03-04-2008, 05:53 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 4
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Triệu Vũ mặt trắng nhợt, run lên mấy cái rồi quỳ phệt xuống đất rơi lệ nói:
- Chá»§ nhân, thuá»™c hạ bản lÄ©nh thấp kém, sao có thể gánh được trá»ng trách lá»›n như váºy?
Diệp Phạm nhÃu mà y, hừ lên giáºn dữ rồi lại nói vá»›i má»™t thiếu niên áo trắng khác:
- Tiá»n Gia, váºy ngươi qua đây.
Tiá»n Gia mặt và ng như đất, thân mình hướng tá»›i nhưng hai chân vẫn như đóng Ä‘inh trên mặt đất. Diệp Phạm không chỠđược liá»n cúi ngưá»i lại vác con ngá»±a trắng lên rầm ráºp chạy qua.
Tiá»n Gia thấy con tuấn mã đó miệng sùi bá»t mép, bốn vó đá loạn thì sợ chếp khiếp, kêu toáng lên má»™t tiếng rồi quay đầu bá» chạy. Diệp Phạm Ä‘uổi theo sát nút, miệng vẫn gá»i má»i:
- Äừng sợ, đừng sợ…
Tiá»n Gia sao có thể không sợ được. Hắn chạy được hÆ¡n mưá»i bước thì bá»—ng thấy sau lưng nổi lên tiếng gió, biết là Diệp Phạm Ä‘uổi tá»›i thì bất giác hai chân má»m nhÅ©n ra đổ gục trên mặt đất.
Diệp Phạm thấy Tiá»n Gia cuá»™n tròn trên mặt đất như má»™t đống bùn thì nhất thá»i cau mà y, lại nhìn xung quanh thấy đám thuá»™c hạ co lại má»™t chá»—, vẻ mặt khiếp sợ, thấy ánh mắt cá»§a hắn quét đến thì Ä‘á»u lùi lại. Diệp Phạm rất không vừa ý, liá»n buông con ngá»±a xuống háºm há»±c nói:
- Äáng tiếc, ý định thì hay nhưng đám nô tà i nà y lại không dám ra sức.
Diêu Tình, Lục Tiệm vừa buồn cưá»i vừa kinh hãi, Cốc Chẩn thì lại cố nén cưá»i, ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Äừng trách ngưá»i khác, có trách thì phải trách Diệp lão Phạm ông không biết linh hoạt. Trên Ä‘á»i nà y vốn có cách không cần tốn sức mà vẫn có thể lấy ngá»±a cưỡi ngưá»i được đấy.
Diệp Phạm nhìn hắn chằm chằm, cưá»i nhạt nói:
- Tiểu tá» lại muốn lừa ngưá»i rồi, trên Ä‘á»i là m gì có cách nà o hay ho như thế?
Cốc Chẩn buông tay cưá»i nói:
- Nếu ông không tin thì ta cũng chịu thôi.
Diệp Phạm rất thÃch khoe khoang, bình sinh thÃch nhất là những việc nổi trá»™i là m ngưá»i khác khiếp sợ hay ngạc nhiên bà n tán để tá» ra khác ngưá»i. Lúc nà y nghÄ© đến cảnh tám tên thuá»™c hạ vác ngá»±a mở đưá»ng để thiên hạ há mồm trợn mắt thì trong lòng ngứa ngáy, láºp tức chuyển giáºn thà nh cưá»i, ra vẻ hòa nhã há»›n hở nói:
- Hay lắm, ngươi nói ra xem nà o.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Có câu rằng: “không là m việc vô Ãchâ€, muốn ta nói cách đó cho ông cÅ©ng được, nhưng ông cÅ©ng phải cho ta biết má»™t việc, nếu không ta có chết cÅ©ng không nói.
Diệp Phạm nói:
- Việc gì?
Cốc Chẩn nói:
- Ông nói trước xem, ông vì sao lại đến Huy Châu?
Diệp Phạm thản nhiên nói:
- Cái đó ư, là có ngưá»i báo cho ta.
Cốc Chẩn trong lòng chấn động, há»i:
- LÃ ai?
Diệp Phạm cưá»i cưá»i rồi nói:
- Không nói không được ư?
Cốc Chẩn nói:
- Không nói không xong!
Diệp Phạm ồ một tiếng rồi sắc mặt trầm xuống, nói từng chữ một:
- Äó là cha ngươi Cốc Thần Thông.
Thân mình Cốc Chẩn hơi run lên, buột miệng nói:
- Ông nói dối.
Diệp Phạm nhÃu mà y nói:
- Ta lừa ngươi là m gì. Chiá»u tối hôm trước ta nháºn được thư tay cá»§a ông ta, nói ngươi Ä‘ang ở chá»— nà y. Ta Ä‘i suốt cả đêm má»›i tá»›i được.
Cốc Chẩn đưa tay ra nói:
- Có đem thư đến không?
Diệp Phạm cưá»i phá lên rồi nói:
- Ngươi ngá»› ngẩn rồi hả, quên mất quy định cá»§a Äông Äảo rồi à ?
Cốc Chẩn má»›i chợt nhá»› ra theo quy định cá»§a Äông Äảo thì nháºn được truyá»n thư xem xong phải há»§y ngay.
Diệp Phạm thấy Cốc Chẩn có vẻ nghi ngá» thì bất giác cưá»i nói:
- Có câu rằng “Hổ dữ không ăn thịt conâ€, Cốc Thần Thông không nỡ tá»± ra tay bắt ngươi nên má»›i nhỠđến ta. Khà khà , ngươi nên ngoan ngoãn nghe lá»i, cùng ta trở vá» thì may ra được xá» nhẹ, nếu không, hừ…
Cốc Chẩn trầm ngâm hồi lâu rồi chợt cưá»i ngắt lá»i, nói:
- Diệp lão Phạm, ông muốn biết bà quyết ngá»±a cưỡi ngưá»i ư?
Diệp Phạm nói:
- Tất nhiên.
Cốc Chẩn nói:
- Tốt lắm. – Rồi vẫy tay gá»i Triệu VÅ© nói – Ngươi cưỡi ngá»±a qua đây.
Triệu VÅ© chẳng hiểu gì, nhưng chỉ cần không bị ngá»±a cưỡi thì thế nà o cÅ©ng được, liá»n láºp tức ngoan ngoãn lên ngá»±a. Diệp Phạm xoa cằm nhìn ngó, nghi ngá» nói:
- Cái nà y vẫn là ngưá»i cưỡi ngá»±a chứ ngá»±a cưỡi ngưá»i ở đâu ra?
- Nhanh thôi, nhanh thôi! – Cốc Chẩn cưá»i nói – Phiá»n Diệp thúc thúc trồng cây chuối.
Diệp Phạm không nói ná»a lá»i đã đầu dưới chân trên lá»™n ngược trồng cây chuối rồi há»i:
- Phải là m gì nữa?
Cốc Chẩn ha ha cưá»i lá»›n, cao giá»ng nói:
- Diệp lão Phạm, dạy khôn cho ông biết, nhìn xuôi là ngưá»i cưỡi ngá»±a mà nhìn ngược thì là ngá»±a cưỡi ngưá»i, từ giá» vá» sau đừng có quên nhé.
Quả tháºt Diệp Phạm lá»™n ngưá»i nhìn thì Triệu VÅ© đúng là ngưá»i dưới ngá»±a trên, chẳng phải là “ngá»±a cưỡi ngưá»i†rồi sao? Hắn nghe váºy thì đùng đùng nổi giáºn, lá»™n ngưá»i đứng dáºy rồi rÃt giá»ng nói:
- Tiểu tỠthối, ngươi dám lừa gạt bỠtrên ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ai bảo ông không nói tháºt, vu oan cho cha ta.
Diệp Phạm nghe váºy thì ánh mắt chợt sáng quắc. Lục Tiệm thấy thế liá»n tiến lên ngăn trước mặt. Diệp Phạm liếc y cưá»i nói:
- Ngươi chắc là Lục Tiệm đó rồi?
Lục Tiệm không ngá» hắn là thân pháºn NgÅ© tôn mà cÅ©ng biết tên há» mình nên hÆ¡i ngạc nhiên, liá»n gáºt đầu. Diệp Phạm cưá»i cưá»i, gáºt đầu nói:
- Võ công của ngươi cũng khá đấy.
Thân hình bá»—ng chá»›p lên, Diệp Phạm đã hai tay cầm hai kiếm trở vá» chá»— cÅ©. Triệu VÅ©, Tiá»n Gia đưa tay sá» thì vá» kiếm sau lưng đã trống rá»—ng.
Diệp Phạm nói:
- Ngươi tới đoạt kiếm của ta thỠxem.
Nói rồi hay tay vung kiếm chầm cháºm đâm ra. Lục Tiệm xưa nay cẩn tháºn, thấy thân pháp cá»§a hắn đã thầm lạnh mình, lúc nà y thấy hắn xuất kiếm tuy cháºm nhưng cÅ©ng không dám chá»§ quan, láºp tức chăm chú nhìn mÅ©i kiếm không há» chá»›p mắt. Y thấy kiếm cà ng lúc cà ng gần thì bá»—ng giÆ¡ hai ngón tay lên búng ra.
Chỉ và kiếm chạm nhau, Lục Tiệm liá»n cảm thấy má»™t luồng ná»™i kình cá»±c mạnh từ thân kiếm truyá»n tá»›i, ngón tay Ä‘au nhói, liá»n láºp tức váºn chuyển “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†hóa giải kình lá»±c rồi sau đó phản kÃch.
Không ngá» kình lá»±c trên tay y vừa biến đổi thì ná»™i kình cá»§a Diệp Phạm cÅ©ng biến đổi theo, vừa đúng khắc chế kình lá»±c cá»§a Lục Tiệm. Lục Tiệm không còn cách nà o, đà nh phải dùng “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†tùy tình hình mà biến hóa. Cứ như váºy, hai ngưá»i dùng kình lá»±c khắc chế lẫn nhau như nước thá»§y triá»u lên xuống, kÃch cho thân kiếm đó cháºp chá»n như sóng nước, rung lên không ngá»›t.
Lục Tiệm kinh hãi vô cùng, liá»n váºn kiếp lá»±c kiểm tra chân khà trong cÆ¡ thể Diệp Phạm, chỉ cảm thấy nó cuồn cuá»™n tuôn chảy, biến hóa khó lưá»ng, hoà n toà n không tìm được chá»— nà o đình trệ. “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†dù đã phát huy đến cá»±c Ä‘iểm mà vẫn không chiếm được chút lợi thế nà o. Không bao lâu, Lục Tiệm đã mặt đỠbừng bừng, mồ hôi chảy thà nh dòng, hô hấp cÅ©ng dần trở nên nặng ná». Từ khi y ngá»™ ra phương pháp nà y thì luôn chiến thắng, nhưng chưa từng gặp đối thá»§ như thế nà y. Ná»™i kình cá»§a Diệp Phạm biến hóa kỳ lạ, có thể nói là “Äịch không biến hóa thì ta cÅ©ng không biến hóa. Äịch vừa biến hóa thì ta đã biến hóa trướcâ€. Cà ng đấu lâu, Lục Tiệm cà ng cảm thấy có lòng mà không có sức.
ChÃnh lúc Lục Tiệm rất tuyệt vá»ng thì bá»—ng nghe Diệp Phạm cưá»i dà i ầm Ä© rồi ná»™i kình chợt thu lại. Ãp lá»±c trong tay Lục Tiệm bá»—ng giảm xuống, liá»n lách cách hai tiếng Ä‘oạt lấy song kiếm. Y chưa kịp vui mừng thì bá»—ng cảm thấy lồng ngá»±c tắc nghẽn, chưởng trái cá»§a Diệp Phạm đã chặn ngay trước ngá»±c.
Lục Tiệm công phu ở tay, nhưng đã bị song kiếm ká»m chế, Diệp Phạm bá» kiếm dùng chưởng thì láºp tức không kịp ngăn chặn, chỉ cảm thấy trong đầu như có tiếng gầm thét rồi trở thà nh trống rá»—ng.
Diêu Tình từ xa nhìn lại, cả ngưá»i lạnh toát, miệng há ra muốn kêu thét mà tiếng kêu như bị chặn lại trong cổ há»ng không cách nà o thoát ra được. Ai ngá» chưởng lá»±c cá»§a Diệp Phạm không đánh ra, chỉ ngưng thần nhìn Lục Tiệm rồi bá»—ng khẽ cưá»i nói:
- Kỳ quái, bản lÄ©nh cá»§a ngươi lại chỉ nằm ở hai tay, những chá»— khác thua kém rất nhiá»u. Khà khà , Diệp má»— lại đánh giá ngươi quá cao mất rồi.
Lúc nà y bỗng nghe Cốc Chẩn nói:
- Diệp lão Phạm, mấy cái chiến hạm Hồng Mao đó ông còn muốn hay không?
Ãnh mắt Diệp Phạm lạnh Ä‘i, hừ lên giáºn dữ nói:
- Ta cÅ©ng Ä‘ang muốn tra há»i ngươi đây. Ngoan ngoãn nói ra thì đỡ được khổ sở.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Váºy thì ông rút chưởng vá» trước, rồi ta sẽ cho ông biết chá»— giấu chiến hạm.
Lục Tiệm trong lòng rất ngạc nhiên: “Chiến hạm Hồng Mao đã chìm xuống biển, còn có gì để nói nữa?†Nhưng thấy vẻ mặt Diệp Phạm biến đổi rồi bá»—ng rút chưởng vá», lùi lại mấy bước nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi nói Ä‘i.
Diêu Tình không kìm được tung mình chạy tá»›i, nắm chặt tay Lục Tiệm vá»™i há»i:
- Anh có sao không?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Tôi không sao.
Diêu Tình nói:
- HÃt thở ba lần rồi thá» xem có gì khác lạ không.
Lục Tiệm là m theo, vẫn nói không có việc gì, lúc đó Diêu Tình mới thở phà o một hơi.
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, vá»— tay nói:
- Mấy năm không gặp, nội công Diệp lão Phạm cà ng cao minh, đúng là rộng như biển lớn, thu phóng tùy ý.
- Bớt nói loanh quanh đi. – Diệp Phạm không kìm được – Mau nói ra chỗ giấu chiến hạm Hồng Mao.
Cốc Chẩn sỠcằm, nói:
- Nói ra cÅ©ng không sao, nhưng chiến hạm Hồng Mao đó phải đổi má»™t chữ nho nhá».
Diệp Phạm nói:
- Chữ gì?
Cốc Chẩn nói:
- Äem chữ Hồng đổi thà nh chữ Vô ( = không).
- Chiến hạm Vô Mao?
Diệp Phạm cau mà y.
- Äúng váºy, đúng váºy. – Cốc Chẩn nghiêm mặt nói – Chiến hạm đó đã chìm xuống biển, đừng nói gì hồng mao (lông Ä‘á»), ngay cả má»™t cá»ng lông cÅ©ng không còn, vì váºy gá»i là chiến hạm vô mao (không lông)
Diệp Phạm run lên mấy cái rồi bá»—ng giáºn quá hóa cưá»i, nói:
- Cốc tiếu nhân, ngươi tháºt cho rằng ta không dám giết ngươi ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- “Kình Tức công†của ông thiên hạ vô song, giết qua vô cùng dễ dà ng. Những việc quá dễ dà ng thì Diệp lão Phạm ông lại không là m rồi.
Diệp Phạm thÃch nghe nịnh ná»t, nghe váºy thì tạm thá»i bá»›t giáºn, hừ lạnh nói:
- Tá»™i chết có thể miá»…n, nhưng tá»™i sống khó tha. Cho dù không giết ngươi thì cÅ©ng đánh gãy hai cái chân chó cá»§a ngươi để báo thù cho thuyá»n quý cá»§a ta.
Liá»n đưa tay ra vẫy, nói:
- Ngoan ngoãn qua đây chịu phạt, nếu để ta ra tay thì ngoà i hai chân còn chặt thêm hai tay nữa.
Lục Tiệm trong lòng chấn động, chợt xoay ngược trưá»ng kiếm xoạt xoạt đâm vá» hướng Diệp Phạm. Diệp Phạm mắt cÅ©ng không chá»›p, hừ khẽ má»™t tiếng rồi hai chân đứng im bất động, tay phải đưa lên ấn và o sống kiếm bên tay trái cá»§a Lục Tiệm đẩy vá» phÃa trước.
Lục Tiệm vừa cảm thấy ná»™i kình trà n tá»›i thì “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†láºp tức váºn chuyển, nhưng không ngá» cái đẩy nhẹ nhà ng đó cá»§a Diệp Phạm đã dùng tá»›i “Thao Thiên khÆ(khà thế ngáºp trá»i) trong thần thông “Kình Tức†nên kình lá»±c trước sau nối nhau, Ãt nhất cÅ©ng có mưá»i đợt. Lục Tiệm hóa giải được má»™t đợt thì lại có má»™t đợt trà n tá»›i. Còn Ä‘ang đối phó không ngừng thì Diệp Phạm lại đưa tay trái lên đẩy trưá»ng kiếm trong tay phải cá»§a y.
Hai cái đẩy đó kình lá»±c khác hẳn nhau, phương hướng cÅ©ng không giống, Lục Tiệm không khống chế được, song kiếm liá»n nghiêng Ä‘i rồi chợt đâm tá»›i Diêu Tình.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:58 PM .
03-04-2008, 08:22 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 18
Thá»i gian online: 1 ngà y 1 giá» 46 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äiá»u nà y Lục, Diêu hai ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy bất ngá». Diêu Tình đứng ngẩn ra đó mắt trợn tròn quên cả chống đỡ. Lục Tiệm trong lúc vá»™i vã liá»n lấy kiếm bên trái ép lên kiếm bên phải, hai tay váºn chuyển “Thiên Kiếp Ngá»± Binh phápâ€, kiếm trái giữ kiếm phải, kiếm phải giữ kiếm trái, cùng triệt tiêu thế đâm tá»›i. Láºp tức song kiếm đến cách Diêu Tình không đầy ná»a thước đã nhanh chóng trầm xuống, xùy xùy hai tiếng đâm thẳng xuống đất.
Lục Tiệm tuy đẩy được thế kiếm nhưng thân thể vẫn không thể tá»± Ä‘iá»u khiển được, hoa tay múa chân lao thẳng và o Diêu Tình. Diêu Tình định né tránh nhưng lại sợ y ngã Ä‘au, trong lúc do dá»± đã bị Lục Tiệm ôm chặt lấy. “Kình Tức công†cá»§a Diệp Phạm thế chưa hết nên Diêu Tình loạng choạng rồi cÅ©ng bị đẩy ngã. Hai ngưá»i ôm nhau lăn má»™t vòng rồi má»›i dừng lại được, mặt đỠbừng láºt Ä‘áºt buông nhau ra. Diệp Phạm thấy váºy thì hai tay chống eo ha ha cưá»i lá»›n.
Diêu Tình nghiến răng chống hai tay xuống mặt đất, láºp tức đất phá rá»… má»c, bó chặt lấy hai chân Diệp Phạm. Vừa rồi cô thừa cÆ¡ Diệp Phạm đã sá»›m bố trà “Nghiệt nhân tá»â€, chỉ đợi thá»i cÆ¡ là phát động.
Diệp Phạm mắt thấy dây rá»… cuốn lấy ngưá»i thì hÆ¡i lá»™ vẻ ngạc nhiên, sau đó cưá»i nói:
- Yêu thuáºt “Hóa sinh†hay lắm, thoáng qua mấy năm mà yêu phụ Ôn Äại đó đã có ngưá»i kế thừa rồi.
Miệng hắn cưá»i nói nhưng thân hình vẫn bất động mặc cho dây leo cuốn lấy, đến khi Diêu Tình đẩy thuáºt “Hóa sinh†lên mức cao nhất không cách nà o cuốn thêm được nữa. Äám dây rá»… đó cuốn quýt dá»c ngang, Ä‘em Diệp Phạm bá»c và o chÃnh giữa lÆ¡ lá»ng trên không trung như má»™t cái kén không lồ xám xịt.
Diêu Tình ngá»±c pháºp phồng, mồ hôi toát ra như mưa, thở ra má»™t hÆ¡i vừa định nghỉ thì bá»—ng nghe Diệp Phạm trong cái “kén†đó cưá»i khẽ rồi vang giá»ng nói:
- Cuốn chặt chưa? Ta muốn ra rồi đấy.
Diêu Tình nghe váºy biến sắc, chỉ cảm thấy dưới tay co lại rồi đám dây rá»… đồng thá»i căng ra. Cái “kén†đó hÆ¡i rút và o trong, sau đó nổ má»™t tiếng “bùng†đinh tai rồi đứt ra từng mảng, má»™t cái bóng mà u xanh lao vá»t ra. Diệp Phạm cất tiếng cưá»i dà i, cao giá»ng nói:
- Mấy đứa tấu nhạc đi nà o.
Äám thiếu niên thi nhau ngồi xuống cầm đà n sáo, Triệu VÅ© há»i:
- Tấu nhạc khúc nà o, xin chủ nhân chỉ rõ.
Diệp Phạm thân pháp nhẹ nhà ng lăng không đảo lượn, cưá»i nói:
- Trước hết tấu má»™t khúc “Tần vương vui phá tráºn†để nâng thanh uy cá»§a ta.
Triệu VÅ© “vâng†má»™t tiếng rồi vung tay, đám thiếu niên kèn sáo cùng nổi lên, uy vÅ© hùng tráng như vó ngá»±a rầm ráºp, vạn ngưá»i tung hô.
Diệp Phạm ha ha cưá»i lá»›n, thân hình chưa rÆ¡i xuống đất đã xoay chưởng, hai đạo chưởng phong chia ra đánh và o Lục, Diêu hai ngưá»i.
Lục Tiệm mượn lá»±c sá» ra má»™t chiêu “Tước Mẫu tướngâ€, kéo Diêu Tình nhảy lùi vá» phÃa sau. Diệp Phạm chưởng lá»±c đánh hụt là m bụi bay mù hụt, miệng kinh ngạc nói:
- Tiểu tá» khá lắm, vẫn còn bản lÄ©nh giấu kÃn.
Diêu Tình hÃt má»™t hÆ¡i, ná»™i kình từ hai tay trà n ra, hai ngá»n rá»… cây nhô ra trên mặt đất cuốn vá» phÃa Diệp Phạm. Diệp Phạm cưá»i nói:
- Hết trò rồi sao!
Liá»n phất tay áo, rá»… cây bị kình phong đánh và o chợt quay ngược lại quấn tá»›i Diêu Tình.
Lục Tiệm chỉ sợ Diêu Tình bị thương nên không kể lợi hai, phi thân lao tá»›i ra tay như gió chặn rá»… cây lại, không ngá» rá»… cây có thêm “Thao Thiên khÆcá»§a Diệp Phạm nên kình lá»±c trùng Ä‘iệp, tuy bị Lục Tiệm giữ lại mà khà thế vẫn không giảm, Ä‘uôi rá»… cây quay vù vù trên không như má»™t sợi roi quất bôm bốp và o má Lục Tiệm. Lục Tiệm đầu váng mắt hoa, miệng tanh mùi máu, thầm nghÄ© mặt chắc đã sưng vù lên rồi, nhưng sợ vuá»™t tay thì Diêu Tình lại bị thương nên cố nén Ä‘au đớn, chết cÅ©ng không buông, có Ä‘iá»u vẫn bị cái rá»… dây đó đẩy lùi lại.
Trong lúc nguy cấp, Lục Tiệm bá»—ng chuyển động ý nghÄ©, hai sợi dây rá»… dà i đó tuy là bằng gá»— nhưng chẳng phải cÅ©ng là má»™t loại vÅ© khà sao. Äã là vÅ© khà thì “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†có thể khống chế được, liá»n má»™t đẩy má»™t kéo, sợi dây liá»n lao vụt lên không quay má»™t vòng rồi đổi hướng ngược lại.
Diệp Phạm hÆ¡i kinh ngạc, tay trái vừa định chặn đỡ thì không ngá» sợi “Trưá»ng sinh đằng†đó bá»—ng dà i ra mấy thước, cuốn chặt lấy cổ tay hắn. Diệp Phạm chá»›p mắt liá»n lá»™ vẻ cưá»i cợt, chưởng thế đánh thẳng ra vá» hướng Diêu Tình.
Lục Tiệm thân hình thình lình chuyển động, hai tay như đánh đà n, liên tục kéo đẩy sợi rễ cây. Diệp Phạm cổ tay trầm xuống, đột nhiên không tiếng động chưởng lực đánh chéo ra, nghe bình một tiếng bên cạnh Diêu Tình đất đá bay loạn, đã có thêm một lỗ thủng lớn.
- Hay lắm! – Diệp Phạm cưá»i lá»›n – Như thế nà y má»›i thú vị chứ.
Liá»n co tay cố dá»±t đứt sợi rá»… rồi tung mình nhảy lên không váºn chưởng, định phát kình lá»±c. Lục Tiệm hai tay kéo má»™t cái, hai sợi rá»… bay lên gặp gió dà i ra, soạt má»™t cái lại cuốn lấy mắt cá chân Diệp Phạm, hai tay váºn chuyển “Thiên Kiếp Ngá»± Binh phápâ€. Diệp Phạm Ä‘ang ở trên không không có Ä‘iểm tá»±a nên láºp tức mất thăng bằng, chiêu “Thao Thiên khÆđánh lệch Ä‘i trúng phải má»™t cây đại thụ cách cả trượng, ầm má»™t tiếng cây đại thụ gãy là m đôi.
Tiếng đà n sáo cà ng nhanh cà ng dà y, tiếng nhạc lên cao dần, tiếng sáo lại cà ng hiên ngang, lên đến táºn trá»i xanh gá»i gió hô mây, khà thế như má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a xông phá tráºn địch, quét sạch má»i trở ngại. Trong tiếng nhạc, Diệp Phạm hoa tay múa chân, lăng không loạn chuyển, liên tục xuất chưởng nhưng chẳng trúng chiêu nà o mà chỉ là m bụi đất bay mù trá»i. Äám thiếu niêm vừa tấu nhạc đôi mắt vừa dõi theo hắn quay chuyển loạn xạ, sá»± kinh ngạc trong lòng má»—i lúc má»™t tăng thêm. Không ngá» bá»—ng có má»™t chưởng đánh thẳng trước mặt chúng rầm má»™t tiếng khiến cho những ngưá»i tấu nhạc mặt mÅ©i đầy đất cát, khà thế tiếng nhạc cÅ©ng không khá»i giảm mất và i phần.
Chu Lưu Thổ kình từ tay chân Diêu Tình trà n ra xa khắp xung quanh, ùn ùn không dứt. “Trưá»ng sinh đằng†đứt rồi lại má»c, cà ng lúc cà ng nhiá»u, cà ng lúc cà ng dà i. Sợi dây đó cà ng ngoằn nghoèo thì lại cà ng hợp ý Lục Tiệm, y cứ trái đẩy phải kéo, dùng “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†điá»u khiển dây. Sợi dây dà i hÆ¡n mưá»i trượng như má»™t con quái xà quẫy loạn, theo sát Diệp Phạm cuốn chân nÃu tay, là m loạn chiêu thức.
Diệp Phạm võ công cao cưá»ng, ở Äông Äảo chỉ thua má»™t ngưá»i, nếu đấu má»™t mình thì Lục, Diêu hai ngưá»i còn xa má»›i địch nổi. Chỉ không ngá» thuáºt “Hóa sinh†kết hợp vá»›i “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†lại sinh ra hiệu quả kỳ diệu. Diệp Phạm lúc đầu khinh địch, lúc nà y cà ng đấu cà ng cảm thấy bó buá»™c chân tay, mấy lần bị Lục Tiệm dùng dây cuốn lại rồi lôi kéo đến mức hạ bà n không vững, chân tay không ổn định, bất giác trở nên sốt ruá»™t, liá»n lấy tinh thần song chưởng múa như bay, “Qua Toà n kìnhâ€, “Thao Thiên khÃâ€, “Hãm Không lá»±câ€, “Âm Dương lưuâ€, “Sinh Diệt đạoâ€, “TÃch Thá»§y kình†các loại kình lá»±c kỳ diệu quái dị liên tục đánh ra, như răng nanh sắc bén cá»§a ác thú muốn xé nát vạn váºt.
Lục Tiệm da thịt như bị dao cắt, hô hấp khó khăn, lại cảm thấy sợi rá»… không ngá»›t bị chặt đứt, đứt rồi lại má»c ra cà ng lúc cà ng nhiá»u, dần dần khó mà điá»u khiển nổi. Diêu Tình chân khà có hạn, dây rá»… cà ng nhiá»u thì khà lá»±c cÅ©ng theo đó mà phân tán, liá»n kêu lên:
- A Tình, dây Ãt Ä‘i má»™t chút tốt hÆ¡n.
Diêu Tình lÄ©nh há»™i liá»n bá» bá»›t những sợi dây thừa, chỉ còn sáu sợi. Sáu đạo ánh sáng xanh như má»™t con bạch tuá»™c khổng lồ vung múa cánh tay, lúc co lúc duá»—i, lúc thẳng lúc vòng ngoằn nghoèo trên không, không chá»— nà o là không đánh tá»›i.
Rá»… cây Ãt Ä‘i thì Lục Tiệm trái đẩy phải múa cà ng lúc cà ng thuáºn tay, đánh đến mức tá»± nhiên tiêu sái như gảy đà n đánh trống váºy. Cốc Chẩn nhìn mà khâm phục, vá»— tay khen hay.
Diệp Phạm đánh lâu không giải quyết được, bá»—ng nghe Cốc Chẩn kêu hay thì trong lòng tức giáºn, không kìm được cưá»i dà i má»™t trà ng nhất thá»i áp chế hết tiếng nhạc xuống.
- Các ngươi. – Diệp Phạm cao giá»ng rÃt lên – Trước hết hãy bắt sống Cốc Chẩn, đừng để hắn chạy thoát.
Tám tên thiếu niên nghe lệnh liá»n cùng nhảy tá»›i Cốc Chẩn. Cốc Chẩn cưá»i hi hi, là m mặt quá»· vá»›i tám ngưá»i rồi quay mình bá» chạy. Lục Tiệm trong lúc vá»™i và ng liá»n chia ra hai sợi dây rá»… trói chặt má»™t đôi nam nữ gần nhất rồi nhẹ nhà ng hất má»™t cái, hai ngưá»i đó không tá»± không chế được bay vá»t lên, bất giác kêu lên the thé.
Bóng xanh loáng lên, Diệp Phạm nhảy vá»t lên không đỡ lấy hai ngưá»i rồi đặt xuống đằng xa. Hai ngưá»i như đằng vân giá vÅ©, bay mấy trượng như chá»›p nhưng lúc chạm đất thì lại vô cùng nhẹ nhà ng cháºm rãi. Hai ngưá»i thở phà o má»™t hÆ¡i, đưa mắt nhìn qua thì thấy Diệp Phạm bị ba sợi rá»… cây cuốn lấy chân tay, Ä‘ang cưá»i lên oang oang rồi chá»›p mắt ba sợi rá»… cây đó đã như gặp lá»a dữ, vù má»™t tiếng đã hóa thà nh tro bụi.
Chiêu nà y tháºt bất ngá», Diêu Tình cả ngưá»i chấn động, Lục Tiệm lại đẩy hai sợi rá»… cây chia ra cuốn và o eo lưng và đùi Diệp Phạm, không ngá» vừa cuốn và o đã hóa thà nh tro bụi, bất giác kinh hãi nói:
- A Tình, cái nà y, cái nà y là sao váºy?
Diêu Tình mặt trắng bệch, cưá»i khổ nói:
- Hắn, hắn đã nhìn thấu chân khà của tôi rồi.
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Nhìn thấu thì sao?
Diêu Tình nói:
- Nếu hắn nhìn thấu thì có thể khắc chế được “Chu Lưu Thổ kình†cá»§a tôi, thuáºt Hóa sinh coi như bị phá rồi.
Diệp Phạm nhẹ nhà ng rÆ¡i xuống đất, cưá»i oang oang nói:
- Thần thông cá»§a bát bá»™ biến hóa tuy nhiá»u nhưng không ra ngoà i “Chu Lưu bát kìnhâ€. Nếu không có loại chân khà đó là m ná»n tảng thì thần thông gì cÅ©ng Ä‘á»u vô dụng. Äáng cưá»i là ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng bị biểu tượng bên ngoà i là nước, lá»a, gió, sét mê hoặc mà không biết khắc chế chân khà bên trong. Còn nha đầu nhà ngươi má»›i há»c được má»™t chút bên ngoà i cá»§a “Hóa sinh†mà đã Ä‘em ra lừa bịp, nếu không bị nhìn thấu thì còn ra gì nữa…
Nói rồi phất tay áo rá»™ng, hoa văn trên áo chuyển động như sóng biển dáºp dá»nh, miệng thì cưá»i nói:
- Nhưng có thể luyện thà nh “Hóa sinh†thì tất nhiên sau nà y sẽ trở thà nh “Äịa Mẫuâ€. Äông Äảo Tây Thà nh không thể cùng tồn tại, hôm nay gặp phải thì tuyệt không thể để ngươi sống sót.
Tà i sản của gaming
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:59 PM .
04-04-2008, 04:52 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cốc Chẩn chạy má»™t lúc rồi quay đầu nhìn lại thì sau lưng sáu ngưá»i kia cà ng lúc cà ng gần hÆ¡n, biết rõ không có hy vá»ng chạy thoát nên dứt khoát quay ngưá»i lại, chắp tay cưá»i nói:
- Các vị sư huynh, sư tá»·, việc gì phải vất vả như váºy, tiểu đệ nháºn thua là được rồi.
Sáu ngưá»i kia thấy hắn nháºn thua dá»… dà ng như váºy thì nhất thá»i đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc vô cùng. Triệu VÅ© nói:
- Còn không đưa tay chịu trói đi.
Cốc Chẩn đưa hai tay ra, cưá»i nói:
- Má»i trói, xin má»i. Vị huynh đà i Triệu VÅ© nà y đúng là ngưá»i giống như tên, anh tuấn thần vÅ©, kẻ sÄ© nước Yên nước Triệu cÅ©ng không bì kịp. Tiểu đệ nếu không bó tay chịu trói thì chẳng phải có mắt không tròng ư?
Triệu VÅ© nghe rất khoan khoái, gáºt đầu cưá»i nói:
- Nếu ngươi ngoan ngoãn thì ta cũng không trói ngươi nữa.
Tiá»n Gia nói:
- Cẩn thẩn, nghe nói hắn giảo hoạt lắm.
Một thiếu nữ áo xanh nhìn hắn, lộ vẻ khinh miệt, bĩu môi nói:
- Cho dù hắn giảo hoạt thì võ công cũng chẳng ra gì, sợ gì hắn chạy được chứ.
Cốc Chẩn nhìn cô gái đó, thầm nghÄ©: “Cuối cùng vẫn là con gái má»m lòng!†Liá»n cưá»i nói:
- Ta ở trong ngục tối mấy năm thà nh ra lạc háºu mất rồi, không ngá» hôm nay lại gặp được sáu vị rồng phượng trong loà i ngưá»i thế nà y, tháºt là vinh hạnh. Ba vị sư tỉ nà y xinh đẹp như tiên nữ chiếu rá»i lòng ngưá»i. Äừng nói võ công ta thấp kém, cho dù có cao cưá»ng thì cÅ©ng chẳng dám là m loạn, nếu không cẩn tháºn mà chạm và o ba vị tá»· tá»· thì chẳng phải sẽ mạo phạm tá»›i ngưá»i nhà trá»i ư, theo lý đáng phải chặt tay chặt chân vứt cho chó gặm mất.
Äã là con gái thì chẳng ai không thÃch được ngưá»i khác khen ngợi vẻ đẹp cá»§a mình, cho dù đối phương có giả vá» thì trong lòng cÅ©ng cảm thấy dá»… chịu, vì váºy ba cô nghe đến hai câu cuối cùng không ngưá»i nà o là không mỉm cưá»i.
Cốc Chẩn thấy ba tên nam tá» có vẻ không vui thì vá»™i cưá»i nói:
- Ba vị sư huynh có thể cùng ba vị sư tá»· sóng vai qua lại trên giang hồ thì tháºt là có may mắn lá»›n.
Câu nà y đã nịnh đám nữ tá» mà còn nịnh cả đám nam tá», ba tên kia nghe váºy thì Ãt nhiá»u Ä‘á»u có vẻ bằng lòng. Chỉ có Tiá»n Gia cẩn tháºn, thấy Cốc Chẩn ra vẻ ân cần thì cảm thấy có Ä‘iá»u không hợp lý, ho khan nói:
- Chủ nhân còn đang đợi đấy, mau quay lại thôi.
Năm ngưá»i kia tỉnh ra, vá»™i nói:
- Äúng rồi.
Liá»n áp giải Cốc Chẩn quay lại. Cốc Chẩn giả bá»™ thà nh tháºt, cúi đầu Ä‘i được mấy bước thì bá»—ng ngẩng đầu lên cưá»i nói vá»›i má»™t thiếu nữ áo hồng:
- Son phấn sáp thÆ¡m cá»§a vị sư tá»· nà y có phải mua ở “Phu Ngá»c trai†đúng không?
Thiếu nữ áo hồng đó kêu à lên một tiếng, nói:
- Ngươi sao lại biết được?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Mùi hương trong sản phẩm cá»§a nhà đó khác biệt, ta chỉ ngá»i là biết ngay. Thứ sư tá»· Ä‘ang dùng còn chưa phải là loại tốt nhất, chắc là chưởng quỹ mắt chó không biết nhìn ngưá»i, thấy sư tá»· không phải tiểu thư nhà phú quý nên không lấy đồ tốt ra.
Ba thiếu nữ Ä‘á»u ngưng thần lắng nghe, thấy váºy thì tức giáºn nói:
- Có việc đó sao? Nhất định phải cho hắn biết tay.
Cốc Chẩn lại nói:
- “Ngá»c Phu trai†đó ngoà i son phần còn có má»™t loại bảo bối gá»i là “Bách Luyện BÃch Chi Khứ Kiển cao†(cao trị vết chai sạn bằng linh chi đã qua trăm lần chế luyện), bất kể là loại chai sạn gì chỉ bôi lên má»™t lá»›p là đá»u trở nên má»m mại trÆ¡n nhẵn, chẳng khác gì trước khi bị chai sạn cả.
Câu nà y nghe thì có vẻ vô ý mà tháºt ra chÃnh và o ná»—i Ä‘au thầm kÃn cá»§a ba thiếu nữ. Bá»n há» ngà y thưá»ng luyện kiếm nên trên tay Ä‘á»u Ä‘á»u có vết chai, tuy nói là chỉ ở hổ khẩu, lòng bà n tay, ngưá»i khác khó mà thấy được nhưng lúc bình thưá»ng nhìn thấy nói chung vẫn cảm thấy mất cả đẹp đẽ. Ba thiếu nữ nghe váºy thì vô cùng hứng chÃ, thi nhau dừng bước túm lấy Cốc Chẩn há»i han tình hình. Cốc Chẩn cưá»i hi hi nói:
- Ông chá»§ chá»— đó quen biết vá»›i ta. Ngưá»i ngoà i muốn mua thì nghìn và ng cÅ©ng khó được, nhưng nếu ta đến há»i thì sẽ không thu lấy má»™t đồng. Các vị sư tá»· nếu muốn thì lúc vỠđảo ta sẽ thuáºn đưá»ng đến lấy mấy thang là được.
Ba thiếu nữ đúng là mừng rỡ vô cùng. Cốc Chẩn lại thản nhiên như không, há»i bá»n há» vá» má»±c kẻ mắt, quần áo mặc, già y Ä‘i chân, trang sức cà i đầu, há»i đến cái gì cÅ©ng Ä‘á»u nói hết sức tinh tế, nà o là má»±c tháºt má»m tháºt Ä‘en, vẽ rồi sẽ không bao giá» phai nhạt, nà o là quần áo, già y dép chất liệu cá»±c tốt, kiểu dáng đẹp đẽ ra sao. Cho đến trang sức thì Cốc Chẩn lại cà ng là chuyên gia số má»™t số hai trong thiên hạ, có thể nói suốt mấy ngà y mấy đêm.
Cốc Chẩn vốn xem xét đánh giá tinh tế, kiến thức rá»™ng rãi, uốn ba tấc lưỡi có thể Ä‘em ngưá»i sống nói thà nh chết, ngưá»i chết nói thà nh sông. Ba thiếu nữ chưa bao giá» gặp phải nhân váºt tuyệt vá»i như váºy, bất giác nghe đến mê mẩn, ná»a bước cÅ©ng chẳng chịu Ä‘i.
Äó Ä‘á»u là những việc mà các cô gái trẻ thÃch thú, đám nam tỠđứng bên nghe được tất nhiên cảm thấy rất phiá»n phức, liên tục thúc giục. Ba thiếu nữ biết rõ nếu vỠđến chá»— Diệp Phạm thì sẽ bị quản thúc nghiêm ngặt, không cách nà o nói chuyện thoải mái như bây giá», liá»n bịt tai không nghe, chỉ vây lấy Cốc Chẩn há»i han trò chuyện. Triệu VÅ© chỉ sợ quay vá» cháºm sẽ bị Diệp Phạm trách tá»™i, mà mấy lần thúc giục Ä‘á»u không được gì nên không kìm được đẩy Cốc Chẩn má»™t cái, ai ngá» Cốc Chẩn thuáºn thế ngã lăn ra rồi bắt đầu lá»›n tiếng rên rỉ.
Ba thiếu nữ vừa kinh hãi vừa tức giáºn, tÃu tÃt lầm rầm chá»i mắng, nói:
- Con ngưá»i cá»§a ngươi tháºt là hung dữ độc ác.
- Lương tâm Ä‘á»u bị chó gặm mất rồi ư?
- Ra tay cũng không biết nặng nhẹ, đúng là trâu bò vẫn là trâu bò…
Triệu VÅ© bị mắng không ngóc đầu lên được, tá»± nghÄ© vừa rồi tuyệt không dùng sức, há chẳng phải là kình lá»±c theo tâm mà sinh ra là m bị thương Cốc Chẩn ư. Nếu đúng như váºy thì chẳng phải công lá»±c đã tăng lên rất nhiá»u, liá»n nhất thá»i nhìn hai tay mình ná»a lo ná»a mừng, ngẩn ngÆ¡ mê hoặc. Hai nam tá» còn lại thấy váºy thì dá»ng dưng nhìn ngó. Phải biết bốn nam bốn nữ quanh năm cùng Ä‘i, đã thầm sinh tình cảm, tranh già nh đổ giấm chua cÅ©ng là việc bình thưá»ng, vì váºy lúc nà y thấy Triệu VÅ© thất thế thì không những thá» Æ¡ quan sát mà còn vô cùng khoái chÃ.
Ba thiếu nữ mắng chá»i mấy tiếng xong, thấy Cốc Chẩn miệng sùi bá»t mép lăn lá»™n trên mặt đất rồi bá»—ng lăn đến dưới chân má»™t thiếu nữ áo xanh. Thiếu nữ áo xanh đó má»m lòng, không kìm được cúi ngưá»i đỡ hắn lên, nói:
- Tháºt ra bị là m sao…
Còn chưa dứt lá»i thì lưng bá»—ng Ä‘au nhói rồi cổ lạnh buốt. Cốc Chẩn tung mình đứng dáºy, má»™t tay nắm chặt huyệt đạo sau lưng cô ta, má»™t tay cầm thanh chá»§y thá»§ sáng lấp lóe dà và o cổ cô ta.
Năm ngưá»i kia trợn mắt há miệng, thiếu nữ áo xanh thì kinh hãi nói:
- Ngươi… ngươi không bị thương ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Sư tá»· tha lá»—i, nếu không bắt được ta thì các vị chẳng qua bị chá»i má»™t hồi, còn nếu ta bị các vị bắt thì chỉ có má»™t con đưá»ng chết thôi.
Liá»n giữ cô ta từng bước lùi lại rồi lá»›n tiếng nói:
- Các vị dừng chân.
Không ngá» năm ngưá»i kia mắt như phun lá»a, lại má»™t bước cÅ©ng không nhưá»ng mà dần dần bức đến.
Cốc Chẩn chá»i thầm trong lòng. Tiá»n Gia nhìn hắn, lạnh giá»ng nói:
- Ngươi tuy giảo hoạt nhưng đã tÃnh sai má»™t bước rồi. Cô ta bất quá là ngưá»i hầu cá»§a chá»§ nhân, chết cÅ©ng chẳng có gì quan trá»ng. Nhưng ngưá»i giết cô ta rồi thì ta cÅ©ng có thá»§ Ä‘oạn để ngươi muốn sống không được, muốn chết cÅ©ng không xong.
Cốc Chẩn nhÃu mà y nhìn hắn rồi lại nhìn thiếu nữ trong lòng, bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Ta là m sao giết cô ấy được?
Rồi buông tay thả thiếu nữ áo xanh ra. Cô gái má»™t phen tốt bụng mà ngược lại bị ác báo thì trong lòng rất tức giáºn, vừa được tá»± do thì huých lại má»™t cái khiến Cốc Chẩn Ä‘au táºn tim gan, kêu to má»™t tiếng rồi ngã lăn ra dưới gốc má»™t cây đại thụ.
Triệu Vũ mắt xạ hà n quang, lớn tiếng nói:
- Chá»§ nhân đã nói là muốn chặt hai chân hắn để báo thù cho chiến thuyá»n Hồng Mao. Chúng ta cứ theo ý chá»§ nhân, chặt gãy hai chân hắn xem hắn còn giở trò nữa không?
Năm ngưá»i kia Ä‘á»u háºn Cốc Chẩn xảo trá nên nhao nhao gáºt đầu.
Triệu VÅ© lá»™ vẻ nanh ác, nhảy tá»›i giÆ¡ chân phải lên, nhắm thẳng đầu gối Cốc Chẩn vừa định tà n nhẫn đạp xuống thì ai ngá» bá»—ng liếc thấy trong rừng có Ä‘iểm sáng lóe lên lao thẳng tá»›i trước mặt. Triệu VÅ© cả kinh biến sắc, vá»™i nhảy lùi lại, không ngá» Ä‘iểm sáng đó dà y đặc như đà n ong rá»i tổ. Äầu vai, chân tay Triệu VÅ© Ä‘au đớn, không khá»i gà o lá»›n rồi ngã quỵ, má»™t tráºn tê ngứa từ chá»— vết thương truyá»n ra, láºp tức mắt tối sầm rồi ngất xỉu Ä‘i.
Mắt thấy Diệp Phạm từng bước tiến tá»›i, cổ há»ng Lục Tiệm khô lại, hai chân run lên, rồi bá»—ng rảo bước tiến tá»›i ngăn trước mặt Diêu Tình, cao giá»ng nói:
- Ngươi muốn hại cô ấy thì phải giết ta trước. Nếu ngươi không giết được ta thì, thì đừng mong chạm và o cô ấy.
Diêu Tình thân hình run lên, nói:
- Anh… anh…
Cổ há»ng bá»—ng nghẹn lại, nói không ra lá»i.
Diệp Phạm ánh mắt chuyển động, cưá»i nói:
- Một đôi uyên ương đồng mạng khá lắm. Nếu muốn giết ngươi thì có gì là khó chứ?
Chân trái giáºm mạnh, thân hình chuyển động, má»™t chưởng đã đánh vù sang. Lục Tiệm sá» ra “Bán Sư Nhân tướng†khom ngưá»i xuất quyá»n, không ngá» hai luồng kình lá»±c vừa chạm nhau thì ná»™i kình cá»§a Diệp Phạm chợt rút lại. Quyá»n kình cá»§a Lục Tiệm đánh và o khoảng không, liá»n cảm thấy má»™t lá»±c hút cá»±c lá»›n kéo tá»›i khiến y đứng không vững, lao thẳng vá» phÃa Diệp Phạm.
Diệp Phạm tay trái dùng “Hãm Không lá»±c†kéo thân hình Lục Tiệm, chưởng phải lại tÃch đầy “Thao Thiên khÆvừa định đánh ra thì bá»—ng thấy Diêu Tình khẽ nghiến răng rồi cháºp hai tay lại đồng thá»i ấn lên mặt đất, trong nháy mắt má»™t sợi rá»… cây phá mặt đất phóng ra, như gió cuốn tá»›i cẳng chân hắn.
Diệp Phạm thầm cưá»i nhạt, hắn đã nắm rõ biến hóa cá»§a “Trưá»ng Sinh đằng†nên sợi dây vừa chạm và o ngưá»i hắn liá»n bị ná»™i lá»±c cá»§a hắn phá há»§y, vì váºy liá»n mặc kệ bị cuốn lấy, tâm thần chỉ táºp trung lên chưởng có ý muốn má»™t chưởng đánh chết Lục Tiệm.
Soạt, rá»… cây vừa cuốn và o, kình lá»±c trên tay trái Diệp Phạm còn chưa kịp nhả ra thì cẳng chân bá»—ng Ä‘au nhói. Trong lúc cấp bách, hắn liá»n đảo thế chưởng đánh thẳng xuống dưới chặt đứt rá»… cây rồi nhảy lùi lại hÆ¡n trượng. Vừa đứng vững thì bá»—ng thấy má»™t cảm giác Ä‘au đớn ngứa ngáy từ chá»— bị thương chạy thẳng lên.
“Có độc…†Diệp Phạm vừa nghÄ© váºy thì ánh mắt liá»n nhìn tá»›i cái rá»… đã bị chặt đứt đó, nó vẫn còn cuốn trên bắp chân, trên rá»… giăng đầy những mÅ©i sắc nhá»n, hình dáng như nanh rắn độc ánh lên sắc và ng má» nhạt trong ánh sáng mặt trá»i.
“Xà Nha kinh!†(gai nanh rắn) Diệp Phạm vừa kinh hãi vừa hối háºn. Hắn biết rõ loại gai nà y lợi hại, không dám coi thưá»ng liá»n láºp tức váºn công chấn đứt sợi rá»… rồi đẩy độc tố ra ngoà i.
Lục Tiệm thoát chết liá»n loạng choạng đứng vững lại, cÅ©ng không biết cuối cùng đã xảy ra việc gì, trong lòng hoà n toà n má» mịt, bá»—ng nghe Diêu Tình run giá»ng gá»i:
- Mau, mau…
Lục Tiệm quay đầu lại nhìn thì thấy mặt cô trắng nhợt gần như trong suốt, da thịt có má»™t luồng khà xanh lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng lúc trá»… xuống lúc cau lên, có vẻ quái dị nói không ra lá»i.
Lục Tiệm chưa từng thấy bá»™ dạng như váºy cá»§a Diêu Tình nên trong lòng kinh hãi, vá»™i nhảy tá»›i há»i:
- Cô nói “mau, mau†là sao?
Diêu Tình môi miệng run rẩy, dốc hết sức lực mới đột nhiên nói ra một tiếng:
- Chạy mau…
Tiếng nói chưa dứt thì máu tươi đã phun ra miệng, hai mắt nhắm lại ngất xỉu đi.
Lục Tiệm cả kinh biến sắc, quay đầu nhìn thì Cốc Chẩn không thấy bóng dáng đâu, nếu là m theo lá»i Diêu Tình chẳng phải là bá» rÆ¡i bạn bè, không còn nghÄ©a khà ư. Lại nhìn Diệp Phạm, tuy là đứng im bất động nhưng trong mắt lại ẩn hiện vẻ lạnh lẽo, phảng phất như mãnh thú ăn thịt ngưá»i lúc nà o cÅ©ng có thể nhà o tá»›i.
Lục Tiệm trong lòng phát lạnh, tuy không biết cao thá»§ Äông Äảo nà y xảy ra việc gì nhưng sát khà trên ngưá»i hắn thì cà ng lúc cà ng dà y đặc, đứng cách mấy trượng mà vẫn tạt và o mặt. Lục Tiệm không khá»i run lên, cúi đầu nhìn Diêu Tình rồi chợt có quyết định, cúi ngưá»i đỡ cô lên lưng rồi co cẳng chạy Ä‘i.
Diệp Phạm toà n lá»±c bức chất độc ra nên không dám Ä‘uổi theo, mắt nhìn đối thá»§ khuất dần có thể nói là tức giáºn không gì át nổi, liá»n hú dà i inh á»i, tiếng hú lên táºn mây xanh, cách mấy dặm vẫn còn nghe thấy. Lục Tiệm chỉ cảm thấy tiếng hú như ở bên tai, trong lòng lo sợ không yên, chỉ có má»™t ý nghÄ©: “Chạy mau, chạy mauâ€, trong lúc không để ý bất giác dùng ra “Mã Vương tướngâ€, Äại Kim Cương thần lá»±c trà n đầy hai chân, không phân biệt phương hướng chỉ cố chạy dà i.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:00 PM .
04-04-2008, 05:59 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 7
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Mây mù dần nổi lên vây lấy rừng ráºm, trong không gian có gió nhẹ vi vu, vén ra má»™t góc Thương SÆ¡n trà n ngáºp lá xanh. Không bao lâu mưa đã hắt hiu, bá»c lấy từng Ä‘iểm sương má», trong mưa khói mênh mang thỉnh thoảng truyá»n tá»›i tiếng chim vá»— cánh vá» tổ.
Thân hình Diêu Tình run rẩy cà ng lúc cà ng nhiá»u. Lục Tiệm trong lòng lo lắng vạn phần, ra sức nhìn xuyên mà n mưa, bá»—ng thấy ở góc sâu ven đưá»ng có mái ngói nhô ra thì láºp tức rảo bước Ä‘i tá»›i, thì ra là má»™t miếu thần hoang phế, tượng thần vỡ mẻ, biển hiệu mất tăm. Lục Tiệm kiến thức Ãt á»i, cÅ©ng không biết là thá» thần núi, thần sông hay là thổ địa bồ tát. May mà trong miếu sạch sẽ, liá»n đặt Diêu Tình xuống trước Ä‘iện thá», thấy khà xanh trên mặt cô dà y đặc, thân mình lạnh băng run rẩy, hô hấp cÅ©ng vô cùng yếu á»›t. Lục Tiệm gá»i liá»n mấy tiếng “A Tình†nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt. Lại nghÄ© đến Cốc Chẩn sống chết chưa rõ thì đủ loại cảm xúc bi thương tá»± trách bốc lên trong lòng Lục Tiệm, nước mắt thi nhau trà o ra, từng giá»t rÆ¡i trên mặt Diêu Tình.
Qua má»™t lúc, bá»—ng nghe má»™t tiếng thở dà i khe khẽ, Lục Tiệm vá»™i và ng gạt nước mắt định thần nhìn kỹ thì thấy Diêu Tình mà mắt hÆ¡i động Ä‘áºy rồi từ từ mở ra, con ngươi tuy đã tối hÆ¡n nhiá»u nhưng vẫn Ä‘en trắng rõ rà ng, thần tình chuyển động như mặt nước mùa thu.
Lục Tiệm mừng rỡ vô cùng, nhất thá»i chân tay cuống quýt, nén lệ cưá»i nói:
- Cô tỉnh rồi à ? A Tình, cô đừng dá»a tôi, tôi chịu không nổi đâu…
Diêu Tình nhìn y sâu nặng rồi bá»—ng cưá»i cưá»i, thở dà i nói:
- Tiểu tỠngốc, khóc lóc cái gì, từ xưa đến nay có ai mà không chết đâu?
Lục Tiệm nhất thá»i còn nghe chưa rõ, suy nghÄ© má»™t chút chợt hiểu ra, liá»n cảm thấy như sấm nổ bên tai, miệng lưỡi cứng đơ, lắp bắp nói:
- Cô, cô nói ai, ai, ai chết chứ…
Diêu Tình khẽ thở ra má»™t hÆ¡i, chầm cháºm nói:
- “Hắc Thiên Thư†có Hắc Thiên kiếp… “Chu Lưu Lục Hư công†cÅ©ng có “Bát đại thiên kiếpâ€,… nếu, nếu vượt quá tu vi cá»§a bản thân, miá»…n cưỡng dùng thần thông thì sẽ bị phản lại… “Chu Lưu Thổ kình†cá»§a tôi tu vi chưa đủ, nhưng lại cố dùng ra biến hóa thứ hai “Xà Nha kinh†nên thổ kình phản lại, không còn sống bao lâu…
Những lá»i nà y từng chữ từng chữ như kim châm, đâm cho Lục Tiệm trái tim rướm máu, lại như sấm rá»n khiến tai y ong ong, đầu váng não mê, ngẩn ra má»™t lúc tháºt lâu rồi chợt như tỉnh má»™ng, ôm chặt lấy thân mình Diêu Tình thất thanh kêu lên:
- A Tình, cô lừa tôi phải không. Nhất định là cô lừa tôi rồi. Cô, cô xưa nà y vẫn thÃch lừa tôi, khiến tôi lo lắng.
Kêu thì cứ kêu, nhưng bất giác nước mắt cứ theo hai má ròng ròng chảy xuống.
Diêu Tình khẽ cưá»i khổ, lắc đầu thở dà i nói:
- Tôi, tôi trước đây thưá»ng lừa anh, lần nà y… lần nà y thì không phải lừa đâu…
Nói đến đó, lông mà y Ä‘en nhánh cá»§a cô khẽ run lên, khà xanh trên mặt lại cà ng Ä‘áºm hÆ¡n. Lục Tiệm Ä‘au đớn khôn cùng, cúi đầu bóp chặt bà n tay, cổ há»ng phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngà o, răng cắn chặt và o môi đến báºt máu. Từng giá»t máu hòa vá»›i nước mắt Ä‘á»ng lại trên mặt gạch mà u xanh xám thà nh vệt Ä‘en như má»±c.
Diêu Tình khẽ mỉm cưá»i, nhá» giá»ng nói:
- Äừng khóc nữa, anh lấy trong thắt lưng cá»§a tôi, có, có má»™t cái túi nhá»â€¦
Lục Tiệm đưa tay sá» rồi lấy ra má»™t cái túi gấm nhá» bé, lúc mở ra thì chÃnh là xá lợi cá»§a Ngư hòa thương, không khá»i ngạc nhiên nói:
- Cái nà y, cái nà y không phải ở chỗ Tả Phi Khanh sao?
- Anh đó, tháºt khiến ngưá»i ta chẳng biết là m thế nà o nữa.
Diêu Tình khẽ cưá»i khổ, trong mắt lướt qua má»™t chút than tiếc như có như không:
- Những lá»i tôi nói, trên Ä‘á»i nà y chỉ có anh má»›i nhá»› kỹ từng câu, tin tưởng không nghi ngá»â€¦ Ôi, Lục Tiệm anh, anh tháºt ngốc quá. Cốc Chẩn không có, toi lại Ä‘i rồi, anh cứ ngốc nghếch như váºy sẽ bị ngưá»i ta bắt nạt mất thôi…
Nói đến đó, hai mắt cô nhắm lại, khóe miệng run lên, hai dòng nước mắt từ khóe mắt tuôn ra.
Lục Tiệm trong lòng đau đớn không kìm nén nổi, khóc lên hu hu, vừa khóc vừa nói:
- Cô lừa ngưá»i ta… A Tình, cô vẫn lừa tôi phải không? Từ giá» vá» sau, cô nói gì tôi cÅ©ng Ä‘á»u không tin nữa, tôi không tin nữa…
Trong lúc khóc lóc thì bỗng nghe Diêu Tình lại thở dà i một tiếng, nói:
- Anh đỡ tôi dáºy…
Lục Tiệm đà nh nén lệ đỡ cô dáºy ôm và o lòng. Diêu Tình bá»—ng ghé và o tai y khẽ giá»ng nói:
- Tôi, tôi cho anh biết câu đó trong há»a tượng cá»§a Phong, Lôi, Äịa ba bá»™, anh phải nhá»› kỹ, tương lai phá giải bà máºt trong há»a tượng, tu thà nh thần công để báo thù cho tôi…
Lục Tiệm lệ má» hai mắt, khóc không thà nh tiếng, trong đầu chỉ có tiếng gầm thét, nghe Diêu Tình Ä‘á»c má»™t lượt thì ba câu bà máºt cÅ©ng nhá»› không được ná»a câu. Bá»—ng cảm thấy cô gái trong lòng mình thân hình hÆ¡i run lên thì cúi đầu nhìn xuống, thấy Diêu Tình Ä‘ang chầm cháºm nhắm mắt lại.
Lục Tiệm tuyệt không phải lần đầu đối mặt vá»›i sinh tá», lúc Ngư hòa thượng chết y đã khó mà chịu nổi, phải ngá»a mặt lên trá»i gà o khóc, nhưng so vá»›i bây giá» thì thống khổ khi đó chỉ như giá»t muối trong biển Ä‘au thương, không bằng má»™t phần vạn cá»§a lúc nà y. Y chỉ cảm thấy thân thể trống rá»—ng, hồn phách máu thịt như Ä‘á»u đã tan biến hết trong phút giây ấy. Nước mắt vừa rồi còn ngăn không được thì lúc nà y chợt ngừng hẳn, lần đầu tiên trong Ä‘á»i Lục Tiệm nháºn ra Ä‘au khổ đến cùng cá»±c thì ngược lại trở thà nh lạnh lùng, cà ng muốn khóc thì lại cà ng khóc không thà nh tiếng, sá»± Ä‘au thương buồn khóc trà n ngáºp trong lòng nhưng nước mắt thì không chảy ra được má»™t giá»t nà o.
Sá»± bi thương trong Ä‘á»i ngưá»i có gì hÆ¡n thế nà y.
Tà tách róc rách, mưa gió má» mịt, chợt có má»™t tráºn cuồng phong Ä‘em mưa rải và o trong miếu đổ lên lưng Lục Tiệm lạnh lẽo tá»›i xương. Y run lên rồi đột nhiên tỉnh ra, trong lòng như có má»™t tiếng nói Ä‘ang gầm thét: “Không được, không thể được. A Tình không thể chết, không thể chết… Nếu cô ấy chết rồi thì ngươi còn sống là m gì? Nếu cô ấy chết rồi thì ngươi sống cÅ©ng có ý nghÄ©a gì nữa…â€
NghÄ© đến đó, Lục Tiệm đặt Diêu Tình nằm ngay ngắn rồi nhanh chóng biến tướng, Ä‘em kiếp lá»±c trong ẩn mạch hóa thà nh ná»™i lá»±c đẩy và o trong cÆ¡ thể Diêu Tình… “Nhân tướngâ€, “Ngã tướngâ€, “Thá» Giả tướngâ€, “Mã Vương tướngâ€, “Hầu Vương tướngâ€, Tước Mẫu tướngâ€, “Hùng Trư tướngâ€, “Thần Ngư tướngâ€, “Bán Sư Nhân tướngâ€â€¦ mưới sáu tướng biến xong thì lại biến thêm lần nữa.
Trong cÆ¡ thể Diêu Tình vẫn không có động tÄ©nh gì, giống như ngưá»i chết. Lục Tiệm lại như ngưá»i Ä‘iên, không ngừng đẩy ná»™i lá»±c và o. CÅ©ng không biết đã qua bao lâu, tùy theo ná»™i lá»±c cá»§a y đẩy và o thì trong ngưá»i Diêu Tình bá»—ng nổi lên má»™t cá»— hà n khà bắt đầu mạch Nhâm tá»a ra chống lại ná»™i lá»±c nháºp và o cÆ¡ thể. Lục Tiệm cÅ©ng dần phát hiện ra, tuy không biết cá»— chân khà đó sinh ra từ đâu nhưng đã có má»™t chút chân khà là có thêm má»™t sợi sinh cÆ¡. Lục Tiệm mừng rỡ Ä‘iên cuồng, liá»n chỉ cố chuyển hóa ná»™i lá»±c áp chế cá»— khà âm hà n kia.
Từ “Nhâm mạch†đến “Äốc mạchâ€, từ “Kỳ kinh bát mạch†đến “Tháºp nhị chá»§ mạchâ€, hai luồng chân khà tranh đấu trá»±c diện. “Äại Kim Cương thần lá»±c†cá»§a Lục Tiệm hùng mạnh bất tuyệt, tá»±a như chÃnh là khắc tinh cá»§a luồng khà âm hà n kia. Hà n khà kia tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng vẫn bị đẩy và o góc chết, thế như rắn độc cuá»™n tròn liá»u chết chống cá»±.
Tiếng mưa rả rÃch, thá»i gian lặng lẽ trôi qua. Lục Tiệm khổ đấu vá»›i luồng hà n khà đó, bá»—ng cảm thấy thá»i gian lúc nhanh lúc cháºm, lúc nhanh thì như chỉ trong phút giây, lúc cháºm thì lại như đã trải qua cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Bất giác tâm lá»±c mệt má»i muốn chết, cảm giác trống rá»—ng như nước thá»§y triá»u trà n và o trong lòng, trong lúc không tri giác thì cảnh váºt quanh ngưá»i bá»—ng biến đổi: không có trá»i cÅ©ng chẳng có đất, Ä‘en trắng giao hòa, Diêu Tình trước mặt cÅ©ng không còn thấy đâu, chỉ có hư không vô táºn trải dà i trước mắt.
Lục Tiệm ngẩn ngưá»i rồi chợt nháºn ra đã xảy ra việc gì, láºp tức chầm cháºm đứng lên đưa mắt nhìn ra, trong bóng tối Tam Viên Äế Tinh Ä‘ang xuyên qua mây mù mà u máu, phát ra ánh sáng nhà n nhạt.
HẾT CHÆ¯Æ NG 23
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:02 PM .
04-04-2008, 07:29 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cây cối mây mù dà y đặc, đá lạ đủ mà u, suối trong tá»›i đáy róc rách như tiếng đà n rÆ¡i và o tai Cốc Chẩn khiến hắn đầu óc tỉnh táo, chỉ cảm thấy chá»— bị huých trúng ở ngá»±c hÆ¡i Ä‘au. Vừa mở mắt thì hÆ¡i nước nóng bừng bừng tạt và o mặt là m mắt Cốc Chẩn cay xè phải nhắm lại má»™t lúc rồi má»›i mở ra được, chỉ thấy không xa là má»™t suối nước nóng hÆ¡i nóng nghi ngút, khói tá»a mịt má».
Một cô gái áo đen ngồi bên suối, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, tóc mây bới cao giống hình ốc biển, mặt phủ một là n sa xanh, lộ ra hai mắt có đồng tỠđen sáng có thần, chớp chớp đầy vẻ quyến rũ câu hồn đoạt phách.
Cốc Chẩn hừ má»™t tiếng, lại nhắm chặt hai mắt. Cô gái che mặt đó cưá»i khanh khách rồi bá»—ng há»i:
- Anh không ngạc nhiên sao?
Cốc Chẩn nói:
- Không ngạc nhiên.
Cô gái che mặt chớp mắt, lại nói:
- Ngưá»i ta cứu tÃnh mạng anh, anh cÅ©ng không cảm Æ¡n má»™t tiếng.
Cốc Chẩn nói:
- Cảm ơn.
Cô gái che mặt như ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
- Con ngưá»i cá»§a anh đó, từ lúc nà o lại biết nghe lá»i như váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Ta xưa nay đã biết nghe lá»i rồi.
Cô gái che mặt cưá»i duyên:
- Cốc đại thiếu gia nhà anh mà biết nghe lá»i thì trên Ä‘á»i đã chẳng có kẻ nà o không biết nghe lá»i rồi.
Cốc Chẩn nói:
- Cô nói đúng lắm.
Hắn vẫn luôn nhắm mắt, cô gái che mặt nói một câu thì hắn đáp một câu, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, không mặn mà cũng chẳng hỠhững. Cô gái che mặt đó mất cả hứng thú, trầm mặc hồi lâu rồi mới thở dà i nói:
- Em cÅ©ng biết, trong lòng anh oán háºn em mà .
Cốc Chẩn tiếp lá»i nói:
- Cô nói đúng lắm.
Cô gái che mặt mắt đỠlên, nghiêng ngưá»i Ä‘i hướng vá» dòng suối, bá» vai rung lên, lúc đầu thì không có tiếng động, rồi dần dần khóc tấm tức lên. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc thì trong lòng má»m ra, mở mắt thở dà i nói:
- Có gì mà phải khóc? Rơi và o tay cô thì ta đây con mẹ nó mới phải khóc lớn lên ấy chứ.
Cô gái che mặt bá»—ng quay ngưá»i lại, tức giáºn pháºp phù nói:
- Ai khóc chứ, ai khóc chứ…
Tấm sa che mặt lại bị nước mắt là m ướt dÃnh và o da mặt, bá»—ng hiện ra gò má đầy đặn, mắt sáng môi son. Cốc Chẩn ngắm nghÃa má»™t lúc rồi bá»—ng cưá»i nói:
- Cốc Bình Nhi, cô đeo cái của nợ đó là m gì? Bộ dạng xấu xà của cô chẳng lẽ ta lại chưa thấy quá?
Cô gái che mặt liá»n đỠmặt lên, lưá»m hắn má»™t cái rồi nâng tấm sa xanh, lô ra má»™t khuôn mặt vui vẻ dá»… thương. Cốc Chẩn gáºt đầu nói:
- Ngưá»i cÅ©ng biến thà nh xinh đẹp rồi, đứng dáºy cho ta xem nà o.
Cốc Bình Nhi lại cÅ©ng nghe lá»i, ứng tiếng đứng dáºy. Cốc Chẩn lại gáºt đầu nói:
- Ngưá»i cÅ©ng cao lá»›n rồi, chỉ không biết lòng dạ có thay đổi không hay vẫn ác độc như váºy.
Cốc Bình Nhi được hắn khen ngợi thì vốn đầy lòng vui sướng, chỉ là nghe đến câu cuối cùng thì hai mắt lại đỠlên. Cốc Chẩn bất lực nói:
- Nếu lại khóc thì xin miễn cho. Huyệt đạo của ta ngươi có giải hay không, đừng có dựa và o võ công ngươi mạnh mà bắt nạt anh trai.
Cốc Bình Nhi bất giác báºt cưá»i, Ä‘i đến gần Cốc Chẩn ngồi xuống, dịu giá»ng nói:
- Em là m sao bắt nạt anh được chứ? Em chỉ sợ thôi.
Cốc Chẩn nhÃu mà y nói:
- Sợ cái gì?
Cốc Bình Nhi ngả đầu lên vai hắn, yếu ớt nói:
- Em sợ một khi giải huyệt đạo rồi, anh sẽ lại bỠem mà đi. Nếu không giải huyệt thì anh phải khó chịu một chút, nhưng, nhưng em có thể lúc nà o cũng được nhìn anh, nghe anh nói.
- Nói lăng nhăng! – Cốc Chẩn tức giáºn gà o lên – Nếu không giải huyệt thì từ giá» ta sẽ không mở mắt, cÅ©ng không nói chuyện vá»›i cô nữa.
Rồi láºp tức giáºn dá»—i nhắm mắt, má»™t chữ cÅ©ng không nói.
Cốc Bình Nhi lá»™ vẻ thất vá»ng, ngẩn ra má»™t lúc rồi bá»—ng hừ khẽ, nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, muốn không nói là không nói ư?
Cô đứng dáºy Ä‘i đến bên bá» suối nước nóng, thả con mèo xuống rồi bá»—ng dịu giá»ng cưá»i nói:
- Ngưá»i ta vác anh đến đây toát hết mồ hôi rồi, ngưá»i cứ dÃnh nhÆ¡m nhá»›p, phải tắm rá»a má»›i được.
Cốc Chẩn tim Ä‘áºp đánh thịch má»™t cái: “Tiểu yêu tinh nà y giả ngốc cả ngà y, bây giá» hiện nguyên hình rồi.†Vừa định nói không được thì lại háºn trước đó đã có lá»i nên không tiện lên tiếng. Lại nghe tiếng cởi áo soà n soạt, không bao lâu liá»n nghe Cốc Bình Nhi cưá»i khanh khách nói:
- Hảo ca ca, sao anh không mở to mắt ra mà nhìn, cứ phải hé mắt nhìn trá»™m như thế tháºt chẳng hay đâu nhé.
Tuy là vu cáo nhưng tiếng cưá»i quyến rÅ©, giá»ng nói câu hồn, chữ chữ Ä‘oạt phách, Cốc Chẩn nghe mà trong lòng ngứa ngáy, định chá»i mấy tiếng “Nói láoâ€, nhưng lại nghÄ© đến lá»i hứa nên đà nh phải khổ cá»±c nhẫn nhịn.
Bá»—ng lại nghe Cốc Bình Nhi cưá»i khẽ nói:
- Hảo ca ca, anh xưa nay dám là m dám chịu, chẳng coi trá»i đất phép tắc ra gì, tại sao đột nhiên biến thà nh má»™t vị tiên sinh lá»… giáo như váºy? Nói ra thì thân thể cá»§a Bình Nhi chẳng phải anh cÅ©ng đã nhìn thấy rồi ư? Hôm đó, hôm đó anh uống rượu say, cà n rỡ biết bao, Bình Nhi trong lòng vừa sợ hãi vừa vui mừng…
Cốc Chẩn chỉ cảm thấy má»™t luồng khà giáºn hừng há»±c bốc lên, buá»™t miệng nói:
- Nói nhăng nói cà n, không biết hổ thẹn…
- Ãi chà . – Cốc Bình Nhi cưá»i nói – Anh biết nói rồi ư?
Cốc Chẩn ngẩn ra, bất giác trong lòng tức giáºn: “Chỉ trách ta quá để ý đến việc đó, cuối cùng vẫn mắc bẫy.†Lại nghe Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Hảo ca ca, em còn có thể khiến anh phải mở mắt ra, anh có tin không?
Cốc Chẩn nói:
- Äánh rắm cá»§a Bạch Tương Dao.
Bạch Tương Dao là mẹ đẻ cá»§a Cốc Bình Nhi, cÅ©ng là mẹ kế cá»§a Cốc Chẩn nên Cốc Chẩn má»›i chá»i như váºy. Cốc Bình Nhi lại không tức giáºn, chỉ khẽ cưá»i rồi bá»—ng nghe tiếng nước vang lên, chắc là cô đã nhảy xuống nước. Nước suối chảy qua, da thịt Cốc Bình Nhi được mÆ¡n man, không tá»± kìm được rên rỉ lên. Cô ta trá»i sinh quyến rÅ©, lại được mẹ dạy dá»— nên lá»›n lên trở thà nh má»™t vưu váºt tuyệt thế, cưá»i nói hÃt thở Ä‘á»u quyến rÅ© vô song. Cốc Chẩn cho dù định lá»±c có cao cÅ©ng bị quấy nhiá»…u đến bá»±c mình, không nhịn được nói:
- Tiểu quá»· cô cái gì tốt không há»c, lại Ä‘i há»c mẹ cô quyến rÅ© nam nhân, tháºt không biết hổ thẹn.
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Ngưá»i ta há»c cách quyến rÅ© thì sao nà o, trên Ä‘á»i nà y em chỉ quyến rÅ© má»™t mình anh, còn nam nhân khác ấy à , em không thèm để ý…
Cốc Chẩn nghe váºy thì nuốt không được mà mắng cÅ©ng không xong. Nhưng phà m là nam tá» thì Ãt nhiá»u Ä‘á»u có chút hư vinh, Cốc Chẩn cÅ©ng không thể ngoại lệ, tuy biết rõ những lá»i đó rất bất thưá»ng nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có ba phần sung sướng. Còn Ä‘ang trầm mặc thì bá»—ng nghe Cốc Bình Nhi kêu thét lên giống như gặp Ä‘iá»u gì rất đáng sợ.
Cốc Chẩn trong lòng chấn động, không tá»± kiá»m chế được mở mắt nhìn qua, nhưng chỉ thấy Cốc Bình Nhi ôm con mèo kia ngồi bên bá» suối, Ä‘ang cưá»i hi hi nhìn mình, quần áo vẫn nghiêm chỉnh chưa cởi, chỉ có hai chân trần lá»™ ra bắp chân trắng nõn Ä‘ang nhè nhẹ nghịch nước.
“Trúng kế rồiâ€. Cốc Chẩn tức giáºn hổ thẹn không chịu được, không khá»i trợn mắt tức giáºn.
- Hảo ca ca. – Cốc Bình Nhi hi hi cưá»i nói. – Em biết anh có lòng xót em thÃch em, sợ em gặp phải nguy hiểm, có đúng không?
Cốc Chẩn trừng mắt nói:
- Äúng cái con mẹ Bạch Tương Dao [ngưá»i dịch: cái nà y là câu chá»i riêng trong tiếng Trung, không dịch nguyên văn được, các bạn thông cảm.]
Cốc Bình Nhi cưá»i cưá»i, kéo ống quần sạch sẽ xuống, Ä‘i lại tú hà i rồi đến gần nhìn Cốc Chẩn má»™t lúc, bá»—ng hôn má»™t cái lên mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn bị khống chế huyệt đạo không tránh né được, bất giác tức giáºn nói:
- Cô là m cái gì thế?
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Ngưá»i ta, ngưá»i ta trong lòng thÃch ánh mà .
Cốc Chẩn nói:
- Quệt nước bá»t lên mặt ta mà cÅ©ng coi là thÃch à ?
Cốc Bình Nhi thu lại nét cưá»i, nghiêng ngưá»i ngồi xuống chầm chầm nói:
- Anh chẳng phải cÅ©ng quệt nước bá»t lên mặt Diệu Diệu tá»· tá»·, chẳng lẽ anh không thÃch cô ấy?
Cốc Chẩn nói:
- Cô ấy không giống như cô.
Cốc Bình Nhi và nh mắt đỠhoe, bỗng kêu lên:
- Không giống chỗ nà o chứ? Em có chỗ nà o không bằng cô ta?
Cốc Chẩn nói:
- Cô là em gái ta, cô ấy thì không phải. Hơn nữa cô ấy cũng không vu cáo ta, hãm hại ta.
Cốc Bình Nhi chăm chú nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ đau buồn, trầm mặc hồi lâu rồi chợt nói:
- Có má»™t hôm em thấy anh ngồi vá»›i cô ta ở báºc đá ngầm, anh ôm cô ta, hôn lên mặt cô ta…
Cốc Chẩn ngắt lá»i nói:
- Cái đó có quan hệ gì với cô?
Cốc Bình Nhi cưá»i chua xót, nhìn hÆ¡i nước biến ảo bất thưá»ng trên mặt suối nước nóng, yếu á»›t thở dà i nói:
- Nếu không nhìn thấy thì chẳng sao, chỉ là em lại cứ phải nhìn thấy, lúc đó trong lòng em tháºt sá»± rất khó chịu, háºn không thể móc tim mình ra, háºn không thể nhảy luôn xuống biển kết liá»…u má»i khổ Ä‘au. Sau đó em lại nghÄ©, cho dù thế nà o em cÅ©ng không là m em gái cá»§a anh, em muốn là m vợ anh, để anh cả Ä‘á»i hôn em ôm em như thế…
Cốc Chẩn háºm há»±c nói:
- Vì váºy mà cô hãm hại ta, đúng không?
Cốc Bình Nhi khẽ cưá»i, nói:
- Anh muốn lừa em nói ra, em lại không nói. Em mà nói rồi thì anh chẳng còn tÃnh mạng đâu…
Cốc Chẩn ngẩn ra, nói:
- Cái đó liên quan gì đến ta?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn sâu nặng, nói:
- Anh còn sống đến giá» quả tháºt vô cùng may mắn. Ở Nam Kinh, Từ Hải chết, anh vì sao vẫn còn sống? Ở chá»— nhà nông đó, anh vốn cÅ©ng không sống sót được…
Cốc Chẩn bừng tỉnh ra, trừng mắt nhìn cô nói:
- Chẳng lẽ là cô…
Cốc Bình Nhi nói:
- Äó là má»™t lá»i ước hẹn, nếu em không nói ra thì ngưá»i ta cÅ©ng không giết anh…
Cốc Chẩn trong lòng sáng tá», gáºt đầu nói:
- Chắc là cô đã nói, nếu hắn giết ta thì cô sẽ tố cáo hắn với cha ta, có đúng không?
Cốc Bình Nhi ôm con mèo đó chăm chú nhìn nước bốc hÆ¡i, chầm cháºm nói:
- Em không biết anh Ä‘ang nói gì, em cÅ©ng sẽ không trả lá»i anh.
Cốc Chẩn như không nghe thấy, tự mình nói:
- Äã không thể tá»± mình Ä‘uổi ta giết ta, hắn liá»n hạ chiến thư. Hắn biết tÃnh cách cá»§a ta, tất sẽ đến Huy Châu để nghênh chiến, vì váºy hắn liá»n để lá»™ ra ngoà i, dẫn dụ Diệp Phạm đến Huy Châu. Ta trốn khá»i Ngục đảo thì trong NgÅ© tôn tÃnh ra “Bất Láºu Hải Nhãn†là muốn bắt ta vá» nhất. Vá»›i võ công cá»§a hắn, ta cÅ©ng không có cách nà o chạy thoát. Hừ, chiêu mượn Ä‘ao giết ngưá»i nà y dùng cÅ©ng hay lắm đấy…
Cốc Chẩn vừa nói vừa theo dõi sắc mặt, nhưng Cốc Bình Nhi lại chỉ cúi đầu đùa nghịch vá»›i con mèo, cưá»i cưá»i không nói. Cốc Chẩn nhìn hồi lâu vẫn không thấy manh mối thì không kìm được thở dà i má»™t tiếng rồi nói:
- Bình Nhi, ta đối đãi với cô thế nà o?
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:04 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå