Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 839: Ra ngoài tìm đất
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc đứng ở dưới bảng nhiệm vụ xem, phát hiện những nhiệm vụ này đa phần đều thuộc dãy núi Vạn Dược. Diệp Mặc nhớ tới tối hôm qua người quản lý đưa cho hắn một quyển sách giới thiệu, bên trong dường như có giới thiệu dãy núi Vạn Dược, vội vàng lấy cuốn sách nhỏ từ trong túi đựng đồ ra.
Dãy núi Vạn Dược, là một trong mười dãy núi lớn nhất của Bắc Vọng Châu, nơi này không đơn thuần là chỗ cho đệ tử có kinh nghiệm của Chính Nguyên kiếm phái tu luyện, chính là đệ tử của Luyện Cầm Tông, Lưu Vân Tông, Ma Linh Môn, Bắc Lôi Điện và Tông Môn đều trải qua tu luyện ở đây. Bắc Lôi Điện lại là Tông Môn năm sao, nghe nói có cao thủ Hư Thần trấn thủ.
Tuy rằng có nhiều tông môn đều trải qua tu luyện ở dãy núi Vạn Dược, nhưng dãy núi Vạn Dược lại chưa từng được kiểm soát hết. Bởi vì dãy núi Vạn Dược quá lớn, cho dù là trải qua nhiều năm như vậy, nhiều đệ tử cũng trải qua tu luyện ở đây, nhưng cũng chỉ tu luyện ở phạm vi bên ngoài mà thôi, chí ít có hơn phân nửa phạm vi không có cách nào đi vào.
Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì dãy núi Vạn Dược tuy rằng linh dược rất nhiều, hơn nữa cơ duyên rất nhiều, nhưng hơn nữa cũng nhiều nguy hiểm, chẳng những có rất nhiều yêu thú, còn có rất nhiều tuyệt cảnh. Những đệ tử hàng năm trải qua tu luyện ở dãy núi Vạn Dược, đều có rất nhiều người bị mất tích không biết rõ nguyên nhân.
- Một nơi tốt đây.
Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, nơi này lớn như vậy, nếu như mình đến bên trong tìm một chỗ hẻo lánh tu luyện, chẳng phải sẽ rất ít người phát hiện?
Chính là chỗ này.
Diệp Mặc đóng quyển sổ, xem lại nhiệm vụ trên bảng. Lại phát hiện nhiệm vụ của một người rất ít, phần lớn nhiệm vụ không thuộc dãy núi Vạn Dược.
Lúc Diệp Mặc đang do dự có nên kết hợp với người khác đi làm cùng một nhiệm vụ, chỉ nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến:
- Vị sư huynh này cũng muốn đi dãy núi Vạn Dược làm nhiệm vụ sao?
Diệp Mặc nghe thấy giọng nói này. Còn tưởng rằng là một Lolita, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, làn da hơi đen, dáng vẻ bình thường.
Diệp Mặc vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, tôi đang muốn tìm người nhận chung một nhiệm vụ.
Thiếu phụ da hơi đen nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, lập tức khẩn thiết nói:
- Tôi là Liễu Chân Nguyệt. Tôi cùng một vị sư muội còn có hai vị sư huynh nhận lấy một nhiệm vụ là đi dãy núi Vạn Dược thu thập Thái kim liên hoa, đúng lúc thiếu một người, anh có muốn gia nhập không?
- Thái kim liên hoa?
Diệp Mặc đương nhiên nghe nói qua thứ này. Tuy rằng gọi là hoa sen, cũng không phải dược liệu luyện đan, mà là một loại phụ trợ cho luyện khí. Đặc biệt thích hợp luyện chế trang phục phòng ngự cho phụ nữ. Thái kim liên hoa bình thường sinh trưởng ở nơi âm hàn bên cạnh hồ nước, được xem là một loại đồ khá tốt.
Nếu là Thái kim liên hoa thì không thể nằm ở phạm vi bên ngoài, Diệp Mặc lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ gia nhập đội của các cô, đi thu thập Thái kim liên hoa. Tôi là Diệp Mặc, vừa đến Chính Nguyên kiếm phái.
Liễu Chân Nguyệt thấy Diệp Mặc đồng ý gia nhập hội của các cô, cô rất vui, vội vàng vẫy tay với ba người phía sau. Diệp Mặc tu vi luyện khí tầng tám, đối với đội này mà nói xem như là một trợ lực không nhỏ.
Ba người còn lại đã đến. Dưới sự giới thiệu của Liễu Chân Nguyệt, Diệp Mặc biết rằng trong ba người, người có dáng vẻ trung bình, nhưng làn da trắng hơn Liễu Chân Nguyệt gọi là Tưởng Dị, còn có một người diện mạo khôi ngô tuấn tú gọi là Đồng Tranh Húc. Hai người này đều là tu vi luyện khí tầng chín, còn một người nữ trẻ tuổi thanh tú gọi là Hoàng Phinh.
Hoàng Phinh chỉ mới tu vi luyện khí tầng bảy. Thấp hơn một tầng so với Liễu Chân Nguyệt. Tuy nhiên Hoàng Phinh rất là thích Đồng Tranh Húc anh tuấn, tinh thần của cô gần như dành cho Đồng Tranh Húc.
Sau khi năm người ghi danh, rất nhiều người đến nhận nhiệm vụ và rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ. Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là Đồng Tranh Húc không ngờ lấy ra một loại pháp khí phi hành hạ phẩm, là một chiếc thuyền nhỏ.
Là một đệ tử Luyện Khí kỳ, có thể có một loại phái khí phi hành hạ phẩm, là chuyện khó tưởng. Diệp Mặc ngược lại có cái nhìn khác xưa với Đồng Tranh Húc.
Dường như y thấy sự kinh ngạc của Diệp Mặc, Đồng Tranh Húc lại cười nói:
- Pháp khí phi hành này là của gia tộc tôi đấy, sau khi tôi thành đệ tử nội môn của Chính Nguyên kiếm phái, gia tộc thưởng cho tôi.
- Anh không phải là đệ tử ngoại môn sao?
Diệp Mặc rất là kinh ngạc, hắn biết, đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ đa phần là đệ tử ngoại môn, thật không ngờ Đồng Tranh Húc lại là đệ tử nội môn.
Đồng Tranh Húc chỉ cười mà không nói lời nào, y biết y là một đệ tử nội môn lại đi nhận nhiệm vụ cùng với đệ tử ngoại môn sẽ bị mọi người bàn tán, nhưng với y, sự tình này không đơn thuần là đi tiếp nhận nhiệm vụ, tu luyện và kinh nghiệm phải đi cùng nhau, mới có thể tiến bộ. Huống chi, mục đích của y cũng không phải là tìm kiếm Thái kim liên hoa.
- Mọi người lên thuyền đi, chúng ta phải mất hai ngày đường mới vào được dãy núi Vạn Dược.
Sau khi lên thuyền, Đồng Tranh Húc mới nói với mọi người.
Đệ tử ngoại môn của Chính Nguyên kiếm phái rất nhiều người có phi kiếm riêng, dù gì là đệ tử của phái môn phái, dù là đệ tử ngoại môn cũng có rất nhiều tiền. Huống chi một môn phái Kiếm Tu, đương nhiên sẽ lấy kiếm làm chủ.
Ba người còn lại và Đồng Tranh Húc cùng nhau lên phi thuyền, Diệp Mặc lại lắc đầu nói:
- Tôi có phi kiếm, tôi dùng phi kiếm là được rồi.
Mấy người còn lại thấy Diệp Mặc lấy ra phi kiếm, cũng không nói nhiều, dù sao Diệp Mặc và bọn họ đều là lần đầu tiên gặp mặt, có chút e dè và cẩn thận cũng là đều bình thường.
Diệp Mặc lại không nghĩ như vậy, với hắn mà nói có thể dùng phi kiếm của hắn, tuyệt đối sẽ không lên thuyền của người khác.
Hai ngày sau, ba người đã đến dãy núi Vạn Dược, đập vào mắt họ là hàng loạt dãy núi trải dài. Ngoại trừ dãy núi chạy dài ngang dọc ra, còn có rất nhiều rừng rậm và hồ nước, có thể nói nơi này quả thực chính là một địa bàn nguyên thủy.
Sau khi phi thuyền của Đồng Tranh Húc tiến vào dãy núi Vạn Dược, tốc độ chậm lại, Đồng Tranh Húc nhắc nhở:
- Nơi này chẳng những có nhiều yêu thú, hơn nữa còn có một số người núp trong bóng tối chuyên môn đánh lén người khác, cho nên mọi người phải cẩn thận.
Diệp Mặc cùng đi tới, quả nhiên phát hiện rất nhiều yêu thú cấp thấp, tuy nhiên một số yêu thú này bậc cao nhất cũng chỉ là cấp hai mà thôi, thậm chí ngay cả yêu đan đều chưa xuất hiện. Đồng thời cũng nhìn thấy rất nhiều linh thảo cần tìm, thậm chí một số tu sĩ đã vật lộn với yêu thú.
Cũng may Diệp Mặc và năm người cùng một tổ có mục tiêu rõ ràng, đi một mạch không có nán lại. Ngoại trừ dọc theo đường đi gặp một số yêu thú đơn giản cấp thấp ra, cũng không gặp trở ngại gì lớn. Diệp Mặc thậm chí không có ra tay, ngày thứ năm bọn họ đã đến gần một cái hồ lớn đầy sương mù.
Nơi này có lẽ là nơi Thái kim liên hoa sinh trưởng, trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, hơn nữa thần thức cũng thả đi ra ngoài.
Thần thức của Diệp Mặc hùng mạnh, nhưng hồ này quá lớn khiến cho thần thức của hắn cũng không có cách nào quét đến cuối cùng.
Đồng Tranh Húc để thuyền đậu lại một nơi cách mấy ngàn mét gần hồ, sau đó nói với Diệp Mặc và mấy người:
- Thái kim liên hoa ở phía đối diện hồ này, hơn nữa nơi này còn có một đàn lưng sắt. Tuy cá sấu có nhiều, nhưng con đầu đàng lợi hại nhất cũng chỉ ở cấp hai mà thôi. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là có thể thành công.
Nói xong Đồng Tranh Húc suy nghĩ một chút:
- Chút nữa khi thu thập Thái kim liên hoa, nhất định phải có người giữ chân cá sấu lưng sắt.
Đồng Tranh Húc còn chưa nói hết lời, Liễu Chân Nguyệt đã nói tiếp:
- Hay tôi cùng Diệp sư đệ hai người kiềm chân cá sấu lưng sắt, dù sao cá sấu lưng sắt nơi này không phải một con hai con, dù là kềm giữ một phần, còn có một số cá sấu còn lại.
- Được, cứ như vậy đi, tôi cùng Tưởng Dị còn có Hoàng Phinh ba người đi hái Thái kim liên hoa, cô và Diệp Mặc sư đệ phải làm chệch hướng cá sấu lưng sắt.
Đồng Tranh Húc nói xong, lập tức phất tay dẫn đầu đoàn đi nhanh về phía hồ đối diện.
Quả nhiên ba người đi được nửa đường, Diệp Mặc đã nhìn thấy Thái kim liên hoa. Năm sáu con cá sấu lưng sắt lười biếng nằm xung quanh Thái kim liên hoa, thoạt nhìn quả thật đều là yêu thú cấp hai, còn có hai con yêu thú cấp một.
Yêu thú chỉ cần không đạt đến cấp ba cũng tương đương với tu sĩ Luyện Khí mà thôi, chỉ cần yêu thú đạt đến cấp ba mới tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.
Khi năm người còn cách cá sấu lưng sắt khoảng 2000~3000m, Đồng Tranh Úc liền lạnh lùng nói.
- Liễu sư muội, Diệp sư đệ khẩn trương ra tay thu hút cá sấu lưng sắt đi.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ muốn ra tay cũng phải đến gần nó một chút, hơn nữa Thái kim liên hoa ở nơi này rất nhiều, nếu chỉ cần hái một ít Thái kim liên hoa, thậm chí không cần kinh động đến cá sấu lưng sắt cũng có thể hái trộm được.
Trong lòng Diệp Mặc bỗng nghĩ tới điều này, chẳng những không có động thủ, ngược lại ngừng lại. Nhưng Liễu Chân Nguyệt lại hăng hái xông tới, Liễu Chân Nguyệt đã gây sự chú ý cho ba con cá sấu lưng sắt cấp hai. Một tu sĩ Luyện Khí xâm chiếm địa bàn bên mình, mấy con cá sấu lưng sắt không do dự vội tấn công vào Liễu Chân Nguyệt.
Diệp Mặc thầm than, tuy rằng hắn không hiểu Đồng Tranh Húc là có ý gì, nhưng hắn khẳng định người họ Đồng này không có lòng tốt.
Liễu Chân Nguyệt bị ba con cá sấu lưng sắt bao vây, chỉ trong chốc lát, tràn ngập nguy hiểm, cô đã bị mũi tên nước của cá sấu lưng sắt đánh trúng hai lần, áo bị rách toạt. Lúc này Liễu Chân Nguyệt cũng cảm thấy lạ, tại sao chỉ có một mình cô chiến đấu?
Diệp Mặc thấy Đồng Tranh Húc nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào mình trách nhầm y, tuy nhiên nếu Liễu Chân Nguyệt gặp nguy cơ, Diệp Mặc cũng không thể bàng quan, hắn xuất phi kiếm chặn hai con cá sấu lưng sắt.
Tổng cộng chỉ có ba con cá sấu lưng sắt, trong đó hai con bị Diệp Mặc ngăn chặn, Liễu Chân Nguyệt nhẹ nhỏm thở phào, cảm kích cười với Diệp Mặc, lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.
Hai con cá sấu lưng sắt cấp hai đối với Diệp Mặc mà nói không tạo ra áp lực gì nhiều, nhưng khi phi kiếm của Diệp Mặc làm một con cá sấu lưng sắt bị thương, một tiếng gào rú nặng nề truyền đến.
Một bóng đen từ dưới đáy nước lao tới với tốc độ cực nhanh, và xông tới Diệp Mặc và Liễu Chân Nguyệt.
Không xong rồi, cái loại uy thế hùng mạnh này, Diệp Mặc lập tức biết cái loại yêu thú đang xông tới này chí ít cũng là yêu thú cấp ba, nói cách khác tương đương với yêu thú Trúc Cơ kỳ. Tu sĩ Luyện Khí đối phó với yêu thú Trúc Cơ, quả thực là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
Khi yêu thú cấp ba xông tới, thần thức của Diệp Mặc trong nháy mắt đã quét tới Đồng Tranh Húc, cùng lúc vọt vào giữa Thái kim liên hoa, thời cơ bị y nắm bắt đúng lúc.
Diệp Mặc thấy phương hướng Đồng Tranh Húc xông đến lập tức biết hắn bị lừa. Đồng Tranh Húc tiến đến chỗ xuất hiện một hoa sen màu tím, Diệp Mặc vừa nhìn đã biết đây là một gốc Tử đề liên.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 840: Đi ngang qua mà thôi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
'Tử đề liên' còn có thể được gọi là vua 'Thái kim liên hoa', ẩn nấp ở bên trong 'Thái kim liên hoa', không có khác biệt mấy với 'Thái kim liên hoa', cho nên rất khó phân biệt được. Nhưng bên trong đài sen 'Tử đề liên' đã có năm hạt sen, hạt sen 'Tử đề liên' chẳng những có ích cho việc Luyện Khí kỳ thăng cấp Trúc Cơ, hơn nữa tác dụng lớn nhất của 'Tử đề liên' là có thể khiến Trúc Cơ kỳ nâng cao hai cấp nhỏ.
Nhưng tối đa cũng chỉ có thể tăng hai cấp nhỏ, nếu đã tăng lên hai cấp nhỏ, ăn thêm cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Đừng xem thường một chút tác dụng của 'Tử đề liên' đối với luyện khí thăng cấp Trúc Cơ, phải biết rằng người luyện đan bình thường cũng có thể luyện chế được 'Trúc Cơ Đan', nhưng 'khổ mười năm' một trong ba loại dược liệu luyện chế của 'Trúc Cơ Đan' đều rất khó có được đấy. Cho nên 'Trúc Cơ Đan' rất quý, ở Lạc Nguyệt cũng là làm cực khó.
Diệp Mặc đã nhìn ra, Liễu Chân Nguyệt đương nhiên cũng không phải đồ ngốc. 'Tử đề liên' cho dù được che dấu thì Đồng Tranh Húc cũng đã nhằm phía vào 'Tử đề liên’ thì cô làm sao còn nhìn không ra. Sắc mặt của cô lập tức cũng trở nên rất khó coi, Đồng Tranh Húc không phải là lần đầu tiên hợp tác với cô, cô thật không ngờ đệ tử nội môn này thoạt nhìn đầy nghĩa khí, đã vậy còn không biết xấu hổ, lấy đồng môn của mình đi làm mồi dụ.
Đối mặt yêu thú cấp ba, Diệp Mặc cũng không dám lưu tình, phi kiếm trong tay hắn lập tức dẫn ra một đạo chân nguyên chặn yêu thú cấp ba đang bổ nhào về phía trước, đồng thời ba luồng đao gió cũng chém tới, thậm chí căn bản cũng không nhìn đến ba con yêu thú cấp hai
"Đinh" một tiếng giòn vang, phi kiếm Diệp Mặc chém lên đầu yêu thú cấp ba, chỉ mang theo một vết cắt, liền lập tức bị bắn ra. Mà ba luồng đao gió ngay cả một vết cắt cũng không có. Tuy rằng Diệp Mặc cũng cố ý không dùng lực, nhưng lại có thể nhìn ra da thịt của yêu thú này rất dày.
Diệp Mặc thấy Liễu Chân Nguyệt rất nhanh liền kịp phản ứng, lấy ra phi kiếm muốn cùng với Diệp Mặc đối phó yêu thú cấp ba, lại bị Diệp Mặc ngăn cản.
- Còn không trốn nhanh, cô có thể đánh thắng được yêu thú cấp ba sao?
Sau khi Diệp Mặc nói những lời này đồng thời lại liên tục chặn lại mấy mũi tên nước của yêu thú. Hắn muốn để Liễu Chân Nguyệt có thời gian trốn chạy, đương nhiên không phải có lòng muốn cứu Liễu Chân Nguyệt, mà là không muốn giúp Đồng Tranh Húc ngăn cản yêu thú mà thôi.
- Không được. Chúng ta cùng đi, tôi đi rồi anh làm sao hả?
Liễu Chân Nguyệt lập tức nói.
Diệp Mặc không nói gì, nhưng hắn thật không ngờ Liễu Chân Nguyệt đã vậy còn đầy nghĩa khí. Nhưng hắn sẽ không tiếp tục giằng co với con yêu thú cấp ba. Mà kéo Liễu Chân Nguyệt xoay người bỏ chạy.
Vừa trốn, vừa quát lớn với con cá sấu đang đuổi tới:
- Mày là đầu óc heo sao? 'Tử đề liên' của mày đã bị người ta lấy đi, còn không mau đuổi theo.
Nói xong Diệp Mặc liền thấy đau đầu. Tuy rằng cá sấu lưng sắt không phải óc heo, cũng là óc cá sấu, cái đó và óc heo dường như không khác nhau là mấy. ^_^
Cá sấu lưng sắt vốn đang không ngừng phóng mũi tên nước về phía Diệp Mặc và Liễu Chân Nguyệt, dường như đã nghe hiểu lời Diệp Mặc nói, nó xoay người quả nhiên phát hiện Đồng Tranh Húc đã đào 'Tử đề liên' lên và đang chạy trốn, và hai con cá sấu lưng sắt bậc một đều bị Đồng Tranh Húc giết.
Con cá sấu này thấy 'Tử đề liên' của mình bị đào đi, lập tức gào rú một tiếng, bỏ lại Diệp Mặc và Liễu Chân Nguyệt, rất nhanh đuổi về phía Đồng Tranh Húc.
Diệp Mặc thầm than một tiếng, Đồng Tranh Húc tính toán thật đúng lúc, con súc sinh này bất kể như thế nào cũng cản không nổi y. Nhưng y không ngờ dám lợi dụng mình. Cục tức này bất kể như thế nào cũng phải trả lại. Cá sấu này đã buông tha mình, đợi lát nữa phải đuổi theo lấy chút lợi tức.
Ba con yêu thú cấp hai thấy cá sấu lưng sắt cấp ba đã truy đuổi về phía Đồng Tranh Húc, cũng buông tha cho bọn Diệp Mặc.
Thấy cá sấu lưng sắt đã rời khỏi, Liễu Chân Nguyệt nhẹ nhàng thở ra xoa xoa mồ hôi đầy trán, có chút xấu hổ nói với Diệp Mặc:
- Rất xin lỗi. Tôi thật không ngờ Đồng Tranh Húc là người như thế. Hôm nay nếu không phải nhờ anh tôi đã chết.
Diệp Mặc khoát tay lại lạnh lùng nhìn Đồng Tranh Húc, hắn mới vừa rồi còn nghĩ Đồng Tranh Húc tuy rằng thâm tâm có chút tàn nhẫn, nhưng còn biết mang người con gái mình thích chạy trốn. Nhưng hiện tại Diệp Mặc hoàn toàn không nghĩ như vậy, cá sấu lưng sắt rõ ràng không nhất định có thể đuổi theo phi thuyền của y, nhưng Đồng Tranh Húc lại nắm Hoàng Phinh bên người ném về phía cá sấu lưng sắt. Mục đích chỉ vì muốn kéo dài thời gian mà thôi.
- Đồ súc sinh.
Liễu Chân Nguyệt thấy cảnh tượng này lập tức mắng
Hoàng Phinh đang núp ở bên cạnh Đồng Tranh Húc, cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã bị Đồng Tranh Húc mang theo trốn.
Nhưng cô vừa mới làm rõ một ít tình hình, đã bị người mình yêu mến ném ra ngoài, hơn nữa còn là ném hướng về phía mồm của cá sấu lưng sắt.
Hoàng Phinh nháy mắt liền hiểu được, cô lập tức tâm như tro tàn, chỉ vì một viên dược liệu, thậm chí còn là dưới tình huống có thể trốn thoát, vì để bảo đảm hơn, đã đem cô ném cho cá sấu lưng sắt. Mà Hoàng Phinh cô, không ngờ trong từng giây từng phút lòng lại ái mộ người như thế, trái tim một lòng đặt trên người của y.
Nhưng ngay tại thời điểm Hoàng Phinh tuyệt vọng khôn nguôi, Tưởng Dị ở một bên không ngờ lao đến, đồng thời duỗi tay đẩy Hoàng Phinh ra, mà cá sấu lưng sắt lại một ngụm cắn đứt một cánh tay của Tưởng Dị.
Cắn rơi Tưởng Dị một cánh tay cá sấu, nhưng lại không tiếp tục quản Tưởng Dị, mà vẫn hướng Đồng Tranh Húc đuổi tới.
Hoàng Phinh bị Tưởng Dị đẩy ra, tìm được đường sống trong chỗ chết thậm chí còn không kịp phản ứng, đã nhìn thấy một cánh tay của Tưởng Dị bị cá sấu lưng sắt cắn đứt, lập tức ngây ngẩn cả người tại chỗ.
Tưởng Dị thích cô, cô không phải không biết, nhưng người cô thích là Đồng Tranh Húc. Đồng Tranh Húc chẳng những là sư huynh nội môn, hơn nữa còn vô cùng anh tuấn, hơn nữa cách đối nhân xử thế đều tự nhiên hào phóng, làm cho người ta một loại cảm giác có thể dựa vào.
Mà Tưởng Dị có làn da trắng nõn, lại không thích nói chuyện, thậm chí khiến cho người ta có chút yên lặng, hoàn toàn không như Đồng Tranh Húc cái loại hương vị ánh mặt trời. Nhưng cô thật không ngờ Đồng Tranh Húc vì thoát khỏi cái chết có thể ném cô cho cá sấu lưng sắt, mà Tưởng Dị vì cứu cô, có thể dâng mình cho cá sấu lưng sắt.
Giờ khắc này Hoàng Phinh lại cảm giác mình thật ngu, cô không chút nghĩ ngợi liền xông về Tưởng Dị, nâng Tưởng Dị trên mặt đất dậy, nghẹn ngào nửa ngày mới nói một câu,
- Rất xin lỗi.
Tưởng Dị lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt nói:
- Em không sao thì anh an tâm.
Diệp Mặc âm thầm gật đầu, trong lòng thư thái chút, nếu như là bốn người liên hợp lại hại một mình hắn, hắn nói không chừng lập tức sẽ giết hết. Nhưng khi nhìn bộ dáng chỉ có Đồng Tranh Húc một người xảy ra vấn đề, là y muốn hại bốn người cạnh mình.
Diệp Mặc nhìn Liễu Chân Nguyệt còn đang ngẩn người nói:
- Nếu tôi là cô, hiện tại tôi liền thu thập 'thái kim liên hoa' rồi xoay người rời đi, mà không phải ở trong này xem náo nhiệt, nếu đợi con yêu thú cấp ba kia trở lại, vậy thì không dễ chơi rồi.
Diệp Mặc thần thức đã quét đến hai mươi dặm đằng trước, Đồng Tranh Húc bị ba người khác ngăn cản. Hơn nữa bởi vì một người khác ngăn cản Đồng Tranh Húc, yêu thú cấp ba kia đã đuổi theo kịp. Nhưng không biết Đồng Tranh Húc nói gì đó, y không ngờ cùng ba người khác kết phường bắt đầu đối đầu với con cá sấu kia.
- A, vậy còn anh?
Liễu Chân Nguyệt theo bản năng hỏi Diệp Mặc, ý tứ lời này của Diệp Mặc hiển nhiên là định cùng các cô cùng đi
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi còn có một số việc, cho nên không đi nữa.
Liễu Chân Nguyệt kỳ quái liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, cô cảm giác Diệp Mặc không phải một người bình thường. Mới vừa rồi bị khi yêu thú cấp ba đuổi giết, hắn cũng không có kinh hoảng gì nhiều.
Tuy nhiên cô biết Diệp Mặc nói rất đúng, một khi cá sấu lưng sắt trở về, thì cô cái gì cũng không lấy được rồi.
Nghĩ đến đây Liễu Chân Nguyệt và Tưởng Dị còn có Hoàng Phinh chào hỏi một câu, lập tức bắt đầu đi thu thập 'thái kim liên hoa' .
'Thái kim liên hoa' có thể luyện chế pháp khí trung cao cấp, một khi cho 'thái kim liên hoa' vào pháp khí, nhìn phía ngoài rất là xinh đẹp, thích hợp nữ tu sử dụng. Hơn nữa 'thái kim liên hoa' thích hợp cho vào trong nội y phòng ngự pháp của nữ giới.
- Hoàng sư muội, chúng ta cũng đi thu thập một ít, khẩn trương rồi đi.
Tưởng Dị nhìn Hoàng Phinh còn đang lo lắng cẩn thận nói một câu.
Hoàng Phinh cảm kích ân cứu mạng của Tưởng Dị, cũng không chối từ.
Đợi sau khi Liễu Chân Nguyệt ba người thu thập một số 'Thái kim liên hoa' và cùng Diệp Mặc cáo từ, Diệp Mặc cũng đi thu thập một số 'thái kim liên hoa" lúc này mới từ từ đi đến chỗ bốn người Đồng Tranh Húc đang chiến đấu với cá sấu lưng sắt
Thời điểm Diệp Mặc tới, trong bốn người đã có một người bị thương, nhưng ba con cá sấu lưng sắtcấp hai cũng đã bị giết rồi.
Vốn sau khi ba người đang đánh với con cá sấu lưng sắt cấp ba kia thấy Diệp Mặc từ từ đi đến, không ngờ đều giảm tốc độ công kích, rồi xuất ra một phần lực chú ý nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Đồng Tranh Húc lại không ngừng khẩn trương, y không thể tưởng được Diệp Mặc chỉ là một luyện khí tu sĩ tầng 8, cũng dám đuổi theo y đến nơi đây.
Diệp Mặc cũng đã nhìn ra, trong mấy người đánh nhau này, có một gã tu sĩ luyện khí Đại viên mãn cũng là tương đối lợi hại. Tuy rằng bọn họ đối mặt với một con cá sấu lưng sắt cấp ba, trên mặt mấy người khác đều có khẩn trương thần sắc, mà gã lại không có chút khẩn trương nào.
Không chỉ như thế, khi gã thấy Diệp Mặc cứ thế ngồi ở một bên quan sát, thậm chí còn nói với Diệp Mặc:
- Vị sư đệ này, con yêu thú cấp ba này rất lợi hại, chúng ta mấy người nhất thời không có cách nào đánh nó được, xin trợ giúp một phần, đến lúc đó thi thể yêu thú cũng có thể chia một ít cho cậu
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, không cần nói thịt cá sấu lưng sắt không có hương vị, cho dù là chia tất cả nguyên liệu của cá sấu lưng sắt cho hắn, hắn cũng lười ra tay. Tên nói câu này tưởng hắn là ai vậy hả, chia một ít thi thể yêu thú cho hắn, đã muốn bảo hắn ra tay, đây quả thực là nực cười.
Diệp Mặc căn bản mặc kệ người này, mà không nhanh không chậm đứng ở một bên quan sát trận đánh
- Vị sư đệ này, xem y phục của cậu, cậu cũng là người bên Chính Nguyên Kiếm Phái...
Tên tu sĩ luyện khí viên mãn kia thấy Diệp Mặc không có để ý hắn, giọng điệu nói chuyện liền có chút không thoải mái
Không đợi người này nói xong, Diệp Mặc liền đã cắt đứt lời của gã nói:
- Ông đánh của ông, tôi xem của tôi, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi. Tôi cùng tên này có một có chút khuất mắt, nếu không phải đợi các người đánh con cá sấu lưng sắt này, tôi đã sớm giải quyết khuất mắt rồi đi rồi, ai mà rảnh ở lại chỗ này.
Nghe xong lời Diệp Mặc nói, tu sĩ luyện khí viên mãn này liền sắc mặt lạnh lùng, gã không thể tưởng được Diệp Mặc chỉ là một đệ tử ngoại môn, cũng dám nói chuyện với gã như vậy.
Ngay sau đó, gã không tiếp tục không nhanh không chậm đánh nhau với cá sấu lưng sắt nữa, mà là lấy ra một tấm bùa có linh khí lưu chuyển ném tới con cá sấu lưng sắt, đồng thời phi kiếm trong tay cũng dựng nên bức tường kiếm ngăn cản đường lui của cá sấu lưng sắt, hiển nhiên, vừa rồi gã vẫn không dùng toàn lực...
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 841: Đứng thứ hai trong Danh Nhân Đường
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Ầm, ầm...
Mấy tiếng nổ phát ra. Diệp Mặc lại thấy tu sĩ luyện khí viên mãn kia ném bùa ra hóa thành một tảng đá rất lớn. Tảng đá còn lớn hơn cả một tòa biệt thự nhỏ đập vào đỉnh đầu con cá sấu lưng sắt. Cá sấu lưng sắt hét thảm một tiếng, bị văng ra mấy trăm mét lúc này mới ngã xuống đất không ngừng run rẩy. Mà một bên đầu của nó đã bị đập nát.
Sau khi người tu sĩ kia ném bùa ra, thở dốc một cái phi kiếm lập tức bay ra, trực tiếp bổ xuống đầu cá sấu lưng sắt.
Chính Diệp Mặc cũng rất khâm phục phi kiếm lợi hại của người tu sĩ luyện khí này. Diệp Mặc biết cá sấu lưng sắt này có lớp da rất dày. Tuy rằng sau khi cá sấu lưng sắt bị thương lực phòng ngự giảm tới mức thấp nhất, nhưng một kiếm chém bay đầu cá sấu lưng sắt, vẫn là một chuyện rất khó khăn.
Diệp Mặc biết bùa tu sĩ này dùng chí ít là Cự Thạch Phù cấp năm. Người này lấy ra bùa cấp năm đối phó với một con cá sấu lưng sắt, có thể thấy được coi như là lỗ vốn.
Sau khi người tu sĩ luyện khí viên mãn này giết chết cá sấu lưng sắt, cũng không lya61 nguyên liệu và yêu đan của cá sấu lưng sắt, mà đi đến trước mặt Diệp Mặc, quan sát Diệp Mặc trên dưới vài lần, sau đó mới lạnh giọng nói:
- Có phải bởi vì thấy tôi đang đối phó với cá sấu lưng sắt, cho nên cậu kiêu ngạo ở trước mặt tôi không?
Nói xong gã không đợi Diệp Mặc trả lời, lại lạnh nhạt nói:
- Xem như nể tình cùng một môn phái, tôi cho cậu một cái mạng, để lại túi trữ vật của cậu, sau đó cậu tự hủy đan điền, tự chặt một cánh tay rồi cút cho tôi.
Bảo mình phế bỏ đan điền, bỏ một cánh tay? Nơi này là dãy núi Vạn Dược. Làm vậy và bị giết chết không có gì khác nhau, chỉ có điều không tự tay làm mà thôi. Nhưng Diệp Mặc lại không phẫn nộ. Ở nơi này, nắm đấm của ai lớn lời người đó có trọng lượng. Nếu như trong môn phái, những người này còn có chút e dè. Nhưng ở dãy núi Vạn Dược Sơn này, chết chẳng khác nào chết vô ích.
- Đúng rồi, tôi tên là Lý Bách Lâm. Cậu nhớ kiếp sau báo thù không nên tìm nhầm đối tượng.
Sau khi tu sĩ luyện khí viên mãn này báo tên của mình ra, hai đệ tử luyện khí phía sau gã đang thu xác của cá sấu lưng sắt liền cười ha ha.
- Lý sư huynh, hôm nay anh thật đúng là khách khí.
Một tu sĩ luyện khí trong đó đang thu da của cá sấu lưng sắt lập tức phụ họa nói.
Hoá ra người này chính là Lý Bách Lâm, người luyện khí cảnh đứng thứ hai trong Danh Nhân Đường của Chính Nguyên Kiếm Phái. Trong lòng Diệp Mặc thầm tính toán. Thân thủ của người này quả nhiên mạnh hơn nhiều so với đệ tử luyện khí kỳ bình thường. Tuy nhiên mình muốn giết gã ngược lại cũng không có gì khó khăn. Chỉ có điều gã còn có một người anh tên là Lý Bách Sâm. Nghe nói người này đã là Trúc Cơ đỉnh phong. Thật ra phải cẩn thận một phần.
Diệp Mặc không để ý tới Lý Bách Lâm, mà nhìn Đồng Tranh Húc vừa rồi không nói được một lời, cũng không có ý rời khỏi, lạnh lùng nói:
- Họ Đồng, anh muốn cướp Tử Đề Liên thì cứ cướp được rồi. Tuy rằng Tử Đề Liên quý giá, nhưng ngược lại không đáng để tôi xem trọng...
Diệp Mặc còn chưa nói xong, đã bị Lý Bách Lâm ngắt lời. Chỉ có điều lần này đối mặt với Lý Bách Lâm không phải là Diệp Mặc, mà gã nhìn Đồng Tranh Húc lạnh giọng nói:
- Đồng sư đệ, vừa rồi sư đệ nói với tôi bởi vì Thái Kim Liên Hoa mà đắc tội với cá sấu lưng sắt. Hoá ra không phải vì Thái Kim Liên Hoa sao? Không ngờ lại là Tử Đề Liên. Được, được lắm...
Sau khi nghe thấy ba chữ Tử Đề Liên, người đệ tử đang thu thập yêu thú cá sấu lưng sắt cũng lập tức đứng lên, chắn đường đi của Đồng Tranh Húc.
Diệp Mặc thấy mục đích đã đạt được, lập tức im lặng không nói nữa. Tuy rằng mấy người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng ở Tu Chân Giới, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Có thể nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Có thể khiến Lý Bách Lâm và Đồng Tranh Húc đánh nhau, mình việc gì phải động thủ?
Huống gì vừa rồi Lý Bách Lâm còn ném ra bùa cấp năm. Cho dù là Diệp Mặc cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm có thể tránh thoát.
- Tôi thật sự đã xem thường anh.
Đồng Tranh Húc lạnh lùng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, lại nhìn Lý Bách Lâm nói:
- Tôi lấy được năm viên Tử Đề Liên. Nhưng đây là do tôi liều mạng lấy được. Nếu gặp Lý sư huynh, tôi bằng lòng đưa ra hai viên cho Lý sư huynh.
Lý Bách Lâm thật ra hơi sửng sốt. Tử Đề Liên là cái gì. Có thể nói đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ thì đó là linh dược tốt nhất. Mình còn chưa động thủ, không ngờ Đồng Tranh Húc đã bằng lòng lấy ra hai viên cho gã.
Tuy nhiên nghĩ lại một chút, Lý Bách Lâm liền hiểu được ý của Đồng Tranh Húc. Bên mình có ba người. Mặc dù có một người bị thương, nhưng còn có hai người. Một mình y tuyệt đối không phải là đối của của hai người bên mình.
Hơn nữa, cho dù chỉ có một mình mình, y có hai người, mình cũng có thể dễ dàng giết chết Đồng Tranh Húc. Nếu bàn về sức chiến đấu, Lý Bách Lâm cho rằng mình tuyệt đối không thua bất kỳ tu sĩ luyện khí kỳ nào. Quan trọng hơn một chút, chính là đại ca mình đã là Trúc Cơ viên mãn. Bất cứ lúc nào đều có thể đặt chân tới Kim Đan, còn là người đứng đầu Trúc Cơ trong Danh Nhân Đường. Ở Chính Nguyên Kiếm Phái, có người nào dám đối địch với anh em bọn họ?
Loại Tử Đề Liên này, mình đã gặp sao có thể buông tay? Khóe miệng Lý Bách Lâm lộ ra một nụ cười lạnh, lắc đầu lạnh lùng nói:
- Lý sư đệ, nể tình đều là đồng môn tôi không nên lấy những thứ đó của sư đệ. Hơn nữa người đối đầu với sư đệ, tôi cũng sẽ giết giúp sư đệ. Nhưng sự cậu nhất định phải để Tử Đề Liên lại.
Dường như lời nói của Lý Bách Lâm nằm trong dự liệu của y. Sau khi nghe Lý Bách Lâm nói xong, Đồng Tranh Húc cũng không quá kinh ngạc, chỉ có điều trong mắt lại lộ ra chút thất vọng. Y gật đầu, đưa tay lấy một túi vải ra.
Đang lúc Lý Bách Lâm tưởng rằng ý muốn giao túi vải cho mình, Đồng Tranh Húc bỗng nhiên ném cái túi cho Diệp Mặc, đồng thời nói:
- Thứ này là do tôi cướp được từ trong tay Diệp Mặc. Bây giờ vẫn là vật về chủ cũ.
Diệp Mặc không đợi túi rơi vào trong tay, lập tức liền phi thân rời khỏi nói:
- Thứ này không là của tôi, ai thích người đó cứ lấy.
Đồng Tranh Húc thấy động tác của Diệp Mặc như vậy liền biến sắc. Y tính Diệp Mặc cầm lấy thứ đó sẽ bỏ chạy. Sau đó Lý Bách Lâm đuổi theo Diệp Mặc, như vậy y có thể chạy thoát.
Nhưng ai biết được Diệp Mặc lại gian giống như quỷ. Không ngờ ngay cả thứ đó cũng không tiếp liền tránh ra, mặc cho cái túi rơi trên mặt đất. Nhưng sự thật đúng là như vậy, Đồng Tranh Húc không kịp nghĩ nhiều, liền xoay người bỏ chạy.
Chỉ là y vừa mới cất bước, phi kiếm của Lý Bách Lâm đã bổ về phía sau lưng y. Hiển nhiên, Lý Bách Lâm cũng hiểu được ý của Đồng Tranh Húc.
Diệp Mặc nhìn thấy Lý Bách Lâm đang đấu với Đồng Tranh Húc, trong lòng cười lạnh. Hắn dám khẳng định trong cái túi kia không phải là Tử Đề Liên.
Phi kiếm của Lý Bách Lâm mang theo ánh kim khí sắc bén. Mỗi lần xẹt qua trên không trung, sẽ mang theo những tiếng vèo vèo. Diệp Mặc đã nhìn ra, phi kiếm của Lý Bách Lâm khác với phi kiếm của hắn. Phi kiếm của hắn hoàn toàn dựa vào chân nguyên lợi hại phong tỏa kẻ địch. Mà phi kiếm của Lý Bách Lâm lại là một bộ kiếm kỹ hoàn chỉnh.
Phi kiếm dưới sự khống chế của Lý Bách Lâm, tung bay lên xuống, giống như tuyết bay đầy trời, khiến người ta không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Ngay cả Diệp Mặc đứng xa hơn một trăm mét, cũng cảm nhận được hơi lạnh của sát khí.
Ánh mắt Diệp Mặc dần dần nghiêm trọng. Vừa rồi khi đánh nhau với cá sấu lưng sắt, Lý Bách Lâm căn bản cũng không xuất toàn lực. Người này là có ý gì? Gã có năng lực giết cá sấu lưng sắt, vì sao còn phải dùng bùa?
- Lý Bách Lâm, vừa rồi không ngờ anh không dùng toàn lực...
Đồng Tranh Húc cũng đã nhìn ra kiếm chiêu của Lý Bách Lâm mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần. Trên người y đã bị kiếm khí của Lý Bách Lâm rạch mấy dường. Vết thương sâu nhất đã khiến da thịt lòi ra. Trông thật là đáng sợ.
Lý Bách Lâm lạnh giọng nói:
- Đồng Tranh Húc, người khác không biết anh, tôi còn không biết Đồng Tranh Húc anh sao? Anh có thể chỉ vì một cây Thái Kim Liên Hoa mà đắc tội với cá sấu lưng sắt. Anh cho rằng Lý Bách Lâm tôi là kẻ ngu ngốc sao? Đừng nói vừa rồi Lý Bách Lâm tôi không cố gắng. Chẳng lẽ bản thân anh đã cố gắng sao? Tôi sợ anh giữ lại khí lực để chuẩn bị chạy trốn thôi.
Đồng Tranh Húc oán hận nhìn lướt qua Lý Bách Lâm và Diệp Mặc. Y biết hôm nay y gặp phải nguy hiểm. Chỉ có điều ánh mắt y vừa đảo qua một lát, trên người lại có thêm mấy vết thương.
Đúng lúc này, Đồng Tranh Húc bỗng nhiên đến gần Diệp Mặc. Y vừa đánh vừa lớn tiếng nói:
- Diệp Mặc, anh cho là sau khi Lý Bách Lâm giết tôi sẽ bỏ qua cho anh sao? Cho dù hôm nay anh chạy trốn, một khi hắn đạt Trúc Cơ xong bái làm môn hạ của trưởng lão. Sau đó anh trai gã Lý Bách Sâm cũng làm trưởng lão. Anh cho là anh chạy thoát sao?
Diệp Mặc nghe Đồng Tranh Húc nói xong, dường như đã nhẹ dạ tin theo lời của Đồng Tranh Húc, bỗng nhiên phóng phi kiếm ra.
Thấy Diệp Mặc phóng phi kiếm ra, trong mắt Đồng Tranh Húc chợt hiện lên vẻ vui sướng. Chỉ cần Diệp Mặc kiềm chế Lý Bách Lâm một chút, y có thể chạy thoát đi. Cho dù Diệp Mặc không khống chế được của Lý Bách Lâm, chỉ cần hắn đánh lạc hướng người đang chắn đường đi của y, y vẫn có thể chạy trốn.
Tên tu sĩ đang chắn đường Đồng Tranh Húc thấy Diệp Mặc phóng phi kiếm ra, lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc.
Đồng Tranh Húc lặng lẽ lấy ra một lá bùa. Y biết muốn chạy trốn chính là lúc này. Y vừa định phóng Độn Phù ra, liền cảm giác được đan điền chợt lạnh. Sau đó y không thể tin được nhìn Diệp Mặc, còn có cả phi kiếm vừa xuyên qua đan điền của y.
Y sắp chết cũng nghĩ mãi không ra, vì sao Diệp Mặc lại động thủ với y, mà không phải cùng y ngăn cản Lý Bách Lâm. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết, hay là hắn tưởng rằng Lý Bách Lâm sẽ không giết hắn?
Ngay cả Lý Bách Lâm và đồng bọn của gã cũng cảm thấy sửng sốt. Bọn họ nghĩ mãi không ra vì sao Diệp Mặc lại muốn trợ giúp bọn họ. Phải biết rằng cho dù Diệp Mặc trợ giúp gã, cuối cùng gã vẫn muốn giết Diệp Mặc.
Chỉ có điều trong nháy mắt khi gã sửng sốt, Diệp Mặc đã xẹt qua thi thể của Đồng Tranh Húc, lấy túi trữ vật của Đồng Tranh Húc xuống, ném vào chiếc nhẫn của mình.
Khi Lý Bách Lâm kịp phản ứng nhìn động tác của Diệp Mặc, bỗng nhiên cười ha hả. Gã nhìn Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Lá gan của anh rất lớn. Tôi không biết phải nói anh là người không biết không sợ, hay nói thần kinh của anh không ổn định. Anh cũng dám cướp đồ ngay trước mặt tôi sao?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Lý Bách Lâm chế giễu.
- Anh nói tôi đưa túi trữ vật này cho anh, anh sẽ không động thủ với tôi, để cho tôi rời khỏi đây sao?
- Mày nằm mơ đi.
Lý Bách Lâm nói xong liền ra hiệu với một tu sĩ luyện khí khác. Gã sợ Diệp Mặc có Độn Phù, đột nhiên chạy trốn.
- Anh có phải là kẻ ngu ngốc không? Nếu tôi đưa túi trữ vật cho anh cũng không tránh khỏi phải đánh một trận, còn bảo tôi lấy túi trữ vật cho anh. Anh không phải ngu ngốc thì là gì?
Diệp Mặc cười lạnh nói xong, phi kiếm trong tay bỗng nhiên mang theo mấy đường kiếm quang, trực tiếp tiến tới gần người tu sĩ đang chặn đường đi của hắn.
Người tu sĩ kia căn bản cũng không coi trọng một người luyện khí tầng tám như Diệp Mặc. Anh ta thấy Diệp Mặc còn dám phản kháng, lập tức hừ lạnh một tiếng, liền muốn đoạt lấy phi kiếm của Diệp Mặc.
Nhưng ngay sau đó, không ngờ anh ta cảm giác được toàn thân giống như bị trói buộc. Một chân nguyên mạnh mẽ khiến anh ta căn bản cũng không cách nào nhúc nhích. Mà vô số đạo kiếm quang đã xuyên qua cơ thể anh ta.
- Trúc Cơ...
Tu sĩ này chỉ là phun ra hai chữ, thân thể đã bị kiếm quang của Diệp Mặc đánh giống như cái sàng...
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 842: Tích dầy phát mỏng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Trúc Cơ? Lý Bách Lâm hơi sửng sốt, lập tức đã kêu lên.
- Không có khả năng. Mày tuyệt đối không phải là Trúc Cơ...
Lúc này Diệp Mặc sao có thể nói những lời vô nghĩa với gã. Phi kiếm trong tay đã mang theo một đường kiếm quang trực tiếp chém về phía Lý Bách Lâm. Kiếm quang này nhanh chóng biến thành hai đường, bốn đường, tám đường...
Diệp Mặc biết thân thủ của Lý Bách Lâm không tồi. Hơn nữa gã còn một bộ kiếm kỹ lợi hại. Hắn căn bản không muốn nói những lời vô nghĩa, vừa ra tay chính là sát chiêu Tam Sinh Kiếm Quang.
Sau khi khiếp sợ qua đi, trong nháy mắt Lý Bách Lâm đã kịp phản ứng, và khôi phục lại sự bình tĩnh. Phi kiếm dưới sự khống chế của gã giống như thác nước từ trên trời đổ xuống chặn lấy kiếm quang của Diệp Mặc.
Tuy rằng tu vi của Lý Bách Lâm không được tốt lắm, nhưng Diệp Mặc cảm giác kiếm kỹ của gã quả thật không tồi. Chính Nguyên Kiếm Phái là một phái dùng kiếm là chính, quả nhiên vẫn có vài phần nội tình.
Hình thành màn kiếm phòng ngự hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với dùng tường chân khí làm phòng ngự. Sau khi Lý Bách Lâm hình thành màn kiếm, chẳng những chặn được thế tấn công mạnh mẽ của Diệp Mặc, hơn nữa còn có xu thế đánh trả.
Thấy Lý Bách Lâm lại lấy ra một tấm bùa, Diệp Mặc biết người này tuyệt đối không ít những thứ tốt. Hắn căn bản không đợi Lý Bách Lâm kích phát lá bùa, chân nguyên của hắn càng biến ảo kịch liệt trở thành kiếm quang.
Ba mươi hai đường, sáu mươi bốn đường... 256 đường...
Khi kiếm quang của Diệp Mặc chậm rãi hình thành một lưới kiếm quang thô sơ, màn kiếm của Lý Bách Lâm giống như bọt khí kêu lên răng rắc rồi hoàn toàn vỡ vụn rơi xuống.
Vô số kiếm quang giống như mũi kim bao vây lấy Lý Bách Lâm. Điều duy nhất mà Lý Bách Lâm có thể làm là dùng phi kiếm bảo vệ đầu mình.
Gã bỗng nhiên phát hiện mình là một cao thủ luyện khí có tiếng đứng thứ hai trong Chính Nguyên kiếm phái, ở trước mặt một kẻ tu sĩ luyện khí tầng tám không ngờ ngay cả lực đánh trả cũng không có.
Phụt...
Mấy đường kiếm quang xuyên qua thân thể của Lý Bách Lâm khiến Lý Bách Lâm bay đi vài trăm mét, lúc này mới ngã trên mặt đất.
Trong lòng Lý Bách Lâm hoảng sợ không thôi. Đây là kiếm kỹ gì vậy, không ngờ lại kinh khủng như thế? Gã vội vàng lấy ra mấy viên đan dược ném vào miệng, sau đó hoảng sợ nhìn Diệp Mặc nói:
- Vị sư huynh này, vừa rồi là tôi không đúng. Tôi bằng lòng bồi thường. Đại ca của tôi là Lý Bách Sâm. anh không thể...
Gã đã nhìn ra Diệp Mặc không phải là Trúc Cơ, mà là người luyện khí chân chính. Sở dĩ mình không phải là đối thủ của hắn, chẳng những bởi vì chân khí của hắn đã hóa thành chân nguyên, chủ yếu hơn chính là kiếm kỹ vừa rồi của hắn quả thực quá mức dọa người.
Trong lòng Diệp Mặc lại thầm nghĩ. Tam Sinh Kiếm Quang của mình quả thật có sát khí lớn. Đáng tiếc chính là tu vi của hắn còn quá thấp. Hơn nữa Tam Sinh Kiếm Quyết còn chưa hoàn thiện. Nếu không, chỉ màn kiếm vừa rồi của Lý Bách Lâm cũng không thể ngăn cản được kiếm quyết của hắn.
Hơn nữa vừa rồi, sau khi hắn dùng toàn lực thi triển ra Tam Sinh Kiếm Quang, chân nguyên đã tiêu hao kịch liệt. Đây là do chân khí của hắn đã chuyển hóa thành chân nguyên. Nếu không lúc này nói không chừng hắn cũng không có cách nào cử động được. Tuy môn kiếm kỹ này lợi hại, nhưng tiêu hao cũng quá khủng khiếp.
Đối với lời cầu xin khoan dung của Lý Bách Lâm, Diệp Mặc cũng không để ý đến, trực tiếp khống chế phi kiếm lấy đầu của Lý Bách Lâm.
Chỉ còn tên tu sĩ luyện khí bị thương đang hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, một chữ cũng không dám nói ra. Lý Bách Lâm là ai? Anh ta hiểu rất rõ. Trong Chính Nguyên Kiếm phái ngoại trừ người phụ nữ chỉ thiếu nửa bước là vào Trúc Cơ, có thể nói gã là người đứng đầu luyện khí kỳ.
Nhưng không ngờ một người có danh tiếng trong Chính Nguyên Kiếm Phái rơi vào trong tay một người không rõ lai lịch lại chỉ chống đỡ được hơn mười lần hô hấp đã bị giết chết. Nếu như không phải anh ta tận mắt nhìn thấy, khẳng định anh ta còn tưởng rằng người khác nói dối. Khi nào thì Chính Nguyên Kiếm Phái mới có được cao thủ lợi hại như vậy? Người như thế nếu như tới Danh Nhân Đường tỷ thí, vậy không phải khẳng định sẽ xếp hàng đầu trong Danh Nhân Đường sao?
Nhưng ngay sau đó, trong lòng anh ta lại trở nên run sợ. Người này lợi hại như thế. Hắn đã giết Lý Bách Lâm, sao có thể bỏ qua cho mình? Chỉ có điều anh ta còn chưa nói ra được lời cầu xin tha thứ, phi kiếm của Diệp Mặc đã lấy đầu của anh ta. Đúng như bản thân anh ta đã suy đoán, Diệp Mặc tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Diệp Mặc với tốc độ nhanh nhất thu lấy mấy túi trữ vật, còn có cả nguyên liệu của cá sấu lưng sắt. Sau đó, hắn lại đốt cháy mấy thi thể, rồi nhanh chóng rời nơi này. Chỉ có điều hắn chẳng những không đi về phía phạm vi an toàn, ngược lại bay sâu về hướng dãy núi Vạn Dược Sơn.
Sau khi Diệp Mặc đi không lâu, lại có một đội mạo hiểm đến đây. Những người này xem xét bên trong một chút, sau đó một người thanh nhiên dẫn đầu nói:
- Nơi này vừa rồi hình như đã có một trận đấu kịch liệt. Hơn nữa còn có dấu vết chiến đấu với yêu thú cá sấu lưng sắt cấp ba...
- Có thể chiến đấu với cá sấu lưng sắt cấp ba, nhất định là tiền bối Trúc Cơ, chúng ta đi nhanh thôi.
Một người khác biến sắc, lập tức xoay người rời đi. Những người còn lại thấy người này xoay người rời đi, đều đi theo phía sau anh ta.
...
Diệp Mặc không biết chính là, trong nháy mắt khi Lý Bách Lâm bị hắn giết chết, tại một nơi linh khí nồng đậm trong Chính Nguyên Kiếm Phái bỗng nhiên phát ra một tiếng thét dài. Một gã đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đứng trên không trung, phẫn nộ rống lớn:
- Bất kể mày là ai, giết chết em trai Lý Bách Lâm của tao, tao cũng phải băm mày thành vạn đoạn, lấy hồn ra luyện phách.
Người đàn ông trung niên này nói xong, toàn thân tản mát ra ánh sáng màu đỏ. Trong chớp mắt y liền biến mất khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái. Mà ánh sáng kia lại mang theo tàn ảnh thẳng đến dãy núi Vạn Dược Sơn.
Người đàn ông trung niên này vừa mới rời khỏi, lại có hai trưởng lão Kim Đan đến bên ngoài động phủ của người đàn ông trung niên kia.
Một trưởng lão hơi gầy trong số đó, nhìn theo phương hướng mà người đàn ông trung niên rời đi, thở dài một tiếng nói:
- Lý sư điệt đã có thể không dùng pháp bảo ngự không mà đi, xem ra Lý sư điệt đã đến trình độ Giả Đan. Ôi, chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa, khẳng định có thể tấn cấp Kim Đan. Vì sao lúc này lại xuất quan?
- Nghe lời Lý sự điệt nói, hẳn là có người đã giết Lý Bách Lâm em trai Lý sư điệt. Lý Bách Lâm cũng là đệ tử thiên tài của Chính Nguyên Kiếm Phái, sắp tấn cấp trở thành đệ tử nòng cốt, không ngờ lại gặp nạn ở Vạn Dược Sơn. Khó trách Lý Bách Sâm phẫn nộ. Thật đáng tiếc.
Một trưởng lão khác cũng thở dài nói một câu.
- Chỉ hy vọng Lý sư điệt báo thù cho em trai xong, khi quay trở về vẫn có thể duy trì được tâm tình, sau đó thành công thăng đan.
Hai trưởng lão nói xong, không tiếp tục ở lại nơi này, ngược lại xoay người rời khỏi động phủ của Lý Bách Sâm.
Lý Bách Sâm vì nóng lòng muốn báo thù cho em trai, chỉ trong thời gian rất ngắn, đã tới được chỗ em trai Lý Bách Lâm của y bị giết. Y cẩn thận kiểm tra khắp nơi một chút, sau đó lựa chọn một hướng, không ngờ lại nhanh chóng đuổi theo.
May mắn Diệp Mặc đã rời khỏi. Bởi vì phương hướng mà Lý Bách Sâm lựa chọn đúng lúc lại chính là phương hướng mà nhóm người kia rời đi.
...
Diệp Mặc bước lên phi kiếm phát triển kỹ năng ẩn nấp của Tam Sinh Quyết Kỹ tới cực hạn. Dọc đường đi hắn tránh né vô số yêu thú. Hắn cứ bay liên tục như vậy hết hai ngày. Mãi đến khi Diệp Mặc gặp được một con yêu thú cấp bốn, lúc này hắn mới tìm một nơi hẻo lánh trong này, rồi dừng lại.
Sở dĩ hắn cẩn thận như vậy, bởi vì Diệp Mặc biết, Lý Bách Lâm có một người anh trai tên là Lý Bách Sâm. Mà Lý Bách Sâm cũng là một cao thủ Trúc Cơ đỉnh phong. Nói không chừng đã có thể Kết Đan. Một khi cao thủ này đã làm ký hiệu trên người em trai y, đuổi theo, hắn sẽ đánh không lại.
Diệp Mặc tìm được một chỗ bí mật trong hẻm núi, sau đó đào một động phủ trong hẻm núi. Động phủ này được đào sâu vào trong hẻm núi khoảng trăm thước, lúc này Diệp Mặc mới dừng lại.
Biết mình tu luyện sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, Diệp Mặc lại bịt kín động phủ trong hẻm núi lại. Bên ngoài hắn bố trí hơn mười trận pháp. Lúc này hắn mới yên tâm bắt đầu tu luyện.
Sở dĩ Diệp Mặc lựa chọn địa bàn của con yêu thú cấp bốn để tu luyện, bởi vì con yêu thú này là một con Độn Hùng. Lực chiến đấu của Độn Hùng vô cùng cao, nhưng trí lực của nó lại rất thấp. Cho dù xuất ra lốc xoáy linh khí, nó cũng không chắc có thể lý giải.
Hơn nữa nơi này đã là trung tâm của dãy núi Vạn Dược Sơn. Diệp Mặc tin tưởng ngoại trừ con yêu thú cấp bốn, hẳn là không có yêu thú nào dám tới đây. Cho nên hắn lựa chọn địa bàn của Độn Hùng để tu luyện, là muốn tìm một tay chân miễn phí mà thôi.
Ban đêm trong dãy núi Vạn Dược Sơn sẽ tuyệt đối không có tu sĩ nào còn đi dạo ở bên ngoài. Tuy rằng đối với tu sĩ mà nói, ban đêm và ban ngày không khác nhau là mấy, nhưng trong dãy núi Vạn Dược Sơn, sự nguy hiểm giữa ban đêm và ban ngày căn bản không thể so sánh nổi.
Mà bên trong dãy núi Vạn Dược Sơn, lại càng không có tu sĩ hoạt động. Lúc này ở sâu trong một sơn cốc, trên không trung hình thành một lốc xoáy linh khí không nhỏ. Lốc xoáy này giống như bị lực hút rất lớn hút đến, dần dần trở nên lớn hơn. Mà không lâu sau, xung quanh lốc xoáy này lại hình thành một lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy nhỏ này cũng không ngừng lớn thêm. Đến khi nó hoàn toàn ổn định, không ngờ gió phía trên sơn cốc này hình thành tám lốc xoáy linh khí. Mà những lốc xoáy thậm chí có xu hướng hợp nhất.
Trên mặt Diệp Mặc không kinh hãi không vui mừng. Hắn không phải tâm tình bình tĩnh, không có tạp niệm, mà hắn bắt buộc mình phải bình tĩnh không có tạp niệm. Hắn biết mình tu luyện sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Nhưng tốc độ tiếp nhận linh khí này vẫn khiến hắn trở tay không kịp.
Dường như chỉ cần sau khi chân nguyên của hắn vận hành ở khiếu huyệt và trong kinh mạch, sau đó có thể thông qua Tam Sinh Quyết tự động vận hành. Diệp Mặc thậm chí cảm giác mình có thể vừa tu luyện, vừa làm việc khác. Tuy rằng ý tưởng này thoạt nhìn rất không có đầu óc, nhưng hắn lại có loại cảm giác này.
Ầm một tiếng. Lúc trước hàng rào luyện khí tầng chín vốn chậm chạp không thấy động tĩnh gần như không có bất kỳ trở ngại nào, đã bị đột phá. Luyện khí tầng chín sơ kỳ. Luyện khí tầng chín trung kỳ. Luyện khí tầng chín hậu kỳ...
Nhưng linh khí này vẫn giống như nước biển vọt vào kinh mạch của Diệp Mặc, sau đó hóa thành chân nguyên củng cố chân nguyên của hắn, mở rộng tử phủ của hắn.
Khi hắn tới luyện khí tầng chín đỉnh phong, chân nguyên trong đan điền của hắn không hề gặp phải trở ngại nào vận hành trong kinh mạch theo ý hắn. Mà dường như mỗi một khiếu huyệt có thể phát ra một loại năng lượng.
Sau khi luyện khí tầng chín đại viên mãn, Diệp Mặc liền hít một hơi lạnh. Đây là tạp linh căn? Tạp linh căn có loại tốc độ tu luyện này?
Tam Sinh Quyết rất nghịch thiên. Diệp Mặc khẳng định đây không phải là do tư chất của hắn nghịch thiên, mà là công pháp hắn tu luyện thật sự quá mức nghịch thiên.
Diệp Mặc dừng tu luyện, mở to mắt, dùng thần thức quét ra ngoài. Hắn lập tức hoảng sợ. Bên ngoài trời đã hửng sáng. Diệp Mặc dám khẳng định, hắn từ luyện khí tầng tám hậu kỳ đến luyện khí tầng chín đại viên mãn, không ngờ chỉ tốn một buổi tối mà thôi.
Có loại tốc độ tu luyện này? Trong lòng Diệp Mặc cố gắng kìm chế sự vui mừng khôn xiết. Hắn không tiếp tục tiến tới Trúc Cơ, mà là bắt đầu chậm rãi củng cố tu vi chân nguyên của mình...
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 843: Ngộ đạo Trúc Cơ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Ngày hôm sau, Diệp Mặc cảm giác chân nguyên trong thân thể mình đã hoàn toàn được củng cố. Lúc này hắn mới lấy dược liệu ra, chuẩn bị chế luyện Trúc Cơ Đan.
Tuy rằng theo Diệp Mặc thấy, cho dù hắn không có Trúc Cơ Đan vẫn có khả năng đả kích Trúc Cơ. Nhưng để ngừa chuyện chẳng may, hắn vẫn chuẩn bị chế luyện trước một lò Trúc Cơ Đan. Trong lòng Diệp Mặc hiểu rất rõ, tuy hắn thoải mái tấn cấp luyện khí tầng chín tốt đẹp, nhưng điều này là nhờ tích dày phát mỏng.
Bao nhiêu năm rồi, hắn đều tu luyện ở nơi hiếm linh khí, cơ sở kiên cố. Khi cơ sở của hắn đạt được trình độ nhất định, bỗng nhiên tới chỗ có linh khí dồi dào, coi như là một sự bật lên chạy nước rút.
Ngoài hẻm núi, lốc xoáy linh khí rất mạnh, khiến phần lớn yêu thú chú ý. Ngay cả con Độn Hùng cấp bốn cũng đã dạo qua sơn cốc của Diệp Mặc một vòng. Nhưng Diệp Mặc dùng trận pháp phòng hộ che chắn khiến Độn Hùng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Mà những yêu thú còn lại, chỉ cần xuất hiện trong địa bàn của Độn Hùng, lập tức bị uy thế hùng mạnh của Độn Hùng dọa lui, căn bản không dám tới gần. Nhờ có con Độn Hùng này, Diệp Mặc tránh khỏi bị quấy nhiễu.
Sau khi Diệp Mặc biết được mình tu luyện Tam Sinh Quyết không sợ bị quấy rầy, càng không hề cố kỵ.
Xuất thân của Diệp Mặc vốn là Thần Dược Môn. Kỹ thuật luyện đan đều do một tay Lạc Ảnh dạy. Bất kể là thủ pháp chiết xuất dược liệu, hay khống chế lửa, thành đan và thu đan đều có được từ Lạc Ảnh.
Nhưng sau khi Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh Quyết, thủ pháp luyện đan của hắn đã dần dần hình thành một thủ pháp độc đáo của riêng mình. Tuy rằng đã rời khỏi thủ pháp của Thần Dược Môn, nhưng Diệp Mặc đã có dấu ấn riêng của mình. Một khi thủ pháp luyện đan của Diệp Mặc trở nên thành thục, hắn hoàn toàn có thể hình thành hệ thống của riêng mình.
Thông qua tu luyện Tam Sinh Quyết, Diệp Mặc cảm giác luyện đan quan trọng nhất chính là chiết xuất dược liệu, và giai đoạn cuối cùng là thu đan. Nếu như có thể làm tốt cả hai bước này, như vậy cho dù kỹ thuật luyện đan kém mấy, đan dược cũng sẽ không kém.
Dược liệu của Trúc Cơ Đan chính là Khổ Thập Niên, cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, Già Lam Hoa. Tất cả Diệp Mặc đều có. Hơn nữa hắn còn có mười quả Khổ Thập Niên. Có thể nói là một khoản tài phú không nhỏ. Đồng thời chế luyện Trúc Cơ Đan cũng cần một ít vật liệu phụ trợ. Diệp Mặc đã sớm chuẩn bị tốt từ trước.
Cho nên hiện tại hắn chế luyện Trúc Cơ Đan cũng không cần lo lắng không có đủ dược liệu.
Diệp Mặc đã dùng Thần Nông Đỉnh rất nhiều năm. Sớm không phải như lúc trước khi Diệp Mặc vừa lấy được thứ đầy bụi bẩn hôi hám này từ chỗ Thần Nông Giá, mà giờ nó mang theo một loại linh khí hàm súc lưu chuyển. Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong tất cả, Diệp Mặc ngưng thần định khí, bắt đầu chế luyện Trúc Cơ Đan.
Từng dược liệu được Diệp Mặc ném vào Thần Nông Đỉnh để luyện hóa, sau đó lại chiết xuất. Dưới sự chiết suất Tam Sinh Quyết của Diệp Mặc, dược liệu biến thành nước thuốc nguyên chất.
Sau ba giờ, dược liệu chế luyện Trúc Cơ Đan trong tay Diệp Mặc đều biến thành nước thuốc nguyên chất. Gần như không hề dừng lại, những nước thuốc này lại được Diệp Mặc dựa theo trình tự trước sau dung hợp lại cùng một chỗ.
Linh khí nồng hậu khiến thời điểm Diệp Mặc luyện đan cảm giác rất vui sướng, không còn cảm giác bất lực như khi chế luyện Ngũ Nguyên Đan ở Lạc Nguyệt.
Không có bất kỳ điều gì không thuận lợi. Nước thuốc trong Thần Nông Đỉnh, dưới sự khống chế thần thức của Diệp Mặc, dựa theo phương vị nhất định cuồn cuộn chuyển động. Lại sau một giờ nữa, mùi thuốc dần thoang thoảng tỏa ra. Diệp Mặc biết đan dược đã bắt ngưng tụ.
Lần đầu tiên Diệp Mặc cảm giác luyện đan lại thoải mái như thế, thậm chí còn là loại phức tạp hơn chế luyện Bồi Khí Đan lúc trước một chút.
Gần như trong tình trạng không có bất kỳ áp lực gì, thần thức của Diệp Mặc đã khống chế được dược liệu bên trong Thần Nông Đỉnh hình thành đan dược.
Sáu viên Trúc Cơ Đan màu xanh biếc dưới thủ pháp thu đan của Diệp Mặc được Diệp Mặc cất vào bình ngọc, phát ra tiếng leng keng giòn giã.
Sáu viên, một lò Trúc Cơ Đan ra sáu viên. Diệp Mặc rất hài lòng. Tuy rằng chế luyện Trúc Cơ Đan không phải rất gian nan, nhưng cũng thuộc về linh đan nhất phẩm. Một lò thu hoạch được sáu viên linh đan, lại là nhất phẩm, đối với Diệp Mặc mà nói đã là niềm vui bất ngờ rồi.
Diệp Mặc nhìn sáu viên Trúc Cơ Đan trong tay, trong lòng thầm than. Nếu như hắn có một lò luyện đan tốt, nói không chừng một lò Trúc Cơ Đan này có thể lấy ra được nhiều đan dược hơn. Hơn nữa phẩm chất đan dược cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Hơn nữa có một lò luyện đan tốt, như vậy thời gian luyện đan của hắn cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm. Nếu như phải làm một luyện đan sư, vậy việc đi tìm một một lò luyện đan tốt đối với hắn mà nói có là rất quan trọng.
Diệp Mặc thu hồi Trúc Cơ Đan xong vẫn không hề dừng lại. Hắn không ngừng cố gắng, lại luyện thành hai lò Trúc Cơ Đan nữa.
Tổng cộng ba lò Trúc Cơ Đan, Diệp Mặc đã chế luyện ra mười tám viên. Diệp Mặc cất tám viên Trúc Cơ Đan vào trong hai bình ngọc. Đây là chuẩn bị cho Ánh Trúc và Diệp Lăng.
Sau khi chế luyện xong ba lò đan dược thì đã tới nửa đêm. Diệp Mặc hoàn toàn ổn định tâm thần, chuẩn bị bắt đầu đả kích Trúc Cơ.
Khi trong sơn cốc lại hình thành lốc xoáy linh khí lớn hơn nữa, Độn Hùng yêu thú cấp bốn chỉ thoáng nhìn về phía sơn cốc, thậm chí cũng lười tới xem xét một chút.
Thời điểm Diệp Mặc luyện khí tầng chín, chân khí cũng đã chuyển hóa 90% thành chân nguyên. Điều này đã khiến việc hắn đả kích Trúc Cơ đơn giản hơn nhiều so với người khác.
Quả nhiên, khi chân nguyên của Diệp Mặc bắt đầu đả kích bức tường Trúc Cơ, khi bức tường này còn chưa được khai thông kinh mạch tự động xuyên qua. Rất nhiều linh khí bị Diệp Mặc hấp thu vào, lại chuyển hóa thành chân nguyên.
Diệp Mặc cảm giác kinh mạch trong cơ thể lại mở rộng. Mà chân nguyên trong đan điền càng thêm nồng hậu. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần khi hắn tập hợp chân nguyên thần khí phá một hàng rào cản quan trọng cuối cùng kia, chung quy vẫn có chút cảm giác không đủ lực.
Quả nhiên Trúc Cơ không đơn giản như vậy. Diệp Mặc khẳng định đây vẫn là do hắn tích dày phát mỏng. Nếu như không phải bởi vì nhiều năm tích dày phát mỏng, nói không chừng ngay cả cảm giác về hàng rào cuối cùng này cũng không có. Chí ít vẫn phải một năm nữa, mới có thể cảm giác được Trúc Cơ.
Lúc này Diệp Mặc cảm giác tuy rằng mình hấp thu lượng linh khí lớn, hơn nữa tốc độ đã rất nhanh, nhưng vẫn khiến hắn cảm giác không đủ. Diệp Mặc không tiếp tục như vậy nữa, mà trực tiếp lấy ra một viên Trúc Cơ Đan ném vào trong miệng.
Trúc Cơ Đan vừa vào trong miệng, liền biến thành linh dược. Ầm một tiếng. Gần như chỉ trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân của Diệp Mặc đã được mở rộng gấp mấy lần. Mà kinh mạch liên kết khiếu huyệt lại không cần Diệp Mặc chủ động chỉ huy, dưới sự vận chuyển của Tam Sinh Quyết, liền tự động mở rộng.
Sự lưu chuyển chân nguyên này có chút không thông suốt. Cuối cùng có vài kinh mạch trực tiếp phá tan lớp hàng rào cuối cùng. Diệp Mặc chỉ cảm thấy trong cơ thể mình phát ra những tiếng bịch bịch rất nhỏ. Một loại cực kỳ thoải mái và vô cùng mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Đồng thời truyền đến cảm giác thần khí và chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn giao hợp. Trong lòng Diệp Mặc chấn động. Hắn biết mình đã Trúc Cơ thành công.
Hắn từng có cảm giác này một lần. Lúc trước thời điểm Trúc Cơ thành công hắn không có cảm giác thể xác và tinh thần nhẹ nhàng như vậy. Trúc Cơ chính là thành tựu cơ nghiệp tiên đạo, tẩy đi cặn bã và dấu vết lưu lại trong cơ thể.
Một vài mùi khó ngửi từ trong cơ thể chảy ra. Diệp Mặc biết, hắn lại bắt đầu tẩy tủy.
Diệp Mặc ổn định tâm tình của mình, vừa tẩy tủy, vừa bắt đầu củng cố tu vi của mình sau Trúc Cơ. Không biết đã qua bao lâu, Diệp Mặc cảm giác được lực lượng chân nguyên trong cơ thể mình đã tăng gấp mấy lần. Mà thần thức của hắn quét ra ngoài, vừa xem có thể thấy được phạm vi ngoài trăm dặm. Điều này khiến Diệp Mặc cực kỳ hoảng sợ.
Hắn biết sau khi mình Trúc Cơ, sức mạnh của thần thức đã lớn hơn người khác. Từ sau khi tu luyện Tam Sinh Quyết, Diệp Mặc biết lực tinh thần của hắn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng cũng không ngờ được lại mạnh tới như vậy.
Bình thường sau khi Trúc Cơ, sức mạnh của thần thức có thể đạt được bốn mươi dặm đã vô cùng xa rồi. Nhưng không ngờ hắn đã vượt qua phạm vi một trăm dặm. Điều này thực sự kinh người.
Thu hồi thần thức, Diệp Mặc cảm thụ một chút về mức độ mạnh mẽ của chân nguyên trong cơ thể mình, đã là Trúc Cơ tầng một trung kỳ.
Hắn không dừng lại, mà trực tiếp nuốt vào một viên Tử Đề Liên, sau đó vận chuyển Tam Sinh Quyết. Diệp Mặc lại tiến vào mức độ chu chuyển sâu hơn. Đây là lần đầu tiên hắn tiền vào quá trình tu luyện quên chính mình sau khi Trúc Cơ, Trước khi luyện khí, thậm chí là Trúc Cơ, hắn đều dùng một chút thần thức đặt ở bên ngoài.
Mà lúc này sau khi mượn Tử Đề Liên, không ngờ hắn tiến vào nhập định.
Chân nguyên trong kinh mạch của Diệp Mặc lưu chuyển càng ngày càng lưu loát, cuối cùng gần như là tùy theo ý niệm mà đi. Tam Sinh Kiếm quang lúc trước còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được, dần trở nên rõ ràng hơn trong ý thức của Diệp Mặc.
Diệp Mặc dần dần hiểu được, hoá ra lúc trước thời điểm hắn tu luyện Tam Sinh Kiếm quang đã đi sai lối. Lúc trước hắn dùng chân nguyên kích phát kiếm quang, dùng chân nguyên khống chế kiếm quang để công kích kẻ địch.
Tuy rằng làm như vậy rất lợi hại, nhưng hiện tại Diệp Mặc đã phát hiện ra, Tam Sinh Kiếm quang thật sự lợi hại không phải dùng chân nguyên khống chế kiếm quang. Bởi vì làm như vậy chẳng những khiến tốc độ kiếm quang chậm đi, hơn nữa lực công kích cũng có hạn. Một khi số lượng kiếm quang nhiều lên, sẽ càng tiêu hao chân nguyên của hắn nhiều hơn. Xem ra lúc trước bản kiếm quyết kia đã khiến hắn đi nhầm đường, lúc này mới có thể như vậy.
Tam Sinh Kiếm quang thật sự hẳn là dùng thần thức khống chế, dùng ý niệm để khống chế. Chỉ có như vậy mới có thể trong nháy mắt liền kích phát ra vô số đường kiếm quang. Hơn nữa trong nháy mắt kiếm quang còn có thể rời thể. Nếu như tu luyện đến chỗ cao thâm, kiếm quang rời thể thậm chí có thể hình thành các loại hình dạng, thật giống như biến hóa thành một lưới kích quang. Không có bất cứ kẻ nào có thể trốn thoát. Đương nhiên, với tu vi của hắn bây giờ vẫn khó có thể làm được như vậy.
Trong lòng Diệp Mặc vui mừng khôn xiết, càng chuyên tâm lĩnh ngộ. Hắn cảm giác nếu như mình dùng thần thức khống chế diễn sinh Tam Sinh Kiếm quang chỉ cần kiếm quang đại thành, sẽ là vô địch trong cùng cấp. Nếu như hắn có thể dùng thần thức khống chế kiếm quang, đồng thời chân nguyên sẽ giúp trợ giúp một chút, như vậy sẽ càng sắc bén hơn.
- Hoá ra đây mới là Tam Sinh Kiếm quang chân chính.
Diệp Mặc kích động kêu lớn một tiếng. Cảm ngộ này lập tức tan thành mây khói. Tuy nhiên Diệp Mặc không hề chán nản. Hắn mới lĩnh ngộ được Tam Sinh Kiếm quang. Đối với hắn mà nói, sức chiến đấu đâu chỉ tăng lên gấp đôi?
Diệp Mặc cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể dao động mạnh. Hắn lại phát hiện sau khi mình ăn một viên Tử Đề Liên, không ngờ đã là Trúc Cơ tầng hai hậu kỳ.
Thật nhanh, Diệp Mặc cảm thán một tiếng, nhưng không vội nuốt viên Tử Đề Liên thứ hai vào. Hắn biết Tử Đề Liên có thể nâng cao hai cảnh giới nhỏ của Trúc Cơ kỳ, nên hắn không vội dùng viên thứ hai này.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby