khiến người ta vô cùng hâm mộ, rất đầy đặn, lại nhu hòa, còn mang theo vẻ lả lướt, rất hấp dẫn chú ý của nam nhân.
Mà bây giờ, Kỳ Tiểu Giai bởi vì trách vấn ta, không khỏi ưỡn ngực lên, song nhũ ngạo nhân của nàng lập tức xuất hiện trước mắt ta, trí mạng chính là Kỳ Tiểu Giai bởi vì kích động, cặp...cự nhũ kia phảng phất giống như chú thỏ tinh nghịch, nhẹ nhàng nhảy lên, khiến ta hai mắt thất thần, thiếu chút nữa lạc vào trong đó.
Ta cảm giác miệng lưỡi hơi khô nóng, nuốt một ngụm nước miếng, miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, nhanh chóng thoát ra khỏi “sự mê hoặc” của kỳ tiểu gia, vô cùng khó khăn dời tầm mắt.
Cũng may Kỳ Tiểu Giai đang tức giận, không có chú ý tới sự thất thố của ta, nếu không tối này ta quả thật là xong đời rồi.
Chương 80: Hạnh Phúc Là Như Thế.
Tác giả: Lãnh Thạch
Dịch: Hoa Thiên
Biên dịch: Hoa Thiên
Nguồn: 4vn.eu
"Lâm đại tình thánh, ngươi lừa tiểu cô nương còn có thể, muốn gạt ta và Ngọc Nhã, vậy thì quên đi."
Kỳ Tiểu Giai tiếp tục hướng ta công kích, nhưng mà thấy nàng dáng vẻ phẫn hận, cái miệng nhỏ cong lên, phối hợp với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, ta chỉ cảm thấy rất đáng yêu mà.
"Thật đáng yêu."
Hóa ra Kỳ Tiểu Giai khi tức giận cũng đáng yêu như vậy, thật sự là không nghĩ tới, trước kia sao ta lại không phát hiện ra, sợ rằng cũng chỉ có Kỳ Tiểu Giai, mới có thể trong lúc tức giận mà khiến người khác cảm thấy đáng yêu, cảm giác được bị nàng trách cứ cũng là một loại hạnh phúc.
Quên đi, không so đo với ngươi nữa, dù sao ta cũng trong sạch, không làm gì trái lương tâm, ta để mặc cho Kỳ Tiểu Giai trách mắng.
Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, khiến ta thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn đem đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp một phen.
"Tử sắc lang, ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không."
Kỳ Tiểu Giai thấy ta không để ý tới nàng, không nhẫn nại được nữa, bỗng nhiên nhéo lấy lỗ lại ta, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, đại sắc lang này như thế nào lại không để ý đến nàng(thì ra là…).
"Ai nha, đau!"
Thật không nghĩ tới Kỳ Tiểu Giai lại ra tay nhanh như vậy, trong lòng ta thầm kêu khổ.
Cẩn thận cảm giác lại, Kỳ Tiểu Giai chỉ là nhẹ nhàng nắm lỗ tai ta, căn bản là không có dùng lực, bị ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai ôn nhu “sờ” tai, thật sự là rất thoải mái.
Ta theo tầm tay của Kỳ Tiểu Giai, thừa dịp nghiêng nghiêng đầu, một cổ cảm giác thanh xuân úp tới, thập phần thoải mái.
Đôi cự nhũ thanh tân của Kỳ Tiểu Giai lập tức xuất hiện trước mắt ta, hướng tới ta khoe ra sự kiêu ngạo của chúng, khiến cho ta trầm mê, ta thậm chí có thể cảm giác được mũi ta đã chạm vào “chúng”, ta thấy được một cảnh đẹp tuyệt vời, thật sự là cặp hào nhũ tuyệt đẹp, ta âm thầm than thở.
Ta bình thường sợ Kỳ Tiểu Giai công kích ta, luôn tránh xa nàng một khoảng cách, lần này là lần ta ở gần nàng nhất, nhưng không nghĩ tới lại thấy được cảnh hương diễm như vậy, cũng không nghĩ tới lại tiếp cần nàng trong tình cảnh này.
"Tiểu Giai, không nên."
Lăng Ngọc Nhã nghe thấy ta cầu cứu, nhanh lên tiến lên hỗ trợ.
Kỳ Tiểu Giai cũng bị dọa vừa nhảy, tưởng rằng đã làm ta đau, hơn nữa ta đột nhiên ta tới gần nàng như vậy, nàng căn bản vốn không có phòng bị, cũng không nghĩ tới có nam nhân tiếp cận nàng như vậy, lập tức bị dọa dọa nhảy lên.
Dựa theo bản năng phản ứng, Kỳ Tiểu Giai vốn có thể trực tiếp một quyền đánh ta bay ra, nhưng mà nghĩ đến là đại sắc lang này, sợ làm ta bị thương, nàng chỉ thả tai ta ra, cũng không có ra tay.
Ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai buông, tim đập rất “lợi hại’, nam nhân này tiếp cận nàng gần như vậy, nàng có thể cảm nhận rõ rang hơi thở của nam nhân này, hơi thở của hắn phả vào cơ thể nàng, nam nhân này không phải là ai khác, mà là đại sắc lang, Kỳ Tiểu Giai không khỏi sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi mặt xuống.
"Lâm Phong, ngươi không có việc gì chứ."
Lăng Ngọc Nhã nhanh chóng tiến tới, bỏ lại Kỳ Tiểu Giai ở phía sau, vươn ngọc thủ tới nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai ta.
Quá hạnh phúc, Lăng Ngọc Nhã cũng tới an ủi ta.
Thật sự phải cảm tạ Kỳ Tiểu Giai, ta mới có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác từ ngọc thủ của Lăng Ngọc Nhã.
Cũng trong tình huống này, ta cùng Lăng Ngọc Nhã đều không phát hiện ra vẻ thẹn thùng của Kỳ Tiểu Giai.
"Ngọc Nhã, đừng động tới cái tên đại sắc lang kia, ta chính là muốn giáo huấn hắn."
Kỳ Tiểu Giai vốn ý chí kiên định, rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng thấy ta đang thoải mái hưởng thụ, lại lập tức phát hỏa, kéo tay Lăng Ngọc Nhã, chuẩn bị hướng ta khai đao.
"Tiểu Giai, đừng trách Lâm Phong, là ta gọi hắn đến."
Lăng Ngọc Nhã đã thấy Kỳ Tiểu Giai còn muốn trách mắng ta, nhanh tay giữ chặt lấy Kỳ Tiểu Giai, lập tức khuyên giải.
"Ngọc Nhã, chúng ta đừng để ý đến tên Hoa Hoa công tử này? Hắn rất hoa tâm, ngươi không phải là không biết, tại sao còn muốn tiếp tục đi tìm hắn, chẳng lẻ ngươi còn muốn vì hắn mà đau lòng sao?"
Kỳ Tiểu Giai bộ dáng phẫn hận nói, chuyển rời mục tiêu, phẫn hận kể hết tội lỗi của ta với Lăng Ngọc Nhã.
"Tiểu Giai, đừng nói nữa."
"Lâm Phong, ngươi về trước đi."
Lăng Ngọc Nhã đối với việc Kỳ Tiểu Giai đả kích ta đã coi như bình thường, nàng chỉ sự Kỳ Tiểu Giai nói thêm nữa, sẽ làm ta mất mặt, nên đành kêu ta về trước.
"Vậy thì ta về đây."
Ta đúng là cầu còn không được, vội vàng chạy đi, Kỳ Tiểu Giai đưa mắt nhìn ta và Lăng Ngọc Nhã, ta quả thật có chút không tiếp thu được.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, Kỳ Tiểu Giai cũng nói Lăng Ngọc Nhã thương tâm vì ta, thật sự là không có khả năng nha.
Vừa rồi khi ở quán hỏa oa, Lăng Ngọc Nhã nói ta làm nàng thương tâm, ta thật sự không có mà.
Lăng Ngọc Nhã bị ta làm tổn thương, ta làm tổn thương nàng lúc nào?
Kỳ quái!
Không thể giải thích được!
"Lão ca, về rồi ư."
Ta về đến nhà, tiểu muội và Lý Đồng cũng đã từ trường học trở về.
"Lâm Phong, ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì không?"
Lý Đồng vẫn ôn nhu như mọi khi.
"Ăn rồi, còn hai người?"
"Chúng em đợi không được ,đã ăn trước rồi, anh còn muốn ăn gì không, em và Lý Đồng tỷ nấu cho."
"Ta cũng no rồi."
Ba người ngồi nói chuyện một lúc, tiểu muội lại tiến vào trò chơi, nàng chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ rồi, sắp có thể rời khỏi tân thủ thôn rồi.
"Được rồi, lão ca, huynh bao nhiêu cấp rồi? Có một người chơi trộm được sủng vật đản thần thú, dẫn đến cuộc đại chiến của 2 thần thú, diễn đàn đang rất xôn xao, huynh có biết không?"
"Người chơi này quả thật quá biến thái đi."
Tiểu muội cảm khái nói.
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì?"
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì, sao lại cười gian trá như vậy."
"Ha ha......"
Ta vẫn cứ cười như vậy.
"Lão ca, nói mau, nếu không ta không khách khí đó."
Tiểu muội thuần thục chạy tới bên người ta, bàn tay ôm lấy cánh tay ta, làm ra dáng vẻ muốn cắn.
"Lâm Phong, có chuyện gì mà buồn cười như vậy."
Lý Đồng ôn nhu cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Ha ha, người mà ngươi nói là biến thái, xa tận chân trời, mà cũng gần ngay trước mắt."
Vốn còn muốn trêu đùa tiểu muội, nhưng mà thấy Lý Đồng hỏi, ta đành thành thật trả lời.
"Thật sự là vậy."
Tiểu muội giật mình nhìn ta, bàn tay đang ôm tay ta cũng hơi thả lỏng.
"Lão ca ta có lúc nào nói dối ngươi."
"Còn dám hoài nghi lão ca ta nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu muội, ta mắng nhẹ một tiếng, làm bộ tức giận, theo thói quen trước kia, mắng nàng một chút, coi như trừng phạt nàng.
Nhưng mà Lý Đồng nhìn thấy hành động của chúng ta, hơn nữa lại đột nhiên phát hiện tiểu muội đã “lớn” rồi, trên người phát ra mùi thơm thanh tân của thiếu nữ, dáng người lả lướt, đã không còn là tiểu cô nương nữa rồi.
"Oa! Lão ca, ngươi thật quá tuyệt vời, ta biết lão ca chính là số một mà."
"Ca ca là tuyệt nhất."
Tiểu muội cao hứng hô lên, dung mạo như hoa đầy vẻ tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xáo đáng yêu, sau đó chiếc miệng nhỏ xinh hôn liên tục lên mặt ta, vẻ mặt làm nũng đáng yêu như một con mèo nhỏ, khiến người khác vô cùng yêu thích.
"Đã thành đại mĩ nữ rồi, vẫn còn ồn ào như vậy."
Ta nhanh chóng giơ tay, nhẹ nhàng hơi giữ thân hình của tiểu muội lại, cố gắng đuổi đi suy nghĩ xấu xa về thân hình mềm mại của tiểu muội.
"Lão ca, ta cần vào trò chơi, ta không thể thua huynh được, ta muốn có một sủng vật thần thú."
Tiểu muội nói xong, chiếc lưỡi thơm tho lại liếm lên mặt ta mấy cái, sau đó chạy vội vào phòng, lập tức tiến vào trò chơi.
"Ha ha, tiểu muội vẫn vậy, vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi."
Động tác thân mật của ta và tiểu muội, Lý Đồng đều nhìn thấy, ta không khỏi có chút xấu hổ.
Lý Đồng không có trả lời ta, chỉ mỉm cười nhìn ta, sau đó giống như tiểu muội, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, sau đó hôn lên mặt ta mấy cái, rồi lại lấy lưỡi liếm liếm, khiến cho ta và nàng gắt gao ở cùng một chỗ.
"Phong, em thật hâm mộ anh và tiểu muội."
"Bảo bối......"
Không nghĩ tới mĩ nữ ôn nhu như Lý Đồng, nhanh như vậy đã học được dáng vẻ làm nũng đáng yêu, quyến rũ ta như vậy.
Lần đầu tiên ta thấy Lý Đồng như vậy, vẻ mặt thẹn thùng, ta ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem thân thể me người của nàng ôm sát trong lòng, hung hăng xâm chiếm đôi môi thơm tho xinh xắn, ta phảng phất như một con ong mật, xay đắm với mật hoa.
Sau một phen hôn môi lãng mạn, hai người chùng ta lại nói chuyện yêu đương, rồi phân biệt tiến vào trò chơi.
Chương 81: Tiên Khí Biên Long Vân Kiếm.
Tác giả: Lãnh Thạch
Dịch: Hoa Thiên
Biên dịch: Hoa Thiên
Nguồn: 4vn.eu
Tiến vào trò chơi, ta cấp tốc chạy đi tìm Giám Định Sư, muốn xem xét vài thứ trang bị, đồng thời đánh giá tiên khí Biên Long Vân Kiếm nhặt được tại Biên Bức Động Quật, ta đang thập phần chờ mong thuộc tình của vũ khí LV 30 này đây.
"Thạch Đầu Thành, không tồi nha, lại kiếm được cả tiên khí nữa, vận khí thật tốt."
Giám Định Sư đang nhìn chằm chằm tiên khí Biên Long Vân Kiếm của ta.
"Muốn giám định? Biên Long Vân Kiếm muốn giám định cần 8000 kim tệ."
"Không phải chứ, ta xem xét thần khí kim cương cự thuẫn mới mất 3000 kim tệ, cái tiên khí này sao mà đắt như vậy chứ?"
Giá giám định theo lời Giám Định Sư khiến ta trợn mắt, lão già này cho rằng tiền kiếm dễ lắm sao, cứ như là sư tử há mồm, tùy tiện là “chém”.
"Cho dù là ngươi đi tìm người khác giám định thì tùy, nhưng mà nói trước, người khác thì ít nhất ra giá cũng là 10000 kim tệ, vì đây chính là cao cấp tiên khí."
Ta ngất!
Giám Định Sư này có vẻ nói có lý.
Bất quá, nghe thấy Biên Long Vân Kiếm là cao cấp tiên khí, quả thật là quá cao hứng!
"Ngươi có biết là bây giờ vật giá leo thang không, giá ta đưa ra đã là thấp nhất rồi, nếu bây giờ ngươi giám định thần khí,...thần khí cấp 1* cũng là 20000 kim tệ rồi, hơn nữa sau này sẽ còn lên giá nha."
"......" Ta không nói được gì, quá hắc ám rồi.
Ánh mắt của Giám Định Sư nhìn ta chằm chằm, nghiêm trọng khinh bỉ nói: tiểu tử, ngay cả cái việc này cũng không biết, vậy mà cũng muốn phát tài sao.
Vật giá leo thang, được rồi, hệ thống hôm nay mở ra việc trao đổi giữa kim tệ trong game và tiền bạc hiện thực, ta thiếu chút nữa đã quên, vội vàng mở [Bảng Tài Phú] lên xem.
Ta ngất! Người có tiền nhiều như vậy, [Bảng Tài Phú] đã xảy ra biến hóa ngất trời.
[Bảng Tài Phú]:
1: Tiễn Hành Thiên Hạ 38,420,000*
2: Phong Vân Ma Long 37,560,000
3: Hạo Thiên 35,120,000
4:THiên Hỏa Đao Ngâm 34,410,000
5:Ta Ái Kim Tệ 33,890,000
6:Hắc Long Vũ Thiên 29,780,000
7:Tam Diệp Dương Quang 25,740,000
8: Thí Thần # [Vô Trần] 24,710,000
9:Kim Báo Điện Khí 20,420,000
100:Tạp Đặc Long 18,450,000
Hơn 3000 vạn kim tệ, tức là hơn 300 vạn nhân dân tệ nha(10 kim tệ =1 nhân dân tệ ), trách không được Lão Tửu nói người có tiền mấy trăm vạn cũng không thiếu, ta rốt cục đã mở mắt rồi.
Trách không được Giám Định Sư lại tăng giá như vậy, lực ảnh hưởng không ngờ lại lớn đến vậy.
Bất quá, đây cũng một phần do mị lực của [Vương Giả], trong [Vương Giả], ngươi có tiền ngươi có uy phong, tiền cũng là biểu lộ thực lực, kiến bang lập phái, hoặc không hoán đổi kim tệ mua bán trang bị cao cấp, khiến cho cạnh tranh trong trò chơi càng thêm kịch liệt.
Đương nhiên, đối vối người chơi không có tiền, chẳng những không có ảnh hưởng, lại còn tăng thêm hy vọng, chỉ cần có một kiện cực phẩm trang bị, hoặc là hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn tàng, lập tức dễ dàng có tiền, bời vì [Vương Giả] chính là thiên đường.
"Được rồi, giám định."
Nếu tình hình đã đến bước này, hơn nữa lại có hệ thống trao đổi kim tệ xuất hiện, ta hoàn toàn có biện pháp.
Không khỏi cảm khái, tập đàn Phi Long quả thật biết cách kiếm tiền.
Cũng may trong khoảng thời gian này được thưởng không ít kim tệ, nếu không còn chưa đủ phí giám định trang bị mất.
Biên Long Vân Kiếm: cao cấp tiên khí, yêu cầu: LV30, 30 nhanh nhẹn, vũ khí đơn thủ, sử dụng nội đan Biên Bức Long và khoáng thiết chân quý chế thành tiên khí ,uy lực vô cùng.
Công kích: 250, tốc độ công kích + 2, tốc độ di chuyển +2, phụ gia: nhanh nhẹn +50, công kích phong thuộc tính+50, công kích độc thuộc tính+50, HP+ 50%, bạo kích + 30%, công kích + 10%.
Kỹ năng: Hấp Huyết, kỹ năng bị động, chuyển hóa 10% thương tổn gây ra thành HP.
Biên Bức Vân Thân, kỹ năng chủ động, sử dụng 50%MP ra tăng tốc độ 50%.
Ta ngất!
Không hổ là cao cấp tiên khí, thuộc tình thế này, thiếu chút nữa tiếp cận thần khí rồi.
Ngoại trừ 2 cái kỹ năng biến thái, công kích còn lớn hơn so với song thủ vũ khí Tạp Ba La Đại Phủ, nhớ tới trước kia ta buồn bực vì lực công kích “hơi” yếu, bây giờ lập tức đã có cải biến rồi.
"Hắc hắc....."
Không khỏi cười to một trận, thuận tay “đập” thêm 2 “củ” Vân Mộng Bảo Thạch, lực công kích lập tức +20.
Ta yêu thích không rồi tay khỏi Biên Long Vân Kiếm, thần khí tuy không rơi, nhưng kiện cao cấp tiên khí này của ta sợ rằng cũng là vũ khí tốt nhất nha.
Chạy đến thương khố, đem Biên Long Vân Kiếm cất đi, sửa sang lại túi hành trang, sau đó ta vào dược điếm mua thêm chút đơn dược, sau đó xuất phát, chuẩn bị hành trình tăng cấp.
Mục tiêu chính là Lv30, sau đó thay vũ khí cùng trang bị Lv30.
Nhìn lại sủng vật đản "[Hắc Ám Tử Thiên Long]" , cần đến 30 năm mới có thể nở ra, hệ thống thật là biến thái, đến như vậy cũng có thể thiết định ra được.
Quá buồn bực, đến lúc đó, ta đã trở thành lão đầu rồi, chỉ có thể nhìn mà không thể động, thật sự là khiến cho người ta buồn bực mà.
Ta mở bản đồ Đông Phương Hành ra tìm xem có nơi nào thích hợp với việc luyện cấp không, cuối cùng quyết định đi đến Thạch Lâm ở phương bắc của Thiên Long Thành, nơi đó chủ yếu là Đồng Nhân Lv30 và Thạch Quái Lv32.
Quá chán, chức nghiệp Kỵ Sĩ không có kỹ năng quần công(thằng này mà còn có kỹ năng quần công thì nó chắc thành Kỵ Sĩ Pháp Sư quá :D), chỉ có thể “tỉa” từng “em” một, đơn thể công kích quái vật, nếu là Pháp Sư, ta khẳng định đến Thiên Tinh Cốc ở kế bên Thiên Long Thành, nơi đó có đàn Độc Xích Phong Lv30.
Ta cưỡi ngựa bình thường +3 tốc độ di chuyển, mặc dù với tốc độ của ta, so sánh với Xích Hỏa Câu +10 tốc độ của hệ thống cũng không kém, nhưng mà Kỵ Sĩ thì yêu ngựa, Kỵ Sĩ phải có ngựa tốt mới uy phong, con ngựa bình thường này quả thật là khiến ta quá mất mặt.
Có thời gian nhất định phải kiếm một con ngựa tốt.
"Đinh đông, Thạch Đầu Thành, người chơi Thanh Trúc có mật ngữ gửi ngươi, có tiếp nhận không."
Đi được một nửa đường, hệ thống phát ra đề kỳ, Thanh Trúc đang gọi ta, ta lập tức tiếp nhận.
"Thạch Đầu, ta là Thanh Trúc."
"Ân. Tốt chứ."
"Thạch Đầu, ngươi đang làm gì? Nhiệm vụ ngày hôm qua hoàn thành chưa vậy?"
"Hoàn thành rồi, ta chuẩn bị đi luyện cấp, đi cùng không?"
Tổ đội cùng Thanh Trúc, chẳng những công kích và phòng ngự tăng 10%, kinh nghiệm cũng tăng 10%, điều kiện có lợi như vậy nhất định phải lợi dụng cho tốt.
"Tốt quá, ta đang muốn đi cùng ngươi đây?"
Thanh Trúc trong giọng nói tràn ngập vui vẻ.
"Ngươi đang ở đâu?"
"Ta đang ở quảng trường Thiên Long Thành."
"Tốt, ngươi chờ ta chút, ta tới chỗ ngươi."
Mặc dù đã chạy được một nửa lộ trình, nhưng mà nghĩ tới có thể cùng mĩ nữ tạo thành tổ đội thăng cấp, căn bản ta cũng không ngại chút việc nhỏ phải trở về, lập tức sử dụng "[Hồi Thành Quyển Trục]" trở lại quảng trường Thiên Long Thành.
"Đinh đông, Thạch Đầu Thành và Thanh Trúc tổ đội thành công, kinh nghiệm tăng 10%, công kích và phòng ngự tăng 10%."
Thanh Trúc và ta tổ đội thành công, nhớ tới ngày đó hệ thống đề kỳ, ta và Thanh Trúc độ thân mật đạt 95, nghĩ tới độ thân mật, Thanh Trúc sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Bất quá, chỉ là bạn tốt, có cái gì thân mật đây, Thanh Trúc trong lòng thầm nghĩ đến đề kỳ của hệ thống mắng khẽ.
"Thạch Đầu, chúng ta đi đâu luyện cấp?"
"Theo ta đi, thăng cấp sẽ rất nhanh."
"Ân."
Quá buồn bực, Thanh Trúc mới có Lv 19, vẫn chưa thể cưỡi ngựa, chúng ta chỉ có thể đi bộ đến Thạch Lâm.
Nhưng cũng thật hạnh phúc, trên đường có Thanh Trúc làm bạn, hơn nữa cảnh sắc lại tươi đẹp, thật sự là rất thơ mộng.
Người chơi đi trên đường nhìn thấy mĩ nữ Thanh Trúc, đều toát ra thần sắc than thở, không ít người chơi nam nhìn thấy Thanh Trúc cùng ta cười cười nói nói, ngọc thủ khiết bạch không nghừng phóng ra kỹ năng trị liệu, đoàn quang mang ma pháp lấp lánh trên thân thể chúng ta, làm cho bọn họ hâm mộ vô cùng, càng khiến cho ta vô cùng thỏa mãn.