Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, buột miệng nói :
- Nói sai sự thật hết ư?
- Phải, chẳng có chuyện như thế!
Vương Hoa nói :
- Ồ! Còn nữa, người đó nhờ vãn bối chuyển một câu nói đến tiền bối luôn...
- Câu nói thế nào?
- Y bảo tiền bối hãy tin tưởng những điều đã viết trong thư này.
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :
- Y bảo ta phải tin tưởng ư?
- Vâng!
Chương Vĩnh Kỳ nói giọng lạnh lùng :
- Ta không thể nào tin tưởng được hết.
Hắn trông thấy thần tình kỳ lạ của Chương Vĩnh Kỳ liền biết chắc trong lá thư này đã nói đến những việc khá quan trọng chứ không sai, bằng không Chương Vĩnh Kỳ chẳng tỏ ra một thần sắc kỳ quặc như thế đâu.
Vương Hoa hỏi tiếp :
- Thưa Chương quan chủ, người có thể nói cho vãn bối biết trong thư đã viết những gì chăng?
- Chẳng có gì đáng nói cả.
Vương Hoa nghe nói thế, thẹn đỏ mặt, thấy bất tiện hỏi nữa nên đành nói tiếp :
- Thế thì tiền bối chẳng tin những điều đã viết trong thư rồi.
- Phải, ta không tin chút nào cả.
Vương Hoa đành chuyển sang đề tài khác nói :
- Hình như hôm nay quý Quan sắp xảy ra việc gì thì phải?
Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Việc gì đã xảy ra thế?
- Có người sẽ đến bản quan bây giờ.
- Ồ! Ai thế?
- Sát Nhân đội.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên nói :
- Sát Nhân đội ư?
- Phải!
Điền sư gia thở dài tiếp lời nói :
- Cũng vì ta mà Sát Nhân đội phải xâm phạm đến bản quan. Tất cả đều do lỗi tại ta hết.
Vương Hoa nhướng cao đôi mày kiếm nói :
- Đội trưởng Sát Nhân đội là ai thế?
Điền sư gia khẽ thở dài một tiếng nói :
- Hắc Nữ Hiệp Từ U Lan mà năm xưa ta bỏ rơi y! Tất cả lỗi lầm đều do ta gây nên cả, ta phải đứng ra đảm đương hết.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Nói sao, Sát Nhân đội đã chẳng xem bản quan ra gì hết, ngươi là người của bản quan, đương nhiên ta phải có trách nhiệm này rồi.
Vương Hoa nói :
- Giờ nào Sát Nhân đội mới đến đây?
- Đêm nay.
Vương Hoa nói :
- Sự việc này khó giải quyết rồi!
- Khó giải quyết ư?
- Đúng thế, nghe đồn rằng võ công của Đội trưởng Sát Nhân đội rất cao cường. Vãn bối đang muốn đụng thử với y xem sao!
Chương Vĩnh Kỳ nói với Chương Linh Linh :
- Này Linh Linh, con hãy dẫn tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi đi.
Chương Linh Linh gật đầu hỏi :
- Thưa cha! Con muốn hỏi cha một việc.
- Việc gì thế?
- Cha có đi thăm mẹ con không?
- Thăm mẹ con ư?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ lắc đầu nói :
- Không!
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Tại sao thế?
- Cha không tha thứ cho y!
Chương Linh Linh buồn bã nhỏ xuống hai giọt lệ nói :
- Không, thưa cha. Cha phải đi thăm người mới được.
- Căn cứ điều gì thế?
- Quả thật cho dù mẹ con đã gây nên việc xấu, nhưng cha đã giết người, chẳng lẽ chưa đủ sao?
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Cha chẳng muốn gặp y mà thôi.
Chương Linh Linh nói :
- Cha!... quả thật con không ngờ cha lại là một con người tàn nhẫn như thế...
- Nói sao?
- Cha tàn nhẫn lắm... cha giết mẹ con, bây giờ mẹ con chưa chết, thế mà cha đành lòng không đến thăm người được sao...
Chương Linh Linh thương tâm hết sức, không nói được gì nữa.
Vương Hoa nói :
- Chương quan chủ, theo vãn bối người nên đến thăm bá mẫu một lần thì phải hơn!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Không, ta không đi. Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Linh Linh, con cũng chớ nói phí lời làm gì nữa.
Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
- Này Vương Hoa, ngươi có bằng lòng dẫn ta đến gặp mẹ ta ư?
- Đương nhiên rồi.
- Thế thì sáng mai chúng ta đi có được không?
- Được.
Chương Linh Linh u oán đưa mắt nhìn Chương Vĩnh Kỳ một cái, sau đó dẫn Ngô Tinh đi vào hậu thất luôn.
Vào khoảng canh ba...
Xung quanh phạm vi Thông Thiên quan được tăng cường canh phòng hết sức nghiêm ngặt, hình như sắp có đại địch xâm phạm đến nơi.
Ở đây dùng hai chữ “đại địch” không quá đáng chút nào hết. Quả thật Sát Nhân đội ở chốn giang hồ này là một môn phái khiến người nghe nói đến tiếng tăm phải sờn lòng rợn tóc gáy.
Nhất là võ công của Đội trưởng Sát Nhân đội càng oai trấn giang hồ hơn.
Mối ân oán này thảy đều do Điền sư gia mà nên.
Điền sư gia lừa gạt tình cảm của Từ U Lan và đã bỏ rơi y, đương nhiên Từ U Lan thề chết sống cũng phải trả mối thù hằn này không sai.
Trên đại môn tường rào bên ngoài đứng cả vài chục môn nhân Thông Thiên quan.
Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và vài môn nhân cao cấp cũng đang chờ đợi tại đấy.
Thình lình...
Từ nơi xa xa Thông Thiên quan bỗng vang tới một tiếng sáo thật dài, kế đó có mười mấy bóng người bay vọt về hướng Thông Thiên quan nhanh như điện chớp.
Đoàn người vừa đến tất cả là mười ba người.
Mười ba người này đều dùng khăn bịt mặt hết. Họ xếp thành hàng chữ nhất, người đứng giữa là một người bịt mặt bận chiếc áo xanh.
Không cần phải hỏi nữa, người này chính là Đội trưởng Sát Nhân đội rồi.
Đội trưởng Sát Nhân đội từng bước một tới trước, mười hai môn nhân (đúng ra thì có mười ba môn nhân, vì lần trước đã có một người đã chết trong tay của môn nhân Huyết Thần giáo) bám sát sau lưng y cũng từ từ tiến tới luôn.
Chương Vĩnh Kỳ rảo bước nhảy tới trước, nói :
- Có phải tôn giá là Đội trưởng Sát Nhân đội chăng?
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
- Đúng thế.
- Ngươi đã hạ chiến thư khiêu chiến với bản quan vì lý do gì thế?
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
- Ngươi chính là Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Đúng thế.
- Chương quan chủ, quả thật ngươi là kiết nhân thiên tướng...
- Nhờ ơn trên thôi.
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
- Ta đến đây với hai mục đích...
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng tằng hắng một tiếng nói :
- Ta sẵn sàng nghe đây.
- Thứ nhất, xin ngươi giao ra Thủy Tinh Cầu.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng kêu hừ một tiếng nói :
- Còn vấn đề thứ hai thì thế nào?
- Hãy giao Điền Kỳ cho ta luôn!
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :
- Hai việc này ta khó có thể phụng hành được.
Đội trưởng Sát Nhân đội cười lạnh lùng một tiếng, đưa mắt ngắm nhìn Điền sư gia nói :
- Này Điền Kỳ, ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?
Điền sư gia cười nhạt nói :
- Làm sao ta không nhận ra ngươi chứ? Từ U Lan, tất cả đều do lỗi nơi ta hết...
Từ U Lan cười lạnh lùng nói :
- Thế nào? Ngươi cũng biết lỗi rồi sao?
Điền sư gia buồn bã nói :
- Từ U Lan, nếu ngươi dung thứ họ, Điền Kỳ này sẵn sàng chịu mọi tội lỗi với ngươi...
- Muộn lắm rồi!
Điền sư gia thương tâm khẽ gọi :
- Từ U Lan...
- Điền Kỳ, ngươi chớ nói nhiều lời nữa. ngươi đã lừa dối và hủy cả đời con gái ta, còn đánh cắp cả Kiếm Phổ của ta nữa. cả đời này ta không thể nào tha thứ cho ngươi được hết, ta phải giết ngươi mới xong.
Điền sư gia lẳng lặng không nói gì hết.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Từ Đội trưởng, rốt cuộc hôm nay ngươi đến đây để tìm Điền sư gia trả thù hay là chỉ vì Thủy Tinh Cầu?
- Cả hai đều có hết!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Hai sự việc này không thể nhập chung mà nói được.
Từ U Lan Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
- Phải, việc này không thể nhập chung với việc Thủy Tinh Cầu mà nói, nhưng đợi ta giết chết Điền Kỳ xong, ta mới lấy Thủy Tinh Cầu cũng được.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi xem bản quan chẳng ra gì rồi?
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Thông Thiên quan có đáng kể là cái gì đâu?
- Được, thế thì thử xem nào.
Từ U Lan xuất lãnh mười hai đội viên, từng bước một lướt tới.
Ngay lúc ấy...
Hai mươi mấy môn nhân của Thông Thiên quan cũng từ từ vây tới, tình hình hiện trường trở nên ngột ngạt khó thở vô cùng.
Điền sư gia tiến nhanh lên ba bước.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Này Điền Kỳ, chúng ta giải quyết vấn đề giữa hai ta trước cũng được.
Điền sư gia nói :
- Từ U Lan, ngươi...
- Ta phải giết ngươi mới xong.
Điền Kỳ nói :
Từ U Lan, quả thật Điền Kỳ này đối với ngươi có tội đáng chết. Ngươi muốn giết chết ta, Điền Kỳ này quyết không có lời hận gì hết...
- Thế thì, ngươi chịu chết đi!
Từ U Lan dứt lời, kêu keng một tiếng, trường kiếm đã rút ra khỏi bao. Mười hai đội viên Sát Nhân đội cũng cùng lúc rút binh khí ra hết.
Từ U Lan gầm lên một tiếng nói :
- Này Điền Kỳ, hãy xem kiếm nào.
Kêu veo một tiếng, thanh kiếm đã đâm tới nhanh như cắt.
Điền sư gia lượn mình tránh sang một bên, hét lớn tiếng nói :
- Khoan đã!
Từ U Lan nói :
- Điền Kỳ, ngươi muốn nói gì nữa?
Điền sư gia nói :
- Từ U Lan, ta cho ngươi được tự xử quyết, nhưng ngươi phải lui khỏi Thông Thiên quan. Được chứ?
- Không thể được.
- Từ U Lan, ngươi hà tất tạo nên sát kiếp này làm gì nữa?
Từ U Lan chậm rãi nói :
- Điền Kỳ, ngươi chớ nói nhiều lời làm gì nữa, hãy rút binh khí ra đi!
Điền sư gia lắc đầu thở dài một tiếng.
Trường kiếm của Từ U Lan giơ cao lần nữa, hét lớn tiếng nói :
- Điền Kỳ, tiếp ta một kiếm xem nào.
Ánh kiếm chớp nhoáng một cái, thanh kiếm của y chém vào hướng Điền sư gia nhanh như cắt.
Bấy giờ Điền sư gia bất đắc dĩ phải vung kiếm tới đỡ. Kêu đến keng một tiếng, hai thanh kiếm đã chạm vào nhau phát ra một tiếng kêu chát chúa.
Nhưng kiếm pháp của Từ U Lan quả thật thần tốc hết sức, Điền sư gia vừa đỡ được một kiếm của y thì kiếm thứ hai đã chém tới nhanh như cắt.
Thế kiếm thần tốc này kinh hồn hơn thế kiếm vừa rồi rất nhiều, Điền sư gia bất giác đã bị đẩy lùi ra sau. Bỗng nhiên Chương Vĩnh Kỳ gầm lên một tiếng :
- Hãy dừng tay lại!
Lão cầm kiếm trong tay lướt tới nhanh như điện chớp.
Từ U Lan thu thế nhảy lùi ra sau, nói :
- Này Chương quan chủ, ngươi muốn làm gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Điền sư gia, ngươi hãy lui sang một bên, để ta thử tài y xem sao.
Từ U Lan nói :
- Này Chương quan chủ, ngươi cũng định ra tay xen vào chuyện tư của hai ta sao?
- Đúng thế.
- Khá lắm!
Từ U Lan gầm lên một tiếng, đảo kiếm tấn công tới nhanh như cắt.
Ngay lúc Từ U Lan xuất thủ tấn công thì đội viên số một và số hai đã lượn mình lao vào Điền sư gia nhanh như điện chớp.
Võ công của hai đội viên số một và số hai này rất cao cường nên một kích liên thủ này thật mãnh liệt kinh người.
Trong lúc hai đội viên xuất thủ tấn công Điền sư gia thì số môn nhân còn lại của Thông Thiên quan cũng lao mình nhảy tới tấn công vào mười vị đội viên Sát Nhân đội kia luôn.
Tức thời tiếng chém giết la hét kêu lên rền trời.
Một trận hỗn chiến kịch liệt diễn ra lập tức.
Bấy giờ...
Từ U Lan và Chương Vĩnh Kỳ đấu với nhau rất là ác liệt. Võ công của hai người thật tương xứng, không hơn không kém.
Điền sư gia độc đấu với hai đội viên Sát Nhân đội đã gặp khó khăn.
Ngay lúc ấy...
Vài tiếng kêu thảm vang lên, bóng người bay liệng nhanh như điện chớp, tức thì đã có vài môn nhân Thông Thiên quan té ngã ra đất chết ngay lập tức.
Từ U Lan gầm lên một tiếng như sấm nổ, công ra ba kiếm thần tốc không tưởng.
Từ U Lan đã gom hết công lực bình sanh tấn công ra ba kiếm này cho nên oai lực của nó mãnh liệt kinh hồn hết sức.
Chương Vĩnh Kỳ đã bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước liền, nhưng dù sao Chương Vĩnh Kỳ cũng là một người có võ công cực cao siêu, trong trường hợp thật hiểm nghèo lão vẫn trầm tĩnh tiếp tục công chiêu đón đánh đối phương.
Bên này Điền sư gia độc đấu hai đội viên Sát Nhân đội bắt đầu cảm thấy yếu sức, đối phó chẳng xuể rồi.
Thình lình...
Một tiếng hét lạnh lùng vang tới.
- Hãy dừng tay lại!
Tiếp theo tiếng gầm hét thì Vương Hoa đã lao vào đấu trường.
Tiếng gầm hét lớn như sấm nổ của Vương Hoa đã làm cho mọi người đang động thủ ở hiện trường phải đinh tau nhức óc và tất cả mọi người đã dừng tay, nhảy lùi ra sau hết.
Vương Hoa tiến sang hướng Từ U Lan.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Các hạ muốn làm gì thế?
- Ngươi chính là Từ Đội trưởng ư?
- Đúng thế, ngươi là ai vậy?
Đội viên số mười bước ra nói :
- Hắn chính là Vương Hoa!
Từ U Lan nghe nói thế, run bắn người lên vì trong vài tháng gần đây, tiếng tăm của Vương Hoa đã danh lừng cả một nửa thiên hạ.
Mặc dù y từng phái môn nhân truy sát hắn, nhưng bản thân y chưa từng gặp Vương Hoa bao giờ. Ngày hôm nay bỗng nghe thấy danh tự Vương Hoa làm sao y chẳng giật mình kinh hãi chứ?
Từ U Lan ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi chính là Vương Hoa ư?
- Đúng thế.
- Quả thật hân hạnh được gặp ngươi vậy.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Này Từ Đội trưởng, ta cũng đã nghe danh ngươi từ lâu rồi. Một khoảng thời gian trước đây ngươi cũng đã từng phái môn nhân truy sát ta.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn làm gì thế?
- Tại hạ muốn lãnh giáo vài chiêu thôi.
- Tại sao thế?
- Vì cậu ruột của tại hạ.
- Ồ, phải rồi! Điền Kỳ là cậu của ngươi ư?
- Đúng thế.
Từ U Lan cười lạnh lùng nói :
- Được, ta cũng muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học cây các hạ đây.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Nhưng mà ta có một điều muốn thương lượng với ngươi...
- Điều gì thế?
- Hai chúng ta động thủ với nhau, nếu ngươi thắng được ta thì ta sẽ giao cậu ta và Thủy Tinh Cầu cho ngươi...
- Được!
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Còn nếu như ta hạ được ngươi thì sao?
- Ngươi hạ được ta ư?
- Đúng thế.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Nếu ta bại thì ngươi muốn thế nào?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi phải để ta tự xử quyết lấy.
- Ngươi được tự xử quyết ta?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
Quả thật Từ U Lan không nắm vững phần thắng chút nào hết. Y bất giác lấy làm do dự khó xử vô cùng.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Thế nào? Ngươi không dám chăng?
- Có gì đâu mà không dám chứ?
Vương Hoa hỏi tới :
- Thế là ngươi bằng lòng điều kiện đánh cuộc của ta chứ?
- Phải, ta bằng lòng như thế.
- Ngươi không được nuốt lời nha.
- Nói đùa ư, làm gì có chuyện nuốt lời được.
- Thế thì ngươi bảo các đội viên ngươi lui sang một bên đi.
Từ U Lan cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Các ngươi hãy lui ra cho ta.
- Vâng!
Mười hai đội viên từ từ lui ra, cung kính đứng nghiêm tại chỗ.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Bây giờ có thể động thủ được rồi. Ngươi lấy binh khí ra đi.
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, thò tay vào ngực áo lấy ra một thanh thiết bổng duy nhất còn lại ra, lạnh lùng nói :
- Ngươi cứ việc xuất thủ trước.
- Được.
Từ U Lan dứt lời, lượn mình nhảy vọt tới hướng Vương Hoa nhanh như cắt, đồng thời xuất thủ công ra ba kiếm liền.
Vương Hoa cũng vung thiết bổng tới phản công ba chiêu luôn.
Hai người thoáng vừa xuất thủ đã đồng thời tấn công nhau ba chiêu mãnh liệt và thần tốc hết sức.
Ba chiêu ba kiếm này chỉ đánh trong một hiệp tíc tắc. Hai bên tấn công với nhau được một lúc, sau đó song song lại nhảy lui ra một bên.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Chiêu thức lợi hại thật.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Còn những chiêu lợi hại hơn thế nữa.
- Ngươi cứ việc thi triển ra, chẳng hề chi.
Dứt lời, y lượn mình lướt tới lần nữa.
Nhà nghề thoáng vừa ra tay thì biết hư thật ra sao rồi. tuy rằng Từ U Lan không tìm hiểu được chút nào về thật lực của Vương Hoa trong ba chiêu thoáng đụng nhau lúc nãy, nhưng y biết võ công của Vương Hoa thật kinh người hết sức.
Trong ba chiêu lúc nãy Vương Hoa chỉ mới sử dụng bảy thành công lực mà thôi.
Thình lình...
Từ U Lan hét to một tiếng :
- Xem kiếm nào!
Thế kiếm công ra mãnh liệt và thần tốc hết sức.
Vương Hoa trầm giọng hét to một tiếng, thiết bổng quét tới nhanh như cắt, kêu keng một tiếng, thanh kiếm của Từ U Lan bị đánh bạt ra ngay.
Cũng đồng thời lúc ấy, Vương Hoa chuyển mình lướt tới tấn công ra năm chiêu liền, hắn xuất thủ thần tốc chẳng khác nào sóng gió ba đào ào ào táp tới.
Quả thật Từ U Lan không làm sao chịu nổi thế công mạnh như vũ bão này của Vương Hoa, tức thì y bị đẩy lùi ra sau ngay.
Thình lình...
Trong lúc Từ U Lan bị đẩy lui ra sau, mũi kiếm của y nghiêng nghiêng quét tới đã phản công hai chiêu nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Từ U Lan đã liều mạng tấn công nên y đã gom hết công lực bình sanh phản công ra hai kiếm này, oai lực của hai chiêu này mãnh liệt kinh hồn hết sức.
Tức thì một trận quyết đấu khốc liệt diễn ra lập tức.
Mười chiêu.
Hai mươi chiêu.
Chỉ trong chốc lát họ đã đụng nhau cả ba mươi chiêu.
Hình như Vương Hoa không muốn đánh thắng ngay lập tức nên hắn đã giằng co với Từ U Lan một hồi lâu.
Thình lình...
Vương Hoa gầm lên một tiếng :
- Buông tay nào!
Một bóng sáng trắng toát chớp một cái và kêu keng một tiếng, thanh kiếm trong tay của Từ U Lan đã bị Vương Hoa đánh văng ra khỏi tay, đồng thời Từ U Lan đã lui ra sau luôn.
Từ U Lan đảo mình lùi ra sau ba, bốn bước liền, sau đó mới kinh hãi đứng vững lại được.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Từ Đội trưởng nhường bước rồi.
Từ U Lan ngớ ngẩn đứng tại chỗ không nói gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi chịu thua rồi chứ?
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Ai bảo ta thua rồi chứ?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói :
- Ngươi muốn nuốt lời chăng?
Từ U Lan lạnh lùng nói :
- Ta chưa có thua đâu.
- Thế thì phải làm sao ngươi mới chịu thua?
- Mạng sống của ta vẫn còn sờ sờ ở đây.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ý của ngươi là...
- Lấy được mạng sống của ta, ta mới thật sự là thua.
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :
- Từ Đội trưởng, có cần thiết như thế chăng?
Từ U Lan nói :
- Nếu như thế ta mới chịu thua.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế thì dễ thôi, ngươi hãy cầm kiếm lên lần nữa nào.
Từ U Lan lẳng lặng không nói gì hết, nhặt thanh kiếm lên, sau đó lạnh lùng đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Từ Đội trưởng, ngươi hà tất...
- Xem kiếm nào.
Từ U Lan gầm lên một tiếng, ngắt lời nói của Vương Hoa, vung kiếm quét vào người Vương Hoa luôn.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Được, ta cho ngươi được toại nguyện luôn.
Vương Hoa gầm lên một tiếng, vung thiết bổng tới đỡ ngay.
Từ U Lan tự biết võ công mình không phải là địch thủ của Vương Hoa cho nên y phải đành liều mạng thôi.
Thế kiếm của Từ U Lan đã công tới liên tục như điên như cuồng.
Bất luận Từ U Lan có đánh liều mạng hay chăng, cuối cùng võ công của y vẫn không phải là địch thủ của Vương Hoa. Hắn gầm lên một tiếng :
- Buông kiếm ra nào.
Bóng sáng trắng toát chớp lần nữa, tức thì trường kiếm của Từ U Lan bị đánh văng ra khỏi tay luôn.
Vương Hoa gầm lên một tiếng :
- Tiếp ta một chiêu nào...
Thân người hắn lao tới nhanh như cắt, đồng thời tay trái điểm tới bất thình lình luôn.
Động tác của Vương Hoa nhanh song song với khoảng thời gian thanh kiếm của Từ U Lan bị đánh tuột ra khỏi tay. Chỉ nghe y khẽ kêu hự một tiếng...
Tay phải của Vương Hoa nhanh như cắt đã xách bổng Từ U Lan kẹp dưới nách luôn.
Thình lình...
Một tiếng hét lạnh lùng vang tới, mười hai đội viên Sát Nhân đội đã cùng lúc rút binh khí ra và nhảy tới hướng Vương Hoa tấn công nhanh như điện chớp.
Thế hợp công của mười hai đội viên Sát Nhân đội kinh người hết sức.
Vương Hoa vừa hất ra một chưởng vừa nhảy lùi ra sau, gầm lên một tiếng :
- Hãy dừng tay lại!
Nghe tiếng hét như sấm nổ của Vương Hoa, mười hai đội viên Sát Nhân đội bất giác dừng tay lại hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các ngươi muốn làm gì thế?
Đội viên số một lạnh lùng nói :
- Hãy bỏ Đội trưởng bọn này xuống đã nào.
- Các ngươi ỷ lại cái gì thế?
Đội viên số một gầm lên nói :
- Ngươi có buông Đội trưởng ta không thì nói?
- Không thể được.
- Thế thì thử xem nào?
Đội viên số một vừa dứt lời thì cả mười hai đội viên đồng thời lượn mình lướt tới ngay.
Vương Hoa lạnh lùng hét lớn :
- Các ngươi dám ra tay xem nào!
- Có gì đâu mà không dám chứ!
- Các ngươi không cần thiết đến mạng sống của Đội trưởng các ngươi chăng?
Mười hai đội viên Sát Nhân đội nghe nói thế bất giác giật mình dừng bước lại ngay.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Nếu các ngươi dám xuất thủ thì ta giết chết y trước.
Đội viên số một hớt hải nói :
- Ngươi dám chăng?
Vương Hoa cười khẩy đáp :
- Có gì đâu mà không dám!
Mười hai đội viên hoảng hốt đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết phải làm thế nào đây.
Từ U Lan hét lớn tiếng nói :
- Này Vương Hoa, ngươi muốn sao bây giờ?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Bây giờ ngươi chịu thua rồi chứ?
- Không!
- Nói sao?
- Ta vẫn không chịu thua.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Ngươi nằm trong tay ta, thế mà ngươi vẫn chưa chịu thua sao?
- Mạng sống ta còn thì ta vẫn chưa chịu thua.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn ta giết chết ngươi thì ngươi mới cho là thua chăng?
- Đúng thế.
- Thế thì dễ dàng thôi...
- Như vậy thì ngươi cứ việc hạ thủ đi.
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, bỗng nhiên hắn quay sang hướng Điền sư gia hỏi :
- Thưa cậu, cháu có nên giết chết y chăng?
Điền sư gia nghe hỏi như thế, bất giác ngây người luôn tại chỗ.
Nhất thời, hình như Điền sư gia chưa lãnh hội được tại sao Vương Hoa lại hỏi như thế.
Từ U Lan gầm hét nói :
- Ngươi muốn giết ta có quan hệ gì đến y đâu?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Đương nhiên phải có can hệ rồi!
- Ngươi nói can hệ thế nào xem sao?
- Vì ngươi là người yêu của cậu ta.
- Yêu cái mả bà ngươi!
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Sao ngươi lại mắng chửi người như thế?
- Này Vương Hoa, ngươi hà tất phải làm nhục ta như thế?
- Ta nói thật đấy! Thưa cậu, cháu có nên giết y chăng...
Điền sư gia ngẩn người giây lát nói :
- Ta...
- Cậu chỉ nói một câu là đủ rồi.
Đương nhiên Điền sư gia chẳng biết Vương Hoa đang làm trò huyền ảo gì rồi, y bèn nói :
- Không!
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Không nên giết y ư?
- Đúng thế.
- Thế thì cậu vẫn còn thương yêu Từ Đội trưởng rồi?
Từ U Lan gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, ngươi hãy câm cái mồm chó của ngươi lại!
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Sao miệng lưỡi ngươi chẳng chịu tha thứ ai hết, ta nói toàn những lời thật tình đấy.
Ồ! Phải rồi, ta phải xem gương mặt của ngươi ra thế nào mới được.
- Không!
- Chẳng lẽ ngươi không gặp được mặt người sao?
- Cấm ngươi không được gỡ khăn bịt mặt ta ra nha!
- Tại sao thế?
- Ta nói cấm thì cấm chứ chẳng tại sao hết.
- Nhưng ngươi chớ quên rằng ngươi đang nằm trong tay ta nha.
Dứt lời, Vương Hoa tiện tay gỡ khăn bịt mặt của y ra, hắn trố mắt nhìn kỹ, bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Trông gương mặt của Từ U Lan chỉ trạc tuổi ba mươi ngoài thôi, dáng vẻ xinh đẹp mê người hết sức.
Hai mắt Từ U Lan bốc ra lửa giận, căm phẫn ngắm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa nói :
- Này từ Đội trưởng ơi, ngươi đẹp hết sức.
Từ U Lan gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, ngươi cứ việc hạ thủ đi. Ngươi làm nhục ta làm gì nữa?
Vương Hoa nói :
- Ta không thể giết ngươi...
- Thế thì ngươi muốn sao bây giờ?
- Muốn ngươi nhìn nhận rằng ngươi đã thua rồi.
- Không.
- Được, thế thì ta đành phải sử dụng biện pháp khác mà thôi.
Vương Hoa nói xong, cất bước định chạy vào quan nội thì đội viên số một gầm lên nói :
- Đứng lại nào.
Vương Hoa dừng bước lại, lạnh lùng nói :
- Các ngươi muốn gì thế?
- Hãy buông Đội trưởng bọn này ra.
- Nếu không thì sao?
- Chúng ta đành liều mạng với ngươi thôi.
Vương Hoa nói :
- Chớ liều mạng làm gì. Nói cho các ngươi biết, ta chẳng giết y, ta chỉ muốn nói chuyện với y mà thôi. Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ ta nhất định sẽ thả y ra. Đến lúc đó các ngươi muốn liều mạng thì hãy động võ sau.
- Làm sao bọn này tin tưởng được lời nói của ngươi chứ?
- Nếu ta muốn giết y, bây giờ ta vẫn động thủ được chứ?
Quả thật Vương Hoa nói không sai chút nào. Nếu hắn muốn giết Từ U Lan thì hắn đã giết y từ lâu rồi, cần gì bắt y mang vào Thông Thiên quan làm chi cho tốn công.
Đội viên số một lạnh lùng nói :
- Được, bọn ta chờ ngươi một tiếng đồng hồ.
- Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ thì Đội trưởng các ngươi sẽ trở ra.
Dứt lời, hắn quay sang hướng Điền sư gia nói :
- Thưa cậu, chúng ta vào quan nội thôi!
Điền sư gia khẽ gật đầu đi theo hắn luôn.
Từ U Lan gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì đây?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Ngươi sẽ biết ngay bây giờ.
Dứt lời, hắn phi thân chạy vào Thông Thiên quan nội luôn.
Vào tới đại điện, quẹo sang hướng căn phòng của Điền sư gia, hắn chạy thẳng tới luôn.
Sau khi đi vào căn phòng của Điền sư gia thì Điền Kỳ hình như đã hiểu hắn muốn làm gì rồi.
Thế nhưng Từ U Lan vẫn không biết việc gì sắp xảy ra hết, y lạnh lùng gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế?
Vương Hoa đặt Từ U Lan xuống, sau đó nói :
- Xin lỗi Từ Đội trưởng nhiều lắm, vì tại hạ đã mang người vào đây.
Tuy Vương Hoa đã đặt Từ U Lan xuống nhưng mà huyệt đạo của y vẫn còn bị điểm.
Thế rồi Vương Hoa cất tiếng nói tiếp :
- Này Từ Đội trưởng, tại hạ xin hỏi ngươi một việc...
- Việc gì thế?
- Có phải cậu ta từng bỏ rơi ngươi chăng?
- Đúng thế.
- Ngươi hận cậu ta ư?
- Lời nói bằng thừa.
- Thật ra yêu và hận vĩnh viễn không bao giờ tách rời ra được hết.
Từ U Lan ngạc nhiên nói :
- Ngươi nói sao?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Ta nói rằng nếu như ngươi còn hận cậu ta, tức là ngươi ắt phải còn yêu thương cậu của ta.
- Ngươi ăn nói hồ đồ thế.
- Chẳng lẽ ngươi phủ nhận điều này ư?
- Phải, ta phủ nhận như thế.
- Này Từ Đội trưởng, ta xin lỗi hỏi ngươi năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi rồi.
- Ta bao nhiêu tuổi mặc kệ ta.
- Ý ta muốn nói ngươi có phải còn một khoảng thời gian dài để sinh sống phải chăng, Từ Đội trưởng? Mặc dù cậu ta đã bỏ rơi người và chà đạp xuân xanh của ngươi, nhưng con người có ai mà chẳng có lỗi lầm đâu! người đã nhận lỗi với ngươi, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?
- Không hài lòng chút nào hết.
- Thế ngươi muốn sao bây giờ?
- Giết chết y thì ta mới hả giận được.
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :
- Có thật ngươi quyết phải giết chết người mới xong ư?
- Đúng thế.
- Thôi được, ngươi đã không tha thứ cậu ta thì ngươi cứ giết chết y được rồi.
Vương Hoa nói xong, giơ tay giải huyệt đạo của Từ U Lan ngay.
Hình như Từ U Lan cảm thấy ngạc nhiên hết sức.
Điền sư gia bước tới nói :
- U Lan, ta có lỗi với ngươi. Thôi, bây giờ ngươi hãy giết chết ta đi.
Vương Hoa im lặng đứng ở một bên.
Điền sư gia đi tới chỗ cách Từ U Lan còn khoảng ba xích thì dừng lại. Y chẳng khác nào như một liệt sĩ hào hiệp ung dung sẵn sàng chịu chết vậy.
Thanh kiếm của Từ U Lan từ từ giơ cao lên.
Tức thì bầu không khí hiện trường trở nên khẩn trương hết sức.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Giết chết y thì ngươi chớ hối hận nha.
- Tại sao ta phải hối hận chứ?
- Tại vì ngươi yêu y.
- Nói bậy.
Từ U Lan dứt lời, y lập tức đâm mũi kiếm vào người Điền sư gia ngay. Hình như Điền sư gia chẳng hề nhìn thấy gì hết, vẫn cứ đứng yên bất động.
Ánh kiếm chớp lên một cái đã lướt tới trước ngực của Điền sư gia...
Thình lình...
Thanh kiếm của Từ U Lan đã dừng lại trước ngực của Điền sư gia, hình như nhất thời y không thể nào hạ thủ được hết.
Gương mặt Vương Hoa lộ ra nụ cười đắc ý.
Điền sư gia vẫn ngẩn người đứng ngay tại chỗ.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Này Từ Đội trưởng, hai ngươi hãy nói chuyện với nhau, ta xin phép ra ngoài trước nha.
Từ U Lan ngạc nhiên nói :
- Ngươi ra ngoài để làm gì?
- Ly biệt lâu rồi bây giờ tái trùng phùng, hai ngươi nên nói chuyện cho thỏa lòng một phen.
- Chúng ta chẳng có gì để nói hết.
Dứt lời y hạ kiếm xuống luôn.
Điền sư gia nói :
- U Lan, ta biết lỗi rồi, nếu ngươi bằng lòng tha thứ ta, về sau ta phải khéo chăm sóc ngươi...
Điền sư gia nói chưa hết lời, kêu bốp một cái, thì ra Từ U Lan đã tát một bộp tai vào má bên trái của y ngay. Tức thì Điền sư gia đã phải loạng choạng lùi ra sau vài bước liền.
Từ U Lan hét lên nói :
- Điền Kỳ, ta hận ngươi!
Điền sư gia thoáng ngẩn người giây lát, sau đó cười nhạt nói :
- U Lan, nếu ngươi còn hận ta, thì cứ việc tát thêm vài vài cái nữa đi.
- Dứt lời, y lại bước tới trước ngay.
Từ U Lan gầm lên nói :
- Được!
Y vung tay trái lên, kêu lốp bốp hai cái. Từ U Lan lại tát hai bộp tai vào má Điền sư gia tiếp. Điền sư gia mặc dù bị đánh vài bộp tai liền nhưng vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Từ U Lan trông thấy Điền sư gia đã thật tình đưa má bên phải y đánh xong rồi lại đưa má bên trái cho y đánh luôn, đã phải bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Điền sư gia nói :
- U Lan, nếu ngươi chưa hả giận thì hãy tiếp tục đánh nữa đi.
Từ U Lan giơ tay trái lên, nhưng cuối cùng y đã bỏ tay xuống, gầm lên giận dữ nói :
- Điền Kỳ, ta hận ngươi cho đến chết.
Thình lình...
Điền sư gia xúc động lướt tới ôm Từ U Lan vào lòng.
Từ U Lan thất thanh kêu lên một tiếng :
- Ngươi làm gì thế?
- U Lan...
Điền sư gia đã ôm chặt Từ U Lan vào lòng, y đã hôn Từ U Lan... Từ U Lan đã bất giác vùng vẫy nhẹ...
Nhưng đây không phải hành động từ chối mà là bằng lòng ngầm.
Từ U Lan đã mềm nhũn cả tay chân.
Những gì trước kia đã mất, bây giờ đã chợt trở lại với y... y hài lòng và run lẩy bẩy không dừng...
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Hay... hay lắm!
Nghe Vương Hoa kêu lên như thế, Từ U Lan đã bị đánh thức ngay. Y giật mình bất giác đẩy Điền sư gia ra, hai má thẹn đỏ cả lên.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Từ Đội trưởng... Ồ, ta phải gọi ngươi bằng tiếng mợ mới phải...
- Vương Hoa, ngươi...
- Thưa mợ, mợ cũng chớ hận cậu chu cháu làm gì nữa. Từ rày về sau là ngày mai trời lại sáng rồi!
Từ U Lan thở dài nói :
- Ngươi tưởng ta yêu y thật sao? Hừ, ta chỉ cảm thấy lời nói của ngươi hữu lý thế thôi, ta đã già rồi...
- Không già chút nào, mợ còn đẹp lắm!
- Ngươi dám chế giễu ta ư?
- Cháu không dám...
Điền sư gia nói :
- Này Vương Hoa, lần này cậu phải cảm kích ngươi nhiều lắm.
- Không, cậu hãy cảm ơn mợ thì phải hơn...
Từ U Lan nói :
- Ngươi chớ gọi ta bằng mợ có được chăng?
- Thế thì cháu phải gọi bằng cách nào đây?
- Sau khi kết hôn thì ngươi mới gọi như thế cũng chẳng muộn...
Hình như Từ U Lan sực cảnh giác rằng mình đã nói lỡ lời nên hai má ửng đỏ ngay.
Vương Hoa nói :
- Được, hãy nhớ mời cháu uống ly rượu mừng nha.
Điền sư gia cười ha hả, nói :
- Đương nhiên không mất phần của cháu rồi.
Vương Hoa nói :
- Thưa Từ Đội trưởng, ta muốn hỏi ngươi...
- Việc gì thế?
- Theo ý kiến ta, Từ Đội trưởng cứ ở lại Thông Thiên quan và cả môn nhân của ngươi cũng nên ở lại đây luôn.
Từ U Lan cau mày ra vẻ ngại ngùng, nói :
- Thế cũng được, chỉ ngại rằng Chương quan chủ...
- Ngươi sợ rằng Chương quan chủ không bằng lòng chăng?
Từ U Lan khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Không sao đâu.
- Lúc nãy ta từng động thủ với y.
- Chương quan chủ ắt phải thông cảm thôi.
- Làm sao ngươi biết chắc như thế? Vả lại quả Thủy Tinh Cầu...
- Nếu ngươi chẳng tin thì ta sẽ đi mời Chương quan chủ đến đây...
Vương Hoa vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài cửa vang tới tiếng cười ha hả và tiếng nói của Chương Vĩnh Kỳ luôn :
- Này Từ Đội trưởng, Chương mộ chúc mừng hai vị nha.
Chương Vĩnh Kỳ vừa nói vừa bước vào phòng ngay.
Từ U Lan thoáng ngẩn người giây lát.
Vương Hoa nói :
- Chương quan chủ, ngươi đã nghe hết câu chuyện chúng ta vừa nói chứ?
- Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ chắp tay vái chào Từ U Lan nói :
- Từ Đội trưởng, chúng ta rất hoan nghinh ngươi đến bản quan, đồng thời Chương mỗ xin cáo lỗi với ngươi về việc động thủ vừa qua luôn.
Từ U Lan nói :
- Thưa Chương quan chủ, tất cả đều do lỗi tại ta cả.
- Không dám!
- Ngươi không trách ta ư?
- Đương nhiên!
Từ U Lan nói :
- Thế thì Chương quan chủ đại lượng khoan hồng vô cùng.
- Phải như thế mới được, chờ mọi việc xong xuôi ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt hoàn tất hôn sự cho cặp lão tình nhân hai ngươi luôn.
- Chương quan chủ cười bọn này ư?
- Ngươi chớ hiểu lầm, ta nói lời thật tình đấy.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, Từ Đội trưởng hãy bảo các môn nhân của ngươi vào quan đi. Ngày mai Vương Hoa này cũng phải lên đường rồi.
* * * * *
Ngày hôm sau.
Vương Hoa phải từ giã bọn người Chương Vĩnh Kỳ.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Này Vương Hoa, sao ngươi chẳng ở lại thêm vài ngày nữa?
- Ta có việc phải đi ngay!
Chương Vĩnh Kỳ buồn bã khẽ gật đầu không nói gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Chương quan chủ, có thật lão không đi thăm bá mẫu ư?
- Không!
- Thế thì vãn bối cũng không miễn cưỡng làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Thưa cha! Con muốn cha đi thăm mẹ con.
- Cha không đi.
- Cha...
- Linh Linh, con chớ nói nhiều làm gì nữa.
Chương Linh Linh buồn bã nói :
- Thế thì con đi với Vương Hoa thôi!
- Được, các ngươi cứ đi đi.
Thế rồi Vương Hoa, Ngô Tinh và Chương Linh Linh từ biệt bọn người Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và Từ U Lan ra khỏi Thông Thiên quan luôn.
Sau khi ra khỏi tường rào Thông Thiên quan, Chương Linh Linh bất giác lấy làm thắc mắc hỏi :
- Này Vương Hoa, có thật mẹ ta còn sống chăng?
- Đúng thế, bá mẫu vẫn còn sống.
- Theo ngươi thì mẹ ta có thật đã làm ra những việc như thế chăng?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Làm sao ta biết được chứ?
- À...
Chương Linh Linh cảm khái thở dài, hình như y muốn nói điều gì nhưng lại không muốn nói ra.
Thình lình...
Từ trong rừng có tiếng chân bước vang tới, bọn Vương Hoa giật mình dừng bước lại, phóng mắt nhìn tới trước thấy một bóng người áo xám từ từ chạy sang hướng này.
Vương Hoa và Ngô Tinh giật mình kinh hãi.
Người này chính là thư sinh mặc áo xám đã nhờ Vương Hoa giao lá thư cho Chương Vĩnh Kỳ hôm trước.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chính là ngươi?
Thư sinh mặc áo xám khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Vương Hoa cảm thấy thư sinh áo xám này có chút thần bí.
Thư sinh mặc áo xám hỏi :
- Xin hỏi các hạ đã giao lá thư cho Chương quan chủ rồi chứ?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Phải, ta đã giao lá thư đó cho lão rồi.
- Y có đọc lá thư đó chứ?
- Đương nhiên!
Thư sinh áo xám ra vẻ hấp tấp hỏi :
- Y nói thế nào?
Vương Hoa hỏi :
- Xin hỏi ngươi đã viết những gì trong thư vậy?
Thư sinh áo xám nói :
- Chẳng có gì quan trọng hết... ta chỉ cần biết sau khi đọc xong lá thư thì y đã nói những gì?
- Lão bảo rằng nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám mặt mày tái mét, nói :
- Y nói thế nào?
- Lão bảo rằng thư này nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám tỏ ra đau lòng hết sức nói :
- Y không tin tưởng chút nào hết?
- Phải, lão chẳng tin tưởng gì hết!
Gương mặt thư sinh áo xám hiện ra thần tình buồn bã và bi thương.
Vương Hoa nói :
- Việc này rất quan trọng đối với ngươi phải chăng?
- Đúng thế.
Hình như Vương Hoa muốn hỏi điều gì nhưng nhất thời chẳng biết mở miệng nói thế nào đây.
Thư sinh áo xám cảm khái thở dài nói :
- Thế thì... ta đành phải đích thân đến tìm y mà thôi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Ngươi muốn đến tìm Chương quan chủ?
- Phải, ta muốn y tin tưởng sự việc đó.
- Sự việc gì thế?
Thư sinh áo xám hỏi :
- Ta muốn hỏi ngươi một việc...
- Ngươi cứ nói.
- Ngươi có biết Chương Vĩnh Kỳ từng giết vợ y chăng?
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Biết...
- Ngươi có biết tại sao chăng?
Vương Hoa ngẩn người ngay tại chỗ luôn.
Chương Linh Linh cất tiếng nói :
- Cha ta bảo rằng mẹ ta lấy trai!
- Lấy trai ư?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Đối phương cười nhạt nói :
- Ngươi là con gái của Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Vâng.
Thư sinh áo xám thở dài nói :
- Cha ngươi đã hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm ư?
- Phải, cha ngươi đã hiểu lầm, vì mẹ ngươi chẳng có lấy trai gì hết!
Chương Linh Linh kinh ngạc hỏi :
- Sao ngươi lại biết như thế?
Thư sinh áo xám đó thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó nói :
- Tại vì người đó chính là ta đây!
- Nói sao?
Vương Hoa và Chương Linh Linh đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Quả thật Vương Hoa và Chương Linh Linh đã giật mình kinh hãi hết sức, không ngờ người này lại chính là người mà Chương Vĩnh Kỳ đã cho rằng y là tình nhân của Vương Thu Bình.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn. Thư sinh áo xám cười nhạt nói :
- Ta chính là người đàn ông mà phụ thân ngươi cho rằng đã không trong sạch với mẫu thân ngươi!
Chương Linh Linh ngẩn người ra tại chỗ luôn. Hình như đây là một việc không thể nào ngờ được lại bỗng nhiên xảy ra, làm sao không bảo hai người chẳng kinh ngạc ư!
Thư sinh áo xám nói :
- Các ngươi không tin chăng?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ngươi chính là người đàn ông ấy chăng?
Thư sinh áo xám nói :
- Đúng thế.
- Thế thì các ngươi...
- Chúng ta không làm gì hết, y hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm ư?
- Đúng thế, lá thư mà ta đã phó thác ngươi mang tới cho y, chính là nói cho y biết rõ đầu đuôi câu chuyện này đây, quả nhiên y không tin chút nào hết.
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ không nói gì hết.
Thư sinh áo xám nói tiếp :
- Việc này do ta mà nên, ta phải đích thân đến gặp y mới được.
Dứt lời, y xoay người bước đi luôn.
Vương Hoa lớn tiếng gọi y lại :
- Khoan đã.
Thư sinh áo xám dừng bước lại, hỏi :
- Ngươi còn điều gì muốn nói nữa?
Vương Hoa nói :
- Ta còn một số việc muốn thỉnh giáo ngươi?
- Ngươi cứ việc nói!
- Chương quan chủ có quen biết ngươi chăng?
- Quen biết chứ!
- Thế hai ngươi là bạn thân rồi?
- Cũng chẳng thân mấy, nhưng y biết tư cách làm người của ta, nhưng mà y chẳng biết người đàn ông đó là ta.
- Lão không trông thấy sao?
- Đúng thế, y không trông thấy vì ta không để cho y trông thấy.
- Tại sao thế?
- Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi, ta và Vương Thu Bình là một cặp tình nhân đã yêu thương từ thời niên thiếu. Về sau ta vì học võ công mà đã rời khỏi y cả sáu năm trời.
Sau đó y đã lấy Chương Vĩnh Kỳ.
Tám năm sau ta tìm gặp lại y, lúc đó y ở trong Thông Thiên quan. Chiều tối hôm đó ta vì muốn gặp mặt Vương Thu Bình đã thừa lúc Chương Vĩnh Kỳ vắng mặt lẻn vào phòng y.
Hai ta chẳng có niệm tưởng tà dâm gì hết, thế nhưng hai ta có tâm trạng đau thương và buồn bã hết sức.
Ngoại trừ hai ta an ủi nhau và hoài niệm với nhau, ngoài ra bọn ta không biết nói gì hơn!
Về sau lúc ta sắp sửa rời khỏi y, Vương Thu Bình đã xúc động ôm choàng lấy ta.
Cũng ngay lúc đó thì Chương Vĩnh Kỳ về tới...
Vương Hoa nói :
- Thế rồi ngươi sợ quýnh lên mà bỏ đi chứ gì?
- Đúng thế.
- Vì thế mà Chương Vĩnh Kỳ đã giết Vương Thu Bình?
Đối phương khẽ gật đầu, nói :
- Sau khi bỏ đi, đáng lý ta nên quay trở lại mới phải, nhưng mà lúc đó ta chẳng ngờ Chương Vĩnh Kỳ lại giận đến đỗi đã giết chết Vương Thu Bình như thế.
- Ngươi chẳng biết gì sao?
Đối phương lắc đầu nói :
- Phải, ta không biết gì hết. Từ đó ta rời khỏi Trung nguyên đến sinh sống tại quan ngoại luôn. Ta cứ cho rằng sự hiểu lầm sẽ có một ngày được phơi bày ra thôi, mãi cho đến ngày hôm trước ta mới nghe được tin Vương Thu Bình đã bị Chương Vĩnh Kỳ giết chết. Nếu ta biết xảy ra việc này thì ta cũng chẳng rời khỏi Trung nguyên đâu.
Vương Hoa nói :
- Nói như thế, quả thật Chương Vĩnh Kỳ đã hiểu lầm rồi?
- Phải, ta nên đến gặp y, bằng không Vương Thu Bình chết ở nơi chín suối khó bề nhắm mắt chẳng sai.
Chương Linh Linh nói :
- Được, ngươi đi với ta đến gặp cha ta.
Đương nhiên với Chương Linh Linh thì rất sẵn sàng thích thú nghe nói đến việc này, vì trong đầu óc y, mẫu thân bao giờ cũng lương thiện hết sức, hôm nay nghe biết mẫu thân bị hiểu lầm, làm sao chẳng bảo y xúc động mà cảm thấy vui mừng ư?
Thư sinh áo xám trầm giọng nói :
- Được, ngươi hãy dẫn đường!
Vương Hoa cũng tiếp lời nói :
- Ta cũng đi theo các ngươi luôn.
thế rồi ba người lại hấp tấp trở về Thông Thiên quan ngay.
Bấy giờ Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, hắn quay sang hướng thư sinh áo xám nói :
- Xin hỏi tiền bối, chẳng lẽ ngươi không biết Chương phu nhân còn sống sao?
- Ngươi nói sao?
Đối phương nghe nói thế, bỗng nhiên dừng bước lại, thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa nói :
- Tiền bối không biết Chương phu nhân còn sống sao?
- Ngươi... nói rằng Vương Thu Bình còn sống ư?
- Đúng thế!
- Không thể được.
- Ta nói sự thật đấy.
- Không thể như thế được, ta nghe nói rằng y đã được chôn cất mười mấy năm rồi.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Quả thật điều đó không sai chút nào, nhưng sự thật y chưa chết.
- Ồ... thế hiện bây giờ y ở đâu vậy?
- Ở một nơi nào đó!
- Chương quan chủ có biết điều này chăng?
- Biết, nhưng mà lão không bằng lòng đi thăm y.
Đối phương lại thở dài nói :
- Ta biết, cũng chỉ vì ta mà thôi.
- Phải, lão không tin.
Bấy giờ...
Họ đã đến Thông Thiên quan.
Đi vào đại điện, thấy Chương Vĩnh Kỳ vẫn còn ở tại sảnh đường.
Y thoáng trông thấy đoàn người Vương Hoa đi rồi lại quay trở về, bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức, nói :
- Ủa! Sao các ngươi lại quay trở về như thế?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Có chút việc!
Chương Vĩnh Kỳ thoáng trông thấy tại sao áo xám ngạc nhiên nói :
- Ủa... chẳng phải ngươi là Thiên Trí Thần Quân... Hàn huynh đó sao?
Thư sinh áo xám khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Chương Vĩnh Kỳ cả mừng nói :
- Ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây? Ha ha ha... mười mấy năm chẳng gặp nhau rồi, dáng vẻ Hàn huynh vẫn như xưa. Ồ! Mời ngồi... mời vào ngồi...
Thiên Tri Thần Quân mỉm cười nói :
- Không ngồi cũng được, Chương quan chủ, ta đến đây nói cho ngươi hay một việc...
- Có việc gì lát nữa hãy nói, Hàn huynh...
- Không, việc này quan trọng hết sức...
Chương Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên nói :
- Chẳng lẽ việc gì quan trọng lắm sao? Ta cũng nghĩ như thế, Hàn huynh cách biệt hơn mười mấy năm trời, hôm nay thình lình đến đây, ắt phải có việc gì trọng đại chứ không sai...
Thiên Tri Thần Quân khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
Chương Vĩnh Kỳ nói với bọn Vương Hoa rằng :
- Này Vương Hoa, hai ta là cố hữu trùng phùng, các ngươi hãy đi đi.
Chương Linh Linh nói :
- Không, thưa cha, chờ hai người nói chuyện cho xong thì các con mới đi.
Chương Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên nói :
- Việc gì thế này?
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Chương quan chủ, ngươi nhận được thư rồi chứ?
- Thư ư?
Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói :
- Thư gì ư?
- Lá thư mà ta đã phó thác cho Vương Hoa mang giao cho ngươi đó.
- Nói sao?
Chương Vĩnh Kỳ buột miệng kêu lên một tiếng.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Chính ta đã viết lá thư đó.
Chương Vĩnh Kỳ giật mình nói :
- Nói sao? Ngươi... bảo rằng chính ngươi viết lá thư đó?
- Đúng thế.
Chương Vĩnh Kỳ kinh hãi run lẩy bẩy không dừng.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Chương quan chủ, ngươi cảm thấy bất ngờ ư?
Thần tình trên gương mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi lia lịa, y nói :
- Ngươi... ngươi...
Chương Vĩnh Kỳ đã xúc động đến đỗi chẳng nói ra lời nào hết.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Người đàn ông đó chính là ta đây.
- Ngươi... chính là người đàn ông đó?
- Đúng thế... Chương quan chủ, đây là sự hiểu lầm thôi!
Sắc mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi liên tục, trước thì y ngạc nhiên, kế đó kinh hãi hết sức, sau cùng là căm phẫn...
Thình lình...
Chương Vĩnh Kỳ cười lên thật lạnh lùng...
Thiên Tri Thần Quân mặt hơi biến sắc nói :
- Chương quan chủ...
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng gầm lên nói :
- Ta tìm ngươi đã lâu lắm rồi, đồng thời ta lấy làm ngạc nhiên hết sức về việc này.
Này Hàn Phong, ngươi làm cho ta phải kinh ngạc vô cùng.
Thiên Tri Thần Quân cười nhạt nói :
- Chương quan chủ, ta nói rằng ngươi đã hiểu lầm rồi...
- Hiểu lầm cái gì?
- Việc ta và Vương Thu Bình!
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Ngươi hãy nói thử xem.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Này Chương quan chủ, ngươi có biết giữa ta và Vương Thu Bình có quan hệ thế nào không?
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Ngươi là tình phu của y?
- Không, ta muốn nói quan hệ trước kia của hai ta, cũng có nghĩa là trước kia, khi ngươi chưa kết hôn với Vương Thu Bình.
- Ồ, các ngươi đã có...
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không phủ nhận rằng hai ta từng là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ thời niên thiếu.
- Ồ! Đây là một việc ta chẳng ngờ vậy.
Thiên Tri Thần Quân nói tiếp :
- Ta vì luyện tập một môn võ công mà rời khỏi y...
Thế rồi Thiên Tri Thần Quân bèn mang mọi việc quá khứ thuật lại cho Chương Vĩnh Kỳ nghe một phen, sau đó lại nói :
- Cho nên, ta bảo rằng ngươi đã hiểu lầm ta.
Chương Vĩnh Kỳ ngây người ra tại chỗ luôn.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Đây là sự thật...
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :
- Hừ! Sự thật ư?
- Ta mong rằng ngươi nên tin như thế!
- Tin ư? Ha ha ha... Hàn Phong, chính ta đã mục kích các ngươi ôm nhau hôn tha thiết, ta tin tưởng được ngươi sao?
Thiên Tri Thần Quân đau lòng nói :
- Những gì tiểu đệ vừa nói toàn là sự thật hết!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Ngươi chớ nói nhiều lời làm gì nữa...
Thiên Tri Thần Quân bi thương nói :
- Thôi rồi... tất cả tội lỗi thảy đều do ta gây nên hết. Này Chương quan chủ, ta đành lấy cái chết để chứng tỏ sự trong sạch của hai ta...
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mày biến sắc.
Chương Vĩnh Kỳ cũng giật mình kinh hãi nói :
- Ngươi nói sao?
Thiên Tri Thần Quân bi ai nói :
- Tiểu đệ đành chịu chết để chứng tỏ sự trong sạch của đệ thôi.
Hiển nhiên câu nói của Thiên Tri Thần Quân đã làm cho mọi người phải kinh hãi hết sức.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Ngươi cần gì phải diễn tuồng chứ?
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Như vậy phải làm thế nào ngươi mới tin đây?
Chương Vĩnh Kỳ nghe y nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Rõ ràng đây là một sự việc khó khăn hết sức. Chương Vĩnh Kỳ đã có thành kiến thâm sâu về vụ này, vì lão đã mục kích Thiên Tri Thần Quân và Vương Thu Bình đã ôm choàng lấy nhau.
Thiên Tri Thần Quân nói :
- Này Chương quan chủ, nếu quả thật ngươi chẳng tin lời nói của tiểu đệ, thế thì tiểu đệ đành nhất tử tạ tội mà thôi!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
- Ta thì chẳng tin ngươi có can đảm làm thế!
Thiên Tri Thần Quân cất tiếng cười như điên như cuồng, thình lình y thò tay vào ngực áo lấy một con dao găm ra, rồi đưa lên cao.
Vương Hoa trông thấy thế cả kinh biến sắc.
Với Vương Hoa thì hắn hoàn toàn tin rằng vị Thiên Tri Thần Quân này là trong sạch, thế nhưng Chương Vĩnh Kỳ thì chẳng tin chút nào hết.
Thình lình...
Con dao găm trong tay của Thiên Tri Thần Quân đã đâm vào bụng của chính y nhanh như cắt.
Bỗng nhiên, Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
- Khoan đã!
Thế nhưng Thiên Tri Thần Quân chẳng dừng tay lại, y vẫn cầm dao găm đâm vào bụng tiếp.
Vương Hoa trông thấy thế đã cả kinh thất sắc.
Hắn lập tức phi thân lướt tới, nhắm tay phải của Thiên Tri Thần Quân bấu tới. kêu sột một tiếng, tay áo của Thiên Tri Thần Quân đã bị xé rách một mảng khá lớn.
Kêu hự một tiếng, dao găm đã đâm thủng vào bụng của Thiên Tri Thần Quân luôn.
Vương Hoa hoảng hốt lùi ra sau ba bước liền.
Chương Vĩnh Kỳ cũng thất thanh kêu lên hoảng hốt.Thiên Tri Thần Quân đã đánh rớt dao găm trên đất nói :
- Chương... Quan chủ... xin ngươi hãy tin tưởng vợ ngươi... hai chúng ta hoàn toàn trong sạch...
Y nói tới đây đã thương tâm nhỏ xuống hai hàng nước mắt, đồng thời thân mình y loạng choạng suýt nữa té ngã xuống đất.