Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Sáng sớm, ánh dương quang tà tà soi sáng cả trong cốc, nó xua tan toàn bộ sương mù nhàn nhạt bao phủ bộ lạc. Chim nhỏ trong rừng bắt đầu hoan ca, những cây cỏ nhỏ hàm chứa sương sớm lập lòe sáng, một ngày mới đã bắt đầu!
Hàn Phi mở mắt, từ trong tâm thức hải lui ra. Mặc dù hắn đã một đêm không ngủ, thế nhưng tin thần vẫn sáng láng như cũ, dung quang tỏa sáng.
Ngày hôm qua tuy rằng đột phá bình cảnh thành công, nhưng hắn vẫn dùng một đêm cần tu mới có thể triệt để vững chắc ở cảnh giới này, nội thị trong tinh khí hải xác định tiến cảnh của đấu khí.
Thực lực của Hàn Phi bây giờ không thể nghi ngờ đã có cải biến mới, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra gì, nhưng lúc này hắn trong bất cứ thời khắc nào cũng hấp thu thiên địa nguyên khí hùng hậu ở bên ngoài. Thấm nhuần lặng yên không chút tiếng động, làm tiên thiên chân khí trong cơ thể dần lớn mạnh, đồng thời có thể làm cho thân thể tự bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.
Huyền Môn Sinh Tử Quyết kỳ diệu không gì sánh được, lúc tiến nhập vào đệ tam trọng luyện tinh hóa thần là lúc Hàn Phi có thể không cần phải hô hấp bằng miệng. Thâm chí chỉ bằng một ngụm tiên thiên chân khí nhỏ hắn cũng có thể ở trong nước một thời gian dài, hơn nữa không sợ hãi khói độc, chướng khí các loại công kích từ bên ngoài.
Hàn Phi cảm giác được thiên địa nguyên khí khổng lồ ở bên ngoài một cách dễ dàng, việc này đối với việc tu luyện huyền công của Hàn Phi mà nói quả thực là một tòa bảo khố tài phú không thể đánh giá được hết. Có cơ sở này, tương lai đột phá ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, cảnh giới tuyệt đối không phải là mộng tưởng nữa rồi!
Mà ứng với quá trình tiến cảnh của huyền công chính là, tinh khí hải đồng một nhịp thở với tiên thiên chân khí sẽ ngày càng trở nên ngưng thực, càng thêm thâm bất khả trắc(sâu không thể dò) rồi.
Sau thời gian Hàn Phi tấn cấp nhị giai võ giả, lại trải qua hai năm tu luyện, tinh khí hải của hắn đã thành công mở rộng ra gấp hai lần rồi, tiến vào hàng ngũ tam giai võ sư lâu rồi, chỉ là chưa đi chứng thực mà thôi.
Đối với võ sĩ trên Cửu Thiên đại lục mà nói, từ người thường mở ra được đấu khí kinh mạch thông đạo là một nền móng cực lớn. Qua bước nền móng này là tiến nhập vào cảnh giới linh chi trở thành linh võ sĩ. Từ nhất giai võ đồ, nhị giai võ giả tới tam giai võ sư cũng không có bình chướng gì nhiều lắm. Mỗi một giai có đê cấp, cao cấp, đỉnh cấp cũng chênh lệch không lớn lắm, chỉ cần có đủ thiên phú cùng nỗ lực thì tấn chức chỉ là vấn đề thời gian!
Thế nhưng từ tam giai tới tứ giai là một trạm kiểm soát cực kỳ trọng yếu, không biết có bao nhiêu võ đã phải hao tốn thời gian suốt đời cũng không thể từ linh chi cảnh giới bước và thánh chi cảnh giới được. Mà từ tứ giai trở nên mỗi một lần tiến giai là một lần đột phá cùng bay vọt, thế giới võ sĩ rộng lớn vô biên!
Với thực lực hiện tại của Hàn Phi, nếu như đơn thuần theo tiêu chuẩn phân giai của võ sĩ mà nói, hắn đã đạt được tam giai võ sư cao cấp tiêu chuẩn rồi. Tinh khí hải có thể một lần dung nạp 32 cao cấp đấu kỹ tồn tại. Đồng thời khí hải không hề bành trướng nữa mà không ngừng ngưng thực, nếu như đạt tới đỉnh trạng thái mới có lần thứ hai bạo phát mở rộng mới --- đó chính là then chốt để tiến nhập vào cảnh giới tứ giai.
Từ lúc trở thành võ sĩ tới lúc tấn chức tam giai cao cấp võ sư, Hàn Phi chỉ cần dùng hai năm thời gian, tốc độ như vậy nếu như truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người phải trợn mắt.
Nhưng là Hàn Phi cũng không có cảm giác hãnh diện bao nhiêu, bởi vì trong lòng hắn vẫn còn một cái mục tiêu cần phải đuổi kịp --- Dạ Băng Linh, cái thiên không võ sĩ cường đại mà thần bí.
Nhẹ nhàng phủi phủi nạp vật chiếc nhẫn, Hàn Phi rửa mặt đơn giản một chút, sau đó mở cửa phòng.
Dương quang nóng rực nhanh chóng tiến tới, hắn thoải mái vươn vai, hô hấp một ngụm không khí mới mẻ. Hàn Phi có cảm giác rất tốt, đương nhiên ngoài trừ cái bao tử đang kháng nghị ra.
Thái dương đã lên tới đỉnh núi rồi, Cuồng Hùng bộ lạc từ trong say ngủ tỉnh lại, mỗi một hộ gia đình đều bận rộn chuẩn bị bữa sáng cùng công việc của một ngày. Sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt này lâu ngày, mọi người cũng đủ cứng cỏi rồi, mặc dù ngày hôm qua gặp phải một kiếp nạn ngoài ý muốn, thế nhưng trong bộ lạc từ bi thương đã biến mất lâu rồi. Mọi người đều như buổi sáng ngày hôm nay vậy, tràn ngập lòng tin cùng sinh cơ bừng bừng.
Một phụ nữ trong tộc mang theo một rổ thịt trâu nướng cùng ít sữa trâu mới đưa tới cho Hàn Phi. Hàn Phi biết trước bữa sáng ở đây khẳng định không tính là cái gì cả, thế nhưng hiện tại toàn bộ bộ lạc cũng không còn lại vài đầu trâu cái, tự nhiên nó trân quý vô cùng.
Dùng xong món ăn sáng, Hàn Phi trực tiếp đi tới chỗ ở của Y Bố trưởng lão, hắn tới chính là để cáo biệt.
Lúc rời khỏi Tập Thủy thành, Hàn Phi đã ước định thời gian trở về với phụ thân mình rồi, cho nên hắn không thể dừng chân ở bộ lạc Cuồng Hùng lâu được.
Y Bố trưởng lão đang ở giữa phòng khách chờ hắn, nhưng mà Hàn Phi không thấy hướng đạo mà đối phương đã đáp ứng chuẩn bị cho hắn, chỉ có thiếu nữ hồ tộc tên Vi nhi kia đang bồi tại bên người trưởng lão.
Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn lễ phép hướng về phía Y Bố trưởng lão đưa ra lời từ biệt.
-Hùng Ưng chưa bao giờ dừng lại ở một chỗ, vật lộn giữa mưa gió lôi vân trên bầu trời mới là số mệnh của nó…
Y Bố trưởng lão mỉm cười nói:
-Hàn Phi, ngươi chính là một người có tâm võ sĩ chân chính, Cuồng Hùng bộ lạc vì một bằng hữu như ngươi mà kiêu ngạo!
-Ngài quá khích lệ rồi!
Hàn Phi cũng hơi khom người trả lời.
-Trước khi ngươi rời đi, ta muốn giao phó một người cho ngươi…
Y Bố trưởng lão chỉ vào Vi nhi đang ngồi ở bên cạnh nói rằng:
-Vi nhi là hướng đạo cho ngươi trong hành trình đi ao đầm lần này. Ta mong muốn ngươi tìm được gì đó rồi, có thể mang nàng rời khỏi Hô Khiếu rừng rậm, sau đó chiếu cố tới chung thân của nàng.
Cái gì? ~ Hàn Phi nhất thời thất kinh, hắn nằm mơ cũng không ngờ tới Y Bố trưởng lão lại giao phó Vi nhi cho mình, chuyện gì xảy ra vậy nha?
Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, đối phương cúi đầu không nói gì, chỉ có thể thấy mặt cười một mảnh ửng đỏ.
-Y Bố trưởng lão, đây là?
Hàn Phi không nhịn được hỏi:
-Nàng là tôn nữ của ngài mà!
-Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên ta mới không hy vọng nó ở trong bộ lạc này…
Y Bố trưởng lão thở dài một hơi nói rằng:
-Vi nhi đã tới tuổi xuất giá rồi, nếu như nàng là thân tôn nữ của ta, như vậy ta nhất định sẽ tìm một chiến sĩ dũng cảm nhất trong bộ tộc làm nam nhân của nàng. Nhưng chúng ta tuy thú tộc một nhà, nhưng Hùng tộc cùng Hồ tộc dù sao kém xa rất nhiều, ta không muốn ủy khuất cho Vi nhi!
Y Bố trưởng lão hàm súc nói xong, nhưng Hàn Phi nghe lại hiểu được một chút, Y Bố trưởng lão tiếp tục nói rằng:
-Vi nhi thiên tính thông tuệ hơn người, đối với phong cùng lôi hệ linh lực có lực tương tác cực cao, càng có thêm thiên phú tự nhiên trời sinh. Nếu như nàng có thể quán thông kinh mạch đấu khí, như vậy nhất định sẽ trở thành một võ sĩ ưu tú, mà thú đấu khí của Hùng tộc chúng ta không thích hợp với nàng.
-Cho nên ta mong muốn ngươi có thể mang nàng rời khỏi nơi đây, đi tìm mảnh thiên địa lớn hơn thích hợp với nàng. Đây là khẩn cầu cuối cùng của ta với ngươi.
Nói xong, Y Bố trưởng lão khom lưng hướng về Hàn Phi thi lễ thật sâu.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 21: Lễ vật trước lúc chia tay.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
-Không dám!~ Hàn Phi nhanh chân đưa tay đỡ lấy Y Bố trưởng lão, thỉnh cầu của đối phương thực sự ngoài dự liệu của hắn. Hàn Phi không hề chuẩn bị tư tưởng, trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ là trên mặt toát ra một chút do dự.
Nếu nói một ai khác giao phó một thiếu nữ thiên kiều bá mị cho mình, vô luận đối với nam nhân nào đều là chuyện tốt cầu còn không được. Nhưng là hiện giờ Hàn Phi chỉ muốn đi tới ao đầu nước đen liệp sát linh thú hung hãn, mang theo Vi nhi khẳng định phải phân thần chiếu cố, không thể nghi ngờ là gia tăng nguy hiểm rất nhiều rồi.
Còn nữa, lần này ra ngoài du lịch, cuối cùng lại mang một thiếu nữ trở lại, về nhà phải ăn nói thế nào cũng là một chuyện tương đối đau đầu.
Y Bố trưởng lão hiển nhiên nhìn ra lo lắng của Hàn Phi mỉm cười nói rằng:
-Hàn Phi võ sĩ, ngươi cứ yên tâm, Vi Nhi tuy rằng không phải là một võ sĩ, thế nhưng nàng tuyệt đối không trở thành gánh nặng của ngươi, nhưng lại có thể giúp đỡ ngươi truy săn linh thú.
-Vi nhi thường xuyên quen thuộc với hoàn cảnh của ao đầm nước đen. Nàng có ba loại thiên phú đặc thù chính là nhịn hô hấp của mình, giao lưu cùng động vật cùng hòa mình ẩn nấp hành tung, bằng không nàng sao có thể bảo hộ cho chính mình được. Cho nên từ nhỏ ta cũng rất yên tâm để nàng tự do hoạt động trong rừng rậm này.
-Ta biết thỉnh cầu của ta có chút hơi quá phận, bởi vì cho ngươi chiếu cố, bảo hộ nàng cả đời là một gánh vác rất lới, thế nhưng xin ngươi hiểu cho tấm lòng của một người trưởng bối.
Y Bố trưởng lão từ ái nhìn thiếu nữ nói rằng:
-Ta nghĩ, nàng cũng có thể trở thành của quý trong tay của ngươi.
-Gia gia…! ~ Vi nhi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ lên nói:
-Ta không muốn rời xa người!
-Đứa nhỏ ngốc này, gia gia đã già rồi, không có khả năng vĩnh viễn chiếu cố tới ngươi!
Y Bố trưởng lão vuốt mái tóc của nàng nói rằng:
-Ta tin tưởng Hàn Phi nhất định có thể chiếu cố cho ngươi thật tốt, mà ngươi phải nghe lời hắn như nghe lời ta vậy.
Vi nhi cúi đầu, không nói gì.
Y Bố trưởng lão lần thứ hai nhìn về phái Hàn Phi, Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng, muốn nói tâm hắn không động thì quả là giả dối rồi.
Nét mặt già nua của Y Bố trưởng lão thoáng lộ ra nụ cười tươi, lão kéo một cái rương ở bên cạnh người lấy ra một vài thứ nho nhỏ đưa tới trước mặt Hàn Phi.
Cái mộc rương này chỉ là cái hộp cũ bình thường mà thôi, trên gỗ lim cũ kỹ có khảm khóa màu vàng nhạt, cùng bên bên được trang trí bằng sừng thú, bên trên còn có rất nhiều loại linh văn phiền phức, toàn bộ cái rương nhìn qua có vẻ có phong cách vô cùng cổ xưa, giá trị dị thường.
-Đây là di vật của một dong binh lưu lại ba năm trước, tên dong binh đó vừa bị một đầu Địa Diễm Hổ truy sát chạy trốn tới bộ lạc của chúng ta. Chỉ tiếc rằng thương thế của hắn quá nặng, ta không thể cứu hắn trở lại được.
Y Bố trưởng lão vừa mở mộc rương vừa nói:
-Hắn trước khi chết có nói cho ta biết, mộc rương này là tìm được ở một di tích, vì nó toàn bộ bong binh đội đều gặp phải tử vong rồi.
Mộc rương mở, bên trong bảo tồn cái gì đều hiện ra rõ ràng trước mặt Hàn Phi, đó là một quyển trục có chút hỏng cùng một khối bảo thạch có quang mang màu trắng ngà bắn ra chung quanh.
Y Bố trưởng lão cẩn thận vô cùng lấy quyển trục cùng bảo thạch ra khỏi mộc rương. Lão đặt quyển trục ra sàn nhà mở ra, sau đó chỉ vào khối bảo thạch nói rằng:
-Đây là một viên truyền thừa linh tinh, ta không biết bên trong phong ấn cao giai đấu kỹ gì cả, với năng lực của ta không thể tra xét được!
Truyền thừa linh tinh! Đó là vật phẩm phong ấn cao giai đấu kỹ, mỗi một khỏa đều có giá trị vô cùng xa xỉ, nếu Y Bố trưởng lão đã nói chính mình không thể tra xét được, vậy khẳng định không phải nguyên thạch trống không mà là bên trong truyền thừa linh tinh có ghi lại cao giai đấu kỹ mà tuyệt đối có tiền cũng khó mua được.
Hàn Phi vẫn còn nhớ rõ, năm đó hắn đã hỏi lão đầu Đa Đức ở thánh đường võ các, Đa Đức thiếu chút nữa văng hết cả nước bọt vào mặt hắn --- mua một viên hoàng cấp truyền thừa linh tinh ít nhất cũng phải 2000 đồng vàng à!
Hàn Phi lần đầu tiên nhìn thấy truyền thừa linh tinh, nó không khác gì một quả trứng cả, tỏa ra quang mang so với linh tinh càng sáng hơn nhiều. Nhìn kỹ bên trong linh tinh mơ hồ có dịch thể màu trắng lưu động, có vẻ rất thần bí.
Nhưng mà so sánh thì Y Bố trưởng lão hiển nhiên càng thêm coi trọng quyển trục vừa mở ra. Quyển trục chỉ dùng da động vật để chế tác thành, mặt trên loang lổ nhìn qua phi thường cổ xưa, cũng không biết được lưu truyền bao nhiêu năm rồi nữa, mà bên trên dùng nước vẽ màu hồng để vẽ bản đồ địa hình.
-Tấm địa đồ này ta cũng không biết lai lịch thế nào, chỉ là tên dong binh kia nói cho ta biết nó có liên quan tới một đời nhân hoàng Dạ Võ Đế nghìn năm trước có liên quan. Hắn vừa kể lại thì chết.
Trưởng lão nói rằng:
-Hai kiện đồ vật này không thể nghi ngờ là vô cùng trân quý, ta căn bản không dám lấy ra nhiều, sợ đưa tới họa sát thân cho bộ lạc.
Dạ Võ Đế! Hàn Phi sợ hãi cả kinh, nghĩ không ra tấm địa đồ này dĩ nhiên lại có liên quan tới nhân vật trong truyền thuyết kia. Khó trách Y Bố trưởng lão lại cẩn thận cất kỹ như vậy, thất phu vô tội hoài bích có tội, thật nếu để cho người khác biết được, đối với bộ lạc Cuồng Hùng mà nói tuyệt đối là tai họa ngập đầu.
Mà làm cho hắn không ngờ chính là, lúc Y Bố trưởng lão để quyển trục cùng truyền thừa linh tinh thả vào trong mộc rương, trực tiếp đặt lên trước mặt Hàn Phi nói rằng:
-Hai món đồ này, rất hữu dụng đối với ngươi, đợi lúc ngươi trở thành Thánh võ sĩ rồi, không ngại đi tìm kiếm bí mật trong đó.
-Xin đừng cự tuyệt, đây là lễ vật tạ ơn ngươi chiếu cố tới Vi nhi.
Phần lễ tạ ơn này quả thực rất nặng, Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm thấy sức nặng của nó.
Thấy Hàn Phi thu xuống, Y Bố trưởng lão rất là vui mừng nói rằng:
-Hiện giờ, ta mang những gì trân quý nhất của bộ lạc cho ngươi rồi. Ta nghĩ ta cũng không còn gì tiếc nuối mà đi gặp thú thần bệ hạ.
-Gia gia…!~ Vi nhi ở bên cạnh nhẹ giọng nói…
Y Bố trưởng lão cười nói:
-Được rồi, Hàn Phi võ sĩ, mời người tới trước cửa chờ một chút, ta nói với Vi nhi mấy câu, chờ một chút có thể mang theo nàng đi ao đầm nước đen. Còn có, lúc các ngươi trở về không cần đi tới bộ lạc nữa, đối với lão già này mà nói một lần ly biệt là quá đủ rồi!
-Nguyện thú thần vĩnh viễn bảo hộ các ngươi, võ sĩ thần tuyển!
Cầm mộc rương nặng trịch, Hàn Phi đứng lên cung kính thi lễ với Y Bố trưởng lão:
-Y Bố trưởng lão, có cơ hội ta sẽ đưa Vi nhi thường xuyên tới thăm mọi người!
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng ra cửa đứng chờ, để không gian lại cho gia tôn chào tạm biệt.
Thời gian đứng đợi, Hàn Phi không ngừng vuốt ve mộc rương trong tay, đầu ngón tay xẹt qua linh văn đồ án bên trên mộc rương, cảm giác được cái rương này bất phàm.
Khoảng chừng trên dưới một giờ, Vi nhi mới hai mắt đỏ bừng từ bên trong phòng đi ra, đồng thời thay một bộ trang phục thợ săn màu xanh lục rồi.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều phủ lên rừng rậm vô biên vô hạn một tầng áo khoác màu vàng. Trong tiếng cạc cạc rất nhiều loài động vật ban ngày đã trở về tổ của mình, bởi vì đêm tối sắp tới rồi, đây là thiên đường của những loài ăn thịt.
Hàn Phi cùng Vi nhi trên một sơn lĩnh vội vã dừng chân, hai người bôn ba trong rừng rậm đã tròn một ngày đêm rồi. Hàn Phi cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào nữa, biển rừng phảng phất như kéo dài vô tận đi mãi cũng không tới được tận cùng.
Dọc theo đường đi, hai người chỉ nghỉ ngơi một chút ở giữa trưa, tuyệt đại đa số thời gian đều là chạy đi cả. Y Bố trưởng lão miêu tả năng lực của Vi nhi tuyệt đối không có nửa phần khoác lác. Nàng tuy không phải là võ sĩ, thế nhưng tốc độ nhảy trong rừng rậm có thể nói là cực nhanh, hơn nữa phi thường giỏi lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để tiết kiệm thể lực, ví dụ như từ trên cây cao nhảy xuống dây leo mượn lực thiên nhiên như một loại công cụ di chuyển vậy.
Không biết cố ý hay vô ý, thiếu nữ cả ngày đều trầm mặc mà chạy đi, không chút quan tâm tới Hàn Phi có thể theo được cước bộ của nàng hay không.
Hàn Phi ít nhiều có chút minh bạch tâm tư thiếu nữ, đột nhiên mình bị thân nhân giao phó cho một người hoàn toàn xa lạ, sợ rằng bất kỳ người nào cũng có tâm tình như vậy. Nhưng là trông cậy vào loại thủ đoạn này mà bỏ rơi lại hắn hoặc làm cho hắn kinh ngạc là không có khả năng rồi.
Lúc huyền môn sinh tử quyết tấn chức tới tam trọng thiên, Hàn Phi vận dụng thân pháp so với tốc độ bình thường không khác là bao nhiêu, không cần phải tiêu hao quá nhiều tiên thiên chân khí tích súc trong đan điền. Nếu như không lo lắng thể lực tiêu hao bao nhiêu, cho dù đi liên tục mấy ngày mấy đêm cũng hoàn toàn không vấn đề, làm sao Vi nhi có thể bỏ rơi hắn lại đằng sau được.
-Buổi tối nay cắm trại ở đây đi, trưa ngày mai là có thể tới được ao đầm nước đen rồi.
Thiếu nữ nhàn nhạt nói rằng.
Nàng nhìn Hàn Phi hai mắt có chút biến hóa, cho tới bây giờ không ai có thể theo nàng mà không bị rơi vào thế hạ phong cả. Phải biết rằng nàng có thiên phú năng lực cực kỳ hiếm thấy, có thể mượn lực lượng của gió để đi lại trong rừng rậm.
Vi nhi tuyển chọn cắm trại tại một nơi cả gió trên ngọn nói, bởi vì quan hệ vị trí cho nên tầm nhìn ở đây vô cùng tốt, mà mãng thú đi săn cũng không thể leo lên được nơi cao thế này. Thêm vào đó là vài khối nham thạch cung cấp địa phương ẩn thân vô cùng tốt.
Hàn Phi gật đầu, tay trái hơi nhoáng lên, hai trướng bồng dùng để cắm trại đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống trước mặt hai người.
-Chúng ta mỗi người một cái, ngươi có biết dùng không? nếu không ta giúp người dựng lên.
Hàn Phi hỏi.
Bởi vì có nhẫn nập vật, cho nên Hàn Phi tới công hội người mạo hiểm mua rất nhiều trướng bồng dự bị, hiện giờ có công dụng rồi.
Vi nhi thời gian rời khỏi Cuồng Hùng bộ lạc chỉ mang theo một bọc hành lý nho nhỏ, ngoại trừ đó ra còn một có cung đi săn cùng một loan đao phòng thân bên hông, giản đơn tới không thể giản đơn hơn.
Hàn Phi một chiêu tay không biến ra đồ vật làm cho Vi nhi ngây người ra một lúc, nàng nhìn hai cái trướng bồng trên mặt đất rồi lại nhìn Hàn Phi một chút, không nhịn được mà mở miệng hỏi nói:
-Ngươi, ngươi làm thế nào biến ra được vậy?
Hàn Phi không nhịn được nở nụ cười, lúc này thiếu nữ mới lộ ra vẻ hiếu kỳ ngây thơ hợp với tuổi tác của nàng, còn đáng yêu khả ái hơn hình dạng nghiêm trang lúc trước. Việc này không uổng công hắn cố ý chơi một chiêu nho nhỏ trước mặt nàng --- dù sao đối phương sớm muộn gì cũng biết trong tay hắn có chiếc nhẫn nạp vật huyền bí.
Nhưng mà Vi nhi quả thực thông tuệ dị thường, nàng lập tức nhận ra ý đồ của Hàn Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, dáng dấp xinh đẹp động lòng người.
-Ta mang theo một chiếc nhẫn nạp vật bên người, bên trong có thể để được rất nhiều đồ vật.
Hàn Phi cười cười tháo chiếc nhẫn nạp vật ở ngón áp út tay trái xuống đưa cho đối phương nói rằng:
-Rất thú vị đó, cho ngươi mượn chơi.
Tuy rằng lời nói của Hàn Phi rất giống con sói ác độc đang mê hoặc cừu non, thế nhưng trong tay sói lại cầm thứ đồ quả thực làm cho cừu non vô cùng hiếu kỳ. Vi nhi chưa từng nhìn qua thậm chí là nghe qua chiếc nhẫn nạp vật, rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ mà nhận lấy.
Nhưng là chỉ một lúc là nàng học xong phương pháp sử dụng chiếc nhẫn nạp vật này. Thủ đoạn điều khiển linh lực trong cơ thể để mở ra chiếc nhẫn nạp vật Hàn Phi chỉ nói một lần, sau một giây nàng liền thành công mở ra chiếc nhẫn, lấy đồ bên trong đó ra rồi lại gửi vào, chơi đến cực kỳ dễ dàng, thiên phú này có thể nói là cực kỳ kinh người.
Mà chính nhờ vào cái nhẫn nạp vật này mà Hàn Phi thành công kéo gần lại cự ly giữa hai người. Hắn phát hiện Vi nhi tuy rằng phi thường thông minh, thế nhưng tính tình tương đối đơn thuần, đây là vì nàng từ nhỏ đã lớn lên trong bộ lạc Cuồng Hùng.
Chơi một lúc sau, Vi nhi mới lưu luyến trả chiếc nhẫn nạp vật lại cho Hàn Phi, mà Hàn Phi ở bên này cũng đã dựng được hai trướng bồng rồi, hắn đang bắt tay vào chuẩn bị làm cơm.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, hai người ngồi vây quanh lửa trại hưởng dụng bữa cơm. Vi nhi tuy rằng lớn lên dáng dấp rất là mảnh mai, nhưng mà sức ăn cũng không ít chút nào. Điều này làm cho Hàn Phi phải nhìn nàng thêm vài lần, nghiên cứu một chút xem vì sao nàng ăn nhiều như vậy mà cũng không béo lên chút nào.
Dưới ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú của Hàn Phi, thiếu nữ đầu tiên là đỏ mắt cúi đầu, nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hàn Phi nói rằng:
-Hàn Phi, ta không biết gì sao gia gia nhất định phải bảo ta đi theo ngươi đồng thời cái gì cũng phải nghe lời ngươi, thế nhưng nếu gia gia đã giao phó ta cho ngươi như vậy ta nguyện ý đi theo cạnh ngươi.
-Nhưng mà ta có ba yêu cầu, mong rằng ngươi có thể đáp ứng, bằng không ta tình nguyện để gia gia mắng cũng phải quay về bộ lạc.
-Yêu cầu gì?
Hàn Phi nhìn nàng có chút hứng thú mà hỏi thăm.
-Thứ nhất, ngươi không được bắt ta làm chuyện gì ta không thích, cũng không thể can thiệt vào tự do của ta…
Tiểu hồ nữ rất chăm chú bắt đầu nói rằng:
-Thứ hai, sau này ta muốn tự mình nuôi sống mình, ta sẽ không dựa vào ngươi mà sống.
Có cá tính! Hàn Phi cười hỏi:
-Như vậy còn điều thứ ba thì sao?
-Điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi thì nói với ngươi sau!
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói.
Không một chút do dự Hàn Phi gật đầu nói:
-Có thể, mấy điều này ta đều đáp ứng ngươi, nhưng mà ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện!
-Điều kiện gì? ~ Trong mắt thiếu nữ toát ra vẻ cảnh giác.
Hàn Phi nghiêm trang nói rằng:
-Điều kiện của ta là, sau này ngươi phải kêu ta là ca ca!
-Là việc này sao? ~ Vi nhi kinh ngạc nói rằng:
-Ta có thể đáp ứng ngươi!
Hàn Phi cười nói:
-Đương nhiên, ngươi cho là cái gì? Nếu đã đồng ý thì kêu một tiếng ca ca nghe đi.
Tiểu hồ nữ chu cái miệng, nhưng một tiếng “ca ca” cũng không lập tức hô lên, khuôn mặt nàng đỏ ửng, dưới ánh lửa trại chiếu vào có vẻ kiều diễm không gì sánh được.
-Hàn Phi ca ca…
Thanh âm nghe nhỏ vô cùng hầu như không thấy gì, hơn nữa còn thêm tên mình vào nữa, nhưng Hàn Phi cũng thỏa mãn rồi, mọi việc luôn phải tới từ từ.
Vi nhi muội muội, ta nếu đã đáp ứng gia gia của muội chiếu cố tới muội. Như vậy ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa này, từ nay về sau muội theo ta thì đổi họ được rồi. Ta nghĩ phụ thân cùng di nương rất vui vẻ nếu có một nữ nhi khả ái mỹ lệ như muội đó.
Vi nhi mở đôi mắt to chớp chớp nhìn Hàn Phi, rốt cuộc cũng cố sức gật được cái đầu nhỏ của mình.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 23: Đầm lầy nước đen.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Buổi trưa ngày hôm sau Hàn Phi cùng muội muội mới nhận Hàn Vi Nhi đã tới bên cạnh đầm lầy nước đen.
Đầm lầy nước đen ở phía tây nam của rừng rậm Hô Khiếu, một bộ phận của đầm lầy tiếp giáp với rừng rậm Linh Thú cùng rừng rậm Hô Khiếu, bởi vậy bình thường có rất nhiều linh thú thường xuyên lui tới đây. Hàn Phi muốn đi săn vài loại linh thú cần thiết đều có thể tìm thấy tung tích bên trong đây.
Đầm lầy nước đen diện tích cực lớn, linh thú, chướng khí, vũng bùn … tất cả đều cấu thành uy hiếp rất lớn đối với người tiến vào bên trong. Người mạo hiểm cùng dong binh không đủ thực lực tuyệt đối không dám đơn giản mà tiến sâu vào bên trong đầm lầy. Từ trước đến nay đầm lầy này vẫn được coi là một trong những hung địa.
Từ trong khu rừng rậm rạp đi tới sát biên giới đầm lầy, phóng tầm mắt nhìn lại phía trước mặt là một mảnh đầm nước cực kỳ trống trải, đồng cỏ và nguồn nước um tùm, thỉnh thoảng lại có chim bay xà xuống kiếm ăn. Chỉ là trên bầu trời của đầm nước có sương mù nhàn nhạt bao phủ làm cho người ta không nhìn thấy rõ bên trong thế nào.
Từ biểu hiện ra bên ngoài mà nhìn đầm lầy nước đen có vẻ phi thường an hòa, trải rộng khắp đầm lầy là nước màu xanh lá cây chậm rãi chuyển động bình tĩnh không chút gợn sóng.
Đi qua bãi cỏ xanh tươi mềm mại, Hàn Vi Nhi dừng lại trước một bụi cỏ mọc ven sông nhỏ, nàng chỉ vào một cái đường nhỏ hầu như không thể nhận ra được bên trong bụi cỏ nhỏ giọng nói rằng:
-Hàn Phi ca ca, đây là đường di chuyển của cự ngạc trong đầm lầy, chỉ có đi theo vết tích của chúng nó lưu lại mới là đường an toàn nhất.
Hàn Phi gật đầu, tuy rằng đại bộ phận vết tích bị đồng cỏ và nguồn nước che dấu đi, nhưng mà ấn ký mà động vật lưu lại cũng không phải dễ dàng biến mất đi được, đã biết được điểm này thì đường đi tương đối an toàn hơn nhiều.
-Hàn Phi ca ca, ca trước tiên chờ một chút!
Hàn Vi Nhi vừa nói, vừa rút loan đoan tùy thân ra, chém đứt một cây cỏ nhỏ ở bên cạnh, rồi rất quen thuộc mà lột là cây còn sót lại trên cành, vót thành một mũi que nhọn.
Làm cái gì vậy? Hàn Phi hơi ngây người ra một chút, chỉ thấy Hàn Vi Nhi cầm que nhọn trong tay rón ra rón rén đi tới đẩy bụi cỏ ra bờ song, ngóng nhìn sông nước một hồi lâu.
Trong đầm lầy mặt nước cực kỳ thâm trầm, tất cả đầu màu xanh lục, đây không phải là màu sắc của nước mà là do vô số rong riêu sinh sống dưới nước mà ánh phản chiếu của đồng cỏ bên trên tạo thành, hoàn toàn thống trị toàn bộ thế dưới dưới mặt nước, bởi vậy hai từ “nước đen” mới hình thành.
Giữa lúc Hàn Phi cảm thấy rất nghi hoặc với hành động không thể giải thích được của Hàn Vi Nhi thì Hàn Vi Nhi đột nhiên xuất thủ, que nhọn cầm trong tay đột nhiên đâm vào giữa dòng sông.
Sau một lúc, nàng lại có thể kéo lên một con trai to bằng chậu rửa mặt ở dưới lòng sông.
Que gỗ nhỏ không thể nghi ngờ ra khá cứng rắn rồi, hầu như xuyên thủng được con trai to lớn màu đen này. Hàn Vi Nhi vẻ mặt phấn khởi chạy về bên cạnh Hàn Phi, rất hài lòng cười cười nói:
-Ngày hôm nay vận khí không tồi, tìm được một con trai lớn như vậy, trân châu bên trong nó có thể đổi được không ít lương thực đó! Trước đây muội thường tới nơi này, cũng không thể bắt được con trai đen lớn như vậy!
Thì ra là như vậy! Hàn Phi chợt tỉnh, thảo nào nàng đối với đầm lầy nước đen này lại quen thuộc như vậy, Y Bố trưởng lão nói nàng là người hướng đạo tốt nhất không sai một chút nào.
-Để ta tới giúp muội!
Hàn Phi ngồi xổm xuống, bắt được hai bên con trai, không thể nghi ngờ là lúc nó mở miệng ra đã bị Hàn Vi Nhi đâm trúng rồi, cho nên hiện giờ cái vỏ giáp cứng rắn của nó cũng không thể hoàn toàn đóng lại được.
Dùng lực mạnh một lát, toàn bộ con trai đã bị Hàn Phi phân ra làm hai, lộ ra bên trong là thịt trai trắng bóng, bên cạnh còn có trân châu màu đen dị thường bắt mắt.
A, nhiều như vậy sao!
Hàn Vi Nhi mừng rỡ phát ra tiếng hoan hô, nàng lấy một viên trân châu lớn nhất bên trong con trai cầm ra, đưa cho Hàn Phi nói rằng:
-Hàn Phi, đây là thận châu của trai đen, ca chỉ cần cầm nó sẽ không sợ chướng khí của đầm lầy này.
Hàn Phi rốt cuộc cũng minh bạch dụng ý của Hàn Vi Nhi khi bắt trai đen này, kỳ thực với thực lực hiện giờ của hắn cho dù là không có thận châu cũng sẽ không sợ hãi chướng khí đầm lầy chút nào, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, cho nên hắn vẫn thu lấy.
Lúc lấy ra trân châu, Hàn Vi Nhi dùng loan đao chém que nhọn lúc trước thành hai đoạn, bắt đầu khoét ruột của hai đoạn que nhỏ đó ra.
Nàng cầm một đoạn đưa cho Hàn Phi, còn một đoạn khác nhét vào trong miệng mình.
Di! ~ Thanh âm thanh thúy vang dội truyền ra từ trong miệng Hàn Vi Nhi, nàng không ngờ dùng que gỗ nhỏ này làm thành dụng cụ liên lạc giữa hai người.
-Hàn Phi ca ca, lúc ca tiến vào trong đầm lầy, muội sẽ ở gần đây chờ ca ca.
Hàn Vi Nhi lấy ra cái dụng cụ liên lạc rồi nói rằng:
-Đầm lầy nước đen này bình thường vẫn có nhiều sương mù, giả như lúc ca ca phản hồi không xác định được phương hướng có thể thổi cái còi này lên. Muội nếu như nghe được sẽ đồng thời dùng thanh âm này chỉ dẫn đường cho ca ca, thanh âm của nó có thể truyền đi được rất xa đó.
Hàn Phi không khỏi bội phục, cái này không khỏi quá đơn giản đi, nhưng hoàn toàn thể hiện ra sự thông tuệ của Hàn Vi Nhi, người bình thường khẳng định không thể nghĩ ra được.
Trước kia Hàn Vi Nhi muốn cùng Hàn Phi tiến vào bên trong đầm lầy nước đen này cơ, nhưng mà bị Hàn Phi kiên quyết không đồng ý. Bởi vì Hàn Vi Nhi đối với tình huống ở sâu bên trong đầm lầy nước đen cũng giống như Hàn Phi không biết chút gì cả. Mà quan trọng nhất là hắn không thể đảm bảo cho an toàn của nàng, tuy rằng thiên phú của Hàn Vi Nhi kinh người, thế nhưng thiên phú của nàng vị tất thoát khỏi được hung hiểm khó lường bên trong đầm lầy nước đen.
Hàn Vi Nhi cũng hiểu rõ điểm này, cho nên cũng không kiên trì, nhưng mà kinh nghiệm của nàng đã cho Hàn Phi rất nhiều giúp đỡ rồi.
Chít chít!
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị cáo biệt Hàn Vi Nhi, thì một tiếng hí bén nhọn đột nhiên truyền vào trong lỗ tai hắn. Chỉ thấy trong một rừng cây cách đó không xa một cái bóng màu hồng phi ra ngoài, như tên rời khỏi dây cung vọt tới vị trí của hai người.
Linh thú? Hàn Phi trong lòng rùng mình, không chút nghĩ ngợi rút võ sĩ kiếm trên lưng ra chuẩn bị nghênh chiến. Tuy rằng bóng ảnh này không lớn, thế nhưng thực lực của linh thú không thể nhìn vào kích cỡ mà xác định được.
Thật không ngờ Hàn Vi Nhi ở bên cạnh cũng hoan hô một tiếng, hai tay dang ra tiến tới nghênh đón. Bóng ảnh màu hồng lăng không nhảy lên, nhào vào trong lòng nàng.
Lúc này Hàn Phi mới nhìn tháy rõ dáng dấp của bóng ảnh màu hồng này, đó là một con Văn Ly Thử có bộ lông màu đỏ hồng, nó hiển nhiên có quen biết với Hàn Vi Nhi, đang ghé vào trong lòng nàng thân thiết vô cùng mà cọ cọ.
Hàn Vi Nhi ôm lấy Văn Ly Thử nói với Hàn Phi rằng:
-Nó tên là Tiểu Hoa, là bằng hữu của muội, mỗi lần nghe thấy thanh âm của chiếc còi này nó sẽ lao tới, thông minh không!
Đang khi nói chuyện, Văn Ly Thử từ trong lòng Hàn Vi Nhi nhảy xuống, đến bên cạnh con trai đen bắt đầu gặm nhấm thịt trai thơm ngon!
Hỏa Ly Thử! Hàn Phi từ trong trí nhớ tìm ra một cái tên, bởi vì trong sách linh thú có ghi lại loài linh thú này. Hỏa Ly Thử là linh thú nhất giai, năng lực công kích không cao, thế nhưng tốc độ cực nhanh rất khó bắt, có không hề ít các quý tộc thích nuôi nó làm sủng vật.
Có nó làm bạn, tin tưởng Hàn Vi Nhi ở nơi này sẽ không tịch mịch.
-Ba ngày, mặc kệ có thu hoạch gì hay không trong vòng 3 ngày ta sẽ trở về.
Hàn Phi cuối cùng nói rằng:
-Nếu như ta không có trở về, muội cũng không cần chờ ta nữa, quay về bộ lạc đi thôi!
Hàn Vi Nhi yên lặng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Hàn Phi đang dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc giữa đầm lầy.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 24: Tích Ngạc Chiểu Trạch.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Chỉ có chân chính tiến tới giữa đầm lầy lớn mới có thể cảm nhận được hàm nghĩa hung hiểm của nơi này.
Những sông nhỏ giăng khắp nơi, không chỗ nào không có ao nước cùng vũng bùn, bãi cỏ dưới chân nhìn như an toàn nhưng nếu bước lên chắc chắn sẽ bị vây hãm trong đó. Đường nhỏ mà cự ngạc đầm lầy đi qua có thể bảo chứng an toàn không phải lúc nào cũng có thể thấy. Hàn Phi vẫn phải đi theo một phương hướng cố định để tiến vào trong.
Đường sông, vũng bùn không phải là cản trở duy nhất, những động vật ẩn nấp trong đồng cỏ và trong nước mới là những uy hiếp chân chính. Với thực lực của Hàn Phi, cũng phải tùy thời đề phòng cảnh giác cao độ mới có thể phòng bị được mãnh thú đột nhên từ trong nước nhảy ra. Ở chỗ này ngay cả một con muỗi cũng hung mãnh vô cùng, vừa thấy người sống tới là hàng đàn bay tới vây quanh, nếu như không phải trên người hắn lúc trước đã bôi lên nước dược phòng muỗi thì lúc này Hàn Phi đã khó có thể ứng phó nổi với lũ quỷ uống máu người này rồi.
Mặt trời lên cao, sương mù dày đặc bao phủ đầm lầy rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất. Hàn Phi vượt qua một con sông nhỏ, dừng chân lại sát biên giới một ốc đảo đầm lầy nhỏ.
Nếu như nói đầm lầy nước đen là đại dương mênh mông, như vậy những ốc đảo trong đầm lầy chính là những đảo nhỏ trong biển rộng đó. Trên thực tế nó là một mảnh rừng cây có diện tích không lớn lắm, đại thụ che trời, tán cây che đậy bầu trời, những dây leo quấn quýt với nhau tạo thành một mảnh thiên địa riêng, mà chỉ có bước trên ốc đảo mới có thể cảm nhận được cảm giác chân được đạp trên mặt đất.
Tiến nhập vào đầm lầy nước đen cũng có hơn một tiếng đồng hồ rồi, Hàn Phi không thể xác nhận được là mình thâm nhập vào xa tới mức nào nữa. Thế nhưng dọc theo đường đi ngoại trừ một chút động vật đầm lầy ra, hắn còn chưa có chạm phải linh thú chân chính nào cả.
Vi Nhi đã nói cho hắn từng nhìn thấy Liệt Hỏa Thứu ở hướng tây nam của đầm lầy bay qua bay lại. Hàn Phi cũng dang đi theo phương hướng này mà tiến nhập vào đầm lầy nước đen, về phần có thể tìm thấy được Liệt Hỏa Thứu hay không thì phải xem vào vận khí của hắn thế nào.
Hắn đẩy ra lớp bèo nước rậm rạp trược tiếp tiến vào trung tâm của ốc đảo, những cây lớn nhất trong đầm lầy nước đen đều ở nơi này, chỉ cần leo lên trên là có thể nhìn thấy chu vi rất xa chung quanh đây, nói không chừng có cơ hội phát hiện ra tung tích của Liệt Hỏa Thứu.
Vừa đi ra khỏi bụi cỏ, còn chưa có tiến nhập vào giữa rừng cây, một loại cảm giác bị rình mò bỗng nhiên xông vào giữa thức hải của Hàn Phi.
Loại cảm giác bị rình mò này Hàn Phi cũng không cảm thấy xa lạ, lúc nước hắn tao ngộ vài đầu cự ngạc đầm lầy cùng thủy mãng đánh lén cũng như vậy. Đương nhiên tất cả đều trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn rồi.
Chỉ là lúc này đây cảm giác có chút không giống như trước, thần thức nhạy cảm nói cho Hàn Phi rằng sinh vật đầm lầy ẩn núp ở một nơi bí mật gần đây tuyệt đối không bình thường, khí tức nguy hiểm trần ngập ở giữa phiến ốc đảo này.
Rừng cây âm u im lắng không chút tiếng động, không nghe thấy tiếng chim nhỏ cùng côn trùng kêu, yên tĩnh tới đáng sợ.
Hàn Phi hơi nheo con mắt lại quét nhìn chung quanh một vòng, động vật trong đầm lầy phi thường giỏi che giấu bản thân mình. Ánh mắt của Hàn Phi có lợi hại tới mấy cũng không thể nhìn ra đối phương cuối cùng là đang nấp ở đâu.
Nếu nhìn không thấy thì dẫn ra là được rồi! Hàn Phi không chút do dự tiếp tục cất bước đi tới, phảng phất như căn bản không nhìn thấy được nguy hiểm phía trước vậy.
Hoặc là cử động của hắn đối với đối phương đang ẩn núp có một loại khiêu khích, hoặc có lẽ đối phương cũng không còn nhẫn nại. Trong khi Hàn Phi vừa tiến qua rừng cây, một đống lá rụng trên mặt đất cách đó hơn mười thước bỗng nhiên nổ bay lên.
Rống!
Một con quái vật vừa to vừa lớn từ mặt đất dựng lên, mang theo mùi bùn tanh hôi, mở cái miệng lớn đầy máu của mình nhảy bổ về phía Hàn Phi, thanh thế làm cho cả rừng cây như run rẩy.
Hàn Phi đã sớm có chuẩn bị rồi, đồng thời tránh sinh vật bạo khởi làm khó dễ hắn lùi lại đằng sau mấy bước, đưa tay bắt lấy dây leo từ trên cây phủ xuống bỗng nhiên dùng lức kéo mạnh một cái, mượn lực nhảy lên trên không trung vững vàng rơi xuống một chạc cây trên cây đại thụ.
Quái vật vừa nhảy chồm tới khoảng không, cái răng nhọn thật dài của nó cắn vào mấy tảng lá dụng phát ra những tiếng kêu răng rắc nghe ghê cả người.
Mà Hàn Phi nhảy lên cây nên rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, đây là một con cá sâu lớn dài chừng tám chín mét, bốn chi ngắn, hình thể to mộng, toàn bộ thân thể đỏ thẫm bị lân giáp sặc sỡ màu xanh lục phủ lên trên. Trên lưng có lân giáp cao cao dựng đứng lên giống như những lưỡi dao sắc bén vậy, lộ ra vài phần dữ tợn.
Đại khái đối phương đánh lén thất bại cảm thấy phi thường phẫn nộ. Đầu cự ngạc lui lại sau vài bước, ngẩng đầu lên, một đôi thú mục màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Hàn Phi đang đứng trên chạc cây, phát ra những tiếng tê rống không cam lòng.
Hàn Phi hai mắt cũng sáng lên, bởi vì hắn nhận ra đầu cự ngạc có hình dáng quái dị này chính là linh thú nhị giai mà mình vẫn tìm kiếm Tích Ngạc Chiểu Trạch. Linh thú này thuộc về thổ hệ, máu của nó chính là một trong những tài liệu tốt nhất dùng để khắc linh văn đồ thổ hệ.
Không đợi Hàn Phi có nhiều động tác, đâu Tích Ngạc Chiểu Trạch lần thứ hai phát động công kích rồi. Lưng của nó bỗng nhiên hướng về phía trước giơ lên, ba phiến lăng giáp sắc bén ở bên cạnh lưng bỗng nhiên toát ra, gào thét bắn tới Hàn Phi nhanh như chớp.
Chút tài mọn! Hàn Phi không chút hoang mang giơ trường kiếm trong tay lên, cổ tay vừa lộn hóa thành ba đóa kiếm hoa, vừa vặn đón nhận lăng giáp bay tới. “Đinh” “đinh” “đinh” ba thanh âm liên tiếp vang lên, đánh giơi hết thảy lăng giáp.
Nhưng Tích Ngạc Chiểu Trạch phi giáp công kích chỉ là yểm hộ mà thôi. Nó đột nhiên xoay người một cái, vung cái đuôi vĩ đại của mình hung hăng đánh thẳng vào thân cây mà Hàn Phi đang đứng ở bên trên!
Rầm rầm! răng rắc!
Thân cây to chừng một người ôm không ngờ chỉ bị một kích của Tích Ngạc Chiểu Trạch đã bị chặt ra làm đôi, phát ra những tiếng kêu rồi ầm ầm đổ xuống, vô số tán lá theo đó mà rụng xuống.
Hàn Phi đứng trên chạc cây không ngờ tới Tích Ngạc Chiểu Trạch lại hung hãn như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa bị quăng từ trên xuống. Mà Tích Ngạc Chiểu Trạch đã nhanh nhẹn lẻn tới vị trí bên dưới đại thụ đổ xuống, bỗng nhiên nhảy lên, cái miệng rộng hướng về phía Hàn Phi.
Thủ đoạn công kích của Tích Ngạc Chiểu Trạch không thể nghi ngờ là rất thông minh, đáng tiếc đối thủ của nó lại không phải là người mạo hiểm bình thường.
Mặc dù bị một kích của Tích Ngạc Chiểu Trạch đánh cho không kịp trở tay, nhưng mà Hàn Phi phản ứng cũng cực kỳ nhanh. Trong khoảnh khắc đại thụ đổ xuống, trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng đâm thẳng xuống dưới, rất ngoan rất chuẩn đâm thẳng vào cái miệng đang mở to của Tích Ngạc Chiểu Trạch, trực tiếp xuyên thấy hàm dưới của nó.
Cổ tay hắn liền uốn một cái thu kiếm lại, Hàn Phi một kích đắc thủ liền rút trường kiếm ra, hai chân phát lực về phía trước bổ nhào lên trên bầu trời trên đầu Tích Ngạc Chiểu Trạch. Lúc hắn còn đang trên không, hai chân đá mạnh vào thân cây một khác, sau đó mượn lực lần thứ hai nhảy lên một chạc cao!
Một loạt những động tác trong nháy mắt đã hoàn toàn, Hàn Phi linh hoạt không gì sánh nổi thay đổi vị trí đứng, vẫn như cũ thong dong bao quát Tích Ngạc Chiểu Trạch ở phía dưới.
Tích Ngạc Chiểu Trạch bị thương nên hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng nộ, khoang miệng mềm mại của nó bị lợi kiếm của Hàn Phi đâm tạo ra lỗ máu, ngay cả hàm răng cũng bị chắt đứt vài cái, tuy rằng thương thế như vậy còn xa xa cũng không đủ làm nó toi mạng, thế nhưng đau đớn kịch liệt làm cho nó không thể dễ dàng tha thứ được.
Cho nên Tích Ngạc Chiểu Trạch đã mất đi lý trí không quan tâm đến gì nữa mà điên cuồng truy sát đầu sỏ gây nên đau đớn cho nó.