Một cái tát giòn vang nóng hổi, làm cho những người nơi đây cảm thấy hả giận.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Tiêu Thu Phong lại bạo lực như thế, Phó Sanh Kim mặt mày cũng tái mét, đánh vào mặt Tiễn quản lý, cũng là đánh vào mặt hắn.
“Tiêu Thu Phong, nơi này là HongKong, không phải địa bàn của ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo”.
Tiêu Thu Phong căn bản không để ý đến, chỉ cúi đầu nhìn người con gái đang đầy lệ trong lòng hỏi: “Tiểu Duyệt, đừng khóc, nó nhìn chỗ nào trên người em, anh sẽ thay em móc cặp mắt chó của nó ra”.
Thiên Nhan Duyệt trong thời khác đó, tâm tình rất kích động. Đây là lúc con gái thay quần áo, người đàn ông khác mạo muội tiến vào, nàng bị hù đến sợ lên. Kỳ thật, lúc nàng vén rèm lên, quần áo trên người đã thay xong rồi, chỉ là sửa sang lại một chút thôi.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Thiên Nhan Duyệt cũng không nhìn tên Phó thiếu gia kia một cái, nhẹ giọng nói: “Tiêu đại ca, em chỉ bị hù dọa thôi, Tiểu Duyệt rất sợ hãi"
Sau lưng tấm màn của ngàng giải trí, Thiên Nhan Duyệt mặc dù thanh thuần, nhưng đương nhiên cũng biết được một số chuyện, nhưng không ngờ, có một ngày loại chuyện như vậy là xảy ra với nàng.
Rất nhiều người tiến vào, bảo vệ cũng có, trong đó có một nhân sĩ mang trên người bộ tây phục.
Tên Phó thiếu gia hai mắt hiện lên tia xảo hoạt, nhìn Tiêu Thu Phong khinh thường nói: “Tiêu Thu Phong, ngươi thật là quá đáng, ngay cả hai tròng mắt của bổn thiếu gia cũng muốn móc, ta muốn kiến thức một chút, xem ngươi bạo pháp như thế nào?”
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, Phó công tử, không nên tức giận, chỉ là hiểu lầm mà thôi, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý…" Người đàn ông trung niên kia nói vậy rõ ràng là lấy lòng, Tiêu Thu Phong trong mắt đã xuất hiện tà khí.
“Ngô tổng, Phó thiếu gia lúc này tài trợ cho Thiên Ngu, là thành tâm, nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, công ti chúng tôi xử lý không nghiêm, vô lễ với Phó thiếu gia, thật sự ngay cả tôi cũng không nhịn được” Tiễn quản lý một tay che mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, hướng về người đàn ông trung niên mở miệng nói.
Người này chạy đến trước mặt Thiên Nhan Duyệt, tỏ vẻ bình thường nói: “Thiên tiểu thư, chuyện vừa rồi ta cũng đã nghe báo cáo, thật sự chỉ là hiểu lầm, cô không cần phải như vậy, nếu không Lâm tiểu thư truy hỏi, mọi người cũng rất khó xử”.
“Còn anh, đây là đất tư nhân thuê, nếu anh không có việc gì, mời đi ra ngoài”.
Những lời này đương nhiên là nói với Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt cũng không nói gì, ngọc thủ nắm chặc ống tay áo của Tiêu Thu Phong, tựa hồ có chút sợ hãi.
Mấy người bảo vệ cũng đi đến gần, tựa hồ cũng chỉ cần một câu nói của Ngô tổng, liền đem Tiêu Thu Phong đuổi ra ngoài.
Tiêu Thu Phong đã rất rõ ràng, trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười, nhưng không dành cho tên Ngô tổng, mà là cho cái tên Phó Sanh Kim, cái tên thiếu gia giàu có này, tựa hồ có rất nhiều mối quan hệ, muốn làm cho Thiên Nhan Duyệt không còn lựa chọn.
“Tiểu Duyệt, em muốn cùng anh rời đi không?”
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi, câu trả lời này, là đáp án cho cái chuyện kế tiếp hắn muốn làm, nếu nàng thật sự không muốn, vậy chuyện này và hắn không liên quan với nhau.
Nhưng cái tên Ngô tổng kia, vừa nghe xong đã rất tức giận, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, lạnh lùng nói: “Thiên tiểu thư, nếu cô muốn đi, cũng được, nhưng tất cả hậu quả, một mình cô gánh chịu”.
Thiên Nhan Duyệt trên mặt đã có rất nhiều rung động, cẩn thận nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hồi lâu cũng không nói gì, nhưng rồi, nàng quay đầu lại nhìn tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ đi theo anh, bất quá Tiêu đại ca nhớ kỹ, sau này phải bảo vệ em”.
Nàng từ bỏ hào quang của một ngôi sao, nàng buông tha cho vinh quang của giàu có, giờ phút này, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Tiêu Thu Phong cũng trở nên lạnh lùng hơn, hắn sẽ đi, nhưng, có việc, hắn nhất định phải làm.
Hắn là đàn ông, những lời đàn ông đã nói với đàn bà, chắc chắn phải thực hiện.
“Aaaaaa…" Một tiếng hét thảm, Phó Sanh Kim đã nằm trên mặt đất lăn lộn, mà hai tay của hắn đã che cứng cặp mắt, miệng phát ra những tiếng la hét kinh hoàng.
Máu đã từ hai bàn tay hắn tràn ra, trong chốc lát đã trở thành huyết nhân, đám bảo vệ lập tức vây quanh người Tiêu Thu Phong, nhưng không ai dám động thủ, bởi vì ai cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn, thân thể đều phát run.
“Tao tuy không phải là người tốt, nhưng những lời tao nói, cho đến bây giờ vẫn luôn làm được”.
Tiêu Thu Phong không để cho Thiên Nhan Duyệt quay đầu lại nhìn, nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói, sau đó cả đám người này bị dọa đến há hốc mồm.
"Ha ha ha… ngươi chết chắc, ngươi nhất định chết chắc…" Tiễn quản lý cười điên cuồng, tại HongKong này không ai dám đắc tội với Phó gia, cho dù là Đông Nam đệ nhất tập đoàn Thiếu Đông gia. Vì tại đây, là địa bàn của Phó gia.
Tiêu Thu Phong cũng không quay đầu lại nhìn, mặc cho ả phát tiết sự điên cuồng của mình.
Về đến khách sạn, Thiên Nhan Duyệt cũng không ở trong phòng của mình, mà chiếm cứ cái giường của Tiêu Thu Phong, nằm ở trên đó, có chút u sầu.
“Tiêu đại ca, thật xin lỗi, lại mang phiền phức đến cho anh. Không bằng chúng ta về lại Thượng Hải đi, nếu không bọn họ sẽ gây phiền toái cho anh” Cho đến giờ nàng vẫn là một người cẩn thận, nhưng thật không ngờ, loại sự tình này lại phát sinh trên người nàng, cho dù nàng không quay đầu lại, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Phó Sanh Kim, nàng biết nhất định là chuyện không may.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nhìn người con gái này trở nên trầm mạc ít nói, biết nàng đã có nhiều mất mác, có nhiều thứ, không phải muốn bỏ là bỏ được.
“Có phải đã hối hận vì đã đi cùng anh?”
Thiên Nhan Duyệt lập tức cười, nói: “Không có, kỳ thật em sớm đã biết, ngày này sẽ đến, nhưng chỉ không ngờ nó xảy ra nhanh như vậy. Công ti giải trí có rất nhiều quy tắc, vẫn đều do chị Thu Nhã hỗ trợ, em mới có thể tự nhiên được, em chỉ muốn được ca hát thôi. Thật sự không nghĩ nhiều về việc khác, không ngờ nó lại nhiều phiền phức như vậy, có lẽ em không thích hợp để trở thành ca sĩ, bởi vì em rất mơ hồ, cứ tin rằng thế giới rất tốt đẹp, lòng người là thiện lương”.
Vừa nói, sắc mặt đã có chút không tốt: “Xảy ra việc này, phỏng chừng về sau em sẽ không có cơ hội bước lên sân khấu, Tiêu đại ca, em đem ca khúc mới thu âm hát cho anh nghe, được không?”
Tiêu Thu Phong còn chưa kịp đáp ứng thì đã nghe một giọng hát dịu dàng vang lên, giọng ca này, đối với con trai, là một loại vinh quang, Thiên Nhan thần nữ ngày sau, vì một mình hắn mà hát.
Giọng ca này, quả thật là rất hay, rất dịu dàng, đích xác là cần phải chia xẻ cho mọi người.
Sau một lúc tự nói tự cười, Thiên Nhan Duyệt rốt cuộc cũng đã đi ngủ, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve gương mặt nàng, tâm lý sinh ra vài phần trìu mến, để cho nàng rời khỏi sân khấu, với nàng mà nói, thật sự rất là bi thảm.
Không đánh thức nàng dậy, mà chỉ nhẹ nhàng gọi điện thoại, nếu sân khấu là giấc mộng của nàng, Tiêu Thu Phong quyết định thỏa mãn nàng.
==========================
Ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Thu Phong còn đang ngáy khò khò, bởi vì tối qua người con gái kia chiếm giường của hắn, hắn bắt buộc phải ra ghế sa lông nằm, đến khuya mới ngủ, Thiên Nhan Duyệt tay cầm bàn chải đánh răng, bước từ toilet ra mở cửa.
Cửa mở, người đứng đó tuyệt đối làm cho Thiên Nhan Duyệt rất không vui.
Là cái tên Ngô Tổng ngày hôm qua tại cái sân vận động, phía sau hắn, còn có vài người trợ lý trẻ tuổi. Tiêu Thu Phong nằm trên ghế sa lông mở mắt ra, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thiên Nhan Duyệt, căn bản không để ý đến đám người kia.
“Thì ra Thiên tiểu thư đã có bạn trai, thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người” Nói là quấy rầy, nhưng tên Ngô tổng này không có chút khách khí, không ai mời đã tự mình bước vào, nhưng nhìn mặt hắn, làm cho ai cũng cảm thấy chán ghét.
Thiên Nhan Duyệt có chút tức giận, nhưng cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Ngô tổng, thật xin lỗi, đây là phòng của khách sạn, không tiện đón tiếp các người, nếu có việc gì, chúng ta đến phòng làm việc bàn lại, mời các người đi".
Tên Ngô tổng này cũng không đi mà lại ngồi xuống, nói: “Thiên tiểu thư, chuyện tình cấp bách, muốn nói rõ cho cô biết, nếu cô không tôn trọng quyết định của công ti, vậy cái hợp đồng này, có phải cũng chuẩn bị hủy bỏ không ? Bây giờ hai mắt của Phó thiếu gia đã bị thương, tôi muốn cô lập tức cho một câu trả lời thuyết phục”.
“Hủy bỏ thì như thế nào, mà không hủy thì như thế nào?”
“Nếu Thiên tiểu thư hy vọng tiếp tục hợp tác, thì dựa theo quyết định của công ti, cô phải đi xin Phó thiếu gia tha thứ, đương nhiên cái này tôi không cần nói rõ, nhưng, nếu Thiên tiểu thử muốn hủy hợp đồng, thì các điều khoản trong này, kể cả liveshow lần này, đều được quy ra thành tiền, và do Thiên tiểu thư chịu trách nhiệm, và tôi muốn nhờ pháp luật can thiệp. Đương nhiên, với tài lực của tập đoàn Phong Chánh Tiêu gia, cái này cũng không làm khó lắm, đúng không?”
Thiên Nhan Duyệt sửng sốt, thật không ngờ… tên Ngô tổng này lại hèn hạ như thế, dám uy hiếp nàng, lúc làm một ngôi sao, đã có ký một bản hợp đồng, nhưng xem ra bây giờ giống như cái khế bán thân.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tiêu Thu Phong từ ghế sa lông ngồi dậy, ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìn tên Ngô tổng, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tiểu Duyệt, không cùng với bọn chó nói nhiều lời, mọi chuyện, anh sẽ giải quyết, đuổi chúng đi”.
Tên Ngô tổng mặt mày tái mét, hắn đã cho nàng cơ hội, nhưng người con gái này không biết quý trọng, thì thôi tất cả mọi chuyện giao cho Phó gia xử lý.
Chuyện đã thành như vậy, Thiên Nhan Duyệt cũng đã hoàn toàn thất vọng, biết kiếp sống làm ca sĩ của mình đã chấm dứt, nàng thật sự không còn cố kỵ gì.
Đây là quyết định của Thiên Nhan Duyệt, gương mặt già nua của Ngô tổng chợt cười rộ lên, đột nhiên gật đầu, nhìn Thiên Nhan Duyệt, lạnh lùng nói: “Được, tốt lắm, cơ hội đã hết, Thiên tiểu thư tự mình lo thân đi”.
Nói xong, tên Ngô tổng đứng dậy, phân phó: “Thiên tiểu thư đã quyết định, các người cũng nên làm phận sự của mình đi!”
Mấy tên trợ lên phía sau gật đầu, trong đó, có vài người không phải nhân viên của Thiên Ngu, mà là người của Phó gia.
“Thiên tiểu thư, chúng tôi thuộc bộ phận tài vụ của công ty, bây giờ xin báo với cô, tính rõ với cô tổn thất của Thiên Ngu, tổng cộng là sáu triệu tám ngàn vạn, nếu không có vấn đề gì, mời cô xác nhận”.
Ngay cả mấy cái này lặt vặt cũng lôi ra tính chung, có thể xem mấy tên này không tầm thường.
Tiêu Thu Phong đã đi đến, tiếp nhận cái hóa đơn kia, không cần xem, xé cái roẹt, quát: “Bọn mày có thể cút!”
Ngô tổng khinh thường cười, nói: “Tiêu thiếu gia, người tựa hồ quên, đây là HongKong, Phó gia nghe nói Phó thiếu gia bị thương nặng ở hai mắt, rất là tức giận, mặc dù không có báo cảnh sát, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, thức thời mới là tốt nhất”.
Phó gia tại HongKong cũng là một danh môn, cho nên cũng không làm to chuyện này lên, bởi vì dù sao Phó gia cũng là một thương nhân, cho nên cũng không muốn phát sinh ra những việc ngoài ý muốn, có thể ảnh hưởng đên danh tiếng, bất quá có người dám khi dễ cháu của hắn, Phó gia sao có thể dễ dàng tha thứ.
Có Phó gia chống lưng, Ngô tổng có thể ngay cả Lâm Thu Nhã cũng không nể mặt, bởi vì đây là HongKong, cho dù Lâm gia là cường long, cũng không thể đấu lại địa đầu xà.
Thời điểm Tiêu Thu Phong đuổi mấy tên rác rưởi này đi, thì cánh cửa lại mở ra, có ba người đi vào, rất là nhã nhặn, trong đó có một người mang mắt kính nở một nụ cười bình thản.
Nhưng Ngô tổng liếc mắt nhìn hắn, Thiên Nhan Duyệt nhìn hắn cũng kinh ngạc, bởi vì ai cũng biết hắn, nói một cách đơn giản, tại thế giới giải trí, người này là siêu cấp đại nhân vật.
Hắn chính là… Viên Quốc Bình.
Hắn không ngó tới Ngô tổng, khi bước vào, hắn tập trung ánh mắt lên người Thiên Nhan Duyệt.
“Thật xin lỗi đã làm phiền Thiên tiểu thư, mạo muội quấy rầy cô, tôi là Viên Quốc Bình, là giám đốc điều hành của công ti giải trí Anh Hoàng, nghe nói hợp đồng của cô và Thiên Ngu đã bị hủy bỏ, cho nên tôi không mời mà tự đến, chân thành hy vọng Thiên tiểu thư có thể cùng Anh Hoàng hợp tác”.
Trong đám người này, chỉ có Tiêu Thu Phong là không kỳ quái, bởi vì, ngày hôm qua, hắn đã gọi điện cho lão ca, nói là chuẩn bị cho mình một công ty giải trí, để thỏa mãn giấc mộng của tiểu nha đầu kia, nhưng không ngờ, lão ca nghe xong sự tình, liền đáp ứng cho hắn, đồng thời còn tỏ vẻ kỳ quái, khi hỏi quan hệ của người con gái này… với hắn.
Tiêu Thu Phong đương nhiên dở khóc dở cười, chỉ nói là bạn bè bình thường, nhìn thấy tiểu nha đầu này có chút đáng thương nên mới giúp nàng.
Chỉ là vừa cúp điện thoại, Kim Thủ Chi không nghe Tiêu Thu Phong giải thích, đem tư liệu của Thiên Nhan Duyệt ra xem, sau đó tự mình đánh giá, tự mình cấp cho Tiêu Thu Phong một bà xã.
Nếu người con gái này không làm lão hài lòng, lão vẫn sẽ đáp ứng yêu cầu của Tiêu Thu Phong, nhưng sau khi xem xét tư liệu của Thiên Nhan Duyệt xong, rất là hài lòng gật đầu, mặc dù người con gái này là một ca sĩ, nhưng mà lão có chút ngoài ý muốn, thanh thuần đánh yêu, hơn nữa chưa từng làm ra loại chuyện xấu gì, có thể xứng đôi với tiểu tử này.
Cho nên ông chủ của Anh Hoàng nửa đêm bị đánh thức, khi hắn đang rất bực mình tiếp điện thoại, vừa nghe giọng nói xong, mồ hôi lạnh đã đổ liên tục, cuối cùng, hắn liều mạng gật đầu. Ngoài ra, cũng không hỏi nhiều, vừa buông điện thoại, lập tức phóng ra ngoài, đi giải quyết việc được giao, cuối cùng cả đêm cũng không buồn ngủ, ngay cả Viên Quốc Bình cũng phải đến nhà hắn để nghe phân phó.
Thiên Nhan Duyệt kinh ngạc lẫn đỏ mặt, có chút vui mừng không thể khống chế, Anh Hoàng trong mắt người Trung Quốc, là một cái vinh quanh vô cùng, quốc gia có thập đại siêu sao, trong đó có ba người đã xuất thân từ Anh Hoàng.
“Chuyện này…”
Cái tin tức này, làm cho người ta hưng phấn tột cùng, nàng cũng không biết phải mở miệng nhu thế nào, chỉ là quay đầu lại, lao đến bên người Tiêu Thu Phong.
“Tiêu đại ca, Tiêu đại ca, em có thể sao?”
Tiêu Thu Phong đương nhiên không biết những người này, nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt vui mừng, nhất định là chuyện tốt, vừa mới cùng người khác hủy hợp đồng ca hát, lại có người khác nữa đến ký hợp đồng ca hát tiếp, khỏi nói cũng biết là lão ca an bài.
Hắn tuy không hiểu nhiều, nhưng cũng gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, em không phải rất thích ca hát sao, chỉ cần em cảm thấy thích, là tốt rồi”.
Có Tiêu Thu Phong ủng hộ, Thiên Nhan Duyệt thoáng cái đã tràn đầy sức sống, đối với Viên Quốc Bình cao hứng nói: “Viên đại sư, tôi rất nguyện ý với cơ hội này, nhưng mà tôi và Thiên Ngu còn nhiều việc phải giải quyết rõ ràng. Hơn nữa sẽ có chút phiền phức”.
Thiên Nhan Duyệt nói những lời này xong nhìn sang bên Ngô tổng đang có chút xấu hổ.
Viên Quốc Bình chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chỉ cần Thiên tiểu thư đáp ứng là được rồi, Anh Hoàng chúng tôi vô cùng hoan nghênh cô gia nhập, còn mọi việc khác, cô cứ giao cho chúng tôi giải quyết, chúng tôi sẽ để những người có chuyên môn xử lý việc này, tuyệt đối sẽ không làm khó cô”.
“Các người là người của công ti Thiên Ngu phải không, từ hôm nay trở đi, hợp đồng của Thiên tiểu thư tạm ngưng, nếu có vấn đề gì, ta toàn quyền xử lý, đây là số điện thoại của ta” Phía sau, một người trung niên đi tới, đưa danh thiếp cho Ngô tổng, phái đoàn hoàng gia đại luật sư, tuyệt đối không kém kẻ nào.
Ngô tổng tiếp nhận danh thiếp, sắc mặt càng khó coi.
“Đây là hợp đồng ký kết với Anh Hoàng, chúng tôi biết Thiên tiểu thư ba ngày sau sẽ có một buổi liveshow tại sân vận động, cho nên công ty đã chỉnh sửa lại một số điều khoản trong hợp đầu, thuê lại toàn sân vận động, và cho tái hoạt động các hạng mục bên trong. Nếu không có bất cứ thay đổi gì, hoặc Thiên Nhan Duyệt tiểu thư có chỗ nào không vừa ý, cứ việc nói ra, chúng tôi sẽ chỉnh sửa cho phù hợp”.
Viên Quốc Bình nói xong, một trợ lý phía sau đã lấy từ cái cặp da ra một bản hợp đồng đưa tận tay Thiên Nhan Duyệt.
Thiên Nhan Duyệt bất ngờ đến không nói nên lời khi xem hợp đồng, đây gọi là hợp đồng giữa công ty giải trí và ca sĩ sao??? Các điều kiện trong này của Anh Hoàng toàn thuộc hàng ưu đãi cao cấp, nhận chi trả toàn bộ những việc phát sinh, dĩ nhiên nếu nàng không thích hợp tác nữa, có thể rời đi bất cứ lúc nào, cũng không cần phải bồi thường hợp đồng, còn chế độ ưu đãi cùng với lực lượng bảo vệ thì đã tốt đến mức nói không nên lời.
Thiên Nhan Duyệt nhìn vào các điều khoản trong hợp đồng, thật là quá bất ngờ, xúc động đến nỗi không nhịn được lên tiếng hỏi: “Viên đại sư, hợp đồng này thật sự dành cho tôi sao?”
Cho dù là ngôi sao quốc tế Thiên Hoàng cũng không có ưu đãi cao đến như vậy!
Viên Quốc Bình rất trầm tĩnh gật đầu, từ từ nói: “Thiên tiểu thư, cô không nhìn lầm đâu, đây là hợp đồng của cô, hơn nữa chúng tôi rất tự tin, với tư chất của cô, nhất định tiền đồ sẽ rộng mở, không chỉ tại phương diện âm nhạc, mà còn có cả sân khấu và điện ảnh, chúng tôi toàn bộ đều muốn thử. Thiên tiểu thư, cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý, đến với công ti của chúng tôi, sẽ rất cực khổ”.
Khổ cực là cái thá gì, đối với một nghệ sĩ, thì đây chính là cơ hội trời cho.
Ngô tổng đứng một bên cũng liếc trộm, nhìn xong rồi thì mồ hôi trên mặt hắn càng chảy xuống nhanh hơn, biểu tình khóc cũng không ra khóc mà cười cũng chẳng ra cười, xám xịt như chết rồi.
Tiêu Thu Phong nhìn bộ dáng kích động của Thiên Nhan Duyệt, cười nói: “Vậy còn chờ cái gì nữa, ký đi, anh còn đang chờ cái liveshow của em đấy, đừng làm anh thất vọng!”
Sau khi ký kết hợp đồng, đám người Viên Quốc Bình cũng rời đi, trước khi đi, ông ta còn đặc biệt dặn dò, ngày mai sẽ tiến hành hợp báo với phóng viên, công bố tin tức này, hơn nữa sẽ có người đến đón, tất cả không cần phải lo lắng.
Thiên Nhan Duyệt hưng phấn nhảy lên, lắc lư cái vòng eo nhỏ của mình, xuân sắc tràn đầy khắp nơi, cộng thêm mùi hương quyến rũ trên người, làm Tiêu Thu Phong choáng ngộp, nếu bỏ cái tính con nít của nàng đi, kỳ thật cũng thuộc loại tiểu mỹ nhân.
“Tiêu đại ca, cảm ơn anh” Cái biểu tình mất mác đau khổ thương tâm hôm qua đã biến mất, nhường chỗ cho sự mừng rỡ.
“Cảm ơn anh cái gì ? Tiểu Duyệt có bãn lĩnh, nên được công ty lớn nhìn trúng”.
“Chụt” Một tiếng, môi thơm đã in dấu trên mặt Tiêu Thu Phong.
“Cho dù Tiểu Duyệt có thật sự may mắn như vậy, cũng là do Tiêu đại ca mang cái vận khí này đến cho em “Thiên Nhan Duyệt giờ đây làm ra vẻ mặt e thẹn, nhưng thoạt nhìn lại giống tiểu yêu tinh hơn “Đây là nụ hôn đầu tiên của em, Tiêu đại ca, anh phải nhớ kỹ đó nha!”
Tiểu nha đầu này có bị ngốc không ? Nhưng làm cho Tiêu Thu Phong có cảm giác rằng, hình như có gì đó không bình thường.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Phó Sanh Kim đã nằm mê man trên giường, bên cạnh là một lão già cỡ sáu bảy chục tuổi, đầu đã bạc quá nửa, mang theo vẻ tỉ mị túc mục, toàn thân khoát một cái áo lạnh, tay cầm một cây gậy chống bằng đá hoa cương, vẻ mặt đầy lệ khí.
Đứng bên cạnh lão già, là một người đàn ông trung niên, rất là im lặng, chỉ giữ thái độ hầu hạ cẩn thận.
“Mày nhìn con mày kìa, Sanh Kim bị như vậy, mà còn có tâm tình đi ăn tiệc khai trương?” Ông già tức giận nắm lấy cây gậy bằng đá gõ xuống sàn, đại biểu cho tâm tình của ông rất không bình tĩnh.
Phó gia tại HongKhôngng mặc dù không phải là đệ nhất gia tộc gì, nhưng đã trăm năm hùng cứ tại đây, mà Phó Sanh Kim lại là cháu đích tôn ba đời, lão già Phó Sơ Ngạo rất là yêu thương hắn, nói cách khác là bảo vệ hương khói của Phó gia.
Người đàn ông trung niên kia chính là ông già của Phó Sanh Kim, là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị. Nhưng đứng trước cha già đầy quyền uy này, hắn không dám ý kiến, đừng tưởng hắn dưới một người trên vạn người, chỉ cần cha già này nói một câu, ngày mai hắn sẽ lập tức trắng tay.
Huống chi, ông cũng biết, cha già xem thằng con này như bảo bối, nên sợ đến mức ngậm miệng, cả người run lên, vô cầu bất ứng. Với tính cách của con mình, ông biết rất rõ, thậm chí, bản thân ông là cha, cũng không cách nào dạy dỗ.
Con mình là cái dạng người gì, ông biết rất rõ, nhưng đứng trước mặt cha già, ông trở nên nhu nhược, không dám mở miệng nói những điều đó.
“Ba, đừng nên tức giận, bác sĩ cũng đã nói rồi, hai mắt của Sanh Kim không có vấn đề nhiều, chỉ là ảnh hưởng đến thị lực một chút, ngoài ra không có trở ngại gì”.
“Câm mồm…” Mở miệng mắng to, lão già đứng dậy, cây gậy trên tay vung lên, tựa hồ như muốn đánh ngươi, nhưng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
Ngô tổng đi vào, trong khách sạn nhìn thấy Anh Hoàng đã kí hợp đồng với Thiên Nhan Duyệt, hắn biết, kế hoạch lúc trước thương lượng với lão già này đã thất bại, lần này đến đây là muốn báo cáo.
“Mày cút về công ti cho tao, nhìn mày là thấy mệt rồi” Gậy không đánh xuống, Phó Sơ Ngạo chỉ lớn tiếng quát, tựa hồ rất xem thường đứa con nhu nhược này.
Người đàn ông trung niên không nói gì, hành lễ gật đầu, rồi nhanh chóng thối lui.
Ngô tổng lại gần, đem sự tình phát sinh ở khách sạn ra báo cáo, lão già tức đến run người, hai tay nắm chặc cây gậy, trong mắt hiện lên một tia tức giận, mãi đến khi Ngô tổng nói xong, lão vẫn chưa có ý kiến gì.
Ngô tổng bây giờ rất là gấp rồi, nên mở miệng hỏi: “Phó lão, bây giờ phải làm sao, có Anh Hoàng tiếp nhận, tiền tài trợ và quảng cáo bị cắt, chúng tôi bị tổn thất rất nhiều, người cũng biết, Thiên Ngu phải dựa vào Thiên Nhan Duyệt, nàng ta đi, chúng tôi…”
Lão già giơ tay lên, ngăn cho Ngô tổng không nói thêm nữa: “Ngươi yên tâm, tổn thất của ngươi, ta sẽ bồi thường toàn bộ, thậm chí còn có thể đầu tư cho các ngươi mười triệu, bất quá, các ngươi phải làm cho ta một việc”.
Ngô tổng mừng rỡ nói: “Xin Phó lão cứ nói, làm việc cho người là phúc phận của tôi, Ngô mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức”.
“Ngươi không phải vừa nói bọn chúng sẽ cử hành họp báo với phóng viên sao, ngươi hãy chuẩn bị vài thứ, ta muốn nàng phải thật nổi tiếng…”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của lão già, Ngô tổng lĩnh hội cười cười, gật đầu nói: “Tôi rõ rồi, cho dù không có, tôi cũng sẽ làm cho có”.
Ngô tổng hưng phấn là phải rồi, vì với mười triệu đầu tư, Thiên Ngu của hắn có thể bước lên tầm cao mới.
Làm giám đốc của một công ti giải trí, đương nhiên hắn biết, muốn bôi nhọ danh dự của một ngôi sao, có rất nhiều cách, truyền thông là cách nhanh nhất, vì mọi người không thể biết đâu là thật đâu là giả.
Phó Sơ Ngạo quay đầu lại, nhìn Phó Sanh Kim đang nằm trên giường, trên mặt biểu tình yêu thương vô hạn, cánh tay gầy khô của lão nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, trong miệng phát ra những âm thanh êm ái chỉ mình lão nghe được.
“Sanh Kim, ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, nhưng vì danh dự của Phó gia, cho nên không thể báo cảnh sát, nhưng ta sẽ làm cho người đàn bà kia không chạy thoát khỏi con, và làm cho thằng kia trở thành một phế nhân muốn chết cũng không được”.
Đây là một bí mật kinh thiên động địa, ngay cả con lão cũng không biết, vì đứa cháu này, thật chính là con của lão.
Phó Sơ Ngạo cho rằng, bản thân không làm sai chuyện gì cả, hết thảy đều trách con mình vô năng, nhu nhược thì không nói,
Kỳ thật Tiêu Thu Phong cũng không muốn cái cuộc họp báo này chút nào, nhưng mà Thiên Nhan Duyệt đã khẩn cầu một cách đau khổ, vì nàng thật sự lo lắng Phó gia sẽ trả thù, mà chỉ có duy nhất người con trai này có thể mang lại cảm giác bình an cho nàng.
Một chiếc Lamborghini đến đậu trước cứa, Anh Hoàng quả thật giàu có, lấy cái quy cách cao nhất ra mà nghênh đón Thiên Nhan Duyệt gia nhập.
“Tiêu đại ca, anh không nên mất hứng, người ta thật sự rất sợ mà, nên mới nhờ anh đi chung mà. Cùng lắm là lúc trở về, người ta sẽ nói tốt vài câu về anh trước mặt hai chị kia, như vậy được chưa?”
Hai tay Thiên Nhan Duyệt nắm chặt, lôi kéo, nỉ non Tiêu Thu Phong, sợ rằng hắn mất hứng sẽ không đi, nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt người con trai này, tạo một ấn tượng khắc sâu vào trong nàng, nói cách khác là phá hư cái hình tượng ngôi sao hoàn mỹ của nàng, lúc đó, nàng hận không thể cắn hắn mấy cái.
Nhưng cuộc sống vốn đầy những bất ngờ, chị Thu Nhã nói với nàng rằng, người con trai này tuyệt đối có thể tín nhiệm được, đượng nhiên lúc nào nàng không tin, cho nên những lần tiếp xúc ban đầu, nàng rất là lo lắng, bởi vì nàng biết, hầu hết đàn ông bu lại gần nàng, phần lớn đều chung một mục đích, là chiếm lấy tiện nghị của nàng.
Ngày thường nàng cũng không biểu hiện sự ngây thơ của mình ra ngoài, cái này cũng có thể gọi là một cách ngụy trang để bảo vệ.
Nhưng cùng người con trai này ở gần, nàng cảm thấy không thể dứt bỏ được cảm giác rung động, tựa hồ như chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều không cần phải lo lắng nữa.
Có thể nói, đây là bệnh chung của tất cả con gái, bất kể ngày thường hô phong hoán vũ như thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn có một khát vọng ôn như, như một người con gái bình thường đáng yêu nhỏ nhắn, luôn hy vọng có một người đàn ông che chở, và yêu thương lấy mình, có thể làm cho mình hạnh phúc.
Thiên Nhan Duyệt ở bênh cạnh Tiêu Thu Phong, cũng tìm được loại cảm giác này.
Tiêu Thu Phong cười cười nói: “Được rồi, em không nên kéo như vậy, coi chừng rách áo. Để người khác nhìn thấy là không hay đâu. Yên tâm, mấy ngày nay, anh sẽ bảo vệ em”.
Về phần Phó gia, Tiêu Thu Phong cũng từ Vũ biết được không ít, tại HongKong, cái bến tàu quốc tế này, bọn chúng là hắc bạch lưỡng đạo, không gì làm khó được, có khi so với cảnh sát còn ghê hơn.
Cho nên, Tiêu Thu Phong dù không muốn, nhưng cũng phải bảo vệ cho người con gái trong những ngày này. Đợi nàng làm xong cái liveshow, sẽ nhanh chóng rời đi, về chuyện của tứ đại cao thủ Long tổ, điểm dừng chân của Hà Hướng Nam, chỉ có thể chờ tin tức của Vũ và Phượng Hề.
Cuộc họp báo của rất nhiều phóng viên, Anh Hoàng thật sự đã cấp cho Thiên Nhan Duyệt một sự ưu đãi quá lớn, từ trong xe bước ra, Tiêu Thu Phong tự nhiên thành một thằng vệ sĩ, vì Thiên Nhan Duyệt mở cửa xe. Mà Viên Quốc Bình cũng đã ra đón, cùng đi với ông, là một người tây tóc vàng.
“Thiên tiểu thư, đây là người đứng đầu của Anh Hoàng, tổng giám đốc Ba Dung Lạp tiên sinh” Viên Quốc Bình mở miệng giới thiệu, đây cũng là lần đầu tiên ông ta gõ trống kua chiêng hoan nghênh một nghệ sĩ tham gia vào công ti.
Mặc dù không biết đằng sau có dụng ý gì, nhưng Viên Quốc Bình rất rõ ràng, dù Thiên Nhan Duyệt là người mới, nhưng tuyệt đối không bình thường.
“Thiên tiểu thư, tôi là Ba Dung Lạp, hoan nghênh cô gia nhập Anh Hoàng của chúng tôi, trong tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, hy vọng cô hài lòng với cuộc sống này” Đây là một người kiểu tây phương điển hình, bộ dạng như chuẩn bị khom người xuống hôn tay của Thiên Nhan Duyệt, giống như nhìn thấy nữ hoàng, vô cùng nhiệt tình.
Tiêu Thu Phong thì lại không thích cái loại lễ nghi này, trong lòng hắn cảm thấy, cái này giống như đang chiếm tiện nghi của người ta, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền muốn hun tay, rất là tùy tiện. Mà ở Trung Quốc, phụ nữ giữ gìn bàn tay của mình như ngọc như ngà, há để cho người khác muốn hun là hun.
“Ba Dung Lạp tiên sinh, Thiên tiểu thu không thích loại tiếp xúc như vậy, dựa theo truyền thống của Trung Quốc, chỉ cần bắt tay là được” Tiêu Thu Phong mở miệng, làm cho Ba Dung Lạp kia giật mình cả kinh, nhưng ông lại không tức giận, ngược lại xấu hổ buông tay ra.
Viên Quốc Bình tự nhiên cảm thấy khó hiểu, cái lão ngoại quốc này luôn rất giữ thể diện, mà giờ phút này lại không hề tức giận.
Thiên Nhan Duyệt lại len lén nhìn trộm Tiêu Thu Phong, che miệng cười, nói: “Hy vọng Ba Dung Lạp tiên sinh không để ý”.
“Thật xin lỗi, xem ra tôi đối với văn hóa của Trung Quốc vẫn chưa rành, Thiên tiểu thư, mời cô, cuộc họp báo sắp bắt đầu”.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Ba Dung Lạp cũng không biết Tiêu Thu Phong là ai, nhưng một khi cấp trên đã giao cái nhiệm vụ này, thì chắc chắn người con gái kia nhất định không được đắc tội, ông nghĩ rằng Tiêu Thu Phong cũng là người của Thiên Nhan Duyệt, cho nên cũng không dám đắc tội luôn.
Thiên Nhan Duyệt và Ba Dung Lạp đi đằng trước, phía sau, Viên Quốc Bình nhẹ giọng cười hỏi: “Tiêu tiên sinh, Thiên tiểu thư có bằng hữu nước ngoài nào không ? Anh xem, ông chủ của chúng tôi, tựa hồ như đối với cô ấy rất cung kính”.
Tiêu Thu Phong suy tư một chút rồi gật đầu nói: “Hình như là có người ngoại quốc thân thích, nhưng cũng không thân lắm. Khi đã vào Anh Hoàng, còn phải nhờ Viên tiên sinh chiếu cố thêm nhiều”.
Nói như vậy, cũng đồng nghĩa là cấp cho cô nhóc này một chút cơ hội để vươn lên, xã hội này vốn là vậy mà.
Viên Quốc Bình nhu đã lĩnh ngộ được cái gì đó, cười nói: “Đó là điều đương nhiên, Thiên tiểu thư trời sinh vốn đã có mị lực của một ngôi sao, người như vậy rất là ít. Cô ấy ở Anh Hoàng nhất định có thể vươn cao”.
Buổi chiêu đãi họp báo đã được thu xếp trong một căn phòng, nhân số rất là đông, không ít anh đẹp trai chị đẹp gái đứng trên đài, làm bên dưới vô cùng kích động, hoan hô nhiệt tình. Với thực lực của Anh Hoàng cùng với sự góp mặt của những ngôi sao quốc tế làm cho cuộc họp báo này càng thêm rầm rộ, các đài truyền hình tại HongKong cùng các nhà báo cũng đã đến đông đủ, thậm chí mấy tòa soạn gần HongKong cũng phải cử người đến.
Tiêu Thu Phong không cùng ngồi vào chỗ với Thiên Nhan Duyệt, mà chỉ đứng ở một góc tường, cẩn thận quan sát cái khu vực náo nhiệt này, âm thầm che chở bảo vệ cho cô nhóc đó.
Phó gia không phải là thiện nam tín nữ gì, dù Tiêu Thu Phong không cho rằng bọn họ sẽ công khai làm những trò đánh giết abc gì đó, nhưng mà cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Các vị bằng hữu phóng viên, hôm nay, Anh Hoàng chúng tôi vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh Thiên Nhan Duyệt tiểu thư gia nhập công ti của chúng tôi. Tôi, đại diện cho Anh Hoàng, tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, trở thành một thành viên của Anh Hoàng, hiện tại có Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, mời mọi người phỏng vấn, tất cả vấn đề của mọi người sẽ được trả lời”.
Viên Quốc Bình là bậc thầy trong lãnh vực điện ảnh sân khấu này, lời nói nhiệt tình của ông, đã làm cho rất nhiều phóng viên nơi nay, cảm thấy người này rất có phân lượng, rồi lại nhận ra người nước ngoài đang ngồi kế Thiên Nhan Duyệt, chính là ông chủ của Anh Hoàng, thật đúng là một sự kiện ngạc nhiên.
"Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đối với sự nhiệt tình của Anh Hoàng, tôi thật sự rất cảm kích, hy vọng trong tương lại, tôi sẽ lập nhiều thành tích tốt, không làm phụ kỳ vọng của mọi người".
Thiên Nhan Duyệt lập tức trở thành mục tiêu chính của mọi người, tất cả camera đều tập trung trên người nàng, ngay cả những siêu sao quốc tế bên cạnh, giờ phút này đều bị phong thái của nàng che mờ.
Xinh đẹp vạn phần, khí chất thuần nhiên nhược tuyết, một dáng người ngạo nghễ, không giống như những “trò tiêu khiển” của giới hắc đạo, làm cho mọi người nhìn nàng nhưng không dám khinh nhờn ngang vọng.
Người đầu tiên đặt câu hỏi đã làm cho bầu không khí nơi đây nóng lên, làm một ngôi sao, trao đổi cùng người khác, đương nhiên là không xa lạ, nhìn Thiên Nhan Duyệt bây giờ, Tiêu Thu Phong biết, người con gái này trời sinh đã là một ngôi sao.
“Thiên Yên Nguyệt…" Một người phụ nữ, trên đầu đội một cái khăn, mang cặp mắt kính màu đỏ, đột nhiên đứng dậy từ giữa đám phóng viên, la lên: “Yên Nguyệt, đừng vứt bỏ ta…"
Người phụ nữ này biểu hiện điên cuồng, phá vỡ sự trầm tư của mọi người, bước chân lên đài, nhưng đã bị bảo an ngăn lại.
“Yên Nguyệt, em không phải đã nói là muốn theo ta trọn đòi sao? Em biết không, ta yêu em nhiều biết bao, cầu xin em đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta…"
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhưng với cảm giác, sự nhạy cảm của phóng viên, đã ngửi thấy vấn đề, vài người đã hướng cái micro lại người phụ nữ này.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi thân phận của cô?”
“Tiểu thư, xin hỏi cô cùng Thiên Nhan Duyệt tiểu thư có quan hệ gì ?”
"Tiểu thư…"
Người phụ nữ kia không trả lời, mà chỉ gào khóc kêu lên: "Em ca hát, ta nhảy múa, chúng ta đã thề non hẹn biển, chúng ta ân ái thâm tình, em đã quên rồi sao ? Ta đã vì em mà nổ lực hết mình, kể của tính mạng cũng không cần, em vì sao lại vứt bỏ ta"
Cái này… cũng có thể cho là một câu trả lời.
Viên Quốc Bình mặt mày xám xịt, hắn đã biết được, mục đích của con mụ kia, nhưng thật không ngờ, đối phương là thâm độc như thế, dùng cả thủ đoạn này, để phá hủy danh dự của Thiên Nhan Duyệt.
Thiên Yên Nguyệt mặt đã đỏ bừng, nàng cũng quen biết người phụ nữ này, từng là bạn nhảy chung, nghe nói rằng tâm sinh lý của nàng không được bình thường, không thích đàn ông, nhưng không ngờ, tại cái buổi họp báo chiêu đãi ký giả này, nàng ta lại làm ra cái trò như vậy, giữa hai người căn bản là không có quan hệ gì.
Nhưng bây giờ, ai sẽ tin nàng?
Ngô tổng đứng trong một góc của đại sảnh, trên miệng biểu lộ nụ cười âm hiểm, chỉ cần năm mươi vạn là người phụ nữ này đã đáp ứng, giúp hắn diễn trò, nhớ đến mười triệu sắp vào tay, hắn tự nhiên rất cao hứng.
“Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, xin hỏi cô và vị tiểu thư kia có quan hệ gì?”
“Thiên Nhan Duyệt tiểu thư, có phải hai người là một cặp không?”
"Thiên Nhan Duyệt tiểu thư…"
Mặc dù Anh Hoàng đã ngăn chặn cực lực, nhưng mà cái đám phóng viên điên cuồng này vẫn vô cùng xúc động, mở miệng hỏi ra những câu hỏi làm người khác phải xấu hổ.
Thiên Nhan Duyệt đứng đấy, trong hai mắt long lanh của nàng đã tràn đầy nước mắt, một câu cũng không nói gì, chỉ lắc đầu liên tục, đưa ánh mắt ra tìm kiếm khắp nơi. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn tìm một chỗ dựa, đem sự kìm hãm trong lòng ra mà khóc lớn.
Tiêu Thu Phong cũng không ngờ sự tình lại phát sinh trầm trọng như vậy, lòng hảo tâm của hắn, đã làm cho tiểu nha đầu này tổn thương thật lớn, hắn liếc mắt nhìn thấy gương mặt đắc ý của Ngô tổng, tức giận đến nỗi cắn chặt răng, trong khoảng khắc đó, hắn lại nhìn thấy tiểu nha đầu nước mắt đầm đìa, đang vô cùng suy sụp.
Không cần nghĩ nhiều, hắn bước lên đài.
"Tiêu đại ca…" Không nói được lời nào, nàng vọt đến lòng ngực hắn, khóc lớn, thân thể rung động, cho thấy nội tâm nàng đang rất đau xót.
Nơi này không nên ở lâu, Tiêu Thu Phong vỗ vai nàng, nói: “Tiểu Duyệt, không có gì đâu, em không sao là tốt rồi, đi thôi!”
Trong lòng Tiêu Thu Phong chợt nỗi lên dục vọng giết chóc, Phó gia, công ti Thiên Ngu, hắn làm cho bọn chúng phải chết thảm.
"Không được đi, không được đi, Yên Nguyệt, ta yêu em…" Có lẽ nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt sắp rời khỏi, người phụ nữ này hét lên điên cuồng, diễn màn cuối cùng, nếu không như vậy, thì sao mà có được năm mươi ngàn trong tài khoản?
Ả ra sức đẩy ngã hai tên bảo an, xông lên đài, lại không cẩn thận vấp ngã ở mặt bài, cái khăn trải bàn bị ả xé rách, trong thời điểm nháy mắt đó, Tiêu Thu Phong giật mình, phát hiện ra, dưới bàn đang để những quả bom hẹn giờ.
"Cẩn thận, có bom…"
Không đến một giậy, Tiêu Thu Phong ôm lấy Thiên Nhan Duyệt, bay ra ngoài.
"Bùm…"
Đống bàn ghế bị nổ văng tứ tung, người phụ nữ điên kia, cũng đã bị nổ nát xác.
Mấy thằng phóng viên đang điên cuồng lao lên phía trước, cũng đã bị chấn vang ra ngoài, chỉ trong chốc lát, nơi này đã trở nên hỗn loạn, không ai nghĩ đến. Dù gần đây đã nghe tin có khủng bố tập kích, nhưng không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Ba Dung Lạp xấu hổ vừa định rời đi, thấy tình cảnh như thế, lập tức hiện thân hét lớn: "Lập tức báo cảnh sát… người phụ nữ kia có thể mang bom trong người, chúng ta phải bảo vệ Thiên tiểu thư".
Giờ phút này, Viên Quốc Bình chợt nghĩ, lúc bom phát nổ, đối với Thiên Nhan Duyệt, thì khó tránh khỏi…
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Cảnh sát nhúng tay vào, và biến sự oanh động này thành khủng bố tập kích tại HongKong.
Anh Hoàng cũng đã tiến hành thanh minh, bửa tiệc chiêu đãi đã bị phần tử khủng bố lợi dụng, muốn gây tổn hại cho người khác, Thiên Nhan Duyệt tiểu thu cũng là một trong số những người bị hại, trở thành mục tiêu của khủng bố.
Cái tin đồn không được chứng thực truyền ra như thế này: người phụ nữ kia mang bom trong người, hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi tự phát nổ. Dù sao lúc đó, trừ Tiêu Thu Phong ra, không ai thấy được, quả bom đặt ở dưới bàn.
Người phụ nữ kia có thể xem như xui, bởi vì tính chất đặc thù của vụ án, nên cảnh sát không công bố danh tính của tội phạm ra, cho nên giới truyền thông lại càng tin tưởng vào cái lời đồn này, trong khoảng thời gian ngắn đó, do Viên Quốc Bình âm thầm tổ chức gặp mặt với đám người truyền thông, đem bao thư nhét vào túi họ, để gia tăng sự đồng tình ủng hộ đối với Thiên Nhan Duyệt.
Ba Dung Lạp cũng lợi dụng các loại quan hệ, trên các tờ báo ra hằng ngày, đầu đề luôn nói về tin tức vụ nổ và buổi chiêu đãi ký giả của Thiên Nhan Duyệt là không liên quan, và đẩy nó qua thành một âm mưu của tổ chức khủng bố.
Cho nên, đến ngày hôm sau, các tờ báo đã lên tiếng ủng hộ cho Thiên Nhan Duyệt, rất nhiều tạp chí giải trí khác cũng đã ra mặt lên tiếng ủng hộ, có cả vài trăm người hâm mộ, đã tập trung tại sân vận động lớn nhất ở HongKong, vì thần tượng của bọn họ mà không ngừng tranh thủ sự ủng hộ của người dân.
Trong khách sạn, Thiên Nhan Duyệt căn bản là không dám rời khỏi của, bời vì buổi chiêu đãi đã phá hủy danh dự của nàng, thậm chí mấy tờ báo của khách sạn, nàng cũng nhét nó xuống sàn, không dám liếc mắt một cái.
Hôm qua đã khóc nguyên một ngày, giờ đây hai mắt đã đỏ lên, cũng không nói nhiều, lúc Tiêu Thu Phong bước vào, nhìn thấy tiểu nha đầu này đang sửa soạn quần áo, chắc là đang muốn chuẩn bị làm lính đào ngũ đây.
Tiêu Thu Phong cũng không ngờ, cái buổi chiêu đãi họp báo đã xuất hiện nghịch chuyển, sau khi đã được cảnh sát lấy lời khai, tiểu nha đầu này nhốt mình trong phòng, không còn khóc lóc nữa, làm hại hắn lo lắng nguyên đêm, không ai biết được, người con gái này có đủ kiên cường hay không, hay là lại làm ra những chuyện kia?
“Sao, Thiên Nhan Duyệt tiểu thư xinh đẹp, chuẩn bị chuồn sao?” Tiêu Thu Phong dựa vào cửa, hai tay để trước ngực, làm ra vẻ mặt trêu chọc.
Thiên Nhan Duyệt quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Tiêu đại ca, anh không cần cười, em bây giờ cảm thấy không tốt. trở về cũng không biết ăn nói sao với người nhà”.
Nhìn cái bộ dạng thương tâm đau khổ của tiểu nha đầu, phỏng chừng còn chưa biết những biến hóa long trời lở đất, Tiêu Thu Phong hỏi: “Tiểu Duyệt, em xem báo hôm nay chưa?”
Thiên Nhan Duyệt quay đầu lại dọn đồ, tâm lý có chút buồn bã nói: "Có cái gì hay mà xem, đám phong viên bát quái đó nói cái gì nghe được đâu, nhìn thấy là phiền, anh muốn xem hả, đây nè".
Xốc cái tấm lót giường lên, quả nhiên bên dưới là đống báo của ngày hôm nay, bị tiểu nha đầu gom thành một cục, nhét vào đó.
Tiêu Thu Phong vừa bực mình lại vừa buồn cười, đang tính mở miệng nói cho nàng biết, cả HongKong bây giờ đều hướng mắt về nàng, đối với nàng vẫn duy trì sự ủng hộ, thì ngoài khách sạn đã vang lên rất nhiều tiếng ầm ỹ.
"Thiên Nhan Duyệt, chúng tôi ủng hộ cô…"
“Thiên Nhan thần nữ, chúng tôi là những người hâm mộ của cô, yêu nhất là giọng hát của cô”.
Không biết ai đã âm thầm tổ chức, hơn cả ngàn fan hâm mộ đã đứng xếp hàng ngoài khách sạn, cao giọng hô lên tên của Thiên Nhan Duyệt.
Thiên Nhan Duyệt hưng phấn đến nỗi rơi nước mắt, nhìn Tiêu Thu Phong đầy nghi hoặc hỏi: “Tiêu đại ca, việc này có thật không?”
Tiêu Thu Phong gật đầu: “Tiểu Duyệt, ánh mắt thế nhân rất tinh thông, bây giờ ai cũng biết, em là một cô gái xinh đẹp nhất, ngây thơ và hồn nhiên nhất”.
Lại có tiếng gõ cửa, Tiêu Thu Phong bước ra mở, là Viên Quốc Bình và Ba Dung Lạp, hai người này hẳn là đêm qua không ngủ, giờ phút này nhìn thấy, hai mắt đều đỏ ke, nhưng chẳng qua trên mặt bọn họ lại tràn đầy hưng phấn.
Không chờ Thiên Nhan Duyệt mở miệng, Viên Quốc Bình đã nói: “Thiên tiểu thư, đây là cơ hội tốt nhất của cô, danh tiếng của cô bây giờ, đang rất nổi. Hiện giờ cô chỉ cần làm một việc, chính là đi ra ngoài tuyên bố, hương đến sự ủng hộ tuyên bố, buổi trình diễn ngày mai, vẫn sẽ cử hành, cô sẽ không vì sợ hãi bất cứ thế lực nào mà cúi đầu”.
Lời vừa nói xong, Tiêu Thu Phong liền hiểu được thâm ý bên trong, những lời này không phải là phát biểu linh tinh, mà sẽ biến Thiên Nhan Duyệt thành người hùng.
Phía sau, Ba Dung Lạp có chút khẩn trương, lấy khăn tay lau mồ hôi trên cái trán, tối qua khi hắn báo cáo chuyện này cho cấp trên, cấp trên đã mắng chửi hắn rất thậm tệ, ra mệnh lệnh, nếu không xử lý hoàn mỹ, hắn có thể cuốn gói mang đồ về nhà.
Nhìn thấy tình thế đã nghịch chuyển, hắn cũng đã bớt khẩn trương, nhìn Tiêu Thu Phong, lộ ra một nụ cười xấu hổ.
“Ba Dung Lạp tiên sinh, ông làm rất tốt, chuyện này, ông đã thu xếp ổn thỏa, tin chắc rằng ông chủ của ông sẽ tán dương rất nhiều”.
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói bên tai hắn, rồi cùng Thiên Nhan Duyệt và Viên Quốc Bình đi ra ngoài, chỉ để Ba Dung Lạp ngây ngốc đứng đó, thần tình đầy kinh ngạc.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tại đây, tôi muốn thông báo với mọi người, mặc kệ đả kích như thế nào, tôi cũng sẽ không nhận thua, buổi trình diễn ngày mai, vẫn sẽ cử hành, tôi mặc dù chỉ là một ca sĩ, nhưng cũng là con cháu của rồng, đối mặt với khủng bố, tôi sẽ không cúi đầu, bởi vì tôi tin tưởng rằng, sẽ có thiên thiên vạn vạn bằng hữu, cùng tôi vượt qua”
Những nói này nói ra, được phát trên rất nhiều phương diện truyền thông, Thiên Nhan Duyệt chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại dấy lên làn sóng chống khủng bổ tại HongKong, ngay cả những người phỏng vấn, cũng tỏ vẻ ủng hộ hành động này, đồng thời mỉm cười nói, lần trình diễn này, nhất định phải đi xem.
Đêm nay, tên của Thiên Nhan Duyệt đã vang khắp HongKong.
Viên Quốc Bình chuẩn bị cho buổi biểu diễn, Ba Dung Lạp cũng đã liên hệ với phía cảnh sát, yêu cầu bảo vệ trong phạm vi lớn, bởi vì từ sau chuyện này, sẽ làm cho nàng chính thức trở thành mục tiêu đối phó của các tổ chức cũng như phần tử khủng bố.
Thiên Nhan Duyệt ở đây, có thể là một ngôi sao hàng đầu, nhưng cuối cùng cũng chỉ giới hạn trong nước, mặc dù HongKhôngng chỉ là một khu vực nhỏ, nhưng là bến cảng giao tiếp với quốc tế, ảnh hưởng lần này của nàng, không thể so với trước kia.
Cho nên lần chuẩn bị trước của Thiên Ngu, cũng chỉ cho ba vạn chổ ngồi, lần này cũng chỉ nhiều hơn có bảy ngàn chổ. Giao vào tay của Viên Quốc Bình, ông khẩn trương tìm kiếm địa điểm, vì muốn đáp ứng đủ nhu cùng, ông đã thương lượng với phía sân vận động, dời địa điểm đến cái sân lớn nhất, với sáu vạn chổ ngồi, giá vé cũng tăng gấp đôi, nhưng “cung cũng không đáp ứng nỗi cầu”.
Thiên Nhan Duyệt cũng không biết phải nói sao nữa, chỉ hưng phấn kích động nắm tay của Tiêu Thu Phong nhảy tưng tưng lên, có thể là có như vậy, mới làm cho nàng không nhảy lọt ra khỏi cái ban công.
"Tiểu Duyệt, bây giờ em đã trở thành một đại minh tinh rồi đó, ngàn vạn lần đừng quên vị đại ca này nghe" Tiêu Thu Phong có thể tưởng tượng được, sau lần trình diễn này, Thiên Nhan Duyệt sẽ không còn là Thiên Nhan Duyệt của trước kia.
Thiên Nhan Duyệt mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong không rời, rồi trầm tư một lúc lâu, sau một hồi mới lên tiếng: “Tiêu đại ca, em sẽ làm bạn gái của anh, như vậy về sau em sẽ chỉ nhớ đến một mình anh”.
Tiêu Thu Phong không ngờ được, tiểu nha đầu này lại nói ra một câu như vậy.
"Tiểu Duyệt, em đừng nói những lời này với chị Thu Nhã của em, nếu không chị ấy mà biết sẽ đánh anh chết" Tiêu Thu Phong xoa xoa cái đầu của nàng, nói: “Em cũng không phải là không biết, anh đã có vị hôn thê rồi”.
Thiên Nhan Duyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết chị Yên Nguyệt rất xinh đẹp, người ta còn kém xa, nhưng mà… nhưng mà người ta thích ở cùng một chỗ với anh".
Tiêu Thu Phong lập tức đáp ứng : “ Rồi rồi, cùng lắm là anh ở chung với em một thời gian nữa, em nhìn em kìa, lớn như vậy rồi, cũng phải kiếm một người bạn trai thôi “
Nếu không phải phiền toái, Tiêu Thu Phong coi như là hy sinh vài ngày, cũng không chết ai cả.
“Người ta mới không cần, Tiêu đại ca, em chỉ thích ở bên cạnh anh thôi” Thiên Nhan Duyệt vừa nói, thân thể càng áp sát lại gần, hai tay mở ra, ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong, dùi đầu vào ngực hắn, mặt đầy vẻ mơ màng.
“Ở bên cạnh Tiêu đại ca, vừa an toàn, lại thoải mái, nếu không phải mỗi lần nói chuyện lại chọc giận người ta, thì sẽ rất hoàn mỹ”.
Tiêu Thu Phong không nói gì, hắn như vậy không đủ ôn hòa sao?
Viên Quốc Bình đi vào, nhìn thấy hai người ở một chỗ, thế nhưng ngay cả một tia kinh ngạc cũng không có, đối với một ngôi sao, cảm tình là cấm địa, điểm này, ông so với kẻ nào cũng hiểu rõ hơn.
Nhưng nhìn thấy hai người kia, ông liền biết, quan hệ giữa hai người rất không bình thường.
“Thiên tiểu thư, cảnh sát phái người đến, muốn bảo vệ an toàn của cô 24/24, hiện tại cô cần đi gặp bọn họ một chút” Tiêu Thu Phong gật đầu, Thiên Nhan Duyệt lập tức đáp ứng.
Nhưng hai người kia đi vào, trong lòng Tiêu Thu Phong khẽ kinh động, bởi vì hai người kia chính là… Dạ Ưng và Dâm Tặc.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương