Khẽ giật mình, không thể kiềm chế mà thấp giọng cười nhạo, Uyển phi thu lại vẻ chật vật của mình, để nước mắt lưu lại quanh vành mắt, “Ngươi là cố ý khoe khoang với ta sao? Ta không chiếm được gì đó, ngươi cũng không mảy may để ý, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, ta đây là một sủng phi mà thật bi ai, đúng không?!”
Lời nói sắc nhọn, mà không hiểu để làm gì, lượn lờ bên người nàng như sương khói trong lư hương.
Trái tim, rốt cục đau đớn dữ dội…
Không biết gió ở đâu thổi tới, làm bay mái tóc dài mềm mại của nàng, phẩy nhẹ trên hai gò má của nàng, Lạc Cơ Nhi nâng mắt lên, ánh mắt âm nhu bao phủ nữ tử tôn quý: “Nương Nương có cái gì đáng để bi ai sao? Là bị hủy gia viên, người thân đều đã chết sao? Là áo rách quần manh, bụng ăn không no sao? Nương Nương hưởng qua vài ngày không một giọt nước chưa? Nếu như chưa, xin không cần nói với ta cái gì bi ai, sẽ chỉ làm ta lại càng không quan tâm.”
Áp chế suy nghĩ, trong vành mắt dâng lên óng ánh, nàng đạm mạc như một khối băng lạnh trắng nõn, xương ngón tay đã siết lại đến trắng bệch, đau không thể chịu nổi.
“Ngươi ——!” Tức giận tột độ làm Uyển phi trong nháy mắt từ trên chiếc sập mềm mại đứng thẳng lên, hai tay phát run, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi dám trả lời với bản cung theo kiểu này sao?!”
Tựa như một bông tuyết liên (*sen tuyết) giữa gió lạnh thanh tĩnh và âm u, ánh mắt nàng lạnh như băng thản nhiên nhìn chăm chú nữ tử tôn quý, không nói được lời nào.
“A…” Uyển phi giận quá hóa cười, “Ngươi cho rằng nơi này vẫn là Đằng An sao? Ngươi còn là công chúa sao?! Nếu không phải bởi vì hắn lưu ngươi tại bên người, Bản cung cũng lười liếc mắt đến ngươi một lần! Nơi này là hoàng cung của Lạc Anh quốc, đến phiên một tên nô lệ chiến bại như ngươi trả lời, vênh mặt hất hàm với bản cung sao?” Trút ra tất cả tức giận, vang vọng khắp tòa cung điện.
Đôi mắt trong veo trộn lẫn sắc bén, vẫn là hoàn toàn lạnh nhạt như trước, ngón tay Lạc Cơ Nhi siết chặt vào trong lòng bàn tay, dùng hơi chút đau đớn để khiến mình thanh tỉnh lại, “Thật sao? Nếu ta chỉ là nô, Nương Nương cần gì phải so đo với ta? Nương Nương ở trước mặt ta rưng rưng khóc nức nở, ta thấy thương hại, không ngờ như vậy là đã hạ thấp thân phận?”
“Bốp ——”
Trong đại điện, tiếng bạt tai lanh lảnh mà hung ác, làm lòng người kinh sợ.
Bên trái mặt bị đau đớn bỏng rát, còn có vài vết cào đỏ bừng, nàng có chút không ngờ rằng một cái tát này, tới nhanh và hung ác như thế, làm nàng trốn cũng không kịp.
Một tát này dùng lực hết toàn thân, Uyển phi bất giác sửng sốt, cảm giác lòng bàn tay mình run lên, cảm thấy rõ ràng thật đau đớn.
Nàng rốt cuộc lại không khống chế được như thế, đánh người của hắn…
Trong đại điện, là tiếng lẳng lặng thở dốc, mang theo từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ, lan tràn trên không trung.
Nhìn vết đỏ trên mặt nàng không rõ lắm nhưng vẫn còn lại như trước, trong lòng Uyển phi bỗng bối rối, nàng nghĩ tới Mặc Uyên khi nhìn thấy màn này sẽ có cảm tưởng thế nào, nàng ở trong lòng hắn luôn luôn là cô gái dịu dàng như nước, nàng…
Tinh thần lập tức rối loạn, Uyển phi gắng hết sức ngăn chặn cơn tức giận cùng khủng hoảng chưa tiêu, lạnh lùng nhìn nàng: “Dám nói chuyện với Bản cung như vậy, một cái tát còn là nhẹ, nếu là Hoàng Thượng nghe được, ngươi ngay cả tính mạng cũng không giữ được.”
Một cái tát này, ác độc tàn nhẫn, Lạc Cơ Nhi có thể cảm nhận được trong cổ họng dâng lên vị ngọt, dường như một chút tơ máu đã tràn ra.
Không mở miệng giải thích nữa, nếu như nàng chỉ là một nô tài ngu xuẩn bên cạnh phi tử để bị trút giận, như vậy, nàng căn bản không xứng để so đo tính toán với nàng ta.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Nhưng mà, một luồng nóng rực từ dưới bụng truyền đến, mang theo đôi chút cảm giác đau đớn, tập kích toàn thân!
“A…” Lạc Cơ Nhi nhíu đôi mày thanh tú, cảm giác được cơn đau đớn kia, giống như là điềm báo bão tố đã đến, làm nàng hơi chút kinh hãi ——
Đã qua bốn canh giờ rồi sao? Vì sao độc lại phát tác nhanh như vậy?
“Nếu như trở lại vương phủ, dấu vết trên mặt ngươi, giải thích thế nào?” Cố gắng trấn tĩnh, Uyển phi lãnh đạm hỏi, ánh mắt cũng không nhìn nàng.
Lạc Cơ Nhi có chút hoảng hồn, mu bàn tay hơi lạnh ôm lấy da thịt trên má trái, đau đến hơi chút khó thở, lúc này mới cảm thấy trên mặt một mảng bỏng rát, đã sưng đỏ lên.
“Nương Nương muốn ta giải thích như thế nào, có thể nói thẳng.” Đôi mày thanh tú nhướng lên, tiếng nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một tia khác thường —— đã không còn nhiều thời giờ để lãng phí, nàng nóng lòng trở lại vương phủ, dưới bụng đau râm ran làm nàng lo sợ, lần đầu nàng chờ mong được trở lại bên cạnh hắn như thế…
Uyển phi sắc mặt trắng bệch, đi đến trước mặt nàng, bất đắc dĩ cúi thấp người xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt nhưng xinh đẹp này: “Chuyện hôm nay, là Bản cung đường đột, nhưng ngươi phải biết rằng…” Trên mặt nàng ta lại nổi lên ưu sầu, điềm đạm đáng yêu, “Ta là vì quá mức để ý hắn nên mới như vậy, người trong hoàng cung bụng dạ khó lường, ta là một nữ nhi, không thể tự bảo vệ mình, càng không cách nào bảo toàn người nhà của ta. Đạo ở đời được sủng ái là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Nếu như không có hắn, ta vốn không có nửa điểm hi vọng, hơn nữa… Hắn luôn luôn yêu ta, cho dù là nhất thời xúc động mà chấm mút người con gái khác, ta cũng tin tưởng trái tim hắn chưa từng thay đổi, chuyện này … ngươi hiểu chứ?”
Nhất thời xúc động, chấm mút người con gái khác…
Trên mặt trắng nõn hiện lên một tia đau đớn, trong lòng Lạc Cơ Nhi nổi lên ý cười cay đắng, giống như ngày hôm qua, nam tử kia miệt mài trêu đùa trên người nàng, nàng nhắc nhở chính mình, là một thế thân, không nên kiêu ngạo ương ngạnh đi?
Dưới bụng truyền đến cơn đau nhoi nhói càng rõ ràng hơn, nàng nhíu mày, cũng không muốn tranh cãi gì nữa.
“Đã biết ý tứ của Nương Nương rồi, ta sẽ chuyển lời như vậy.” Nàng không muốn nhiều lời, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi…
“Hoàng Thượng giá lâm —— “
Thanh âm bén nhọn ngân nga, vang lên ngoài cửa Tích Uyển cung, chấn động làm hai người trong điện đều cả kinh!
Bỗng chốc hoảng sợ, sắc mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch vài phần, mà Uyển phi bên cạnh lại càng giật mình một cái, rất nhanh mà sửa sang lại vạt áo, xóa hết dấu vết từng khóc nức nở trên khóe mắt đi, trong nháy mắt trên mặt đã hiện lên vẻ tươi cười.
Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần hơn, Uyển phi vòng qua thân mình suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dịu dàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng…”
Trên mặt nam tử tuấn lãng khí phách hiện lên nụ cười nhợt nhạt, rảo bước tiến vào đại điện, lúc nhìn thấy nàng, bỗng chốc vẻ tươi cười càng sâu hơn, đưa tay ra đỡ: “Ái phi không cần đa lễ, hôm nay trẫm hạ triều sớm, liền đến thăm, khí sắc Uyển nhi có hơi kém, nguyên nhân là trách trẫm mấy ngày không đến thăm sao?”
Uyển phi đỏ mặt lên, cười có chút bối rối, hơi cúi người: “Uyển nhi nào dám trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại giễu cợt nô tì rồi…”
“Ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng, vang vọng trong đại điện.
Dưới đầu gối giống như phát lạnh, Lạc Cơ Nhi nhớ tới thân ảnh nam tử tôn quý uy nghiêm kia ngày ấy, cảm giác bức bách sau lưng làm nàng xoay người lại một cách khó khăn, nhanh nhẹn quỳ xuống, không mở miệng, cũng không có bất cứ động tác nào, mặc cho hai người trong điện hỏi han nhau ân cần.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Rốt cục cũng ý thức được trong điện một thân nguyệt sắc (*xanh nhạt) xinh đẹp kia, Mặc Húc chau mày, “Hôm nay ái phi có khách?”
Uyển phi giật mình, thản nhiên giải thích: “Là một tiểu nô tì trong Uyên vương phủ, lần trước thần thiếp thấy thích, liền xin Uyên Vương điện hạ mời nàng đến, trùng hợp thay Hoàng Thượng lại thấy, Hoàng Thượng nếu như không thích, thần thiếp bảo nàng trở về cũng được.”
Tiểu nô trong Uyên vương phủ…
Chỉ mấy chữ ít ỏi rõ ràng, trong lòng Mặc Húc liền nổi lên từng đợt sóng nhè nhẹ…
Đôi mắt hẹp dài của hắn chăm chú nhìn thân ảnh im lặng kia, bỗng nhiên nhớ tới một mùi hương đã mấy ngày nay quanh quẩn trong lòng kia, tuy nhạt , nhưng không hề tan đi… Hắn nheo mắt lại đi đến trước mặt nàng, càng đến gần, cảm giác ấy liền càng thêm mãnh liệt.
Đêm ấy, ánh trăng trêu người, nước da tuyết trắng.
Hắn nhớ nàng đã run rẩy hoảng sợ trong lòng mình, nhuyễn ngọc ôn hương, khiến hắn không khống chế được, suýt nữa thì cứ như vậy buông lơi bản thân.
Nữ tử kia giống như cây anh túc khiến người si mê, im lặng quỳ, giống như lần đầu gặp nàng. Hắn nhớ rõ trong gió lạnh nàng không thể che đậy thân thể bởi quần áo đã bị tàn phá, và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp non nớt nhưng quật cường, nàng luôn là vậy, cho dù im lặng đứng giữa đám đông, trong nháy mắt cũng có thể cướp đi hơi thở của hắn.
“Thì ra là ngươi”. Hắn khẽ giọng nỉ non, môi nở nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt hắn chưa từng có sự ôn nhu, bao phủ nữ tử nhỏ bé kia.
Đầu lông mày có chút buồn bực, Uyển phi lạnh giọng nhắc nhở: “Thấy Hoàng thượng, ngay cả nói cũng không nói sao? Cho dù thế, cũng vẫn phải thỉnh an chứ, ngươi cho rằng…”
Khẽ nhấc tay, trong mắt Mặc Húc hiển hiện ánh nhìn sâu xa, ngăn lời nàng lại.
Lời nói Uyển phi nghẹn lại trong cổ họng, có hơi trố mắt nhìn hắn——hắn chưa bao giờ làm vậy, nàng chẳng qua chỉ quở trách một nô tài có hai câu, đã bị cắt ngang rồi……
“Trên điện rất lạnh, không cần quỳ”. Hắn thản nhiên nói, cứ như bị mê hoặc, chờ nàng ngẩng đầu. Mấy ngày không gặp, hắn lại có chút nhớ nhung ánh mắt trong suốt kia…
“Tạ Hoàng Thượng.”Có hơi khó khăn mà thốt lên mấy chữ, Lạc Cơ Nhi đứng dậy, cúi đầu, cũng không nhìn thẳng người nam tử uy nghiêm khiếp người trước mắt.
Một mùi hương nhẹ dịu phảng phất quanh mũi nàng, Mặc Húc nháy mắt bừng tỉnh, không biết có phải nguyên nhân từ huân hương trong điện này hay là cái khác. Không thấy rõ mặt nàng, Mặc Húc có chút ảo não, nhưng giật mình thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng nháy mắt ửng đỏ, thật là bắt mắt.
Cử chỉ điên rồ, hắn vươn tay, tìm được cằm của nàng, khiến nàng khẽ chau mày trốn tránh, cố ý chậm rãi nâng mặt của nàng lên, rốt cục thấy được một hồ nước trong suốt, hơn nữa đồng thời, thấy vết đỏ xuất hiện trên mặt trái nàng, hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm……
“Sao lại thế này?”Hắn lạnh lùng hỏi, đúng lúc tiến vào điện với tâm trạng khó chịu, cơn tức giận nổi lên trong lòng.
Uyển phi nháy mắt bối rối, nấp sau lưng nam tử kia, thần sắc có hơi e ngại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lạc Cơ Nhi, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.
Nàng đang căng thẳng, trên người vị thiên tử này tự nhiên có hơi thở uy hiếp khiến nàng nháy mắt hít thở không thông…
Bình tĩnh né tránh sự đụng chạm của hắn, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm từng bước lui về phía sau, “Vào cửa không cẩn thận quan sát , thật không ngờ rõ ràng như vậy…” Cuối cùng, để lại một câu, “Cơ Nhi biết sai, không nên để Hoàng Thượng lo lắng.”
Nàng không muốn có quan hệ gì với hắn, trực giác nói cho nàng đây là một vị đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng không muốn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Nàng không muốn có quan hệ gì với hắn, trực giác nói cho nàng đây là một vị đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng không muốn.
Mùi thơm ngát kia biến mất trong nháy mắt, chỉ lưu lại vài phần lạc trong khoảng không.
Mặc Húc chăm chú nhìn nữ tử nhỏ xinh nhưng lãnh đạm kia, tay áo màu xanh nhạt giữ mình khiến nàng càng thanh tịnh xinh đẹp hơn, mỗi một lần nhìn thấy nàng thì nàng đều thảm hại như vậy, nhưng lúc này đây, sự lạnh lùng của nàng lại khơi mào ham muốn chinh phục của hắn… Nàng dường như đã quên bộ dạng chính mình giãy dụa khóc nức nở dưới thân hắn, nhưng mà, không sao cả, hắn có đủ thời gian khiến nàng nhớ lại cảnh tượng ấy…
“Hoàng Thượng vừa mới hạ triều, nhất định là mệt mỏi, thần thiếp nơi này giúp người giải tỏa một chút, được chứ?”
Một đôi tay ôn nhu vươn ra đấm bóp, Mặc Húc hạ mắt, cảm nhận được bàn tay Uyển phi ôn nhu di động trên bờ vai của hắn, ôn nhu xoa lên trước y phục của hắn… Quay đầu lại, nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng mà dường như thấy ấm lòng… Hắn bỗng nhiên liền mất đi hứng thú đối với khiêu khích rõ ràng này, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng không hề có độ ấm: “Được.”
Sáng sớm, đại điện, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nam tử tuấn lãng kia cởi ngoại bào ra, nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, tay chống đầu, tựa như con hùng sư đang nhắm mắt ngủ say.
Nữ tử ôn nhu đưa tay tới tới lui lui trên vai hắn, lực đạo vừa phải nhẹ nhàng xoa bóp, không dám làm hắn bừng tỉnh, lại càng không dám nghỉ tay.
Lạc Cơ Nhi đứng nhìn từ xa, ánh mắt lãnh đạm mà mỉa mai, cái phi tử kia vừa mới khóc như mưa nhớ nhung một nam tử khác rất chi là ưu thương, nay lại vạn phần phục tùng đế vương đang ngồi bên cạnh kia, ôn hương nhuyễn ngọc mà tập trung hầu hạ…
Nóng rát trên mặt vẫn chưa rút đi, nàng cụp mi mắt xuống, nhàn nhạt sự mỉa mai, trên đời này, vì sao lại có nhiều người dễ thay đổi như vậy?
Giống như cảm thấy được mùi vị mỉa mai trong không trung, Mặc Húc mở mắt, trông thấy thân ảnh nàng ở chỗ cửa điện kia, bóng lưng nàng ôn nhu mà lặng im, ánh mắt hờ hững nhìn mặt đất, tâm đã không biết bay tới nơi nào…
“Trẫm nghe nói, người Đằng An đều yêu thích nhạc cụ, địa vị nhạc sĩ trong cung đình rất cao, thật có việc này sao?” Hắn thản nhiên mở miệng, mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
Uyển phi dừng tay, tim đập thình thịch, nàng vừa mới nhìn hắn tập trung nghỉ ngơi, còn đang đoán hắn đang suy tư điều gì, chưa từng nghĩ… chưa từng nghĩ, hắn mở to mắt, nhưng lại chỉ ngóng nhìn cái người con gái nhỏ nhắn thanh tĩnh đẹp đẽ im lặng ở cửa đại điện kia…
“Phải.” Chuyện xưa nhói đau, trong mắt Lạc Cơ Nhi tràn ngập đau thương, nhưng ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.
Bên môi ngăn lại một chút ý cười, Mặc Húc gạt bỏ đôi tay nữ tử trên vai, chậm rãi ngồi dậy, thản nhiên chăm chú nhìn nàng.
Giống như nhìn ra ý đồ của hắn, Uyển phi nhìn Lạc Cơ Nhi, mở miệng cười nhạt, “Hiếm khi Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng, bỗng nhiên nhớ tới một ca khúc Đằng An… Cơ Nhi ngươi là công chúa Đằng An, âm luật cơ bản, chắc hiểu được chứ?”
Lạc Cơ Nhi hơi khẽ chấn động, huyết sắc trên mặt dần dần mất đi, nâng mắt lên, nhìn hai người trên nhuyễn tháp.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến bọn họ không kiêng nể gì mà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, che giấu đi ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm nói: “Được.”
Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ trên dây đàn, toàn bộ người tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn, dùng ngón út nhẹ nhàng gảy một cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp thanh u, tức thì vang vọng khắp nơi.
Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị không nói rõ được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt kia của nàng, khiến người ta không thể rời mắt…
Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.
Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đã đánh mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, không nỡ đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra, sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của âm luật, đây là môn học tu thân của nữ nhi Đằng An…
Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…
Nàng không nhớ rõ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia, nghe đến ngây ngốc, cũng không chịu hồi cung…
Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên một chút ghen tị, dây đàn trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng đây là hậu cung của Lạc Anh Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương ngân nga trong tiếng đàn, làm một hồi mộng u oán đi…
Mặc Húc không nói lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa trên nhuyễn tháp.
Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín một tầng ánh sáng lãnh đạm, hắn chính là xem, liền cảm ứng được sự đau thương của nàng, sâu sắc mãnh liệt. Hắn muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát hiện mắt nàng cụp xuống, không nhìn bất cứ người nào, ngón tay hắn hơi chút khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt không cam lòng…
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, đi về phía nàng.
Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”
Hắn không dừng bước.
Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía hắn đi đến, lòng bất giác trở nên căng thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900