Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 844: Vô Ảnh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc muốn thử xem mình có thể vào thế giới giấy vàng hay không.
Diệp Mặc chỉ mới nghĩ như vậy, ý niệm của hắn hơi động một chút, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện trong thế giới giấy vàng.
Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ. Quả nhiên sau Trúc Cơ có thể tiến vào thế giới giấy vàng. Hắn lại phát hiện thế giới giấy vàng của mình đã mở rộng gấp mấy chục lần so với ban đầu. Hắn dùng thần thức quét một chút. Phạm vi chí ít phải tới vài chục dặm. Điều càng khiến hắn ngạc nhiên mừng rỡ hơn là hắn phát hiện linh khí bên trong thế giới giấy vàng đã hoàn toàn giống với bên ngoài. Nói cách khác về sau hắn thậm chí có thể tu luyện bên trong thế giới giấy vàng.
Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Hắn vẫn đang suy nghĩ, không biết đến cuối cùng, có thể khiến mật độ linh khí trong thế giới giấy vàng này còn nồng đậm hơn bên ngoài hay không?
Không biết có thể đưa người vào hay không? Cũng không biết có thể gieo trồng dược liệu bên trong này được không? Diệp Mặc vừa mới nghĩ tới hai điều này, trong thế giới giấy vàng liền có tin tức đáp lại. Thế giới giấy vàng này thuộc về hắn, nhưng muốn đưa người tiến vào thế giới giấy vàng, chí ít hắn cần đạt được tu vi Hóa Chân. Nhưng hắn lại có thể mang yêu thú với tu vi thấp hơn hắn vào đây. Dược liệu cũng có thể gieo trồng trong thế giới giấy vàng này. Tuy rằng Diệp Mặc rất thất vọng khi không thể đưa người tiến vào được. Nhưng hắn cũng rất hài lòng khi nơi này có thể gieo trồng dược liệu.
Quay đầu lại, Diệp Mặc thấy hai quả trứng lớn vẫn đặt trong thế giới giấy vàng. Mặt ngoài nhìn qua dường như không có bất kỳ động tĩnh gì.
Diệp Mặc ngồi xuống. Hắn quyết định trước hết phải luyện hóa viên Tử Đề Liên thứ hai, sau đó mới bắt đầu luyện hóa quả trứng lớn kia.
Hắn lại ném một viên Tử Đề Liên vào trong miệng. Diệp Mặc bắt đầu vận chuyển Tam Sinh Quyết. So với Luyện Khí kỳ trong sơn cốc, linh khí ở đây bị Diệp Mặc hút còn lớn hơn rất nhiều. Và khác với trước kia là, những linh khí này cũng không còn hình thành lốc xoáy nữa, mà giống như đập lớn vỡ đê vọt tới nơi này.
Cảm giác duy nhất của Diệp Mặc chính là chân nguyên của hắn lại cô đọng hơn, ngưng tụ hơn.
Hàng rào Trúc Cơ tầng hai gần như không có bất kỳ sự cản trở nào đã bị phá vỡ. Diệp Mặc tấn cấp tới Trúc Cơ tầng ba.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi. Hắn kiểm tra tu vi chân nguyên trong cơ thể mình một chút. Rõ ràng đã là Trúc Cơ tầng ba trung kỳ.
Chỉ kém một bước chính là Trúc Cơ trung kỳ. Diệp Mặc không tiếp tục đả kích Trúc Cơ trung kỳ. Hắn biết tấn cấp Trúc Cơ tầng ba nhìn như đơn giản, kỳ thật chủ yếu vẫn nhờ sự hỗ trợ của hai viên Tử Đề Liên. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa. Bởi vì hắn luôn luôn tu luyện ở nơi linh khí loãng. Bỗng nhiên tới tu luyện ở nơi có linh khí nồng hậu, lúc này mới tạo thành hiệu quả này. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất, Diệp Mặc biết đó là hắn từng đạt tới Trúc Cơ kỳ, cho nên hiện tại làm ít công to.
Sau khi tới Trúc Cơ tầng ba, Diệp Mặc rõ ràng cảm giác được tuy rằng tốc độ hấp thu linh khí không mấy thay đổi, nhưng tốc độ tu luyện đã chậm lại. Nhưng Diệp Mặc lại không hề có chút lo lắng. Với tốc độ tu luyện của Tam Sinh Quyết hiện tại, Diệp Mặc hiểu rõ biết rằng, ở chỗ linh khí càng thêm nồng hậu, tốc độ tu luyện của mình sẽ càng nhanh. Ở nơi linh khí càng loãng, tốc độ tu luyện lại càng chậm.
Tam Sinh Quyết căn bản là một nhà giàu ăn linh khí. Về sau chỉ cần tìm được nơi linh khí nồng hậu, sau đó bố trí lại một Tụ Linh Trận pháp, hắn căn bản sẽ không cần lo lắng về tu luyện nữa. Hơn nữa Diệp Mặc biết, hắn có ưu thế hơn so với người khác không chỉ vì có Tam Sinh Quyết, mà còn bởi vì hắn là một luyện đan sư, hơn nữa còn có một hệ thống luyện đan sư của riêng mình. Chỉ cần cho thời gian hắn, là hắn có thể chế luyện ra đan dược mà bản thân mình cần đến.
Chân nguyên Trúc Cơ tầng ba cô đọng, đã hoàn toàn vượt qua thời điểm mới là Trúc Cơ. Diệp Mặc phóng phi kiếm ra tùy ý quét một cái. Trong nháy mắt hơn mười đường kiếm quang đã được tạo ra, trực tiếp dừng trong thế giới giấy vàng, phát ra từng tiếng động xé rách không khí.
Thật là lợi hại. Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Hắn thu hồi phi kiếm, không tiếp tục luyện tập Tam Sinh Kiếm quang mà cầm lấy quả trứng lớn bên cạnh. Hắn lại bắt đầu luyện hóa dòng hàn lưu bên trong.
Sau khi tới Trúc Cơ kỳ, Diệp Mặc cảm giác luyện hóa dòng hàn lưu này đã nhanh hơn gấp mấy lần so với ban đầu.
Ban đầu khi đang luyện khí tầng tám, hắn chỉ dám luyện hóa một tia, hơn nữa còn không dám quá nhanh. Nhưng hiện tại tốc độ luyện hóa của hắn là từng bó một.
Dòng hàn lưu khổng lồ trực tiếp bị Diệp Mặc luyện hóa, phát ra những quả cầu màu xám lạnh thấu xương từ trong thế giới giấy vàng trực tiếp xuất hiện ở trong thức hải của hắn. Hơn nữa quả cầu lạnh còn càng lúc càng lớn. Từ kích thước của một quả nhãn, dần dần biến thành kích thước của một quả trứng gà. Màu sắc cũng từ xám biến thành nâu.
Tuy rằng Diệp Mặc không dùng quả cầu lạnh thấu xương này công kích kẻ địch, nhưng hắn lại cảm giác được thứ này không hề thua kém so với Tam Sinh Kiếm quang của hắn. Cũng là một đại sát khí thật sự.
Thậm chí hắn chỉ cần hơi động ý niệm, cảm giác lạnh thấu xương vào cuối thu này tản mát ra không giới hạn có thể đông lạnh kẻ địch.
- Về sau cứ gọi mày là Đông Chí là được rồi.
Diệp Mặc lẩm bẩm một mình một câu. Quả cầu lạnh thấu xương này chỉ xuất một chiêu thì đã khiến người ta lập tức cảm nhận được sự giá lạnh đến. Gọi là Đông Chí cũng là chuẩn xác.
Diệp Mặc cảm nhận được bên trong quả trứng lớn còn có rất nhiều dòng hàn lưu. Hắn thậm chí nghĩ rằng chỉ cần mình luyện hóa được tất cả những dòng hàn lưu lạnh thấu xương này, cuối cùng thậm chí có thể hình thành một quả cầu lạnh “Đông Chí” với kích thước bằng nắm tay.
Nhưng khi Diệp Mặc chuẩn bị tiếp tục hấp thu, lại cảm giác được dòng hàn lưu bỗng nhiên gián đoạn. Hắn không còn biện pháp hấp thu được nữa. Diệp Mặc đang muốn xem xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện quả trứng lớn trong lòng bàn tay kia bắt đầu chậm rãi nứt ra.
Quả trứng lớn vỡ?
Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc. Hắn vội vàng đặt quả trứng lớn trên mặt đất. Quả trứng lớn vừa mới chạm xuống đất, liền vỡ ra hoàn toàn. Đang lúc Diệp Mặc tưởng rằng trong quả trứng lớn sẽ xuất hiện một sinh vật, hắn lại ngây người một chút.
Sau khi quả trứng lớn hoàn toàn rạn nứt, không ngờ bên trong là một con côn trùng nhỏ màu trắng. Con côn trùng nhỏ này nhiều nhất chỉ bằng hạt đậu. Nếu như không phải con côn trùng này còn đang ngọ nguậy, Diệp Mặc thậm chí tưởng rằng đây là một vật chết khó hiểu.
Quả trứng giống như quả bóng, khi nở ra không ngờ chỉ là một con vật nhỏ bằng hạt đậu. Ngay cả Diệp Mặc cũng không thể nói được gì.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc càng giật mình chính là, không ngờ con côn trùng này không ngờ bắt đầu ăn vỏ của quả trứng lớn kia. Nhìn con côn trùng nhỏ chỉ bằng hạt đậu bắt đầu ăn vỏ trứng của nó, Diệp Mặc càng không thể nói được gì. Cái này cũng có thể ăn được sao?
Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong lòng Diệp Mặc một lát, liền hoàn toàn bị lật đổ. Nó chẳng những đã ăn vỏ trứng, hơn nữa còn ăn với tốc độ nhanh một cách lạ lùng. Nó gần như đã ăn hết vỏ trứng lớn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thật là lợi hại. Trong lòng Diệp Mặc âm thầm kinh ngạc. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn liền phát hiện con côn trùng nhỏ bằng hạt đậu xanh này ăn hết quả trứng lớn, không ngờ cũng không hề lớn lên. Chỉ có điều trong thân thể màu trắng xám của nó xuất hiện một tia màu vàng nhạt.
Chẳng lẽ đây thật sự một cổ trùng? Tuy rằng Diệp Mặc đã xem qua một quyển sách về cổ trùng, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nuôi một con cổ trùng nào. Hắn cũng không biết rốt cuộc đây là cổ trùng gì. Hoặc là theo như mấy đệ tử của Vạn Cổ Môn đã nói, đây là Thần Cổ Hoàng Kim.
Hắn thử dùng thần thức kết nối một chút với con côn trùng nhỏ này. Con côn trùng nhỏ này cảm nhận được thần thức của Diệp Mặc, lập tức với tốc độ cực nhanh rơi vào trong lòng bàn tay của Diệp Mặc. Ngay cả Diệp Mặc cũng không kịp phản ứng.
Tốc độ thật nhanh. Đây là cảm giác thứ hai của Diệp Mặc. Thần thức của hắn liên kết với con côn trùng này, lập tức liền cảm nhận được sự liên hệ.
Không ngờ con vật bé nhỏ này đã nhận hắn là chủ. Rất nhanh hắn liền hiểu được đây căn bản không phải là cổ trùng, mà là một loại tằm. Nó có tên đầy đủ là Vô ảnh Thao Tằm.
Vô Ảnh Thao Tằm cũng chính là thứ mà Diệp Mặc chưa từng nghe nói tới. Nhưng Diệp Mặc có một loại linh cảm. Đây là một thứ cực kỳ quan trọng. Hơn nữa Diệp Mặc cũng có thể hiểu được cái tên này. Tốc độ của nó nhanh tới mức ngay cả thần thức của mình cũng rất khó nắm bắt được. Hơn nữa nó có năng lực ăn, gọi nó bằng cái tên này thật ra hoàn toàn thích hợp. Chí ít hình thể của nó thật sự quá nhỏ.
- Về sau cứ gọi mày là Vô ảnh.
Diệp Mặc lại nghĩ ra một cái tên cho con Vô Ảnh Thao Tằm này.
Vô Ảnh nghe Diệp Mặc nói, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đừng nhìn thân thể nó dường như chỉ bé bằng hạt đậu, nhưng tiếng kêu của nó lại vô cùng vang dội.
Diệp Mặc lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan, một viên Tử Đề Liên một khối linh thạch để trước mặt Vô Ảnh. Đúng như Diệp Mặc dự đoán, Vô Ảnh gần như không cần nghĩ đã tiến về Tử Đề Liên. Một lát sau, Tử Đề Liên đã tiến vào bụng của nó.
Diệp Mặc âm thầm không nói được gì. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra một vật nhỏ như vậy vì sao lại là sành ăn như vậy.
Cảm nhận được Vô Ẳnh không đơn giản, Diệp Mặc lại chuyển ánh mắt nhìn về phía một quả trứng lớn khác. Nếu như đây là Vô Ảnh Thao Tằm, vậy không phải đó cũng là Vô Ảnh Thao Tằm sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không còn do dự nữa, cầm lấy quả trứng lớn, đồng thời bắt đầu luyện hóa. Hắn cho rằng nếu hai quả trứng băng hàn lớn này đều bị hắn ngưng tụ thành quả cầu có dòng hàn lưu thấu xương, như vậy lực công kích Đông Chí của hắn sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc nhanh chóng thất vọng là, không ngờ hắn không có bất kỳ biện pháp nào để luyện hóa dòng hàn lưu bên trong quả trứng lớn thứ hai
Đây là có chuyện gì? Diệp Mặc thử lại mấy lần, căn bản cũng không biện pháp gì để luyện hóa. Cảm giác này thật giống như quả trứng lớn này đã bị người luyện hóa, căn bản không thuộc về hắn.
Chẳng lẽ cái này có liên quan đến Nhiếp Song Song? Theo bản năng, Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Nhiếp Song Song giống như đang ngủ. Lúc trước, khi mình bị hai quả trứng hút lấy, chỉ có Nhiếp Song Song vào cùng hắn. Hơn nữa cũng từng có kết nối với một trong hai quả trứng lớn đó.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc không rõ chính là, Nhiếp Song Song đã chết. Cho dù nó có quan hệ với Nhiếp Song Song, nhưng sau khi Nhiếp Song Song chết, hắn vẫn có thể luyện hóa được.
Sau khi thử lại vài lần không hề có phản ứng, Diệp Mặc dứt khoát đặt quả trứng lớn này tới bên cạnh Nhiếp Song Song. Đối với hắn mà nói, có một Đông Chí có kích thước của một quả trứng gà và một Vô Ảnh Thao Tằm, hắn đã rất hài lòng rồi.
Hiện tại, Diệp Mặc còn chưa biết lực công kích của Vô Ảnh mạnh tới mức nào. Nhưng từ tốc độ của nó và năng lực cái gì cũng ăn, Diệp Mặc có thể thấy được, nó hẳn không phải là một cái đèn cạn dầu.
Sau khi Vô Ảnh ăn Tử Đề Liên xong liền dứt khoát bay tới một góc của thế giới giấy vàng, không nhúc nhích. Nhưng Diệp Mặc lại có thể cảm giác được linh khí không ngừng tuôn về phía nó.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 845: Trong cơn giận dữ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Dừng tu luyện, Diệp Mặc lúc này mới lấy ra túi trữ vật vừa thu được sắp xếp lại một chút.
Túi trữ vật khác cũng thế mà thôi, nhưng túi trữ vật của Lý Bạch Lâm, Diệp Mặc lại thu thập được mười ngàn linh thạch bậc thấp, hơn nữa còn có ba trăm linh thạch bậc trung, hơn nữa mấy tấm bùa cấp năm còn có một chút dược liệu và tài liệu yêu thú, khiến cho Diệp Mặc cảm thấy đan dược Luyện Khí kỳ cũng không phải là vật đáng giá nhất.
Ngoại trừ túi trữ vật của Lý Bạch Lâm tìm được một số đồ vật ra, chỉ có túi trữ vật của Đồng Tranh Húc còn có một chút linh thạch, về phần những người khác đồ rất ít, chỉ là mấy trăm linh thạch mà thôi.
Diệp Mặc đem những tài liệu kia và túi trữ vật còn có một một số pháp khí thu thập được bỏ vào một chỗ, hắn chuẩn bị đem đi bán, về phần linh thạch tổng cộng đã có hơn một ngàn ba trăm linh thạch hạ phẩm bậc thấp còn có hơn ba trăm linh thạch bậc trung, đối với Diệp Mặc mà nói đã xem như một tài sản nhỏ.
Sau khi sắp xếp lại một số đồ vật, Diệp Mặc mới rời khỏi thế giới trang vàng, hắn chuẩn bị trở về Chính Nguyên kiếm phái đi thăm Ánh Trúc và em gái Diệp Lăng
Diệp Mặc đi đến sơn cốc lúc đầu, thần thức quét ra ngoài, lại phát hiện thần thức của hắn đã đạt đến trình độ một trăm năm mươi dặm, quả là tiến bộ đến kinh ngạc.
Lúc này vừa mới rạng sáng, Diệp Mặc không biết hắn ở nơi này tu luyện mất bao lâu rồi, nhưng dựa theo hắn ăn ích cốc đan mà nói, thời gian hẳn là không ngắn.
Diệp Mặc lấy ra phi kiếm, mang theo một ánh sáng tím, trước khi Độn Hùng phản ứng, đã rời xa chỗ khe sâu này.
Độn Hùng nhìn thấy một ánh sáng tím bay ra từ địa bàn của nó, nhưng nó vốn lười biếng, nếu không xâm phạm đến nó, nó thậm chí không thèm đuổi theo.
Lúc trước hai ngày mới bay hết chặng đường, Diệp Mặc hiện tại chỉ cần hai canh giờ đã đi hết chặng đường.
Cách chỗ mà hắn chém giết Lý Bạch Lâm không xa. Bốn gã tu sĩ Luyện Khí vây quanh đang đại chiến ác liệt với một Độc Giác Hổ cấp ba. Mặc dù là bốn người kết bè đối phó với một Độc Giác Hổ, hơn nữa Độc Giác Hổnày dường như không lợi hại bằng cá sấu lưng sắt, nhưng bốn người này không lợi hại bằng Lý Bạch Lâm, rõ ràng đang ở hạ phong.
Độc Giác Hổlà yêu thú hỏa hệ, phun ra một quả cầu lửa, trong đó một tên luyện khí tầng tám trốn không kịp, bị lửa rơi trúng trên người sống chết còn chưa biết. Thấy ba người còn lại càng không phải là đối thủ của Độc Giác Hổ, nhưng ba người cũng không dám bỏ trốn, bởi vì người trốn chắc chắn sẽ không thoát khỏi hỏa cầu của Độc Giác Hổ.
Độc Giác Hổcó một đặc tính. Chính là một khi đối phương chạy trốn, nó sẽ không tha cho đối phương, và nó sẽ chạy đuổi giết người bỏ trốn.
Diệp Mặc thấy ba người còn lại gặp nguy hiểm. Trong ba người có một người là của Chính Nguyên kiếm phái, lập tức động tâm có ý ra tay giúp đỡ.
Độc Giác Hổnày vừa mới thăng tiến cấp ba, nhiều nhất cũng tương đương với Trúc Cơ tầng một mà thôi. Nghĩ đến muốn giúp đỡ, Diệp Mặc liền không do dự, phi kiếm đã vẽ ra một đạo kiếm khí trực tiếp bổ về phía Độc Giác Hổ.
Độc Giác Hổ lập tức cảm nhận được sự uy hiếp, đồng thời phun ra mấy hỏa cầu phong bế phi kiếm của Diệp Mặc, Diệp Mặc trên không trung chỉ đứng im lặng trong chốc lát, phi kiếm của hắn đã dập tắt hỏa cầu của Độc Giác Hổ, không đợi Độc Giác Hổthổi ra đợt sóng hỏa cầu thứ hai, Diệp Mặc đã khống chế phi kiếm bắn ra mấy đạo kiếm quang.
Phi kiếm còn chưa chém trúng Độc Giác Hổ. Kiếm quang đã đâm xuyên qua một số bộ phận quan trọng của Độc Giác Hổ. Diệp Mặc không muốn quá phô trương, không muốn tiếp tục phóng ra kiếm quang, mà là trực tiếp khống chế phi kiếm, mang theo một đạo kiếm khí gần cả trượng, chém đầu Độc Giác Hổrơi xuống
Ba gã tu sĩ Luyện Khí đứng ngây người hồi lâu chưa kịp phản ứng. Đơn giản giết chết đầu yêu thú cấp ba, cho dù đây là yêu thú cấp ba sơ kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ bình thường chưa chắc có thể giết chết dễ dàng.
Cũng may mấy tên tu sĩ Luyện Khí phản ứng nhanh, bọn họ được cứu, vội vàng đi đến cảm ơn cứu mạng của Diệp Mặc.
Diệp Mặc sở dĩ giúp đỡ, thứ nhất hắn không tốn nhiều khí lực chém giết con yêu thú cấp ba này. Đương nhiên còn có một nguyên nhân cũng vì trong đó còn có một tu sĩ của Chính Nguyên kiếm phái, hắn muốn hỏi bản thân hắn ra ngoài tu luyện đã mất bao lâu.
- Tiền bối cũng là Chính Nguyên kiếm phái của tôi hay sao?
Diệp Mặc còn chưa có hỏi, nhưng tu sĩ Luyện Khí của Chính Nguyên kiếm phái kia có chút xúc động tiến đến hành lễ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Vâng, tôi đã lâu chưa trở về, tôi thật ra muốn hỏi một chút, ngày mà Chính Nguyên kiếm phái thu nhận đệ tử có phải đã qua rồi không?
Diệp Mặc chỉ biết là hắn và Hạ Trọng Phỉ cùng nhau đến Chính Nguyên kiếm phái là muốn tham gia ngày thu nhận đệ tử, sau lại bởi vì nguyên nhân của Ngu Vũ Thiên, hắn sớm đến Chính Nguyên kiếm phái. Mà vài ngày sau khi Chính Nguyên kiếm phái tuyển nhận đệ tử, hắn đã tới dãy núi Vạn Dược rèn luyện rồi.
Đệ tử luyện khí tầng chín kia nghe xong câu hỏi của Diệp Mặc cẩn thận đáp:
- Xin trả lời tiền bối, môn phái chúng ta tuyển nhận đệ tử đã là sự tình của ba tháng trước rồi.
Ba tháng rồi à? Diệp Mặc sửng sốt, hắn thật không ngờ hắn ở dãy núi Vạn Dược tu luyện ba tháng, ngược lại hắn lại càng nhớ Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng.
- Tiền bối có phải đã nghe chuyện vui của Lý tiền bối rồi hay sao, cho nên trở về dâng lễ phải không? Mấy ngày nay rất nhiều Trúc Cơ tiền bối của Chính Nguyên kiếm phái đều về môn phái dâng lễ rồi.
Đệ tử luyện khí của chính nguyên kiếm phái cũng nhiều lời, y thấy Diệp Mặc sững sờ, vội vàng hỏi một câu.
- Chuyện vui của Lý tiền bối à? Lý tiền bối nào? Chuyện gì xảy ra?
Diệp Mặc kỳ quái hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Trong lòng tự hỏi Lý tiền bối nào mà có thể diện như vậy, việc vui gì mà khiến tất cả người của Chính nguyên kiếm phái trở về dâng lễ?
Thấy Diệp Mặc không biết rõ chuyện này, tu sĩ Luyện Khí cũng hơi ngạc nhiên, tuy nhiên vội nói:
- Vâng, ba tháng trước, em trai của Lý Bạch Sâm tiền bối - Lý Bạch Lâm bị người ám hại ở dãy núi Vạn Dược. Tiền bối Lý Bạch Sâm lúc đó đi đến dãy núi Vạn Dược. Sau khi Lý tiền bối điều tra, phát hiện việc này có liên quan đến mấy tên đệ tử của Lam Phong môn tông môn ba sao. Lý tiền bối lúc này nhanh chóng đuổi theo, đã chém giết mấy tên đệ tử này. Nhưng Lý tiền bối không có bỏ qua như vậy, ngược lại lại giết lên Lam Phong môn.
Diệp Mặc nhíu mày, Lý Bạch Lâm là do hắn giết, nhưng bây giờ khiến Lý Bạch Sâm giận chó đánh mèo đánh nhầm người khác, điều này làm cho trong lòng của hắn không thoải mái. Tuy rằng loại chuyện này ở Tu Chân giới hoàn toàn chính đáng, nhưng với tâm tính của Diệp Mặc, sự tình như vậy lại để người khác thay mình nhận tai họa quả là không hay.
Tên đệ tử Luyện Khí kỳ kia dường như không có phát hiện ra vẻ mặt của Diệp Mặc, vẫn tiếp tục nói:
- Khi Lý tiền bối đến Lam Phong môn, cũng cảm thấy đối với việc này dường như y đã trách nhầm Lam Phong môn, nhưng Lý tiền bối lại nói với Lam Phong môn, cho dù sai lầm rồi, chỉ cần hơi hoài nghi, cũng muốn giết sạch Lam Phong môn.
- Hừ, hay đấy, đồ ngang ngược.
Diệp Mặc nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, tuy rằng Lý Bạch Sâm đã đạt Trúc Cơ đỉnh cao, nhưng hắn lại đối với nhân vật thiên tài của Chính nguyên kiếm phái nổi lên sát tâm.
Tên đệ tử luyện khí kia hăm hở nói, tiền bối của Chính nguyên kiếm phái ở nơi khác muốn giết cứ giết, đây là sự uy phong, nhưng sau khi nghe Diệp Mặc hừ lạnh, cũng không biết y nói sai chỗ nào, lập tức hạ giọng.
Y nhìn lén Diệp Mặc, hạ giọng nói:
- Lúc ấy môn chủ của Lam Phong môn giải thích cái chết của Lý Bạch Lâm không có liên quan gì đến bọn họ, và nguyện ý kết thân với Lý tiền bối, đem đệ tử thiên tài của Lam Phong môn hứa gả làm thiếp cho Lý tiền bối. Lý tiền bối đồng ý lời đề nghị của Lam Phong môn, lúc này mới từ bỏ suy nghĩ tiêu diệt Lam Phong môn.
Sắc mặt của Diệp Mặc hơi âm trầm, hắn lạnh lùng hỏi:
- Nếu Lý Bạch Sâm biết người của Lam Phong môn không giết em trai của y, như vậy y hiện tại có còn muốn điều tra ai ra tay chyện này không?
Tên tu sĩ Luyện Khí kia gật đầu nói:
- Nghe nói là một đệ tử của bổn môn ra tay, người đệ tử kia đã mất tích, nhưng hắn còn có một người vợ và một em gái ở môn phái. Lý tiền bối đã quyết định trước tiên giữ lại vợ và em gái của người đệ tử kia, sau đó đợi người đệ tử kia trở về mới tính sổ.
- Khốn khiếp.
Diệp Mặc rất tức giận, ngay sau đó, hắn đã biến mất ngay tại chỗ, khiến cho ba tên đệ tử luyện khí ngơ ngác nhìn nhau.
- Tài nghệ của vị tiền bối này của môn phái các anh thật là lợi hại.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc đi rồi, một trong hai gã luyện khí mới giật mình khen ngợi.
Gã tu sĩ còn lại kia nghi hoặc bổ sung một câu.
- Tôi cảm thấy câu nói cuối cùng của hắn dường như là mắng Lý tiền bối thì phải?
Nhưng tên đệ tử kia của Chính Nguyên kiếm phái mà lúc đầu có nói chuyện với Diệp Mặc lại đứng hồi lâu cũng không nói gì, y hiển nhiên là cảm nhận được Diệp Mặc đang rất bất mãn với thái độ của Lý Bạch Sâm, mà hiện tại Diệp Mặc tức giận bỏ đi, y thậm chí cảm thấy Diệp Mặc đi tìm Lý Bạch Sâm giải quyết phiền toái.
- Tôi biết hắn là ai rồi?
Tên tu sĩ Luyện Khí của Chính nguyên kiếm phái đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ..
- Là ai?
Hai người cùng lúc hỏi.
Người tu sĩ luyện khí của Chính nguyên kiếm phái bình tĩnh nói:
- Hắn khẳng định người vừa gia nhập vào Chính nguyên kiếm phái của chúng tôi, chính là Diệp Mặc, thật không ngờ hắn là Trúc Cơ tiền bối.
...
Diệp Mặc lúc này trong cơn giận dữ, hắn cảm thấy bản thân hắn quá ngây thơ, nghĩ đến Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đã bái một sư phụ Kim Đan trung kỳ thì không có chuyện gì rồi. Nhưng hiện tại hắn mới biết hắn khờ dại cỡ nào, đối mặt lợi ích và lực lượng, dựa vào người khác đều là hư ảo.
Vốn hắn dự định đi tìm Ức Mạc, nhưng sau khi nghe nói chuyện này, hắn hạ quyết tâm bất kể đi đến chỗ nào, đều phải đem các cô đi theo. Ở Tu Chân giới, vì lợi ích trước mắt cái gì cũng có thể vứt bỏ, lại càng không cần phải nói đến chỉ là một đệ tử
Diệp Mặc lúc này càng thêm khao khát thực lực của hắn trở nên mạnh mẽ, nếu hiện tại hắn đã là Hóa Chân kỳ, thế giới trang vàng của hắn có thể dẫn người đi khỏi. Nhưng mà, nếu hắn là tu sĩ hóa chân, hắn còn cần đi sao? Có lẽ hắn chỉ cần phất tay, tên Lý Bạch Sâm kia sẽ biến thành cặn.
Tốc độ của Diệp Mặc lúc này đã đạt tới lớn nhất, phi kiếm dưới chân của hắn gần như biến thành một cái bóng, không bao lâu hắn có thể xuyên qua gần ngàn dặm
Hai tiếng, Diệp Mặc đã đi tới địa bàn của Chính nguyên kiếm phái đồng thời thần thức của hắn đã quét đến chỗ ở của hắn. Diệp Mặc vốn là không có ý định quay về chỗ ở của hắn, hắn chỉ quét một chút theo bản năng, đã chuẩn bị đi Yến Viên Phong.
Cho dù Ngu Vũ Thiên là Kim Đan trưởng lão, hắn cũng nhất định phải dẫn hai người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đi.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 846: Bị chặn cửa
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Nhưng Diệp Mặc quét thấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tại chỗ ở của hắn, trong lòng nhất thời mừng rỡ. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu vì sao Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng lại ở chỗ của hắn, hoá ra xung quanh chỗ ở của hắn có mấy gã tu sĩ Luyện Khí, thậm chí còn có một gã là tu sĩ Trúc Cơ vây quanh. Hiển nhiên, mục đích của bọn họ là đợi hắn trở về tự chui đầu vô lưới, Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng chỉ bị giam lỏng mà thôi.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng hơi lo sợ, các cô hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, chỉ biết ngồi trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, dường như đang chờ đợi vận mạng phủ xuống.
- Đứng lại, không cho phép kẻ khác đến gần nơi này.
Diệp Mặc vừa mới tới cửa, đã bị hai gã tu sĩ luyện khí tầng tám ngăn lại.
- Cút đi.
Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi, nhấc chân lên, hai gã tu sĩ đứng chặn ở cửa bị Diệp Mặc đá bay ra mấy chục thước. Đây là Diệp Mặc còn chút lưu tình, bằng không hai gã tu sĩ Luyện Khí này đã bị hắn đá một cước chết ngắt. Diệp Mặc không phải có lòng tốt không giết người, mà hắn biết hiện tại hắn không thể giết người bên trong đây
- Diệp Mặc...
- Anh trai
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đang bị giam lỏng ở trong phòng bỗng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó thấy Diệp Mặc trở về, không kìm nỗi sự lo sợ trong lòng, cùng nhau nhào đến Diệp Mặc.
Diệp Mặc ôm Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng vào lòng, nội tâm của hắn đã được thả lỏng. Đồng thời hắn cũng bình tĩnh lại, hắn biết rõ, kẻ thù kế tiếp mà hắn phải đối mặt là ai, là cao thủ của Trúc Cơ đỉnh cao, nói không chừng cũng đã Kết Đan rồi.
Diệp Mặc tuy rằng hơi tự kiêu, nhưng hắn chưa tự kiêu đến mức có thể chống đỡ nỗi với Kim Đan. Kim Đan và Trúc Cơ căn bản chính là hai khái niệm. Chỉ sợ Tam sinh quyết của hắn có mạnh hay là khủng bố đi chăng nữa, ở Trúc Cơ tầng ba cũng tuyệt đối không thể đối kháng với một tu sĩ Kim Đan .
Nếu hiện tại hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ tầng bảy trở lên, có lẽ hắn còn có một tia hy vọng, nhưng Trúc Cơ tầng ba căn bản hoàn toàn không có bất cứ hy vọng gì, cho nên Diệp Mặc chỉ có thể hy vọng Lý Bạch Sâm chưa tới Kết Đan.
- Đúng rồi, anh trai. Anh đi nhanh lên, Bạch Sâm giam lỏng bọn em ở nơi này, chính là muốn dụ anh trở về. Y nói anh đã giết Lý Bạch Lâm.
Sau khi Diệp Lăng và Diệp Mặc gặp mặt, nỗi sợ hãi trong cô dường như biến mất không thấy gì nữa, ngược lại giờ đây cô chỉ nghĩ tới anh trai Diệp Mặc sẽ đối mặt với tình cảnh nguy hiểm này như thế nào.
Tống Ánh Trúc ngược lại không nói gì. Cô hiểu tính cách của Diệp Mặc, có nói gì, Diệp Mặc cũng sẽ không vứt bỏ hai người. Huống chi cô thà rằng chết chung với Diệp Mặc, cũng không muốn Diệp Mặc rời khỏi cô.
Diệp Mặc vỗ lưng Diệp Lăng, không nói gì, hắn tin tưởng Diệp Lăng sẽ hiểu ý của hắn. Quả nhiên thấy anh trai không nói gì, Diệp Lăng cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Mặc thần thức quét đến hai gã tu sĩ Luyện Khí bên ngoài, biết bọn họ đã đi báo cáo cho Lý Bạch Sâm. Diệp Mặc cũng không để ý đến, hắn cũng không có ý dẫn Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc chạy trốn, hắn biết lúc này hắn không có cách nào chạy trốn.
Lý Bạch Sâm nếu đã biết rõ hắn giết Lý Bạch Lâm. Thì ắt hẳn biết lực chiến đấu của hắn không kém so với tu sĩ luyện khí viên mãn, cho nên khẳng định có cao thủ ở phía xa cannh giữ. Trên thực tế, thần thức của Diệp Mặc cũng cảm nhận được một thần thức không rõ ràng của một cường nhân, tuy rằng người kia cũng không gây sự với hắn, nhưng Diệp Mặc biết rằng. Đây chí ít cũng là một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu như một mình hắn đấu quả cũng không có gì là sợ hãi, nhưng hiện tại có Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng hai người, hắn căn bản cũng không có cách nào chạy trốn.
Diệp Mặc nhìn tu vi của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc đã là luyện khí tầng ba, còn Diệp Lăng bị Diệp Mặc cho rằng tư chất không giỏi không ngờ là luyện khí tầng bốn rồi. Thậm chí cao hơn một chút so với Tống Ánh Trúc, điều này khiến cho Diệp Mặc bất ngờ.
Nhưng Diệp Mặc không hỏi hai người về vấn đề tu luyện, mà nhìn Tống Ánh Trúc nói:
- Các em làm sao ra ngoài được? Sư phụ Ngu Vũ Thiên của các em đâu rồi? Chẳng lẽ bà ấy không để ý tới các em?
Tống Ánh Trúc lắc đầu nói:
- Em cùng Diệp Lăng tu luyện ở Yến Viên Phong, vốn là tiến độ rất nhanh, nhưng mười ngày trước, môn phái có hai gã Kim Đan trưởng lão mời sư phụ của em đi tìm kiếm một di tích cổ, cho nên sau khi sư phụ dặn dò chúng em xong, đã vội rời khỏi Yến Viên Phong.
Diệp Mặc trong lòng giật mình, hóa ra là như vậy, nếu không có Ngu Vũ Thiên nhúng tay, cũng là dễ làm hơn một chút. Xem ra đây là kế sách điệu hổ ly sơn rồi, Diệp Mặc tuy rằng không biết Ngu Vũ Thiên, nhưng hắn cho rằng Ngu Vũ Thiên không đến mức bán đứng đệ tử của mình.
Diệp Lăng lại nói:
- Sư phụ đi mấy ngày, em và chị dâu nhận được tin tức, nói luyện khí cảnh danh nhân đường có một đệ tử ngoại môn muốn khiêu chiến với danh nhân bậc nhất Phó Y Sương. Em và chị dâu chủ yếu là muốn tới thăm anh, thuận tiện xem danh nhân bậc nhất Phó Y Sương. Vốn tụi em nghĩ rất khó ra khỏi Yến Viên Phong, nhưng không ngờ sau khi sư phụ đi khỏi, tụi em đã dễ dàng ra khỏi đây.
Tống Ánh Trúc gật đầu nói:
- Đúng đấy, sau khi em cùng Diệp Lăng ra ngoài, đã đến chỗ ở của anh, nhưng lập tức bị giam lỏng ở đây. Nếu không phải tên Lý Bạch Sâm kia đợi anh trở về, tụi em, tụi em…
Tống Ánh Trúc nghĩ đến số kiếp tiếp theo, thật sự là không có cách nào nói tiếp.
Diệp Mặc trong lòng càng tức giận, đầu óc hắn lúc này tỉnh táo hơn, hắn biết Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nếu được Ngu Vũ Thiên quản lý chặt chẽ chỉ cho ở Yến Viên Phong tu luyện, thì không thể dễ dàng rời khỏi Yến Viên Phong như vậy.
Hiện tại Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rất dễ dàng có thể rời Yến Viên Phong, chỉ có hai nguyên nhân, một là bên trong Yến Viên Phong có phản đồ, người này bị Lý Bạch Sâm mua chuộc, bán rẻ Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng. Còn có một nguyên nhân nữa là chuyện này vốn do Ngu Vũ Thiên làm.
Bất kể là loại nào, Diệp Mặc đã quyết định không để cho Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc ở lại chỗ này, hắn nhất định phải mang hai người đi.
Diệp Mặc sau khi biết tốc độ tu luyện của hắn, hạ quyết tâm ở Lạc Nguyệt thành lập một thế lực của hắn, như Lạc Nguyệt Thành trên trái đất.
Diệp Mặc hiểu rất rõ, ở nơi này, không có vũ lực hùng mạnh làm hậu trường, người bên cạnh của hắn sẽ không có cách nào an tâm tu luyện.
Dựa theo ý nghĩ của Diệp Mặc, nơi mà có thể thiết lập thế lực tốt nhất là Nam An Châu, nhưng có thể đi đến Nam An Châu không còn chưa tính, cho dù có thể đi đến đó, hiện tại thực lực của hắn ở Nam An Châu cũng chưa tồn tại.
Bắc Vọng Châu tuy rằng trình độ tu chân thấp nhất ở đại lục Lạc Nguyệt , nhưng cũng là nơi phù hợp cho Diệp Mặc từ từ thành lập căn cơ.
- Có lẽ có một ngày, anh có thể thành lập một môn phái hùng mạnh quét ngang toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc thì thào nói.
Hắn ở Lạc Nguyệt thành lập thế lực không giống như thành lập thế lực ở Địa Cầu, Địa Cầu là một tinh cầu phàm nhân, Diệp Mặc đối với việc thống trị toàn cầu không có bất kỳ dục vọng nào. Nếu không phải muốn một nơi có thể sống yên tĩnh và bình an, nếu không phải là vì Ninh Khinh Tuyết, hắn sẽ không thành lập Lạc Nguyệt Thành. Nhưng đại lục Lạc Nguyệt lại khác, muốn lấy được tài nguyên tu chân tốt nhất, nhất định phải có một hậu trường hùng mạnh làm căn cơ.
Ở nơi này, muốn ôm lấy đùi của người khác, không có thực lực người khác chắc sẽ không để ý tới. Nếu mình dám lấy ưu thế của mình đi lấy lòng người khác, thậm chí mình chưa ôm đùi của người khác, người khác đã nuốt da lẫn xương của mình.
Biện pháp duy nhất, chính là thành lập một thế lực của mình, không cần nhìn sắc mặt của người khác làm việc.
- Anh, anh muốn thành lập một Lạc Nguyệt Thành ở chỗ này sao?
Diệp Lăng nhỏ giọng hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu.
- Tuy rằng anh chưa thể nghĩ lấy phương thức thành trì thành lập địa bàn của mình, tuy nhiên suy nghĩ của em cũng không tệ, hoặc là anh cứ như vậy mà làm.
- Anh, anh trước đây đã từng đi qua nơi này? Vì sao tên Lạc Nguyệt Thành của chúng ta và tên của đại lục này giống nhau?
Diệp Lăng cuối cùng hỏi những lời này.
Diệp Mặc xấu hổ sờ mũi, kéo tay Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc nói:
- Việc này để sau hãy nói, anh trước tiên phải dẫn các em đến Nhiệm Vụ Đường
Diệp Mặc đi đến Nhiệm Vụ Đườngkhông phải đi làm nhiệm vụ, mà là muốn đổi đồ. Hắn có một viên yêu đan của yêu thú cấp ba, còn có rất nhiều linh dược, hắn chuẩn bị đổi một viên Mính nguyên đan.
Dược liệu Mính nguyên đan rất quý báu. Loại đan dược này có thể khiến cho tu sĩ Trúc cơ của Trúc Cơ từ tầng sáu trở xuống thăng lên một tầng. Trà nguyên đan không giống 'Tử đề liên' chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa sau khi tăng lên có chút di chứng.
Nhưng Diệp Mặc lại không quan tâm, hắn bây giờ là Trúc Cơ tầng ba, nâng cao một tầng chính là Trúc Cơ tầng bốn, tuy rằng Trúc Cơ tầng ba và tầng bốn chỉ kém một tầng, nhưng tu vi cũng là một trời một vực, một cái là Trúc Cơ sơ kỳ, một cái là Trúc Cơ trung kỳ.
Với Trúc Cơ sơ kỳ Diệp Mặc cho rằng nếu hắn đối kháng với Lý Bạch Sâm quả là không đảm bảo, nhưng nếu thăng cấp tới Trúc Cơ trung kỳ, hắn nắm chắc mạnh hơn nhiều. Về phần tác dụng phụ của Mính nguyên đan, Diệp Mặc không có để ý, hắn có Vạn niên thạch duẩn tủy cho dù là đan dược có tác dụng phụ, dùng Vạn niên thạch duẩn tủy luyện chế thành Duẩn ích đan cũng có thể hóa giải được
Tuy rằng Mính nguyên đan rất quý báu, nhưng Diệp Mặc vẫn tin rằng hắn có thể đổi được, bởi vì hắn còn có 'Khổ thập niên'. Hiện tại 'Khổ thập niên' đối với hắn mà nói rất ít dùng, thật sự không có ích, cứ lấy một viên 'Khổ thập niên' đổi.
Mặc dù Trúc Cơ Đan cũng có thể đổi, nhưng Diệp Mặc lại biết, chỉ cần không phải não tàn, cũng sẽ không tùy tiện đưa ra Trúc Cơ Đan. Hơn nữa Diệp Mặc cho rằng lấy 'Khổ thập niên' đổi Mính nguyên đan đối với tu vi hiện tại của hắn mà nói cực kỳ là nguy hiểm.
Diệp Mặc dẫn theo Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng hai người vừa đi đến cửa, một gã tu sĩ chừng ba mươi tuổi chặn đường ba người. Phía sau tu sĩ này còn có bốn năm gã tu sĩ Luyện Khí, cách nơi mấy gã tu sĩ này đứng không xa, có mấy trăm tên đệ tử đứng ngoài quan sát.
Chỗ ở của Diệp Mặc là chỗ của đệ tử ngoại môn, hơn nữa Diệp Mặc trở về đã nói chuyện rất lâu với Tống Ánh Trúc, Diệp Lăng, rất nhiều người đều nhận được tin tức, đều chạy đến xem rất náo nhiệt.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc vừa thấy gã tu sĩ kia ngăn lại, sắc mặt đại biến, Diệp Lăng lặng lẽ nói bên tai Diệp Mặc:
- Anh, người kia là tu sĩ Trúc Cơ, y phục của y là tu sĩ Trúc Cơ mới có thể mặc đấy.
Diệp Mặc an ủi nắm lấy tay Diệp Lăng, sau đó nhỏ nhẹ nói với gã tu sĩ Trúc Cơ kia:
- Nơi này là chỗ ở của tôi, không biết mấy vị đứng chặn trước cổng của tôi là có ý gì?
Gã tu sĩ Trúc Cơ kia hơi khinh thường nhìn Diệp Mặc nói:
- Có ý gì, đương nhiên là muốn mày cút trở vào, đừng có đi ra, bằng không, đừng trách ta phải ra tay giáo huấn mấy tiểu bối các người.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 847: Nháy mắt đánh bại Trúc Cơ tầng thứ nhất.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc cười ha hả, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Các vị đồng môn Chính Nguyên kiếm phái, quy định trong kiếm phái Chính Nguyên tôi nghĩ mọi người đều biết. Trong đó có một điều là bất kỳ đệ tử nào cũng không cho phép vô duyên vô cớ phong bế động phủ của đồng môn, mà bây giờ lại có người phong bế động phủ của tôi, mọi người nói xem theo như quy định của môn phái thì phải thế nào?
Xung quanh lặng ngắt như tờ, thậm chí có chút âm thanh rì rầm thảo luận chế giễu. Vô duyên vô cớ ác ý phong bế động phủ của đồng môn, dựa theo quy định của môn phải là giết không tha, nhưng quy định này chỉ áp dụng đối với đệ tử bình thường mà thôi. Đừng nói một Trúc Cơ tiền bối chặn cửa chỗ ở của một tu sĩ luyện khí, cho dù đệ tử Trúc Cơ này giết đệ tử ngoại môn, nhưng cũng chỉ bị xử phạt những hình phạt không nặng không nhẹ mà thôi. Nếu như tu sĩ Trúc Cơ này có năng lực, nói không chừng những chuyện như này đến cả Chấp Pháp đường cũng không qua hỏi.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, lại lớn tiếng nói:
- Vốn dĩ tôi muốn giết tên đã phong bế động phủ của tôi lại, nhưng nhớ lại đồng môn, tôi chỉ phế gã đi là được, tôi nghĩ vừa nãy mọi người nhất định có người đã dùng thủy tinh cầu ghi lại lời của tôi rồi.
Diệp Mặc vừa dứt lời, hiện trường không ngờ trở nên yên tĩnh, nhưng chỉ sau một lát, lại bộc phát lên một trận cười vang.
Lời nói của Diệp Mặc vừa dứt, phi kiếm liền bị hắn rút ra, nhưng tốc độ phi kiếm của hắn không nhanh, không ngờ thực lực biểu hiện bên ngoài của hắn mới chỉ là luyện khí tầng thứ tám mà thôi.
Phi kiếm dưới sự khống chế của thần thức của Diệp Mặc, không một tiếng động hướng về đan điền của vị tu sĩ Trúc Cơ, giống như những gì Diệp Mặc nói, hắn chỉ phế bỏ công phu của gã mà thôi.
Lúc này vị tu sĩ Trúc Cơ cười nhạt, chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng thứ tám thôi mà dám động kiếm trước mặt gã, hơn nữa lại còn muốn dứt khoát đâm rách đan điền của gã. Gã giơ tay lên liền chộp lấy phi kiếm, một tên tu sĩ luyện khí tầng thứ tám tế ra một phi kiếm, trong mắt gã chỉ là một đống sắt mà thôi.
“Vù” một tiếng, phi kiếm của Diệp Mặc không có chút trở ngại nào đâm thủng bàn tay của tu sĩ Trúc Cơ này, cắt đứt nửa bàn tay, sau đó vẫn tốc độ cũ đâm xuyên thủng đan điền của tu sĩ Trúc Cơ này.
Hay cho phi kiếm của Diệp Mặc cũng như những gì hắn đã nói, sau khi đâm thủng đan điền của tu sĩ Trúc Cơ này, lập tức bay trở về, lại rơi vào tay của hắn.
Vị tu sĩ Trúc Cơ kia ngơ ngác nhìn đan điền của mình đã bị đâm thủng, còn cả nửa bàn tay kia nữa, một hồi lâu sau không nói thành lời.
Những lời châm chọc xung quanh hoàn toàn biến mất. Diệp Mặc đã thu hồi phi kiếm lại.
- Mày là Trúc Cơ…
Người tu sĩ Trúc Cơ bị Diệp Mặc phế bỏ đan điền ước chừng vài giây sau mới phun ra được một câu như vậy.
Diệp Mặc cười nhạt nói:
- Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất cũng dám ngăn động phủ của ta, ta nói rồi không giết anh là không giết, cút.
Diệp Mặc nói xong thần thức của hắn liền quét ra ngoài, đồng thời khí thế trên người bay lên, rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ ba. Những tu sĩ đang xem náo nhiệt xung quanh vội vàng lùi bước, nếu như để cho Diệp Mặc biết được bọn họ đến xem cảnh tượng náo nhiệt của một tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì sẽ không ổn đâu.
Mấy tu sĩ luyện khí đi theo tên tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất kia đến cản đường Diệp Mặc cũng vội vã lùi về sau tránh đường, bọn họ dám chặn Diệp Mặc, đó là vì Diệp Mặc chỉ là một đệ tử ngoại môn luyện khí mà thôi, nhưng một khi đệ tử này sau Trúc Cơ, vậy thì không còn giống nhau nữa.
Chặn cửa ra vào của một tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa lại là một tu sĩ Trúc Cơ trong tích tắc giết một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất, bọn họ trừ phi là chán sống rồi.
Diệp Mặc thấy đám người lùi bước về tứ phía, kéo kéo tay Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc nói:
- Chúng ta đi thôi.
- A, anh. Anh đã Trúc Cơ rồi sao?
Diệp Lăng ở lại giới Tu Chân vài tháng rồi, đương nhiên không phải là con gà mờ cái gì cũng không hiểu. Ngẫm nghĩ Chính Nguyên kiếm phái cũng là Tông môn bốn sao, nhưng tu sĩ Trúc Cơ cùng lắm là hơn trăm người mà thôi. Đừng tưởng con số hơn trăm này là nhiều, Chính Nguyên kiếm phái đã kế thừa bao nhiêu năm rồi? Mấy nghìn năm rồi, cũng chỉ có chút ít tu sĩ Trúc Cơ này. Có thể thấy trở thành một tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, anh đã thành Trúc Cơ rồi, nhưng các em cũng không cần phải lo lắng, về sau tu luyện cùng với anh, Trúc Cơ cũng không phải là việc khó gì.
Diệp Mặc thực ra không khoác lác, đối với người khác mà nói Trúc Cơ là rất khó, nhưng đối với hắn mà nói, Trúc Cơ quả thực không phải là chuyện khó gì. Không nói hắn là một người luyện đan, hơn nữa hắn còn có “Trúc Cơ đan”.
- Đúng rồi, các em ở đây, thế Ngân Tử đâu?
Diệp Mặc nhớ ra Ngân Tử, bởi vì đó là Ninh Khinh Tuyết nuôi dưỡng, hắn không muốn Ngân Tử xảy ra chuyện.
Tống Ánh Trúc vội vàng nói:
- Ngân Tử ở Yến Viên Phong, chúng ta bây giờ phải rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái sao? Em đi đón Ngân Tử về.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Không vội, chúng ta cũng không phải là phản đồ. Bây giờ chúng ta đi nhận nhiệm vụ, sau đó đi làm nhiệm vụ, Ngân Tử đợi lát nữa sau khi nhận nhiệm vụ rồi, thì đến Yến Viên Phong dẫn đi cũng được.
- Anh, về sau chúng ra cứ lưu lạc giang hồ như vậy sao? Như vậy thì em thích quá.
Diệp Lăng rõ ràng là chưa tỉnh khỏi suy nghĩ có trong phim ảnh trên Trái đất. Cô đã nghĩ đến chuyện lưu lạc giang hồ rồi.
Cho đến khi ba người Diệp Mặc rời khỏi chỗ ở, đi đến Nhiệm Vụ Đường, những tu sĩ đứng xem náo nhiệt vẫn đang líu ríu bình luận. Bọn họ không ngờ rằng, lần này Lý tiền bối muốn đối phó không ngờ là một tu sĩ Trúc Cơ.
Mặc dù Lý Bách Sâm trong Chính Nguyên kiếm phái chỉ đứng sau Kim Đan, nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể tùy ý đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ được.
…
Sau khi Diệp Mặc dẫn hai người Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đến Nhiệm Vụ Đường, phát hiện Lý Bách Sâm vẫn chưa đến, liền ngạc nhiên hỏi Diệp Lăng một câu:
- Diệp Lăng, em biết người họ Lý cặn bã kia đi đâu rồi không?
Diệp Lăng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hôm qua em nghe những người bên ngoài nói gã họ Lý kia đã đi tham gia hội đấu giá gì đó, em nghĩ bây giờ gã vẫn chưa về.
Đi tham gia hội đấu giá ư? Diệp Mặc giật mình, nếu như gã họ Lý đi tham gia hội đấu giá thật, hắn có thể thừa cơ dẫn Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rời khỏi đây.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù muốn rời đi, cũng cần phải đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ đã, để tránh bị cho là tự mình trốn thoát.
Nhiệm Vụ Đường trước sau chật kín người, khi Diệp Mặc dẫn Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đến nơi, ở đây vẫn còn rất nhiều người đến nhận nhiệm vụ, đương nhiên cũng có một số người đến giao nhiệm vụ.
Diệp Mặc nhìn cột nhiệm vụ, sau đó nói với Tống Ánh Trúc:
- Em và Diệp Lăng đi nhận nhiệm vụ đi, nhớ kỹ địa điểm của nhiệm vụ càng xa càng tốt, nếu như không có chỗ thích hợp, thì hãy nhận ở dãy núi Vạn Dược ấy. Nhiệm vụ không quản khó khăn, cũng không quản cống hiến.
Tống Ánh Trúc gật gật đầu, cô biết, Diệp Mặc như này là chuẩn bị dẫn các cô ấy rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái rồi.
Diệp Mặc nhìn hai người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rời khỏi, một mình hắn đi sang bên kia đổi điểm cống hiến, hắn định đổi lấy một viên “Mính nguyên đan”.
Địa điểm đổi lúc đó cũng có một vài người, nhưng so với bên nhận nhiệm vụ và giao nhiệm vụ, số người cũng đã ít hơn rất nhiều, chỉ có mấy chục người ít ỏi.
Tiếp đón Diệp Mặc là một tu sĩ hơn năm mươi tuổi tóc hoa râm, khi y phát hiện ra Diệp Mặc là một tu sĩ Trúc Cơ, lập tức rất khách khí tiếp đón Diệp Mặc. Mặc dù y không hiểu tại sao một tu sĩ Trúc Cơ như Diệp Mặc, lại mặc quần áo của đệ tử luyện khí ngoại môn, nhưng những cái này không phải là thứ mà y nên hỏi.
- Vị sư thúc này, xin hỏi anh cần gì vậy?
Vị tu sĩ này tu vi luyện khí tầng thứ chín, hỏi thẳng Diệp Mặc cần cái gì, nhưng không dám hỏi Diệp Mặc về thẻ tích điểm. Đối với y mà nói, Trúc Cơ tiền bối đến đây đổi đồ, làm sao có thể không có thẻ bài tích điểm được.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Xin hỏi chỗ này có đổi “Mính nguyên đan” không?
“Mính nguyên đan”? Vị tu sĩ này hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, y vội vàng nói:
- Rất xin lỗi, sư thúc, “Mính nguyên đan” thuộc loại đan dược quý hiếm, loại đan dược này bình thường ở đây không đổi được. Chỉ có phần thường của nhiệm vụ lớn, hoặc là phần thưởng của môn phái mới có thể lấy được loại đan dược này, hoặc là đến Đan dược lâu của phường thị mới mua được.
“Mính nguyên đan” thuộc loại đan dược quý hiếm? Hơn nữa lại không đổi được? Diệp Mặc thật không ngờ, chỉ là “Mính nguyên đan” nếu như hắn không phải vì muốn đối phó với Lý Bách Sâm, thật đúng là không coi đan dược này ra cái gì.
Không có “Mính nguyên đan” nghĩa là kế hoạch của hắn phải thay đổi rồi, nếu không cũng chỉ có thể lấy Trúc Cơ tầng thứ ba đi đối kháng với Lý Bách Sâm mà thôi. Lấy Trúc Cơ tầng thứ ba đi đối kháng với thiên tài đỉnh cao Trúc Cơ, Diệp Mặc không khỏi có chút im lặng, mặc dù bây giờ thủ đoạn của hắn cũng không ít, nhưng hắn biết rằng cho dù hắn có thể giết được Lý Bách Sâm, thì bản thân mình cũng sẽ không sống tốt được.
- Vậy có bùa cấp sáu trở lên không?
Diệp Mặc lại hỏi, nếu như không có “Mính nguyên đan”, thì bùa cấp cao phải có nhiều nhiều chút, cũng là bảo vệ mình.
Vị tu sĩ luyện khí kia lại sợ hãi nói:
- Vị sư thúc này, bùa cấp thứ sáu trở nên có thì có đấy, nhưng một lá bùa cấp thứ sáu cần phải có năm nghìn điểm cống hiến mới đổi được.
Năm nghìn điểm cống hiến? Diệp Mặc có phần im lặng chỉ lặp lại câu này, hắn ra ngoài làm nhiệm vụ “Thái kim liên hoa”, cũng chỉ có ba trăm điểm cống hiến mà thôi, cái này lại còn là chia đều năm người, cho dù hắn hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có mấy chục điểm cống hiến mà thôi. Năm nghìn điểm cống hiến, hắn phải làm bao nhiêu nhiệm vụ mới được đây?
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Điểm cống hiến của tôi còn thiếu một chút, có thể dùng linh thạch hoặc vật gì đó đổi được không?
Vị tu sĩ đổi đồ kia khó xử nói:
- Xin lỗi sư thúc, ở đây chỉ nhận điểm cống hiến, nếu như muốn đổi cũng được, anh cần phải đi đổi linh thạch hoặc thứ gì đó thành điểm cống hiến trước, sau đó đến đổi bùa. Hai viên linh thạch bậc thấp đổi một điểm cống hiến…
Vị tu sĩ này vẫn chưa nói xong, Diệp Mặc trong lòng liền mắng to, hắn tổng cộng mới có hơn mười nghìn linh thạch bậc thấp, đổi như vậy, cũng chỉ có thể mua một lá bùa cấp sáu mà thôi, trừ phi hắn là kẻ điên mới làm như vậy.
Lá bùa cấp sáu trên chợ cũng chỉ có sáu nghìn linh thạch mà thôi, như này thì lỗ vốn à, rõ ràng không thể dùng linh thạch để đổi lấy điểm cống hiến được rồi.
- Diệp sư huynh…
Ngay khi Diệp Mặc còn đang do dự, có một giọng nói khàn khàn kinh ngạc vang lên bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu lại thấy người gọi mình chính là Liễu Chân Nguyệt - người mà ngày trước đi cùng mình đến dãy núi Vạn Dược.
- Là cô, Liễu Chân Nguyệt, cô khỏe chứ
Diệp Mặc thấy Liễu Chân Nguyệt không có vấn đề gì quay về đến môn phái cũng vui mừng thay cô. Chỉ có điều ngày trước giọng nói của Liễu Chân Nguyệt trong trẻo êm tai, mặc dù làn da có đen một chút, nhưng cũng không coi là khó nhìn. Nhưng bây giờ chỉ có hai tháng không gặp, giọng nói của Liễu Chân Nguyệt lại trở lên khàn khàn, hơn nữa vừa gầy vừa đen…
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 848: Bạo nguyên đan.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Thấy Diệp Mặc như không có chuyện gì chào hỏi với cô, Liễu Chân Nguyệt kéo Diệp Mặc, kéo hắn đến một ngõ ngách nhỏ, nhìn xung quanh không có ai, lúc này mới áy náy nói với Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, ngày trước tôi gọi anh đi dãy núi Vạn Dược, là tôi đã làm liên lụy đến anh, xin lỗi.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Chuyện cũng đã qua rồi, không cần nhắc đến nữa.
Liễu Chân Nguyệt lại càng áy náy nói:
- Cái mà tôi nói không phải chuyện Đồng Tranh Húc, mà là anh trai của Lý Bách Sâm là Lý Bách Lâm. Ngày trước sau khi anh ta đi điều tra hiện trường Lý Bách Lâm bị giết, điều tra ra vết tích cuả Đồng Tranh Húc. Sau khi anh ta hỏi tôi và Tương Dị, liền biết được anh có thể là đi tìm Đồng Tranh Húc rồi, cho nên anh ta bắt đầu nghi ngờ anh, sau đó còn liên lụy đến vợ và em gái của anh. Cho nên, anh nên đi nhanh đi…
Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra, hắn nói Lý Bách Sâm sao lại biết được là hắn giết người, hóa ra vấn đề là ở đây.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, chuyện này căn bản cũng không trách ba người Liễu Chân Nguyệt được, dựa vào tu vi của Lý Bách Sâm, mấy người Liễu Chân Nguyệt chỉ là tu sĩ luyện khí thì không dám giấu diếm gì với gã.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi cũng không trách chị được, không ngờ Lý Bách Sâm lại là một tu sĩ Trúc Cơ. Hơn nữa tôi cũng phải đi rồi, sau này có duyên thì sẽ gặp lại.
Liễu Chân Nguyệt nghe xong câu nói của Diệp Mặc lại có chút sửng sốt, Diệp Mặc phải đi cô không ngạc nhiên. Cái mà cô ngạc nhiên chính là Diệp Mặc không hỏi cô về vợ và em gái hắn, cô còn đang định nói cho Diệp Mặc biết vợ và em gái của hắn đang bị Lý Bách Sâm giam lỏng. Sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói phải đi, cô cũng không hỏi thêm gì. Nếu như Diệp Mặc không muốn quản bọn họ, chính mình hỏi đến chẳng phải là khiến Diệp Mặc mất mặt hay sao?
Tuy nhiên cái khiến Liễu Chân Nguyệt kỳ quái chính là, Diệp Mặc tại sao còn có thể điềm tĩnh đứng trong Nhiệm Vụ Đường này được. Theo lý mà nói hắn chỉ cần vừa về đến nơi sẽ bị rơi vào tay của Lý Bách Sâm.
- Diệp sư huynh, anh phải bảo trọng đấy, tôi tìm thấy một gốc “Bạo linh thảo” muốn đi đổi lấy điểm tích lũy, không nhiều lời với anh nữa, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Bất luận người của Lý Bách Sâm tại sao lại chưa tìm đến, Liễu Chân Nguyệt cũng không dám nói quá nhiều với Diệp Mặc, chỉ vội vàng nói mấy câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Cô sở dĩ kéo Diệp Mặc sang một bên, là để yên tâm một chút, dù sao Diệp Mặc cũng đã từng cứu cô. Nếu như không gặp Diệp Mặc thì thôi, nhưng gặp rồi, nếu cô không đem chuyện của Lý Bách Sâm nói cho Diệp Mặc biết, cô sẽ không yên tâm.
Diệp Mặc vừa định gật đầu lại nghe thấy Liễu Chân Nguyệt nói đến “Bạo linh thảo” lại vội vàng thêm một câu:
- Liễu sư tỷ, vừa nãy chị nói vừa tìm được một gốc “Bạo linh thảo” sao?
Diệp Mặc lập tức nói:
- Sư tỷ, “Bạo linh thảo” bây giờ đối với tôi rất quan trọng, có thể đưa cho tôi được không, bao nhiêu linh thạch tôi sẽ trả cho chị.
- Anh muốn “Bạo linh thảo”?
Liễu Chân Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng lập tức lại lấy ra một gốc “Bạo linh thảo” trong túi trữ vật của mình ra đưa cho Diệp Mặc nói:
- Nếu như Diệp sư huynh đang cần, vậy thì cho anh đấy. Về chuyện linh thạch, không cần phải tính đến. Ngày trước Diệp sư huynh đã từng cứu tôi một mạng, tôi vẫn còn áy náy trong lòng, gốc linh thảo này cũng chẳng là vật quý giá gì, tặng cho anh là được rồi.
Liễu Chân Nguyệt đương nhiên biết Diệp Mặc không phải là một tu sĩ có nhiều tiền, một là vì Diệp Mặc vừa mới vào Chính Nguyên kiếm phái, còn cái nữa đương nhiên là Diệp Mặc đến cả nhiệm vụ “Thái kim liên hoa” cũng có thể đi làm, nếu như hắn là tu sĩ có tiền, nhiệm vụ như này chắc sẽ không nhận. Loại nhiệm vụ này thù lao thấp, hơn nữa tính nguy hiểm lại rất cao.
Mặc dù biết Diệp Mặc không có tiền, nhưng Liễu Thực Nguyệt vẫn đưa “Bạo linh thảo” cho Diệp Mặc, cô không cần linh thạch của Diệp Mặc. Diệp Mặc đã từng cứu cô một mạng, mặc dù “Bạo linh thảo” đổi cũng được không ít điểm, nhưng cho Diệp Mặc để báo đáp ơn cứu mạng cũng là nên.
Diệp Mặc nhận lấy “Bạo linh thảo” từ Liễu Chân Nguyệt, trong lòng vô cùng sung sướng. Mặc dù không lấy được “Mính nguyên đan”, nhưng lại lấy được một gốc “Bạo linh thảo”.
“Bạo linh thảo” thuộc linh thảo cấp ba, đối với một tu sĩ luyện khí kỳ mà nói, loại này đã thuộc loại dược liệu cao cấp rồi. Tác dụng lớn nhất của “Bạo linh thảo” là chế luyện ra “Bạo nguyên đan”, “Bạo nguyên đan” là một loại đan dược có tác dụng phụ rất lớn, thuộc vào hàng linh dược tam phẩm. Sau khi ăn xong “Bạo nguyên đan”, sức mạnh trong vòng một canh giờ có thể tăng vọt vài cấp nhỏ.
Nhưng di chứng sau khi ăn xong “Bạo nguyên đan”, chân nguyên trong cơ thể sẽ trở nên không tinh khiết, cần luyện hóa tạp chất trong đó, hơn nữa còn có kỳ suy yếu đến mấy canh giờ, thậm chí còn khiến cho người ra xảy ra kích động.
“Bạo linh thảo” lại chỉ giới hạn trong tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa luyện chế còn khó khăn hơn nhiều so với “Trúc Cơ đan”. Diệp Mặc không lấy được “Mính nguyên đan”, nhưng lấy được một gốc “Bạo linh thảo” cũng không tệ, bởi vì hắn có thể luyện chế ra “Bạo nguyên đan”.
Về phần tác dụng phụ, Diệp Mặc cũng không lo lắng. Cho dù là tính kích động, hắn có Tống Ánh Trúc ở bên cạnh, có thể nói hắn không thèm để ý chút nào.
- Tôi đi đây, Diệp sư huynh bảo trọng.
Liễu Chân Nguyên nói xong câu này, cúi đầu nhanh chân rời khỏi.
Diệp Mặc giơ tay ra kéo Liễu Chân Nguyệt lại:
- Đợi một chút, cái này cho chị.
Diệp Mặc lấy ra một lọ sứ đưa cho Liễu Chân Nguyệt:
- Đan dược này rất quý báu, chị đến chỗ nào không có người thì hãy mở ra xem. Được rồi, hôm nay cảm ơn chị, tạm biệt.
Nói xong Diệp Mặc chủ động rời khỏi Liễu Chân Nguyệt, hắn hiểu được tâm tình của Liễu Chân Nguyệt. Liễu Chân Nguyệt có thể kéo hắn ra một chỗ nói với hắn những chuyện này, điều này chứng minh cô ta là một người lương thiên, chỉ là một viên “Trúc Cơ đan” Diệp Mặc cũng không để ý .
Liều Chân Nguyệt nhìn bóng dáng Diệp Mặc rời khỏi, thầm thở dài một hơi, cô không giúp được Diệp Mặc gì cả. Cô cũng biết Diệp Mặc muốn “Bạo linh thảo” là để làm gìnhưng cô hiểu, Diệp Mặc như vậy là lãng phí. Trước tiên không nói đến chuyện hắn có thể mời được người luyện chế “Bạo nguyên đan” được hay không, cho dù hắn mời được người luyện chế ra “Bạo nguyên đan”, đối mặt với Lý Bách Sâm giả đan cảnh giới, cũng là bị giết chết trong nháy mắt.
Cô chỉ hi vọng Diệp Mặc sớm có thể rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái, đừng bị Lý Bách Sâm ngăn lại.
Về phần Diệp Mặc cho cô đan dược, cô thực cũng không để ý. Một tu sĩ luyện khí tầng thứ tám, lại là một tu sĩ nghèo, hắn có thể cho mình đan dược gì? Liễu Chân Nguyệt thậm chí đến mở cũng không mở ra, đã ném cái lọ sứ của Diệp Mặc cho vào túi trữ vật.
…
- Hai vị sư muội, chúng tôi đúng lúc cùng đường đến Tích Thành, các cô nhận nhiệm vụ đúng vào nhiệm vụ của Tích Thành, hay là chúng ta cùng nhau đi làm nhiệm vụ này đi. Hai người các cô dù sao cũng không đủ, hai bị sư muội thấy thế nào?
Khi Diệp Mặc đi đến đại sảnh của Nhiệm Vụ Đường, một gã luyện khí tầng thứ tám mắt sâu hoắm ngăn Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc lại yêu cầu cùng đi làm nhiệm vụ, mà bên cạnh gã còn một tên tu sĩ mặt trắng nữa.
- Xin lỗi, chúng tôi đã đủ người rồi.
Diệp Lăng lập tức trả lời, và bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Anh trai Diệp Mặc không có ở đây, cô quả thực không tự tin chút nào
- Cút ngay.
Diệp Mặc bước lên trước, tức giận quát lớn, hắn cảm thấy chuyện mang Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đi cùng thật sáng suốt. Đồng thời trong lòng hắn cũng nhớ đến mấy người Lạc Ảnh, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc bước đến, lập tức vui sướng chạy đến bên cạnh Diệp Mặc.
Gã tu sĩ mắt sâu hoắm kia nghe thấy có người quát gã cút đi, lập tức tức giận, nhưng khi gã quay đầu lại nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức nuốt những lời định nói xuống cổ họng. Gã hoàn toàn không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc không phát ra khí thế của mình, nhưng gã cảm giác được tu vi của Diệp Mặc cao hơn gã. Gã đã là luyện khí tầng thứ tám rồi, tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn gã, vậy thì trừ luyện khí viên mãn ra, cũng chỉ có Trúc Cơ mà thôi.
Một tên tu sĩ mặt trắng khác tu vi mới chỉ luyện khí tầng thứ bảy, đồng bọn của mình nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, y lại càng nhìn không ra. Y cũng thấy Diệp Mặc không phải đơn giản, y tiện tay kéo đồng bọn của mình ra, hai người không nói một câu gì, quay người đi mất.
- Anh, em nhất định phải đẩy nhanh tu luyện, em phát hiện ra ở đây, tu vi thấp làm gì cũng không xong.
Diệp Lăng nhìn hai tên tu sĩ không nói năng gì, mặt mày xám xịt bỏ đi, càng kiên quyết tu luyện.
Diệp Mặc gật gật đầu, kéo Diệp Lăng nói:
- Tu luyện đương nhiên phải khẩn trương, nhưng dục tốc bất đạt, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, muốn trong một đêm đã thành tu sĩ Hóa Chân là vọng tưởng, chuyện của anh đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi. Đúng rồi, nhiệm vụ thế nào rồi.
Tống Ánh Trúc đưa tấm bài nhiệm vụ cho Diệp Mặc nói:
- Nhận được nhiệm vụ Tích Thành, ba đến bốn người, chúng ta vừa đủ ba người.
Khi ba người trở về chỗ ở của Diệp Mặc, phát hiện ra nơi này đến một người giám sát cũng không có.
Diệp Mặc dẫn hai người vào phòng rồi nói:
- Anh muốn luyện chế ra một đan dược, đợi sau khi anh luyện chế xong, sẽ cùng các em đến Yến Viên một chuyến để đón Ngân Tử.
Tống Ánh Trúc do dự một lát rồi nói:
- Hay là em và Diệp Lăng đi đón Ngân Tử về trước, như này sẽ tiết kiệm được chút thời gian.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Ngày trước khi sư phụ của các em là Ngu Vũ Thiên nhận các em làm đệ tử đã nói, không được để các em tùy ý ra ngoài, nhưng sao các em lại tùy tiện ra ngoài được thế? Nếu như anh không nghĩ nhầm, chắc là một người nào đó ở Yến Viên đã mở cửa cho các em rồi
Tống Ánh Trúc hơi sửng sốt, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, sau khi sư phụ đi rồi, đại sư tỷ tiếp quản Yến Viên Phong, đại sư tỷ rất tốt với bọn em. Hơn nữa em và Diệp Lăng rất nhớ anh, cho nên muốn ra ngoài thăm anh, đại sư tỷ căn bản cũng không từ chối, nên cho chúng em ra ngoài, chuyện này sao anh lại biết được?
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Nếu anh cũng khờ khạo như em, sớm đã bị người khác ăn cả da lẫn xương rồi. Nếu như anh đoán không nhầm, đại sư tỷ kia của các em đã cấu kết với Lý Bách Sâm rồi. Nếu như em và Diệp Lăng cứ ở trong Yến Viên Phong mà không ra ngoài, cho dù Lý Bách Sâm muốn giết các em, cũng không thể làm được, anh nghĩ gã vẫn không dám xông vào Yến Viên bắt người. Nhưng vào lúc này thì bọn em lại ra ngoài.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nghe xong Diệp Mặc nói, một lúc lâu sau không nói gì, các cô không nghĩ đến bình thường đại sư tỷ hòa nhã dễ gần như vậy, không ngờ lại nham hiểm như thế.
- Khó trách?
Diệp Lăng dường như nghĩ ra cái gì đó, nhưng cô chỉ lắc lắc đầu mà không nói gì, hiển nhiên là có chút thất vọng.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Không nên suy nghĩ nhiều, anh muốn luyện đan, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đón Ngân Tử.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng thấy Diệp Mặc bắt đầu luyện đan, hai người không dám quấy rầy Diệp Mặc, cũng bắt đầu vừa tu luyện, vừa hộ pháp Diệp Mặc.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby