Chương 80 - Hành tung
Tác Giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đêm đó, cổng thành Bắc Thiên Vẫn thành.
Ba người Thạch Nham, Hàn Phong, Khô Long vào lúc canh ba lặng lẽ đi đến cổng thành Bắc để ra ngoài Thiên Vẫn thành.
Một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa to kéo đậu gần khu mộ cô linh ngoài thành Bắc, ngoài xe một lão giả khuôn mặt thẫn thờ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong thùng xe, truyền ra tiếng nhỏ giọng nói thầm.
Rất nhiều nấm mồ cao thấp khác nhau rải rác chung quanh xe ngựa, bên cạnh một ít ngôi mộ lại lóe lên ma trơi kỳ dị, trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ hơi đáng sợ.
"Xe ngựa của Tả gia." Khô Long đi vào khu mộ hỗn loạn, chỉ nhìn lướt qua từ xa, liền thấp giọng hô nhỏ.
Thạch Nham gật gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra chúng ta đã đến muộn."
Tiếng nói chuyện bên này, hiển nhiên bị lão giả trên xe ngựa nghe thấy, hắn thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, từ xa liếc qua bên này, giơ giơ roi ngựa trong tay lên.
Thạch Nham ba người đi qua.
"Tiểu thư, người Thạch gia tới." Lão giả hạ giọng, hướng vào thùng xe bẩm báo.
"Chờ bọn hắn đến đây đi." Thanh âm của Tả Thi từ trong thùng xe truyền ra.
Một mỹ phụ dáng vẻ đoan trang, phong tư yểu điệu, lặng lẽ từ trong thùng xe chui ra, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Thạch Nham, mỉm cười với Tả Thi trong thùng xe nói: "Tiểu tử kia đến đây."
"Liên di!" Tả Thi duyên dáng gọi to một tiếng, tức giận nói: "Con đã nói, con không có gì với hắn, không cho người trêu đùa con nữa!"
"Ha ha, biết rồi." Mỹ phụ cười cười, đứng ở bên cạnh thùng xe hướng tới Thạch Nham phất tay, đợi sau khi Thạch Nham tới gần, mới nói: "Nham thiếu gia, ba người các ngươi không có xe ngựa sao?"
"Đợi đến Tuyết Lai thành phương Bắc, bên kia sẽ có người an bài." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua người mỹ phụ, trong lòng thầm khen một chút, mới không vội không chậm đi đến thùng xe, đưa tay cầm lên một cái bao lớn để vào thùng xe, nói: "Tiểu Thi, đây là Long Quy Linh Giáp của cô, gia gia ta bảo ta trả cho cô."
"À." Tả Thi đáp một câu, lại nhỏ giọng nói thầm: "Tên không biết tốt xấu, lãng phí lòng tốt chúng ta, vậy mà không có dùng..."
Thạch Nham cười khanh khách, "Lúc trước cô đã nói, ai dùng này Long Quy Linh Giáp thì chính là con rùa, ta không muốn làm rùa."
"Ha ha!"
Trong thùng xe truyền đến tiếng cười nhỏ của Tả Thi, "Cái tên này, chuyện này ngươi nhớ rõ thật. Lúc trước là ta muốn đưa Long Quy Linh Giáp cho ngươi, thế nên mới cố ý chọc giận gia gia của ta. Ngươi giúp ta cởi bỏ bí mật mai rùa, khiến ta có được bảo bối, Long Quy Linh Giáp này cho ngươi mới đúng."
"Võ Hồn Thạch gia ta am hiểu phòng ngự, không cần mang vào thêm một bộ mai rùa như vậy." Thạch Nham lắc lắc đầu.
"Tiểu thư, có thể đi rồi chứ?" Cung phụng Tả gia kia lên xe ngựa, vung roi ngựa, nhẹ giọng hỏi.
"Ừa, đi thôi."
"Chậm đã, giới thiệu một chút vị này là Chử Bình cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, ta là Ngô Vận Liên." Mỹ phụ đoan trang kia, thản nhiên cười, nói với Hàn Phong: "Hàn đại ca ta đã gặp qua, vị này là?" Nàng nhìn về phía Khô Long.
"Khô Long, cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên." Khô Long vui vẻ giới thiệu mình, vò đầu nói: "Trước kia đều ở ngoài thành, lần này là vì Võ Đấu Hội mới trở về, hà, cô khẳng định chưa gặp ta."
"Hóa ra là Khô Long đại ca." Ngô Vận Liên hé miệng cười, gật đầu nói: "Có thể cùng đi với Hàn đại ca cùng Khô Long đại ca, thật sự là vinh hạnh của tiểu muội, trên đường xin hai vị đại ca chiếu cố nhiều hơn."
"Cô khách khí." Hàn Phong và Khô Long cùng nói.
Nữ nhân này đoan trang xinh đẹp, thoải mái hào phóng, nhưng cũng có tu vi cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, nghe nói chính là Võ Giả của Vân Vụ sơn mạch.
Bởi vì từng chịu ân huệ của Xích Tiêu, được Xích Tiêu giới thiệu dưới tiến vào Tả gia, nàng rất được Tả Hư coi trọng cũng quan hệ cực kỳ thân thiết với Tả Thi.
Hàn Phong cùng Khô Long biết lợi hại của nàng, cũng không dám chậm trễ, lời nói cử chỉ đều không có tí xem thường.
"Vậy chúng ta đi thôi." Thạch Nham ngẩng đầu, nhìn trời đột nhiên nhướng mày, chỉ vào một điểm đen dưới ánh trăng, nói: "Ồ, đó là cái gì?"
Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, Ngô Vận Liên cùng nhau ngẩng đầu.
"Vân điêu!"
Hàn Phong sắc mặt khẽ biến, quát khẽ: "Là Bắc Minh gia nuôi! Vân điêu nhãn lực rất tốt, ở trên trời cao vẫn có thể thấy rõ tướng mạo người dưới mặt đất!"
"Bắc Minh gia đang chú ý chúng ta?" Khô Long ngẩn ngơ, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu, "Chẳng lẽ Bắc Minh gia biết chúng ta rời thành?"
"Không nhất định." Chử Bình cũng có chút kinh ngạc, nhìn vân điêu kia dần dần đi xa, nói: "Cũng có thể vân điêu là từ nơi khác trờ về Bắc Minh gia, trùng hợp đi ngang qua nơi này, không nhất định là đặc biết giám sát nơi này."
"Xem ra mọi người phải cẩn thận hơn." Ngô Vận Liên nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi, cho dù là Bắc Minh gia chú ý chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, bọn họ cũng khó phát hiện hành tung của chúng ta."
"Cha, thu được tin tức, người Thạch gia cùng Tả gia, lặng lẽ theo cổng thành Bắc rời đi. Người Thạch gia có Hàn Phong, Khô Long, Thạch Nham, Tả gia có Chử Bình cùng Ngô Vận Liên, trong xe ngựa còn có một người, không có gì bất ngờ chắc là tiểu thư Tả Thi của Tả gia."
Bắc Minh Khiết vội vàng đi vào Hàn Băng Các, sau khi cúi chào, vội vã bẩm báo tin tức mới nhất.
Bắc Minh Sách đã ở Hàn Băng Các, đang mượn hàn khí của Hàn Băng Các tu luyện, nghe vậy cũng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Không ngờ là Thạch gia và Tả gia!"
Bắc Minh Thương sắc mặt âm trầm, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt lại bắn ra hàn quang.
Hồi lâu sau, Bắc Minh Thương nói: "Nửa phần bảo đồ khác, chắc là trong tay Tả gia cùng Thạch gia, đi Phiêu Miểu Các cướp bảo đồ, không có gì bất ngờ thì là Xích Tiêu. Nha đầu Phiêu Miểu Các kia tâm cơ thật lợi hại, đánh Mặc Đà để dương đông kích tây, nếu không phải chúng ta cẩn thận, vân điêu trải rộng toàn thành cổng thành, thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa gạt."
"Cha, làm sao bây giờ?"
"Ta cùng Sách nhi lặng lẽ đi, xem bọn hắn đến tột cùng sẽ đi chỗ nào."
"Sách nhi cũng đi?"
"Gần đây Thiên Vẫn thành có chút loạn, ta lần này muốn dẫn Âm Khuê cùng Cưu Sơn, để Sách nhi ở trong thành ta lo lắng." Bắc Minh Thương gật gật đầu, nói: "Ngươi tọa trấn gia tộc, tuyên bố ra ngoài ta bế quan khôi phục, đừng để người khác nghi ngờ."
"Vâng."
"Gia gia, Tả gia, Thạch gia nhất định cùng Phiêu Miểu Các đạt thành hiệp nghị, Xích Tiêu nếu cùng nữ nhân kia liên thủ, một mình người đối mặt hai người bọn họ, có thể nguy hiểm hay không?" Bắc Minh Sách khó hiểu nói.
Bắc Minh Sách hít một hơi, thản nhiên nói: "Ta đã sớm có chuẩn bị."
Ánh mắt Bắc Minh Sách sáng lên.
"Minh chủ Ám Minh, thời gian trước đã đưa đến đây tin tức, nói rõ muốn nha đầu Mục Ngữ Điệp kia, nhưng ta chậm chạp không có đáp lời." Bắc Minh Thương trầm ngâm một chút, nhìn Bắc Minh Sách thật sâu, nói: "Minh chủ Ám Minh đã có cảnh giới Thiên Vị, hơn nữa có hắn. . . sẽ không thành vấn đề. Xích Tiêu cùng nha đầu kia cho dù là muốn liên thủ đối phó ta cũng khó đắc thủ, chỉ có thể cùng chúng ta thăm dò Thiên Môn."
"Minh chủ Ám Minh!"
Bắc Minh Sách vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt có chút vẻ lo lắng, hồi mới lẩm bẩm nói: "Gia gia, rốt cuộc là người có ý gì?"
"Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp tuy rằng lợi hại nhưng đối với chúng ta Bắc Minh gia vô dụng, ngược lại nha đầu kêu Địch Nhã Lan kia, mới có khả năng cùng Võ Hồn 'Cực Hàn Băng Diễm' của Bắc Minh gia chúng ta dung hợp biến hóa." Bắc Minh Thương nhìn chằm hắn, quát: "Chỉ một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không bỏ xuống được?"
Bắc Minh Sách nhướng mày, lắc lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là có chút bất ngờ thôi, vì cơ nghiệp của Bắc Minh gia, cái gì con cũng có thể bỏ qua."
"Ừm, tương lai ngươi phải chấp chưởng Bắc Minh gia, không được xử trí theo cảm tính." Bắc Minh Thương vừa lòng gật gật đầu, lại trấn an nói: "Ngươi yên tâm đi, Minh chủ Ám Minh kia chỉ muốn dùng Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp để luyện công, sẽ không để ý nàng có còn trong sạch hay không, trước khi giao Mục Ngữ Điệp cho hắn, ta sẽ cho ngươi hưởng dụng ba ngày."
"Đa tạ gia gia." Bắc Minh Sách bỗng nhiên nở nụ cười.
"Lúc này, ngươi cũng mang theo Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, sau đó ta sẽ trực tiếp giao Mục Ngữ Điệp cho Minh chủ Ám Minh, sẽ không để Địch Nhã Lan biết." Bắc Minh Thương phân phó nói.
Bắc Minh Sách ra Hàn Băng Các, không để ý đêm hôm khuya khoắc, trực tiếp đi đến hòn đảo giữa hồ trong Bắc Minh gia.
Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cũng chưa có đi ngủ, còn đang lẳng lặng tu luyện.
Sau khi phát hiện Bắc Minh Sách đến đây, hai nàng sửa soạn lại dung nhan, đi ra đón tiếp.
Bắc Minh Sách khóe miệng mỉm cười, nói: "Các ngươi thu thập một chút, trước hừng đông chúng ta phải ra khỏi thành."
"Chuyện gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.
"Bảo đồ Thiên Môn chắc là đã hợp lại, đã có người đi ra ngoài thăm dò, chúng ta sẽ lặng lẽ đuổi theo." Bắc Minh Sách vẻ mặt chân thành, nói với Mục Ngữ Điệp: "Tiểu Điệp, bên trong Thiên Môn có khả năng ẩn chứa bí bảo, gia gia của ta cảm thấy nàng cùng Nhã Lan có thể gặp được kỳ ngộ, nói không chừng có thể có thu hoạch từ trong Thiên Môn, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhất định không thể bỏ qua!"
Ánh mắt Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan đồng thời sáng lên.
"Đa tạ Sách công tử." Mục Ngữ Điệp cúi người hành lễ, trên mặt tươi cười tràn đầy vui sướng, "Nếu như có thể ở trong Thiên Môn có được thu hoạch, Tiểu Điệp nhất định khắc ghi ân huệ của Sách công tử."
"Nói cái gì chứ?" Bắc Minh Sách giả bộ tức giận, "Giữa chúng ta, cần nói mấy thứ đó sao?"
"Tiểu Điệp biết sai rồi, bây giờ ta đi thu dọn." Mục Ngữ Điệp cười khanh khách nói.
"Ừm, ta ra bên ngoài chờ các người, nhưng phải nhanh một chút. Nhớ rõ, đừng cho người khác phát hiện, chuyện này phải bí ẩn tiến hành." Bắc Minh Sách trấn an một câu, trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp, rất nhanh đã ra ven hồ.
"Tiểu Điệp, tỷ đột nhiên nhớ tới. . ." vẻ mặt của Địch Nhã Lan chậm rãi ảm đạm, vẻ mặt buồn bã, "Bảo đồ hợp nhất, ý nghĩa Đinh Nham khẳng định bị tìm được rồi, lấy phương pháp làm việc của ngũ đại thế gia, Đinh Nham, sợ là hắn đã bị. . ."
Bị nàng nhắc nhở, Mục Ngữ Điệp lúc này mới nghĩ tới một tầng quan hệ đó, sắc mặt cũng đúng hơi đổi, cũng có chút thương cảm.
Nhưng mà, nghĩ đến trong Thiên Môn ẩn chứa bí bảo mà tương lai nàng có thể sẽ có được, sự thương cảm trong lòng Mục Ngữ Điệp, lập tức bị giảm bớt không ít.
"Đừng lo lắng, có lẽ hắn không có việc gì, người ta chỉ cần bảo đồ cũng không nhất định sẽ lấy tánh mạng hắn. Lan tỷ, lần này chúng ta nhất định phải nắm chắc! Nói không chừng có thể mượn lần thăm dò Thiên Môn này đạt được kỳ ngộ tốt, có thể báo thù hay không thì phải xem lần này!" Mục Ngữ Điệp nắm tay siết chặt, dã tâm bừng bừng nói.
"Ài, hy vọng hắn thật sự không có việc gì." Địch Nhã Lan lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Đừng nghĩ đến hắn, chúng ta phải tính toán thật kỹ, xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể thu được lợi ích lớn nhất." Mục Ngữ Điệp hào hứng lên cao.
Nàng giống như thấy được Ám Minh, tương lai chẳng không lâu sau bị nàng làm cho hôi phi yên diệt, nhìn thấy một đám cừu nhân ngã trong vũng máu.
Mỗi khi nghĩ vậy, nàng lập tức âm thầm khoái ý -- nàng đã bị cừu hận che mất đầu óc.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Chương 81 - Nhập ma rồi.
Tác Giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ban đêm yên tĩnh, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chậm rãi chạy ra Tuyết Lai thành.
Tuyết Lai thành là một tòa thành trì gần nhất đi thông đến Tử Tịch đầm lầy của Thương Minh, ở giữa Tuyết Lai thành và Tử Tịch đầm lầy chỉ có một khu rừng rậm cây cối không cao lớn lắm, trong rừng rậm có người qua đường, thương khách cùng dong binh Võ Giả lui tới hai nơi.
Trên một chiếc xe ngựa phía trước, Chử Bình vẻ mặt thẫn thờ, sau một lúc không vội không chậm vung roi ngựa.
Bên trong thùng xe ngựa thường xuyên truyền ra tiếng cười vui nho nhỏ của Tả Thi, Ngô Vận Liên, hai nàng dọc theo đường đi dường như rất thoải mái, cứ liên tục nói cười hoan hô.
Trên một chiếc xe ngựa phía sau, hai người Hàn Phong, Khô Long ngồi ở trước xe ngựa, ngẫu nhiên nói chuyện hai ba câu.
Đa số thời gian, hai người đều cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, như là chưa từng thả lỏng.
Trong thùng xe ngựa, Thạch Nham im lặng không một tiếng động.
Liên tục mười ngày, Thạch Nham ngoài chuyện ăn xuống đi đại tiện, gần như không có rời khỏi xe ngựa.
Mỗi một lần hắn đi ra ăn đều là vẻ mặt tiều tụy, cau mày thật chặt, bộ dáng lo nghĩ chuyện nào đó.
Đêm khuya.
Hai chiếc xe ngựa ngừng lại bên cạnh con sông nhỏ trong rừng rậm, hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên chậm rãi xuống xe ngựa đi đến bờ sông rửa mặt lấy nước.
Không bao lâu, Tả Thi, Ngô Vận Liên đã rửa sạch mặt lấy đầy nước, lại phát hiện bên trong xe ngựa Thạch gia yên tĩnh không tiếng động, một chút động tĩnh nhỏ cũng không có.
"Tên kia rốt cuộc đang làm cái gì?"
Ngô Vận Liên kinh ngạc nhìn xe ngựa của Thạch gia, trên khuôn mặt kiều mỵ đầy nghi hoặc khó hiểu, "Dọc đường đi, sao ta chưa từng thấy hắn đi ra. Ngoài mỗi lần đi ra ăn uống thả cửa thì vẫn luôn ở bên trong xe ngựa, mỗi lần đi ra đều là vẻ mặt ngẩn ngơ, như đang ngẫm nghĩ vấn đề gì... thật là tiểu tử kỳ lạ."
"Hắn chính là tên quái nhân." Tả Thi gật gật đầu đồng ý, "Những tên nghiên cứu cổ tích, cổ văn, đều có chút quái gở, cũng không biết trong đầu hắn chứa cái gì."
Ngô Vận Liên cười ha ha, phong tình vạn chủng, "Tiểu Thi, con không phải nói, người này thật là có chút không giống người thường. Trước kia nam tử trẻ tuổi cùng đi với con, người nào mà không phải như ruồi bọ vây quanh ở bên cạnh con? Đuổi cũng đuổi không đi! Bây giờ thì ngược lại, đã qua mười ngày hình như còn không có liếc mắt nhìn con một cái, ngay cả xe ngựa cũng đều lười xuống, thật sự là hiếm thấy."
"Đừng để ý đến hắn, hắn đích thực là người rất kỳ quái." Tả Thi sửng sốt, Ngô Vận Liên vừa nói như vậy, nàng cảm thấy hình như thật là như vậy, Thạch Nham dọc đường đi thật đúng là không đưa mắt nhìn nàng.
Tả Thi tuy rằng không phải là người tự kỷ, nhưng cũng biết tướng mạo mình bất phàm, điểm này từ thái độ của nam tử trẻ tuổi khác đối với nàng là đã nhìn ra.
Mà Thạch Nham lại đang là lúc tuổi trẻ đa tình, theo đạo lý chắc cũng sẽ không ngoại lệ, vì sao lại sẽ quái gở như vậy?
Bất luận là nữ nhân nào, ở phương diện này đều sẽ có chút so đo từng tý, Tả Thi cũng không ngoại lệ, đồng thời khó hiểu thì trong lòng nàng giống như có chút tức giận bất bình cho mình.
"Cho ta chút nước." Bên trong xe ngựa Thạch gia, đột nhiên truyền đến tiếng nói nhẹ hờ hững của Thạch Nham.
Khô Long sửng sốt, nhìn Hàn Phong, nói: "Tên điên, còn có nước không?"
Hàn Phong lắc lắc đầu, chỉ Ngô Vận Liên cùng Tả Thi chậm rãi đi tới, nói: "Mấy ngày nay, đều là hai nàng lấy nước."
Khô Long vò đầu, nhìn Ngô Vận Liên cười ha ha, nói: "Muội muội cho ta chút nước, thiếu gia nhà ta khát nước."
"Bảo tự hắn xuống xe lấy." Tả Thi bũi môi, nhẹ giọng hừ hừ: "Mỗi ngày nằm dí trong thùng xe không sợ trên người có mùi sao, thật sự là quái nhân."
Khô Long cười ngượng ngùng, đến gần xe ngựa nói: "Nham thiếu gia, Tả tiểu thư bảo ngươi đi xuống uống nước."
"À."
Thạch Nham thản nhiên đáp lại một câu, chậm rãi đẩy ra màn xe, vẻ mặt tiều tụy từ trong thùng xe đi ra.
Vẻ mặt hắn đờ đẫn, trong mắt có vẻ thật mơ hồ, hình như còn đang khổ sở tìm phương pháp giải quyết vấn đề nào đó.
Hắn chưa dừng suy nghĩ, chậm rãi đi đến bên cạnh Tả Thi, trực tiếp cầm lấy một túi nước trong tay nàng, ngửa mặt lên trời uống ừng ực.
Uống xong, Thạch Nham thuận tay đưa túi nước cho Tả Thi trên khuôn mặt nàng còn chưa hết tức giận, quay đầu lại đi đến xe ngựa Thạch gia, miệng lẩm nhẩm nói nhỏ: "Nước này sao còn có mùi, kỳ lạ..."
"Thạch Nham!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Thi ửng đỏ, nổi giận đùng đùng nói: "Túi nước ngươi lấy, là của ta! Không phải của Thạch gia các ngươi!"
Thạch Nham bị tiếng thét chói tai hoảng sợ của nàng, lập tức từ trạng thái âu sầu nghiên cứu cổ quyết của Sinh Tử Ấn tỉnh lại, kỳ quái nhìn nàng, nói: "Vậy thì có liên quan gì?"
"Túi nước này, Tiểu Thi mới vừa mới uống qua, ha ha, tự nhiên có mùi." Ngô Vận Liên thản nhiên cười, chỉ e thiên hạ không loạn nói: "Nói không chừng, trong nước ngươi uống, còn có chút nước bọt của khóe miệng Tiểu Thi đó."
Khô Long, Chử Bình sửng sốt, biểu tình trên mặt cũng đều cổ quái, liền ngay cả Hàn Phong kia vẫn lặng lẽ ngẩng đầu, đều hướng tới bên này liếc mắt nhìn.
Nhưng mà rất nhanh, ba người lại giả bộ cái gì cũng không biết, giống như tự bận chuyện của mình không có nghe thấy lời của Ngô Vận Liên nói, cũng không có thấy trên mặt Tả Thi đỏ bừng.
Thạch Nham lập tức phản ứng lại, mở to mắt giả bộ hồ đồ, nhếch miệng cười: "Không sao, ta là không phải người để ý sạch sẽ, sẽ không chê nước bọt cô không sạch sẽ" .
Nói xong, Thạch Nham tiêu sái xoay người, lại chui vào thùng xe không còn ló đầu ra nữa.
"Ha ha! Ha ha ha ha!"
Ngô Vận Liên cười đến toàn thân run rẩy, bộ ngực cao ngất cũng run rẩy, nàng đột nhiên cảm thấy Thạch Nham cũng không phải người không thú vị như vậy, tiểu tử này ngẫu nhiên nói một câu mà lại làm cho người ta buồn cười đến thế.
Tả Thi ngây ngốc sửng sờ tại chỗ, mở to mắt, hồi lâu mới cả giận nói: "Thạch Nham! Ngươi cái tên hỗn đản!"
"Hàn bá, có thể đi rồi." Trong thùng xe, truyền đến tiếng phân phó trấn định của Thạch Nham.
"À." Khóe miệng Hàn Phong kéo ra một đường cong quái dị, thúc giục Khô Long bên cạnh nói: "Lên đi."
Xe ngựa của Thạch gia, từ từ chạy đi đầu tiên là lướt qua xe ngựa của Tả gia, chậm rãi đi về phía trước.
Một mình Tả Thi vẻ mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, nhìn Ngô Vận Liên, lại nhìn Chử Bình kia cúi đầu không hé răng, nổi giận đùng đùng nói: "Cười! Có cái gì buồn cười chứ! Không buồn cười chút nào! Các ngươi thật nhàm chán!"
Nói xong, Tả Thi trốn cũng chui đầu vào thùng xe, tính tình nghịch ngợn nói: "Bình bá, kéo xe nhanh lên! Đụng vào xe ngựa Thạch gia, con muốn để tên hỗn đản kia đẹp mặt!"
Chử Bình ngẩn ngơ, nhìn phía Ngô Vận Liên thật đáng thương.
Ngô Vận Liên cười lắc lắc đầu rồi cũng lên xe ngựa, ở trong thùng xe rộng lên tiếng an ủi: "Được rồi Tiểu Thi, tên kia cũng không phải cố ý, không nên chấp nhặt với hắn."
"Thật quá đáng! Lại nói con... nói con..." Tả Thi hừ hừ buồn bực, làm sao cũng không nói ra hết lời ngượng ngùng.
Thạch Nham vốn không để chuyện nhỏ này trong lòng.
Trong thùng xe, hắn cau mày, dựa vào vách xe, trong hai mắt một đám phù hiệu kỳ dị liên tục lóe lên.
Những chữ có liên quan cổ quyết Sinh Tử Ấn, chuyển động rất nhanh trong đầu hắn.
Thời gian này, Thạch Nham gần như dùng tất cả tinh lực vào việc lĩnh ngộ cổ quyết Sinh Tử Ấn.
Ngay cả lúc ăn, đầu óc hắn cũng không có nghỉ ngơi, vẫn đang lý giải phương pháp tu luyện của Sinh Tử Ấn, giống như nhập ma vậy.
Hắn chính là người như thế.
Một khi thật sự quyết tâm làm một việc gì, hắn sẽ hết sức chuyên chú, dồn tinh lực toàn thân vào việc phải làm, giống như tẩu hỏa nhập ma mà hoàn thành công việc, sẽ không bởi vì ngoại lực mà thay đổi.
Kiếp sống vận động cực hạn trong nhiều năm khiến cho hắn hiểu được một đạo lý -- chỉ có tập trung tinh thần như nhập ma, mới có thể thật sự làm được một việc đến cực hạn!
Sinh Tử Ấn! Sinh Tử Ấn!
Hiện tại trong đầu hắn, chỉ có một ý niệm -- phải bằng tốc độ nhanh nhất, lý giải thấu đáo phương pháp tu luyện Sinh Tử Ấn.
Tốt nhất có thể trước khi tiến vào Tử Tịch đầm lầy, thật sự nắm giữ bí quyết tu luyện Sinh Tử Ấn.
Chỉ có như vậy, ở bên trong Tử Tịch đầm lầy, hắn mới có thể có thêm lực lượng tự bảo vệ mình, mới có thể có thêm cơ hội thu hoạch lợi ích nào đó cho mình.
Thạch Nham từ từ nhắm hai mắt, toàn thân thả lỏng, chậm rãi sắp xếp lại lĩnh ngộ trong thời gian này.
Hồi lâu sau.
Tinh thần hắn khẽ động, Tinh Nguyên từ từ lưu động, chầm chậm từ tiểu phúc dâng lên, chậm rãi chảy vào cánh tay phải.
Tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển trong cơ thể không nhanh, nhưng liên tục tụ tập vào cánh tay phải, không ngừng ngưng luyện.
Từng đợt từng đợt Tinh Nguyên tụ tập từng chút trong cánh tay, cánh tay phải hắn lại hiện ra trong suốt lóng lánh, ngay cả xương cốt và mạch máu đều có thể thấy được, giống như da thịt hắn là trong suốt.
Thạch Nham cũng không biết dị thường của cánh tay hắn.
Từ từ nhắm hai mắt, hắn dựa theo lĩnh ngộ phương pháp tu luyện trong thời gian này, thử thúc dục Tinh Nguyên trong cánh tay đã ngưng luyện hơn nhiều lần.
Đợi cho lúc cánh tay phải kia của hắn chậm rãi căng phồng lên, trong lòng Thạch Nham dồn sức, Tinh Nguyên trong cánh tay hắn đột nhiên mạnh mẽ tuôn ra lòng bàn tay!
"Xuy xuy xuy!"
Từng đợt từng đợt Tinh Nguyên trong suốt giống như tia chớp, phút chốc từ trong năm ngón tay chạy ra.
Năm luồng Tinh Nguyên kia giống như có linh tính, liên tục co duỗi ở đầu năm ngón tay hắn, nhưng vẫn không có thoát khỏi trói buộc của đầu ngón tay, không thể bay thẳng ra ngoài.
"Vẫn không được."
Thạch Nham mở mắt ra, nhìn Tinh Nguyên trong suốt trên đầu năm ngón tay, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Chắc chắn nhầm ở chỗ nào, đây không phải biểu hiện của Sinh Ấn tu luyện thành công, rốt cuộc là chỗ nào chứ?"
Tiếng thì thào càng lúc càng thấp, Tinh Nguyên đầu năm ngón tay phải lại chậm rãi thu vào trong ngón tay.
Thạch Nham lại chìm vào trầm tư, giống như nhập ma tiếp tục tìm chân lý tu luyện của Sinh Tử Ấn.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Chương 82 - Sải bước tiến lên từng bước.
Tác Giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Mấy ngày kế tiếp, Thạch Nham vẫn tránh ở trong thùng xe ngựa, không có ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì.
Hai chiếc xe ngựa, đã chạy trong rừng rậm chín ngày.
Chín ngày qua, hai người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên đến ban đêm mỗi ngày, đều đúng hẹn đi đến bờ sông chải đầu rửa mặt, đúng hạn lấy đầy nước cho mọi người.
Mỗi một lần Thạch Nham đi ra đều vùi ăn ngốn nghiến, ăn uống xong không thèm quan tâm để ý tới mọi người, tự mình trở về thùng xe.
Lại đến đêm khuya.
Phía dưới nhiều dãy cây cối cành lá rậm rạp, hai chiếc xe ngựa im lặng dừng lại chỗ đó, mấy con tuấn mã được mở ra dây buộc, đang ăn cỏ ở trên bải cỏ bên cạnh.
Hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên sau khi tắm gội, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trong thùng xe, vẻ mặt mệt mỏi thấp giọng trêu đùa.
Ba người Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, vừa nhìn xe ngựa cùng tuấn mã, vừa ngồi trên bãi cỏ trao đổi tâm đắc tu luyện.
Bên trong xe ngựa Thạch gia.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng hơn bao giờ hết, trải qua nhiều lần nghiên cứu trong chín ngày, hắn đã có chút lĩnh ngộ tâm đắc.
Cánh tay phải hắn lóe ra tinh quang, trong mạch máu có điểm trắng kỳ dị đang bay vút rất nhanh.
Một luồng Tinh Nguyên vô cùng tinh thuần, ở bên trong gân mạch được rèn luyện nhiều lần, vẫn dùng phương pháp đặc thù để ngưng luyện.
Sau bảy lần.
Cánh tay phải của Thạch Nham liên tục căng phồng lên, cánh tay lại tăng to thêm một vòng! Cơ thể nhìn thật dữ tợn, gân xanh nổi lên, khiến cho người ta nhìn mà sợ.
"Hô!"
Hô nhẹ một tiếng, trong hai mắt Thạch Nham đầy ngưng trọng, nhìn cánh tay phải mình không một chớp mắt, một ý niệm chợt hiện lên ở trong đầu hắn.
Cánh tay phải hắn đột nhiên truyền đến tiếng vang "Bồng bồng" kỳ dị!
Sau khi Tinh Nguyên ngưng luyện bảy lần, lại ở trong cánh tay hắn chia làm bảy luồng Tinh Nguyên phân biệt rõ ràng phân tán ra bên trong kinh mạch.
Đợi đến lúc hắn tập trung tinh thần thúc dục Tinh Nguyên, bảy luồng Tinh Nguyên kia lại đột nhiên bắt đầu vướng mắc ở cổ tay hắn, chỉ một cái chớp mắt bảy luồng Tinh Nguyên kia đã ngưng kết lại thành một, một khí tức sinh cơ bừng bừng, đột nhiên từ lòng bàn tay phải hắn trào ra!
Hai mắt Thạch Nham chợt sáng như ngôi sao, vội vàng thúc dục tinh mang từ bảy luồng Tinh Nguyên kia ngưng luyện thành.
"Oành!"
Bảy luồng Tinh Nguyên chảy nhanh vào lòng bàn tay, đột nhiên lòng bàn tay Thạch Nham bắn ra tinh quang chói lọi, Tinh Nguyên ngưng kết thành một hình thể kỳ dị lại ở lòng bàn tay hắn nổ tung!
Vô số điểm sáng Tinh Nguyên, nháy mắt tràn đầy lòng bàn tay hắn, chạy vào đường vân bàn tay hắn, làm cho bàn tay hắn phát ra dị quang.
Đột nhiên, vô số điểm sáng lại đột nhiên từ đường vân bàn tay hắn bắn ra, những điểm sáng phát ra ánh sáng lấp lánh, rồi hình thành một chưởng ấn quỷ dị.
Một chưởng ấn trong suốt, dẫn đầu bắn ra!
Ngay sau đó, lòng bàn tay Thạch Nham lại vang lên sáu tiếng nổ, sáu chưởng ấn giống nhau như đúc nháy mắt đã thành hình.
Bảy chưởng ấn, giống như con ngựa hoang thoát dây cương, chẳng phân trước sau đánh vào một chỗ thùng xe ngựa của Thạch Nham.
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!"
Thùng xe ngựa vỡ nát, tấm ván gỗ cứng rắn biến thành vụn gỗ bắn ra khắp trời.
Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng vẫn ngồi ở trên sàn xe kinh ngạc nhìn thùng xe nháy mắt bị đánh nát, nhìn vụn gỗ bên cạnh bay đầy trời.
Hắn cảm nhận được rất rõ, một phần ba Tinh Nguyên trong thân thể, theo một kích này đã không còn sót lại chút gì.
Bảy "Sinh Ấn" bắn ra nháy mắt đã hút sạch sẽ Tinh Nguyên mà hắn không ngừng tụ tập trong cánh tay!
Sau khi bảy "Sinh Ấn" toàn bộ bắn ra, cánh tay phải hắn lại khôi phục bình thường, chỉ là có chút tê mỏi.
Hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên, vẻ mặt kinh hoảng từ trong thùng xe Tả gia nhảy ra, ngơ ngác nhìn chỗ này.
Trên cỏ, ba người Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, trên mặt đều có vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thạch Nham ngồi trên sàn xe, sửng sốt trong chốc lát, mới ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Hàn bá, xem ra chúng ta phải cưỡi ngựa."
Hàn Phong biểu tình quái dị, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.
"Nham thiếu gia, rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
Trên khuôn mặt kiều mỵ của Ngô Vận Liên đầy khó hiểu, nàng và Tả Thi cùng nhau tiến đến, cổ quái nhìn Thạch Nham, "Sao đột nhiên xe ngựa bị hủy? Có thể cho chúng ta một lời giải thích không?"
"Luyện công tẩu hỏa." Thạch Nham nhún vai, tùy ý nói: "Loại chuyện này rất bình thường. Đừng lo lắng, xe ngựa tuy rằng không còn nhưng có ngựa, sẽ không chậm trễ hành trình của các ngươi."
"Ngươi ở trong thùng xe, vẫn không đi ra là vì luyện công sao?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tả Thi đầy kinh ngạc.
"Ừm."
"Thật là vô vị." Tả Thi lắc đầu, khinh thường nói: "Luyện công là buồn chán nhất, gia gia ngươi cũng không có ép buộc ngươi, vậy ngươi cố gắng làm gì?"
"Hứng thú."
"Hứ, ta không tin đâu."
"Nham thiếu gia, rốt cuộc ngươi đang luyện cái gì?"
Ngô Vận Liên chần chờ một chút, biểu tình cũng dần dần nghiêm nghị, "Mới vừa rồi lực lượng bạo phát ra, cực kỳ cương mãnh cuồng liệt, lực nổ mạnh trong nháy mắt đó chắc không phải Võ Giả cảnh giới Nhân Vị bình thường có thể có được..." Ngô Vận Liên như có chút đăm chiêu.
"Không có gì." Thạch Nham cười cười, không muốn nhiều lời giải thích, duỗi cái lưng nói với Hàn Phong: "Hàn bá, ta đói bụng, mang chút đồ ăn đến."
"À."
Thấy Thạch Nham không muốn nhiều lời, Ngô Vận Liên cũng không tiện hỏi, cười cười rồi kéo Tả Thi rời đi.
Sau một hồi lang thôn hổ yết.
Thạch Nham nói với Hàn Phong: "Hàn bá, ta đi tắm rửa sẽ trở về ngay, người không cần đi theo."
"Thiếu gia..." Hàn Phong muốn nói lại thôi.
"Không có việc gì." Phất phất tay, Thạch Nham trấn an nói: "Ta sẽ không đi xa nếu có chuyện ta sẽ thét to, người yên tâm đi."
Rất nhanh, Thạch Nham đi đến bờ sông, nhảy vào sống tắm rửa cho đã, một lần nữa thay một bộ y phục sạch sẽ.
Sau khi lên bờ, hắn chẳng vội vã trở về chỗ đám người Hàn Phong tụ tập, mà kéo khoảng cách giữa Hàn Phong ra xa hơn.
Dưới tàng cây một gốc cổ thụ.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể!
Trong huyệt đạo toàn thân, ẩn chứa đủ loại lực lượng tiêu cực khát máu, sợ hãi, giết chóc, tuyệt vọng, cùng nhau tràn ra, dưới sự thúc dục của tinh thần hắn, những lực lượng tiêu cực đó đều chảy nhanh đến cánh tay trái hắn.
Cánh tay trái khô quắt, sương trắng lượn lờ, sương trắng này biến hoá thất thường, giống như một đám quỷ ảnh mờ.
Tâm niệm khẽ động.
Dựa theo phương pháp vận chuyển thành công ở cánh tay phải, Thạch Nham bắt đầu thúc dục lực lượng tiêu cực trong cánh tay trái.
Dưới khống chế của hắn, cánh tay trái của hắn vốn đã khô quắt lại lại xẹp xuống một vòng.
Liếc mắt nhìn thì cánh tay trái hắn giống như chỉ có một lớp da dán lên xương cốt, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng mà, đồng thời cánh tay trái hắn đang khô quắt, một luồng lực lượng cực kỳ tà ác lại ở chậm rãi xuất hiện...
Sương trắng nồng đậm trên cánh tay trái hắn, lại ở trong thời gian ngắn ngủn biến thành màu đen đậm, cánh tay kia giống như trúng kịch độc, đen ngòm rất dọa người.
Một luồng lực lượng tà ác, hủy diệt điên cuồng, nhanh chóng ngưng luyện trong cánh tay trái hắn.
Sau bảy lần, lực lượng trong cánh tay trái, y theo phương pháp cũ chảy nhanh vào lòng bàn tay trái, cũng nổ mạnh ở trong lòng bàn tay trái hắn!
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!"
Bảy thủ ấn đen như mực, theo tiếng nổ mạnh đột nhiên từ trong đường vân tay bay vụt ra.
Lực lượng như hủy diệt kia lại ẩn chứa tử khí nồng đậm, đồng thời đánh vào trên cổ thụ trước mặt hắn.
Cổ thụ to hai người ôm hết, cao hơn mười mét, trong khoảnh khắc ầm ầm ngã xuống, cổ thụ đang xanh um tươi tốt nhưng nháy mắt lại bị chặt đứt sinh cơ!
Thạch Nham nhìn chăm chú, trên cổ thụ kia lượn lờ hắc khí, cành lá lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô vàng lại.
Cổ thụ sinh cơ tràn đầy, giống như ở trong nháy mắt đi vào luân hồi, biến thành cây khô không thể sống lại, lá cây bên trên rơi xuống đều nhanh chóng không có một tia khí tức sinh mệnh.
Lá cây rơi xuống đất, cỏ dại bên cạnh hình như cũng bị ảnh hưởng, nháy mắt chết héo, cực kỳ quỷ dị.
Tử Ấn!
Hai mắt Thạch Nham nhấp nháy dị quang, trong lòng có chút kinh hãi.
Hắn biết này Tử Ấn cực kỳ bất phàm, nhưng cũng không có đoán được, Tử Ấn thế lại có lực phá hoại kinh người như thế!
Loại lực phá hoại này không đơn giản lực lượng kinh người, mà trọng yếu hơn là -- Tử Ấn này còn mang thêm vào tử vong lực!
Thế nhưng ngay cả sinh cơ của thực vật đều có thể chặt đứt!
Tử Ấn đã đáng sợ như thế, nếu như Sinh Tử hai ấn dung hợp, chân chính hình thành Sinh Tử Ấn, thì sẽ như thế nào?
Thạch Nham hít sâu một hơi, lại biết hiện tại không phải lúc tiếp tục thử nghiệm.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân.
Thạch Nham lập tức biết đám người Hàn Phong nhất định chạy đến đây, vẻ mặt hắn biến đổi một chút rồi vội vàng rời đi, nhanh chóng hướng tới đường cũ trở về.
Quả nhiên, hai người Hàn Phong, Khô Long vội vã tới rồi, từ xa kinh hô: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
Hai nàng Ngô Vận Liên cùng Tả Thi, đã ở phía sau Hàn Phong ló đầu ra, đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, hình như muốn đến đây xem đến tột cùng có chuyện gì.
Vừa rồi có tiếng gầm rú cuồng bạo, bọn họ đều nghe rất rõ ràng, bên trong tiếng gầm rú kia hình như còn ẩn chứa một lực lượng tà ác.
Điều này làm cho đám người Hàn Phong âm thầm kinh hãi, trong lòng đều rất nghi hoặc.
"Không có việc gì, chúng ta trở về thôi." Thạch Nham bình tĩnh tiêu sái đi đến, thản nhiên nói: "Vừa rồi khi tu luyện lại tẩu hỏa, giống như sinh ra hiện tượng không tốt, nhưng mà đừng lo, lần sau sẽ không như vậy."
"Thạch Nham, rốt cuộc ngươi đang tu luyện vũ kỹ gì? Sao ta cảm thấy, cảm thấy ngươi tu luyện không giống như là vũ kỹ bình thường a?" Rốt cuộc Tả Thi nhịn không được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò.
"Quan tâm gì nó bình thường không bình thường, vũ kỹ có thể giết người, chính là vũ kỹ tốt!" Thạch Nham thản nhiên nói.
"Ngươi cái tên này, thần thần bí bí cũng không biết ngươi đến tột cùng đang làm cái gì." Tả Thi bĩu môi, có chút bất mãn, hừ hừ, mới nói: "Nhanh lên đi thôi, sắp đến một tháng, nếu đến muộn thì nữ nhân họ Hạ kia cũng không nhất định sẽ chờ chúng ta."
"Hạ Tâm Nghiên..."
Thạch Nham thì thào nói nhỏ, đột nhiên nhớ tới tư vị tuyệt vời đôi môi anh đào của nữ nhân này, hắn nhịn không được trong lòng rung động, biểu tình trên mặt không khỏi thêm vài phần ái muội, hồi lâu mới gật gật đầu, nói: "Ừm, phải nhanh hơn, yên tâm đi ta sẽ không cản trở đâu."
"Thạch Nham, ngươi sẽ không muốn có chủ ý với nữ nhân kia chứ?" Ngô Vận Liên ánh mắt cực độc, từ biểu tình rất nhỏ lại nhìn ra chút manh mối, ngạc nhiên nói: "Ta khuyên ngươi hãy thành thật một chút! Nữ nhân đó không phải là cây đèn cạn dầu, lấy ánh mắt của ta, Thương Minh chúng ta còn không có nam nhân nào có tư cách để nàng động tâm, ngay cả Bắc Minh Thương cũng không được!"
Lão tử đã nhấm nháp qua.
Thạch Nham hừ hừ, khinh thường nói: "Bất luận nữ nhân cao quý cỡ nào đẹp cỡ nào, cuối cùng đều giống nhau phải nằm ở trên giường nam nhân, Hạ Tâm Nghiên nàng ta cũng sẽ không ngoại lệ!"
"Ngươi cái tên này, thật sự là quá thô bỉ!" Tả Thi đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Trước kia sao không phát hiện ra chứ? Xem ra đây mới là bản tính của ngươi! Ngươi cũng là nam nhân háo sắc!"
"Nói hưu nói vượn!" Ngô Vận Liên cũng nổi giận, "Ta chưa từng nằm quá giường của ai! Tiểu tử ngươi, thật đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi!"
"Ách, vậy cô thật đáng thương." Thạch Nham ngạc nhiên.
"Xú tiểu tử! Sao bây giờ ta thấy ngươi không đứng đắn chứ?" Ngô Vận Liên cắn chặt răng, oán hận nói, nàng đột nhiên hoài niệm lại ngày Thạch Nham im lặng tránh ở bên trong xe ngựa không ra.
Hai cự hán như tháp sắt bàn đằng đằng sát khí, hầm hầm nói: "Tiểu thư, có tên hỗn đản nói xấu người!"
Tiếng Thạch Nham nói chuyện khá cao, tuy rằng cách xa nhau ba dặm, nhưng ba người Phiêu Miểu Các bên này, đều nghe được.
"Bất luận nữ nhân cao quý cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng đều giống nhau phải nằm ở trên giường nam nhân, Hạ Tâm Nghiên nàng cũng sẽ không ngoại lệ!"
Hạ Tâm Nghiên cau mày, trong lòng âm thầm lập lại một lần những lời đó của Thạch Nham, trong con mắt sáng hiện lên một tia lạnh lùng, thản nhiên nói: "Đó là người Tả gia cùng Thạch gia. Trước tiên đừng động bọn họ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt với bọn họ. Đến lúc đó, để ta nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám khua môi múa mép ở sau lưng ta!"
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Chương 83 - Gặp mặt
Tác Giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hành trình vẫn tiếp tục.
Thạch Nham mất xe ngựa nên chỉ có thể mỗi ngày ngồi ở trên lưng ngựa suy nghĩ, vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc truy tìm phương pháp dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn
Ban đêm mỗi một ngày, chỉ cần rảnh rỗi hắn đều tìm cớ rời đi một lúc, biến suy nghĩ tâm đắc ban ngày thành hành động.
Nhưng mà, mỗi một lần hắn muốn dung hợp Sinh Ấn cùng Tử Ấn thì kết quả đều kết thúc là thất bại.
Dung hợp Sinh Tử Ấn, hiển nhiên vô cùng khó khăn, mỗi lần hắn thi triển ra Sinh Ấn cùng Tử Ấn, đều không thể phát ra trong cùng một lúc.
Không phải Sinh Ấn phát ra trước, thì là Tử Ấn sớm đánh ra sớm hơn.
Muốn dung hợp Sinh Tử Ấn, bước đầu tiên nhất định phải để hai ấn ký trong cùng một lúc từ lòng bàn tay phát ra!
Chỉ có đạt đến bước này, Sinh Tử Ấn mới có khả năng dung hợp.
Việc này cần lực khống chế cực kỳ tinh diệu, phải làm cho Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực ngưng luyện đồng tiết tấu, không thể có một tí sơ suất!
Thạch Nham hiểu được điểm này, nhưng lúc bắt tay vào làm thì lại phát hiện vô cùng khó khăn, một chút thành công cũng không có.
Thấy cách cửa vào Tử Tịch đầm lầy càng ngày càng gần, ban đêm Thạch Nham không còn tiếp tục thực hành những gì hắn lĩnh ngộ ở ban ngày, dù sao phải thi triển Sinh Tử Ấn cần đồng thời tiêu hao Tinh Nguyên cùng lực lượng tiêu cực.
Mỗi khi hắn thực hành một lần, thân thể hắn đều sẽ suy yếu một thời gian.
Đặc biệt là tu luyện Tử Ấn.
Việc này cần Bạo Tẩu trước, mà lực cắn trả của Bạo Tẩu vẫn tồn tại, vì bảo đảm lúc đến đầm lầy Tử Tịch thân thể sẽ ở trạng thái tốt nhất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hủy bỏ việc tiếp tục thực hành.
Quyết định không vùi đầu khổ não nữa, thần kinh căng thẳng của Thạch Nham cũng được thả lỏng, trong hành trình tiếp theo hắn không còn khổ tư cả ngày, có thời gian dư dả giao lưu với hai nàng Ngô Vận Liên, Tả Thi.
Thông qua một thời gian ở chung này, Thạch Nham cũng có chút hiểu biết về Ngô Vận Liên cùng Tả Thi, quan hệ song phương tuy rằng không có gì đặc biệt hòa hợp, nhưng chưa từng có xung đột.
Nhưng mà, mỗi khi Thạch Nham tuôn ra lời nói kinh người, lại khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi càng tò mò về hắn hơn.
Thạch Nham đến từ xã hội phát triển rất cao, cực kỳ khinh thường với chế độ quân chủ phổ biến trên Thần Ân đại lục, thường hay phát biểu một ít lời bình kinh thế hãi tục.
Mà những lời bình đó, sau khi suy nghĩ cặn kẽ sẽ lại làm người ta cảm thấy quả thật rất có đạo lý.
Thạch Nham đề xướng mọi người bình đẳng, cực kỳ phản cảm với một người là chúa tể có thể quyết định vận mệnh một quốc gia, lại cười nhạt với cái gọi là thế lực thế gia dân gian ảnh hưởng trực tiếp tới quốc gia.
Những lời nói đó, bất luận là với Tả Thi hay là Ngô Vận Liên đều có chấn động rất mạnh tới hai nàng, mỗi lần đều khiến hai nàng kinh hãi vô cùng, nhưng lại tìm không được lời phản bác.
Ngay cả ba người Hàn Phong, Khô Long, Chử Bình, có đôi khi đều nhịn không được truy vấn vài câu, đối với lý tưởng chế độ nhà nước của Thạch Nham miêu tả đều tò mò không ngớt.
Thân là một người xuyên việt, Thạch Nham có ưu thế tuyệt đối ở phương diện này, một ít lời nói chấn động tâm linh, có thể nháy mắt phá vỡ sự hiểu biết của những người này về thế giới quan.
Hắn có đề tài liên quan nam nữ bình đẳng, càng khiến Ngô Vận Liên cùng Tả Thi tò mò hơn.
Ở trên Thần Ân đại lục, địa vị của nữ giới cực kỳ thấp, nam nhân có thể có được tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, nữ nhân nếu không có năng lực bị coi như hàng hóa trao đổi cũng là chuyện bình thường.
Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, một người sinh ra ở đại gia tộc, hơn nữa có thiên phú Võ Giả tuyệt hảo, một người trải qua khổ tu tôi luyện của mình, có được tu vi cảnh giới Niết Bàn, các nàng may mắn hơn đa số nữ nhân nhiều lắm, dường như không nằm trong phạm vi đó.
Nhưng mà, dù sao các nàng cũng là người sinh trưởng ở trên Thần Ân đại lục, vận mệnh thật đáng thương của nữ nhân bên cạnh thì các nàng đã thấy nhiều lắm, điều này làm cho các nàng với cái Thạch Nham gọi là nam nữ bình quyền, cùng chế độ một chồng một vợ cực kỳ khao khát.
Tuy rằng Thạch Nham cũng có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng ở phương diện đối xử nữ nhân thì lại không có thành kiến.
Lúc hắn cùng Tả Thi, Ngô Vận Liên trao đổi, cũng không coi các nàng là nữ nhân vô tri, bất luận đề tài gì hắn đều dám nói, cũng nguyện ý nói.
Mà không giống như nam nhân bình thường, vẫn lấy theo đuổi các nàng lấy gia môn là điều kiện trước tiên, rồi mới có ý định lấy lòng các nàng, coi việc bàn luận nói chuyện và việc nhỏ không quan trọng lắm
Dần dần, thái độ của hai nàng Ngô Vận Liên cùng Tả Thi với Thạch Nham đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng các nàng cảm thấy Thạch Nham là người có chút cổ quái, thế nhưng từ từ cũng có chút thưởng thức, các nàng yêu thích Thạch Nham dám nói dám bàn, tán thưởng Thạch Nham không giống người bình thường.
Ngày hôm nay.
Thạch Nham cưỡi ngựa, đi song song với xe ngựa Tả gia, nói về đề tài phân công nam nữ.
Hai nàng Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, thường hay kéo màn che lên, thường xuyên kinh ngạc nhìn về phía hắn, chờ mong lời nói kinh người của hắn.
"Nam nhân chủ ngoại, nữ nhân ở nhà trông trẻ nhỏ, loại chế độ này tồn tại từ xưa đến nay. Nhưng theo văn minh tiến bộ, một ngày nào đó tình hình này sẽ thay đổi, trên rất nhiều lĩnh vực thì nữ nhân có ưu thế trời cho, rất nhiều chuyện nam nhân làm không tốt, nữ nhân làm ngược lại sẽ thuận buồm xuôi gió."
Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, ở trên lưng ngựa ba hoa khoác lác, "Thí dụ như giáo dục, nghệ thuật cắm hoa, việc ghi chép, còn có, ừm, tú bà cũng thế, -- việc này thật đúng là nam nhân thay thế không được."
"Xí!"
Tả Thi ở trong thùng xe hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Nham, thấp giọng mắng: "Nói đi nói lại rồi lại không đứng đắn, mỗi lần đều như vậy, hỗn đản!"
Thạch Nham cười cười, không có so đo việc Tả Thi chửi nhỏ, nói: "Ta vẫn cảm thấy nữ nhân ở một phương diện nào đó, đích thực sẽ xuất sắc hơn nam nhân. Đương nhiên, ở trên Thần Ân đại lục đa số nam nhân sẽ không nghĩ như vậy. Trừ phi là nữ Võ Giả thực lực nổi trội, nếu không, nữ nhân bình thường ở trong mắt bọn họ, đại khái cũng không có khác bao nhiêu so với sủng vật nuôi nhốt."
"Ài." Ngô Vận Liên thở dài một hơi, gật gật đầu, "Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta liều mạng trở thành Võ Giả. Chỉ có thực lực đạt tới một độ cao, mới có thể đủ sức thoát khỏi vận mệnh bi thảm của nữ nhân! Mà không phải gả cho một người nam nhân, vì nam nhân đó làm lụng vất vả cả đời, còn phải bị cấm hết mọi xã giao bình thường, thật sự là rất đáng buồn."
"Thiếu gia, đến rồi." Nhưng vào lúc này, Hàn Phong chỉ vào phía trước, thấp giọng nói: "Người của Phiêu Miểu Các đang đợi ở đó."
Thạch Nham sửng sốt, chăm chú nhìn theo, quả nhiên phát hiện từ rất xa có ba điểm đen.
Ngô Vận Liên cũng không còn cảm thán, trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Mọi người hãy cẩn thận một chút. Đối với chúng ta mà nói, Phiêu Miểu Các là ngoại nhân, nữ nhân kia có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị, hãy lưu ý một chút ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu
Thạch Nham thì nhíu mày lại, không biết sau khi Hạ Tâm Nghiên kia nhìn thấy hắn thì sẽ có biểu hiện gì.
Ngày đó, trước khi Hạ Tâm Nghiên ngất đi, rõ ràng đã thấy được hắn, khẳng định Hạ Tâm Nghiên đã biết vì sao nàng xuất hiện ở Yên Vũ Lâu.
Lần này gặp mặt, cũng không biết Hạ Tâm Nghiên có thể khởi binh vấn tội hay không.
Nhưng mà Thạch Nham cũng không quá lo lắng, lúc ở Yên Vũ Lâu một lần duy nhất hắn xâm phạm Hạ Tâm Nghiên, thì Hạ Tâm Nghiên vẫn trong trạng thái hôn mê
Hạ Tâm Nghiên sẽ không biết hắn đã từng làm gì.
Hạ Tâm Nghiên vẫn còn cách đoàn người Thạch Nham quá xa, tuy rằng nàng đã quăng nửa phần bảo đồ kia ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng Tả gia cùng Thạch gia, phòng ngừa Tả gia cùng Thạch gia sẽ tránh nàng lặng lẽ hành động.
Bởi vậy, dọc theo đường đi, đối thoại của Thạch Nham cùng Ngô Vận Liên, Tả Thi, nàng đều nghe rất nhiều và cũng rất rõ ràng.
Tuy rằng còn không có chân chính gặp mặt với Thạch Nham, nhưng trong lòng nàng đã có lòng hiếu kỳ với Thạch Nham hơn, tò mò vì sao trong đầu người này có nhiều ý tưởng kỳ lạ cổ quái như vậy.
Thân là một nữ nhân, Hạ Tâm Nghiên cũng thấy nam tôn nữ ti nhiều lắm, nàng giống như âm thầm ủng hộ vì một ít lời nói của Thạch Nham, nàng cảm thấy Thạch Nham có chút không tầm thường, cũng không giống như những người khác.
Nhưng khi thân ảnh Thạch Nham thật sự xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, chỉ liếc mắt là nàng nhận ra Thạch Nham ngay, trong lòng nhịn không được sinh ra chút tức giận.
Chuyện ngày đó, đã khắc rất sâu trong ký ức nàng.
Có mấy lần vào ban đêm, sau khi Hạ Tâm Nghiên tỉnh lại, sẽ hoảng hốt cảm thấy nàng đang ở Yên Vũ Lâu...
Nghĩ đến trong sương phòng đó, khi nàng hôn mê nằm trên mặt đất, đã có một kẻ ở trước mặt của nàng, nhún nhẩy trên người hai nữ tử thanh lâu!
Nàng liền cảm thấy chưa lúc nào tức giận như thế.
Rốt cục, Thạch Nham xuất hiện ở trước mặt nàng,
Hạ Tâm Nghiên chỉ liếc mắt quét qua Thạch Nham, liền chỉ vào hắn rồi thản nhiên nói: "Ngươi theo ta đến đây, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Đám người Ngô Vận Liên, Tả Thi, Hàn Phong, một đám vẻ mặt ngây ngốc, cổ quái nhìn Hạ Tâm Nghiên, không rõ vì sao nàng lại tìm một mình Thạch Nham, mà không phải hỏi Xích Tiêu ở nơi nào.
Thạch Nham sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Được."
Thái độ của Thạch Nham, lại khiến đoàn người Ngô Vận Liên nghi hoặc.
Hàn Phong giật mình, có hơi chút lo lắng nói: "Thiếu gia..."
"Không sao." Thạch Nham huy phất tay, tiêu sái theo Hạ Tâm Nghiên rời đi.
Không bao lâu, hai người đi đến dưới một gốc cổ thụ.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
"Những lời nói cổ quái của ngươi, là từ đâu có?" Ngoài dự kiến của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng không lập tức chuyện ở Yên Vũ Lâu, ngược lại hỏi ra một câu như vậy.
Thạch Nham ngẩn ra, "Những lời gì?"
"Chính là những lời chế độ nhà nước, nam nữ bình đẳng." Hạ Tâm Nghiên tò mò nhìn hắn.
Trong mắt Thạch Nham chợt lóe lên dị quang, từ một câu này hắn lập tức biết được Hạ Tâm Nghiên vẫn luôn sát bên bọn họ.
Liên tiếp ý niệm ở trong đầu lóe lên, trầm ngâm trong chốc lát, Thạch Nham mới thản nhiên nói: "Ta là người thích nghiên cứu cổ sử, những lời nói đó đều là ta tự mình suy nghĩ ra, nói không chừng trong tương lai không xa, rất có thể sẽ xảy ra."
Tự mình suy nghĩ ra?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên điểm sáng rực rỡ, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: "Thân là một nữ nhân, ta hy vọng suy luận của ngươi tương lai sẽ thành sự thật. Nhưng mà, việc này không thay đổi được sự thật ngươi rất háo sắc!"
Thạch Nham cười khanh khách, gật đầu thản nhiên nói: "Điểm này ta thừa nhận, nam nhân mà đây là thiên tính, không có gì phải kiêng dè. Nhưng mà, dường như ta không có làm gì cô? Ngược lại, ta còn cứu cô! Đêm hôm đó, nếu cô không ở thanh lâu, nói không chừng Bắc Minh gia sẽ tìm được cô, từ việc đó thì cô nên phải cám ơn ta."
Hạ Tâm Nghiên ánh mắt có chút kinh ngạc, dường như nàng không đoán được Thạch Nham lại sẽ ở trước mặt nàng, thản nhiên thừa nhận hắn háo sắc.
Nàng sửng sờ tại chỗ, ánh mắt liên tục biến đổi, như muốn mắng, lại như không biết nên bắt đầu mắng từ đâu.
Mắng hắn háo sắc sao? Hắn đã thừa nhận, đã không biết xấu hổ như vậy, mắng hắn còn có tác dụng sao?
Hạ Tâm Nghiên cảm thấy buồn bực mà không có nguyên do, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự đã cứu ta, nhưng ta cũng sẽ không cảm kích ngươi! Chuyện đêm hôm đó, ta không hy vọng có bất luận kẻ nào biết, ngươi hiểu chưa?"
Hạ Tâm Nghiên đôi mắt lạnh lung,tỏ ý uy hiếp.
"Yên tâm, ta không có rỗi việc như vậy." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy, đêm hôm đó, ngươi có ... có làm gì ta không?" Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên có chút bối rối.
"Làm gì?" Thạch Nham ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc: "Có chuyện gì khác sao?"
Một luồng lửa giận đột nhiên từ đáy lòng bốc lên, Hạ Tâm Nghiên âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ "Bình tĩnh", liên tục hít sâu vài hơi, mới quát lạnh nói: "Ta nói, ngươi có quấy rối ta hay không?"
Đương nhiên là có!
Thạch Nham trong lòng thở nhẹ, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang, lắc đầu nói: "Không có, ta không phải người tùy tiện."
"Ngươi không phải người tùy tiện? !"
Hạ Tâm Nghiên trừng to mắt, đột nhiên phát hiện đối mặt với người này, nàng rất dễ dàng tức giận, cắn răng, nàng lại cười lạnh nói: "Trong thời khắc mấu chốt gia tộc cùng địch nhân giao chiến, quỷ háo sắc còn có tâm tư đi thanh lâu tìm hoan mua vui, thế mà lại nói mình không phải người tùy tiện, thật sự là chuyện buồn cười vô cùng!"
"Đòi hỏi sinh lý bình thường mà thôi." Thạch Nham thản nhiên nói.
Hạ Tâm Nghiên ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự khinh thường, chán ghét, phẫn nộ đủ loại cảm xúc.
Vô lực phất phất tay, Hạ Tâm Nghiên dường như không muốn nói gì nữa, cuối cùng nói: "Mọi chuyện đêm đó, ta hy vọng ngươi đều quên hết! Ngươi cứu ta một mạng ta sẽ ghi nhớ, một chuyến tìm kiếm Thiên Môn này ta sẽ hết sức bảo ngươi bình an, sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau!"
Nói xong, Hạ Tâm Nghiên rốt cuộc không ở đây nổi nữa, quay đầu thẳng tới hướng đường cũ trở lại, trong lòng nàng vẫn còn lửa giận, nhưng không có chỗ phát tiết.
"Vậy ta cám ơn cô trước." Thạch Nham hướng về phía bóng dáng của nàng giương giọng hô to, khóe miệng chứ nụ cười nhạt, hình như vốn không biết Hạ Tâm Nghiên cực kỳ khó chịu.
Một con yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng dài mười mét đứng ở trong đám mây, sáu người Bắc Minh Thương, Bắc Minh Sách, Âm Khuê, Cưu Sơn cùng Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cùng nhau ngồi ở trên Phong Cực Ưng.
Bắc Minh Thương ở vị trí đầu Phong Cực Ưng, ló đầu nhìn đám người Thạch Nham ở phía dưới dưới nhỏ như con kiến, trầm giọng nói: "Chắc là bọn họ sẽ đi đầm lầy Tử Tịch."
Gia gia, khi nào thì chúng ta hiện thân?"
"Chờ sau khi bọn hắn đến đích." Bắc Minh Thương cau mày, nói: "Xích Tiêu chắc không bao lâu sẽ xuất hiện, Xích Tiêu mới là Thiên Vị cường giả thật sự, nói không chừng sẽ phát hiện chúng ta. Đi thôi, chúng ta sớm rời đi trước."
Mục Ngữ Điệp chà xát hai tay, trong con mắt sáng đầy chờ mong. Yêu thú cấp năm Phong Cực Ưng đột nhiên bay ra hóa thành một điểm đen, nhanh chóng bay về hướng đầm lầy Tử Tịch, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia
Chương 84 - Đầm lầy Tử Tịch
Tác Giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Xích Tiêu hai ngày sau mới tới, lúc hắn đến đây,những nhân vật chủ yếu của cuộc tìm kiếm "Thiên Môn" lần này đã tề tựu đủ.
Trong đầm lầy Tử Tịch, có mấy ngàn đầm lầy lớn nhỏ không giống nhau.
Những đầm lầy này tồn tại ngàn vạn năm, bất luận kẻ nào chỉ cần một bước đi lên, có thể hãm sâu vào trong đầm lầy ngay, rồi bị đầm lầy nuốt gọn.
Đến nơi này, xe ngựa đã khó có thể tiến lên, xe ngựa, tuấn mã của Tả gia cùng Thạch gia, chỉ có thể để lại cửa vào đầm lầy Tử Tịch, đoàn người không thể không đi bộ tiến vào Tử Tịch đầm lầy.
Tiến vào đầm lầy Tử Tịch, Thạch Nham cũng rất ít nói chuyện, thời khắc này không chú ý sợ sẽ có nguy hiểm đột phát.
Đầm lầy Tử Tịch khắp nơi đều là đầm lầy xanh, bên trên đầm lầy có rất nhiều chướng khí lượn lờ đủ mọi sắc.
Trong những chướng khí đó ẩn chứa kịch độc, còn có rất nhiều độc tính cực kỳ mạnh, người bình thường chỉ cần hít một hơi, rất nhanh toàn than sẽ hư thối mà chết.
Ngoại trừ đầm lầy cùng chướng khí độc, đầm lầy Tử Tịch cũng giống như U Ám sâm lâm, có yêu thú hoành hành!
Yêu thú sinh hoạt ở trong này, sớm đã thích ứng đầm lầy Tử Tịch, có thể thường xuyên ẩn núp kỹ ở trong bùn lầy, lúc có người bước qua đột nhiên chui ra khỏi bùn lầy tập kích Võ Giả.
Hai người Xích Tiêu, Hạ Tâm Nghiên vẫn đi ở phía trước, chỉ cần nhìn thấy đầm lầy xuất hiện, đều sẽ tận lực tránh ra.
Xích Tiêu thân là cường giả cảnh giới Thiên Vị, có thể phá không phi hành ,không sợ những thứ núp trong đầm lầy.
Nhưng hắn không sợ, không có nghĩa là người khác không sợ, ngay cả Hạ Tâm Nghiên cũng chỉ sau khi vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị mới phá không phi hành.
Nhưng mà, mỗi một lần vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", Hạ Tâm Nghiên cũng đều sẽ bị thương.
Bởi vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hạ Tâm Nghiên cũng không dám tuỳ tiện vận dụng "Luân Hồi Võ Hồn", cho nên hắn một đường đi tới cực kỳ cẩn thận, vẫn theo Xích Tiêu ở phía trước dẫn đường.
Tu vi của Thạch Nham, ở trong đoàn người xem như thấp nhất, hắn hiểu biết với thế giới này cũng kém nhất.
Cho nên, sau khi tiến vào đầm lầy Tử Tịch, hắn rất ít nói chuyện, vẫn đang âm thầm xem xét, quan sát nguy hiểm đến từ đầm lầy Tử Tịch, quan sát đám người Xích Tiêu xử lý ứng phó.
"Phía trước có một đầm lầy màu xanh dài ba dặm, đầm lầy này không thể tránh." Xích Tiêu đột nhiên ngừng lại, đứng ở một chỗ mặt đất thấp lầy lội, nhíu mày nói: "Khu vực gần đây đều là đầm lầy, xem như đây là đầm lầy an toàn nhất, mọi người cẩn thận một chút, lần này cần phải mạo hiểm."
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày đánh giá đầm lầy phía trước.
Đầm lầy dài ba dặm, bùn lầy màu xanh đầy đất, nhưng mà giữa đầm lầy lại có nổi lên nhiều khối đất, người ta có thể đứng lên đó, khối đất không lớn chỉ có thể đứng lên hai ba người.
Khoảng cách giữa khối đất là mấy chục mét, có cái chỉ cách hai ba mét, nếu có thể giẫm khối đất này đi tới, thì đi qua đầm lầy này sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà, một câu tiếp theo của Xích Tiêu, lại đánh tan tính toán của hắn.
"Đừng trông mong những khối đất, nhìn như có thể đứng đó, sau khi giẫm lên nói không chừng sẽ chìm xuống nhanh hơn. Những khối đất đó, rất nhiều đều là nổi lên trên đầm lầy sẽ không thừa nhận nổi sức nặng, một khi có người đứng ở bên trên, sẽ làm khối đất lập tức chìm xuống."
Thạch Nham trong lòng rùng mình, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn nhưng vẫn không nói gì.
"Yên tâm đi, ta sẽ ở phía trước đạp qua một lần, sẽ tìm ra khối đất có thể đặt chân thật sự cho các ngươi ." Xích Tiêu hình như nhìn ra lo lắng của mọi người, mỉm cười, nói: "Các ngươi chỉ cần đi theo bước chân của ta, xem ta đặt chân ở khối đất nào, chắc là sẽ không có vấn đề. Nhưng mà có khối đất rất nhỏ, có lẽ chỉ chịu được sức nặng một mình ta, cũng không nhất định có thể chịu được sức nặng của ba bốn người, cho nên hãy cẩn thận một chút."
Mọi người sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu, ngay cả Tả Thi dọc đường thả lỏng đều có chút căng thẳng, cũng đều chú ý địa nhìn khối đất phía trước.
"Hạ tiểu thư, trong chốc lát khả năng sẽ có chút nguy hiểm, nếu cô có thể vận dụng lực lượng cảnh giới Thiên Vị, hãy giúp ta nhìn các nơi ?" Xích Tiêu do dự một chút, không khỏi nhìn phía Hạ Tâm Nghiên.
Đôi mắt trong suốt của Hạ Tâm Nghiên ngoài khăn che mặt, rõ ràng có một phần chần chờ, trầm ngâm một chút, nàng mới nói: "Xích Tiêu tiên sinh, nếu một mình ngươi có thể ứng phó được, tốt nhất hãy do một mình ngươi tới giúp mọi người vượt qua một cửa này. Nếu ta phải vận dụng lực lượng Thiên Vị, sau đó sẽ suy yếu một thời gian, ta còn muốn dồn tinh lực ở trên người Cửu đầu thiên xà, không nên lãng phí ở chỗ này."
Lời này vừa nói ra, hai nàng Tả Thi cùng Ngô Vận Liên lặng lẽ nhíu nhíu mày.
Tất cả mọi người đều hiểu nàng không muốn xuất lực, không có đối đãi đoàn người của mình như đồng bạn, bởi vậy trong lòng mọi người tự nhiên có chút không vui, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài.
Nhưng thật ra Xích Tiêu cũng không có để ý, gật đầu, nói: "Được rồi, lần này ta sẽ vất vả một chút, nhưng mà không có Hạ tiểu thư ra tay, các ngươi càng phải cẩn thận hơn. Không có chỉ đường của ta, nhất định không thể mạo muội đặt chân, nếu không một khi chìm sâu vào bùn lầy, ngay cả ta muốn cứu các ngươi cũng sẽ có chút phiền phức."
Mọi người cùng nhau nghiêm nghị gật đầu.
"Ừm, đều đi theo ta." Xích Tiêu nhẹ nhàng hít một hơi, thân hình đột nhiên nhẹ nhàng bay ra ngoài, dẫn đầu đạp lên một khối đất gần nhất.
Một chân hắn đặt lên, khối đất kia bỗng co lại, chìm nhanh xuống trong bùn lầy.
Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc, đột nhiên biết được lần thăm dò này thật đúng là không thuận lợi như trong tưởng tượng, xem ra phải càng cẩn thận hơn mới được.
Xích Tiêu cũng không lo lắng, thấy khối đất kia chìm vào bùn lầy, liền nói: "Mọi người đều thấy đó, khối đất này không chịu nổi sức nặng một người, thật sự là nhảy lên sợ là sẽ cùng khối đất chìm vào bùn lầy."
Nói xong, thân hình Xích Tiêu lại bay lên, rơi xuống trên một khối đất khác bên cạnh. Sau khi hắn đặt chân, khối đất kia ngược lại vững vàng, không có một chút dấu hiệu trầm xuống.
"Khối đất là an toàn nhưng cũng phải chú ý, một mình ta đứng có lẽ không có việc gì, nhiều người cũng có thể ngoài ý muốn." Xích Tiêu nói xong, nhẹ nhàng dậm chân một cái.
Hắn giẫm một chân bay ra ngoài, khối đất dưới thân hắn run mạnh lên, lại chậm rãi chìm xuống.
"Khối đất này có thể thừa nhận sức nặng ba người. Các ngươi phải chú ý một chút, lúc đi qua khối đất này không được vượt qua ba người đồng thời đứng ở bên trên." Xích Tiêu giải thích một chút rồi lại bay ra ngoài, y theo phương pháp tương tự, chỉ rõ con đường tiến lên cho mọi người.
Đợi đến lúc Xích Tiêu bay ra trăm mét, Hạ Tâm Nghiên mới thản nhiên nói: "Có thể đi rồi."
Nói xong, dáng người yểu điệu của Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, nhẹ như không có gì rơi xuống khối đất vừa rồi có thể thừa nhận sức nặng ba người.
Chỉ ngừng một chút, thân hình nàng lại động, di chuyển đến một khối đất an toàn khác ở phía trước, bám theo tung tích của Xích Tiêu nhanh chóng đi lên.
Hai gã cự hán cao lớn vẫn đi theo của nàng, cũng không chần chờ, sau khi nàng thả người nhảy lên, đều nhanh chóng xông ra ngoài, đạp từng khối đất theo sát sau thân thể của nàng.
Ba người Tả Thi cùng Ngô Vận Liên, Chử Bình cũng đuổi theo sau, theo lộ tuyến ba người Hạ Tâm Nghiên đi ở phía trước.
"Thiếu gia, mời người đi trước." Hàn Phong xoay người, nói với Thạch Nham: "Thiếu gia cẩn thận một chút."
"Ừm." Thạch Nham gật gật đầu, cũng thả người nhảy lên, đi theo sau Tả Thi, chậm rãi tiến về phía trước.
Bên trên đầm lầy, trong không khí có một mùi chua thoang thoảng.
Đi vào trong đầm lầy được một dặm, Thạch Nham phát hiện trong đầm lầy phụt lên bọt khí màu xanh "Ọc ọc", bóng khí màu xanh này một khi vỡ ra còn có một luồng khí xanh mượt tràn ra.
"Cẩn thận một chút, những khí xanh đó có độc, không được hít vào." Phía trước truyền đến thanh âm của Xích Tiêu, "Mọi người cảnh giới cũng không thấp, trong thời gian ngắn ngừng thở chắc là không thành vấn đề, ta sẽ nhanh chóng thông đường, các ngươi đều theo sát đi."
Xích Tiêu nói xong, thân hình không dừng lại, đi qua một đống khối đất, thường xuyên báo ra: "Khối này không thể đi, khối này có thể đặt chân nhưng mà phải chú ý, nơi này chỉ có thể thừa nhận sức nặng hai người, phải lưu ý một chút..."
Ánh mắt Thạch Nham không một cái chớp nhìn chằm chằm Xích Tiêu, ghi tạc trong lòng toàn bộ những chỗ Xích Tiêu đi qua, không dám có một chút sơ ý.
Ở phía sau, hắn đột nhiên cực kỳ hâm mộ Võ Giả cảnh giới Thiên Vị, nếu có được năng lực phá không phi hành, thì ở khu vực này không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp phi hành lướt qua là được.
Thạch Nham càng lúc càng khát khao có lực lượng mạnh mẽ! Khát vọng cảnh giới tu vi cao càng lúc càng nhiều!
Có Xích Tiêu dẫn đường, mọi người thật sự là thoải mái nhiều lắm, dọc đường ngoại trừ Xích Tiêu có một ít phiền toái ra, mọi người đều khá thoải mái.
Trong vùng đầm lầy không biết mai táng bao nhiêu Võ Giả mà mọi người vẫn bình an không có xuất hiện sự cố gì.
Nhưng mà, ngay tại bọn họ sắp theo đi ra khỏi khu đầm lầy này, Xích Tiêu đột nhiên biến sắc, kinh hô: "Cẩn thận! Trong bùn lầy có động tĩnh!"
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Ba con yêu thú toàn thân đầy bùn lầy, đột nhiên từ trong bùn lầy chui đi ra, đánh thẳng tới khối đất hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đứng.
Loại yêu thú này giống như cá chạch, sống lưng có một dãy dài gai nhọn sắc bén, đầu thuộc họ cá, răng nanh dày đặc giống như cương châm.
Ba con yêu thú từ trong bùn lầy bay ra, hai con trong đó nhằm phía Hạ Tâm Nghiên, một con phóng thẳng đến Thạch Nham.
Thạch Nham vẻ mặt không đổi, thấy yêu thú sắp đến gần, đột nhiên vươn tay phải ra, cánh tay phải hắn lập tức thạch hóa, ngầm thi triển Chỉ Thương Quyết, đâm thẳng tới hướng yêu thú đang đến gần kia!
"Xoạt!"
Yêu thú cắn lên cánh tay phải của Thạch Nham, lại cắn không phá Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham, ngược lại là bị năm ngón tay của Thạch Nham xuyên thủng đầu, máu tươi màu xanh vẩy ra rơi vào trong đầm lầy.
"Bùm bùm!"
Hạ Tâm Nghiên bên kia, truyền đến hai tiếng nổ nặng nề.
Thạch Nham quay đầu nhìn, phát hiện hai con yêu thú bên Hạ Tâm Nghiên, còn chưa có tới gần nàng lại đột nhiên nổ tung, cũng rơi thẳng vào đầm lầy.
Một cảm giác tê mỏi, từ trên cánh tay phải dính đầy máu tươi màu xanh của hắn truyền đến, Thạch Nham khẽ cau mày, từ trong túi lấy ra một mảnh vải mềm, đưa lên tay chà lau sạch sẽ máu tươi màu xanh.
Một đám yêu thú kỳ dị, đột nhiên xuất hiện từ trong đầm lấy bốc lên bóng khí xanh, đếm sơ qua thì thấy không dưới trăm con.
Những yêu thú đó, một đám nhìn đoàn người Thạch Nham đầy cừu hận, bộ dáng phải nuốt gọn mọi người.
"Thạch Nham, không phải ngươi là dính máu xanh trên người Lục Thu thú chứ?" Xích Tiêu ở phía trước, đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng.
Thạch Nham không để ý chà lau sạch sẽ máu xanh, quay đầu nhìn Xích Tiêu, gật đầu nói: "Có cái gì không ổn sao?"
"Đám Lục Thu thú hít rất nhiều chướng khí độc, trong máu tươi chúng ẩn chứa kịch độc, có thể làm thân thể hư thối!" Xích Tiêu hối hận nói: "Ta vốn định qua vùng đầm lầy này mới nói cho các ngươi, bởi vì khu này rất ít có Lục Thu thú lui tới, ta nghĩ chúng nó sẽ không xuất hiện ở chỗ này."
"Xích Tiêu, ngươi lại tới làm gì?"
Một người toàn thân đầy bùn lầy, quái nhân xấu xí chút long cũng không có, chậm rãi từ trong bùn lầy trồi lên, một nửa thân hình hắn ở trong bùn lầy, một nửa thân hình lộ ra bên ngoài, lạnh lùng nhìn Xích Tiêu, cả giận nói: "Lần trước ngươi trộm Bích Huân Thảo của ta, lần này lại muốn làm gì?"
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ducdaogia