[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 80: Dũng mãnh
Thường thường khi nhân số hơn hẳn, chỉ cần bọn hải tặc có chút may mắn chém trúng hắn một phát, hay ngẫu nhiên đập trúng hắn một cái, khi hắn loạng chà loạng choạng vì trúng đòn, thì hắn liền bị giáp công và bị nhai không còn lại mẩu xương nào.
Khốn nỗi đối phương này quá ghê tởm, dù cho đập trúng, đối phương của chúng vẫn không hề có cảm giác gì, ngay cả gãi ngứa đối phương cũng không làm được. Mà kế đến, đối phương thò tay ra, vỗ một quyền, liền trực tiếp đem họ đánh chết.
Thế nên có liều mạng như thế nào đi nữa cũng chẳng ích gì, trong lòng họ chỉ có một mảnh tuyệt vọng. Liều sống liều chết nhưng liền cộng lông trên người đối phương đều không chém nổi, thế thì làm sao liều mạng?
Mặc kệ bọn hải tặc trước mặt hắn phản ứng ra sao, động tác của hắn vẫn là như một, trầm mặc và im lặng, đi đường, đưa tay, vỗ tới một quyền, như là cái máy xay thịt, có khác biệt chỉ là tư thế không giống mà thôi.
Không ngừng tiến về phía trước, vũ khí trên tay của hắn liên tục thay đổi, khi thì một thanh đao thép lạnh thấu xương, khi lại là một cây bổng nặng mười, hai mươi cân, múa cả buổi nhưng cảm thấy không thuận tay liền đổi trường kiếm, dao găm… Mà cho đến hiện tại, thì là một cây côn sắt đơn giản.
Cây côn này toàn thân ngăm đen, có phần thô thiển, ước chừng dài hơn hai thước, trọng lượng càng làm cho người ta sợ hãi, khoảng chừng ba mươi cân. Nhưng đối với hắn, trọng lượng như thế lại vô cùng thuận tay.
Đây là từ một tiệm rèn lấy được, sau khi đánh nổ ngực một tên hải tặc không biết là thứ bao nhiêu, ánh mắt hắn tình cờ nhìn thấy thứ này, liền thuận tay cầm đi.
“Dường như sử dụng rất thoải mái.”
Trong lòng, hắn thì thào một tiếng, cơ bắp trên cánh tay bỗng bộc phát, lập tức một cơn gió lốc xoáy lên, mấy tên hải tặc trước mặt và sau lưng bị sức mạnh này đánh thẳng vào cơ thể, thế là hóa thành con diều hình người bay ngược về phía sau.
Ở bên cạnh hắn là hai đứa trẻ thò lò nước mũi, khoảng chừng bảy, tám tuổi. Chúng lấy hai tay che mắt, lại để hở một khoảng, nhìn trộm đầy tò mò.
Ngay lúc vừa rồi, hắn bước đi hướng về thuyền của tên vua hải tặc, lại vô tình gặp được đám hải tặc có bốn tên chuẩn bị ra tay với hai đứa trẻ, tức khắc hắn nhân tiện đánh chết chúng.
Hắn đang tính chuẩn bị ly khai, nhưng nghĩ nghĩ, lại dừng lại.
Hắn đi đến bên cạnh hai đứa trẻ, rồi dừng lại, dùng tay vuốt mũi một đứa nhóc.
- Ha ha… Nhóc, nhớ kỹ, về sau phải làm một người tốt, dẫu cho đôi khi thế giới cũng không lộ ra vẻ tốt đẹp như vậy.
Đứa nhóc bị quẹt mũi vung hai tay ra, nhút nhát mở to hai mắt, có chút e ngại người áo đen trước mặt, nhẹ gật đầu, rồi lại đánh bạo hỏi:
- Chú, ngươi là người tốt sao?
Hắn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười:
- Ta? Ta hẳn không phải là người tốt, nhưng là, ở cái thế giới này, người tốt so với ác nhân thì vĩnh viễn có cuộc sống nhẹ nhõm. Song vào những ngày như thế này, người tốt nhất định sẽ phải chết đấy.
Sờ lên đầu của đứa bé khác, hắn đứng dậy, đi thẳng về phía trước.
Trải qua giết chóc hồi lâu, giờ phút này, bộ áo choàng đen hắn mặc trên người hoặc nhiều hoặc ít đều bị rách, lộ ra một ít cơ bắp trần trụi. Chỉ là nhìn xem những bộ phận lộ ra này, liền cảm thấy một thứ kiên cường mà người thường không có được.
Cầm lấy cây côn, kéo dài nó đi theo sau. Trong khi Cây côn va chạm vào mặt đất tạo nên những âm thanh sắc nhọn rền vang, hắn bước từng bước một hướng về phía bắc, ánh mắt lạnh lùng.
Cái hướng đó chính đi về bến tàu của bến cảng Ngã Hành.
…
Trên bến cảng Ngã Hàng lúc này là từng chiếc từng chiếc thuyền lớn uy phong.
Cờ xí hình đầu lâu treo lên ở điểm cao nhất của cột buồm, màu đen của lá cờ giống như là mây đen che đậy toàn bộ bến tàu. Tại nơi này, thuyền lớn, thuyền nhỏ tính ra có hơn ba mươi chiếc, phần lớn người ở đây đều có sắc mặt hung ác, họ trò chuyện với nhau mà không kiêng nể điều gì.
Trên một con thuyền có thể tích lớn nhất trong số tất cả các thuyền ở đây, một người ngồi tĩnh tọa trước mũi tàu, vuốt một vật trong tay có độ sáng óng ánh. Khuôn mặt của hắn có chút tục tằng, ở giữa chân mày để lộ ra một cỗ hung tàn, dáng người cường tráng, mặc trên người một bộ giáp màu đen đặc chế, bên hông đeo một thanh trường đao có phong cách cổ xưa, trên tay còn mang theo một chiếc nhẫn màu xám bạc.
Hắn là kẻ cường đại nhất Đông Hải: Vua hải tặc Nguyên Ca.
Nhìn qua viên bảo thạch của một tên thủ hạ mới đưa tới, hắn tiện tay ném nó vào bên cạnh chiếc rương tràn đầy bảo thạch cùng loại.
Sau đó, Nguyên Ca đứng dậy, hướng về bên đó vỗ tay, lập tức có một gã hải tặc khom lưng đi tới, mặt mũi tràn đầy cung kính, đứng đợi hắn ra lệnh.
- Gọi bọn chúng tăng tốc lên, tiền tài và bảo vật là vô hạn, nhưng thời gian lại có hạn đấy, cha của ta vẫn còn ở căn cứ chờ ta, chúng ta phải nhanh lên.
Nghe nhắc tới người cha của vị vua hải tặc Nguyên Ca, thân thể tên hải tặc đang khom người trở nên căng thẳng, dường như sợ hãi, hắn cúi đầu xuống, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Vâng, thuyền trưởng!
Phân phó xong cho người hầu, Nguyên Ca uốn éo thân thể một cái, xương cốt phát ra tiếng răng rắc vang dội, rồi quay người đưa mắt nhìn về một mảnh ồn ào ở bên kia bến cảng, khóe miệng giương lên.
- Tòa thành thị này là của ta!
Là một tòa thành thị yên bình trong nhiều năm, bến cảng Ngã Hành là một trong những mục tiêu đánh cướp hắn đã thèm thuồng từ lâu, nhưng mãi không có cơ hội. Cho đến hôm nay, cuối cùng cơ hội cũng tới, tuy rằng những nhà huấn luyện pokemon ở đây có chút tiếng tăm, nhưng dưới thanh danh của cha hắn, bọn họ vẫn lựa chọn theo lý trí mà không còn để ý đến nơi đây, rời đi từ lâu.
Cha của hắn chính là nhà huấn luyện pokemon cao cấp!
Về lý do tại sao lại công kích ở ban ngày mà không phải là đánh lén vào đêm tối? Hiển nhiên đối với hắn, khi có đầy đủ sức mạnh khống chế toàn thành, tự nhiên muốn sử dụng phương thức cướp bóc tốt nhất để thu được lợi ích cao nhất. Ban ngày nhiều người, lại dễ nhìn thấy đồ vật, liền càng dễ tiến hành đánh cướp.
Cùng lúc hắn phát ra âm thanh cảm thán này chưa được bao lâu, lông mày của hắn liền nhíu lại.
- Hả?
Ánh mắt của hắn hướng về chỗ rất xa đằng kia, nơi hai bên là những quán rượu. Tại lúc hắn nhìn đến là tình cảnh hỗn loạn tưng bừng, mà trước đó nơi ấy đã yên ắng sau một cuộc cướp bóc máu tanh.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Khoảng cách từ thuyền lớn đến đó là một khoảng cách cực xa, người thường căn bản là không thể nhìn rõ tình huống, song Nguyên Ca lại có thể dùng mắt thường nhìn thấy tất cả.
- Cái đó là…
Nhìn thấy tình huống ở đó, khuôn mặt của Nguyên Ca lộ ra vẻ khó hiểu và kỳ quái.
Hải tặc.
Trong mắt vị vua hải tặc nóng nảy, một nhóm lớn hải tặc đang nhanh chóng thối lui, như là sóng biển cuộn trào, trên mặt mỗi người không phải là vẻ đắc ý đầy sung sướng, hay là khuôn mặt cười vui đầy mỹ mãn, mà ngược lại lại là khuôn mặt đầy sợ hãi.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Trong đầu hắn vừa lóe lên ý nghĩa này, đôi mắt đã nhìn thấy trên bầu trời có cái gì như một con hải âu giương ra cánh lớn, theo mặt đất bay lên thẳng tắp một đường cho tới độ cao mười mấy mét, rồi như thiên thạch rơi rụng, ầm ầm đập vào nóc nhà.
Đó là… thân hình con người!
…
- A…
Đứng trên mặt đất, trong miệng của hắn phát ra tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa. Mà chiếc côn ở trên tay hắn càng được xoay ngang với lực lượng mạnh mẽ.
Côn sắt gào thét trong không khí, phát ra từng tiếng nổ vang, ầm ầm quét về phía tứ phương, trong tiếng gió mang theo những dòng máu đầm đìa, cùng với những tiếng kêu thảm thiết và thê lương, thừa sức làm người chân đập tim run và sợ hãi đến mất mật.
Ở trước mặt hắn là trọn vẹn mấy trăm tên hải tặc, đông nghịt như bọt biển. Nhiều người như vậy, thế nhưng họ dường như là những chú cừu non mềm yếu, bọn họ bị hắn dùng một cái côn dài hai mét đẩy lui về phía sau.
Trên người hắn cũng nhuốm đầy vết thương, hiển nhiên dù có tinh thần cường đại, hắn cũng không thể đón đỡ hết tất cả đòn đánh của phe địch.
“Chíu…”
Hắn lấy ra một quả pokemon, ấn vào nút bấm, đồng thời chiếu nó xuống đất, mở miệng ra lệnh:
- Paras, giết chúng cho ta!
Hắn biết mình cũng có cực hạn, trận chiến cuối cùng còn chưa nổ ra, cho nên hắn chỉ có thể kêu gọi Paras chia sẻ áp lực.
Paras và hắn bắt đầu điên cuồng đánh giết.
Hắn hoàn toàn không dựa vào đặc thù kỹ xảo và kỹ năng đánh nhau, mà chỉ nện xuống một côn lại một côn. Dưới uy thế của hắn, không người nào dám vọt về phía này, họ chỉ lo lùi lại và lùi lại.
Hắn dùng một cách thật đơn giản, đó là dùng sự giết chóc điên cuồng làm cho tâm lý của bọn hải tặc hung ác nảy sinh sợ hãi.
Hải tặc mà, chúng đều là những kẻ cùng hung cực ác, trên tay kẻ nào không có vài cái mạng sống của người khác, so với những tên côn đồ lưu manh, càng thêm dính nhiều máu tươi, càng thêm hung ác. Nhưng ở dưới tình huống giết chóc của hắn, lại liên tục lùi về phía sau, như thế cũng đủ biết ở đoạn đường này hắn đã giết chết bao nhiêu người.
Cứ mười bước giết một người đã không thể diễn tả được số lượng người chết trên tay hắn.
Mà sau lưng hắn, lại là một đường máu tươi ngắt quãng, trên đường lại đầy rẫy thi thể hoặc gần chết, hoặc đã chết của bọn hải tặc.
Lúc này có thêm Paras gia nhập chiến đấu, nơi đây hoàn toàn nghiêng về một phương.
Thân ảnh của Paras thoắt ẩn thoắt hiện, quỷ mị vô cùng. Mỗi lần nó hiện thân là có một người ngã xuống, ngực không thủng một cái lỗ to thì đầu cũng nát như tương.
Với phẩm chất Tướng cấp, nó chính là loại pokemon mà kinh nghiệm chiến đấu đã ngấm vào xương. Lúc này, nó chẳng khác gì một cỗ máy giết chóc, nó hoàn toàn không biết sợ hãi, cũng hoàn toàn không có nửa điểm chần chừ.
Scratch, Slash, Giga Drain liên tục được nó sử dụng. Càng sử dụng, ba kỹ năng trên tay nó càng trở nên nhuần nhuyễn, độ thuần thục của kỹ năng không ngừng tăng lên, và do đó, uy lực của 3 kỹ năng ấy cũng không ngừng tăng cao.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 81: Hổ vào bầy dê
Khi cảm xúc bị dồn nén, khi đối mặt với áp lực, khi khó khăn chồng chất…, con người cũng cần giải tỏa để tâm lý cân bằng lại. Phải hiểu làm cho tâm lý cân bằng là một việc hết sức quan trọng, chỉ có cân bằng thì con người mới không lạc lối, mới không bị đè nén đến bất ổn.
Và chính hắn cũng cần cân bằng!
Áp lực ở cuộc sống bên ngoài quá lớn, trái tim cũng bị siết chặt bởi những ám ảnh của quá khứ. Do vậy, giờ phút này, hắn buông ra tất cả, tiến hành phát tiết nội tâm một cách triệt để nhất.
...
Mặc dù số lượng hải tặc rất nhiều, nhưng lại gặp phải người thu gặt mạng sống nhanh chóng và khủng bố như hắn, và lại nhận ra hắn là nhà huấn luyện pokemon thì làm sao không lui về phía sau? Thường nhân chống lại nhà huấn luyện pokemon? Đừng đùa! Thường nhân có tâm nhưng vô lực!
Thế nhưng mà tốc độ của bọn họ không bằng tốc độ của hắn, dẫu hắn cầm theo một vật nặng hơn ba mươi cân.
“Bành!”
Đầu một người bị nện thành mấy khối, óc cùng xương sọ bay tứ tung.
“Ầm!”
Ngực một người bị nện thành một vết lõm sâu, xương ngực cùng trái tim đều đã vỡ thành bùn nhão.
Cây côn sắt đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, mà giờ này nó được phủ kín bởi máu tươi. Hắn đi nhanh về phía trước, bỏ qua những lời cầu xin tha thứ và đầu hàng của bọn họ, chỉ im lặng vung vẩy cây côn, mang đi từng mạng sống.
…
Đứng ở mũi tàu, khóe miệng Nguyên Ca run rẩy.
Khi thấy lưỡi đao của một tên hải tặc rơi vào cơ thể của người áo đen kia mà đối phương lại không có phản ứng, chân của hắn cũng phát run, chẳng biết tại sao, suýt nữa té lộn nhào.
Vừa mới giữa thăng bằng cơ thể, hắn liền hướng tứ phương rống to, cánh tay ẩn ẩn run rẩy, hoàn toàn mất đi phong độ của vua hải tặc:
- Nhanh! Nhanh lái thuyền, phân ra 200 tên hải tặc rời thuyền đi ngăn cản đối phương.
Khi thuộc hạ rời đi chấp hành mệnh lệnh, đồng thời khi những tên hải tặc ở trên thuyền cũng rời đi một phần tiến về chặn đánh người kia, hắn âm thầm thở phào một cái, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này.
“Đáng chết, tại sao lúc này lại có nhà huấn luyện ra mặt? Chẳng lẽ tên đó không sợ cha ta sao?”
Hắn dùng tay xoa xoa ngực trái của mình, cố gắng làm cho trái tim đang đập loạn bình tĩnh lại, ngón tay đeo chiếc nhẫn màu xám bạc vô thức giật giật.
Một nhà huấn luyện pokemon tuyệt đối không bị số lượng lớn người bình thường đè chết!
Mà dưới loại tình huống này, nghĩ đến đàm phán cùng đối phương để đi đến hòa bình là không có khả năng.
Đối phương đã và đang xông lên, hơn nữa mục tiêu trực chỉ về đội thuyền, vậy cũng đồng nghĩa người nọ rất có thể sẽ giết hắn!
Hắn không phải người có tính tình ngây thơ như đứa trẻ, làm một tên vua hải tặc, thủ đoạn tàn nhẫn là tất yếu, ở thời điểm như thế này, đương nhiên phải đặt mạng sống của mình lên đầu tiên, còn những người khác chết hay sống thì kệ chứ.
“Đáng chết, vì cái gì ta không có tiềm lực trở thành nhà huấn luyện pokemon?”
Nội tâm hắn oán trách một câu, hắn nắm chặt hai nắm đấm, dùng sức trong giận dữ, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay.
Ở thế giới này, cứ một ngàn người chưa hẳn đã có một người có thể có tiềm lực trở thành nhà huấn luyện pokemon, đương nhiên là không tính những người không phải dân bản địa như người chơi. Mà hắn, vua hải tặc Nguyên Ca lại nằm trong số một ngàn đáng chết đó.
Dù hắn đã uống qua không ít thuốc cải thiện tố chất của thân thể, nhưng ở trước mặt những nhà huấn luyện pokemon, hắn vẫn cứ yếu ớt đến cực điểm.
…
Hơn 200 tên hải tặc gia nhập, số lượng người trước mặt hắn lại nhiều thêm một chút.
Tay hắn không ngừng vung vẩy cây côn, song giờ này cánh tay phải ấy cũng có chút bủn rủn, thế nhưng dưới sự trợ giúp của lực lượng tinh thần, cơ thể vẫn còn xa xa chưa tới cực hạn.
Lại phất tay đập chết mấy tên hải tặc trước mặt, hắn nhướng mày, dừng lại động tác.
Hai con đồng tử vàng óng nhìn về bến tàu, hắn bất chợt trông thấy, chiếc thuyền lớn nhất ở đó đang chầm chậm chuyển động, nó kích thích từng cơn sóng, hiển nhiên là đang tính rời khỏi.
Tại quán rượu Ocean, hắn đã biết trên con thuyền lớn nhất kia là thuộc về kẻ chủ mưu hại chết lão Perli – Vua hải tặc Nguyên Ca. Nên hắn không hề muốn để nó trốn thoát!
- Muốn chạy trốn? Đầu óc rất thông minh a.
Hắn trầm thấp nói ra, cơ bắp của cả cơ thể chậm rãi nhúc nhích.
Mặc dù hắn đứng bất động ở nơi đó, vẫn không cử động, nhưng những tên hải tặc xung quanh không dám tiến lên, bọn chúng hai mặt nhìn nhau, rõ ràng là bị sợ hãi bủa vây đến không thoát ra được.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Bọn hải tặc chỉ nghe thấy một tiếng cười nói trầm thấp, lập tức, hai mắt bị hoa, tên ma thần giết chóc đã mất đi bóng dáng.
“Người này… đang ở đâu?”
Trong lòng bọn họ vừa mới dâng lên ý nghĩ này, cùng thời gian đó, nỗi đau cực lớn từ trong cơ thể bọn họ sinh ra, xâm nhập mỗi một cái dây thần kinh, lập tức sinh mạng của họ kết thúc, trước mắt họ chỉ còn một vùng tăm tối.
Mà ở từ giữa không trung nhìn xuống, bọn hải tặc như một mảnh biển lớn mênh mông với đủ loại màu sắc, mà thân ảnh của hắn như một chiếc thuyền nhỏ, vàng chói mắt. Hắn tựa như chiếc lá xâm nhập vào trong đó, làm cho mảnh đại dương mênh mông này nhấc lên sóng lớn, điên cuồng đong đưa, tựa hồ bị thuyền nhỏ lật lung.
Bởi lý do vừa mới làm quen với Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn, hắn không thể phát huy ra toàn bộ, thế nhưng giờ phút này, hắn vẫn có thể dùng lực lượng tinh thần trải rộng toàn thân như một chiếc giáp vững chắc. Do đó hắn không hề e ngại xông tới mà bày ra sức chiến đấu khủng bố.
Lúc trước, khi hắn đối mặt với số lượng lớn hải tặc, vì tiết kiệm tinh thần và thể lực, hắn bày ra năm phần thực lực đã là nhiều lắm, hắn lo tránh trước tránh sau, nhưng cũng đủ nghiền ép toàn trường. Mà giờ đây, hắn xuất ra toàn lực, do đó càng như là hổ dữ vào bầy dê, không hề có chút kiêng kỵ, một tát đập chết một nhóm người trước mặt!
Vũ khí của người thường đối với hắn đã không hề có tác dụng, thân hình của hắn mạnh mẽ lướt tới, không ai có thể ở trước mặt hắn chịu đựng được một giây.
Chỉ dùng ba phút, hắn xuyên thủng một đường qua toàn bộ đám hải tặc mấy trăm người.
Nhưng là vẫn chậm.
Chiếc thuyền hải tặc lớn nhất kia đã bung buồm, tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh, tại không biết lực lượng nào thúc đẩy, nó chạy cực nhanh, đã ra cách bờ hơn 10 mét.
Lực lượng tinh thần dâng lên, hai con đồng tử càng phát ra sáng chói, hắn nhìn về phía chiếc thuyền lớn, rồi tập trung nhìn về phía sau mạn thuyền.
- Tentacool?
Pokemon Tentacool, một trong những loài pokemon hệ nước hay được sử dụng đi biển dài ngày nhất. Chúng không chỉ mạnh mẽ, mà ở trên biển, chúng không cần thức ăn.
“Xem ra dự đoán của ta cũng có phần chính xác, hậu trường của đối phương chắc chắn có ít nhất một nhà huấn luyện pokemon.”
Đứng ở bên mé bờ, trong nội tâm hắn nghĩ tới điều đó, song chỉ trong chốc lát, hắn nở một nụ cười không rõ nghĩa.
Vậy thì sao?
Dù cho có một số nhà huấn luyện pokemon ở hậu trường thì như thế nào?
- Chết tiệt, có hậu trường cũng phải chết!
Hắn giận dữ gầm lên, sử dụng sức mạnh toàn thân, đem cây côn sắt trên tay quăng mạnh về chiếc thuyền lớn nhất ấy.
“Xíu…”
Gió biển man mát bị vật nặng trầm trọng rạch phá, tạo ra âm thanh vang dội làm người ta sợ hãi, côn sắt dài hai mét như sao chổi cắt ngang bầu trời, mang theo uy lực khủng bố, ầm ầm đánh tới thuyền lớn.
Chỉ nghe một tiếng nặng nề vang dội, dư âm không dứt, côn sắt nện lên bên ngoài chiếc thuyền, từ đó nện xuống, xuyên vào bên trong thuyền.
Dưới cái đập này, tốc độ của thuyền bỗng nhiên chậm lại, hiển nhiên con Tentacool kéo thuyền bị ảnh hưởng một phần.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của hắn âm lãnh như lưỡi đao, chân phải đạp vào mặt đất, bay vọt lên.
Giữa không trung, hắn bung ra hai cánh, lướt nhanh về phía thuyền hải tặc.
- Butterfree, thả ta xuống, đồng thời công kích Tentacool, giết chết con Tentacool cho ta!
Từ trên cao ba mét rơi xuống, hắn thuận tay đấm chết vài tên hải tặc xông tới. Sau đó bùng nổ ra tốc độ khủng khiếp, điên cuồng ở hướng về đầu thuyền.
…
- Hắn đến rồi, hắn đến rồi!
Nguyên Ca nhìn một vệt bóng đen xông về phía này, nghe thấy âm thanh kêu rên của bọn thuộc hạ, trong miệng nói lẩm bẩm, nỗi sợ trong lòng đã lên đến điểm cao nhất.
Từ lúc một cái côn lớn đánh trúng thuyền, làm cho con Tentacool giật mình, hắn liền biết sự tình không ổn rồi.
Hắn biết những nhà huấn luyện pokemon cường đại như thế nào, mặc dù một ngàn người thường cũng chưa chắc tổn thương được một tên nhà huấn luyện pokemon. Là một tên vua hải tặc có tiếng tăm lừng lẫy, cũng là con của một nhà huấn luyện pokemon, hắn hiểu được rất rõ chỗ đáng sợ của nhà huấn luyện pokemon!
“Không được, ta còn muốn sống, ta còn muốn sống.”
Trong lòng của hắn lẩm bẩm, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn màu xám bạc trên bàn tay ấy, mà tay kia thì sờ vào thanh trường đao có phong cách cổ xưa.
“Ầm!”
Trong lúc đó, một tiếng va đập nặng nề vang lên ở trên thuyền, va chạm kịch liệt khiến cho cả con thuyền đều chấn động, làm cho lòng của gã Nguyên Ca bừng tỉnh.
Hắn xoay đầu nhìn lại, và trông thấy một gã mặc áo đen toàn thân rách rưới, dính đầy vết máu đang đứng trước mặt mình không xa. Tên đó đeo một cái mặt nạ đồng xanh nên hắn nhìn không rõ được khuôn mặt của kẻ đó. Tuy nhiên hắn vẫn có thể nhìn ra cặp mắt kia, cặp mắt mà trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Ngươi chính là Nguyên Ca?
Giọng nói của đối phương trầm thấp lại làm cho lòng của hắn thấp thỏm, hắn biết nếu như bây giờ phủ nhận cũng không có chút tác dụng nào, do đó liền hướng về bốn phía, hô lên:
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 82: Pháp sư
Ở bên bờ, Paras đang chặn đánh hơn một trăm người còn lại.
Dần dần, từ đánh giết chính diện, nó dựa vào ưu thế thân hình nhỏ gọn, cũng như lợi dụng thân thể của những tên hải tặc làm lá chắn mà hiệu suất giết địch tăng lên nhanh chóng.
Thế nhưng nó vẫn không tránh khỏi bị thương, 3 lượt Leech Life trong ngày của nó cũng đã dùng hết. Cho nên lần này, nó bắt đầu lảng tránh và dùng nhiều Giga Drain.
…
Ở trên biển, từng cột sóng to đùng từng dưới biển không ngừng bắn về một con Butterfree đang bay giữa trời.
Tentacool vô cùng khôn ngoan khi núp ở dưới độ sâu 10 mét, rồi phát đòn tấn công Butterfree.
Mặc dù có phẩm chất Vương cấp, nhưng Butterfree cũng gặp phải khó khăn. Butterfree không thể lao vào nước chiến đấu với Tentacool, cho nên nó bị bó tay bó chân, chỉ có thể dùng Gust đánh xuống mặt biển.
Cả hai lâm vào giằng co, một kẻ trốn trong biển mà phát động tấn công, một kẻ ở giữa không trung không ngừng huy động lốc xoáy cắt xé mặt biển.
…
Ở lúc này đây, bởi vì sự việc phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người xung quanh còn chưa biết người áo đen đến tột cùng là người như thế nào, bọn họ vẫn cứ tuân theo mệnh lệnh của gã Nguyên Ca. Tiếng hô hào bừng lên từ bốn phía, bọn họ nhào về phía người áo đen.
Đối mặt với đám hải tặc điên cuồng đang chạy tới, hắn nghiêng đầu, không nói lời nào, một quyền oanh lên cột buồm bên cạnh.
“Răng rắc…”
Cả thân gỗ đứt gãy tạo ra âm thanh rung động ầm ầm, hắn tiện tay cầm lấy cột buồm gãy, hét dài một tiếng, lực lượng bộc phát, đem cái cột buồm cầm lên vung vẫy. Đối với những tên hải tặc đang tiến tới, hắn dùng cột buồm quét ngang.
Chỉ thấy cây cột buồm có hơn mười mét bị quét ngang như gió bão, tất cả hải tặc không cách nào chống lại sức mạnh khủng bố này, bọn họ không kịp tránh, đều bị hất văng xuống biển.
Sau cái quét ngang ban đầu, cột buồm đổi hướng về phía sau, lại là vô số người bị đẩy văng xuống biển.
Trong nháy mắt, tất cả hải tặc đã không còn một ai sót lại trên con thuyền này.
Nhìn ở trước mặt không còn người nào ngăn cản, hắn vứt cột buồm, bước về phía trước một bước, nói:
- Xem ra, ngươi vẫn không xong!
Nguyên Ca kinh hoàng hướng về phía sau lui lại.
- Ngươi đã vậy thì đi chết đi.
Hắn trầm thấp nói ra, ánh mắt đột nhiên chuyển thành ác liệt, thân hình như mũi tên rời cung, điên cuồng vọt tới, trong một giây, khoảng cách hơn 10 mét đã rút ngắn một đoạn lớn.
Nhưng mà vào lúc này, khuôn mặt đầy bối rối của Nguyên Ca biến mất, chỉ còn vẻ ung dung mà bình tĩnh.
Ngón tay của gã bỗng chà sát vào chiếc nhẫn màu xám bạc trên tay.
Đồng tử của hắn lập tức co rút lại.
Dường như ở trong chớp mắt, một luồng khí lạnh không tên từ ở trên người Nguyên Ca mãnh liệt phóng về phía hắn, như là thủy triều ngập trời trong biển rộng, sức bành trướng cực kỳ kinh người. Trong không khí tràn đầy rét mướt, sàn gỗ càng có băng mỏng bám vào, băng mỏng lại nhanh chóng hướng về bốn phía ở bên cạnh mà lan ra.
Những tia rét mướt lấy tốc độ cực nhanh mở rộng, trong một giây đã làm dây thừng đông lạnh. Trong khi hắn vẫn còn đang tiến tới, những tia rét mướt này đã làm những sự vật trong ba mét đông lại.
Nếu hắn tiếp tục duy trì tốc độ này, hắn sẽ đối mặt chính diện với cỗ ý lạnh này.
Nhưng hắn có dự cảm nếu ngu ngốc lọt vào đó, dưới tia ý lạnh quá mức mãnh liệt, kết cục của hắn chắc chắn sẽ không tốt.
- Đã vậy thì…
Ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác, hắn đạp chân trái lên sàn gỗ. Dưới sức mạnh cực đoan của hắn, sàn gỗ lập tức vỡ vụn và bay tung tóe, tạo thành một cái động lớn thông vào bên trong thuyền. Hắn thả người rơi vào trong động, vừa vặn tránh đi cỗ rét mướt kia.
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, ở bán kính 10 mét bao quanh Nguyên Ca, tất cả sự vật đều bị đóng băng, chúng bị một lớp băng mỏng đông kết.
“Xoạt…”
Có chút tiếng đông lạnh xoẹt qua đỉnh đầu của hắn, ý lạnh mười phần, hắn thò tay sờ qua mới phát hiện chiếc mũ trùm ở trên đầu đã đóng băng phần đỉnh, sương lạnh um tùm.
Đôi mắt của hắn không khỏi nheo lại.
Với chuyện vừa xảy ra, hắn biết mình đã bất cẩn rồi.
Mặc dù bản thân mạnh mẽ hơn người khác, nhưng trong chiến đấu không thể quá mức bất cẩn, tựa như lần vừa rồi. Nếu không phải lúc nãy hắn phản ứng kịp thời, làm ra hành động đúng đắn, thì giờ này kết quả sẽ không tốt đẹp gì.
“Hay là muốn làm việc càng cẩn thận!”
Rơi xuống nhận định ấy, hắn thu lại áo giáp tinh thần, tập trung một lượng lớn tinh thần vào đôi mắt. Sau đó giậm một cước, mượn lực theo thân thuyền bay lên, hướng về phía Nguyên Ca.
Ánh mắt của hắn bị chiếc nhẫn và thanh trường đao hấp dẫn. Lực lượng tinh thần gửi về tin tức báo động nguy hiểm, cho nên hắn bắt đầu cẩn thận.
Nhìn ma pháp vừa rồi từ chiếc nhẫn không có làm người áo đen trước mặt có nửa phần tổn thương, Nguyên Ca thở dài một hơi, thử dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói ra:
- Này bằng hữu, ngươi không nên giết ta, cha của ta thế nhưng là nhà huấn luyện pokemon cao cấp, và cũng là một pháp sư, ta không muốn giữa các ngươi kết xuống ân oán.
Theo ý tứ của Nguyên Ca, gã ta muốn dùng thân phận nhà huấn luyện pokemon ,pháp sư áp bách người áo đen để cho hắn kiêng dè không mà dám hạ sát thủ.
- Ồ? Thật sao?
Hắn bình thản lên tiếng, thân thể giống như thả lỏng, đi tiếp lên phía trước một bước.
- Cha của ngươi hình như…
Ngay khi tinh thần của Nguyên Ca căng cứng lắng nghe những lời tiếp theo, một vệt bóng đen xông thẳng tới, tốc độ như gió bão, chỉ trong nháy mắt liền đã đến mặt gã. Gã đã không còn phản ứng kịp nữa, trường đao bên hông vừa mới rút ra được một nửa thì cổ họng đã bị đối phương dùng một tay nhấc lên.
- Rất nổi danh?
Hắn có chút nghiền ngẫm nói ra ba chữ, ngón tay khẽ động, cái cổ của Nguyên Ca xuất hiện vài vệt máu đọng, mà tay kia cầm lấy trường đao có phong cách cổ xưa bên hông đối phương.
“Trường đao: Cực kỳ sắc bén, không biết dùng tài liệu chế thành, chém sắt như chém bùn.”
Ngay khi hắn cầm trường đao vào tay, hệ thống đưa thông tin vào đầu hắn.
Hắn tiếp tục tháo chiếc nhẫn kia ra.
“Nhẫn Hàn Băng (vật phẩm do pháp sư chế tạo): Có được lực lượng thuộc tính băng thần bí, mỗi ngày có thể thúc giục pháp thuật Băng Sương Chi Hoàn một lần, có thể làm cho hết thảy sự vật trong 10 mét xung quanh đông lạnh, người thường cũng có thể sử dụng.”
Hiển nhiên nếu không dùng lực lượng tinh thần đi cảm ứng cội nguồn của sự bất thường thì chỉ sợ rằng hắn sẽ không biết được một thanh đại sát khí, nếu như nó chặt lên thân thể của hắn, e rằng dù có giáp tinh thần, hắn không chết cũng trọng thương.
- Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao phải giết ta?
Bị nắm chặt cổ họng, Nguyên Ca nói ra trong gian nan, cả khuôn mặt đều là khủng hoảng.
Hắn cầm trường đao, tay kia vẫn ghì chặt cổ họng đối phương, giọng điệu có chút bi thương:
- Kỳ thật ta chỉ là một kẻ làm việc lặt vặt.
“Làm việc lặt vặt sao?”’
Trong nội tâm của vua hải tặc Nguyên ca không dám tin, gã liên tục la lên với mục đích làm cho hắn thả gã rời đi.
- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta! Cha của ta là nhà huấn luyện pokemon cao cấp, nếu ngươi dám giết ta, cha ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Trên người của ta có ấn ký truy tung của cha ta, nếu ngươi dám giết ta, cái ấn ký kia sẽ chuyển dời lên thân thể ngươi, chỉ cần ngươi ở trên biển, ngươi có trốn cũng trốn không thoát!
- Ồ!
Hắn nhìn Nguyên Ca, nhưng lại bình tĩnh nở nụ cười.
Hắn trải rộng tinh thần, cảm nhận thấy một ấn ký hình tròn màu lam, ở giữa lại có hình một con hải âu sau gáy của gã.
- Đáng tiếc, ngươi không phải là cha ngươi.
Nói xong câu đó, ánh mắt hắn biến thành tàn nhẫn, bàn tay đột nhiên dùng sức.
Nguyên Ca nghe hắn nói câu nói kia thì lập tức biết không ổn, gã dốc sức giãy giụa bỏ chạy, nhưng vẫn không thoát ra được. Bởi vậy chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cổ của gã liền bị vặn gãy.
Trước khi Nguyên Ca hoàn toàn chết đi, cái ấn ký kia nhanh chóng lướt về cơ thể hắn, quấn lên cánh tay trái của hắn, sáng lên.
“Ấn ký truy tung hệ thủy: Người bị ấn ký đính lên nếu không rời khỏi mặt nước trong vòng 10 phút thì sẽ bị người tạo ấn nhận biết.”
“Thì ra là vậy.”
Không may thay, 10 phút cũng đủ để hắn rời khỏi nơi này rồi.
Tiện tay lấy đi chiếc nhẫn Hàn Băng trên tay đối phương, lại đem cái thanh trường đao cực kỳ sắc bén cầm trong tay, hắn buông ra cổ họng của gã Nguyên Ca, lạnh lùng nhìn thi thể ấy rơi xuống biển, biến mất dưới gợn sóng.
Hắn nhổ ra một ngụm khí, một hơi này phảng phất như đem đi tất cả tâm tình tiêu cực phát tiết ra ngoài. Tâm tình của hắn lại trở nên bình thản hơn nhiều.
Vua hải tặc thì sao?
Mặc dù có hơn nghìn người bảo vệ, vậy thì sao?
Nhà huấn luyện pokemon vẫn là nhà huấn luyện pokemon, người thường cả đời cả kiếp cũng chỉ là người thường.
Muốn giết, liền giết!
Đối mặt với người thường, nhà huấn luyện pokemon chính là vô địch.
Sau khi hoàn thành mục tiêu, hắn đưa mắt nhìn quanh, hét lớn:
- Butterfree, Paras, nhanh chóng kết thúc đi, thời gian không còn nhiều!
Cùng lúc, hắn nhặt một thanh gỗ lớn, bỏ nó xuống mặt nước, đó văng nó về phía bến cảng. Khi thanh gỗ như mũi tên lao đi, hắn giậm chân, lao thẳng về phía nó, đứng vững vàng trên đó, lướt băng băng.
…
Xa xa không biết bao nhiêu hải lý, tại một tòa đảo nhỏ.
Một người đang ngồi xếp bằng trên bờ cát màu vàng óng ánh bỗng nhiên trợn mắt, sắc mặt dữ tợn.
Dường như là nhận lấy cái kích thích gì đó, khuôn mặt của hắn vốn bĩnh tĩnh bỗng nhiên lạnh lẽo. Hắn hướng về phương xa mà gào thét:
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 83: Ngũ trưởng lão
Trời xanh thăm thẳm, mây trắng bay bay…
Dị thú bay lượn, cây lạ uốn quanh…
Đột nhiên một vòng tròn lục nhạt xuất hiện. Khí tức từ trong vòng tròn khiến dị thú quỳ rạp dưới đất, chúng run rẩy và không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ trong chớp mắt, bốn con người bước ra từ vòng tròn, vòng tròn cũng nhanh chóng khép lại, chỉ để lại tiếng rống giận truyền từ bên kia:
- Các ngươi không trốn mãi được đâu!!!
Với vết thương đầy rẫy, Đại Ma Triệu Phong vẫn cười dài:
- Yên tâm, chúng ta không chạy mãi đâu.
Cái cây màu đỏ dưới cơ thể Triệu Phong mất hết một góc, con rồng với con phượng hoàng màu đen cũng chẳng thấy đâu, chỉ có vầng mặt trời nhỏ ở trên đầu hắn xuất hiện một cái lỗ to. Ngoài ra, chính trên cơ thể hắn cũng lấp lóe những ánh tím, mà trên những ánh tím ấy là từng giọt máu đỏ thẫm xì xèo liên tục.
Lúc này, ở trên đầu Tử Liên Thần Từ Phong, một con người giống hệt hắn, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một tấc, toàn thân một sắc tím mở miệng:
- Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể lung lay được bọn chúng. Xem ra vẫn phải chờ tên kia tới.
- Thật không biết hắn có tới được hay không.
Phía bên trái Tử Liên Thần, một người được bao bọc trong bảy sắc cầu vồng, mông mông lung lung, thở dài đáp lại.
Trên đầu hắn, một chiếc kính chừng nửa tấc đang không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu chiếu lên người hắn. Thế nhưng giờ phút này, ánh sáng bảy màu thưa thớt cực kỳ, dường như nó cũng đã kiệt sức.
- Ha ha… Các vị, cứ hi vọng đi thôi!
Cô gái duy nhất trong nhóm lên tiếng.
Triệu Phong mở mắt nhìn về người bé tí trên đầu Tử Liên Thần Từ Phong, hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?
Từ Phong trầm ngâm không nói, thế nhưng người có hình dạng một đứa bé ở trên đầu hắn đã trả lời:
- Hiện tại không phải lúc chúng ta ló mặt, chúng ta cần tránh đi một thời gian. Tạm thời cứ đến Vực Ngoại đi.
- Vực Ngoại?
Khúc Hoàng giật mình bật thốt.
Từ Phong mỉm cười:
- Yên tâm, hắn là Tiên, hắn sẽ đảm bảo chúng ta an toàn đi vào đó. Triệu Phong sẽ đảm nhiệm chặn đường giữa.
- Cũng tốt! Tránh mặt một thời gian để chữa thương, khi nào thương thế khỏi hẳn thì đánh thêm một trận cũng không sao.
- Đã thế thì lên đường đi thôi.
Để lại lời nói ấy, người nhỏ bé trên đầu Từ Phong bỗng chốc biến mất. Cùng lúc ấy, một cây Tử Liên xuất hiện.
Tử Liên che trời, tiên quang tràn ngập, khí hỗn độn bao quanh, ráng lành vạn đạo, pháp tắc xoay quanh.
Từ Phong đưa tay phải tới, hướng về cây Tử Liên mà bấm niệm pháp quyết.
- Đi!
Lập tức chiếc khiên trong tay hắn phóng to, hóa thành một chiếc lá, gắn vào cây Tử Liên, tạo thành một chỉnh thể.
Tiếp đó, Từ Phong bay vào nụ hoa Tử Liên, rồi ngồi xuống xếp bằng.
Ba người còn lại dù đã biết trước vẫn trầm trồ, hâm mộ một lúc. Sau đó họ cũng bay lên chiếc lá cây Tử Liên, bắt đầu xếp bằng trị thương.
Tử Liên rung động, tiên quang vọt lên, rồi biến mất khỏi nơi đây.
…
Lại một tuần qua đi.
Đứng ở trên chiến thuyền, hắn phóng mắt nhìn toàn bộ khung cảnh.
Trời cao rộng, nhiều đóa mây trắng xao động, gió thổi hiu hiu, đặc biệt là trên bầu trời có vài con chim màu lam bay lả lướt. Còn ở dưới chiến thuyền là một mảnh rừng rậm gần như dài vô tận, màu lục tươi đẹp và bình dị.
Đây cũng là một cảnh đẹp hiếm có.
Hắn thở ra một hơi, lại hít thật sâu vào. Gió thổi vào mặt hắn, đầy mùi tươi mát, làm lòng hắn lâng lâng.
- Xem ra vào mấy ngày qua ngươi cũng đã cố gắng tu luyện, nhìn ngươi cũng có một phần tiến bộ.
Một âm thanh trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.
Hắn quay người nhìn sang, liền nhìn thấy Ngũ trưởng lão với một chiếc áo bào màu xanh đang nghiêng người đánh giá hắn.
Ở trên thuyền mấy ngày nay, hắn cũng hiểu rõ vị trưởng lão của học viện Thanh Sơn phần nào.
Ngũ trưởng lão có tính tình thận trọng, bình tĩnh và nghiêm cẩn, trong lòng có thủ đoạn, hiển nhiên vị trưởng lão này chính là một trong những trụ cột của học viện Thanh Sơn. Hắn không chút nghi ngờ rằng nếu trời xanh có sụp xuống thì khuôn mặt của vị trưởng lão này cũng không hề đổi sắc.
Một con người như thế, lòng dạ thâm sâu, vui buồn không bao giờ thể hiện ra ngoài mặt, thật sự là sâu không lường được. Thế nhưng hắn cũng không phải vừa, mấy năm bươn chải khi còn là sinh viên, cộng thêm mấy năm hắn bôn ba tìm kiếm đối tác và khách hàng, có hạng người nào mà hắn chưa từng gặp qua?
So với một phần lớn những “đứa trẻ” được chọn là học sinh của học viện, được lên con thuyền này, hắn quả thật già dặn hơn nhiều. Bởi thế, qua vài lần tiếp xúc, hắn biết vị trưởng lão này đối với mình có chút thiện cảm.
- Học sinh Hành Giả gặp qua đại sư.
Đứng từ xa, hắn hướng về đối phương hành lễ. Dù sao chắc hẳn không phải vô duyên vô cớ mà vị đại sư này hướng về phía hắn mà đến.
Ở đằng đó, vị trưởng lão quay đầu, đem ánh mắt nhìn về bầu trời xa xăm.
Chiến thuyền vẫn tiếp tục đi, tiếng không khí bị xé rách vẫn réo vang.
Ngũ trưởng lão vẫn nhìn về phía xa, dường như đi vào một loại cảnh giới hòa nhập với đất trời. Hắn ở bên cạnh Ngũ trưởng lão, ánh mắt cũng nhìn về phương xa.
- Ở giai đoạn hiện tại của ngươi, Paras mặc dù tốt, nhưng phẩm chất của nó là hữu hạn, rất khó tăng lên. Đồng thời, với thực lực hiện tại của ngươi, lại không có khả năng phát huy được hết sức chiến đấu của một con pokemon có phẩm chất Tướng cấp như nó. Vì thế, ngươi phải dồn hết khả năng tăng cường thực lực của bản thân. Thực lực bản thân mới là trọng điểm, Hành Giả, ngươi hiểu chứ?
Thật sự là một câu kinh người!
Nghe được một câu này, hắn liền cảm thấy một đạo sấm chớp ở trong đầu nổ vang.
Phẩm chất của Paras lại bị vị trưởng lão này nhìn thấu.
“Cũng còn may là lúc đăng kí không để lộ Butterfree ra. Nhưng mà ở tình huống này phải làm sao bây giờ? Đối phương chỉ dùng lời nói dối để thăm dò, hay là đã xác định? Ta nên tiếp tục giấu giếm hay là thẳng thắn thừa nhận?” – Trong lúc bất ngờ, trong lòng của hắn loạn tung lên, có chút hoảng hốt.
Paras là pokemon có phẩm chất Tướng cấp, nếu bị người khác biết được, toàn bộ nơi đây sẽ trở nên “nóng bỏng”. Cầm vật quý là có tội, e rằng tới khi đó, vì Paras, hắn sẽ chết mà không biết chết như thế nào.
Ban đầu, hắn dự định giấu kín bí mật này, có thể giấu kín tới khi nào thì giấu kín tới khi đó, thân mang vật quý liền phải điệu thấp. Thế nhưng vạn lần hắn không ngờ, phẩm chất của Paras lại bị nhìn thấu nhanh đến như vậy.
Đột nhiên nghe Ngũ trưởng lão nói với mình lời nói đó, trái tim của hắn hầu như muốn nhảy ra ngoài cuống họng, hô hấp cũng không tự ức chế được trở nên dồn dập, vô số ý nghĩ trong đầu bay loạn, nội tâm hỗn loạn đến mức không chịu nổi.
- Vâng, học sinh đúng là có dự định như vậy.
Hít sâu một hơi, hắn quyết đoán, nghe theo trực giác của mình, không có tiếp tục che giấu, mà thản nhiên thừa nhận.
- Ha ha ha…
Ngũ trưởng lão nhịn không được, khẽ cười một tiếng. Rồi quay mặt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt không ẩn giấu vẻ tán thưởng.
“Người thiếu niên này có chút thú vị…”
Dù bài danh thứ năm, nhưng hắn là nhân vật số một, số hai ở học viện Thanh Sơn. Vô số năm nhìn thấy những thanh, thiếu niên tuấn kiệt của nhân tộc, ánh mắt của hắn càng ngày càng cao, thiên tài tầm thường đã khó có thể lọt vào mắt của hắn. Song qua mấy ngày, chính hắn cũng không thể không thừa nhận, người thiếu niên này làm hắn có hứng thú. Có vẻ như để cho hắn hiểu được, người ấy không phải ưu tú dạng bình thường như những kẻ khác.
Đầu tiên, là tư chất.
Thiếu niên 14 tuổi có thể điều khiển pokemon có phẩm chất Tướng cấp đã nói rõ bản thân hắn có linh quang dồi dào, tư chất ưu tú. Ở những người cùng lứa tuổi cũng hiếm thấy người như vậy.
Tiếp đến là tâm tính.
Trầm ổn và bình tĩnh, cùng với nỗ lực.
Thiếu niên, thiếu nữ lên chiến thuyền rất nhiều, đa phần bọn chúng vừa lên thuyền đã cãi nhau ầm ĩ, và khi cảm xúc mới mẻ đi qua, bọn chúng thường thường đờ ra trong buồn chán, hoặc buồn bực mà vùi đầu ngủ. Chỉ có hắn, từ lúc lên thuyền đều yên lặng, mặc cho hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, lại không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn. Tại mấy ngày này, hắn hầu như không ra khỏi phòng, mà tiến hành tu luyện khắc khổ.
Có tính cách như vậy đủ để làm cho ánh mắt của Ngũ trưởng lão sáng ngời. Nếu không phải đã tra rõ gia cảnh của hắn, Ngũ trưởng lão đã liên tưởng đến một vị lão quái đang giả vờ non nớt, trà trộn vào để chơi trò chơi “ôn lại thời ấu thơ”.
Như lúc nãy, chính bản thân Ngũ trưởng lão cũng đã thử một lần. Ngũ trưởng lão cố ý không thèm nhìn hắn, mà chăm chú nhìn về nơi xa. Có điều thật không ngờ, hắn vẫn không nóng nảy, mà đứng lặng ở một bên. Tính tình như vậy làm cho Ngũ trưởng lão tán thưởng.
Thêm một điều nữa, là tiềm lực.
Paras có phẩm chất Tướng cấp chính là tiềm lực cực lớn. Một khi nó tiến hóa, hơn nữa được huấn luyện bởi một nhà huấn luyện có tâm tính như người thiếu niên này, thành tựu ngày sau của chủ tớ bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào thấp đi.
Không có sai, Ngũ trưởng lão đã nhìn thấu phẩm chất của Paras. Ngay buổi ghi danh hôm đó, hắn liền sinh ra nghi ngờ. Cái lý do “Paras biến dị” có thể lừa gạt một số người, nhưng không thể giấu giếm vị trưởng lão có kiến thức rộng rãi này.
Nhất là sau vài lần âm thầm quan sát, Ngũ trưởng lão càng thêm khẳng định cái suy đoán này là chính xác.
Sau khi khiếp sợ, chính Ngũ trưởng lão cũng cho rằng người thiếu niên cũng không biết phẩm chất của Paras. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, khi đã hiểu rõ tính cách của người thiếu niên, Ngũ trưởng lão mới khẳng định người thiếu niên đã biết chân tướng. Chỉ là vì bảo vệ chính mình nên mới lấy lý do này che giấu.
Đổi lại, nếu là những thiếu niên tầm thường, sợ rằng khi gặp phải loại chuyện tốt này, lập tức liền rêu rao, khiến dư luận xôn xao.
So sánh xuống dưới, người thiếu niên trước mặt càng lộ ra tâm tính cẩn thận, có dũng có mưu.
p/s: Tối đi Biên Hòa bắt chó con, nên ngày hôm nay 1 chương.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 84: Khó nghĩ
Hàn Phong Thúc là giáo sư, kinh nghiệm của hắn rất phong phú, đối với tương lai của thiếu niên Hành Giả hắn tràn ngập chờ mong. Đương nhiên hắn càng gia tăng sự quan tâm trong âm thầm, một khối ngọc thô nếu tạo hình thành công thì ngày sau ắt nở rộ ra màu sắc tuyệt mỹ, đó mới là việc hạnh phúc của một giáo sư.
Lòng của hắn rộng rãi, về việc Hành Giả có pokemon phẩm chất Tướng cấp, hắn chỉ có chờ mong, hoàn toàn không có đố kị cùng tham lam. Cách cư xử của hắn là sự kỳ vọng của người đi trước dành cho người đi sau. Nếu nói một cách máy móc, nhờ danh hiệu, lần này Hành Giả của chúng ta đã gặp may.
Trong khi đặt kỳ vọng, Hàn Phong Thúc cũng nhân tiện chỉ điểm cho Hành Giả một hai, như vậy sẽ giúp vị thiên tài ít đi đường quanh co. Do đó mới có việc Hàn Phong Thúc nhắc nhở hắn không nên quá chú trọng vào Paras mà phải đặt nặng ở trên thực lực của bản thân.
Câu trả lời của thiếu niên Hành Giả càng làm cho hắn thỏa mãn. Không có giấu giếm cùng che lấp, mà thản nhiên thừa nhận. Đây không chỉ là lòng dạ, mà cũng là gián tiếp nói lên thiếu niên tin tưởng hắn. Hơn nữa chính hắn cũng nhận ra điểm này.
“Tư duy bình tĩnh và khách quan, không có mù quáng và tự đại.” - Ở trong lòng Hàn Phong Thúc lại thêm vào một câu đánh giá người thiếu niên.
Theo ý định ban đầu, Hàn Phong Thúc muốn nhắc nhở và sẽ dừng lại nếu kẻ kia không biết điều. Thế nhưng lúc này, khi trong lòng đầy thỏa mãn và vui sướng, rốt cuộc hắn nhịn không được mở miệng nói:
- Sau khi ngươi đến thư viện, ngươi cũng phải chú ý đối nhân xử thế cho tốt. Ít chiến đấu, ít sử dụng Paras mới là khôn ngoan.
Thanh âm của hắn rất nghiêm khắc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng mà người thiếu niên trước mặt hắn nghe được, lại có một tia cảm động.
- Vâng, học sinh xin ghi nhớ.
…
Ngày hôm sau.
Hắn xếp bằng ngồi trên chiếc chiến thuyền được chế tạo từ gỗ của loài cây BunBi quý hiếm, lấp lánh ánh lục. Hắn yên lặng tự hỏi con đường tiếp theo phải đi như thế nào. Mà trước hết chính là lựa chọn hướng đi cho nhân vật Hành Giả: Chiến sĩ, Pháp sư hay Thích khách?
Có lẽ với nhiều người chơi, 3 game có 3 lớp nhân vật, tương ứng với việc phải lựa chọn 3 chức nghiệp chính và vô số chức nghiệp phụ sẽ là một thử thách khó khăn. Nhưng với hắn cũng không đến nỗi nào, chỉ cần hệ thống chúng lại một chút, tất cả sẽ ổn.
Ví dụ như ở game Huyền Thoại, hắn lựa chọn Cung thủ; ở game Đại Giang Hồ, hắn lựa chọn Võ Đang.
Còn ở cái game pokemon này thì sao? Hắn phải chọn một, và vì thế mà hắn phân vân.
Việc này cũng dễ hiểu. Ban đầu hắn đến với Huyền Thoại chỉ là để chơi cho vui, do đó hắn lựa chọn đánh xa để tiện việc cày cấp. Đến Đại Giang Hồ, hắn đơn thuần yêu thích Võ Đang, đơn thuần mê mẩn Thái cực quyền và Thái cực kiếm. Thế nhưng đến bây giờ thì lại khác, hắn không thể đi theo sở thích của mình.
Mục đích tham gia vào game đã cải biến, từ chơi cho vui và chạy theo sở thích đã chuyển sang muốn cầm lấy vị trí dẫn đầu. Mục đích đã khác nhau dẫn đến con đường đi cũng không thể giống nhau. Chơi vui đâu cần phải nghĩ gì nhiều? Nhưng muốn tranh vị trí đầu lại là chuyện khác.
Không có ai bâng quơ tóm được vị trí đầu. Thực tế ở một game công bằng, 100 người dẫn đầu đều là những kẻ có tư duy mạnh. Phải biết để đi đến thành quả như thế, mỗi bước đi của họ không thể có sai lầm, đặc biệt hơn là mỗi bước đi đều là hoàn mỹ.
Lấy đơn cử như cấp độ dưới 10 thì đánh quái ở đâu, cấp độ 11 thì đánh ở đâu. Thậm chí họ phải vắt óc xem cấp 1 có đánh quái cấp 11 được hay không. Hoặc hơn nữa, chính là thời gian chạy đến bãi quái so với người khác như thế nào, số tiền bán đồ vật nhặt được so với người khác trong một khoảng thời gian là cao hay thấp, nếu thấp thì có nên chuyển đi bãi quái khác hay không?
Hoặc lấy ví dụ ngay tại game Huyền Thoại, tổ đội người khác vượt phó bản Anh Hùng trong 3 giờ, được 1 triệu kinh nghiệm, có cách nào để tổ đội của mình vượt qua phó bản Anh Hùng ấy dưới 3 giờ không? Tổ đội của người khác còn vượt phó bản Anh Hùng được 1 triệu kinh nghiệm, tổ đội của mình có nên thử vượt phó bản Truyền Thuyết để được 20 triệu kinh nghiệm hay không?
Những sự tính toán và so sánh dù là nhỏ nhặt nhất, thì qua thời gian dài, khoảng cách sẽ được kéo rộng ra. Đến khi ngươi nhìn thấy người ta hơn mình cả một đống thì có muốn bù chỉ sợ đã muộn, phải nhớ rằng ngươi phấn đấu, người ta cũng đang phấn đầu vậy. Thử nghĩ người ta cấp 11 đánh bãi quái cấp 11, ngươi mới cấp 9 thì nhào đầu lên cạnh tranh với họ chăng? Có thể, nhưng liệu ngươi có chấp nhận được cái giá phải trả?
Thông thường, những bước đầu thuận lợi sẽ làm cho những bước đi ở phía sau trở nên thuận lợi. Bởi vậy, nếu từ đầu không cạnh tranh nổi, càng ngày khoảng cách lại càng xa.
Trong cuộc đua không mệt mỏi, ai lơ là một khắc thì sẽ bị loại là điều tất yếu.
Mộng quá cao dẫn đến hắn phải cẩn thận và bước từng bước vững vàng, đây là nơi hắn có khả năng vươn lên nhất, cho nên không cẩn thận là không được. Vậy hắn nên chọn chức nghiệp nào?
Bất cứ game nào đều cố gắng tạo ra sự cân bằng trong chức nghiệp. Một cái game của Thần thì chắc chắn là đã cân bằng rồi. Mà đã cân bằng, thì lựa chọn nằm ở người chơi, ở đây chính là hắn.
Xét thấy hắn chưa thể lộ ra Butterfree, Paras là loài đánh cận chiến, vì thế hắn không thể lựa chọn chức nghiệp đánh cận chiến. Nếu cả hai cùng đánh cận chiến thì khi gặp đánh xa chỉ có thể ôm hận. Do đó để bước đầu thuận lợi, một cận chiến, một đánh xa là lựa chọn tối ưu nhất.
Pháp sư đánh xa, đồng thời kỹ năng không thể thả ra liên tục. Ở thế giới này, pháp sư chính là cần thời gian niệm chú ngữ. Ngoài ra, đòn đánh của pháp sư tạo ra tổn thương cao hơn hai chức nghiệp khác, cũng đồng thời với việc trang bị và vũ khí của pháp sư là vô cùng đắt đỏ, đem so ra là mắc gấp hơn 10 lần trang bị và vũ khí của hai chức nghiệp kia.
Hắn cũng hết cách, đây chính là công bằng được Chủ Thần thiết lập.
Vấn đề lại lan đến “tiền”. Không tiền thì không có tài nguyên tu luyện, không tiền thì không có trang bị và vũ khí. Mà thiếu những cái đó, sức tấn công của pháp sư chỉ là cặn bã. Nhìn đi nhìn lại, pháp sư là cái chức nghiệp đốt tiền.
Lan đến tiền thì một cái vấn đề đau đầu khác lại nổi lên: “Kiếm tiền ở đâu ra?”. Ở bên ngoài hắn còn có thể đánh cướp, tuy rằng không thể làm việc đó mãi được, nhưng dù sao làm vài “cú” vẫn tốt mà. Còn ở học viện? Hiển nhiên ở học viện hắn không thể đánh cướp. Dưới tai mắt của những “siêu nhân mấy trăm tuổi” trong học viện, đánh cướp là hành vi ngu xuẩn, không bại lộ mới là lạ. Có thể khi hắn đánh cướp một, hai lần, mấy ông cụ, bà cụ ấy còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Thế nhưng nếu hành động đánh cướp diễn ra liên tục, trở thành khối u ác tính, khi ấy họ nhất định cắt phăng nó ra mà vứt đi.
Thế cho nên hắn mới đau đầu.
Đây cũng là hợp tình hợp lý, đụng đến vấn đề tiền bạc, không ai không đau đầu, tất nhiên trừ những công tử, tiểu thư con nhà giàu coi tiền như rác.
“Giá như lúc này nửa kia tỉnh lại.” – Hắn cũng không khỏi nghĩ đến điều đó.
Nửa kia trải qua thử thách nên có được sự quyết đoán. Còn hắn thì hết nói được, mấy năm chìm trong đau khổ cùng bất cần đời khiến đầu óc của hắn trong lúc này chưa thể linh hoạt như lúc xưa.
Và vì thế, khi đầu óc lan man nghĩ đến vấn đề này, đầu của hắn dường như lại to lên một vòng. Hắn nhăn mặt không biết phải làm gì để khôi phục tinh thần cho nửa kia, để nửa kia thức tỉnh.
“A… A… A… Xem ra ta không thích hợp với những việc này.” – Hắn khổ sở ngẫm nghĩ.
…
…
“Boong… Boong… Boong…”
Ba tiếng chuông vang vọng chín tầng trời, tiên quang từ nơi ấy vọt lên, trong nháy mắt chọc thủng bầu trời, xông vào nơi sâu, trông như nó là ở chỗ sâu của bầu trời hạ xuống.
Khi không biết bao nhiêu tiên quang xông vào nơi sâu của bầu trời, chúng dường như hóa thành một cánh cửa to lớn, muốn đem thứ gì mở ra. Trong lúc nhất thời, tiếng rồng gầm, phượng gáy vô cùng cổ xưa vang lên không ngừng.
Dưới mặt đất, trên bầu trời, vô số tiên nhân đang hối hả bị tiếng chuông hấp dẫn. Thế nhưng khi nhìn thấy tiên quang dâng lên không dứt, họ đều biến sắc.
- Trời ạ, xảy ra chuyện gì?
Một vị thống lĩnh đang tuần tra trên bầu trời thoáng chốc thu lại hai cánh chim vàng óng và bộ giáp đúc từ tiên kim, ngơ ngác tự hỏi.
Chớp mắt sau, như nghĩ đến cái gì, hai tay hắn hợp thành chú ấn, tiên quang từ cơ thể hắn ầm ầm bộc phát, hắn rống lớn:
- Nhanh đi bẩm báo các Tiên Quân, có chuyện lớn xảy ra!
Theo tiếng rống của hắn, một cơn sóng tiên quang màu vàng bao trùm không gian, bay về phía xa.
…
Thiên Cung nguy nga, chảy xuôi ánh sáng óng ánh, hùng vĩ mà hùng vĩ, dùng Bất Hủ Tiên Kim xây thành, khí tức to lớn, số mệnh của nhân gian đều tập trung về đây.
Đây là Thánh Địa tinh thần của muôn người bước trên con đường tu tiên, qua thời gian, ở nơi đây có một vị lại một vị Tiên Đế tọa trấn, bao quát thiên hạ, khí nuốt giang sơn. Từ xưa đến nay, nơi này nhận không biết bao nhiêu niềm tin và kỳ vọng của con dân.
Có thể chứng kiến mười cột đá to lớn có phong cách cổ xưa ở giữa cung điện, như chèo chống trời cao, được khắc lên hình ảnh của vạn vật, yên lặng tỏa ra tiên quang.
Thiên Cung vô cùng rộng lớn, không giống như một cung đình bình thường, dường như nó là một mảnh thế giới, nơi đó có ráng lành bao quanh, tiên quang tràn ngập.
Trên chiếc ghế dát bằng Vạn Kiếp Tiên Kim, một người trẻ tuổi ngồi ở nơi đó. Hắn có tướng mạo bình thường, không nhìn ra được nửa điểm thần thánh, không nhìn ra được nửa điểm mạnh mẽ, hắn thật sự… thật sự rất giống một người bình thường.
Thế nhưng lúc này đây, hơn mười tên Tiên Quân có thực lực bẽ gãy càn khôn lại run rẩy đứng ở nơi đó, không dám ngẩng đầu đối mặt với hắn.