 |
|

07-07-2008, 08:18 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 81
Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số
Hai lần và o trưá»ng há»c, vâng theo lá»i cha
Sau khi Nghênh Xuân vá», Hình phu nhân vẫn há» hững như không, trái lại, Vương phu nhân là ngưá»i nuôi nấng nà ng bấy lâu nên rất thương cảm, cứ ngồi trong phòng than thở má»™t mình. Bảo Ngá»c đến thăm sức khoẻ, thấy trên mặt Vương phu nhân còn hoen nước mắt, liá»n đứng sững đấy không dám ngồi, vương phu nhân bảo ngồi, Bảo Ngá»c má»›i ghé ngồi lên giưá»ng, bên cạnh Vương phu nhân.
Vương phu nhân thấy Bảo Ngá»c ngẩn ngưá»i nhìn mình, dưá»ng như muốn nói Ä‘iá»u gì, liá»n há»i:
- Con nghÄ© gì mà ngẩn ngưá»i ra thế?
Bảo Ngá»c nói:
- Có gì đâu, chỉ vì hôm qua thấy tình cảnh chị Hai, con tháºt không sao đà nh tâm, tuy chưa dám thưa vá»›i ba, nhưng hai đêm nay con trằn trá»c không sao ngá»§ được, con nghÄ©: con gái nhà mình thế nà y, là m sao chịu được những Ä‘iá»u tá»§i nhục như váºy? Chị Hai lại là ngưá»i nhút nhát nhất nhà , xưa nay chưa biết cãi cá» vá»›i ai bao giá», là m sao gặp phải hạng ngưá»i vô lương không há» biết gì đến ná»—i khổ cá»±c cá»§a ngưá»i con gái.
Nói đến đó Bảo Ngá»c rưng rưng nước mắt, vương phu nhân nói:
- CÅ©ng chẳng còn cách gì nữa, tục ngữ nói: “Con gái lấy chồng cÅ©ng như bát nước đã bị đổâ€, ta còn biết là m thế nà o bây giá».
- Äêm qua con nghÄ© ra má»™t kế. Bá»n con cứ nói tháºt vá»›i bà đón chị Hai vá», để chị ấy ở Tá» Lăng Châu như trước, chị em chúng con lại cứ ăn chung chÆ¡i chung vá»›i nhau, chị ấy khá»i phải chịu khổ vá»›i há» Tôn, quân báºy bạ ấy, nếu nó đến đón chúng ta nhất định không cho vá», nó có đến đón má»™t trăm lần, chúng con cứ giữ lại má»™t trăm lần, nói rằng ý bà đã định, như thế lại không hÆ¡n ư?
Vương phu nhân nghe nói, vừa buồn cưá»i, vừa tức, bảo:
- Mà y Ä‘iên à ! Nói nhảm cái gì thế? Äã là con gái ai chẳng phải Ä‘i lấy chồng; đã vá» nhà ngưá»i ta thì bên nhà gái còn nhìn ngó gì được, cái đó chẳng qua là do số pháºn nó thế, được ngưá»i chồng tốt thì hay, nhưng gặp phải đứa xấu cÅ©ng đà nh chịu váºy, ngưá»i ta hay nói: “Lấy gà phải theo gà , lấy chó phải theo chóâ€, mà y lại không nghe hay sao? Có phải ai cÅ©ng là m lệnh bà như chị cả mà y đâu? Vả lại chị Hai mà y má»›i vá» nhà chồng, thằng Tôn cÅ©ng còn trẻ tuổi, má»—i ngưá»i má»™t tÃnh, má»›i ăn ở vá»›i nhau, thế nà o mà chả có Ãt nhiá»u va chạm. Ãt năm nữa, đôi bên biết tÃnh nhau, sinh con đẻ cái thì sẽ đâu và o đấy thôi, mà y nhất thiết không được nói ná»a lá»i vá»›i bà , tao mà nghe thì liệu hồn đấy, thôi Ä‘i lo công việc cá»§a mà y Ä‘i, đừng ở đây nói nhảm nữa.
Bảo Ngá»c không dám lên tiếng, ngồi má»™t lúc, rồi buồn rầu lá»§i thá»§i Ä‘i ra, trong bụng ấm ức, không biết hay tá» vá»›i ai, khi và o vưá»n, Bảo Ngá»c Ä‘i má»™t mạch đến quán Tiêu Tương, vừa và o đến cá»a đã òa lên khóc.
Äại Ngá»c vừa chải đầu rá»a mặt xong, thấy quang cảnh ấy, giáºt mình há»i:
- Là m sao thế? Anh giáºn nhau vá»›i ai thế?
Äại Ngá»c há»i Ä‘i há»i lại, nhưng Bảo Ngá»c chỉ gục đầu xuống bà n, khóc nức nở không nói ra lá»i, đại Ngá»c ngồi trên ghế ngÆ¡ ngác nhìn Bảo Ngá»c má»™t lúc rồi há»i:
- Anh lại bực nhau với ai rồi chứ gì? Hay là em có lỗi với anh?
Bảo Ngá»c xua tay:
- Không phải, không phải!
- Tại sao anh lại buồn bã như váºy?
- Tôi nghÄ© bá»n chúng mình chết sá»›m cà ng hay, sống chẳng thú vị gì hết!
Äại Ngá»c nghe váºy kinh ngạc há»i:
- Anh nói gì thế? Anh điên rồi sao?
- Không phải tôi Ä‘iên đâu, Ä‘iá»u tôi nói ra thế nà o cÅ©ng là m cô phải Ä‘au lòng, hôm trước chị Hai vỠđây, bá»™ dạng và nói năng như thế nà o thì cô cÅ©ng đã thấy rồi đấy, tôi nghÄ© tại sao con gái cứ lá»›n lên là phải Ä‘i lấy chồng để chịu khổ chịu sở là m gì? Tôi còn nhá»› trước đây lúc láºp thi xã Hải ÄÆ°á»ng, tất cả chúng mình ngâm thÆ¡, gánh trá», vui vẻ biết chừng nà o! Bây giá» chị Bảo vá» nhà ; Hương Lăng cÅ©ng không thấy sang; chị Hai lại Ä‘i lấy chồng, mấy ngưá»i tâm đầu ý hợp Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»—i ngả, cho nên má»›i vắng ngắt thế nà y. Tôi định thưa vá»›i cụ, đón chị Hai vá», ai ngá» mẹ tôi không nghe lại bảo tôi là ngu ngốc, nói nhảm, tôi đà nh câm miệng không dám hé lá»i, cô xem chẳng mấy chốc, mà quang cảnh cái vưá»n nà y thay đổi dữ tháºt! Cứ thế nà y thì và i năm nữa, chưa biết đến thế nà o, cà ng nghÄ© tôi cà ng cảm thấy buồn bá»±c trong lòng.
Äại Ngá»c nghe xong từ từ cúi đầu, ngưá»i cháºm rãi ngã xuống giưá»ng, thở dà i má»™t tiếng, không nói năng gì, nằm quay mặt và o phÃa trong.
Tá» Quyên vừa bưng trà lên, thấy hai ngưá»i như thế cÅ©ng buồn theo; bá»—ng Táºp Nhân đến, thấy Bảo Ngá»c nói:
- Cáºu ở đây à ? Bên nhà cụ Ä‘ang gá»i đấy, tôi Ä‘oán là cáºu ở đây.
Äại Ngá»c đứng dáºy, cặp mắt vẫn đỠhoe, má»i Táºp Nhân ngồi. Bảo Ngá»c thấy thế nói:
- Em ạ, những lá»i tôi vừa nói, chẳng qua là chuyện vá»› vẩn rồ dại, em đừng buồn bã là m gì. Em nên nhá»› lá»i tôi dặn, cần phải giữ gìn sức khá»e má»›i được. Em Ä‘i nghỉ thôi. Bên cụ gá»i, tôi đến đó má»™t lát, rồi sẽ trở lại ngay.
Nói Ä‘oạn, Bảo Ngá»c Ä‘i ra.
Táºp Nhân há»i nhá» Äại Ngá»c:
- Hai ngưá»i lại có việc gì thế?
- Anh ấy buồn vì việc chị Hai, còn tôi thì bị ngứa mắt, nên dụi đấy thôi, chứ có việc gì đâu.
Táºp Nhân cÅ©ng không nói gì, vá»™i và ng theo Bảo Ngá»c Ä‘i ra.
Khi Bảo Ngá»c đến bên nhà Giả mẫu thì Giả mẫu đã nghỉ trưa, nên lại quay vá» Viện Di Hồng.
Quá trưa Bảo Ngá»c ngá»§ dáºy, cảm thấy buồn bã vô cùng, tiện tay cầm quyá»n sách lên xem.
Táºp Nhân thấy Bảo Ngá»c xem sách, vá»™i Ä‘i pha trà hầu sẵn, không ngá» quyển sách ấy lại là quyển “Cổ Nhạc Phá»§â€. Bảo Ngá»c tiện tay mở ra xem thì đúng là má»™t bà i thÆ¡ cá»§a Tà o Mạnh Äức(#1) trong có câu:
Rượu bà y hãy cất lá»i ca,
Äá»i ngưá»i thấm thoắt có là bao năm!
Cảm thấy lá»i thÆ¡ chạm đúng và o tim. Bảo Ngá»c đặt quyển sách xuống, vá»› má»™t quyển khác xem, thì đó là táºp văn Ä‘á»i Tấn, Ä‘á»c được mấy trang, Bảo Ngá»c liá»n gấp sách, Ä‘oạn chống tay lên mà cứ ngồi thừ ra đó, Táºp Nhân bưng trả lại, thấy váºy liá»n há»i:
- Tại sao cáºu lại không xem nữa?
Bảo Ngá»c không đáp, đỡ lấy chén trà , uống má»™t há»›p, rồi đặt chén xuống, Táºp Nhân chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, cứ đứng, bên cạnh, ngẩn ngưá»i nhìn. Bá»—ng Bảo Ngá»c đứng dáºy, miệng nói lẩm bẩm “tinh thần phiêu diêu ra ngoà i hình hà i...â€
Táºp Nhân nghe nói, muốn cưá»i, nhưng không dám há»i, đà nh phải khuyên:
- Nếu cáºu không thÃch xem sách thì hãy ra ngoà i vưá»n chÆ¡i má»™t lát cho đỡ buồn, kẻo rồi sinh bệnh.
Bảo Ngá»c trong miệng áºm ừ nhưng đầu óc vẫn để đâu đâu. Äi đến đình Thấm Phương, thấy cảnh tượng tiêu Ä‘iá»u, buồng không ngưá»i vắng; quay sang Hà nh Vu uyển, thấy cá» thÆ¡m còn đó, song cá»a đóng then cà i; lần đến Ngẫu Hương tạ, xa xa thấy có mấy ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a lan can trên bến Lục Tá»±, mấy đứa đầy tá»› gái nhá» lom khom tìm kiếm váºt gì dưới đất. Bảo Ngá»c rón rén tá»›i sau hòn núi giả lặng nghe. Bá»—ng má»™t ngưá»i nói:
- Äể xem nó có nổi lên không. - Dưá»ng như giá»ng cá»§a Lý Văn.
Má»™t ngưá»i khác cưá»i nói:
- Thôi nó lặn mất rồi, tôi biết nó không nổi lên mà . – Äúng là giá»ng cá»§a Thám Xuân.
Lại má»™t ngưá»i nói:
- Phải rồi, chị ơi, chị đừng đi đầu, thế nà o nó cũng nổi lên cho mà xem.
Má»™t ngưá»i khác lại nói:
- Nó nổi lên đây rồi. - Äúng là tiếng nói cá»§a Lý á»¶ và Hình Tụ Yên.
Bảo Ngá»c không nhịn được, nhặt má»™t viên gạch nhá», ném xuống nước, nghe bõm má»™t tiếng, bốn cô Ä‘á»u giáºt mình nói:
- Ngưá»i nà o chÆ¡i ác thế? Là m chúng tôi giáºt mình.
Bảo Ngá»c từ sau núi nhảy ra cưá»i nói:
- Các cô chÆ¡i vui tháºt! Sao không gá»i tôi má»™t tiếng?
Thám Xuân nói:
- Tôi đã biết mà ! Chỉ có anh Hai má»›i nghịch thế mà thôi. Không nói gì cả, anh phải Ä‘á»n con cá cho chúng tôi Ä‘i, vừa rồi má»™t con cá nổi lên, tôi định câu thì anh là m nó sợ, nó lặn Ä‘i mất.
Bảo Ngá»c cưá»i, nói:
- Các cô chơi ở đây mà không tìm tôi, tôi còn muốn phạt các cô nữa là .
Má»i ngưá»i cưá»i má»™t lúc. Bảo Ngá»c nói:
- Bây giỠchúng ta hãy lần lượt câu cá để bói xem may rủi nhé, ai câu được thì năm nay gặp may, ai không câu được thì năm nay gặp rủi, ai câu trước nà o?
Thám Xuân liá»n nhưá»ng Lý Văn câu trước, lý Văn không nháºn. Thám Xuân cưá»i, nói:
- Äã thế thì tôi xin câu trước.
Äoạn ngoảnh lại nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Anh Hai nà y, anh mà còn đuổi con cá đi nữa thì tôi không nghe đâu.
Bảo Ngá»c nói:
- Khi nãy là tôi muốn dá»a các cô đấy chứ, bây giá» cô cứ tha hồ mà câu.
Thám Xuân bá» dây câu xuống, chừng chưa nói xong câu chuyện thì đã có má»™t con cá con cắn câu là m cho cái phao chìm xuống, Thám Xuân giáºt má»™t cái, cần câu vút lên, con cá dãy đà nh đạch trên đất, Thị Thư chá»™p lấy chá»™p để, hai tay nắm chặt, bá» và o lá» sứ nhá», đổ nước trong và o nuôi, Thám Xuân đưa cần câu cho Lý Văn, lý Văn thả câu xuống, thấy dây câu rung rinh, vá»™i giáºt lên, nhưng không có gì, cô ta lại thả xuống, má»™t chốc dây câu lại rung rinh, giáºt lên nhưng vẫn không có gì, lý Văn cầm câu lên xem, thì ra cái lưỡi câu cong và o phÃa trong, lý Văn cưá»i:
- Chả trách câu không được.
Cô ta vá»™i và ng bảo Tố Vân sá»a lại lưỡi câu tá» tế, thay mồi má»›i, lắp cái phao bằng mảnh sáºy, rồi thả xuống, má»™t chốc mảnh sáºy chìm lỉm; Lý Văn vá»™i giáºt câu lên, được má»™t con cá diếc dà i hai tấc, lý Văn cưá»i nói:
- Anh Bảo câu đi!
Bảo Ngá»c nói:
- Äể cô Ba và cô Hình câu trước Ä‘i rồi tôi sẽ câu.
Tụ Yên ngồi lặng im, lý Ỷ nói:
- Anh Bảo câu trước đã.
Äang nói thì mặt nước bá»—ng sá»§i tăm, Thám Xuân nói:
- Äừng có nhưá»ng nhau mãi, các chị xem, mấy con cá Ä‘á»u ở phÃa cô Ba cả, cô Ba câu nhanh Ä‘i thôi.
Lý á»¶ cưá»i, đỡ lấy cần câu, thả xuống được ngay má»™t con, Sau đó Tụ Yên cÅ©ng câu được má»™t con, liá»n trả cần câu cho Thám Xuân để đưa cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c nói:
- Tôi thì phải là m ông Khương Thái công(#2) mới được.
Nói Ä‘oạn liá»n ra ngồi trên hòn đá bên bá» ao mà câu. Không ngá» cá ở dưới nước, trông thấy bóng ngưá»i, Ä‘á»u chạy hết. Bảo Ngá»c cầm cần câu đợi mãi vẫn không thấy sợi dây động Ä‘áºy. Vừa má»›i thấy má»™t con cá phun bá»t lên mặt nước, Bảo Ngá»c đã cầm cần câu rung rung mấy cái, cá ta sợ biến mất.
Bảo Ngá»c nóng tiết nói:
- TÃnh tôi rất nôn nóng, mà cá lại cháºm chạp, biết là m sao bây giá»? Cá Æ¡i, lại đây mau lên! Mà y cÅ©ng phải giúp ta chứ.
Bốn ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i. Bá»—ng thấy dây câu rung rinh, Bảo Ngá»c mừng quá, ra sức giáºt mạnh má»™t cái, cần câu Ä‘áºp và o hòn đá, gãy là m hai Ä‘oạn, dây câu đứt, lưỡi câu văng Ä‘i đâu mất, má»i ngưá»i cà ng cưá»i ầm lên.
Thám Xuân nói:
- Chẳng có ai vụng vỠnhư anh!
Äang nói bá»—ng thấy Xạ Nguyệt há»›t hÆ¡ há»›t hải chạy đến nói:
- Cáºu Hai ạ, cụ dáºy rồi, gá»i cáºu vá» ngay, cáºu vá» mau lên.
Cả năm ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình, Thám Xuân há»i Xạ Nguyệt:
- Cụ gá»i cáºu Hai vá» có việc gì thế?
- Tôi cÅ©ng không biết. Nghe đâu chuyện gì kÃn, nên cụ sai tôi gá»i cáºu Bảo vá» há»i, lại còn cho Ä‘i gá»i cả mợ Hai Liá»…n vỠđể há»i nữa đấy.
Bảo Ngá»c sợ ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói:
- Không biết lại có con a hoà n nà o gặp việc rủi ro gì đây.
Thám Xuân nói:
- Chẳng biết là việc gì, anh Hai vỠnhanh lên, có tin gì thì bảo ngay Xạ Nguyệt tới nói cho chúng em biết nhé!
Nói Ä‘oạn, Thám Xuân cùng Lý Văn, Lý á»¶ và Tụ Yên Ä‘i vá». Bảo Ngá»c vỠđến phòng Giả mẫu, thấy Vương phu nhân Ä‘ang cùng Giả mẫu đánh bà i, Bảo Ngá»c thấy không có việc gì má»›i hÆ¡i yên tâm. Giả mẫu thấy Bảo Ngá»c đến, liá»n há»i:
- Năm trước cháu ốm, nhá» má»™t vị hòa thượng Ä‘iên và má»™t vị đạo sÄ© khiá»…ng chân chá»a khá»i, lúc đó cháu thấy trong ngưá»i như thế nà o?
Bảo Ngá»c nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Cháu nhá»› lúc mắc bệnh, hình như Ä‘ang đứng thì có ngưá»i lẻn đến nện má»™t gáºy và o đầu. Äau quá, cháu tối sầm mắt lại, rồi thấy khắp nhà đầy những quỉ sứ, mặt xanh nanh và ng, cầm dao, cầm gáºy đánh cháu, khi lên giưá»ng nằm thì hình như có mấy cái Ä‘ai thần chét lên đầu. Sau đó Ä‘au quá, không biết gì nữa, đến lúc đỡ rồi, cháu nhá»› có má»™t luồng ánh sáng mà u và ng từ nhà ngoà i chiếu tướng và o giưá»ng, lÅ© quỉ Ä‘á»u chạy trốn đâu mất không thấy nữa, thế là đầu cháu không Ä‘au mà trong ngưá»i cÅ©ng tỉnh táo ngay.
Giả mẫu nói với Vương phu nhân:
- Xem ra không khác tình hình nà y là bao.
Äang nói thì Phượng Thư Ä‘i và o, chà o Giả mẫu, lại ngoảnh lại chà o Vương phu nhân, rồi nói:
- Bà định há»i cháu gì thế?
- Năm nỠbị ma ám, cháu có nhớ được gì không?
- Cháu cÅ©ng không nhá»› được rõ lắm, nhưng chỉ thấy mình không sao tá»± chá»§ được, hình như có ngưá»i nà o lôi lôi kéo kéo, bắt phải giết ngưá»i má»›i được, thấy cái gì là vÆ¡ lấy cái ấy, thấy ngưá»i nà o là chỉ muốn giết ngưá»i ấy, ngưá»i cháu mệt nhoà i, nhưng không sao dừng tay được.
- Lúc khá»i thì sao?
- Lúc khá»i thì hình như trên lưng chừng trá»i có ngưá»i nói những câu gì, cháu không nhá»› rõ.
- Thế thì đúng là nó rồi, cứ xem quang cảnh khi hai chị em chúng nó ốm, thì giống hệt như câu chuyện vừa xảy ra, con mụ già ấy độc ác thá»±c: Bảo Ngá»c nháºn nó là m mẹ nuôi tháºt là uổng! A Di Äà Pháºt! May nhá» có vị hòa thượng và đạo sÄ© má»›i cứu sống được Bảo Ngá»c, nhưng ta vẫn chưa Ä‘á»n Æ¡n gì cả.
Phượng Thư nói:
- Tại sao bà lại nhắc đến bệnh chúng cháu?
- Cháu cứ há»i bà Hai, ta lưá»i chẳng muốn nói.
Vương phu nhân nói:
- Vừa rồi ông nhà có nói đến mẹ nuôi cá»§a Bảo Ngá»c là đứa báºy bạ, tà ma ngoại đạo. Bây giá» vỡ chuyện ra, bị phá»§ Cẩm Y bắt bá» giam đưa sang bá»™ Hình. Bá»™ Hình định xá» tá»™i chết, mấy hôm trước có ngưá»i phát giác việc con mụ ấy. Ngưá»i nà y tên là Phan Tam Bảo gì đó, có má»™t ngôi nhà bán cho tiệm cầm đồ ở trước mặt nhà hắn, hiệu nà y đã trả tiá»n gấp mấy lần giá tiá»n nhà rồi, mà Phan Tam Bảo vẫn cứ đòi, há» không chịu trả nữa. Phan Tam Bảo dấm dúi vá»›i con mụ ấy, vì mụ ta thưá»ng qua lại hiệu cầm đồ, chÆ¡i thân vá»›i bá»n đà n bà trong đó, mụ ta liá»n phù phép bắt ngưá»i vợ chá»§ hiệu mê sảng, là m cả nhà rối tung lên, mụ ta liá»n đến nói vá»›i há» rằng mình chữa được bệnh ấy. Rồi mụ ta đốt Ãt và ng mã ngá»±a giấy cúng lá»…. Quả nhiên kiến hiệu, thế là mụ đòi bá»n đà n bà nhà ấy phải đưa tạ mưá»i mấy lạng bạc, ai ngỠđức Pháºt có mắt, việc vỡ lở ra, ngay hôm ấy mụ ta vá»™i vã vá» nhà , bá» rÆ¡i má»™t cái bá»c lụa, ngưá»i trong hiệu nhặt lên xem, thấy trong có nhiá»u hình nhân bằng giấy và bốn viên hương gì rất thÆ¡m, má»i ngưá»i Ä‘ang lấy, là m lạ thì con mụ già ấy quay lại tìm bá»c lụa. Ngưá»i ở đó liá»n bắt giữ và xét trong ngưá»i thì thấy má»™t cái há»™p, trong có hai ma vương khắc bằng ngà voi; má»™t trai má»™t gái mình trần không mặc quần áo, và bảy cái kim thêu bôi son Ä‘á». Láºp tức, há» bắt mụ giải đến phá»§ Cẩm Y. Ở đấy ngưá»i ta xét há»i thì biết được nhiá»u chuyện bà ẩn vá» các bà các cô nhà quan sang, vì thế há» báo tin cho trong doanh biết, và đến khám nhà mụ, tìm được nhiá»u tượng nặn bằng đất, và mấy há»™p muá»™n hương(#3). Trong gian nhà trống sau giưá»ng nằm, mụ ta treo má»™t địa đèn có bảy ông sao, dưới đèn có mấy quân môi bằng rÆ¡m. Äứa thì đầu chét Ä‘ai thần, đứa thì bụng đóng Ä‘inh, đứa thì cổ mang xiá»ng, trong tá»§ có vô số là hình nhân bằng giấy. PhÃa dưới có mấy cuốn sổ nhá», trong đó ghi đã là m phép cho nhà nà o được linh nghiệm, cần đòi bao nhiêu tiá»n. Số tiá»n hương đèn ngưá»i ta gởi đến không biết bao nhiêu mà kể.
Phượng Thư nói:
- Bệnh cá»§a chúng cháu nhất định là nó là m, cháu nhá»› khi chúng cháu khá»i, con yêu già ấy qua bên nhà dì Triệu đòi tiá»n mấy lần; há»… gặp cháu là mặt nó sa sầm lại, hai mắt nó cứ như con mắt gà chá»i ấy, mấy lần cháu cứ nghi hoặc, nhưng không tìm ra duyên cá»› tại sao? Giá» nghe nói má»›i vỡ lẽ. Có Ä‘iá»u cháu đứng ra trông coi việc nhà , cố nhiên có thể là m ngưá»i ta oán ghét, ngưá»i ta muốn tìm cách hại cháu, chứ chú Bảo thì có thù hằn gì vá»›i ai, mà há» cÅ©ng nỡ lòng độc ác như thế?
Giả mẫu nói:
- Biết đâu lại không phải vì ta yêu cháu Bảo, không yêu thằng Hoà n, mà để vạ cho các cháu như váºy.
Vương phu nhân nói:
- Con mụ khốn nạn ấy đã bị kết án nên không thể nà o gá»i nó đến đây đối chứng. Không đối chứng thì dì Triệu Ä‘á»i nà o chịu nháºn. Việc nà y là việc lá»›n, nếu để vỡ lở ra, tiếng tăm không hay lắm, chi bằng để nó là m nó chịu, thế nà o rồi cÅ©ng có ngà y phải ra.
- Chị nói cÅ©ng phải, đã không có đối chứng thì không thể nà o là m ra lẽ, chỉ có đức Pháºt là nhìn thấy rõ thôi, chị em chúng nó giỠđây nà o có kém ai? Thôi việc đã qua rồi, cháu Phượng cÅ©ng đừng nhắc đến nữa, hôm nay mẹ con cháu ăn cÆ¡m chiá»u ở đây rồi hãy vá».
Giả mẫu bảo Uyên Ương và Hổ Phách Ä‘i gá»i dá»n cÆ¡m.
Phượng Thư vá»™i và ng cưá»i nói:
- Tại sao bà phải báºn lòng thế?
Vương phu nhân cÅ©ng cưá»i.
Thấy mấy ngưá»i đà n bà đứng chá»±c bên ngoà i, Phượng Thư vá»™i bảo bá»n a hoà n nhá» Ä‘i gá»i cÆ¡m, và nói:
- Ta và bà Hai Ä‘á»u ăn cÆ¡m vá»›i cụ ở đây.
Äang nói thì thấy Ngá»c Xuyến chạy đến thưa vá»›i Vương phu nhân:
- Ông lá»›n muốn tìm thứ gì, má»i bà hầu cÆ¡m cụ xong rồi vá» tìm há»™.
Giả mẫu nói:
- Chị đi vỠthôi, chắc anh ấy có việc gì cần đấy.
Vương phu nhân vâng lá»i, để Phượng Thư ở lại hầu, còn mình lui vá». Äến phòng, Vương phu nhân gặp Giả ChÃnh, nói chuyện suông mấy câu và tìm ra đồ váºt. Giả ChÃnh liá»n há»i:
- Cháu Nghênh Xuân vỠrồi à ? Nó ở nhà hỠTôn ra sao?
- Cháu Nghênh Xuân cứ khóc khóc mếu mếu, nói là chồng ngang ngược quá.
Rồi bà ta kể lại những Ä‘iá»u Nghênh Xuân đã nói cho Giả ChÃnh nghe. Giả ChÃnh thở dà i ná»›i:
- Ta đã biết không phải là nÆ¡i xứng đáng, khốn ná»—i ông Cả cứ nháºn lá»i, ta cÅ©ng không biết là m thế nà o, thế là con Nghênh Xuân đà nh chịu khổ mà thôi.
Nó mới vỠlà m dâu, chỉ mong sau nà y vợ chồng nó ăn ở với nhau khá hơn là được.
Nói Ä‘oạn, Vương phu nhân lại phì cưá»i. Giả ChÃnh nói:
- Cưá»i gì?
- Tôi cưá»i thằng Bảo sáng nay đến đây, nói toà n là chuyện trẻ con.
- Nó nói gì?
Vương phu nhân vừa cưá»i vừa kể lại những lá»i cá»§a Bảo Ngá»c. Giả ChÃnh cÅ©ng không nhịn được cưá»i liá»n nói:
- Nhắc đến thằng Bảo Ngá»c, tôi lại nhá»› ra má»™t việc. Thằng nà y cứ để mãi trong vưá»n, thá»±c không nên, con gái hư thân, còn là ngưá»i cá»§a nhà khác, chứ con trai hư thân thì quan hệ không phải nhá», hôm trước có ngưá»i đến nói vá»›i tôi vá» má»™t ông thầy há»c. Ông nà y há»c vấn và phẩm chất Ä‘á»u tốt, cÅ©ng là ngưá»i phương Nam, nhưng tôi nghÄ©, thầy há»c ngưá»i phương Nam tÃnh tình lại quá ư hiá»n là nh, trẻ con nhà ta Ä‘ang sống nÆ¡i đô thị, đứa nà o đứa nấy, Ä‘á»u nghịch ngá»— phá trá»i, mồm mép lém lỉnh, cái gì lấp liếm được là thế nà o cÅ©ng lấp liếm cho kỳ được, lại cứng đầu cứng cổ là m cho thầy há»c ngà y ngà y phải chiá»u như chiá»u vong, không dám nói nặng lá»i, rút cục chẳng ăn thua gì, uổng công vô Ãch. Vì thế các cụ trước không chịu má»i thầy ở ngoà i, chỉ chá»n ngưá»i trong há» vừa có tuổi vừa có há»c vấn để dạy. GiỠđây cụ Nho há»c vấn tuy chỉ bình thưá»ng nhưng còn trị nổi bá»n chúng, không đến ná»—i nuông chiá»u chúng quá. Tôi nghÄ© cứ để thằng Bảo lêu lổng mãi không nên, chi bằng lại bắt nó và o trưá»ng nhà há»c táºp như cÅ©.
- Ông nói rất phải, từ khi ông nháºm chức ở ngoà i, nó cứ ốm luôn, thà nh ra bá» bê trá»… mất mấy năm; bây giá» lại và o trưá»ng nhà ôn táºp thì rất tốt.
Giả ChÃnh gáºt đầu, lại nói thêm mấy câu chuyện phiếm nữa. Hôm sau Bảo Ngá»c thức dáºy, chải đầu rá»a mặt xong, bá»—ng có ngưá»i hầu nhá» và o nói:
- Ông lá»›n gá»i cáºu Hai đến nói chuyện.
Bảo Ngá»c vá»™i và ng sá»a lại áo quần, Ä‘i đến thư phòng Giả ChÃnh, há»i thăm sức khá»e cá»§a cha rồi đứng chá».
Giả ChÃnh nói:
- Dạo nà y mà y há»c hà nh thế nà o? Tuy mà y viết táºp được Ãt chữ, nhưng cÅ©ng chẳng ăn thua và o đâu. Ta xem dạo nà y mà y lại cà ng lưá»i biếng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i mấy năm trước. Tao lại nghe nói mà y luôn luôn viện cá»› Ä‘au ốm không chịu há»c hà nh, bây giá» thì đã khá»e tháºt rồi chứ? Ta còn nghe mà y cả ngà y cứ ở trong vưá»n chÆ¡i đùa vá»›i bá»n chị em, tháºm chà vá»›i cả bá»n a hoà n; còn công việc chÃnh cá»§a mình thì vứt hết. Dù mà y có là m được mấy câu thÆ¡, dăm ba bà i từ, thì cÅ©ng chẳng ăn thua và o đâu, quà hóa gì cái thứ ấy? Khi thi cá», ngưá»i ta vẫn lấy việc là m văn, là m bà i là quan trá»ng hÆ¡n cả, thế mà mà y lại không há»c gì vá» cách là m văn là m bà i hết. Mà y nhá»› lấy lá»i ta dặn: Bắt đầu từ hôm nay, mà y không được là m thÆ¡ câu đối gì hết, chỉ há»c là m văn bát cổ thôi. Ta hạn cho mà y má»™t năm, nếu không tiến được tý gì, thì mà y đừng há»c hà nh cho tốn công, mà ta cÅ©ng không muốn có đứa con như thế nữa.
Giả ChÃnh bèn gá»i Lý Quà lại bảo:
- Ngà y mai, sáng dáºy, gá»i thằng Bồi DÃnh Ä‘i theo cáºu Bảo Ä‘em tất cả sách vở nó há»c đưa lại đây ta xem, rồi ta sẽ thân hà nh đưa nó và o trưá»ng nhà .
Nói Ä‘oạn ông ta quát Bảo Ngá»c:
- VỠđi thôi! Ngà y mai đến sớm gặp ta.
Bảo Ngá»c nghe nói, giá» lâu chẳng biết trả lá»i thế nà o, lững thững Ä‘i vá» viện Di Hồng. Táºp Nhân Ä‘ang nóng lòng chá» tin tức, nghe nói bảo Ä‘i há»c, trong bụng cÅ©ng có ý mừng. Bảo Ngá»c sai ngưá»i đến kể đầu Ä‘uôi vá»›i Giả mẫu, ý muốn nhá» Giả mẫu ngăn cản giúp. Giả mẫu nghe tin, sai ngưá»i gá»i Bảo Ngá»c đến, nói:
- Cháu cứ yên lòng Ä‘i há»c, đừng để cha cháu giáºn, có việc gì cháu thấy bá»±c bá»™i thì cháu nói vá»›i bà .
Bảo Ngá»c không còn cách gì, đà nh phải trở vá», dặn bá»n a hoà n:
- Ngà y mai gá»i ta dáºy sá»›m, ông sẽ đưa ta Ä‘i há»c đấy.
Táºp Nhân vâng lá»i, cùng vá»›i Xạ Nguyệt thay phiên nhau thức suốt đêm.
Hôm sau tảng sáng, Táºp Nhân gá»i Bảo Ngá»c dáºy, chải đầu rá»a mặt, thay quần áo rồi sai a hoà n nhá» truyá»n gá»i Bồi DÃnh chá»±c ở cá»a ngoà i để mang sách vở và các đồ váºt. Táºp Nhân giục luôn mấy lần, Bảo Ngá»c đà nh phải Ä‘i ra. Äến thư phòng, trước hết Bảo Ngá»c há»i dò xem cha mình đã đến đó chưa, ngưá»i hầu nhá» trả lá»i:
- Vừa rồi có má»™t vị khách định và o gặp ông lá»›n để thưa chuyện gì đó, trong nhà nói ông lá»›n Ä‘ang rá»a mặt chải đầu, bảo vị khách ấy hãy đợi ở ngoà i.
Bảo Ngá»c nghe nói, trong bụng hÆ¡i yên, vá»™i và ng đến chá»— Giả ChÃnh, vừa gặp lúc Giả ChÃnh sai ngưá»i đến gá»i, Bảo Ngá»c liá»n theo và o. Giả ChÃnh dặn dò mấy câu, rồi dẫn Bảo Ngá»c lên xe. Bồi DÃnh mang theo sách vở Ä‘i thẳng đến trưá»ng há»c, ngưá»i nhà đến trước trình vá»›i Äại Nho:
- Ông lớn đã đến.
Äại Nho đứng dáºy, thì Giả ChÃnh bước tá»›i và há»i thăm sức khá»e. Äại Nho cầm tay chà o há»i:
- Dạo nà y cụ có khá»e không?
Bảo Ngá»c cÅ©ng tá»›i há»i thăm sức khá»e Äại Nho. Giả ChÃnh má»i Äại Nho ngồi, rồi má»›i ngồi xuống. Giả ChÃnh nói:
- Tôi hôm nay thân hà nh đưa cháu đến đây, nhá» cụ dạy bảo giúp. Cháu cÅ©ng không còn bé há»ng gì nữa, cần phải há»c để thi cá» má»›i mong trá»n Ä‘á»i láºp thân, thà nh danh được. Hiện nay, nó ở nhà chỉ chÆ¡i đùa vá»›i bá»n trẻ con, tuy có hiểu được mấy câu thÆ¡, dăm câu từ, cÅ©ng chỉ là nói nhảm viết nhảm. Dù có hay chăng nữa cÅ©ng chẳng qua là những lá»i gió trăng mây móc, chẳng Ãch gì cho Ä‘á»i nó cả.
Äại Nho nói:
- Tôi xem cháu mặt mÅ©i cÅ©ng xinh đẹp, tư chất thông minh, nhưng lại cứ ham chÆ¡i, không chịu há»c? Việc thÆ¡ từ không phải là không nên há»c, nhưng sau khi đỗ đạc rồi sẽ há»c cÅ©ng chưa muá»™n.
- Äúng như thế. GiỠđây chỉ xin cụ bắt nó Ä‘á»c sách, giảng sách, là m văn là m bà i, nếu nó không nghe lá»i dạy bảo thì xin cụ hết sức kèm cặp nó, có thế má»›i không đến ná»—i hữu danh vô thá»±c, lỡ cả má»™t Ä‘á»i.
Nói xong, Giả ChÃnh đứng dáºy vái má»™t vái, nói và i câu chuyện phiếm rồi cáo từ rút lui ra. Äại Nho tiá»…n đến ngoà i cá»a và nói:
- Xin gởi lá»i thăm sức khá»e cá»§a cụ.
Giả ChÃnh vâng lá»i, lên xe ra vá».
Äại Nho quay và o, thấy Bảo Ngá»c ngồi bên cái bà n hoa lê nhá», bà y ở góc Tây nam, dá»±a và o cá»a sổ, bên phải chồng hai bá»™ sách cÅ© và má»™t táºp văn bát cổ mong má»ng, gá»i Bồi DÃnh Ä‘em giấy má»±c bút nghiên cất và o trong ngăn kéo. Äại Nho há»i:
- Bảo Ngá»c, ta nghe nói cháu hôm trước ốm, nay đã khá»e tháºt chưa?
Bảo Ngá»c đứng dáºy thưa:
- Khá»e tháºt rồi ạ.
- Bây giá» cháu nên chăm chỉ há»c hà nh, cha cháu tháºt hết sức tha thiết trông mong cháu nên ngưá»i. Bây giá» cháu hãy Ä‘em những sách đã Ä‘á»c trước bắt đầu ôn lại má»™t lần. Hằng ngà y, sáng dáºy ôn lại sách, cÆ¡m xong viết chữ, trưa đến giảng sách và đá»c mấy thiên bát cổ.
Bảo Ngá»c “dạ†má»™t tiếng rồi ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh thấy thiếu mất mấy đứa trong bá»n Kim Vinh ngà y xưa và thêm mấy đứa há»c trò nhá», Ä‘á»u là bá»n thô tục chẳng ra gì. Chợt nhá»› đến Tần Chung, Bảo Ngá»c thấy không có ai là m bầu là m bạn, để giải tá» câu chuyện tâm tình, trong lòng buồn rầu, nhưng không dám nói ra, đà nh vùi đầu xem sách.
Äại Nho nói:
- Hôm nay là hôm đầu, cho cháu vá» sá»›m má»™t chút, đến mai thì phải giảng sách đấy, cháu không phải là ngưá»i dốt nát, ngà y mai sẽ cho cháu giảng trước má»™t và i chương sách cho ta nghe, xem gần đây cháu há»c hà nh ra sao, để biết được sức há»c cá»§a cháu đã đến thế nà o rồi.
Nghe váºy trong bụng Bảo Ngá»c cứ rối cả lên.
Chú thÃch:
(1-). Tức Tà o Tháo ngưá»i Ä‘á»i Tam quốc.
(2-). Khương Thái Công tức Lã Vá»ng, tên chữ là Tá» Nha. Lúc hà n vi thưá»ng ngồi câu cá ở sông Vị. Sau giúp vua Văn Vương nhà Chu, đánh được nhà Ân, phong là thái sư.
(3-). Thứ hương là m cho ngưá»i ta ngá»i thấy thì mê man bất tỉnh.
|

08-07-2008, 03:35 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 82
Lấy nghĩa sách giảng bà y, cụ đồ già dạy răn chà ng bướng
Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn
Bảo Ngá»c ở trưá»ng há»c vá», tá»›i gặp Giả mẫu. Giả mẫu cưá»i nói:
- Khá lắm, bây giỠngựa rừng lên đã chịu lên cương rồi. VỠgặp cha cháu một tý, rồi đi dạo chơi cho khuây.
Bảo Ngá»c vâng lá»i đến gặp Giả ChÃnh. Giả ChÃnh há»i:
- Sao vá» sá»›m thế? Thầy có đỠra cách há»c táºp cho mà y không?
- Dạ, thá»i giá» quy định như sau: sáng dáºy ôn lại sách; ăn cÆ¡m xong táºp viết; trưa đến giảng sách và đá»c văn bát cổ.
Giả ChÃnh gáºt đầu bảo:
- Con vá» hầu chuyện bà má»™t lát, con trước hết phải lo há»c là m sao cho thà nh đạt nên ngưá»i, chứ không nên chỉ nghÄ© đến việc chÆ¡i bá»i, tối đến phải Ä‘i ngá»§ ngay để sáng mai dáºy sá»›m Ä‘i há»c, con đã nghe chưa?
Bảo Ngá»c vâng dạ tÃu tÃt và lui ra ngoà i, tá»›i gặp Vương phu nhân rồi lại đến chà o qua Giả mẫu, sau đó vá»™i và ng chạy ra, mong sao mau tá»›i quán Tiêu Tương. Vừa và o đến cá»a, Bảo Ngá»c vá»— tay reo nói:
- Tôi lại vỠđây rồi.
Äại Ngá»c nghe tiếng giáºt mình, Tá» Quyên vén mà n lên, Bảo Ngá»c Ä‘i và o phòng ngồi xuống ghế, Äại Ngá»c nói:
- Nghe nói anh Ä‘i há»c kia mà , sao vá» sá»›m thế?
- Ãi chà ! Nguy quá! Hôm nay cha tôi thân hà nh đưa tôi Ä‘i há»c, trong bụng tôi tưởng chuyến nà y không gặp mặt cô nữa. Cháºt váºt suốt má»™t ngà y. Bây giá» nhìn thấy các cô, tôi giống như chết Ä‘i sống lại, ngưá»i xưa nói: “Má»™t ngà y dà i ba thuâ€, câu ấy tháºt không ngoa.
- Anh đã vá» chà o cáºu mợ chưa?
- Chà o rồi.
- Còn các chỗ khác nữa?
- Không.
- Anh cũng nên chịu khó đến thăm hỠmột tý.
- Giá» tôi không muốn Ä‘i đâu cả, chỉ ngồi đây nói chuyện vá»›i cô thôi. Cha tôi bảo tôi ngá»§ sá»›m sáng mai dáºy sá»›m, đến mai hãy gặp há» cÅ©ng được.
- Anh ngồi một chút rồi cũng nên vỠđi nghỉ thôi.
- Tôi có mệt đâu, chỉ buồn thôi, có ngồi nói chuyện vá»›i mấy cô thì má»›i khuây khá»a, thế mà cô lại Ä‘uổi tôi rồi đấy.
Äại Ngá»c mỉm cưá»i rồi gá»i Tá» Quyên:
- Äem thứ trà Long Tỉnh cá»§a ta pha cho cáºu Hai má»™t chén. Cáºu Hai giá» Ä‘i há»c, không phải như trước nữa đâu.
Tá» Quyên mỉm cưá»i, vâng lá»i Ä‘i lấy trà rồi bảo a hoà n nhá» pha.
Bảo Ngá»c nói tiếp:
- Cô còn nhắc đến việc há»c là m gì? Tôi ngán cái trò đạo há»c ấy rồi. Buồn cưá»i nhất là thứ văn bát cổ, ngưá»i ta mượn nó để lừa bịp, bòn chút công danh, kiếm bát cÆ¡m ăn, nói thế còn được. Bây giá» lại còn bảo là nói thay lá»i thánh hiá»n cÆ¡! Nhiá»u lắm thì chẳng qua là đem kinh truyện ra nhồi nhét và o đầu đấy thôi. Lại còn má»™t Ä‘iá»u buồn cưá»i hÆ¡n nữa là những kẻ trong bụng rá»—ng tuếch chỉ vÆ¡ chá»— ná» bá» chá»— kia, là m lếu là m láo mà lại cho mình là há»c sâu rá»™ng. Là m thế đâu có phải là phát triển đạo lý cá»§a thánh hiá»n! Bây giá» cha tôi nhất thiết bảo tôi há»c cái ấy, tôi không dám cãi lại, thế mà cô lại còn nhắc đến chuyện Ä‘i há»c nữa à ?
- Bá»n con gái chúng em, tuy không cần thứ văn chương ấy, nhưng lúc nhá» khi há»c ông Giả VÅ© Thôn, em có Ä‘á»c qua. Trong đó cÅ©ng có những chá»— sâu sắc, cao xa, sát vá»›i tình cảm và hợp lý. Lúc đó tuy em không hiểu lắm, nhưng cÅ©ng thấy hay hay, không thể mạt sát hết thảy. Vả chăng anh cần láºp công danh thì há»c thứ văn ấy cÅ©ng có phần thanh nhã, cao quà chứ!
Bảo Ngá»c nghe đến đó, thấy không tà i nà o lá»t tai được, nghÄ© bụng: “Xưa nay, Äại Ngá»c không phải hạng ngưá»i mê thế lợi, giá» sao lại thếâ€, nhưng cÅ©ng không dám cãi lại, đà nh chỉ khịt mÅ©i cưá»i thầm.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, chợt nghe tiếng Thu Văn và Tá» Quyên nói ở bên ngoà i.
Thu Văn nói:
- Chị Táºp Nhân bảo tôi sang đón cáºu ở nhà cụ, ai ngá» cáºu lại ở đây!
TỠQuyên nói:
- Ở đây chúng tôi vừa pha trà , để cáºu ấy uống xong hãy vá».
Hai ngưá»i cùng Ä‘i và o. Bảo Ngá»c cưá»i nói vá»›i Thu Văn:
- Tôi cÅ©ng sắp vá», lại phiá»n chị phải Ä‘i tìm.
Thu Văn chưa kịp trả lá»i, thì Tá» Quyên nói:
- Cáºu uống mau mau mà vá» Ä‘i, ngưá»i ta đã nhá»› suốt ngà y rồi.
Thu Văn nhổ toẹt một cái rồi nói:
- Khéo cái con ranh nà y!
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i, Bảo Ngá»c đứng dáºy, cáo từ ra vá», Äại Ngá»c tiá»…n ra cá»a, Tá» Quyên đứng trên thá»m chá» Bảo Ngá»c ra vá» rồi má»›i trở và o phòng.
Bảo Ngá»c vỠđến Viện Di Hồng, thấy Táºp Nhân từ trong nhà ra đón, và há»i:
- Cáºu vỠđấy à ?
Thu Văn nói:
- Cáºu vá» từ sá»›m, nhưng ở bên nhà cô Lâm.
Bảo Ngá»c nói:
- Hôm nay có việc gì không?
Táºp Nhân nói:
- Chẳng có việc gì, vừa rồi bà Hai bảo chị Uyên Ương tá»›i dặn chúng tôi: “Ông nhà nổi nóng bảo cáºu Ä‘i há»c, nếu có đứa a hoà n nà o còn dám chÆ¡i đùa vá»›i cáºu, thì sẽ trị tá»™i như trị Tình Văn và Tư Kỳ trước đâyâ€. Tôi nghÄ© hầu hạ cáºu lâu nay, mà được thưởng cho những lá»i ấy cÅ©ng tháºt đáng buồn!
Nói xong, chị ta sụt sùi khóc. Bảo Ngá»c nói:
- Chị ạ! Chị cứ yên tâm, tôi chăm chỉ há»c táºp thì bà sẽ không nói gì các chị nữa đâu. Äêm nay tôi còn phải xem sách, ngà y mai thầy há»c bảo tôi giảng sách đấy. Nếu tôi có cần sai khiến gì thì đã có Xạ Nguyệt và Thu Văn. Chị Ä‘i nghỉ thôi.
Táºp Nhân nói:
- Nếu cáºu quả thá»±c chịu há»c, thì chúng tôi rất vui mừng được hầu hạ cáºu.
Bảo Ngá»c ăn cÆ¡m chiá»u xong, bảo thắp đèn Ä‘em sách tứ thư mà mình há»c từ trước, giở ra xem. Nhưng biết xem từ chá»— nà o đây? Äá»c xong má»™t quyển thấy hình như trong chương nà o mình cÅ©ng rõ rà nh, nhưng xét cho kỹ thì lại không tháºt rõ lắm. Xem hết lá»i chú thÃch, lại đến lá»i giảng, lục đục mãi đến canh khuya. Bảo Ngá»c nghÄ© bụng: “Mình vá» mặt thÆ¡ từ thì thấy hiểu rất dá»… dà ng, mà vá» mặt nà y thì đầu óc chẳng ra sao cảâ€. Rồi ngẩn ngưá»i ngồi nghÄ©.
Táºp Nhân nói:
- Cáºu Ä‘i nghỉ thôi, há»c không phải chỉ cố gắng trong má»™t hôm đâu mà phải là m thế?
Bảo Ngá»c chỉ trả lá»i bâng quÆ¡. Táºp Nhân và Xạ Nguyệt hầu hạ cho Bảo Ngá»c nằm xuống, rồi hai ngưá»i cùng nằm ngá»§. Äến khi thức giấc, thấy Bảo Ngá»c vẫn trằn trá»c trên giưá»ng. Táºp Nhân nói:
- Cáºu còn thức à ? Äừng có nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn, phải giữ gìn sức khá»e ngà y mai mà há»c.
- Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng vẫn không sao ngủ được. Chị lại cất bớt cho tôi một cái chăn.
- Trá»i lạnh cáºu đừng cất bá»›t chăn Ä‘i.
- Trong bụng tôi bực bội quá.
Rồi Bảo Ngá»c hất chăn xuống. Táºp Nhân vá»™i và ng bò lại giữ lấy, đặt tay lên đầu thấy hÆ¡i nóng liá»n nói:
- Cáºu nằm cho yên, ngưá»i hÆ¡i nóng rồi.
- Ừ đúng đấy!
- Thế là thế nà o?
- Không sợ, đó là vì bụng tôi bá»±c bá»™i đấy thôi, chị đừng là m ầm lên. Ông biết thế nà o cÅ©ng nói tôi giả ốm để trốn há»c, nếu không, sao bệnh lại khéo đến đúng lúc như váºy? Ngà y mai khá»e tôi vẫn Ä‘i há»c, thế là xong chuyện.
Táºp Nhân nghe cÅ©ng thương, liá»n nói:
- Äể tôi ngá»§ gần cáºu.
Liá»n đến đấm xương sống cho Bảo Ngá»c má»™t lát, rồi hai ngưá»i ngá»§ quên lúc nà o không biết, đến khi mặt trá»i lên cao má»›i dáºy. Bảo Ngá»c nói:
- Chết rồi! Cháºm mất rồi.
Anh ta vá»™i và ng chải đầu rá»a mặt xong, Ä‘i há»i thăm sức khá»e má»i ngưá»i rồi qua trưá»ng há»c ngay. Äại Nho đổi sắc mặt nói:
- Chẳng trách gì cha cháu nổi giáºn nói cháu hư thân, má»›i hôm thứ hai cháu đã lưá»i biếng như thế. Giá» là mấy giá» rồi má»›i đến hả?
Bảo Ngá»c kể lại việc tối hôm qua phát nóng như thế nà o rồi lại Ä‘á»c sách như cÅ©.
Chiá»u đến, Äại Nho nói:
- Bảo Ngá»c, có má»™t chương sách cháu lại giảng xem.
Bảo Ngá»c đến xem thì thấy là chương “Háºu sinh khả úyâ€(#1) nghÄ© bụng: “Chương nà y còn khá! May không phải là Äại há»c và Trung dungâ€. Bảo Ngá»c liá»n há»i:
- Giảng như thế nà o?
- Cháu cứ theo từng ý từng câu giảng lại cho kỹ lưỡng.
Bảo Ngá»c trước tiên Ä‘á»c to lên má»™t lần, rồi nói:
- Chương sách nà y là thánh nhân khuyên lá»›p trẻ, há» bảo phải kịp thá»i cố gắng đừng để đến...
Nói đến đó Bảo Ngá»c ngước đầu nhìn Äại Nho má»™t cái, Äại Nho biết ý, cưá»i nói:
- Cháu cứ việc nói, giảng thì không cần phải kiêng nể gì cả. Sách Lá»… ký nói “Lâm văn bất húyâ€(#2) cháu cứ nói tiếp, đừng để đến cái gì.
Bảo Ngá»c nói tiếp:
- Äừng để đến già mà không nên là m gì. Trước hết thánh nhân Ä‘em hai chữ “khả úy†để khÃch lệ chà khà cá»§a lá»›p trẻ, sau Ä‘em ba chữ “bất túc úy†(không đáng sợ) để cảnh tỉnh tương lai cá»§a lá»›p trẻ.
Nói xong, đứng nhìn Äại Nho, Äại Nho nói:
- Cũng được đấy, cứ giảng suốt đi nà o!
Bảo Ngá»c nói tiếp:
- Thánh nhân nói: Ngưá»i ta sinh ra, lúc còn nhá», tâm tư và tà i lá»±c thông minh tà i giá»i và có thể là m, tháºt là đáng sợ. Ai dám nói ngà y sau há» không được như ta ngà y nay? Nhưng nếu há» cứ nay lần mai lữa không biết chăm chỉ, đến khoảng bốn năm mươi tuổi mà không là m nên việc gì, thì hạng ngưá»i đó, tuy rằng lúc trẻ hình như hữu dụng, đến lúc ấy thì trá»n Ä‘á»i chẳng là m ai sợ nữa.
Äại Nho cưá»i nói:
- Vừa rồi vá» phần ý, cháu giảng cÅ©ng rõ rà ng đấy, nhưng lá»i lẽ có phần trẻ con, hai chữ “vô văn†không có nghÄ©a là không là m nên việc gì, không ra là m quan. Chữ “văn†ở đây nghÄ©a là mình thông suốt đạo lý, dầu không là m quan cÅ©ng là thà nh đạt; nếu không thế thì thánh hiá»n Ä‘á»i xưa cÅ©ng có ngưá»i trốn Ä‘á»i không ra là m quan. Không nhẽ cÅ©ng là ngưá»i không thà nh đạt à ? Ba chữ “bất túc uý†cốt là để ngưá»i ta xem xét cho cẩn tháºn, để đối chá»i vá»›i chữ “tri “ cá»§a “yên tri†chứ không phải có nghÄ©a là sợ. Phải nháºn rõ Ä‘iểm đó má»›i hiểu được tinh vi, cháu có hiểu không?
- Hiểu rồi ạ.
- Còn một chương nữa cháu giảng xem.
Rồi ông ta giở qua má»™t thiên khác, chỉ cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c xem thì thấy là chương “Ngô vị kiến hiếu đức như hiếu sắc giả giãâ€.(#3) Bảo Ngá»c cảm thấy chương ấy châm chá»c mình, liá»n cưá»i lấy lòng thầy và thưa:
- Câu nà y không có nghĩa gì mà giảng cả.
- Nói nhảm! Thế gặp lúc ra đỠmục nà y, cháu cũng nói không có gì mà là m hay sao?
Bảo Ngá»c bất đắc dÄ© phải giảng:
- Äấy là thánh nhân thấy ngưá»i ta không chịu ham đạo đức, mà thấy sắc đẹp thì rất là ham, không nghÄ© rằng đạo đức là cái sẵn có ở trong bản tÃnh con ngưá»i, thế mà ngưá»i lại không chịu ham nó; trái lại sắc đẹp tuy cÅ©ng đã có từ khi con ngưá»i má»›i bẩm sinh ra, không ai là không ham, nhưng đức là thiên lý, sắc là nhân dục, thế mà ngưá»i ta không chịu xem thiên lý hÆ¡n nhân dục. Äây tuy là lá»i than thở cá»§a Khổng Tá», mà lại có ý trông mong cho ngưá»i ta trở lại đưá»ng ngay và cÅ©ng để thấy rõ rằng ngưá»i ta dù có ham đức vẫn là ham má»™t cách nông cạn, phải ham đức như ham sắc thì má»›i là tháºt ham.
- Cháu giảng thế cÅ©ng được, nhưng ta có Ä‘iá»u nà y muốn há»i: cháu đã hiểu lá»i nói cá»§a Thánh nhân, váºy là m sao chÃnh mình lại phạm lấy hai cái lá»—i ấy? Tuy rằng ta không ở trong nhà cháu, mà cha cháu cÅ©ng không nói vá»›i ta, nhưng tháºt ra những táºt xấu cá»§a cháu, ta Ä‘iá»u biết hết. Là m má»™t con ngưá»i sao lại không trông mong thà nh đạt? GiỠđây cháu Ä‘ang ở cái thá»i “Háºu sinh khả uýâ€, “Hữu văn†hay “bất túc úyâ€, hoà n toà n do mình là m lấy. Nay ta hẹn cho cháu má»™t tháng, Ä‘em những sách đã Ä‘á»c, ôn lại má»™t lượt. Rồi Ä‘á»c thêm văn bát cổ trong má»™t tháng nữa, sau đó ta sẽ ra đầu bà i cho mà là m. Nếu còn nhác nhá»›n, nhất định ta không nghe đâu. Ngưá»i xưa nói: “Muốn nên ngưá»i không thể lưá»i biếng, lưá»i biếng thì không thể nên ngưá»iâ€. Cháu nên nhá»› những lá»i ta dặn.
Bảo Ngá»c vâng lá»i. Từ hôm ấy trở Ä‘i, ngà y ngà y đà nh phải há»c táºp theo lá»i thầy dạy.
Từ khi Bảo Ngá»c Ä‘i há»c, trong viện Di Hồng rất là vắng vẻ nhà n rá»—i. Táºp Nhân có thể là m Ãt nhiá»u công việc, chị ta cầm kim định thêu cái bao đựng hạt cau, nghÄ© bụng: “Bây giá» Bảo Ngá»c đã Ä‘i há»c, bá»n a hoà n không còn lo phiá»n gì nữa, nếu việc nà y xảy ra sá»›m thì Tình Văn nà o đến ná»—i mà phải chết?†“Máu chảy ruá»™t má»mâ€, bất giác Táºp Nhân chảy nước mắt, chợt nghÄ© đến việc mai sau, mình vốn không phải là vợ cả cá»§a Bảo Ngá»c mà chỉ là vợ lẽ. TÃnh tình cá»§a Bảo Ngá»c mình còn nắm vững được, chỉ sợ anh ta lấy phải má»™t ngưá»i vợ cả ghê gá»›m thì thân mình sẽ theo gót dì Vưu và Hương Lăng mà thôi. Cứ xem ý Giả mẫu và Vương phu nhân cÅ©ng như nghe những lá»i Phượng Thư lá»™ ra, thì chắc chắn ngưá»i ấy là Äại Ngá»c rồi. Äại Ngá»c lại là má»™t ngưá»i hay ngá» vá»±câ€. NghÄ© đến đó chị ta nóng lòng đỠmặt, tay cầm kim không biết rÆ¡i và o chá»— nà o mất. Táºp Nhân liá»n bá» việc chạy sang nhà Äại Ngá»c để dò la tình ý.
Äại Ngá»c Ä‘ang xem sách, thấy Táºp Nhân đến liá»n vui vẻ má»i ngồi. Táºp Nhân cÅ©ng vá»™i và ng chạy lại há»i:
- Mấy hôm nay ngưá»i cô đã khá được nhiá»u rồi chứ?
- Là m gì có! Chẳng qua hơi đỡ một tý thôi, chị ở nhà là m gì thế?
- Bây giá» cáºu Hai Ä‘i há»c, trong nhà rá»—i rãi, tôi tá»›i thăm cô, nói chuyện cho vui.
Nói xong, Tá» Quyên bưng trà lại. Táºp Nhân vá»™i và ng đứng dáºy nói:
- Em ngồi chơi. Hôm trước nghe Thu Văn mách em nói trộm gì chúng tôi phải không?
Tá» Quyên cÅ©ng cưá»i nói:
- Chị khéo tin lá»i nó à ? Tôi chỉ nói cáºu Hai thì Ä‘i há»c, cô Bảo lại vá» nhà , đến cả Hương Lăng cÅ©ng không sang chÆ¡i, dÄ© nhiên là phải buồn.
Táºp Nhân nói:
- Em còn nhắc đến Hương Lăng nữa ư? Tá»™i nghiệp chị ta gặp phải cái mụ “hung thần†ấy, không biết chị ta chịu là m sao được. - Rồi Táºp Nhân giÆ¡ hai ngón tay lên và nói: Kể ra mụ ấy còn ghê gá»›m hÆ¡n “mợ†nà y nhiá»u, mụ ta chẳng còn đếm xỉa gì đến thể diện nữa.
Äại Ngá»c tiếp lá»i:
- Chị ấy chịu đựng kể cũng ghê đấy! Cô Hai Vưu tại sao mà chết?
Táºp Nhân nói:
- Còn phải nói! NghÄ© lại cÅ©ng Ä‘á»u là ngưá»i, danh pháºn có khác nhau đôi chút, nhưng tá»™i gì mà độc ác như thế? Äến ná»—i mất cả tiếng tăm thể diện.
Äại Ngá»c xưa nay không nghe Táºp Nhân nói trá»™m như thế, nay nghe câu ấy, chắc có dụng ý gì, liá»n động lòng, nói:
- Kể cũng khó nói, việc trong nhà nó như thế đấy, nếu không phải gió đông thổi bạt gió lây, thì là gió tây thổi bạt gió đông.
Táºp Nhân nói:
- Äã phải là m cái hạng vợ lẽ con hầu thì trong lòng đã sợ trước rồi, còn dám khinh ai nữa.
Äang nói chuyện thì thấy má»™t bà già từ ngoà i sân há»i và o:
- Äây có phải nhà cô Lâm không? Cô nà o ở trong ấy thế?
Tuyết Nhạn ra xem, nhá»› mang máng là ngưá»i bên nhà Tiết phu nhân, liá»n há»i:
- Có việc gì thế?
- Cô chúng lôi sai đưa đồ váºt biếu cô Lâm.
- Bà hãy chỠmột chút.
Tuyết Nhạn và o trong thưa lại vá»›i Äại Ngá»c. Äại Ngá»c bảo dẫn bà ta và o.
Bà già và o, há»i thăm sức khá»e, chưa nói là đưa biếu cái gì, mắt cứ nhìn chòng chá»c và o Äại Ngá»c. Äại Ngá»c thấy bá»±c mình liá»n há»i:
- Cô Bảo sai bà đưa gì thế?
- Cô chúng tôi bảo đưa biếu cô má»™t bình quả vải ướp máºt ong.
Bà ta ngoảnh đầu lại thấy Táºp Nhân, liá»n há»i:
- Cô nà y có phải là cô Hoa bên nhà cáºu Bảo không?
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Tại sao bà biết tôi?
- Chúng tôi chỉ coi nhà cho bà tôi, không hay theo bà và cô tôi ra ngoà i, cho nên không biết rõ các cô. Nhưng thỉnh thoảng các cô qua bên nhà chơi nên chúng tôi cũng còn hơi biết.
Nói xong, bà ta đưa cái bình cho Tuyết Nhạn, rồi ngoảnh nhìn Äại Ngá»c, cưá»i nói vá»›i Táºp Nhân:
- Chả trách bà nhà chúng lôi thưá»ng nói: “Cô Lâm vá»›i cáºu Bảo tháºt là má»™t đôi xinh đẹp chẳng khác tiên trên trá»iâ€.
Táºp Nhân thấy bà ta ăn nói xốc nổi, vá»™i và ng nói lảng:
- Bà mệt, ngồi uống nước trà đi.
Bà già cưá»i hì hì nói:
- Bên chúng lôi báºn lắm, còn phải sắp đặt việc cô Cầm. Cô tôi còn có hai bình vải nữa, bảo đưa biếu cáºu Bảo.
Nói xong, bà ta vội vã cáo từ rồi bước ra.
Äại Ngá»c tuy giáºn bà ta vừa rồi ăn nói thô lá»—, nhưng vì là ngưá»i nhà Bảo Thoa, nên không tiện nói. Chá» cho bà ta ra khá»i cá»a má»›i nói:
- Gởi lá»i cảm Æ¡n cô Bảo nhé.
Bà già miệng vẫn lẩm bẩm: “Con ngưá»i đẹp đẽ như thế, trừ cáºu Bảo Ngá»c ra ai mà sánh nổiâ€.
Äại Ngá»c cứ vá» như không nghe thấy. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Tại sao ngưá»i ta há»… già là hay nói lẩn thẩn, là m cho ngưá»i nghe vừa giáºn vừa buồn cưá»i.
Má»™t lúc sau, Tuyết Nhạn đưa bình vải cho Äại Ngá»c xem. Äại Ngá»c nói:
- Tôi chẳng buồn ăn, chị đem cất đi.
Chuyện trò má»™t lúc. Táºp Nhân ra vá».
Chiá»u đến, sắp sá»a cởi đồ trang sức, Äại Ngá»c và o phòng trong ngước đầu trông thấy bình vải, không khá»i nhá»› đến lá»i nói nhảm cá»§a bà già lúc ban ngà y, cảm thấy trong lòng lòng bức rứt. Giữa quãng hoà ng hôn, ngưá»i vắng, Äại Ngá»c nghìn sầu muôn mối, chứa chất bên lòng, nghÄ© bụng: “Ngưá»i mình thì yếu, tuổi cÅ©ng đã lá»›n, xem ý Bảo Ngá»c tuy má»™t lòng nghÄ© đến mình nhưng bà và mợ lại không tỠý gì, rất giáºn là lúc cha mẹ còn sống, tại sao không sá»›m định việc hôn nhân cho mìnhâ€. Rồi cô la lại nghÄ©: “Nếu lúc cha mẹ còn sống, mà định việc hôn nhân ở chá»— khác thì là m gì được con ngưá»i tà i giá»i và tốt như Bảo Ngá»c? ChÃnh lúc nà y còn có thể liệu đượcâ€. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại trằn trá»c miên man, Äại Ngá»c thổn thức không yên, than thở má»™t hồi, nhá» và i giá»t lệ, tình tứ thẫn thá», để cả áo Ä‘i ngá»§. Äang khi mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, bá»—ng thấy má»™t a hoà n nhá» chạy đến nói:
- Ông Giả Vũ Thôn ở ngoà i muốn gặp cô.
Äại Ngá»c nghÄ© bụng, ta tuy há»c ông ta, nhưng không thể so vá»›i há»c trò con trai, ông ta muốn gặp ta là m gì? Vả lại ông ta Ä‘i lại vá»›i cáºu ta, chẳng há» nhắc nhở tá»›i ta má»™t lá»i, ta cÅ©ng bất tất gặp phải ông ta là m gì? Rồi quay lại bảo a hoà n nhá»:
- Trong ngưá»i ta Ä‘ang ốm, không thể ra tiếp ông ta được. Nhá» em há»i thăm sức khá»e và cám Æ¡n há»™.
- Nghe đâu ông ta đến báo tin mừng cho cô, và ở Nam Kinh có ngưá»i đến đón cô nữa đấy.
Äang nói thì Phượng Thư, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Bảo Thoa Ä‘á»u đến, cưá»i nói:
- Chúng tôi trước là đến mừng, sau là tiễn cô.
Äại Ngá»c hoảng lên, nói:
- Các mợ và các chị nói gì váºy?
Phượng Thư nói:
- Cô còn giả vá» ngá»› ngẩn nữa thôi? Chả lẽ cô lại không biết chú Lâm thăng chức lương đạo tỉnh Hồ Bắc, lấy má»™t bà kế mẫu rất tâm đầu ý hợp. Bây giá» cha cô nghÄ© bá» cô ở đây không ra sao cả, cho nên nhỠông Giả VÅ© Thôn là m mối, đưa cô gả cho ngưá»i bà con nà o đó cá»§a bà kế mẫu, nghe nói là là m vợ kế, vì thế sai ngưá»i đến đón cô vá». Có lẽ cô vỠđến nhà là vá» nhà chồng ngay. Việc nà y Ä‘á»u là do bà mẹ kế cá»§a cô là m chá»§. Bà ta sợ dá»c đưá»ng không ai trông nom cô, nên lại bảo anh Hai Liá»…n đưa Ä‘i.
Äại Ngá»c nghe nói lạnh toát cả ngưá»i. Rồi cô ta lại mÆ¡ mà ng nhá»›, hình như cha mình quả thá»±c Ä‘ang là m quan ở đấy, trong lòng cuống lên, liá»n há»i liá»u:
- Là m gì có việc ấy. Chị Phượng nói báºy!
Bỗng thấy Hình phu nhân liếc mắt nhìn Vương phu nhân và nói:
- Nó còn chưa tin, chúng ta vỠthôi.
Äại Ngá»c ứa nước mắt nói:
- Hai mợ ngồi một tý đã.
Má»i ngưá»i không nói gì, Ä‘á»u cưá»i nhạt rồi ra vá». Äại Ngá»c hoảng quá nghẹn ngà o khóc lóc không nói nên lá»i. Rồi lại mÆ¡ mà ng hình như mình ở má»™t chá»— vá»›i Giả mẫu, nghÄ© bụng: “Việc nà y chỉ có xin vá»›i bà , hoặc giả còn có thể cứu vãn được chăng?â€
Äại Ngá»c vá»™i và ng qùy xuống, ôm lấy chân Giả mẫu mà nói:
- Bà cứu cháu vá»›i! Vá» Nam thì chết cháu cÅ©ng không vá». Vả lại đó là kế mẫu không phải mẹ đẻ cháu. Cháu xin ở đây vá»›i bà thôi.
Nhưng thấy Giả mẫu mặt mà y lạnh lùng cưá»i nói:
- Cái đó không can gì đến ta.
Äại Ngá»c khóc nói:
- Bà ơi, sao lại thế?
- Là m vợ kế cũng tốt, lại được thêm một bộ đồ nữ trang.
- Cháu ở đây với bà , quyết không tiêu pha quá đáng đâu, chỉ xin bà cứu cháu.
- Không ăn thua đâu! Là m con gái nhất định là phải đi lấy chồng, cháu còn bé không biết đấy thôi, không thể ở đây mãi được đâu cháu ạ.
- Cháu ở đây tình nguyện là m ngưá»i con hầu là m lấy mà ăn, cÅ©ng cứ vui lòng, xin bà là m chá»§ cho.
Thấy Giả mẫu không nói gì cả. Äại Ngá»c lại ôm lấy Giả mẫu mà khóc:
- Bà ơi xưa nay bà rất từ bi, lại rất yêu cháu, sao đến khi nguy cấp bà lại bỠcháu đi như thế? Cháu tuy là cháu ngoại bà , đã cách một tầng, nhưng mẹ cháu là con đẻ của bà , bà nghĩ đến mẹ cháu xin bà bênh vực cho cháu với.
Äại Ngá»c vừa nói vừa đâm đầu và o lòng Giả mẫu, khóc lóc thảm thiết. Nghe Giả mẫu gá»i: “Uyên Ương, mà y đưa cô Ä‘i nghỉ, nó quấy tao mệt quáâ€. Äại Ngá»c biết là không xong, kêu nà i cÅ©ng vô Ãch, chi bằng tìm cách tá»± tá», liá»n đứng dáºy chạy ra ngoà i, giáºn mình không còn mẹ đẻ, tuy bà ngoại, các mợ và chị em ngà y thưá»ng đối đãi vá»›i mình hết sức tá» tế, nhưng chẳng qua cÅ©ng là giả dối cả. Thế rồi nghÄ©: “Tại sao hôm nay không thấy Bảo Ngá»c, nếu được gặp anh ấy, hoặc giả còn có cách gì chăng?†Liá»n thấy Bảo Ngá»c đứng trước mặt, cưá»i hì hì và nói: “Mừng cho cô nhé!†Äại Ngá»c nghe câu ấy, lại cà ng cuống lên, không kể gì nữa, nắm chặt lấy Bảo Ngá»c và nói:
- Gá»›m anh Bảo Ngá»c! Hôm nay em má»›i biết anh là ngưá»i vô tình vô nghÄ©a!
- Anh là m sao mà vô tình vô nghÄ©a? Em đã có chồng, thì bá»n mình ai lo việc cho ngưá»i nấy thôi.
Äại Ngá»c cà ng nghe cà ng tức, cà ng bối rá»i, đà nh phải nắm lấy Bảo Ngá»c, khóc, nói:
- Anh ơi! Anh bảo em theo ai?
- Nếu không muốn đi thì ở lại đây. Em vốn đã hứa hôn với anh, nên mới đến ở đây. Anh đối đãi với em như thế nà o? Em nghĩ lại xem.
Äại Ngá»c lại mÆ¡ mà ng nghÄ© hình như mình đã gả cho Bảo Ngá»c rồi, trong lòng lại đổi buồn là m vui và há»i Bảo Ngá»c:
- Em đã nhất quyết sống chết cũng theo anh, anh bảo em đi hay ở?
- Anh bảo em ở lại, nếu em không tin lá»i anh thì thá» xem tim anh đây.
Nói xong, Bảo Ngá»c cầm má»™t cây dao nhá», rạch bụng má»™t cái, máu tươi phá»t ra. Äại Ngá»c sợ quá, hồn xiêu phách lạc, vá»™i và ng đưa tay nắm lấy bụng Bảo Ngá»c, khóc, nói:
- Sao anh lại là m như thế nà y, thì anh giết em đi đã!
- Không sợ đâu! Anh bà y tim gan cho em xem.
Rồi Bảo Ngá»c thò tay và o chá»— rạch, cà o lấy cà o để. Äại Ngá»c vừa run vừa khóc, lại sợ ngưá»i trông thấy vỡ chuyện, cứ ôm lấy Bảo Ngá»c khóc lóc thảm thiết. Bảo Ngá»c nói:
- Nguy to! Quả tim anh không còn nữa, chết mất!
Nói xong trợn ngược mắt lên ngã lăn đùng ra.
Äại Ngá»c khóc òa lên. Bá»—ng nghe Tá» Quyên gá»i:
- Cô! Cô! Nằm mÆ¡ gì thế? Mau mau tỉnh dáºy, cởi áo ra mà ngá»§.
Äại Ngá»c trở mình má»™t cái, thì ra má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Trong cổ vẫn còn nghẹn ngà o, tim Ä‘áºp thình thịch, gối đầu đã ướt đầm, toà n thân lạnh ngắt: “Cha mẹ mình chết đã lâu, mình vá»›i Bảo Ngá»c, hôn nhân chưa định, việc nà y do đâu mà ra?†Äại Ngá»c nghÄ© đến cảnh ngá»™ cá»§a mình trong giấc má»™ng, không nÆ¡i nương tá»±a, nếu tháºt Bảo Ngá»c mà chết Ä‘i, thì biết là m thế nà o? Qua ná»—i Ä‘au khổ, cô ta suy nghÄ© Ä‘au xót, tâm thần rối loạn, lại khóc má»™t hồi, gối đầy nước mất, cả ngưá»i ướt đẫm mồ hôi, gắng gượng ngồi dáºy, cởi áo khoác ngoà i ra, bảo Tá» Quyên đắp chăn tá» tế, rồi nằm xuống, cứ trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được. Nghe bên ngoà i rả rÃch, vi vu giống như tiếng gió, cÅ©ng giống như tiếng mưa, má»™t chốc lại nghe xa xa có tiếng khò khè, đó là tiếng ngáy cá»§a Tá» Quyên. Äại Ngá»c gắng gượng bò dáºy, khoác chăn ngồi má»™t chốc, cảm thấy má»™t luồng gió rét từ ngách cá»a sổ thổi và o, nổi gai sởn ốc, vá»™i và ng nằm xuống. Äang mÆ¡ mà ng muốn ngá»§ thì nghe trên cà nh trúc không biết bao nhiêu là chim sẻ, kêu rÃu rÃt, mảnh giấy trên khung cá»a sổ sáng dần. Äại Ngá»c đã tỉnh hẳn, hai mắt long lanh, ho rÅ© rượi má»™t hồi lâu, Tá» Quyên cÅ©ng ho mấy tiếng rồi tỉnh dáºy nói:
- Cô còn chưa ngá»§ à ? Lại ho rồi, chắc là bị gió lạnh đấy. Bây giá» trá»i sắp sáng rồi, nhìn ngoà i cá»a sổ đã rõ giấy dán. Cô hãy nằm nghỉ má»™t lát Ä‘i, phải giữ gìn tinh thần, đừng nghÄ© ngợi miên man nữa.
- Tôi có phải không muốn ngủ đâu? Nhưng mà ngủ không được nữa, chị cứ ngủ đi.
Nói Ä‘oạn Äại Ngá»c ho. Tá» Quyên thấy váºy, trong bụng cÅ©ng thương cảm, ngá»§ không được nữa. Thấy Äại Ngá»c ho, chị ta vá»™i và ng đứng dáºy, bưng ống nhổ lại, lúc đó trá»i đã sáng tháºt. Äại Ngá»c nói:
- Chị không ngủ nữa à ?
- Trá»i đã sáng bạch rồi, ngá»§ là m gì nữa?
- Váºy thì chị thay cái ống nhổ Ä‘i.
Tá» Quyên vâng lá»i, vá»™i và ng cầm ống nhổ để lên bà n, mở cá»a phòng Ä‘i ra, rồi khép lại, buông mà n hoa xuống, Ä‘i gá»i Tuyết Nhạn dáºy. Lúc đổ ống nhổ thấy trong Ä‘á»m có dÃnh máu, Tá» Quyên giáºt mình bất giác thất thanh gá»i:
- Trá»i Æ¡i, nguy to rồi!
Äại Ngá»c ở trong nhà há»i ra:
- Cái gì thế?
Tá» Quyên biết mình lỡ lá»i, vá»™i và ng nói chữa:
- Tôi buột tay một cái, suýt nữa quãng cái ống nhổ.
- Có phải Ä‘á»m trong ống nhổ có gì phải không?
- Có gì đâu.
Tá» Quyên ná»—i lòng Ä‘au xót, ứa nước mắt ra, giá»ng nói đổi hẳn.
Äại Ngá»c thấy trong há»ng mình hÆ¡i tanh tanh ngá»t ngá»t, bụng đã hÆ¡i nghi, lại thấy Tá» Quyên ở ngoà i có vẻ nhá»›n nhác, giá» lại nghe tiếng nói cá»§a cô ta có vẻ buồn thảm, trong lòng Äại Ngá»c đã biết tám chÃn phần, liá»n gá»i:
- Chị TỠQuyên! Và o đi thôi. Ở ngoà i ấy khéo bị lạnh đấy.
TỠQuyên “dạ†một tiếng, tiếng nói so với trước lại cà ng đau đớn hơn, rõ rà ng là tiếng nức nở.
Äại Ngá»c nghe váºy, lạnh buốt ná»a ngưá»i. Thấy Tá» Quyên đẩy cá»a và o, còn cầm khăn lau nước mắt. Äại Ngá»c nói:
- Sá»›m mai má»›i dáºy là m gì mà chị khóc thế?
Tá» Quyên gượng cưá»i nói:
- Tôi có khóc đâu? Sáng nay dáºy thấy con mắt hÆ¡i khó chịu. Cô hình như đêm nay dáºy sá»›m hÆ¡n má»i hôm, phải không? Tôi nghe cô ho đến ná»a đêm.
- Phải đấy! Cà ng muốn ngủ nhưng không ngủ được.
- Ngưá»i cô không được khá»e lắm, theo ý tôi cần nên tiêu khiển cho đỡ buồn, phải giữ mình là chÃnh. Tục ngữ hay nói: “Non xanh còn đấy, còn có cá»§i Ä‘unâ€. Cô ở đây, từ cụ và bà Hai trở xuống, ai lại không thương yêu cô?
Câu nói ấy nhá»› gợi lại giấc má»™ng. Äại Ngá»c cảm thấy trong lòng nhức nhối, trước mắt tối sầm, thần sắc thay đổi hẳn. Tá» Quyên vá»™i và ng bưng ống nhổ lại, Tuyết Nhạn vá»— xương sống, má»™t chốc cô ta má»›i khạc ra má»™t miếng Ä‘á»m, trong có tia máu Ä‘á».
Tá» Quyên và Tuyết Nhạn sợ tái mặt, hai ngưá»i ngồi bên cạnh trông nom. Äại Ngá»c mê mệt nằm xuống. Tá» Quyên xem chừng nguy cấp vá»™i và ng hất hà m ra hiệu bảo Tuyết Nhạn Ä‘i gá»i ngưá»i.
Tuyết Nhạn vừa ra khá»i cá»a thì thấy Thúy LÅ© và Thúy Mặc cưá»i rúc rÃch chạy đến. Thúy LÅ© há»i:
- Tại sao cô Lâm bây giá» còn chưa Ä‘i ra? Cô chúng tôi và cô Ba Ä‘á»u ở bên nhà cô Tư nói chuyện vá» bức tranh cái vưá»n cá»§a cô Tư vừa vẽ.
Tuyết Nhạn vá»™i xua tay. Thúy LÅ© và Thúy Mặc giáºt mình há»i:
- Có việc gì thế?
Tuyết Nhạn Ä‘em việc vừa rồi nói rõ vá»›i hai ngưá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u lè lưỡi nói:
- Không phải chuyện chơi! Sao các chị không đến trình với cụ? Nguy lắm đấy! Các chị sao lại vớ vẩn thế?
Tuyết Nhạn nói:
- Tôi đang định đi, thì các chị đến.
Äang nói chuyện thì nghe tiếng Tá» Quyên gá»i:
- Ai nói chuyện ở ngoà i kia? Cô Ä‘ang há»i đấy.
Ba ngưá»i vá»™i và ng Ä‘i và o, Thúy LÅ© và Thúy Mặc thấy Äại Ngá»c đắp chăn nằm trên giưá»ng. Äại Ngá»c thấy hai ngưá»i liá»n há»i:
- Ai nói với các chị mà các chị nhớn nhác thế?
Thúy Mặc nói:
- Cô chúng tôi cùng cô Vân Ä‘á»u ở bên nhà cô Tư, bà n bạc vá» bức tranh cái vưá»n cá»§a cô ấy, bảo chúng tôi đến má»i cô, không ngá» cô lại mệt.
- CÅ©ng không phải bệnh gì nặng, chẳng qua trong ngưá»i hÆ¡i mệt, nằm má»™t lát sẽ dáºy, các chị vá» thưa vá»›i cô Ba và cô Vân, ăn cÆ¡m xong nếu rá»—i rãi má»i các cô đến đây chÆ¡i má»™t chốc. Cáºu Bảo có đến bên nhà các chị không?
Hai ngưá»i trả lá»i: “Khôngâ€.
Thúy Mặc lại nói:
- Hai hôm nay cáºu Bảo Ä‘i há»c, hôm nà o ông lá»›n cÅ©ng xem xét bà i vở, đâu còn có thể Ä‘i chÆ¡i rông như lúc trước được nữa?
Äại Ngá»c nghe nói im lặng, hai ngưá»i đứng má»™t lát rồi lén lén Ä‘i ra.
Thám Xuân và Tương Vân Ä‘ang ở bên nhà TÃch Xuân bà n bạc vá» bức tranh “Vưá»n Äại quan†cá»§a TÃch Xuân:
- Chỗ nà y hơi thừa, chỗ kia hơi thiếu, chỗ nà y thưa quá, chỗ kia nhặt quá.
Má»i ngưá»i lại bà n việc đỠthÆ¡ và sai hai ngưá»i Ä‘i má»i Äại Ngá»c đến bà n bạc.
Chợt thấy Thúy Lũ và Thúy Mặc trở vỠsắc mặt hoảng hốt.
Tương Vân há»i trước:
- Sao cô Lâm không tới?
Thúy Lũ nói:
- Cô Lâm đêm hôm qua lại ốm, ho một đêm, chúng tôi nghe Tuyết Nhạn nói cô ta ho ra máu.
Thám Xuân nghe nói ngạc nhiên há»i:
- Tháºt không?
Thúy Lũ nói:
- Sao lại không tháºt!
Thúy Mặc nói:
- Vừa rồi chúng tôi đến thăm, thấy cô Lâm mặt mà y xanh xao, giá»ng nói rất là yếu á»›t.
Tương Vân nói:
- Äã ốm như thế, sao lại còn nói được?
Thám Xuân nói:
- Sao cô lại vớ vẩn thế? Nếu không nói được thì tức là ...
Cô ta đến đó bá»—ng nÃn bặt Ä‘i.
TÃch Xuân nói:
- Cô Lâm thông minh như thế, nhưng tôi xem ra thì không hiểu gì hết, bạ cái gì cÅ©ng cho là tháºt, nhưng việc thiên hạ nà o có tháºt cả đâu.
Thám Xuân nói:
- Äã thế thì chúng ta qua thăm cô ta má»™t lát, nếu tháºt bệnh quá nặng thì chúng ta nói vá»›i chị Cả, thưa lại vá»›i cụ, má»i thầy thuốc đến xem.
Tương Vân nói:
- Phải đấy!
TÃch Xuân nói:
- Các chị đi trước, chốc nữa tôi sẽ sang.
Thám Xuân và Tương Vân vịn và o a hoà n nhá» Ä‘i đến quán Tiêu Tương. Thấy hai ngưá»i bước và o phòng, Äại Ngá»c lại đâm ra chạnh lòng. Rồi cô ta lại nhá»› câu chuyện trong má»™ng: “Ngay cả bà mình cÅ©ng còn như thế, huống nữa là há», nếu mình không má»i thì há» cÅ©ng chẳng đến nà oâ€. Trong bụng nghÄ© thế, nhưng ngoà i mặt không thể bá» qua, Äại Ngá»c đà nh phải miá»…n cưỡng bảo Tá» Quyên đỡ dáºy, má»i hai ngưá»i ngồi.
Thám Xuân và Tương Vân Ä‘á»u ngồi bên mép giưá»ng, má»—i bên má»™t ngưá»i. Thấy quang cảnh Äại Ngá»c như váºy há» Ä‘á»u thương cảm.
Thám Xuân há»i:
- Cô lại ốm rồi sao?
- Không can gì đâu, chỉ thấy trong ngưá»i mệt lắm.
Tá» Quyên ở sau lưng Äại Ngá»c, lấy tay chỉ trá»™m cái ống nhổ. Tương Vân tuổi trẻ, tÃnh lại bá»™c trá»±c, liá»n giÆ¡ tay cầm ống Ä‘á»m lên xem, sợ hãi nói:
- Cô nhổ ra đấy à ? Chết tháºt!
Äại Ngá»c mê mệt, nhổ ra cÅ©ng không xem kỹ, giá» nghe Tương Vân nói, ngoảnh lại xem, bất giác lạnh toát ná»a ngưá»i. Thám xuân thấy Tương Vân xốc nổi, vá»™i và ng nói chữa:
- Äó chẳng qua là phế há»a bốc lên, vương ra má»™t và i giá»t chứ có gì đâu. Cái cô Vân nà y thấy bất kỳ cái gì cÅ©ng cứ là m nhặng lên.
Tương Vân biết mình lỡ lá»i, đỠbừng mặt. Thám Xuân thấy Äại Ngá»c tinh thần uể oải, có ý má»i mệt, vá»™i và ng đứng dáºy nói:
- Cô hãy tĩnh dưỡng gìn giữ tinh thần, chốc nữa chúng tôi sẽ lại.
- Cảm ơn hai cô nhớ đến tôi.
Thám Xuân lại dặn TỠQuyên:
- Chị phải chăm chỉ hầu hạ cô đấy.
Tá» Quyên vâng lá»i.
Thám Xuân vừa định Ä‘i ra, thì nghe bên ngoà i có ngưá»i kêu gà o ầm lên.
Chú thÃch:
(1-). Chữ trong Luáºn ngữ: cả Ä‘oạn nà y “Háºu sinh khả úy yên tri lai giả chi bất như kim dã. Tứ tháºp ngÅ© tháºp nhi vô văn yên, diệc bất túc úy yên nhi hÄ©â€, nghÄ©a là lá»›p trẻ là đáng sợ, biết đâu sau nà y không như ngà y nay. Ngưá»i bốn, năm mươi tuổi mà không có tiếng tăm gì, thì cÅ©ng không đáng sợ.
(2-). Khi giảng tới câu nà y không phải kiêng kỵ.
(3-). CÅ©ng ở trong Luáºn ngữ: Ta chưa thấy ai ham đức như ham sắc đẹp.
|

08-07-2008, 03:39 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 83
Và o cung Vị, thăm Nguyên phi bị ốm
Nhá»™n nhà cá»a, là m Bảo Thoa nghẹn lá»i
Thám Xuân và Tương Vân Ä‘ang định Ä‘i ra, chợt nghe bên ngoà i có ngưá»i kêu ầm lên:
- Con ranh con kia! Cái thứ mà y là hạng gì mà dám đến phá phách vưá»n nà y?
Äại Ngá»c nghe nói, kêu to lên má»™t tiếng:
- Không thể ở đây được nữa!
Rồi giÆ¡ má»™t tay chỉ ra ngoà i cá»a sổ, hai mắt cứ trợn ngược lên. Äại Ngá»c ở trong vưá»n Äại Quan, tuy được Giả mẫu thương yêu nhưng đối vá»›i ngưá»i khác, việc gì cÅ©ng để ý từng ly từng tÃ. Nghe bà già ở ngoà i cá»a sổ mắng như thế, nếu như ngưá»i khác thì không để ý là m gì, nhưng Äại Ngá»c lại cho ngưá»i ta nói móc mình. Cô ta nghÄ© bụng “Mình là má»™t vị tiểu thư nghìn và ng, chỉ vì cha mẹ mất cả, không biết ngưá»i nà o xui xiểm bà già ấy đến nhiếc mắng mình như thếâ€. Trong lòng tức tối không sao chịu nổi, cô ta Ä‘au đớn quá ngất ngưá»i Ä‘i.
Tá» Quyên vừa khóc vừa gá»i:
- Cô sao thế? Mau mau tỉnh lại.
Thám Xuân cÅ©ng gá»i, má»™t lát sau Äại Ngá»c má»›i hồi tỉnh, nhưng vẫn nói không ra lá»i, má»™t tay vẫn chỉ ra ngoà i cá»a sổ.
Thám Xuân hiểu ý, mở cá»a Ä‘i ra, thấy má»™t bà già tay cầm cái gáºy, Ä‘uổi má»™t con bé lem luốc và nói:
- Tao tá»›i đây để trông nom hoa quả cây cối trong vưá»n, chứ mà y là m gì mà cÅ©ng đến đây? Vá» nhà tao sẽ đánh cho mà y má»™t tráºn.
Con bé kia quay đầu lại, miệng Ä‘ang mút ngón tay chùn chụt mắt nhìn bà già mà cưá»i.
Thám Xuân mắng:
- Các bà dạo nà y cà ng không có phép tắc gì nữa! Ở đây là chá»— các bà mắng ngưá»i ta đấy à ?
Bà già kia thấy Thám Xuân, vá»™i và ng cưá»i tươi nói:
- Con cháu ngoại tôi thấy tôi và o đây, nó cÅ©ng Ä‘i theo, tôi sợ nó phá, nên quát nó vá», Ä‘á»i nà o tôi lại dám mắng ngưá»i ta ở đây.
- Không cần nói nhiá»u, ở đây cô Lâm không được khá»e, bà ra mau mau Ä‘i cho tôi.
Bà già “dạ†một tiếng, quay ra ngay, con bé cũng chạy mất.
Thám Xuân trở và o, thấy Tương Vân cứ nắm tay Äại Ngá»c mà khóc. Tá» Quyên má»™t tay ôm lấy ngưá»i Äại Ngá»c, má»™t tay vuốt bụng cho cô ta. Bấy giá» con mắt Äại Ngá»c má»›i dần dần trở lại như cÅ©.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chắc là cô nghe lá»i bà già kia nói mà ngá» vá»±c phải không?
Äại Ngá»c cứ lắc đầu. Thám Xuân nói:
- Bà già ấy mắng cháu ngoại, vừa rồi tôi cÅ©ng nghe thấy. Các bà ấy ăn nói tháºt chả biết gì cả, các bà ấy có biết kiêng nể gì đâu?
Äại Ngá»c nghe nói, thở dà i nắm lấy tay Thám Xuân và nói:
- Em... - Rồi lại im bặt.
Thám Xuân lại nói:
- Cô đừng có phiá»n lòng, tôi đến thăm cô, đó là tình nghÄ©a chị em. Cô lại Ãt ngưá»i hầu hạ, chỉ cần cô yên tâm và chịu khó uống thuốc, trong bụng nên nghÄ© đến những việc vui mừng. Cô sá»›m mạnh khá»e được ngà y nà o thì ngà y ấy chúng ta lại láºp thi xã là m thÆ¡ như cÅ©, thế chẳng vui sao?
Tương Vân nói:
- Như chị Ba nói đó vui biết chừng nà o.
Äại Ngá»c nghẹn ngà o:
- Các cô cứ muốn cho tôi vui, nhưng tiếc thay tôi là m gì được có ngà y ấy, chỉ sợ không khá»i thôi!
Thám Xuân nói:
- Cô nói báºy thôi, ngưá»i nà o không có bệnh táºt kia chứ? Äã có gì đâu mà nghÄ© vÆ¡ vẩn thế? Cô hãy nghỉ thôi, chúng tôi đến bên cụ, rồi chốc nữa sẽ quay trở lại. Cô cần gì cứ bảo Tá» Quyên nói vá»›i tôi.
Äại Ngá»c ứa nước mắt, nói:
- Em ạ! Em đến bên nhà cụ, nhá» chuyển lá»i tôi há»i thăm sức khá»e, trong ngưá»i tôi hÆ¡i mệt, không có bệnh gì nặng, xin cụ chá»› phiá»n lòng.
Thám Xuân vâng lá»i, nói:
- Tôi biết rồi, cô cứ nằm yên thôi.
Nói xong cùng Tương Vân đi ra.
Trong lúc đó Tá» Quyên đỡ Äại Ngá»c nằm xuống giưá»ng, má»i việc đã có Tuyết Nhạn lo liệu, còn mình thì săn sóc cho Äại Ngá»c. Nhìn Äại Ngá»c, Tá» Quyên Ä‘au xót trong lòng, nhưng không dám khóc. Äại Ngá»c nhắm mắt má»™t lát, nhưng không sao ngá»§ được. Trong vưá»n ngà y thưá»ng tịnh mịch, nay nằm trên giưá»ng, cô ta nghe tiếng gió thổi, tiếng sâu bá» kêu, tiếng chim hót, tiếng chân ngưá»i Ä‘i lại, hình như xa xa có tiếng trẻ con khóc. Tất cả những tiếng ấy, cứ xà o xạc bên tai, là m cho cô ta đâm ra bá»±c bá»™i, liá»n gá»i Tá» Quyên buông mà n xuống.
Tuyết Nhạn bưng má»™t bát yến sà o đưa cho Tá» Quyên. Tá» Quyên đứng ngoà i mà n há»i khẽ:
- Cô húp một miếng nhé?
Äại Ngá»c khẽ ừ má»™t tiếng. Tá» Quyên quay lại đưa bát yến sà o cho Tuyết Nhạn, rồi lên giưá»ng đỡ Äại Ngá»c ngồi dáºy. Tá» Quyên cầm bát yến sà o, nếm thá» má»™t tý, rồi má»™t tay ôm lấy vai Äại Ngá»c; má»™t tay bưng bát đưa lên môi Äại Ngá»c. Äại Ngá»c hé mắt húp hai, ba miếng, rồi lắc đầu không ăn nữa. Tá» Quyên lại đưa bát cho Tuyết Nhạn, đỡ Äại Ngá»c nhè nhẹ nằm xuống.
Nằm yên lặng má»™t lát, Äại Ngá»c hÆ¡i đỡ, chợt nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng há»i nhá»:
- Em TỠQuyên có ở nhà không?
Tuyết Nhạn vá»™i và ng Ä‘i ra, thấy Táºp Nhân, liá»n nói khẽ:
- Má»i chị và o trong nhà ngồi.
Táºp Nhân cÅ©ng há»i khẽ:
- Cô là m sao thế?
Vừa Ä‘i, Tuyết Nhạn vừa kể lại má»i việc vừa xảy ra đêm qua. Táºp Nhân nghe váºy cÅ©ng kinh sợ ngÆ¡ ngác, liá»n nói:
- Chả trách vừa rồi Thúy LÅ© đến bên chúng tôi nói cô ốm, cáºu Bảo sợ quá, vá»™i sai tôi đến xem thế nà o?
ÄÆ°Æ¡ng nói thì thấy Tá» Quyên vạch mà ng ló đầu ra nhìn.
Trông thấy Táºp Nhân, Tá» Quyên vẫy tay gá»i. Táºp Nhân nhẹ nhà ng Ä‘i tá»›i, há»i:
- Cô ngủ rồi à ?
Tá» Quyên gáºt đầu, há»i lại:
- Chị cũng biết tin à ?
Táºp Nhân cÅ©ng gáºt đầu, rồi cau mà y nói:
- Cứ thế nà y mãi thì là m thế nà o? Cáºu Bảo đêm hôm qua cÅ©ng là m tôi sợ gần chết.
- Sao thế?
- Äêm hôm qua khi cáºu ấy Ä‘i ngá»§ thì không có việc gì cả. Ai ngá» ná»a đêm cáºu ấy kêu rầm lên là đau bụng, miệng nói lảm nhảm hình như bị dao cắt ruá»™t, mãi đến gần sáng má»›i hÆ¡i đỡ, chị bảo có dá»… sợ không? Hôm nay cáºu ấy không Ä‘i há»c được, lại còn phải má»i thầy uống thuốc nữa đấy.
Äang nói thì nghe Äại Ngá»c lại ho ở trong mà n. Tá» Quyên vá»™i và ng lại gần, bưng ống nhổ để hứng Ä‘á»m. Äại Ngá»c hé mắt ra và há»i:
- Chị nói chuyện với ai thế?
- Chị Táºp Nhân đến thăm cô đấy.
Lúc nà y Táºp Nhân đã Ä‘i tá»›i bên giưá»ng. Äại Ngá»c bảo Tá» Quyên đỡ dáºy, má»™t tay chỉ bên giưá»ng, má»i Táºp Nhân ngồi.
Táºp Nhân ghé mình ngồi xuống, vá»™i và ng tươi cưá»i an á»§i:
- Cô cứ nằm thôi.
- Tôi không há» gì đâu, các chị đừng có là m xôn xao lên thế, vừa rồi, chị nói ai ná»a đêm Ä‘au bụng?
- Cáºu Bảo ngẫu nhiên bị mê nhưng không can gì.
Äại Ngá»c hiểu ý, biết là Táºp Nhân sợ mình lo lắng. Cô ta vừa cảm kÃch, vừa Ä‘au thương, nhân tiện há»i:
- Cáºu ấy mê sảng thế chị không nghe cáºu ấy nói gì à ?
- Cũng không nói gì.
Äại Ngá»c gáºt đầu, má»™t hồi lâu thở phà o má»™t tiếng rồi nói:
- Các chị đừng nói vá»›i cáºu Bảo là tôi ốm, coi chừng cáºu ấy lại nhỡ việc há»c, để ông lại giáºn.
Táºp Nhân vâng lá»i và khuyên:
- Cô nên nằm nghỉ thôi.
Äại Ngá»c giáºt đầu, bảo Tá» Quyên đỡ mình nằm xuống.
Táºp Nhân ngồi má»™t bên, an á»§i mấy câu rồi ra vá». Äến viện Di Hồng, chị ta chỉ nói Äại Ngá»c hÆ¡i mệt, không phải bệnh gì nặng. Bảo Ngá»c má»›i yên lòng.
Thám Xuân và Tương Vân ra khá»i quán Tiêu Tương Ä‘i má»™t mạch đến nhà Giả mẫu. Thám Xuân dặn Tương Vân:
- Chốc nữa gặp cụ, em đừng có xốc nổi như thế nữa.
Tương Vân gáºt đầu cưá»i, nói:
- Biết rồi, lúc nãy em khiếp quá nên mới vô ý như thế.
Lúc nà y hai ngưá»i đã đến nhà Giả mẫu. Thám Xuân nhắc đến bệnh Äại Ngá»c. Giả mẫu nghe váºy, buồn bá»±c nói:
- Chỉ có hai cháu Ngá»c là lắm bệnh táºt. Con Lâm giỠđã lá»›n rồi, phải gìn giữ thân thể, ta thấy nó hay để ý từng ly từng tý quá.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không dám nói gì. Giả mẫu liá»n bảo Uyên Ương:
- Mà y nói vá»›i chúng nó: Ngà y mai thầy thuốc đến xem cho Bảo Ngá»c thì bảo sang xem cho con Lâm luôn.
Uyên Ương vâng lá»i Ä‘i ra, nói vá»›i bá»n bà già . Bá»n bà già lại truyá»n ra ngoà i. Thám Xuân và Tương Vân ăn cÆ¡m chiá»u vá»›i Giả mẫu, rồi vá» trong vưá»n.
Hôm sau, thầy thuốc đến xem bệnh cho Bảo Ngá»c, chẳng qua cÅ©ng nói là ăn uống không có Ä‘iá»u độ, hÆ¡i cảm phong hà n, không quan hệ lắm, sÆ¡ tán má»™t chút là khá»i. Vương phu nhân và Phượng Thư má»™t mặt sai ngưá»i Ä‘em đơn thuốc đến trình Giả mẫu; má»™t mặt sai ngưá»i đến nói vá»›i ngưá»i ở quán Tiêu Tương:
- Thầy thuốc sắp đến rồi đấy.
Tá» Quyên vâng lá»i, vá»™i và ng đắp chăn cho Äại Ngá»c tá» tế và buông mà n xuống. Tuyết Nhạn thì vá»™i và ng dá»n dẹp trong phòng.
Một lát sau, Giả Liễn đưa thầy Lang và o và nói:
- Cụ lang thưá»ng đến đây luôn, các chị không cần phải tránh.
Bà già treo mà n lên. Giả Liá»…n má»i thầy Lang và o ngồi trong phòng, rồi nói:
- Chị TỠQuyên, chị hãy kể bệnh tình của cô Lâm cho cụ Vương rõ.
Thầy lang hỠVương bảo:
- Hãy khoan, để tôi bắt mạch, và nói xem có đúng hay không. Nếu có chỗ nà o sai các cô sẽ bảo tôi.
Tá» Quyên liá»n đưa tay cá»§a Äại Ngá»c từ trong mà n ra, đặt trên gối dá»±a, rồi nhẹ nhà ng giÆ¡ cái ống áo và cái vòng lên để khá»i đè lấy mạch.
Thầy Lang hỠVương bắt mạch tay nà y một lúc, lại bắt sang tay kia, rồi cùng Giả Liễn đi ra nhà ngoà i ngồi và nói:
- Sáu mạch Ä‘á»u huyá»n(#1) là do ngà y thưá»ng hay tư lá»± mà ra.
Äang nói thì Tá» Quyên cÅ©ng ra đứng phÃa trong cá»a. Thầy lang liá»n bảo Tá» Quyên:
- Bệnh nà y thưá»ng chóng mặt kém ăn uống, hay chiêm bao; má»—i lúc đến canh năm, thế nà o cÅ©ng tỉnh dáºy mấy lần; ban ngà y dù nghe những việc không liên quan đến mình cÅ©ng cứ tức giáºn và hay nghi hay sợ. Ai không biết thì cho là tÃnh tình quá gở, thá»±c ra chỉ vì can âm bị suy kém, tâm trà hao mòn, nguyên nhân cÅ©ng Ä‘á»u là do bệnh ấy gây nên cả. Có đúng thế không?
Tá» Quyên gáºt đầu, nói vá»›i Giả Liá»…n:
- Thầy nói rất đúng.
Thầy Lang nói:
- Thế thì được.
Nói xong, ông ta cùng Giả Liễn đi ra thư phòng kê đơn.
Bá»n hầu trai đã sắp sẵn má»™t tá» thiếp mai hồng. Thầy lang uống trà xong cầm bút viết:
“Sáu mạch huyá»n và cháºm, vì ngà y thưá»ng uất tÃch. Mạch “thốn†bên phải vô lá»±c; tâm khà đã suy. Riêng mạch “quan†lại mạnh là can tà vượng hÆ¡n. Má»™c khà không tiết ra được, thế nà o cÅ©ng lấn tỳ thổ, vì thế mà ăn không biết ngon, tháºm chà thắng cái không thể thắng; phế kim nhất định bị thương. Khà không lưu thông, ngưng tụ lại thà nh ra Ä‘á»m; huyết theo khà mà trà o lên, tất sinh ho. Äúng thì phải “SÆ¡ can bảo phế†nuôi dưỡng tâm tỳ. Tuy có thuốc bổ, cÅ©ng không nên dùng ngay. Bây giá» hãy xin dùng bà i “Hắc tiêu dao†để khai thông trước đã, rồi sau dùng bà i “Qui phế cố kim†để uống tiếp theo. à định cá»§a tôi như thế, xin chá» báºt cao minh xét lại mà dùng.
Viết xong, thầy lang lại kê thêm bảy vị thuốc và mấy vị thuốc dẫn. Giả Liá»…n cầm lên xem, há»i:
- Huyết đang xung mà dùng được sà i hồ à ?
- Cáºu Hai chỉ huyết sà i hồ là vị thuốc có tÃnh chất bốc lên, bệnh thổ huyết nên kiêng, không biết dùng miếng huyết(#2) mà sao Ä‘i, nếu không dùng sà i hồ thì không thể khai thông được khà ở kinh thiếu dương. Dùng miết huyết mà hạn chế bá»›t Ä‘i, là m cho nó không đến ná»—i bốc lên quá, thì sà i hồ có thể bồi dưỡng được can âm và ức chế được tà há»a. Vì thế sách ná»™i kinh nói: “Nhân thông mà dùng cách thông, nhân tắc mà dùng cách tắcâ€. Dùng sà i hồ sao vá»›i miết huyết, chÃnh là cách “mượn Chu Bá»™t để yên há» Lưuâ€(#3) đấy
- Té ra như thế, rất là tốt.
- Xin uống trước hai thang, rồi hãy thêm bá»›t, hoặc là đổi phương khác. Tôi còn có chút việc, không thể ngồi lâu, ngà y khác sẽ tá»›i há»i thăm sức khá»e.
Giả Liá»…n tiá»…n thầy lang ra, và há»i:
- Thuốc chú em tôi thì như thế thôi à ?
- Cáºu Hai không có bệnh gì nặng, có lẽ chỉ uống thêm má»™t thang nữa là khá»e.
Nói xong lên xe ra vá».
Giả Liá»…n má»™t mặt sai ngưá»i bốc thuốc, má»™t mặt vá» phòng nói lại bệnh tình cá»§a Äại Ngá»c và việc dùng thuốc cá»§a thầy lang cho Phượng Thư nghe. Vừa lúc đó, thấy vợ Chu Thụy chạy đến trình lại mấy việc lặt vặt. Giả Liá»…n nghe qua mấy câu liá»n nói:
- Chị thưa lại với mợ Hai thôi, tôi còn chút việc.
Nói xong Giả Liễn đi ngay, vợ Chu Thụy quay và o nói với Phượng Thư:
- Vừa rồi tôi đến bên nhà cô Lâm, xem bệnh cô ta có phần nguy lắm. Mặt không còn má»™t chút máu, sá» ngưá»i chỉ thấy xương bá»c lấy da! Há»i thì cô ta cứ chảy nước mắt, không nói gì. Sau đó cô Tá» Quyên nói vá»›i tôi: cô Lâm hiện Ä‘ang ốm, muốn xin cái gì cÅ©ng không dám nói. Tôi định thưa vá»›i mợ Hai xin chi trước cho hai tháng tiá»n lương.Vì bây giá» tiá»n uống thuốc tuy có quỹ chung nhưng cÅ©ng phải có Ãt nhiá»u để tiêu vặt. Tôi nháºn lá»i cô ta và xin thưa lại vá»›i mợ.
Phượng Thư cúi đầu nghĩ một lát, rồi nói:
- Thế nà y nhé, tôi đưa cho cô Tá» Quyên mấy lạng bạc để tiêu, cÅ©ng không cần nói vá»›i cô Lâm nữa. Còn tiá»n tháng thì không thể chi trước, vì má»™t ngưá»i bà y trò, rồi ai cÅ©ng đòi chi trước thì là m sao được? Chị lại không nhá»› việc Dì Triệu và cô Ba cãi nhau hay sao? Chẳng qua cÅ©ng chỉ vì tiá»n tháng đấy thôi. Gần đây chị cÅ©ng biết đấy, tiá»n tiêu ra thì nhiá»u, mà tiá»n thu và o thì Ãt, thà nh ra cứ phải giáºt gấu vá vai, ngưá»i không biết cứ bảo tôi tÃnh toán không khéo, có những kẻ đặt Ä‘iá»u nói là tôi chuyá»n cá»§a vá» bên ngoại. Chị cÅ©ng là ngưá»i đã từng lo việc chi tiêu trong nhà , tất nhiên chị biết tôi là m như thế nà o?
- Tháºt là oan uổng chết Ä‘i được! Äối vá»›i gia đình đồ sá»™ như thế nà y, chỉ có ngưá»i biết lo lắng tÃnh toán như mợ má»›i là m được thôi. Äừng nói là đà n bà là m không được, dầu cho hạng đà n ông ba đầu sáu tay cÅ©ng chưa chắc đã chống đỡ nổi. Thế mà còn dám nói nhảm.
Nói đến đó chị ta lại phì cưá»i và tiếp:
- Mợ không biết, chứ ngưá»i bên ngoà i lại còn nói nhảm hÆ¡n nữa kia! Trước đây nhà tôi vá» nhà bảo, ngưá»i ngoà i tưởng rằng trong phá»§ mình không biết bao nhiêu tiá»n mà kể. Có ngưá»i nói: “Trong phá»§ Giả có cái kho mấy gian bạc, mấy gian và ng, đồ đạc trong nhà đá»u bịt và ng, nạm bạc hếtâ€. Có ngưá»i nói: “Con gái là m Vương phi, thế nà o chả Ä‘em cá»§a cải trong cung chia má»™t ná»a cho bên ngoại. Trước đây quý phi vá» thăm nhà , chÃnh mắt chúng tôi trông thấy chở vá» mấy xe và ng bạc, cho nên trong nhà trần thiết không khác gì cung Long Vương. Hôm ná» là m lá»… tạ thần ở miếu, tiêu hết mấy vạn lạng bạc, chẳng qua là nhổ má»™t cái lông ở trên mình con trâu mà thôiâ€. Có ngưá»i lại còn nói: “Con sư tỠở trước cá»a nhà há», có lẽ cÅ©ng là ngá»c thạch đấy! Trong vưá»n thì có kỳ lân bằng và ng, bị mất trá»™m má»™t con rồi, chỉ còn má»™t con thôi. Các mợ các cô trong nhà thì không cần phải nói, ngay đến các cô gái hầu cÅ©ng không phải mó đến má»™t việc gì, cứ má»±c uống rượu, đánh cá», gẩy đà n vẽ tranh, vì hỠđã có ngưá»i hầu hạ, chỉ việc mang là mặc lượt, đồ ăn uống trang sức Ä‘á»u là những váºt ngưá»i thưá»ng không biết đến. Còn các cô các cáºu thì lại cà ng không phải nói, muốn đòi mặt trăng trên trá»i cÅ©ng có ngưá»i lấy xuống cho mà chÆ¡i.
Lại còn có một bà i hát:
Phủ Vinh quốc, phủ Ninh quốc
Bạc và ng của báu như bùn đất
Ăn không cùng, mặc không cùng
Rồi ra...
Nguyên câu cuối là :
Rồi ra rút cục cũng là không.
Chị ta buá»™t miệng nói đến đó, chợt nghÄ© câu ấy không hay, nên nÃn bặt Ä‘i.
Phượng Thư nghe xong, biết câu nà y chẳng tốt là nh gì, nên cÅ©ng không tiện há»i vặn, chỉ nói:
- Những cái đó chẳng quan hệ gì, nhưng câu chuyện “kỳ lân và ng†thì ở đâu mà ra?
- Tức là con kỳ lân và ng nhá» mà đạo sÄ© già trong miếu biếu cáºu Bảo đấy. Sau mất Ä‘i mấy hôm, may cô Sá» nhặt được, trả lại cho cáºu ấy. Thế mà bên ngoà i bịa ra như thế, mợ nói những ngưá»i ấy có đáng buồn cưá»i hay không?
- Những câu chuyện ấy không đáng buồn cưá»i, mà là đáng sợ đấy! Nhà mình cà ng ngà y cà ng khó khăn, mà bên ngoà i há» còn bà n tán như thế. Tục ngữ nói: “Ngưá»i sợ nổi danh, lợn là nh sợ béoâ€, huống nữa đây lại là cái tiếng hão. Sau nà y chẳng biết ra sao?
- Mợ lo cÅ©ng phải, nhưng trong kinh thà nh nà y, từ quán trà hà ng rượu đến các ngõ đưá»ng, đâu đâu cÅ©ng nói như thế, mà cÅ©ng không phải chỉ quãng má»™t năm nay, thì là m sao mà bịt miệng ngưá»i ta được?
Phượng Thư gáºt đầu, bảo Bình Nhi cân mấy lạng bạc đưa cho vợ Chu Thụy và nói:
- Chị cầm lấy đưa trước cho Tá» Quyên, nói rằng tôi đưa cho chị ta để mua thêm các thứ. Nếu muốn xin tiá»n công thì cứ việc xin chứ đừng nhắc đến câu chuyện chi tiá»n tháng. Chị ta là ngưá»i sáng dạ, thế nà o cÅ©ng hiểu lá»i nói cá»§a tôi. Có dịp rảnh tôi sẽ tá»›i thăm cô Lâm.
Vợ Chu Thụy cầm lấy bạc, vâng lá»i Ä‘i ra.
Giả Liễn đi ra ngoà i, thấy một tên hầu nhỠđón lại thưa:
- Ông Cả gá»i cáºu đến há»i chuyện.
Giả Liễn vội và ng đi sang gặp Giả Xá. Giả Xá nói:
- Vừa rồi nghe tin trong cung gá»i má»™t vị ngá»± y ở Thái y viện và hai ngưá»i lại mục và o xem bệnh, chắc không phải là bá»n cung nữ ốm đâu. Mấy hôm nay trong cung có tin tức gì vá» quý phi không?
- Không ạ.
- Con Ä‘i há»i chú Hai và anh Trân xem; nếu không biết thì phải sai ngưá»i đến Thái y viện dò xem má»›i được.
Giả Liá»…n vâng lá»i, má»™t mặt sai ngưá»i tá»›i Thái y viện, má»™t mặt vá»™i và ng Ä‘i gặp Giả ChÃnh và Giả Trân.
Giả ChÃnh nghe nói, liá»n há»i:
- Nghe tin ở đâu thế?
- Thưa vừa rồi nghe cha cháu nói.
- Cháu cùng anh Trân đi và o trong ấy dò xem.
- Cháu đã cho ngưá»i Ä‘i há»i ở Thái y viện rồi.
Giả Liễn nói xong, đi ra tìm Giả Trân, thấy Giả Trân đã từ đằng kia đi tới. Giả Liễn vội và ng kể lại câu chuyện. Giả Trân nói:
- Tôi cũng nghe tin ấy, nên tới thưa lại cùng ông Cả và ông Hai đây.
Hai ngưá»i liá»n và o gặp Giả ChÃnh.
Giả ChÃnh nói:
- Nếu quả là Nguyên phi ốm thì thế nà o cũng sẽ có tin.
Äang nói thì Giả Xá cÅ©ng vừa tá»›i.
Äến trưa, ngưá»i Ä‘i dò tin chưa vá», ngưá»i canh cá»a đã và o thưa:
- Có hai vị nội giám, muốn và o gặp hai cụ.
Giả Xá nói:
- Má»i và o đây.
Ngưá»i canh cá»a dẫn hai vị ná»™i giám và o.
Giả Xá và Giả ChÃnh ra đón ở cá»a thứ hai, trước hết há»i thăm sức khoẻ cá»§a quý phi, rồi cùng Ä‘i và o nhà khách má»i ngồi.
Viên nội giám già nói:
- Hôm trước quý phi hÆ¡i mệt, hôm qua vâng chỉ vua cho triệu bốn ngưá»i bà con và o cung thăm há»i, cho phép má»—i ngưá»i Ä‘em má»™t a hoà n Ä‘i theo, ngoà i ra không cần gì cả. Còn bà con đà n ông thì chỉ ở ngoà i cá»a cung đệ tên há» và quan chức và o thôi, chứ không được tá»± tiện và o cung. Äúng giá» thìn, giá» tỵ ngà y mai thì và o, giá» thân, giá» dáºu thì ra.
Giả Xá, Giả ChÃnh đứng nghe chỉ cá»§a nhà vua, rồi lại ngồi xuống, má»i viên ná»™i giám uống trà xong, há» cáo từ ra vá».
Giả Xá và Giả ChÃnh tiá»…n há» ra khá»i cá»a ngoà i, rồi trở và o thưa vá»›i Giả mẫu. Giả mẫu nói:
Bốn ngưá»i bà con, cố nhiên là ta và hai bà rồi, còn má»™t ngưá»i nữa là ai?
Không ai dám trả lá»i. Giả mẫu nghÄ© má»™t lát rồi nói:
- Thế nà o cÅ©ng phải cháu Phượng Ä‘i má»›i được, vì nó biết trông nom má»i việc, cha con các anh thá» ra bà n xem ai sẽ Ä‘i.
Giả Xá và Giả ChÃnh vâng lá»i Ä‘i ra bà n để Giả Liá»…n và Giả Dung ở lại coi nhà , còn thì tất cả những ngưá»i có tên hà ng chữ “vănâ€cho đến hà ng chữ “thảo†đá»u Ä‘i cả. Lại dặn ngưá»i nhà sắp sẵn bốn cá»— kiệu lục, hÆ¡n mưá»i cá»— xe mui cánh trả, sáng sá»›m mai chá» sẵn ở cá»a. Bá»n ngưá»i nhà vâng lá»i.
Giả Xá và Giả ChÃnh lại và o trong thưa lại vá»›i Giả mẫu:
- Gá» thìn, giá» tỵ và o cung, giá» thân, giá» dáºu ra vá», vì thế hôm nay nghỉ sá»›m, để mai dáºy sá»›m, sắm sá»a và o cung.
Giả mẫu nói:
- Ta biết rồi, các anh cứ vỠđi.
Bá»n Giả Xá lui ra. Bá»n Hình phu nhân, Vương phu nhân và Phượng Thư Ä‘á»u bà n tán vá» cái ốm cá»§a Nguyên phi, lại nói chuyện má»™t lúc rồi vá».
Hôm sau tảng sáng, bá»n a hoà n ở các nhà thắp đèn. Các bà chải đầu rá»a mặt xong, các ông cÅ©ng sắm sá»a đâu và o đấy. Äến đầu giá» mão, Lâm Chi Hiếu và Lại Äại Ä‘i và o, đến cá»a thứ hai thưa:
- Xe và kiệu đã sá»a soạn sẵn sà ng, Ä‘ang chỠở ngoà i cá»a.
Má»™t lát, Giả Xá và Hình phu nhân cùng đến. Má»i ngưá»i cùng ăn cÆ¡m sáng. Trước hết, Phượng Thư dìu Giả mẫu Ä‘i ra, bá»n Vương phu nhân Ä‘i theo chung quanh, má»—i ngưá»i mang theo má»™t ngưá»i hầu gái. Lại sai bá»n Lý Quý cưỡi ngá»±a Ä‘i trước, chá» săn ở cá»a cung để tiếp đón. Những ngưá»i từ hà ng chữ “văn†đến hà ng chữ “thảo†đá»u lên xe hoặc cưỡi ngá»±a. Bá»n ngưá»i nhà lÅ© lượt theo sau.
Giả Liễn và Giả Dung ở lại coi nhà .
Xe và ngá»±a cá»§a há» Giả Ä‘á»u đỗ ở phÃa Tây, ngoà i cá»a cung. Má»™t lát có hai ngưá»i ná»™i giám ra nói:
- Các bà các mợ ở phá»§ Giả tá»›i thăm, xin má»i và o cung, còn các ông thì Ä‘á»u là m lá»… vấn an ở ngoà i cá»a Ná»™i cung chứ không được và o.
Rồi có ngưá»i ở cá»a cung gá»i: “má»i và o mauâ€. Bốn cá»— kiệu cá»§a phá»§ Giả theo má»™t ná»™i giám nhá» Ä‘i và o. Bá»n đà n ông thì Ä‘i theo sau kiệu, còn ngưá»i nhà thì đứng chỠở ngoà i. Khi tá»›i gần cá»a cung, có mấy ngưá»i ná»™i giám già ngồi ở đó. Thấy há» và o, bá»n ná»™i giám đứng dáºy nói:
- Các ông ở phủ Giả chỠở đây.
Bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh liá»n theo thứ tá»± mà đứng. Mấy cá»— kiệu khiêng đến cá»a cung, những ngưá»i ngồi trong kiệu Ä‘iá»u bước ra, đã có sẵn sà ng mấy ngưá»i ná»™i giám nhá» dẫn đưá»ng. Bá»n Giả mẫu Ä‘á»u có a hoà n dìu và đi chân. Äến nhà ngá»§ cá»§a Nguyên phi, thấy châu ngá»c huy hoà ng, lưu ly chói lá»i. Có hai cung nữ nhá» truyá»n bảo:
- Chỉ há»i thăm sức khá»e, còn các lá»… nghi khác Ä‘á»u miá»…n.
Bá»n Giả mẫu tạ Æ¡n, Ä‘i đến trước giưá»ng há»i thăm sức khá»e xong. Nguyên phi cho ngồi. Bá»n Giả mẫu xin phép ngồi xuống.
Nguyên phi há»i Giả mẫu:
- Gần đây bà có khá»e không?
Giả mẫu vịn và o a hoà n nhá», láºp cáºp đứng dáºy trả lá»i:
- NhỠphúc đức lớn của Quý phi, tôi vẫn mạnh.
Nguyên phi lại há»i thăm Hình phu nhân và Vương phu nhân, hai ngưá»i Ä‘á»u đứng dáºy trả lá»i. Nguyên Phi lại há»i Phượng Thư:
- Việc ăn tiêu trong nhà ra sao?
Phượng Thư đứng dáºy tâu:
- Còn có thể tùng tiệm được.
- Mấy năm nay, khen cho chị cũng chịu khó lo lắng đấy!
Phượng Thư Ä‘ang định đứng dáºy tâu bà y, thì thấy má»™t ngưá»i cung nữ chuyển và o má»™t danh sách có nhiá»u chức tước tên tuổi, xin Quý phi xem qua. Nguyên Phi cầm xem, thấy tên há» cá»§a bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh, trong lòng chua xót, nước mắt lưng tròng. Cung nữ đưa khăn lại, Nguyên Phi má»™t mặt lau nước mắt, má»™t mặt truyá»n bảo:
- Hôm nay hÆ¡i đỡ, cho má»i ngưá»i tạm nghỉ ở ngoà i.
Bá»n Giả mẫu lại đứng dáºy tạ Æ¡n.
Nguyên phi ứa nước mắt nói:
- Tôi không được gần gÅ©i cha mẹ anh em, tháºt không bằng con nhà thưá»ng dân.
Bá»n Giả mẫu Ä‘á»u nÃn khóc và nói:
- Quý phi không nên thương cảm, trong nhà đã nhá» phúc trạch cá»§a Quý phi nhiá»u lắm.
Quý phi lại há»i:
- Bảo Ngá»c gần đây ra sao?
Giả mẫu nói:
- Gần đây nó đã hÆ¡i chăm há»c, vì cha nó bắt buá»™c nghiêm ngặt nên hiện nay nó đã là m được văn bà i.
- Như thế mới được.
Rồi sai ban yến cho bá»n Giả mẫu ở cung bên ngoà i. Hai ngưá»i cung nữ và bá»n thái giám nhá» dẫn hỠđến má»™t cung khác. Cá»— bà n đã bà y đặt chỉnh tá», ai nấy theo thứ tá»± ngồi xuống.
Ä‚n cÆ¡m xong, Giả mẫu lại dẫn ba ngưá»i và o cung tạ Æ¡n. Bịn rịn má»™t lát, xem chừng đã đến đầu giá» dáºu, không dám nán lại, há» cùng nhau cáo từ lui ra. Nguyên phi truyá»n cung nữ đưa đưá»ng, tiá»…n đến cá»a cung, ngoà i cá»a lại có bốn thái giám nhỠđưa ra. Giả mẫu vẫn ngồi kiệu Ä‘i ra như trước, bá»n Giả Xá đón chá», tất cả Ä‘á»u Ä‘i vá». Äến nhà lại phải sá»a soạn để ngà y sau và o cung, dặn bảo má»i ngưá»i Ä‘á»u phải đến đầy đủ.
Sau khi Ä‘uổi Tiết Bà n Ä‘i, Kim Quế ngà y thưá»ng chẳng biết đấu khẩu vá»›i ai, Thu Lăng lại ở bên nhà Bảo Thoa, chỉ còn trÆ¡ có má»™t mình Bảo Thiá»m ở chung. Từ ngà y là m vợ lẽ Tiết Bà n, Ä‘iệu bá»™ cá»§a Bảo Thiá»m không như trước nữa. Kim Quế thấy nó đã trở thà nh má»™t tay kình địch vá»›i mình nên cÅ©ng có ý hối háºn. Má»™t hôm Kim Quế bá»±c tức, uống mấy chén rượu, nằm ở trên giưá»ng muốn Ä‘em Bảo Thiá»m ra là m món canh “dã rượuâ€, liá»n há»i:
- Cáºu Cả hôm ná» Ä‘i đâu? Chắc mà y biết chứ?
- Tôi biết sao được. Vá»›i mợ, cáºu ấy còn chả nói, ai mà biết được cáºu ấy là m gì?
- Bây giá» còn mợ vá»›i bà gì nữa? Giang sÆ¡n nà y là cá»§a chúng mà y rồi. Äứa khác đã có ngưá»i bênh vá»±c chẳng ai dám đụng đến. Tao dại gì mà lại Ä‘i “vuốt râu cá»p†kia chứ? Nhưng mà y là con hầu, tao vừa há»i má»™t câu, mà y đã vênh cái mặt lên, chặn lá»i tao. Mà y đã có thân, có thế, sao không bóp cổ tao chết Ä‘i, rồi cùng con Thu Lăng, đứa nà o đó lên là m mợ, thế là yên chuyện. Tại sao tao lại cứ sống ở đây, để ngăn trở công việc cá»§a chúng mà y?
Bảo Thiá»m nghe câu ấy, Ä‘á»i nà o chịu nhịn, nó trừng mắt lên, nhìn Kim Quế và nói:
- Chuyện vá»› vẩn ấy, mợ chỉ nên nói cho ngưá»i khác nghe! Tôi có nói gì mợ đâu, mợ đã không dám trêu đến ngưá»i ta, thì tại sao lại hà nh hạ chúng tôi cho hả cÆ¡n giáºn? Mợ cứ giả vá» là m bá»™ không nghe những Ä‘iá»u xảy ra, cứ như là ngưá»i “vô sự†ấy.
Nói đến đó, Bảo Thiá»m khóc lóc kêu trá»i, kêu đất ầm Ä©. Kim Quế cà ng nổi tam bà nh, liá»n bò xuống giưá»ng, định đánh Bảo Thiá»m. Bảo Thiá»m cÅ©ng có tÃnh khà như Kim Quế, mảy may không chịu nhịn. Kim Quế đạp đổ hết bà n ghế chén bát. Bảo Thiá»m cứ má»™t má»±c kêu gà o ngưá»i ta ức hiếp mình, không thèm để ý đến.
Tiết phu nhân ở trong phòng Bảo Thoa thấy váºy liá»n bảo:
- Hương Lăng, mà y sang xem và khuyên hỠmột chút.
Bảo Thoa nói:
- Không được đâu, mẹ đừng bảo chị ấy sang, không thể khuyên được, chỉ thêm tưới dầu và o lá»a đấy thôi.
- Äã thế thì để tao sang.
- Theo ý con thì mẹ cũng không nên sang, để mặc cho hỠphá, chẳng còn có cách gì nữa.
- Äể như thế sao được.
Nói xong Tiết phu nhân vịn và o vai con hầu đi sang nhà Kim Quế. Bảo Thoa đà nh phải theo sang và dặn Hương Lăng:
- Chị ở nhà đây nhé.
Mẹ con Tiết phu nhân đến cá»a phòng Kim Quế, nghe ở trong còn Ä‘ang la khóc om sòm. Tiết phu nhân nói:
- Chúng mà y là m cái gì kêu la ầm Ä©, đổ cá»a đổ nhà , như thế còn ra thể thống gì nữa. Lại không sợ bà con liá»n đố chạm vách ngưá»i ta chê cưá»i sao?
Kim Quế trong nhà trả lá»i ngay:
- Tôi còn sợ ai chê cưá»i nữa. Ở đây tháºt là ngược Ä‘á»i, chá»§ nhà không ra chá»§ nhà ; con ở không ra con ở; vợ cả không ra vợ cả; vợ lẽ không ra vợ lẽ; tháºt là lá»™n xá»™n đảo Ä‘iên. Ở nhà há» Hạ chúng tôi, không bao giá» có cái ná» nếp ấy. Tôi không thể chịu nổi cái cảnh oan ức ở nhà các ngưá»i được nữa!
Bảo Thoa nói:
- Chị Cả, mẹ thấy ở đây cãi cá» om sòm nên má»›i sang, nếu mẹ há»i vá»™i và ng không phân biệt “chị†và “Bảo Thiá»m†thì chị cÅ©ng đừng lấy là m Ä‘iá»u. Bây giá» hãy nói rõ sá»± ra, để rồi má»i ngưá»i ăn ở hòa thuáºn, đỡ cho mẹ phải ngà y nà o cÅ©ng báºn lòng vì chúng ta.
Tiết phu nhân nói:
- Phải đấy. Trước hết hãy kể lại đầu Ä‘uôi, rồi sau hãy xét đến Ä‘iá»u sai cá»§a ta cÅ©ng chưa cháºm kia mà .
Kim Quế nói:
- Cô Æ¡i! Cô là ngưá»i hiá»n là nh độ lượng, ngà y sau nhất định được nhà chồng tốt, ông chồng giá»i, quyết không như tôi, có chồng mà chịu kiếp góa bụa, không kẻ Ä‘oái hoà i, để ngưá»i ta đè đầu cưỡi cổ. Tôi là con ngưá»i ngu dại, xin cô đừng có bắt bẻ những lá»i tôi nói. Tôi từ nhỠđến giá» không có cha mẹ nà o dạy bảo. Vả lại những việc vợ chồng, vợ cả vợ lẽ trong nhà chúng tôi đây, không liên quan gì đến cô cả.
Bảo Thoa nghe váºy vừa thẹn vừa tức, thấy tình cảnh mẹ như thế thì lại cà ng thương, đà nh phải nuốt giáºn mà nói:
- Chị Cả, tôi khuyên chị nói Ãt chứ! Có ai bắt bẻ chị, có ai khinh rẻ chị đâu? Không những đối vá»›i chị, ngay đối vá»›i Thu Lăng, tôi cÅ©ng chưa bao giá» nặng lá»i nữa lÃ
Kim Quế nghe váºy, lại Ä‘áºp tay xuống giưá»ng, khóc rống lên và nói:
- Tôi bì sao được vá»›i Thu Lăng? Ngay đến vết bùn ở dưới chân nó, tôi cÅ©ng không theo kịp nữa là ! Nó đến đây đã lâu, biết tÃnh nết cô, khéo ton hót cô. Tôi má»›i đến, lại không quen ton hót, sao cô Ä‘em tôi ra và vá»›i nó? Rõ tháºt khổ! Thiên hạ được mấy ngưá»i có số là m Quý phi? Tôi khuyên cô tu lấy chút phúc đức, đừng giống như tôi, lấy phải đứa báºy bạ, chồng sống sá» sá» mà chịu cảnh góa bụa, thế má»›i thá»±c báo ứng ngay trước mắt đấy.
Tiết phu nhân nghe đến đó, giáºn quá, không chịu nổi liá»n đứng dáºy nói:
- Không phải là tao bênh con gái, nhưng nó thì má»™t má»±c khuyên mà y, mà mà y cứ trêu chá»c nó. Mà y có cái gì không chịu được thì đừng nên gây ra vá»›i nó là m gì, cứ việc bóp cổ tao chết Ä‘i, thế còn nhẹ nhà ng hÆ¡n nhiá»u.
Bảo Thoa vội khuyên:
- Mẹ đừng giáºn là m gì, chúng ta đã khuyên chị ấy, mà mình lại nổi giáºn, chẳng hóa cứ giáºn chồng giáºn chất mãi sao? Mẹ hãy vỠđể chị ấy nghÄ© má»™t chút rồi sẽ nói sau.
Äoạn cô ta dặn Bảo Thiá»m:
- Chị cũng đừng sinh chuyện nữa.
Nói xong Bảo Thoa theo Tiết phu nhân Ä‘i ra. Vừa qua sân, thấy a hoà n bên nhà Giả mẫu và Thu Lăng từ đằng kia lại. Tiết phu nhân há»i:
- Chị từ đâu tá»›i đây? Cụ có khá»e không?
A hoà n nói:
- Cụ cháu vẫn khá»e, bảo cháu đến thăm sức khá»e bà dì, cảm Æ¡n bà dì cho món quả vải hôm trước và mừng cho cô Cầm.
Bảo Thoa há»i a hoà n:
- Chị đến từ bao gi�
- Cháu đến đã lâu rồi.
Tiết phu nhân biết chị ta đã nghe được câu chuyện vừa rồi, liá»n đỠmặt lên, nói:
- Bây giá» nhà chúng tôi cÅ©ng không ra cái thể thống gì nữa. Bên các chị mà nghe thấy thì lại chê cưá»i.
- Bà dì nói gì thế, nhà nà o lại không có việc “va đĩa chạm bátâ€. Chẳng qua bà dì hay nghÄ© đó thôi.
Nói xong, a hoà n theo Tiết phu nhân vá» phòng, ngồi má»™t lát rồi vá».
Bảo Thoa đang dặn dò Hương Lăng mấy câu, bỗng nghe Tiết phu nhân kêu:
- Bên trái sưá»n Ä‘au lắm!
Liá»n lên giưá»ng nằm, Bảo Thoa và Hương Lăng lo sợ cuống quÃt.
Chú thÃch:
(1-). Má»™t danh từ xem mạch cá»§a Äông y.
(2-). Máu của thứ Ba Ba để sao với một số vị thuốc.
(3-). Chu Bá»™t là tướng nhà Tây Hán. Khi Lã háºu sắp cướp ngôi nhà Hán, Trần Bình láºp mưu để Chu Bá»™t và o trong quân, kêu gá»i quân lÃnh giết Lã. Ở đây ý nói dùng sà i hồ chữa chứng thổ huyết là má»™t mưu kế như là dùng Chu Bá»™t để yên ngôi nhà Hán.
|

08-07-2008, 08:17 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 84
Thá» tà i há»c, Bảo Ngá»c được nhắc đến việc hôn nhân
Thăm cháu ốm, Giả Hoà n cà ng gây thêm mối thù oán
Tiết phu nhân bị Kim Quế trêu tức, can khà bốc lên, đâm ra Ä‘au sưá»n bên trái. Bảo Thoa biết rõ nguyên do, nên không chá» thầy thuốc đến xem, sai ngay ngưá»i mua mấy đồng câu đằng, sắc má»™t bát đặc, cho mẹ uống, rồi cùng Hương Lăng đấm chân vuốt bụng cho mẹ. Má»™t lúc lâu thì đỡ. Tiết phu nhân vừa thương vừa bá»±c: bá»±c vì Kim Quế đểu giả mà thương Bảo Thoa biết bao dung ngưá»i.
Bảo Thoa lại khuyên giải một hồi, rồi bà ta ngủ đi lúc nà o không biết. Chứng can khà cũng dần dần bình phục.
Bảo Thoa khuyên:
- Mẹ đừng nên để ý bực tức những chuyện vẩn vơ ấy. Và i hôm nữa đi lại được, mẹ nên sang bên cụ và dì nói chuyện cho khuây, trong nhà đã có con và Hương Lăng trông nom; chắc chị ấy cũng chẳng dám là m gì.
Tiết phu nhân gáºt đầu, nói:
- Äể và i hôm nữa xem đã.
Sau khi Nguyên phi khá»i bệnh, trong nhà đá»u vui mừng. Qua mấy hôm có mấy ngưá»i ná»™i giám già mang bạc và các thứ đồ váºt đến. Há» truyá»n lệnh cá»§a Quà phi, vì ngưá»i nhà chịu khó thăm há»i, nên Ä‘á»u có ban thưởng. Bá»n Giả Xá và Giá ChÃnh thưa lại Giả mẫu. Má»i ngưá»i tạ Æ¡n xong, bá»n thái giám uống trà rồi ra vá». Má»i ngưá»i và o nhà Giả mẫu, cưá»i nói má»™t hồi, bá»—ng thấy má»™t bà già ở ngoà i và o trình:
- Có ngưá»i hầu nhá» bên nhà ông Cả sang má»i ông Cả vá» có việc cần.
Giả mẫu liá»n gá»i Giả Xá:
- Anh vỠđi thôi.
Giả Xá vâng lá»i ra vá».
Giả mẫu chợt nhá»› đến, rồi cưá»i nói vá»›i Giả ChÃnh:
- Trong lòng Quý phi rất nhá»› đến Bảo Ngá»c, hôm trước còn há»i riêng vá» nó đấy.
- Nhưng mà Bảo Ngá»c không chịu chăm há»c, là m phụ lòng tốt cá»§a Quý phi.
- Thế mà ta lại nói tốt cho nó, bảo là gần đây nó đã là m được văn bà i.
- Là m gì mà được như lá»i bà nói.
- Các anh thưá»ng hay gá»i nó Ä‘i là m thÆ¡, là m văn, chẳng nhẽ nó không là m được à ? Bá»n trẻ con phải dạy bảo từ từ chứ. Ngưá»i ta hay nói “Ngưá»i béo đâu phải tá»± má»™t miếng ănâ€.
Giả ChÃnh nghe váºy, liá»n cưá»i lấy lòng Giả mẫu nói:
- Bà nói rất phải.
- Nhắc đến Bảo Ngá»c, ta còn có việc nà y bà n vá»›i anh: Bây giá» nó đã lá»›n rồi, các anh cÅ©ng cần phải để ý xem con bé nà o tốt há»i sẵn cho nó. Äó cÅ©ng là việc lá»›n trá»n Ä‘á»i cá»§a nó. Äừng kể bà con xa gần, hay là già u nghèo gì cả, chỉ cần biết rõ ngưá»i con gái ấy tÃnh nết hiá»n là nh, mặt mÅ©i xinh đẹp là được.
- Bà dặn bảo rất phải, nhưng có má»™t Ä‘iá»u: Nó muốn có vợ cho tốt, thì trước hết phải há»c há»i cho nên ngưá»i má»›i được; nếu không, cứ dở trăng dở đèn, lại là m nhầm nhỡ con gái nhà ngưá»i ta, chẳng đáng tiếc sao?
Giả mẫu nghe váºy, trong lòng không vui, liá»n nói:
- Kể ra thì cứ mặc các ngưá»i là cha mẹ lo liệu cho nó, cần gì đến ta phải báºn lòng? Nhưng ta nghÄ©, thằng Bảo từ nhỠở vá»›i ta, ta không khá»i quá nuông chiá»u, là m nhỡ việc láºp thân cá»§a nó, cái đó cÅ©ng có đấy; có Ä‘iá»u ta xem nó mặt mà y cÅ©ng xinh đẹp, tÃnh tình lại tháºt thà , vị tất đã phải là hạng ngưá»i vô dụng, đến ná»—i là m hại con gái nhà ngưá»i ta. Không rõ có phải là ta thiên vị hay không, chứ xem ra thì nó có khá hÆ¡n thằng Hoà n. Chẳng biết các ngưá»i xem thì như thế nà o?
Mấy câu nói ấy là m Giả ChÃnh áy náy, vá»™i và ng cưá»i, nói:
- Bà xem ngưá»i nhiá»u, đã nói nó khá, có phúc pháºn, chắc là không sai. Nhưng vì con hÆ¡i nóng vá»™i cho nó nên ngưá»i, có thể trái câu nói cá»§a ngưá»i xưa hóa ra “không ai biết cái tốt cá»§a con mìnhâ€(#1) chăng?
Giả mẫu nghe váºy phì cưá»i, má»i ngưá»i cùng cưá»i theo.
Giả mẫu lại nói:
- Bây giá» anh cÅ©ng đã có tuổi, lại là m quan, cố nhiên là trải Ä‘á»i nhiá»u, cà ng chÃn chắn hÆ¡n.
Nói đến đó, Giả mẫu nhìn Hình phu nhân và Vương phu nhân rồi cưá»i:
- Khi con trẻ tuổi, tÃnh tình anh ấy tháºt là kỳ quặc gấp mấy Bảo Ngá»c kia đấy. Mãi đến khi lấy vợ, má»›i hÆ¡i hiểu việc Ä‘á»i. Thế mà hây giá» cứ trách cháu Bảo, ta xem cháu Bảo so vá»›i anh ấy thì còn biết ngưá»i biết cá»§a hÆ¡n đấy.
Hình phu nhân, vương phu nhân Ä‘á»u cưá»i, nói:
- Bà lại nhắc chuyện buồn cưá»i đấy?
Chợt có a hoà n nhỠđi và o bảo Uyên Ương:
- CÆ¡m chiá»u đã sá»a soạn xong rồi, xin cụ bà cho dá»n ở đâu?
Giả mẫu nói:
- Thế thì tất cả vỠăn cơm đi, chỉ để cháu Phượng và chị Trân ở đây ăn với ta thôi.
Giả ChÃnh, Hình phu nhân, Vương phu nhân Ä‘á»u vâng lá»i. Chá» dá»n cÆ¡m xong, Giả mẫu lại giục má»™t lần nữa, há» má»›i ra vá».
Hình phu nhân vá» nhà , Giả ChÃnh và Vương phu nhân thì vá» phòng mình. Nhắc lại lá»i nói vừa rồi cá»§a Giả mẫu, Giả ChÃnh nói:
- Bà thương yêu Bảo Ngá»c như thế, chúng ta phải là m cho nó thà nh má»™t ngưá»i có thá»±c há»c, mai sau có thể thà nh đạt nên ngưá»i, má»›i không uổng công bà thương yêu nó, và cÅ©ng không đến ná»—i là m hại con gái nhà ngưá»i ta.
- Ông nói rất phải.
Giả ChÃnh liá»n sai a hoà n trong nhà chuyển lá»i ra bảo Lý Quý:
- Bảo Ngá»c Ä‘i há»c vá», để nó ăn cÆ¡m xong rồi qua đây, ta có việc muốn há»i.
Lý Quý vâng lá»i.
Bảo Ngá»c Ä‘i há»c vá», định qua há»i thăm sức khoẻ, thấy Lý Quý nói:
- Ông lá»›n dặn cáºu Hai chưa cần sang bên nhà vá»™i, hãy cứ ăn cÆ¡m đã rồi hãy sang. Nghe nói còn có chuyện gì muốn há»i cáºu đấy.
Bảo Ngá»c nghe váºy, trong bụng lại lo thầm, đà nh phải đến gặp Giả mẫu, rồi vá» vưá»n ăn cÆ¡m ngay. Ä‚n uống qua quÃt cho xong, Bảo Ngá»c vá»™i và ng súc miệng rồi sang ngay bên nhà Giả ChÃnh.
Lúc nà y Giả ChÃnh Ä‘ang ngồi ở thư phòng. Bảo Ngá»c và o há»i thăm sức khá»e, rồi đứng hầu má»™t bên.
Giả ChÃnh há»i:
- Mấy hôm nay ta báºn việc nên quên bẵng, không há»i mà y. Hôm ná» mà y nói thầy há»c bảo mà y giảng sách má»™t tháng rồi sau đó sẽ cho mà y bắt đầu là m bà i; nay tÃnh ra đã gần hai tháng. Thế thì mà y đã là m bà i hay chưa?
- Äã là m được ba bà i. Thầy nói: Hãy khoan trình vá»›i cha, là m cho khá rồi sẽ thưa lại. Vì thế, hai hôm nay, con không dám thưa.
- Äầu bà i như thế nà o?
- Má»™t đầu bà i là : “Ngô tháºp hữu ngÅ© nhi chà vu há»câ€; má»™t đầu bà i là : “Nhân bất tri nhi bất uẩnâ€; má»™t đầu bà i nữa là : “Tắc qui Mặcâ€(#2)
- Mà y có bản nháp không?
- Bà i nà o cũng viết sạch, thầy lại chữa lại.
- Mà y Ä‘em vá» nhà hay để ở trưá»ng?
- Äể cả ở trưá»ng ạ.
- Cho ngưá»i lấy vỠđây ta xem.
Bảo Ngá»c vá»™i và ng sai ngưá»i bảo Bồi DÃnh đến trưá»ng:
- Trong ngăn bà n cá»§a ta có má»™t táºp giấy má»ng, ngoà i đỠhai chữ “bà i là m†là đúng. Mà y cầm vỠđây mau.
Äi má»™t lát, Bồi DÃnh cầm táºp giấy đưa cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c trình vá»›i Giả ChÃnh. Giở ra xem, thì bà i thứ nhất là : “Ngô tháºp hữu ngÅ© nhi chà vu há»câ€. Xem mở đầu: “Thánh nhân hữu chà vu há»c, ấu nhi dÄ© nhiên hỹâ€(#3). Giả Äại Nho gạch chữ “ấu†đi mà sá»a chữ “tháºp ngũ†và o. Giả ChÃnh nói:
- Bà i cá»§a mà y là m mà dùng chữ “ấu†là không nêu rõ được đầu bà i, vì từ lúc nhá» cho đến trước khi mưá»i sáu tuổi, Ä‘á»u gá»i là “ấu†cả. Chương sách nà y là thánh nhân nói công phu há»c vấn cá»§a ngưá»i, cứ theo tuổi mà tiến dần, cho nên mưá»i lăm, ba mươi, bốn mươi, năm mươi, sáu mươi, bảy mươi, Ä‘á»u phải kể rõ ra, thì má»›i thấy được lúc nà y như thế nà o, đến lúc khác lại thế khác. Thầy há»c đổi chữ “ấu†cá»§a mà y ra chữ “tháºp ngũ†thì rõ hÆ¡n nhiá»u.
Giả ChÃnh xem đến Ä‘oạn thừa đỠthấy câu văn Bảo Ngá»c là m nhưng đã bị gạch Ä‘i: “Phù bất chà vu há»c, nhân chi thưá»ng giãâ€(#4). Liá»n lắc đầu nói:
- Câu nà y chẳng những chứng tá» tÃnh khà trẻ con, mà nêu rõ bản tÃnh cá»§a mà y không phải là chà khà cá»§a ngưá»i Ä‘i há»c.
Lại xem câu sau: “Thánh nhân tháºp ngÅ© nhi chà chi, bất diệc nan hồâ€(#5). Giả ChÃnh nói:
- Câu nà y thì lại không ra văn nữa!
Sau đó Giả ChÃnh má»›i xem đến bà i chữa cá»§a Äại Nho như thế nà y: “Phù nhân thục bất há»c nhi chà vu há»c giả tốt tiá»n. Thá» thánh nhân sở vi tá»± tÃn ư tháºp ngÅ© thá»i dư?â€(#6)
- Mà y có hiểu tại sao lại chữa như thế không?
- Có ạ.
Giả ChÃnh lại xem đến bà i thứ hai: “Nhân bất trà nhi bất uẩnâ€. Trước hết ông ta xem câu chữa cá»§a Äại Nho: “Bất dÄ© bất tri nhi uẩn giả, chung vô cải kỳ duyệt lạc hỹâ€(#7), xong rồi má»›i xem bà i là m cá»§a Bảo Ngá»c đã bị gạch Ä‘i: “Nắng vô uẩn nhân chi tâm, thuần hồ há»c giả dãâ€(#8).
Giả ChÃnh nói:
- Mà y viết cái gì đây? Như váºy là câu trên chỉ là m cái đầu bà i cho chữ: “Nhi bất uẩnâ€, còn câu dưới thì lại phạm đến ranh giá»›i chữ “quân tá»â€ ở Ä‘oạn dưới, nhất định phải như câu chữa má»›i hợp vá»›i đầu bà i. Vả chăng câu dưới phải là m rõ nghÄ©a câu trên, má»›i hợp vá»›i phép tắc là m văn. Mà y phải để ý cẩn tháºn mà nhá»› cho sâu.
Bảo Ngá»c vâng lá»i.
Giả ChÃnh lại xem tiếp Ä‘oạn dưới thấy viết: “Phù bất tri, vị hữu bất uẩn giả dã; nhi cánh bất nhiên, thị phi do duyệt nhi lạc giả, hạt khắc trăn thá»â€(#9). Câu cuối cùng trong bà i là : “Thi thuần há»c giả hồâ€(#10). Liá»n nói:
- Câu nà y cũng sai lầm như câu mở đầu. Câu của thầy chữa cũng được, tuy không lưu loát nhưng còn xuôi hơn.
Xem đến bà i “Tắc qui Mặc†xong, Giả ChÃnh ngẩng đầu lên, nghÄ© ngợi má»™t lúc, rồi há»i Bảo Ngá»c:
- Mà y Ä‘á»c đến sách nà y rồi à ?
- Thầy há»c nói sách Mạnh Tá» dể hiểu hÆ¡n, nên giảng Mạnh Tá» trước. Hôm trước vừa giảng xong, bây giá» giảng sang Luáºn ngữ.
Giả ChÃnh xem vế mở đầu và vế thừa đỠđá»u không chữa mấy. Vế mở đầu như thế nà y: “Ngôn ư xả Dương chi ngoại, nhược biệt vô sở qui giả yênâ€(#11). Liá»n nói:
- Câu thứ hai là m được như thế nà y là khó lắm đấy.
Rồi xem tiếp thấy viết: “Phù Mặc phi dục qui giả dã, nhi Mặc chi ngôn dÄ© bán thiên hạ hỹ, tắc xả Dương chi ngoại, dục bất qui vu Mặc đắc hồâ€(#12). Ông ta há»i:
- Äây là mà y là m à ?
Bảo Ngá»c trả lá»i:
- Vâng ạ.
Giả ChÃnh gáºt gáºt đầu và nói:
- Chưa có chá»— nà o xuất sắc, nhưng má»›i táºp là m mà được thế nà y, cÅ©ng là khá đấy. Năm trước ta là m quan ngoà i, có ra đầu bà i: “Duy sÄ© vi năngâ€(#13). Bá»n há»c trò đã há»c qua bà i ấy cá»§a ngưá»i trước, nhưng không thêm được gì, mà cứ bắt chước viết theo, Ä‘oạn ấy mà y đã Ä‘á»c chưa?
- Con Ä‘á»c rồi ạ.
- Ta bắt mà y phải có ý cá»§a mình, không được cứ lắp lại ngưá»i trước. Mà y chỉ là m má»™t câu phá đỠthôi cÅ©ng được.
Bảo Ngá»c đà nh phải vâng lá»i, cúi đầu vắt óc ra nghÄ©. Giả ChÃnh thì chắp tay sau lưng, đứng dá»±a cá»a ngẫm nghÄ©. Bá»—ng thấy má»™t tên hầu nhá» chạy như bay ra ngoà i. Nó trông thấy Giả ChÃnh, vá»™i và ng khép nép buông tay đứng im.
Giả ChÃnh liá»n há»i:
- Cái gì thế?
- Dì Tiết đến nhà cụ, mợ Hai truyá»n bảo là m cÆ¡m.
Giả ChÃnh nghe nói, im lặng, ngưá»i hầu nhá» Ä‘i ra.
Từ khi Bảo Thoa dá»n vá» nhà , Bảo Ngá»c luôn luôn mong nhá»›, nay nghe nói dì Tiết đến, tưởng là Bảo Thoa cÅ©ng đến, trong bụng cuống quÃt liá»n đánh bạo nói:
- Äã là m được câu phá Ä‘á», không biết có được không?
- Mà y Ä‘á»c ta nghe nà o?
- “Thiên hạ bất giai sÄ© giã, năng vô sản giả, diệc cáºn hỹâ€(#14)
Giả ChÃnh nghe xong gáºt đầu nói:
- Cũng được đấy. Sau nà y là m bà i, mà y cần phải phân rõ giới hạn, phải nắm cho vững ý nghĩa sâu sắc của nó, rồi hãy hạ bút là m. Khi mà y đến đây, bà có biết không?
- Có biết ạ.
- Thế thì mà y trở vỠbên nhà đi.
Bảo Ngá»c vâng lá»i, là m ra bá»™ cháºm rãi, thong thả Ä‘i ra. Vừa Ä‘i khá»i bức bình phong ngoà i cá»a hà nh lang, đã má»™t mạch chạy vụt đến cá»a nhà Giả mẫu. Bồi DÃnh ở sau cuống lên, vừa chạy theo vừa gá»i:
- Cáºu coi chừng kẻo ngã, ông lá»›n đã đến đấy.
Bảo Ngá»c hình như không nghe gì cả. Vừa và o đến cá»a đã nghe tiếng cưá»i, tiếng nói cá»§a Vương phu nhân, Phượng Thư và Thám Xuân. Bá»n a hoà n trông thấy Bảo Ngá»c vá»™i và ng vén mà n lên nói khẽ:
- Dì ở trong ấy.
Bảo Ngá»c Ä‘i và o, há»i thăm sức khá»e dì Tiết rồi tá»›i há»i thăm sức khá»e Giả mẫu. Giả mẫu há»i:
- Sao hôm nay đến bây giá» cháu má»›i Ä‘i há»c vá»?
Bảo Ngá»c kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện Giả ChÃnh xem bà i và bảo là m câu phá Ä‘á». Giả mẫu tá» vẻ rất vui mừng.
Bảo Ngá»c liá»n há»i má»i ngưá»i:
- Chị Bảo ngồi ở đâu?
Dì Tiết cưá»i nói:
- Chị cháu không đến, Ä‘ang báºn ở nhà là m việc vá»›i con Hương Lăng.
Bảo Ngá»c nghe nói, trong lòng buồn bá»±c, nhưng không tiện bá» Ä‘i ngay. Äang nói thì cÆ¡m đã dá»n ra. Giả mẫu và dì Tiết ngồi trên, bá»n Thám Xuân ngồi tiếp.
Dì Tiết nói:
- Còn cháu Bảo nữa?
Giả mẫu cưá»i và nói:
- Cháu Bảo ngồi bên nà y với ta.
Bảo Ngá»c thưa:
- Lúc Ä‘i há»c vá», Lý Quý chuyển lá»i cá»§a cha cháu bảo ăn cÆ¡m rồi hãy qua, nên cháu vá»™i và ng bảo đưa đến má»™t đĩa đồ ăn, cháu chan nước chè và o ăn hết má»™t bát cÆ¡m rồi má»›i Ä‘i. Bây giá» má»›i bà , dì và các chị cứ ăn Ä‘i thôi.
Giả mẫu nói:
- Äã thế thì con Phượng ngồi bên nà y vá»›i ta. Mẹ cháu hôm nay ăn chay, bảo má»i ngưá»i cứ ăn Ä‘i thôi.
Vương phu nhân cũng nói:
- Chị cứ ăn với bà và dì thôi, đừng có chỠtôi, tôi ăn chay kia.
Phượng Thư xin phép ngồi xuống, bá»n a hoà n bà y chén đĩa ra. Phượng Thư cầm bình rượu rót má»™t lượt, rồi má»›i vá» chá»— ngồi.
Má»i ngưá»i uống rượu. Giả mẫu há»i:
- Có phải vừa rồi dì nhắc đến Hương Lăng không? Trước đây tôi nghe bá»n a hoà n nói “Thu Lăngâ€, tôi không biết là ai, sau há»i ra má»›i biết là nó. Tại sao con bé ấy lại tá»± dưng đổi tên như thế?
Dì Tiết mặt mà y đỠbừng, thở dà i một tiếng rồi nói:
- Cụ đừng nhắc đến chuyện đó là m gì! Từ khi thằng Bà n lấy phải con vợ dở hÆ¡i ấy, cả ngà y cứ to tiếng vá»›i nhau. Bây giá» trong nhà lục đục không ra thể thống gì nữa. Tôi cÅ©ng bảo qua và i lần nhưng nó bướng bỉnh không chịu nghe lá»i, nên chẳng còn hÆ¡i sức nà o mà gà o vá»›i chúng nó mãi, đà nh để mặc nó. ChÃnh nó chê tên con a hoà n ấy không hay mà đổi Ä‘i đấy.
- Tên thì có quan hệ gì?
- Nói ra tôi lại xấu hổ. Chẳng giấu gì cụ, có phải nó cho cái tên không hay đâu? Nghe nói là tên ấy do con Bảo đặt, nên nó cố ý đổi đi.
- Vì sao thế?
Dì Tiết luôn luôn cầm khăn tay chùi nước mắt, chưa kể đã thở dà i, nói:
- Cụ còn chưa biết sao! Bây giá» con dâu nhà tôi cứ cố ý trêu tức con Bảo. Hôm trước cụ sai ngưá»i đến thăm há»i, giữa lúc trong nhà tôi Ä‘ang cãi nhau ầm lên đấy.
Giả mẫu vá»™i và ng há»i:
- Hôm trước nghe nói dì Ä‘au tức, định sai ngưá»i sang há»i thăm. Sau nghe nói dì khá»i rồi, nên thôi. Theo ý tôi thì dì đừng phiá»n lòng vì chuyện cá»§a bá»n chúng là m gì. Bá»n chúng cÅ©ng là vợ chồng trẻ má»›i vá» vá»›i nhau, Ãt lâu rồi sẽ tá» tế thôi. Tôi xem con Bảo tÃnh cách dịu dà ng, hòa nhã, tuy tuổi còn trẻ nhưng so vá»›i ngưá»i lá»›n thì hÆ¡n nhiá»u. Hôm trước con a hoà n nhá» vá» nói chuyện, chúng tôi ở đây Ä‘á»u khen. Tháºt là trăm ngưá»i không có má»™t ngưá»i bụng dạ tÃnh khà như nó! Không phải tôi nói quá khen chứ nó mà vá» là m dâu nhà ngưá»i ta thì bố mẹ chồng nà o chẳng thương yêu, ngưá»i trong nhà ai chẳng kÃnh phục.
Bảo Ngá»c ban đầu nghe đã chối tai, định tìm cách chuồn, nhưng khi nghe đến câu chuyện ấy, lại ngồi xuống ngẩn ngưá»i ra nghe mãi.
Dì Tiết nói:
- Không ăn thua. Cháu Bảo tuy khá, nhưng rút cục vẫn là con gái. Sinh ra cái thằng Bà n ngu ngốc ấy, tôi tháºt không yên lòng, chỉ sợ nó ra ngoà i uống rượu, gây chuyện không hay. May được cáºu Cả cáºu Hai ở nhà cụ đây thưá»ng thưá»ng chÆ¡i vá»›i nó, tôi cÅ©ng đỡ lo.
Bảo Ngá»c nghe nói đến đó, đỡ lá»i ngay:
- Dì cÅ©ng đừng lo, những ngưá»i anh Tiết quen biết, Ä‘á»u là hạng buôn bán đứng đắn có thể diện, là m gì mà sợ sinh chuyện?
Dì Tiết cưá»i nói:
- Nếu như cháu nói, có lẽ cÅ©ng không cần phải báºn lòng nữa.
Má»i ngưá»i ăn cÆ¡m xong. Bảo Ngá»c cáo từ trước, nói là đêm còn phải Ä‘á»c sách, rồi ra vá».
Trong nà y bá»n a hoà n vừa bưng trà lên, thì thấy Hổ Phách ghé và o tai Giả mẫu nói mấy câu. Giả mẫu liá»n nói vá»›i Phượng Thư:
- Cháu vỠmau xem con Xảo ra sao?
Phượng Thư nghe nói, còn chưa biết việc gì. Má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u sá»ng sốt, Hổ Phách nói vá»›i Phượng Thư:
- Vừa rồi chị Bình sai a hoà n nhỠđến thưa vá»›i mợ Hai: em Xảo trong ngưá»i không được khá»e, má»i mợ vá» mau má»™t chút má»›i được.
Giả mẫu nói:
- Cháu cứ vá» mau, dì cÅ©ng là ngưá»i nhà thôi.
Phượng Thư vá»™i và ng vâng lá»i, cáo từ dì Tiết ra vá».
Vương phu nhân nói:
- Chị vá» trước Ä‘i, ta sẽ sang ngay. Con bé còn yếu bóng vÃa, bảo bá»n a hoà n đừng là m ầm Ä© lên. Phải giữ mèo chó trong nhà nữa, trẻ con thưá»ng hay quặt quẹo thế đấy.
Phượng Thư vâng lá»i, cùng a hoà n nhá» vá» phòng.
Dì Tiết lại há»i đến bệnh tình cá»§a Äại Ngá»c, Giả mẫu nói:
- Con Lâm vẫn thế thôi. Vì nó hay lo nghÄ©, thà nh ra ngưá»i nó cứ yếu luôn. Vá» mặt thông minh thì nó cÅ©ng không thua kém gì con Bảo là mấy, nhưng vá» mặt biết rá»™ng rãi, bao dung đối vá»›i ngưá»i khác thì không được như con Bảo.
Dì Tiết lại kể và i câu chuyện suông, rồi nói:
- Má»i cụ Ä‘i nghỉ, tôi cÅ©ng phải vá», kẻo ở nhà chỉ còn con Bảo và con Hương Lăng thôi. Nhân tiện tôi qua bên dì cháu cùng đến thăm cháu Xảo má»™t chút.
- Phải đấy, dì đã có tuổi đến thăm cháu má»™t chút xem ốm Ä‘au ra sao, nói cho chúng nó biết để khá»i lo.
Dì Tiết cáo từ, cùng Vương phu nhân đi sang nhà Phượng Thư.
Giả ChÃnh thá» tà i Bảo Ngá»c má»™t lúc, trong lòng khoan khoái, Ä‘i ra ngoà i. Nhân câu chuyện phiếm vá»›i bá»n môn khách, ông ta nhắc lại chuyện vừa rồi. Trong đó có má»™t ngưá»i khách má»›i đến, rất cao cá», tên là Vương NhÄ© Äiá»u, tá»± là Tác Mai, thưa:
- Cứ như chúng tôi xem thì há»c vấn cá»§a cáºu Hai đã tiến lắm.
Giả ChÃnh nói:
- Tiến gì đâu? Chẳng qua nó má»›i hiểu tý chút thôi. Nhắc đến hai chữ “há»c vấn†e còn sá»›m quá!
Thiá»m Quang nói:
- Äó là ông lá»›n nói khiêm tốn đó thôi. Chẳng những anh Vương nói, mà theo ý chúng tôi thì cáºu Bảo nhất định sau nà y sẽ đỗ cao.
Giả ChÃnh cưá»i, nói:
- Các vị quá yêu nó đấy thôi.
Vương NhÄ© Äiá»u lại nói:
- Vãn sinh có một câu, không ngại nông nổi, muốn nói với ông lớn.
- Việc gì thế?
- Nhà cụ Trương đã từng là m quan đạo Nam thiá»u, cÅ©ng là nÆ¡i quen biết vá»›i tôi, có má»™t cô gái đức hạnh, nhan sắc, nữ công Ä‘á»u khá và chưa nháºn lá»… há»i cá»§a ai. Ông ta không có con trai, gia tư có hà ng mấy vạn, nhưng đòi há»i phải được con nhà phú quà song toà n, lại trá»™i hÆ¡n ngưá»i ta thì má»›i chịu gả. Tôi đến đây đã hai tháng, xem phẩm cách và sức há»c cá»§a cáºu Bảo thế nà o cÅ©ng thà nh đạt lá»›n. Còn gia thế cá»§a ông lá»›n đây thì chẳng phải nói gì nữa! Nếu tôi đến bên ấy, chắc chắn nói má»™t lá»i là xong việc ngay.
- Cháu Bảo cÅ©ng đến tuổi há»i vợ rồi, và mẹ tôi cÅ©ng thưá»ng nhắc đến, nhưng đối vá»›i cụ Trương thì xưa nay chúng tôi chưa biết rõ.
Thiá»m Quang nói:
- Nhà há» Trương mà anh Vương nói đấy tôi cÅ©ng biết. Nhà nà y là bà con vá»›i bên ông Cả. Ông lá»›n cứ há»i là biết ngay.
Giả ChÃnh nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Tôi chưa hỠnghe ông Cả nói là có bà con với nhà ấy.
- Ông lá»›n không biết, chứ nhà há» Trương là bà con vá»›i ông cáºu Cả Hình đấy.
Giả ChÃnh nghe nói, má»›i biết. Má»i ngưá»i nói chuyện má»™t lúc nữa, rồi Giả ChÃnh và o nhà trong, định nói vá»›i Vương phu nhân để há»i lại Hình phu nhân, không ngá» Vương phu nhân đã cùng dì Tiết Ä‘i sang nhà Phượng Thư để thăm Xảo Thư rồi.
Äến lúc lên đèn, Tiết phu nhân ra vá», Vương phu nhân má»›i vá» phòng. Giả ChÃnh kể lại câu chuyện cá»§a Vương NhÄ© Äiá»u và Thiá»m Quang cho Vương phu nhân nghe, rồi há»i:
- Cháu Xảo ra sao?
- Xem như nó bị chứng kinh phong ấy.
- Không đến nỗi nguy lắm chứ?
- Xem chừng có vẻ phát sà i, nhưng chưa lên cơn.
Giả ChÃnh nghe xong “hừ†má»™t tiếng, không nói gì cả, rồi ai nấy Ä‘i ngá»§.
Hôm sau Hình phu nhân sang nhà Giả mẫu, há»i thăm sức khá»e, Vương phu nhân liá»n nhắc đến việc nhà há» Trương, má»™t mặt thưa lại vá»›i Giả mẫu, má»™t mặt há»i Hình phu nhân.
Hình phu nhân nói:
- Nhà há» Trương tuy là bà con, nhưng mấy năm nay, tôi không Ä‘i lại, không biết con gái nhà há» ra sao. Hôm trước bà thông gia há» Tôn sai má»™t bà già đến há»i thăm, có nhắc đến việc nhà há» Trương. Bà ta bảo, nhà há» có cô con gái, nhá» bà thông gia há» Tôn xem bên nà y có đám nà o xứng đáng thì mách giùm. Nghe nói nhà há» chỉ có má»™t mình cô ấy, nên rất nâng niu chiá»u chuá»™ng. Cô ta cÅ©ng có biết Ãt nhiá»u chữ nghÄ©a, tÃnh tình nhút nhát, thưá»ng ở trong nhà , không dám Ä‘i đâu. Cụ Trương lại nói: Cụ chỉ có má»™t mình cô ấy, không muốn gả vá» nhà ngưá»i ta, sợ bố mẹ chồng nghiêm ngặt, cô ta không chịu nổi. Vì thế đòi há»i ai lấy cô ta phải đến đấy ở rể, trông nom việc nhà cho há».
Giả mẫu nói ngay:
- Thế thì nhất định không được. Bảo Ngá»c nhà mình nhá» ngưá»i khác hầu hạ còn chưa xong, lại Ä‘i trông nom việc nhà cho ngưá»i ta được à ?
Hình phu nhân nói:
- Äúng như lá»i cụ nói đấy.
Giả mẫu nói với Vương phu nhân:
- Chốc nữa chị nói với anh ấy rằng, việc kết hôn với nhà hỠTrương không được đâu.
Vương phu nhân vâng lá»i. Giả mẫu lại há»i:
- Hôm qua các chị xem bệnh chắt Xảo ra sao? Ban đầu con Bình đến nói với ta, bảo là nó mệt lắm, ta cũng muốn qua thăm một tý.
Hình phu nhân và Vương phu nhân Ä‘á»u nói:
- Cụ thương yêu nó quá, nó đáng đâu được thế.
- Không riêng việc gì nó, ta cÅ©ng muốn Ä‘i lại má»™t chút cho dãn xương dãn cốt. Các ngưá»i cứ vỠăn cÆ¡m Ä‘i, chốc nữa cùng ta qua bên ấy.
Hình phu nhân và Vương phu nhân vâng lá»i, ai vá» nhà nấy. Má»™t lúc sau, ăn cÆ¡m xong, hai ngưá»i Ä‘á»u trở lại cùng Giả mẫu Ä‘i sang nhà Phượng Thư. Phượng Thư vá»™i và ng chạy ra chà o đón.
Giả mẫu há»i:
- Chắt Xảo thế nà o?
- Xem có vẻ muốn lên cơn sà i.
- Thế mà không mau mau má»i thầy xem gấp Ä‘i?
- Äã Ä‘i má»i thầy rồi ạ.
Giả mẫu cùng Hình phu nhân và Vương phu nhân và o phòng thì thấy bà vú Ä‘ang bồng Xảo Thư trong má»™t cái chăn bông lụa mà u hồng Ä‘iá»u, sắc mặt con bé nhợt nhạt, đầu mà y và mÅ©i hÆ¡i giáºt giáºt. Xem qua má»™t tý rồi bá»n Giả mẫu ra ngoà i ngồi nói chuyện. Bá»—ng má»™t a hoà n nhá» thưa vá»›i Phượng Thư:
- Ông lá»›n sai ngưá»i đến há»i em sao rồi?
Phượng Thư nói:
- Äang Ä‘i má»i thầy, chốc nữa xem bệnh, kê đơn cho cháu xong sẽ sang thưa lại vá»›i ông lá»›n.
Chợt nhớ đến việc nhà hỠTrương, Giả mẫu nói với Vương phu nhân:
- Chị nên nói vá»›i anh ấy, đừng để nói rồi lại bá».
Giả mẫu lại há»i Hình phu nhân:
- Tại sao bây giỠnhà chị không đi lại với nhà hỠTrương nữa?
- Kể ra thì há» Trương cÅ©ng không thể là m thông gia vá»›i nhà ta được. HỠăn ở khe khắt quá, không xứng đáng vá»›i Bảo Ngá»c.
Phượng Thư nghe nói, biết tám chÃn phần, liá»n há»i:
- Mẹ nói chuyện hôn nhân của chú Bảo phải không?
Hình phu nhân nói:
- Phải đấy!
Giả mẫu liá»n Ä‘em câu chuyện vừa rồi nói vá»›i Phượng Thư.
Phượng Thư cưá»i, nói:
- Không phải trước mặt bà và hai mẹ mà cháu dám nói leo chứ hiện có mối nhân duyên trá»i định đó, cần gì lại Ä‘i tìm nÆ¡i khác?
Giả mẫu cưá»i, há»i:
- Ở đâu?
Phượng Thư nói:
- Má»™t bên “ngá»c báuâ€, má»™t bên “khóa và ng†mà sao bà lại quên mất?
- Hôm qua, cô cháu ở đây, sao cháu không nhắc?
- Bà và hai mẹ ở đây, cháu là trẻ con là m gì dám nói. Vả lại dì sang thăm bà , mà ta nhắc đến chuyện đó sao tiện? Hai mẹ phải qua há»i bên đó má»›i phải.
Giả mẫu cùng Hình phu nhân và Vương phu nhân Ä‘á»u cưá»i.
Giả mẫu lại nói:
- Ta tháºt là lú lẫn hết.
Äang nói chuyện thì có ngưá»i và o thưa:
- Thầy thuốc đã đến.
Giả mẫu cứ ngồi ở nhà ngoà i. Hình phu nhân và Vương phu nhân thì tránh sang một bên.
Thầy thuốc cùng Giả Liá»…n Ä‘i và o, há»i thăm sức khá»e cá»§a Giả mẫu, và o phòng thăm bệnh, Ä‘oạn ra đứng khom lưng thưa vá»›i Giả mẫu:
- Cháu nhá» má»™t phần là nóng ở trong, má»™t phần là kinh phong. Trước hết cần uống má»™t thang phát tán phong đà m, rồi uống đến “tứ thần†má»›i được, vì bệnh tình hÆ¡i nặng. Hiện nay ngưu hoà ng Ä‘á»u giả cả, phải tìm cho ra ngưu hoà ng tháºt má»›i dùng được.
Giả mẫu ngá» lá»i cảm Æ¡n. Thầy thuốc theo Giả Liá»…n ra ngoà i kê đơn rồi vá».
Phượng Thư nói:
- Nhân sâm thì trong nhà ta có sẵn, chứ ngưu hoà ng sợ chưa chắc đã có, phải ra mua ở ngoà i, nhưng cần thứ tháºt má»›i được.
Vương phu nhân nói:
- Äể ta sai ngưá»i qua bên nhà dì tìm xem. Thằng Bà n lâu nay hay buôn bán vá»›i bá»n khách phương Tây, có thứ tháºt cÅ©ng chưa biết chừng. Ta sẽ bảo ngưá»i Ä‘i há»i xem.
Äang nói chuyện thì bá»n chị em Ä‘á»u đến thăm. Há» ngồi má»™t chốc, rồi cùng Giả mẫu vá».
Thuốc sắc được, đổ cho Xảo Thư uống. Nghe nó khạc má»™t tiếng, nhổ ra cả Ä‘á»m lẫn thuốc. Phượng Thư má»›i hÆ¡i yên lòng. Vừa lúc đó má»™t a hoà n nhỠở bên nhà Vương phu nhân cầm má»™t gói giấy đỠnhỠđến, nói:
- Mợ Hai ạ, ngưu hoà ng đây rồi. Bà hai dặn là mợ phải cân cho đúng đồng cân đồng lạng.
Phượng Thư nghe lá»i, cầm lấy ngưu hoà ng, bảo Bình Nhi pha chế trân châu, băng phiến, châu sa, rồi sắc lên. Phượng Thư cân ngưu hoà ng theo như trong đơn, hòa và o thuốc, chá» Xảo thư ngá»§ dáºy sẽ cho uống. Chợt thấy Giả Hoà n vạch mà n bước và o nói:
- Chị Hai, cháu Xảo nhà chị ra sao rồi? Äẻ tôi bảo tôi đến thăm cháu má»™t tý.
Phượng Thư há»… thấy mẹ con nhà nó là ghét, liá»n nói:
- Cháu đã đỡ rồi, em vỠnói là chị cảm ơn dì nhé.
Giả Hoà n miệng thì vâng dạ, nhưng mắt cứ nhìn khắp nÆ¡i. Hắn nhìn má»™t lát rồi há»i Phượng Thư:
- Ở đây nghe nói có ngưu hoà ng, không biết ngưu hoà ng ra sao, chị cho tôi xem một tý.
- Cháu mới hơi đỡ, em đừng quấy nữa. Ngưu hoà ng đã sắc hết rồi.
Giả Hoà n nghe nói, cầm cái ấm lên xem, không ngá» lỡ tay, nghe sầm má»™t tiếng, cái ấm thuốc đổ nhà o, thuốc chảy xuống, lá»a tắt phụt. Giả Hoà n thấy váºy, nghÄ© khó coi, vá»™i và ng chạy mất.
Phượng Thư nóng lên, con mắt nảy lá»a, mắng:
- Tháºt là oan gia từ Ä‘á»i nà o để lại! Tá»™i tình gì mà mà y đến quấy rầy như thế. Trước đây mẹ mà y đã định là m hại tao, giá» mà y lại đến là m hại tao. Tao vá»›i nhà mà y là thù hằn từ mấy Ä‘á»i thế?
Rồi chị ta lại mắng Bình Nhi không lo trông nom.
Bỗng một a hoà n đến tìm Giả Hoà n. Phượng Thư nói:
- Mà y vỠnói với dì Triệu, bảo dì ấy lo lắng đến nó quá chừng. Con Xảo nhất định chết đấy, không cần dì ấy phải nghĩ đến nữa.
Bình Nhi vá»™i và ng cân thuốc sắc lần khác. A hoà n kia chẳng rõ đầu Ä‘uôi ra sao, liá»n há»i nhá» Bình Nhi:
- Tại sao mợ Hai nổi giáºn thế?
Bình Nhi đem chuyện Giả Hoà n là m đổ ấm thuốc nói cho nó nghe. Nó nói:
- Chẳng trách hắn ta tránh Ä‘i nÆ¡i khác không dám vá». Chẳng biết sau nà y hắn sẽ ra thế nà o. Chị Bình ạ, chị để tôi là m giúp cho.
- Không cần. May còn một chút ngưu hoà ng, đã hòa và o thuốc tỠtế rồi. Em đi vỠthôi.
- Tôi nhất định vỠnói với dì Triệu, để dì ấy biết, hắn chỉ hay nói láo.
Quả nhiên a hoà n kia vá» nói vá»›i dì Triệu. Dì Triệu giáºn quá, bảo Ä‘i tìm thằng Hoà n vỠđây mau. Giả Hoà n trốn ở nhà ngoà i, bị a hoà n tìm thấy. Dì Triệu mắng:
- Cái đồ đốn mạt kia! Tại sao mà y lại là m đổ thuốc ngưá»i ta Ä‘i, để cho há» chá»i tao? Tao chỉ bảo mà y Ä‘i há»i thăm má»™t tiếng, không cần phải và o nhà , mà mà y lại cứ và o, rồi không quay vá» ngay, còn định vuốt râu hùm à ? Äể tao trình vá»›i cha mà y, xem có đánh mà y hay không?
Trong khi Dì Triệu Ä‘ang mắng, thì Giả Hoà n ở nhà ngoà i, thốt ra những lá»i rùng rợn.
Chú thÃch:
(1-). Ngưá»i xưa có câu “mạc tri kỳ tá» chì ác†nghÄ©a là cha không biết cái xấu cá»§a con mình. Ở đây Giả ChÃnh nói ngược lại nên Giả mẫu cưá»i.
(2-). Hai câu trên là Luáºn ngữ: “Ta mưá»i lăm tuổi đã chăm chỉ việc há»c†và “Ngưá»i ta không biết mình cÅ©ng không giáºnâ€, câu thứ ba là ở Mạnh tá»: “Thì vá» há» Mặcâ€.
(3-). Thánh nhân có chà vá» việc há»c ngay từ lúc còn bé.
(4-). Không chăm lo việc há»c là thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i.
(5-). Thánh nhân mưá»i lăm tuổi mà đã có chà vá» việc ấy, chẳng cÅ©ng rất khó hay sao?
(6-). Ai là không há»c, nhưng rất Ãt ngưá»i có chà vá»›i việc há»c. Vì thế thánh nhân tá»± tin và o lúc mưá»i lăm tuổi.
(7-). Không giáºn vì Ä‘iá»u ngưá»i ta không biết mình, sẽ không bao giá» thay đổi Ä‘iá»u vui thÃch cá»§a mình.
(8-). Kẻ nà o không có lòng giáºn ngưá»i thì má»›i chuyên tâm vá» việc há»c.
(9-). Không ai không giáºn khi mình không được ngưá»i ta biết đến; váºy mà nay lại chẳng như thế. Nếu không phải do ưa thÃch mà vui, thì là m sao được như thế.
(10-). Chẳng phải là ngưá»i chuyên tâm vá» việc há»c đó ư?
(11-). Ngoà i việc bỠhỠDương ra hình như không vỠvới ai nữa.
(12-). Không phải là ngưá»i ta muốn vá» vá»›i há» Mặc đâu, nhưng há»c thuyết cá»§a há» Mặc đã lan ná»a thiên hạ. Váºy thì má»™t khi đã bá» há» Dương, dù muốn không theo há» Mặc có được đâu.
(13-). Chỉ có kẻ sĩ mới là m được.
(14-). Äại ý: trong thiên hạ không phải ai cÅ©ng là kẻ sÄ©, chỉ có ngưá»i không có cá»§a má»›i có thể có được. (Theo chữ trong Mạnh tá»: “Vô hằng sản nhi hữu hằng tâm giả, duy sÄ© vi năngâ€, nghÄ©a là : chỉ có kẻ sÄ© thưá»ng không có cá»§a nhưng vẫn luôn luôn hảo tâm.)
|

08-07-2008, 08:20 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 85
Giả ChÃnh được thăng chức lang trung
Tiết Bà n lại gây nên tù tội
Dì Triệu đang ở trong nhà mắng Giả Hoà n thì nghe Giả Hoà n ở nhà ngoà i phát cáu lên nói:
- Con chẳng qua là m đồ cái ấm mất má»™t tý thuốc, con bé kia cÅ©ng chưa phải chết ngay, thế mà nó đã mắng con rồi đẻ cÅ©ng lại mắng, vu vạ cho con là có ác ý, định già y vò cho con chết Ä‘i hay sao? Rồi đây con còn lấy mạng con bé ấy Ä‘i nữa kia! Xem các ngưá»i là m cái gì! Cứ bảo bá»n há» coi chừng đấy.
Dì Triệu vội và ng ở trong nhà chạy ra, bịt lấy miệng nó và nói:
- Mà y cứ quen miệng nói nhảm, ngưá»i ta mà nghe thì sẽ lấy mạng mà y trước.
Hai mẹ con cãi cá» má»™t hồi. Dì Triệu nghe những câu nói cá»§a Phượng Thư, cà ng nghÄ© cà ng tức, cÅ©ng không cho ngưá»i đến an á»§i gì cả. Qua và i hôm bệnh cá»§a Xảo Thư cÅ©ng khá»i. Từ đó hai nhà cà ng thêm giáºn nhau.
Một hôm Lâm Chi Hiếu và o thưa:
- Hôm nay là sinh nháºt cá»§a Bắc TÄ©nh vương, xin ông lá»›n chỉ bảo.
Giả ChÃnh dặn:
- Cứ theo lệ năm trước mà sắm, rồi trình với ông Cả biết, và đưa lễ sang là được.
Lâm Chi Hiếu vâng lá»i, Ä‘i ra lo liệu.
Má»™t chốc, Giả Xá sang bà n vá»›i Giả ChÃnh dẫn bá»n Giả Trân, Giả Liá»…n, Bảo Ngá»c Ä‘i mừng thá» Bắc TÄ©nh vương. Ngưá»i khác thì không cần bà n, duy có Bảo Ngá»c ngà y thưá»ng rất mến dung mạo uy nguy cá»§a Bắc TÄ©nh vương, chỉ mong sao được gặp mặt luôn, bèn vá»™i và ng thay quần áo theo sang phá»§ Bắc TÄ©nh. Bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh gá»i trình cái thiếp ghi chức tước, tên hỠđưa và o phá»§ rồi đứng chỠở ngoà i. Má»™t lát sau, má»™t ngưá»i thái giám ở trong ra tay bấm mấy hạt châu. Thấy bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh, anh ta cưá»i hì hì và nói:
- Hai vị lâu nay có khá»e mạnh không?
Giả Xá, Giả ChÃnh và ba anh em Giả Trân cÅ©ng vá»™i và ng chạy lại chà o há»i.
Viên thái giám nói:
- Vương gia bảo má»i và o.
Năm ngưá»i theo viên thái giám và o trong phá»§. Qua hai lần cá»a, vòng quanh má»™t dãy Ä‘iện, má»›i đến cá»a ná»™i cung. Äến trước cá»a, má»i ngưá»i dừng lại, viên thái giám và o trước trình vá»›i vương gia. Bá»n thái giám nhỠở cá»a Ä‘á»u đến đón chà o.
Một chốc, viên thái giám kia ra nói:
- Xin má»i và o.
Năm ngưá»i kÃnh cẩn theo và o. Bắc TÄ©nh vương mặc đồ lá»… phục, đã đứng đón ở hà nh lang ngoà i cá»a Ä‘iện. Trước tiên là Giả Xá, Giả ChÃnh đến chà o rồi lần lượt đến Giả Trân, Giả Liá»…n, Bảo Ngá»c Ä‘á»u lại chà o và há»i thăm sức khoẻ.
Bắc TÄ©nh vương chỉ nắm lấy tay Bảo Ngá»c và nói:
- Ta lâu nay không thấy anh, rất là nhá»›. - Rồi ông ta lại cưá»i và há»i: - Viên ngá»c cá»§a anh vẫn tốt đấy chứ?
Bảo Ngá»c khom lưng thi lá»… và thưa:
- Nhá» phúc vương gia, viên ngá»c vẫn còn tốt.
- Hôm nay anh tá»›i, chẳng có gì quý má»i anh xÆ¡i. Chúng ta nói chuyện thôi.
Nói đến đó, mấy ngưá»i thái giám già vén mà n lên. Bắc TÄ©nh vương nói: “Xin má»i†rồi tá»± mình Ä‘i trước. Bá»n Giả Xá Ä‘á»u khép nép theo và o. Trước hết Giả Xá xin Bắc TÄ©nh vương nháºn lá»…. Bắc TÄ©nh vương nói và i câu khiêm tốn. Giả Xá quỳ xuống rồi bá»n Gia ChÃnh cÅ©ng lần lượt là m lá»….
Bá»n Giả Xá lại kÃnh cẩn lui ra. Bắc TÄ©nh vương dặn bá»n thái giám má»i bá»n há» ngồi chung vá»›i các bà con, thết đãi tá» tế, chỉ giữ Bảo Ngá»c ở lại nói chuyện và cho phép ngồi. Bảo Ngá»c Ä‘áºp đầu tạ Æ¡n, rồi ghé mình ngồi trên cái đôn phá»§ nệm thêu đặt bên cá»a, nói chuyện vá» việc Ä‘á»c sách và là m văn bà i. Bắc TÄ©nh vương rất mến, lại cho uống trà và nói:
- Hôm qua quan tuần phá»§ há» Ngô và o yết kiến hoà ng thượng, có nói vá» việc lúc ông nhà ta nháºn chức há»c chÃnh, là m việc chà công, bá»n há»c trò thuá»™c hạ rất là kÃnh phục. Lúc Ngô tuần phá»§ yết kiến hoà ng thượng, hoà ng thượng cÅ©ng có há»i, ông ta hết sức đỠcá», đủ biết đó là tin mừng cá»§a ông nhà ta.
Bảo Ngá»c vá»™i và ng đứng dáºy, chá» nghe xong câu chuyện, rồi má»›i thưa:
- Äó là ơn Ä‘iển cá»§a Vương gia và thịnh tình cá»§a cụ lá»›n Ngô.
Äang nói thì thấy viên thái giám nhá» và o thưa:
- Các vị quan lá»›n ở ngoà i Ä‘á»u ở Ä‘iện trước, xin chuyển lá»i tạ Æ¡n Vương gia đã ban yến.
Nói xong dâng má»™t tá» thiếp ghi những lá»i tạ yến và thỉnh an. Bắc TÄ©nh vương nhìn qua má»™t tý, lại trao cho viên thái giám nhá» và nói:
- Biết rồi, nói vá»›i há» là ta xin lá»—i đã là m phiá»n há».
Viên thái giám nhỠkia lại thưa:
- CÆ¡m Vương gia thưởng riêng cho anh Giả Bảo Ngá»c cÅ©ng đã dá»n rồi.
Bắc TÄ©nh vương liá»n sai viên thái giám kia dẫn Bảo Ngá»c đến má»™t ngôi nhà nhá» nhắn xinh đẹp, sai ngưá»i tiếp đãi. Bảo Ngá»c ăn cÆ¡m xong, lại qua tạ Æ¡n. Bắc TÄ©nh vương lại nói mấy câu chuyện, rồi bá»—ng cưá»i và bảo:
- Lần trước thấy viên ngá»c cá»§a anh, ta thÃch lắm, vá» nói hình dạng vá»›i ngưá»i nhà , rồi cÅ©ng là m má»™t viên khác. Hôm nay vừa gặp lúc anh đến đây, ta cho anh đưa vá» mà chÆ¡i.
Nói xong, sai viên thái giám nhá» lấy ra, tá»± tay Vương gia đưa cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c cầm lấy tạ Æ¡n, rồi lui ra. Bắc TÄ©nh vương lại sai hai thái giám nhá» dẫn Bảo Ngá»c đến vá»›i bá»n Giả Xá rồi cùng ra vá».
Giả Xá vá» chà o Giả mẫu, rồi vá» nhà mình. Giả ChÃnh thì dẫn ba ngưá»i đến há»i thăm sức khá»e cá»§a Giả mẫu xong rồi kể lại việc ở phá»§ Bắc gặp những ngưá»i nà o. Bảo Ngá»c thuáºt lại câu chuyện quan lá»›n Ngô đỠcá» lên hoà ng thượng cho Giả ChÃnh nghe.
Giả ChÃnh nói:
- Quan lá»›n Ngô ấy là chá»— quen biết cÅ© vá»›i ta, cÅ©ng là ngưá»i trong bá»n chúng ta, và cÅ©ng có khà khái.
Giả ChÃnh lại nói thêm mấy câu chuyện phiếm nữa. Giả mẫu bảo:
- Anh vỠđi nghỉ thôi.
Giả ChÃnh lui ra. Bá»n Giả Trân, Giả Liá»…n, Bảo Ngá»c Ä‘á»u theo đến cá»a. Giả ChÃnh nói:
- Các anh trở lại ngồi tiếp chuyện bà .
Nói Ä‘oạn, Giả ChÃnh vá» phòng. Vừa ngồi được má»™t tý thì thấy má»™t a hoà n nhá» thưa:
- Ông Lâm Chi Hiếu ở ngoà i có việc xin thưa với ông lớn.
Nói xong nó đưa lên má»™t bức thiếp mà u hồng, trên viết tên há» cá»§a Ngô tuần phá»§. Giả ChÃnh biết là ông ta đến chà o, liá»n bảo con hầu nhá» gá»i Lâm Chi Hiếu và o. Giả ChÃnh ra đứng ngoà i thá»m.Lâm Chi Hiếu và o thưa:
- Hôm nay Ngô tuần phá»§ đến thăm, tôi đã thưa vá»›i ông ta rằng ông còn Ä‘i vắng nên ông ta đã vá» rồi, nghe nói hiện nay Bá»™ Công khuyết chức lang trung, ngưá»i ngoà i và ngưá»i trong bá»™ Ä‘á»u đồn đại là ông lá»›n sẽ được thá»±c thụ chức ấy.
- ChỠxem đã.
Lâm Chi Hiếu nói và i câu nữa rồi lui ra.
Giả Trân, Giả Liá»…n và Bảo Ngá»c Ä‘i ra. Bảo Ngá»c lại quay và o nhà Giả mẫu thuáºt lại việc Bắc TÄ©nh vương đối đãi vá»›i mình ra sao, và đưa viên ngá»c cho má»i ngưá»i xem.
Giả mẫu bảo:
- Cất Ä‘i, đừng có là m mất. Viên ngá»c cá»§a cháu Ä‘eo cho tá» tế, đừng có là m lẫn lá»™n Ä‘i.
Bảo Ngá»c liá»n lấy viên ngá»c Ä‘eo trên cổ xuống và nói:
- Viên ngá»c cá»§a cháu đây nà y. Hai viên ngá»c khác nhau xa, lẫn sao được. Cháu Ä‘ang định thưa vá»›i bà , đêm hôm trước, lúc cháu ngá»§, lấy ngá»c xuống, treo trong mà n ánh sáng lóe ra, cả mà n Ä‘á»u đỠrá»±c.
Giả mẫu nói:
- Lại nói nhảm rồi. Äó là vì cái diá»m mà n mà u hồng, ánh đèn chiếu và o, tá»± nhiên nó đỠđấy thôi.
- Không phải, lúc đó đèn đã tắt rồi, cả nhà đá»u lối Ä‘en, mà cháu vẫn trông thấy viên ngá»c.
Hình phu nhân và Vương phu nhân Ä‘á»u phì cưá»i.
Phượng Thư nói:
- Äó là tin mừng đấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Tin mừng gì?
Giả mẫu nói:
- Cháu không hiểu đâu, hôm nay mệt cả ngà y, cháu vỠnghỉ thôi, đừng ở đây mà nói nhảm nữa.
Bảo Ngá»c lại đứng má»™t lát, rồi vá» trong vưá»n.
Giả mẫu lại há»i tiếp
- Phải đấy. Các ngưá»i sang thăm dì Tiết, có nói đến việc ấy không?
Vương phu nhân nói:
- Äịnh sang thăm ngay, nhưng vì cháu Xảo nhà chị Phượng lại ốm, nên con để cháºm mất hai ngà y. Hôm nay má»›i sang. Chúng con đã nói việc ấy, dì Tiết cÅ©ng bằng lòng, nhưng nói hiện giá» thằng Bà n Ä‘i vắng, cha cháu mất rồi, phải bà n vá»›i cháu Bà n rồi hãy lo liệu.
Giả mẫu nói:
- Như váºy cÅ©ng phải, nhưng đã như thế thì hãy khoan nhắc đến, chá» cho bên dì Tiết bà n bạc chắc chắn rồi sẽ nói chuyện.
Bảo Ngá»c vá» phòng mình, bảo Táºp Nhân:
- Vừa rồi cụ và chị Phượng có vẻ úp mở, tôi chẳng hiểu gì cả.
Táºp Nhân nghÄ© má»™t lúc rồi cưá»i, nói:
- Cái đó tôi cũng không đoán ra, nhưng vừa rồi khi nói chuyện, cô Lâm có ở đấy không?
- Cô Lâm vừa ốm dáºy, mấy lâu nay có đến bên nhà cụ đâu?
Äang nói chuyện thì nghe ở nhà ngoà i Xạ Nguyệt và Thu Văn cãi nhau. Táºp Nhân há»i:
- Hai chị lại là m cái gì thế?
Xạ Nguyệt nói:
- Hai đứa chúng tôi đánh bà i, nó được tiá»n cá»§a tôi, nó lấy. Äến khi nó thua lại không chịu trả. Cái đó còn được, nhưng nó lại còn ăn cướp hết tiá»n cá»§a tôi nữa.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Mấy đồng tiá»n, quan hệ gì? Äố ngốc không được là m ồn lên nữa!
Nghe nói, hai ngưá»i chỉ ngồi lẩm bẩm trong miệng.
Trong nhà Táºp Nhân dá»n dẹp cho Bảo Ngá»c Ä‘i ngá»§.
Nghe câu nói vừa rồi, Táºp Nháºn biết ngay là há» bà n việc há»i vợ cho Bảo Ngá»c. Nhưng sợ Bảo Ngá»c hay có những ý trẻ con, nếu nhắc đến, không khéo lại gợi ra cho anh ta bao nhiêu câu nói ngá»› ngẩn. Táºp Nhân cố ý là m như không biết, nhưng đối vá»›i chị ta đó là việc quan trá»ng nhất. Äêm nằm, Táºp Nhân có ý định: Chi bằng sang gặp Tá» Quyên, xem có tăm hÆ¡i gì không thì tá»± khắc biết. Hôm sau, Táºp Nhân dáºy sá»›m, sắm sá»a cho Bảo Ngá»c Ä‘i há»c rồi, chị ta chải đầu rá»a mặt, thong thả đến quán Tiêu Tương, gặp Tá» Quyên Ä‘ang hái hoa. Thấy Táºp Nhân đến, Tá» Quyên cưá»i hì hì nói:
- Má»i chị và o trong nhà ngồi.
Táºp Nhân nói:
- Ngồi rồi đây, em hái hoa à ? Cô đâu?
- Cô tôi vừa chải đầu rá»a mặt xong, Ä‘ang chá» hâm thuốc đấy.
Tá» Quyên vừa nói vừa cùng Táºp Nhân Ä‘i và o. Thấy Äại Ngá»c Ä‘ang ngồi xem sách.
Táºp Nhân cưá»i lấy lòng và nói:
- Không trách cô hay mệt, má»›i ngá»§ dáºy đã xem sách. Cáºu Bảo nhà chúng tôi Ä‘i há»c mà được như cô thì hay biết mấy?
Äại Ngá»c cưá»i, đặt sách xuống. Tuyết Nhạn bưng đến má»™t khay trà trong để má»™t chén thuốc, má»™t chén nước. Má»™t a hoà n nhá» bưng ống Ä‘á»m và cháºu súc theo sau.
Táºp Nhân đến định dò tin, nhưng ngồi má»™t lúc, không biết khÆ¡i mà o như thế nà o, lại nghÄ© Äại Ngá»c là ngưá»i hay nghi ngá», mình dò chẳng được tin gì mà lại chạm lòng cô ta thì tháºt không hay. Vì váºy Táºp Nhân chỉ ngồi má»™t lát há»i vÆ¡ vẩn rồi cáo từ. Vừa đến cá»a viện Di Hồng bá»—ng thấy có hai ngưá»i Ä‘ang đứng ở đấy, Táºp Nhân không tiện Ä‘i thẳng lại. Má»™t ngưá»i trông thấy vá»™i và ng chạy đến. Táºp Nhân nhìn lại thì ra Sừ Dược, liá»n há»i:
- Anh là m gì đấy?
- Vừa rồi cáºu hai Vân đến, cầm má»™t mảnh thiếp đưa và o cho cáºu Bảo xem. Hiện cáºu ta đứng đây chá» tin.
- Cáºu Bảo hôm nà o cÅ©ng Ä‘i há»c, anh không biết hay sao? Còn chá» tin vá»›i tức gì?
- Tôi đã nói vá»›i cáºu ấy, cáºu ấy bảo nói vá»›i chị và chá» tin chị đấy.
Táºp Nhân Ä‘ang định nói, thì thấy Giả Vân thong thả bước lại gần. Táºp Nhân vá»™i và ng nói vá»›i Sừ Dược:
- Anh nói vá»›i cáºu ấy, tôi biết rồi, chốc nữa sẽ đưa cho cáºu Bảo xem.
Giả Vân muốn tá»›i nói chuyện vá»›i Táºp Nhân, chỉ cốt gần gÅ©i là m quen nhưng lại không dám hấp tấp, cứ thong thả Ä‘i và o. Vừa tá»›i gần đã nghe Táºp Nhân nói câu ấy, nên hắn đà nh phải đứng lại. Äằng nà y Táºp Nhân đã quay ngưá»i Ä‘i và o phÃa trong rồi. Giả Vân đà nh buồn rầu, cùng Sừ Dược ra vá».
Äến chiá»u, Bảo Ngá»c vá» phòng, Táºp Nhân thưa lại:
- Hôm nay cáºu hai Vân ở bên kia có đến.
- Äến là m gì?
- Cáºu ta có mang theo má»™t bức thiếp nữa.
- Ở đâu? ÄÆ°a đây tôi xem.
Xạ Nguyệt liá»n và o nhà lấy ở trên giá sách đưa lại. Bảo Ngá»c đỡ lấy xem thấy trên phong bì Ä‘á»: “Thúc phụ đại ân nhân an bẩm†(KÃnh trình lên chú), liá»n nói:
- Thằng bé nà y sao không nháºn ta là cha nữa?
- Sao thế?
- Năm trước, lúc nó biếu cây hải đưá»ng trắng cho tôi, nó gá»i tôi là cha. Bức thiếp hôm nay trên phong bì nó lại đỠlà chú, không phải nó không nháºn tôi là cha nữa là gì?
- Cáºu không biết thẹn mà hắn cÅ©ng không biết thẹn! Hắn to xác như thế lại nháºn cáºu là cha, không phải không biết thẹn là gì. Nói cho đúng ra thì cáºu ngay cả ...
Nói đến đó, chị ta đỠmặt và mỉm cưá»i.
Bảo Ngá»c cÅ©ng hiểu ý và nói:
- Cái ấy cÅ©ng khó nói, tục ngữ có câu: “Ông sư không con mà con hiếu lại nhiá»uâ€. Tôi thấy nó sắc sảo, vừa ý nên má»›i nháºn như thế, nếu nó không bằng lòng, tôi cÅ©ng chẳng thiết.
Vừa nói Bảo Ngá»c vừa bóc bức thiếp. Táºp Nhân cÅ©ng cưá»i nói:
- Cái cáºu hai Vân kia cÅ©ng có vẻ tinh quái, khi thì định dòm ngưá»i ta, khi lại lén lén lút lút, đủ biết con ngưá»i bụng dạ không ngay thẳng.
Bảo Ngá»c chỉ chú ý mở bức thiếp ra xem, không để ý gì đến lá»i nói cá»§a Táºp Nhân. Táºp Nhân thấy Bảo Ngá»c xem bức thiếp, lúc đầu nhăn mà y, sau lại cưá»i, lại lắc đầu, cuối cùng có vẻ rất là bá»±c. Chá» xem xong rồi, Táºp Nhân má»›i há»i:
- Trong thiếp nói gì thế?
Bảo Ngá»c không trả lá»i, xé tan bức thiếp là m mấy mảnh. Táºp Nhân thấy tình hình như thế, cÅ©ng không tiện há»i, liá»n nói:
- Cáºu ăn cÆ¡m rồi có xem sách không?
- Buồn cưá»i cho thằng Vân, dám báºy bạ như thế?
Táºp Nhân thấy há»i má»™t đưá»ng trả lá»i má»™t nẻo, liá»n mỉm cưá»i há»i:
- Váºy là việc gì thế?
- Há»i là m gì! Chúng mình ăn cÆ¡m rồi nghỉ thôi, trong bụng tôi bá»±c bá»™i lắm.
Bảo Ngá»c nói xong bảo a hoà n nhá» thắp đèn lên, Ä‘em bức thiếp đã xé, đốt Ä‘i.
Má»™t lát, bá»n a hoà n nhá» dá»n cÆ¡m lên, Bảo Ngá»c cứ ngồi ngẩn ngưá»i ra. Táºp Nhân vừa dá»— vừa chá»c, giục mãi Bảo Ngá»c má»›i ăn được má»™t miếng, liá»n đặt đũa xuống, rồi rầu rầu nằm nghiêng trên giưá»ng, má»™t lúc bá»—ng ứa nước mắt. Táºp Nhân và Xạ Nguyệt Ä‘á»u không hiểu đầu Ä‘uôi ra sao.
Xạ Nguyệt nói:
- Tá»± dưng vô cá»›, là m sao cáºu lại như thế? Chỉ tại anh Vân, anh “Vũ†nà o đó, chẳng biết việc gì, Ä‘em cái thiếp quái quá»· đấy đến, là m cho cáºu cưá»i cưá»i, khóc khóc như ngưá»i Ä‘iên. Nếu cứ trá»i đất nà y, hết bá»±c nỠđến bá»±c kia thì ai mà chịu được.
Nói đến đó, chị ta cũng chảy nước mắt.
Táºp Nhân đứng má»™t bên báºt cưá»i, khuyên:
- Em ạ, em cÅ©ng đừng là m phiá»n ngưá»i ta nữa. Má»™t mình cáºu ấy cÅ©ng đủ rồi, em lại cÅ©ng như thế nữa. Chẳng nhẽ việc trong bức thiếp ấy liên can đến em hay sao?
Xạ Nguyệt nói:
- Äừng ná»›i nhảm! Ai biết trên thiếp hắn viết lá»i báºy bạ gì, sao chị lại kéo bừa ngưá»i ta và o đấy? Nếu như thế thì trên thiếp ấy có lẽ cÅ©ng liên can đến chị đấy!
Táºp Nhân còn chưa trả lá»i thì nghe Bảo Ngá»c ở trên giưá»ng cưá»i phì lên má»™t tiếng, lồm ngồm bò dáºy, rÅ© áo, và nói:
- Chúng mình ngá»§ Ä‘i thôi, đừng là m ồn lên nữa. Ngà y mai tôi còn phải dáºy sá»›m để há»c đấy.
Nói xong lại nằm xuống ngủ.
Hôm sau, Bảo Ngá»c dáºy chải đầu rá»a mặt rồi Ä‘i há»c. Vừa ra đến cá»a, chợt nhá»› Ä‘iá»u gì, liá»n bảo Bồi DÃnh đứng chá» má»™t chút rồi vá»™i và ng quay lại gá»i:
- Chị Xạ Nguyệt đâu rồi?
Xạ Nguyệt chạy ra há»i:
- Sao cáºu lại trở vá»?
- Hôm nay thằng Vân có đến thì chị nói với nó không được quấy rầy ở đây nữa. Nếu nó còn quấy thì tôi sẽ trình với cụ và ông lớn đấy.
Xạ Nguyệt vâng lá»i.
Bảo Ngá»c vừa quay mình Ä‘i ra ngoà i, thì thấy Giả Vân hoảng hốt chạy đến. Thấy Bảo Ngá»c, hắn liá»n chà o và nói:
- Thưa chú, xin có lá»i mừng chú!
Bảo Ngá»c cứ tưởng là câu chuyện hôm qua, liá»n nói:
- Thằng nà y to gan tháºt! Không biết ngưá»i ta có chuyện gì hay không, cứ tá»›i quấy rầy.
Giả Vân cưá»i, ná»›i:
- Chú không tin cứ nhìn xem. Ngưá»i ta đã đến cả rồi, Ä‘ang ở cá»a ngoà i đấy.
Bảo Ngá»c cà ng hoảng lên, bảo:
- Mà y nói cái gì thế?
Äang nói thì nghe bên ngoà i có tiếng ngưá»i ồn à o.
Giả Vân nới:
- Chú nghe đấy, không phải là gì?
Bảo Ngá»c cà ng ngá» vá»±c, chợt nghe má»™t ngưá»i gà o lên:
- Các ngưá»i không có phép tắc gì cả! Ở đây là chá»— nà o mà các ngưá»i dám ồn lên như thế!
Ngưá»i kia nói:
- Ông lá»›n thăng quan kia mà . Sao lại không cho chúng tôi ăn mừng? Nhà khác mong cho ngưá»i ta đến mừng mà không được đấy.
Bảo Ngá»c nghe nói má»›i biết là Giả ChÃnh được thăng chức lang trung, ngưá»i ta đến báo tin mừng. Bảo Ngá»c mừng quá Ä‘ang định Ä‘i thì Giả Vân theo sau nói:
- Chú có vui không nà o? Nếu việc hôn nhân cá»§a chú mà xong nữa thì tháºt là hai lần mừng đấy.
Bảo Ngá»c đỠmặt lên, nhổ toẹt má»™t cái và nói:
- Hừ! Äồ đáng chết! Mà y liệu mà xéo Ä‘i.
Giả Vân đỠmặt lên nói:
- Sao chú lại thế? Tôi xem rồi chú có...
Bảo Ngá»c sầm nét mặt lại, và nói:
- Có cái gì?
Giả Vân đứng im không dám nói nữa.
Bảo Ngá»c vá»™i và ng đến trưá»ng, thấy Giả Äại Nho cưá»i, nói:
- Ta vừa nghe nói cha cháu được thăng chức, hôm nay cháu cÅ©ng Ä‘i há»c à ?
Bảo Ngá»c cưá»i và nói:
- Cháu đến gặp cụ, rồi để qua bên nhà cha cháu.
- Hôm nay không cần đến, cho cháu nghỉ má»™t ngà y đấy. Nhưng không được vá» vưá»n chÆ¡i đâu nhé. Cháu đã lá»›n tuổi rồi, tuy chưa biết lo liệu gì, cÅ©ng nên há»c táºp các anh má»›i được.
Bảo Ngá»c vâng lá»i trở vá». Vừa đến cá»a thứ hai, thấy Lý Quý chạy lại đón, đứng má»™t bên, cưá»i nói:
- Cáºu đã vá» Ã ? Tôi vừa định đến trưá»ng má»i cáºu.
- Ai bảo thế?
- Cụ vừa sai ngưá»i đến Viện Di Hồng tìm cáºu. Các cô bên ấy nói cáºu Ä‘i há»c rồi. Cụ sai ngưá»i ra bảo tôi xin phép cho cáºu mấy hôm. Nghe nói còn có hát xướng ăn mừng đấy, không ngá» cáºu đã vỠđây rồi.
Bảo Ngá»c Ä‘i và o cá»a thứ hai, thấy bá»n a hoà n và các bà già đá»u mặt mà y há»›n hở. Trông thấy Bảo Ngá»c há» Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cáºu Hai đến giá» má»›i vá» Ã ? Mau mau và o mừng cụ Ä‘i.
Bảo Ngá»c cưá»i và đi và o trong nhà , thấy Äại Ngá»c ngồi sát phÃa trái Giả mẫu; bên phải là Tương Vân rồi đến Hình phu nhân, Vương phu nhân và tất cả bá»n chị em Thám Xuân, TÃch Xuân, Lý Hoà n, Phượng Thư, Lý Văn, Lý á»¶, Hình Tụ Yên Ä‘á»u ở đấy, chỉ không thấy Bảo Thoa, Bảo Cầm và Nghênh Xuân mà thôi.
Bảo Ngá»c mừng quá, không biết nói gì, vá»™i và ng chúc mừng Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân và đi chà o há»i tất cả chị em, rồi cưá»i và nói vá»›i Äại Ngá»c:
- Em đã khoẻ tháºt chưa?
Äại Ngá»c cÅ©ng mỉm cưá»i nói:
- Khoẻ lắm rồi, nghe nói anh cũng mệt, đã khoẻ chưa?
- Khoẻ rồi! Äêm hôm ná», tôi tá»± nhiên Ä‘au bụng, mấy hôm nay hÆ¡i đỡ, liá»n Ä‘i há»c ngay, cÅ©ng không sang thăm em được.
Äại Ngá»c không chá» Bảo Ngá»c nói hết lá»i, đã ngoảnh đầu nói chuyện vá»›i Thám Xuân.
Phượng Thư đứng giữa nhà cưá»i, nói:
- Hai anh chị nà y hình như không phải hà ng ngà y ở chung má»™t chá»—, mà là má»™t đôi khách lạ, cứ quen nói cái lối khách sáo như thế! Tháºt đúng như ngưá»i ta nói: “KÃnh nhau như khách†đấy.(#1)
Câu nói ấy khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Äại Ngá»c đỠmặt lên, nói cÅ©ng không tiện, không nói cÅ©ng không xong, im lặng má»™t chốc rồi má»›i nói:
- Chị thì hiểu cái gì!
Má»i ngưá»i lại cà ng cưá»i ồ lên.
Má»™t chốc Phượng Thư nghÄ© lại, má»›i biết là mình lỡ lá»i, Ä‘ang định tìm cách nói lảng, chợt nghe Bảo Ngá»c nói vá»›i Äại Ngá»c:
- Em Lâm, cái thằng Vân đúng là đồ quỉ sứ!
Nói đến đó, Bảo Ngá»c má»›i nghÄ© lại, liá»n im bặt, là m cho má»i ngưá»i lại cưá»i ồ lên, há»i:
- Nói cái gì thế?
Äại Ngá»c cÅ©ng chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, thấy ngưá»i ta cưá»i cÅ©ng cưá»i theo.
Bảo Ngá»c lúng túng không biết là m thế nà o, liá»n nói tiếp:
- Vừa rồi tôi nghe nói có ngưá»i định đưa ban hát đến, váºy là hôm nà o đấy?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn Bảo Ngá»c mà cưá»i.
Phượng Thư nói:
- Chú ở ngoà i nghe nói, thì chú tin cho chúng tôi biết, bây giá» chú còn há»i ai đấy.
Bảo Ngá»c nhân dịp liá»n nói:
- Äể tôi ra ngoà i há»i xem.
Giả mẫu nói:
- Äừng có chạy ra ngoà i ấy, má»™t là sợ ngưá»i đến báo tin mừng há» cưá»i; hai là hôm nay cha mà y vui mừng, mà đụng phải mà y, không khéo lại đâm giáºn đấy.
Bảo Ngá»c vâng lá»i rồi Ä‘i ra.
Giả mẫu há»i Phượng Thư:
- Ai nói chuyện đưa ban hát đến?
- Nghe đâu bên nhà ông cáºu Hai nói, hôm sau tốt ngà y, sẽ đưa má»™t ban hát má»›i đến mừng cụ và ông Hai, bà Hai.
Nói đến đó, chị ta lại cưá»i và nói tiếp:
- Không những tốt ngà y mà lại là ngà y tốt nữa đấy! Ngà y sau lại là ...
Chị ta lại nhìn Äại Ngá»c mà cưá»i. Äại Ngá»c cÅ©ng mỉm cưá»i. Vương phu nhân nói:
- Phải đấy, hôm sau là ngà y sinh nháºt cá»§a cháu ngoại(#2) đấy.
Giả mẫu nghÄ© má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Ta già rồi, việc gì cÅ©ng lú lấp, may có con Phượng, tháºt là viên “cấp sá»± trungâ€(#3) cá»§a ta. Äã thế thì rất tốt, nhà cáºu cá»§a há» mừng cho há», thì nhà cáºu cá»§a cháu cÅ©ng mừng sinh nháºt cho cháu, lại không tốt à ?
Câu ấy là m cho má»i ngưá»i cùng cưá»i, và nói:
- Cụ nói câu nà o cÅ©ng Ä‘á»u hay như văn chương trong sách, chẳng trách có phúc to như thế!
Äang nói thì Bảo Ngá»c và o, nghe nói thế lại cà ng hoa tay múa chân mừng không kể xiết. Má»™t lúc sau, má»i ngưá»i Ä‘á»u ăn cÆ¡m ở nhà Giả mẫu, rất là vui vẻ.
Ä‚n xong, Giả ChÃnh Ä‘i tạ Æ¡n vá», qua nhà thá» lạy tạ, vá» khấu đầu trước Giả mẫu, đứng nói và i câu, rồi Ä‘i ra chà o khách. Ở đấy bà con liên tiếp xe ngá»±a rá»™n rà ng, áo xiêm chen chúc, tháºt là :
Hoa nở đúng mùa ong bướm rộn;
Trăng vừa tròn bóng biển trá»i xa.
Qua hai ngà y như váºy thì đến ngà y ăn mừng. Ngà y hôm ấy, sáng dáºy, bà con nhà Vương Tá» Äằng đưa má»™t ban hát đến dá»±ng ngay sân khấu ở trước nhà khách cá»§a Giả mẫu. Bên ngoà i đà n ông Ä‘á»u mang lá»… phục chầu chá»±c. Bà con đến mừng, ngồi hÆ¡n mưá»i bà n rượu. Vì là ban hát má»›i, lại thấy Giả mẫu cao hứng nên há» Ä‘em cái bình phong bằng pha lê ngăn nhà sau ra, trong đó cÅ©ng tiệc rượu. Trên hết là bà n dì Tiết, có Vương phu nhân và Bảo Cầm ngồi tiếp; phÃa bên kia là bà n Giả mẫu, có Hình phu nhân và Tụ Yên ngồi tiếp; phÃa dưới còn hai bà n để không. Giả mẫu bảo gá»i bá»n con gái đến mau.
Má»™t chốc Phượng Thư dẫn bá»n a hoà n xúm xÃt đưa Äại Ngá»c đến. Äại Ngá»c chỉ mặc chiếc áo má»›i, mà xinh đẹp như nà ng tiên xuống cõi trần, bẽn lẽn mỉm cưá»i, ra chà o má»i ngưá»i. Bá»n Tương Vân, Lý Văn, Lý á»¶ Ä‘á»u nhưá»ng cô ta ngồi trên, Äại Ngá»c nhất định không chịu.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Hôm nay cháu cứ ngồi thôi.
Dì Tiết đứng dáºy há»i:
- Hôm nay cô Lâm cũng có việc mừng à ?
Giả mẫu cưá»i:
- Ngà y sinh nháºt cá»§a cháu đấy.
Dì Tiết nói:
- Chao ôi! Thế mà tôi quên mất.
Rồi bà ta chạy lại, nói vá»›i Äại Ngá»c:
-Tha lỗi cho tôi hay quên nhé, để chốc nữa bảo em Cầm đến mừng thỠcô.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Không dám.
Rồi má»i ngưá»i ngồi xuống. Äại Ngá»c để ý xem, chỉ không thấy Bảo Thoa liá»n há»i:
- Chị Bảo có khá»e không? Tại sao không sang?
Dì Tiết nói:
- Äáng lẽ nó phải sang, nhưng vì không có ai coi nhà , nên không sang được/
Äại Ngá»c má á»ng hồng, mỉm cưá»i nói:
- Bên nhà dì bây giá» lại thêm chị Cả nữa, là m sao còn cần chị Bảo coi nhà ? Chắc là chị ấy sợ nhiá»u ngưá»i nhá»™n nhịp, nên không thÃch đến chăng. Cháu thì nhá»› chị ấy lắm.
Dì Tiết cưá»i nói:
- Cảm Æ¡n cháu nhá»› đến nó. Nó cÅ©ng thưá»ng nhá»› chị em cháu, hôm sau sẽ bảo nó đến để chị em nói chuyện.
Nói đến đó thì bá»n a hoà n tá»›i rót rượu và dâng đồ ăn. Bên ngoà i ban hát bắt đầu hát. Trước hết diá»…n và i vở tuồng chúc mừng. Äến vở thứ ba thì thấy Kim Äồng, Ngá»c Nữ, cá» phướn, tà n quạt, dẫn má»™t ngưá»i đóng vai nữ, mặc áo vÅ© y, trên đầu đội cái khăn Ä‘en, ra hát mấy câu rồi và o. Má»i ngưá»i không hiểu là tÃch gì. Nghe ngưá»i bên ngoà i nói: Äây là tÃch “Chết trên trá»i†trong vở “Nhị châu ký†má»›i soạn ra. Ngưá»i đóng vai nữ là Hằng Nga bị đà y xuống cõi trần, sắp Ä‘i lấy chồng, may nhá» Pháºt Quan Âm giác ngá»™ cho nên cô ta chưa Ä‘i lấy chồng thì đã chết. Lúc nà y chÃnh là lúc lên cung trăng đấy, nghe trong hát:
Äá»i chỉ cho phong tình là hay,
Nà o biết đâu trăng thu, hoa xuân dễ mỠhéo ngay,
Hầu như quên hẳn cả cung quảng hà n nà y.
Vở thứ tư là “Ăn cámâ€. Vở thứ năm là : “Sư Äạt Ma Ä‘em đồ đệ qua sôngâ€. Trên sân khấu Ä‘ang diá»…n ra cảnh “Lâu đà i mịt mù trên mặt biểnâ€(#4) rất là vui nhá»™n. Má»i ngưá»i Ä‘ang cao hứng, chợt thấy ngưá»i nhà há» Tiết sồng sá»™c chạy và o, mồ hôi như tắm, nói vá»›i Tiết Khoa:
- Cáºu Hai vá» mau Ä‘i. Má»i cả bà vá» nữa. Ở nhà có việc rất kÃp.
Tiết Khoa nói:
- Việc gì thế?
- VỠnhà sẽ hay.
Tiết Khoa không kịp cáo từ, liá»n chạy vá» ngay.
Dì Tiết nghe Ä‘oạn, mặt tái như gà cắt tiết, cÅ©ng vá»™i và ng đứng dáºy, dẫn Bảo Cầm chà o má»i ngưá»i rồi lên xe vá» ngay. Thấy váºy ai nấy Ä‘á»u lấy là m kinh ngạc. Giả mẫu nói:
- Hãy cho ngưá»i sang bên ấy xem có việc gì, chúng ta cần phải để ý đấy.
Má»ingÆ¡á»i Ä‘á»u nói: “Vângâ€.
Phá»§ Giả vẫn hát xướng như cÅ©. Dì Tiết vá» nhà thấy hai ngưá»i nha dịch Ä‘ang đứng ở cá»a thứ hai, có mấy ngưá»i là m công ở hiệu cầm đồ tiếp chuyện và nói:
- Chá» bà tôi vá», thế nà o cÅ©ng có cách xá» trÃ.
Äang nói thì dì Tiết Ä‘i và o. Bá»n nha dịch thấy má»™t số đông đà n ông đà n bà xúm xÃt chung quanh má»™t ngưá»i đà n bà già , biết ngay là mẹ Tiết Bà n. Há» không dám là m gì, cứ buông tay đứng hầu, nhưá»ng cho dì Tiết và o. Dì Tiết và o đến sau nhà khách, đã nghe có tiếng khóc to, đó là tiếng Kim Quế. Dì Tiết vá»™i và ng chạy và o, thấy Bảo Thoa ra đón, nước mắt ròng ròng.
Bảo Thoa thấy mẹ liá»n nói:
- Mẹ nghe rồi chứ? Äừng có hoảng lên, cần nhất là phải lo liệu đã.
Dì Tiết cùng Bảo Thoa và o tá»›i nhà , vừa đến cá»a, nghe ngưá»i nhà nói, bà ta khiếp quá, ngưá»i run cầm cáºp, vừa khóc vừa há»i:
- Nó đánh ai thế?
Bá»n đầy tá»› trả lá»i:
- Bây giá» bà chưa cần há»i căn vặn là m gì? Mặc dầu đánh chết ai cÅ©ng cứ phải Ä‘á»n mạng cả, giá» hãy bà n xem phải lo liệu như thế nà o má»›i được.
Dì Tiết vừa khóc vừa nói:
- Còn bà n bạc gì nữa.
Bá»n đầy tá»› nói:
- Theo ý chúng tôi, đêm nay phải thu xếp tiá»n bạc, cùng cáºu Hai gấp rút Ä‘i gặp cáºu Cả, tìm má»™t ông thầy kiện cho khá, cho há» má»™t Ãt tiá»n, trước hết lo liệu cho khá»i tá»™i chết đã, rồi sẽ nhá» phá»§ Giả xin vá»›i quan trên. Lại còn có bá»n nha dịch ở ngoà i kia, bà hãy Ä‘em mấy lạng bạc cho há» vá» Ä‘i đã, để chúng ta tiện việc lo liệu.
Dì Tiết nói:
- Chúng ta phải Ä‘i tìm nhà kia, cho há» tiá»n bạc để tống táng, lại giúp đỡ cho má»™t số nữa. Nguyên cáo mà không kêu nà i thì việc sẽ êm dần.
Bảo Thoa ở trong mà n nói ra:
- Mẹ ạ! Không được đâu. Việc ấy mà cho há» tiá»n thì há» cà ng quấy dữ. Lá»i cá»§a chú nhá» vừa nói là đúng.
Dì Tiết lại khóc và nói:
- Ta cÅ©ng không cần tÃnh mạng gì nữa. Phải đến đó gặp nó rồi ta cùng chết vá»›i nó là xong.
Bảo Thoa hoảng lên, má»™t mặt khuyên, má»™t mặt ở trong mà n bảo ngưá»i nhà :
- Mau mau cùng cáºu Hai Ä‘i lo liệu thôi.
Bá»n a hoà n vá»±c dì Tiết và o. Tiết Khoa vừa Ä‘i ra, thì Bảo Thoa dặn:
- Có tin tức gì thì sai ngưá»i vá» ngay, còn các ngươi thì cứ ở đấy mà trông nom lo liệu.
Tiết Khoa vâng lá»i ra Ä‘i. Bảo Thoa Ä‘ang khuyên dì Tiết thì Kim Quế thừa cÆ¡ nắm lấy Hương Lăng và gà o lên:
- Ngà y thưá»ng bá»n mà y cứ khoe nhà chúng mà y đánh chết ngưá»i, chẳng can gì, cứ việc Ä‘i và o kinh. Mà y cứ Ä‘em những lá»i lẽ ấy xui giục cáºu đánh chết ngưá»i, ngà y thưá»ng cứ khoe có tiá»n, có thế, có bà con giá»i. GiỠđây tao xem cÅ©ng khiếp sợ cuống quÃt chân tay lên đấy. Sau nà y cáºu Cả có mệnh hệ nà o, không vỠđược, bá»n mà y ai là m việc nấy, chỉ bá» má»™t mình tao chịu tá»™i thôi.
Nói đến đó, Kim Quế khóc ầm lên.
Dì Tiết nghe váºy cà ng tức giáºn ngất ngưá»i. Bảo Thoa cÅ©ng cuống lên chẳng biết là m thế nà o.
Äang lúc nhốn nháo thì Vương phu nhân sai má»™t a hoà n lá»›n đến há»i tin tức. Bảo Thoa tuy biết mình là ngưá»i nhà phá»§ Giả rồi, nhưng má»™t là việc ấy chưa nói rõ; hai là đang lúc cấp bách, đà nh phải nói vá»›i a hoà n:
- Bây giỠđầu Ä‘uôi câu chuyện chưa được rõ rà ng, chỉ má»›i nghe nói anh tôi ở ngoà i đánh chết ngưá»i, bị huyện bắt Ä‘i, cÅ©ng không biết định tá»™i như thế nà o. Vừa rồi cáºu Hai má»›i Ä‘i dò xem, há»… có tin tức gì sẽ báo cho dì bên ấy biết. Chị vá» cho tôi gá»i lá»i cảm Æ¡n dì đã nghÄ© đến, sau nà y chúng tôi còn có biết bao nhiêu Ä‘iá»u nhỠđến các ông các cáºu bên ấy.
A hoà n vâng lá»i ra vá».
Dì Tiết cùng Bảo Thoa ở nhà , chẳng biết xoay sở ra sao. Qua hai ngà y, thì thấy ngưá»i hầu vá», cầm má»™t phong thư giao cho a hoà n nhỠđưa và o.
Bảo Thoa mở ra xem, thấy trong thư viết:
“Việc giết ngưá»i cá»§a anh Cả là lỡ tay chứ không phải cố ý. Sáng nay cháu đã đứng tên là m má»™t tá» giấy trình lên nhưng chưa thấy quan phê. Lá»i khẩu cung cá»§a anh Cả trước đây rất là bất lợi, hãy chá» khi nà o tá» trình cá»§a cháu được chấp nháºn, mở phiên tra há»i khác, nếu khai lại cho khéo thì sẽ khá»i phải tá»™i chết. Mau mau lấy ở hiệu cầm đồ năm trăm lạng nữa để tiêu dùng cho kịp, nhất thiết đừng cháºm! Và xin bác yên lòng. Còn các việc khác thì há»i thằng nhá»â€.
Bảo Thoa xem xong, Ä‘á»c rõ đầu Ä‘uôi cho dì Tiết nghe.
Dì Tiết lau nước mắt, nói:
- Xem như thế thì sống hay chết cũng chưa có gì chắc chắn cả.
Bảo Thoa nói:
- Mẹ đừng Ä‘au buồn, chá» gá»i thằng nhá» và o há»i rõ hãy bà n.
Rồi cho a hoà n nhá» ra gá»i thằng nhá» và o.
Dì Tiết liá»n há»i:
- Mà y kể rõ việc cáºu Cả cho ta nghe.
Thằng nhỠnói:
- Chiá»u hôm ná» nghe cáºu Cả nói chuyện vá»›i cáºu Hai, là m con sợ ngẩn ngưá»i.
Chú thÃch:
(1-). Ngà y xưa vợ chồng Khước Khuyết kÃnh nhau như khách. Ở đây Phượng Thư mượn câu nà y để đùa Bảo Ngá»c và Äại Ngá»c.
(2-). Tức Äại Ngá»c.
(3-). Tên má»™t chức quan, ở đây ý nói được ngưá»i giúp việc giá»i.
(4-). Má»™t hiện tượng không khà thưá»ng xuất hiện ở sa mạc hoặc ở bể, những khói mù nổi lên như lâu đà i.
|
 |
|
| |