Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 848: Anh làm em sợ chết mất
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Lưu Hiểu Hiên đang tập trung rửa bát, cô gặp lại Trương Nhất Phàm chẳng khác gì Chức Nữ gặp Ngưu Lang, điều đó khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.
Quan trọng nhất là, nghe nói “Đông cung nương nương” đang ở bên kia Thái Bình Dương xa xôi, mà vừa khéo Trương Nhất Phàm lại được cử đến Bắc Kinh chuyên tu. Trong một năm tới, cô sẽ cố gắng để làm tròn vai trò của một người vợ.
Cơ hội trời cho, Lưu Hiểu Hiên thấy Trương Nhất Phàm bảo chiều nay không có tiết học, thì cứ như uống phải thuốc kích thích, liền nấu cả một bàn đầy thức ăn. Nhìn hắn ăn uống ngon lành, cô thấy rất mãn nguyện. Có thể được trông thấy người mình yêu quý thỏa sức ăn cơm mình làm cũng là một niềm hạnh phúc.
Kỳ thực, mỗi người phụ nữ đều mang một ý niệm riêng về gia đình, làm sao Lưu Hiểu Hiên lại không có chứ?
Ai cũng có ước muốn, nhưng có thể thực hiện hay không lại là chuyện khác. Chỉ là, đối với Lưu Hiểu Hiên, chỉ cần mỗi ngày hắn đi học về, có thể ở nhà cùng cô ăn một bữa tối ấm cúng, đó cũng đã là một niềm hạnh phúc hiếm hoi rồi.
Tuy chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không khát khao tình yêu.
Những ngày sống một mình ở Bắc Kinh, cô cũng thấy rất cô đơn, thấy bất lực, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng tất cả. Chỉ cần có thể thực hiện ước muốn, Lưu Hiểu Hiên chấp nhận chịu khổ nhiều hơn nữa. Đang miên man nghĩ ngợi, chợt cô thấy cảm thấy eo bị siết chặt, một đôi tay đang trườn lên, và rồi dừng lại trước bộ ngực mềm mại của cô.
Lưu Hiểu Hiên hơi giật mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, là Trương Nhất Phàm mà!
Lúc này, cô sợ đến toát mồ hôi, nhưng vẫn quay đầu lại cười nói:
- Anh làm em sợ chết mất!
Trương Nhất Phàm dịu dàng xoa nắn, tay có hơi dùng lực, ở chỗ nào đó cũng đã cứng hết lên rồi, hắn cảm thấy không thể chờ thêm được nữa. Đôi tay hắn luồn vào bên trong, không ngừng xoa bóp. Lưu Hiểu Hiên khẽ “ưm” một tiếng, hai tay bất động, mí mắt khép hờ.
Miệng cô hơi há ra, hàm răng cắn chặt môi dưới, đầu ngửa ra sau. Tư thế này thực giống động vật thời kỳ động dục. Trương Nhất Phàm càng nhìn càng thấy kích thích, vì vậy thú tính bộc phát.
- Ưm, đừng mà ——
Câu nói của Lưu Hiểu Hiên không cản được bước tiến của Trương Nhất Phàm. Hai tay hắn luồn vào trong áo cô tháo móc áo lót, hơn nữa còn cởi ra luôn, rồi ném lên sofa trong phòng khách.
Rồi bàn tay hắn chầm chậm di chuyển trên eo cô, hướng thẳng xuống đôi chân lúc này đã không còn đi tất. Lưu Hiểu Hiên theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, cắn môi khẽ kêu vài tiếng.
Tiếng kêu ấy khiến Trương Nhất Phàm trở nên điên loạn, hắn không những không dừng tay, mà ngược lại còn tiến công mạnh hơn. Lưu Hiểu Hiên dần cảm thấy ham muốn, bị hắn trêu đùa như vậy, có là phụ nữ thủ tiết thế nào đi nữa e rằng cũng không chịu nổi cảm giác kích thích này.
Nhưng nghĩ đến buổi chiều còn phải đi làm, thời gian chẳng còn nhiều, cô liền cố gắng nhịn, ra sức kẹp chặt hai chân.
- Đừng như vậy, chiều em còn phải đi làm, không kịp nữa rồi. Tối em về sớm chút, lúc ấy tùy anh làm gì cũng được, được không?
Giọng nói dịu dàng mang theo ngữ khí cầu xin, nhưng hắn vẫn không ngừng vuốt ve chân cô, cảm giác khi cô không đi tất khiến hắn hưng phấn một cách kỳ lạ. Hơn thế, hắn ngày càng phát hiện ra rằng, bản thân mình đã trở nên không còn kiềm chế nổi nữa.
Bởi vậy, hắn nói thầm bên tai Lưu Hiểu Hiên:
- Không có gì đâu, em rửa bát đi, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi!
Sau đấy hắn dừng tay thật, Lưu Hiểu Hiên nghĩ hắn thực sự dừng lại nên gật đầu rồi tiếp tục rửa.
Không ngờ, Trương Nhất Phàm vươn tay ra mở khóa váy cô, hơn nữa còn kéo váy và quần lót xuống tận đầu gối. Lưu Hiểu Hiên nhíu mày, định bảo hắn dừng lại.
Nhưng Trương Nhất Phàm đã đi vào từ lúc nào, cảm giác thỏa mãn đã lâu không cảm nhận được khiến cô luôn miệng rên rỉ. Cô nhắm mắt, cắn chặt môi, chờ hắn tiếp tục.
Ai ngờ, sau khi đi vào, Trương Nhất Phàm lại không làm tiếp, mà chỉ ôm cô thật chặt, hai tay vẫn tiếp tục đặt trên ngực cô. Cuối cùng Lưu Hiểu Hiên thở hắt ra.
- Sao anh đã vào rồi, em...
Trương Nhất Phàm ôm cô, mang theo cảm giác kích động đến mê muội. Lưu Hiểu Hiên thì thầm:
- Anh đừng làm vội, để em rửa bát đã.
Trương Nhất Phàm liền đảm bảo, anh không làm, chỉ nhìn em rửa bát thôi.
Lưu Hiểu Hiên gật đầu, oán giận nói:
- Anh ngày càng thích giày vò người ta, anh ôm chặt một chút, em sợ em không đứng nổi nữa rồi.
Cô nhìn sang nhà đối diện, lo lắng nói:
- Nhà bên đó chắc không có ai nhìn trộm đâu nhỉ!
Trương Nhất Phàm nhìn ra, rồi nói:
- Xa thế thì nhìn được gì?
- Chưa chắc, cái dạng biến thái này điên loạn lắm, tivi cũng nói đấy thôi, có những kẻ chuyên nấp ở nhà đối diện, rồi chụp lén người ta. Thế nên bình thường em đều không dám mở cửa sổ.
Trương Nhất Phàm vẫn tiếp tục thưởng thức ngực cô.
- Hiểu Hiên à, em ngày càng mềm mại đấy.
Lưu Hiểu Hiên xấu hổ, mặt đỏ bừng.
- Ngoài anh ra, làm gì còn ai khác động vào. Trước kia thế nào cũng chỉ mình anh biết.
Trương Nhất Phàm hỏi, lúc em tắm cũng không động vào sao?
Lưu Hiểu Hiên giận dỗi giậm chân.
- Không đùa với anh nữa, bắt nạt người ta hoài.
Cô không ngờ Trương Nhất Phàm đưa vào sâu như vậy, lúc cô giậm chân vô tình mang đến cảm giác kích thích lạ thường, khiến đầu óc chấn động, cả người mềm nhũn, gần như không chịu đựng nổi.
Cô nói, anh đừng động, thật sự đừng động, để em rửa xong rồi thì tùy anh làm thế nào cũng được. Lưu Hiểu Hiên gần như cầu xin hắn.
Trương Nhất Phàm biết điều an phận, vậy em mau rửa đi, anh chờ em. Sau đó hắn chỉ ôm chặt cô, hai tay vẫn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô.
Vẻ mặt của Lưu Hiểu Hiên gần như phát khóc, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Khi hai người đang nói chuyện, Lưu Hiểu Hiên vội vàng rửa bát.
- Phù ——
Cô đứng thẳng người, vẫn không động đậy.
- Anh biến người ta thành thế này đây, mau bế em qua kia đi.
Trương Nhất Phàm giờ mới rút ra, bế cô đặt lên sofa. Nhìn Lưu Hiểu Hiên quần áo lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng, váy bị kéo lên đến đầu gối, cúi xuống nhìn bản thân mình, Trương Nhất Phàm chợt cảm thấy tình cảnh của hai người lúc này thật chẳng ra làm sao.
Lưu Hiểu Hiên vốn tính rụt rè, ban nãy bị Trương Nhất Phàm dùng cách ấy tiến vào đã rất xấu hổ. Giờ lại thấy hắn ngơ ngẩn nơi nào, cô liền ngượng ngùng giục:
- Anh ngẩn ra đấy làm gì thế, để lát nữa thì không kịp nữa đâu.
Bấy giờ Trương Nhất Phàm mới giật mình tỉnh lại. Lần này hắn đi vào ở tư thế đối diện, nhưng hắn lập tức cảm thấy không thoải mái. Vì thế lại rút ra, rồi bảo Lưu Hiểu Hiên đứng trên sàn nhà, làm lại tư thế cúi xuống ban nãy để hắn đi vào từ phía sau.
Lưu Hiểu Hiên nhẫn nại nói:
- Giờ anh lại chuyển sang thích kiều này à?
Trương Nhất Phàm bảo cô đừng nói gì cả, rồi trở nên điên cuồng. Nhìn cặp mông trắng bóc trước mắt, lại thêm những đường cong động lòng người, hắn chợt phát hiện ra dáng vẻ từ phía sau của cô ngày càng giống Lý Hồng.
Lý Hồng chẳng khác nào độc dược, không lúc nào không ám ảnh đầu óc Trương Nhất Phàm. Lúc hắn gần gũi Lưu Hiểu Hiên, trong đầu cũng nhớ tới hình ảnh cô ta, như thể Lưu Hiểu Hiên đã trở thành hiện thân của cô ta.
Dáng người Lưu Hiểu Hiên rất giống Lý Hồng, nhất là cặp mông, nơi ấy của cả hai người đều rất tuyệt vời. Vậy nên ban nãy Trương Nhất Phàm mắt nhìn cảnh tượng ấy mới không kiềm chế nổi.
Nói Lý Hồng là độc dược cũng không sai. Kể từ sau ngày thân mật với cô ta, cứ rảnh rỗi là Trương Nhất Phàm lại nhớ đến bóng dáng cô. Có thể nói là, thứ không có được mới mãi là thứ đẹp đẽ nhất.
Trương Nhất Phàm không ngăn bản thân nghĩ đến những điều mờ ám. Đôi môi của Lý Hồng thực quá hấp dẫn. Mỗi lần hôn lên đôi môi ấy, độc dược phát tác càng mạnh. Dường như đôi môi ấy như chứa đựng một thứ thuốc phiện.
Thứ ấy không màu không mùi không vị, nhưng lại khiến Trương Nhất Phàm lưu luyến khôn nguôi. Trương Nhất Phàm nghĩ, may là hắn đang trong thời gian đi học, nếu vẫn còn trên cương vị công tác mà nghĩ ngợi lung tung thế này thì thật không hay.
Những nghĩ đến đây, trong lòng lại thầm nhủ, mình đang nghĩ cái gì vậy? Đang thầm yêu cô ấy sao? Biểu hiện này của mình thật quá ấu trĩ rồi, chẳng khác nào lũ trẻ mới lớn.
Suy nghĩ này cũng từ Lý Hồng mà ra, lần đầu tiên có người nói hắn giống trẻ mới lớn. Có lẽ vì Lý Hồng nhiều tuổi hơn hắn, không hiểu sao, những điều hắn nghĩ luôn có liên quan đến cô.
“Haiz, cái cô Lý Hồng này!”
Rõ ràng là một đóa hoa hồng không thể đụng vào, anh nói xem, có thể cuồng nhiệt hôn người phụ nữ nào mà kiềm chế được ý nghĩ về cô không? Có thể kiềm chế được nỗi nhớ về dáng vẻ xinh đẹp ấy không?
Trương Nhất Phàm nói đây là không cầm lòng nổi, là xu thế phát triển tất yếu của tình cảm. Nhưng Lý Hồng không nghĩ như vậy, cô ta vẫn khăng khăng cho rằng, tình yêu không liên quan gì đến tình dục! Nếu muốn cô chấp nhận chuyện nam nữ ấy, thì cô thà chết còn hơn.
Chuyện này thật sự không thể làm, và cũng không muốn làm. Thế nên, tình yêu theo kiểu của cô có thể gọi là tình yêu tinh thần.
Nhưng đối mặt với vấn đề yêu đương này, chỉ cần là một đàn ông khỏe mạnh thì đầu tiên đều dùng nửa thân dưới để suy xét. Cho dù hắn dùng nửa thân trên để suy nghĩ, thì mục đích cuối cùng cũng vì nửa thân dưới mà thôi.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm coi người phụ nữ khác là Lý Hồng. Hắn cảm thấy có chút hổ thẹn, cảm thấy rất có lỗi với Lưu Hiểu Hiên. Nhưng hắn vẫn thích làm chuyện đó từ phía sau với cô, hắn cảm thấy làm như vậy rất kích thích.
Lưu Hiểu Hiên lo lắng chiều sẽ đi làm muộn, nên thời điểm Trương Nhất Phàm tấn công cô, cô còn chưa quên giờ làm, vì vậy, cô liếc mắt nhìn hắn.
- A —— a —— không không không xong rồi! Sắp sắp muộn muộn rồi!
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đã sắp hai giờ rồi, mình có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể làm ảnh hưởng tới công việc mà Lưu Hiểu Hiên phải vất vả lắm mới giành được. Nếu quả thật như vậy, thì hắn sẽ trở thành một kẻ tội đồ, vì thế, hắn đẩy nhanh tốc độ.
Lúc Lưu Hiểu Hiên đang không ngừng ưm a, Trương Nhất Phàm đã ra rồi, hơn nữa còn ra rất dữ dội, dù sao hắn cũng đã rất lâu không làm chuyện ấy, thế nên nơi ấy của cô mới bị hắn chiếm giữ hoàn toàn.
Rất nhiều, hơn nữa còn tràn ra bên ngoài, Lưu Hiểu Hiên đỏ mặt, cắn chặt răng, vội vàng rút giấy ăn ngăn phía dưới, chạy vào buồng vệ sinh với tư thế rất kỳ quặc.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 849: Sự cố của Lưu Hiểu Hiên
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Không còn sớm nữa, nên Lưu Hiểu Hiên không dám rề rà trong buồng vệ sinh. Cô vội sửa sang lại một chút rồi ra ngoài thay quần áo.
- Nếu chiều anh không có việc gì thì ở nhà ngủ đi, em sẽ cố về sớm.
Lưu Hiểu Hiên vừa thay quần áo vừa nói.
Trương Nhất Phàm lười biếng nằm dài trên sofa.
- Ừ, em đi làm đi!
Lưu Hiểu Hiên đang thay quần áo, bỗng lại vội vội vàng vàng chạy vào buồng vệ sinh.
Đợi cho cô đi ra lần nữa, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Em mà còn lề mề thì chậm là cái chắc.
Lưu Hiểu Hiên ai oán trách, đều tại anh, hại em vừa thay quần đã lại bị bẩn.
Trương Nhất Phàm cười ha hả, vậy em cẩn thận một chút, nếu không lại làm trò cười đấy.
Lưu Hiểu Hiên đã mặc xong quần áo, trước khi đi làm còn hôn lên mặt Trương Nhất Phàm một cái.
- Ở nhà ngoan nhé, đừng chạy lung tung!
Lưu Hiểu Hiên đi rồi, Trương Nhất Phàm vẫn nằm dài trên sofa vuốt trán, không nói lời nào.
“Mình bị làm sao vậy?
Không được, mình phải nghĩ cách gì mới được, nếu cứ như vậy, mình sẽ bị Lý Hồng hại cho thê thảm mất.”
Vì thế, Trương Nhất Phàm quyết định không nghĩ tới cô ta nữa.
Nhưng, con người lại không như vậy, anh càng không muốn nghĩ tới thì nó lại càng không ngừng xuất hiện.
Trương Nhất Phàm chưa từng gặp phải tình cảnh này, không phải chỉ là hôn thôi sao, cứ làm như uống phải độc dược vậy. Cái trò này cũng có thể bị nghiện ư? Có điều, nghĩ kỹ lại thì, những điểm hấp dẫn trên người Lý Hồng quả thực nhiều vô cùng.
Có lẽ vì tính cách không giống người bình thường của cô mới khiến hắn không ngừng khát khao cô đến vậy. Khát khao cái gì? Trương Nhất Phàm vẫn không thể hiểu nổi, hắn chỉ là muốn có cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn.
Sau hai lần thân mật với Lý Hồng, phát hiện ra thân thể Lý Hồng có sức hấp dẫn khiến người ta không thể kiềm chế. Sức hấp dẫn ấy càng khiến hắn muốn khám phá nhiều hơn.
Đàn ông trên đời đều là một dạng động vật, câu nói này quả không sai.
Xem thử Tần Thủy Hoàng, Đường Tông Tống Tổ, rồi cả Tam Hoàng Ngũ Đế nữa, bọn họ cả đời theo đuổi cái gì chứ? Ngoài quyền lực tối cao, uy chấn thiên hạ ra thì chính là phụ nữ. Nếu không tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần của bọn họ để đó làm gì?
Còn không phải để thỏa mãn khát vọng chinh phục mãnh liệt của đàn ông sao, hơn nữa bọn họ có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần vẫn chưa thấy đủ, vẫn thường xuyên tuyển thêm phi tần. Cho dù phi tần nhiều như vậy, thậm chí có những cô gái cả đời không được sủng hạnh, thì bọn họ vẫn không ngừng giấc mộng tìm kiếm tình nhân.
Bởi vậy, có thể thấy rằng, dục vọng của đàn ông đối với phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Quyền lực và năng lực vĩnh viễn tỷ lệ thuận với thứ khát vọng chinh phục này.
Trương Nhất Phàm không biết suy nghĩ của Lý Hồng, cũng không biết có rơi vào thứ dục vọng mãnh liệt, không thể thoát ra được như hắn hay không. Hắn định gọi cho cô, nhưng rồi lại buông xuống.
“Không được, mình nhất được phải khống chế bản thân, không để tiếp tục nghĩ đến vấn đề này nữa.”
Cứ như vậy, hắn dần thiếp đi trên sofa.
Lưu Hiểu Hiên thì đang vội vàng lái xe tới đài truyền hình, may quá, vẫn còn hai phút nữa. Thấy vẫn chưa bị muộn, cô liền vơi hẳn nỗi lo lắng ban nãy.
Tuy nhiên, trên đường tới đây, cô lái xe rất vội, lại thêm việc Trương Nhất Phàm làm ban nãy, chết rồi, quần lót lại ướt rồi. Cô đành chạy vào WC, vệ sinh sạch sẽ một lần nữa.
Nhưng cô phát hiện ra rằng, lần này thật xấu mặt quá đi, không chỉ có quần lót bị ướt, mà cả đùi cũng bị dính. Vậy nên, cô chỉ còn cách cởi quần vứt vào thùng rác, sau đó lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ.
Trong phòng thay đồ không có quần lót, trong lúc cuống quá, cô đành mặc luôn quần tất, sau đó thay một chiếc váy dài, rồi ngắm đi ngắm lại trước gương.
Lần đầu không mặc quần lót đi quay chương trình, trong lòng Lưu Hiểu Hiên phấp phỏng không yên. Nhưng nhờ chiếc váy dài đến gần sát đất, cô nghĩ chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sau ba tiếng ghi hình, rốt cuộc Lưu Hiểu Hiên cũng bước ra khỏi trường quay, thở phào một cái. Trở lại phòng thay đồ, cô phát hiện ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Ngoài chiếc váy ngắn đi làm, cô không cầm theo chiếc quần nào. Chẳng lẽ chỉ mặc một chiếc quần tất mỏng manh này đi về sao?
Đứng trước chiếc gương trong phòng thay đồ, Lưu Hiểu Hiên cố gắng kéo chiếc váy ngắn, hy vọng có thể khiến nó dài ra thêm một chút. Nhưng váy ngắn vẫn ngắn như vậy, chẳng thể kéo thêm chút nào.
Cô thử ngồi xuống trước gương, liền phát hiện ra, chỉ cần sơ sẩy chút xíu là sẽ có nguy cơ bị lộ ngay. Phía dưới chiếc quần tất màu đen là cả một vùng đen mượt mà, ngay cả cô nhìn vào cũng thấy đỏ mặt tía tai.
Nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn rồi, Lưu Hiểu Hiên liền nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng không có xã giao gì hết.
Đang nghĩ ngợi thì một đồng nghiệp trong đài truyền hình đi vào.
- Chị Hiểu Hiên, giám đốc đang đợi ở bên ngoài đấy.
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Em có biết có chuyện gì không?
Cô gái này cũng thuộc tổ một với Lưu Hiểu Hiên, tương lai hai người có lẽ sẽ cùng hợp tác. Mỹ nhân trong đài truyền hình trung ương nhiều vô kể, tùy ý chọn ra một người cũng là mỹ nữ tìm ngàn dặm mới tìm được, dĩ nhiên cô gái này cũng rất khá!
Cô ta cũng vào thay quần áo, đứng ngay trước mặt Lưu Hiểu Hiên vô tư cởi áo, để lộ ra bộ ngực căng tròn trắng muốt. Lưu Hiểu Hiên thấy cô ta hai tay nâng ngực, dùng sức đẩy lên. Số đo của cô ta có lẽ còn hơn cô một một cỡ.
Cô gái này tuổi mới chỉ hai lăm, song dáng người bốc lửa có thể khiến bất kỳ gã đàn ông nào phun máu mũi. Vì làm cùng đài truyền hình nên quan hệ hai người khá tốt.
Cô nàng nói:
- Nghe nói có tiệc xã giao, gọi hai chúng ta cùng đi. Chị nhanh lên đi! Còn ngồi ngây ra đó làm gì?
Cô gái đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại thân hình tuyệt đẹp của mình, mông cong, da trắng, tuổi lại còn khá trẻ, không có vẻ trầm ổn trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên.
Nếu không, lần trước đã để cô đi, chỉ vì tuổi còn quá trẻ, sẽ khiến người xem có cảm giác không tốt. Dù sao cũng là đài truyền hình trung ương, ngoài kinh nghiệm làm việc phong phú, còn phải đoan trang, phải có khả năng tương tác với khán giả, như vậy mới có phong cách.
Đài truyền hình trung ương tuyển người không nhất thiết phải nhìn bề ngoài. Cô gái này tuy điều kiện không hề thua kém Lưu Hiểu Hiên, nhưng vẫn không bằng cô ở mảng kinh tế và cả tính cách trầm ổn.
Lưu Hiểu Hiên thấy cô ta đã mặc xong quần áo, muốn hỏi cô ta còn chiếc quần lót nào không. Nhưng quần lót là đồ nhạy cảm, nên cô do dự một lát, cuối cùng chỉ hỏi cô ta có chiếc váy nào dài một chút không.
Cô ta nói có một chiếc váy, nhưng vừa mới thay rồi, chỉ dài đến đùi thôi. Mấy cô gái trong đài truyền hình đều mặc váy ngắn, đã thống nhất cả rồi, ai lại mang theo một chiếc váy dài chứ?
Hơn nữa dáng người họ đẹp như vậy, đương nhiên sẽ phải để lộ ra ưu điểm của mình, thu hút càng nhiều ánh mắt càng tốt. Lúc này cô ta đã đổi sang một chiếc váy ngắn như Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên không còn cách nào khác, nghe đến tiệc xã giao, cô thực không muốn đi, nhưng lại không dám từ chối. Giám đốc đài nói một là một, hai là hai, nhiều cô muốn được ông ta gọi đi tiệc xã giao còn không có cơ hội nữa là, vậy nên Lưu Hiểu Hiên vẫn đang rất do dự.
Ra khỏi phòng thay đồ, cô trông thấy lão giám đốc tuổi đã ngoài năm mươi, trán bóng loáng có thể phản chiếu bóng người. Lão thấy cô mãi mới đi ra liền tỏ ra không hài lòng.
- Hiểu Hiên à, hôm nay em có vẻ không được khỏe lắm, phải chú ý đấy! Hình tượng của các em có quan hệ tới toàn bộ đài truyền hình, cũng có quan hệ đến hình tượng quốc gia đấy. Chương trình của chúng ta có tỷ lệ xem rất cao ở nước ngoài đó.
Lưu Hiểu Hiên không dám cãi lại, chỉ có thể thành khẩn đáp lời. Cô biết hôm nay giám đốc muốn cô và cô nàng kia đi xã giao, liền thầm nghĩ có nên kiếm cớ thoái thác hay không.
Ai ngờ, cô còn chưa mở miệng, lão giám đốc đã nói:
- Em và Tiểu Mẫn chuẩn bị đi, tối có bữa tiệc xã giao đấy.
Tiểu Mẫn chính là cô gái ban nãy, cô ta thường xuyên bị tay giám đốc điểm danh đi xã giao.
Giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm, sáu giờ mới tan, vẫn còn nửa tiếng nữa. Lão giám đốc dặn dò xong liền bỏ đi. Lưu Hiểu Hiên bèn gọi với theo:
- Giám đốc, em... Hôm nay em không khỏe lắm, có thể...
Lời còn chưa nói xong, tay giám đốc đã cắt ngang:
- Không được, nếu không khỏe thì uống ít rượu đi, nhưng người nhất định phải có mặt.
Lưu Hiểu Hiên không dám nói thêm gì nữa, đành khẽ cắn môi. Nhân lúc không có ai liền nhắn tin cho Trương Nhất Phàm: “Tối em phải đi xã giao, không từ chối được, phải làm sao bây giờ?”
Đúng lúc đó Trương Nhất Phàm cũng nhận được điện thoại của Thẩm Kế Văn, anh ta nói hai người hắn muốn điều tra đã điều tra xong rồi. Hắn đoán đúng, họ là người của Phương gia và Lý gia.
Phương Khiêm là cháu của Phương Cảnh Văn, còn Lý Tư Nguyên là con của Lý Hoa Sơn.
Thẩm Kế Văn nói tiếp, anh ra ngoài đi! Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện! Anh đã đến đây rồi thì chúng ta cũng nên tụ tập một chút.
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, nhắn lại cho Lưu Hiểu Hiên.
“Vậy em cứ đi đi, hẹn tối gặp!”
Được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên mới có chút an tâm.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 850: Bữa tiệc xã giao không thể chối từ
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Nghe nói tối nay bọn họ sẽ xã giao với một đạo diễn và một nhà sản xuất nổi tiếng trong giới điện ảnh, nhà sản xuất này rất có tiếng tăm, rất có thế lực, đồng thời cũng là bạn của giám đốc đài.
Còn vị đạo diễn kia cũng rất nổi danh, nghe nói tuổi còn khá trẻ. Hai người này vừa tới thủ đô, giám đốc đài liền dẫn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn cùng một cô gái nữa đến tiếp đón bọn họ.
Ba người họ đều rất đẹp, Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn thì không cần bàn đến, còn cô gái kia thì ăn mặt rất gợi cảm. Cô ta mặc áo hai dây ngực trễ, không chỉ lộ ra rãnh ngực có thể hấp dẫn bất kỳ gã đàn ông nào, mà còn cả quá nửa cặp tuyết lê kia nữa.
Cô ta tên là Hạ Nhu Nhu, rất nhiều đồng nghiệp nam trong đài vẫn thầm khát khao cô ta. Lưu Hiểu Hiên thật không hiểu nổi, cô Nhu Nhu này năm nay mới hai mươi ba, mà dáng người quả thật đáng kinh ngạc. Bộ ngực lớn căng tròn như vậy chắc cũng gây không ít khó khăn cho cô ta.
Có điều, cô nghe nhiều người bàn tán, bộ ngực ấy chỉ là đồ giả, nhờ thẩm mỹ mới lớn như vậy. So ra thì ngực Tiểu Mẫn vẫn còn kém nhiều.
Trong tình trạng mỹ nữ vô số như vậy, Lưu Hiểu Hiên cũng cảm thấy rất áp lực. Cái cô có thể dựa vào cũng chỉ có tố chất vững vàng cùng kinh nghiệm lâu năm mà thôi. Ở tuổi này cô căn bản không thể nào so được với đám tiểu yêu tinh ấy nữa.
Hơn nữa con gái thời nay dám làm dám chịu, dám nghĩ dám lộ, cái gì cũng dám làm. Bọn họ thậm chí nửa đêm cũng dám đến gõ cửa nhà giám đốc dâng lên lễ vật ấm áp nhất.
Trong ba người, Lưu Hiểu Hiên có danh tiếng nhất, thời cô còn ở Hồ Nam đã có rất nhiều người hâm mộ rồi. Tỷ suất xem của đài truyền hình Hồ Nam trước giờ vẫn luôn dẫn đầu trong lĩnh vực truyền hình vệ tinh của các địa phương trên cả nước.
Có lẽ cái nhà đài coi trọng chính là điểm này của cô, chính điều này đã phá lệ giúp cô được nhận chương trình. Ai ngờ sau khi chương trình phát sóng, phản ứng của khán giả khá tốt, vì thế, Lưu Hiểu Hiên dần khẳng định được vị trí của chính mình.
Chẳng qua, thời gian cô đến chưa lâu, mà mức độ cạnh tranh lại khốc liệt như vậy, nên cô cũng chỉ có thể cố gắng bảo toàn lãnh địa của mình mà thôi. Nhìn sang hai tiểu yêu tinh kia, người này gợi cảm hơn người kia, người kia lại xinh đẹp hơn người này, cô hiểu rằng, cả hai người họ đều đang thầm cạnh tranh nhau.
Lưu Hiểu Hiên không có hứng thú tham gia vàonhững việc này. Cái bọn họ đang âm thầm tranh đấu chính là một chương trình mới nhà đài đang chuẩn bị làm, vị trí MC cho chương trình này đã trở thành mục tiêu giành giật của rất nhiều người.
Tiểu Mẫn cũng muốn vị trí này, lúc cô ta trông thấy Hạ Nhu Nhu, liền thì thầm, biết trước con hồ tinh này cũng ở đây thì mình đã chẳng thèm đến.
Tuy nói như vậy nhưng cô ta cũng không thể không đi. Nếu tỏ ra quá thanh cao thì giám đốc sẽ tức giận mà vùi dập cô ta, thế là hết. Bởi vậy, ba người họ đi theo giám đốc đến khách sạn Kiến Quốc sang trọng bậc nhất Bắc Kinh.
Trong phòng bao, Lưu Hiểu Hiên trông thấy hai nhân vật tai to mặt lớn trong giới điện ảnh. Nhà sản xuất phim đã gần năm mươi tuổi, còn tay đạo diễn kia chắc chỉ ngoài ba mươi.
Thời điểm gặp mặt, giám đốc đài đứng ra giới thiệu để bọn họ làm quen với nhau. Sau đó ông ta chỉ vào ba mỹ nữ đứng bên cạnh nói:
- Các cô ấy là Hiểu Hiên, Tiểu Mẫn, Nhu Nhu.
Nhà sản xuất phim nhìn ba vị đại mỹ nữ trước mặt, ánh mắt có chút kỳ lạ. Ánh nhìn của lão ta dừng lại bộ ngực đầy đặn của Nhu Nhu, trên mặt hiện rõ khát khao muốn chơi đùa với chúng. Nhưng rồi, lão nhìn sang Lưu Hiểu Hiên, cười lớn nói:
- Cô Hiểu Hiên, danh tiếng của cô tôi ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy! Ha ha...
Điệu cười của lão nghe thật thô lỗ. Lưu Hiểu Hiên chỉ có thể thầm nhăn mặt nhíu mày, nhưng bề ngoài vẫn khiêm tốn nói:
- Thật không dám, không dám. Đều nhờ giám đốc chúng tôi quan tâm cất nhắc, không phải công của một mình tôi đâu ạ.
Giám đốc đài nói:
- Ấy, đừng nói vậy. Hiểu Hiên thật sự rất giỏi mà, từ lúc ở Hồ Nam đến đây, đã nhận được sự yêu mến của rất nhiều khán giả. Xã hội bây giờ kinh tế thị trường, ai thu hút được người xem, người ấy sẽ có thị trường thôi.
Mấy người họ đều hùa theo, giám đốc đài nói rất hay, nói rất phải.
Nhu Nhu và Tiểu Mẫn đều không phục, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt. Tay sản xuất hình như rất chú ý đến Lưu Hiểu Hiên, lão bắt tay cô rồi kéo cô lại gần, nói:
- Hôm nay cô ngồi đây đi, các vị đừng để bụng nhé. Ha ha...
Lão giám đốc thấy ông bạn hình như có ý với Lưu Hiểu Hiên, liền nói:
- Hiểu Hiên, em cứ ngồi đó đi!
Vì vậy, Lưu Hiểu Hiên an vị ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất. Tiểu Mẫn ngồi giữa giám đốc và đạo diễn, còn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu thấy vậy chu môi:
- Vậy còn em ngồi đâu?
Giám đốc nói, em tự chọn đi!
“Trái bom nhỏ” dĩ nhiên muốn ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất nhất, nhưng Lưu Hiểu Hiên đã ngồi đó rồi, nên cô ta thấy rất khó chịu. “Bà cô này dựa vào cái gì mà ngồi đó chứ? Mình có chỗ nào kém cô ta đâu.”
Cô ta cố ý ưỡn ngực, Lưu Hiểu Hiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, bên trong chiếc váy ngắn hai dây, cô ta không mặc đồ lót. Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy có chút chán ghét.
Chỉ là ra ngoài xã giao thôi, cũng không phải đi bán thân, có cần bạt mạng như vậy không?
Đài truyền hình trung ương dù sao cũng không phải một đơn vị nhỏ, cũng không hỗn loạn như giới giải trí, cùng lắm cũng chỉ phải đi tiếp rượu, sẽ không xảy ra mấy chuyện lộn xộn này nọ. Bởi vậy, Lưu Hiểu Hiên mới dám cùng họ đến chỗ xã giao thế này.
Giám đốc đài nhìn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu, cười nói:
- Phải đấy, em cứ ngồi chỗ đạo diễn đi, tiếp cậu ấy chu đáo vào nhé. Nếu tối nay cậu ấy không thoải mái, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Thật ra thì, lão giám đốc thích những cô gái trưởng thành, điềm đạm. “Trái bom nhỏ” này tuy rằng rất quyến rũ, nhưng lại quá phô bày bản thân, người có tuổi như ông ta, tự nhiên sẽ không thích kiểu trẻ trung thế này.
Nếu không có vị đạo diễn kia đi cùng, hôm nay ông ta cũng không định gọi “trái bom nhỏ” này đến đây.
Sáu người đều đã yên vị, tay sản xuất hình như rất thích mẫu phụ nữ trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, từ đầu đến cuối nhiệt tình tán gẫu với cô, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Giám đốc đài nói:
- Anh không được đục khoét gì đâu đấy. Hiểu Hiên giờ là ngôi sao mới của đài chúng tôi rồi, vừa mới nhận chương trình đã đạt tỷ suất xem cao ngất ngưởng.
Tay sản xuất đáp:
- Tôi nào dám đục khoét nhà anh chứ, cho dù có dám thì cô Hiểu Hiên đây cũng chưa chắc đã đồng ý. Tấm kim bài của đài truyền hình các anh, ai động vào được chứ?
Vị đạo diễn kia cũng không chịu kém, có “trái bom nhỏ” gợi cảm chết người bên cạnh thế kia mà. Ban nãy, lúc ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý, cô ta kéo váy lên một chút, váy đã ngắn bị cô ta kéo lên như vậy, thì quả là hay rồi.
Ánh mắt tay đạo diễn trở nên kỳ dị, gã biết trong ba cô gái này, kẻ dễ dụ lên giường nhất, không cô ta thì còn ai vào đây nữa.
Mắt thấy hai ông anh đều thích dạng điềm đạm, trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, gã liền nâng ly rượu lên nói:
- Nào, giám đốc, sản xuất cùng ba vị mỹ nữ, chúng ta cạn một ly trước đã, rồi hẵng từ từ nói chuyện!
Vậy nên mọi người đều nâng ly, Lưu Hiểu Hiên hơi cau mày, cầu cứu giám đốc:
- Hôm nay em không uống được rượu.
Thực ra, cô không phải không thể uống, chỉ là lúc nãy ở đài truyền hình, cô đã nói dối với giám đốc là mình không khỏe rồi.
Nếu giờ lại uống rượu thì chẳng phải lộ chân tướng hay sao?
Hơn nữa giám đốc đài cũng hiểu, phụ nữ tháng nào cũng có vài ngày như vậy.
Vì thế, ông ta vẫn quan tâm mà nói đỡ cho cô:
- Em không uống được thì cũng phải thể hiện thành ý một chút. Phải nể mặt vị sản xuất này chứ.
Tay sản xuất nghe vậy liền hiểu, ngoác miệng cười với cô, ánh mắt tà ác liếc xuống chiếc váy ngắn của cô, hoài nghi hỏi:
- Cô Hiểu Hiên không khỏe thật, hay là không nể mặt tôi thế? Cũng thật trùng hợp quá đi. Cô cố ý phải không!
Hành động này của tay sản xuất khiến cô thấy buồn nôn.
Hơn nữa lão còn đắc ý nói::
- Cô đừng gạt người khác chứ? Tôi cũng nhìn ra được, có thực là không khỏe hay không?
Lưu Hiểu Hiên biến sắc, giám đốc đài phải đứng ra dàn xếp:
- Được rồi, được rồi, Hiểu Hiên, em có thành ý một chút đi, nể mặt mọi người chút.
Lưu Hiểu Hiên làm ra vẻ miễn cưỡng nâng ly rượu lên, cụng với một người. Lúc cô uống rượu, ánh mắt của tay sản xuất lại hướng về phía bộ ngực phập phồng của cô. Tất cả những điều này, cô hoàn toàn không biết.
Sau khi “trái bom nhỏ” sảng khoái uống xong ly rượu, cô ta lập tức rót tiếp, đặt ly rượu vào tay lão sản xuất, nói:
- Chị Hiểu Hiên hôm nay không khỏe, em tiếp anh uống rượu vậy, em thì lại rất khỏe đấy.
Giám đốc liền nói:
- Nhu Nhu, em không được lạnh nhạt với đạo diễn đâu đấy!
Nhu Nhu thản nhiên cười đáp:
- Không vấn đề, hai người một lúc, em đối phó được hết!
Lão sản xuất liền nở nụ cười tà ác.
- Em thực sự lợi hại như vậy sao, có thể đối phó được với cả hai chúng tôi sao?
Nhu Nhu đáp:
- Không tin thử xem, không đối phó nổi hai người, thì hai người đối phó lại em!
- Ha ha...
Trong phòng bao vang lên một trận cười lớn.
Lưu Hiểu Hiên vẫn ngồi yên một chỗ không dám động đậy, vì không mặc quần lót nên cô cảm thấy thiếu tự nhiên. Hơn nữa, cô còn kẹp chặt hai chân, như thể sợ không cẩn thận chút, ánh mắt ai đó sẽ theo khe váy mà chui vào trong.
Nhiệt độ trong phòng bao rất lạnh, từng đợt gió vù vù thổi dọc theo đùi, khiến nơi đó cũng lạnh run, giống như có thứ gì đó không ngừng chui vào.
Trương Nhất Phàm từ chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên đến thẳng khách sạn Kiến Quốc gặp Thẩm Kế Văn.
Đã rất lâu không gặp anh ta, tiểu tử này có vẻ khiêm tốn đi rất nhiêu, không còn dáng vẻ tùy tiện cùng hống hách như trước kia nữa. Có lẽ được làm cha rồi nên người cũng trưởng thành hơn.
- Sao lại đến đây ăn cơm?
- Mẹ kiếp, anh đến rồi à, có thể để anh đến những nơi thấp kém được sao? Khách sạn Kiến Quốc này không tệ đâu, đi nào, tối nay em sẽ khiến anh thích thú giữa chốn thiên thượng nhân gian.
Trương Nhất Phàm hoài nghi nhìn anh ta.
- Có phải bà xã sinh nên cậu lại thèm đúng không?
Thẩm Kế Văn buồn bực đáp:
- Đừng nhắc đến nữa, sinh con gái, cũng là ý trời cả.
- Đã là thời nào rồi còn trọng nam khinh nữ?
Trương Nhất Phàm chỉ mỉm cười, cảm thấy có chút khó tin. Sau đó, hai người đi thẳng vào khách sạn Kiến Quố
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 851: Ý đồ xấu của nhà sản xuất phim
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trong phòng bao, “trái bom nhỏ” rất hoạt bát, Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh giám đốc, cảm thấy rất khó chịu với bộ dạng lẳng lơ của cô nàng kia. Nhưng nhiệm vụ của cô ta là tiếp giám đốc.
Vì vậy, cô ta rót rượu, dịu dàng nói với giám đốc:
- Giám đốc à, em rất cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của sếp thời gian vừa qua, Tiểu Mẫn em kính anh một ly.
Giám đốc cười tươi, cụng ly với cô, đang định uống thì tay sản xuất nói:
- Ấy! Chờ chút!
- Làm sao vậy?
Hai người đồng thời ngẩn người, ngạc nhiên nhìn tay sản xuất.
- Mỹ nữ kính rượu, sao có thể để anh uống dễ dàng như vậy.
Đôi mắt của tay sản xuất lúc nào cũng lấp lánh, hơn nữa con ngươi liên tục đảo qua đảo lại. Lúc nhìn bạn, ánh mắt lão như có thể nhìn xuyên qua cổ áo của bạn, tìm thẳng đến bộ ngực của bạn, đến lúc không bỏ sót một điểm nào mới thôi.
Tiểu Mẫn nâng ly rượu lên.
- Anh có cao kiến gì chăng?
Tay sản xuất nói:
- Trong ngành sản xuất của chúng tôi có quy tắc thế này, thường thì khi mỹ nữ kính rượu, chén đầu tiên nhất định phải giao bôi, hòa hợp được thì càng tốt.
Đài truyền hình dù sao cũng không phải giới giải trí, không có lắm chuyện mờ mịt ám muội như vậy. Tuy rằng cũng có mấy chuyện tặng quà cáp, biếu xén tiền nhưng quy tắc ngầm thì rất hiếm gặp. Hôm nay Tiểu Mẫn trông thấy “trái bom nhỏ” kia không ngừng tỏ ra quyến rũ như vậy, cô ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Giao bôi thì giao bôi, tạo quan hệ tốt với giám đốc cũng chẳng thiệt gì. Hơn nữa, mình càng chủ động thì càng giữ thể diện cho giám đốc. Bởi vậy, cô ta liền thoải mái đứng lên, tay cầm ly rượu rồi hỏi:
- Thế nào gọi là hòa hợp ạ?
Lưu Hiểu Hiên nhận ra rõ ràng là tay sản xuất này không có ý tốt, lão quay sang cười với tay đạo diễn.
- Đạo diễn, anh làm mẫu cho họ đi!
Đạo diễn nói một mình tôi thì không làm được, phải có người phối hợp mới được.
“Trái bom nhỏ” ưỡn ngực nói:
- Phối hợp thế nào? Anh cứ tùy ý làm đi ạ!
Tay đạo diễn mỉm cười, vỗ đùi nói:
- Tôi hôm nay phải xem xem, cô có khả năng thiên phú hay không.
“Trái bom nhỏ” mỉm cười, hiểu ý ngồi lên đùi gã đạo diễn. Chết mất, chết mất thôi, lúc cô ta ngồi xuống còn cố tình kéo váy lên một chút.
Kéo lên thế thì chịu thế nào được? Tay sản xuất ngồi bên cạnh, tròng mắt như muốn rớt ra, chết tiệt!
Đăng ten nha, đen tuyền!
Dường như còn thấy cả mấy sợ lông nữa, đôi mắt của tay sản xuất thật đáng sợ! Trong giới giải trí lâu như vậy, cái ông ta luyện được chính là chiêu này, nhìn cái gì cũng rõ ràng rành mạch.
Cho dù không nhìn rõ được, thì vẫn có thể dùng tay xác nhận, tay sản xuất là một kẻ có phong cách nghiên cứu “khắc khổ” thế này.
“Trái bom nhỏ” vô cùng hấp dẫn, bộ mông ấy vừa đặt xuống, gã đạo diễn liền thấy tinh thần kích động, liên tục nuốt nước bọt, đây chính là mỹ nữ của đài truyền hình đó! Tiểu yêu tinh đáng chết này vừa ngồi xuống, gã liền nhận ra ban nãy mình nói sai rồi.
Vốn cho rằng mình có thể giữ bình tĩnh, không ngờ có chỗ không chịu kém cạnh, cứ chọc thẳng vào đùi “trái bom nhỏ” kia. Mà cô nàng lại giả vờ không biết gì, mặt mày vẫn rạng rỡ, tươi cười như cũ.
- Đạo diễn, chúng ta làm mẫu một cảnh “gió vàng móc ngọc một gặp lại, hơn biết mấy người cả đời gần gụi”*, để Tiểu Mẫn tiểu thư mở rộng tầm mắt đi.
Nói xong, cô nàng liền e thẹn cười khúc khích.
* hai câu dịch thơ từ bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán)
Tiểu Mẫn tỏ ra không hài lòng, không phải chỉ là rượu giao bôi thôi sao, làm ra vẻ dâm dãng như vậy, cô có thấy buồn nôn hay không.
Cô ta nhìn sang Lưu Hiểu Hiên, cô làm như không thấy gì hết, vẻ bình tĩnh ấy khiến Tiểu Mẫn tự trách không bằng người. “Vẫn là chị Hiểu Hiên dày dặn kinh nghiệm, mình phải học theo chị ấy, chứ cứ như con yêu nữ Nhu Nhu kia, cuối cùng cũng chẳng làm được việc gì.”
Vì thế, Tiểu Mẫn lấy lại vẻ thản nhiên, nhìn “trái bom nhỏ” kia ngồi trên đùi gã đạo diễn, vẻ mặt tỏ ra khinh thường. Có người lại dường như rất thích thú với màn này, lão sản xuất lại bắt đầu ồn ào.
- Khá lắm, khá lắm, chính là như vậy, cô Nhu Nhu quả thật rất có tố chất của một diễn viên. Đạo diễn này, nếu giám đốc đồng ý, cậu thử đưa cô Nhu Nhu lên trước ống kính xem, tôi thấy cô ấy rất khá đấy.
Giám đốc đài liền cười nói:
- Lão đầu lâu này, lại muốn đục khoét rồi.
Nhu Nhu lại nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra nắm lấy “vũ khí” của gã đạo diễn, đưa nó đến khe hở giữa hai chân mình, rồi cứ như vậy mà thoải mái ngồi xuống. Một tay cô nàng vòng qua cổ đạo diễn, tay kia nâng ly rượu.
- Đạo diễn, em kính anh một ly, nể mặt em nhé!
Đạo diễn mỉm cười nâng ly rượu lên, bên dưới càng trở nên cương cứng hơn.
- Rượu của cô Nhu Nhu, tôi phải uống chứ, từ từ thưởng thức, tinh tế cảm nhận.
- Ha ha ha ——
Lão sản xuất cười đến méo cả miệng.
Sau đó nhìn hai người kia uống rượu giao bôi, hơn nữa còn theo kiểu tôi một ngụm, anh một ngụm, cách uống này xem ra khá là ghê tởm. Nhưng có một số tên đàn ông lại cứ thích trêu đùa mấy cô nàng trẻ người non dạ này.
Tay sản xuất hăng hái ngồi bên cạnh vỗ tay, trêu đùa, Lưu Hiểu Hiên cảnh giác liếc lão một cái, cô phát hiện ra lão già này đã gần năm mươi tuổi, nhưng còn giảo hoạt, háo sắc hơn cả đàn ông bình thường.
Cô nghĩ tay sản xuất này cố tình đùa cợt để “trái bom nhỏ” này làm mẫu, có lẽ người kế tiếp sẽ là Tiểu Mẫn. Vì hành động kính rượu ban nãy của cô ta đã dẫn đến trò đùa cợt này.
Lưu Hiểu Hiên còn đang nghĩ ngợi mông lung thì Nhu Nhu đã chủ động tiến tới, ôm đầu gã đạo diễn, đẩy ngụm rượu còn ngậm trong miệng sang miệng gã.
Quá lắm rồi!
Lưu Hiểu Hiên cau mày, Nhu Nhu này thật không biết điều, cô ta làm như vậy không phải đang hại Tiểu Mẫn hay sao? Tay sản xuất đang tính toán gì, ba người họ không phải không biết, tên khốn này đang đẩy cô vào chuyện này, cố ý gây khó dễ cho cô và Tiểu Mẫn!
- Hay lắm ——
Quả nhiên, lão ta hào hứng cổ vũ, Nhu Nhu quả là nữ trung hào kiệt, thật bái phục, bái phục!
Lão ta nói:
- Cô Tiểu Mẫn, có người làm mẫu rồi, giờ cô hiểu nên uống chén rượu này thế nào rồi chứ!
Nghe vậy, Tiểu Mẫn cũng thấy tức, uống thì uống, ai sợ chứ?
Hơn nữa, bình thường giám đốc đối xử với cô ta cũng không tệ lắm. coi như bị chó cắn một cái, ôm một chút thôi, cũng chẳng chết được. Vì vậy, cô ta nén giận, mỉm cười nâng ly rượu lên.
- Giám đốc, Tiểu Mẫn kính anh một ly.
Giám đốc khẽ gật đầu, Tiểu Mẫn liền ngồi lên đùi ông ta. “Mình không tin mình lại thua con tiểu yêu tinh này”. Lúc giám đốc ôm lấy eo cô ta, ông kinh ngạc phát hiện ra rằng, Tiểu Mẫn quả thật là một tài năng cần được bồi dưỡng. Vì vậy ông thầm vui mừng, cô gái này khá lắm, rất có tiềm năng.
Dù sao cũng là một cán bộ, ông ta chỉ một hơi đã uống cạn ly rượu, cũng không để cho tay sản xuất có cơ hội trêu đùa.
Tiểu Mẫn cười hì hì ngồi trên đùi giám đốc, tay nâng chiếc ly không nói:
- Cám ơn giám đốc nể mặt em.
Giám đốc cũng rất biết cách phối hợp.
Sau màn kính rượu này, có người liền quay sang nhìn Lưu Hiểu Hiên mỉm cười. Lúc này, dĩ nhiên lão sản xuất sẽ không nói gì, tự nhiên sẽ có người giúp lão mở lời.
Có vẻ đạo diễn và lão sản xuất rất thân thiết, lão sản xuất đã giúp gã diễn một màn kịch hay với “trái bom nhỏ”, tự nhiên gã sẽ giúp lại. Vì thế, gã cười cười nhìn Lưu Hiểu Hiên.
- Cô Hiểu Hiên à, cô là người dẫn chương trình chủ chốt của đài, danh tiếng lẫy lừng, nể mặt mọi người, cô cũng kính sản xuất một ly đi chứ?
Lưu Hiểu Hiên rất khó xử, vừa rồi cô đã nói rõ mình không thể uống rượu. Vì giám đốc mở lời nên cô đã uống cùng mọi người một ngụm nhỏ, như vậy đã rất nể mặt rồi.
Giờ lão sản xuất lại tốn nhiều tâm tư như vậy, mà đơn giản cũng chỉ muốn Lưu Hiểu Hiên ngồi lên đùi lão, uống rượu với lão. Nhưng cô có thể làm được sao? Cô đã sớm biết được ý định của lão, bày ra nhiều trò như vậy, mục đích của lão rốt cục cũng bị vạch trần.
Lưu Hiểu Hiên hạ quyết tâm, có chết cô cũng không làm.
Cô bèn lên tiếng:
- Ban nãy Nhu Nhu đã nói rồi, cô ấy muốn một mình đối phó với hai người các vị, hôm nay tôi thật sự không thể uống được rượu. Đành để Nhu Nhu bồi tiếp hai người tiếp vậy!
Tay sản xuất nói:
- Cô Hiểu Hiên thật không nể mặt gì cả, cô Nhu Nhu đang phải tiếp đạo diễn mà, không thể để cô ấy một mình phải chịu cảnh hai nam một nữ chứ! Mọi người cũng không được xem kịch hay.
Giám đốc dĩ nhiên cũng hiểu được tâm tư ông bạn này. Lão ta là cái thá gì chứ, trong giới giải trí cũng nổi tiếng với việc thường xuyên nghĩ cách để giày vò rất nhiều minh tinh. Không lên giường thì cũng phải “chấm mút” được gì đó.
Giám đốc cũng không muốn làm khó Lưu Hiểu Hiên, nhưng cũng không muốn làm mất mặt bạn. Ông ta liền nói:
- Hiểu Hiên, cô uống cùng sản xuất một ly đi! Cô không khỏe thì uống ít một chút là được.
Lời của ông ta đã nói rất rõ ràng, nhưng sản xuất vẫn mặc kệ.
- Ông bạn à, ông đang xem thường tôi phải không! Cô Lưu uống cùng tôi ly rượu cảm thấy ấm ức lắm phải không? Không uống thì thôi vậy. Tôi tự uống.
Ý của lão ta là, các người thì được uống rượu ăn thịt, tôi thì chỉ được nhìn thôi sao? Hơn nữa ban nãy lão ra sức khích lệ “trái bom nhỏ” và Tiểu Mẫn như vậy, mục đích cuối cùng là khiến Lưu Hiểu Hiên chịu áp lực mà ngồi lên cặp đùi lông lá của lão.
Lưu Hiểu Hiên cũng sợ làm cho bầu không khí căng thẳng, khiến giám đốc mất mặt, vì vậy, cô đành nâng ly rượu lên rồi nói:
- Nào, tôi kính lãnh đạo một ly. Hiểu Hiên cạn trước tỏ lòng thành.
Ấy —— Cô Hiểu Hiên, từ từ đã. Đạo diễn nói:
- Rượu này không thể uống như vậy được, cô Nhu Nhu đã làm mẫu cho mọi người rồi, có cần làm lại lần nữa không? Dù thế nào cô cũng nên phối hợp một chút chứ!
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui, cô nhìn vẻ mặt tràn ngập vẻ mong chờ của tay sản xuất, trong lòng vô cùng tức giận. Ông có muốn uống hay không, không uống thì đổ đi! Nếu đổi lại là ở Hồ Nam, cô đã hắt chén rượu đi rồi.
Không ngờ khi cô nâng chén rượu lên, mặt lão sản xuất nở ra một nụ cười ghê tởm, rồi lão đặt bàn tay đầy lông lá lên đùi Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên chỉ mặc một chiếc quần tất mỏng manh, vì vậy, cô lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, khiến cả người đều sởn gai ốc.
Lão sản xuất nói tiếp:
- Được, tôi cũng không làm khó cô Hiểu Hiên nữa, chúng ta cứ uống một ly bình thường đi!
Nói xong, bàn tay lại sờ qua sờ lại, dường như đang muốn xuyên qua lớp quần tất kia, thăm dò thế giới bên trong.
Mọi người trong phòng bao đều ngẩn người, không ngờ Lưu Hiểu Hiểu lại nóng nảy như vậy, dám dùng rượu tạt vào mặt sản xuất. Ngay cả giám đốc cũng chết điếng, lúc bọn họ định thần lại thì mới biết, hóa ra tay lão sản xuất không yên phận, đang sờ soạng đùi Lưu Hiểu Hiên.
Khó trách người ta giận như vậy, nhưng trong giới này ai dám không nể mặt mà chọc vào sản xuất chứ? Cho dù đài truyền hình trung ương có mấy quân bài lớn, song cũng không thể nóng nảy như vậy, phần lớn bọn họ đều phải nén giận. Trong mắt bọn họ, Lưu Hiểu Hiên thật sự thái quá rồi.
Sản xuất ngượng quá, giận dữ cầm ly rượu ném đi.
- Con điếm khốn khiếp, nể mặt còn không biết điều! Ông lại gọi người giết mày ngay bây giờ!
Nói xong, lão định đánh Lưu Hiểu Hiên, Tiểu Mẫn và giám đốc vội đứng lên khuyên nhủ:
- Đừng nóng, đừng nóng, có chuyện gì thì cứ từ từ, bĩnh tĩnh giải quyết!
Lưu Hiểu Hiên cắn môi, giận đến đỏ mặt, xoay người cầm túi đi thẳng về phía cửa, không ngờ lại lao thẳng vào lòng Trương Nhất Phàm.
Trông thấy Trương Nhất Phàm, cô liền òa lên khóc, Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn vừa mới đi ra, hắn đỡ người cô rồi hỏi:
- Làm sao thế?
Lưu Hiểu Hiên không nói lời nào, vẫn không ngừng khóc. Cửa phòng bao bật mở, sản xuất xắn ống tay áo, lớn tiếng mắng nhiếc cô:
- Con mẹ nó, hôm nay nếu mày không xin lỗi bố mày đây, không tỏ chút thành ý ra đây thì bố mày cho mày đẹp mặt luôn!
Trương Nhất Phàm liền nói,
- ai vậy? Khẩu khí cũng lớn thật đấy!
Thẩm Kế Văn thấy không ổn, lập tức đẩy Trương Nhất Phàm rồi nói:
- Hai người đi trước đi, để tôi xử lý cho.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 852: Tôi sẽ đích thân xin lỗi
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai của Lưu Hiểu Hiên:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn biết Thẩm Kế Văn sẽ cho mình một sự giải thích, nếu không thì anh ta không xứng là người nhà họ Thẩm rồi, hơn nữa anh ta còn là một trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh, trước đây danh tiếng của bốn thiếu gia ở Bắc Kinh rất lớn, nhưng từ khi một trong số họ đắc tội với Lý Hồng thì danh tiếng sa sút dần.
Sau này cũng vì Phương Tấn Bằng và Lý Tông Huy xảy ra xung đột với Trương Nhất Phàm, hai người từ từ biến mất hẳn. Tên tuổi của bốn thiếu gia Bắc Kinh cũng đã vang dội như thế đó.
Không vang dội cũng không có nghĩa là họ biến mất, có khi ẩn náu mới là mãnh thú thực sự. Thẩm Kế Văn là người sống sót duy nhất của bốn thiếu gia Bắc Kinh, cũng là đại thiếu gia duy nhất còn rất ung dung tự tại ở Bắc Kinh.
Thẩm Kế Văn bước vào trong, nhà sản xuất vẫn còn đang rất bực tức.
- Các anh đừng cản tôi, tôi ở trong vòng luẩn quẩn này, ai dám kiêu ngạo không nể mặt tôi vậy chứ. Tôi chạm vào cô ta một chút thì sao chứ? Tôi để mắt tới cô ta, có gì ghê gớm chứ, giả bộ trong trắng? Cô ta là cái gì chứ? Trưởng đài, ông nói với cô ta, tối hôm nay cô ta không ngoan ngoãn quay về xin lỗi tôi, thì tôi sẽ không để cô ta yên đâu!
Nhà sản xuất rất vênh váo, ông ta là cái chén lớn của giới điện ảnh và truyền hình, ai dám đắc tôi với ông ta chứ?
Xem như Lưu Hiểu Hiên là người đầu tiên, ngay đến Trưởng đài truyền hình trong lòng có chút không vui. Tính tình cô Lưu Hiểu Hiên này cũng quá lắm, sao có thể dùng rượu tạt vào ông ta chứ? Người ta chạm vào cô một chút, cô cứ lặng lẽ gỡ tay của ông ta là được rồi, sao phải đắc tội với người ta chứ? Thật không lý trí mà!
Con người sống trên thế giới này, nhiều lúc cũng phải kìm nén cơn giận, ngay đến ông ta cũng không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại dám nổi giận ở đây.
Không nói đến chuyện bây giờ mình bị mất mặt, mà còn phải làm người trung gian, Trưởng đài cũng tức giận rồi:
- Tôi về nói với cô ta, cũng thật quá quắt mà.
Lúc này, Trưởng đài đã thay đổi cách nghĩ về Lưu Hiểu Hiên.
Ông ta nhìn Thẩm Kế Văn đột nhiên đi vào, đài trưởng giật mình:
- Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn không thèm để ý tới ông ta, cứ thể đi thẳng tới, nhìn nhà sản xuất một cái:
- Ban nãy ông nói cái gì? Có ngon thì nói lại một lần nữa đi!
Nhà sản xuất đang bực hết cả người, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thẩm Kế Văn, y liền rống lên một câu:
- Anh là cái giống gì chứ? Ông đây nói cái gì liên quan gì đến anh? Anh ở đâu lọt vào đây chứ ——
Bốp ——
Lời chưa dứt, một bạt tai của Thẩm Kế Văn vụt qua.
Bốp —— Thẩm Kế Văn nổi tiếng về đánh người, một cái tát rất mạnh, nhà sản xuất vốn dĩ không có sự chuẩn bị nào, bị một cái tạt của anh ta vút qua khiến cho xoáy một vòng, rồi ngã ngay ra đất.
Trong phòng riêng chỉ có Trưởng đài và Tiểu Mẫn quen biết Thẩm Kế Văn, họ nhìn thấy Thẩm Kế Văn đột nhiên ra tay đánh người, hai người liền biết anh ta vì Lưu Hiểu Hiên mà ra mặt. Ban nãy người đàn ông bên ngoài là ai? Hai người không nhìn rõ.
Lúc này Trưởng đài trong lòng lo ngay ngáy, từ lúc nào mà Lưu Hiểu Hiên lại quen được một cây đại thụ lớn như Thẩm Kế Văn chứ? Chẳng trách tính tình cô ta ương bướng như vậy. Cùng lúc đó, ông ta lại thấy vui mừng trong lòng, may mà mình không có ý đánh Lưu Hiểu Hiên, dựa theo nguyên tắc mà dùng người.
Nghĩ đến Lưu Hiểu Hiên, trong lòng ông ta có chút lo lắng không yên. A đầu này có hậu thuẫn là nhà họ Thẩm như vậy, không ngờ một tiếng cũng không nói. Với tài năng của cô ta, sớm nói thì đã thử dùng sớm rồi.
Ngay trong lúc Trưởng đài đang suy nghĩ muốn ra ngoài, nhà sản xuất ôm mặt bò dậy:
- Mẹ kiếp, mày là cái thá gì chứ, dám đánh ông đây!
Bình thường nhà sản xuất rất ngang tàng trong giới giải trí, tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông ta thường xuyên tìm một vài minh tinh đến tiếp rượu, hơn nữa còn động tay động chân, điều ngạc nhiên là không ai dám lên tiếng.
Ngộ nhỡ gặp cô tính tình ương ngạnh, không tốt không chịu phối hợp, ông ta liền ra tay đánh người. Trước đây có vài minh tinh không sao chịu nghe lời, không nghe theo sai khiến, ông ta ăn đậu hũ của người ta, người ta liền phản kháng lại, kết cục là bị ông ta cho ăn vái cái tát, hơn nữa còn gọi người đưa vào trong phòng, cứ thế lột hết người ta ra.
Cùng giống những chuyện kiểu này, một vài nữ minh tinh dám giận chứ không dám nói. Tuy hôm nay là trên địa bàn của CCTV, ông ta mới không ra tay đánh người. Con người này tính tình nóng nảy, đạo diễn còn không hiểu nổi.
Thế là đạo diễn chạy qua khuyên can, y cũng là gặp được người quen, dám lộ liễu đánh người ở nơi như vậy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản gì. Vì vậy, y chỉ dám khuyên can, không dám bênh vực ai.
Nhà sản xuất hung hăng càn quấy, chỉ vào Thẩm Kế Văn mà rống lên:
- Mẹ kiếp, mày là ai? Có ngon thì nói tên ra, hôm nay ông đây kêu người chặt mày ra.
Đừng nhìn thấy bộ dạng của của ông ta, kiểu hành vi này rõ ràng không thể nghi ngờ gì nữa là có quan hệ với bọn du côn lưu manh.
Thật ra, một vài người thoạt nhìn đàng hoàng trong xã hội thượng lưu, hành vi của họ rõ ràng không giống với bọn lưu manh, nhưng có lúc lại càng lấn sâu trong đó. Cũng không phải một người rất có tiền đều có tố chất như vậy, tiền có nhiều bao nhiêu cũng không có một chút quan hệ gì với những tố chất căn bản cả.
Nhìn thấy ông ta chỉ vào mình, ngón tay cũng sắp đến gần mũi rồi, Thẩm Kế Văn nói muốn giành lại công bằng cho Trương Nhất Phàm, mặc dù anh ta vẫn không hiểu lắm về mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên, nhưng anh ta biết Lưu Hiểu Hiên là người tỉnh Tương, nói như vậy, cô ta nhất định thân với Trương Nhất Phàm.
Người quen của mình bị người khác bắt nạt ở đây, nếu không lấy lại mặt mũi, Thẩm Kế Văn anh ta còn làm cái gì chứ? Hơn nữa tên tiểu tử Thẩm Kế Văn này có một kiểu rất cổ quái, không quen nhìn cái kiểu đàn ông trung niên động tay động chân với những cô gái trẻ tuổi, những cô gái đều có thể làm con gái của họ, thậm chí là cháu gái, không ngờ bọn họ lại tùy ý làm bậy như vậy.
Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không.
Ông thật sự cho rằng ông là người giỏi hái hoa hay sao, hoa của tổ quốc, cứ nở một cây là bóp một hoa sao? Hôm nay ông đây phải đánh gãy cái tay bóp hoa của ông.
Một lão già cỗi rụng răng như ông cũng đi sờ đùi của con gái nhà người ta? Hôm nay ông đây đánh cho ông răng rơi đầy đất. Khi tay của nhà sản xuất sắp chỉ vào mặt Thẩm Kế Văn, anh ta một cước đá qua.
Đối phương lại rầm một cái, ngã gục xuống chụp ếch!
Cước này còn mạnh hơn ban nãy, cứ thế đá vào bụng của ông ta.
Nhà sản xuất quỳ rạp trên mặt đất, miệng dí ngay xuống nền nhà một cái, chân răng chảy máu. Vài người liền chạy lại, cố gắng kéo Thẩm Kế Văn:
- Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn hất tay một cái:
- Các anh đừng có kéo tôi, hôm nay tôi xem lão già lưu manh này có thể kiêu ngạo nữa không.
Thẩm Kế Văn kéo một cái ghế đến, ngênh ngang ngồi xuống.
Nhà sản xuất bò dậy, ho sặc sụa vài tiếng, chỉ ra cửa mà rống:
- Bảo vệ, bảo vệ!
Bảo vệ cái khỉ, bảo vệ nào dám lên đây?
Chính xác thì bảo vệ cũng đến, hơn nữa đến cả ông chủ của quán ăn Kiến Quốc cũng đến. Y nghe thấy trên lầu có đánh nhau, liền kêu mấy bảo vệ đi lên trên.
Nhìn thấy Thẩm Kế Văn đại mã kim đao ngồi ở đó, rất uy phong. Đối diện là một tên bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Y chào hỏi Thẩm Kế Văn:
- Thẩm thiếu gia, sao lại là anh?
Ném một điếu thuốc qua, Thẩm Kế Văn khoát tay, ông chủ cũng không nói gì nữa, nói to với mấy bảo vệ:
- Mọi người giải tán, không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Cứ thế vài người bỏ đi, không đúng, không phải bỏ đi, mà là canh giữ bên ngoài phòng riêng. Khi họ đi ra còn đóng cửa lại.
Lúc này nhà sản xuất mới choáng váng, đài trưởng đi lại muốn khuyên Thẩm Kế Văn, Thẩm Kế Văn trừng mắt nhìn:
- Không có chuyện của mấy người, hôm nay tôi phải nói chuyện với tên không biết vô liêm sỉ này.
Sau đó anh ta ngồi ở đó châm thuốc:
- Tự ông nói đi, chuyện này phải làm sao đây?
Nhà sản xuất không ngốc, tuy rất ít khi đến Bắc Kinh, nhưng đã lăn lộn nhiều ở Hongkong, Thâm Quyến. Nước ở Bắc Kinh ông ta ăn không được, hôm nay ăn phải miếng lớn như vậy, đương nhiên là mình không biết được nước sâu như thế nào.
Trước đây, ông ta cũng đã từng đến Bắc Kinh, nhưng đó là chỗ ăn chơi, hoặc là một vài tiểu minh tinh ông ta yêu cầu và những cô gái muốn gia nhập vào làng giải trí. Nhìn thấy đến cả trưởng đài cũng không dám ra, ông ta đã hiểu ngay mình gặp phải người nào.
Xem ra trận hôm nay là bị đánh oan uổng rồi, đáng tiếc ông ta nghĩ sai rồi, vốn dĩ trưởng đài muốn giúp ông ta nói hai ba câu, anh mắt Thẩm Kế Văn ngang ngược, hút một hơi thuốc:
- Ông đây ghét nhất cái kiểu lẳng lơ, khiếm nhã như ông, ông cho rằng ông là ai chứ? Có tiền là ngon rồi sao. Có tiền thì so với ông đây! Ông có thân phận không? Thân phận của ông cũng là *** chó thôi. Đừng co rằng ông đây không biết ông, trong giới giải trí ông rất mạnh, rất xài được, quen biết những nhân vật của hai bang xã hội đen, phải không! Cứ đến đây, ông đây là Thẩm Kế Văn, có ngon thì ông cứ đến, tôi sẽ ngồi đây đợi đó, xem thử ông có thể gọi bao nhiêu người. Một đại đội có đủ không? Hay là ông kêu cả một doanh trại đến.
Nhà sản xuất đứng dậy, Thẩm Kế Văn quát lên một tiếng:
- Quỳ xuống ——
Người khác nhìn anh ta đều không dám nhúc nhích.
Nhà sản xuất rất không cam tâm nói:
- Đừng có quá đáng quá!
- Mẹ kiếp, ông đây quá đáng?
Thẩm Kế Văn liền đứng dậy cầm lấy cái ghế muốn đập vào người ông ta, hai người Trưởng đài và đạo diễn nhìn thấy không ổn, đánh chết người là không tốt, hai người cố gắng kéo anh ta lại:
- Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn bỏ ghế xuống, chỉ vào nhà sản xuất mà mắng:
- Mẹ kiếp nhà ông, một người giống súc sinh như ông cũng dám nói ông đây quá đáng sao? Ông cũng không soi lại mình dưới nước tiểu đi, ông đây mặc kệ danh tiếng ông có lớn cỡ nào, có tài hoa cỡ nào, một ông già hơn năm mươi tuổi như ông, lại chà đạp mấy cô gái mười mấy hai mươi mấy tuổi, họ đều có thể làm con gái, cháu gái ông đấy, ông thì không cảm thấy quá đáng sao? Không cảm thấy xấu hổ sao? Con gái nhà người ta tự nguyện cũng xem như thôi đi, không tự nguyện ông còn sờ mó, người ta uống rượu, lên giường với ông, ông với súc sinh có khác gì nhau chứ? Nói tôi quá đáng? Quỳ xuống —— Quỳ xuống cho tôi ——
Cơn giận của Thẩm Kế Văn rất lớn, anh ta mắng vẫn chưa thỏa cơn nghiền, chỉ vào mặt mọi người nói:
- Mọi người nói, mọi người tự nói đi, tôi nói có lý hay không. Nếu như con gái nhà người ta chấp nhận rồi cũng thôi đi, không chấp nhận ông còn ép buộc.
Sau đó anh ta đứng lên:
- Trưởng đài, không phải tôi không nể mặt ông, nhưng chuyện hôm nay, kiểu nào cũng không thể cứ như vậy mà thôi, nếu không thì Thẩm Kế Văn tôi không làm ăn gì nữa.
Trưởng đài nhìn thấy cơ hội đến rồi, cười theo nói:
- Thẩm thiếu gia, như vậy được không? Tôi và Hiểu Hiên đích thân đi xin lỗi, đích thân xin lỗi.